Ở trường Trương Khác thành người qua đường, giáo viên không để ý, bạn học không ưa, thoáng cái đã tới cuối tuần.
Tất cả người ứng tuyển đều thắc mắc vì sao Cty Hải Dụ lại an bài phỏng vấn vào cuối tuần, họ có nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ được người quyết định ở văn phòng chỉ cuối tuần mới bỏ thời gian ra được, nếu không phỏng vấn chỉ có thể tiến hành vào buổi tối.
Ngày 6 tháng 9, Trương Khác khoan khoái chạy tới tòa nhà Tân Hải Thông, mười mấy người ứng tuyển đã ngồi trong đại sảnh đợi phỏng vấn, thấy Trương Khác tới đều cảm thấy kỳ quái, đua nhau nhìn ngó.
Để mình trông thành thục hơn một chút, Trương Khác bỏ thói quen đi giày thể thao, quần bò và áo phông. Mặc áo mi quần tây giày da, trông qua không giống thiếu niên 16 tuổi, nhưng vẻ trẻ con sót lại trên mặt không làm y có được hiệu quả tuổi tác như y muốn.
Trương Khác thấy người trong đại sảnh đều nhìn mình, tố chất tâm lý được rèn luyện lên từ kiếp trước, tất nhiên chẳng sợ, nhưng trong lòng cảnh cáo bản thân :" Lần này là tuyển nhân viên làm việc, không phải tuyển hoa hậu, mình không được làm ăn giống trước kia, toàn chọn mỹ nữ vào văn phòng."
Hứa Tư ở trong phòng giám đốc sửa sang lại tài liệu, thấy Trương Khác đi vào, lấy một chồng hồ sơ ra, cùng y tới phòng họp. Trương Khác chú ý thấy, lúc Hứa Tư ra khỏi phòng, ánh mắt mọi người đều từ người y chuyển sang người cô, nam hay nữ đều không ngoại lệ.
Hứa Tư vì không muốn để vẻ ngoài của mình ảnh hưởng công tác, cố ý ăn mặc thật đơn giản, tóc cố ý tết thành đuôi ngựa, mặt không trang điểm chút nào, lại còn đeo cái kính gọng to quá khổ, tự dưng già thêm vài tuổi.
Trình tự này cứ như trình tự vào trường thi vậy.
Hứa Tư đem sơ yếu lý lịch đưa cho Trương Khác, y mau chóng lướt qua một lượt. Chưa tới một tuần đã nhận được 600 hồ sơ, do hiệu quả quảng cáo, lương bổng tốt, lại thêm gần đây xí nghiệp quốc hữu làm ăn không tốt, người nghỉ việc nhiều.
Trong 600 hồ sơ đó, chọn ra 60 người, rồi qua điện thoại tiến hành giao lưu đơn giản, cuối cùng chọn 19 người tham gia phỏng vấn ngày hôm nay.
Phòng họp không có bố trí gì đặc biệt, Trương Khác và Hứa Tư ngồi một bên bàn, những người tham gia phỏng vấn ngồi phía bên kia, nói chuyện với nhau.
Trừ lúc đầu, những người được lọt vào vòng phỏng vấn này mắt không lộ vẻ tò mò quá mức, Trương Khác đều thầm đóng dấu hợp cách cho họ.
Mặc dù trên báo đăng cần một cần vụ, một tài vụ, hai nghiệp vụ, nhưng Trương Khác mong người tuyển chọn đều có thế đảm nhận công việc nghiệp vụ.
Trương Khác xem qua hồ sơ, để xét mức độ chuẩn bị của bọn họ, chuẩn bị càng chu đáo ít nhất chứng minh được bọn họ là người có trách nhiệm, biết quý trọng cơ hội.
Đặt chồng hồ sơ sang bên, Trương Khác chỉ vào mình hỏi Hứa Tư:
- Có phải trông chững chạc hơn một chút không?
Trương Khác cao, mặt gầy, góc cạnh rõ ràng, qua mùa hè rãi nắng, có nước da vô cùng khỏe khoắn, lại cố ý làm ánh mắt sắc bén, cho người ta cảm giác cố chấp cứng rắn.
So với thiếu niên thư sinh yếu đuối lúc gặp ở Tượng Sơn, Trương Khác lúc này cho người ta cảm giác chững chạc chắc chắn hơn nhiều, Hứa Tư nhìn đôi mắt thâm thúy của Trương Khác, thấy rất dễ nhìn. Nếu chẳng phải Trương Khác cố ý nhắc, Hứa Tư đúng là không chú ý tới, chỉ trong chưa tới hai tháng, y có thể thay đổi lớn như vậy.
- Thế nào em có thể làm chủ khảo phỏng vấn được không?
- Hả?
Hứa Tư mới phát hiện ra mình nhìn vào mắt Trương Khác một lúc lâu, mặt ửng đỏ:
- Ừm, được.
- Vậy chị thông báo cho người đầu tiên vào đi.
Trước kia Trương Khác làm giám đốc chi nhánh của tập đoàn Long Dụ, tuyển nhân viên là công việc không trốn tránh được, nên quen việc phỏng vấn rồi.
Mới đầu Hứa Tư còn lo Trương Khác liệu có làm hỏng buổi phỏng vấn không, đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn người thứ nhất, Trương Khác nói:
- Tôi không thể xác định tiếp theo chúng ta còn cơ hội hợp tác hay không, nếu anh không ngại, tôi nhắc với anh một chút. Từ lúc anh bước vào phòng, mắt của anh liền liếc qua liếc lại, mặc dù tôi rất muốn thu hút sự chú ý của anh, nhưng tôi phát hiện ra mình rất thất bại, cả cuộc nói chuyện, chúng ta gần như không giao lưu ánh mắt với nhau. Khi nói chuyện tay anh dùng động tác tay quá nhiều, giảm đi hiệu quả biểu đạt.
Trương Khác vung tay lên:
- Tôi cũng có thói quen này khi nói chuyện, nhưng động tác quá phức tạp sẽ phân tán chú ý của đối phương. Giống như vậy, khi nói chuyện với đối phương, không nên có quá nhiều động tác nhỏ, tôi chú ý trong thời gian ngắn, anh không ngừng vuốt tóc, liếm môi, thực ra người tham dự phỏng vấn ai cũng có chút căng thẳng, tôi là chủ khảo cũng căng thẳng, nhưng đừng dễ dàng để lộ ra, như thế chúng tôi mới có thể tăng thêm tin tưởng vào anh.
Trương Khác đưa trả hồ sơ cho đối phương:
- Hi vọng những điều này có thể giúp anh khi tham gia phỏng vấn ở công ty khác.
Ngữ khí của Trương Khác không hề khắt khe, làm người đầu tiên đi vào phỏng vấn không xấu hổ, còn tỏ ra cảm kích, khi ra ngoài lại còn khom người chào.
Hứa Tư ngạc nhiên nhìn y:
- Cậu học đâu ra cái đó?
- Chị tưởng làm con cán bộ mà dễ à, có rất nhiều lễ nghi phải chú ý, không chỉ ngữ khí nói chuyện, tới ngây cả ánh mắt cũng phải học, phải huấn luyện vạn lần.
Trương Khác nói dối không biết ngượng mồm:
- Có cần em lộ ra ánh mắt mê người cho chị xem không?
Hứa Tư khẽ hư một tiếng, song yên tâm để y tiếp tục chủ trì phỏng vấn, hoài nghi bản thân liệu có làm tốt hơn y được hay không, đi ra ngoài cửa thông báo cho người tiếp theo vào.
Mỗi khi kết thúc nói chuyện với một người, Trương Khác đều nói đối phương có thể rời đi hay ở lại đợi phần phỏng vấn tiếp theo.
Hứa Tư còn chú ý tới một chi tiết, mỗi người đi vào tay đều cầm một bản khai được điền xong, người phỏng vấn cầm tay trái, Trương Khác đưa tay phải ra, người phỏng vấn cầm tay trái, Trương Khác đưa tay phải ra bắt tay.
Hiển nhiên đây là một bước trắc nghiệm tâm lý mà Trương Khác chuẩn bị sẵn, lại không lộ dấu vết, thật không biết y học ở đâu ra.
Qua một vòng tuyển chọn chỉ còn lại bảy người, Trương Khác bảo bọn họ cùng vào, ngồi quanh bàn họp, y và Hứa Tư đứng bên cạnh, bảo bảy người làm quen với nhau, sau đó cùng thảo luận tố chất cơ bản cần có của nhân viên marketing, tổng kết ra bảy điều.
Trương Khác bảo bọn họ chia nhau trình bày từng điều một, cứ thế loại bỏ đi ba người, giữ lại bốn người, ba nam một nữ.
Sau khi thảo luận với Hứa Tư, Trương Khác gọi bốn người cuối cùng này vào phòng họp, nói thẳng thắn:
- Văn phòng này là một cơ cấu ở dưới Cty Hải dụ, nhưng có tính độc lập nhất định, có thể tự chủ phương hướng phát triển, triển khai nghiệp vụ, mức tự do khá lớn. Nhưng khi chọn công nhân viên sẽ rất khắc khe, các vị có thể đứng đây, là các vị đã được chọn.
Khi Trương Khác bước vào văn phòng có lẽ mang cho người ta cảm giác trẻ con, nhưng trong quá trình phỏng vấn, ngữ khí bình tĩnh, thái độ tỉnh táo cùng với kiến thức marketing sâu rộng, mỗi cuộc hội đàm đều nắm quyền chủ đạo, để lại ấn tượng sâu sắc, hoàn toàn làm thay đổi cảm quản của người phỏng vấn với y.
Khi Trương Khác nói "các vị đã được chọn", bốn người đều hưng phấn vì được sự thừa nhận của y.
Trương Khác nói:
- Văn phòng có một quyết định nội bộ, nhân viên mới cần nộp 5000 đồng tiền đảm bảo, còn về phần có muốn làm việc hay không, hi vọng mọi người mau chóng có câu trả lời.
Hứa Tư trước đó chưa hề nghe Trương Khác nói tới chuyện tiền đảm báo, đưa mắt ra hiệu, bảo y ra ngoài nói chuyện.
- Cho các vị chút thời gian thảo luận, không cần trả lời ngay trong hôm nay.
Trương Khác đứng dậy nói thêm một câu rồi theo Hứa Tư ra ngoài.
Hứa Tư kéo Trương Khác vào phòng giám đốc:
- Sao trước đó chưa nghe cậu nói tới việc này?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
- Muốn đảm bảo văn phòng hoạt động bình thường, phải có hai ba vạn tài chính lưu động mới được, số tiền đó lấy đâu ra?
Trương Khác móc túi, tiền sinh hoạt tiết kiệm được tuần này, buổi trưa mua mười mấy hộp cơm cho người tham gia phỏng vấn, trong túi chẳng còn một xu.
- Nhưng...
- Đừng nhưng nhiều như thế.
Trương Khác cười:
- Em chưa từng nghĩ tới khả năng thất bại.
Hứa Tư thấy vẻ mặt Trương Khác kiên định, cho thấy y đã quyết đinh tự sớm rồi, đành thở dài, cũng không khuyên y từ bỏ ý nghĩ đó, chỉ hỏi:
- Bốn người còn lại tổ chất, năng lực đều không tệ, nếu họ không muốn nộp tiền đảm bảo, chẳng phải là đáng tiếc sao?
Ngoài dự liệu của Hứa Tư, ngày hôm sau cả bốn người đều nộp tiền đảm bảo.
Bọn họ vốn có chút nghi hoặc, thời đó chuyện thông qua tuyển người lừa tiền đảm bảo không phải TV chưa từng nói. Nhưng qua cuộc phỏng vấn, bọn họ có cảm giác rất chính quy, hơn nữa Trương Khác để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc, bọn họ nói đùa:
- Nếu như là lừa đảo, vị giám đốc Trương đó nhất định là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp nhất.
Họ cũng không tin y chỉ chọn bốn người cuối cùng để tiến hành lừa đảo.
Hứa Tư thì nghĩ, hành vi của Trương Khác có gọi là lừa đảo cũng không phải là quá, cái gọi là tiền đảm bảo, chẳng qua vì văn phòng thiếu tài chính lưu động, vậy mà y lại thành công.
Vốn định tuyển một cần vụ, một tài vụ và hai nghiệp vụ, nhưng bốn người giữ lại này đều xứng với vai trò nghiệp vụ.
Trong bốn người, trẻ nhất là Lưu Minh Huy, tốt nghiệp khóa 93 học thị trường marketing, đại học Hoa Đông. Đơn vị công tác trước kia nửa năm không phát lương, hắn không muốn ôm cái cây chết chờ treo cổ, nhưng mãi chưa tìm được công việc mới.
Chu Nhất Bình tốt nghiệp khóa 91 khoa cơ khí đại học Hải Châu, không chịu nổi công việc kỹ thuật ở công ty ban đầu, thấy trên báo đăng tuyển người đãi ngộ tốt, liền tới thử.
Dương Vân, tốt nghiệp học viện thương nghiệp Hải Châu năm 90, là người có kinh nghiệm marketing phong phú nhất trong số bốn người, chính vì thế khi nói chuyện với Trương Khác, thấy mỗi câu như nói vào tâm khảm mình, chính hắn khuyên ba người còn lại bỏ đi nghi ngờ.
Tương Vi là phụ nữ duy nhất, vóc dáng còn bốc lửa hơn cả Hứa Tư, đôi mắt rất quyến rũ, mới 31 tuổi, đã "nghỉ hưu nội bộ" trong đơn vị công tác ban đầu, làm đám Hứa Tư nghe mà hâm mộ không thôi.
Trương Khác chẳng lạ gì, chỉ cần bên trên có người thì mới tốt nghiệp mẫu giáo cũng có thể "nghỉ hưu nội bộ" lĩnh lương.
Về sau mới biết cô ta là con dâu phó cục trưởng cục vệ sinh, ban đầu cô ta công tác trong cục tài chính khu Thành Nam, năm nay tranh chấp lên chính khoa với người ta, bị người ta phao tin đồn có quan hệ bất chính với lãnh đạo trong khu, chồng cô ta ép cô ta phải "nghỉ hưu nội bộ" nếu không sẽ ly hôn. Đãi ngộ bao nhiêu Tương Vi không quan tâm, chỉ không muốn ngồi nhà cầm tiền lương hưu đợi già.
Trương Khác gọi bốn người vào phòng họp, nói:
- Nhân thủ đã gần đủ rồi, không có thời gian để huấn luyện nghiệp vụ chuyên môn cho mọi người, hiện nay có một số việc cần làm ngay ..
Kéo Hứa Tư ngồi xuống bên mình:
- Việc cụ thể trong văn phòng do Hứa Tư phụ trách, thường ngày tôi rất bận, nhưng tất cả cuộc họp marketing tôi sẽ bỏ thời gian tham gia, tới khi mọi người có thể độc lập triển khai nghiệp vụ ...
Hứa Tư nhìn Trương Khác, thấy mặt y đầy tự tin, từ thần thái, cử chỉ, lời nói thật khó làm người ta tin y vừa vào cao trung. Từ lúc phỏng vấn tới nay, đám Tương Vi căn bản chưa từng hoài nghi tuổi tác của y, thật làm người ta không thể tin nổi.
Trương Khác thấy Hứa Tư nhìn mình, quay sang mỉm cười với cô, giờ không phải lúc lộ cái xấu ra, y kéo bảng trắng di động góc phòng họp tới, thứ này cùng rất nhiều đồ văn phòng đều lấy danh nghĩa dùng thử lừa được từ nhà cung cấp.
Trương khác treo tấm ảnh chiếc Ericsson GH388 lên bảng, tấm ảnh này Trương Khác lấy từ tạp trí, nói:
- Chúng ta sẽ mau chóng lấy được quyền đại lý điện thoại di động, nhưng hiện giờ ở Hải Châu chúng ta còn chưa có đường tiêu thụ hoàn chỉnh ...
Hứa Tư ngớ người, thực tế đáng lẽ phải lập nên con đường tiêu thụ hoàn chỉnh cùng được một số đơn đặt hàng nhất định mới có thể lấy được quyền đại lý của Ericssons, Trương Khác căn bản không muốn nói thật với bốn người mới tuyển.
Hứa Tư dựa lưng vào ghế, quay người đi không muốn nghĩ tới tuổi tác của y, khuôn mặt rất có nét, ánh mắt kiên định của Trương Khác dất ưa nhìn, làm Hứa Tư giật mình hoảng sợ vì ý nghĩ đột nhiên này ra trong đầu.
Trương Khác không giới thiệu tỉ mỉ đặc điểm ký thuật thông tấn kỹ thuật số, cái này khó nói rõ trong thời gian ngắn, chỉ nói:
- Cục thông tin di động của bưu điện đang cùng công ti liên thông triển khai mạng thông tấn kỹ thuật số, thứ "cục gạch di động" mọi người hay thấy sẽ mau chóng bị đào thải. Trước đó, Motorola thông qua các bưu điện chiếm cứ phần lớn thị trường, các thương hiệu đi sau như Ericsson đành dùng hệ thống đại lý đa cấp để lợi dụng mạng lưới tiêu thụ này nhanh chóng mở rộng ta toàn quốc. Chúng ta sắp thành đại lý tiêu thụ của Ericsson tại Hải Châu, cho nên cần bón người ngồi đây cùng tôi và Hứa Tư, trong thời gian ngắn nhất tạo lên mạng lưới tiêu thụ ở Hải Châu.
Hiện giờ tùy tiện một cái mobai cũng tốn hai ba vạn, di động kỹ thuật số cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu, dù lập nên được mạng lưới tiêu thụ, thì tiền nhập hàng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Nhìn khuôn mặt ung dung tự tin của Trương Khác, Hứa Tư bị cảm nhiễm, tựa hồ cho rằng mọi khó khăn sẽ được giải quyết. Đương nhiên, với cơ sở nhà Trương Khác ở Hải Châu, tìm một đơn vị có thực lực tài chính để hợp tác chẳng phải khó.
Trương Khác quay đầu sang , thấy ánh mắt Hứa Tư nhìn mình rất dịu dàng, hỏi:
- Em nói sai à?
Hứa Tư lắc đầu:
- Chúng tôi không hiểu gì về thông tấn kỹ thuật số, hay là mời công ty phái người tới xóa mù cho chúng tôi.
Dù mấy ngày qua Hứa Tư được Trương Khác truyền thụ, có kiến thức tương đối hoàn chỉnh rồi, nhưng cô không tin tưởng lắm vào Trương Khác, cho nên nghĩ mời chuyên gia của công ty Hải Dụ tới giảng giải mới chắc chắn.
- Ừm, việc này em đã nói với chị Vãn Tình, chuyên gia tối sẽ tới, chỉ có thể ở lại Hải Châu hai ngày.
Hứa Tư nghe khẩu khí Trương Khác có vẻ sớm xác định bốn người Tương Vi nhất định sẽ nộp tiền đảm bảo cho nên mới liên lác với Cty Hải Dụ trước, nhớ tới dáng vẻ hôm qua y nói câu "em chưa từng nghĩ tới khả năng thất bại" bất giác mỉm cười.
Trương Khác cố khắc chế bản thân không nhìn vào đôi mắt mê hồn của Hứa Tư, nói tiếp:
- Thời gian để chúng ta kiến lập mạng lưới tiêu thụ rất ngắn, tôi hi vọng trong ba ngày dùng số tiền ít nhất, chiếm được quảng cáo chiếm nửa trang của Nhật báo Hải Châu, thông qua quảng cáo để thương nhân tiêu thụ chủ động tới tìm chúng ta.
Dương Vân người có kinh nghiệm marketing phong phú nói:
- Mấy người chúng tôi có ấn tượng rất hời hạt về di động kỹ thuật số, muốn để lại ấn tượng mạnh cho người bình thường, đồng thời thu hút bọn họ thành người tiêu thụ cho Ericsson, chỉ e 3 ngày quảng cáo sẽ không có hiệu quả rõ rệt lắm.
- Thế nên phải động não suy nghĩ nội dung quảng cáo.
Trương Khác dứt khoát gạt bỏ nghi vấn của Dương Vân, thời gian đầu tiền không, nguồn lực không, nếu tự tin cũng không thì việc có khả năng sẽ hỏng:
- Giờ trước tiên phải đi đàm phán quảng cáo từ thứ tư tới thứ sáu ... Thời gian hơi eo hẹp, ai dám sẽ đảo bảo đàm phán được?
Nói không chừng đăng ký quảng cáo trên Nhật báo Hải Châu đã đầy rồi, muốn chen vào quảng cáo ba ngày dù trả giá cao cũng rất khó, mà Trương Khác đã nói phải dùng cái giá rẻ nhất.
Biết làm sao, trong tay chỉ có 2 vạn tiền đảm bảo, mà việc phải làm rất nhiều.
*** Nội thối - Nghỉ hưu nội bộ - Đặc sản thời cải cách thể chế, khi xí nghiệp cải cách, cần đổi mới nhân viên, hoặc là giảm bớt giá thành, phải mau chóng giảm bớt số lượng nhân viên chính thức trong thể chế, biện pháp tiện nhất là để bọn họ nghỉ hưu trước thời hạn trong nội bộ xĩ nghiệp.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
- Hay để tôi thử?
Tương Vi lên tiếng:
- Chồng tôi làm ở phòng tuyên truyền thành ủy, chắc tìm được người quen ở tòa báo.
Trong phòng tuyên truyền, Trương Khác chỉ biết trường phòng Dương Văn Thanh, là ông già trên 50, hiển nhiên không phải là chồng Tương Vi, hai vị phó trưởng phòng tuổi cũng không ít, y có mời rượu một lần nhưng không nhớ tên.
Mới tiếp xúc với Tương Vi nên y không tiện hỏi kỹ, thầm nghĩ :" Cô ta chắc cũng phải nắm chắc phần nào mới đề xuất ra, nếu không mình chỉ còn cách kéo Đỗ Phi xuống bùn trước dự kiến, hoặc tìm chị Vãn Tình giúp mới giải quyết được khó khăn này."
Năng lực của chồng Tương Vi đúng là không nhỏ, hôm sau đã giải quyết được vấn đề quảng cáo.
Còn về cách thức quảng cáo Trương Khác đã suy tính trước rồi, y tìm xưởng in Đỉnh Minh mấy hôm trước in danh thiếp miễn phí, thiết kế hình quảng cáo, rồi đặt in danh thiếp cho bốn người kia, đều in với chức danh chuyên viên tiêu thụ, vào thời đó là chức vị khá cao rồi.
Ngày 10 tháng 9, Nhật báo Hải Châu cho đăng quảng cáo cỡ lớn, "cục gạch di động" của Motorola treo ngược trong bối cảnh nước biển âm u, bên cạnh là hàng chữ đỏ " Điện thoại cầm tay sắp bị thời đại đào thải." Số điện thoại liên lạc của văn phòng chiếm góc nhỏ, ngoài ra không có tin tức nào khác.
Quảng cáo kiểu hồi hộp đó mười mấy năm sau trở nên rất bình thường, nhưng lúc này nó cực kỳ mới mẻ, lợi dụng sự hiếu kỳ của mọi người thu hút sự chú ý.
Vào thời đại đó, phong cảnh thời thượng nhất là đứng dựa bên xe hơi, hoặc trong sàn nhảy, các "ông chủ", "xếp lớn" , "đại gia" ... tay cầm "cục gach", lúc thì thì thà thì thầm, lúc thì lớn tiếng quát tháo, trông y như thật, nội dung nói chuyện thì chỉ cần ngươi tới gần là thường thượng dọa cho ngươi giật bắn mình:
- Alo, giám đốc Lưu hả, cho tôi 100 cái BMW ..
Sợ chứ ? Cứ như thò tay ra ngoài đường là có ngay cái xe cao cấp vậy, tin hắn họa chăng có là đồ ngốc.
Nhưng nói cũng nói lên "điện thoại cầm tay" là tượng trưng cho địa vị và tiền bạc, có nghĩa là thành đạt, tin tức "cục gạch di động" sắp bị đào thải đưa ra tức thì thu hút ánh mắt mọi người, thành đề tài đàm phán của mọi người.
Hôm đó mẹ làm thức ăn ngon, bảo Trương Khác về nhà , còn nghe mẹ lấy quảng cáo ra trêu cha:
- Ăn cơm còn bày cái thứ sắp bị đào thải trên bàn, không thấy mất mặt à?
Chiếc Motorola trong tay Trương Tri Hành do chú cho mượn, cha chẳng hiểu gì về thông tấn kỹ thuật số, nói:
- Không thể, thứ này tới hơn hai vạn, sao có thể nói đào thải là đảo thải được? Hôm nay thành phố có người gọi điện tới Nhật báo Hải Châu hỏi, nói đó chỉ là quảng cáo mà thôi, không coi là thật được, em bảo nó sắp bị đào thải, vậy ai đào thải nó ?
Lương Cách Trân cầm tờ báo lên chỉ địa chỉ phía dưới:
- Tiểu Khác, Cty Hải Dụ chẳng phải của mẹ Chỉ Đồng sao?
- Hình như vậy ạ.
Trương Khác hàm hồ đáp.
- Vậy tối con gọi điện thoại hỏi xem, chuyện này rốt cuộc là sao?
- Mẹ này, mẹ là người lớn rồi, sao còn tò mò như thế?
Trương Khác không để ý tới mẹ nữa.
Ngày 11 tháng 9, Nhật báo Hải Châu lại cho đăng quảng cáo cỡ lớn với bối cảnh nước biển tương tự, nhưng không có hình "cục gạch", chỉ có hàng chữ đỏ " Ai đào thải điện thoại cầm tay để thành con cưng của thời đại thông tấn?" Góc cuối chỉ có thêm địa chỉ liên lạc văn phòng.
Vừa giữ sự hồi hộp, đồng thời phải định sẵn đáp án sắp được tiết lộ mới có thể đề cao tỉ lệ quan tâm của quần chúng.
Vì Diệp Tiểu Đồng, đại biểu của Cty Thịnh Hâm sẽ tới Hải Châu vào ngày mai, nếu không thêm vài ba ngày nữa, hiệu quả quảng cáo sẽ càng tốt.
Tương Vi lại thông qua quan hệ của chồng, để đài radio chiều đột xuất xen vào một tiết mục nóng, nêu lên thắc mắc đáp án của trang quảng cáo đó, chỉ tốn một món quà nhỏ mà tiếp tục duy trì hiệu quả khơi lên tò mò.
Mặc dù đám Dương Vân đã biết ngày mai sẽ đưa ra đáp án, nhưng vẫn rất hưng phấn, quảng cáo trong thời gian cực ngắn tạo thành ảnh hưởng lớn như thế làm bọn họ bất ngờ.
Bọn họ trước đó còn hoài nghi ba ngày quảng cáo liệu có để lại được ấn tượng gì không, nhưng từ mức độ quan tâm của người dân mà nói, không ấn tượng cũng khó.
Trương Khác lại thấy mình có chút thất sách, cho đăng số điện thoại văn phòng lên báo, làm những người tò mò hành hạ gọi điện tới liên tục, còn người kinh doanh chân chính lại rất có khả năng vì điện thoại bận suốt ngày mà không liên lạc được với họ.
Có hơn mười công ty khác đặt trụ sở ở tòa nhà Tân Hải Thông, nhiều người làm việc ở đây tới thẳng văn phòng hỏi đáp án.
May mà Hứa Tư thấy ngày đầu hiệu quả quảng cáo quá tốt, đã ý thức được chuyện này, khẩn cấp mời sáu học viên Học viện sư phạm Hải Châu tới giúp việc, hỗ trợ đám Tương Vi đối phó với đám đông hiếu kỳ.
Đáp án là … đương nhiên không thể tiết lộ trước.
Hứa Tư báo cáo tin tức người tới nơi hỏi thăm ngày hôm đó cho Trương Khác, trong đó cũng có vài đơn vị và cá nhân tới tìm cơ hội kinh doanh.
Trương Khác nói với Hứa Tư:
- Phải phân biệt ra những người đó, đấy là đối tượng đánh hạ trọng điểm của chúng ta, chiều mai em sẽ bỏ thời gian ra tới văn phòng.
Hứa Tư vẫn có chút lo lắng:
- Đăng quảng cáo như thế sẽ làm người ta hiểu lầm chúng ta là đại lý của Ericsson, lừa gạt thế sợ không hay lắm.
Trương Khác cười:
- Từ đầu tới cuối đều không có tin tức nói chúng ta là đại lý của Ericsson, cho nên không tính là chúng ta lừa gạt.
Hứa Tư oán trách:
- Sao cậu có thể nói vô trách nhiệm như thế.
Ngày 12 tháng 9, thứ 6, Nhật báo Hải Châu kết thức trò ù tim, ở vị trí "cục gạch" được thay thế bằng chiếc Ericsson GH388, bên cạnh còn có hàng chữ lớn " Điện thoại di động Ericssoon sẽ thành con cưng của thời đại thông tấn!"
Tiếp đó là thông tin sơ lược về kỹ thuật số, địa chỉ liên lạc văn phòng vẫn chiếm cứ vị trí ở góc.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Tiết đầu tiên của buổi học chiều thứ 5 là môn ngữ văn của Lý Chi Phương, chuông mới reo lên thì Trương Khác đã ôm bụng chạy khỏi phòng học, quanh quẩn bên nhà xí một hồi, trở về xin nghỉ bệch, sau đó bắt taxi chạy thẳng tới tòa nhà Tân Hải Thông.
Văn phòng chen lấn rất nhiều người, trong tay bọn họ đều cầm Nhật báo Hải Châu hôm nay, những học viên làm công tạm thời đang mệt mỏi ứng phó, hiện giờ người tới tìm hiểu không phải là người dân tò mò nữa rồi, còn các nhà phân phối, còn cả các "xếp lớn" hứng thú với di động kỹ thuật số.
Mặc dù mục đích quảng cáo là để thu hút thương buôn, nhưng với những vị "xếp" tới tìm hiểu kia vẫn phải tiếp đãi chu đáo xin lại địa chỉ, nếu như có thể nắm được cả khách hàng trong tay, thì chắc chắn khi đám phán quyền đại lý càng có lợi.
Theo trình tự công tác trao đổi trước, đầu tiên phân chia ra thương buôn tiêu thụ, tiến hành xóa mù kỹ thuật, sau đó để Dương Vân, Tương Vi tiếp từng người một, trao đổi ý hướng hợp tác, Hứa Tư phụ trách nắm toàn cục.
Trương Khác đi vào phòng làm việc, thấy Lưu Minh Huy đang tươi cười tạm biệt một người trung niên, liền vẫy tay với hắn, Lưu Minh Huy chạy tới ghé vào tai Trương Khác nói:
- Đại biểu Cty Thịnh Hâm tới từ trưa, đang ở trong phòng giám đốc Hứa.
Trương Khác không hề nói với bọn họ mình vẫn là học sinh, mỗi ngày do Hứa Tư phụ trách xử lý công việc chủ yếu, tan học Trương Khác tới nghe báo cáo, thảo luận tình hình làm việc.
Đám Tương Vi cũng không nghĩ nhiều, mãi về sau mới biết sự thực, đều kinh ngạc nói:
- Không nhìn mặt giám đốc Trương, chỉ nghe ngữ khí nói chuyện, cũng phải trên 30, à phải, giọng nói hơi trẻ con một chút ...
Thời đó thành phần mù chữ, nửa mù chữ phất lên cực nhiều, thậm chí một dạo lưu hành câu "chỉ cần biết chữ ký là làm được giám đốc", tạo thành quan niệm không coi trọng giáo dục lắm. Hạng phá gia chi tử cao trung đã bỏ học, trong nhà cho tiền mở công ty, ở Hải Châu cũng chẳng phải là hiếm.
Trương Khác đi tới phòng giám đốc, lại nghe Lưu Minh Huy ở phía sau nói tiếp:
- Đại biểu Thịnh Hâm sắc mặt hình như rất nghiêm túc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 047: Vậy mà lại thành công ...
Dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu Tầm Sưu tầm: Trộm cướp
Trương Khác cười, đẩy cửa phòng, đại biểu của Thịnh Hâm ngồi quay lưng về phía y, mái tóc dài vắt sang một bên vai, lộ ra chiếc cổ trắng, vóc dáng thanh mảnh, mặc váy bó, sơ mi xám, trông rất khỏe khoắn năng động. Trương Khác còn nhớ cô ta tên Diệp Tiểu Đồng.
Diệp Tiểu Đồng không ý thức được Trương Khác đi vào, vẫn nói với Hứa Tư:
- Các vị không phải là đại lý của Ericsson tại Hải Châu, ai cấp quyền cho các vị đăng quảng cáo như thế ?
Trương Khác nhìn thấy trên bàn làm việc có chồng báo đặt bên phải cô ta, trên cùng là Nhật báo Hải Châu.
- Đăng quảng cáo cần cấp quyền sao?
Trương Khác gõ cửa.
Hứa Tư ngẩng đầu lên, nở nụ cười mê người, hiển nhiên Hứa Tư bị cô gái này quấy nhiễu khá lâu, đã mệt rồi.
Diệp Tiểu Đồng cảnh giác quay đầu lại, cô ta tuổi chừng 22, 23 dung mạo tươi trẻ, ngạc nhiên hỏi:
- Cậu ta là ai ?
- Tôi là người gọi điện thoại cho cô trao đổi việc lập đại lý.
- Trương Khác à?
Diệp Tiểu Đồng nghi hoặc nhìn y, trong ấn tượng của cô trước đó, từ lời nói, giọng điệu, kiến thức phải thuộc về nam nhân tương đối xuất sắc, tuổi trên 30, làm sao thực tế lại trẻ thế này.
Trương Khác đi tới, cầm lấy tờ Nhật báo Hải Châu:
- Tôi là Trương Khác, Khác trong giữ gìn bổn phận …
Y bắt đầu với kiểu giới thiệu quên thuộc, ngữ điệu như cái kiểu điệp viên 007 hay đưa tay ra nói : « Bond, James Bond » vậy :
- Tôi cùng Hứa Tư phụ trách công việc bên này. Tôi muốn hỏi tiểu thư Diệp một câu: Cần phải cấp quyền cho đăng quảng cáo thế này sao? Về pháp luật không hề có quy định này, chỉ công ty Motorola có quyền kiện chúng tôi phỉ báng họ, vì nói điện thoại của họ sắp bị đào thải.
- ... Ai nhìn quảng cáo cũng sẽ hiểu lầm các vị là đại lý của Ericsson, thực tế không phải.
Diệp Tiểu Đồng chần chừ rồi nói:
- Chuyện này tình tiết giống như điều gì đó TV thường cho đăng..
- Lừa đảo phải không?
Trương Khác cười lớn, trải báo lên bàn:
- Thông tấn tín hiệu analog kỹ thuật lạc hậu, mức độ tiêu chuẩn hóa thấp, đã định sẵn sẽ bị kỹ thuật thông tấn số tiên tiến thay thế. Chúng tôi vững tin vào điều này, đó là tin tức chủ yếu quảng cáo biểu đạt. Hơn nữa chúng tôi cho rằng Ericsson có khả năng vượt qua Motorola, đó cũng là tin tức quảng cáo muốn biểu đạt, đơn giản là tuyên truyền cho kỹ thuật thông tấn số thôi, nói là quảng cáo công ích cũng được.
Vượt qua Motorola? Diệp Tiểu Đồng bị ngữ khí tự tin của Trương Khác làm giật mình, dù là trong nội bộ Cty Thịnh Hâm cũng không cho rằng Ericsson có thể vượt qua được Motorola, phải biết thời đó Motorola chiếm trên 90% thị trường quốc nội.
Chuyện tương lai không thể giải thích được, Trương Khác nói thế cũng không phải để dọa Diệp Tiểu Đồng, quan trọng ở chỗ phải thuyết phục được cô ta văn phòng có năng lực làm đại lý cho Ericsson.
- Mục đích cho đăng hợp tác không phải là để lừa gạt, mà là tìm người hợp tác. Như trước đó tôi đã nói, đây chỉ là một văn phòng của Cty Hải Dụ, tài chính vận dụng có hạn, không thể đạt được lượng tiền đặt hàng mà công ty quý vị yêu cầu, nhưng chúng tôi không muốn bỏ qua cơ hội này nên mới tìm thêm người hợp tác...
Trương Khác chỉ đám đông đứng ở đại sảnh:
- Tiểu thư Diệp nhìn thấy không? Đó đều là những doanh nhân ý thức được cơ hội làm ăn do thông tấn kỹ thuật số mang lại, nhưng họ không có thực lực độc lập lấy được quyền đại lý của Ericsson, hoặc là cảm thấy tiến vào thị trưởng mới nguy hiểm quá lớn. Mục đích của chúng tôi là tập trung họ lại cùng hợp tác, như thế vừa có thể cung cấp lượng tiền đặt hàng lớn, lại hình thành được mạng lưới tiêu thụ ...
Sau này Diệp Tiểu Đồng nhớ lại tình hình lúc đó, nói:
- Khi ấy tôi không ngờ Trương Khác chỉ là thằng chíp hôi mới vào cao trung, nghe những lời hùng hồn y, liền bị lừa gạt ...
Tất nhiên làm đại lý cần thực lực tài chính nhất định, cũng cần con đường tiêu thụ nhất định để khống chế đầu cuối của thị trường, nhưng tố chất quan trọng nhất vẫn là năng lực mở rộng thị trường.
Chỉ riêng hiệu quả quảng cáo thu được đã khiến Diệp Tiệp Đồng phải nhìn năng lực lập kế hoạch của Trương Khác bằng con mắt khác, nếu cô thực sự hoài nghi Cty Hải Dụ lừa gạt thật thì làm sao bước vào văn phòng này, chẳng qua chỉ là nắn gân nhau thôi.
Thời gian buổi chiều Diệp Tiểu Đồng đều tiêu hao ở văn phòng, xem Trương Khác cầm đầu đám Tương Vi làm sao lợi dụng ba tấc lưỡi để miêu tả tiền đồ thông tấn kỹ thuật số cho thương nhân tới tìm, cổ động bọn họ cung cấp tài chính, do Cty Hải Dụ ra mặt nhận lấy quyền đại lý Ericsson.
Chỉ nửa ngày người có ý hướng hợp tác với văn phòng đã hứa khoản tài chính lên tới 60 vạn, còn rất nhiều người do dự, không phải họ hoài nghi tiền đồ di động số, mà nghi ngờ phương thức hợp tác văn phòng đề ra.
Hệ thống đại lý thành lập từ trên xuống dưới, Cty Hải Dụ làm nược lại, chưa có quyền đại lý đã tiền hành khai phá đầu cuối thị trường trước.
Chính Hứa Tư cũng phải há hốc mồm trước thành tích này, cô hoàn toàn không dự liệu được hiệu quả quảng cáo sẽ thành như thế.
Trước khi tham dự tiệc tối do văn phòng đặc biệt chuẩn bị, Diệp Tiểu Đồng báo cáo cho cấp trên những điều thấy được sau khi tới Hải Châu, kể cả chủ đề người dân thảo luận nhiệt liệt về di động số.
Năng lực giải quyết vấn đề, năng lực lập kế hoạch thị trường mà văn phòng Hải Châu thể hiện là thứ mà đại lý trong nước hiện nay đang thiếu, Diệp Tiểu Đồng tỏ rõ thái độ của cô qua điện thoại, cô tin tưởng văn phòng Hải Châu sẽ là đối tác tốt, đúng lúc anh họ của cô, Diệp Kiến Bân chủ tịch tập đoàn Thịnh Hâm cũng có mặt ở đó.
Làm Diệp Kiến Bân hứng thú nhất là lòng tin mạnh mẽ của Trương Khác với kỹ thuật thông tấn số, đầu năm chính hắn khảo sát thị trường thông tấn, nhận định thông tấn số sẽ mau chóng thay thế thông tấn analog truyền thống, mới thuyết phục được thành viên gia tộc, gần như làm một chuyến được ăn cả ngã về không giành lấy quyền tổng đại lý của Ericsson ở địa khu Hoa Đông.
Nghe thấy em họ kể chuyện ở Hải Châu, Diệp Kiến Bân cảm giác như gặp được tri kỷ, tức thì quyết định đưa công ty Hải Dụ vào hàng ngũ đại lý đặc biệt.
Thành đại lý đặc biệt, tức là bỏ qua khâu đại lý cấp tỉnh, lợi nhuận phân chia giữa tổng đại lý và đại lý đặc biệt sẽ hơn rất nhiều.
Diệp Kiến Bân sở dĩ đưa ra quyết định này là vì đại lý cấp tỉnh ở Đông Hải mở rộng thị trường quá chậm, làm hắn rất bất mãn.
Trương Khác lúc đầu gặp Diệp Tiểu Đồng, cảm thấy cô ta là nhân vật rất lợi hại, nhưng trước bữa tiệc, Diệp Tiểu Đồng nói ra quyết định của Diệp Kiến Bân, y lại thấy cô là một cô gái hết sức đáng yêu.
Diệp Tiểu Đồng còn không quên thêm vào một câu:
- Các vị là nơi đầu tiên vừa gặp mặt đã được quyết định thành đối tác thương nghiệp, chúng tôi thậm chí chấp nhận nới lỏng điều kiện hạn chế tài chính, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu đàm phán phương án hợp tác chi tiết, tôi không thể ở lại Hải Châu quá lâu...
Hứa Tư cảm giác thật khó tin, Tạ Vãn Tình giao văn phòng cho cô và Trương Khác còn chưa được nửa tháng đã có được thành quả này. Trước đó cô còn lo chuyện tiền lương nhân viên cùng chi phí điện nước tháng này.
Chỉ cần lấy được quyền đại lý của Ericsson tại Hải Châu, ý hướng hợp tác hôm nay đạt thành sẽ mau chóng được thực hiện, mấy chục vạn sẽ thông qua bọn họ chảy về công ty Thịnh Hâm, qua tay một cái là kiếm được mấy vạn.
Quan trọng là có thể hình thành tác dụng kiểu mẫu, làm những người thấy được tiền đồ của di động số, nhưng nghi ngờ phương thức hợp tác với Cty Hải Dụ, cũng sẽ dẹp bỏ nghi ngờ.
Đám Tương Vi, Dương Vân cũng ngây ra, lúc này bọn họ mới biết đây là lần đầu tiên văn phòng chính thức tiếp xúc với Cty Thịnh Hâm.
Bọn họ chỉ còn biết đưa mặt nhìn nhau, khi nhìn Trương Khác, hoàn toàn không nghi ngờ gì tuổi tác của y nữa. Loại tố chất tâm lý dám lừa cả nhân viên trong nội bộ, đúng là người thường không có.
Tương Vi 22 tuổi vào cơ quan công tác, 8 năm qua chẳng có gì để tự hào lắm, nhưng tự tin vào con mắt của mình, nhìn khuôn mặt rất trẻ của Trương Khác, thầm nghĩ :" Nếu sớm biết văn phòng còn chưa tiếp xúc với Cty Thịnh Hâm, rất nhiều công tác trước đó chắc mọi người nghi ngờ không dám làm."
Từ lúc tham gia phỏng vấn đề giờ chưa được một tuần, hơn nửa trong một tuần này Trương Khác xuất hiện không nhiều, nhưng Tương Vi không thể không thừa nhận, y là người rất có sức cảm nhiễm lẫn sức ảnh hưởng.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Chương 048: Nhiều địa bàn hơn nữa.
Dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu Tầm Sưu tầm: Trộm cướp
Trương Khác không biết đám Tương Vi nghĩ gì, y cũng bất ngờ với việc trở thành đại lý đặc biệt của Ericsson.
Quy mô kinh tế của Hải Châu khi đó đứng thứ tư toàn tỉnh, dung lượng thị trường có hạn, Trương Khác tính toán toàn bộ Hải Châu số hộ có thể sử dụng di động chừng 5000, so với tổng nhân khẩu 6 triệu 500 ngàn, là một con số rất nhỏ, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đã dùng điện thoại cầm tay tín hiệu analog.
Còn ở tỉnh thành tỉ lệ này cao hơn rất nhiều, trong hệ thống đại lý, Hải Châu đáng lẽ phải được phân vào cấp thành phố mới phải.
Trương Khác đoán, Cty Thịnh Hâm có khả năng không hài lòng với đại lý cấp tỉnh rồi, nhưng Diệp Tiểu Đồng rất kín miệng, không hề để lộ ra.
Trương Khác hỏi một câu thăm dò:
- Thành phố Tân Thái ở phía bắc còn chưa có đại lý, đại lý tỉnh cũng không có công ty con ở đó, chúng tôi đưa hàng tới Tân Thái bán không tính là vượt địa phận chứ?
Diệp Tiểu Đồng không trả lời dứt khoát câu hỏi của Trương Khác.
Trương Khác cười, mọi người đã ngầm hiểu cả rồi.
Dùng xong bữa tối, cùng Hứa Tư đưa Diệp Tiểu Đồng tới khách sạn, rồi sóng vai về nhà trọ.
Hiện giờ Hứa Tư xem như yên tâm giao ba năm cuộc đời tiếp theo cho Trương Khác rồi, dưới ánh đèn đường mời tối, cô nhìn khuôn mặt non nớt đi bên cạnh, đột nhiên lại cảm thấy khuôn mặt ấy dường như đã trải qua rất nhiều tang thương.
- Không ngờ chiến dịch đầu tiên lại thắng đẹp như thế, buổi tối cậu báo cáo cho chị Vãn Tình một chút, tôi thấy chị ấy rất lo lắng cho cậu.
Trương Khác cười:
- Tài chính ý hướng hợp tác ngày mai ký kết được chắc còn nhiều hơn hôm nay, nhưng vẫn chưa tới thời khắc thành công, hôm nay có tình thế tốt như vậy là do thị trường mới hình thành, chúng ta giành lấy được hiệu quả mới mẻ của quảng cáo.
- Cậu còn mong đợi ngày nào cũng được sáu bảy chục vạn sao? Tôi thấy một tháng được chừng đó cũng là phải tạ ơn trời đất rồi.
Trương Khác nghĩ một lúc rồi nói:
- Năm nay lượng tăng trưởng của thị trường di động hết sức có hạn, phần lớn định sẵn là của Motorola, Ericsson năm nay đưa ra di động GH 388 giao diện tiếng Anh, nếu như không khai phá tốt thị trường, thị trường sẽ rất thê lương, một tháng chỉ kiếm được 100 vạn.
- Một tháng 100 vạn mà còn thê lương? Cậu đúng là lòng tham không đáy.
Trương Khác quay đầy sang thấy Hứa Tư vờ phùng mang trợn mắt, bóng hàng mi chiếu lên gò má, liền hỏi cô:
- Mắt của chị có thể đốt được củi không?
- Cái gì?
Hứa Tư hơi ngẩn ra, thấy Trương Khắc đắm đuối nhìn mắt mình, đẩy y một cái:
- Nói đi đâu thế?
Trương Khác cười lớn, tiếp tục đề tài vừa rồi:
- Chị có biết thời này một nhân viên marketing ưu tú có lương bao nhiêu không?
- Một nghìn ... Hai nghìn, hay ba nghìn? Cậu nói xem được bao nhiêu.
Nửa sau thập niên 90 được gọi là thời đại marketing của thị trường thương phẩm trong nước, tác dụng nhân viên marketing được thể hiện trọn vẹn trong thời đại này, sáng tạo vô số anh hùng marketing, kế hoạch thành công của họ lần này, chỉ là một đợt sóng nhỏ tới không thể nhỏ hơn trong thời đại đó mà thôi.
Trương Khác thấy Hứa Tư ngoẹo đầu nhìn mình, mỉm cười nói:
- Nếu như chỉ duy trì dung lượng mỗi tháng 100 vạn, những người tham gia phỏng vấn cuối tuần của chúng ta chỉ cần bồi dưỡng thỏa đáng thêm là đủ, lương cũng không cần quá cao, mỗi tháng một hai nghìn , ở Hải Châu gọi là cao rồi, nhưng nếu một tháng không kiếm được 10.000 không thể tính là nhân viên marketing thành công.
- Hả?
Hứa Tư vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ không tin.
Trương Khác chỉ vào đầu mình:
- Chị nói xem đầu em giá bao nhiêu tiền?
- Cậu nói đáng bao nhiêu thì nó đáng bấy nhiêu.
Hứa Tư nhoẻn miệng cười, vẻ tự tin của Trương Khác, mang cho cô cảm giác an tâm chưa có ai mang tới được.
Trương Khác lắc đầu:
- Thời đại này phân ngạch thị trường đều chưa được định đoạt, rất nhiều người không tin thần thoại thị trường của Motorola sẽ bị sửa lại, nhưng em tin, chỉ cần làm tốt công tác thị trường, Ericsson có thể kéo Motorola khỏi bệ thờ ... Tiến hành khai thác thị trường mới, đào sâu thị trường hiện tới là chức trách của nhân viên marketing.
Hứa Tư từng bước tạo dựng được niềm tin vào Trương Khác, nhưng thấy y nói chuyện nghiêm chỉnh như thế vẫn thấy buồn cười:
- Chúng ta chỉ là một văn phòng phía dưới Cty Hải Dụ, bên phía chị Chỉ Tình cậu sẽ nói thế nào, không thể mượn danh nghĩa Hải Dụ miễn phí chứ hả?
- Nếu đã lấy danh nghĩa Cty Hải Dụ nhất định phải trả phí quản lý, tài vụ, thuế vụ bên này đều do Hải Dụ làm thay, nhiều khi còn phải xin người chi viện, trích 2% tiền tiêu thụ, hoặc cố định 20 vạn một năm, có điều chuyện này nói với chị Vãn Tình, em e chị ấy không lấy.
Hứa Tư trước giờ không hiểu vì sao Tạ Vãn Tình lại khinh xuất giao văn phòng cho Trương Khác, tới giờ mới nhận ra, có lẽ Tạ Vãn Tình sớm nhìn ra được thiên phú thương nghiệp của Trương Khác.
Trương Khác thấy Hứa Tư ngây ra, đưa tay gạt gạt trước mắt cô, tiếp tục nói:
- Hôm nay cô ả họ Diệp kia khi nói chuyện để lộ một tin tức trọng yếu, Cty Thịnh Hâm không hài lòng với đại lý cấp tỉnh, chỉ cần chúng ta làm tốt, có thể kiếm thêm ít thịt trong bát đại lý cấp tỉnh.
- Cô ả họ Diệp gì chứ, tôi thấy cô ấy rất tốt. Nhưng sao lại nói thế?
- Giữa các đại lý địa khu phải chia rõ giới hạn, bất kỳ phía dưới làm loạn thế nào, lập trường của tổng đại lý rất rõ ràng, nếu không thị trường sẽ hỗn loạn. Cho dù phía Tân Thái không có đại lý, nhưng địa bàn thuộc về đại lý cấp tỉnh, tổng đại lý lại ngầm thừa nhận cho đại lý dưới lén lút cung cấp hàng, cô ả họ Diệp lại không sửa lời em, chẳng phải nói Cty Thịnh Hâm không hài lòng với đại lý cấp tỉnh sao?
- Tôi còn thắc mắc tự dưng nhắc tới việc này làm gì? Té ra có toan tính đó.
Cùng Hứa Tư trò chuyện quên thời gian, tới cửa cầu thang lúc nào không hay, Trương Khắc nhờ Hứa Tư giúp dọn dẹp phòng, Hứa Tư ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong phòng có ánh đèn, vài bóng người qua lại ở cửa sổ.
Trương Khác vỗ đầy thầm kêu hỏng to, hôm nay vờ bệnh trốn tiết, nói không chừng giáo viên trong trường quan tâm gọi điện tới nhà hỏi thăm.
Trương Khác xem đồng hồ, đã 9h 30, bày ra cái mặt sư sắp chết:
- Chị Hứa Tư, nói không chừng cha mẹ em ở bên trong, chị về trước đi, nếu ngày mai em không tới văn phòng chị cũng đừng quá thương tâm ...
- Phì, ai thèm thương tâm?
Hứa Tư cười trên đau khổ của y:
- Mấy hôm nay cậu không biết lớn biết nhỏ gì cả, bị giáo huấn là đáng đời.
Cô sợ bị Trương Tri Hành nhìn thấy, gây ra hiểu lầm không cần thiết, xoay người đi, tới cửa tiểu khu vẫy tay với Trương Khác, rồi mới bắt xe về.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief