- Vậy theo ý ngươi, lệ phí mà ngươi nói là phải bao nhiêu đây?
Từ Thanh Phàm thản nhiên cười hỏi.
Nhìn thấy sự bình tĩnh, không chút nào bối rối của Từ Thanh Phàm, trong lòng Trương Long đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang, nhưng không đợi hắn hiểu rõ chỗ không đúng ở đây, gã đại hán đầu trọc bên cạnh đã hét lớn:
- Trên người của ngươi có bao nhiêu tiền thì nhanh đưa hết cho lão đại của chúng ta, coi như đó là lệ phí.
- Cho dù là một xu cũng không được giữ lại sao?
Từ Thanh Phàm lạnh nhạt hỏi.
Trương Long chứng kiến bộ dạng yếu đuối nhưng lạnh lùng của Từ Thanh Phàm, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, thần sắc của cái tên "Cừu béo" trước mắt này có phần quá bình tĩnh, bộ dáng như không sợ hãi điều gì. Nhưng Trương Long cũng không nói gì thêm, lúc này gã đại hán đầu trọc kia lại dở giọng cướp đoạt nói :
- Đương nhiên một xu cũng không được giữ lại.
- Vậy thì ta an tâm.
Từ Thanh Phàm cười cười nói.
- Yên tâm cái gì?
Trương Long theo bản năng liền truy vấn.
- Nếu các ngươi làm được như vậy, thì ta dù bị các ngươi cướp đoạt hết tiền, lương tâm ta cũng sẽ không phải áy náy gì.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
- Chỉ bằng ngươi?
Tên đại hán đầu trọc cười nhạo nói. Nhưng khi lời hắn còn chưa nói hết, ánh mắt cười nhạo đột nhiên chuyển thành kinh hoàng. Hóa ra ngay trước mắt hắn, Từ Thanh Phàm đột nhiên biến mất, sau đó lại bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn. Đối với hành động bất ngờ của Từ Thanh Phàm, hắn căn bản không có bất cứ phản ứng gì, lập tức đã bị Từ Thanh Phàm lấy ngón tay nhẹ nhàng đập vào cái đầu bóng loáng của hắn.
- Đông ~~
Một tiếng trong trẻo vang lên, nghe giống như tiếng tiểu chùy gõ mõ vậy. Sau đó, thân hình cao lớn của tên đầu trọc này, so với Từ Thanh Phàm thì cao hơn vài phần đã nhanh chóng lâm vào bất tỉnh, không có một chút năng lực phản kháng nào.
Đánh bất tỉnh gã đại hán đầu trọc xong, thân hình Từ Thanh Phàm cũng không dừng lại, trong mắt mọi người chỉ thấy thân hình của hắn hóa thành mấy đạo tàn ảnh, trông như những phân thân, tiếp theo đó là những tiếng đánh thanh thúy liên tiếp vang lên. Những người này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó thì cái gì cũng không biết.
Sau một loạt quyền cước làm cho tất cả các tên đại hán bất tỉnh, Từ Thanh Phàm lại trong nháy mắt trở lại nơi vừa rồi hắn vừa đứng. Nếu như bỏ qua tất cả những tên đại hán nằm thẳng cẳng dưới đất, thì nơi đây tựa như chưa từng phát sinh ra bất cứ việc gì.
Cứ như vậy, bọn đại hán to mồm đều đã im lặng, so với một canh giờ trước đây thì nơi này hết sức yên tĩnh, chỉ còn lại có Từ Thanh Phàm lẳng lặng đứng tại chỗ mỉm cười nhìn Trương Long đang đứng ngây ngốc há mồn trợn mắt.
Không nói lên lời, Trương Long mặc dù là tên cầm đầu, nhưng vừa rồi việc hắn hướng dẫn du lịch trong thời gian trước đã để lại một chút ấn tượng tốt đẹp cho Từ Thanh Phàm, cho nên vừa rồi Từ Thanh Phàm cũng không ra tay với hắn.
- Được rồi, hiện tại tiền tài trên người của ngươi đều để lại đây đi.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Trương Long, Từ Thanh Phàm thản nhiên vừa cười vừa nói.
Phàm thế gian có một câu là "Trong tay có vốn, trong lòng không gì phải hoảng hốt”. Từ Thanh Phàm mặc dù là một tu tiên giả, nhưng hiện tại cũng hiểu rõ đạo lý này
Xong việc, hắn đi xuống sơn trấn, Từ Thanh Phàm tuy nhìn thứ gì đều thấy kinh ngạc, nhất là ở ngã tư đường có bán những vật rất cổ quái. Bất quá bởi trước kia vì trên người hắn không có tiền của nhân gian, cho nên chỉ có thể yên đứng nhìn. Nhưng hiện tại sau khi đã có tiền, Từ Thanh Phàm có thể đem thứ hắn mua được ra xem, hắn cảm thấy hiếu kỳ với vật mình mua được, hắn cầm trong tay xem xét một cách tỉ mỉ. Trông vậy mà nói thì hắn giống như một tiểu hài tử cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay vậy.
Vì vậy, người qua đường đã có một phát hiện giật mình, cái tên quý công tử vừa nãy đứng ở ngã tư đường hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, bây giờ tay trái đang cầm một thứ làm bằng đường, tay phải đang cầm một cái trống lắc. Trên mặt mang một cái mặt nạ hầu tử, chạy tới chạy lui khắp trên đường.
Có lẽ bầu không khí náo nhiệt của sơn trấn đã kích thích một phần tính khí trẻ con của Từ Thanh Phàm.
Vừa rồi cướp đoạt được khoảng mười lượng bạc, theo như Từ Thanh Phàm hỏi thăm khi mua đồ lúc nãy, số tiền này cũng đủ người thường sinh hoạt thỏai mái trong thời gian vài tháng. Nhưng bấy nhiêu đã đủ để Từ Thanh Phàm một lần trải qua sự phồn hoa của tiểu trấn ở trung thổ.
- Ngươi rốt cuộc còn muốn theo phía sau ta bao lâu nữa?
Từ Thanh Phàm đột nhiên ngừng cước bộ, quay đầu nhìn Trương Long đang theo sau mình, cau mày hỏi.
Thấy Từ Thanh Phàm đột nhiên ngừng cước bộ, quay đầu cau mày nhìn mình, Trương Long không khỏi hoảng sợ, run run đi từ từ đến bên người Từ Thanh Phàm gượng cười nói:
- Ta là người dẫn đường của công tử, công tử còn chưa vui đùa thỏa chí tại sơn trấn, ta tại sao lại không theo công tử chứ?
Nghe Trương Long nói thế, Từ Thanh Phàm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, phát hiện cái tên Trương Long này da mặt cũng không phải là quá dày, vì vậy cười hỏi:
- Chờ ta vui chơi tận hưởng xong, sau đó ngươi lại theo ta yêu cầu lệ phí hả??
- Không dám, không dám, có thể dẫn đường cho công tử là vinh dự của tiểu nhân, làm sao còn dám đòi hỏi khổ cực phí chứ.
Nghe được thanh âm pha chút tiếu ý của Từ Thanh Phàm,Trương Long vội vã khoát tay nói.
Tuy rằng cảm thấy thái độ của tên Trương Long này trước sau gì nhất định cũng có mưu đồ, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không cho rằng một phàm nhân có thể tạo được bất cứ uy hiếp gì với mình. Hơn nữa, Từ Thanh Phàm cũng hiểu được một mình đi du ngoạn tuy có thể làm theo ý thích, nhưng cũng thiếu đi chút hứng thú, vì vậy vừa cười vừa nói:
- Nếu ngươi muốn theo,vậy đi thôi.
- Được a!
Trương Long nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm thì cực kì phấn chấn nói.
Có được sự cho phép của Từ Thanh Phàm,Trương Long lần nữa từ từ tiến đến bên cạnh Từ Thanh Phàm, lần này Tử long dẫn đường cho Từ Thanh Phàm chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ, phảng phất như vừa rồi thật sư không phát sinh bất cứ chuyện gì.
- Công tử, hiện tại đã là buổi trưa, chúng ta cũng nên dùng bữa chăng?
Sau một lúc du ngoạn, Trương Long đột nhiên hỏi.
- Được thôi.
Từ Thanh Phàm gật gật đầu nói. Tuy rằng Từ Thanh Phàm đã đạt đến cảnh giới ko cần ăn uống, nhưng từ nhỏ đối với mỹ thực của trung thổ phồn thịnh đã để ý từ lâu, cho nên quyết định đi nếm thử.
"Vạn Hạc Lâu" là một tửu lâu có kiến trúc tinh xảo, sở dĩ nó tên là Vạn Hạc lâu không phải vì nơi ấy có một vạn con hạc, mà bởi vì lão bản nơi này họ Vạn tên Hạc. Cứ như theo như lời Trương Long, trong sơn trấn nơi này làm thức ăn ngon nhất, tuyệt vời hơn nữa là bên trong có bán loại thanh tửu gọi là “Cổ Sơn Nhất Tuyệt”.
Đi tới Vạn Hạc lâu, Từ Thanh Phàm cùng Trương Long lên lầu hai chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, sau đó mới gọi đồ ăn, an vị ở trên lầu bắt đầu nhìn ngắm phong cảnh tại nơi này. Trương Long thì liên tục giảng giải cho Từ Thanh Phàm đôi sự tình thú vị của Cổ Sơn trấn.
