Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 46 : Tiểu Phàm và Tiêu Tiêu
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Chủ tịch huyện Lâm và Bí thư Đoàn đợi đến sáu giờ tối, mà Trưởng ban thư ký Thư mãi vẫn chưa đưa truyền tin tức đến, hai người đành phải lên đường trở về. Trong Tỉnh Phó bí thư Đổng đã đến Đông Lâm, suy đoán rằng mấy ngày nay Chủ tịch thành phố Phạm và bí thư Phùng chắc cũng đều không có thời gian gặp mình, nên có ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Trước khi sắp rời khỏi, Trương Nhất Phàm nói có chút việc riêng ở thành phố Đông Lâm, nên sẽ không cùng lên đường về với Chủ tịch huyện Lâm. Chủ tịch huyện Lâm gọi Trương Nhất Phàm đến bên cạnh, đưa túi công văn cho hắn, chỉ nói với hắn rằng phải bảo quản cho kỹ, rồi cùng Lý Trị Quốc lên đường về Thông Thành.
Trương Nhất Phàm biết rằng Đổng Tiểu Phàm sẽ không buông tha cho mình nhanh như vậy, hắn chưa vội đi đâu cả, lái xe dạo một vòng ở Đông Lâm. Quả nhiên đến khoảng hơn bảy giờ, Đổng Tiểu Phàm mới gọi hắn . . . . .
Trong buồng điện thoại ven đường, Đổng Tiểu Phàm dùng giọng điệu ngang ngược hỏi:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Anh đã về huyện Thông Thành, em có việc gì à?
- Thôi đi! Anh cho em là con ngốc à, nếu anh dám về Thông Thành mà nói, em sẽ cho anh biết tay.
Đổng Tiểu Phàm uy hiếp.
- Này! Anh phát hiện gần đây em trở nên rất hung dữ đấy?
- Còn dám nói nữa, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho em, đối với anh hung dữ đã là khách sáo rồi. Dì Tô nói, bảo em đối với anh phải hung dữ một chút, nếu không sau này sẽ quản không được anh.
Đổng Tiểu Phàm thẳng thắn mau miệng, không cẩn thận đã khai ra hết những lời Tô Tú Khanh nói với cô ấy.
- Mẹ ơi, bà phát bệnh thần kinh gì thế, sao lại dạy cho Tiểu Phàm những việc này.
Trương Nhất Phàm hết sức bực bội...
Những cô gái thời bây giờ thật là vô lý, đâu phải là cả tháng trời không điện thoại cho cô ấy? Vậy mà cứ hung dữ như cọp cái. Ngẫm lại, vẫn là Hà Tiêu Tiêu dịu dàng, ngoan ngoãn hơn nhiều.
Dưới sự nghiêm hình tra hỏi của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm đành phải thú nhận hết sự thật,
- Em ra đây đi! Anh đợi em ở chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ nhất trên đường Hạnh Phúc. Nhớ là đừng lái chiếc Porsche của em qua đây nhá, gây chú ý lắm.
- Vậy thì còn được!
Đổng Tiểu Phàm cười hì hì gác điện thoại, không đến mười phút sau, đã xuất hiện trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Ai chà, anh đã mua xe rồi. Sao không nói với em một tiếng, mua chiếc xe nát này, cũng chỉ là đồ đã qua sử dụng thôi, không thấy mất mặt sao?
Đổng Tiểu Phàm ngồi trong chiếc Santana của Trương Nhất Phàm, cảm giác rất không thoải mái, mất giá trị bản thân.
Trương Nhất Phàm chẳng để ý đến cô ấy, khởi động xe:
- Đi đâu?
- Ở đây là địa bàn của anh, hỏi em làm sao em biết. Vậy đi? Tùy ý tìm một chỗ uống chút gì đó? Hay là đi đến sàn nhảy?
Gặp được Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm rất hăng hái, cứ như cải tháng mười trổ hoa.
- Em cho rằng ở đây là tỉnh thành sao? Hay là đi uống chút gì đi?
Ở thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm cũng không quen thuộc lắm, hắn bèn chạy dọc theo đường Hạnh Phúc, tìm một quán trà khá yên tĩnh, hai người chọn một vị trí ngồi cạnh cửa sổ.
- Tiểu Phàm, chú Đổng đến Đông Lâm làm gì vậy?
- Không biết, chuyện của mọi người em cũng chẳng quan tâm. Em chỉ cùng ông ra ngoài dạo chơi thôi.
Đổng Tiểu Phàm uống ngụm trà, tỉ mỉ nhìn chăm chú Trương Nhất Phàm. Đột nhiên thốt lên một câu:
- Em phát hiện hình như anh đã thay đổi đấy.
Trương Nhất Phàm giật thót người, cảm giác lúng túng giống như bị bắt gian ngay trên giường, liền lập tức trả lời:
- Có thay đổi gì đâu? Không phải vẫn như xưa sao.
- Da đen hơn. Ha ha...
Đổng Tiểu Phàm tỏ vẻ trông rất đáng yêu.
Thở ra —— làm ta sợ muốn chết! Trương Nhất Phàm thở ra một hơi dài. Bị Đổng Tiểu Phàm làm cho giật cả mình, hắn còn tưởng rằng, Việc mình không còn là trai tân, đã bị Đổng Tiểu Phàm nhìn ra.
- Anh làm sao vậy?
Đổng Tiểu Phàm rất nhanh cảm giác được sự khác thường của hắn, lấy làm lạ hỏi.
- Không có gì, gần đây gặp chút phiền phức.
Trương Nhất Phàm lái sang đề tài khác.
- Rốt cuộc là chuyện gì thế, nói cho em nghe đi. Nói không chừng em có thể giúp được anh.
Vừa nghe Trương Nhất Phàm gặp phiền phức, Đổng Tiểu Phàm liền khá quan tâm, xem ra cô còn căng thẳng hơn so với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm không còn cách nào, đành phải đem chuyện của thị trấn Liễu Thủy kể cho Đổng Tiểu Phàm nghe.
- Thật là vô cớ gây rối, để em nói với cha.
Đổng Tiểu Phàm vừa nghe Trương Nhất Phàm gặp chuyện uất ức ở Thông Thành, thì có chút tức giận bất bình.
- Nhất thiết là không được.
Trương Nhất Phàm vội vàng ngăn cản, nếu để Phó bí thư Đổng biết, thân phận của mình há chẳng phải sẽ bị phơi bày? Như vậy đồng nghĩa với, những cố gắng của mình ở thị trấn Liễu Thủy đều như công dã tràng.
- Vậy anh nói phải làm sao? Chung quy không thể để bọn họ bắt anh, rồi đánh chết anh cũng không nói chứ?
Đổng Tiểu Phàm ngậm ống hút, không chớp mắt nhìn Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cũng đang nhìn Đổng Tiểu Phàm, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Đột nhiên, Trương Nhất Phàm nghĩ ra một cách, hắn bảo Đổng Tiểu Phàm nghiêng đầu sát lại, sau đó hắn nói thầm bên tai Đổng Tiểu Phàm.
Lúc này, trên đường Hạnh Phúc, Hà Tiêu Tiêu cùng hai bạn học đang dạo phố.
Hai cô bạn cùng lớp này đều là những bạn bè phe cánh thường ngày của cô, như hình với bóng, giữa ba người trước giờ chưa từng có gì bí mật. Bởi vậy Hà Tiêu Tiêu cũng đem chuyện Trương Nhất Phàm đã giúp đỡ cô như thế nào kể cho hai người kia nghe. Hơn nữa lúc Trương Nhất Phàm đưa Hà Tiêu Tiêu đến trường, các cô cũng đã gặp mặt qua, còn cùng nhau ăn qua bữa cơm.
Khi ba người đi ngang qua quán trà, một cô gái đột nhiên la hoảng lên:
- Tiêu Tiêu, nhìn kìa, đó không phải là anh yêu của bồ sao?
