Chương 46: Nghe anh nói vài lời thật sự nâng cao tri thức.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Triệu Liên Sinh nằm trên giường không chút thú vị, vẻ mặt có chút lười nhác, mà Vương Lục Thuận cũng cảm thấy có chút bức bối. Lý Nguyên Ý này đúng là loại chết tiệt, có lẽ tối qua uống quá nhiều rồi lại lên ngựa, dám bắt Triệu đại ca phải chờ, lúc sau đến thì sợ rằng sẽ bị lãnh đạo nhìn bằng ánh mắt khác, cũng đừng trách người khác.
Khi người ta càng sốt ruột thì điện thoại càng yên ắng, cũng không phát ra tiếng chuông quen thuộc...
Vương Lục Thuận nhìn Triệu Liên Sinh nằm trên giường không nói gì, hắn biết Triệu đại ca đã tức giận. Lý Nguyên Ý này đúng là loại chó má, bình thường nói hướng đông sẽ không dám chạy sang hướng tây, bảo hắn đánh chó sẽ không đuổi gà, hôm nay bị làm sao vậy?
Vương Lục Thuận cũng không tiếp tục xin chỉ thị của Triệu Liên Sinh, hắn trực tiếp nhấc điện thoại lên, dùng giọng căm tức nói rằng nhanh chóng đi nghe điện thoại, thậm chí còn hô lên mười lần.
Ba mươi phút trôi qua, điện thoại vẫn im lìm như cũ, nếu như không phải nhấc điện thoại lên và những tiếng tút tút vẫng vang lên, sợ rằng Vương Lục Thuận còn nghi ngờ chiếc điện thoại này đã bị hỏng.
- Đại ca, có lẽ dưới xã quá náo loạn nên trưởng ban Lý còn đang bận rộn.
Vương Lục Thuận nóng lòng như lửa đốt, hắn rót một ly nước, sau đó mở miệng an ủi Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh lúc này cũng không còn nằm, hắn ngồi dậy trên giường, khẽ vặn người, sau đó uống một hớp nước và thở dài nói:
- À, bây giờ sợ rằng đã có tin tức truyền lên trên, sợ rằng lãnh đạo tuyến huyện cũng bị kinh động rồi.
- Vâng, anh cứ đi nghỉ, dù trời sập thì cũng chỉ là Vương Tử Quân chèo chống mà thôi.
- Nghe nói món lẩu cá ở Giang Châu rất ngón, Lục Thuận, tối nay chúng ta đi ăn thử xem thế nào?
- Vâng, khi còn bé mẹ tôi có xem một quẻ, nói rằng che miệng ăn tứ phương, xem ra lời nói của vị thầy tướng số này đã ứng nghiệm. Anh xem, tôi đi theo lãnh đạo đi trị bệnh mà giống như khách đi du lịch vậy, chưa nói đến phương diện ăn uống, chỉ cần nghe ngài nói chuyện một buổi thì cũng nâng cao tri thức được biết bao lần.
Vương Lục Thuận nói những lời này làm cho Triệu Liên Sinh chợt vui vẻ:
- Tiểu tử cậu tâng bốc quá mức, tôi nào đến mức như vậy, cậu chỉ được cái khoa trương.
Vương Lục Thuận khẽ gãi đầu, hắn nhếch môi nở nụ cười. Nói thật, nếu nhìn từ phương diện hầu hạ lãnh đạo thì hắn thật sự là một nhân tài khó có được. Có một câu thế này, lời nói nghe âm, chiêng trống nghe thanh, nếu ở cùng lãnh đạo thì cũng không nên cứ mãi tuân theo, như vậy sẽ làm cho lãnh đạo sinh ra cảm giác không thú vị; anh cũng phải như kẻ gãi ngứa, vừa vặn nói gãi đúng chỗ ngứa, để lãnh đạo cảm thấy vui vẻ thoải mái, thế cho nên từng lời nói cử chỉ, từng chiêu từng thức đều phải chú ý.
Những năm qua Vương Lục Thuận giống như con giun ký sinh trong bụng Triệu Liên Sinh, cái gì nên nhỏ nhẹ, nên vỗ về, nên hò hét, nên miên man...Đều phải nắm rõ. Dù hắn đứng trước mặt Triệu Liên Sinh với tư thái còn kém hơn cả cháu nội, nhưng hắn là đứa cháu nội rất ẩn giấu, cũng rât có tôn nghiêm.
Thật ra Triệu Liên Sinh cũng hiểu Vương Lục Thuận luôn nói lời nịnh bợ mình, nhưng hắn cảm thấy đối phương như vậy thì mình cũng thoải mái, vì thế hễ có cơ hội đi công tác bên ngoài đều đưa Vương Lục Thuận theo bên cạnh. Người này không những làm việc cơ linh, hơn nữa khó có được chính là giống như một người vạn năng, dù sai đi làm cái gì cũng có thể làm cho anh thỏa mãn, có thể nói là dùng rất thuận tay.
- Tút tút tút...
Tiếng chuống điện thoại vang lên đột ngột làm cho hai người muốn nhảy dựng lên.
Vương Lục Thuận nhanh chóng cất bước đến bên điện thoại nhìn vào dãy số, sau đó hắn hưng phấn nói:
- Bí thư Triệu, là điện thoại từ dưới xã!
- À, đưa đây cho tôi.
Triệu Liên Sinh vung tay thản nhiên nói.
- Lý Nguyên Ý, tối qua lại đến chỗ nào động phòng hoa chúc vậy? Cũng không nhớ gọi điện thoại cho tôi?
Triệu Liên Sinh vẫn luôn tùy tiện vui cười tức giận với tên cấp dưới này.
Nhưng đầu dây bên kia cũng không phải là Lý Nguyên Ý, chỉ là một âm thanh lo lắng:
- Đại ca, là tôi, là em, là Tứ Dược đây.
- Tứ Dược, anh đang nằm viện, thuần túy chỉ là tìm chút không gian yên tĩnh nghỉ dưỡng, không có gì cả, không cần cậu quan tâm.
Dù Triệu Tứ Dược chỉ là đồn trưởng đồn công an, thế nhưng thái độ của Triệu Liên Sinh với đối phương vẫn có vài phần khách khí.
- Anh của tôi ơi, đến lúc nào rồi mà anh còn tìm Lý Nguyên Ý? Em nói cho anh biết, Lý Nguyên Ý, Lưu Căn Phúc và Địch Vạn Thần đã bị ủy ban kỷ luật huyện ủy đưa đi và tuyên bố song quy, người ra tay là Vương Tử Quân.
Triệu Tứ Dược thấy Triệu Liên Sinh vẫn chưa biết chuyện thì mở miệng dùng giọng như súng máy nói.
- Cái...Cái gì? Cậu nói sao?
Triệu Liên Sinh chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không còn cảm giác hào hứng đi ăn lẩu cá như vừa rồi.
...
Trong phòng họp ủy bản xã Tây Hà Tử.
