DỊCH: HATA
BIÊN: ĐĂNG TRUYỆN
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ngữ khí của Từ Giang rất ôn hòa nhưng ý tứ trong đó lại như một con dao nhọn thọc thẳng vào tim, khiến Liễu Trạch đau thấu xương.
Liễu Trạch quả thật không có năng lực này. Hắn là dạng công tử chỉ biết tiêu xài phung phí, từng làm vài vụ làm ăn nhưng đều phải đền hết cả vốn, hơn nữa lại rất kiêu căng ngang ngược, cậy thế gia đình có bối cảnh xã hội đen gây chuyện khắp nơi, điều này khiến cho Liễu Tứ Hải lấy làm không vui. Thế nên thời điểm chọn người chèo lái Hồng Hổ, trải qua đắn đo lo lắng, Liễu Tứ Hải đã quyết định giao Hồng Hổ cho Liễu Mi, về phần Liễu Trạch thì chia cho hắn hai mươi phần trăm cổ phần của công ty.
Không thể không nói, sự lo lắng của Liễu Tứ Hải quả là lý trí chu đáo. Dù sao cũng là sản nghiệp của nhà họ Liễu, con gái lại có tài năng quản lý kinh doanh như vậy thì sau này cứ để cho nó quản lý việc kinh doanh, phát triển sự nghiệp Liễu Gia. Về phần thằng con Liễu Trạch, nếu nó đã không phải là sinh ra để làm kinh doanh, vậy thì chia cho nó cổ phần, tiền cổ tức mỗi năm đủ để đáp ứng thói ăn chơi xa hoa của nó.
Suy nghĩ rất là chu đáo nhưng Liễu Tứ Hải quên mất một vấn đề rất quan trọng, đó chính là dã tâm và lòng tham của con người.
Liễu Trạch tuy là con ruột của hắn nhưng cũng có dã tâm và lòng tham.
Người trong nước thường có truyền thống để cho con trai thừa kế sự nghiệp nhưng Liễu Tứ Hải lại làm ngược lại điều đó. Những thứ mà vốn thuộc về mình thì nay Liễu Trạch lại chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái kế thừa, còn hắn, chỉ được một phần năm trong số đó và còn không được can dự vào kinh doanh của công ty, nỗi uất ức của Liễu Trạch đương nhiên cũng ngày càng lớn lên.
Mấy câu nói hời hợt của Từ Giang, đã khiến cho ngọn lửa “Ghen ghét” bùng lên tận trời.
“Anh Từ, có thể... Giúp em không?” Liễu Trạch cúi đầu khẽ nói, quai hàm cắn chặt như thép nguội.
Từ Giang mỉm cười nham hiểm, chậm rãi hỏi : “Anh vẫn không hiểu ý mày lắm, mày muốn anh giúp gì?”
Đề án hợp tác giữa Tập đoàn Đằng Long và công ty Hồng Hổ chính thức triển khai.
Cuộc đàm phán vẫn tiến hành rất thuận lợi, Chu Mị và Liễu Mi dường như đã thương lượng tốt mọi việc, định ra những hướng cơ bản cho toàn bộ đàm phán. Hai công ty nhà xưởng chế tạo của Tập đoàn Đằng Long và vận chuyển vật tư của Hồng Hổ tiến hành một lần hợp tác đầu tiên mang tính thăm dò. Hai bên đều không sinh ra khác biệt quá lớn trong những vấn đề nhạy cảm như phân chia lợi nhuận và hạn ngạch hàng hóa.
Hai người phụ nữ này đều có những tính toán riêng.
Tầm nhìn của Liễu Mi rất xa, tham vọng của nàng không chỉ hạn chế ở hợp tác hạng mục truyền thống này, nàng muốn triệt để đáp lên chiếc mẫu hạm Tập đoàn Đằng Long. Nàng không so đo những lợi ích trước mắt, cho nên ở phần phân chia lợi nhuận, nàng gần như không mặc cả với Tập đoàn Đằng Long. Nàng tin là, chỉ cần Hồng Hổ khởi động bình thường, có thể bước theo tiến độ của Tập đoàn Đằng Long, sau này chắc chắn sẽ có miếng bánh ngọt lớn hơn nữa đợi nàng cùng chia sẻ.
Về phía Chu Mị, nàng cũng không để tâm đến những lợi nhuận nhỏ nhoi đó, huống hồ sở dĩ nàng chọn Hồng Hổ làm đối tác, nguyên nhân chính e rằng chỉ có nàng mới hiểu rõ, hoàn toàn không liên quan gì đến lợi ích. Nếu không trong thành phố Ninh Hải lớn như vậy, có quá nhiều những công ty mạnh hơn hẳn Hồng Hổ, nếu là vì lợi ích, nàng cớ gì phải chọn công ty nhỏ nhoi không bắt mắt này?
Một bên chấp nhận, bên còn lại cũng chấp nhận, cuộc đàm phán song phương tiến hành rất thuận lợi.
Chu Mị đích thân dẫn người đến đàm phán. Trong phòng làm việc của Liễu Mi, hai người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, cười nói liên tục. Cả hai đều là những người cô gái tuyệt đẹp, xinh tươi như hoa, mỗi người một vẻ khiến cho Diệp Hoan ở cùng phòng có được mấy ngày bổ mắt.
Lúc Chu Mị cười nói với Liễu Mi, mắt hạnh thường lơ đãng nhìn về phía Diệp Hoan đang ngồi trong góc. Ý cười trong mắt nàng khiến cho Diệp Hoan nhìn thế nào cũng không hiểu nổi.
Thế là Diệp Hoan chỉ còn cách hướng ánh mắt nhìn về nơi khác, cặp mắt gian tà bắt đầu liếc trộm cặp đùi đẹp đẽ của hai mỹ nữ kia.
Ánh mắt hắn vừa mới bắt đầu chuyển hướng tấn công vào ngã ba thì thấy Liễu Mi liếc hắn một cái, cặp đùi thon dài nhanh chóng rút vào dưới bàn làm việc.
Diệp Hoan vuốt vuốt mũi, cười mỉa.
Bà cô nhỏ nhen này, nhìn một cái chết à?
Đang chuẩn bị đi ra cầu thang hút điếu thuốc thì chuông nghỉ chuông reo vang, Diệp Hoan hai mắt sáng lên, dưới cái nhìn kinh ngạc của hai người phụ nữ, vèo một cái, cả người liền biến mất.
Chu Mị kinh ngạc bụm cái miệng nhỏ nhắn lại : “Anh ta…. Anh ta đây là…..”
Liễu Mi xấu hổ đến chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui vào, bất lực thở dài nói: “Giờ ăn trưa tới rồi…”
Chu Mị sững người một lúc, tiếp theo cười không ra tiếng, đôi mắt hạnh cong thành trăng lưỡi liềm.
Vừa ăn xong cơm, điện thoại cục gạch của Diệp Hoan reo lên.
Nhìn số hiển thị trên điện thoại, khóe miệng Diệp Hoan hiện lên nụ cười ấm áp.
“Lão viện trưởng, nhóc Diệp Hoan thỉnh an người ạ.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng lão viện trưởng hiện lên vài phần mệt mỏi, ông cười mắng: “Cái thằng ranh, dẻo mồm dẻo miệng từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi.”
Diệp Hoan cười nói: “Nếu như ngày nào đó con trở lên im lặng, chắc lão viện trưởng ngài đây sẽ phải nhanh chóng đưa con vào bệnh viện, dẻo mồm dẻo miệng mới là bình thường chứ… Lão viện trưởng, ông chủ động gọi điện cho con, điều này khiến cho con cảm thấy được ưu ái đến phát sợ đấy, có chỉ thị gì ông cứ việc dặn dò.”
“Không có chỉ thị gì, chỉ muốn hỏi thăm ngươi dạo này ra sao thôi, ngươi và bọn Hầu Tử Trương Tam không làm việc chân chính, ta thật sự sợ ngày nào các ngươi gây ra chuyện gì đó thì sau này chỉ có thể vào nhà giam thăm các ngươi rồi.”
Diệp Hoan nhếch môi nở nụ cười: “Xem ông nói kìa, con khác hai tên Hầu Tử Trương Tam kia chứ. Con luôn có lòng cầu tiến, này nhá, dạo gần đây con đã đi làm ở công ty lớn, chắc là không bao lâu nữa, sự hòa bình của thế giới sẽ do con bảo vệ đấy...”
“Lắm mồm! Lắm mồm nữa ta phệt cho đấy! Nhóc lưu manh, tìm được đối tượng chưa?”
“Còn chưa có, quá nhiều cô nàng khóc đòi lấy con, con chọn hoa cả mắt. Thôi thì dứt khoát dậm chân một cái, cô nào cũng không lấy… Phải rồi lão viện trưởng mấy năm nay đã tìm được người bạn già nào chưa?”
Lão viện trưởng giận dữ nói: “Thằng ranh này, ta có tìm bạn già hay không thì liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Không phải con đang sốt ruột dùm ông đấy sao. Ông cũng sáu mươi mấy rồi, đã là một người già cô đơn rồi. Người già cô đơn là nhân tố khiến cho xã hội không ổn định, là đối tượng chính mà hội phụ nữ muốn loại bỏ. Sau này con gái hay con dâu nhà nào bị người ta hãm hiếp thì hội phụ nữ sẽ đổ hết lên đầu ông. Ông cả đời trong sạch, về già lại mang tiếng dê cụ, danh dự cuối đời không giữ được đâu...”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít sâu của lão viện trưởng: “...”
“Lão viện trưởng, ông cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc đúng không? Nếu như ông muốn, con sẽ giới thiệu cho ông một người bạn già nhé? Ở trong hẻm của con, mỗi sáng sớm có một bà lão múa ương ca*, cái mông bự uốn éo, bôi son đỏ chót… Tóm lại là hợp với mỹ quan của ông. Nhưng bây giờ có chút rắc rối là, bà lão kia con đã nhắm cho lão Vương chủ nhà trọ rồi, nếu như ông thật sự muốn, e rằng ông phải đánh một trận với lão Vương…”
*Ương ca: Một điệu múa dân gian Trung Quốc.
Kì lạ là, mặc Diệp Hoan ở bên đầu này nói năng lung tung, lão viện trưởng lần đầu tiên không hề nổi nóng.
Im lặng hồi lâu, giọng của lão viện trưởng có chút chần chờ: “Diệp Hoan, ngươi dạo này…”
“Vâng? Sao ?”
“Hài, không có gì, ta không có chuyện gì nữa rồi, hỏi tình hình nhà ngươi chút thôi. Ranh con, cố gắng làm việc, càng phải cố gắng làm người.”
Nói xong không chờ Diệp Hoan trả lời, lão viện trưởng đã cúp điện thoại.
Diệp Hoan nhìn điện thoại đầu đầy mê hoặc. Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy hôm nay lão viện trưởng có gì không đúng cho lắm.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
DỊCH: HATA
BIÊN: ĐĂNG TRUYỆN
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Vào đông, trong sân trường đại học Ninh Hải lác đác vài người đi bộ.
Nam Kiều Mộc ôm tập giáo án dày, một mình bước đi trên con đường nhỏ yên tĩnh trong sân trường. Gió lạnh thổi đến, lạnh đến thấu xương, Nam Kiều Mộc chỉnh lại cổ áo cho cao lên nhưng thân hình nhỏ bé yếu ớt vẫn cảm thấy thật lạnh.
Trời lạnh như vậy không biết hắn có mặc áo len hôm qua mình mới mua cho hắn không? Sáng sớm lúc đi đã khẽ đặt lên giường trong phòng hắn, chắc lúc tỉnh dậy hắn mới thấy nhỉ?
Hai mươi năm sớm chiều cùng nhau, mỗi giai đoạn trong đời Nam Kiều Mộc đều in sâu vào mắt Diệp Hoan, từ bé đến khi trưởng thành, từ ngây thơ đến thành thục. Một vò rượu chôn dưới đất hai mươi năm đã có thể coi là rượu ngon tuyệt thế, còn tình cảm ấp ủ hai mươi năm thì sao chứ?
Bí mật chôn giấu trong tim nhiều năm đã bắt đầu lên men, lặng lẽ tỏa hương thơm ngát mê người, giống như vị ngọt trong của rượu vậy.
Nhưng... Tên ngốc kia chừng nào mới có thể hiểu được lòng mình?
Mỗi lần thấy Diệp Hoan lêu lổng bên ngoài với những cô gái khác, trong lòng Nam Kiều Mộc đau nhói. Mãi tìm đá sỏi, chẳng thấy ngọc kia, luận tướng mạo, phẩm chất, tài năng, Nam Kiều Mộc nàng vẫn là người nổi bật trong nữ giới, tại sao Diệp Hoan có thể theo đuổi bất kì người phụ nữ nào ở xung quanh mà lại duy nhất làm như không thấy nàng?