Một cô gái khác nhìn kỹ lại, cũng kêu lên:
- Tiêu Tiêu, đúng là anh ấy rồi! Ối trời! Cô gái kia xinh lắm, giống như ngôi sao vậy. Tiêu Tiêu, bồ gặp phải đối thủ rồi. Có cần bọn này giúp bồ xông lên đè bẹp cô ấy?
Lúc này Hà Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy cảnh tượng hai người họ trong quán trà, lúc ấy trong đầu của cô liền trống rỗng. Hoá ra bên cạnh hắn ta còn có một cô gái xinh đẹp như vậy, đã nói từ sớm, một anh chàng ưu tú như hắn vậy, không thể nào không có cô gái nào thích .
Qua một hồi lâu, cố gắng lắm cô mới khống chế được cảm xúc của mình, kéo hai cô ả bên cạnh lại:
- Các bồ nhìn lầm người rồi, đi nhanh thôi!
- Đâu có đâu, sao có thể như vậy được? Ta đâu có cận thị. Phương Phương, bồ nói có đúng không?
- Ừ, ta cũng cảm thấy hẳn là mình không có nhìn lầm.
Cô gái tên Phương Phương kia tức giận bất bình chỉ vào quán trà nói:
- Xem, hắn đang thân mật với cô gái ấy.
Các cô nhìn thấy, chính là cảnh tượng khi Trương Nhất Phàm đang nói thầm bên tai Đổng Tiểu Phàm.
Hà Tiêu Tiêu dẫm chân nói:
- Hai người nói hươu nói vượn gì vậy? Đi mau thôi.
- Ta đâu có nói bậy, ngươi xem xe của hắn cũng ở đây này?
Cô gái còn lại chỉ vào chiếc Santana của Trương Nhất Phàm đang đậu ven đường nói.
Hà Tiêu Tiêu quay đầu bỏ chạy một mạch. Hai cô ả kia liền vội vàng đuổi theo.
- Này, Tiêu Tiêu, đợi bọn này với.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 47 : Thủ trưởng đích thân đến
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Ngày hôm sau, Phó bí thư Đổng đột nhiên đề xuất, muốn đến tham quan các huyện thuộc thành phố Đông Lâm.
Lúc này Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất náo nhiệt, bí thư Phùng và Chủ tịch thành phố Phạm nhất thời đoán không ra ý đồ của lãnh đạo, bởi vì Phó bí thư Đổng đến lúc này mới nêu ra ý kiến, muốn làm chuyến tập kích đột xuất.
Bí thư Phùng và Chủ tịch thành phố Phạm lo lắng công tác chuẩn bị của phía dưới không đủ, trong lòng có phần trĩu nặng không yên. Phó bí thư Đổng cười nói:
- Các cậu cũng không cần căng thẳng như vậy, lần này tôi đến, chỉ là nhân tiện đến tham quan qua. Xem điệu bộ của các cậu này, làm như giặc sắp đánh đến, như vậy thật không hay chút nào. Cái ta muốn thấy chính là trạng thái thường ngày của các cậu. thường ngày các cậu làm sao, thì tôi phải được thấy vậy.
- Vậy đi! Chủ tịch thành phố Phạm ở lại, có bí thư Phùng đi cùng ta là được rồi. Những người cùng đi theo cũng không cần nhiều, tôi không thích cái kiểu hình thức, năm ba người đi là đủ rồi.
Có chỉ thị của lãnh đạo, bí thư Phùng liền nháy mắt ra hiệu với Thị trưởng Phạm, để mình đi cùng lão lãnh đạo. Thị trưởng Phạm âm thầm thông báo xuống chính quyền địa phương phía dưới, chuẩn bị tốt công tác tiếp đón.
Nơi mà Phó bí thư Đổng lúc này quyết định đến là huyện Thông Thành, là huyện kém cỏi nhất trong cả thành phố. Ngay lúc này nỗi lo trong lòng hai vị lãnh đạo Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đã nghẹn đến cổ họng.
Bí thư Phùng ngồi cùng xe Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng, ông ngồi một cách rất thận trọng. Một chiếc xe mở đường phía trước, một chiếc xe đi theo phía sau. Hai chiếc xe này đều là xe cảnh sát của hệ thống công an, trên cả con đường đi về phía tây, không gặp phải những chuyện phiền toái mà bí thư Phùng lo lắng.
Đợi đến lúc cả đoàn xe đi vào Thông Thành, từ sớm Phong Quốc Phú đã dẫn theo bốn phòng ban lớn, ngay ngắn thẳng hàng đứng tiếp đón ở giao lộ.
Phó bí thư Đổng xưa nay vốn thích đơn giản, khiêm tốn, Bí thư Thành ủy Phùng từ sớm đã tìm hiểu cặn kẽ về ông, bởi vậy đã bảo Phong Quốc Phú không cần bày vẽ những thứ hoa lá cành, chỉ cần kêu thêm vài cán bộ chủ chốt đến nghênh đón là được.
Chủ tịch huyện Lâm cũng ở trong đội ngũ nghênh đón, buổi sáng khi đột nhiên nhận được tin tức từ thành phố, vừa mừng vừa lo. Nhưng ông ta mãi vẫn không sao hiểu được, vì sao Phó bí thư Đổng đột nhiên muốn đến tham quan thị trấn nhỏ này?
Hay là Trương Nhất Phàm đã thưa mọi việc với Phó bí thư Đổng? Nếu như quả thực là như vậy mà nói, thế thì mình càng phải cẩn thận chú ý hơn .
Sớm đã nghe nói qua Phó bí thư Đổng rất nghiêm túc, có tiếng là Bí thư thủ đoạn đanh thép, những cán bộ từng ngã trong tay ông không phải là ít, lần này thật ra lại là một cơ hội. Chủ tịch huyện Lâm bèn cân nhắc suy xét, mình có nên vượt cấp báo cáo lên trên không, đem những gì bọn người Phong Quốc Phú đã làm khai báo ra hết.
Xe của Phó bí thư Đổng vốn không ngừng lại ở giao lộ, mà đi thẳng vào huyện. Điều này khiến cho bọn người Phong Quốc Phú càng thêm ngơ ngác khó hiểu. Hình như Phó bí thư Đổng không muốn gặp bọn họ, Ngay cả chỉ việc dừng lại cũng không dừng, mà đi thẳng vào huyện, trừ phi là ông đã phong phanh nghe được tin đồn gì?
Phong Quốc Phú bất giác nhìn về phía Chủ tịch huyện Lâm đứng cạnh đó, gã đã biết chuyện hôm qua Chủ tịch huyện Lâm đến Đông Lâm, bao gồm việc Chủ tịch huyện Lâm đã gặp những người nào, làm chuyện gì, ở đâu và ở lại bao lâu, gã đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Nhìn theo chiếc xe Phó bí thư Đổng đi qua, bốn ban cán bộ Thông Thành vội vàng lên xe, mười mấy chiếc xe con chạy ngay ngắn nối đuôi theo sau, chậm rãi dài dằng dặc, trông khá hoành tráng.
Bí thư Thành ủy Phùng ngồi cùng Phó bí thư Đổng trong xe, nhìn lãnh đạo không nói một lời nào, thỉnh thoảng lại nhíu nhíu mày, trong lòng thầm than không xong rồi. Nhất là khi đi vào thành nội, huyện Thông Thành mặc dù có phát triển, nhưng so với các thành thị bên ngoài, thật sự là quá chậm.
Hơn nữa đến hiện nay, ngay cả cái quy hoạch thành thị cũng không có, bốn phía chỉ là một đống lộn xộn .
Từ năm trước đã bắt đầu tiến hành làm khu kinh tế mới, nhưng khu kinh tế mới mãi vẫn chưa có quy hoạch gì. Ngược lại chỉ nhìn thấy một mảng đồng ruộng hoang phế lớn, con đường quốc lộ hư nát. Ngoại trừ con đường tỉnh lộ đi thông đến thành phố Đông Lâm được tu sửa đẹp ngoài sức tưởng tượng, Thông Thành không có dự án lớn nào khác.