- Đồng chí Trác Trường Vĩ rất tốt, có gan đấu tranh với phần tử hủ bại, chính vì có đồng chí đứng ra mà ba con chuột lớn mới lộ mặt. Các đồng chí, con đê ngàn dặm sẽ bị phá vì một tổ mối, vì thế bí thư Vương của ủy ban kỷ luật huyện ủy đã có nhiều lời khen ngợi với đồng chí Trác Trường Vĩ, lúc này tôi đại biểu cho đảng ủy chính quyền nói lời khen ngợi với đồng chí Trác Trường Vĩ.
Âm thanh của Vương Tử Quân chợt trở nên cao vút:
- Đối với một đồng chí tốt như vậy, đảng ủy chính quyền chúng ta không những giúp đỡ mà còn làm tốt công tác tuyên truyền, phải phát huy đầy đủ tác dụng của một tấm gương lớn, hy vọng mọi người có thể noi gương, làm ra những chiến tích lớn hơn.
Vương Tử Quân nói ra những lời trên khá dõng dạc, nhưng đám người ngồi đây đều biết rõ, lúc này hầu như toàn xã Tây Hà Tử cũng biết, vị trí trưởng ban tài chính của Lý Nguyên Ý đã nằm trong tay Trác Trường Vĩ.
Rõ ràng thỏ bị ép cũng cắn người, câu nói này rất đúng, Trác Trường Vĩ xưa nay là một kẻ ỉu xìu khốn khổ ở ban tài chính, thường bị Lý Nguyên Ý sai khiến đủ mọi việc. Bây giờ thì tốt, người này khổng ra tay thì thôi, bây giờ ra tay thì phá trời rạch đất, ném một vị phó chủ tịch xã và hai vị chủ quản đơn vị vào tai to mặt lớn vào trong tay ủy ban kỷ luật huyện ủy.
Dù nhiều người không quá thừa nhận với Trác Trường Vĩ, đặc biệt là vài vị cán bộ cấp phó khoa như Trương Dân Cường, thế nhưng ai cũng chỉ cười nhạt mà không nói lời nào. Nếu bọn họ lên tiếng sẽ bị chụp mũ tội danh đả kích phần tử liêm chính đấu tranh với tham ô, nếu thật sự là như vậy thì cũng thật sự chịu không nổi.
Trương Dân Cường ngoáy cây bút trong tay, từ lúc bắt đầu họp đến bây giờ thì hắn vẫn lẳng lặng ngồi đó, không nói một lời.
“Khen thưởng, đúng là khen thưởng, nhưng người nào không biết anh đang đẩy người lên đầu súng ngọn gió?”
Trương Dân Cường thầm cười lạnh.
- Đối với những cán bộ một lòng vì việc công, chúng ta không những phải khen ngợi, còn phải trọng điểm bồi dưỡng. Trước mắt Lý Nguyên Ý ở ban tài chính xảy ra chuyện, như vậy trọng trách ở ban tài chính sẽ do đồng chí Trác Trường Vĩ đảm nhiệm.
Sau khi khen thưởng một lúc lâu, Vương Tử Quân cuối cùng cũng nói ra ý đồ của mình.
Trương Dân Cường nhìn thái dộ dõng dạc của Vương Tử Quân mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi cho rằng chúng ta thật sự nên đề cao những nỗ lực vĩ đại của đồng chí Trác Trường Vĩ, dù trong toàn xã dấy lên phong trào học tập đồng chí Trác Trường Vĩ cũng không đủ, nhưng ban tài chính là một đơn vị trọng điểm của khối chính quyền, nhân tuyển trưởng ban có phải cũng nên chờ chủ tịch Triệu quay về rồi hãy quyết định không?
Cừu Gia Thành sớm biết Trương Dân Cường sẽ phản đối, vì thế thấy đối phương mở miệng thì chuẩn bị phản kích. Nhưng lúc này Vương Tử Quân lại cười nhạt một tiếng, dùng giọng giải quyết dứt khoát nói:
- Chủ tịch Tằng từng nói, làm việc không nên áp dụng chủ nghĩa giáo điều, cần phải chú trọng vào hiện thực. Bí thư Dân Cường nói rất đúng, nhưng bây giờ là thời kỳ phi thường, ban tài chính không thể một ngày không có lãnh đạo, vì vậy chúng ta cần phải căn cứ vào nguyên tắc đặc biệt, nhanh chóng xác lập nhân tuyển cho vị trí trưởng ban tài chính.
Vương Tử Quân nói xong thì dùng giọng đầy thâm tình nói:
- Các đồng chí, chủ tịch Triệu đã cúc cung tận tụy vì sự phát triển của xã Tây Hà Tử, vì công tác quá nhiều và đè nặng nên mới phải đi kiểm tra lại sức khỏe, chúng ta cũng đừng quấy rối anh ấy, không thể việc lớn việc nhỏ gì cũng chờ chủ tịch Triệu về giải quyết. Tôi nghĩ, dù anh Triệu có ở nhà cũng sẽ tán thành với ý kiến của tôi.
- Tôi nói như vậy se có đồng chí nói rằng không quá nghĩa khí, tôi không sợ người ta chê cười như vậy, tôi cảm thấy hai ban ngành đảng ủy chính quyền là anh em cùng nhà, cùng một thể, cần phải có sự qua lại với nhau. Bây giờ tôi tuyên bố, đồng chí Trác Trường Vĩ là trưởng ban tài chính xã Tây Hà Tử.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy rất đường hoàng, Tổ chức chỉ cảm thấy áp chế những lời muốn nói ở trong lòng thật sự giống như dùng ấm trà nấu sủi cảo vậy, dù anh cảm thấy tâm ý khó chịu thế nào thì cũng đừng hòng làm gì được. Lần này chủ tịch Triệu không những tổn thất một đại tướng là Lưu Căn Phúc, còn mất cả một vị trí quan trọng là trưởng ban tài chính. Như vậy chẳng phải là trộm gà mất nắm gạo, tự đập đá lên chân mình sao?
Trương Dân Cường thế đơn lực bạc, trực giác giống như gặp phải một con chó, anh tiến lên đá nó một cái, cảm thấy rất sướng; nhưng nếu như không đá thì lại bị cắn một cái, cũng thảm hại. Hắn nghĩ như vậy mà càng trở nên hoảng hốt, Vương Tử Quân đã nói rõ ràng rồi, người này không sợ ai chê cười mình, dù có chủ tịch Triệu ở nhà cũng sẽ đồng ý, như vậy hắn là một phó bí thư, còn không biết xấu hổ mà tiếp tục thò chân vào sao?
Tả Vận Xương chỉ lo hút khói nhả sương, liên tục hút hết điếu này đến điếu khác, giống như những lời khen ngợi của Vương Tử Quân chỉ là mây khói vậy; còn Lý Thu Na và Tề Á Bân thì càng im lặng, bộ dạng giống như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Sau đó thảo luận về vài việc vặt, cuối cùng cũng kết thúc hội nghị, nhưng nội dụng thảo luận của hội nghị ban ngành đã nhanh chóng truyền ra.
Vương Tử Quân về đến phòng làm việc của mình thì phó chủ nhiệm văn phòng Chu Thường Hữu cũng đi đến, hắn pha trà rót nước cho Vương Tử Quân, sau đó tỏ ra giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhận phân phó.