Nam Kiều Mộc thở một hơi dài, gương mặt xinh xắn hiện lên vẻ chua xót.
Có lẽ... Thân phận thạc sĩ của mình làm hắn e ngại. Nàng biết trên đời này không ai hiểu Diệp Hoan bằng nàng, ẩn dấu dưới vẻ bề ngoài không đứng đắn của Diệp Hoan là một trái tim cô độc nhạy cảm. Tự ái của hắn quá lớn, hắn có lòng tự ti mà người ngoài không phát hiện ra được, hắn không thể tiếp nhận duyên phận chợt đến rồi đi, cũng không thể chấp nhận tình yêu chênh lệch.
Bây giờ Nam Kiều Mộc hối hận nhất là trình độ học vấn của mình, tại sao mình lại đọc nhiều sách như vậy? Lấy nhiều bằng cấp như thế làm gì? Những thứ là vốn liếng khiến cho người phụ nữ tự hào này bây giờ lại là hố sâu ngăn cách không thể vượt qua giữa nàng và Diệp Hoan.
Nếu như thời gian có thể trở lại, nàng nguyện mình cùng Diệp Hoan cúp tiết trốn học, thi trượt, làm một cô em ngỗ nghịch hợp đôi với hắn, dù dốt đặc nhưng hạnh phúc.
Nàng hít sâu một hơi, gió lạnh của mùa đông tràn vào trong lòng, tâm hồn ai oán của thiếu nữ càng trở lên giá lạnh.
Điện thoại vang lên, trên màn hình xinh xắn, số của Diệp Hoan rung rung nhảy lên liên hồi, giống y như hắn... chẳng bao giờ biết đứng đắn an phận.
Nam Kiều Mộc nở nụ cười, dáng cười giống như đứng trong cơn gió lạnh bưng một tách trà nóng, ấm áp xen lẫn khổ đau.
“A lô?”
Giọng nói không đứng đắn của Diệp Hoan truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Kiều Mộc à, còn ở trường hả? Đọc ít sách thôi, kẻo mụ người ra đấy. Còn nhớ con gái ông Lưu ở đầu hẻm chúng ta không? Thi đại học chỉ thiếu có hai điểm mà trở nên điên dại, học nhiều sách nên ý tưởng cũng nhiều hơn người khác, nẩy ra ý tưởng gì là lại chạy xồng xộc ra bên ngoài. Khổng tử từng nói tồn tại hay không tồn tại, đây là vấn đề triết học mà mấy con mọt sách gặp phải…”
Khóe miệng Nam Kiều Mộc nhoẻn lên nhưng rồi khuôn mặt nhanh chóng đờ ra, lạnh lùng nói: “'Tồn tại hay không tồn tại', câu này là của Shakespeare nói mà, liên quan gì đến Khổng tử chứ. Còn nữa... Nói vấn đề chính đi!”
Diệp Hoan cười ngượng ngùng, ngữ khí đứng đắn hơn một chút: “Lúc nãy lão viện trưởng có gọi điện cho anh, hàn huyên đến cuối thì nói ấp a ấp úng, có vẻ rất khả nghi, em biết chuyện gì xảy ra không? Lão viện trưởng hình như có chuyện gì đó giấu anh.”
Lòng Nam Kiều Mộc bỗng co thắt lại, gương mặt xinh xắn của nàng thêm vài phần sầu muộn.
“Nếu lão viện trưởng không nói cho anh biết, tức là chuyện này không liên quan đến anh, anh biết nhiều quá làm gì?”
Diệp Hoan nghe ra mùi vị bất thường trong lời nói Nam Kiều Mộc, giọng nói đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Kiều Mộc, anh muốn nghe sự thật!”
Cơ thể Nam Kiều Mộc khẽ run lên. Nàng biết, đại đa số thời điểm Diệp Hoan đều thích nói đùa, không câu nào đứng đắn, nhưng một khi lời nói của hắn trở lên đứng đắn, chứng tỏ hắn rất nghiêm túc. Lúc đó tuyệt đối không được qua quýt với hắn, nếu không hắn sẽ nổi giận.
Nam Kiều Mộc sợ Diệp Hoan nổi giận.
Thở một hơi dài, Nam Kiều Mộc nói khẽ: “Diệp Hoan, còn nhớ bé Ái trong viện chúng ta không? Đó là một cô bé gầy yếu, tám năm trước bị vứt ở vùng ngoại ô, sau đó được chuyển đến viện chúng ta.”
“Bé Ái? Đương nhiên là nhớ, là cô bé thường quấn sau đít ta không ngừng gọi anh Hoan. Bé ấy bị sao vậy?” Giọng Diệp Hoan xen chút lo lắng.
Nam Kiều Mộc chán nản nói: “Tuần trước, bé Ái đột nhiên phát sốt, trên da nổi nhiều mẩn đỏ, các xương đốt ngón tay bị đau, đưa đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện máu bất thường, bạch cầu tăng đột biến đến mười mấy vạn, bạch cầu trong tủy tăng rất nhanh...”
Diệp Hoan có chút mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là ý gì? Nói rõ chút đi!”
Nam Kiều Mộc thở dài nói: “Bệnh bạch cầu. Diệp Hoan, bé Ái bị bệnh bạch cầu.”
Đầu kia điện thoại, Diệp Hoan hồi lâu không lên tiếng, dường như còn là cố gắng chấp nhận tin tức bất ngờ đó.
Hồi lâu, giọng Diệp Hoan nấc nghẹn truyền đến: "Bé Ái bây giờ ở đâu?”
“Đang ở Bệnh viện Nhân Dân Số Một để theo dõi, nghe nói phí điều trị rất mắc, mỗi lần điều trị tốn hơn hai mươi mấy ngàn. Bé Ái từ cuộc nói chuyện của những cô y tá đã biết được bệnh của mình có khả năng sẽ phải tốn rất nhiều tiền, bèn khóc đòi về viện phúc lợi, không muốn ở bệnh viện nữa, lão viện trưởng lo đến bạc trắng đầu rồi…”
“Lão viện trưởng ấp a ấp úng khi gọi điện cho anh là vì chuyện này?”
Nam Kiều Mộc thở dài nói: “Anh đã hy sinh cho viện phúc lợi nhiều như vậy rồi, lão viện trưởng không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh nữa. Ông ấy từng nói với em, đầu óc anh thông minh hơn những người khác, nếu như không phải gánh vác trách nhiệm lo cho bọn nhóc ở viện phúc lợi thì cuộc sống của anh sẽ rất khấm khá...”
Diệp Hoan ngắt lời của Nam Kiều Mộc, chỉ vội vàng nói một câu “Anh đến bệnh viện xem thử...” rồi liền cúp máy.
Nam Kiều Mộc nghe thấy từ trong điện thoại chỉ còn phát ra tiếng tút tút, bất giác cười khổ.
Diệp Hoan, anh không phải siêu nhân, cũng không phải đại gia, phí trị liệu hơn hai mươi mấy ngàn, bờ vai anh gánh nổi sao?
***
Khi Nam Kiều Mộc gọi Hầu Tử và Trương Tam, ba người vội vàng tới bệnh viện thì thấy Diệp Hoan sớm đã tới đó rồi. Hắn đang ở phía ngoài phòng bệnh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng khi nghe xong lão viện trưởng kể về bệnh tình của bé Ái.
Lão viện trưởng tuổi ngoài sáu mươi, thân hình gầy guộc, lưng hơi còng. Trách nhiệm chăm lo cho hơn một trăm đứa trẻ đè nặng lên vai gầy guộc của ông ấy nhưng ông ấy luôn cố đứng thẳng người, giống như cây tùng sừng sững, quật cường không chịu ngã xuống trong bão táp.
“Bác sĩ nói bé Ái thuộc về giai đoạn đầu của bệnh bạch cầu, trước tiên sẽ thử dùng hóa trị, nếu như hiệu quả không rõ ràng, sẽ thử làm tạo máu phẫu thuật cấy ghép tế bào. Nhưng nếu làm phẫu thuật thì tìm được mô tủy phù hợp là khó nhất, bây giờ chỉ hy vọng hóa trị có thể chữa khỏi cho em ấy…..”
Vẻ mặt Diệp Hoan trở lên trầm ngâm: “Lão viện trưởng, hóa trị, phẫu thuật là cái gì con không hiểu, ông chỉ cần nói cho con biết, bệnh của bé Ái có thể chữa được không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Lão viện trưởng thở dài nói: “Bệnh bạch cầu rất khó trị, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, chủ yếu là coi thể chất của bé Ái. Nếu như thể chất tốt, sau khi hóa trị thì sẽ không có gì đáng lo ngại, nếu như thể chất không tốt, e rằng...”
Tâm trạng Diệp Hoan đột nhiên sa sầm xuống.
Bé Ái, một cô bé lanh lợi đáng yêu, từ lúc mới chập chững biết đi, Diệp Hoan thường dẫn em đi chơi đùa. Em rất thích bám lấy Diệp Hoan giống y như Nam Kiều Mộc khi còn bé, bất kể ở đâu, đều níu chặt lấy đuôi áo của hắn, sợ rằng Diệp Hoan sẽ bỏ rơi mình. Sờ sờ đầu em ấy, em sẽ cười rạng rỡ như hoa mới nở vậy, Diệp Hoan mua đầm công chúa cho em, em rất nâng niu giấu dưới gối, ngày lễ tết mới dám lấy ra mặt.
Bé Ái rất nhút nhát trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Diệp Hoan, em luôn nở nụ cười rất là ngọt ngào, em thích hát cho Diệp Hoan nghe, múa cho Diệp Hoan coi, thích dùng bàn tay nhỏ nhắn vụng về xoa bóp vai cho Diệp Hoan.
Cô bé như nàng thiên sứ nhỏ đáng yêu trong sáng như vậy, mới chín tuổi đầu, sao lại mắc phải bệnh bạch cầu!
Trời bất công, đất vô tâm, sao có thể nhẫn tâm cướp đi sinh linh nhỏ bé thuần khiết này, chẳng lẽ số mạng của trẻ mồ côi chỉ có thể chết trong đau khổ?
Trong lòng Diệp Hoan như bị cái gì đó chặn lại, thở cũng cảm thấy rất khó khăn.
“Lão viện trưởng, phí trị bệnh bạch cầu tốn bao nhiêu tiền?” Diệp Hoan trầm giọng hỏi.
“Theo tình hình điều trị mà tính thôi. Nếu như chỉ cần hóa trị thì tốn khoảng hai mươi vạn, nếu như làm tạo máu phẫu thuật cấy ghép tế bào thì sẽ tốn hơn nhiều. Ta đã yêu cầu hội chữ thập đỏ của Thành phố Ninh Hải viện trợ, nhưng vẫn chưa thấy câu trả lời…..” Lão viện trưởng nói một cách khó khăn.
Diệp Hoan thấy trong miệng đắng ngắt, hai mươi mấy ngàn quả là con số lớn đối với hắn mà nói.
Nhưng trong đời, luôn có những trách nhiệm này cần có người gánh vác, không ai cưỡng bức, không ai yêu cầu, Diệp Hoan cam tâm tình nguyện gánh lấy trách nhiệm này.
“Lão viện trưởng, tiền con sẽ nghĩ cách, nhất định phải chữa khỏi cho bé Ái!” Diệp Hoan cắn răng hứa.
Lão viện trưởng sững người hồi lâu, vội nói: “Một đứa nghèo như con đào đâu ra mấy chục vạn?”
“Ông đừng lo, con sẽ lo được.” Diệp Hoan làm ra bộ dạng không hề để tâm đến.
Xoay đầu lại , thấy Nam Kiều Mộc, Hầu Tử và Trương Tam đều đến đủ, Diệp Hoan hướng về phía bọn họ gật gật đầu. Cả đám cùng đi vào phòng bệnh.
Bé Ái mặc một bộ áo bệnh nhân đánh số trông rất đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vẫn còn dấu tích của nước mắt. Thấy Diệp Hoan đi vào, hai mắt Ái sáng lên, em cười ngọt ngào: “Anh Hoan, anh Hoan!”
Diệp Hoan nhanh chóng tiến đến phía trước giường bệnh của bé Ái, nhéo chiếc mũi bé bé của em và cười nói: “Bé Ái, anh Hoan đến thăm em này, ông viện trưởng nói em không ngoan, vừa khóc vừa la hét, mắc cỡ không nào?”
Vẻ mừng vui của Ái thoáng chốc ảm đạm, em cúi đầu nói khẽ : “Em nghe các chị y tá nói bệnh của em tốn rất nhiều tiền, rất rất là nhiều tiền, em không muốn ở đây nữa.”
“Ái, em chỉ là đứa trẻ, điều quan trọng nhất là trị bệnh cho tốt, chuyện khác để người lớn lo, được không?” Diệp Hoan ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Ái, nói một cách cực kỳ trìu mến.
Ái mím chặt môi, bướng bỉnh lắc đầu. Một con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như em thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho ông viện trưởng và anh Hoan.
Ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, đôi mắt bé Ái vẫn trong sáng, sạch sẽ, giống như hai viên kiếm cương đen không chút khiếm khuyết.
“Anh Hoan, em đã đến thế giới này, xem qua thế giới này, thế giới này rất là đẹp, thế là đủ rồi. Ái đã xem chín năm rồi, đã đủ lắm rồi.”
Ái khẽ cười: “Ông viện trưởng thường nói với chúng ta, muốn chúng ta phải có lòng biết ơn, em có thể sống đến chín tuổi, hát qua những bài hát hay, múa qua những bài múa đẹp, cũng ăn qua những viên kẹo ngon, đủ rồi mà.”
Giọng nói ngây thơ trong sáng vọng lại trong phòng, trong phòng bệnh, bất luận là lão viện trưởng, Kiều Mộc hay là những bệnh nhân và y tá khác, đều không cầm được mắt, khóc thút thít.
Nam Kiều Mộc quay lưng lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng cắn chặt môi dưới, không dám phát chút tiếng động nào.
Khóe mắt Diệp Hoan đã chứa đầy nước mắt, ngực bị đè nén đến khó chịu.
Trên đời có quá nhiều chuyện buồn vui hợp tan, con người không thể biết được, số mệnh không thể nào tính ra, mỗi ngày có người sinh ra thì có người ra đi.
Dẫu thế, số mệnh khắc nghiệt không nên phủ lên cô bé chín tuổi này.
Cô bé hiểu biết như vậy, trong sáng lương thiện như vậy, trong mắt cô bé chỉ có những thứ tốt đẹp, có khó có khổ đến đâu cũng chịu đựng được, ông trời có thể chứa chấp hết mọi chuyện xấu xa u ám ở trần gian, tại sao lại không thể chứa một cô bé chín tuổi hiểu biết này?”
Diệp Hoan muốn khóc, muốn mắng nhưng lại không biết mắng ai.
Ái vẫn nắm lấy đuôi áo Diệp Hoan như thường lệ, yếu ớt làm nũng: “Anh Hoan, dẫn em về viện phúc lợi được không? Ở đây tốn nhiều tiền quá, em không trị bệnh nữa, em muốn về viện phúc lợi để nói lời tạm biệt với các bạn...”
Ánh mắt Ái rất trong sáng, long lanh thuần khiết, không hề thấy được sự lo sợ trước cái chết.
Nước mắt Diệp Hoan nhịn không được nữa, cuối cùng cũng tuôn trào.
Nam Kiều Mộc tiến về phía trước, nựng má của bé Ái và nói: “Ái, nghe lời nào, phối hợp với chú bác sĩ trị bệnh cho tốt, biết chưa? Phải ngoan chứ.”
Bé Ái bĩu môi không nói gì, vẻ mặt rất không vui.
Diệp Hoan quay người, lau nước mắt, quay người lại cười nói: “Ái, nghe lời chị Kiều Mộc, chữa bệnh cho tốt. Nếu ngoan, anh sẽ nhào lộn cho em xem, được chứ?”
Lúc trước ở Phúc Lợi Viện, lúc bé Ái không vui Diệp Hoan thường nhào lộn cho bé coi, Ái rất là thích, mỗi lần đều vỗ bàn tay nhỏ bé xinh xinh, chuyện gì không vui đều quên sạch sẽ.
Bé Ái quả nhiên mở to đôi mắt chờ mong: “Thật không? Anh Hoan nhào lộn cho em xem à?”
Diệp Hoan cười gật đầu : “Chỉ cần em nghe lời, bây giờ anh sẽ nhào lộn cho em xem.”
Ái vội gật đầu: “Em nghe lời, em nghe lời anh Hoan.”
Diệp Hoan cười ha ha: “Nghe lời mới ngoan chứ, anh Hoan thích những em bé nghe lời. Nhìn kỹ này, anh Hoan nhào lộn cho em coi.”
Nói xong Diệp Hoan bảo những người xung quanh lùi ra, chừa ra một khoảng trống trong phòng.
Diệp Hoan nắm lấy tay áo Diệp Hoan, lo lắng nói : “Anh Hoan..... Anh có được không đó? Anh biết nhào lộn thật nhưng đó là chuyện mấy năm trước rồi.”
Diệp Hoan khẽ cười: “Không vấn đề gì, kỹ thuật vẫn còn đó, không mất đi đâu.”
Thân hình gầy guộc lóe lên, Diệp Hoan đã nhào lộn trước giường bệnh của bé Ái, một cái lại một cái.
Bé Ái vỗ đôi bàn tay bé nhỏ xinh xinh cười thích thú, mặt tràn đầy vui vẻ, sắc mặt trắng bệch thêm vài phần hồng hào.
Nghe tiếng cười của bé Ái, Diệp Hoan nhào lộn càng ngày càng nhanh, giống như một bánh xe đang quay vù vù.
Lão viện trưởng, Nam Kiều Mộc, còn có Hầu Tử và Trương Tam, vẻ mặt bọn họ ngày càng lo ngại.
Không biết nhào lộn được bao lâu, Nam Kiều Mộc loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của Diệp Hoan, nhưng hắn không biết mệt mỏi cố làm cho Ái vui, nhào lộn một cái lại một cái. Trong lòng Nam Kiều Mộc càng lúc càng đau nhói, dường như có một cánh tay vô hình bóp lấy tim gan nàng, ngay cả thở cũng trở lên khó khăn.
Bé Ái khổ, Diệp Hoan càng khổ, có ai cho họ được vui sướng?
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt, Nam Kiều Mộc nhắm mắt lại, đột nhiên hét lớn thành tiếng: “Diệp Hoan, đủ rồi! Đừng nhào lộn nữa!”
Diệp Hoan không nghe, vẫn tiếp tục nhào lộn ào ào.
Lão viện trưởng, Hầu Tử vàTrương Tam cũng bắt đầu hoảng, dồn dập bảo Diệp Hoan dừng lại.
Bé Ái cũng không cười nữa, đôi mắt to ngơ ngác, khóe mắt đỏ lên.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng thở dốc của Diệp Hoan.
Những người quen biết và không quen biết Diệp Hoan đều nhìn chăm chú vào người thanh niên này, trong lòng mỗi người cảm thấy nặng trịch, là áp lực, là đau khổ hay cảm động đều không phân biệt rõ nữa.
Không biết qua trải qua bao lâu, Diệp Hoan rốt cuộc kiệt sức, cơ thể mất thăng bằng, "Bịch" một cái, đầu đập mạnh vào tường.
Tất cả mọi người đều kinh hãi hét lên, Nam Kiều Mộc nhanh chóng đứng dậy, đỡ lấy Diệp Hoan.
Diệp Hoan loạng choạng đứng dậy, trên trán máu chảy đầm đìa nhưng hắn không hề để ý tới, nhìn Ái nở nụ cười.
“Lâu rồi không nhào lộn nên không quen tay lắm. Ái, lần sau anh Hoan nhào lộn nhiều hơn cho em xem nhé.”
Bé Ái không nói gì, nước mắt không ngừng chảy, bụm môi gật đầu lia địa.
Nam Kiều Mộc đau lòng dìu hắn đi ra phía ngoài, chuẩn bị đưa hắn đến chỗ y tá để băng bó vết thương.
Diệp Hoan kéo lê tấm thân đã thấm mệt đi thẳng ra cửa đến chỗ hành lang mà bé Ái không thể nhìn thấy, nhẹ nhàng đẩy Nam Kiều Mộc đi ra, rồi ngồi xổm trên đất, hai tay ôm lấy mặt, khóc không thành tiếng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
DỊCH: HATA
BIÊN: ĐĂNG TRUYỆN
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Đắng cay khổ sở đều nếm qua rồi, cảm xúc lắng đọng lại nhất là gì?
Diệp Hoan nói không nên lời, muốn nói mà lại thôi.
Người đang chịu đau khổ thật sự không có tâm trạng để nuối tiếc cuộc sống, điều mà bọn họ cần nhất là thoát khỏi sự đau khổ.
Diệp Hoan ôm mặt ngồi xổm trên hành lang, nước mắt giàn giụa nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Trách ai đây? Trách ông trời không có mắt? Trách thân phận này đây mai đó của cô nhi hay là sự thật phũ phàng không tiền thì ngay cả mạng sống cũng không thể giữ được.
Diệp Hoan không biết trách ai, hắn chỉ rất muốn khóc, muốn giải tỏa ra hết những uất ức và chua xót đã dồn nén bao năm.
Nam Kiều Mộc cũng ngồi xổm xuống, tựa vào vai Diệp Hoan khóc như mưa như gió.
Nàng đang đau lòng vì người đàn ông này, nước mắt không thành lời của người đàn ông, đã khiến trái tim nàng run rẩy, đau khổ.
“Diệp Hoan, đừng khóc, chúng ta cùng cố gắng nào, em Ái có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Diệp Hoan dùng tay áo lau qua nước mắt rồi đứng dậy, quai hàm cắn vào nhau kêu kèn kẹt, nhìn Nam Kiều Mộc nói: “Không, cố gắng còn chưa đủ, anh nhất định phải giúp bé Ái hồi phục! Có chết cũng phải làm được!”
Nam Kiều Mộc nói: “Sao anh cố chấp như vậy? Hai mươi mấy ngàn đấy, anh tưởng là con số nhỏ à? Đây chỉ là phí hóa trị thôi, nếu như phẫu thuật, cấy ghép tủy, có lẽ sẽ lên tới triệu đấy. Diệp Hoan, chúng ta đi mượn, đi quyên góp, tiết kiệm, chúng ta nghĩ hết cách để có được tiền thì cũng không thể trong khoản thời gian ngắn có được số tiền lớn như thế, Diệp Hoan, anh không phải là siêu nhân, không phải là đấng cứu thế, anh không thể quản hết sự đau khổ trên đời được đâu...”
Diệp Hoan hét lớn : “Nhưng những đau khổ anh thấy được thì anh nhất định phải quản! Anh là siêu nhân, đấng cứu thế trong mắt bé Ái! Anh nói không để cô bé chết, thì cô bé tuyệt đối không được chết!”
Nói xong Diệp Hoan lau nước mắt, khuôn mặt đầy đau khổ trở nên kiên định, sải bước ra khỏi bệnh viện.
Nam Kiều Mộc đứng ở hành lang bệnh viện, ngẩng người ra nhìn hình bóng mạnh mẽ nhưng cô độc của Diệp Hoan từ từ đi xa, nước mắt chảy thành dòng.
Diệp Hoan đi khỏi bệnh viện, bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, tâm trạng dần dần hồi phục trở lại.
Tiền!
Bây giờ trong đầu hắn toàn nghĩ tới chỉ có một chữ “Tiền”.
Đi đâu kiếm ra mấy chục triệu bây giờ? Đây gần như là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
Diệp Hoan không bằng cấp, không năng lực, thậm chí bây giờ ngay cả chút vận may cũng không có, hắn giống như bị ông trời trù vậy, trong lúc trắng tay lại phải gánh vác nhiều đau khổ và áp lực như vậy.
Móc từ trong túi một điếu thuốc ra hút, mùi thuốc lá cay cay nhàn nhạt tràn vào lồng ngực, phổi thoáng co quắp rồi lại giãn ra, lúc này vẻ mặt Diệp Hoan trở nên kiên định hơn.
Không phải chỉ là tiền thôi sao? Không phải là mấy chục triệu thôi sao? Mẹ kiếp! Ông mày có đi cướp ngân hàng cũng phải kiếm cho bằng được! Chỉ cần ông đây không đồng ý, không ai được đoạt mạng sống của em Ái, ông trời cũng không được!
Dẫu biết không được mà vẫn làm là ngu ngốc, nhưng có lúc lại là đại dũng, là đại nghĩa.
Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển, những câu chuyện lưu truyền thiên cổ đó, hành vi của bọn họ không ngốc sao? Nhưng hậu thế có ai có đủ tư cách để cười nhạo họ ngu ngốc chứ?
Chỉ có một niềm tin mãnh liệt, từ trước đến nay chưa có mà thôi.
Đứng ở trước cửa lớn ngoài bệnh viện, nhìn những người đi đường đi qua đi lại, trong lòng Diệp Hoan dấy lên một tinh thần can đảm và tin tưởng vô hạn.
Sau khi vội vàng hút điếu thuốc cuối cùng, hắn cong ngón tay lại búng. Tàn thuốc cháy gần hết xẹt thành một vòng cung, vừa khéo rơi vào thùng rác ven đường.
Diệp Hoan ngẫm nghĩ rồi móc ra điện thoại, gọi bậy một số nào đó trong danh bạ, trò hên xui may rủi giống như bắt đầu cho sự nghiệp lớn kiếm tiền của hắn vậy.
Rất may mắn, số điện thoại bấm đại ấy lại có thật, sau khi đổ hai hồi chuông đã có người nghe máy.
Vẻ mặt nặng nề của Diệp Hoan lập tức thay đổi, hắn nói với đầu bên kia điện thoại với giọng vui mừng cực kỳ cường điệu: “Chào bạn, chúng tôi là Tập đoàn Hằng Nghiệp HongKong. Nhân dịp mười năm thành lập của công ty, chúng tôi đặt biệt triển khai chương trình rút thưởng bán giá ưu đãi nhằm tri ân khách hàng. Thật may mắn, điện thoại của bạn đã được công ty chúng tôi bốc trúng, giải thường là một triệu đồng, vâng, một triệu đồng! Thưa ông, ông có cảm tưởng như thế nào?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi một giọng nam trầm trầm quát: " Đồ điên!”
Cụp!
Điện thoại đã cúp máy.
Vẻ mặt Diệp Hoan thoáng chốc như đưa đám.
Người bây giờ rất tinh ranh, thông minh hơn hồi trước nhiều, chả có cơ hội nào mà lừa, nghề lừa đả này càng ngày càng khó kiếm ăn rồi...
Diệp Hoan thở dài. Khủng hoảng kinh tế, suy thoái tài chính khiến cho chỉ số thông minh của người Trung Quốc tăng vèo vèo. Đều tại con mẹ nó thằng Mỹ đánh Iraq mà ra!
Lúc này điện thoại của Diệp Hoan vang lên, bài Trên Mặt Trăng quen thuộc khiến cho hắn một phen hú vía, xém chút quẳng cả điện thoại.
Hắn nhận cuộc gọi. Giọng nói lạnh như băng của Liễu Mi truyền đến.
“Diệp Hoan, vô cớ nghỉ làm buổi chiều, tôi muốn nghe anh giải thích.”
Vẻ mặt Diệp Hoan trở lên đau khổ, mắt nhanh chóng chớp chớp, bắt đầu bịa ra câu chuyện.
“Liễu tổng, là thế này, bữa trưa rảnh rỗi không gì làm, tôi ra ngoài đi dạo, bèn thuận tiện đưa bà lão qua đường, cô nói có trùng hợp không, bà lão này lại là bà dì cả xa cách bấy lâu nay của ta. Bà dì cả cuối cùng cũng đến rồi, người thân hội ngộ, rưng rưng nước mắt…” (Bà dì cả = đại di mụ = kinh nguyệt)
“Diệp Hoan, im mồm! Bây giờ anh về công ty ngay cho tôi!” Liễu Mi đương nhiên không dễ bị lừa như thế, sau khi hét vào điện thoại, liền cúp máy cái rụp.
Diệp Hoan bĩu bĩu môi, lúc trước có lẽ còn để tâm đếm công việc tháng tiền lương bốn nghìn mấy nhưng bây giờ anh đây thiếu đến mấy triệu, cọc lương đó thật không đáng để vào mắt. Ép quá ông phủi đít bỏ đi không làm nữa là xong!
Về đến Công ty Hồng Hổ đã hơn bốn giờ chiều rồi, trong công ty ai nấy đều bận. Không thể không thừa nhận Liễu Mi quả thật là người có tài lãnh đạo. Công ty Hồng Hổ tuy xuất thân là xã hội đen nhưng kinh doanh chân chính thì làm rất đàng hoàng, không hề dính líu đến giang hồ nào, nhân viên cả công ty làm việc rất nghiêm túc, mà còn rất có phong thái của công ty quốc tế lớn.
Không chuyên nghiệp nhất e rằng chỉ có trợ lý giám đốc Diệp Hoan rồi.
Khi Diệp Hoan bước vào công ty, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Ánh nhìn rất phức tạp, có ghen tị, có ngưỡng mộ nhưng nhiều nhất là thắc mắc.
Tin Công ty Hồng Hổ và Tập đoàn Đằng Long hợp tác này giống như tiếm cho toàn thể Công ty Hồng Hổ một liều thuốc kích thích, người người vui mừng khôn xiết, tinh thần vọt lên ngùn ngụt.
Đám nhân viên này đều là những người trải qua sóng gió, khứu giác rất nhạy bén. Hợp tác với Tập đoàn Đằng Long đối với Hồng Hổ mà nói đại diện cho điều gì, trong lòng mỗi người rất là rõ. Tin này liên quan đến lợi ích cá nhân của bọn họ, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lương tháng và lương cuối năm, bảo sao họ không vui cho được.
Không biết từ đâu truyền ra tin tức, nghe nói lần này Công ty Hồng Hổ và Đằng Long hợp tác thuận lợi là do công của vị trợ lý Diệp mới tới này, nghe đồn là do một tay hắn xúc tiến. Mặc dù không biết hắn dùng cách gì có thể khiến cho hai hãng hợp tác với nhau nhưng tất cả những nhân viên trong công ty đều rất phục hắn.
Đây là thời đại đặt lợi ích lên hàng đầu, cho dù anh có học lực hay không, có tài năng hay không, chỉ cần anh đem lại lợi ích cho mọi người thì người khác sẽ chấp nhận anh. Ngược lại, nếu như anh làm tổn hại lợi ích của mọi người thì cho dù anh có quyền cao chức trọng cũng bị người khác chửi rủa.
Vì thế khi Diệp Hoan đi vào công ty liền nhận được ánh mắt kính trọng và đầy thiện chí.
Diệp Hoan bị vô số ánh mắt nhìn đến tê cả đầu nhưng đang ở trong công ty lại không thể nhăn mặt được, chỉ có thể làm ra vẻ vui cười, gật đầu vội vàng bước vào phòng làm việc của giám đốc.
Cứ tưởng rằng Liễu Mi sẽ nổi trận nôi đình vì hắn trốn làm, không ngờ Liễu Mi chẳng thèm đoái hoài tới hắn, chỉ lo xử lý công chuyện, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ tay vào văn kiện trên bàn làm việc mà nói: “Hôm nay sắp tan ca rồi, ngày mai giúp tôi giải quyết chuyện này. Tôi mỗi ngày nhiều việc như vậy mà cấp dưới ngay cả chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phiền đến tôi. Anh là trợ lý của tôi, chuyện nhỏ như vậy chắc anh có thể xử lý ổn thỏa chứ?”
Trong dự án hợp tác với Tập đoàn Đằng Long, Diệp Hoan đã góp công không nhỏ. Dù rằng không giải thích được bên trong câu chuyện nhưng kết quả là rất tốt, vì thế trong đầu Liễu Mi cũng tạm thời gạt đi ý định đuổi hắn ra khỏi công ty. Ánh mắt Chu Mị nhìn Diệp Hoan có gì đó rất khác thường, Liễu Mi đã nghĩ qua nếu đuổi Diệp Hoan ra khỏi công ty thì sợ rằng hậu quả sẽ khó mà lường trước được.
Diệp Hoan mở hồ sơ ra, thì ra là một công ty thời trang nổi tiếng dưới trướng Công ty Hồng Hổ vào mùa xuân năm sau đưa ra vài mẫu quần lót áo lót mới, hôm nay quay quảng cáo xuất hiện một số vấn đề nhỏ, người ở dưới tranh cãi không thống nhất. Ngay cả ý kiến của tổng giám đốc công ty thời trang và giám đốc kinh doanh cũng khá khác biệt, thế là báo cáo thẳng lên chỗ chủ tịch Hồng Hổ Liễu Mi.
Diệp Hoan nhìn sơ qua rồi bỏ nó xuống, vẻ mặt chẳng chút hứng thú.
Nói thật, bây giờ hắn không có tâm trạng để xử lý chuyện khỉ gió này. Phí trị liệu của bé Ái cần một khoản lớn, hắn rất sốt ruột, chuyện của mình còn lo chưa xong, hơi đâu mà làm việc cho người khác?”
Ừ một tiếng cho có lệ, Diệp Hoan ỉu xìu đi về chỗ ngồi.
Nghe giọng trả lời mệt mỏi của Diệp Hoan, Liễu Mi ngẩng đầu từ đống hồ sơ lên. Thấy khóe mắt Diệp Hoan đỏ ửng, giống như vừa mới khóc, vẻ mặt lại rất uể oải, Liễu Mi trong lòng khẽ rung động, vừa muốn hỏi nhưng không biết sao lại im lặng, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Sao khi im lặng hồi lâu, giọng Liễu Mi lạnh lùng truyền đến.
“Diệp Hoan, nếu mệt anh có thể về sớm, không tính là nghỉ việc, về nhà đi.”
“Cám ơn Liễu Tổng. Tôi... Hôm nay tôi quả thật có chút mệt, muốn về nghỉ ngơi một lát, ngày mai sẽ xử lý chuyện của công ty thời trang.” Diệp Hoan không khách khí chấp nhận lời đề nghị lạnh băng của Liễu Mi. Bây giờ hắn thật sự không có tâm trạng để mà làm việc.
Về đến nhà Diệp Hoan nằm lăn ra giường, đánh một giấc, lúc tỉnh lại thì đã khuya, Hầu Tử và Trương Tam cũng từ bệnh viện trở về, lão viện trưởng và Nam Kiều Mộc ở lại bệnh viện chăm sóc bé Ái.
Ba người im lặng nhìn nhau, thiếu đi sự vui vẻ. Phí chữa trị của bé Ái như một cục đá ngàn cân đè lên trong lòng mọi người, ai cũng không có tâm trạng để nói chuyện.
Hầu Tử xuống dưới lầu mua ba bình rượu, mỗi người một bình, không có đồ nhấm, ba người ngửa đầu uống một cách sảng khoái.
Mượn rượu giải sầu cũng là bất đắc dĩ, nếu như có thể giải quyết chuyện buồn phiền thì sao lại uống thứ càng uống càng buồn như rượu này?
Rượu từ từ ngấm, ba người đều say cả. Diệp Hoan rất chóng mặt nhưng trong lòng càng thêm bấn loạn hơn, trong mơ mơ mơ màng màng hắn lấy điện thoại ra quay số lung tung…
Sáng hôm sau, nhấc cái đầu ngấm men lên, Diệp Hoan nhăn nhó, vác vẻ mặt đau khổ leo lên xe buýt đi làm. Hầu Tử và Trương Tam còn ở trong phòng hắn ngủ như heo.
Đến công ty, vừa bước vào văn phòng làm việc của chủ tịch, Liễu Mi sắc mặt tái nhợt đi tới, chẳng nói chẳng rằng hung hăng đá Diệp Hoan dính bẹp vào tường như tờ giấy.
Diệp Hoan ngẩn người mất một lúc, sau đó giận tím mặt quát: “Tôi làm gì cô hả? Mới sáng sớm nổi điên gì thế?”
Liễu Mi còn giận hơn hắn, đôi mắt phượng mở to ra còn hơn trái nhãn, hướng về Diệp Hoan gào thét: “Anh còn không biết xấu hổ hả! Tối qua anh đã làm gì, còn nhớ không?”
Diệp Hoan sững người: “Tối qua?”
Suy nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được gì, Diệp Hoan ngưỡn ngực, hét lên: “Cô bị bệnh à? Cô không phải vợ tôi, hôm qua tôi làm gì cần cô quản sao?”
Liễu Mi tức nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy cổ áo của hắn dộng lên tường, hung dữ quát: “Mi làm gì đương nhiên ta không thể nào quản, cờ bạc rượu chè ghẹo gái không liên quan gì đến ta nhưng đừng có kiếm chuyện với ta chứ!”
Diệp Hoan đầu này mồ hôi: “Hôm qua tôi ở nhà uống rượu, chẳng bước ra khỏi cửa, sao kiếm chuyện được với cô chứ?”
“Mi là thằng khốn đéo biết uống rượu! Chuyện mình làm mà cũng không nhớ hả? Nửa đêm hôm qua, mi say xỉn gọi điện thoại cho bà, gọi cả tiếng đồng hồ, quên rồi hả?” Ánh mắt Liễu Mi rực lửa.
Diệp Hoan há hốc miệng: “…”
“Ba giờ sáng đó tên khốn! Mi phê bình hết nhân sự, nghiệp vụ, kinh doanh, quy tắc của công ty, phê bình luôn cách làm việc của chủ tịch ta nữa chứ, còn chửi bao nhiêu câu tục tĩu. Cúp điện thoại của mi rồi mà mi lại tiếp tục gọi, mắng ta hơn một tiếng mấy đồng hồ đấy! Tên khốn!” Liễu Mi nói mãi không thôi, khóe mắt đỏ ửng lên.
Diệp Hoan kinh hãi, câm lặng: “…”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R