Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 46: Không biết nên vui hay buồn
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Thiếu niên quay đầu lại, mắt lé liếc nhìn Trần Thanh Đế, rất là khinh thường ngạo nghễ nói:
- Tiểu tử, ngươi không phải là kẻ đần chứ?
- Lão bản, cái Tiểu Đỉnh này giá bao nhiêu, ta muốn mua nó.
Đối mặt thiếu niên khiêu khích, Trần Thanh Đế nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp bỏ qua, mở miệng hỏi giá cả một lần nữa.
- 400 vạn, chắc giá.
Lão bản phía sau quầy, có chút dương lông mày, bình thản nói.
- 400 vạn?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, như thế nào cũng thật không ngờ Càn Khôn Đỉnh của hắn, ở địa cầu chỉ có giá 400 vạn, thật sự là làm cho hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Phải biết rằng, Càn Khôn Đỉnh đặt ở thế giới của Trần Thanh Đế, đây tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Thần Khí, không biết có bao nhiêu nhân vật Chí tôn vì Càn Khôn Đỉnh này mà liều ngươi chết ta sống.
Thẳng đến có một ngày, ở dưới cơ duyên xảo hợp, Trần Thanh Đế lấy được Càn Khôn Đỉnh, trận huyết tinh này mới dừng lại.
Trần Thanh Đế đạt được Càn Khôn Đỉnh?
Trừ khi là chán sống.
Không sai, lúc trước tu vi của Trần Thanh Đế ở Tu Chân giới hoàn toàn không coi vào đâu, bất quá, ai bảo Trần Thanh Đế là yêu nghiệt luyện đan, luyện khí, luyện phù, bày trận... a.
Mặc cho tu vi ngươi ngưu bức như thế nào, chẳng lẽ ngươi sẽ không có thời điểm thụ thương? Không có thời điểm cầu đến Trần Thanh Đế? Coi như là Tu Chân giới lúc ấy, môn phái ngưu bức nhất, cũng không dám đắc tội Trần Thanh Đế.
Cho dù Càn Khôn Đỉnh bị môn phái mạnh nhất đạt được, cũng không có an ổn như ở trong tay Trần Thanh Đế.
Ở trong tay Trần Thanh Đế, cái kia tuyệt đối sẽ không có người nào dám cướp đoạt đấy.
Không có người nguyện ý đắc tội Trần Thanh Đế. Cũng không có ai dám đắc tội với hắn, bởi vì có rất nhiều Chí Tôn từng nợ ân tình của hắn, sẽ có rất nhiều người vì để hắn hả giận mà tận diệt một đại môn phái.
Càn Khôn Đỉnh đã từng khiến cho Tu chân giới gió tanh mưa máu, chỉ có giá trị 400 vạn. Trần Thanh Đế cũng không biết là may mắn, hay là vì Càn Khôn Đỉnh của mình mà ủy khuất.
- Tiểu tử, ngươi có 400 vạn sao?
Thiếu niên bị không để ý tới, tâm tình rất là khó chịu, chỉ vào Trần Thanh Đế, tràn đầy khinh thường nói:
- Lấy đức hạnh này của ngươi cũng mua nổi sao?
Trần Thanh Đế lần nữa bỏ qua thiếu niên, nhìn lão bản nói ra:
- 400 vạn, chắc giá?
- Con mẹ ngươi có phải đầu óc có vấn đề hay không? Mọi người đều nói rồi, chắc giá, ngươi còn hỏi cái rắm?
Thiếu niên bị không để ý tới lần nữa, tức giận quát:
- Mua thì mua, không mua thì cút ngay, không có tiền còn bày đặt tới nơi này.
- Ta có đắc tội ngươi sao? Kỳ Hoa cư này là nhà của ngươi mở sao?
Trần Thanh Đế có chút nhíu lông mày, trong lòng lóe lên sát cơ, lạnh giọng nói:
- Không phải nhà của ngươi, ngươi phóng rắm làm gì? Cút sang một bên cho bổn thiếu gia.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì? Cũng dám bảo lão tử lăn? Ngươi biết lão tử là người nào không?
Thiếu niên trong cơn giận dữ lập tức quát:
- Tin hay không, hôm nay lão tử khiến ngươi không ra khỏi nơi này?
- Bổn thiếu gia ngược lại là muốn biết một chút.
Mặt mũi Trần Thanh Đế tràn đầy khinh thường, trong cả cái tỉnh thành này, người dám trêu vào Trần đại thiếu cũng không nhiều. Huống chi, Trần Thanh Đế hiện tại càng là ai cũng không sợ.
