 |
|

08-08-2008, 06:33 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 46
TAI VẠBẤT KỲ
Hồ Äá»™ng Äình rá»™ng hÆ¡i mấy mươi dặm, gió lá»™ng trá»i cao. Trong hồ ngá»n núi Thất SÆ¡n và Quân SÆ¡n.
Sở dÄ© Cái bang dùng nÆ¡i nà y là m căn cứ vì cây Äả cẩu bổng dùng bằng loại trúc má»c nÆ¡i đây, mà Quân SÆ¡n má»c toà n tre trúc. Mặt khác Quân SÆ¡n là má»™t địa Ä‘iểm dá»… thá»§ khó công.
Tiểu Tà và đồng bạn đã hồ Äá»™ng Äình. Trước mặt đã nhìn thấy nước mênh mông lai láng.
Tiểu Linh nói:
– Các huynh chá» má»™t chút, đợi muá»™i Ä‘i tìm thuyá»n.
Nói xong chạy đi.
Không lâu, Tiểu Linh đã Ä‘em thuyá»n đến. Con thuyá»n nhá» chở độ mưá»i ngưá»i.
Tiểu Linh nói:
– Tất cả mau lên thuyá»n Ä‘i ...
Tiểu Tà nói:
– Sẵn sà ng rồi!
Liá»n quay lưng phóng và o thuyá»n. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhảy theo.
Chẳng bao lâu, thuyá»n đã đến Quân SÆ¡n.
Trước mặt toà n là rừng trúc rất đẹp. Trên bá» hồ đã đứng đầy ăn mà y. Bên trong có má»™t ngưá»i ăn mà y độ mưá»i chÃn tuổi, mình cao bảy thước, mặt mÅ©i anh tuấn, dù mặc y phục Cái Bang, nhưng uy dÅ©ng vô cùng, khiến ai trông thấy cÅ©ng kÃnh nể.
Äó chÃnh là thiếu bang chu Cái Bang Hà n Trúc.
Hà n Trúc thấy thuyá»n cặp bá», cưá»i nói:
– Hà n Linh! Em gái ta đã đưa Dương Tiểu Tà đến rồi sao?
Tiểu Linh chỉ ngay Tiểu Tà cưá»i nói:
– Äúng rồi!
Tiểu Tà chắp tay:
– Thiếu bang chá»§ khá»e không? Xin chia cho chúng tôi má»™t chén cÆ¡m ăn mà y.
Hà n Trúc cưá»i khanh khách:
– Không dám! Xin đừng khách sáo!
Tánh tình Hà n Trúc cũng rất vui vẻ, rộng rãi.
Tiểu Tà và đồng bá»n cÅ©ng lên bá». Hà n Trúc má»i vá» trại.
Trên bá» gặp rất nhiá»u lá»u tre, lợp lá cá»§a đệ tá» Cái Bang dùng là m chá»— ở.
Không lâu, má»i ngưá»i đã Ä‘i đến má»™t nÆ¡i, tuy không lá»›n nhưng rất u nha. Tất cả toà n bằng tre trúc. Cá»a lá»›n, cá»a sổ, bà n ghế cÅ©ng bằng tre. Trước cá»a có treo má»™t tấm bảng đỠmấy chữ “Thiên hạ đệ nhất bangâ€.
Nét chữ Ä‘á»u dùng Kim Cang chỉ khắc lên.
Vá»›i công lá»±c như váºy trong giang hồ không há» tìm ra, đủ biết Cái Bang đứng vững trên giang hồ không phải ngẫu nhiên.
PhÃa trước, có má»™t căn nhà tiếp khách, dùng để chiêu đãi quần hùng võ lâm.
Tuy nhiên, phòng nà y cũng không có trang trà gì, chỉ có hai hà ng ghế trúc.
Ghế bang chá»§ thì đặc chÃnh giữa, tuy đơn giản nhưng rất trang nghiêm.
Má»i ngưá»i tiến nháºp đại sảnh. Hà n Trúc nói:
– Xin má»i quà vị an tá»a! Cái Bang chúng tôi không có qui ước gì! Xin đừng khách sáo.
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà ! Chỗ nà y là chỗ Cái Bang tiếp khách ...
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh:
– ÄÆ°á»£c tiếp đãi là quà rồi, đâu có chê khen.
Hà n Trúc nói:
– Hân hạnh được tiếp đãi quà vị quan lâm.
Tiểu Tà nói:
– Không cần khách sáo! Chỉ cần có thịt chó thì đem đến.
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiểu Linh.
Tiểu Linh nói:
– Äừng vá»™i! Có mà !
Hà n Trúc nói:
– ÄÆ°á»£c! Ngưá»i ngay thì nói thẳng! Té ra chúng ta Ä‘á»u là bằng hữu.
Tiểu Linh nói:
– Các ngưá»i Ä‘i theo mau! Anh cá»§a muá»™i muốn dẫn các ngưá»i Ä‘i bắt chó đấy.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh! Muội không di sao?
A Tam nói:
– Chúng ta đi mau theo, kẻo lỡ cơ hội.
Tiểu Tà vá»™i kéo Tiểu Linh chạy và o rừng. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u chạy theo.
Äằng sau Quân SÆ¡n là chá»— ở cá»§a các Trưởng lão Cái Bang cao cấp. NÆ¡i nà y gồm có nhiá»u chòi trại bằng trúc. PhÃa trước có má»™t võ trưá»ng tháºt rá»™ng.
Tất cả Ä‘á»u có sẵn dụng cụ luyện võ. Má»—i khi Cái Bang có việc quan trá»ng thì há»p mặt nÆ¡i đây, gá»i là Trưởng Lão ÄÆ°á»ng.
Ba góc võ trưá»ng có ba Tiểu lầu tá»a lạc, rất uy nghi. Má»—i lầu dùng và o má»™t mục Ä‘Ãch khác nhau.
Trước tiểu lầu có má»™t đầm nước trong veo, có nhà thá»§y tá»a và khúc kiá»u.
Cảnh nà y là m cho tinh thần má»i ngưá»i sảng khoái.
Bước qua khúc kiá»u là má»t vưá»n hoa rá»±c rỡ mà u sắc.
Trong hoa viên lại có má»™t lầu nhá», cá»a sổ để mở, che bằng mà n sa.
Nhìn và o bên trong ngôi nhà nà y thấy có treo nhạc khà và những dụng cụ bằng tre trông rất đẹp mắt.
Tiểu Tà nói với Tiểu Linh:
– Không ngá» nhà ăn mà y mà lại đẹp đẽ như váºy?
Tiểu Linh nói:
– Äây là chá»— ở cá»§a muá»™i.
Hà n Trúc bỗng xuất hiện sau lưng Tiểu Tà , nói với Tiểu Linh:
– Hà n Linh! Không ngỠmuội lại có ý dẫn Dương thiếu hiệp và o đây. Thế thì rất vui vẻ.
Tiểu Linh e thẹn:
– Huynh nà y ...
Äôi má Tiểu Linh đỠlên, đầu gục xuống không tiếp lá»i.
Hà n Trúc nói:
– Dương thiếu hiệp! Tôi định đưa khách đến đại sảnh tiếp đón, nhưng Hà n Linh lại dẫn đến đây. Váºy thì và o nÆ¡i ở cá»§a Hà n Linh cÅ©ng được.
Tiểu Tà nói:
– Hôm nay chắc Tiểu Linh muốn chiêu đãi rồi.
Tiểu Linh cưá»i nhẹ, nhanh bước vá» Hà n Linh phạn. Trá»i đã sắp vỠđêm ...
Hà n Trúc đãi một bữa thịt chó ăn mừng hội ngộ.
Qua ba tuần rượu, má»i ngưá»i Ä‘á»u say, chỉ có Tiểu Linh còn tươi tỉnh, Tiểu Tà uống đến say mèm nói:
– Thiếu bang chủ! Xin đa tạ!
A Tam nói:
– Thịt chó quá ngon ... say rồi!
A Tứ và Tiểu Thất cÅ©ng say đến cưá»i ngất.
Hà n Trúc rất vui vẻ, lại háo khách, nên cũng say mèm, Trăng đã lặn ...
Rốt cuá»™c, Hà n Trúc, Tiểu Thất, A Tam, A Tứ Ä‘á»u say nắm dưới đất ...
Chỉ còn Tiểu Tà chưa té, còn đi được.
Tiểu Linh thấy các bạn hữu đã quá say nên nói:
– Tiểu Tà ! Huynh chá» muá»™i gá»i ngưá»i đưa bạn hữu và o phòng cho khá»i lạnh.
Dứt lá»i, đã gá»i má»™t số đệ tá» Cái Bang đưa tất cả và o phòng để khá»i lạnh.
Xong, Tiểu Linh bước ra nói:
– Tiểu Tà ! Huynh có muốn nghe nhạc không?
Tiểu Tà gáºt gù:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Muá»™i Ä‘i lấy đà n Ä‘i.
Tiểu Linh lấy đà n ra ngoà i trước hiên lên dây bấm phÃm, tiếng đà n rất du dương, trầm bổng.
Tiểu Tà bước ra ngoà i, nhưng đã bị say ngã ra ...
Tiểu Linh đỡ dáºy, đưa Tiểu Tà và o phòng.
Sau đó, Tiểu Linh lại tiếp tục ôm đà n dạo phÃm.
Tiếng đà n cà ng khuya cà ng du dương réo rắc, thao thao truyá»n trong hÆ¡i gió ...
Tâm tư cá»§a Tiểu Linh rõ rà ng đã gởi hết và o phÃm đà n rất tha thiết.
Äêm đã tà n ...
Tiểu Tà đã tỉnh lại, nhìn ra ngoà i thấy Tiểu Linh đang ôm đà n ngủ, đôi mắt còn đẫm lệ.
Tiểu Tà ôm Tiểu Linh và o trong đặt lên giưá»ng, lấy má»m đắp cho nà ng, rồi vá»™i vã chạy ra ngoà i,, cảm giác rất thương tâm.
Trá»i đã sáng rõ ...
Tiểu Tà kêu má»i ngưá»i thức dáºy.
A Tam, A Tứ, Tiểu Thất cùng trong phòng chạy ra.
Tiểu Tà nói:
– Các ngươi hãy ăn cho hết bà n tiệc rồi dá»n dẹp Ä‘i.
Hà n Trúc nói:
– Hôm qua uống rất nhiá»u, đừng gấp thu dá»n, cứ uống nữa Ä‘i.
Tiểu Linh bước ra cản lại:
– Không ăn được! Äồ ăn đã cÅ© rồi.
Vừa nói thu dá»n.
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh:
– Tiểu Linh! Hôm qua muội khóc, có tâm sự gì?
Tiểu Linh e thẹn:
– Tiểu Tà đừng nói báºy! Muá»™i không bao giá» khóc?
– Khóc thì khóc! Có gì mà sợ!
Hà n Trúc nói:
– Muá»™i có chuyện gì Ä‘au lòng sao? Äừng giấu huynh! Huynh sẽ giúp đỡ cho.
Tiểu Linh lắc đầu:
– Tiểu Tà hay nói đùa! Muội không có gì đâu.
Tiểu Tà nói:
– Sá»± tháºt rất đơn giản. Äà n bà thì hay khóc! Vui cÅ©ng khóc, buồn cÅ©ng khóc, Ä‘au khổ cÅ©ng khóc, ăn no cÅ©ng cÅ©ng khóc.
Hà n Trúc cưá»i phì:
– ÄÆ°á»£c rồi! Chúng ta chá» thêm và i hôm tá»›i đây, cả Cái Bang uống say má»™t bữa được không?
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c! Váºy thì tốt rồi!
Hà n Trúc nói:
– Trong bang có chút chuyện, tôi phải đi rồi. Linh muội! Hãy thế huynh tiếp khách.
Nói xong đã rá»i khá»i Hà n Linh phạn.
Tiểu Linh thấy Hà n Trúc đi rồi, nói:
– Tiểu Tà ! Huynh nhiá»u chuyện quá! Äại huynh em Ä‘ang có nhiá»u chuyện khổ, xin đừng là m phiá»n.
Tiểu Tà há»i:
– Tiểu Linh! Phụ thân muội đâu?
Tiểu Linh buồn bã:
– Gần đây, bổn bang có má»™t số ngưá»i mất tÃch rất kỳ lạ, nên cha nuôi cá»§a muá»™i Ä‘i thẩm xét. Phải thêm má»™t thá»i gian nữa má»›i vá». Ngà y nay má»i việc trong bang Ä‘á»u do Hà n huynh quyết định.
Tiểu Tà phăng tới:
– Môn chúng Cái Bang tại sao lại mất tÃch?
Tiểu Linh nói:
– Chuyện nà y muá»™i không rõ, chỉ nghe nói bị mất tÃch thôi.
Tiểu Tà như nhớ ra việc gì, vỗ ngực:
– Tiểu Linh! Huynh là đại thánh thần! Chuyện nà y nếu giao cho huynh, huynh đảm bảo sẽ tìm ra. Chỉ cần muá»™i nói rõ má»™t số chuyện có liên can đến vấn đỠnà y. Anh cá»§a muá»™i sẽ không phải lo lắng rồi. Äồng thá»i cha nuôi cá»§a muá»™i cÅ©ng không cần Ä‘i tìm kiếm là m gì.
Tiểu Linh vội nói:
– Tốt hÆ¡n huynh nên há»i đại huynh cá»§a muá»™i, muá»™i không biết nhiá»u.
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Trong lúc chỠđợi đại há»™i Cái Bang chúng ta Ä‘i câu cá nÆ¡i hồ Äá»™ng Äình được không?
A Tam đáp mau:
– Quá tốt! Việc nà y đệ rất giá»i.
Tất cả đầu cầm cần câu, ra ngoà i.
Tiểu Linh dá»n dẹp bà n tiệc xong, cÅ©ng ra hồ ngồi câu cá.
A Tam quả nhiên thiện nghệ, câu được rất nhiá»u, còn Tiểu Tà dùng chÄ©a ba cÅ©ng bắt được cá không Ãt.
Riêng Tiểu Tà và A Tứ không bắt được một con nà o.
A Tứ lén xin A Tam và i con khoe với Tiểu Tà .
Tiểu Tà nói:
– Hôm nay quá xui xẻo.
Cả bá»n kéo nhau trở vá».
Mấy ngà y qua ...
Cái Bang đã đến ngà y đại hội.
Cứ ba tháng má»™t lần, toà n thể đệ tá» Cái Bang há»p mặt.
Bây giỠđại sảnh trước mặt há»™i trưá»ng đã thấy đông nghẹt ăn mà y đệ tá» Cái Bang.
Tại há»™i trưá»ng tiệc đã mở ra, há»a quang đốt sáng như ánh đèn.
Và o giỠthìn ...
Thiếu bang chủ đã đến, đằng sau đi theo năm vị trưởng lão.
Tiểu Tà và đồng bạn cÅ©ng gia nháºp và o đám đệ tá» tá» Cái Bang, chỉ riêng Tiểu Linh thì không có mặt.
Hà n Trúc bước đến nói:
– Tuân chiếu bang chủ, mỗi ba tháng đại hội một lần kiểm điểm công việc.
Bây giỠcác vị Trưởng lão cùng Phân thỠchủ căn cứ tình hình báo lên.
Một đệ tỠCái Bang chắp tay:
– Thái Nguyên phân thá» chá»§ Äồng Bạch Nguyên báo cáo. Phân thá» hai tên đệ tá» mất tÃch không rõ nguyên nhân. Còn lại má»i việc Ä‘á»u thuáºn lợi.
Hà n Trúc chỉnh sắc:
– Tạm thá»i trước tiên tá»± mình Ä‘iá»u tra, chá» Bang chá»§ trở vá» má»›i nghiên cứu giải quyết.
Äồng Bạch Nguyên chắp tay:
– Thuộc hạ tuân lệnh.
Bắc Kinh phân thá» chá»§ Äặng Song Ngư bẩm trình:
– Bên phân thá» mất tÃch năm anh em, đã phát hiện bị giết chết.
Hà n Trúc nói:
– Có Ä‘iá»u tra nguyên nhân không?
Äặng Song Ngư đáp:
– Chúng chết vì Lệ Äao là loại vÅ© khà nguy hiểm.
– Bang chủ có từng đến đó không?
– Bang chá»§ Ä‘i khá»i thì năm anh em nà y má»›i bị thảm sát.
– Có manh mối gì không?
– Ngưá»i sát hại các huynh đệ võ công rất giá»i cÅ©ng rất xảo quyệt vô cùng.
Tìm ra dấu tÃch không để lại manh mối gì.
Hà n Trúc nghĩ một lúc, nói:
– Năm anh em nà y có từng đảm trách nhiệm vụ gì quan trá»ng không?
Äặng Song Ngư nhìn bá»n Tiểu Tà nghÄ© thầm:
– Có ngưá»i ngoà i không nên nói ra.
Liá»n phi thân đến bên Hà n Trúc nói nhá» và o tai mấy câu, sau đó trở vá» chá»— cÅ©, đôi mắt không rá»i Tiểu Tà .
Hà n Trúc mặt biến sắc, nhưng láºp tức nói:
– Ngươi hãy trở vỠđi. ChỠlúc bang chủ trở vỠnhất định có kết quả.
Lạc Dương phân thỠDương Công Lượng bẩm trình:
– Bên phân thá» gần đây có tiếp thu má»™t số đồ váºt Ä‘em vỠđây. Số liệu nà y xin thiếu bang chá»§ xem qua.
Nói xong đưa một quyển sổ mà u và ng.
Hà n Trúc xem qua nói:
– Dương thá» chá»§ tạm thá»i bảo quản, lúc cần sẽ thông báo.
Dương Công Lượng nói:
– Tuân lệnh thiếu bang chủ.
Tiếp tục là các phân thị khác báo cáo vô sự.
ChỠđến toà n bộ các phân thỠbáo cáo xong, Hà n Trúc nói:
– Quà vị! Hà n Trúc tôi trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa đủ, xin các vị trưởng lão và huynh đệ chỉ giáo, để bổn bang phát triển. Lúc nà y đệ tá» Cái Bang liên tục mất tÃch, chứng tá» bổn bang có nguy cÆ¡ bị mai phục, hy vá»ng tất cả chùng ta đồng tâm hiệp lá»±c chống lại nạn nà y.
Nói xong, chắp tay hướng vỠcác trưởng lão.
Má»™t trưởng lão chÃn túi bước ra, tuổi trên bảy mươi, tóc bạc phÆ¡, đôi mắt sáng quắc. Ngưá»i nà y là Thần Cái Quà Phạm Sinh.
Quà Phạm Sinh trầm giá»ng:
– Các huynh đệ! Bổn phái có nguy hiểm, tất cả tá»± bảo vệ lấy mìn, nhiệm vụ tạm miá»…n, đồng thá»i chỉnh đốn ná»™i bá»™. Chuyện cÆ¡ máºt không để lá»t ra ngoà i.
Nói xong trở vỠchỗ cũ.
Hà n Trúc tiếp tục hướng vá» Huỳnh ÄÆ°á»ng trưởng lão, Chấp Pháp trưởng lão, mấy ngưá»i giáo huấn:
– Tuy trong bang có rất nhiá»u chuyện không vui, nhưng đừng quên tinh thần Cái Bang là dùng bình tÄ©nh đối phó vá»›i má»i việc. Tôi xin má»i quà vị nâng ly.
Tất cả Cái Bang có ngưá»i bưng chén, có ngưá»i bưng bầu rượu, đưa tay kÃnh cẩn má»i thiếu bang chá»§.
Hà n Trúc nhìn chung quanh nói:
– Cạn ly!
Tất cả Ä‘á»u uống má»™t lượt.
Tiểu Tà cũng cạn ly.
Hà n Trúc giới thiệu:
– Ngưá»i nà y bạn hữu chưa biết bang qui, xin quà vị không chê trách/ Tiểu Tà nhìn Hà n Trúc cưá»i rất hà i lòng.
Lúc nà y má» ngưá»i Ä‘á»u kêu lên:
– Cạn ly!
Ai nấy Ä‘á»u uống cạn.
Té ra qui ước cá»§a Cái Bang là lúc bang chá»§ má»i rượu, anh em phải to ra cung kÃnh, chá» bang chá»§ uống xong má»›i uống.
Hà n Trúc nói:
– Äai há»™i bắt đầu!
Tiếng náo nhiệt nổi lên! Ai uống rượu thì uống, ai ca hát thì ca, ai nướng thịt thì nướng, ai tỷ võ thì cứ ra tay.
Tất cả Ä‘á»u vui cưá»i náo nhiệt. Số rượu ở đây má»i ngưá»i uống say đến ba ngà y chưa hết.
Tiểu Tà và đồng bá»n cÅ©ng xen và o đám đồ đệ cá»§a Cái Bang vui chÆ¡i thoải mái.
Hà n Trúc đến gần Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Lúc nãy không phải huynh muốn uống cạn sao?
Tiểu Tà liá»n ôm bầu rượu:
– Phải! Phải! Uống cạn!
Liá»n nốc má»™t hÆ¡i hết ráo.
Hà n Trúc cũng đưa bầu rượu ra uống rồi nói:
– Huynh cứ uống cho thá»a mãn. Tôi còn phải Ä‘i má»i rượu từng ngưá»i, khi má»›i xong tôi má»›i có thá»i giỠđà m đạo.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Xin thiếu bang chủ cứ đi đi! Tôi vui quá rồi! Lâu nay vắng cỠbạc, xin được mở sòng cỠbạc ở đây. Ha ... ha ...
Dứt lá»i liến gá»i A Tam, A Tứ bà y ra sòng cá» bạc Tất cả các đệ tá» Cái Bang Ä‘á»u xúm vui chÆ¡i cho đến canh khuya má»›i nghỉ.
Sáng hôm sau, trá»i vừa sáng, Tiểu Tà thức dáºy sá»›m, gá»i A Tam, A Tứ và Tiểu Thất.
Tiểu Tà nhìn thấy các đệ tá» Cái Bang ngưá»i nà o cÅ©ng nằm mê man, không dáºy nổi, nên cưá»i thầm:
– Bá»n ăn mà y nà y tháºt không đủ bản lãnh, chỉ uống Ãt rượu đã gục rồi. Tháºt là kém!
Bỗng thấy Hà n Trúc đi lảo đảo, té ngã, Tiểu Tà nhìn thấy kinh hãi:
– Hà n thiếu bang chá»§ trúng độc rồi! Nhưng không sao, qua má»™t thá»i gian ngắn sẽ bình phục.
Nhưng Tiểu Tà lại la lên:
– A Tam! A Tứ! Tiểu Thất! Chuyện không ổn rồi! Hãy rá»i khõi đây mau, nếu không khó tránh khá»i nguy hiểm.
Nói xong lại hướng vá» phÃa bá» hồ chạy Ä‘i. Nhưng vừa chạy được và i bước, sá»±c nhá»› đến Tiểu Linh, nên dừng lại.
A Tam há»i:
– Tiểu Tà ! Có chuyện gì nghiêm trá»ng váºy?
Tiểu Tà gáºt đầu nói:
– Chúng ta trúng kế rồi! Mau chạy đi tìm Tiểu Linh.
Vừa nói, Tiểu Tà lại quay đầu vá» hướng háºu sÆ¡n phóng Ä‘i.
Tiểu Linh thấy Tiểu Tà hốt hoảng chạy đến liá»n há»i:
– Tiểu Tà ! Có chuyện gì váºy?
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh! Chuyện không ổn rồi! Mau chạy mau ...
Tiểu Linh kinh hãi:
– Chuyện gì váºy? Chá» má»™t chút.
Tiểu Tà nói:
– Nếu trễ thì không chạy thoát! Thất tức chết đi!
Tiểu Linh há»i:
– Không sao! Chuyện gì sẽ có tiểu huynh của muội lo liệu.
Nà ng thấy thái độ cá»§a Tiểu Tà đã biết được chuyện có thể nguy hiểm rồi, nên Tiểu Tà má»›i gấp rút lên như báºy.
Tiểu Tà nói:
– Muá»™i có biết hiện nay má»™t số lá»›n đệ tá» Cái Bang Ä‘á»u trúng độc không? Äến sáng nay mà vẫn chưa tỉnh.
Tiểu Linh kêu lên:
– Thá»±c sá»± có chuyện như váºy sao?
– Sáng sá»›m hôm nay vừa thức dáºy, huynh đã nháºn thấy thiếu bang chá»§ bị trúng độc.
Tiểu Linh suy nghĩ một hồi nói:
– Nếu váºy thì có gì phải gấp? Không ai bị thương, không ai chết thì có gì quan trá»ng?
Tiểu Tà nói:
– Muá»™i tháºt ngu! Chuyện nhá» muá»™i cÅ©ng không nghÄ© ra. Có phải thuốc độc nà y là do má»™t ngưá»i lén hà nh động không?
Tiểu Linh gáºt đầu:
– Phải rồi! Nhưng có ai chết đâu?
Tiểu Tà nói:
– Nếu có ngưá»i chết thì dá»… giải quyết rồi. Vấn đỠquan trá»ng là không có ngưá»i chết má»›i rắc rối.
Tiểu Linh há»i:
– Tại sao như váºy?
Tiểu Tà nói:
– Nếu có ngưá»i chết thì tìm ngay hung thá»§ trên thân ngưá»i chết, hoặc hung thá»§ hà nh động xong se chạy thoát. Huynh cÅ©ng nghi ngá». Bây giá» không có ngưá»i chết, huynh tháºt khó ăn nói.
– Huynh nói rõ một chút.
– Äá»™c dược nà y do má»™t ngưá»i nà o âm mưu ám hại. Nhưng kẻ hạ độc thù là ngưá»i Ä‘ang ở trong Cái Bang. Bây giỠâm mưu chúng đã thà nh công rồi. Váºy việc nghi ngá» không phải Ä‘ang ở trên đầu chúng ta sao? Äó gá»i là giá há»a ... Không biết háºu quả ra sao?
Tiểu Linh nghe xong cũng sốt ruột:
– Nếu chuyện nà y thà nh ra lá»›n không phải trúng kế bá»n gian tặc sao? Äồng thá»i chúng ta không còn cách nà o sống chung vá»›i nhau rồi.
Tiểu Tà nói:
– Huynh cÅ©ng nghÄ© như váºy, nhưng không biết việc nà y có xảy ra lá»›n chuyện không? Nếu xá» sá»± không khéo, chúng sẽ tức lên giết ngưá»i thì chúng ta ở lại đây rất nguy hiểm. Chuyện nà y nhất định chúng ta phải khám phá để bảo vệ danh dá»±.
Tiểu Linh nói:
– Huynh đừng bá» Ä‘i, bá»n chúng cà ng có cÆ¡ há»™i nghi ngá». Muá»™i tuyệt đối không để bá»n xấu đắc ý. Nếu có chuyện gì xảy ra muá»™i nhất định tiêu trừ bá»n nó.
Tiểu Tà đưa mắt quan sát các đệ tá» Cái Bang má»™t vòng, thấy sắc mặt ai nấy Ä‘á»u tá»± nhiên, không có ý kiến gì.
A Tam nói:
– Tiểu bang chá»§ Ä‘ang lo lắng. Theo ý tôi thì chỉ cần có huynh ở đây, bá»n xấu sẽ bá» lá»™t mặt.
A Tứ nói:
– Tiểu bang chá»§ là Äại thánh thần, vụ án nà o mà không tìm ra còn ai xen và o nổi.
Tiểu Tà thở một hơi:
– Ta rất lo lắng cho các ngươi. Nếu các ngươi không sợ chết thì cần gì chúng ta phải bỠchạy?
Tiểu Linh yên tâm:
– Sau tiểu bang chủ vẫn còn muội! Tiểu Tà ! Huynh không được bỠđi. Hãy mau tìm cách phá án.
Tiểu Linh tin tưởng Tiểu Tà nhất định có khả năng nà y.
Tiểu Tà nói:
– Bây giá» chưa nói được! Äợi số ngưá»i nà y tỉnh lại nhất định có chuyện xảy ra. Nhưng Tiểu Linh phải để ý hà nh động cá»§a huynh. Nếu không có cách nà o giải quyết buá»™c lòng phải bó tay rồi.
Tiểu Linh lo lắng:
– Nhưng huynh nhất định không được rá»i bá» nÆ¡i đây.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh! Cứ an tâm! Nhưng có lúc khẩn cấp huynh phải để cho bá»n A Tam Ä‘i. Như váºy, huynh má»›i có thể yên tâm phá án.
Tiểu Linh gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Chúng ta mau đến tiá»n viện xem sao?
Bỗng có tiếng nói rất lớn:
– Không cần đi rồi!
Té ra lúc đó đã có má»™t ngưá»i chạy đến.
Ngưá»i chạy đến chÃnh là Cái Bang Chấp Pháp trưởng lão Tốt Quả Hoang, tuổi độ thất tuần, đầu tóc bạc phÆ¡, đôi mắt sáng quắc.
Tốt Quả Hoang nói:
– Tiểu công chúa! Mấy ngưá»i nà y Ä‘ang bị tình nghi hạ độc. Thuá»™c hạ phải bắt chúng.
Tiểu Linh kinh ngạc:
– Tốt chấp pháp! Dương Tiểu Tà tuyệt đối không là m chuyện nà y.
Nói xong, Tiểu Linh đứng cản trước mặt Tiểu Tà .
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tiểu Linh! Äừng lo! Ông ta là chấp pháp phải là m như váºy. Huynh nhất định phải tra ra chuyện nà y.
Nói xong, quay vá» phÃa Tốt Quả Hoang bình tÄ©nh:
– Trưởng lão Cái Bang! Tôi theo ông đi ... Chuyện nà y có bắt đầu và kết thúc.
Tốt Quả Hoang nói:
– Chỉ cần ngươi không kháng cự, lão phu cũng không là m khó. Hãy theo ta ...
Lão dẫn Tiểu Tà và đồng bá»n đến tiá»n sảnh, Tiểu Linh Ä‘i theo sau.
|

08-08-2008, 06:34 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 47
TRUY TÌM THỦ PHẠM
Tại tiá»n sảnh, Hà n Trúc thiếu bang chá»§ đã ngồi trên ghế chá»§ tá»a, sắc mặt nghiêm trá»ng. Sáu vị trưởng lão ngồi hai bên.
Tốt Quả Hoảng bước tới:
– Bẩm thiếu bang chủ. Nghi phạm đã được dẫn đến.
Hà n Trúc vẫy tay:
– Tốt chấp pháp hãy lui ra.
Hà n Trúc nhìn Tiểu Tà :
– Dương Tiểu Tà ! Có phải huynh đã hạ độc toà n bộ Cái Bang đệ tỠkhông?
Tiểu Tà bình tĩnh:
– Không có!
Hà n Trúc há»i:
– Tại sao huynh và đồng bá»n lại không bị thuốc mê?
Tiểu Tà nói:
– Chúng tôi là ngưá»i đã uống được ná»™i đơn Bạch Xà ở hồ Xóa Mạng. Bình thưá»ng thuốc mê đối vá»›i chúng tôi không có tác dụng.
Tiểu Linh cũng xen và o:
– Äại huynh! Äó là sá»± tháºt! Tiểu Tà không nói dối.
Hà n Trúc tuy thương mến Tiểu Linh, nhưng trưá»ng hợp nà y cÅ©ng không thể vì tình cảm riêng tư, nên giáºn dữ:
– Hà n Linh! Không phải chuyện của muội. Hãy lui ra!
Tiểu Linh không muốn đi. Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh! Muội cứ đứng một bên để xem xét tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Linh liá»n bước sang ben trái, nhìn chăm chăm Tiểu Tà , chuẩn bị nêu có gì nguy hiểm xảy ra sẽ can thiệp.
Hà n Trúc nghiêm lạnh:
– Dương Tiểu Tà ! Huynh không hạ độc, tại sao huynh định rá»i nÆ¡i khá»i đây má»™t cách vá»™i vã như váºy?
Tôi muốn tìm Tiểu Linh nói rõ nguyên nhân sau đó chuẩn bị rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Hà n Trúc gắt giá»ng:
– Nếu không có hạnh động sai trái, tại sao phải vội vã ra đi?
Tiểu Tà thản nhiên:
– Tiểu gia không muốn xen và o chuyện nà y nên muốn ra đi! Chỉ có thế thôi.
Bá»—ng có ngưá»i đứng lên, nói lá»›n:
– Bẩm thiếu bang chá»§! Dương Tiểu Tà rõ rà ng là ném đá giấu tay sợ tá»™i mà trốn. Nhất định bắt hắn ép cung thì sẽ tra ra sá»± tháºt.
Ngưá»i nà y là Hà ng Châu phân tá»a chá»§, Siêu Tá» Kiá»u.
Hà n Trúc nhìn qua:
– Siêu tá»a chá»§! Äể ta tiếp tục há»i rõ. Dương Tiểu Tà ! Ta há»i ngươi, tại sao ngươi tổ chức cá» bạc ở đây, có phải là m cho má»i ngưá»i mê hoặc để dá»… hà nh động không?
Tiểu Tà không đổ sắc mặt:
– Tôi chỉ là m vui ngà y đại há»™i, lấy tiá»n chia cho thiếu bang chá»§.
Chợt Hà n Trúc há»i:
– Bổn bang chá»§ luyện được bì kÃp võ công “Giáng Long Tháºp Bát Chưởngâ€.
và “Thái Thượng Ma Kinh†cá»§a tiá»n nhân, ngươi có lấy cắp hai bá»™ kinh nà y không?
Tiểu Linh nghe nói trong bụng lạnh ngắt, vì trộm lấy cắp võ lâm chi bảo là tội chết. Nà ng bắt đầu lo lắng cho Tiểu Tà .
Tiểu Tà nhìn Hà n Trúc:
– Các ngươi bị mất võ lâm bà kÃp?
– Không sai! Bổn bang trấn sÆ¡n bảo váºt chà nhất. Nếu ngươi có lấy thì hoà n lại cho bổn bang! Ta nhất định bá» qua, nếu không ta phải dùng võ lá»±c tra xét.
Trưởng lão Mã Công Thạch đứng đầu, dựng mà y:
– Thiếu bang chá»§! Hãy mau bắt chúng. Chúng cướp được bà kÃp nhất là Thái Thượng Ma Kinh cá»§a ra thì rất nguy hại cho võ lâm. Chúng ta tuyệt đối không để cho chúng tá»± do.
Cả đại đại sảnh ai cÅ©ng kinh hãi, vì má»i ngưá»i chưa bao giá» nghe nói Mã Công Thạch trưởng lão có Thái Thượng Ma Kinh.
– Mã trưởng lão! Ông nói cũng có lý. Ta nhất định xỠlý cong bằng.
Tiểu Tà cưá»i nhạt:
– Thiếu bang chá»§! Cho ngươi biết bà kÃp ta không lấy, vì cuá»™c Ä‘á»i ta rất sợ thư và sắc. Ngươi đã lầm rồi! Nhưng trước khi chưa tìm ra bì kÃp, thì bất ky ai cÅ©ng là kẻ nghi ngá». Tốt hÆ¡n lúc nà y nên nghiêm cấm không cho phép ai ra ngoà i má»™t bước. Như váºy có được không?
Hà n Trúc sực tỉnh:
– Äúng rồi! Hãy mau truyá»n lệnh không ai được rá»i khá»i đảo má»™t bước. Nếu ai vi phạm cứ giết chết không tha.
Tức thì bên ngoà i có tiếng reo lên:
– Tuân lệnh!
Ngoà i cá»§a có rao truyá»n lệnh nà y, Khai Phong phân tá»a chá»§ Tang Thạch, đứng lên:
– Bẩm thiếu bang chá»§! Thuá»™c hạ biết con ngưá»i Dương Tiểu Tà , tại Khai Phong đã từng thoáng qua mưá»i ba tầng tháp Linh Cảm cá»§a phái Thiếu Lâm, thuá»™c hạ nghÄ© chắc khà phách con ngưá»i như váºy, không thể có hà nh động đê hèn. Chắc chắn là do má»™t kẻ khác lây cắp.
Hà ng Châu tá»a chá»§ Siêu Tá» Kiá»u cãi lại:
– Bẩm thiếu bang chá»§! Thuá»™c hạ nghÄ© rằng không thể luáºn như váºy. Bà kÃp võ lâm cá»§a bổn phái ai cÅ©ng dòm ngó, nhất là Mã trưởng lão Thái Thượng Ma Kinh phải nói là thu tháºp thiên hạ võ công chi bảo, có ai không muốn chiếm Ä‘oạt? Theo thuá»™c hạ nghÄ© nhất định là Dương Tiểu Tà lấy cắp, nếu không, tại sao hắn đến đây đúng và o dịp chúng ta tổ chức đại há»™i? Thiếu bang chá»§ tuyệt đối nghe lá»i hắn.
Hà n Trúc rất phân vân, hướng vỠcác trưởng lão:
– La trưởng lão! à của ông ra sao?
La trưởng lão nói:
– Thiếu bang chá»§! NghÄ© rằng chuyện nà y khá quan trá»ng, trước tiên hãy giữ lại Tiểu Tà và đồng bá»n, sau từ từ tra xét.
Hà n Trúc há»i tiếp:
– à Tôn trưởng lão thì sao?
Tôn Hồng trưởng lão là má»™t ngưá»i cá»±c kỳ quan trá»ng trong Cái Bang, lâu nay trong giang hồ ai cung kÃnh nể. Lão đầu tóc bù xù, y phục dÆ¡ dáy, nhưng tÃnh tình rất ngay thẳng. Lão nói:
– Nếu không có chứng cá»› tuyệt đối không được là m báºy để tránh dư luáºn trong thiên hạ. Tôi chá»§ trương không giam giữ ai cả, nhưng cÅ©ng không cho ai rá»i khá»i nÆ¡i đây, chá» cho bản án rõ rà ng rồi sẽ mở cá»a.
Lão nói xong liếc xéo Siêu Tá» Kiá»u má»™t mắt.
Siêu Tá» Kiá»u tuy là trưởng lão Cái Bang nhưng gương như thư sinh độ trên bốn mươi tuổi, râu Ä‘en, đôi mắt rất linh hoạt, đương nhiên trà tuệ không phải bình thưá»ng.
Siêu Tá» Kiá»u có ý không phục:
– Tôn trưởng lão! Chứng cứ đã rõ rà ng! Dương Tiểu Tà đầu độc quần hùng trước đây tại Trầm Hồn Cốc để mưu thoát nạn. Việc dùng độc là ngón nghỠcủa Dương Tiểu Tà rồi, còn phải tìm chứng cứ nà o nữa. Nếu buông tha tuyệt đối không thể ngăn cản hắn nổi. Hắn sẽ trốn đi.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Ta không trốn đâu. Ta nhất định ở lại đây.
Tiểu Tà nhìn Siêu Tá» Kiá»u má»™t mắt, rồi quay qua vá» phÃa Hà n Trúc, lÆ¡n tiếng:
– Thiếu bang chá»§! Tôi có cách tìm ra hung phạm. Chỉ cần thá»i gian ba ngà y, nếu tôi không tìm ra, tôi sẽ chặt đầu giao cho thiếu bang chá»§ xá» lý.
Tiểu Linh kinh hãi:
– Tiểu Tà ! Huynh không nên cam Ä‘oan như váºy! Huynh không thể ...
Dứt tiếng, Tiểu Linh khóc òa lên ...
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh! Muội cứ yên tâm! Huynh nói được thì là m được. Có lần nà o huynh nói ma không là m được đâu.
A Tam xen và o:
– Tiểu Tà hứa ba ngà y tìm ra thá»§ phạm, thì là đã cháºm má»™t chút để có thì giá» nghỉ ngÆ¡i! Tiểu Linh! Cô nương cÅ©ng được nghỉ ngÆ¡i dưỡng sức rồi!
A Tam vốn tin tưởng Tiểu Tà là ngưá»i có đầy bản lÄ©nh, nên không chút lo sợ.
Hà n Trúc bâng khuâng:
– Dương Tiểu Tà ! Việc nà y tuyệt đối không được đùa giỡn!
A Tam đáp thay cho Tiểu Tà :
– Thiếu bang chá»§! Tiểu Tà cá»§a chúng tôi thÃch đùa giỡn, nhưng nói là là m, mà là m rất có hiệu quả.
Nói xong, lấy vai đụng mạnh và o lưng Tiểu Tà có ý trêu ghẹo. Hai ngưá»i trao đổi vá»›i nhau má»™t và i cá» chỉ rồi nhìn nhau vui cưá»i.
A Tứ nói:
– Tôi cÅ©ng váºy! Tôi sẽ cùng Tiểu Tà cá»§a chúng tôi táºn lá»±c phá án.
Tiểu Thất cũng quả cảm:
– Trong việc nà y cũng có tôi.
Hà n Trúc và Tiểu Tà cùng nhìn nhau một hồi, rốt cục thái độ cương quyết của Tiểu Tà đã là m cho Hà n Trúc rất cảm hứng.
Hà n Trúc nói:
– CÅ©ng được! Chỉ cần trong ba ngà y, huynh tìm ra được thá»§ phạm, bổn bang sẽ tặng thưởng “Long Hình Ngá»c Kếtâ€.
Toà n thể đệ tá» Cái Bang nghe nói ai nấy Ä‘á»u kinh hãi, vì “Long Hình Ngá»c Kết†là bảo váºt cá»§a Cái Bang, dùng ngá»c kết thà nh rất quÃ, chỉ có ngưá»i đại ân cá»§a Cái Bang má»›i được trá»ng thưởng như váºy.
Ngưá»i nao cầm được “Ngá»c kết†thì có quyá»n ra lệnh cho Cái Bang má»™t lần thi hà nh, Nhưng chỉ má»™t lần thôi.
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chá»§! Bang chá»§ không cần tặng tôi bất cứ váºt gì. Tôi chỉ cà n là m việc nà y mục Ä‘Ãch là tránh sá»± nghi oan. Tôi yêu cầu trong ba ngà y nà y không ai được rá»i Quân SÆ¡n má»™t bước.
Hà n Trúc quay nhìn các trưởng lão:
– Các vị trưởng lão có đồng ý không?
Các trưởng lão thấy Tiểu Tà lấy sinh mạng cá»§a mình bảo chứng việc là m, nên không có gì thắc mắc. Tất cả Ä‘á»u đồng ý.
Hà n Trúc nói:
– Dương Tiểu Tà ! Bổn bang chủ cho huynh có ba ngà y thôi. Huynh phải có gắng là m cho xong.
Tiểu Tà nói:
– Äa tạ!
Hà n Trúc giải tán các trưởng lão, rồi cùng vá»›i Tiểu Tà và đồng bá»n tiến và o háºu viện Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà ! Huynh quá mạo hiểm rồi! Äã có gì chứng cá»› mà huynh dám lấy sinh mạng bảo đảm như váºy?
Tiểu Tà thản nhiên:
– Muá»™i cứ an tâm! Äừng lo lắng cho huynh.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u trở lại Hà n Linh phạn.
Tiểu Linh pha trà cho má»i ngưá»i uống.
Tiểu Tà cưá»i, nói:
– GiỠthì rượu đã biến thà nh trà rồi! Có rượu cũng không được uống.
Tiểu Linh nói:
– Äúng váºy! Lúc nà y không phải lúc uống rượu vui đùa. Huynh phải thá»±c hiện lá»i giao kết cá»§a huynh. Nếu không ...
Tiểu Tà ngắt lá»i:
– Tiểu Linh sợ Tiểu Tà nà y uống say là m thất bại công việc sao?
Tiểu Linh nhìn Tiểu Tà là m thinh không đáp, chỉ lộ ra một nét mặt lo lắng vô cùng.
Hà n Trúc nói:
– Dương Tiểu Tà ! Huynh có cách gì không? Tôi biết rằng báu váºt bổn bang không phải huynh lấy, nhưng sá»± tháºt thì đã mất rồi. Việc nà y nhất định bổn bang có ngưá»i âm mưu hà nh động, tháºt khả ác.
Tiểu Tà nói:
– Tôi thấy hiện nay Cái Bang bị địch thá»§ xâm nháºp rất nhiá»u.
Hà n Trúc nói:
– Tôi cÅ©ng có cảm giác như váºy, nhưng không biết dùng cách nà o tra xét, phát hiện, để loại trừ nó ra.
A Tam xen và o:
– ÄÆ°á»£c rồi! Tiểu Tà cá»§a chúng tôi là thần thánh, nếu đã đến đây thì không có vụ án nà o không tra được hà ... hà ...
Hà n Trúc cưá»i theo:
– Hy vá»ng như váºy.
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chá»§! Bà kÃp Cái Bang là m sao mất trá»™m?
Hà n Trúc đáp:
– Ta từ nhỠcứ cất trong mình, bang chủ đưa cho ta cũng nói rằng tuyệt đối không giao cho ai khác.
Tiểu Tà nói:
– Bang chủ giao cho thiếu bang chủ có ai biết không?
Hà n Trúc nói:
– Không có ai biết được! Bang chúng vẫn tưởng rằng bà kÃp nà y do Bang chá»§ cất giữ.
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Như váºy “Giáng Long Tháºp Bát Chưởng†còn có bà máºt gì đây?
Hà n Trúc nhìn Tiểu Tà :
– Tại sao huynh biết được “Giáng Long Tháºp Bát Chưởng†còn có Ä‘iá»u bà máºt?
A Tam đắc ý:
– Tiểu bang chá»§ cua chúng tôi rất giá»i! Thiên hạ có chuyện nà o mà không biết? Chỉ biết là tiểu bang chá»§ chúng tôi không Ä‘á»c được sách mà thôi.
Tiểu Tà cưá»i:
– Lý do nà y rất đơn giản. Trong trưởng lão Cái Bang ai cÅ©ng biết sá» dụng “Giáng Long Tháºp Bát Chưởng†thì Giáng Long Tháºp Bát Chưởng đâu có gì bà máºt nữa. Nếu muốn lấy bà kÃp nà y thì cần gì bà máºt nữa. Nếu muốn bà kÃp nà y thà có thể lấy ở các bổn khác đâu cần lấy cá»§a thiếu bang chá»§.
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Nói váºy cÅ©ng phải! Nhưng có thể các trưởng lão bảy túi chưa chắc ai cÅ©ng được má»™t bản sao, nên há» lấy cắp bản chÃnh cá»§a tôi.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Thiếu bang chá»§ đã hiểu lầm ý nghÄ© câu nói cá»§a tôi rồi. Tôi phải nói là từ hà ng trưởng lão bảy túi trở lên ai cÅ©ng biết “Giáng Long Tháºp Bát Chưởngâ€. Trong bang có bao nhiêu trưởng lão bảy túi đây? Không Ãt mà ! Ai cÅ©ng biết môn bà kÃp đã biến cho đệ tá» Cái Bang. Thì muốn đưa má»™t bản sao tháºt dá»… dà ng, chỉ có ngưá»i muốn khống chế các trưởng lão má»›i lưu tâm dòm ngó thôi. ÄÆ¡n giản mà nói thì “Giáng Long Tháºp Bát Chưởng†cá»§a Cái Bang, thiên hạ Ãt nhất vẫn còn có ngưá»i khác biết nên không còn quan trá»ng. Cái quan trá»ng là bà kÃp nà y Ä‘ang ở trong mình cá»§a thiếu bang chá»§. Tôi nói như váºy, các hạ có hiểu không?
Hà n Trúc thở nhẹ một hơi:
– Tiểu Tà ! Huynh quả là lợi hại! Không sai “Giáng Long Tháºp Bát Chưởngâ€.
cuối cùng có ba chiêu, má»—i chiêu ba thức. Trong ba chiêu chÃn thức nà y cá»™ng lại má»›i là m cho “Giáng Long Tháºp Bát Chưởng†phát huy hiệu lá»±c đến tá»™t đỉnh võ công. Nhưng ba chiêu chÃn thức nà y chỉ có bang chá»§ má»›i có quyá»n luyện táºp.
ChÃnh bang chá»§ Cái Bang phải dùng ba chiêu nà y khống chế phản tặc. NhỠđó mà má»›i bảo trì được cÆ¡ nghiệp cá»§a Cái Bang.
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chủ có từng trao qua tay ai không? Hay vô ý mà đưa ra?
Hà n Trúc nói:
– Không! Tôi cứ giữ trong mình, tuyệt đối không sá» dụng. Ngưá»i khác không biết được tôi luyện được ba chiêu, chÃn thức cuối cùng.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Nếu váºy, nhất định bang chá»§ đã để lá»™ bà máºt rồi! Thiếu bang chá»§! Bang chá»§ rá»i khá»i nÆ¡i đây bao lâu rồi.
Hà n Trúc nói:
– Äá»™ hÆ¡n ba tháng.
Tiểu Tà đứng dáºy nói lẩm bẩm:
– Ba tháng? Có phải thân phụ cá»§a thiếu bang chá»§ Ä‘i tìm thuá»™c hạ mất tÃch không?
Hà n Trúc nói:
– Äúng! Dưỡng phụ ta nói như váºy.
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Äi tìm thuá»™c hạ mất tÃch ... Kẻ nà o dám động đến thuá»™c hạ Cái Bang nhất định là cao thá»§ rồi. Dưỡng phụ cá»§a thiếu bang chá»§ gặp được cao thá»§, nhất định sá» dụng “Giáng Long Tháºp Bát Chưởngâ€, cuối cùng tam chiêu, cá»u thức, đã thắng được địch thá»§. Nhưng địch thá»§ thì có quan hệ vá»›i đệ tá» Cái Bang đã sai đệ tá» Cái Bang là m ná»™i gián, xâm nháºp và o tổ chức để ăn cắp. Có thể tên ná»™i gián và địch thá»§ cÅ©ng là má»™t. Chắc chắn là như váºy.
Hà n Trúc kinh hãi:
– Nếu váºy là có liên quan đến việc mất tÃch cá»§a đệ tá» Cái Bang sao?
– Nhất định là như váºy.
Vừa ngồi xuống uống má»™t chén trà , Tiểu Tà quay nhìn Tiểu Linh cưá»i lá»›n.
Tiểu Linh không hiểu ná»™i tình, cÅ©ng cưá»i theo, nhưng nụ cưá»i cá»§a nà ng không được tươi vì lo lắng cho Tiểu Tà .
A Tứ nói:
– Không sai! Tuyệt hảo rồi! Bây giỠchúng ta nói đến Thái Thượng Ma Kinh.
Thiếu bang chá»§, chuyện nà y thiếu bang chá»§ có biết chút Ãt không?
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chá»§! Xin cho chúng tôi biết chút Ãt vá» Thái Thượng Ma Kinh?
Hà n Trúc nói:
– VỠchuyện nà y, ta chưa từng nghe qua! Nếu hôm nay Mã trưởng lão không nói ra, thì ta mãi mãi không hiểu được có quyển Ma Kinh ở nơi đây.
Tiểu Tà quay vỠTiểu Linh:
– Tiểu Linh! Muá»™i còn nhá»› tại Hoà i SÆ¡n Xà Cốc có ngưá»i là Yêu Linh Quá»· Vương Lý Tam Siêu không?
Tiểu Linh nghe đến tên Lý Tam Siêu lòng hồi hộp nói:
– Muội nhớ rồi! Nhưng ông ta không phải bị huynh nướng trong Xà cốc rồi sao?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Nếu Ä‘oán ngưá»i chết thì nhất định phải nhìn thấy thể xác nếu không chưa thể quyết Ä‘oán được. Bây giá» không nói hắn chết hay chưa, nhưng ta còn nhá»› hắn bắt muá»™i cÅ©ng vì bá»™ Thái Thượng Ma Kinh. Có đúng không?
Tiểu Linh nhớ lại:
– Không sai! Ông ta bắt muội để đổi lấy bộ Ma Kinh.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Như váºy chứng tá» bá»™ Thái Thượng Ma Kinh là có tháºt, đồng thá»i cÅ©ng nằm trong tay cá»§a Cái Bang trưởng lão.
Tiểu Linh nói:
– Chuyện của Lý Tam Siêu cũng từng nói qua. Chắc chắn không sai rồi.
Tiểu Tà nói:
– Như váºy thiếu bang chá»§ có phát hiện trong lúc Mã trưởng lão nói ra Thái Thượng Ma Kinh thì má»i ngưá»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác không?
Hà n Trúc lắc đầu:
– Tôi không để ý! Bởi vì tôi nghe nói bộ Ma Kinh nà y xưng bá võ lâm thì rất nghi hoặc.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tháºt là buồn cưá»i Hà n Trúc nói:
– Äúng! Tháºt là buồn cưá»i ...
Tiểu Tà tiếp:
– Như váºy má»›i có chá»— quan trá»ng! Äồng thá»i gút mắt cÅ©ng ở tại nÆ¡i nà y.
A Tam không nhịn nổi, vỗ tay la lên:
– Oa ... Hay lắm! Hay lắm! Xin tiếp tục! Tiếp tục!
Tiểu Tà cưá»i nói:
– A Tam! Sau nà y đệ cÅ©ng táºp khám phá như váºy, xem có thông minh không?
Tiểu Tà thở nhẹ:
– Thiếu bang chá»§! Váºy là chứng tá» Cái Bang không hiểu được việc nà y. Chỉ có Mã trưởng lão là ngưá»i biết được mà thôi.
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Tất cả bang Ä‘á»u chưa tìm ra việc nà y.
Tiểu Tà nói:
– Äó chỉ là âm mưu mà biểu hiện hà nh động sÆ¡ ý, nên chúng ta má»›i khám phá được.
Hà n Trúc há»i vá»™i:
– Bây giỠchúng ta phải là m sao đây?
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chá»§ chỉ cần suy nghÄ© xem thá» chá»§ Siêu Tá» Kiá»u lúc đó định nói gì?
Hà n Trúc nói:
– Siêu Tá» Kiá»u? Không lẽ là hắn?
Tiểu Tà nói:
– Nhất định không sai.
Hà n Trúc lắc đầu:
– Hắn từ trước đến nay là m việc rất có trách nhiệm và láºp được không Ãt công lao thì tại sao lại là hắn?
Tiểu Tà nói:
– Có trách nhiệm thì là có năng lá»±c, láºp được không Ãt công lao tức là đã hÆ¡n ngưá»i thì không muốn Ä‘ang tâm chỉ là m thá» chá»§ mà thôi.
A Tam vá»™i há»i:
– Tiểu Tà ! Äừng nói gần xa! Hãy mau và o vấn Ä‘á». Tại sao huynh biết hắn là hung thá»§?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tại vì Thái Thượng Ma Kinh chỉ có má»™t mình Mã trưởng lão biết được tại sao Siêu Tá» Kiá»u cÅ©ng biết.
Hà n Trúc nói:
– Váºy chúng ta dùng cách nà o để xác minh thá»§ phạm?
Tiểu Tà nói:
– Siêu Tá» Kiá»u đã từng nói Thái Thượng Ma Kinh là báu váºt gồm thâu võ công thiên hạ, bất cứ ngưá»i nà o cÅ©ng ham muốn. Cùng má»™t lúc lại nói tôi đã lên được Thất Linh cảm, cÅ©ng như để gán tá»™i và o việc ham muốn Ä‘oạt Thái Thượng Ma Kinh. Có đúng không?
A Tam nhảy lên, kÃch động:
– Tại sao đệ không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u nà y? Siêu Tá» Kiá»u, ngươi chết chắc rồi.
Tiểu Tà nói:
– Không phải đơn giản như váºy. Chúng ta trước tiên chưa tìm ra chứng cá»›, cÅ©ng không có cách nà o buá»™c tá»™i hắn được.
Té ra Tiểu Tà tại đại sảnh đã phát hiện được tâm tư cá»§a Siêu Tá» Kiá»u, nên má»›i dám lấy sinh mạng bảo đảm vụ án.
Hà n Trúc bây giỠcũng tin, nên nói:
– Ta không nghÄ© rốt cuá»™c là hắn! Rất khả háºn!
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Cứ bắt hắn tra há»i! Nếu chối cãi thì giết bá» không cần thương tiếc đối vá»›i những ai ăn cháo đá bát.
Hà n Trúc thở một hơi:
– Phe nhóm bá»n Siêu Tá» Kiá»u không biết có bao nhiêu? Cái Bang tháºt có nguy cÆ¡ rồi ...
Tiểu Linh theo dõi thấy Tiểu Tà đã biết dược ai là thá»§ phạm, tâm tư phấn khởi, cưá»i nói:
– Dương huynh! Äừng lo lắng. Ở đây cái gì cÅ©ng rõ rà ng.
Hà n Trúc há»i:
– Bây giá» chúng ta tra há»i hắn bằng cách nà o?
Tiểu Tà nói:
– Dùng ngựa! Dùng con ngựa biết kêu!
Hà n Trúc há»i:
– Dùng ngựa?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Không sai! Chuyện nà y chúng ta từ nhỠđã nghe qua.
A Tam vá»™i há»i:
– Tiểu bang chá»§! Äừng nói lòng vòng ...
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà chuyên môn tìm cách khôi hà i. Muội nghĩ tìm đâu ra một con ngựa biết kêu?
Nà ng nghĩ rằng Tiểu Tà không thể là m được chuyện nà y.
Hà n Trúc há»i:
– Ta cũng không hiểu Dương thiếu hiệp nói gì.
Tiểu Tà nói:
– Hồi xưa có má»™t phú thương già u có mất tiá»n và nghi trong đám tôi tá»› có má»™t ngưá»i lấy nhưng không thể nghi cho ai ăn cắp. Ngưá»i phú thương liá»n trói má»™t con ngưá»i nhốt và o má»™t căn phòng, sau đó buá»™c bá»n đầy tá»› từng đứa sá» và o con ngá»±a.
Chỉ cần ngưá»i nà o ăn cắp thì con ngá»±a sẽ kêu lên. Kết quả ngưá»i phú thương đã tìm ra thá»§ phạm.
A Tứ cưá»i khoái chÃ:
– Tôi biết Tiểu Tà đã có cơ mưu.
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Äó là tại ngưá»i phú thương tha dầu trên lưng ngá»±a, mà ngưá»i ăn cắp không dám sá» và o, nên má»›i bị phát hiện. Nhưng câu chuyện nà y ngà y nay ai cÅ©ng biết, chúng ta liệu có thá»±c hiện được không?
Tiểu Tà nói:
– Là m lại được. Chúng ta không nên lưỡng lự.
A Tam nói:
– Nhất định được! Tiểu Tà ! Phải tìm được một con ngựa biết kêu!
Tiểu Tà nói:
– Không sai! Ta phải dùng cách như váºy má»›i cho má»i ngưá»i biết đó là con long mã, chỉ cần ngưá»i nà o ăn trá»™m sá» nó, đảm bảo nhất định nó sẽ kêu.
Hà n Trúc ná»a tin ná»a ngá», nhưng thấy Tiểu Tà bảo đảm như váºy, nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Tất cả do Dương thiếu hiệp định liệu. Chỉ cần là m lá»™t mặt được tên phản tặc nà y thì khó khăn cách nà o cÅ©ng là m.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Thiếu bang chá»§! Ngà y mai truyá»n lệnh cho má»i ngưá»i Ä‘i tìm má»™t con ngá»±a.
Khi tìm được ngá»±a thì thông báo cho tất cả má»i ngưá»i táºp hợp. Nhưng trước tiên phải để cho tôi xem con ngá»±a có biết kêu hay không?
Hà n Trúc nói:
– Chuyện không cháºm trá»…! Tá»™i phải thi hà nh ngay.
Nói xong, phóng mình hướng vá» tiá»n viện.
|

08-08-2008, 06:35 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 48
GIỜ PHÚT KHẨN TRÆ¯Æ NG
Ngà y hôm sau, Hà n Trúc đã giao cho Tiểu Tà má»™t con ngá»±a. Tiểu Tà cÅ©ng bắt con ngá»±a thoa dầu lên láng bóng, chỠđến khi xong chuyện má»›i bảo Hà n Trúc táºp hợp đệ tá» Cái Bang.
Tất cả các đệ tá» Cái Bang Ä‘á»u đủ mặt. Hà n Trúc nhìn bang chúng dõng dạc:
– Các vị huynh đệ! Bổn bang không may bị thất thoát bà kÃp, Tiểu Tà đồng ý trong ba ngà y sẽ khám phá ra. Vì an nguy cá»§a bổn Bang, nên ta tạm á»§y quyá»n giao cho Tiểu Tà chỉ huy việc tra xét nà y.
Tất cả không có ý kiến. Siêu Tá» Kiá»u cÅ©ng không nói lá»i nà o.
Tiểu Tà xem xét má»i ngưá»i má»™t hồi, nói:
– Xin chà o các vị! Tôi không có chuyện gì, chỉ xin má»i quà vị sá» và o con Linh mã cá»§a tôi má»—i ngưá»i má»™t lần.
Có ngưá»i nói:
– Biện pháp nà y đã quá xưa rồi, tại sao còn dùng được nữa.
Tiểu Tà nói:
– Biện pháp tuy đã cũ nhưng con ngựa thì khác nhau. Con ngựa của tôi là Linh mã Thiên Long, bảo đảm rất linh nghiệm, con ngựa nà y mà u hồng, ốm yếu không là m ai sợ cả.
Có ngưá»i há»i:
– Nếu nó kêu báºy thì sao?
Tiểu Tà nói:
– Chưa ai tá»›i sá», tại sao biết nó kêu báºy? Chưa thá» thách đã nghi ngá», váºy lương tâm không ổn rồi. Biện pháp ai cÅ©ng khác nhau, nếu ai dùng ná»™i công trấn áp ngá»±a thì chứng tỠđã thông đồng vá»›i hung thá»§ rồi. Lúc đó chỉ còn có chấp pháp thi hà nh.
Tiểu Tà cÅ©ng sợ trong ná»™i bá»™ quá nhiá»u ná»™i gián xâm nháºp tìm cách đả thương con ngá»±a, như váºy việc thá» thách không còn linh nghiệm. Tiểu Tà đã tuyên bố như váºy, tất cả Ä‘á»u im lặng.
Tiểu Tà nói tiếp:
– Thiếu Bang chá»§! Sá»± việc từ lúc bắt đầu đến lúc xảy ra, tất cả ai cÅ©ng ở trên đảo váºy thì nhất định hung thá»§ cÅ©ng trên đảo nà y, nên các vị đừng sợ. Nếu không có lấy cắp con ngá»±a nhất định không kêu, tôi đã thoa dầu trên lưng ngá»±a, các vị đừng có suy nghÄ© quá nhiá»u là m sai lệch kết quả.
Siêu Tá» Kiá»u nói:
– Dương Tiểu Tà ! Con ngựa nà y do ngươi lựa đương nhiên ngươi sỠnó, nó không kêu rồi.
Câu nói nà y là m cho tất cả ồn lên. Tiểu Tà nói:
– Ngá»±a nà y đã bị bịt đôi mắt, tôi đến gần nó cÅ©ng không biết. Tôi đã nghÄ© qua vấn đỠnà y nên tôi đồng ý còn vá»›i bất cứ ai tiến và o sá» qua, nếu muốn tôi sỠở đâu cÅ©ng là m theo. Chỉ có như váºy, tôi không còn cách nà o xảo trá. Tất cả quà vị nghÄ© sao?
Chưởng pháp trưởng lão Tốt Quả Hoang gáºt đầu:
– Phải đấy, để lão phu theo ngươi.
Tốt là Trưởng lão chấp pháp là m việc rất vô tư, rất được má»i ngưá»i tin tưởng nên ai nấy nghe nói Ä‘á»u yên tâm.
Tiểu Tà nói:
– Nếu váºy thì quá tốt rồi. Bây giá» xin má»i Chấp pháp trưởng lão, chúng ta bắt đầu tiến hà nh. Xin quà vị sắp thà nh từng hà ng đứng tại bên phải. Ai sá» xong xin đứng vá» bên trái, trong đó có cả bạn hữu cá»§a tôi.
Má»i ngưá»i sắp thà nh má»™t hà ng, luôn cả Thiếu bang chá»§ và Tiểu Linh cÅ©ng tham gia. Tiểu Tà hướng vá» Tiểu Thất trao đổi má»™t ám hiệu, tức thì Tiểu Thất đã len lá»i và o đám Cái Bang.
Bỗng nghe có tiếng trưởng lão Tôn Hồng nói:
– Hãy nhưá»ng cho lão phu đứng trước.
Dứt lá»i lão chạy và o căn phòng sá» tháºt lâu, rồi cưá»i ha hả ... chạy ra nói:
– Quả nhiên là Linh mã! Lão phu không có lấy, nó không kêu.
Vừa nói vừa cưá»i không dứt. Tất cả ai nấy Ä‘á»u yên tâm lần lượt và o sá» ngá»±a, con ngá»±a vẫn không kêu. Rất nhanh, đã đến phiên Tiểu Tà .
Tiểu Tà nói:
– Con ngá»±a bịt mắt, tôi cÅ©ng bịt mắt để ngưá»i và ngá»±a không thấy nhau.
Tiểu Tà dùng vải bịt mắt xong, nói:
– Tốt trưởng lão! Chúng ta cùng và o.
Tốt trưởng lão rất nhanh dẫn Tiểu Tà tiến và o căn phòng. Kết quả sá» rất lâu, con ngá»±a cÅ©ng không kêu. Tốt Quả Hoang liá»n dẫn Tiểu Tà ra ngoà i, nói lá»›n:
– Dương Tiểu Tà không có xảo trá!
Tiểu Tà cưá»i nhìn ngay Tiểu Thất.
Bấy giá» Tiểu Thất đã đứng sắp hà ng trước mặt Siêu Tá» Kiá»u. Còn Siêu Tá» Kiá»u mặt mà y vẫn tá»± nhiên, có lúc còn mỉm cưá»i. Äến phiên Tiểu Thất cÅ©ng chạy và o căn phòng sá» ngá»±a rồi chạy ra hướng vá» Tiểu Tà cưá»i má»™t tiếng.
Siêu Tá» Kiá»u từ từ bước và o căn phòng.
Hà n Trúc trong bụng rất lo lắng, sợ Tiểu Tà là m há»ng việc, nếu có gì sÆ¡ sót rất uổng công. Tiểu Linh thì có lúc nhìn ngay Tiểu Tà , đôi môi nở má»™t nụ cưá»i tươi vì cô ta biết Tiểu Tà là ngưá»i đại trÃ.
A Tam, A Tứ thì cÅ©ng không nói tiếng nà o. Siêu Tá» Kiá»u thì đã khuất và o cá»a phòng bên trong.
Tức thì ...
Trong phòng con ngựa kêu lên, tiếng kêu vang ra ngoà i:
– Hà ... hà ... hà ...
Tất cả má»i ngưá»i bên ngoà i Ä‘á»u chấn động. Con ngá»±a giống như đã bị sợ hãi, từ trong phòng nhảy lên kêu rất lá»›n.
Siêu Tá» Kiá»u thất sắc kêu lá»›n:
– Không phải là tôi! Tôi không ăn cắp võ công bà kÃp.
Lão phóng mình nhảy ra ngoà i, cầm cây đả cẩu bổng vung tròn sắc mặt sợ hãi, như không muốn cho ai đến gần, sợ bị bắt trói.
– Thiếu Bang chá»§! Tôi không có ăn cắp! Nhất định ngá»±a nà y có vấn Ä‘á»! Tôi không có! Tôi không có!
Lão kêu mãi không ngừng. Lúc nà y chấp pháp Tốt Quả Hoang đã dẫn năm thuộc hạ ép tới.
Tốt Quả Hoang há»i:
– Siêu Tá» Kiá»u! Ngươi còn chuyện gì nói đây?
Siêu Tá» Kiá»u sợ nói:
– Chấp pháp trưởng lão! Tôi không lấy! Nhất định Dương Tiểu Tà muốn ám hại tôi.
Tốt Quả Hoang nói:
– Không cần giải thÃch. Ngưá»i ta sá» không kêu, tại sao ông sỠđến nó kêu.
Hãy mau chịu trói!
Vừa vung tay lên, năm tên thuá»™c hạ Chấp pháp đã nhảy tá»›i, ôm Siêu Tá» Kiá»u quáºt xuống đất. Siêu Tá» Kiá»u hét lá»›n:
– Hãy khoan! Nếu muốn bắt ngưá»i cÅ©ng phải để ngưá»i ta nói hết đã.
Lão đứng dáºy, lượm cây đả cẩu bổng vung lên vun vút. Tốt Quả Hoang nói:
– Hãy bắt trước rồi nói sau cũng chẳng muộn.
Hà n Trúc nhìn ngay Tiểu Tà , chỉ thấy Tiểu Tà hÆ¡i gáºt đầu nên nói:
– Tốt chấp pháp! Ông để cho Siêu thá» chá»§ có cÆ¡ há»™i giải thÃch Ä‘i.
Tốt Quả Hoang chấp tay nói:
– Tuân lệnh!
Liá»n cùng vá»›i năm thuá»™c hạ lui ra, đứng sang má»™t bên. Siêu Tá» Kiá»u toát mồ hôi, qua má»™t lúc bình tÄ©nh trở lại nói:
– Bẩm Thiếu Bang chá»§! Siêu Tá» Kiá»u cuá»™c Ä‘á»i sống tại Cái Bang đã láºp được không Ãt công lao. Thiếu Bang chá»§! TÃnh sao đây?
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Äúng! Trưởng lão đã láºp được không Ãt công lao cho Cái Bang.
Siêu Tá» Kiá»u nói tiếp:
– Tôi đã ở Cái Bang mấy mươi năm, có lúc nà o là m Ä‘iá»u sai trái không?
Hà n Trúc nói:
– Không! Trưởng lão má»™t chút sai lầm cÅ©ng chưa có, bên trong ai cÅ©ng kÃnh nể.
Siêu Tá» Kiá»u lại nói:
– Ngưá»i ta nói bắt trá»™m có tang, ta hôm nay dÃnh và o âm mưu cá»§a kẻ gian ác, tháºt quá oan ức! Dám há»i Thiếu Bang chá»§ chỉ bằng và o tiếng ngá»±a kêu, mà có thể buá»™c tá»™i thuá»™c hạ ăn cắp trấn sÆ¡n chi bảo sao? Tôi không phục! Anh em cÅ©ng không phục.
Lão la rất lá»›n cốt để trấn áp má»i ngưá»i, đồng thá»i cÅ©ng để mua chuá»™c lòng má»i ngưá»i. Cho nên chỉ cần nghe lá»i nói cá»§a lão, má»i ngưá»i đã mất hết ý nghÄ© lúc nãy.
Hà n Trúc trên mặt tá» ra rất khó xá», không ngá» Siêu Tá» Kiá»u can đảm đến chết cÅ©ng không nháºn tá»™i. Mà đúng váºy! Bắt trá»™m phải có tang, nghi ngưá»i phải có chứng! Hà n Trúc nhìn Tiểu Tà , hy vá»ng Tiểu Tà dùng lý lẽ để biện bác lá»i nói cá»§a Siêu Tá» Kiá»u, là m cho không khà bá»›t căng thẳng.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Siêu thỠchủ! Ông nói không sai! Không thể bằng và o một tiếng ngựa kêu mà bắt tội ông.
Siêu Tá» Kiá»u giáºn nói:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi trá»™m bà kÃp cá»§a bổn bang, còn tiếp tục hãm hại bổn chức nữa. Lão phu vá»›i ngươi có oán háºn gì? Hoặc là ngươi cố tình tạo loạn bổn bang, là m cho bổn bang tiêu diệt sao?
Siêu Tá» Kiá»u quả nhiên lợi hại, chỉ dùng lá»i nói phản công là m cho má»i ngưá»i có tình cảm hÆ¡i giáºn hướng vá» Tiểu Tà .
Tiểu Tà tự nhiên:
– Siêu Tá» Kiá»u! Ông không cần nói chuyện hùng biện. Con linh mã vá»›i ông cÅ©ng không phải thù oán gì, tại sao nó lại kêu lúc ông sá» nó? Có lẽ linh mã cá»§a tôi bất ngá» phát bệnh sao? Là m cho má»™t đại công thần mang há»a, nhưng không sao, chỉ cần đến ngà y mai tôi bảo lãnh sẽ tra ra sá»± tháºt. Ông cứ lo liệu Ä‘i.
Siêu Tá» Kiá»u bắt đầu sợ hãi Tiểu Tà . Má»™t lần bị con ngá»±a kêu đã hoảng vÃa nhưng Tiểu Tà lại hoãn tá»™i, không biết còn có chuyện gì đây.
Tiểu Tà đã xoa dịu Siêu Tá» Kiá»u tuy nhiên hắn tuyệt đối không bá» qua, chỉ là m ra kẻ rá»™ng rãi để Ä‘i sâu và o công chuyện hÆ¡n, nhưng Siêu Tá» Kiá»u là m sao biết được. NghÄ© cứ nghÄ©, sợ cứ sợ, Siêu Tá» Kiá»u vẫn muốn tìm cách lấn lướt để tranh thá»§ mua chuá»™c lòng ngưá»i.
Lão nói:
– Ta không lấy trộm, không sợ ngươi! Chỉ cần qua được ngà y mai, ngươi lấy gì bảo đảm sinh mạng đây?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Siêu thỠchủ! Cứ tự mình lo liệu. Mặc kệ ông có lấy hay không, cũng chỠđến ngà y mai mới nói.
Tiểu Tà sở dÄ© xuống nhẹ lá»i nói là sợ trong lúc chưa tìm được tang chứng, Siêu Tá» Kiá»u sẽ bá» trốn. Hà n Trúc nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Thá»i gian chỉ còn có má»™t ngà y, dù cho kẻ trá»™m cố tình chạy thoát cÅ©ng không thoát nổi. Siêu thá» chá»§! Ông hãy lui vá» Ä‘i.
Siêu Tá» Kiá»u chấp tay thi lá»…:
– Tuân lệnh!
Liá»n quay thân chạy vá» bên trái, đắc ý liếc xéo Tiểu Tà má»™t cái. Tiểu Tà cưá»i nói:
– Ngựa đã kêu rồi nhưng không hiệu quả! Tôi thấy không cần thỠnữa, uổng công. Thiếu bang chủ ý kiến ra sao đây?
Hà n Trúc nói:
– Thì cứ theo ý của Dương thiếu hiệp. Ngà y mai tiến hà nh bằng cách khác.
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chá»§! Ngà y mai đúng và o buổi trưa tiếp tục triệu táºp đệ tá» Cái Bang. Lần nà y là lần thá» thách cuối cùng để xét định phải trái.
Hà n Trúc gáºt đầu, quay vá» phÃa đệ tá» Cái Bang nói:
– Trưa mai toà n bá»™ đệ tá» táºp hợp nÆ¡i đây. Chuyện hôm nay chấm dứt, các vị trở vá» nghỉ ngÆ¡i.
– Tuân lệnh!
Ai nấy Ä‘á»u trở vá». Hà n Trúc dẫn Tiểu Tà trở vá» Hà n Linh phạn.
Vừa đến háºu viện má»i ngưá»i đầu cưá»i lên vì đã gà i Siêu Tá» Kiá»u và o má»™t hoà n cảnh rất thê thảm, chỉ có Hà n Trúc không hiểu mà thôi. Hà n Trúc lo lắng nói:
– Dương thiếu hiệp! Sao đây? Lão tặc nà y chết cÅ©ng không đã giáºn, nhưng không thể căn cứ và o tiếng ngá»±a kêu mà bắt tá»™i lão.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thiếu Bang chá»§ đừng vá»™i! Äó chẳng qua là mưu kế bắt đầu để là m cho Siêu Tá» Kiá»u mất tinh thần mà thôi. Việc nà y tôi chỉ cần là m cho Siêu Tá» Kiá»u biết rằng con ngá»±a tôi là con linh mã, chỉ cần hắn tâm phục thì ngà y mai sẽ có biện pháp khác. Ngưá»i nà o là m việc xấu thì không thể an tâm được.
Hà n Trúc nghe nói hơi an tâm:
– Té ra mới là việc khởi đầu của thiếu hiệp nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Con ngá»±a nà y tháºt là ngá»±a linh sao? Tôi chỉ đưa đến cho thiếu hiệp má»™t con ngá»±a rất tầm thưá»ng. Tại sao?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Không sai! Con ngá»±a rất bình thưá»ng, nhưng nó cÅ©ng biết kêu và biết nhảy.
Có đúng không?
Hà n Trúc nói:
– Äúng thì đúng! Nhưng có cái gì quan trá»ng đây?
Tiểu Tà nói:
– Nếu con ngựa bị sợ hãi hoặc đau đớn thì nó sẽ kêu, tôi chỉ lợi dụng điểm nà y. Cũng may Thiếu bang chủ không trao cho tôi con ngựa không biết kêu, không biết nhảy. Nếu không, tôi đã thất bại rồi.
Hà n Trúc vẫn còn không hiểu:
– Ngá»±a bị Ä‘au thì phải kêu, nhưng tại sao đến phiên Siêu Tá» Kiá»u rá» nó má»›i kêu?
A Tam cưá»i nói:
– Äó chÃnh là Tiểu Tà cá»§a chúng tôi là ngưá»i đại thần thánh, hắn đã có cách là m cho con ngá»±a bình thưá»ng trở thà nh con ngá»±a quý. Gặp được ngưá»i xấu thì nó kêu không ngừng.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Vấn đỠnà y cÅ©ng nhá» Tiểu Thất vì Tiểu Thất trưởng thà nh trong núi cao, hiểu rõ tánh tình các con mãnh thú, các loại động váºt. Muốn đùa cợt vá»›i loà i dã thú thì hắn là m rất dá»… dà ng. Hắn có loại dược thảo là m cho con ngá»±a Ä‘au lưng má»™t chút rồi hết.
Hà n Trúc nói:
– A! Tôi hiểu rồi! Thiếu hiệp đã gá»i Tiểu Thất bá» thuốc độc và o trong miệng ngá»±a. Nhưng cÅ©ng không đúng, tại sao Tiểu Thất bá» thuốc con ngá»±a không kêu láºp tức, mà đợi đến lúc Siêu Tá» Kiá»u và o.
Tiểu Tà nói:
– Tôi đã nghÄ© đến Ä‘iểm nà y nên đã bảo Tiểu Thất xếp hà ng trước Siêu Tá» Kiá»u. Lúc Tiểu Thất ra ngoà i thì nhất định Siêu Tá» Kiá»u và o tiếp, đó là thá»i gian con ngá»±a thấm thuốc. Nhưng chỉ bá» má»™t chút thuốc mà thôi, nên con ngá»±a không bị Ä‘au lâu.
Nói xong Tiểu Tà cưá»i ngất.
Hà n Trúc cÅ©ng cưá»i to:
– á»’! Kế hoạch cá»§a thiếu hiệp rất chu đáo, nhưng cÅ©ng rất nguy hiểm. Thà dụ thuốc độc lâu tan, đúng và o thá»i Ä‘iểm cá»§a má»™t ngưá»i khác ...
Tiểu Tà nói:
– Äã dụng mưu kế thì nhất định phải lưá»ng trước má»i biến cố. Thà dụ Gia Cát Lượng bà y kế không thà nh gạt Tư Mã Ã, không phải ông ta cÅ©ng toát mồ hôi sao?
Nếu không là m sao có cơ hội khám phá đây. Mỗi một kế hoạch không phải lúc nà o cũng toà n vẹn, chỉ được bảy tám phần là tốt rồi.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Mưu sự tại nhân, thà nh sự tại thiên!
Tiểu Tà đắc ý:
– Äúng!
Hà n Trúc há»i:
– Như váºy ngà y mai là m gì nữa đây?
Tiểu Tà nói:
– Ngà y mai Thiếu bang chá»§ chỉ cần chuẩn bị má»™t cuốn bà kÃp, cuốn bà kÃp nà y phải giống cuốn bà kÃp đã bị mất cắp. Chỉ cần như váºy là được.
Hà n Trúc nói:
– Như váºy ngưá»i ta tưởng rằng chúng ta đùa giỡn vá»›i há» sao?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không phải! Thiếu bang chá»§ cứ là m theo như váºy, nếu không e rằng hắn không dá»… dà ng gục đầu chịu tá»™i.
Hà n Trúc nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Tôi cÅ©ng nghe theo ý thiếu hiệp. Nhưng chỉ có má»™t chuyện là m như váºy sao?
Tiểu Tà nói:
– Còn nữa! Thiếu Bang chá»§ trao cho tôi má»™t số giấy trắng, đủ cho má»—i đệ tá» Cái Bang hai tá».
Hà n Trúc nói:
– Việc đó không khó khăn gì. Hà n Linh có thể là m được, váºy thì ta trở vá» chuẩn bị đây.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Xin Thiếu bang chủ cứ tự tiện.
Hà n Trúc rá»i khá»i Hà n Linh phạn, nghÄ© thầm:
– Tại sao công việc quan trá»ng mà Tiểu Tà đối phó như má»™t đứa con nÃt đùa giỡn.
Tiểu Tà thấy Hà n Trúc ra Ä‘i có vẻ suy nghÄ©, gá»i lá»›n nói:
– Thiếu bang chá»§! Hãy nhá»› rằng má»i việc phải kÃn đáo đừng tiết lá»™ ra ngoà i.
Hà n Trúc quay lại:
– Ta hiểu rồi.
Hà n Trúc nói xong đã biến mất khá»i hà nh lang.
Ngà y thứ hai đã đến.
Äúng và o giữa trưa, tại há»™i trưá»ng đã đông nghẹt đệ tá» Cái Bang, như ngà y hôm qua. Hà n Trúc giao trách nhiệm cho Tiểu Tà điá»u khiển ngà y há»™i.
Tiểu Tà bước ra nói:
– KÃnh thưa quý vị! Hôm qua tuy con ngá»±a đã kêu, nhưng Ä‘iá»u đó không cần.
Hôm nay tôi đã tìm ra dấu vết của hung thủ để xác định tội phạm.
Vừa dứt lá»i, Tiểu Tà đã cầm má»™t tay giấy lá»›n xếp kÃn, đưa cao trước mặt má»i ngưá»i nói:
– Äây là dấu tay cá»§a hung thá»§, tôi đã lấy được. Bây giá» tất cả má»i ngưá»i chúng ta, má»—i ngưá»i Ä‘á»u lần lượt và o phòng kÃn, in dấu chỉ ngón tay cái cá»§a bà n tay trái. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải ghi rõ tên há» trên tá» giấy đó để đối chiếu. Trong phòng tôi đã bố trà giấy má»±c sẵn, trừ ngưá»i có pháºn sá»±, không ai được và o phòng.
Má»—i ngưá»i in dấu tay xong chỉ cầm ra nạp cho Trưởng lão Chấp pháp.
Má»i ngưá»i nghe xong Ä‘á»u im lặng. Chỉ có Siêu Tá» Kiá»u, đôi mắt có vẻ kinh hãi, không biết Dương Tiểu Tà đã là m cách nà o để lấy được dấu tay cá»§a thá»§ phạm đây.
Dù nghÄ© như váºy, Siêu Tá» Kiá»u vẫn Ä‘inh ninh Tiểu Tà không thể dùng phương pháp nà y tìm ra thá»§ phạm được. Tiếp đó, tất cả đệ tá» Cái Bang Ä‘á»u sắp hà ng, lần lượt và o phòng in dấu tay rồi Ä‘em ra nạp cho Tốt Quả Hoang Trưởng lão Chấp pháp.
Khi ngưá»i cuối đã là m xong, Tiểu Tà đứng ra nói:
– Xin Trưởng lão Chấp pháp kiểm Ä‘iểm lại xem thá» còn sót ngưá»i nà o không?
Tốt Quả Hoang nói:
– Äã đủ hết rồi.
Tiểu Tà nói:
– Như váºy rất tốt! Bây giá» xin phiá»n quà vị tốn công má»™t lần nữa, lần nà y thì in dấu ngón tay cá»§a bà n tay phải để đối chiếu rõ rà ng hÆ¡n, vì dấu tay cá»§a hung thá»§ có cả tay trái và tay phải.
Tất cả không ai phản đối. Một lần nữa lại sắp hà ng, lần lượt và o phòng in dấu tay.
Lần thứ hai cÅ©ng đã là m xong, Tiểu Tà bảo A Tam và A Tứ khiêng má»™t cái bà n lá»›n để giữa sảnh, rồi má»i trưởng lão Chấp Pháp Tốt Quả Hoang đến ngồi trước bà n để thị chứng việc kiểm tra. Công việc sắp đặt xong, Tiểu Tà đem hai bản dấu tay lần trước và lần sau Ä‘em ra đối chiếu từng ngưá»i.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u là m đúng tức là lần trước in ngón cái cá»§a bà n tay trái, lần sau in ngón cái cá»§a bà n tay phải. Riêng hai bản dấu tay cá»§a Siêu Tá» Kiá»u Ä‘á»u in hai ngón tay cá»§a bà n tay trái.
Tiểu Tà cầm hai bản in cá»§a Siêu Tá» Kiá»u nói vá»›i Tốt Quả Hoang:
– Hai bản nà y có vấn đỠrồi! Tại sao Siêu Tá» Kiá»u lại là m khác vá»›i má»i ngưá»i?
Tốt Quả Hoang gáºt đầu:
– Äúng váºy! Äây là vấn Ä‘á».
Lão đứng dáºy hướng vá» má»i ngưá»i, cao giá»ng:
– Tất cả huynh đệ chúng ta Ä‘á»u là m đúng nguyên tắc, tức là lần trước in ngón cái cá»§a tay trái, lần sau in ngón cái cá»§a tay phải, riêng Siêu Tá» Kiá»u không là m như váºy. Äây là dụng ý gì, nếu không phải dụng ý tránh né tá»™i.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u ồ lên má»™t lượt. Cả đại há»™i Ä‘á»u náo loạn. Siêu Tá» Kiá»u mặt tái nhợt mất hết tinh thần, đứng lên nói:
– Không! Ta không phải là thủ phạm! Ta không có ăn cắp!
Tiểu Tà nói:
– Äừng có chối cãi! ChÃnh quyển bà kÃp ở đâu Thiếu Bang chá»§ cÅ©ng đã tìm lại được rồi!
Dứt lá»i, Tiểu Tà liếc nhìn Hà n Trúc. Hà n Trúc cầm quyển bà kÃp giả đưa lên cao cho má»i ngưá»i xem. Cả há»™i trưá»ng Ä‘á»u náo nhiệt.
Bấy giá» Siêu Tá» Kiá»u mất hết tinh thần, không còn bình tÄ©nh được nữa, nổi giáºn trợn mắt:
– Không thể được! Quyển bà kÃp đó ta đã Ä‘em dấu tại má»™t thạch động, không thể nà o tìm ra.
Lá»i nói vừa thoát ra khá»i miệng, bá»n thuá»™c hạ chấp pháp đã áp tá»›i bắt Siêu Tá» Kiá»u. Sở dÄ© Siêu Tá» Kiá»u nói ra câu nà y là tưởng công việc đã hoà n toà n bại lá»™, nên chỉ còn có cách là liá»u chết mà thôi.
Lão vung đả cẩu bổng lên, cố ngăn cản không cho bá»n thuá»™c hạ đến gần. Siêu Tá» Kiá»u phóng đến trước mặt Tiểu Tà có ý thà mạng:
– Dương Tiểu Tà ! Hôm nay ta thà mạng với ngươi ...
Tiểu Tà vừa tránh né thì Tốt Quả Hoang đã phóng tá»›i, hợp lá»±c vá»›i bá»n thuá»™c hạ Chấp pháp bắt Siêu Tá» Kiá»u trói lại. Hà n Trúc nổi giáºn bước tá»›i hét:
– Siêu Tá» Kiá»u! Ngươi đúng là tên phản tặc rồi! Phải Ä‘em trả bà kÃp chân kinh lại, nếu không sinh mạng cá»§a ngươi sẽ không tránh khá»i há»§y diệt.
Siêu Tá» Kiá»u trợn mắt:
– Quyển bà kÃp chân kinh ngươi đã lấy được rồi, còn há»i lão phu là m gì nữa?
Hà n Trúc cưá»i khẩy:
– Äây chỉ là quyển bà kÃp chân kinh giả mà thôi.
Siêu Tá» Kiá»u trợn tròn đôi mắt lên, hét to:
– Ta đã lầm kế chúng bây rồi! Hiện nay ta đã trong tay các ngươi, muốn giết thì giết, đừng có há»i nhiá»u.
Hà n Trúc nói:
– Việc nà y cÅ©ng khá quan trá»ng! Trong lúc chưa tìm lại được chân kinh, hãy tạm thá»i giam hung thá»§ và o đại lao, chá» bang chá»§ trở vá» hãy định liệu.
Tốt Quả Hoang và bá»n thuá»™c hạ tuân lệnh bắt Siêu Tá» Kiá»u nhốt và o đại lao.
Sau đó ai nấy Ä‘á»u trở vá» nghỉ ngÆ¡i.
Hà n Trúc dẫn bá»n Tiểu Tà trở vá» Hà n Linh phạn, trong lòng rất vui vẻ nói vá»›i Tiểu Tà :
– Ná»™i bá»™ cá»§a Bổn bang Ä‘ang trải qua má»™t thá»i kỳ nguy biến, nếu không có Dương thiếu hiệp đến đây thì không thể cá»§ng cố lại bổn bang. Æ n nà y rất lá»›n.
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chá»§! Việc quan trá»ng là cá»§ng cố ná»™i bá»™ cá»§a Cái Bang, loại bá» những tên ná»™i gián Ä‘ang xâm nháºp và phá rối, còn Æ¡n nghÄ©a không có gì đáng nói.
Bấy giỠTrưởng lão Chấp Pháp Tốt Quả Hoang cũng bước và o nói với Hà n Trúc:
– Bẩm Thiếu Bang chá»§! Hiện nay tuy đã tìm ra thá»§ phạm nhưng bà kÃp chân kinh vẫn chưa lấy lại được, xin Thiếu bang chá»§ ra lệnh cho thuá»™c hạ tra tấn phạm nhân để tìm lại tang váºt nếu để lâu ngà y, chá» cho Bang chá»§ trở vá» e bất tiện.
Hà n Trúc nói:
– Việc chá»§ trương lấy lại bà kÃp chân kinh Tốt Quả Hoang trưởng lão há»™i ý vá»›i Bang trưởng lão mà qui định. Tra tấn hay không là tùy ở phương pháp quý vị. Hiện nay tôi còn Ä‘ang lo là m cách nà o để loại bá» những kẻ xấu trong Cái Bang chúng ta.
Tiểu Tà đứng dáºy cáo từ lui ra ngoà i:
– Äây là việc riêng trong Cái bang, tôi không dám xen và o, xin phép được lui ra ngoà i nghỉ má»™t chút.
Nói xong Tiểu Tà đã bước ra ngoà i. Tốt Quả Hoang nói với Hà n Trúc:
– Dương thiếu hiệp có ân rất lá»›n vá»›i bổn bang, thiếu bang chá»§ phải Ä‘á»n đáp cho xứng đáng.
Hà n Trúc nói:
– Việc đó ta đã có ý lo lắng rồi. Hiện tại phải là m gấp hai việc. Má»™t là truy tìm bà kÃp chân kinh, hai là cá»§ng cố ná»™i bá»™ Cái Bang.
Tốt Quả Hoang nói:
– Bẩm thiếu chá»§! Äây cÅ©ng là trách nhiệm cá»§a thuá»™c hạ.
Äợi cho Tốt Quả Hoang ra khá»i phòng, Hà n Trúc vá»™i đến Hà n Linh phạn để gặp Tiểu Tà . Äến nÆ¡i thấy Tiểu Linh và bá»n Tiểu Tà đang ăn uống vui cưá»i.
Hà n Trúc bước và o nói:
– Công việc vừa rồi nhỠcó Dương thiếu hiệp giúp đỡ, nếu không thì ...
Tiểu Tà nói:
– Lúc nà y không cần bà n chuyện đó. Thiếu bang chá»§ bây giỠđã tìm được bà kÃp chân kinh chưa?
Hà n Trúc nói:
– Chưa! Lão ác tặc đó không dễ gì chịu khai ra.
Tiểu Tà nói:
– Nếu váºy phải láºp kế bắt đồng bá»n cá»§a chúng khai ra.
Tiểu Tà nói:
– Ngà y mai Thiếu bang chá»§ loan truyá»n rằng Siêu Tá» Kiá»u đã thú nháºn hết tá»™i lá»—i rồi, và cÅ©ng đã khai ra đồng bá»n. Chắc chắn trong số đồng bá»n cá»§a hắn sẽ có kẻ chạy trốn.
Hà n Trúc mừng rỡ kêu lên:
– Hay! Ta chưa nghĩ ra việc nà y.
Nói xong láºp tức chạy Ä‘i.
Tiểu Tà can lại:
– Bây giỠchưa đúng lúc, phải chỠvà i hôm nữa mới nói. Phải chỠcác Phân ThỠchủ trở vỠnhiệm sở thì tốt hơn.
Hà n Trúc đắc ý cưá»i:
– Ta rất phục thiếu hiệp, thiếu hiệp rất chu đáo.
Tiểu Tà nói:
– Váºy cuốn bà kÃp chân kinh Thái Thượng Ma Kinh Thiếu bang chá»§ có biết được gì không?
Hà n Trúc nói:
– Trước đây ta đã há»i qua Mã trưởng lão thì bà kÃp nà y là loại tà công. Ngưá»i nà o luyện loại võ công nà y tuy cao thá»§ nhưng trở thà nh ma vương mất hết lý trÃ.
Tiểu Tà kinh hãi:
– Lợi hại như váºy sao? Äể không được! Lưu lại không được, nếu sách nà y tồn tại thì sẽ có ngưá»i luyện thà nh là m hại vÅ© lâm.
Hà n Trúc nói:
– Tôi cÅ©ng đã bảo Mã trưởng lão phải há»§y bá» nó Ä‘i, vì nghe nói trước đây ba trăm năm đã có xuất hiện má»™t Huyết Sát Ma Quân. ChÃnh nhân váºt đó đã di lưu sách nà y.
A Tam nói:
– Có phải Huyết Sát Ma Quân Tổ Âm Phi không?
Tiểu Tà há»i:
– A Tam! Không lẽ ngươi biết chuyện nà y sao?
A Tam nói:
– Lão ma đầu nà y ba trăm năm trước là Võ lâm đệ nhất nhân, sư phụ đệ đã từng nói qua. Lúc đó không ai kiá»m chế hắn được, nên võ lâm Hắc Bạch hai đạo phải bao vây đến bảy ngà y đêm má»›i truy sát được.
Tiểu Tà nói:
– A Tam! Äừng nói dóc.
A Tam nói:
– Sư phụ cá»§a đệ nói sao, đệ chỉ kể lại váºy.
Tiểu Tà há»i:
– Thiếu bang chủ! Trong đảo nà y có chỗ nà o mang chữ “Thạch†không?
Hà n Trúc há»i:
– Chữ “Thạch†thì có rất nhiá»u. Thiếu hiệp muốn há»i là m gì?
Tiểu Tà nói:
– Thiếu bang chá»§ chỉ cần biết chá»— nà o có gá»i là “Thạch†thì nói ra.
Hà n Trúc gáºt đầu nói:
– NÆ¡i ở cá»§a bang chá»§ phÃa sau có má»™t tiểu đình gá»i là Thạch Äình. Bang chá»§ lại láºp má»™t Thạch Can, đó là nÆ¡i dùng để uống rượu ngâm thÆ¡. Còn vá» phÃa Bắc đảo nà y có má»™t xó dân cư gá»i là Thạch Hương cư. Tiếp theo là Tây khẩu, chá»— có hai con sư tỠđá. Còn các nÆ¡i khác thì không có chữ “Thạchâ€.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Äại khái như váºy là đủ rồi! Thiếu bang chá»§ tìm ra được chân kinh bà kÃp đừng quên má»i tôi bữa tiệc.
Hà n Trúc nói:
– Tôi không quên ơn Thiếu hiệp! Trước tiên, hôm nay tôi nhất định đãi thiếu hiệp một bình rượu ngon. Xin cáo từ.
Liá»n chạy ra khá»i Hà n Linh phạn để tìm rượu ngon.
A Tam há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh há»i chuyện vừa rồi để là m gì váºy?
Tiểu Linh chạy ra cưá»i nói:
– Chuyện nà y tôi biết.
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh cưá»i hì hì:
– Tiểu Linh lúc nà y đã thông minh tà i giá»i rồi.
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà ! Có phải huynh muốn tìm bà kÃp chân kinh Ä‘ang cất giấu không?
A Tam há»i:
– Tiểu Linh! Tại sao cô biết giá»i váºy?
Tiểu Tà nói:
– Äúng! Chuyện nà y chÃnh miệng Siêu Tá» Kiá»u đã tiết lá»™ chá»— giấu chân kinh.
Tất cả Ä‘á»u cưá»i ồ lên. Má»i ngưá»i tiếp tục ăn uống không ngừng tay.
Bỗng Hà n Trúc từ bên ngoà i chạy và o hơ hãi:
– Nguy rồi! Tên phản tặc nà y má»™t chút cÅ©ng không khai, đồng thá»i ngà y mai dưỡng phụ ta trở vá». Ta không biết phải trả lá»i là m sao đây?
Vừa nói vừa ngồi xuống ghế uống một chung rượu, nét mặt rất buồn bã.
Tiểu Linh trấn an:
– Äại huynh! Dưỡng phụ đâu phải là ngưá»i nghiêm khắc, đã nuôi chúng ta từ nhỠđến lá»›n lẽ nà o lại không thương tình.
Hà n Trúc lắc đầu:
– Muội đâu có biết huynh và Dưỡng phụ quan hệ ra sao? Mấy năm qua dưỡng phụ và huynh tình cảm rất phai nhạt, huynh cũng không biết là do gì.
Tiểu Linh chớp mắt:
– Muá»™i cÅ©ng váºy! Chúng ta đã lá»›n rồi còn là m sao tiếp tục được nuông chiá»u.
Huynh đừng quá lo lắng!
Hà n Trúc thở dà i:
– Nếu tìm được bà kÃp chân kinh thì không xảy ra việc gì rồi.
Tiểu Linh day qua Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Huynh giúp đỡ việc nà y được không? Cứ lo uống rượu mãi ...
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh:
– Nếu muội không đem rượu thì huynh lấy gì mà uống?
Tiểu Linh nói:
– Äại huynh cá»§a muá»™i Ä‘ang có chuyện, huynh đừng để phải lo lắng.
A Tam chen và o:
– Nếu Tiểu Tà không lo thì ở đâu có rượu uống đây?
Tiểu Tà nói:
– Không phải muá»™i đã biết được chá»— giấu bà kÃp sao? Cứ đến lấy giao cho anh cá»§a muá»™i là xong.
Tiểu Linh nghÄ© má»™t chút như nhá»› lại Ä‘iá»u gì, vá»— tay nói:
– Äúng rồi! Muá»™i tháºt là ngốc! Thôi chúng ta Ä‘i.
Nói xong kéo tay Hà n Trúc chạy ra ngoà i. Hà n Trúc vội nói:
– Tiểu Linh! ChỠmột chút! Sự việc phải nói cho huynh nghe rồi mới là m.
Muá»™i tháºt biết chá»— giấu bà kÃp sao?
Tiểu Linh cưá»i nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi! Sau Thạch Äình chá»— ở cá»§a dưỡng phụ gá»i là Thạch Can, hoặc phÃa Bắc Thạch Hương cư và Tây Cảng khẩu, chá»— hai con sư tỠđá. Ở mấy chá»— đó nhất định có giấu bà kÃp.
Hà n Trúc nói:
– Mấy chỗ đó là do ta đã nói với Dương thiếu hiệp, có gì lạ đâu?
– Äại huynh! Hôm trước chÃnh Siêu Tá» Kiá»u đã hoảng hốt thố lá»™ má»™t câu nói trong đó có chữ “Thạchâ€.
Hà n Trúc nhớ lại tỉnh ngộ:
– Äúng rồi! Tại sao huynh không nghÄ© đến. Tiểu Tà ! Thiếu hiệp chá» má»™t chút, ta cùng vá»›i Tiểu Linh Ä‘i thá» xem sao.
Nói xong Hà n Trúc cùng vá»›i Tiểu Linh chạy vá» phÃa Thạch Äình.
A Tam nói:
– Tiểu Tà ! Huynh tháºt là tà i!
Tiểu Tà nói:
– Rất tiếc! Tiểu Linh sẽ không tìm được.
A Tứ há»i:
– Tại sao?
Tiểu Tà nói:
– Tuy váºy cÅ©ng không đơn giản. Các ngươi mau theo ta.
Dứt lá»i Tiểu Tà phóng ra ngoà i, chạy đến tiểu kiá»u sá» dụng “Trưá»ng Hồng Quán Nháºt†nhảy bay lên lầu, chá»— ở cá»§a bang chá»§.
A Tam nhìn theo:
– Khà ... khà ... khà ... Tiểu bang chủ khinh công rất lợi hại.
A Tam bắt chước nhảy theo nhưng thân mình rÆ¡i xuống đất, là m bể rất nhiá»u cháºu hoa. A Tứ vá»™i chạy đến đỡ A Tam dáºy, hai ngưá»i chạy bá»™ đến trước Hà n Phong lầu.
Tiểu Tà từ trên Hà n Phong lầu nhìn xuống:
– A Tam! Ngươi sá» dụng khinh công cách nà o mà đáºp bể cháºu hoa cá»§a ngưá»i ta váºy? Hãy chạy bá»™ lên đây?
A Tam thẹn thùng:
– Thì tại đệ muốn theo bảo vệ huynh.
Tiểu Tà nói:
– Thôi! Chúng ta và o đây tìm bà kÃp.
A Tứ há»i:
– Tiểu Bang chá»§ tại sao biết được bà kÃp giấu nÆ¡i đây?
Tiểu Tà nói:
– Có rất nhiá»u nguyên nhân. Thà dụ Siêu Tá» Kiá»u vì khẩn cấp không dám Ä‘i xa, chỉ tìm nÆ¡i rất gần mà giấu. HÆ¡n nữa Siêu Tá» Kiá»u giấu bà kÃp nÆ¡i chá»— ở cá»§a Bang chá»§ để chứng tá» hắn không có ý ăn cắp, mà chỉ để bảo vệ bà kÃp mà thôi.
A Tam gáºt đầu:
– Có lý! Hắn sẽ chối tá»™i ăn cắp viện cá»› giữ gìn cho Bang chá»§. Như váºy Siêu Tá» Kiá»u tháºt lợi hại.
Lúc nà y Tiểu Linh và Hà n Trúc đã lên đến Hà n Phong lầu. Tiểu Linh mình mẩy ướt đẫm mồ hôi, kêu Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Bà kÃp không có giấu ở đây.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh đừng vội! Muội đã tìm các nơi khác chưa?
Tiểu Linh nói:
– Äã tìm hết rồi nhưng không có.
Tiểu Tà há»i:
– Lúc đi tìm có gặp ai không?
Tiểu Linh nói:
– Có! Mấy vị trưởng lão cÅ©ng chỠđợi Thiếu bang chá»§ trở vá».
Tiểu Tà nói:
– Như váºy là đúng rồi.
Tiểu Linh há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh có việc gì thần bà mà xem huynh có vẻ kÃn đáo như váºy?
Tiểu Tà nói:
– Muá»™i trở và o Hà n Phong lầu tìm thá» xem, huynh trở vá» Hà n Linh phạn chỠđợi. Phải tìm cho kỹ má»™t chút nhất là trong tưá»ng hoặc trong đồ váºt. Lúc trước lão Diệu thá»§ lục quái đã dạy huynh má»™t chiêu, nay cứ Ä‘em ra sá» dụng.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Huynh cứ vỠđi! Muội sẽ tìm được.
Nói xong cùng vá»›i Hà n Trúc Ä‘i và o Hà n Phong lầu. Tiểu Tà dẫn A Tam, A Tứ trở vá» Hà n Linh phạn. Không lâu, Tiểu Linh và Hà n Trúc trở vá», mặt mà y há»›n hở.
Tiểu Linh vừa cưá»i vừa nói:
– Tiểu Tà ! Tìm được rồi! Tháºt không phải dá»…!
Dứt tiếng Tiểu Linh và Hà n Trúc đã và o đến nơi. Hà n Trúc nói:
– Äây chÃnh là cuốn bà kÃp chân kinh cá»§a ta và Thái Thượng Ma Kinh nữa.
Hai cuốn chân kinh đã ngả mà u và ng.
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà ! Nếu huynh chỉ điểm thì lần trước muội đã tìm được rồi. Huynh đoán xem thủ phạm giấu ở đâu?
Tiểu Tà đáp ngay:
– Thì tại Hà n Phong lầu chứ còn gì nữa.
Tiểu Linh nói:
– Äúng váºy! Nhưng giấu bằng cách nà o chắc huynh không biết được.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Lúc nãy tôi đã nhìn qua thấy có tấm ván trúc còn má»›i, khác hÆ¡n những đồ váºt khác. Chắc thá»§ phạm giấu và o đó.
Tiểu Linh nói:
– Tại nơi tấm bảng.
Tiểu Tà há»i:
– Tại tấm bảng? Ở đó có thấy gì khác không?
A Tam kêu lên:
– Tiểu Tà ! Sá»± tháºt đệ cÅ©ng nghÄ© là trên tấm bảng.
Tiểu Linh yên lặng, vì nhìn thấy Tiểu Tà đang suy nghĩ.
Hà n Trúc nói:
– Dương thiếu hiệp Ä‘oán trúng rồi! Bà kÃp giấu nÆ¡i tấm bảng trúc gá»i là Thạch Hoan Can.
A Tam há»i:
– Tấm bảng đan bằng trúc sao?
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Äúng rồi! Tấm bảng Ä‘an bằng trúc trống ở giữa.
Tiểu Tà nghe nói, ngạc nhiên đứng dáºy:
– Trong ruột tấm bảng bỠtrống sao?
Tiểu Linh nói:
– Äúng rồi! Huynh đã Ä‘oán trúng mà .
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không sai! Tuy tôi đã Ä‘oán trúng nhưng nếu tôi mò lên tấm bảng nà y thì còn phát hiện chuyện khác. Tháºt đáng sợ rồi!
Tiểu Linh ngạc nhiên:
– Có gì mà đáng sợ?
– Huynh nói Siêu Tá» Kiá»u tháºt đáng sợ rồi! E không ai bì kịp hắn.
Tiểu Linh nhìn thấy sắc mặt Tiểu Tà có vẻ trầm trá»ng, nên vá»™i há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh nói thá» xem! Chúng ta tại sao lại không bì kịp Siêu Tá» Kiá»u?
Hà n Trúc cÅ©ng há»i:
– Dương thiếu hiệp! Là chuyện gì váºy?
Tiểu Tà buồn bã:
– Không có gì! Chỉ cần cha nuôi cá»§a Thiếu bang chá»§ trở vá» thì Siêu Tá» Kiá»u sẽ không chết rồi.
Hà n Trúc giáºn nói:
– Dù cho thương yêu thế nà o Dưỡng phụ ta cũng không dám thiên vị hắn.
Tiểu Linh há»i:
– Tại sao váºy?
A Tam nói:
– Tại vì Siêu Tá» Kiá»u lấy bà kÃp chân kinh giấu tại Hà n Phong lầu trong tấm bảng nà y có đúng không Tiểu Tà ?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Không sai! Äây là má»™t tấm bảng bà máºt, chỉ có má»™t mình bang chá»§ biết được. Má»i ngưá»i có hiểu được ý nghÄ©a cá»§a câu nói tôi không?
Tiểu Linh hiểu rồi, Hà n Trúc vẫn biết như váºy nhưng nhất định không bá» qua Siêu Tá» Kiá»u. Tiểu Linh giáºn nói:
– Như váºy là cái gì đây? Nó là tên phản bá»™i, nếu không xá» trị muá»™i không phục.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Nếu có ai không phục thì phải đi tìm tôi.
Tiểu Linh đôi mắt sáng lên:
– Tiểu Tà ! Nói mau! Phải dùng biện pháp gì đây?
Tiểu Tà nói:
– Muá»™i nên đến Tây Cang khẩu má»™t lần nữa, và công bố cho má»i ngưá»i biết bà kÃp chân kinh tại chân con sư tỠđá. Như váºy má»›i là ổn.
Tiểu Linh lạ lùng:
– Äổi chá»— giấu tang váºt cá»§a hắn?
Tiểu Tà gáºt đầu. Hà n Trúc há»i:
– Như váºy để là m gì?
Tiểu Tà đáp:
– Chỉ để cho kẻ phản chá»§ không có gì chối cãi. Nhưng hai ngưá»i lá»±c lượng rất yếu, bây giá» phải Ä‘i tìm Mã trưởng lão giao quyển Thái Thượng Ma Kinh đồng thá»i tìm Tốt Quả Hoang Chấp pháp trưởng lão nói rằng bà kÃp tìm được dưới chân sư tỠđá. Cà ng nhiá»u ngưá»i biết cà ng tốt.
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Ta láºp tức thi hà nh, nhưng còn phải là m cái gì nữa không?
Tiểu Tà nghĩ một lúc nói:
– Thiếu bang chá»§! hãy lấy ba chiêu cuối cùng cá»§a “Giáng Long tháºp bát chưởng†giấu Ä‘i, nếu bang chá»§ muốn xem Thiếu bang chá»§ chia là m hai lần đưa cho bang chá»§.
Hà n Trúc há»i:
– Váºy là dụng ý gì đây?
Tiểu Tà nói:
– Thiên cÆ¡ bất khả láºu! Thiếu bang chá»§ cứ tin tưởng nÆ¡i tôi không hại ngưá»i là được.
Tiểu Tà thấy Hà n Trúc suy nghÄ© liá»n nói:
– Sao rồi? Cứ theo đó mà là m! Có khó khăn sao?
Hà n Trúc lắc đầu:
– Không có! Tôi sẽ chia thà nh hai xấp. Cố nhiên ai cÅ©ng không có cách nà o biết được xấp nà o là tháºt. Thôi! Xin cáo từ.
Vừa dứt tiếng đã phi thân biến mất trước hà nh lang. Tiểu Linh há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh phát hiện cái gì bà máºt mà bây giá» chưa thể nói được sao?
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh lo lắng:
– CÅ©ng không có gì! Huynh Ä‘ang muốn đối phó vá»›i Siêu Tá» Kiá»u. Lấy rượu Ä‘i. Ngà y mai Dưỡng phụ cá»§a muá»™i vỠđây, chúng ta không còn uống rượu nữa đâu.
Äêm đến rất buồn ...
Tại vì Tiểu Tà suốt đêm suy nghÄ© kế hoạch đối phó vá»›i má»™t việc trá»ng đại trong Cái Bang, nên ai nấy Ä‘á»u im lặng nghe sương rÆ¡i ...
|

09-08-2008, 02:42 AM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 49
TÃŒNH HÃŒNH CÃI BANG NGUY NGẬP
Và o giữa trưa ngà y hôm sau ...
NÆ¡i Tây cảng má»i ngưá»i đã táºp trung đông nghẹt ...
Tất cả Ä‘á»u là đệ tá» cá»§a Cái Bang. Há» là m lá»… đón Bang chá»§ Cái Bang trở vá».
Có ngưá»i reo to:
– Bang chủ vỠrồi!
Tiếng reo vang dá»™i kéo dà i. Tiếp đến là tiếng gáºy trúc dá»™ng xuống mặt đất để chà o mừng.
Má»™t con thuyá»n nhá» cáºp bến. Trên thuyá»n có má»™t ngưá»i đầu tóc trắng phau, mặt mà y Ä‘en sạm, nhưng đôi mắt sáng rá»±c, uy dÅ©ng vô cùng. Tay ông ta cầm cây Äả cẩu bổng, lưng Ä‘eo chÃn túi.
Ông ta chÃnh là Cái Bang chá»§ Thanh Trúc Chấn Bát Phương Chu Lăng.
Äệ tá» Cái Bang đồng cúi mình chắp tay nói lá»›n:
– Cung hạ bang chủ giá lâm!
Chu Lăng bước lên bá», cưá»i nói:
– Quý vị huynh đệ đừng đa lễ!
Äệ tá» Cái Bang đồng thanh nói:
– Tạ ơn Bang chủ!
Hà n Trúc chạy đến chấp tay nói:
– Bang chá»§ đã vá»! Con xin vấn an. Hà n Trúc bất tà i, công việc nhà bê trá»…, xin bang chá»§ thứ lá»—i!
Chu Lăng vỗ đầu Hà n Trúc:
– Hà n Trúc! Con đừng lo lắng! Dù có ta ở nhà chưa chắc đã là m gì hơn.
Chúng ta mau trở vỠđi.
Äoạn quay qua đệ tá»:
– Tất cả huynh đệ Cái Bang đã quá mệt má»i. Hãy vá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘i.
Nói xong, dẫn Hà n Trúc trở vỠđại viện.
Bá»n thuá»™c hạ Cái Bang ráºp nhau:
– Cung tiễn Bang chủ.
Chá» tá»›i lúc bang chá»§ khuất bóng, các đệ tá» Cái Bang rá»§ nhau táºp hợp nhiá»u nÆ¡i rải rác, vẻ mặt âu lo, không biết sẽ xảy ra Ä‘iá»u gì.
Tại đại sảnh, lúc nà y đã tụ táºp rất nhiá»u trưởng lão. Số ngưá»i nà y từ tám túi trở xuống, thuá»™c và o hà ng có chức vị lá»›n trong Cái Bang.
Chu Lăng nhìn Hà n Trúc:
– Nghe nói Siêu Tá» Kiá»u phản bang, lấy cắp bà kÃp trấn sÆ¡n chi bảo “Giáng Long Tháºp Bát Chưởngâ€. Chuyện nà y có tháºt không?
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Äúng váºy! Nhưng bà kÃp đã tìm lại được rồi.
Äoạn kể lại đầu Ä‘uôi sá»± việc.
Chu Lăng nói:
– CÅ©ng may là Dương Tiểu Tà đã giúp Cái Bang việc trá»ng đại nà y. Ngưá»i cá»§a hắn vẫn còn tại đây không?
Hà n Trúc nói:
– Hắn ở tại háºu viện. Con xin má»i hắn ra đây.
Chu Lăng nói:
– Chá» lát nữa sẽ hay. Bây giá» ta sẽ gặp Siêu Tá» Kiá»u. Hắn Ä‘ang ở đâu?
Tốt Quả Hoang nói:
– Bẩm bang chủ! Tại ngục thất số ba.
– Chúng ta đến đó xem. Dù muốn dù không hắn đã láºp được công lao ở Cái Bang không Ãt.
Nói xong lão vội vã đi vỠhướng ngục thất.
Bá»n thuá»™c hạ Cái Bang Ä‘á»u Ä‘i theo sau.
Siêu Tá» Kiá»u Ä‘ang nằm queo, đắp trên ngưá»i má»™t tấm da thú. Thấy bang chá»§ đến, láºp tức bò dáºy kêu lên:
– Bang chủ! Thuộc hạ không có ...
Tốt Quả Hoang hét to:
– Chứng cứ đã rõ rà ng. Ngươi vẫn còn dám nói không có.
Chu Lăng phất tay áo:
– Tốt chấp pháp! Ngươi đừng nóng! Äể ta há»i rõ đầu Ä‘uôi. Siêu Thá» chá»§! Tại sao ngươi lấy cắp trấn sÆ¡n chi bảo?
Siêu Tá» Kiá»u rên rỉ:
– Thuộc hạ ... không có ... ăn cắp. Chúng nó muốn hãm hại thuộc hạ.
Hình ÄÆ°á»ng chá»§ Nguyên Bình nổi giáºn:
– Siêu Tá» Kiá»u! Dù cho ngươi nói đến gãy lưỡi cÅ©ng không cứu mạng sống cá»§a ngươi được đâu.
Siêu Tá» Kiá»u nói:
– Ta có gì sai trái đâu! Trấn sÆ¡n chi bảo ... Chỉ do bang chá»§ bảo quản. Thiếu bang chá»§ cÅ©ng không có quyá»n bảo quản.
Chỉ má»™t câu nói đó là m cho ai nấy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác! Siêu Tá» Kiá»u chưa bao giá» nói sai, nhưng Hà n Trúc cÅ©ng không có cảm giác gì kỳ lạ, bởi vì Tiểu Tà trước đây đã nói cho Hà n Trúc nghe việc nà y rồi.
Hà n Trúc nói:
– Ta thì không có quyá»n bảo quản, nhưng ông cÅ©ng không có quyá»n lấy cắp bà kÃp nà y.
Siêu Tá» Kiá»u nói khinh:
– Hì ... hì ...! Ta không có lấy cắp! Ta chỉ lấy bá» tại Thạch Hưng Can, là chá»— ở cá»§a Bang chá»§. Váºy sao lại gá»i là lấy cắp. Chỉ có bang chá»§ má»›i có quyá»n bảo quản.
Chu Lăng cau mà y:
– Tháºt ngươi đã bá» tại Thạch Hưng Can sao?
Siêu Tá» Kiá»u gáºt mạnh đầu:
– Äúng váºy! Thuá»™c hạ không dám nói dối.
Chu Lăng vặn há»i:
– Ngươi giấu ở đâu phải nói tháºt. Chỉ cần ngươi không nói láo ta tha ngươi khá»i chết.
Hà n Trúc nghĩ thầm:
– Rất may! Nếu không nhỠTiểu Tà ta không cách nà o khám phá ra việc nà y.
Siêu Tá» Kiá»u nói:
– Tại Thạch Hưng Can, nơi mé sau tấm bảng.
Chu Lăng nói:
– Tốt! Ta đi tìm.
Nói xong, hướng vỠmé ngoà i phóng đi.
Hà n Trúc cản lại.
– Dưỡng phụ! Không cần tìm nữa rồi! Bà kÃp con đã tìm được, nhưng không phải tại Thạch Hưng Can.
Siêu Tá» Kiá»u kinh hãi:
– Không thể được! Rõ rà ng ta giấu tại Thạch Hưng Can.
Chu Lăng nổi giáºn:
– Siêu Tá» Kiá»u! Äến giá» phút nà y ngươi vẫn còn dối gạt ta. Lão phu nhất định giết ngươi.
Nói xong, lão xông tới.
Tốt trưởng lão vội kéo bang chủ cản lại:
– Bang chá»§! Äừng nóng! Tá»™i ác cá»§a hắn tà y trá»i, phải trừng trị trước mặt đệ tá» bổn bang, để chứng tá» ká»· luáºt bổn bang nghiêm chỉnh. Bang chá»§ đừng tá»± ý để thiên hạ khá»i chê cưá»i.
Chu Lăng giáºn nói:
– Siêu Tá» Kiá»u! Lão phu hằng ngà y đối xá» vá»›i ngươi có gì không tốt, tại sao ngươi lại là m như váºy? Ta phải cho ngá»±a xé xác ngươi.
Siêu Tá» Kiá»u hừ má»™t tiếng:
– Bang chá»§! Ông không tin tôi ... ông sẽ ... hối háºn.
Tốt Quả Hoang háºm há»±c:
– Không có gì nói nữa! Bà kÃp giấu tại sư tỠđá! Ngươi phải bá» mạng rồi! Chỉ trong ba ngà y thôi.
Siêu Tá» Kiá»u hét to:
– Chu Lăng! Ngươi dám ... không đếm xỉa gì đến ta sao?
Chu Lăng hét lớn:
– Siêu Tá» Kiá»u! Ngươi vi phạm bang quy, lão phu chẳng còn có cách nà o bênh vá»±c được. Ngươi phải ra trước pháp bang rồi.
Hà n Trúc nói:
– Dưỡng phụ! Äừng cãi vã vá»›i tên phản đồ. Chúng ta Ä‘i Ä‘i ...
Chu Lăng háºm há»±c:
– ÄÆ°á»£c rồi! Tốt chấp pháp! Hãy đối xá» tá» tế vá»›i hắn và i hôm.
Nói xong đã rá»i khá»i ngục thất.
Siêu Tá» Kiá»u nói lá»›n:
– Chu Lăng! Ngươi dám giết ta? Ta muốn báo thù! Báo thù ...
Chu Lăng ngồi trên ghế bang chủ, than thở không ngừng:
– Tại sao như váºy? Tại sao lại là hắn! Ta tháºt không hiểu tại sao hắn lại là m như váºy?
Trưởng lão Tôn Hồng khuyên giải:
– Bang chá»§! Chuyện đã thà nh sá»± tháºt, không cần phải suy nghÄ©, đừng quên rằng Tiểu Tà là ân nhân cá»§a Cái bang.
Chu Lăng nói:
– Hà n Trúc! Hãy Ä‘i má»i Tiểu Tà đến đây, trước mắt ta phải cảm tạ hắn.
Hà n Trúc vui mừng chắp tay:
– Tuân lệnh!
Nói xong, đi và o đại sảnh.
Không lâu, Hà n Trúc đã dẫn bá»n Tiểu Tà trở lại đại sảnh.
Hà n Trúc chỉ ngay Tiểu Tà :
– Dưỡng phụ, ngưá»i nà y chÃnh là Dương Tiểu Tà .
Tiểu Linh cũng nói:
– Dưỡng phụ, sao Ä‘i lâu váºy? Con rất nhá»› mong.
Nà ng chạy đến trước mặt Chu Lăng, cầm tay nói:
– Phụ thân! ...
Chu Lăng nhìn Tiểu Linh:
– Tiểu Linh! Trước mặt có khách! Con phải nghiêm chỉnh một chút. Cha sẽ tặng cho con một món quà .
Hà n Linh nói:
– Tháºt sao? Quà gì? Cha ...
Chu Lăng từ từ lấy trong túi áo ra má»™t miếng ngá»c phối.
– Äẹp không?
Tiểu Linh mừng rỡ:
– A! Rất đẹp!
Mặt mà y hớn hở, Tiểu Linh nói tiếp:
– Cảm ơn cha!
Chu Lăng nói tiếp:
– Con hãy ngồi yên! Cha còn phải cảm tạ Dương thiếu hiệp nữa.
Tiểu Linh trở lại chỗ ngồi bên cạnh Hà n Trúc.
Tiểu Tà nhìn thấy Chu Lăng, lớn tiếng:
– A! Lão ăn mà y! Là ngươi? Tại sao ông ra được? Tiểu Tà có chút đỉnh giáºt mình.
Chu Lăng ngÆ¡ ngác há»i:
– Dương thiếu hiệp đã từng gặp qua ta sao?
Tiểu Tà kinh ngạc nghĩ thầm:
– Lão ăn mà y nà y lạ tháºt, rốt cuá»™c là chuyện gì đây? Bây giá» có nhiá»u ngưá»i, chá» má»™t lúc sẽ há»i.
Tiểu Tà vội chữa:
– Không có gì. Bang chá»§ khá»e không? Tôi nhá»› hình như đã gặp qua ông, nên lúc nãy có thất lá»…. Xin thứ lá»—i.
Chu Lăng thấy Tiểu Tà tánh tình như váºy, cÅ©ng cưá»i nói:
– Ta chưa kịp cảm tạ ngươi, còn đâu có chuyện trách cứ.
Tiểu Tà nói:
– Bang chá»§ quá khách sáo rồi! Tôi chỉ vì bản thân muốn rá»a sạch nghi ngá», không có gì ân huệ, xin đừng nhắc tá»›i.
Hà n Trúc nói:
– Cha! Nếu không có Dương Tiểu Tà giúp đỡ, Cái bang chúng ta bị thảm há»a rồi! Con muốn tặng cho Dương Tiểu Tà má»™t váºt Ä‘á»n Æ¡n, không biết ý cha thế nà o?
Chu Lăng nói:
– Không khó khăn gì! Chá» ta cùng vá»›i mấy vị trưởng lão bà n tÃnh, sau rồi má»›i quyết định.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Không cần thiết! Tôi có được tặng váºt cÅ©ng không có tác dụng gì, đừng là m phiá»n. Hãy tìm rượu thịt ăn uống thì thá»±c tế hÆ¡n.
Chu Lăng cưá»i theo:
– Chuyện tiệc tùng thì nhất định phải có rồi, chỉ sợ lúc đó kẻ được tiếp đãi lại bỠchạy.
Tiểu Tà cưá»i khanh khách:
– Tôi là m sao mà bỠchạy được! Mấy năm trước tôi bắt heo đại hội vẫn còn giúp đỡ ông trong tiệc rượu, là m sao tôi lại bỠchạy?
Chu Lăng kinh ngạc:
– Bắt heo đại hội? Ngươi từng tổ chức đại hội bắt heo sao?
Tiểu Tà khẽ gáºt:
– Äã có tổ chức qua rồi! Ngươi ngưá»i đó không phải là ông. Tôi chỉ thà dụ thôi!
Chu Lăng lảng sang chuyện khác:
– Tiểu huynh đệ! Theo ngươi thì lần nà y tại sao Siêu Tá» Kiá»u lấy trá»™m bà kÃp bổn bang đây?
Tiểu Tà tránh né:
– Äó là chuyện cá»§a Cái Bang, tôi chưa hiểu được nhiá»u.
Chu Lăng nói:
– Tiểu huynh đệ cứ nói xem. Chúng ta cùng thảo luáºn.
Tiểu Tà nhìn thẳng và o mắt của Chu Lăng:
– CÅ©ng được! Nếu thảo luáºn thì tôi má»›i dám góp ý kiến. Siêu Tá» Kiá»u rất có bản lÄ©nh, nhưng rất tiếc bang chá»§ chỉ cho hắn chức vụ quá thấp, nên hắn má»›i phản bang ...
Chu Lăng giáºn dữ:
– Súc sanh nà y! Ta có chỗ nà o đối xỠvới hắn không tốt đâu! Hắn dám phụ nghĩa, là m ra chuyện xấu nà y.
Tiểu Tà nói:
– Tôi chỉ biết suy luáºn mà thôi.
Hà n Trúc nói:
– Tiểu Tà ! Huynh đừng khách sáo! Chúng tôi không coi huynh là ngưá»i ngoà i.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Tháºt váºy sao? ÄÆ°á»£c! Thiếu bang chá»§. Tôi chắc chắn Siêu Tá» Kiá»u lén lấy bà kÃp nà y là có vấn Ä‘á».
Chu Lăng vá»™i há»i:
– Vấn đỠgì váºy?
Tiểu Tà nói:
– Äó chÃnh là bà kÃp trấn sÆ¡n chi bảo chỉ có bang chá»§ má»›i được cất giữ, mà bây giỠđã và o tay thiếu bang chá»§, như váºy không phải là m ngưá»i khác chê cưá»i sao?
Câu nói chỉ có bấy nhiêu, nhưng Chu Lăng biết ngay Tiểu Tà có dụng ý khác, gáºt đầu:
– Dương thiếu hiệp! Ngươi nói cÅ©ng có lý. Hà n Trúc! Con hãy lấy bà kÃp trao cho ta để tránh khá»i ngưá»i khác chê trách.
Tiểu Tà cưá»i, nhìn ngay Hà n Trúc, Hà n Trúc hiểu ý đáp ngay.
– Tuân lệnh.
Hà n Trúc liá»n lấy bà kÃp trao cho cha, rồi quay vá» chá»— cÅ©.
Chu Lăng cầm lấy bà kÃp, láºt qua láºt lại má»™t hồi, nói:
– Sá»± tháºt bà kÃp nà y cÅ©ng giống như cá»§a các trưởng lão, không hiểu tại sao Siêu Tá» Kiá»u lại muốn lấy trá»™m? Chẳng qua sá»± tò mò là m cho hắn phạm tá»™i.
Nói xong, bá» bà kÃp và o túi.
Hà n Trúc cảm thấy còn có chuyện muốn nói, nên đứng dáºy kêu má»™t tiếng:
– Cha!
Tiểu Tà ngắt lá»i:
– Thiếu bang chá»§! Bà kÃp nà y nếu cứ để Thiếu bang chá»§ tiếp tục cất giữ, dư luáºn quý bang sẽ xôn xao.
Hà n Trúc biết được dụng ý của Tiểu Tà , nên không nói nữa.
Chu Lăng nói:
– Lão phu má»›i vá» còn mệt má»i, không biết quý vị có gì bà n nữa không? Nếu không, lão phu muốn Ä‘i nghỉ ngÆ¡i. Công việc nà y sẽ giải quyết sau.
Tất cả Ä‘á»u nói:
– Cung tiễn bang chủ.
Chu Lăng đứng dáºy:
– Lão phu xin cáo từ. Ngà y mai gặp lại.
Tiểu Linh gá»i:
– Cha! Äể con Ä‘i theo.
Hà n Trúc quay lại nói vá»›i tất cả má»i ngưá»i:
– Quý vị trưởng lão! Xin quý vị trở vá», chuyện nà y đã kết thúc má»™t Ä‘oạn rồi.
Các trưởng lão cũng từ từ cáo lui.
Tiểu Tà cùng đồng bá»n trở vá» Hà n Linh phạn, mặt mà y trầm trá»ng, không nói má»™t tiếng.
Lúc đến Hà n Linh phạn, A Tam há»i:
– Tiểu Tà , có việc gì quan trá»ng sao?
Tiểu Tà ngồi xuống uống má»™t há»›p trà , trầm giá»ng:
– Không những có chuyện mà là chuyện lớn.
Hà n Trúc giáºt mình:
– Chuyện lớn có liên quan đến Cái Bang sao?
Tiểu Tà day qua Hà n Trúc:
– Ở đây xảy ra chuyện lớn nhỠnếu không phải của Cái bang thì là của ai?
Hà n Trúc lo lắng:
– Váºy thì tôi Ä‘i tìm cha tôi.
Tiểu Tà xòe tay:
– Chưa cần! ChỠTiểu Linh trở vỠtôi sẽ nói cho nghe.
A Tam há»i vá»™i:
– Tại sao phải chỠTiểu Linh vỠmới nói?
Tiểu Tà hừ nhạt:
– Nếu không chỠcô ta trở vỠthì chút nữa ngươi phải nói lại cho cô ta nghe sao?
A Tam cưá»i nói:
– Nếu cô ta há»i thì tôi sẽ nói, chỉ sợ cô ta không muốn nghe tôi nói mà thôi.
Tiểu Tà gắt:
– Váºy thì tại sao phải tốn hai lần để nói má»™t chuyện. Chuyện nà y Tiểu Linh nhất định phải há»i.
Lúc nà y Tiểu Linh đã trở vá», nét mặt lá»™ vẻ vui mừng.
Tiểu Tà trịnh trá»ng:
– Tiểu Linh! Có chuyện rất quan trá»ng.
Tiểu Linh xì một tiếng:
– Chuyện gì mà quan trá»ng? Äừng có nhiá»u chuyện.
Tiểu Tà nói:
– Bây giỠtất cả ngồi xuống đi! Thiếu bang chủ! Dưỡng phụ huynh xa huynh từ lúc nà o rồi? Huynh thấy dưỡng phụ có gì khác không?
Hà n Trúc ngạc nhiên:
– Cha tôi? Chẳng lẽ cha tôi có vấn đỠsao?
Tiểu Tà nói:
– Tôi không phải nói như váºy! Chỉ cần huynh cảm giác là m sao thì cứ nói ra mà thôi.
Hà n Trúc ngẫm nghĩ nói:
– Lúc đó tôi má»›i tám tuổi, dưỡng phụ tôi giao cho tôi bà kÃp Giáng long tháºp bát chưởng. Sau đó vắng mặt thá»i gian hÆ¡i lâu. Lúc tôi lên mưá»i tuổi cha tôi má»›i trở vá». Bắt đầu từ đó cha tôi không gần gÅ©i tôi như trước. Từ đó đến nay tôi cÅ©ng quen lối đối xá» như váºy rồi.
Tiểu Linh nói:
– Muội thì không có cảm giác gì. Cha muội lúc nà o cũng đối xỠvới muội rất tốt.
Tiểu Tà há»i:
– Thiếu bang chủ! Lúc đó Tiểu Linh mấy tuổi?
Hà n Trúc nói:
– Cô em tôi kém tôi năm tuổi.
Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh:
– Váºy thì đúng rồi! ChÃnh vì váºy mà cô ta cảm giác cha cô không có gì khác.
Tiểu Linh há»i:
– Cha muá»™i có gì khác đâu? Huynh đừng nói báºy!
Tiểu Tà nói:
– Nếu hai anh em cô không sợ hãi thì tôi cho biết má»™t việc quan trá»ng.
Chuyện nà y không thể không nói.
Tiểu Linh và Hà n Trúc Ä‘á»u ngÆ¡ ngác.
Tiểu Tà nhìn hai anh em Hà n Trúc một lúc lâu rồi nói:
– Cha của hai anh em thiếu bang chủ là giả.
Má»i ngưá»i giáºt mình đứng dáºy:
– Là giả?
Tiểu Linh ngơ ngác một hồi rồi la lên:
– ... Tiểu Tà ! Huynh nói báºy! Nhất định nói báºy!
Nà ng muốn khóc, vì biết Tiểu Tà từ trước đến nay chưa từng đùa giỡn chuyện quan trá»ng.
Hà n Trúc lẩm bẩm:
– Chuyện nà y chưa chắc đã đúng! Tôi ... đã sống mưá»i mấy năm vá»›i ngưá»i cha ...
Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên các ngưá»i không tin tôi rồi.
A Tam nói:
– Tôi tin! Tôi tin! Chỉ nhìn thấy tôi đã biết là giả rồi.
Tiểu Tà đánh A Tam một cái.
Äồng thá»i nói:
– Ngươi biết cái gì mà nói. Cứ ngồi yên nghe. Không chừng má»™t lát ta tìm cho ngươi má»™t ngưá»i cha giả.
A Tam rỠđầu yên lặng.
Tiểu Tà nghiêm chỉnh:
– Thiếu bang chủ! Nếu bang chủ có sai lầm thì bị trừng trị bằng cách nà o đây?
Hà n Trúc thở nhẹ:
– Các trưởng lão há»p mặt bắt bang chá»§ miá»…n chức vụ rồi má»›i trị tá»™i được.
Việc nà y phải nơi Lạc Tốt Giả quyết định.
Tiểu Tà nói:
– Có cách là m được thì tốt rồi.
Tiểu linh nÃu áo Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Huynh nói báºy! Huynh nói sai! Muá»™i không tin ...
Tiểu Tà hét lên:
– Nhất định muá»™i phải tin! Äừng vì thÃch miếng ngá»c bà i vừa rồi mà nháºn má»™t đứa gian ác là m cha mình. Các ngưá»i có phát hiện Siêu Tá» Kiá»u bị nhốt đã kêu nói gì không?
Hà n Trúc đáp ngay:
– Có! Hắn nói chá» bang chá»§ vá» chúng ta sẽ mang há»a.
Tiểu Tà gỡ tay Tiểu Linh:
– Äúng! Thiếu bang chá»§ có biết bang chá»§ đối xá» vá»›i hắn rất tốt không?
Hà n Trúc nói:
– Bang chủ đối xỠvới ai cũng tốt.
Tiểu Tà nói:
– Váºy bang chá»§ trở vá» tại sao phải gấp rút đến lao phòng thăm há»i?
Hà n Trúc nói:
– Äó là chuyện lá»›n cá»§a bản bang, nên bang chá»§ phải nóng lòng xem xét.
Tiểu Tà nói:
– Các ngươi có biết tại sao thuá»™c hạ cá»§a Cái bang liên tục mất tÃch không?
Hà n Trúc nói:
– Äó là có ngưá»i âm thầm thanh toán đệ tá» Cái bang.
Tiểu Tà nói:
– Có má»™t phân thá» chá»§ đã nói qua, những thuá»™c hạ bị hại sau khi bang chá»§ Ä‘i khá»i. Việc nà y có đúng không?
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Äó là do nÆ¡i Bắc Kinh phân thá» chá»§ nói ra.
Tiểu Tà há»i:
– Váºy tại sao phải đến lúc bang chá»§ Ä‘i rồi má»›i xảy ra vấn Ä‘á»?
A Tam chen và o:
– Có thể địch thủ theo dõi sau lưng bang chủ.
Tiểu Tà nói:
– Nói váºy cÅ©ng có lý, má»›i nghe cÅ©ng đúng.
Hà n Trúc nói:
– Sá»± tháºt là như váºy!
Tiểu Tà cưá»i lạnh:
– Vấn đỠnà y không bà n tới cũng được. Bây giỠchúng ta nói chuyện khác.
Tại sao Siêu Tá» Kiá»u biết Thạch Hương can chá»— ở cá»§a Bang chá»§ nÆ¡i tấm mà n trúc có hai lá»›p?
Hà n Trúc giáºt mình:
– Có thể là bang chủ cho hắn biết.
– Té ra chÃnh là bang chá»§ cho hắn biết, nhưng tại sao bang chá»§ chỉ báo cho má»™t mình hắn biết. Váºy ...
– Có thể bang chá»§ tÃn nhiệm hắn hÆ¡n.
– Bang chá»§ đối vá»›i hắn rất tốt. Bây giá» tôi há»i thiếu bang chá»§, trong lúc bang chá»§ đưa bà kÃp nà y có bá» Ä‘i Ä‘oạn chót không?
– Vẫn để y nguyên.
– Váºy là ngưá»i bang chá»§ giả chưa từng phát giác trong bà kÃp chân kinh có ba chiêu chÃnh thức cuối cùng.
Hà n Trúc sáng ngá»i hai mắt:
– Äúng váºy! Có thể việc nà y rất mÆ¡ hồ.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Thiếu bang chủ nên chỠxem bang chủ có gì phản ứng không?
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà ! Việc đó cũng không đủ chứng cớ chỉ là khả nghi mà thôi.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Chứng cá»›? Ta chÃnh là chứng cá»› đây.
A Tam vá»— tay:
– Tốt lắm! Tốt lắm! Tiểu bang chá»§ chÃnh là chứng cá»›.
Hà n Trúc há»i:
– Nói cái gì váºy?
Tiểu Tà đáp:
– Tôi đã từng gặp qua bang chá»§ tháºt và cÅ©ng đã cùng bang chá»§ tháºt bắt heo, tại sao ông không nháºn ra tôi?
Hà n Trúc tái mặt:
– Thiếu hiệp đã cùng cha của tôi có lúc bắt heo sao?
Tiểu Linh nói:
– Muội không tin!
Tiểu Linh không muốn nhìn sá»± tháºt, vì hiện tại ngưá»i bang chá»§ nà y đối xá» vá»›i nà ng rất tốt.
Tiểu Tà gắt lên:
– Không tin cÅ©ng phải tin! Các ngưá»i hãy xem đây.
Liá»n lấy ra má»™t cái gút lúc ở đảo Thần Tiên lão ăn mà y đã tặng cho. Chỉ có lão ăn mà y má»›i thắt được cái gút đó.
Hà n Trúc và Tiểu Linh nhìn thấy kinh ngạc kêu lên:
– BÃch Ngá»c gút!
Hà n Trúc lẹ tay cầm lên xem, nói:
– Không sai! Chỉ có bản bang chá»§ má»›i thắt được BÃch ngá»c gút nà y. Thiếu hiệp lấy từ đâu?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Äây là tặng váºt mà cha nuôi các ngưá»i muốn tôi Ä‘em vá» tặng lại cho các ngưá»i đó. Bây giá» tôi xin giao lại cho các ngưá»i.
Hà n Trúc lúc nà y không thể không tin lá»i nói Tiểu Tà , vì gút thắt nà y là sá»± tháºt, chỉ có bang chá»§ má»›i biết. Nếu Tiểu Tà có biết thì cÅ©ng chỉ là do bang chá»§ dạy lại mà thôi.
Anh em Hà n Trúc không còn cách nà o không tin được nữa.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh! Äây là sá»± tháºt, không ai có thể nghÄ© khác được.
Tiểu Linh nói:
– Muội rất đau buồn!
Tiểu Tà an ủi:
– Không có gì Ä‘au buồn. Sở dÄ© hắn phải nuông chiá»u muá»™i là để giữ bà máºt cá»§a hắn. Hắn đã nuôi dưỡng Siêu Tá» Kiá»u để ám hại đệ tá» Cái Bang, còn muốn âm mưu tiêu diệt Cái Bang loại ra khá»i các môn phái võ lâm nữa.
Tiểu Linh khổ sở:
– Muội tin rồi! Huynh đừng nói nữa.
A Tam trợn mắt:
– Quả chuyện nà y quan trá»ng rồi. Dù cho ai có cảm tình cÅ©ng không xong.
Tiểu Linh há»i:
– Nếu váºy cha nuôi cá»§a muá»™i còn sống sao?
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Nhưng chúng ta bây giá» không được Ä‘i tìm ông ta.
Tiểu Linh há»i:
– Tại sao?
Tiểu Tà nói:
– Có rất nhiá»u nguyên nhân, nhưng quan trá»ng là Cái Bang Ä‘ang bị bá»n xấu xâm nháºp, nguy cÆ¡ trầm trá»ng. Muá»™i cứ an tâm! Cha nuôi cá»§a muá»™i còn sống, ngà y nà o cÅ©ng có thịt heo ăn.
Tiểu Tà nhá»› đến việc bắt heo trên đảo Thần Tiên, cưá»i lá»›n.
Hà n Trúc thở than:
– Không ngá» việc phát sinh ngay nÆ¡i thân pháºn má»™t bang chá»§.
Tiểu Tà nói:
– Chuyện thiên hạ rất nhiá»u, không ai tưởng tượng nổi. Bây giá» thiếu bang chá»§ nên nghÄ© cách là m sao lá»™t mặt tên giả mạo nà y.
Hà n Trúc há»i; – Tôi phải là m sao đây? Tâm hồn tôi đã xiêu đổ rồi.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Tôi cÅ©ng không có cách nà o, vì chuyện nà y không phải quan trá»ng ở chá»— giả mạo mà quan trá»ng ở chá»— Cái bang bị há»§y diệt.
Hà n Trúc lo sợ:
– Thiếu hiệp góp ý cho tôi hà nh động. Tôi tháºt không có phương cách rồi.
Tiểu Linh giáºt cánh tay Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Huynh không được thấy chết mà không cứu.
Tiểu Tà nói:
– Không phải huynh không cứu! Nhưng huynh không có cách nà o để cứu.
Huynh phải thấy các trưởng lão Cái Bang tin tưởng thế nà o đã. Nếu các trưởng lão không tin thì cũng không còn có cách. Tiểu Linh! Muội có hiểu không?
Tiểu Linh giãy nảy:
– Muội không cần biết! Huynh nhất định phải có cách mới được.
Tiểu Linh đã tin tưởng và o Tiểu Tà tuyệt đối rồi, nên thúc giục:
– Tiểu Tà ! Huynh có biện pháp không?
Tiểu Tà nói:
– Huynh đã nói rồi! Chỉ cần các trưởng lão tin tưởng sá»± tháºt. Nếu há» không tin huynh cÅ©ng không có cách. Äó là ná»™i bá»™ cá»§a Cái Bang, huynh không tiện nhúng tay và o.
Hà n Trúc năn nỉ:
– Huynh không tiện nhúng tay thì bà y cách cho tôi có được không?
Tiểu Tà cưá»i:
– Cách thì rất nhiá»u! Có thể láºp tức bắt hắn giết Ä‘i thì có gì khó đâu, nhưng thiếu bang chá»§ thì không là m được mà phải là m sao cho tất cả Cái bang hiểu rõ việc nà y.
Hà n Trúc u sầu ngồi thở dà i.
Tiểu Linh kêu lên:
– Tiểu Tà ! Huynh mau nghĩ cách đi! Mau!
Nà ng kéo Tiểu Tà , khóc ồ lên.
Tiểu Tà dỗ dà nh:
– Äừng khóc! Thôi được! Muá»™i đừng có khóc huynh má»›i nghÄ© ra.
Tiểu Linh nói:
– ÄÆ°á»£c! Muá»™i không khóc! Huynh mau nghÄ© cách Ä‘i.
Lần nà y Tiểu Tà có vẻ bà lối rồi! Việc nà y Tiểu Tà không muốn xen và o, nhưng bị Tiểu Linh khóc là m cho chà ng không thể bỠqua.
Suy nghÄ© má»™t lúc, Tiểu Tà cưá»i khoái trá:
– Kha ... kha ... kha ...! Có rồi! Có rồi! Có cách rồi!
Tiểu Linh mừng rỡ:
– Tiểu Tà ! Huynh mau nói ra! Khổ tâm lắm rồi. Muội muốn thay thế cha nuôi báo thù ác tặc.
Hà n Trúc nói:
– Thiếu hiệp! Tháºt may có huynh! Nếu má»™t mình tôi thì chỉ bó tay ngồi nhìn thảm cảnh.
Tiểu Tà há»i:
– Thiếu bang chá»§! Huynh Ä‘i gặp ngưá»i trưởng lão cao tuổi, hay tôi phải Ä‘i đây?
Hà n Trúc nói:
– Lạc trưởng lão đã gần mưá»i năm chưa há» bước ra khá»i cá»a. Tôi thấy tốt hÆ¡n cả hai ta cùng Ä‘i.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Cũng được.
Liá»n quay sang nói vá»›i đồng bá»n:
– Tiểu Linh! A Tam! A Tứ! Tiểu Thất! Äây là chuyện lá»›n, các ngươi đừng là m báºy. Ta cùng vá»›i thiếu bang chá»§ Ä‘i má»™t chút trở vá».
Bốn ngưá»i gáºt đầu nhìn theo, ai nấy cÅ©ng biết không có chuyện nà o quan trá»ng hÆ¡n chuyện nà y.
Hà n Trúc dẫn Tiểu Tà hướng vá» phÃa Nam phóng Ä‘i.
Không lâu, hai ngưá»i đã đến má»™t nÆ¡i rất vắng vẻ, trước má»™t ngôi nhà lá có má»™t cây cổ thụ rất to. Má»™t ông lão trên trăm tuổi Ä‘ang ngồi dưới gốc cây.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 50
DIỆU KẾ
Lão nhân nà y mặc áo vải bạc mà u, đầu tóc bạc phơ, da thịt nhăn nhúm, chân mà y bạc dà i đến lỗ tai, không có râu, khà sắc rất tốt.
Lão nhân Ä‘ang nhắm mắt luyện công dưỡng thần. Mấy mươi năm trước lão chÃnh là má»™t nhân váºt vang danh võ lâm vá»›i cái tên Vô Viá»…n Thần Cái Lạc Tốt Giả.
Thấy sư phụ, Hà n Trúc chạy đến trước mặt.
Lạc Tốt Giả mở mắt, hai luồng ánh sáng chói ra như hai ngôi sao, lão nói:
– Hà n Trúc! Có chuyện gì sao?
Tiếng nói rất nhá», nhưng ná»™i lá»±c rất thâm háºu.
Hà n Trúc chắp tay xá một xá:
– Thái sư phụ! Trong bang có chuyện nghiêm trá»ng rồi, đệ tá» phải thỉnh cầu Thái sư phụ.
Lạc Tốt Giả nhướng mà y bạc:
– Chuyện gì mà gấp như váºy?
Hà n Trúc nói:
– Cha nuôi của con là giả.
Lạc Tốt Giả chấn động, mở to đôi mắt sáng chói, há»i:
– Ai nói!
Tiểu Tà bước tới dõng dạc:
– Vãn bối!
Lạc Tốt Giả nhìn Tiểu Tà má»™t lúc, vẻ mặt rất nghiêm trá»ng, há»i:
– Ngươi là ai?
Tiểu Tà đáp:
– Vãn bối là Dương Tiểu Tà .
Lạc Tốt Giả há»i:
– Sư phụ ngươi là ai?
Tiểu Tà há»i:
– Cái gì là sư phụ?
Hà n Trúc nói:
– à cá»§a thái sư phụ muốn há»i ai dạy võ công cho thiếu hiệp?
Tiểu Tà nói:
– Té ra lão đại ăn mà y muốn há»i tông tÃch sao? Tôi không có sư phụ.
Lạc Tốt Giả nói:
– Không có sư phụ mà dám đến đây gây rối! Có thể quá khinh thưá»ng bổn bang rồi. Tiểu tá»! Ngươi Ä‘i Ä‘i! Lão phu không muốn là m khó dá»… ngươi.
Hà n Trúc sợ hãi:
– Thái sư phụ không tin tưởng hắn sao?
Lạc Tốt Giả nhắm mắt lại không muốn nói chuyện.
Tiểu Tà thấy váºy nổi giáºn hét:
– Lão ăn mà y! Cả an nguy cá»§a Cái Bang cÅ©ng không lo tá»›i. Ngưá»i ta nói tổ chim vỡ thì trứng chim cÅ©ng rÆ¡i. Thiếu bang chá»§! Chúng ta Ä‘i! Không cần!
Vừa nói vừa kéo Hà n Trúc đi.
Lạc Tốt Giả quát:
– Äứng lại!
Tiểu Tà cũng không vì tiếng hét nà y mà dừng chân lại.
Hà n Trúc kêu lên:
– Tiểu Tà ! Huynh không được đối xá» vá»›i thái sư phụ tôi như váºy.
Tiểu Tà lạnh nhạt:
– Huynh không đi thì để tôi đi!
Nói xong bỠHà n Trúc vỠmột mình.
Láºp tức có tiếng quát:
– Lão phu sẽ giữ ngươi lại.
Cùng với tiếng quát, Lạc Tốt Giả đã nhảy cao ba trượng, dùng một chiêu lộng gió trùm và o lưng Tiểu Tà .
Hà n Trúc kinh hãi kêu lên:
– Dương Tiểu Tà mau né tránh.
Tiểu Tà ngỠđâu lão ăn mà y nà y lợi hại như váºy, nên bị Lạc Tốt Giả bấu tá»›i, té xuống đất, lăn lá»™n mấy vòng.
Nhưng Tiểu Tà láºp tức đứng dáºy, chá»i lá»›n:
– Lão ăn mà y thúi! Hôm nay ông chết chắc rồi! Có gan thì đến đây.
Liá»n lùi lại ba bước, phát chiêu phản công Lạc Tốt Giả.
Lạc Tốt Giả cưá»i hai tiếng, vung tay lên, bóng chưởng cháºp chùng như có nhiá»u đôi tay chụp tá»›i.
Äây chÃnh là Cái bang thần danh tuyệt kỹ cá»§a ba chiêu cuối cùng trong Giáng long tháºp bát chưởng. Gá»i là :
Mộng Trảm Kim Long.
Chưởng pháp nà y công tới nhằm và o toà n bộ yếu huyệt của Tiểu Tà .
Tiểu Tà thấy Lạc Tốt Giả chưởng pháp lợi hại, cÅ©ng không chịu thua, hét lên má»™t tiếng xuất chiêu “Äại Phi Chưởng pháp†phản công.
Từ khi Tiểu Tà uống được ná»™i đơn cá»§a con vạn niên bạch xà , ná»™i lá»±c phát triển phi thưá»ng, ngay cả Tiểu Tà cÅ©ng không ngỠđược.
Chiêu thức vừa phát ra, chưởng kình biến hóa trăm ngà n bông hoa, so vá»›i chiêu thức cá»§a Lạc Tốt Giả thì Äại Phi Chưởng pháp còn lợi hại hÆ¡n.
Äôi chân Tiểu Tà nhún má»™t cái, thân mình đã như ánh sao phóng tá»›i Lạc Tốt Giả, là m cho Lạc Tốt Giả phải kinh sợ.
– Ầm!
Má»™t tiếng nổ rá»n tai, Tiểu Tà và Lạc Tốt Giả Ä‘á»u lùi lại.
Tiểu Tà té xuống đất, láºp tức đứng dáºy, khinh khỉnh:
– Lão ăn mà y! Sao rồi? Ông nói tôi là ai đây?
Lạc Tốt Giả kinh hãi, tuy chiếm được thượng phong, nhưng tên tiểu tá» nà y má»›i mưá»i mấy tuổi mà ná»™i lá»±c và võ công tháºt khó lưá»ng nổi.
Tiểu Tà hất mặt:
– Lão ăn mà y! Sao rồi? Ông tưởng ông có thể thắng tôi sao? Nếu tiếp tục giao tranh tôi sẽ là m cho ông kiệt sức!
Tiểu Tà muốn tiếp tục giao đấu, nhưng Lạc Tốt Giả thì ái ngại nhìn Tiểu Tà trầm giá»ng:
– Tiểu tá»! Lúc nãy có phải ngươi đã sá» dụng “Äại Phi Chưởng pháp†không?
Tiểu Tà háºm há»±c:
– Nếu phải thì sao?
Lạc Tốt Giả nhẹ giá»ng:
– Âu Dương Bát Không là gì của ngươi?
– Tôi không quen biết ông ta! Chắc ông muốn biết ai dạy tôi chưởng pháp nà y phải không?
– Lão phu tháºt muốn biết chuyện đó.
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Cho ông biết trước khi chết cÅ©ng có ân đức. Võ công nà y do lão đầu tá» dạy tôi. Rất tiếc! Tôi không biết tên nên không thể nói cho ông nghe được.
Lạc Tốt Giả nhìn Tiểu Tà một lúc, nhẹ nhà ng:
– Thôi bỠđi! Tiểu huynh đệ! Ngươi nói bang chủ là như thế nà o?
Ông ta thu chiêu đứng sững.
Tiểu Tà cÅ©ng có chút ghiá»n giao đấu, há»i:
– Sao? Không đấu tiếp à ?
Lạc Tốt Giả gáºt đầu:
– Không sai! Lão phu không đấu nữa. Lão phu biết rõ thân pháºn cá»§a ngươi rồi.
Tiểu Tà hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ:
– ÄÆ°á»£c rồi! Không đánh thì bá» qua cÅ©ng được, để tránh ngưá»i ta nói nhỠăn hiếp lá»›n.
Liá»n thu tay nói tiếp:
– Lão ăn mà y! Ông có tin bang chủ hiện tại là giả không?
Lạc Tốt Giả nhìn Tiểu Tà một lúc:
– Lão phu có thể tin như váºy.
Tiểu Tà cưá»i to, nghÄ© rằng vẻ mặt cá»§a chà ng rất tháºt thà là m cho ngưá»i ta tin tưởng.
Hà n Trúc nói:
– Thái sư phụ tin rồi sao? Váºy thì quá tốt.
Lạc Tốt Giả há»i:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hà n Trúc kể rõ sự việc cho Lạc Tốt Giả nghe.
Lạc Tốt Giả há»i Tiểu Tà :
– Tiểu huynh đệ! Ngươi gặp được Chu bang chủ nơi nà o?
Tiểu Tà nói:
– Tại Thần Tiên đảo! Cũng chỉ có tôi mới biết được nơi đó. Ông ta nhắn các thuộc hạ Cái bang không cần đi tìm.
Hà n Trúc lấy ra “BÃch ngá»c gút†đưa lên.
– Thái sư phụ! Äây là BÃch ngá»c gút.
Lạc Tốt Giả xem qua má»™t lúc, gáºt đầu:
– Không sai! Chỉ có Chu bang chá»§ má»›i có BÃch ngá»c gút.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Kha kha ... chuyện tháºt là váºy, tôi đâu có gì dối trá.
Lạc Tốt Giả gáºt đầu:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi muốn lão phu là m gì đây?
Tiểu Tà nói:
– Tôi muốn má»i ông táºp hợp các trưởng lão bắt ngưá»i bang chá»§ giả.
Lạc Tốt Giả nói:
– Chỉ căn cứ việc nà y thôi thì còn thiếu chứng cứ, chưa đủ hà nh động.
Tiểu Tà nói:
– Muốn trá»±c tiếp có chứng cứ thì phải Ä‘Ãch thân lão bối tìm ra.
Lạc Tốt Giả nói:
– Tìm bằng cách nà o đây?
Tiểu Tà nói:
– Siêu Tá» Kiá»u và Chu Lăng trước đã có quan hệ bà máºt. Trước hết chúng ta thả Siêu Tá» Kiá»u ra, sau đó chắc chắn Siêu Tá» Kiá»u tá»›i cá»a phòng cá»§a Chu Lăng.
Lúc ấy Chu Lăng sẽ tiết lá»™ manh mối. Váºy không phải đã tìm được chứng cứ sao?
Lạc Tốt Giả gáºt gù:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi đã nghĩ được cách khám phá, tại sao còn phải tìm đến lão phu là m gì?
Tiểu Tà trợn mắt:
– Lão ăn mà y! Ông phải triệu táºp tất cả trưởng lão mai phục dưới Hà n Phong lầu, nếu không tìm ra chứng cứ nà y thì không có cách nà o khác. Chu Lăng cÅ©ng không phải dại khá».
Lạc Tốt Giả ngạc nhiên:
– Tại sao chúng ta nói Chu Lăng không dại kh�
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta thả Siêu Tá» Kiá»u ra thì hắn sẽ Ä‘i tìm Chu Lăng. Chỉ cần má»™t cuá»™c gặp mặt giữa hai ngưá»i thì manh mối sẽ lá»™ ra ngay.
Lạc Tốt Giả há»i:
– Nếu đi tìm manh mối thì kế nà y phải sỠdụng sao đây?
Tiểu Tà cưá»i đáp:
– Chúng ta chỉ cần Siêu Tá» Kiá»u và Chu Lăng gặp mặt, nói ra má»™t câu thì đủ rồi. Mà câu nà y má»—i trưởng lão Ä‘á»u nghe được, và láºp tức bắt ngay hắn.
Lạc Tốt Giả hiểu ý:
– Lão phu y kế của ngươi hà nh sự.
Tiểu Tà thấy mục Ä‘Ãch đã đạt được, vui mừng:
– Ông chỉ cần mai phục trước sảnh, đồng thá»i báo cho trưởng lão biết, nhưng không nói là chuyện gì, chỉ chá» lúc Siêu Tá» Kiá»u đến, chư vị nghe được câu thứ nhất cá»§a Chu Lăng nói là đủ chứng cứ. Lúc đó láºp tức xuất hiện. Như váºy vạn sá»± Ä‘á»u yên.
Lạc Tốt Giả thấy Tiểu Tà cÆ¡ mưu rất giá»i, cưá»i nói:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi tháºt là tà i giá»i. Ta thấy trừ Âu Dương Bát Không ra thì không ai là m sư phụ ngươi nổi! Hà n Trúc, con cứ vá» Ä‘i, chuẩn bị xong má»›i đến thông báo cho ta biết.
Hà n Trúc chắp tay xá má»™t lá»…, láºp tức kéo Tiểu Tà trở vá».
Tiểu Tà vẫn còn đang vui mừng, đắc ý đưa tay tạm biệt vị trưởng lão.
Chá» hai ngưá»i Ä‘i xa, Lạc Tốt Giả lẩm bẩm:
– Tiá»n nhân tháºt có phúc! Không biết tại sao trong thế gian lại có được má»™t tiểu hà i như váºy. Tà môn! Tháºt tà môn!
Ông ta lắc đầu từ từ bước và o nhà , thầm phục vỠvõ công, trà tuệ của Tiểu Tà quả nhiên rất hiếm có.
Trên đưá»ng Ä‘i Hà n Trúc há»i Tiểu Tà :
– Huynh tháºt to gan! Dám ghẹo thái sư phụ cá»§a tôi. Dù cho cha nuôi cá»§a tôi nhìn thấy ông ta cÅ©ng sợ đến khiếp ngưá»i, tôi tháºt hồi há»™p cho huynh đấy.
Tiểu Tà đắc ý:
– Sợ cái gì? Có gì mà sợ? Äến như Võ Si mà tôi chưa sợ.
Hà n Trúc há»i:
– Võ Si là ai?
Tiểu Tà nói:
– Äó là má»™t cao thá»§ giang hồ, so vá»›i trưởng lão Lạc Tốt Giả chỉ tiếp được hắn năm chiêu là cùng.
Hà n Trúc nghe nói có vẻ sợ hãi.
Tiểu Tà nói:
– Äừng sợ! Võ Si chỉ giết những ngưá»i võ công cao. Thiếu bang chá»§ võ công không đủ để cho hắn ghé mắt.
Hà n Trúc há»i:
– Còn chuyện Cái bang chúng ta phải là m sao đây?
Tiểu Tà nói:
– Trong hai ngà y sắp tá»›i, Thiếu bang chá»§ lấy đồ ăn tháºt ngon đãi Siêu Tá» Kiá»u, để hắn có sức chạy trốn. ChỠđến ngà y thứ ba chúng ta má»›i thả hắn ra.
Hà n Trúc há»i:
– Chỉ đơn giản như váºy sao?
Tiểu Tà nói:
– Có gì mà khó! Cứ đi uống rượu đi.
Cả hai lui vá» Hà n Linh phạn. Tiểu Linh trông thấy chạy ra há»i:
– Công việc ra sao rồi?
Tiểu Tà kể lại hết má»i việc, rồi kéo nhau và o bà n tiệc.
Thá»i gian trôi rất nhanh ...
Äã đến ngà y thứ ba rồi ...
Và o buổi tối ...
Tiểu Tà há»i:
– Thiếu bang chủ! Xong chưa?
Hà n Trúc nói:
– Xong rồi!
Tiểu Tà nói:
– Bây giá» thiếu bang chá»§ bịt mặt, xâm nháºp ngục thất. Tốt hÆ¡n phải có giao đấu, bắt mấy tên canh cá»a, mở cá»a ngục thất, ném cho Siêu Tá» Kiá»u má»™t bá»™ quần áo Ä‘en, dùng tiếng âm nói rằng:
Bang chá»§ sai ngưá»i đến cứu hắn. Phải bảo hắn lúc ra Ä‘i nên đến gặp bang chá»§. Sau đó mở cá»a nhà lao rồi phóng chạy ra ngoà i.
Chuyện chỉ như váºy thôi.
Hà n Trúc gáºt đầu:
– Tôi hiểu rồi! Sẽ hà nh động và o lúc canh ba.
Nói xong, Hà n Trúc phóng đi trong đêm.
Tiểu Tà nói:
– A Tam! Hết chuyện rồi! Chúng ta tiếp tục uống rượu.
A Tam nói:
– Tiểu bang chá»§, cạn ly. ChỠđến ngà y mai chúng ta phải Ä‘i ra ngoà i. CÅ©ng tại vì cảm tình vá»›i Tiểu Linh chúng ta má»›i đến đây, nhưng cÅ©ng may ở đây có chuyện là m để khá»i buồn.
Và o lúc canh ba ...
Bá»—ng, từ trên nóc nhà Tây SÆ¡n phòng xuất hiện má»™t bóng Ä‘en bịt mặt. Ngưá»i hắc y nà y chÃnh là Hà n Trúc giả trang.
Bóng đen vừa nhảy xuống đã xông và o ngục thất số , nhẹ nhà ng không một tiếng động.
– Ai?
Tên quân canh đã hét lên một tiếng, nhảy tới dùng kiếm đâm và o lưng Hà n Trúc.
Hà n Trúc vung tay trái lên, đã điểm huyệt tên quân canh, nhẹ nhà ng đặt xuống đất.
Tiếp tục có bốn tên vệ sÄ©, tay cầm trưá»ng kiếm xông đến.
Hà n Trúc sợ chúng la lên, nên dùng tuyệt chiêu khóa tay bốn vệ sĩ, rồi điểm và o huyệt mê.
Siêu Tá» Kiá»u nghe có tiếng đánh nhau, biết có ngưá»i đến cứu, mừng rỡ bò dáºy đợi chá».
Hà n Trúc ném bá»™ quần áo Ä‘en cho Siêu Tá» Kiá»u rồi giả tiếng nói:
– Bang chủ sai ta đến cứu ngươi! Bang chủ có chuyện cần gặp ngươi.
Siêu Tá» Kiá»u mừng rỡ:
– Äa tạ! Ta biết bang chá»§ không dám bá» ta lại đây.
Vừa nói Siêu Tá» Kiá»u vừa mặc quần áo.
Hà n Trúc mở cá»a ngục, nói mau:
– Tình hình khẩn cấp! Ta phải đi rồi!
Dứt lá»i phóng ra ngoà i, núp và o bóng tối.
Siêu Tá» Kiá»u mặc xong quần áo, láºp tức hướng vá» Hà n Phong lầu chạy đến.
Khi đến Hà n Phong lầu, hắn bước lên rất nhanh. Thấy trong phòng vẫn còn có ánh sáng, hắn kêu nhá»:
– Chu Lăng! Tôi đến rồi! Hãy mau mở cá»a.
Chu Lăng Ä‘ang ở trong phòng, nghe có tiếng kêu, cảm giác kỳ lạ há»i:
– Ai?
Siêu Tá» Kiá»u nói:
– Siêu Tá» Kiá»u! Hãy mau mở cá»a.
Chu Lăng nghe xong, tâm thần chấn động, láºp tức mở cá»a và nói:
– Ngươi chạy trốn ra đây sao?
Vừa nói vừa đỡ Siêu Tá» Kiá»u và o trong.
Siêu Tá» Kiá»u vừa cưá»i vừa nói:
– Äa tạ ông đã cứu tôi.
Chu Lăng há»i:
– Cứu ngươi? Không có! Ta chưa thể cứu ngươi. Bá»n chúng ...
Chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, Chu Lăng kêu lá»›n:
– Nguy rồi! Chúng ta đã trúng kế rồi! Mau chạy.
Vừa nói vừa xô Siêu Tá» Kiá»u ra.
Có tiếng Lạc Tốt Giả nói lớn:
– Không cần chạy rồi.
Lúc nà y các trưởng lão đã mai phục bốn phÃa Hà n Phong lầu. Ai nấy Ä‘á»u đứng lên.
Lạc Tốt Giả quát:
– Gian tặc! Äến bây giá» ngươi còn có chuyện gì nói không?
Chu Lăng giả vung chưởng lên hét to:
– Phản tặc! Ngươi dám đến đây hà nh thÃch ta.
Chưởng phải đã hướng vá» Siêu Tá» Kiá»u đánh và o đầu, định giết ngưá»i bịt miệng.
– Bộp!
Tá»™i nghiệp Siêu Tá» Kiá»u chưa hiểu rõ sá»± việc, đầu đã vỡ ra chết tươi.
Chu Lăng giả hướng vá» Lạc Tốt Giả há»i:
– Lạc trưởng lão! Äêm khuya ông đến đây có chuyện cần sao?
Lạc Tốt Giả nói:
– Gian tặc! Ngươi thông đồng với kẻ địch âm mưu tiêu diệt Cái Bang, lão phu đến đây bắt ngươi.
Tốt Quả Hoang cũng xông và o, hét lên:
– Giả mạo Chu Lăng! Ngươi rất độc đáo. Hôm nay lão phu không bắt ngươi thì không là m ngưá»i.
Chu Lăng giả vẫn còn giả cách ngớ ngẩn kêu lên:
– Tốt chấp pháp! Ông điên rồi sao? Ta đâu phải giả mạo! Ông đã phạm tội phản bang, sỉ nhục Bang chủ! Có biết không?
Tốt Quả Hoang không cãi, quay vỠLạc Tốt Giả nói:
– Lạc trưởng lão! Trước tiên phải bắt hắn, ngà y mai tiếp tục thẩm vấn không trễ.
Lạc Tốt Giả gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c!
Tiếng nói vừa dứt, thân mình Lạc Tốt Giả đã bay lên cao ba trượng, sá» dụng tuyệt chiêu “Vô ảnh tá»â€ giống như Ä‘iện xẹt trùm vá» hướng Chu Lăng giả.
Chu Lăng giả nhìn thấy, biết không còn cách nà o chạy thoát, hai tay vung lên, đem toà n lực chống đỡ.
Tuy Chu Lăng là ngưá»i giả mạo, võ công cÅ©ng không kém, chưởng pháp rất uy dÅ©ng, nhất thá»i cÅ©ng chưa thảm bại.
Qua má»™t lúc đã sá» dụng đến ba hư chiêu, Lạc Tốt Giả thấy đối thá»§ võ công rất giá»i, không thể chống chế được nên muốn giết Ä‘i.
Láºp tức hét lên má»™t tiếng, đôi mà y cau lại, đôi tay tung ra chiêu “Truy thá»§â€.
là m cho gió lộng à o à o, căn lầu như muốn sụp đổ, chưởng phong bao trùm cả thân mình Chu Lăng giả.
Chu Lăng giả thấy chưởng thế rất hùng mạnh, sợ hãi phát ra ba chưởng rồi nhảy qua cá»a sổ bá» chạy.
Nhưng Lạc Tốt Giả rất lợi hại, Chu Lăng giả không còn kịp chạy thoát. Má»™t cánh tay cá»§a Lạc Tốt Giả đã nắm chặt ngưá»i hắn.
Chu Lăng giả té trên mặt đất, miệng ứa máu tươi, ngất xỉu.
Lạc Tốt Giả thu chưởng, quay xuống lầu, nói với các trưởng lão:
– Gian tặc đã bị khống chế, lão phu phải vỠrồi.
Thân mình lão vừa lắc một cái đã biến mất trong đêm tối.
Tốt Quả Hoang chộp và o Chu Lăng, nói:
– Có chuyện gì thì ngà y mai nói tiếp.
Nói xong cùng với bốn tên thuộc hạ đưa Chu Lăng vỠđại lao.
Last edited by jimmy19; 09-08-2008 at 02:43 AM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

09-08-2008, 02:44 AM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 51
HUYẾT SÃT LIÊN MIÊN
Hoà ng hôn buông xuống ...
Trá»i chuyển mưa phùn ...
Từ Tổng đà n Cái Bang, bá»n Tiểu Tà năm ngưá»i trải qua nhiá»u dặm đưá»ng, cuối cùng cÅ©ng đã đến má»™t thị trấn nhá». Há» dừng chân trước má»™t lữ quán.
Tiểu Tà gõ cá»a, má»™t ngưá»i đà n bà trong lữ quán xuất hiện. Tiểu Tà liá»n nói:
– Chúng tôi muốn ở đây đêm nay, bên trong còn phòng trống không?
Ngưá»i đà n bà nói:
– Xin má»i quý khách và o, phòng trống vẫn còn.
Liá»n mở toang cá»a để bá»n ngưá»i Tiểu Tà và o. Sau đó liá»n lên tiếng giải thÃch:
– Gần đây, vùng nà y có nhiá»u chuyện không may xảy ra. Äêm hôm khuya khoắt, trá»i mưa, lữ quán chúng tôi phải đóng cá»a sá»›m đỠphòng bất trắc.
Tiểu Tà thăm dò:
– Có chuyện gì xảy ra ở đây à ?
Ngưá»i đà n bà thấp giá»ng:
– Tôi không thể giải thÃch. Ngà y mai lữ quán mở cá»a, thá»±c khách đến dùng bữa, các ngưá»i cứ theo dõi há» trò chuyện thì sẽ biết. Bây giá» quý khách dùng chi tôi xin hầu.
Tiểu Tà nói:
– Cho tôi má»™t bình rượu ngon, thức nhắm chúng tôi còn, phiá»n bà đi lấy nhanh cho.
Ngưá»i đà n bà “Dạ†má»™t tiếng rồi thoăn thoắt bước và o trong. Bên ngoà i, Tiểu Tà nói:
– A Tam, A Tứ! Hãy mang thịt chó ra đây, chúng ta phải chén một bữa cho đã, mừng ngà y mai có việc là m.
A Tam, A Tứ hăm hở:
– Có ngay, thưa tiểu bang chủ! Chúng tôi cũng đói lắm rồi.
Sau khi rượu thịt bà y sẵn trên bà n, cả năm ngưá»i liá»n ăn uống chuyện trò đủ thứ, chẳng bao lâu ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u say khướt, chỉ có Tiểu Linh uống cầm chừng nên không say. Nà ng tá»± nhắc nhở mình lúc nà o cÅ©ng phải tỉnh táo để lo cho Tiểu Tà . Bởi váºy nhiệm vụ cá»§a nà ng bây giá» là giúp các ma men và o phòng ngá»§.
Qua ngà y hôm sau, như thưá»ng lệ, lữ quán mở cá»a rất sá»›m.
Tiểu Tà , Tiểu Linh, Tiểu Thất, A Tam, A Tứ mãi đến gần trưa mới thức giấc.
HỠra ngoà i dùng cơm trưa.
Bên ngoà i lữ quán chỉ còn vá»n vẹn có mưá»i bà n, nhưng quan khách đã choán hết chá»—.
Äang ăn, bá»—ng Tiểu Tà chú ý đến cuá»™c đà m thoại cá»§a bốn đại hán ngồi nÆ¡i bà n bên trái vách tưá»ng.
Một đại hán nói:
– Các ngươi có biết mấy ngà y trước đây, Chỉ Tiá»n Sư Thái chưởng môn nhân phái Nga Mi đã bị giết không?
Một đại hán khác lên tiếng:
– Tháºt sao? Tôi không tin!
Tên đại hán liá»n nói:
– Ngươi không tin cÅ©ng phải tin, mưá»i mấy năm trước, chưởng môn nhân cá»§a các đại môn phái cÅ©ng bị giết như váºy. Cuá»™c mưu sát hà ng loạt nà y hôm nay lại tái diá»…n. Ta nghÄ© võ lâm Ä‘ang gặp đại nạn rồi.
Một đại hán râu xồm nói:
– Äại ca! Chỉ Tiá»n Sư Thái võ công cao cưá»ng lắm mà , ai có đủ bản lãnh giết bà ta chứ?
Tên đại hán nói:
– Cao nhân còn có cao nhân. Äiá»u lạ là sư thái chết má»™t cách bất minh, bất bạch, má»™t vết thương cÅ©ng không thấy.
Tên đại hán râu xồm há»i tiếp:
– Váºy đã tìm ra nguyên nhân chưa?
Tên đại hán nói:
– Theo lá»i đồn đãi cá»§a giang hồ thì chỉ có “Hắc Huyết Thần Trâm†má»›i có khả năng giết ngưá»i chá»›p nhoáng không để lại dấu tÃch thôi.
Nghe nhắc đến “Hắc Huyết Thần Trâm†Tiểu Tà giáºt mình. Không ngỠđầu mối “Hắc Huyết Thần Trâm†lại xuất hiện nÆ¡i đây.
Äang suy nghÄ© thì tên đại hán râu xồm lại nói:
– Äại ca! Loại ám khà nà y đã tuyệt tÃch giang hồ lâu rồi mà ?
Tên đại hán nói:
– Không sai! Nhưng cái chết cá»§a Chỉ Tiá»n sư thái có thể là do “Hắc Huyết Thần Trâm†mà bá» mạng. Äiá»u lạ là “Hắc Huyết Thần Trâm†là váºt trấn sÆ¡n chi bảo cá»§a Phiêu Hoa cung, là m sao có thể xuất hiện trong võ lâm Trung Nguyên?
– Ngưá»i cá»§a Phiêu Hoa cung ai nấy Ä‘á»u võ công cao cưá»ng, đâu cần phải Ä‘i giết ngưá»i. Vả lại xưa nay há» chưa từng đặt chân và o võ lâm, chưa ai thấy được bá»™ mặt cá»§a há».
Tên đại hán râu xồm nói:
– Biết đâu Chỉ Tiá»n sư thái đã là m chuyện gì có lá»—i vá»›i Phiêu Hoa cung?
Nghe đến đây, Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Không được! Ta phải lên Nga Mi sơn một chuyến để là m sáng tỠcái chết của sư thái.
Liá»n quay sang A Tam há»i:
– A Tam! Äệ có biết gì vá» Phiêu Hoa cung không?
A Tam nói:
– Äệ nghe sư phụ kể vá» Phiêu Hoa cung nằm vá» phÃa bắc cá»§a Trưá»ng Bạch sÆ¡n, ngưá»i trong phái toà n là nữ giá»›i, đáng sợ là võ công cá»§a há» lợi hại vô cùng.
Váºt trấn sÆ¡n chi bảo cá»§a há» là “Hắc Huyết Thần Trâmâ€, ai bị trúng thì chết láºp tức.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta lên Nga Mi sơn một phen.
Tiểu Linh nói:
– Äi ngay bây giá» sao?
Tiểu Tà nói:
– Äúng! Äi cho kịp.
Nói xong liá»n đứng lên thanh toán tiá»n trá» và ăn uống. Cả năm ngưá»i lại rá»i lữ quán hướng vá» Nga Mi sÆ¡n phóng như bay.
Nga Mi sÆ¡n đẹp từ thuở xưa, các ngá»n núi liên kết vá»›i nhau, suối chảy róc rách, cây cối um tùm má»™t mà u xanh cá»§a rừng già núi thẳm cà ng tăng thêm vẻ đẹp cá»§a cảnh sắc thiên nhiên.
Äi suốt ngà y đêm, má»i ngưá»i đã đến trước cổng cá»§a Nga Mi phái.
Một ni cô tuổi trạc tứ tuần bước ra chắp tay:
– A di đà Pháºt! Tiểu thà chá»§, bổn phái có việc báºn, không thể tiếp khách, mong thà chá»§ thứ lá»—i.
Tiểu Tà nhẹ nhà ng:
– Tôi muốn gặp Tân chưởng môn Nga Mi để bà n vỠcái chết của sư thái.
Ni cô sắc mặt hoảng hốt:
– Sao thà chủ biết được ...
Tiểu Tà gạt ngang:
– Chuyện sư thái chết cả giang hồ Ä‘á»u biết. Phiá»n ni cô hãy và o thông báo vá»›i tân chưởng môn nói có Âu Dương Bát Không phái ngưá»i tá»›i.
Ni cô giáºt mình, nhìn sững Tiểu Tà :
– Âu Dương tiên sinh! Váºy ... tiểu thà chá»§ hãy đợi má»™t lát, bần ni Ä‘i thông báo ngay.
Nói xong quay mình và o trong.
Tiểu Tà cưá»i ha hả:
– Tên cá»§a lão đầu tá» quả là có uy tháºt, ni cô nà y chỉ nghe thôi đã hoảng sợ rồi!
A Tam cưá»i nói:
– Âu Dương đại hiệp được ngưá»i trong võ lâm hai phái hắc bạch kÃnh nể từ lâu, chỉ cần má»™t câu nói cá»§a lão thôi má»i ngưá»i Ä‘á»u nể phục.
Không lâu, nghe tiếng cá»a mở, má»™t lão ni độ lục tuần xuất hiện niệm Pháºt hiệu:
– A di đà Pháºt! Ai là ngưá»i cá»§a Âu Dương tiên sinh phái đến đây?
Tiểu Tà chắp tay:
– ChÃnh là tôi. Tên, Dương Tiểu Tà .
Lão ni nói:
– Lão ni pháp hiệu Chỉ Dục, tạm thay chức chưởng môn nhân Nga Mi. Dương thà chá»§, xin má»i.
Và o đến đại sảnh, lão ni Chỉ Dục nói:
– Vì chưởng môn nhân má»›i qua Ä‘á»i, trong thá»i gian thá» tang nên không dùng trà tiếp đãi. Mong tiểu thà chá»§ thứ lá»—i cho.
Tiểu Tà liá»n nói:
– Chưởng môn! Tôi chỉ muốn biết hôm sư thái chết, tình hình trong bổn môn lúc đó ra sao. Xin chưởng môn thuáºt lại.
Lão ni Chỉ Dục Ä‘iá»m đạm nói:
– Äêm hôm đó, tôi vừa luyện võ xong, trở vá» phòng, đột nhiên nghe tiếng đấu nhau bên phòng cá»§a sư thái. Vừa đến nÆ¡i, thấy má»™t bóng ngưá»i từ phòng sư thái thoát ra, thân pháp cá»±c kỳ ảo diệu, phút chốc biến mất trên nóc nhà háºu viện.
Tiểu Tà há»i:
– Chưởng môn thấy hung thủ đó là trai hay gái?
Lão ni Chỉ Dục nói:
– ThÃch khách nà y hình như là nam, các sư muá»™i trong phái cÅ©ng cho là váºy.
Tiểu Tà gáºt đầu há»i tiếp:
– Ngưá»i đó có phải tóc dà i ngang vai, trông có vẻ tán loạn lắm phải không?
Lão ni Chỉ Dục suy nghÄ© giây lâu rồi trả lá»i:
– Tiểu thà chá»§ thông cảm, trá»i tối, lão ni không thấy rõ lắm.
Tiểu Tà nói:
– Tân chưởng môn cố nhá»› lại xem, mưá»i mấy năm vá» trước chưởng môn nhân cá»§a quý phái có phải cÅ©ng đột nhiên mà chết?
Lão ni Chỉ Dục gáºt đầu:
– Äúng rồi! Huệ NhÆ¡n sư thái cÅ©ng bị hạ sát, cho tá»›i bây giá» còn chưa tìm ra hung thá»§.
Tiểu Tà cưá»i nhẹ:
– Tôi biết hung thủ là ai rồi.
Má»i ngưá»i trong phái Nga Mi có mặt tại đại sảnh đồng loạt kêu lên:
– Ai?
Tiểu Tà trở lại nghiêm chỉnh:
– Lão là má»™t ngưá»i không có tên. Tôi đặt lão là Võ Si, không ai qua nổi mưá»i chiêu vá»›i lão. Cả lão đầu tỠÂu Dương tiên sinh cÅ©ng chỉ giao chiêu vá»›i lão khoảng năm mươi chiêu mà thôi.
Lão ni Chỉ Dục ngạc nhiên:
– Võ Si à ? Trên giang hồ bần ni chưa từng nghe cái tên ấy bao giá»!
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tôi đã nói lão là một lão già không tên.
Lão ni Chỉ Dục nÃn không nổi vừa khóc vừa nói:
– Nga Mi phái chúng tôi không hỠgây sự với ai, sao ông ta lại ...
Tiểu Tà nói:
– Tôi có cảm giác lão là má»™t lão già ngông cuồng háo thắng, chẳng riêng gì chưởng môn nhân Nga Mi bị giết, mà các phái khác cÅ©ng bị như thưá»ng.
Lão ni Chỉ Dục lắc đầu:
– Tháºt là oan nghiệt! A di đà Pháºt!
Tiểu Tà nói tiếp:
– Tôi cảm thấy kỳ lạ, bên ngoà i ngưá»i ta đồn sư thái chết vì “Hắc Huyết Thần Trâm†váºy có đúng không?
Lão ni Chỉ Dục gáºt đầu:
– Bần ni nghÄ© hung thá»§ đã dùng “Hắc Huyết Thần Trâm†giết chết sư tá»·, vì trên tá» thi cá»§a Chỉ Tiá»n sư tá»· không có vết thương nà o.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Nếu hung thá»§ là Võ Si thì lão đâu cần sá» dụng “Hắc Huyết Thần Trâmâ€.
Tiểu Tà hÆ¡i thất vá»ng:
– Tân chưởng môn, bây giá» tôi phải láºp tức tá»›i Thiếu Lâm tá»±, ngăn cản hung thá»§ má»›i được.
Lão ni Chỉ Dục nói:
– Dương thà chá»§, má»i việc phải nhá» thà chá»§ và sư phụ cá»§a ngưá»i rồi. Nếu ngưá»i nà y không bị diệt thì thiên hạ chúng sinh là m sao yên ổn được. Lão ni xin tiá»…n!
Tiểu Tà chắp tay:
– Tân chưởng môn! Tôi nhất định tìm ra hung thủ giết chết sư thái. Xin cáo từ!
Tiểu Tà và má»i ngưá»i lại rá»i Nga Mi sÆ¡n hướng vá» Thiếu Lâm tá»± băng băng thoát Ä‘i.
Trên đưá»ng Ä‘i, Tiểu Linh há»i:
– Tiểu Tà ! Có phải huynh muốn nói lão Võ Si đã đại khai sát giới?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Äúng! Huynh nghÄ© chỉ có lão ta má»›i là m những chuyện đó. Äiá»u kỳ lạ là tại sao Võ Si biết sá» dụng “Hắc Huyết Thần Trâmâ€?
Tiểu Linh nói:
– Biết đâu lão là ngưá»i cá»§a Phiêu Hoa cung thì sao? Theo huynh nói võ công cá»§a lão đầu cao thâm như váºy cÅ©ng chỉ giao chiêu vá»›i hắn năm mươi hiệp, đủ chứng minh trên giang hồ Võ Si không có đối thá»§, váºy cần gì phải Ä‘i mưu sát chưởng môn nhân cá»§a các đại phái?
A Tam nói:
– Tuyệt đối không phải, vì Phiêu Hoa cung toà n là phái nữ.
Tiểu Linh nói:
– Không lẽ hắn là ngưá»i Ä‘iên? Mà ngưá»i Ä‘iên sao biết tìm các cao thá»§ mưu sát?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Mấy ngưá»i không hiểu đâu. Lão Võ Si nà y có má»™t đệ tá» tên Giang Chấn VÅ©, tên nà y có nhiá»u hà nh động Ä‘en tối. Còn lão Võ Si lúc nà o cÅ©ng tá»± xưng mình võ công đệ nhất thiên hạ, chỉ cần Giang Chấn VÅ© nói ai võ công cao hÆ¡n lão, láºp tức lão Ä‘i giết ngưá»i đó ngay. Nhưng lão có má»™t quy tắc, không bao giá» giết trẻ con.
Tiểu Linh há»i:
– Tại sao Giang Chấn VÅ© lại là m như váºy?
Tiểu Tà nói:
– Mục Ä‘Ãch cá»§a hắn chưa rõ rà ng, gần đây nguyên khà lại tổn thương. Trong thá»i gian chữa trị, hắn lo ngại các đại môn phái sẽ mạnh lên, nên sai Võ Si Ä‘i giết hỠđể giảm bá»›t thế lá»±c cá»§a các đại môn phái.
A Tam há»i:
– Váºy Thiếu Lâm tá»± cá»§a chúng tôi thì sao? Chắc không tránh khá»i tai kiếp nà y?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Không sai! Ta cũng không cứu nổi. Bây giỠgặp lão mạng ta chưa chắc bảo toà n.
A Tam góp ý:
– Tiểu bang chá»§! Không phải chúng ta đã nhiá»u lần dùng chất nổ rất thà nh công sao? Hãy giết lão bằng chất nổ.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Ngươi chưa rõ. Lão già nà y rất lợi hại. Hầu như lão đã luyện được Kim cương bất hoại chi thân, dùng phi đao bắn lão không nổi đó. Nhớ đến lão ta đây còn phải rùng mình, rợn tóc gáy.
Tiểu Linh lo lắng:
– Thế chúng ta phải là m sao?
Tiểu Tà nhÃu mà y suy nghÄ© giây lâu rồi nói:
– Ta nghÄ© trên giang hồ võ lâm ngà y nay không có ai hạ thá»§ nổi lão, dẫu ta có luyện thêm mưá»i mấy năm võ công nữa cÅ©ng vô dụng thôi. Nhưng xét cho cùng thì mưá»i mấy năm vá» trước, đâu phải các chưởng môn nhân Ä‘á»u bị giết cả, có ngưá»i sống sót cho đến ngà y hôm nay. Như váºy cốt ý lão chỉ muốn so tà i thôi, dÄ© nhiên trong giao tranh đôi khi cÅ©ng có lúc ngá»™ sát. Lão tuyệt đối không sá» dụng “Hắc Huyết Thần Trâm†giết ngưá»i đâu.
Tiểu Linh nói:
– Theo ý huynh, có thể sau khi Võ Si đánh bại đối phương rồi, có kẻ khác lợi dụng thá»i cÆ¡ sá» dụng “Hắc Huyết Thần Trâm†hạ thá»§?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Không sai. Nhưng ngưá»i nà y là ai? Là m sao có được “Hắc Huyết Thần Trâm†trong tay? Chúng ta lại biết quá Ãt vá» Phiêu Hoa cung nên chưa thể xác định hung thá»§. Chúng ta cứ lên Thiếu Lâm tá»± xem thá».
A Tam kêu lên:
– Tiểu bang chủ muốn đi nộp mạng cho Võ Si sao?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Äại hòa thượng! Ngươi sợ rồi sao? Nhưng ta đâu phải kẻ khá». Chúng ta lên xem ngưá»i đứng đằng sau Võ Si hạ độc thá»§ là ai?
Tiểu Linh lo lắng:
– Váºy chúng ta gặp ngưá»i đó rồi, huynh có dám đối mặt vá»›i hắn không?
Tiểu Tà cưá»i cưá»i:
– Lúc đó huynh phải nhỠtiểu công chúa Cái Bang ra mặt mới xong.
Tiểu Linh la lên:
– Cái gì? Huynh muốn muội bỠmạng dưới tay hung thủ ấy à ?
A Tứ nói:
– Tiểu bang chủ không ngu đến nỗi phải đem cô ra là m bia đỡ đạn, nhất định là có kế hay. Cô đừng sợ.
Tiểu Tà nói:
– Bây giá» tôi má»›i hiểu ra. Lão đầu tỠđã giữ tôi ở hồ Má»™t Tháp khổ công rèn luyện mưá»i năm trá»i, mục Ä‘Ãch sau nà y đánh thắng Võ Si, vì không kiá»m chế nổi tÃnh khà cá»§a tôi nên đẩy tôi ra giang hồ chém chém giết giết. Lão quái váºt nà y, tháºt đáng ghét.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Cho nên giang hồ má»›i xuất hiện má»™t nhân váºt tiểu quái váºt Dương Tiểu Tà .
Tiểu Tà nói:
– Có tiểu quái váºt thì bây giá» má»›i có ngÅ© quá»· giang hồ. Thôi! Mau lên đưá»ng hà nh hương Thiếu Lâm tá»±.
Thiếu Lâm phái đứng đầu trên chốn võ lâm từ mấy trăm năm nay. Ngôi tự viện cũng được xây lên một cách hùng vĩ.
Nhưng ngà y nay, hòa thượng trong chùa ai cÅ©ng mặt mÅ©i nặng ná», như lâm đại nạn và tạ tuyệt các ngưá»i đến chùa cúng nhang. Vì nghe tin Nga Mi, Côn Luân, Chung Nam, Võ Äang, Thiên Äà i, NgÅ© Äà i, chưởng môn nhân cá»§a các đại phái nà y Ä‘á»u lần lượt bị giết.
Tên Võ Si đã thà nh kẻ đại địch của võ lâm.
Má»™t đêm tối trá»i, tại chùa Thiếu Lâm tá»±, và o lúc canh ba.
Äá»™t nhiên, bên vách tưá»ng phia Tây cá»§a chùa vang lại má»™t tráºn cuồng tiếu.
– Há ... há ...
Giá»ng cưá»i nghe như sét đánh, chứng tá» ngưá»i nà y ná»™i lá»±c rất thâm háºu, là m cho các tăng trong chùa ai nấy Ä‘á»u lạnh toát mồ hôi.
Một hòa thượng la lên:
– Chú ý! Äịch đã đến rồi!
Láºp tức đèn Ä‘uốc trong chùa được thắp sáng khắp nÆ¡i, bên ngoà i nhìn và o thấy các cao tăng lần lượt Ä‘i bá»™ xếp thà nh Thiếu Lâm Äại La Hán tráºn chuẩn bị nghênh địch.
Từ xa trên không xuất hiện má»™t ngưá»i y phục Ä‘en bịt mặt bay vút đến nhanh tá»±a tên bắn hạ mình trước mặt quần tăng.
Vừa đặt chân chạm đất, thì giá»ng cưá»i lúc nãy lại vang lên:
– Há ... há ...! Bá»n đầu trá»c Thiếu Lâm hãy gá»i Minh Không hòa thượng ra đây mau. Lão phu muốn so tà i vá»›i lão!
Một lão hòa thượng bước ra nói:
– Ta là Minh Không! Thà chủ là ...
Äáp lại lá»i Hòa thượng là má»™t tráºn cuồng tiếu khô khốc, hắc y nhân liá»n thi triển khinh công tấn công chá»›p nhoáng vá» phÃa Minh Không hòa thượng. Thân pháp nhẹ nhà ng tốc nhanh như con ó đáp xuống đỉnh đầu Minh Không đại sư.
Minh Không đại sư biết võ công của hắc y nhân rất lợi hại.
Vừa thấy bóng Ä‘en chá»›p đến, lão liá»n di bá»™ tránh né, hòa mình và o La Hán đại tráºn.
La Hán tráºn bắt đầu khởi động, táºp trung công lá»±c thà nh má»™t sức mạnh vạn năng, bao vây Võ Si và o giữa.
Không để đối phương từng bước hợp công liên thá»§ đối phó, hắc y nhân liá»n váºn công tống má»™t chưởng cá»±c mạnh và o ngá»±c Minh Không đại sư.
Sức mạnh chưởng lá»±c vô song, chá»›p nhoáng là m Minh Không đại sư đỡ không nổi, trúng má»™t chưởng bay khá»i tráºn pháp mưá»i mấy thước, ngã sóng soà i trên đất, miệng trà o máu ngất xỉu.
“Bùng! Bùng! “ Liên tiếp hai chưởng nữa được hắc y nhân phát ra tống vá» hai hòa thượng trong La Hán tráºn.
Láºp tức hai thân ngưá»i bay bổng lên văng ra khá»i tráºn, rÆ¡i cách chá»— Minh Không đại sư không xa, chết tức khắc.
La Hán tráºn bị mất ba ngưá»i, thế tráºn yếu Ä‘i, tráºn pháp xáo trá»™n, cà ng khó đối địch vá»›i hắc y nhân.
Các hòa thượng Thiếu Lâm cố gắng hợp công dồn dáºp tấn công hắc y nhân, nhưng vẫn không là m hắn nao núng, trái lại sát phạt cà ng nhiá»u hÆ¡n.
Má»™t lúc sau, hắc y nhân phóng mình thoát ra khá»i tráºn, quan sát tìm vị trà cá»§a Minh Không đại sư nằm, nói:
– Minh Không trốn đi đâu?
Lúc nà y Minh Không đại sư Ä‘ang được các đệ tá» dìu và o đại Ä‘iện, Hắc y nhân liá»n bay tá»›i phát chưởng tấn công.
Chỉ nghe “Æmá»™t tiếng, Minh Không đại sư bị trúng chưởng, ngã xuống bất động, chết không kịp trối. Các hòa thượng thất kinh hồn vÃa Ä‘á»u bá» chạy.
Hạ xong địch thá»§, hắc y nhân lại nổi lên má»™t trà ng cưá»i man rợ, thi triển khinh công, loáng mắt đã hòa mình và o bóng tối mất dạng.
Hắc y nhân vừa Ä‘i, má»™t bóng ngưá»i khác liá»n bay đến, tiến lại gần xác Minh Không đại sư. Tay trái phất má»™t cái rồi bay Ä‘i. Hà nh động tên nà y nhanh nhẹn phi thưá»ng.
Hắn vừa phi thân bay qua khá»i vách tưá»ng Thiếu Lâm, liá»n đụng phải má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y không ai xa lạ, chÃnh là Dương Tiểu Tà .
Tiểu Tà liá»n hét lên:
– Lão kia! Có gan thì lá»™t mặt nạ xuống, ta Ä‘oán không lầm thì ngươi chÃnh là Giang Chấn VÅ©, thuá»™c hạ cá»§a lão già ngông cuồng Võ Si.
Hắc y bịt mặt định xuất thá»§ tấn công Tiểu Tà , nhưng Tiểu Tà đoán biết hắn Ä‘ang tìm đưá»ng tẩu thoát, vì sợ lá»™ tung tÃch, nên Tiểu Tà lừa hắn chạy vòng vòng má»™t hồi, có cÆ¡ há»™i sẽ lá»™t mặt nạ hắn.
Không ngá» tên hắc y nà y cÅ©ng không vừa, hắn giả Ä‘uổi theo Tiểu Tà má»™t khúc đưá»ng, nhưng mục Ä‘Ãch là chá» hắc y nhân quay trở lại sát phạt ngưá»i cá»§a Thiếu Lâm Tá»± má»™t phen nữa, lúc đó Tiểu Tà sẽ không Ä‘uổi theo hắn.
Quả đúng như váºy, hắc y nhân đã trở lại và đang bị hà ng ngà n đệ tá» Thiếu Lâm truy Ä‘uổi.
Tiếng một lão tăng hét lên:
– Tất cả tiến lên bắt lấy nó!
Äồng loạt các chúng tăng hòa thượng ngưá»i gáºy kẻ Ä‘ao rầm ráºp áp sát và o bao vây hắc y nhân.
Hắc y nhân không má»™t chút rúng động vẫn ngang nhiên như giữa chốn không ngưá»i cưá»i to, nói:
– Ha ... ha ...! ai có gan thì đến đây thưởng thức mùi “Hắc Huyết Thần Trâmâ€.
cá»§a ta.
Tiểu Tà nghe thấy kêu lên:
– Hòa thượng! Hãy lui ra!
Dứt tiếng, má»™t ngá»n phi Ä‘ao bắn vút vá» mắt trái cá»§a hắc y nhân, đồng thá»i trên tay Tiểu Tà thá»§ sẵn má»™t cái chảo từ lúc nà o rồi, chuẩn bị đỡ “Hắc Huyết Thần Trâmâ€.
Hắc y nhân liá»n nhanh tay bắt gá»n phi Ä‘ao, thá»§ thuáºt nà y Tiểu Tà không lạ gì khi đối đầu vá»›i lão tại ngôi nhà cá». Lão thấy Tiểu Tà vác theo cái chảo to, liá»n cưá»i ngạo nghá»… nói:
– Dương thiếu hiệp cũng sợ “Hắc Huyết Thần Trâm†của ta à ? Ha ... há ...
Vừa nói vừa đưa “Hắc Huyết Thần Trâm†quÆ¡ quÆ¡ trước mặt má»i ngưá»i, cưá»i đắc ý.
“Hắc Huyết Thần Trâm†tuy nhá», nhìn và o quang khi phát ra trong đêm tối đủ là m má»i ngưá»i lạnh mình rồi, nói chi đến chất độc cá»§a nó, cà ng là m má»i ngưá»i khiếp đảm hÆ¡n.
Tiểu Tà biết lão lần nà y chẳng ai khác hÆ¡n là Võ Si, liá»n xuống giá»ng nói:
– Lão huynh! Äó là “Hắc Huyết Thần Trâm†sao?
Hắc y nhân cưá»i khoái chÃ, nói:
– Không sai, chÃnh là nó. Tiểu Tà hôm nay ngươi chết chắc rồi. Há ... há ...
Hắc y nhân tiến lại gần Tiểu Tà , gầm lên:
– Tiểu quá»·! Trước tiên ta phải Ä‘áºp bể cái chảo cá»§a ngươi, rồi cho ngươi nếm mùi thần trâm.
Dứt lá»i, chưởng trái phát ra nhắm ngay cái chảo trên đầu Tiểu Tà đáºp xuống.
Tiểu Tà biết Võ Si miệng nói là tay xuất thá»§ nên đỠphòng trước thối bá»™ tốc hà nh, các hòa thượng Thiếu Lâm cÅ©ng không ai dám đến gần, ai nấy Ä‘á»u giãn ra hai bên.
Võ Si tiếp tục phất chưởng phải Ä‘uổi tá»›i Tiểu Tà tấn công. Tiểu Tà vừa thối bá»™ vừa hạ giá»ng:
– Lão huynh! Tôi vá»›i ngưá»i đâu có thù oán gì, tại sao lại giết tôi?
Võ Si gằn giá»ng nói:
– Hứ! Giết ngưá»i đâu cần lý do.
Tiểu Tà nói:
– Lão huynh! Nói váºy tôi không còn cách nà o khác để cứu vãn tình thế, nhưng trước khi thác, tôi chỉ muốn rõ lai lịch lão huynh.
Võ Si cưá»i to, nói:
– Äừng nhiá»u lá»i! Ta là ai đối vá»›i ngươi không cần thiết. ÄÆ°á»£c chết dưới tay ta là má»™t Ä‘iá»u vinh hạnh cho ngươi rồi.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Ai chết cũng chưa biết chắc, có gan thì bước tới thêm ba bước đi!
Võ Si kinh hãi biết Tiểu Tà sắp giở trò, vội la lên:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi có tiếng là quá»· tÃnh, không lẽ lão phu sợ ngươi sao?
Lần trước tại ngôi nhà cổ, lão đã bị Tiểu Tà dùng thuốc nổ chôn sống trong địa huyệt, may nhá» có Giang Chấn VÅ© cứu sống. Bây giỠđỠphòng Tiểu Tà dùng kế, nên lão tháºn trá»ng chỉ tiến ba bước rồi dừng lại, cưá»i đắc ý:
– Ngươi dám là m gì được ta chứ?
Tiểu Tà cÅ©ng cưá»i gằn:
– Tôi không là m gì được ông sao? Xem đây!
Vừa nói tay vừa tung bó thuốc nổ lên, láºp tức lấy chảo đỡ.
“Ầm ... ầm ...â€.
Hai tiếng nổ vang trá»i dáºy đất, bụi cát tung lên mù mịt.
Võ Si bị trúng thuốc nổ văng ra xa là m rách quần áo, da thịt tÃm bầm, kèm theo nhiá»u đưá»ng tét trên thân thể. Lão Ä‘au đớn gầm lên:
– Dương Tiểu Tà ! Lão phu thá» không đội trá»i chung vá»›i ngươi ... sẽ có má»™t ngà y ta cho ngươi chết không toà n thây ...
Nói xong lão loạng choạng đứng dáºy trừng trừng đôi mắt nhìn Tiểu Tà tá» vẻ căm thù tá»™t độ. Má»™t lúc, không ai dám động thá»§ tấn công hắn, vì sợ “Hắc Huyết Thần Trâm†còn nằm trong tay lão.
Trị thương thân thể là cần hÆ¡n, má»i việc sau nà y sẽ thanh toán. NghÄ© váºy lão liá»n thi triển khinh công phóng Ä‘i, loáng mắt bóng lão khuất trong rừng cây mất dạng.
Tiểu Tà thở một hơi dà i, nói:
– Lão già đó không chết, cÅ©ng bị trá»ng thương, còn hÆ¡n để lão ngang nhiên tà n sát má»i ngưá»i.
Tiểu Linh chạy ra, nói:
– Tiểu Tà ! Huynh tháºt là mạo hiểm. Nếu lúc đó lão dùng “Hắc Huyết Thần Trâm†thì sao?
A Tam nói:
– Rất tiếc thuốc nổ cũng không đem nổi mạng lão nộp cho Diêm vương.
A Tứ bước ra khóc hu hu:
– Äệ tá» Thiếu Lâm cá»§a chúng tôi bị chết thảm hại quá!
Tiểu Tà bước đến vỗ vai an ủi:
– A Tứ! Äừng buồn nữa! Tại số kiếp, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có nạn kiếp, tránh nổi thì tránh, tránh không qua thì phải chấp nháºn theo ý trá»i.
Lúc nà y một lão hòa thượng bước tới nói:
– Äa tạ tiểu thà chá»§ đã ra tay cứu vá»›t số pháºn đệ tá» Thiếu Lâm.
A Tam nói:
– Tiểu bang chá»§! Äây là Minh Tâm đại sư, chá»§ trì La Hán đưá»ng, lúc trước là sư bá cá»§a đệ.
Tiểu Tà chấp tay:
– Chà o đại sư, tôi không có cách để cứu được trá»n vẹn, rất tiếc, xin thứ lá»—i cho.
Minh Tâm đại sư nói:
– Äó là nạn kiếp, không thể trách ai cả. Hôm qua phái Võ Äang gặp nạn, hôm nay Thiếu Lâm cá»§a chúng tôi, không biết ngà y mai đến phái nà o đây.
Tiểu Tà nghe nói mặt biến sắc:
– Äại sư! Hôm qua Võ Äang gặp nạn à ? Hung thá»§ cÅ©ng dùng “Hắc Huyết Thần Trâm†phải không?
Minh Tâm đại sư gáºt đầu:
– Không sai! Hôm qua và o canh ba, chưởng môn nhân cá»§a phái Võ Äang đã bị giết.
Tiểu Tà há»i:
– Sao đại sư biết được tin nhanh quá váºy?
Minh Tâm đại sư nói:
– Võ Ä‘ang và Thiếu Lâm chúng tôi có qua lại, khi có việc khẩn cấp thì dùng bồ câu truyá»n tin, cho nên tôi má»›i biết được.
Tiểu Tà vội nói:
– Xin chà o đại sư, tôi có việc khẩn cấp!
Không đợi Minh Tâm đại sư trả lá»i, Tiểu Tà liá»n kéo tay Tiểu Linh phóng nhanh ra khá»i cổng chùa.
A Tam, A Tứ, Tiểu Thất cũng đuổi theo sau.
Trên đưá»ng Ä‘i, Tiểu Linh thắc mắc há»i:
– Tiểu Tà ! Äã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– VỠhồ Một Tháp, lão đầu tỠđang chỠtôi.
Tiểu Linh há»i tiếp:
– Có phải vì chuyện “Hắc Huyết Thần Trâm†lại xuất hiện?
Tiểu Tà nói:
– Không sai! Lão đầu cá»§a tôi dặn khi thấy “Hắc Huyết Thần Trâm†xuất hiện thì phải trở vá».
Chẳng bao lâu, nơi gác chuông chùa Thiếu Lâm đã đánh hai mươi bốn tiếng liên hồi, các phân viện cũng đánh theo.
Tiểu Tà vội vã nói:
– Tiểu Linh! Tiểu Thất! A Tam! A Tứ! Hãy ở lại đây chá» ta. Ta phải trở vá» hồ Má»™t Tháp báo lại cho lão đầu ta biết việc quan trá»ng trong giang hồ đã xảy ra rồi.
Nói xong, từ giã đồng bá»n phóng Ä‘i. Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn theo, rồi cùng nhau tìm má»™t khách Ä‘iếm nghỉ ngÆ¡i chá» tin Tiểu Tà .
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äåíüãè, àâòîâàç, äîñòàâêà, êàëüÿíû, ïèööà, ïî÷òîâûå, ñâèíãåðû, ñïîðòèâíûå, òåïëûé, òþìåíü, tiểu tà thần prc  |
| |