Trăm trăm năm về trước...
Vào thời gian đó, trong võ lâm Trung Nguyên chưa có phái Vô Vi.
Nhưng tổ sư của Vô Vi phái đã thành danh trên giang hồ với cái hiệu Phong Thần Tam Kỳ.
Dĩ nhiên là Tam Kỳ, tất phải là ba nhân vật.
Họ cơ bản rất linh, rất cao, môn Hỏa Lực Thần Công của họ được xem như vô địch đương thời.
Hành động của Phong Thần Tam Kỳ rất quang minh chánh đại, họ chủ trương trừ gian diệt ác, nhằm những kẻ hung bạo, nghe danh Tam Kỳ đều kinh tâm tán đởm.
Cũng nhờ họ mà thanh bình đã trở lại trên giang hồ một thời gian.
Đồng đạo võ lâm rất khâm phục tác phong của họ, và mặc nhiên xem họ như người trong chánh phái, dù lúc đó họ không có phái riêng cũng như chẳng thuộc phái nào.
Người trong chánh phái ca ngợi hành vi của họ, trái lại bọn cường đạo lục lâm, hung đồ ác tặc thù hận ba vị sư huynh đệ họ, thề quyết chẳng đội trời chung.
Cái khổ của họ là chẳng rõ tại sao người trong chánh phái ca ngợi khâm phục hành vi của họ thế mà chẳng ai dành cho họ một hảo ý nào.
Bất cứ ai cùng thế, chẳng phải riêng về họ, đều khó chịu về sự mâu thuẫn của toàn thể võ lâm, về thái độ đối với họ.
Nhưng, là người tài cao, họ không khỏi tự phụ, với lại nhận xét mình không làm điều chi phi nhân bất nghĩa, họ bất chấp thái độ của đồng đạo đương thời, dần dần họ ỷ thị, tự tung tự tác, nhiệm ý thi vị, thống nhất thực lực, chủ trương hưng chánh phế tà, không nương tình, không lưu nghĩa.
Do đó ai ai cũng ngán sợ, cả những người chánh trực quang minh cũng ngán sợ, chẳng phải riêng gì bọn hung tàn, gian ác.
Bởi, con người nào phải là thánh, là thần, có ai tránh khỏi một vài lần lầm lỗi! Hoặc giả bị vu oan?
Phong Thần Tam Kỳ nghe ai lầm lỗi, là tìm đến hỏi tội ngay, không cứu xét nguyên nhân, không dung tha cho người sửa chửa, thẳng tay trừng trị.
Họ đúng là những con người hành động cực đoan thành ra bất cận nhân tình.
Và việc gì phải đến, đã đến với họ, là họ đã giết oan rất nhiều người.
Cho nên ai ai cũng tránh tiếp xúc với họ. Mà cũng chẳng ai dám trêu vào họ.
Đi mãi khắp sông hồ, không gặp một đối thủ, Phong Thần Tam Kỳ càng ngày càng tự phụ, cho rằng trần gian là đặc sản của họ, nhân một cơn bốc đồng họ nảy sinh cái ý muốn lập thành một môn phái để thu nạp môn đồ, thôn tính cả võ lâm, để dựng nên nghiệp bá.
Hắc bạch lưỡng đạo trong võ lâm đều căm phẫn, song chẳng một ai dám có phản ứng nào.
Trong lúc đó đột nhiên xuất hiện một dị nhân.
Dị nhân tìm Phong Trần Tam Kỳ để ấn chứng về võ công với cái dụng ý rất lành, là đánh bại cả ba, để mài dủa bớt tánh khí cao ngạo của họ, cho họ đừng khinh thường là dưới mắt không người.
Tâm địa cả ba rất tốt, chỉ vì họ chủ trương cực đoan mà thành ra giang hồ bất mãn, oán hận. Nếu họ tu chỉnh tính tình, thì họ sẽ là cột trụ của võ lâm, họ là những bậc kỳ tài chân chánh, người tay lãnh đạo xứng đáng của giới giang hồ.
Kết quả của cuộc ấn chứng võ công là Phong Trần Tam Kỳ hợp lực nhau vẫn bị vị dị nhân dùng một chưởng pháp ngụy dị đánh bại.
Cả ba không thức ngộ cái hảo ý của dị nhân, trái lại còn thù hận thêm sâu.
Họ bỏ qua luôn ý định lập môn phái, cùng phát thệ nếu không rửa được cái nhục bại này thì vĩnh viễn không tái nhập Trung Nguyên võ lâm.
Họ đưa các môn đồ xuất ngoại đến tận Cao Lương, Côn Sơn.
Họ an trí toàn thể môn đồ tại đó, chỉ dẫn theo một đệ tử đi biệt một thời gian rất lâu, lúc trở về Cao Lương Côn Sơn, họ mới lập thành phái Vô Vi, và người đệ tử đó là vị chưởng môn đời thứ nhất.
Phong Trần Tam Kỳ lập quy chế, ước thức các môn đồ xong, đi vân du khắp nơi tìm ra cõi địa phủ này.
Môn tuyệt học của họ được có cái tên là Cửu Nhân Thần Công.
Họ phân thành ba giai đoạn luyện công, đặt di thơ, chỉ bí quyết trong ba chiếc hộp đá.
Trước kia vì tự ái quá nặng, Phong Thần Tam Kỳ hầu như mù quáng, không thức ngộ trước sự cảnh cáo của vị dị nhân nên nuôi cái ý chí báo thù.
Nhưng từ ngày họ giam mình trong địa phủ, tu luyện võ công, nhờ ở một nơi thanh tịnh, lòng họ cũng tịnh theo, rồi từ cái tịnh họ trở nên sáng suốt, để cuối cùng họ đạt đến mức ngộ hoàn toàn.
Họ nhận thức cái ý tốt của vị dị nhân, nên bỏ qua cái việc báo thù.
Tuy nhiên, họ lưu lại chủ ý muốn sau này, các đệ tử họ phải tìm cho được truyền nhân của vị dị nhân, ấn chứng lại võ công thực nghiệm xem môn Cửu Nhân Thần Công của họ có kháng nổi chưởng pháp ba chiêu của vị dị nhân chăng?
Lời phát thệ báo thù đổi lại thành sở nguyện để ấn chứng võ công.
Và các đệ tử học xong môn Thần công đó rồi, có thể trở lại Trung Nguyên, vừa góp mặt trong võ lâm, vừa thực hiện sở nguyện đó.
Sự bí mật được giữ kín từ năm trăm năm qua, giờ đây họ khám phá ra rồi.
Và điều kiện tái nhập võ lâm Trung Nguyên cũng phải biến đổi luôn.
Điều kiện đó, các đệ tử phải tìm cách thi hành, để an ủi vong linh tiên nhân.
Bọn Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh, Triệu Sĩ Nguyên và Lý Linh là người ngoài phái, không tiện góp ý kiến vào cuộc bàn luận của Lữ Trường Lâm và Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ. Họ chỉ yên lặng ngồi nghe.
Triệu Sĩ Nguyên ngồi trầm tư, Lý Linh cũng ra chiều nghĩ suy.
Chỉ có Đơn Minh vốn bốc đồng từng cơn, nghe chuyện rồi sanh niềm cảm khái cao giọng tuyên bố:
- Các vị rời Trung Nguyên từ lâu, đối với sự việc trong võ lâm, các vị không am tường cho lắm. Bổn nhân dù bất tài, cũng xin tình nguyện giúp các vị một tay.
Âu Dương Ngọc Kỳ cảm tạ hảo ý của Đơn Minh.
Nàng nhìn sang phía Triệu Sĩ Nguyên và Lý Linh, xem cả hai có phản ứng chi chăng, song lúc đó họ miên man trong suy tư không thấy gì cả.
Âu Dương Ngọc Kỳ lộ vẻ thất vọng.
Không ai còn chuyện gì để nói, họ cùng im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng biệt. Đại điện trở nên tịch mịch nặng nề.
Bỗng Lý Linh gọi Triệu Sĩ Nguyên:
- Tam ca! Chừng như Thiên Linh Tam Thức của Tam ca có liên quan đến vấn đề này.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Có thể như vậy lắm, Linh muội! Ngu huynh hy vọng...
Chàng không muốn sự thực như vậy.
Âu Dương Ngọc Kỳ sinh nghi, vội nói:
- Linh muội nói gì? Thiên Linh Tam Thức là chi?
Lý Linh cười khổ:
- Tam ca do Huyết Ngọc Như Ý, luyện thành Thiên Linh Tam Thức. Nhưng Thiên Linh Tam Thức là môn kỳ công của tiền nhân Thiên Linh Tử lưu lại trong Huyết Ngọc Như Ý, Thiên Linh Tử là một nhân vật hữu danh vào thời gian trước chứ không phải là vô danh như vị dị nhân mà thơ thơ vừa nói đó. Cho nên tiểu muội tuy nghi ngờ có sự liên quan giữa Thiên Linh Tam Thức và việc của quý phái, song lại nghĩ chỗ bất tương đồng, mà thành ra tiểu muội chưa có dám quả quyết lắm. Môn công của vị dị nhân đó gồm ba chiêu mà Thiên Linh Tam Thức cũng gồm ba chiêu, cả hai môn đều là bí truyền...
Đơn Minh cao giọng:
- Biết đâu Thiên Linh Tử là truyền nhân của vị dị nhân đó, có thể như vậy lắm chứ.
Nhưng lão thấy mình nói hớ, vội nín lặng.
Bởi nếu sự thật như lời lão nói thì đúng là Triệu Sĩ Nguyên sẽ bị phiền phức vô cùng.
Lão bực cho mình mau miệng quá, song đã lở rồi, làm sao lấy lại lời nói?
Lão thở dài.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày hỏi Vô Vi Tiên Tử:
- Lịnh tổ sư có nói rõ ba chiêu của vị dị nhân đó như thế nào chăng?
Âu Dương Ngọc Kỳ gật đầu, rồi lượt thuật cho chàng nghe, đoạn nàng hỏi:
- Triệu thiếu lệnh chủ thường tiếp xúc với nhiều người trong võ lâm Trung Nguyên, chẳng rõ có thấy ai xử dụng ba chiêu đó chăng?
Triệu Sĩ Nguyên ừ khẽ một tiếng, cau đồi mày, khẩn thiết hơn trước.
Âu Dương Ngọc Kỳ dịu giọng hỏi:
- Chừng như Triệu thiếu lệnh chủ có điều khó khăn, thành không thể nói rõ cho bổn tòa biết?
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên lộ vẻ cương quyết, cao giọng thốt:
- Chẳng dám dấu Tiên Tử, tại hạ chính là truyền nhân của vị dị nhân đó.
Phải, Thiên Linh Tử là đồ đệ của vị dị nhân, tự nhiên chàng phải là truyền nhân của vị dị nhân đó, qua Thiên Linh Tử, của đời này.
Tất cả các đệ tử phái Vô Vi đều kinh ngạc, ai ai cũng bối rối ra mặt.
Âu Dương Ngọc Kỳ trầm ngâm một lúc, đoạn thở dài, lẩm nhẩm:
- Tại sao lại không phải là người khác? Tại sao?
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
- Tại hạ đã thừa nhận mình là truyền nhân của vị dị nhân vô danh đó, thì cái lẽ tất nhiên là phải đảm đương những gì còn lại dành cho lão nhân gia. Tiên Tử cứ làm tròn trách vụ do tổ sư giao phó! Có chi đâu mà phải thắc mắc?
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ điểm một nụ cười:
- Như thế này thì bổn tòa khó tránh đắc tội với Triệu thiếu lệnh chủ rồi đó. Nhưng, chỉ một lần thôi, Thiếu lệnh chủ.
Đơn Minh cất tiếng cười vang:
- Bằng hữu chí thân, ấn chứng võ công, vốn là việc hẳn có trên giang hồ, hà tất các vị quá khẩn trương như thế? Bất quá các vị nên nhớ câu "điểm đáo vi chĩ" là được rồi.
Âu Dương Ngọc Kỳ cười thảm:
- Hy vọng được như lời Đơn đại hiệp vừa nói.
Nàng đứng lên, hướng về Triệu Sĩ Nguyên tiếp luôn:
- Bổn tòa xin đi trước qua căn nhà luyện công, chờ Triệu thiếu lệnh chủ tại đó!
Nàng vẫy tay.
Toàn thể đệ tử phái Vô Vi bước theo nàng, rời đại điện.
Còn lại Triệu Sĩ Nguyên, Lý Linh và Đơn Minh. Lý Linh thở dài, không nói gì.
Đơn Minh hừ một tiếng:
- Sĩ Nguyên có thấy thần sắc của Vô Vi Tiên Tử chăng? Nàng nhất quyết một thắng một bại với hiền điệt đó.
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Cũng chẳng thể trách nàng. Năm trăm năm rồi, Vô Vi phái âm thầm chịu khổ, không phương xuất đầu lộ diện. Bây giờ có dịp, họ phải làm mọi cách, để tái nhập võ lâm. Dù nàng có cảm tình với ta đến đâu, cũng không thể bỏ qua di huấn tổ sư, cũng không thể tỏ ra không xứng đáng với môn đồ.
Lý Linh cau mày:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ đối với Tam ca cái tình thâm thấy rõ, nào phải hành động đúng theo di huấn tiền nhân, hẳn tỷ tỷ phải khổ tâm không tưởng nổi.
Sĩ Nguyên vội thốt:
- Linh muội lấy cớ gì mà dám nói thế? Ngu huynh mong Linh muội đừng đoán việc một cách mơ hồ như vậy.
Chính chàng cũng nhận xét như Lý Linh, song những việc như vậy dù nhận xét đúng sự thật, cũng chẳng ai nói ra.
Lý Linh nói lên rồi tự nhiên chàng không thừa nhận, bởi chàng có biết dụng ý của nàng như thế nào?
Lý Linh mỉm cười:
- Đừng khẩn trương, Tam ca! Tôi không ghen đâu!
Đoạn nàng thuật lại những gì Âu Dương Ngọc Kỳ đã thố lộ với nàng, rồi tiếp:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ có cái tâm tự diệt do đó không dấu diếm tiểu muội một điều gì. Giờ đây, nếu bắt buộc phải ấn chứng võ công với Tam ca, hẳn tỷ tỷ có thể làm một việc phi thường đó!
Triệu Sĩ Nguyên cau mày, lộ vẻ khổ sở ra mặt.
Đơn Minh trầm giọng:
- Lão phu nhận thấy oai lực của Sĩ Nguyên, Thiên Linh Chuởng là một oai lực kinh thiên động địa. Dù nàng có cái tâm bất lương, thiết tưởng cũng không làm gì nổi Sĩ Nguyên.
Lý Linh lắc đầu:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ không có ý đó đâu, bá bá! Tiểu điệt nữ chỉ sợ, nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa phái Vô Vi và Tam ca, tỷtỷ có thể hy sinh bản thân lắm.
Nàng thở dài tiếp luôn:
- Giá như Tam ca không quá lưu thiết vì hư danh, thì nếu cần, cũng nên nhượng bộ tỷ tỷ một chút.
Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
- Luyện Thiên Linh tam Thức, ngu huynh trước kia chỉ đạt được bảy thành. Lúc vào đây, ngu huynh lại đạt thêm được một thành nữa. Tuy nhiên, mức thành tựu chưa đúng hỏa hầu thì sự thu và phát không tùy tâm. Như vậy làm sao tùy thời tùy lúc mà nhượng nàng được?
Bây giờ Đơn Minh đã biết thái độ của Lý Linh đối với Vô Vi Tiên Tử rồi, nên cũng lo ngại cho Tiên Tử nhiều.
Suy nghĩ một chút, lão vụt thốt:
- Người ta nhượng mình một bước, mình phải nhượng lại một trượng mới đúng lễ, Sĩ Nguyên, hiền điệt nên nhận bại đi, như vậy là an toàn nhất.
Lý Linh lắc đầu:
- Không được đâu, bá bá!
Đơn Minh trừng con mắt độc nhất:
- Tại sao không được? Chẳng lẽ Sĩ Nguyên nhất định phải làm mất Vô Vi Tiên Tử?
Thể diện chưởng môn mất thì môn phái cũng nhục luôn.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Sự tình không như Đơn bá bá nghĩ đâu! Cho nên tiểu điệt nghĩ, nếu bắt buộc, chúng ta cũng phải đành hy sinh mối giao hảo với phái Vô Vi.
Đơn Minh trố mắt:
- Lão phu không hiểu nổi!
Lý Linh thốt:
- Lời nói của Tam ca bao quát cái oán khí ôm ấp từ năm trăm năm rồi của phái Vô Vi.
Phàm dẫn đạo sai lầm, thì cái họa di truyền càng ngày càng lớn. So với Vô Tình lệnh chủ, cái hận đó lớn hơn nhiều.
Đơn Minh nửa hiểu nửa không, chẳng biết nói gì hơn, chỉ thở dài.
Triệu Sĩ Nguyên đứng lên, cương quyết:
- Chúng ta sang qua đó ngay!
Chàng bước đi liền.
Lý Linh và Đơn Minh theo sau.
Gian nhà dùng luyện võ, so với đại điện, rộng hơn nhiều, không có một vật trang trí nào cả.
Những đệ tử Vô Vi từng luyện Cửu Nhân Thần Công cùng ngồi ngay trên nền, nơi một góc nhà, mặt hướng về phía Nam.
Thấy bọn Triệu Sĩ Nguyên bước vào Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đứng lên, tiếp đón chàng.
Đối trận, một bên chín người, bên kia chỉ một người, còn những người không tham gia, Khưu Vĩnh Huy đưa đến một đài cao bằng đá, ngồi đó chứng kiến.
Vô Vi Tiên Tử mỉm cười, thốt:
- Trước khi thực sự ấn chứng, chúng ta nên thi triển thần công của mình, cho mọi người thấy oai lực.
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Phàm quân tử chiến đấu với nhau, tất trước hết phải làm thế. Tại hạ xin dốc toàn lực biểu diễn sở năng của mình.
Chàng nhắm mắt, hớp một hơi dài không khí, vận dụng Thiên Linh Ngọc Cương Khí, rồi thở tiếp hơi thứ hai, hơi thứ ba.
Xong rồi, chàng từ từ đưa hai tay tới trước, thẳng về vách đá, cách độ trượng.
Đoạn vừa đẩy nhẹ tay vừa nhả khí, đồng thời hét:
- Vào!
Từ lòng hai bàn tay của chàng, bay ra hai đạo hào quang màu đỏ sẩm, viên trụ.
Hai đạo hồng quang vừa tóe lên, bắn tới vách đá, tắt liền.
Hai đạo hồng quang vút đi, không gây một tiếng động.
Mọi người nhìn lên vách, thấy hai dấu tay, lún sâu vào đá, mỗi dấu đó một thước ba bốn tấc.
Chung quanh dấu tay không có một mảnh đá nhỏ sứt mẻ, bên dưới chân vách đá cũng chẳng có một hạt bụi đá nào.
Như vậy là Thiên Linh Chưởng có oai lực ép đá lún vào, như ép gỗ.
Đơn Minh có thấy qua một lần Triệu Sĩ Nguyên thực nghiệm thần công, lần đó chàng phát huy hai đạo bạch khí cũng chạm thủng đá sâu bảy thước, nhưng chỗ sâu đó đá vỡ ra đổ thành đống bên dưới dấu chưởng.
Tung chưởng đánh vở đá, gây hố sâu là việc thường.
Ép đá mà lún vào, không để cho rơi một hạt bụi, quả là diều hi hữu.
Đơn Minh và Lý Linh trố mắt sửng sờ.
Bọn đệ tử Vô Vi phái biến sắc.
Đánh ra hai chưởng đó, Triệu Sĩ Nguyên dốc toàn công phu, cốt để cho đối phương nhận thức cái oai lực của chưởng kình mà đề phòng.
Âu Dương Ngọc Kỳ biết rõ hảo ý của chàng, nên liếc mắt sang chàng, thầm tạ ơn, đoạn mỉm cười thốt:
- Bây giờ đến lượt bổn tòa.
Nàng vẫy tay ra hiệu.
Tám vị trưởng lão lập tức theo các vị trí, ngồi xếp bằng tròn, thành hình móng ngựa, người này cách người kia độ hai thước, hai tay chấp lại, đôi mắt mở tròn, ngưng thần nhìn Vô Vi Tiên Tử.
Vị trí của Vô Vi Tiên Tử, tại chỗ hở của hình móng ngựa, đưa lưng về các vị trưởng lão.
Họ không nối tay nhau, mà lại ngồi cách nhau, chỉ có mỗi một mình Vô Vi Tiên Tử đứng.
Họ áp dụng phương pháp Hư Không Độ Lực, với pháp đó họ dồn công lực của tất cả tám người vào huyệt Bối Tâm của Vô Vi Tiên Tử.
Triệu Sĩ Nguyên hết sức thán phục.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ bước tới ba bước ra khỏi cửa miệng móng ngựa, đưa hai tay ra, cử động của nàng không nhanh lắm.
Khi hai tay thẳng rồi, nàng cũng hét lên một tiếng:
- Ra!
Từ lòng bàn tay hai đạo thanh khí bay ra, lao vút đến hai dấu tay của Triệu Sĩ Nguyên, nơi vách đá.
Đoạn nàng lùi vào trong hình móng ngựa, trên gương mặt nàng mồ hôi đổ ra to hạt bằng hạt đậu.
Chưởng lực của nàng cũng không gây một tiếng động nào.
Mọi người nhìn lên, nhận ra chỗ đá khuyết sâu, bây giờ lồi ra, bất quá chỉ còn sâu độ hai ba tấc.
Thì ra Triệu Sĩ Nguyên ấn vào, nàng thì hút ra. Tuy nhiên, nàng chưa hút nổi chỗ khuyét cho bằng mặt như củ.
Triệu Sĩ Nguyên buột miệng kêu lên:
- Thần công của quý phái có một hiệu lực Đảo Dương Vi Âm.
Thần công đó, chuyện hấp dẫn công lực của đối phương, bồi bổ tăng cường cho công của người xuất phát, lúc luyện Thiên Linh Chưởng theo chân ngôn của Thiên Linh Tử trong Huyết Ngọc Như Ý, chàng đã biết cái công lực Đảo Dương Vi Âm rồi.
Và cái công lực đó là đối thủ duy nhất của Thiên Linh Chưởng.
Chàng không ngờ môn tuyệt học đó ngày nay phái Vô Vi lại luyện được.
Vô Vi Tiên Tử mỉm cười thốt:
- Triệu thiếu lệnh chủ cũng am tường môn thần công Đảo Dương Vi Âm! Thế thì càng hay.
Nàng lo sợ cho Triệu Sĩ Nguyên, bây giờ thì biết rõ là Triệu Sĩ Nguyên cũng hiểu, nên nàng thở phào nhẹ nhõm.
Hào khí bốc lên, Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
- Tại hạ xin hầu tiếp Tiên Tử mấy chiêu!
Chàng nhún chân nhảy ra giữa cục trường đối lập với Vô Vi Tiên Tử trong khoảng cách độ một trượng.
Song phương đã thành cái thế đối chiếu rồi, Triệu Sĩ Nguyên cao giọng gọi:
- Tiên Tử cẩn thận! Tại hạ xuất thủ đây!
Chân đạp tý ngọ, tay phân Âm Dương một hiệp lực một khai, từ nơi lòng bàn tay, hai đạo hồng quang bay cuốn tới Âu Dương Ngọc Kỳ.
Âu Dương Ngọc Kỳ hét:
- Khá lắm đó!
Hai tay đưa tới, thân hình bất động.
Chờ cho chưởng lực Triệu Sĩ Nguyên đến gần, lập tức nàng xoay mình thành vòng tròn.
Hai đạo hồng quang chạm người nàng, đẩy bật nàng trở vào hình móng ngựa đến tận trung tâm.
Nàng dừng lại đó, quay tròn tại chỗ như chong chóng.
Quay như vậy nếu không cũng đủ chóng mặt mà ngã rồi, huống hồ còn phải ngăn chận kình đạo của đối phương.
Chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên chạm người nàng, thoạt đầu còn có sự phản lực, dần dần phản lực đó tiêu tan, và kình đạo của chàng như vút vào khoảng không, không gây nên một âm hưởng nào cả.
Triệu Sĩ Nguyên hét lớn:
- Pháp Đảo Dương Vị Âm lợi hại thật!
Lập tức chàng xuất phát luôn hai chưởng nữa.
Hai chưởng lực vừa bay tới, Vô Vi Tiên Tử xoay mình nhanh hơn trước.
Tám trưởng lão đang ngồi lập tức đứng lên, cùng xoay quanh nàng.
Trong thạch thất bây giờ, chín bóng người quay như chín cái chong chóng, làm hoa mắt bọn bên ngoài.
Riêng Triệu Sĩ Nguyên đứng sững tại chỗ, từ lòng bàn tay, hồng quang bốc ra cuốn tới liên tục.
Mồ hôi bắt đầu điểm thành hạt trên mặt chàng, từ nhỏ đến to, từ hạt biến thành giòng, tuông dài theo má xuống ngực áo.
Đơn Minh cau mày hỏi Lý Linh:
- Tại sao thế?
Lý Linh trông cảnh đó, hết sức kinh hãi kêu lên:
- Tam ca đã phát xuất trọn vẹn chưởng lực, không thể thu hồi, nếu tình trạng này kéo dài một lúc nữa, hẳn khí tiêu, lực kiệt mà chết.
Dương Thế Thành cũng sợ cuốn lên, tiếp nối:
- Chưởng môn bổn phái và tám vị trưởng lão đang thu hút chưởng lực của Triệu thiếu lệnh chủ, đến lúc hai bên cân đồng lực lượng rồi thì nguy mất, vượt qua cái mức cân đồng đó một chút, bên nào kém cũng bị nguy. Nguy như lời Lý cô nương vừa nói.
Đơn Minh dậm chân:
- Thế thì làm sao? Chúng ta phải nghĩ cách phân khai họ ra!
Lý Linh không cầm được lệ thảm, lắc đầu, thốt qua tiếng nức nở:
- Chưởng lực của Tam ca rất mạnh, không ai ngăn chận nổi, bá bá ơi! Làm sao bây giờ?
Đơn Minh sừng sộ:
- Làm sao? Làm sao? Bằng mọi cách chứ làm sao?
Từng tập luyện chung với Triệu Sĩ Nguyên, Lý Linh đã hiểu oai lực của Thiên Linh Chưởng như thế nào. Nàng biết dù có vận dụng toàn nội lực công phu không làm sao ngăn chận nổi cuộc đấu giữa song phương.
Nhưng biết vậy mà Đơn Minh cứ giục mãi, nàng phải miễn cưỡng làm cái việc cầu may.
Nàng liền kêu gọi bốn đệ tử Vô Vi phái, cùng hiệp lực với nàng rồi cả năm người cùng xuất thủ.
Đơn Minh không đợi ai thỉnh mời, cũng góp sức vào.
Cả bọn hét lên một tiếng, dốc toàn lực tung chưởng, nhắm vào hai đạo hồng quang của Triệu Sĩ Nguyên vút đến.
Cả sáu người cùng hiệp lực, tạo thành một lực lượng đáng kể.
Hai đạo hồng quang của Triệu Sĩ Nguyên không hề lay động, trái lại sáu đạo chưởng kình bị chấn dội, cả sáu người bị hất bổng lên không, văng ra bốn phía.
Lý Linh có công lực cao thâm hơn hết, lộn người đi mấy vòng, thuận thế đáp xuống ngoài xa một trượng, trụ bộ đứng vững.
Bốn đệ tử phái Vô Vi chạm vào vách đá rơi xuống, hôn mê liền.
Đơn Minh may mắn hơn, bị văng qua vọng cửa, bay luôn đến đại điện rơi xuống trước thần tòa.
Dĩ nhiên lão cũng hôn mê luôn như bọn Dương Thế Thành.
Vừa lúc đó, một sự kiện quái lạ phát sanh.
Bên dưới thần tòa, đột nhiên có tiếng lách cách, tiếng đó lan dài đến phòng luyện công.
Kế tiếp một tiếng động khác vang lên, rất lớn, chỗ chín người bố trạm chống lại Triệu Sĩ Nguyên bất thình lình trịt sâu vào lòng đất.
Bọn Vô Vi Tiên Tử và tám trưởng lão khuất mình dưới sâu, kháng lực không còn nữa, chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên lạc vào khoảng trống, bay luôn tới trước, chạm vào vách đá, phá vở một vòng lớn nơi vách.
Nhờ thế chưởng lực của chàng mới tan biến.
Nhưng sau cái chạm đó, chàng bị chấn động mạnh, gia dĩ qua cuộc tương trì vừa rồi, chàng tiêu hao chân khí quá nhiều, bây giờ không chịu đựng nổi nữa, ngã ngồi tại chỗ.
Sự biến hóa bất ngờ, phân khai song phương, nếu chẳng nhờ cái may mắn đó, thì không biết tai hại cho họ to lớn đến đâu.
Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh hoảng sợ, rú lên một tiếng, chạy bay tới cạnh chàng, hấp tấp hỏi:
- Có sao không Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên vừa thở vừa đáp:
- Yên trí, Linh muội! Không có gì quan hệ.
Bỗng chàng giương tròn mắt hỏi lại nàng:
- Còn họ đi đâu hết rồi? Họ có sao không?
Lý Linh đáp:
- Họ ở dưới trủng sâu kia chứ đi đâu. Để tiểu muội bước đến xem họ có sao chăng.
Nàng bước đi liền, đến trủng sâu, đứng nơi mé, nghiêng mình nhìn xuống.
Bên dưới Vô Vi Tiên Tử và tám trưởng lão vẫn còn xoay tròn như chẳng có gì xảy ra, và họ cứ tiếp tục thi triển thần công như thường.
Nàng trở lại thuật tình hình cho Triệu Sĩ Nguyên biết.
Chàng hết sức kinh hãi, cố gượng đứng lên. Nhưng nội lượng đã tiêu tan, vừa đứng lên chàng cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa, thân như hổng đất, chập choạng thân hình, chực ngã.
Lý Linh cấp tốc đỡ chàng khỏi ngã, bảo:
- Điều tức một lúc đi Tam ca! Cứ nói cho tiểu muội biết phải làm cách nào, tiểu muội sẽ đến đó giúp họ!
Triệu Sĩ Nguyên nhắm mắt lại, từ từ thốt:
- Tiểu muội không làm được đâu.
Chàng cố gom tàn lực, trấn định tinh thần, bước tới cạnh hố sâu đoạn bảo:
- Linh muội hãy trợ giúp ngu huynh một chưởng.
Lý Linh gật đầu:
- Được!
Rồi nàng đặt tay nơi huyệt Bối Tâm của chàng, chuyền công lực sang.
Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy tinh thần phấn khởi, chờ một phút, đưa hai tay ra.
Kình khí nơi tay chàng vút đi, đánh thẳng xuống luồng cuồng phong bên dưới.
Luồng cuồng phong gián đoạn ngay, cả chín người cùng dừng xoay rồi cùng ngã xuống.
Không một ai ngồi dậy nổi.
Thì ra Triệu Sĩ Nguyên vừa dùng một môn võ công của họ, giúp họ ngừng xoay.
Môn công đó là Vô Vi chỉ pháp, vừa làm gián đoạn cuồng phong vừa phong bế huyệt đạo chín người.
Phá tan lối xoay của họ rồi, Triệu Sĩ Nguyên lại bảo Lý Linh:
- Họ đã bị Thiên Linh chưởng đánh trọng thương, hiền muội hãy xuống đó, điểm vào hai huyệt Phụng Vĩ và Dũng Tuyền của họ, cho họ hồi tỉnh, tự vận công điều tức.
Chàng ngồi xuống thở dài, tiếp luôn:
- Ngu huynh cũng mệt quá chừng.
Chàng nhắm mắt hành công, không nói gì thêm.
Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh y lời chàng bảo, xuống trủng sâu giải khai huyệt đạo cho bọn phái Vô Vi.
Cả chín người tỉnh lại, nhắm mắt điều tức liền.
Bây giờ bọn Dương Thế Thành và Đơn Minh đã tỉnh lại rồi.
Đơn Minh lập tức trở lại gian nhà luyện võ. Vào đến nơi, chưa trông thấy gì, lão thốt oang oang lên:
- Chúng ta liều chết làm lại...
Nhưng lão phát hiện ra một trủng sâu ngay tại chỗ chín người, bố trận bên cạnh trủng, Triệu Sĩ Nguyên nhắm mắt ngồi im, gương mặt trắng nhợt.
Lão không thấy bọn Vô Vi Tiên Tử đâu cả.
Lý Linh giải huyệt xong cho bọn Vô Vi Tiên Tử chín người, vừa trở lên, gặp lão, vội đưa tay ra hiệu cho lão đừng có gây tiếng động.
Bất ngờ có tiếng người hét lên vang dội:
- Thường mạng chưởng môn của bọn ta mau.
Liều theo những tiếng hét, bốn bóng người nhấc tới gần Triệu Sĩ Nguyên.
Đơn Minh vội bước tới, đứng chận trước mặt Triệu Sĩ Nguyên, đồng thời hét lên:
- Vị nào hung hăng cứ vào. Lão phu nhất định không nương tay.
Lý Linh kêu lên:
- Các vị không nên vọng động.
Nàng cũng phất ống tay áo ngăn chận bốn vị trưởng lão.
Bọn Dương Thế Thành phẫn hận cực độ, gầm lên:
- Nếu không báo được mối thù này, bọn ta thề quyết chẳng làm người.
Lý Linh mỉm cười, bảo:
- Các vị tiền bối hãy xem qua tình hình rồi hãy có thái độ, được chăng?
Nàng đưa tay chỉ xuống trủng sâu, nơi đó bọn Vô Vi Tiên Tử đang vận công điều tức.
Bốn vị trưởng lão bất giác thẹn đỏ mặt, thẹn mình quá hấp tấp.
Song phương trầm lặng, không nói với ai một tiếng nào, tránh gây tiếng động tai hại.
Triệu Sĩ Nguyên khôi phục công lực trước hết. Chàng giương tròn mắt nhìn bọn Dương Thế Thành và Đơn Minh.
Đơn Minh hỏi gấp:
- Sĩ Nguyên nghe trong người ra sao?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Pháp Đảo Dương Vị Âm lợi hại thật! Chưởng lực của tiểu điệt bị thu hút quá mạnh, thành ra chân khí tiêu hao rất nhanh, chẳng khác nào một cái ao nhỏ bị gầu lớn tát cạn nước.
Tiểu điệt muốn thu công về, song không làm sao thu được. Nếu chẳng có sự biến hóa bất ngờ ngăn chận cuộc tương trì, hẳn là tiểu điệt phải nguy mất.
Chàng thở dài mấy tiếng, rồi tiếp:
- Muốn khôi phục trọn vẹn hiệu lực của Thiên Linh Chưởng, tiểu điệt phải mất một thời gian lâu.
Bên dưới trủng, Vô Vi Tiên Tử cũng đã tỉnh lại rồi. Nàng thốt vọng lên:
- Dù nội lực tiêu hao, Triệu thiếu lệnh chủ vẫn còn khôi phục được Thiên Linh Chưởng.
Chứ thần công Đảo Dương Vị Âm của bổn tòa thì hoàn toàn bị hóa giải. Thiên Linh Tam Thức của thiếu lệnh chủ đã hủy diệt trọn vẹn công phu tập luyện của bổn tòa.
Phải khó khăn lắm nàng mới nhảy lên khỏi trủng sâu rồi, nàng tiếp:
- Đành rằng thành công Đảo Dương Vị Âm của bổn tòa và tám vị trưởng lão có thu hút được chân khí của thiếu lệnh chủ, song thu hút quá nhiều mà không phân hóa được, lại cũng không dung tỏa hợp nhất được để tăng cường công lực của mình, do đó nếu tương trì một thời gian lâu hơn, tất phải trướng lên như người ăn quá no không sức chứa nổi, phải vở bụng chết ngay.
Dừng lại một chút, nàng tiếp:
- Muốn thắng Thiên Linh Chưởng của thiếu lệnh chủ, bổn tòa phải có bốn lần cái số chín người. Tìm đủ chín người đã là một viện thiên nan, vạn nan, huống hồ phải tìm đủ bốn lần cái số đó? Chẳng khác nào nuôi mộng.
Nàng thở dài, đảo mắt nhìn quanh, lại tiếp:
- Dù sao bổn phái cũng đã làm xong ý nguyện của tổ sư lưu lại!
Nàng bước đi, rời gian nhà luyện công vào đại điện, thẳng đến bực thờ quỳ xuống, đảo cáo vong linh tiền nhân.
Sau cùng nàng trở lại nơi mọi người còn tụ họp, nhìn tất cả các vị trưởng lão, nghiêm giọng thốt:
- Phần trách nhiệm đối với tiền nhân đã tròn rồi, từ nay chúng ta sẵn sàng đưa vai gánh vác phần trách nhiệm khác. Đó là phần trách nhiệm chung của võ lâm. Bảo vệ chánh nghĩa, duy trì công đạo, trợ nhược trừ hưng, phù ngay, diệt bạo.
Lữ Trường Lâm khẳng khái nối lời:
- Luyện được bản lĩnh cao siêu, mà không làm được gì hữu ích cho nhân loại, thì chẳng hóa ra mình là một phần tử thừa, một phần tử vô dụng sao? Lão phu tán đồng chủ trương của chưởng môn. Tuy cái tên là phái Vô Vi, chúng ta phải làm sao cho hành động của chúng ta hữu ích, con người chúng ta trở nên hữu vị! Nếu chưởng môn có việc dùng đến sức già này, lão phu sẵn sàng tuân theo phân phó.
Vô Vi Tiên Tử nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên, tiếp:
- Hiện tại trong võ lâm, Triệu thiếu lệnh chủ là người có tài cao chí lớn, lượng rộng, đáng được giao phó vai trò lãnh đạo, bổn tòa có cái ý đứng sau lưng Triệu thiếu lệnh chủ, làm hậu thuẫn cho công cuộc thanh trừng diệt gian tà, phù chánh nghĩa. Các vị trưởng lão nghĩ sao?
Lữ Trường Lâm bật cười ha hả:
- Lão phu là người thứ nhất tán đồng cái chủ trương của chưởng môn, đặt Vô Vi phái tùy quyền sử dụng của thiếu lệnh chủ, trong công cuộc tạo dựng thanh bình.
Các vị kia dĩ nhiên không phản đối.
Đơn Minh thích chí cười vang:
- Từ nay đối với quý phái, bổn nhân thành thật diện phục, tâm phục.
Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:
- Các vị có nhiệt tình đối với đại cuộc, tại hạ cảm kích biết bao. Tại hạ xin cố gắng hết sức mình, thực hiện hoài bảo chung, tuy nhiên nếu may mắn được thành công, thì phần lớn nhờ các vị giúp sức quan trọng.
Chàng đã khẳng khái nhận đề nghị của Vô Vi Tiên Tử, chẳng phải vì tự phụ, bất quá chàng nặng lòng về đạo nghĩa nhân, và ai ai cũng phải hiểu như vậy, nên chẳng hề nghĩ là chàng cao ngạo.
Bây giờ mọi người mới nghĩ đến cái việc thoát ly địa âm phủ.
Theo di thơ của tổ sư, thì có hai cách.
Cách thứ nhất là theo hướng Tây Bắc đi độ ngàn trượng đường, xuyên qua một vùng âm phong lạnh lẽo, vượt thêm độ trăm trượng nữa, đến hang kiến độc.
Qua khỏi hang kiến độc là lên mặt đất.
Vùng âm phong và hang kiến độc là hai tuyệt địa cuối cùng trong số bảy tuyệt địa của địa phương huyền bí này.
Nhưng chỉ có những người đã vượt qua năm huyệt địa trước mới có năng lực vượt hai tuyệt địa sau.
Luận về năng lực thì trong số người hiện diện, chỉ có ba là Triệu Sĩ Nguyên, Vô Vi Tiên Tử và Lý Linh.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Còn cách thứ hai?
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đáp:
- Xô ngã bục thờ, nấp mình trong gian thạch thất thứ ba, đóng cửa lại rồi chờ số phận.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Chờ số phận?
Âu Dương Ngọc Kỳ gật đầu:
- Phải! Bởi chẳng còn lối nào tiến tới mà cũng chẳng biết được có biến hóa nào sau khi xô ngã bục thờ.
Nàng điểm một nụ cười, tiếp luôn:
- Dù sao thì với cách thứ hai chúng ta cũng có được một niềm an ủi, may mà sống là cùng sống hết, rủi mà chết cũng được chết chung.
Đơn Minh đề nghị:
- Theo ý bổn nhân, chúng ta nên do cả hai con đường mà tìm lối thoát. Sĩ Nguyên, Tiên Tử và Linh Nhi thi hành cách thứ nhất, còn lại bao nhiêu người, thực hiện cách thứ ba. Như vậy, dù có bất hạnh như thế nào, ít nhất cũng còn một số người sống sót.
Các vị trưởng lão tán đồng đề nghị đó.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ cất tiếng:
- Bổn tòa đã nhìn nhận Triệu thiếu lệnh chủ là lãnh đạo quần hùng, thì hãy để cho thiếu lệnh chủ quyết định.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút, đoạn cao giọng đáp:
- Tại hạ thấy mình nên chọn cách thứ hai.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh hừ một tiếng:
- Không được! Lão phu là người trước nhất phản đối quyết định đó.
Lữ Trường Lâm cũng thốt:
- Lão phu đại diện toàn phái Vô Vi, ủng hộ ý kiến của Đơn đại hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên nửa vờ nửa thật tiếp:
- Vừa rồi các vị hoang nghinh tại hạ, thế mà bây giờ tại hạ mới lấy một quyết định thứ nhất, các vị lại phản đối. Thế thì tại hạ còn hành động làm sao được nữa?
Vô Vi Tiên Tử chen vào:
- Đã giao trọng trách cho người, thì tuyệt đối phải tuân theo sự điều khiển của người.
Bổn tòa xin đừng ai dị nghị!
Bọn Vô Vi phái nín lặng.
Đơn Minh mất cả đồng minh rồi cũng nín lặng luôn.
Tuy nhiên, ai ai cũng khâm phục thái độ của Triệu Sĩ Nguyên, xem thường tánh mạng, thà cam chung chịu cái nguy với họ, chứ không hề nghĩ đến sự giải thoát cho riêng chàng.
Chàng chọn cách thứ nhất, tự mình có hy vọng thoát hiểm, nhưng không làm vậy, mà lại chọn cách thứ hai, bởi chàng khôngnở tách rời họ.
Gian nhà thứ ba bên tả, hoàn toàn chìm sâu dưới mức nền của các gian kia, lại nhỏ hẹp, màu đá lại đen, ẩn ước chớp sáng.
Đơn Minh thử dùng chỉ lực, dò xem vách đá rắn chắc như thế nào. Tuy lão vận dụng toàn công phu, chỉ lực không hề gây một thương tổn nhỏ nơi vách đá.
Đúng là một loại đá đặc biệt, rắn như kim cương.
Trong gian nhà có rất nhiều ghế bằng đá liền lại với nhau, do một khối tạo thành, chứ không chấp vá từng bộ phận.
Theo di thơ, lúc ngồi phải ngồi lệch qua một bên, tựa mình vào một thành đá bên cạnh ghế.
Mọi người lấy làm lạ về cách ngồi kỳ quái đó, song chẳng ai dám làm sai lời chỉ dẫn.
Trước hết, Vô Vi Tiên Tử cáo tội với tổ sư, đoạn đưa hai tay vộn công hét:
- Ngã!
Nàng đẩy mạnh bục thờ.
Một tiếng ầm vang lên, bục thờ bằng đá nặng hơn ba ngàn cân, ngà qua một bên.
Liền theo đó, một tiếng boong boong nối tiếp, do thần tòa phát ra, thoạt đầu lớn, rồi nhỏ dần, nhỏ dần.
Không chậm trễ, Tiên Tử cấp tốc nhảy vào gian nhà, hoành tay cài cánh cửa, rồi đến ngồi bên cạnh Triệu Sĩ Nguyên.
Nàng không kịp nói một tiếng gì với Triệu Sĩ Nguyên, bởi lúc đó ở phía bên dưới gian nhà có tiếng động ầm ầm vang lên như ngàn ngựa chạy rầm rập, những tiếng đó vang liên tục chấn dội màn tai.
Rồi tòa thạch thất bắt đầu chuyển động.
Đơn Minh kêu lên:
- Địa chấn.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Nếu tiểu điệt đoán không lầm thì chính là hỏa sơn mới vừa nổ.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ tiếp:
- Cũng may trong vòng trăm dặm, chẳng có dân cư, chứ không vậy thì sự tình gây tai hại khôn lường.
Bỗng một tiếng nổ được pát lên, long trời lở đất. Tòa thạch thất đã bị bắn đi như một quả cầu được tung bổng, đảo lộn tung hoành.
Mọi người đã phòng bị trước, thế mà cũng vẫn không tránh khỏi chao qua, ngoặt lại, quay quay như động cốt đang có tà nhập.
Dĩ nhiên họ phải đều choáng váng, mắt hoa, khó chịu vô cùng.
Không lâu lắm, tòa thạch thất ngừng đảo lộn, nhưng mọi người có cái cảm giác là xuống nhanh, như vật nặng rơi trong lòng hố sâu không đáy.
Đang lúc đó, một tiếng nổ thứ hai lại vang lên, tiếng nổ này làm chấn động mọi người, chính Triệu Sĩ Nguyên có nội lực cao thâm hơn hết mà cũng phải hôn mê, huống hồ những người khác.
Không rõ qua bao nhiêu phút giây, Triệu Sĩ Nguyên đã tỉnh lại trước.
Chàng phát hiện tòa nhà đã trở nền lên không, đầu nóc xuống dưới.
Mọi người dính trong chiếc ghế, thành ra cũng đảo lộn thân hình, dộng đầu xuống, chỏng chân lên.
Tòa nhà như biệt lập hẳn với thế gian.
Triệu Sĩ Nguyên lấy thế, thoát ra khỏi ghế, nhảy xuống nóc nhà đã trở thành nền.
Dần dần các người kia tỉnh lại, họ cũng phát giác ra tình trạng đảo ngược, cùng nhảy xuống mở cửa ra.
Ánh dương quang từ bên ngoài ập vào, làm chóa mắt họ. Nhưng họ quá mừng, bất chấp cái cảm giác đó, họ lại mở to mắt hơn.
Nhất là bọn Lữ Trường Lâm, từ lâu lắm rồi, chưa hề bắt gặp một tia sáng thiên nhiên như vậy.
Đơn Minh bật cười ha hả, nhún chân nhảy ra cửa, ra ngoài trước hơn ai hết.
Bên ngoài là một khung cảnh tàn phá, đất vở, cây ngã, hơn thế lại là một khung cảnh hoang vu, tự nó đã vắng lặng thê lương, giờ thêm biến hóa do hỏa sơn nổ gây nên, trông điêu tàn không tưởng nổi.
Ngôi nhà kia, bên trong là nhà, bên ngoài là một khối đá tròn, to lớn, chất đá rắn chắc phi thường, hỏa sơn nổ hất tung nó lên, nó rơi xuống vẫn không hề sức mẻ.
Nó còn nguyên vẹn, nhưng quanh đó, đa núi ngổn ngang, nằm giữa những tro than khoáng chất.
Đoàn người vượt qua những đống đá đó, ly khai vùng nguy hiểm.
Vô Vi Tiên Tử nóng lòng về nội bộ của môn phái, muốn về ngay Cao Lương Côn Sơn, xem sự phản bội của một số môn đồ diễn tiến đến đâu.
Nàng ước hội thời gian và địa điểm gặp gở lại Triệu Sĩ Nguyên, rồi dẫn các trưởng lão đi ngay.
Còn lại Triệu Sĩ Nguyên, Đơn Minh và Lý Linh, họ tìm đến vùng lân cận, hỏi thôn dân, về thời gian mới hay là họ ở trong địa phủ đúng hai mươi tháng.
Và, cái ngày Triệu Sĩ Nguyên ước hẹn với Vô Tình lệnh chủ, sau ba năm sẽ gặp lại cũng chẳng còn xa lắm.
Hai mươi tháng, chẳng phải là một thời gian quá lâu, song đang lúc phong ba nổi dậy trên giang hồ, thì trong thời gian đó có biết bao nhiêu biến chuyển phi thường dồn dập.
Trong những biến chuyển đó có người việc sau đây được kể là quan trọng nhất:
Việc thứ nhất, Thiếu Lâm phái từ nhiều năm qua có thanh danh trọng vọng như Bắc Đẩu, như Thái Sơn trong võ lâm, đột nhiên tuyên bố thoái xuất giang hồ, không can dự vào mọi hoạt động của các môn các phái khác.
Thiếu Lâm phái đóng cửa tạ khách, chuyên tâm tu phật, lánh việc, cầu an.
Việc thứ hai là một phái mới được thành lập, lấy cái tên là Vô Cực phái.
Vô Cực phái chưa tròn một tuổi mà đã độc bá trọn vùng Tây Nam, thanh danh chấn động khắp giang hồ.
Một trong Chí Tôn Tam Lịnh là Vô Tình Môn cũng phải nhượng Vô Cực phái mấy phần, và luôn luôn mua tình bén nghĩa với phái đó.
Việc thứ hai là lời truyền thuyết Long Phụng thiếu lệnh chủ đã chết, chết không minh bạch. Lời truyền thuyết đó gieo niềm tuyệt vọng nơi lòng người hằng ngưỡng mộ Triệu Sĩ Nguyên.
Việc thứ tư là Vô Tình lệnh chủ Tào Duy Ngã nhân cái chết của Triệu Sĩ Nguyên, tỏ vẻ thương tiếc phi thường, và lão gởi thiệp đi khắp nơi, triệu quần hùng họp đại hội, để chọn một người trong mười đệ tử của Long Phụng Môn, chấp chưởng quyền lệnh chủ, duy trì truyền thống của Long Phụng lệnh chủ, tiếp nối Triệu Sĩ Nguyên.
Thời gian đại hội định vào ngày lão đã ước hẹn với Triệu Sĩ Nguyên ba năm về trước.
Địa điểm là cơ sở của Triệu Sĩ Nguyên, tại Ngọc Tiêu Sơn, bên cạnh sông Mịch La.
Những việc đó vang đến tai bọn tại sao rất nhanh chóng.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười gọi Đơn Minh:
- Đơn bá bá! Xem ra chúng ta không thể đi chung với nhau được như trước nữa.
Đơn Minh trừng mắt:
- Ngươi sợ lão phu làm phiền lụy đến ngươi à?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Đâu phải vậy, bá bá!
Đơn Minh hừ một tiếng:
- Thế thì tại sao?
Triệu Sĩ Nguyên cười lớn:
- Tại sao thì tiểu điệt phải nói rõ cho bá bá biết chứ. Bá bá nóng nảy quá chừng.
Đơn Minh lại hừ một tiếng:
- Ngươi còn chờ gì chẳng chịu nói gấp.
Triệu Sĩ Nguyên giải thích:
- Khách giang hồ đều cho là tiểu điệt phải chết, tiểu điệt định lợi dụng trường hợp này thi hành kế hoạch, xuất kỳ bất ý, phá hỏng âm mưu của Vô Tình lệnh chủ.
Đơn Minh sáng mắt lên:
- Kế hoạch đó hẳn thú vị lắm!
Nhưng Lý Linh lại cau mày:
- Tào Duy Ngã là một con cáo già, rất có thể lão ta sẽ truy nguyên sự thật qua sự tái hiện trên giang hồ của Ngọc Kỳ tỷ tỷ, tiểu muội tin chắc là lão chẳng mắc mưu tam ca đâu.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Mắc mưu hay không còn do nhiều yếu tố, và cái may hay rủi chưa hẳn ngã về bên nào.
Tuy nhiên, ít nhất ngu huynh cũng thu thập được một điều lợi, là gây hoang mang cho lão, khiến lão không thể hiểu được hư thật về chúng ta. Bởi, ai thì ngu huynh không cần biết đến, chứ còn lão thì với tánh đa nghi, ngu huynh hiểu là lão hoài nghi ngu huynh chưa chết, mà cũng chẳng tin quyết là ngu huynh còn sống, do đó dù lão có dọ thám phía Vô Vi Tiên Tử, thu thập được tin tức gì lão cũng không quả quyết được, và thế nào lão cũng họp đại hội quần hùng như đã định, trong khi đó chúng ta âm thầm len lỏi vào đại hội, chờ đúng lúc sẽ xuất hiện trước quần hùng, tố cáo cái dã tâm của lão.
Chàng nhìn qua Đơn Minh, tiếp luôn:
- Tiểu điệt nhờ bá bá thông tri sự tình với các môn các phái có hảo ý với chúng ta, chuẩn bị có mặt trong ngày đại hội, để cùng nhau hiệp lực, gở mặt nạ của lão ma đầu.
Đơn Minh cao hứng cực độ, thốt oang oang:
- Chỉ cần ngươi đừng xem lão phu là của nợ, vướng bận ngươi trong mọi hành động, thôi, ngươi sai bảo gì là lão phu sẽ làm y như vậy.
Triệu Sĩ Nguyên dặn dò thêm:
- Bá bá cũng phải hóa trang, đừng để đối phương nhận ra chân diện mạo bởi cứ theo lời truyền thuyết thì bá bá cũng đã chết cùng một lúc với tiểu điệt, chúng nhận ra bá bá là cơ mưu của mình hỏng mất.
Đơn Minh gật đầu:
- Lão phu hiểu.
Lão cao giọng tiếp:
- Chúng ta sẽ gặp nhau bên bờ sông Mịch La!
Phất cánh tay áo, lão phi thân vút đi liền.
Lý Linh nhìn theo bóng Đơn Minh đến lúc khuất trên dặm đường, rồi quay hỏi Triệu Sĩ Nguyên:
- Mình đến Tương giang ngay bây giờ chứ Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Chúng ta tạm chia tay, muội đến Mịch La âm thầm tra cứu xem chúng chuẩn bị ra sao để tránh rơi vào cảnh bị động lúc hành sự.
Lý Linh hỏi nhanh:
- Tại sao chúng ta lại chia tay nhau hở Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên an ủi:
- Mình phải dành cái thế chủ động, Linh muội ạ! Hiện nay công lực của Linh muội khá cao, có thể tự bảo vệ bất *** rong cảnh ngộ nào, nếu cùng đi chung với nhau thì lãng phí thời gian lại không xúc tiến kế hoạch đúng mức, chỉ vì chúng ta quá thiếu người. Huống chi trong một thời gian ngắn chúng ta lại sẽ gặp nhau? Đại sự thành rồi là chúng ta không còn chia cách nhau nữa.
Chàng mỉm cười, tiếp:
- Chúng ta còn trẻ, tương lai còn dài mà Linh muội.
Lý Linh thoáng đỏ mặt, dậm chân nũng nịu.
Triệu Sĩ Nguyên đùa một câu:
- Ngu huynh xin lỗi nhé, tứ đệ!
Lý Linh vụt cười sằng sặc:
- Miễn đừng khinh thường người ta là nữ nhân thôi! Ai cần ai xin lỗi.
Đoạn nàng hỏi:
- Phần tiểu muội đến Mịch La, còn Tam ca đi về đâu. Hay là...
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Hay là làm sao?
Lý Linh chỉnh sắc mặt:
- Tam ca dành chút ít thì giờ đến Cao Lương Côn Sơn tiếp trợ Ngọc Kỳ tỷ tỷ chỉnh lý môn hộ...
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Việc nhà của người ta, mình chen vào làm sao tiện?
Lý Linh điểm một nụ cười bí hiểm:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ có cảm tình đặc biệt đối với Tam ca, thực ra thì Tam ca chưa hẳn là ngoại nhân.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình, lộ vẻ bối rối ra mặt.
Chàng ấp úng:
- Chúng ta... ngu huynh không liên quan gì đến nàng...
Lý Linh nghiêm giọng:
- Đừng vờ vỉnh nữa, tiểu muội hiểu lắm rồi. Cứ làm theo lời tiểu muội đi, không khéo Tam ca lại mang tiếng vô tình vô nghĩa đó nhé.
Triệu Sĩ Nguyên càng bối rối:
- Linh muội...
Chàng thở dài tiếp:
- Linh muội có thể nghi ngờ ngu huynh nữa sao?
Lý Linh lắc đầu:
- Tiểu muội chỉ bất bình thay cho Ngọc Kỳ tỷ tỷ thôi.
Triệu Sĩ Nguyên gằn giọng:
- Linh muội cãi lý thay cho ai thế?
Lý Linh điềm nhiên:
- Cho chính mình chứ chẳng cho ai cả. Hay là cho Ngọc Kỳ tỷ tỷ cũng thế.
Triệu Sĩ Nguyên trố mắt:
- Thế là nghĩa sao?
Lý Linh nguýt xéo chàng:
- Tam ca thật không hiểu hay vờ không hiểu?
Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
- Thật mà Linh muội...
Lý Linh thở dài:
- Thế ra Tam ca không nhận thức cảm tình của Ngọc Kỳ tỷ tỷ dành cho Tam ca à?
Triệu Sĩ Nguyên nín lặng.
Chàng khóa khẩu, có nghĩa là chàng mặc nhận.
Lý Linh tiếp:
- Nếu cần phải nói đúng sự thật thì chính tiểu muội đoạt Tam ca nơi tay Ngọc Kỳ tỷ tỷ!
Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi:
- Linh muội có bình tĩnh không?
Lý Linh lắc đầu:
- Tiểu muội sáng suốt lắm Tam ca! Chỉ cần tiểu muội hỏi mấy điều là Tam ca hiểu ngay.
Triệu Sĩ Nguyên giục:
- Linh muội hỏi đi!
Lý Linh hỏi liền:
- Tại Quân Sơn, ai cứu Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
- Tố Dung cô nương.
Lý Linh lại hỏi:
- Không có nàng có gan làm cái việc được kể như một hành động phản nghịch. Phải có một động cơ thúc đẩy nàng vi phạm qui luật môn phái chứ.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Theo lời nàng ấy nói thì sở dĩ nàng cứu ngu huynh là cốt để cho cái tâm được an thôi.
Lý Linh thở dài:
- Nếu Tam ca cho rằng đó là một ân huệ đặc biệt của Tố Dung cô nương dành riêng cho Tam ca thì thật là Tam ca phủ nhận niềm thống khổ của Ngọc Kỳ tỷ tỷ.
Triệu Sĩ Nguyên không hiểu nàng muốn nói gì. Do đó chàng không dám có ý kiến, bởi chàng sợ nàng đi từ hiểu lầm này sang hiểu lầm khác, cuối cùng lại sanh biến tai hại.
Chàng chỉ hỏi lơ lửng:
- Linh muội làm sao biết rõ như vậy?
Lý Linh buông gọn:
- Ngọc Kỳ tỷ tỷ đã thố lộ với tiểu muội trọn vẹn cả tâm tình.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha ha:
- Không ai có thể tin dễ dàng một câu chuyện như vậy được Linh muội ơi! Nếu ở trong trường hợp nàng, Linh muội có thể nói như vậy mà không ngượng chăng?
Lý Linh hừ một tiếng:
- Nhưng người đối thoại với nàng chính là tiểu muội, chứ nào phải Tam ca đâu mà nàng ngượng. Huống chi làm sao Tam ca biết được tiểumuội không dám nói như nàng? Cho Tam ca biết, dù nàng dù, dù là tiểu muội, nếu cần nói gì, nếu bắt buộc phải nói gì thì vẫn nói được như thường.
Nàng thuật lại những gì Vô Vi Tiên Tử đã nói với nàng, trước khi Tiên Tử quyết định quyên sinh.
Triệu Sĩ Nguyên sững sờ.
Thực ra chàng đâu phải là một ngốc tử mà chẳng thấy mối tình của Vô Vi Tiên Tử dành cho chàng? Chàng cũng có hảo cảm đối với nàng, song cái hảo cảm đó làm sao chàng dám nói ra cho Tiên Tử biết, khi con tim của chàng đã được dành trọn cho Lý Linh?
Chàng nín lặng, cố đè nén nguồn lòng, ngờ đâu Vô Vi Tiên Tử lại thố lộ tâm tư với Lý Linh như thế.
Tình của nàng thâm hậu kín đáo như vậy đó, một khi biết là vô vọng rồi, nàng nghĩ đến quyên sinh, và hẳn là cái ý quyên sinh của nàng kiên định lắm rồi.
Cũng may, mọi cơn nguy cuối cùng rồi cũng chuyển thành an. Nhưng an trong lúc đó, chứ sau này chắc gì nàng bỏ luôn ý định đó?
Rất có thể là sau khi về đến Cao Lương Côn Sơn, chỉnh lý môn hộ xong nàng lại nghĩ đến những việc qua, rồi thực hiện lại cái ý định đó?
Bất giác chàng kêu lên:
- Không xong.
Liều theo đó, chàng giật mình biết đã hớ, nên nín lặng bỏ dở câu nói.
Nếu cho rằng nàng có giữ ý định quyên sinh thì chẳng hóa ra mình tự đề cao lấy mình sao?
Dù sao nàng cũng còn lý trí, dù sao nàng cũng còn trách vụ do tiền nhân đặt lên vai nàng với ngôi vị chưởng môn chứ?
Cái lý trí đó giúp nàng nhận định tình yêu đặt không đúng chỗ, và trách vụ đó giúp nàng lãng quên một bóng hình!
Chàng lại nghĩ:
- Dù tâm tư của Âu Dương Ngọc Kỳ như thế nào, trước hết hãy dứt khoát với ta!
Chàng thay đổi ngay cái hướng suy tư, trở về thực tại, gọi Lý Linh:
- Ngu huynh hiểu rõ cái nhân lượng của Linh muội đối với Âu Dương Ngọc Kỳ, song chẳng bao giờ ngu huynh dám nghĩ đến một việc làm có tội đối với Linh muội. Đừng thúc đẩy ngu huynh làm một việc miễn cưỡng, để trở thành bất xứng với Linh muội.
Lý Linh chớp mắt:
- Tam ca nói câu đó đủ cho tiểu muội vui rồi. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tiểu muội chỉ là một kẻ đến sau, may mắn lại đến trước đó thôi. Cho nên để được công bình, tiểu muội không thể tự tư tự tại, mà quên đi nỗi khổ của một người. Giờ đây, tiểu muội xin Tam ca hứa cho một lời, trong tương lai, việc đó có trở nên như thế nào, Tam ca cũng đừng quá cố chấp.
Triệu Sĩ Nguyên kêu lên:
- Ngu huynh mong Linh muội đừng bày vẻ, không khéo Linh muội lại tạo phiền phức cho ngu huynh đấy!
Lý Linh mỉm cười thốt:
- Còn một câu nữa tiểu muội xin hỏi luôn Tam ca!
Dừng lại một cút, nàng nhìn chàng hỏi:
- Tam ca đến Cao Lương Côn Sơn tiếp trợ Ngọc Kỳ tỷ tỷ hay không?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Đường đi xa quá, ngu huynh chỉ sợ không về kịp lúc cần có mặt tại Mịch La. Huống chi đã có mười hai vị trưởng lão ở bên cạnh Vô Vi Tiên Tử, không kể những phần tử trung thành âm thầm khuất phục trong hàng ngũ bọn phản bội, chờ thời cơ quật khởi? Lực lượng của họ rất quan trọng, họ có cần chi đến sự tiếp trợ của mình?
Lý Linh gật đầu:
- Tam ca có lý. Tuy nhiên...
Triệu Sĩ Nguyên khoát tay:
- Không tuy nhiên gì cả. Linh muội!
Lý Linh trừng mắt:
- Từ nay trước mặt tiểu muội, Tam ca không được gọi nàng là Vô Vi Tiên Tử, mà phải gọi là Ngọc Kỳ tỷ tỷ. Biết chưa?
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
- Ngu huynh có kết giao với nàng đâu?
Lý Linh dậm chân:
- Tam ca biết chứ, nàng là tỷ tỷ của tiểu muội đó!
Triệu Sĩ Nguyên cười hì hì:
- Được! Được! Ngu huynh xin tuân lời!
Lý Linh đỏ mặt, sừng sộ:
- Tam ca học ở đâu cái giọng ởm ờ đó?
Bất thình lình nàng nhún chân, vừa nhảy vọt đi vừa gọi với lại:
- Tam ca? Tiểu muội đi đây. Hẹn gặp nhau bên bờ sông Mịch La.
Triệu Sĩ Nguyên kêu lên:
- Khoan đi Linh muội.
Lý Linh dừng chân:
- Còn điều chi phân phó nữa Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên chạy đến cạnh nàng:
- Phải cẩn thận dọc đường nhé.
Lý Linh xúc động vô cùng:
- Tam ca cũng thế nhé.
Nàng phi thân bay vút đi, sợ ở lại lâu hơn lòng nàng sẽ mềm nhủn.
Mà cũng có thể nàng sẽ làm cho Triệu Sĩ Nguyên mềm lòng luôn.
Đứng lại đó một lúc lâu khi cơn bồi hồi lắng dịu, Triệu Sĩ Nguyên mới cất bước.
Chàng vào trong xóm, mua một y phục khách thương cải dạng.
Chiếc áo Long Phụng lệnh chủ màu trắng như không hề bị lửa tại Hỏa Hải đốt cháy, chàng cho vào bọc, mang bọc vào lưng rồi ra đi.
Bỗng một tràng cười đâu đây vang lên âm trầm chào đón chàng ở vệ đường.
Tiếp theo đó ba bóng người hiện ra, theo hình chữ phẩm, một trước hai sau.
Người phía trước cao giọng hỏi:
- Cách biệt nhau bao lâu nay, Triệu thiếu lệnh chủ được bình an chứ? Chẳng hay Triệu thiếu lệnh chủ còn nhận ra được lão phu chăng?
Triệu Sĩ Nguyên ngẩng mặt nhìn lên.
Thì ra chính là Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ, một nhân vật trên Câu Lậu Sơn.
Chàng nghiêng mình, hỏi lại:
- À! Thang lão tiền bối đấy à? Sao lão tiền bối không ở trên Câu Lậu Sơn, hưởng phúc thanh nhàn, mà lại ở đây?
Chàng chỉ nghe Lý Linh cho biết là sự việc trên Câu Lậu Thiên Phủ được giao phó cho Bát Tẩu xử lý, chứ chưa biết những biến cố do chính Bát Tẩu gây nên.
Chàng cũng biết Thang Kỳ là một lão già đa trá, ác độc, song chưa phải lúc đối đầu với lão, thì vội gì chàng tỏ thái độ?
Cho nên chàng vẫn giữ tròn lễ, đúng theo cái sáo giang hồ.
Thang Kỳ cười lớn:
- Triệu thiếu lệnh chủ đã làm khổ lão phu không ít.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình:
- Thang tiền bối nói thế là có ý tứ
Thiên Vân Tẩu cười vang:
- Mà thôi, việc gì đã qua cứ để cho qua luôn, có nói đến cũng đã rồi. Cứ biết là hiện giờ lão phu cao hứng lắm đó! Gặp lại thiếu hiệp, lão phu hân hạnh vô cùng.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
- Lão là con người rất xấu, ta không nên quá tin mà lầm mưu độc của lão!
Đề cao cảnh giác rồi, chàng lạnh lùng thốt:
- Lão tiền bối hiểu cho, tại hạ không thể giúp gì cho lão tiền bối được.
Thang Kỳ đảo ánh mắt một vòng, chừng như lão biết thâm ý của Triệu Sĩ Nguyên, nên mắng thầm:
- Ngươi thâm, đương nhiên lão phu phải thâm hơn, dễ thường con cáo già lại kém cừu non à?
Lão cau mày, vờ khổ sở, hỏi:
- Thiếu lệnh chủ có lượng rộng như biển, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho lão phu một việc đã rồi.
Lão thành thật nhận lỗi, có như vậy mới gây được niềm tin nơi đối phương.
Dù không tin được lão, ít nhất Triệu Sĩ Nguyên cũng lơ đi phần nào cảnh giác.
Lão nghĩ như vậy!
Triệu Sĩ Nguyên cũng cảm thấy lòng mềm lại một chút, chàng đáp:
- Việc ngày trước, tại hạ đã quên rồi, tiền bối không phải thắc mắc nữa.
Thang Kỳ dậm chân, căm hờn:
- Vô Tình công tử đáng ghét quá chừng. Lão phu suýt lầm mưu hắn. Cũng may Lý lệnh chủ đã phát hiện kịp thời dã tâm của hắn mà không nở quở nặng lão phu. Ngờ vậy mà lão phu mới còn thời gian ăn năn, hối cải. Nghĩ đến việc cũ, lão phu còn thẹn đến có thể chết được đó, thiếu hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên lấy làm lạ:
- Lý lệnh chủ lão nhân gia...
Thang Kỳ qua khẩu khí của Triệu Sĩ Nguyên hiểu là chàng chẳng hay biết gì những biến hóa tại Câu Lậu Sơn.
Lão bịa chuyện liền:
- Sau khi Lý lệnh chủ chạy đi, lão phu có hiệp lực với nhiều người, tìm khắp chốn song không gặp. Một năm sau người trở về Câu Lậu Sơn, lạ một điều là tính khí của người hoàn toàn thay đổi, trước thì nóng nảy, cố chấp, độc đoán, sau này thì trầm tĩnh, đại lượng, thông cảm. Người không hề trách cứ ai cả về việc đã qua, riêng về lão phu t hì người nhờ lão phu đi tìm Lý cô nương và thiếu lệnh chủ. Bây giờ Thiếu lệnh chủ hẳn không còn lấy làm lạ tại sao lão phu rời Câu Lậu Sơn, lại bước đến địa phương này.
Lão thở dài mấy tiếng, rồi tiếp:
- Thọ ơn người miễn tội xưa, quyết tâm mà hồi đầu hướng thiện, thề sẽ làm bất cứ một việc gì do Lý lệnh chủ giao phó, dù phảihy sanh đến tánh mạng cũng không từ, để chuộc lại lỗi lầm. Sau nhiều ngày dọ thám, lão phu mới biết Triệu thiếu lệnh chủ và Lý cô nương có đến Kim Đỉnh Sơn, nhưng cả hai lại thất tung luôn. Trong khi đó thì giang hồ truyền thuyết là thiếu lệnh chủ và Lý cô nương đã chết rồi. Tuy nhiên lão phu không tin, vẫn cố gắng truy tầm.
Lão lại thở dài, rồi tiếp luôn:
- Hoàng thiên không phụ người hữu chí, xui khiến lão phu gặp được thiếu hiệp. Lão phu cao hứng biết bao.
Đoạn lão hỏi:
- Thiếu hiệp ở đây còn Lý cô nương đâu? Không lẽ Lý cô nương tách rời thiếu hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên dù dặn lòng không nên tin những gì Thang Kỳ nói, song vẫn bị lão dụ dỗ như thường.
Và cuối cùng, mối hiềm khích đối với lão tan biến mất.
Ngoài ra chàng còn hân hoan được biết trượng nhân đã cải sửa tính tình...
Với niềm cao hứng lên cao, chàng thay đổi thái độ liền, vòng tay với Thang Kỳ, thốt:
- Công việc của tại hạ và Linh muội, tiền bối phải vất vã trên đường dài, thật tại hạ hết sức áy náy? Xin tiền bối nhận lời cảm tạ của tại hạ.
Thang Kỳ vội tránh qua một bên, rồi cất giọng sang sảng đáp:
- Thiếu lệnh chủ bất tất phải quá thủ lễ. Tuy về niên kỷ lão phu tạm nhận là tiền bối, song trong tương lai sẽ là thuộc hạ của thiếu hiệp, bởi thiếu hiệp là người thừa kế Âm Dương lệnh. Lão phu không mong gì hơn là được thiếu lệnh chủ dung tình, đừng bao giờ lấy việc ngày trước làm điều, và nói giúp cho lão phu một lời với Lý lệnh chủ khi nào đối diện với người.
Triệu Sĩ Nguyên mặc cho lão từ chối, cứ làm trọn lễ, rồi mỉm cười tiếp hỏi:
- Có phải lão tiền bối muốn cho tại hạ cùng đến Câu Lậu Sơn?
Thang Kỳ gật đầu:
- Lão phu hạ sơn lâu lắm rồi, hẳn Lý lệnh chủ nóng lòng trông đợi, giờ đây gặp thiếu lệnh chủ rồi, dĩ nhiên lão phu phải đưa thiếu lệnh chủ về đó ngay.
Lão lại hỏi:
- Còn Lý cô nương ở đâu, thiếu lệnh chủ! Nếu có Lý cô nương cùng về thì nhiệm vụ của lão phu hoàn thành mỹ mãn.
Triệu Sĩ Nguyên nói thật:
- Linh muội đã đi trước rồi!
Thang Kỳ thất vọng:
- Thiếu lệnh chủ có làm điều chi khiến cho Lý cô nương bất bình chăng?
Không đợi Triệu Sĩ Nguyên đáp, lão tiếp luôn:
- Hiện giờ Lý cô nương ở đâu, thiếu lệnh chủ chỉ cho lão phu đi tìm, để cùng về Câu Lậu Sơn một lượt.
Lão tặt lưỡi, trách:
- Lý cô nương thông minh lắm chứ, song chẳng biết tại sao tánh khí lại quá nóng nảy thế, mỗi lần bất mãn là cứ làm liều.
Lão nhìn Triệu Sĩ Nguyên, dò xét:
- Hẳn là thiếu lệnh chủ có làm điều chi đó khiến nàng giận dỗi.
Tự nhiên Triệu Sĩ Nguyên phải biện hộ cho mình, và biện hộ là phải nói sự thật.
Thang Kỳ quả là tay lợi hại.
Chàng đáp:
- Linh muội có việc phải làm ở Tam Tương, chứ giữ Linh muội và tại hạ chẳng có một sự bất hòa nào cả. Xin tiền bối đừng có nghĩ lầm.
Thang Kỳ trố mắt:
- Thế thì làm sao? Lý lệnh chủ muốn gặp con gái gấp.
Lão quay đầu về phía sau, ra lịnh với hai người kia:
- Hãy truyền tín hiệu, thỉnh Lý cô nương lập tức hồi sơn.
Lão trở qua Triệu Sĩ Nguyên, nheo nheo mắt.
Hai người phía sau vâng một tiếng. Một người vọt đi liền.
Lý Linh vừa đi đó, hẳn chưa cách xa lắm, Thang Kỳ đã chực chờ đón Triệu Sĩ Nguyên tại đây, hắn cũng thấy Lý Linh ra đi.
Như vậy lão có ra lịnh hai người kia phát tín hiệu gọi Lý Linh trở lại, hẳn cũng chẳng có gì lạ.
Và Triệu Sĩ Nguyên không nghi ngờ gì được.
Thang Kỳ tiếp:
- Lão phu đã ra lịnh rồi, thì thế nào họ cũng tìm được Lý cô nương. Bây giờ thiếu lệnh chủ theo lão phu về Câu Lậu Sơn trước nhé.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ, việc đến Câu Lậu Sơn không làm trở ngại kế hoạch của chàng, huống chi Thang Kỳ có vẻ thành khẩn quá, chàng không thể không thuận tình.
Do đó chàng đồng ý, cùng đi với lão ta.
Thang Kỳ hân hoang phi thường, lão vờ tỏ vẻ cảm động, chẳng khác nào Triệu Sĩ Nguyên làm điều ân đức lớn lao cho lão.
Đoàn người bỏ những đường lớn, chỉ theo những con đường nhỏ, khi băng đồng, khi vượt núi, qua đèo, trực chỉ Câu Lậu Sơn.
Dọc đường, Thang Kỳ tìm mọi cách hỏi dò về việc Triệu Sĩ Nguyên bị khốn dưới địa phủ.
Chàng nghĩ sự tình đó chẳng đáng gì phải giữ bí mật, nên tiết lộ tất cả mọi chi tiết cho Thang Kỳ hiểu.
Như vậy là chàng phản ngược lại kế hoạch do chính chàng đề ra với Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh và Lý Linh.
Thang Kỳ thầm loan truyền những điều do Triệu Sĩ Nguyên tiết lộ cả khắp song hồ.
Dĩ nhiên Triệu Sĩ Nguyên không hề hay biết việc đó, chàng có ngờ đâu càng lúc chàng càng đi sâu vào cạm bẫy do Thang Kỳ bố trí.
Hiện tại, Thang Kỳ là con người như thế nào?
Thì ra sau biến cố tại Câu Lậu Sơn, lão ta sợ Âm Dương lệnh chủ oán hận, truy tầm lão để sát hại, phần lão cũng sợ Vô Tình công tử Tào Tuấn Kỳ báo hận, cho nên lão lẩn trốn tận biên cương ngoài vùng Vân Quý.
Bây giờ lão lại bị người trong Vô Vi phái bắt được, thu nạp lão luôn, để lợi dụng lão làm hướng đạo trên con đường trở lại Trung Nguyên.
Phái Vô Vi cũng có một số người từng xuôi ngược khắp sông hồ, song số người đó gồm toàn các vị trưởng lão. Họ là những vị tài cao đức trọng, kiến thức rộng, kinh nghiệm nhiều.
Họ không phải là hạng người dễ lừa gạt, cho nên từ ngày bọn phản nghịch cướp quyền truất ngôn Vô Vi Tiên Tử rồi, vẫn để yên họ một nơi, không hề dám sai khiến đến họ.
Không dám dùng đến các vị trưởng lão thì bọn phản nghịch nhận thấy rất thiếu người hổ trợ trong việc củng cố địa vị, khuếch trương thanh thế.
Do đó chúng cố chiêu dụ người ngoài phái gia nhập, và sự chiêu dụ đó không ngoài mục đích lợi dụng, tuyệt nhiên chẳng phải kết nạp hiền tài.
Bởi thế chúng chẳng cần chọn người theo nhân phẩm, tư cách mà chỉ nhằm vào hiệu dụng của ngoại nhân mang đến cho chúng thôi.
Cho nên họ thu nạp Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ cũng chẳng phải là sự lạ.
Huống chi, Thang Kỳ vốn là một tay hữu danh đương thời. Cái hiệu dụng do lão ta mang đến cho bọn phản nghịch sẽ phải phi thường.
Họ thu nạp gấp chẳng cần đắn đo.
Mà Thang Kỳ cũng gia nhập gấp, bởi lão đang là kẻ cùng đường, bất cứ nơi nào dung thân được là lão dừng chân.
Nếu có muốn chọn lựa, thì sau này hẳn hay.
Thang Kỳ nhận ra bọn Vô Vi phái đều có bản lĩnh rất cao, lực lượng của họ không kém lực lượng của Vô Tình lệnh chủ và Âm Dương lệnh chủ.
Như vậy là lão chẳng còn ngán sợ Lý Thái và Tào Duy Ngã nữa. Lão bắt đầu quật khởi trở lại.
Trước hết, lão bàn định với phái Vô Vi, đến Kinh Đỉnh Sơn nghe ngóng tình hình.
Tân chưởng môn chấp nhận, và sai lão làm công việc đó.
Nhờ thế, lão phát hiện ra kịp lúc Triệu Sĩ Nguyên thoát ly địa phủ.
Nhưng tại sao lão lại đưa Triệu Sĩ Nguyên về Câu Lậu Sơn?
Bởi vì lão đã hiến Câu Lậu thiên phủ cho phái Vô Vi làm căn cứ địa rồi.
Thực lực của phái Vô Vi khá hùng mạnh, đành là việc hiến Câu Lậu thiên phủ là do nơi cái ý riêng biệt của Thang Kỳ, song bảy lão nhân còn lại trên Câu Lậu Sơn tự lượng sức mình không chống lại nổi, nên cũng mặc nhận luôn.
Thế là Vô Vi phái, do bọn phản nghịch lãnh đạo, đã trở về Trung Nguyên, đồng thời có căn cơ vững chắc.
Tân chưởng môn đổi luôn cái tên môn phái thành Vô Cực phái.
Triệu Sĩ Nguyên không biết rõ nội tình, đương nhiên phải mắc mưu Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ.
Một hôm chàng và Thang Kỳ đến địa phận Lục trại, tại ranh giới hai vùng Kiên và Quế.
Họ không do theo đường lớn, họ không vào thị trấn mà chỉ đi theo những nẽo quanh co, hoang vắng.
Thang Kỳ viện lẽ cần dấu hành tung của Triệu Sĩ Nguyên, tránh bọn tai mắt của Vô Tình lệnh chủ.
Chứ thật ra lão chỉ lo cho sự an toàn của lão mà thôi.
Không phải ai có thể làm gì lão, mà chỉ sợ nếu đi theo con đường lớn, gặp khách giang hồ, Triệu Sĩ Nguyên nghe ngóng được câu chuyện bàn bạc giữa đồng đạo võ lâm biết được thực trạng của phái Vô Cực.
Chàng sẽ sanh sự với lão, lão khó tránh cái hậu quả tai hại.
Nhưng trái với những gì lão đã làm trên con đường đã qua, đến Lục trại rồi, lão vào ngay thị trấn, chọn một khách sạn quan trọng thuê phòng.
Triệu Sĩ Nguyên thừa hiểu tỉnh Quảng Tây nằm trọn trong vùng ảnh hưởng của Câu Lậu Sơn, cho nên sự thay đổi chủ ý của Thang Kỳ không làm chàng lạ lùng.
Bởi về đến giang san rồi, còn sợ ngoại địch truy tầm gì nữa?
Bất quá, chàng không nên chường mặt ra phố phường là được.
Thận trọng hơn, Thang Kỳ khuyên chàng đừng rời khỏi phòng. Cơm ăn, nước uống có người mang vào tận phòng cho chàng.
Người phục dịch cho chàng là một lão nhân xem ra chẳng phải là hạng nô bộc.
Nhưng điều đó cũng không lạ.
Bởi dù lão nhân kia có thân phận như thế nào, một ngày kia, cũng sẽ là thuộc hạ của chàng, vì trong tương lai, chàng thừa kế sự nghiệp của Âm Dương lệnh chủ Lý Thái. Những kẻ thức thời, ngay từ bây giờ, cầu thân với chàng là vừa.
Gia dĩ, chàng không sâu sắc lắm nên chẳng cần tra cứu lão nhân là ai.
Tuy nhiên chàng cũng như con chim bị tên, đã một lần suýt chết tại Câu Lậu Sơn, bây giờ trở lại đây chàng phải dè dặt. Con chim bị tên, thấy cây cung phải sợ, chàng thấy người Câu Lậu Sơn là phải đề phòng.
Không tra cứu lai lịch của lão nhân, nhưng chàng vẫn chú ý đến lão.
Bởi vô tình, chàng nhận thấy nơi vành tai tả của lão nhân mập mập đó có một dấu lủng tròn tròn, cái dấu đeo hoa tai của mỹ nhân.
Chàng nhớ lại ngày trước, Tố Dung cô nương từng nói với chàng là phàm nam đệ tử của phái Vô Vi, người nào cũng có xỏ lỗ tai tả.
Chàng lưu ý nhìn tai hữu của lão nhân, vành tai hữu của lão lành lặn như thường, chẳng có một dấu vết nhỏ.
Thế là nghĩa gì?
Lão nhân này là đệ tử phái Vô Vi?
Triệu Sĩ Nguyên hết sức nghi hoặc vì sự suy nghĩ đó chàng mất cả bình tĩnh, lúc nào chàng cũng thẩn thờ suy nghĩ.
Thang Kỳ thấy thế lấy làm lạ, hỏi:
- Tiểu đệ có tâm sự gì?
Trước mặt lão nhân mập, Thang Kỳ tránh gọi chàng với mấy tiếng thiếu lệnh chủ.
Vì sự dè dặt đó mà Thang Kỳ không giới thiệu lão nhân với chàng.
Triệu Sĩ Nguyên lấy lại tự nhiên, ướm thử một câu:
- Tại hạ tưởng đến một người.
Thang Kỳ hỏi:
- Có phải tiểu đệ tưởng đến Lý cô nương?
Triệu Sĩ Nguyên đưa tay chỉ lão nhân mập thốt:
- Lão ta...
Chàng cố ý dừng lại sau hai tiếng đó, đôi mắt nhìn lão dò một phản ứng.
Nhưng lão thản nhiên như thường.
Trái lại, Thang Kỳ sửng sốt kêu lên:
- Tiểu đệ nhận ra lão?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười, tiếp:
- Lão rất giống người bằng hữu của tại hạ.
Thang Kỳ thở phào:
- Giống một bằng hữu của tiểu đệ?
Triệu Sĩ Nguyên cố buông luôn:
- Một người bằng hữu trong Vô Vi phái.
Lần này thì lão nhân mập không còn bình tịnh được nữa. Ba tiếng Vô Vi phái đó do Triệu Sĩ Nguyên thốt lên làm cho lão biến sắc ngay.
Triệu Sĩ Nguyên tự nhiên thấy rõ sự biến đổi thần sắc nơi lão nhân mập, bật cười ha hả:
- Tiền bối có nghe nói đến môn phái Vô Vi chăng?
Trong khi đó lão mập vờ có việc trọng bước ra ngoài.
Thang Kỳ đáp:
- Lão phu chưa từng nghe nói đến phái đó! Trong mấy lúc gần đây, trên giang hồ có một phái mới, nhưng lại có cái tên là Vô Cực.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Người trong phái Vô Vi không thường xuất hiện trên giang hồ, nên tiền bối không biết cũng phải! Nhưng...
Chàng bỏ lửng câu nói.
Thang Kỳ chỉ sợ chờ Triệu Sĩ Nguyên nói tiếp, mà thành ra rắc rối cho lão, bởi lão nhân mập tìm cớ bước ra ngoài, lại chẳng có cớ gì chánh đáng, còn lão trong phòng, nếu câu chuyện kéo dài, thì rất có thể lão nhân mập sẽ hiểu được phần nào về hành vi của lão này trước.
Hành vi đó, chừng như lão cố dấu, không muốn cho Vô Cực phái biết được.
Triệu Sĩ Nguyên bỏ dở câu nói, lão nghe nhẹ nhàng vô cùng, vội chỉ cách hướng câu chuyện.
Lão nhân mập sắp xếp một vài vật trong gian phòng, Triệu Sĩ Nguyên đoạn đưa mắt nhìn thoáng qua Thang Kỳ làm hiệu, rồi bước ra ngay.
Thang Kỳ nói chuyện trên trời dưới đất một lúc với Triệu Sĩ Nguyên rồi cũng cáo từ.
Khi đó có niềm hoài nghi rồi, Triệu Sĩ Nguyên cũng lưu tâm dò xét bọn Thang Kỳ, càng để ý chàng càng thấy Thang Kỳ đáng nghi ngờ ở nhiều điểm.
Thang Kỳ bước ra khỏi phòng, Triệu Sĩ Nguyên không chậm trễ, âm thầm theo sát bên lão.
Đêm đã xuống, khách sạn đã lên đèn, nhưng nơi nào không cần có ánh sáng lắm, thì chủ nhân vẫn để tối như thường.
Nhờ thế Triệu Sĩ Nguyên theo bóng tối, theo dõi Thang Kỳ, lão ta không hề hay biết.
Lão vào dãy nhà phía hậu, đến trước một gian, xô cửa bước vào.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh, tìm chỗ thuận tiện nấp mình, ép tai vào tường, vận dụng thần công nghe tiếng động cách vách, lắng nghe rõ ràng cuộc đàm thoại bên trong.
Thoạt tiên, Thang Kỳ cất tiếng với giọng cung kính:
- Trầm trưởng lão có điều chi phân phó?
Một người khác hỏi:
- Thang Kỳ, Triệu Sĩ Nguyên có đúng là một kẻ dễ lừa như ngươi từng nói chăng?
Thang Kỳ đáp:
- Tuy Triệu Sĩ Nguyên là bậc kỳ tài trong võ lâm ngày nay, song dù sao thì hắn vẫn còn niên thiếu, kiến thức chưa được sâu rộng, theo thuộc hạ nghĩ thì hắn khó thoát khỏi thủ đoạn của chúng ta.
Người kia thốt:
- Ta chỉ mong được thế thôi! Canh ba đêm nay, chưởng môn cần gặp ngươi để ban chỉ dụ chi đó, ngươi trở về được rồi, nên tìm một gian nhà khác mà ở, tạm thời lánh mặt hắn, cho hắn hết nghi ngờ.
Thang Kỳ hân hoăn kêu khẽ:
- Chưởng môn có đến đây?
Người đó tiếp:
- Phải! Chưởng môn rất hài lòng về công tác của ngươi! Ngươi hãy cố gắng làm hơn thế, tự nhiên người sẽ đặc ân dành cho ngươi.
- Trong tương lai, thuộc hạ được vinh hạnh như thế này là cũng do Trầm trưởng lão thành toàn cho. Ơn trọng của trưởng lão thuộc hạ xin ghi khắc muôn đời.
Lão bước ra.
Triệu Sĩ Nguyên cấp tốc trở về phòng trước.
Không lâu lắm Thang Kỳ đến. Lão bật cười ha hả, hỏi:
- Triệu thiếu lệnh chủ có biết vừa rồi lão phu đi đâu chăng?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Tại hạ làm sao biết được?
Thang Kỳ lại cười vang:
- Chắc thiếu lệnh chủ nghi ngờ lão phu chi đó?
Triệu Sĩ Nguyên vờ kinh ngạc:
- Sao tiền bối hỏi thế? Tại hạ có lý do gì nghi ngờ tiền bối chứ?
Thang Kỳ lại cười, rồi tiếp:
- Sống đến cái tuổi này rồi, lão phu cũng có phần nào kiến thức chứ! Thực ra...
Lão đổi giọng tiếp luôn:
- Lão phu đâu có ý dấu diếm điều chi với Thiếu lệnh chủ! Chỉ vì mỗi việc mỗi có cái lúc của nó, chưa đến lúc thì lão phu chưa có thể tiết lộ đó thôi! Tuy nhiên bây giờ Thiếu lệnh chủ đã có ý nghi ngờ lão phu rồi, nếu lão phu không nói rõ ra, rất có thể Thiếu lệnh chủ hiểu lầm.
Vốn có chủ trương rồi, Triệu Sĩ Nguyên vờ hân hoan, đáp:
- Nếu lão tiền bối đối xử thành thật với tại hạ, thì tại hạ cảm kích vô cùng, thực ra, tại hạ chẳng hề nghi ngờ chi với tiền bối cả!
Thang Kỳ hỏi:
- Thiếu lệnh chủ có biết lão nhân mập là ai chăng?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Lão ta hoàn toàn xa lạ đối với tại hạ.
Thang Kỳ tiếp:
- Không dám dấu Thiếu lệnh chủ, lão ấy là người của phái Vô Vi đó.
Triệu Sĩ Nguyên không tưởng là Thang Kỳ lợi hại đến mức độ đó!
Dám nói một sự thật như vậy là lão có thủ đoạn cao cường, định chận đầu chàng, để lấy lại niềm tin của chàng mà lão biết là đã lung lay rồi.
Nhưng mặc cho lão có thủ đoạn gì, chàng đã biết lão có một âm mưu bất lợi cho chàng rồi, thì chàng còn tin lão nữa sao được?
Chàng cứ giữ vẻ thản nhiên, xem lão sẽ làm cải hóa dạng gì.
Lão tiếp:
- Cách đây hơn một năm, bỗng nhiên trên giang hồ xuất hiện rất nhiều cao thủ trong phái Vô Vi, người nào cũng có bản lĩnh siêu phàm, hào kiệt trong võ lâm đều nể mặt. Khi Lý lệnh chủ trở lại Câu Lậu Sơn, tìm họ mà kết giao, họ từng giúp Lý lệnh chủ trong nhiều việc rất đắc lực. Lão nhân mập vừa rồi chính là một trong số cao thủ phái Vô Vi, họ Trầm tên Hộc, tình nguyện lãnh phần việc khai thác ngôi khách sạn này, thay thế cho viên quản lý trước. Lão ta định hội kiến với Thiếu lệnh chủ, không ngờ Thiếu lệnh chủ lại phát hiện ra hành tung của lão. Sự thật là vậy đó, lão phu nói rõ cho Thiếu lệnh chủ biết để giải tỏa mối hoài nghi của Thiếu lệnh chủ.
Nếu Triệu Sĩ Nguyên không nghe ngóng cuộc đàm thoại của Thang Kỳ và lão nhân mập, hẳn chàng phải tin ngay.
Chàng mỉm cười không đáp, nhưng trong tâm đã có một chủ trương.
Song phương đàm đạo một lúc nữa, Thang Kỳ lại cho biết là lão cần phải đi gặp một vị cao nhân, nên cáo biệt ra khỏi phòng.
Thang Kỳ đi một lúc, Triệu Sĩ Nguyên do cửa sổ thoát ra ngoài.
Nhưng bên ngoài đã có người chực sẵn chờ chàng. Người đó chẳng rõ đứng chờ được bao lâu rồi, đưa lưng về phòng chàng.
Lúc chàng phi thân qua cửa sổ, vừa đáp xuống đất, người đó quay nhanh mình lại, đối diện với chàng.
Triệu Sĩ Nguyên chưa kịp trông kỷ, cứ tưởng người đó là Thang Kỳ, bất giác vừa kinh hãi vừa thẹn, lại vừa tức, bởi chàng nghĩ là Thang Kỳ đã đặt cái bẫy lừa chàng vào tròng.
Chàng đã nhận không nghi ngờ, thì tại sao chàng còn rời khỏi phòng.
Chàng đi đâu? Nếu không theo dõi lão, do thám hành động của lão?
Chàng thẹn là vì cái chủ trương của chàng không qua nổi thủ đoạn của Thang Kỳ.
Ngờ đâu, ngẩng mặt lên, chàng nhận ra người đó chẳng phải là Thang Kỳ, mà chính là lão nhân mập. Thang Kỳ cho chàng biết tên Hạo, họ Trầm..
Kinh hãi, bối rối, hổ thẹn rồi đâm ra bực tức, phẫn nộ, Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
- Bản lĩnh của ngươi như thế nào lại định ngăn chận ta? Liệu ngươi làm nổi cái việc đó chăng?
Chàng ngẩng cao mặt, hùng dũng bước tới.
Nếu đối tượng ngạo nghễ là chàng xuất thủ ngay, dù có phải trắng trợn trở mặt, cũng bất cần.
Nhưng lão nhân mập mỉm cười, thần thái hòa dịu không tỏ lộ vẻ gì khiêu khích cả.
Lão thốt:
- Lão phu có một việc muốn trình bày cùng thiếu lệnh chủ, mong thiếu lệnh chủ thực tâm giải quyết.
Chàng quyết liệt, ngờ đâu đối tượng lại đấu dịu, thành ra lở bộ, đành cười gượng đáp:
- Lão tiền bối có điều chi chỉ giáo, xin cứ nói!
Lão nhân quả đúng tên là Trầm Hạo như Thang Kỳ đã nói, hỏi:
- Vừa rồi Triệu thiếu lệnh chủ bảo là lão phu giống một người bằng hữu của Thiếu lệnh chủ trong phái Vô Vi, điều đó có thật vậy chăng?
Tùy tiện mà nói ra, chứ thực sự thì Triệu Sĩ Nguyên nào có bằng hữu trong phái Vô Vi?
Bây giờ Trầm Hạo hỏi thế, chàng phải đáp như thế nào?
Bất quá, chàng có nhận thức một vài khuông mặt quen quen trong Vô Vi phái, ngoài Quân Sơn Dật Tẩu và Thiên Du Tử.
Chàng chưa biết đáp làm sao, Trầm Hạo chừng như đoán được tâm tư của chàng, cười nhẹ, tiếp luôn:
- Lúc đó lão phu thấy thiếu lệnh chủ đắn đo rồi bỏ lửng câu nói, lão phu đã lưu ý rồi.
Tại sao thiếu lệnh chủ không tiếp luôn? Lão phu đã hiểu rõ. Thiếu lệnh chủ có cái tư tưởng như thế nào đó, nên tuy câu nói do vô tâm mà phát xuất, kỳ thực nó cũng có liên quan đến tư tưởng đang ám ảnh thiếu lệnh chủ. Cho nên lão phu nghĩ, câu nói của thiếu lệnh chủ hẳn có nguyên nhân! Và bây giờ lão phu xin hỏi, có đúng là thiếu lệnh chủ có một bằng hữu trong phái Vô Vi giống lão phu chăng?
Triệu Sĩ Nguyên soát lại những khuông mặt quen, bất giác giật mình.
Quả thật trong những người đó có một vị giống Trầm Hạo.
Chàng gật đầu.
Trầm Hạo hỏi:
- Vị đó là ai?
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Không tiện nói!
Trầm Hạo tiếp:
- Trong phái Vô Vi, lão phu có một người trưởng huynh, hai mươi lăm năm về trước, vâng lệnh chưởng môn, thám địa huyệt, người có đi không có về, Thiếu lệnh chủ vào huyệt địa lâu nên trưởng huynh lão phu còn sống, hẳn thiếu lệnh chủ có gặp chứ?
- Có phải lịnh huynh là Trầm Minh chăng?
Trầm Hạo kêu lên:
- Phải đó! Thì ra thiếu lệnh chủ có gặp người.
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu.
Trầm Hạo hỏi gấp:
- Trưởng huynh của lão phu có thoát hiểm như thiếu lệnh chủ chăng?
Triệu Sĩ Nguyên lại gật đầu.
Trầm Hạo cao hứng cực độ, tiếp hỏi:
- Hiện tại người ở đâu? Thiếu lệnh chủ có thể cho biết chăng?
Triệu Sĩ Nguyên chính sắc mặt:
- Lão tiền bối có thức ngộ là đã hỏi quá nhiều chăng?
Trầm Hạo giật mình:
- Thiếu lệnh chủ nghi ngờ lão phu sao? Chẳng lẽ lão phu dụng ý gì đến cả người cốt nhục đồng bào?
Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
- Chỉ sợ lịnh huynh không nhìn nhận lão tiền bối là cốt nhục đồng bào đó thôi!
Trầm Hạo kinh hãi:
- Tại sao?
Triệu Sĩ Nguyên không đáp, gằn giọng hỏi lại:
- Lão tiền bối có phải là đệ tử phái Vô Vi chăng?
Biết cái ý của Triệu Sĩ Nguyên qua câu hỏi, Trầm Hạo nhướng cao đôi mày, cũng không đáp lại, hỏi ngược:
- Có phải Thiếu lệnh chủ chỉ trách hành vi phản nghịch của lão phu?
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Tại hạ khó nói quá!
Trầm Hạo thở dài:
- Hiện tại chưởng môn bổn phái vâng theo di huấn tổ sư, phản hồi Trung Nguyên, đổi tên Vô Vi thành Vô Cực. Dù lão phu có theo toàn thể môn phái về đây, thì hành vi đó chưa có thể cho rằng phản nghịch.
Triệu Sĩ Nguyên hừ một tiếng:
- Vì chưởng môn hiện tại của lão tiền bối thọ mạng nơi ai mà chấp hành sự vụ trong môn phái?
Trầm Hạo đáp:
- Dĩ nhiên là phải tiếp thọ mạng lệnh của chưởng môn đời trước.
Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
- Vị chưởng môn đời trước là ai?
Trầm Hạo mỉm cười:
- Không lẽ thiếu lệnh chủ không biết?
Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
- Lão tiền bối muốn nói đến Vô Vi Tiên Tử?
Chàng nghĩ các lão già này tưởng chàng không rõ âm mưu của bọn phản nghịch, nên ăn nói không ngượng mồm. Rõ ràng là họ bức người ta vào địa phủ rồi lại bảo là người ta nhượng vị cho.
Trầm Hạo gật đầu:
- Chính nàng chứ còn ai nữa.
Triệu Sĩ Nguyên vờ chẳng biết chi hết, thốt:
- Tại hạ muốn lão tiền bối giải thích minh bạch hơn.
Trầm Hạo chẳng chút đắn đo:
- Chưởng môn đời trước là Vô Vi Tiên Tử nhận thấy trong năm trăm năm qua không một ai khám phá ra được những điều bí mật trong lòng địa huyệt, tự cho là một sỉ nhục, sinh khí hùng, tự nguyện đích thân làm cuộc dọ thám, trước khi vào địa huyệt, nàng có chọn người thay thế, tạm quyền chức vị chưởng môn thừa kế điều động toàn môn phái, trở lại Trung Nguyên, giành một thế đứng trong võ lâm. Như vậy là vị chưởng môn đương thời có đủ tư cách lãnh đạo toàn phái, lão phu là một đệ tử, tuân lịnh hành sự, lại không hợp lý sao?
Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
- Lúc vị chưởng môn hiện giờ thọ mạng nơi vị chưởng môn tiền nhiệm, lão tiền bối có chứng kiến không?
Trầm Hạo đáp:
- Lúc đó lão phu đang thi hành một công tác ở bên ngoài, nên không hân hạnh được tham dự đại lễ chuyển tiếp.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Đúng vậy chứ còn sao nữa?
Trầm Hạo lấy làm lạ về thái độ của chàng, thoáng giật mình, hỏi:
- Thiếu lệnh chủ không tin lời lão phu?
Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
- Đúng hơn là tại hạ không tin lời của chưởng môn quý phái.
Trầm Hạo trừng mắt nhìn sửng Triệu Sĩ Nguyên.
Lâu lắm lão mới thốt:
- Chưởng môn nhân hiện tại của bổn phái vốn là vị Chấp pháp trưởng lão ngày trưóc, họ Châu tên thiên Nhậm, nghe nói Thiếu lệnh chủ từng hội kiến với người.
Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:
- Quả có như vậy.
Câu nói của chàng nghe ra thì rất giản đơn, song Trầm Hạo lại nghĩ nó có một ngụ ý sâu xa, nên cau mày tiếp:
- Chừng như thiếu lệnh chủ có một ý tứ gì, lão phu không được hiểu!
Triệu Sĩ Nguyên chính sắc mặt:
- Lão tiền bối muốn hiểu?
Trầm Hạo thở dài:
- Bạn đồng môn của lão phu là Quân Sơn Dật Tẩu Ngô Độc Hạc và Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long vốn là những bằng hữu tâm đầu ý hợp, cả hai có ủy thác lão phu vào Trung Nguyên, lần này hẳn phải tìm Thiếu lệnh chủ, bởi bổn phái cần được Thiếu lệnh chủ trợ giúp trong nhiều trường hợp lắm. Mong thiếu lệnh chủ dành cho lão phu một đối xử thành thật.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
- Thang Kỳ là chỗ quen biết nên có cơ hội lừa ta, chớ ngươi là kẻ xa lạ, ta tin ngươi làm sao được mà mong dùng một sách lượng như Thang Kỳ.
Chàng cười lạnh đáp:
- Giang hồ là chốn đầy dẫy hiểm trá, lòng người sâu hiểm khôn lường, lão tiền bối muốn cho tại hạ tin tưởng, tại hạ bằng vào đâu mà dám tin tưởng lời nói của lão tiền bối.
Trầm Hạo lấy trong mình ra một cái điếu bằng ngọc xanh, trao cho Triệu Sĩ Nguyên xem, đoạn hỏi:
- Vật này đủ gây niềm tin cho Thiếu lệnh chủ chăng?
Triệu Sĩ Nguyên nhận ra ngay là vật thường dùng của Quân Sơn Dật Tẩu Ngô Độc Hạc.
Thấy vật nhớ người, Triệu Sĩ Nguyên xúc động vô cùng, nếu không cần dè dặt, chàng đã để lệ rơi rồi.
Chàng thốt:
- Đành rằng vật đó là của Ngô lão tiền bối, song ít nhất tiền bối phải đáp mấy câu hỏi của tại hạ, sau đó tại hạ mới có thể bày giải tâm trường.
Trầm Hạo nhận thấy dù còn quá nhỏ tuổi, mà Triệu Sĩ Nguyên có thái độ thận trọng, chẳng khác bật lão thành, lão ta khâm phục lắm.
Lão gật đầu:
- Vật rất có thể giả, mà cũng có thể do sự cưỡng bức mới về tay, chứ chưa hẳn là chủ nhân tình nguyện trao cho, nên thiếu lệnh chủ dè dặt cũng hợp lý.
Triệu Sĩ Nguyên thoáng đỏ mặt, buột miệng thốt:
- Kẻ bị rắn cắn, thấy đoạn dây ngỡ là rắn, phải giật mình, mong tiền bối thông cảm.
Rồi chàng tiếp hỏi:
- Có phải là Phiên Vân Tẩu Thang Kỳ đã gia nhập quý phái?
Trầm Hạo đáp:
- Cho rằng lão ta gia nhập thì không đáng lắm. Bất quá tánh chất của trường hợp là thế, không hơn không kém.
Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi:
- Các vị đã chiếm dụng Câu Lậu Thiên Phủ?
Trầm Hạo gật đầu:
- Thiếu lệnh chủ đoán không sai.
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Hiện tại, thái độ của quý phái đối với tại hạ như thế nào?
Trầm Hạo đáp:
- Trước hết phải lập oai. Bắt Thiếu lệnh chủ, xử tội đúng theo môn quy.
Triệu Sĩ Nguyên cười lạnh:
- Tiếng là bảo vệ môn quy, việc là giết người diệt khẩu.
Trầm Hạo giật mình:
- Lời nói đó có nghĩa như thế nào?
Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
- Chỉ vì tại hạ biết quá nhiều bí mật của chưởng môn nhân quý phái hiện tại.
Trầm Hạo hỏi:
- Lão phu đã tiết lộ nhiều điều với Thiếu lệnh chủ, chẳng lẽ thiếu lệnh chủ còn nghi ngờ lão phu?
Lão ta dùng lời nói khéo, buộc Triệu Sĩ Nguyên phải nói rõ chân tình.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Tại hạ đâu còn dám nghi ngờ tiền bối nữa!
Đoạn chàng tiếp luôn:
- Bây giờ tại hạ có thể nói cho lão tiền bối biết một điều cơ mật. Điều cơ mật này có cái tầm quan trọng rất lớn, ảnh hưởng đến sanh mạng con người. Nghe tôi, lão tiền bối phải suy nghĩ kỷ trước khi quyết định.
Trầm Hạo khẳng khái:
- Sống chết do số, lão phu há sợ sao?
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Chưởng môn nhân hiện tại của quý phái đã thực hiện âm mưu, cưỡng bách Vô Vi Tiên Tử vào địa huyệt để chiếm đoạt ngôi vị độc tôn.
Trầm Hạo run bắn người lên:
- Thật vậy?
Triệu Sĩ Nguyên tiếp luôn:
- Vô Vi Tiên Tử là người đồng cảnh với tại hạ trong địa huyệt và cũng đồng thoát hiểm, tại hạ nói ngoa làm gì?
Trầm Hạo thừ người, lặng chết tại chỗ một lúc lâu, rồi lão lẩm nhẩm:
- Có việc như vậy à? Có thể như vậy được sao?
Lão dậm chân thốt:
- Xin thiếu lệnh chủ cho biết, hiện tại, chưởng môn nhân tiềm nhậm của bổn phái ở đâu?
Lão phu quyết đến tận nơi gặp người.
Triệu Sĩ Nguyên đã hiểu, phần đông người trong phái Vô Vi là bậc chánh nhân quân tử, mà phái Vô Vi cũng là một chánh phái nên thấy thái độ của Trầm Hạo có vẻ thành thật, hẳn lão ta vì vô tình mà theo bọn phản nghịch thôi, chàng thương hại không nỡ dấu diếm, chỉ tiếp:
- Vô Vi Tiên Tử và mười mấy vị trưởng lão còn sống sót trong địa phủ, hiện trở lại Cao Lương Côn Sơn.
Trầm Hạo kêu lên:
- Không xong! Lão phu phải cáo từ thiếu lệnh chủ lập tức.
Lão nhún chân, lao vút mình đi liền.
Triệu Sĩ Nguyên phi thân chận lại:
- Lão tiền bối định đi đâu?
Trầm Hạo hấp tấp đáp:
- Đi... gặp họ gấp, ngăn họ đừng trở lại Cao Lương Côn Sơn.
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Chưởng môn nhân tiền nhậm của quý phái ngày nay tài nghệ cao hơn xưa gấp bội, huống chi lại có được mười hai vị trưởng lão phù trì, lão tiền bối cứ yên trí đi, chẳng ai có thể làm gì nổi họ đâu.
Trầm Hạo vẫn lo sợ như thường:
- Đương đầu đối mặt, họ không sợ ai, song nếu kẻ kia nấp trong bóng tối, hại ngầm, há họ còn biết đâu mà đề phòng?
Triệu Sĩ Nguyên biến sắc:
- Bọn phản nghịch đã bày trí như thế nào?
Trầm Hạo tiết lộ:
- Chôn hỏa dược quanh căn cứ, cứ tùy thời, tùy khắc, cho nổ. Chưa chắc gì Cao Lương Côn Sơn còn nguyên vẹn, đừng nói là người.
Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp giục:
- Thế tiền bối đi nhanh đi?
Trầm Hạo không kịp quay mình chạy đi.
Đến chân tường bao bọc khuông viên khách sạn, lão vừa dợm nhảy lên, từ bên gnoài một bóng người bay vào trong, đáp xuống trúng vào mình lão.
Bị chạm bất ngờ, Trầm Hạo ngã xuống, nhào lộn mấy vòng mới đứng lên được, không cách xa Triệu Sĩ Nguyên lắm.
Tiếp theo đó còn nhiều bóng người khác, cứ liên tục mà bay vào.
Có tất cả là mười lăm người, họ vào trong rồi không nói năng gì cả, tạo thành một vòng vây, bao quanh Trầm Hạo và Triệu Sĩ Nguyên.
Trầm Hạo đã nhận ra những người đó là ai rồi. Lão dùng pháp truyền âm nhập mật, liên lạc với Triệu Sĩ Nguyên:
- Thiếu lệnh chủ! Họ là những cao thủ trong bổn phái đó. Tìm mọi cách đột phá vòng vây nhé!
Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
- Tại hạ không thể bỏ lão tiền bối ở lại đây một mình.
Trầm Hạo tiếp:
- Chỉ cần họ không nghe được câu chuyện của chúng ta vừa rồi thì thôi, lão phu...
Một tràng cười sang sảng vang lên, từ bên ngoài vọng vào, kế tiếp là một tiếng ầm chấn dội, người nào đó dùng chưởng lực phá vở một mảng tường.
Người đó lại dùng chưởng lực phá tiếp mảng tường cho thành một khung cửa vuông.
Người phá tường thành vuông cửa là một trong số người vừa vào.
Phá tường là lối xuất nhập, người đó hướng mặt ra ngoài, vòng tay cung kính thốt:
- Cung thỉnh chưởng môn di giá vào trong.
Một bóng người bước qua lỗ hổng.
Theo sau có tám lão nhân.
Trầm Hạo bước tới trước mặt người đi đầu, nghiêng mình làm lễ:
- Đệ tử Trầm Hạo tham kiến chưởng môn.
Người đó hừ một tiếng:
- Bước qua một bên.
Đoạn lão bước thẳng đến gần Triệu Sĩ Nguyên.
Nhận ra chính là Chấp pháp trưởng lão của phái Vô Vi ngày trước, Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:
- Con người ta có nơi nào lại không thể gặp nhau? Thì ra quả đất vẫn tròn.
Chàng đã ngầm vận công chuẩn bị.
Ngờ đâu chưởng môn cười lớn, giọng cười cởi mở, chẳng có vẻ gì là thù nghịch cả.
Cười mấy tiếng, chưởng môn thốt:
- Lão đệ! Thế là lão đệ thoát hiểm. Bổn tòa tuân theo di mạng của vị chưởng môn đời trước, vẫn xem Thiếu lệnh chủ là vị hộ pháp danh dự trong bổn phái nên đến đây nghinh tiếp thiếu lệnh chủ về phân cung.
Lão hướng sang các vị lão nhân rồi nghiêm giọng bảo:
- Mở lối!
Bốn bóng người nhích động, mở vòng vây thành một lối đi.
Triệu Sĩ Nguyên bật cười vang, đảo mắt nhìn quanh một lượt đoạn phi thân lướt đi.