 |
|

05-09-2008, 05:50 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 46
Lệnh Hồ Bình Lại Gặp Thầy Tướng
Tên trợ thủ nói tiếp:
– Lần nà y y Ä‘em bạc đến cÅ©ng không phải Ãt. Äáng tiếc y không hiểu mánh lá»›i là m nhà cái, thua phải giam hết thẩy, được lại không thu đủ thà nh ra chẳng còn đồng nà o... Các cá»a đặt hết rồi công tá» gieo xúc xắc Ä‘i!
Lệnh Hồ Bình chẳng để ý gì vá» chuyện ăn thua. Lạ ở chá»— chà ng cà ng chẳng quan tâm, tay cà ng gặp váºn Ä‘á». Ba tiếng bà i đã được mấy chục lạng.
Giữa lúc ấy, Äá»™c Thái Tuế Du Chà Hoà ng vì chá»§ nhân Trương Tứ không chịu cho vay tiá»n, hắn hằn há»c trở gót toan ra khá»i đại sảnh.
Lệnh Hồ Bình tay cầm con xúc xắc vừa là m bộ muốn gieo vừa lớn tiếng hô:
– Äặt xuống Ä‘i! Äặt xuống Ä‘i! Còn Ãt quá chưa ăn thua gì. Ai không tiá»n đặt cái gì đáng tiá»n cứ khai giá ra sau nà y chuá»™c lại lúc nà o cÅ©ng được. Bữa nay là ngà y tết đánh chÆ¡i cho vui...
Chà ng nhá»› lại lá»i cảnh cáo cá»§a hán tá» mặt đỠlại hô:
– Nếu không đặt nữa là bản công tỠgieo đây.
Những ngưá»i ham mê cá» bạc thưá»ng nghÄ© như nhau. Chắc mẩm bà n nà y mình sẽ ăn. Nếu có thua há» Ä‘á»u cho là thua oan. CÅ©ng như Tây Sở Bá Vương từng nói: “Ta thất bại là tại lòng trá»i chứ chẳng phải đánh giặc không giá»iâ€.
Những ngưá»i hết nhẵn tiá»n ngồi nhìn khi láºt bà i lên thưá»ng nghiến răng than thầm:
– Con bà nó! Bà n nà y mà mình có tiá»n thì...
Mấy năm trước Lệnh Hồ Bình đã từng chÆ¡i bá»i phóng đãng nên rất hiểu tâm lý cá»§a kẻ thua bạc.
Äá»™c Thái Tuế Du Chà Hoà ng ra tá»›i cá»a đại sảnh, nghe Lệnh Hồ Bình hô hoán như váºy quả nhiên dừng bước, tá»±a hồ hắn đã động tâm...
Không hiểu vì duyên cớ gì hắn do dự một chút rồi bỠđi không ngoảnh cổ lại.
Lệnh Hồ Bình vừa ngạc nhiên vừa thất vá»ng. Chà ng toan đặt con xúc xắc xuống bá» bà n bạc đứng lên theo dõi há» Du, nhưng chà ng nghÄ© lại là m như váºy có Ä‘iá»u không ổn.
Trong túi đã kia chẳng hiểu có phải đựng con quá»· sâm tháºt không. Trước khi chưa biết xác thá»±c đã bồng bá»™t để lá»™ hình tÃch thì khó mà vãn hồi được.
Vả lại theo lá»i BÃnh Dần kỳ sÄ© thì dù không lấy được quá»· sâm, võ công chà ng cÅ©ng không ngại mất hết, việc gì phải hấp tấp?
Và chà ng không tin kẻ hâm mê cỠbạc bỠđi rồi không quay trở lại. Bữa nay chỠkhông được thì bữa mai hắn lại tới.
Chà ng tÃnh toán như váºy rồi nét mặt thản nhiên chẳng lá»™ vẻ gì, tiếp tục đánh bạc như thưá»ng.
Sau chừng hÆ¡n ná»a giá», chà ng nháºn thấy bữa nay không còn chuyện gì đáng là m đã tÃnh tìm cách thu binh thì ngoà i sảnh đưá»ng có tiếng hoan hô vang dá»™i:
– Hoa đại nương! Hoa đại nương tới!...
Lệnh Hồ Bình tá»± há»i:
– Sao? Má»™t ngưá»i đà n bà cÅ©ng đến chốn nà y là m chi?
Chà ng chau mà y tựa hồ trong đầu óc hiện ra bộ mặt khó thương trát đầy son phấn, miệng đầy răng và ng...
Chà ng đã Ä‘oán tráºt.
Má»™t nữ nhân nhiá»u lắm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi từ ngoà i Ä‘i và o, hình dung yểu Ä‘iệu, ăn mặc trang nhã. Khuôn mặt trứng ngá»—ng không sao tìm được má»™t vết nhăn. Má»™t mỹ nhân hoà n toà n.
Lệnh Hồ Bình ngắm nghÃa lấy là m kỳ. Chà ng không sao nghÄ© ra được mỹ nhân kiểu nà y vì lý do gì lại tìm đến nÆ¡i đây?
Chà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì má»™t ngưá»i khẽ đụng và o khuá»·u tay. Chà ng quay đầu nhìn lại thì chÃnh là hán tá» trợ thá»§ nhà cái đứng ở mé tả.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Chuyện gì váºy?
Hán tỠđáp rất khẽ:
– Nữ nhân nà y lai lịch không nhá». Hà ng năm ngà y tết y thưá»ng đến đây là m cái, chÆ¡i bá»i rá»™ng rãi khiến cho ngưá»i ta phải lè lưỡi. Y chẳng kể gì đến chuyện ăn thua...
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Y chẳng kể gì đến chuyện ăn thua thì là m sao?
Hán tỠnói thầm:
– Lát nữa công tỠkhông nên tranh chấp với y.
Lệnh Hồ Bình cà ng ngạc nhiên há»i:
– Là m sao lại có chuyện tranh chấp?
Hán tỠghé tai đáp:
– TÃnh nết y rất cổ quái là nhất định và o là m cái ở bà n trung ương. Thế nà o y cÅ©ng đòi công tá»... nhưá»ng chá»—...
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Sao lại phải nhưá»ng cho y?
Hán tỠkhẽ đáp:
– Ai cÅ©ng phải nhưá»ng.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Không chịu nhưá»ng thì y là m gì?
Hán tỠbiến sắc đáp:
– Công tá» không nên cố chấp. Tiểu nhân vì hảo ý mà mách váºy. Chá» y Ä‘i rồi tiểu nhân sẽ cho hay... y đã và o đó...
Sự thực nữ nhân đã và o tới nơi.
Những con bạc vây quanh bà n tá»± động tránh ra để nhưá»ng lối, ngưá»i nà o cÅ©ng lá»™ vẻ rất tôn kÃnh.
Lệnh Hồ Bình dĩ nhiên chẳng muốn tranh già nh giữ địa vị nhà cái với một mỹ nhân là m chi.
Nhưng lúc chà ng toan đặt hai con xúc xắc má»™t bên định tá»± động nhưá»ng chá»—, bá»—ng mắt chà ng sáng lên, chụp lấy hai con xúc xắc lá»›n tiếng hô:
– Äặt xuống, đặt xuống! Lẹ lên, lẹ lên!
Lệnh Hồ Bình thay đổi chủ ý một cách đột ngột nhất định phải có lý do.
Nguyên chà ng ngẩng đầu lên phát giác những kẻ Ä‘i theo nữ nhân. Ngoà i ả tiểu tỳ còn má»™t nam nhân, chÃnh là Äá»™c Thái Tuế Du Chà Hoà ng.
Lúc nà y cái túi da nhỠcủa hắn đã không cánh mà bay. Trái lại trong tay gã lại cầm một gói bạc nặng trĩu.
Lệnh Hồ Bình liá»n tỉnh ngá»™.
Nguyên tên cao đồ ở Vưu môn không cầm được con quỷ sâm cho Trương Tứ đã tìm đến nữ nhân nà y.
Quá»· sâm là má»™t vị thuốc quý giá vô cùng, nhưng đối vá»›i ngưá»i thưá»ng lại Ãt khi đắc dụng.
Lệnh Hồ Bình tá»± há»i:
– Chẳng lẽ nữ nhân nà y cÅ©ng là má»™t tay sà nh sá»i vá» y dược?
Miệng chà ng vẫn hô:
– Äặt xuống, đặt xuống! Lẹ Ä‘i, lẹ Ä‘i!
Nhưng lạ thay! Bao nhiêu con bạc ngÆ¡ ngác nhìn nhau, chẳng ai chịu đặt cá»a.
Hai tên hán tỠtrợ thủ không ngớt đưa chân ở gầm bà n đẩy Lệnh Hồ Bình để ra hiệu cho chà ng.
Lệnh Hồ Bình chẳng lý gì đến chúng, chà ng hô lớn hơn:
– Mau lên, mau lên! Äặt bao nhiêu giam bấy nhiêu. Không đặt thì đừng ăn...
Sau cùng hai tên hán tá» không sao nhịn được liá»n hô lá»›n:
– Hãy khoan!
Bà n bạc im phăng phắc.
Nữ nhân đưa đẩy cặp mắt cất tiếng trong trẻo há»i:
– Công tỠkia! Phải chẳng công tỠcòn muốn là m cái nữa?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
– Äúng thế!
Nữ nhân quay lại há»i Äá»™c Thái Tuế:
– Ngươi bảo vừa rồi bị ngưá»i ta bao hết cá»a Thiên môn. Bây giỠđã có bạc chẳng lẽ lại không muốn gỡ?
Äá»™c Thái Tuế ngáºp ngừng đáp:
– Tại hạ sợ đại nương muốn là m cái, nên... nên...
Nữ nhân ngắt lá»i:
– Äể cho ngươi đánh má»™t tiếng đã.
Äá»™c Thái Tuế cả mừng vá»™i cầm gói bạc đặt xuống bà n, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Lệnh Hồ Bình nói:
– Toà n bộ đặt ở Thiên môn. Nhà cái gieo xúc xắc đi!
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
– Bao nhiêu?
Äá»™c Thái Tuế đáp:
– Năm chục lạng.
Lệnh Hồ Bình nói:
– Hiện giỠtrên bà n đã hơn trăm lạng. Ông bạn có muốn đặt thêm thì cũng là m như bản công tỠvừa rồi tức là bao hết cả bà n.
Äá»™c Thái Tuế đỠmặt lên nhưng không dám nổi nóng.
Hoa đại nương lên tiếng:
– Còn bao nhiêu để cho nô gia.
Mụ quay lại sai tiểu tỳ đặt nắm và ng vụn xuống cá»a Thiên môn.
Lệnh Hồ Bình lắc hai con xúc xắc miệng hô:
– Ä‚n hết cá»a Thiên môn.
Con xúc xắc liệng xuống tám Ä‘iểm, láºt bà i lên quả nhiên ăn cá»a Thiên môn.
Hoa đại nương mặt vẫn tươi cưá»i, thái độ khoan thai. Nhưng Äá»™c Thái Tuế tái mặt.
Äánh bạc sợ nhất là Ãt vốn. Lúc nà y trong lòng tên cao đồ ở Vưu môn cảm thấy buồn bá»±c.
Hoa đại nương mỉm cưá»i há»i:
– Công tỠvẫn là m cái chứ?
Lệnh Hồ Bình ngẫm nghĩ rồi lắc đầu đáp:
– Äá»§ rồi! Ở Ä‘á»i tri túc má»›i hay. Ai muốn tiếp tay thì và o đây.
Hoa đại nương chăm chú ngó chà ng cưá»i há»i:
– Công tá» Ä‘ang hên váºn, nô muốn lãnh cái được chăng?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
– ÄÆ°á»£c lắm!
Nữ nhân và o là m cái, Lệnh Hồ Bình đứng sang một bên như khách bà ng quang.
Äá»™c Thái Tuế không hiểu lén lút dá»i khá»i đại sảnh bá» Ä‘i từ lúc nà o.
Lệnh Hồ Bình đã coi nữ nhân đánh bạc nhiá»u rồi, nhưng nữ nhân đứng là m cái bà i cẩu thì đây má»›i là lần đầu.
Nữ nhân đánh bà i vốn không phải là cỠđộng trang nhã, nữ nhân là m cái bà i cẩu cà ng khó coi hơn.
Nhưng lạ thay! Nữ nhân nà y là m cái bà i cẩu lại chẳng khiến cho ngưá»i ta khó chịu chút nà o.
Mụ rá»a bà i, gieo xúc xắc bằng thá»§ pháp rất thà nh thuá»™c, thái độ rất khoan thai, cá» chỉ hợp lá»… số. Nhất là hai con xúc xắc gieo xuống thá»§ pháp cà ng ngoạn mục.
Cuộc đánh bà i cẩu mỗi lúc một thêm náo nhiệt.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn, nháºn ra con quá»· sâm cá»§a Äá»™c Thái Tuế nằm trong túi da hiện bá» trong cái giá» cầm tay cá»§a con tiểu tỳ.
Chà ng mình mang tuyệt há»c, dù đối vá»›i cao thá»§ hạng nhất cÅ©ng chẳng chau mà y, mà lúc nà y không biết là m thế nà o để con quá»· sâm kia lá»t và o tay mình.
Bà n bạc đang đi tới chỗ cao trà o, một tên a đầu áo xanh đột nhiên sùng sục tiến và o đại sảnh.
Hoa đại nương ngẩng đầu nhìn, bất giác hÆ¡i lá»™ vẻ sá»ng sốt.
Mụ ngó tiểu a đầu dưá»ng như để há»i gì thì vừa thấy thị vừa thở vừa gáºt đầu.
Hoa đại nương chau mà y thở dà i, nhẹ buông tiếng nói một mình:
– Thế là cụt hứng!
Dứt lá»i thị quay sang ngó tên tiểu tỳ xách giá» khẽ gáºt đầu ra khá»i đại sảnh.
Lệnh Hồ Bình vá»™i chạy theo gá»i:
– Còn số bạc đó...
Hoa đại nương quay lại nhìn chà ng cưá»i mát ngắt lá»i:
– Công tá» tiếp tục là m cái Ä‘i. Còn gì mai hãy tÃnh toán.
Mụ không chá» Lệnh Hồ Bình phản ứng đã xoay mình, gót sen thoăn thoắt cất bước ra khá»i cá»a sảnh đưá»ng mất hút.
Lệnh Hồ Bình chẳng còn hứng thú gì đánh nữa. Chà ng kêu Trương Tứ đến thanh toán tiá»n bạc. Chà ng lấy má»™t ná»a, còn má»™t ná»a giao cho Trương Tứ giữ.
Chà ng lại nhìn hán tá» lúc trước đã cảnh cáo chà ng không nên tranh chấp vá»›i Hoa đại nương vẫy tay cưá»i nói:
– Äi! Bữa nay hên váºn, chúng ta kiếm chá»— nà o uống rượu chÆ¡i.
Ngà y mồng má»™t tết là m gì có tiệm rượu mở cá»a? Hán tá» liá»n đưa Lệnh Hồ Bình vá» nhà bảo vợ là m mấy món ăn. Hai ngưá»i ngồi uống vá»›i nhau.
Hán tá» tá»± giá»›i thiệu gã ở há» Thang tên gá»i Hoà nh Cát. Trong nhà ngoà i vợ hắn và hai đứa con gái nhá», còn má»™t vị viá»…n phòng thúc thúc cÅ©ng ở đó.
Lệnh Hồ Bình kêu hai đứa nhỠcho mỗi đứa một đỉnh năm lạng bạc.
Vợ chồng há» Thang mừng rỡ tạ Æ¡n rối rÃt.
Lệnh Hồ Bình uống mấy chung rượu rồi há»i:
– Hoa đại nương vừa rồi có vẻ rất hiá»n hòa. Tại sao y tá»›i sòng, ai nấy cÅ©ng có ý tùy tùng y?
Thang Hoà nh Cát gượng cưá»i lắc đầu đáp:
– Bữa nay công tá» hên lắm đó. Äại nương khác hẳn ngà y thưá»ng. Lúc ấy tại hạ thá»±c không ngá» bữa nay chúng ta lại được vỠđây uống rượu được. Bây giá» nghÄ© đến còn toát mồ hôi lạnh. Lỡ má»™t lần thì thôi chá»› đến lần thứ hai. Tại hạ khuyên công tá» ngà y mai tìm chá»— khác tiêu khiển là hÆ¡n, đừng lại đằng Trương Tứ nữa.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Äó là chá»— bản công tá» chưa hiểu. Giả tá»· lúc ấy đại nương đòi là m cái mà bản công tá» không nhưá»ng thì y là m gì?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Dù công tá» có sống mà ra khá»i đại sảnh cÅ©ng không thể tồn tại đến hôm sau và o giỠđó.
Lệnh Hồ Bình cÅ©ng đã tÃnh đến Ä‘iá»u đó, nhưng chà ng là m bá»™ giáºt mình kinh hãi á»§a má»™t tiếng há»i:
– Thang huynh bảo sao?... Nữ nhân kia hiểu võ công ư?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Há chỉ hiểu không thôi.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Cao minh lắm phải không?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Vá» võ công tại hạ rất tầm thưá»ng, nhưng đơn cá» má»™t việc: Trong thà nh Thái Nguyên nà y, ba anh em nhà há» Quan Ä‘á»u là tay võ nghệ kinh ngưá»i. Ngà y thưá»ng Quan huynh đệ bất luáºn Ä‘i tá»›i đâu ai cÅ©ng phải kiêng dè. Năm kia ba vị đến nhà Trương Tứ chạm trán đại nương cÅ©ng vì vụ tranh cãi thà nh chuyện xÃch mÃch tá»›i hai bên động thá»§. Không ngá» má»›i trao đổi mấy chiêu, ba cây bảo kiếm cá»§a Quan gia huynh đệ Ä‘á»u bị tuá»™t tay rá»›t xuống. Sau cùng đại nương chỉ giặn má»™t câu: “Hiá»n côn trá»ng ở Thái Nguyên lâu quá rồi, Ä‘i tìm nÆ¡i khác quáchâ€. Từ đó trong thà nh Thái Nguyên quả nhiên không thấy bóng Quan gia huynh đệ đâu nữa. Công tá» thá» nghÄ© coi bản lãnh cá»§a đại nương có ghê gá»›m không?
Tá»· dụ vụ nà y tháºt Ä‘Ãch xác. Võ công Quan gia huynh đệ ở Thái Nguyên chẳng ai hiểu rõ hÆ¡n Lệnh Hồ Bình.
Bản lãnh cá»§a Quan gia huynh đệ ngang hà ng vá»›i Võ ÄÆ°Æ¡ng Bát tá». Äại nương má»›i đánh mấy chiêu đã là m cho khà giá»›i cá»§a há» tuá»™t tay, nếu mụ quy thuáºn Long Hổ Bang thì chức Huỳnh y há»™ pháp không thà nh vấn Ä‘á».
Lệnh Hồ Bình thắc mắc ở chá»—: Con ngưá»i như Hoa đại nương thì Ä‘i đến đâu là m sôi động tá»›i đó chẳng khó gì. Váºy mà sao trước kia chà ng chưa từng nghe ai nhắc tá»›i?
– Chẳng lẽ Hoa đại nương chỉ là tên giả?
Hay là ngà y thưá»ng mụ không ở trong thà nh Thái Nguyên?
Lệnh Hồ Bình trầm ngâm há»i:
– Thang huynh có biết Hoa đại nương trú ở nơi nà o trong thà nh không?
Thang Hoà nh Cát lắc đầu đáp:
– Tại hạ không biết.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Có ai biết không?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– E rằng chẳng một ai hay.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Sao Thang huynh dám chắc như váºy?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Cái đó công tá» tá»± nghÄ© cÅ©ng ra: Ở nÆ¡i công cá»™ng như nhà Trương Tứ thì còn chuyện gì dấu ai được nữa? Nếu có ngưá»i biết thì bây giỠđã truyá»n Ä‘i khắp tòa thà nh nà y rồi.
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
– Con ngưá»i xinh đẹp như đại nương, chẳng lẽ không ai theo dõi?
Thang Hoà nh Cát thở dà i đáp:
– Ngưá»i muốn theo dõi nhiá»u lắm rồi.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Không ai Ä‘iá»u tra được ư?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Năm kia có há» Mã, năm ngoái có há» Tiết, Ä‘á»u cố ý theo dõi mà không thu lượm kết quả nà o. Cả hai ngưá»i không thấy trở vá» nữa.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Mất tÃch hay sao?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Má»™t ngưá»i chết ở ngoà i cá»a nam thà nh, má»™t ngưá»i chết ở cá»a bắc thà nh.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Từ đó không ai dám nghĩ tới việc truy tung ư?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Cái đó khó nói lắm. Má»™t ngưá»i đẹp như đại nương, ai ngó thấy chẳng nảy lòng ao ước? Ở nhà Trương Tứ hà ng năm Ä‘á»u có khách ở ngoà i tá»›i. Ngưá»i ta đã có câu nói đùa nếu: Năm nay má»™t ngưá»i nà o tá»›i mà năm sau không đến nữa là ông bạn đó Ä‘i theo Hoa đại nương rồi.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Lúc bản công tá» là m cái, Du đại gia bao hết cá»a Thiên môn. Hắn có phải là ngưá»i quen thuá»™c cá»§a đại nương không?
Thang Hoà nh Cát đáp:
– Trong đổ trưá»ng ai cÅ©ng quen thuá»™c Hoa đại nương. Có nhưá»ng cho y cầm cái là lúc nà o cÅ©ng vui vẻ, bất luáºn việc gì Ä‘á»u có thể thương lượng được.
Lệnh Hồ Bình toan há»i nữa thì hai đứa con gái nhá» chÆ¡i ở ngoà i cá»a chạy và o cưá»i nói:
– Thúc công vỠrồi!... Cung hỷ thúc công!...
Má»™t lão già tiến và o. Lệnh Hồ Bình ngẩng đầu nhìn không khá»i sá»ng sốt.
Nguyên vị thúc công nà y chÃnh là Toán Mệnh tiên sinh mà chà ng đã gặp bữa trước ở tá»u lâu.
Thang Hoà nh Cát giá»›i thiệu cho Lệnh Hồ Bình biết lão tên gá»i Thang Tam Tà i.
Lúc ở tá»u lâu Lệnh Hồ Bình xuất hiện bằng bá»™ mặt văn sÄ© trung niên, nên hiện giá» lão không nháºn ra chà ng.
Nhưng lạ thay! Nói ra tháºt chẳng ai tin. Lão ngó Lệnh Hồ Bình hai lần rồi há»i:
– Xin thứ cho tiểu lão vá» sá»± mạo muá»™i. Lão đệ dưá»ng như rất quen mặt. Phải chăng trước kia chúng ta đã gặp nhau ở đâu?
Lệnh Hồ Bình thấy nhãn lá»±c ghê ngưá»i cá»§a lão rất lấy là m khâm phục...
Chà ng không dầu diếm gì nói thá»±c hôm đó ở tá»u lâu chà ng đã trá hình là m văn sÄ© trung niên đứng ở cá»a thang lầu.
Thang Tam Tà i nghe nói vẫn không lấy là m kinh dị gáºt đầu đáp:
– Lão phu biết chiêu thức chẳng phải ngưá»i thưá»ng...
Lệnh Hồ Bình cưá»i ngắt lá»i:
– Câu bình luáºn nà y dà nh cho lão trượng má»›i phải. Thái độ cá»§a lão trượng hôm đó khiến cho vãn sinh khâm phục vô cùng! Nếu là ngưá»i khác chẳng ai dám thế.
Thang Tam Tà i lắc đầu đáp:
– Thế thì công tỠlầm rồi!
Lệnh Hồ Bình cưá»i há»i:
– Lầm ở chỗ nà o?
Thang Tam Tà i đáp:
– Äó bất quá là đối vá»›i tướng thuáºt tiểu lão có mấy phần tin tưởng mà thôi. Hạng ngưá»i ấn đưá»ng hắc ám bất nháºt sẽ phải tá» vong, dÄ© nhiên khá»i lo há» là m gì được mình.
Lệnh Hồ Bình không ngá» tướng thuáºt cá»§a lão lại cao thâm đến thế.
Chà ng liá»n há»i:
– Nếu váºy sao lão trượng bá» Ä‘i, đối vá»›i lão nhân đã giải vây cho lão trượng mấy lần muốn nói lại thôi, phải chăng vì đã nháºn lão kia chỉ có triệu chứng kinh hãi chứ không nguy hiểm nên không cần cảnh cáo nữa?
Thang Tam Tà i gáºt đầu đáp:
– Có thể nói như váºy.
Lệnh Hồ Bình cao hứng há»i:
– Bữa nay vãn sinh đã lộ chân tướng muốn xin lão trượng coi cho một quẻ được chăng?
Thang Tam Tà i đáp:
– Coi tướng công tá», tiểu lão vừa rồi nháºn ra công tá» là ngưá»i không ham phú quý, chẳng cần lợi lá»™c thá» yếu. Xin miá»…n thứ cho tiểu lão nói thẳng má»™t câu: Trá»i sinh công tá» suốt Ä‘á»i láºt Ä‘áºt. Nhưng ai tiếp cáºn công tá» Ä‘á»u được tá» tế mà chÃnh công tá» vÄ©nh viá»…n lại chẳng có gì.
Lệnh Hồ Bình vẫy tay cả cưá»i nói:
– Hay quá, hay quá! Xin mừng một chung. Không ngỠbữa nay và o đây lại gặp Quân bình tái sinh.
Chà ng nâng chung rượu lên uống cạn trước.
Thang Tam Tà i bồi tiếp một chung rồi chau mà y nói:
– Tiểu lão chỉ biết qua vá» tướng thuáºt, còn vá» môn kỳ hoà ng cÅ©ng hÆ¡i hiểu má»™t chút. Nghe tiếng cưá»i cá»§a công tá» trung khà dưá»ng như có Ä‘iá»u trở ngại. Bữa nay mồng má»™t tết, tiểu lão cÅ©ng cần nhắc công tá» nên má»i đại phu coi mạch để tránh biến chứng là hÆ¡n.
Lệnh Hồ Bình quay lại nhìn Thang Hoà nh Cát nói:
– Thang huynh! Xin lấy giấy bút cho.
Thang Tam Tà i vội gạt đi:
– Tiểu lão xin nói tháºt. Nếu tiểu lão đối chứng láºp phương được thì đã là m rồi.
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
– Vãn sinh mượn giấy bút không phải có ý xin lão trượng cho toa thuốc.
Thang Tam Tà i ngẩng đầu lên há»i:
– Hoà nh Cát! Công tỠđã cần giấy bút và o việc khác thì ngươi đi lấy cho y.
Chỉ trong khoảnh khắc Thang Hoà nh Cát đưa giấy bút ra. Lệnh Hồ Bình viết một lá thơ niêm lại đưa cho Thang Tam Tà i nói:
– Ở Äại tán quan Ä‘i vá» phÃa tây ba chục dặm, tìm đến khu rừng dụ, lại xuyên qua rừng Ä‘i vá» phÃa nam. Há»… gặp tiá»u phu bất luáºn già hay trẻ cứ đưa phong thÆ¡ nà y cho há». Äối phương coi thÆ¡ rồi sẽ dẫn lão trượng đến má»™t nÆ¡i là lão trượng sẽ rõ câu chuyện bữa nay.
|

05-09-2008, 05:51 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 47
Thám Äại Nương Toà n Thá» Bá» Mình
Thang Tam Tà i cũng không từ chối, thản nhiên đón lấy thơ.
Lệnh Hồ Bình lại nói:
– Công việc ở đây lão trượng cứ yên tâm. Từ nay Hoà nh Cát huynh bất tất phải qua sòng bạc cá»§a Trương Tứ nữa. Vãn sinh đưa má»™t số tiá»n vốn để y là m nghá» buôn bán vặt đủ sống cuá»™c Ä‘á»i thái bình, khá»i lo gì nữa là xong.
Thang Tam Tà i không nói gì chỉ mỉm cưá»i.
Thang Hoà nh Cát dưá»ng như để nói mình nghe:
– NgÅ© thúc vẫn bảo đầu năm nay mình hên váºn, mình vẫn không tin. Ai ngá»... quả đúng sá»± thá»±c...
Lệnh Hồ Bình ở nhà hỠThang đi ra, rượu đã ngà ngà , trong lòng rất khoan khoái.
Chà ng cảm thấy năm nay không phải năm buông trôi.
Lệnh Hồ Bình thả bước tiến vá» phÃa trước má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá xa má»›i biết Ä‘i lầm nẻo. Phân đà Long Hổ ở gần cá»a đông mà chà ng Ä‘i vá» cá»a tây.
Lệnh Hồ Bình dừng bước nháºn rõ phương hướng toan trở gót thì má»™t thằng nhá» từ trong ngõ hẻm chạy ra nắm lấy tay áo chà ng, há»›t hÆ¡ há»›t hải nói:
– Bên kia có ngưá»i chết. Qua bên đó coi.
Lệnh Hồ Bình á»§a má»™t tiếng há»i:
– Ở chỗ nà o?
Äồng tá» trá» tay đáp:
– Ở trong tòa cổ tháp phÃa sau ngõ hẻm nà y.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Ngưá»i đó phá»ng bao nhiêu tuổi?
Thằng nhỠđáp:
– Bá»n tiểu tá» không tá»›i gần nên không hiểu. Tiểu tá» muốn lại coi cho rõ, nhưng Tiểu Hổ Tá» và Hoà n Tụy Thế nhát quá, chúng bá» chạy rồi má»™t mình tiểu tá» cÅ©ng không dám đến.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Äà n ông hay đà n bà ?
Thằng nhỠđáp:
– Không hiểu.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Mặc quần áo gì?
Thằng nhỠđáp:
– Ão quần rách hết. Cả hai đùi lá»™ ra ngoà i dưá»ng như cái quần rách mà u lục lại có viá»n...
Lệnh Hồ Bình sá»ng sốt nghÄ© bụng:
– Chắc là nữ nhân?
Chà ng lại há»i:
– Trên mặt đất có thấy máu không?
Thằng nhỠđáp:
– Không có.
Lệnh Hồ Bình nói:
– ÄÆ°á»£c lắm! Chúng ta qua đó coi.
Má»™t nữ nhân phÆ¡i thây trong tòa cổ tháp, y phục bị rách nát lại không má»™t vết máu, chẳng cần há»i cÅ©ng có thể tưởng tượng là vụ án thế nà o rồi.
Thằng nhá» ra khá»i ngõ hẻm rồi không chịu Ä‘i nữa.
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu nói:
– Ngươi không đi cũng được.
Tòa cổ tháp ở phái đối diện má»™t lạch ngưá»i nhá». Bốn mặt là vùng đất hoang vu. Nếu không có bá»n trẻ nÃt ra chÆ¡i thì ngưá»i chết trong tòa cổ tháp vÄ©nh viá»…n không ai phát giác.
Lệnh Hồ Bình bước lên thá»m tiến và o trong tháp.
Tòa cổ tháp nà y xây đã lâu năm, có vẻ muốn sụp đổ. Tầng dưới tối om. Chỗ nà o cũng phát ra mùi hôi hám.
Lệnh Hồ Bình ở ngoà i má»›i và o, bị ảnh hưởng vỠánh tuyết, phải định thần má»™t lúc má»›i nhìn rõ sá»± váºt bên trong.
Nhưng trong tháp trống rá»—ng, chẳng có má»™t váºt gì, dÄ© nhiên tá» thi cá»§a nữ nhân cÅ©ng không nốt.
Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm thóa mạ thằng lá»i khả ố. Äầu năm má»›i chà ng đã bị gã đánh lừa má»™t vố. Tháºt là đồ vô giáo dục.
Lệnh Hồ Bình định trở ra kiếm thằng nhỠđể cho gã má»™t bà i há»c, nhưng trong lòng Ä‘ang xoay chuyển ý nghÄ© thì má»™t mÅ©i dao trá»§y thá»§ chà và o vai chà ng.
PhÃa sau có tiếng ngưá»i quát:
– Äừng có nhúc nhÃch!
Lệnh Hồ Bình đứng yên, nhưng không khá»i cưá»i thầm trong bụng.
Äối vá»›i Lãng Äãng công tá» lừng lẫy đại danh mà có kẻ dùng thá»§ Ä‘oạn nà y để uy hiếp thì tháºt là hoạt kê!
Ngưá»i kia trầm giá»ng nói tiếp:
– Ngươi chỉ cỠđộng má»™t cái là toi mạng. Trong mình có đồ váºt gì đáng tiá»n khôn hồn thì lấy đưa cho lão gia.
Lệnh Hồ Bình nghe thanh âm đã nháºn ra chÃnh là vị cao đồ cá»§a Vưu môn tên gá»i Äá»™c Thái Tuế Du Chà Hoà ng.
Chà ng không nhịn được ngấm ngầm thóa mạ:
– Tháºt là đồ âm hồn bất tán!
Chà ng giả vỠsợ hãi cất tiếng run run năn nỉ:
...
Äá»™c Thái Tuế cất tiếng hung dữ ngắt lá»i:
– Chẳng có chuyện gì hết. Cứ đưa bạc ra là êm chuyện. Bằng không, ha ha, đừng trách lưỡi đao của lão gia không biết nói chuyện tình nghĩa.
Lệnh Hồ Bình nói:
– Xin tráng sÄ© đừng nóng nảy. Tại hạ chỉ há»i má»™t câu xong là đưa bạc liá»n.
Äá»™c Thái Tuế giục:
– Há»i lẹ Ä‘i!
Lệnh Hồ Bình nói:
– Vừa rồi má»™t chú nhá» bảo tại hạ trong nà y có ngưá»i chết, phải chăng là tráng sÄ© đã sai gã?
Äá»™c Thái Tuế há»i lại:
– Phải thì là m sao?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Không sao cả.
Äá»™c Thái Tuế há»i:
– Bạc đâu?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Tại hạ để cả ở khách Ä‘iếm. Trong mình không Ä‘em tiá»n.
Äá»™c Thái Tuế nổi giáºn đùng đùng quát:
– Nói láo! Ngươi ở nhà Trương Tứ ra rồi đã vỠkhách điếm đâu?
Lệnh Hồ Bình không nhịn cưá»i được há»i:
– Thế thì lạ tháºt! Sao tráng sÄ©... lại biết tại hạ qua nhà Trương Tứ và ở đây ra chưa vá» khách Ä‘iếm?
Äá»™c Thái Tuế chưng há»ng.
Hắn biết mình đã bị lá»™ tẩy, chà mÅ©i Ä‘ao má»™t cái, cưá»i lạt há»i:
– Ngươi thỠquay lại xem lão gia là ai?
Lệnh Hồ Bình quay phắt lại giả vỠthất kinh, miệng ấp úng:
– Té ra là ... Du đại gia.
Äá»™c Thái Tuế giÆ¡ Ä‘ao lên há»i:
– Sao? Bây giá» thằng lá»i đã biết mùi được bạc cá»§a lão Du thế nà o chưa?
Lệnh Hồ Bình là m bá»™ sợ sệt há»i lại:
– Biết là m sao bây gi� Mấy trăm lạng bạc vừa rồi tại hạ đưa cho Thang Hoà nh Cát rồi. Du gia không tin... thì cứ xục tìm trong minh tại hạ. Sao Du gia... không bảo trước?
Äá»™c Thái Tuế quát:
– Nói láo.
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Tại hạ nói tháºt đấy.
Äá»™c Thái Tuế nhìn Lệnh Hồ Bình từ đầu đến gót chân quả nhiên tháºt trong mình chà ng không có tiá»n. Mấy trăm lạng bạc đâu phải Ãt. Lúc nãy chà ng gói và o trong tấm vải xanh cầm tay, bây giá» không thấy đâu nữa. Nhiá»u tiá»n như váºy chà ng dấu trong mình thế nà o được?
Äá»™c Thái Tuế ngạc nhiên trợn mắt há»i:
– Những ngưá»i khẳng khái Du má»— đã thấy nhiá»u rồi. Bá»™ tịch ngươi mà vô cá»› Ä‘em cho ngưá»i mà đem cho ngưá»i ta mấy trăm lạng bạc tháºt là lạ! Ta há»i ngươi: Tại sao ngươi lại Ä‘em mấy trăm lạng bạc cho gã há» Thang.
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Dĩ nhiên phải có nguyên xuống.
Äá»™c Thái Tuế há»i:
– Nguyên nhân gì?
Lệnh Hồ Bình ngáºp ngừng đáp:
– Nguyên nhân nà y... tại hạ... thực tình không thể nói ra được.
Äá»™c Thái Tuế há»i:
– Ngươi còn muốn sống nữa hay thôi?
Lệnh Hồ Bình run lên đáp:
– Câu chuyện là ... thế nà y. Xin Du gia đừng cưá»i... tại hạ muốn Ä‘em món tiá»n đó... gởi gã... để dò tin và tìm đến chá»— ở Hoa đại nương.
Äá»™c Thái Tuế há»i:
– Gã có chịu lá»i không?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Gã chịu rồi!
Äá»™c Thái Tuế nổi lên trà ng cưá»i khanh khách.
Lệnh Hồ Bình là m bá»™ thẹn thùng há»i:
– Tại hạ biết nói ra là Du gia cưá»i cho. Nhưng cái bệnh cù lần cá»§a tại hạ không sao thay đổi được. Ở chá»— trá» cÅ©ng còn tiá»n, nếu Du gia vui lòng thà nh toà n...
Äá»™c Thái Tuế thu tiếng cưá»i lại ngắt lá»i:
– Ngươi trỠở khách điếm nà o?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Xin Du gia hãy cho biết chỗ ở của Hoa đại nương trước, tại hạ quyết chẳng ăn
lá»i.
Äá»™c Thái Tuế hắng dặng nói: – Äừng má»™ng mÆ¡ nữa.
Lệnh Hồ Bình há»i: – Váºy ra Du gia cÅ©ng không biết nà ng ở đâu? Äá»™c Thái Tuế há»i: – Ta há»i ngươi câu gì đã nghe rõ chưa?
Lệnh Hồ Bình há»i lại: – Du gia há»i Ä‘iá»u chi? Äá»™c Thái Tuế nhắc lại: – Ta há»i ngươi trú ở khách Ä‘iếm nà o trong thà nh? Lệnh Hồ Bình không đáp nhẹ buông tiếng thở dà i nói:
– Hỡi ôi! Chẳng ngỠmột vị công tỠnhư tại hạ mà muốn đi theo một nữ nhân cũng không xong.
Äá»™c Thái Tuế cưá»i khà nh khạch há»i:
– Ngươi chết đến gáy rồi mà không biết, vẫn còn tâm tình vớ vẩn. Ngươi là công tỠsố một ở đâu?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Số một ở chư Thiên.
Äá»™c Thái Tuế nói:
– Ngươi còn Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng như váºy thì hãy nếm má»™t Ä‘ao cá»§a bản công
tá».
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Tháºt thế ư?
Äá»™c Thái Tuế tức giáºn há»i lại:
Ngươi tưởng lão gia nói đùa với ngươi chăng?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
– Tháºt là kỳ văn trong thiên hạ. Dù lệnh sư Äà m Tiếu thư sinh gì đó cÅ©ng chưa dám nói váºy ở trước mặt Lãng Äãng công tá». Ngươi là Äá»™c Thái Tuế mà hÆ¡n cả sư phụ thì tháºt là ... đáng phục... đáng kÃnh...
Äá»™c Thái Tuế ngẩn ngưá»i ra há»i:
– Các hạ... các hạ là vị Lãng Äãng công tỠđó hay sao?
Äáng thương cho Äá»™c Thái Tuế chỉ trong chá»›p mắt, bao nhiêu võ công trong mình đã tiêu tan. Gã sợ quá quên cả sau lưng mình có cá»a, trên tay mình có Ä‘ao, đứng ngây ra như tượng gá»—.
Lệnh Hồ Bình thủng thẳng nói:
– Ngươi muốn chạy cÅ©ng không chạy được mà muốn sống cÅ©ng không sống được. Có Ä‘iá»u bản công tá» vẫn vui lòng để cho ngươi có má»™t cÆ¡ há»™i. Äó là thói quen cá»§a bản công tá» khiến cho đối phương tâm phục khẩu phục, chết cÅ©ng không oán háºn.
Äá»™c Thái Tuế còn biết nói sao bây giá»? Hắn lún thấp ngưá»i xuống. Ãnh ngân quang lấp lánh. Má»™t thanh Ä‘ao vung lên chém mạnh và o hai đầu gối Lệnh Hồ Bình.
Cái thông minh cá»§a Äá»™c Thái Tuế là ở chá»— đó. Gã tá»± biết mình chẳng phải địch thá»§ cá»§a Lãng Äãng công tá».
...
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
– Hay lắm! Äi má»i các vị vỠđây.
Tên bang đồ Ä‘i rồi, Lệnh Hồ Bình lại há»i mấy tên khác:
– Tô phân đà chúa có ở nhà không?
Tên bang đồ gá»i là Ngô Chà Hùng đáp:
– Tô lão gia Ä‘ang ngá»§ ở háºu viện.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn quanh há»i:
– Trong bá»n ngươi đã ai đến đánh bạc ở nhà Trương Tứ chưa?
Má»™t tên bang đồ cưá»i đáp:
– Lão Ngô đã qua đó.
Lệnh Hồ Bình nhìn Ngô Chà Hùng há»i:
– Ngươi qua đó rồi ư?
Ngô Chà Hùng gáºt đầu đáp:
– Năm ngoái tiểu nhân qua đó má»™t lần, nhưng cÅ©ng như há»™ tòa chẳng hên váºn chút nà o, thua gần hết cả tháng lương...
Lệnh Hồ Bình ngắt lá»i:
– Ngươi có gặp một nữ nhân kêu bằng Hoa đại nương không?
Ngô Chà Hùng sá»ng sốt há»i:
– Hoa đại nương ư?
Lệnh Hồ Bình há»i lại:
– Sao? Ngươi đã gặp chưa?
Vừa nghe đến tên Hoa đại nương, vẻ mặt tiá»u tụy cá»§a Ngô Chà Hùng bá»—ng sáng lên. Gã quên cả thân pháºn mình, nhìn Lệnh Hồ Bình há»i:
– Bữa nay mỹ nhân kia còn ở đó không?
Lệnh Hồ Bình vừa tức mình vừa lại buồn cưá»i, nhưng cÅ©ng nhẫn nại gáºt đầu đáp:
– Phải rồi!... Ở phân đà nà y có ai hiểu lai lịch cô gái đó không?
Ngô Chà Hùng năm nay chưa qua nhà Trương Tứ ra chiá»u tiếc rẻ thở dà i lắc đầu
đáp:
– Tiểu nhân không rõ. Tiểu nhân gặp y một lần, nghe nói võ công cao lắm. Cả Quan gia huynh đệ ở đây cũng bị đau khổ vỠtay nữ nhân nà y.
Lệnh Hồ Bình lại há»i:
– Có ai biết nữ nhân nà y trú ở nơi nà o trong thà nh không?
Ngô Chà Hùng lắc đầu quà y quạy đáp:
– Không hiểu. Chẳng ai dám nghe ngóng vụ nà y.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Tại sao váºy?
Ngô Chà Hùng đáp:
– Trước đã có ngưá»i há» Mã và há» Tiết á»· mình võ công cao cưá»ng đến nhà Trương Tứ đòi há»i cho ra thân thế bà máºt cá»§a nữ nhân. Kết quả Ä‘i đến chá»— hai ngưá»i không trở vá». Từ đó không ai dám nhắc tá»›i...
Lệnh Hồ Bình thấy há»i không ra chuyện gì liá»n qua chuyện khác:
– Bữa nay má»i ngưá»i có cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n không?
Chà ng há»i câu nà y khiến cho má»i ngưá»i Ä‘ang ngáp ngá»§ Ä‘á»u lắc đầu nhăn nhó cưá»i hoà i.
Sau má»™t lúc Hồi Xuân lang trung Tiá»n SÆ¡n Äà o và Tam Tà i Äao Mẫn Toà n Thá» vá» tá»›i phân đà .
Lệnh Hồ Bình bảo bá»n bang đồ lui ra rồi nhìn hai ngưá»i nói:
– Bữa nay bản tòa đến sòng Trương Tứ đánh bà i cẩu gặp má»™t nữ nhân tên gá»i Hoa đại nương. Nghe nói mụ chẳng những xinh đẹp mà võ công lại cao cưá»ng. Hoặc giả nữ nhân nà y có mối liên quan đến vụ trúng độc cá»§a anh em bản đà cÅ©ng chưa biết chừng.
Tam Tà i Äao há»i:
– Nữ nhân đó ở đâu?
Lệnh Hồ Bình đáp:
– Bản tòa má»i hai vị vỠđây chÃnh là vì chuyện đó. Hai vị láºp tức chia nhau Ä‘i do thám trú sở cá»§a mụ. Há»… được tin tức gì thì báo cho bản tòa biết ngay.
Tiá»n SÆ¡n Äà o và Mẫn Toà n Thá» nghe nói phấn khởi tinh thần gáºt đầu lãnh mạng Ä‘i ngay.
Lệnh Hồ Bình không còn việc gì, cÅ©ng chỉ tìm má»™t nÆ¡i vắng vẻ thay đổi dung mạo lén lút đến phân đà Cái Bang ở ngoà i cá»a bắc.
BÃnh Dần kỳ sÄ© Thượng Quan Lượng và Hồ Lô Tẩu Nhạc Cá»u Công Ä‘á»u không ở trong phân đà .
BÃnh Dần kỳ sÄ© và o là ng chữa bệnh cho má»™t mụ già nghèo nà n. Hồ Lô Tẩu Ä‘em đổi năm mươi lạng hoà ng kim cá»§a Tiểu Biển Thước thà nh bạc vụn để cứu tế những nhà bần cùng ở hương thôn.
Phân đà chúa Cái Bang nghe Lệnh Hồ Bình há»i đến Hoa đại nương trầm ngâm
đáp:
– Nữ nhân nà y dưá»ng như rất bà máºt, Ãt ngưá»i biết lai lịch cùng chá»— ở cá»§a mụ. Mấy tên tiểu đệ tá» bản bang cÅ©ng đã bị tÃnh hiếu kỳ thúc đẩy theo dõi hà nh tung, nhưng Ä‘á»u không được như nguyện. Kẻ thì đến giữa đưá»ng mất tÃch, ngưá»i thì tiếp được cảnh cáo...
Lệnh Hồ Bình há»i ngay:
– Cảnh cáo thế nà o?
Phân đà chúa đáp:
– Nữ nhân đó lúc tiến vá» phÃa trước, có khi má»™t lá cây, má»™t ngá»n cá» dưá»ng như cÅ©ng biến thà nh linh tÃnh, đột nhiên rụng xuống Ä‘áºp và o mặt là m cho Ä‘au rát. Mấy lần như váºy khiến ai nấy Ä‘á»u sinh lòng cảnh giá»›i không dám thá» thách má»™t cách khinh xuất.
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
– Thế là mụ đối với Cái Bang các vị hãy còn lệnh sư đó.
Phân đà chúa nói:
– Äúng thế! Trước kia đã nghe nói má»™t ngưá»i há» Mã và má»™t ngưá»i há» Tiết vì truy tung nữ nhân đó mà mất mạng, nên không ai dám Ä‘a sá»± nữa. Mụ lại chẳng có chuyện gì vá»›i Cái Bang. Thám thÃnh ra gốc gác mụ cÅ©ng bằng vô dụng thì tá»™i gì mà rước lấy chuyện phiá»n não?
Lệnh Hồ Bình trầm ngâm đáp:
– Khi hai vị đó trở vá», xin phân đà chúa nói dùm cho con quá»· sâm cá»§a Äá»™c Thái Tuế đã lá»t và o tay Hoa đại nương. Tại hạ Ä‘ang tìm cách do thám cho ra thân thế mụ. Sáng mai tại hạ sẽ liên lạc vá»›i hai vị đó.
Phân đà chúa há»i:
– Thiếu hiệp hãy ngồi chơi một chút, uống một chung được chăng?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
– Cảm Æ¡n phân đà chúa. Bữa nay bản công tá» uống nhiá»u rồi.
Lệnh Hồ Bình trở vá» phân đà Long Hổ và o lúc trá»i tối. Chẳng bao lâu Hồi Xuân lang trung Tiá»n SÆ¡n Äà o cÅ©ng vỠđến nÆ¡i.
Lệnh Hồ Bình há»i ngay:
– Có được tin gì không?
Hồi Xuân lang trung lắc đầu đáp:
– Hình như trong thà nh chẳng có nữ nhân nà o như váºy.
Lệnh Hồ Bình há»i:
– Mẫn hộ pháp đâu?
Hồi Xuân lang trung đáp:
– Tại hạ không gặp y. Hai ngưá»i bá»n tại hạ đã lấy công trưá»ng là m giá»›i hạn. Y Ä‘i Ä‘iá»u tra mặt tây, còn tại hạ dò la mặt đông. Từ chia tay chưa được gặp nhau.
Äến giỠăn cÆ¡m rượu thịt bà y ra. Má»i ngưá»i ngồi và o ăn uống, bá»n bang đồ tinh thần á»§y mỵ ăn không thÃch khẩu, tên nà o cÅ©ng chỉ uống rượu, đồ ăn chẳng đụng đũa tá»›i.
Hồi Xuân lang trung vì chưa là m hết trách nhiệm thấy tình hình nà y trong lòng xao xuyến, nên ăn cÅ©ng chẳng ngon miệng chút nà o. Má»i ngưá»i ăn cÆ¡m xong , Tam Tà i Äao Mẫn Toà n Thá» vẫn chưa trở vá».
Má»i ngưá»i Ä‘ang ngồi uống trà chÆ¡i, bá»—ng má»™t tên bang đồ bưng má»™t cái há»™p gá»— Ä‘áºy nắp từ ngoà i viện Ä‘i và o.
Phân đà chúa Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quang Tổ há»i:
– Cái gì thế?
Tên bang đồ kia đáp:
– Không hiểu trong đựng gì. Mẫn há»™ pháp vừa sai ngưá»i đưa vá».
Hạt Nhãn Phán Quan nói:
– ThỠmở ra coi.
Tên bang đồ chưa mở nắp được. Hạt Nhãn Phán Quan nói:
– Äồ toi cÆ¡m.
Rồi quay lại bảo Ngô Chà Hùng:
– Lại mở nắp cho gã.
Ngô Chà Hùng liá»n tiến lại. Hai ngưá»i hợp lá»±c. Má»™t tên giữ chặt cái há»™p, má»™t tên hai bà n tay hết sức giáºt nắp gá»—. Má»™t tiếng cách vang lên. Nắp há»™p mở ra.
Hạt Nhãn Phán Quan há»i:
– Bên trong đựng gì váºy?
Ngô Chà Hùng và tên bang đồ ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Nét mặt hai tên xám ngắt khó coi hÆ¡n cả ngưá»i chết.
Hạt Nhãn Phán Quan lại há»i lần nữa. Ngô Chà Hùng má»›i ấp úng đáp:
– Má»™t... má»™t cái đầu ngưá»i.
Ai nấy giáºt mình kinh hãi.
Hồi Xuân lang trung há»i:
– Äầu ai váºy?
– Mẫn... hộ... pháp.
|

05-09-2008, 05:52 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 48
Tiểu Diệm Hồng Vô Tâm Lộ Chuyện
Hồ Xuân Lang Trung nhẩy bổ lên quát:
- Nói báºy! ÄÆ°a cho ta coi.
Ngô ChÃnh Hùng bưng cái há»™p lại. Hồ Xuân Lang Trung đón lấy để gần lại coi thì đúng là trong há»™p đựng má»™t cái đầu ngưá»i và là thá»§ cấp cá»§a Tam Tà i Äao Mẫn Toà n Thá».
Hắn lại quay nhìn Lệnh Hồ Bình há»i:
- Hộ tòa! Hộ tòa coi vụ nà y ra là m sao?
Lệnh Hồ Bình lạnh lùng đáp:
- Vụ nà y chứng minh toà n thể bá»n Lam y há»™ pháp cá»§a bản bang chỉ có hư danh. Nếu không thế thì vị nhân huynh nà y chưa đủ tư cách liệt và o hà ng Lam y há»™ pháp.
Trong phân đà hiện đã bao phá»§ má»™t là n mây mù ảm đạm. Cái chết cá»§a Tam Tà i Äao cà ng gây thêm khá»§ng khiếp, chẳng khác gì má»™t tráºn âm phong Ä‘em theo tiếng quá»· rú khiến cho nhà đại sảnh thêm phần rùng rợn.
Lệnh Hồ Bình trong lòng vừa ngấm ngầm cao hứng vừa không khá»i giáºt mình.
Chà ng cao hứng vì Hoa đại nương má»›i xuất hiện, tuy chẳng dÃnh lÃu gì đến chuyện bang đồ trong phân đà trúng độc, nhưng Tam Tà i Äao đột nhiên gặp biến cố khiến cho diá»…n biến đã mê muá»™i lại cà ng mê muá»™i hÆ¡n, tá»±a hồ mỹ nhân bà y ra thá»§ Ä‘oạn.
Äồng thá»i vá» cái chết cá»§a Tiểu Biển Thước và Äá»™c Thái Tuế, má»i ngưá»i cÅ©ng trút hoà i nghi lên đầu mỹ nhân kia, vì trước đó, há» Mã và há» Tiết cÅ©ng chết vá» tay mụ.
Cứ tình trạng nà y thì Äà m Tiểu tuy không muốn đến cÅ©ng được. Có khi ná»™i vụ còn là m kinh động Long Hổ bang chúa và thúc đẩy hắn thân hà nh đến Thái Nguyên để Ä‘iá»u tra cứu cánh. Äáng lẽ chà ng nên cám Æ¡n mỹ nhân nà y má»›i phải.
Mặt khác là vì tÃnh hiếu kỳ vá» nữ nhân. Tam Tà i Äao Mẫn Toà n Thá» chẳng phải nhân váºt tầm thưá»ng. Không nói đến chuyện khác, ngay tá»›i việc hắn Ä‘i kiếm mỹ nhân vừa chạm trán đã bị hạ liá»n. Cái đó cà ng thuyết minh nữ nhân hÆ¡i sức nà o mà giết được đại há»™ pháp. Như váºy võ công cá»§a mỹ nhân cao thâm quá sá»± tưởng tượng cá»§a chà ng.
Lệnh Hồ Bình quyết định sáng mai sẽ thân hà nh đi thỠcoi, xem nữ nhân bản lãnh tới đâu. Hôm sau mùng hai tết, Lệnh Hồ Bình lại dắt thêm ba trăm lượng bạc đến nhà Trương Tứ.
Bá»n con bạc thấy chà ng công tá» rá»™ng rãi lại tá»›i liá»n đến hoan hô.
DÄ© nhiên Lệnh Hồ Bình không thể nói đến kiếm Hoa đại nương. Chà ng đã đến là phải đánh bà i. Chà ng nghe tiếng hô hoán liá»n mỉm cưá»i Ä‘i tá»›i chá»— vị trà nhà cái, kêu hai tên trợ thá»§ giúp việc để bắt đầu khai trang.
Nhưng chà ng là m đến gần trưa vẫn chẳng thấy nữ nhân kia lộ diện.
Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm nóng ruá»™t mà không tiện lên tiếng há»i han.
Chà ng thấy đống bạc vụn đã chất cao như núi, không muốn tiếp tục liá»n bá» hai con xúc xắc xuống rồi tuyên bố mãn trang.
Lần nà y là m cái tÃnh ra chà ng được hÆ¡n ba chục lạng.
Äáng lý chà ng chỉ để ba lạng tiá»n hổ đã là sang rồi, nhưng chà ng đưa cả mưá»i lạng khiến chá»§ sòng Trương Tứ rất hả hê.
Lệnh Hồ Bình liá»n nhân cÆ¡ há»™i nà y há»i:
- Äêm qua Hoa đại nương có cho ngưá»i tá»›i lấy phần tiá»n còn lại không?
Trương Tứ áºm Ỡđáp:
- Äại nương ư? Không có đâu, không có đâu. Chưa thấy y tá»›i, hà ng năm có khi hai ba ngà y má»›i tá»›i má»™t lần, có khi ngà y nà o cÅ©ng tá»›i, không nhất định.
Lệnh Hồ Bình muốn há»i thêm:
- Sao bữa nay, bây giỠchưa thấy y đến?
Nhưng chà ng nghÄ© lại không há»i nữa, là m bá»™ chẳng để ý gì, thản nhiên há»i má»™t
câu:
- Äại nương mà đến muá»™n chẳng hóa ra đánh suốt đêm ư?
Trương Tứ cưá»i nhẹ đáp:
- Công tá» có Ä‘iá»u chưa hiểu. Hoa đại nương khá»e thức lắm. Có khi thức má»™t hai đêm liá»n cÅ©ng chẳng coi và o đâu.
Lệnh Hồ Bình toan há»i nữa thì má»™t thằng nhỠáo xanh từ ngoà i đại sảnh chạy và o vừa thở vừa nhìn ngang nhìn ngá»a như Ä‘i kiếm ngưá»i.
Trương Tứ há»i:
- Tiểu Äiên Tá»! Ngươi muốn kiếm ai?
Tiểu Äiên Tá» nghe há»i quay lại vấn an đáp:
- Tứ gia mạnh giá»i a! Năm má»›i cầu chúc cho Tứ gia phát tà i. Tiểu tá» Ä‘i kiếm Thái tam gia, đã mấy bữa y không trở vá». Chẳng hiểu y có tá»›i đây không?
Trương Tứ nói:
- Không có đâu. Còn công tỠnhà ngươi thì sao?
Tiểu Äiên TỠđáp:
- Công tỠvẫn ở nhà .
Trương Tứ há»i:
- Công tỠcác ngươi ở nhà mà sao lại Thái tam gia lại bỠđi?
Tiểu Äiên TỠđáp:
- Tiểu nhân không hiểu. Tệ lão thái gia nóng ruá»™t vô cùng, phái ngưá»i Ä‘i tìm khắp nÆ¡i mà chẳng thấy bóng y đâu. Không hiểu la cà ở chốn nà o?
Trương Tứ há»i:
- Äã đến Hương Hoa Viện há»i chưa?
Tiểu Äiên TỠđáp:
- Há»i rồi!
Trương Tứ há»i:
- Bên đó ngưá»i ta bảo sao?
Tiểu Äiên TỠđáp:
- HỠnói năm, sáu bữa trước y cùng công tỠqua đó một lần rồi từ hôm ấy không tới lần nà o nữa.
Trương Tứ lắc đầu nói:
- Vụ nà y không biết sao. Năm ngoái má»—i bữa cứ giá» nà y là y cùng công tá» tá»›i đây rồi, mà năm nay chưa đến lần nà o má»›i tháºt là kỳ!
Tiểu Äiên TỠđặn:
- Nếu Tứ gia thấy y tới, xin bảo y dùm là tiểu tỠđã tới đây tìm kiếm. Y đừng đi đâu nữa, bây giỠtiểu tỠđi kiếm nơi khác.
Trương Tứ đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Y mà tá»›i đây ta bảo y vá» ngay. Ngươi vỠđừng quên nói ta có lá»i chúc mừng năm má»›i công tỠđược má»i sá»± hanh thông. Khi nà o công tá» có thì giá» rảnh qua đây chÆ¡i.
Tiểu Äiên Tá» Ä‘i rồi, Lệnh Hồ Bình há»i:
- Thằng nhỠđó ngưá»i nhà ai váºy?
Trương Tứ đáp:
- Gã là ngưá»i nhà Kiá»u gia ở phÃa đông thà nh.
Lệnh Hồ Bình muốn há»i chÆ¡i mà thôi. Thá»±c ra chà ng nghe gã nhắc tá»›i Thái tam gia nà o đó, trong lòng đã hiểu rồi. Thái tam gia dÄ© nhiên là Lão tam há»™ viện.
Nhân việc Tiểu Äiên Tá» kiếm Tiểu Diệm Hồng gì đó ở Hương Hoa viện. Tuy chà ng chưa gặp thị nhưng trong óc tưởng tượng cÅ©ng biết nhan sắc thị khá lắm.
Những ngưá»i má»™ danh đến đó tháºt không phải Ãt. Trừ Kiá»u tiểu trùy tá», còn thá»§ đồ cá»§a Vưu môn là Tiển Biển Thước Phương Trị Nhân cÅ©ng phục lạy dưới quần hồng, nguyện là m tôi chẳng dám hai lòng, đủ biết thị là nữ nhân giao du rất rá»™ng.
Lệnh Hồ Bình đã hiểu rõ trai mê gái ngoà i việc hiếu kÃnh và ng bạc, còn muốn là m cho nhân tình vui dạ bằng cách ba hoa khoác lác để chứng minh mình chẳng phải như ai.
Vì thế má»™t ả kỹ nữ xinh đẹp tuy chân không ra khá»i cá»a mà thưá»ng biết rất nhiá»u chuyện bà máºt hÆ¡n kẻ khác.
Lai lịch cá»§a Hoa đại nương có ai nhắc tá»›i trước mặt Tiểu Diệm Hồng không? Lệnh Hồ Bình quyết định qua Hương Hoa Viện chÆ¡i má»™t chuyến để dò há»i.
Mụ chá»§ ở Hương Hoa Viện là má»™t nữ nhân đáo để. Mụ chỉ coi qua Lệnh Hồ Bình má»™t cái đã nháºn ra chà ng là má»™t vị đại công tá» xà i tiá»n như rác.
Lệnh Hồ Bình ngồi xuống há»i ngay:
- Tiểu Diệm Hồng có ở nhà không?
Mù già niá»m mở luôn miệng đáp:
- Có, có. DÄ© nhiên phải ở nhà . Ngưá»i khác tá»›i có khi còn nói không ở nhà nhưng công tá» tá»›i thì còn ai dám bảo vắng nhà ? Qúy tÃnh công tá» là gì?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Bản công tỠhỠKim.
Mụ chá»§ là m bá»™ giáºt mình há»i:
- Công tá» há» Kim ư? Há» nà y tượng trương công việc đại cát đại lợi. Hay quá! Hay quá! Kim ngá»c mãn đưá»ng, Kim chi ngá»c diệp, Kim bảng đỠdanh, Kim khoa ngá»c luáºt. Còn nhiá»u… còn nhiá»u…
Lệnh Hồ Bình nói theo:
- Còn Kim bÃch huy hoà ng, Kim Ä‘iêu hoán tá»u, Kim cương lá»±c sÄ©, Kim túc như lai, Kim đồng ngá»c nữ.
Mụ chủ vỗ tay reo:
- Äúng lắm, đúng lắm. Kim đồng ngá»c nữ, đúng là Kim đồng ngá»c nữ.
Lệnh Hồ Bình nói:
- Nhưng bản công tỠở há» Kinh là kinh thà nh (ngưá»i Trung Hoa Ä‘á»c chữ Kim là và ng và Kinh là kinh thà nh cùng má»™t âm).
Mụ chá»§ ngÆ¡ ngác há»i:
- Kinh thà nh ư?
Rồi mụ lại cưá»i tiếp:
- á»’ ồ! Té ra là Kinh công tá». Chữ Kinh nà y cÅ©ng hay lắm. Công tá» là ngưá»i đắc ý ở chốn kinh sư rồi.
Lệnh Hồ Bình khẽ hắng dặng một tiếng nói:
- Cái đó lát nữa bản công tá» sẽ nói cho Tiểu Diệm Hồng cô nương hay. Bây giá» bản công tá» muốn má»i Tiểu Diệm Hồng cô nương ra đây được chăng?
Mụ chá»§ liá»n kêu hai tên tiểu a đầu dẫn Lệnh Hồ Bình và o háºu viện.
Lệnh Hồ Bình ngồi trong háºu đưá»ng má»™t lúc liá»n nghe tiếng ngá»c bá»™i leng keng lẫn vá»›i tiếng to nhá» thì thà o trước xa sau gần. Khi tá»›i cá»a, rèm châu vén lên, má»™t vị giai nhân áo hồng tiến và o.
PhÃa sao Hồng y giai nhân là hai tên tiểu a đầu tóc kết thà nh bÃm bưng khay trà và khay mứt và o.
Tiểu Diệm Hồng quả là má»™t thiếu nữ nhan sắc kinh ngưá»i.
Lệnh Hồ Bình mắt cao đến trán, mấy năm nay chà ng gặp thiếu nữ không phải Ãt mà nay thấy Tiểu Diệm Hồng, chà ng không khá»i ngấm ngầm khen ngợi.
Ấn tượng đầu tiên của thiến nữ nà y là vẻ đẹp thiên nhiên, tựa hồ mặt không thoa phấn.
Gái ở Thanh Lâu mà bảo không tô Ä‘iểm tháºt hiếm quá. Tiểu Diệm Hồng trang Ä‘iểm má»™t cách má»™c mạc lại cà ng đáng quý.
Lệnh Hồ Bình theo lệ cho tiá»n thưởng hai tên tiểu a đầu. Chúng được tiá»n tạ Æ¡n rồi láºp tức vén mà n lui ra.
Tiểu Diệm Hồng chá» hai ả nữ tỳ Ä‘i rồi, thị má»›i rót má»™t chung trà đưa má»i Lệnh Hồ Bình, mỉm cưá»i nói:
- Công tỠchỠlâu rồi phải không?
Lệnh Hồ Bình hơi nghiêng mình nói:
- Má»i cô nương an tá»a.
Tiểu Diệm Hồng ngồi xuống há»i:
- Quý tÃnh công tá» là gì?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Bản công tỠhỠLệnh Hồ.
Tiểu Diệm Hồng hÆ¡i sá»ng sốt há»i:
- Lệnh Hồ ư? Sao nương nương lại sai ngưá»i nói có Kinh công tỠđến?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Vì bữa nay má»›i mồng hai tết, ai cÅ©ng mong Ä‘iá»m đại cát đại lợi nên bản công tá» tá»± xưng há» Kinh để được má»i ngưá»i hoan nghênh. Nhưng đến trước mặt cô nương dÄ© nhiên chẳng cần phải khách sáo.
Tiểu Diệm Hồng cưá»i nói:
- Công tỠkhôn ngoan quá.
Thị lại ngá»ng đầu lên há»i:
- Nay là lần đầu tiên Lệnh Hồ công tỠquang lâm hà n viện phải không?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Lần sau tới nữa là lần thứ hai.
Tiểu Diệm Hồng nheo mắt há»i:
- Có đến lần thứ hai tháºt không?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Ngó thấy cô nương rồi kẻ nà o không đến lần thứ hai e rằng hiếm lắm. VỠđiểm nà y cô nương chắc hiểu rõ hơn ai hết.
Tiểu Diệm Hồng che miệng há»i:
- Công tỠmuốn kiếm rượu uống chăng?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Nếu có rượu sớm cà ng hay. Không uống rượu lẹ, bản công tỠđã say trước rồi thì là m thế nà o? Ở trước mặt mỹ nhân, bản công tỠphải uống rượu mới giữ cho tỉnh táo được.
Tiểu Diệm Hồng vỗ tay một cái rồi quay ra hô:
- Tiểu Äà o! Bảo tam thúc phụ bà y tiệc.
Lệnh Hồ Bình nói ngay:
- Và o đây!
Tiểu Diệm Hồng há»i:
- Bảo y và o là m chi?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Cứ bảo y và o đây rồi sẽ liệu.
Tiểu Diệm Hồng hô:
- Tiểu Äà o! Công tá» kêu ngươi và o, ngươi có nghe thấy không?
Tiểu Äà o chạy và o. Lệnh Hồ Bình lấy ra má»™t đỉnh bạc, nói:
- Muội tỠcầm cái nà y xuống thưởng cho nhà bếp.
Tiểu Diệm Hồng thấy đỉnh bạc nặng tới hơn chục lạng, vội nói:
- Bất tất phải thế, sao lại cho chúng nhiá»u quá như váºy?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Không ăn thua gì. Kẻ được bạc bao giá» cÅ©ng rá»™ng rãi. Vụ nà y Ãt khi có. Cô nương bảo y cầm Ä‘i.
Tiểu Diệm Hồng không kiên trì nữa. Tiểu Äà o ra rồi, thị má»›i há»i:
- Bữa nay công tỠvừa đánh bạc ư?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Äánh từ sáng sá»›m rồi.
Tiểu Diệm Hồng há»i:
- Äánh ở đâu?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Ở nhà Trương Tứ.
Tiểu Diệm Hồng kêu “ủa†một tiếng, tựa hồ cái tên Trương Tứ đối với thị chẳng có chi là lạ.
Lệnh Hồ Bình lại nói:
- Bữa nay cô nương thấy tại hạ đến một cách bất ngỠcũng không chán ghét thực ra là nhỠở sòng bạc đó.
Tiểu Diệm Hồng ngÆ¡ ngác há»i:
- Công tá» nói váºy là nghÄ©a là m sao?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Vì trước khi tại hạ đến Trương gia, không hiểu trong thà nh Thái Nguyên nà y có hai vị đại mỹ nhân.
Tiểu Diệm Hồng há»i:
- Bữa nay Hoa đại nương cũng ở đó ư?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Bữa nay y không tá»›i, nhưng hôm qua đã đến. Vừa rồi má»i ngưá»i nhắc tá»›i Hoa đại nương, tại há» bảo Hoa đại nương là má»™t mỹ nhân bình sinh hiếm có. Ngưá»i ta liá»n cưá»i tại hạ là cô láºu quản văn, rồi nhắc tá»›i phương danh cá»§a cô nương. Ngưá»i ta còn bảo tại hạ thấy mặt cô nương là không dám nói thế nữa.
Tiểu Diệm Hồng đáp:
- Công tỠkhéo nói giỡn. Tiện thiếp tấm thân bồ liễu khi nà o dám sánh với Hoa đại nương?
Lệnh Hồ Bình nói:
- Lúc đầu tại hạ cũng cho là ông bạn đó nói giỡn, nhưng bây giỠthấy mặt cô nương mới biết vị nhân huynh kia quả nhiên không lừa dối tại hạ.
Tiểu Diệm Hồng lắc đầu cưá»i đáp:
- Công tá» chá»› nói váºy. Nếu công tá» chỉ khoa trương má»™t mình tiện thiếp thì có khi tiện thiếp còn dám lãnh thụ. Nhưng công tá» bảo tiện thiếp đẹp hÆ¡n Hoa đại nương lại biến thà nh chuyện mỉa mai. Tiện thiếp đã gặp Hoa đại nương không phải chỉ có má»™t lần. Y còn hÆ¡n tiện thiếp nhiá»u lắm.
Lệnh Hồ Bình kinh ngạc há»i:
- Cô nương đã gặp Hoa đại nương rồi ư?
Tiểu Diệm Hồng gáºt đầu cưá»i đáp:
- Äúng thế. Y đã đến đây uống rượu.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Y mặc nam trang hay sao?
Tiểu Diệm Hồng đáp:
- Coi y như má»™t vị công tá» lãng mạn. Thá»§ pháp cải trang cá»§a y rất cao minh. Cả tiện thiếp cÅ©ng bị y bưng mắt. Nếu sau y không nói ra, tiện thiếp tháºt không sao khám phá được.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Y đến đây có một mình thôi ư?
Tiểu Diệm Hồng đáp:
- Còn một tên thư đồng. Thư đồng dĩ nhiên cũng là a đầu hóa trang.
Lệnh Hồ Bình nháºn ra chuyến nà y mình đến Hương Hoa Viện không phải là vô Ãch. Chà ng muốn há»i thêm, nhưng rất phà công lá»±a chá»n từ ngữ.
Chà ng nháºn ra không nên nóng nảy, liá»n nói chuyện phiếm cho đến lúc bưng rượu thịt và o. Chà ng uống mấy chung rồi lại ướm há»i:
- Vừa rồi chúng ta bà n chuyện Hoa đại nương, nghe nói y chẳng phải là mỹ nhân tầm thưá»ng. Nhiá»u thiên cố sá»± vá» y chẳng khác thần thoại. Cô nương có nghe ngưá»i ta nhắc tá»›i không?
Tiểu Diệm Hồng gáºt đầu đáp:
- Tiện thiếp biết chứ…
Thị vừa cưá»i vừa nói tiếp:
- Những cố sự vỠHoa đại nương, các chà ng trai như công tỠhay hơn hết được nghe rồi nên lấy đó để răn mình.
Lệnh Hồ Bình thừa cơ đáp:
- Cái đó là cô nương còn phải dặn? Äừng nói chẳng ai biết trú sở cá»§a y, mà y gốc gác ở đâu cÅ©ng chẳng ai hay. Kẻ nà o lá»›n máºt má»›i dám nói chuyện đó!
Tiểu Diệm Hồng cưá»i nói:
- Công tỠđã rõ lợi hại, váºy tiện thiếp có cho công tá» hay má»™t chuyện bà máºt cÅ©ng chẳng há» gì.
Lệnh Hồ Bình trống ngá»±c đánh hÆ¡n trống là ng, nhưng vẫn gắng gượng trấn tỉnh cố ý cưá»i nói:
- Cô nương đừng dùng kế khÃch tướng. Tại hạ đã Ä‘oán ra cô nương cho hay chuyện gì rồi. Nhất định vá» chổ ở cá»§a Hoa đại nương. Cô cứ yên dạ. Äiá»u bà máºt nà y tại hạ biết rồi, dÄ© nhiên tại hạ chẳng dám phao ngôn, má»™t là phải coi tÃnh mạng mình là m trá»ng, hai là tại hạ không muốn ngưá»i ta bảo mình là điên khùng.
Tiểu Diệm Hồng đáp:
- Công tá» Ä‘oán trúng đó. Chuyện nà y nói ra tháºt chẳng ai tin. Tiện thiếp đến nay vẫn không dám chắc là đại nương nói tháºt hay nói dối. Hôm ấy y uống khá nhiá»u rượu, rồi nói đùa cÅ©ng chưa biết chừng. DÄ© nhiên là chuyện đùa, mà chẳng tổn hại gì đến phong nhã… Công tá» có tin là má»™t ngưá»i ở dưới đáy tháp không?
Lệnh Hồ Bình cưá»i ha hả đáp:
- Cô đi xa quá rồi…
Tráºn cưá»i nà y cá»§a chà ng phát ra tá»± ná»™i tâm. Chà ng cưá»i tá»±a hồ như trong Ä‘á»i mình chưa bao giỠđột nhiên thấy chuyện hoang đưá»ng như bữa nay.
Lá»i nói cá»§a việc là m cá»§a chà ng bữa nay quả là đi rất xa đến ná»—i được bao nhiêu tiá»n bá» ra hết, tưởng chừng bá»n quá»· đổ bác má»i chà ng Ä‘i chÆ¡i má»™t chuyến.
Chà ng để lại nhiá»u tiá»n mà kẻ khác không dám để lại, dÄ© nhiên phải là ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a Tiểu Diệm Hồng.
Lệnh Hồ Bình không thể uý kỵ nhiá»u được nữa. Chà ng ra khá»i Hương Hoa Viện. Việc đầu tiên là tìm chổ vắng ngưá»i để cải trang và thay áo. Äoạn chà ng Ä‘i tản bá»™ vá» phÃa tòa cổ tháp ở cá»a tây thà nh.
Trong thà nh Thái Nguyên chỉ có một tòa bảo tháp nà y.
Äiá»u bà máºt mà Tiểu Diệm Hồng tiết lá»™ có thể đúng chăng? Cái đó khó biết lắm.
Hôm qua Äá»™c Thái Tuế Du Chà Hoằng đã chết trong tòa cổ tháp nà y. Thi thể cá»§a hắn bị ngưá»i phát giác tất gây má»™t phen sôi nổi.
Nếu đáy tháp còn má»™t tầng bà máºt và có ngưá»i cư trú thì ngưá»i đó dÄ© nhiên không để xác tại đây.
Tòa cổ tháp mới qua một ngà y, chẳng có chuyện gì biến cải.
Bốn mặt tòa tháp vẫn là khu vá»±c hoang lương. Trong đáy tháp tối mò, vẫn bốc lên má»™t mùi hôi hám. Nhưng thi thể Äá»™c Thái Tuế mất biến rồi, chẳng thấy tăm tÃch đâu nữa.
Mặt đất cÅ©ng quét tước sạch sẽ, không còn chút huyết tÃch. Cứ coi bá» ngoà i thì chẳng ai tin là hôm qua má»›i có ngưá»i chết ở đây.
Lệnh Hồ Bình bất giác trống ngá»±c Ä‘áºp loạn lên.
Không phải chà ng khẩn trương mà là cao hứng vì chà ng chắc mẫm má»™t vụ bà máºt trá»ng đại đã bị chà ng khám phá ra.
Hoa đại nương là ai?
Tại sao mụ không cho hay biết chổ ở?
Tại sao con ngưá»i võ nghệ tuyệt luân đến thế mà võ lâm chẳng má»™t ai hay gốc gác? Tháºm chà không ai hiểu trên chốn giang hồ sao lại có nhân váºt như váºy?
Tại sao lòng dạ mụ lại tà n độc đến ná»—i há»… thấy ngưá»i theo dõi là phải giết chết?
Tại sao mụ lắm tiá»n nhiá»u bạc quá thể?
Tại sao mụ ham đánh bạc như váºy?
So vá»›i ngưá»i khác, Lệnh Hồ Bình còn nhiá»u nghi vấn hÆ¡n. Chà ng tá»± há»i:
- Tại sao hôm qua Hoa đại nương đánh bạc ở nhà Trương Tứ Ä‘ang hăng lại đột nhiên đình thá»§? Việc gì trá»ng yếu khiến mụ láºt Ä‘áºt ra Ä‘i?
Những cái đó, chà ng sắp phanh phui ra rồi.
Lệnh Hồ Bình tuy lá»›n máºt nhưng chẳng dám lá»— mãng, vì chà ng biết nữ nhân nà y không phải tầm thưá»ng.
Hán tỠhỠMã hỠTiết nà o đó còn chưa đáng kể, nhưng Quan gia tam huynh đệ mà chịu cúi đầu trước quần hồng thì nữ nhân nà y phải là hạng ghê gớm.
Lại còn Tam Tà i Äao Mẫn Toà n Thá» mình mang trách nhiệm Lam y há»™ pháp cÅ©ng chết má»™t cách đột ngá»™t. Tình hình nà y không phải chuyện thưá»ng.
Äừng nói ai khác, ngay Lãng Äãng công tá» muốn thu tháºp Tam Tà i Äao cÅ©ng phải phà tốn thá»§ cước rất nhiá»u. Thế mà chỉ trong chá»›p mắt đã có ngưá»i đưa đầu vá» phân đà má»›i thiệt là kỳ!
Lệnh Hồ Bình coi địa thế má»™t lúc rồi theo báºc đá tiếp tục Ä‘i lên tầng thứ nhì trên cổ tháp.
|

05-09-2008, 05:52 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 49
Và o Cổ Tháp Dò La Bà Máºt
Lúc nà y chà ng xuất hiện như má»™t du khách. Du khách Ä‘i thăm danh lam thắng cảnh, tìm tòi cổ tÃch là việc thông thưá»ng. Chà ng hóa trang như váºy để dá»… bỠăn nói.
Tuy ngưá»i chà ng lên từng thứ hai mà mắt lại chú ý nhìn dưới đáy tháp trên mặt đất. Dù là má»™t động tÄ©nh nhá» nhẹ cÅ©ng không qua được tai mắt chà ng.
Lệnh Hồ Bình chân bước nặng trịch như má»™t lão già . Chà ng má»›i trèo được và i báºc đã hắng dặng, nhưng phÃa dưới vẫn yên lặng như thưá»ng, chẳng có gì khác lạ.
Trước tình hình nà y lòng chà ng dần dần nẩy ra cảm giác không được tá»± nhiên. Chà ng tin rằng ngưá»i ở dưới đáy tháp nếu có thì thấy khách đến bất thưá»ng, có lý nà o lại không hay biết?
Chà ng tá»± há»i:
- Hoa đại nương ở phÃa dưới sao lại không hà nh động gì? Hay là gặp lúc mụ có việc ra ngoà i chưa trở vá»? Có khi mụ cho là lão già đến chẳng là m hại gì đến mình nên mụ không để tâm.
Lệnh Hồ Bình vừa suy nghĩ vừa tiếp tục cất bước.
Toà cổ tháp có bảy tầng, má»—i tầng mưá»i mấy báºc. Tuy chà ng Ä‘i rất cháºm chạp mà cÅ©ng chỉ còn tầng áp nóc nữa là hết. Tầng trên cùng rất cháºp hẹp.
Vách bốn mặt mà ng nhện chằng chịt, trên ná»n cÅ©ng dÆ¡ dáy đầy rác rưởi, giấy vụn, vá» trái cây. Cảnh tượng nà y khiến chà ng nghÄ© tá»›i ngà y trước du khách tá»›i đây vãn cảnh không phải Ãt.
Äứng trên từng thượng, mở cá»a sổ nhìn ra, thu được cả ná»a thà nh Thái Nguyên và o nhãn quang.
Lệnh Hồ Bình ngắm nghÃa hồi lâu chẳng còn gì nữa, liá»n quyết định Ä‘i xuống đáy tháp để mở cuá»™c xục tìm.
Không ngỠquái sự xảy ra đột ngột trong nhát mắt.
Chà ng nghe tiếng rên rỉ từ phÃa đáy vá»ng lên khiến lông tóc chà ng đứng dá»±ng. Hiển nhiên thanh âm cá»§a nữ nhân phát ra.
Tiếng rên la chẳng khác má»™t ngưá»i bị cưá»ng đồ bóp cổ trước khi bị ngất xỉu.
Giả tá»· là lúc bình thưá»ng, Lệnh Hồ Bình không ngần ngại gì nhảy xuống ngay, nhưng hiện giá» chà ng không khá»i ngần ngừ, tá»± đưa ra nhiá»u nghi vấn:
- Má»™t nữ nhân chạy đến tòa cổ tháp nà y là m chi? Nếu y bị cưá»ng nhân bắt vá» sao còn báºt tiếng rên la được?
Äồng thá»i chà ng nhất quyết được hai Ä‘iểm không lầm:
- Äiá»u thứ nhất tiếng rên vừa rồi đúng là cá»§a má»™t nữ nhân mà là nữ nhân hãy còn Ãt tuổi. Hai là tiếng rên nà y vì sá»± hiện diện cá»§a chà ng mà phát ra.
Bất luáºn trưá»ng hợp nà o, chà ng đã nghe tiêng rên là phải xuống coi, không thể chần chá» lâu được.
Vạn nhất đúng là nữ nhân bị cưá»ng đồ cướp Ä‘em vỠđây thì dù chân tướng có bị bá»™c lá»™ cÅ©ng phải cứu ngưá»i rồi sẽ liệu.
Lệnh Hồ Bình quyết định chá»§ ý xong láºp tức chạy nhanh xuống.
Năm tầng trên chà ng lao ngưá»i Ä‘i rất lẹ. Khi đến tầng thứ hai má»›i bước cháºm lại theo kiểm cách má»™t lão già .
Tá»›i tầng thứ hai, tiếng rên rỉ thứ hai lá»t và o tai. Tiếng rên lần nà y rõ rà ng hÆ¡n tiếng trước, khiến chà ng cà ng á»›n lạnh.
Lệnh Hồ Bình không tự chủ được lại tăng gia cước bộ đi mau.
Xuống đến đáy tháp cÅ©ng chẳng khác gì cảnh tượng hôm qua, chà ng đã bị Äá»™c Thái Tuế Du Chà Hoằng lừa gạt. Äáy tháp trống rá»—ng, không có lấy ná»a bóng ngưá»i.
Lệnh Hồ Bình hÆ¡i sá»ng sốt nhưng chà ng nghÄ© ngay ra chuyện gì, tá»± nhá»§:
- Phải chăng nữ nhân nà y muốn ta bỠđi cho lẹ?
NghÄ© tá»›i đây chà ng không khá»i cưá»i thầm:
- Phương pháp nà y đối với du khách hoặc giả còn thu được hiệu quả, nhưng đối với ta, e không phải chuyện dễ.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoà i mặt chà ng giả bộ hoà i nghi đảo mắt nhìn quanh, miệng lẩm bẩm:
- Quái tháºt! Hiển nhiên lão phu nghe tiếng…
Miệng chà ng nói, ngưá»i chà ng quay vá» phÃa cầu thang tỠý không chịu bá» Ä‘i, ra vẻ thách thức:
- Ngươi có thủ đoạn gì cứ trổ ra đi!
Giữa lúc ấy, Lệnh Hồ Bình đột nhiên ngó thấy đôi giầy thêu hoa rất tinh xảo, nhưng không phải đôi giầy Ä‘i dưới đất mà lại treo lÆ¡ lá»ng trên không…
Chà ng nhìn theo đôi giầy lên, thấy gấu quần áo lụa mà u lục, rồi đến tấm hương cân bằng sa trắng, mái tóc Ä‘en láy, bá»™ mặt tÃm bầm và ngá»n lưỡi đỠnhư máu thè ra ngoà i miệng.
Lệnh Hồ Bình lùi lại má»™t bước, rú lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp, hai mắt trợn toà n lòng trắng ngã ngữa vá» phÃa sau.
Má»™t trà ng cưá»i the thé vang lên. Thi thể nữ nhân đột nhiên hạ xuống đất.
Äồng thá»i tấm thạch bản dưới cầu thang vang lên mấy tiếng lách cách để hở ra má»™t cá»a động.
Má»™t thiếu nữ chừng mưá»i lăm, mưá»i sáu tuổi thò đầu lên há»i:
- Lão già đó đi chưa?
Thiếu nữ giả vá» chết treo láºt mặt nạ ra, tay vuốt tóc cưá»i đáp:
- Không ngá» lão già nà y gá»›m thiệt. Ngươi Ä‘i má»i nương nương ra đây. Lão khiếp quá ngất Ä‘i rồi. Ta thá» há»i nương nương xem xá» lý bằng cách nà o.
Thiếu nữ kia bỠđi một lúc trở lại đáp:
- Nương nương dặn hãy khiêng lão xuống rồi sẽ tÃnh.
Thiếu nữ bên ngoà i nói:
- Ngươi lên đây giúp ta.
Hai thiếu nữ, một ả khiêng đầu, một ả khiêng chân đem Lệnh Hồ Bình xuống thạch động.
Cá»a thạch động cháºt hẹp, nhưng xuống dưới không đầy má»™t trượng biến thà nh rá»™ng rãi quang đãng.
Dĩ nhiên đây là một bà thất dưới tòa bảo tháp cao bảy tầng.
Dưới bà thất là những cây cột đá chống nóc. Cách kiến trúc rất kiên cố và cực kỳ sạch sẽ.
Lệnh Hồ Bình mình mang Như à huyá»n công đã đến bảy thà nh há»a hầu, giả vá» huyết khà trồi ngược lên chết giấc má»™t cách dá»… dà ng, nhưng chà ng hiểu bất luáºn chà ng trá ngụy khéo đến đâu cÅ©ng không tránh được con mắt cá»§a má»™t tay đại hà nh gia.
Khi chà ng ngá»i thấy mùi thÆ¡m mê ly biết là đã và o đến phòng ngá»§ cá»§a chá»§ nhân, liá»n váºn khà thá»§ thế chỠđợi.
Bá»—ng nghe Hoa đại nương há»i:
- Khi lão già nà y lên tháp, các ngươi có thấy lão nhìn quanh bốn mặt không?
Một thiếu nữ đáp:
- Không! Lão chỉ định thần một chút rồi trèo lên tầng thượng.
Hoa đại nương lại há»i:
- Lão chừng bao nhiêu tuổi? Râu đã bạc chưa?
Thiếu nữ khác đáp:
- Và o lối sáu chục tuổi. Chòm râu đã bạc quá ná»a.
Hoa đại nương há»i:
- Y phục thế nà o?
Thiếu nữ kia đáp:
- Lão ăn mặc như thầy đồ kiết. Tấm áo bà o vải cũ kỹ đã bạc mà u chẳng khác tấm giẻ lau.
Hoa đại nương trầm ngâm một lúc rồi thở dà i, nói:
- Lão đã già đến thế lại chẳng phải ngưá»i trong bá»n ta, nếu là lúc bình thá»i thì tháºt mình không nỡ… Hỡi Æ¡i! Khiêng lão ra phÃa sau.
Thiếu nữ kia há»i lại:
- Äem lão chôn chung vá»›i Äá»™c Thái Tuế và Tam Tà i Äao hay là đà o lá»— khác?
Hoa đại nương đáp:
- Äà o lá»— khác hay hÆ¡n, nhưng là m lẹ lên má»™t chút, kẻo gia gia ngươi vá» ngó thấy lại nổi nóng.
Lệnh Hồ Bình nghe nói ngấm ngầm kinh ngạc tá»± há»i:
- Sao? Mụ nà y cÅ©ng còn sợ ngưá»i khác ư? Nam nhân khiến cho Hoa đại nương phải hà ng phục là hạng ngưá»i nà o?
Chà ng không khá»i động tÃnh hiếu kỳ, quyết định tạm thá»i chưa ra tay vá»™i.
Chẳng thà chà ng không lấy được Quá»· sâm cÅ©ng đà nh, hãy chá» cho biết nam nhân sắp vá» là ai mà khiến cho Hoa đại nương phải tháºn trá»ng như váºy?
Hai thiếu nữ được lệnh dạ một tiếng rồi tiếp tục cất bước.
Trong đưá»ng hầm, từng cÆ¡n gió lạnh thổi và o. Hiển nhiên phÃa sau là má»™t cá»a ra bà máºt.
Hai thiếu nữ khiêng chà ng Ä‘i má»™t Ä‘oạn. Bá»—ng ả Ä‘i trước quay lại khẽ há»i:
- Tiểu Linh! Vừa rồi gia gia trở vá», sắc mặt dưá»ng như không được vui tươi, chỉ ở nhà má»™t lúc lại láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay. Tá»· tá»· có biết chuyện gì không?
Thiếu nữ tên gá»i Tiểu Linh đáp:
- Lần nà o chả váºy! Có mấy khi y vui tươi đâu?
Thị đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp:
- Ta tháºt lấy là m kỳ, tại sao nương nương lại nhất định chá»n má»™t nam nhân mà chÃnh y cÅ©ng không nhá»› mình đã có bao nhiêu vợ rồi?
Lệnh Hồ Bình suýt nữa báºt tiếng la kinh ngạc. Chà ng tá»± há»i:
- Sao? Hoa đại nương là vợ nhá» cá»§a ngưá»i ta ư? Nghe khẩu khà hai con nha đầu nà y, nam nhân kia nhiá»u vợ quá.
Chẳng những con a đầu Tiểu Linh lấy là m bất bình, Lãng Äãng công tá» cÅ©ng phải than thầm:
- Má»™t ngưá»i đà n bà hèn kém đến đâu cÅ©ng không mấy khi thèm là m vợ nhá» ngưá»i, mà sao má»™t nhân váºt như Hoa đại nương lại chịu đựng hạng nam nhân đó?
Chà ng đặt ra ba giả thuyết: má»™t là nam nhân lắm tiá»n nhiá»u bạc. Hai là địa vị nam nhân tôn cao. Ba là nhân phẩm nam nhân đặc biệt.
Nhưng bất luáºn trưá»ng hợp nà o, lý do cÅ©ng không đứng vững.
Trong thiên hạ thiếu gì nam nhân lắm tiá»n nhiá»u bạc, địa vị cao sang nhân phẩm xuất chúng? Dù là má»™t nam nhân có đủ ba yếu tố đó thì đối vá»›i con ngưá»i tà i mạo hÆ¡n Ä‘á»i, võ công trác tuyệt như Hoa đại nương lo gì không kiếm được? Hà tất mụ phải bám lấy má»™t anh chà ng năm thê bảy thiếp?
Äoạn chà ng kết luáºn:
- Không phải như thế. Trong vụ nà y tất có nguyên nhân. Hai con a đầu nà y còn nhỠtuổi quá chưa hiểu thế sự mà thôi.
Tiểu Linh Ä‘i sau miệng nói cà u nhà u má»™t lúc, chắc thiếu nữ Ä‘i trước sợ mình nói là rước lấy phiá»n nhiá»…u và o mình nên thị không mở miệng.
Lệnh Hồ Bình khẽ hé mắt coi táºn đầu đưá»ng hầm thấy ẩn hiện má»™t tia sáng, liá»n biết là đã gần tá»›i cá»a ra. Lòng chà ng lại nổi lên má»™t vấn đỠnan giải.
Theo lá»i Hoa đại nương thì nam nhân kia không biết vá» lúc nà o. Chà ng muốn ở lại chá», không hiểu bây giá» hai thiếu nữ nà y phát lạc chà ng cách nà o?
Dĩ nhiên chà ng chẳng thể để mặc cho hai ả đem mình chôn sống.
Chà ng chỉ còn biện pháp duy nhất là ra tay kiá»m chế hai con a đầu nà y. Nhưng là m như váºy cÅ©ng không ổn vì Hoa đại nương chá» lâu không thấy chúng trở vá» tất sinh lòng ngá» vá»±c chạy và o quan sát thì là m thế nà o?
Mặt đất trong khu máºt thất, đưá»ng ngang lối dá»c như mê hồn tráºn, biết đâu há» chẳng đặt cÆ¡ quan báo tin. Vạn nhất Hoa đại nương cảnh giác thì chà ng chẳng còn cÆ¡ há»™i nà o để động thá»§.
Lệnh Hồ Bình Ä‘ang phân vân nghÄ© ngợi, bá»—ng nghe phÃa trước có tiếng ngưá»i vá»ng và o:
- Tiểu Linh! Tiểu Phương! Chắc gia gia các ngươi vỠđó, mau ra mở cá»a bà máºt!
Tiểu Linh quay lại lá»›n tiếng há»i:
- Còn lão già nà y là m thế nà o?
Ngưá»i trước mặt đáp vá»ng và o:
- Äiểm huyệt lão và để tạm và o chổ nà o kÃn đáo.
Lệnh Hồ Bình có đủ tà i váºn khà xung huyệt mà lại biết trước, dÄ© nhiên chà ng không chịu mắc bẫy.
Chà ng liá»n đỠtụ chân khà để mặc cho con a đầu Tiểu Phương Ä‘iểm và o ba nÆ¡i huyệt đạo.
Hai con a đầu vá» rồi, chà ng cÅ©ng đứng lên cưá»i thầm rồi cất bước theo đưá»ng cÅ© trở và o.
Chẳng bao lâu chà ng thấy tia đèn sáng từ căn nhà mé tả thạch thất chiếu ra. Chà ng liá»n dừng bước lại ẩn mình và o má»™t góc.
Lệnh Hồ Bình không dám tá»±a ngưá»i gần quá vì sợ bốn mặt vách đá dá»… phát ra tiếng động. Cả hÆ¡i thở nặng má»™t chút, có khi ngưá»i ngoà i mưá»i bước cÅ©ng nghe tiếng.
Chỉ trong khoảng khắc tiếng bước chân không nhanh mà cÅ©ng không cháºm ở mặt trước xa xa vá»ng và o.
Lệnh Hồ Bình nghe tiếng bước chân cÅ©ng hiểu ngưá»i má»›i đến võ công không phải tầm thưá»ng. Tiếng bước chân giống như nhà săn bắn đầy kinh nghiệm, tiếng động cà nh lá cÅ©ng đủ khiến hắn nháºn ra thú nà o sắp đến.
Bất giác chà ng không tự chủ được lùi lại một bước.
Tiếng bước chân kia má»—i lúc má»™t gần. Sau má»™t bóng ngưá»i xuất hiện.
Thân hình ngưá»i nà y lối ba mươi tuổi, mình mặc áo dạ hà nh, chà ng không nhìn rõ tướng mạo.
Ngưá»i nà y tiến và o thạch thất má»™t lát. Lệnh Hồ Bình nhá» có ánh đèn nhìn kỹ lại, không ngá» Hoa đại nương ra đón tiếp che khuất Ä‘i.
Má»™t nam má»™t nữ và o nhà rồi, Hoa đại nương cất giá»ng rất tha thiết há»i:
- Sao? Có tìm thấy không?
Nam nhân đáp:
- Không thấy.
Hoa đại nương lại há»i:
- Tướng công ra ngoà i có gặp BÃnh Dần kỳ sÄ© không?
Nam nhân đáp:
- Không!
Hoa đại nương lại há»i:
- Sao tướng công biết lão già xuất hiện bữa trước trên tòa tá»u lầu chÃnh là BÃnh Dần kỳ sÄ© hóa trang?
Nam nhân đáp:
- Vì có ngưá»i nháºn ra thanh niên áo và ng nhằm hạ độc Hồ Lô Tẩu Nhạc Cá»u Công chÃnh là thá»§ đồ cá»§a Äà m tiếu thư sinh Vưu Thắng Cưá»ng, tên gá»i Phương Trị Nhân.
Hoa đại nương há»i:
- Lão già có bứu ở cổ phải chăng có mối liên quan gì vá»›i BÃnh Dần kỳ sÄ©?
Nam nhân đáp:
- Những nhân váºt chuyên dùng độc dược trong võ lâm hiện nay không có mấy mà nhân váºt chuyên giải độc dược cÅ©ng chẳng nhiá»u. Ngưá»i ÄÆ°á»ng gia ở Tứ Xuyên từ lâu không há»i gì đến chuyện bên ngoà i. Äồng thá»i dù ngưá»i ÄÆ°á»ng gia có mặt đương trưá»ng cÅ©ng chẳng quan tâm đến sá»± yên nguy cá»§a tá»u quá»·. Thá»§ pháp dùng độc cá»§a Vưu môn hiện chẳng kém gì ÄÆ°á»ng gia. Nếu lão xuất hiện hôm ấy không phải BÃnh Dần kỳ sÄ© ở Kỳ SÄ© Bảo như lá»i đồn đại thì lão tá»u quá»· há» Nhạc xong Ä‘á»i rồi.
Lệnh Hồ Bình nghe tá»›i đây không khá»i sá»ng sốt.
Chà ng không ngá» sá»± tình biến diá»…n như sợi giây xÃch, mắt ná» liá»n vá»›i mắt kia má»™t cách rất máºt thiết.
…lực một tay không?
Äây là vấn đỠmà Lệnh Hồ Bình Ä‘ang nóng biết. Chà ng phấn khởi tinh thần, lắng tai nghe nam nhân trả lá»i.
Bá»—ng thấy nam nhân dưá»ng như nhăn nhó cưá»i há»i lại:
- Nà ng có lộ diện được không?
Lệnh Hồ Bình lại má»™t phen ngÆ¡ ngác tá»± há»i:
- Sao? Mụ nà y không lộ diện được ư? Tại sao? Mụ đã không lộ diện được, sao còn đến đánh bà i cẩu ở nhà Trương Tứ? Chẳng lẽ mụ có mặt ở nhà Trương Tứ không phải là lộ diện?
Chà ng còn đang ngẫm nghĩ, lại nghe nam nhân nói:
- Thu tháºp mấy tên kỳ sÄ© ở Kỳ SÄ© Bảo chỉ là việc trong sá»›m tối, chẳng cần phải vá»™i và ng trong nhất thá»i. Câu chuyện bây giá» ta muốn biết là việc khác.
Lệnh Hồ Bình mắng thầm:
- Con bà nó! Thằng cha nà y khoác lác quá! Hắn không sợ ngưá»i ta cắt lưỡi Ä‘i.
Hoa đại nương há»i:
- Ủa! Ngoà i ra còn chuyện gì nữa?
Nam nhân đáp:
- Tức là thằng cha đó đột nhiên xuất hiện ở Thái Nguyên.
Hoa đại nương há»i:
- Hôm qua tướng công chẳng đã nói hắn xuất hiện đột ngá»™t ở Thái Nguyên có thể liên quan đến những ngưá»i trong Phân đà Long Hổ bị táºp thể trúng độc ư?
Nam nhân đáp:
- Äúng thế! Bây giá» ta muốn biết hắn dùng thá»§ Ä‘oạn đó vá»›i dụng ý gì?
Hoa đại nương há»i:
- Theo nháºn xét cá»§a tướng công thì hắn có mục Ä‘Ãch gì?
Nam nhân đáp:
- Vừa rồi ở dá»c đưá»ng ta suy nghÄ© rất lâu thì ở Phân đà Long Hổ hắn không nên dở trò đó. Ta suy Ä‘i nghÄ© lại Ä‘oán ra, có thể hắn muốn dẫn dụ má»™t ngưá»i xuất hiện.
Hoa đại nương há»i:
- Hắn muốn ai xuất hiện?
Nam nhân đáp:
- Äà m tiếu thư sinh Dư Thắng ÄÆ°á»ng.
Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm kinh hãi. Chà ng không ngá» nhân váºt nà y chẳng những võ công ghê gá»›m, mà tâm tư cÅ©ng cá»±c kỳ tinh tế, chà ng tá»± há»i:
- Tại sao hắn lại không nghĩ tới phương diện nà y?
Lệnh Hồ Bình trở vá» chổ cÅ© nằm ngả ra như tư thế lúc trước chỠđợi hai thiếu nữ Tiểu Linh, Tiểu Phương đến dẫn đưá»ng cho mình ra khá»i đưá»ng hầm.
Sau một lúc tiếng bước chân đi rồi trở lại.
Lại nghe Hoa đại nương thá»u thà o nói:
- Hay lắm! Hai ngưá»i mau ra phÃa sau thu tháºp lão già đó Ä‘i. Mấy mẹ con ta cÅ©ng vá» Kim Lăng thôi.
Té ra mụ nà y ở Kim Lăng tới đây.
Lệnh Hồ Bình tá»± há»i:
- Phải chăng mụ là con gái cá»§a Bát Bá»™ truy hồn Hoa Phong Äạt ở Kim Lăng? Nếu mụ quả là con gái Hoa Phong Äạt thì võ công chẳng lấy là m kỳ dị, nhưng con gái Hoa Phong Äạt sao lại…
Lệnh Hồ Bình còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì hai con a đầu từ trong đưá»ng hầm Ä‘i tá»›i. Chà ng phải dẹp bá» tạp niệm để khá»i tiết lá»™ sÆ¡ hở.
Hai con a đầu chẳng buồn giải khai huyệt đạo cho chà ng, cứ để váºy khiêng lên chạy Ä‘i.
Tiểu Phương đi trước, miệng không ngớt lảm nhảm:
- Năm nay là cái năm gì mà tháºt lắm chuyện rắc rối, chẳng mấy lúc yên thân, vừa đến đây mấy ngà y lại phải Ä‘i ngay.
Tiểu Linh dưá»ng như lão luyện hÆ¡n, thá»§y chung không tiếp lá»i.
Tiểu Phương lại tự nói một mình:
- Chẳng biết ra là m sao mà má»™t lúc chôn hai các xác chết. Sau nà y lá»›n lên có là m ni cô thì là m chứ chẳng lấy những hạng ngưá»i nà y.
Con a đầu miệng nói, tay nắm chặt hÆ¡n. Lệnh Hồ Bình biết chúng sắp đưa lên mặt đất, liá»n hé mở mắt nhìn.
Chà ng Ä‘oán trúng, ánh dương quang đã từ ngoà i chiếu và o. Cá»a đông ra chÃnh là sau lưng tòa cổ tháp.
Lệnh Hồ Bình không khách khà gì nữa, đứng ngay ngưá»i lên, tay đẩy, chân đá. Hai con a đầu đồng thá»i lăn ra, không kịp báºt tiêng la hoảng.
Chà ng biết trong hai con a đầu, Tiểu Linh tương đối gan dạ hÆ¡n. Còn Tiểu Phương nhá» máºt lắm miệng. Nếu muốn tra há»i thì nhằm và o Tiểu Phương hay hÆ¡n.
Lệnh Hồ Bình liá»n Ä‘iểm huyệt Tiểu Linh rồi má»™t chân dẫm lên cánh tay Tiểu Phương, khẽ cất tiếng uy hiếp:
- Muốn sống thì đừng có la.
Tiểu Phương sợ hết hồn khi nà o còn dám lên tiếng.
Lệnh Hồ Bình mặt lạnh kinh ngưá»i nói tiếp:
- Hai ngưá»i nghe đây, ta chỉ há»i các ngươi hai việc nếu nói thá»±c thì lão phu tha cho. Bằng không đừng trách lão phu thá»§ Ä‘oạn tà n độc. Ngươi hãy cho lão phu biết, ngưá»i đà n ông vừa rồi là ai? Nương nương cá»§a các ngươi là ai?
Tiểu Phương ngưá»i run bần báºt đáp:
- Nương nương cá»§a bá»n tiểu nữ là … là đệ tam thiên kim… cá»§a Hoa Phong Äạt lão gia… tại Hoa phá»§ ở Kim Lăng. Còn nam nhân kia… tỳ tá» không biết ở đâu đến.
Lệnh Hồ Bình là m bộ quát:
- Nói láo!
Tiểu Phương năn nỉ:
- Xin lão trượng tha mạng… Tỳ tá» nói… toà n sá»± thá»±c… Tỳ tá» má»›i và o phủ… ba năm. Năm ngoái… nương nương đến Thái Nguyên má»™t lần. Ngà y thưá»ng ở phủ… nương nương không cho nhắc tá»›i… nên nam nhân là ai.. tỳø tá» chỉ gặp… có hai lần… quả thá»±c không biết.
Lệnh Hồ Bình lại trá» và o Tiểu Linh còn bị Ä‘iểm huyệt há»i:
- Con a đầu nà y có biết hay không?
Tiểu Phương thở hổn hển lắc đầu đáp:
- Tiểu tỳ… cũng không hay…
Lệnh Hồ Bình nháºn ra hai con a đầu không có dáng giả dối. Chà ng biết dù bức bách há»i nữa cÅ©ng chẳng được gì hÆ¡n, liá»n ra tay Ä‘iểm huyệt Tiểu Phương rồi trở gót vá» thà nh.
Lệnh Hồ Bình vỠđến Phân đà Cái Bang thấy Hồ Lô tẩu Nhạc Cá»u Công và BÃnh Dần kỳ sÄ© Ä‘ang ngồi đánh cỠở hà nh lang.
|

05-09-2008, 05:52 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 50
Lực Lượng Kém Anh Hùng Bối Rối
Không hiểu hai ngưá»i Ä‘ang tranh chấp chuyện gì, thấy Hồ Lô Tẩu giÆ¡ tay lên, mặt đỠnhư son, lá»›n tiếng la:
- Không được, không được! Không thể để lão ăn con nà y!
BÃnh Dần kỳ sÄ© ngá»ng đầu lên đáp:
- Äã bảo hạ tịch bất hồi. Sao lão còn Ä‘i lại?
Hồ Lô Tẩu trợn mắt lên đáp:
- Giỡn hoà i! Ai đi lại đâu?
BÃnh Dần kỳ sÄ© há»i:
- Äã đặït con cá» xuống lại nhấc lên mà bảo là không Ä‘i lại ư?
Hồ Lô Tẩu há»i:
- Thế lão đã đi cỠchưa?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Thượng Quan mỗ đi hay chưa là việc của Thượng Quan mỗ. Thượng Quan mỗ còn đang nghĩ xem ăn con đó bằng cách nà o?
Hồ Lô Tẩu nói:
- Lão còn nghĩ thì ta cũng còn nghĩ.
BÃnh Dần kỳ sÄ© há»i:
- Thế là hạ tịch bất hồi rồi.
Hồ Lô Tẩu xóa bà n cỠđi, sa sầm nét mặt nói:
- Lão xấu chơi lắm! Ta không chơi với lão nữa.
BÃnh Dần kỳ sÄ© há»i:
- Ô hay! Thượng Quan mỗ xấu chơi ư?
Hồ Lô Tẩu đáp:
- DÄ© nhiên lão xấu chÆ¡i rồi. Cứ coi nết đánh cá» là biết phẩm cách ngưá»i. Chưa nói chuyện khác vá»™i, nguyên vá» tuổi tác ta đã hÆ¡n lão rồi.
BÃnh Dần kỳ sÄ© há»i:
- Tuổi tác thì ăn thua gì đến chuyện đánh c�
Hồ Lô Tẩu đáp:
- Thôi thôi! Nói tới nói lui lão cũng không hiểu.
BÃnh Dần kỳ sÄ© nói:
- Khó hiểu tháºt! Thượng Quan má»— không hiểu trên Ä‘á»i sao lại có ngưá»i vô lý như lão. Thế nà o? Có đánh lại bà n khác không?
Hồ Lô Tẩu cả mừng đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm, được lắm! DÄ© nhiên đánh nữa, chẳng lẽ Hồ Lô Tẩu lại sợ Thượng Quan lão nhi? Bây giá» xin nói trước. Bất cứ ai đã đặt cá» là thôi không được Ä‘i lại.
Lệnh Hồ Bình vừa cưá»i vừa Ä‘i tá»›i há»i:
- Hai vị và o trong kia được không?
Hồ Lô Tẩu nghe tiếng quay lại, cao hứng đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Thằng lá»i đến đây vừa may. Ngươi ngồi là m chứng coi lão phu đánh cá».
BÃnh Dần kỳ sÄ© đã hiểu ý câu nói cá»§a Lệnh Hồ Bình liá»n đứng dáºy ra hiệu cho Lệnh Hồ Bình tiến và o phòng trong.
Lệnh Hồ Bình lược thuáºt lại những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe ở trong cổ tháp.
Hồ Lô Tẩu cặp mắt mòng má»ng những nước, nhấp nháy không ngá»›t, nghe xong lão há»i:
- Thằng cha đó hiện giỠcòn ở đó không?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Cái đó khó nói lắm. Vãn bối chạy vỠđây báo cáo vụ nà y cho hai vị, đồng thá»i để chuẩn bị hà nh động cách nà o nếu hắn chưa dá»i khá»i Thái Nguyên.
BÃnh Dần kỳ sÄ© cúi đầu ngẫm nghÄ© không nói gì, đột nhiên hất hà m há»i:
- Ngươi Ä‘oán ngưá»i đó là ai?
Lệnh Hồ Bình ngÆ¡ ngác há»i lại:
- Thúc thúc thỠđoán xem là ai?
BÃnh Dần kỳ sÄ© gáºt đầu tá»±a hồ nói để mình nghe:
- Nếu Thượng Quan má»— Ä‘oán không lầm thì hắn là ngưá»i bá»n ta Ä‘á»u biết cả rồi, mà cÅ©ng là ngưá»i không thể tìm thấy má»™t cách dá»… dà ng.
Lệnh Hồ Bình la thất thanh:
- Long Hổ Bang Chúa!
Hồ Lô Tẩu xuýt nữa nhảy bổ lên, há»i:
- Ai? Long Hổ bang chúa ư?
BÃnh Dần kỳ sÄ© thá»§ng thỉnh đáp:
- A Bình nói đúng. Cha đó mưá»i phần chắc đến tám chÃn là Long Hổ bang chúa.
Hồ Lô Tẩu ngẩm nghĩ rồi đáp:
- Còn mấy điểm không trúng.
BÃnh Dần kỳ sÄ© chăm chú nhìn lão há»i:
- Äiểm nà o không trúng?
Hồ Lô Tẩu bấm đầu ngón tay nói:
- Một là nếu quả hắn là Long Hổ bang chúa mà đến Thái Nguyên thì việc đầu tiên phải và o Phân đà trước để tiện việc phái nhân thủ bảo vệ cho hắn được bình yên.
Lão lại co ngón tay khác nói tiếp:
- Hai là nếu ngưá»i đó quả là Long Hổ bang chúa thì nữ nhân há» Hoa sao lại không biết, huống chi mụ còn giết má»™t vị Lam y há»™ pháp cá»§a bang nà y.
Hồ Lô Tẩu lại co ngón tay thứ ba nói tiếp:
- HÆ¡n nữa, mụ há» Hoa đã biết rõ Äá»™c Thái Tuế Du Chà Hoằng là đồ đệ cá»§a Äà m Tiếu Truy Hồn Vưu Thắng ÄÆ°á»ng, đồng thá»i cÅ©ng biết Vưu Thắng ÄÆ°á»ng là Toà n Tà i đưá»ng chúa ở Long Hổ bang. Vẻn vẹn mấy chục vạn bạc cÅ©ng đòi có váºt Ä‘em cầm má»›i cho mượn tiá»n mà còn nghiêm hạn ba ngà y phải chuá»™c, há chẳng là chuyện đùa ư?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Ba lý do của lão nêu ra hoà n toà n không đứng vững.
Hồ Lô Tẩu tức mình nói:
- Lão…
BÃnh Dần kỳ sÄ© gạt Ä‘i:
- Lão nghe Thượng Quan mỗ nói hết rồi hãy cãi cũng chưa muộn.
Hồ Lô Tẩu giục:
- Lão nói đi!
BÃnh Dần kỳ sÄ© nói:
- Vì cha đó không muốn ngưá»i ở Thái Nguyên biết hắn chÃnh là Long Hổ bang chúa.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp:
- Trong con mắt hắn, má»™t tên Lam y há»™ pháp chẳng có chi đáng kể. Lão không nghe A Bình đã nói: mấy tên lão ma đầu chỉ vì muốn quan sát thân thá»§ gã mà cả Huỳnh y há»™ pháp cÅ©ng bị hy sinh là m váºt tế thần sao ?
Hồ Lô Tẩu há»i:
- Tạm kể như lý do của lão phu không đứng vững, nhưng lão căn cứ và o cái gì mà bảo cha đó là Long Hổ bang chúa?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Chỉ cần nói một câu là đủ.
Hồ Lô Tẩu há»i:
- Một câu nà o?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Hắn đã bảo: thu tháºp mấy tên Kỳ SÄ© chỉ là công việc trong sá»›m tối.
Hồ Lô Tẩu tắc há»ng không cãi được nữa.
Tuy lão chưa hoà n toà n khâm phục, nhưng trong lúc nhất thá»i chưa nghÄ© ra được câu chống đối vì ngoà i Long Hổ bang chúa còn ai dám khoác lác như váºy?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu nói:
- Phải rồi! Thượng Quan thúc thúc phân tách như váºy, A Bình hoà n toà n đồng ý. Khi A Bình nghe hắn nói câu nà y đáng lẽ phải nghÄ© ra hắn là ai rồi má»›i phải.
Hồ Lô Tẩu dưá»ng như chợt nhá»› Ä‘iá»u gì hấp háy cặp mắt nói:
- Theo lá»i hai vị thì thằng cha đó là Long Hổ bang chúa. Hắn coi bá»n Kỳ SÄ© Bảo chẳng và o đâu, chẳng lẽ còn sợ hãi mụ vợ?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Cái đó không thể là má»™t khái luáºn.
Hồ Lô Tẩu há»i:
- Những câu hà m hồ nà y lão phu vẫn không hiểu.
BÃnh Dần kỳ sÄ© đột nhiên nhìn Lệnh Hồ Bình há»i:
- Hiện thá»i ở Long Hổ bang ai là ngưá»i quyá»n thế nhất?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Hoa Kiểm Diêm La Tế Phụ Cối, một Cẩm y hộ pháp.
BÃnh Dần kỳ sÄ© gáºt đầu nói:
- Nếu váºy Thượng Quan má»— tiến thêm bước nữa Ä‘oán chắc áp trại phu nhân cá»§a hắn cÅ©ng ở há» Tế Phụ.
Lệnh Hồ Bình “ủa†một tiến đáp:
- Äúng rồi! Quả hắn đã nhắc tá»›i Ä‘iểm nà y. Hắn bảo hắn Ä‘iên đầu vì ngoà i mụ ác bà nương còn ngưá»i anh cá»§a mụ nữa…
Hồ Lô Tẩu lại há»i:
- Thế thì nữ nhân hỠHoa còn chỠđến mùa thu năm nay là vì lẽ gì?
BÃnh Dần kỳ sÄ© cưá»i đáp:
- ChỠđến mùa thu sẽ đưa mụ từ địa vị tiểu tình nâng lên chÃnh thất.
Hồ Lô Tẩu há»i:
- Câu đó lão phu biết rồi. Lão phu muốn há»i: cha đó đã cần đến mụ vợ lá»›n cùng đại cá»u tỠđược phong là m Cẩm y há»™ pháp phụ tá để là m lên sá»± nghiệp bá võ lâm thì đến mùa thu năm nay sao hắn lại thoát được đại huynh mụ đó?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Lúc A Bình nhắc đến điểm nà y, Thượng Quan mỗ thấy rồi.
Hồ Lô Tẩu há»i:
- Lão cho là cha kia mượn cớ để ứng phó với mụ hỠHoa chứ gì?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Không phải mượn cớ.
Hồ Lô Tẩu há»i:
- Sao lão biết?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Chỉ cần hắn hạ quyết tâm là vấn đỠgiải quyết có khó khăn gì.
Hồ Lô Tẩu lại há»i:
- Chẳng lẽ hắn sinh lòng lang dạ thú trừ khỠđôi huynh muội hỠđi?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đáp:
- Äó là phương pháp duy nhất và vắn tắt nhất.
Hồ Lô Tẩu chá»›p mắt há»i:
- Chẳng lẽ sau mùa thu, hắn không cần đến đôi huynh muội kia trợ lực nữa?
BÃnh Dần kỳ sÄ© gáºt đầu đáp:
- Äúng rồi! Hắn đã tưởng mình tÃnh đúng, đại khái nháºn ra Kỳ SÄ© Bảo nhất định bị trừ diệt rồi. Bá nghiệp đã hoà n thà nh, dÄ© nhiên hắn muốn là m gì thì là m.
Hồ Lô Tẩu khẽ đằng hắng rồi nói:
- Hảo huyá»n!
Lệnh Hồ Bình ngá»ng đầu trông chiá»u trá»i nói:
- A Bình phải vá» rồi. Xin hai vị tháºn trá»ng mấy bữa. Cha đó vẫn chưa yên dạ chỉ vì Tứ Kỳ SÄ© ở Kỳ SÄ© Bảo. Nay hắn biết Thượng Quan thúc thúc đã đến Thái Nguyên, nhất định không bá» lở cÆ¡ há»™i. Äánh cá» dá»… lỡ việc, tưởng hai vị nên Ãt đánh Ä‘i thì hÆ¡n.
Hồ Lô Tẩu trợn mắt lên nói:
- Nói báºy!
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Vãn bốn chỉ nói Ãt đánh Ä‘i mà thôi. Thá»±c ra vụ nà y còn dá»… hÆ¡n là bá» thứ khác. Tưởng hai vị nên nghÄ© lại.
Hồ Lô Tẩu trợn mắt lên nói:
- Thứ gì?
Lệnh Hồ Bình cưá»i đáp:
- Mê rượu.
Hồ Lô Tẩu gầm lên:
- Chắc xương cổ thằng lá»i nà y ngứa quá rồi.
Lão nhảy bổ lại vung tay ra chụp và o trước ngá»±c Lệnh Hồ Bình. Lệnh Hồ Bình dÄ© nhiên đã chuẩn bị từ trước. Chà ng không chá» năm ngón tay cá»§a Hồ Lô Tẩu chụp tá»›i đã nổi lên trà ng cưá»i sang sảng vá»t mình Ä‘i như tên bắn ra khá»i cá»a phòng.
BÃnh Dần kỳ sÄ© nói:
- Lão tá»u quá»· đừng nhá»c sức vô Ãch. Khinh công cá»§a A Bình do Thượng Quan má»— truyá»n thụ mà chÃnh Thượng Quan má»— còn chưa là m gì được gã.
Lệnh Hồ Bình vỠđến Phân đà Long Hổ, thấy Phân đà chúa Hạt Nhãn Quan Tô Quan Tổ Ä‘ang đốc sức đệ tá» luyện võ ở háºu viện. Chà ng không khá»i lấy là m kỳ. Vì chà ng má»›i rá»i khá»i Phân đà không đầy ná»a ngà y chẳng lẽ bang đồ bị trúng độc chữa là nh hết rồi?
Chà ng dừng bước lại coi lúc nữa mới phát giác ra không phải thế.
Bá»n bang đồ vẫn mặt mà y xanh biếc, mấy tên nhăn răng méo miệng mồ hôi nhá» giá»t. Tháºm chà muốn cất khối đá cÅ©ng không nổi.
Lệnh Hồ Bình vừa tức cưá»i lại đáng thương cho chúng.
Cả Phân đà chúa Hạt Nhãn Phán Quan Tô Quan Tổ cÅ©ng váºy.
Lệnh Hồ Bình đã đứng sau lưng còn cách không đầy năm bước mà hắn vẫn chưa phát giác.
Lệnh Hồ Bình khẽ hắng dặng má»™t tiếng, hắn má»›i giáºt mình, hoảng hốt quay đầu
lại.
Lệnh Hồ Bình trá» tay há»i:
- Vụ nà y là thế nà o? Bang đồ chưa hết bệnh sao lo đến chuyện luyện táºp.
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ đảo mắt nhìn quanh khẽ đáp:
- Äây không phải chá»§ ý cá»§a ty tòa.
Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên há»i:
- Váºy là chá»§ ý cá»§a ai?
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ khẽ đáp:
- Vừa rồi có má»™t vị “máºt sứ †ở tổng đà tá»›i đây, ty tòa không hiểu thân pháºn cá»§a y mà chỉ biết địa vị rất tôn cao ở tổng đà …
Lệnh Hồ Bình ngắt lá»i há»i:
- Phân đà chúa sao lại nháºn ra Ä‘iểm nà y?
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ đáp:
- Vì Hồi Xuân Lang Trung Tiá»n há»™ pháp đối vá»›i y rất tôn kÃnh, có khi còn tá» ra tôn kÃnh hÆ¡n cả đối vá»›i há»™ tòa.
DÄ© nhiên Lệnh Hồ Bình đã biết vị “máºt sứ†nà y chÃnh là Long Hổ bang chúa.
Chà ng gáºt đầu há»i:
- Vị máºt sứ đó bảo sao?
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ đáp:
- DÄ© nhiên Tiá»n há»™ pháp đã đỠcáºp tá»›i, nhưng vị máºt sứ kia lại há»i: trúng chất độc gì? Ngưá»i nà o cÅ©ng trúng chất độc sao còn sống mãi? Hừ hừ, ta xem chừng vì ăn uống không tháºn trá»ng mà xảy ra.
Lệnh Hồ Bình há»i tiếp:
- Rồi ra sao nữa?
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ đáp:
- Sau má»™t lúc máºt sứ ra Ä‘i. Tiá»n há»™ pháp cÅ©ng Ä‘i theo.
Lệnh Hồ Bình há»i:
- Hai vị đó không dặn bảo bản tòa Ä‘iá»u gì ư?
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ đáp:
- Tiá»n há»™ pháp bảo y có việc cần phải vá» Tổng đà má»™t chuyến, chỉ năm ba ngà y sẽ trở lại. Việc máºt sứ tá»›i đây ngoại trừ há»™ tòa, không được nói vá»›i ai.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn bá»n bang đồ há»i:
- Vì thế mà Phân đà chúa muốn bỠcho anh em rèn luyện thân thể hay không?
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ đáp:
- Phải rồi!
Lệnh Hồ Bình khoát tay nói:
- Bảo bá»n chúng dừng lại phÃa sau yên nghỉ. Vị máºt sứ kia có trở lại bản tòa sẽ giải thÃch cho. Äể chúng rèn luyện như váºy tháºt khiến ngưá»i ta buồn nôn.
Hạt Nhãn Phán Quan Tổ Quan Tổ dạ một tiếng rồi hạ lệnh cho bang đồ dừng tay giải tán.
Lệnh Hồ Bình vá» phòng sai ba tên hầu hạ mình thắp đèn lên pha trà uống, rồi chà ng đóng cá»a lại lên giưá»ng nằm. Chà ng vừa nhắm mắt dưỡng thần, vừa yên lặng suy nghÄ©.
Äối vá»›i cuá»™c huyết chiến sắp tá»›i ta phải đối phó bằng cách nà o?
Long Hổ bang chúa thần bà đột nhiên xuất hiện ở Thái Nguyên chỉ có nam và nữ, nhưng thêm và o má»™t vị BÃnh Dần kỳ sÄ©, tình hình liá»n biến cải.
Hồi Xuân Lang Trung Tiá»n Xuân Thá» vâng lệnh trở vá» Long Hổ tổng đà ở Gia Mã Cốc chắc để Ä‘iá»u binh khiển tướng không còn nghi ngá»i gì nữa.
Bá»n ma đầu được hiệu triệu sắp đến đây. Lệnh Hồ Bình phá»ng Ä‘oán mưá»i phần có đến tám, chÃn là bá»n Vô Lượng Tam Ông.
Chà ng đã biết tư cách cá»§a tứ Kỳ SÄ©, bất luáºn gặp nan nguy thế nà o cÅ©ng không lùi bước.
Nay Long Hổ bang chúa phát giác BÃnh Dần kỳ sÄ© đến Thái Nguyên và quyết định chá»§ ý đánh giết dÄ© nhiên hắn còn ở Thái Nguyên chỠđợi.
Nếu Vô Lượng Tam Ông đến thì lực lượng hai bên ra sao?
BÃnh Dần kỳ sÄ© đấu vá»›i bất cứ má»™t ngưá»i nà o trong Tam Ông cÅ©ng dư sức, nhưng trái lại Hồ Lô Tẩu không phải là địch thá»§ cá»§a bất cứ lão nà o. Hai cặp nà y bổ sung cho nhau có thể địch nổi hai ngưá»i trong Tam Ông.
Kể cả Lệnh Hồ Bình thì lá»±c lượng hai bên ngang nhau. Nhưng còn Long Hổ bang chúa biết giao cho ai? Huống chi ngoà i Vô Lượng Tam Ông chắc còn ngưá»i khác nữa.
Lệnh Hồ Bình nghÄ© tá»›i đây không khá»i nôn nóng.
Cuá»™c quyết đấu giữa hai phe chÃnh tà trong võ lâm tình hình trước nay vẫn thế. Nhân sÄ© chÃnh phái phân tán các nÆ¡i, khi gặp việc khó mà táºp trung lá»±c lượng. Còn tà phái cÅ©ng tiến hà nh âm mưu lại kéo cả lò cả lÅ© ra.
Giả sá» cả tứ Kỳ SÄ© Ä‘á»u ở Thái Nguyên thì bá»n Vô Lượng Tam Ông không thà nh vấn Ä‘á».
Lệnh Hồ Bình nhẹ buông tiếng thở dà i rồi không nghĩ thêm nữa.
Chẳng hiểu chà ng ngá»§ Ä‘i lúc nà o. Khi tỉnh giấc thì trá»i đã bình minh.
Äây là thói quen cá»§a chà ng, bất luáºn ban ngà y nhá»c đến đâu cÅ©ng cứ sáng sá»›m là chà ng tỉnh giấc. Trước khi mặt trá»i má»c chà ng đã ôn táºp xong ná»™i công tâm quyết.
Nhưng bữa nay tỉnh dáºy chà ng đột nhiên thấy khác lạ.
Mấy năm trá»i, chà ng ở ngoà i có vẻ chẳng cần chuyện gì, nhưng đối vá»›i sức khá»e bao giá» chà ng cÅ©ng lưu ý. Chà ng biết rõ má»™t ngưá»i dù có hoà i bảo chà lá»›n đến đâu mà không giữ khà phách kiên cưá»ng thì má»i chuyện Ä‘á»u thà nh hảo huyá»n, chẳng là m nên trò trống gì hết.
Vì thế trong mấy năm thỉnh thoảng gặp chuyện Ä‘au buồn, tuy chà ng uống nhiá»u rượu hÆ¡n, nhưng cÅ©ng giữ cho tỉnh táo để giữ cho thân thể khá»i bị hại.
Chà ng tá»± há»i:
- Phải chăng chất độc trong mình đã bắt đầu phát tác?
Chà ng gắng gượng trấn tỉnh tâm thần, thá» váºn động chân khÃ, chân khà thấy vẫn lưu thông không có gì trở ngại, nhưng chẳng được thÆ¡i thá»›i như ngà y thưá»ng.
Chà ng ngẩn ngưá»i ra.
Lệnh Hồ Bình đã biết độc tánh sớm hay muộn sẽ phát tác, nhưng không ngỠnó lại phát tác đến nhanh thế, nhất là sắp có cuộc chiến đấu ác liệt. Trong lúc khẩn yếu nà y biết là m thế nà o?
Chà ng bần thần má»™t lúc, sau nghÄ© ra chỉ còn có biện pháp Ä‘i kiếm BÃnh Dần kỳ sÄ© ngay.
Lúc chà ng toan ra khá»i phòng thì tên bang đồ hầu hạ chà ng bưng và o má»™t cái khay Ä‘iểm tâm lá»›n rất tinh khiết.
Tên bang đồ vấn an rồi cưá»i nói:
- Äêm qua há»™ tòa chưa dùng cÆ¡m tối đã ngá»§ rồi. Tiểu nhân và o ba lần thăm mà không dám lên tiếng quấy nhiểu, nên sáng sá»›m bữa nay đặc biệt Ä‘em Ä‘iểm tâm và o…
Lệnh Hồ Bình ngẩng đầu nhìn tên bang đồ từ trên xuống dưới rồi cất tiếng há»i:
- Äêm qua tổng đà có ai đến không?
Tên bang đồ ngơ ngác đáp:
- Ngưá»i ở tổng đà … không có.
Lệnh Hồ Bình nhìn chằm chặp và o gã há»i:
- Không có tháºt chứ?
Tên bang đồ lộ vẻ ấp úng đáp:
- Tháºt… không có. Tiểu nhân… lá»›n máºt đến đâu… cÅ©ng không dám dối gạt há»™ tòa. Há»™ tòa không tin xin cứ há»i ngưá»i khác.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn quanh lại há»i:
- Thế thì Tăng Äại Ngưu đã từ tổng đà trở vá» rồi phải không?
Tên bang đồ ồ một tiếng đáp:
- Phải rồi, phải rồi. Äại Ngưu vá» rồi. Xuýt nữa tiểu nhân quên không báo cáo. Äại Ngưu Ä‘em theo má»™t gói thuốc bá»™t vỠđưa cho anh em uống, tinh thần khôi phục cả rồi. Vị Toà n Tà i đưá»ng chúa kia quả nhiên phi thưá»ng. Chỉ má»™t gói thuốc bá»™t cá»§a y cÅ©ng đủ là m cho má»i ngưá»i hết bệnh.
Lệnh Hồ Bình báºt tiếng cưá»i gượng, tia hy vá»ng khác cá»§a chà ng lại tắt ngấm.
Chà ng vẫn lo âu vụ nà y đưa tá»›i kết quả là thuốc đến mà ngưá»i không đến. Nay đúng như lá»i tiên liệu cá»§a chà ng. Toà n Tà i đưá»ng chúa đưa thuốc giải, còn hắn không tá»›i.
Tên bang đồ há»i:
- Há»™ tòa có muốn kêu Äại Ngưu và o để há»i không?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- ChỠlát nữa sẽ liệu.
Tên bang đồ ra rồi, Lệnh Hồ Bình dùng Ä‘iểm tâm qua loa rồi nói là có việc tiếp tục Ä‘i Ä‘iá»u tra.
Chà ng ra khá»i Phân đà nhưng không Ä‘i vá» trước cá»a bắc ngay, cÅ©ng chưa thay đổi hình dạng, vì trong thà nh có Long Hổ bang chúa nên chà ng phải hà nh động đặc biệt tháºn trá»ng.
|
 |
|
| |