Xe Phó bí thư Đổng dạo vòng quanh thị trấn một vòng, khi đến tòa văn phòng Ủy ban Huyện ủy, đột nhiên dừng lại. Ông nhìn thoáng qua tòa nhà văn phòng chính phủ, bỗng nhiên hỏi bí thư Phùng một vấn đề rất kỳ lạ.
- Phùng Dụ Tài à! kiến thiết của huyện Thông Thành này còn rất sơ sài?
- Vâng, vâng Thông Thành còn khá hẻo lánh, thu hút đầu tư còn khá khó khăn, cho nên tiến độ cũng không nổi bật.
Bí thư Phùng gần như toát mồ hôi trả lời.
Phó bí thư Đổng nhìn ông ta một cái:
- Cậu cũng đừng căng thẳng, tôi đâu có trách cậu. Chỉ có điều nhất thời tâm huyết dâng trào, nhớ đến trước kia xuống các địa phương ở nông thôn tham quan.
- Ồ? bí thư Đổng muốn đi đâu, để tôi kêu người dẫn đường.
- Thị trấn Liễu Thủy, địa phương này cậu đã nghe qua chưa?
Phùng Dụ Tài đáp không ra, ông ta tìm tòi trong đầu cả nửa ngày, cũng nhớ không ra trong huyện Thông Thành có một địa phương như vậy.
Phó bí thư Đổng hôm nay tỏ vẻ ôn hòa hiếm có, chậm rãi nói:
- Đó đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, cậu không biết cũng là chuyện rất bình thường. Như vậy đi, cậu bảo bọn họ tìm ra một người dẫn đường, những người khác cũng không phải đi theo nữa. Tôi muốn xem thử xem còn có thể tìm được cái cảm nhận của hai mươi năm trước hay không.
- Vậy mời Bí thư Đổng chờ một chút, tôi lập tức đi thu xếp.
Xe của Phó bí thư Đổng dừng trước cổng sân văn phòng chính phủ, phía sau xếp nối đuôi một hàng dài. Bọn người Phong Quốc Phú đều không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mỗi người đều thấp thỏm không yên chờ chỉ thị của Bí thư Thành ủy Phùng.
Quả nhiên, bí thư Phùng chuyển lời xuống, để Phong Quốc Phú và Chủ tịch huyện Lâm dẫn đường, những người khác ở lại.
Lại là chiêu này, vị khâm sai đại thần này rốt cuộc muốn làm gì? Phong Quốc Phú vẫy vẫy tay, ra hiệu Trưởng ban thư ký Đỗ chuyển chỉ thị xuống, cho những xe còn lại quay đầu.
Nghe nói là đi thị trấn Liễu Thủy, trong lòng Phong Quốc Phú liền bồn chồn. Về phần Phó bí thư Đổng vì sao lại lựa chọn đi đến cái trấn nhỏ hẻo lánh đó, Phong Quốc Phú nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được.
Chiếc xe mà gã và Chủ tịch huyện Lâm ngồi đi ở phía trước, đường đi thị trấn Liễu Thủy đã nhiều năm không được tu sửa nên hơi khó đi, đi trên đoạn đường dằn sóng gần hai giờ đồng hồ, đã là hơn mười một giờ giữa trưa.
Khi đoàn xe đi ngang qua nông trường rau cải thị trấn Liễu Thủy, Phó bí thư Đổng cho tài xế dừng xe lại. Lúc này, Phùng Dụ Tài thấy lão lãnh đạo cảm thấy hứng thú với mảnh đất rau cải này, trước mắt bất chợt sáng lên.
Cừ thật, huyện Thông Thành cũng có một số dự án ấy mà, một khu nông trường rau cải lớn như vậy, ít nhất cũng chiếm khoảng mấy trăm mẫu đất. Chắc rằng đây là khu căn cứ rau cải lớn nhất của cả vùng Đông Lâm
Chỉ cần dựa vào một nông trường rau cải lớn như vậy để phân phối rau cải, không mất đến vài năm, các nông dân địa phương đã có thể phát tài làm giàu. Lại xem qua các lều lớn trên nông trường, những thứ này chưa thấy qua ở các địa phương khác, rốt cuộc là ai đã đưa kỹ thuật gieo trồng duyên hải này vào đây?
Phùng Dụ Tài thật thận trọng hỏi:
- Bí thư Đổng, có cần gọi Phong Quốc Phú đến đây không?
Phó bí thư Đổng gật gật đầu, Phùng Dụ Tài rất nhanh đã gọi Phong Quốc Phú đến.
- Bí thư Đổng.
Phong Quốc Phú rất thận trọng gọi một tiếng, Phó bí thư Đổng nhìn ra xa hỏi:
- Một nông trường lớn như vậy, mất bao nhiêu mẫu đất? đầu tư hết bao nhiêu? Kế hoạch và mục tiêu của các cậu đâu? Nguồn tiêu thụ ở đâu?
Phó bí thư Đổng đưa ra một chuỗi vấn đề, khiến Phong Quốc Phú toát mồ hôi lạnh. Gã làm sao biết những việc nhỏ này, đây đều là những dự án do Trương Nhất Phàm làm, mấy ngày nay, Phong Quốc Phú chỉ lo lật ngã Chủ tịch huyện Lâm, vốn không hề chú ý qua những việc này.
Nhìn Phong Quốc Phú toát mồ hôi, Phùng Dụ Tài cũng toát mồ hôi theo, một chút vui mừng của khi nảy, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.
Thấy Phong Quốc Phú đáp không được, Phó bí thư Đổng liền hỏi một câu:
- Một công trình lớn như vậy, là ai đã bày ra? Chẳng lẽ không thông qua trên huyện sao?
Phong Quốc Phú lau mồ hôi trả lời:
- Đây là dự án của ban cán bộ thị trấn Liễu Thủy định ra, trên huyện không có tham dự. Tuy nhiên, bởi vì Chủ tịch thị trấn này lạm dụng tư quyền, tùy tiện trưng dụng đất, tước đoạt thu nhập của nông dân, để làm một công trình chỉ có bề ngoài, đã bị tạm thời cách chức điều tra .
- Ừ, khá lắm, khá lắm!
Phó bí thư Đổng gật gật đầu,
- Làm khá lắm!
Chỉ có điều là Phùng Dụ Tài và Phong Quốc Phú đều nghe không hiểu, cái ông nói chính là dự án này làm khá lắm, hay là Chủ tịch thị trấn bị tạm thời cách chức xử lý là việc làm khá lắm? Trở vào trong xe, Phó bí thư Đổng nhìn qua diện mạo thị trấn Liễu Thủy, vô cùng cảm khái:
- Bí thư Phùng, đây chính là nông thôn mà năm đó tôi đã đến. Con sông này là sông Liễu Thủy đúng không?
Đoàn xe trên đường đi về phía tây, dọc theo sông Liễu Thủy đi thẳng tới cửa kênh Thông Tế, Phó bí thư Đổng lại xuống xe. Đứng trên đỉnh núi thôn Hà Đông, nhìn về hướng Tế Châu.
Phong cảnh giữa hai con sông, thu hút cả tầm mắt. Lúc trước Trương Nhất Phàm cũng đã đến nơi đây, mới tạo ra được thành tựu kênh Thông Tế nối liền nam bắc của sau này.
Phùng Dụ Tài lại sinh ra một chút phấn khởi, tên Phong Quốc Phú này vẫn có làm chút việc cho dân ấy mà, tu sửa một con kênh dẫn nước lớn như vậy, giải quyết được vấn đề tai hoạ ngầm về hệ thống nước giữa hai vùng. Chỉ việc đứng ở đỉnh núi này nhìn qua, ngắm nhìn nước sông không ngừng chảy xiết, những con sóng bạc đầu nhô cao, sẽ khiến lòng người ôm ấp một cảm khái khó tả.
Vấn đề lũ lụt sông Tế Thủy, vẫn luôn là vấn đề nan giải lớn hết sức đau đầu của Tế Châu, con kênh Thông Tế này được tu sửa rất hay! Nhìn thấy lãnh đạo đứng sừng sững bất động trên đỉnh núi nguy nga, Phùng Dụ Tài liền vẫy vẫy tay với Phong Quốc Phú.
- Bí thư Phong, kênh dẫn nước này được tu sửa từ khi nào vậy? Hãy báo cáo qua tình hình với bí thư Đổng một chút.
- Phùng, Phùng, bí thư Phùng, con kênh này, kênh này...
Phong Quốc Phú lại lắp bắp, cả nửa ngày cũng đáp không được. Những con số cụ thể này, gã làm sao nhớ nỗi?
Chủ tịch huyện Lâm thấy đã đến lúc, liền tiến về trước một bước:
- Bí thư Đổng, con kênh này gọi là kênh Thông Tế, lấy ý nghĩa là con kênh dẫn nước nhân tạo giữa Thông Thành và Tế Châu. Người vạch ra kế hoạch tu sửa kênh lúc đó là Chủ tịch mới nhậm chức của thị trấn Liễu Thủy tên Trương Nhất Phàm.
- Việc sửa kênh đã mất khoảng bốn tháng lẻ tám ngày, đã sử dụng hơn sáu nghìn nhân lực trong toàn thị trấn, tiêu phí hết hơn một triệu tám trăm hai mươi bảy nghìn đồng. Cả con kênh chiều rộng năm mét, dài mười sáu km. Lúc bấy giờ có thể gọi là bước nhảy vọt lớn, toàn bộ đều là dùng nhân lực để xây dựng, không có bất kỳ máy móc thiết bị gì.
Chủ tịch huyện Lâm vừa báo cáo xong, liền bị đẩy qua một bên.
- Ủa? Vậy đồng chí Trương Nhất Phàm kia đâu? Gọi đồng chí ấy đến gặp tôi.
Phó bí thư Đổng hỏi.
- Đồng chí Trương Nhất Phàm, hiện đang bị tạm thời cách chức điều tra, e rằng bí thư Đổng không thể gặp được đồng chí ấy.
Khi Chủ tịch huyện Lâm nói câu này, ánh mắt Phong Quốc Phú liền hiện lên một cơn lửa giận như muốn giết người.
- Làm sằng làm bậy!
Một đồng chí như vậy thì làm sao lại bị tạm thời cách chức điều tra? Phó bí thư Đổng giận dữ xoay người, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng xuống sườn núi.
Phùng Dụ Tài hung hăng trừng mắt nhìn Phong Quốc Phú một cái:
- Còn không mau đi gọi Trương Nhất Phàm qua đây!
Lúc này Bí thư Thành ủy Phùng tức giận lên, tại sao mỗi một chuyện cũng đều có liên quan đến Trương Nhất Phàm, cái tên làm Bí thư huyện ủy như gã đây đã làm được những gì? Nhìn cái điệu bộ khiếp nhược không tả nổi của Phong Quốc Phú, thật thèm được một chân đạp gã xuống dưới.
Cái tên vô dụng này! Thật không có cái thứ gì là tốt cả!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 48 : Những thứ khốn kiếp!
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
- Đúng, phải tìm Trương Nhất Phàm, thằng ranh đó ở đâu?
Phong Quốc Phú lập tức phái Đỗ Kiếm Phong đi tìm Trương Nhất Phàm, nhưng Đỗ Kiếm Phong tìm khắp nơi mà Trương Nhất Phàm như kim đáy bể, không thấy vết tích gì cả.
Tìm không thấy thì tiếp tục mở rộng phạm vi mà tìm!
Tiếp tục mở rộng, phải lùng cho ra nó!
Mẹ kiếp, lúc cấp bách nhất thì lại không thấy người đâu cả. Trưởng ban thư ký Đỗ sốt ruột đến nỗi chửi thề loạn cả lên. Không phải là muốn thằng cha này tạm thời cách chức để điều tra sao, 24h gọi lúc nào phải có mặt lúc đó, sao lại dám vậy chứ?
Những người trong văn phòng Bí thư Huyện ủy đều sợ đến đần người ra, bọn họ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi một Trưởng ban thư ký Đỗ luôn nhã nhặn như thế mà phút chốc cũng trở thành con người như thế, có thể phát ngôn ra những lời như vậy, nếu như là người có bệnh tim chắc chắn sẽ chịu không nổi mất.
Xong rồi, xong thật rồi. Trương Nhất Phàm biến đi đằng nào thế không biết? Tất cả mọi người trong phòng Thư ký đều như ngồi trên đống lửa.
Tích tắc, tích tắc.... lại mười phút trôi qua, vậy mà Trương Nhất Phàm vẫn không có một cuộc điện thoại nào gọi về cả. Xoảng ... Trưởng ban thư ký Đỗ bực tức đập cái chén xuống đất, quả thật nhìn giống như năm xưa nước Mỹ ném quả bom nguyên tử xuống nước Nhật vậy, mọi người ở đó đều im thin thít không dám thở mạnh.
Reng, reng.... điện thoại của Bí thư Phong gọi đến thúc giục:
- Đã tìm thấy Trương Nhất Phàm chưa? Vẫn chưa tìm thấy sao? Các người làm ăn kiểu gì vậy! Tiếp tục tìm cho tôi. Đúng là một lũ rác rưởi.
Lúc này, trước mắt Phong Quốc Phú xuất hiện những đốm lửa, nó như sắp sửa bùng cháy dữ dội vậy. Vừa mới ra oai trước mặt Trưởng ban thư ký Đỗ, chỉ có điều trước mặt Bí thư Thành ủy Phùng và Phó Bí thư Tỉnh ủy Đổng ông ta vẫn phải giả vờ ra vẻ đáng thương.
Đã quen hô mưa gọi gió, chỉ tay năm ngón, nay lại phải khom mình làm một con chó Nhật khúm núm, hỏi liệu có dễ chịu không chứ? Chủ tịch huyện Lân cười nhếch miệng, thầm than thằng ranh Trương Nhất Phàm chơi cao thủ lắm.
Xem ra vở kịch ngày hôm nay càng ngày càng thú vị đây. Bản thân mình phải đóng cho thật tốt vai phụ này mới được. Đợi đến khi hạ màn rồi, ngồi xem kết quả là được rồi. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm lăn lộn trong chốn quan trường của mình, Chủ tịch huyện Lâm thấy việc Phó Bí thư Đổng đến thị trấn Liễu Thủy tuyệt đối không phải không có mục đích gì.
Không hiểu mục đích thật sự của ông ta là gì nhỉ? Chủ tịch huyện Lâm phán đoán, liệu có nên nhân cơ hội này phô bày toàn bộ chuyện của Phong Quốc Phú ra không nhỉ. Đoàn xe bắt đầu trở về thị trấn, ai cũng đều chưa ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc mà không hề lộ vẻ giận dữ của Phó bí thư Đổng thì đến cả Bí thư Thành ủy Phùng cũng không dám mở miệng. Khi sắp đến thị trấn, thì thấy có một chiếc xe BMW đi ở giữa đường. Tài xế ấn còi inh ỏi, nhưng trong xe có một đôi nam nữ đang say sưa hôn nhau, người con trai đang cuồng loạn giở trò trên cơ thể của người con gái. Xem chừng đang đến lúc điên cuồng thì nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, nên không vui lắm.
Người con trai tức giận, hùng hùng hổ hổ kéo cửa xe, từ trên nhe nhảy xuống, chỉ vào mấy xe chửi toáng lên:
- Còi cái khỉ gì mà còi! Có tin bố mày đây đập cho một trận không?
Trông thấy xe của đối phương cũng là một chiếc Audi, so với chiếc BMW 740 của mình cũng không kém cạnh gì, lại ngó biển số xe, là biển ngoại tỉnh, tên thanh niên càng kiêu căng.
Theo thói quen giật đứt sợi dây chuyền vàng trên cổ, xắn tay áo lên, trên cổ tay lại lộ ra một dây xích vàng lóng lánh. Tên thanh niền này dáng người cao to, lực lưỡng, hơi mập một chút, đứng ở đó trông rất có khí thế.
Lái xe của Phó Bí thư Đổng lại ấn còi, thò đầu ra khỏi xe nói:
- Anh cho xe tấp vào bên đường một chút.
Vì bình thường Phó bí thư Đổng cũng là người đàng hoàng nên lái xe đi theo ông ta cũng ăn nói nhã nhặn.
Nhưng không ngờ đối phương lại không hề nhường nhịn, tiến lên trước giơ chân đá vào chiếc xe cảnh sát dẫn đường:
- Nhường cái con khỉ, bố mày cứ đỗ ở đây đấy, xem chúng mày làm cái gì nào? Mẹ kiếp chúng mày, còn bóp còi nữa, bố mày gọi người đến thịt chúng mày luôn.
Sau đó y chui vào xe, tiếp tục hôn cô gái kia.
Đúng là phách lối hết sức, sắc mặt Phó bí thư Đổng biến sắc. Bí thư Phùng liên tục lau mồ hôi, nhấn cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, chỉ vào tay thanh niên kia nói:
- Khốn kiếp! Thật không ra sao cả!
Tên thanh niên kia cũng không vừa, vặc lại:
- Mày là cái thá gì!
Lúc này chiếc xe cảnh sát ở phía sau cũng đã chạy tới, hai viên cảnh sát vũ trang liến lên trước, mở cửa xe, không nói không rằng liền lôi tay thanh niên kia ra khỏi xe, sau đó dùng tay khống chế, dúi hắn cúi xuống. Hai viên cảnh sát giữ chặt, không cho y có thể động đậy nổi.
- Mẹ kiếp! Bọn mày là lũ nào, dám động vào bố mày. Bố mày nói cho mà biết, bố mày là cháu trai của Bí thư huyện ủy đó.
- Á? Cháu trai của Bí thư Huyện ủy sao? Được lắm, được lắm!
Nghe thấy vậy, Phó bí thư Đổng liền mở cửa xe bước ra, Phùng Dụ Tài cũng vội vàng theo sát gót, vừa đi vừa lau mồ hôi.
Mẹ ơi, hôm nay thật là xui xẻo, đặc biệt là khi chính tai gã nghe thấy câu nói vừa rồi, gã chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Những người của nhà Phong Quốc Phú là ai chứ? Kiêu căng, ướng ngạnh như vậy, xem ra cái chức Bí thư Huyện ủy đã làm được rồi. Lúc nãy Phùng Dụ Tài còn có ý muốn ủng hộ, nhưng ngay lúc này gã hận một nỗi không thể lập tức cho xe của Phong Quốc Phú đi chậm lại được.
Rốt cuộc thì xe của Phong Quốc Phú cũng đã đuổi theo kịp, từ xa đã nhìn thấy chiếc BMW, nhưng sao nhìn nó quen quen thế nhỉ?
Nhìn kỹ lại một lần nữa, đó chẳng phải là con xế cưng của cháu mình đó sao? Thằng ranh này làm gì ở đây thế nhỉ? Ngàn vạn lần hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì đụng tới Bí thư Phùng và thủ trưởng.
Phong Quốc Phú còn chưa nghĩ xong, thì tay tài xế ở bên cạnh đã nói với ông ta, hình như xe của cháu ông ta đã chắn đường xe của thủ trưởng, đã bị khống chế lại rồi.
- Hả! Thằng ranh con không biết trời cao đất dày này lại làm trò khỉ gì ở đây vậy?
Khi Phùng Quốc Phú chạy vội tới trước mặt của Bí thư Phùng, liền nở nụ cười lấy lòng.
Phong Vân Quân đã uống khá nhiều rượu, nên đã hơi chếnh choáng, không nhận ra biển số xe của đoàn xe Thành ủy, nhưng lại nhận ra được chú của mình. Sau khi thấy Phong Quốc Phú, Phong Vân Quân liền gào lên:
- Chú ơi, mau bảo bọn họ thả cháu ra đi, mấy thằng chó này muốn làm phản rồi, cháu đã nói tên chú rồi mà chúng nó cũng không thèm để ý.
“Páp” – Phong Quốc Phú tiến lên một bước, hằn học vung tay cho Phong Vân Quân một cái bạt tai:
- Đồ khốn kiếp, còn chưa lái xe vào vệ đường đi?
Phong Vân Quân trông thấy sắc mặt của chú mình có vẻ hằn học, sững người một lúc, sắc mặt gã cũng thay đổi liên tục, lúc thì tái mét, lúc trắng bệch, lúc thì lại sợ đến xanh mặt, men rượu đã phần nào vơi bớt.
Cô gái ngồi trong xe sợ hãi co rúm người lại, nghe thấy tiếng quát của cảnh sát, liền vội vàng lái xe về sát bên vệ đường. Phó bí thư Đổng liếc nhìn Phùng Dụ Tài một cái, không nói năng gì cả, quay người chui vào trong xe.
Một viên cảnh sát chạy tới, xin chỉ thị:
- Bí thư Phùng, chuyện này phải xử lý thế nào ạ?
- Còn xử lý thế nào nữa, đưa người đi, giữ xe lại.
Phùng Dụ Tài xoay người nhìn về phía Phong Quốc Phú:
- Ông làm tốt lắm!
Phùng Dụ Tài lên xe, đoàn xe phía sau lại tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến được nhà khách Thông Thành.
Phía xa đoàn xe, Phong Quốc Phú đang sờ lấy bản thân mình, khắp người ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đang trên đường về Thông Thành. Hai người vừa nói vừa cười trên xe ô tô, máy nhắn tin không hiểu kêu biết bao nhiêu lần, nhưng Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý.
Trương Nhất Phàm lại cùng Đổng Tiểu Phàm du sơn ngoạn thủy, chơi hoa thưởng nguyệt như trước. Đêm hôm qua, Đổng Tiểu Phàm đã làm theo ý của Trương Nhất Phàm, đã dụ thành công Phó bí thư Đổng đến thị trấn Liễu Thủy. Phó bí thư Đổng vốn không thể đi cùng hai người, chỉ có điều sau khi nghe những lời của Đổng Tiểu Phàm, cảm thấy cục diện của huyện Thông Thành đúng là có chút hỗn loạn. Lúc đó mới quyết định giúp Trương Nhất Phàm một tay, muốn trấn áp bọn ngưu quỷ xà thần một phen.
Hơn nữa, ông ta cũng muốn xem xem, Trương Nhất Phàm cực lực muốn thoát khỏi cái bóng của gia tộc, cuối cùng ở thị trấn Liễu Thủy đó làm cái gì không biết? Nếu như không có cơ sở thì có thể ông ta sẽ nói với Trương Kính Hiên một câu, cho điều Trương Nhất Phàm trở về là xong, không cần thiết phải lăn lộn khổ sở ở một địa phương bé nhỏ đó.
Không ngờ sau khi ông ta đi thị trấn Liễu Thủy, thì thành tích của Trương Nhất Phàm ở đó đã khiến cho một lão tiền bối như ông ta phải mở to mắt mà nhìn. Tu sửa kênh dẫn nước, xây dựng căn cứ rau quả, tất cả đều do một tay Trương Nhất Phàm mà có. Đúng lúc Phó bí thư Đổng đang thầm vui mừng, cũng cảm thấy chốn quan trường của cấp dưới quả thật đúng là loạn thật, đấu đá, tranh giành nhau quá khốc liệt khiến cho người ta phải giận sôi máu.
Cho nên, ông ta mới quyết định nhân cơ hội này nhất định phải tiến hành chỉnh đốn một chút.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 49 : Chuyện cũ
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Ở khách sạn Thông thành, Bí thư Thành ủy Phùng Dụ Tài, Phong Quốc Phú, Chủ tịch huyện Lâm cùng vài người nữa, đều cung kính đợi ở cửa phòng. Hôm nay bận rộn cả ngày, tất cả đều chưa ăn cơm, nhưng không ai dám rời đi.
Phía trong phòng, kéo tấm rèm ra, qua lớp kính cửa sổ thu hết khung cảnh Thông Thành vào mắt. Trong đôi mắt đầy cơ trí, mang theo một chút âu lo. Phó bí thư Đổng lại nhớ lại chuyện của hai mươi năm trước.
Lần này đến Thông Thành, hoàn toàn không phải vì thằng ranh Trương Nhất Phàm, mà là do bí mật mang trong lòng nhiều năm. Mỹ Đình, em có khỏe không? Phó bí thư Đổng khẽ gọi cái tên ngày đêm mong nhớ.
Việc xảy ra đã lâu, cảnh còn người mất, biển người mênh mang, phải đến đâu mới tìm được người vợ năm đó? Nghĩ đi nghĩ lại, người kiên cường như phó bí thư Đổng, khóe mắt lại có chút ướt át.
- Thủ trưởng, Trương Nhất Phàm đến rồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói cung kính của Phùng Dụ Tài. Phó bí thư Đổng day day trán, một lúc sau mới trầm giọng, nói: - Cho cậu ta vào.
Phó bí thư Đổng nhìn thấy Trương Nhất Phàm, mỉm cười hiền từ.
- Thằng ranh này, làm loạn cả cái Thông Thành này lên rồi. Thế nào? Chịu thiệt ở đây, việc không ổn liền kéo ta ra chống lưng?
Trước mặt Trương Nhất Phàm, Phó bí thư Đổng không hề có chút lên mặt. Bởi vì chính ông ta nhìn Trương Nhất Phàm trưởng thành, hồi nhỏ Trương Nhất Phàm còn thường cưỡi cổ ông ta chơi đùa.
Quan hệ giữa Đổng Gia và Trương Gia đã có từ lâu, vì vậy đối với chuyện giữa Đổng Tiểu Phàm và Trương Nhất Phàm, người nhà cũng không lên tiếng, để cho hai đứa tự do phát triển.
- Chú Đổng, chuyện này chú đừng nói với cha cháu. Nếu không ông ấy sẽ điều cháu về mất.
Trương Nhất Phàm đưa ra yêu cầu.
Phó bí thư Đổng nhìn Trương Nhất Phàm mày rậm mắt to, càng nhìn càng giống cha hắn năm đó. Người trẻ tuổi để rèn luyện ở cấp dưới cũng tốt, sao cứ nhất định phải giữ ở bên mình cơ chứ?
Thật ra, Phó bí thư Đổng rất tán thành cách làm của Trương Nhất Phàm, hơn nữa ông cũng đã thấy thành tích hắn làm ở thị trấn Liễu Thủy. Nhậm chức một năm, liền giải quyết được mấy việc khó khăn, thật sự rất không đơn giản.
So sánh với mấy gã thành phố, thành tựu về sau của Trương Nhất Phàm chắc chắn cũng chẳng thua kém gì. Trong đám con cháu Trương gia ở Lĩnh Nam, Phó bí thư Đổng xem trọng Trương Nhất Phàm hơn cả.
- Được rồi, ta không nói với bố cậu là được chứ gì.
Phó bí thư Đổng nói:
- Nhưng cậu cũng phải giúp ta một chuyện. Xem như cậu trả ơn cho ta đã giúp cậu giải quyết tình cảnh túng thiếu hiện giờ, được chứ?
- Hả? Có nhầm không? Chú cũng ra điều kiện với cả cháu trai mình sao?
Trương Nhất Phàm bất ngờ la lên, sợ bên ngoài nghe thấy nên đã cố tình kìm giọng.
- Được rồi, thấy chú nghĩa khí như vậy, có chuyện gì, nói đi?
Sắc mặt Phó bí thư Đổng đột nhiên trở nên chăm chú lạ thường, sau đó là một tiếng thở dài.
Trương Nhất Phàm thấy vậy, thôi không cười đùa tếu táo, lặng yên chờ đợi Phó bí thư Đổng mở lời.
- Chuyện này cậu phải giúp ta, không được nói cho bất kỳ ai, kể cả Tiểu Phàm có hỏi, cậu cũng không được hé răng nửa lời.
Phó bí thư Đổng dáng vẻ nghiêm trang, tâm sự ngổn ngang, làm Trương Nhất Phàm cảm thấy nhiệm vụ lần này nhất định không hề đơn giản.
Vì thế hắn nhìn phó bí thư Đổng rất chăm chú:
- Chú cứ yên tâm, ngoài chú ra cháu sẽ không nói với ai.
Phó bí thư Đổng gật gật đầu, lấy tập công văn ở bên cạnh rồi rút ra một tấm ảnh.
Trong ảnh là một cô gái trẻ, chắc là tấm ảnh chụp đã lâu, nhìn qua thấy khá cũ, trang phục và cách trang điểm của nhân vật trong ảnh hệt như thời kỳ mới giải phóng.
Nhìn kỹ, cô gái trong tấm ảnh rất xinh đẹp, có nụ cười tỏa nắng, đặc biệt là là cái má lúm đồng tiền thật sâu, rất cuốn hút.
Trương Nhất Phàm xem đến đó, chợt nảy ra ý nghĩ “Cô gái này phải chăng là người yêu cũ của chú Đổng?”
Không chờ Trương Nhất Phàm hỏi, phó bí thư Đổng nói:
- Giúp ta dò hỏi tung tích của người này. Cô ấy tên là Liễu Mỹ Đình, cũng là người thị trấn Liễu Thủy. Nếu ta nhớ không nhầm, năm nay cô ấy cũng phải 42 tuổi rồi.
Qủa nhiên là thế, Trương Nhất Phàm trước đã nghe nói, chú Đổng thuộc lớp thanh niên tri thức được luân chuyển về nông thôn sinh sống, xem ra bản thân đoán không sai chút nào. Cô gái trong tấm ảnh hẳn là người yêu cũ của chú ấy. Nhìn cái vẻ buồn buồn của chú Đổng, trong lòng chắc vẫn còn nhớ thương cô gái này. Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra chuyện tám năm trước, mẹ của Đổng Tiểu Phàm và phó bí thư Đổng ly hôn, sau đó bà sang Mỹ.
Cõ lẽ câu chuyện giữa hai người họ có liên quan đến người phụ nữ trong bức ảnh này.
Phó bí thư Đổng không nhín Trương Nhất Phàm, mà chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ và từ tốn nói:
- Chuyện đã xảy ra 22 năm, hồi ấy ta được điều động về huyện Liễu Thủy. Ở đó, ta đã gặp người con gái đó, và rồi chúng ta yêu nhau.
Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau, ta được điều về lại Thượng Hải, mới thế mà đã 22 năm trôi qua. Sau khi về Thượng Hải, do sự sắp xếp của cha mẹ mà ta và mẹ Tiểu Phàm kết hôn, không lâu sau đó thì sinh Tiểu Phàm.
Tuy ta rất nhớ cô ấy, nhưng tình cảnh hồi đó không cho phép ta đưa ra bất cứ quyết định gì. Mười năm sau, đến khi lên làm Chủ tịch thành phố, ta từng một lần phái người bí mật đi tìm hiểu tung tích của cô ấy, nhưng nghe đâu cô ấy đã kết hôn, và còn có một cô con gái với người đàn ông khác, ta mới tạm thời dừng lại.
Tám năm trước, ta và mẹ Tiểu Phàm ly hôn, mẹ Tiểu Phàm nhanh chóng rời qua Mỹ. Tình cảm giữa ta và mẹ Tiểu Phàm đã hoàn toàn nguội lạnh rồi. Cũng phải thôi vì trong lòng ta không hề có cô ấy, nên trái tim không thể đón nhận sự có mặt của mẹ Tiểu Phàm.
Hôm nay ta đến thị trấn Liễu Thủy, vốn là để xem xem người con gái năm xưa giờ cuộc sống có tốt không? Tuy ta biết chục năm trước cô ấy đã rời Liễu Thủy, nhưng ta vẫn muốn tìm về những nơi mà chúng ta đã cùng đi qua, cũng để tìm lại chút ký ức xưa.
Cho nên ta nhờ cháu chuyện này, cháu nhất định phải giúp ta hỏi thăm, nếu có bất cứ vấn đề gì, lập tức gọi điện về cho ta. Nhất Phàm, ta tin tưởng cháu!
- Thực không thể tưởng tượng được, hóa ra chú Đổng còn có chuyện tình tuyệt vời như vậy. Được, chuyện này chú cứ để cháu.
Trương Nhất Phàm cẩn thận cất kỹ tấm ảnh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Chú Đổng, chú không còn bất cứ tài liệu gì về cô ấy sao? Chỉ có mỗi tên và một tấm ảnh chụp đã hơn hai chục năm, rất khó tìm ạ.
- Nếu như dễ dàng, ta đã không cần nhờ đến cậu, ta đã phái người đi điều tra rồi.
Phó bí thư Đổng thoát khỏi dư âm của câu chuyên dĩ vãng, nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
- Ôi, vì sao mỗi người đàn ông đều có một mối tình phong lưu nhỉ, thật là khó hiểu. Trương Nhất Phàm làm ra vẻ cụ non, thở dài thườn thượt.
Phó bí thư Đổng cốc hắn một cái
- Tiểu tử thối, từ nay về sau nhớ đối tốt với Tiểu Phàm một chút, ta cũng chỉ có một cô con gái này thôi.
Nói đến chuyện giữa bản thân với Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm ngại ngùng nói:
- Cháu và tiểu Phàm chỉ là bạn thân, không giống như chú nghĩ đâu.
- Ha ha … tiểu tử thối, còn đỏ mặt gì chứ?”
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Trương Nhất Phàm lúc đó, phó bí thư Đổng được một trận cười sảng khoái. Xoa đầu Trương Nhất Phàm, lắc đầu một cách yêu quý.
- Đi đi! Người bên ngoài chắc là đợi lâu rồi, ta thấy Thông Thành này cũng nên chỉnh đốn rồi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 50: Sờ đến chỗ nào rồi?
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
- Nhất Phàm, ngày mai em phải về rồi. Việc ngày hôm nay, anh định cảm ơn em thế nào?
Lúc bảy giờ tối, hai người Trương Nhất Phàm ở trong một nhà hàng coi như xa hoa của Thông Thành, Đổng Tiểu Phàm nâng chén, tủm tỉm cười, nhìn Trương Nhất Phàm.
- Cảm ơn em thế nào? Vấn đề này để anh nghĩ đã?
Trương Nhất Phàm giả bộ trầm tư, Đổng Tiểu Phàm cứ như vậy nhìn hắn, trên mặt có chút hưng phấn.
- Lấy thân báo đáp thì thế nào?
Trương Nhất Phàm cười ha hả, rõ ràng không có thành ý.
- Xì! Ai thèm.
Đổng Tiểu Phàm chu mỏ, đặt ly xuống, cúi đầu gắp đồ ăn. Đã lâu không ăn cơm cùng Trương Nhất Phàm. Trước đây hai người từ tiểu học đến đại học, thường ăn cơm cùng nhau ở các quán cơm gần trường.
Những cảnh tượng giống nhau, cứ lần lượt từng cái hiện ra trước mắt Đổng Tiều Phàm. Chớp mắt cái, hai người đều đã trưởng thành, cũng đến lúc phải nói đến chuyện lập gia đình rồi. Nghĩ đến cảnh thanh mai trúc mã ngày trước, trên mặt Đổng Tiểu Phàm hiện ra nụ cười ngọt ngào.
- Cười ngây ngô gì vậy? Cô bé ngốc.
Trương Nhất Phàm không hiểu, ăn một bữa cơm có gì đáng cười. Trước đây cũng thường xuyên như vậy, cô bé này quả thật thích cười ngây ngô một cách khó hiểu.
- Haiz, Nhất Phàm, anh nói nếu Phong Quốc Phú sụp đổ, họ sẽ sắp xếp anh vào vị trí nào?
Đổng Tiểu Phàm hứng thú nhìn Trương Nhất Phàm.
- Xin em, lúc ăn cơm đừng nói những chuyện này được không? Ngày mai em trở về rồi, chúng ta chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chính sự.
Trương Nhất Phàm đang cân nhắc, làm thế nào mở miệng mượn tiền Đổng Tiểu Phàm để đầu tư.
Chỉ cần mình có vốn thì sẽ không cần phải lo gì về kinh tế. Hơn nữa, đến nước này, phỏng chừng có thể sắp xếp một cái chức ở huyện thì sau này cũng phải hối lộ không ít.
Đã không muốn dựa dẫm vào thế lực của gia tộc, thì bản thân dù thế nào cũng phải có chút gì đấy xem như thành quả chứ, nếu không thì chẳng phải là anh em họ hàng coi thường hay sao?
Tiền bạc rất quan trọng với người đàn ông, nhất là những lúc thế này, Trương Nhất Phàm càng cảm nhận rõ tầm quan trọng của đồng tiền. Đổng Tiểu Phàm là tiểu thư con nhà giàu, mượn tạm chút tiền đầu tư chắc cũng không thành vấn đề nhỉ?
Lúc này nếu Đổng Tiểu Phàm biết mục đích Trương Nhất Phàm rào đón mình, lại là để vay tiền, cô ta nhất định sẽ tức sôi máu lên cho coi. Tiểu tử này tốt như vậy, đã làm Đổng Tiểu Phàm cảm động một phen.
Vì thế, hai người tới một nhà hàng khá lãng mạn. Tuy không có ánh nến lung linh, cũng chẳng có ca sỹ chơi đàn ghi ta, nhưng tiếng nhạc du dương trong căn phòng riêng làm Đổng Tiểu Phàm cũng cảm nhận được sự lãng mạn.
Trước thì toàn là mình mời Trương Nhất Phàm đi ăn, hôm nay Trương Nhất Phàm lại chủ động mời, chẳng mấy khi.
Đổng Tiểu Phàm đổi đề tài
- Tết năm nay cả nhà anh có muốn đến Bắc Kinh chúc thọ cụ ông không? Nếu không anh ở lại với em nhé!
- Được!
Trương Nhất Phàm trả lời thẳng thắn. Để vay được tiền, hy sinh chút vậy. Trương Nhất Phàm lúc này cũng đã sẵn sàng dâng hiến thân mình nếu Đổng Tiểu Phàm có đòi hỏi.
Được lời hứa hẹn, Đổng Tiểu Phàm có chút phấn khởi. Nâng ly cụng với Trương Nhất Phàm một cái.
- Anh nói rồi đấy nhé, đến lúc đó không được đổi ý đâu đấy.
Trương Nhất Phàm nghe vậy gật đầu lia lịa, hệt như gà đang nhặt thóc.
Uống xong ly rượu này, Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ửng hồng của Đổng Tiểu Phàm. Đổng Tiểu Phàm bình thường không thích uống rượu, nhưng hôm nay thì có chút ngoại lệ.
Ngày mai đã phải đi rồi, anh chàng này sẽ không nhân cơ hội này mà hôn mình đấy chứ? Ừ…… Nếu anh ta làm thật, mình có nên ưng thuận không nhỉ? Đổng Tiểu Phàm nghĩ ngợi, mắt Trương Nhất Phàm đột nhiên như rực cháy, làm người ta hưng phấn.
- Tiểu Phàm, anh có lời này muốn nói với em.
- Nói đi!
Đổng Tiểu Phàm có chút lo lắng trong lòng, lại nghĩ tới chuyện lần trước hắn có nhắc tới trong điện thoại, nói quan hệ của hai người phải chăng đã đến lúc xác định rõ ràng. Lúc ấy, Đổng Tiểu Phàm ở đầu dây bên kia, mặt đỏ tư lự.
Tâm tư của con người này xưa nay cứ không theo quy củ nào, làm cho người ta khó đoán. Đột nhiên nói ra như vậy, Đổng Tiểu Phàm lúc ấy cứ ngây người ra. Hôm nay chuẩn bị sẵn tinh thần, chờ đợi câu nói tiếp theo của Trương Nhất Phàm.
- Ừm…
Trương Nhất Phàm vò đầu bứt tai, có vẻ hơi ngượng ngùng.
Đổng Tiểu Phàm thấy vẻ nghiêm túc thì càng thêm khẳng định Trương Nhất Phàm sẽ nhắc đến chuyện mối quan hệ yêu đương. Tên khù khờ này, thực ra có một vài chuyện căn bản là không cần nói ra mà. Trong lòng hai người biết là được rồi.
Nhưng trong lòng cô lại mong, nếu như chính miệng Trương Nhất Phàm nói ra ba chữ ấy, cô sẽ vui mừng biết mấy, sẽ xúc động mà đồng ý tất cả những điều anh ấy đã nói. Cho dù là như vậy, cũng có thể suy xét.
- Có chuyện gì anh mau nói đi, đừng ấp a ấp úng như thế nữa.
Đổng Tiểu Phàm đau khổ chờ đợi kết quả. Công bố ngay thôi. Không ngờ lại còn sốt ruột hơn cả Trương Nhất Phàm nữa.
Còn Trương Nhất Phàm thì sao? Tuy biết cô bé này bình thường rất thoải mái, chẳng quan tâm nhiều đến chuyện tiền bạc, nhưng dù sao mình mở miệng vay tiền một cô gái, hơn nữa lại không phải một món tiền nhỏ, có phải quá đáng không?
Nhưng trước tình cảnh trước mắt của mình, không có tiền khó mà giải quyết được việc. Lại không thể mở lời với chị dâu và chị gái, thật ngại quá. Dù chị dâu và chị gái sẽ không từ chối, cũng sẽ không keo kiệt với cậu em này, nhưng hắn ta vẫn quyết định tự mình gây dựng sự nghiệp bỏ vốn đầu tư.
- Em có tiền không? Cho anh vay một ít. Một năm sau anh sẽ trả em.
Hả--- Đổng Tiểu Phàm thoáng chút thất vọng, thậm chí có chút gì đó tức giận nữa. Đồ ngốc! Chọn cái chỗ lãng mạn như vậy chỉ để hỏi vay tiền thôi à? Tức chết mất!
Tuy nhiên, cô vẫn nhẫn nhịn,
- Anh muốn bao nhiêu?
- Một triệu!
- Một triệu? Anh nghĩ em là cái ngân hàng sao?
Đổng Tiểu Phàm mở to mắt, thoáng chút tức giận lúc nãy bỗng chốc biến mất. Chỉ có điều cô thắc mắc không hiểu Trương Nhất Phàm cần một khoản tiền lớn như thế để làm gì?
- Em không có.
Đổng Tiểu Phàm cố dướn cái miệng nhỏ xinh, lắc đầu.
- Thế em có bao nhiêu?
Bực mình, cô tiểu thư giàu có này mà lại không có tiền? Chẳng lẽ lại đi tìm Hồ Lôi sao?
Với Hồ Lôi tuy cũng là chỗ anh em bè bạn, nhưng tốt nhất vẫn là không nên dính dáng đến chuyện tiền bạc. Đổng Tiểu Phàm thì khác, đều là người nhà, cô ấy lại không cần đầu tư gì ở đây, mượn tiền cũng yên tâm.
Đổng Tiểu Phàm lấy một cái thẻ từ trong túi ra,
- Đều ở hết đây, năm trăm ngàn.
- Cảm ơn!
Không đợi người ta tỏ thái độ gì, Trương Nhất Phàm đã cầm thẻ trong tay. Có chút trơ tráo mà nói:
- Cảm ơn em Tiểu Phàm.
- Này! Anh lấy hết đi thế, em phải làm sao đây. Đến cả tiền tiêu vặt em cũng hết rồi.
Đổng Tiểu Phàm mím miệng.
- Không thể nào, một tiểu thư giàu có như em, lại còn kêu nghèo kêu khổ với anh sao? Anh thề, số tiền này một năm nữa nhất định sẽ trả lại cho em.
Trương Tiểu Phàm mạnh mồm tuyên bố.
- Hừ! Cũng không biết anh cần nhiều như vậy làm gì? Bao người tình à?
- Há? Vợ còn chưa có, anh bao người tình làm gì. Đã muốn thì có thể quang minh chính đại mà.
Trương Nhất Phàm cất thẻ cẩn thận, nghiêm mặt nói:
- Chuyện này em không được để người nhà anh biết đâu đấy! Cẩn thân không anh cho em một trận đấy.
- A--- Giờ anh là con nợ, em là chủ nợ, anh đã thành nô bộc của em, lại còn dám uy hiếp em cơ đấy?
Đổng Tiểu Phàm mặc kệ, chỉ vào Trương Nhất Phàm mà nói:
- Mau tới đây, đấm lưng cho chủ nhân nào.
- Tốt thôi!
Trương Nhất Phàm lập tức đến bên Đổng Tiểu Phàm,
- Chủ nhân, đằng trước hay đằng sau ạ?
- Trương Nhất Phàm, anh cố ý nói thế phải không, chẳng lẽ lưng anh ở đằng trước sao?
Ha ha--- đâu có, chỉ là anh thấy phía trước thịt nhiều, đấm chắc thoải mái lắm đây!
- Đồ lưu manh! Xấu xa.
Đổng Tiểu Phàm quay người lại, hệt như hổ cái, xông vào đánh Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm nào có nghĩ cô bé này lại dữ dằn như vậy, không đề phòng gì cả nên cả người đã bị cô ấy đè lên.
Sức lực Đổng Tiểu Phàm cũng vừa phải, nhưng khi tranh cãi thì lại mạnh hơn Trương Nhất Phàm. Vì Trương Nhất Phàm có thói quen, mỗi lần hai người đánh nhau, anh ta chỉ toàn cười.
Cười thì không hề gì, sức lực của cơ thể không thể thoát ra được, cho nên lần nào cũng bị Đổng Tiểu Phàm lấn át. Hai người từ nhỏ đã cãi nhau quen rồi, từ trước tới giờ vẫn chẳng nề hà điều gì cả.
Thấy Đổng Tiểu Phàm lao tới, đôi móng vuốt giơ lên như múa, Trương Nhất Phàm liên tục xin tha. Đừng tới, đừng tới.
Sao thế được? Mới bắt đầu thôi mà? Bản tiểu thư ta còn chưa chơi đã.
Mỗi lần đùa giỡn nhau, Đổng Tiểu Phàm đều làm cho Trương Tiểu Phàm sống dở chết dở. Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của cô nhóc này còn lợi hại hơn cả Chu Chỉ Nhược. Khiến Trương Tiểu Phàm chỉ cười được thôi, mệt muốn đứt hơi.
- Không được, không được……
Trương Nhất Phàm dùng toàn bộ sức lực, ra sức đẩy. A? Cái gì vậy, co dãn tốt thế này, tiện tay nhéo vài cái vậy, cảm giác không tệ chút nào.
Đột nhiên, tay Đổng Tiểu Phàm bất động trên cổ hắn ta, cả người cô như bị điểm huyệt, nhìn Trương Tiểu Phàm trân trân.
Nguy rồi! Chết tiệt, nắm phải ở chỗ nào của người ta vậy chứ?
Trương Nhất Phàm cười ngượng ngùng, hai tay đang chuẩn bị rời khỏi ngực Đổng Tiểu Phàm, bỗng Đổng Tiểu Phàm hét to một tiếng:
- A------.
Rung động đến tận tâm can, trong căn phòng riêng vang lên tiếng cô gái vị thành niên bị “tập kích”.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius