Trần Cẩm Lam đang muốn đem lai lịch của cái Xà đàn sứ giả Giang Phong kia nói cho Đao Thần nghe, đột nhiên trên tửu lâu trở nên yên tĩnh. Mọi người nghe thấy có tiếng bước chân đang bước lên lầu, trong chớp mắt đã có ba người lên tới. Ba người này vừa đến, tất cả mọi người không tự chủ được đều đứng lên. Đao Thần và Phương Kiếm Minh cảm thấy kì quái. Người này là ai? Địa vị cũng không nhỏ a.
Trần Cẩm Lam cũng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đồng lão gia tử tới, hai người các ngươi cũng đứng lên đi, tránh cho người khác bàn tán."
Đao Thần nghe xong, rất không cao hứng, nhưng cũng vẫn kéo Phương Kiếm Minh đứng lên.
Đúng như những người khác nói, đặc trưng của Đồng lão gia tử là mắt Báo mồm Sư tử, dưới cằm lưu giữ một bộ râu dài, hai bên tóc mai đã đốm bạc. Mặc dù hình dáng thoạt nhìn có chút già cả, nhưng mà tinh thần còn rất sung mãn, trên người mặc một bộ áo bào màu lam, phía sau hắn đứng hai người trung niên thoạt nhìn có chút hao hao giống hắn, chắc là nhi tử của hắn. Chỉ thấy Đồng lão gia tử nọ lên tới trên lầu, cười giòn tan nói: "Các vị bằng hữu, Đồng mỗ tới chậm, trước hết xin lượng thứ, hôm nay có nhiều võ lâm hảo hán vội tới trợ quyền cho Đồng mỗ như vậy, Đồng mỗ rất cảm kích và vui mừng, mọi người mời ngồi, không nên đứng như vậy."
Chúng nhân đưa đẩy một hồi, lúc này chủ khách mới ngồi xuống. Đồng lão gia tử nọ và hai con trai ngồi tại vị trí trên ở khoảng trống chính giữa. Đồng lão gia tử nhìn qua mọi nơi, cười nói: "Ta biết các vị có tấm lòng hiệp nghĩa, ta tại đây xin tạ ơn mọi người trước, ta kính mọi người một chén, để tỏ rõ lòng cám ơn của Đồng Ngũ Châu ta."
Nói xong, nâng chén rượu trong tay lên một hơi uống cạn, mọi người cũng đem rượu trong chén uống hết. Đồng Ngũ Châu sau khi uống một chén rượu này, đột nhiên sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, cười gằn mấy tiếng, nói: "Nghĩ Đồng Ngũ Châu ta làm việc không thẹn với lương tâm, lần này lại có người đến hạ chiến thư đe doạ Đồng mỗ. Đồng mỗ cũng không biết là bọn người làm trong nhà đã đem sự việc này truyền ra bên ngoài, làm cho nhân sĩ vũ lâm trong thành Nguyên Giang vì Đồng mỗ mà lo lắng, càng không hay hơn chính là, không ít bằng hữu từ Trung Nguyên xa xôi cũng đến. Đồng mỗ thực là cảm động, nhưng mà, Đồng mỗ có một câu muốn nói rõ với mọi người, nói ra, lại sợ mọi người mất hứng, không nói lại như xương mắc họng, không nhả ra không chịu được a."
Có người nghe xong lớn tiếng kêu lên: "Đồng lão gia tử, ngươi còn khách khí cái gì, có chuyện gì mà lại không thể giảng giải được."
Đồng lão gia tử uống một chén rượu, tựa như đã hạ quyết tâm, nói: "Các vị, sự việc của Đồng mỗ cùng Ma Môn mong rằng các vị không nên nhúng tay vào, tất cả nên sớm rời đi."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người cùng chấn động, thế là như thế nào? Chẳng lẽ Đồng Ngũ Châu không muốn để cho người ta trợ quyền à. Thấy tất cả mọi người nghi hoặc nhìn mình, Đồng Ngũ Châu vội nói: "Các vị ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, ý này của Đồng mỗ chỉ là muốn an toàn cho mọi người thôi, các người không rõ, Ma Môn nọ lần này đến đây, thế như mãnh hổ, Đồng mỗ may mắn thoát khỏi cũng là rất khó, các vị cũng nên tin vào điều đó, nào nào, Đồng mỗ lại cùng các vị anh hùng hảo hán uống cạn một bát lớn nữa." Nói xong, lấy một bầu rượu trên bàn, ừng ực ừng ực, thực sự đã uống hết không còn một giọt. Sau khi uống xong, liền hướng mọi người ôm quyền, nói: "Đồng mỗ cáo từ, mong mọi người hãy nghe theo lời nói của lão phu, không nên nhúng tay vào việc này." Nói xong, mang theo hai người con trai đi xuống dưới lầu. Hắn đến nhanh, đi lại càng vội vàng, tựa hồ trong bụng đầy tâm sự.
Chúng nhân nghe xong lời này, lập tức có vài người hung hăng vỗ bàn, nói: "Ma Môn này thật quá khinh người, chẳng lẽ người võ lâm thành Nguyên Giang chúng ta lại mặc cho chúng chèn ép hay sao?" Rồi đứng bật dậy, căm phẫn uất ức đi xuống dưới lầu. Có một số ít người cũng là nhân vì Đồng lão gia tử đã xuống lầu, rất nhanh như phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tàn), đem rượu thịt trên bàn mà càn quét đến sạch bách, lúc đó mới miễn cưỡng bỏ đi xuống lầu. Chỉ chốc lát, trên tửu lâu này chỉ còn lại có mấy người, trừ Đao Thần một đám ba người ra, còn có một người thiếu niên.
Đao Thần nhìn về phía thiếu niên, thầm nghĩ: Ai da, người Cái Bang cũng tới sao?
Chỉ thấy thiếu niên nọ ăn mặc bình thường, trên quần áo đính một vài mảnh vá, trên vai phía sau lưng là một đôi Phán quan bút, rất giống đệ tử Tịnh Y Môn của Cái Bang, chẳng biết thân phận của hắn thế nào. Trần Cẩm Lam cũng biết thân phận của người nọ, nhìn thấy Thiếu niên, từ xa xa hướng về phía hắn nói: "Vị lão đệ Cái Bang này, chẳng biết ngươi có biết Nhất bút phiên thiên Hoàng trưởng lão của Cái Bang không, hắn là một trong bảy Trưởng lão của Cái Bang các ngươi, tiểu sinh cùng hắn từng có duyên gặp mặt vài lần."
Thiếu niên nọ cười nói: "Hoàng trưởng lão chính là gia sư, không biết tôn giá là vị nào?"
Trần Cẩm Lam nói: "Chỉ là một tiểu bối vô danh mà thôi, tiểu sinh tên gọi Trần Cẩm Lam, Trần ( 陈)là Trần bên cạnh cái quai, chứ không phải là Trình (程) bên cạnh cây lúa (禾). Vị này là Đao lão tiền bối, vị này là Phương Kiếm Minh tiểu huynh đệ, mọi người đều là người giang hồ, hãy làm quen với nhau đi có gì mà ngại."
Thiếu niên nọ bưng chén rượu đi tới, cười nói: "Tại hạ Hoàng Thăng, xin ra mắt ba vị." Vừa nói xong đã đi tới bên cạnh bàn. Chờ cho hắn ngồi xuống, Trần Cẩm Lam cười nói: "Hoàng huynh, ta xem ra ngươi không chỉ là đệ tử của Hoàng trưởng lão thôi phải không."
Hoàng Thăng nói: "Trần huynh quả nhiên cao minh, không sai, tại hạ vừa là đệ tử của gia sư, vừa là nghĩa tử của Người, từ nhỏ đã theo Người tập võ, tính danh cũng là do Lão nhân gia Người ban cho."
Trần Cẩm Lam cười nói: "Nói như vậy, chúng ta tương phùng cũng là hữu duyên, chẳng hay Hoàng huynh có nghe được nhừng lời nói của Đồng lão gia tử, và bây giờ định làm gì?"
Hoàng Thăng trầm ngâm một lát, rồi mới nói: "Ta lần này trên đường qua đây, nghe nói có người tìm Đồng lão gia tử gây rắc rối, thế nên chạy tới xem xem. Đó là chủ trương của một mình tại hạ, tịnh không có được gia sư cho phép. Bất quá gia sư từng nói, thân là đệ tử Cái Bang, nhìn thấy việc bất bình, đáng ra tay thì nên ra tay, tại hạ cũng vội tới trợ quyền giúp Đồng lão gia tử, không đem Cái Bang lôi kéo vào. Dù thiếu tay ít chân, cũng vì nghĩa mà không quay đầu lại. Đồng lão gia tử không cho chúng ta trợ quyền, chẳng lẽ chúng ta lại không có thể chờ lúc hắn gặp nguy, mà ra tay tương trợ hay sao?"
Trần Cẩm Lam nghe xong, nói: "Hoàng huynh, ý tứ của lời này là....."
Hoàng Thăng cười nói: "Rất đơn giản, chúng ta âm thầm tiềm ẩn tại bên trong phủ của Đồng lão gia tử, đợi cho người của Ma Môn vừa tới, đánh cho hắn trở tay không kịp."
Trần Cẩm Lam cười to nói: "Hoàng huynh thật sự là suy nghĩ giống ta, lần này Ma Môn ở vào thế tất yếu phí công mà trở về rồi, để cho bọn chúng biết thế nào là giang hồ chính khí."
"Hắc..... hắc..... hắc, lão phu nhiều năm không xuất giang hồ, bây giờ khẩu khí của người trẻ tuổi càng ngày càng lớn, lão phu xin khuyên mấy người, bảo các ngươi ít quản chuyện không đâu đi, kẻo lại rước hoạ vào thân, nhưng là các ngươi tự tìm lấy đấy chứ."
Có người đáp lại bằng một tràng tiếng hừ lạnh.
"Người nào?"
Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng lập tức đứng dậy, đằng thân nhảy lên, lướt qua cửa sổ, tới bên ngoài tửu lâu. Đao Thần cười nói: "Không cần đuổi, gia hoả đó sớm đã đi xa, hai vị cũng nên trở lại đi." Hoàng Thăng người ở không trung, mắt nhìn tựa như muốn dẫm chân lên đỉnh đầu của người đi trên đường, nói thì chậm, lúc đó cực nhanh, vừa bạt Phán quan bút trên lưng, nhẹ nhàng điểm lên một cành tre ven lộ, dưới cây tre đó là một lão tướng số, thấy có người tại không trung bay lượn, sợ đến mặt không còn một chút máu, lúc Hoàng Thăng ngẩng đầu nhìn lại, Trần Cẩm Lam sớm đã quay trở lại trong lầu.
Hoàng Thăng vừa vào lâu, chỉ thấy Trần Cẩm Lam đã vào bên trong lâu trước hắn một bước, vừa ngồi xuống xong, trong lòng âm thầm kinh sợ.
Hết chương 45.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:06 PM.
Trần Cẩm Lam đang muốn đem lai lịch của cái Xà đàn sứ giả Giang Phong kia nói cho Đao Thần nghe, đột nhiên trên tửu lâu trở nên yên tĩnh. Mọi người nghe thấy có tiếng bước chân đang bước lên lầu, trong chớp mắt đã có ba người lên tới. Ba người này vừa đến, tất cả mọi người không tự chủ được đều đứng lên. Đao Thần và Phương Kiếm Minh cảm thấy kì quái. Người này là ai? Địa vị cũng không nhỏ a.
Trần Cẩm Lam cũng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đồng lão gia tử tới, hai người các ngươi cũng đứng lên đi, tránh cho người khác bàn tán."
Đao Thần nghe xong, rất không cao hứng, nhưng cũng vẫn kéo Phương Kiếm Minh đứng lên.
Đúng như những người khác nói, đặc trưng của Đồng lão gia tử là mắt Báo mồm Sư tử, dưới cằm lưu giữ một bộ râu dài, hai bên tóc mai đã đốm bạc. Mặc dù hình dáng thoạt nhìn có chút già cả, nhưng mà tinh thần còn rất sung mãn, trên người mặc một bộ áo bào màu lam, phía sau hắn đứng hai người trung niên thoạt nhìn có chút hao hao giống hắn, chắc là nhi tử của hắn. Chỉ thấy Đồng lão gia tử nọ lên tới trên lầu, cười giòn tan nói: "Các vị bằng hữu, Đồng mỗ tới chậm, trước hết xin lượng thứ, hôm nay có nhiều võ lâm hảo hán vội tới trợ quyền cho Đồng mỗ như vậy, Đồng mỗ rất cảm kích và vui mừng, mọi người mời ngồi, không nên đứng như vậy."
Chúng nhân đưa đẩy một hồi, lúc này chủ khách mới ngồi xuống. Đồng lão gia tử nọ và hai con trai ngồi tại vị trí trên ở khoảng trống chính giữa. Đồng lão gia tử nhìn qua mọi nơi, cười nói: "Ta biết các vị có tấm lòng hiệp nghĩa, ta tại đây xin tạ ơn mọi người trước, ta kính mọi người một chén, để tỏ rõ lòng cám ơn của Đồng Ngũ Châu ta."
Nói xong, nâng chén rượu trong tay lên một hơi uống cạn, mọi người cũng đem rượu trong chén uống hết. Đồng Ngũ Châu sau khi uống một chén rượu này, đột nhiên sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, cười gằn mấy tiếng, nói: "Nghĩ Đồng Ngũ Châu ta làm việc không thẹn với lương tâm, lần này lại có người đến hạ chiến thư đe doạ Đồng mỗ. Đồng mỗ cũng không biết là bọn người làm trong nhà đã đem sự việc này truyền ra bên ngoài, làm cho nhân sĩ vũ lâm trong thành Nguyên Giang vì Đồng mỗ mà lo lắng, càng không hay hơn chính là, không ít bằng hữu từ Trung Nguyên xa xôi cũng đến. Đồng mỗ thực là cảm động, nhưng mà, Đồng mỗ có một câu muốn nói rõ với mọi người, nói ra, lại sợ mọi người mất hứng, không nói lại như xương mắc họng, không nhả ra không chịu được a."
Có người nhe xong lớn tiếng kêu lên: "Đồng lão gia tử, ngươi còn khách khí cái gì, có chuyện gì mà lại không thể giảng giải được."
Đồng lão gia tử uống một chén rượu, tựa như đã hạ quyết tâm, nói: "Các vị, sự việc của Đồng mỗ cùng Ma Môn mong rằng các vị không nên nhúng tay vào, tất cả nên sớm rời đi."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người cùng chấn động, thế là như thế nào? Chẳng lẽ Đồng Ngũ Châu không muốn để cho người ta trợ quyền à. Thấy tất cả mọi người nghi hoặc nhìn mình, Đồng Ngũ Châu vội nói: "Các vị ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, ý này của Đồng mỗ chỉ là muốn an toàn cho mọi người thôi, các người không rõ, Ma Môn nọ lần này đến đây, thế như mãnh hổ, Đồng mỗ may mắn thoát khỏi cũng là rất khó, các vị cũng nên tin vào điều đó, nào nào, Đồng mỗ lại cùng các vị anh hùng hảo hán uống cạn một bát lớn nữa." Nói xong, lấy một bầu rượu trên bàn, ừng ực ừng ực, thực sự đã uống hết không còn một giọt. Sau khi uống xong, liền hướng mọi người ôm quyền, nói: "Đồng mỗ cáo từ, mong mọi người hãy nghe theo lời nói của lão phu, không nên nhúng tay vào việc này." Nói xong, mang theo hai người con trai đi xuống dưới lầu. Hắn đến nhanh, đi lại càng vội vàng, tựa hồ trong bụng đầy tâm sự.
Chúng nhân nghe xong lời này, lập tức có vài người hung hăng vỗ bàn, nói: "Ma Môn này thật quá khinh người, chẳng lẽ người võ lâm thành Nguyên Giang chúng ta lại mặc cho chúng chèn ép hay sao?" Rồi đứng bật dậy, căm phẫn uất ức đi xuống dưới lầu. Có một số ít người cũng là nhân vì Đồng lão gia tử đã xuống lầu, rất nhanh như phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tàn), đem rượu thịt trên bàn mà càn quét đến sạch bách, lúc đó mới miễn cưỡng bỏ đi xuống lầu. Chỉ chốc lát, trên tửu lâu này chỉ còn lại có mấy người, trừ Đao Thần một đám ba người ra, còn có một người thiếu niên.
Đao Thần nhìn về phía thiếu niên, thầm nghĩ: "Ai da, người Cái Bang cũng tới sao?"
Chỉ thấy thiếu niên nọ ăn mặc bình thường, trên quần áo đính một vài mảnh vá, trên vai phía sau lưng là một đôi Phán quan bút, rất giống đệ tử Tịnh Y Môn của Cái Bang, chẳng biết thân phận của hắn thế nào. Trần Cẩm Lam cũng biết thân phận của người nọ, nhìn thấy Thiếu niên, từ xa xa hướng về phía hắn nói: "Vị lão đệ Cái Bang này, chẳng biết ngươi có biết "Nhất bút phiên thiên" Hoàng trưởng lão của Cái Bang không, hắn là một trong bảy Trưởng lão của Cái Bang các ngươi, tiểu sinh cùng hắn từng có duyên gặp mặt vài lần."
Thiếu niên nọ cười nói: "Hoàng trưởng lão chính là gia sư, không biết tôn giá là vị nào?"
Trần Cẩm Lam nói: "Chỉ là một tiểu bối vô danh mà thôi, tiểu sinh tên gọi Trần Cẩm Lam, Trần ( 陈)là Trần bên cạnh cái quai, chứ không phải là Trình (程)bên cạnh cây lúa(禾). Vị này là Đao lão tiền bối, vị này là Phương Kiếm Minh tiểu huynh đệ, mọi người đều là người giang hồ, hãy làm quen với nhau đi có gì mà ngại."
Thiếu niên nọ bưng chén rượu đi tới, cười nói: "Tại hạ Hoàng Thăng, xin ra mắt ba vị." Vừa nói xong đã đi tới bên cạnh bàn. Chờ cho hắn ngồi xuống, Trần Cẩm Lam cười nói: "Hoàng huynh, ta xem ra ngươi không chỉ là đệ tử của Hoàng trưởng lão thôi phải không."
Hoàng Thăng nói: "Trần huynh quả nhiên cao minh, không sai, tại hạ vừa là đệ tử của gia sư, vừa là nghĩa tử của Người, từ nhỏ đã theo Người tập võ, tính danh cũng là do Lão nhân gia Người ban cho."
Trần Cẩm Lam cười nói: "Nói như vậy, chúng ta tương phùng cũng là hữu duyên, chẳng hay Hoàng huynh có nghe được nhừng lời nói của Đồng lão gia tử, và bây giờ định làm gì?"
Hoàng Thăng trầm ngâm một lát, rồi mới nói: "Ta lần này trên đường qua đây, nghe nói có người tìm Đồng lão gia tử gây rắc rối, thế nên chạy tới xem xem. Đó là chủ trương của một mình tại hạ, tịnh không có được gia sư cho phép. Bất quá gia sư từng nói, thân là đệ tử Cái Bang, nhìn thấy việc bất bình, đáng ra tay thì nên ra tay, tại hạ cũng vội tới trợ quyền giúp Đồng lão gia tử, không đem Cái Bang lôi kéo vào. Dù thiếu tay ít chân, cũng vì nghĩa mà không quay đầu lại. Đồng lão gia tử không cho chúng ta trợ quyền, chẳng lẽ chúng ta lại không có thể chờ lúc hắn gặp nguy, mà ra tay tương trợ hay sao?"
Trần Cẩm Lam nghe xong, nói: "Hoàng huynh, ý tứ của lời này là..... "
Hoàng Thăng cười nói: "Rất đơn giản, chúng ta âm thầm tiềm ẩn tại bên trong phủ của Đồng lão gia tử, đợi cho người của Ma Môn vừa tới, đánh cho hắn trở tay không kịp."
Trần Cẩm Lam cười to nói: "Hoàng huynh thật sự là suy nghĩ giống ta, lần này Ma Môn ở vào thế tất yếu phí công mà trở về rồi, để cho bọn chúng biết thế nào là giang hồ chính khí."
"Hắc..... hắc..... hắc, lão phu nhiều năm không xuất giang hồ, bây giờ khẩu khí của người trẻ tuổi càng ngày càng lớn, lão phu xin khuyên mấy người, bảo các ngươi ít quản chuyện không đâu đi, kẻo lại rước hoạ vào thân, nhưng là các ngươi tự tìm lấy đấy chứ."
Có người đáp lại bằng một tràng tiếng hừ lạnh.
'Người nào?"
Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng lập tức đứng dậy, đằng thân nhảy lên, lướt qua cửa sổ, tới bên ngoài tửu lâu. Đao Thần cười nói: "Không cần đuổi, gia hoả đó sớm đã đi xa, hai vị cũng nên trở lại đi." Hoàng Thăng người ở không trung, mắt nhìn tựa như muốn dẫm chân lên đỉnh đầu của người đi trên đường, nói thì chậm, lúc đó cực nhanh, vừa bạt Phán quan bút trên lưng, nhẹ nhàng điểm lên một cành tre ven lộ, dưới cây tre đó là một lão tướng số, thấy có người tại không trung bay lượn, sợ đến mặt không còn một chút máu, lúc Hoàng Thăng ngẩng đầu nhìn lại, Trần Cẩm Lam sớm đã quay trở lại trong lầu.
Hoàng Thăng vừa vào lâu, chỉ thấy Trần Cẩm Lam đã vào bên trong lâu trước hắn một bước, vừa ngồi xuống xong, trong lòng âm thầm kinh sợ.
Hết chương 45.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:05 PM.
Hoàng Thăng ngồi xuống, nói: "Người đến khinh công quá cao minh, ta thấy bóng người chợt loé ngay gần bên, hắn đã đi xa hơn mười trượng."
Đao Thần nói: "Xem ra người của Ma Môn cũng có chút bản lãnh, địa vị nhất định không nhỏ. Hai vị thường xuyên đi lại trong chốn giang hồ, thật sự ngay cả một chút phong thanh đều không có nghe nói tới sao?"
Trần Cẩm Lam cùng Hoàng Thăng nhìn nhau cười khổ.
Trần Cẩm Lam uống một chén rượu đắng ngắt, nói: "Chẳng trách người trong Ma Môn khẩu khí lớn như vậy, loại cao thủ cỡ như thế, trong một nhà liệu có mấy người, nghĩ không ngông cuồng cũng không được."
Vừa nói đến đó, có một gã tiểu nhị chạy lên, há hốc mồm, muốn nói điều gì đó, nét mặt đỏ bừng, nhưng không thể nói ra được.
Đao Thần nhìn thấy, vừa cười ha ha, vừa đẩy chén ra đứng dậy.
"Đi thôi, người ta đang chờ chúng ta đi xuống, chúng ta thật sự đã thành những con quỷ tham ăn mất rồi."
Bốn người xuống khỏi lầu, Đao Thần hỏi: "Hai vị định thế nào?"
Hoàng Thăng nhìn nhìn sắc trời, nói: "Thời gian còn sớm, phía trước có một cái khách sạn, chính là nơi tại hạ lạc bước tới. Nếu mọi người không có ý kiến, cùng đến nơi đó nghỉ lại, chẳng biết ý mọi người thế nào?"
Đao Thần nói: "Hảo, đỡ cho ta tìm tới tìm lui có khi lại không tìm được một khách sạn tốt, chẳng việc gì mà phải lãng phí tinh lực như vậy, Hoàng lão đệ đã đề cử khách sạn, tưởng cũng chẳng cần phải đến nơi nào khác."
Trần Cẩm Lam cũng không có gì dị nghị, còn Phương Kiếm Minh thì Đao Thần đi đâu hắn sẽ theo tới đó.
Hoàng Thăng dừng lại trước một khách sạn tên là "Cố lai cư", làm cho người ta vừa mới nhìn, đã cảm thấy bội phần thân thiết.
Đặt phòng xong, mỗi người tự trở về phòng mình nghỉ ngơi. Đao Thần và Phương Kiếm Minh cùng ở một phòng.
Phương Kiếm Minh nằm ở trên giường đang cùng Đao Thần chuyện trò, tự nhiên há miệng ngáp một cái rồi ngủ luôn.
Đao Thần đang muốn nghỉ ngơi, thì tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
Đao Thần đi ra mở cửa, nhìn thấy là Trần Cẩm Lam.
Trần Cẩm Lam sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, nghiêm chỉnh hỏi: "Xin hỏi Đao lão ca có phải là Đao Thần lão tiền bối trên Thiên Bảng không?"
Đao Thần ngẩn người, không thể tưởng được đã qua rất nhiều năm mà còn có người nhận ra hắn.
"Ngươi nhận biết ta?"
Trần Cẩm Lam vỗ vỗ ngực, nói: "Thế là ta an tâm rồi. Vãn bối vì thấy bên hông của tiền bối chính là Đại Khảm Đao, chợt nhớ Gia sư lúc sanh tiền có nhắc tới một đại nhân vật, không khỏi nổi lòng hoài nghi tới thân phận của Đao lão ca. Lúc trước trên tửu lâu, cái kiểu sử sự không sợ gì của tiền bối đó chính là phong độ, ngoài cao thủ trên Thiên Bảng ra, thử hỏi còn có ai có thể làm được?"
"Nguyên lai là hắn, khó trách ngươi lại biết ta....." Chợt tỉnh ngộ nói: "Thế ra lệnh sư đã đi về cõi tiên rồi phải không, hắn qua đời khi nào vậy?"
"Năm năm trước."
"Đáng tiếc, đáng tiếc, trên Địa Bảng lại mất đi một cao thủ. Ngươi nếu là đệ tử của hắn, lão phu hy vọng ngươi có thể kế thừa y bát của lệnh sư, đưa võ học của hắn phát dương quang đại."
Trần Cẩm Lam nghe xong, thẹn thùng cười, nói: "Không dối gạt tiền bối, Trình Cẩm Lam trong Võ lâm Lục công tử chính là vãn bối."
Đao Thần chưa từng nghe qua tên của Võ lâm Lục công tử, nhưng thấy hắn lúc trước không thừa nhận chính mình là Trình Cẩm Lam, ngạc nhiên nói: "Chuyện là như thế nào?"
Trần Cẩm Lam nói: "Nhân vì Tổ thượng từng cùng Chu Nguyên Chương trang đoạt thiên hạ, nên đã nhiều năm bị Hoàng gia truy cứu, vãn bối chỉ có thể dùng danh tự Trình Cẩm Lam tạo ra tên trong Võ Lâm Lục công tử, nhưng Họ của ta là Trần, không phải là Trình."
Đao Thần suy nghĩ một chút nói: "Nguyên lai ngươi là hậu nhân của Trần Hữu Lượng."
Trần Cẩm Lam gật gật đầu, chuyển sang đề tài khác, nói: "Vãn bối không dám mạo hiểm. Theo vãn bối thấy, phương tiểu huynh đệ có tới ba thành không phải là người cháu của tiền bối."
"Ta cũng hy vọng chính mình có một người cháu như vậy, người cháu giả này của ta là môn hạ của Thiếu Lâm Tự."
"Môn hạ của Thiếu Lâm Tự? Quả thật một điểm cũng nhìn không ra,"
"Hắn từ nhỏ lớn lên tại Thiếu Lâm Tự, lại đang có một sư phụ là hoà thượng, nói không phải môn hạ Thiếu Lâm Tự, không khỏi có chút không thông."
Trần Cẩm Lam cười nói: "Tiền bối như thế nào lại cùng hắn ở cùng một chỗ vậy?"
Đao Thần nói: "Như thế nào lại ở cùng, đó là một câu chuyện dài, để sau nói tiếp. Tiểu tử này tới đây là do ta từ Sư phụ của hắn cứng rắn yêu cầu, ta thấy hắn là một tài năng đầy triển vọng, đặc biệt có ý mang hắn theo vào trong chốn võ lâm lịch lãm một phen, tương lai cũng là phải trả về cho Thiếu Lâm Tự."
Hai người tại trong phòng lặng lẽ nói chuyện, bất tri bất giác đã trải qua một canh giờ.
**********
Phương Kiếm Minh đang lúc ngủ say, thì bị Đao Thần đánh thức dậy.
Bốn người ra khỏi khách sạn. Hoàng Thăng đối với mảnh đất này cũng tương đối quen thuộc, nên do hắn dẫn đường.
Đêm trong thành náo nhiệt dị thường, cũng không biết là cuộc sống như thế nào, mà dưới mái hiên bên ngoài mỗi hộ gia đình, đều có treo đèn lồng. Trên đường người người qua lại, mặc dù còn không phồn hoa bằng các thành thị lớn ở Trung Nguyên, nhưng cũng đã là rất hiếm có.
Các loại món ăn bày bán đầy hai bên đường, từng làn hương thơm bay tới.
Phương Kiếm Minh hết nhìn Đông lại ngó Tây, không cẩn thận, đột nhiên cùng một người đâm sầm vào nhau, hai người chiều cao không sai biệt nhiều, hai cái đầu thân mật cụng vào nhau thành một khối.
"Ngươi đi đường như thế nào mà lại không nhìn phía trước, đã đụng và làm hư hại ta rồi, ngươi có lẽ cũng bị bươu đầu đó." Đối phương dịu dàng nói. Thanh âm trong trẻo tựa như Bách Linh.
Phương Kiếm Minh cúi đầu bồi lễ nói: "Xin lỗi, xin lỗi." Nghe thanh âm của đối phương đúng là của một nữ hài so với mình lớn nhỏ cũng không sai biệt lắm, cũng chẳng biết là do thần kinh có vấn đề gì mà lại nói: "Đụng ngươi bị thương phải không? Để cho ta xem xem. Đụng ở nơi nào? Có phải đây....."
Ngẩng đầu lên, không để ý trên đầu mình đã sưng lên một cái bướu nhỏ, lấy tay sờ lên trán của đối phương.
Đột nhiên, một đạo chưởng phong hướng ngực hắn đánh tới, chưởng lực cực mạnh, tựa hồ muốn đem hắn một chưởng đánh chết.
"Tiểu tử, dám đụng thương Tiểu thư, ta xem ngươi còn sống được không !" Một thân mgười mặc quần vàng, chính là một đại cô nương trong trang phục thị nữ tàn nhẫn nói.
Ai cũng không ngờ tới Đại cô nương này nói đánh là đánh. Đao Thần bắn ra một đạo chỉ phong, quát: "Có chuyện gì thì nên bàn bạc, đâu lại có loại người như ngươi vậy."
Đại cô nương sắc mặt đại biến, xoay người lui về, giữ chặt bên người một Tiểu cô nương hình dáng khoảng chừng bảy tám tuổi, kinh hãi nói: "Các ngươi là ai?"
Đại cô nương này khuôn mặt dài đẹp đẽ, tính tình lại hay cáu kỉnh, bên người nàng là Tiểu cô nương chính là Tiểu nữ hài đã cùng Phương Kiếm Minh vừa đụng với nhau. Khuôn mặt của Tiểu nữ hài tròn tròn vừa mới hé mở, mi mục như vẽ, trắng như ngọc mài, thực là mỹ nhân trong trắng trời sinh.
Trần Cẩm Lam hướng tới đại cô nương ôm quyền nói: "Vị Tiểu huynh đệ này của ta mới vừa rồi đã thiếu sự dẫn đường, tiểu sinh cũng tại nơi đây xin nói một câu: Thất lễ, hy vọng cô nương không nên động thủ lần nữa, miễn cho ....."
Đại cô nương âm thanh lạnh lùng, nói: "Miễn cho người ta nói các ngươi lấy nhiều lấn ít ! Các ngươi nhiều người, bổn cô nương tự nhiên đánh không lại các ngươi, ngày khác sẽ trở lại tìm các ngươi tính sổ."
Hoàng Thăng nói: "Ngươi là loại người không giảng giải được bằng đạo lý."
Đại cô nương trừng mắt nói: "Ta không giảng giải được bằng đạo lí thì lại làm sao? Ngươi có thể xem ta là loại thế nào? Tiểu thư, chúng ta trở về thôi, nếu còn gặp được bọn chúng, nhất định sẽ làm bọn chúng sáng mắt ra."
Tiểu nữ hài thấy giữa trán của Phương Kiếm Minh nổi lên một cái bướu lớn, cảm thấy có lỗi, lại thấy hắn rõ ràng có dáng vẻ rất vô tội, vốn định nói mấy lời an ủi, lời nói đã đến bên mép lại biến thành tiếng phì cười, còn đang cười, đã bị Đại cô nương lôi kéo đi.
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu thấy tiểu nữ hài đã đi xa, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác trống rỗng.
Đao Thần nhìn thấy, cười nói:"Tiểu tử, coi kiểu thất hồn lạc phách của ngươi kìa, ngươi nếu là thích Tiểu nữ hài ấy, đại thúc lập tức bắt lấy nàng cho ngươi lấy làm người vợ nhỏ."
Hết chương 46.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:02 PM.
Phương Kiếm Minh sắc mặt đỏ bừng, vội kêu lên: "Không phải, không phải."
Ba người ha ha cười lớn, những cảm thấy vui vẻ. Phương Kiếm Minh thấy ba người hợp lại cười trêu hắn, cái miệng nhỏ chu ra, nhưng thâm tâm lại đem hình ảnh xinh đẹp của tiểu nữ hài ghi tạc tận đáy lòng, có muốn xua đuổi cũng đuổi không đi.
Bốn người lúc đến Đồng phủ, đã có rất nhiều người võ lâm đang đứng bên ngoài Đồng phủ, một người nhìn tựa như lão đầu Quản gia đang đối diện với một nhóm người muốn tiến vào nói: "Các vị, thành thật xin lỗi, đêm nay lão gia không tiếp khách, xin mời tất cả mọi người hãy trở về đi."
Có người không vui, kêu lên ầm ĩ: "Lũ ta đều là vì trợ quyền cho Đồng lão gia tử, ngươi thân là quản gia, thế nào lại không thông tình đạt lý như thế? Lũ ta võ công mặc dù thấp kém, nhưng mà 'Nghĩ đa giảo tử Tượng' (Kiến nhiều cắn chết Voi - ND), người của Ma Môn không đến thì thôi, nếu đến tất làm cho bọn chúng sáng mắt ra."
Quản gia nói: "Lão gia nói là không tiếp khách, ta cũng chẳng có biện pháp, các ngươi muốn tiến vào, trừ phi chế trụ được ta."
Có người nói: "Hảo, đây thực sự xem như là một biện pháp tốt."
Quản gia nhắm hai mắt lại, xem thần thái đúng là vui lòng để cho người chế trụ.
Chợt nghe một tiếng thở dài nhè nhẹ truyền đến, Quản gia sắc mặt trắng nhợt, quay đầu lại dùng thanh âm run rẩy nói: "Lão gia."
Thân ảnh Đồng Ngũ Châu xuất hiện tại bên dưới một ngọn đèn, phía sau có hai trung niên hán tử đi theo.
"Lão Trương, ngươi sao lại phải khổ như vậy?"
"Lão gia, lão nô thật sự không đành lòng....."
"Cái gì phải tới nó sẽ tới, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, ngươi đi vào đi."
"Lão gia......."
Lão trương quản gia trong mắt ứ đầy nước mắt, đi trở vào.
Đồng Ngũ Châu hít một hơi, nhìn lướt qua mọi người, dùng một loại thanh âm tỉnh táo đến đáng sợ nói: "Các vị, nếu là quý trọng Đồng mỗ, xin mời các vị rời khỏi nơi đây. Như quả các ngươi nói chuyện bằng vũ lực, chính là đã hãm Đồng mỗ đi vào chỗ bất nhân bất nghĩa đó."
Có người nghe thấy hắn nói nghiêm trọng như thế, lặng lẽ bỏ đi. Một số ít người cùng Đồng Ngũ Châu có nhiều giao tình đương nhiên sẽ không bỏ qua, nói: "Đồng lão gia tử, ngươi nói như vậy, rõ ràng là không coi lũ ta là bằng hữu. Nghĩ lúc trước, trong lúc ngươi giúp lũ ta, khẳng khái cỡ nào, đêm nay có người dám tìm ngươi gây phiền toái, lũ ta há có thể ngồi yên không lý đến sao?"
Đồng lão gia tử nói: "Đồng mỗ làm như vậy, chính là tỏ rõ Đồng mỗ coi mọi người là bằng hữu. Thật không dám dấu diếm, người của Ma Môn sở dĩ tìm tới cửa, là bởi vì Đồng mỗ năm đó đã làm một việc có lỗi với bọn họ, đây là Đồng mỗ tự làm tự chịu. Các ngươi thật sự không chịu rời đi, đừng trách Đồng mỗ vô tình, bế môn tạ khách."
Một câu tối hậu, ai cũng đều nghe thấy, tất cả lẳng lặng đau khổ, lẳng lặng không chùn bước.
Chợt nghe có người lớn tiếng, nói: "Đồng lão gia tử là hán tử đỉnh thiên lập địa, hành sự thẳng thắn cao thượng, ta không tin Lão gia người lại làm việc gì có lỗi với người khác."
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy người nói là một tráng hán có vết đao trên mặt, cái đầu cực lớn, cùng đứng với hắn tại một chỗ, còn có bốn đại hán cũng cao thấp như hắn, năm người như hạc đứng giữa bầy gà, thật là chói mắt.
Đồng Ngũ Châu liếc mắt nhìn năm người, nói: "Năm huynh đệ các ngươi cũng tới ư."
Tráng hán sẹo mặt nói: "Đồng lão gia tử gặp nạn, Trung Châu Ngũ Hổ có thể nào lại không đến? Bảy năm trước, lũ ta nhân vì bị khép vào tội giết người, bị cao thủ Cẩm y vệ bắt giữ, luận tội sẽ bị chém đầu, nhờ có Lão gia người phát hiện ra điều đáng ngờ bên trong, hao phí không ít tinh lực, vì lũ ta tra ra được chân tướng sự thật. Lũ ta giết cái người mà kì thật sớm đã bị người ta giết rồi. Ân tình như thế, lũ ta luôn luôn khắc ghi. Hôm nay, vốn định báo đáp, Lão gia người lại bảo lũ ta không nên nhúng tay vào, lũ ta ở đây chờ đợi, chính là chờ ở Lão gia người một câu nói, ai ngờ Lão gia người....."
Nói đến đó, vài giọt hổ lệ đã lã chã rơi xuống, kích động quá nói không ra lời.
Đồng Ngũ Châu nghe xong, đột nhiên cười to, trong tiếng cười có mang theo cả sự bất đắc dĩ, bi phẫn, hối hận, cảm kích.......
"Đồng mỗ sống đã bảy mươi ba tuổi, tự hỏi cả đời không thẹn với lương tâm, đêm nay dù là phải chịu tiếng xấu muôn đời, Đồng mỗ cũng cam nguyện. Các bằng hữu nói ta không đủ nghĩa khí cũng tốt, nói ta điên khùng cũng được, Đồng mỗ dừng câu chuyện lại ở đây, nếu ai ngang bướng, Đồng mỗ lập tức sẽ chết tại trước mặt hắn."
Khoảng đất rộng thoáng chốc trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, rất nhiều người đều nghĩ không minh bạch Đồng Ngũ Châu nhiệt tình ngày xưa tại sao lại nói ra những lời tuyệt tình như thế.
Trung Châu Ngũ Hổ nghe xong, không nhịn được lệ rơi đầy mặt, vọt ra khỏi đám đông, chạy tới dưới một tàng cây, cởi dây cương, phi thân lên ngựa, ngửa mặt lên trời hét lớn: "Có Thượng Thiên ở trên, Trung Châu Ngũ Hổ tại đây lập thệ, Đồng lão gia tử nếu như bị Ma Môn hại, Ma Môn sẽ cùng lũ ta bất cộng đái thiên."
Lập thệ xong, năm con ngựa giận dữ 'Cộp cộp' rồi nhanh chóng rời đi.
Đao Thần nhìn thấy, than: "Những hán tử giống như thế, trên giang hồ đã không còn thấy nhiều lắm."
Cứ như thế, ai cũng không dám đứng đợi ở bên ngoài phủ của Đồng lão gia tử nữa, lần lượt li khai.
Bốn người vòng tới cửa sau của Đồng phủ, lợi dụng bóng đêm, phi thân vào bên trong.
Đao Thần âm thầm phát ra kình khí, dò xét bốn phía, toàn bộ phát hiện có hơn mười người bí mật ẩn núp tại nóc các phòng ốc của Đồng phủ. Hắn một điểm cũng không có nói ra.
Cả Đồng phủ, ngạc nhiên là không có một người gác đêm, nghĩ là Đồng Ngũ Châu phải đặc biệt có ý an bài chứ.
Bốn người tới phía trên một toà đại sảnh, ẩn núp vào chỗ tối, yên lặng xem kì biến.
Sáu đại hán mặc võ phục đứng ở bên trong viện lát bằng đá Đại lý, bên trong sảnh đèn đuốc sáng choang, dưới mái treo hai lồng Đại hồng đăng.
"Hắc hắc, Đồng Ngũ Châu ngươi quả nhiên là một hán tử. Lão phu bội phục dũng khí của ngươi, đáng tiếc ngươi đêm nay tránh không khỏi kiếp này."
Một tiếng cười âm lãnh truyền lại, một đạo nhân ảnh vạch ngang trời lướt đến, hạ xuống trong viện. Sáu đại hán võ phục nhìn thấy, cũng không hề động đậy.
Người đến là một Hoa phục lão giả, tóc trên đầu đã bạc một nửa, chải chuốt chỉnh tề. Người hắn hạ xuống trong viện, là đứng nguyên tại một chỗ không hề di động, lạnh lùng nhìn vào bên trong đại sảnh.
Từ bên trong sảnh truyền đến thanh âm của Đồng Ngũ Châu: "Tôn giá tới một mình phải không?"
Đồng Ngũ Châu mang theo hai trung niên hán tử từ bên trong đại sảnh đi ra, ba người đều toàn thân mặc võ phục.
"Lão phu một mình cũng đủ để làm việc, cần nhiều người làm gì? Thế nào? Đồng Ngũ Châu, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi có đáp ứng hay không điều kiện mà bổn môn đã đưa ra."
"Đồng mỗ há có thể tiếp tay cho kẻ xấu? Đồng mỗ không nguyện thất tín với người, tự nhiên không thể thất tín với các ngươi, các ngươi định làm sao bây giờ?"
"Đồng Ngũ Châu, tám năm trước, Thánh mẫu đại nhân của bổn môn đã phó thác cho ngươi một việc, ngươi không có làm tốt, liệu có tính được là thất tín không?"
Đồng Ngũ Châu cười lạnh một tiếng, nói: "Tính, lúc đó Đồng mỗ tịnh không biết cái người toàn thân là máu đó chính là nữ nhân lại còn là Bạch Liên Thánh Mẫu, nếu không làm sao có thể bị lừa. Nàng khẩn cầu ta đem nhi tử của nàng thu lưu, nói sau khi mình tránh thoát sự đuổi giết của cừu gia liền tới tìm ta. Đồng mỗ thấy nàng đáng thương, nhất thời mềm lòng đáp ứng nàng. Không ngờ, đứa nhỏ nọ ở trong tay Đồng mỗ còn không tới ba ngày, đã bị một Phong bà tử cướp đi, ta ngay cả một chiêu cũng tiếp không được. Đồng mỗ nhất thời gây nên lầm lỗi, những năm gần đây, khắp nơi tìm kiếm, hối hận không thôi. Giờ đã biết các ngươi là người Bạch Liên Giáo, Đồng mỗ cho dù là tự sát, cũng sẽ không đáp ứng điều kiện vô lý của các ngươi."
Hết chương 47.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:01 PM.
Bốn người ẩn phục từ một nơi bí mật gần đó nghe Đồng Ngũ Châu nói xong, ngoại trừ Phương Kiếm Minh, ba người đều cả kinh, không thể tưởng được Ma Môn chính là Bạch Liên Giáo.
Bạch Liên Giáo nguyên là một loại tổ chức dân gian phản kháng sự bạo ngược cuối thời nhà Nguyên, thế lực khổng lồ, giáo chúng trải rộng khắp nơi trên cả nước, trong cuộc vận động phản Nguyên, xuất lực không nhỏ. Chu Nguyên Chương được thiên hạ, sau khi ngồi lên ngôi vua, đi tảo phạt ba năm, hạ chỉ tuyên bố Bạch Liên Giáo là Tà Đạo. Lúc bấy giờ bị tuyên bố là Tà Đạo còn có Minh Giáo.
Chu Nguyên Chương hạ chỉ cấm người của Bạch Liên Giáo và Minh Giáo hoạt động, nhưng là có người dùng phương pháp cổ xưa là tiến hành đi tuyên truyền ở khắp mọi nơi, Chu Nguyên Chương do bởi xuất thân từ Minh Giáo, đối với Minh Giáo có chút liên quan nên chỉ mắt nhắm mắt mở. Hắn biết võ lâm có nhiều dị sĩ, căn bản là không thể diệt trừ hoàn toàn, cho nên mặc cho Ma Giáo phát triển lớn mạnh, mượn cỗ thế lực này tới áp chế những hạng người vô phép tắc trong chốn võ lâm.
Đối với mọi người Bạch Liên Giáo một li cũng không lưu tình, thấy cần giết là giết, thấy cần khám nhà là khám nhà, Bạch Liên Giáo đồ không dám công khai, chỉ còn cách trong âm thầm mà hoạt động.
Vài chục năm qua, rất hiếm nghe được tin tức của Bạch Liên Giáo, ngoại giới thì nói là đã giải tán, ai ngờ từ đống tro tàn lại được nhen nhóm, hoạt động trở lại, đổi tên là Ma Môn, đủ sức toan tính cùng thiên hạ đệ nhất giáo là Ma Giáo ganh đua cao thấp.
Đao Thần hướng ba người truyền âm nói: "Nguyên lai là Bạch Liên Giáo, khó trách khẩu khí lớn như vậy. Võ lâm nhiều chuyện vậy đó !"
Trần Cẩm Lam truyền âm lại cho Đao Thần: "Tiền bối, giang hồ đã từng có một ngày bình yên sao? Các võ sĩ bất kì lúc nào cũng có thể xuất hiện giang hồ, tuỳ ý bắt người , quấy nhiễu làm dân chúng không cách nào sinh sống. Trong chốn võ lâm có một hạng người rất ngổ ngáo, từ cổ chí kim, thời nào cũng có. Nhiều chuyện của võ lâm không sợ có lí do hay không, chỉ sợ không có nhiều chuyện xảy ra."
Hoa Phục Lão Giả nghe Đồng Ngũ Châu nói xong, hai mắt hàn quang chợt loé, lạnh băng băng nói: "Lão phu đếm ba tiếng làm hạn định, ngươi nếu không đáp ứng, đừng trách lão phu không khách khí, huyết tẩy Đồng phủ bẩy mươi ba nhân khẩu."
Đồng Ngũ Châu cùng hai người con trai của hắn (Hai trung niên nhân) sắc mặt đại biến, không nghĩ tới đối phương lại tra xét dứt khoát như thế, thủ đoạn lại càng độc ác như thế.
Một con trai của Đồng Ngũ Châu lạnh lùng nói: "Có bản lãnh thì cứ việc xông vào cả nhà ta, ta nếu có một chút nhíu mày, sẽ không phải là người của Đồng gia."
Hoa Phục Lão Giả không để ý tới hắn, bắt đầu đếm: "Một !"
Đồng Ngũ Châu chẳng biết đã trải qua nhiếu ít bao nhiêu sự việc trên đời, lúc này cũng bị loại thủ đoạn vô tình đó làm cho tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Hoa Phục Lão giả nói: "Ngươi .... ngươi tàn nhẫn...."
Hoa Phục Lão giả nói: "Hai !"
Đúng lúc chữ "Ba" sắp ra khỏi miệng lập tức có tiếng cười truyền đến, nói: "Chậm đã, chậm đã. Khẩu khí các hạ cuồng vọng như vậy, lão phu cũng muốn xem xem cho biết?"
Một nhân ảnh từ trên nóc nhà phi thân hạ xuống, người còn chưa chạm đất, thân hình đột nhiên gập lại, không nương tựa vào cái gì đã tiến về phía trước ngoài một trượng, bàn tay to tướng như cái quạt chộp tới Hoa Phục Lão Giả.
Đúng vào sát na đó, bốn phương tám hướng có mười mấy người kêu lớn: "Đồng lão gia tử, đừng có nghe những lời đe doạ của hắn, ta tới giúp ngươi một tay đây."
Ngay lập tức, tiếng y phục xé gió nổi lên tứ phía, hơn mười bóng người nhào vào trong viện, che trước người Đồng Bảo Châu. Trần Cẩm Lam, Hoàng Thăng, Phương Kiếm Minh không có hiện thân, đây chính là Đao Thần đặc ý phân phó.
Hoa Phục Lão Giả quát: "Muốn chết...."
Lật cổ tay một chưởng đánh ra, chưởng lực như bông, ngầm chứa một đạo tồi tâm cứng mạnh, một khi đánh trúng thân người, mặt ngoài không sao, nội tạng lại bị phá nát, thực là 'Cẩm chưởng' (chưởng đẹp-ND).
Đao Thần ha ha cười nói: "Lão phu trong vòng ba chiêu mà không tóm được ngươi, sẽ không phải là họ Đao."
Bật hơi hét lớn, một cỗ vô hình chân khí từ trong lòng bàn tay trái lao ra. Hoa Phục Lão Giả thấy đối phương có thể làm được 'cách không thương địch', nét mặt cả kinh, công phu 'Cẩm chưởng' của hắn còn chưa luyện tới cảnh giới chí cao, căn bản là vô pháp kháng cự.
"Thánh cô....."
"Cái gì Thánh cô?" Đao Thần hữu chưởng xuyên tréo phía trên tả chưởng, chân khí cách không vừa nhả, đối phương kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng thối lui vài bước, khoé miệng rỉ ra hai vệt máu tươi.
Đao Thần như bóng với hình, vượt lên trước mấy đạo nhân ảnh từ trên trời lao xuống ở phía trước, duỗi tay chụp lấy vạt áo trước ngực Hoa Phục Lão Giả, phong trụ huyệt đạo đối phương.
"Tất cả lui lại phía sau cho lão phu, ai không nghe lời, đừng trách lão phu vô tình, chấn đứt kinh mạch của hắn, cho hắn cả đời tàn phế."
Mấy người từ trên trời lao xuống quả nhiên 'nghe lời', không dám tiến lên phía trước.
Hình dáng của Đao Thần y như vẻ ngoài của một Lão Thần, bắt đầu đánh giá mấy người vừa đến đó.
Đứng ở trước nhất chính là một người thân vận bạch y, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp đúng là một nữ tử, trên đầu đội một cái nón tre có mạng che mặt, đem diện mục giấu đi, hình dạng là xấu hay đẹp, không thể nào thấy rõ.
Một cỗ hàn khí tràn tới phả lên mặt.
Không sai, nữ nhân đó chính là một khối hàn băng ! Một trong những nguyên nhân sinh ra rét buốt cho trái đất này chính là Băng nữ nhân !
Tại phía sau nàng, bố trí hai trung niên phụ nhân, thân hình đầy đặn, áo đỏ như máu, làm cho người ta phải mơ tưởng.
Đứng ở cuối cùng chính là ba thanh niên mặc võ phục màu xanh, bên hông treo đoản đao không vỏ, thân đao loé sáng.
Đao Thần đang đánh giá đối phương, đối phương cũng đánh giá lại hắn.
Đồng lão gia tử thấy có nhiều người đến đây tương trợ như vậy, thật là cảm động, cứng rắn nói: "Đa tạ một mảnh mĩ ý của các vị, lão hủ cho dù chết ở chỗ này, cuộc đời này cũng đã mãn nguyện vậy."
Chỉ thấy một Hắc y nhân thân hình cao cao bước ra một bước nói: "Đồng lão gia tử, ta 'một thanh kiếm gãy' thường thích lãng tử giang hồ, đã sớm nghe nói Lão gia ngươi hiệp nghĩa cùng hiệp đảm ra sao, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Việc năm đó, ngươi đã trọn nhân trọn nghĩa, Ma Môn không những không có chút cảm ơn nào, lại còn muốn gia hại Lão gia ngươi, thật là khi người thái quá, hôm nay có ta tại đây, cho dù máu có bắn ra năm bước, cũng muốn liều chết tương hộ."
Đồng Ngũ Châu nghe xong lời này, tâm tình kích động thế nào không cần phải nói, ngay cả Đao Thần nghe xong, cũng thấy hào khí sống lại, ha ha cười nói: "Nói rất hay ! Ma Môn không nói chuyện lí lẽ như thế, họ Đao ta chính là không quen nhìn loại tác phong này, mới phải đưa tay can thiệp."
"Ngươi nói ngươi họ Đao."
Nữ lang bạch y mở miêng, ngữ khí cũng như người nàng, lạnh như băng.
"Họ Đao thì đã làm sao?"
"Có thể một chưởng cách không đánh lui Phong trưởng lão, phóng nhãn khắp giang hồ, không có mấy ai, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Nha đầu, lão phu đã nói rất là minh bạch, ta họ Đao, Đao chính là đao kiếm đó."
"Ta biết công phu của ngươi đã tới hoá cảnh, nhưng cao thủ bổn môn như mây, không có sợ ngươi. Ngay cả là ta, cũng không thể bại ở trong tay ngươi."
Lời đó vừa thốt ra, Trần Cẩm Lam và Phương Kiếm Minh âm thầm giật mình. Đao Thần là dạng người nào, bọn họ rõ ràng nhất. Nữ lang này có đạo hạnh bao lớn, lại dám nói ra những lời lớn lối bực đó !
Đao Thần không có tức giận, hờ hững cười, nói: "Tốt lắm, ngươi tuy là nhất giới nữ lưu, nhưng khẩu khí không nhượng bậc tu mi, để lão phu thử xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng."
Nói xong hai mắt hơi hơi nheo lại, một đạo chân khí hướng đối phương tập kích. Cỗ chân khí này mãnh liệt đi tới, vừa mới phát xuất, lập tức cuồng phong tứ phía nổi lên, hướng Bạch y nữ lang cuộn tới.
Hết chương 48.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:50 PM.