Chu Thường Hữu kính cẩn như vậy cũng không làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ, lần này hắn ra tay không những hóa lành thành an, còn vượt qua cửa ải khó khăn, nhất cử lưỡng tiện xử lý ba người Lưu Căn Phúc, Địch Vạn Thần và Lý Nguyên Ý, thể hiện thủ đoạn sấm sét. Chưa nói đến chuyện lúc này Triệu Liên Sinh còn chưa quay về, dù Triệu Liên Sinh có về đến nơi cũng khó thể nào làm gì được.
- Thường Hữu, ngồi đi.
Vương Tử Quân rất hài lòng với những động tác rót trà pha nước của Chu Thường Hữu, điều này nói rõ đối phương rất có ánh mắt, chi tiết nhỏ sẽ quyết định thành bại, điều này hắn hiểu rất rõ.
Chu Thường Hữu cũng không khách khí, hắn cười hì hì ngồi hơi nghiêng người ra phía trước ở phía đối diện với Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi thật sự không ngờ đám người Lưu Căn Phúc dám tham ô quỹ giáo dục, lấy tiền lương của các giáo viên đi cho vay nặng lãi, đúng là những chuyện như vậy bọn họ cũng nghĩ ra được. Lần này nếu không phải là bí thư Vương ra tay, chỉ sợ tiền lương nửa năm của các giáo viên trong xã không biết đến bao giờ mới được nhận.
- Thường Hữu, chuyện này ủy ban kỷ luật huyện ủy đã có định luận, trước mắt không có mặt Vương Lục Thuận thì anh cần phải làm tốt hai chuyện; một là nghiên cứu và nội dung văn kiện của ủy ban kỷ luật và in ấn ra; hai là báo cáo với tôi về tình huống trực ban vào ngày lễ tết.
Vương Tử Quân biết rõ Chu Thường Hữu nói như vậy là muốn nịnh bợ mình, hắn chỉ cười nhạt chặn đứng câu chuyện của Chu Thường Hữu.
Chu Thường Hữu thấy Vương Tử Quân không có hứng thú với những trò nịnh bợ, thế nên hắn cũng dừng câu chuyện, nói thêm vài câu rồi chuẩn bị rời đi.
- Thường Hữu, bây giờ đang thực hành phương châm đảng ủy và chính quyền tách biệt ra.
Khoảnh khắc khi Chu Thường Hữu bỏ đi thi Vương Tử Quân chợt hời hợt nói ra một câu.
Chu Thường Hữu đang định xoay người bỏ đi, khoảnh khắc hắn nghe được lời của Vương Tử Quân thì hai mắt và tinh thần tỏa sáng, đảng ủy chính quyền tách biệt, chính là hai cái văn phòng, bí thư Vương làm như vậy không phải có ý muốn đề bạt mình sao?
Chu Thường Hữu cảm động quay đầu lại nhìn Vương Tử Quân, nhưng thấy Vương Tử Quân đang cúi đầu xem văn kiện, thế là chỉ gật đầu thật mạnh rồi rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Những cử động của Chu Thường Hữu không qua mắt được Vương Tử Quân, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy. Có câu nói thế này, không có lợi sẽ chẳng ai dậy sớm, Chu Thường Hữu muốn dựa vào mình làm gì? Chỉ cần một câu nói đã đủ vạch trần: Đề bạt trọng dụng. Hắn muốn lung lạc và tên thủ hạ trong xã luôn ủng hộ mình, như vậy việc cấp bách chính là phải nắm quyền nhân sự trong tay.
Vương Tử Quân khẽ gõ hai ngón tay lên mặt bàn, hắn rơi vào trầm tư, những ký ức kiếp trước giống như một bộ phim đang chiếu lại trong lòng hắn.
Nếu so với tình cảm ảm đạm của kiếp trước thì Vương Tử Quân bây giờ không những đứng vững bàn chân, còn có thể ra tay quyết đoán, cho Triệu Liên Sinh một đả kích trầm trọng. Dù bây giờ quyền uy của hắn còn chưa đến mức làm kinh sợ tất cả mọi người, nhưng ít nhất cũng không còn ai dám nói hắn là bí thư bù nhìn.
- Cốc, cốc, cốc!
Những tiếng đập cửa khẽ vang lên cắt đứt dòng suy tư của Vương Tử Quân, hắn lên tiếng, cửa chậm rãi được mở ra, một cô gái có hơi mập tiến vào mới mặt mũi đầy vẻ thận trọng.
- Chào bí thư Vương, tôi...Tôi là giáo viên trường tiểu học trong xã, là Chu Hỉ Mỹ.
Cô gái này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, có lẽ vì là lần đầu đến gặp mặt Vương Tử Quân nên âm thanh có hơi lắp bắp run rẩy.
Vương Tử Quân thầm suy đoán xem cô giáo này đến tìm mình làm gì, đồng thời hắn vội vàng đứng lên nói:
- Cô Chu, mời cô ngồi!
Vương Tử Quân nói xong thì còn trực tiếp rót một ly nước đặt bên cạnh Chu Hỉ Mỹ.
- Cũng không cần làm phiền bí thư Vương, thật sự không cần làm phiền.
Chu Hỉ Mỹ thấy Vương Tử Quân tự rót nước cho mình, thế là không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, liên tục khoát tay nói.
- Dù là quan lớn phú quý hay nhân dân bình thường, trước mặt các quý thầy cô cũng là học sinh mà thôi. Cô Chu đến chỗ của tôi có gì cứ nói, nếu có thể giúp đỡ thì tôi sẽ làm hết mình.
Vương Tử Quân thấy Chu Hỉ Mỹ có chút bất an, hắn nở nụ cười bình thản nói.
Chu Hỉ Mỹ giống như hạt quyết tâm, nàng chợt đứng lên đặt một phần tiền xuống trước mặt Vương Tử Quân rồi nói:
- Y Phong nhờ tôi đến trả tiền dùm!
Chu Hỉ Mỹ nói xong những lời này thì vội vàng bỏ đi.
Vương Tử Quân nhìn số tiền trên bàn mà khẽ lắc đầu, thầm nghĩ Y Phong có ý gì? Lại để người ta đến trả tiền thay? Hắn thu lại tiền, chợt nhớ đến tình huống nàng đứng ra bênh vực cho mình, chỉ thấy trong lòng chợt bùng lên một con sóng nóng hừng hực.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng đập cửa lại vang lên, lúc này người vào là Trác Trường Vĩ, rõ ràng lúc này Trác Trường Vĩ đã biết mình được thăng chức trưởng ban tài chính, tâm tình của hắn rất kích động, hắn lúng túng một lúc lâu mà nói không nên lời.
- Trường Vĩ, đã phát lương cho các giáo viên xong chưa?
Vương Tử Quân biết rõ tâm tình của Trác Trường Vĩ vào lúc này, nhưng vì là như thế nên hắn biểu hiện rất hời hợt.
- Đã làm xong, các giáo viên đều rất vui mừng, nói rằng bí thư Vương thật sự rất giỏi.