Vốn thanh danh của Trần đại thiếu lan xa, chuyện xấu làm tuyệt, nhưng đối với ngọc thạch đồ cổ lại không có bất kỳ hứng thú, cho nên, thị trường đồ cổ không có người nhận thức Trần Thanh Đế.
Nghe kỳ danh, không thấy một lần.
Bằng không thì dùng thanh danh của Trần Thanh Đế, ai chán sống dám chủ động khiêu khích Trần đại thiếu? Trần đại thiếu không gây người khác, không đùa giỡn người khác, người khác đã phải thắp nhang thơm cầu nguyện rồi.
Vốn Trần Thanh Đế là mặc kệ thằng này, chỉ trách, thằng này nói nhảm thật sự là quá nhiều, làm cho Trần đại thiếu cảm thấy rất là khó chịu.
- Lão bản, cái Tiểu Đỉnh này ta mua, bao lại cho ta.
Trần Thanh Đế móc ra một tấm thẻ vàng ngân hàng, giao cho lão bản.
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, nếu như hắn mặc cả, vẫn có thể tiện nghi một ít. Bất quá, Trần đại thiếu lại không làm vậy, chỉ muốn mau chóng lấy Càn Khôn Đỉnh tới tay.
Hơn nữa, Trần đại thiếu còn phát hiện, cái Càn Khôn Đỉnh này bề ngoài giống như có chút tổn hại, hắn cần phải mua trở về, hảo hảo nghiên cứu thoáng một phát, hơn nữa còn phải nghĩ cách chữa trị thoáng một phát.
- Chậm đã...
Thiếu niên sắc mặt khó coi, đột nhiên quát:
- Lão bản, cái Tiểu Đỉnh này là chúng ta nhìn trúng trước, cái Tiểu Đỉnh này ta muốn. Đồ vật Lý Nhược Phong ta vừa ý, ta ngược lại muốn nhìn ai dám giành giật với ta.
- Kháo, ai con mẹ nó kiêu ngạo như vậy? Mẹ nó, mệt chết lão tử rồi.
Đúng lúc này, một thanh âm thở hổn hển từ dưới lầu vang lên.
- Oanh! Oanh! Oanh...
Chợt, nương theo âm thanh trầm đục này, một viên thịt từ dưới lầu lăn đi lên, viên thịt vừa tới lầu bốn nhìn thấy Trần Thanh Đế, hét lớn:
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là để cho ta tìm được, con mẹ nó, ngươi không có việc gì chạy tới đây làm gì.
- Tùy tiện nhìn xem, mua ít đồ.
Trần Thanh Đế nhìn Viên Cầu, Viên đại thiếu cười nhạt một tiếng nói.
- Tại đây có thể có vật gì tốt? Đều là loạn thất bát tao, lên không được mặt bàn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 47: Tưởng như hai người
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Viên đại thiếu cố gắng đi tới bên người Trần Thanh Đế, ánh mắt giống như hạt đậu xanh, nhìn Lý Nhược Phong nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai mà dám kiêu ngạo như vậy?
- Tiểu đệ Lý Nhược Phong, Viên đại thiếu không biết tiểu đệ sao?
Lý Nhược Phong liếc mắt liền nhận ra Viên đại thiếu, trên mặt chất đầy dáng tươi cười nịnh nọt.
Cái hình thể này của Viên đại thiếu, người không biết thật đúng là không nhiều lắm. Hơn nữa, Viên đại thiếu cũng phi thường đam mê ngọc thạch đồ cổ, trong giới cổ vật vẫn là phi thường nổi danh.
Đáng sợ hơn chính là, không ai dám bán hàng giả cho Viên đại thiếu.
Nhớ rõ có một lần, Viên đại thiếu bị lừa dối, giá cao mua một kiện hàng giả trở về, sau khi Viên đại thiếu biết được, trực tiếp đi tới đốt cửa hàng bán đồ cổ kia luôn.
Từ đó về sau, không ai dám hắc Viên đại thiếu nữa, nói giỡn sao, chọc vào ôn thần này, vậy ngươi cuốn gói chạy càng xa càng tốt đi.
- Lão tử nhận thức ngươi sao?
Vẻ mặt Viên Cầu khinh thường, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử ngươi rất ngưu bức, rất lợi hại a, thậm chí ngay cả Trần đại thiếu cũng dám đắc tội?
- Trần đại thiếu? Chẳng lẽ...
Trong lòng Lý Nhược Phong run lên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi, dùng thanh âm run rẩy nói ra:
- Chẳng lẽ hắn là... hắn là Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu?
- Làm sao vậy? Hiện tại biết sợ rồi sao? Trước kia hung hăng càn quấy, ngưu bức đi đâu rồi?
Viên đại thiếu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường mắng:
- Móa, đúng là chán sống.
- Trần... Trần đại thiếu, ta... ta...
Toàn thân Lý Nhược Phong mềm nhũn tựa ở trên quầy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vẻ mặt nhìn Trần Thanh Đế tràn đầy sợ hãi. Nói giỡn sao, lấy gia thế của Trần Thanh Đế, đừng nói hắn, ngay cả gia tộc sau lưng hắn cũng có thể bị xóa sạch.
- Trần đại thiếu, đại ca ta trước kia có chỗ đắc tội, hi vọng Trần đại thiếu bỏ qua cho.
Nhìn thấy một màn này, Nhược Băng một mực không nói gì, âm thầm thở dài một hơi, tiến lên một bước nói:
- Ta ở chỗ này thay đại ca ta, hướng Trần đại thiếu xin lỗi.
- Đắc tội Trần đại thiếu, chỉ xin lỗi là được rồi sao? Bất quá... mỹ nữ xin lỗi, kết quả cùng đãi ngộ không giống lúc trước.
Viên mập mạp cười hắc hắc, nói ra:
- Trần đại thiếu, cô nàng này không tệ, hình như là học cùng trường chúng ta, hoa khôi của hệ văn nghệ, Lý Nhược Băng.
- Nếu là như vậy, thì quên đi.
Trần Thanh Đế khoát tay áo, không để ý Lý Nhược Phong chút nào, Càn Khôn Đỉnh mới là thứ hắn quan tâm nhất.
- Cảm ơn Trần đại thiếu không so đo cùng tiểu đệ, cám ơn Trần đại thiếu.
Nghe xong Trần đại thiếu nói bỏ qua, Lý Nhược Phong liên tục cười làm lành, nói lời cảm tạ.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay đầu đối với lão bản nói:
- Lão bản, đem cái Tiểu Đỉnh này bao lại cho ta.
Lần này, Lý Nhược Phong không dám nói một tiếng.
Thẳng đến lúc Trần Thanh Đế cùng Viên Cầu đi ra Kỳ Hoa cư, Lý Nhược Phong mới nhẹ nhàng thở ra.
- Khá tốt Trần đại thiếu đại nhân có đại lượng không có so đo, bằng không thì...
Vừa nghĩ tới hậu quả, Lý Nhược Phong cảm thấy da đầu run lên, toàn thân run rẩy.
Uy danh, không, phải nói hung danh của Trần đại thiếu, ở trong cả tỉnh có thể nói không ai không biết. Người có tên, cây có bóng, Lý Nhược Phong như thế nào không sợ hãi.
Chứng kiến bộ dáng của Lý Nhược Phong, Lý Nhược Băng âm thầm lắc đầu, lập tức nhíu đôi mi thanh tú, trong nội tâm cảm thấy phi thường khó hiểu, thầm nghĩ trong lòng:
- Hắn là Trần Thanh Đế sao? Tại sao cùng đồn đãi không giống? Quả thực tưởng như hai người a!
- Trần đại thiếu, hôm nay ngươi làm sao vậy?
Vừa ra khỏi Kỳ Hoa cư, Viên Cầu liền không nhịn được, vẻ mặt khó hiểu cùng tiếc nuối hỏi:
- Cô nàng Lý Nhược Băng xinh đẹp như vậy, ngươi dĩ nhiên buông tha? Thật sự là quá khác thường, thật là đáng tiếc!
Biểu hiện hôm nay của Trần Thanh Đế cùng tác phong làm việc dĩ vãng, thật sự là kém khá xa.
Nếu như là đặt ở dĩ vãng, đổi thành Trần đại thiếu trước kia, kết cục của Lý Nhược Phong tất nhiên sẽ phi thường thảm, vô cùng thê thảm. Đồng dạng, mỹ nữ Lý Nhược Băng kia, cũng sẽ không trốn khỏi độc thủ của Trần đại thiếu.
Nữ nhân Trần đại thiếu vừa ý, vận mệnh trên cơ bản coi như là đã chú định.
- Viên mập mạp, ngươi tìm ta chính là vì việc này sao?
Trần Thanh Đế cẩn thận cầm lấy Càn Khôn Đỉnh, nhịn không được liếc mắt, tức giận nói:
- Nếu không có đại sự gì, ta không rãnh nói nhãm với ngươi, ta còn có chuyện trọng yếu phải đi làm.
Mẹ nó, nếu tiếp xúc lâu với cục thịt này, hắn sẽ phát điên lên mất.
- Đương nhiên là có chuyện rồi.
Viên mập mạp chà xát hai tay, vẻ mặt chính sắc nói:
- Trần đại thiếu, ngươi cùng Lâm Tĩnh Nhu quả thực là tuyệt phối, có Lâm Tĩnh Nhu mang đến vận khí cho ngươi, đua xe còn không muốn thắng cũng khó khăn. Cho nên ta muốn...
- Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta không có thời gian, lăn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 48: Cơ hội hiếm có
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Không đợi Viên Cầu nói xong, Trần Thanh Đế đã quyết đoán cự tuyệt. Không cần nghĩ Trần Thanh Đế cũng biết, Viên Cầu là muốn để cho hắn và Lâm Tĩnh Nhu cùng một chỗ hợp tác đi đua xe.
Lần này Trần Thanh Đế tới thị trường đồ cổ, mặc dù không có gặp được ngọc thạch ẩn chứa linh khí, lại phát hiện Càn Khôn Đỉnh cũng theo hắn xuyên việt tới địa cầu, chỉ có điều bị hao tổn.
Phải biết rằng, Càn Khôn Đỉnh là được Trần Thanh Đế coi là sinh mạng thứ hai, hiện tại có chỗ bị hao tổn, Trần Thanh Đế đã sớm cấp bách không kịp, nghĩ phải đi về nghiên cứu chữa trị Càn Khôn Đỉnh như thế nào, ở đâu có thời gian lãng phí trên đua xe....
- Trần đại thiếu, ngươi có chuyện gì bận chứ, có cái gì quan trọng hơn đua xe sao.
Viên Cầu rất là khó hiểu, một bả lôi kéo Trần Thanh Đế:
- Tranh thủ thời gian cùng ta đi.
- Ta gần đây thích ngọc thạch, ý định mua một ít.
Trần Thanh Đế nhẹ nhõm đẩy tay Viên Cầu ra, nói:
- Thế nhưng mà đi tới nơi này, một khối cũng không có mua được, ngươi nói ta có bề bộn hay không?
- Ở loại địa phương này, có thể mua được ngọc thạch tốt sao?
Viên Cầu vỗ ngực nói ra:
- Không phải là ngọc thạch sao? Chỗ ta còn nhiều mà, tất cả đều là hàng thật, tùy ngươi chọn.
- A?
Trần Thanh Đế chỉ là muốn dùng cái này làm cớ về nhà nghiên cứu Càn Khôn Đỉnh, lại không nghĩ rằng, Viên Cầu vậy mà cũng cất chứa rất nhiều ngọc thạch, thật có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn.
Hơn nữa, Viên Cầu dám nói tất cả đều là hàng thật, tất nhiên giả không được.
Ai sống không kiên nhẫn được nữa, tự tìm phiền phức, dám cầm hàng giả lừa Viên đại thiếu, đây tuyệt đối là tự tìm đường chết.
- Cái kia còn chờ gì nữa, con mẹ nó, ngươi còn không nhanh đi về đem tất cả ngọc thạch, mặc kệ phẩm chất tốt xấu, tất cả đều cầm tới đây cho ta? Ta ở nhà chờ ngươi, phải nhanh lên, nếu không ta bẻ chân ngươi.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, xoay người rời đi.
Tuy tìm kiếm ngọc thạch ẩn chứa linh khí trọng yếu, nhưng xem xét trình độ Càn Khôn Đỉnh bị hao tổn, chữa trị như thế nào, đối với Trần Thanh Đế mà nói, là trọng yếu hơn tất cả.
- A... Trần đại thiếu, ngươi...
Viên Cầu lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quát:
- Còn đứng đó làm gì, tranh thủ thời gian vịn ta lên xe về nhà, không nghe thấy Trần đại thiếu muốn ngọc thạch sao?
- Vâng, đại thiếu gia.
Lái xe của Viên Cầu, ba bước cũng biến thành hai bước rất nhanh đi tới bên người Viên Cầu, cẩn nâng hắn lên Ford E350.
Trần Thanh Đế ôm lấy Càn Khôn Đỉnh một đường chạy vội, rất nhanh, liền đi tới chỗ đỗ xe.
- Càn Khôn Đỉnh a, ngươi vậy mà cũng xuyên việt tới.
Trên ghế lái, Trần Thanh Đế lấy Càn Khôn Đỉnh ra, cao thấp nhìn một lần:
- Mặt ngoài không có bất kỳ hao tổn, bất quá khí tức lại trở nên quá yếu, cụ thể là vấn đề gì, tạm thời không cách nào phát hiện. Ân, về đi trước, sau đó chậm rãi nghiên cứu.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cũng không dừng lại, cao hứng lái xe về nhà.
Thời điểm Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, ngừng xe từ trong gara đi ra, thình lình phát hiện, Tam muội Trần Hương Hương một mình một người ôm chó đất Tiểu Hắc ngồi xổm ở góc tường, hai mắt đỏ bừng, như là vừa khóc, rất là thương tâm.
- Muội...
Trần Thanh Đế vừa muốn tiến lên hỏi chuyện gì xảy ra một chút, lại đột nhiên nghĩ đến Trần Hương Hương đối với hắn hiểu lầm quá sâu, do dự một chút lại ngừng lại.
- Đại thiếu gia.
Một người làm trung niên đang tỉa hoa, nhìn thấy Trần Thanh Đế tới, cung kính vấn an.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hỏi:
- Đúng rồi, hôm nay Hương Hương làm sao vậy? Là ai khi dễ nó, như thế nào sẽ thương tâm như vậy? Hình như đã khóc? Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Thưa đại thiếu gia, Tiểu Hắc của Tam tiểu thư ở bốn ngày trước bị bệnh, đến bây giờ cũng không có trị liệu tốt.
Người làm trung niên thở dài một hơi nói:
- Chỉ sợ... Tiểu Hắc là không sống nổi.
- A, bà tiếp tục làm việc đi.
Ần tượng của Trần Thanh Đế đối với Tiểu Hắc, đây chính là phi thường khắc sâu. Lần đầu tiên tới biệt thự này, hắn chính là muốn hầm cách thủy nó.
Chó đất Tiểu Hắc, đây chính là bảo bối của Trần Hương Hương.
- Tiểu Hắc sinh bệnh, hấp hối?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn xem Trần Hương Hương ngồi xổm ở góc tường, ôm Tiểu Hắc thương tâm không thôi, trong lòng thầm nghĩ:
- Hương Hương rất xem trọng đối với Tiểu Hắc, nếu như ta trị liệu tốt Tiểu Hắc, có lẽ nàng đối với ta sẽ có chỗ đổi mới?
- Chỉ cần có cửa đột phá, muốn giải trừ hiểu lầm dĩ vãng, lại để cho Hương Hương đứng ở bên ta, sẽ có cơ hội.
Hiện tại Trần Thanh Đế là khổ nổi không có cơ hội giải thích, Trần Hương Hương nhìn thấy hắn như nhìn thấy cừu nhân, đừng nói giải thích, ngay cả một câu cũng không thể nói.
Hiện tại Tiểu Hắc sinh bệnh, ở Trần Thanh Đế xem ra, đây tuyệt đối là một cơ hội không tệ.
Thông qua Tiểu Hắc, để cho ấn tượng của Trần Hương Hương đối với Trần Thanh Đế cải biến một chút, sau đó, cũng có thể theo thời gian dần qua để giải trừ hiểu lầm dĩ vãng.
- Trần đại thiếu a, ngươi còn chưa tính là diệt sạch nhân tính, không có đạt tới tình trạng táng tận thiên lương. Bằng không thì, muốn lôi kéo Hương Hương tới, căn bản là không có khả năng.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến bên cạnh Trần Hương Hương.
- Tiểu muội, ta nghe nói Tiểu Hắc sinh bệnh rồi hả?
Trần Thanh Đế chỉ vào Tiểu Hắc trước mặt Trần Hương Hương, nhướng mày, nói ra:
- Xem ra Tiểu Hắc bệnh vô cùng nặng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 49: Trúng độc
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
- Tiểu Hắc sắp chết, ta mang Tiểu Hắc đi rất nhiều bác sỹ thú y, những bác sỹ thú y kia đều nói Tiểu Hắc cứu không sống nữa... Ô ô...
Nâng Tiểu Hắc lên, nước mắt của Trần Hương Hương nhịn không được chảy xuống, vừa khóc vừa nói.
- Nếu không... Nếu không ngươi cho ta xem xem?
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta gần đây một mực đều nghiên cứu Trung y, nói không chừng có thể chữa tốt.
- Thật sự?
Trần Hương Hương ngẩng đầu, dùng đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn Trần Thanh Đế, vẻ mặt chờ mong cùng khát vọng. Mà lúc này, trong nội tâm Trần Hương Hương đều là vì Tiểu Hắc, sớm đã quên cừu hận với Trần Thanh Đế rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, Tiểu Hắc đối với Trần Hương Hương mà nói, không phải trọng yếu bình thường.
- Chỉ cần ngươi tin tưởng đại ca, đại ca nhất định sẽ trị liệu tốt Tiểu Hắc, trả lại ngươi một Tiểu Hắc so với trước kia còn muốn khỏe mạnh hơn.
Trần Thanh Đế rất nghiêm túc gật đầu, vô cùng tự tin nói.
Dùng trình độ coi trọng của Trần Hương Hương đối với chó đất Tiểu Hắc, coi như là tiêu hao linh khí nhiều hơn nữa, Trần Thanh Đế cũng sẽ không chút do dự chữa tốt Tiểu Hắc.
Đây chính là cơ hội hiếm có a.
- Ân.
Trần Hương Hương đã không biết như thế nào cho phải, cũng chỉ có thể liều mạng một lần, đem Tiểu Hắc hấp hối giao cho Trần Thanh Đế.
Mà thời điểm Trần Thanh Đế tiếp nhận Tiểu Hắc, đồng thời thanh âm tức giận mắng của Viên đại thiếu đột nhiên vang lên:
- Mẹ nó, đều cẩn thận một chút cho lão tử, thông minh cơ linh một chút, trong rương này tất cả đều là bảo bối của lão tử, đừng đụng hư mất của lão tử.
Viên đại thiếu lấy tất cả ngọc thạch, đồ cổ mà hắn có đưa tới cho Trần Thanh Đế, khoảng chừng bốn rương.
- Trần đại thiếu, ta tới đưa ngọc thạch cho ngươi.
Viên Cầu Viên đại thiếu kéo lấy thân hình bốn năm trăm cân, một bên thở dốc một bên đi tới gần Trần Thanh Đế.
- Ách... Hương Hương, em cũng ở đây.
Khi chứng kiến Trần Hương Hương và Trần Thanh Đế ở cùng một chỗ, hắn lập tức sửng sốt một chút, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
- Hương Hương hôm nay là làm sao vậy? Vậy mà cùng Trần đại thiếu ở chung một chỗ, thật là quái.
Trần Hương Hương xem Trần đại thiếu như cừu nhân, có tư cách biết rõ, không có ai không biết. Ai không biết, huynh muội bọn họ thế như thủy hỏa a.
- Mập ca.
Trần Hương Hương duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt.
- Ách, Hương Hương, là ai khi dễ ngươi? Nói cho Mập ca ta, Mập ca nhất định sẽ thay ngươi làm chủ.
Viên mập mạp vỗ ngực một cái, vẻ mặt chính khí nói:
- Coi như là đại ca ngươi khi dễ ngươi, Mập ca ta cũng quyết không bỏ qua hắn.
- Viên mập mạp, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mang thứ đó tới phòng của ta, sau đó ngươi có việc thì đi đi.
Trần Thanh Đế nhịn không được đổ mồ hôi, thật vất vả mới nói một hai câu cùng Trần Hương Hương, Viên Cầu lại nói ra như vậy.
Ngươi yên tâm, cho dù đại ca ngươi khi dễ ngươi, Mập ca ta cũng sẽ không bỏ qua hắn?
Điên rồi, ca ca ta là hạng người như vậy sao? Hiện tại nịnh nọt Trần Hương Hương còn không kịp, ai còn dám khi dễ nàng. Hơn nữa, sự tình trước kia đều là Trần đại thiếu làm ra, cùng ca ca ta nửa xu quan hệ cũng không có.
- Kháo... Những ngọc thạch này là của ta, lời ngươi nói sao giống nó là của ngươi quá vậy?
Viên mập mạp nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Bất quá, đồ đạc của ta cũng là của ngươi, không có gì khác nhau.
- Đã thành.
Trần Thanh Đế nhìn nhìn Tiểu Hắc hấp hối trong ngực, nói ra:
- Đợi ta rảnh sẽ nhìn xem, cái nào thích ta sẽ giữ lại, không phù hợp ta sẽ trả hết lại cho ngươi.
- Những thứ là này việc nhỏ, ngươi định lúc nào gọi Lâm Tĩnh Nhu đến cùng ta đi đua xe?
Ngọc thạch cái gì chứ, Viên đại thiếu cũng không quan tâm, hắn quan tâm chính là đua xe.
Trần Thanh Đế có vận khí của Lâm Tĩnh Nhu gia trì, ở trong mắt Viên Cầu, đây tuyệt đối là tồn tại ngưu bức hò hét, không hảo hảo lợi dụng, thật sự là không thể nào nói nổi.
- Đợi có thời gian nói sau, bất quá trong thời gian ngắn chỉ sợ không rảnh.
Trần Thanh Đế vừa nói, một bên âm thầm kiểm tra trong cơ thể Tiểu Hắc, rót linh khí vào bảo vệ tâm mạch cho nó.
Nếu như không phải có linh khí của Trần Thanh Đế rót vào, Tiểu Hắc hấp hối chỉ sợ một giờ cũng không thể chống đỡ, có thể nói bye bye cùng cái thế giới này.
Hơn nữa, dùng tình huống hiện tại của Tiểu Hắc, trừ Trần Thanh Đế hắn ra, chỉ sợ không người có thể cứu.
- Như vậy a...
Viên đại thiếu gãi gãi đầu, nói ra:
- Ngươi không có thời gian, vậy thì hôm nào nói sau. Bên kia sắp bắt đầu đấu chó, ca ca ta đi chuẩn bị một chút, đêm nay nhất định hung hăng thắng một số.
Nói xong, Viên đại thiếu cũng không ngừng lại, quay người rời đi.
- Tiểu muội, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, Tiểu Hắc giao cho ta. Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng.
Nhìn xem Viên đại thiếu ly khai, Trần Thanh Đế vỗ ngực nói.
- Nha.
Trần Hương Hương lên tiếng, rất không nỡ thu ánh mắt từ trên người Tiểu Hắc trở lại, cẩn thận đi đến phòng của mình.
- Nhớ thời điểm đi ra ngoài đua xe, Tiểu Hắc vẫn khá tốt, như thế nào lại đột nhiên sinh bệnh? Hơn nữa bệnh còn lợi hại như thế, quả thực là bệnh nguy kịch.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm rất là khó hiểu:
- Ân, vào phòng hảo hảo kiểm tra thoáng một phát.
Trở lại trong phòng, Trần Thanh Đế phóng Càn Khôn Đỉnh lên giường, lập tức vận dụng linh khí đi một vòng trong cơ thể Tiểu Hắc, cẩn thận kiểm tra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 50: Tiểu Hắc chưa chết
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Tiểu Hắc dĩ nhiên là trúng độc, bất quá, Tiểu Hắc ở trong biệt thự như thế nào sẽ trúng độc? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là có người hạ độc Tiểu Hắc?
- Sẽ là ai hạ độc? Tại sao phải hạ độc Tiểu Hắc? Là... là Trần Phong Nhiên sao?
Trần Thanh Đế nhắm hai mắt lại, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Nếu như là Trần Phong Nhiên hạ độc, vậy thì có thể giải thích.
- Hương Hương phi thường coi trọng Tiểu Hắc, nếu như Tiểu Hắc vì trúng độc mà chết, đối tượng hoài nghi lớn nhất chính là ta. Mà Hương Hương cũng sẽ đương nhiên cho rằng, người hạ độc chính là ta.
Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, thầm nghĩ:
- Đến lúc đó, hiểu lầm giữa ta cùng với Hương Hương cũng sẽ càng sâu.
- Trần Phong Nhiên, tốt một cái Trần Phong Nhiên, hắn thực đủ hèn hạ. Động tác nhỏ như vậy cũng không quên làm.
Trong lòng Trần Thanh Đế hiểu rõ:
- Trách không được oán hận giữa Trần đại thiếu cùng Trần Hương Hương, sẽ sâu như thế.
Loại thủ đoạn này của Trần Phong Nhiên, đối với Trần đại thiếu có tiếng xấu mà nói, đây tuyệt đối là giá họa một lần thành công một lần.
- Nếu như vẫn là Trần Thanh Đế trước kia, ngươi hãm hại không thể nghi ngờ sẽ thành công, dù sao lấy y thuật hiện tại còn không cứu được Tiểu Hắc. Bất quá đổi thành ta, lần này ngươi không chỉ không có hãm hại được ta, còn giúp ta một đại ân.
Trên mặt Trần Thanh Đế, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.
Tiểu Hắc trúng độc quá sâu, đừng nói y thuật hiện tại cứu không được, cho dù có thể, ai sẽ vì một con chó đất phí nhiều sự tình như vậy. Điều này cũng ý nghĩa, chó đất Tiểu Hắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bất quá, lại đụng với Trần Thanh Đế là Tu Chân giả, dùng tu vi Luyện Khí tầng hai của hắn, muốn trị liệu tốt chó đất Tiểu Hắc, cái kia vẫn có thể đủ làm được.
Cho nên lần này Trần Thanh Đế không chỉ không trách tội Trần Phong Nhiên, còn muốn cảm tạ Trần Phong Nhiên. Nếu như không phải Trần Phong Nhiên hãm hại, hạ độc Tiểu Hắc, Trần Thanh Đế nào có cơ hội thế này.
Trần Phong Nhiên thật sự là người tốt a!
- Tiểu Hắc trúng độc quá sâu, phải mau chóng bức độc tố trong cơ thể nó ra. Điểm ấy, dùng tu vi Luyện Khí tầng hai của ta, có thể đơn giản làm được.
Trần Thanh Đế có chút nhíu mày:
- Bất quá, dùng trạng thái hiện tại của Tiểu Hắc, cho dù bức độc tố đi ra, cũng rất khó sống.
- Chỉ có dùng linh khí chải vuốt thân thể Tiểu Hắc một lần, cũng chỉ có như vậy, Tiểu Hắc mới có thể sống sót. Thật vất vả gặp được cơ hội lần này, nói cái gì cũng không thể bỏ qua, càng không thể để cho âm mưu của Trần Phong Nhiên thực hiện được.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cắn răng:
- Liều mạng, không phải là tiêu hao một ít linh khí ư, cũng không có gì.
Nói làm liền làm, linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế chậm rãi lao vào trong cơ thể Tiểu Hắc, thời gian dần qua bao khỏa độc tố trong cơ thể Tiểu Hắc lại, sau đó dẫn dắt đi ra.
10 phút sau, bước đầu tiên bài độc đã xong.
Bởi vì độc tố đã sớm làm Tiểu Hắc bị thương, hiện tại tuy độc tố đã bị bài trừ, Tiểu Hắc lại uể oải như cũ, ở vào kề cận cái chết.
Duỗi tay gạt đi mồ hôi trán, Trần Thanh Đế cắn răng, điều động linh khí trong cơ thể, bắt đầu chải vuốt thân thể cho Tiểu Hắc, chữa trị bộ vị bị độc tố làm bị thương.
Một giờ sau, linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế đã cơ hồ hao hết, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Mặc dù Tiểu Hắc không có tỉnh lại, lại ở vào bên trong ngủ say.
Tiểu Hắc không có việc gì rồi.
- Mẹ nó, chỉ vì ngươi mà mệt chết lão tử rồi. Khá tốt cái này chỉ là một con chó, nếu là người, không phải cạo chết ta sao.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, đặt Tiểu Hắc đang ngủ say ở bên giường.
Tùy theo, Trần Thanh Đế lại lấy ra ngọc bội của Lữ Hậu Tích, nắm ở trong tay, nhắm hai mắt lại, bắt đầu điều tức, khôi phục linh khí tiêu hao.
Phốc!
Một tiếng trầm đục, linh khí trong ngọc bội bởi vì bị hấp thu triệt để, hóa thành bột phấn. Bất quá, khá tốt chính là, linh khí trong cơ thể Trần đại thiếu, đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Phanh! Phanh! Phanh!
Đúng lúc này, thanh âm phá cửa đột nhiên vang lên, chỉ nghe Trần Hương Hương hét lớn:
- Mau trả Tiểu Hắc lại cho ta, ta không cho ngươi trị liệu, ngươi đừng hại chết Tiểu Hắc.
- Tiểu muội, đại ca như thế nào sẽ hại chết Tiểu Hắc chứ, ngươi không cần lo lắng.
Thanh âm của Trần Phong Nhiên, ngay sau đó vang lên. Bất quá, trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi:
- Hơn một giờ đi qua, Tiểu Hắc cũng có thể chết rồi.
- Thật sự là ngay cả ông trời cũng đứng ở bên ta, hảo đại ca của ta, ngươi lấy cái gì đấu cùng ta, như thế nào đấu cùng ta?
Trần Phong Nhiên ở ngoài cửa, âm thầm đắc ý:
- Vốn ta chỉ định hạ độc chết Tiểu Hắc, sau đó lại nghĩ cách giá họa đến trên người của ngươi. Muốn thành công giá họa cho ngươi không khó, nhưng muốn làm cẩn thận thì có chút phiền phức.
- Ngươi ngược lại là tốt, vậy mà ở thời điểm này thay Tiểu Hắc trị liệu. Chỉ cần Tiểu Hắc chết ở trong tay của ngươi, Tiểu Hắc kia chính là ngươi hại chết.
Trong nội tâm Trần Phong Nhiên tràn đầy xem thường:
- Thực cho là mình xem chút Trung y trong sách vở, là có thể chửa trị tốt Tiểu Hắc sao? Tiểu Hắc trúng độc, nhiều bác sỹ thú y như vậy cũng thúc thủ vô sách, chớ nói chi là ngươi?
- Tiểu muội, ngươi cũng không thể trách ta. Thời điểm đua xe, ta biết rõ ngươi là lo lắng cho Lâm Tĩnh Nhu mà không phải Trần Thanh Đế. Bất quá, vì phòng ngừa vạn nhất, Tiểu Hắc phải chết. Chỉ có như vậy, cừu hận của ngươi đối với đại ca ta mới có thể càng sâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius