Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 25-04-2008, 09:12 PM
ngoctulaa's Avatar
ngoctulaa ngoctulaa is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: NÆ¡i có Tình Yêu em dành cho anh
Bài gởi: 617
Thá»i gian online: 56 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 27 Times in 16 Posts
chương 8 - NHẠC CỰC SINH BI - hồi 2
Côn Luân - Phượng Ca

Dịch thuật: BYH
Biên dịch + biên tập: BYH
Tàng Thư Viện









Vân Thù ôm quyá»n cưá»i nói:

- Äa tạ Sở trang chá»§ nhân nhượng!

Sở Cung nắm thanh kiếm gãy, khuôn mặt không còn há»™t máu. Sở VÅ© cÅ©ng không khá»i kinh hãi: “Má»›i mấy tháng không gặp, kiếm pháp cá»§a thiếu niên này lại tấn tá»›i nữa à?†Hốt nhiên thấy cổ Ä‘ay nhói, má»™t thanh chá»§y thá»§ chá»c vào thịt, tiếng Liá»…u Oanh Oanh vang lên:

- Lôi lão đầu, Lôi Chấn, Sở lão đại, các ngươi cùng ngăn chặn tên này cho ta.

Ba ngưá»i kia nhìn nhau, Vân Thù lập tức hú má»™t tràng, lao tá»›i Lương Tiêu. Lương Tiêu né tránh, đánh trả má»™t chưởng. Chỉ trong khoảnh khắc, hai ngưá»i đã thi triển bá»™ pháp, nhanh như chá»›p chiết liá»n mấy chiêu. Vân Thù càng đánh càng sôi sục, tiếng hú vang Ä‘i mãi không dứt, động tác càng lúc càng nhanh, Lương Tiêu dần dần không nhìn kịp nữa, suýt nữa thì trúng hiểm chiêu. Liá»…u Oanh Oanh thấy thế, gắt ầm lên:

- Ba lão ngu xuẩn kia, còn không xông lên đi?

Ba ngưá»i giận Ä‘iên, nhưng tình thế bắt buá»™c, đành phải lao lên vây Vân Thù. Vân Thù thấy thế, thình lình tung má»™t chưởng vào bên trái Lương Tiêu. Lương Tiêu né tránh sang phải, không ngá» Vân Thù đã tính trước, vụt sá»­ Äại diá»…n bá»™, lướt ngang Ä‘i đến hÆ¡n má»™t trượng trên cao, ào đến mé phải Lương Tiêu, sá»­ Tam tài quy nguyên, song chưởng ung dung vá»— tá»›i. Lương Tiêu không ngá» gã lại có thể thi triển được bá»™ pháp trên cao, nhất thá»i không kịp tránh, chỉ cảm thấy chưởng phong táp vào mặt, cá»±c chẳng đã phải sá»­ má»™t chiêu Tam tài quy nguyên chưởng, vung song chưởng lên đón.

“Bá»™p†má»™t tiếng, song chưởng cá»§a hai ngưá»i xô vào nhau, Lương Tiêu chỉ cảm thấy má»™t luồng khí nóng cuồn cuá»™n ùn ùn đổ sang mình, khiến cho khí huyết toàn thân sôi sục. Lúc này bá»n Lôi Hành Không vừa lúc đã chạy tá»›i, Vân Thù giữa song chưởng vụt sinh ra má»™t thứ lá»±c dính rất mạnh, thân hình xoay tít, kéo Lương Tiêu quay lưng vào má»i ngưá»i, cưá»i há»i:

- Ai dám lên nào?

Liễu Oanh Oanh thấy gã vẫn nói năng rất ung dung, Lương Tiêu thì mặt đỠmắt hoe, biết rõ Lương Tiêu rơi vào thế hạ phong, vội quát:

- Mau lui xuống!

Bá»n Lôi Hành Không tức thì tránh sang má»™t bên. Vân Thù trông thấy Liá»…u Oanh Oanh, cưá»i bảo:

- Tốt nhất là cô nương nên thả Sở Nhị nương ra, nếu không ta ấn một cái là thằng súc sinh này mất mạng đấy!

Miệng hắn vẫn nói cưá»i, nhưng song chưởng thì ngấm ngầm dồn khí, ná»™i kình như thá»§y triá»u, tràn Ä‘i tấn công má»i kinh mạch toàn thân Lương Tiêu. Lương Tiêu muốn chống lại, nhưng luồng khí ấm áp dữ dá»™i vô cùng, luồn lách Ä‘i khắp má»i chá»—, chân khí cá»§a bản thân chạm phải nó, hệt như băng tan tuyết rữa, muốn há miệng gá»i cÅ©ng không được nữa.

Liễu Oanh Oanh thấy mặt Lương Tiêu từ đỠchuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen, toàn thân đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy ra lại hóa thành khí trắng bay lên, mặt cô ta trắng bệch, bèn cắn môi dưới nói:

- ÄÆ°á»£c, ngươi thả hắn ra trước.

Vân Thù cưá»i:

- Vì sao cô nương không thả ra trước?

Liễu Oanh Oanh tức giận:

- Ngươi thả hay không? Nếu không thả, ai nấy cùng liá»u cho vàng đá cùng nát cả.

Nói rồi cô ta trở chủy thủ lại miết vào cổ Sở Vũ. Lôi Chấn sợ tái mét mặt, khua tay loạn xạ:

- Äừng, đừng.

Rồi hắn trừng mắt, thét bảo:

- Tên há» Vân kia, bảo ngươi thả ngưá»i thì ngươi thả ra, làm gì mà lảm nhảm nhiá»u thế?

Vân Thù không thèm lý đến Lôi Chấn nữa, cưá»i nhạt bảo Oanh Oanh:

- Äã vậy, má»™t khắc cô nương không thả ngưá»i, thì má»i ngưá»i hao phí má»™t khắc, má»™t ngày cô không thả, thì má»i ngưá»i hao phí má»™t ngày, xem ai nhẫn nại hÆ¡n ai?

Liễu Oanh Oanh thấy gã không chịu mắc lừa thì tức lồng lộn, nhưng không còn cách gì khả dĩ nữa.

Lương Tiêu lúc này như bị chưng hấp, chỉ cảm thấy má»—i giá»t mồ hôi chảy ra thì chân khí trong ngưá»i lại theo đó bị tiêu tan má»™t phần, mồ hôi hóa thành hÆ¡i nước sôi, khí trắng ngùn ngụt quanh mình.

Liễu Oanh Oanh nghiến răng, giơ chủy thủ chà đi chà lại trên mặt Sở Vũ, căm hận bảo:

- Ngươi mà không thả ngưá»i, ta sẽ rạch mưá»i tám nhát trên mặt bà ta, để bà ta biến thành má»™t con quá»· dạ xoa.

Sở VÅ© cảm thấy hàn khí rá»n rợn, trong lòng kinh hãi vô cùng, nghe câu ấy càng khiếp vía hÆ¡n nữa, bà ta bình sinh giữ dung mạo như tính mạng, nếu gương mặt bị há»§y hoại thì có thể nói là sống không bằng chết, nước mắt như mưa. Lôi Chấn nhìn vợ rÆ¡i lệ thì nóng lòng sốt ruá»™t, nhưng không dám nói nặng nói nhẹ Liá»…u Oanh Oanh, chỉ còn nước ngoạc mồm rá»§a xả Vân Thù để trút giận.

Vân Thù nghe hắn chửi bới thô tục quá, tức giận vô cùng, bèn thét lên rằng:

- ÄÆ°á»£c rồi, cô nương cứ rạch má»™t nhát Ä‘i, ta sẽ bẻ má»™t rẻ xương cá»§a thằng súc sinh này, để xem hắn có bao nhiêu xương để bẻ đây?

Liá»…u Oanh Oanh thấy gã không chịu mắc lừa, đúng thá»±c là lo lắng cuống cuồng, nhất thá»i không có cách gì, mắt bắt đầu đỠhoe. Lúc này, chợt nghe phía xa có tiếng hô hoán ầm Ä©, đảo mắt nhìn ra, chỉ thấy góc đông nam lá»­a cháy ngút trá»i, khói đùn lên cuồn cuá»™n. Cha con Lôi Hành Không tức thì biến sắc. Liá»…u Oanh Oanh biết chắc chắn là Chu Äại Thành và hai tên đồng bá»n thấy mình vào đã lâu mà không trở ra, trong lòng sốt ruá»™t, không nhẫn nại được nữa bèn phóng há»a, định nhân lúc há»—n loạn mà chạy trốn. Chỉ vì lá»­a không chỉ cháy má»™t nÆ¡i, lá»­a được hướng gió nên cháy càng mạnh. Cha con há» Lôi lá»™ vẻ lo lắng, nhưng việc hiện thá»i cÅ©ng vô cùng khẩn cấp, không thể bá» Ä‘i được, thế là cứ bồn chồn giậm chân tại chá»—.

Vân Thù cÅ©ng biết nếu để lâu lá»­a lan rá»™ng ra là không sao dập tắt được nữa, cưá»i há»i:

- Hai bên cùng thả ngưá»i má»™t lúc, được không?

Liá»…u Oanh Oanh cÅ©ng không còn cách nào khác, đành gật đầu ưng thuận. Vân Thù thả lá»ng song chưởng, Lương Tiêu đã tê dại cả ngưá»i, lảo đảo suýt ngã. Vân Thù nắm lấy cổ tay trái cá»§a gã, để giữ cho gã khá»i ngã, mỉm cưá»i nói:

- Xin má»i cô nương.

Liễu Oanh Oanh đành phải tiến lên, tay trái giữ Lương Tiêu, tay phải nắm Sở Vũ, Vân Thù thì chìa một tay ra, nắm lấy cổ tay phải của Sở Vũ, rồi hô:

- Thả!

Hai ngưá»i đồng thá»i buông tay, lấy con tin vá».

Chỉ trong nháy mắt, Vân Thù đẩy Sở VÅ© sang phải, cưá»i ngất, khum tay trái thành trảo phóng vù ra. Liá»…u Oanh Oanh hoảng hốt co lại sau, Vân Thù vừa định Ä‘uổi theo thì đằng lưng có tiếng gió nổi lên, liá»n vá»™i vã lật chưởng lại đỡ. Chưởng chạm quyá»n, kình phong bạt ra tứ phía, Vân Thù định thần nhìn, ngưá»i đó là Lôi Hành Không, gã kinh ngạc há»i:

- Lôi bảo chủ, thế này là cớ gì…

Lôi Hành Không không đáp má»™t lá»i, mặt mày sa sầm, lại đánh ra hai quyá»n. Vân Thù tức giận, đành xuất thá»§ chiết giải. Sở Cung nhân lúc hai ngưá»i còn giằng co, chưa phân định rạch ròi, liá»n vung thanh kiếm gãy nhảy bổ vào Oanh Oanh.

Lôi Hành Không Ä‘á»i nào để Sở Cung thá»±c hiện được âm mưu, bèn vung đôi quyá»n lên đấm vù vù, buá»™c Sở Cung rút lui. Chợt lại thấy Vân Thù vừa được rảnh tay liá»n phóng vá» phía Liá»…u Oanh Oanh, thì lại vá»™i vàng nhảy bổ theo chặn. Vân Thù không làm sao được, đành trở chưởng chống đỡ.

Sở Cung thầm nhá»§ hai tên này võ công Ä‘á»u cao hÆ¡n mình, cho dù Ä‘oạt được há»™p sắt thì cÅ©ng khó mà thoát thân êm đẹp được, liá»n tung mình lên, tưởng chừng là bổ nhào tá»›i Liá»…u Oanh Oanh, nhưng đến ná»­a đưá»ng thì chém ra hai nhát kiếm sá»™t sá»™t, đâm Lôi Hành Không và Vân Thù. Hai ngưá»i Ä‘á»u bị bất ngá», vừa đón đỡ vừa giận dữ chá»­i rá»§a.

Liá»…u Oanh Oanh nhân cÆ¡ ba ngưá»i đấu nhau liá»n dìu Lương Tiêu chạy trốn. Chợt nghe có tiếng quát lanh lảnh, Sở VÅ© và Lôi Chấn lao theo sau, nhất tá» xuất kích. Liá»…u Oanh Oanh phải cầm cá»± vá»›i cả hai ngưá»i nên luống cuống vô cùng, đấu được mấy hiệp thì Sở VÅ© nhìn thấy má»™t sÆ¡ hở. Bà ta căm thù Oanh Oanh thấu xương, chỉ mong giết được nàng má»›i hả dạ, nên lập tức đâm trưá»ng kiếm ra thật nhanh, vừa đúng lúc này Vân Thù Ä‘ang thi triển bá»™ pháp thoát ra khá»i vòng đấu, thấy vậy thì hoảng hồn, tuốt kiếm ra khua trưá»ng kiếm cá»§a Sở VÅ© Ä‘i. Lôi Chấn thấy gã dám trở kiếm ngăn vợ mình thì nổi giận, quay sang múa quyá»n đánh tá»›i, thành thá»­ hai vợ chồng lại hợp chiến Vân Thù. Liá»…u Oanh Oanh thừa cÆ¡ tung mình nhảy ra, chui vào trong ngõ.

Hai ngưá»i chạy được má»™t quãng, Lương Tiêu thở Ä‘á»u dần, cảm thấy toàn thân tê dại, bèn nói:

- Oanh Oanh! Äể ta nghỉ má»™t lát!

Oanh Oanh buông gã ra, Lương Tiêu vận khí vào Ä‘an Ä‘iá»n, hít má»™t hÆ¡i thật sâu, tập trung ná»™i lá»±c, nào ngá» vận khí mãi mà Ä‘an Ä‘iá»n vẫn rá»—ng không. Lương Tiêu tưởng tại mình mệt quá mà ra, lại hít hÆ¡i vài lần nữa, vận không thấy Ä‘an Ä‘iá»n có động tÄ©nh gì. Liá»…u Oanh Oanh thấy Lương Tiêu cứ đỠđẫn ngồi ngây ra, tức giận mắng:

- Mau lên, kẻo không kịp chạy đâu!

Lương Tiêu do dự một thoáng rồi nói:

- Ta không Ä‘iá»u khiển được ná»™i lá»±c nữa rồi!

Liễu Oanh Oanh cáu kỉnh nói:

- Tiểu sắc quá»·, lúc này là lúc nào mà ngươi còn có hứng lừa gạt ngưá»i ta?

Lương Tiêu cũng phát cáu:

- Ta không lừa ai cả, ta... ta không còn nội lực nữa rồi!

Liá»…u Oanh Oanh nhìn bá»™ dạng ngÆ¡ ngẩn cá»§a gã, không có vẻ gì là dối trá, cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra, chợt nghe sau lưng có tiếng áo bay phần phật, bèn ngoái cổ lại nhìn, thì thấy Vân Thù Ä‘ang nhấc chân chạy ào tá»›i như lốc cuốn, nàng vá»™i giục Lương Tiêu:

- Thôi, lát nữa hãy nói!

Äoạn cõng gã lên lưng, quăng Äá»™n Thiên trảo lên móc vào má»™t góc mái hiên, rồi tung mình nhảy lên.

Vân Thù giậm chân nhảy theo, cÅ©ng chạy phăm phăm trên các nóc nhà, Ä‘eo theo không rá»i. Lúc này Lôi Hành Không, Sở Cung và vợ chồng Lôi Chấn cÅ©ng đã ào ào chạy tá»›i. Liá»…u Oanh Oanh dầu sao cÅ©ng là đàn bà con gái, chạy chưa đến má»™t trăm bước là đã thở nặng nhá»c, mồ hôi đầm đìa, Lương Tiêu thấy đối thá»§ đã sấn tá»›i, lo lắng, bèn giục:

- Oanh Oanh, cô chạy đi đi, cứu ta sau cũng được!

Oanh Oanh mắng:

- Bậy bạ...

Nàng thở gấp, chân chậm hẳn Ä‘i, mấy ngưá»i kia Ä‘uổi tá»›i má»—i lúc má»™t gần.

Lương Tiêu nghe những lá»i ấy thì ứa nước mắt, thình lình nảy ra má»™t ý, vá»™i vã bảo:

- Oanh Oanh, nhảy xuống dưới đi!

Liá»…u Oanh Oanh đã cuống quýt lắm rồi, nghe vậy nhảy ào khá»i mái nhà. Lương Tiêu hạ giá»ng:

- Rẽ trái, ra hết lối thì rẽ phải.

Liá»…u Oanh Oanh không há»i han gì, cứ thế mà chạy. Lôi Công bảo bố trí nhà cá»­a theo nguyên lý tương sinh cá»§a Bát quái, vốn dÄ© dùng để hãm chân ngoại địch. Lương Tiêu tuy mất hết ná»™i lá»±c, nhưng kiến thức thì vẫn còn, lập tức tập trung tinh thần quan sát, liên tục lên tiếng chỉ hướng, Liá»…u Oanh Oanh chạy theo lá»i gã, lúc rẽ lúc vòng, mấy ngưá»i trên mái nhà chỉ má»™t thoáng đã bị bá» lại đằng sau.

Liễu Oanh Oanh chạy được một lúc, Lương Tiêu bỗng bảo:

- Rẽ trái!

Liá»…u Oanh Oanh ngoặt sang bên trái, vừa vòng qua góc tưá»ng thì đứng sững lại, ngẩn ngưá»i ra vì kinh ngạc. Chỉ thấy trước mắt lá»­a cháy ngút trá»i, hÆ¡i nóng phì vào mặt nàng. Lương Tiêu tuy giá»i trận pháp, nhưng đâu ngỠđến trận há»a hoạn này. HỠđưa mắt nhìn trong vòng hai mươi trượng xung quanh Ä‘á»u là tưá»ng bao, con đưá»ng phía trước đã bị lá»­a bít lối, không còn cách gì thoát được. Chợt có hai tiếng hú dài, Lương Tiêu ngoái lại nhìn, thì thấy Vân Thù và Lôi Hành Không từ mái nhà bay xuống, song song chạy tá»›i.

Liá»…u Oanh Oanh vừa chạy dồn dập má»™t hồi, bây giá» thở dốc, hai má đỠbừng. Nàng ngước mắt nhìn quanh, trông thấy giữa nhà cá»­a và tưá»ng bao có má»™t cá»™t cá» rất lá»›n, cao tá»›i mấy trượng, chót vót trên cao là má»™t lá cá» hình vuông. Liá»…u Oanh Oanh sá»±c nghÄ© ra má»™t cách, bèn thét Lương Tiêu:

- Ôm chặt vào!

Lương Tiêu làm theo lá»i, cảm thấy thân thể Oanh Oanh má»m ấm như bông, mặc dù Ä‘ang lúc nguy hiểm cÅ©ng không nén nổi đôi chút mÆ¡ màng, lại thấy Liá»…u Oanh Oanh vung tay, quăng Äá»™n Thiên trảo lên mái ngói. Nàng mượn lá»±c bay lên, lại quăng tay, Äá»™n Thiên trảo đã mắc lên lá cá». Liá»…u Oanh Oanh mừng rỡ, tóm lấy dây xích nhảy ào xuống.

Khinh công cá»§a Vân Thù cao hÆ¡n Lôi Hành Không nên chạy tá»›i nÆ¡i trước, vung tay túm lấy lưng Lương Tiêu, nhưng chỉ xé được ná»­a tấm áo cá»§a Lương Tiêu. Thấy Liá»…u Oanh Oanh và Lương Tiêu như gió cuống xông ra khá»i biển lá»­a, rÆ¡i xuống bá» tưá»ng đối diện.

Liá»…u Oanh Oanh đáp xuống bá» tưá»ng, ngoái đầu nhìn lại, trông thấy Vân Thù và Lôi Hành không Ä‘ang đứng cách mình má»™t biển lá»­a, ngá»­a mặt đứng trên mái ngói, trợn mắt xuôi tay, vẻ mặt ảo não. Liá»…u Oanh Oanh đắc ý phá lên cưá»i, lá»­a hắt lên đôi má cá»§a nàng, trông đỠhồng diá»…m lệ lạ thưá»ng.

Chợt thấy Lôi Hành Không và Vân Thù trao đổi vá»›i nhau mấy câu rồi chuyển mình chạy Ä‘i. Liá»…u Oanh Oanh Ä‘oán hai ngưá»i nhất định sẽ vòng qua đưá»ng khác Ä‘uổi tá»›i, liá»n huýt vang má»™t tiếng, từ trong rừng Yên Chi lập tức lao ra. Liá»…u Oanh Oanh cõng Lương Tiêu lên nhảy khá»i bá» tưá»ng, cố ý muốn trêu tức hai ngưá»i, liá»n lấy Thuần Dương thiết hạp ra khá»i túi, cưá»i gá»i:

- Lôi bảo chủ, đa tạ đã kính biếu bảo hạp, chia tay ở đây thôi, không phải tiễn nữa.

Lôi Hành Không tức giận tím tái cả mặt mày, Sở Cung và vợ chồng Lôi Chấn cÅ©ng chạy tá»›i, bốn ngưá»i cãi cá» mãi không dứt. Vân Thù thì ngÆ¡ ngẩn nhìn hai ngưá»i cưỡi ngá»±a chạy Ä‘i, trái tim trống trÆ¡n, chẳng rõ là cảm giác gì. Äang lúc thất vá»ng, chợt thấy phía quan đạo có bụi đất bốc lên mù mịt, chừng mấy chục nhân mã phi tá»›i, Vân Thù nhận ra là ngưá»i cá»§a Thần Ưng Môn thì rất mừng rỡ, bèn gá»i to lên rằng:

- Äại sư huynh, các huynh đến đúng lúc quá, chặn hai ngưá»i kia lại!

Lúc ấy, má»™t kỵ mã tách ra, vượt lên cả toán, đó là má»™t lão già gầy gò nhá» thó, trợn mắt nghiến răng, hầm hầm nét mặt, Liá»…u Oanh Oanh nhận ra là Cá»­u Äầu Ngoan Bạch Tam Nguyên. Lương Tiêu thì nhận ra ngưá»i Ä‘i đầu dáng Ä‘iệu hiên ngang, chính là Cận Phi, môn chá»§ Thần Ưng môn.











__________________
Tài sản của ngoctulaa

Chữ ký của ngoctulaa
[SIZE="6"][COLOR="Blue"] nhớ nhà[/COLOR][/SIZE]

Last edited by ngoctulaa; 25-04-2008 at 09:42 PM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #47  
Old 26-04-2008, 09:40 PM
biga05's Avatar
biga05 biga05 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: us
Bài gởi: 52
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 11 Times in 4 Posts
chương 8 - NHẠC CỰC SINH BI - hồi 3
Dịch thuật: BYH
Biên dịch + biên tập: BYH
Tàng Thư Viện

Cận Phi thấy Bạch Tam Nguyên một mình phi ngựa chạy lên, bèn cũng thúc ngựa đuổi theo, níu lấy Bạch Tam Nguyên bảo:

- Bạch huynh đừng vội.

Vân Thù lúc này Ä‘ang nhảy xuống tưá»ng thành, bèn gá»i to:

- Äịch có thần câu, hãy lập trận để sẵn sàng đối phó.

Cận Phi gật đầu, các kỵ mã sau lưng tản ra thành ná»­a vòng tròn, cùng khép vòng vây vào. Vân Thù gá»i to:

- Äại sư huynh hãy giữ Chấn vị! Phương lão giữ Khảm vị, Lưu sư huynh giữ Tốn vị, Lang sư đệ giữ Äồng nhân vị...

Má»i ngưá»i theo chỉ dẫn chiếm lấy các phương vị, tiến dần vá» phía Yên Chi mã. Liá»…u Oanh Oanh định thúc ngá»±a xông bừa ra, chợt nghe Lương Tiêu bảo:

- Oanh Oanh, đừng vội.

Liễu Oanh Oanh bĩu môi:

- Ngươi cứ ngồi đấy mà nói thôi à, bây giỠnên làm sao đây?

Lương Tiêu nói:

- Cô đưa dây cương đây.

Liá»…u Oanh Oanh được Lương Tiêu chỉ đưá»ng đã rất tín nhiệm vì cắt Ä‘uôi được truy binh vừa rồi, liá»n đưa dây cương cho hắn. Lương Tiêu giật dây cương, nói to:

- Bát Môn Thiên Quan Trận chỉ là tiểu xảo, có đáng kể gì?

Vân Thù nghe hắn gá»i đúng tên trận pháp khán gia cá»§a mình thì rất kinh ngạc, đúng lúc ấy, chỉ thấy Lương Tiêu dây cương giật vỠđằng sau, Yên Chi vụt lui lại sau năm trượng. Lương Tiêu hô lên, dây cương giật chéo, Yên Chi phi thật nhanh sang trái. ÄÆ°á»£c ba trượng thì Lương Tiêu lại kéo cương thúc ngá»±a chạy sang phải bốn trượng. Tiến thoái chừng bốn năm lần như thế, Yên Chi vụt hí lên, xông vào Bát môn thiên quan trận, tiến mà như lùi, Ä‘i mà như chạy.

Trận pháp này biến hóa rất nhanh, nhìn đến hoa mắt, xoay vòng vòng từng lớp, không nhận ra hướng đông hay tây. Vân Thù càng nhìn càng kinh ngạc, chợt hiểu ra, thất thanh kêu:

-Trá»i Æ¡i! Quy nguyên bá»™!

Thì ra Lương Tiêu gặp nguy hiểm, tá»± nhiên lại nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u chưa ai nghÄ© tá»›i bao giá», đó là cưỡi con ngá»±a quý thông linh nhất Ä‘á»i, Ä‘i theo bá»™ pháp cao thâm khó lưá»ng Cá»­u cá»­u quy nguyên bá»™. Thế là Yên Chi mã cất vó chạy như gió, phi tá»›i phi lui, chỉ mấy lần khứ hồi là đã cắt xé tan tành trận pháp Bát môn thiên quan trận. Äá»™t ngá»™t, Yên Chi mã hí lên vang dá»™i, mở đưá»ng máu chạy ào ra như má»™t cÆ¡n gió, dù làVân Thù gào đến vỡ cả cổ há»ng nhưng cÅ©ng không ngăn cản được.

Cận Phi thấy vậy thì hét:

- Giữ vững trận thế, lấy cung tiễn đối phó!

Má»i ngưá»i rào rào rút cung tên ám khí ra, Lương Tiêu cưá»i nhạt:

- Cứ thoải mái Ä‘i! – rồi giật dây cương. Yên Chi thoăn thoắt xông pha, lúc trái lúc phải, lúc tiến lúc lui, tuy không Ä‘i thẳng đưá»ng chính, nhưng những mÅ©i tên và ám khí không trúng má»™t phát nào. Chỉ má»™t lát sau, cả đám đã bị bá» lại đằng sau càng lúc càng xa, chỉ biết hò la mắng chá»­i, ngoài ra không còn cách nào.

Liá»…u Oanh Oanh lần này đột phá vòng vây, cảm thấy lÆ¡ mÆ¡ như trong cÆ¡n má»™ng. Mãi cho đến khi Yên Chi chạy được mưá»i mấy dặm, nàng má»›i lấy lại được sá»± tỉnh táo, trở tay đấm Lương Tiêu má»™t cái, vui vẻ nói:

- Tiểu sắc quá»·, ngươi thật là giá»i!

Cú đấm rất nhẹ, vậy mà Lương Tiêu trúng quyá»n thì ngã bật vỠđằng sau, rÆ¡i thình xuống đất. Liá»…u Oanh Oanh hoang mang, nhảy xuống vá»±c gã dậy, thấy đầu Lương Tiêu sứt má»™t miếng to, máu chảy dầm dá», mặt đỠbừng, ngưá»i má»m lả, không sao đứng dậy được. Liá»…u Oanh Oanh hối hận, nói nhá»:

- Ta xin lá»—i!

Lương Tiêu cưá»i khổ:

- Không phải tại cô đâu, lúc nãy ta phải cố sức quá nên mới thế.

Liễu Oanh Oanh cau mày:

- Rốt cục là ngươi khó chịu ở chỗ nào?

Lương Tiêu ủ ê:

- Không phải là khó chịu chỗ nào, mà là toàn thân cứ nóng ran, không vận kình được.

Liễu Oanh Oanh nói:

- Không đau không ngứa thì chắc là không có gì đáng ngại lắm, ngủ một giấc là ổn thôi.

Lương Tiêu tá»± nhá»§, e rằng chẳng đơn giản như thế đâu, nhưng không muốn để Oanh Oanh lo lắng, bèn gật đầu. Liá»…u Oanh Oanh băng bó vết thương cho Lương Tiêu xong, thì đỡ gã lên ngá»±a. Lại nhìn con đưá»ng vừa Ä‘i qua, vụt có má»™t ý tưởng, giục ngá»±a Ä‘i giật lui lại má»™t Ä‘oạn, để lại má»™t chuá»—i dấu chân ngá»±a to tướng, nhác trông thì tưởng đổi hướng Ä‘i xuôi lại.

Liá»…u Oanh Oanh cưá»i:

- Ngươi xem, bá»n ngu ngốc ấy mà Ä‘uổi đến đây, thấy dấu chân ngá»±a nhất định sẽ lú lẫn, Ä‘uổi theo hướng ngược lại.

Lương Tiêu không nói năng gì, cúi xuống nhìn, rồi nhắm mắt muốn ngủ. Liễu Oanh Oanh sợ gã ngủ lâu không tỉnh, nên cấu gã thật mạnh. Lương Tiêu bị đau, mở mắt nói:

- Oanh Oanh, ta buồn ngủ lắm!

Liễu Oanh Oanh không cầm được nước mắt, chỉ sợ Lương Tiêu trông thấy lại lo, nàng bèn nói át đi:

- Äang cưỡi ngá»±a tại sao lại ngá»§? Muốn ngá»§ thì để đến chá»— nghỉ hãy ngá»§.

Lương Tiêu gật gật đầu, cố gắng dướn mắt lên. Liá»…u Oanh Oanh cưỡi ngá»±a Ä‘i được má»™t lúc, vừa Ä‘i đúng chiá»u vừa Ä‘i giật lùi, cố ý bày đánh lạc hướng. Äi như thế má»™t lúc lâu, đưa mắt nhìn ra xa, thấy đằng trước trên sưá»n núi có má»™t ngôi nhà, bèn thúc ngá»±a lại gần. Liá»…u Oanh Oanh dìu Lương Tiêu vào trong, thấy khắp nÆ¡i phá»§ má»™t lá»›p bụi dày.

Liá»…u Oanh Oanh đưa Lương Tiêu đến giưá»ng. Mặt Lương Tiêu vẫn đỠửng, kêu lên

- Khát quá! Nước, có nước không?

Liá»…u Oanh Oanh tháo túi rượu xuống, Lương Tiêu tu má»™t hÆ¡i cạn sạch, vẫn than không đủ. Liá»…u Oanh Oanh ra cá»­a ngó nghiêng tứ phía, chỉ thấy sau nhà có má»™t cái giếng, thì mừng rỡ chạy lại, nhưng thấy đáy giếng toàn là bùn. Liá»…u Oanh Oanh nhá»› lại trên đưá»ng đến đây có má»™t dòng suối nhá», bèn đứng dậy Ä‘i vào nhà, thấy Lương Tiêu đã ngá»§ thiếp Ä‘i. Liá»…u Oanh Oanh đưa tay vào mÅ©i hắn, thấy vẫn thở Ä‘á»u, lại vuốt ve mặt gã, thấy nóng bừng, tức thì rá»›m nước mắt, nghÄ© ngợi: “Äể hắn ngá»§, suối cÅ©ng gần đây thôi, ta Ä‘i lấy nước rồi vá». â€

Nàng nhẹ nhàng Ä‘i ra cá»­a, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trá»i trải ra xanh biếc, trong lòng cÅ©ng thấy dá»… chịu hÆ¡n, nàng tá»± nhá»§: “Ngoài chết ra không có việc gì là lá»›n nữa. Nếu quả thá»±c hắn trở thành phế nhân, Ä‘á»i này ta sẽ chăm sóc cho hắn. †Nàng nghÄ© tá»›i đây, cảm thấy trên Ä‘á»i không có việc gì khó giải quyết nữa, bèn quay mình nhảy lên lưng ngá»±a, lao vút Ä‘i xa như má»™t làn khói.

Nguyên lai Lương Tiêu bị Vân Thù đẩy ná»™i công vào ngưá»i, toát mồ hôi, dần dần cảm thấy cổ há»ng nóng như có lá»­a cháy, tuy hôn mê nhưng vẫn nhá»› ra là cần nước, mÆ¡ hồ má»™t hồi, cố gắng lắm má»›i mở được mắt, thì thấy trong phòng vắng ngắt, bất giác kinh ngạc, gá»i Oanh Oanh mấy tiếng mà không ai đáp lá»i. Lương Tiêu hoảng hốt, cố ngồi dậy, cảm thấy miệng khô đắng, Ä‘oán thầm: “Nhất định là cô ấy Ä‘i tìm nước rồi. †Trong lúc chỠđợi hắn nhắm mắt lại vận công, chẳng bao lâu, cảm thấy đôi chút ná»™i lá»±c đã dần dần chảy vá» Ä‘an Ä‘iá»n, lập tức thổ nạp má»™t hồi, nhưng luồng chân khí yếu á»›t đó hồi lâu sau cÅ©ng không động đậy gì nữa cả.

Lương Tiêu Ä‘ang cảm thấy Ä‘au lòng, chợt nghe ngoài cá»­a có tiếng động thì mừng rỡ, lê bước đẩy cá»­a ra đón, loáng thoáng nhìn thấy Liá»…u Oanh Oanh đứng xoay lưng vá» phía mình, tai áp vào giấy dán cá»­a, tá»±a hồ Ä‘ang lắng nghe Ä‘iá»u gì, Lương Tiêu liá»n tiến đến vá»— vai cô ta, hét lên:

- Nghe trộm cái gì?

Liá»…u Oanh Oanh cả kinh quay đầu lại. Lương Tiêu trông rõ mặt cô ta thì cÅ©ng kinh ngạc, ngưá»i con gái này không phải là Liá»…u Oanh Oanh, mà là má»™t thiếu nữ hoàn toàn xa lạ, mình mặc bá»™ áo màu xanh lá giống cá»§a Oanh Oanh, nhưng khuôn mặt hoàn toàn khác, mặt tròn xoe, cÅ©ng thanh tú, nhìn Lương Tiêu trừng trừng, vẻ mặt kinh hãi.

Lương Tiêu ngạc nhiên há»i:

- Cô là ai?

Rồi sá»±c hiểu ra nguy hiểm, vá»™i vàng sá»­ chiêu Giả Nghị Phấn Bỉ trong Thánh Văn Cảnh, Ä‘iểm vào huyệt kỳ môn cá»§a thiếu nữ, nhưng sức yếu, xuất thá»§ quá chậm, ấn nhầm vào bá»™ ngá»±c cá»§a cô ta. Thiếu nữ mặt tròn kêu lên “ối chà†rồi giật lui mấy bước liá»n, mặt bừng Ä‘á», quất chưởng phải vào ngá»±c Lương Tiêu. Lương Tiêu sá»­ chiêu Diện ích Tam Mao, định giải khai chưởng thế cá»§a thiếu nữ, chiêu này vốn dÄ© rất cao minh, nhưng gã quên mất rằng mình đã mất hết ná»™i lá»±c, nên không những không giải khai được bàn tay trắng trẻo cá»§a thiếu nữ, ngược lại còn bị thân hình thon thả cá»§a cô ta lao vào, tống má»™t chưởng lên ngá»±c. Thiếu nữ vừa ra tay đã đánh trúng thì kinh ngạc hÆ¡n cả vui mừng, ngẩn ra má»™t chút thì chân tay rối loạn cả lên, ấn vào huyệt Äản trung cá»§a Lương Tiêu, Lương Tiêu thậm chí không kịp kêu má»™t tiếng, ngưá»i rÅ© oặt xuống.

Thiếu nữ mặt tròn lại ngẩn ra, lẩm bẩm:

- Kì quái!

Rồi vá»™i vàng cõng Lương Tiêu lên Ä‘i vào rừng, trong rừng có má»™t con ngá»±a màu Ä‘en. Lương Tiêu vừa tức vừa hoảng hốt, liá»n ngất lịm Ä‘i.

Má»™t lát sau, hắn má»›i lÆ¡ mÆ¡ tỉnh lại, cảm thấy nôn nao, bèn mở mắt nhìn, thấy mình Ä‘ang bị vắt ngang trên lưng ngá»±a, không nhịn được nôn thốc nôn tháo. Thiếu nữ mặt tròn nghe tiếng nôn á»e thì cúi xuống nhìn, kinh hãi kêu lên:

- á»i chà, xin lá»—i!

Rồi dừng ngá»±a lại, đỡ Lương Tiêu ngồi lên cho ngay ngắn, định ôm lấy hắn cho hắn khá»i ngã nhưng ngượng quá, đành thôi, an á»§i rằng:

- Không sao đâu, một lúc nữa sẽ đến Thố Nhĩ cương thôi.

Lương Tiêu tức uất ngưá»i, mắng rằng:

- Thố cái mẹ ngươi ấy!

Thiếu nữ mặt tròn ngẩn ngưá»i kinh ngạc:

- Ngươi quen mẹ ta hả? Ta chưa gặp bà ấy bao giỠcả.

Lương Tiêu ngớ ra, nghĩ bụng: «Nha đầu này giả ngốc với ta, hay là không có mẹ thật?» Gã lại mắng:

- Ngươi không có mẹ, lẽ nào là do cha sinh ra ư?

Thiếu nữ lại ngẩn ngưá»i nói:

- Ta cũng không có cha. Các vị thư thư nói, ta nứt ra từ một khe đá, vì vậy đầu óc là một tảng đá, vừa ngu vừa đần.

Lương Tiêu bÆ¡ vÆ¡ từ nhá», nghe nói thiếu nữ này không cha không mẹ thì rất đồng cảm, bèn bảo:

- Tiểu nha đầu, ngươi thả ta ra, chúng ta hóa giải chuyện lúc trước.

Thiếu nữ mặt tròn lắc đầu:

- Không được đâu, A Lăng tỷ sai ta đi truy tìm ngươi và Liễu cô nương, nói có cơ hội là bắt các ngươi. Ôi, ta cũng không muốn bắt ngươi đâu, nhưng việc do chủ nhân giao nên không thể trốn tránh.

Lương Tiêu tức giận:

- Nha đầu kia, ngươi có giá»i thì thả ta ra, chúng ta đấu má»™t trận đưá»ng hoàng.

Thiếu nữ lắc đầu:

- Không được, ta xưa nay không dám đánh nhau vá»›i ai bao giá» cả. Chá»§ nhân lại thưá»ng dạy: vật gì mình lấy được thì nhất thiết phải giữ cho chặt, nếu không sÆ¡ suất má»™t chút thì sẽ biến mất.

Lương Tiêu không lừa được cô gái, tức giận mắng:

- Äánh rắm!

Thiếu nữ đỠmặt há»i:

- Ngươi… ngươi muốn đánh rắm à? Ngươi cứ tùy tiện đánh, ta… ta bịt mũi lại là được.

Lương Tiêu tức quá:

- Ta nói chủ nhân ngươi thối như đánh rắm ấy!

Thiếu nữ tái mặt:

- Ngươi mắng chửi ta thì không sao, đừng mắng chủ ta, không ổn đâu.

Lương Tiêu há»i:

- Có cái gì ghê gớm hả? Ta cứ mắng đấy!

Thiếu nữ sầm mặt lại, nhíu mày chống má một lúc lâu, chợt thò tay điểm lên huyệt Thiên đột của Lương Tiêu. Lương Tiêu đang chửi bới thì bị im. Thiếu nữ nói:

- Ta đã nghĩ rồi, ngươi không nói năng gì thì hơn, tránh để chủ nhân nghe thấy thì sẽ gây hại cho ngươi.

Thiếu nữ thúc ngá»±a chạy má»™t quãng thì tá»›i má»™t gò núi, trên sưá»n núi có hai hòn đá khổng lồ, dài má»ng, trông như đôi tai thá». Thiếu nữ mặt tròn nhìn lên, thấy trên gò không có má»™t ai thì càu nhàu:

- A Lăng thư thư bảo ta đợi ở đây, tại sao chính tỷ ấy lại không đến?

Cô ta xuống ngá»±a, ôm Lương Tiêu Ä‘i lên gò, ngồi dưới chân khối đá tai thá» bên trái, lấy ra má»™t bầu nướchá»i Lương Tiêu:

- Ngươi muốn uống không? Muốn thì chớp mắt đi.

Lương Tiêu từ sớm đã khát khô cả cổ, bèn chớp chớp mắt. Thiếu nữ nâng cằm gã lên cho uống nửa bì, rồi tự mình cũng uống, ai ngỠmới uống một hớp chợt nhớ ra Lương Tiêu vừa uống xong, thì ngượng nghịu liếc trộm gã, gương mặt tròn xoe đỠbừng.

Thiếu nữ uống nước xong, chẳng có việc gì làm, lại không thể trò chuyện vá»›i Lương Tiêu, đành cúi đầu nghịch tà áo. Lương Tiêu cÅ©ng nhân lúc đó chợp mắt xung khai huyệt đạo, nhưng ná»™i tức ở Ä‘an Ä‘iá»n rất mÆ¡ hồ. Lương Tiêu thá»­ liá»n mấy lần, Ä‘á»u tốn công vô ích, rất là buồn bá»±c

Má»™t lát sau, chợt nghe dưới gò có tiếng cưá»i khanh khách. Lương Tiêu mở mắt, trông thấy má»™t cô gái đẹp Ä‘i lên, cô ta mặc áo xanh lá, thon thả yểu Ä‘iệu, tuy không đẹp bằng Liá»…u Oanh Oanh, nhưng có phần hấp dẫn hÆ¡n. Lương Tiêu không nhịn được, phải ngắm nàng, chợt nghe thiếu nữ mặt tròn reo lên:

- A Lăng tỷ đến rồi!

A Lăng lên tá»›i gò, nhìn Lương Tiêu ngạc nhiên rồi cưá»i chào:

- A Tuyết đến sớm thế!

Thiếu nữ mặt tròn gật đầu:

- Em nghe lá»i tá»·, gắng sức Ä‘i bắt Liá»…u Oanh Oanh. Äuổi mãi, Ä‘uổi mãi... tuy rằng không bắt được ả, nhưng lại bắt được tên đồng bá»n này.

A Lăng nhìn sang Lương Tiêu, tỠvẻ:

- Em lập được công lá»›n rồi, chá»§ nhân mà biết thì nhất định sẽ trá»ng thưởng.

A Tuyết xấu hổ nói:

- Thưởng hay không không quan trá»ng. Chỉ cần chá»§ nhân không bá»±c, không mắng là A Tuyết em phải tạ Æ¡n Trá»i Phật rồi!

A Lăng ngồi xuống má»™t tảng đá, cưá»i nói:

- Em lập được công lao, chá»§ nhân thương em còn không hết, có lẽ nào bá»±c bá»™i? Ôi, êm lần đầu xuất trận đã lập được thành tích xuất sắc thế này, công lao cá»§a ta và A Băng Ä‘á»u bị lu má» rồi!

A Tuyết ngạc nhiên há»i:

- Thế ạ? Em đã lập được công lớn lắm ư?

A Lăng mắt lóe lên ghen tị, nhưng vẫn nói bình tĩnh:

- Äúng đấy! Ta nghe chá»§ nhân nói, tiểu tá»­ này là tình nhân cá»§a Liá»…u Oanh Oanh. Con nha đầu ấy yêu hắn lắm. Bắt được hắn thì chá»§ nhân ra Ä‘iá»u kiện gì, ả ta cÅ©ng phải chấp thuận, tuyệt đối không dám phản kháng. Nhưng Liá»…u Oanh Oanh gian ngoan xảo quyệt lắm, đến chá»§ nhân còn phải e ngại ả vài phần, thật không ngá» má»™t kẻ ngốc như e lại may mắn thế!

A Tuyết cúi đầu:

- Äá»u nhá» tá»· cả! Nếu tá»· không bắt em Ä‘uổi theo thì em cÅ©ng không tài nào tóm được hắn ta đâu.

A Lăng gượng cưá»i:

- Em hiểu thế là tốt, nhưng đừng kể vá»›i chá»§ nhân Ä‘iá»u ấy nhé.

A Tuyết ngạc nhiên:

- Tại sao ạ? Chá»§ nhân biết thì sẽ trá»ng thưởng cho cả tá»· nữa.

A Lăng mặt xám đi:

- Ngốc nha đầu, bảo ngươi đừng kể thì đừng kể, há»i nhiá»u ta cắt lưỡi bây giá»!

A Tuyết không ngá» cô ta đột nhiên nổi giận như vậy, sợ run ngưá»i, cúi đầu nín lặng.

A Lăng mắng xong thì mặt mày đỠbừng, ngá»±c hổn hển, nhưng cô ta lại cưá»i ngay:

- Xin lỗi A Tuyết, chị đang buồn bực nên mới nổi nóng như vậy, em đừng để bụng nhé!

A Tuyết gật đầu:

- Em tính ngu ngốc, chị có mắng cũng phải!

A Lăng cưá»i khanh khách:

- Äúng là A Tuyết rất ngoan mà. Em có hiểu vì sao chị giận không?

A Tuyết lắc đầu.

A Lăng cưá»i khổ:

- Là vì em lập được đại công, ta thì chẳng làm được gì hết. Ta buồn lắm.

A Tuyết không hiểu ngầm ý của A Lăng, vội nói:

- tá»· đừng buồn, nếu sau này còn cÆ¡ há»™i lập công, em nhất định sẽ nhưá»ng cho tá»·, để tá»· lập được công to.

A Lăng thấy cô ta không hiểu ý thì tức lắm, nhưng lại cưá»i ngay:

- Chị em chúng ta đã lâu rồi không luyện chưởng pháp. Nhân hôm nay rảnh tập luyện một chút vậy.

Nói xong cô ta đứng dậy. A Tuyết không dám làm trái cũng đứng lên:

- Xin thư thư chỉ giáo!

A Lăng tủm tỉm gật đầu, đứng theo thế, A Tuyết cũng đứng theo tư thế tương tự, đứng đối diện với cô ta. Lương Tiêu nhìn tư thế mà kinh ngạc quá đỗi, đó chính là chiêu thức Phiêu tuyết thần chưởng. Khi luyện công, Oanh Oanh đã từng biểu diễn lộ chưởng pháp này cho hắn xem, do vậy hắn nhận ra ngay.

A Lăng bật cưá»i khanh khách:

- Tỷ bắt đầu trước nhé!

Nói rồi bay lên, vá»— song chưởng ra. Lương Tiêu nhận ra là ThiênTtuyết Cái Äỉnh cá»§a Phiêu tuyết thần chưởng, trong lòng càng thêm kinh ngạc, bèn tập trung tinh thần chăm chú theo dõi. A Tuyết thì sá»­ chiêu Băng Äông Tam Xích, chưởng hai bên chạm nhau, gió lạnh nổi lên. Lương Tiêu nghÄ© bụng: “Äánh cÅ©ng được lắm, nhưng vẫn kém Oanh Oanh. â€

A Lăng cưá»i hì hì:

- Chưởng pháp cá»§a Tuyết muá»™i khá lên nhiá»u rồi đó! Thảo nào lập được đại công, khiến ngưá»i ta ngưỡng má»™.

Cô ta vừa nói vừa sá»­ chiêu Tuyết hoa lục xuất, vá»— liá»n sáu chưởng theo đúng vị trí sáu cánh cá»§a hoa tuyết. A Tuyết vá»™i vàng dùng chiêu Thu sương tứ tán, gắng gượng chiết giải.

Phiêu tuyết thần chưởng vốn là lá»™ chưởng pháp do sư tổ khai sáng phái Äại Tuyết SÆ¡n nhìn cảnh gió tuyết mà sáng tạo ra, vì vậy nó nhẹ nhàng bay bổng như gió tuyết, A Lăng, A Tuyết còn trẻ, lại xinh đẹp, nên trận tá»· thí diá»…n ra rất đẹp mắt. Lúc đầu A Tuyết còn luống cuống chân tay, nhưng càng đánh càng tập trung, không còn nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u gì khác, chiêu thức rất ổn định. A Lăng tuy ra chiêu rất nhanh, nhưng ná»™i lá»±c thì hÆ¡i Ä‘uối, đấu càng lâu thì càng Ä‘uối sức. Lại thêm vài chiêu nữa, A Tuyết thình lình ra chiêu Thụy tuyết triệu phong quật trúng chưởng vào vai A Lăng. A Lăng cảm thấy vai tê dại, lập tức lướt lại sau mấy bước, quát:

- Ngốc nha đầu kia, ngươi dám đánh ta ư?

A Tuyết thấy A Lăng nhìn mình với vẻ tàn độc rồi chồm tới, mặt lạnh lùng thì rất khiếp đảm, chiêu thức bỗng chậm đi, tức thì bị A Lăng trúng một chiêu Lục nguyệt phi tuyết vào vai. A Tuyết lùi ra sau ba bước, vai đau trào nước mắt. A Lăng thấy ra chiêu trúng đòn mà chưa đánh ngã được A Tuyết thì hơi ngạc nhiên, bèn chạy vòng ra sau, đánh một chưởng nữa vào lưng cô ta. A Tuyết ngã dúi vỠphía trước, kêu lên

- Tỷ tỷ, A Tuyết đau lắm rồi!

A Lăng ra chiêu này nữa vẫn chưa đánh ngã được A Tuyết thì càng kinh ngạc. Thì ra A Lăng rất thông minh nhưng tính tình lưá»i nhác, gặp phải bài luyện khó thì thưá»ng trốn tránh. A Tuyết tuy chậm chạp nhưng chăm chỉ nên ná»™i lá»±c rất vững. A Lăng ngày thưá»ng vẫn tưởng mình giá»i hÆ¡n A Tuyết, hôm nay lại thất thế thì vừa tức vừa xấu hổ. Cô ta vốn định xuất chưởng đánh chết A Tuyết, cướp lấy công lao, nào ngá» ná»™i công cá»§a nha đầu này mạnh đến thế, không đánh ngã được, cô ta suy nghÄ© thật nhanh rồi cưá»i khanh khách:

- A Tuyết, còn muốn tỉ thí nữa không?
Tài sản của biga05

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #48  
Old 30-04-2008, 09:46 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Côn Luân - Phượng Ca


Dịch thuật: Xuong Rong
Biên dịch + biên tập: Vjtbeo, BYH
Nguồn: Tàng Thư Viện


Chương 9 - TÂM NHƯ TỬ HÔI - Hồi 1




A Tuyết chạm vào vết thương, trong mắt rưng rưng lệ, run run lắc đầu. Lương Tiêu đã rõ ràng, thầm nguyá»n rá»§a nói:

- Nha đầu vô dụng, rõ ràng đánh thắng được ả, sao lại cúi đầu chịu thua. Äổi lại là ta thì đã đánh lại mấy chưởng cho ả nát nhừ ra rồi.

Lại thấy A Lăng ra vẻ tươi cưá»i nói:

- Tốt thôi, tốt thôi. Nhưng tỉ tỉ ta trong lòng không vui, nếu không tìm ngưá»i nào đánh tiếp vài chưởng, không thể tan hết bá»±c bá»™i. Ài, muá»™i không muốn so chưởng pháp, vậy cho tỉ chút lợi ích để trong lòng ta vui vẻ.

A Tuyết gạt nước mắt nói :

- "Tỉ tỉ muốn lợi ích gì, miễn là việc muội có thể làm, muội sẽ hoàn toàn đáp ứng tỉ.

A Lăng vui sướng hân hoan, chỉ vào Lương Tiêu cưá»i nói:

-Những thứ khác ta không thiếu, ngươi đem hắn chia cho ta một nửa là được rồi.


Khuôn mặt xinh đẹp của A Tuyết chuyển thành trắng nhợt, vội xua tay nói:

- Không được không được. Hắn là má»™t ngưá»i sống, nếu phân thành hai ná»­a, chẳng phải sẽ chết sao.

A Lăng cưá»i nhạo nói:

- Nha đầu ngốc, ta muốn lấy ngưá»i chết để làm gì chứ? Ài, nói rõ ràng má»™t chút, Ta muốn ngươi Ä‘em công lao bắt được hắn, chia cho ta má»™t ná»­a, bây giá» phải nói vá»›i chá»§ nhân rằng: là chúng ta hai ngưá»i cùng bắt hắn.

Chỉ vì A Tuyết không giá»i mồm mép, nàng ta không thể giấu giếm được, cuối cùng sẽ lại nói ra. A Tuyết hiểu rõ ràng vấn đỠnày, ngạc nhiên nói:

- Cái này.. cái này không phải là lừa dối chủ nhân?

A Lăng khuôn mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Vấn đỠnày trá»i biết đất biết, ngươi biết ta biết, ngươi không nói vá»›i chá»§ nhân, bà ta làm sao biết được?

A Tuyết thấy cô ta trong mắt lấp lánh hàn quang áp bức, trong lòng hoảng loạn, buộc phải nói:

- Muội nghe theo tỉ tỉ là xong.


A Lăng vô cùng mừng rỡ, đi đến nắm lấy tay nàng ta, thân mật nói:

- A Tuyết, ngươi đúng thật là hảo muội tử của ta!


Chuyển mắt sang ngó Lương Tiêu, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói,

- Ta đã quên mất, ngươi đã nghe hết, phải cắt lưỡi của ngươi, để ngươi từ nay trở vỠsau không thể nói được nữa.

Cổ tay nhấc lên, rút ra một thanh chủy thủ, vội hướng vỠphía Lương Tiêu. A Tuyết vô cùng sửng sốt, kéo cô ta lại nói:

-Tỉ tỉ, đừng….

A Lăng nhìn lướt qua nàng ta, cưá»i hi hi nói:

- Sao nào, có thể nào ngươi thấy hắn ta thiên sinh anh tuấn?

A Tuyết mặt đỠbừng, trong lúc lo lắng thì ý tưởng chợt thoáng qua trong đầu, buột miệng:

-Hắn .. hắn là kẻ câm, không thể nói gì!

A Lăng má»™t phen ngạc nhiên, sau đó nghÄ© lại mình đến đây cÅ©ng được má»™t khoảng thá»i gian khá dài, cÅ©ng không nghe thấy Lương Tiêu nói má»™t câu nào, sợ là đương nhiên là bị câm.


A Tuyết thấy A Lăng sắc mặt có vẻ nghi hoặc không chắc chắn, bất giác trái tim nhảy nhót Ä‘iên cuồng, gần như muốn phá vỡ lồng ngá»±c. Tá»± bản thân sốt ruá»™t, đột nhiên nghe A Lăng cưá»i nhẹ má»™t tiếng, nói ra:

- Tại sao Liễu Oanh Oanh đó lại có mắt như mù, không ngỠlại đi yêu thích một kẻ câm.

Trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, cất trủy thủ vào. A Tuyết thở phào một hơi, nhìn sang Lương Tiêu, nhưng khi nàng ta bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lại nóng bừng, giống như được che bởi một tấm vải đỠthẫm.


A Lăng đạt được sở nguyện, tâm tình rất vui, cưá»i díp mắt ngồi xuống, đôi mắt đẹp rá»±c rỡ những đốm sáng, nhìn khắp trên ngưá»i cá»§a Lương Tiêu đánh giá má»™t lượt, đột nhiên cau mày nhăn nhó, lạnh lùng khịt mÅ©i nói:

- A Băng con ** lẳng lơ đó đi nơi đâu trộm cắp đàn ông, tại sao đến giỠvẫn chưa trở lại?

A Tuyết hoảng sợ, vội nói:

- Lăng tỉ tỉ, sao tỉ lại lăng mạ Băng tỉ tỉ?

A Lăng trừng mắt nhìn nàng, gắt lên nói:

- Ngươi thì biết cái gì? Tử nha đầu ngốc nghếch!


A Tuyết bị cô ta vừa quát vừa mắng, nhất thá»i không biết nói năng gì, chỉ cúi đầu mân mê góc áo. A Lăng đợi thêm má»™t lúc, bá»±c bá»™i tăng lên, đứng dậy Ä‘i Ä‘i lại lại từng bước má»™t, lá»›n tiếng thóa mạ A Băng, ngôn ngữ ác độc, cứ như là vá»›i cô ta có oán cừu sâu đậm. Qua má»™t lúc không lâu sau đó, đột nhiên từ xa trên bầu trá»i có má»™t chấm Ä‘en nhá», Ä‘ang bay tá»›i gần đây, hóa ra là má»™t con chim bồ câu đưa thư. A Lăng thần sắc biến chuyển, cao giá»ng huýt sáo, con chim bồ câu đưa thư đó vá»— đôi cánh ướt đẫm hạ xuống lòng bàn tay cá»§a cô ta, A Lăng cởi ống tre buá»™c ở trên chân cá»§a chim bồ câu, lấy ra má»™t mẩu giấy nhá», đảo mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:

- Là thư của con ** lẳng lơ đấy.

Quay mặt đối diện A Tuyết nói:

- A Băng nói tình hình có chút thay đổi, chúng ta sẽ đến NgÅ© Long LÄ©nh. Hừm, chỉ biết sai ngưá»i ta luôn miệng, bản thân con ** lẳng lÆ¡ đấy có gì ghê gá»›m chứ?


Lại lầu bầu một lúc, hướng đến chỗ buộc ngựa ở phía trước.


A Tuyết kéo Lương Tiêu lên, giúp hắn lên ngá»±a. Ba ngưá»i cưỡi ngá»±a chạy má»™t Ä‘oạn, đột nhiên lại gặp má»™t toán ngưá»i Ä‘i ngược lại, Ä‘i đầu là má»™t hoa phục công tá»­, cưỡi má»™t con lừa nhá», ánh mắt hiện lên vẻ khinh bạc, nhìn thấy A Lăng, A Tuyết, ánh mắt sáng lên má»™t chút.



A Lăng đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, khúc khích cưá»i duyên dáng, đột nhiên cao giá»ng hát lên:
“Xuân nhật du, hanh hoa xuy mãn.
Mạch thượng thùy gia thiểu niên túc phong lưu?
Thiếp nghĩ tương thân giá dữ nhất sanh hưu.
Túng bị vô tình khí, bất năng tuâ€*

Dịch nghĩa(AkiraShiina):
Ngày xuân ngao du, hoa mơ nở đầy
Chàng thiếu niên Phong Lưu nhà ai Ä‘ang bước trên đưá»ng?
Thiếp ước sao thân này má»™t Ä‘á»i trao chàng
Cả thẹn thùng cũng vô tình quên mất.

Tạm Dịch thơ:
Ngày xuân dạo chơi, hoa mơ nở đầy
Chàng thiếu niên Phong Lưu nhà ai đi qua?
Thiếp ước ao thân này suốt kiếp bên chàng
Cả thẹn thùng cũng vô tình quên mất.


Giá»ng hát cá»§a cô ta ngá»t ngào, vừa hát vừa liếc mắt đưa tình vá»›i vị công tá»­ đó. Cô ta hồ mị trá»i sinh, chỉ chá»›p mắt nhìn như là có tình ý, khiến cho hoa phục công tá»­ đó xương cốt má»m nhÅ©n, lại nghe phải bài hát có giai Ä‘iệu dâm mị đó, ngưá»i cứ nhẹ bá»—ng Ä‘i.


Hai đội nhân mã đối diện gặp nhau, A Lăng khóe miệng nở má»™t nụ cưá»i má»m mại. Không quen thói vênh vang như trước đây, vừa nghe tiếng chân, vị công tá»­ con nhà giầu cưỡi lừa vượt lên trước, mỉm cưá»i hi hi trước A Lăng ôm quyá»n nói:

- Nghe cô nương hát một khúc, giống như tiên nhạc, xin thình giáo phương danh của cô nương

A Lăng cưá»i nói:

- Ngươi chỉ há»i ta thôi ư?

Công tá»­ đó nhìn A Tuyết, thần sắc thay đổi, ha ha cưá»i nói:

-ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thỉnh giáo nhị vị cô nương.

A Tuyết bị hắn nhãn cầu quỷ quyệt nhìn qua, lập tức khuôn mặt đỠhồng lên, quay đầu tránh.


A Lăng cưá»i nói:

-Muội tử của ta xấu hổ, công tử chàng qua đây, ta sẽ bí mật bảo cho chàng tên của ta.

Hoa phục công tá»­ đó tràn ngập thiện ý, vá»™i vã xuống lừa, A Lăng cÅ©ng xuống ngá»±a, miệng anh đào tiến lại gần sát bên tai hắn, hoa phục công tá»­ ngá»­i thấy hương thÆ¡m thoang thoảng, tâm thần rung động, quên mất bản thân mình, đưa tay ra nắm lấy tay cá»§a A Lăng kéo lại. A Lăng cÅ©ng không né tránh, vẻ mặt tươi cưá»i không đổi, giống như là thèm muốn, đột nhiên tay phải nặng ná» nâng lên, hai ngón tay âm thầm xỉa vào mắt cá»§a hoa phục công tá»­, hoa phục công tá»­ đó đột nhiên gặp phải đòn tấn công rất mạnh, mở miệng hô lên, lập tức bị A Lăng bịt miệng lại, hắn muốn khóc cÅ©ng không được, ngạt thở rên lên má»™t tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh


Lương Tiêu đột nhiên chứng kiến thảm sá»± này, ngạc nhiên tá»›i trợn mắt há miệng. A Tuyết cÅ©ng sắc mặt trắng bệch, môi son run run. A Lăng tá»±a như lại vừa làm má»™t việc rất bình thưá»ng, khúc khích cưá»i duyên dáng, lấy tay lau ngón tay dính máu, nắm hai tai cá»§a công tá»­ đó gá»i tỉnh lại. Công tá»­ đó nằm dưới đất, trên mặt đầy máu, thảm thiết rên rỉ không ngừng. A Lăng hả hê cưá»i nói:

-Ngươi há»i ta tên gá»i là gì? Bổn cô nương nói cho ngươi biết, ta há» Liá»…u, tên gá»i Liá»…u Oanh Oanh, Liá»…u trong dương liá»…u, Oanh trong hoàng oanh.

Lương Tiêu trong đầu chấn động, đột nhiên đã hiểu.

Công tử đó kêu thảm nói:

-Tiện nhân, ta…ta sẽ báo quan… sẽ xé xác ngươi ra hàng vạn mảnh..

A Lăng cưá»i nói:

-Tốt thôi, cầu gì há»ng đấy. – quay sang A Tuyết vẫy tay nói. - Äi thôi!

A Tuyết nhìn lại ngưá»i má»™t mắt trên đất, sắc mặt có vẻ không chịu được, buồn buồn thở ra má»™t tiếng, quay đầu thúc ngá»±a, Ä‘i theo phía sau A Lăng.


Hai ngưá»i lại lên đưá»ng Ä‘i tiếp, đến trước má»™t ngá»n núi khá cao, thế núi phân làm năm phần, uốn cong như long xà, Lương Tiêu thầm nói: “Äây có lẽ là NgÅ© Long LÄ©nh chăng?†Nhá»› đến Liá»…u Oanh Oanh, trong lòng Ä‘au đớn: “Nàng ta không gặp lại ta, không biết là có buồn không?†Tá»± nhá»› tá»± thương, bất giác nước mắt che mỠđầy mắt, đột nhiên nghe bên cạnh bãi cá» má»™t tiếng gá»i vang ra, âm thanh phát ra từ má»™t cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, hai hàng mi như bao phá»§ má»™t làn sương, mưá»i phần lãnh lẽo cô độc. A Tuyết chưa kịp nói, A Lăng đã nhảy xuống ngá»±a, thân mật cưá»i nói:



- A Băng tỉ tỉ, đã lâu không gặp, tưởng là ta đã chết sao.

Rồi cầm tay trái nữ tá»­ lay lay. Lương Tiêu đã nghe cô ta chá»­i mắng A Băng, ai ngá» lại gặp mặt ở đây lại tá» ra thân mật, không thể thầm ngạc nhiên:†Nữ nhân này thật là biết giả vá», trở mặt còn nhanh hÆ¡n lật sáchâ€.



A Băng rũ tay của cô ta đi, lạnh lùng nói:

- Xuống ngựa đi, theo ta vào trong kia.†Nhìn thấy Lương Tiêu, cau mày nói:

- Hắn ta là ai?†A Lăng cưá»i nói: “Hắn là tình nhân cá»§a Liá»…u Oanh Oanh, đã bị A Tuyết bắt được.â€

Vòng chân mày cong của A Băng khẽ nhướng lên, nhạt nhẽo không nói tiếng nào, đi vào trong rừng.


Ba ngưá»i bá» ngá»±a, theo A Băng Ä‘i vào, đến dưới má»™t gốc cây. A Băng ngồi xuống, nhìn vào Lương Tiêu, tá»±a như tâm thần Ä‘ang ở nÆ¡i xa nào đấy. A Lăng cưá»i nói:

- Băng tỉ tỉ, cuối cùng thì có chuyện lớn gì mà phải ra ngoài?

A Băng thở dài một tiếng, nói:

- Ta tìm thấy Liễu Oanh Oanh.

Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc, Lương Tiêu đặc biệt quan tâm, chỉ là không thể nói thành tiếng, chỉ có thể chăm chú lắng nghe.


A Lăng chen lên má»m mại cưá»i, nói rằng:

- Cung hỉ A Băng tỉ tỉ, đã lập được đại công.

A Băng nói:

- Lập công vẫn sớm, ta tuy tìm được Liễu Oanh Oanh, nhưng không dám động chạm đến cô ta, do đó mới tìm trợ thủ.

A Lăng ồ lên một tiếng, nói:

Tiện nhân hỠLiễu đó thật là có khả năng à.

A Băng lắc đầu nói:

- Cô ta thì chả đáng gì, Vân Thù đó kè kè đi theo cô ta, thực sự là cao thủ. Sợ là chủ nhân đích thân đến, cũng không đối phó được hắn

Lương Tiêu càng nghe càng ngạc nhiên, nhất thá»i trong mắt phát ra sát khí, há miệng trừng mắt. Mặc dù khiếp sợ má»™t chút, đột nhiên A Băng tá»± mình đợi và suy nghÄ©, trong mắt có vẻ rất giá»…u cợt. Tuy nghe A Lăng nén cưá»i nói:â€Từ khi xuất hiện, hóa ra con bé há» Liá»…u đó là má»™t mụ đàn bà ăn chÆ¡i, sáng đưa Tống Ngá»c tối tìm Tràng Khanh (nguyên nghÄ©a: triêu tam má»™ tứ/ sáng ba chiá»u bốn, dịch thoáng) vô sỉ vô cùng.

Lương Tiêu nghe cô ta mở miệng sỉ nhục ngưá»i yêu trong lòng mình, tức giận vô cùng, lại không thể nào nói lại, chỉ còn cách hung dữ nhìn trừng trừng. A Tuyết nhìn liếc qua hắn má»™t cái, khẽ thở dài má»™t tiếng, trong mắt có vẻ rất đồng tình vá»›i hắn.
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]

Last edited by David; 30-04-2008 at 10:35 AM.
Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #49  
Old 30-04-2008, 11:26 AM
biga05's Avatar
biga05 biga05 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: us
Bài gởi: 52
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 11 Times in 4 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 9 – Hồi 2
Dịch thuật: Vjtbeo
Biên dịch + biên tập: BYH
Tàng Thư Viện

chương 9 - TÂM NHƯ TỬ HÔI - hồi 2



A Băng cưá»i lạnh lùng nói:

- Thật là vô cùng kì quái? Vân Thù gia thế hiển hách, nhân tài tuấn nhã, võ công thá»±c sá»± là thâm sâu khó lưá»ng, so sánh thá»±c lá»±c vá»›i tên tiểu tá»­ này thì hÆ¡n gấp mưá»i lần? Thật là không hiểu nổi, hắn ta có Ä‘iểm gì khiến cho Liá»…u Oanh Oanh động lòng, nếu đổi lại là ta, ta sợ là trong lòng đã dao động rồi.

Lương Tiêu nghe cô ta nói, lặng lẽ nhìn A Băng, trong lòng nghe như mất mát.


A Lăng thấy A Băng nói xong, không nhịn được nói:

- Hảo tỉ tỉ, đừng có miễn cưỡng thế, giỠchúng ta đã hiểu.

A Băng buồn chán nói:


- Chá»§ nhân ra lệnh cho chúng ta tách ra truy bắt Liá»…u Oanh Oanh đúng không? Äuổi được ná»­a đưá»ng, ta đã mất dấu vết. À, chúng ta sẽ xá»­ lý tiểu tá»­ này như thế nào đây?


A Lăng quay lại, quan sát A Tuyết, A Tuyết nói ấp a ấp úng, nói khá nhiá»u chuyện, chỉ là ngoài bản thân mình thì kể thêm cả A Lăng vào đấy. A Băng nghe xong, gật đầu nói:

- Nguyên vốn là như thế, Liá»…u Oanh Oanh có lẽ nhất thá»i sÆ¡ ý, bị chúng ta bắt mất tình lang cá»§a cô ta, do đó sẽ Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm. Ta Ä‘ang trên đưá»ng Ä‘i, nhìn thấy cô ta cưỡi con thần câu đó, Ä‘iên cuồng như là chạy ngược vá», gặp phải ta, nhưng cÅ©ng chỉ liếc qua. â€

Lương Tiêu nghe được trong lòng nóng bá»ng, hận không thể lập tức tìm gặp Liá»…u Oanh Oanh



Lại nghe A Băng dừng lại một lúc, nói thêm:

- Ta cÅ©ng thấy cô ta có vẻ cổ quái, liá»n thúc ngá»±a truy cản, nhưng không Ä‘uổi kịp để bắt cô ta, Ä‘uổi theo má»™t lúc thì mất dấu vết. Äuổi qua má»™t Ä‘oạn, bá»—ng nhiên trông thấy phía trước trên đưá»ng có rất nhiá»u ngưá»i dừng lại. Äến gần xem xét, liá»n thấy Lôi Công Bảo, Thần Ưng Môn má»™t đám ngưá»i bao vây má»™t mình Liá»…u Oanh Oanhâ€


Lương Tiêu chỉ cảm thấy trái tim chìm xuống, cuống há»ng phát khô. Chỉ nghe A Lăng nói vá»›i vẻ kinh ngạc:

- Cô ta cưỡi khoái mã, sao không chạy đi à?

A Băng cưá»i lạnh nói:

- Ta lúc ấy cÅ©ng có cảm giác không hiểu, nghÄ© rằng cô ta tưởng chính bá»n há» bắt mất tiểu tá»­ này nên sốt ruá»™t hồ đồ chạy đến, ngăn cản những kẻ Ä‘uổi theo tiểu tá»­ này, nên không sợ hãi gì hết, đối diện thẳng vá»›i há».


A Lăng cưá»i nói:

- Quá tuyệt, chúng ta không có ý định trước, không ngá» má»™t phen giá há»a vui vẻ lá»›n cho Giang Äông. Hảo tỉ tỉ, sau đó má»i chuyện thế nào? Nhanh nhanh nói hết, đừng làm cho má»i ngưá»i sốt ruá»™t.



A Băng nói:

- Äã thấy Lôi Hành Không đó nghiêm mặt chạy lên phía trước, xòe tay ra, cưá»i nói:â€™ÄÆ°a đây?’ Liá»…u Oanh Oanh nhìn nói:’ Ngươi tìm Lương Tiêu lại cho ta, ta sẽ đưa ngươi Thuần ..’ cô ta nói chưa xong, Lôi Hành Không đã nhảy ra phía trước, vung quyá»n hướng cô ta đánh tá»›i.â€

A Lăng ồ lên má»™t tiếng, ngắt lá»i nói:

-Tấn công thật sao?â€

A Băng nói:

Lôi Hành Không danh xưng Nhạc Dương Lâu vốn quyá»n pháp không có đối thá»§, đột nhiên tập kích, Liá»…u Oanh Oanh làm sao đỡ được? Tức thì trúng phải má»™t quyá»n rất nặng, mặc dù không ngã xuống, nhưng trên miệng đã ứa máu.

Lương Tiêu nghe mà máu bốc lên đầu, hận không thể chạy đi được.


A Tuyết khuôn mặt lá»™ ra vẻ quan tâm, há»i:

- Băng tỉ tỉ, nói như thế, Liễu Oanh Oanh đã bị bắt lại?

A Băng lắc đầu nói:

- Cô ta nắm chặt tay quyá»n , lùi lại vài bước, trên mặt hiện lên má»™t nụ cưá»i nhợt nhạt, trở tay lấy ra má»™t lưỡi trá»§y thá»§, đâm thẳng vào ngá»±c

A Tuyết thất kinh nói:

- Ồ, thế không phải chết sao?

A Băng cưá»i lạnh nói:

- Nha đầu ngốc, nếu như chết, ta gá»i ngươi đến đây để làm gì chứ?

A Tuyết xoa ngực, thở phào ra một hơi nói:

- Như vậy nói lại, có phải được....được tên Vân Thù ấy cứu không?

A Băng gật đầu nói:

- Có thể nói tên há» Vân đó thật sá»± là ghê gá»›m, vào lúc cấp bách đấy không ngá» xuất hiện, đột nhiên ném ra trưá»ng kiếm, bắn rÆ¡i chá»§y thá»§ cá»§a Liêu Oanh Oanh. Sau đó lại má»™t chưởng, đánh Lôi Hành Không run sợ lùi lại, sau đó đứng chặn phía trước Liá»…u Oanh Oanh. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy kì quái, Cận Phi mắng hắn ta nói’Vân Thù! Ngươi Ä‘iên rồi à?’ Vân Thù thần sắc cổ quái, chầm chậm nói ra:’ Cô ta dù độc ác mưá»i phần, cÅ©ng chỉ là má»™t cô gái, các vị đưá»ng đưá»ng là đàn ông mày râu, không cảm thấy xấu hổ sao!’â€


A Lăng lạnh lùng cưá»i nói:

- Nói như thế thật là ngông cuồng quá mức, vấn đỠcốt lõi vẫn là hạ thấp nữ nhân, lẽ nào con gái lại không xứng cho con trai gây rắc rối sao?

A Băng nói:

-Ngươi có hiểu không thế? Phàm là má»™t hảo hán tá»­, tá»± nhiên phải thương hoa tiếc ngá»c, sẵn sàng vì nữ tá»­ yêu thương cá»§a mình mà vào sinh ra ra tá»­.

A Lăng cưá»i nịnh bợ nói:

-Tỉ tỉ nói cÅ©ng đúng, sau đó má»i việc tiếp theo thế nào?

A Băng nói:

-Cận Phi đó thấy sư đệ như thế, khí chất bại hoại, tức giận mắng chá»­i. Sắc mặt Vân Thù đã khó chịu lại càng thêm khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn không chịu lùi bước. Liá»…u Oanh Oanh cÅ©ng nói,’Tên há» Vân này, ngươi không cần phải giả vá»! Ta má»›i không dám nhận ân tình cá»§a ngươi!’ đưa tay ra, muốn đẩy Vân Thù ra xa, ai ngá» Vân Thù hai chân như là bám rá»… trên mặt đất, đẩy cÅ©ng không di chuyển. Äúng lúc này, Bach Tam Nguyên đột nhiên xuất chiêu, bởi Liá»…u Oanh Oanh hạ sát con trai cá»§a hắn, nên má»›i nhá» Cận Phi thay hắn báo cừu. Cận Phi không có cách nào có thể ra tay. Vân Thù không tiện cùng sư huynh động thá»§, nói má»™t tiếng: ‘Äắc tá»™i’. Äá»™t nhiên tóm lấy Liá»…u Oanh Oanh, ném lên ngá»±a, đầu tiên đánh ra má»™t chưởng ép lùi Lôi Hành Không, lại thêm hai kiếm đả thương Sở Cung, lại má»™t cước đá Bạch Tam Nguyên lăn mấy vòng trên đất, sau cùng nhảy lên ngá»±a, bảo vệ Liá»…u Oanh Oanh nhanh chóng chạy đến NgÅ© Long LÄ©nh â€



A Lăng tức giận nói:

- Vân Thù làm thế là bại hoại phản bá»™i sư môn rồi, hừm, vì loại đàn bà hư há»ng này, sai lầm này liệu có đáng không?

à tứ trong lá»i nói có pha má»™t chút đố kỵ. A Băng lạnh lùng cưá»i nói:

-Ngươi ăn phải dấm hay sao? Dù Liá»…u Oanh Oanh hư há»ng bất chính, ngươi cÅ©ng có đàng hoàng hÆ¡n gì đâu? Vân Thù chung tình Liá»…u Oanh Oanh, rõ ràng không còn nghi ngá» gì nữa. Lại nói tiếp, bá»n há» cưỡi chung con thần câu đó, nhanh kinh dị, nếu không phải ta giá»i thuật truy tung, chỉ sợ là cÅ©ng bị mất dấu vết từ lâu.†A Lăng bị cô ta mắng má» vài câu, ngầm tức giận, trên mặt không có bất cứ biểu lá»™ gì, tai nghe A Băng có ý khoe khoang khoác lác, vá»™i vàng thuận thá»§y thôi chu, cưá»i duyên dáng nói:

-Thuật truy tung của Băng tỉ tỉ trừ chủ nhân ra, thiên hạ không có đối thủ nào sánh kịp.

A Băng cưá»i lạnh nhạt, không phá»§ nhận lá»i bình luận đó. A Tuyết há»i:

-Băng tỉ tỉ, bá»n há» vẫn ở trên ngá»n núi này sao? â€

A Băng gật đầu nói:

-Vẫn ở đây, nhưng ta không dám cẩu thả Ä‘i lên, chỉ có má»™t cách là ở dưới này truyá»n tin, đợi chá»§ nhân đến đây, lại tính kế khácâ€


A Lăng nói:

-Băng tỉ tỉ, muội vẫn không hiểu gì, chúng ta tại sao phải truy bắt Liễu Oanh Oanh đó?

A Băng nhíu mày, nói:â€

-Ngươi có thể vẫn nhá»› là trước kia, lần cuối cùng chúng ta theo chá»§ nhân xuống Giang Nam Thiên Hương SÆ¡n Trang trá»™m bảo vật, lại phóng há»a, lại giết ngưá»i, công sức bá» ra là rất lá»›n. Sau đó chá»§ nhân Ä‘em việc trá»™m bảo vật đó giá há»a cho Liá»…u Oanh Oanh đó, sau đó bảo chúng ta theo cách đó sát nhân phóng há»a, đả thương nam tá»­, và há»c theo bút tích cá»§a Liá»…u Oanh Oanh, lưu lại chữ viết khắp nÆ¡i, há»§y hoại thanh cá»§a cô ta.


Lương Tiêu nghe đến đây, vô cùng rẫu rÄ©:â€CÅ©ng không biết cái ngưá»i được gá»i là ‘Chá»§ nhân’ đó là ngưá»i nào? Thá»±c sá»± là đê tiện!†lại nghe A Lăng cưá»i nói:

-á»’ đúng, ta cÅ©ng thấy kì quái. Chá»§ nhân đối xá»­ vá»›i cô ta giống như là có thâm cừu đại hận rất lá»›n. HÆ¡n nữa nếu thật sá»± có cừu hận, dá»±a vào khả năng cá»§a chá»§ nhân, giết cô ta không quá khó khăn, không cần thiết phải tốn quá nhiá»u công sức Ä‘au đầu sắp đặt! À, Băng tỉ tỉ, tỉ nói tiếp Ä‘i, lúc đó trá»™m bảo và sá»± kiện hôm nay có quan hệ như thế nào?

A Băng than thở nói:
-Thì đấy, ta cÅ©ng chỉ dám Ä‘oán bừa thôi. Chá»§ nhân lấy được bảo bối đó, chỉ hoan hỉ má»™t đêm, đến sáng ngày thứ hai mặt mày xám như tro, vẻ thù hận, không vui tươi gì. Ta không dám há»i bà ta, chỉ nghe bà ta tá»± nói má»™t mình, nói là bị lừa. Do đó ta Ä‘oán là bảo bối đó có thể là đồ giả.


A Lăng giật mình nói:

-Là giả?

A Băng nói:

-Äúng, chá»§ nhân nhãn quang cao minh, bảo bối thật giả, có gì mà có thể nhìn không ra chứ? Bà ta lần này Ä‘em chúng ta tá»›i Lôi Công Bảo, sợ là cùng vá»›i bảo bối đó có ít nhiá»u quan hệ.


A Lăng nhíu mày nói:

-Có khả năng là đồ thật ở Lôi Công Bảo? À, tỉ tỉ có biết đó là bảo bối gì không?â€

A Băng nhìn lướt qua cô ta, lạnh lùng cưá»i nói:

-Chá»§ nhân hành sá»± cao thâm mạc trắc, bà ta không nói, ta cÅ©ng không biết. Dù gì cả chúng ta cÅ©ng Ä‘á»u là thị nữ, chá»§ nhân nói cái gì, chúng ta sẽ làm cái đó.

A Lăng cưá»i to nói:

- Băng tỉ tỉ nói đúng, chúng ta má»™t là không dám sợ khổ, hai là không dám sợ chết, chá»§ nhân bảo đông, chúng ta sẽ không thể tá»›i tây.â€

A Băng gật đầu, bắt đầu đi nói:

-Ta Ä‘i xem xét má»™t lượt, có thấy hai ngưá»i kia trốn đến hay không?

A Lăng cưá»i nói:

-Muội cũng đi nhé!

A Băng lắc đầu nói:

-Không được, ngưá»i nhiá»u há»ng việcâ€

A Lăng nói:

-Vân Thù đó cÅ©ng lợi hại, bị phát hiện ra, ngưá»i nhiá»u có cÅ©ng dá»… há»— trợ nhau hÆ¡nâ€

A Băng đối vá»›i Vân Thù mưá»i phần khiếp sợ, ngập ngừng nói:

CÅ©ng tốt. A Tuyết, ngươi mang tiểu tá»­ này theo, lúc cần có thể làm con tin.â€


A Tuyết gật đầu, kéo theo Lương Tiêu. Ba ngưá»i ngưng thần Ä‘i vào trong rừng ẩn náu, qua má»™t lúc không lâu, nghe thấy trong rừng truyá»n lại tiếng ngưá»i. Lương Tiêu nghe thấy thanh âm cá»§a Vân Thù nói ra, bắt đầu rất nhá», dần dần trở lên to và rõ ràng hÆ¡n:


-…. Liá»…u cô nương, ta dù có nói lá»i vô lý, nhưng đó cÅ©ng là lòng tốt, thật sá»± là trá»i xanh chứng giám, quyết không có giả dối…â€

Trong rừng yên tĩnh lại một lúc, lại nghe một tiếng thở dài, Lương Tiêu nghe thấy thanh âm của Liễu Oanh Oanh nói, lập tức tim đập nhanh lên, chỉ nghe nàng ta nói:

- Vân công tá»­, quả là làm khó ngưá»i, mặc dù ngươi đối vá»›i ta rất tốt, nhưng ta vá»›i Lương Tiêu quen biết trước đó?

Lương Tiêu nghe nàng trong ngôn từ có rất nhiá»u ý ôn nhu, bất giác trong tim căng thẳng, vô cùng bối rối.


Chỉ nghe Vân Thù than thở

-Liá»…u cô nương, ta cÅ©ng biết thế này là vô cùng không đúng. Nhưng không biết tại sao, ta từ ngày đó gặp nàng, thậm chí nếu má»™t chút cÅ©ng không thể nào quên được, Ä‘i cÅ©ng nghÄ© đến nàng, ăn cÅ©ng nghÄ© đến nàng, trong … a, nói câu lẫn lá»™n, trong giấc mÆ¡ cÅ©ng mÆ¡ thấy nàng. Liá»…u cô nương, nàng nghe ta nói, có thể coi ta là má»™t lãng tá»­ khinh bạc, nhưng ta nói từ nhỠđến lá»›n, đã không có tình cảm vá»›i má»™t nữ tá»­ nào, không cần kể đến những lá»i cảm thấy xấu hổ. Trước đó thấy nàng thụ thương, ta thậm chí tất cả đã quên, ồ… ta phản bá»™i sư huynh, huynh ấy… huynh ấy chắc chắn vô cùng giận dữ.

Nói ra đến đây, thanh âm run run nghẹn ngào nức nở.

Liễu Oanh Oanh trầm mặc một lúc, nói:

- Vân công tá»­, từ nay vá» sau công tá»­ có dá»± định gì?â€

Vân Thù cưá»i thảm má»™t tiếng, than thở nói:

- Ngoại trừ đi lang thang khắp nơi thì còn cách gì nữa

Liễu Oanh Oanh nói:

-Vân công tá»­, ngưá»i không phải cá» cây, ngưá»i ta có thể vô tình, nhưng tiểu sắc… à, Lương Tiêu đó không rõ sống chết thế nào, Ä‘ang yên Ä‘ang lành ta không thể bá» quên hắn không lí đến ?â€

Lương Tiêu nghe tới đây, trong đầu ong lên một tiếng, cơ hồ mất hết tri giác. Lại nghe Vân Thù nói:

-Không quan trá»ng, ta cùng vá»›i nàng Ä‘i tìm hắn ta chứ?â€

Liễu Oanh Oanh nói:

-ÄÆ°á»£c công tá»­ quan tâm… chàng vì ta mà phản bá»™i sư môn, ta cÅ©ng sẽ không phụ chàng.
Tài sản của biga05

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #50  
Old 30-04-2008, 03:09 PM
Filo
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 9 – Hồi 3
Dịch thuật: Vjtbeo
Biên dịch + biên tập: BYH
Tàng Thư Viện

chương 9 - TÂM NHƯ TỬ HÔI - hồi 3




Nói chuyện một lúc, trong rừng phút chốc bỗng yên lặng, chỉ nghe Vân Thù run rẩy nói:

-Còn được cô nương xem trá»ng, bất quá là si tâm vá»ng tưởng cá»§a Vân má»—, tuyệt không dám tin là thật, chỉ mong cô nương hiểu rõ tấm lòng cá»§a ta, Vân Thù cho dù bị chém thành trăm mảnh cÅ©ng cam tâm. á»’, tiếc là Lương Tiêu đó kết giao vá»›i ngưá»i Mông Cổ, cái đó gá»i là Hồ Hán không thể cùng tồn tại. Cô nương đã mang há» cá»§a ngưá»i Hán, tất là ngưá»i Hán, không thể để hắn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc. Nể mặt cô nương, lần tá»›i gặp lại, ta nhất định không gây khó dá»… cho hắn .

Hắn càng nói càng nhanh, hiển nhiên trong lòng vui sướng. Lại nghe Liễu Oanh Oanh nói:

- Xin cám Æ¡n tấm tình công tá»­. À, ná»™i lá»±c cá»§a hắn tại sao lại thành như là không có?â€

Vân Thù than khẽ một tiếng, nói:

- Ná»™i lá»±c cá»§a hắn là do ta phế bá». Chỉ mong hắn không có võ công, bỠác theo thiện, làm má»™t ngưá»i bình thưá»ng.â€


Trong chá»›p mắt, Lương Tiêu thấy trái tim dưá»ng như má»™t viên đá rÆ¡i xuống vá»±c sâu muôn trượng, trước mắt tối sầm, hôn mê ngất xỉu.


Lúc đầu, Vân Thù trong lòng hận Lương Tiêu trên Trưá»ng Giang ná»— lá»±c bảo vệ Bá Nhan, cản trở đại sá»± cá»§a bản thân hắn; Hai là Lương Tiêu thông hiểu “Tam Tài Quy Nguyên Chưởngâ€, phạm vào đại kị sư môn cá»§a hắn. Hắn má»™t thân ná»™i công đã đến mức huyá»n diệu, mạnh mẽ hÆ¡n Lương Tiêu bá»™i phần, lợi dụng trong lúc đối chưởng, thi triển “Lưỡng Nghi Hồn Thiên Côngâ€, song chưởng tả tiến hữu xuất, hữu tiến tả xuất, cÅ©ng như má»™t cái cối xay to lá»›n, giữa lúc không hay không biết, mang công lá»±c toàn thân Lương Tiêu loại trừ từng chút má»™t. Liá»…u Oanh Oanh lúc ấy chỉ thấy Lương Tiêu sắc mặt cá»±c nhá»c, còn tưởng hai ngưá»i thi đấu ná»™i công, đâu ngỠđược Vân Thù từ đầu đến cuối thừa dịp phế bá» ná»™i lá»±c cá»§a Lương Tiêu. May mà bốn mặt xung quanh lá»­a cháy, Vân Thù má»›i dám mạnh tay, chỉ là phần lá»›n là do, Lương Tiêu từ nhá» ná»™i lá»±c khổ luyện hÆ¡n má»™t ná»­a bị mất Ä‘i, đã trăm phần còn lại không được má»™t phần.


Liễu Oanh Oanh trầm ngâm nói

- Như thế cÅ©ng tốt, vẫn là ngươi suy nghÄ© chu đáo… â€

Giá»ng nói lạc Ä‘i, bá»—ng nghe Vân Thù cưá»i nói:

- Nàng đang bị thương, đừng có động.

Chỉ nghe Liá»…u Oanh Oanh a lên má»™t tiếng, cưá»i chua xót nói: “

-Ngươi đừng động vào gặp ta!â€

Vân Thù giá»ng hoảng hốt nói:

-Äúng là, ta đã thất lá»….â€

Liễu Oanh Oanh hơi thở hổn hển:

- Công… công tá»­ đừng tức giận, đợi ta vá»›i Lương Tiêu nói rõ ràng má»i chuyện , sao, vừa rồi.. vừa rồi cứ xem là ta không phải vá»›i công tá»­.â€


Vân Thù than thở nói:†Cô nương có tình có nghÄ©a, khiến ngưá»i ta rất ngưỡng má»™, nếu như ta đối vá»›i cô nương vô lá»…, thì ta…

Liá»…u Oanh Oanh ngắt lá»i:

-Äừng có thá» thốt, ta tin ngươi là được…â€


A Tuyết nín thở lắng nghe, bá»—ng thấy thân hình Lương Tiêu càng lúc càng lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn hai mắt khép lại, sắc mặt như xác chết trắng bệch, lại xem hÆ¡i thở, lại thấy có vẻ gần như không thấy đâu, không thể bá»—ng nhiên kinh ngạc, nghẹn ngào khẽ kêu lên. A Băng, A Lăng nghe được tiếng kêu, lại thấy được sắc mặt giống như ngưá»i chết, trong nhất thá»i, lại nghe Vân Thù giá»ng lạnh lùng nói:

-Ai?

Hai ngưá»i Ä‘á»u hi vá»ng chạy trốn, chỉ nghe Vân Thù cưá»i lạnh nói:


- Chạy má»™t bước, để lại má»™t chân, chạy hai bước, lưu lại cái đầu!â€

Hai ngưá»i bị hắn dá»a dẫm, chân tay run rẩy, lại không dám di chuyển, đồng thá»i quay đầu, độc ác trừng mắt nhìn A Tuyết rồi má»›i bước Ä‘i. A Tuyết cÅ©ng cảm thấy sợ hãi, Ä‘i theo há», trong lòng chỉ lo vá» sinh tá»­ cá»§a Lương Tiêu, nước mắt rÆ¡i lã chã, chỉ thấy hắn thân thể vẫn còn bất động, nằm co ro lại môt đống trong bãi cá», trong lòng bất giác thấy buồn rầu.



Vân Thù nhìn thấy lại là ba cô gái xinh đẹp hiện thân, nhất thá»i vô cùng kinh ngạc, lại nghÄ© vừa rồi những lá»i bí mật đó bị bá»n há» nghe được, xấu hổ lúng túng không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói:

- Các ngươi là ai?

A Lăng chá»›p mắt, hi hi cưá»i nói:

- Chúng ta là những ngưá»i ở núi này, đến núi này chÆ¡i đùa, vô tâm nghe được hai vị nói chuyện, chỉ sợ làm phiá»n đến cao hứng cá»§a công tá»­, không dám lá»™ mặt.

Vân Thù mặt đỠbừng, tuy có nghi ngá», nhưng thấy so kè vá»›i nữ tá»­ là không tốt, đành phải bá» qua, xua tay nói:

- Äi Ä‘i, chạy Ä‘i càng xa càng tốt.â€

Lá»i nói vừa dứt, lại nghe Liá»…u Oanh Oanh đột nhiên nói:

-Ba ngưá»i này có vẻ lén lút vụng trá»™m, nói dối liên tục. Vân Thù, công tá»­ mang bá»n há» tất cả giết hết Ä‘i.

Vân Thù ngơ ngác, cau mày nói:

-Liễu cô nương, hỠcó gì không tốt chứ.

Liễu Oanh Oanh hai mắt đỠlên, run rẩy nói:

-Tốt a, ngươi hôm nay đã không nghe ta, sau này… sau này còn không biết sẽ khinh mạn ta thế nào nữa….

Vân Thù thấy nàng thần sắc đau khổ, chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên, buột miệng la lên:

-Nàng đừng khóc, ta sẽ bắt há» lại, giao cho nàng xá»­ lí là xong chứ gì.â€

Rồi hắn phẩy tay áo, lại chạy vỠphía ba cô gái.

A Băng, A Lăng hận Liá»…u Oanh Oanh tá»›i tận xương tá»§y, chỉ là má»i việc đến quá nhanh, không thể trốn tránh, đành phải từng ngưá»i lấy ra vÅ© khí, A Băng sá»­ dụng má»™t thanh nhuyá»…n kiếm, A Lăng cầm má»™t cây thá»§y tinh như ý. A Tuyết có chút chần chừ, từ trong bá»c áo lấy ra má»™t Ä‘oạn kim liên dài, cánh sen Ä‘á»u mở bung ra, vô cùng sắc nhá»n

A Băng võ công cao nhất, thầm nghÄ© tiên hạ thá»§ vi cưá»ng, không cần Vân Thù gấp đến, kiếm quang bá»—ng nhiên, hướng vá» hắn đâm tá»›i. Liá»…u Oanh Oanh kêu lên má»™t tiếng, nói:

- Äuôi hồ ly lá»™ ra nhanh quá, vậy mà nhận là sÆ¡n nhân ở đây sao?

Vân Thù nhíu mày không nói, duỗi tay ra điểm tới thanh nhuyễn kiếm đang đâm tới ngực, chính giữa lưng nhuyễn kiếm, coong một tiếng, thanh kiếm bỗng chốc cong lại, chuyển hướng đâm ngược lại A Băng. A Băng nhanh mắt, thân hình ngửa ra, nhuyễn kiếm vượt qua trước mặt, cô ta ngạc nhiến đến nỗi toàn thân phát run.


Vân Thù chỉ má»™t ngón tay đã tạo được khí thế bức nhân, A Lăng trong lòng hoảng loạn, nhìn trái trông phải, tìm cách chạy trốn. A Tuyết thấy A Băng thế nguy, không suy nghÄ© nhiá»u, huy động kim liên, vừa vặn đánh từ trên xuống. Vân Thù cưá»i nhạt má»™t tiếng, vung tay tóm lấy giữa đài liên, A Tuyết chỉ thấy hổ khẩu Ä‘au đớn, kim liên như muốn bay vá»t ra ngoài. Vân Thù má»™t chưởng đánh không làm kim liên bay Ä‘i, ồ lên má»™t tiếng, mục quang chuyển động, thò trảo hướng A Tuyết đánh tá»›i.


Má»™t trảo đó nhanh như thiểm Ä‘iện, A Tuyết né tránh không kịp, trong lúc kinh hoàng, bá»—ng nghe vù má»™t tiếng, sợi dây dài mảnh bằng gấm sặc sỡ từ phía trên đại thụ bắn tá»›i, thẳng như cây thương, quấn qua eo lưng cá»§a cô, nhẹ nhàng mang cô theo, A Tuyết thân hình không vững, bị kéo vá» phía sau. Vân Thù má»™t trảo đánh vào chá»— trống, trong lòng thầm sợ hãi, mắt nhìn đại thụ, cao giá»ng nói:â€

-Là cao nhân phương nào? Sao không ra mặt!â€

Trên cây đó truyá»n lại má»™t tiếng cưá»i nhẹ, trong vắt vui vẻ. Giữa khi cưá»i, sợi gấm đó thả A Tuyết ra, tá»±a như mãng xà thè lưỡi , nhằm vào mặt Vân Thù tấn công. Vân Thù thấy sợi dây đó khí thế mạnh mẽ, không dám lÆ¡ là, nghiêng đầu, co tay thành trảo, không ai biết sợi gấm đó bá»—ng bất ngá» chếch ra, quấn lấy eo lưng A Băng , lại mang A Băng nhứ gió cuốn đến Vân Thù quay nhanh. A Băng thừa cÆ¡ xuất kiếm, má»™t kiếm nhanh lại thêm má»™t kiếm nhanh, tinh quang bắn ra, lấp lánh như sao. Vân Thù đứng im bất động, song mục không rá»i đại thụ, mưá»i ngón tay tiến lùi tùy ý, chỉ nghe được âm thanh chỉ kiếm va vào nhau liên miên bất tuyệt bên tai, A Băng kiếm chiêu như cuồng phong bạo vÅ© toàn bá»™ bị hắn từng chiêu hóa giải. Ngưá»i trên cây không nhịn được ồ lên má»™t tiếng reo:â€Bản lÄ©nh khá lắm!†âm thanh vừa tá»›i, Liá»…u Oanh Oanh sắc mặt đột nhiên thay đổi, mặt cắt không còn má»™t giá»t máu.

Vân Thù cưá»i nhạt nói:

-Túc hạ giấu đầu hở Ä‘uôi, bản lÄ©nh chắc cÅ©ng chẳng ra gì đâu nhỉ?â€

Ngưá»i kia cưá»i khanh khách nói:

-ÄÆ°á»£c lắm, cứ thá»­ xem.

Tiếng nói còn chưa dứt, sợi gấm đã kéo má»™t vòng, thả A Băng ra rồi lại cuốn A Lăng lên, huy động như ý muốn Ä‘iểm thẳng tá»›i ngá»±c Vân Thù. Vân Thù nhướng lông mày rồi múa tay lên, cây thá»§y tinh như ý bốp má»™t tiếng đã vỡ vụn. A Lăng khí huyết như sôi lên, văng ra xa hÆ¡n má»™t trượng. Sợi dây gấm phóng vù ra, nhẹ nhàng đỡ lấy cô ta rồi lại quét má»™t vòng nhấc A Tuyết lên múa may kim liên đâm tá»›i. Nhất thá»i chỉ thấy ba thiếu nữ như những con rối bằng gá»— theo sợi gấm đó mà hành động. Vân Thù nói là đấu vá»›i ba ngưá»i mà thật ra chẳng khác gì má»™t chá»i bốn, nữ tá»­ ở trên cây kia chỉ huy quyết định lại càng lợi hại hÆ¡n. Äánh được mấy hiệp, Vân Thù trong lòng nóng nảy, bá»—ng hú dài rồi tung ngưá»i đánh ra sáu chưởng sáu cước.



Hắn ta bấy giá» lại biến thá»§ thành công, uy thế kinh ngưá»i. A Tuyết nhìn thấy trong lòng hoảng sợ, xuất chiêu hÆ¡i chậm. Ba cô tiến tiến lùi lùi, căn bản là má»™t loại trận thế xảo diệu, má»™t ngưá»i làm loạn trận cước, trận pháp đột nhiên sinh ra sÆ¡ hở. Vân Thù nhìn ra sÆ¡ hở, má»™t chưởng đánh vào, nhằm vào giữa lưng A Tuyết, tuy nghÄ© nàng là nữ lưu, xuất thá»§ chậm lại, nhưng ná»™i lục cá»§a hắn thá»±c sá»± quá mạnh, A Tuyết không tá»± chá»§ được, bay ra ngoài má»™t trượng, miệng thổ ra máu tươi, không bò dậy được nữa.


Vân Thù một chiêu thành công, chỉ chưởng cùng bay tới, A Lăng, A Băng không phân trước sau, bị hắn điểm ngã. Vân Thù thấy sợi dây kim tuyến đó sắp sửa quay lại, như cơn gió mạnh lên, cầm đầu dây nắm lại, dữ dội hét lên một tiếng:

-Xuống mau cho ta!â€

Âm thanh giống như xé lụa, sợi gấm đứt thành hai Ä‘oạn. Ngưá»i trên cây ẩn mình không được, bồng bá»nh hạ xuống, lại là má»™t thanh y nữ tá»­, đầu tóc rối bá»i tá»a ra, mặt như sáp ong, hai mắt tuy nhiên trá»i sinh cá»±c đẹp, thoạt nhìn đáng yêu lá»™ng lẫy, nhìn quanh má»i ngưá»i má»™t lượt, dừng lại trên ngưá»i Liá»…u Oanh Oanh, rúc rích cưá»i nhạo, tiếng cưá»i thấm vào xương tá»§y, khuấy đảo tâm trạng ngưá»i nghe.

Liá»…u Oanh Oanh khuôn mặt càng nhợt nhạt, bá»—ng nhiên nghiến răng, âm thanh chua chát nói:â€Là ngươi!†Thanh y nữ tá»­ quan sát cô ta má»™t lúc, cưá»i khoái trá nói:

- Äã lâu không gặp, Oanh Oanh ngoan đã lá»›n thành xinh đẹp thế này ư! ừm, ngươi thấy sư thúc, sao không chào há»i?â€

Vân Thù căn bản thấy tình thế thay đổi, nghe được chuyện này, không khá»i ngá»› ra. Lại nghe Liá»…u Oanh Oanh lạnh lùng nói:

-Bắt đầu kể từ đêm hôm đó, ngươi đã không còn là sư thúc cá»§a ta, mà là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a ta.â€

Thanh y nữ tá»­ khoái trá cưá»i nói:

-Thế sư phụ cá»§a ngươi, vẫn chưa chết sao?â€

Liễu Oanh Oanh vành mắt đỠlên, run rẩy nói:

-Như ngươi mong muốn, bà… bà đã rá»i xa trần thế.â€

Thanh y nữ tá»­ trầm ngâm má»™t chút, khoái trá cưá»i nói:

-Chết là tốt, tốt chết, tá»± bà ta ngu ngốc tá»± cho mình là ngưá»i tốt, nếu như không chết, đúng là ông trá»i không có mắt.

Liá»…u Oanh Oanh cứ tưởng bà ta há»i han đến sư phụ đã chết, sẽ có phần Ä‘au buồn xấu hổ, ai ngá» bà ta không những không nghÄ© đến tình xưa, trái lại còn hạnh phúc vui mừng trước tai há»a cá»§a ngưá»i khác, nàng thấy trong ngá»±c nhói lên, máu dâng lên cổ há»ng, mặt đỠlên, căm tức lên tiếng:


-Vân Thù, ngươi… ngươi thay ta Ä‘em bà ta giết Ä‘i!â€

Vân Thù ngơ ngác, Liễu Oanh Oanh trong mắt tràn ngập nước mắt, buồn rầu nói:

- Ngươi giúp hay là không giúp ta?â€

Vân Thù đổi sắc mặt, nhìn rõ Hàn Ngưng Tử, một tay nắm lấy cán kiếm.

Thanh y nữ tá»­ nhìn hắn ta, đột nhiên khoái trá cưá»i to nói:

- Tiểu tử ngốc, ngươi xứng đáng để cô ta thật sự yêu thương ngươi sao? Chà, xứng đáng là sư điệt tốt của Hàn Ngưng Tử ta, từ nhỠđã biết chuyện lừa gạt nam nhân.

Vân Thù nghe được khó hiểu, hÆ¡i cảm thấy do dá»±, lại nghe Liá»…u Oanh Oanh cao giá»ng cưá»i nói:

- Vân Thù, nhanh động thá»§.†Vân Thù ngầm xấu hổ:â€Ta nghÄ© gì vậy, Liá»…u cô nương và ta sao có thể để ngưá»i ta chá»c ngoáy?†bá»—ng rút trưá»ng kiếm, Hàn Ngưng Tá»­ cưá»i khoái trá, sợi gấm trong tay rung lên xuất ra, Vân Thù chính là muốn nâng kiếm chống lại, ai ngá» sợi gấm bá»—ng chốc lách qua bụi cây, lôi ra má»™t ngưá»i, ngưá»i này hai mắt nhắm nghiá»n, sắc mặt nhợt nhạt, hoàn toàn không biết sống chết.

Liá»…u Oanh Oanh nhìn thấy ngưá»i đó, hoa dung thất sắc, nghẹn ngào sợ hãi hô lên:

-Vân Thù, khoan đã.â€


Vân Thù đã nhìn thấy ngưá»i đó đúng là Lương Tiêu, nhất thá»i do dá»± không tiến lên. Hàn Ngưng Tá»­ mang Lương Tiêu xách trên tay, hihi cưá»i nói:

- Oanh Oanh ngoan, ngươi lôi kéo lừa bịp, lừa gạt được Vân Thù trẻ con này đã là vượt quá khả năng, nhưng làm thế nào mà lừa gạt được ta?


Liá»…u Oanh Oanh vốn muốn phản đối vài câu, lại thấy Lương Tiêu sắc mặt nhợt nhạt, chưa đến ngá»±c đã bị ngăn lại, nói không ra tiếng. Hàn Ngưng Tá»­ thấy nàng ta như thế, lại nhìn vá» phía Vân Thù cưá»i nói:

-Ngốc tiểu tá»­, trông thấy gì chưa?â€

Vân Thù sắc mặt nhợt nhạt, nhìn vá» phía Liá»…u Oanh Oanh, chỉ thấy nàng ta ngây ngốc nhìn Lương Tiêu, không có chút nào quan tâm đến mình, chá»›p mắt, leng keng má»™t tiếng, hắn đánh rÆ¡i trưá»ng kiếm, không còn má»™t chút ý chí chiến đấu nào.
Tài sản của Filo

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu con luan, âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, àâòîðàäèî, âèðòóàëüíûå, côn luân, côn luân 4vn, côn luân full, côn luân full 4vn, côn luân quyển 4, côn luân quyển 5, côn luân quyển 6, côn luân quyển 7, côn luân quyen 4, côn luân tap cuoi, côn luân tập 4, côn luân vn4 eu, chuong 11 con luan, çíàêîìñòâ, codaokinhphong chuong4, con lon tap 1, con luan, con luan 4vn, con luan 4vn.eu, con luan 5 6 7, con luan chuong 15, con luan chuong 23, con luan chuong 4 hoi 9, con luan chuong moi nhat, con luan full, con luan full online, con luan het quyen 3, con luan phuong ca ebook, con luan quyá»…n 4, con luan quyen 1 full, con luan quyen 2, con luan quyen 3, con luan quyen 4, con luan quyen 4 hoi 12, con luan quyen 4 hoi 2, con luan quyen 4 hoi 9, con luan quyen 5, con luan quyen 5 6 7, con luan quyen 5 hoi 1, con luan quyen 6, con luan quyen 6 full, con luan quyen 7, con luan tap 1, con luan tap 4, con luan tap 5, con luan tren 4vn.com, con luan truyenhixx, con luanquyen 4, conluan, ebook con luan, ëîãîòèï, ïñîðèàç, ìóçûêà, kiem hiep con luan, ñàëàòîâ, òîðãîâîå, phượng ca, quách thá»§ kính, thap ma, truyen côn luân full, truyen con luan 4vn.eu, truyen con luan quyen 4, truyen con luan quyen 7, truyen con luon quyen 3, truyenkiemhiepconluan, ýëåêòðîìîíòàæ, æàëþçè, ðàìáëåð



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™