Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 46: Mời Ngài Vào Rọ.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Lệ Phi Nguyên Lễ từ trong phòng bước ra, vừa đúng gặp một người đẹp thân hình đẫy đã. ôm trong lòng một cây tỳ bà, còn tiêu nhị của họ đi theo phía sau, hắn bèn cho là đây là nhạc nữ của phòng mình, nhất thời thèm muốn khó cầm lòng, bèn véo nàng ta một cái. không ngờ người đẹp này lại là nhạc nữ của phòng kế bên.
Sự việc vốn dĩ không lớn, xin lỗi một tiếng, móc tiền ra bồi thường một chút là êm chuyện, tiểu nhị xin lỗi tới tấp, Lệ Phi Nguyên Lễ cũng khổ sờ móc tiền trong lòng ra. Người đàn bà đó liếc tay của Lệ Phi Nguyên Lễ, xem hắn chuẩn bị lấy ra bao nhiêu tiền.
Sự nhầm lẫn gần như là có thể giải quyết, nhưng cũng đúng vào lúc đó, 6 tên thị vệ trước cửa phòng bên cạnh nháy mắt với nhau, một người trong số đó đột nhiên sấn tới, nhắm thăng vào mặt của Lệ Phi Nguyên Lễ giáng một quyền vào.
“Mẹ kiếp, dám sàm sờ đàn bà của tiểu tướng quân chúng ta.”
Lệ Phi Nguyên Lễ không kịp phòng thủ, bị một đỏn nặng trên sống mũi, máu phụt mạnh ra ngoài, làm cho bộ râu lỡm chờm đầy mặt hắn nhuốm thành một màu đỏ.
Ngay sau đó, năm người còn lại cùng nhau xông vào, đè Lệ Phi Nguyên Lễ xuống đất đánh túi bụi, tiếng đàn bà la hét, tiếng cầu xin của tiêu nhị, trước cửa trở nên rối loạn.
Những người uống rượu trong phòng lúc đầu xem như không có việc gì, Lão Lệ này háo sắc san trời, thích chọc ghẹo phụ nữ, đoán chừng lại đi chọc ghẹo nhạc nữ rồi, nhưng chẳng mấy chốc đã nghe tiếng đánh lộn truyền từ bên ngoài, mọi người đều xông ra, chỉ thấy Lệ Phi Nguyên Lễ bị người ta đè xuống đất đấm đá mạnh bạo, Lệ Phi Thủ Du mắt đỏ cả, hắn hét lớn một tiếng lao vào, đá ngã một người ra.
Những viên quân An Tây còn lại đều giận dữ. cùng nhau lao vào túm đánh, sáu người làm sao là đối thủ của họ, chẳng mấy chốc, liền bị đánh đến mức ôm đầu trốn biệt.
“Bọn tặc quân đây ải tụi bay mà dám đánh tùy tùng của ta ư?”
Trong phòng kế bên xông ra 5 6 người, người dẫn đầu khoáng 30 tuổi, mặc một bộ cẩm y ngọc bào, nhưng mật lại giống như sơn tặc vậy, nhìn quân Tây An với vẻ tức giận.
Lệ Phi Nguyên Lễ bị một quyền nện bể mũi, lại bị đè xuống đất đánh đá túi bụi, ngay cả cọng lông của đồi phương hắn còn chưa chạm được, trong lòng thật sự vô cùng tức tối, từ dưới đất bỏ dậy, hắn hét lên một tiếng, vồ lên giống con hổ điên, đẩy tên thủ lĩnh trẻ tuổi ngã nhào xuống đất. bóp chặt cổ của đối phương, nện mạnh nắm đấm to như đấu vào mặt hắn.
Người của đối phương thấy người quân An Tây người đông thế mạnh, họ không phải đối thủ. liền liều mạng cứu người trẻ tuổi ra chạy về phía khác, người trẻ tuổi kia bị đánh đến mặt toàn máu, quay đầu chửi lớn: “Đánh hay lắm! Bạch Nguyên Quang. Đoàn Tú Thực, còn có Lệ Phi Thủ Du nữa, các người hãy đợi đấy.”
Lý Khánh An sững người lại, đối phương tại sao lại quen biết mình. Đoàn Tú Thực cũng nhận ra đối phương. hắn nói khẽ với Lý Khánh An: “Họ là đội mã cầu quân Phạm Dương. người trẻ tuổi mặc cấm bào chính là con của An Lộc Sơn An Khánh Tự.”
“Chà! Thì ra hắn chính là An Khánh Tự.”
Lý Khánh An thấy mọi người định tiếp tục trở về uống rượu, liền ra nói với mọi người: “Các vị, đánh An Khánh Tự rồi. họ tuyệt đối sẽ không đế yên, mọi người hãy nghe ta. rượu sau này từ từ uống cũng được, bây giờ trở về trước, chúng ta đợi hắn ở Tiến Tấu Viện.”
Tuy mọi người đều đi ra từ đao thương mưa tên, không sợ quân Phạm Dương gì đó, nhưng nơi đây dù sao cũng là Trường An. mọi người đều hiểu là không thể lỗ mãng, liền gật đầu hết, đi theo Lý Khánh An trở về Tiến Tấu Viện.
Họ vừa trở về Tiến Tấu Viện, trong Sùng Nhân Phường liền nổi lên tiếng vó ngựa kịch liệt, hơn 200 tên kỵ binh Phạm Dương vũ trang đầy đủ sát khí đằng đằng lao về phía Tiến Tấu Viện An Tây. An Khánh Tự một ngựa đi trước, hắn đã thay một bộ áo giáp, ánh mắt đầy vẻ hận thù, từ nhỏ đến lớn. hắn chưa bao giờ chịu thiệt như hôm nay, gần như bị Lệ Phi Nguyên Lễ đánh chết.
Trong Sùng Nhân Phường hỗn loạn vô cùng, dân chúng trên đường đụng nhau té nhào, chạy trốn về hai bên, 200 kỵ binh tiếng vó ngựa như sấm, nhanh như gió sét xông
đến Tiến Tấu Viện An Tây, xúm xít vây chặt Tiến Tấu Viện lại.
An Khánh Tự phóng ngựa nhanh tới, hắn giương cung là bắn một tên. tên dài cắm thẳng trước cửa lớn của Tiến Tấu Viện An Tây.
“Đám rùa rụt cổ các ngươi. có bản lĩnh thì ra đây cho ta!”
Lệ Phi Nguyên Lễ và Hạ Lâu Dư Nhuận hai người vô cùng giận dữ. trở minh lên ngựa liền muốn phóng ra ngoài, Lý Khánh An tóm lấy dây cương của họ: “Không được lỗ mãng!”
“Nhưng mà tên khốn kia lãng nhục ta như vậy, chúng ta không nhịn được cơn tức này.”
“Không nhịn được vẫn phải nhịn cho ta!”
Lý Khánh An quay đầu nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói: “Hôm nay việc này để ta đứng ra giải quyết, mọi người có ai phán đối không?”
Lý Tự Nghiệp im lặng từ nãy giờ lên tiếng nói: “Thất Lang làm việc ta tin tưởng, ta nghe theo ngươi.”
Bạch Nguyên Quang và Đoàn Tú Thực cũng gật đầu nói: “Chúng ta nghe theo sự sắp xếp của ngươi.”
Mọi người nhất loạt đồng ý, Lý Khánh An lại nhìn 2 người Lệ Phi Nguyên Lễ và Hạ Lâu Dư Nhuận, nói: “Thế còn hai ngươi?”
Hạ Lâu Dư Nhuận không nói gì. chửng tô không phán đối. Lệ Phi Nguyên Lễ lại la lối nói: “Nghe ngươi dĩ nhiên là được, chỉ sợ ngươi lôi thôi yếu đuổi, làm mất thanh danh của quân An Tây chúng ta.”
Lý Khánh An cười lạnh nói: “Ngươi hãy yên tâm đi! Ta sẽ để hắn An Khánh Tự biết thế nào là lễ độ.”
Lúc này, Trường An không chỉ tập trung đội mã cầu của các nơi. còn có 10 mấy vạn sĩ tử từ các nơi trong cả nước đến đây tham gia khoa cử mùa xuân năm sau. Sùng Nhân Phường chính là nơi tụ tập của các sĩ tử. chuyện quân Phạm Dương đến gây chuyện với quân An Tây dường như có cánh vậy, chăng mấy chốc lan truyền khắp cả phường, hàng vạn sĩ tử vây kín ngoài mấy trăm bước, kích động đợi chờ hổ báo đại chiến, người tụ tập càng lúc càng đông, thậm chí cả Bình Khang Phường cũng có người nghe tin kéo đến.
An Khánh Tự cưỡi ngựa chạy đi chạy lại, cơn đau đớn xót tim dai dẳng trên mặt làm cho hắn càng tức giận hơn. hắn không ngừng chửi lớn: “Quân An Tây đều là thái giám không có buồng trứng. 18 đời tổ tông đều là nuôi cả...”
“Các ngươi có phải là đàn ông không? Là đàn ông thì hãy ra đây đánh một trận.”
Tiến Tấu Viện cửa lớn khép kín. trên bậc thang đã để đầy chướng ngại vật từ trước, khiến cho kỵ binh Phạm Dương không thể xông lên được, trong cửa lớn. quan viên Tiến Tấu Viện dẫn theo một đám nô bộc đang hồi hộp khiêng đá lớn. chống đỡ cửa lớn. một tên tùy tùng thấp giọng chửi nói: “Một đám chuyên gây tai họa. có bản Lĩnh thì ra ngoài đánh.”
“Xuyt!” Quan viên chỉ vào Lệ Phi Thù Du trên một cái cây to: “Thằng này lỗ tai rất lợi hại, đừng để hắn nghe thấy.”
Lúc này, Lệ Phi Thủ Du từ trên cây nhảy xuống, chạy về phía sảnh. Trong sảnh, tướng sĩ quân An Tây ngồi xuống chiếu, mỗi người ai cũng lau chùi binh khí của mình. Lý Khánh An cũng ngồi trên một tấm phản, tỉ mỉ điều chinh cung “Bách Thú” của mình, lại lấy một mũi tên đặt vào dây cung nhắm bắn.
‘Thất Lang!” Lệ Phi Thủ Du chạy vào: “Ta thấy rõ rồi. họ có đem theo tên lửa.”
“Có bao nhiêu người có trang bị?”
“Gần như có một nửa người.”
“Một nửa người!” Lý Khánh An âm thầm nghĩ ngợi nói: “Nếu tất cả phóng tên. chắc sẽ bắn ra mấy tên lửa.”
“Mọi người qua đây.”
Lý Khánh An vẫy tay, mọi người cùng nhau xúm lại, xì xào hỏi: “Thất Lang lại nghĩ ra cách hay gì?”
Lý Khánh An cười bí ẩn nói: “Đừng hỏi trước, mọi người đi tìm một số thứ dễ bén lửa. chất đống ở ngoài cửa dưới cửa sổ, đợi họ bắn tên lửa vào.”
“Nhưng mà, nếu vậy không phải là cháy minh sao?”
“Ta hiểu rồi!” Đoàn Tú Thực vỗ trán, hắn chợt hiểu ra. vội nói: “Nhưng nếu tên lửa của họ không nhiều, e là sẽ không nhóm lửa lên được.”
Lý Khánh An mỉm cười: “Không sao, chỉ cần có một mũi tên lửa bắn vào là đủ. sau đó, chúng ta sẽ giúp hắn An Khánh Tự một tay.”
“Mọi người chia nhau ra làm đi!”
Mọi người tàn ra hết. có người khiêng củi ở bếp, có người cuốn chiếu ngồi, có người đi chuồng ngựa ở sân sau tìm cỏ khô, mọi người ai cũng bận rộn, Lý Khánh An thì rút hai mũi tên không khấc tên mình, cầm cung sải bước đi về phía cửa vào.
Ngoài cửa lớn, tham mưu của An Lộc Sơn Nghiêm Trang hoàng hốt chạy đến. An Lộc Sơn cũng ở Trường An. đúng lúc đã vào triều, Nghiêm Trang ăn cơm ở ngoài, đột nhiên nghe nói An Khánh Tự đem binh đi xông kích Tiến Tấu Viện An Tây. Nghiêm Trang giật mình, hắn không còn lo ăn cơm nữa, một mật cử người thông báo An Lộc Sơn. mật khác liều minh kéo đến Sùng Nhân Phường. Tim hắn lo đến thất lại, nơi đây là Trường An. không phải Phạm Dương, kế bên Sùng Nhân Phường chính là hoàng thành, thằng khốn này lại dám đem 200 kỵ binh gây chuyện ở sát bên hoàng thành, điều này nếu mà bị ngự sử khép tội, hậu quả thật không dám tường tượng!
“Nhị Lang! Thằng khốn nhà ngươi. ngươi muốn hại chết phụ thân ngươi sao?”
Nghiêm Trang nhìn thấy trong đám người đứng xem đã có bóng dáng của quan viên, hắn vừa tức vừa aấp, hận là không thề đá ngay tên gây họa này xuống ngựa.
“Ngươi hãy để mặc ta. hôm nay ta không san bằng Tiến Tâu Quản An Tây, ta thề không mang họ An!”
An Khánh Tự là một người cộc cằn. trong lòng không hà tức, ai cũng không khuyên nổi hắn.
Nghiêm Trang thấy An Khánh Tự không chịu nghe, liền quay đầu chửi tướng lĩnh đi theo nói: “Thái Hi Đức, ngươi không khuyên Nhị Lang, lại giúp hắn gây vạ, ngươi làm sao giải thích với chủ công đây!”
Thái Hi Đức bị mắng đến nỗi hổ thẹn mặt mày, hắn đang định đem binh trở về, cũng vào lúc này, một mũi tên “Vù!” từ bờ tường Tiến Tấu Viện bắn ra. một mũi tên bắn xuyên đầu ngựa của An Khánh Tự, chiến mã ngã nhào, làm cho An Khánh Tự bị lật nhào xuống đất, Lý Khánh Tự vô cùng giận dữ. nhảy lên la to nói: “Bắn tên cho ta! Bắn chết đám chó cái nuôi này.”
Bỗng chốc tên như mưa bay, hàng trăm mũi tên trong không trung bay thẳng về phía Tiến Tấu Viện, trong đó đi kèm theo 7 - 8 mũi tên lửa, Nghiêm Trang lo đến nổi nhảy cẩng lên: “Ngươi là thằng ngu xuẩn, ngươi đã gây vạ lớn rồi.”
Tiếng hắn vừa dứt, chỉ thấy Tiến Tâu Viện đột nhiên khói nồng dày đặc. rất nhanh bùng lên ngọn lửa lớn. Nghiêm Trang há hốc miệng mồm. lát sau. hắn thở dài, lầm bẩm nói: “Toi rồi! Phen này toi thiệt rồi!”
Cũng vào lúc này, các sĩ tử trên đường lũ lượt né ra hai bên. mấy ngàn Vũ lâm quân (còn gọi là Ngự lâm quân, là tên gọi của cấm vệ quân) chạy đến. chăng mấy chốc đã bao vây quân Phạm Dương, mấy ngàn cây cung nỏ nhắm thăng họ, quân Phạm Dương ép thành một vòng tròn, lúng túng không biết làm sao, một viên đại tướng tiến lên chỉ vào họ nói to: “Các ngươi lập tức bỏ vũ khí xuống, nếu không xử lý theo tội tạo phản.”
“Thằng khốn! Ngươi đã thấy chưa? Bây giờ tất cả trách nhiệm đều là của ngươi.”
Nghiêm Trang nghiến răng chửi nói, An Khánh Tự há hốc miệng mồm. hắn đột nhiên hiểu ra, ném bỏ cung tên trên tay trước, binh sĩ đều đồng loạt để vũ khí xuống, giơ tay lên.
Lúc này, người của Tiến Tấu Viện lần lượt chạy ra ngoài, mỗi người họ đều bị khói xông đen cả mặt. ở giữa còn khiêng mấy cái cáng, hiên nhiên là có người trúng tên bị thương. Lệ Phi Nguyên Lễ nằm trên cáng chỉ vào An Khánh Tự chửa lớn: “Ta bị tên tặc này một mũi tên bắn trúng, hận quá! Không thể báo trung với quốc, lại bị thương trong tay quân Đường.”
Chửi xong, hắn quay đầu lại nháy mắt với Lý Khánh An. vô cùng đắc ý.
Lý Khánh An cười nhạt, vũ trang xông ra đường phường, lừa thiêu Tiến Tấu Viện, tên An Khánh Tự này không chết cũng phải bị lột da rồi.
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 12:04 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 47 : Người Hồ LỘc Sơn.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Bá tánh xung quanh lại náo loạn cả lên, mười mấy tên tùy tùng bào hộ một chiếc xe ngựa phóng nhanh tới, xa xa có người hô to: “Nghiệt chướng! Ngươi muốn ép ta chết phải không?”
Vũ lâm quân thấy xe ngựa này đến. đều nhường qua một bên. đại tướng vũ lâm quân Trần Trung Ngọc cũng không ngăn càn. cất ngựa đi về một bên.
Xe ngựa dừng lại. hai tên tùy tùng từ trong xe ngựa dìu một người đàn ông trung niên thân hình mập khóe xuống đất. hắn tức đến điên người xông đến trước mặt An Khánh Tự. tát hai cái trái phải: “Nghiệt chướng, ngươi quỳ xuống cho ta!”
Không phải nói, người đàn ông mập khóe này chính là tiết độ sứ Phạm Dương An Lộc Sơn. Thời gian này hắn vẫn đang thuật chức (báo cáo nhiệm vụ) trong triều. Hôm nay hắn đang nghị sự trong triều, đột nhiên nghe tin của Nghiêm Trang, lần này An Khánh Tự lại đem binh đi xông kích Tiến Tâu Viện An Tây, An Lộc Sơn sợ toát cả mồ hôi lạnh, vội kéo đến ngăn càn, nhưng hắn vẫn chậm một bước, con trai và kỵ binh thủ hạ đã bị Vũ lâm quân khống chế.
An Lộc Sơn mồ hôi đầm đìa cả mật. bây giờ cái cần kíp trước mắt là phải chuyện lớn hóa nhỏ. Hắn ra lệnh cho con trai quỳ xuống rồi, sau đó lại vội đến trước mật quân An Tây, chắp tay thi lễ lia lịa nói: “Các vị tướng quân, con ta tuổi trẻ lỗ mãng, hôm nay là hành động vô tâm, đem lại phiền phức cho các vị, ta nguyện tận hết tài sản xây lại Tiến Tấu Viện, người bị thương ta cũng sẽ bồi thường cao, xin các vị tướng quân khoan dung nhiều.”
Trong lòng An Lộc Sơn vô cùng hiểu rõ, muốn đem việc này việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, mấu chốt là ở quân An Tây, chỉ cần quân An Tây chịu bao dung, thì bên phía hoàng thượng cũng sẽ cho đường lui, nếu không quân An Tây vừa thắng lớn ở Tiểu Bột Luật, vào kinh đã bị nhục, hoàng thượng cũng sẽ không thề nào giải thích với thiên hạ.
Mọi người quân An Tây đều nhìn về phía Lý Khánh An. Lý Khánh An lại không biểu lộ sắc mật gì, không nói tiếng nào, giống như là chưa nghe thấy gì cả. Mọi người thấy Lý Khánh An không tỏ thái độ, cũng đều khép chật môi miệng lại, ngay cả Lệ Phi Nguyên Lễ ở thời khắc mấu chốt này, cũng không nói nhiều nữa.
An Lộc Sơn thấy quân An Tây đều im lặng không nói gì, biết minh không lấy chút tư thế ra chắc chắn là không được, hắn đột nhiên quay lưng lại đạp đỗ An Khánh Tự. giận dữ quát nói: “Người đâu! Đè đánh cho ta. đánh chết mới thôi.”
An Khánh Tự sợ đến mật xanh như màu đất, vội dập đầu liên tục xin xỏ: “Cha ơi, hài nhi biết lỗi rồi, tha cho hài nhi đi!”
Đã có 4 5 tên gia tướng xông tới, đẩy An Khánh Tự sấp xuống, vác bàng là đánh, họ đều có chừng mực trong bụng, nhất thời đại bàng bay tới tấp. dày đặc như giọt mưa. An Khánh Tự da rách thịt nát, máu ướt cả áo giáp, tiếng thét xé ruột khóc lóc xin tha. Đánh trên người An Khánh Tự. nhưng đau trong tim An Lộc Sơn, đã đánh 80 gậy rồi, nhưng quân An Tây vẫn chưa chịu buông tha. trong lòng hắn bất giác hận lắm, đám cẩu tặc này, không lẽ thật sự để mặc cho con minh bị đánh chết hay sao?
Đã 90 gậy rồi, quân An Tây đồng loạt nhìn về phía Lý Khánh An. chắc là cũng được rồi. không ngờ Lý Khánh An vẫn mặt trầm như nước, không hề có tí gì muốn buông tha. ngay cả Lý Tự Nghiệp cũng âm thầm khâm phục Lý Khánh An có thế chịu đựng hay như vậy, 103 gậy, An Khánh Tự đột nhiên “Oái!” một tiếng lớn, đôi chân bị đánh gãy thật sự, người đã ngất đi.
“An đại soái, đây thực ra chỉ là một sự hiểu lầm. đâu cần phải động gươm đao như vậy?” Lý Khánh An cuối cùng đã mở miệng.
“Hài nhi của ta. con không sao chứ?” An Lộc Sơn trong lòng vô cùng đau xót. chồm lên trên kiểm tra vết thương đại bảng, một tên phụ trách hành hình khẽ nói: “Đại soái, mấy bàng cuối cùng, đôi chân bị gãy xương.”
“A!” An Lộc Sơn kinh ngạc kêu lên một tiếng, một cơn lừa giận bốc lên ngùn ngụt trong tim hắn. minh là tiệt độ sứ Phạm Dương, phiếu kỵ đại tướng quân, đám liệt tướng An Tây này lại không nể mặt mình, đế cho con trai minh đôi chân bị đánh gẫy thật sự. nhìn hắn sắp phải nổi điên, cũng vào lúc này, tham mưu Nghiêm Trang vội tiến lên nói: “Đại soái, phải cho vũ lâm quân kiểm tra thương tích mới được.”
Một câu nói đã nhắc tinh An Lộc Sơn. Hắn vội mời vũ lâm quân kiểm tra vết thương, lại cố đưa một mặt cười thành khẩn nói với quân An Tây: “Mọi người đều là tướng sĩ quân Đường, làm sao có thù hận sâu nặng được, chỉ do năm kia trong trận đấu mã cầu hai quân ta bất hòa. vì thế hài nhi ta giận một chút, xin các vị thông cảm nhiều, ta sẽ đưa mỗi người 300 quan, xem như trà lễ, người bị thương ta sẽ tăng tiền bồi thường lên.”
“An đại soái, không biết ngài chuẩn bị bồi thường cho người bị thương bao nhiêu?” Lệ Phi Nguyên Lễ trước đó an phận thủ thường cuối cùng cũng không kiềm chế được nhiều chuyện nói.
“Cái này... ta sẽ bồi thường mỗi người 1.000 quan.”
Lệ Phi Nguyên Lễ bạnh mồm rộng ra cười, vốn dĩ cho hắn đóng vai người bị thương. hắn vô cùng không bằng lòng, phải bị chọc một mũi tên oan uông. Nhưng ai bào hắn gây ra vạ. hắn đành chịu vậy. Không ngờ mũi tên này lại đáng giá 1.000 quan, làm sao mà không khiến hắn vui đến tim nở cả hoa, chỉ hận trên người mình không bị chọc thêm mấy mũi tên nữa. đóng vai trọng thương, há chẳng phải kiếm được nhiều hơn sao?
Nụ cười mừng rỡ của Lệ Phi Nguyên Lễ đột nhiên làm cho An Lộc Sơn cành giác, đây làm gì là bộ dạng đau khổ bị thương, không lẽ bọn chúng
Lúc này, phía xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập.
“Thánh chỉ tới!”
Mấy viên hoạn quan cưỡi ngựa phóng tới, xông tới gần đây dõng dạc nói: “Truyền khâu dụ của bệ hạ, truyền tướng sĩ quân An Tây vào Hàm Nguyên Điện cấn kiến.”
Lý Long Cơ vừa mới nhận được bẩm báo của Kinh Triệu Doãn Tiêu Cảnh, con trai của An Lộc Sơn An Khánh Tự kéo quân xung kích Tiến Tấu Viện An Tây. không rõ nguyên nhân. Mặc dù người bên dưới không rõ nguồn gốc mâu thuẫn ở đâu. nhưng Lý Long Cơ lại rất rõ. Trên trận đấu mã cầu đầu năm 4 Thiên Bảo, hai cánh quân Phạm Dương và An Tây từng phát sinh ẩu đả nghiêm trọng trên đấu trường. Từ đó hai quân bất hòa. lần này lại vào dịp trận đấu mã cầu, rất có khả năng hai quân bắt đầu tính sổ nợ cũ.
Nếu việc này phát sinh ở nửa năm trước, có lẽ Lý Long Cơ không để tâm nhiều, cử người đi hai bên an ủi cho xong chuyện. Nhưng lần này thì khác, quân An Tây vừa
giành được thắng lợi huy hoàng từ Tiểu Bột Luật, trong triều vui mừng, vẫn chưa kịp phong thưởng đã nảy sinh việc Tiến Tấu Viện An Tây bị xung kích. Tiến Tấu Việc lại còn bị đốt nữa. Việc này nếu không xử lý nghiêm minh, truyền ra ngoài sẽ tấm lòng của người thiên hạ nguội lạnh, đặc biệt là quân An Tây, chưa biết chừng sẽ bị binh biến. Lần trước Biên Lịnh Thành còn nói Cao Tiên Chi bị giáng chức, suýt chút là đã dẫn đến binh biến.
Lý Long Cơ không dám sơ ý, trước tiên là phải an ủi quân An Tây, sau đó mới truy cử trách nhiệm.
Lúc này, một viên thái giám ở trước cửa nói: “Bệ hạ. tướng quốc đã tới.”
“Truyền hắn vào đây.”
Lý Lâm Phủ vội vàng đi vào, gập người thi lễ nói: “Thần tham kiến bệ hạ!”
Lý Long Cơ liếc hắn một cái hỏi: “Phía bên An Lộc Sơn có động tĩnh gì?”
“Thần nghe nói An Lộc Sơn đánh gãy đôi chân con trai mình ngay tại chỗ, đồng thời đã nhận được sự thông cảm của quân An Tây.”
“Chà! Hắn cũng nhanh tay thật!”
Lý Long Cơ cười nói với Lý Lâm Phủ: “Tướng quốc, việc này trẫm coi như giao cho khanh xử lý.”
“Thần tuân chỉ!”
Lý Long Cơ lại lấy một cuốn sớ trên ngự án. đưa cho hắn cười nói: “Đây là phong thưởng trong chiến dịch Tiểu Bột Luật, trẫm lấy phương án của binh bộ thay đồi một chút, tướng quân xem qua!”
Phong thưởng của quân An Tây chia làm 2 bộ phận, một là phong thưởng đối với chủ soái Cao Tiên Chi. đây là quyền lực của Lý Long Cơ, tướng quốc không thế can thiệp. Nhưng phong thưởng cho tướng sĩ phía dưới lại là do binh bộ soạn bản thảo, tướng quốc thẩm hạch sau đó mới báo lên Lý Long Cơ, Lý Long Cơ làm một chút thay đồi.
Lý Lâm Phủ mở ra xem. chỗ sửa có 2 chỗ: 1 chỗ là thường thêm 5 vạn khúc lụa. 1 chỗ khác lại là sự phong quan của Lý Khánh An đã thay đối, Lý Lâm Phủ sững người lại. đưa mắt liếc nhanh Cao Lực Sĩ bên cạnh. Cao Lực Sĩ không biểu lộ gì. giống như việc này chẳng có liên quan gì với ông.
Lý Lâm Phủ không dám phản đối. gập người đáp: “Thần theo ý của bệ hạ hạ chi.”
“Đi đi! Trẫm sáng mai phải ở Hàm Nguyên Điện tuyên đọc ý chi. đừng làm lỡ việc.”
“Thần hiểu rõ!” Lý Lâm Phủ từ từ lui xuống.
Lý Lâm Phủ đi rồi. Lý Long Cơ nắn nhẹ huyện thái dương, cảm thấy thể lực cạn kiệt, bèn chỉ vào một xấp sớ tấu trên bàn nói: “Trẫm hơi mệt rồi. về cung nghỉ ngơi trước, mấy sớ tấu này ngươi hãy thay trẫm phê duyệt.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Cao Lực Sĩ nhanh bước đến trước cửa. cao giọng tuyên nói: “Tiễn bệ hạ hồi cung!”
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 12:06 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 48: Đêm Trước Phong Thưởng ( Thượng ).
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Vào cung diện kiến thánh thượng không phải là nói gặp là gặp, ở giữa còn phải chú trọng nhiều thứ. Một trong những điểm quan trọng là học tập lễ nghi. do quan viên lễ bộ giảng dạy, nên nói gì. nên hành lễ gì, đều được trình bày rõ ràng, nếu là dân thường hoặc binh sĩ không chức tước, còn phải ban thưởng 1 bộ áo trắng, mặc bộ áo trắng vào sau đó mới được cẩn kiến, cuối cùng phải tắm gội xông hương, đêm hôm đó phải ở lại trong cung, để phòng ngày thứ hai đi trễ hoặc vắng mặt.
Đêm nay, mỗi người họ đều không ngủ được, tổng cộng 24 người, 24 tướng sĩ quân công hiển hách trong chiến dịch Tiểu Bột Luật, có Lý Tự Nghiệp thống Lĩnh Mạch Đao quân chiếm lấy Liên Vân Bào, Lệ Phi Nguyên Lễ và Hạ Lâu Dư Nhuận dẫn 100 người chặn đường rút quân Thổ Phồn Liên Vân Bào.
Lý Khánh An là hiệu úy quân Xích Hầu. tiêu diệt quân Thổ Phồn Ca Lam Thành, phát hiện bí mật qua sông, anh dũng chiếm giữ A Nô Việt Thành, chém đứt cầu mây, công trạng của hắn có thể nói là số một. nhưng do tự ý bắn chết công chúa Thổ Phồn, làm trái mệnh lệnh bắt sống công chúa Thổ Phồn của Cao Tiên Chi, lấy công chuộc tội, trên sổ công lao xếp hạng 2, phó úy của hắn Lệ Phi Thú Du cũng do theo hắn tác chiến, trên sổ công lao xếp hạng 5.
Thậm chí cả 2 thù hạ Hạ Nghiêm Minh và Hàn Tiến Bình cũng được lên sổ công lao, cùng được tiến kinh nhận thường.
“Các ngươi không ngủ được à?” Trên giường, Lý Khánh An cười hỏi.
“Nghĩ đến mai là phải gặp hoàng thượng thụ phong rồi, thuộc hạ làm sao cũng không ngủ được.”
Hạ Nghiêm Minh phấn khởi hỏi: “Tướng quân, người nói thuộc hạ có thể phong chức quan gì?”
“Thế ngươi muốn phong chức quan gì?”
“Nếu thăng một chức thì thuộc hạ sẽ là lữ soái rồi, nhưng nếu may mắn hơn. không chừng thuộc hạ có thể làm phó úy, chính thức đi vào hàng ngũ tướng quân. Đây là việc ao ước bấy lâu của phụ thân thuộc hạ. người suốt đời chỉ làm một hỏa trường, nói không chừng con trai người sau này có thể làm tướng quân đô úy. ha ha! Tổ phần Hạ gia bốc khói xanh rồi.”
Hạ Nghiêm Minh lúc phấn khởi nói rất nhiều, hắn lại đá Hàn Tiến Bình một cái, nói: “Lão Hàn. hi vọng lớn nhất của ngươi là gì?”
Hàn Tiến Bình than thở nói: “Nguyện vọng lớn nhất của ta là có thể xá miễn tội lưu vong của ta. cho ta trở về quê hương đoàn tụ với vợ con.”
“Lão Hàn. ngươi cứ yên tâm đi! Nếu Cao soái đã liệt tên ngươi vào danh sách công thần, thì ngươi chắc chắn sẽ được xá miễn, nếu không làm sao phong thưởng ngươi?”
Lý Khánh An cười an ủi hắn.
“Thuộc hạ hi vọng chứ! Cũng không biết con trai còn nhớ thuộc hạ không nữa.”
Hàn Tiến Bình ngây người nhìn vào vầng trăng trước cửa sổ, tường tưởng hình dáng của con trai minh. Hạ Nghiêm Minh lại hỏi Lý Khánh An: “Tướng quân, thế còn người, kỳ vọng lớn nhất của người là gì?”
“Ta cũng không biết nữa.”
Lý Khánh An gối đầu lên hai tay, âm thầm cười khổ sờ nói: “Kỳ vọng lớn nhất của hắn là tìm được đường vượt thời gian không gian, trở về với thế giới đó của hắn. nhưng thật sự để hắn trở về, hắn lại không nỡ xa Đại Đường rộng lớn bao la.”
“Tướng quân, thuộc hạ cảm thấy người nên tìm một nương từ rồi, người năm nay đã 25 tuổi rồi, đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.”
Hạ Nghiêm Minh đột nhiên nhớ lại một việc, liền cười tinh quái nói: “Tướng quân, ngươi không phải là vẫn còn vương vấn cô nàng Thạch Quốc đó chứ? Tên là gì nhỉ. Thạch Câu Lan. đúng không?”
Lý Khánh An xuất thần nhìn vào ánh trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ, Câu Lan. thiếu nữ dị quốc đã từng đem lại mùi vị đàn ông lần đầu tiên cho hắn. nàng bây giờ đang ở đâu? Nàng còn nhớ mình không?
Bất giác, hắn lại nhớ đến thiếu nữ giống như nguyệt cung tiên tử đêm qua, tiếng đàn ngân nga thanh thoát ấy, làm cho hắn lâu rồi vẫn không thể nào quên.
Đêm nay như sắp đặt rất nhiều người cũng không ngủ được. An Lộc Sơn thăm hỏi thương tích của con trai xong, tâm trạng nặng trĩu trở về thư phòng. Hắn đã nhận được tin. việc này sẽ giao cho tướng quốc toàn quyền xử lý, đó khiến cho hắn thêm mấy phần lo nghĩ. Nếu để hoàng thượng xử lý, dập đầu nhận tội, tin rằng ngoài hoàng thượng có thể tha bổng cho mình, nhưng nếu là Lý Lâm Phủ thì hắn không có tí chắc chắn nào. Từ trưa đến giờ, đã qua 4 canh giờ, nhưng việc này Lý Lâm Phủ lại không có bất kỳ động tĩnh gì. giống như chưa từng xảy ra vậy. Nhưng càng như vậy, trong lòng An Lộc Sơn càng lơ lửng. Hắn âm thầm cầu nguyện trời cao, xin vạn nghìn lần đừng để Lý Lâm Phủ lấy đó làm bừa!
“Đại tướng quân, ngài phát hiện việc hôm nay có gì quái dị không?”
Nghi vấn của tham mưu Nghiêm Trang cắt ngang sự lo âu của An Lộc Sơn, An Lộc Sơn đột nhiên nhớ đến nụ cười đắc ý kia của Lệ Phi Nguyên Lễ, đúng là có tí lạ.
“Ngươi phát hiện ra điều gì quái dị?”
“Thuộc hạ cảm thấy việc hôm nay hoàn toàn là một cái bẫy của quân An Tây, cố ý bỏ mồi câu tiểu tướng quân.”
“Làm sao thấy được điều này?”
“Có 3 nghi vấn!” Nghiêm Trang giơ một ngón tay: “Thứ nhất, sau khi xung đột ở tửu lâu. họ lập tức trở về Tiếu Tấu Viện, hơn nữa có nhục mạ bao nhiêu cũng không đi ra, điều này không Phủ hợp với phong cách của họ, đại soái vẫn còn nhớ lần xung đột ở trận mã cầu năm kia chứ?”
An Lộc Sơn gật đầu. hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Năm kia tính tình của quân An Tây mãnh liệt như lửa ấy, ngang nhiên đánh nhau với quân Phạm Dương ở bãi mã cầu Đông Nội Viên, nhưng lần này chúng lại kìm chế. rất kỳ lạ. chỉ có thể nói chúng rất thông minh, đem toàn bộ trách nhiệm đây hết cho An Khánh Tự.
“Thế còn thứ hai?”
”Thứ hai là mũi tên kỳ dị. vốn dĩ thuộc hạ đã sắp khuyên nhú thành công, nhưng đúng vào lúc mấu chốt nhất, trong Tiến Tấu Viện bắn ra một mũi tên, bắn xuyên qua đầu chiến mã của tiêu tướng quân, đây tuyệt đối không phải là sự ngẫu nhiên, là đối phương phát hiện chúng ta có ý đồ rút quân, nên mới khiêu khích tiểu tướng quân động thủ.”
Điều này An Lộc Sơn cũng chú ý tới, có thể một mũi tên bắn xuyên đầu ngựa. đây là một sức mạnh như thế nào, trong quân An Tây lại có nhân vật như vậy, gần như có thể so sánh với Sử Tư Minh, chính là mũi tên này làm cho An Khánh Tự hoàn toàn mất hết lý trí, hạ lệnh phóng tên. đối phương quả thật rình đúng thời cơ.
“Ngươi nói không sai, điều thứ hai cũng rất quan trọng, thế còn điều thứ ba của ngươi thì sao?”
“Bẩm đại tướng quân, tuy là có tên lửa bắn vào Tiến Tấu Viện, làm bén lửa lớn, nhưng thế lửa cũng cháy nhanh quá chăng, có nhiều nơi cháy cùng một lúc, đó quả thật quá sát sao rồi, hơn nữa không có một người nào bị chết cháy, đại tướng quân, thuộc hạ cứ cảm thấy ngọn lửa này thật ra là do họ tự phóng hỏa. mục đích là đây tiếu tướng quân đến chỗ chết.”
An Lộc Sơn từ từ gật đầu, Nghiêm Trang phân tích thật rõ ràng rành mạch, có căn cứ hẳn hoi. nếu như Quả thật như vậy, trong đám quân An Tây này quà có cao nhân rồi! Đó là ai?
“Đại tướng quân, không biết ngài có để ý không, khi đại tướng quân hai lần muốn giảng hòa với quân An Tây, ánh mắt của tất cả họ đều nhìn vào người trẻ tuổi trên trán có vết dao, sau này cũng là người này tiếp nhận sự nhượng bộ của đại tướng quân.”
An Lộc Sơn chăm chú suy nghĩ, bèn nói: “Ta nghĩ ra rồi. người trẻ tuổi này tên Lý Khánh An. hiệu úy Xích Hầu Doanh quân An Tây, xếp hạng 2 trên sổ công lao chiến dịch Tiểu Bột Luật.”
“Đại soái cứ để ý đến người này, người này nếu đã có thể ngửa tay thành mây, lại có thể úp tay thành mưa, sau này sẽ không tầm thường.”
An Lộc Sơn cắn răng nói: “Ta hiểu rồi, ta tuyệt đối không tha cho hắn. tuy nhiên người này vẫn chưa cần phải lo tới, bây giờ việc quan trọng nhất là ta phải khiêng Đại Lang đi Phủ tướng quốc thinh tội, cái đáng sợ nhất là sự án binh bất động của Lý Lâm Phủ’’
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 12:06 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 49: Đêm Trước Phong Thưởng ( Hạ ).
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
“Ty chức An Lộc Sơn. đặc biệt khiêng nghiệt tử nhận tội với tướng quốc!”
An Lộc Sơn đứng trong đất tuyết, hướng về phía cửa lớn Phủ đệ Lý Lâm Phủ gập người thật sâu thi lễ, bên cạnh đó trong băng tuyết, cái nạng gánh Lý Khánh Tự đặt ở một bên. mấy viên thị vệ bảo hộ ở tả hữu hai bên.
Một người canh cửa dường như đã được căn dặn từ trước, không đi thông báo đã chạy xuống nói: “An đại tướng quân, tướng quốc nhà ta chưa hồi phủ, ngài bữa khác quay lại đi!”
An Lộc Sơn sững người, hắn đương nhiên biết Lý Lâm Phủ đã trở về, người giữ cửa không đi thông báo đã chạy đến cự tuyệt, có thể thấy Lý Lâm Phủ là biết minh hôm nay sẽ đến nên trước đó đã sắp xếp ổn thỏa.
An Lộc Sơn trong lòng chợt hoảng loạn, không lẽ Lý Lâm Phủ thật sự muốn mượn cơ hội này để trừ khử minh? Hắn không dám đi. chỉ đành nói với người giữ cửa: “Nếu tướng quốc vẫn chưa về. ta đành đợi thêm chốc lát.”
Nói xong, hắn lẳng lặng lấy một nén vàng nhét cho người giữ cửa: “Tướng quốc nếu trở về, vô cùng hi vọng thông báo một tiếng.”
“Không! ! Tôi không thể nhận.”
Tay người giữ cửa giống như bị lửa làm bòng vậy, bỏ nén bạc lại liền chạy về trong cửa. An Lộc Sơn sững người nhìn vào nén vàng trong đất tuyết, thầm thở dài: “Ngay cả người giữ cửa cũng bắt nạt ta ư?”
Thời gian từ từ trôi qua 1 canh giờ, trong tướng quốc Phủ vẫn không hề có tin tức gì. An Lộc Sơn thân hình mập mạp trên trán đã mồ hôi đầm đìa. hai bắp chân run rẩy, nhìn thấy sắp không đứng nối nữa. lúc này một viên thị vệ tiến lên hồi hộp nói: “Trời băng đất tuyết, tiểu tướng quân e là sắp không chịu nổi nữa.”
An Lộc Sơn nhìn con trai một cái. cắn răng nói: “Đều là thằng nghiệt chướng này gây vạ. chết đi càng tốt.”
Vào lúc này, cửa hông Phủ tướng quốc mở ra. thư đồng của Lý Lâm Phủ đi ra. trong lòng An Lộc sơn hồi hộp cực kỳ, vội nói: “A ca. có tin gì của tướng quốc không?”
“An đại tướng quân, tướng quốc nói rồi. sau này phải quản thúc con cái thuộc hạ nghiêm ngặt. phải đặt tâm tư minh lên việc biên phòng nước nhà. việc này chỉ cần quân An Tây không truy cứu. ngài có thể rộng lượng một lần. ngày mai đại tướng quân viết một phần thư cam kết. là có thể đến huyện nha hủy án rồi.”
An Lộc Sơn mừng rỡ, gập người liên tục nói: “Vâng! Vâng! Vâng! Ta nhất định nghiêm khắc quản thúc mọi người, tuyệt đối không gây rắc rốc cho tướng quốc nữa.”
Nhận được tin tức của Lý Lâm Phủ, An Lộc Sơn đã nhẹ nhòm cả người, hắn vẫy tay, đem theo con trai vội vã đi về.
Trong Đại Minh Cung đâu đâu cũng là rương lồng gói đồ, nhìn vô cùng bừa bộn. Qua một khoảng thời gian nữa. thánh thượng và quý phi sẽ phải di dời đến ở trong Hưng Khánh Cung, ai cũng bận rộn.
Lý Ngọc Hoàn chính thức phong làm quý phi từ năm kia. Lý Long Cơ không có
hoàng hậu. nàng chính là người đứng đầu lục cung. Từ tháng giêng năm 29 Khai Nguyên, sau khi nàng vào cung xuất gia làm nữ đạo sĩ. đã vào ở Đại Minh Cung 7 năm ròng rã. nàng bắt đầu càng lúc càng không thích Đại Minh Cung nữa, đặc biệt là tòa cung điện này cứ làm cho nàng nhớ lại năm tháng xa xưa.
Nàng từ từ bước đến một cái rương to, chợt khẽ nhíu đôi mày thanh tú. chỉ vào lục ngọc khánh trong rương nói với hai cung nữ: “Cái khánh này đừng vội cất đi. mấy ngày này ta còn phải dùng.”
“Vâng!” Cung nữa lại lấy lục ngọc khánh trong rương để ra ngoài.
“Tử muội, tại sao muội lại không muốn ở Đại Minh Cung nữa?”
Sau lưng vọng lại một tiếng cười ngân vang, một thiếu nữ mặc chiếc váy lục la đi lại. nàng dung nhan tú lệ. mày ngài khẽ điểm. trên mặt không đế tí phấn son nào, đây chính là người chị thứ ba của Dương Ngọc Hoàn Dương Hoa Hoa. nàng trưa hôm qua mới vừa đến Trường An.
Dương Ngọc Hoàng thích người chị thứ ba này của mình nhất, nàng thân mật kéo tay Dương Hoa Hoa cười nói: “Tam tỷ mau ngồi xuống.”
Hai người ngồi xuống dưới giường, Dương Ngọc Hoàn khẽ thở dài nói: “Đại Minh Cung quá lớn quá trống trải, một hoa viên cũng phải đi nửa canh giờ, sống ở đây, trong lòng cũng trống rỗng, muội không thích, muội thích sự tinh tế trang nhã của Hưng Khanh Cung.”
“Ta lại rất thích Đại Minh Cung, ta thích khí thế hùng vĩ. phú lệ đường hoàng của nơi đây.”
Dương Hoa Hoa đứng dậy xoay một vòng. chỉ vào 36 hạt dạ minh châu tòa sáng lấp lánh trên mái vòm. cười vui nói: “Chỉ vì 36 hạt dạ minh châu này thôi, là ta cũng muốn ở đây dài dài. tử muội, dù sao để trống cũng tiếc, muội nói với thánh thượng giữ lại cho ta một tiêu cung điện ở Đại Minh Cung, có được không?”
“Tam tỷ tại sao không trực tiếp đến tìm trẫm?”
Không biết lúc nào, Lý Long Cơ cười ha hả xuất hiện sau lưng các nàng. Dương Ngọc Hoàng vội đứng dậy thi lề: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”
“Trẫm đã nói nhiều lần rồi. sau này đừng gọi bệ hạ. trong cung gọi Tam Lang, trẫm cảm thấy thân thiết một chút.”
“Vâng! Thần thiếp xin ghi nhớ.”
Lý Long Cơ lại quay lại cười nói với Dương Hoa Hoa: “Trẫm nhớ mấy ngày sau là sinh nhật của tam tỷ, có cần trẫm tổ chức cho tam tỷ một lần không?”
“Đa tạ mỹ ý của hoàng thượng.”
Dương Hoa Hoa trong lòng mừng thầm, có thánh thượng ra tay, lễ mừng thọ này sẽ trở nên giá trị, nhưng sắc mặc nàng không biểu lộ ra ngoài. lùi một bước ngại ngùng thấp giọng nói: “Ban nãy thần thiếp nói càn. xin thánh thượng chớ trách!”
Lý Long Cơ không để ý vẫy tay nói: “Đại Minh Cung vốn dĩ là cung điện của trẫm. thực ra cho nàng một tòa cũng không sao, chỉ là không hợp lễ nghi, hơn nữa đại thần trong triều cũng khó ửng phó, vậy đi! Trẫm tặng tam tỷ một tòa nhà lớn. là nơi ở xưa của Thái Bình công chúa, chẳng kém gì so với hoàng cung, xem như lễ mừng thọ của trẫm cho tam tỷ.”
Dương Hoa Hoa mừng đến mày nở mắt cười, lẳng lặng đưa một làn thu ba cho Lý Khánh An. cười điệu đã nói: “Đa tạ hoàng thượng muội phu ban thưởng.”
Dương Ngọc Hoàng thấy tam tỷ cử chỉ lả lơi. trong lòng có chút không vui. bèn chuyển đề tài cười nói: “Tam Lang, mấy ngày nay người hình như rất vui. đó là do đâu?”
“Trẫm rất vui. hai hôm trước nhận được chiến báo An Tây, quân An Tây của trẫm đã giành được Tiểu Bột Luật, từ khi trẫm đăng cơ, Tiểu Bột Luật đã bị thất thủ. không ngờ 35 năm sau cuối cùng đã giành trở về. trẫm làm sao mà không vui được?”
Lý Long Cơ vô cùng phấn khích: “Tướng sĩ quân An Tây có công đã tiến kinh, ngày mai ở Hàm Nguyên Điện trẫm phải gia thường họ thật tốt.”
“Thánh thượng. đám quan binh quân An Tây kia. trưa hôm qua lúc thiếp tiến kinh ở ngoài cửa thành cũng đã gặp mặt. quả thật rất thú vị!” Dương Hoa Hoa ở bên cạnh xen vào cười nói.
‘Thú vị?” Lý Long Cơ có chút kỳ lạ. bèn cười hỏi: “Họ đã làm việc gì lại khiến tam tỷ cảm thấy thú vị?”
“Có một người Hồ râu xồm cứ muốn lấy lòng thiếp, còn có một người gọi là Lý Thất Lang. không có tý gì thương hoa tiếc NGỌC, lại bắn một mũi tên giết chết vị công chúa Thổ Phồn nghe nói là xinh đẹp vô cùng.”
“A!” Dương Ngọc Hoàn kêu lên một tiếng thất thanh, nhẹ bịt miệng lại: “Một mũi tên bắn chết công chúa, đó quá đáng sợ rồi.”
Lý Long Cơ lại khẽ nhíu mày, hắn nhớ trên sớ tấu nói là. công chúa Thổ Phồn là từ trên cầu mây rơi xuống khe suối sâu mà chết, không hề nói là bị bắn chết, rốt cuộc là như thế nào?
Hắn lập tức quay đầu nói với một viên hoạn quan: “Tức tốc đi ngự thư phòng của trẫm. đem chiến báo của Cao Tiên Chi đến đây.”
Hoạn quan phóng đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau. hắn lấy về một cuốn quân báo, Lý Long Cơ đón lấy, trực tiếp lật trang thử tư, chỉ thấy phía trên viết: “Công chúa Thổ Phồn lao đến cầu mây, quân Đường đuổi tới. viện binh Thổ Phồn cũng đến. khe suối gió mạnh, công chúa Thổ Phồn lao xuống khe suối tử vong, quân Đường sau đó chặt đứt cầu mây...”
Dương Hoa Hoa và Dương Ngọc Hoàn cũng áp lại gần xem. Dương Hoa Hoa đột nhiên nói: “Tử muội, muội đã thấy gì chưa, đoạn này có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?” Dương Ngọc Hoàn không hiền hỏi nói.
“Người viết báo cáo này rất xảo quyệt, hắn sợ viết lời giả dối có tội khi quân, nhưng lại không muốn nói thật, nên diễn đạt qua loa. nói cái gì khe suối gió mạnh, làm cho người ta cảm thấy công chúa Thổ Phồn là bị gió núi thổi rơi xuống, nhưng thực tế gió khe suối chẳng có tí liên quan gì đến cái chết rơi của công chúa Thổ Phồn, hắn hoàn toàn không viết tại sao công chúa Thổ Phồn lại rơi xuống vực? Không cần nói nữa. chắc chắn là bị tên Lý Thất Lang đó một tên bắn chết.”
“Rất có khả năng này, tướng lĩnh lập công cầu đứt chính là tên Lý Khánh An.” Lý Long Cơ tự lẩm bẩm một mình.
“Không phải là rất có khả năng, chắc chắc là vậy, bởi vì tên râu xồm nói vuột miệng, các vị quân quan khác đều rất tức giận.”
Lý Long Cơ trầm ngâm một lát. mỉm cười nói: “Trẫm cũng rất muốn xem tên Lý Thất Lang không có tí gì thương hoa tiếc ngọc này, hắn trông như thế nào?”
“Trên trán hắn…” Dương Hoa Hoa ngập ngừng, nàng cười yêu kiều nói: “Tên Lý Thất Lang này quả thật xuất chúng, chi bằng thánh thượng ngày mai hãy tự mình xem xem.”
0O0
0O0
oOo
CHƯƠNG 50: ĐẠI ĐIỆN PHONG THƯỞNG (THƯỢNG)
0O0
Sáng tinh mơ hôm sau. trời vẫn còn chưa sáng, tiếng trống to lớn đột nhiên gõ vang, làm cho Trường An đang trong giấc ngủ sâu phải thức tinh, thời gian tảo triều đã tới.
Từ khi Lý Long Cơ ở năm 4 Thiên Bảo sắc phong Dương Ngọc Hoàn làm quý phi. thời gian tảo triều của hắn càng lúc càng ít đi, từ 3 ngày 1 lần tảo triều, từ từ trở thành hiện tại mỗi tháng vào ngày 5 tảo triều, hôm nay là ngày mùng 5 tháng 12, là lần tảo triều đầu tiên của tháng 12.
Trời vẫn còn tối đen như mực, nhưng trên đường lớn đã có thể thấy xe ngựa ở khắp nơi, trên càng phải xe ngựa. trên lồng đèn màu đỏ quýt có viết quan hàm và tên của chủ nhân, ví dụ ngự sử trung thừa Dương, chính là xe ngựa của ngự sử trung thừa Dương Chiêu, hoặc là hộ bộ thị lang Dương, đây lại là xe ngựa của hộ bộ thị lang Dương Thận Căng.
Xe ngựa nối đuôi nhau, xen vào những quan viên cười ngựa, rầm rộ khí phách tiến về phía Đan Phụng Môn.
Lúc này chưa tới giờ mão, quảng trường Đan Phụng Môn tụ tập đầy quan viên, họ đang tụm ba tụm bảy thì thầm to nhỏ với nhau.
An Lộc Sơn tối qua đứng một canh giờ trong đất tuyết, sau khi trở về liền bị tý phong hàn. nếu là bình thường, hắn có lẽ sẽ xin nghỉ phép, nhưng hôm nay là ngày thụ phong của quân An Tây, hắn nếu xin phép, thì có chút không phải.
An Lộc Sơn đầu óc quay cuồng ngồi trên bậc thang, hắn không muốn ngó ngàng tới ai cả. lúc này ngự sử trung thừa Dương Chiêu từ xa chạy đến. gập người thi lễ cười nói: “An đại tướng quân, tại sao lại ngồi ở nơi đây?”
Dương Chiêu chính là Dương Quốc Trung sau này, hắn là tộc huynh của Dương quý phi, thân hình cao lớn. tướng mạo bất phàm, năm ngoái vừa tiến kinh, trong vòng một năm ngắn ngùi, hắn từ một chức quan Ba Thục (một bộ tộc địa phương nhò) làm đến ngự sử trung thừa, đồng thời kiêm nhiệm 10 mấy chức vị khác nhau, thăng chức nhanh, đã lách được vào đội ngũ tầng lớp quan chức cao cấp Đại Đường.
An Lộc Sơn vất vả đứng dậy cười: “Để cho Dương trung thừa chê cười rồi, hôm qua bị chút phong hàn. thân thể suy nhược, liền ngồi xuống nghỉ ngơi.”
“À! Thì ra là vậy.” Dương Chiêu tiến lên một bước, lại thấp giọng nói: “Không biết việc hôm qua của tiêu tướng quân xử lý thế nào rồi. có cần ta giúp đỡ không?”
“Đa tạ mỹ ý của Dương thừa trung, việc này đã bình ổn rồi. hết cách rồi, hôm nay là ngày gia thường quân An Tây, ta bị ốm mà vẫn phải đến.”
“Hử! Thắng được 1 nước nhỏ biên cương đã khuấy động binh mã như vậy, đại tướng quân phía bắc chống đỡ Khiết Đan. lập được vô số công tích, cũng chẳng thấy trọng thường gì ở Hàm Nguyên Điện, đây có hơi đối xử thiên lệch quá không?”
An Lộc Sơn thấy Dương Chiêu lại không biết tầm quan trọng của việc giành được Tiểu Bột Luật, bất giác khinh bỉ thầm trong bụng. tuy nhiên giọng điệu của Dương Chiêu rõ ràng là có ý lấy lòng hắn. trong lòng hắn bất giác rung động. tên Dương Chiêu này là tộc huynh của quý phi chứ không vừa. nếu có thể lôi kéo hắn. há chẳng phải đã dính vào thế lực của quý phi rồi sao, tại sao mình lại không sớm nghĩ ra?
Cho đến hôm nay, An Lộc Sơn mới chợt phát hiện tầm quan trọng của Dương Chiêu, trong lòng vừa bực bội vừa mừng rỡ, vội cười nói: “Dương thừa trung, khi nào đến Phủ ta uống ly rượu lạt. ta cho trung thừa xem mỹ nữ tuyệt sắc của U Châu.
Dương Chiêu mừng rỡ, hắn từ lâu đã muốn móc nối quan hệ với An Lộc Sơn. hơn nữa còn có mỹ nữ tuyệt sắc chờ đợi, hắn vội nói: “Hôm kia vừa đúng có thời gian, ta hôm kia qua. thế nào?”
“Thế thì ta hẹn vậy nhé!”
Hai người Cùng ngước đầu cười, lúc này, Hàm Nguyên Điện vọng lại tiếng chuông trầm đặc, một viên giám quan trong điện đi ra cao giọng tuyên đọc: “Giờ mão một khắc đã tới. thăng triều!”
Trên quảng trường Đan Phụng hàng vạn quan viên lập tức dàn thành 2 đội. triều hội của Đại Đường chia làm tiểu triều, trung triều và đại triều. Tiểu triều chù yếu là triều hội lâm thời có việc mới triệu tập, đây là do quan viên trên tam phẩm tham gia. thường thì cử hành ở Tử Thần Điện hoặc Diên Anh Điện, thảo luận quân quốc đại sự.
Còn trung triều thường là chỉ triều hội mỗi sáng, quan chức trên ngũ phẩm cũng đều phải tham gia. Đây là triều hội thường xuyên nhất của Đại Đường, giống như triều hội mỗi ngày 5 như hôm nay, cũng thuộc trung triều. Đa số cử hành ở Tuyên Chiến Điện, nhưng hôm nay cử hành ở Hàm Nguyên Điện, cắp quan lại giáng xuống đến thất phẩm trở lên. không hạn chế chức quan, đây có tý giống đại triều rồi.
Đại triều là mùng 1 tháng 5 mỗi năm và khi tập thể sử thần ngoại quốc cần kiến cử hành ở Hàm Nguyên Điện, kinh quan cừu phẩm trở lên. ngoại quan do triều tập tại kinh, nhất loạt tham liệt vào đó, cảnh tượng vô cùng long trọng.
“Bá quan tiến điện!”
Hơn 2.000 quan viên chia làm 2 hàng, bên trái do môn hạ thị trung tả tướng Trần Hi Liệt dẫn đầu. bên phải do lịnh hữu tướng Lý Lâm Phủ dẫn đầu, xếp hàng theo thử tự phẩm cấp, đi lên long vĩ đạo cao cao, nối đuôi nhau đi về phía Hàm Nguyên đại điện khí thế bàng bạc.
Hàm Nguyên Điện vô cùng rộng lớn. nam bắc dài 400 mấy bước, đông tây rộng 500 mấy bước, có thế dung nạp vạn người. nó đứng sững sững trên bờ nam Long Thù Nguyên, nhìn về phía xa. có thể thấy rõ Chung Nam Sơn. phố xá Trường An thu vào tầm mắt.
Tiến vào đại điện ánh sáng đầy đủ. nhưng càng đi vào trong, lại càng trở nên U tối, hoàng thượng ngồi ở trên giường rồng cao cao, hắn có thể thấy rõ quần thần, nhưng quần thần lại không thấy rõ hắn. điều này thể hiện sự thần bí và uy nghiêm của hoàng đế Đại Đường.
Quần thần tiến vào điện, quan viên từ tam phẩm trở lên đều có chỗ ngồi, có thể ngồi nghe triều chính, còn quan viên trên tử phẩm đều đứng ở phía sau. đều xếp hàng theo thử tự tam tinh lục bộ cửu khanh ngữ tự và tản quan.
Trong đại điện xì xầm to nhỏ, nghị luận nội dung tảo triều hôm nay, tảo triều hôm nay chỉ có một nghị đề. gia thường quân An Tây trong trận chiến Tiểu Bột Luật.
Lý Lâm Phủ nhắm mắt dường thần, nhưng đuôi mắt chốc chốc lại nhìn về phía chàng trai trên nấc thang ngọc. Hắn đội mũ tam lương quan, mình mặc giáng sa bào, eo thắt đai lớn. ánh mắt trầm tình, miệng mang nụ cười điềm đạm. Chàng trai này chính là hoàng thái tử Đại Đường Lý Hanh, từ năm 25 Khai Nguyên tiền thái tử Lý Anh bị phế mà được sách lập trở đi. đến nay đã 10 năm. rất mực khúm núm sợ sệt sống dưới vương quyền chí cao vô thượng của cha hắn. thiên từ Đại Đường Lý Long Cơ.
Lý Lâm Phủ vì muốn ủng hộ Thọ vương Lý Mạo làm thái tử. đã từng không tiếc cực lực phản đối Lý Hanh làm thái tử. Vì vậy, sau khi Lý Hanh được sắc lập, đã trở thành cây đỉnh trong mắt. cái xương trong thịt của Lý Lâm Phủ. Dưới sự cho phép ngầm của Lý Long Cơ, hắn lần này đến lần khác đả kích thái tử. Đầu năm 5 Thiên Bảo, nổ ra vụ án Vi Kiên. Vi Kiến là anh của thái tử phi, hình bộ thượng thư. Ngày 15 tháng giêng, hắn âm thầm hẹn gặp thái tử, bị Lý Lâm Phủ sai ngự sử khép tội, lại liên đới tới Long hữu tiết độ sử Hoàng Phủ Duy Minh. Vi Kiên và Hoàng Phủ Duy Minh bị lưu vong sau đó xử từ, thái tử Lý Hanh bị ép thôi đi thái tử phi.
Tháng 11 cùng năm. lại nổ ra vụ án Đỗ hữu Lân. Đỗ hữu Lần là phụ thân của sủng phi thái tử Đỗ Lương Đệ. vì bị tố cáo mưu phán mà bị đánh sậy chết, để chấm dứt liên quan với vụ án Đỗ hữu Lân. thái tử lại bị ép thôi đi sủng phi Đỗ Lương Đệ.
Trong 1 năm thôi đi 2 người vợ, làm cho thái tử Lý Hanh gánh chịu cú sốc chưa từng có, hắn trở nên trầm mặc. rất ít rời khỏi hoàng cung, hôm nay là triều hội ngày 5, hắn theo lễ chế đến tham gia triều hội.
Lúc này, tâm trạng Lý Hanh vô Cùng bình lặng. giống như trận chiến Tiểu Bột Luật không có tí liên quan gì với hắn vậy.
“Hoàng thượng bệ hạ giá đáo!”
Thiếu giám trong điện một tiếng hô dài, các quan viên nhất loạt đứng dậy, trong đại điện im phăng phắc, chim muông lặng tiếng. Lý Hanh cũng đứng dậy, hắn đứng tay buông thõng. chờ đợi phụ hoàng giá lâm.
Một tiếng chuông vang. 40 viên hoạn quan chia 2 hàng tiến vào, nối tiếp đó là gần trăm viên ngự tiền đới đao hộ vệ lũ lượt bước vào, thắt lưng đeo ngân trang nghị đao, tay cầm ngọc chùy kim qua. xếp hàng hai bên thang ngọc, cuối cùng là 16 viên cung nga. tay cầm cung phiến, la cái. hô ủng thiên tử Đại Đường Lý Long Cơ vào điện.
Hôm nay là chính thức lâm triều, Lý Long Cơ cũng không mặc thường phục nữa. hắn thán mặc áo bào thêu rồng, đầu đội còn miện của thiên từ, bạch châu cửu lưu rũ ở trước mặt. Cao Lực Sĩ mình ôm thánh chi. đứng đằng sau hắn.
Lý Long Cơ yên vị, nhìn khắp chúng thần, chúng thần nhất tề gập người nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiếng nói đồng loạt âm vang. Lý Long Cơ hài lòng gật đầu. vẫy tay: “Chúng ái khanh bình thân!”
“Bệ hạ có chi. bá quan quy vị!”
“Tạ bệ hạ!” Bá quan lần lượt trở về đội ngữ của mình, các vị cao quan cũng đã ngồi xuống. nhân lúc rảnh rỗi này, Lý Long Cơ cười hỏi thái tử Lý Hanh nói: “Hoàng nhi dạo này có khỏe không?”
Lý Hanh vội cúi người nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần sức khỏe vẫn tốt.”
Lý Long Cơ gật đầu nói: “Trầm nghe nói hoàng nhi đã 2 tháng không xuất đông cung, điều này cũng không đúng. hoàng nhi là thái tử. nên thăm khắp dân tình, để biết sự khổ cực của dân gian, hơn nữa trận đấu mã cầu sắp bất đầu. trầm cũng hi vọngi hoàng nhi thường xuyên đi xem xem. để cho khuây khỏa.”
“Nhi thần tuân chỉ!”
Lúc này, Cao Lực Sĩ thấp giọng nhắc nhở: “Bệ hạ. bắt đầu rồi.”
Lý Long Cơ thu hồi tinh thần lại, từ từ nói với chúng thần: “Nghị đề của hôm nay, chắc là các vị ái khanh đã biết rồi. quân An Tây tấn công chiếm lĩnh Tiểu Bột Luật, uy trấn Tây Vực. chấn hung lại uy danh của Thiên Khả Hàn. công trạng này quan trọng với xã tắc. Không thể không thưởng. Trẫm chính thức quyết định, chù soái Cao Tiên Chi thay thế Phu Mông Linh Sát. làm tiết độ sử bốn trấn An Tây, đồng thời gia phong Hồng lư tự khanh, ngự sử trung thừa, quân An Tây thường tiền 30 vạn quan, lụa 15 vạn khúc.” (Thiên Khả Hàn: tôn xưng của thủ lĩnh dân tộc thiếu số đối với Đường Thái Tông)
Nói đến đây, Lý Long Cơ dừng lại. do thiếu giám trong điện cao giọng tuyên bố: “Cao Tiên Chi thay thế Phu Mông Linh Sát. làm tiết độ sử bốn trấn An Tây, đồng thời gia phong Hồng lư tự khanh, ngự sử trung thừa, quân An Tây thường tiền 30 vạn quan, lụa 15 vạn khúc.”
Lý Long Cơ khẽ gật đầu. lại nói: “Quân An Tây có thể trải qua bao gian nan. giành được thắng lợi chiến dịch Tiểu Bột Luật, đều xuất phát từ sự dũng cảm hăng hái giết giặc của tướng sĩ tam quân, trẫm hôm nay phải đặc biệt phong thưởng 24 viên tướng sĩ quân An Tây có công, tuyên họ vào điện!”
“Tuyên tướng sĩ quân An Tây vào điện!”
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 12:08 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 50 : Đại Điện Phong Thưởng ( Thượng ).
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Sáng tinh mơ hôm sau. trời vẫn còn chưa sáng, tiếng trống to lớn đột nhiên gõ vang, làm cho Trường An đang trong giấc ngủ sâu phải thức tinh, thời gian tảo triều đã tới.
Từ khi Lý Long Cơ ở năm 4 Thiên Bảo sắc phong Dương Ngọc Hoàn làm quý phi. thời gian tảo triều của hắn càng lúc càng ít đi, từ 3 ngày 1 lần tảo triều, từ từ trở thành hiện tại mỗi tháng vào ngày 5 tảo triều, hôm nay là ngày mùng 5 tháng 12, là lần tảo triều đầu tiên của tháng 12.
Trời vẫn còn tối đen như mực, nhưng trên đường lớn đã có thể thấy xe ngựa ở khắp nơi, trên càng phải xe ngựa. trên lồng đèn màu đỏ quýt có viết quan hàm và tên của chủ nhân, ví dụ ngự sử trung thừa Dương, chính là xe ngựa của ngự sử trung thừa Dương Chiêu, hoặc là hộ bộ thị lang Dương, đây lại là xe ngựa của hộ bộ thị lang Dương Thận Căng.
Xe ngựa nối đuôi nhau, xen vào những quan viên cười ngựa, rầm rộ khí phách tiến về phía Đan Phụng Môn.
Lúc này chưa tới giờ mão, quảng trường Đan Phụng Môn tụ tập đầy quan viên, họ đang tụm ba tụm bảy thì thầm to nhỏ với nhau.
An Lộc Sơn tối qua đứng một canh giờ trong đất tuyết, sau khi trở về liền bị tý phong hàn. nếu là bình thường, hắn có lẽ sẽ xin nghỉ phép, nhưng hôm nay là ngày thụ phong của quân An Tây, hắn nếu xin phép, thì có chút không phải.
An Lộc Sơn đầu óc quay cuồng ngồi trên bậc thang, hắn không muốn ngó ngàng tới ai cả. lúc này ngự sử trung thừa Dương Chiêu từ xa chạy đến. gập người thi lễ cười nói: “An đại tướng quân, tại sao lại ngồi ở nơi đây?”
Dương Chiêu chính là Dương Quốc Trung sau này, hắn là tộc huynh của Dương quý phi, thân hình cao lớn. tướng mạo bất phàm, năm ngoái vừa tiến kinh, trong vòng một năm ngắn ngùi, hắn từ một chức quan Ba Thục (một bộ tộc địa phương nhò) làm đến ngự sử trung thừa, đồng thời kiêm nhiệm 10 mấy chức vị khác nhau, thăng chức nhanh, đã lách được vào đội ngũ tầng lớp quan chức cao cấp Đại Đường.
An Lộc Sơn vất vả đứng dậy cười: “Để cho Dương trung thừa chê cười rồi, hôm qua bị chút phong hàn. thân thể suy nhược, liền ngồi xuống nghỉ ngơi.”
“À! Thì ra là vậy.” Dương Chiêu tiến lên một bước, lại thấp giọng nói: “Không biết việc hôm qua của tiêu tướng quân xử lý thế nào rồi. có cần ta giúp đỡ không?”
“Đa tạ mỹ ý của Dương thừa trung, việc này đã bình ổn rồi. hết cách rồi, hôm nay là ngày gia thường quân An Tây, ta bị ốm mà vẫn phải đến.”
“Hử! Thắng được 1 nước nhỏ biên cương đã khuấy động binh mã như vậy, đại tướng quân phía bắc chống đỡ Khiết Đan. lập được vô số công tích, cũng chẳng thấy trọng thường gì ở Hàm Nguyên Điện, đây có hơi đối xử thiên lệch quá không?”
An Lộc Sơn thấy Dương Chiêu lại không biết tầm quan trọng của việc giành được Tiểu Bột Luật, bất giác khinh bỉ thầm trong bụng. tuy nhiên giọng điệu của Dương Chiêu rõ ràng là có ý lấy lòng hắn. trong lòng hắn bất giác rung động. tên Dương Chiêu này là tộc huynh của quý phi chứ không vừa. nếu có thể lôi kéo hắn. há chẳng phải đã dính vào thế lực của quý phi rồi sao, tại sao mình lại không sớm nghĩ ra?
Cho đến hôm nay, An Lộc Sơn mới chợt phát hiện tầm quan trọng của Dương Chiêu, trong lòng vừa bực bội vừa mừng rỡ, vội cười nói: “Dương thừa trung, khi nào đến Phủ ta uống ly rượu lạt. ta cho trung thừa xem mỹ nữ tuyệt sắc của U Châu.
Dương Chiêu mừng rỡ, hắn từ lâu đã muốn móc nối quan hệ với An Lộc Sơn. hơn nữa còn có mỹ nữ tuyệt sắc chờ đợi, hắn vội nói: “Hôm kia vừa đúng có thời gian, ta hôm kia qua. thế nào?”
“Thế thì ta hẹn vậy nhé!”
Hai người Cùng ngước đầu cười, lúc này, Hàm Nguyên Điện vọng lại tiếng chuông trầm đặc, một viên giám quan trong điện đi ra cao giọng tuyên đọc: “Giờ mão một khắc đã tới. thăng triều!”
Trên quảng trường Đan Phụng hàng vạn quan viên lập tức dàn thành 2 đội. triều hội của Đại Đường chia làm tiểu triều, trung triều và đại triều. Tiểu triều chù yếu là triều hội lâm thời có việc mới triệu tập, đây là do quan viên trên tam phẩm tham gia. thường thì cử hành ở Tử Thần Điện hoặc Diên Anh Điện, thảo luận quân quốc đại sự.
Còn trung triều thường là chỉ triều hội mỗi sáng, quan chức trên ngũ phẩm cũng đều phải tham gia. Đây là triều hội thường xuyên nhất của Đại Đường, giống như triều hội mỗi ngày 5 như hôm nay, cũng thuộc trung triều. Đa số cử hành ở Tuyên Chiến Điện, nhưng hôm nay cử hành ở Hàm Nguyên Điện, cắp quan lại giáng xuống đến thất phẩm trở lên. không hạn chế chức quan, đây có tý giống đại triều rồi.
Đại triều là mùng 1 tháng 5 mỗi năm và khi tập thể sử thần ngoại quốc cần kiến cử hành ở Hàm Nguyên Điện, kinh quan cừu phẩm trở lên. ngoại quan do triều tập tại kinh, nhất loạt tham liệt vào đó, cảnh tượng vô cùng long trọng.
“Bá quan tiến điện!”
Hơn 2.000 quan viên chia làm 2 hàng, bên trái do môn hạ thị trung tả tướng Trần Hi Liệt dẫn đầu. bên phải do lịnh hữu tướng Lý Lâm Phủ dẫn đầu, xếp hàng theo thử tự phẩm cấp, đi lên long vĩ đạo cao cao, nối đuôi nhau đi về phía Hàm Nguyên đại điện khí thế bàng bạc.
Hàm Nguyên Điện vô cùng rộng lớn. nam bắc dài 400 mấy bước, đông tây rộng 500 mấy bước, có thế dung nạp vạn người. nó đứng sững sững trên bờ nam Long Thù Nguyên, nhìn về phía xa. có thể thấy rõ Chung Nam Sơn. phố xá Trường An thu vào tầm mắt.
Tiến vào đại điện ánh sáng đầy đủ. nhưng càng đi vào trong, lại càng trở nên U tối, hoàng thượng ngồi ở trên giường rồng cao cao, hắn có thể thấy rõ quần thần, nhưng quần thần lại không thấy rõ hắn. điều này thể hiện sự thần bí và uy nghiêm của hoàng đế Đại Đường.
Quần thần tiến vào điện, quan viên từ tam phẩm trở lên đều có chỗ ngồi, có thể ngồi nghe triều chính, còn quan viên trên tử phẩm đều đứng ở phía sau. đều xếp hàng theo thử tự tam tinh lục bộ cửu khanh ngữ tự và tản quan.
Trong đại điện xì xầm to nhỏ, nghị luận nội dung tảo triều hôm nay, tảo triều hôm nay chỉ có một nghị đề. gia thường quân An Tây trong trận chiến Tiểu Bột Luật.
Lý Lâm Phủ nhắm mắt dường thần, nhưng đuôi mắt chốc chốc lại nhìn về phía chàng trai trên nấc thang ngọc. Hắn đội mũ tam lương quan, mình mặc giáng sa bào, eo thắt đai lớn. ánh mắt trầm tình, miệng mang nụ cười điềm đạm. Chàng trai này chính là hoàng thái tử Đại Đường Lý Hanh, từ năm 25 Khai Nguyên tiền thái tử Lý Anh bị phế mà được sách lập trở đi. đến nay đã 10 năm. rất mực khúm núm sợ sệt sống dưới vương quyền chí cao vô thượng của cha hắn. thiên từ Đại Đường Lý Long Cơ.
Lý Lâm Phủ vì muốn ủng hộ Thọ vương Lý Mạo làm thái tử. đã từng không tiếc cực lực phản đối Lý Hanh làm thái tử. Vì vậy, sau khi Lý Hanh được sắc lập, đã trở thành cây đỉnh trong mắt. cái xương trong thịt của Lý Lâm Phủ. Dưới sự cho phép ngầm của Lý Long Cơ, hắn lần này đến lần khác đả kích thái tử. Đầu năm 5 Thiên Bảo, nổ ra vụ án Vi Kiên. Vi Kiến là anh của thái tử phi, hình bộ thượng thư. Ngày 15 tháng giêng, hắn âm thầm hẹn gặp thái tử, bị Lý Lâm Phủ sai ngự sử khép tội, lại liên đới tới Long hữu tiết độ sử Hoàng Phủ Duy Minh. Vi Kiên và Hoàng Phủ Duy Minh bị lưu vong sau đó xử từ, thái tử Lý Hanh bị ép thôi đi thái tử phi.
Tháng 11 cùng năm. lại nổ ra vụ án Đỗ hữu Lân. Đỗ hữu Lần là phụ thân của sủng phi thái tử Đỗ Lương Đệ. vì bị tố cáo mưu phán mà bị đánh sậy chết, để chấm dứt liên quan với vụ án Đỗ hữu Lân. thái tử lại bị ép thôi đi sủng phi Đỗ Lương Đệ.
Trong 1 năm thôi đi 2 người vợ, làm cho thái tử Lý Hanh gánh chịu cú sốc chưa từng có, hắn trở nên trầm mặc. rất ít rời khỏi hoàng cung, hôm nay là triều hội ngày 5, hắn theo lễ chế đến tham gia triều hội.
Lúc này, tâm trạng Lý Hanh vô Cùng bình lặng. giống như trận chiến Tiểu Bột Luật không có tí liên quan gì với hắn vậy.
“Hoàng thượng bệ hạ giá đáo!”
Thiếu giám trong điện một tiếng hô dài, các quan viên nhất loạt đứng dậy, trong đại điện im phăng phắc, chim muông lặng tiếng. Lý Hanh cũng đứng dậy, hắn đứng tay buông thõng. chờ đợi phụ hoàng giá lâm.
Một tiếng chuông vang. 40 viên hoạn quan chia 2 hàng tiến vào, nối tiếp đó là gần trăm viên ngự tiền đới đao hộ vệ lũ lượt bước vào, thắt lưng đeo ngân trang nghị đao, tay cầm ngọc chùy kim qua. xếp hàng hai bên thang ngọc, cuối cùng là 16 viên cung nga. tay cầm cung phiến, la cái. hô ủng thiên tử Đại Đường Lý Long Cơ vào điện.
Hôm nay là chính thức lâm triều, Lý Long Cơ cũng không mặc thường phục nữa. hắn thán mặc áo bào thêu rồng, đầu đội còn miện của thiên từ, bạch châu cửu lưu rũ ở trước mặt. Cao Lực Sĩ mình ôm thánh chi. đứng đằng sau hắn.
Lý Long Cơ yên vị, nhìn khắp chúng thần, chúng thần nhất tề gập người nói: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiếng nói đồng loạt âm vang. Lý Long Cơ hài lòng gật đầu. vẫy tay: “Chúng ái khanh bình thân!”
“Bệ hạ có chi. bá quan quy vị!”
“Tạ bệ hạ!” Bá quan lần lượt trở về đội ngữ của mình, các vị cao quan cũng đã ngồi xuống. nhân lúc rảnh rỗi này, Lý Long Cơ cười hỏi thái tử Lý Hanh nói: “Hoàng nhi dạo này có khỏe không?”
Lý Hanh vội cúi người nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần sức khỏe vẫn tốt.”
Lý Long Cơ gật đầu nói: “Trầm nghe nói hoàng nhi đã 2 tháng không xuất đông cung, điều này cũng không đúng. hoàng nhi là thái tử. nên thăm khắp dân tình, để biết sự khổ cực của dân gian, hơn nữa trận đấu mã cầu sắp bất đầu. trầm cũng hi vọngi hoàng nhi thường xuyên đi xem xem. để cho khuây khỏa.”
“Nhi thần tuân chỉ!”
Lúc này, Cao Lực Sĩ thấp giọng nhắc nhở: “Bệ hạ. bắt đầu rồi.”
Lý Long Cơ thu hồi tinh thần lại, từ từ nói với chúng thần: “Nghị đề của hôm nay, chắc là các vị ái khanh đã biết rồi. quân An Tây tấn công chiếm lĩnh Tiểu Bột Luật, uy trấn Tây Vực. chấn hung lại uy danh của Thiên Khả Hàn. công trạng này quan trọng với xã tắc. Không thể không thưởng. Trẫm chính thức quyết định, chù soái Cao Tiên Chi thay thế Phu Mông Linh Sát. làm tiết độ sử bốn trấn An Tây, đồng thời gia phong Hồng lư tự khanh, ngự sử trung thừa, quân An Tây thường tiền 30 vạn quan, lụa 15 vạn khúc.” (Thiên Khả Hàn: tôn xưng của thủ lĩnh dân tộc thiếu số đối với Đường Thái Tông)
Nói đến đây, Lý Long Cơ dừng lại. do thiếu giám trong điện cao giọng tuyên bố: “Cao Tiên Chi thay thế Phu Mông Linh Sát. làm tiết độ sử bốn trấn An Tây, đồng thời gia phong Hồng lư tự khanh, ngự sử trung thừa, quân An Tây thường tiền 30 vạn quan, lụa 15 vạn khúc.”
Lý Long Cơ khẽ gật đầu. lại nói: “Quân An Tây có thể trải qua bao gian nan. giành được thắng lợi chiến dịch Tiểu Bột Luật, đều xuất phát từ sự dũng cảm hăng hái giết giặc của tướng sĩ tam quân, trẫm hôm nay phải đặc biệt phong thưởng 24 viên tướng sĩ quân An Tây có công, tuyên họ vào điện!”
“Tuyên tướng sĩ quân An Tây vào điện!”
Last edited by conem_bendoianh; 23-02-2012 at 03:29 PM.