Nhìn thấy dưới lầu dòng người tấp nập qua lại, người bán hàng rong với một thiếu phụ đang không ngừng mặc cả một món đồ, những chú tiểu nhị của tửu lâu tranh nhau chào hỏi thực khách, Từ Thanh Phàm đột nhiên phát hiện, vào thời khắc này đã nhận ra thân phận tu tiên giả của mình đúng là không gì sánh được. Không phải vì sinh tồn mà khổ não, không phải vì tiền tài mà bôn ba, nhưng thực sự tu tiên giả so với con người sống tiêu diêu tự tại hơn sao? Từ Thanh Phàm không khỏi lắc đầu.
- Trương Long, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn nhờ ta giúp ngươi điều gì.
Từ Thanh Phàm đột nhiên thu hồi ánh mắt đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Trương Long, thản nhiên hỏi.
- Công tử,người cũng biết được sao?
Trương Long trợn mắt lắp bắp kinh hoảng nói.
- Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là cảm thấy ngươi cung kính đối với ta như thế, hẳn là không phải là chỉ muốn ta trả lại cho ngươi mười lạng bạc đúng không?
Từ Thanh Phàm lắc đầu, thản nhiên vừa cười vừa nói.
Nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Từ Thanh Phàm, Trương Long do dự hồi lâu, sau cùng ánh mắt rốt cục trở nên kiên định, hướng về Từ Thanh Phàm trầm giọng hỏi:
- Công tử, người là võ lâm cao thủ sao?
Nghe được Trương Long nói, Từ Thanh Phàm mỉm cười, không khỏi nhớ tới lúc đầu mình đối với thân phận của Lục Hoa Nghiêm cũng hiểu lầm, vì vậy vậy từ tốn nói:
- Coi như là vậy đi.
- Vậy công tử, người có thể dạy ta võ công không? Ta nguyện ý bái công tử làm sư phụ.
Nghe được Từ Thanh Phàm nói vậy, ánh mắt của Trương Long trở nên sáng ngời.
- Hả? Ngươi muốn học võ công để làm gì? Để sau này có thể dễ dàng thu lệ phí chăng?
Từ Thanh Phàm cười hỏi.
- Không phải, ta muốn báo thù!
Nghe được Từ Thanh Phàm hỏi vậy,Trương Long vẻ mặt trở nên trang nghiêm, giọng nói cũng đầy mùi căm hận và sát khí.
Nhìn thấy vẻ mặt lúc nói vô cùng kiên định và bi phẫn của Trương Long, Từ Thanh Phàm đột nhiên giật mình, giống như thấy được hình dáng của mình mấy chục năm trước, khi đó chính mình đã bái Lục Hoa Nghiêm làm sư phụ, nhãn thần cũng mang theo sự kiên định và bi phẫn như thế.
Chứng kiến thần sắc trở nên hoảng hốt của Từ Thanh Phàm, Trương Long không khỏi khẩn trương, cho rằng Từ Thanh Phàm không muốn dạy mình võ công, liền không để tâm tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, đột ngột quỳ xuống trước mặt Từ Thanh Phàm, cao giọng:
- Xin hãy sư phụ dạy đệ tử võ công, từ nay về sau sẽ theo sau sư phụ làm tùy tùng, làm trâu làm ngựa. Đệ tử tuyệt đối không coi đó là tàn nhẫn, sẽ không một câu oán hận.
- Đứng lên đi rồi hãy nói nói.
Từ Thanh Phàm nhìn thấy mọi người trên lầu vô cùng kinh ngạc nhìn chăm chú vào người mình, không khỏi có chút lúng túng, vội vàng hướng Trương Long nói .
Nói xong, cũng không chờ Trương Long phản kháng, trực tiếp đem thân hình hắn kéo đến chỗ ngồi cũ sau đó nói:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu như ngươi nói ra một lý do chính đáng, ta có thể giúp ngươi một lần, nhưng việc bái sư, hiện tại đừng vội đề cập.
Nghe được lời của Từ Thanh Phàm, Trương Long không khỏi khẩn trương, đang suy nghĩ nên nói cái gì thì đột nhiên một thanh âm hung hăng dưới lầu truyền đến.
- Tiểu nhị, lầu hai này hôm nay thiếu gia nhà ta bao, dùng để mở tiệc chiêu đãi Cung Phụng Lý tiên sư, ngươi hãy đem tất cả những thực khách nhanh chóng đuổi ra đi.
Nghe thấy âm thanh hống hách này, Từ Thanh Phàm lông mày không khỏi từ từ nhíu lại, quay đầu nhìn lại, chứng kiến một đám ngươi ăn mặc trang phục gia đinh cố nịnh nọt hai gã có ngoại hình khác nhau đang hướng trên lầu đi tới.
Trong đó người trẻ tuổi nọ bộ dáng anh tuấn, đáng tiếc hai mắt dài nhỏ, trông có chút tà dị, sắc mặt tái nhợt, cước bộ phù phiếm, bộ dạng phỏng chừng do ăn chơi quá độ mà thành. Nói không chừng chính là thiếu gia trong miệng tên gia đinh kia vừa nói . Tên còn lại thì có đầu tóc bạc trắng, thân mặc đạo bào, ra dáng tiên phong đạo cốt, hiển nhiên chính là cái tên gọi là Cung Phụng Lý tiên sư .
Nhưng điền khiến Từ Thanh Phàm kinh ngạc chính là cái tên Lý tiên sư kia,trên người hắn không ngờ thực sự mang theo một tia linh khí ba động rất nhỏ,tuy rằng chỉ là luyện khí hậu kỳ ,nhưng thật sự gã chính là một tu tiên giả.
Phải biết rằng tu tiên giả nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, thì căn bản sẽ không bước vào thế tục. Luyện khí kỳ cùng với Tích Cốc kỳ đệ tử đều giống nhau là phải ở trong môn phái xử lý việc vặt, còn tu tiên giả có tu vi vượt Linh Tịch kỳ cơ bản đều bận với việc bế quan tu luyện. Cho nên ở nhân gian lúc này cái gọi là "Tiên sư” hay "Lão thần tiên" đại khái cũng chỉ là có một hai mánh khóe che mắt thiên hạ để lừa đảo mà thôi.
Hơn nữa thực lực của tu tiên giả đối với phàm nhân ở nhân gian mà nói thì không thể nghi ngờ là phi thường cường đại. Vì không để làm ảnh hưởng đến sự cân bằng của các thế lực ở nhân gian, các môn phái tu tiên phải ước thúc đệ tử, không cho nhúng tay vào chuyện thế tục, chứ đừng nói chi đến là cùng người phàm gặp gỡ . Nhưng không biết cái tên "Lý tiên sư "này vì sao không thèm để ý đến ước định của tu tiên giới ,thậm chí lại ngang nhiên đảm đương cái chức danh "Cung phụng" gì gì đó.
Đồng thời, lúc đó Từ Thanh Phàm chú ý tới Trương Long. Thấy trong mắt tên thanh niên lúc này hiện sự cừu hận mãnh liệt không gì có thể so sánh bằng.
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 4: Tiên sư
Dịch: long dau
Biên: honeykiss
Nguồn: TTV
- Ngươi nói báo thù là chỉ người trẻ tuổi kia phải không ?
Từ Thanh Phàm thấy Trương Long ánh mắt đầy cừu hận nhìn về phía người thanh niên nọ, nhẹ giọng hỏi.
- Chính là tên khốn kiếp đó còn cả phụ thân hắn nữa, thậm chí cả tên Lý tiên sư kia cũng là cừu nhân của ta.
Trương Long oán hận nói, sự cừu hận trong lòng khiến vẻ mặt hắn càng trở nên dữ tợn.
Chứng kiến vẻ mặt đó của Trương Long, Từ Thanh Phàm khẽ nhíu mày. Hắn không thích loại người vì báo thù mà mất hết lý trí, nhưng vẫn lạnh nhạt hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói ta nghe xem?
Nghe được lời Từ Thanh Phàm hỏi, Trương Long thu hồi ánh mắt đầy cừu hận đang nhìn người thanh niên kia. Rồi chậm rãi quay về phía Từ Thanh Phạm, thổ lộ thân thế của mình.
Thì ra, Trương Long cũng không phải là kẻ chơi bời lêu lổng, vô lại mà là đệ tử chính thống của Trương gia, gia tộc lớn nhất ở Cổ Sơn Trấn này. Phụ thân của hắn là tộc trưởng hiện tại. Đáng tiếc, Trương Long lại không thích học tập thi thư, cả ngày chỉ cùng bọn vô lại trong trấn tụ tập. Phụ thân của hắn mặc dù tức giận nhưng cũng không có cách nào quản được. Nếu như không xảy ra biến cố, có lẽ Trương Long sẽ ỷ vào sự che chở của cha hắn mà biến thành một tên chơi bời lêu lổng, không phải lo lắng gì. Nhưng từ biến cố hai năm trước, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.
Người trẻ tuổi vừa mới lên lầu là Trương Hổ, đường đệ của Trương Long. Hắn cùng với phụ thân là Trương Hải hai năm trước vì tìm nơi nương tựa mà đến Trương gia. Lại nhanh chóng chiếm được sự tín nhiệm của Trương Liêm, cha của Trương Long, nên được giao quản lý việc thu tô trong Cổ Sơn Trấn.
Nhưng một năm trước, Trương Liêm đột nhiên phát hiện từ khi Trương Hải phụ trách việc thu tô đã làm mất đi không ít tiền. Điều này khiến cho Trương Liêm rất tức giận, lập tức gọi Trương Hải đến hỏi tội. Sau đó vị kia Lý tiên sư được Trương Hổ mời đến làm cung phụng đột nhiên ra tay, khiến Trương Liêm ngay tối đó ở trên giường phát bệnh chết mà không rõ nguyên nhân. Còn Trương Hải thì nhân cơ hội đó cướp, lấy quyền lực ở Trương gia.
Mấy vị trưởng lão Trương gia sau đó vì phản đối Trương Hải mà lần lượt giống như Trương Liêm, đều chết không rõ bị bệnh gì. Cứ như vậy, không còn trở ngại, Trương Hải chính thức tiếp quản mọi việc ở Trương gia.
Sau đó không lâu. Trương Hải lại tìm lý do đem Trương Long đuổi ra khỏi gia tộc. Trương Long bình thường chỉ chơi bời lêu lổn,g khiến cho đám người Trương Hải hết sức khinh thường. Hắn cũng là người duy nhất phản đối Trương Hải lên làm tộc trưởng Trương gia mà không bị làm hại.
Bị Trương Hải đuổi đi, vì sợ hắn gây bất lợi cho mình, Trương Long vẫn cứ như lúc trước, giả bộ như không biết chuyện gì, tiếp tục làm bạn với đám vô lại trong trấn. Cả ngày đi lừa đảo, bịp bợm nhưng trong lòng không lúc nào nguôi ý định trả thù, chỉ là hắn đã chính mắt thấy tên kia Lý tiên sư thi triển đạo thuật hết sức thần kỳ. Biết chỉ dựa vào sức mình thì không thể báo thù cho nên vẫn một mực nhẫn nại, chịu nhục mà tiếp tục sống. Thỉnh thoảng còn chịu sự vũ nhục cùng khiêu khích của Trương Hổ.
Vốn Trương Long tưởng rằng cả đời này cứ như thế mà trôi qua, lại không nghĩ đến hôm nay gặp được Từ Thanh Phàm. Tận mắt thấy được võ công thần kỳ của hắn, làm cho hi vọng báo thù đã sắp dập tắt lại một lần nữa cháy bùng lên, vì thế Trương Long mới có ý định bái sư như vừa rồi.
- Ý của ngươi là nói, tên kia Lý tiên sư với phụ tử Trương Hải cùng nhau hợp tác mưu hại tính mạng phụ thân ngươi.
Nghe xong Trương Long kể lại, nét cười trên mặt của Từ Thanh Phàm dần dần biến mất, hắn quay người lại khẽ đánh giá Lý tiên sư đang ngồi trên lầu, nhẹ giọng hỏi.
Tu tiên giả không những tham dự vào tranh đấu của phàm nhân đồng thời lại dùng đạo thuật hại tính mạng phàm nhân, đây là điều tối kỵ của Tu tiên giới.
Trương Long nghiến răng nghiến lợi nói:
- Khằng định là đúng, nếu không tại sao phụ thân cùng với các vị trưởng lão đều trong cùng một thời gian bị một loại bệnh giống nhau rồi qua đời. Nhất định là tên Lý tiên sư kia thi triển tà thuật hại chết bọn họ.
Đồng thời lại hướng Từ Thanh Phàm cầu khẩn:
- Sở dĩ đệ tử nghĩ đến hướng sư phụ ngài học võ tuyệt không phải để làm điều ác, chỉ là muốn vì người nhà báo thù, vẫn mong sư phụ thành toàn.
- Lý tiên sư kia là Tu tiên giả trong truyền thuyết, dù ngươi võ công cao tới đâu cũng rất khó có thể thắng hắn.
Từ Thanh Phàm thu hồi ánh mắt đánh giá Lý tiên sư. đồng thời cũng không để ý đến ánh mắt cầu khẩn của Trương Long, chỉ nhìn vào chén trà trong tay mình, nhàn nhạt nói.
- Ta tự nhiên biết võ công khó lòng địch nổi yêu thuật của tên Lý tiên sư kia, nhưng dù sao có cơ hội học võ công vẫn tốt hơn. Chỉ cần có một tia hy vọng báo thù, ta cũng sẽ không buông tha. Hơn nữa sau khi học võ công, mặc dù không thể đánh bại Lý tiên sư, nhưng ít ra vẫn có cơ hội giết chết hai kẻ súc sinh Trương Hải cùng Trương Hổ.
Trương Long giọng căm hận nói.
Nhìn khuôn mặt của Trương Long bởi vì cừu hận mà dần dần trở nên vặn vẹo. Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt bắt đầu trở nên xa xôi, bất tri bất giác nhớ lại tình cảnh chính mình lúc đầu khi hướng Lục Hoa Nghiêm bái sư.
Lúc này, khách nhân trên lầu ba đã bị gia đinh của Trương Hổ mang theo đuổi đi toàn bộ, chỉ còn lại hai người Từ Thanh Phàm cùng Trương Long đang ngồi ở vị trí phía bên cửa sổ. Một tên gia đinh thấy bọn hắn không theo những khách nhân khác rời khỏi lầu ba, liền nghiêm mặt hướng về phía hai người đi tới. Nhưng sau khi nhìn rõ Trương Long lại biến sắc, xoay người đi về phía của Trương Hổ, cúi người khẽ nói với hắn điều gì đó rồi lại lấy tay chỉ vị trí của Trương Long.
Trương Hổ nhìn thấy Trương Long, trên mặt không khỏi lộ ra nét tiếu ý, đi tới vị trí của Từ Thanh Phàm và Trương Long, đồng thời lớn tiếng cười nói:
- Thì ra là Trương Long biểu ca, biểu ca không ở trên trấn theo khách nhân lừa tiền, như thế nào lại tới đây ăn cơm? Xem ra biểu ca hôm nay thu hoạch cũng không nhỏ nhỉ.
Vừa nói vừa bắt đầu đánh giá Từ Thanh Phàm ở bên cạnh , hiển nhiên là đem Từ Thanh Phàm trở thành kẻ bị Trương Long lừa gạt lấy tiền.
Mà tên kia Lý tiên sư cũng theo Trương Hổ hướng tới nơi này đi đến, mặc dù trên mặt vẫn làm ra vè lạnh nhạt, cao ngạo, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn phát hiện ra hắn lén lút nhìn Trương Long, trong ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn.
- Chuyện của ta không cần ngươi quản.
Trương Long hừ lạnh nói, trên mặt cũng biểu hiện ra vẻ chán ghét.
- Biểu ca vẫn vì lúc trước bị cha ta đuổi ngươi khỏi gia tộc mà tức giận? Kỳ thật cha ta cũng không muốn làm như vậy, chỉ là biểu ca ngươi cũng hơi quá đáng. Tại ngươi thiếu chút nữa đem từ đường Trương gia đốt bỏ còn gì. Cha ta thân là tộc trưởng, nhất định phải thưởng phạt phân minh, chỉ có thể nhịn đau bất đắc dĩ đem biểu ca ngươi đuổi ra khỏi Trương gia mà thôi.
Trương Hổ thở dài nói, nhưng trên mặt vẻ trào phúng tiếu ý càng thêm rõ ràng.
- Hừ !
Trương Long hừ lạnh một tiếng, đối với vẻ giả từ bi của Trương Hổ không thèm trả lời.
- Xin hỏi vị đạo trưởng này chính là Lý tiên sư phải không?
Vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt, ở bên cạnh Từ Thanh Phàm đột nhiên mở miệng, hướng về phía Lý tiên sư thản nhiên cười hỏi.
- Vô lượng thiên tôn, Danh tiên sư không dám nhận, bần đạo đúng là Lý đạo nhân.
Nghe được Từ Thanh Phàm hỏi, Lý tiên sư thu hồi ánh mắt nhìn Trương Long, đầu tiên là kinh dị liếc mắt một cái nhìn Từ Thanh Phàm, sau đó sắc mặt trở nên trang nghiêm nói. Nếu như không phải Từ Thanh Phàm lúc trước nghe qua Trương Long thuật lại, chỉ nhìn điệu bộ Lý tiên sư hiện tại, thật đúng như một cao nhân đắc đạo.
Từ Thanh Phàm bởi vì đã bước chân vào Linh Tịch Kỳ, trong cơ thể linh khí xảy ra biến hóa về chất, toàn thân khí thế nội liễm. Cho nên Lý tiên sư chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kì hoàn toàn không nhìn ra Từ Thanh Phàm cũng là Tu tiên giả có thực lực hơn xa hắn.
- Tiên sư khiêm nhường rồi.
Từ Thanh Phàm vừa cười vừa nói:
- Xin hỏi tiên sư xuất thân từ môn phái nào? Tại hạ từ nhỏ tâm tư đã hướng tới tu tiên giới, vẫn có nhiều điều chưa được rõ ràng, mong tiên sư chỉ giáo nhiều hơn.
- Bần đạo không môn không phái chỉ là nhất giới tán tu mà thôi, chuyện tu tiên giới bần đạo cũng biết rất ít, làm cho công tử thất vọng rồi.
Nghe được Từ Thanh Phàm nói Lý tiên sư hơi sửng sốt, nhưng cũng đáp lời. Trong khi nói chuyện hoàn toàn không để lộ ra chút tin tức nào.
Nghe được Lý tiên sư từ chối nói, Từ Thanh Phàm chỉ mỉm cười, cũng không thèm để ý.
Tiếp đó bốn người nói với nhau vài câu, lúc sau Từ Thanh Phàm kéo Trương Long đứng dậy cáo từ.
Nhìn theo bóng Từ Thanh Phàm cùng Trương Long rời đi, vẻ mặt tươi cười của Lý tiên sư dần biến mất, trầm giọng nói với Trương Hổ đang ngồi bên cạnh:
- Ngươi giúp ta đi điều tra một chút thân phận của tên Từ Thanh Phàm. Ta cảm thấy người này không hề đơn giản, không thể nhìn thấy nông sâu.
- Một người phàm nhân mà thôi, tiên trưởng quản hắn làm gì.
Trương Hổ vừa cười vừa nói, nhưng thấy lông mày Lý tiên sư khẽ nhíu lại lập tức nói:
- Được rồi, ta lập tức phái người đi điều tra.
- Hiện tại Lục Sí Kim Trùng đã sắp sinh ra, nghìn vạn lần không thể để ra sai sót gì.
Lý tiên sư ở trên lầu nhìn chằm chằm vào hai bóng người Từ Thanh Phàm cùng Trương Long rời đi, thấp giọng thì thào lẩm bẩm.
Nhưng vô luận là Lý tiên sư hay Trương Hổ đều không có chú ý tới phía dưới chân bọn họ không biết khi nào đã có một đóa Bạch Sắc Tử Vân nhỏ. Nếu như bọn họ có thể nhận biết đối với các loài kỳ hoa dị thảo nhất định sẽ nhận ra đóa hoa này chính là Song Luyến Hoa, một loại kỳ hoa dị thảo có khả nẳng truyền âm thanh.
Song Luyến Hoa là một loài hoa tương đối kỳ dị, sau khi trưởng thành sẽ sinh ra hai đóa hoa. Hai đóa hoa này lại có thể có liên lạc với nhau theo một cách kỳ lạ, nếu như đem cả hai đóa hoa cùng lúc hái xuống, trước khi héo rũ nếu một người đứng trước một đóa nói chuyện, thì ở một khoảng cách nhất định, người khác cầm đóa hoa còn lại có thể nghe thấy lời người kia nói. Nghe nói tại thời kỳ Viễn Cổ, loại hoa này được nam nữ yêu mến nhau lúc đó dùng làm phương thức hẹn hò. Đáng tiếc trải qua thời gian, loài hoa này đã dần biến mất, nhưng Từ Thanh Phàm từ chỗ Bách Thảo Viên bị phá hủy của Lưu sư thúc ngẫu nhiên lấy được mầm của loài hoa này.
Lục Sí Kim Trùng? Xem ra thân phận Lý tiên sư này không đơn giản. Ở trên đường Từ Thanh Phàm thì thào lẩm bẩm, trên tay phải vẫn đang cầm một đóa Song Luyến Hoa.
Những năm gần đây tại Cửu Hoa Sơn, Từ Thanh Phàm cũng được xem như là người có kiến thức uyên thâm, cho nên đối với “Lục Sí Kim Trùng” cũng biết một ít.
Nói đến “Lục Sí Kim Trùng”, không thể không nói đến một giáo phái thần bí tại Tu tiên giới – “Hóa Linh Giáo”, giáo phái này có lịch sử lâu đời, từ khi nào truyền lại đã không thể xác định,, hơn nữa bởi vì lánh đời nên ít tham dự vào các tranh đấu của Tu tiên giới, mấy ngàn năm qua chỉ hoạt động trên các cô đảo ở sâu bên trong Đông Hải, cho nên danh tiếng tại Tu tiên giới rất ít được biết đến. Nhưng hễ tu tiên giả nào đã biết đến giáo phái này, thì đều không hề dám xem thường thực lực của họ.
Người sáng lập “Hóa Linh Giáo” này có thể nói là kỳ tài ngút trời, so với phương thức tu luyện hiện đang lưu hành ở Tu tiên giới là thu nạp âm dương ngũ hành chi khí trong thiên địa để cải tạo thân mình, thì “Hóa Linh Giáo” có nhiều điểm khác biệt, thu nạp âm dương ngũ hành chi khí trong thiên địa để cải tạo đồ vật của bản thân, rồi sau đó bản thân cùng vật hợp thể song tu, vô hình trung có thể khắc phục được nhược điểm về tầm quan trọng thiên tư của tu tiên giả, có thể nói là một lối đi khác.
Mỗi vị đệ tử của giáo phái này sau khi tu luyện có chút thành tựu, đều trước tiên là tìm kiếm một “Linh Ngự Vật, “Linh Ngự Vật” này có thể là Yêu thú, cũng có thể là Điểu Trùng, thậm chí có thể là thi thể của một vị cao thủ. Sau đó dùng tinh hoa của thiên địa vạn vật cùng Âm Dương Ngũ Hành chi khí tiến hành luyện hóa “Linh Ngự Vật” này, cải tạo và thăng cấp nó, trong lúc linh trí “Linh Ngự Vật” mất đi khống chế, thì tiến hành khống chế chúng. Sau khi tu sĩ môn phái này cùng với “Linh Ngự Vật” của mình đạt tới tâm thần hợp nhất, là lúc bế quan cùng “Linh Ngự Vật” tiến hành hợp thể song tu, cuối cùng làm cho “Linh Ngự Vật” của mình tăng thêm sức mạnh, lại có cả tính chất đặc thù.
Nghe nói vào mấy ngàn năm trước, từng là thời kỳ cực thịnh của “Hóa Linh Giáo”, vì tìm kiếm “Linh Ngự Vật” mạnh hơn để tăng cường thực lực của bản thân, tại Tu tiên giới, nhóm tu sĩ có “Linh Ngự Vật” cường đại của “Hóa Linh Giáo” đã dùng vũ lực, thậm chí còn tấn công các đại môn phái Tu tiên, để đoạt lấy thi thể Tu tiên giả làm “Linh Ngự Vật” cho mình.
Cứ như vậy, “Hóa Linh Giáo” rốt cục đã khiêu khích làm cho nhiều người trong Tu tiên giới phẫn nộ, khiến cho các đại môn phái tu tiên liên kết lại hợp lực tấn công tổng đàn “Hóa Linh Sơn” của “Hóa Linh Giáo”. Đáng tiếc vì các đại môn phái tu tiên nhiều năm nhân nhượng cho “Hóa Linh Giáo” thu góp vô số “Linh Ngự Vật”, khiến thực lực của chúng lớn mạnh đến mức không thể xem thường nữa. Mặc dù cuối cùng “Hóa Linh Giáo” đã bị đuổi ra ngoài Đông Hải, nhưng do thực lực các đại môn phái tu tiên đã bị tổn thất nghiêm trọng nên không cách nào mà đuổi tận giết tuyệt được. Mà trong cuộc chiến đó, các cao thủ “Hóa Linh Giáo” chết gần hết, nhiều năm thu góp “Linh Ngự Vật” mà chỉ trong một lần bị quét sạch đã không thể gượng dậy nổi, cũng không cách nào trở về Trung Thổ Đại Lục.
Mà theo như lời Lý tiên sư vừa nói, “Lục Sí Kim Trùng” chính là một trong “Linh Ngự Vật” thường dùng nhất của các đệ tử hạ cấp của “Hóa Linh Giáo”.
Chẳng lẽ “Hóa Linh Giáo” muốn trở về Trung Thổ Đại Lục? Nếu đúng là vậy thì đây chắc chắn là đại sự nghiêm trọng nhất, phải nhanh về bẩm báo cho sư môn mới được. Nhưng cũng không đúng? Nếu như là “Hóa Linh Giáo” muốn bí mật tiến dần vào Trung Thổ, thì không lý nào lại phái một đệ tử chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ đến. Hơn nữa. cho dù đến Trung Thổ, tên đệ tử này cũng không thể hao phí công phu như vậy chỉ vì bồi dưỡng một con “Lục Sí Kim Trùng” được. Từ Thanh Phàm vừa đi lang thang quanh Cổ Sơn Trấn, vừa yên lặng suy nghĩ.
- Sư phụ, chúng ta đi đâu tiếp đây?
Thấy Từ Thanh Phàm chau mày, Trương Long bên cạnh nôn nóng dè dặt hỏi.
Nhìn bộ dáng Trương Long dè dặt gọi mình là sư phụ, Từ Thanh Phàm hơi thấy buồn cười nói:
- Ta còn chưa đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi gọi ta là sư phụ làm gì?
Nghe Từ Thanh Phàm nói, Trương Long càng thêm khẩn trương nói:
- Sư phụ, đệ tử thật tâm muốn bái người làm vi sư, chỉ cần sư phụ nhận ta làm đồ đệ, đệ tử tuyệt đối đi theo hầu bên cạnh người, cho dù cực khổ cũng không một câu oán thán.
Nhìn bộ dạng chỉ thiên mà thề của Trương Long, Từ Thanh Phàm hơi lắc đầu, chậm rãi nói:
- Ta không thể nhận ngươi làm đồ đệ được, hiện giờ ta chưa muốn thu đồ đệ. Nhưng ta sẽ kiểm tra những lời vừa rồi của ngươi, nếu như là thật, ta sẽ tự mình ra tay báo thù cho ngươi.
- Cám ơn công tử.
Nghe được lời nói này của Từ Thanh Phàm, Trương Long lúc đầu rất vui, sau đó vẻ mặt lại chuyển thành bất đắc dĩ, biết Từ Thanh Phàm không thể nhận mình làm đồ đệ, liền nói:
- Nếu công tử có thể giúp ta báo thù, ta cũng nguyện ý theo công tử làm trâu làm ngựa, lấy thân báo đáp.
Nhìn thấy Trương Long tuy rất cảm kích nhưng mặt mày lại ủ rũ, Từ Thanh Phàm thản nhiên hỏi:
- Sao vậy? Ta đã đồng ý giúp ngươi báo thù, ngươi không vui mừng sao?
- Cũng không phải không vui, chỉ có điều ta muốn tự mình báo thù hơn.
Trương Long ủ rũ nói.
- Cho dù võ công của ngươi luyện được có cao tới đâu đi nữa, cũng không thể thắng được Tu tiên giả . Cho nên ngươi nên bỏ cái ý nghĩ tự thân báo thù đi.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
- Chẳng lẽ công tử cũng không được sao?
Trương Long nghi hoặc nói.
Nghe được câu hỏi đầy nghi hoặc của Trương Long, Từ Thanh Phàm chỉ cười cười, trầm tư một lúc rồi mới nói:
- Nếu như lần này ta có thể giúp ngươi báo thù, cái chuyện ngươi vừa nói cái gì làm trâu làm ngựa thì không cần, nhưng không lâu nữa có lẽ ta sẽ cần người thay ta chiếu cố cho vài người, khi đó mong ngươi chớ có từ chối.
- Việc công tử nhờ, tại hạ nhất định sẽ kiệt lực hoàn thành. Nhưng công tử có thể nói cho ta biết bọn họ là ai không?
- Cứ xem bọn họ là tộc nhân của ta đi, chỉ là không biết có thể tìm được hay không.
Từ Thanh Phàm ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt như đang tưởng nhớ, chậm rãi nói.
- Công tử, người thần thông quảng đại, nhất định có thể tìm được.
Nhìn Từ Thanh Phàm có vẻ cô đơn, Trương Long vội an ủi nói.
- Chỉ mong là như vậy.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói. Lời tuy là thế, nhưng muốn tìm được tộc nhân thất lạc đâu có dễ, không nói đã nhiều năm trôi qua, những tộc nhân khi trước cùng Từ Thanh Phàm chạy ra khỏi Từ gia trại có còn sống hay không, mà cho dù còn sống, Nam Hoang mênh mông hơn mười ngàn dặm, biết là nơi nào mà có thể dễ dàng tìm được ?
- Không nói chuyện này nữa, giờ trước hết chúng ta nói về chuyện của ngươi đi.
Từ Thanh Phàm nén tâm trạng khó giải thích ra lại, nói với Trương Long.
- Ta? Ta làm sao?
Trương Long không hiểu hỏi.
- Chúng ta tới trấn ngoại rồi nói tỉ mỉ hơn.
Từ Thanh Phàm liếc nhìn hai gã gia đinh Trương gia đang theo dõi mình phía sau, thản nhiên vừa cười vừa nói.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm và Trương Long cùng đi ra trấn ngoại, mà hai gã gia đinh theo dõi hai người cũng đang chuẩn bị đi theo, đột nhiên hai gã có cảm giác chóng mặt, chờ sau khi trở lại bình thường định dò tìm tung tích Từ Thanh Phàm cùng Trương Long, nhưng biết tìm nơi nào?
Trấn ngoại, trong một rừng cây nhỏ, hai người Từ Thanh Phàm với Trương Long đang ngồi dưới đất.
- Đưa tay phải ngươi ra đây.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
Trương Long vươn tay phải ra, Từ Thanh Phàm song chỉ nhẹ nhàng đặt lên huyệt tại hổ khẩu tay phải của Trương Long, tiếp đó truyền Mộc Ất linh khí sang thăm dò cơ thể Trương Long. Trương Long chỉ cảm thấy một cỗ khí tức sinh mệnh cường đại thông qua hổ khẩu xâm nhập vào nội thể, không ngừng vận chuyển trong cơ thể mình. Trong lòng không khỏi sợ hãi thầm than vị công tử trước mặt này, mặc dù tuổi không lớn nhưng tu vi nội lực quả thật không tầm thường, đối với lời nói muốn trợ giúp mình báo thù lúc trước của Từ Thanh Phàm càng thêm ba phần tin tưởng.
- Quả nhiên là như thế.
Từ Thanh Phàm cảm nhận được linh khí của mình đang vận chuyển trong cơ thể của Trương Long, mỗi khi thông qua “Cự Hổ huyệt” lại như gặp phải trở ngại, dường như có vật gì khác thường cản trở, nhẹ giọng hỏi.
- Công tử, sao vậy?
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Từ Thanh Phàm, Trương Long không khỏi khẩn trương hỏi.
- Trương Long, khi ngươi còn bé có phải hay ăn linh dược không?
Từ Thanh Phàm hỏi.
- Đúng vậy, khi còn bé thân thể ta có nhiều bệnh, cho nên phụ thân thường xuyên tìm Nhân Sâm, Hà Thủ Ô các loại linh dược để giúp ta bồi bổ thân thể.
Trương Long gật đầu nói.
- Thì ra là thế, xem ra ngươi bị Lý tiên sư đem trở thành “Dung khí” để sử dụng rồi.
Từ Thanh Phàm chậm rãi nói.
- “Dung khí”? “Dung khí” là cái gì?
Trương Long kỳ quái hỏi.
- Cái này ngươi không cần lo, không phải chuyện lớn gì, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
- Được, ta nghe công tử.
Trương Long nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì ?
- Chờ.
Từ Thanh Phàm nói.
- Chờ? Chờ cái gì?
Trương Long hỏi.
- Chờ đến đêm, khi đó ta sẽ đến Lý phủ để dò xét Lý Tiên Sư.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
- Đi dò xét Lý tiên sư?
Trương Long kinh hô:
- Công tử, Lý tiên sư là Tu tiên giả, người đi dò xét hắn sẽ rất nguy hiểm.
Nghe lời nói của Trương Long, Từ Thanh Phàm mỉm cười, cảm giác Trương Long này mặc dù từ trước đên nay có lẫn vẻ vô lại đầu đường xó chợ, nhưng cũng không phải người bạc bẽo, do đó Từ Thanh Phàm thản nhiên vừa cười vừa nói:
- Ngươi không cần lo cho ta, ta tự sẽ có cách.
Theo Từ Thanh Phàm đoán, Lý tiên sư này hẳn là đệ tử cấp thấp của “Hóa Linh Giáo”, đến Trung Thổ là muốn bồi dưỡng con “Lục Dực Kim Trùng” làm “Linh Ngự Vật” cho chính mình, chỉ là điều kiện để bồi dưỡng “Lục Dực Kim Trùng” cực kỳ khó khăn, trong thời gian còn ấu trứng, phải có Chí dương chi huyết (máu thuần dương) làm dịu đi, sau ba trăm ngày mới có thể phá kén mà ra.
Mà thân thể của người chứa Chí dương chi huyết được gọi là “Dung Khí”, chỉ có điều vận mệnh của người “Dung Khí” này cực kỳ bi thảm, bởi vì “Lục Dực Kim Trùng” chính là Huyết vật, sau khi phá kiển ra sẽ ăn huyết nhục bên trong cơ thể “Dung Khí”, làm cho “Dung Khí” thống khổ vô cùng mà chết đi.
Mà Trương Long từ nhỏ đã được ăn nhiều linh dược, cho nên dương cương chi khí rất đậm, sau khi bị Lý tiên sư nhìn trúng, liền trở thành “Dung khí” cho “Lục Dực Kim Trùng” của hắn, cho nên mỗi khi nhìn thấy Trương Long, ánh mắt hắn lại lộ vẻ tham lam. Theo như những gì linh khí thăm dò được, thì “Lục Dực Kim Trùng” trong cơ thể Trương Long đã sắp phá kén ra rồi.
Cho nên Từ Thanh Phàm không nói việc này cho Trương Long, một là bởi vì Từ Thanh Phàm cảm thấy việc giải thích này quá mức phiền toái, rất có thể sẽ bị Trương Long đoán ra thân phận Tu tiên giả, hai cũng là sợ sau khi nói ra rõ ràng, tâm tình hắn sẽ rơi vào khủng hoảng.
Khi đang chờ đợi, luôn cảm thấy thời gian như dài đằng đẵng. Nhưng lòng Từ Thanh Phàm luôn luôn bình tĩnh, ngồi xuống tĩnh dưỡng, không hề thấy khó chịu chút nào, chỉ Trương Long bộ dáng có chút nôn nóng bất an, sau khi biết Từ Thanh Phàm đêm nay muốn đến Lý phủ dò xét, hắn không ngừng đi tới đi lui.
Khi Trương Long đang sốt ruột, bầu trời bất tri bất giác đã nhộm thành một màu đen, điểm điểm vài ngôi sao.
- Đến lúc rồi.
Từ Thanh Phàm ngừng đả tọa, chậm rãi mở hai mắt, thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi nói rõ cho ta vị trí của Trương phủ, cả chỗ ở của Lý tiên sư nữa.
- Công tử, người không mang ta đi theo sao?
Trương Long kinh ngạc hỏi.
- Mang ngươi đi sẽ dễ bị phát giác.
- Được rồi.
Trương Long biết mình có đi theo cũng chỉ là gánh nặng, vì vậy đành bất đắc cẩn thận chỉ rõ vị trí của Trương phủ với chỗ ở của Lý tiên sư cho Từ Thanh Phàm.
- Ngươi không cần quá lo láng, ta đi sẽ quay lại nhanh thôi.
Từ Thanh Phàm tiến lên phía trước nói.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm vừa đứng dậy đi ra ngoài rừng, sau khi xác định đã ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Trương Long, Từ Thanh Phàm sử xuất “Tam Trượng Thanh Lăng” hóa thành một đám mây màu xanh, nâng hắn bay nhanh về phía trấn nhỏ.
Lý tiên sư đích để : Chả biết là cái gì nữa, đích của lý tiên sư chằng ^^
.
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 6: Dạ tham
Dịch: long dau
Biên: Constant idiot
Nguồn: TTV
Trương phủ tọa lạc trên một vị trí rất đẹp ngay trung tâm của Cổ Sơn Trấn. Là đại gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, Trương phủ chiếm một diện tích rất lớn, ước chừng mấy trăm mẫu, cứ cách năm bước lại có một lầu, mười bước lại có một các.Hành lang trang nhã uốn lượn quanh co, mái hiên cong vút, mỗi một viên gạch viên ngói đều hiển lộ vẻ sang quý vô cùng. Trên hành lang dưới ánh đèn khu nhà chính, bọn gia nhân đi tới đi lui rất náo nhiệt.
Từ Thanh Phàm lẳng lặng đứng ở không trung phía trên Trương phủ, nhìn xuống tòa nhà chính xa xỉ phía bên dưới, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Trước kia, lúc Từ Thanh Phàm còn ở Từ gia trại, thường được nghe Nhị trưởng lão cảm thán về sự xa hoa của các gia tộc nơi trung thổ, cùng vớí nỗi khổ cực của lớp bình dân. Có lẽ do thời gian Từ Thanh Phàm đến tiểu trấn này quá ngắn nên không có phát hiện ra nỗi khổ cực của những người dân thường, nhưng qua khu nhà chính của Trương phủ, Từ Thanh Phàm có hiểu đôi chút về cuộc sống xa hoa của các gia tộc, nhất là ban sáng nay hắn đã nhìn thấy những căn nhà vừa nhỏ vừa cũ của người dân thường.
Đây chỉ là gia tộc của một tiểu trấn, nếu là tầng lớp giàu có ở các thủ phủ lớn thì sao? Lại liên tưởng đến tổ tiên của mình, do cuộc sống bức bách phải chạy đến Nam Hoang hoang vu nguy hiểm, cùng với tình cảnh đói rét khổ cực của bản thân khi còn nhỏ, mặc dù là người tu tiên, trong lòng Từ Thanh Phàm luôn kinh sợ thiên đạo, nhưng cũng không khỏi thầm than thiên đạo bất công.
Từ Thanh Phàm khẽ nở nụ cười, đem mọi ý nghĩ linh tinh gạt ra khỏi đầu. Giờ không phải là lúc hắn nghĩ đến những vấn đề này.
Sau khi thi triển “Ẩn Thân Quyết”, Từ Thanh Phàm liền hạ mình xuống Trương phủ mà không cần lén lút, bọn gia nhân đi qua đi lại ngay trước mặt mà như không thấy hắn. Từ Thanh Phàm biết tu vi của mình đã đạt tới Linh Tịch Tiền Kỳ, sau khi thi triển “Ẩn Thân Quyết”, đừng nói là người bình thường, ngay cả cái tên Lý tiên sư kia cũng không thể nào khám phá ra được.
Vừa xuống đất, Từ Thanh Phàm liền đi thẳng về phía hậu trạch, theo như lời Trương Long cho hắn biết, bình thường tên Lý tiên sư kia luôn trong một tòa lầu nhỏ phía hậu trạch, bên ngoài có đề danh tự là “Tham ngộ thiên đạo”
Sau khi đi tới hậu trạch, Từ Thanh Phàm dễ dàng tìm thấy tòa tiểu lâu. So với những căn phòng xa hoa lúc trước hắn thấy thì tòa tiểu lâu này tương đối đơn giản, tao nhã, hoàn toàn phù hợp với thân phận của Lý tiên sư. Nhưng sau khi Từ Thanh Phàm lên lầu, hắn phát hiện không chỉ có mình Lý tiên sư ở trên đó.
Chỉ thấy trong một căn phòng được bố trí giống như đạo quán, Lý tiên sư đang ngồi ở trước một pho tượng tổ sư đạo giáo đặt ở sát vách tường, trước mặt hắn là một tòa lư hương, khói bay vờn xung quanh kết hợp với một thân đạo bào cùng với bộ râu dài trắng muốt của Lý tiên sư, thật có hai ba phần giống thần tiên, nhưng nằm bên cạnh hắn lại là một con lang khuyển lông màu xanh thẫm, thân hình khổng lồ dị thường, khiến cả khung cảnh trông ngô chẳng ra ngô mà khoai cũng chẳng ra khoai.
Ở trước mặt Lý tiên sư là một thanh niên tên Trương Hổ mà ban sáng Từ Thanh Phàm đã thấy, cùng một trung niên tướng mạo phúc hậu đang đứng kính cẩn bên cạnh, theo như Từ Thanh Phàm phỏng đoán, người trung niên này chính là Trương Hải, cha Trương Hổ và cũng là kẻ thù của Trương Long.
Nhưng điều khiến cho Từ Thanh Phàm chú ý hơn là trong phòng lúc này còn có 4 người nữa, cả 4 người này đều cao tám thước, mặc đạo bào, sắc mặt tím xanh, ánh mắt thì ngây dại, trên người không có một tia khí tức, im lặng đứng ở 4 góc phòng. Nếu như không phải Từ Thanh Phàm ngay từ đầu đã quan sát kỹ thì e rằng cũng không phát hiện ra sự tồn tại những người này.
- Nói như vậy, người ngươi phái đi theo dõi đã mất dấu vết của Từ Thanh Phàm với Trương Long?
Khuôn mặt không chút biểu cảm, Lý tiên sư chậm rãi cất tiếng hỏi Trương Hổ.
- Bọn hạ nhân kia đúng là vô dụng, có hai người mà cũng để mất dấu, ta đã bảo Trương tổng quản đi giáo huấn bọn họ.
Trương Hổ hung hăng nói:
- Nhưng ta nghe đám người dưới nói Trương Long cũng không quay lại chỗ đám bằng hữu vô lại của hắn, không biết hắn có đi theo cái tên Từ Thanh Phàm kia rời khỏi Cổ Sơn Trấn không?
Nghe Trương Hổ nói, Lý tiên sư khẽ chau mày, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như ở cảm ứng thấy điều gì. Thật lâu sau, hắn mở mắt nói:
- “Điểm Kim Trùng” vẫn chưa nở, Trương Long cũng không đi xa, hiện hắn đang ở trong một khu rừng nhỏ cách một dặm phía ngoại trấn.
- Có đúng không? Hắn không đi là tốt rồi, cũng không biết hắn ra ngoại trấn làm gì.
Trương Hổ thở phào một hơi nói.
- Ngươi lập tức phái người đi bắt Trương Long về, giờ cũng là lúc “Điểm Kim Trùng” nở, cần tiến hành tế luyện thôi.
Lý tiên sư chậm rãi nói.
- Tế luyện “Điểm Kim Trùng” ngay bây giờ ? Tiên sư, không phải ngài muốn nuôi dưỡng “Điểm Kim Trùng” trong cơ thể Trương Long ba trăm ngày sao? Đến giờ vẫn còn thiếu ba ngày mà.
Trương Hổ kinh ngạc nói.
- Thiếu vài ngày không ảnh hưởng gì. Hôm nay không biết tại sao ta luôn có một dự cảm không lành, mau chóng tế luyện “Điểm Kim Trùng” cho nó an tâm. Cũng là tránh đêm dài lắm mộng.
Lý tiên sư chau mày nói.
- Được rồi, ta lập tức phái người đi bắt Trương Long về.
Nghe Lý tiên sư nói vậy, thần sắc Trương Hổ cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu nói. Hiển nhiên là hoàn toàn tín nhiệm Lý tiên sư.
- Trương thí chủ, những vật liệu bần đạo bảo thí chủ tìm kiếm đã chuẩn bị đủ chưa?
Lý tiên sư nghe Trương Hổ nói xong khẽ gật đầu, quay về phía Trương Hải hỏi.
- Điều này thì....Tiên sư, những vật liệu ngài yêu cầu quả thật là hết sức quý hiếm, ở ngoài e rằng chỉ có các đại gia tộc mới có, nhưng cũng đều là bảo vật gia truyền của họ. Mặc dù tại hạ đã tận lực tìm kiếm, thậm chí là tiêu hết gia sản để mua, nhưng vẫn như trước, chỉ có thể tìm được tám chín phần mười số mà ngài yêu cầu. “Nguyệt Linh Thạch” mà ngài nói thì Tây môn gia ở Quận Cống Đông đúng là có nhưng lại ra giá quá cao, tại hạ đã tận lực tìm cách mua nhưng quả thật là chưa có chút tiến triển gì.
Trương Hải khó xử nói.
Nghe Trương Hải nói, trên mặt Lý tiên sư chợt lộ sát khí nhưng vẫn hòa nhã nói:
- Thí chủ phải biết rằng, “Điểm Thạch Trùng” này là thiên địa chí bảo, có thể biến đá thành vàng, muốn tế luyện đương nhiên phải cần đến những vật liệu hết sức trân quý. Nếu như thí chủ có được “Điểm Kim Trùng”, lo gì về sau không thu hồi lại những cái mất hôm nay?
Nghe Lý tiên sư nói vậy, trong mắt Trương Hải tràn ngập vẻ tham lam, nhưng rồi lại đưa ra bộ mặt đưa đám nói:
- Tiên sư, vì thu thập đủ số vật liệu ngài nói, tại hạ đã hao tổn hết tài sản tích lũy của Trương gia trong ba trăm năm qua, cho dù hiện tại có muốn mua khối “Nguyệt Linh Thạch” kia thì cũng chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.
Trương Hải vừa nói xong, không để Lý tiên sư kịp lên tiếng, Trương Hổ đã xen vào:
- Phụ thân, chúng ta có thể đem tòa nhà Trương gia này đi bán lấy tiền được không?
- Đem bán tòa nhà này? Mặc dù tòa nhà này giá trị rất lớn nhưng đây là căn cơ của Trương gia, mất ba trăm năm kinh doanh mới có được, có thể bán đi được sao?
Nghe Trương Hổ nói, Trương Hải thất kinh, do dự nói.
- Trương gia? Hừ! Phụ thân, đến giờ người vẫn còn nghĩ đến Trương gia sao? Mặc dù hiện giờ người là trưởng gia, nhưng người của Trương gia có thật sự coi người là tộc trưởng, là thành viên của Trương gia không ? Trong mắt bọn họ, chúng ta chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi. Chúng ta lo cho sống chết của họ làm gì? Chỉ là một tòa phủ thôi, có gì phải tiếc? Chờ khi chúng ta có được “Điểm Kim Trùng”, đến thủ phủ mua mấy tòa hào trạch tốt gấp mấy lần, còn ở địa phương nhỏ này làm gì?
Trương Hổ oán hận nói.
Nghe Trương Hổ nói, Trương Hải từ chỗ đang do dự trở nên kiên quyết, nặng nề gật đầu nói:
- Được rồi, tiên sư, tại hạ sẽ đem tòa nhà này đi bán, rồi đến Tây Môn gia đổi lấy “Nguyệt Linh Thạch”!
- Thí chủ nghĩ được như vậy là tốt rồi.
Lý tiên sư ở bên cạnh cười nói:
- Nên biết “Điểm Kim Trùng” là thiên địa chí bảo, muốn luyện ra nó người tu tiên cũng phải lấy thọ nguyên trả giá, nếu không phải bần đạo với tổ tiên Trương thí chủ là bạn cố tri, thì nói như thế nào bần đạo cũng không nguyện ý làm như vậy. Bần đạo nguyện hi sinh thọ nguyên thành toàn cho Trương thí chủ, thí chủ còn vì một tòa nhà mà do dự không quyết sao?
- Sự trợ giúp của tiên sư, phụ tử chúng ta vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.
Nghe Lý tiên sư nói, Trương Hải vội khom người thi lễ.
Từ Thanh Phàm ở bên ngoài nghe ba người trong phòng nói chuyện với nhau, không khỏi cười lạnh, cái gọi là “Điểm Kim Trùng” này chính là “Linh Ngự Vật” mà Lý tiên sư định tế luyện “Lục Dực Kim Trùng”. Hiện giờ Từ Thanh Phàm cũng đã rõ mối quan hệ của ba người Lý tiên sư và cha con Trương Hải, Trương Hổ. Sau khi Trương Hải cùng Trương Hổ đến Trương gia nương náu thì Lý tiên sư này tìm cách làm quen hai người, rồi lừa gạt bọn họ tế luyện một loại bảo vật “Điểm Kim Trùng” có thế biến đá thành vàng. Sau khi khiến lòng tham của hai người nổi lên, Lý tiên sư lại giúp Trương Hải leo lên vị trí gia chủ của Trương gia, để đám người Trương Hải giúp hắn thu thập các loại vật liệu trân quý cần cho việc tế luyện “Lục Dực Kim Trùng”.
Về phần bảo vật có thể biến đá thành vàng, Từ Thanh Phàm chưa bao giờ nghe đến, lại càng không tin với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của Lý tiên sư mà có khả năng huyền diệu như thế.
Trong lúc Từ Thanh Phàm đang cân nhắc bước tiếp theo nên làm gì, thần sắc của Lý tiên sư đột nhiên biến đổi, cũng không để ý vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cha con Trương Hải, hướng về phía Từ Thanh Phàm nói:
- Thủ đoạn của các hạ quả nhiên phi thường, ở trong phòng lâu như vậy mà không bị ta phát hiện, nhưng bây giờ các hạ cũng nên hiện thân đi chứ?
Ngay khi hắn mở miệng, bốn người đang đứng yên ở bốn góc phòng đột nhiên hướng về phía Từ Thanh Phàm công kích, thân hình thoạt trông vụng về đột nhiên biến thành linh động, nhanh như chớp tạo thành một luồng khí lưu cường đại, khiến trong phòng cuồng phong không ngừng nổi lên, khí thế hết sức kinh người.
Quyển 2: Thân Phản Trần Thế Trảm Tục Duyên
Chương 7: Nguyên nhân
Dịch: long dau
Biên: Constant idiot
Nguồn: TTV
Mắt thấy bốn tên đạo đồng khổng lồ đang muốn lao tới, thân hình Từ Thanh Phàm chợt lóe lên, trong nháy mắt xuyên qua các kẽ hở, né tránh công kích của bốn người, chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt ở nơi vừa đứng. Bốn gã đạo đồng đang đà lao tới, không kịp tránh né, lập tức đâm sầm vào nhau, tạo nên một âm thanh va chạm rất to trong phòng. Do lực va chạm quá mạnh, cả bốn tên lăn tròn về phía sau, phá hỏng phần lớn bàn ghế, đèn cũng bị dập tắt đi phân nửa, khiến cho cả căn phòng trở nên âm u hơn rất nhiều.
Nhưng điều làm cho Từ Thanh Phàm hết sức kinh ngạc là cả bốn tên này sau khi ngã xuống đất lập tức đứng ngay dậy như không có việc gì xảy ra. Trên mặt không hề lộ ra chút biểu tình thống khổ nào, cũng không chậm lại, ngay lập tức đánh tới Từ Thanh Phàm lần nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, Từ Thanh Phàm khẽ chau mày, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía bốn người rồi khẽ quát một tiếng:
- Định thần!
Điều xảy ra tiếp theo càng khiến Từ Thanh Phàm kinh ngạc hơn, “Định Thần Quyết” của hắn sau khi thi triển vốn có thể giam cầm hồn phách con người. Nhưng lúc này, đối với bốn người kia lại không hề có chút tác dụng, thân hình của chúng chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại hướng Từ Thanh Phàm công kích.
Chẳng lẽ đạo thuật đối với bốn người này không hề có tác dụng? Từ Thanh Pham trong lòng hơi kinh hãi, một lần nữa chỉ tay về phía bốn người quát:
- Định Thân!
Rốt cuộc lần thi triển “Định Thần Quyết” này cũng có tác dụng, cả bốn tên đạo đồng đang nhào tới, sau khi trúng Định Thần Quyết thân hình đột nhiên dừng lại, rồi nặng nề rơi xuống đất không hề nhúc nhích.
Thấy bốn người này bị đạo thuật khống chế, Từ Thanh Phàm trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm thần hơi thả lỏng. Ngay lúc đó đột hắn cảm thấy sau gáy vang lên tiếng gió, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay lập tức hóa ra một cây Nhận Thảo đánh trở lại phía sau. Một tiếng tựa như va chạm với kim thiết vang lên, nhưng không tạo ra bất cứ thương tổn gì cho kẻ đánh lén.
Từ Thanh Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lang Khuyển thân xanh thẫm, vốn nằm im lặng dưới chân Lý tiên sư, lúc này đang đứng trước mặt hắn, nhìn hắn như hổ rình mồi. Thì ra Lang Khuyển này nhân lúc Từ Thanh Phàm khống chế được bốn tên đạo đồng, tâm thần hơi buông lỏng, bèn lén xuất hiện ở phía sau, định tấn công hắn một kích trí mạng. Đáng tiếc Từ Thanh Phàm tâm thức hết sức nhạy cảm, sớm phát hiện ra có kẻ tấn công nên lập tức ra đòn đánh lui nó. Nhưng Lang Khuyển này không biết thuộc chủng loại gì, Từ Thành Phàm dùng Nhận Thảo toàn lực đánh một đòn mạnh mà cũng chỉ để lại trên thân mình nó vài vệt trắng mà thôi.
- Nói như vậy vừa rồi không phải Lý tiên sư có khả năng phát hiện ra “Ẩn Thân Quyết” của mình, mà do Lang Khuyển này.
Từ Thanh Phàm nhìn Lang Khuyển dị chủng trước mặt, trong lòng thầm đánh giá.
- Ngươi cũng là người tu tiên?
Lý tiên sư cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. Cảm nhận thấy sự uy áp từ trên người Từ Thanh Phàm cố ý hoặc vô ý phát ra, Lý tiên sư biết người này tu vi hơn xa mình. Cho nên trong giọng nói ẩn giấu vẻ hơi hoảng loạn, còn đâu dáng vẻ khí độ thần tiên vừa nãy?
Từ Thanh Phàm không hề chú ý đến câu hỏi của Lý tiên sư, hắn trước tiên ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát bốn gã đạo đồng kia, nhưng rồi phát hiện bốn gã này đâu phải là đạo đồng? Rõ ràng là bốn cương thi mặc trang phục đạo đồng mà thôi. Chỉ có điều bốn khối cương thi này dường như đã trải qua luyện hóa nên thân thể trở nên cứng rắn hơn.
- Linh Ngự Vật?
Từ Thanh Phàm thì thào lẩm bẩm. Thủ pháp sử dụng bốn gã cương thi đã trải qua tế luyện này chính là phương pháp sử dụng “Linh Ngự Vật” được tế luyện trong truyền thuyết của Hóa Linh Giáo. Trong lòng Từ Thanh Phàm hơi thấy kỳ quái, theo như hắn biết, đệ tử của Hóa Linh Giáo chỉ sau khi dung hợp được một “Linh Ngự Vật” mới có thể tế luyện một “Linh Ngự Vật” khác mạnh hơn. Bởi nếu phân tâm tế luyện, khống chế cùng lúc nhiều “Linh Ngự Vật”, thì hiệu quả sẽ không được như mong muốn. Cũng không biết Lý tiên sư này tại sao lại làm thế, không lẽ sư phụ hắn không nói cho hắn biết điều này? Không chỉ đồng thời tế luyện bốn khối cương thi làm “Linh Ngự Vật”, mà có lẽ cả Lang Khuyển dị chủng kia cũng là một trong “Linh Ngự Vật” của hắn.
Quan sát bốn khối cương thi xong, Từ Thanh Phàm quay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý tiên sư, không hề cố kỵ đằng sau còn có một Lang Khuyển kinh khủng, thản nhiên hỏi:
- Ngươi là đệ tử Hóa Linh Giáo?
Nghe Từ Thanh Phàm đề cập đến hai chữ “Hóa Linh”, hai mắt Lý tiên sư bất thần hơi co lại, cũng không để ý đến ánh mắt kinh dị của hai cha Trương Hổ, cố cười lấy lòng nói:
- Bần đạo đúng là môn hạ Hóa Linh giáo tên gọi Lý Tông Nhâm, xin hỏi đạo hữu là thuộc tông phái nào, hai ta gặp mặt nơi đây đúng là có duyên.
- Có duyên? Người tu tiên không thể tùy ý xuất hiện trước mặt phàm nhân, lại càng không thể dùng đạo pháp mưu hại phàm nhân, chả lẽ ngay cả quy củ này ngươi cũng không biết?
Từ Thành Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Thanh âm Từ Thanh Phàm mặc dù rất êm nhẹ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ uy áp nhàn nhạt khiến trên trán Lý tiên sư không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng nói:
- Bần đạo chưa từng hại phàm nhân nào mà?
- Vậy chuyện gì đã xảy ra với gia chủ tiền nhiệm của Trương gia cùng với các trưởng lão? Có muốn ta tìm người đến đối chất với ngươi không?
Từ Thanh Phàm chau mày nói.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Lý tiên sư biết không thể nói dối được nữa, chỉ có thể thừa nhận nói:
- Cái này...Bần đạo mới xuống núi, đối với các quy củ cũng không biết nhiều lắm, mong đạo hữu nể mặt Hóa Linh Giáo bỏ qua cho ta lần này, sau này bần đạo nhất định sẽ báo đáp.
- Đây là quy củ của Tu tiên giới, nếu như ở tục giới tùy ý dùng đạo thuật mưu hại phàm nhân, sẽ phải phế bỏ tu vi. Các hạ mặc dù nói mình không biết rõ quy củ nhưng tại hạ cũng không thể vì một người “Không biết rõ” mà phá hủy luật mấy ngàn năm qua của Tu tiên giới.
Từ Thanh Phàm thần sắc bất động, lạnh nhạt nói
Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Lý tiên sư biết chuyện hôm nay khó có thể được bỏ qua, vì vậy thu lại vẻ mặt lấy lòng lúc nãy, mặt tối sầm nói:
- Đạo hữu, bần đạo ở Hóa Linh Giáo cũng có chút căn cơ, các vị trưởng bối đối với bần đạo cũng hết sức ưu ái, nếu như hôm nay bần đạo gặp bất trắc gì, sợ rằng sau này quan hệ hai môn phái của chúng ta sẽ không tốt lắm, cho nên mong đạo hữu cân nhắc kỹ.
Lý tiên sư vốn tưởng rằng Từ Thanh Phàm sau khi nghe mình nói sẽ có chút kiêng kỵ, nhưng hắn không ngờ khi Từ Thanh Phàm nghe xong thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, như vừa thấy được chuyện gì đó rất buồn cười.
Thấy vẻ mặt biến hóa của Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư lại càng thêm khẩn trương, vội nói tiếp:
- Bần đạo tại thế tục thu thập được không ít vật liệu trân quý, nếu như đạo hữu chịu bỏ qua chuyện lần này, bần đạo nguyện chia một nửa số vật liệu này cho đạo hữu.
Nhưng thấy Từ Thanh Phàm đột nhiên cười hỏi:
- Các hạ là lần đầu tiên phạm lỗi ư?
- Đúng là lần đầu. Bần đạo xuống núi mới chỉ được có hai năm thôi.
Lý tiên sư vội vàng cam đoan.
- Được, nể các hạ phạm lỗi lần đầu ta bỏ qua lần này, coi như mọi chuyện đều chưa xảy ra. Nếu không ta cũng không dễ ăn nói với sư môn. Các hạ nên biết, sư phụ ta Lục Hoa Nghiêm cùng với Tùng Thiên sư bá của quý phái là bạn tương giao. Nhưng các hạ cần phải cam đoan sẽ không tái phạm.
Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Lý tiên sư nhẹ thở phào, thoải mái cười nói:
- Đa tạ đạo hữu, sau khi tại hạ về trở về nhất định đem ý tốt của đạo hữu nói cho Tùng Thiên sư bá.
Nghe Lý tiên sư nói vậy, trên mặt Từ Thanh Phàm nở một nụ cười quỷ dị:
- Các hạ đúng là đệ tử của Hóa Linh Giáo chứ?
- Bần đạo đương nhiên là đệ tử Hóa Linh Giáo, sao là giả được?
Nghe được Từ Thanh Phàm nói, vẻ mặt đang ung dung lại biến thành khẩn trương, vội vàng nói.
- Ta nghĩ đúng là các hạ có vài chuyện không biết.
Từ Thanh Phàm thản nhiên nói.
- Chuyện gì?
Lý tiên sư trong lòng thấy không ổn, vội hỏi.
- Mấy ngàn năm trước Hóa Linh Giáo hoành hành ngang ngược, không cố kỵ điều gì. Khiến cho Tu tiên giới hết sức phẫn nộ, bị các môn phái ở Tu tiên giới hợp lực đánh cho phải chạy tới mấy cô đảo không có người ở ngoài Đông Hải. Đã mấy ngàn năm chưa quay về trung thổ. Xin hỏi vừa rồi đạo hữu nói Cửu Hoa Sơn ta cùng với Hóa Linh Giáo nhà ngươi có quan hệ tương giao là từ đâu ra? Ba ngàn năm trước Hóa Linh Giáo một mực trốn trên mấy cô đảo không ra ngoài, đạo hữu vừa rồi nói xuống núi không biết là núi nào?
Từ Thanh Phàm thản nhiên cười hỏi:
- Về phần Lữ Tùng Thiên chỉ là một cái tên tại hạ bịa ra mà thôi. Xin hỏi đạo hữu, Hóa Linh Giáo quả thật có người tên như vậy ư?
- Điều này….
Nghe Từ Thanh Phàm hỏi, Lý tiên sư không khỏi trợn mắt há mồm, hiển nhiên là không biết việc này, nên không thốt ra được lời nào.
- Đạo hữu thực sự là ai? Tại sao lại biết đạo pháp của Hóa Linh Giáo đã thất truyền mấy ngàn năm nay? Mong đạo hữu nói hãy nói thật.
Từ Thanh Phàm lạnh nhạt nói.
- Nếu đạo hữu đã biết lời bần đạo nói là giả, vậy bần đạo cũng chỉ có thể nói thật
Lý tiên sư chán nản nói:
- Bần đạo kì thật là….
Lý tiên sư vừa nói được một nửa, đột nhiên dị biến xảy ra.
Lang Khuyển từ lúc bị Từ Thanh Phàm đánh lui, đang nằm yên đột nhiên đứng lên, một lần nữa hướng đến sau lưng Từ Thanh Phàm đánh tới. Đồng thời trên trần nhà đột nhiên phi xuống hơn mười con Hấp Huyết Biên Bức màu xanh thẫm, rất nhanh vỗ cánh lao tới tấn công Từ Thanh Phàm. Hiển nhiên cũng là “Linh Ngự Vật” do Lý tiên sư tế luyện. Trong nhất thời, lọt vào tầm mắt Từ Thanh Phàm đều là một màu tối đen. Ngay khi Lang Khuyển cùng với đám Hấp Huyết Biên Bức công kích Từ Thanh Phàm, Lý tiên sư đang nói thành khẩn, nháy mắt đã phóng ra ngoài phòng.
- Hừ!
Từ Thanh Phàm hừ lạnh một tiếng. Đối mặt với dị biến, mặc dù trong lòng hơi giật mình nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, không hề hoảng loạn. Trước hết rất nhanh nghiêng mình tránh né sự công kích của đám Hấp Huyết Biên Bức cùng Lang Khuyển, tiếp theo mười đầu ngón tay giống hoa lan nở rộ liên tiếp biến hóa. Vô số cây Thiết Đằng từ giữa ngón tay Từ Thanh Phàm bay ra, đan chéo nhau thành một tấm lưới lớn, bao phủ đám Hấp Huyết Biên Bức đang bay trong không trung lại, không cho con nào chạy thoát. Đồng thời một cây Thiết Đằng cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lang Khuyển, trói chặt lấy thân hình khổng lồ dị thường của nó, không cho nó động đậy.
Đang đứng ở bên ngoài quan sát, Lý tiên sư thấy Từ Thanh Phàm dễ dàng đánh đánh bại đám “Linh Ngự Vật” của mình thì không khỏi thất kinh. Vừa định chuẩn bị hành động, thì lại kinh hãi phát hiện Từ Thanh Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt mình.
- Bây giờ thì người đã có thể nói rồi chứ?
Trong tay Từ Thanh Phàm không biết từ khi nào đã xuất hiện một đóa hoa diễm lệ, nhìn Lý tiên sư đang lo lắng, thản nhiên hỏi.