Trác Trường Vĩ nói với gương mặt tràn đầy nụ cười.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không tiếp tục tiếp lời, chỉ thuận miệng nói:
- Trường Vĩ, một địa phương muốn phát triển kinh tế thì cần nhìn vào phương diện tài chính, tôi biết rõ anh là một người giỏi nghiệp vụ, điểm này tôi yên tâm, nhưng những điểm khác anh cũng cần học tập nhiều hơn.
- Vâng, bí thư Vương, tôi nhất định sẽ theo chỉ thị của anh, sẽ thay anh quản thật chặt ban tài chính xã.
Trác Trường Vĩ cũng không nói cái gì là khối chính quyền xã, mà nói là thay Vương Tử Quân, hàm nghĩa lời nói tất nhiên có khác biệt lớn.
Vương Tử Quân cũng không uốn nắn lời nói bày tỏ thái độ của Trác Trường Vĩ, chính mình nếu muốn tiếp tục phát triển ở vùng này, không thể không tìm vài cán bộ thuộc về mình.
Công tác trong quan trường có một câu khá lưu hành: Có đức không tài thì chỉ là bình thường, có tài vô đức mới xem như là có năng lực, tài đức vẹn toàn mới là nhân tài. Trác Trường Vĩ này thành thật hiền lành, tuy không đủ khôn khéo nhưng chân thành, nghe lời, nghiệp vụ mạnh, hơn nữa do một tay mình đề bạt, như vậy nhất định sẽ luôn nghe theo hiệu lệnh của mình, xem ra đối phương làm một vị trưởng ban tài chính là thừa sức.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lại nói chuyện phiếm hai câu, Trác Trường Vĩ trù trừ một chút rồi dò hỏi:
- Bí thư Vương, lúc này đã đến giờ cơm, tôi...Tôi muốn mời anh một bữa cơm, liệu có được không?
- Cơm của anh thì tất nhiên tôi phải ăn, nhưng không phải là vào bây giờ, thời điểm này rất phi thường, chúng ta là người một nhà cũng không cần quá khách sáo như thế.
Vương Tử Quân vung tay lên dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Không mời Vương Tử Quân dùng cơm được thì Trác Trường Vĩ cảm thấy tiếc nuối, nhưng một câu nói chúng ta là người một nhà của bí thư lại làm cho hắn giống như được uống thuốc an thần. Cho đến nay hắn đều cảm thấy Lý Nguyên Ý ỷ mạnh hiếp yếu, thường phải sống trong uất ức, bây giờ bí thư Vương ra tay giống như sấm sét giữa mùa hè, không cho đối phương cơ hội chuẩn bị, rạch ra một khoảng trời bao la, tương lai của hắn đúng lúc được bí thư chiếu sáng.
Trác Trường Vĩ rời khỏi phòng thì điện thoại của Vương Tử Quân giống như biến thành đường dây nóng, bảy tám vị phụ trách dưới thôn đều lần lượt gọi điện thoại mời cơm, thuận tiện cũng muốn báo cáo công tác.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến những trò xả giao nịnh bợ của đám người kia, tất nhiên sẽ từ tốn từ chối.
Lúc này sắp đến trung thu, Vương Tử Quân khai báo với Cừu Gia Thành vài câu, sau đó chuẩn bị về nhà tở thành phố Giang Thị đón tết trung thu.
- Bí thư Vương, anh đi đâu vậy?
Vương Tử Quân vừa ra khỏi phòng làm việc thì thấy lái xe Tiểu Tào đang từ trong xe chui ra.
Tiểu Tào là lính xuất ngũ, hơn hai mươi, là người thành thật và trầm ổn, thật sự không tương xứng với độ tuổi. Là một người chuyên trách lái xe, hắn luôn đặt mục tiêu cho mình là năm tốt: Chạy xe tốt, dưỡng xe tốt, bảo mật tốt, sức khỏe tốt, tâm lý tốt.
Từ khi Vương Tử Quân đến Tây Hà Tử, Tiểu Tào hầu như là chuyên phục vụ cho Triệu Liên Sinh, hơn nữa được Triệu Liên Sinh rất tin cậy. Từ khi Vương Tử Quân nhận xe, hầu như hắn chưa từng được lái xe cho bí thư Vương, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.
Thấy Vương Tử Quân đi đến thì Tiểu Tào nở nụ cười nịnh nọt, hắn nhanh chóng đến mở cửa xe, Vương Tử Quân cũng ngồi vào trong xe nói:
- Đưa tôi đến bến xe ở huyện thành.
Lái xe Tiểu Tào thấy Vương Tử Quân lên xe thì tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, vì chờ Vương Tử Quân mà hắn mất không ít khí lực, biết bí thư Vương sắp về nhà thì hắn dứt khoát chờ chỗ này không chịu rời đi.
Tiểu Tào không sợ hầu hạ Vương Tử Quân, chỉ sợ bí thư Vương không nể mặt mình, nếu như bí thư không chịu cho mình lái xe đưa đi, như vậy mình dù tốn nhiều tâm tư cũng được gì?
Tiểu Tào lúc này thầm hưng phấn, vẻ mặt lại có chút ẩn giấu, hắn nhanh chóng khởi động xe jeep, sau đó xe chạy ầm ầm ra khỏi cổng ủy ban. Hắn vừa lái xe vừa cố gắng làm sao kéo quan hệ với bí thư Vương, chỉ là bí thư không nói lời nào, hắn cảm thấy mình giống như đối mặt với một con nhím, không có chỗ nào tiếp xúc được.
Tiểu Tào không còn cách nào khác, chỉ có thể vung tay mở máy nghe nhạc, Vương Tử Quân ngồi phía sau nghe thấy đây là vài ca khúc kinh điển. Tốc độ chạy xe rất vững vàng, như tiếng nhạc nhẹ nhàng đang vang lên trong xe, Vương Tử Quân thoải mái dựa lưng lên ghế, mắt khẽ nhắm lại, trong lòng thầm cảm thán, khó trách người ta thường nói nắm vững tính cách và sở thích của một người thì sẽ dễ dàng tiếp cận. Tiểu Tào này xem ra cũng là người biết cách hầu hạ lãnh đạo, tuy còn trẻ nhưng biết chủ tịch Triệu Liên Sinh thích nghe nhạc nhẹ, đồng thời cũng nắm đúng khẩu vị của cả Vương Tử Quân.
- Này, chờ chút!
Một chiếc xe buýt thải ra khói đen chạy qua bên cạnh, phía sau xe là một hình bóng xinh đẹp, đang xách va li lớn tuổi theo.
Y Phong cảm thấy mình thật sự không may, nàng đứng ở ven đường cả ngày trời, đây là chuyến xe thứ ba nhưng đều chạy thẳng qua, dù nàng có phất tay thế nào thì tài xế cũng liên tục khoát tay, căn bản không cho xe dừng lại, đáng lý ra tốt xấu gì cũng cho nàng lên, nhồi nhét thế nào cũng được.
Y Phong thầm nghĩ như vậy, thế cho nên cũng không khỏi mở miệng nguyền rủa đám tài xế xe khách.
Một tiếng két vang lên, là tiếng thắng xe, nó vang lên sau lưng Y Phong, nàng nghiêng đầu theo bản năng, thế là thấy một chiếc xe jeep khá quen thuộc dừng ngay bên cạnh.
- Cô Y, cô muốn đi huyện thành sao?
Một gương mặt quen thuộc chợt thò ra khỏi xe, Y Phong chợt ngây người, sau đó vui vẻ ra mặt.
- À, không bắt được xe.
Y Phong uất ức nói một câu, nàng còn chưa kịp phản ứng thì lái xe trẻ tuổi đã nhảy xuống, cũng không kịp phân trần gì mà cướp lấy vali của Y Phong rồi đặt lên xe.
- Đi thôi, tôi cũng vừa đúng lúc đi huyện thành.
Vương Tử Quân vung tay lên, tỏ ý mời Y Phong lên xe.
Y Phong không có lý do gì để từ chối, nàng hào phóng ngồi lên xe jeep của Vương Tử Quân, lái xe Tiểu Tào cũng biết ý vặn nhỏ nhạc xuống một chút. Khoảnh khắc này Y Phong cũng không biết nên nói gì với Vương Tử Quân cho tốt, vì thế chỉ có thể đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài; Vương Tử Quân thì từ bên cạnh nhìn sang Y Phong, chỉ thấy gương mặt nàng đỏ bừng giống như một quả táo chín hồng còn treo trên cây, bùng ra ánh sáng mê người.
Trong xe có tiếng nhạc du dương, ngoài ra thì yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở của Y Phong và Vương Tử Quân, còn có những luồng sáng mặt trời ấm nóng muốn người ta ngủ vùi. Vương Tử Quân rất nhớ nhà, hắn buôn chuyện câu được câu không với Y Phong, sau đó cũng không tiếp tuc nói lời nào. Y Phong cũng không nói gì nữa, nàng nhắm mắt lại, giống như toàn thân chợt nhẹ bẫng, chỉ thoải mái dựa ra lưng ghế phía sau.
Nửa giờ thì xe chạy đến huyện thành, Y Phong nhìn cảnh tượng bận rộn vào tết trung thu, tâm tình chợt vui sướng vì sắp được về nhà.
- Bí thư Vương, tôi xuống xe ở phía trước, nếu không gặp anh thì có lẽ trung thu năm nay khó thể về quê đoàn tụ được.
Y Phong nở nụ cười cảm kích, sau đó nói Tiểu Tào dừng xe ở ven đường.
Vương Tử Quân nhìn vali lớn bên cạnh Y Phong, sau đó hắn cười nói:
- Cô Y, nặng như vậy ngồi trên xe buýt được sao? Tiểu Tào, chúng ta làm người tốt đến cùng, đưa cô Y về tận nhà.
Tiểu Tào tất nhiên sẽ muốn làm một tài xế vĩ đại, hắn hiểu nếu làm tốt công tác thì sau này sẽ được đưa đón người thân và bạn bè của lãnh đạo, thế là lúc này cam tâm tình nguyện phục vụ, hơn nữa còn xem đối phương như lãnh đạo, chất lượng phục vụ không giảm sút. Sau khi hắn nghe xong sắp xếp của Vương Tử Quân thì sảng khoái đáp ứng, sau đó đóng cửa chạy về phía Y Phong chỉ đường.
Huyện thành không lớn, chỉ có hai khu lớn trung tâm, hơn nữa cũng ít đèn giao thông, thế nên chỉ mất vài phút xe đã dừng trước một tòa nhà không mới cũng không cũ.
- Bí thư Vương, đến nơi rồi, anh vào nhà ngồi một lát nhé?
Y Phong thấy xe dừng lại ổn định thì dùng giọng nhiệt tình nói.
- Tiện tay mà thôi, cô không cần khách khí như thế.
Lái xe Tiểu Tào xách vali của Y Phong xuống, sau đó Vương Tử Quân xách thử một cái, khó trách Y Phong xách phải nghiêng cả người, thì ra nó rất nặng.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống một cô gái phải khiêng vác vali nặng nề như vậy đi lên lầu, hắn chợt cảm thấy thương tiếc, thế là vô thức hỏi:
- Nhà của cô ở đâu?
- Lầu bốn!
- Được, tôi giúp cô.
Vương Tử Quân nói rồi cũng không thèm quan tâm, hắn nhất vali đặt lên vai rồi đi lên lầu.
- Bí thư Vương, tôi tự mình xách lấy.
Y Phong thấy Vương Tử Quân nhiệt tình như vậy thì thật sự không biết biểu đạt lòng cảm kích thế nào.
- Không cần, chị gái xinh đẹp có bàn tay nhỏ nhắn trói gà không chặt, chị tranh thủ đi mở cửa là được.
Vương Tử Quân nói một câu vui đùa với Y Phong.
Y Phong còn định nói gì đó thì Vương Tử Quân đã đi rồi, nàng nóng lòng lên, chỉ có thể vội vàng chạy theo lên lầu.
- Bí thư Vương thật sự có ánh mắt rất tốt.
Tiểu Tào ngồi trong xe không nhúc nhích, không phải hắn tiếc sức lực của mình, nếu là tình huống khác thì hắn sẽ ra giúp, nhưng bây giờ người đàn ông kia là bí thư, cần để cho bí thư có cơ hội.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Các cơ quan thường có những cảnh tượng như thế này: Trước khi lãnh đạo lên xe thì lái xe sẽ chậm rãi chạy đến, một tay mở cửa, một tay che bảo vệ đầu lãnh đạo, rất giống như nô tài thời xưa. Nếu là lãnh đạo xuống xe, như vậy dù là già hay trẻ thì cũng sẽ nghiêm mặt, bộ dạng bình tĩnh, lái xe sẽ tiếp đón ngay ngoài cửa.
Một lái xe tất nhiên phải luyện được những cách hầu hạ lãnh đạo cho chu toàn, chút việc như vậy tất nhiên Tiểu Tào biết rõ, nhưng hắn thấy hầu hạ lãnh đạo ngoài chịu khó thì điều cần thiết nhất là có cả ánh mắt, cũng cần lười biếng đúng lúc. Nếu lãnh đạo khác đi xe thì anh cũng không nên quá xum xoe, phải dành hết cho lãnh đạo của mình; nếu gặp phải những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cũng phải học cách lười biếng, để lãnh đạo có cơ hội thân cận. Lãnh đạo cũng là người ăn khói lửa nhân gian, cần đứng trên mặt đất, cũng hít thở như mọi người.
Sau khi xe dừng lại thì Vương Tử Quân nói:
- Đưa tôi đến đây là được, chút nữa tôi sẽ tự về nhà.
Tiểu Tào hiểu, đợi Vương Tử Quân và Y Phong xuống xe, hắn nhanh chóng lái xe đi. Hắn không sợ Vương Tử Quân nói mình không hiểu chuyện, khác biệt thì hắn cảm thấy như vậy mới là kinh nghiệm, nếu là lái xe khác sẽ cứ chờ mãi bên dưới, nhưng hắn thì không, đó là chỗ hơn người của hắn.
