 |
|

13-06-2008, 10:59 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 45
Quyết rá»a há»n hà o kiệt cải trang
Diệu Thá»§ tiên sinh cá»±c kỳ xúc động, lạc giá»ng há»i :
- Quái lạ tháºt ! Ngươi không chết ư ?
ChÃnh Từ Văn cÅ©ng kinh dị không bút nà o tả xiết. Chà ng tá»± nghÄ© :
- Bình sinh mình chưa từng uống một thứ linh chi dị thảo nà o, mà cũng chưa từng
luyện há»™ thần huyá»n công chi chi hết, thế mà mình nhá»› lại đã có đến ba bốn lần gặp
tình trạng chết Ä‘i sống lại là nghÄ©a là m sao ? Äúng là quái sá»± không ai tin được. HÆ¡n
nữa lần nà y mình bị hán tá» lạ mặt hạ sát sau khi bị trá»ng thương. Tuy mình không biết
gì nữa, nhưng gã đã dựng bia mộ, đà o huyệt ngay đây thì đúng là gã đã chôn mình
rồi. Từ lúc gã hạ sát, Ä‘em chôn, cho tá»›i lúc có ngưá»i quáºt mả Ãt ra cÅ©ng phải hà ng giá»,
váºy thì là m sao mà sống lại được ? Hay là có ngưá»i trong bóng tối ám trợ mình ? Nếu
có thì ngưá»i ấy là ai ? Phải chăng đây là thuyết quỉ thần huyá»n bà ? Vụ nà y đã vượt
qua sá»± tưởng tượng cá»§a con ngưá»i.
Từ Văn cà ng nghĩ lại cà ng hoang mang, kinh hãi vỠnguyên nhân cái chết đi sống
lại cá»§a chà ng. Chà ng xiết đổi nghi ngá», lắc đầu đáp :
- Tại hạ cũng chẳng hiểu vụ nà y ra sao nữa.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Trước nay ngươi có uống má»™t thứ dược váºt thuá»™c loại thiên tà i địa bảo nà o
không ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ bình sinh chưa uống thứ thuốc gì đặc biệt.
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Ngươi thỠnghĩ kỹ lại coi.
Từ Văn cả quyết :
- Nhất định không có.
Diệu Thá»§ tiên sinh vẫn chưa chịu thôi, lão há»i tiếp :
- Hay là ngươi đã gặp chuyện kỳ ngộ gì đặt biệt ?
Từ Văn tuy cảm thấy lão quan tâm đến mình một cách quá đáng, nhưng chà ng nghĩ
tá»›i đối phương đã chịu lá»i á»§y thác cá»§a Tưởng Úy Dân chiếu cố cho chà ng, nên chà ng
cũng không để ý, nhẫn nại đáp :
- Cũng không có chuyện kỳ ngộ gì đặc biệt...
Chà ng nói tới đây đột nhiên ngừng lại, vì chà ng nhớ tới vụ lão quái ở sau núi Bạch
Thạch đã trút công lực và o cho chà ng, thì dĩ nhiên vụ nà y có thể nói là một chuyện kỳ
ngộ. Nhưng việc trút công lực bất quá là để giúp cho nội lực của chà ng chóng thà nh
tá»±u, chứ không thể khiến sinh cÆ¡ vÄ©nh viá»…n bất diệt. Äó là má»™t Ä‘iá»u rất thiển cáºn, ai
cũng nghĩ ra.
Từ Văn nghÄ© tá»›i đây, chà ng liá»n dừng lại không nói nữa.
Diệu Thá»§ tiên sinh chợt nhá»› tá»›i Ä‘iá»u gì đó, buá»™t miệng nói :
- Lão phu nghĩ ra rồi ! Tất thị đã biết vụ nà y.
Từ Văn ngạc nhiên há»i :
- Thị là ai ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Thiên Äà i Ma CÆ¡ ! Thị đã nói má»™t câu, nhưng lão phu lúc đó không để ý. Bây giá»
nhớ lại thì ra câu đó hà m ý sâu xa...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Y đã nói câu gì ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Thị bão đã nghĩ trước là ngươi không chết.
- á»’ !...
Từ Văn sá»ng sốt la lên má»™t tiếng như váºy rồi há»i :
- Có phải y đã quáºt mả tại hạ không ?
Diệu Thủ tiên sinh lắc đầu đáp :
- Không phải. ChÃnh lão phu đã quáºt mả ngươi.
- Ngưá»i quáºt mả là các hạ ư ?
- Phải rồi ! Lão phu có muốn móc ngươi lên khâm liệm quan quách tỠtế rồi đem đi
chá»— khác mai táng để khá»i phụ lòng á»§y thác cá»§a Tưởng Úy Dân. Không ngá» quáºt mả
xong, móc ngươi lên rồi ngươi sống lại. Thế má»›i tháºt là kỳ ! Giả tá»· lão phu không
nghĩ thế, thì đến bây giỠngươi vẫn nằm trong mả. Có thể...
Từ Văn run lên. Nếu quả Diệu Thá»§ tiên sinh không quáºt mả, thì Ä‘á»i chà ng dÄ© nhiên
là kết thúc. Như váºy lão đã có Æ¡n cứu mạng, chà ng liá»n chắp tay xá dà i nói :
- KÃnh tạ tiá»n bối đã có Æ¡n tái tạo. Sau nà y tất có ngà y báo đáp.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i ha hả nói :
- Cái đó là mạng ngươi chưa đến ngà y táºn số, nên má»›i có chuyện trùng hợp nà y.
Lão phu chỉ thà nh tâm hy vá»ng ngươi đừng cô phụ Tưởng Úy Dân, và mối si tình cá»§a
con nha đầu Tưởng Minh Châu. Từ ngà y ngươi cứu y ra khá»i máºt đà Tụ Bảo Há»™i, y đã
ngấm ngầm tá»± thá» nguyá»n phó thác thân thế y cho ngươi rồi. Nhai nhi ! Giả tỉ mÃ
ngươi chết thực, thì lão phu xem chừng y dám là m việc xuẩn động lắm.
Từ Văn run lên nghĩ thầm :
- Tưởng Minh Châu si tình đến thế ư ? Nếu váºy mình biết xá» trà ra sao ? Thiếu nữ
áo hồng Thượng Quan Tá» Vi không nói tá»›i, nhưng còn Thiên Äà i Ma CÆ¡ má»›i rắc rối.
Từ Văn nhá»› tá»›i Thiên Äà i Ma CÆ¡ thì ruá»™t rối như má»› bòng bong. Chà ng cảm động
vá» mối thâm tình cá»§a nà ng, nhưng chà ng chỉ buồn vá» tác phong nà ng ra chiá»u lãng
mạn...
Diệu Thá»§ tiên sinh thấy Từ Văn ngÆ¡ ngẩn không nói gì, liá»n nói tiếp :
- Từ Văn ! VỠchuyện báo thù, lão phu mong rằng ngươi thương nghị với Tưởng Úy
Dân rồi hãy hà nh động.
Từ Văn đáp :
- Vản bối xin vâng lá»i.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Bây giỠngươi có thể đi Khai Phong được chứ ?
Từ Văn đáp :
- ÄÆ°á»£c !
Diệu Thủ tiên sinh rà o đón :
- Ngươi đừng có miệng nói một đà ng, bụng nghĩ một nẽo. Nên nhớ rằng trong vòng
má»™t tháng sau, khi lão phu Ä‘iá»u tra ra được lệnh đưá»ng bị ngưá»i bắt giữ nÆ¡i đâu, và kẻ
thù đã hạ sát ngươi là ai rồi lão phu sẽ tìm đến ngươi ngay đấy.
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Xin tiá»n bối tùy tiện.
Diệu Thủ tiên sinh buông tiếng thở dà i, lắc đầu mấy cái, rồi băng mình chạy đi.
Äầu óc Từ Văn xiết ná»—i bà ng hoà ng ! Chà ng không tà i nà o phân tách được là mình
Ä‘ang há»n giáºn thù oán, hay Ä‘au khổ chua cay...
Chà ng còn Ä‘ang nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẫn thì tiếng gió vèo má»™t cái, má»™t bóng ngưá»i hạ
xuống trước mặt chà ng. ChÃnh là Diệu Thá»§ tiên sinh quay trở lại.
Từ Văn ngẩn ngưá»i ra há»i :
- Tiá»n bối còn có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ?
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Ngươi có nguyện ý hãy tạm thá»i che dấu chân tướng không ?
Từ Văn há»i lại :
- Äể là m gì ?
Diệu Thá»§ tiên sinh ngáºp ngừng đáp :
- Hiện giá» ngươi hãy còn ở và o tình thế rất nguy hiểm. Có thể ngưá»i ta Ä‘ang dòm
ngó sinh mạng ngươi.
Từ Văn ngắt lá»i :
- Phải chăng tiá»n bối muốn vản bối cải trang ?
- ChÃnh là thế đó.
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Cái đó...
Diệu Thá»§ tiên sinh ngắt lá»i :
- Từ Văn ! Gác chuyện Vệ Äạo Há»™i chưa bà n tá»›i. Ngươi bảo bá»n Khách qua
đưá»ng đã mấy phen hạ độc thá»§, mà ngươi không rõ nguyên nhân. Lão phu chắc đối
phương chưa chịu buông tha. Váºy mà ngươi lá»™ diện thì có thể há» lại âm mưu ám toán.
Mình có ở trong bóng tối, địch ngoà i ánh sáng thì việc phanh phui lai lịch đối phương
má»›i có cÆ¡ thà nh tá»±u. Váºy bây giá» hãy đắp lại phần má»™, khiến đối phương tưởng ngươi
chết rồi...
Từ Văn há»i ngay :
- Nhưng chuyện vản bối sống lại đã có ngưá»i nhìn thấy...
Diệu Thá»§ tiên sinh ngắt lá»i :
- Cái đó không quan hệ. Mục Ä‘Ãch cá»§a ta chỉ là là m rối loạn con mắt đối phương
mà thôi. Äồng thá»i ngươi thay đổi dung mạo, và trên chốn giang hồ tạm thá»i không
còn Äịa Ngục Thư sinh, rồi ngươi thừa cÆ¡ tìm ra manh mối. Mặt khác lão phu Ä‘iá»u tra
theo má»™t đưá»ng lối khác. Cả hai ta cùng hà nh động má»›i có thể dò la được những vụ bÃ
hiểm đáng sợ kia.
Từ Văn ngẫm nghĩ một chút rồi cả quyết đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Vản bối xin theo chá»§ trương cá»§a tiá»n bối.
Tấm bia Äịa Ngục Thư sinh chi má»™ lại được dá»±ng lên.
Diệu Thủ tiên sinh lấy ra hai viên sáp lớn bằng mắt rồng, nói :
- Viên sáp mà u tÃa là để thay đổi mà u da. Ngươi lấy nước bóp tan ra rồi bôi lên mặt
lên cổ và hai bà n tay để biến đổi mà u da. Còn viên sáp trắng là để sau nà y khôi phục
lại dung mạo. Nếu không có nó thì sau khi dịch dung, suốt Ä‘á»i mà u da không trở lại
nguyên trạng được. Äồng thá»i ngươi phải nhá»› biến cải thanh âm. Có thế má»›i không
tiết lá»™ bản tướng. Ná»™i công ngươi đã thâm háºu thì việc biến đổi thanh âm chẳng khó
khăn gì.
Từ Văn đáp :
- VỠđiểm nà y tại hạ có thể là m được.
Diệu Thủ tiên sinh lại nói :
- Còn nữa ! Ngươi cần thay đổi cả y phục. Hiện lão phu có mang theo một bộ,
ngươi cầm lấy mà mặc.
Dứt lá»i, lão lấy trong bì thuốc má»™t gói bá»c vải, đưa cả thuốc lẩn gói áo cho Từ Văn.
Từ Văn đón lấy gói mở ra xem thì là một bộ quần áo vải mà u lam đã cũ. Trên áo
còn dÃnh hai cái nút đồng. Chà ng thầm nghÄ© :
- Không hiểu mình cải trang rồi sẽ biến thà nh hạng ngưá»i gì ?
Diệu Thủ tiên sinh lại đeo bì thuốc trên vai, tay lắc nhạc băng băng ra đi.
Từ Văn thay áo xong, Ä‘em áo cá»§ dấy máu chôn xuống đất. Äoạn chà ng chạy đến
bên khe suối, lấy viên sáp tÃa ra vò bóp nát hòa nước bôi lên mặt, lại xát cả và o hai
bà n tay. Chà ng nhìn thấy tay mình trở nên thô kệch và đen nhèm thì chà ng biết bộ
mặt mình cũng khó coi lắm.
Cải trang xong, Từ Văn cúi xuống ngó bóng mình dưới nước, không khá»i phì cưá»i.
Chà ng đang là một thư sinh tuấn tú, giỠđây biến thà nh một hán tỠquê mùa, đầu tro
mặt muá»™i. Äừng nói ngưá»i ngoà i, chÃnh chà ng cÅ©ng không nháºn ra được mình nữa.
Chà ng tá»± há»i :
- Bây giỠta đi đâu ?
Từ Văn ngÆ¡ ngẩn đứng bên khe suối. Chà ng nghÄ© tá»›i thù háºn rồi ngá»ng đầu lên,
trong lòng đau khổ vặn vo hai tay...
Diệu Thủ tiên sinh muốn chà ng đến phủ Khai Phong để thương lượng với Tưởng
Úy Dân trước khi hà nh động. Nhưng chà ng lại thầm nghĩ :
- Mối thù riêng cá»§a mình há để liên lụy đến ngưá»i khác ? Vả lại kẻ thù ghê gá»›m
như Thống Thiá»n hòa thượng thì Tưởng Úy Dân chẳng thể giúp mình bằng cách nà o
được.
Chà ng Ä‘oái trông trái núi Äồng Bách xanh rì ở phÃa xa xa, nÆ¡i mà đã xảy ra mối
thù sâu tựa bể. Chà ng chưa có cách nà o trả được mối thù nà y thì nổi đau khổ biết thế
nà o mà nói.
Từ Văn bâng khuâng cất bước, ra khá»i khu rừng lên đưá»ng...
Chà ng nhá»› tá»›i lúc ở trong Tổng đà Vệ Äạo Há»™i đã sắp thà nh công lại bị thất bại chỉ
vì thiếu phụ xinh đẹp kia. Công lá»±c cá»§a mụ còn hÆ¡n cả Thống Thiá»n hòa thượng má»›i
là má»™t chuyện không ngá». Bất giác chà ng run lên, tá»± há»i :
- Tại sao bao nhiêu nhân váºt kỳ tuyệt trong thiên hạ lại tụ táºp cả và o Vệ Äạo Há»™i ?
Từ Văn đang đi bỗng có tiếng quát :
- Äúng lại !
Từ Văn dừng bước, nghoảnh đầu nhìn lại thì thấy bảy ngưá»i toà n mặc áo Ä‘en.
Ngưá»i Ä‘i đầu tay cầm má»™t lá cá» Ä‘uôi nheo nhá». Giữa lá cá» có thêu chữ Tuần. Äúng
là má»™t tên đệ tá» Ä‘i tuần trên núi cá»§a Vệ Äạo Há»™i, không còn nghi ngá» gì nữa.
Từ Văn sát khà đằng đằng...
Gã áo đen đi đầu xem chừng không có vẻ gì hung ác, gã đảo mắt nhìn Từ Văn rồi
há»i :
- Ngươi là ngưá»i ở đâu ?
Nếu Từ Văn muốn giết bảy tên nà y thì chả mất chút hơi sức nà o, nhưng chà ng xoay
chuyển ý nghĩ, dẹp sát khà xuống, bụng bảo dạ :
- Giết mấy tên vô danh tiểu tốt nà y là m quái gì ?
Chà ng liá»n cất giá»ng ấm á»› đáp :
- Tiểu nhân là ngưá»i ở quanh đây.
Gã kia lại há»i :
- Thuộc địa phương nà o ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu nhân ở NgÅ© Lý Táºp ngoà i thà nh Bình Dương.
Hán tá» há»i :
- Ngươi đến đây có việc chi ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu nhân đi kiếm con bò lạc mất.
Hán tá» cưá»i lạt đáp :
- Mắt kẻ quan côn không có hạt cát nà o lá»t và o được. Ông bạn Æ¡i ! Bạn đúng lÃ
ngưá»i võ lâm.
Từ Văn tuy đã thay đổi dung mạo, mặc y phục quê mùa, nhưng chà ng lại sơ ý để lộ
ná»™i công ra, hai mắt khắc hẳn ngưá»i thưá»ng, nên hai bên chỉ chạm mặt là lá»™ bản
tướng.
Chà ng là ngưá»i thông minh, hiểu ngay chá»— sÆ¡ hở nà y, liá»n toét miệng cưá»i đáp :
- Äúng rồi ! Tiểu đệ đã luyện võ mấy ngà y. Huynh đà i kêu bằng ngưá»i võ lâm thiệt
không xứng đáng.
Hán tá» cầm lá cá» Ä‘i tuần chưa hết nghi ngá», gã ngắm nghÃa Từ Văn mấy lượt nữa
rồi trầm giá»ng há»i :
- Ông bạn có biết đây là địa phương nà o không ?
Từ Văn đáp :
- Äây là chân núi Äồng Bách chứ gì ?
Hán tá» lại há»i :
- Ông bạn có nhìn thấy tiêu chà ở ngoà i ba dặm chưa ?
Từ Văn là m bá»™ ngá»› ngẩn, cưá»i hì hì đáp :
- Cái đó... Cái đó... Tiểu đệ không biết chỠmà .
Một gã áo đen khác xen và o :
- Äầu mục ! NÆ¡i đây vừa xảy ra án mạng, và thằng lõi nà y lai lịch có vẻ khả nghi,
hay là đưa gã vỠnúi để chất vấn xem sao.
Hán tá» cầm cá» gáºt đầu, nhìn Từ Văn nói :
- Bằng hữu ! Má»i bạn Ä‘i vá»›i chúng ta má»™t chuyến. Nếu bạn quả là lương dân vùng
nà y thì chẳng có gì đáng ngại.
Từ Văn nhÃu cặp lông mà y há»i :
- Huynh đà i bảo tiểu đệ phải lên núi ư ?
Hán tá» gáºt đầu đáp:
- Phải rồi !
Từ Văn nói :
- Nhưng tiểu đệ không được rảnh, thì là m thế nà o ?
Hán tỠđáp :
- Bằng hữu ! Thế là đối với bạn, ta đã lịch sự lắm rồi. Ông bạn theo ta đi là hơn.
Từ Văn há»i :
- Nếu không lịch sự thì sao ?
Hán tỠđáp :
- Trách nhiệm cá»§a ta là như váºy. Bạn không nghe ta cÅ©ng cưởng bách cho kỳ được.
Từ Văn lại nổi sát khÃ, lạnh lùng nói :
- Tiểu đệ đã bảo là không được rảnh mà .
Gã đầu mục sa sầm nét mặt, há»i :
- Bằng hữu ! Bạn muốn ta động thủ chăng ?
- Sao ? Äá»™ng thá»§ ư ?
- ChÃnh là thế đó.
Từ Văn há»ng há» nói :
- Bữa nay tiểu đệ không muốn giết ngưá»i.
Câu nà y khiến cho bảy gã Ä‘á»u biến sắc. Gã đầu mục hắng dặng má»™t tiếng rồi nói :
- Äây là cấm địa cá»§a Vệ Äạo Há»™i, chẳng thể để ai tùy tiện giết ngưá»i được.
Từ Văn muốn hạ sát thá»§, nhưng chà ng nghÄ© lại không nên tranh hÆ¡i vá»›i bá»n tiểu tốt
nà y, liá»n lạnh lùng nói :
- Các vị đừng bức bách tiểu đệ phải giết ngưá»i. Tránh đưá»ng cho tiểu đệ Ä‘i là hÆ¡n.
- Bạn nghĩ thế là lầm.
Gã vừa nói vừa nhảy lại giơ tay ra nhằm chụp xuống Từ Văn. Thế chụp của gã
không phải tầm thưá»ng, đáng và o hạng hảo thá»§. Äáng tiếc gã lại đụng phải Äịa Ngục
Thư sinh. Nếu bảy gã áo Ä‘en nà y biết rõ đối phương là ai, thì dÄ© nhiên chúng đã bá»
chạy sớm không dám ngoảnh cổ lại, khi nà o dám nói đến chuyện động thủ.
- Úi chao !
Gã liá»n rú lên má»™t tiếng thê thảm giữa lúc bà n tay chụp tá»›i Từ Văn. Gã té xuống,
chân tay dảy dụa một hồi rồi tắt thở.
Sáu tên để tá» tuần núi kia Ä‘á»u táng đởm kinh hồn, đứng thá»™n mặt đương trưá»ng,
không di động được ná»a bước. Chúng kinh hãi quá vì thấy đối phương chưa ra tay đã
khiến cho đầu mục mất mạng thì đúng là một quái sự cổ kim hiếm có.
Sát khà nổi lên không ngăn được nữa, Từ Văn nhá»› tá»›i bá»n đệ tá» trong bảo bị tà n sát,
sáu ngưá»i trong Thất Tinh Bát Tướng cÅ©ng bị giết phÆ¡i thây. Chà ng lẩm bẩm :
- Nợ máu phải trả bằng máu. Sao mình còn bắt chước cái nhân của đà n bà .
Thế rồi chà ng nhảy xổ lại ra tay. Sáu tên hán tỠáo đen chưa kịp xoay chuyển ý
nghĩ, đã liên tục lăn ra má chết.
Chỉ trong chá»›p mắt cả bảy tên đệ tá» tuần núi Vệ Äạo Há»™i đã bị giết sạch.
Từ Văn đảo mắt nhìn bảy xác chết, rồi cất bước Ä‘i vá» phÃa trước, song vẩn má»™t cách
uể oải, cháºm chạp.
Chà ng đi chưa được năm trượng, thì có tiếng thét lên lanh lảnh :
- Thằng lõi kia ! Ngươi hãy quay trở lại đã !
Từ Văn ngoảnh lại xem thấy bóng ba ngưá»i đứng bên cạnh bảy xác chết. Hán tá»
mặt Ä‘en Ä‘i đầu đúng là Tổng tuần sát Vệ Äạo Há»™i, tên gá»i Khâu Vân, phÃa sau hắn lÃ
hai đại hán lực lưỡng.
Sáu luồng mục quang bừng bừng sát khÃ, tuy đứng cách xa năm trượng mà đã chiếu
những tia hà n quang rùng rợn.
Bên tai Từ Văn tá»±a hồ vang lên lá»i nói cá»§a phụ thân hồi sinh tiá»n : Giết cho kỳ
hết! Chà ng lẩm bẩm :
- Giết từng tên một hay giết hết thảy cùng một lúc thì cũng thế. Mình chưa đủ khả
năng thì cứ tỉa dần cũng được.
Chà ng vừa nghĩ vừa trở gót tiến mau lại.
Bá»™ mặt và cách phục sức cá»§a chà ng khiến cho bá»n Khâu Vân phải chau mà y tá»± há»i:
- Má»™t tên hắc quỉ quê mùa chẳng có vẻ chi hết mà lại là hung thá»§ giết ngưá»i ư ?
Tổng tuần Khâu Vân đảo mắt nhìn Từ Văn, há»i bằng má»™t giá»ng nghi ngá» :
- Tiểu tá» ! Ngươi là hung thá»§ giết ngưá»i ư ?
Từ Văn lạnh lùng buông thá»ng :
- Phải rồi !
Khâu Vân lại ngắm nhìn Từ Văn lần nữa, dưá»ng như vẫn không tin là chà ng đã giết
ngưá»i, mà chỉ nháºn bừa. Còn hai tên đại hán lức lưỡng thì mắt lá»™ hung quang ra chiá»u
muốn tá»· thÃ.
Từ Văn cất tiếng há»i lại :
- Khâu Vân ! Ngươi không tin ư ?
Khâu Vân cà ng kinh hãi, lùi lại má»™t bước dà i, run lên há»i :
- Ngươi há»i câu nà y thì bản tòa tin rồi. Nhưng sao thằng lõi lại biết danh tÃnh bản
tòa ?
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Cái đó có chi là bà máºt ?
Khâu Vân vá»›i bá»™ mặt Ä‘en sì bổng đỠlên biến thà nh sắc tÃa. Mắt lá»™ sắt quang, hắn
lớn tiếng quát :
- Ngươi hãy nói rõ lai lịch đi !
Từ Văn xoay chuyển ỷ nghĩ rồi lạnh lùng đáp :
- Tại hạ là Sách Huyết Nhân.
Khâu Vân sá»ng sốt há»i lại :
- Sao ? Sách Huyết Nhân ư ?
- Phải rồi !
- Sao ta chưa từng nghe giang hồ nói tá»›i nhân váºt nà o tên hiệu như ngươi...
Từ Văn há»ng hỠđáp :
- Cái đó là tại ngươi cô láºu nên không biết đến.
Hai gã đại hán kia dưá»ng như không nhẫn nại được nữa, song chưa có lệnh nên
chưa dám động thá»§. Chúng giáºn quá quát lên :
- Không được hổn láo !
Tổng tuần Khâu Vân cÅ©ng run bần báºt há»i lại :
- Có phải ngươi vừa giết ngưá»i thiệt không ?
Từ Văn há»ng hỠđáp :
- Cái đó tại hạ đã trả lá»i rồi.
Khâu Vân lại há»i :
- Sao ngươi giết ngưá»i ?
- Äể đòi nợ máu.
- Äòi nợ máu ? Ngươi nói thế là có ý gì ?
Từ Văn bỉu môi đáp :
- Ngươi chết rồi sẽ hiểu.
Tổng tuần Khâu Vân thét lớn :
- Bắt lấy nó !
Hai đại hán nghe lệnh như sét đánh, chúng song song nhảy xổ vá» phÃa trước tá»±a
mãnh hổ vồ mồi. Äồng thá»i chúng phóng bốn tay ra chụp.
Từ Văn dằn giá»ng quát :
- Các ngươi muốn chết ư ?
Tay trái chà ng khẽ điểm tới, còn tay phải vung mạnh ra. Hai tiếng rú thê thảm vang
lên. Gã bên tả ngã lăn ra đương trưá»ng, còn gã bên hữu bị chưởng phong đánh văng ra
xa đến ba trượng.
Tổng tuần Khâu Vân tan nát gan ruột, quát lên một tiếng :
- Sách Huyết Nhân ! Bản tòa đã quá coi thưá»ng ngươi.
Tiếng quát chưa dứt, má»™t luồng kình khà nặng như non xô vá» phÃa Từ Văn. Từ Văn
giÆ¡ hai tay váºn đến mưá»i thà nh công lá»±c để há»™ vệ thân mình.
Bình một tiếng rùng rợn, khiến cho đá chạy cát bay. Tổng tuần Khâu Vân sinh lòng
nghi hoặc lùi lại ba bốn bước, bộ mặt đen của hắn trông xám xịt như gan heo. Máu từ
trong miệng trà o ra là m đỠcả ná»a vạt áo.
Từ Văn nhảy xổ vá» phÃa trước, sát khà đằng đằng, thét :
- Khâu Vân ! Nộp mạng đi thôi !
Giữa lúc ấy, má»™t tiếng quát quen tai từ đà ng xa vá»ng lại :
- Dừng tay !
|

13-06-2008, 11:03 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 46
Ngưá»i trong kiệu bại lá»™ chân dung
Từ Văn bất giác đưa mắt nhìn ra, thì thấy một cổ thái kiệu chạy như bay tới. Chớp
mắt cổ thái đã đến trước mặt rồi hạ xuống. Bốn gã khiên kiệu lùi lại phÃa sau.
Tổng tuần Khâu Vân xoay mình thi lễ, nói :
- Xin tham kiến Thái thượng hộ pháp !
Ngưá»i trong kiệu đáp :
- Khâu Tổng tuần ! Ta miễn lễ cho. Tổng tuần hãy tránh sang một bên.
Từ Văn sát khà dầy đặc, nghĩ bụng :
- Ngưá»i trong kiệu lại đến, tháºt là may. Mình cứ giết dần từng tên má»™t cÅ©ng đỡ
được nhiá»u.
Thanh âm lạnh lùng từ trong kiệu lại cất lên :
- Khâu Tổng tuần ! Tổng tuần hãy Ä‘iá»u tra xem chúng chết bằng cách nà o.
Khâu Vân kÃnh cẩn đáp :
- Ty tòa xin tuân lệnh.
Äoạn hắn bắt đầu cuá»™c Ä‘iá»u tra.
Từ Văn mắt đầy sát khà chiếu ra những tia hà n quang nhằm và o cổ thái kiệu. Ngưá»i
trong kiệu hình dáng thế nà o chà ng không nhìn thấy được, mà chỉ biết đối phương lÃ
đà n bà , công lá»±c cao thâm vô cùng. Chà ng nghÄ© tá»›i ngưá»i trong kiệu có thể dùng công
lá»±c để chống đỡ bằng thân thá»§ kỳ bà thì không khá»i ngầm ngầm run lên.
Từ khi chà ng được lão quái ở sau núi Bạch Thạch trút chân nguyên và o cho, công
lá»±c chà ng tiến bá»™ rất nhiá»u, nhưng chưa từng giao đấu vá»›i ngưá»i trong kiệu, không
chắc có hủy diệt được đối phương. Tuy chà ng không tự tin nắm chắc được phần
thắng, nhưng cÅ©ng trù tÃnh là m cách nà o cho đối phương phải lá»™ diện...
Tổng tuần Khâu Vân sau khi khám nghiệm tỠthi, đưa cặp mắt kinh hãi nhìn Từ Văn
một cái, rồi tiến lại gần trước kiệu, nói :
- Bẩm Thái thượng hộ pháp ! Những tên bị giết không để lại một dấu vết chi hết.
Ngưá»i trong kiệu sá»ng sốt há»i :
- Sao ? Không thương tÃch gì ư ?
Khâu Vân ngáºp ngừng :
- Dạ ! Ty tòa xem ra dưá»ng như...
Ngưá»i trong kiệu thấy hắn dừng lại, liá»n giục :
- Sao không nói hết đi ?
Khâu Vân đáp :
- Dưá»ng như thá»§ pháp giết ngưá»i nà y rất giống Äịa Ngục Thư sinh.
Ngưá»i trong kiệu há»i :
- Phải chăng ngươi muốn nói chúng đã chết vỠVô nh Tồi Tâm Thủ ?
Khâu Vân vẫn dè dặt :
- Ty tòa nói là tương tá»± như váºy, chứ không dám quả quyết.
- Ngươi hãy lui ra !
Từ Văn cưá»i thầm trong bụng.
Ngưá»i trong kiệu cất giá»ng lạnh như băng há»i chà ng :
- Cách xưng hô ông bạn thế nà o đây ?
Từ Văn há»ng hỠđáp :
- Sách Huyết Nhân !
Ngưá»i trong kiệu nhắc lại :
- Sách... Huyết... Nhân... ?
- Phải rồi !
- Lai lịch thế nà o ?
- Tôn giá sao không ra ngoà i kiệu nói chuyện ? Vì lẽ gì mà phải dấu mặt ?
Ngưá»i trong kiệu thản nhiên đáp :
- Sách Huyết Nhân ! Ngươi không được vô lá»… ! Ngươi giết ngưá»i vì nguyên nhân
nà o ?
Từ Văn buông thá»ng :
- Äòi nợ máu.
Ngưá»i trong kiệu cháºm rãi há»i :
- Äối tượng là bản há»™i ư ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Có thể nói như váºy.
Ngưá»i trong kiệu yên lặng dưá»ng như Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì. Bầu không khà trong
trưá»ng biến thà nh lặng lẽ, chết chóc nhưng sát khà dà n dụa.
Hồi lâu, ngưá»i trong kiệu lại trịnh trá»ng lên tiếng :
- Sách Huyết Nhân ! Giữa ngươi và Äịa Ngục Thư sinh có mối liên quan gì ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ :
- Mình có nên thừa nháºn hay không ? Nếu thừa nháºn thì mất hết ý nghÄ©a cá»§a cuá»™c
hóa trang. Äồng thá»i đối phương sẽ dốc hết lá»±c lượng để đối phó vá»›i mình. Nếu mình
phá»§ nháºn mà đối phương đã nghiệm ra Vô nh Tồi Tâm Thá»§ thì khó lòng nói cho
trôi được. Chỉ có cách giết chết đối phương để bịt miệng là chẳng còn lo gì. Nhưng
vấn đỠnà y có thà nh tá»±u hay không, khó mà biết trước. Giả tỉ cả hai ngưá»i cùng chết,
thì cuá»™c báo thù cÅ©ng không còn nữa... Nhưng báo thù má»›i là điá»u cốt yếu cá»§a mình...
Chà ng tÃnh toán rồi hà m hồ đáp :
- Tôn giá bất tất phải truy cứu điểm nà y là m chi.
Ngưá»i trong kiệu nói :
- Vụ đó hãy tạm gác. Bây giỠngươi theo ta lên núi hay muốn bắt buộc ta phải động
thá»§ ?
Từ Văn cưá»i khanh khách nói :
- Theo tôn giá lên núi ư ? Ha ha...
Ngưá»i trong kiệu hÆ¡i xẳng giá»ng :
- Thế là ngươi muốn bản tòa phải động thủ rồi.
Từ Văn lạnh lùng nói :
- Tôn giá không động thá»§ cÅ©ng không xong, vì tại hạ không để ngưá»i nà o sống sót
rá»i khá»i hiện trưá»ng.
Thanh âm trong kiệu quát lên :
- Ngươi tháºt là má»™t kẻ ngông cuồng !
Tiếng quát chưa dứt, thì một luồng cương phong từ trong kiệu bắn ra.
Từ Văn không dám lÆ¡ đảng, huống chi mục Ä‘Ãch chà ng là lấy mạng cừu nhân.
Ngưá»i chà ng vá»™i lướt quanh Ä‘i, đồng thá»i váºn công lá»±c đến tá»™t độ và o hai tay để đánh
ra. Phép đánh nà y vừa cần nội lực, vừa cần thủ pháp mau lẹ. Chỉ kém nội lực hay
cháºm má»™t chút là phải thất bại.
DÄ© nhiên mục Ä‘Ãch cá»§a Từ Văn má»™t là muốn giải quyết mau chóng, hai là muốn dò
xem nội lực của đối phương cao thâm đến trình độ nà o.
Sầm !
Hai luồng ná»™i lá»±c kinh thế hãi tục đụng nhau báºt lên tiếng nổ rùng rợn khác nà o sét
đánh giữa lúc trá»i quang. Dư ba cá»§a luồng kình khà rÃt lên vá»t tá»›i cổ thái kiệu. Sức
chấn động mạnh quá là m cho cổ kiệu vỡ tan tà nh.
Bốn tên tráng hán khiên kiệu thấy váºy sợ tái mặt, lùi ra xa ngoà i hai trượng.
Tổng tuần Khâu Vân mắt trợn ngược, miệng há hốc.
Hai chân Từ Văn bị sức phản chấn là m cho cắm sâu xuống đất, ngáºp đến mắt cá.
Ngưá»i trong kiệu lá»™ diện ! Rõ rà ng là má»™t lão ni áo Ä‘en.
Từ Văn đảo mắt nhìn mụ, suýt nữa báºt tiếng la hoảng, chà ng phải cố nhịn.
Ngưá»i trong kiệu đúng là Tu Duyên lão ni, trụ trì tại Am Phổ Äá»™. Chà ng độ chừng
vì bà là đệ tá» Pháºt môn mà lại tham dá»± và o những hà nh động bang phái trên chốn
giang hồ tất không khá»i bị ngưá»i dị nghị, nên phải dùng thái kiệu để che Ä‘áºy bản
tướng. Chà ng nháºn biết Tu Duyên lão ni, nhưng Tu Duyên lại không nháºn ra chà ng.
Ngưá»i trong kiệu trước nay giữ vẻ thần bà khiến chà ng Ä‘em lòng ngá» vá»±c, kinh hãi,
phải hao phà tâm lực để cố tìm hiểu rõ chân tướng, nhưng bây giỠchà ng phanh phui
ra rồi thì nó lại tầm thưá»ng chẳng có chi kỳ bà nữa.
Da thịt trên mặt Tu Duyên lão ni co rúm lại, dá»±t lên từng hồi. Mắt lá»™ sát khÃ. Mụ
xúc động run lên nói :
- Sách Huyết Nhân ! Thân thá»§ ngươi quả nhiên không phải tầm thưá»ng.
Từ Văn lên giá»ng trà o phúng :
- Sư thái quá khen rồi !
Tu Duyên lão ni nói :
- Nhưng ngươi đừng vá»™i đắc ý. Bần ni mà không thu tháºp được ngươi sẽ tá»± xá» ngay
đương trưá»ng.
Câu nà y khiến cho Từ Văn phải chấn động tâm thần. Äối phương đã Ä‘em sinh
mạng ra mà đánh cuá»™c, dÄ© nhiên chẳng phải là lá»i dá»a suông. Vả lại nÆ¡i đây còn trong
phạm vi thế lá»±c cá»§a Vệ Äạo Há»™i thì háºu viện có thể tá»›i bất cứ lúc nà o. Nếu má»™t trong
hai tay cao thá»§ và o cở Vô Tình Tẩu tiếp sức thì háºu quả khó mà lưá»ng được. Váºy bây
giỠphải tốc chiến mới là thượng sách...
Chà ng nghÄ© váºy liá»n tiến lại hai bước, run lên đáp :
- Sư thái cứ thỠđi coi !
Vừa dứt lá»i, chà ng phóng chưởng đánh ra áo ạt như sóng cồn.
Tu Duyên lão ni mặt lạnh như tiá»n. Hai tay áo giao nhau rồi hất ra. Má»™t luồng
cương phong quái dị xô tới đâu chuyển động tới đó.
Luồng chưởng lực của Từ Văn nặng tới muôn cân bị hất và o quảng không. Chà ng la
thầm :
- Khiếp quá !
Tu Duyên lão ni vẫn để hai tay áo giao nhau phóng ra, rồi lại thu vá». Luồng cương
phong tiếp tục à o ạt xô tới...
Luồng cương kình nà y không giống như chưởng lực nội gia, nó đã đến trình độ gần
thà nh hữu hình.
Nếu Từ Văn phải thu chưởng vá» rồi má»›i phản kÃch thì không thể kịp được. Chà ng
liá»n váºn kình và o chân nhảy vá»t Ä‘i. Äồng thá»i nhân lúc băng mình, nhanh như chá»›p
vung chưởng đánh xéo tới.
Chà ng đánh đòn nà y, tư thế rất lợi mà tuyệt diệu vô cùng !
Tu Duyên lão ni bị chưởng lá»±c khá»§ng khiếp hất mạnh, loạng choạng ngưá»i Ä‘i.
Những tay cao thủ tỷ đấu tranh thủ thượng phong trong nháy mắt. Dĩ nhiên Từ Văn
không bá» qua cÆ¡ há»™i nay. Ngưá»i chà ng vừa băng Ä‘i vừa phóng Vô nh Tồi Tâm Thá»§
mau lẹ đến nỗi không nhìn rõ, để quyết hạ đối phương.
Vô nh Tồi Tâm Thá»§ là Äá»™c công thượng thặng trong Äá»™c đạo. Chỉ cần đầu ngón
tay chạm và o da thịt là đối phương phải chết ngay đương trưá»ng, không tà i nà o tránh
thoát.
Giữa lúc tay trái Từ Văn sắp chạm được và o ngưá»i Tu Duyên lão ni, thì má»™t luồng
kình phong tạt ngay xô đến đẩy ngưá»i Từ Văn thiên Ä‘i má»™t chút. Sai má»™t ly Ä‘i má»™t
dặm, chà ng không Ä‘iểm trúng bá»™ vị. Äồng thá»i Tu Duyên lão ni phóng chưởng đánh
tới khiến chà ng bắn ngược trở lại hơn một trượng.
Ngưá»i vừa ra tay tạt ngang chÃnh là Tổng tuần Khâu Vân.
Từ Văn bừng bừng sát khÃ. Chân vừa chấm đất, chà ng liá»n vá»t tá»›i Khâu Vân. Bá»—ng
có tiếng quát :
- Ngươi dám cuồng vá»ng ư ?
Tu Duyên lão ni vừa quát vừa vung song chưởng đánh quyện một vòng. Hai luồng
chưởng phong rÃt lên khá»§ng khiếp.
- Úi chao !
Tiếng rú thê thảm vang lên. Tổng tuần Khâu Vân té nhà o xuống.
Từ Văn cÅ©ng rên lên má»™t tiếng, loạng choạng ngưá»i Ä‘i lùi lại mấy bước. Luồng kình
lực trong toà n thân chà ng bị cương phong của Tu Duyên lão ni là m cho tiêu tan.
Khâu Vân dẫy dụa và i cái rồi nằm yên không nhúc nhÃch.
Từ Văn bở vÃa. Kình lá»±c bị phong tá»a, chà ng chỉ còn đưá»ng bó tay chá» chết. Chà ng
không hiểu lão ni đã sá» dụng công phu gì để phong tá»a công lá»±c mình.
Tu Duyên lão ni hắng dặng rồi phất tay áo một cái.
Tiếng rú rùng rợn chưa dứt tiếp theo là tiếng huỵch. Từ Văn bị hất ra ngoà i hai
trượng, miệng á»c máu tươi, ngã lăn xuống đất không dáºy được nữa.
Tu Duyên lão ni phẫn nộ, ra lệnh :
- Hãy chặt cánh tay độc của gã trước đi !
Một tên trong bốn đại hán khiên kiệu rút kiếm ở sau lưng ra đánh soạt một tiếng,
rảo bước tiến vá» phÃa Từ Văn nằm lăn dưới đất.
Từ Văn trợn mắt cơ hồ rách cả mà ra. Trán nổi gân xanh, chà ng nghiến răng đứng
báºt dáºy quát lá»›n :
- Ngươi dám...
Máu tươi lại phun ra như tên bắn. Ngưá»i chà ng lảo đảo muốn té.
Hán tỠcầm kiếm bị thái độ khủng khiếp của chà ng là m cho run sợ, bất giác dừng
bước lại. Nhưng chỉ thoáng cái, gã lại tiến vá» phÃa trước.
Lúc gã còn cách Từ Văn chừng với tay, chà ng vung tay không có binh khà lên...
Ãnh hà n quang lấp loáng nhằm cánh tay trái chà ng chém xuống...
Từ Văn ruột gan tan nát, lại phun ra một búng máu tươi nữa. Chà ng không còn cách
nà o để tránh thoát ách váºn bị chặt tay, vì không còn đủ khà lá»±c để né tránh.
Nhưng bản năng sinh tồn khiến cho chà ng hạ mình nằm xuống đất, lăn đi một
vòng.
Äại hán chém không trúng. Gã hắng dặng má»™t tiếng, tiến gần lại, vung kiếm chém
xuống...
Từ Văn dương mắt lên nhìn luồng kiếm quang. Chà ng không là m gì được nữa rồi.
Giữa lúc tÃnh mạng chà ng như ngà n cân treo đầu sợi tóc, bá»—ng có tiếng quát vang
lên :
- Dừng tay ! Lùi lại !
Tiếng quát đó từ miệng Tu Duyên lão ni phát ra.
Từ Văn rất đổi kinh ngạc, vì mụ đã hạ lệnh chặt độc thủ mình, bây giỠmụ lại ngăn
trở là nghĩa là m sao ?
Chà ng vừa nghÄ© vừa đưa mắt nhìn Tu Duyên lão ni thì thấy vẻ mặt mụ cá»±c kỳ khÃch
động. Mục quang mụ nhìn xuống đất không chớp.
Từ Văn vừa khÃch động vừa kinh dị nhìn theo hướng mắt cá»§a Tu Duyên lão ni. Bất
giác chà ng động tâm vì trên mặt đất, tÃn váºt cá»§a lão quái ở tuyệt động sau núi Bạch
Thạch đã á»§y thác cho chà ng tìm đưa tá»›i Äá»— Như Lan nằm lăn ra đó. Chà ng biết lúc
mình lăn ngưá»i đã đánh rá»›t tÃn váºt ra. Chà ng tá»± há»i :
- Tại sao đối phương lại chú ý đến tÃn váºt nà y ? Hay là ...
Tu Duyên lão ni đột nhiên nhảy lại lượm tÃn váºt lên xem Ä‘i xem lại, ngưá»i run bần
báºt, bà lÃu lưỡi há»i :
- Váºt nà y ở đâu ra ?
Từ Văn vuốt máu trên mép, há»i lại :
- Phải chăng sư thái nháºn ra váºt nà y ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Há phải chỉ nháºn biết mà thôi...
Từ Văn chấn động tâm thần, lại há»i :
- Hay là sư thái có mối liên quan gì tá»›i váºt đó ?
Tu Duyên lão ni nhắm mắt lại dưá»ng như để cố gắng dẹp mối xúc động. Hồi lâu, bÃ
cất giá»ng run run há»i :
- Sách Huyết Nhân ! Sao cái nà y lại ở trong mình ngươi ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ chịu lá»i á»§y thác cá»§a má»™t vị tiá»n bối Ä‘i tìm má»™t ngưá»i để giao tÃn váºt và nói
một câu.
Tu Duyên lão ni há»i :
- Ngươi chịu lá»i á»§y thác cá»§a ai ?
Từ Văn ý thức vụ nà y có Ä‘iá»u ngoắc ngoéo, liá»n há»i lại :
- Sư thái truy vấn vụ nà y là có mục Ä‘Ãch gì ?
Tu Duyên lão ni không trả lá»i, há»i lại :
- Sách Huyết Nhân ! Có phải ngươi là truyá»n nhân cá»§a y không ?
- Y là ai ?
- Ngá»c Diện Hiệp... Chu Công Äán.
Thanh âm mụ khÃch động phi thưá»ng từ trong miệng lắp bắp thốt ra. Từ Văn nghÄ©
thầm :
- Chắc Ngá»c Diện Hiệp Chu Công Äán là lão quái kia, không còn sai nữa. Cứ nghe
danh hiệu mà xét đoán, thì lão hồi còn thanh niên tất nhiên là một võ sĩ tuấn mỹ vô
song. Nhưng lão ni nà y là ai ? Tại sao bà ta nháºn ra tÃn váºt ? Lúc nói đến tên ngưá»i
chủ nó sao bà lại xúc động đến thế ?
Chà ng nghÄ© váºy, liá»n há»i :
- Phải chăng sư thái trá» và o chá»§ nhân váºt nà y ?
- Äúng thế !
- Tại hạ không phải truyá»n nhân cá»§a lão gia, nhưng đã chịu Æ¡n sâu cá»§a ngưá»i.
Tu Duyên lão ni tiến gần lại, vô cùng xúc động há»i :
- Y hãy còn ở trên nhân thế ư ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi !
Tu Duyên lão ni há»i ngay :
- Hiện giỠy ở đâu ?
Từ Văn không trả lá»i, há»i lại :
- Xin sư thái hãy cho biết thân thế trước.
Tu Duyên lão ni ngáºp ngừng :
- Bần ni... Bần ni... Sách Huyết Nhân ! Ngươi chịu lá»i á»§y thác cá»§a y muốn tìm má»™t
ngưá»i ư ?
- Phải rồi !
- Tìm ai ?
- Nhưng ngưá»i đó không còn ở nhân thế nữa.
- Ngươi bảo ngưá»i ấy là ai ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Ngưá»i đó là bà o muá»™i cá»§a Bạch Thạch Thần Ni, tên gá»i Äá»— Như Lan.
Tu Duyên lão ni như bị Ä‘iện giáºt, loạng choạng lùi lại mấy bước. Da mặt bà co
rúm, ngưá»i run bần báºt há»i :
- Ngươi bảo Äá»— Như Lan ư ?
- Äúng thế !
- Ngươi còn nói Äá»— Như Lan chết rồi phải không ?
Từ Văn trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Äó là Thượng Quan Tá» Vi trong quà há»™i nói váºy.
- Trá»i Æ¡i !
Trong mắt lão ni lá»™ vẻ Ä‘au khổ đến cùng cá»±c. Miệng ú á»› nói như ngưá»i trong
má»™ng:
- Y... hãy còn ở nhân thế ư ?... Y chưa chết hay sao ? Trá»i Æ¡i ! Sao lại thế được ?...
Tháºt là không ngá»... Nhưng cháºm mất rồi ! Hết thảy Ä‘á»u cháºm mất rồi !...
Từ Văn tá»± há»i :
- Lão ni nà y kêu lão quái kia bằng y, tháºt không phải chuyện tầm thưá»ng. Lão ni lại
nói là cháºm quá rồi. Là m sao mà cháºm. Chẳng lẽ bà là ... Nhưng thiếu nữ áo hồng
Thượng Quan Tá» Vi đã nói Äá»— Như Lan chết rồi kia mà ?
Chà ng liá»n há»i :
- Khi còn ở ngoà i trần tục, quà tÃnh sư thái là gì ?...
Tu Duyên lão ni ngắt lá»i :
- Sách Huyết Nhân ! Bần ni chÃnh là ngưá»i mà ngươi đã chịu lá»i á»§y thác để Ä‘i tìm
kiếm.
Từ Văn kinh ngạc, lùi lại má»™t bước dà i, kinh hãi há»i :
- Sư thái là Äá»— Như Lan tiá»n bối hay sao ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Phải rồi ! Äúng là bần ni.
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Sao lại... có thể thế được ?
- Sao lại... không được ?
- Thượng Quan cô nương nói là Äá»— tiá»n bối đã...
Tu Duyên lão ni ngắt lá»i :
- Con nha đầu đó bảo bần ni chết rồi hay sao ?
Từ Văn đáp :
- Thượng Quan cô nương bảo tiá»n bối vỉnh tuyệt trần thế...
Tu Duyên lão ni ngắt lá»i :
- á»’ ! Vỉnh tuyệt trần thế không hẳn là chết rồi. Ngưá»i đã và o gá»i thân ở chốn
Không môn cÅ©ng có thể gá»i là vỉnh tuyệt trần thế...
Từ Văn trợn mắt lên không biết nói thế nà o. Chà ng biết đúng là mình đã sơ ý,
không ngá» tá»›i Ä‘iểm nà y, nên không há»i lại Thượng Quan Tá» Vi. Nếu bữa nay không
lòi tÃn váºt ra, há chẳng phụ lòng ân nhân đã hảm mình trong tuyệt cốc mấy chục năm
trá»i.
Chà ng nghĩ tới đây, bất giác run lên, miệng lẩm bẩm :
- May quá ! Thiệt là may quá !
Tu Duyên lão ni trong lòng nóng nảy há»i ngay :
- Chu Công Äán hiện giỠở đâu ?
Từ Văn đáp :
- Lão gia ở trong tuyệt cốc sau núi Bạch Thạch.
Tu Duyên lão ni ngáºp ngừng :
- Sao ?... Y ở sau núi...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Theo lá»i Chu lão tiá»n bối thì ngà y ấy Bạch Thạch Thần Ni Äá»— Như Huệ đã nói dối
đưa Chu tiá»n bối và o má»™t nÆ¡i bà ẩn để tu luyện Bối Diệp Thần Công. Äoạn bà ta bÃt
đưá»ng thông và o trong hang. Mấy chục năm trá»i, Chu lão tiá»n bối kiên quyết sống
thêm là mong được gặp mặt sư thái một lần nữa.
Tu Duyên lão ni sắc mặt lợt lạt, ngáºp ngừng :
- Gia thư, y...
Vẻ mặt trang nghiêm cá»§a ngưá»i xuất gia hoà n toà n tiêu mất để thay thế bằng thái
độ oán háºn, phẩn khÃch, coi rất phức tạp.
Từ Văn bất giác buông một tiếng thở dà i. Chà ng tự nhủ :
- Tự cổ chà kim không biết bao nhiêu là nam nữ đa tình đã bị chữ tình là m cho
khốn quẩn, bị chữ tình là m cho tà n tạ.
Tuy chà ng không hiểu đoạn tình nà y của đối phương ra sao, nhưng đại khái chà ng
cÅ©ng biết hai ngưá»i đã hy sinh vá» chữ tình. Ngà y tháng dằng dặc mà tuổi xuân cá»§a
con ngưá»i như nước chảy, mây trôi. Sinh mạng chẳng mấy chốc đã đến ngà y cùng táºn,
song chữ tình vẫn y nguyên chưa già đi chút nà o.
Tu Duyên lão ni trước tin tức đột ngá»™t nà y dưá»ng như già đi rất nhiá»u. Bà phát ra
má»™t tiếng thở dà i. Tiếng thở dà i nà y đầy vẻ u oán, tuyệt vá»ng. Mấy chục năm Ä‘au khổ
gói ghém cả và o trong tiếng thở dà i đó. Câu bà nói : Cháºm mất rồi ! Hết thảy đã
cháºm mất rồi ! âm Ä‘iệu buồn thiu, trống rổng, khiến ngưá»i nghe có cảm tưởng như
nghe tiếng lá Thu rơi.
Bốn tên đại hán khiêng kiệu đứng ngây ra một bên, chân tay luống cuống.
Từ Văn cảm kÃch Æ¡n đức cá»§a Ngá»c Diện Hiệp Chu Công Äán đã truyá»n công lá»±c
cho mình, mà đối với việc lão ủy thác, chà ng cảm thấy như mình không là m được đến
nÆ¡i đến chốn. Chà ng trầm trá»ng lên tiếng :
- Sư thái ! Chu lão tiá»n bối dặn rằng hể vãn bối kiếm thấy ngưá»i, thì thay mặt lão
gia nói một câu...
Tu Duyên lão ni ngắt lá»i :
- Câu gì thỠnói nghe !...
- Lão gia muốn gặp mặt sư thái một lần.
Tu Duyên lão ni bẽn lẻn đáp :
- Bần ni đã là ngưá»i xuất gia...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Nếu sư thái không đến gặp mặt Chu lão tiá»n bối, thì vãn bối phải tá»›i đó để Ä‘em
má»i sá»± đã trải qua, phúc trình lại cho lão gia.
Tu Duyên lão ni ấp úng :
- Bần ni... ta... mà đi gặp mặt y thì không còn cách nà o chứng quả được.
Từ Văn há»i :
- Vãn bối muốn thỉnh giáo sư thái má»™t Ä‘iá»u được chăng ?
- Äiá»u gì ?
- Ngà y trước sao Thần Ni lại cầm tù Chu tiá»n bối và o tuyệt cốc ?
Tu Duyên lão ni da mặt mấy lần co dúm lại. Bà buồn rầu thở dà i đáp :
- Äó là nghiệt chướng. Ngà y Chu Công Äán mất tÃch, bần ni phẩn háºn quá nên cắt
tóc Ä‘i tu. NgỠđâu... Hởi ôi ! Lại chÃnh là gia thư đã gây nên nghiệp chướng. Bây giá»
ta hiểu rõ rồi...
Từ Văn há»i ngay :
- Hiểu rõ Ä‘iá»u chi ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Ngà y ấy gia thư cÅ©ng yêu y mà không đạt được mục Ä‘Ãch, liá»n tìm cách há»§y hoại
y... A Di Äà Pháºt ! Bần ni biết nói sao đây ?...
Từ Văn chấn động tâm thần. Bạch Thạch Thần ni đã được võ lâm coi như thần như
thánh, thế mà trong lịch sá» Ä‘á»i bà có má»™t trang phải dấu nhẹm, chẳng thể nói cùng ai.
Ôi ! Con ngưá»i quả là má»™t giống động váºt rất kỳ quặc.
Tu Duyên lão ni đột nhiên quay lại bảo bốn tên thủ hạ :
- Các ngươi láºp tức quay vá» bẩm cùng Há»™i chá»§ là bản tòa từ nay cáo biệt võ lâm.
Các ngươi đem những thi thể nà y vỠtrên núi theo lễ võ sĩ mà an táng cho chúng.
Bốn tên tráng hán đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp :
- Bá»n đệ tá» xin tuân lá»i pháp dụ.
Äoạn chúng chia nhau cõng những xác chết chạy Ä‘i.
Tu Duyên lão ni lại bảo Từ Văn :
- Sách Huyết Nhân ! Ta chẳng hiểu trong lòng ngươi thế nà o, nhưng có lá»i trung
cáo nhắc ngươi : Con ngưá»i đứng trong võ lâm cần phải biết rõ phải quấy, phân biệt
chÃnh tà . Thân thá»§ ngươi ngà y nay đứng và o hạng nhất rồi đó. Mong rằng ngươi nghÄ©
kỹ trước khi phát ngôn hoặc hà nh động.
Bà nói xong băng mình lướt đi.
Từ Văn kể như đã hoà n thà nh một nhiệm vụ. Lúc ra đi Tu Duyên lão ni nói câu đó
tháºt là chà lý, nhưng đối vá»›i lòng chà ng nó chẳng có tác dụng chi hết, vì chà ng đã
nhất quyết nợ máu thì phải trả bằng máu.
Tu Duyên lão ni cùng Ngá»c Diện Hiệp Chu Công Äán có má»™t thiên cố sá»± mà chà ng
đã hiểu rõ. Chà ng cảm thấy đối vá»›i Tưởng Minh Châu phải có Ä‘iá»u chung thá»§y thế
nà o rồi mới rảnh tay nghĩ tới hà nh động báo thù. Nếu chưa phúc đáp nà ng cho xong
chuyện, thì trong lòng hãy còn vương vÃu, mạng sống chưa hoà n toà n cá»§a mình.
Theo lá»i Diệu Thá»§ tiên sinh thì Tưởng Minh Châu đã nhất định trao thân gá»i pháºn
cho chà ng. Nếu chà ng không xá» trà cho ổn thá»a thì e rằng kết quả sẽ là má»™t trưá»ng bi
kịch. Những kẻ thù cá»§a chà ng Ä‘á»u là hạng ghê gá»›m. Cuá»™c sinh tá» cá»§a chà ng khó mÃ
biết trước. Chà ng phải tÃnh thế nà o để khá»i phương hại đến hạnh phúc suốt Ä‘á»i cá»§a
ngưá»i khác...
Äây là má»™t nút chỉ rối tung phải gở cách nà o, chà ng chưa nghÄ© ra được. Nhưng
chà ng đã lên đưá»ng, nhằm nẽo Khai Phong mà tiến.
Từ Văn đã thay hình cải dạng, nên dá»c đưá»ng không ai để ý.
Má»™t hôm chà ng tá»›i Yển Thà nh, tức là quá ná»a đưá»ng Ä‘i Khai Phong. Chà ng tÃnh
rằng tá»›i Tưởng phá»§ chẳng nên ăn mặc lam lá»§ quá khiến ngưá»i trông và o không tiện.
Chà ng liá»n mua má»™t cặp áo lam, má»™t chiếc khăn cÅ©ng mà u lam. Lúc chà ng mặc y
phục má»›i liá»n biến thà nh má»™t hặc diện thư sinh trong cảnh phiêu lưu. Ngưá»i ta trãi
qua má»™t việc là khôn thêm má»™t tầng. Chà ng thu ánh thần quang trong mắt lại cho tá»
ra ngưá»i tầm thưá»ng.
Từ Văn còn Ä‘ang Ä‘i, bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i tiến lại nói :
- KÃnh chà o thiếu hiệp !
|

13-06-2008, 11:08 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 47
Trong tá»u lâu phát sinh án mạng
Từ Văn ngẩn ngưá»i ra. Chà ng thấy đối phương ăn mặc theo kiểu thư sinh, ngưá»i
thanh tao mà ốm nhom, và o trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Gã là má»™t ngưá»i lạ
chưa từng gặp mặt bao giá». Chà ng nghi ngá» há»i lại :
- Phải chăng ông bạn kêu tại hạ ?
Thư sinh há»i :
- Có phải thiếu hiệp hỠTừ không ?
Từ Văn giáºt mình kinh hải. Việc chà ng hóa trang, ngoà i Diệu Thá»§ tiên sinh chẳng
má»™t ai hay, thế mà sao ngưá»i lạ mặt nà y lại nói trúng há» chà ng, thì chà ng không kinh
hãi sao được.
Từ Văn há»i lại :
- Cách xưng hô ông bạn thế nà o đây ?
Thư sinh lạ mặt đáp :
- Tại hạ là Huỳnh Minh. Ngưá»i giang hồ gá»i Thiểm Äiện Khách chÃnh là tại hạ...
Từ Văn há»i :
- Thiểm Äiện Khách ư ?
Huỳnh Minh đáp :
- Vô danh tiểu tốt, thiếu hiệp đừng cưá»i.
Từ Văn lại há»i :
- Sao Huỳnh huynh biết tại hạ hỠTừ ?
Thiểm Äiện Khách Huỳnh Minh nở nụ cưá»i thần bÃ, đáp :
- Tại hạ vâng lệnh đến đây đón thiếu hiệp.
Từ Văn há»i :
- Huỳnh huynh vâng lệnh ai ?
- Gia sư.
- Lệnh sư là ai ?
- Diệu Thủ tiên sinh.
- Ủa !
Từ Văn chợt tỉnh ngộ, bụng bảo dạ :
- Gã đã là đệ tỠcủa Diệu Thủ tiên sinh, thì chuyện gã biết chân tướng mình cũng
chẳng có chi là lạ.
Huỳnh Minh nổi lên trà ng cưá»i sang sảng, nói :
- Gia sư rất quà trá»ng thiếu hiệp. Ngưá»i cho là trong vòng trăm năm nay, bây giá»
má»›i có báºc kỳ tà i như váºy.
Từ Văn bẽn lẻn nói :
- Äó là lệnh sư quá khen mà thôi.
Huỳnh Minh ngoẹo đầu ngoẹo cổ há»i :
- Huỳnh mổ lá»›n tuổi hÆ¡n thiếu hiệp, muốn kêu thiếu hiệp bằng hiá»n đệ được
chăng ? Hai chữ Thiếu hiệp có Ä‘iá»u không thuáºn miệng...
Từ Văn thấy đối phương là ngưá»i mau lẹ, liá»n nẩy ra mối hảo cảm, chà ng tá»§m tỉm
cưá»i nói :
- Cái đó có chi mà chẳng được ?
Huỳnh Minh sung xướng nói :
- Như váºy là tiểu huynh tá»± đại quá ! Có phải hiá»n đệ định Ä‘i Khai Phong không ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi ! Huỳnh huynh có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
Huỳnh Minh báºt cưá»i đáp :
- Äừng khách sáo nữa. Cái gì mà dạy bảo vá»›i không dạy bảo ? Tiểu huynh vâng
lệnh gia sư gá»i hiá»n đệ đến má»™t nÆ¡i để xem má»™t việc.
Từ Văn nghi ngá» há»i :
- Việc gì ? Ở đâu ?
Huỳnh Minh đáp :
- Hiá»n đệ tá»›i nÆ¡i sẽ rõ. Bây giá» hãy còn sá»›m, chúng ta hãy và o thị trấn uống mấy
chén được chăng ?
Từ Văn thấy việc đi Khai Phong không có chi gấp rút, sớm muộn một ngà y cũng
chẳng là m gì, liá»n gáºt đầu đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm !
Hai ngưá»i rẽ và o thị trấn, tìm đến má»™t tá»u lâu lá»›n nhất. Huỳnh Minh dưá»ng như lÃ
khách quen, nên đi thẳng lên lầu kiếm một phòng riêng biệt và o ngồi.
Äiếm tiểu nhị thò đầu và o cá»a ngó, cưá»i hì hì nói :
- Huỳnh tướng công ! Tiểu nhân sắp dá»n như trước nhé !
Huỳnh Minh không thèm ngoảnh đầu ra, vẩy tay đáp :
- Ừ ! Thêm và o bốn hồ lạnh nữa.
- Rượu phải không ?
Huỳnh Minh gáºt đầu đáp :
- Thứ Hoa điêu.
- Dạ !
Tiểu nhị trở gót lui ra. Lát sau gã đặt chén bát, bốn đỉa quả khô, hai chung trà .
Chẳng mấy chốc rượu nhắm bà y lên đầy bà n.
Từ Văn quen ăn uống nhiá»u thứ thuở nhá», chà ng thấy lắm thức ăn cÅ©ng lấy là m
khoái chÃ.
Tá»u lâu nà y khá lá»›n. Hà nh lang chạy riá»…u bốn mặt. ChÃnh giữa là má»™t tòa lầu dùng
để thiết yến đải khách. Hai mé Äông, Tây Ä‘á»u có những phòng nhá» quay mặt ra
đưá»ng. Những dãy phòng nà y chia là m sáu căn nhá» rất trang nhả. Từ Văn cùng Huỳnh
Minh lấy căn bìa mé hữu.
Huỳnh Minh rất vui tÃnh và lẹ miệng. Hắn Ä‘em những câu chuyện hiếm có trên
chốn giang hồ ra kể. Từ Văn nghe không chán tai.
Hai ngưá»i Ä‘ang cao hứng ăn uống, chuyện trò, thì trước cá»a phòng má»™t gã áo Ä‘en
xuất hiện, mặt có vẻ rất nghiêm trá»ng.
Huỳnh Minh ngừng lại, nghiêm nét mặt há»i gã :
- Có việc gì váºy ?
Hán tá» há»i lại :
- Có cần úy kỵ gì không ?
Huỳnh Minh đưa mắt ngó Từ Văn, đáp :
- Äồng há»™i đồng thuyá»n, bất tất phải nghi ngại.
Từ Văn biết ngay là Huỳnh Minh bảo gã có việc gì cứ nói, không cần dấu diếm
mình.
Gã áo đen rảo bước đi và o còn cách chừng ba bước thì quỳ một gối xuống. Hai tay
gã bưng má»™t cái há»™p gá»— giÆ¡ cao lên đỉnh đầu, dá»ng dạc nói :
- Môn có môn qui, Gia có gia pháp. Không đạo sâu xa, tám chá» mà tra. Äệ tá» thuá»™c
hà ng chữ Thổ, xin tham kiến thượng bối.
Huỳnh Minh bệ vệ, vẩy tay nói :
- Bất tất theo lá»… thưá»ng. Ngươi đứng lên mà nói.
- Tạ ơn thượng bối.
Hán tỠáo Ä‘en đứng dáºy, bưng há»™p gá»— để xuống trước ngá»±c, thái độ rất cung kÃnh.
Từ Văn nhá»› lại khi ở núi Bạch Thạch tranh Ä‘oạt Thạch Pháºt, Diệu Thá»§ tiên sinh chỉ
nói mấy câu môn qui là Tụ Bảo Há»™i chá»§ Quách Vân Hương đã sợ co vòi, riu rÃu đưa
Thạch Pháºt ra. Xem thế đủ biết địa vị Diệu Thá»§ tiên sinh ở trong Không đạo rất cao
trá»ng. Huỳnh Minh là đệ tá» cá»§a lão, tất địa vị cÅ©ng không kém lắm.
Chà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, thì Huỳnh Minh lại há»i :
- Giá» nà o khai đưá»ng ?
- Và o lúc chÃnh ngá».
Huỳnh Minh lại há»i :
- Trong lò cắm bao nhiêu nén hương ?
- Một trăm lẻ tám.
- Äầu hương là ai ?
- Ngũ trụ.
- Äỉnh lò ?
- Chữ Äiện ở đầu.
- ÄÆ°a tro lò đây.
Hán tỠáo đen tiến lên một bước. Gã cầm hộp gỗ, rồi mở ra.
Từ Văn đưa mắt nhìn và o trong hộp, bất giác trợn mắt há miệng, lông tóc đứng
dựng cả lên. Trong hộp đựng một cánh tay máu chảy đầm đìa.
Huỳnh Minh thò tay cầm lấy cánh tay đó, vung lên trước mặt Từ Văn một cái rồi
đặt và o hộp, nói :
- ÄÆ°á»£c rồi !
Hán tỠáo Ä‘en Ä‘áºy nắp há»™p. KÃnh cẩn thi lá»…, rồi lui ra.
Từ Văn kinh hãi ngó Huỳnh Minh toan há»i, nhưng lại nghÄ© tá»›i đây là việc bà máºt có
quan hệ đến bang phái ngưá»i ta. Mình là ngưá»i ngoại cuá»™c, chẳng thể xen miệng và o
được. Nhưng không há»i cho biết thì mối kinh nghi trong lòng vẫn xao xuyến. Vẻ mặt
chà ng lộ ra rất băn khoăn.
Huỳnh Minh cất tiếng há»i :
- Hiá»n đệ dã nhìn rõ chưa ?
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i lại :
- Nhìn rõ cái gì ?
- Chiếc cánh tay đứt.
- Ồ ! Huỳnh huynh ! Tiểu đệ không hiểu...
Huỳnh Minh ngắt lá»i :
- Cái đó cốt để cho hiá»n đệ coi.
Từ Văn kinh hãi, run lên há»i :
- Huỳnh huynh bảo vâng lệnh sư phụ muốn cho tiểu đệ coi má»™t việc, phải chăng lÃ
cái nà y ?
Huỳnh Minh đáp :
- ChÃnh thế !
- Huỳnh huynh nói rõ thêm một chút được chăng ?
Huỳnh Minh nói :
- Hiá»n đệ còn nhá»› gã Lục Quân không ?
Từ Văn đáp :
- Gã là Thiếu Hội chủ Tụ Bảo Hội. Gã là m sao ?
Huỳnh Minh đáp :
- Chiếc cánh tay đứt đó là của gã.
Từ Văn giáºt nẩy mình lên, há»i :
- Cách tay của Lục Quân đấy ư ?
Huỳnh Minh đáp :
- Phải rồi ! Phái Không đạo tuy môn há»™ phức tạp, rắn rồng lẫn lá»™n, nhưng luáºt lệ
cá»§a sư tổ để lại rất nghiêm minh. Lục Quân tuy được luáºt lệ bản môn cho thu tháºp đồ
báu, nhưng chẳng khoan dung việc lừa gạt nữ sắc. Hiá»n đệ đã hiểu chưa ?
Từ Văn chợt tỉnh ngộ. Chà ng nhớ lại Diệu Thủ tiên sinh đã cho chà ng hay Lục
Quân biển thá»§ tà i váºt, lại lưá»ng gạt nữ sắc là má»™t Ä‘iá»u mà môn qui chẳng thể tha thứ.
Không ngá» lá»i nói cá»§a lão xem nặng bằng non. Lục Quân vì muốn lấy được Thạch
Pháºt mà phải dùng thá»§ Ä‘oạn đê hèn gây cảm tình, lừa bịp thiếu nữ áo hồng Thượng
Quan TỠVi, lại xâm phạm cả trinh tiết của nà ng, khiến cho nà ng đã mấy phen toan tự
tá». ChÃnh chà ng cÅ©ng đã hứa vá»›i nà ng là sẽ giết Lục Quân để báo thù...
Chà ng gáºt đầu đáp :
- Tiểu đệ biết rồi.
Huỳnh Minh nâng chung lên nói :
- Nà o ! Chúng ta uống rượu đi !
Trá»i đã gần tối, tiểu nhị đã thắp đèn lên. Bây giá» chÃnh là lúc tá»u khách đến đông.
Khắp tòa tá»u lâu chìm đắm và o trong những tiếng hô sai quyá»n hà nh lệnh, lẫn vá»›i
tiếng đà n hát.
Từ Văn không uống được nhiá»u rượu, chà ng vươn vai há»i :
- Chúng ta động thân thôi chứ ?
Huỳnh Minh trái lại tá»u hứng chưa thá»a, tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Chúng ta hãy cạn bình nà y nữa được chăng ?
Từ Văn không tiện khiến cho ngưá»i bạn sÆ¡ giao phải cụt hứng, liá»n gáºt đầu đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm !
Giữa lúc ấy tiếng nhả nhạc ở nhà bên cạnh nổi lên một khúc ca.
Trên trá»i có đám mây xanh
Dưới đất hoa Ä‘á», chung quanh hoa và ng
Gió Tây hây hẩy hơi hương
Nhạn bay từ Bắc vội và ng xuống Nam
Phân ly lệ thảm ai là m ?
Rầu rầu ngá»n cỠđầm đầm sương mai
Vó câu vùn vụt xa vá»i
Dây đâu mà buá»™t con ngưá»i ra Ä‘i ?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiếng hát tới đây dừng lại.
Từ Văn nghe xong, ngẩn ngưá»i ra. Trong đầu óc chà ng hiện lên má»™t bức há»a xúc
động can trưá»ng. Chà ng hồi tưởng lại quang cảnh năm xưa : Trong chốn đình viện
quạnh hiu tịch mịch, một ả tiểu tỳ nhỠtuổi mặc áo xanh ngồi trên chiếc đôn đá dưới
bóng hoa. Trước mặt cô là má»™t cáºu bé trai chừng sáu, bảy tuổi, chăm chú lắng tai
nghe.
Tiểu tỳ áo xanh được trá»i cho giá»ng hát trong trẻo, ca khúc Thôi Oanh Oanh Tống
Biệt Trương Quân Thụy mà dưá»ng như cô cÅ©ng bị mối biệt ly Ä‘au khổ cá»§a Thôi
Oanh Oanh là m cho xúc động.
Thằng nhá» chẳng biết có hiểu gì không, cứ dương cặp mắt Ä‘en láy nhìn cô, Ãt ra nó
cÅ©ng biết giá»ng hát cá»§a thị tỳ rất ngá»t tai.
Äấy là bức hoạt há»a ngà y chà ng còn nhá» tuổi.
Từ Văn nhớ lại cảnh cũ, bất giác chà ng buông tiếng thở dà i, cặp mắt long lanh ngấn
lệ...
Khúc hát lại vang lên bằng thanh điệu thê lương áo nảo :
Não nùng tiếng khóc lâm ly
Vó câu khấp khểnh bánh xe gáºp ghá»nh
Äoái trông mưá»i đặm trưá»ng đình
Há»i ai ai có thấu tình chăng ai ?
Tiếng hát chấm dứt mà thanh âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
Trên má Từ Văn, hai giá»t lệ bằng hạt Ä‘áºu Ä‘á»ng lại.
Bức há»a Ä‘au lòng lại nổi lên trong đầu óc chà ng không biết mấy lần. Thảm cảnh
ruá»™ng bể nương dâu, nhà tan ngưá»i chết, khiến cho dòng máu cừu háºn chạy rần rần
trong thân thể chà ng.
Huỳnh Minh phát giác Từ Văn có trạng thái khác lạ thì không khá»i kinh hãi, hất
hà m há»i :
- Hiá»n đệ ! Hiá»n đệ là m sao váºy ?
Từ Văn vẫn chìm đắm và o giấc má»™ng ngà y còn thÆ¡, nên chà ng không trả lá»i.
Huỳnh Minh lại há»i :
- Hiá»n đệ ! Chuyện nà y là thế nà o đây ?
Từ Văn buá»™t miệng há»i lại :
- Ai hát khúc vừa rồi ?
Huỳnh Minh ngơ ngác :
- Sao ? Ai hát gì đâu ?...
- Huỳnh huynh không nghe thấy hay sao ?
- Ủa ! Äó là mụ ở căn giáp vách, tiểu huynh không hiểu rõ đầu Ä‘uôi. Có Ä‘iá»u mụ
hát kiếm tiá»n khá lâu rồi, nên các bạn ở đây kêu mụ ta là Oanh Oanh...
- Oanh Oanh ư ?
Huỳnh Minh gáºt đầu đáp :
- Phải rồi ! Vì mưá»i lần thì có đến chÃn là mụ hát khúc Thôi Oanh Oanh tống biệt
Trương Quân Thụy.
Từ Văn lại há»i :
- Mụ độ bao nhiêu tuổi ?
Huỳnh Minh đáp :
- Chừng độ ba mươi. Hiá»n đệ há»i mụ là m chi ?
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Vì...
Chà ng chưa dứt lá»i thì phòng bên có tiếng rên ư á».
Từ Văn chấn động tâm thần. Chà ng liá»n đứng dáºy mở rèm Ä‘i ra, thì vừa trông thấy
bóng ngưá»i vượt qua hà nh lang, hấp tấp xuống lầu. Chà ng trông bóng sau lưng dưá»ng
như rất quen thuá»™c, bá»—ng chà ng ngẩn ngưá»i ra, tá»± há»i :
- Bóng ngưá»i nà y là ai ?
Bỗng chà ng la hoảng :
- Äúng hắn rồi !... Khách qua đưá»ng !...
Từ Văn chạy vá»™i ra cá»a cầu thang..
- Ủa !
Tiếng kinh ngạc nà y do Huỳnh Minh phát ra. Từ Văn dừng bước ngoảnh đầu lại
nhìn, thấy Huỳnh Minh má»™t chân ở trong cá»a phòng bên cạnh, và gã thò đầu ra cất
tiếng run run gá»i :
- Hiá»n đệ Æ¡i ! Mụ chết rồi !
Má»™t ý niệm trá»±c giác khiến Từ Văn bá» việc rượt theo Khách qua đưá»ng. Chà ng
vội quay gót trở lại tiến và o phòng âm nhạc.
Tá»u khách có ngưá»i nghe tiếng, nghển cổ trông, nhưng không thấy gì khác lạ lại
ngồi xuống.
Từ Văn đảo mắt nhìn và o trong thì thấy má»™t ngưá»i đà n bà áo Ä‘en nằm sóng sượt
dưới đất. Chà ng tới gần coi, bất giác la hoảng :
- Mai Hương ! Äúng là ngươi...
Huỳnh Minh kinh hãi há»i :
- Hiá»n đệ nháºn biết mụ ư ?
Từ Văn run lên đáp :
- Mụ là ngưá»i thị tỳ luôn luôn ká» cáºn gia mẫu.
- Trá»i Æ¡i !...
Từ Văn cúi xuống ôm ngưá»i đà n bà đặt lên ghế, gá»i luôn mấy tiếng :
- Mai Hương ! Mai Hương !...
Ngưá»i đà n bà áo Ä‘en chỉ còn thoi thóp thở, xem chừng sắp chết đến nÆ¡i. Chà ng đưa
mắt nhìn ngưá»i mụ má»™t lượt rồi nghiến răng nói :
- Mụ bị trúng độc.
Chà ng vội lấy thuốc giải trong mình ra, nhét và o miệng Mai Hương ba viên.
Huỳnh Minh lấy má»™t cốc nước đổ cho ngưá»i đà n bà áo Ä‘en nuốt thuốc. Gã há»i Từ
Văn :
- Trúng độc ư ?
Từ Văn gáºt đầu.
- Liệu còn cứu được không ?
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Vô phương mất rồi.
Huỳnh Minh ngáºp ngừng :
- Hiá»n đệ rất tinh thông vá» Äá»™c đạo...
Từ Văn nói ngay :
- Chất độc nà y kêu bằng Diêm Vương Lệnh, tiểu đệ không giải trừ được.
- Vừa rồi hiá»n đệ cho y uống thứ gì ?...
Từ Văn thất vá»ng đáp :
- Äây chỉ là thứ giải độc thông thưá»ng, cho uống tạm thá»i để há»a may mụ còn nói
được mấy câu chăng.
Chà ng vừa nói vừa Ä‘iểm và o mưá»i mấy huyệt đạo trong mình ngưá»i đà n bà áo Ä‘en.
Ngưá»i đà n bà áo Ä‘en thở mạnh hÆ¡n má»™t chút, chừng ná»a khắc sau, mụ dương mắt
lên.
Từ Văn mồ hôi trán nhá» giá»t, chà ng cất tiếng run run gá»i :
- Mai Hương ! Mai... Hương... !
Ngưá»i đà n bà áo Ä‘en đảo cặp mắt thất thần, hồi lâu má»›i ú á»› há»i :
- Tướng công là ai ? Sao biết... tỳ tá»...
Từ Văn khÃch động vô cùng, há»i lại :
- Mai Hương ! Ngươi không nháºn được ta ư ?
Huỳnh Minh nói xen và o :
- Hiá»n đệ quên là mình đã cải trang...
Từ Văn sực tỉnh ngộ, vội nói :
- Mai Hương ! Ta là nhị cô tá»... đã thay hình đổi dạng.
- Ủa !...
Da mặt ngưá»i đà n bà áo Ä‘en co rúm lại. Mụ cố gắng máy môi, đỠcả mặt mÅ©i má»›i
lên tiếng được :
- Nhị công tá»... đấy ư ?
Từ Văn vội đáp :
- Phải rồi ! Mai Hương ! Ngươi còn nghe được thanh âm ta không ?
- Nghe... được.
- Mẫu thân ta... nhị phu nhân hiện ở đâu ?
- Bà ... ở Nam Triệu...
- Nam Triệu ư ? Phải chăng ở biệt thá»± tại phÃa Tây thà nh ?
- Phải rồi...
Từ Văn nghi ngá» tá»± há»i :
- Mẫu thân ta không bị chá»§ nhân cá»§a Khách qua đưá»ng bắt giữ ư ? Tại sao ở Nam
Triệu ? Chẳng lẽ chỗ đó cũng bị đối phương chiếm cứ rồi chăng ?
Chà ng há»i tiếp :
- Mẫu thân ta bình yên chứ ?
- Bình... yên...
Từ Văn lại há»i :
- Sao ngươi lại đến đây là m nghỠhát rong ?
- Vâng mệnh... nhị phu nhân... trốn ra đây kiếm nhị công tá»...
Từ Văn giáºt mình há»i :
- Ngươi trốn ra đây kiếm ta ?
- Phải rồi !...
Từ Văn há»i :
- Äể là m gì ?
- Nhị phu nhân... bảo tỳ nữ... cảnh giác nhị công tá»...
Sau tiếng nói nhỠquá nghe không rõ.
Từ Văn rất đổi bồn chồn, run lên há»i :
- Mai Hương ! Cố gắng lên ! Cảnh giác ta Ä‘iá»u chi ?
Ngưá»i đà n bà áo Ä‘en miệng lắp bắp mà không phát ra thanh âm được. Mục quang
thất thần, toán loạn...
Huỳnh Minh run lên nói :
- Mụ nguy mất rồi.
Từ Văn lòng nóng như lá»a đốt, trán nổi gân xanh, nắm lấy vai ngưá»i đà n bà áo Ä‘en
lắc mấy cái, lá»›n tiếng há»i :
- Ngưá»i bắt giữ nhị phu nhân là ai ?
Ngưá»i đà n bà áo Ä‘en cố gắng đến cùng cá»±c má»›i thốt ra được hai tiếng :
- Hắn... hắn...
Rồi thị ngoẹo đầu tắc hơi.
Từ Văn trợn mắt nghiến răng rú lên một tiếng, miệng hộc máu tươi.
Huỳnh Minh tay chân luống cuống, vội khuyên giải :
- Hiá»n đệ !... Hiá»n đệ hãy bình tỉnh...
Từ Văn bổng ngá»ng đầu lên, nói bằng má»™t giá»ng rất xúc động :
- Huỳnh huynh ! Chúng ta tuy mới sơ giao, song tiểu đệ có hai việc ký thác.
Huỳnh Minh ngắt lá»i :
- Hiá»n đệ có việc gì ? Nói Ä‘i !
Từ Văn đáp :
- Một là xin Huỳnh huynh vì tiểu đệ mà mai táng cho Mai Hương...
Huỳnh Minh giục :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Còn gì nữa ?
Từ Văn lấy chiếc vòng tay ngá»c ra, nói :
- Nhá» Huỳnh huynh Ä‘em váºt nà y đến Tưởng phá»§ ở Khai Phong, trả lại cho thế thúc
là Tưởng Úy Dân.
Huỳnh Minh ngần ngừ :
- Cái nà y...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Huỳnh huynh có sẳn lòng giúp cho tiểu đệ không ?
Huỳnh Minh lại ấp úng há»i :
- Hiá»n đệ ! Hiá»n đệ nói váºy là nghÄ©a là m sao ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Gia mẫu hiện bị bắt giữ, tiểu đệ cần đi ngay để tìm cách cứu viện.
Huỳnh Minh nói :
- Theo ý gia sư thì bất luáºn hiá»n đệ trước khi hà nh động Ä‘iá»u gì cÅ©ng nên thương
nghị vá»›i Tưởng tiá»n bối ở Khai Phong trước...
Từ Văn cháºn lá»i :
- Tiểu đệ lòng nóng như lá»a đốt, không thể nhẩn nại được nữa. Xin Huỳnh huynh
thể tất cho việc nà y.
Huỳnh Minh há»i :
- Nhưng hiện giá» gia sư Ä‘ang thám thÃnh tình hình cừu gia cho hiá»n đệ. Sao hiá»n đệ
không ẩn nhẩn một chút ?
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Xin Huỳnh huynh miển thú cho, tiểu đệ không tà i nà o chỠđới một ngà y nà o được
nữa.
Huỳnh Minh há»i :
- Hiá»n đệ định đến Nam Triệu hay sao ?
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Äúng thế !
|

13-06-2008, 11:16 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 48
Vá» nam triá»u từ văn bị ám toán
Huỳnh Minh lại nói :
- Dưá»ng như Mai Hương còn có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, đáng tiếc là mụ không thể
nói hết lá»i.
Từ Văn trong lòng Ä‘au đớn, đưa mắt nhìn thi thể cá»§a Mai Hương, ngắt lá»i :
- Nếu tiểu đệ phát giác ra sớm một chút, thì mụ đâu đến nỗi bị đối phương hạ sát.
Huỳnh Minh lại há»i :
- Hiá»n đệ có nhìn thấy mặt hung thá»§ không ?
Từ Văn đáp :
- Tiểu đệ nhìn thấy rồi.
Huỳnh Minh há»i :
- Ai váºy ?
Từ Văn đáp :
- Má»™t ngưá»i tá»± xưng là "Khách qua đưá»ng".
Huỳnh Minh há»i :
- "Khách qua đưá»ng" ư ?
Từ Văn đáp :
- ChÃnh hắn ! Hắn không phải là ngưá»i xa lạ đối vá»›i tiểu đệ.
Huỳnh Minh lại há»i :
- Hiá»n đệ nhất định Ä‘i Nam Triệu ư ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi !
Chà ng nói xong, liá»n giÆ¡ tay đưa vòng ngá»c ra.
Huỳnh Minh rất lấy là m khó nghÄ©, ngáºp ngừng há»i :
- Hiá»n đệ ! Tiểu huynh nghe gia sư nói thì Tưởng Minh Châu cô nương có ý tặng
hiá»n đệ cái đó để là m váºt Ä‘Ãnh hôn. Thế mà hiá»n đệ cố ý hoà n lại, phải chăng hiá»n đệ
có ý...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Huỳnh huynh đừng hiểu lầm. Tiểu đệ chỉ vì nghĩ mình còn mang mối thâm cừu,
chưa biết sống chết lúc nà o, nên không muốn để váºt nà y lá»t và o tay kẻ khác mà thôi.
Huỳnh Minh nói :
- Nhưng váºt nà y lại do tiểu huynh thoái hồi, thì e rằng có Ä‘iá»u không tiện.
Từ Văn nói :
- Äây là tiểu đệ á»§y thác cho Huỳnh huynh.
Huỳnh Minh không là m sao được, liá»n đón lấy vòng tay ngá»c rồi há»i :
- Hiá»n đệ để tiểu huynh tạm giữ cho, được không ?
Từ Văn kiên quyết đáp :
- Tiểu đệ nghĩ rằng Huỳnh huynh đưa trả đi là hơn.
Huỳnh Minh nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Váºy tiểu huynh sẽ là m theo lá»i hiá»n đệ.
Từ Văn nói :
- Váºy tiểu đệ xin trân trá»ng ký thác ở nÆ¡i Huỳnh huynh.
Huỳnh Minh nói :
- Câu chuyện nhá» má»n nà y có chi mà hiá»n đệ phải báºn tâm.
Äoạn hai ngưá»i từ biệt. Huỳnh Minh lên đưá»ng Ä‘i ngay.
Từ Văn đưa mục quang nhìn lại thi thể Mai Hương, nước mắt chảy quanh, chà ng
nói bằng má»™t giá»ng rất bi thiết :
- Mai Hương ! Ta thá» quyết vì mụ mà rá»a há»n, bầm thây kẻ thù muôn Ä‘oạn. Thôi
mụ hãy nhắm mắt mà yên giấc ngủ ngà n thu.
Chà ng nói xong, băng mình chạy xuống lầu. Chà ng lên đưá»ng ngay đêm nhằm vá»
phÃa Nam Triệu mà tiến.
Cừu háºn trong huyết quản chà ng sôi lên sùng sục. Nổi oán độc khác nà o lò lá»a Ä‘á»
nung nấu can trưá»ng. Chà ng háºn mình chẳng thể tìm thấy kẻ thù ngay láºp tức để ăn
tươi nuốt sống cho hả giáºn.
Biệt thự ở Nam Triệu là một trong ba biệt thự của Từ Anh Phong. Thuở nhỠTừ Văn
đã theo mẫu thân tới đó mấy lần. Nhưng từ ngà y lớn tuổi chà ng chỉ đến có một lần,
không ngá» tổ quạ để bìm bịp chiếm, mà lại là nÆ¡i mẫu thân chà ng bị kẻ thù bà máºt bắt
đem giữ tại đó.
Từ Văn quên cả đói khác, quên cả mệt nhá»c, cứ Ä‘eo sao đội nguyệt lao tháºt nhanh
vá» phÃa trước.
Trong đầu óc chà ng ngoà i mối háºn cừu không còn lại chút gì khác. Hình bóng Mai
Hương, một mụ tỳ nữ rất đáng thương, lại lảng vảng trước mặt chà ng. Hồi chà ng còn
thÆ¡ ấu, mụ táºn tâm trông nom cho chà ng. Khi ấy mụ đã ngoà i ba chục tuổi mà không
chịu Ä‘i lấy chồng, đủ tõ mụ cố ý giữ pháºn tôi đòi cho đến hết Ä‘á»i. Mụ thị phụng chá»§
mẫu hết dạ trung thà nh. Ai có ngỠđâu mụ Ä‘i đến kết quả là bị thảm tá».
Mụ nói là vâng lá»i mẫu thân cảnh cáo chà ng, nhưng cảnh cáo chuyện gì ? Phải
chăng mẫu thân chà ng đã có tin tức gì vỠhà nh động của cừu gia ? Hay là ...
Nếu mụ chỉ sống thêm giây lát, thì vụ bà máºt vá» "Khách qua đưá»ng" có thể phanh
phui ra được.
May mà mụ đã tiết lộ ra chỗ giam cầm, không thì chẳng hiểu mẫu thân phải chịu
khổ cho đến bao giá».
Chà ng đi mỗi lúc một gần đến Nam Triệu, Trong dạ lại cà ng băn khoăn.
Từ Văn nghÄ© tá»›i "Khách qua đưá»ng" đã giả mạo là m ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o
mấy lần định hạ sát chà ng. Lại một lần chà ng xuýt chết vỠhai hán tỠlạ mặt. Cả hai
Ä‘á»u không sợ "độc thá»§", và công lá»±c há» rất cao thâm. Hai ngưá»i nà y là thá»§ hạ cá»§a kẻ
khác. Váºy nhân váºt sai khiến được há» tất không phải tầm thưá»ng. Chà ng tá»± há»i :
- Công lá»±c mình hiện nay liệu có đủ để cứu thoát mẫu thân khá»i bà n tay bá»n ma
đầu không ?
Từ Văn nghÄ© váºy trong lòng cÅ©ng hÆ¡i chán nản. Nhưng mẫu tá» tình thâm thì dù có
phải dấn thân và o nơi núi kiếm rừng đao chà ng cũng không thể lùi bước.
Diệu Thá»§ tiên sinh đã dặn Ä‘i dặn lại chà ng bất luáºn hà nh động việc gì cÅ©ng nên nói
cho Tưởng Úy Dân biết. Nhưng Tưởng Úy Dân là một tay cự phú, ăn sung mặc sướng
ở phá»§ Khai Phong, đâu có thể Ä‘em những chuyện cừu háºn giếc chóc trên chốn giang
hồ trút cho lão được.
Chà ng lại liên tưởng tá»›i Tưởng Úy Dân, và theo lá»i Diệu Thá»§ tiên sinh đã tìm được
phương pháp giải trừ "Vô nh Tồi Tâm Thá»§". Lão dụng công như váºy là để chà ng có
thể kết duyên cùng cô gái quý báu của lão. Dù chổ dụng tình của lão chỉ vì tình riêng,
nhưng tháºt cÅ©ng đáng cảm kÃch. Hiện nay chà ng còn mang mối huyết cừu thì đâu có
rảnh mà nghĩ đến mối tình nhi nữ.
Vả lại "cánh tay độc" cá»§a chà ng cÅ©ng là má»™t lợi khÃ, mà hiện giá» chưa nên giải
trừ...
Ngoà i cá»a Tây thà nh Nam Triệu có má»™t khu rừng rất xinh xắn. Trong rừng nà y có
một biệt thự của Thất Tinh Bảo chúa Từ Anh Phong.
Sáng sớm hôm ấy một chà ng thư sinh mặt đen, mình mặc áo đen lảng vảng ở ngoà i
cổng biệt thá»±. Chà ng thư sinh nà y ôm mối oán độc trong lòng và chÃnh là Äịa Ngục
Thư sinh Từ Văn. Cổng biệt thự vẫn đóng chặt.
Äây là má»™t biệt thá»± cá»§a nhà chà ng, mà bây giá» chà ng như kẻ khách lạ qua đưá»ng,
không dám đưá»ng hoà ng gõ cá»a.
Cánh cổng lá»›n sÆ¡n son đã bị mưa gió là m cho phai lạt, dưá»ng như lâu nay không có
ngưá»i sỠđến. Những khóm hoa cao hÆ¡n bá» tưá»ng, trên ngá»n vẫn còn loáng thoáng
những mà u đỠtÃa.
Từ Văn ngần ngừ hồi lâu rồi quyết tâm tiến lại giáºt cái vòng đồng.
Sau má»™t lúc, phÃa trong cá»—ng có tiếng bước chân sá»™t soạt. Tiếp theo là thanh âm ồm
ồm cá»§a má»™t lão già há»i vá»ng ra :
- Ai đó ?
Thanh âm nà y Từ Văn dưá»ng như đã quen tai. Chà ng không khá»i xúc động vì đó
đúng là thanh âm cá»§a lão già Nhị Hồ Tá».
Chà ng tá»± há»i :
- Mẫu thân mình chưa bị bắt đi ư ? Sao vẫn còn lão già nà y ở đây gác cổng ?
Chà ng chưa kịp trả lá»i thì lão già lại há»i :
- Ai ở ngoà i đó ?
Äúng là khẩu âm Nhị Hồ Tá».
Từ Văn không hiểu mình nên kinh hãi hay là nên vui mừng, chà ng vội đáp :
- Nhị Hồ TỠđấy ư ? Ta đây mà .
Lão già lại há»i :
- Ngươi là ai ?
Từ Văn đáp :
- Văn nhị công tá».
Lão già la lên một tiếng :
- Trá»i Æ¡i !
Lão ra chiá»u kinh ngạc.
Cánh cổng mở hé ra, và một lão già mặt mũi khô khan xuất hiện. Giữa đám râu ria
xồm xà m lộ ra đôi mắt như chim ưng. Lão đầy vẻ kinh hãi.
Từ Văn há»i :
- Nhị Hồ TỠ! Lão phải nghe ra thanh âm của ta mới phải chứ ?
Lão già tay vịn cánh cổng nhìn Từ Văn má»™t lúc rồi cất giá»ng run run há»i :
- Ngươi không giống...
Từ Văn khÃch động ngắt lá»i :
- Nhị Hồ TỠ! Ta đã cải trang dung mạo. Rồi ta sẽ nói đầu cho lão nghe.
Nhị Hồ Tá» tia mắt sắc bén, thanh âm đầy vẻ kinh dị há»i :
- Công tá»... đúng là Nhị công tỠư ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi !
Nhị Hồ Tá» há»i :
- Công tá»... không chết ư ?
Từ Văn ngạc nhiên há»i lại :
- Là m sao mà chết ? Câu đó ở đâu ra ?
Nhị Hồ Tá» há miệng lÃu lưỡi hồi lâu má»›i lên tiếng :
- Không không ! Lão nô tưởng Nhị công tỠbị mắc tay độc thủ của kẻ thù rồi.
Từ Văn nước mắt chảy quanh, nghiến răng đáp :
- Äúng thế ! Ta đã mấy lần bị độc thá»§ cá»§a kẻ thù, nhưng ta không chết.
Nhị Hồ TỠla lên :
- Trá»i Æ¡i ! Tạ Æ¡n trá»i pháºt !
Từ Văn há»i :
- Mẫu thân ta đâu ?
Nhị Hồ Tá» há»i lại :
- Công tá» há»i Nhị phu nhân ư ?
Từ Văn nói :
- Lão nà y lẫm cẩm rồi ! Chẳng phải Nhị phu nhân thì còn ai nữa ?
Nhị Hồ TỠthở dà i đáp :
- Nhị công tá» ! Nhị phu nhân không hiểu lạc lá»ng nÆ¡i đâu ? Còn sống hay chết
cũng không biết nữa.
Từ Văn gầm lên :
- Lão bảo sao ?
Nhị Hồ Tá» sợ hãi lùi lại hai bước, không trả lá»i được nữa.
Từ Văn luống cuống không biết là m thế nà o. Lá»i Mai Hương quyết nhiên không
phải là giả dối. Mụ nói rõ mẫu thân chà ng ở biệt thá»± ngoà i cá»a Tây thà nh Nam Triệu.
Bây giá» Nhị Hồ Tá» lại bảo không hiểu lạc lá»ng nÆ¡i đâu. Thế là nghÄ©a là m sao ? DÄ©
nhiên Nhị Hồ TỠcũng không nói dối.
Chà ng nghĩ không ra chuyện ngoắt ngoéo nà y.
Chà ng lại há»i :
- Nhị Hồ TỠ! Trong nhà còn ai nữa không ?
Nhị Hồ TỠđáp :
- Không còn ! Chỉ có mình lão nô coi giữ ở đây mà thôi.
Từ Văn há»i :
- Trước nay có xảy ra chuyện gì không ?
Nhị Hồ TỠđáp :
- Không có chuyện gì cả. Sao công tá» lại há»i câu nà y ?
Từ Văn lại cà ng nghi hoặc. Mai Hương là mụ tỳ nữ Ä‘i liá»n vá»›i mẫu thân, mụ bị giết
vá» tay "Khách qua đưá»ng" chÃnh mắt chà ng trông thấy sau lưng hung thá»§. Lúc mụ sắp
chết có lý đâu còn không nói tháºt. Chuyện nà y là nghÄ©a là m sao ?
Chà ng liá»n lá»›n tiếng há»i :
- Nhị Hồ Tá» ! Lá»i lão nói có đúng sá»± thá»±c không ?
Nhị Hồ TỠnóng nảy đáp :
- Nhị công tá» ! Lão nô không hiểu lá»i công tá» muốn nói sao ?
- Lão có nhớ Mai Hương không ?
- Mai Hương ư ? Dĩ nhiên lão nô nhớ lắm ! Mụ là m sao ?
- Ta gặp mụ rồi.
- Nhị công tỠđã gặp mụ ? Bây giỠmụ ở đâu ?
Từ Văn thở dà i đáp :
- Mụ chết rồi !
Nhị Hồ Tá» há»i :
- Mụ là m sao mà chết ?
Từ Văn không trả lá»i câu há»i cá»§a lão. Chà ng nói ngay :
- Lúc lâm tỠmụ có nói là Nhị phu nhân ở trong biệt thự nà y.
Nhị Hồ TỠlùi lại hai bước, run lên nói :
- Lão nô hoà n toà n mê muá»™i. Nhị phu nhân cùng mụ đồng thá»i mất tÃch.
Từ Văn bước chân và o qua cổng, rồi đóng cổng lại, nói :
- Chúng ta và o nhà nói chuyện.
Nhị Hồ Tá» cất giá»ng không được tá»± nhiên, nói :
- Xin Nhị công tỠhãy và o trong hiên ngồi một chút để lão nô là m món gì ăn. Hởi
ôi ! Trá»i còn thương ngưá»i là nh...
Lão nói xong, Ä‘i vá» phÃa nhà ngang.
Từ Văn nhìn kỹ sân trước vưá»n sau thấy cá» dại má»c đầy. Cà nh khô lá rụng chất
đống. Tháºt là má»™t cảnh thê lương khác trước nhiá»u.
Từ Văn châu mà y, trong lòng xiết nỗi bi ai ! Chà ng xuyên qua đình viện tiến và o
vưá»n hoa hiên. Cảnh trần thiết trong hiên vẫn như cá»§, nhưng bụi báºm khắp nÆ¡i, góc
nhà mà ng nhện chi chÃt.
Äứng trước cảnh tượng Ä‘au lòng nà y, bất giác Từ Văn đứng thá»™n mặt ra.
Cuá»™c biến thiên cá»§a Ä‘á»i ngưá»i tháºt không biết đâu mà lưá»ng, má»™t cÆ¡ nghiệp to lá»›n
đồ sộ nay đã biến thà nh một cảnh nhà hoang thê thảm.
Nhà tan ngưá»i chết, Từ Văn tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống.
Hồi lâu, Nhị Hồ TỠlại xuất hiện. Lão vội và ng lau bụi trên ghế và miệng không
ngớt thở ngắn than dà i.
Từ Văn ngồi trơ như tượng gỗ, nỗi thê lương không bút nà o tả xiết.
Nhị Hồ Tá» dá»n dẹp sÆ¡ qua hoa hiên, rồi bà y rượu cùng thức ăn ra. Lão nói :
- Nhị công tỠdùng cơm, rượu đi !
Từ Văn ngá»ng đầu lên thấy trong khoảng khắc mà lão sắp được tám món ăn nên
chà ng không khá»i lấy là m lạ, há»i :
- Nhị Hồ TỠ! Lão ở đây cũng không thiếu thốn chứ ?
Nhị Hồ Tá» sá»ng sốt há»i :
- Công tá» há»i thế lả nghÄ©a là m sao ?
Từ Văn đáp :
- Ta chắc lão cũng để ý đến chuyện hưởng thụ. Nếu không thế thì sao trong lúc bất
ngá» nà y mà cÅ©ng là m được nhiá»u món ăn đến thế.
Nhị Hồ Tá» cưá»i ha hả đáp :
- VỠđiểm nà y lão nô cũng khá.
Lão liá»n rót rượu ra.
Từ Văn vẩy tay bảo lão :
- Lão cũng ngồi đây uống một chung với ta.
Nhị Hồ TỠđáp :
- Lão nô không dám.
Từ Văn nói :
- Nhị Hồ Tá» ! Äã đến lúc nà y mà lão còn câu nệ lá»… nghi ư ? Cứ lại đây.
Nhị Hồ TỠnói :
- Váºy lão nô xin kÃnh bồi công tá» má»™t chung.
Từ Văn nâng chung rượu lên, bất giác nước mắt tuôn xuống như mưa. Chà ng ngữa
mặt lên uống má»™t hÆ¡i cạn chung, rồi nghẹn ngà o há»i :
- Nhị Hồ TỠ! Bảo chúa có đến đây bao giỠkhông ?
Nhị Hồ Tá» run bần báºt hồi lâu má»›i đáp :
- Lâu nay chủ nhân không thấy đến.
Từ Văn lau nước mắt, nói :
- Lão có biết gia phụ đã...
Nhị Hồ Tá» sá»ng sốt há»i :
- Chủ nhân là m sao ?
Từ Văn đáp :
- Lão gia bị hại trên đưá»ng Ä‘i Khai Phong rồi.
- Trá»i Æ¡i !
Nhị Hồ Tá» vẻ mặt thê thảm, đưa tay lên lau cặp mắt ráo hoảnh không má»™t giá»t lệ.
Lão lại má»p ngay xuống trước án, dáºp đầu "binh binh" mấy cái, rồi ra chiá»u xúc
động đứng lên, há»i :
- Ai là hung thủ ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Nghe đồn là Thống Thiá»n hòa thượng.
- Thống Thiá»n hòa thượng là ai ?
- Chưa rõ lai lịch ! Hiện giá» lão ở trong Vệ Äạo Há»™i.
- Vệ Äạo Há»™i là há»™i gì ?
Từ Văn thở dà i đáp :
- Nhị Hồ Tá» ! Lão không qua lại giang hồ thì đừng há»i nữa. Ngà y Thất Tinh Bảo
xảy ra vụ đổ máu, lão có trông thấy không ?
- Lão nô chỉ ở biệt thự nà y, không có vỠThất Tinh Bảo.
- Nhưng lão có nghe nói hung thủ là ai không ?
- Cái đó... lão nô không biết gì hết.
- Lão cũng không nghe gia gia ta nói gì ư ?
- Trước nay chủ nhân không nói chuyện đại sự với lão nô bao giỠcả.
Từ Văn không há»i gì nữa.
Nhị Hồ TỠnói :
- Má»i Nhị công tá» uống rượu Ä‘i.
Từ Văn đáp :
- Ta không uống được nữa.
- Nhị công tá» ! Việc đã đến thế nà y, công tá» nên bá»›t ná»—i bi ai, thuáºn theo biến cố để
mưu đồ cuộc báo thù.
Lão nói rồi lại rót rượu đầy và o chung của Từ Văn.
Từ Văn ngồi ngây ra, uống hết chung rượu rồi đột nhiên nghiêm sắc mặt nói :
- Nhị Hồ Tá» ! Việc nà y tháºt là kỳ quái !
Nhị Hồ Tá» há»i lại :
- Việc chi kỳ quái ?
Từ Văn đáp :
- Mai Hương trước khi tắt hơi có nói là Nhị phu nhân bị kẻ thù bắt đem vỠnhốt ở
biệt thự nà y.
Nhị Hồ TỠđứng dáºy kinh hãi la lên :
- Câu ấy ở đâu mà ra ?
Giữa lúc ấy Từ Văn cảm thấy đầu nhức mắt hoa. Chà ng đưa tay ra vịn lấy bà n.
Nhị Hồ Tá» run lên há»i :
- Nhị công tỠ! Công tỠlà m sao thế ?
Từ Văn đáp :
- Chắc mấy bữa nay ta chạy suốt ngà y đêm nên mệt quá mà sinh ra như váºy.
Nhị Hồ Tá» báºt lên trà ng cưá»i ha hả. Mặt mÅ©i lão biến thà nh hung dữ. Tiếng cưá»i
lạnh lẽo ghê hồn.
Từ Văn biết là nguy rồi. Chà ng gắng gượng đứng lên nhưng kiệt lực lại phải ngồi
xuống. Chà ng há»i :
- Nhị Hồ TỠ! Ngươi...
Nhị Hồ TỠđáp :
- Nhị công tá» ! Công tá» nên nháºn lấy số mạng, đừng oán trách lão nô. Äây là công
tỠtự tìm đến...
Từ Văn ruột gan tan nát, lớn tiếng quát :
- Lão chó má nà y ! Ngươi... ngươi bảo sao ?
Nhị Hồ Tá» cất giá»ng the thé đáp :
- Lão nô đã bảo công tá» nháºn lấy số mạng.
Từ Văn trợn mắt, bi phẫn vô cùng. Chà ng có ngỠđâu Nhị Hồ TỠlại ám toán chà ng.
Trước nay phụ thân chà ng đã coi lão là một gia nhân tâm phúc. NgỠđâu lão lại ám
toán tiểu chủ nhân thì ai mà tin được.
Tháºt là kỳ quái ! Tháºt đáng khiếp sợ ! Sá»± việc chắc chắn không thể xảy ra mà xảy
ra má»›i tháºt là kỳ.
Nháºn lấy số mạng ư ? Chẳng lẽ bị chết vá» tay tên lão bá»™c ám toán mà cÅ©ng là số
mạng được chăng ?
Từ Văn lại cố gắng đứng dáºy nhưng đầu chà ng nhức quá, không phát huy được ná»™i
lực đà nh phải ngồi xuống ghế.
Äá»™t nhiên chà ng phát giác ra Ä‘iá»u gì, tá»± há»i :
- Chẳng lẽ mình lại trúng phải chất kịch độc "Diêm Vương Lệnh" ư ?
Chà ng nhìn kỹ lại cặn rượu thì đúng là có chất độc mà phân lạng rất nặng. Nếu lÃ
ngưá»i khác thì không phát giác ra được, nhưng Từ Văn chuyên vá» Äá»™c đạo, mà chÃnh
trong ngưá»i chà ng cÅ©ng có chất độc, nên không qua được mắt chà ng.
|

14-06-2008, 02:53 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 49
Gặp cứu tinh anh hùng thoát nạn
Từ Văn hối háºn vì đã sÆ¡ tâm. Nếu chà ng để ý má»™t chút thì đâu đến nổi má»™t tay cao
thá»§ vá» Äá»™c đạo lại bị kẻ khác đánh thuốc độc. Tháºt là chết Ä‘uối đỉa đèn.
Lúc má»›i gặp Nhị Hồ Tá», lão đã lá»™ vẻ khác thưá»ng, nhưng ngay lúc ấy chà ng không
phát giác ra, bây giỠthì quá muộn mất rồi, vì chà ng không tà i nà o giải được chất kỳ
độc "Diêm Vương Lệnh".
Từ Văn trợn mắt ngó Nhị Hồ Tá». Máu trong huyết quản chạy rần rần. Lá»a giáºn đốt
cháy tâm can chà ng. Chà ng háºn mình không thể nắm lấy lão mà xé xác. Chà ng bất
lá»±c mất rồi ! Ná»™i kình hoà n toà n bị chất độc ká»m chế. Nếu chà ng chết vá» vụ nà y thì
thiệt không tà i nà o nhắm mắt được.
Từ Văn ngoác miệng ra chá»i mắng, rồi gầm lên như con dả thú bị thương.
- Lão thất phu ! Sao... mi dám... hạ độc thủ hại ta ?
Thái độ phẫn háºn cá»§a chà ng trông mà phát khiếp.
Nhị Hồ TỠbất giác lùi lại một bước. Lão biết rõ Từ Văn không là m gì được nữa,
nhưng thấy chà ng nổi hung lão không khá»i sợ hãi. Ngưá»i lão co rúm lại, hồi lâu má»›i
lên tiếng :
- Nhị công tá» ! Ná»™i lá»±c cá»§a công tá» quả nhiên là ghê gá»›m ! Nếu ngưá»i khác bị độc
nặng như thế nà y là chết ngay láºp tức, không tà i nà o chống đở được giây lát.
Vá» Ä‘iểm nà y dÄ© nhiên Từ Văn cÅ©ng tá»± biết. Mai Hương trúng độc chết liá»n. Chà ng
cho uống thuốc giải, mụ mới gượng gạo nói được và i câu.
Từ Văn lại rÃt lên :
- Lão cẩu !... Tại sao mi hại ta ?
Nhị Hồ TỠsợ hãi đáp :
- Nhị công tỠ! Vụ nà y Nhị công tỠđừng oán ta. Nhị công tỠxuống Diêm đà i sẽ
biết là mình chết vỠtay ai ?
Từ Văn tan nát ruá»™t gan. Chà ng la lên má»™t tiếng tháºt to rồi há»™c máu tươi ra ngất Ä‘i,
suýt nữa té xuống đất.
Lá»i Mai Hương quả đúng sá»± thá»±c. Biệt thá»± nà y đã bị đối phương chiếm cứ. Nhị Hồ
TỠphản chủ vỠhùa với kẻ thù thì ai mà tin được.
Từ Văn thở hòng há»™c má»™t lúc, chà ng cố gắng trấn tỉnh để thần trà khá»i mê Ä‘i.
Chà ng nghiến răng há»i :
- Nhị Hồ TỠ! Kẻ chủ mưu sai lão là m việc nà y là ai ?
Nhị Hồ Tá» cưá»i khà nh khạch đáp :
- Nhị công tỠkhông nên biết là hơn, vì biết mà chết lại cà ng khó nhắm mắt.
Từ Văn tức quá thét lên :
- Lão cẩu kia ! Mi... không phải giống ngưá»i...
Nhị Hồ Tá» lại xẳng giá»ng :
- Ngươi vừa vừa mồm chứ, không thì chết chẳng toà n xác được đâu.
- Mi dám...
- Dám với không dám thì ngươi cũng nhất định phải chết rồi.
Từ Văn lá»a giáºn công tâm, mắt tối sầm lại, phải gục xuống bà n. Rượu thịt dây đầy
và o mặt.
Giữa lúc ấy bất thình lình một tiếng quát vang :
- Nhị Hồ Tá» ! Mi dám hại ngưá»i tháºt ư ?
Từ Văn phải cố gắng gượng mới ngẩng đầu lên được. Hai tay chống xuống mép
bà n để ngồi lại tá»±a và o ghế. Mắt chà ng nẩy dom dóm nhìn không rõ ngưá»i má»›i đến lÃ
ai ?
Bỗng Nhị Hồ TỠrú lên :
- Úi chao !
Tiếp theo là một tiếng quát :
- Thuốc giải !
Từ Văn xúc động tâm linh, vá»™i gắng gượng móc lấy mấy viên tÃch độc Ä‘an nhét và o
miệng, dùng nước miếng nuốt xuống. Láºp tức chà ng cảm thấy bá»›t choáng váng. Bóng
ngưá»i trước mắt lá» má», chà ng vẫn chưa nhìn rõ là ai...
Ngưá»i nà y chÃnh là Thiên Nhỡn Thánh Thá»§, nói đúng hÆ¡n là Diệu Thá»§ tiên sinh.
Diệu Thủ tiên sinh xuất hiện lúc nà y, ở nơi đây một cách đột ngột ra ngoà i sự tưởng
tượng cá»§a má»i ngưá»i.
Nhị Hồ TỠbị Diệu Thủ tiên sinh nắm giữ, lão sợ quá mặt xám như tro tà n.
Diệu Thá»§ tiên sinh cá»±c kỳ xúc động. Ngưá»i lão run bần báºt không ngá»›t. Miệng lẩm
bẩm :
- Sao lại thế nà y ? Một việc chẳng có lý nà o xảy ra, đã phát sinh là vì lẽ gì ?...
Từ Văn thần trà tỉnh lại, chà ng nghe rõ những câu Diệu Thủ tiên sinh lẩm bẩm,
nhưng chà ng đã kiệt quệ, tháºm chà không còn lá»±c lượng để phân tÃch lá»i nói cá»§a lão.
Diệu Thá»§ tiên sinh lá»›n tiếng quát há»i :
- Mi có biết mi đã là m việc gì không ?
Nhị Hồ Tá» run run há»i lại :
- Các hạ là cao nhân phương nà o ?
Diệu Thủ tiên sinh gạt đi ngay :
- Thôi đi ! Mi chỉ cho ta hay tại sao lại là m thế nà y ?
Nhị Hồ TỠvặn lại :
- Các hạ có biết nhún tay và o việc nhà ngưá»i khác là má»™t Ä‘iá»u tối kỵ trên chốn
giang hồ không ?
- Chà ! Lão thất phu ! Äừng rưá»m lá»i nữa ! Lấy thuốc giải ra đây đã !
Nhị Hồ TỠlắc đầu đáp :
- Không có.
Diệu Thủ tiên sinh quát lên :
- Mi thỠnói một câu không có nữa cho ta nghe !
Nhị Hồ Tá» vá»™i há»i :
- Các hạ định là m gì ?
- Ta muốn cho mi sống là sống, mà giết mi cũng chẳng khó gì.
Nhị Hồ Tá» run lên, há»i :
- Các hạ là m thế được chăng ?
- Mi cứ thỠđi coi.
Nhị Hồ TỠlại nói cứng :
- Dù lão phu có chết vỠtay các hạ, nhưng các hạ cũng đừng hòng sống sót...
Diệu Thá»§ tiên sinh lại rÃt lên :
- Lão cẩu ! Thuốc giải đâu ?
- Không có.
Diệu Thủ tiên sinh phóng chỉ ra.
Nhị Hồ Tá» rú lên như heo bị chá»c tiết. Trán toát mồ hôi nhá» giá»t Ä‘á»ng cả xuống
chòm râu trông như mấy hạt châu. Mặt lão co rúm lại chẳng còn ra hình thù gì nữa.
Diệu Thá»§ tiên sinh lại quát há»i :
- Có đưa thuốc giải không ? Nói mau !
Nhị Hồ Tá» chỉ rên la chứ không trả lá»i.
Diệu Thá»§ tiên sinh lại phóng chỉ đâm và o ngưá»i đối phương, rồi buông tay ra.
Nhị Hồ Tá» té huỵch xuống đất, vừa lăn lá»™n vừa dẫy dụa, miệng sùi bá»t trắng, rú lên
như quỉ khóc ma gà o.
Diệu Thủ tiên sinh lại thét :
- Thuốc giải.
Nhị Hồ Tá» chịu đựng ghê gá»›m, lão vẫn không trả lá»i.
Diệu Thủ tiên sinh hắng dặng một tiếng, rồi mở bì thuốc lấy con dao cầm tay, gầm
lên :
- Cắt tai !
Chưa dứt lá»i, lão đã xẻo cái tai bên trái cá»§a đối phương. Máu tuôn ra như suối.
Diệu Thủ tiên sinh lại quát :
- Còn tai nữa !
Tai bên hữu cÅ©ng rá»›t liá»n.
Nhị Hồ Tá» Ä‘au đớn không bút nà o tả xiết. Miệng lão rÃt lên những tiếng dữ dá»™i :
- Các hạ... hãy chỠđó... mà chịu thảm hình... khốc liệt gấp mưá»i lão phu.
Diệu Thủ tiên sinh thét lên the thé :
- Còn hai mắt mi nữa !
Lão đưa mũi dao xuống toan khoét mắt.
Nhị Hồ TỠkhiếp sợ. Hai mắt bị tà n hủy thì sống không bằng chết. Nhưng trước sự
uy hiếp khá»§ng khiếp hÆ¡n là chết, ngưá»i quáºt cưá»ng đến đâu cÅ©ng phải hết hồn.
- Ta... lấy...
Diệu Thá»§ tiên sinh thu Ä‘ao vá». Nhị Hồ Tá» kiệt lá»±c, tiếng rú thê thảm biến thà nh
tiếng rên ư á». Ngưá»i lão cuá»™n lại như con rắn. Lão cố la :
- Xin... giải khai huyệt đạo...
- Mi bỠthuốc giải ra trước đã.
Nhị Hồ TỠlắp bắp :
- Ta... còn đi lấy...
- Không được !
- Thuốc giải để ở căn phòng phÃa Tây... trên ngăn tá»§ thứ năm... trong cái bình trắng.
Diệu Thá»§ tiên sinh chạy Ä‘i ngay. Dưá»ng như lão rất quen thuá»™c ngõ ngách tòa biệt
thự nà y.
Chỉ trong khoảnh khắc, Diệu Thủ tiên sinh trở ra, tay cầm cái bình trắng giơ lên
trước mặt Nhị Hồ Tá», há»i :
- Có phải cái nà y không ?
- Phải...
Diệu Thá»§ tiên sinh giải khai âm huyệt cho Nhị Hồ Tá», nhưng lại Ä‘iểm và o huyệt
đạo khác. Lão lạnh lùng nói :
- ChỠthuốc giải nà y sinh hiệu nghiệm thì sanh mạng mi mới quyết định được.
Lão nói xong, tiến lại trước Từ Văn móc một viên thuốc trong bình ra nhét và o
miệng chà ng.
Ngưá»i bị trúng độc khác vá»›i ngưá»i bị thương, chỉ cần uống đúng thuốc giải là láºp
tức kiến hiệu. Từ Văn bỠviên thuốc và o miệng nhai, rồi nuốt xuống.
Chỉ trong nháy mắt, mình chà ng toát mồ hôi ướt đầm. Chất độc toát ra, nguyên khÃ
phục hồi. Chà ng tiến lại bên Nhị Hồ TỠvung tay lên toan giáng xuống...
Diệu Thủ tiên sinh vội la :
- Phải để hắn sống !
Nhưng đã cháºm mất rồi. Nhị Hồ Tá» chỉ kịp rú lên ná»a tiếng, đầu lão đã nát nhừ.
Từ Văn ra tay trong cÆ¡n phẫn háºn đến cá»±c Ä‘iểm. Tuy Diệu Thá»§ tiên sinh quát lên
ngăn cản, nhưng chà ng vẫn không kịp thu tay vá». Hạ thá»§ xong, chà ng hối háºn vô
cùng.
Diệu Thủ tiên sinh chau mà y nói :
- Ngươi để hắn sống có hay hơn không ?
Từ Văn gáºt đầu đáp :
- Vãn bối biết mình lầm rồi, vì quá nóng mà hư việc. Xin tạ Æ¡n tiá»n bối đã đến cứu
mạng.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Lão phu đã bảo ngươi đi Khai Phong trước, tại sao...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Äúng thế ! Nhưng mẫu tá» tình thâm, vãn bối được tin tức là không sao nhẩn nại
nổi nữa.
Diệu Thủ tiên sinh an ủi chà ng :
- Thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i là thế...
Nhưng lão lại trách ngay :
- Có Ä‘iá»u lão phu đã hẹn vá»›i ngươi trong vòng má»™t tháng sẽ Ä‘iá»u tra ra sá»± thá»±c,
ngươi nên chỠđợi má»›i phải. Lão phu muốn ngươi thay đổi hình dạng chỉ vì mục Ä‘Ãch
che mắt đối phương, tránh những tai nạn bất trắc. Chuyến nà y, nếu không có liệt đồ lÃ
Huỳnh Minh báo tin cho lão phu đến kịp thá»i, thì ngươi đã gặp háºu quả ra sao, chắc
ngươi cũng biết rồi.
Từ Văn không khá»i run sợ. Quả nhiên nếu lão không đến kịp, thì chà ng chẳng tà i
nà o sống được nữa. Sá»± tình má»—i ngà y má»™t phức tạp, kỳ bà ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a má»i
ngưá»i.
Äối phương luôn luôn tìm cách hạ sát chà ng, lại giết cả Mai Hương, mụ thị tỳ thân
tÃn cá»§a mẫu thân chà ng. Chá»— dụng tâm cá»§a hung thá»§ tháºt là khó hiểu. Quái dị hÆ¡n
nữa, Nhị Hồ Tá», má»™t ngưá»i lão bá»™c thân tÃn cá»§a phụ thân chà ng lại đồ mưu ám toán
tiểu chá»§ nhân thì còn trá»i nà o hiểu được ! Mẫu thân chà ng ra sao ? Chà ng không thể
để kẻ thù ká»m chế mãi được.
Theo sá»± an bà i cá»§a Diệu Thá»§ tiên sinh, và lá»i nói cá»§a lão cÅ©ng đã tiết lá»™ manh mối,
Từ Văn tá»±a hồ biết lão đã rõ ngá»n ngà nh, chỉ còn tiến thêm bước nữa là lão chứng
thực bằng việc là m.
Từ Văn nghÄ© váºy, chà ng xúc động há»i :
- Chắc tiá»n bối đã biết lai lịch đối phương rồi ?
Diệu Thá»§ tiên sinh gáºt đầu, rồi ngần ngừ đáp :
- Có thể nói như váºy... Nhưng...
Từ Văn trong lòng nóng nảy há»i ngay :
- Nhưng... là m sao ?
- Lão phu chưa được bằng chứng tối háºu. Nhất là theo sá»± cân nhắc, thì trong thiên
hạ không thể có những việc quái dị ly kỳ như vụ nà y. Song sự thực lại không để lão
phu phủ định nguyên tắc trong việc xét đoán.
Từ Văn há»i :
- Tiá»n bối có thể cho vãn bối biết trước được chút nà o không ?
Diệu Thủ tiên sinh lắc đầu đáp :
- Không được, vì việc nà y quan hệ trá»ng đại. Má»™t là lão phu không dám nói cà n
trước khi được bằng chứng xác đáng, hai là nói ra trước có thể há»ng việc.
Từ Văn lại há»i :
- Vãn bối rất băn khoăn vỠsự an toà n của gia mẫu.
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Chắc không có chuyện bất trắc xảy ra cho bà đâu.
- Tiá»n bối căn cứ và o Ä‘iá»u chi mà nói váºy ?
- Căn cứ và o tình trạng Ä‘iá»u tra cá»§a lão phu.
- Vạn nhất...
Diệu Thủ tiên sinh gạt đi :
- Không có chuyên vạn nhất.
Từ Văn há»i gặng :
- Tiá»n bối nhất định không chịu bảo trước cho vãn bối ư ?
Diệu Thủ tiên sinh ôn tồn đáp :
- Không phải lão phu không chịu, mà là không thể nói trước được. Ngươi cần phải
nhẩn nại. Chỉ trong vòng một tháng, nhất định sẽ rõ trắng đen. Theo ý kiến của lão
phu thì ngươi nên láºp tức khởi hà nh Ä‘i đến Tưởng phá»§ ở Khai Phong.
Từ Văn trong lòng nổi lên những ná»—i Ä‘au khổ vô cùng ! Chà ng gặp nhiá»u thảm há»a
ly kỳ, những thảm há»a mà con ngưá»i thanh niên cở tuổi đôi mươi không thể chịu nổi.
Äi Khai Phong là má»™t việc mà chà ng không muốn, nhưng bây giá» dưá»ng như chà ng
đã đến bước đưá»ng cùng. Äầu tiên chà ng luyện được môn Äá»™c công thất truyá»n trong
võ lâm từ lâu là "Vô nh Tồi Tâm Thủ", sau chà ng lại được lão quái sau núi Bạch
Thạch trút chân nguyên và o cho. Chà ng những tưởng với bản lảnh nà y có thể hà nh
động Ä‘á»n Æ¡n trả oán. NgỠđâu chà ng gặp những kẻ thù má»—i ngà y má»™t ghê gá»›m hÆ¡n.
Chà ng tá»± há»i :
- Mối huyết thù nà y biết năm nà o tháng nà o mới trả xong ?
Nghĩ tới đây, lòng chà ng tê tái, bất giác buông một tiếng thở dà i nảo ruột.
Diệu Thá»§ tiên sinh sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, liá»n nói :
- Chúng ta nên rá»i khá»i nÆ¡i đây ngay. Nhị Hồ Tá» chết rồi, trong nhà nà y không còn
ai nữa. Tạm thá»i ngưá»i đừng tiết lá»™ bản tướng. Ngươi cầm lấy Ãt thuốc giải chất kỳ độc
"Diêm Vương Lệnh" đem theo bên mình để phòng khi dùng tới.
Lão nói xong, đổ lấy mấy viên, còn thì đưa cả bình cho Từ Văn.
Từ Văn đón lấy bình thuốc, ngá» lá»i cám Æ¡n rồi cảm khái nói tiếp :
- Ngà y trước tiên phụ lấy được Äá»™c Kinh tá»± cho là sẽ thà nh tay cao thá»§ Äá»™c đạo
nhất thiên hạ, nhưng xem chừng trong võ lâm trái núi nà y cao còn có trái khác cao
hơn. Ngay như chất độc "Diêm Vương Lệnh" tiên phụ cũng không giải trừ được.
Diệu Thá»§ tiên sinh mắt chiếu ra những tia khác lạ, lão há»i :
- Sao ngươi biết lệnh tôn không giải trừ được "Diêm Vương Lệnh" ?
Từ Văn đáp :
- Vì vãn bối chưa từng nghe thấy gia phụ nói đến tên "Diêm Vương Lệnh" bao giá».
Diệu Thủ tiên sinh lắc đầu :
- Cái đó chưa đủ chứng minh là lệnh tôn không giải trừ được.
Từ Văn liá»n tiếp :
- Còn nữa ! Trong mình vãn bối có Ä‘em theo TÃch độc Ä‘an. Hết thảy các chất độc
trong Äá»™c kinh, TÃch độc Ä‘an Ä‘á»u giải trừ được cả, nhưng đối vá»›i "Diêm Vương Lệnh"
thì vô hiệu. Như váºy đủ chứng minh...
Diệu Thá»§ tiên sinh xua tay ngắt lá»i :
- Cái đó chưa chắc. Ngươi đã nghiên cứu toà n bá»™ Äá»™c kinh chưa ?
Từ Văn đáp :
- Chưa ! Những Ä‘iá»u sở há»c cá»§a vãn bối Ä‘á»u do tiên phụ dạy khẩu truyá»n.
Diệu Thá»§ tiên sinh gáºt đầu nói :
- Thế thì phải rồi ! Biết đâu chất độc "Diêm Vương Lệnh" lại chẳng ghi trong Äá»™c
Kinh.
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i :
- Chẳng lẽ giữa cha con mà gia phụ còn dấu diếm ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Lý đương nhiên là như váºy, song việc thiên hạ nhiá»u khi chẳng thể lấy đạo lý
thông thưá»ng mà cân nhắc được.
Từ Văn lặng yên không nói gì nữa. Chà ng không tin phụ thân có ý riêng tây, nhưng
cũng chẳng thể quyết định là không có việc nà y. Phụ thân chà ng đã chết rồi, nhưng
còn hai Ä‘iá»u vẫn khiến chà ng băn khoăn trong dạ. Má»™t là mắt chà ng chưa được nhìn
thấy Äá»™c kinh bao giá», hai là phụ thân chà ng biết rõ má»™t khi luyện thà nh "Vô nh
Tồi Tâm Thá»§" thì chung thân chà ng không cách nà o đụng chạm và o da thịt vá»›i ngưá»i
nà o cả. Như thế chẳng những Ä‘oạn tuyệt mối hạnh phúc suốt Ä‘á»i chà ng, mà còn là m
tuyệt tự giòng hỠTừ. Hơn nữa, ban đầu Thất Tinh Bang chưa gây nên thù oán với ai,
cÅ©ng không có chuyện mưu đồ lá»›n lao thì cần chi phải luyện Äá»™c công nà y. Phụ thân
chà ng đã biết rõ thế sao còn cố ý là m ?
Trong thiên hạ ai cÅ©ng trá»ng nhất là tình cha con. Phụ thân đã sai lầm thì kẻ là m
con còn biết nói sao ?
Từ Văn liên tưởng đến Thượng Quan Hoà nh đã kể má»™t thiên cố sá»± khiến ngưá»i
nghe phải dá»±ng tóc gáy. Äồng thá»i chà ng nhá»› tá»›i vụ công án vá» ngưá»i đệ tá» cá»§a Tu
Duyên lão ni bị gian dâm rồi bị hạ sát. Nếu quả phụ thân chà ng là con ngưá»i như váºy,
thì tháºt là đốn mạt, bại hoại ai cÅ©ng có thể giết. Chà ng cà ng nghÄ© cà ng Ä‘au khổ vô
cùng, vì đây là má»™t sá»± sÄ© nhục không tà i nà o rá»a sạch.
Diệu Thủ tiên sinh lại giục :
- Chúng ta đi thôi !
Từ Văn gáºt đầu, rồi theo Diệu Thá»§ tiên sinh ra ngoà i biệt thá»±...
Ra ngoà i cá»a lá»›n, hai ngưá»i rẽ vá» phÃa Tây cá»a thà nh thì trước mắt hiện ra má»™t ná»™i
cỠhoang lương bát ngát, Diệu Thủ tiên sinh dừng bước nói :
- Chúng ta tạm chia tay ở đây, chẳng bao lâu nữa sẽ gặp nhau tại Tưởng phủ.
Từ Văn chợt nhá»› tá»›i má»™t việc mà lòng chà ng vẫn thắc mắc từ lâu, vá»™i há»i :
- Tiá»n bối có thể giải thÃch má»™t mối nghi ngá» cho vãn bối chăng ?
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Việc gì ?
Từ Văn đáp :
- Việc có liên quan đến ngôi nhà ma tại thà nh ChÃnh Dương.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i lại :
- Ngươi muốn biết ư ?
- Äúng thế ! Mong rằng tiá»n bối nói thá»±c cho hay.
Diệu Thá»§ tiên sinh trầm ngâm má»™t chút rồi há»i :
- Ngươi đã đến đấy một lần rồi, phải không ?
- Phải rồi !
- Lão phu nói trắng cho ngươi hay là ngôi nhà ma đó quả là một trong những chổ ở
bà máºt cá»§a lão phu.
Từ Văn xúc động trong lòng, run lên há»i :
- Äúng là má»™t nÆ¡i bà cư cá»§a tiá»n bối ư ?
Diệu Thủ tiên sinh lạnh lùng đáp :
- Chắc ngươi lấy là m lạ lắm mà chưa tìm ra chứng cớ xác thực phải không ?
- ChÃnh thế !
- Bây giỠngươi có thể chứng thực rồi đó.
Từ Văn ngÆ¡ ngẩn má»™t chút rồi há»i tiếp :
- Ở đó vãn bối có gặp một vị...
Diệu Thá»§ tiên sinh không chá» Từ Văn nói hết đã cướp lá»i :
- Nguyên phối phu nhân của lệnh tôn là Không Cốc Lan Tô Viên chứ gì ?
- Äó là điá»u mà vãn bối muốn thỉnh giáo tiá»n bối.
- Ngươi muốn biết Ä‘iá»u gì thì há»i Ä‘i ?
- Dưá»ng như Äại mẫu cá»§a vãn bối rất oán háºn tiên phụ ?
- Äúng thế ! Ngà y Không Cốc Lan Tô Viên lấy lệnh tôn rồi, trung gian xảy ra má»™t
Ä‘oạn đưá»ng rẽ...
- Tiá»n bối có thể cho hay được không ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- á»’ ! Vụ công án nà y cho ngươi hay cÅ©ng được. Ngà y trước, Äại mẫu ngươi nổi
tiếng trên chốn giang hồ, khiến cho rất nhiá»u võ sÄ© thanh niên phải say mê Ä‘iên đảo.
Nhưng bà chỉ để mắt xanh và o má»™t nhân váºt tên gá»i Hoà nh Thiên Kiếm Ngụy Hán
Văn. Hai ngưá»i chỉ non thá» bể ăn ở vá»›i nhau cho đến thuở bạc đầu. Má»™t hôm, dưới
bóng trăng tá», hai ngưá»i đứng nói chuyện tâm tình ở sau ngá»n Thiếu Thất núi Tung
Sơn, thì đột nhiên chạm trán kẻ thù. Hoà nh Thiên Kiếm bị đối phương hất xuống vực
thẳm tan xác. Không Cốc Lan Ä‘au đớn không muốn sống nữa. Bà thá» quyết rá»a há»n
cho ngươi bạn lòng. Bà chạy khắp bên trá»i góc biển để dò la tung tÃch kẻ thù. Má»™t
hôm chạm trán cừu gia, hai bên mở cuá»™c quyết đấu sinh tá»...
Lão nói tới đây dừng lại một chút để ngẫm nghĩ, rồi tiếp :
- Äáng tiếc là Không Cốc Lan bản lảnh kém đối phương má»™t báºc, nên bị trá»ng
thương. Cừu gia thấy Không Cốc Lan dung nhan nguyệt thẹn hoa nhưá»ng, liá»n nẩy
lòng ham muốn toan bà i cưởng hiếp. Giữa lúc nguy ngáºp như ngà n cân treo đầu sợi
tóc thì một võ sĩ khác xuất hiện giết được kẻ hung tà n kia, giải nguy cho Không Cốc
Lan. Y lại đưa bà vỠhết lòng cứu trị...
Từ Văn lắng tai nghe, bất giác "ồ" lên một tiếng :
Diệu Thá»§ tiên sinh cặp mắt lim dim, cất cao giá»ng nói tiếp :
- Sau Không Cốc Lan khá»i thương thế, má»™t mặt bà cảm Æ¡n võ sÄ© đã cứu mình, mặt
khác y giết được kẻ thù, và nhân phẩm không phải tầm thưá»ng. Y hết lá»i năn nỉ, bÃ
chuyển lòng lấy y...
Từ Văn nóng nảy há»i xen và o :
- Ngưá»i võ sÄ© đó là ai ?
Diệu Thủ tiên sinh trợn mắt lên đáp :
- Y chÃnh là Từ Anh Phong, phụ thân ngươi đó.
Từ Văn "á»§a" lên má»™t tiếng, há»i :
- Rồi sao nữa ?
- Sau cuá»™c hôn nhân chừng ba năm, có ngưá»i đến Thất Tinh Bảo tầm cừu và tiết lá»™
má»™t chuyện bà máºt đáng sợ...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Chuyện bà máºt đó thế nà o ?
Diệu Thá»§ tiên sinh nghiến răng ra chiá»u phẩn khÃch, đáp :
- Nguyên ba năm trước, Hoà nh Thiên Kiếm bị hất xuống vực thẳm là một vụ giết
ngưá»i có dá»± mưu...
Từ Văn há»i :
- Dự mưu ư ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Phải rồi ! Má»™t cuá»™c dá»± mưu rất đê hèn, chỉ vì mục Ä‘Ãch muốn chiếm Không Cốc
Lan.
Từ Văn tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống, chà ng cơ hồ không còn dũng khà để
nghe nữa, nhưng ná»™i tình kÃch thÃch, chà ng run lên há»i :
- Ai dự mưu ?
- Phụ thân ngươi.
|
 |
|
| |