Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 24-06-2008, 11:05 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 46
Ngưá»i liá»u lÄ©nh khó thoát việc liá»u lÄ©nh
Gái Uyên Ương thỠdứt bạn uyên ương

Phượng Thư thấy Hình phu nhân gá»i, không biết là việc gì, liá»n mặc áo lên xe Ä‘i sang. Hình phu nhân Ä‘uổi những ngưá»i trong nhà ra, rồi khẽ bảo Phượng Thư:
- Gá»i con đến đây, vì có má»™t việc khó nghÄ© quá. Cha con bảo ta Ä‘iá»u này, ta chưa biết nghÄ© sao, hãy bàn vá»›i con trước. Cha con trông thấy con Uyên Ương ở đằng nhà cụ, muốn lấy nó làm nàng hầu bảo ta đến xin cụ. Ta nghÄ© cÅ©ng là má»™t việc thưá»ng, nhưng chỉ sợ ngưá»i không chá» Con có cách gì giúp được việc này không?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Cứ ý con thì không nên đụng vào cái Ä‘inh ấy. Cụ mà dứt con Uyên Ương ra thì sẽ ăn không ngon ngá»§ không yên đâu. Vả chăng ngày thưá»ng lúc vui chuyện, ngưá»i vẫn nói: cha con bây giỠđã có tuổi rồi, thế mà nàng hầu ở trong nhà cứ kè kè bên này má»™t đứa bên kia má»™t đứa. Äiá»u thứ nhất là làm nhỡ nhàng con gái nhà ngưá»i ta, Ä‘iá»u thứ hai là không biết giữ gìn thân thể, việc quan làm cÅ©ng chẳng ra gì, cả ngày chỉ chè chén vá»›i bá»n hầu trẻ! Mẹ nghe đấy, bà có ưa gì cha con đâu? Bây giá» muốn tránh Ä‘i chả được, lại còn định cầm gậy rÆ¡m thá»c vào mÅ©i hùm hay sao? Xin mẹ đừng giận, con không dám nói việc ấy đâu. Rõ ràng nói cÅ©ng chẳng ăn thua gì, mà lại gây thêm những Ä‘iá»u không haỵ Cha con bây giỠđã già rồi, việc làm cÅ©ng có khi nhầm lẫn, mẹ nên khuyên ngăn má»›i phải. Nếu lúc còn trẻ mà làm những việc ấy thì cÅ©ng không sao. Bây giá» anh em con cháu hàng đàn rồi, lại còn gây chuyện như thế, chẳng khó coi vá»›i ngưá»i ta lắm hay sao?
Hình phu nhân cưá»i nhạt nói:
- Nhà quan năm thiếp bảy thê cÅ©ng là thưá»ng, riêng nhà ta lại không được à? Mẹ có ngăn cha con cÅ©ng chẳng nghe đâu. Con Uyên Ương dù là ngưá»i hầu thân yêu cá»§a cụ, nhưng má»™t ông con cả đầu râu đốm bạc; lại làm quan, muốn lấy nó làm nàng hầu, chắc nó cÅ©ng chả từ chối. Ta gá»i chị đến đây, chẳng qua để bàn thôi, thế mà chị đã nói ra hàng tràng không nên. Lẽ nào ta lại bảo chị đỉ Tất nhiên ta phải Ä‘i lấy. Chị lại còn bảo ta không biết can ngăn. Chị không biết tính bố chồng chị à! Can không được lại đâm ra cãi nhau vá»›i ta thôi.
Phượng Thư thấy Hình phu nhân tính vốn khá» dại nhút nhát, chỉ tìm cách chiá»u chuá»™ng Giả Xá để được yên thân, và tham vá»› được nhiá»u tiá»n là thích, còn việc lá»›n nhá» trong nhà Ä‘á»u mặc Giả Xá sắp đặt. Những khoản chi thu nào vào tay bà ta, thì tìm cách bá»›t xén thậm tệ. Bà ta thưá»ng lấy cá»› Giả Xá hay hoang phí, ta phải tằn tiện, má»›i có thể bù vào. Trong bá»n con gái, ngưá»i hầu, không tin ai và cÅ©ng chẳng nghe ai. Phượng Thư biết bà ta lại giở tính, dù can ngăn cÅ©ng chẳng được nào, liá»n cưá»i nói:
- Mẹ nói rất phải. Con hãy còn dại, chưa biết đắn đỠCon nghÄ© rằng đã xin trước cha mẹ, thì không những má»™t con a hoàn, dù ngưá»i ngá»c Ä‘i nữa cụ chả cho cha con còn cho ai? Những lá»i nói vắng mặt, tin làm sao được? Con thá»±c là ngu ngốc! Ngay như cha con, khi có Ä‘iá»u gì không phải, cha mẹ giận, muốn lôi ngay đến đánh chết, nhưng khi thấy mặt là xong hết, rồi lại lấy những vật quý Ä‘em ra chá» Cứ ý con, hôm nay cụ Ä‘ang vui, mẹ đến xin ngay Ä‘i. Con hãy đến trước chuyện trò cho cụ vui, khi mẹ đến con sẽ kiếm cách Ä‘em tất cả ngưá»i hầu trong nhà lảng ra má»™t chá»—. Khi ấy mẹ tha hồ nói vá»›i ngưá»i, nếu ngưá»i cho càng hay, không cÅ©ng chẳng sao, chả ai biết cả.
Hình phu nhân thấy Phượng Thư nói thế, liá»n vui vẻ bảo:
- Ta định không nên thưa vá»›i cụ vá»™i, nếu nói trước, ngưá»i không nghe sẽ há»ng mất việc. Ta nghÄ© nên bảo khẽ Uyên Ương trước đã. Dù nó xấu hổ, ta sẽ nhá» to bảo nó rạch ròi, nó không nói gì tức là yên chuyện. Bấy giá» ta má»›i trình cụ, dù ngưá»i không bằng lòng cÅ©ng không thể ngăn cấm được ý muốn cá»§a nó. Ngưá»i ta thưá»ng nói "ngưá»i đã định không nên giữ lại, như vậy má»›i là ổn thá»a".
Phượng Thư cưá»i nói:
- Mẹ nhiá»u mưu trí thá»±c, thế là êm thấm vạn phần. Äừng nói là con Uyên Ương, dù ai Ä‘i nữa, cÅ©ng chẳng muốn trèo cao trông lên, để mong được mở mày mở mặt hay sao? Nó bá» danh giá ná»­a bà chá»§ không làm, đâm đầu Ä‘i làm a hoàn, sau này lấy má»™t thằng ranh con, thế là xong Ä‘á»i.
Hình phu nhân cưá»i nói:
- Nói thế phải đấy. Không cứ con Uyên Ương, ngay cả đến những a hoàn lớn coi việc, ai mà chẳng thích được như thế? GiỠchị hãy sang trước đi, chớ để lộ chuyện đấy, ta ăn cơm xong sẽ sang ngay.
Phượng Thư nghÄ© thầm: “Con Uyên Ương thá»±c đáng ghét. Nhưng chắc đâu nó bằng lòng? Nếu mình sang trước, nó bằng lòng ra thì không có chuyện gì, nếu không bằng lòng, mẹ ta là ngưá»i Ä‘a nghi, lại ngá» ta nói lá»™ chuyện, để cho nó làm bá»™. Bấy giá» mẹ ta thấy đúng như lá»i ta nói, đâm xấu hổ, Ä‘em ta ra giày vò cho hả giận, như thế không haỵ Chi bằng ta cùng đến vá»›i mẹ ta, dù nó bằng lòng hay không, chắc mẹ chẳng ngỠđến taâ€. Liá»n cưá»i nói:
- Lúc nãy con vừa vỠđến nhà, bên nhà mợ con mang cho hai lồng gà gô, con đã bảo chúng nó quay rồi, định đến bữa cÆ¡m chiá»u đưa sang biếu mẹ. Khi má»›i đến cá»­a ngoài, thấy bá»n hầu nhá» kéo xe Ä‘i, nói: “Xe cá»§a mẹ bật mui, phải Ä‘em Ä‘i sá»­aâ€. Chi bằng bây giá» mẹ ngồi xe cá»§a con cùng đến thì hÆ¡n.
Hình phu nhân nghe nói, liá»n gá»i ngưá»i đến lấy quần áo thay, Phượng Thư vá»™i vàng hầu hạ má»™t lúc, rồi hai mẹ con cùng ngồi xe Ä‘i, Phượng Thư lại nói:
- Mẹ đến đằng cụ, nếu con cùng Ä‘i, ngưá»i há»i đến làm gì sẽ không tiện; vậy mẹ đến trước, con vá» thay quần áo rồi sẽ sang sau.
Hình phu nhân nghe nói có lý, liá»n má»™t mình đến chá»— Giả mẫu, chuyện phiếm má»™t lúc rồi ra, nói vá» là sang nhà Vương phu nhân. Theo lối cá»­a sau tìm đến buồng Uyên Ương, thì thấy nó Ä‘ang ngồi thêu. Thấy Hình phu nhân đến, Uyên Ương đứng dậy. Hình phu nhân cưá»i há»i:
- Cô làm gì thế?
Vừa há»i vừa cầm lấy bức thêu ở tay Uyên Ương ra xem, rồi nói:
- Ta xem hoa của cô thêu nào.
Ngắm má»™t lúc rồi nói: “Äẹp lắmâ€. Liá»n bá» bức thêu xuống, ngắm nghía suốt ngưá»i Uyên Ương, thấy nó mặc áo lụa màu hoa sen rung rúc, Ä‘eo cái khoác vai bằng nhiá»…u xanh, mặc quần màu nước biển, thắt đáy lưng ong, mặt trái xoan, tóc Ä‘en láy, mÅ©i dá»c dừa, hai má có mấy nốt rá»— nhá».
Uyên Ương thấy Hình phu nhân nhìn mình, đâm ra ngượng, trong bụng lấy làm lạ, cưá»i há»i:
- Thưa bà, bây giỠgiữa chừng giữa buổi, bà sang có việc gì?
Hình phu nhân đưa mắt, bá»n ngưá»i hầu lui ra ngoài. Hình phu nhân ngồi xuống, cầm lấy tay Uyên ương cưá»i nói:
- Ta sang cốt để mừng cho cô đây.
Uyên Ương nghe nói, trong bụng đã đoán được vài ba phần, đỠmặt cúi đầu, không nói câu gì. Hình phu nhân nói:
- Chắc cô cÅ©ng biết, ông nhà hiện giá» không có ngưá»i hầu nào đáng tin cậy cả. Äịnh bụng mua má»™t ngưá»i, nhưng lại sợ những ngưá»i cá»§a bá»n lái buôn đưa đến không được tá»­ tế, nhỡ ra phải ngưá»i có tật xấu gì, mua vỠđược vài ba ngày lại đâm giở quẻ. Muốn tìm má»™t ngưá»i con gái ở ngay trong nhà, nhưng không có ngưá»i nào khá cả: kẻ thì xấu ngưá»i, kẻ thì xấu nết, được đằng ná», há»ng đằng kia. Ta để ý đến ná»­a năm nay, chỉ có cô là hÆ¡n cả: dáng ngưá»i đẹp, thạo công việc, tính nết ôn hòa, có thể tin cậy, thật là được cả ngưá»i lẫn nết, ý ta muốn trình cụ lấy cô em vá» nhà. Cô không phải như ngưá»i ở ngoài má»›i mua vá», cứ vỠđến nhà là sẽ phong ngay làm dì Hai, vừa có thể diện, vừa được tôn quý. Tục ngữ nói: "ngưá»i vàng lại đổi lấy vàngâ€, ngỠđâu lại vừa mắt ông nhà như thế! Bây giá» cô vá» bên nhà, sẽ được thá»a lòng mong muốn cao quý xưa nay, lại bịt miệng được những kẻ vẫn không ưa cá»™ Cô theo tôi vá» trình cụ Ä‘i.
Nói xong định kéo tay Uyên Ương đi.
Uyên Ương đỠbừng mặt lên, giật tay lại không Ä‘i. Hình phu nhân tưởng cô ta xấu hổ, liá»n nói:
- Việc gì mà cô phải xấu hổ? Cô không phải nói câu gì cả, chỉ theo tôi đi là được rồi.
Uyên UÆ¡ng chỉ cúi đầu không Ä‘i. Hình phu nhân thấy thế liá»n há»i:
- Không lẽ cô còn không bằng lòng hay sao? Nếu quả có thế thì cô khá» dại quá. Không muốn làm bà chá»§, lại muốn làm con hầu à! Vài ba năm nữa, cô Ä‘i lấy má»™t thằng bé con, đầy tá»› lại hoàn đầy tá»›. Nay vá» vá»›i chúng tôi, chắc cô đã biết tính tôi, hiá»n lành, hay dung kẻ dưới, ông nhà lại đối đãi tá»­ tế vá»›i cá»™ Äá»™ chừng má»™t năm, năm bảy tháng sinh được đứa con, thế là cô bằng vai vá»›i tôi rồi. Cô muốn sai bảo ngưá»i trong nhà ai chẳng phải nghẻ Danh giá bà chá»§ mà không chịu làm, sau này lỡ dịp có hối cÅ©ng muá»™n!
Uyên Ương vẫn cúi đầu, không chịu nói một câu. Hình phu nhân lại nói:
- Cô xưa nay là ngưá»i nhanh nhẹn kia mà, sao bây giá» lại thẫn thá» ra thế? Có Ä‘iá»u gì không bằng lòng cô cứ nói, tôi hứa sẽ làm cho cô được vừa ýâ€.
Uyên Ương vẫn không nói gì. Hình phu nhân lại cưá»i nói:
- Chắc cô còn bố mẹ Ở nhà, tá»± mình không nói ra, sợ xấu hổ, phải chá» bố mẹ cô há»i má»›i nói ra chăng? Như thế cÅ©ng đúng lý. Vậy để tôi Ä‘i há»i, rồi bảo bố mẹ cô đến. Có Ä‘iá»u gì cô cứ nói vá»›i bố mẹ cô cÅ©ng được.
Nói xong liá»n Ä‘i đến nhà Phượng Thư.
Phượng Thư đã thay quần áo xong, nhân tiện trong nhà vắng ngưá»i, liá»n Ä‘em việc này nói cho Bình Nhi biết. Bình Nhi lắc đầu cưá»i nói:
- Cứ ý tôi việc này chưa chắc đã ổn. Những khi vắng ngưá»i, chúng tôi thưá»ng gợi chuyện, nhưng xem ý chị ta chưa chắc đã chịu. Thôi hãy cứ nói xem sao.
Phượng Thư nói:
- Bà Cả tất phải đến đây bàn việc ấy, nó bằng lòng còn khá nếu không, chỉ thêm bẽ mặt với các chị thôi, nghĩ cũng khó coi đấy. Chị đi bảo hỠquay gà gô, làm thêm mấy món ăn nữa, sắp sửa bữa cơm rồi chị đi ra đâu đó, lúc nào bà ấy vỠhãy vào.
Bình Nhi nghe nói, truyá»n bảo bá»n bà già, rồi đủng đỉnh Ä‘i qua bên vưá»n.
Uyên Ương thấy Hình phu nhân Ä‘i rồi, chắc thế nào cÅ©ng đến bàn vá»›i Phượng Thư và sẽ có ngưá»i đến há»i mình, chi bằng tránh Ä‘i má»™t chá»— cho xong. Uyên Ương liá»n tìm Hổ Phách bảo:
- Cụ có há»i tôi, chị cứ bảo tôi khó ở, sáng nay không ăn cÆ¡m, Ä‘i vào trong vưá»n chÆ¡i má»™t chốc sẽ vá».
Hổ Phách nhận lá»i. Uyên Ương qua vưá»n chÆ¡i, không ngá» lại gặp Bình Nhị Bình Nhi thấy không có ai, liá»n cưá»i nói:
- Bà dì mới đã đến đấy à?
Uyên Ương đỠmặt nói:
- Không trách được chúng mày thông đồng với nhau định kế hại tao! Tao sẽ đến làm to chuyện với mụ chủ nhà mày xem!
Bình Nhi thấy Uyên Ương giận dá»—i ra mặt, tá»± hối mình đã lỡ lá»i, liá»n kéo chị ta đến gốc cây phong, ngồi xuống hòn đá, kể rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện Phượng Thư vừa nói. Uyên Ương đỠmặt lên, cưá»i nhạt, bảo Bình Nhi:
- Tôi nghÄ© chị em chúng ta vẫn ăn ở tốt vá»›i nhau: như các chị Tập Nhân, Hổ Phách, Tố Vân, Tá»­ Quyên, Thái Hà, Ngá»c Xuyến, Xạ Nguyệt, Thúy Mặc, cùng chị Thúy LÅ© theo hầu cô Sá»­, chị Khả Nhân và chị Kim Xuyến đã chết rồi, chị Phiến Tuyết đã Ä‘i rồi, kể cả chị vá»›i tôi nữa tất cả hÆ¡n mưá»i ngưá»i, từ khi còn bé, Ä‘iá»u gì mà chẳng nói vá»›i nhau, việc gì mà chẳng bàn vá»›i nhau? Bây giỠđã lá»›n cả rồi, ai có thân ngưá»i ấy lo,nhưng bụng tôi thì vẫn như trước: có Ä‘iá»u gì, việc gì, tôi không giấu các chị. Câu này thì tôi nói, chị hãy để bụng, đừng nói cho mợ Hai biết: đừng nói ông ấy muốn tôi làm vợ lẽ, chứ dù bây giá», bà ấy chết Ä‘i, ông ấy mối lái năm lần bảy lượt lấy tôi vá» làm vợ cả, tôi cÅ©ng chẳng nghe!
Bình Nhi muốn nói nữa, thấy đằng sau núi có tiếng cưá»i ha hả nói:
- Thật cái con không biết thẹn! Nói không biết ngượng mồm!
Hai ngưá»i nghe nói giật nảy mình, vá»™i chạy ra sau núi tìm, thấy Tập Nhân Ä‘ang cưá»i rồi chạy đến há»i:
- Có việc gì thế? Nói cho tôi nghe với.
Rồi ba ngưá»i cùng ngồi trên hòn đá, Bình Nhi kể lại chuyện vừa rồi cho Tập Nhân nghe. Tập Nhân nói:
- Nhẽ ra chúng ta không nên nói: lão già này thực là đê tiện quá! Hễ thấy ai hơi dễ coi là lão không chịu buông tha.
Bình Nhi nói:
- Chị đã không bằng lòng, tôi xin bảo cách cho chị.
Uyên Ương há»i: “cách gì?â€
- Chị cứ nói với cụ rằng, đã cho cậu Liễn rồi, như thế ông Cả sẽ không thể đòi nữa.
Uyên Ương nhổ toẹt một cái nói:
- Mày còn nhắc đến cái của ấy làm gì? Hôm trước chủ mày chả đã nói bậy đó sao? Không ngỠbây giỠtao mới rõ.
Tập Nhân cưá»i nói:
- Chị không bằng lòng hai ngưá»i kia, theo ý tôi, chị nên nói vá»›i cụ, nhá» ngưá»i bảo rằng đã cho cậu Bảo rồi, như thế ông Cả cÅ©ng sẽ dứt lòng đòi há»i.
Uyên Ương vừa tức vừa thẹn, vừa nổi nóng, liá»n mắng:
- Hai con khốn nạn này! Chúng mày không được chết tá»­ tế đâu! Ngưá»i ta có việc khó xá»­, tưởng chúng mày là ngưá»i đứng đắn, nên bàn cách giúp, chúng mày chẳng nghÄ© há»™ được gì, lại thay nhau Ä‘em tao ra làm trò cưá»i Chúng mày tưởng rằng rồi đây sẽ tốt cả đấy! Sẽ làm dì Hai cả đấy? Cứ ý tao, việc ở trên Ä‘á»i này chưa chắc đã được như ý cả đâu. Chúng mày hãy xếp lại, vừa vừa chứ, đừng có hí há»­ng vá»™i.
Hai ngưá»i thấy Uyên Ương nóng lên, liá»n cưá»i nói:
- Chị đừng nên ngá» vá»±c, chúng ta từ bé đến giỠđã thân mật vá»›i nhau như chị em ruá»™t, chẳng qua lúc vắng ngưá»i, chúng tôi nói đùa để cưá»i cho vui đấy thôi. Chị định thế nào cứ nói cho chúng tôi biết, không ngại gì đâu.
- Chả có ý định gì. Tôi cứ không đi là xong.
Bình Nhi lắc đầu nói:
- Chị không Ä‘i, chưa chắc ngưá»i ta đã để cho chị yên. Tính ông Cả thế nào, chị đã biết rồi đấy. Tuy chị là ngưá»i hầu bên cụ, bây giá» lão chẳng dám làm gì chị đâu, nhưng không dá»… chị theo hầu cụ suốt Ä‘á»i? CÅ©ng có lúc phải Ä‘i chứ. Bấy giá» mà lá»t vào tay lão thì không ra gì đâu!
Uyên Ương cưá»i nhạt:
- Cụ còn sống ngày nào tôi nhất định không rá»i chá»— này! Nếu ngưá»i quy tiên, thế nào lão ta cÅ©ng phải để tang ba năm, không có lẽ mẹ vừa chết lại Ä‘i lấy vợ lẽ! Chá» hết ba năm, xem cÆ¡ mầu thế nào bấy giá» sẽ liệu. Nếu khi nguy cấp khó xá»­, tôi đành cắt tóc Ä‘i tu! Không thì chết là cùng! Suốt Ä‘á»i chẳng lấy chồng đã làm sao? Lại càng khá»i vướng.
Bình Nhi và Tập Nhân cưá»i nói:
- Con bé này thật không biết thẹn, thuận miệng cứ lau láu nói ra hết cả.
- Äã đến nông ná»—i này thẹn mà làm gì? Các chị không tin, sau này sẽ biết! Bà ấy nói sẽ Ä‘i tìm bố mẹ tôi. Cứ cho đến tận Nam Kinh mà tìm!
Bình Nhi nói:
- Ông bà nhà chị Ä‘á»u trông nhà cho chá»§ ở Nam Kinh không đến đây bao giá», lâu rồi cÅ©ng sẽ tìm được. Nhưng hiện giá» có anh và chị dâu chị Ở đây. Tiếc rằng chị là ngưá»i sinh ra ở nhà này, chứ không như hai chúng tôi chỉ có má»™t mình đến đây thôi.
Uyên Ương nói:
- Sinh ra ở nhà này thì đã làm sao? "Trâu không muốn uống nước cố đè sừng" liệu có được chăng? Tôi không bằng lòng chẳng lẽ giết cả bố mẹ tôi?
ÄÆ°Æ¡ng nói thì chị dâu Uyên Ương đến. Tập Nhân nói:
- Bây giỠhỠkhông tìm đến bố mẹ chị, chắc hỠđã nói chuyện với chị dâu chị.
Uyên Ương nói:
- Con ** ấy chỉ chuyên làm nghỠ“bán rau chào kháchâ€, nghe thấy vậy làm gì mà nó chẳng chiá»u chuá»™ng Ä‘i ngay.
Vừa lúc ấy ngưá»i chị dâu đến nÆ¡i, cưá»i nói:
- Cô ở đây à? Tôi đi tìm mãi không thấy. Cô lại đằng này tôi nói câu chuyện.
Bình Nhi, Tập Nhân Ä‘á»u má»i ngồi. Ngưá»i chị dâu nói:
- Các cô cứ ngồi, tôi cùng cô em nói câu chuyện riêng.
Tập Nhân và Bình Nhi giả cách không biết, Ä‘á»u cưá»i nói:
- Chuyện gì mà cần thiế? Chúng tôi thử đoán xem, chỠđoán xong rồi hãy đi.
Uyên Ương nói:
- Chuyện gì đấy? Chị cứ nói đi.
Ngưá»i chị dâu cưá»i nói:
- Cô cứ lại đây tôi sẽ nói, thế nào cũng có chuyện hay.
- Có phải là việc bà ấy đã nói với chị không?
- Cô đã biết lại còn há»i vặn gì tôi! Mau mau lại đây! Tôi nói rạch ròi cho mà nghe. Việc vui mừng to như trá»i ấy!
Uyên Ương nghe nói, đứng ngay dậy, nhìn thẳng vào mặt chị dâu nhổ toẹt một cái, mắng:
- Thôi hãy ngậm ngay cái mồm l... ấy lại, cút khá»i chá»— này cho rảnh. Chuyện gì hay? Chuyện con khỉ ăn gừng! Chuyện gì mừng? Chuyện ông huyện vá» quê!(#1) Thảo nào ngày thưá»ng các ngưá»i cứ thèm thuồng bá»n a hoàn nhà khác được làm bà trẻ, để cả nhà cậy thế làm càn, cả nhà Ä‘á»u được làm bà trẻ! Thấy thế là các ngưá»i nóng mắt lên, chá»±c đẩy tôi vào lò lá»­a. Nếu tôi đắc thế, các ngưá»i ở ngoài tha hồ ngang tàng làm bậy, tá»± phong cho mình là ông cậu. Nếu tôi không ra gì, gặp lúc thất thế, các ngưá»i sẽ rụt cổ lại, sống chết bá» mặc tôi.
Uyên Ương vừa nói vừa khóc. Bình Nhi, Tập Nhân tìm cách khuyên giải. Ngưá»i chị dâu ngượng mặt quá, liá»n nói:
- Bằng lòng hay không, cô cÅ©ng nói tá»­ tế, việc gì mà phải xỉa xói nhau. Tục ngữ có câu: "Trước mặt ngưá»i lùn chá»› nói chuyện lùnâ€. Cô mắng tôi, tôi không dám nói lại; nhưng hai cô này có trêu ghẹo gì cô, thế mà cô cÅ©ng nhai nhải như bà trẻ thế này, bà trẻ thế ná», như thế có ngượng mặt cho các cô không?
Bình Nhi, Tập Nhân vội nói:
- Chị đừng nói những câu như thế. Chị ấy có nói gì đến chúng tôi đâu, chị đừng có gắp chúng tôi vào. Chị đã thấy các ông bà nào cất nhắc chúng tôi lên làm bà trẻ chưa. Vả chăng hai ngưá»i chúng tôi chẳng có anh em, bố, mẹ nào ở đây để nhá» thế lá»±c chúng tôi mà làm bậy! Chị ấy muốn mắng ngưá»i nào tha hồ mà mắng, chúng tôi không việc gì phải chạnh lòng.
Uyên Ương nói:
- Nó thấy tôi mắng, đâm ra xấu hổ, không biết làm thế nào cho khá»i bẽ mặt, má»›i kiếm lá»i xúc xiểm hai chị đấy thôi. May mà hai chị là ngưá»i hiểu Ä‘á»i. Vì tôi quá nóng, nói không biết giữ lá»i, nó má»›i nhân đó bày chuyện.
Chị dâu cụt hứng, hầm hầm bỠđi.
Uyên Ương tức quá vẫn còn mắng theo. Bình Nhi, Tập Nhân can ngăn má»™t lúc má»›i yên. Bình Nhi há»i Tập Nhân:
- Chị núp ở đây làm gì thế? Chúng tôi không trông thấy chị.
Tập Nhân nói:
- Tôi nhân sang buồng cô Tư thăm cậu Bảo. Không ngá» chậm má»™t chút, nghe nói cậu ấy đã vá» rồi. Tôi Ä‘ang ngá», sao lại không gặp? Tôi định sang bên cô Lâm tìm, lại gặp ngưá»i nhà cô ấy bảo là cậu ấy không sang đấy. Tôi ngá» cậu ấy Ä‘i ra ngoài vưá»n. Ngay lúc đó gặp chị Ở đằng kia lại. Tôi tránh ra má»™t bên, chị không trông thấy. Sau chị Uyên Ương đến, tôi liá»n ở trong gốc cây chạy vá» phía sau núi giả, thấy hai chị đương ngồi nói chuyện. Thế mà bốn con mắt không trông thấy tôi.
Nói chưa dứt lá»i, chợt đằng sau có ngưá»i nói:
- Bốn con mắt không trông thấy chị à? GiỠcả sáu con mắt cũng không trông thấy tôi đấy!
Ba ngưá»i giật mình quay lại nhìn, té ra Bảo Ngá»c.
Tập Nhân cưá»i nói:
- Cậu ở đâu đến đây? Làm tôi tìm mãi.
- Tôi ở đằng cô Tư vá», thấy chị Ä‘i đến, chắc là chị tìm tôi, nên tôi nép vào má»™t chá»— để lừa chị. Trông thấy chị ngÆ¡ ngác Ä‘i qua, vào nhà rồi lại ra, gặp ai cÅ©ng há»i, tôi buồn cưá»i quá. Có ý chá» chị đến gần sẽ dá»a lên má»™t tiếng cho giật mình. Sau lại thấy chị cÅ©ng lẩn lẩn lút lút, biết là chị lại định dá»a ai. Tôi ló đầu ra nhìn thấy hai chị kia, tôi liá»n Ä‘i vòng đến sau lưng chị. Chị Ä‘i rồi, tôi nấp vào chá»— cá»§a chị.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Chúng ta ra phía sau tìm xem chưa biết chừng lại vớ được một đôi nữa đấy.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Không còn ai nữa đâu.
Uyên Ương biết là Bảo Ngá»c nghe hết chuyện này rồi, nên chỉ gục đầu xuống hòn đá giả cách ngá»§. Bảo Ngá»c lay dậy cưá»i bảo:
- Äá này lạnh lắm, chúng ta vá» nhà ngá»§ chẳng hÆ¡n ư?
Nói xong, kéo Uyên Ương dậy, lại má»i cả Bình Nhi vá» nhà uống nước, và cùng Tập Nhân khuyên Uyên Ương Ä‘i, Uyên Ương má»›i chịu đứng dậy. Bốn ngưá»i cùng đến viện Di Hồng. Những câu chuyện vừa rồi, Bảo Ngá»c đã nghe thấy cả, nên trong bụng cÅ©ng khó chịu thay cho Uyên Ương, cứ lặng lẽ nằm ngá»§ trên giưá»ng, mặc cho ba ngưá»i cưá»i nói ở nhà ngoài.
Hình phu nhân há»i Phượng Thư vá» bố mẹ Uyên Ương, Phượng Thư nói:
- Bố nó tên là Kim Thái, hai vợ chồng Ä‘á»u trông nom nhà cá»­a ở Nam Kinh không hay vỠđây. Anh nó là Văn Tưá»ng, hiện giữ việc mua bán cho cụ. Chị dâu nó cÅ©ng trông coi việc giặt rá»­a ở nhà cụ.
Hình phu nhân sai ngưá»i gá»i vợ Kim Văn Tưá»ng đến, nói rạch ròi cho nghe. Chị ta lấy làm thích lắm, hăm hở Ä‘i tìm Uyên Ương, chắc mẩm nói má»™t câu là xong ngay; ai ngá» bị Uyên Ương mắng cho má»™t trận, lại bị Tập Nhân, Bình Nhi nói cho mấy câu, xấu hổ quá, vá» nói vá»›i Hình phu nhân:
- Chẳng ăn thua gì, tôi lại bị nó mắng cho một trận.
Vì có Phượng Thư ở đấy, chị ta không dám nói đến Bình Nhi chỉ nói:
- Tập Nhân lại hùn thêm vào, nói tôi nhiá»u câu chẳng ra gì, không thể kể vá»›i bà được. Bà bàn vá»›i ông Ä‘i mua đám khác vậy thôi. Chắc con ranh ấy chẳng có số tốt, mà nhà chúng tôi cÅ©ng chẳng làm gì có phúc lá»›n như thế.
Hình phu nhân nói:
- Việc gì đến con Tập Nhân? Sao nó lại biết được?
Rồi lại há»i:
- Còn có ai ở đấy nữa không?
Vợ Kim Văn Tưá»ng nói:
- Còn có cô Bình nữa.
Phương Thư vội nói:
- Sao chị không lôi cổ nó vá» cho tôi? Tôi vừa má»›i Ä‘i khá»i, nó đã chạy biến rồi, vỠđến nhà chẳng thấy bóng vía đứa nào! Chắc nó cÅ©ng hùn thêm mấy câu chứ gì?
- Cô Bình không đứng gần đấy, tôi nhìn xa hình như cô ta, nhưng không chắc có đúng không, tôi đoán chừng đấy thôi.
Phượng Thư liá»n sai ngưá»i:
- Mau Ä‘i gá»i Bình Nhi, nói ta đã vá» rồi, bà cÅ©ng ở đây, bảo nó phải vá» ngay.
Phong Nhi liá»n thưa:
- Cô Lâm cho ngưá»i mang giấy đến má»i ba, bốn lần chị ấy má»›i Ä‘i. Lúc mợ vừa vỠđến cá»­a, tôi Ä‘i gá»i chị ấy ngaỵ Nhưng cô Lâm nói: “vá» thưa vá»›i mợ, ta nhá» chị ấy má»™t việcâ€.
Phượng Thư nghe vậy mới thôi, lại cố ý nói:
- Có việc gì mà ngày nào cũng nhỠnó thế?
Hình phu nhân không làm thế nào được, ăn xong cÆ¡m chiá»u rồi vá» nói vá»›i Giả Xá, Giả Xá nghÄ© má»™t lúc, liá»n gá»i Giả Liá»…n đến bảo:
- Nhà cá»­a ở Nam Kinh còn có nhiá»u ngưá»i khác trông nom, chứ không phải má»™t mình Kim Thái, phải gá»i ngay nó vỠđây.
Giả Liễn thưa:
- Lần trước ở Nam Kinh đưa tin vá» nói Kim Thái bị chứng Ä‘á»m, thưá»ng mê man bất tỉnh, đã cho cả tiá»n mua sẵn áo quan rồi. Không biết bây giá» nó còn sống hay chết. Nếu nó sống cÅ©ng chẳng biết việc gì, gá»i vá» cÅ©ng vô ích. Còn vợ nó thì lại Ä‘iếc.
Giả Xá nghe xong quát mắng:
- Äồ ngu biết gì? Mày không cút ngay Ä‘i à?
Giả Liá»…n sợ quá lùi ra. Má»™t lúc lại cho gá»i Kim Văn Tưá»ng đến, Giả Liá»…n đành đứng chá» ngoài thư phòng, không dám vá», cÅ©ng không dám gặp bố.
Má»™t lúc, Kim Văn Tưá»ng đến. Bá»n hầu nhá» dẫn hắn vào cá»­a thứ hai, lâu lắm má»›i thấy hắn ra vá». Giả Liá»…n không dám há»i chuyện. Má»™t lúc sau, thấy Giả Xá ngá»§ rồi má»›i dám vá» nhà. Äến tối, Phượng Thư kể lại chuyện, hắn má»›i hiểu rõ.
Uyên Ương suốt đêm không ngá»§. Äến hôm sau, ngưá»i anh cô ta đến xin Giả mẫu cho cô ta vá» nhà chÆ¡i, Giả mẫu bằng lòng. Uyên Ương không muốn vá», nhưng sợ Giả mẫu ngá», nên đành phải Ä‘i. Ngưá»i anh Ä‘em những lá»i cá»§a Giả Xá nói cho cô ta biết, lại hứa hẹn nào là được thể diện, được làm dì Hai, trông nom việc nhà. Uyên Ương chỉ cắn răng không bằng lòng. Ngưá»i anh không biết làm thế nào, đành phải vá» trình Giả Xá. Giả Xá tức giận nói:
- Ta bảo cho mà biết, mày vá» bảo vợ mày rằng: xưa nay “chị hằng yêu tuổi trẻ†chắc nó chê ta già, có lẽ nó chỉ yêu các cậu trẻ thôi! Chắc chắn là nó đã nhắm vào Bảo Ngá»c, có lẽ cả thằng Liá»…n nữa. Nếu nó có bụng ấy thì bảo nó hãy mau mau xếp lại. Ta muốn lấy, nó không bằng lòng, sau còn ai dám lấy nó nữa? Äó là Ä‘iá»u thứ nhất. Äiá»u thứ hai nó tưởng cụ thương nó, sau này sẽ chính thức gả nó cho má»™t ngưá»i ở ngoài phá»§ này. Bảo nó nghÄ© kỹ Ä‘i: dù nó lấy ai nữa, cÅ©ng khó thoát khá»i tay ta! Trừ phi nó chết Ä‘i, hay suốt Ä‘á»i không lấy chồng, ta má»›i chịu! Nếu không, bảo nó nên mau mau nghÄ© lại, sẽ có nhiá»u Ä‘iá»u hay đấy.
Giả Xá nói má»™t câu, Kim Văn Tưá»ng “vâng†má»™t câu. Giả Xá lại bảo:
- Không được nói dối ta, ngày mai ta lại bảo bà mày đến há»i thẳng Uyên Ương. Mày nói nó không bằng lòng, sẽ không có lá»—i; nếu ta há»i nó bằng lòng thì mày liệu hồn đấy!
Kim Văn Tưá»ng vâng dạ luôn mồm. VỠđến nhà, không kịp bảo vợ Ä‘i nói, hắn tá»± mình đến bảo thẳng Uyên Ương; Uyên Ương tức quá không trả lá»i được câu gì. NghÄ© má»™t lúc, Uyên Ương nói:
- Dầu tôi bằng lòng, cũng phải mang tôi đến trình cụ đã.
Ngưá»i anh và chị dâu Ä‘á»u cho Uyên Ương đã nghÄ© lại, vui mừng khôn xiết. Ngưá»i chị dâu liá»n dẫn Uyên Ương đến trình Giả mẫu.
Vừa gặp lúc Vương phu nhân, Tiết phu nhân và bá»n chị em Lý Hoàn, Phượng Thư, Bảo Thoa cùng mấy ngưá»i đàn bà coi việc có thể diện Ä‘ang nói chuyện vui ở đấy. Uyên Ương mừng lắm, kéo chị dâu vào quỳ trước mặt Giả mẫu, vừa khóc vừa kể lại những câu Hình phu nhân nói thế nào, chị dâu nói ở trong vưá»n thế nào, nay ngưá»i anh lại nói như thế nào. "Vì cháu không bằng lòng, ông Cả bảo là cháu mê cậu Bảo Ngá»c, nếu không thì cÅ©ng đợi lấy ngưá»i ngoài, bảo cháu có chạy lên trá»i suốt Ä‘á»i cÅ©ng không thoát khá»i tay ông ấy. Thế nào ông ấy cÅ©ng báo thù! Lòng cháu đã lạnh tắt rồi! Cháu nói trước mặt má»i ngưá»i ở đây, đừng nói là Bảo Ngá»c, chứ dù “Bảo Kimâ€, "bảo Ngânâ€, “Bảo Thiên Vươngâ€, “Bảo Hoàng Äế†nào nữa, cháu cÅ©ng chẳng lấy, cứ ở vậy suốt Ä‘á»i là xong chuyện! Nếu cụ ép quá, cháu đành má»™t nhát dao là xong Ä‘á»i, chứ không thể nào tuân lá»i được. Tốt phúc ra, cháu được chết trước cụ, nếu không may, cháu cÅ©ng đành nhất định hầu hạ đến khi cụ quy tiên, cháu sẽ không vá» vá»›i bố mẹ và anh em cháu đâu, hoặc tá»± tá»­, hoặc gá»t đầu Ä‘i tụ Nếu bảo cháu không thá»±c bụng, chỉ tạm thá»i tình cách chống đỡ, thì đã có giá»i đất, quá»· thần, mặt trá»i, mặt trăng chứng minh, sẽ bóp cháu sưng cổ nổ hầu ra mà chết!
Trước lúc Uyên Ương đến, trong tay áo đã giấu sẵn má»™t cái kéo, nay vừa nói vừa đưa kéo lên cắt tóc. Bá»n bà già, a hoàn trông thấy vá»™i giữ lại, thì đã cắt mất má»™t ná»­a nắm rồi. May tóc cô ta quá rậm, cắt vẫn không việc gì, má»i ngưá»i vá»™i vàng giúp cô ta búi lên.
Giả mẫu nghe ná»›i, giận quá, ngưá»i run cầm cập, rít giá»ng nói:
- Ta chỉ còn có má»™t ngưá»i trông cậy được, chúng nó lại định tìm cách cướp Ä‘i.
Nhân thấy Vương phu nhân đứng bên cạnh, liá»n bảo:
- Các ngưá»i xưa nay Ä‘á»u lừa ta cả! Ngoài mặt ra vẻ hiếu thảo trong bụng lại ngấm ngầm chá»±c hại tạ Có cá»§a gì tốt cÅ©ng đến lấy, có ngưá»i nào tốt cÅ©ng đến đòi; còn có má»™t con bé, thấy ta yêu nó, tá»± nhiên các ngưá»i đâm tức, định xách nó Ä‘i, để rồi tha hồ mà làm hại ta.
Vương phu nhân đứng dậy, không dám nói lại má»™t câu gì. Tiết phu nhân thấy Vương phu nhân cÅ©ng bị quở, nên không tiện khuyên giải; Lý Hoàn vừa nghe thấy những câu nói cá»§a Uyên Ương, đã dẫn chị em Ä‘i ra rồi. Thám Xuân là ngưá»i biết nghÄ©: biết Vương phu nhân bị mắng oan không dám nói lại; Tiết phu nhân là em ruá»™t Vương phu nhân, không tiện cãi há»™ cho chị; Bảo Thoa cÅ©ng không thể nói há»™ cho dì; Lý Hoàn, Phượng Thư, Bảo Ngá»c lại càng không dám lên tiếng; chỉ còn nhá» có bá»n cháu gái; nhưng Nghênh Xuân thì thá»±c thà, Tích Xuân hãy còn bé. Vì vậy, chị ta Ä‘ang đứng ngoài cá»­a sổ nghe ngóng, vá»™i chạy ngay vào cưá»i nói vá»›i Giả mẫu:
- Việc này có liên can gì đến mẹ cháu đâu? Bà nghÄ© lại xem: ông anh Cả muốn lấy ngưá»i trong nhà, thì em dâu biết làm sao được? Mà dù có biết cÅ©ng phải chịu thôi.
Thám Xuân chưa nói dứt lá»i, Giả mẫu cưá»i nói:
- Thật ta già lẫn rồi! Bà dì đừng cưá»i tôi nhé? Chị bà là ngưá»i rất hiếu thuận, không như chị dâu cả cá»§a tôi, má»™t tí gì cÅ©ng sợ chồng, trước mặt mẹ chồng chẳng qua cÅ©ng chỉ dá»±a dẫm cho xuôi chuyện thôi. Thật là tôi nói oan cho chị ấy.
Tiết phu nhân chỉ vâng dạ, rồi lại nói:
- Cụ hơi thiên vị, có lẽ cũng vì thương con dâu út hơn.
Giả mẫu nói:
- Tôi không thiên vị đâu!
Lại nói:
- Bảo Ngá»c, bà mắng nhầm mẹ cháu, sao cháu không nhắc để mẹ cháu bị mắng oan?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Không có nhẽ cháu lại bênh mẹ cháu mà nói bác giai và bác gái à? Chung quy cÅ©ng có ngưá»i không phải, nhưng nếu mẹ cháu không nhận thì còn đổ cho ai? Cháu nhận lá»—i vá» cháu chắc bà cÅ©ng chẳng tin nào.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Thế cÅ©ng có nhẽ. Nay cháu quỳ xuống trước mặt mẹ cháu nói: Mẹ đừng bá»±c nữa, bà đã có tuổi rồi, xin mẹ hãy nhìn Bảo Ngá»c này thôi.
Bảo Ngá»c chạyđến quỳ xuống định nói, Vương phu nhân vá»™i cưá»i kéo Bảo Ngá»c dậy:
- Äứng dậy, không thể thế được, lá»… nào mày lại thay bà đến xin lá»—i ta à?
Bảo Ngá»c nghe nói liá»n đứng dậy:
Giả mẫu cưá»i nói:
- Cháu Phượng cũng chẳng nhắc gì bà!
Phượng Thư cưá»i nói:
- Cháu chưa vạch những Ä‘iá»u không phải cá»§a bà ra, bà đã lại quặc cả cháu vào.
Giả mẫu nghe nói, cùng má»i ngưá»i cưá»i ầm lên:
- Thế má»›i lạ chứ! Ta cần nghe Ä‘iá»u nào là Ä‘iá»u không phải?
Phượng Thư nói:
- Ai bảo bà khéo chải chuốt cho ngưá»i? Chải chuốt đến ná»—i nó đẹp mÆ¡n mởn lên, trách nào ngưá»i ta chả thích? May cháu là dâu đấy, chứ là cháu trai, thì cháu đòi bà đã lâu rồi, không còn chỠđến bây giá».
- Äó là Ä‘iá»u không phải cá»§a ta à?
- Äúng là Ä‘iá»u không phải cá»§a bà.
- Äã thế thì ta không cần nó nữa, cháu Ä‘em nó vá».
- Äể cháu tu hết kiếp này, đến kiếp sau được làm con trai, cháu má»›i cần đến nó.
- Cháu mang nó vỠcho thằng Liễn, để xem ông bố chồng mặt dày của cháu còn đòi nữa hay thôi!
- Cháu Liễn không xứng đáng, nó chỉ xứng đáng với cháu và Bình Nhi là hai chiếc “bánh cháy†đấy thôi.
Má»i ngưá»i nghe nói cưá»i ầm lên.
A hoàn vào trình:
- Bà Cả đã đến.
Vương phu nhân vội ra đón.

Chú thích:

(1-). Nguyên văn truyện con cắt cá»§a vua Huy Tông Ä‘á»i Tống, con ngá»±a cá»§a Triệu Tá»­ Ngang và truyện quan trạng lên đậu mùa Ä‘ang mưng.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #47  
Old 24-06-2008, 11:06 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 47
Tiết Bàn đa tình bị đánh
Tương Liên sợ tội trốn đi

Vương phu nhân thấy Hình phu nhân đến, liá»n ra đón. Hình phu nhân chưa hiểu Giả mẫu đã biết việc Uyên Ương, định đến thăm dò tin tức. Vào đến cá»­a, được bá»n bà già khẽ mách, Hình phu nhân má»›i biết. Äịnh quay vá», nhưng ngưá»i trong nhà đã trông thấy; lại thấy Vương phu nhân ra đón, nên đành phải vào chào Giả mẫu. Giả mẫu không thèm bắt lá»i. Hình phu nhân tá»± nghÄ© xấu hổ. Phượng Thư mượn cá»› tránh Ä‘i chá»— khác. Uyên Ương tức giận vá» buồng. Tiết phu nhân và Vương phu nhân sợ Hình phu nhân sượng mặt, cÅ©ng dần dần lui ra. Hình phu nhân đành phải ngồi lại. Giả mẫu thấy không có ai, má»›i bảo:
- Ta nghe nói, chị Ä‘i làm mối cho ông nhà chị phải không? Chị cÅ©ng làn hạng có đủ “tam tòng tứ đức†đấy. Nhưng cái hiá»n hậu cá»§a chị thật là quá đáng. Bây giá» nhà chị, con cháu đã đầy đàn rồi, thế mà chị còn sợ Ông ấy. Tại sao chị không can ngăn câu nào, cứ mặc cho ông ấy muốn giở tính gì thì giở.
Hình phu nhân đỠbừng mặt lên, thưa:
- Con đã khuyên ngăn nhiá»u lần, mà không nghe. Mẹ còn lạ gì nữa? Con cÅ©ng bất đắc dÄ© phải chiá»u đấy thôi.
Giả mẫu nói:
- Thế nó bắt chị giết ngưá»i, chị cÅ©ng giết à? Chị thá»­ nghÄ© xem, em dâu chị xưa nay vốn là ngưá»i thá»±c thà, lại hay Ä‘au ốm. Nhưng có việc gì mà không qua nó. Tuy có con dâu chị giúp đỡ nhưng cứ “buông dầm cầm chèoâ€, trăm việc đến taỵ Mặc dù ta đã bá»›t việc cho nó nhiá»u rồi, nhưng cÅ©ng có khi cả hai ngưá»i không nghÄ© xiết, thì đã có con Uyên Ương cẩn thận, biết lo toan ít nhiá»u đến việc riêng cá»§a tạ Cái gì cần nó lấy ngay cho ta; cái gì đáng thêm, nó lá»±a dịp bảo há» thêm cho tạ Nếu không được con Uyên Ương thì các việc trong ngoài lá»›n nhá», chỉ có hai mẹ con nó, làm gì chằng có thiếu sót? Bây giá» lại còn để ta phải lo lắng, để ta ngày nào cÅ©ng tính toán đòi thứ này thứ ná» hay sao? Cả nhà này, chỉ còn má»™t mình nó lá»›n tuổi, nó đã biết nết ta, hợp tính vá»›i ta, nó lại không há» mượn tiếng ta đòi bà này cho áo quần, bà ná» cho tiá»n bạc bao giá». Vì thế mấy năm nay, há»… nó nói việc gì, thì từ em dâu chị, nàng dâu chị, cho chí lá»›n bé trong nhà, chẳng ai là không tin nó. Bởi vậy không những má»™t mình ta nhá» cậy nó, mà cả em dâu chị, nàng dâu chị, cÅ©ng đỡ phải lo toan. Có con bé ấy, dù việc gì con dâu, cháu dâu không nghÄ© xiết, ta cÅ©ng không phải thiếu thốn và cÅ©ng không có gì phải bá»±c mình. Bây giá» lấy nó Ä‘i, các chị định cho ai đến hầu tả Dù các chị có Ä‘em đến má»™t ngưá»i đẹp như châu báu mà không biết nói năng gì thì cÅ©ng vô ích. Ta Ä‘ang định sai ngưá»i đến bảo ông chồng chị muốn lấy ai, ta có tiá»n đây, nó lấy tám nghìn, má»™t vạn Ä‘i mua cÅ©ng được, chứ đòi con bé này thì không xong đâu! Äể nó hầu hạ ta mấy năm, cÅ©ng như chính chồng chị giữ đạo hiếu hết lòng hầu hạ tạ Nay vừa hay chị đến đây, chị sẽ Ä‘em lá»i ta vá» nói cho chồng chị biết, để cho êm chuyện.
Nói rồi, gá»i ngưá»i đến bảo: “Má»i bà dì và các cô đến đây, Ä‘ang nói chuyện vui, sao lại vá» cả thế?"
A hoàn vá»™i Ä‘i tìm. Má»i ngưá»i lại Ä‘á»u sang cả. chỉ có Tiết phu nhân bảo a hoàn:
- Ta vừa sang rồi, giỠcòn sang làm gì nữa? Chị vỠnói là ta đã ngủ rồi.
A hoàn nói:
- Trăm lạy bà dì! Ngàn lạy bà dì! Cụ cháu đang giận đấy! Nếu bà không sang thì làm sao cho êm chuyện được. Xin được thương các cháu với! Nếu bà ngại đi, cháu xin cõng bà sang.
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Äồ ranh con! Việc gì phải sợ! Chẳng qua bị mắng mấy câu thôi.
Nói xong, đành cùng a hoàn Ä‘i sang. Giả mẫu má»i ngồi, rồi cưá»i nói:
- Chúng ta đánh bài chứ! Bà đánh bài cũng vẫn còn thấp, chúng ta ngồi một chỗ đừng để con Phượng ăn gian.
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Phải đấy! Xin cụ xem há»™ bài chá» Chỉ có bốn bà cháu đánh thôi, hay phải thêm má»™t vài ngưá»i nữa?
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Bốn ngưá»i thôi!
Phượng Thư nói:
- Thêm má»™t ngưá»i nữa càng vui.
Giả mẫu nói:
- Gá»i con Uyên Ương đến đây, cho nó ngồi tay dưới. Mắt bà dì đã kém, cho nó trông cả bài cá»§a hai chúng ta.
Phượng Thư cưá»i bảo Thám Xuân:
- Các cô biết chữ, sao không Ä‘i há»c xem bói.
Thám Xuân nói:
- Thế má»›i lạ chứ, bây giá» chị không cố nghiá»n ngẫm để kiếm mấy đồng cá»§a bà, lại nghÄ© đến xem bói?
Phượng Thư nói:
- Tôi đương muốn bói xem hôm nay thua hết bao nhiêu, chứ tôi lại còn mong gì được nữa! Cô thử xem, chưa đánh bài mà hai bên đã sẵn sàng mai phục cả rồi.
Giả mẫu và Tiết phu nhân cưá»i ầm lên.
Má»™t lúc, Uyên Ương đến ngồi ở dưới cánh Giả mẫu. Dưới cánh Uyên Ương là Phượng Thá»± Thảm đỠgiải ra, lần lượt trang bài, bắt cái. Năm ngưá»i cầm bài lên đánh má»™t lúc. Uyên Ương thấy bài cá»§a Giả mẫu đã thập thành, chỉ chá» má»™t quân “nhị bính†thôi, liá»n ra hiệu cho Phượng Thá»± Äến lượt đánh ra, Phượng Thư cố ý ngần ngừ má»™t lúc, rồi nói:
- Nếu cháu đánh quân này thì đúng vào quân chỠcủa dì. Nếu cháu không đánh thì dì không ù được.
Tiết phu nhân nói:
- Tôi không chỠquân của chị đánh ra đâu.
- Äể rồi cháu xem bài dì.
- Chị cứ việc xem bài. Thôi hãy đánh đi, xem quân gì nào?
Phượng Thư liá»n để ngay quân bài ra trước mặt Tiết phu nhân. Tiết phu nhân xem là quân “nhị bínhâ€, cưá»i nói:
- Ta không cần quân này, chỉ sợ cụ ù đấy thôi!
Phượng Thư cưá»i nói:
- Cháu đánh nhầm rồi!
Giả mẫu hạ ngay bài xuống, cưá»i nói:
- Mày dám rút vỠà? Ai bảo mày đánh nhầm?
Phượng Thư nói:
- Cháu đã nói là phải bói một quẻ mới được! Tự mình đánh ra, không còn dám trách ai!
Giả mẫu cưá»i nói:
- Thế là tá»± mày vả vào mồm lại còn há»i mình xem có đúng hay không?
Lại cưá»i bảo Tiết phu nhân:
- Không phải tôi thích được tiá»n, cốt để làm vui đấy thôi.
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Chúng cháu ai mà chả nghÄ© thế. Äâu lại có ngưá»i vá»› vẩn dám bảo cụ chỉ thích tiá»n.
Phượng Thư Ä‘ang đếm tiá»n, nghe thấy nói thế, liá»n xâu tiá»n vào, cưá»i bảo má»i ngưá»i:
- Thế là tôi hòa vốn rồi! Bà không thích tiá»n, chỉ thích vui thôi. Tôi bá»§n xỉn thật, đánh thua là đếm tiá»n, thôi cất Ä‘i vậy.
Giả mẫu vẫn quen lối để Uyên Ương trang bá»™ bài, rồi cưá»i nói vá»›i Tiết phu nhân. Nhưng không thấy Uyên Ương trang bài. Giả mẫu nói:
- Mày giận gì thế? Bài cũng chẳng buồn trang cho tao?
Uyên Ương cầm bài lên cưá»i nói:
- Mợ không xỉa tiá»n ra cho bà?
Giả mẫu nói:
- Nó không xỉa tiá»n cho tao, thế là nó đếm há»™ tao rồi đấy.
Liá»n sai a hoàn nhá» lấy hết chuá»—i tiá»n cá»§a Phượng Thư vá». A hoàn cầm lấy chuá»—i tiá»n, để bên cạnh Giả mẫu, Phượng Thư cưá»i nói:
- Bà cho cháu xin lại chuá»—i tiá»n! Cháu thua bao nhiêu bà lấy đủ số thôi, còn thừa bà trả lại cháu.
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Chị Phượng này bủn xỉn thật, bà đùa đấy thôi!
Phượng Thư nghe nói, đứng dậy kéo Tiết phu nhân, quay lại trá» vào cái hòm đựng tiá»n cá»§a Giả mẫu, cưá»i nói:
- Dì xem kìa, không biết trong hòm này đã “đùa†bao nhiêu tiá»n cá»§a cháu rồi đấy! Chuá»—i tiá»n này chÆ¡i chưa đầy ná»­a giá», tiá»n ở trong hòm đã vẫy tay gá»i, chá» khi nào chuá»—i tiá»n này rÆ¡i vào hòm rồi thì chả cần đánh bài và bà cÅ©ng hết cả giận. Thế là bà lại sai cháu Ä‘i làm việc khác ngay.
Giả mẫu và má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Giữa lúc ấy Bình Nhi lại mang má»™t chuá»—i tiá»n đến, vì sợ không đủ đánh, Phượng Thư nói:
- Không cần phải để trước mặt ta, cứ để bên cạnh bà. ÄÆ°a cả số tiá»n má»™t lúc cho gá»n, không cần phải đưa hai lần, sợ số tiá»n ở trong hòm thêm bận việc.
Giả mẫu cưá»i, bài ở trên tay rÆ¡i cả xuống bàn, liá»n đẩy Uyên Ương bảo:
- Mau đến rạch mồm nó ra coi!
Bình Nhi theo lá»i, đặt tiá»n xuống, cưá»i má»™t lúc má»›i vá». Vừa đến cá»­a, Giả Liá»…n há»i:
- Bà bây giỠở đâu? Ông bảo ta má»i vá».
- Bà đứng hầu cụ lâu lắm, chẳng dám động đậy gì, cũng chỉ muốn có dịp là lẻn vỠthôi. Cụ tức giận mãi, may có mợ Hai pha trò một lúc mới hơi nguôi nguôi.
- Giá» ta sang há»i cụ xem hôm mưá»i bốn này có sang nhà Lại Äại không, để sắp kiệu sẵn. Ta đến vừa má»i bà vá», vừa góp vui, thế có được không?
- Cứ ý tôi, cậu không nên sang là phải, cả nhà này, ngay đến bà Hai và Bảo Ngá»c cÅ©ng còn có lá»—i nữa là, bây giá» cậu sang chỉ tá»™i rước vạ vào mình mà thôi.
- Câu chuyện đã xong rồi, không lẽ lại còn kéo cả ta vào hay sao? Vả chăng việc này không liên can gì đến tạ Ông bảo ta phải Ä‘i tìm bà vá». Nếu biết ta sai ngưá»i khác Ä‘i, trong lúc ông Ä‘ang giận, sẽ lại mượn cá»› để mắng ta cho hả.
Bình Nhi thấy Giả Liá»…n nói có lý, cÅ©ng theo cả sang. Lên đến thá»m, Giả Liá»…n rón rén Ä‘i, ngó đầu vào trong nhà, thấy Hình phu nhân Ä‘ang đứng ở đấy. Phượng Thư trông thấy trước liá»n đưa mắt bảo hắn đừng vào; lại đưa mắt cho Hình phu nhân. Hình phu nhân không tiện Ä‘i ngay, liá»n rót má»™t chén nước dâng Giả mẫu. Giả mẫu quay lại, Giả Liá»…n không kịp tránh. Giả mẫu liá»n há»i:
- Ai ở ngoài kiả Trông như đứa bé con nào thò đầu vào đấy.
Phượng Thư đứng dậy nói:
- Cháu cÅ©ng thoáng nhìn thấy có bóng má»™t ngưá»i.
Vừa nói vừa đứng dậy đi ra.
Giả Liá»…n liá»n Ä‘i vào cưá»i nói:
- Cháu đến há»i xem hôm mưá»i bốn này bà có Ä‘i chÆ¡i không để sắp sẵn kiệu.
Giả mẫu nói:
- Sao mày không vào ngay, lại thậm thụt ngoài ấy như con ma ấy?
- Thấy bà Ä‘ang đánh bài, cháu không dám vào, gá»i nhà cháu ra ngoài há»i đấy thôi.
- Làm gì mà vá»™i thế? Chá» khi nó vá» nhà, há»i có được không? Sao trước kia không thấy mày cẩn thận như thế? Không biết mày đến đây để lắng tin hay dò xét việc gì! Cứ thập thò như ma, làm tao giật cả mình! Cái thằng đê tiện kia! Vợ mày đánh bài vá»›i tao, được lúc vắng nhà, mày hãy vá» mà bàn vá»›i con vợ Triệu Nhị tìm cách hại vợ mày Ä‘i!
Nói xong, má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Uyên Ương cưá»i nói:
- Vợ Bão Nhị chứ! Bà lại kéo vợ Triệu Nhị vào.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Thế à? "Bão" hay "bá»™i" tao nhá»› thế nào được(#1). Nhắc đến chuyện này làm tao thêm bá»±c mình! Khi tao vá» nhà này làm chắt dâu, đến bây giá» tao cÅ©ng có chắt dâu rồi. Trước sau năm mươi tư năm, bao nhiêu việc rùng rợn quái gở Ä‘á»u đã qua cả, nhưng chưa từng gặp việc nào như thế! Mày còn không bước khá»i chá»— này à!
Giả Liá»…n không dám nói câu gì, vá»™i chạy ra. Bình Nhi chỠở ngoài cá»­a sổ, khẽ cưá»i nói:
- Tôi đã bảo cậu không nghe, để đến nỗi sa vào lưới!
ÄÆ°Æ¡ng nói thì Hình phu nhân cÅ©ng ra. Giả Liá»…n nói:
- Chỉ vì cha sinh chuyện, bây giỠtrút cả tội cho mẹ con ta!
Hình phu nhân nói:
- Cái giống bất hiếu trá»i đánh này! Ngưá»i ta chết thay cho cha còn được nữa là; má»›i bị mắng có mấy câu mà đã kêu ca ầm lên. Mày hãy liệu chừng! Mấy hôm nay bố mày tức giận, giá» hồn không lại bị đòn đấy!
- Thôi mẹ vá» Ä‘i, cha con bảo Ä‘i má»i mẹ đã lâu rồi.
Nói xong Giả Liễn đưa mẹ hắn vỠnhà.
Hình phu nhân Ä‘em chuyện vừa rồi kể qua mấy câu, Giả Xá không còn cách gì, đâm ra xấu hổ. Từ đấy, liá»n cáo bệnh, không dám đến hầu Giả mẫu, chỉ sai Hình phu nhân và Giả Liá»…n hàng ngày đến thăm. Rồi sai ngưá»i Ä‘i tìm kiếm các nÆ¡i, sau cùng, bá» ra năm trăm lạng bạc, mua má»™t đứa con gái mưá»i bảy tuổi, tên là Yên Hồng Ä‘em vá».
Thấm thoát đã đến ngày mưá»i bốn. Tá» má» sáng, vợ Lại Äại lại đến má»i. Giả mẫu cao hứng, dẫn Vương phu nhân, Tiết phu nhân và chị em Bảo Ngá»c đến vưá»n hoa nhà Lại Äại ngồi má»™t lúc. Vưá»n hoa này tuy không bằng vưá»n Äại Quan, nhưng cÅ©ng rá»™ng rãi ngăn nắp, rừng suối lâu đài, cÅ©ng có nhiá»u chá»— đẹp làm cho ngưá»i ta say sưa mến cảnh. Ở bên ngoài, có Tiết Bàn, Giả Trân, Giả Liá»…n, Giả Dung cùng mấy ngưá»i há» gần Ä‘á»u đến cả. Lại Äại cÅ©ng má»i mấy ngưá»i quan lại đương chức và má»™t số con nhà đại gia đến tiếp. Trong đám ấy có Liá»…u Tương Liên mà trước đây Tiết Bàn đã được gặp má»™t lần, trong bụng vẫn quyến luyến không quên. Lại nghe thấy hắn thích chÆ¡i tuồng hát, và trong đó chÆ¡i toàn những vai há»c trò, vai nữ rất tài hoa. Tiết Bàn nhận nhầm hắn là con nhà ăn chÆ¡i, muốn kết thân vá»›i hắn, nhưng không có ngưá»i đưa đón. May sao hôm đó gặp hắn, Tiết Bàn vui quá, mê tít. Bá»n Giả Trân cÅ©ng hâm má»™ tiếng hắn, liá»n mượn hÆ¡i men nói vá»›i hắn hát cho nghe hai vở. Sau lại sang ngồi bên cạnh, há»i tẩn mẩn chuyện ná» chuyện kia.
Liá»…u Tương Liên nguyên là con nhà thế gia, vì há»c không đỗ lại gặp cha mẹ mất sá»›m. Hắn vốn tính hào hiệp, không câu nệ những việc vặt, lại thích chÆ¡i thương múa kiếm, rượu chè, cá» bạc, trai gái, đàn hát, cái gì cÅ©ng biết. Vì hắn trẻ tuổi xinh trai, những ngưá»i không biết rõ tung tích, Ä‘á»u nhận nhầm là hạng phưá»ng chèo con hát. Con Lại Äại là Lại Thượng Vinh thưá»ng chÆ¡i thân vá»›i hắn, nên hôm nay cÅ©ng má»i hắn đến dá»± tiệc. Không ngá» sau khi say rượu, ngưá»i khác còn khá, chứ Tiết Bàn thì lại trở lại bệnh cÅ©. Vì thế, Liá»…u Tương Liên trong bụng không vui, định lừa dịp ra vá» cho xong chuyện. Không ngá» Lại Thượng Vinh đến nèo nằng mãi:
- Vừa rồi cậu Bảo dặn tôi; cậu ấy vừa vào đến cá»­a, tuy trông thấy anh, nhưng đông ngưá»i không tiện nói chuyện, bảo tôi dặn anh, khi tan tiệc anh đừng vá» vá»™i, cậu ấy có câu chuyện muốn nói vá»›i anh. Nếu anh nhất định đòi vá», để tôi gá»i cậu ấy ra, hai ngưá»i gặp nhau đã, như thế thì không can gì đến tôi.
Nói xong, liá»n sai đứa hầu bé vào trong nhà bảo khẽ bà già má»i cậu Bảo đến. Äứa bé vào má»™t lát thì Bảo Ngá»c Ä‘i ra. Lại Thượng Vinh cưá»i bảo Bảo Ngá»c:
- Thưa chú, tôi giao anh này cho chú, để tôi đi tiếp khách đây.
Nói xong đi ngay.
Bảo Ngá»c kéo Liá»…u Tương Liên đến thư phòng bên cạnh há»i chuyện:
- Lâu nay anh có đến thăm mộ Tần Chung không?
- Có đến. Hôm ná» mấy ngưá»i chúng tôi Ä‘i săn, cách má»™ anh ấy chỉ có vài dặm. Tôi nghÄ© mùa hạ năm nay nhiá»u mưa, sợ má»™ lở, liá»n lẻn đến đấy xem, thì có chá»— bị lở. Khi vá» nhà kiếm được mấy trăm đồng tiá»n, đến sáng hôm thứ ba, tôi thuê mấy ngưá»i đến đắp lại tá»­ tế rồi.
- Thảo nào. Tháng trước sen trong ao vưá»n Äại Quan nở hoa, tôi ngắt mưá»i cái, sai Dính Yên Ä‘em đến viếng má»™ anh ấy. Khi vá» tôi há»i: trá»i mưa thế, má»™ có bị lở không? Dính Yên nói: Không những không lở mà lại má»›i hÆ¡n trước. Tôi chắc là có ngưá»i bạn nào đã đến sá»­a dá»n. Tiếc rằng ngày nào tôi cÅ©ng bị giữ rịt ở nhà không được Ä‘i đâu, hÆ¡i làm việc gì ngưá»i nhà cÅ©ng biết, không ngưá»i này ngăn thì ngưá»i khác khuyên, chỉ nói được chứ không làm được! Dù có tiá»n đấy, tôi cÅ©ng không được tiêu.
- Anh không cần phải để ý đến việc ấy, bên ngoài đã có tôi, chỉ cần anh có bụng nghÄ© đến cậu ấy là được rồi. Tôi đã sắp sẵn má»™t món tiá»n để đến ngày mồng má»™t tháng mưá»i sắp tá»›i sẽ tiêu vá» việc thăm má»™. Anh cÅ©ng biết đấy, tôi nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, trong nhà chung dành dụm được gì, há»… kiếm được đồng nào lại tiêu hết sạch. Nên nhân dịp này, tôi dành lại má»™t món, để đến khi ấy khá»i phải chạy vạy.
- CÅ©ng chính vì việc ấy mà tôi định sai Dính Yên Ä‘i tìm anh, nhưng anh không mấy khi ở nhà, biết anh thưá»ng nay đây mai đó, không ở chá»— nào nhất định.
- Anh không cần phải tìm tôi, tôi làm việc này chẳng qua chỉ vì hết lòng vá»›i bạn. Bây giá» tôi lại phải Ä‘i xa, có lẽ năm, ba năm tôi má»›i vá».
Bảo Ngá»c nghe nói, vá»™i há»i:
- Tại sao lại thế?
Liá»…u Tương Liên cưá»i nhạt nói:
- Tâm sự của tôi, chỠkhi đến nơi sẽ biết. GiỠxin tạm biệt.
- Không mấy khi được gặp nhau, anh nên đợi đến chiá»u chúng ta cùng vá» má»™t thể có hÆ¡n không?
- Anh con nhà dì cá»§a anh vẫn giữ cái thói ấy, nếu tôi ngồi lại, không khá»i có chuyện, chi bằng tôi tránh Ä‘i là hÆ¡n.
Bảo Ngá»c nghÄ© má»™t lúc, nói:
- Äã thế thì anh tránh hẳn Ä‘i là phải. Nhưng nếu anh quả thá»±c định Ä‘i xa, cÅ©ng nên nói trước cho tôi biết, chứ nhất thiết đừng lẳng lặng mà Ä‘i!
Nói xong, nước mắt tràn ra.
Liá»…u Tương Liá»n nói:
- Thế nào tôi cũng phải từ biệt anh, nhưng anh đừng nói cho ai biết.
Nói xong liá»n đứng dậy chá»±c Ä‘i, lại nói:
- Thôi anh vào đi, không cần phải tiễn tôi.
Vừa nói vừa ra khá»i thư phòng. Má»›i Ä‘i đến cá»­a ngoài, đã thấy Tiết Bàn đứng đấy gá»i ầm lên:
- Ai cho chú Liễu đi đấy?
Liá»…u Tương Liên nghe hắn nói, bốc nóng lên, giận không đánh được má»™t cái cho chết ngaỵ Nhưng rồi lại nghÄ©, khi say rượu mà đánh ngưá»i, chỉ làm ngượng mặt Lại Thượng Vinh, nên đành phải nén giận. Tiết Bàn thấy Liá»…u Tương Liên Ä‘i ra, mừng như được cá»§a báu, vá»™i loạng choạng chạy theo nắm lấy cưá»i há»i:
- Em Æ¡i! Äi đâu đấy?
- Äi má»™t tí rồi vá» ngay.
- Em mà Ä‘i thì anh mất vui. Em thương anh vá»›i, hãy ngồi má»™t tí đã. Có việc gì cần, em cứ giao cho anh, đừng vá»™i vã như thế. Em có ngưá»i anh này, thì muốn làm quan, phát tài, cái gì cÅ©ng dá»… thôi!
Tương Liên thấy Tiết Bàn nói những câu khó chịu quá, trong lòng bá»±c bá»™i, nghÄ© ngay má»™t kế, liá»n kêu hắn ra chá»— vắng, cưá»i nói:
- Anh thực bụng yêu em hay là nói dối em đấy?
Tiết Bàn nghe nói, trong lòng rạo rực, liếc mắt nói:
- Em Æ¡i! Sao em lại há»i anh câu ấy? Nếu có bụng giả dối, anh chết ngay ở đây!
- Äã thế, ở đây không tiện, anh hãy ngồi lại má»™t chốc, rồi em Ä‘i trước, anh sẽ theo sau. Khi vá» nhà em, chúng ta nhất định uống rượu suốt đêm. Ở nhà em còn có hai đứa bé con rất đẹp, chưa há» tiếp khách bao giá». Anh không cần phải mang ai Ä‘i theo, đến đấy có sẵn ngưá»i hầu.
Tiết Bàn nghe nói, mừng quá tỉnh hẳn rượu, nói:
- Có thật thế không?
- Ngưá»i ta thá»±c bụng đối vá»›i anh, anh lại không tin à?
- Anh có phải thằng ngốc đâu, sao lại không tin? Nếu em đi trước, anh không biết chỗ, làm thế nào tìm được em?
- Nhà em ở ngoài cửa Bắc, anh có thể ra đó ngủ một đêm được không?
- Äã có em thì anh còn cần gì đến nhà nữa?
- Äã thế em chá» anh ở đầu cầu ngoài cá»­a Bắc. Chúng ta hãy vào uống rượu đã. Khi nào em Ä‘i rồi, anh hãy Ä‘i theo, như thế há» không để ý.
Tiết Bàn nhận lá»i.
Hai ngưá»i lại vào uống rượu má»™t lúc. Tiết Bàn không nén nổi, cứ đưa mắt nhìn Tương Liên, trong bụng càng nghÄ© càng vui sướng, hết be rượu nỠđến be rượu kia, cứ tá»± rót uống, không cần phải ai má»i. Không ngá» hÆ¡i men đã hăng lên tám chín phần. Thấy không ai để ý, Tương Liên đứng dậy Ä‘i ra ngoài cá»­a, bảo hầu nhá» là Hạnh Nô:
- Mày vỠtrước đi, tao đi ra ngoài thành đã rồi vỠsau.
Nói xong, cưỡi ngá»±a ra thẳng cá»­a Bắc, đến cầu chá» Tiết Bàn. Äá»™ chừng ăn xong bữa cÆ¡m, thấy Tiết Bàn cưỡi ngá»±a chạy đến, phùng má trợn mắt, đầu lắc lư, hết nhìn bên ná» lại quay sang bên kia. Khi hắn Ä‘i đến trước ngá»±a Tương Liên, mắt cứ nhìn vỠđằng xa, không để ý đến xung quanh. Tương Liên vừa bật cưá»i, vừa tức giận, liá»n lùi ngá»±a vỠđằng sau. Tiết Bàn Ä‘i mãi, thấy đã dần dần thưa vắng bóng ngưá»i, liá»n quay ngá»±a trở lại gặp ngay Tương Liên. Hắn vui mừng như được ngá»c báu, vá»™i cưá»i nói:
- Anh chắc em không khi nào sai hẹn.
- Äi mau lên, cẩn thận không có ngưá»i ta trông thấy lại chẳng ra làm sao!
Nói xong Tương Liên tế ngựa đi trước. Tiết Bàn theo sát đằng sau.
Tương Liên thấy trước mặt vắng ngưá»i, lại có má»™t bãi sậy, liá»n xuống buá»™c ngá»±a vào cây, rồi cưá»i bảo Tiết Bàn:
- Anh xuống ngá»±a Ä‘i, chúng ta hãy thá» trước đã, nếu sau này ai thay lòng đổi dạ, nói cho ngưá»i khác biết, sẽ chịu tá»™i như lá»i thá».
- Em nói phải đấy.
Rồi cÅ©ng buá»™c ngá»±a vào cây, Tiết Bàn quỳ xuống thá»:
- Nếu anh ngày sau thay lòng đổi dạ, nói cho ngưá»i khác biết, thì trá»i tru đất diệt...
Nói chưa dứt lá»i, thấy đằng sau "choang†má»™t tiếng như chùy sắt giáng xuống, Tiết Bàn mặt tối sầm lại, mắt nổ Ä‘om đóm, ngưá»i lảo đảo, ngã lăn xuống đất. Biết hắn không chịu quen đòn, Tương Liên má»›i tát nhẹ mấy cái, hắn đã mặt mÅ©i thâm tím như quả bồ quân. Tiết Bàn trước muốn chống đỡ, định đứng dậy, nhưng bị Tương Liên lấy chân đá má»™t cái, lại ngã vật xuống. Hắn liá»n làu nhàu:
- Hai ngưá»i Ä‘á»u bằng lòng cả! Nếu em không nghe thì cứ nói, việc gì lại lừa tôi đến đây để đánh tôi?
Rồi hắn mắng ầm lên. Tương Liên nói:
- Tao bảo cho thằng mù này! Mày có biết cụ Liễu là ai không? Mày không van xin, lại dám nói láo! Tao đánh chết mày cũng vô ích, chỉ đánh cho mày ốm đòn thôi.
Nói xong, lại lấy roi ngựa, đánh ba bốn chục roi vào lưng và đùi.
Tiết Bàn đã gần tỉnh rượu, Ä‘au quá không chịu nổi, kêu lên má»™t tiếng “úi chaoâ€. Tương Liên cưá»i nhạt nói:
- Mới có thế thôi! Tao cứ tưởng mày dạn đòn!
Vừa nói vừa kéo chân trái Tiết Bàn dìm xuống bãi sậy, bùn lấm be bét, đầy ngưá»i, lại há»i:
- Mày đã biết tay tao chưa?
Tiết Bàn không trả lá»i, chỉ nằm gục xuống rên hừ hừ. Tương Liên lại vất roi Ä‘i, nắm tay đấm mấy quả. Tiết Bàn kêu rối rít lên:
- Xương tôi gãy cả rồi! Tôi biết em là ngưá»i đứng đắn, chỉ vì tôi nghe ngưá»i ta đồn nhầm đấy thôi!
- Không được kéo ngưá»i ta vào. Mày chỉ được nói chuyện hiện giá» thôi.
- Hiện giá» tôi không có gì đáng nói cả? Chẳng qua em là ngưá»i đứng đắn, tôi trót nhầm đấy thôi!
- Phải nói nhũn nữa, tao mới tha cho.
Tiết Bàn rén hừ hừ, nói: “Bạn Æ¡iâ€. - Tương Liên lại đấm cho má»™t quả nữa. Tiết Bàn kêu lên má»™t tiếng, rồi nói: “Ông anh Æ¡i†- Tương Liên lại đấm luôn cho hai quả nữa. Tiết Bàn vá»™i kêu lên “úi chao Æ¡iâ€, rồi nói:
- Ông Æ¡i! ông tha cho con là thằng mù không có mắt! Từ nay trở Ä‘i, con kinh ngưá»i, sợ lắm rồi.
- Mày phải uống hai ngụm nước bùn này đi!
- Nước này bẩn quá, con uống thế nào được?
Tương Liên lại giơ tay lên đấm. Tiết Bàn vội nói:
- Con xin uống... Con xin uống... -
Nói xong hắn đành phải cúi đầu xuống gốc sậy uống má»™t ngụm, chưa kịp nuốt đã á»e ngay ra, bao nhiêu thức ăn má»­a ra hết cả. Tương Liên nói:
- Mày phải ăn hết những đồ thối tha này tao mới tha cho!
Tiết Bàn lạy thì thụp nói:
- Xin ông làm phúc tha cho con, đến chết con cũng không ăn được đâu!
- Äồ thối xác này, làm bẩn lây cả đến tao!
Nói xong Tương Liên bỠmặc Tiết Bàn ở đấy, rồi lên ngựa đi.
Tiết Bàn thấy Tương Liên Ä‘i rồi má»›i yên tâm, tá»± hối mình không nên nhận nhầm ngưá»i tạ Muốn gượng đứng dậy, nhưng khắp ngưá»i Ä‘au đớn không chịu được.
Bá»n Giả Trân không thấy Tiết Bàn và Tương Liên ở trong tiệc, Ä‘i tìm các nÆ¡i cÅ©ng không thấy. Có ngưá»i nói: “Thấy há» Ä‘i vá»™i ra cá»­a Bắc rồi." Äứa hầu nhá» cá»§a Tiết Bàn xưa nay vẫn sợ hắn, thấy hắn bảo không được theo, nó còn dám Ä‘i sao được? Giả Trân không yên tâm, sai Giả Dung dẫn bá»n hầu nhá» Ä‘i tìm; ra thẳng cá»­a Bắc, Ä‘i qua cầu độ hai dặm đưá»ng, chợt trông thấy ngá»±a cá»§a Tiết Bàn buá»™c ở bên bãi sậy. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: “May quá! Có ngá»±a tất phải có ngưá»i!†Rồi cùng đến chá»— buá»™c ngá»±a, nghe trong đám sậy có ngưá»i rên rỉ. Má»i ngưá»i chạy đến xem, thấy quần áo Tiết Bàn rách tươm, mặt mÅ©i sưng vù lên, khắp ngưá»i ướt như lợn sỠđẫm bùn.
Giả Dung đã Ä‘oán được tám chín phần, liá»n xuống ngá»±a sai ngưá»i kéo hắn lên, cưá»i nói:
- Chú Tiết ngày nào cÅ©ng giở thói lẳng lÆ¡, hôm nay lại lẳng lÆ¡ đến bãi sậy này, chắc hẳn ông long vương yêu chú là ngưá»i phong nhã, muốn vá»i chú đến làm phò mã, chú đã va phải sừng rồng rồi đấy!
Tiết Bàn xấu hổ quá, không thể chui ngay xuống hố được, còn mặt mÅ©i nào trên lên ngá»±a nữa. Giả Dung liá»n sai ngưá»i ra cá»­a ô thuê má»™t cái kiệu nhá» cho Tiết Bàn ngồi, rồi cùng vá» trong thành. Giả Dung lại muốn khiêng hắn vào dá»± tiệc ở nhà há» Lại, nhưng Tiết Bàn vật vã van xin đừng cho ai biết. Giả Dung má»›i chịu thôi. Giả Dung lại đến nhà há» Lại trình Giả Trân việc này. Giả Trân cÅ©ng biết là hắn bị Tương Liên đánh, liá»n cưá»i nói:
- Cho nó như thế mới đáng kiếp!
Äến chiá»u vá», Giả Trân đến há»i thăm, Tiết bàn nằm ở trong nhà, cáo ốm không ra.
Giả mẫu vá» rồi, má»i ngưá»i đâu vỠđấy cả. Tiết phu nhân và Bảo Thoa vá», thấy Hương Lăng khóc sưng cả mắt, há»i nó đầu Ä‘uôi rồi vá»™i đến thăm Tiết Bàn, thấy trên mặt và mình đầy thương tích, nhưng không đến ná»—i sai gân gẫy xương gì.
Tiết phu nhân vừa thương vừa giận, mắng Tiết Bàn, rồi lại mắng Tương Liên, muốn nói vá»›i Vương phu nhân sai ngưá»i Ä‘i bắt hắn. Nhưng Bảo Thoa ngăn lại nói:
- Việc này không quan trá»ng gì, chẳng qua há» uống rượu vá»›i nhau, quá say thưá»ng hay giở mặt. Kẻ say bị đánh Ä‘au cÅ©ng là lẽ thưá»ng. Vả chăng ai còn chả biết cái anh bạo thiên nghịch địa cá»§a nhà tạ Chẳng qua chỉ tại mẹ quá thương anh ấy thôi. Muốn hả giận cÅ©ng dá»…, chá» năm, ba ngày nữa anh ấy khá»i, Ä‘i ra ngoài được, bên bác Trân và cậu Liá»…n chưa chắc đã chịu bá» qua việc này, nhất định sẽ đứng ra dàn xếp, mẹ sẽ bắt hắn xin lá»—i anh con ở trước mặt má»i ngưá»i là được rồi. Nếu mẹ coi việc này là to tát, Ä‘i nói vá»›i má»i ngưá»i chỉ tá» ra mẹ quá nuông chiá»u, để anh ấy gây chuyện vá»›i ngưá»i ta, nay anh ấy má»›i bị đánh Ä‘au má»™t lần, mẹ đã làm ầm lên, dá»±a thần dá»±a thế bà con để đè nén ngưá»i ta à.
Tiết phu nhân nói:
- Con ơi! Con nghĩ phải đấy, mẹ vì một lúc tức giận đâm ra hồ đồ.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Thế má»›i được. Anh ấy không sợ mẹ, không nghe ngưá»i ta khuyên ngăn, càng ngày càng ngông cuồng; có bị vài ba lần như thế má»›i chừa.
Tiết Bàn nằm trên giưá»ng, chá»­i mắng Tương Liên luôn miệng, lại sai ngưá»i hầu đến phá nhà, đánh chết hắn, rồi Ä‘i kiện. Tiết phu nhân quát ngăn bá»n hầu lại, bảo:
- Tương Liên lúc say rượu ngông cuồng, bây giỠtỉnh rượu hối lại sợ tội, đã trốn đi mất rồi.

Chú thích:

(1-). “Bão†là ôm, “bá»™i†là cõng. Ngưá»i Trung Quốc thưá»ng dùng chữ trong khi khôi hài. Việc Giả Liá»…n ngoại tình vá»›i vợ Bão Nhị xem ở hồi 41.
Tài sản của minhtien384

  #48  
Old 25-06-2008, 12:09 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 48
Dùng bậy chữ tình, nhầm vỠtình, chàng đi buôn bán
Mến yêu gái nhã, gặp cuộc nhã, nàng mải ngâm thơ

Tiết Bàn nghe thấy Tương Liên trốn đi rồi mới đỡ giận. Mấy hôm sau, hắn bớt đau, nhưng thương tích chưa lành, đành phải giả ốm ở nhà, không dám ló mặt đến thăm bè bạn.
Thấm thoát đã đến tháng mưá»i, trong số ngưá»i làm công ở các cá»­a hiệu, cuối năm tính tiá»n xong, há» muốn vá» nhà, nên phải sá»­a rượu tiá»…n. Trong đó có má»™t ngưá»i tên là Trương Äức Huy, từ bé vẫn làm quản lý cho hiệu cầm đồ cá»§a nhà Tiết Bàn. Gia tài hắn có đến hai, ba nghìn vàng. Năm nay hắn cÅ©ng muốn vá» quê, sang xuân má»›i đến, liá»n nói vá»›i Tiết Bàn:
- Năm nay giấy sắc và các loại hương khan hiếm, sang năm tất phải đắt. Ra giêng tôi sẽ cho đứa con lá»›n cá»§a tôi đến trông nom cá»­a hiệu, trước tết Äoan Ngá», tôi tiện đưá»ng Ä‘i mua má»™t số giấy sắc và hương bánh vá» bán. Trừ ná»™p thuế và tiêu pha, ít nhất cÅ©ng có thể được lãi gấp mấy lần.
Tiết Bàn nghe nói, nghÄ© bụng: “Giá» mình bị đòn, không mặt mÅ©i nào nhìn thấy ngưá»i ngoài, muốn tránh Ä‘i ít lâu, nhưng không có chá»—, nếu ngày nào mình cÅ©ng giả cách ốm, chẳng lẽ cứ ốm mãi sao được. Vả chăng mình đã lá»›n rồi, vẫn văn dốt vÅ© dát, nói là Ä‘i buôn, nhưng cân kẹo, bàn tính không sỠđến bao giá»; thổ ngÆ¡i, phong tục, đưá»ng sá xa gần cÅ©ng chẳng biết gì cả. Chi bằng ta thu xếp ít tiá»n vốn, Ä‘i theo Trương Äức Huy độ má»™t năm, lá»— lãi không cần, hãy tránh Ä‘i cho đỡ xấu hổ đã. Mặt khác, Ä‘i ra để xem phong cảnh các nÆ¡i cÅ©ng hayâ€. Äến khi tan tiệc, hắn liá»n vui vẻ bảo Trương Äức Huy hãy chá» má»™t vài ngày nữa, hắn cùng Ä‘i má»™t thể.
Äến tối, Tiết Bàn nói việc ấy vá»›i mẹ. Tiết phu nhân nghe nói tuy cÅ©ng thích đấy, nhưng lại sợ con ra ngoài sinh sá»±, còn việc tiêu mất tiá»n vốn chỉ là Ä‘iá»u nhá» thôi. Vì thế không muốn cho hắn Ä‘i và nói:
- Mày thế nào cũng phải ở gần tao, tao mới yên lòng. Vả chăng cũng không cần mày phải đi buôn, không phải chỠmấy trăm bạc lãi của mày mới có mà tiêu. Mày ở nhà yên phận làm ăn, còn hơn là được mấy trăm bạc lãi.
Nhưng khi nào Tiết Bàn lại chịu nghe, liá»n nói:
- Ngày thưá»ng mẹ vẫn bảo con không biết việc Ä‘á»i, cái này không biết, cái kia không haỵ Bây giá» con cố cắt đứt những việc chÆ¡i phiếm, để Ä‘i lập thân, há»c buôn há»c bán, mẹ lại không để cho con Ä‘i à! Vậy mẹ bảo con làm gì bây giá»? Con không phải là con gái, cứ giam hãm ở nhà, thì bao giá» má»›i khá ra được? Vả chăng Trương Äức Huy là ngưá»i có tuổi, nhà ta quen ông ta từ lâu, việc gì con cÅ©ng há»i ông ấy, thì nhầm thế nào được? Nhỡ con có sÆ¡ hở việc gì, ông ta tất phải khuyên bảo. Món hàng đắt rẻ thế nào, ông ấy thông thạo cả, cái gì con cÅ©ng há»i ông ấy rồi má»›i mua, thì thuận lợi biết chừng nào! Thế mà mẹ lại không cho con Ä‘i! Mấy hôm nữa con không nói gì vá»›i nhà, cứ việc sá»­a soạn Ä‘i. Sang năm phát tài trở vá», lúc đó mẹ má»›i biết tay con!
Nói xong, hắn hậm hực đi ngủ.
Tiết phu nhân liá»n bàn vá»›i Bảo Thoa. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Quả thá»±c anh ấy muốn ra Ä‘á»i làm ăn đứng đắn thì cÅ©ng được đấy. Chỉ sợ Ở nhà nói hay, đến khi ra ngoài lại chứng nào tật ấy, thì khó mà ngăn giữ được. Thôi mẹ chẳng hÆ¡i đâu mà lo nhiá»u thế. Nếu anh ấy biết sá»­a lá»—i, thì phúc cho cả Ä‘á»i anh ấy; bằng không mẹ cÅ©ng chẳng còn cách nào hÆ¡n. Ta chỉ biết hết sức ngưá»i thôi, còn hay dở là nhá» trá»i. Giá» anh ấy đã lá»›n rá»i, mẹ không cho anh ấy Ä‘i ra khá»i cá»­a, không cho làm việc gì, năm nay ru rú trong nhà, sang năm cÅ©ng lại thế thôi. Anh ấy đã nói, có phần danh chính ngôn thuận, thì mẹ cÅ©ng nên nghÄ© kỹ, bá» ra má»™t nghìn hay tám trăm lạng bạc giao cho anh ấy Ä‘i thá»­ má»™t chuyến xem sao. Dầu sao đã có bạn buôn giúp đỡ chắc há» cÅ©ng không nỡ lừa dối anh ấy đâu. Vả lại anh ấy Ä‘i ra ngoài, bên cạnh không có ai xúi giục làm bậy, không có chá»— dá»±a để cậy thần cậy thế. Má»—i ngưá»i ở má»—i nÆ¡i thì còn ai sợ ai nữa? Có thì ăn, hết thì nhịn, chung quanh không có ngưá»i nương tá»±a, biết thân như thế, anh ấy sẽ đỡ sinh chuyện cÅ©ng chưa biết chừng.
Tiết phu nhân ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Con nói phải đấy, để cho nó Ä‘i há»c khôn, có tốn ít tiá»n cÅ©ng đáng.
Äến sáng hôm sau, Tiết phu nhân sai ngưá»i má»i Trương Äức Huy đến, bảo Tiết Bàn thết rượu ở ngoài thư phòng, còn mình ngồi ở sau hành lang cách cá»­a số, dặn Ä‘i dặn lại, nhá» Trương Äức Huy trông nom con há»™. Trương Äức Huy vâng dạ luôn mồm. Ä‚n cÆ¡m xong, hắn cáo từ ra vá», và nói:
- Ngày mưá»i bốn này xuất hành rất tốt, xin cậu sắp sẵn hành lý, thuê má»™t con lừa, đến sáng hôm ấy chúng ta cùng Ä‘i.
Tiết Bàn mừng lắm, kể lại cho Tiết phu nhân nghe.
Tiết phu nhân, Bảo Thoa và Hương Lăng cùng mấy bà già sá»­a soạn hành lý trong mấy ngày liá»n, sai bõ già cá»§a Tiết Bàn, và hai ngưá»i hầu đã quen việc cùng hai đứa hầu cận Ä‘i theo, tất cả là sáu ngưá»i. Thuê ba cá»— xe lá»›n chở hành lý, lại thuê bốn con lừa Ä‘i đưá»ng trưá»ng. Tiết Bàn cưỡi con lừa lá»›n màu xám cá»§a nhà nuôi, lại dắt thêm má»™t con ngá»±a nữa Ä‘i theo. Má»i việc xong xuôi, Tiết phu nhân và Bảo Thoa suốt đêm khuyên bảo Tiết Bàn.
Äến ngày mưá»i ba, Tiết Bàn sang chào mợ trước, rồi Ä‘i chào những ngưá»i trong nhà há» Giả. Bá»n Giả Trân cÅ©ng Ä‘á»u chào lại, không cần kể rõ. Äến sáng ngày mưá»i bốn, Tiết phu nhân và Bảo Thoa tiá»…n Tiết Bàn ra cá»­a ngoài, hai mẹ con nhìn hắn Ä‘i khuất rá»—i má»›i quay vá».
Khi Tiết phu nhân vào kinh, chỉ mang theo bốn năm gia Ä‘inh ngưá»i nhà, vài ba bà già và lÅ© hầu con thôi. Bây giá» trừ những ngưá»i Ä‘i theo Tiết Bàn ra, ở nhà chỉ còn có vài đứa hầu trai. Vì thế, hôm đó Tiết phu nhân đến thu dá»n ngay những đồ chÆ¡i và rèm màn ở thư phòng Tiết Bàn Ä‘em vá», rồi gá»i vợ cá»§a hai ngưá»i hầu trai Ä‘i theo Tiết Bàn cÅ©ng vào trong nhà ngá»§. Lại bảo Hương Lăng: “Xếp đặt cẩn thận trong nhà, khóa cá»­a lại, tối đến lên ngá»§ vá»›i taâ€.
Bảo Thoa nói:
- Mẹ đã có những ngưá»i này ở bên cạnh rồi, nên cho chị Lăng đến ở vá»›i con. Trong vưá»n vắng, đêm lại dài, đêm nào con cÅ©ng làm việc, nếu thêm được má»™t ngưá»i chẳng vui hay sao?
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Phải đấy, ta quên mất, nên cho nó sang ở với con là phải. Hôm đó, ta đã bảo anh con: Văn Hạnh còn bé, nói trước quên sau, một mình Oanh Nhi hầu không xuể. Cần phải mua thêm cho con một con hầu nữa.
- Không biết lai lịch mà cứ mua ngưá»i vá», lỡ ra không vừa ý, tốn tiá»n không đáng kể, lại thêm bá»±c mình nữa. Mẹ hãy để thong thả xem đã, biết rõ ngưá»i rồi sẽ mua.
Vừa nói vừa bảo Hương Lăng thu dá»n chăn đệm, hòm rương, sai má»™t bà già và Trần Nhi mang đến Hành Vu Uyển, rồi Bảo Thoa và Hương Lăng cùng vào trong vưá»n.
Hương Lăng nói với Bảo Thoa:
- Tôi vẫn muốn nói vá»›i mẹ, khi cậu ấy Ä‘i rồi, tôi sẽ đến ở vá»›i cá»™ Nhưng lại sợ mẹ ngá» vá»±c bảo tôi chỉ thích sang vưá»n để chÆ¡i đùa, không ngá» bây giá» cô lại nói cho.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tôi vẫn biết chị thích vưá»n này đã lâu, chỉ vì không có dịp thôi. Thỉnh thoảng đến má»™t lần, chị lại vá»™i vá»™i vàng vàng, chẳng có thú gì. Vì thế, nhân dịp này, tôi xin cho chị Ở lâu, chừng má»™t năm. Tôi thì có thêm bạn, chị thì được thá»a lòng.
- Cô ơi! Nhân dịp này, cô dạy tôi làm thơ nhé!
- Chị thật là được đất LÅ©ng lại mong đất Thục(#1). Tôi khuyên chị hãy thong thả. Hôm nay má»›i đến, trước hết chị ra phía cá»­a Äông, đến chào cụ, rồi chào tất cả má»i ngưá»i, nhưng không nên nói cho há» biết vì cá»› làm sao mà chị lại dá»n sang ở bên vưá»n này. Có ai há»i, chỉ nói là tôi bảo chị sang ở vá»›i tôi cho vui. Xong rồi chị vào vưá»n thăm các cô.
Hương Lăng vâng lá»i, khi sắp Ä‘i, thấy Bình Nhi vá»™i vàng chạy đến. Hương Lăng liá»n há»i thăm. Bình Nhi cÅ©ng cưá»i đáp lại. Bảo Thoa cưá»i bảo Bình Nhi:
- Hôm nay tôi đem chị Hương Lăng đến ở với tôi, định sang nói với mợ chị đây.
- Sao cô lại nói câu ấy? Làm tôi không thể trả lá»i được.
- Như thế má»›i đúng nhẽ. “Nhà phải có chá»§, Ä‘á»n phải có ông từ chứ". Tuy việc không to tát, nhưng cÅ©ng phải nói qua, để những ngưá»i canh gác trong vưá»n biết là có thêm hai ngưá»i, tiện cho há» trong khi đóng mở cá»­a ngõ. Chị vá» nói há»™, tôi khá»i phải sai ngưá»i sang nữa.
Bình Nhi vâng lá»i, lại há»i Hương Lăng:
- Chị đến ở đây sao không đi chào bà con hàng xóm?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tôi đang bảo chị ấy đi đấy.
Bình Nhi nói:
- Chị đừng đến nhà tôi vội, cậu Hai đương ốm nằm ở nhà đấy.
Hương Lăng vâng lá»i, đến chào Giả mẫu trước.
Bình Nhi thấy Hương Lăng Ä‘i rồi, liá»n kéo Bảo Thoa khẽ há»i:
- Cô có nghe thấy bên nhà tôi mới xảy ra việc gì không?
- Không. Vì mấy hôm nay bận tiễn anh tôi đi, nên việc bên nhà các chị, tôi chẳng biết gì cả. Ngay các chị em mấy hôm nay tôi cũng không được gặp.
- Ông tôi vừa mới đánh cậu ấy một trận nhừ tử. Thế mà cô không biết à?
- Sáng ngày mới thoảng nghe, nhưng tôi chưa tin là thực. Tôi định sang thăm mợ chị, lại gặp chị đến. Tại sao ông lại đánh cậu ấy thế?
Bình Nhi nghiến răng nói:
- Chỉ vì lão Giả VÅ© Thôn “VÅ© xãâ€(#2) nào ấy, bá»—ng dưng vác cái mặt vỠỞ đâu lần đến. Má»›i nhận há» chưa đầy mưá»i năm, nó đã sinh ra bao nhiêu chuyện rắc rối! Mùa xuân năm nay, không biết ông tôi trông thấy mấy cái quạt cÅ© ở đâu khi vá», xem tất cả những quạt ở nhà Ä‘á»u không có cái nào đẹp bằng. Thế là ông tôi lập tức sai ngưá»i Ä‘i tìm các nÆ¡i. Ai ngá» có má»™t tên oan gia không sợ chết, ngưá»i ta đặt đùa cho nó cái hiệu thằng “ngốc đáâ€. Nó nghèo xác, cÆ¡m cÅ©ng không có mà ăn, nhưng trong nhà lại có đến hai mươi cái quạt. Nó chết cÅ©ng không chịu mang ra khá»i nhà. Cậu tôi nhá» ngưá»i nói lót mãi má»›i được gặp; nói đến hai, ba lần, nó má»›i chịu má»i đến nhà chÆ¡i và giở quạt ra cho xem qua má»™t tí. Theo lá»i cậu tôi, hạng quạt ấy làm bằng loại trúc Tương phi(#3) và ngá»n trúc... lại Ä‘á»u có nét vẽ và chữ đỠcá»§a ngưá»i xưa. Cậu tôi vá» trình, ông tôi liá»n bảo Ä‘i mua, hết bao nhiêu tiá»n cÅ©ng trả cho nó. Nhưng thằng “ngốc đá†nói: “Tôi thà chết đói chết rét, chứ má»™t nghìn lạng bạc má»™t cái, cÅ©ng không bánâ€. Ông tôi không biết làm thế nào, ngày nào cÅ©ng cứ mắng cậu tôi là không làm được việc gì. Cậu ấy đã hứa đưa trước cho nó năm trăm lạng bạc, sau má»›i lấy quạt, nhưng nó nhất định không bán, chỉ nói: “Muốn lấy quạt thì hãy giết tôi trước đã!" Cô thá»­ nghÄ© xem còn có cách gì nữa không? NgỠđâu lão VÅ© Thôn là hạng không có lương tâm, nghe thấy thế, liá»n bày mưu vu cho nó thiếu tiá»n công, bắt nó đến cá»­a quan, bảo: Mày thiếu tiá»n công, phải bán gia tài để ná»™p Rồi tịch thu số quạt, tính thành quan giá, mang Ä‘i! Hiện giá» thằng “ngốc đá†không biết còn sống hay chết. Ông tôi má»›i há»i cậu tôi: “Sao ngưá»i ta lại lấy đước vỠđây?†Cậu ấy chỉ nói có má»™t câu: “Vì má»™t việc nhá» làm ngưá»i ta khuynh gia bại sản cÅ©ng không phải là giá»iâ€. Ông tôi nổi giận, bảo là cậu ấy Ä‘em lá»i chẹn há»ng ông tôi. Äó là việc lá»›n thứ nhất. Mấy ngày sau, lại có mấy việc nhá» nữa, tôi không nhá»› hết; vì thế ông tôi góp cả tá»™i lại, đánh cậu tôi má»™t trận. Chẳng biết đánh đấm thế nào, không đánh bằng roi, bằng vá»t, bạ cái gì ông tôi đánh cái ấy, làm mặt cậu tôi bị toạc hai chá»—. Thấy nói bên bà dì có má»™t thứ thuốc chữa khá»i vết đòn, nên đến nhá» cô tìm há»™ cho tôi xin má»™t viên.
Bảo Thoa sai Oanh Nhi lấy hai viên thuốc đưa cho Bình Nhi, rồi nói:
- Như thế tôi không sang nữa, nhá» chị vá» nói há»™, tôi gá»­i lá»i há»i thăm.
Bình Nhi nhận lá»i rồi vá».
Hương Lăng Ä‘i chào má»i ngưá»i xong, vá» nhà ăn cÆ¡m chiá»u. Ä‚n xong, bá»n Bảo Thoa đến cả đằng Giả mẫu, Hương Lăng liá»n sang quán Tiêu Tương. Bấy giá» Äại Ngá»c đã đỡ nhiá»u rồi, thấy Hương Lăng vào ở trong vưá»n, tá»± nhiên cÅ©ng vui thêm. Hương Lăng cưá»i nói:
- Em sang ở đây, lúc nào rỗi, đến nhỠcô dạy làm thơ thì phúc cho em lắm.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chị đã muốn làm thÆ¡ thì phải gá»i tôi bằng thầy. Tôi không giá»i, cÅ©ng dạy nổi chị.
- Nếu thá»±c thế, em xin gá»i cô là thầy, xin cô đừng ngại.
- Làm thÆ¡ có gì khó mà phải há»c? Chẳng qua chỉ có khai, thừa, chuyển, hợp, trong đó thừa và chuyển Ä‘á»u là hai vế đối nhau, chữ bằng đối vá»›i chữ trắc, hư đối vá»›i hư, thá»±c đối vá»›i thá»±c. Nếu được câu hay khác thưá»ng thì bằng trắc hư thá»±c không cần phải đối nhau cÅ©ng được.
- Thảo nào khi rảnh, em thưá»ng lấy quyá»n thÆ¡ cÅ© ra xem mấy bài, có câu đối nhau rất chỉnh, có câu lại không đối. Lại nghe ngưá»i ta nói, các chữ thứ nhất, thứ ba, thứ năm không cần, chỉ có các chữ thứ hai, thứ tư, thứ sáu là phải rõ ràng. Xem thÆ¡ cá»§a cổ nhân, có khi đúng như thế, có khi những chữ thứ hai, thứ tư, thứ sáu lại không thế. Vì vậy lúc nào em cÅ©ng lấy làm ngá». Bây giá» cô nói, thì ra khuôn phép ấy không cần lắm, chỉ cần lá»i và câu văn cho má»›i lạ là hay thôi.
- Äúng đấy. Nhưng lá»i và câu văn là việc phù du, cần nhất phải đặt từ cho sát. Nếu từ sát thá»±c thì lá»i và câu văn không cần Ä‘iêu luyện cÅ©ng vẫn haỵ Như thế gá»i là: “Không nên lấy lá»i hại ýâ€.
- Em chỉ thích câu thÆ¡ cá»§a Lục Phóng Ong(#4), lá»i rất thiết thá»±c:
Rèm mau không cuộn hơơng còn mãi,
Nghiên cổ hÆ¡i sâu má»±c Ä‘á»ng nhiá»u.
- Chá»› nên xem loại thÆ¡ ấy. Vì chị chưa biết làm thÆ¡, nên thấy những câu nông cạn đã thích ngaỵ Nếu mắc vào khuôn sáo ấy thÆ¡ sẽ không tiến được nữa. Chị hãy nghe tôi: chị thích há»c, ở đây tôi có toàn tập thÆ¡ Vương Ma Cật, chị hãy chịu khó nghiá»n ngẫm kỹ càng má»™t trăm bài thÆ¡ ngÅ© ngôn cá»§a ông ta, rồi sau Ä‘á»c má»™t trăm hai mươi bài thất ngôn cá»§a Äá»— Phá»§, sau nữa lại Ä‘á»c độ má»™t, hai trăm bài thất ngôn tuyệt cú cá»§a Lý Bạch. Phải lót dạ thÆ¡ cá»§a ba thi hào ấy đã, sau má»›i xem đến thÆ¡ cá»§a Äào Uyên Minh, Ứng Dịch, Lưu VÅ© Tích, Tạ Diểu, Nguyá»…n Tịch, Dữu Lượng, Bão Chiếu. Chị là ngưá»i thông minh nhanh nhẹn, há»c chừng trong má»™t năm sẽ thành nhà thÆ¡.
- Cô Æ¡i, đã thế cô cho em mượn sách mang vá», đến đêm em Ä‘á»c mấy bài.
Äại Ngá»c bảo Tá»­ Quyên đưa tập thÆ¡ ngÅ© ngôn cá»§a Vương Ma Cật cho Hương Lăng và bảo:
- Chị xem những bài nào có khuyên đỠlà tôi đã chá»n rồi, có bài nào há»c bài ấy. Nếu không hiểu nghÄ©a, chị sẽ há»i cô Bảo, hoặc gặp tôi, tôi sẽ giảng cho.
Hương Lăng cầm tập thÆ¡ vá» Hành Vu Uyển, chẳng nhìn đến công việc gì, thắp ngay đèn Ä‘á»c hết bài này đến bài khác. Bảo Thoa mấy lần giục cÅ©ng không Ä‘i ngá»§. Bảo Thoa thấy Hương Lăng mài miệt quá, đành phải để tùy ý.
Má»™t hôm, Äại Ngá»c vừa rá»­a mặt chải đầu xong, thấy Hương Lăng cưá»i há»›n hở Ä‘em đến giả tập thÆ¡ cÅ©, và mượn tập thÆ¡ Äá»— Phá»§. Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Nhớ được tất cả bao nhiêu bài rồi?
- Nhưng bài có khuyên Ä‘á», em Ä‘á»c hết cả.
- Äã lÄ©nh há»™i được ít nào chưa?
- Em đã lĩnh hội được một ít, nhưng chưa biết có đúng không. Em nói cho cô nghe nhé.
- Cần phải nhận xét bàn bạc mới tiến được. Chị hãy nói cho tôi nghe nào.
- Cứ ý em thì những chá»— hay cá»§a bài thÆ¡, có nhiá»u ý tứ không thể nói ra được, nhưng ngẫm nghÄ© lại rất thiết thá»±c; có nhiá»u câu thÆ¡ như là vô lý, nhưng nghÄ© rất có lý có tình.
- Nói thế là chị đã có ít nhiá»u thi tứ rồi đấy! Nhưng do đâu mà chị biết được như thế?
- Em xem bài “Ngoài cửa ải†có câu:
Bãi rộng khói đùn làn thẳng tắp;
Sông dài ác xế mặt tròn vành.
Em nghÄ© khói thì “thẳng†thế nào được? Mặt trá»i tất nhiên là “tròn†rồi. Thế thì chữ “thẳng†như là vô lý, mà chữ "tròn†hình như rất tục. Nhưng sau gấp sách lại ngẫm nghÄ©, hình như mắt trông thấy hẳn cái cảnh ấy. Muốn tìm hai chữ khác thay vào nhưng không sao tìm được. Lại còn câu:
Trắng xóa sông ngòi khi ác lặn;
Xanh lè giá»i đất lúc trào dâng.
Hai chữ "trắng†và “xanh , má»›i nghe cÅ©ng hình như vô lý, nhưng nghÄ© kỹ ra thì chỉ có hai chữ ấy má»›i hình dung hết được phong cảnh. Äá»c lên thấy nặng chình chịch như miệng ngậm quả trám ấy. Lại có câu:
Mặt trá»i rá»›t lại rÆ¡i đầu bến;
Äám khói trÆ¡ ra bốc giữa làng.
Chữ “rá»›t†và chữ “trÆ¡" sao mà há» khéo nghÄ© được như vậy. Năm trước, khi chúng em lên kinh, má»™t hôm vá» chiá»u, thuyá»n đậu trên bá», ngưá»i vắng, chỉ có mấy cái cây, đằng xa có mấy nhà Ä‘ang nấu cÆ¡m chiá»u, khói bốc lên màu xanh biếc lẫn vá»›i đám mây. NgỠđâu đêm qua Ä‘á»c đến hai câu thÆ¡ này, mắt em như lại trông thấy cảnh ấy.
Äang nói chuyện thì Bảo Ngá»c và Thám Xuân đến, Ä‘á»u vào ngồi nghe Hương Lăng nói vá» thợ Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äã thế thì không cần phải xem thÆ¡ nữa. Chá»— lãnh há»™i không phải ở đâu xa xôi, cứ nghe nói hai câu ấy đủ biết vá» chị đã nắm được mấu chốt cá»§a cách làm thÆ¡ rồi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chị bảo mấy chữ “đám khói trÆ¡ ra†là hay, nhưng chị chưa biết đó là bắt chước ý câu thÆ¡ cá»§a ngưá»i trước. Tôi cho chị xem câu này, so vá»›i câu kia nhẹ nhàng và thiết thá»±c hÆ¡n.
Ná»›i xong, liá»n đưa cho Hương Lăng xem câu thÆ¡ cá»§a Äào Uyên Minh:
TỠmỠxóm làng xa,
Trơ vơ khói trên bãi.
Hương Lăng xem rồi gật đầu khen ngợi mãi, cưá»i nói:
- Thế thì chữ "trơ" là do ý hai chữ “trơ vơ" mà ra!
Bảo Ngá»c cưá»i to nói:
- Thế là chị đã hiểu lắm rồi, không cần phải giảng giải nữa. Nếu còn giảng giải đâm ra loãng mất. Bây giừ chị cứ làm thơ đi, nhất định là hay.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Ngày mai tôi viết thêm má»™t cái thiếp, má»i chị vào thi xã.
Hương Lăng nói:
- Cô Æ¡i, sao cứ trêu chá»c em thế? Chẳng qua thích thÆ¡, em há»c để mà chÆ¡i đấy thôi.
Thám Xuân, Äại Ngá»c Ä‘á»u cưá»i nói:
- Ai chẳng chÆ¡i? Không lẽ chúng tôi má»›i là ngưá»i biết làm thÆ¡ à? Nếu bảo chúng tôi biết làm thÆ¡, tiếng đồn ra khá»i vưá»n này, có lẽ ngưá»i ta cưá»i đến vỡ bụng mất!
Bảo Ngá»c nói:
- Thế là mình coi rẻ mình rồi. Hôm trước tôi ra bàn việc vẽ vá»›i các ông há»a sư ở ngoài kia, há» nghe thấy chúng ta mở thi xã Ä‘á»u xin tôi đưa tập thÆ¡ cho há» xem. Tôi viết mấy bài đưa cho há», ai cÅ©ng phải thán phục. HỠđã chép để mang Ä‘i khắc rồi.
Thám Xuân, Äại Ngá»c há»i:
- Có thật thế không?
- Tôi mà nói dối thì cũng như con vẹt trên cây này.
- Anh thật bậy quá! Äừng nói thÆ¡ chẳng ra thÆ¡, mà có ra thÆ¡ chăng nữa cÅ©ng không nên mang bút tích cá»§a chúng tôi ra ngoài.
- Sợ cái gì? Nếu bút tích cá»§a những ngưá»i trong khuê các trước kia không truyá»n ra ngoài, bây giá» biết sao được những bài thÆ¡ cá»§a há».
Chợt thấy Tích Xuân sai Nhập Há»a đến má»i Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c vừa Ä‘i thì Hương Lăng lại xin đổi lấy tập thÆ¡ Äá»— Phá»§, và nói vá»›i Äại Ngá»c, Thám Xuân:
- Xin hai cô ra đầu bài cho em vỠlàm thử; làm xong, nhỠhai cô chữa hộ.
Äại Ngá»c nói:
- Äem qua trăng đẹp quá, tôi Ä‘ang định làm má»™t bài, nhưng chưa nghÄ© xong. Chị làm Ä‘i. Hạn vần thập tứ hàn, chị muốn dùng chữ nào trong vần ấy thì dùng.
Hương Lăng mừng quá, mang tập thÆ¡ vá», nghÄ© má»™t lúc, làm được hai câu. Nhưng lại tiếc thÆ¡ Äá»— Phá»§, nên mải miết Ä‘á»c vài bài, không thiết đến ăn uống, nằm ngồi cÅ©ng không yên. Bảo Thoa nói:
- Làm gì chị phải đeo khổ vào mình thế? Chỉ tại cái cô Tần cám dỗ chị, để tôi kể tội cho nó. Xưa nay chị vốn là ngớ ngẩn, giỠđến việc này, lại cảng ngớ ngẩn thêm.
- Cô ơi! Cô đừng làm rầy tôi nữa.
Hương Lăng vừa nói vừa đưa bài thÆ¡ má»›i làm cho Bảo Thoa xem. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Bài này không được, không phải lối làm như thế. Nhưng đừng xấu hổ, cứ mang sang cho cô Äại Ngá»c, xem cô ta bảo thế nào.
Hương Lăng cầm bài thÆ¡ sang đưa cho Äại Ngá»c, Äại Ngá»c xem thÆ¡ thấy:
Äêm lạnh vừng trăng đừng giữa giá»i,
Tròn xoe trong vắt bóng chơi vơi.
Nhà thơ hứng quá trừmg đôi mắt,
Khách ẩn buồn tênh lảng một nơi.
Lầu thúy gương đâu treo xế cạnh,
Rèm châu băng những giắt bên ngoài.
Äêm nay Ä‘uốc bạc chi cần đốt,
Bức vẽ lan can đã sáng ngá»i.(#5)
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- à tứ thì có, nhưng lá»i không được nhã, chỉ vì chị xem thÆ¡ ít nên bị nó gò bó. Bá» bài này Ä‘i, chị làm bài khác. Cần phải mạnh dạn mà làm.
Hương Lăng nghe nói, lẳng lặng vá» nhà, không buồn vào buồng, lại đến gốc cây bên bá» ao, khi thá» thẫn trên hòn đá, khi ngồi xuống vạch đất. Những ngưá»i qua lại Ä‘á»u lấy làm lạ. Bá»n Lý Hoàn, Bảo Thoa, Thám Xuân và Bảo Ngá»c Ä‘á»u đứng ở sưá»n núi đằng xa nhìn mà cưá»i. Thấy Hương Lăng lúc cau mày, lúc mỉm cưá»i má»™t mình, Bảo Thoa cưá»i nói:
- Chị này nhất định Ä‘iên rồi! Äêm qua chị ta lầm rầm đến tận canh năm má»›i ngá»§. Nằm được má»™t lúc giá»i sáng, đã lại thấy dậy rồi, vá»™i vàng chải đầu sang ngay bên cô Tần. Khi vá» thẫn thá» má»™t lúc, làm được má»™t bài nhưng không hay, chắc bây giá» chị ta lại làm bài khác đấy.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Thật đúng là “đất thiêng thì ngưá»i giá»i!†Trá»i đã sinh ra ngưá»i, không bao giá» bá» phí tính tình cá»§a ngưá»i. Ngày thưá»ng chúng ta vẫn phàn nàn, tiếc cho chị ấy là ngưá»i tục! NgỠđâu bây giá» lại thế này! Má»›i biết trá»i đất rất công bằng.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Anh chịu khó được như chị ấy, thì há»c cái gì mà chẳng thành tài?
Bảo Ngá»c không trả lá»i. Chá»t thấy Hương Lăng há»›n hở chạy sang bên Äại Ngá»c. Thám Xuân cưá»i nói:
- Chúng ta đi sang đó, xem thơ của chị ta có hay không?
Liá»n cùng nhau đến quán Tiêu Tương, thấy Äại Ngá»c Ä‘ang xem và giảng giải bài thÆ¡ cá»§a Hương Lăng. Má»i ngưá»i há»i Äại Ngá»c:
- Thơ làm ra sao rồi?
- Kể ra chị ta cÅ©ng đáng khen rồi đấy, nhưng vẫn chưa được. Bài thÆ¡ này lại gá»t quá, còn phải làm lại.
Má»i ngưá»i xem, thì thấy:
Bạc hay là nước dá»i ngoài song,
Mâm ngá»c nhìn xem giữa ánh hồng.
Hương đượm hoa mai màu nhạt nhạt,
Móc tan tơ liễu sợi thòng thòng.
Thá»m vàng xoa phấn thừa, đâu đấy?
Giàn ngá»c dây sương nhẹ phải không?
Tỉnh giấc lâu tây ngưá»i vắng ngắt,
Ngoài rèm còn đấy mảnh gương trong.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Không phải là vịnh trăng. Theo tứ bài này, dưới chữ trăng phải thêm chữ “sắc" nữa mới được. Chị xem đấy, câu nào cũng là vịnh “sắc trăng" cả. Nhưng thôi, xưa nay thơ vẫn là nói phiếm hết, chị cứ làm ít lâu nữa, thơ sẽ hay đấy.
Hương Lăng vẫn cho bài thÆ¡ này đã hay lắm rồi, giá» nghe nói thế, đâm ra cụt hứng, không chịu bá» qua, lại muốn nghiá»n ngẫm ngaỵ Thấy các chị em Ä‘ang cưá»i nói, Hương Lăng ra đứng trước cây trúc dưới thá»m, dốc cả tâm trí vào thÆ¡, tai không cần nghe, mắt không cần nhìn đến nhưng sá»± việc ở chung quanh. Má»™t lúc Thám Xuân đứng ở trong cá»­a sổ cưá»i nói:
- Cô Lăng ơi, hãy “nhàn nhàn†một tí đã.
Hương Lăng giật mình trả lá»i:
- Chữ “nhàn†ở vần thập ngũ san kia, cô nhầm rồi.
Má»i ngưá»i nghe nói, cưá»i ầm lên. Bảo Thoa nói:
- Thực là con ma thơ! Chỉ tại con Tần cám dỗ chị ấy.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Thánh nhân nói “dạy ngưá»i không biết chánâ€, chị ta cứ há»i đến tôi, lẽ nào tôi lại không bảo?
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Chúng ta kéo chị ấy đến nhà cô Tư xem bức vẽ, để chị ấy tỉnh lại mới được.
Nói xong, đứng dậy, kéo Hương Lăng Ä‘i sang Ngẫu Hương tạ. Vào đến ổ Noãn Hương, thấy Tích Xuân Ä‘ang mệt, nằm ngá»§ trưa trên giưá»ng, bức vẽ dá»±ng cạnh vách, ngoài có the phá»§. Má»i ngưá»i gá»i Tích Xuân dậy, mở the ra xem, thấy mưá»i phần má»›i vẽ xong được bạ Trong bức vẽ có mấy vị mỹ nhân, Hương Lăng liá»n chỉ vào đó nói:
- Vị này là các cô, vị kia là cô Lâm.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Những ngưá»i nào biết làm thÆ¡, Ä‘á»u được vẽ vào bức tranh này, chị cố há»c thÆ¡ Ä‘i.
Má»i ngưá»i cưá»i đùa má»™t lúc, rồi đâu lại vỠđấy.
Hương Lăng trong bụng lúc nào cÅ©ng nghÄ© đến thợ Buổi tối ngồi thá» thẫn ở trước đèn cho đến hết canh ba má»›i lên giưá»ng nằm, hai mắt cứ trừng trừng cho đến canh năm má»›i ngá»§ được má»™t tí.
Má»™t lúc trá»i sáng, Bảo Thoa trở dậy. Lắng nghe Hương Lăng Ä‘ang ngá»§ say, nghÄ© bụng: “Chị ta trằn trá»c, cả đêm không biết đã làm xong thÆ¡ chưa? Bây giá» chắc mệt, ta đừng gá»i vá»™iâ€. Bá»—ng thấy Hương Lăng nói mê:
- Thơ xong rồi! Lẽ nào bài này lại không hay?
Bảo Thoa nghe vậy, vừa bá»±c mình vừa buồn cưá»i, liá»n gá»i Hương Lăng dậy há»i:
- Äã xong thÆ¡ chưa? Lòng thành cá»§a chị đã thấu đến trá»i rồi. Khéo không thÆ¡ chẳng há»c nổi, lại Ä‘eo cái ốm vào ngưá»i đấy!
Vừa nói vừa Ä‘i rá»­a mặt chải đầu, rồi cùng chị em sang bên Giả mẫu. Nguyện Hương Lăng cố chí mài miệt há»c làm thÆ¡, tinh thần để cả vào đấy, ban ngày chẳng nghÄ© được câu gì, chợt trong giấc má»™ng, lại nghÄ© được cả tám câu. Rá»­a mặt chải đầu xong, chị ta vá»™i vàng viết ngay ra, Ä‘em đến đình Thấm Phương, thấy Lý Hoàn cùng các chị em vừa ở bên Vương phu nhân vá», Bảo Thoa nói vá»›i há» là chị ta ngá»§ mê cÅ©ng làm thợ Má»i ngưá»i Ä‘ang cưá»i, ngẩng đầu lên, đã thấy Hương Lăng đến rồi, liá»n tranh nhau xem thÆ¡.

Chú thích:

(1-). à nói được cái nỠlại mong cái kia.
(2-). Nguyên văn: VÅ© thôn “phong thônâ€.
(3-). Vợ vua Thuấn là Tương phu nhân. Khi vua Thuấn chết, bà khóc nhiá»u quá, nước mắt nhá» vào cành trúc đến đâu thì có vần đến đấy, nên gá»i là Tương phi trúc.
(4-). Tức Lục Du, ngưá»i Ä‘á»i Tống, làm thÆ¡ rất giá»i.
(5-). Nguyên văn “Hànâ€, vì hạn chế cá»§a dịch, phải dịch theo vần khác.
Tài sản của minhtien384

  #49  
Old 25-06-2008, 12:11 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 49
Cõi lưu ly mai hồng tuyết trắng
Gái son phấn, ăn sống nuốt tanh

Hương Lăng thấy má»i ngưá»i Ä‘ang cưá»i mình, liá»n Ä‘i lại cưá»i nói:
- Các cô xem bài thÆ¡ này được thì tôi còn há»c nữa; nếu không, tôi cÅ©ng chán chết vá» thÆ¡ thôi.
Nói xong đưa bài thÆ¡ cho Äại Ngá»c và má»i ngưá»i xem, thì thấy:
Tinh hoa đâu để giấu cho mình.
Bóng vẫn run run vẻ vẫn xinh.
Nghìn dặm chày vang khi giặt lụa,
Nửa vừng gà giục lúc dòn canh.
Sáo nghe mặt nước thu buồn ngắt,
Ão tá»±a bên lầu đêm vắng tanh.
Hãy há»i mình xem này chị Nguyệt,
Khi tròn khi khuyết mãi sao đành.
Má»i ngưá»i xem xong cưá»i nói:
- Bài này không những hay mà lại có ý má»›i mẻ khéo léo. Má»›i biết tục ngữ nói “Äá»i không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bá»nâ€. Nhất định chúng tôi phải má»i chị vào thi xã.
Hương Lăng nghe nói, trong bụng vẫn không tin, cho là bá»n há» nói dối, lại cứ xoắn há»i Äại Ngá»c và Bảo Thoa.
Chợt bá»n a hoàn và bà già vá»™i vàng chạy đến, cưá»i nói:
- Có các cô các mợ nào đến chơi ấy, chúng tôi không biết là ai; các cô các mợ vỠmà nhận bà con.
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Làm gì có chuyện ấy? Các ngưá»i cứ nói rõ xem, bà con cá»§a ai nào?
- Hai cô em cá»§a mợ Ä‘á»u đến; lại có má»™t cô nữa, nói là em cá»§a cô Tiết, còn má»™t cậu thì nghe nói là em cá»§a cậu Tiết. Tôi Ä‘i má»i bà dì đây! Mợ và các cô hãy vá» trước.
Nói xong há» Ä‘i thẳng. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Không lẽ là Tiết Khoa nhà chúng tôi và em gái nó đến chơi chăng?
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Có lẽ thím tôi cÅ©ng lại vào Kinh đây? Tại sao bá»n há» lại cùng Ä‘i vá»›i nhau má»™t chuyến? Chuyện này cÅ©ng lạ thật.
Má»i ngưá»i sang bên Vương phu nhân, thấy chật ních cả nhà. Lại có chị dâu cá»§a Hình phu nhân Ä‘em con gái là Tụ Yên đến Kinh nhá» vả Hình phu nhân. Vừa gặp lúc anh Phượng Thư là Vương Nhân cÅ©ng vào Kinh, nên hai nhà cùng đến má»™t lúc. Äi đến ná»­a đưá»ng khi thuyá»n đậu lại, gặp thím cá»§a Lý Hoàn Ä‘em theo hai con gái cô lá»›n là Lý Văn, cô nhá» là Lý á»¶, cÅ©ng lên Kinh. Má»i ngưá»i kể chuyện, té ra Ä‘á»u là chá»— bà con cả. Vì thế ba nhà cùng Ä‘i má»™t đưá»ng. Sau lại có em há» Tiết Bàn là Tiết Khoa, mang theo em gái là Tiết Bảo Cầm vào Kinh để đính hôn, vì trước đây cha hắn đã hứa gả Bảo Cầm cho con quan hàn lâm há» Mai. Nay nghe Vương Nhân vào Kinh, nên hắn Ä‘em em gái Ä‘i theo. Hôm nay má»i ngưá»i cùng đến, ngưá»i nào há»i thăm vào nhà bà con ngưá»i ấy.
Giả mẫu và Vương phu nhân rất đỗi vui mừng, Giả mẫu cưá»i nói:
- Thảo nào, đêm qua ngá»n đèn cứ nở hoa mãi, thì ra báo Ä‘iá»m cho ngày hôm nay.
Má»i ngưá»i kể lể chuyện nhà, thu nhận quà bánh, rồi má»i khách ở lại cÆ¡m rượu, Phượng Thư tất nhiên đã bận lại càng bận thêm. Lý Hoàn và Bảo Thoa kể lể những chuyện xa cách lâu ngày vá»›i thím và các chị em. Äại Ngá»c thấy thế, trước còn vui, sau nghÄ© ngưá»i ta Ä‘á»u có bà con, chỉ mình là trÆ¡ trá»i, nước mắt tá»± nhiên lại chảy ra. Bảo Ngá»c hiểu ý, khuyên ngăn an á»§i mãi má»›i thôi.
Bảo Ngá»c vá»™i vá» viện Di Hồng, cưá»i bảo Tập Nhân, Xạ Nguyệt, Tình Văn:
- Các chị không Ä‘i mà xem! Ai ngá» anh ruá»™t chị Bảo như thế, mà em con nhà chú hình dáng Ä‘i đứng khác hẳn. Thật giống hệt em ruá»™t chị Bảo vậy. Còn lạ hÆ¡n nữa là ngày thưá»ng các chị nói chị Bảo rất đẹp, nay hãy so vá»›i cô em chị ấy xem. Lại còn hai cô em chị Cả nữa, tôi không thể tả ra hết được! Trá»i Æ¡i! Có bao nhiêu tinh hoa đúc ra được lá»›p ngưá»i đẹp đẽ tuyệt vá»i như vậy! Thế má»›i biết tôi là “con ếch dưới giếng". Ngày thưá»ng cứ nói mấy ngưá»i ở đây đẹp có má»™t không hai, ngỠđâu không phải tìm đâu xa, chỉ ở trong vùng này cÅ©ng má»—i ngưá»i má»—i vẻ. Giá» tôi lại hiểu thêm được má»™t bậc nữa. Ngoài mấy ngưá»i này ra, biết đâu chẳng có những ngưá»i đẹp hÆ¡n nữa?
Bảo Ngá»c nói rồi lại cưá»i má»™t mình.
Tập Nhân thấy Bảo Ngá»c nói có ý vá»› vẩn, không thèm Ä‘i xem. Bá»n Tình Văn Ä‘i xem vá» ngặt nghẽo cưá»i bảo Tập Nhân:
- Chị Ä‘i mà xem! Cháu gái Hình phu nhân, em gái cô Bảo, hai em gái mợ Cả, trông Ä‘á»u ngồn ngá»™n như đám hành non.
Nói chưa dứt lá»i, thấy Thám Xuân há»›n hở tìm Bảo Ngá»c nói:
- Thi xã của chúng ta có lẽ thịnh vượng đấy.
- Phải đấy. Vì chúng ta có hứng mở thi xã nên quá»· thần xui khiến những ngưá»i ấy đến đây. Có Ä‘iá»u, không hiểu hỠđã biết làm thÆ¡ chưa?
-Em có há»i, há» Ä‘á»u nói nhÅ©n, nhưng xem ra có lẽ ai cÅ©ng biết cả. Nếu há» chưa biết cÅ©ng chẳng khó gì. Anh cứ xem Hương Lăng đủ biết.
Tập Nhân cưá»i nói:
- Nghe đâu em cô Bảo đẹp lắm, cô Ba xem thấy thế nào?
- Äúng đấy. Cứ theo ý tôi, ngay chị Bảo và những ngưá»i ở đây cÅ©ng không ai bằng.
Tập Nhân lấy làm lạ, cưá»i nói:
- Lạ nhỉ! Ở đâu còn tìm ngưá»i đẹp hÆ¡n thế nữa? Tôi phải Ä‘i xem má»›i được.
Thám Xuân nói:
- Cụ mới trông thấy Bảo Cầm đã mừng rối lên, bắt mẹ tôi phải nhận cô ấy làm con nuôi. Cụ định mang cô ấy vỠnuôi đấy.
Bảo Ngá»c cưá»i há»i:
- Em nói có thực không?
- Khi nào em lại nói dối. - Lại cưá»i nói - Giá» cụ đã có cô cháu gái đẹp ấy, chắc sẽ bá» quên anh là cháu giai!
- Cái đó không sao, đúng lẽ ra cÅ©ng nên thương cháu gái hÆ¡n má»›i phải. Mai là ngày mưá»i sáu, chúng ta nên mở thi xã Ä‘i thôi.
- Cô Lâm vừa ốm khá»i, chị Phượng cÅ©ng ốm, được ngưá»i ná» lại mất ngưá»i kia.
- Chị Phượng không biết làm thơ, thiếu chị ấy cũng không sao.
- Thôi hãy cố chá» mấy hôm nữa, để những ngưá»i má»›i đến làm quen vá»›i nhau đã, chúng ta sẽ má»i há» chẳng hÆ¡n ư? Hiện giá» chị Lý và chị Bảo chắc không còn bụng nào nghÄ© đến chuyện làm thÆ¡ nữa. Vả chăng Tương Vân chưa đến, cô Tần má»›i khá»i, còn những ngưá»i khác Ä‘á»u chưa hợp lệ. Chi bằng hãy chá» Tương Vân sang, mấy ngưá»i má»›i đến dần dần quen thuá»™c nhau, cô Tần khá»i hắn, chị Lý và chị Bảo trong bụng thư thái. Hương Lăng làm thÆ¡ đã khá, bấy giá» chúng ta má»›i há»p thi xã thá»±c đầy đủ, như thế chẳng vui hÆ¡n ư? Nay chúng ta hãy sang bên cụ nghe ngóng xem, cô em chị Bảo nhất định ở lại nhà chúng ta rồi, còn ba cô kia nếu không ở lại, chúng ta xin vá»›i cụ cho hỠỞ trong vưá»n, như thế lại thêm được mấy ngưá»i nữa, chẳng hay hay sao.
Bảo Ngá»c há»›n hở cưá»i nói:
- Em nghĩ sáng suốt quá. Anh thực là hồ đồ, chỉ mừng hão một lúc, chứ không nghĩ được đến đấy.
Nói xong. hai anh em sang bên Giả Mẫu. Quả nhiên Vương phu nhân đã nhận Tiết Bảo Cầm làm con nuôi. Giả mẫu rất là vui mừng, không cho Bảo Cầm sang ở bên vưá»n, bắt phải ngá»§ ở đây vá»›i mình. Tiết Khoa thì đến ở buồng cá»§a Tiết Bàn. Giả mẫu bảo Hình phu nhân:
- Chị không cần phải mang cháu gái chị vá» nhà vá»™i, cứ để nó ở trong vưá»n chÆ¡i mấy hôm đã. Anh và chị dâu Hình phu nhân vì nhà túng thiếu, chuyến này vào Kinh cốt để nhá» Hình phu nhân giúp đỡ cho nhà cá»­a và tiêu phạ Nay nghe nói thế, lẽ nào há» lại không vui lòng.
Hình phu nhân liá»n giao Hình Tụ Yên cho Phượng Thá»± Phượng Thư nghÄ© chị em trong vưá»n thì nhiá»u, tính tình má»—i ngưá»i má»™t khác, sợ Hình Tụ Yên ở riêng má»™t nÆ¡i không tiện. Chi bằng đưa nó đến ở vá»›i Nghênh Xuân, sau này nó có Ä‘iá»u gì không vừa lòng. Hình phu nhân có biết cÅ©ng chẳng liên lụy gì đến mình.
Từ đó trở Ä‘i, trừ khi Hình Tụ Yên vá» nhà không kể, nếu ở lại trong vưá»n Äại Quan độ má»™t tháng trở lên, Phượng Thư cÅ©ng cấp tiá»n lương cho cô ta như Nghênh Xuân. Phượng Thư thấy Tụ Yên tâm tính ôn hòa, đáng mến, không giống như Hình phu nhân và cha mẹ nó, lại nhà nghèo vất vả, nên thương nó hÆ¡n các chị em khác. Hình phu nhân thì chẳng để ý gì đến.
Giả mẫu và Vương phu nhân vẫn mến Lý Hoàn là ngưá»i hiá»n lành, góa chồng từ trẻ, mà vẫn giữ được tiết. Nay thấy bà thím cá»§a Lý Hoàn đến, liá»n không cho ra ở ngoài. Tuy bà thím không bằng lòng, nhưng vì Giả mẫu nhất định giữ lại nên đành phải mang Lý Văn, Lý á»¶ vào ở trong Äạo Hương thôn.
Công việc xếp đặt xong. Chợt Trung TÄ©nh hầu là Sá»­ Äỉnh phải đổi ra làm quan ở tỉnh ngoài, sắp sá»­a mang gia quyến Ä‘i nhậm chức. Giả mẫu không rá»i được Tương Vân, liá»n Ä‘em cô ta sang bên này và bảo Phượng Thư sắp đặt má»™t chá»— cho ở. Sá»­ Tương Vân xin đến ở vá»›i Bảo Thoa.
Bấy giá» trong vưá»n Äại Quan lại nhá»™n nhịp hÆ¡n trước: Lý Hoàn là đầu, còn nữa là Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, Bảo Thoa, Äại Ngá»c, Tương Vân, Lý Văn, Lý á»¶, Bảo Cầm, Hình Tụ Yên, lại thêm Phượng Thư và Bảo Ngá»c, tất cả mưá»i ba ngưá»i. Kể tuổi ra, Lý Hoàn lá»›n hÆ¡n, Phượng Thư thứ hai. Còn mấy ngưá»i kia chỉ chừng mưá»i lăm, mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi, hoặc cùng năm khác tháng, hoặc cùng ngày khác giá», ngay bá»n há» cÅ©ng không thể nhá»› rõ ai là lá»›n, ai là bé được, thành ra bốn tiếng “chị", “em", "anh", “em", muốn gá»i thế nào thì gá»i.
Hương Lăng Ä‘ang hăm hở thích làm thÆ¡ nhưng không dám quấy rầy Bảo Thoa. May sao có Sá»­ Tương Vân đến, Tương Vân rất thích nói chuyện, tránh sao Hương Lăng chả lại nhá» chỉ bảo cách làm thở Tương Vân thấy vậy càng cao hứng, suốt ngày đêm trò chuyện huyên thiên. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Äiếc tai quá, không thể chịu được. Chúng mình là gái lại thích thÆ¡, coi việc làm thÆ¡ là chính, như vậy chỉ tổ làm cho bá»n có há»c cưá»i thôi, há» lại cho là mình không biết yên phận. Má»™t mình Hương Lăng Ä‘ang làm nhá»™n nhà rồi, lại thêm cái lưỡi gầu dai cá»§a cô nữa, luôn mồm luôn miệng nào là thÆ¡ cá»§a Äá»— Công Bá»™(#1) uất ức âm thầm; thÆ¡ cá»§a Vi Tô Châu(#2) thanh đạm tao nhã; thÆ¡ cá»§a Ôn Bát Soa(#3) đẹp nhá»i; thÆ¡ cá»§a Lý NghÄ©a SÆ¡n(#4) kín đáo sắc sảo. Cô bá» hai nhà thÆ¡ hiện đại không nói, lại cứ nhắc đến những nhà thÆ¡ trước làm gì?
Tương Vân nghe xong cưá»i há»i:
- Hai nhà thơ hiện đại là ai?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Ná»—i lòng chật vật cá»§a Hương Lăng ngốc và lá»i nói ba hoa cá»§a Tương Vân Ä‘iên.
Hương Lăng và Tương Vân nghe vậy Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Chợt Bảo Cầm khoác áo Ä‘i mưa vàng xanh lấp lánh, không biết làm bằng thứ gì, từ ngoài Ä‘i vào. Bảo Thoa há»i:
- Cái áo này em lấy ở đâu đấy?
- Vì trá»i xuống tuyết, cụ tìm cái này cho em đấy.
Hương Lăng đứng lên xem, nói:
- Thảo nào, trông đẹp quá, dệt bằng lông công đấy.
Tương Vân cưá»i nói:
- Có phải lông công đâu? Là lông mào vịt trá»i đấy. Thế má»›i biết cụ thương cô thá»±c. Ngưá»i thương Bảo Ngá»c đến thế cÅ©ng không cho anh ấy.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tục ngữ nói rất đúng: “Má»—i ngưá»i có má»™t số phận riêng". Tôi không ngá» nó đến đây, lại được cụ thương như thế.
Tương Vân nói:
- Cô ở bên nhà cụ, hoặc sang bên vưá»n, nÆ¡i nào cÅ©ng tha hồ chÆ¡i đùa ăn uống. Còn khi đến nhà bà Hai, ngưá»i ở nhà, cô có thể ngồi lâu nói cưá»i không sao, nếu ngưá»i Ä‘i vắng, cô đừng nên vào. Vì ở đấy há» Ä‘á»u xấu bụng, chỉ muốn trêu chá»c chúng ta thôi.
Bảo Thoa, Bảo Cầm, Hương Lăng, Oanh Nhi nghe vậy Ä‘á»u bật cưá»i. Bảo Thoa nói:
- Cứ tưởng chị là ngưá»i vô tâm, mà hóa ra con ngưá»i hay để ý. Thá»±c ra chị có để ý đấy, nhưng có gì lại nói tuá»™t ra. Em Cầm nhà tôi cÅ©ng giống chị. Trước đây, chị muốn nhận tôi làm chị, bây giá» tôi bảo chị nên nhận nó là em Ä‘i.
Tương Vân lại nhìn Bảo Cầm cưá»i nói:
- Chỉ có cô ấy má»›i đáng mặc cái áo này, chứ ngưá»i khác thì không xứng.
Lúc đó Hổ Phách chạy đến cưá»i nói:
- Cụ bảo: Cô Cầm hãy còn bé, cô Bảo không được thằng thúc cô ấy quá. Cô ấy thích cái gì. muốn cái gì cÅ©ng nên chiá»u, đừng xét nét lắm.
Bảo Thoa vá»™i đứng dậy vâng lá»i, lại đẩy Bảo Cầm cưá»i nói:
- Phúc em đấy! Thôi vỠđi, kẻo lại bảo là chị quấy rầy em. Thật không ngỠchị lại không bằng em.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì Bảo Ngá»c, Äại Ngá»c đến. Bảo Thoa vẫn còn cưá»i đùa. Tương Vân cưá»i nói:
- Chị Bảo Æ¡i, tuy chị nói đùa, nhưng biết đâu có ngưá»i lại thật lòng nghÄ© như thế đấy.
Hổ Phách cưá»i nói:
- Kể ra cÅ©ng chẳng ai bá»±c tức đâu. có chăng chỉ ngưá»i này thôi.
Miệng nói tay chỉ vào Bảo Ngá»c. Bảo Thoa, Tương Vân Ä‘á»u cưá»i nói:
- Anh ấy không phải là ngưá»i như thế đâu.
Hổ Phách lại cưá»i nói:
- Không phải cậu đấy thì là cô này.
Vừa nói, vừa chỉ vào Äại Ngá»c. Tương Vân không nói gì, Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cũng không đúng nữa. Em tôi cũng như em cô ấy, có lẽ cô ấy lại vui thích hơn tôi nữa kia, việc gì mà bực tức. Chị nghe chị Vân nói nhảm, chẳng có gì đứng đắn cả.
Bảo Ngá»c xưa nay biết rõ Äại Ngá»c có tính hẹp hòi, nhưng chưa biết câu chuyện giữa Äại Ngá»c và Bảo Thoa. Nay thấy Giả mẫu thương Bao Cầm quá, Bảo Ngá»c sợ Äại Ngá»c trong bụng khó chịu, giá» thấy Tương Vân nhắc đến, Bảo Thoa lại đưa thêm, nhưng nét mặt Äại Ngá»c không có gì thay đổi, lại hùa theo vá»›i Bảo Thoa, nên Bảo Ngá»c trong bụng không hiểu ra sao, liá»n nghÄ©: “Xưa nay hai ngưá»i này không như thế bao giá», nay xem ra lại thấy hỠđối xá»­ vá»›i nhau tốt hÆ¡n ngưá»i khác nhiá»u". Má»™t chốc lại thấy Äại Ngá»c gá»i Bảo Cầm là em, chứ không gá»i đến tên há», coi như chị em ruá»™t vậy. Bảo Cầm lại trẻ ngưá»i hăng hái, thông minh nhanh nhẹn, từ bé Ä‘i há»c, nay đến phá»§ Giả má»›i vài ngày, đã quen biết hầu hết má»i ngưá»i, thấy đám chị em không phải là bá»n gái khinh bạc, đối xá»­ tá»­ tế vá»›i chị mình, nên không dám khinh nhá»n ai. Cô ta lại rất kính mến Lâm Äại Ngá»c là ngưá»i xuất sắc nhất. Bảo Ngá»c thấy vậy, trong bụng càng lấy làm lạ.
Sau khi chị em Báo Thoa đến nhà Tiết phu nhân. Tương Vân vá» nhà Giả mẫu. Äại Ngá»c vá» buồng nghỉ. Bảo Ngá»c liá»n đến tìm Äại Ngá»c, cưá»i nói:
- Trước anh xem Tây Sương ký có mấy câu rõ nghÄ©ac anh thưá»ng nói để mà cưá»i, em lại sinh ra tức giận. Bây giá» nghÄ© lại còn có má»™t câu không hiểu, anh Ä‘á»c ra đây, em giảng cho anh nghe nhé.
Äại Ngá»c nghe nói, biết Bảo Ngá»c lại có ý tứ gì đây, liá»n cưá»i nói:
- Anh cứ Ä‘á»c cho em nghe Ä‘i.
- Trong khúc "Náo giản" có má»™t câu rất hay: “Tá»± bao giá» Mạnh Quang đỡ án trước Lương Hồng?â€(#5) Câu này chẳng qua là Ä‘iển có sẵn, nhưng ba chữ "tá»± bao giá»" ý há»i rất thú vị. Vậy thì hỠđỡ án tá»± bao giá»? Em nói cho anh nghe.
Äại Ngá»c nghe xong. cưá»i nói:
- Nguyên câu há»i ấy là haỵ Há» há»i cÅ©ng hay, nay anh há»i lại càng hay.
- Trước kia em cứ ngỠanh, bây giỠchắc em không ngỠnữa.
- NgỠđâu chị Bảo thá»±c là ngưá»i tốt, trước em vẫn cứ cho chị ta là hạng ác ngầm.
Rồi Äại Ngá»c Ä‘em việc nói nhầm tá»­u lệnh, Bảo Thoa dặn bảo thế nào, khi có bệnh, Bảo Thoa đến chuyện trò và cho yến sào ra sao, kể hết cho Bảo Ngá»c nghe. Bảo Ngá»c má»›i biết rõ đầu Ä‘uôi, liá»n cưá»i nói:
- Äã biết mà, anh Ä‘ang băn khoăn vá» việc "Tá»± bao giá» Mạnh Quang đỡ án trước Lương Hồng" thì ra đỡ từ lúc "Äồ trẻ con nói chẳng nể lá»i"(#6) ấy.
Nhân câu chuyện Bảo Cầm, Äại Ngá»c nghÄ© ngay mình không có chị em, nên lại không cầm được nước mắt. Bảo Ngá»c vá»™i vàng khuyên:
- Thật là em chuốc lấy phiá»n não vào ngưá»i. Em thá»­ nhìn xem, năm nay lại gầy hÆ¡n năm ngoái đấy. Thế mà không biết giữ gìn, hàng ngày bá»—ng dưng vô cá»›, em cứ phải khóc được má»™t lúc má»›i coi như xong việc má»™t ngày.
Äại Ngá»c gạt nước mắt nói:
- Gần đây em cảm thấy trong lòng chua xót, nước mắt ít hơn năm ngoái. Lòng càng đau xót, thì nước mắt lại càng ít đi!
- Vì em khóc quen rồi, nên ngỠthế thôi, chứ nước mắt có bao giỠít đi.
ÄÆ°Æ¡ng nói chuyện, má»™t a hoàn đưa cái áo khoác da vượn đến, nói:
- Mợ Cả vừa cho ngưá»i đến bảo: “GiỠđã có tuyết, muốn bàn ngày mai má»i má»i ngưá»i đến làm thÆ¡ đấy.â€
Bá»—ng cả a hoàn cá»§a Lý Hoàn đến má»i Äại Ngá»c. Bảo Ngá»c liá»n rá»§ Äại Ngá»c cùng đến Äạo Hương thôn. Äại Ngá»c thay đôi giày da dê thêu hoa nạm kim tuyến, khoác má»™t cái áo da cáo trắng, ngoài bằng lông chim màu Ä‘á», thắt má»™t cái dây lưng như ý xanh vàng lấp lánh, đầu đội mÅ© che tuyết. Hai ngưá»i giẫm tuyết cùng đến, đã thấy bá»n chị em ở cả đấy rồi. Ngưá»i nào cÅ©ng mang áo khoác màu Ä‘á», bằng lông chim, riêng Lý Hoàn mặc má»™t cái áo nỉ rá»™ng, Tiết Bảo Thoa mặc má»™t cái áo gấm thêu hoa. Hình Tụ Yên vẫn mặc áo thưá»ng, không có áo Ä‘i mưa.
Má»™t lúc, Tương Vân đến, khoác má»™t cái áo cá»§a Giả mẫu cho, bên ngoài bằng da con rái cá, bên trong bằng da chuá»™t Ä‘en, đầu trùm má»™t cái khăn kiểu Chiêu Quân dệt bằng da vượn màu đỠgiát vàng, lại quấn má»™t cái khăn quàng cổ, bằng da rái cá. Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Các chị xem kìa, Tôn Hành Giả đến đây rồi. Cũng một thứ áo che tuyết, mà nó cố ý làm ra vẻ tao nhã lắm đấy.
Tương Vân cưá»i nói:
- Các chị xem bên trong tôi mặc đây này.
Vừa nói vừa cởi áo ngoài ra, thấy bên trong mặc má»™t cái áo ngắn kín vạt bằng da chuá»™t bạch đã hÆ¡i rung rúc, cổ áo giát vàng, tay áo hÆ¡i hẹp, thêu rồng bằng chỉ ngÅ© sắc, mặc cái quần Ä‘oạn thá»§y hồng lót bằng da cáo, lưng thắt má»™t cái dây dài năm màu tết hình con bướm, chân Ä‘i đôi giày da hươu. Trông ngưá»i càng tá» ra thướt tha uốn éo, như lưng ong mình vượn, dáng hạc hình vẹ Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Cô ấy thích mặc kiểu cậu bé, vì kiểu ấy trông sắc sảo lanh lợi hơn là kiểu cô bé.
Tương Vân cưá»i nói:
- Hãy bàn việc làm thơ đi! Cho tôi biết ai là chủ đây?
Lý Hoàn nói:
- Theo ý tôi, hôm qua là ngày chính đã qua, nếu lại chỠđến ngày chính nữa, sợ lâu quá. Nay lại có tuyết, chi bằng chúng ta há»p nhau đầy đủ, vừa để mừng khách má»›i đến, vừa để làm thợ Chị em nghÄ© thế nào?
Bảo Ngá»c nói ngay:
- Chị nói rất phải nhưng hôm nay đã muộn, ngày mai lỡ không có tuyết thì còn thú gì.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Mai chắc chưa tạnh, có tạnh nữa thì trong đêm nay tuyết còn xuống cũng đủ thưởng rồi.
Lý Hoàn nói:
- Há»p ở đây cÅ©ng được, nhưng ra Lư Tuyết am tốt hÆ¡n. Tôi đã sai ngưá»i đào lò sưởi rồi, chúng ta sẽ đến đấy sưởi lò làm thợ Cụ chưa chắc đã thích đến. Vả chăng đây là cuá»™c chÆ¡i đùa cá»§a chúng tao chỉ nên cho thím Phượng biết thôi. Chị em má»—i ngưá»i bá» ra má»™t lạng, đưa lại đây cho tôi.
Rồi trỠHương Lăng, Bảo Cầm, Lý Văn, Lý Ỷ, Tụ Yên nói:
- Năm ngưá»i này không phải góp, trong bá»n chúng ta, cô Hai ốm, cô Tư xin nghỉ, Ä‘á»u không kể, còn bốn phần cá»§a chị em mang lại dây, tôi bá» thêm năm, sáu lạng là đủ.
Bá»n Bảo Thoa nhận lá»i, rồi bàn đến việc ra đầu bài và hạn vần, Lý Hoàn cưá»i nói:
- Tôi đã định trước rồi. Äể đến ngày mai thế nào sẽ biết.
Nói xong, má»i ngưá»i chuyện phiếm, má»™t lúc, rồi sang bên Giả mẫu.
Cả đêm, Bảo Ngá»c thắc thá»m không sao ngá»§ được. Hôm sau, trá»i vừa sáng, đã trở dậy mở màn ra xem thì cá»­a sổ còn đóng, nhưng trông sáng lóa cả mắt, trong bụng ngần ngại, thầm trách trá»i đã lạnh và mặt trá»i đã lại má»c rồi. Bảo Ngá»c vá»™i đứng dậy, mở cá»­a sổ, từ trong cá»­a kính nhìn ra, té ra không phải ánh sáng mặt trá»i, mà là tuyết rÆ¡i đêm qua Ä‘á»ng dày gần má»™t thước, trên trá»i còn trắng xóa như bông. Bảo Ngá»c sung sướng lắm, gá»i ngưá»i dậy, rá»­a mặt súc miệng xong, mặc cái áo bằng da cáo khổ rá»™ng màu tím lại thêm cái áo bằng da con cắt bể, thắt lưng, ngoài khoác cái áo tÆ¡i giát ngá»c, đội nón mây vàng, Ä‘i đôi guốc gá»— đưá»ng, vá»™i vàng đến Lư Tuyết am. Nhìn ra ngoài cá»­a, bốn bá» trắng xóa má»™t màu, xa xa là tùng xanh trúc biếc, chẳng khác nào mình đứng trong chậu pha lê vậy. Bảo Ngá»c Ä‘i đến dưới dốc núi vừa vòng qua chân núi, đã ngá»­i thấy mùi hương lạnh. Quay lại, am LÅ©ng Thúy cá»§a Diệu Ngá»c ngay đó có mấy chục cây hồng mai, đỠthắm như son, chiếu xuống màn tuyết càng thêm chói lá»i, trông rất đẹp mắt. Bảo Ngá»c đứng lại ngắm nghía má»™t lúc rồi má»›i Ä‘i. Thấy trên cầu Phong Yên có má»™t ngưá»i che dù Ä‘i đến, đó là ngưá»i cá»§a Lý Hoàn sai Ä‘i má»i Phượng Thá»± Bảo Ngá»c đến Lư Tuyết am, thấy bá»n bà già a hoàn đương quét tuyết dá»n đưá»ng. Am này làm dá»±a vào núi trông ra sông, má»™t dãy mấy gian nhà gianh tưá»ng đất, cá»­a trúc giậu găng, mở cá»­a ra đã có thể buông câu, bốn mặt lau sậy che kín, có má»™t lối quanh co lách qua lau sậy Ä‘i ra, đến ngay cái cầu trúc ở Ngẫu Hương tạ. Các bà già, a hoàn thấy Bảo Ngá»c mặc áo tÆ¡i, đội nón đến, Ä‘á»u cưá»i nói:
- Chúng tôi vừa nói chỉ thiếu có một ông câu cá thôi, giỠđủ cả rồi. Các cô ăn cơm xong mới đến, cậu vội vã quá.
Bảo Ngá»c nghe nói, đành quay trở vá». Äến đình Thấm Phương, thấy Thám Xuân ở Thu Sảng trai ra, khoác cái áo tÆ¡i màu Ä‘á», đội mÅ© quan âm, vịn vào vai a hoàn, đằng sau có má»™t ngưá»i đàn bà che dù lụa xanh. Bảo Ngá»c biết Thám Xuân đến nhà Giả mẫu liá»n đứng lại chá», rồi hai ngưá»i cùng Ä‘i ra vưá»n. Bảo Cầm đương rá»­a mặt chải đầu và thay quần áo ở trong buồng.
Má»™t lúc, chị em đến đủ cả. Bảo Ngá»c kêu đói cứ đòi ăn cÆ¡m. Chá» mãi má»›i có cÆ¡m bưng lên, món đầu là dê bao tá»­ hầm vá»›i sữa. Giả mẫu nói:
- Äó là vị thuốc cá»§a ngưá»i già đấy. Những thứ chưa ra bóng mặt trá»i thì các cháu còn bé không nên ăn. Hôm nay có món thịt hươu tươi, các cháu hãy chá» mà ăn.
Má»i ngưá»i vâng lá»i.
Bảo Ngá»c không chỠđược, lấy nước chè chan vào cÆ¡m, ăn vá»›i thịt gà rừng, và lấy và để cho xong bữa. Giả mẫu nói:
- Ta biết các cháu hôm nay có việc bận, nên chẳng thiết gì đến ăn.
Liá»n gá»i:
- Äể lại món thịt hươu, đến chiá»u cho chúng nó ăn.
Phượng Thư vội nói:
- Hãy còn nhiá»u, cứ ăn cho hết Ä‘i.
Tương Vân bàn vá»›i Bảo Ngá»c:
- Có thịt hươu má»›i, chi bằng chúng ta xin má»™t miếng mang vào vưá»n, rồi vừa ăn vừa chÆ¡i.
Bảo Ngá»c xin Phượng Thư má»™t miếng, sai bà già mang vào trong vưá»n.
Má»i ngưá»i đến Lư Tuyết am để nghe Lý Hoàn ra đầu bài và hạn vần, nhưng không thấy Tương Vân và Bảo Ngá»c đâu. Äại Ngá»c nói:
- Hai ngưá»i ấy cùng Ä‘i vá»›i nhau, sẽ sinh lắm chuyện. Nhất định bây giá» há» chỉ bàn tính cái món thịt hươu đấy thôi.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì thím Lý chạy đến xem và há»i Lý Hoàn:
- Tại sao má»™t cậu Ä‘eo ngá»c, má»™t cô Ä‘eo kỳ lân vàng, trông vẻ thanh tú, lại không phải thiếu ăn, thế mà hỠđương bàn vá»›i nhau ăn thịt sống đấy. Tôi không tin, thịt sống lại ăn được à?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i:
- Khá thật! Gá»i ngay hai đứa vỠđây!
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chỉ tại cô Vân bày chuyện ra thôi. Tôi đoán không sai mà!
Lý Hoàn vá»™i chạy Ä‘i tìm hai ngưá»i, bảo:
- Hai đứa chúng bay muốn ăn thịt sống, ta đưa đến chá»— cụ cho mà ăn, chỉ sợ không ăn hết cả con hươu thôi. Sau này có sinh bệnh cÅ©ng chả việc gì đến tạ Tuyết xuống nhiá»u, lạnh dữ, khéo lại làm tá»™i ta đấy!
Bảo Ngá»c vá»™i cưá»i nói:
- Có ăn thịt sống đâu! Chúng tôi nướng rồi mới ăn đấy.
Lý Hoàn nói:
- Thế thì được.
Rồi thấy bá»n bà già mang lò sắt, xiên sắt, vỉ sắt đến, Lý Hoàn nói:
- Cẩn thận đấy, lỡ đứt tay lại khóc!
Phượng Thư ở nhà đưá»ng bận việc phát tiá»n thưởng hàng năm, nên sai Bình Nhi Ä‘i trả lá»i là không đến được. Tương Vân gặp Bình Nhi, khi nào cho vá» ngay? Bình Nhi vốn thích chÆ¡i đùa, ngày thưá»ng ở vá»›i Phượng Thư cÅ©ng cứ chÆ¡i bừa bãi, giá» thấy thế, càng vui, liá»n tháo ngay vòng ở tay ra, ba ngưá»i ngồi quanh lò lá»­a, Bình Nhi muốn nướng ba miếng ăn trước. Bảo Thoa, Äại Ngá»c ngày thưá»ng đã trông quen rồi, không lấy làm lạ. Bảo Cầm và thím Lý cho là việc chưa từng có. Thám Xuân cùng Lý Hoàn đã bàn nhau ra bài hạn vần rồi. Thám Xuân cưá»i nói:
- Các chị ngửi xem, ở đây cũng sực cả mùi thơm, tôi đi ăn đây.
Nói xong, chạy ngay đến chá»— mấy ngưá»i nướng thịt. Lý Hoàn cÅ©ng theo ra nói:
- Khách đến đủ cả rồi, các ngưá»i còn ăn chưa chán à?
Tương Vân vừa ăn vừa nói:
- Ăn đến món này muốn uống rượu. Có uống rượu mới ra thơ chứ. Nếu không cò món thịt hươu này, hôm nay chắc không làm được thơ.
Chợt thấy Bảo Cầm mặc báo cừu thêu đàn le, đứng đó cưá»i. Tương Vân cưá»i nói:
- Äồ ngốc! Lại đây mà nếm xem!
Bảo Cầm cưá»i nói:
- Bẩn lắm!
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Em thá»­ nếm xem, ngon lắm đấy! Chị Lâm ngưá»i yếu, ăn không tiêu, chứ không thì chị ấy cÅ©ng thích lắm!
Bảo Cầm nghe nói, đến ăn một miếng thấy ngon, lại ăn nữa.
Phượng Thư cho a hoàn đến gá»i Bình Nhị Bình Nhi nói:
- Mày cứ vỠtrước đi, cô Sử còn giữ tao ở lại đây.
A hoàn vá». Má»™t lúc thấy Phượng Thư khoác áo tÆ¡i đến, cưá»i nói:
- Ä‚n gì ngon thế, lại không gá»i tôi?
Nói xong liá»n ngồi xuống ăn. Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Ở đâu kéo đến một lũ ăn mày thế kiả Thôi, thôi! Hôm nay Lư Tuyết am thực là đốn kiếp, chỉ tại con Vân làm hại thôi. Ta phải khóc cho Lư Tuyết am mới được.
Tương Vân cưá»i nhạt:
- Chị biết cái gì: "Là danh sÄ© thật phải phong lưuâ€. Các ngưá»i chỉ giả làm bá»™ thanh cao, đáng ghét nhất! Bây giá» chúng tôi ăn uống nhồm nhoàm, tuy tanh hôi thật, nhưng chốc nữa sẽ là bụng gấm miệng thêu cả đấy.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Lát nữa làm thÆ¡ không hay, sẽ móc hết thịt ra, rồi lấy lau sậy dính tuyết tá»ng vào há»ng hỠđể cho hết kiếp Ä‘i.
Ä‚n xong, má»i ngưá»i Ä‘i rá»­a tay.
Bình Nhi định Ä‘eo vòng vào tay, thấy thiếu má»™t cái, tìm trước tìm sau, chẳng thấy đâu cả. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy làm lạ. Phượng Thư cưá»i nói:
- Cái vòng Ä‘i đâu, tôi đã biết rồi. Các chị cứ việc làm thÆ¡, chúng ta cÅ©ng không cần phải tìm. Äá»™ ba ngày nữa thế nào cÅ©ng thấy.
Nói xong lại há»i:
- Các chị hôm nay làm thÆ¡ gì đấy? Cụ bảo bây giá» gần hết năm, sang giêng nên bày cuá»™c đố thÆ¡ đèn để má»i ngưá»i cùng vui.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Phải đấy, thế mà quên mất. Bây giỠlàm sẵn mấy bài thật hay, để ra giêng chơi.
Nói xong má»i ngưá»i cùng vào nhà có lò sưởi ngầm. Ở đây mâm bát hoa quả đã bày đủ cả, trên tưá»ng đã dán đầu bài, vần thÆ¡ và thể lệ làm thợ Bảo Ngá»c, Tương Vân vá»™i đến xem, thấy đầu Ä‘á»: Tức cảnh liên cú ngÅ© ngôn bài luật nhất thá»§, hạn nhị tiêu vận.(#7) Nhưng dưới chưa kê thứ tá»±. Lý Hoàn nói:
- Tôi không quen làm thơ mấy. Tôi chỉ xướng ra ba câu thôi, còn sau ai nghĩ được trước làm trước.
Bảo Thoa nói:
- Phải viết thứ tự ra chứ.

Chú thích:

(1-). Tức Äá»— Phá»§.
(2-). Tức Vi Ứng Vật, ngưá»i Ä‘á»i Huyá»n Tông và Äức Tông nhà ÄÆ°á»ng.
(3-). Tức Ôn Äình Quân ngưá»i Ä‘á»i nhà ÄÆ°á»ng,làm thÆ¡ rất nhanh, xoa tay tám lần là làm xong bài thÆ¡, vì thế ngưá»i ta gá»i là Ôn Bát Soa.
(4-). Äã chú thích ở hồi 40.
(5-). Mạnh Quang là vợ Lương Hồng, nhà nghèo, nhưng vẫn kính trá»ng nhau như chá»§ vá»›i khách. Khi đưa đồ ăn cho chồng, Mạnh Quang dâng khay lên đến tận lông mày.
(6-). Chữ trong “Tây Sương kýâ€
(7-). Má»™t bài thÆ¡ ÄÆ°á»ng luật 5 chữ, tả cảnh trước mắt, má»—i ngưá»i nối má»™t câu, hạn vần “nhị tiêuâ€.
Tài sản của minhtien384

  #50  
Old 25-06-2008, 12:13 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 50
Am Lư Tuyết nối nhau thơ tức cảnh
Ổ Noãn Hương khéo đặt câu đố đèn

Bảo Thoa nói:
- Cần phải định thứ tự, để tôi viết ra.
Nói xong, liá»n bảo má»i ngưá»i rút thăm. Ngưá»i bắt đầu chính là Lý Hoàn, rồi theo thứ tá»± mà rút.
Phượng Thư nói:
- Äã thế tôi cÅ©ng Ä‘á»c má»™t câu.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Thế thì càng hay.
Bảo Thoa viết má»™t chữ “phượng†ở trên chữ “Äạo Hương lão nôngâ€. Lý Hoàn giảng nghÄ©a đầu bài cho Phượng Thư nghe.
Phượng Thư nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Chị em đừng cưá»i tôi nhé, tôi chỉ có má»™t câu nôm na thôi, còn sau không biết gì hết.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Càng nôm na càng haỵ Chị cứ Ä‘á»c ra đây, rồi Ä‘i làm việc cá»§a chị.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Khi tuyết xuống thế nào cÅ©ng có gió bấc. Äêm qua nghe gió bấc thổi, tôi có má»™t câu: “má»™t đêm gió bấc ào àoâ€, được hay không, tôi cÅ©ng chẳng cần.
Má»i ngưá»i nhìn nhau cưá»i nói:
- Câu này tuy nôm na, nhưng chưa nói hết ý. Äó chính là biết cách mở đầu bài thÆ¡ đấy. Không những hay, mà còn để lại rất nhiá»u ý tứ cho ngưá»i làm sau. Vậy cứ lấy câu này làm đầu, Äạo Hương lão nông tiếp luôn Ä‘i.
Phượng Thư cùng thím Lý và Bình Nhi lại uống hai chén rượu rồi đi.
Lý Hoàn viết:
Một đêm gió bấc ào ào(#1),
Rồi Ä‘á»c câu cá»§a mình:
Cửa ngoài còn thấy tuyết giào giạt bay.
Thương thay thân trắng bùn dây,
Hương Lăng:
Tiếc thay ngá»c lại rắc đầy khắp nÆ¡i.
Muốn cho cỠhéo lại tươi,
Thám Xuân:
Còn như mầm lụa tưới hoài công thôi.
Rượu quê giá đã lên rồi,
Lý Ỷ :
ÄÆ°á»£c mùa kho thóc khá dồi dào thay.
Gió lay ống sậy, gió bay,
Lý Văn:
Giá»i kia ló mặt, sao này quay chuôi.
Hàn sơn xanh đã kém mùi,
Tụ Yên:
Nước chiá»u gặp lạnh Ä‘á»ng rồi không dâng.
Trên cành liễu, bám lưng chừng,
Tương Vân:
Chuối kia lá rách, đong chăng được nào.
Äỉnh vàng mùi xạ ngạt ngào,
Bảo Cầm:
Vạt tay áo lụa ủ vào kim điêu.
Trước song sáng lấn gương treo,
Äại Ngá»c:
Mùi thÆ¡m quyện lẫn hạt tiêu trên tưá»ng.
Vẫn còn ngá»n gió tạt ngang,
Bảo Ngá»c:
Ai ngưá»i tỉnh giấc mÆ¡ màng là ai
Nơi nào tiếng sáo hoa mai?
Bảo Thoa:
Nhà nào đương thổi mấy bài ngá»c tiêu?
Cua buồn trục đất sắp xiêu,
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Äể tôi Ä‘i xem rượu nóng cho các chị thôi.
Bảo Thoa nhắc Bảo Cầm Ä‘á»c tiếp, Tương Vân đứng ngay lên Ä‘á»c:
Äuổi nhau rồng đánh tan vèo đám mây.
Chiếc thuyá»n bến ná»™i vỠđây,
Bảo Cầm:
Bá kiá»u roi trá» chốn này tặng thÆ¡.
Ão cừu cho tướng nÆ¡i xa,
Tương Vân đâu có chịu kém. Vả lại, không ai nhanh bằng cô ta, nên Ä‘á»u trừng mắt nhìn cô ta Ä‘á»c:
Ão bông này thiếp gá»­i đưa tá»›i chàng.
Tổ xây kiến khéo lo lưá»ng,
Bảo Thoa khen hay luôn miệng, rồi Ä‘á»c tiếp:
Cành kìa lá ná» xem nhưá»ng lung lay.
Sáng trong nhẹ bước đưá»ng mây,
Äại Ngá»c:
Uốn lưng thoăn thoắt múa may giữa trá»i.
Äòi khi trà đắng thưởng chÆ¡i,
Äại Ngá»c vừa Ä‘á»c vừa đẩy Bảo Ngá»c bảo Ä‘á»c tiếp. Bảo Ngá»c đương mải nhìn Bảo Cầm, Bảo Thoa, Äại Ngá»c hùa nhau đấu vá»›i Tương Vân, rất lấy làm thú, còn nghÄ© gì đến thÆ¡ nữa. Bây giá» bị Äại Ngá»c đẩy, má»›i Ä‘á»c:
Rắc đầy hoa muối nhá»› lá»i ca xưa.
Câu buông, tÆ¡i khoác trên bá»,
Bảo Cầm:
Tiếng tiêu văng vẳng vá»ng qua rừng nào.
Voi quỳ nghìn ngá»n núi cao,
Tương Vân:
Má»™t đưá»ng rắn lượn ngoằn ngoèo đằng xa.
Hoa này lạnh mới chồi hoa,
Bảo Thoa cùng má»i cưá»i Ä‘á»u khen haỵ Thám Xuân Ä‘á»c tiếp:
Màu này nào sợ sương sa kém màu.
Trong nhà sẻ lạnh xôn xao,
Tương Vân đương khát, vá»™i Ä‘i uống nước, bị Tụ Yên Ä‘á»c cướp:
Cú già trên núi nghẹn ngào buồn tênh.
Trên thá»m lên xuống lượn quanh,
Tương Vân vá»™i vất chén nước xuống, Ä‘á»c luôn:
Nước ao mặc sức bập bá»nh khắp nÆ¡i.
Trong veo khi má»›i sáng trá»i,
Äại Ngá»c:
Äến đêm khuya lại tÆ¡i bá»i bay cao.
Lòng thành biết lạnh đâu nào.
Tương Vân:
Äiá»m lành sua nóng tan vào từng mây.
Nằm khèo ai há»i ta đây,
Bảo Cầm vá»™i Ä‘á»c:
Chơi ngông có bạn rủ ngay đi cùng.
Dây lưng trắng đứt trên không,
Tương Vân:
Lụa giao chợ bể chớ mong sánh cùng.
Äại Ngá»c ngắt ngay Tương Vân:
Vẻ buồn che kín lầu hồng,
Tương Vân Ä‘á»c cướp:
GiỠbầu nghèo xác nhớ ông Nhan Hồi.
Bảo Cầm cÅ©ng không chịu thua, Ä‘á»c ngay:
Trà pha nước mới gần sôi,
Tương Vân thấy thế, rất lấy làm thú, vừa cưá»i vừa Ä‘á»c:
Lá tươi nấu rượu lá Ä‘á»i nào khô?
Äại Ngá»c cưá»i Ä‘á»c:
Chổi đâu sư muốn quét chùa,
Bảo Cầm cưá»i Ä‘á»c:
Äàn vui đâu để trẻ khua gậy tìm.
Tương Vân cưá»i ngặt nghẽo, định Ä‘á»c luôn má»™t câu.
Má»i ngưá»i cưá»i há»i:
- Cô định Ä‘á»c câu gì đây?
Tương Vân Ä‘á»c:
Hạc trên lầu đã ngủ yên,
Äại Ngá»c ôm bụng cưá»i rồi Ä‘á»c to:
Quen ngưá»i, mèo cÅ©ng á»§ rá»n nệm nhung.
Bảo Cầm:
Trong trăng sóng bạc trập trùng,
Tương Vân:
Thành mây thấp thoáng vầng hồng trên cao.
Äại Ngá»c:
Hương mai hãy nhấm xem nào,
Bảo Thoa cưá»i khen hay rồi Ä‘á»c:
Rượu pha nước trúc nhấp vào càng say.
Bảo Cầm:
Uyên ương lưng ướt đầm dây,
Tương Vân:
Kìa chim phỉ thúy dính đầy cả đuôi.
Äại Ngá»c:
Tiếng đâu như gió thổi ngoài,
Bảo Cầm:
Tiếng đâu sầm sập như trá»i đổ mưa.
Tương Vân gục xuống, cưá»i rÅ© rượi. Má»i ngưá»i thấy ba ngưá»i này đối chá»i nhau, không ai nghÄ© đến làm thÆ¡, chỉ nhìn mà cưá»i. Äại Ngá»c lại giục Tương Vân Ä‘á»c luôn nữa và bảo:
- Mày đến lúc tài cùng lực kiệt rồi sao? Tao xem mày còn nỠmồm nữa thôi?
Tương Vân cứ gục vào lòng Bảo Thoa cưá»i mãi. Bảo Thoa đẩy dậy, nói:
- Mày có giá»i gieo hết cả vần nhị tiêu tao má»›i phục.
Tương Vân đứng dậy cưá»i nói:
- Không phải làm thÆ¡ đâu, tôi Ä‘á»c liá»u đấy thôi.
Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Chính là tự cô nói ra đấy!
Thám Xuân nghÄ© mình không thể Ä‘á»c chen vào chá»— nào được nữa, liá»n viết ra rồi nói:
- Chưa kết thúc đâu.
Lý Văn cầm lấy Ä‘á»c má»™t câu:
Sá»›m nay há»i đã vui chưa?
Lý á»¶ Ä‘á»c kết má»™t câu:
Mượn thÆ¡ để chúc ÄÆ°á»ng Ngu thanh bình.
Lý Hoàn nói:
- Thôi đủ rồi! Tuy chưa làm hết vần nhưng gò ép mãi, nặn thêm ra lại không hay.
Nói xong, má»i ngưá»i lại bình phẩm má»™t lần nữa, có thÆ¡ Tương Vân là nhiá»u hÆ¡n. Há» Ä‘á»u cưá»i nói:
- Äó là công lao cá»§a miếng thịt hươu đấy.
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Cứ theo từng câu mà cắt nghÄ©a, Ä‘á»u liá»n mạch cả, chỉ có Bảo Ngá»c là há»ng thôi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi vốn không biết làm thơ liên cú, phải nơi nới cho tôi mới được.
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Không lẽ lần nào há»p thi xã cÅ©ng ná»›i cho chú, khi chú bảo vần khó, khi làm dở bài, nay lại bảo không biết làm liên cú. Hôm nay nhất định tôi phải phạt chú. Tôi vừa trông thấy những cây hồng mai trong am LÅ©ng Thúy rất đẹp, muốn bẻ má»™t cành để cắm lá», nhưng tôi ghét Diệu Ngá»c, không muốn gặp cô tạ Bấy giá» chú phải đến đấy lấy má»™t cành mang vá» thưởng chÆ¡i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Cách phạt này vừa nhã lại vừa thú!
Bảo Ngá»c thấy thế cÅ©ng thích, nhận lá»i Ä‘i ngaỵ Tương Vân, Äại Ngá»c Ä‘á»u nói:
- Ngoài ấy lạnh lắm, anh uống một chén rượu nóng rồi hãy đi.
Lúc đó Tương Vân đã hâm sẵn bình rượu rồi. Äại Ngá»c cầm lên rót đầy má»™t chén lá»›n. Tương Vân cưá»i nói:
- Anh uống chén rượu này cá»§a chúng tôi, nếu không lấy được hoa vá», sẽ lại phạt thêm!
Bảo Ngá»c uống ngay má»™t chén, rồi Ä‘i ra ngoài tuyết.
Lý Hoàn sai ngưá»i Ä‘i theo. Äại Ngá»c ngăn lại nói:
- Không cần. Có ngưá»i nữa Ä‘i theo sẽ không lấy được hoa đâu.
Lý Hoàn gật đầu nói: “Phải đấyâ€.
Rồi sai a hoàn mang đến má»™t cái bình vẽ má»™t mỹ nhân nhún vai, đổ nước vào để chá» cắm cành mai, lại cưá»i nói:
- Nếu mang vá», ta phải làm bài thÆ¡ vịnh hồng mai má»›i được
Tương Vân nói:
- Tôi làm trước một bài.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Hôm nay không cho cô làm nữa! Cô cướp mất cả để ngưá»i khác ngồi không thì chẳng có thú gì. Khi nào Bảo Ngá»c vá» sẽ bắt phạt cậu ta cứ nói là không biết liên cú. Äã vậy bắt cậu ta phải làm bài thÆ¡ này.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Phải lắm. Tôi không có ý định ấy. Những ngưá»i vừa rồi không liên cú được nhiá»u, bây giá» phải làm thÆ¡ hồng mai.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Phải lắm. Vừa rồi các cô Hình, cô Lý không được thi tài, và lại là khách. Cô Cầm, cô Tần và cô Vân làm tranh mất nhiá»u, chúng ta không ai nên làm nữa, cứ để cho các cô ấy làm má»›i phải.
Lý Hoàn nói:
- Cô Ỷ không quen làm thơ lắm, nên để cho em Cầm làm thôi.
Bảo Thoa đành phải nhận lá»i, rồi nói:
- Thế thì dùng ba chữ “hồng mai hoa†làm vận, má»—i ngưá»i làm má»™t bài thất ngôn: cô Hình làm vần “hồngâ€, cô Lý làm vần “mai†cô Cầm làm vần “hoaâ€.
Lý Hoàn nói:
- Nếu tha cho Bảo Ngá»c, tôi không phục.
Tương Vân nói:
- Có một đầu bài hay lắm, bắt anh ấy làm.
Má»i ngưá»i há»i: “Äầu bài gì?â€
Tương Vân nói:
- Bắt anh ấy làm bài thÆ¡ “Äến thăm Diệu Ngá»c xin cành hồng maiâ€, như thế chẳng thú lắm hay sao?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: “Thú đấy!â€
Nói chưa dứt lá»i thì Bảo Ngá»c há»›n hở cầm cành hồng mai vá». Bá»n a hoàn vá»™i ra đỡ lấy cắm vào lá», má»i ngưá»i Ä‘á»u đến ngắm nghía. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Bây giỠchị em thưởng ngoạn đi, không biết mất bao nhiêu hơi sức mới xin được đấy!
Thám Xuân đã mang má»™t cốc rượu ấm đến. Bá»n a hoàn Ä‘i lấy nón, áo tÆ¡i rồi đập tuyết Ä‘i. Ngưá»i hầu ở các nhà Ä‘á»u mang thêm quần áo đến. Tập Nhân cÅ©ng sai ngưá»i mang cái áo khoác da cáo còn rung rúc đến. Lý Hoàn sai ngưá»i mang má»™t khay khoai luá»™c, hai mâm cam, quất và trám đưa cho Tập Nhân. Tương Vân nói lại cho Bảo Ngá»c biết đầu bài thÆ¡ vừa rồi, và giục làm ngay, Bảo Ngá»c nói:
- Xin các chị em đừng hạn vần, để tôi chá»n lấy.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Anh muốn làm vần nào thì làm.
Má»i ngưá»i vừa nói, vừa ngắm cành mai. Cành cao gần hai thước, bên cạnh có má»™t nhánh đâm ngang dài độ hai, ba thước. Nhánh ấy lại có nhiá»u nhánh nhỠđâm ra, nhánh như ly cuá»™n tròn, nhánh như giun nằm thẳng, nhánh khẳng khiu như cái bút, nhánh rưá»m rà như rừng cây. Thật là hoa khoe son phấn, hương lấn huệ lan. Má»i ngưá»i xem Ä‘á»u khen ngợi. NgỠđâu Tụ Yên, Lý Văn, Bảo Cầm đã làm xong thÆ¡, viết ra cả rồi. Má»i ngưá»i theo thứ tá»± xem chữ hồng, chữ mai, chữ hoa. Äầu tiên là bài Hồng mai hoa cá»§a Hình Tụ Yên.
Kìa đào kia hạnh chửa đâm bông.
Mai đã ngoài sương cợt gió đông,
Äại DÄ©u(#2) hồn bay xuân khó biết,
La Phù(#3) ráng phủ mộng chưa thông.
Cuống xanh đuốc rợi tô màu đẹp,
Rượu choáng tiên dìu vượt quãng không.
Nhìn kỹ sắc này hồ dễ có,
Ở hàng băng tuyết nhạt pha nồng.
Lý Văn:
Bạch mai biếng vịnh, vịnh hồng mai,
Äón khách say hoa, trổ má»i tài.
Mặt lạnh nổi hằn dây những máu,
Lòng chua thành bụt giận gì ai.
Uống nhầm viên thuốc xương thay hẳn,
Ăn trộm đào tiên kiếp đổi rồi.
Giang Bắc, Giang Nam xuân chói lá»i,
Bướm ong thôi chớ đắn đo hoài.
Bảo Cầm:
Cành lá lơ thơ hoa chói màu,
Chị em trang điểm khéo đua nhau.
Cá»­a cong sân vắng trá»i tan tuyết,
Nước chảy non cao ráng dá»i đầu,
Má»™ng kín lạnh lùng vang sáo ngá»c,
Chèo tiên ngào ngạt lướt sông Ngâu.
Dao đài kiếp trước là ai đấy,
Sắc tướng này xem có khác đâu.
Má»i ngưá»i xem xong, Ä‘á»u cưá»i khen ngợi và cho bài cuối cùng hay hÆ¡n. Bảo Ngá»c thấy Bảo Cầm trẻ hÆ¡n cả lại có tài nhanh nhẹn. Äại Ngá»c, Tương Vân má»—i ngưá»i rót má»™t chén rượu nhá» mừng Bảo Cầm, Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cả ba bài Ä‘á»u có câu haỵ Ngày thưá»ng các chị trêu tôi chán rồi, bây giá» lại trêu đến em nó.
Lý Hoàn lại há»i Bảo Ngá»c:
- Chú đã làm xong thơ chưa?
Bảo Ngá»c vá»™i nói:
- Tôi đã làm xong rồi, nhưng khi xem ba bài này lại sợ quá quên mất cả. Äể tôi nghÄ© lại xem.
Tương Vân nghe nói, liá»n cầm cái đũa đồng gõ vào lồng ấp cưá»i nói:
- Tôi gõ hết hồi mà anh không làm xong thì lại phải phạt đấy.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi có thơ rồi.
Äại Ngá»c cầm bút cưá»i nói:
- Anh Ä‘á»c Ä‘i, em viết há»™.
Tương Vân gõ má»™t cái, cưá»i nói:
- Thế là hết một hồi rồi.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Có thơ rồi, em viết đi.
Má»i ngưá»i nghe Bảo Ngá»c Ä‘á»c:
ThÆ¡ chá»­a làm xong rượu chá»­a má»i.
Äại Ngá»c viết rồi lắc đầu cưá»i nói:
- Câu mở đầu thưá»ng lắm.
Tương Vân lại nói:
- Äá»c nhanh lên!
Bảo Ngá»c cưá»i Ä‘á»c:
Tìm xuân, há»i chạp tá»›i bồng lai.
Äại Ngá»c, Tương Vân Ä‘á»u gật đầu cưá»i nói:
- Cũng hơi có tứ đấy.
Bảo Ngá»c lại Ä‘á»c:
Cần chi Äại SÄ© lưng bình móc,
Xin hẳn Sương Nga một nhánh mai.
Äại Ngá»c viết rồi lấc đầu nói:
- Chỉ khéo vặt đấy thôi.
Tương Vân lại gõ má»™t cái, Bảo Ngá»c cưá»i Ä‘á»c:
Gạt tuyết đỠđi Ä‘á»i bá»›t lạnh,
Kéo mây tía xuống bụi thêm mùi.
Nhà thơ ai tiếc thân gầy guộc,
Ão dính đầy rêu trước phật đài.
Äại Ngá»c viết xong, Tương Vân đương bàn thÆ¡, thấy mấy a hoàn chạy đến nói:
- Cụ đến đấy!
Má»i ngưá»i vá»™i ra đón, cưá»i nói:
- Sao ngưá»i cao hứng thế?
Nói xong, trông đằng xa thấy Giả mẫu khoác áo che tuyết đội mÅ© bằng lông chuá»™t, ngồi trên kiệu nhá», che dù xanh, bá»n Hổ Phách, Uyên Ương và năm sáu a hoàn, cầm dù đỡ kiệu Ä‘i đến. Bá»n Lý Hoàn vá»™i chạy ra đón. Giả mẫu bảo hỠđứng lại, nói:
- Thôi, các cháu cứ đứng ở đấy được rồi.
Giả mẫu xuống kiệu cưá»i nói:
- Ta trốn mẹ mày và cháu Phượng đến đây. Tuyết xuống nhiá»u, ta ngồi kiệu không sao, chứ không nên để cho mẹ con nó phải dầm tuyết.
Má»i ngưá»i vâng dạ, Ä‘á»u cầm lấy áo tÆ¡i và đỡ Giả mẫu xuống.
Giả mẫu vào trong nhà, cưá»i nói:
- Hoa mai đẹp nhỉ! Các cháu chỉ biết vui lấy một mình ta không tha cho đâu!
Lý Hoàn sai ngưá»i lấy má»™t cái nệm da chó sói đến trải giữa. Giả mẫu ngồi xuống cưá»i nói:
- Các cháu cứ việc chÆ¡i đùa ăn uống. Mùa này ngày ngắn, ta không muốn ngá»§ trưa. Äánh má»™t hồi bài, chợt nghÄ© đến các cháu, nên ta lại đây để góp vui.
Lý Hoàn lại mang cái lồng ấp đến. Thám Xuân lấy riêng đũa chén, rót rượu ấm má»i Giả mẫu. Giả mẫu uống má»™t há»›p, há»i:
- Ở mâm kia có những thứ gì đấy?
Má»i ngưá»i liá»n bưng lại, nói:
- Äây là món gà gô om rượu.
Giả mẫu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, xé má»™t miếng đùi mang lại đây.
Lý Hoàn vâng lá»i Ä‘i rá»­a tay, xé má»™t miếng mang đến.
Giả mẫu nói:
- Các cháu cứ ngồi xuống, coi như ta không đến đây mới được, nếu không ta sẽ vỠngay.
Má»i ngưá»i nghe nói, má»›i theo thứ tá»± ngồi xuống. Lý Hoàn ngồi ở tận bên dưới. Giả mẫu há»i:
- Các cháu chơi gì đấy?
- Chúng cháu đang làm thơ.
- Làm thơ chẳng bằng làm mấy câu đố đèn để ra giêng chơi.
Má»i ngưá»i vâng lá»i.
Cưá»i nói má»™t lúc, Giả mẫu nói:
- Chỗ này ẩm ướt, các cháu đừng ngồi lâu, sợ bị cảm lạnh. Nhà cháu Tư ấm hơn, chúng ta đến xem bức vẽ của nó xem cuối năm liệu có xong được không.
Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Cuối năm nay xong thế nào được? Có lẽ đến tiết đoan ngỠsang năm mới xong.
- Như thế sao được? Thật lại tốn công hÆ¡n là làm cái vưá»n này.
Nói xong, Giả mẫu ngồi vào kiệu, má»i ngưá»i Ä‘i theo, qua Ngẫu Hương tạ, Ä‘i vào má»™t con đưá»ng hẹp, hai bên đông tây Ä‘á»u là cá»­a Ä‘i ra phố, trên cá»­a lầu, trong ngoài Ä‘á»u có biển đá. Äi vào cá»­a tây, có biển phía ngoài khắc hai chữ xuyên vân, biển bên trong khắc hai chữ độ nguyệt. Lên đến thá»m, vào cá»­a giữa hướng nam, Giả mẫu xuống kiệu. Tích Xuân ra đón. Äi qua dãy hành lang, đến buồng ngá»§ Tích Xuân. Dưới mái treo cái biển có chữ Noãn Hương ổ, đã có mấy ngưá»i đứng mở bức rèm da vượn màu Ä‘á», hÆ¡i ấm bốc ngay lên mặt.
Má»i ngưá»i vào trong nhà, Giả mẫu không ngồi, há»i ngay Tích Xuân:
- Vẽ đến đâu rồi?
- Trá»i lạnh lắm, keo rắn lại không chảy, sợ vẽ không đẹp nên cháu phải cất Ä‘i.
- Cuối năm nay thế nào cÅ©ng phải xong, cháu đừng giở lối lưá»i ra; hãy mang ra vẽ Ä‘i cho ta.
Nói chưa dứt lá»i, thấy Phượng Thư mặc áo nhung màu tía, cưá»i hì hì Ä‘i vào, nói:
- Hôm nay bà lẻn đi một mình, chẳng nói cho ai biết, làm cháu phải đi tìm mãi!
Giả mẫu thấy Phượng Thư, trong bụng mừng lắm, nói
- Ta sợ cháu rét, nên không cho cháu biết. Cháu thật là con ma khôn, cũng biết tìm đến đây. Cứ lý ra có phải hiếu kính ở chỗ ấy đâu.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Có phải là cháu hiếu kính mà Ä‘i tìm bà đâu? Vì cháu đến đó, thấy im lặng như tá», há»i bá»n hầu nhá», chúng không chịu bảo, cháu đành phải vào vưá»n tìm. ÄÆ°Æ¡ng lúc nghi hoặc thấy có hai sư cô đến, cháu má»›i hiểu là các sư cô chắc lại đến đòi tiá»n sá»› hay tiá»n hương đèn hàng năm gì chăng, chả vì cứ cuối năm là bà tiêu nhiá»u, nên phải Ä‘i trốn nợ. Cháu há»i sư cô, quả thế thật. Cháu đã giả tiá»n lá»… hàng năm cho há» vá» rồi. Thế là chá»§ nợ đã Ä‘i bà không cần phải trốn nữa. Cháu đã nấu sẵn gà gô non, má»i bà vá» xÆ¡i cÆ¡m chiá»u, nếu để chậm sợ quá lá»­a mất.
Phượng Thư nói má»™t câu làm má»i ngưá»i lại cưá»i ầm lên.
Phượng Thư không chá» Giả mẫu trả lá»i, cứ sai ngưá»i khiêng kiệu đến. Giả mẫu cưá»i, vịn tay Phượng Thư bước lên kiệu, dẫn má»i ngưá»i, cưá»i nói ra đến cá»­a Äông, nhìn lên xem bốn mặt Ä‘á»u trắng xóa như trát phấn, dát bạc. Trông thấy Bảo Cầm mặc áo cừu thêu đàn le, Ä‘ang đứng đợi ở sau sưá»n núi, sau lưng có má»™t a hoàn, bưng cái lá» cắm cành hồng mai. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Thảo nào thiếu hai ngưá»i, thì ra hỠđến chỠở đây, lại cÅ©ng Ä‘i kiếm hoa mai rồi!
Giả mẫu mừng quá, cưá»i nói:
- Các cháu hãy nhìn xem, trên sưá»n núi tuyết này, có dáng ngưá»i như thế, ăn mặc quần áo như thế, đằng sau lại có hoa mai như thế liệu giống cái gì?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Giống bức tranh Diễm tuyết đồ của Cừu Thập Châu(#4) treo ở nhà cụ.
Giả mẫu lắc đầu, cưá»i nói:
- Bức vẽ ấy đâu có quần áo như thế này? Ngưá»i cÅ©ng không được đẹp như thế!
Nói chưa dứt lá»i, thấy phía sau Bảo Cầm có má»™t ngưá»i mặc áo da vượn màu đỠđi đến. Giả mẫu há»i:
- Lại cô ả nào nữa đấy?
- Chúng cháu ở đây cả, chắc là cậu Bảo Ngá»c.
- Ta càng ngày càng sinh lóa mắt.
Hai ngưá»i Ä‘i đến, chính là Bảo Ngá»c và Bảo Cầm. Bảo Ngá»c cưá»i bảo bá»n Bảo Thoa, Äại Ngá»c:
- Tôi vừa đến am LÅ©ng Thúy, cô Diệu Ngá»c gá»­i biếu chị em má»—i ngưá»i cành mai, tôi đã sai ngưá»i đưa đến nhà rồi.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Cám ơn cậu có lòng nghĩ đến chúng tôi.
Má»i ngưá»i ra khá»i cá»­a vưá»n, đến buồng Giả mẫu. Ä‚n cÆ¡m xong, lại chuyện trò má»™t lúc. Chợt thấy Tiết phu nhân đến, nói:
- Tuyết xuống nhiá»u quá! Suốt ngày không đến thăm cụ được. Hôm nay sao ngưá»i không cao hứng? Äáng lẽ ngưá»i nên Ä‘i thưởng tuyết má»›i phải.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Sao lại không cao hứng? Tôi đã đến chỗ chị em chúng nó thưởng tuyết một lúc rồi.
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Chiá»u hôm qua tôi định đến mượn dì nó cái vưá»n má»™t ngày, bày vài bàn rượu, má»i cụ hôm nay đến đó thưởng tuyết. Nhưng thấy ngưá»i đã Ä‘i nghỉ rồi, tôi lại nghe cháu Bảo nói là ngưá»i không được khoan khoái. Vì thế tôi không dám quấy rầy. Nếu biết thế này, tôi phải đến má»i ngưá»i má»›i phải.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Bây giá» là tháng mưá»i má»›i bắt đầu có tuyết, sau này còn nhiá»u, sẽ còn làm phiá»n đến bà dì, lúc ấy cÅ©ng chưa muá»™n.
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c như vậy cÅ©ng bõ lòng thành kính cá»§a tôi.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chỉ sợ dì lại quên chăng? Chi bằng bây giá» dì cân ngay năm mươi lạng bạc giao cho cháu, khi nào có tuyết, cháu sẽ sắm sá»­a tiệc rượu. Như thế, ngưá»i không phải để ý đến và cÅ©ng không quên được nữa.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Äã vậy bà dì cứ giao hẳn cho nó năm mươi lạng và nó sẽ chia đôi má»—i ngưá»i má»™t ná»­a. Hôm nào có tuyết, tôi giả cách ngưá»i khó ở để lấp liếm cho xong chuyện. Như thế bà dì không phải bận lòng, mà tôi và cháu Phượng sẽ được hưởng món lá»™c đó.
Phượng Thư vá»— tay cưá»i nói:
- Hay lắm! Bà nói rất hợp ý cháu.
Má»i trá»i Ä‘á»u cưá»i.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Hừ! Không biết xấu! Cứ định nhá» bão bẻ măng. Sao mày chẳng nói: bà dì là khách, đến ở nhà ta, chúng ta nên bày tiệc má»i bà dì má»›i phải, lẽ nào để bà dì tốn tiá»n! Mày lại còn giở mặt ra đòi bà dì năm mươi lạng bạc, thật không biết xấu hổ!
Phượng Thư cưá»i nói:
- Bà tinh lắm, cháu má»›i nói thá»­ đấy thôi. Nếu bà dì nhẹ dạ bá» ra năm mươi lạng bạc, bà sẽ chia ngay cho cháu đấy. Bây giá» bà đắn Ä‘o biết là không ăn thua gì, nên trở mặt Ä‘em cháu ra làm bung xung, nói những câu ra vẻ đứng đắn. Thế thì bây giá» cháu cÅ©ng không lấy bạc cá»§a bà dì nữa, cháu sẽ ứng tiá»n ra làm tiệc rượu má»i bà đến ăn, rồi lại gói thêm năm mươi lạng bạc nữa Ä‘em biếu bà, coi như bà phạt cháu hay ôm đồm những việc không đâu. Thế có được không?
Má»i ngưá»i nghe nói cưá»i lăn ra.
Nhân nói tá»›i việc Bảo Cầm bẻ cành mai dưới tuyết, đẹp hÆ¡n trong tranh, Giả mẫu lại há»i tỉ mỉ vá» ngày sinh tháng đẻ cùng tình cảnh gia đình cá»§a Bảo Cầm. Tiết phu nhân biết ý, có lẽ lại muốn dạm há»i cho Bảo Ngá»c đây, trong bụng cÅ©ng rất vui, nhưng đã trót hẹn gả cho nhà há» Mai rồi; vì Giả mẫu chưa nói rõ, nên tá»± mình cÅ©ng không tiện nói ra, cứ ná»­a kín ná»­a hở nói vá»›i Giả mẫu:
- Tiếc rằng cháu nó kém phúc! Cha cháu mất năm trước rồi. Từ bé cháu vất vả nhiá»u, theo cha Ä‘i khắp đó đây, há»… nó buôn bán ở đâu là Ä‘em gia quyến Ä‘i theo. Năm nay chÆ¡i tỉnh này má»™t năm, sang năm chÆ¡i tỉnh khác mấy tháng, vì thế trong nước mưá»i phần cháu Ä‘i tá»›i năm sáu. Mấy năm trước đây, cha cháu đã hứa gả cháu cho con quan hàn lâm há» Mai. Năm sau cha cháu mất, rồi mẹ cháu lại bị bệnh suyá»…n…
Chưa chỠdứt câu, Phượng Thư đã thở dài giậm chân nói:
- Thá»±c không may! Tôi Ä‘ang định làm mối cho cô ấy, đã lại nhận lá»i ngưá»i khác mất rồi!
Giả mẫu cưá»i há»i:
- Cháu muốn làm mối cho ai?
- Bà không cần phải nghÄ© nữa. Trong bụng cháu đã nhằm sẵn rồi. Hai ngưá»i ấy xứng đôi lắm. Nhưng bây giỠđã có ngưá»i khác há»i, nói cÅ©ng vô ích, thà chẳng nêu ra cho xong.
Giả mẫu cÅ©ng biết ý Phượng Thư, thấy đã gả cho ngưá»i khác nên không nói nữa. Má»i ngưá»i lại nói chuyện phiếm má»™t lúc má»›i vá».
Hôm sau tạnh tuyết. Ăn cơm xong, Giả mẫu lại dặn Tích Xuân:
- Bất cứ lạnh hay ấm, cháu phải vẽ Ä‘i, cuối năm chưa xong cÅ©ng được. Có Ä‘iá»u cần nhất là cháu phải theo đúng cảnh Bảo Cầm cùng a hoàn và hoa mai, mà vẽ thêm vào đấy.
Biết là khó, Tích Xuân cÅ©ng vẫn phải nhận lá»i. Má»™t lúc, má»i ngưá»i đến xem, thấy Tích Xuân Ä‘ang ngồi thừ ngưá»i ra. Lý Hoàn cưá»i bảo má»i ngưá»i:
- Chúng ta hãy nói chuyện vá»›i nhau, để cho cô ấy nghÄ©. Hôm ná» cụ bảo phải làm mấy bài thÆ¡ đố đèn, vỠđến nhà không ngá»§ được, tôi đã đặt hai câu đố vỠ“Tứ thưâ€. Còn cô á»¶ và cô Văn má»—i ngưá»i cùng đặt hai câu.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói: “Cái đó cần phải làm. Chị hãy nói trước để chúng tôi Ä‘oánâ€.
Lý Hoàn cưá»i Ä‘á»c:
- Quan âm vị hữu thế gia truyá»n(#5), đố má»™t câu ở trong “Tứ thưâ€.
Tương Vân liá»n Ä‘á»c câu:
- Tại chỉ ư chí thiện(#6)
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cô hãy nghÄ© nghÄ©a ba chữ thế gia truyá»n đã rồi hãy Ä‘oán.
Lý Hoàn cưá»i nói:
- Nghĩ nữa đi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi Ä‘oán nhé. Có phải là câu “tuy thiện vô trưngâ€(#7) hay không?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Câu ấy phải đấy.
Lý Hoàn lại Ä‘á»c:
- Cá» xanh ao ná» gá»i tên gì?
Tương Vân nói:
- Nhất định là “lau sậy†có đúng không?
- Cô Ä‘oán tài đấy. Còn câu cá»§a cô Văn là “Nước trôi bên đá dòng càng lạnhâ€, đố tên má»™t ngưá»i xưa.
Thám Xuân cưá»i há»i:
- Có phải là SÆ¡n Äào(#8) không?
- Äúng đấy.
Lý Hoàn lại nói:
- Câu đố của cô Ỷ là một chữ “huỳnh†(đom đóm), đoán ra một chữ.
Má»i ngưá»i Ä‘oán má»™t lúc, Bảo Cầm nói:
- Chữ này ý tứ rất sâu. Không biết có phải chữ “hoa†là hoa cỠkhông(#9)?
Lý á»¶ cưá»i nói: “Phải đấyâ€.
Má»i ngưá»i há»i: “Äom đóm vá»›i hoa có liên can gì vá»›i nhau?â€
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Hay lắm! Äom đóm không phải là cá» hóa ra à?
Má»i ngưá»i hiểu ý, Ä‘á»u cưá»i nói: “hayâ€
Bảo Thoa nói:
- Những câu này tuy hay đấy, nhưng không hợp vá»›i ý cụ. Chi bằng chúng ta tìm những vật gần gÅ©i dá»… trông thấy để ngưá»i nhã hay ngưá»i tục Ä‘á»u thưởng thức được cả má»›i vui.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói
- Cũng nên làm câu đố những vật gì gần gũi dễ thấy mới phải.
Tương Vân nghÄ© má»™t lúc, cưá»i nói:
- Tôi đặt má»™t khúc hát “điểm giáng thầnâ€(#10) thật là má»™t vật tục, các chị thá»­ Ä‘oán xem. - Nói xong liá»n Ä‘á»c:
Suối khe nỡ bỠmà đi,
Bụi hồng nào có thú gì mà chơi ?
Hão huyá»n danh lợi má»™t Ä‘á»i.
“Việc sau†thôi thế thì thôi còn gì.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu, nghÄ© má»™t lúc, có ngưá»i Ä‘oán là ông sư, có ngưá»i Ä‘oán là đạo sÄ©, có ngưá»i Ä‘oán là con rối. Bảo Cầm cưá»i má»™t lúc rồi nói:
- Không đúng cả. Tôi đoán trúng rồi, nhất định là con khỉ nuôi để làm trò chơi.
Tương Vân cưá»i nói: “Äúng đấyâ€.
Má»i ngưá»i nói:
- Câu đầu đúng, nhưng câu cuối cùng cắt nghĩa thế nào?
Tương Vân nói:
- Con khỉ nào để chơi mà chẳng chặt đuôi?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Nó đặt câu đố cũng lắt léo kỳ quái quá!
Lý Hoàn nói:
- Hôm qua bà dì nhân nói cô Cầm trải Ä‘á»i nhiá»u, Ä‘i đây Ä‘i đó cÅ©ng nhiá»u, cô cần phải làm câu đố. Vả chăng làm thÆ¡ cô lại hay, tại sao không biên mấy câu đố để cho chúng tôi Ä‘oán?
Bảo Cầm nghe nói, gật đầu mỉm cưá»i, Ä‘ang nghÄ©. Bá»—ng Bảo Thoa Ä‘á»c ngay má»™t bài:
Gỗ đàn gỗ tử chạm trồng lên.
Thợ giá»i nào đây xếp đặt nên?
Mưa gió lưng trá»i dù tạt lại.
Chùa đâu nghe được tiếng chuông rá»n?
(Là một vật gì?)
Má»i ngưá»i Ä‘ang Ä‘oán, Bảo Ngá»c cÅ©ng lại Ä‘á»c má»™t bài:
Tiên tục hai nơi khéo viển vông,
Ngá»c đâu hòa nhịp vẳng trên không.
Tiếng loan tin hạc nghe cho kỹ.
Cũng thở than đi đáp tấm lòng.
Äại Ngá»c cÅ©ng Ä‘á»c má»™t bài:
Ngựa tốt cần chi phải buộc thừng?
Lên thành xuống trại dáng hung hăng,
Gió mây chuyển động tùy tay chủ,
Núi cưỡi lưng ngao cũng khó bằng.
Thám Xuân cÅ©ng có má»™t bài, định Ä‘á»c, thì Bảo Cầm chạy đến cưá»i nói:
- Từ bé tôi đã Ä‘i nhiá»u nÆ¡i, đã xem nhiá»u cổ tích. Tôi chá»n mưá»i nÆ¡i, làm ra mưá»i bài hoài cổ. ThÆ¡ tuy quê, nhưng ghi lại được việc trước, và ám chỉ được mưá»i vật thưá»ng trông thấy, các chị thá»­ Ä‘oán xem.
Má»i ngưá»i nghe xong, Ä‘á»u nói:
- Thế càng hay lắm. Sao không viết ra cho chị em xem?

Chú thích:

(1-). Nguyên văn má»—i câu năm chữ. Muốn Ä‘á»c dá»… hiểu, chúng tôi xin dịch ra thể lục bát.
(2-). Núi Äại DÄ©u cao tuyệt vá»i có nhiá»u hồng mại và bạch mai.
(3-). Cát Hồng Ä‘á»i Tấn tu tiên ở núi này.
(4-). Ông tên là Cá»­u Anh, ngưá»i quận Thái Thương, nhà Minh, có tài vẽ, nhất là vẽ nữ sÄ©, thì thần thái rất sinh động.
(5-). Äây là câu đố, chưa rõ nghÄ©a là gì.
(6-). Chữ ở sách Äại há»c, nghÄ©a là cốt ở chá»— làm Ä‘iá»u lành.
(7-). Chữ trong sách Trung dung. NghÄ©a là: tuy làm Ä‘iá»u lành nhưng không có báo ứng.
(8-). SÆ¡n Äào ngưá»i Ä‘á»i Tấn. Theo nghÄ©a chữ Hán, “sÆ¡n†là núi, “đào†là sóng. Có nghÄ©a là nước ở trong núi. Äúng vá»›i nghÄ©a câu đố “nước ở bên đá chảy raâ€.
(9-). Theo chữ Hán, chữ “hoa†trên là bá»™ “thảoâ€, dưới là chữ “hóaâ€. Tục truyá»n giống Ä‘om đóm là do cá» mục hóa ra, tức là chữ “thảo†và chữ “hóaâ€, cho nên đố chữ “huỳnhâ€, Ä‘oán chữ “hoa†là đúng.
(10-). Tên điệu hát.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîçàï÷àñòè, äîìàøíèé, çàäàíèÿ, ïåðååçä, ñïåöîäåæäà, ñïîðòèâíîå, òàìîæíÿ, òåõíèêà, óîòñîí



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™