 |
|

13-04-2008, 10:41 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Cô Tư HỠHồ ( Hồ Tứ Thư )
CÔ TƯ HỌ HỒ
(Hồ Tứ Thư )
Thư sinh há» Thượng, ngưá»ng đất Thái SÆ¡n (*), ở má»™t mình nÆ¡i thư trai thanh tịnh. Gặp đêm thu, sông Ngân vằng vặc, trăng sáng lưng trá»i, chà ng bồi hồi dưới bóng hoa, thả hồn tưởng nghÄ© xa xôi. Bá»—ng má»™t cô gái trèo qua tưá»ng và o, cưá»i nói:
- Cáºu tú nghÄ© gì lung thế?
Chà ng đến gần nhìn thì mặt đẹp như tiên, mừng đến thảng thốt. bèn dìu nà ng và o, cùng nhau ân ái thá»a sức. Nà ng tá»± xưng há» Hồ, tên là cô Ba. Há»i nhà cá»a ở đâu, chỉ cưá»i không nói. Chà ng cÅ©ng thôi không cáºt vấn nữa, chỉ hẹn gắn bó lâu dà i mà thôi. Từ đó không đêm nà o nằm suông.
Má»™t đêm ngồi kỠđùi dưới ánh đèn thấp thoáng sau mán, chà ng yêu quá, mắt nhìn nà ng không chá»›p. Nà ng cưá»i nói:
- Sao nhìn thiếp đăm đăm thế?
Chà ng đáp:
- Nà ng như hoa hồng dược, hoa bÃch đà o, nhìn suốt đêm cÅ©ng không chán.
Cô Ba nói:
- Thiếp thô láºu thế nà y mà còn được mắt xanh tưởng đến, ná»u gặp em Tư nhà thiếp thì không biết chà ng còn Ä‘iên đảo đến đâu.
Chà ng nghe váºy cà ng thêm động lòng, chỉ háºn chưađược má»™t lần thấy mặt, bèn quỳ gối van nà i. Äêm sau quả nhiên cô gái dắt cô Tư cùng đến. Tuổi má»›i cáºp kê, như hoa sen đượm sương, hoa hạnh khói tá»a, nét cưá»i tươi rói, xinh đẹp tuyệt trần. Chà ng mừng cuống cuồng, vá»™i dẫn và o ngồi.
Trong khi cô Ba cùng chà ng chuyện trò cưá»i nói thì cô Tư chỉ ngồi cúi đầu, tay mân mê giảu lưng thêu. Lát sau cô Ba đứng dáºy cáo biệt, em gái cÅ©ng định ra theo, nhưng chà ng kéo lại, không chịu buông, mắt nhìn sang cô Ba cầu cứu:
- Ãi Khanh, phiá»n nà ng nói giúp má»™t câu.
Cô Ba bèn cưá»i nói:
- Anh chà ng cuồng si nà y yêu quýnh lên tháºt rồi. Em hãy nán lại má»™t lát.
Thấy cô Tư không nói gì, cô chị má»›i giã từ ra Ä‘i. Hai ngưá»i bèn giao hoan tháºt thá»a thÃch. Xong đâu đấy má»›i gối đầu trên cánh tay, thố lá»™ hết chuyện bình sinh, không còn dấu diếm Ä‘iá»u gì. Cô Tư tá»± nói mình là hồ, nhưng chà ng Thượng vì Ä‘ang mê đắm nhan sắc nên cÅ©ng không lấy thế là m quái lạ. Cô Tư nhân thế lại nói:
- Chị Ba em ác độc như lang sói, nghiệp cá»§a chị là phải giết được ba ngưá»i. Ai đã bị chị mê hoặc thì không tránh khá»i chết. Em may mắn được chà ng Ä‘oái thương, không nỡ nhìn chà ng bị hại, hãy sá»›m dứt tình vá»›i chị Ä‘i.
Chà ng sợ, xin bà y cho cách đối phó. Cô Tư nói:
- Em tuy là hồ, nhưng lại há»c được chÃnh pháp cá»§a tiên. Äể em viết má»™t lá bùa dán lên cá»a phòng ngá»§ cá»§a chà ng thì có thể dứt bỠđược.
Nói rồi viết liá»n. Trá»i sáng, cô Ba trở lại thấy bùa bèn lui ra nói:
- Con tiện tỳ nà y nỡ phụ bụng ta! Hết lòng vá»›i tân lang mà không nhá»› gì đến bà mối nữa. Song hai chúng bay cÅ©ng có chút duyên trước vá»›i nhau, ta chẳng thù háºn gì. Có Ä‘iá»u hà tất phải là m thế.
Nói rồi Ä‘i ngay. Mấy hôm sau cô Tư có việc phải Ä‘i nÆ¡i khác, hẹn cách má»™t đêm sẽ đến. Hôm đó, chà ng ngẩu nhiên ra cá»a nhìn vá» phÃa xa, nÆ¡i đám rừng sồi dưới chân núi. Chợt thấy má»™t thiếu phụ từ trong lùm cá» ráºm Ä‘i ra, nhác trông cÅ©ng ra chiá»u phong váºn. Nà ng đến gần bảo chà ng:
- Cáºu tú việc gì phải bo bo quyến luyến chị em nhà há» Hồ? Chúng có đồng nà o để tặng chà ng đâu!
Nói rồi đưa ngay cho Thượng một quan, bảo:
- Hãy cầm vá» trước mua rượu ngon, thiếp sẽ Ä‘em má»™t Ãt đồ nhắm đến để vui cùng vá»›i chà ng.
Thượng cầm tiá»n vá», là m như lá»i dặn. Lát sau thiếu phụ đến, đặt lên bà n má»™t con gà quay, má»™t vai lợn muối, rồi rút dao thái thà nh từng miếng. Rượu rót ra cùng nhắm, chuyện trò đùa giỡn vui vẻ lạ thưá»ng. Rồi tắt đèn lên giưá»ng, yêu đương quấn quÃt, buông thả đến cùng cá»±c. Trá»i sáng má»›i dáºy. Äang ngồi ở đầu giưá»ng xá» chân và o già y, bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i. Vừa má»›i lắng tai, bước chân đã và o đến mà n ngá»§, thì ra chÃnh là chị em há» Hồ. Thiếu phụ vừa nhìn thấy liá»n vá»™i và ng lẩn trốn, bá» lại đôi già y cạnh giưá»ng. Hai chị em Ä‘uổi theo mắng rằng:
- Con chồn ô uế kia, sao dám cùng ngá»§ vá»›i ngưá»i?
Äuổi má»™t lúc lâu má»›i quay lại. Cô Tư giáºn dá»—i nói:
- Chà ng không thể khá được! Äã chung chạ vá»›i con chồn ô uế ấy thì không thể thân cáºn được nữa!
Nà ng đùng đùng bá» Ä‘i. Chà ng hoảng sợ, phải tá»± mình tạ lá»—i, lá»i lẽ khẩn khoảng rất thảm. Cô Ba đứng bên hòa giải giúp, cÆ¡n giáºn cá»§a cô Tư má»›i tạm nguôi. Tư đó lại yêu mến nhau như buổi đầu.
Má»™t hôm có ngưá»i ở đất Thiểm cưỡi lừa Ä‘i qua cá»a nói:
- Ta Ä‘i tìm loà i yêu quái, chẳng phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u, thế mà mãi hôm nay má»›i gặp.
Ngưá»i cha nghe nói lấy là m lạ há»i rõ nguồn cÆ¡n, thì nói:
- Tiểu sinh ngà y ngà y lênh đênh vá»›i khói sóng, du ngoạn bốn phương; má»™t năm hÆ¡n mưá»i tháng thì vắng nhà đến tám chÃn. Bá»n yêu quái nhân đó đã giết hại em trai tôi. Khi trở vá» biết tin, lòng khôn xiết Ä‘au thương, uất háºn, thá» phải tìm diệt chúng kỳ hết. Bôn ba đã mấy nghìn dặm mà tuyệt chưa thấy dấu vết gì. Hôm nay biết chúng Ä‘ang ở trong nhà cụ. Nếu không diệt Ä‘i hẳn sẽ lại bị hại như em tôi.
Thưá»ng ngà y chà ng ngấm ngầm Ä‘i lại vá»›i cô gái, cha mẹ đã phá»ng phanh biết chuyện.Nghe khách nói thế, ông bà rất sợ, xin má»i và o nhà , xin là m phép trừ yểm. Khách lấy ra hai bình, đặt xuống đất, niệm chú má»™t lúc lâu. Bá»—ng bốn luồng khói Ä‘en bay tá»›i, chia ra mà chui lá»t và o trong hai bình. Khách mừng nói:
- Cả nhà nó Ä‘á»u và o đây hết rồi!
Sau đó lấy bong bóng lợn bịt miệng bình, buá»™c lại tháºt chặt. Cha chà ng cÅ©ng mừng, cố giữ khách lại dùng cÆ¡m. Riêng chà ng thấy buồn bã trong lòng, lại gâ2n bình nhìn trá»™m. Bá»—ng nghe cô Tư ở trong bình nói vá»ng ra:
- Nỡ ngồi nhìn mà không cứu, sao chà ng phụ lòng nhau đến thế?
Chà ng cà ng cảm động, vội mở miệng bình, nhưng dây buộc không thể cởi ra được. Cô Tư lại nói:
- Äừng là m thế. Chỉ cần hất đổ lá cá» trên đà n cúng, lấy kim châm thá»§ng má»™t lá»— trên lá»›p bong bóng là em sẽ ra được ngay.
Chà ng là m như lá»i cô gái, quả nhiên trông thấy má»™t sợi khói trắng chui qua chá»— kim châm, bay vụt lên trá»i Ä‘i mất.
Khách ra, thấy cỠđổ xuống đất, cả sợ nói:
- Trốn mất rồi! Việc nà y chắc hẳn là do công tỠthôi.
Bèn lắc bình, ghé tai nghe rồi nói:
- May chỉ có má»™t con trốn thoát. Con nà y dẫu có giao hợp vá»›i ngưá»i cÅ©ng chẳng chết ai; còn có thể tha được.
Nói rồi mang bình từ biệt mà đi.
Vá» sau, có lần chà ng Ä‘ang trông coi ngưá»i gặt lúa ngoà i đồng, chợt xa xa thấy cô Tư ngồi dưới gốc cây. Chà ng đến cầm tay ân cần há»i thăm. nà ng đáp:
- Xa nhau chốc đã mưá»i năm. Nay tu luyện đã thà nh, chỉ vì lòng nhá»› chà ng chưa dứt nên trở lại thăm nhau má»™t lần nữa.
Chà ng muốn đưa náng cùng vá», nà ng nói:
- Thiếp bây giỠkhông còn như ngà y xưa; không thể vướng và o ái tình nơi cõi trần được nữa, sau nà y sẽ còn gặp lại nhau.
Nói rồi chẳng thấy đâu nữa.
Lại hơn hai chục năm qua, vừa khi chà ng đang ở nhà một mình thì cô Tư từ ngoà i bước và o. Chà ng mừng rỡ, cùng trò chuyện. Cô gái nói:
- Thiếp nay đã ghi tên trong sổ tiên, lẽ ra không trở lại cõi trần. Nhưng cảm lòng chà ng, thiếp đến báo tin cho chà ng biết: hạn kỳ tuổi thỠđã hết, hãy sá»›m thu xếp việc nhà . CÅ©ng đừng buồn phiá»n, thiếp sẽ độ trì cho chà ng là m quá»· tiên, cÅ©ng không đến ná»—i khổ đâu.
Nói rồi từ biệt mà đi. Äến ngà y quả nhiên chà ng qua Ä‘á»i.
Thư sinh há» Thương là ngưá»i thân thÃch cá»§a Lý Văn Ngá»c, bạn ta chÃnh chà ng đã từng được gặp.
:)
(TRẦN THỊ BĂNG CHÂU dịch
Chú thÃch
*) đất Thái SÆ¡n : tên quáºn, thuá»™c tỉnh SÆ¡n Äông.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:27 PM.
|

13-04-2008, 10:41 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NGÔ THẾ LONG dịch
Công TỠHỠVi ( Vi Công TỠ)
Công tá» há» Vi dòng dõi thế gia ở Hà m Dương (*) tÃnh buông thả dâm dáºt. Những ngưá»i hầu gái có nhan sắc trong nhà không ai thoát khá»i bà n tay chà ng. Chà ng từng mang mấy nghìn và ng ra Ä‘i, tÃnh thưởng thức hết kỹ nữ danh tiếng trong thiên hạ. Các chốn phồn hoa không đâu không tá»›i. Không phong nhã lắm thì ngá»§ má»™t đêm rồi Ä‘i ngay. Còn như vừa ý thì lưu lại hà ng trăm ngà y.
Chú ruá»™t chà ng cÅ©ng là má»™t vị quan có tiếng, má»›i hồi hưu, thấy hạnh kiểm cháu như váºy thì giáºn lắm, bèn má»i thầy giá»i vá» nhà , dá»±ng má»™t cÆ¡ ngÆ¡i riêng, bắt cháu cùng các con đóng cá»a há»c táºp. Tối đến, công tá» chá» thầy ngá»§ rồi, trèo tưá»ing trốn vá», sáng má»›i trở lại; như thế đã thà nh quen. Má»™t hôm bị trợn chân ngã, gãy cánh tay, thầy má»›i biết, báo cho chú. Ông liá»n đánh cho má»™t tráºn bò lê bò cà ng rồi má»›i thuốc thang cho. Khi khá»i ông lại giao hẹn: nếu há»c vược hẳn các em, văn hay chữ tốt, thì Ä‘i chÆ¡i không cấm. Nhưng vụng trá»™m giở trò phóng dáºt thì sẽ bị đánh đòn như trước.
Công tá» rất thông minh, há»c thưá»ng vượt mức. Và i năm sau Ä‘áºu khoa thi hương. Chà ng muốn bá» lá»i ước cÅ©, nhưng ngưá»i chú vẫn ra sức kiá»m chế. Chà ng lên kinh đô, ông sai ngưá»i lão bá»™c Ä‘i theo, giao cho má»™t quyển sổ nháºt ký, dặn phải ghi chép lá»i nói việc là m cá»§a chà ng hà ng ngà y. Vì váºy liá»n mấy năm, chà ng không có hà nh vi gì sai trái.
Sau khi Ä‘áºu tiến sÄ©, ông chú má»›i hÆ¡i ná»›i lệnh cấm. Công tá» muốn là m gì vẫn sợ chú biết. Và o chÆ¡i các ngá» hẻm, phải giả danh là há» Ngụy. Má»™t hôm, qua Tây An, thấy má»™t thiếu niên là m con hát tên là La Huệ Khanh, tuổi độ mưá»i sáu mưá»i bảy, xinh đẹp như con gái. Chà ng thÃch lắm đêm giữ lại quấn quÃt, rồi cho rất nhiá»u tiá»n. Ngh nói cô vợ má»›i cưới cá»§a Huệ Khanh lại còn phong nhã, tình tứ hÆ¡n, chà ng ngỠý riêng vá»›i Huệ Khanh. Huệ Khanh không tá» ra khó chịu, tối đến dấn vợ tá»›i thá»±c. Ba ngưá»i ngá»§ chung má»™t giưá»ng. Lưu lại và i hôm, quyến luyến yêu đương rất má»±c. Bà n tÃnh Ä‘em nhau cùng vá». Há»i tá»›i ngưá»i nhà , Huệ Khanh đáp rằng:
- Mẹ mất sá»›m chỉ còn cha. Tôi vốn không phải há» La. Mẹ tôi hồi nhá» hầu hạ nhà há» Vi ở Hà m Dương. Bị bán hết nhà há» La được bốn tháng thì sinh ra tôi. Nếu được theo công tá» vá», may ra cÅ©ng há»i thăm được gốc gác.
Công tá» kinh ngạc, há»i đến há» cá»§a ngưá»i mẹ. Khanh đáp:
- HỠLã.
Chà ng kinh hãi cá»±c độ, mồ hôi toát đầm mình mẩy. Vì mẹ Khanh chÃnh là thị tỳ nhà chà ng trước kia.
Chà ng không nói má»™t lá»i. Lúc ấy trá»i đã sáng. Chà ng cho Huệ Khanh rất nhiá»u tiá»n và khuyên cáºu nên bá» nghá». Rồi vá» thác còn có việc phải Ä‘i, hẹn khi nà o trở vá» sẽ cho gá»i, thế là chà ng từ giã bá» Ä‘i tuốt.
Sau được bổ là m quan huyện ở Tô Châu. Ở đây có má»™t con hát tên là Thẩm Vi Nương, xinh nhã tuyệt trần. Chà ng rất yêu, giữ lại cùng chung chăn gối. Äùa cợt, há»i nà ng rằng:
- Tiểu tá»± cá»§a em có phải lấy ý tứ câu thÆ¡: " Xuân phong nhất khúc Äá»— Vi Nương" chăng?
Nà ng đáp:
- Không phải thế. Mẹ em mưá»i bảy tuổi đã là kỳ nữ nổi tiếng. Có vị công tỠở Hà m Dương cùng há» vá»›i ngà i, lưu lại cùng mê em ba tháng, thá» thốt chuyện cưới xin. Công tá» Ä‘i rồi, tám tháng sau thì sinh ra em. Do đó má»›i đặt tên là Vi. Thá»±c ra đó là há» cá»§a em. Lúc lâm biệt công tá» có tặng mẹ em đôi chim uyên ương bằng và ng, đến nay hãy còn. Sau khi công tá» bá» Ä‘i, bặt không tin tức. Mẹ em vì phẫn uất buồn rầu mà chết. Tư thuở lên ba, em được bà Thẩm nuôi nấng, bèn lầy theo há» Thâm.
Công tá» nghe nói xấu hổ không còn chịu nổi. Lặng Ä‘i má»™t lúc, chợt nảy ra má»™t kế. Chà ng chợt nhá»m dáºy khêu đèn, gá»i Vi Nương và o uống rượu rồi ngầm bá» thuốc độc và o trong chén. Vi Nương vừa nuốt khá»i cổ, lliá»n váºt vã kêu rên, má»i ngưá»i chạy tá»›i, thì đã tắt thở. Chà ng gá»i con hát đến, giao phó tá» thi, rồi đút lót cho chúng rất nhiá»u tiá»n.
Nhưng những kẻ giao hảo vá»›i Vi Nương hết thảy lại là đám con nhà thần thế. Nghe tin chúng Ä‘á»u bất bình, cho tiá»n và xúi giục con hát kiện lên quan trên. Chà ng hoảng sợ, phải dốc sạch túi chạy vạy dáºp Ä‘i. Cuối cùng chà ng bị cách chức vì tá»™i sa đà bừa bãi.
Trở vá» nhà , tuổi đã ba mươi tám, chà ng rất hối háºn vá» những việc là m là m khi trước, mà vợ và hầu gái năm sáu ngưá»i Ä‘á»u không có con. Muốn xin đứa cháu ná»™i cá»§a ông chú vá» là m con kế tá»±, nhưng ông nghÄ© cá»a nhà ấy vô hạnh, vợ trẻ con nhiá»…m phải thói xấu, nên tuy nháºn lá»i cho thừa kế, song phải đợi khi nà o chà ng già yếu má»›i cho sang. Chà ng phẫn uất muốn cho gá»i Huệ Khanh, ngưá»i nhà đá»u cho là không được, bèn thôi.
Và i năm sau, chà ng bá»—ng lâm bệnh, thưá»ng đấm và o ngá»±c mà nói rằng: "Dâm bôn vá»›i con hầu, ngá»§ vá»›i kỹ nữ không phải là giống ngưá»i". Ông chú nghe thấy thế bảo:
- Thế nà y thì sắp chết rồi.
Bèn cho đứa con cá»§a ngưá»i con trai thứ sang nhà chà ng để sá»›m hôm nâng giấc. HÆ¡n má»™t tháng, quả nhiên chà ng mất.
:)
NGÔ THẾ LONG dịch
Chú thÃch
(*) Hà m Dương : một huyện thuộc tỉnh Thiểm Tây.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:40 PM.
|

13-04-2008, 10:42 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Uông Sĩ Tú
Ở Lá»— Châu (*) có chà ng Uông SÄ© Tú là ngưá»i cứng cá»i, khá»e mạnh, nhấc bổng đưá»c cối đá. Hai bố con chà ng Ä‘á»u giá»i đá bóng. Năm ngưá»i bố ngoại tứ tuần, khi qua sông Tiá»n ÄÆ°á»ng bị chết Ä‘uối. Tám chÃn năm sau, Uông có việc đến Hà Nam, đêm Ä‘áºu thuyá»n trên hồ Äá»™ng Äình. Lúc bấy giá» trăng rằm nhô lên ở đỉnh đằng Äông, mặt nước lặn trông khác nà o tấm lụa. Uông Ä‘ang ngắm nhìn, bá»—ng thấy năm ngưá»i từ dưới hồ nhô lên, mang theo chiếc chiếc rất to, trải lên mặt hồ rá»™ng ước ná»a mẫu, Ä‘oạn lăng xăng bà y tiệc rượu, cốc chén chạm nhau lách cách, song tiếng va dịu trầm, không tiếng sà nh sứ. Bà y xong ba ngưá»i ngồi xuống chiếu, hai ngưá»ikia hầu rượu. Trong số ngưá»i ngồi, má»™t áo và ng, hai áo trắng, cả ba Ä‘á»u đội khăn mà u xám cao ngất nghiểu, Ä‘uôi khăn viá»n vá»›i vai và lưng,, kiểu rất khác lạ; phải ná»—i trăng sáng mênh mang, trông không được rõ lắm. Hai ngưá»i hầu Ä‘á»u mặt áo Ä‘en, má»™t ngưá»i tá»±a tiểu đồng, má»™t ngưá»i tá»±a ông già .
Chợt nghe ngưá»i áo và ng nói:
- Äêm nay trăng đẹp tuyệt phải uống cho thá»a thÃch má»›i được.
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Phong cảnh đêm nay chẳng khác nà o cái hôm Quảng Lợi Vương thết tiệc ở đảo Lê Hoa.
Ba ngưá»i chuốc rượu lẫn nhau, nâng chén phù bạch(**) nhưng nói hÆ¡i khẽ nên không nghe được câu nà o nữa.
Ngưá»i lái thuyá»n nép mình, không dám thở mạnh. Uông nhìn kỹ ngưá»i hầu già thấy rất giống cha, nhưng nghe tiếng nói lại không giống. Canh hai sắp tà n, bá»—ng má»™t ngưá»i nói:
- Nhân lúc trăng sáng thế nà y, nên đem bóng ra đá cho vui.
Tức thì thấy tên tiểu đồng ngụp xuống nước lấy lên má»™t quả bóng to đẫy má»™t ôm, bên trong chứa đầy chất gì như thá»§y ngân, sáng thấu từ trong ra ngoà i. Mấy ngưá»i ngồi đứng dáºy cả. Ngưá»i áo và ng gá»i ông già cùng đá. HỠđá bổng lên đến hÆ¡n má»™t trượng, bóng Ä‘i lấp loáng chói cả mắt. Lát sau nghe "bình" má»™t tiếng, bóng từ xa bay vá»t và o khoang thuyá»n. Uông ngứa nghá» lấy hết sức đá trả, thấy bóng nhẹ lạ thưá»ng. Cú đá mạnh như phá, bóng vá»t cao lên mấy lần, má»—i lần lên đến gần trượng, bên trong có cái gì bắn sáng ra, tia xuống tá»±a cầu vồng, rồi bá»—ng rÆ¡i xuống rất nhanh như má»™t ngôi sao chổi lao thẳng xuống nước, sôi lên mấy tiếng ùng ục rồi má»›i tắt ngấm.
Mấy ngưá»i trên tiệc chiếu Ä‘á»u nổi giáºn:
- Äứa trần tục quái nà o dám là m chúng tao mất hứng thế?
Ngưá»i hầu già cưá»i:
- Không tồi! Không tồi! Äó là món "quặt sao băng" (***) cá»§a nhà tôi đấy!
Ngưá»i áo trắng nghe giá»ng bỡn cợt ấy thì trừng mắt lên, giáºn dữ:
- Ta đang bực mình, thằng hầu già lại dám vui đùa hả? Mau cùng thằng oắt áo đen đi bắt tên ngông cuồng kia vỠđây, bằng không chân cẳn chúng baysẽ được xơi dùi đấy!
Uông liệu chẳng trốn Ä‘i đâu được nên cÅ©ng không sợ nữa, bèn xách dao đứng giữa thuyá»n. Thấy ông già và tiểu đồng cầm khà giá»›i Ä‘i đến, Uông nhìn kỹ thì đúng là cha mình tháºt, vá»™i và ng gá»i to:
- Cha ơi! Con đây mà !
Ông già kinh sợ, nhìn con mà buồn đứt rả ruá»™t. Tiểu đồng thấy váºy quay vá» ngay. Ông già bảo:
-- Con trốn ngay Ä‘i kẻo chết cả hai cha con bây giá».
Nói chưa dứt lá»i ba ngưá»i kia đã lêen cả trên thuyá»n. Ngưá»i nà o ngưá»i nấy mặt Ä‘en sì, mắt to hÆ¡n trái lá»±u. Chúng túm lấy ông già lôi Ä‘i, Uông cố sức giằng lại là m thuyá»n tròng trà nh đứt cả dây néo. Chà ng dùng dao chém đứt được cánh tay má»™t ngưá»i rÆ¡i xuống. Ngưá»i áo và ng bá» chạy, má»™t ngưá»i áo trắng xông tá»›i. Uông cứ nhằm đầu mà chém, hắn ngã "ùm" xuống nước rồi mất tăm.
Hai cha con Ä‘ang tÃnh trẩy thuyá»n Ä‘i ngay đêm ấy thì thấy má»™t cái mõm rất to nổi lên khá»i mặt nước. Mõm ấy sâu, miệng như miệng giếng nước hồ bốn bên chảy cả và o đó, réo lên thà nh tiếng à o à o. Lát sau nó phụt nước lên, đánh sóng cao ngất đến táºn nhưng vì sao, là m hà ng vạn chiếc thuyá»n Ä‘á»u bị lắc tròng trà nh. Ngưá»i trên hồ Ä‘á»u sợ khiếp vÃa. Trên thuyá»n cá»§a Uông có hai cái trống đá, má»—i cái nặng đến hÆ¡n trăm cân, chà ng nhấc má»™t cái ném xuống, nước bắn tóe lên vang như sấm, sóng êm dần; ném cái nữa, sóng gió lặn hẵn.
Uông ngỠcha mình là ma. Ông già nói:
-Cha chưa chết con ạ. Mưá»i ngưá»i đắm đò thì bá»n yêu quái ăn thịt đến chÃn. Cha vì giá»i đá bóng mà được toà n tánh mạng. Bá»n yêu đắc tá»™i vá»›i Äức Vương ở sông Tiá»n ÄÆ°á»ng nên chúng phải tránh sang hồ Äá»™ng Äình nà y. Cả ba đưá Ä‘á»u là cá thà nh tinh, quả bóng vừa đá là bong bóng cá đấy.
Cha con mừng rỡ, chèo thuyá»n Ä‘i ngay lúc ná»a đêm. Sáng ra thấy trên thuyá»n có cái vây cá, đưá»ng kÃnh dà i đến bốn năm thước ,má»›i chợt nghÄ© ra đó là cánh tay chặt đứ được đêm qua.
PHẠM TÚ CHÂU dịch
Chú thÃch
(*) Lô Châu : tên phủ, thuộc tỉnh An Huy.
(**) Phù bạch: tên một loại chén uống rượu.
(***) Quặt sao băng (lưu tinh quái) : tên gá»i má»™t ngón đá bóng, ngưá»i đá nhấc hân trái lên trước rồi chân phải từ phÃa sau đá bóng bay Ä‘i.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:41 PM.
|

13-04-2008, 10:43 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
Liên Tá»a
Dương Vu Úy dá»i nhà đến sông Tứ Thá»§y (*); phòng há»c trông ra má»™ cánh đồng ruá»™ng có nhiá»u ngôi má»™ cổ ở ngoà i tưá»ng. Äêm nghe hà ng bạch dương lao xao như tiếng sóng vá»—. Äêm tà n đốt đèn ngồi, lòng Ä‘ang buồn rượi bá»—ng nghe phÃa ngoà i tưá»ng có tiếng ngâm thÆ¡:
Gió lạnh xoay chiá»u giữa bóng đêm,
Äóm bay trong cá», Ä‘áºu lên rèm.
Ngâm Ä‘i ngâm lại nghe rất buồn thảm. Lắng nghe giá»ng ngâm nhá» nhẹ uyển chuyển như tiếng con gái, lấy là m ngá». Sáng hôm sau, nhìn ra ngoà i tưá»ng chẳng thấy dấu vết má»™t ai, duy chỉ có má»™t dải lụa tÃm rÆ¡i giữa đám gai góc; Dương nhặt vỠđặt lên song cá»a sổ. Khoảng canh hai đêm ấy lại nghe tiếng ngâm như hôm trước. Dương bắt ghế nhòm ra, tiếng ngâm im bặt, biết là ma, nhưng vẫn có lòng ái má»™. đêmsau chà ng rình nấp ở mé đầu tưá»ng. Canh má»™t gần tà n từ trong đám cá», có ngưá»i con gái lững thững bước ra, đến vịnh tay và o má»™t cà nh cây nhá», cúi đầu ngâm ảo não. Dương khẽ đằng hắng, cô gái vá»™i lẩn và o đám cá» hoang biến mất. Từ đó Dương nấp chá» dưới tưá»ng, nghe nà ng ngâm xong liá»n từ bên nà y tưá»ng ngâm tiếp:
Ná»—i buồn trăm mối nà o ai tá»,
Ão chiếc trăng lên, luống lạnh thêm.
Hồi lâu vẫn thấy lặng im, Dương Ä‘i và o phòng. Vừa ngồi xuống, bá»—ng thấy ngưá»i đẹp từ ngoà i Ä‘i và o, khép vạt áo nói:
- Quân tá» là báºc sÄ© nhân phong nhã, thế mà thiếp sợ hãi lẩn tránh.
Dương mừng, kéo áo má»i ngồi, thấy nà ng gầy héo lạnh buốt, dưá»ng như không mang nổi áo. Há»i nà ng quê quán nÆ¡i nà o, ngụ đây đã lâu chưa?
Äáp rằng:
- Thiếp ngưá»i LÅ©ng Tây, theo cha lưu ngụ ở đây, năm mưá»i bảy tuổi bá»—ng bị bạo bệnh mà chết. Äến nay đã hÆ¡n hai mươi năm rồi. Chốn cá»u tuyá»n hoang dã lẻ loi vắng vẻ như thân cò. Lá»i ngâm đó là do thiếp tá»± nghÄ© ra để gá»i gắm mối sầu háºn. NghÄ© lâu rồi mà chưa nối vần được, nay đội Æ¡n chà ng là m tiếp, dưới suối và ng cÅ©ng thấy lòng vui sướng.
Dương muốn cùng nà ng giao hoan, nà ng buồn bã nói:
- Nắm xương nát chốn dạ đà i không thể và vá»›i ngưá»i sống được. Nếu là m chuyện mây mưa tăm tối sẽ là m cho ngưá»i ta Ä‘oản thá». Thiếp không nỡ gây há»a cho báºc quân tá».
Dương bèn thôi. Äùa bỡn đưa tay thăm dò trên ngá»±c thì thấy núm vú còn hồng mà o gà , rõ rà ng vẫn là gái đồng trinh. Lại toan nhìn xuống đôi già y dưới quần cô gái, nà ng cúi mặt cưá»i:
- Anh chà ng cuồng si nà y tháºt là phiá»n nhiá»…u.
Dương cầm lên xem, má»™t chiếc tất gấm mà u nguyệt bạch buá»™c bằng những sợi tÆ¡ ngÅ© sắc; lại nhìn chiếc bên kia thì thắt bằng dải lụa mà u tÃm. Há»i sau không thắt cùng má»™t dải giống nhau thì nà ng đáp:
- Äêm trước sợ chà ng, chạy trốn, không biết rÆ¡i ở chá»— nà o.
Dương nói:
- Äể tôi tay chiếc khác cho nà ng.
Nói rồi lấy trên cá»a sổ xuống đưa cho cô gái. Nà ng kinh ngạc há»i ở đâu ra, chà ng nhân kể lại đầu Ä‘uôi. Bèn dứt bá» sợi tÆ¡ Ä‘i mà buá»™c lại bằng dải lụa. Lúc sau láºt xem sách trên án, bá»—ng thấy táºp Liên Xương Cung Từ (**) nà ng thở dà i:
- Lúc sinh thá»i thiếp thÃch nhât Ä‘á»c sách nà y. Nay nhìn thấy tưởng như trong má»™ng.
Rồi cùng đà m đạo thÆ¡ văn, thì thông minh lanh lợi rất đáng yêu. Liá»n chong đèm ngồi cá»a sổ hướng Tây, như gặp được ngưá»i bạn tốt. Tư đó, đêm đêm há»… nghe tiếng ngâm nga khe khẽ thì lát sau nà ng đã đến. Lại dặn:
- Chà ng giữ kÃn đừng nói vá»›i ai. Thiếp nhút nhát, sợ có kẻ thô bạo đến bắt nạt.
Dương nháºn lá»i; Hai ngưá»i hoà hợp như cá vá»›i nước. Tuy không đến ná»—i quá sà m sá»—, nhưng nÆ¡i khuê phòng còn nồng nà n hÆ¡n cái tình chồng kẻ lông mà y cho vợ.
Nà ng thưá»ng ngồi dưới đèn chép sách cho Dương, nét chữ má»m mại và ngay ngắn. Lại tá»± chá»n má»™t trăm bà i từ trong cung (***) chép riêng ra để Ä‘á»c. Nà ng bảo Dương sắm bà n cá» mua đà n tỳ bà , má»—i đêm thưá»ng dạy Dương đánh cá», nếu không chÆ¡i cá» thì dạo khúc Tiêu song linh vÅ©, buồn đến não lòng. Dương không thể nà o nghe trá»n bà i ấy được, thì nà ng chuyển lại chÆ¡i khúc Hiểu uyển oanh thanh, bất giáctâm hồn chà ng trở nên thanh thản. Rồi khêu đèn diá»…n trò, vui quên cả sáng, nhìn ra ngoà i song thấy ánh dương le lói má»›i vá»™i vã trốn Ä‘i.
Má»™t hôm, thư sinh há» Tiết đến thăm, gặp Dương Ä‘ang ngá»§ ngà y. Nhìn trong phòng thì bà n cá», đà n tỳ bà còn đó, biết là những thứ mà bạn không sà nh. Lại giở sách xem thì thấy táºp cung từ, chữ viết đẹp và ngay ngắn, cà ng thêm ngá». Dương tỉnh dáºy, Tiết há»i những đồ chÆ¡i ấy ở đâu ra.
Äáp rằng:
- Äang định há»c đấy!
Lại há»i đến táºp thÆ¡, Dương nói dối là mượn cá»§a nguá»i bạn. Tiết láºt từng trang xem, thấy ở trang cuối có dòng chữ rất nhá»: "ngà y... tháng ...Liên Tá»a chép", liá»n cưá»i:
- Äây là tên tá»± cá»§a con gái, sao giấu nhau mãi thế?
Dương bà quá không biết nói sao. Tiết cà ng gặn há»i, Dương vẫn không chịu nói. Tiết kẹp quyển sách nhất định mang Ä‘i, Dương cà ng quẫn đà nh phải nói tháºt. Tiết xin được gặp mặt nà ng. Dương nhân nhắc lại lá»i nà ng căn dặn; Tiết cà ng thiết tha ngưỡng má»™ hÆ¡n, Dương bất đắc dÄ© phải nháºn lá»i.
Ná»a đêm cô gái đến, Dương chuyển lá»i cầu khẩn cá»§a bạn. Nà ng nổi giáºn:
- Dặn anh thế nà o mà lại bép xép vá»›i ngưá»i khác rồi?
Dương đem hết tình thực ra nói, nà ng bảo:
- Duyên pháºn vá»›i chà ng đến đây là hết.
Dương khuyên giải bằng trăm cách, rốt cuá»™c nà ng vẫn không vui, đứng dáºy từ biệt, nói:
- Thiếp tạm lánh mặt hỠđã.
Hôm sau Tiết đến, Dương chuyển lá»i nà ng rằng không được. Tiết ngá» chà ng thoái thác, chiá»u tối bèn cùng hai ngưá»i bạn đồng song đến nhà Dương ở lì lại không chịu Ä‘i, cố ý quấy nhiá»…u là m ầm ỹ suốt đêm, khiến Dương phải thức trắng, mà vẫn chẳng có gì. Chúng thấy mấy đêm liá»n vẫn yên vắng, nên bụng cÅ©ng hÆ¡i khoái chÃ, sá»± huyên náo dần dần lắng xuống. Bá»—ng nhiên có tiếng ngâm thÆ¡ cất lên. Cả bá»n cùng để ý nghe, giá»ng ngâm buồn não ruá»™t. ÄÆ°Æ¡ng lúc Tiết lằng tay chăm chú, thì má»™t anh chà ng há»c võ há» Vương cùng trong đám bè bạn, nhặt hòn đá to ném ra ngoà i rồi nói lá»›n:
- Là m bá»™ không cho khách gặp mặt; câu thÆ¡ tháºm hay lại nỉ non rầu rÄ© khiến ngưá»i ta buồn phiá»n?
Tiếng ngâm thÆ¡ tắt ngay. Má»i ngưá»i Ä‘á»u bá»±c tức, Dương uất quá để lá»™ ra cả nét mặt, lá»i nói. Hôm sau, cả bá»n má»›i kéo nhau Ä‘i. Chỉ còn Dương ở má»™t mình trong thư trai trống vắng, hy vá»ng cô gái lại tá»›i nữa, nhưng tuyệt nhiên không cìn tăm dạng gì. Qua hai ngà y nữa, nà ng đột nhiên bước và o, khóc rằng:
- Chà ng rước đám hung tợn đến nhà quát nạt là m thiếp chết khiếp.
Dương cuống quÃt tạ lá»—i, nhưng nà ng đã vá»™i và ng Ä‘i ra, nói rằng:
- Thiếp đã nói duyên pháºn đã hết rồi, từ nay xin vÄ©nh biệt.
Dương cố nÃu lại thì đã biến mất. Từ hôm đó đến hÆ¡n má»™t tháng sau, nà ng không trở lại, Dương thương nhá»› đến mình gầy mặt võ nhưng không là m thế nà o tìm lại được nà ng.
Má»™t đêm Ä‘ang uống rượu má»™t mình, cô gái bá»—ng vén mà n bước và o. Dương mừng quá há»i:
- Nà ng tha thứ cho tôi rồi ư?
Cô gái nước mắt lã chã, lặng lẽ không nói má»™t lá»i. Gạn há»i mãi, nà ng định nói lại thôi, chỉ đáp:
- Giáºn dá»—i bá» Ä‘i, bây giá» có việc khẩn cấp lại phải đến năn nỉ, tháºt khó tránh khá»i hổ thẹn.
Dương há»i Ä‘i há»i lại đôi ba phen, má»›i nói:
- Có má»™t đêm nha lại cục súc không biết ở nÆ¡i nà o đến, buá»™c thiếp nháºn là m vợ lẽ hắn. NghÄ© mình con nhà thanh bạch, không lẽ chịu khuất thân là m vợ con quá»· hèn hạ đó. Nhưng tấm thân yếu Ä‘uối kháng cá»± sao được. Nếu chà ng có lòng liệt thiếp và o hà ng cầm sắc, ắt không để mặt thiếp sống chết thế nà o cÅ©ng được.
Dương giáºn quá, phẫn uất muốn chết. Song nghÄ© kẻ sống ngưá»i chết hai đà ng khác nhau khó mà dùng sức được. Nà ng dặn:
- Äêm mai Ä‘i ngá»§ sá»›m, thiếp sẽ đón chà ng trong giắc má»™ng.
Thế rồi cùng nhau trò chuyện, ngồi lại đợi sáng. Trước khi Ä‘i, nà ng dặn ban ngà y chá»› có ngá»§(****) chá» giữ đúng lá»i hẹn và o đêm. Dương nghe theo. Buổi chiá»u chà ng uống má»™t chút rượu, nhân lúc chếnh choáng lên giưá»ng để nguyên áo xống mà nằm. Bá»—ng thấy cô gái đến, đưa cho con dao rồi cầm tay dắt Ä‘i. Äến má»™t trang viện, vừa má»›i khép cá»a trò chuyện, đã nghe có nguá»i cầm đá Ä‘áºp và o cánh cá»a ầm ầm. Cô gái sợ hãi bảo:
- Kẻ thù đến rồi.
Dương mở cá»a lao ra, thấy má»™t ngưá»i mÅ© đỠáo xanh, râu tua tá»§a quanh mồm như lông nhÃm, liá»n nổi giáºn quát mắng. Kẻ kia trợn mắt nhìn lại, lá»i lẽ hung hăng ngạo mạn. Dương cà ng giáºn Ä‘uổi hắn Ä‘i, nhưng tên nha lại nhặt đá ném rà o rà o như mưa, trúng cổ tay Dương, Dương không thể cầm dao được nữa. Äang lúc nguy cấp, trông xa thấy má»™t ngưá»i lưng Ä‘eo cung tên Ä‘i săn giữa đồng. Nhìn kỹ thì ra chà ng võ sinh há» Vương, bèn gá»i cầu cứu. Chà ng Vương giương cung chạy tá»›i, bắn má»™t phát trúng đùi tên nha lại, bồi thêm nhát nữa y lăn ra chết. Dương mừng rỡ cảm tạ. Vương há»i nguyên do, chà ng kể sá»± tình. Vương cÅ©ng lấy là m mừng đã chuá»™c lá»—i cÅ©, bèn cùng tá»›i nhà cô gái. Nhưng nà ng sợ hãi thẹn thùng, chỉ đứng xa không nói má»™t lá»i. Trên thư án có con dao nhá» dà i chừng hÆ¡n má»™t thước, khảm và ng, dát ngá»c, rút ra khá»i vá» thì sáng loáng như gương. Vương tấm tắc khen mãi, không nỡ rá»i tay. Cùng Dương chuyện trò thấy cô gái e ấp tháºt tá»™i nghiệp, Vương liá»n bá» ra, chia tay má»—i ngưá»i má»™t ngã.
Dương cÅ©ng trở vá», trèo lên giưá»ng ngã sóng soà i. Vừa hay giáºt mình tỉnh dáºy, nghe trong thôn gà đã gáy ran. Chợt cảm thấy cổ tay Ä‘au nhói, sáng sá»›m nhìn xem thì da thịt vẫn còn tấy Ä‘á». Giữa trưa chà ng Vương đến, nhân nói đêm qua nằm mÆ¡ rất lạ. Dương nói:
- Có phải mơ thấy bằn cung không?
Vương lấy là m lạ sao bạn lại biết trước như váºy, Dương bèn đưa cổ tay cho xem, kể lại rõ nguyên do. Vương nhá»› lại nhan sắc ngưá»i đẹp trong má»™ng, chỉ háºn rằng không được trông thấy ngưá»i tháºt. Lại lấy là m may đã có chút công lao vá»›i nà ng nên má»™t lần nữa xin cho được thấy dung nhan. Äêm đến nà ng tá»›i cảm Æ¡n. Dương nói công cá»§a Vương, rồi đạo đạt ý cá»§a bạn. Nà ng đáp:
- Công lao giúo đỡ nghĩ chẳng dám quên, nhưng anh ta dáng dấp hùng dũng, thực lòng thiếp sợ lắm!
Lát sau lại nói:
- Anh ta thÃch thanh bá»™i Ä‘ao cá»§a thiếp. Thanh Ä‘ao ấy vốn thá»±c cha thiếp mua ở Việt Trung, giá má»™t trăm đồng và ng. Thiếp thÃch nên má»›i được giữ, lại tết bằng dây kim tuyến, dát bằng ngá»c minh châu. Phụ thân thương thiếp chết yểu, chôn nó theo. Nay xin dứt lòng yêu thÃch đưa tặng. Thâý Ä‘ao cÅ©ng như thấy thiếp váºy.
Hôm sau Dương nói lại ý nà ng, Vương thÃch lắm. Äêm đến cô gái quả mang Ä‘ao lại, dặn:
- Bảo anh hãy trân trá»ng giữ gìn. Äao nà y không phải là sản váºt cá»§a Trung Hoa đâu.
Từ đấy nà ng lại tới lui như xưa.
ÄÆ°á»£c và i tháng, bá»—ng má»™t hôm nà ng ngồi dưới đèn nhìn Dương như muốn nói Ä‘iá»u gì, nhưng đôi ba phen đỠmặt lại thôi. Chà ng há»i thì đáp:
- Æ n chà ng yêu thương đã lâu, thiếp được tiếp hÆ¡i ngưá»i sống, hằng ngà y lại ăn thức ăn nấu nướng, nên bá»™ xương trắng lại có cÆ¡ hồi sinh. Song cần có tinh huyết cá»§a ngưá»i sống nữa mơà có thể sống lại được.
Dương cưá»i đáp:
- Tại nà ng không chịu, chứ tôi nà o có tiếc gì.
Nà ng nói:
-Sau khi chung đụng chà ng tất bị ốm nặng trong hÆ¡n hai mươi ngà y, nhưng uống thuốc và o sẽ khá»i.
Bèn cùng nhau giao hoan. Xong rồi mặc áo ngồi dáºy, lại nói:
- Cần má»™t giá»t máu tươi. Chà ng có thể vì yêu mà chịu Ä‘au được không?
ÄÆ°á»£c. Lấy con dao sắc chÃch và o cánh tay cho chảy máu. Cô gái nằm trên giưá»ng bảo nhá» và o rốn. Rồi ngồi dáºy dặn:
- Thiếp không đến nữa. Chà ng nhá»› tÃnh đủ kỳ hạn trăm ngà y, há»… có con chim xanh Ä‘áºu trên ngá»n cây trước má»™ thiếp kêu lên mấy tiếng thì phải đà o má»™ ngay.
Dương cẩn tháºn ghi nhá»› lá»i dặn. Bước ra cá»a rồi, nà ng còn nghoảnh lại bảo:
- Hãy nhá»› kỹ đừng quên nhé, sá»›m hay muá»™n Ä‘á»u không thể được!
Nói rồi ra Ä‘i. HÆ¡n mưá»n ngà y sau Dương quả ốm nặng, bụng trướng lên tưởng chết. Thầy lang cho thuốc uống, chà ng Ä‘i ngoà i ra những chất Ä‘en nhão như bùn, đúng muá»i hai hôm thì khá»i.
TÃnh đúng má»™t trăm ngà y, chà ng sai ngưá»i nhà vác mai thuổng ra đợi sẵn. Khi mặt trá»i sắp lặn, quả thấy con chim xanh kêu hai tiếng. Dương mừng nói:
- ÄÆ°á»£c rồi!
Bèn phát gai góc, đà o má»™. Thấy quan quách đã nát mà nét mặt vẫn tươi như ngưá»i sống, sá» và o còn ấm. Trùm áo mang vá», đặt chá»— nằm ấm áp, nghe có hÆ¡i thở thoảng nhẹ, mảnh như sợ tÆ¡. Dần dần đổ cháo nóng cho, ná»a đêm thì tỉnh hẳn.
Vẫn thưá»ng bảo Dương rằng:
- Hai mươi năm mà như má»™t giấc má»™ng váºy.
TRẦN THỊ BĂNG THANH dịch
Chú thÃch
(*) sông Tứ Thá»§y : thuá»™c huyện Tứ Thá»§y, tỉnh SÆ¡n Äông.
(**)Liên xương cung từ : táºp thÆ¡ cá»§a Nguyên Chẩn (778-831) nhà thÆ¡ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng.
(***) Nguyên văn : "cung từ" là những bà i thÆ¡ chuyên vịnh các việc lặt vặt trong cung cấm, nhất là vá» số pháºn ngưá»i cung nữ.
(****) Có bản chép : "ban ngà y phải ngủ"
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:42 PM.
|

14-04-2008, 07:14 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
PHẠM TÚ CHÂU dịch
Hoa Cô Tá»
An Ấu Dư đỗ khoa bạt cống (*) là ngưá»i ở Thiểm Tây. TÃnh chuá»™ng nghÄ©a, hay vung tiá»n vì ngưá»i khác, lại thÃch phóng sinh, gặp ai săn được chim Ä‘á»u không ngại giá cao, mua lấy rồi thả ra.
Gặp lúc nhà ông cáºu có tang, chà ng đến giúp việc đưa đám, chiá»u tối trở vá» qua núi Hoa Nhạc, bị lạc lối quẩn quanh trong núi, lòng rất lo sợ. Chợt thấy cách má»™t quãng xa chừng mÅ©i tên bắn có ánh đèn, bèn xăm xăm Ä‘i lại. ÄÆ°á»£c mấy bướcbá»—ng thấy má»™t cụ già lưng còng kéo lê gáºy, băng đưá»ng tắt Ä‘i tá»›i rất mau. An dừng chân toan há»i thăm thì cụ già đã há»i trước chà ng là ai. An thưa là lạc lối và nói chá»— có ánh đèn kia hẳn là xóm núi, định đến ngá»§ nhá».
Cụ già bảo:
- Äấy không phải là nÆ¡i yên ổn đâu. May gặp lão đây, hãy theo vá», nhà tranh cÅ©ng xếp được nÆ¡i nghỉ cho ngà i.
An mừng quá, Ä‘i theo chừng má»™t dặm tá»›i má»™t xóm nhá». Ông già gõ và o cá»a phên, má»™t bà già ra mở cá»a chà o há»i:
- Ông nó đã vỠđấy à ?
Ông già đáp:
- Phải.
An bước và o thấy nhà thấp mà hẹp. Cụ già khêu đèn giục chà ng ngồi rồi bảo có gì thì bà y lên má»i khách. Lại bảo vá»›i cụ bà :
- Ông đây không phải ai khác, chÃnh là ân nhân cá»§a nhà ta đó. Bà đi lại không thuáºn, hãy gá»i Hoa Cô Tá» ra lá»c rượu Ä‘i.
Lát sau má»™t cô gái bưng mâm bát và o rồi đứng cạnh ông cụ liếc mắt nhìn chà ng. An nhìn lại thấy nà ng nhá» tuổi mà xinh đẹp như tiên. Ông già nghoảnh lại sai hâm rượu. PhÃa Tây phòng trong có lò than, cô gái và o đó cá»i lá»a. An há»i:
- Cô đó là ngưá»i thế nà o vá»›i cụ!
Cụ già đáp:
- Lão há» Chương, bảy chục tuổi đầu chỉ có má»™t mụn con gái đó thôi. Nhà nông Ãt tôi tá»›, lại vì ngà i không phải là ai khác lạ, cho nên má»›i dám gá»i vợ con ra bái kiến, mong chá»› chê cưá»i!
An lại há»i:
- Nhà chồng cô em ở là ng nà o?
Cụ gìa đáp:
- Còn chưa có ai.
An luôn miệng khen cô gái xinh đẹp thông minh. Cụ già vừa má»›i ngỠý khiêm nhưá»ng bô4ng nghe cô gái la hoảng, chạy và o thì rượi sôi lá»a bốc. Cụ giáºp tắt xong, mắng:
- Lớn chừng ấy, rượu trà o ra không biết à ?
Ngoái lại thấy bên cạnh lò có hình nữ thần TỠCô (**) ghép bằng ruột cây quỳ còn dở dang, ông già lại mắng:
- Tóc bồng bồng chừng ấy mà còn như con nÃt.
Bèn cầm lên cho An xem và nói:
- Nó mải là m cái trò kiếm ăn nà y để cho rượu sôi trà o lên. ÄÆ°á»£c ngà i quá khen, há chẳng thẹn chết Ä‘i được ư?
An ngắm nghÃa thấy mắt mà y xiêm áo là m rất tinh xảo, bèn khen:
- Tuy tựa đồ chơi trẻ nhỠnhưng cũng cho thấy em nhà rất sáng dạ.
Chuốc chén giá» lâu, cô gái nhiá»u lần ra rót rượu, mỉm miệng cưá»i tươi không ngượng ngùng chút nà o. An nhìn chăm chú, xao xuyến tâm tình. Bá»—ng nghe bà cụ gá»i, ông lão bèn Ä‘i và o. An thấy không có ai, bảo cô gái:
- Em đẹp quá khiến tôi mất cả hồn vÃa. Muốn nhá» mối lái, nhưng sợ việc không thà nh, ý em thế nà o?
Nà ng lẳng lặng ôm hồ rượu, tá»›i bên lò, dưá»ng như không nghe tiếng. Há»i mấy lần Ä‘á»u không đáp, chà ng bèn và o buồng. Cô gái đứng phắt dáºy nghiêm mặt nói:
- Ông khùng nà y và o buồng định là m gì thế?
An cứ quì nà i nỉ mãi, nà ng định Ä‘i nhanh tá»›i cá»a định ra ngoà i. Chà ng vụt đứng lên chắn lối, ôm chầm lấy, hôn và o miệng và o môi. Nà ng run rẩy gá»i to lên, ông già vá»™i và ng chạy và o há»i. An buông tay bước ra, vừa thẹn vừa sợ. Nhưng cô gái thong dong thưa vá»›i cha:
- Rượu lại sôi trà o, nếu ông đây không và o thì tiêu tan cả hồ rượu rồi.
An nghe nà ng nói như thế trong lòng má»›i yên, cà ng cảm Æ¡n nà ng, hồn phách đảo Ä‘iên, mất cả ý định ban nãy. Bèn vá» say rá»i chiếu rượu, cô gái cÅ©ng bá» ra ngoà i. Ông già trải chăn nệm xong, đóng cá»a rồi ra nốt. An không ngá»§ được, trá»i chưa sáng đã gá»i ông cụ từ biệt.
VỠđến nhà , chà ng láºp tức nhá» bè bạn thân tá»›i nhà cô gái cầu hôn, nhưng mất cả ngà y rồi vá» mà không tìm được xóm nhà đâu cả. An bèn sai ngưá»i hầu thắng yên cương tá»± tìm đưá»ng Ä‘i đến. Äến nÆ¡i chỉ thấy vách núi cao ngất, chẳng có xóm là ng nà o. Há»i thăm các thôn xóm gần quanh thì chẳng có mấy ai há» Chương . Chà ng thất vá»ng ra vá», bá» cả ăn ngá»§, từ đấy mắc chứng ngẩn ngÆ¡, cố ép húp tà nước cháo thì nôn naomuốn má»a. Trong cÆ¡n mê sảng cứ gá»i tên Hoa Cô Tá», ngưá»i nhà chẳng hiểu ra sao, đà nh suốt đêm đứng quanh theo dõi, thế xem ra muốn nguy. Má»™t đêm, ngưá»i canh má»i mệt ngá»§ cả, chà ng lá» má» thấy có ngưá»i đụng và o mình, hé mắt nhìn thì Hoa cô TỠđứng ngay bên giưá»ng, bất giác thần khà tỉnh táo hẳn, nhìn nà ng chăm chú, hai hà ng nước mắt muốn trà o rÆ¡i. Nà ng nghiêng đầu cưá»i bảo:
- Anh si tình sao đến nông nỗi nà y?
Bèn trèo lên giưá»ng, ngồi lên đùi An, lấy hai tay day huyệt thái dương. An cảm thấy mùi xạ hương thÆ¡m lạ lùng, xá»™c và o mÅ©i thấm táºn xương. Day má»™t lúc, bá»—ng trên sống mÅ©i đổ mố hôi, dần dần lan tá»›i chân tay mình mẩy. Nà ng khẽ nói:
- Trong nhà đông ngưá»i em không tiện ở lại. Ba ngà y nữa em lại đến thăm.
Lại lấy trong ống tay áo thêu ra mấy cái bánh hấp đặt ở đầu giưòng rồi lẳng lặng ra Ä‘i. Äến ná»a đêm, An toát hết mồ hôi, thấy thèm ăn, bèn quá» bánh mà ăn. Không biết bánh bao nhân gì mà thÆ¡m ngon lạ thưá»ng, ăn liá»n ba cái, rồi lấy áo Ä‘áºy lên chá»— bánh còn lại, thiêm thiếp ngá»§ say, đến sáng bảnh má»›i tỉnh giấc, như trút được gánh nặng. Ba ngà y ăn hết bánh, tinh thần cà ng sảng khoái, bèn cho ngươì nhà tản Ä‘i hết; sợ nà ng đén không và o được cá»a, bèn lẻn ra mảnh sân ăn thông và o thư phòng mở hết then khóa. Lát sau, quả nhiên nà ng đến, cưá»i nói:
- Anh chà ng si tình kia không tạ ơn bà lang à ?
An mừng quá, ôm lấy nà ng cùng giao hoan, ân ái hết mực. Sau đó cô gái nói:
- Thiếp mạo hiểm chịu nhÆ¡ là vì cá»› báo Ä‘á»n Æ¡n sâu đó thôi, thá»±c không thể vui hòa cầm sắc dà i lâu, xin chà ng sá»›m lo nÆ¡i chốn khác.
An nÃn lặng hồi lâu má»›i há»i:
- Vốn không rõ bình sinh đã từng giao tiếp với gia đình nà ng ở đâu, quả thực không nhớ nữa.
Cô gái không chịu nói, chỉ bảo:
- Chà ng tự nghĩ thì biết.
An cố nà i xin được gắn bó dà i lâu, nà ng đáp:
- êm nà o cũng trốn đi thì hẳn không được rồi, mà mãi mãi vui vầy lứa đôi cũng không được nốt.
An nghe nói rầu rầu buồn bã, cô gái bèn bảo:
- Nếu muốn nên việc, đêm mai má»i chà ng đến nhà thiếp.
An bèn đổi buồn thà nh vui, há»i:
- ÄÆ°á»ng sá xa xôi, bước chân em nhá» bé thế kia, sao tá»›i được đây?
Nà ng đáp:
- Thiếp đã vá» nhà đâu. Bà điếc ở xóm Äông nà y là bà dì cá»§a thiếp. Vì chà ng mà thiếp nấn ná đến nay, sợ ở nhà nghi ngại.
An chung chăn vá»›i nà ng chỉ thấy từ hÆ¡i thở đến thịt da, không chá»— nà o không thÆ¡m,bèn há»i:
- Nà ng xức thứ dầu thơm gì mà thấm cả và o xương thịt thế?
Nà ng đáp:
- Thiếp sinh ra đã như thế rồi, không phải do xức dầu thơm đâu.
An cà ng lấy là m lạ. Nà ng dáºy sá»›m từ biệt, An sợ mình lạc đưá»ng, nà ng hẹn sẽ đứng chá» bên đưá»ng. Äến chiá»u tối An phóng ngá»±a Ä‘i, quả nhiên nà ng đón đợi, cùng Ä‘i tá»›i chốn cÅ©. Hai ông bà vui vẻ đón tiếp, cÆ¡m rượu chẳng c1 món gì ngon, chỉ toà n những món rau tạp, ăn xong má»i khách Ä‘i nghỉ. Cô gái chẳng ngó ngà ng gì đến, An cà ng nghi ngại. Canh khuya nà ng má»›i đến, nói:
- Cha mẹ rì rầm mãi không ngủ khiến chà ng vất vả chỠđợi lâu.
Hai ngưá»i quấn quÃt suốt đêm, rồi nà ng má»›i bảo An:
- Gặp đêm nay để rồi xa cách trăm năm đấy.
An sá»ng sốt há»i lại, nà ng đáp:
- Cha thiếp thấy xóm nà y lẻ loi vắng vẻ nên sắp dá»i Ä‘i xa. Sum vầy vá»›i chà ng đêm nay là hết.
An không nỡ buông nà ng ra, thở than buồn bã. Trong lúc bịn rịn mà n đêm dần tan, ông già bỗng sồng sộc bước và o mắng:
Con ranh, là m nhÆ¡ nhuốc cá»a nhà thanh sạch khiến tao xấu hổ muốn chết.
Cô gái tái mặt vá»™i vá»™i và ng và ng chạy mất. Ông già cÅ©ng ra theo, vừa Ä‘i vừa chá»i mắng con. An kinh sợ cuống quÃt, không còn biết là m thé nà o đà nh lẻn trốn vá» nhà . Mấu ngà y bồi hồi, trong lòng bức rứt không yên, nhân nghÄ© rằng đến đêm lần tá»›i đó, trèo tưá»ng và o xem sao. Ông cụ đã nói ta có Æ¡n vá»›i há», thì dù việc có bại lá»™ chắc cÅ©ng không khiển trách quá nặng ná». Bèn thừ lúc đêm tối cấ lẻn ra Ä‘i. Chà ng lần mò giữa núi,, lạc lối chẳng biết đưá»ng nà o. Sợ quá Ä‘ang tìm lối vá» thì thấy trong hẻm núi thấp thoáng có nhà cá»a. Mừng rỡ đến nÆ¡i thấy tưá»ng cao cổng rá»™ng tá»±a nhà thế gian, mấy lá»›p cá» và o còn chưa đóng. Chà ng há»i thăm ngưá»i gác cổng vá» nhà há» Chương. Có cô hầu áo xanh ra há»i:
- Äêm hôm ai há»i thăm nhà há» Chương thế?
An đáp:
- Äó là ngưá»i quen thân vá»›i tôi, tá»± nhiên lạc mất lối đến nhà .
Cô hầu nói:
- Ông không phải há»i há» Chương nữa. Äây là nhà mợ cá»§a cô ấy, Hoa Cô hiện Ä‘ang ở đây, để tôi báo vá»›i cô ấy.
Cô hà u và o má»™t lát rồi trở ra má»i An và o. Vừa má»›i bước và o hà nh lang, Hoa Cô đã bước nhanh ra đón, rồi bảo cô hầu:
- Chà ng An xuôi ngược đêm hôm hẳn đã mệt má»i, hãy sá»a soạn chá»— ngá»§ Ä‘i!
Lát sau dắt tay An và o mà n, An há»i:
- Nhà mợ sao không còn ai khác nữa?
Cô gái đáp:
-Mợ đi vắng để thiếp lại trông nhà . May được gặp chà ng, há không phải có duyên số từ trước hay sao?
Nhưng trong lúc tá»±a ká» bên nhau, An thấy mùi rất tanh hôi, lòng ngá» có Ä‘iá»u lạ. Nà ng ôm lấy cổ An, thè ngay lưỡi liếm và o lá»— mÅ©i, như mÅ©i kim đâm buốt lên táºn óc. An sợ quá chỉ muốn trốn thoát nhưng thân thể như bị dây chão trói chặt, giây lát băn bặt thiếp Ä‘i.
An không vá», ngưá»i nhà tìm hết những nÆ¡i có thể tìm được. Có ngưá»i mách má»™t chiá»u tối gặp An trên đưá»ng và o núi. Ngưá»i nhà bèn và o núi, tìm thấy chà ng trần truồng nằm chết dưới chân vách núi cao, lạ lùng kinh sợ chẳng rõ nguyên do, khiêng vá» nhà . Cả nhà xúm lại than khóc thì có má»™t cô gái đến viếng, từ ngoà i cá»a gà o khóc Ä‘i và o, vá»— thây day mÅ©i, nước mắt rá» ròng ròng, rồi kêu to:
- Trá»i ôi! Trá»i ôi! Sao lại ngu muá»™i đến thế?
Nà ng Ä‘au đớn kêu khóc khản cả tiếng, má»™t lúc sau má»›i nguôi, bảo vá»›i ngưá»i nhà :
- Xin để đó bảy ngà y đừng liệm vội!
Má»i ngưá»i không biết là ai, toan há»i thì nà ng không chà o há»i gì hết, chỉ nuốt nước mắt lừng lững Ä‘i ra, giữ lại cÅ©ng không thèm nghoảnh mặt. i theo dấu chân, chá»›p mặt đã không thấy đâu nữa. Ai nấy ngá» là thần, kÃnh cẩn vâng theo lá»i dặn. Äêm, nà ng lại đến khóc như ngà y hôm trước. Äến đêm thứ bảy, An bông hồi tỉnh, trở mình ren rỉ, ngưá»i nhà đá»u kinh hãi. Cô gái bước và o ngẹn ngà o nhìn chà ng. An giÆ¡ tay vẫy bảo má»i ngưá»i lui ra. Cô gái lấy ra má»™t bó cá» tươi, nấu vá»›i chừng má»™t đấu nước rồi cho uống ngay trên giưá»ng. Lát sau An nói được, thở dà i bảo nà ng:
- Giết chết tôi lần nữa là nà ng mà tái sinh tôi cũng là nà ng đấy!
Nhân đó kể lại những chuyện đã gặp. Nà ng bảo:
- Con yêu rắn giả mạo là m thiếp đó. Hôm chà ng lạc lối đầu tiên nhìn thấy ánh đèn chÃnh là cá»§a nó đấy!
An há»i:
- Sao nà ng có thể là m cho ngưá»i chết hồi sinh, xương khô má»c được thế? Chẳng phải là tiên ư?
Cô gái đáp:
- Bấy lâu nay định nói nhưng lại e chà ng kinh lạ. Năm năm trước đây, trên đưá»ng núi Hoa SÆ¡n, chà ng từng mua lại con chương săn được rồi thả ra, có phải thế không?
An đáp:
- Äúng, có việc đó.
Nà ng bảo:
- Con chương ấy là cha thiếp. Trưóc đây thiếp nói Æ¡n lá»›n chÃnh là vá» cá»› đó. Hôm má»›i rồi chà ng đã đầu thai và o nhà ông ph3 chÃnh há» Vương ở thôn Äoà i, thiếp cùng cha kiện vá»›i Diêm Vương, nhưng Diêm Vương không nghe. Cha thiếp tình nguyện há»§y đạo để chết thay cho chà ng, nà i nỉ đến bảy ngà y má»›i nên việc. Buổi gặp gỡ hôm nay là may mắn lắm. Nhưng chà ng tuy sống lại vẫn bị tê liệt, phải lấy được máu rắn ấy hoà vá»›i rượu mà uống thì bệnh má»›i khá»i hẳn.
An nghiến răng căm giáºn nhưng lo nghÄ© không có phép gì bắt được nó. Cô gái bảo:
- Không khó đâu. Có Ä‘iá»u giết nhiá»u sinh mạng sẽ để lụy cho thiếp trăm năm không được lên tiên thôi. Hang cá»§a nó ở sưá»n núi cÅ© ấy, và o lúc xế trưa chất cá» mà đốt, bên ngoà i phòng bị thêm ná» cứng ắt bắt được con yêu ấy.
Nói xong, nà ng từ biệt rằng:
- Thiếp không thể hầu chà ng mãn Ä‘á»i, thá»±c rất Ä‘au buồn. Nhưng vì cứu chà ng mà sá»± nghiệp tổn thất hết bảy phần rồi, xin chà ng thương xót dùm thiếp. Má»™t tháng nay nghe máy trong bụng, chắc là nghiệt căn. Con trai hay con gái, sang năm sẽ gá»i cho chà ng.
Rồi rÆ¡i lệ mà ra Ä‘i. Qua đêm ấy, An thấy từ thắt lưng trở xuống như chết rồi, cấu vét cÅ©ng không biết Ä‘au, bèn Ä‘em lá»i cô gái dặn bảo vá»›i ngưá»i nhà . Ngưá»i nhà tá»›i nÆ¡i, hun đốt hang như lá»i nà ng. Có con rắn trắng lá»›n xông qua lá»a trưá»n ra, bị cung ná» bắn má»™t loạt giết được. Lá»a cháy và o hang, rắn lá»›n rắn bé mấy trăm con Ä‘á»u chết cháy, mùi tanh nồng mÅ©i. Ngưá»i nhà ra vá», đưa máu rắn cho An. Chà ng uống ba ngà y, hai chân dần dần có thể xoay trở, ná»a năm má»›i đứng lên được.
Sau đó,một mình và o núi, gặp bà già ôm đứa trẻ quấn tã cói trao cho, bảo rằng:
- Con gái già gá»i cho chà ng đây.
An toan há»i thăm, loáng đã không thấy đâu nữa. Giở tã ra xem thì là trai. Chà ng bế vá» nhà , rồi suốt Ä‘á»i không lấy ai nữa.
:)
PHẠM TÚ CHÂU dịch
Chú thÃch
(*) bạt cống: Tên má»™t khoa thi Ä‘á»i Thanh. Cứ 12 năm má»™t lần, quan há»c chÃnh đỠbạt những ngưá»i há»c giá»i lên kinh, triá»u đình khảo hạch xong, tùy hạng đỗ mà trao chức.
(**) nữ thần Tá» Cô : Tên má»™ cô gái là m lá»… nhà ngưá»i, bị vợ cả ghen, chết và o ngà y rằm tháng giêng. Dân thá» là m thần, đón và o ngà y rằm tháng giêng để bói việc tằm tang và nhiá»u việc khác.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:42 PM.
|
 |
|
| |