Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 46: Đi không được
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Hàn Đông bất đắc dĩ nói:
- Trước kia tôi là cục trưởng cục thống kê, nhưng bây giờ thì không phải.
Hàn Đông tuy không muốn nhiều lời nhưng cũng không muốn gạt bọn họ.
Liêu Hiểu Binh cười lạnh, còn tưởng là cục trưởng đơn vị nào, thì ra là cục thống kê chẳng có thứ gì, hơn nữa trước đó là cục trưởng, bây giờ lại chẳng là gì.
Triệu Tài Đống cũng thở dài một hơi, hắn cười nói:
- Anh Đông cuối cùng phạm vào chuyện gì? Sao lại như vậy?
Hàn Đông cười nhạt một tiếng:
- Không có gì hay, mọi người ăn đi, thức ăn nguội hết rồi kìa.
Mọi người thấy Hàn Đông không muốn nói, tuy có chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi lại. Lúc này bầu không khí đã tốt hơn trước đó khá nhiều, các cô gái cũng bắt đầu líu ríu trò chuyện, Ngô Á Lỗi cũng thỉnh thoảng đề xuất vài câu hỏi, có vẻ rất hiếu kỳ với Hàn Đông.
Đợi mọi người ăn uống no say, Liêu Hiểu Binh nói với nhân viên phục vụ:
- Em gái, tính tiền.
Tuy trước đó Hầu Tây Bình nói muốn trả tiền, nhưng Liêu Hiểu Binh cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác trước mặt các cô gái, hắn cũng không quan tâm đến vài trăm đồng tiền.
Nhân viên phục vụ nói:
- Đã có người tính rồi ạ!
Vẻ mặt Liêu Hiểu Binh nhanh chóng trở nên khó coi, hắn phất tay với nhân viên phục vụ, sau đó nói:
- Chúng ta ra ngoài uống trà, buổi tối tôi mời mọi người đi ăn khuya.
Hàn Đông nói:
- Tôi khôn đi được, ngày mai còn phải đi làm.
Yến Lâm cũng cười:
- Ngày mai tôi phải đi thăm người thân, các anh cứ chơi đùa vui vẻ, tôi và anh Đông về trước.
Yến Lâm nói xong thì đứng lên mỉm cười khoác tay Hàn Đông.
Liêu Hiểu Binh xiết chặt nắm đấm, trong lòng giống như bị kim châm. Từ khi lên cấp ba thì hắn vẫn luôn theo đuổi Yến Lâm, trước nay luôn bị từ chối, điều này làm cho một kẻ trước nay luôn tán tỉnh thuận lợi cảm thấy rất căm tức. Mỗi lần thấy Yến Lâm như tinh linh thì trong lòng hắn càng bùng lên cảm giác chiếm hữu, bây giờ thấy nàng và Hàn Đông thân mật với nhau, hắn cảm thấy giống như một món mình thích bị người ta cướp mất vậy.
- Vậy cũng được, sau này gặp lại.
Liêu Hiểu Binh từ nhỏ đã được nâng niu, lúc này hắn rất hận Hàn Đông, nhưng ở trước mặt mọi người cũng phải biểu hiện chút thái độ tiêu sái.
Yến Lâm chào hỏi mọi người, sau đó hai người cung đi theo hướng quay về nhà.
Nhìn Hàn Đông và Yến Lâm tay trong tay như một cặp tình nhân, Liêu Hiểu Binh đứng ở trước cổng Bách Vị Viên mà hai mắt lóe lên cái nhìn tức giận, tình cảnh như vậy tất nhiên những người còn lại cũng không dám mất mặt đi cùng hắn, vì vậy ai cũn cáo từ.
- Được rồi, bọn họ đã không còn nhìn thấy nữa.
Hàn Đông cười nói:
- Bây giờ có thể bỏ tay anh ra.
- Ha ha, có mỹ nữ cầm tay, anh phải vinh hạnh mới đúng chứ?
Yến Lâm cười ha hả nói, cũng thật sự buông lỏng tay Hàn Đông.
Hàn Đông tức giận gõ lên đầu nàng:
- Thành thật khai báo, đây là có chuyện gì?
Yến Lâm chớp mắt, cặp mắt to tròn, nàng chất vấn:
- Đúng rồi, sao anh không nói cho em mình là cục trưởng cục thống kê, đúng là không có lòng...
- Em nói gì thế...
- Không phải sao? Đã lâu như vậy rồi mà anh cũng không nói, đúng là...Không để ý đến anh nữa.
Yến Lâm nói, hai tay đặt trong túi áo, bước nhanh về phía trước.
Hàn Đông cười hì hì, tiến lên vài bước, chụp lấy cánh tay của nàng:
- Đừng chuyển chủ đề, chuyện tối nay em còn chưa nói rõ ràng.
Yến Lâm vùng vẫy vài cái cố gắng thoát khỏi bàn tay của Hàn Đông, sau đó quệt miệng nói:
- Đúng là nhỏ mọn...
Hàn Đông nói:
- Cái này không liên quan gì đến vấn đề nhỏ mọn.
- Ha ha...
Yến Lâm chợt ngẩng đầu lên, hắn nháy mắt tinh nghịch:
- Anh đúng là, anh không nhớ sao, trước đó anh đã đồng ý giúp em rồi.
Hàn Đông chợt sững sờ, thật sự đúng là như vậy. Hắn cười khổ một tiếng rồi nói:
- Vậy thì được, dù em có lý thì sau này cũng đừng tìm anh vì những chuyện như vậy, anh không có hứng với những trò chơi trẻ nít như thế.
- Anh mới là trẻ nít.
Yến Lâm bất mãn nói, nàng vùng tay, đi về phía trước. Đúng lúc này phía trước có vài người đàn ông tiến lên, vì vậy mà nàng đứng tránh sang một bên.
- Này, người đẹp, đi chơi không?
Một người đàn ông đi sát bên cạnh chợt vươn tay ôm lấy vai Yến Lâm.
Yến Lâm tranh thủ thời gian lách người, nàng tức giận nói:
- Anh làm gì?
Một người đàn ông khác cười nói:
- Em đừng sợ, các anh không phải là người xấu.
Tên này nói rồi vung tay phải chụp lấy cánh tay của Yến Lâm.
Lúc này Hàn Đông cũng đã đi đến trước mặt đám người, hắn trầm giọng quát:
- Cút.
Hàn Đông vừa nói vừa vung tay, chém lên khuỷu tay của tên kia.
- Á!
Người đàn ông này chợt hét thảm, trật cải khuỷu tay.
- Tiểu tử này muốn chết.
Đám người khác cũng la lớn, sau đó vây quanh Hàn Đông, nhưng khi thấy rõ bộ dạng của Hàn Đông thì lại kêu lên kinh hoàng rồi rút lui.
- Hừ!
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào tên đàn ông có vết sẹo trên mặt, lần trước ở bến xe đã gặp người này, Hàn Đông có ấn tượng rất sâu với đối phương.
Tên mặt thẹo bị Hàn Đông nhìn chằm chằm mà sợ hãi, hắn vội ôm quyền nói:
- Bằng hữu...
- Ai là bằng hữu với anh?
Hàn Đông đấm thẳng tay ra, một tiếng ầm vang lên, một thân cây khá lớn ở bên cạnh chợt rung động, lá vàng rơi xuống ào ào.
- Lần sau nếu còn đụng mặt các người, đừng trách tôi vô tình.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Còn không mau cút đi?
- Chúng ta đi.
Tên mặt thẹo thấy Hàn Đông có khí thế như vậy thì cũng không nói gì thêm, nhanh chóng bước đi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đây là nguyên tắc hành xử của hắn.
- Hừ!
Hàn Đông phủi tay, hắn quay đầu thì thấy Yến Lâm đang đưa mắt nhìn mình, cặp mắt lóe sáng, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười:
- Ha ha, đừng nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái như vậy.
Yến Lâm chợt dùng hai tay ôm quyền, sau đó dịu dàng nói:
- Ôi, đại hiệp tại thượng, xin nhận một quyền của nữ tử.
Hàn Đông cười ha ha, hắn khẽ gõ lên đầu Yến Lâm hai cái:
- Đi thôi, tiểu nữ hiệp.
- Ui da, kiểu tóc của người ta...
Yến Lâm nhếch miệng, bàn tay trắng nõn sờ lên đầu.
Hàn Đông cười ha hả, sau đó chắp hai tay sau lưng đi về phía trước.
Yến Lâm chợt sững sờ, nàng chạy theo Hàn Đông rồi bất mãn nói:
- Anh Đông, đã nói rồi mà, không được cốc đầu...
- Được rồi, tiểu bằng hữu.
Hàn Đông cười, giả vờ tiếp tục cốc đầu nàng.
Yến Lâm tranh thủ thời gian né người rồi chạy về phía trước, nàng mặc áo lông màu trắng, vừa chạy vừa nhảy, giống như một cánh bướm nhỏ trong đêm.
Yến Lâm vừa chạy được vài bước đã xoay người mỉm cười nhìn Hàn Đông, sau đó lui về phía sau từng bước.
- Anh Đông, nếu không thì chúng ta đi uống trà, dù sao thì cũng còn sớm, về cũng không có việc gì.
- Anh không uống trà với các cô gái nhỏ.
Hàn Đông cười ha hả, đi qua bên người Yến Lâm.
- Hừ!
Yến Lâm tức giận hừ một tiếng, nàng đuổi theo Hàn Đông, chụp lấy ánh tay hắn:
- Em giận rồi, không đi nữa.
Hàn Đông chợt cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ma xát trên cánh tay, trong lòng chợt rung động, vài ký ức chôn sâu chợt bùng ra.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 47: Văn kiến số hai
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Những ký ức kiều diễm trong đầu cực kỳ rõ ràng, cũng giống như có chút xa lạ. Sau khi trải qua hơn hai tháng làm quen, Hàn Đông đã hoàn toàn thích ứng với loại cảm giác này, trong đầu không khỏi nhớ lại những gì vào kiếp trước, đôi khi lại cảm thấy như một giấc mộng, dù sao hiện thực và ký ức cũng có khác biệt rất lớn.
Yến Lâm dán người lên cánh tay của Hàn Đông, nàng cười khanh khách, cực kỳ vui vẻ, nàng nũng nịu khẽ hát:
- Em không muốn nói em rất thân thiết, em cũng không nói mình thuần khiết, nhưng em khong thể cự tuyệt cảm giác trong lòng...
Đây là bài "Em không muốn nói", là bài hát chính trong bộ phim truyền hình "Cô gái đến từ bên ngoài", Yến Lâm hát lên, âm thanh trong trẻo, uyển chuyển thanh nhã, làm người ta sinh ra chút cảm giác khác lạ.
Hàn Đông phục hồi tinh thần trở lại, hắn mỉm cười, rút cánh tay về. Nha đầu Yến Lâm này như em mình, hắn cảm thấy hổ thẹn vì chút cảm giác mơ màng của mình vào lúc vừa rồi.
- Em có thể từ chối nhiều lời tỏ tình, vứt bỏ nhiều giấc mộng để thức tỉnh, nhưng thật sự không thể nào quên được nụ cười của anh...
Yến Lâm vừa hát vừa đi về phía trước, lại vừa ôm lấy cánh tay của Hàn Đông, vì vậy mà cánh tay hắn trực tiếp chống đỡ bộ phận tràn đầy cảm xúc của nàng, tuy cách một lớp áo lông nhưng cảm giác rất rõ.
- Nha đầu này không phải cố ý trêu đùa mình đấy chứ?
Hàn Đông thầm cười khổ.
Hàn Đông rơi vào đường cùng, chỉ có thể thu tay về nói:
- Đi đứng cho cẩn thận...
Yến Lâm cuối cùng cũng cảm thấy khác thường, vì vậy mà gương mặt chợt đỏ hồng, nàng buông cánh tay của Hàn Đông ra, sau đó tiếp tục chạy về phía trước hai bước, tiếp tục hát:
- Cũng là một con đường, cũng là một đôi giày, sao em không thể nào với đến anh?
Lời ca trong trẻo, hình bóng Yến Lâm giống như một cánh bướm trắng tung bay trước mắt.
Ngày hai mươi tám tháng một, trung ương tổng hợp những bài phát biểu của thủ trưởng xuống phía nam thành một bản văn kiện số hai, đồng thời đưa ra thông báo, yêu cầu nhanh chóng truyền đạt đến tất cả cán bộ đảng viên.
Ngày hai mươi chín tháng một, văn kiện số hai đến thành phố Vinh Châu.
Đảng ủy chính quyền thành phố Vinh Châu nhanh chóng có hành động, chiều hôm đó tổ chức hội nghị thường ủy học tập văn kiện số hai, cũng bố trí cho toàn thành phố học tập.
Mười giờ sáng ngày ba mươi tháng một, hội nghị học tập tinh thần văn kiện số hai được cử hành ở đại lễ đường thành phố Vinh Châu, tất cả cơn quan đảng ủy chính quyền cùng lãnh đạo bốn quận hai huyện đều phải tham gia hội nghị. Hội nghị yêu cầu tất cả thành viên phải đem tinh thần văn kiện số hai truyền đạt đến từng đảng viên dưới đơn vị của mình, phải nhanh chóng thổi bùng lên phong trào học tập tinh thần văn kiện số hai ở tuyến dưới.
Buổi chều huyện Phú Nghĩa tổ chức đại hội học tập tinh thần văn kiện số hai, tham gia hội nghị là tất cả lãnh đạo đơn vị đảng ủy chính quyền, tất cả những lãnh đạo xã thị trấn tuyến dưới.
Tuy bây giờ Hàn Đông còn chưa khôi phục chức vụ cục trưởng cục thống kê, nhưng văn phòng huyện ủy vẫn thông báo hắn đến tham dự hội nghị.
Phó cục trưởng Hoàng Tùng hiện tại đang làm chủ công tác ở cục thống kê cũng kịp đến tham dự hội nghị, khi hắn nhìn thấy Hàn Đông thì kịp thời xoay mặt nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt rất khó coi.
Hàn Đông cười ha ha, chỉ sợ Hoàng Tùng đang lo lắng cho vị trí của mình, dù sao bây giờ trong lòng mọi người đều nghi rằng Hàn Đông sẽ nhanh chóng phục chức.
Lúc này Hoàng Văn Vận bước nhanh vào hội trường, thư ký Trương Trường Hà cầm cặp da đi theo sau.
Trong hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bây giờ dù là ai cũng biết, trải qua sự kiện vừa rồi, thế lực của Hoàng Văn Vận mở rộng, thế lực của Phương Trung thì lại áp súc.
Hoàng Văn Vận ngòi xuống ghế thủ tịch ở trên đài chủ tịch, ánh mắt quét qua lễ đường một vòng, sau đó đưa tay cầm micro, đại lễ đường chợt an tĩnh.
- Các đồng chí, hôm nay huyện ủy tổ chức đại hội cán bộ các cáp, chủ yếu là vì học tập tinh thần văn kiện số hai của trung ương. Mọi người đều biết rồi đấy, thời gian trước vì sự kiện nước Nga mà có nhiều đồng chí trong nước tỏ ra hoài nghi về sự nghiệp cải cách. Thậm chí là trong huyện chúng ta cũng xôn xao vì sự nghiệp cải cách, cũng sinh ra những ảnh hưởng bất lợi...
Hoàng Văn Vận nói lời dạo đầu làm cho những người hữu tâm nghe vào và cảm thấy bức bối.
Phương Trung ngồi ngay bên cạnh Hoàng Văn Vận, vẻ mặt nghiêm túc, mí mắt khẽ hạ xuống, nhìn vào văn kiện số hai trong tay, nhưng trong lòng thì cực kỳ bức bối.
Sáng đến tham gia hội nghị ở lẽ đường thành phố Vinh Châu, sau khi quay về huyện Phú Nghĩa thì Phương Trung đã kịp thời điện thoại đến cho Hàn Văn Học, Vương Tiến Quý, Tôn Nghĩa Phương, đã nói rõ, vì có một số việc cần phải nói trước, đến lúc đó sẽ dễ làm hơn.
Đồng thời Phương Trung cũng điện thoại cho phó bí thư, bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân, nhưng hiệu quả không tốt, Tưởng Đức Quân giống như không muốn ủng hộ Phương Trung.
- Tình huống trước mắt chỉ có bốn phiếu mà thôi.
Phương Trung thầm xem xét:
- Hoàng Văn Vận bên kia có Phùng Chấn Hoa, Thẩm Tòng Phi, Hùng Chính Lâm, bốn phiếu đã xác định. Còn Vương Hòa Bình và Mao Siêu, có lẽ cũng không hoàn toàn sẽ lên tiếng, lần trước vì nguyên nhân Hàn Đông nên hai người bọn họ mới phụ họa mà thôi.
Vài ngày qua Phương Trung luôn suy xét về tình huống của hội nghị thường ủy, hắn chợt phát hiện ra vài vấn đề, cảm thấy may mắn vì Hoàng Văn Vận không kéo trưởng phòng tuyên truyền Vương Hòa Bình và Mao Siêu sang phía mình. Đồng thời Phương Trung cũng rất hiếu kỳ về Hàn Đông, người này sao có thể có được sự giúp đỡ toàn lực của Mao Siêu?
Tất nhiên Phương Trung thật sự không tìm thấy có thứ gì đặc biệt ở phương diện lý lịch cá nhân của Hàn Đông.
Hàn Đông khi học tập ở đại học ở thủ đô thì có thành tích xuất sắc, hơn nữa vì nguyên nhân trẻ tuổi nên được nhận vị trí bí thư chi bộ khoa Trung Văn, cũng miễn cưỡng là cấp chính khoa. Sau đó Hàn Đông thông qua quan hệ nào đó mà có được mối liên hệ với Ngô Giải Toàn, vì thế mới được sắp xếp đến huyện Phú Nghĩa. Lúc đó hội nghị thường ủy thảo luận về vấn đề nhân sự, chính mình dùng lực để đẩy Hàn Đông vê cục thống kê. Sau khi sự việc phát sinh, cũng không có vị lãnh đạo lớn nào đứng ra đánh tiếng.
Vì vậy có thể thấy Hàn Đông chỉ có quan hệ với Ngô Giải Toàn, cũng có chút quan hệ với Vương Hòa Bình và Mao Siêu, nhưng thật sự không có bối cảnh gì đặc biệt.
Vì vậy Phương Trung quyết định, vì không muốn mất quan hệ với Vương Hòa Bình và Mao Siêu, sau này không nên tiếp tục nhằm vào Hàn Đông, cứ để cho đối phương về công tác ở cục thống kê là hay nhất. Dù sao đối phương cũng còn trẻ, xuống cơ sở cũng chỉ vì mục đích tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
- Hừ, chỉ cần Vương Hòa Bình vầ Mao Siêu bảo trì tính trung lập, hội nghị thường ủy sẽ dễ thở hơn.
Phương Trung nghĩ đến đây thì vẻ mặt tốt hơn rất nhiều.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt Phương Trung lại trở nên âm trầm.
Lúc này Hoàng Văn Vận đang hùng hồn phát biểu, hắn nhắc đến Hàn Đông rồi nói:
- Tôi tin ai cũng rất quen với cái tên Hàn Đông, nhưng mọi người không biết, huyện ủy chúng ta đã tồn tại nhiều sai lầm trên vấn đề đối đãi với anh ấy. Một số ít đồng chí cho rằng ba bài viết của anh ấy là quá cấp tiến và liều lĩnh, cần xử phạt nghiêm khắc, còn muốn khai trừ khỏi đảng, điều này làm tôi rất đau lòng...
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 48: Trí nhớ không tốt
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Âm thanh hùng hồn của Hoàng Văn Vận thật sự vang vọng đại lễ đường, mà cảm xúc của người nghe cũng khác biệt, có kẻ vui sướng, có kẻ uể oải, có một vài người lại lo lắng.
Hàn Đông ngồi trong đám người, hắn cảm nhận được tình huống bốn phía thi thoảng có ánh mắt hâm mộ nhìn về phía mình, vì vậy mà không khỏi cười khổ một tiếng. Trước khi có ba bài viết thì hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ hắn còn nổi tiếng hơn cả tưởng tượng, ngay cả lời phát biểu của thủ trưởng xuống phía nam cũng nhắc đến vài nội dung trong bài viết của hắn.
Lúc này bí thư Hoàng Văn Vận rõ ràng muốn bắt Hàn Đông để đả kích Phương Trung, vô tình lại làm cho hắn thêm nổi tiếng.
Lúc này Hoàng Văn Vận cười tủm tỉm nói:
- Chủ tịch Phương, anh cũng nói vài lời chứ?
Phương Trung gật đầu với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó tiếp nhận micro, mở miệng nói:
- Bí thư Hoàng phát biểu như vậy cũng chưa toàn diện, sẽ làm cho người ta hiểu lầm. Trên vấn đề xử lý đồng chí Hàn Đông, là chút sai lầm của cả huyện ủy huyện Phú Nghĩa...
Phương Trung nói ra những lời nà, rõ ràng đổi trách nhiệm xử lý Hàn Đông lên huyện ủy, dù sao đó cũng là quyết định của tập thể.
Hoàng Văn Vận cười nhạt một tiếng, sau đó cầm lấy ly trà nhấp vài ngụm.
Phương Trung lại nói:
- Có sai phải có sửa, đây là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, vì vậy mà huyện ủy quyết định khôi phục tất cả chức vụ của đồng chí Hàn Đông...
Hoàng Tùng dưới đài cảm thấy trái tim lộn ngược, hai bàn tay xiết chặt vào nhau.
- Bốp, bốp...
Hoàng Văn Vận dẫn đầu vỗ tay, ngay sau đó đại lễ đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Hàn Đông cũng vỗ tay nhưng trong lòng biết rõ, vòng tranh đấu ở huyện Phú Nghĩa lại bắt đầu, mà chính hắn lại là một người đứng trong vòng tranh đấu, nhưng hắn sẽ thông qua cố gắng của chính mình để tạo nên tiến độ vững chãi tiến về phía trước.
Đến tối Hàn Đông lại đi thăm hỏi Mao Siêu, vì tuần trước hắn đã đến một lần rồi.
- Ha ha, Hàn Đông, cậu sẽ nhanh chóng được phục chức.
Mao Siêu cười ha hả, hắn là lãnh đạo huyện đội nên không giống với các vị thường ủy khác, lập trường độc lập hơn, nếu không phải Lý Đại Dũng gọi điện thoại, hắn cũng sẽ không tiến vào trong tranh đấu của huyện ủy.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Mao, tôi đang muốn nói với anh một chuyện...
- À, cậu có chuyện gì?
- Tôi muốn xuống cơ sở làm chút chuyện hiện thực.
Vì Mao Siêu là xuất thân quân nhân, vì vậy Hàn Đông lên tiếng cũng không muốn che giấu:
- Công tác ở cục thống kê tuy lúc nào cũng biết rõ tình huống kinh tế toàn huyện nhưng đối với tôi thì chẳng có bao nhiêu tác dụng, tôi muốn xuống cơ sở rèn luyện.
Mao Siêu gậ đầu:
- À, được, nhưng cậu phải báo cáo với bí thư Hoàng mới được.
Hàn Đông nói:
- Tôi đã báo với bí thư Hoàng.
Mao Siêu nở nụ cười:
- Vậy thì được, đến lúc đó tôi sẽ giúp.
Hàn Đông đi ra khỏi nhà Mao Siêu, chậm rãi đi về phía trước trên con đường quạnh quẽ.
Buổi tối mùa đông có rất ít người đi đường, vì ai cũng muốn trốn trong ổ của mình tránh lạnh.
Dưới sự giúp đỡ của Hoàng Văn Vận, Hàn Đông muốn làm lãnh đạo xã thị trấn không phải là vấn đề lớn, vì vậy thời gian thanh nhàn của hắn cũng không còn nhiều.
Khi công tác ở cục thống kê, mỗi ngày rất ít việc, hơn nữa tất cả công tác nghiệp vụ đều do các phó cục trưởng nghiệp vụ xử lý, Hàn Đông là một cục trưởng căn bản không có việc gì làm, giống như nghề chính là xem báo uống trà vậy.
Nếu Hàn Đông được đưa xuống cơ sở, mỗi ngày sẽ tiếp xúc với đủ loại nhân viên, khác hẳn với công tác ở cục thống kê.
Hàn Đông đi chưa được bao lâu thì phía trước đã là cục lương thực, Hàn Đông ngẩng đầu nhìn, nhà dì Vương vẫn còn sáng đèn.
Đột nhiên Hàn Đông dừng bước.
Có một đám người phóng ra, trong tay là tuýp sắt, ai cũng vây quanh Hàn Đông.
Phía sau cũng truyền đến nhiều tiếng bước chân.
- Các anh muốn làm gì?
Hàn Đông trầm giọng quát, hai tay xiết chặt nhưng trong lòng không quá sợ hãi.
Một người đàn ông đi ra, chính là tên có vết sẹo trên mặt:
- Ha ha ha, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Hôm nay cho mày biết thế nào là lợi hại.
- Là mày!
Hàn Đông nhíu mày:
- Mày muốn gì, biết rõ đây là phạm pháp không?
- Ha ha ha, phạm pháp, ai làm chứng tao phạm pháp?
Tên mặt thẹo cười kiêu ngạo, sau đó vung gậy sắt:
- Đánh chết mẹ nó cho tao.
Đám người vung gậy sắt nhào lên.
Hàn Đông nhanh chóng đánh giá tình hình, trước sau có hơn chục người, ai cũng cầm tuýp sắt, xem ra sẽ có một trận ác chiến.
Lúc này hai tên đầu tiên phóng đến trước mặt Hàn Đông, tuýp sắt đập xuống.
Hàn Đông khẽ nghiêng người, sau đó thò tay trái ra, chụp lấy cổ tay một tên, tay phải chụp lấy tuýp sắt, sau đó đạp mạnh lên bụng đối phương.
- Á!
Tên đàn ông hét thảm một tiếng, hai tay ôm bụng ngã xuống đất, liên tục lăn lộn.
- Keng, keng, keng...
Hàn Đông cất bước như bay, di động trong đám người, tuýp sắt bay múa. Hắn đánh rơi tuýp sắt trong tay đối phương, thuận tiện còn cho một đạp, đám người ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.
Chỉ sau nháy mắt đã có hơn mười tên côn đồ bị đánh ngã trên mặt đất, chỉ có duy nhất tên mặt sẹo còn đứng vững.
- Mày...Mày đừng đến đây.
Tên mặt thẹo cầm lấy gậy sắt, hoảng sợ nói.
Tiểu tử này quá mạnh, chỉ sau nháy mắt đã đánh ngã hơn mười huynh đệ, chẳng lẽ là võ lâm cao thủ?
- Hừ!
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước đến bên cạnh tên mặt thẹo, gậy sắt trong tay cũng vung lên.
Tên mặt thẹo hoảng sợ lui về phía sau, đúng lúc gậy sắt rơi xuống.
Nhưng cánh tay Hàn Đông chợt động, hắn ném cây tuýp xuống đất, bàn tay chợt vỗ lên ngực tên mặt thẹo.
Tên mặt thẹo cảm thấy khó hít thở, ngực như bị búa đập vào, mặt đỏ bừng bừng.
Đúng lúc này Hàn Đông lại vung tay, hai tiếng bốp bốp vang lên, hắn vỗ lên vai tên mặt thẹo.
- Á!
Tên mặt thẹo kêu lên thảm thiết, hắn ngã xuống đất, đầu vai giống như bị chém nát, cây tuýp trong tay cũng rơi xuống.
Vài tên côn đồ ở vòng ngoài đã đứng lên chạy vào trong bóng tối, lúc này không ai dám đến cứu đại ca mặt thẹo.
- Hừ!
Hàn Đông vứt cây tuýp xuống, hắn ngồi xổm trừng mắt nhìn tên mặt thẹoi:
- Lớn gan lắm, quên lời tao rồi à?
- Đại ca tha mạng...
Tên mặt thẹo hoảng sợ nói.
Hàn Đông cười lạnh:
- Xem ra đầu óc của chú có vấn đề.
- Anh Đông.
Một âm thanh trong trẻo truyền đến, Yến Lâm mặc áo khoác trắng chạy ra:
- Anh không sao chứ?
- Anh không sao?
Hàn Đông cười cười, hắn đứng lên vuốt mái tóc Yến Lâm:
- Sao em chạy ra đây?
Lúc này một chiếc xe cảnh sát dừng lại vang lên một tiếng két, vài tên cảnh sát nhảy xuống xe.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 49: Chờ xem kịch vui
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Khi thấy tình huống trước mắt thì đám cảnh sát đều lắp bắp kinh hãi, một tên cắt đầu đinh quát:
- Có chuyện gì xảy ra?
Tên đàn ông mặt thẹo nghe được tiếng nói kia thì ngẩng đầu nhìn tên cảnh sát cắt tóc húi cua, sau đó giống như gặp cứu tinh, hắn kêu lên:
- Anh Lưu, cứu em...
Tên cắt tóc húi cua cau mày nói:
- Mặt Thẹo, chúng mày lại làm gì?
Tên mặt thẹo nghiêm mặt nói:
- Anh Lưu, không phải chúng em gây chuyện, tiểu tử này đánh chúng em, đánh trật vai em.
Vai của tên mặt thẹo bị Hàn Đông đánh trật khớp, bây giờ đã sưng phồng, đau trợn mắt há mồm, cũng không thể đứng lên.
Tên đầu húi cua dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Hàn Đông:
- Tiểu tử, tốt nhất nên thành thật một chút.
Tên cảnh sát này vung tay, ba tên cảnh sát phía sau lập tức tiến đến vây quanh, có tên còn lấy ra còng tay sáng loáng. Bộ dạng của đám cảnh sát này có chút căng thẳng, dù sao thì trên mặt đất cũng có vài người nằm lăn ra.
Hàn Đông có chút bất ngờ, tên mặt thẹo kia có quan hệ với cảnh sát, hơn nữa còn có mối liên hệ không tệ, xem ra mình có chút phiền phức.
Yến Lâm kéo cánh tay của Hàn Đông, nàng nũng nịu nói:
- Các anh làm gì vậy? Là bọn họ đánh anh Đông trước.
- Hừ, anh Đông...
Tên cắt đầu đinh hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Người này cố ý đả thương người, đưa về.
Một tên cảnh sát cẩn thận tiến lên, khi thấy Hàn Đông không có ý phản kháng thì nhanh chóng chụp lấy tay.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào tên cảnh sát đầu đinh:
- Anh xác định vì tên côn đồ kia mà bắt tôi?
Tên cảnh sát đầu đinh thấy tên cảnh sát kia đã còng tay Hàn Đông, hắn yên tâm hơn, vì vậy nói:
- Đừng nói nhảm, mang về cho tôi.
Yến Lâm kéo cánh tay của Hàn Đông, nàng phẫn nộ nói:
- Các anh sao không nói lý?
- Lý lẽ?
Tên cảnh sát đầu đinh cười ha hả:
- Em gái, Lưu Chính anh chính là lý lẽ đây.
Khi thấy gương mặt xinh đẹp của Yến Lâm thì trong mắt Lưu Chính chợt lóe lên hào quang, sau đó tiến lên kéo tay nàng:
- Cô cũng là người trong cuộc, vậy theo tôi về điều tra.
Yến Lâm tranh thủ trốn đến sau lưng Hàn Đông, nàng trừng mắt phẫn nộ:
- Anh muốn gì?
Hàn Đông tuy bị còng hai tay nhưng tuyệt đối không lo lắng, hắn chủ yếu không muốn sự việc trở nên phức tạp, nếu không chỉ bằng vào vài người này căn bản không làm gì được hắn. Lúc này hắn thấy Lưu Chính như vậy thì lửa giận bùng lên, hắn căm tức nói:
- Mày có muốn sống nữa không?
Lưu Chính chợt sững sờ, sau đó cười ha hả:
- Mày cho rằng mình là ai? Là đại ca thích đánh ai thì đánh sao? Đưa về, để tao xem thu thập mày thế nào.
Yến Lâm đi sau lưng Hàn Đông, nàng thò đầu ra nói:
- Anh ấy là cục trưởng cục thống kê, các anh không được bắt anh ấy.
Hàn Đông cũng chậm rãi nói:
- Ai cho các anh quyền lợi tùy tiện bắt cán bộ cấp chính khoa.
Dù bây giờ Hàn Đông còn thân phận một nhân viên bình thường, nhưng người nào cũng biết trước đây lãnh đạo huyện ủy xử phạt hắn căn bản không có tác dụng, khôi phục lại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lưu Chính giật mình đánh giá lại Hàn Đông, sau đó đột nhiên cho một tát.
Hàn Đông nghiêng đầu né tránh, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn vào Lưu Chính:
- Mày muốn chết sao?
Khi thấy ánh mắt của Hàn Đông, trong lòng Lưu Chính chợt run lên, không khỏi lui về phía sau vài bước rồi thẹn quá hóa giận nói:
- Dám giả mạo cán bộ quốc gia, còn uy hiếp cảnh sát, mang về thu thập cho tôi.
Lúc này bốn phía đã có người vây xem, vì vậy Lưu Chính quyết định đưa Hàn Đông về đồn công an để sửa trị.
Lúc này tên mặt thẹo cũng được hai tên côn đồ đỡ đến, hắn nói với vẻ mặt tràn đầy nụ cười:
- Anh Lưu, em đi bệnh viện trước, anh cần phải báo thù cho em...
- Đi đi...
Lưu Chính tức giận nói, sau đó đi lên xe cảnh sát.
- Đi!
Hai tên cảnh sát giữ lấy tay của Hàn Đông đẩy lên xe cảnh sát.
Một tên khác muốn đến kéo Yến Lâm, nàng tranh thủ lùi vài bước rồi quệt miệng:
- Tự tôi đi.
Yến Lâm lên xe thì tức giận ngồi bên cạnh Hàn Đông, mặt mũi đầy lo lắng.
Lưu Chính ngồi ở vị trí ghế lái phụ, vẻ mặt âm trầm, tính toán quay về sẽ xử lý Hàn Đông như thế nào, hắn cũng không tin Hàn Đông còn trẻ mà lại là một cán bộ chính khoa.
Xe dừng lại ở đồn công an phía tây, Lưu Chính nhảy xuống xe bước nhanh vào bên trong, hai tên cảnh sát phía sau giữ lấy tay Hàn Đông đẩy vào.
Yến Lâm đi theo phia sau, nàng vểnh miệng, càng không ngừng tránh né bàn tay của tên cảnh sát.
Liên tục có người chào hỏi Lưu Chính, gọi hắn là đội trưởng Lưu, cả đám đều nở nụ cười nịnh bợ, mà vẻ mặt Lưu Chính càng thêm kiêu căng.
Khóe miệng Hàn Đông lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trước tiên cứ để tên này kiêu ngạo một lúc, đến lúc đó cho đối phương biết tay.
- Ầm...
Phòng thẩm vấn bị đóng cửa lại.
Lưu Chính cầm trong tay một cây gậy cảnh sát mỉm cười nhìn Hàn Đông:
- Tiểu tử, mày biết hối hận chưa?
Mặt khác ba tên cảnh sát còn lại cũng dùng hai tay ôm ngực dùng ánh mắt hả hê nhìn hàn đông, ở góc tường có đặt một chiếc bàn rất dày, bên trên lót vải, chuyên dùng để đánh kẻ tình nghi, không tạo ra chút vết thương.
Lúc này Hàn Đông bị buộc ngồi trên mặt ghế, Yến Lâm đứng ở bên cạnh trừng mắt nhìn Lưu Chính, khi thấy đối phương khua gậy tiên đến thì nàng tranh thủ chặn trước mặt Hàn Đông, gương mặt trắng bệch, nàng lớn tiếng nói:
- Anh...Anh là dùng hình phạt riêng...
- Ha ha, hình phạt riêng...Tên này dám đánh cảnh sát.
Lưu Chính cười lớn, hắn dùng một tay vung gậy, một tay chụp lấy bàn tay nhỏ của Yến Lâm.
- Ui da.
Yến Lâm chợt kêu lên kinh hãi.
- To gan.
Hàn Đông chợt phẫn nộ nói, hai tay hắn dùng sức bứt đứt dây còng, sau đó đứng lên chụp lấy cánh tay Lưu Chính, lại nhấc chân đạp lên bụng đối phương, trực tiếp đạp tên này đâm người vào bức tường phía sau.
- Đội trưởng Lưu.
Ba tên cảnh sát quá sợ hãi, đều xông lên phía trước.
- Hừ!
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, hắn tiến lên đấm đá, những tiếng bốp bốp vang lên, ba tên cảnh sát bị đánh ngã lăn xuống đất.
- Trời...
Ngoài phòng thẩm vấn chợt vang lên tiếng thét kinh ngạc.
Một tên cảnh sát đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính phòng thẩm vấn thấy được tình huống bên trong mà khiếp sợ há hốc miệng, người này chính là viên cảnh sát trước kia từng đi với Chu Chính, là đội trưởng Lý.
Nhưng ngay sau đó đội trưởng Lý đã nở nụ cười, hắn nhanh chóng đến mở cửa phòng làm việc của mình, sau đó nhấc điện thoại gọi cho Chu Chính.
- Ha ha, anh Lý, đã trễ thế này còn đang công tác sao?
- Chu Chính, cục trưởng Hàn đang ở đây...
- Ủa, có chuyện gì xảy ra? Sao anh lại bắt anh Đông?
- Không phải tôi bắt, tôi nào dám bắt.
Đội trưởng Lý nhanh chóng nói:
- Lưu Chính bắt về, còn có một cô gái rất đẹp, nhưng tất cả đều bị cục trưởng Hàn đánh ngã.
- Ha ha, nhất định là bọn họ trêu chọc anh Đông, nếu không anh ấy sẽ không ra tay. Anh Lý, anh xem tình huống thế nào, đây là cơ hội lớn đấy.
Đội trưởng Lý có chút khó xử:
- Tôi đi không thích hợp.
Chu Chính cười nói:
- Được rồi, tôi gọi điện thoại, anh cứ chờ xem kịch vui.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 50: Thân phận gì?
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Chu Chính cúp điện thoại, hắn nhớ trong phong thẩm vấn không phải có điện thoại sao? Vì vậy nhanh chóng gọi đến.
Lưu Chính nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên mà tinh thần chấn động, một tên cảnh sát nói:
- Tiểu tử, đánh cảnh sát là biết tội gì không? Mau thả chúng tao ra.
- Câm mồm.
Hàn Đông trừng mắt nhìn đối phương, sau đó thuận tay tiếp điện thoại, nghe được âm thanh của Chu Chính thì nở nụ cười, tiểu tử này đến rất nhanh.
- Anh Đông, Lưu Chính kia cần ăn đòn, anh không sao chứ?
- Cậu muốn nói gì?
- Hì hì, với thủ đoạn của anh Đông, chắc chắn không có việc gì. Đúng rồi, Lưu Chính chính là em vợ của cục trưởng Trương, mà cục trưởng Trương chính là chiến hữu của chủ tịch Phương.
Ánh mắt Hàn Đông chợt sáng ngời, xem ra sự việc hôm nay không náo loạn không được, hắn cười nói:
- À, tôi biết rồi, xem ra cậu phát triển rất tốt đấy.
Chu Chính cười hì hì:
- Phát triển tốt cái gì, không phải là một chân chạy việc sao, anh Đông, có cần tôi điện thoại đi không?
- Không cần, tôi tự mình gọi điện.
Hàn Đông thản nhiên nói, Chu Chính chắc chắn có quan hệ, nếu không sẽ chẳng thể nào biết rõ sự việc nhanh như vậy, nhưng chuyện làn này Hàn Đông tin mình có thể phu phục được.
Hàn Đông cúp điện thoại rồi quét mắt nhìn Lưu Chính, sau đó móc sổ điện thoại ra, bấm số điện thoại nhà của Trương Trường Hà.
Ngay sau đó giọng điệu của Trương Trường Hà vang lên:
- Chào anh, tôi là Trương Trường Hà.
- Ha ha, trưởng khoa Trương, tôi là Hàn Đông.
- À, cục trưởng Hàn, anh có dặn dò gì sao?
Hàn Đông nghe thấy Trương Trường Hà nói vậy thì khẽ cười, gần đây quan hệ giữa hai bên là rất tốt, hai người đã cùng ăn cơm với nhau một lần.
- Trưởng khoa Trương, tôi nào đám chỉ thị gì cho anh, tôi chỉ muốn cầu cứu anh thôi.
- Có chuyện gì sao?
Trương Trường Hà thấy Hàn Đông liên tục xưng hô chức vị của mình, vi vậy mà hiểu ngay, có chuyện chính sự, vì thế cũng nghiêm túc hẳn lên, thầm nghĩ cơ hội ban ơn đã đến.
Đối với Hàn Đông thì Trương Trường Hà trước nay luôn dùng thái độ giao hảo để đối đãi, tuy hắn là thư ký của bí thư huyện ủy nhưng cũng không phải cả đời làm người hầu, một ngày nào đó hắn sẽ tiến lên, bây giờ chính là lúc tích lũy quan hệ.
Mặt khác Trương Trường Hà cũng cực kỳ xem trọng tiềm lực phát triển của Hàn Đông, vì người này được bí thư Hoàng tán thưởng, như vậy cũng đủ nói lên giá trị rồi.
- Trưởng khoa Trương, tôi và một người bạn đang ở trong phòng thẩm vấn của đồn công an phía Tây.
- Cái gì?
Trương Trường Hà chợt sững sờ, còn tưởng mình nghe lầm.
Hàn Đông cười nói:
- Đến tối tôi đi về đến cục lương thực thì bị một nhóm côn đồ tấn công, sau này đội trưởng Lưu bắt tôi về, lại để cho đám lưu manh kia chạy đi, hình như vị đội trưởng Lưu này có quan hệ với bọn lưu manh kia.
- Có việc này sao? Mà anh không sao chứ?
Trương Trường Hà có chút lo lắng, dù sao hắn cũng hiểu tình huống, vào phòng thẩm vấn rồi thì cũng không hay.
Hàn Đông nói:
- Tôi tạm thời không sao, nhưng đội trưởng Lưu dùng hình phạt riêng với tôi, tôi cũng chỉ phản kháng mà thôi. Tôi nghe nói vị đội trưởng Lưu này có quan hệ bên trên, vì vậy cũng không dám đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lưu Chính nghe những lời của Hàn Đông mà như rơi vào trong sương mù, tên này rốt cuộc muốn làm gì, đã biết mình có quan hệ, còn dám lên tiếng, chẳng lẽ thật sự là cục trưởng gì đó?
- Cục trưởng Hàn, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức báo cáo với bí thư Hoàng, anh cẩn thận một chút.
Trương Trường Hà nghiêm túc nói.
Trương Trường Hà làm thư ký thì tất nhiên sẽ là kẻ nhanh nhạy và thông minh, hắn đã thoáng nghe rõ ý nhắc nhở của Hàn Đông, thầm nghĩ đối phương đang muốn ném một lễ vật lớn cho bí thư Hoàng.
Cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương là người của Phương Trung, Hoàng Văn Vận trước nay vẫn muốn đuổi cổ đi nhưng không thành công, lần này có thể mượn chuyện của Hàn Đông mà nắm cổ đối phương.
Trương Trường Hà cũng không vội vã báo cáo cho bí thư Hoàng Văn Vận, hắn trước tiên điện thoại đến số điện thoại nhà của chính trị viên đồng công an phía Tây là Tần Đại Lương, hắn cười nói:
- Anh Tần, tôi là Trương Trường Hà, anh đang làm gì vậy, sao tiếp điện thoại chậm như vậy?
- Ha ha, trưởng khoa Trương, vừa rồi có chút hoạt động.
- Ha ha, khó trách thở ồ ồ như vậy, tôi nói này, anh cũng phải biết tiết chế một chút.
- Yên tâm đi, sức khỏe của tôi rất tốt, trưởng khoa Trương có gì cần phân phó?
Trương Trường Hà cười cười:
- Phân phó thì không có, nhưng muốn hỏi thăm các anh một chuyện, vị đội trưởng Lưu ở đồn các anh có quan hệ thế nào?
- Đội trưởng Lưu...À, anh nói Lưu Chính sao? Hắn là em vợ của cục trưởng cục công an, sao vậy, hắn chọc giận anh sao?
- Hắn không chọc tôi, chỉ là bắt một người, không có gì, anh cứ vận động đi.
Trương Trường Hà lộ ra nụ cười vui mừng, Lưu Chính kia có mối quan hệ như vậy, xem ra đây là cơ hội tốt.
Trương Trường Hà hít vào một hơi thật sâu, sau đó bấm số điện thoại nhà của Hoàng Văn Vận:
- Bí thư Hoàng, tôi là Trường Hà, có chuyện cần báo cáo với anh, Hàn Đông bị công an đồn phía Tây bắt...
Hoàng Văn Vận vừa nghe thấy như vậy thì dùng giọng nghiêm khắc nói:
- Sao lại như vậy? Hàn Đông phạm vào chuyện gì, bọn họ dựa vào đâu để bắt người?
Trương Trường Hà nói:
- Bí thư Hoàng, vừa rồi Hàn Đông điện thoại cho tôi, nói bị một đám côn đồ tấn công, sau đó bị đội trưởng Lưu của đồn công an phía Tây bắt về, lại để cho côn đồ chạy đi, hơn nữa con dùng hình phạt riêng với anh ấy.
- Sao? Hàn Đông không việc gì chứ?
- Tạm thời thì không có gì, bây giờ anh ấy đang ở trong phòng thẩm vấn của đồn công an. Tôi đã hỏi thăm, vị đội trưởng Lưu kia chính là người thân của cục trưởng Trương, anh xem vụ này...
- À, tôi biết rồi.
Hai mắt Hoàng Văn Vận chợt rực sáng, hắn lập tức nhấc điện thoại gọi cho phó bí thư kiêm bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân, dùng giọng trầm trọng nói:
- Đức Quân, tôi là Hoàng Văn Vận, tôi thấy trong đội ngũ công an huyện có vấn đề rất lớn.
Tưởng Đức Quân ở đầu dây bên kia chợt sững sốt, có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Hoàng Văn Vận muốn nhằm vào mình? Vì thế phải cẩn thận hỏi:
- Bí thư Hoàng có gì căn dặn?
Tưởng Đức Quân là một bí thư ủy ban tư pháp, căn bản không làm gì được Trương Diệu Dương, bình thường lại hay bị bí thư Hoàng hỏi tội, vì vậy làm hắn sinh ra cảm giác bị đè nén.
Hoàng Văn Vận nói:
- Thế này đi, anh đến đây một chuyến, chúng ta đến đồn công an phía Tây.
- Vâng, tôi đến ngay.
Tưởng Đức Quân cúp điện thoại, vừa mặc áo lông vừa suy xét, cuối cùng có gì xảy ra? Hình như bí thư Hoàng cũng không phải nhắm vào mình.
Tưởng Đức Quân vừa bước ra ngoài thì thấy trước mặt dừng lại chiếc xe số một huyện ủy, hắn nhanh chóng leo lên.
Lúc này ở đồn công an phía Tây đang rất rối loạn.
Sau khi Hàn Đông đánh ngã Lưu Chính và ba tên cảnh sát, hắn và Yến Lâm ngồi nơi đây chờ đợi. Cũng không lâu sau thì có người phát hiện tình huống bất thường, nhân viên đồn công an xem đó là chuyện lớn, mà lãnh đạo cục công an huyện cũng bị kinh động.
- Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, tranh thủ thời gian thả con tin...
Phó cục trưởng Xa Tịnh Chương tự mình cầm loa nói lớn.
Lúc này chiếc xe số một cục công an huyện chạy đến, cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương nhảy xuống xe đến bên cạnh Xa Tịnh Chương:
- Tình huống là thế nào? Thân phận kẻ bắt cóc là ai?