Vương Tử Quân khốn khổ đưa vali vài chục kí lô lên lầu, sau đó đứng thở hồng hộc, trong lòng thầm quyết định sau này sẽ rèn luyện sức khỏe cho tốt.
- Mẹ, con đã về rồi, mở cửa ra nhanh lên.
Y Phong lên lầu bốn sớm hơn Vương Tử Quân một chút, nàng gõ cửa nói.
Cửa nhanh chóng mở ra, một phụ nữ trung niên hơn năm mươi vui vẻ nói:
- Ôi, Phong Nhi, sao bây giờ mới về, chú Trần đã đến nhà rồi, đang chờ con quay về.
Người phụ nữ trung niên vừa mở miệng oán trách vừa định đóng cửa.
- Mẹ, đừng đóng cửa, còn có người.
Y Phong thấy rõ động tác của mẹ, nàng khẽ vung tay chặn lại.
Mẹ Y Phong nghe nói như vậy thì tranh thủ mở cửa ra, đúng lúc liếc mắt thấy Vương Tử Quân đang xách vali đi đến bên ngoài.
Tình huống trước mắt làm cho mẹ Y Phong nhớ lại tình huống năm xưa, đó là lúc lần đầu tiên đưa bố của Y Phong về nhà mình, hình như cũng giống như vậy thì phải. Lúc này bà đưa mắt nhìn con gái, gương mặt ửng hồng, thế là hiểu ngay ra vấn đề.
Mẹ Y Phong nhìn Vương Tử Quân mà ánh mắt có chút phức tạp, tiểu tử kia có bộ dạng điển trai, cũng không kém, nhưng bộ dạng có hơi gầy. Nhưng bà dù sao cũng là người có giáo dưỡng, lập tức tranh thủ thời gian tươi cười hớn hở nói:
- Ôi, mời cậu vào, mời vào.
Vương Tử Quân đi lên lầu bốn mà hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ sau này nếu gặp những chuyện như vậy thì mình nên quan liêu một chút, cho cấp dưới làm thì hay hơn.
Khi Vương Tử Quân đưa vali vào trong nhà Y Phong, hắn chợt phát hiện trong phòng khách có ba bốn người, có một tiểu tử mặc trang phục cảnh sát đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
- Vào đây, tiểu tử, ngồi xuống uống ly nước đi. Phong Nhi, sao con lại về muộn như vậy? Cậu Trần Hạo đã chờ từ lâu rồi.
Một người đàn ông trung niên đại khái là bố của Y Phong vừa gọi con gái đi vào vừa chào Vương Tử Quân, sau đó khẽ lầm bầm.
- Chào chú Trần, chào dì! Ôi, bố, hôm nay là ngày được nghỉ và có quá nhiều người, con bắt xe không được, bố còn oán trách con nữa.
Y Phong bưng một ly nước lên uống cạn sạch, sau đó ngắt một trái nho bỏ vào miệng không kiêng nể gì, sau đó tỏ ý mời Vương Tử Quân ngồi xuống.
Y Phong không biết một câu nói kia của mình làm cho cả nhà hiểu lầm, thì ra tiểu tử kia cùng nàng chen chúc đi về.
Tên thanh niên mặc đồng phục cảnh sát thấy thế thì cười nói:
- Tiểu Phong, lần sau về nhà cứ sớm gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chạy mô tô của đơn vị xuống đón, như vậy cũng tốt hơn chen chúc trên xe buýt.
- Ôi, Trần Hạo, anh đừng gọi tôi theo phong cách buồn nôn như vậy được không, cứ gọi tội là Y Phong thì được.
Y Phong dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trần Hạo, sau đó nàng phát hiện Vương Tử Quân còn đứng, thế là tùy tiện đến đẩy một cái:
- Này, đây là nhà tôi, anh đừng khách khí, cứ ngồi đi.
Trần Hạo bị Y Phong trách mắng một câu trước mặt nhiều người, hắn có chút xấu hổ, khi thấy động tác của nàng với Vương Tử Quân có chút thân mật thì trong lòng bùng lên ghen tuông. Hừ, dám cướp người phụ nữ mà Trần Hạo này vừa ý, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Vương Tử Quân hồn nhiên không biết rằng mình đưa Y Phong lên lầu sẽ làm cho đám người ngồi đây hiểu lầm, nhưng hắn thật sự có việc, thế nên cũng không muốn ở lại lâu, đành mở miệng từ chối:
- Y Phong, tôi đi trước, chúc các chú các bác trung thu vui vẻ.
Nhưng hành vi của Vương Tử Quân càng làm cho Trần Hạo không thể ngồi yên, vì ghen và hắn đứng lên mạnh mẽ nói:
- Này, anh bạn, đến đây thì ngồi xuống một chút, đã cùng quen biết với Y Phong, như vậy chúng ta cùng uống vài ly.
Vương Tử Quân cười cười lễ phép rồi nói:
- Không được, tôi còn có việc, tôi đi trước.
Vương Tử Quân nói xong thì đi ngay ra cửa.
Bố mẹ Y Phong cũng khách khí nói:
- Vừa vặn đến vào giờ cơm, cũng không phải người ngoài, dứt khoát ở lại ăn cơm đi.
Vương Tử Quân còn chưa kịp từ chối thì Trần Hạo đã đứng lên khỏi ghế sa lông để cản đường, hắn nói:
- Đã sắp trung thu rồi, anh còn có việc gì gấp chứ? Anh bạn nếu cứ khăng khăng bỏ đi thì là xem thường tôi.
Y Phong ở bên cạnh thật sự vừa thẹn vừa vội, bí thư Vương người ta đưa mình lên lầu, không ngờ lại bị Trần Hạo quấn lấy người, thế là nàng nói:
- Trần Hạo, anh muốn làm gì?
Y Phong càng phát giận thì Trần Hạo càng hờn dỗi, càng kết luận tên khốn Vương Tử Quân là tình địch của mình:
"Hừ, phải đánh ngã tên này, phải cho hắn biết Y Phong là hoa đã sớm có chủ. Một con thiên nga xuất chúng như vậy sao lại để cho một tên như thế kia động vào? Đây không phải là cóc muốn ăn thịt thiên nga sao? Nhìn bộ dạng của anh mà còn muốn tranh giành với tôi, đúng là không biết lượng sức!"
Vương Tử Quân trọng sinh dù không làm quan lớn nhưng cũng trải qua nhiều năm tháng ấm lạnh của đời, thế gian trăm hình thái khác nhau, hắn thấy bộ dạng kích động của Trần Hạo, thầm nghĩ có lẽ là hiểu lầm, thế cho nên dứt khoát ngồi xuống.
"Ôi, nhìn tiểu tử kia thì có vẻ là kẻ thông minh, sao rơi vào lưới tình thì lại ngu ngốc như vậy? Sao anh biết tôi thích cô gái này?"
Vương Tử Quân thầm oán trong lòng, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi yên.
Y Phong thấy Vương Tử Quân đồng ý ngồi xuống thì thật sự nửa vui nửa buồn, vẻ mặt bối rối, nàng vừa sợ Trần Hạo làm bí thư Vương khó khăn, vừa mơ hồ có chút chờ mong.
- Ăn cơm thôi, hôm nay tôi bộc lộ tài năng cho mọi người xem, để mọi người thấy tay nghề đầu bếp của tôi là thế nào.
Y Phong dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Vương Tử Quân, sau đó cười đi vào nhà bếp.
Lúc này trong nhà Y Phong, ngoài hai cha mẹ Y Phong, còn có một nam một nữ, có lẽ là bố mẹ của Trần Hạo. Người đàn ông kia có hơi mập, mái tóc bóng mượt, rất có phong thái của một người nhà giàu mới nổi; mẹ của Trần Hạo tuy đã hơn năm mươi nhưng lại ăn mặc như hoa, cặp môi mỏng, không ngừng ăn hạt dư, ánh mắt sắc như dao.
Nhà Y Phong chỉ có hai gian, hơn năm mươi mét vuông, lúc này có vẻ chen chúc.
Y Phong bận rộn trong nhà bếp, trong lòng tràn đầy vui vẻ nói không nên lời, một cảm giác thân thiết kỳ quái bùng ra dưới đáy lòng, nàng không dám hỏi mình xem cảm giác này có phải đến từ người đàn ông ngồi trong phòng khách kia không.
Y Phong là con gái một, thế nên bố mẹ rất sủng ái, mà tính tình của nàng hiền hòa, không những không tùy hứng điêu ngoa, khác biệt là rất có tâm tư. Bình thường cuối tuần hay về nhà, buổi sáng theo mẹ đi chợ, sau đó đánh cờ với bố, thật sự rất giỏi nấu nướng.
Y Phong mở vali ra, nàng lấy những món rau mà người trong thôn tặng, nàng cẩn thận rửa sạch, ngâm nước muối, sau đó bắt đầu bận rộn.
Phòng bếp đã bày đầy món ăn, mẹ Y Phong nói cho nàng biết, đây là cô chú Trần mang đến, rõ ràng hôm nay nhà Trần Hạo đã có chuẩn bị. Y Phong bĩu môi, nàng khẽ nói một câu bên tai mẹ:
- Đúng là khoe khoang!
Y Phong làm vậy mà lại giả vờ đang cúi người làm việc gì đó.
Y Phong cười vui vẻ và tiếp tục bận rộn, nửa giờ sau đã làm được bốn món ăn gồm rau xào, tôm xào cần tây, gà xé phay đậu hũ, rau xà lách xào dầu hào, đủ màu sắc trắng đỏ vàng xanh hiện ra làm cho người ta không khỏi cảm thấy thèm ăn.
Y Phong bỏ vài món rau nông thôn vào trong nồi áp suất, sau đó lấy chân gà bỏ vào hầm cách thủy, lúc này mới mở miệng nói:
- Được rồi, có thể dùng cơm.
Đến khi Y Phong và mẹ đưa các món ra phòng khách, mẹ Trần Hạo đã hô lên:
- Ôi, đúng là khuê nữ, thật sự nấu nướng rất giỏi.
- Chú Y, cháu đưa đến một chai rượu Kim Đỉnh Lão Điếu, loại rượu này rất tốt.
Trần Hạo thấy thế càng đỏ mặt hưng phấn, hắn vội vàng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Một chai Kim Đỉnh Lão Điếu hơn năm mươi đồng, cậu giữ đi, biết đâu sau này sẽ có tác dụng lớn.
Bố của Y Phong nở nụ cười, sau đó lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu được đóng gói đơn giản nói.
Một chai Kim Đỉnh Lão Điếu có giá hơn năm mươi đồng, lúc này tiền lương của Vương Tử Quân chỉ là vài trăm đồng, như vậy rõ ràng đó là một chai rượu xa xỉ. Nhưng Trần Hạo vốn có chút tức giận, bây giờ vừa nghe nói như vậy thì lại lên tiếng:
- Chú Y, cái này tính là gì, đầu tuần đội chúng cháu liên hoan, đại đội trưởng chuyển đến một thùng Mao Đài để cho anh em uống thoải mái. Hì hì, kết quả là tất cả đều uống đến mức người ngã ngựa đổ, toàn quân bị diệt.
Trần Hạo hăng say khoe khoang, bố của hắn ở bên cạnh lại thầm quan sát Vương Tử Quân, tiểu tử này có độ tuổi ngang bằng với con mình, ánh mắt nhìn thẳng khó thể bắt bẻ. Tên kia dáng người cao ráo, gương mặt khỏe mạnh, tóc đen bóng, áo sơ mi trắng và quần tây xanh, thật sự bùng ra khí chất bức người.
Lại nhìn về phía Y Phong đang bận rộn trong nhà bếp cách một lớp cửa kính, cô bé mặc trang phục mỏng, trên cổ là một cái khăn lụa màu tím rất đẹp, bộ dạng duyên dáng yêu kiều, cơ thể trang nhã, nhìn qua giống như một con hồ ly xinh đẹp, cũng có chút quyến rũ và xảo quyệt. Nhưng một cô gái không những xinh đẹp thấu hiểu lòng người mà còn nấu nướng rất ngon, đúng là hiếm có.
Bố của Trần Hạo nghĩ đến đây mà thầm đổ mồ hôi cho con trai, nhìn vào thái độ của Y Phong, sợ rằng con trai mình muốn có được Y Phong cũng không phải dễ dàng.
Lúc này Y Phong bưng thức ăn từ phòng bếp ra, thấy ba người kia đang trò chuyện vui vẻ trên bàn, Vương Tử Quân lại bị gạt ra ngoài, thế cho nên có chút tức giận, nàng cố ý bưng một ly nước đến trước mặt hắn rồi khách khí nói:
- Bí thư Vương, mời anh uống nước...
Ba chữ bí thư Vương vừa ra khỏi miệng thì ba người kia đang trò chuyện vui vẻ cũng ngây cả người, Trần Hạo trố mắt nhìn một lát, sau đó mới phục hồi tinh thần lại, hắn vỗ vai Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói:
- Anh bạn, cái tên nghe rất hay, vừa thuận miệng, lại vừa may mắn.
Trần Hạo nói xong thì tiếp tục lên tiếng:
- Chú Y, khoảng thời gian trước trong huyện có làm một cuộc điều tra, chú đoán xem chỉ thị trấn huyện thành chúng ta có bao nhiêu người có tên là Huyện Trưởng không?
Bố của Y Phong và của Trần Hạo nghe nói như vậy thì mới kịp phản ứng, thầm than mình già rồi thật sự bị cái tên của người thanh niên kia hù dọa, cả hai còn chưa kịp mở miệng thì mẹ của Trần Hạo đã dùng giọng hứng thú dạt dào nói:
- Có bao nhiêu người? Nói đi!
- Chỉ tính riêng cái tên Huyện Trưởng đã có bốn mươi ba người.
Trần Hạo nhấp một hớp nước rồi tiếp tục:
- Lúc đó thiếu chút nữa chúng con đã cười lăn lộn, mẹ nói xem đám nông dân ngu muội kia nghĩ thế nào, không biết rằng đặt tên con là Huyện Trưởng, tưởng rằng như vậy sẽ được làm cha của chủ tịch huyện? Đúng là buồn cười, theo lời của vị cảnh sát hộ tịch, vị Huyện Trưởng tuổi cao nhất hiện đang làm việc trong một lò gạch.
Trần Hạo nói những lời trêu ghẹo làm cho mọi người cười ha hả, Y Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy mà tức điên lên:
- Trần Hạo, anh đã cười đủ chưa? Anh biết bí thư Vương làm gì không?
Vương Tử Quân thấy Y Phong nổi giận thì tranh thủ thời gian đứng lên cười cười, tỏ ý nói Y Phong không cần so đo, hắn không quan tâm. Y Phong nhìn vào mắt và thầm hiểu, thế nên cũng có chút cảm động, nàng chưa từng có cảm giác được một người đàn ông che chở, nàng không thể nào miêu tả được nó là thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.
- Anh bạn, tửu lượng thế nào?
Trần Hạo nhìn Vương Tử Quân, trên mặt có vẻ tản mạn và tùy ý, trong lòng ẩn giấu cảm giác khinh thường và khiêu khích.
Trước khi trọng sinh thì tửu lượng của Vương Tử Quân cũng không cao, bây giờ sống lại thì tửu lượng khá tốt, thường có thể ngồi cùng bàn uống đến đỏ mặt tía tai, đối với hắn thì bây giờ uống rượu như uống nước lạnh, ngoài căng bụng thì mất hết cảm giác.
- À, trừ khi bất đắc dĩ, tôi thật sự không thích uống rượu.
Vương Tử Quân bị Trần Hạo trêu đùa khích tướng, hắn lại vẫn nói năng cực kỳ thận trọng, trừ khi bị hỏi, nếu không chỉ lẳng lặn ngồi đó không nói nhiều.
Trần Hạo thầm không cho là đúng, hắn cười thầm mình trông gà hóa cuốc, đối phó với một tên nông dân quê mùa dưới xã như thế này, mình cần gì phải chuyện bé xé ra to?
- Chú Ý, bố, nếu không chúng ta bắt đầu trước nhé?
Trần Hạo nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong nhà Y Phong, sau đó thử thăm dò.
Trần Hạo cũng không phải hỏi bố mình, chủ yếu là hỏi bố Y Phong, lúc này bố Y Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đợi lát nữa đi, Nhị thúc của cậu bận rộn, chúng ta chờ cậu ấy thêm nửa giờ, đến đây cùng uống cho vui.
Lúc mọi người đang nói chuyện thì Y Phong từ phòng bếp bưng ra một nồi canh, lại đặt xuống trước mặt Vương Tử Quân.
Nồi canh này được Y Phong nấu nướng rất tỉ mỉ, rau được ngâm kỹ, cắt nhỏ, nước dùng có cây hoa tiêu, hương hồi, thìa là, cây quế, gừng; bên trong còn có lạc nấu mềm, nếu bỏ vào miệng sẽ cảm thấy mặn ngọt vừa phải, ngon hơn người ta bán bên ngoài rất nhiều. Mẹ của Trần Hạo ở bên cạnh cũng mở miệng khen:
- Ôi, Tiểu Phong, cháu đúng là khéo tay giỏi nấu nướng, đây là món canh đậu ngon nhất mà trước nay dì từng được thấy.
Trần Hạo khen thưởng tay nghề của Y Phong không thôi, mặt như một đóa hoa.
- Chú, chú của cháu đã đồng ý rồi, sẽ nhanh chóng tác động giúp Y Phong, để xem có thể đưa cô ấy về một đơn vị tốt không, chú của cháu là anh em thân thiết với trưởng phòng giáo dục huyện!
Trần Hạo nói, giống như lúc này mới thấy nơi đây còn một Vương Tử Quân, hắn khẽ hỏi:
- Này cậu, cậu công tác ở đâu?
Vương Tử Quân dùng giọng nhàn nhạt đáp:
- Xã Tây Hà Tử!
- Tôi có một người quen ở xã Tây Hà Tử, cậu có biết Tào Quế Sinh không? Đó là bạn học của tôi.
Tào Quế Sinh? Vương Tử Quân thầm suy xét cẩn thận, còn không biết Tào Quế Sinh rốt cuộc là thần thánh phương nào:
- Tôi không biết.
- Cậu không biết cả Tào Quế Sinh? Cậu à, không phải tôi nói cậu, cậu công tác ở xã Tây Hà Tử thế nào vậy? Tôi cho cậu biết, bạn học của tôi là tài xế cho chủ tịch xã Tây Hà Tử, là lái xe chuyên trách!
Trần Hạo nói xong thì bày ra tư thái không biết mệt nói:
- Biết cái gì là lái xe chuyên trách không? Chính là người ở bên cạnh lãnh đạo, không thể coi thường.
"Lái xe? Không phải là Tiểu Tào sao?"
- À, tôi nhớ ra rồi, anh nói đến Tiểu Tào sao?
Vương Tử Quân nhìn Trần Hạo đang giương nanh múa vuốt mà cười ha hả nói.
- Tiểu Tào? Cậu này, sao cậu có thể há miệng gọi Tiểu Tào cho được? Nếu cậu phát triển công tác ở dưới xã phải biết an phận một chút, phải gọi là anh Tào, hiểu không?
"Để mình gọi là anh Tào, Tiểu Tào dám đồng ý sao?"
Vương Tử Quân nghĩ lại bộ dạng của Tiểu Tào mà thầm nở nụ cười.
- Tiểu Vương, tôi cũng không muốn nói ra lời này, thế nhưng là một người trưởng bối, tôi cảm thấy nên nhắc nhở cậu. Vừa rồi Trần Hạo nói rất đúng, cậu còn trẻ, nên học cách an phận ẩn giấu, đây là lời vàng ngọc, sau này ăn phải quả đắng thì cậu sẽ hiểu!
Chú Y cũng không cho là đúng, cũng mất hứng, dù đã loại bỏ Vương Tử Quân là nhân tuyển con rể của mình, nhưng lão vẫn không quen nhìn những người thanh niên bốc đồng.
Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi đó, hắn cảm thấy nói chuyện với Trần Hạo cũng không có ý nghĩa, nếu không phải bên trong còn Y Phong đang bận rộn, hắn đã sớm đứng lên bỏ đi. Khi thấy chú Y tỏ ra chán nản với mình, hắn cuối cùng cũng không ngồi nổi nữa, phải đứng lên nói:
- Chú Y, cám ơn chú khoản đãi, cháu còn phải bắt xe, xin cáo từ trước.
- Tiểu Vương, tôi cũng không giữ cậu, sau này có rảnh nhớ đến nhà chơi.
Chú Y nở nụ cười, câu nói nghe qua là biết lời khách sáo.
Y Phong thấy động tĩnh như vậy thì từ nhà bếp chạy ra, nàng thấy Vương Tử Quân xoay người muốn đi, chợt cảm thấy trái tim bị ai bóp chặt, nàng hoảng hốt đi đến trước mặt hắn nói:
- Bí thư Vương, tôi tiễn anh!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius