Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 31-07-2008, 08:30 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 46

Kinh thiên động địa




Phàn-nhất-Ông thấy đối thủ cÆ°á»›p thất trượng, liá»n giật mạnh xuống, phất ngang chân đối thủ.
Äòn ấy tưởng Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ phải gãy hai chân té úp xuống đất bể mặt rồi.
Không ngá» Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ lao mình qua thiết trượng phất ngang dÆ°á»›i chân, liá»n lao đầu xuống chống hai tay dÆ°á»›i đất, quật ngược hai chân lên cao, lá»™n ngá»­a ngÆ°á»i ra đứng dậy.
Phàn-nhất-Ông được trá»›n vận sức xoay ngÆ°á»i vút thiết trượng vào đầu địch thủ. Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ vừa đứng lên, thấy thiết trượng đã đến ngay đầu, liá»n né sang bên phải.
Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ cố ý trêu cợt nên nhảy vá»t lên cao hÆ¡n má»™t trượng, phóng qua khá»i Phàn-nhất-Ông.
Má»i ngÆ°á»i thấy thế, vá»— tay rầm rập, khen ngợi:
- Tiêu-Huynh hay quá! Hay tuyệt!...
Phàn-nhất-Ông mặt nóng phừng phừng, nhÆ°ng thấy đối thủ võ công cao cÆ°á»ng nên cố sức bình tÄ©nh vận thêm sức, múa thiết trượng vút nhÆ° gió lá»™ng.
Lão thầm nhủ: Ta đánh trúng đối thủ không dễ, nhưng ta có thể đập nát vũ khí của đối phương, để chiếm phần thắng.
Tiêu-tương-Tử lúc này dùng vũ công "thần xuất quỷ nhập". Tay phải cầm dao chém tới, tay trái trổ phép "tầm mã" chỠlúc đối thủ hở cơ, đoạt lấy thiết trượng.
Hai ngÆ°á»i lao sát vào nhau, xoắn xuýt giữa đại sảnh, chá»›p mắt đã đấu mấy mÆ°Æ¡i hiệp. NhÆ°ng vẫn không phân thắng bại Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ vừa đánh vừa ngồi trên ghế, nhÆ°ng không coi Phàn-nhất-Ông ra gì.
Bá»n Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng lấy làm lạ nghÄ© thầm:
- Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ thân mình hình nhÆ° chết khổ! Thế mà lại có thủ Ä‘oạn cao cÆ°á»ng đến thế?
Hai ngÆ°á»i đấu tiếp mấy hiệp, cây thiết trượng của Phàn-nhất-Ông phất qua dÆ°á»›i hai chân đối phÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ cứ nhảy chập chá»n đôi chân lên xuống, má»—i lúc má»™t lẹ hÆ¡n.
Chúa động chợt kêu lớn:
- Äừng đánh chân ghế nữa! Nếu ngÆ°Æ¡i đánh nhÆ° thế không đánh được đâu!
Phàn-nhất-Ông giật mình tỉnh ngộ:
- à! Hắn ngồi trên ghế! Thế mà mình tưởng hắn đứng dưới đất, nên nãy giỠcứ đánh dưới chân ghế mãi. Nếu hắn để ý nhảy xuống đã hớt được râu mình rồi.
Phàn-nhất-Ông liá»n đổi chiến thuật, vung thiết trượng múa tít mù, loang loáng nhÆ° má»™t vùng ánh sáng.
Má»i ngÆ°á»i chỉ còn trông thấy má»™t ngÆ°á»i lùn râu dài, mặc áo màu xanh lục, được lá»›p ánh sáng trắng nhÆ° bạc bao bá»c.
Bên ngoài vòng ánh sáng bạc ấy là một hình nhân mặt như xác chết, nhảy lòm chòm trông thật lạ mắt.
Doãn-khắc-Tây rất thông hiểu các võ phái, nhÆ°ng xem thuật phép sÆ° trượng Phàn-nhất-Ông và Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­, cÅ©ng ngÆ¡ ngác không hiểu được. Theo trượng pháp đại khai đại hợp, môn há»™ được phép giữ kín đáo lạ thÆ°á»ng. Khác hẳn vá»›i các nhà võ công ná»™i ngoại, không hiểu lão râu dài thuá»™c môn phái nào!
Chúa Ä‘á»™ng thấy rõ Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ có ý trêu lừa Phàn-nhất-Ông cho má»i mệt, thầm nghÄ©:
- Nếu để đấu nữa, nhất định Phàn-nhất-Ông phải bại.
Lão ung dung đứng dậy bước ra bảo:
- Nhất-Ông và Tiêu-tÆ°Æ¡ng khách! Hãy tạm nghỉ đã! Äánh lâu rồi, mà không thể phân thắng bại được. Thôi, Nhất-Ông lui ra.
Phàn-nhất-Ông nghe lệnh chúa Äá»™ng truyá»n, nên cất tiếng nói:
- Xin tuân lá»i sÆ° phụ.
Nhất-Ông đập mạnh thiết trượng xuống đất má»™t cái, nhảy tung lên, toan chạy ra khá»i phòng đấu.
Nhưng Tiêu-tương-Tử lại kêu lên:
- Không! Không được!
Liá»n nhúng mình vá»t ra khá»i ghế, bay lên đập vào cây thiết trượng. Chỉ nghe má»™t tiếng "bốp" cái ghế bá»±, bị thiết trượng đập nát vụn ra. NhÆ°ng cây thiết trượng đã bị Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ dùng tay trái chá»™p giữ và lấy chân trái đạp lên trên, đồng thá»i tay phải Ä‘Æ°a thẳng cái kéo xấp mạnh hàm râu Phàn-nhất-Ông.
Vừa phát ra một tiếng sẹt. Nhất-Ông lanh như chớp, né hàm râu qua bên phải, rồi phát hàm râu qua bên trái, quấn chặt vào cán kéo của đối thủ một cách dễ dàng.
Tiêu-tương-Tử thấy râu lão quấn chặt vào kéo không thể chuyển được, thầm khen:
- Bộ râu lão nầy đã được tập luyện công phu, lợi hại thay.
Tiếp đó Tiêu-tương-Tử lại nói lớn:
- A! Lão già lùn! Bộ râu của ngươi lợi hại lắm đấy! Tiêu-tương-Tử nầy khen ngươi đó.
Lúc này má»i ngÆ°á»i chỉ trông thấy hai ngÆ°á»i đứng sát vào nhau, không còn đánh gì nữa. Nhất-ÔNg dùng râu và tay trái giữ chặt cán kéo. Còn tay trái và chân trái của Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ lại bám lấy thiết trượng, giằng qua giật lại má»™t hồi, nhÆ°ng không ai giật được của ai cả. Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ phá lên cÆ°á»i ha hả, nói:
- Thú quá! Thú quá! A ha! Thú quá!
Äá»™t nhiên má»™t bóng ngÆ°á»i áo xanh ngoài cá»­a chạy vào nhanh nhÆ° tên, Ä‘Æ°a hai tay chụp vào cổ Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ giật ra:
Chúa Ä‘á»™ng quát há»i:
- Ai đó! Làm gì thế?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đứng lên nhìn. Mã-quang-Tổ nói lá»›n:
- Không được! Má»™t ngÆ°á»i đánh vá»›i má»™t ngÆ°á»i chứ? Äừng chÆ¡i vậy xấu lắm!
Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ Ä‘Æ°a tay trái phát mạnh vào bụng ngÆ°á»i lạ mặt và dùng chưởng lá»±c gỡ thoát mình ra. NgÆ°á»i lạ nổi giận quát lá»›n:
- Thằng khốn kiếp! Mau ra sức cùng tao đấu một sống một chết.
Bá»n DÆ°Æ¡ng-Qua nhìn ra ai nấy Ä‘á»u thầm Ä‘oán:
- NgÆ°á»i má»›i chạy vào mặt mÅ©i đúng là Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­, sao lại mặc quần áo, mÅ© giầy theo ngÆ°á»i trong Ä‘á»™ng này? Có lý nào má»™t biến ra thành hai? Mà dù có biến hóa "phân thân" của hắn? TÆ°Æ¡ng-Tá»­ có thuật lừa dối thế nào?
Phàn-nhất-Ông thoáng thấy có ngÆ°á»i xông vào giúp mình, chÆ°a biết là ai, nhÆ°ng thấy hắn mặc đồng phục vá»›i trong Ä‘á»™ng, liá»n thu thiết trượng lui lại phía sau, tránh ra má»™t bên để ngÆ°á»i ấy đánh vá»›i TÆ°Æ¡ng-Tá»­.
Lúc ấy, ngÆ°á»i má»›i vào xòe mÆ°á»i ngón tay nhá»n hoắt, quấp lấy TÆ°Æ¡ng-Tá»­ lôi lại, miệng quát mắng:
- Mày dùng lối lừa gạt đánh ngÆ°á»i sao đáng mặt anh hùng?
Bấy giỠDương-Qua đã nhận ra:
NgÆ°á»i cầm kéo ấy là kẻ đã lấy trá»™m mặt nạ của mình để Ä‘eo lên mặt, rồi lấy áo quần của TÆ°Æ¡ng-Tá»­ mặc vào, Ä‘á» giả TÆ°Æ¡ng-Tá»­ mà vào địa sảnh quấy Ä‘á»™ng này. Vì vẻ mặt của Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ thÆ°á»ng ngày giống vẻ mặt ngÆ°á»i chết. Vả lại từ lúc hắn giao đấu Phàn-nhất-Ông, thuật pháp cao cÆ°á»ng khác hẳn Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ nhiá»u.
DÆ°Æ¡ng-Qua định thần nhìn kỹ kẻ Ä‘eo mặt nạ Ä‘ang cầm kéo, rồi gá»i lá»›n:
- Này! Lão-ngoan-Äồng Châu-bá-Thông! Hãy trả mặt nạ và cái kéo cho tôi.
Dứt lá»i, nhảy vá»t tá»›i nÆ¡i, Ä‘oạt chiếc mặt nạ và cái kéo trên tay ngÆ°á»i ấy.
Sá»± thật ngÆ°á»i mà ai cÅ©ng tưởng là Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­, đánh vá»›i Phàn-nhất-Ông từ lúc má»›i vào đại sảnh đến bây giá», chính là Châu-bá-Thông. Vì trong lúc vô ý, Châu-bá-Thông bị bốn đệ tá»­ của Ä‘á»™ng "Thủy tiên" dùng lÆ°á»›i phủ bắt Ä‘em vá» Ä‘á»™ng. Lão ta vốn có tính bÆ°á»›ng bỉnh, diá»…u cợt, nhÆ°ng rất thần thông quảng đại. Cho nên lão Ä‘iá»m nhiên, để cho bá»n đệ tá»­ trong Ä‘á»™ng khiêng vỠđến nÆ¡i thì lão phá lÆ°á»›i thoát ra Ä‘i mất. Bốn vị đệ tá»­ bị chúa Äá»™ng phạt ngồi vào lá»­a.
Châu-bá-Thông thoát được lưới, ra núp sau núi đá, định ý phá động Thủy-tiên cho kinh thiên động địa.
Bá»—ng lão thấy bá»n Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng tìm đến nÆ¡i nên chiá»u hôm ấy, lão ngầm ra tay đánh trá»™m, Ä‘iểm trung huyệt đạo của Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­, làm cho Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ bất tỉnh, rồi Ä‘em xác Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ ra khá»i nhà đá, lá»™t hết áo quần mặc vào, giả dạng Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­.
Xong, Châu-bá-Thông lại trở vô nhà đá, nằm bên DÆ°Æ¡ng-Qua. ChÆ°a thôi, lão còn mò vào túi DÆ°Æ¡ng-Qua lấy trá»™m chiếc mặt nạ và cái kéo. Sáng hôm sau, má»i ngÆ°á»i thức dậy, vô tình không ai để ý cứ gá»i lão là Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­.
Còn Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ bị Châu-bá-Thông Ä‘iểm huyệt bất ngá», cố vận ngầm ná»™i lá»±c để tá»± vệ, nhÆ°ng vì phép Ä‘iểm huyệt của Châu-bá-Thông quá lợi hại, nhÆ°ng mãi đến năm giá» sau, tay chân Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ má»›i vận chuyển được. Lúc ấy Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ chỉ mặc má»™t chiếc quần ngắn, nên lão vừa thẹn vừa giận, Ä‘Æ°a mắt ra nhìn thất đệ tá»­ trong Ä‘á»™ng mặc quần áo xanh Ä‘i qua. TÆ°Æ¡ng-Tá»­ liá»n chận đánh ngÆ°á»i áo xanh ngã xuống, lá»™t hết quần áo, mặc vào mình. Cho đến lúc này Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ cÅ©ng tưởng ngÆ°á»i trong Ä‘á»™ng "Thủy tiên".
Tương-Tử vừa bước vào đại-sảnh, đã thấy Châu-bá-Thông mặc bộ quần áo của mình, đang ác đấu với lão lùn râu dài.
Hắn giận Ä‘iên ngÆ°á»i, vận gân cốt hai tay, cố chá»™p lấy Bá-Thông quật chết. NhÆ°ng Bá-Thông gỡ ra được, và hai ngÆ°á»i trở lại đánh nhau quyết liệt. Äánh được mấy hiệp, thì DÆ°Æ¡ng-Qua xông vào giúp sức Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ đánh Châu-bá-Thông.
Châu-bá-Thông vốn rất giá»i lối đánh "phân thân" ông đã tập luyện công phu hÆ¡n mấy chục năm. Äến khi gặp Quách-Tỉnh trên đảo Äào hoa ông lại tiến bá»™ hÆ¡n trÆ°á»›c kia nữa.
Lão thấy DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng xông vào đánh mình, liá»n vung tay trái đối phó vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua, tay mặt phải cầm kéo, khi mở khi thu khiến cho Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ không dám xông vào. Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ căm giận, nhÆ°ng xÆ°a nay rất sợ tài nghệ của Châu-bá-Thông, nên không dám kinh công xuất thủ.
Dòng dõi vị chúa đảng đã mÆ°á»i mấy Ä‘á»i truyá»n lÆ°u sống nÆ¡i đây, kể từ lúc gặp dị nhân truyá»n đến nay kể đã mấy Ä‘á»i, từ Ä‘á»i ná» sang Ä‘á»i kia, song trong giá»›i võ lâm có tục lệ hẹp hòi "Thầy truyá»n cho trò nhÆ° có ý lo sợ há»c trò mai sau gian ác, sẽ phản thầy, ngạo bạn, hại Ä‘á»i, nên thầy nào cÅ©ng giữ lại vài ngón bí hiểm, không dạy hết cho trò. Do đó võ công tuyệt kỹ, lần lần thất truyá»n.
Chỉ có võ công gia truyá»n là tồn tại hÆ¡n cả.
Tỉ nhÆ° ông bà truyá»n cho cha mẹ, cha mẹ truyá»n cho con cháu thì má»›i truyá»n hết cái hay. Có nhiá»u con cháu thông minh, lại có thể cải tiến thêm những ngón võ Ä‘á»™c đáo hÆ¡n Ä‘á»i trÆ°á»›c.
Chúa Ä‘á»™ng "Thủy tiên" ngày nay là má»™t ngÆ°á»i thông minh, lại được võ công gia truyá»n, nên võ công của chúa Ä‘á»™ng có thể hÆ¡n những bậc tiá»n nhân trong phái ông.
Vì vậy Chúa động có lúc tự bảo rằng:
- Nếu ta ra khá»i Ä‘á»™ng, chu du trên khắp thiên hạ, thì không thể có má»™t ai dám Ä‘em võ công so vá»›i ta nữa.
Nhưng hôm nay Châu-bá-Thông từ phương nào đến làm rung chuyển cả động.
Khi Châu-bá-Thông đấu vá»›i Phàn-nhất-Ông, chúa Ä‘á»™ng đã thầm lo ngại. Kế đến Châu-bá-Thông đấu vá»›i hai ngÆ°á»i má»™t cách dá»… dàng, lại càng làm cho chúa Ä‘á»™ng thầm phục hÆ¡n.
Bá»n Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng khi biết được Châu-bá-Thông ai nấy Ä‘á»u lo nghÄ©:
- Thật đúng vá»›i tên Lão-ngoan-Äồng! MÆ°u mẹo đủ Ä‘iá»u, không ai Ä‘oán được! Bây giá» bắt lão chÆ°a chắc đã được mà còn sợ lầm mÆ°u lão nữa là khác.
Chúa Ä‘á»™ng thấy Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ hai bàn tay xòe ra mÆ°á»i ngón tay nhÆ° mÆ°á»i mÅ©i sắt xông vào, nhÆ°ng không tài nào đụng được Châu-bá-Thông. Còn DÆ°Æ¡ng-Qua thì lanh lẹ, tiến lui rất nhanh, đôi tay loang loáng, nhÆ°ng cÅ©ng không áp đảo được ai, ông thầm lo:
- Trá»i đất bao la, nhân tài không thiếu gì. Nay ta má»›i biết. Nếu cứ để chúng đánh nhau mãi, e thiệt hại đến Ä‘á»™ng nầy. Lão bèn đứng lên gá»i lá»›n:
- Xin tam vị hãy ngừng tay; để tôi biện minh Ä‘iá»u này đã.
Dương-Qua cùng Tiêu-tương-Tử cùng nhảy lùi ra sau một bước.
Châu-bá-Thông giở mặt nạ ra cột vào cái kéo ném trả cho Dương-Qua và nói:
- Thôi chơi thế đủ rồi! Ta đi đây!
Dứt lá»i Châu-bá-Thông nhún má»™t cái, toan thân bay vút lên xà nhà cao hÆ¡n năm trượng.
Công-tôn Lục-Ngạci và bá»n đệ tá»­ sợ hãi, kêu lên:
- Lão già! Lão già thoát lưới hôm qua!
Châu-bá-Thông ngồi vắt trên xà, cÆ°á»i ha hả nhìn má»i ngÆ°á»i nhÆ° đùa cợt.
Tuy trong nhà lúc này có nhiá»u tay cao thủ, nhÆ°ng không ai nhảy lên trên đó được.
Trong Ä‘á»™ng "Thủy tiên" chỉ có Phàn-nhất-Ông là tay đệ tá»­ tuổi đã cao hÆ¡n cả chúa Ä‘á»™ng, nhÆ°ng tài nghệ thì ngoài chúa Ä‘á»™ng, ai ai cÅ©ng nhận rõ võ công của lão là đệ nhất. Thế mà bị Châu-bá-Thông chá»c tức, nên lão quá giận, quay sang nhìn chúa Ä‘á»™ng xin lệnh:
- Xin sư phụ cho phép đệ tử bắt thằng nghịch đó?
Chúa động không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Phàn-nhất-Ông vươn mình lên, ôm chầm lấy cây cột, rồi thoăn thoắt trèo lên như con vượn.
Châu-bá-Thông trông thấy rất thích chí, vì được dịp nô đùa để phá phách trong thạch Ä‘á»™ng. Lão nhìn xuống cÆ°á»i lá»›n:
- Bộ mầy lùn tịt, thân không cao quá ba thước, sao lại ì ạch như vậy.
Phàn-nhất-Ông bò lên gần tới thì Châu-bá-Thông đã đưa tay ra đón.
Phàn-nhất-Ông tưởng địch khinh mình nên lúc Bá-Thông vừa Ä‘Æ°a tay ra. Nhất-Ông đã vận sức chá»c ngón tay Ä‘iểm vào khủy tay, đã đóng kinh huyệt đạo, làm cho bắp thịt cứng lại.
Phàn-nhất-Ông vá»™i thụt tay lại, tưởng mình thò tay vào lá»­a. Châu-bá-Thông vá»›i tay đập vào mu bàn tay của Nhất-Ông má»™t cái "bép" rồi phá lên cÆ°á»i khà khà nói:
- Ta đã đưa tay cho ngươi vịn leo lên, sao lại thụt đi?
Phàn-nhất-Ông nén giận, vận kình lực, phun lên một làn khói vào mặt địch thủ, rồi tiếp quất mạnh bộ râu quấn vào ngực Châu-bá-Thông. Châu-bá-Thông thấy làn khói và tiếng gió vút mạnh, biết là thuật lợi hại, vội đưa chân trái đạp mạnh một cái, tay trái nắm vững xà ngang, toàn thân treo lơ lửng.
Bá-Thông lại cÆ°á»i khà khà nói:
- Lão lùn Æ¡i! NgÆ°á»i dùng bá»™ râu đó không làm gì ta được đâu.
Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ nhìn lên thấy thế biết Phàn-nhất-Ông không thể nào đánh nổi Châu-bá-Thông, và nếu có hắn xông lên giúp sức, cÅ©ng không thể thắng nữa. Hắn quay lại nhìn đồng bá»n nói:
- Các đại huynh ơi, thằng già kia khinh rẽ sáu anh em mình! Thật quá lắm! Bây giỠchúng ta cho nó một trận đi!
Ni-ma-Tinh vốn tính táo bạo, nghe nói khích không nén giận được, còn Mã-quang-Tổ thì khá» khạo, không rõ phải trái, nên khi nghe TÆ°Æ¡ng-Tá»­ nói, cả hai Ä‘á»u nổi giận đùng đùng đứng dậy, thét lên:
- Thằng già kia! Mày đã tới số rồi!
Hai ngÆ°á»i phóng mình lên cây xà ngang, bốn tay quắp lấy Châu-bá-Thông.
Bá-Thông liá»n vung hai tay đánh mạnh ra. Ma-Tinh văng ra bấu lấy đầu cá»™t, còn Quang-Tổ văng luôn xuống đất, lòm khòm đứng dậy nhÆ°ng chÆ°a dám leo lên.
Tiêu-tương-Tử nói với Doãn-khắc-Tây:
- Doãn huynh ơi! Doãn huynh khoanh tay đứng nhìn vậy sao?
Doãn-khắc-Tây bình tĩnh nói:
- Huynh lên trước rồi đệ xin giúp sức.
Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ rú lên má»™t tiếng Ä‘á»™t nhiên vá»t thẳng lên cao hÆ¡n bốn trượng. Chỉ thấy thân minh TÆ°Æ¡ng-Tá»­ thẳng đứng nhÆ° khúc gá»—, đâm thẳng vào bụng Châu-bá-Thông. Bá-Thông liá»n thu mình lại nhÆ° con mèo nên hai tay TÆ°Æ¡ng-Tá»­ đâm hụt, cả thân mình vụt lá»­ng lÆ¡ trên không, nháy mắt đã rÆ¡i xuống đất. NhÆ°ng giận chÆ°a thôi, vừa rÆ¡i xuống TÆ°Æ¡ng-Tá»­ lại phóng lên nhÆ° má»™t chày giã gạo vậy.
Bấy giá» Phàn-nhất-Ông đã bám chặt vào xà ngang, vá»™i quất bá»™ râu để quấn địch thủ. Còn Ni-ma-Tinh, Mã-quang-Tổ và TÆ°Æ¡ng-Tá»­ cứ nhảy vá»t lên, rá»›t xuống, cố hết sức để đánh Châu-bá-Thông.
Doãn-khắc-Tây mỉm cÆ°á»i nói:
- Lão già này thật phi thÆ°á»ng! Ta cÅ©ng hợp sức đánh thá»­ má»™t phen coi.
Miệng nói tay thô vào mình rút ra má»™t vật sáng lấp lánh. Äó là con roi Nhiá»…u tiên. Roi này kết bởi những sợi vàng sợi bạc và gắn nhiá»u ngá»c quí.
Thật ra, Doãn-khắc-Tây võ nghệ chưa có gì đặc biệt mấy, chỉ là một tay phóng lãng giang hồ, đi đâu cũng mang theo của quí để lòe thiên hạ.
Doãn-khắc-Tây nhảy lên quấn vun vút. Dương-Qua thấy thích mắt thầm nghĩ:
Nắm tay này Ä‘á»u trổ thần thông vây đánh má»™t lão bÆ°á»›ng bỉnh, nhÆ°ng lão vẫn coi thÆ°á»ng. Nếu ta không xuất thủ giúp sức thì lão khinh khi cả bá»n chúng ta.
Chàng lấy mặt nạ, Ä‘eo lên, rồi thét má»™t tiếng, lượm cây thiết trượng của Phàn-nhất-Ông bá» dÆ°á»›i đất, quặp vào chân, nhún mình nhảy vá»t lên cao, ngang vá»›i Châu-bá-Thông, và nói:
- Lão già bướng bỉnh hãy xem cái kéo này!
Chàng ngồi trên xà nhà trước mặt Châu-bá-Thông, đưa kéo xắp bộ râu bạc của ông. Bá-Thông bình tĩnh né đầu qua một bên, và bảo:
- Chú em ơi! Phép nầy của chú cũng khá đấy! có thể dùng được việc!
DÆ°Æ¡ng-Qua gắng giá»ng nói:
- Lão già bÆ°á»›ng bỉnh kia! Ta có gì vô lá»… mà lão lại Ä‘em bá»n ta ra làm trò cÆ°á»i.
Châu-bá-Thông cÆ°á»i hà hà nói:
- Chú em ơi! Hãy dùng cây kéo vào việc khác. Thuật hớt râu của chú không thua ta đâu. Chú em có món vũ khí đó mà không biết dùng.
- DÆ°Æ¡ng-Qua ngạc nhiên há»i:
- Sao lại không biết sử dụng.
Bá-Thông cÆ°á»i ha ha:
- A! Chú em chưa hiểu ư? Nhưng rồi sẽ biết.
Châu-bá-Thông chợt thấy cái roi vàng của Doãn-khắc-Tây vút tá»›i, liá»n vung tay đập mạnh. Roi quật ngược vào lÆ°ng Khắc-Tây, cả ngÆ°á»i lẫn roi Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất. Bá-Thông gá»i lá»›n:
- Cái roi lòe loẹt của ngươi, thế mà thú đấy!
Dứt lá»i, Phàn-nhất-Ông bay vút tá»›i, Bá-Thông liá»n nhích qua má»™t bên rồi cÆ°á»i, nói:
- Bộ râu rậm rạp kia thỉnh thoảng cũng quấy rầy kẻ khác được đấy chứ?
Äoạn lão Ä‘Æ°a tay vút hàm râu của lão, cÆ°á»i ngạo nghá»…:
- Râu ta để vuốt chÆ¡i cho thanh nhã, chứ không phải nhÆ° ngÆ°Æ¡i dùng râu để làm cái chổi đánh ngÆ°á»i.
Nói chưa dứt, đã bị bộ râu Nhất-Ông quật trúng vào má, Bá-Thông cảm thấy ran rát, chứ không đau đớn mấy.
Nếu Châu-bá-Thông có võ công vững chắc thì bị má»™t cái vụt râu của Phàn-nhất-Ông đã choáng váng, mà rÆ¡i xuống đất rồi, nhÆ°ng lão vẫn bình thản, nét mặt tÆ°Æ¡i vui, không tá» má»™t cá»­ chỉ nào tức giận, cÆ°á»i lá»›n:
- Này, chú râu dài! Râu ta ngắn hơn râu chú, thì chúng ta đừng đỠnữa nhé!
Nhất-Ông vừa quất trúng địch má»™t đòn lòng hiu hiu tá»± đắc không thèm nghe lá»i diá»…u cợt của Châu-bá-Thông, lão quất tiếp má»™t lần nữa. Bá-Thông không dám khinh thÆ°á»ng tung má»™t trái dùng "Không minh quyá»n" đấm ra má»™t cái. Râu lão lùn bị gió quá mạnh, đẩy tạt trở lại. Vừa lúc Mã-quang-Tổ tung mình lên đánh Bá-Thông thì râu Nhất-Ông lại quất mạnh vào mặt Quang-Tổ, mù cả mắt. Hắn liá»n Ä‘Æ°a hai tay chợp lấy bá»™ râu.
Râu Nhất-Ông xÆ°a nay có mãnh lá»±c phi thÆ°á»ng, nhÆ°ng lúc ấy vừa bị cái đâm "Không minh quyá»n" của Bá-Thông tống ra, lại gặp bàn tay Quang-Tổ dùng sức kinh công vá»› chặt, Nhất-Ông giật mình, dùng sức Ä‘oạt lại, nhÆ°ng bị Mã-quang-Tổ nắm cứng. Thế là Mã-quang-Tổ và Phàn-nhất-Ông dính chung má»™t đùm, nhào xuống đất. Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u tức giận, quắc mắt nhìn nhau.
Nhất-Ông gắng giá»ng nói:
- Sao ngươi tóm râu ta, lại không chịu thả?
Mã-quang-Tổ đã bị chân lão lùn đạp trúng vào bụng Ä‘au quá, lại bị lão lùn mắng nữa, liá»n quát lại:
- Ta không thả thì ngươi làm gì?
Vừa quát hắn vừa luồn tay phải vào bá»™ râu xoay mấy vòng. Nhất-Ông đánh vào mặt má»™t chưởng. Hắn nghiêng đầu tránh, nào ngá» tay trái lão lùn đánh má»™t quyá»n ngay vào sống mÅ©i, Mã-quang-Tổ Ä‘au quá hét lên:
- ái! Lão quái nầy!
Tuy bị đánh Quang-Tổ vẫn không thả hàm râu, dùng tay trái đấm trả lại cho hả giận. Thực ra võ công của Mã-quang-Tổ kém hơn Nhất-Ông, nhưng khốn nổi bộ râu của lão bị quấn chặt vào tay Quang-Tổ, thành thử đầu cổ lão không cựa được, đành để cho Quang-Tổ đấm đá thình thịch.
Lúc ấy, hai đấu thủ một cao một lùn, thoi đấm nhau huỳnh huỵch dưới đất. Lão lùn tay đè trên mình Quang-Tổ, nhưng không rút bộ râu ra được.
Kim-Luân pháp-vÆ°Æ¡ng thấy đại sảnh náo Ä‘á»™ng, và sáu ngÆ°á»i cùng bá»n không đánh nổi lão già bÆ°á»›ng bỉnh, nên quá thẹn lo nghÄ©:
Lão bướng bỉnh nầy ta phải lừa dịp hại lão cho xong, chứ không có tài nào bắt sống được.
Äịnh ý nhÆ° vậy, Pháp-vÆ°Æ¡ng thò tay vào túi, lấy ra hai vòng tròn má»™t vòng đồng, má»™t vòng bạc, nhÆ° hai cái Ä‘Ä©a, ném tung lên mặt Châu-bá-Thông. Hai vòng kim khí bay thành hai vòng cung, kêu rít nghe rợn ngÆ°á»i. Bá-Thông không biết vÅ© khí lợi hại, kêu há»i:
- A! Vật gì quái thế?
Vừa há»i lão vừa Ä‘Æ°a tay ra toan bắt.
Dương-Qua thấy Kim-luân Pháp-Vương cố dùng vũ khí giết Châu-bá-Thông, trong lúc vô ý, chàng cảm thấy thương hại, vội la lớn:
- Tránh đi đừng có bắt!
Äồng thá»i chàng dùng thiết trượng lên gạt hai vòng kim khí. Nghe "choang" má»™t tiếng, hai vòng ấy tạc ngang vô tÆ°á»ng, tung ra những tia lá»­a sáng lòe, rồi lại vút bay lên trần nhà. Lúc đó Châu-bá-Thông má»›i biết Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng võ nghệ cao cÆ°á»ng, thầm nghÄ©.
- Thôi, bây giỠmình đã mệt rồi mà trêu ghẹo lâu, hỠđồng tâm hợp lực lại, thì mình không thoát được.
Bá-Thông liá»n nhảy xuống đất kêu:
- Kính chào quí vị! Hôm nay lão chưa có dịp gặp quý khách. Thôi, để ngày mai chúng ta chơi lại.
Dứt lá»i lão chạy vút ra cá»­a. NhÆ°ng ngoài cá»­a đã có bốn ngÆ°á»i áo xanh giăng lÆ°á»›i rồi. Châu-bá-Thông đã bị mắc lÆ°á»›i ấy má»™t lần, nên hoảng hốt la lên:
- A! Nguy thay!
Lão chạy vụt vá» phía Äông, toan nhảy ra cá»­a sổ. NhÆ°ng phía ấy cÅ©ng thấy căng lÆ°á»›i sẵn có bốn ngÆ°á»i mặc áo xanh đứng rình. Lão chạy vô giữa nhà, đảo mắt nhìn tứ phía, thấy cá»­a nào cÅ©ng có bốn đệ tá»­ áo xanh, và lÆ°á»›i đã căng sẵn hết.
Hết lối Ä‘i, lão lại vá»t lên xà nhà, dùng tay đánh tống lên định chui lên nóc.
Vừa má»›i lô đầu lên, tấm lÆ°á»›i đã phủ lên đầu! Lão phải nhảy xuống đất, chỉ tay vào mặt chúa Ä‘á»™ng, cÆ°á»i nói:
- Ông giữ lão già nầy lại để làm gì? Ngày nào cũng ăn rau, uống nước lã, thì nuôi ta sao được?
Chúa động nghiêm nghị nói:
- NgÆ°Æ¡i đã lấy sách đạo của ta. Bây giá» ngÆ°Æ¡i muốn ra khá»i Ä‘á»™ng nầy, thì phải trả các vật ấy cho ta lại đây?
Châu-bá-Thông ngạc nhiên nói:
- Ta lấy sách đạo của các ngÆ°Æ¡i để làm gì? Vá» bản lÄ©nh của ta đâu có kém hÆ¡n ngÆ°á»i, mà phải cần các thứ đó?
Lão chúa động thong thả bước lại gần Châu-bá-Thông nói:
- Nếu hôm nay không có ngày vui của ta, thì ngÆ°Æ¡i đã lãnh giáo ít đòn rồi! Nếu biết Ä‘iá»u trả lại đây, rồi thong thả ra vá».
Châu-bá-Thông nổi giận hét lớn:
- Ngươi dám nói thế sao? Ta mà đi trộm của ngươi à? Ngươi nói thế thì coi cho kỹ đây, có cái gì của nhà ngươi thì lấy lại.
Lão vừa nói, vừa đưa tay cởi áo tháo quần. Chỉ trong nháy mắt lão đứng trần trục. Chúa động luôn miệng quát:
- Thôi...! Äi... Ä‘i...!
Nhưng lão không nghe, cứ cầm áo cầm quần dũ thật kỹ, quả nhiên không có vật gì rơi xuống.
Bá»n đệ tá»­ trong Ä‘á»™ng hoảng quá, vá»™i vã quay đầu bịt mặt. Thật là má»™t việc quá sá»— sàng, không ai làm được.
Chúa động cúi đầu suy nghĩ:
- Thật là! lão nầy không có lấy những vật ấy! Vậy thì có má»™t tay nào lợi hại lắm, má»›i dám vào phòng ta lấy sách được. Nếu ta không tìm được thủ phạm, thì Ä‘á»™ng ta sẽ có Ä‘iá»u quan hệ đây?
Châu-bá-Thông vỗ tay nói:
- Xem ngÆ°Æ¡i đã cÅ©ng đúng tuổi, sao không biết kính nể ngÆ°á»i già, bịt mặt những chuyện vô lý, để làm xấu ta trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i. NgÆ°Æ¡i không sợ ngÆ°á»i Ä‘á»i chê cÆ°á»i sao?
Lão chúa động không biết nói sao cả, chợt nghe có tiếng thình thịch, quay đầu nhìn lại thì thấy Phàn-nhất-Ông và Mã-quang-Tổ còn vật đánh nhau. Lão bèn quát:
- Nhất-Ông! Hãy đứng dậy!
Châu-bá-Thông cÆ°á»i nói:
- NgÆ°á»i ta bá» việc nầy thì không nói, để Ä‘i la cái chuyện há» không há»i đến.
Chúa động cau mày nói:
- Lão bảo rằng giữa chá»— đại sảnh đông ngÆ°á»i, mà làm việc xấu xa, nhÆ° thế đâu có can hệ gì đến ta. Câu nói ấy chính ngÆ°Æ¡i tá»± trách ngÆ°Æ¡i đấy thôi.
Châu-bá-Thông cÆ°á»i nói:
- Khi lá»t lòng mẹ ta, ta cÅ©ng không áo quần, thì lúc nầy ta bỠáo quần ra, tấm thân thiên nhiên của ta cÅ©ng trong sạch Ä‘Æ°á»ng hoàng có gì là xấu. Chứ ông đã già rồi, muốn giữ vẻ nghiêm trang của bá» ngoài, mà lÆ°Æ¡ng tâm lại muốn cÆ°á»›i con gái đáng con cháu mình thì thật khó coi! Hà! Hà... NhÆ° thế là thân hình ông đẹp lắm đấy!
Câu nói như mũi dùi chít vào tai. Chúa động đôi mắt đỠngầu, mặt xám lại, miệng như không nói được.
Phàn-nhất-Ông và Mã-quang-Tổ vẫn cứ đè vật nhau mãi. Nhất-Ông nghe chúa Ä‘á»™ng gá»i, muốn đứng dậy, nhÆ°ng khốn ná»—i bá»™ râu bị Quang-Tổ quấn chặt, không cách nào rứt ra được. Còn Mã-quang-Tổ bị lão đè lên trên, và đánh thùi thụi, hắn á»· sức mạnh nên cứ việc quấn ghì chặt bá»™ râu xuống đất, không cho lão đứng dậy.
Má»i ngÆ°á»i chÆ°a biết phải làm sao để chữa hai ngÆ°á»i thì Châu-bá-Thông kêu lên:
- Ôi chao! Ta quên mặc quần áo lạnh quá!
ChÆ°a dứt lá»i, lão chạy vụt ra cá»­a. Bốn đệ tá»­ vừa thấy bóng ngÆ°á»i chạy ra cá»­a, vá»™i tung lÆ°á»›i chụp xuống gút miệng rất nhanh. NgÆ°á»i mắc vào lÆ°á»›i dãy quá mạnh. Bốn ngÆ°á»i áo xanh túm bốn đầu dây lại cá»™t thật kỹ, để khiêng đến trình chúa Ä‘á»™ng.
Thứ lÆ°á»›i này rất bá»n, nhá» kết bằng sợi kim khí, nên dao chém cÅ©ng không rách. Lại thêm bốn tay căng lÆ°á»›i, đã được tập luyện rành rẽ, há» tung giật nhanh nhÆ° chá»›p, dẫu cho tay cao thủ cÅ©ng không kịp đối phó, để thoát thân.
Bấy giá» bốn tay bắt được địch thủ, ai nấy Ä‘á»u há»›n hở, lo khiêng vào để trÆ°á»›c mặt chúa Ä‘á»™ng. Má»™t ngÆ°á»i áo xanh đứng cúi đầu thÆ°a:
- Thưa sư phụ, bốn đệ tử cửa chánh đã bắt được lão già trốn thoát bữa qua.
Chủ động chăm chú nhìn vào lưới. Bỗng nhiên biến sắc mặt, quát lớn:
- Bá»n mi không có mắt hay sao?
Bốn đệ tá»­ vá»™i nhìn vào lÆ°á»›i, ngÆ°á»i nào, ngÆ°á»i nấy, thất vía hồn kinh, mặt không còn chút máu. Há» luống cuống xúm nhau lại mở lÆ°á»›i, thả hai ngÆ°á»i trong lÆ°á»›i ra. Thì đó là Phàn-nhất-Ông và Mã-quang-Tổ!
Sá»± thật Châu-bá-Thông tuá»™t quần áo, đứng tần ngần, để má»i ngÆ°á»i mắc cỡ không để ý đến, lại tiếp nói những câu sách hạch để cho chúa Ä‘á»™ng xấu hổ không còn tinh thần sáng suốt Ä‘á» phòng được.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghÄ© rằng lão Ä‘ang còn nói nhiá»u vá»›i chúa Ä‘á»™ng và có ra Ä‘i cÅ©ng phải mặc quần đã.
NhÆ°ng Châu-bá-Thông đã dá»± định sẵn. Lão vừa nói vá»›i chúa Ä‘á»™ng vừa xem xét tứ phía. Khi nói gần hết lá»i lão lÆ°á»›t qua phía gần Phàn-nhất-Ông và Mã-quang-Tổ, nắm gáy hai ngÆ°á»i quăng vào lÆ°á»›i và thừa lúc gã đệ tá»­ phủ lÆ°á»›i xuống, lo túm cá»™t lÆ°á»›i, lão phóng mình qua, không ai hay biết. Thật là má»™t lối thoát thân "DÆ°Æ¡ng đông kích tây".
Chúa Ä‘á»™ng quá thẹn mặt trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i. Vì chỉ có má»™t lão Æ°Æ¡ng ngạnh đó mà đã dùng mÆ°u đánh Phàn-nhất-Ông, làm cho Nhất-Ông bị đồng bá»n đánh rồi bị mắc vào lÆ°á»›i. Còn chúa Ä‘á»™ng cÅ©ng phải chịu những lá»i xỉ mạ quá Ä‘au Ä‘á»›n.
Bá»n Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng cÅ©ng không khá»i hổ thầm:
- Mình cÅ©ng là tay giá»i trong võ lâm, mà nay đến bao nhiêu ngÆ°á»i há»p sức đánh bắt không được má»™t lão Ä‘iên Ä‘iên, khùng khùng, mà lại còn bị lão làm trò cÆ°á»i, thì thật là bất tài!
Riêng Dương-Qua là không buồn. Chàng thầm nghĩ:
- May là lão bị bắt, thì bây giỠmình lo cứu giúp cũng khổ.
Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng ý muốn dò há»i lai lịch của vị chúa Ä‘á»™ng, nhÆ°ng lúc nầy lão thấy chúa Ä‘á»™ng dồn dập nhiá»u việc buồn khổ, nên tỠý há»i dò đồng bá»n và muốn rút lui khá»i Ä‘á»™ng. Thấy năm ngÆ°á»i cÅ©ng đồng ý, Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng đứng dậy chắp tay, nói vá»›i Ä‘á»™ng chủ:
- Rất cảm thịnh tình Ä‘á»™ng chủ hậu đãi chúng tôi, đăng ký nên ở để được lãnh giáo nhiá»u nữa. NhÆ°ng má»i ngÆ°á»i chúng tôi Ä‘i đây, Ä‘á»u có việc cần riêng. Vậy xin được cáo biệt.
Lúc đầu, chúa Ä‘á»™ng có ý nghi ngá» sáu ngÆ°á»i nầy cÅ©ng má»™t bá»n vá»›i Châu-bá-Thông, nhÆ°ng sau thấy Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­, và cả bá»n Pháp-VÆ°Æ¡ng Ä‘á»u lăng vào ác đấu vá»›i Châu-bá-Thông, nên ông ta có phần lÆ°u luyến.
Chúa động bèn đứng dậy chắp tay nói:
- Tiểu đệ có má»™t chút việc muốn nói, chẳng hiểu chÆ° vị có thể nhận lá»i cho chăng?
Pháp-Vương nói:
- Nếu Ä‘iá»u đó chúng tôi có thể làm được, thì chẳng dám từ chối.
Chúa động nói:
- Chiá»u hôm nay, tiểu đệ làm lá»… tục huyá»n, muốn má»i chÆ° vị ở lại chia vui. NÆ¡i đây là núi hẻm thôn cùng, đã mấy trăm năm nay ít có bóng ngÆ°á»i tìm đến.
Hôm nay lục vị quý khách chu du đến đây thăm, thật là hắn mạnh vô cùng cho tiểu đệ!
Mã-quang-Tổ nói:
- Äá»™ng chủ có uống rượu không?
Chúa Ä‘á»™ng chÆ°a kịp trả lá»i, Ä‘á»™t nhiên thoáng thấy bóng ngÆ°á»i ngoài cá»­a.
Liá»n lúc đó má»™t cô gái áo trắng thoăn thoắt bÆ°á»›c vào há»i:
- Kẻ nào gây náo loạn ở đây, và đã tẩu thoát rồi sao?
Dương-Qua trông thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Chàng đứng dậy bước vội ra nắm tay kêu lớn:
- Kìa! Cô! Không ngá» cô đến đây! Tiểu đệ Ä‘i tìm cô đã khổ cá»±c nhiá»u lắm!
Cô gái ngơ ngác, nhìn Dương-Qua tỠvẻ lạnh lùng nói:
- NgÆ°á»i này là ai mà dám xÆ°ng hô vá»›i tôi nhÆ° thế?
DÆ°Æ¡ng-Qua giật mình, chăm chăm nhìn vào mặt thiếu nữ áo trắng. Chàng thấy dáng ngÆ°á»i đẹp đẽ, nét mặt quen thuá»™c không khác Tiểu-long-Nữ.
Chàng liá»n há»i lại:
- Thưa cô, em là Dương-Qua đây mà! Sao cô không nhận em?
Cô gái ngơ ngác nhìn chàng, khẽ lắc đầu:
- XÆ°a nay tôi chÆ°a há» gặp ông lần nào, sao ông lại xÆ°ng hô vá»›i trịnh trá»ng nhÆ° thế?
Dứt lá»i nàng bÆ°á»›c lên ngồi bên chúa Ä‘á»™ng.
Chúa Ä‘á»™ng vui vẻ đứng dậy, trá» tay vào nàng giá»›i thiệu vá»›i bá»n Pháp-VÆ°Æ¡ng:
- Tiểu đệ xin giá»›i thiệu cùng quý khách rõ. Äây chính là vị tân hôn của tôi. Tôi đã chá»n được giá» tốt là chiá»u nay làm lá»… thành thân.
Tuy lá»i nói có vẻ ôn hòa, nhÆ°ng đôi mắt của chúa Ä‘á»™ng nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua có vẻ bất bình.
Có lẽ lão giận DÆ°Æ¡ng-Qua vừa rồi đã ăn nói sá»— sàng, nhận lầm làm ngÆ°á»i tân phu nhân của lão má»™t cách quá Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t.
NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng-Qua vẫn Ä‘inh ninh thiếu nữ áo trắng đó nhất định là Tiểu-long-Nữ. Chàng nóng lòng không thể chịu nổi, liá»n nói lá»›n:
- Thưa cô! Cô không phải là Tiểu-long-Nữ, thì còn là ai? Cô là thầy của tôi mà!
Cô gái áo trắng nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt chàng, lạnh lùng lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu Tiểu-long-Nữ mà ông há»i đó là ai vậy?
Dương-Qua hai hàm răng cắn chặt, đôi mắt không ngớt nhìn cô gái áo trắng, đầu óc rối loạn, suy nghĩ miên man:
- Cô giận ta chăng? Tại sao không nhìn nhận ta? Hay cả hai cùng lạc vào hiểm địa nên cô giả cách làm ngÆ¡? Lẽ nào trên Ä‘á»i lại có má»™t ngÆ°á»i thứ hai giống hệt cô được.
Chàng tuy rất thông minh, có tài tùy cơ ứng biến, song một khi trái tim đã rối loạn lên vì động đến chân tình, tay chạm phải "đóa hoa tình" thì không thể nào đè nén nổi!
Chàng khẽ kêu lên một tiếng "ái".
Công-tôn Äá»™ng-chủ thấy vẻ mặt chàng hÆ¡i rối loạn, khẽ nhíu mày há»i nhá» em gái:
- Em Liá»…u! Hôm nay gặp rất nhiá»u dị nhân nhỉ!
Cô gái không đáp, rót má»™t chén nÆ°á»›c trong, Ä‘Æ°a lên, môi nốc cạn, rồi liếc mắt nhìn qua từng ngÆ°á»i. NhÆ°ng nàng không nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua.
Nếu là kẻ ngoại cuá»™c, DÆ°Æ¡ng-Qua lặng lẽ dò xét tình hình, đàng nầy chàng vốn có tính nóng, hÆ¡n nữa đã nghe rõ Ä‘á»™ng chủ tuyên bố chiá»u hôm ấy sẽ làm lá»… thành hôn, nên chàng cuống quít quay lại há»i Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng:
- Thầy tôi có má»™t lần tỉ võ vá»›i ngài, hẳn ngài còn nhá»›. Äiá»u nầy ngài có bảo là tôi nhận lầm nữa chăng?
Thá»±c ra từ lúc thiếu nữ má»›i bÆ°á»›c vào. Pháp-VÆ°Æ¡ng đã nhận ra là Tiểu-long-Nữ. NhÆ°ng lão thấy DÆ°Æ¡ng-Qua gá»i nàng mà nàng không hỠđể ý đến, nên Pháp-VÆ°Æ¡ng Ä‘oán biết cặp trai gái bên trong hẳn có Ä‘iá»u gì rắc rối. Lão mỉm cÆ°á»i đáp:
- Ta không nhá»› rõ Ä‘iá»u đó.
Sở dÄ© Pháp-VÆ°Æ¡ng nói nhÆ° vậy là có má»™t dụng ý riêng. TrÆ°á»›c đây Tiểu-long-Nữ đã dùng DÆ°Æ¡ng-Qua tiếp tay sá»­ dụng kiếm pháp khiến cho lão phải thảm bại. Nay võ công của DÆ°Æ¡ng-Qua đã đến Ä‘á»™ siêu việt rồi, nếu đôi trai gái nầy há»p sức thì thật khó lòng. Nếu lão vụng vỠđể cho cặp trai gái ấy tiếp tay nhau thì lão không thể nào thủ thắng được, nên lão phải lập kế để ly gián.
Dương-Qua nghe lão đáp ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Ôi! Lòng ngÆ°á»i xảo trá khôn lÆ°á»ng! Äã cùng đến chá»— nầy, trong lúc hắn bị thÆ°Æ¡ng nguy khốn, ta ra sức cứu hắn, mà giá» hắn lại toan hại ta.
Pháp-VÆ°Æ¡ng thấy nét mặt DÆ°Æ¡ng-Qua có vẻ giận há»n, thần sắc đổi khác, lòng thầm nhủ:
- Nó đã trở mặt hiá»m thù vá»›i ta, nếu ta để cho nó sống ắt sau nầy mang há»a! Hãy thừa dịp nầy mà trừ Ä‘i cho sá»›m.
Äịnh ý nhÆ° vậy, lão liá»n vung tay nói vá»›i Bang-chủ và cô gái áo trắng:
- Hôm nay chúng tôi hân hạnh được dá»± ngày đại há»™i của nhị vị, ngặt vì chúng tôi không có chút lá»… má»n nào gá»i là lÆ°u chút hậu tình, chúng tôi lấy làm áy náy.
Äá»™ng chủ thấy Pháp-VÆ°Æ¡ng chịu ở lại dá»± lá»… cÆ°á»›i của mình, niá»m vui lai láng, quay lại nói vá»›i cô gái áo trắng:
- Quí vị đây Ä‘á»u là những vật cao siêu trong giá»›i võ lâm. Chúng ta được má»™t vị đến dá»± cÅ©ng đủ vinh dá»± lắm rồi, huống hồ có cả...
Nói đến đây, Ä‘á»™ng chủ vá»™i dừng lại. Vì ông chợt nghÄ© đến DÆ°Æ¡ng-Qua, má»™t chàng trẻ tuổi, võ công lại tầm thÆ°á»ng, cứ nhÆ° vừa rồi chàng đấu thá»­ vá»›i Châu-bá-Thông chÆ°a đầy má»™t hiệp đã loi nhoi nhảy xuống đất, nhÆ° thế võ công chàng kể vào đâu? Thật không đáng mặt liệt vào hạng cao nhân trong giá»›i Võ-lâm. Tuy nhiên nếu bá» chàng ra, chỉ nói đến "năm vị" e lại có Ä‘iá»u bất lịch sá»±, do đó, Ä‘á»™ng chủ ngập ngừng má»™t lúc rồi lá»±a lá»i nói tiếp:
- Huống hồ chi nhiá»u vị anh hùng chiếu cố thế này.
Tiếp đó, Lão bô bô giá»›i thiệu uy danh từng ngÆ°á»i, rất khách sáo. Cuối cùng đến DÆ°Æ¡ng-Qua lão chỉ giá»›i thiệu vắn tắt:
- Còn vị nầy là ngÆ°á»i há» DÆ°Æ¡ng.
Pháp VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i thầm, gật gù nghÄ©:
- Äá»™ng chủ nầy khéo léo, mÆ°u kế lại cao siêu, cứ xem lão tung lÆ°á»›i bắt Châu-bá-Thông cÅ©ng đủ biết mÆ°u lược thế nào rồi. Tuy nhiên, tánh lão hÆ¡i hẹp hòi. DÆ°Æ¡ng-Qua má»›i nói vá»›i Tiểu-Long-Nữ vài câu lão đã canh cánh để bụng.
Cô gái áo trắng nghe Ä‘á»™ng chủ giá»›i thiệu đến danh hiệu ngÆ°á»i nào cÅ©ng gật đầu, nhÆ°ng nàng luôn luôn vá»›i thái Ä‘á»™ lạnh nhạt. Cho đến lúc Äá»™ng chủ giá»›i thiệu DÆ°Æ¡ng-Qua, nàng cÅ©ng vá»›i vẻ mặt ấy, không há» thay đổi.
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘á» bừng đôi má, lòng nôn nao nhÆ° đợt sóng thủy triá»u. Äá»™ng chủ nói gì chàng cÅ©ng không nghe được.
Na-mi-Tinh và Doãn-khắc-Tây vốn không hiểu rõ tâm trạng, cứ tưởng chàng vì nhận lầm ngÆ°á»i nên e thẹn áy náy, và há» không để ý đến.
Duy có Công-tôn Lục-Ngạc, con gái Äá»™ng chủ, bấy giỠđứng sau lÆ°ng cha, mắt luôn luôn theo dõi DÆ°Æ¡ng-Qua không bá» sót má»™t cá»­ chỉ.
Nàng nghĩ thầm:
- Hồi sáng "Tình hoa" đã chạm vào đầu ngón tay hắn, khiến hắn bị Ä‘au, gây thảm não vào tâm hồn hắn, cứ xem bá»™ Ä‘iệu là bà dì ghẻ của ta tất phải là ý trung nhân của hắn rồi! Sao lại có chuyện tình cá» nhÆ° vậy? Biết đâu bá»n ngÆ°á»i nầy kéo đến Ä‘á»™ng ta cÅ©ng chỉ vì bà dì ghẻ của ta đó thôi.
Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn cô gái áo trắng, thấy nét mặt cô nầy không có vẻ vui mà cÅ©ng không có vẻ thẹn thùng gì cả. Thật không phải dáng Ä‘iệu ngÆ°á»i sắp làm dâu, khiến cho nàng càng nghi ngá» hÆ¡n nữa.
Dương-Qua tuy có tánh nóng nảy bồng bột, nhưng lại có một chút thông minh, nên cố lòng nén giận, thầm đoán:
- Cô mình cố ý làm lơ, không nhìn nhận mình, có lẽ cô mình đã sắp sẵn mưu kế gì đây chăng? Vậy mình cứ yên lặng dò xét xem sao.
Chàng đứng dậy, chắp tay vái Ä‘á»™ng chủ má»™t cái, rồi cất giá»ng nói:
- ThÆ°a Ä‘á»™ng chủ, vì tôi có má»™t ngÆ°á»i bá» trên, dung nhan giống hệt tân phu nhân đây, do đó, lúc nẫy tôi vá»™i vã tưởng lầm, xin Ä‘á»™ng chủ thứ lá»—i cho.
Giá»ng chàng rất thanh tao và lá»… Ä‘á»™, khiến Ä‘á»™ng chủ Ä‘ang giận cÅ©ng phải vui lòng. Ông ta đáp lá»…, nói:
- Nhận lầm ngÆ°á»i quen đó là má»™t việc thÆ°á»ng, không có gì khinh mạng, xin lệnh tôn cứ an tâm.
Ngừng má»™t lúc, Äá»™ng chủ lại vui vẻ nói tiếp:
- Chỉ có Ä‘iá»u tại sao trong Ä‘á»i lại có hai ngÆ°á»i giống hệt nhau để kẻ khác phải lầm lẫn nhỉ. Thật là chuyện lạ lùng.
Câu nói ấy, Äá»™ng chủ tỠý tá»± đắc khen vợ sắp cÆ°á»›i của ông là má»™t tuyệt thế giai nhân, trong Ä‘á»i không có má»™t ngÆ°á»i thứ hai nhÆ° vậy.
Dương-Qua nói:
- Thật vậy, Tiểu-tá»­ cÅ©ng lấy làm lạ. Tại sao trong Ä‘á»i lại có hai sắc đẹp của hai ngÆ°á»i nhÆ° má»™t... Vậy tiểu-tá»­ xin phép được biết tôn phu nhân danh hiệu là gì?
Theo tục lệ ở xứ Trung-Nguyên, ngÆ°á»i con gái không bao giá» ra chào khách má»™t cách dá»… dàng nhÆ° vậy. NhÆ°ng ở đây bá»n Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng vốn là ngÆ°á»i rợ miá»n Tây-vá»±c, nên lá»… nghi Ä‘á»u không cố chấp.
Khi thấy cô gái áo trắng bước ra chào không ai ngạc nhiên cả. HỠchỉ lấy làm lạ tại sao đã gần ngày cưới mà cô ta lại còn mặc đồ trắng mà thôi.
Bây giá» DÆ°Æ¡ng-Qua há»i tên vợ mình, Công tôn Ä‘á»™ng chủ mỉm cÆ°á»i dùng lá»i nhá» nhẹ đáp:
- Nàng há» Liá»…u! Vậy ngÆ°á»i quen của lệnh tôn có phải há» Liá»…u chăng?
Dương-Qua lắc đầu đáp:
- Không phải.
Nhưng chàng lại thắc mắc nghĩ thầm:
- Cô ta lại để ra há» Liá»…u để làm gì? Tại sao phải dấu tên há». Bá»—ng nhiên chàng hiểu ra, lẩm bẩm má»™t mình:
- A! Phải rồi! Vì ta là hỠDương nên cô ta đổi ra hỠLiễu. Dương Liễu đấy mà!
Nghĩ như thế, chàng lại cảm thấy đau nhói ở cái đầu ngón tay, mày cau lại, mặt hơi tái.
Nàng Lục Ngạc thấy chàng tỠvẻ đau đớn lấy làm thương hại, đôi mắt nàng vẫn đăm đăm nhìn vào Dương-Qua không bỠsót một cử chỉ nào.
DÆ°Æ¡ng-Qua cố nén lòng, nhÆ°ng bá»—ng vụt miệng há»i Äá»™ng chủ:
- ThÆ°a Ä‘á»™ng chủ! Tôn phu-nhân có phải là ngÆ°á»i con gái thứ hai không?
Công tôn Ä‘á»™ng chủ ngạc nhiên không hiểu ý gì mà DÆ°Æ¡ng-Qua lại há»i nhÆ° thế, nên nói:
- Tại sao lệnh tôn biết?
DÆ°Æ¡ng-Qua mỉm cÆ°á»i nói:
- Tôi chỉ đoán chừng như thế chẳng biết có đúng hay không?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u im lặng, trầm lặng qua phút suy tÆ°.
Tài sản của than_long_vn

  #47  
Old 31-07-2008, 09:11 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 47

Äá»™ng Phòng Hoa Chúc



Sở dÄ© DÆ°Æ¡ng-Qua há»i câu đó là vì chàng nhá»› lại má»™t tiểu thuyết Ä‘á»i ÄÆ°á»ng do Liá»…u-Nghi sáng tác, trong đó có câu chuyện "Long-Nữ chăn dê" chàng nghÄ© rằng Long-Nữ vá»›i há» Liá»…u vốn có nguồn gốc sâu xa, và chàng Ä‘inh ninh cô gái áo trắng trÆ°á»›c mặt chàng chắc chắn là thầy võ của chàng. Äó là há» Liá»…u tất phải có liên quan đến Tiểu-Long-Nữ.
Công-tôn Äá»™ng-chủ thấy DÆ°Æ¡ng-Qua há»i nhÆ° vậy, có ý nghi ngá», Ä‘Æ°a mắt nhìn DÆ°Æ¡ng-Qua, rồi lại nhìn cô gái áo trắng. Thấy cô gái áo trắng vẫn cúi đầu không nói má»™t lá»i, làm cho ông ta khó chịu, muốn há»i xem sao. NhÆ°ng ông lại nghÄ©:
- Việc đó không nên há»i trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i, cứ để Ä‘á»™ng phòng hoa chúc rồi sẽ há»i cÅ©ng chẳng muá»™n.
NhÆ°ng thấy DÆ°Æ¡ng-Qua miệng cứ mấp máy mãi, làm cho ông không chịu nổi toan cất lá»i há»i DÆ°Æ¡ng-Qua thì chàng đã ứng tiếng há»i tiếp:
- Liá»…u cô nÆ°Æ¡ng ấy không phải là ngÆ°á»i sinh đẻ nÆ¡i đây, vậy chẳng hay vì đâu Äá»™ng chủ lại quen biết vá»›i nàng?
Câu há»i của DÆ°Æ¡ng-Qua làm cho Äá»™ng chủ muốn biết lai lịch của nàng, ngÆ°á»i vợ má»›i cÆ°á»›i của mình, nên thầm nghÄ©:
- Có lẽ thằng nầy biết rõ lai lịch cô gái nầy chăng? Thế thì ra không nên giấu giếm làm chi.
Ông ta bèn đáp:
- DÆ°Æ¡ng Tráng-sÄ© nhận xét quả không lầm! Cách đây ná»­a tháng tôi có ra ngoài núi hái thuốc, gặp nàng bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nằm dÆ°á»›i chân núi, hÆ¡i thở thoi thóp. Xem qua tôi biết nàng vì luyện công quá sức, nên nguyên khí bị thoát ra ngoài hết. Tôi liá»n cứu chữa, và Ä‘em nàng vỠđây bàn tính chuyện xe duyên. Thá»±c ra, việc nầy cÅ©ng là chuyện ngẫu nhiên, do tÆ¡ hồng khéo buá»™c.
Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng cÆ°á»i ha hả xen vào:
- Äó thật là đúng "Duyên trá»i định". Cô nÆ°Æ¡ng vì muốn Ä‘em thân Ä‘á»n đáp nhân nghÄ©a, nên gởi má hồng vào Ä‘á»™ng chủ. NhÆ° thế đẹp duyên biết là bao. Còn gì vui sÆ°á»›ng cho bằng khi tình yêu thông cảm giữa đôi gái sắc trai tài.
Pháp-VÆ°Æ¡ng nói thế mục đích tán nịnh Ä‘á»™ng chủ, và cÅ©ng để chá»c tức DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘au buồn mà chÆ¡i.
Quả nhiên mặt Dương-Qua biến sắc thở dài nói:
- Té ra trên Ä‘á»i này lại có thứ linh Ä‘Æ¡n cứu khá»i bệnh cô nÆ°Æ¡ng. Tôi cứ tưởng bệnh ấy phải dùng máu tÆ°Æ¡i má»›i cứu nổi.
Cô gái áo trắng nghe DÆ°Æ¡ng-Qua nói nhÆ° vậy bá»—ng rú lên má»™t tiếng, máu tÆ°Æ¡i trong miệng vá»t ra đỠối, nhuá»™m Ä‘á» cả má»™t vạt áo trông rất ghê rợn.
Má»i ngÆ°á»i hoảng sợ, không ai bảo ai, nhất loạt đứng dậy rá»i khá»i chá»— ngồi.
Nguyên Liễu cô nương nầy chính là Tiểu-Long-Nữ, chẳng phải ai khác.
Sau khi nghe câu chuyện của Hoàng-Dung, nàng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại tính toán đủ Ä‘iá»u. Nếu nàng kết duyên vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua thì làm nàng trá»n Ä‘á»i bị ngÆ°á»i ta khinh bỉ, thóa mạ. Bằng cứ cùng chàng sống mãi trong cổ má»™ thì lâu ngày chàng cÅ©ng phải mang mối sầu muá»™n ai bi.
Suốt mấy đêm dài, nàng vẩn vơ suy nghĩ mãi không sao chợp mắt được.
Kế đó trong một lúc cương quyết, nàng ngầm bỠđi, nhưng trong tim nàng vẫn còn mang nặng mối tình yêu với Dương-Qua, một tình yêu quá nặng khắc ghi vào tâm khảm không thể phai mỠđược.
Cho nên, sau những giá» phút phải vận hết lý trí để thắng tâm hồn, nàng đã thêm bÆ¡ vÆ¡ trong bụi Ä‘á»i hoang lạnh.
Nàng ra Ä‘i! Äi mãi không định hÆ°á»›ng, mang theo má»™t ná»—i u buồn không bá» bến.
Rồi một ngày kia, vì buồn khổ quá, nàng phải đến một chân núi quạnh vắng để trấn nhiếp tâm hồn.
Nhưng tình yêu của nàng như dồn đầy tâm khảm, không còn có một sức nào có thể đè ép được nữa.
Trong lúc nàng vận ná»™i công chế ngá»±, thì nhá»› thÆ°Æ¡ng rào rạt tuông trào nhÆ° sóng trùng dÆ°Æ¡ng, các kinh mạch Ä‘á»u bị xung phá, bệnh cÅ© tái phát dữ dá»™i.
Nếu không gặp được Công-Tôn Äá»™ng-chủ qua Ä‘Æ°á»ng bắt gặp, và gia tâm cứu chữa, thì tấm thân ngà ngá»c của nàng đã tan rã nÆ¡i núi vắng rừng hoang rồi!
Công-Tôn Ä‘á»™ng chủ góa vợ đã lâu, Ä‘Æ°á»ng tình ái đã phai nhạt, bá»—ng má»™t sá»›m gặp Tiểu-Long-Nữ, má»™t đóa hoa sắc nÆ°á»›c hÆ°Æ¡ng trá»i, thật là má»™t việc không thể tưởng tượng trong Ä‘á»i lão. Do đó, lòng hào hiệp của ngÆ°á»i không khá»i len lá»i vào má»™t tình luyến ái. Lá»­a tình lại nổi dậy sưởi ấm lòng ngÆ°á»i cô quạnh kia.
Còn Tiểu-Long-Nữ bấy giỠđã có má»™t tâm trạng chán Ä‘á»i. Lại sợ nếu mình sống cô Ä‘á»™c lẻ loi thì không thể tá»± quản chế Ä‘au buồn. Mà lặn suối trèo non Ä‘i tìm kiếm DÆ°Æ¡ng-Qua thì không khá»i di hại cho chàng.
Do đó, khi thấy Công-Tôn động chủ thổ lộ tâm tình, nàng cũng bằng lòng, và thầm nhủ:
- Má»™t khi đã làm vợ ngÆ°á»i ta rồi thì mối dây oan nghiệt giữa nàng và DÆ°Æ¡ng-Qua sẽ cắt đứt. Vả lại Ä‘á»™ng thủy-tiên là chá»— u tịch, hoang vu, ai tìm đến. Tấm thân nàng đã được Công-Tôn Ä‘á»™ng-chủ cứu sống thì kiếp sống thừa ấy cÅ©ng chẳng tiếc gì mà không Ä‘á»n đáp cho ngÆ°á»i ân. Kiếp nầy đã mong chẳng trá»n còn mong gì cuá»™c lÆ°Æ¡ng duyên vá»›i chàng nữa.
Nàng có ý định nhÆ° thế, nhÆ°ng trá»i chẳng chiá»u lòng ngÆ°á»i khiến Châu-bá-Thông chạy đến đại náo, khiến DÆ°Æ¡ng-Qua tìm vào thủy tiên Ä‘á»™ng. Và, hôm ấy bất ngá» trông thấy mặt chàng, nàng choáng váng cả đầu óc, ruá»™t rối nhÆ° tÆ¡ vò không còn biết tính làm sao nữa.
NhÆ°ng Tiểu-Long-Nữ là kẻ Ä‘iá»m tÄ©nh, chỉ chốc lát nàng đã quyết định ngay:
- Mình đã hứa đính hôn vá»›i ngÆ°á»i khác, thế thì cÅ©ng nên làm mặt lạ đối vá»›i chàng cho xong. Thế nào chàng cÅ©ng giận và bá» ra Ä‘i. NhÆ°ng nhÆ° vậy nàng an lòng hÆ¡n, vì má»™t chàng trai tài năng tuấn tú chàng lo gì chẳng tìm được má»™t ngÆ°á»i vợ xứng đáng? Nếu chàng có buồn bá»±c đôi chút thì ngày kia chàng lấy được vợ chàng sẽ vui vẻ hÆ¡n, khá»i phải bị ràng buá»™c bởi hoàn cảnh khó xá»­ của nàng, và chàng sẽ khá»i ôm hận suốt Ä‘á»i.
Vì thế, khi trông thấy DÆ°Æ¡ng-Qua nàng đã cố giữ vẻ lãnh đạm, giả nhÆ° không quen biết, mặc dù lòng nàng nóng nhÆ° lá»­a bá»ng.
NhÆ°ng bản lÄ©nh con ngÆ°á»i không đủ để chế ngá»± bản năng. DÆ°Æ¡ng-Qua đến, nhÆ° Ä‘em đến cho nàng bao nhiêu hình ảnh xa xÆ°a, những ká»· niệm êm Ä‘á»m gợi ra trÆ°á»›c mắt, và tình yêu dần dần xâm chiếm cả tâm hồn nàng má»—i lúc má»™t xao Ä‘á»™ng, Ä‘au khổ dày vò nàng ghê gá»›m.
Cho đến lúc nàng chợt nghe câu nói của Dương-Qua: "Tôi tưởng bệnh ấy phải dùng máu mới cứu nổi" thì nàng nghĩ ngay đến chuyện cũ trước kia ở trong cổ mộ, khi chàng cưu mang nàng.
Hồi đó, nàng bị Triệu-chí-Kinh và Doãn-chí-Bình chá»c tức đến tức giận thổ huyết. Trong cÆ¡n nguy cấp chàng đã không nghÄ© đến tánh mạng chàng, liá»n chích máu tÆ°Æ¡i của chàng, tiếp vào thân thể của nàng cho nàng được hồi sinh. Cái cảnh thân ái vá»›i mối tình tha thiết ấy nàng đã khắc vào tâm khảm, dấu kín trong tim. Nay bị khÆ¡i ra, nàng xúc Ä‘á»™ng quá, máu nóng bốc lên mãnh liệt, và nàng bị thổ huyết rất ghê rợn.
Mặt nàng tái nhợt, nàng lảo đảo toan bÆ°á»›c vào nhà trong nhÆ°ng Công-Tôn Äá»™ng-chủ vốn giá»i vá» y lý, nên vá»™i bảo:
- Không không! Em cứ đứng im đừng gượng bước, làm động đậy các gân mạch.
Äoạn lão quay lại nói vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua:
- NgÆ°Æ¡i hãy ra khá»i nÆ¡i nầy, và đừng bao giá» trở lại đây nữa.
DÆ°Æ¡ng-Qua mắt đẫm lệ, không đáp lá»i Äá»™ng chủ, quay lại nói vá»›i Tiểu-Long-Nữ:
- Thưa cô! Nếu tôi có lầm lỗi gì xin cô nương đánh tôi, mắng tôi hay giết tôi đi, tôi cũng cam lòng, sao cô nương lại nỡ làm lơ không nhìn đến tôi?
Tiểu-Long-Nữ cúi đầu không nói, chỉ ho vài tiếng, máu bắn ra xối xả.
Công-Tôn Äá»™ng-chủ thấy DÆ°Æ¡ng-Qua dùng lá»i nói khích đến ná»—i vị hôn thê của ông thổ huyết, ông đã có ý giận. NhÆ°ng ông vốn ngÆ°á»i có tánh kiên nhẫn, mặc dầu giận dữ cÅ©ng nén được.
Bây giỠlại nghe Dương-Qua nói nữa, lão cúi gầm mặt dằn mạnh từng tiếng:
- Nếu ngÆ°Æ¡i lấn khấn không chịu ra khá»i nÆ¡i đây thì đừng trách ta vô tình.
DÆ°Æ¡ng-Qua lúc nầy đâu thèm để ý đến sắc mặt và lá»i nói của Äá»™ng chủ. Chàng chăm chăm nhìn Tiểu-Long-Nữ, nói nhÆ° van lÆ¡n, kêu cứu:
- Cô nÆ°Æ¡ng Æ¡i! Tôi xin thá» giữ trá»n kiếp sống trong cổ má»™ để hầu cô-nÆ°Æ¡ng quyết không hối tiếc sau nầy! Hai ta nên Ä‘i Ä‘i thôi.
Tiểu-Long-Nữ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Dương-Qua, thấy mặt chàng đầy vẻ thâm tình. Tim nàng đau nhói không sao chịu nổi:
- Nàng lẩm bẩm không ra tiếng:
- Ta theo chàng vỠthôi!
Nhưng nàng kịp nghĩ lại:
- Không, không! Lúc ra Ä‘i ta đã đắn Ä‘o suy nghÄ© kỹ càng không phải bồng bá»™t trong chốc lát. Chính giá» phút nầy má»›i là giá» phút cõi lòng ta nông cạn. Nếu ta không đủ sức đè nén thì sau nầy ta lại bị khổ tâm bằng mÆ°á»i trÆ°á»›c kia.
NghÄ© nhÆ° thế, nàng liá»n quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác, miệng nói thì thào:
- Tôi không biết ông là ai! Ông nói gì tôi chẳng hiểu! Xin ông làm Æ¡n Ä‘i ra khá»i nÆ¡i nầy, đừng quấy rầy tôi nữa!
Giá»ng nói nàng thá»u thào trong cổ há»ng nhÆ° cố gắng lắm má»›i thốt ra được.
Tuy là lá»i từ chối, song bên trong chứa Ä‘á»±ng cái gì tha thiết mến yêu.
Chỉ trừ Mã-quang-Tổ là ngÆ°á»i thật thà chất phác, không hiểu xa, còn hầu hết má»i ngÆ°á»i trong đại sảnh ai cÅ©ng thấy được lòng nàng còn lÆ°u luyến DÆ°Æ¡ng-Qua lắm!
Giá»ng nói của nàng nhÆ° tiếng khóc, chứng tá» lá»i nói trái ngược vá»›i lá»i nàng, và là má»™t lá»i bất đắc dÄ©.
Công-Tôn động chủ cảm thấy ghen tức, nhủ thầm:
- Liá»…u! Cô nÆ°Æ¡ng đã nhận lá»i thành thân vá»›i ta, nhÆ°ng từ trÆ°á»›c tá»›i nay chÆ°a há» mở miệng nói vá»›i ta má»™t câu nào âu yếm nhÆ° thế.
Lão Ä‘Æ°a mắt trừng DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t cái, nhÆ°ng thấy DÆ°Æ¡ng-Qua mặt mÅ©i sáng sủa, tÆ°á»›ng mạo khôi ngô, hùng khí hiên ngang, sánh vá»›i Tiểu-Long-Nữ thì đúng má»™t đôi gái sắc trai tài trên Ä‘á»i có má»™t.
Ông ta suy nghĩ:
- Xem nhÆ° thế thì biết hai đứa nầy đã có má»™t tâm hồn yêu thÆ°Æ¡ng mãnh liệt, chỉ vì má»™t phút giận há»n nào đó, ả Liá»…u nầy bá» Ä‘i, rồi gặp ta và nhận lá»i kết hôn, nhÆ°ng trong thâm tâm vẫn không quên được tình xÆ°a nghÄ©a cÅ©.
Nghĩ như thế, đôi mắt lão long lanh, nực mùi ghen tức.
Phàn-nhất-Ông vốn trung thành vá»›i sÆ° phụ, từ ngày sÆ°-mẫu mất Ä‘i, hắn thấy sÆ° phụ của hắn buồn bã không khuây. Thá»i nay, sÆ° phụ hắn vào rừng hái thuốc, gặp được nàng hoa, bao nhiêu buồn bã nhÆ° biến Ä‘i đâu mất. Do đó, thầy vui thì trò cÅ©ng vui lây.
Nào ngá», hôm nay sÆ° phụ hắn gần đến lúc làm tiệc cÆ°á»›i, Ä‘á»™ng lòng hoa chúc thì DÆ°Æ¡ng-Qua lại xen vào, dùng lá»i khiêu khích, xảy ra cá»› sá»± lẽ ra sÆ°-phụ hắn phải tá» rõ thái Ä‘á»™, nhÆ°ng thấy sÆ° phụ hắn cứ cắn răn nhịn nhục mãi, nên hắn nổi giận, chỉ vào mặt DÆ°Æ¡ng-Qua hét lá»›n:
- Này, gã há» DÆ°Æ¡ng! Mày dám vô lá»… phạm đến vị sÆ° mẫu của ta sao. Nếu biết Ä‘iá»u mau bÆ°á»›c ra khá»i Ä‘á»™ng nầy. SÆ° phụ của ta không thích hạng khách vô lá»… nhÆ° mi.
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘ang Ä‘au Ä‘á»›n trong lòng, còn để ý gì đến lá»i nói của kẻ xung quanh. Tuy có tai nhÆ°ng chàng không nghe thấy tiếng quát của Phàn-nhất-Ông, chàng vẫn vá»›i vẻ mặt đăm chiêu, nhìn Tiểu-Long-Nữ nói:
- Cô nương! Thật cô nương đã quên mất đứa em nầy chăng?
Phàn-nhất-Ông nổi nóng không còn nhịn nhục được nữa, dùng tư thế lợi hại, chụp vào cổ của Dương-Qua lôi tuốt ra ngoài.
Ai cũng tưởng với sự bất ngỠcủa Dương-Qua, Phàn-nhất-Ông sẽ nắm cổ dễ như chơi. Nào ngỠtay Phàn-nhất-Ông vừa động tới, Dương-Qua đã giật mình vội vận gân cốt chống lại. Chỉ nghe một tiếng "xoạc" bàn tay Phàn-nhất-Ông tuột xuống, nắm trúng vạt áo của Dương-Qua xé rách một lỗ rất lớn.
Tuy vậy, DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng không thèm quay lại phản ứng. Chàng vẫn tiếp tục dùng lá»i van vỉ Tiểu-Long-Nữ.
Thấy Tiểu-Long-Nữ không nhìn nhận chàng, lòng chàng nóng nhÆ° lá»­a đốt. Giá nhÆ° lúc ở trong cổ-má»™, hay lúc gặp nàng má»™t nÆ¡i nào khác có lẽ DÆ°Æ¡ng-Qua còn năn nỉ nhiá»u hÆ¡n. NhÆ°ng ở đây nÆ¡i trang viên của Công-Tôn Äá»™ng-chủ, trÆ°á»›c mặt đông ngÆ°á»i. Chàng cÅ©ng dè dặt phần nào.
Giữa lúc đó, Phàn-nhất-Ông thấy mình nắm hụt DÆ°Æ¡ng-Qua, tức giận chá»n vá»n toan làm lại má»™t lần nữa.
Dương-Qua tức giận, quay lại gây gổ cho hả giận:
- Khốn nạn! Ta đang nói chuyện với thầy ta, can chi đến thằng lùn mà mi lắm chuyện thế.
Phàn-nhất-Ông phùng má, trợn mắt hét lại:
- Ai cho phép mày phá rối sÆ° mẫu tao? Mày dám nhận sÆ° mẫu tao là thầy mày à? Thằng Ä‘iên! Mau cút ra khá»i Ä‘á»™ng, nếu đứng đó đừng trách tao khiếm nhã.
Dương-Qua vùng vằng nói:
- Ta không Ä‘i! Cô nÆ°Æ¡ng ta còn ở đây thì ta cÅ©ng ở đây mãi. Dẫu bá»n bây có bằm xÆ°Æ¡ng xé thịt tao cÅ©ng quyết ở gần cô nÆ°Æ¡ng tao mà thôi.
Lá»i nói nầy chính DÆ°Æ¡ng-Qua muốn nói vá»›i Tiểu-Long-Nữ hÆ¡n là nói vá»›i lão Phàn lùn kia.
Công-Tôn Ä‘á»™ng chủ liếc nhìn Tiểu-Long-Nữ thấy mặt nàng đổi khác, vẻ lãnh đạm không còn nữa, hai hàng nÆ°á»›c mắt chảy ròng ròng, rÆ¡i xuống từng giá»t hòa vá»›i vá»t máu Æ°á»›t đẫm trên ngá»±c. Ông ta vừa lo ngại, vừa chua chát trong lòng, vá»™i Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho Phàn-nhất-Ông thầm bảo hạ Ä‘á»™c thủ, kết liá»…u sinh mạng DÆ°Æ¡ng-Qua để dứt mối tình lÆ°u luyến giữa hai ngÆ°á»i.
Phàn-nhất-Ông nhận được lệnh của sÆ° phụ rất ngạc nhiên. Nãy giá» lão tÆ°á»›ng Công-Tôn Äá»™ng chủ chỉ có ý Ä‘uổi DÆ°Æ¡ng-Qua ra khá»i Ä‘á»™ng mà thôi, nào ngỠông ta lại có ý giết DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° vậy.
Phàn-nhất-Ông nói lớn:
- Hôm nay là ngày vui của sÆ°-phụ chẳng lẽ tôi lại giết ngÆ°á»i Æ°?
Dứt lá»i, Phàn-nhất-Ông Ä‘Æ°a mặt nhìn Công-Tôn-Äá»™ng chủ má»™t lần nữa. NhÆ°ng Công-Tôn Äá»™ng-chủ lại ra dấu bảo không kiêng cữ gì cả.
Ông ta tỠý:
- Muốn cho cuộc vui được hoàn toàn phải hy sinh một vài phút buồn bã.
Phàn-nhất-Ông liá»n Ä‘Æ°a cao cây thiết trượng, đập xuống đất má»™t cái làm rung chuyển cả trang viện, và hét lá»›n:
- Thằng oắc con này! Mày không sợ chết hả!
DÆ°Æ¡ng-Qua bây giá» trong lòng ngá»±c nóng nhÆ° đốt. Máu há»ng nhÆ° chá»±c trào ra. Bởi vì theo phái Cổ-Má»™ đài, đã luyện ngá»c-nữ tâm kinh, muốn giữ ná»™i công phải triệt để khắc kỹ nén dục.
CÅ©ng vì thế mà trÆ°á»›c đây sÆ° phụ của Tiểu-long-Nữ muốn cho nàng dứt bá» hẳn má»i thất tình: ai, lạc, hỉ, ná»™, ái, ố, dục, để trở nên má»™t ngÆ°á»i đầy đủ ná»™i công, truyá»n kế phái Cổ-Má»™ đài. NhÆ°ng sau đó, vì Tiểu-long-Nữ Ä‘á»™ng chạm vá»›i Ä‘á»i, không dứt bá» mối thất tình nên đã mấy phen thổ quyết.
DÆ°Æ¡ng-Qua được nàng truyá»n lại phép ná»™i công của phái Cổ-Má»™ thì cÅ©ng nhÆ° nàng, má»—i khi tâm hồn căng thẳng ná»™i tạng bị tổn thÆ°Æ¡ng, tay chân chàng lạnh toát, và máu trong ngÆ°á»i muốn chảy ngược lên.
Chàng lẩm bẩm:
- Ta mửa máu ra trước mặt cô nương xem cô có còn nhẫn tâm không?
Nhưng chàng lại chợt nghĩ:
- Từ trÆ°á»›c đến nay cô nÆ°Æ¡ng đối xá»­ vá»›i mình rất luyến ái, hôm nay bá»—ng nhiên cô nÆ°Æ¡ng có thái Ä‘á»™ lạnh nhạt nhÆ° vậy chắc ná»™i tình có gì rắc rối đây! Có lẽ lão Ä‘á»™ng chúa đã dùng má»™t quyá»n lá»±c nào ép buá»™c cô nÆ°Æ¡ng, cô nÆ°Æ¡ng không dám nhìn nhận ta chăng? Nếu ta không nén lòng, để bị thÆ°Æ¡ng thì lấy ai giải cứu cho cô nÆ°Æ¡ng thoát khá»i tay chúng nó trong lúc này. Ta cần chiến thắng bá»n chúng rồi sẽ liệu.
Nghĩ như vậy Dương-Qua không còn đau đớn vì cử chỉ của Tiểu-Long-Nữ nữa. Chàng trấn tĩnh tinh thần ngay, khí nóng chìm xuống đau điến.
Chàng mỉm cÆ°á»i nhìn Phàn-nhất-Ông nói:
- Cái hẻm núi nầy thật chán ngấy! Lúc ta đến không ai đón má»i, giá» ta muốn Ä‘i thì cÅ©ng không ai van xin ta ở nán lại.
Má»i ngÆ°á»i thấy DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘ang bị kích Ä‘á»™ng, thần sắc tiá»u tụy, bá»—ng nhiên trở lại bình thÆ°á»ng, mặt mày thanh thản, lấy làm lạ trố mắt nhìn nhau.
Phàn-nhất-Ông không có tánh hiểm hóc, giết ngÆ°á»i nhÆ° Nãi sÆ° âm chí, nên lão chỉ dá»a nạt, không cố ý giết DÆ°Æ¡ng-Qua.
Lão vung thiết trượng lên. Một làn gió thổi tới vùn vụt, làm áo Dương-Qua tung lên phơi phới. Lão hét:
- Mày có chịu ra khá»i chá»— này hay không?
Công-Tôn Äá»™ng chủ thấy thế nhíu đôi mày, nói vá»›i Nhất-Ông:
- Sao mi làm ồn ào như thế mà chưa được việc gì.
Nhất-Ông nghe lá»i nói sÆ° phụ ná»­a trách phạt, ná»­a truyá»n lệnh, liá»n vung thiết trượng phất ngang qua đôi giò của DÆ°Æ¡ng-Qua vá»›i má»™t tÆ° thế rất mãnh liệt.
Nàng Công-Tôn Lục-Ngạc vốn biết Nhất-Ông vị sÆ° huynh của nàng được truyá»n hết võ công, nên cây thiết trượng ấy đã vung ra mạng ngÆ°á»i khó sống. Nhất-Ông đã dùng cây trượng ấy đập chết không biết bao nhiêu mãnh thú trong rừng hoang. Hôm trÆ°á»›c tuy chính mắt nàng đã trông thấy DÆ°Æ¡ng-Qua vận ná»™i công chịu Ä‘á»±ng vá»›i sức lá»­a trong nhà đá, vá»›i sức ná»™i công ấy cÅ©ng gá»i là Ä‘á»™c đáo lắm, song tuổi DÆ°Æ¡ng-Qua còn trẻ, căn bản tập luyện chÆ°a uyên thâm, làm sao chịu nổi cây thiết trượng của sÆ° huynh nàng. Nếu hai ngÆ°á»i đã giao đấu thì thất bại tất vá» phần DÆ°Æ¡ng-Qua, mà nàng không thể nào cứu vãn nổi.
NghÄ© thế nàng đánh liá»u đứng dậy, phóng mình đến bên DÆ°Æ¡ng-Qua, mặc dầu trong lúc đó vẻ mặt cha nàng Ä‘ang căm giận không thể tả.
Nàng cất tiếng trong nhÆ° ngá»c gá»i DÆ°Æ¡ng-Qua nói:
- Dương công tử ơi! Chớ đa đoan làm gì. Lẽ nào không xem sinh mang mình là nặng?
Bá»n Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng ai nấy Ä‘á»u quay mặt nhìn vá» phía nàng Lục-Ngạc. Há» ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng có cá»­ chỉ ấy đối vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua.
Có ngÆ°á»i nghÄ© thầm:
- Thằng bé này vừa vào đây với chúng mình một lúc chẳng biết hắn ta thừa dịp nào tán tỉnh con gái kia, mà coi mòi cô gái kia đã có tình ý với nó?
Nghe Lục-Ngạc nói, DÆ°Æ¡ng-Qua mỉm cÆ°á»i, gật đầu đáp:
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng hảo ý. Vậy tôi xin há»i cô nÆ°Æ¡ng có muốn dùng bá»™ râu dài kết làm sợi dây buá»™c lÆ°ng mà chÆ¡i không?
Lục-Ngạc bỡ ngỡ, không hiểu, há»i lại:
- Sao? Công tử muốn nói gì vậy?
Dương-Qua đáp:
- Nghĩa là tôi sẽ bứt hết bộ râu của lão lùn nầy tặng cô nương làm món đồ chơi. Cô bằng lòng chứ?
Lục-Ngạc cả ngÆ°á»i run lên! Nàng không ngá» DÆ°Æ¡ng-Qua lại dám ăn nói lá»— mãn và khinh ngÆ°á»i nhÆ° thế. Trong Ä‘á»™ng nầy ká»· luật rất nghiêm, nàng dám đến khuyên DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t cầu nhÆ° thế cÅ©ng là mạo hiểm lắm rồi, huống hồ DÆ°Æ¡ng-Qua kẻ được nàng khuyên nhủ lại buông lá»i thóa mạ, làm nhục Nhất-Ông vị sÆ°-huynh khét tiếng của nàng.
Nàng Ä‘á» mặt, đứng im, không dám nói thêm lá»i nào.
Phàn-nhất-Ông tuy thân ngÆ°á»i lùn tịt, cao không quá má»™t thÆ°á»›c ba, nhÆ°ng bá»™ râu dài, xÆ°a nay đã nhá» nó làm oai vá»›i thiên-hạ, nay nghe DÆ°Æ¡ng-Qua đòi bứt râu mình, lão giận quá, Ä‘á»™ng cây thiết trượng xuống đất má»™t tiếng "bùng" rồi phóng mình nhảy tá»›i má»™t bÆ°á»›c, hét:
- Thằng con nít! Ta cho mày biết bộ râu này.
Hàm râu của lão bây giỠcũng tung tăng như đang giận dữ, quật qua quật lại trước mặt Dương-Qua.
Dương-Qua không lùi bước, chỠmiệng vào Nhất-Ông, nói:
- A! Thế ra ông muốn tôi bứt giùm bộ râu của ông phải không? Nào, thử xem?
Vừa nói, Dương-Qua vừa đưa tay ra đằng sau rút một cái kéo lớn lướt tới như muốn xẻo râu địch thủ.
Lão Phàn vội quật ngược bộ râu vỠđằng sau, rồi bất thần đập xuống đầu Dương-Qua một trượng.
DÆ°Æ¡ng-Qua lẹ làng né khá»i và thừa cÆ¡ nhảy phóng tá»›i dùng lưỡi kéo nhắp má»™t cái. Má»™t tiếng "soẹt" nghe rợn ngÆ°á»i, lão Phàn vá»™i nhảy ra đằng sau má»›i tránh khá»i. Nếu chậm má»™t chút bá»™ râu kia đã rÆ¡i xuống đất rồi.
Lão Phàn tức giận vô cùng, nói:
- Ta sẽ dùng bộ râu nầy đánh mày cho mà biết tay.
Thật ra, bá»™ râu của lão Phàn đã có công lá»±c trên ba mÆ°Æ¡i năm nay lại thêm đôi bàn tay giúp sức, râu ấy thành ra má»™t thứ nhuyá»…n tiên (roi má»m) vân tráo (chổi mây) lợi hại vô cùng. Lão cứ lắc đầu, vận cổ, dùng tay Ä‘iá»u khiển bá»™ râu quất qua quất lại nghe vun vút, đánh thẳng vào đầu vào mặt DÆ°Æ¡ng-Qua.
DÆ°Æ¡ng-Qua vận hết sức mình vào lưỡi kéo, chân nhảy chập chá»n tay nhắp lia lịa, phát ra những tiếng "xoẹt xoẹt" liên hồi.
Nguyên lưỡi kéo này trước kia Dương-Qua đã nhỠPhùng-mặc-Ông rèn cho dùng để đối phó với cây phất trầ của Lý-mạc-Thu.
DÆ°Æ¡ng-Qua nghÄ© rằng Lý-mạc-Thu có đôi bàn tay "ngÅ© Ä‘á»™c thần chưởng" lại cầm cây phất trần lợi hại, vung vẩy dá»c ngang khắp chốn giang hồ. Công phu "vận trảo" (chổi mây) đã khiến cho Lý-mạc-Thu nổi tiếng, nên DÆ°Æ¡ng-Qua muốn dùng cây kéo lá»›n để trị Lý-mạc-Thu.
Chàng đã nghiên cứu kỹ vỠthuật "vận trảo" của Lý-mạc-Thu và dự liệu cây phất trần của Lý-mạc-Thu sẽ đánh cách nào và chàng sẽ dùng kéo cách nào để có thể cắt đứt cây phất trần của Lý-mạc-Thu được.
Nào ngỠcây kéo của chàng chưa đấu với Lý-mạc-Thu lần nào thì hôm nay vào động Thủy-Tiên, chàng đã phải đem ra để đấu với bộ râu dài của lão lùn nầy.
Chàng vừa đánh vừa lẩm bẩm:
- Bộ râu của mày dẫu có lợi hại đến đâu cũng không bằng cây phất trần của Lý-mạc-Thu được.
Tuy là cái kéo và bộ râu hai bên đấu nhau kịch liệt, bộ râu quất vun vút, trong lúc cây kéo xoẹt xoẹt nhắp mãi không ngừng.
Má»i ngÆ°á»i không ai bảo ai Ä‘á»u quan niệm má»™t cuá»™c đấu hào hứng, trố mắt nhìn vào hai đối thủ vá»›i vẻ thích thú vô cùng.
Hồi sáng, Châu-bá-Thông cũng dùng kéo cắt râu lão lùn, nhưng cắt đã chẳng được còn bị lão lùn cuốn râu quấn chặt kéo, làm cho Châu-bá-Thông phải bỠkéo đi. Nào ngỠlúc này, Dương-Qua lại sử dụng cây kéo để cắt râu lão nữa.
Tuy nhiên, cây kéo của DÆ°Æ¡ng-Qua khác hẳn vá»›i cây kéo của Châu-bá-Thông. Chàng Ä‘Æ°a ngang đâm dá»c, khi múa khi thu, cứ Ä‘uổi theo bá»™ râu nhÆ° bám sát vào địch thủ. Trông đó đủ biết cây kéo DÆ°Æ¡ng-Qua lợi hại hÆ¡n cây kéo của Châu-bá-Thông nhiá»u.
Thật ra, xét vá» vÅ© thuật và ná»™i lá»±c thì DÆ°Æ¡ng-Qua tuy đã tá»± mình nghiên cứu thành má»™t phái riêng, song chàng chỉ má»›i có tập luyện mấy năm, làm sao bì được Châu-bá-Thông. Sở dÄ© chàng có nhiá»u kinh nghiệm thuật dùng kéo là vì chàng đã được đụng Ä‘á»™ vá»›i Lý-mạc-Thu nhiá»u lần. Trông vào lối đánh phất trần của Lý-mạc-Thu, DÆ°Æ¡ng-Qua đã há»c được má»™t bài há»c vá» "vận trảo", do đó chàng nghiên cứu cách đả phá rất hữu hiệu.
Chỉ chốc lát, ngá»n kéo của DÆ°Æ¡ng-Qua lanh lẹ phi thÆ°á»ng, và lão Phàn không còn dùng bá»™ râu để trấn áp cây kéo của chàng nữa.
Bộ râu của lão Phàn công lực cũng na ná như cây phất trần của Lý-mạc-Thu, chỉ khác chút ít vỠchi tiết, nên lối đánh râu của lão cũng khá lợi hại.
Lúc đầu lão khinh thÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng-Qua nên đã mấy lần suýt bị há»›t râu, sau đó lão phải dè dặt, đổi phép quật râu, múa lên trên quay, và tung hoành nhÆ° vÅ© bão.
Có lúc bá»™ râu chỉ quật nhẹ để nhá»­ địch, rồi dùng chưởng phong đánh tá»›i, đôi tay lão chỉ Ä‘Æ°a lên, rồi dùng bá»™ râu quất ngang rất mạnh. Nói chung là lối sá»­ dụng "vận trảo" hÆ° hÆ°, thá»±c thá»±c, không thể nào lÆ°á»ng được. Thật là má»™t công phu kỳ diệu chÆ°a từng thấy trong giá»›i võ lâm.
Dương-Qua cố hạ bộ râu, nhưng mãi không sao hớt được, chàng tự nhủ:
- Lão nầy là đồ đệ của động chủ mà công phu thâm hậu đến thế nầy, nếu ta không thắng được đồ đệ thì mong gì đánh được thầy.
Chàng cảm thấy sốt ruột, dồn hết tinh thần vào cây kéo, bám sát vào bộ râu.
Nhưng bộ râu lão Phàn còn dài và rậm hơn cây phất trần của Lý-mạc-Thu. Lão quất tới quất lui rất kín đáo, không hỠsơ hở tí nào.
DÆ°Æ¡ng-Qua liệu thế không thắn nổi, liá»n nhảy lui ra đàng sau ba trượng, định thần nhìn lại lối quất râu của lão Phàn để tìm kế thủ thắng.
Chàng thấy lão lắc lÆ° cái đầu nhá» xíu, đánh ngược, đánh xuôi để Ä‘iá»u khiển hàm râu. Bá»—ng chàng há»›n hở reo lên nhÆ° tìm má»™t bí quyết gì vậy.
- A! Hãy khoan! Này lão Phàn, ta rất tiếc!
Lão Phàn dừng lại há»i:
- Mày đã không thắng nổi ta, tại sao không chịu ra khá»i nÆ¡i đây.
DÆ°Æ¡ng-Qua trợn mắt cÆ°á»i hì hì nói:
- Nãy giá» ta chÆ°a há»›t bá»™ râu của mi là vì ta tiếc cho mi đó thôi. Bá»™ râu của mi phải săn sóc bảo vệ hÆ¡n mấy mÆ°Æ¡i năm trá»i má»›i được nhÆ° vậy. Bây giá» ta chỉ nhắp má»™t cái là rụng sạch. NhÆ° thế có làm cho mi Ä‘au Ä‘á»›n chăng?
Lão Phàn thấy Dương-Qua làm bộ mặt quái gở, nói khích như thế, tức giận bước tới, nói:
- Thằng con nít! Äã đánh không lại ta mà không chịu thua còn nói dóc.
Dương-Qua nói:
- Ta chỉ đánh với ngươi trong ba hiệp nữa thì hàm râu ngươi rụng mất.
Lão-Phàn cÆ°á»i há» há»:
- Thật mày là con ếch dÆ°á»›i đáy giếng, nhìn trá»i không lá»›n bằng cái vung. Mày cứ há»›t thá»­ bá»™ râu tao xem?
Dương-Qua vừa cầm kéo xông vào vừa nói:
- Äáng tiếc! Äáng tiếc!
Lão Phàn vội tung ra một chưởng, Dương-Qua đưa tay trái gạt ra, tay mặt chìa mũi kéo đâm vào má lão. Lão Phàn vội nghiêng đầu toan tránh, không ngỠDương-Qua lại lẹ làng dùng tay trái đánh vào má bên phải của lão.
Äòn nầy rất lẹ làng và Ä‘á»™c hiểm, nhÆ°ng lão né tránh, rất nhanh. Chẳng ngá» trong lúc lão phải lo dùng đầu né tránh mấy đòn của DÆ°Æ¡ng-Qua, bá»™ râu không còn Ä‘iá»u khiển được nữa. Má»™t làn gió phất bá»™ râu lão tung lên, DÆ°Æ¡ng-Qua lẹ tay Ä‘Æ°a kéo há»›t má»™t cái.
Một tiếng "xoẹt" phát ra, cả bộ râu dài của lão bay phơi phới, rơi nhẹ xuống đất như một bó chổi sổ.
Ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên không hiểu tại sao DÆ°Æ¡ng-Qua đánh hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i hiệp đầu không thắng, mà chỉ có ba hiệp sau chàng lại há»›t đứt bá»™ râu.
Thá»±c ra không có gì là khó hiểu. DÆ°Æ¡ng-Qua là má»™t kẻ khôn ngoan lanh lợi. Trong lúc nhảy ra ngoài, DÆ°Æ¡ng-Qua đã nắm được nhược Ä‘iểm trong thuật đánh râu: TrÆ°á»›c khi râu lão phất vá» bên trái thì đầu nghiêng vá» phía tay phải, trÆ°á»›c khi tung ngược thì đầu lão phải cúi xuống. Nói chung là lão đã dùng đầu để Ä‘iá»u khiển bá»™ râu.
Biết được yếu tố ấy, Dương-Qua tự nghĩ:
- Hàm râu lão đánh mình được là nhỠở cái đầu của lão, thế là mình không đánh vào chá»— gốc lại cứ đấu chá»i vá»›i cái Ä‘uôi râu thì thật ngu ngốc quá.
Thế là chàng trực tiếp tấn công vào cái đầu. Và chỉ trong ba hiệp chàng đã cắt được bộ râu như chơi.
Bấy giỠlão Phàn bị cụt râu, mặt mày như chết điếng, đôi mắt thao láo, đau đớn nhìn từng sợi râu bay phất phơ trên mặt đất. Lão vừa căm giận vừa hối tiếc, vung tay cầm lấy cây thiết trượng gầm lên như thú dữ:
- Hôm nay ta quyết má»™t sống má»™t chết vá»›i mày. Mày đừng hòng thoát ra khá»i nÆ¡i đây.
DÆ°Æ¡ng-Qua cÆ°á»i ha hả đáp:
- Thì ta đâu có nghĩ đến chuyện bỠđộng ra đi.
Câu nói kinh khủng của DÆ°Æ¡ng-Qua, làm cho lão Phàn càng tức giận thêm. Trong lúc đó Mã-quang-Tổ đứng má»™t bên, thấy hàm râu lão Phàn trong chốc lát đã cụt lủn, không nhịn cÆ°á»i được, nói lá»›n:
- Bớ lão Phàn! Tướng ngươi đã lùn mà còn cụt râu nữa thì khó coi quá.
Lão Phàn cúi mặt xuống, cắn môi vận hết nội lực, quất cây thiết trượng vào lưng Dương-Qua một đòn rất mạnh.
DÆ°Æ¡ng-Qua tuy nãy giỠđã đấu vá»›i lão nhiá»u hiệp, song chỉ má»›i đấu bằng nhu lá»±c của bá»™ râu, chứ chÆ°a rõ sức gân cốt của lão nhÆ° thế nào.
GiỠđây bị lão dùng thiết trượng đánh tới, Dương-Qua vội vàng kéo ra đỡ.
Tức thì, một tiếng "choang" rất lớn, như muốn chát tai, cánh tay chàng tê đi, cây kéo bị cây thiết trượng đập trúng trông chẳng còn hình dạng gì nữa. Trên tay chàng chỉ còn một lõi sắt vô dụng.
Má»i ngÆ°á»i thất kinh không dám chế riá»…u lão Phàn nữa, vì biết ná»™i lá»±c của lão phi thÆ°á»ng, và nghÄ© rằng DÆ°Æ¡ng-Qua không sá»›m thì muá»™n cÅ©ng phải bị nát thây dÆ°á»›i cây thiết trượng của lão.
Nàng Lục-Ngạc thấy vậy vội nhảy đến kêu lên:
- Dương công tử! Công tử không thể nào chống lại với sức nội công của sư huynh tôi đâu, xin chớ đấu nữa.
Công-Tôn Äá»™ng chủ thấy con gái mình má»™t lần nữa lo lắng cho kẻ thù, mặt hầm hầm sát khí. Ông liếc mắt nhìn vá» Tiểu-Long-Nữ thì thấy nàng vẫn thản nhiên không chút lo âu.
Hai thái Ä‘á»™ ấy làm Äá»™ng chủ buồn vui lẫn lá»™n. Ông buồn cho đứa con gái của ông ít , nhÆ°ng vui vá»›i Tiểu-Long-Nữ thì nhiá»u.
Ông nhủ thầm:
- Té ra nàng chẳng có gì tình với thằng đó cả. Nếu đã có tình thì trong lúc hắn lâm nguy, mặt nàng không thể giấu được nỗi lo âu.
Thật ra động chủ đã lầm! Tiểu-Long-Nữ dư biết Dương-Qua mưu trí có thừa, mà võ nghệ cũng chẳng đến nỗi thua sút lão Phàn. Hai bên đấu nhau, chàng chỉ có thắng chứ không thể bại. Vì vậy nàng chẳng cần phải để tâm lo ngại.
Bá»—ng thấy DÆ°Æ¡ng-Qua ném cây kéo vô dụng xuống đất, gá»i lão phàn nàn:
- Này Phàn-huynh! Ông thật không phải là đối thủ của tôi. Hãy quăng thiết trượng đi mà chịu thua cho sớm.
Lão Phàn căm giận hét lớn:
Mày thắng nổi cây trượng nầy tao sẽ húc đầu vào đá mà chết.
DÆ°Æ¡ng-Qua cÆ°á»i lá»›n:
- Thật sao? Xin Phàn-huynh chớ nói thế mà hối hận không kịp.
Chàng nói chÆ°a dứt thì cây thiết trượng của lão Phàn đã nhắm ngay đầu DÆ°Æ¡ng-Qua đánh xuống má»™t cái "vút". Äó là ngón "Thái sÆ¡n áo đỉnh" rất lợi hại.
DÆ°Æ¡ng-Qua né mình qua má»™t bên tránh khá»i, rồi lại dùng chân đạp cây thiết trượng.
Phàn lão dùng hết sức mạnh giơ cây trượng lên thì cả thân mình Dương-Qua cũng tung lên theo cây thiết trượng. Tuy nhiên chân chàng vẫn dính vào đó không rơi.
Phàn lão nổi giận giÆ¡ lên giÆ¡ xuống, thì thân mình DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng tung lên, hạ xuống theo cây thiết trượng không rá»i.
Lão giận quá, toan trở đầu thiết trượng lại cho Dương-Qua xuống đất thì Dương-Qua đã lẹ làng đạp luôn chân mặt lên thiết trượng, rồi bước tới tung chân đá phóc vào mặt lão.
Phàn lão bối rối, nếu bá» thiết trượng xuống thì xấu hổ, còn vỠđàng sau tránh né thì đồng thá»i lối đích theo, làm sao tránh được?
TrÆ°á»ng hợp nầy nếu còn bá»™ râu thì lão có thể sá»­ dụng, lắc đầu đét ngang má»™t cái, quất vào chân DÆ°Æ¡ng-Qua. NhÆ°ng bá»™ râu lão đã cụt lủn rồi, còn dùng sao được nữa.
Cuối cùng, lão đành phải chịu buông thiết trượng.
Má»™t tiếng huỵch" nặng ná», cây thiết trượng rÆ¡i xuống đất, và DÆ°Æ¡ng-Qua cÅ©ng đáp xuống nhẹ nhàng.
Thừa cơ hội, Dương-Qua đớp lấy thiết trượng cầm tay.
Bá»n Mã-quang-Tổ, Ni-ma-Tinh, Tiêu-tÆ°Æ¡ng-Tá»­ cùng reo lên má»™t lúc. DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘á»™ng đầu trượng xuống đất, hất hàm cÆ°á»i lá»›n:
- Thế nào đây?
Lão Phàn thẹn đỠmặt nói:
- Vì sơ ý chốc lát, ta mắc quỉ kế của mi! Ta đâu chịu phục.
Dương-Qua nói:
- Thế thì đấu lại?
Dứt lá»i, DÆ°Æ¡ng-Qua nhẹ nhàng ném cây thiết trượng vá» phía Phàn. NhÆ°ng còn cách lão Ä‘á»™ ba thÆ°á»›c thì DÆ°Æ¡ng-Qua đã phóng mình đến Ä‘oạt lại trong lúc lão Phàn chÆ°a kịp Ä‘á»›p lấy.
Bá»n Mã-quang-Tổ thấy thế reo hò ầm Ä©.
Mặt lão Phàn sắc đỠđổi qua sắc tía, rồi lần lần thâm lại vì xấu hổ.
Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng và Doãn-khắc-Tây nhìn nhau mỉm cÆ°á»i, thầm khen DÆ°Æ¡ng-Qua ngÆ°á»i trẻ tuổi mà có nhiá»u mÆ°u lược.
Hôm trÆ°á»›c, Châu-bá-Thông đã dùng mâu, lao ngÆ°á»i dùng hết sức giật mạnh, khi ngá»n mâu đến ná»­a chừng ông ta bá»—ng quay sang hÆ°á»›ng khác. Có lẽ DÆ°Æ¡ng-Qua đã há»c được lối "gấp khúc" nầy.
Công tôn Ä‘á»™ng chủ và bá»n đồ đệ thấy DÆ°Æ¡ng-Qua ranh mãnh nhÆ° vậy Ä‘á»u có ý lo sợ.
DÆ°Æ¡ng-Qua lại há»i lão Phàn:
- Thế nào? Có muốn thử lần nữa hay thôi?
Lão Phàn nghĩ rằng râu lão bị cắt, thiết trượng của lão đoạt chỉ vì thua trí chứ không phải thua sức nên lão vẫn tự quát lớn:
- Nếu ngươi dùng lực thắng nổi ta thì ta mới chịu phục.
DÆ°Æ¡ng-Qua cÆ°á»i nhạt, nói:
- Äạo há»c võ lấy xảo" làm đâu. SÆ°-phụ của ngÆ°Æ¡i ngu xuẩn chẳng ra chi, nên đào tạo má»™t lÅ© đồ-đệ dốt nát; Ta khuyên ngÆ°Æ¡i Ä‘i tìm má»™t ông thầy khác há»c thêm là hÆ¡n!
Câu nói nầy chính Dương-Qua muốn khiêu khích Công tôn động chủ. Nhưng lão Phàn căm tức, thầm nghĩ:
- Mình há»c võ nghệ không còn cách gì thắng nổi nó thì nên tá»± vận mà chết để tạ tá»™i vá»›i sÆ° phụ.
Nghĩ như thế, lão nghiến răng ken két trợn mắt nhìn Dương-Qua như muốn nuốt sống ăn tươi.
Dương-Qua trao cây gậy tận tay lão Phàn, và nói:
- Lần nầy phải giữ gìn cẩn thận, nếu để ta đoạt nữa thì oán trách ta nhé.
Lão Phàn không đáp đưa tay nhận lấy thiết trượng, nghĩ thầm:
- Lần nầy nó muốn đoạt thiết trượng thì chỉ có cách nó chặt cánh tay ta trước mới có thể đoạt nổi.
Lão cầm thiết trượng thủ thế, rồi thuận tay vút mạnh vào ngÆ°á»i DÆ°Æ¡ng-Qua.
NhÆ°ng vừa loáng má»™t cái, đã nghe DÆ°Æ¡ng-Qua gá»i lá»›n:
- Coi chừng!
Dứt tiếng, ngÆ°á»i chàng xông vá» phía trÆ°á»›c tay trái chá»™p được đầu trượng, tay mặt dùng hai ngón tay xỉ vào mặt lão Phàn. Äó là má»™t tÆ° thế "Ngạo khẩn Ä‘oạt trượng" má»™t thế tuyệt diệu "đả cẩu bổn pháp".
Năm xưa, tại đại hội cái bang, Hoàng-Dung đã dùng thế nầy đoạt lấy cây gậy trúc trong tay Dương-Khang, lúc Dương-Khang mạo danh làm bang chủ phá rối ở động đình.
DÆ°Æ¡ng-Qua Ä‘oạt thiết trượng của lão Phàn hai lần trÆ°á»›c, ngÆ°á»i trông thấy tuy cảm phục thủ pháp kỳ diệu Ä‘á»™c đáo, nhÆ°ng vẫn chÆ°a kinh khủng bằng lần này, vì lần này không ai trông thấy DÆ°Æ¡ng-Qua làm cách nào mà lại Ä‘oạt cây thiết trượng má»™t chá»›p nhoáng nhÆ° vậy. Ngay nhÆ° lão Phàn cÅ©ng không thể thấy cái ảo diệu ở trong, chỉ thấy chá»›p mắt má»™t cái, thiết trượng đã vá» tay DÆ°Æ¡ng-Qua rồi!
Mã-quang-Tổ vỗ tay la lên:
- Lão lùn trụi râu! Lần nầy hẳn lão đã phục tùng rồi chứ?
DÆ°Æ¡ng-Qua thấy mặt lão Phàn Ä‘á» ngầu, chàng cÆ°á»i ha hả, quăng trả cây thiết trượng lại cho lão, và nói:
- Thôi được cứ thử chơi vài "keo" nữa xem sao?
Má»i ngÆ°á»i thấy DÆ°Æ¡ng-Qua có nhiá»u Ä‘iêu thuật, tay không Ä‘oạt gậy nhÆ° chÆ¡i, nên cÅ©ng muốn để cho chàng biểu diá»…n thêm vài môn nữa cho ngoạn mục.
NhÆ°ng lão Phàn thị lại nghÄ© khác. Lão thấy DÆ°Æ¡ng-Qua lanh lẹ có nhiá»u ngón Ä‘á»™c, dù lão cố giữ gậy cÅ©ng chẳng được nào, nên đáp:
- Ta sử dụng vũ khí dài và nặng, nếu thắng ngươi chẳng có gì là danh dự.
DÆ°Æ¡ng-Qua cÆ°á»i lá»›n đáp:
- A! Thế ra ngươi đã sợ cái công lực dùng tay không đoạt vũ khí của ta rồi. Vậy thì để ta cũng dùng thứ vũ khí đấu với ngươi.
Dứt lá»i, chàng quắc mắt nhìn quanh đại sảnh, thấy trống trÆ¡n chẳng có má»™t món nào có thể dùng làm binh khí được. Chàng lại nhìn ra sân thấy gần đó có hai cây liá»…u, thân cây và cành khá lá»›n, lá xanh rÅ© xuống rợp màu.
Chàng quay lại nhìn Tiểu-Long-Nữ, nói:
- Ngày xưa cành tốt biết nay có còn? Cô nương muốn dùng hỠLiễu thì em cũng xin dùng cành liễu làm binh khí để đánh chúng nó vậy.
Nói câu nầy, DÆ°Æ¡ng-Qua đã lấy ý ở trong câu thÆ¡ của Hàn-Hoành ở Ä‘á»i ÄÆ°á»ng gởi vá» cho vợ là Liá»…u thị.
Trong bài thơ ấy có câu.
Chương đài liễu, chương đài liễu
Tích nhật thanh thanh, kim tại phủ
Tùng sá»­ trÆ°á»›ng Ä‘iá»u tá»± cá»±u thùy
Dã ứng phan chiết tha nhân thủ.
Nghĩa là:
Liễu chương đài, liễu chương đài,
Ngày xưa xanh tốt, biết nay có còn?
Tơ dài, như vẫn còn buông
Ngại rằng ai bẻ cành non mất rồi!
Dứt lá»i, chàng không cần nhìn lại vẻ mặt Tiểu-Long-Nữ, phóng mình chạy vá» phía trÆ°á»›c sân, bẻ má»™t cành liá»…u lá»›n, Ä‘Æ°á»ng kính hÆ¡n má»™t tấc, dài đến bốn thÆ°á»›c, đầu Ä‘uôi trÆ¡n tru, giống nhÆ° cây đả cẩu bổng ở tổng há»™i ăn mày Cái Bang vậy.
Tiểu-Long-Nữ xôn xao trong lòng, không biết sá»± việc sau này sẽ Ä‘i đến đâu, và nàng sẽ phải quyết định ra làm sao nếu, DÆ°Æ¡ng-Qua cứ lầy dầy ở đó mãi. DÆ°Æ¡ng-Qua càng ở lâu trÆ°á»›c mặt nàng bao nhiêu thì nàng càng khó chịu bấy nhiêu. Bởi vì, dá»± tính của nàng là cắt đứt mối tình giữa nàng và DÆ°Æ¡ng-Qua, tìm má»™t hoàn cảnh khác để khuây khá»a, mặc dầu hoàn cảnh ấy không tốt đẹp gì.
Nàng nghĩ thầm:
- Nếu cứ đứng đây nhìn chàng mãi, má»—i cá»­ Ä‘á»™ng, má»—i lá»i nói của chàng chẳng khác gì má»™t đốm lá»­a nung vào lòng ta, chi bằng ta ra đàng sau cho khuất mắt là hay hÆ¡n.
Tuy nghĩ thế, nhưng chân nàng không sao bước đi được. Chẳng biết sức mạnh vô hình nào đã giữ nàng mãi ở đây để chịu cảnh khổ đau.
Phàn-nhất-Ông thấy DÆ°Æ¡ng-Qua không dùng binh khí sắc bén chỉ dùng cành liá»…u nhÆ° đồ chÆ¡i trẻ con, thì lão cho là chàng có ý khinh lão lắm. Lão có ngỠđâu chính cây gậy trúc đánh chó của ăn mày cÅ©ng chỉ chừng đó thôi, mà có thể đánh bạt má»i dáo to, kiếm sắc! Cái ào diệu ở chá»— là biết dùng gậy mà thôi.
Cành liễu của Dương-Qua tuy không bằng cây gậy trúc của Hồng-thất-Công song cũng đủ áp đảo cây thiết trượng của lão Phàn rồi.
Mã-quang-Tổ thấy DÆ°Æ¡ng-Qua không tìm được vÅ© khí, phải dùng tạm cành trúc làm gậy, nên gá»i lá»›n, nói:
- Này chú Dương! Ta cho chú mượn cây đao của ta đây.
Vừa nói, Mã-quang-Tổ vừa rút Ä‘ao ra khá»i vá». Lưỡi Ä‘ao chiếu sáng ngá»i chứng tỠđó là má»™t bảo Ä‘ao hiếm có.
Nhưng Dương-Qua chắp hai tay từ chối:
- Cám Æ¡n anh! Lão lùn nay chÆ°a được thầy giá»i dạy dá»—, võ nghệ còn kém quá! Cành liá»…u nầy cÅ©ng đủ cho lão ăn đòn rồi.
Dứt lá»i, chàng tung cành liá»…u lên, đập vào thiết trượng của lão Phàn má»™t tiếng "chát".
Lão Phàn thấy Dương-Qua ăn nói vô lễ, nhục mạ đến sư phụ lão, nên lão quyết sống chết với Dương-Qua để bảo tôn thanh danh của lão.
Lão gầm lên má»™t tiếng, triển khai chín chiêu biến ra mÆ°á»i má»™t thế "bát thủy trượng pháp".
Phép đánh cÆ°Æ¡ng trượng nầy gá»i là "bát thủy" có nghÄ©a là khí trượng múa lên thì tạt nÆ°á»›c vào cÅ©ng không lá»t. NhÆ° thế đủ rõ Ä‘Æ°á»ng trượng của lão kín đáo đến bá»±c nào.
Lúc đầu tiếng trượng rít lên vun vút, nhắm vào DÆ°Æ¡ng-Qua tấn công dữ dá»™i. NhÆ°ng dần dần vá» sau ngÆ°á»i ta thấy phÆ°Æ¡ng của cây trượng má»—i lúc má»™t lệch lạc Ä‘i. Äầu ngá»n trượng chênh lệch thì tiếng gió nghe càng yếu dần.
Sở dÄ© nhÆ° thế là vì DÆ°Æ¡ng Qua đã áp dụng theo thế"đả bổng pháp" bắt đầu dùng chữ "triển" chế ngá»± vÅ© khí của đối thủ. Äầu cành liá»…u cứ xoắng lấy đầu gậy tiếp thép. Trượng xoay vỠđông thì cành liá»…u cÅ©ng xoay vỠđông, trượng xoay vá» tây thì cành liá»…u cÅ©ng xoay vá» tây. Äầu trượng tung lên thì đầu cành cÅ©ng tung lên cao. Sức mạnh cành liá»…u má»—i lúc má»™t tăng, kiá»m chế thiết trượng không còn hoạt đông ná»i. Công phu lợi hại này chính là phÆ°Æ¡ng pháp "chỉ gậy đẩy ngàn cân" mà chữ "triển" má»›i chỉ là má»™t trong năm chữ theo phép "tứ lÆ°Æ¡ng bát thiên cân" rất tinh vi ả diệu của phép"đả cẩu bổng pháp" vậy.
Công tôn động chủ vàng trong cuộc đấu càng lấy làm lạ. Không ngỠmột cậu thiếu niên trẻ măng như Dương Qua mà lại có một võ công thần diệu đến thế.
Chỉ thấy trượng pháp của lão Phàn má»—i lúc má»™t suy yếu, còn cành liá»…u của DÆ°Æ¡ng Qua thì kình lá»±c má»—i lúc má»™t tăng lên. Sau ba mÆ°Æ¡i hiệp, ngÆ°á»i ta nhận thấy mức tăng giảm giữa hai bên rõ rệt.
Toàn thân lão Phàn bị cành liễu khống chế. Lão càng tăng thêm sức mạnh thì thân mình càng lảo đảo, không thể tự chủ được.
Sau cùng, thân lão nhÆ° cuốn theo má»™t cÆ¡n gió lốc mãnh liệt, tay chân lão má»i rÅ©, mắt hoa mặt tối, chẳng còn biết phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng nào nữa.
Äá»™ng chủ đập tay lên bàn má»™t cái cất tiếng gá»i:
Phàn-nhất-Ông, hãy lui lại mau!
Bàn tay Äá»™ng chủ đập lên đá, tiếng kêu nghe rợn ngÆ°á»i. Ngay đến DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng phải giật mình thầm nhủ:
- Lão này công lực không vừa. Vậy ta phải trấn áp tên đệ tử của lão một hồi để cho lão thất kinh, làm giảm nhuệ khí của lão đã.
Chàng vội vàng chuyển tay một cái, đầu gậy bắt đầu múa sang chữ "chuyển".
Chỉ thấy chàng đứng yên một chỗ, tay múa lia lia, xoay tròn đầu gậy đẩy lão: Phàn từ tả sang hữu, rồi từ hữu sang tả giống như môt cậu bé dùng dây đánh chơi con"vụ". Tay chàng càng múa nhanh thì lão phàn càng chuyển lẹ.
Chàng cất tiếng nói lớn:
-A! Bây giỠnếu ngươi đứng im được mà không ngã thì ta, ngươi là hảo hán anh hùng.
Từ cành liễu tròn, lão Phàn không còn đủ sức tự chủ được chân bước loạng choạng như say rượu. Chẳng mấy chốc, lão té nhào xuống đất.
Công Tôn chủ thấy vậy, lẹ làng nhảy tá»›i, tung mình lên không Ä‘Æ°a tay nhắm đầu cây thiết trượng của lão Phàn đập xuống má»™t tiếng "Bốp" và uốn mình nhảy trái trở vá».
Hành Ä‘á»™ng chá»›p mắt! Cây thiết trượng của lão Phàn bị cái đập ấy cắm sâu xuống đất hÆ¡n hai thÆ°á»›c. Thật là má»™t sức mạnh lạ Ä‘á»i, DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng phải chắc lưỡi khen thầm.
Cây thiết trượng cắm xuống nhÆ° má»™t cây cá»™t sắt, lão Phàn nhân đó bấu chặt vào cây cá»™t má»›i khá»i ngã. Mình lão nhÆ° má»™t con ếch, đầu lắc lÆ°, hai chân còn dãy bần bật, trông rất thảm hại. Qua má»™t lúc lâu, lão má»›i định thần, đứng vững được.
Bá»n Tiểu tÆ°Æ¡ng tá»­ và Doãn khắc Tây hết nhình DÆ°Æ¡ng Qua lại nhình Äá»™ng Chủ, Ä‘inh ninh là hai ngÆ°á»i này không thể nhÆ°á»ng nhau. Há» sẵn sàng đón xem má»™t trận sống mái mà thắng phu chÆ°a thể nào định trÆ°á»›c được. Mã- Quang-Tổ tánh tình thẳng thắn, muốn ủng há»™ DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ°ng thấy ná»™i lá»±c siêu nhân của Công Tôn Äá»™ng chủ cÅ©ng e ngại vô cùng.
Sau khi định thần, lão Phàn vụt chạy đến trÆ°á»›c mặt Äá»™ng chủ quỳ gối chắp tay lạy, nhÆ°ng mắt lão vẫn trừng trừng, hai hàm răng nghiến chặt không lên má»™t tiếng nào.
Äá»™ng-Chủ chÆ°a kịp mở miệng, thì đã thấy lão Phàn vụt chạy đến má»™t cây đá, húc đầu vào tá»± tá»­.
Hành động của lão bất ngỠvà chớp nhoáng không ai kịp nghĩ đến.
Sao lão lại nóng tánh đến thế nhỉ? Tỉ võ hÆ¡n thua là việc thÆ°á»ng đối vá»›i những hiệp khách giang hồ, có gì mà phải liá»u mình tá»± sát?
Công-Tôn động chủ kêu lên một tiếng:
- Ôi chao!
Rồi tức khắc rá»i khá»i chá»— ngồi, phóng tá»›i nhÆ° tên bay, chồm tay túm lấy lão đồ đệ. NhÆ°ng chậm mất rồi, lão Phàn đã lao mình tá»›i quá nhanh làm cho Äá»™ng-chủ chụp hụt mất.
Lão Phàn nhắm mắt, lao đầu vào cá»™t rất nhanh, định đập vỡ sá» cho mau để khá»i phải cái chết Ä‘au Ä‘á»›n. NhÆ°ng khi lão húc vào cá»™t đá thì cảm thấy cá»™t đá má»m nhÅ©n, nhÆ° lão đã húc phải má»™t cái nệm bông vậy.
Lão ngạc nhiên, mở mắt nhìn. Thì ra Dương-Qua đã nhảy đến kịp đưa tay chận chiếc đầu của lão lại.
Chàng gá»i to:
- Lão Phàn, Ä‘á»i còn thiếu gì chuyện tím ruá»™t bầm gan! Việc nầy có gì đến ná»—i phải hủy mình?
Thì ra DÆ°Æ¡ng-Qua là kẻ tinh tế phi thÆ°á»ng. Lúc lão Phàn quỳ lạy Ä‘á»™ng chủ, chàng nhìn vào đôi mắt lão đã biết được phần nào ý định của lão. DÆ°Æ¡ng-Qua đứng gần lão hÆ¡n hết, nên lúc lão lao mình đến cá»™t đá, chàng đã dá»± ý trÆ°á»›c nên nhảy đến kịp, Ä‘Æ°a tay chận đầu lão.
Thấy Dương-Qua không để lão được chết, lão gầm lên:
- Mày cản tao để làm gì?
DÆ°Æ¡ng-Qua vá»›i giá»ng Ä‘au Ä‘á»›n, nói:
- Tôi cần nói rõ với ông là tôi hiện còn đau đớn gấp mấy lần hơn ông. Nhưng tôi vẫn không muốn hủy mình như ông.
Lão Phàn nghe giá»ng rên rỉ của DÆ°Æ¡ng-Qua, lấy làm lạ, há»i:
- Mi đánh thắng ta không phải là một vinh dự hay sao lại đau đớn?
Dương-Qua buồn bã, lắc đầu, nói:
- Äấu võ hÆ¡n thua là chuyện thÆ°á»ng. Các tay hào kiệt không lấy thắng làm vinh, không lấy thua làm nhục. Trong Ä‘á»i tôi, tôi đã chiến bại biết bao nhiêu lần rồi. Ông thua tôi mà tá»± tá»­ thì sÆ° phụ của ông Ä‘au Ä‘á»›n xót xa, chứ nhÆ° tôi thua ông mà tá»± tá»­ thì thầy tôi chẳng chút Ä‘oái hoài. Äiá»u đó má»›i là chuyện Ä‘au lòng.
Lão Phàn không hiểu ý DÆ°Æ¡ng-Qua muốn nói gì, đứng ngÆ¡ ngác, thì Công-tôn Äá»™ng-chủ đã gá»i lá»›n:
- Nhất-Ông! Nếu ngÆ°Æ¡i còn có ý nghÄ© Ä‘iên rồ nhÆ° vậy tức là ngÆ°Æ¡i đã trái mệnh ta. NgÆ°Æ¡i hãy đứng sang má»™t bên để xem bá»n đàn em của ngÆ°Æ¡i trị tên láo khoét ấy.
Bình sinh, lão Phàn rất tôn kính sÆ° phụ không bao giá» dám trái ý. Nay nghe sÆ° phụ lão truyá»n dạy nhÆ° thế, lão liá»n Ä‘Æ°a mắt lÆ°á»m DÆ°Æ¡ng-Qua má»™t cái, rồi đứng lui ra đàng sau, không dám mở miệng.
Vá» phần Tiểu-Long-Nữ, tuy muốn tá» cá»­ chỉ lãnh đạm đối vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua, nhÆ°ng khi nghe DÆ°Æ¡ng-Qua nói câu thống thiết "... thầy tôi chẳng chút Ä‘oái hoài" nàng cảm thấy xốn xang vô cùng. Äôi dòng lệ lã chã chảy xuống hai gò má trắng nhợt.
Nàng thầm nhủ:
- Nếu chàng chết đi thì ta sống được sao?
Công-tôn Äá»™ng-chủ cứ chốc chốc lại liếc nhìn Tiểu-Long-Nữ để dò xét. Ông ta thấy Tiểu-Long-Nữ
rơi lệ, lấy làm tức giận, đập tay xuống bàn thạch hét to:
- Hãy bắt lấy thằng bé đó cho ta.
Äó là mệnh lệnh của lão truyá»n cho bá»n đệ tá»­ bắt ngÆ°á»i. Lão tá»± coi mình là Äá»™ng-chủ, bậc sÆ° phụ, không hạ mình xuống tranh tài vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua.
Bấy giá» hai hàng đệ tá»­ áo xanh nhất tá» dạ ran. MÆ°á»i sáu ngÆ°á»i cầm bốn tấm lÆ°á»›i chia ra bốn mặt, hô lên má»™t lượt phủ vây DÆ°Æ¡ng-Qua.
Äáng lý ra, bá»n Kim-luân Pháp-VÆ°Æ¡ng đã cùng Ä‘i vá»›i DÆ°Æ¡ng-Qua đến đây, thì trong lúc DÆ°Æ¡ng-Qua lâm nạn, há» phải đứng ra phân giải hòa má»›i phải, nhÆ°ng bá»n chúng cứ đứng cÆ°á»i nhạt, tá»± cho mình nhÆ° kẻ ngoại cuá»™c, không há» tỠý gì cả.
Tiếp đó, Äá»™ng-chủ lại Ä‘Æ°a tay vá»— lên bàn thạch ba lần, tức thì mÆ°á»i sáu tên đệ tá»­ áo xanh, má»—i ngÆ°á»i chiếm má»™t phÆ°Æ¡ng vị từ từ bÆ°á»›c tá»›i đón hẹp vòng vây.
Dương-Qua thấy bốn cái lưới mỗi lúc một khép dần lại, lòng bối rối, chẳng biết phải dùng cách nào để thoát thân, thầm nghĩ:
- Äến nhÆ° Châu-bá-Thông võ nghệ trùm Ä‘á»i mà còn bị mảnh lÆ°á»›i này bắt chụp được huống hồ ta tài hèn thì sao thoát khá»i? HÆ¡n nữa, Bá-Thông chỉ cần thoát thân, bế xốc được hai gã Phàn, Mã ném vào lÆ°á»›i, rồi thừa cÆ¡ nhảy tá»t Ä‘i. Chứ ta, hiện nay cần phải ở lại Ä‘á»™ng nầy chết sống vá»›i cô nÆ°Æ¡ng ta thì đâu được rảnh rang nhÆ° Châu-bá-Thông mà bá» trốn?
Chàng Ä‘ang nghÄ© ngợi, thì chợt nghe mấy tiếng "tinh tinh" bốn mảnh lÆ°á»›i lại chéo đầu chuyển vị, Ä‘Æ°a ngang Ä‘Æ°a dá»c, lúc ngá»­a lúc nghiêng, biến đổi hình thể nhÆ° muốn chụp lấy chàng.
Tài sản của than_long_vn

  #48  
Old 31-07-2008, 09:29 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 48

Phong Ba Chưa Ráo Nợ Hồng



DÆ°Æ¡ng Qua đã được trông thấy bá»n đệ tá»­ Ä‘á»™ng Thủy Tiên bủa lÆ°á»›i chụp Châu bá Thông, nên chàng biết đó là má»™t môn pháp kỳ diệu khó thoát được. Lối bủa lÆ°á»›i này là má»™t trận pháp, chẳng kém trận "Bắc đẩu thiên cang" của giáo phái Toàn Chân. Tấm lÆ°á»›i khi thẳng khi chùng, khi thu hẹp, khi ná»›i rá»™ng ra má»—i bá» dài hÆ¡n má»™t trượng, ngÆ°á»i cầm lÆ°á»›i lại núp kín sau mành. Muốn phá trận lÆ°á»›i tất phải giết cho được ngÆ°á»i cầm lÆ°á»›i, khốn ná»—i, khi tiến đến bên ngÆ°á»i cầm lÆ°á»›i thì bị mảnh lÆ°á»›i chụp ngay, không để cho đối thủ kịp ra tay. DÆ°Æ¡ng Qua đành thúc thủ, chẳng phải biết dùng cách nào được. Trong lúc đó thì mÆ°á»i sáu lên đệ tá»­ áo xanh cứ dần dần tiến đến, mảnh lÆ°á»›i má»—i lúc má»™t khép thêm. Chàng bí lối, chỉ còn cách phóng chân chạy từ đầu nầy sang đầu nỠđể tránh né. Lối khinh công của chàng theo lối Cổ má»™, lanh lẹ phi thÆ°á»ng. Tuy nhiên chàng chỉ là má»™t con cá đã vào trong lÆ°á»›i dầu có nhảy lung tung cÅ©ng chỉ chá» ngÆ°á»i ta khép hẹp mành lÆ°á»›i lại Ä‘á» bắt lấy mà thôi. Do đó mặc cho chàng bay lượn, bá»n đệ tá»­ áo xanh kia vẫn không Ä‘uổi theo chàng, cứ lần lần thu hẹp mành lÆ°á»›i mà thôi.
Trong lúc chạy nhảy tung tăng, DÆ°Æ¡ng Qua để mắt quan sát, tìm xem có chá»— hở nào để thoát thân được chăng, nhÆ°ng thấy bốn bá» kín mít. Má»—i lần bá»n chúng dá»i đổi phÆ°Æ¡ng vị là má»—i lầ n mành lÆ°á»›i thu hẹp thêm hai bÆ°á»›c. Tuy không tìm được kẽ hở, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng hiểu được trận lÆ°á»›i này bắt chÆ°á»›c theo kiểu lÆ°á»›i nhện. Con nhện rình bắt mồi thế nào thì kẻ bố trận cÅ©ng rình nhÆ° thế. Con nhện ẩn mình thật kín, đợi con mồi vÆ°á»›ng vào lÆ°á»›i tÆ¡ rồi má»›i chồm ra bắt lấy. Chàng nghÄ© bụng: "Không thể đến gần chúng nó được thế thì ta dùng ám khí giết chúng ắt xong. Chàng tung chân nhảy phóc lên mấy cái nữa, rồi thò tay lần vào túi rút ra mấy chiếc "Ngá»c phong châm" tung ra má»™t lượt. Bốn mÅ©i phong châm phóng tá»›i bốn ngÆ°á»i ở phía nam. Loại phong châm nầy rất lợi hại phóng ra tất chết ngÆ°á»i hoặc bị thÆ°Æ¡ng nghìn lần không sai má»™t. Cách xa chàng mấy trượng, chàng vẫn phóng trúng phong phóc thì bốn ngÆ°á»i nầy đứng gần, làm sao khá»i chết?
Chàng đinh ninh như thế, nào ngỠthấy chàng động thủ, bốn tên giăng lưới đã giơ mành lưới lên án ngữ. Bốn tiếng "tinh, tinh tinh, tinh" vang lên và bốn cây phong châm dính ngay trên mành lưới. Thì ra những sợi thép vàng dùng đan lưới ấy lại có một từ tính nam châm có thể hút được ám khí. Một cái lưới rộng như thế thì bất cứ ám khí của kẻ địch nào tung vào cũng vô hiệu. Dương Qua biết không thể dùng ám khí được nên còn mấy mũi phong châm nơi tay mặt chàng, chưa kịp phóng ra, vội cất ngay vào túi.
Chàng cau mày nhìn vào mặt Công Tôn động chủ tỠý khâm phục tài sáng chế của lão. Lúc này ai cũng thấy Dương Qua đang đứng trong tình trạng hiểm nghèo, mà tánh mạng như ở trong tay động chủ rồi.
NgÆ°á»i chỉ huy trận pháp lÆ°á»›i hô to má»™t tiếng, cả bá»n từ từ lÆ°á»›t tá»›i. TrÆ°á»›c mặt chàng ánh kim khí chói lòa. Má»™t tấm lÆ°á»›i tung lên cao Ä‘ang đổ nghiêng xuống để chụp lấy chàng.
Chàng nhún mình một cái, toan chạy đến hướng tây bắc, thì hai tấm lưới phía nầy đã dồn lại khít nhau, bít ngay mất lối. Chàng hoảng sợ kêu lên:
- Há»ng rồi! Thôi ta đã lá»t vào tay Ä‘á»™ng chủ gian manh này, không hiểu sẽ chịu nhục nhã đến thế nào?
Äang lúc nguy khốn. Bá»—ng nghe má»™t tiếng kêu rất lá»›n:
- Ôi!
Tiếng kêu nhÆ° ngá»c vỡ và nhẹ nhàng nhÆ° giá»ng oanh, phát ra từ chá»— bốn ngÆ°á»i cầm lÆ°á»›i ở phía Nam. DÆ°Æ¡ng Qua quay đầu nhìn lại thì thấy nàng Lục Ngạc vừa ngã lăn xuống đất, kéo theo má»™t góc lÆ°á»›i sa xuống. Tức thì nghe má»™t tiến "véo" toàn thân DÆ°Æ¡ng Qua đã phóng lá»t ra kẻ hở của mành lÆ°á»›i nhanh nhÆ° má»™t mÅ©i tên. Thật lanh lẹ! Lối phi thân của DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ° Ä‘iện chá»›p.
Ai nấy Ä‘á»u kinh ngạc trố mắt nhìn, há» ngạc nhiên trÆ°á»›c tài năng DÆ°Æ¡ng Qua thì ít, mà lạ lùng trÆ°á»›c hành Ä‘á»™ng của con gái Ä‘á»™ng chủ nhiá»u hÆ¡n. Tuy miệng Công tôn Lục Ngạc kêu Ä‘au nhÆ°ng mắt nàng lại đảo rất nhanh, liếc nhìn DÆ°Æ¡ng Qua ra dấu, tỠý thầm bảo:
- DÆ°Æ¡ng công tá»­ hãy trốn Ä‘i khá»i Ä‘á»™ng này lập tức, đừng dấn thân trong chốn hiểm nguy.
Äôi mắt nàng nhÆ° van lÆ¡n, cầu khẩn làm cho DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng phải xúc Ä‘á»™ng. NhÆ°ng chàng dẫu chết cÅ©ng không thể nào bá» trốn khi Tiểu long Nữ còn sá» sá» ra đó. Chàng nhủ thầm: "A! Nàng liá»u mạng cứu ta, tình ý thật vô cùng nhã cảm. NhÆ°ng nếu ta chạy trốn thì cô ta phải thành hôn vá»›i lão chúa Ä‘á»™ng này. Hôm nay dù bị nát thây ta cÅ©ng đành chịu, quyết không rá»i bá» nÆ¡i đây được".
Quả thật, chàng vì nặng tình xÆ°a không kể đến tính mệnh. Äôi mắt chàng đăm đăm nhìn Tiểu long Nữ không chá»›p. Chẳng lẽ chàng bị khốn nguy nhÆ° thế mà Tiểu long Nữ không chút Ä‘á»™ng lòng sao?
Thật ra, Tiểu long Nữ lúc này tuy cúi đầu không nói tiếng nào nhÆ°ng lòng nàng còn Ä‘au khổ hÆ¡n DÆ°Æ¡ng Qua gấp bá»™i. DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘au nhÆ°ng còn nói ra được, chàng không nể sợ, thẳng thắn thổ lá»™ can trÆ°á»ng, còn Tiểu long Nữ phải dằn má»i Ä‘au Ä‘á»›n trong lòng, nhốt kín trong thâm tâm, để phải chịu Ä‘á»±ng má»™t sức giày xéo không bá» bến.
Bị há»ng việc, Ä‘á»™ng chủ đập tay xuống bàn hai cái, bốn tấm lÆ°á»›i rẽ ra. Lão nhìn mặt nàng Lục Ngạc lạnh nhạt há»i:
- Mày làm gì thế?
Lục Ngạc nhăn nhó thưa:
- Phụ thân! Chân con bỗng nhiên bị xụi gân, đau quá không đứng vững nổi.
Vốn là kẻ tinh Ä‘á»i Công Tôn Ä‘á»™ng chủ còn lạ lùng gì cá»­ chỉ yêu Ä‘Æ°Æ¡ng say tình của đứa con gái lão. Nếu ngày thÆ°á»ng thì lão sẽ làm cái nhiệm vụ "nghiêm huấn". NhÆ°ng hôm nay trÆ°á»›c mặt má»™t số đông khách lạ, lão không tiện làm mặt giận quát mắng con gái mình, nên cÆ°á»i nhạt bảo:
- A? thật thế sao? Thôi, hãy vào nhà trong mau!
Äoạn ông ta quay lại gá»i má»™t đệ tá»­ nữa:
- Số mÆ°á»i bốn đâu? Hãy thay vào vị trí của nó.
Nàng Lục Ngạc cúi đầu, lủi thủi bước vào trong. Một thiếu nữ bước đến, đầu có hai bím tóc kết thành dây vải xanh. Trong khi thiếu nữ ấy nắm một góc lưới thì nàng Lục Ngạc lại đưa mắt nhìn trộm Dương Qua. Trong ánh mắt bao hàm một cái gì thiết tha sầu não.
Dương Qua hiểu ý thầm nhủ:
- Cô nÆ°Æ¡ng Æ¡i! Tấm thịnh tình của cô đối vá»›i tôi kiếp này thá»±c không sao báo đáp được. NhÆ°ng cô buá»™c tôi Ä‘i khá»i nÆ¡i này, tôi không thể nào nghe theo lá»i cô được.
Bá»—ng Ä‘á»™ng chủ vá»— tay xuống bàn bốn cái, tức thì mÆ°á»i sáu tên đệ tá»­ lại lui vào nhà trong.
Dương Qua thấy thế nghĩ thầm:
- Lẽ nào lại chịu thua ta?
Chàng quay lại nhìn Lục Ngạc thì thấy mặt nàng tái mét. Nàng ra dấu giục DÆ°Æ¡ng Qua phải mau mau rá»i khá»i Ä‘á»™ng tức khắc. Cứ nhìn vào ánh mắt kinh hoàng và thái Ä‘á»™ sợ hãi của nàng cÅ©ng đủ biết sắp có má»™t việc đại biến xảy đến cho DÆ°Æ¡ng Qua. NhÆ°ng chàng vẫn mỉm cÆ°á»i Ä‘Æ°a tay kéo chiếc ghế ngồi xuống giữa đại sảnh.
Chợt từ phía sau nhà phát ra những tiếng kêu lanh lảnh rợn ngÆ°á»i. Äó là tiếng sắt chạm vào nhau. Chỉ loáng mắt, mÆ°á»i sáu ngÆ°á»i đệ tá»­ của Ä‘á»™ng chúa lại tiến ra, tay cầm lÆ°á»›i chụp. Trông thấy mành lÆ°á»›i nầy ai nấy Ä‘á»u khủng khiếp. Thì ra Ä‘á»™ng chủ đã truyá»n đổi bốn tấm lÆ°á»›i khác, trong lÆ°á»›i có treo những lưỡi câu chÄ©a nhá»n sáng lòa cái nào cÅ©ng rùng rợn.
Mã quang Tổ la lớn:
- Ôi chao! Äá»™ng chủ lão huynh Æ¡i! ông dùng cái vật tối Ä‘á»™c này để giết ngÆ°á»i Æ°? ông không còn nể mặt, nể tình vá»›i khách nữa à?
Äá»™ng chủ lÆ°á»m mắt nhìn DÆ°Æ¡ng Qua dằn từng tiếng:
- Không phải ta muốn giết ngÆ°á»i. Äã mấy lần ta yêu cầu ngÆ°Æ¡i rá»i khá»i nÆ¡i nầy, thế mà ngÆ°Æ¡i cố tình không chịu nghe theo, cứ ở mãi nÆ¡i đây quấy rối. Bây giá» ta bảo cho má»™t lần chót nếu muốn toàn mạng mi hãy Ä‘i ngay.
Mã quang Tổ vốn là kẻ già gan lá»›n mật, nhÆ°ng khi trông thấy bốn tấm lÆ°á»›i dị thÆ°á»ng ấy cÅ©ng phải lè lưỡi rợn ngÆ°á»i. Nhất là khi nghe những móc câu trong lÆ°á»›i rung lên, hắn không còn giữ được bình tÄ©nh nữa, bèn đứng phắt dậy, bÆ°á»›c tá»›i nắm tay DÆ°Æ¡ng Qua nói:
- Chú DÆ°Æ¡ng Æ¡i! Vật kia hại ngÆ°á»i ghê gá»›m quá, nên tránh xa Ä‘i là hÆ¡n, ăn thua vá»›i bá»n há» làm gì?
Dương Qua không đáp, quay nhìn Tiểu long Nữ, xem nàng có nói gì không. Nhưng nét mặt nàng vẫn trầm lặng như không.
Thật ra, trÆ°á»›c đây Tiểu long Nữ đã quyết định lập trÆ°á»ng của nàng rồi, nên nàng má»›i có thái Ä‘á»™ ấy. Nàng mang Æ¡n Ä‘á»™ng chủ cứu mạng lại thấy trong Ä‘á»™ng vắng thâm u, nàng có thể chôn vùi cuá»™c sống thừa của nàng mà khá»i gặp mặt DÆ°Æ¡ng Qua. Bởi lẽ đó nàng má»›i nhận lá»i thành thân vá»›i Ä‘á»™ng chúa. Vả lại, nàng thấy Ä‘á»™ng chủ là ngÆ°á»i ôn hòa, kiến thức uyên bác, thật không phải kẻ tầm thÆ°á»ng, nàng có thể gởi thân được. NgỠđâu, DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘á»™t nhiên tìm đến, khiến cho nàng không còn tránh né vào đâu được. Bây giá» thấy Ä‘á»™ng chủ Ä‘em loại vÅ© khí Ä‘á»™c ác ra, định hại mạng DÆ°Æ¡ng Qua nàng đã nghÄ© sẵn đến cái "chết". Nàng định bụng sẵn, há»… mành lÆ°á»›i kia chụp DÆ°Æ¡ng Qua, nàng sẽ lao đầu vào chết theo. Vì đã quyết định nhÆ° thế, nên mặt nàng vẫn thản nhiên, chỠđến phút lâm chung. Nàng tin rằng chỉ có cái chết bên chàng má»›i tiêu tan được oan nghiệt mà thôi.
Nỗi u uẩn trong lòng nàng như thế, Dương Qua làm sao biết được. Chàng cứ nghĩ rằng trong lúc mình lâm nạn như thế mà cô mình vẫn thản nhiên, không có một chút đau lòng, xót ruột thì tình nghĩa xa xưa nay còn đâu? Trong lúc đầu óc rối loạn, bỗng Dương Qua nẩy ra một ý nghĩ. Chàng chạy đến trước mặt Tiểu long Nữ, vòng tay lễ phép nói:
- Thưa cô! Nay em Qua rủi mắc nạn, xin cô nương cho em mượn giải lụa và tất tay.
Tiểu long Nữ Ä‘ang nghÄ© đến việc sẽ ôm nhau cùng chết trong mành lÆ°á»›i thì còn thiết gì nữa. Nàng lạnh lùng thò tay vào bá»c rút giải lụa và hai chiếc bá»c tay màu trắng trao cho DÆ°Æ¡ng Qua.
Äó là hai thứ vÅ© khí Ä‘á»™c đáo nhất của nàng. Chiếc bao tay kia mang vào thì vÅ© khí đâm không lủng. Còn giải lụa kia ở đầu có má»™t cái chuông nhá», dùng tung ra kình địch thủ rất lợi hại.
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a tay tiếp nhận, và đăm đăm nhìn vào mặt nàng há»i:
- Thế thì lúc nầy cô nương đã nhận ra em chưa?
Tiểu long Nữ thấy xốn xang trong lòng, không thể nào làm mặt lạnh nhạt được nữa, vì nàng đã quyết định cùng chết vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua nên nàng mỉm cÆ°á»i bảo:
- Ngay từ lúc thấy mặt, lòng tôi đã nhận anh rồi!
Nét mặt DÆ°Æ¡ng Qua bá»—ng nhiên há»›n hở thần sắc uy nghi, chẳng khác nào vừa uống má»™t viên thần dược. Chàng há»i vá»›i giá»ng hối hả:
- Thế là cô nương đã nhất định theo em ra đi, không kết hôn với động chủ nầy nữa chứ?
Nàng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i gật đầu:
- Tôi quyết theo anh đến cùng, và không còn lấy ai nữa!
Câu nói của nàng hàm ý là sẽ chết theo DÆ°Æ¡ng Qua. Chí quyết theo nhau dÆ°á»›i tuyá»n đài mà thôi. NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua đâu hiểu được ý ấy. Chàng tưởng Tiểu long Nữ đã hết giận chàng, chàng sung sÆ°á»›ng quá sức. Trong lúc đó má»i ngÆ°á»i đứng xung quanh Ä‘á»u ngạc nhiên trố mắt nhìn nàng. Công Tôn Ä‘á»™ng chủ Ä‘au Ä‘á»›n ra mặt, buồn giận tuôn ra má»™t lúc, vung tay đập mạnh lên thạch bàn, giục bá»n đệ tá»­ ra tay sá»›m.
MÆ°á»i sáu tên đệ tá»­ chuyển bÆ°á»›c theo phÆ°Æ¡ng vị, bủa lÆ°á»›i vây quanh. DÆ°Æ¡ng Qua lúc nầy đã được Tiểu long Nữ nói mấy lá»i nên tâm hồn chàng thanh sảng, sức mạnh tăng gấp bá»™i và gan dạ có thừa, dẫu trong dầu sôi lá»­a bá»ng chàng cÅ©ng chẳng coi ra gì huống hồ tấm lÆ°á»›i sắt này. Chàng lồng hai chiếc tất vào hai bàn tay rồi cầm giải lụa tung ra, đầu giải lụa tiếng chuông chạm nhau kêu lanh lảnh. Sợi dây lụa bạch phóng ra ngoằn nghèo nhÆ° con rắn, co giãn, tá»›i lui rất lanh lẹ. Chàng phóng vá» phía nam, má»™t tiếng "tinh" phát ra, tiếp đó chàng phóng vá» hÆ°á»›ng Bắc, hai tiếng "tinh tinh" phát ra. Cứ má»—i tiếng "tinh" là má»™t tên đồ đệ của Äá»™ng chủ bị Ä‘iểm vào trá»ng huyệt. Chỉ loáng mắt, chàng đã Ä‘iểm vào ba huyệt "Khúc thạch" của ba tên giăng lÆ°á»›i. Chúng không chịu nổi phải quỵ xuống đất. Những đứa còn lại, thấy vậy trố mắt nhìn nhau và tâm thần dao Ä‘á»™ng, chỉ còn biết tiến đánh, má»™t cách yếu á»›t. Thế là trận lÆ°á»›i bị vỡ. DÆ°Æ¡ng Qua thừa thế, vung giải lụa tiếp đánh hai cái nữa. Hai tiếng "tinh tinh" phát ra, tiếp theo hai đứa của Äá»™ng chủ lăn nhào. NhÆ°ng lúc ấy tấm lÆ°á»›i sắt phía Bắc đã thấp xuống quá gần. Cố nhiên chàng không thể dùng giải lụa để quật được nữa, trong lúc nguy cấp, chàng vá»™i tung bàn tay trái chụp ngay mành lÆ°á»›i hất mạnh trở ra. Vì tay chàng có bá»c "chưởng táo" nên các móc câu trong mành lÆ°á»›i sắt nhÆ° gÆ°Æ¡m vẫn không nào đâm lủng nổi!
Tiếp dó, chàng lại tung chân nhảy vá»t vá» hÆ°á»›ng khác. Thân hình chàng rất dẻo, vì trÆ°á»›c đây chàng đã từng nằm trong núi vắng, rừng sâu khổ công ôn lại võ nghệ. Sá»± luyện tập ấy đã Ä‘Æ°a chàng đến má»™t công phu kỳ diệu vô cùng.
Bá»n đệ tá»­ không ngá» chàng có thể túm được mành lÆ°á»›i, đẩy ngược bất ngá», các móc câu quay ngược lại, móc lên đầu chúng Ä‘au quá, la ôi ối!
Uy mãnh của Dương Qưa mỗi lúc một tăng. Chàng tung giải lụa đánh tiếp vào huyệt đạo của những đứa còn lại. Chúng sợ quá, không còn dám đến gần, bước lui vỠphía vách đá thủ thế, và dùng mành lưới làm vật hộ thân, che chở cho nhau, không còn dám tiến đến chụp lưới nữa.
Mã quang Tổ thấy thế, giậm chân múa may khen DÆ°Æ¡ng Qua inh á»i. Trong lúc đó thì Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng vẫn đứng nguyên má»™t chá»—, trầm ngâm không nói má»™t lá»i nào.
Mã quang Tổ quay lại há»i lá»›n:
- Pháp vÆ°Æ¡ng Hòa thượng! Chú DÆ°Æ¡ng bản lãnh cao cÆ°á»ng nhÆ° thế không đáng cho ngài khen ngợi ná»­a lá»i sao?
Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i đáp:
- Khá lắm! Khá lắm! NhÆ°ng còn có nhiá»u nguy hiểm hÆ¡n, chá»› nên vá»™i mừng.
Mã quang Tổ nói:
- Cái nguy hiểm là mành lưới độc ác đó mà đã bị tê liệt thì còn cái nào đáng ngại nữa?
Pháp Vương không đáp, đưa mắt nhìn Công Tôn động chủ.
Bấy giá» Công Tôn Ä‘á»™ng chủ đôi mày dá»±ng ngược lên, chậm rãi bÆ°á»›c đến giữa nhà vá»›i vẻ mặt đầy sát khí. Trong lúc Công tôn Äá»™ng chủ nghe Tiểu
long Nữ nói vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua câu "Tôi nhất quyết theo anh đến cùng" thì lão cảm thấy nhÆ° lão đã sống trong má»™ng suốt ná»­a tháng nay, bao nhiêu má»™ng đẹp Ä‘á»u đổ vỡ nhÆ° mây khói. Vì quá căm tức, nên lão đã thầm nhủ: "Nếu không chiếm được lòng nàng thì cÅ©ng quyết không để tấm thân nàng lá»t vào tay kẻ khác. Giá» ta đập thằng oắt con nầy má»™t chưởng không nát thây thì nàng dẫu không yêu ta cÅ©ng không dám trái mệnh ta. Ta sẽ dùng thá»i gian chinh phục nàng sau". Công Tôn Ä‘á»™ng chủ vốn là kẻ biết xá»­ sá»± không nóng nẩy, bừa bãi nhÆ° những kẻ khác. Tuy nhiên, Tiểu long Nữ, má»™t tuyệt sắc giai nhân, đã chung sống vá»›i lão hÆ¡n tuần nay, nàng đã hứa thành thân vá»›i lão, trong lúc hôn lá»… sắp thành thì DÆ°Æ¡ng Qua đã đến phá há»ng làm sao có thể chịu nổi. Bất đắc dÄ© lão má»›i có ý định giết DÆ°Æ¡ng Qua.
DÆ°Æ¡ng Qua thấy lão ung dung bÆ°á»›c tá»›i, nét mặt hầm hầm, không biết võ công lão đến mức nào, nên chàng cÅ©ng e ngại, lui vá» hai bÆ°á»›c, tay nắm chặt giải lụa thủ thế. Chàng biết mạng của chàng chết hay sống, vinh hay nhục, Ä‘á»i Tiểu long Nữ vui hay sầu là do cuá»™c chiến đấu này định Ä‘oạt cả.
Bấy giá» Ä‘á»™ng chủ Ä‘Æ°a chân bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c má»™t, dạo quanh trong phòng, còn DÆ°Æ¡ng Qua thì tay nắm chặt giải lụa đứng má»™t chá»— thủ thế đôi mắt chàng không rá»i Công Tôn Ä‘á»™ng chủ má»™t giây phút nào. Tuy Công Tôn Ä‘á»™ng chủ chÆ°a ra tay song DÆ°Æ¡ng Qua đã biết trÆ°á»›c đòn đánh đầu tiên của lão phải là má»™t đòn rất khủng khiếp có thể vong mạng. Bá»—ng thấy hai tay của lão Ä‘Æ°a vá» phía đằng trÆ°á»›c ba lần, rồi đập vào nhau má»™t tiếng
"bốp".
Má»i ngÆ°á»i thá»±c không ngá». Äôi tay bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt sao vá»— lên nghe chan chát nhÆ° hai tảng đá đập vào nhau vậy.
DÆ°Æ¡ng Qua rợn ngÆ°á»i, chÆ°a kịp thối lui thì nhanh nhÆ° chá»›p, bàn tay Công Tôn Ä‘á»™ng chủ đã vÆ°Æ¡n tá»›i nắm lấy mảnh lÆ°á»›i, giật mạnh má»™t cái, hất tung ra đằng sau. Tay DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang giữ mảnh lÆ°á»›i, bị cái giật ấy thốn đến xÆ°Æ¡ng Ä‘au nhói.
Lão quăng lưới vào góc phòng cho bốn đệ tử đỡ lấy và quát:
- Hãy lui mau!
Bốn đệ tử tuân lệnh đem mành lưới vào nhà trong.
Quan khách đứng xem Ä‘á»u thất kinh, khi thấy Ä‘á»™ng chủ diá»…n ra những tác uy cá»±c kỳ dÅ©ng mãnh, chứng tá» bên trong hàm chứa má»™t công lá»±c phi thÆ°á»ng. Ngay nhÆ° nàng Lục Ngạc cÅ©ng chỉ biết cha nàng có má»™t võ công tuyệt tác chứ chÆ°a há» nghÄ© đến má»™t ná»™i lá»±c vô cùng thâm hậu nhÆ° vậy Trong bá»n đồ đệ của lão, chỉ riêng Phàn nhất Ông biết được chân lá»±c của lão mà thôi.
Lão Ä‘Æ°a mắt nhìn nét mặt còn non trong của DÆ°Æ¡ng Qua, nhủ thầm: "Mày muốn chết thì sẽ được chết! NhÆ°ng có Ä‘iá»u ta phải ân hận là ta đã giết má»™t kẻ hậu sinh!".
Dương Qua không dám để động chủ ra tay trước, chàng vội tung giải lụa điểm vào huyệt "Cự cất" trên đầu vai lão và quật luôn vào huyệt "Thiên đỉnh" ở cổ.
NhÆ°ng Công Tôn Ä‘á»™ng chủ là ngÆ°á»i sáng lập ra má»™t môn phái võ lâm, công lá»±c thâm hậu, lão còn coi giải lụa kia ra gì và việc Ä‘iểm huyệt đối vá»›i lão là Ä‘iá»u vô dụng. Lão vẫn đứng trÆ¡ ra đấy, hai tay mở rá»™ng để trống cả bụng, ngá»±c có ý khích DÆ°Æ¡ng Qua.
DÆ°Æ¡ng Qua thất kinh nghÄ© thầm: "Cô nÆ°Æ¡ng ta thÆ°á»ng nói, trên Ä‘á»i này chỉ có Âu dÆ°Æ¡ng Phong, Hồng thất Công, Hoàng dược SÆ°, là những kẻ có võ công tuyệt thế, khi trông thấy địch sắp tấn công có thể kịp thá»i khép kín đạo huyệt. Riêng Âu dÆ°Æ¡ng Phong môn nầy còn kỳ ảo hÆ¡n, có thể di chuyển các đạo huyệt trật Ä‘i chá»— khác, khiến cho địch thủ không tìm ra. NhÆ°ng ná»™i công ấy còn có thể bị ngÆ°á»i cao thủ dò tìm ra được chứ Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thì bị Ä‘iểm huyệt liên tiếp mà không há» phản ứng, tá»±a hồ nhÆ° trên mình lão không có huyệt đạo nào vậy. Công phu nầy thật hiếm thấy trên Ä‘á»i". NghÄ© nhÆ° thế, DÆ°Æ¡ng Qua đâm ra lo lắng, không dám dùng giải lụa Ä‘iểm huyệt Công Tôn Ä‘á»™ng chủ nữa.
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thấy DÆ°Æ¡ng Qua ngÆ¡ ngác, bèn vung tay đánh tá»›i má»™t chưởng. Bàn tay của Ä‘á»™ng chủ má»—i lúc má»™t vung tá»›i là má»™t luồng hắc khí xông ra, sức gió vùn vụt ép vào ngÆ°á»i chàng. Chàng biết chưởng lá»±c ấy vô cùng lợi hại, nên không dám dùng sức chống đối phải nghiêng mình sang má»™t bên để tránh. Chỉ trong láy mắt, hai bên đã đánh nhau hÆ¡n mÆ°á»i mấy chiêu. DÆ°Æ¡ng Qua để hết tinh thần vào việc chiến đấu. Bá»—ng nhÆ° chàng nghÄ© ra Ä‘iá»u gì lẩm bẩm: "Lạ thật! phÆ°Æ¡ng pháp của lão nầy hình nhÆ° không có gì Ä‘á»™c đáo? Mình đã thấy kẻ nào diá»…n qua rồi!". Thấy lão tung ra má»™t lúc hai chưởng lá»±c, má»™t nhu má»™t cÆ°Æ¡ng chàng vá»™i né tránh và la lá»›n:
- Này! ông biết Hoàng nhan Bình chăng?
Chàng Ä‘á»™t nhiên há»i đến câu ấy, vì chàng nhận ra chưởng pháp của lão Ä‘á»™ng chủ giống hệt chưởng pháp của Hoàng nhan Bình. Có lẽ Hoàng nhan Bình và lão ta cùng má»™t môn phái chăng? Mặc dù công lá»±c lão thâm hậu hÆ¡n Hoàng nhan Bình nhiá»u lắm.
Bấy giá» Ä‘á»™ng chủ vẫn Ä‘Æ°a bàn tay lên không, và vụt qua cái lão đã vá»t tá»›i trÆ°á»›c mặt chàng.
Theo nguyên tắc thông thÆ°á»ng, ngÆ°á»i đấm quyá»n phát chưởng, ai cÅ©ng dùng cánh tay Ä‘Æ°a nắm đấm tay vung ra thì nắm đánh sang, nhÆ°ng Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thì không thế, ông ta dùng toàn thân Ä‘Æ°a chưởng phong tá»›i cánh tay không há» co duá»—i, tức là lão đã dùng sức mạnh toàn thân. Chính Hoàng nhan Bình cÅ©ng có dùng lối đánh nầy. Lối đánh này mạnh hÆ¡n lối đánh bằng sức cánh tay, nhÆ°ng thÆ°á»ng bị chậm hÆ¡n, thế mà Công Tôn Ä‘á»™ng chủ đã sá»­ dụng rất lanh lẹ. Lão đánh nhanh nhÆ° chá»›p nhoáng, khiến cho DÆ°Æ¡ng Qua không thể lÆ°á»ng trÆ°á»›c được. DÆ°Æ¡ng Qua không kịp tránh né, phải Ä‘Æ°a bàn tay trái liá»u lÄ©nh đỡ đòn. Má»™t tiếng "bùng" phát ra, hai luồng chưởng phong đập vào nhau. DÆ°Æ¡ng Qua bị lật ra đằng sau ba bÆ°á»›c, trong lúc đó Ä‘á»™ng chủ chỉ đứng nguyên má»™t chá»—, toàn thân hÆ¡i rung chuyển chút ít mà thôi. DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy nhÆ° nóng ran cả ngÆ°á»i từ bàn tay lên đến cánh tay trái nhÆ° muốn tê buốt. Chàng nghÄ© thầm: "Cái bá»c của cô mình kiếm đâm không lủng, chém cÅ©ng chẳng Ä‘au tay, thế mà chưởng lá»±c của lão này đánh Ä‘au thấu đến xÆ°Æ¡ng tủy, thật lạ lùng".
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ tuy đứng vững má»™t chá»—, có vẻ thắng thế, nhÆ°ng thá»±c ra lão bị chưởng lá»±c của DÆ°Æ¡ng Qua phấn kích ác liệt, và lão cảm thấy Ä‘au nhói tâm can, thất kinh nhủ thầm: "Hừ! Thằng bé chÆ°a ráo máu đầu vì đâu lại được công lá»±c uyên thâm đến thế. Hắn đã đỡ được đòn chưởng của ta, nếu ta không Ä‘em hết sức ra thì khó bá» hạ được hắn. Nếu không hạ được hắn thì còn gì danh tiếng của ta tá»± bấy lâu nay đối vá»›i giang hồ hảo hán?". NghÄ© nhÆ° thế, lão liá»n đập hai bàn tay má»™t lượt, tung ra song chưởng.
DÆ°Æ¡ng Qua thất kinh nhảy vá»t ra đằng sau hÆ¡n ba bÆ°á»›c. Thá»±c ra, nếu Ä‘á»™ng chủ dùng công lá»±c đánh tiếp thì DÆ°Æ¡ng Qua không thể nào thoát khá»i nguy. Chàng cÅ©ng cảm thấy sức chàng không đủ để Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i lão được. Tuy nhiên trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i, trÆ°á»›c tình thế chàng không thể lánh mình bá» Tiểu long Nữ rÆ¡i vào tay kẻ khác, nên chàng quên cả hiểm nguy, cố tìm cách đánh vào tâm lý lão Ä‘á»™ng chủ. Chàng nói:
- Chúa Ä‘á»™ng! NgÆ°á»i quyết tranh thắng bại vá»›i ta để làm gì? Mi đánh thắng ta liệu cô ta có chịu thành thân vá»›i ngÆ°Æ¡i chăng còn ngÆ°Æ¡i đánh thua ta, cô ta tất không chịu lấy ngÆ°Æ¡i rồi. Äàng nào ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thiệt thòi, nếu ngÆ°Æ¡i cứ dùng vÅ© lá»±c.
Câu nói ấy quả đã đánh trúng vào mối lo âu của Chúa Ä‘á»™ng. Tuy đánh trúng song lão nghÄ© rằng DÆ°Æ¡ng Qua là ngÆ°á»i yêu của nàng, nếu giết DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘i thì nàng sẽ buồn bã, chắc gì nàng đã chịu thành thân, khi vết thÆ°Æ¡ng lòng đă in sâu vào con tim sầu khổ kia. Còn nếu không giết DÆ°Æ¡ng Qua để hắn phá đám mãi, lão cÅ©ng chẳng làm gì được. Lão thấy mình quả Ä‘ang ở trong thế bí, không lối thoát. Äôi bàn tay lão đánh vào nhau chan chát, tá» ra giận dữ phi thÆ°á»ng. Bá»—ng lão nghÄ© ra má»™t cách, gá»i bá»n đồ đệ, bảo lá»›n:
- Hãy đem binh khí của ta ra đây.
Nàng Công Tôn Lục Ngạc biết rõ binh khí của cha nàng là má»™t món giết ngÆ°á»i nguy hiểm, DÆ°Æ¡ng Qua không thể nào thoát chết được. Äôi mắt nàng lặng lá», nhìn DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ° van lÆ¡n chàng hãy nhịn cha nàng mà Ä‘i nÆ¡i khác cho xong.
Thấy nàng rụt rè chưa vào lấy vũ khí, động chủ hét lên:
- Mày không nghe lá»i tao nói gì hay sao?
Mặt nàng Lục Ngạc tái mét. Nàng "dạ" một tràng nhỠrồi quay gót vào trong. Dương Qua liếc nhìn trạng thái tâm hồn diễn biến qua hai cha con động chủ, rồi mím môi thầm nghĩ: "Chỉ một đôi tay không của lão cũng đủ đánh ta tan xác rồi, bây giỠlão còn bảo đem vũ khí ra làm gì nhỉ?".
Thật vậy, Ä‘á»™ng chủ thừa hiểu sức lá»±c lão đánh DÆ°Æ¡ng Qua không khó, nhÆ°ng lão không muốn giết DÆ°Æ¡ng Qua, gây Ä‘au khổ cho Tiểu long Nữ, lão chỉ muốn Ä‘em những vÅ© khí cổ quái của lão để dá»a cho DÆ°Æ¡ng Qua sợ, bá» Ä‘á»™ng này không dám bén mảng đến mà thôi.
Dương Qua biết cơn nguy đã đến, nếu không bỠchạy còn đợi lúc nào. Chàng bước đến Tiểu long Nữ thỠthẻ:
- Cô ơi! Thôi chúng ta cùng đi nơi khác, ở đây nguy mất!
Công Tôn động chủ cau mày, nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt, chỠcho Tiểu long Nữ đứng dậy là lão đấm cho Dương Qua một chưởng nát xương.
Tiêu long Nữ đã thấy được dự tính của lão, nên vẫn ngồi im, nói với Dương Qua:
- Lúc này chÆ°a phải lúc ra Ä‘i vá»›i nhau. Em Qua Æ¡i! Mấy hôm nay trong ngÆ°á»i em có khá»e không?
Câu nói của nàng nhÆ° chứa Ä‘á»±ng má»™t niá»m mến yêu tha thiết. DÆ°Æ¡ng Qua sung sÆ°á»›ng quá, không còn nghÄ© đến nguy hiểm sắp đến, chàng nhìn vào mặt Tiểu long Nữ há»i:
- Cô ơi! Cô không giận em nữa chứ?
Nàng khẽ mỉm cÆ°á»i, đáp:
- Cô đâu có biết giận em bao giá». Lòng cô cÅ©ng nhÆ° tá»± thuở nào!
Äoạn nàng Ä‘Æ°a tay ra dấu bảo DÆ°Æ¡ng Qua:
- Em hãy ngồi xuống đây! Quay lưng lại cho cô xem.
DÆ°Æ¡ng Qua không hiểu nàng làm gì nhÆ°ng cÅ©ng tuân lá»i, ngồi xuống quay lÆ°ng lại. Tiểu long Nữ thò tay vào túi lấy ra cây kim sợi chỉ, khâu áo rách cho DÆ°Æ¡ng Qua. Chá»— áo này vừa rồi do Ä‘á»™ng chủ đánh toẹt má»™t miếng. Nàng vừa vá vừa nói:
- Mấy hôm nay cô định may cho em chiếc áo mới, nhưng lại nghĩ từ nay chúng ta vĩnh biệt không còn gặp nhau nữa thì may làm gì. Ôi, có ngỠđâu em lại đến đây.
Cá»­ chỉ của nàng gợi cho bao ká»· niệm êm Ä‘á»m tá»± xa xÆ°a, lúc còn ở nÆ¡i Cổ má»™, má»—i lần áo DÆ°Æ¡ng Qua bị rách, chính nàng đã tá»± tay vá lấy và lúc nầy, cả hai Ä‘á»u trìu mến trong dÄ© vãng, quên hẳn trÆ°á»›c mặt há» có đông đảo quan khách trố mắt nhìn vào. Äặc biệt là đôi mắt Ä‘á»™ng chủ trao tráo nhìn hai ngÆ°á»i nhÆ° nẩy lá»­a.
Dương Qua nói:
- Cô ơi! Lúc nãy em đã làm cho cô bị tức đến thổ huyết! Em thật có tội.
Tiểu long Nữ mỉm cÆ°á»i, khẽ nói:
- Äó không phải tại em! bệnh cÅ© của cô đã nhiá»u lần tái phát. Hôm nay chỉ là má»™t trong những lần thổ huyết mà lúc vắng em, em không trông thấy.
Dương Qua thổn thức:
- Sao cô nỡ bỠem? Cô không chịu để em được hầu hạ bên cô mà chăm sóc?
Tiểu long Nữ thở dài, nói:
- Xa cách em chẳng bao lâu mà võ nghệ của em đã tiến bộ quá chóng. Hiện nay cô không đáng là sư phụ của em nữa, mà chính cô tôn em làm sư phụ mới đáng.
Lá»i khen của Tiểu long Nữ làm cho chàng sung sÆ°á»›ng quá. Chàng Æ°á»›c được bay liệng không trung, la lên cho rung chuyển cả không gian má»›i thá»a lòng.
Hai bên chuyện trò, kẻ há»i ngÆ°á»i đáp, tuy chỉ là những câu nói, những ý tứ thÆ°á»ng tình song ai cÅ©ng cảm thấy má»™t mối tình sầu thảm không giá»›i hạn giữa hai con tim trẻ măng đó. Bá»n Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng trố mắt nhìn nhau từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên kia. Trong lúc đó, Ä‘á»™ng chủ nhÆ° má»™t khúc gá»—, đứng trân trân nhÆ° kẻ mất hồn, không còn biết đâu nữa. Trong phòng vì vậy vắng lặng nhÆ° tá».
Dương Qua cất tiếng nói:
- Cô Æ¡i! Trong những ngày gần đây, em được gặp nhiá»u dị nhân quá! Cô có biết cái kéo lá»›n của em vừa rồi do đâu mà có không?
Tiểu long Nữ mỉm cÆ°á»i:
- à! Thật kỳ quặc! Chẳng lẽ em biết trước ở đây có lão lùn râu dài nên đem sẵn kéo đến hớt râu sao? Ôi! Em thật nghịch ngợm quá. Bộ râu của lão ta khổ công nâng niu hàng mấy mươi năm mà em nhẫn tâm hớt trụi như vậy còn gì!
Nụ cÆ°á»i của nàng mỹ miá»u làm sao, khiến ai trông thấy cÅ©ng cảm mến. Riêng Ä‘á»™ng chủ không sao dằn được nữa. Lão vÆ°Æ¡n tay nắm ngay ngá»±c DÆ°Æ¡ng Qua kéo lôi ra, gào lên:
- Súc sanh! Mày xem trong Ä‘á»i nầy không còn có ngÆ°á»i hay sao?
Tiếng thét của lão vang lên, làm vang cả căn nhà đá. Nhưng Dương Qua không hỠđể ý, đưa tay gạt lão ra, và nói:
- Khoan, khoan! Ngươi hãy chỠmột chút, đợi cô ta vá áo xong ta sẽ tái đấu.
Bỗng nghe có tiếng nàng Lục Ngạc nói:
- Thưa cha, binh khí đây ạ!
Lão không quay đầu lại, bÆ°á»›c lui vỠđàng sau má»™t bÆ°á»›c, quàng tay đỡ lấy khí giá»›i. Äó là hai thứ vÅ© khí lạ Ä‘á»i. Tay mặt lão cầm má»™t con dao to bản, lưỡi có răng cÆ°a, ánh thép chói lòa chẳng biết đúc bằng kim loại gì mà Ä‘en thui thui, có má»™t sức nặng kinh ngÆ°á»i, còn tay trái lão cầm má»™t cây lao nhá»n, vừa dài vừa nhá», trông má»m mại và nhẹ nhàng. Hai thứ vÅ© khí tính cách trái ngược nhau. Má»™t bên thì cứng và nặng má»™t bên thì má»m và nhẹ. Cứ xem hai thứ vÅ© khí ấy thì biết lối sá»­ dụng của lão phải là má»™t nghệ thuật lạ Ä‘á»i rồi.
Dương Qua chỉ liếc nhìn sơ qua hai thứ vũ khí quái dị ấy, rồi lại quay qua Tiểu long Nữ tiếp tục nói chuyện:
- Cô ạ! Cách đây mấy ngày em có gặp một cô gái ngây ngô. Cô ấy nói cho em biết kẻ đã giết cha em.
Tiểu long Nữ giật mình há»i:
- Kẻ thù giết cha em là ai?
Dương Qua nghiến răng nói:
- Hạng ngÆ°á»i ấy cô nÆ°Æ¡ng có thể nào Ä‘oán nổi. Chính há» là kẻ đối xá»­ vá»›i em rất tá»­ tế.
Tiểu long Nữ nóng lòng vặn há»i:
- HỠlà ai thế?
DÆ°Æ¡ng Qua toan đáp thì đằng sau má»™t tiếng "choang" nổi lên làm chói tai chát óc. Äó là tiếng chạm nhau giữa hai thứ binh khí trong tay lão Äá»™ng chủ. Lão muốn kéo cổ DÆ°Æ¡ng Qua ra giết phứt cho rồi, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua cứ mãi ngồi bên Tiểu long Nữ trò chuyện, nên lão muốn giết
lúc nào cÅ©ng được không cần phải lợi dụng cÆ¡ há»™i nào hết. Lão nghÄ© thầm: "Những cao thủ trong Ä‘á»i này, chỉ có thể đấu vá»›i ta bằng đôi bàn tay sắt mà thôi, còn nhÆ° "ngÆ° võng trân" thì không có ai phá rối nổi, trừ khi bá»n Thất tá»­ Toàn Chân dùng "Thiên cang bắc đẩu" lấy trận đấu trận, thì công lá»±c bên nào mạnh bên ấy sẽ thắng. Äến nhÆ° cặp "âm dÆ°Æ¡ng song Ä‘ao" nầy, ta Ä‘em hết sức ra sá»­ dụng có lẽ trong thế gian không còn ai dám địch ta nữa.
Vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua, lão chỉ cần đánh trong mÆ°á»i chiêu là đã kết thúc tánh mạng ngay. NhÆ°ng lão giết DÆ°Æ¡ng Qua sợ làm cho Tiểu long Nữ buồn lòng, nên lão muốn dùng vÅ© khí để dá»a cho DÆ°Æ¡ng Qua sợ mà thôi. Thấy DÆ°Æ¡ng Qua cứ ngồi lì ở đấy, không chịu ra đấu, lão liá»n hét lên má»™t tiếng:
- Hãy coi cây gươm đây nầy!
MÅ©i gÆ°Æ¡m của lão nhắm ngay ngá»±c DÆ°Æ¡ng Qua đâm tá»›i! Có Ä‘iá»u lạ là gÆ°Æ¡m đâm tá»›i không đâm thẳng mÅ©i gÆ°Æ¡m cứ xoay tròn múa tít trÆ°á»›c ngá»±c chàng. Chàng giá»±t mình nhẩy lui ra sau má»™t bÆ°á»›c để tránh.
Thá»±c ra, Ä‘á»™ng chủ không có ý giết DÆ°Æ¡ng Qua, chứ mÅ©i gÆ°Æ¡m ấy đâm thẳng tá»›i thì dù DÆ°Æ¡ng Qua có lanh nhÆ° Ä‘iện cÅ©ng không còn tránh nổi. MÅ©i gÆ°Æ¡m cứ tròn xoe quay tít. DÆ°Æ¡ng Qua không còn nhận rõ Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của mÅ©i kiếm là Ä‘Æ°á»ng nào nữa. Chàng né qua bên tả, thì sợ gÆ°Æ¡m kia đâm bên hữu, né qua bên hữu sợ gÆ°Æ¡m đâm bên tả, né trên sợ gÆ°Æ¡m đâm phía dÆ°á»›i, vì vậy chàng chỉ còn có cách lùi lại là an toàn hÆ¡n. NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua vừa nhảy lùi ra thì ngá»n hắc kiếm đã áp tá»›i xoay tròn trÆ°á»›c mặt. Vòng xoay má»—i lúc má»™t mở rá»™ng hÆ¡n, lúc sau chỉ khoanh trÆ°á»›c ngá»±c chàng, vá» sau cả ngá»±c và bụng chàng Ä‘á»u nằm vào tâm quay của mÅ©i kiếm đó.
Bá»n Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng, Doãn khắc Tây, Tiêu tÆ°Æ¡ng Tá»­, Ä‘á»u là những tay võ công có hạng, hiểu biết sâu xa vá» võ há»c, nhÆ°ng chÆ°a từng thấy lối kiếm pháp nào lạ lùng nhÆ° thế. Ai nấy Ä‘á»u đứng ngẩn ngÆ¡ nhìn vào đôi tay của Ä‘á»™ng chủ cứ vò tròn trÆ°á»›c mặt DÆ°Æ¡ng Qua. DÆ°Æ¡ng Qua cứ lùi tránh mãi, nhÆ°ng thuật khinh công của Ä‘á»™ng chủ thật tài tình. Há»… DÆ°Æ¡ng Qua lùi lại ba bÆ°á»›c thì Ä‘á»™ng chủ đã tiến tá»›i hai bÆ°á»›c, dính liá»n vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua, không má»™t phút giây sÆ¡ hở.
Chỉ trong loáng mắt, DÆ°Æ¡ng Qua đã nhảy lùi hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i lần, vòng quanh trong căn nhà đá. DÆ°Æ¡ng Qua thầm nghÄ©: "Lão chỉ má»›i sá»­ dụng má»™t cây hắc kiếm mà còn lợi hại nhÆ° vậy, nếu lão dùng cả cây kim Ä‘ao kia nữa thì ai địch nổi?". Vừa nghÄ© chàng vừa tiếp tục thụt lùi để tránh né. NhÆ°ng chỉ thấy lão múa gÆ°Æ¡m mà không có ý hạ sát mình nên DÆ°Æ¡ng Qua đâm ra bạo dạn, vung giải lụa trắng đánh vào các huyệt đạo của lão. NhÆ°ng vô ích, giải lụa trắng nhÆ° con rắn dài, cứ Ä‘iểm trên mình lão những tiếng "tinh tinh" nghe rởn ốc, mà lão vẫn nhÆ° thÆ°á»ng ngang nhiên múa Ä‘ao xe xóe. Thấy Ä‘iểm huyệt lão chẳng ăn thua gì DÆ°Æ¡ng Qua liá»n sinh ra má»™t kế, vụt giải lụa dài quấn vào chân lão rồi giật mạnh má»™t cái, cốt làm cho lão quýnh chân ngã xuống.
NhÆ°ng giải lụa vừa quấn vào chân, lão đã dÆ°a Ä‘ao xuống dứt ngang má»™t cái. Nghe "vèo" má»™t tiếng, giải lụa DÆ°Æ¡ng Qua đã đứt ra làm hai khúc. ôi! Lưỡi hắc kiếm của lão quả là má»™t vÅ© khí sắc bén nhất Ä‘á»i.
Má»i ngÆ°á»i đứng xem thấy thế cùng hét lên má»™t tiếng "á". Và tiếp theo đó, gió rít vèo vèo, Ä‘á»™ng chủ đã vung hắc Ä‘ao lên tiếp tục tấn công DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ° vÅ© bão. DÆ°Æ¡ng Qua vÆ°Æ¡n mình nằm rạp xuống, tức thì má»™t tiếng "xoảng" vang lên chói tai nhức óc. Bốn vách tÆ°á»ng nhÆ° chuyển Ä‘á»™ng, thì ra DÆ°Æ¡ng Qua bị hắc kiếm chặt đứt dây "Kim linh sách" nên phải nhoài mình xuống lượm cây thiết trượng của lão Phàn bá» rÆ¡i lúc này để đối phó. Chàng vừa tung thiết trượng lên đã bị hắc kiếm chém tá»›i má»™t nhát kêu chan chát. Sức chém và sức đỡ rất mãnh liệt. Äá»™ng chủ giật mình, nghÄ© thầm: "Thằng nầy ná»™i lá»±c quả ghê gá»›m! Nó dám chống lại nhát chém của ta". Liá»n đó, tay lão Ä‘á»™ng chủ vung ra, cả kim Ä‘ao và hắc kiếm Ä‘á»u sá»­ dụng má»™t lượt. Tính cách hai thứ vÅ© khí nầy tÆ°Æ¡ng phản. Hắc kiếm mạnh và cứng, đánh chém vù vù, lanh lẹ phi thÆ°á»ng, thì kim Ä‘ao của lão lại đâm tá»›i từ từ lòn lá»i theo má»™t thế yếu, nhÆ°ng nhắm vào các nhược Ä‘iểm của đối phÆ°Æ¡ng mà tấn công.
DÆ°Æ¡ng Qua biết lão đã dùng hai vÅ© khí cổ quái ấy má»™t lúc thì không còn tài nào tranh né được nữa, chàng sá»±c nhá»› ra môn "Äả cẩu bổng pháp" nghÄ© thầm: "Ta dùng cây trượng nầy làm cây "đả cẩu bổng" may ra má»›i ngăn trở nổi làn vÅ© khí ác liệt".
Chàng liá»n múa đầu thiết trượng thành hình chữ "Phong". MÅ©i trượng quay tít và bảo vệ trÆ°á»›c ngá»±c DÆ°Æ¡ng Qua rất kín đáo.
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ tay chém tay thâu, tÆ° thế rất Ä‘á»™c, nhÆ°ng vì môn "Äả cẩu là má»™t môn võ tuyệt kỹ tá»­ xÆ°a nay, biến hóa khôn lÆ°á»ng, nên thật khó mà áp đảo nổi nữa.
DÆ°Æ¡ng Qua tuy dùng thuật "Äã cẩu bổng" chống lại cặp gÆ°Æ¡m "Âm dÆ°Æ¡ng" của Ä‘á»™ng chủ, nhÆ°ng phép "Äả cẩu bổng" cốt lanh lẹ dùng loại cây nhẹ má»›i có thể biến đổi được các tuyệt chiêu trong pháp thuật, đàng này chàng lại dùng cây thiết trượng quá nặng, nên ban đầu có lẹ làng thật, nhÆ°ng sau thì dần dần yếu Ä‘uối và đầu trượng không còn linh Ä‘á»™ng được nữa.
Công Tôn động chủ thừa thế chém xuống một gươm, một tràng "cắt" vang ra, tức thì cây thiết trượng của Dượng Qua gãy làm hai đoạn.
Tưởng thế là một bất lợi cho Dương Qua, nào ngỠchàng mừng rỡ, reo lên:
- A ha! Tốt lắm! Ta đang bực mình vì cái gậy sắt quá nặng đây. Ngươi chặt đi một khúc thì còn gì hay hơn?
Chàng vừa nói vừa múa tít khúc trượng còn lại, áp dụng phép "Äả cẩu bổng" biến đổi vô cùng lợi hại.
Äá»™ng chủ gầm lên má»™t tiếng:
- Äược! Giá»i lắm! Mày hãy xem đây.
Dứt lá»i, lão vung tay chém xuống má»™t nhát kiếm. Dao nầy chém từ trên xuống đỉnh đầu, nhÆ°ng có Ä‘iá»u lạ là lão chém rất chậm, nhÆ° vÆ°á»›ng mắc cái gì vậy. DÆ°Æ¡ng Qua toan nói thì lại bị mÅ©i kim Ä‘ao của lão tung ra xoáy tròn vá» phía ấy. Thất kinh, DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a thiết trượng lên đỡ hắc Ä‘ao thì "choang" má»™t tiếng, Ä‘ao trượng chạm nhau ánh lá»­a tóe sáng ra, dÆ°á»›i sức Ä‘ao mạnh quá làm cả mình DÆ°Æ¡ng Qua rung Ä‘á»™ng đứng liểng xiểng.
DÆ°Æ¡ng Qua vừa định thần thì Công Tôn Ä‘á»™ng chủ lại chém xuống má»™t Ä‘ao nữa cÅ©ng nhÆ° lần trÆ°á»›c. DÆ°Æ¡ng Qua tuy nghiên cứu vá» Ä‘ao pháp rất nhiá»u, nhÆ°ng cÅ©ng không biết cách gì để giải phá ngón ấy. Vì nếu né tránh nhát Ä‘ao đó tức khắc sẽ bị mÅ©i nhá»n của kim Ä‘ao đâm phải ngay. Chàng đành vận hết ná»™i công vào cây thiết trượng để chịu dá»™i đòn thứ hai nữa.
Lần nầy mình mẩy DÆ°Æ¡ng Qua còn rung Ä‘á»™ng hÆ¡n lần trÆ°á»›c. Chàng thầm nghÄ©: "Nếu lão chém thêm má»™t nhát nữa thì cả thân thể ta phải rã rá»i mất".
Quả nhiên chàng đang lúng túng thì lão lại bổ xuống một nhát thứ ba nữa. Nhát này khí thế lại càng hung hăng hơn hai nhát trước.
Nguyên vá» môn Ä‘ao này, Ä‘á»™ng chủ gồm có mÆ°á»i chín đòn, cứ má»—i đòn chiêu số lại khác, và má»—i đòn công lá»±c lại gia tăng gấp bá»™i. Công lá»±c đó lợi hại vô cùng, không ai địch nổi. DÆ°Æ¡ng Qua cố gắng đỡ nhát thứ ba thì cây thiết trượng trong tay chàng đã bể Ä‘i mấy miếng nữa, nÆ¡i hổ khẩu bàn tay mặt bị rÆ°á»›m máu chảy ra từng giá»t. Tuy nhiên vì đã có ý định liá»u chết, DÆ°Æ¡ng Qua không chút gì sợ hãi, nét mặt vẫn tÆ°Æ¡i vui".
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thấy nét mặt DÆ°Æ¡ng Qua vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nổi giận nói:
- Mày liệu có thể đỡ đến nhát đao thứ mấy mà chưa chịu quỳ xuống xin tha mạng?
Vừa nói, lão vừa chém xuống nhát đao thứ tư mạnh tăng đến như sấm sét.
DÆ°Æ¡ng Qua lúc đó bị dồn đến chân tÆ°á»ng, không còn nhảy lùi được nữa. Còn né tránh qua má»™t bên thì lại sợ mÅ©i nhá»n của kim Ä‘ao đâm phải. Tuy nhiên lần này nếu Ä‘Æ°a thiết trượng ra đỡ má»™t nhát nữa thì toàn thân tê liệt mất.
Trong lúc nguy khốn, nhÆ°ng không thể đứng đó chá» cho mÅ©i kiếm kết thúc mạng ngÆ°á»i. Chàng liá»u nhảy vá»t sang má»™t bên, Ä‘Æ°a bàn tay trái hất mÅ©i kim Ä‘ao qua má»™t phía. MÅ©i kim Ä‘ao đâm thẳng vào bàn tay chàng. May thay, chàng nhá» có Ä‘eo cái bá»c tay của Tiểu long Nữ, bá»c nầy rất chắc, nên kim Ä‘ao dẫu nhá»n cÅ©ng đâm trượt ra ngoài. DÆ°Æ¡ng Qua thấy bá»c tay lợi hại nhÆ° vậy thì yên tâm, không sợ hắc kiếm nữa. Chàng vá»™i Ä‘Æ°a tay sang chá»™p lấy đầu kiếm. Bất ngá» Ä‘á»™ng chủ giật tay má»™t cái, rồi đâm liá»u sang má»™t mÅ©i trúng cánh tay của chàng, máu Ä‘á» phun ra Æ°á»›t áo.
Chàng giật mình, nhảy tránh sang má»™t bên, lùi lại đằng xa. Äá»™ng chủ nhanh nhÆ° chá»›p đã tiến đến trÆ°á»›c mặt nhÆ° bóng vá»›i hình. Nếu lão chỉ dùng má»™t kim Ä‘ao, hay hắc kiếm thì DÆ°á»ng Qua có thể tìm cách thoát nguy, đằng nầy lão dùng hai thứ binh khí cổ quái ấy cùng má»™t lúc, thá»±c khó mà trừ được.
Tuy chàng bị Ä‘á»™ng chủ khốn quẫn, nhÆ°ng bá»n Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng đứng bên ngoài cÅ©ng khai phục tài chàng. Vì nếu là má»™t ngÆ°á»i khác trong bá»n đấu vá»›i Ä‘á»™ng chủ không thể nào né tránh được cặp "âm dÆ°Æ¡ng Ä‘ao" ấy ngay ở phút đầu.
Bấy giá», lão Ä‘á»™ng chủ lại đâm thêm má»™t Ä‘ao chém thêm má»™t kiếm nữa, làm cho DÆ°Æ¡ng Qua thêm má»™t vết thÆ°Æ¡ng ở bả vai hữu, máu chảy xối xả.
Dù vậy, nét mặt Dương Qua vẫn tươi vui, không chút gì đau đớn. Chàng coi vết thương đó không liên can gì đến định mạng chăng?
Äá»™ng chủ giận dữ há»i:
- Mày bị liên tiếp mấy vết thương mà vẫn chưa chịu phục sao? Hay mày đợi ta lấy mạng mày?
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i ha hả nói:
- NgÆ°Æ¡i bảo ta phục ngÆ°Æ¡i thế nào được? NgÆ°Æ¡i chiếm cả má»™t Æ°u thế đến trấn áp ta, mà còn há»i ta phục hay không? Này lão Ä‘á»™ng chủ, sao mi mặt dạn mày dày quá vậy?
Äá»™ng chủ thu Ä‘ao vá», trợn mắt há»i:
- Mi bảota chiếm ưu thế gì?
DÆ°Æ¡ng Qua vừa cÆ°á»i, vừa nói:
- NgÆ°Æ¡i dùng cặp kiếm cổ quái ấy tay trái má»™t quái Ä‘ao, tay mặt má»™t kỳ kiếm. Hai mÅ©i kiếm kia thá»­ há»i trong gầm trá»i này chắc gì ngÆ°Æ¡i đã tìm đâu ra?
Äá»™ng chủ há»i:
- DÄ© nhiên ta cố công rèn luyện hai món vÅ© khí lợi hại nầy để trị các tay đối thủ. Còn ngÆ°Æ¡i, chiếc bao tay và cây thiết trượng mà không phải là vật quý trên Ä‘á»i nầy sao?
Dương Qua ném cây thiết trượng xuống đất nói:
- Thiết trượng là của lão râu dài, đồ đệ của nhà ngươi đâu phải của ta?
Chàng lại lột bao tay và cuốn giải lụa bị đứt làm hai đoạn, quăng trả cho Tiểu long Nữ và nói:
- Còn cái nầy là của cô ta.
Rồi chàng lại phủi hai bàn tay không, cÆ°á»i hà hà nói:
- Ta Ä‘em hai bàn tay không vào đây đâu có dụng ý đánh ai? NgÆ°á»i đã dùng các binh khí của ngÆ°Æ¡i để hiếp ta, bảo ta phải phục tùng ngÆ°Æ¡i thì thật không chút anh hùng.
Äá»™ng chủ nghe chàng nói quá khí phách, phong thái hiên ngang, tuy bị mấy vết thÆ°Æ¡ng mà chàng vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ° kẻ đắc thắng, nên lão nén lòng suy nghÄ©:
- Thằng này tuấn tú hÆ¡n mình nếu để nó sống trên Ä‘á»i, thì con Liá»…u phải say mê đắm Ä‘uối nó.
Nghĩ như vậy lão gật đầu kêu lên:
- Äược rồi!
Liá»n vung tay đâm mạnh má»™t kiếm vào ngá»±c DÆ°Æ¡ng Qua. NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua đã có ý định dứt khoát:
- Mình không thể nào chống lại với hắn, thôi cứ để hắn giết cho xong.
Cho nên mũi kiếm sáng choang đâm vào ngực, chàng vẫn tự nhiên không đỡ, chỉ chăm chú nhìn Tiểu long Nữ. Chàng thầm nhủ:
- Mình nhìn nàng mà chết, thì chết không ân hận gì.
Tiểu long Nữ thấy thế mỉm cÆ°á»i âu yếm, ung dung bÆ°á»›c tá»›i bên chàng. Bốn mắt nhìn nhau trong hoan lạc, chẳng há» lÆ°u ý đến lưỡi kiếm sát hại của lão Ä‘á»™ng chủ má»™t tí nào.
Tài sản của than_long_vn

  #49  
Old 31-07-2008, 09:58 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Há»’I 49

ANH HÙNG VÀ GIAI NHÂN



Sá»± thật Công Tôn Äá»™ng chủ vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua xÆ°a nay chÆ°a há» quen biết, nhÆ°ng lúc đầu má»›i gặp, Ä‘á»™ng chủ đã được chàng giúp sức để chống vá»›i Châu bá Thông nên lão có cảm mến chàng. Thế thì đâu có thù oán gì mà Ä‘i đến chá»— sát hại nhau. Sở dÄ© Ä‘á»™ng chủ muốn giết chàng chỉ vì cái sắc đẹp của Tiểu long Nữ mà thôi.
Trong lúc mÅ©i kiếm cuối cùng để kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i DÆ°Æ¡ng Qua lão nhìn Tiểu long Nữ vá»›i cái nhìn ghen tức, tim lão nhói lên nhÆ° Ä‘iện chích vào. Äôi mắt lão hoa lên vì thấy ngÆ°á»i vợ trẻ đẹp, Ä‘ang ân ái vá»›i chàng trai tuấn tú. Lão nhận thấy cặp mắt nàng say sÆ°a nhìn DÆ°Æ¡ng Qua bao nhiêu tình yêu nồng đượm, còn đôi mắt của DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ° ánh sáng yêu thÆ°Æ¡ng, đón nhận hết, ánh mắt của nàng. Thế là mÅ©i kiếm của lão cứ dí thẳng vào ngá»±c chàng. Lão chỉ còn thúc nhẹ tay má»™t cái là mÅ©i kiếm lủng vào tim chàng. NhÆ°ng lão thấy Tiểu long Nữ không má»™t chút kinh hãi, mà thân mình DÆ°Æ¡ng Qua không chút lay Ä‘á»™ng. Hai ngÆ°á»i lại càng mê mẩn tiến sát vào nhau âu yếm nhÆ° quên hết má»i ngÆ°á»i xung quanh. Lão quá tức và cÅ©ng ngạc nhiên, vá»™i ngừng tay lại thầm nghÄ©: "Ta không thể cho mày chết được sung sÆ°á»›ng thế này. Mày chết đẹp đẽ quá sẽ chiếm mất tình yêu của ta. Con Liá»…u sẽ chết theo mầy mất! Hừ Hừ! Äược rồi! Ta phải cho mày sống thêm má»™t ít nữa, để mày được mở mắt trong cảnh tao kết hôn vá»›i con Liá»…u và mầy sẽ sống trong giây lát Ä‘au khổ rồi ta sẽ giết không muá»™n gì?".
Lão liá»n gá»i Tiểu long Nữ nói:
- Em Liễu! GiỠem muốn anh giết nó hay tha mạng nó?
Tiểu long Nữ từ nãy giá» cứ mải mê nhìn DÆ°Æ¡ng Qua, quên cả Ä‘á»™ng chủ, chẳng biết có ai ở xung quanh. Bây giá» chợt nghe tiếng gá»i, nàng giật mình, hÆ¡ hải đáp:
- Ngài gá»i gì? Sao cứ dí kiếm vào ngá»±c nó mãi thế? Ngài cất kiếm Ä‘i nào!
Äá»™ng chủ gượng cÆ°á»i nói:
- Muốn tha cho nó thì dá»… lắm! NhÆ°ng em phải Ä‘uổi nó ra khá»i nÆ¡i này lập tức, để cho cuá»™c lá»… thành thân của hai ta được vui vẻ.
Lúc nàng rá»i khá»i khu Cổ má»™, là nàng cố hy sinh tình yêu của nàng, để cho DÆ°Æ¡ng Qua khá»i bị tiếng Ä‘á»i chê bai, nên nàng chịu sá»± Ä‘au khổ, tìm những nÆ¡i rừng sâu núi thẳm để cho chàng khá»i tìm được mà khoan khoái sống vá»›i cuá»™c Ä‘á»i tÆ°Æ¡i đẹp vá»›i thá»i gian. Nào ngá» chàng cÅ©ng khó nhá»c Ä‘i tìm nàng, lại bị Chủ Ä‘á»™ng đánh đập không cho chàng gần gÅ©i nàng nữa, nhÆ°ng chàng vẫn đành chịu chết, chứ không chịu xa nàng. Thì cái chết của DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ hôm nay nó thú vị biết chừng nào! Chứ nàng đâu có thể chịu làm lá»… thành hôn vá»›i Ä‘á»™ng chủ Công Tôn, để cho chàng Ä‘au khổ? Tiá»u long Nữ quay lại nói:
- ThÆ°a Công Tôn tiên sinh! Äa tạ tiên sinh đã cứu mạng tôi, nhÆ°ng tôi không thể thành thân vá»›i ngài được nữa!
Äá»™ng chủ cÅ©ng đã dá»± Ä‘oán được lòng nàng rồi, nhÆ°ng lão giả vá» há»i:
- Tại sao vậy em Liễu?
Tiểu long Nữ liá»n đứng sánh vai vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua, nắm tay chàng mỉm cÆ°á»i đáp:
- Tôi quả quyết định thành vợ chồng vá»›i DÆ°Æ¡ng Qua, cùng chung sống chết trá»n Ä‘á»i, lẽ nào ngài không hiểu được Ä‘iá»u nầy?
Chúa Ä‘á»™ng run ngÆ°á»i Ä‘au Ä‘á»›n nói:
- Cô Liá»…u! Hôm ná» nàng đừng tá» lá»i Æ°ng thuận thì thôi. Tôi đâu có phải lừa lúc nàng bị nguy mà ép bức. Sao nay nàng nói nhÆ° thế?
Nàng vồn vã đáp:
- Vẫn biết như vậy. Nhưng hôm nay tôi không thể xa Dương Qua được! Bây giỠchúng tôi muốn cùng nhau ra đi, xin ngài vui cho!
Vừa dứt lá»i, hai ngÆ°á»i dắt tay nhau bÆ°á»›c Ä‘i thoăn thoắt ra cá»­a. Má»i ngÆ°á»i không ngá»›t ngạc nhiên đứng nhìn sững sá». TrÆ°á»›c cá»­ chỉ dứt khoát của nàng. Chúa Ä‘á»™ng nhÆ° Ä‘iên ngÆ°á»i, vá»™i tung mình nhảy vá»t ra chận cá»­a, nói trong hÆ¡i thở tức nghẹn:
- Nàng muốn Ä‘i khá»i nÆ¡i nầy thì nên giết tôi trÆ°á»›c đã!
Tiểu long Nữ mỉm cÆ°á»i nói:
- Tôi mang Æ¡n ngài rất nặng, lẽ nào dám nghÄ© nhÆ° vậy! HÆ¡n nữa, ngài là ngÆ°á»i võ công tuyệt đỉnh, tôi làm gì hại ngài được?
Nàng vừa nói, vừa xé vạt áo buá»™c vết thÆ°Æ¡ng cho DÆ°Æ¡ng Qua. Chợt có tiếng gá»i của Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng:
- Công Tôn đại huynh Æ¡i! Äại huynh nên cho há» Ä‘i là hÆ¡n.
Äá»™ng chủ không đáp, nét mặt hầm hầm đứng chận giữa cá»­a. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng thấy vậy vá»™i nói:
- Há» có phép đánh kiếm "liên thủ" hai ngÆ°á»i hợp lại thì dầu đại huynh ba đầu sáu tay cÅ©ng không sao địch nổi vá»›i há». Tốt hÆ¡n đại huynh nên thÆ°Æ¡ng cho há» Ä‘i là hay hÆ¡n.
Pháp VÆ°Æ¡ng nói thế là vì trÆ°á»›c đây lão đã bị DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ dùng "Ngá»c nữ tâm kinh kiếm pháp" đánh lão thua liểng xiểng, làm cho lão phải mang nhục ấy hết Ä‘á»i. Cho nên lúc nầy lão thấy "Âm dÆ°Æ¡ng Ä‘ao pháp" của Chúa Ä‘á»™ng lợi hại, biến hóa khôn lÆ°á»ng, không há» kém vòng "bánh xe" của lão chút nào. Lão bèn Ä‘em lá»i nói khích, để cho ba ngÆ°á»i đấu vá»›i nhau má»™t phen, nhÆ° thế lão có hai Ä‘iá»u lợi: Ä‘iá»u thứ nhất là lão được trông kỹ những Ä‘Æ°á»ng "liên kiếm" của DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ để tìm những chá»— sÆ¡ hở của "song kiếm" nghiên cứu phá cho kỳ được để mai mốt thừa cÆ¡ gây sá»± báo thù. Hai là nếu ba ngÆ°á»i cùng đấu mà cả ba chết hết, hoặc bị thÆ°Æ¡ng lão sẽ thừa cÆ¡ ấy kết liá»…u tánh mạng cho rồi, đỡ bá»›t má»™t mối lo cho lão, trÆ°á»›c khi xuống Trung nguyên.
Thực ra nếu Pháp Vương không nói khích đi nữa thì Chúa động cũng nhất quyết không để Dương Qua và Tiểu Long Nữ nắm tay nhau đi ra một cách dễ dàng. Bây giỠnghe Pháp Vương nói khích, Chúa động lại hiểu lầm lẩm bẩm:
- TrÆ°á»›c mặt ta mà mi dám nói lá»i khinh rẽ. Lúc này ta chÆ°a rảnh tay, để vài ngày nữa ta sẽ liệu cho ngÆ°Æ¡i.
Chúa Ä‘á»™ng tuy sống nhÆ° ẩn sÄ© nhÆ°ng lòng chÆ°a được Ä‘iá»m tÄ©nh. Vả lại lão là má»™t vị Chúa Ä‘á»™ng nên có thói quen "Duy ngã Ä‘á»™c tôn". Các đồ đệ không ai dám trái ý lão. Äến nhÆ° con gái của lão, rủi phạm tá»™i má»™t chút, lão cùng hành tá»™i thật khủng khiếp. Bởi thế, dù vá»›i giá nào, lão cÅ©ng phải thu phục cho được Tiểu Long Nữ để lấy nàng. Lão nghiến răng nghÄ© thầm: "Tại sao nàng lại lạnh nhạt vá»›i ta nhÆ° vậy? Ta đối xá»­ vá»›i nàng hết lòng, thế mà không được Ä‘á»n bù, lại còn phản ta Æ°?". Lúc đầu, lão tưởng Ä‘em DÆ°Æ¡ng Qua ra hành tá»™i, để nàng thấy uy thế phải khuất phục. NhÆ°ng cả hai Ä‘á»u không sợ chết chút nào. Lão tức đến Ä‘iên khùng, định bụng: "Dẫu có giết hai đứa, ta cÅ©ng phải giết, nhất định ta không để cho nàng và DÆ°Æ¡ng Qua sống má»™t cách Ä‘oàn tụ".
Còn DÆ°Æ¡ng Qua, sau khi được Tiểu Long Nữ đáp lại bằng những lá»i tha thiết, chàng cảm thấy sung sÆ°á»›ng vô cùng, nên quyết chí chiến đấu tăng lên gấp bá»™i phần. Chàng cất giá»ng oang oang há»i lại:
- Này động chủ! Ông còn muốn gì nữa mà không để chúng tôi ra đi?
Nghe DÆ°Æ¡ng Qua nói cặp mắt lão dá»±ng ngược lên, lóe hào quang đầy sát khí. NhÆ°ng lão chÆ°a kịp ra tay thì trong nhà có tiếng Mã quang Tổ vá»ng ra:
- Thôi ông già Công Tôn Æ¡i, ngÆ°á»i ta đã nói không thể lấy ông được, mà ông còn ngăn chặn làm chi cho nhá»c sức?
Trong khi ấy, Tiêu tương Tử cũng nói xen vào:
- Mã huynh đừng xen vào chuyện ngÆ°á»i Ä‘á»™ng chủ mà mích lòng. Äá»™ng chủ hôm nay bày tiệc sẵn sàng má»i chúng mình ăn uống má»™t bữa no say, đối đãi vá»›i chúng mình thật là chu đáo mà!
Mã quang Tổ vẫn lớn tiếng cãi lại:
- ăn rau sống, uống nước lã có gì là no say? Giá tôi như cô nương tôi không bao giỠlấy ông ấy. Cô nương sắc đẹp thế kia, đáng ra phải lấy vị thái tử mới xứng, sao lại đi lấy một ông già ăn rau sống uống nước lã, ở chỗ núi non hiểm trở thế nầy?
Mã quang Tổ tuy nóng nảy, nhưng câu nói của ông xét ra rất có lý. Tiểu Long Nữ nghe Quang Tổ nói như thế quay lại ôn tồn nói:
- Ông Mã! Ông nên biết rằng Æ¡n của chúa Ä‘á»™ng cứu tôi, tôi vẫn ghi lòng tạc dạ, suốt Ä‘á»i không bao giá» quên.
Mã quang Tổ lại kêu:
- Phải rồi! Ông Công Tôn Æ¡i! NhÆ° ông là ngÆ°á»i đại nhân đại nghÄ©a, trên Ä‘á»i, thì sẵn dịp này, lá»… vật ông đã sắm đầy đủ rồi, ông cho hai ngÆ°á»i nầy mượn tạm cái nhà này làm lá»… thành hôn cho hai ngÆ°á»i, còn chúng tôi là khách thì hay biết chừng nào! Lòng rá»™ng lượng của ông sẽ được ngÆ°á»i Ä‘á»i khen ngợi. Chứ ông cứu mạng má»™t cô gái, mà buá»™c cô ta làm vợ ông, nhÆ°ng cô ta không bằng lòng, thì ông sanh thù oán. NhÆ° thế thì đâu là nghÄ©a khí giang hồ?
Lá»i nói trá»±c tính của Mã quang Tổ, tuy má»›i nghe nhÆ° bÆ°á»›ng bỉnh, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng ai bắt lý gì bài bác được. Công Tôn Ä‘á»™ng chủ căm giận vô cùng, nảy ra má»™t ý quyết liệt: "Ta cho cả bá»n này sa vào lÆ°á»›i sắt cho xong chuyện". Lão liá»n tá» vẻ lÆ¡ Ä‘á»…nh nói:
- Cái Ä‘á»™ng "Tuyệt tình" của ta đây không phải là nÆ¡i hiểm Ä‘á»™c nhÆ°ng các vị muốn quanh quẩn làm gì mặc ý. Gã Công Tôn này đã quá nhÆ°á»ng nhịn các ngÆ°Æ¡i, khiến cho các ngÆ°Æ¡i quá khinh ta lắm rồi đấy.
Lão lại nhìn Tiểu long Nữ nói:
- Này cô Liễu! Cô còn nhớ chứ?
Tiểu long Nữ mỉm cÆ°á»i nói:
- Tôi không phải hỠLiễu. Tôi đã nói dối với tiên sinh đấy. Tôi chính là hỠLong, nhưng vì anh Qua này hỠDương, nên tôi phải nhận mình là hỠLiễu để ghi nhớ những ngày xa cách.
Cơn ghen tức như đốt cháy phừng phừng trong lòng động chủ, nhưng lão vẫn cố giữ vẻ mặt như thản nhiên, nhỠnhẹ nói:
- Cô Liễu ơi!
Chưa kịp nói tiếp, Mã quang Tổ đã nói hớt:
- Kìa, cô nÆ°Æ¡ng nầy đã xÆ°ng há» Long, sao ông cứ gá»i là cô Liá»…u?
Tiểu Long Nữ xen vào:
- Vì Công Tôn tiên sinh gá»i thế đã quen, xin để tùy ý tiên sinh muốn gá»i thế nào cÅ©ng được.
Äá»™ng chủ được thể, nói tiếp:
- Cô Liá»…u! Cứ để gã há» DÆ°Æ¡ng nầy đấu thắng cặp "Âm dÆ°Æ¡ng Ä‘ao" trong tay ta, thì ta sẽ cho hắn được tùy ý. Äây là việc riêng giữa ta vá»›i hắn, hai bên phải tá»± giải quyết dứt khoát. Không được ai can dá»± vào việc nầy.
Suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, rồi lão cũng phải dùng công lực để cố chiếm cho được Tiểu long Nữ.
Tiểu long Nữ thở một hơi dài não ruột, nói:
- Tiên sinh ơi! Tôi vốn mang ơn của ngài, nên tôi không muốn đỠtay với ngài. Nhưng một mình anh Dương Qua không đủ sức đấu với ngài, thì buộc lòng tôi phải giúp anh Dương vậy.
Äá»™ng chủ cau mày nói:
- Cô Liễu! Cô không sợ ư? Cô vừa bị thổ huyết, còn sức đâu mà giúp hắn?
Tiểu long Nữ buồn bã nhìn lão tha thiết nói:
- Hai đứa tôi không có má»™t binh khí gì, tay không đấu vá»›i Ä‘ao kiếm, tức là lãnh chắc phần thua rồi. NhÆ°ng ngài là bậc đại nhân, đại lượng, xin ngài sẵn lòng cho chúng tôi ra khá»i Ä‘á»™ng, để ngài khá»i nhá»c lòng.
Kim Luân Pháp Vương vội nói xen vào:
- Công Tôn huynh Æ¡i! Äá»™ng của huynh rá»™ng lá»›n bao la, đâu có thiếu binh khí cho há» mượn? NhÆ°ng huynh phải thận trá»ng, chứ hai ngÆ°á»i ấy có thuật đánh gÆ°Æ¡m tiếp tay lợi hại lắm đấy! SÆ° huynh khó thắng được.
Công Tôn động chủ chỉ vỠphía tây khẳng khái nói:
- Các ngươi đến dãy phòng ba, dãy nhà kia là phòng gươm đấy. Cứ vào đó mà lựa thứ binh khí nào vừa ý các ngươi. Tôi e rằng những khí giới bén sắc trong đó, dù cơ đồ quý khác ở đâu cũng không thể có một thứ tương đương.
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu Long Nữ nhìn nhau Ä‘á»u có thâm ý: "Hai chúng mình được tránh khá»i cặp mắt ở đây, cùng vào cái nhà kín ấy, được thông cảm nhau trong chốc lát đủ rồi, sau có chết cÅ©ng vui lòng". Thế là há» dắt tay nhau tiến vá» hÆ°á»›ng tây, theo dãy nhà nhà ngang bá» hai phòng đầu, tá»›i phòng thứ ba tức là "kiếm phòng" của Ä‘á»™ng "Thủy tiên".
Lúc hai ngÆ°á»i nắm tay ká» vai sánh bÆ°á»›c, đôi mắt Tiểu long Nữ không rá»i khuôn mặt DÆ°Æ¡ng Qua. Äến nÆ¡i chàng thấy căn phòng đóng kín, Ä‘Æ°a tay xô ra, nhÆ°ng vừa bÆ°á»›c qua ngạch cá»­a, Ä‘á»™t nhiên có ý khả nghi, liá»n lùi lại nắm tay nàng khẽ kêu:
- A! Khoan ! Phải cẩn thận!
Nàng vá»™i há»i:
- Vì sao hả anh?
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a bàn chân mặt trong ngạch cá»­a, khẽ đặt nhẹ xuống ná»n ván bên trong. Chàng vá»™i giật chân ra ngay. Không thấy việc gì xảy ra, nàng liá»n há»i:
- Anh sợ động chủ đặt bẫy ám hại chúng ta à? Không đâu! Ông ấy có lòng tốt mà, đâu có lý làm như vậy?...
Nàng vừa nói chÆ°a dứt lá»i, chợt nghe rít vù vù ánh sáng lập lòe trÆ°á»›c mắt. Liá»n nghe "choang" má»™t tiếng. Hai ngÆ°á»i thấy rõ tám lưỡi kiếm, từ bốn phía khuôn cá»­a phóng nhập vào giữa. NhÆ° thế, nếu không Ä‘á» phòng, thì dẫu cho ngÆ°á»i có võ công tuyệt đỉnh, cÅ©ng phải bị tám lưỡi kiếm găm vào mình rồi.
Tiểu long Nữ thở dài buồn rầu, nói:
- Anh Qua! Em không ngỠlão chúa động lại có lòng độc ác như vậy! Thôi mình đừng so gươm với lão làm gì nữa, nhân lúc nầy mình tẩu thoát cho xong.
Dương Qua chưa kịp mừng, chợt nghe đằng sau có tiếng nói lớn:
- Äá»™ng chủ má»i hai vị chá»n kiếm nhanh trở lại. Chúng tôi Ä‘ang mong đợi.
Há» quay đầu nhìn lại, thì thấy tám đệ tá»­ áo xanh đã giăng lÆ°á»›i kín ở phía sau rồi, và dÆ°á»›i lÆ°á»›i có treo những móc sắt nhá»n, trông rợn ngÆ°á»i. Không thể nào tẩu thoát được, mà đứng thì hết Ä‘Æ°á»ng chống đỡ. Cái giây "Kim linh sách" của Tiểu long Nữ đã bị lưỡi hắc kiếm của Ä‘á»™ng chủ cắt đứt rồi, không thể tung đánh bá»n đệ tá»­ được nữa.
Công Tôn động chủ đã lo đỠphòng trước, đoán biết cả hai sẽ mưu trốn, nên đã cho đệ tử bủa lưới giữ chân.
Tiểu Long Nữ ngẫm nghĩ rồi nói:
- Anh Qua! Anh đoán trong phòng này còn gì nguy hiểm nữa chăng?
Chàng đưa hai tay nắm lấy tay nàng, như âu yếu nói:
- Cô ơi! Lúc nầy mình được gần nhau thế nầy, thì còn sợ hãi gì nữa? Dẫu có gặp muôn ngàn gươm đâm cho nát thịt, tan xương, thì chúng ta được chết chung một chỗ.
Lòng nàng dâng tràn muôn ngàn mối yêu thÆ°Æ¡ng! Hai ngÆ°á»i sẽ bÆ°á»›c vào phòng kiếm, thấy rÆ°Æ¡ng đủ cỡ, chứa Ä‘á»±ng những gÆ°Æ¡m đủ loại mà hÆ¡n hai phần là loại gÆ°Æ¡m cổ. Có nhiá»u thanh dài hÆ¡n bảy tám thÆ°á»›c, có mÅ©i ngắn chừng năm tấc. Thứ thì nổi hoa đủ màu, thứ toả ánh sáng rợn ngÆ°á»i.
Há» loạn mắt, trong chốc lát không thể nào nhìn tÆ°á»ng tận được hết. Tiểu long Nữ nhìn chàng không chá»›p mắt, bá»—ng nghe "xoà" má»™t tiếng, nàng ngã ngÆ°á»i gục đầu vào ngá»±c chàng. DÆ°Æ¡ng Qua ôm chặt lấy Tiểu Long Nữ. HÆ¡i ấm áp làm lòng chàng rạo rá»±c, mắt đê mê nhÆ° dắn vào khuôn trăng diá»…m lệ. Chàng không thể nén được tình yêu nên không coi nàng là "thầy võ" nhÆ° trÆ°á»›c. Chàng cúi xuống áp vào mặt nàng. Cá»­ chỉ đượm yêu Ä‘Æ°Æ¡ng làm cho Tiểu long Nữ xiêu lòng mê mẩn.
Chợt nghe "kẹt" má»™t tiếng, cánh cữa mở ra, thấy má»™t gã đệ tá»­ áo xanh lá»›n tiếng gá»i:
- Hai ngÆ°á»i chá»n kiếm nhanh lên, ra khá»i phòng lập tức, không được chần chá» nhÆ° thế!
Äá»™ng chủ đã nóng lòng rồi đấy.
Mặt DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘á» bừng, vá»™i buông tay ra. Tiểu long Nữ vốn lòng thầm yêu chàng, khi nãy chÆ°a được thổ lá»™, giá» má»›i được dịp tá» tình yêu chÆ°a thá»a lòng khao khát, lại bị ngÆ°á»i khuấy nhiá»…u, nàng thở dài, thá» thẻ:
- Anh Qua! Mình cố sức đánh bại lão động chủ, rồi hãy thân ái cùng nhau!
Chàng mỉm cÆ°á»i gật đầu nói:
- Thế cô lựa kiếm đi!
Nàng sung sướng nói:
- Anh cùng lựa với em chứ!
Hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp các loại kiếm. Nàng định ý:
- Ta phải lựa một đôi sắc bén, dài, nặng cho bằng nhau, để cùng chàng dùng pháp "liên thủ ngự địch" là được thắng lợi như trước kia.
NhÆ°ng lá»±a mãi chẳng có đôi nào giống nhau, bằng nhau cả, má»—i chiếc má»—i khác. Nàng lại há»i chàng:
- Anh Qua! Sao khi nãy anh mới bước đến cửa này, anh biết được có máy gài ám khí?
Chàng vui vẻ nói:
- Tôi nhìn sắc mặt lão Ä‘á»™ng chủ là hiểu được lão không cÆ°á»›i được cô, ánh mắt chứa đầy ghen tức, thì đáng ngá» rồi. Dã rõ được tâm địa Ä‘á»™c ác của lão, tôi không thể tin lão thá»±c lòng má»i chúng ta lá»±a gÆ°Æ¡m.
Nàng thở dài nói:
- Chúng mình tiếp tay nhau, dùng "Ngá»c nữ tố tâm kiếm pháp". Anh định có chắc thắng được lão ấy hay không?
Dương Qua bình tĩnh nói:
- Nội công lão tuy mạnh, nhưng cũng không hơn Kim Luân Pháp Vương, như thế ta cũng có thể thắng được lão.
Nàng vồn vã nói:
- Phải đấy! Lúc nãy Pháp VÆ°Æ¡ng đã nhiá»u lá»i khích lão để đấu vá»›i chúng mình. Chắc hắn còn uất hận vì đấu thua mình lúc trÆ°á»›c.
Chàng mỉm cÆ°á»i, nói:
- Lòng ngÆ°á»i nhÆ° dã thú, tinh ma. NhÆ° thế cô cÅ©ng hiểu được ý ác của lão rồi đấy.
Bỗng nhiên chàng biến sắc mặt, nói:
- Tôi lo cho cô quá! Cô mới bị thổ huyết.
Nàng mỉm cÆ°á»i nhÆ° hoa xuân nói:
- Anh cứ an tâm, chỉ vì xuất Ä‘á»™ng thÆ°Æ¡ng tâm thì ứa máu nhÆ° thế, nhÆ°ng lúc nầy em được sung sÆ°á»›ng vá»›i anh lắm rồi. Äiểm ná»™i thÆ°Æ¡ng ấy không còn lo ngại nữa. Mà hôm nay em thấy võ nghệ của em đã tiến bá»™ nhiá»u hÆ¡n lúc đánh vá»›i Pháp VÆ°Æ¡ng. Thì ngày nay có gì đáng lo?
Dương Qua nghe nàng nói lòng thầm phấn khởi, chàng tin tưởng nắm chắc phần thắng trong trận đấu với lão chúa động nầy. Chàng âu yếm nắm tay nàng, khẽ nói:
- NhÆ°ng cô phải vui lòng má»™t Ä‘iá»u để đáp ứng lòng tôi nhé!
Nàng thỠthẻ nói êm như ru:
- Anh còn nghi ngá» lòng em làm gì? Từ lâu em đã không còn là "thầy võ" của anh nữa. Thì em là vợ anh. Từ nay em xin nghe lá»i anh.
Chàng sung sướng quá nói:
- Thì ra... Thì còn... còn gì hơn nữa!...
Thế mà cô để cho tôi Ä‘au khồ từ trÆ°á»›c đến giá»! Chẳng biết gì cả...
Nàng tỉ tê nói:
- Em nhá»› mãi cái buổi chiá»u tối hôm ấy, Chung Nam, hai đứa mình đã thân ái nồng nàn nhÆ° thế rồi. Nên sau đó, em đâu làm nổi "cô thầy" của anh nữa? Tuy anh chÆ°a nhận em làm vợ, nhÆ°ng trong lòng em đã tá»± nhận em là vợ anh rồi.
DÆ°Æ¡ng Qua không hiểu **** chiá»u hôm ấy ở núi Chung Nam đầu Ä‘uôi thế nào mà chàng được thân ái vá»›i nàng? Chàng nghÄ© rằng nàng cÅ©ng vì thân yêu mình từ lâu, nên e thẹn đành bá» ra Ä‘i, chứ chàng đâu biết được chuyện Ä‘á»™c ác của Doãn chí Bình gây ra.
Chàng thầm nghĩ:
- à! Hôm ấy, nghÄ©a phụ Âu dÆ°Æ¡ng Phong truyá»n thụ võ nghệ cho ta đã đánh ngã nàng, chá»› ta đã thân ái vá»›i nàng đâu?
NhÆ°ng bên tai chàng những lá»i ân ái trìu mến của nàng hòa trong hÆ¡i thở nhÆ° rót vào tâm hồn. Chàng say mê, chẳng biết nói gì nữa. Nàng lại ngả ngÆ°á»i vào ngá»±c chàng thá» thẻ:
- Anh muốn em chiá»u ý Ä‘iá»u gì?
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a tay vuốt làn tóc huyá»n óng ả của nàng, nói:
- Chúng mình thắng Ä‘á»™ng chủ rồi thì lập tức cùng nhau Ä‘i vá» Cổ má»™. Từ đó cố gắng mãi mãi bên tôi, không bao giá» chúng mình rá»i nhau ná»­a bÆ°á»›c nhé, dầu việc Ä‘á»i khó khăn thế nào Ä‘i nữa?
Tiểu long Nữ từ từ ngửa mặt nhìn lên đôi mắt chàng, nói:
- Em có bao giá» thích xa anh? Sau khi rá»i bá» anh ra Ä‘i, em đã phải Ä‘au lòng xót ruá»™t hÆ¡n cả anh nữa? Cố nhiên em phải nghe lá»i anh. Dù cho nguy biến đến đâu em cÅ©ng không thể xa anh được nữa.
Chàng quá sung sÆ°á»›ng, Ä‘ang đê mê lá»i tha thiết của nàng, bá»—ng có tiếng ngÆ°á»i gắt lên. Gã đệ tá»­ áo xanh há»i gắt:
- Äã chá»n gÆ°Æ¡m xong chÆ°a?
Tiểu long Nữ mỉm cÆ°á»i trìu mến nhìn DÆ°Æ¡ng Qua, nói:
- Thôi! Chúng mình phải ra đi.
Hai ngÆ°á»i đứng nhìn khắp phòng, định lá»±a đôi gÆ°Æ¡m nào hÆ¡i giống nhau cÅ©ng được. NhÆ°ng chợt thấy vách tÆ°á»ng phía Tây có vệt lá»­a sém rất lá»›n. Cả hai liá»n rảo bÆ°á»›c đến thì thấy đầu mấy cái bàn gần đó cÅ©ng cháy sém
hết cả. DÆ°Æ¡ng Qua mỉm cÆ°á»i nói:
- Lão già ấy thÆ°á»ng vào phòng nầy lắm. Có lẽ đêm tối lão cầm Ä‘uốc vào tìm vật gì đây, vô tình gác Ä‘uốc má»™t chá»—, đến ná»—i lá»­a sém nhÆ° vậy.
Nhân lúc nhìn các vật bị cháy sém, thình lình hai ngÆ°á»i trông thấy hai vá» gÆ°Æ¡m lá»™ ra dÆ°á»›i bức tranh bị cháy quá ná»­a. Chàng thầm Ä‘oán: Hai thanh gÆ°Æ¡m này vốn trÆ°á»›c kia được treo giấu vào hai bức tranh. Sau bị lão vô ý để lá»­a cháy sém mất ná»­a dÆ°á»›i, nên gÆ°Æ¡m má»›i lòi ra đây. NgÆ°á»i chủ đã cất cẩn thận nhÆ° thế, có lẽ là đôi gÆ°Æ¡m đặt biệt quí giá. Chàng liá»n Ä‘Æ°a tay vào, lấy hai thanh kiếm ra, trao cho nàng má»™t thanh. NhÆ°ng khi chàng tuốt gÆ°Æ¡m ra khá»i vá», cả hai Ä‘á»u bỡ ngỡ thấy kiếm chỉ má»™t màu Ä‘en sì ở cán đến mÅ©i, chẳng có má»™t ánh thép nào. Trông nhÆ° má»™t thanh gá»— mun. Nàng cÅ©ng vá»™i tuốt gÆ°Æ¡m trong tay nàng, thì thấy cÅ©ng má»™t màu Ä‘en thui, nhÆ° thanh gÆ°Æ¡m của chàng.
Hai ngÆ°á»i so hai thanh kiếm vào nhau, quả bằng nhau từ bá» dài bá» rá»™ng, đến hình mÅ©i, hình cán cÅ©ng không khác tí nào. Äặt chúng nằm ká» nhau trên bàn, thì trong phòng lại có má»™t khí lạnh. NhÆ°ng nhắm hình dáng thì thật khó coi. MÅ©i kiếm không nhá»n, lưỡi sống Ä‘á»u nhÆ° nhau, không chút sắc bén.
DÆ°Æ¡ng Qua hÆ¡i thất vá»ng, cầm thanh gÆ°Æ¡m lật Ä‘i, lật lại mãi, chợt thấy đầu cán có khắc chữ "Anh hùng". Chàng nhìn sang kiếm của Tiểu long Nữ lại có hai chữ "Giai nhân". Lòng chàng cảm thấy phÆ¡i phá»›i lạ thÆ°á»ng. Chàng cảm thấy sung sÆ°á»›ng vá»›i bốn chữ trên cán gÆ°Æ¡m, mà Ä‘em lòng mến cặp kiếm ấy. Chàng ngắm nhìn xem nàng có ý thế nào?
Nàng nói:
- Hay lắm anh Qua! GÆ°Æ¡m này không nhá»n, không sắc, mình dùng đấu vá»›i Ä‘á»™ng chủ là hợp. Vì dầu sao lão cÅ©ng đã cứu em, thì chúng mình cÅ©ng không nỡ giết lão.
DÆ°Æ¡ng Qua mỉm cÆ°á»i nói:
- Trông lại cây gÆ°Æ¡m nầy lạ thÆ°á»ng. GÆ°Æ¡m Ä‘ao là vật giết ngÆ°Æ¡i, mà lại rất hiá»n từ, cho nên được mang hai cái tên tuyệt đẹp: "Anh hùng" và "Giai nhân".
Dứt lá»i, chàng Ä‘Æ°a gÆ°Æ¡m lên vung thá»­ mấy cái, nhận thấy sức mạnh rất vừa tay, sá»­ dụng rất hợp ý. Chàng vui vẻ nói:
- Tốt lắm? Mình dùng ngay đôi kiếm nầy.
Tiểu long Nữ cÅ©ng tra gÆ°Æ¡m vào vá», hai ngÆ°á»i định Ä‘i khá»i phòng chợt nàng để ý đến lá» hoa trên bàn, thầm nghÄ©:
- Bó hoa gì mà có màu tươi mơn mởn, thật đẹp! Nhưng ai cắm lệch như thế. Một vẻ mỹ thuật uổng quá.
Nàng vội bước đến đưa tay nắm bó hoa, sửa lại. Dương Qua hớt hải, kêu lên:
- ấy chớ! Chớ mó vào đó!
NhÆ°ng trá»… rồi! Tay Tiểu long Nữ đã bị gai đâm mấy mÅ©i. Nàng kinh ngạc quay lại há»i chàng:
- Có gì hợi hại lắm hả anh?
Chàng liá»n nói:
- Hoa nầy chính là loại "Tình hoa". Cô ở trong dộng nầy đến mấy ngày, mà lại ngớ ngẩn quá vậy?
Nàng đưa vết gai đâm lên miệng, phà hơi cho đỡ nhức, lắc đầu nói:
- Em có biết gì đâu?
DÆ°Æ¡ng Qua định giải thích cho nàng rõ, thì bá»n đệ tá»­ áo xanh đã thúc giục. Thế là hai ngÆ°á»i đã trở lại công sảnh. Công Tôn Ä‘á»™ng chủ đợi quá lâu, trừng mắt quát mắng bá»n đệ tá»­, vì sao không thúc giục hai ngÆ°á»i ra cho mau, lại để hỠở trong phòng gÆ°Æ¡m lâu nhÆ° thế? Lão có biết đâu, chàng vá»›i nàng đã lợi dụng nÆ¡i kín đáo Ä‘á»… tâm tình vá»›i nhau rồi!
Äá»™ng chủ đợi hai ngÆ°á»i đến gần, gượng vui nói:
- Cô Liá»…u! Cô đã chá»n gÆ°Æ¡m chÆ°a?
Nàng liá»n Ä‘Æ°a thanh kiếm "Giai nhân" ra gật đầu nói:
- Chúng tôi sở dÄ© chá»n hai thanh kiếm cùn nầy, vì chẳng có ý so gÆ°Æ¡m vá»›i Ä‘á»™ng chủ. NhÆ°ng phải tuân lá»i cho vừa lòng tiên sinh.
Äá»™ng chủ trông thấy thanh kiếm giật nẩy ngÆ°á»i, lá»›n tiếng há»i:
- Ai đã xúi cô lựa hai thanh kiếm ấy?
Dứt lá»i lão đã quắc mắt nhìn sang nàng Lục Ngạc, nhÆ° thầm quở phạt con gái lão. Rồi lão lại nhìn qua Tiểu long Nữ. Nàng thấy lão có vẻ kinh ngạc liá»n đáp:
- Tá»± ý tôi chá»n, chứ không ai bày vẽ cả. Chứ đôi kiếm này tôi dùng không được sao tiên sinh? Nếu vậy thôi để chúng tôi vào phòng chá»n kiếm khác vậy.
Lão trừng mắt giận dữ, lÆ°á»m sang DÆ°Æ¡ng Qua thầm nghÄ©: "Hừ! Vào chá»n cặp khác, để rồi ở lì trong đó cho sung sÆ°á»›ng. Còn ta phải đứng chá» hÆ¡n ná»­a ngày nữa sao?". Lão gằn giá»ng nói:
- Không cần phải đổi nữa. Hãy quyết đấu ngay!
Tiểu long Nữ nói:
- Này, Công Tôn động chủ, chúng tôi xin nói trước cho ngài rõ: như một mình ta, hoặc một mình anh Qua đấu với tiên sinh cũng có thế được rồi. Nhưng ngài đã đồng ý cho hai chúng tôi cùng đấu với ngài thì chúng tôi nắm chắc phần thắng, nếu vậy phần thắng chúng tôi không được là phần thắng vinh dự.
Äá»™ng chủ cÆ°á»i gằn nói:
- Cô Liá»…u! Hãy chá» thắng được ta rồi hãy nói. Nếu hai ngÆ°á»i thắng được cặp Ä‘ao kiếm trong tay ta, ta sẽ cho các ngÆ°Æ¡i được quyết định. Còn nếu các ngÆ°Æ¡i thua ta, thì cô Liá»…u phải thành hôn vá»›i tôi chứ không được tráo trở nữa.
Tiểu long Nữ mỉm cÆ°á»i nói:
- Nếu chúng tôi thua, thì tôi cũng chết theo anh Qua trong động "Tuyệt tình" nầy.
Äá»™ng chủ nổi giận đùng đùng không còn nói gì nữa, vung tay trái lia má»™t Ä‘ao nghe "vù" má»™t tiếng, đã đâm thẳng vào mặt DÆ°Æ¡ng Qua. Chàng vung kiếm lên đánh bạt ra, rồi chém trả má»™t đòn "Bạch lạ lượng xí". Äó là má»™t đòn chánh quyá»n trong phái "Toàn Chân". Äá»™ng chủ thầm nghÄ©: "Äòn này tuy đánh trúng pháp Ä‘á»™ nhÆ°ng dá»… đỡ chÆ°a có gì. Lão liá»n đâm thêm má»™t Ä‘ao vào ngá»±c chàng. Thế là lão đã gạt Tiểu long Nữ ra, và Ä‘ao lẫn kiếm vẫn chém ngay DÆ°Æ¡ng Qua. Chàng tiếp chiêu rất lanh lẹ. Kiếm pháp Toàn Chân chàng đã há»c được ở Cổ Má»™, nhÆ°ng võ nghệ lúc này chàng sá»­ dụng rất thần diệu. Những đòn này so vá»›i những đòn chàng đánh vá»›i Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng lúc trÆ°á»›c đã tiến hÆ¡n mấy bá»±c. Má»™t mình chàng đã tiếp ba đòn, nhÆ°ng trong cái má»›i mẻ tinh vi vẫn bao hàm cái cổ pháp thần hậu. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng thấy chàng còn trẻ mà kiếm pháp đã thâm hậu, lòng vừa thầm phục vừa ghen tức. Tiểu long Nữ thấy Ä‘á»™ng chủ đánh chàng liên tiếp ba đòn, mà không lÆ°u ý đến nàng, liá»n ứng kiếm tiến đến. NhÆ°ng lão vẫn không để ý đến Ä‘Æ°á»ng gÆ°Æ¡m của nàng. Má»i ngÆ°á»i trông thấy lối gạt đỡ của lão, đủ biết lão không cố tâm đánh vá»›i Tiểu long Nữ. Pháp VÆ°Æ¡ng xem qua bảy, tám hiệp, mỉm cÆ°á»i gá»i bảo:
- Huynh Công Tôn! Nếu huynh còn tiếc ngá»c thÆ°Æ¡ng hÆ°Æ¡ng, thì sẽ bị Ä‘au Ä‘á»›n lắm đấy.
Äá»™ng chủ cau mày đáp:
- Äại hòa thượng! Nếu chá»— nào còn sÆ¡ xuất xin ngÆ°á»i cứ im lặng mà xem, đợi đấu xong sẽ chỉ giáo. Lúc nầy nói xen vào, chỉ tốn lá»i không lợi gì.
Miệng nói tay lão vung Ä‘ao kiếm, tiếng gió rít vu vu, Ä‘Æ°á»ng sáng lập lòe trông nhÆ° chá»›p. Tiếp đến những tiếng "choang choang" nghe chát chúa, của đôi kiếm DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ hợp sức nhau đỡ hÆ¡n sáu, bảy hiệp nữa. DÆ°Æ¡ng Qua lại đánh má»™t đòn "Mạc bắc hoành hành" của phái Toàn Chân. Tiểu long Nữ đánh ra thì đòn "Thái bút hoa mi" trong kiếm pháp Ngá»c Nữ. Hai Ä‘Æ°á»ng gÆ°Æ¡m cùng tiến đến chém vào ngÆ°á»i Ä‘á»™ng chủ. Hai đòn ấy hợp lại thành đòn "Liêm hạ sÆ¡ trang" Ä‘á»™ng chủ giật mình, không dám tung kiếm ra đỡ. Trong lúc nguy cấp, không còn cách nào, lão phải Ä‘Æ°a hắc kiếm tay mặt đỡ gÆ°Æ¡m DÆ°Æ¡ng Qua còn tay trái kim Ä‘ao giữ vững ngang mày. Thế là mÅ©i kiếm Tiểu Long Nữ thẳng vào giữa cặp mắt lão, nghe "cạch" má»™t tiếng, đầu kim Ä‘ao của Ä‘á»™ng chủ bị văng ra gần ná»­a lưỡi! Má»i ngÆ°á»i trông thấy Ä‘á»u lắc đầu kinh ngạc, không ngá» thanh kiếm trong tay Tiểu long Nữ trông Ä‘en thui, bèm bẹp! Ngay đến DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ cÅ©ng không ngỠđược. Khi lá»±a đôi gÆ°Æ¡m ấy, hai ngÆ°á»i chỉ thích hai cái tên khắc trên chuôi kiếm mà thôi, nào ngá» lúc giao đấu má»›i biết nó là má»™t báu vật vô giá. Từ đó, chàng và nàng thêm phấn khởi, đôi gÆ°Æ¡m càng lúc càng linh Ä‘á»™ng hÆ¡n. Công Tôn Ä‘á»™ng chủ võ há»c cá»±c kỳ uyên thâm "Âm dÆ°Æ¡ng song Ä‘ao" của lão má»™t cÆ°Æ¡ng má»™t nhu, nên khi sá»­ dụng thì cứ sau má»—i đòn sức mạnh lại tăng lên má»™t bậc, nhÆ°ng lúc nãy lão phải giật mình, lo nghÄ©: "Con Liá»…u vá»›i thằng này võ công Ä‘á»u kém ta, dầu hai đứa hợp sức lại ta coi ra gì chỉ ngặt có đôi gÆ°Æ¡m lợi hại ấy. à, thế ra lão Hòa thượng kia nói đúng. Chúng có thuật há»— trợ, rủi hôm nay mà mình thua hai đứa này, thì nguy hiểm....". NghÄ© đến đây, lão bèn vung mạnh Ä‘ao tay trái chém sang bên hữu, Ä‘Æ°a kiếm tay mặt đâm chéo sang bên tả. Lão đã thá»­ xuất bình sinh tuyệt há»c ra đánh theo pháp "âm dÆ°Æ¡ng loạn Ä‘ao". Phép này rất kỳ diệu vô song. Hắc kiếm thuá»™c âm thì má»m, lúc chém ra rất cứng, kiếm pháp âm dÆ°Æ¡ng liên tục. Còn cây Ä‘ao răng cÆ°a to nặng lại đâm rất lẹ, chém qua lại rất dẻo, hóa thành những thanh kiếm rất nhẹ nhàng. Trong cuá»™c ác đấu, rõ ràng kim Ä‘ao hóa thành kiếm, kiếm hóa thành kim Ä‘ao, má»™t thuật quá kỳ ảo, khó ai chống nổi. Doãn khắc Tây vốn tá»± phụ đã xem hết những cuá»™c biểu diá»…n võ há»c trong thiên hạ nhÆ°ng lúc này cÅ©ng lắc đầu, thừa nhận chÆ°a há» trông thấy cái thuật đánh "đảo Ä‘ao kiếm" thế này bao giá», mà cÅ©ng chÆ°a nghe ai nói đến.
Mã Quang Tổ trố mắt kêu lên:
- Ô kìa! ông già chúa ơi! Ông đánh cách gì loạn lên và kỳ quái quá vậy?
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ má»›i hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i tuổi cÅ©ng chÆ°a đến ná»—i già mấy. Nay định lấy Tiểu long Nữ làm vợ, thế mà cứ bị cái chú "ruá»™t ngá»±a" đó kêu là "Ông lão" hay "cụ già" thì sao lão khá»i tức bá»±c? Lúc ấy lão không rảnh tay được để sá»­a trị Mã quang Tổ má»™t trận cho đã giận. Lão đành nén giận, cố sức trổ tài "đảo pháp loạn" mà lão đã dày công luyện tập hÆ¡n mÆ°á»i năm. Lão định ý đánh bại DÆ°Æ¡ng qua và Tiểu long Nữ rồi sẽ tính vá»›i Ä‘ao vá»›i kiếm của lão. Trông bên ngoài nhÆ° không phân định được kiếm của khách, Ä‘ao của chủ, nhÆ°ng thá»±c ra, lão phân biệt rõ ràng không thể lầm lẫn. Hắc kiếm là chính, kim Ä‘ao là phụ, nhÆ°ng lúc đánh đảo loạn thì không ai còn phân biệt được hắc kiếm, kim Ä‘ao. Äó là thuật "âm dÆ°Æ¡ng Ä‘ao pháp". Pháp Ä‘ao âm dÆ°Æ¡ng này, lão chÆ°a há» dùng trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i ngoài bao giá». Ngay nhÆ° Phàn nhất Ông là đệ tá»­ đứng đầu của lão, theo há»c đã hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm rồi, mà đến hôm nay má»›i được trông thấy cái đặc oai của môn võ công đó.
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ hai gÆ°Æ¡m hợp sức đánh đòn "liên hạ sÆ¡ trang", là chiếm được Æ°u thế rõ rệt. NhÆ°ng vì đối thá»­ Ä‘ao loạn Ä‘ao gÆ°Æ¡m, đánh đỡ kỳ lạ, nên hai ngÆ°á»i đâm ra ngượng tay suýt bị mấy đòn nguy hiểm. Lúc này, võ nghệ và ná»™i công của DÆ°Æ¡ng Qua đã trá»™i lên Tiểu long Nữ. Chàng thấy hắc kiếm có vÅ© lá»±c mạnh hÆ¡n kim Ä‘ao, nên dùng kiếm chống trả vá»›i hắc kiếm, nhÆ°á»ng cho nàng đỡ cây Ä‘ao. Chàng thầm Ä‘oán: "Äể nàng chống đỡ phần nhẹ thì kiếm của nàng có thể gây được áp lá»±c, đối phÆ°Æ¡ng không dám chá»i thẳng tá»›i nữa. Do đó, hai ngÆ°á»i bá»›t phần nguy hiểm. NhÆ°ng chỉ có Ä‘iá»u bị địch thủ dùng thuật kỳ quái quá, không thể Ä‘em kiếm pháp phái Toàn Chân ra chống được nên phải đánh theo lối tùy cÆ¡ ứng biến".
Nguyên trÆ°á»›c kia, lúc Lâm triá»u Anh má»›i khai sáng "Ngá»c nữ tâm kinh" cố tập luyện vá»›i VÆ°Æ¡ng trùng DÆ°Æ¡ng cùng nhau Ä‘i tung hoành khắp giang hồ, giỠđây chàng sá»­ dụng kiếm pháp phái Toàn Chân còn nàng sá»­ dụng Ngá»c Nữ tâm kinh kiếm pháp. NhÆ°ng thấy địch thủ đánh thuật quá kỳ chàng lại bá» thuật phái Toàn Chân, trổ lối kiếm pháp tá»± sáng chế của chàng để chống vá»›i Ä‘á»™ng chủ. Kiếm thuật tá»± luyện của chàng xét vá» lợi hại thì cÅ©ng không hÆ¡n gì kiếm thuật phái Toàn Chân, nhÆ°ng được cái lợi là dùng kiếm pháp tá»± sáng chế thì tâm ý thân thể, lục hợp duy nhất, má»—i đòn đánh ra hoặc chống đỡ, Ä‘á»u hợp vá»›i cá tính của chàng tạo thành má»™t kiếm pháp ngoại lệ, trở nên linh diệu đặc biệt.
NhÆ°ng chàng đánh thế "Ngá»c nữ tố tâm kiếm pháp" bị mất đà sụp xuống ná»­a công lá»±c. Lúc này chàng và nàng ai lo phần nấy và hai đòn kiếm không còn tiếp sức nhau nữa, cho nên sức mạnh cÅ©ng nhÆ° sá»± nhanh nhẹn cÅ©ng bị giảm bá»›t.
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thừa thắng vung hắc kiếm chém ba đòn nghe "choang choang". Äồng thá»i lượn tay trái đâm tiếp bốn mÅ©i "Äịch dÆ°Æ¡ng chân", "HÆ° khí phân kim", "Kình tha thích cẩu" và "Cá»­u phẩn liên đài". Bốn Ä‘Æ°á»ng rõ là những Ä‘Æ°á»ng kiếm phiêu dật lÆ°u chuyển. Bốn mÅ©i Ä‘ao hợp sức vá»›i ba nhát kiếm.
DÆ°Æ¡ng Qua còn đủ sức chống đỡ nhÆ°ng Tiểu long Nữ bối rối, nàng toan dùng "Thục nữ Kiếm" chặt cụt kim Ä‘ao, thì cây Ä‘ao trong tay trái Ä‘á»™ng chủ cứ tung lượn nhÆ° chá»›p nên không thể nào chém tá»›i được. DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy nàng Ä‘uối sức liá»n nghiêng mình qua chống đỡ. Chàng tung má»™t đòn trong kiếm pháp Toàn Chân là "mã tá»± lạc hoa" lao ngang ngÆ°á»i qua vút gÆ°Æ¡m lên gạt kiếm lẫn Ä‘ao của địch thủ.
Tiểu long Nữ vá»™i hồi kiếm đâm ngay lÆ°ng Ä‘á»™ng chủ. Chỉ là chàng vá»›i nàng trở lại hợp khởi, đôi kiếm trở lại thuật "Ngá»c nữ tố tâm kiếm". Thuật này được linh Ä‘á»™ng nhÆ° thế là nhỠở hai ngÆ°á»i sá»­ dụng kiếm liên thủ má»™t lòng vá»›i nhau, tính tình nhÆ° má»™t ngÆ°á»i. Mà đòn này DÆ°Æ¡ng Qua còn phải liá»u mình cứu nàng làm cho kiếm thuật tâm pháp cá»±c cao, thành thá»­ đòn "mã tá»±u lạc hoa" có má»™t uy lá»±c rất thịnh, đã đỡ gạt được Ä‘ao kiếm của Ä‘á»™ng chủ, mà thừa thế áp đảo. Tiểu long Nữ thấy chàng không che giữ mặt trÆ°á»›c của chàng mà phải liá»u thân qua cứu nàng, nên lòng quá cảm Ä‘á»™ng, vung kiếm sang đỡ môn hậu cho chàng. Thế là cả hai vốn không tá»± giữ mình mà trở thành được che kín cả.
Lúc này đôi gÆ°Æ¡m trở nên ác liệt. Sau mấy đòn, Công Tôn Ä‘á»™ng chủ trên trán đã nhá»… nhại mồ hôi, còn chàng và nàng lối đánh tiếp tay má»—i lúc má»™t thuận. DÆ°Æ¡ng Qua thừa thắng Ä‘Æ°a tay trái múa thành hình "khoái", tay mặt phóng kiếm đâm xiên xuống hông trái đối phÆ°Æ¡ng. Tiểu long Nữ thì hai tay giữ chặt thanh gÆ°Æ¡m, vung ngược lên má»™t nhát. Äòn này gá»i là "Cá»­ án tá» mi" má»™t đòn lợi hại vào loại đẹp mắt trong "Ngá»c nữ tố tâm kiếm pháp". Thấy thắng địch dá»… dàng, lòng nàng hân hoan, nên tình yêu Ä‘Æ°Æ¡ng cÅ©ng rạo rá»±c cả tâm hồn. Nàng quay lại nhìn chàng má»™t cái để cảm thông. Bá»—ng nhiên nàng nhức buốt cả tim gan, sức Ä‘au khốc liệt nhÆ° ai đâm má»™t mÅ©i kiếm vào tim nàng vậy. Cả hai tay nhÆ° rã rá»i, mặt nàng trở nên xám ngắt, thanh kiếm trong tay nhÆ° muốn rÆ¡i xuống vì bàn tay đã tê hết!
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thấy thế cÆ°á»i nhạt:
- A! Tình hoa! Tình hoa!
Nàng đau đớn quá! Không biết lão nói gì cả. Dương Qua đã thừa hiểu nàng bị chất độc của tình hoa ngấm vào da thịt nên tác động mạnh. Vì lúc ở trong phòng kiếm, nàng mó tay vào bó "Tình hoa" bị gai đâm vào ngón tay, nên đến lúc này nàng nắm chặt đuôi gươm đánh đòn "Cử án tỠmi" thì xúc động chân tình, ngón tay bị gai đâm phát nhức, theo các mạch máu đau nhói khắp châu thân không chịu nổi.
DÆ°Æ¡ng Qua đã bị gai "Tình hoa" nên những cÆ¡n Ä‘au Ä‘á»›n đó chàng thừa hiểu. Chàng quá thÆ°Æ¡ng hại cho nàng, hồi há»™p há»i:
- Äau lắm hả cô?
Äá»™ng chủ thừa dịp lÆ¡ đãng ấy vung cả kiếm lẫn Ä‘ao đánh tá»›i tấp vào chàng.
Tiểu long Nữ hơi bớt đau, cố sức tung kiếm lên giải nguy cho chàng. Dương Qua lo sợ vội bảo:
- Cô nên nghỉ một lát đi!
NhÆ°ng chàng cÅ©ng bất ngá», vì chàng quá cảm Ä‘á»™ng nghÄ© đến tình yêu đắm Ä‘uối, ngón tay chàng cÅ©ng Ä‘au nhói lên luôn. Äá»™ng chủ là tay lợi hại, thừa dịp chém má»™t kiếm. Tức thì nghe "choang" má»™t tiếng, đã thấy cây kiếm "Anh hùng" trên tay chàng rÆ¡i xuống. Liá»n đó mÅ©i hắc kiếm đã đâm thẳng vào ngá»±c chàng. Nàng hốt hoảng phóng ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°a gÆ°Æ¡m đánh mạnh, thì bị kim Ä‘ao của lão chận lại, không thể nào tiến qua phía chàng được nữa.
Äá»™ng chủ quát gá»i đồ đệ:
- Bắt lấy thằng nầy!
Bốn gã đệ tá»­ áo xanh liá»n chạy lại tung lÆ°á»›i trên đầu DÆ°Æ¡ng Qua, chụm gá»n chàng trong mành lÆ°á»›i. Äá»™ng chủ quay lại há»i nàng:
- Cô Liễu! Cô định thế nào?
Tiểu Long Nữ thấy mình bị cô thế, không thể nào đánh lão được nữa bèn ném luôn "Giai nhân kiếm" xuống đất nghe "cạch" một tiếng, thanh "Anh hùng kiếm" và "Giai nhân kiếm" cùng tự động chạy vút trên mặt đất rồi cả hai dính nhập vào thành một khối.
Tiểu long Nữ thấy hai thanh kiếm cÅ©ng có tình tiết thắm thía nhÆ° thế, liá»n cÆ°Æ¡ng quyết trả lá»i:
- GÆ°Æ¡m là vật vô tri mà còn nhÆ° thế huống hồ là ngÆ°á»i? Ông giết hết cả hai chúng tôi là xong.
Công Tôn động chủ hừ một tiếng, bảo nàng:
- Cô Liá»…u Æ¡i! Tôi đâu có ác ý nhÆ° thế? Thôi bây giá» cô theo tôi vào đây! Rồi ra lệnh cho bá»n đệ tá»­ khiêng DÆ°Æ¡ng Qua vào hậu Ä‘Æ°á»ng. Äá»™ng chủ chắp tay quay sang bá»n Kim Luân Pháp vÆ°Æ¡ng nói:
- Vô phép quý khách trong chốc lát.
Dứt lá»i lão bÆ°á»›c vào hậu Ä‘Æ°á»ng, bốn gã đệ tá»­ túm DÆ°Æ¡ng Qua trong lÆ°á»›i khiêng theo lão. Tiểu Long Nữ cÅ©ng lẽo đẽo theo sau.
Mã quang Tổ ngÆ¡ ngác nhìn rồi quay sang Tiểu Long Nữ, Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng và đồng bá»n nói
- Äại hoà thượng Æ¡i! Bây giá» hoà thượng tính cách nào để chúng được biết.
Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i không đáp. Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i nhạt đáp:
- Chú Tổ ơi! Chú mày có thể đánh động chủ đó chăng?
Mã Quang Tổ vò đầu suy nghĩ chưa ra cách nhưng luôn miệng nói:
- Äánh không nổi cÅ©ng đánh! có đánh má»›i biết nổi hay không chứ?
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ gầm mặt Ä‘i truá»›c. Äến gian nhà đá nhá» lão nói:
- Cô Liá»…u! Tôi không có ý làm nhục cô đâu. Chỉ sợ cô liá»u thân huá»· mạng.
Dứt lá»i lão vẫy tay má»™t cái, bốn đệ tá»­ vung lÆ°á»›i chụp luôn Tiểu Long Nữ. Lúc này trong nhà đá nhá» có hai bá»c lÆ°á»›i, má»™t bá»c nhốt DÆ°Æ¡ng Qua, má»™t bá»c nhốt Tiểu long Nữ. Äá»™ng chủ liá»n truyá»n lệnh cho bá»n đệ tá»­:
- Các ngÆ°Æ¡i ra vÆ°á»n cắt mấy bó tình hoa Ä‘em vào đây.
DÆ°Æ¡ng Qua và Tiểu long Nữ ngồi trong mành lÆ°á»›i nhìn nhau mỉm cÆ°á»i thầm nhủ:
- Dù động chủ có hành hạ đến đâu, chúng ta đến mức cùng là thỠđồng chết với nhau.
Vì vậy hai ngÆ°á»i không hỠđể ý đến lá»i nói, và cá»­ chỉ của Ä‘á»™ng chủ. Chốc lát từ cá»­a nhà đá đã phảng phất má»™t mùi hÆ°Æ¡ng kỳ lạ, làm cho hai ngÆ°á»i phải say hồn lạc vía. Hai ngÆ°á»i quay ra nhìn, chợt thấy mÆ°á»i bó hoa màu rá»±c rữ trên tay bá»n đệ tá»­ áo xanh Ä‘em vào, bàn tay gã nào cÅ©ng Ä‘eo má»™t lá»›p da trâu Ä‘á» phòng gai "Tình hoa" chích vào tay.
Äá»™ng chủ phảy tay áo má»™t cái rồi cÆ°á»i nhạt nói:
- Hãy rắc hết lên ngÆ°á»i thằng này.
Chỉ trong nháy mắt, DÆ°Æ¡ng Qua đã cảm thấy nhÆ° muôn ngàn mÅ©i nhá»n nhÆ° ná»c ong sắc châm đốt khắp thân thể. CÆ¡n nhức đã rần khắp mình chàng. Chàng không thể nén nổi, buá»™t miệng kêu:
- ối chao!
Tiểu long Nữ quá thương xót cho chàng, và hết sức căm giận lão Công Tôn. Nàng quắt mắt nhìn lão quát:
- Ông giở trò độc hại nầy để toan làm gì?
Lão nghiêm sắc mặt nói:
- Cô Liá»…u, hôm nay là ngày lành, tôi và cô đã đồng ý làm lá»… Ä‘á»™ng phòng hoa chúc, nào ngá» thằng này đến đây để phá đám. CÅ©ng vì nó làm thất Ä‘iên bát đảo cả Ä‘á»™ng nầy. NhÆ°ng tôi vá»›i nó vốn không có quen biết gì, thì đâu gá»i là thù oán. HÆ¡n nữa, nó lại là há»c trò của cô, lẽ ra nó phải giữ đúng lá»… tân khách, tôi sẽ kính trá»ng nó. Thôi, sá»± việc đến thế nầy rồi...!
Nói tá»›i đây, lão trá» tay má»™t cái, bá»n đệ tá»­ lập tức ra khá»i nhà, khép kín cá»­a lại. Lão bèn nói:
- Sá»± việc đã thế này, thì há»a hay phúc Ä‘á»u do cô quyết định.
DÆ°Æ¡ng Qua bị muôn ngàn mÅ©i gai "Tình hoa" không ngá»›t châm chích, cÆ¡n Ä‘au Ä‘á»›n thật kinh khủng. NhÆ°ng chàng vẫn cố gắng gượng tá» ra không Ä‘au Ä‘á»›n gì, để Tiểu long Nữ bá»›t lòng thÆ°Æ¡ng hại, lo sợ cho chàng và sá»n lòng trÆ°á»›c sá»± Ä‘e dá»a của Ä‘á»™ng chủ. Tuy chàng cố cắn răng giữ lại những cÆ¡n Ä‘au dồn dập, nhÆ°ng hÆ¡i thở uất hận trào lên cá»­a miệng, tạo thành những hÆ¡i thở não ruá»™t. Chàng không tài nào giấu nổi sá»± Ä‘au Ä‘á»›n hiện trên sắc mặt được.
Nàng nhìn sắc mặt chàng, thÆ°Æ¡ng xót vô cùng, thì vết thÆ°Æ¡ng trên ngón tay nàng nhức tê cả ngÆ°á»i. Nàng suy nghÄ©:
- Mình chẳng qua bị sơ sơ vài mũi gai đâm mà đau buốt thế này. Còn chàng bị trăm ngàn mũi đâm mãi trên thân thể thế kia, thì sức đâu mà chịu nổi?
Lão Công Tôn thấy nàng buồn bá»±c dịu giá»ng nói:
- Cô Liá»…u Æ¡i! Tôi thành tâm cùng cô kết mối lÆ°Æ¡ng duyên trăm năm, nên đối vá»›i cô, tôi đã giốc hết lòng kính yêu. Chứ tuyệt nhiên không có ý tà. Äiá»u đó tôi không nói nhiá»u cô tá»± nghÄ© cÅ©ng đã rõ được.
Nàng cúi mặt cho khuất những giá»t lệ, nói:
- Ngài đối đãi vá»›i tôi thật quý hóa. TrÆ°á»›c khi cứu tôi Ä‘em vỠđây, ngài đã ân cần lo lắng chu đáo. Thật là trăm thÆ°Æ¡ng ngàn quý. Ngài chiá»u theo ý tôi chỉ sợ tôi buồn.
Äến đây nàng thở ra má»™t hÆ¡i dài, nhÆ° nấc lên nói tiếp:
- Công Tôn tiên sinh! Nếu nhÆ° ngày ấy ngài không gặp tôi trong núi thẳm rừng sâu và không cứu mạng tôi, thì tôi đã được im lìm mà chết, Hôm nay ba chúng ta không sanh ra chuyện oái oăm này. NhÆ°ng giá» ngài cứ ép buá»™c tôi thành thân vá»›i ngài tôi sẽ Ä‘au buồn suốt Ä‘á»i thì ngài có sung sÆ°á»›ng chi?
Äôi mày lão nhíu lại, lão trầm ngâm giá»ng nói:
- Tôi là ngÆ°á»i biết trá»ng lá»i nói, nếu đã nói ra không thay đổi được. Tôi không má»™t lá»i hứa và quyết không để ai phụ rẫy làm nhục tôi. NhÆ° cô đã
hứa thành thân vá»›i tôi là tôi phải được thành thân. Còn những sá»± vui mừng Ä‘au khổ ở Ä‘á»i là không ai có thể Ä‘oán trÆ°á»›c được.
Rồi lão trỠtay vào mành lưới nhốt Dương Qua nói tiếp:
- Cô hãy nhìn rõ đây! Khắp mình hắn đã bị "Tình hoa" châm chích, cứ sau một giây một khắc hắn sẽ bị đau thêm một bậc. Qua ba mươi sáu ngày, toàn thân nó sẽ đau đớn kịch liệt rồi chết. Nhưng ta có thứ thuốc bí chế linh diệu, nếu cho uống vào có thể cứu được mạng. Nếu cô muốn cho hắn chết, sống tuỳ theo ý cô định liệu.
Lão thong thả bÆ°á»›c gần ra cá»­a Ä‘Æ°a tay mở hai cánh cá»­a và quay lại nói: - Hay là cô muốn để cho hắn kéo dài lê thê Ä‘au Ä‘á»›n rồi má»›i chết? Nếu đó là ý muốn của cô thì cô cứ ở đây chứng kiến qua ba mÆ°Æ¡i sáu ngày mà trông ngắm hắn. Äối vá»›i cô ta không có ý hại đâu.
Nói xong lão toan bÆ°á»›c ra ngoài. Tiểu Long Nữ thấy lão quả quyết nàng tưởng dù sao cÅ©ng được ôm chồng mà chết má»™t lúc, nào ngá» lão dùng trăm mÆ°u ngàn kế, bày trò chia cắt đôi bên Ä‘á»™c hại thế này. Lại thấy DÆ°Æ¡ng Qua run rẩy vì cÆ¡n Ä‘au ghê rợn, răng cắn vào môi máu đầm đìa, đôi mắt đã lá» má» trắng đục. Lúc đầu Ä‘au đến thế thì những giá» sau chất Ä‘á»™c thấm đến tim gan hành hạ đến bá»±c nào? Và phải chi đến 36 ngày, dẫu đến dÆ°á»›i địa ngục cÅ©ng chÆ°a có cá»±c hình ghê rợn đến thế, nàng không thể nhìn được cảnh Ä‘au Ä‘á»›n của chàng nữa, răng nàng nghiến kèn kẹt, gá»i:
- Công tôn tiên sinh! tôi chiá»u lòng ngài. Hãy thả ngay hắn ra, và đổ thuốc giải cứu lập tức!
Lão Ä‘á»™ng chủ cố ý bức bách chỉ vì mong đợi câu nói ấy của nàng. Lúc bấy giá» lão sung sÆ°á»›ng vừa ghen há»n, nghÄ© thầm: "Từ nay trở Ä‘i, nàng chỉ còn giận ghét ta chứ không bao giá» yêu mến ta được nữa".
Lão gật đầu nói:
- Cô hồi tâm tĩnh trí thì tốt đẹp cho ba chúng ta lắm. Thôi, cứ để sau đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, rồi sẽ lấy thuốc cứu hắn cũng chẳng muộn.
Tiểu long Nữ hét lên:
- Không! Không được nhÆ° thế? Ngài hãy Ä‘em thuốc ra cứu liá»n ngay Ä‘i.
Lão thản nhiên đáp:
- Cô Liá»…u Æ¡i! Cô coi rẻ tôi lắm! Tôi phải cố công cá»±c khổ má»›i được cô nhận lá»i. NhÆ°ng thật ra lòng cô đâu có được nhÆ° lá»i hứa của cô. Äiá»u ấy tôi đã hiểu thì sao tôi lại làm theo cô mà Ä‘em thuốc cứu hắn ngay được.
Nói rồi, lão gỡ lÆ°á»›i mở Tiểu Long Nữ. Lão bÆ°á»›c ra khá»i nhà đá, chỉ để trÆ¡ hai ngÆ°á»i trong đó.
Nàng đứng ngoài nhưng chàng vẫn nằm run lẩy bẩy trong mành lưới.
Tài sản của than_long_vn

  #50  
Old 31-07-2008, 10:08 AM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 50

Cứu nhau rá»i đầm cá sấu



Dương Qua nhìn Tiểu Long Nữ qua một hồi đau khổ, rồi bảo nàng:
- Cô ơi! Tôi đã được cô thật lòng yêu thương thì nay thân này có chết xuống suối vàng
cũng được sung sớng lắm rồi. Vậy cô hãy đánh vào đầu tôi một chưởng cho sớm
thoát cảnh cực hình này! Sau đó cô hãy tìm cách xa lánh nơi đây!
Nàng thầm nhủ:
- à! Mình đánh chàng chết, rồi mình tự tử luôn và hết đau khổ!
Nàng liá»n nghiến răng giÆ¡ cao tay, vận hết ná»™i công để đánh. DÆ°Æ¡ng Qua mặt á»­ng
hồng, mỉm cÆ°á»i, ánh mắt nhu hòa, hân hoan nhìn nàng hạ thủ, và nói:
- Cô Æ¡i! Sung sÆ°á»›ng lắm! Giá» khắc này má»›i chính là giá» Ä‘á»™ng phòng hoa chúc của Ä‘á»i
ta.
Nàng thấy chàng sao lại vui vẻ, không hỠsợ chết, thì nàng lại nghĩ:
- Ôi chao! Má»™t ngÆ°á»i chồng thanh niên tuấn tú thế này, sao trá»i già trá»› trêu, cay
nghiệt bắt phải chết oan uổng?
Lập tức, tim nàng Ä‘au nhói lên, máu uất nhÆ° trào nghẹn cả cổ há»ng. Bá»—ng nhiên sức
ná»™i công bay Ä‘i đâu mất, làm cho tay chân nàng rã rá»i! Nàng run rẩy ngã nhào đè sấp
trên mình chàng. Hai tấm thân chỉ cách nhau một mành lưới rỗng lỗ, trăm ngàn mũi
gai tình hoa châm chích vào da thịt nàng. Nàng kêu lên:
- Anh Qua! Thôi hai ta cùng chịu đau đớn với nhau.
Chợt nghe sau lưng có tiếng nói khàn khàn:
- Sao lại khổ thân như thế? cô có gì mà phải chịu đau đớn? Như thế này là giảm bớt
đau đớn của hắn rồi.
Äó là tiếng nói của lão Ä‘á»™ng chủ. Tiểu long Nữ đắm Ä‘uối nhìn DÆ°Æ¡ng Qua má»™t lúc,
rồi từ từ quay lại, lầm lÅ©i Ä‘i ra khá»i nhà đá không há» nhìn lại.
Lão động chủ bảo chàng:
- Này em Dương, nằm yên đi! Qua sáu tiếng đồng hồ nữa ta sẽ đem linh dược đến
cứu. NhÆ°ng nên nhá»› kỹ Ä‘iá»u này: Trong lúc em chỠđợi phải giữ lòng trong trắng,
đừng nghĩ đến mảy may tình dục, là cơn đau bớt đi không có gì thiệt hại.
Nói rồi lão bÆ°á»›c chân ra khá»i cá»­a, gài kín cá»­a lại Ä‘i thẳng.
DÆ°Æ¡ng Qua lúc nầy da thịt Ä‘au rã rá»i, ruá»™t nhÆ° đứt từng khúc. Chàng tá»± há»i:
- Sao lúc nãy nàng lại ngừng tay không đánh cho ta chết để tránh đau khổ?
Càng nghĩ chàng càng thấy đau khổ, nhục nhã hơn: Thật ra bao nhiêu đau khổ trước
kia cũng không đáng kể gì. Chỉ có tiếng lão động chủ hiểm độc như lang sói nầy là
đáng hận. Không lẽ ta chết Ä‘i bá» mặc cho nàng sa vào tay hắn? Nàng sẽ chá»n Ä‘á»i Ä‘au
khổ vá»›i hắn ? HÆ¡n nữa, thù cha ta cÅ©ng cha trả được, ta há vì Ä‘au khổ mà phải liá»u
chết, rồi để cho bá»n giả nhân, giả nghÄ©a vợ chồng Quách Tỉnh và Hoàng Dung ược
vui mãi trên Ä‘á»i sao?
Nghĩ đến đây chàng như trút hết nỗi đau đớn, đầu óc sáng lên: Không chết được! Dù
gặp nguy biến đến mức nào cũng cương quyết chịu đựng để thoát chết. Nếu như nàng
bị lão bắt buộc phải làm vợ thì ta cũng cần phải sống để tìm cách cứu nàng vỠvới ta
mới được. Ta cần phải cố công luyện võ thỠđể báo thù cha mẹ ta.
Chàng cắn răng ngồi nhá»m dậy, xếp bằng trong lá»›i. Tuy ngồi không được thong thả
nhưng cũng dồn được khí tức xuống đáy lòng.
Äá»™ hai giá» sau, chợt có ngÆ°á»i mở cá»­a, chàng nhìn ra thì thấy gã đệ tá»­ áo xanh bÆ°ng
mâm bước vào phòng chàng. Trên mâm có bốn cái bánh bao, hắn nói:
- Hôm nay là ngày tân hôn của động chủ. Ngài gởi tặng cho ngươi ăn một bữa thật
no.
Rồi hắn cầm từng cái bánh đưa qua lỗ lưới cho Dương Qua. Tay hắn được bao mấy
lớp vải rất cẩn thận, vì sợ chạm vào gai "tình hoa". Dương Qua không thèm nói gì cả,
chỉ đưa tay nhận lấy bốn chiếc bánh ăn hết một lúc. ăn hết bánh, chàng bình tĩnh nói:
- Ta đã nhất định ra tay với lão nầy thì dại gì phải đau khổ mà nhịn ăn cho thiệt?
Gã đệ tử lại nói:
- Không ngá» ngÆ°á»i lại ăn khá»e quá. Thế là tì vị tốt lắm đấy.
Chợt một bóng xanh thoáng qua cửa. Một gã đệ tử khác bước nhẹ vào, không nghe
má»™t tiếng Ä‘á»™ng. Hắn đứng sau lÆ°ng gã đệ tá»­ vừa vào trÆ°á»›c, rồi xuất quyá»n đánh bất
thần một đòn như chớp. Gã vào trước kịp nhận ra ai thì đã bị nhào xuống đất ngất
lịm!
DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên trố mắt nhìn kỹ, thì té ra ngá»i đánh trá»™m lại là nàng Công
Tôn Lục Ngạc, con gái của động chủ! Chàng kinh hãi kêu lên:
- Cô! Cô!
Lục Ngạc vội quay ra gài chốt cửa cẩn thận, rồi quay vào thì thào:
- Anh Dương! Nói khẽ chứ! Tôi vào cứu anh đây.
Dứt lá»i, Lục Ngạc đã mở lÆ°á»›i, tha DÆ°Æ¡ng Qua ra ngoài. Chàng đứng dậy khẽ nói:
- Nếu Công Tôn động chủ biết, thì...
Nàng không để cho chàng nói hết câu, vội nói:
- Thì tôi phải chịu hình phạt là cùng.
Nàng lượm một bó "Tình hoa" nhỠđem đặt trên miệng gã đệ tử áo xanh, để khi hắn
tỉnh dậy không thể kêu la được, rồi lấy lưưới bao hắn lại, lượm hoa rắc lên mình.
Nàng hạ giá»ng bảo chàng:
- Anh Dương ơi! Anh ở đây, nếu có ai vào anh núp sau cánh cửa nhé! Vì lúc này anh
đã bị gai "Tình hoa" truyá»n chất Ä‘á»™c vào mình dữ lắm. Äể tôi Ä‘i lấy thuốc cho anh
dùng.
Chàng quá cám Ä‘á»™ng, thấy nàng mạo hiểm liá»u thân nhÆ° vậy, nên thầm nghÄ©: "Mình
với nàng gặp nhau cha đầy một ngày, mà nàng đã phản cha nàng để cứu mình ?".
Chàng ấp úng:
- ThÆ°a cô nÆ°Æ¡ng. Tôi làm phản cô nÆ°Æ¡ng nhiá»u... sợ...cô...
Lòng chàng quá xúc động, không thể nói hết câu đứng lặng thinh với đôi mắt ngấn lệ.
Nàng Lục Ngạc đang lo âu, sợ sệt, bỗng nhiên trở nên vui tơi hớn hở, thầm nhủ:
- Anh có lòng với em nh thế, thì em có rủi ro bị cha em hành phạt đến đâu, em cũng
nhắm mắt cam lòng...
Äoạn nàng dặn tiếp:
- Anh ở đây đợi em một chút nhé? Em trở lại ngay với anh.
Nàng nhẹ bÆ°á»›c thoăn thoắt ra khá»i phòng. DÆ°Æ¡ng Qua ngẩn ngÆ°á»i nhÆ° trong cÆ¡n
má»™ng:
- Sao ta lại được nàng đối đãi như thế này?... ôi! Lạ thật! nàng là con gái của lão gian
ác kia mà! Ôi! Từ nhá» bị khinh khi nhục nhã, tưởng trên Ä‘á»i không ai là ngÆ°á»i nhân
từ đạo đức nữa, nào ngá» lại có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘em chân tâm đối vá»›i ta. Nhu cô Tiểu
Long Nữ, thầy dạy há»c của ta đã đành, còn Tôn Bà, Hồng thất Công, nghÄ©a phụ Âu dÆ°Æ¡ng Phong, Hoàng dược SÆ° và nay còn có những thiếu nữ chịu liá»u thân sống chết vá»›i ta trong cÆ¡n nguy biến nhÆ° Trình Anh, Lục Vô Song, và Lục Ngạc nữa. Thật những ngÆ°á»i đối vá»›i ta hết lòng hết dạ. Giá đừng có những kẻ đối vá»›i ta quá ác Ä‘á»™c nhÆ° chúa Ä‘á»™ng, thì đâu thấy những cái quý hóa của ngÆ°á»i có chân tâm, hy sinh Ä‘au Ä‘á»›n lo cho ta nhÆ° cô Tiểu long Nữ và nàng Lục- Ngạc?
Thá»±c ra, những cuá»™c tÆ°Æ¡ng ngá»™ trên Ä‘á»i DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘á»u thấy cả hai thái cá»±c. Nếu
không phải là ngÆ°á»i yêu mến giúp đỡ chàng thật lòng, thì là kẻ cá»±c ác, làm cho chàng
thiệt hại má»™t cách tàn nhẫn. Äó không phài là tại ngÆ°á»i mà chính là thiên tính của
chàng đã gây nên. Khi gặp ai hợp tình là chàng dốc hết lòng thành đối vá»›i há», nếu ai
không hợp ý hợp lá»i, thì chàng đối xá»­ nhÆ° kẻ thù. Bởi chàng đối vá»›i ngÆ°á»i nhÆ° thế,
nên ngÆ°á»i ta cÅ©ng đối xá»­ lại chàng nhÆ° vậy...
Chàng đứng sau cánh cá»­a chỠđợi đã lâu mà chẳng thấy bóng Lục Ngạc trở vào. Thá»i
giỠcứ lặng lẽ trôi qua trong cảnh hồi hộp. Dần dần gã đệ tử nằm trong lưới tỉnh lại,
mắt hắn trắng nhợt, toàn thân run run. Hắn quá Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ°ng không thể nói ra lá»i.
Dương Qua thấy quá lâu, lòng lo ngại. Lúc đầu chàng nghĩ rằng vì trong phòng thuốc
có ngÆ°á»i nên nàng chÆ°a tiện lấy trá»™m được. NhÆ°ng rồi má»—i lúc má»™t biệt tăm chàng lại
nghÄ©: - Nếu nàng không thể lấy được thuốc thì nàng cÅ©ng trở lại nói má»™t lá»i cho ta
biết, lẽ nào nàng để mình đứng chá» lâu thế này sao? Có lẽ nàng gặp Ä‘iá»u gì không
may đâu! Nàng đã vì mình mắc vạ to thì mình phải đi tìm cứu ân nhân chứ?
Chàng bèn đẩy hé cánh cá»­a Ä‘a mắt nhìn ra ngoài không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i. Chàng
vội nhón chân bước ra. Nhng chàng không biết, Lục Ngạc bị hành phạt ở phòng
nào?
Chàng đang bối rối, chợt nghe có tiếng chân bước rầm rập. Chàng vội nép mình vào
góc tÆ°á»ng sau thấy hai gã đệ từ áo xanh sánh vai Ä‘i tá»›i, tay cầm má»™t cây tua tủa
những gai. Äó là loại binh khí đặc biệt làm cho chàng thầm nghÄ©: có lẽ nào Ä‘á»™ng chủ
lại hành hạ đứa con gái ông ta bằng hình phạt ghê gớm nầy!
Chàng liá»n nhón chân theo hai gã đệ tá»­, mà há» vẫn không biết. Äi loanh quanh qua
các ngạch đá một lúc, thì đến trước một căn nhà. HỠcất tiếng thưa:
- Bẩm động chủ, chúng con đã đem trượng gai đến.
Rồi hai gã đẩy cá»­a bÆ°á»›c vào. Tim của DÆ°Æ¡ng Qua nh muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c.
Lão động chủ khốn kiếp quả đang ngồi trong phòng nầy. Chàng đảo mắt nhìn quanh,
thấy phía đông căn phòng đá có một cửa sổ, bèn nhón chân bước tới đó, nhìn trộm
vào trong, thì y hệt như chàng đã đoán: Nàng Lục Ngạc bị bắt dẫn vào phòng. Cha
nàng ngồi giữa, hai gã đệ tá»­ cầm trượng gai đứng hai bên. Äá»™ng chủ thấy trượng gai
đã Ä‘em đến, liá»n Ä‘Æ°a tay nắm lấy, hằn há»c bảo con gái:
- Con Ngạc! Mày là máu mủ của tao, sao mầy lại phản cha mày như thế?
Nàng Lục Ngạc chỉ cúi đầu không đáp. Lão mắng tiếp:
- Mày đã mê cái thằng hỠDương ấy rồi, lý nào tao không biết? Nhưng tao đã bảo là
tao phải hành phạt nó, rồi đến ngày mai tao tha cho nó đi, sao mày dám vội vàng như
vậy? Thôi để ngày mai tao há»i ý kiến rồi tao gả cho nó là xong.
Dương Qua đâu phải là kẻ ngây ngốc gì mà không hiểu ý Lục Ngạc. Chàng vẫn biết
rằng nàng có lòng dạ yêu chàng. Song vì lòng chàng đang bấn loạn đắm đuối Tiểu
long Nữ, nên chàng phải quên đi, không nghĩ đến. Nhưng lúc này, nghe lão động chủ
nói trắng trợn ra, chàng giật mình hồi hộp, hai má nóng rần... Chợt thấy nàng Lục
Ngạc ngẩng đầu cất tiếng lanh lảnh:
- Thưa cha! Lúc nầy cha đang bận tâm lo ba việc thành hôn của cha, thì đâu còn để ý
gì đến con?
Äá»™ng chủ quắc mắt "hừ" má»™t tiếng không thèm nói. Nàng lại tiếp:
- ThÆ°a cha, Ä‘iá»u đó không sai. Con quả khâm phục DÆ°Æ¡ng công tá»­ là ngÆ°á»i Ä‘Æ°á»ng
Ä‘Æ°á»ng chính chính, chí nghÄ©a, chí tình. NhÆ°ng con đã thấy rõ lòng chàng lúc nào cÅ©ng
chỉ biết có Long cô nương mà thôi! Sỡ dĩ con phải cứu chàng là vì... con thấy việc
làm của cha thật quá chứ con không có ý gì khác.
Dương Qua núp bên ngoài nghe rõ, lòng vô cùng kính phục:
- Lão động chủ là một tay gian xảo, bạc ác ai ngỠlại sanh một cô gái đầy đủ đức
hạnh, cao thượng thế này!
Công Tôn động chủ mặt hầm hầm, trơ trơ như tượng gỗ. Lão lạnh lùng đáp:
- Mày nói như thế tức là mày mắng cha mày vô nhân, bất nghĩa hả?
- Lục Ngạc ngơ ngác nói:
- Con đâu dám nghÄ© nh thế! chỉ có Ä‘iá»u...
Lão gắt giá»ng, há»i:
- Äiá»u gì?
Nàng bối rối nói:
- Dạ, chỉ có Ä‘iá»u DÆ°Æ¡ng công tá»­ đã bị Tình hoa châm chích muôn ngàn mÅ©i, thì
chàng chịu đau đớn sao nổi? Cha ơi! Cha hãy ban ân đức thả chàng ra!...
Äá»™ng chủ cÆ°á»i nhạt:
- Cứ để đến ngày mai tao hãy cứu nó, thả nó việc gì mầy phải xen vào cho lôi thôi?
Lục Ngạc cúi đầu suy nghĩ:
- Cha ta làm sao có được hảo ý với chàng. Nếu chàng còn sống thì Long Nữ không
thể thuận lá»i cha ta. HÆ¡n nữa tình yêu nồng thắm của há» chỉ tạo cho cha ta má»™t ý căm
há»n làm sao cha ta có thể đối vá»›i chàng nhÆ° cha ta vừa nói?
- ThÆ°a cha, con mang Æ¡n dưỡng dục từ bé đến giá», có lẽ nào con lại vì DÆ°Æ¡ng công tá»­
là ngÆ°á»i xa lạ bên ngoài má»›i đến? Nếu con biết chắc ngày mai cha sẽ cho thuốc và
thả hắn đi thì con đâu dám bước vào phòng đàn ông.
Lão gằn giá»ng há»i:
- Mày biết thế sao còn lẻn vào đây?
Nàng bạo dạn tiếp:
- Vì con biết ý cha không tốt vá»›i hắn. Äêm nay, sau khi thành thân vá»›i Long cô
nương rồi, ngày mai cha sẽ có độc mưu trừ mạng hắn, để cho tình duyên giữa hắn và
Long cô nương không còn nữa.
Công Tôn Ä‘á»™ng chủ thÆ°á»ng ngày dù giận dù mừng, không mất vẻ bình thân, nên
những lúc phân xá»­ má»i việc lá»›n nhá» trong Ä‘á»™ng lão xét Ä‘oán được công minh đối xá»­
với đệ tử, cho nên trong động ai ai cũng một lòng khâm phục. Nhưng Lục Ngạc lần
này đã thầm biểu tình ý cũa lão nên lão nổi giận gầm gừ:
- Hừm? Äúng là sanh con hoang rÆ°á»›c há»a vào mình! Tao nuôi mày khôn lá»›n chừng
nầy, không ngỠnay mày lại kết tội tao!
Lão tóm lấy vạt áo Lục Ngạc lôi mạnh má»™t cái. Lục Ngạc há»i:
- Cha làm gì thế?
- Mày còn giả ngÆ¡ ngẩn ? Äừng chối nữa! Viên thuốc "tuyệt tình" trị chất Ä‘á»™c đâu
rồi?
Nàng thản nhiên đáp:
- Con không hỠlấy.
Lão đứng phắt dậy lớn tiếng:
- Thế thì nó biến đi đâu?
Bấy giá», DÆ°Æ¡ng Qua nhìn vào phòng, thấy các há»™p mở nắp, đặt trên bàn la liệt. Trên
tÆ°á»ng treo đầy các thứ cá», lá, rá»…... không biết được là thuốc gì. Bàn phía Tây để ba cái
lò luyện thuốc trước cửa phòng có đỠhai chữ "đơn phòng". Chàng nhìn vẻ mặt động
chủ thầm lo:
- Hôm nay dù thế nào nàng Lục Ngạc cÅ©ng không thể tránh khá»i trá»ng hình:
Bỗng có tiếng nàng nói:
- Thưa cha! con tự tiện vào đơn phòng, quả có ác ý muốn lấy thuốc, để cứu Dương
công tử, nhưng con tìm hơn nửa ngày mà chẳng kiếm được. Nếu con tìm được thì con đã đi rồi, đâu đến nỗi lại bị cha bắt được?
Äá»™ng chủ hét:
- Chỗ cất thuốc bí mật vô cùng. Những quan khách hiện còn ngồi ở đại sảnh, chưa ai
rá»i Ä‘i má»™t bÆ°á»›c thế mà viên thuốc "Tuyệt tình" đã biến đâu mất tích? lẽ nào nó có
cánh?
Nàng quỳ xuống khóc sụt sùi:
- Lạy cha! Cha rá»™ng lượng tha cho DÆ°Æ¡ng công tá»­, để hắn được toàn mạng ra khá»i
động, vĩnh viễn không cho vào nữa thế là yên.
Äá»™ng chủ cÆ°á»i nhạt:
- Nếu không may tính mạng tao lâm nguy chưa chắc mày đã chịu quỳ khóc để cầu
cứu.
Nàng không nói nữa, cứ ôm lấy hai chân cha nàng. Lão động chủ nói:
- Mày lấy mất viên thuốc "tuyệt tình Ä‘Æ¡n" rồi, tao lấy gì mà cứu nó? Äược! Mày
không nhận thì mặc mày. Äể cho mày cứ ngồi đây trá»n ngày thâu đêm. Mày lấy
thuốc mà không cho thằng hỠDương ấy uống, thì để hai ngày tao mới thả nó ra.
Nói rồi lão ra cửa. Nàng biết rõ một gai tình hoa chỉ châm sơ vào da một cái cũng đã
gây độc đau đớn mãi đến ba ngày. Thế mà
(*** mất 10 trang ***)
Dù có đau đớn thế nào cũng phải cố sống để cứu nàng mới được. Lão động chủ kia dù
có ác độc đến đâu đi nữa, cũng phải có tình cha con. Thế nào rồi lão cũng sẽ hồi tâm
đổi ý, khi gặp con gái lão thoát nạn.
Chàng miên man suy nghÄ© nhiá»u chuyện. Trong chốc lát quên hẳn cả Tiểu Long Nữ,
rồi cơn đau được dịu dần. Chàng nói:
- Công Tôn cô nÆ°Æ¡ng Æ¡i! Äừng sợ nữa. Tôi tin chắc thế nào Công Tôn Ä‘á»™ng chủ cÅ©ng
cứu cô lên. NgÆ°á»i chỉ giận má»™t mình tôi thôi, chứ cô dù thế nào cÅ©ng là nguá»i thÆ°Æ¡ng
yêu của ngÆ°á»i. Và lúc này nhất định thân phụ cô Ä‘ang hối hận.
Nàng Lục Ngạc nghe qua lòng xúc động ứa lệ nói:
- Hồi em còn nhá», quả thật cha em thÆ°Æ¡ng em lắm. NhÆ°ng sau khi mẹ em mất, tình
thương của cha em đối với em trở nên khe khắt. Tuy thế, em cũng hiểu là trong thâm
tâm cha em không hỠghét em.
Nàng ngừng một lúc, để hồi tưởng lại bao nhiêu chuyện kỳ lạ lúc trước, rồi bảo
chàng:
- Anh Dương ơi? Em vừa nhớ lại hình như cha em có ý sợ em vậy. Anh ạ!
DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên há»i:
- Tại sao ngÆ°á»i lại sợ cô? Äiá»u nầy thật kỳ lạ.
Nàng nói tiếp:
- Thật vậy. TrÆ°á»›c đây em nhận thấy nhiá»u lúc sắc mặt cha em đổi khác, mất hẳn vẻ tá»±
nhiên, tựa như trong lòng có giấu giếm một ẩn tình gì đó, sợ em hiểu được. Thật ra từ
trÆ°á»›c đến nay má»—i lúc thấy vẻ mặt ngÆ°á»i cha đổi khác nàng Lục Ngạc vẫn lấy làm lạ.
Nhưng rồi lần nào cũng quên đi. Vì cho rằng cha nàng quá thương mẹ nàng, nên khi
nhìn thấy con thì xúc động, đau buồn biến sắc. Nhưng đến lúc nầy nàng không cho là
thế nữa. Vì cha nàng đã xô nàng rơi xuống hầm cá sấu rõ ràng là một mưu mô cố ý,
chứ không phải trong cơn nóng giận mà lỡ tay. Trong lúc cha nàng đổi chỗ ba cái lò
luyện Ä‘Æ¡n trong "Ä‘an phòng" chính là ông ta đã mở then chốt của bá»™ máy giết ngÆ°á»i
vậy. Nếu nói rằng lão căm giận Dương Qua nên tống nàng xuống chỗ chết, thì không
đúng, vì lão cần gì phải làm nh thế? Trên mình chàng đã bị châm muôn ngàn mũi
gai "tình hoa", chất Ä‘á»™c đã ngấm nhiá»u lắm rồi! Lão cứ việc làm ngÆ¡ không cứu, là
chàng phải chết! Cần gì phải xô xuống vực sâu? Mà nếu lão muốn giết chàng xuống,
sao lại nắm vai nàng thúc một chưởng cho rớt xuống luôn?
Bàn tay lão đã tàn nhẫn như thế thì đâu còn tình cha con!
Nàng càng nghĩ càng băn khoăn, lại càng nhớ nhung hành vi ngôn ngữ của cha nàng
trước đây. Khi nãy nàng không hiểu, vì không lưu ý tìm hiểu, chỉ cho rằng đó chỉ là
những hành vi cùa má»™t ngÆ°á»i tu luyện, nên khác vá»›i ngÆ°á»i thÆ°á»ng. NhÆ°ng lúc này
nàng không thể nghĩ như thế được nữa. Bây giỠcá sấu đã quây quần nhau lại một
chỗ. Chúng tranh nhau xé thây một con đồng loại bị Dương Qua giết chết. Thấy
chúng không bò lên đá nữa, DÆ°Æ¡ng Qua nhìn mặt Lục Ngạc, thấy nàng ngÆ¡ ngẩn, liá»n
há»i:
- Phải chăng thân phụ cô có Ä‘iá»u gì bí ẩn, vô ý để cô bắt gặp?
Nàng lắc đầu nói:
- Không! Cha tôi vốn Ä‘oan nghiêm Ä‘Æ°á»ng hoàng, xá»­ sá»± công minh chính trá»±c nên má»i
ngÆ°á»i trong Ä‘á»™ng Ä‘á»u kính trá»ng. Cho đến hôm nay, cha tôi má»›i đối xá»­ vá»›i anh nhÆ°
thế nầy.
Dương Qua mới bước chân vào động "Thủy Tiên" lần đầu, chưa hiểu gì vỠlai lịch nên
khó mà đoán giúp cho nàng vỠẩn ý của cha nàng được. Dưới vực thẳm, bên đám cá
sấu khí lạnh nhÆ° băng, hai ngÆ°á»i lại bị Æ°á»›t cả mình mẩy. Vê phần DÆ°Æ¡ng Qua, trÆ°á»›c
kia đã luyện ná»™i công trên giÆ°á»ng "ngá»c hàn" nên khí lạnh lúc nầy đối vá»›i chàng
không ra gì. Còn nàng Lục Ngạc thì đã tái tê, run lập cập, phải nằm gá»n vào lòng
chàng để chỠkhí ấm. Dương Qua lo lắng:
- Sức nàng không thể chịu nổi cảnh rét buốt nầy.
Chàng vừa thương vừa sợ, định kiếm vài câu chuyện nói cho nàng vui, nhưng chợt
nhìn xuống bầy cá sấu lố nhố dưới hầm, thấy chúng xâu xé cướp giật con vật đồng
loại bị chết, chàng mỉm cÆ°á»i bảo nàng:
- Công Tôn cô nương ơi! Hôm nay chúng ta cùng chết, thì sau này cô định làm kiếp
gì? Phần tôi, nhất định không bao giá» tôi làm cá sấu kia! Nàng khẽ mỉm cÆ°á»i:
- à! Thế anh biến làm một đóa hoa "Thủy Tiên" nhé! Vừa đẹp vừa thơm, ai trông thấy
cũng yêu mến.
Chàng vui vẻ nói:
- Nếu biến làm kiếp hoa thì chỉ có ngÆ°á»i nhÆ° cô má»›i hợp. Chứ nhÆ° tôi có quý lắm là
biến đực cây gai ngạc đầu là cùng.
Nàng bật cÆ°á»i:
- Nếu nh Diêm Vương bắt anh phải biến thành một đóa hoa "Tình hoa" anh có bằng
lòng không?
Chàng im lặng không đáp, lòng hối tiếc thầm nghĩ:
- Nếu cứ dùng gÆ°Æ¡m tiếp tay "Ngá»c nữ tố tâm" vá»›i cô ta, thì lão Ä‘á»™ng chủ làm gì
chống nổi. Tuy lão võ công cao cÆ°á»ng, nhÆ°ng vị tất đã hÆ¡n Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng.
Nhưng rủi cho cô ta đã phải gai "tình hoa" trong phòng kiếm mà phép đánh kiếm "tố
tâm" lại buá»™c hai ngÆ°á»i phải cảm thông tâm linh nhÆ° nhau má»›i phát xuất được uy lá»±c.
ôi! NhÆ° thế nầy cÅ©ng là số trá»i đã định, ta không nói làm chi nữa! NhÆ°ng không hiểu
lúc này số phận cô ta ra sao?
NghÄ© đến Tiểu Long Nữ, các vết thÆ°Æ¡ng trong ngÆ°á»i chàng ngấm ngầm Ä‘au nhói lên.
Nàng Lục Ngạc thấy chàng không đáp, biết mình lỡ lá»i nhắc đến "Tình hoa" bèn nói
lảng sang chuyện khác:
- Anh DÆ°Æ¡ng Æ¡i! Trong bóng tối Ä‘en mò thế nầy, mà mắt anh kịp thá»i nhận ra cá sấu.
Em thì như mù tịt chẳng trông thấy gì cả.
Chàng cÆ°á»i nói:
- Thôi, mấy ông cá sấu kia xấu và tồi quá, đừng nhìn các ông ấy nữa.
Dứt lá»i chàng nhè nhẹ vá»— vai nàng, tỠý an ủi. Nào ngá» toàn thân nàng cảm thấy mát
rợi, đê mê cả tâm hồn. Chàng thầm nghĩ: "à! Lúc nàng ở trong phòng thuốc, bị tra
khảo gắt gao, lão già đó đã khăng khăng kết tội nàng lấy cắp thuốc cho nên nàng đã
phải thoát cả xiêm y thanh minh. Bây giỠmình nàng chỉ còn có chiếc áo lót nhỠnầy
?
Chàng giật mình vội co tay lại. Nàng nghĩ đến thần lực của đôi mắt chàng có thể nhìn
rõ trong bóng tối nhÆ° chá»— sáng thì nàng vô cùng thẹn thùng. Vì toàn thân ngá»c ngà
của nàng đã đi lộ trước mặt chàng.
Lúc đầu, cả hai Ä‘á»u hoảng hốt trÆ°á»›c lưỡi kiếm của lão già, kế đến lại Ä‘iên đầu trÆ°á»›c
cuộc chống với lũ cá sấu, cho nên cả hai sát lấy nhau mà tuyệt nhiên không hỠnghĩ
đến việc nam nữ tiếp xúc quá thân. Äến lúc này, má»™t đàng giật mình rụt tay má»™t đàng
cùng Ä‘Æ°á»ng hết cách, chỉ có thăng thiên Ä‘á»™n thổ má»›i thoát được.
Dương Qua vội ngồi nhích ra xa, rồi cởi áo ngoài khoác lên mình nàng. Trong lúc cởi
áo chàng không những chỉ tưởng đến Tiểu long Nữ, mà còn liên tương đến nàng Trình
Anh, ngÆ°á»i đã tá»± tay may áo tặng cho chàng. Chàng lại còn nghÄ© đến nàng Lục vô
Song đã tá»± nguyện chết thế cho chàng nữa. Chàng cảm thấy má»™t Ä‘á»i chàng đã mang
lấy Æ¡n bao nhiêu ngÆ°á»i đẹp mà thẹn là cha báo đáp được ai, nên quá xúc Ä‘á»™ng thở
một hơi dài não ruột!
Nàng Lục Ngạc lấy chiếc áo chàng mặc vào rồi thắt dây lưng lại. Bỗng nhận thấy
trong túi áo chàng có vật gì nhá». Nàng lần tay ra móc trả cho chàng và há»i:
- Cái gói gì đây hả anh? ậ trong túi áo anh đây nầy.
Dương Qua đưa tay cầm lấy và lạ lùng nói:
- ủa cái gì thế này?
Nàng càng ngạc nhiên hơn, vội nói:
- Vật nầy, ở trong túi áo anh, sao anh lại há»i em?
Chàng định thần nhìn kỹ thì thấy má»™t gói có bá»c vải xanh từ trÆ°á»›c đến nay chàng
chÆ°a trông thấy bao giá». Chàng liá»n mở ra xem, thì lập tức có má»™t tia sáng từ trong
gói lóe ra, và thấy bốn lá» tròn nhá» xíu, trong lá» có ánh sáng tá»a ra, hình nhÆ° ánh sáng
của loại ngá»c quí.
Lục Ngạc bỗng kêu lên:
- Ôi này!
Nàng đưa tay lấy mấy lỠthuốc trong tay chàng rối rít bảo:
- Thuốc "Tuyệt tình đan" đây rồi anh ơi?
DÆ°Æ¡ng Qua vừa giật mình vừa mừng rỡ, vá»™i há»i:
- Có phải là thuốc chữa vết thuơng bị "Tình hoa" đâm chăng?
Nàng vui mừng đáp:
- Äúng là thuốc chữa bệnh cho anh đấy!
Hồi nãy em vào Ä‘an phòng tìm cả ná»­a ngày trá»i mà không thấy. Làm sao lại lá»t vào
túi anh thế này? đã lấy được sao anh không uống đi? anh không biết đó là thuốc chữa
độc "Tình hoa" ?
Quá vui sÆ°á»›ng, Lục Ngạc há»i dồn dập làm cho DÆ°Æ¡ng Qua không kịp trả lá»i, chàng
đưa tay ra trước mặt, nói:
- Tôi không hiểu gì cả, đây là lá» Ä‘an dược ? Tại sao nó lại lá»t vào túi tôi thế này?
Thật là chẳng hiểu đầu đuôi ra sao!
Viên ngá»c gắn trên đầu thìa tá»a ánh sáng lá» má», nhỠđó Lục Ngạc thấy được những
vật xung quanh. Nàng bắt gặp một cái gói, một lỠthuốc một mảnh giấy và một nửa
tai nấm tía Linh Chi.
Nàng lầm bầm:
- Nửa tai nấm Linh Chi nầy là do lão già quỷ quái đã bẻ gãy...
DÆ°Æ¡ng Qua há»i:
- Lão già nào? Có phải lão hỠChâu?
Lục Ngạc đáp:
- Phải, chính lão đó đã đại náo nơi thư phòng, kiếm phòng, đan phòng, bẻ gãy cây
nấm Linh Chi nầy đây! Một tay lão gây ra bao nhiêu chuyện. Bấy giỠDương Qua mới
chợt nhớ ra, gãi đầu gãi tai nói:
- Phải rồi! Chắc là thế.
Lục Ngạc há»i lại:
- Cái gì mà phải? Mà chắc?
Dương Qua không đáp, nghĩ thầm: "Cái túi nhỠxíu này là chính tay lão Châu đã nhét vào túi mình!
Thì ra đến lúc đó Dương Qua mới hiểu Châu bá Thông có ý thân giúp chàng. Chàng
đổi thái Ä‘á»™, không gá»i Bá Thông là lão già nữa mà bằng "cụ Châu".
Nàng Lục Ngạc Ä‘oán biết phần nào, liá»n há»i:
- Thế ra ông ấy trao cho anh?
DuÆ¡ng Qua vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Quả vậy! Vị tiá»n bối đó là má»™t tay cao thủ đệ nhất võ lâm, đã từng Ä‘i đó Ä‘i đây quấy
phá má»i ngá»i để làm vui. Ông ta lấy cây kéo và chiếc mặt nạ của tôi mà tôi không
biết đã đành, ông ta lại còn bá» gói thuốc nầy vào ngá»i tôi nữa? Ôi chao! Thật chẳng
khác nào má»™t bậc thần thánh. Võ công của tôi so vá»›i ông ta kém xa má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, åêàòåðèíáóðã, àíåêäîòû, çàêàç, çíàêîìñòâà, êèòàéñêèé, êîíäèöèîíåð, êîììåðñàíò, êîíòîðà, ìåáåëü, ìåäèöèíà, îäíîêëàñíèêè, íèêîëü, ïîäàðîê, ïîäðîñòêîâîå, ìóðàò, ïðàéñ, ñàéòîâ, ñïåöîäåæäà, ñïðàâî÷íèê, ñöåíàðèè, ñòèðàëüíûå, ñòðèì, öèôðîâûå, õîëîäèëüíèê, òî÷êà, than dieu, than dieu dai hiep, than dieu dai hiep 4vn, than dieu dai hiep du bo, ýêîëîãèÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™