  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 12:58 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			
   
 
  
 
  
 
 
  Khi ông Phước Luân rá»i khá»i nhà, thì má»i ngưá»i má»›i tụ lại  bàn thảo sôi nổi, NhÄ© Khang nói: 
- Quả là bất  ngá» khi biết được hoàng thượng đã ân xá cho bá»n mình. Không truy cứu trách nhiệm  vá» những việc làm trước, dối vá»›i chúng mình mà nói thì đó quả là má»™t tin vui, từ  đây không có gì khiến chúng mình sợ nữa. Có thể bình thản mà ngao du sÆ¡n thá»§y,  thưởng lãm cái hay cái đẹp cá»§a muôn phương, cháºm rãi đến xứ Ãại Lý. Giống như  Ä‘iá»u má»™t bài hát đã viết “chúng ta bạn vá»›i hồng trần, cỡi ngá»±a rong ruổi muôn  nÆ¡i, cùng hưởng sá»± phồn hoa nhân thế...†
Tiêu  Kiếm nhìn VÄ©nh Kỳ và Yến Tá» vá»›i má»™t thái độ bâng khuâng há»i: 
- Có chắc là hai ngưá»i không quay vá» hoàng cung nữa không?  Nhìn các ngưá»i sao tôi thấy nghi ngá» quá. Phước đại nhân trù trừ ở lại thành Nam  Dương này, có nghÄ©a là ông ấy chưa buông tay, mà Ä‘ang tìm má»i cách để thuyết  phục các ngưá»i đấy. Biết đâu rồi đến phút cuối các ngưá»i bị khuất phục đổi ý, ở  đây ngưá»i tôi quan tâm nhất là VÄ©nh Kỳ anh ta khó có thể vứt bỠđược cái thân  danh a ca cá»§a mình. 
Yến TỠlắc đầu nói  ngay: 
- Không đâu, không có chuyện đó đâu. Tôi  cÅ©ng đâu phải dá»… gì tìm lại được anh ruá»™t mình, vì váºy chẳng bao giá» tôi quay  lại hoàng cung. Tôi quyết rồi, cái vai Hoàn Châu cát cát đóng bao nhiêu đó đủ  rồi, đã đỡ ghiá»n rồi. Bây giá» là lúc phải ngao du sÆ¡n thá»§y, rồi còn há»c phương  gia kiếm pháp cá»§a gia đình nữa chứ. Hiện giá» trong đầu tôi có biết cÆ¡ man nào là  kế hoạch, những kế hoạch này hoàn toàn má»›i, không dÃnh dấp má»™t tà gì đến hoàng  cung. Anh VÄ©nh Kỳ cÅ©ng đã hức vá»›i tôi, tôi ở đâu là anh ấy ở  đấy. 
Vĩnh Kỳ nói: 
- Vâng, tôi quyết định như váºy, không muốn làm a ca nữa. Trong  cung bây giá» có thiếu gì a ca, thiếu tôi cÅ©ng đâu có nhằm nhò  gì. 
Tiêu Kiếm nói: 
- Nhưng mà từ khi triá»u Mãn Thanh khai quốc cho đến nay, hình  như chưa có chuyện a ca bá» ngôi mà Ä‘i. Cáºu là ngưá»i đầu tiên đấy, rồi sau này  lịch sá» sẽ ghi chép thế nào vá» chuyện này đây? 
NhÄ© Khang giải thÃch: 
-  Hoàng thất có cách cá»§a hoàng thất, đó là khi nào trong hoàng tá»™c có má»™t ai đó  làm chuyện trái ý vá»›i hoàng gia không được chấp nháºn thì sẽ bị tuyên bố là đã  “qua Ä‘á»iâ€. Như trưá»ng hợp VÄ©nh Kỳ thì sẽ bị tuyên bố là “qua Ä‘á»i lúc tuổi tráng  niên†là xong. 
Vĩnh Kỳ nói: 
- Nếu Ä‘iá»u đó giúp được cho Hoàng a ma đỡ lúng túng thì tôi  sẵn sàng chấp nháºn Mà thá»±c tế từ khi tôi tham gia chuyện cướp xe tù “NgÅ© a ca† cÅ©ng đã chết rồi, còn ngưá»i sống đây là Ai Kỳ thôi. 
Tiêu Kiếm gáºt đầu: 
- Nói hay  lắm, hay lắm! Ai Kỳ này, coi ra thì con em Ä‘iên cá»§a tôi cÅ©ng không nhìn lầm  ngưá»i đấy. Ngươi dám vì cô ấy mà để “NgÅ© a ca†chết Ä‘i thì ta cÅ©ng can tâm chấp  nháºn để ngươi và Yến Tá» sống bên nhau đến lúc bạc đầu. 
Tá» Vy nghe váºy cưá»i nói: 
-  Tôi nghÄ© bây giá» không cần thảo luáºn chuyện vá» hay không vá» hoàng cung nữa. Vì ý  má»i ngưá»i thế nào thì cÅ©ng đã thống nhất rồi. Mục tiêu cá»§a chúng ta là đất Ãại  Lý ở tỉnh Vân Nam. 
Kim Tá»a  nói: 
- Tiểu thơ, tiểu thơ đến đâu, em sẽ đến  đấy. 
TỠVy lắc đầu: 
- Kim Tá»a này, thân pháºn cá»§a em hiện nay đã khác xưa. Em không  còn lệ thuá»™c ta nữa, em có đưá»ng Ä‘i cá»§a em, bạn Ä‘á»i cá»§a em bây giá» là Liá»…u Thanh  đấy, anh ấy muốn dừng chân nÆ¡i nào thì nhà em ở đó thôi. 
Rồi đặt tay Kim Tá»a vào tay Liá»…u Thanh, Vy  tiếp: 
- Liá»…u Thanh, giá» ta giao Kim Tá»a cho  ngưá»i đấy. 
Liễu Thanh cảm động  nói: 
- Cảm Æ¡n Tá» Vy, nhưng mà tôi thấy chuyện  đến Vân Nam là ý cá»§a táºp thể. Nếu nói như lá»i cá»§a Tiêu Kiếm, đấy là chốn thiên  đàng, thì tại sao chúng ta không cùng đến đấy. 
Liễu Hồng thì phân vân: 
-  Nhưng mà ở Bắc Kinh chúng ta có khá nhiá»u việc phải làm, chẳng hạn như Bảo a  đầu, Tiểu Hổ Tá» bây giá» chúng ta ra sao? Rồi còn có cả đám ở Viện cứu tế nữa,  tôi nghÄ© thì sau khi đưa Tá» Vy, Yến Tá»... đến Vân Nam xong, ta cÅ©ng nên quay vá»  Bắc Kinh chá»› còn nếu muốn ở luôn Vân Nam e là không ổn? 
Nhĩ Khang nói: 
- Ta có nói  vá»›i cha ta vá» chuyện Há»™i Tân lầu. Nghe nói, hoàng thượng đã giao cho ngưá»i xá»  lý, nếu muốn thì các ngưá»i có thể lấy lại kinh doanh như cÅ©. Ãó cÅ©ng cái hay, vì  mặc dù ở Vân Nam nhưng ta vẫn giữ địa Ä‘iểm tại Bắc Kinh, như váºy có thể tá»›i lui  qua lại. Dù gì Há»™i Tân lầu bá»n mình cÅ©ng đã bá» ra khá nhiá»u công sức, nếu bá» phế  Ä‘i cÅ©ng uống đấy chứ. 
Liễu Thanh đồng  ý: 
- Vâng, nếu Há»™i Tân lầu được trả lại cho  bá»n mình thì sao không nháºn. 
Rồi quay sang Kim  Tá»a, Thanh nói: 
- Váºy thì em sẽ là bà chá»§  quán, còn tôi sẽ là ông chá»§ quán, tháºt tuyệt vá»i. 
Kim Tá»a trợn mắt: 
- Anh chưa  há»i ý kiến tôi mà dám quyết định à? 
Liễu Thanh  ngạc nhiên: 
- Chưa ư? 
Yến Tá» thấy váºy vá»— vai Liá»…u Thanh. 
- Váºy thì ngay trước mặt bá»n này, ngươi há»i ý Ä‘i, bá»n này sẽ  chứng giám cho. 
Liễu Thanh bối  rối. 
- Há»i gì? há»i gì chứ? Có nhiá»u thứ đâu  cần phải nói ra cÅ©ng biết mà. 
Tá» Vy  cưá»i: 
- Nhưng anh để trong bụng thì chỉ mình  anh biết, ngưá»i ta làm sao biết được? 
Yến TỠ giục: 
- Há»i Ä‘i, há»i Ä‘i! Nếu không chịu há»i,  bá»n này sẽ đưa Kim Tá»a Ä‘i Vân Nam lúc đó hối thì đã muá»™n. Ãừng quên ông anh Tiêu  Kiếm cá»§a tôi chưa có vợ nhé. 
Kim Tá»a phản  kháng. 
- Yến Tá» nói gì kỳ váºy? Tôi đâu phải  món đồ chÆ¡i đâu mà cô Ä‘em tặng cho ngưá»i này hay ngưá»i khác cÅ©ng  được. 
Liá»…u Thanh thấy Kim Tá»a đỠmặt  nói: 
- Mấy ngưá»i tháºt lạ, đã biết rõ rồi còn  há»i, được rồi, tôi lên tiếng đây, Kim Tá»a cô chịu lấy tôi chứ? 
Má»i ngưá»i nghe váºy cưá»i ồn lên Yến Tá» chá»c  phá: 
- Kim Tá»a thế nào? Mau trả lá»i ngưá»i ta  Ä‘i chứ? 
Kim Tá»a đỠmặt ấp úng  nói: 
- Tôi còn biết nói gì, phải đồng ý  thôi! 
Tá» Vy, NhÄ© Khang nhìn nhau, Tá» Vy thÃch  thúc nói: 
- Anh Tiêu Kiếm, xin anh làm Æ¡n há»i  Chúc đại ca có thể cho chúng tôi mượn nhà anh ấy tổ chức má»™t tiệc cưới nhá» như  cái tiệc cưới cá»§a Hàm Hương và Mông Äan váºy được không? Kim Tá»a chẳng có cha mẹ  gì cả, ngưá»i thân duy nhất cá»§a cô ấy là tôi đây. Trước khi chúng ta chia tay  cùng cô ấy, thì hãy để cho cô ta được thành thân trá»n vẹn, anh thấy thế  nào? 
Yến TỠtán đồng. 
- Äúng đấy! Phải tổ chức tiệc cưới cho há» Ä‘i. 
o0o 
Thế là ba ngày sau, lá»…  cưới cá»§a Kim Tá»a và Liá»…u Thanh được cá» hành. Lá»… cưới vẫn đầy đủ nghi lá»…, Tá» Vy,  Yến Tá» dìu cô dâu vá» phÃa Liá»…u Thanh. Ông Phước Luân, vợ chồng Chúc đại ca là  khách, Tiểu Hợp TỠđóng vai hoa đồng xách giá» hoa... Äó là đám cưới thứ hai mà  bá»n há» có được sau buổi lưu vong, má»™t đám cưới tháºt vui. 
Qua ngày hôm sau, Yến Tá» nghÄ© ngợi gì chợt nổi hứng Ä‘Ãch thân  xuống bếp làm cÆ¡m má»i má»i ngưá»i. Thức ăn mang lên để đầy má»™t bàn, Yến TỠđợi tất  cả lên bàn đông đủ, tuyên bố: 
- Äể chúc mừng  đám cưới cá»§a Kim Tá»a vá»›i Liá»…u Thanh, để mừng chuyện được Hoàng a ma ân xá...còn  bao nhiêu sá»± việc khác nữa. Tôi chẳng biết làm gì khác hÆ¡n là trổ tài làm bếp  má»i má»i ngưá»i cùng ăn cÆ¡m. Tất cả thức ăn ở đây là do tôi Ä‘Ãch thân làm, chẳng  ai phụ tay cả. Tôi trổ tài má»i, để các vị không còn dám khinh thưá»ng Yến Tá» này  nữa. 
TỠVy nói: 
- Vâng, hôm nay toàn bá»™ thức ăn Ä‘á»u do Yến Tá» xào nấu, tôi chỉ  phụ xắt cải luá»™c thịt thôi, má»i ngưá»i phải ăn tháºt tình, để khá»i phụ lòng Yến  Tá». 
Má»i ngưá»i hô to: 
- Xin tuân lệnh. 
Tất cả cầm  đũa, Yến TỠchợt ra tay ngăn lại. 
- Khoan đã,  trước khi ăn phải nghe một bài nói vỠ“cái ăn†do tôi sáng tác  chứ? 
Liễu Thanh ngạc nhiên. 
- Ä‚n mà còn phải nghe má»™t bài bàn vá» cái ăn nữa à? Yến Tá» biến  thành nhà văn từ bao giá» váºy. 
Yến Tá» tỉnh bÆ¡,  tằng hắng má»™t tiếng rồi Ä‘á»c: 
- “Má»i ngưá»i Ä‘á»u  phải ăn, sáng ăn trưa ăn, tối ăn, đói phải ăn mà không đói cÅ©ng phải ăn. Trá»i  nắng ăn mà ngày mưa cÅ©ng ăn, Ä‘i làm phải ăn mà không Ä‘i làm cÅ©ng phải ăn. Mùa  xuân ăn, mùa hạ ăn, mùa thu ăn, mùa đông cÅ©ng ăn. Còn sống còn phải  ăn...†
Yến Tá» má»›i Ä‘á»c thÆ¡ có bao nhiêu đó má»i  ngưá»i đã cưá»i lăn, VÄ©nh Kỳ giải thÃch cho Tiêu Kiếm nghe. 
- Ãây là cái bài nguyên tắc là Như nhân ẩm thá»§y cá»§a Yến TỠđã  từng sáng tác. Bây giá» cô ấy dá»±a vào đó mà cải biến, từ chuyện uống nước sang ăn  cÆ¡m, chÃnh bài luáºn trước cá»§a cô ấy đã khiến Hoàng a ma phải than Ä‘iệu này Khổng  tá» mà nghe được hẳn phải ngá»™p chết. 
Tiêu Kiếm  nghe ôm bụng cưá»i, Yến Tá» vẫn tiếp tục Ä‘á»c tỉnh bÆ¡. 
- “...Äàn ông phải ăn cÆ¡m, đàn bà phải ăn, trẻ con ngưá»i già  gì cÅ©ng phải ăn, chó mèo heo gia súc phải ăn...bữa nay ăn, ngày mai  ăn...†
Nhĩ Khang không nhịn được lên  tiếng: 
- Thế đủ chưa, má»i ngưá»i có quyá»n ăn  rồi chứ? 
Bữa cÆ¡m hôm ấy tháºt vui, nhưng còn  má»™t bữa cÆ¡m khác cÅ©ng khiến má»i ngưá»i khó quên. Ãấy là hôm ông Phước Luân quyết  định quay vá» Bắc Kinh nên đến nhà há» Chúc, nói vá»›i đám Yến Tá». 
- Theo ta thấy thì quyết định cá»§a các ngưá»i bất di bất dịch,  đúng không? Vì váºy thôi thì ta không ở lại đây nữa, mai ta trở vá» Bắc Kinh. Ta  Ä‘i rồi khônng biết đến bao giá» má»›i gặp lại má»i ngưá»i, nên trưa mai, ta muốn má»i  má»i ngưá»i ăn má»™t bữa cÆ¡m ở quán Túy Tiên Cư. Bữa cÆ¡m đó có thể coi như ta tiá»…n  chân các ngưá»i, váºy mai bốn ngưá»i đến nhé, còn các bạn cá»§a các ngưá»i thì để khi  khác váºy. 
NhÄ© Khang cung kÃnh  nói: 
- Äúng ta phải để bá»n con đãi cha má»›i  phải chứ. 
o0o 
Thế là buổi trưa hôm ấy đám Yến Tá» kéo đến quán Túy Tiên Cư,  đó là má»™t tá»u lầu lá»›n nhất ở Nam Dương. Ông Phước Luân thuê má»™t căn phòng nhá»,  chỉ có má»™t chiếc bàn, Tá» Vy, Yến Tá», NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ Ä‘á»u có mặt, ông Phước  Luân nói: 
- NghÄ© đến chuyện từ đây vá» sau, cả  bốn ngưá»i sẽ sống Ä‘á»i phiêu bạt mà ta không khá»i chạnh lòng. Không phải chỉ má»™t  mình ta, mà hẳn hoàng thượng cÅ©ng không vui. Vá»›i hoàng thượng chuyện ân xá cho  các ngưá»i là đã khoan dung độ lượng quá rồi. hãy nghÄ© lại Ä‘i, chuyện các ngưá»i  gây ra đâu phải nhá». Sá»± khoan dung đó, đúng ra phải được các ngưá»i cảm nháºn chứ,  sao má»™t tiếng cảm Æ¡n cÅ©ng không thành. 
NhÄ©  Khang thành tháºt. 
- Chúng con tháºt sá»± tri âm,  nhưng tri ân là má»™t chuyện, còn bất mãn lại là chuyện khác. Tấm lòng cá»§a bá»n con  đối vá»›i hoàng thượng phải nói là ân, kÃnh, ái oán háºn Ä‘á»u đủ cả. 
TỠVy cũng nói: 
- Vá»›i con  thì Hoàng a ma không phải là má»™t ngưá»i cha bình thưá»ng như bao ngưá»i khác. Hoàng  a ma có quyá»n “sinh sát trong tay†chÃnh Ä‘iá»u này làm con cái sợ hãi vá»›i phụ tá»  dân gian. Chuyện bất đồng ý kiến cãi nhau là bình thưá»ng, nhưng cãi nhau rồi  thôi, chứ đâu có chuyện Ä‘em ra xá» trảm như Hoàng a ma đâu? 
Tá» Vy vừa nói đến đó thì rèm cá»a chợt vén ra, rồi má»™t ngưá»i  bước vào cưá»i lá»›n: 
- Ha ha ha, nói hay lắm! Tá»  Vy, ngưá»i cha mà con nói động tà là Ä‘em con ra chém đầu đó. Ta biết là con nói  ta, nhưng mà hãy nghÄ© lại xem nếu tháºt sá»± mà như váºy thì làm sao đầu con còn  trên cổ, miệng con còn đó để tả oán ta chứ? 
Má»i ngưá»i giáºt mình nhìn sang, thì ra là vua Càn Long trong bá»™  áo thưá»ng dân, chẳng hẹn cùng lúc cả bốn kêu lên: 
- Hoàng thượng. 
- Hoàng a  ma. 
Ngưá»i bất ngá» nhất phải nói là Yến Tá» bất  giác quỳ xuống: 
- Hoàng a ma! 
Chỉ có Tá» Vy là vừa sợ hãi vừa bối rối chẳng biết phải gá»i vua  là gì, cuối cùng nói: 
- Bẩm hoàng  thượng! 
Vua Càn Long ngạc  nhiên. 
- Tá» Vy, con gá»i ta là gì váºy? con  không nháºn ta là “A ma†nữa ư? 
TỠVy nhìn lên  một cách cản đảm. 
- Con nghÄ© là Hoàng thượng  không còn nhìn con là con nữa. Vì từ cái hôm ông cáºu, bà thiếm con xuất hiện.  ChÃnh ngưá»i đã phá»§ nháºn con, không tin tưởng mẹ con, cho rằng “đó là chỉ má»™t màn  lừa gạt†con nghÄ© đến chuyện mẹ con đã bá» cả má»™t Ä‘á»i ra mà chỠđợi để rồi chỉ  nháºn được lá»i phá»§ nháºn kia mà hết sức Ä‘au lòng, hết sức căm giáºn. Vả lại hôm đó  chÃnh miệng Hoàng thượng đã nói vá»›i con “đừng gá»i ta là Hoàng a ma nữa, ta không  phải là cha ruá»™t cá»§a ngưá»iâ€, câu nói đó mãi mãi không bao giá» quên, vì váºy con  thấy nếu bây giá» Hoàng thượng mà thay đổi thái độ muốn nháºn con là con trở lại,  thì con cÅ©ng không chấp nháºn chuyện đó đâu. 
Vua Càn Long chăm chú nhìn TỠVy nói: 
- Con nói nghe hay tháºt tại sao con không nghÄ© lại, chuyện hôm  đó nó xảy ra thế nào? Có biết bao sá»± việc không hay đến cùng lúc, chuyện mẹ  con... phải nói là bị con mà liên lụy. Thá» nghÄ© lại xem, nếu con không giàn dá»±ng  chuyện để lừa dối cha, cướp mất ái phi cha, làm cho ta nghi ngá» thì làm sao ta  có thể để cho những tay nông dân kia gạt được chứ? 
NhÄ© Khang nghe nói giáºt mình. 
- Hoàng thượng ban nãy ngưá»i nói mấy tay nông dân kia gạt. Có  nghÄ©a là ngưá»i đã biết được sá»± tháºt rồi ư, ông chú bà thiếm cá»§a Tá» Vy nói thế là  vì bị áp lá»±c hỠđã nói dối đúng không? 
Vua  tháºt thà nói: 
- Chuyện đó ta không Ä‘iá»u tra,  có Ä‘iá»u ta biết rất rõ, VÅ© Hà không bao giá» làm chuyện lừa dối đó. Vì váºy nếu  cho mở cuá»™c Ä‘iá»u tra thì đã là má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục cho VÅ© Hà, nàng không bao giá»  gạt ta. Lúc đó chẳng qua vì giáºn quá nên ta má»›i phát ngôn bừa bãi như  váºy. 
Tá» Vy nghe vua nói, lòng bằng hoàng, vua  Càn Long thấy váºy khoát tay: 
- Thôi tất cả hãy  đứng dáºy Ä‘i, đến đây, ở dây là Nam Dương chứ không phải hoàng cung, ta lại Ä‘i  tuần du, nên tất cả phải thay đổi cách xưng hô cho thÃch hợp. Ta là “lão gia†ta  muốn tất cả ngồi xuống, cùng ta dùng má»™t bữa cÆ¡m gia đình váºy. 
Vua Càn Long ngồi xuống, rồi vỗ ghế bên cạnh  bảo: 
- Phước Luân ông hãy ngồi xuống cạnh ta,  còn đám tiểu bối kia để chúng ngồi đối diện. 
-  Vâng. 
Ông Phước Luân cung kÃnh ngồi xuống,  VÄ©nh Kỳ xúc động nói: 
- A ma! Tháºt con không  ngá», a ma lại Ä‘Ãch thân đến táºn xứ Nam Dương này. 
Vua Càn Long nhìn cáºu con trai, cháºm rãi. 
- Ta biết làm sao bây giá»? cá» hết đám này đến đám khác, vá»›i  bao nhiêu dặn dò. “không được làm chúng bị thương, đưa vá» ngưá»i nào cÅ©ng lành  lặn†váºy mà kết quả đứa nào cÅ©ng thương tÃch đầy ngưá»i, đứa thì té ngá»±a, đứa rÆ¡i  xuống vá»±c, đứa mù, đứa bị trá»ng thương. Ta nháºn được tin mà vô cùng kinh hoàng  đứng ngồi không yên. Thế là chỉ còn cách gá»i Phước Luân đến, váºy mà không ngá»  các ngưá»i dù đã gặp khá nhiá»u gian khổ vẫn dá»—i há»n không chịu quay vá», các ngươi  muốn ta phải làm sao chứ? Hạ “thánh chỉ†bắt vỠư? Hay là phải Ä‘Ãch thân đến  rước má»i ngưá»i vá». 
Lá»i cá»§a vua Càn Long làm  VÄ©nh Kỳ rưng rưng nước mắt. 
- Äể a ma nhá»c tâm  như váºy, tá»™i con tháºt đáng chết, con xin lá»—i, con đã không phải. 
- Khá»i phải xin lá»—i xin phải gì cả. Hiện giá» ta không phải là  má»™t ông vua, mà chỉ là má»™t ngưá»i cha Ä‘i tìm con, ta giá» lòng cÅ©ng đã nguá»™i lạnh  rồi... 
Ông nhìn sang bốn ngưá»i trẻ tuổi chợt  hạ thấp giá»ng. 
- Thế nào, tụi con Ä‘i bụi như  váºy đủ chưa? Hiện giá» trá»i đã sang đông, sắp có tuyết rồi, sẽ lạnh lắm đấy.  Những ngày mùa đông mà các con rong ruổi bên ngoài thế này chịu sao thấu? Vá»  Thấu Phương Trai, chăn nệm đầy đủ cá»§i lá»a sưởi ấm chẳng thiếu. Minh Nguyệt, Thể  Hà, Tiểu Äặng, Tiểu Trác Tá» chúng trông ngóng bá»n con hàng ngày, ngay cả con két  xanh tinh khôn. Ngày ngày vẫn hót “cát cát kiết tưá»ng†luôn  miệng. 
Vua Càn Long chưa dứt lá»i, thì Yến Tá»  đã òa lên khóc lá»›n. 
- Hoàng a ma, đừng làm  thế! ngưá»i cứ chá»i mắng con, đánh con cÅ©ng được, nhưng đừng có tốt vá»›i con như  váºy. Vì nếư ngưá»i mà tốt vá»›i con là chịu thua... con đã quyết định không quay vá»  Hồi Ức thành nữa mà... vì váºy xin ngưá»i đừng tốt vá»›i con như  váºy. 
- Hồi Ức thành là ở đâu? 
- Dạ, chúng con đã quy ước gá»i “hoàng cung†là Hồi Ức thành vì  ở đó là “quá khứ†đã qua... 
NhÄ© Khang giải  thÃch, rồi tiếp: 
- Äến nước này chúng con  không còn muốn quay vỠđó nữa. 
Vua Càn Long  nhìn bốn ngưá»i trẻ tuổi vẫn đứng trước mắt, không vui nói: 
- Bây giá» các ngưá»i, cả đến chuyện dùng cÆ¡m chung vá»›i ta cÅ©ng  không muốn nữa sao, sao chẳng ngồi xuống Ä‘i. 
Lúc đó đám Yến Tá» má»›i ngồi xuống. vua Càn Long lại vá»— tay mấy  cái, thế là có bốn cô gái mang má»—i ngưá»i má»™t chiếc mâm ra đặt lên bàn. Vua  nói: 
- Này Yến Tá» ta từ Bắc Kinh mang món bánh  hạnh nhân mà ngươi ưa thÃch nhất đến đây cho ngươi đây. Rất lâu rồi hẳn ngươi  không được ăn món này, dù đã cố gắng Ä‘i nhanh nhưng mấy ngày trá»i má»›i tá»›i được,  đâu ngươi ăn thá» xem nó có còn giòn ngon không? Còn Tá» Vy, có món bánh hạnh nhân  hạt đào cho con nữa này, ăn Ä‘i, ăn Ä‘i! 
Tá» Vy  và Yến Tá» nghe váºy khóc òa vì cảm động, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang cÅ©ng rÆ¡m rá»›m nước  mắt. Vua Càn Long thấy thế đứng dáºy bước tá»›i bên Tá» Vy và Yến Tá», giang tay ra  ôm lấy cả hai. 
- Hai cái con a đầu này, ta đã  nói rồi mà. Các con thân vá»›i ta như hai cánh tay cá»§a ta váºy, làm sao ta có thể  mất được chứ? Vì váºy dù bá»n con có giáºn, có buồn, có bá»±c dá»c gì thì ta nghÄ©...  má»i chuyện đã qua rồi, hãy để nó qua Ä‘i. Trong chuyện này, bá»™ con tưởng ta không  buồn, không giáºn ư? Các con đã Ä‘oạt mất ái phi cá»§a ta, váºy mà ta đã cho nó qua  được, sao con không làm thế chứ. Có thế nào thì hai đứa cÅ©ng là con yêu cá»§a ta,  ta quyết không để các con lưu lạc mãi bên ngoài được. Ãó là chưa nói, hai dứa  con cướp thêm cá»§a ta má»™t đứa con trai và má»™t thần tá» trẻ tuổi... 
Äến lúc đó thì ná»—i há»n trong tim Yến Tá» ta biến, cô nàng ngã  vào lòng vua Càn Long vừa khóc vừa nói: 
-  Hoàng a ma, cho con xin lỗi, con đã gây ra biết bao nhiêu lỗi  lầm. 
Vua Càn Long lắc đầu: 
- Thôi đừng nhắc lại chuyện đó nữa. 
Rồi vua quay sang TỠVy. 
-  TỠVy, mắt con hiện nay thế nào, có lành hẳn chưa? Ta có mang những thái y danh  tiếng nhất đến đây, một lúc nữa hỠsẽ khám cho con nhé? 
Tá» Vy thút thÃt má»™t lúc má»›i thành tiếng: 
- Dạ... bẩm Hoàng a ma... 
Vua Càn Long gáºt đầu ôm chặt đầu Tá» Vy. 
- Con vừa gá»i được ba tiếng mà ta mong đợi. 
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ không dằn được nước mắt. một lúc sau đợi  cơn xúc động giảm bớt, vua nói: 
- Thôi đừng  khóc nữa, hãy ăn Ä‘i kẻo nguá»™i, rồi quay vá» thu dá»n đồ đạc. Riêng vá» chuyện kết  bạn “sinh tá» có nhau†cá»§a các con ta đã nghe qua rồi. Bá»n hỠđã xả thân để cứu  các con nên có thể coi là có công trạng cả, bao giá» vỠđến Hồi Ức thành, ta sẽ  ban thưởng cho há» sau. 
Tá» Vy và NhÄ© Khang nhìn  nhau trao đổi, rồi Tá» Vy là ngưá»i lên tiếng: 
-  Bẩm Hoàng a ma tấm lòng cá»§a ngưá»i khiến bá»n con vô cùng cảm kÃch tá»± buồn giáºn  trước đây không còn nữa, nhưng mà con thấy tốt hÆ¡n, bá»n con nên Ä‘i hÆ¡n là quay  vá» vá»›i Hoàng a ma. 
Vua Càn Long ngạc nhiên  chẳng hiểu, Yến TỠnói thêm: 
- Con biết là  không nên... nhưng mà con không thể không nói. Con không quay vá» vì bây giá» con  đã nháºn được anh ruá»™t, con không muốn xa anh con nữa, bá»n con sẽ đến Äại Lý ở  Vân Nam. 
Vua Càn Long càng ngạc  nhiên: 
- Anh ruột, anh ruột nào  chứ? 
Ông Phước Luân chen vào: 
- Vá» chuyện ông anh cá»§a Yến Tá», thần sẽ nói rõ vá»›i lão gia  sau. 
Vua Càn Long cảm thấy thất vá»ng, tá»± mình  xuống nước thân chinh đến đây, thế mà vẫn không thuyết phục được hai đứa trở vá»  hoàng cung, nhưng vẫn há»i lại: 
- Cả hai cương  quyết không quay vỠà? 
TỠVy  đáp: 
- Ở trong Hồi Ức thành đó, con và Yến Tá»  Ä‘á»u chỉ là kẻ “ngoại lai†nên không có chá»— đứng. 
Vua Càn Long nói: 
- Có ta  đứng sau lưng nào có ai dám hiếp đáp đâu? 
- Có  Hoàng a ma đỡ lưng, váºy mà vẫn có chuyện ông cáºu bà thiếm xuất hiện, còn sá»± nghi  hoặc và bất mãn cá»§a Thái háºu nữa. Rồi những lá»i nói ra nói vô cá»§a Hoàng háºu, lúc  đầu thì chưa có gì, nhưng lâu ngày chắc chắn là Hoàng a ma cÅ©ng lay động  thôi. 
Vua Càn Long suy nghÄ© rồi gáºt  gù. 
- Theo cách nói cá»§a các ngưá»i thì rõ là  cÆ¡n giáºn chưa nguôi, thôi được thế thì còn VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang, ý cá»§a hai ngưá»i  thế nào? 
VÄ©nh Kỳ ngáºp ngừng  nói: 
- Bẩm Hoàng a ma từ nhỠđến lá»›n, Hoàng a  ma đối vá»›i con là má»™t anh hùng vÄ© đại má»™t hoàng đế đầy uy vÅ©, trên Ä‘á»i có má»™t  không hai. Nhưng... Hoàng a ma lại sống xa con quá, chỉ có từ nãy đến giá», con  má»›i thấy rõ, Hoàng a ma còn là má»™t ngưá»i cha nhân từ đầy lòng khoan dung. Con  rất hãnh diện là con cá»§a cha, và rất muốn theo cha quay vá». Nhưng mà... trở vá»  hoàng cung đối vá»›i chúng con quả là má»™t sá»± việc nan giải, vỠđấy khác nào lại  chui đầu vào bể khổ. Vì váºy... Hoàng a ma, xin ngưá»i hãy hiểu mà lượng thứ  cho. 
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy, rồi quay qua vua  Càn Long tiếp lá»i VÄ©nh Kỳ: 
- Bẩm hoàng thượng,  trong cuá»™c sống lưu vong, vừa qua, con bị ngưá»i ta phục kÃch chém hai Ä‘ao, đã  tưởng là đã rụng mất cánh tay, đó là Ä‘iá»u mất mát Ä‘au đớn. Vì váºy con không muốn  hoàng thượng bị mất mát gì cả, nhưng Tá» Vy và Yến Tá» không thể sống trong cung  đình, không thÃch ứng được cuá»™c sống ở đấy, cứ làm chuyện sái quấy không đúng  luáºt triá»u đình nên cứ bị ngưá»i khác hãm hại. Nếu hoàng thượng tháºt lòng yêu quà  há», thì nên buông tha há» Ä‘i, dồng thá»i chấp nháºn cho thàn và VÄ©nh Kỳ được cùng  há» phiêu bạt giang hồ đó má»›i là ân đức cá»§a Hoàng thượng. 
Vua Càn Long yên lặng nhìn bốn ngưá»i yên  lặng. 
 
  
  
 
  
 
 
   
   Từ Túy Tiên Cư quay vá» nhà há» Chúc, Tá» Vy, NhÄ© Khang, VÄ©nh  Kỳ, Yến Tá» vẫn còn choáng váng trong cÆ¡n sóng tình cảm. Tiêu Kiếm, Kim Tá»a, Liá»…u  Thanh, Liá»…u Hồng đứng vây quanh. Má»i ngưá»i rất bất ngá» khi nghe tin Ä‘Ãch thân  vua Càn Long đến Nam Dương. 
Tiêu Kiếm nghi  ngá». 
- Hoàng thượng thân chinh đến đây để đón  các ngưá»i ư? 
Rồi quay qua quan sát Tá» Vy và  Yến Tá». 
- Nhưng tại sao mắt hai hai ngưá»i đỠ hoe váºy, khóc dữ lắm à? 
Yến TỠlắp liếm bằng  cách mang hai hộp thức ăn ra. 
- Ä‚n nào, ăn  nào! Ãây là bánh làm táºn trong cung dấy, bên ngoài không có mà ăn  đâu. 
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng nhìn nhau rồi  há»i: 
- Hoàng thượng mang táºn Bắc Kinh đến cho  các ngưá»i à? 
Kim Tá»a nhìn thức ăn reo  lên: 
- á»’, tiểu thÆ¡! Toàn là những món bá»n mình  thÃch ăn cả. 
Vĩnh Kỳ bức rức: 
- Vâng, Hoàng a ma còn nói phải bắt nhà bếp làm ngày đêm để  kịp mang theo. Xem ra Hoàng a ma cư xá» vá»›i mình như váºy mà mình vô tình quá cÅ©ng  không phải, nó Ãch ká»·, tàn nhẫn làm sao đấy. Hoàng a ma gặp bá»n này không há»  trách má»™t tiếng, lại còn nuông chiá»u, ngưá»i xuống nước như váºy mà chúng mình vẫn  cương quyết không vá», thái độ quá cứng rắn chăng? 
Nhĩ Khang nói: 
- Thôi đừng  có nói đến chuyện đó nữa, muốn thoát khá»i hoàng cung đâu phải là chuyện dá»… dàng.  Ãã đến được Nam Dương tức là đã Ä‘i được ná»a Ä‘oạn đưá»ng nếu cứ phân vân bất định  thì sau này sẽ ra sao? Quay vá» rá»§i gặp chuyện “Hương phi†thứ hai nữa thì mệt  đấy, lần này hoàng thượng đại xá, nhưng lần sau thì chưa chắc thoát được, sá»±  việc cứ láºp Ä‘i láºp lại càng chết. 
Yến Tá» nghe  váºy tán đồng ngay. 
- Vâng đúng đấy đúng đấy.  Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy. 
TỠVy thì thở  ra: 
- Nhưng ngưá»i đã Ä‘Ãch thân đến Nam Dương,  ngưá»i còn nói muốn đến “rước bá»n mình vá»â€. Ngưá»i bảo là không phải vá»›i tư cách  cá»§a má»™t ông vua mà chỉ là má»™t ngưá»i cha “bất nhẫn†buồn phiá»n... Nghe những lá»i  đó, tôi tháºt không cầm lòng được, không có chuyện “truy sát†chúng ta tất cả chỉ  là má»™t sá»± “hiểu lầmâ€. Chuyện mẹ tôi cÅ©ng váºy, hình như ngưá»i cÅ©ng đã rõ được sá»±  tháºt. Chuyện chặt đầu cÅ©ng chỉ là má»™t màn kịch, tôi phải làm sao  đây? 
Rồi quay sang Yến Tá», Tá» Vy  tiếp: 
- Yến Tá», chị hãy nói Ä‘i! Chị hãy bươi  móc ra những Ä‘iá»u không tốt cá»§a Hoàng a ma để tôi thù ngưá»i, tôi mạnh dạn lên,  bằng không, nếu để tình trạng thế này, tôi sẽ phân vân, bước Ä‘i không đành  đấy. 
Liá»…u Thanh thấy má»i ngưá»i như váºy, buá»™c  miệng nói: 
- Tôi thấy Ä‘iệu này, các ngưá»i nên  thay đổi lá»™ trình quay vá» Bắc Kinh là hay nhất. VỠđấy tôi Liá»…u Hồng và Kim Tá»a  gầy dá»±ng lại Há»™i Tân Quán, còn các ngưá»i trở vá» vá»›i chức danh cát cát, a ca, và  phò mã. Như váºy lúc nào gặp nhau cÅ©ng dá»…, đám trẻ con ở trại tế bần cÅ©ng có  ngưá»i quan tâm, váºy chẳng tốt hÆ¡n sao? Thôi thì hãy quên cái xứ Ãại Lý Ä‘i, ai  quay vá» vị trà nấy, khá»i phải chia cách Nam bắc má»™t phương trá»i. Các vị biết  không, Kim Tá»a từ tối qua cứ khóc mãi vá» chuyện phải chia tay vá»›i các  ngưá»i. 
Kim Tá»a nghe váºy nắm tay Tá» Vy  nói: 
- Vâng, đúng thế, đúng thế! Em biết Ä‘iá»u  mà tiểu thÆ¡ buồn nhất là chuyện hoàng thượng phải nháºn sá»± trung trinh cá»§a Thái  thái. Nhưng bây giá» ngưá»i đã biết rõ rồi thì cái giáºn đó cÅ©ng nên xóa Ä‘i, có thế  nào thì Hoàng thượng cÅ©ng là cha cá»§a tiểu thÆ¡ mà. Nếu má»i ngưá»i không chịu khăng  khăng Ä‘i đến Äại Lý thì đến bao giá» em má»›i gặp lại được tiểu thÆ¡. Thôi đừng Ä‘i,  hãy quay vá» hoàng cung Ä‘i! 
o0o 
Tiêu Kiếm nghe váºy lẳng lặng chụp lấy kiếm và tiêu Ä‘i thẳng ra  cá»a, Yến Tá» chạy Ä‘uổi theo: 
- Anh giáºn  à? 
Tiêu Kiếm lớn tiếng: 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là anh phải giáºn rồi, không những giáºn mà còn  cảm thấy thất vá»ng, vì anh đã bá» ra biết bao nhiêu công sức vạch ra biết bao  nhiêu kế hoạch. Dá»± tÃnh cả chuyện đưa các ngưá»i đến Ãại Lý rồi, để các ngưá»i  sống bằng nghá» gì. Váºy mà bây giá» tất cả coi như há»ng bét, có lẽ không thể quay  đến Ãại Lý được nữa. 
Yến TỠvội phân  bua: 
- Nhưng bá»n em đâu có nói là sẽ quay vá»  hoàng cung, cÅ©ng chưa có hứa Ä‘iá»u gì vá»›i Hoàng a ma mà? 
Tiêu Kiếm nhìn thẳng vào mắt Yến TỠnói: 
- Yến Tá» này, nếu em tháºt sá»± là em gái anh, thì phải theo anh  mà Ä‘i, đừng có quay trở lại cái “Hồi Ức thành†đó làm gì, tuyệt đối không được  quay đầu lại. Nếu em hứa được Ä‘iá»u đó thì anh sẵn sàng làm tất cả những gì em  muốn, anh sẽ bảo vệ em và VÄ©nh Kỳ cho hai ngưá»i hạnh phúc mãn  Ä‘á»i. 
Yến TỠmở to mắt nhìn Tiêu Kiếm, trong  khi Tiêu Kiếm như đã quyết định nói: 
- Yến Tá»,  nghe anh nói đây, anh muốn cho em biết má»™t sá»± tháºt. 
Lúc đó NhÄ© Khang cÅ©ng đã ra tá»›i, vá»™i cháºn  ngay: 
- Tiêu Kiếm, cần gì phải quá kÃch như  váºy chứ. Ở đây chẳng ai tuyên bố là sẽ không đến Ãại Lý cÆ¡ mà. Äại Lý ở đó là  thiên đàng mà chúng ta khao khát đến, vùng đất hứa cá»§a chúng ta thì sao chúng ta  có thể bỠý định đó má»™t cách dá»… dàng được. Nào, tôi vá»›i anh, chúng ta ra ngoài  nói chuyện, ở ngoài không khà mát mẻ hÆ¡n, được chứ. 
Tiêu Kiếm quay lại trừng trừng nhìn Nhĩ Khang, cảm thấy Nhĩ  Khang như đã biết được ý đồ mình, nhưng Tiêu Kiếm vẫn không bỠý định cũ được.  Ngay lúc đó TỠVy cũng đã đi ra kéo Yến TỠtrở lại phòng, kết quả là Tiêu Kiếm  chẳng thể làm gì khác hơn, cũng Nhĩ Khang ra ngoài. 
NhÄ© Khang Ä‘i trước, Tiêu Kiếm theo sau, cả hai ra khá»i nhà há»  Chúc đến chân núi ở phÃa sau nhà, Tiêu Kiếm đứng lại há»i: 
- Anh đưa tôi ra đây để làm gì? 
Nhĩ Khang đi thẳng vào vấn đỠngay. 
- Tôi muốn nói chuyện vá»›i anh vỠ“cái mối thù giết cha†cá»§a  anh và Yến Tá», tôi biết ban nãy đứng trước mặt Yến Tá», Anh đã định nói chuyện đó  ra, chẳng lẽ anh định công bố chuyện đó giữa đám đông cho má»i ngưá»i cùng biết?  Chẳng phải anh cÅ©ng cưá»i. Vì váºy tôi nghÄ© nếu anh nói năng không cẩn trá»ng thì  có thể ảnh hưởng đến sá»± tươi vui cá»§a Yến Tá» anh đành lòng làm chuyện đó  ư? 
Tiêu Kiếm nghe nói giáºt mình, quay qua nhìn  NhÄ© Khang nói: 
- Chẳng lẽ anh đã biết được bà  máºt cá»§a tôi anh làm sao biết được Ä‘iá»u đó. 
Tiêu Kiếm nói: 
- Tháºt sá»± tôi  chưa biết, nhưng tôi có thể Ä‘oán được. Bởi vì nếu phân tÃch những sá»± việc xảy ra  trong suốt quá trình chúng ta quen nhau, thì sẽ thấy rõ, thân thế anh rất phức  tạp chá»› không đơn giản. Và nếu tôi Ä‘oán không lầm thì kẻ thù cá»§a anh chẳng đâu  khác hÆ¡n là ở tại “Hồi Ức thànhâ€, ông ta và bá»n tôi có má»™t sá»± liên hệ khá máºt  thiết nhau, đúng không? 
- Làm sao anh Ä‘oán ra  Ä‘iá»u đó? 
- ChÃnh thái độ cá»§a anh để má»i ngưá»i  thấy Ä‘iá»u đó. Anh là con ngưá»i phóng khoáng tá»± đại, váºy mà đỠcáºp đến kẻ thù  giết cha mình trước mặt chúng tôi lại ấp úng, kÃn kÃn hở hở. Cái thái độ cá»§a anh  trước “lão gia†chúng tôi càng căng thẳng hãy nói tháºt Ä‘i có phải ngưá»i ấy là  “lão gia†không? 
Tiêu Kiếm suy nghÄ© rồi gáºt  đầu: 
- Anh quả là con ngưá»i lợi hại, không có  gì có thể qua mắt được anh, vâng anh Ä‘oán đúng, ngưòi đã giết cha tôi đúng là  ông ấy “con rồng ngá»§ gục†cá»§a các anh đấy! 
NhÄ©  Khang nghe nói khôing khá»i giáºt mình há»i: 
-  Váºy thì cha ruá»™t anh là ai? 
- Cha của tôi  trước kia đã từng làm đến chức tri phủ, chỉ vì phạm tội văn chương mà bị Càn  Long chặt đầu, đó là ông Phương Chi Hàng! 
NhÄ©  Khang giáºt mình: 
- Phương Chi Hàng ư? Sao lại  phạm tội văn chương? 
Tiêu Kiếm nghiến răng  nói: 
- Äúng là tá»™i văn chương cha tôi làm má»™t  bài thÆ¡ bị ngưá»i ta gán cho là có ý phản Thanh. Kết quả liên lụy đến cả nhà tôi.  Cha tôi bị xá» tá», các ông chú tôi thì bị vô ngục, vụ án đó gây hại cho mưá»i chÃn  ngưá»i tất cả. Vâng! Con rồng ngá»§ gục đó chÃnh là thá»§ phạm đã giết cha mẹ  tôi. 
Nhĩ Khang bàng hoàng nhìn Tiêu  Kiếm. 
- Vì váºy mà anh cố tình làm thân vá»›i  chúng tôi, không phải chỉ để nháºn lại đứa em gái mà còn có ý định thâm nháºp  hoàng cung nữa, phải không? 
- Äúng váºy. Tôi  cÅ©ng có ý định muốn thâm nháºp vào hoàng cung, Ä‘iá»u đó tôi cÅ©ng dã thành công.  Trong cuá»™c Ä‘á»i này, tôi có má»™t cÆ¡ há»™i độc nhất vô nhị để thâm nháºp hoàng cung,  đó là lần giả là Sa Mãn pháp sư, tiếp cáºn Càn Long. Tôi muốn nhìn rõ bá»™ mặt tháºt  cá»§a hắn, lúc tiếp cáºn là lúc có thể hạ sát hắn dá»… dàng, và lần đó tôi đã suýt  làm được. 
Nhĩ Khang nhớ lại buộc  miệng: 
- Tháºt nguy, nhưng rồi tại sao anh lại  không hành động? 
- Tất cả tại vì các ngưá»i cả  - Tiêu Kiếm bi phẫn nói - Tháºt tôi không ngá» khi đã giao du vá»›i các ngưá»i, tôi  lại bị tình cảm bạn bè cá»™t chặt. Äó là yếu Ä‘iểm cá»§a tôi, chỉ cần má»™t ai đó hết  lòng vá»›i tôi, coi tôi thân tình là tôi có thể móc hết ruá»™t gan cá»§a mình ra để  Ä‘á»n đáp. CÅ©ng chÃnh vì thế mà trên giang hồ tôi có rất nhiá»u bạn bè. Hôm ấy, tôi  thấy các bạn chỉ vì tình yêu giữa Mông Äan và Hàm Hương mà sẵn sàng vào sinh ra  tá». Rồi sau đó lại thấy các vị sùng bái và kÃnh yêu con rồng ngá»§ gục kia như  váºy, biết các bạn má»™t mặt lừa dối ông ta mà vẫn yêu quà kÃnh trá»ng ông ta. Thế  là... thế là... tôi không nỡ xuống tay. 
NhÄ©  Khang càng nghe càng bàng hoàng, cảm kÃch. 
-  Hết sức cảm ở tấm lòng vì bạn bè mà nương tay, nếu không má»i chuyện hôm đó sẽ  trở nên vô cùng bi thảm. 
Nhĩ Khang nói rồi thở  dài: 
- Anh Tiêu Kiếm, tôi có cái đỠnghị này,  chuyện bà máºt kia xin anh hãy giữ kÃn đừng để Yến Tá» biết. 
- Tại sao? 
NhÄ© Khang giải  thÃch. 
- Anh suy nghÄ© cặn kẽ xem, Yến Tá» và  VÄ©nh Kỳ hiện Ä‘ang ở trạng thái “thá» non hẹn biển†rồi sá»›m muá»™n gì cô ấy cÅ©ng sẽ  là dâu con cá»§a vua. Nếu cô ấy mà biết được sá»± tháºt, biết được thân thế và mối  thù bất cá»™ng đái thiên như váºy, liệu bá»n há» có thể thành vợ chồng được không?  Thá»i gian qua, anh và bá»n hỠđã gần gÅ©i nhau như váºy, hẳn anh phải hiểu được  tình cảm và phản ứng cá»§a bá»n há» thế nào. 
Tiêu  Kiếm gáºt đầu lòng có vẻ bức rức. 
- Äó cÅ©ng là  nguyên nhân làm cho tôi thấy vô cùng khó xá», tôi nữa muốn giữ chặt cái bà máºt  kia trong đáy lòng nhưng cÅ©ng muốn cho Yến Tá» biết được sá»± tháºt. Sá»± phân vân đó  cứ dày vò tôi. Hãy nhá»› là tôi đã có ý định đưa Yến Tá» và các ngươi đến đây, rồi  bá» Ä‘i nhá»› không? Nhưng rồi nghÄ© đến chuyện Yến TỠđã vào cung, nháºn kẻ cướp làm  cha... 
- Nháºn kẻ cướp làm cha! Dùng chữ nặng  ná» quá, tôi nghÄ© không nên quá kÃch động như váºy, Tiêu Kiếm! Anh hãy nhá»› cho  rằng “án văn chương†triá»u nào cÅ©ng có. Ãó là má»™t cách thống trị cá»§a các vua  chúa các triá»u. Nhưng mà, cho tôi tháºt này, cha anh có tư tưởng “bài Thanh† không? 
Tiêu Kiếm nghe há»i ngẩn ra, rồi há»i  ngược lại. 
- Chẳng lẽ nếu ông ta có, là phải  mang tội chết ư? 
- Không phải là tá»™i chết, mà  là đã phạm phải đại úy! Có thể ở má»™t thá»i Ä‘iểm nào đó, tư tưởng con ngưá»i phóng  khoáng hÆ¡n, con ngưá»i được tá»± do nhiá»u hÆ¡n. Nhưng còn ở thá»i buổi bây giá», ý tôi  muốn nói là những ngưá»i bị hại trong các vụ án văn chương Ä‘a số chỉ vì má»™t phút  ngẫu hứng mà chết oan. Mặc dù có thể há» biết luáºt lệ không cho phép như váºy,  nhưng bản tÃnh phóng khoáng nghệ sÄ© đã hại há». 
Tiêu Kiếm suy nghĩ. 
- Lá»i  cá»§a anh nói có cái lý cá»§a nó. 
Nhĩ Khang  tiếp. 
- Còn nữa, con ngưá»i nào phải là thánh  nhân mà không lầm lỡ, sai sót. Và dụ như trước đó ngưá»i có lỡ hại chỉ giết chết  cha anh Ä‘i, bây giá» ngưá»i cÅ©ng đã thay đổi rồi. Má»i thứ đã đổi khác, bây giá» là  má»™t ông vua nhân háºu, hiá»n lành, không còn tàn nhẫn, động tà là lên án tá» cho  ngưá»i khác. 
Tiêu Kiếm không đồng  tình. 
- Rõ ràng là ông ấy vẫn còn ý hành hình  ngưá»i khác, bằng chứng là cái án tá» dành cho hai cô cát cát, suýt tà nữa thì tôi  đã mất thêm má»™t cô em gái rồi? 
Nhĩ Khang lắc  đầu: 
- Tháºt ra đó chỉ là má»™t sá»± ngá»™ nháºn thôi.  Hiện giá» bá»n này đã chứng thá»±c được, hoàng thượng chỉ hù dá»a chứ không há» có ý  chặt đầu hai cô cát cát. 
- Nói theo cáºu...  Äiá»u này thì, ngưá»i nào cÅ©ng đã bị ông ấy thuyết phục rồi. 
- Không phải chỉ là má»™t sá»± thuyết phục mà là sá»± tháºt. Anh hãy  nhá»› lại Ä‘i, lúc bá»n này ra tay quyết định giải thoát cho Hàm Hương, đó chẳng  phải là chÃnh nghÄ©a ư? Cái nào tốt ta tán dương, xấu chê. Hoàng thượng cÅ©ng váºy,  rõ ràng là ngưá»i có nhiá»u ưu Ä‘iểm, ngưá»i rất anh minh! 
Rồi NhÄ© Khang hạ thấp giá»ng nói: 
- Tháºt ra thì hoàng thượng rất yêu quà Yến Tá» dù biết cô ấy  không phải là con đẻ cá»§a mình vẫn quý như con ruá»™t. Yến Tá» từ má»™t đứa ở viện mồ  côi, chợt nhiên có má»™t lá»±c lượng vô hình đưa cô ấy vào hoàng cung để làm con  vua. Ãó phải chăng là má»™t sá»± việc thần kỳ, má»™t cách để trả báo lại những sÆ¡ suất  mà ngưá»i đã phạm phải. Tạo hóa có những cách mang lại công bằng cho má»i ngưá»i mà  ta không ngỠđược. 
Tiêu Kiếm nhìn thẳng Nhĩ  Khang. 
- Có phải ý anh muốn khuyến dụ tôi, hãy  để Yến TỠtiếp tục vai trò Hoàn Châu cát cát không? 
- Tôi thấy cái đó cÅ©ng nào có gì không phải? Nếu Yến Tá» không  biết được sá»± tháºt, cô ấy sẽ mãi mãi là má»™t Hoàn Châu cát cát hạnh phúc. Hoàng  thượng cÅ©ng váºy, không biết được sá»± tháºt sẽ vẫn yêu Yến Tá» suốt Ä‘á»i. Có thể xem  đây là má»™t phương thức mà trá»i cao dùng để hóa giải “mối huyết hải thâm thù†cÅ©.  ChÃnh anh cÅ©ng đã từng tuyên bố là chuyện “báo thù†không phải chá»§ Ä‘Ãch cuá»™c  sống cá»§a anh. Anh cÅ©ng không muốn biến Yến Tá» thành má»™t ngưá»i lúc nào cÅ©ng nhìn  Ä‘á»i bằng con mắt thù háºn. Những Ä‘iá»u anh đã nói, nó cao quý biết là con dưá»ng  nào! 
Tiêu Kiếm nhìn Nhĩ Khang nỗi phân vân cực  điểm, trong khi Nhĩ Khang lại tiếp: 
- Vả lại  cái mối thù cá»§a anh muốn báo thì cÅ©ng đâu phải dá»… dàng. Nếu không may mà chẳng  thành công có phải sẽ có biết bao cái đầu rÆ¡i theo không, kể cả đầu cá»§a Yến Tá».  Còn nếu anh mà thành công, thì có nghÄ©a là anh đã giết má»™t vị vua tốt, anh sẽ  trở thành kẻ tá»™i phạm cá»§a cả đất nước to lá»›n này. Ãấy anh hãy nghÄ© lại Ä‘i,  chuyện “nhà†và chuyện “nước†bên nào trá»ng hÆ¡n? 
Tiêu Kiếm yên lặng rất lâu nói: 
- NhÄ© Khang, ta không thể không công nháºn má»™t Ä‘iá»u, đó là anh  rất thông minh. Có tài trà suy diá»…n và biết cách thuyết phục, khiến ngưá»i đối  diện khó cưỡng lại. Vua Càn Long có má»™t thần tá» như anh quả là hữu phúc, tiếc là  ông ấy chẳng biết trân trá»ng anh. 
Rồi ngẩn lên  nhìn trá»i, Tiêu Kiếm thở dài: 
- Ta đã nói rồi  mà... không nên kết bạn vá»›i các ngươi. Cứ Ä‘i theo các ngưá»i mãi là có lúc không  còn biết nháºn ra mình là ai nữa. 
Nhĩ Khang  nói: 
- Vâng, tôi còn nhá»› có má»™t lần má»™t ngưá»i  đã nói vá»›i tôi cái bản tÃnh tốt nhất cá»§a con ngưá»i đó là lòng khoan  dung. 
- Hai chữ đó, má»›i nghe thì rất nhẹ  nhàng, nhưng mà được không phải là dá»…. Tôi e là mình không có được cái đức tÃnh  đó. 
- Váºy thì anh thá» Ä‘i! Hãy vì Yến Tá» mà  chấp nháºn chá»› tôi thấy câu chuyện cá»§a anh, thì quả là quá thương tâm đối vá»›i Yến  Tá». 
- Tôi biết Ä‘iá»u đó, vì váºy mà có lần tôi  đã nói vá»›i Yến Tá» kẻ thù cá»§a chúng tôi đã chết. Ngay cả tên tháºt cá»§a cha tôi,  tôi cÅ©ng không để cho nó biết. Tôi sá»›m ý thức được là sá»± tháºt này mà nói ra có  thể sẽ là má»™t bất hạnh lá»›n cho Yến Tá», VÄ©nh Kỳ! Con trai cá»§a kẻ thù tôi, nhưng  lại là ngưá»i Yến Tá» yêu. Chuyện này đối vá»›i tôi là má»™t cú đấm, má»™t chấn thương,  nhưng nghÄ© đến em gái, đến tình yêu cá»§a nó, tôi đã bá» hết má»i thứ qua má»™t bên  nhẫn nhục chịu đựng. Tôi thấy VÄ©nh Kỳ quả là rất yêu Yến Tá» nhịn nhục má»i thứ mà  cảm dá»™ng khôn cùng. Tôi không muốn Yến Tá» vì ông anh má»›i nháºn được mà mất Ä‘i mối  tình chân tháºt kia. Nếu cả hai đồng ý theo tôi đến Ãại Lý láºp nghiệp, thì tôi sẽ  sung sướng vô cùng, nhưng nếu Yến Tá» lại nghe lá»i Càn Long mà quay vá» cung, tôi  sẽ vô cùng Ä‘au khổ! 
- Tôi hiểu, tôi hiểu  chuyện đó! Nhưng tất cả chưa Ä‘i đến kết luáºn mà. Bá»n này thì vẫn chá»§ trương Ä‘i  đến Ãại Lý chứ đâu có quay vá» cung. Anh cần phải bình tÄ©nh má»™t chút được  chứ? 
Tiêu Kiếm suy nghÄ© rồi gáºt đầu, NhÄ© Khang  thấy váºy thở ra nhẹ hẳn nói: 
- Anh Tiêu Kiếm  này! Sau khi nghe chuyện anh kể, tôi mới hiểu rõ được thế nào là “anh hùng†anh  quả là không hổ danh. 
Tiêu Kiếm cưá»i  nhẹ: 
- NhÄ© Khang anh tháºt cao tay ấn, định  dùng hai chữ “anh hùng†để đấm má»m tôi lại ư? Nếu tôi mà không giữ kÃn bà máºt  vừa kể cho anh nghe mà kể cho ngưá»i khác biết, chắc là anh sẽ bị coi là “hèn  hạâ€! 
Tiêu Kiếm nói xong ngẩn lên nhìn trá»i  nghÄ© ngợi. 
- NhÄ© Khang, cáºu có nhá»› má»™t lần tôi  đã nói không? Cuá»™c Ä‘á»i nó đầy rẫy câu chuyện và những câu chuyện đó, có ngưá»i đã  phải sá» dụng mạng sống cá»§a mình để viết ra, còn có ngưá»i chỉ đứng bên lỠđể xem  chuyện. Xem ra tôi và anh, cả hai ta Ä‘á»u là nhân váºt trong chuyện, chứ không thể  chạy thoát được đâu. 
NhÄ© Khang gáºt đầu ngẫm  nghÄ©. Vì sá»± an vui cá»§a Yến Tá», chẳng ai có quyá»n tiết lá»™ câu chuyện này ra ngoài  được. 
Nhưng trước mặt Tá» Vy, NhÄ© Khang lại  chẳng có gì giấu diếm cả, Tá» Vy vừa má»›i nghe qua xong đã đứng chết lặng tháºt  lâu. 
- Thì ra sá»± việc là như váºy, tháºt không  ngỠđược. Bây giá» ngẫm lại sá»± việc đã qua, có nhiá»u thứ em má»›i hiểu, nhưng sá»±  việc này phải giấu kÃn, nếu Yến Tá» biết được e là trá»i đất sẽ nổ  tung! 
NhÄ© Khang gáºt đầu. 
- Anh biết! Vì váºy anh đã nói vá»›i Tiêu Kiếm phân tÃch rõ cái  lợi cái hại cá»§a vấn Ä‘á». Sá»± tháºt thì Tiêu Kiếm là ngưá»i rất thông minh, vì váºy  không cần nói anh ta cÅ©ng biết là muốn bảo vệ Yến Tá» thì không được nói gì cả.  Có Ä‘iá»u sá»± việc này lại có liên quan đến thù cha phải trả, là sá»± việc không thể  đơn giản đâu. 
TỠVy nói: 
- Theo anh thấy thì thế nào? Liệu anh ấy có giữ kÃn chuyện  được không? 
- Anh cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u đến  giá» này anh má»›i rõ, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Tiêu Kiếm lại viết bằng máu và nước mắt như  váºy. Vì váºy anh má»›i cảm thấy tá»™i, đến giá» này Tiêu Kiếm vẫn hét sức khổ tâm,  phân vân lá»±a chá»n. Sống trong trạng thái mâu thuẫn là rất căng thẳng. Chỉ đến  khi nào Tiêu Kiếm ngá»™ ra được thù háºn là phù du, bằng không e là anh ấy sẽ Ä‘au  khổ đến suốt Ä‘á»i. 
- Anh nhắm anh ấy có thể  quên thù được không? 
- Có thể, nhưng hơi khó  khăn. 
- Nếu ngưá»i biết suy nghÄ©, trà tuệ thì  có thể quên này chỉ có thần, chá»› ngưá»i không có. 
TỠVy nghĩ đến lai lịch Yến TỠchợt rùng mình nói với Nhĩ  Khang. 
- Váºy thì chúng ta không nên do dá»± gì  cả, hãy chuẩn bị đến Ãại Lý Ä‘i. Chỉ có đến đó thì má»i chuyện ân oán trên Ä‘á»i sẽ  biến mất. Càng xa Hồi Ức thành chừng nào thì chuyện đó càng không được nhắc đến,  chúng ta má»›i thấy bình an, yên ổn. 
NhÄ© Khang  gáºt đầu. 
- Vâng, chúng ta đến Äại Lý  thôi! 
à định đó có thực hiện đựợc  không? 
o0o 
Hôm ấy vua Càn Long cùng ông Phước Luân đến nhà há» chúc vừa  bước vào cá»a, ông Phước Luân đã gá»i lá»›n: 
-  VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tá» Vy, Yến Tá» lão gia đến thăm các ngưá»i  đây. 
Tá» Vy, Yến Tá» NhÄ© Khang VÄ©nh Kỳ vá»™i vã  chạy ra. Vừa thấy vua Càn Long là giáºt mình, trong khi Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng,  Kim Tá»a, Tiêu Kiếm lại đứng phÃa sau đám Yến Tá» dò xét. 
Vua Càn Long chẳng biết là trong đám ngưá»i trẻ tuổi kia đã có  má»™t ngưá»i nhân thân vô cùng đặc biệt. Ông chỉ biết qua lá»i cá»§a Phước Luân là Yến  TỠđã nhìn được ông anh ruá»™t nhưng Phước Luân chỉ nói má»™t cách sÆ¡ sài khiến Vua  chỉ nháºn má»™t Ä‘iá»u, dấy là Yến Tá» gặp được má»™t ngưá»i anh. Ngưá»i này trên đưá»ng Ä‘i  đã hổ trợ Yến Tá» rất nhiá»u, lại giúp đỡ cứu giúp mấy lần đám vương tôn cát cát  trên đưá»ng lưu lạc. Những ngưá»i hảo hán hiệp váºy thì có thế nào cÅ©ng là ngưá»i  tốt. “tứ hải chi ná»™i giai huynh đệ†cÆ¡ mà? Dù gì Yến Tá» lai lịch bất minh, đến  đâu cÅ©ng có thể nháºn chị, nháºn anh là chuyện thưá»ng tình. Ngay vua nó cÅ©ng nháºn  là cha thì nháºn thêm má»™t ngưá»i anh nào nghÄ©a lý gì? Vì váºy vua đã mặc nhiên chấp  nháºn chuyện đó. Nhìn thấy đám đông đứng đầy nhà, ông sảng khoái  nói: 
- Yến Tá», Tá» Vy, ta đến đây để xem mặt  các bằng hữu đã giúp đỡ các ngươi. CÅ©ng để nháºn biết anh ruá»™t Yến Tá», còn chuyện  các ngươi không cùng ta vá» cung thì thôi, ta cÅ©ng phải vỠđây. 
Yến TỠbối rối: 
- Hoàng...  lão gia... ngưá»i đến đây tháºt quá bất ngá». 
Vua  Càn Long cưá»i: 
- A... lại còn sá»a cả há» ta nữa ư? Cái gì mà Hoàng lão gia, ta  là Ai lão gia cÆ¡ mà? 
- Vâng, Ai lão  gia. 
Vua Càn Long nghiêm giá»ng  nói: 
- NghÄ© đến chuyện “tuần du†lần trước, ta  tưởng chừng chỉ má»›i hôm qua. Tiếc là các ngưòi đã quyết định đến Ãại Lý, bằng  không ta sẽ tổ chức má»™t cuá»™c tuần du thứ hai, lần này chúng ta có thể ngao du  Giang Nam. Yến Tá» này, nghe nói con là ngưá»i gốc gác ở Hàng Châu, mà con biết  không, phong cảnh ở Hàng Châu quả đẹp tuyệt vá»i. 
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Kim Tá»a nghe vua nói tá»›i bá»n mình lúc  đó má»›i vá»™i vàng quý xuống: 
- Hoàng thượng kiết  tưá»ng! 
Vua Càn Long vội khoát  tay: 
- Äừng có quỳ! Chỉ cần gá»i “lão gia†là  được rồi. 
Kim Tá»a vá»™i giá»›i thiệu Liá»…u Thanh,  Liá»…u Hồng vá»›i nhà vua. Vua Càn Long cưá»i chỉ Liá»…u Thanh. 
- Là chủ quán Hội Tân lầu đây ư? 
- Vâng. 
- Cái quán Hội Tân  lầu đó, ngài Phước Luân đã nói với ta là bao giỠtrở vỠkinh sẽ cho gỡ bỠniêm  phong. Các ngươi có thể mở quán trở lại, ta cũng hứa là từ đây vỠsau sẽ không  cho ai khó khăn hay niêm phong quán đó lại lần nữa. 
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng nghe váºy mừng rỡ. 
- Xin tạ ơn Lão gia. 
Vua Càn  Long lại đưa mắt nhìn quanh há»i: 
- Yến Tá», còn  ông anh cá»§a ngươi đâu? 
Tiêu Kiếm lúc đó vẫn  đứng yên nhìn Vua chưa biết phản ứng thế nào, thì Yến TỠđã bước tới kéo tay  Tiêu Kiếm. 
- Dạ bẩm lão gia, con xin mạn phép  giới thiệu đây là Tiêu Kiếm, anh trai con. 
Tiêu Kiếm vẫn đứng yên chăm chú nhìn vua. Vua Càn Long bước  tới, cái ánh mắt sáng kia rõ là quen thuộc, vua nói: 
- Hình như chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi thì  phải? 
Nhĩ Khang, và TỠVy căng thẳng nhìn Tiêu  Kiếm. 
Tá» Vy thấy tay Kiếm hÆ¡i lay động vá»™i  bước tá»›i kéo vua vá» phÃa chiếc ghế đẩu nói: 
-  Lão gia, xin ngưá»i hãy bình thân, đến ngồi nÆ¡i này này. 
Ãồng thá»i quay mặt ra sau giục. 
- Kim Tá»a sao không Ä‘i rót nuá»›c má»i lão gia  Ä‘i? 
- Lão gia uống nước nhé? Pha thứ trà mà  lão gia thÃch đấy. 
Kim Tá»a vá»™i  ứng. 
- Vâng, vâng, nhưng mà tiểu thÆ¡ nào có  mang loại trà lão gia thÃch uống ra đâu. 
Vĩnh  Kỳ nói: 
- Thôi bày vẽ, rót ly trà ngon cho lão  gia uống là được rồi. 
- Vâng. 
Kim Tá»a vá»™i vã vào trong rót trà, NhÄ© Khang thừa cÆ¡ há»™i, bước  tá»›i đứng cạnh Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm thấy váºy liếc nhanh vá» phÃa NhÄ© Khang và Tá»  Vy. 
Chỉ có Yến TỠlà vô tri, kéo tay Tiêu Kiếm  đến cạnh vua làm Nhĩ Khang phải đi theo. 
Yến  TỠgiới thiệu. 
- Lão gia có biết không? Anh  cá»§a con là ngưá»i tốt nhất trên Ä‘á»i. Ông trá»i rất quý con má»›i ban cho con má»™t  ngưá»i anh như váºy. 
Vua Càn Long quay qua quan  sát kỹ Tiêu Kiếm. 
- Ông Phước Luân nói, ngươi  và Yến Tá» là anh em ruá»™t. Cha mẹ ngươi trước lúc lâm chung đã đưa các ngươi má»—i  ngưá»i má»™t phương nhá» ngưá»i nuôi dưỡng, vì váºy anh em má»›i bị phân tán, đúng  không? 
Tiêu Kiếm chỉ yên lặng, vua Càn Long  lại tiếp: 
- Nghe nói ngươi đã bá» ra nhiá»u công  phu má»›i tìm được Yến Tá», vì váºy mà định đưa nó vá» Vân Nam định  cư? 
Tiêu Kiếm chỉ gáºt đầu. 
- Nghe nói, ngươi là ngưá»i văn võ song toàn tinh thông thi thÆ¡  nữa? 
Vua lại nói đến đây thì Tiêu Kiếm không  còn yên lặng nữa nói: 
- Trên Ä‘á»i này làm gì có  ngưá»i “văn võ song toàn†tinh thông hết thi thÆ¡ được. Cuá»™c Ä‘á»i quá ngắn ngá»§i mà  cái há»c thì vô biên. Làm sao có thá»i gian mà am hiểu cả thi thÆ¡ trên trá»i đất,  dùng chữ như váºy e là khá phô trương đấy. 
Vua  Càn Long nghe Tiêu Kiếm nói cảm thấy lạ lùng. 
- Tiêu Kiếm này, ngươi nếu tháºt sá»± là anh ruá»™t cá»§a Yến Tá» thì  coi như cÅ©ng là con cá»§a ta. Ta thấy ngươi là ngưá»i có tài ăn nói lưu loát, váºy  thì có đồng ý theo ta vá» Bắc Kinh để thi thố tài năng. Kiếm má»™t chút công danh  gá»i là để nở mày nở mặt cho cha mẹ dưới suối vàng không? 
Tiêu Kiếm nhìn thẳng vua, đáp: 
- Cảm Æ¡n hảo ý cá»§a ông, nhưng tôi không thÃch! 
Vua Càn Long ngạc nhiên. 
-  Tại sao không? Ngươi giải thÃch cho ta nghe nào? 
Tiêu Kiếm thủng thỉnh đáp: 
-  Má»—i ngưá»i có má»™t ý chÃ, tôi quen cuá»™c sống biển rá»™ng trá»i cao rồi, chỉ muốn tứ  hải làm nhà, không ưa cầu danh lợi. 
Vua Càn  Long nhìn Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói: 
- Thôi  được ta tôn trá»ng ý kiến cá»§a ngươi. 
Rồi vua  quay sang TỠVy, và Yến TỠbảo: 
- Tá» Vy, Yến  Tá», các con lại đây. 
Tá» Vy  và Yến Tá» vá»™i chạy tá»›i đứng sắp hàng trước mặt vua. Vua Càn Long nhìn Tiêu Kiếm,  Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng rồi trịnh trá»ng tuyên bố. 
- Hai con a đầu nghe đây vừa qua chỉ vì lệnh ta muốn “chặt đầu  làm gương†mà đã bức mấy đứa con yêu nhất cá»§a mình. CÅ©ng vì váºy mà suốt thá»i  gian qua ta đã phải hối háºn khôn nguôi. Bây giá» trước mặt các ngưá»i bạn cá»§a hai  đứa, ta ban cho các con hai váºt. Từ đây vá» sau, bất luáºn tụi con ở đâu, váºt này  sẽ giúp bá»n con rất nhiá»u. Chẳng hạn như nếu ta lại đột ngá»™t nổi giáºn muốn lấy  thá»§ cấp cá»§a hai ngươi, chỉ cần đưa nó ra là các con vẫn sống  nhăn! 
Vua nói rồi lấy trong ngưá»i ra hai miếng  kim bài tiếp. 
- Miếng kim bài này có tên là  Kim Bài lệnh tiá»…n. Ở trong triá»u chỉ có những đại thần láºp được chiến công to  tác má»›i có nó hiện nay chỉ có mấy ngưá»i có như Bác Lục Thúc, Triệu Huệ tướng  quân, cả Phước Luân còn không có. Váºy mà bây giá» ta phá lệ lấy hai chiếc kim bài  này má»™t cho Yến Tá», má»™t cho Tá» Vy. Có kim bài này, hai đứa có thể thay lệnh ta  miá»…n tá»™i chết, nhưng phải nhá»› cho kỹ, má»—i lệnh bài chỉ giá trị trong ba lần. Nếu  các ngươi phạm tá»™i nặng đến lần thứ tư thì coi như mất giá trị, rõ chưa? Bây giá»  các ngươi đã có kim bài thế còn sợ bị ta chặt đầu nữa không chá»›? 
TỠVy, và Yến TỠkhông dám tin những gì mình vừa nghe thấy, TỠ Vy lắc đầu nói: 
- Bẩm lão gia con không dám  nháºn chiếc kim bài này đâu ạ. 
Vua Càn Long  cưá»i: 
- Sao lại không nháºn? Coi đó như là má»™t  sá»± ban thưởng cá»§a ta, các ngươi chỉ có quyá»n nháºn rồi cảm Æ¡n, chứ không được  khước từ. 
Tá» Vy nhìn vua Càn Long mắt rÆ¡m rá»›m  lệ. NhÄ© Khang VÄ©nh Kỳ đứng đó cÅ©ng không tránh được xúc động trong khi Yến Tá»  lại tá»± nhiên cầm chiếc kim bài lên ngắm nghÃa nói: 
- Ồ, Kim Bài lệnh tiễn, ta có chiếc Kim Bài lệnh tiễn sướng  quá! 
Nhưng rồi lại thắc mắc, Yến TỠlại quay  sang vua. 
- Lão gia, nhưng mà nếu lão gia muốn  chặt đầu một ai khác, con có thể dùng cái kim bài này để cứu hỠđược không  ạ? 
- ÃÆ°á»£c, được chứ! Nhưng chỉ có thể sá» dụng  nó trong vòng ba lần thôi, nên con không thể khinh xuất mà sá» dụng. Vì như váºy  đến lúc cuối cùng, nếu con vướng há»a lại không được cứu. 
Yến Tá» nghe váºy thÃch chà reo lên. 
- Váºy thì món quà này cá»§a lão gia tháºt là tuyệt vá»i. Hoàng...  a... lão gia váºy mà sao ngưá»i xấu thế, không cho con sá»›m má»™t chút. Nếu có nó lần  trước con đã không phải gây ra biết bao nhiêu chuyện long trá»i lở đất  váºy. 
Rồi cầm lệnh bài đưa cho Tiêu Kiếm, Yến  TỠnói: 
- Anh Tiêu Kiếm, anh xem cái lệnh bài  cá»§a em nè. Từ đây vá» sau có lệnh bài trong ngưá»i em không sợ bị chặt đầu nữa  rồi. 
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tá» Ä‘ang vui như sáo,  rồi nhìn vua Càn Long, có má»™t ông vua nhân háºu như váºy ư? Yêu thương Yến Tá» hÆ¡n  cả con đẻ, kẻ thù cá»§a ta có thể như váºy được à. Những câu há»i cá»§a Tiêu Kiếm phân  vân, bất giác lùi ra sau mấy bước. NhÄ© Khang thấy váºy, cảm thấy cÆ¡n lo vÆ¡i Ä‘i  mấy phần trong khi Yến Tá» lại đưa lệnh bài khoe vá»›i VÄ©nh Kỳ. 
- Anh Vĩnh Kỳ, anh xem em có ngon không? 
Vĩnh Kỳ cảm động nói: 
- Ngon  chứ, Yến TỠem phải biết dó là một vinh dự đặc biệt mà lão gia đã dành cho em  đấy. 
Ãến lúc đó vua Càn Long má»›i  nói: 
- Thôi, hãy cất kỹ chiếc kim bài kia vào  ngưá»i Ä‘i kẻo để rÆ¡i mất bây giá». Cái kim bài đó coi như là má»™t phiên bản khi  vắng mặt cha. Bất cứ má»™t kẻ nào nhìn thấy nó như thấy ta váºy, ngay cả văn võ bá  quan mà trông thấy nó cÅ©ng phải quỳ xuống tung hô. Vì váºy không thể tùy tiện mà  đưa nó ra nhé. 
Yến Tá» nghe váºy vá»™i cất kim bài  vào túi, Tá» Vy quỳ xuống nói: 
- Váºy thì con  xin tuân lệnh váºy “cung kÃnh bất như tùng mệnh†
Yến TỠrất vui cũng bắt chước quỳ theo. 
- Con cÅ©ng váºy “ cung kÃnh bất như trùng tá»  mệnhâ€. 
Vua Càn Long nghe váºy cưá»i  há»i: 
- Trùng tá» là gì váºy, chẳng lẽ con là  “sâu bá»â€ à? 
Yến Tá» nhìn má»i ngưá»i nghiêm chỉnh  nói: 
- Vâng bá»n con Ä‘á»u là “nhện† cả. 
Má»i ngưá»i nghe váºy không hiểu, vua càng  ngạc nhiên hÆ¡n. 
- Tại sao bá»n con lại là  “nhện†mà không phải là ngưá»i! 
Yến TỠ nói: 
- Vì anh VÄ©nh Kỳ nói, má»i ngưá»i Ä‘á»u là  “tri thù tá» liá»…u hoán há»™i hoạt†(con nhện chết xong lại sống  lại). 
Vua Càn Long nghe càng không  hiểu. 
- Làm gì có “tri thù tỠliễu, hoán hội  hoạt?†
NhÄ© Khang giải thÃch. 
- Bẩm lão gia, câu đó thế này “trà chi tỠđịa chi háºu sinh† (đưa đến chá»— chết thì sống lại) Yến Tá» nghe không rõ nên đã hiểu sai  ạ. 
Vua Càn Long hiểu ra cưá»i  lá»›n: 
- Ha ha! Yến TỠđúng là Yến Tá», những  ngày xa bá»n con ta gần như quên mất những tiếng cưá»i loại này. Hay lắm, lâu quá  rồi chẳng được cưá»i hả hê. 
Vừa nói vua vừa  cưá»i ngất cưá»i tháºt lâu. 
Tiêu Kiếm đứng má»™t  bên ngẩn ra nhìn. Vua Càn Long nhìn Tá» Vy rồi nhìn Yến Tá» thở ra, đứng dáºy  nói: 
- Tá» Vy, Yến Tá», NhÄ© Khang, và VÄ©nh Kỳ  các con cần phải tháºn trá»ng nhé. Từ dây đến Ãại Lý còn cả má»™t con đưá»ng dài, Tá»  Vy thì yếu Ä‘uối, gió thổi cÅ©ng bay, là đứa cần phải kỹ lưỡng sức khá»e má»™t chút.  Yến Tá» thì hay xÃa vào chuyện ngưá»i khác, hữu dõng mà vô mưu. Các ngưá»i cần phải  giúp nó ngăn chặn lại. Ta lại nghe nói tiá»n bạc mang theo mấy đứa đã xài vạn  rồi, để ta bảo Phước Luân chuẩn bị cho má»™t Ãt. Ta còn cho chuẩn bị cả áo quần,  thuốc men, đồ đạc cho các ngươi mang theo. Ãá»§ cả, thôi nhé, các ngươi gắng mà tá»±  bảo trá»ng, ta Ä‘i đây! 
Vua Càn Long nói rồi bá»  ra ngoài, ông Phước Luân Ä‘i theo. Cả phòng nhìn theo, quên cả chuyện tiá»…n chân.  Khi vua Càn Long đã bước ra đến cá»a Tá» Vy lúc đó không dằn được nữa, chạy theo  nắm lấy tay vua nói: 
- Hoàng a ma, con xin  cùng Hoàng a ma hồi cung! 
NhÄ© Khang thấy váºy  ngạc nhiên. 
- TỠVy, chẳng phải là em đã quyết  định? 
TỠVy quay qua nhìn Nhĩ Khang rơm rớm  nước mắt: 
- Anh NhÄ© Khang, em biết ở Äại Lý  cảnh rất đẹp đó là nÆ¡i lý tưởng cho cuá»™c sống chúng ta, là thiên đàng, hạ  giá»›i... nhưng mà đã hai mươi năm qua em má»›i tìm được cha. Tình cha con là má»™t  cái gì đáng trân trá»ng. Xứ Äại Lý nó không có chân, nó sẽ còn mãi đấy, rồi em sẽ  đến đó, mấy năm sau cÅ©ng không muá»™n... 
NhÄ©  Khang nhìn Tá» Vy, biết là ngưá»i yêu đã quyết định nên không biết phải xá» lý thế  nào. 
Yến Tá» thấy Tá» Vy đã quyết định như váºy,  cÅ©ng không ngăn được lòng, bước tá»›i khóc òa. 
-  Hoàng a ma, Tá» Vy đã quyết định theo ngưá»i vá» nhà thì con cÅ©ng váºy, con không Ä‘i  Äại Lý nữa đâu. 
VÄ©nh Kỳ nghe Yến Tá» nói váºy  rất cảm động. Trong khi Tiêu Kiếm bá»±c dá»c bá» Ä‘i ngay ra cá»a. NhÄ© Khang thấy váºy  Ä‘uổi theo, ra đến sân vưá»n, khang Ä‘uổi kịp nắm Tiêu Kiếm lại: 
- Tiêu Kiếm này, trên Ä‘á»i này nào có thù háºn mãi không giải  quyêt được? Chuyện cÅ© dù gì cÅ©ng đã mấy mươi năm qua, sá»± tháºt thế nào chưa rõ ai  đúng ai sai. Thôi thì hãy để nó qua luôn Ä‘i hay hÆ¡n không. 
Tiêu Kiếm đứng lại trừng mắt nhìn Nhĩ Khang. 
- Lạ lùng chưa, ban nãy ta thấy ngưá»i đứng án trước mặt, e là  ta sẽ động thá»§ vá»›i lão gia ngươi. Tại sao phải váºy? Ta đâu có ngu đâu mà hành  động khinh xuất thế, nhưng mà lúc ban nãy ta ra tay thì ngưá»i sẽ thế nào? Hẳn là  sẽ quyết đấu vá»›i ta chứ gì? 
NhÄ© Khang xác  nháºn. 
- Vâng, trong trưá»ng hợp đó thì bất khả  kháng. Sẵn đây tôi xin kể cho anh nghe chuyện này, lúc Tá» Vy còn chưa được phong  làm cát cát. Chúng tôi đã cùng hoàng thượng cải trang Ä‘i tuần du, có má»™t lần khi  đến má»™t lá»… há»™i cúng đình. Má»i ngưá»i Ä‘ang báºn xem bát tiên biểu diá»…n, bên cạnh  hoàng thượng chỉ có má»™t ngưá»i lại không biết võ công đấy là Tá» Vy. CÅ©ng chẳng ai  ngỠđám bát tiên kia lại là thÃch khách cá»§a Bạch Liên giáo thế là há» thừa lúc  má»i ngưá»i không quan tâm đã ra tay thÃch khách hoàng thượng, Tá» Vy đã nhảy ra  cản Ä‘ao. Ãó là lý do tại sao hiện nay Tá» Vy cứ dá»… Ä‘au yếu luôn. 
Tiêu Kiếm lần đầu tiên nghe chuyện vô cùng ngạc nhiên Nhĩ  Khang tiếp: 
- Vì váºy ban nãy anh mà rút kiếm  ra là chắc chắn Tá» Vy sẽ áng trước mặt vua ngay, lúc đó kiếm anh sẽ chỉ đâm vào  lồng ngá»±c Tá» Vy, hoặc tôi, hoặc VÄ©nh Kỳ, mà có thể là cả Yến Tá»  nữa. 
Tiêu Kiếm giáºt mình, biết là NhÄ© Khang  nói tháºt. 
- Có nghÄ©a là tất cả các ngưá»i, có  thể liá»u mạng vì ông ta cả ư? 
- Vâng, vì váºy  tốt hÆ¡n anh đừng nên mạo hiểm. anh vá»›i bá»n này gắn bó trong những cuá»™c vào sinh  ra tá», tình cảm vô cùng sâu Ä‘áºm, anh lại là anh ruá»™t cá»§a Yến Tá». Vì váºy địa vị  anh trong trái tim chúng tôi đương nhiên là có má»™t vị trà khá quan trá»ng đừng để  bất cứ má»™t chuyện gì làm sức mẻ cái tình cảm cao quý đó, biến đổi “tình bạn† thành “háºn thù†thì không hay lắm đâu. 
Tiêu  Kiếm yên lặng nhìn Nhĩ Khang. 
- Tôi chỉ có bấy  nhiêu lá»i, mong rằng anh suy nghÄ© để chấp nháºn sá»± tháºt. Nói thẳng ra tôi rất quý  yêu má»™t Tiêu Kiếm uống rượu như uống nước, má»™t Tiêu Kiếm rổn rảng Ä‘á»c  thÆ¡. 
NhÄ© Khang nói, rồi sẵn miệng Ä‘á»c mấy câu  Tiêu Kiếm thưá»ng Ä‘á»c. 
Một tiêu một kiếm khắp  giang hồ 
Thiên cổ tình sầu rượu một  bầu 
Chân cao chân thấp đi cùng  khắp 
Trá»i rá»™ng là nhà, đất là  chăn... 
- Ãấy “bài thÆ¡ khà khái biết chững  nào, hai chữ tình sầu, kia vá»›i chúng tôi nên đổi là tình thù đúng  không?†
Tiêu Kiếm chỉ đứng yên, nhưng thái độ  có vẻ đã chịu khuất phục, Nhĩ Khang vỗ nhẹ lên vai anh ta nói: 
- Thôi chúng ta hãy quay vá» phòng Ä‘i, chúng ta tá»± nhiên bá» Ä‘i  thế này có thể khiến má»i nghi ngỠđấy! 
Thế là  hai ngưá»i quay lại, sá»± vắng mặt cá»§a há» hình như chẳng bị má»i ngưá»i lưu ý  lắm. 
Khi quay lại, cả hai thấy vua Càn Long  đang ôm lấy Yến TỠvà TỠVy thân tình như cha và con. 
- Các con đã quyết định theo ta trở vá» Bắc Kinh tháºt  không? 
TỠVy và Yến TỠđồng thanh  đáp: 
- Vâng, chúng con đã quyết  định. 
Vua Càn Long gáºt đầu, quay qua VÄ©nh  Kỳ. 
- Thế còn Vĩnh Kỳ. 
Vĩnh Kỳ vội nói: 
- Bẩm lão  gia, Yến TỠđã quyết định vá» Bắc Kinh thì con má»™t mình đến Äại Lý làm  gì? 
Vua Càn Long lại gáºt đầu, quay qua tìm  kiếm NhÄ© Khang. 
- Thế còn Nhĩ  Khang? 
Lúc đó Nhĩ Khang vừa bước vào, vội  đáp: 
- Dạ bẩm lão gia, má»i ngưá»i đã quyết định  như váºy, con cÅ©ng theo lão gia vá» nhà thôi. 
Bấy giỠvua Càn Long nói: 
-  Váºy thì ta tuyên bố cho các con biết “cuá»™c chiến trong gia đình†đến đây là chấm  dứt. Tất cả những gì không vui, Ä‘au buồn cÅ© Ä‘á»u phải xóa hết từ đây, không nên  nhắc đến nữa. Càc con phải biết là răng và môi gần gÅ©i như váºy, cần nhau như  váºy. Chẳng lẽ má»—i lần giáºn là nhổ hết răng thì lấy gì mà ăn, phải  không? 
Tá» Vy, Yến Tá» gáºt đầu, rưng rưng nước  mắt. Má»i ngưá»i thấy sá»± việc đã giải quyết tốt đẹp, Ä‘á»u thở phào nhẹ nhõm. Bấy  giá» Tiêu Kiếm có vẻ như cÅ©ng hiểu ra, liếc nhanh vá» phÃa NhÄ© Khang má»™t cái, rồi  bước tá»›i trước mặt vua nói: 
- Bẩm lão gia, tôi  vừa nháºn được em gái, rất muốn đưa nó vá» Äại Lý má»™t phen. Nhưng trong tình hình  này, tôi biết là không thể làm chuyện đó được, thôi thì đành thuáºn theo số mạng  váºy. Vá»›i Yến Tá» tôi thấy “ngưá»i cha†hình như quan trá»ng hÆ¡n “ông anh†nếu Yến  TỠđược “lão gia†yêu quý như váºy còn tưởng thưởng cho lệnh bài “miá»…n chết†thì  tôi thấy đã hết sức yên tâm rồi, tình cảm cá»§a Yến Tá» dành cho lão gia là sâu  Ä‘áºm. suốt thá»i gian qua tôi cứ thắc mắc, tại sao bị truy sát như váºy mà cả bá»n  lại vẫn rất kÃnh lão gia. Bây giá» thì tôi đã biết rõ cái “kÃnh†đó. Vì váºy thôi  tôi đành buông tay. 
Vua Càn Long nghe Tiêu  Kiếm nói không rõ lắm, chỉ có TỠVy và Nhĩ Khang là rõ ngụ ý câu nói trên, hỠ nhìn Tiêu Kiếm với ánh mắt cảm ơn. 
Tinh thần  vua lúc này có vẻ rất phấn chấn, ông nói: 
-  Tôi hiểu, tôi hiểu! Các ngưá»i Ä‘á»u muốn đến Äại Lý đó là ước nguyện thì ta nào có  ý cản ngăn. Ãừng lo hãy quay vá» Bắc Kinh lo chuyện chung thân đại sá»± xong rồi  đến đó cÅ©ng không muá»™n mà. 
NhÄ© Khang và VÄ©nh  Kỳ nghe váºy hết sức mừng rỡ. Hai ngưá»i vá»™i vã nghiêm chỉnh vòng tay lại bái, rồi  đồng nói: 
- Xin cảm ơn lão  gia!
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:00 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			
   
   
  
 
  
 
 
Sau khi vua Càn Long Ä‘i rồi, Tiêu Kiếm quay vá» phòng, bắt  đầu sắp xếp hành trang cá»§a mình, định cáo biệt má»i ngưá»i ra Ä‘i. Yến Tá» biết được  chuyện đó, xông vào phòng Tiêu Kiếm, giáºt túi hành trang lại. 
- Tôi không cho phép anh đi, không cho phép! 
Má»i ngưá»i nghe to tiếng, vá»™i kéo nhau vào, NhÄ© Khang  há»i: 
- Tiêu Kiếm anh có suy nghÄ© kỹ càng chưa  mà định bá» bá»n này Ä‘i váºy? 
Tiêu Kiếm lắc đầu  nói: 
- Bây giỠđại cuá»™c đã định, tôi trở nên  thừa. Má»i ngưá»i hãy quay lại vị trà cÅ© cá»§a mình váºy. 
Yến TỠtrợn mắt: 
- Anh nói  váºy là sao? Ai nói là anh thừa, anh là anh cá»§a em mà. Vả lại, bá»n này mặc dù  không Ä‘i ngay đến Äại Lý. Nhưng Hoàng a ma đã chấp nháºn rồi, mùa xuân năm tá»›i  bá»n này cÅ©ng sẽ đến đó mà. Vì váºy, tốt hÆ¡n anh nên theo bá»n này vá» Bắc Kinh rồi  sang năm chúng mình sẽ cùng đến Äại Lý được chứ? 
Tiêu Kiếm vẫn nói: 
- Các  ngưá»i đã quyết định trở vá» Bắc Kinh thì tôi thấy tốt nhất nên chia tay ở  đây. 
Yến TỠlắc đầu. 
- Không được, không được! Anh còn chưa dạy em món Phương gia  kiếm pháp, còn chưa dạy em cách há» thành ngữ. Em không thể ngu dốt mãi, mà muốn  phải là ngưá»i uyên bác, má»—i khi có ai há»i đến là có thể mở miệng thành văn, lúc  đó em má»›i chia tay vá»›i anh được. 
Tiêu Kiếm  ngẩn lên nhìn Yến Tá». 
- Yến Tá», tìm được em,  thấy em sống yên ổn, vui vẻ là anh cảm thấy an lòng rồi. Hãy tin anh, chuyện anh  rá»i em lúc này là má»™t kết thúc tốt đẹp nhất rồi. Bây giá» anh cần phải Ä‘i tháºt xa  là cách duy nhất, phiêu nhiêu viá»…n xứ! 
Yến TỠ nói: 
- Không được, không được, anh... phiêu  diêu xa lắc như váºy... em làm sao tìm? 
Nhĩ  Khang bước tới vỗ vai Tiêu Kiếm: 
- Bạn bè ở  đây ai cÅ©ng quý anh, cá»™ng thêm cô em gái Yến Tá». Váºy mà chưa đủ để cầm chân anh  lại ư? Nghe anh nói mấy câu vừa rồi vá»›i hoàng thượng tôi đã cảm động vô cùng.  Anh là ngưá»i trà tuệ khà thái, là ngưá»i biết khoan dung. So vá»›i anh, chúng tôi  tháºt nhá» bé chẳng ra gì cả. Tiêu Kiếm! ÄÆ°á»£c má»™t ngưá»i bạn quý như anh, tháºt tình  tôi chẳng muốn chia tay tà nào cả. 
NhÄ© Khang  thành khẩn nói, Tiêu Kiếm còn chưa biết xá» lý sao thì Tá» Vy đã tiếp  lá»i. 
- Tôi cÅ©ng váºy, tôi muốn anh ở lại vá»›i  chúng tôi. 
Vĩnh Kỳ chân thành. 
- Tiêu Kiếm! Hoàng a ma cÅ©ng đã nói rồi, chuyện quay vá» cung  là chỉ để làm hôn lá»… cho bá»n tôi. Chẳng lẽ ngay cả lá»… cưới cá»§a cô em gái anh,  anh cÅ©ng không dá»±? Nếu không có mặt anh chắc chắn là Yến Tá» không vui  đâu. 
Yến Tá» nghe váºy gáºt đầu. 
- Vâng vâng. Nếu không có Tiêu Kiếm dự thì em sẽ không làm lễ  cưới, không lấy ai cả. 
Vĩnh Kỳ trợn  mắt: 
- Em không làm vợ anh? 
Nhưng Tiêu Kiếm chỉ nói gá»n. 
- Tôi Ä‘i rồi, các ngưá»i có thể yên tâm hÆ¡n. 
Nhĩ Khang nói: 
- Hiện giá»  tôi đã rất yên tâm, tôi hết sức thành khẩn muốn anh theo bá»n tôi vá» Bắc Kinh lần  này. Căn phòng ở Há»™i Tân lầu lúc nào cÅ©ng để trống chá» anh. Anh đến đấy, chúng  ta có thể gặp nhau thưá»ng xuyên. 
Yến TỠ hét: 
- Nhưng tại sao anh lại không chịu theo  bá»n này đến Bắc Kinh chứ? Chẳng lẽ em có Hoàng a ma là không được có anh. Nếu  bắt em chá»n má»™t trong hai thôi, thì thôi em sẽ theo anh đến Äại Lý  váºy. 
Vĩnh Kỳ can thiệp. 
- Yến Tá», không được đổi ý như thế. 
- Cái gì mà “điếc†với không điếc! Em quyết định không chia  tay với ông anh em được không? 
Yến Tá» giáºn dữ  nhìn Tiêu Kiếm đáp. 
- Anh là anh gì mà kỳ cục  váºy? Thế này hẳn là nói chỉ để gạt tôi mà thôi. Thôi được, anh muốn Ä‘i thì cứ  Ä‘i, đừng có lo lắng gì cho tôi cả. Sau này khi sá» dụng kim bài hết hiệu lá»±c rồi,  tôi mà bị Hoàng a ma chặt đầu cÅ©ng kệ tôi, như váºy hẳn là anh sẽ vui  lắm. 
Yến Tá» nói xong, nước mắt chảy dài, bá» Ä‘i  ra ngoài, Tiêu Kiếm gá»i vá»›i theo. 
- Yến Tá»!  Yến Tá»! Äừng có giáºn mà. 
Yến TỠkhông quay lại  nói: 
- Sao lại không giáºn? Tôi giáºn đấy, giáºn  đấy! giáºn run cả ngưá»i, giáºn chết Ä‘i được. 
Tiêu Kiếm chẳng còn cách nào khác hơn chịu  thua: 
- Thôi được! Thôi được! anh chịu thua  anh nghe em. Anh sẽ theo má»i ngưá»i vá» Bắc Kinh! Anh chẳng sai khiến được ai thì  anh thua váºy. Anh sẽ là ngưá»i cá»§a đất nước này, và từ nay, anh sẽ quên cả thân  mình, không biết mình là ai nữa. 
Yến Tá» nghe  váºy, đứng lại cưá»i lá»›n. 
- Ha ha! Váºy má»›i vui  chứ? Từ đây vá» sau sẽ khôeng có gì phải lo cả. Có thể bay bổng đến đâu cÅ©ng  được. Ta sẽ không còn gặp váºn xui, và dù ở trong cung có cả bầy chuá»™c cống Ä‘i  nữa, ta cÅ©ng không sợ. 
Nói xong Yến TỠquay  lại ôm vai Tiêu Kiếm. 
- Tiêu Kiếm! anh đúng là  ông anh tuyệt nhất trên cõi Ä‘á»i này. 
Tiêu Kiếm  nhìn Yến Tá» lắc đầu rồi cưá»i. Má»i ngưá»i cÅ©ng bị lấy cái vui cá»§a Yến  Tá». 
o0o 
Qua  ngày hôm sau, Ä‘oàn ngưá»i theo vua Càn Long quay vá» Bắc Kinh. Cá» xà ráºp trá»i. Hai  chiếc xe ngá»±a lá»›n dưới sá»± há»™ tống cá»§a đám lÃnh ngá»± lâm quân thẳng tiến vá» phÃa  trước. Chiếc xe trước là cá»§a vua, chiếc sau là cá»§a đám bạn Yến Tá», NhÄ© Khang,  VÄ©nh Kỳ, Liá»…u Thanh, Tiêu Kiếm thì cỡi ngá»±a theo sau. Còn vua Càn Long thì ngồi  chung vá»›i Yến Tá» và Tá» Vy. 
Vua có vẻ tháºt vui  nói: 
- Vui tháºt! bây giá» hai con đã ở cạnh ta,  giống như những ngày Ä‘i tuần tra lần trước. Tháºt là hạnh phúc, ta nghÄ© từ đây vá»  sau, chúng ta cần trân trá»ng những khoảng khắc thế này. Ãừng có bao giỠđể có  những chuyện không hay xảy ra nữa. 
Yến TỠ nói: 
- Váºy thì từ đây vá» sau, Hoàng a ma đừng  có Ä‘em cái chuyện chém đầu ra dá»a tụi con nữa, tụi con sợ phát khiếp chuyện  đó. 
Vua Càn Long ra Ä‘iá»u kiện. 
- Nhưng từ đây vá» sau, các con cÅ©ng đừng giúp cung phi cá»§a ta  trốn chạy nữa, Ä‘iá»u đó đối vá»›i ta cÅ©ng đâu phải nhẹ nhàng. 
TỠVy nói: 
- Nhưng tại sao  vua đã có vợ rồi, bày đặt chi chuyện bà phi này bà phi ná», có phải là phức tạp  lắm không? 
Vua Càn Long nhìn hai ngưòi cưá»i  lá»›n. 
- á»’, các ngưòi sao nhiá»u chuyện thế. Ngay  cả chuyện ta có cung phi cÅ©ng không hài lòng, thế này thì nguy rồi, có lẽ rồi ta  sẽ bị hai cô “cát cát dân dã†này kiểm soát đây. 
Yến Tá» và Tá» Vy nghe váºy không nÃn được cưá»i, Tá» Vy nhân dịp  vua vui nói: 
- Bẩm lão gia, con có chuyện này  bẩm tấu cùng lão gia. mấy hôm trước trên đưá»ng Ä‘i, con đã tá»± ý gã Kim Tá»a cho  Liá»…u Thanh rồi. Vì váºy con nghÄ©, thôi thì không cần cho nó trở vào cung nữa, như  váºy miá»…n chuyện thá»§ tục ra vào cung. Con định khi vừa đến Bắc Kinh, thì cho nó  xuống xe theo Liá»…u Thanh và Liá»…u Hồng vá» Há»™i Tân Quán luôn, lão gia thấy thế  nào. 
Vua Càn Long ngạc nhiên, nhưng rồi nói  vá»›i Kim Tá»a. 
- Váºy ư, váºy thì ta chúc mừng  ngươi, nhưng mà hình như ta nhá»› không lầm lúc tuần tra kỳ trước khi Tá» Vy bị  trá»ng thương đã hứa gả Kim Tá»a cho NhÄ© Khang rồi, váºy sao bây  giá»... 
Kim Tá»a đỠmặt nói: 
- Chuyện này xin lão gia há»i tiểu thÆ¡ con ạ! 
Tá» Vy nghe váºy nói: 
- Vâng  hôm đó con có hứa vì nghÄ© mình sẽ không sống được bao lâu nữa, nhưng rồi sau đó  con và NhÄ© Khang Ä‘á»u thấy Kim Tá»a có quyá»n quyết định hạnh phúc riêng cá»§a mình.  Cô ấy là má»™t ngưá»i hoàn toàn độc láºp nên có quyá»n chá»n lá»±a cuá»™c hôn nhân mà mình  ưa thÃch, con đã há»§y bá» lá»i hứa trên. 
Vua Càn  Long ngạc nhiên, cảm thấy Ä‘iá»u Tá» Vy nói vô cùng má»›i mẻ há»i: 
- Có quyá»n chá»n lá»±a hôn nhân ư? Äiá»u đó ta thấy chỉ có trong  má»™t thế giá»›i lý tưởng, nhưng thôi ta thấy các ngươi quả là Ä‘a Ä‘oan. Trên đưá»ng  chạy trốn vừa phải né tránh quan binh truy tìm vừa phải đánh nhau, bệnh hoạn rồi  bị thương, váºy mà trên đưá»ng cứ gặp chuyện gì bất bình là ra tay can thiệp, rồi  kết giao bạn bè, nhìn anh nhìn em, thế mà vẫn có thì giá» tổ chức lá»… cưới nữa,  quả là đã làm nhiá»u chuyện không dá»…. 
Yến Tá»  gáºt đầu thừa nháºn. 
- Vâng, bá»n con cá»±c lắm  đấy. 
Vua Càn Long quay sang Kim Tá»a  nói: 
- Nhưng mà đừng lo, Kim Tá»a này, khi nào  vỠđến Bắc Kinh ta sẽ nói vá»›i lệnh phi cho ngươi má»™t số cá»§a cải, ngươi theo hầu  Tá» Vy bao nhiêu năm nay cÅ©ng có nhiá»u công lao lắm. 
Kim Tá»a mừng rỡ: 
- Con không  dám, xin đa tạ lão gia! 
Vua Càn Long  cưá»i: 
- Cái gì mà không dám! Thôi được rồi, TỠ Vy, Yến TỠhai đứa hát một bài hát cho trẫm nghe xem, lâu quá chẳng được các con  hát. 
TỠVy vui vẻ nói. 
- Vâng, váºy thì con xin hát bài khi núi đã  mòn. 
Thế là cả ba cô cất giá»ng cùng  hát. 
Khi núi đã mòn, khi sông không còn  chảy 
Thá»i gian đã ngừng trôi, đêm ngày không  còn rõ. 
Khi vạn váºt trên Ä‘á»i, đã Ä‘i vào hư  vô. 
Anh và em vẫn còn bên nhau 
Mãi mãi bên nhau không chia cắt 
Vì tình yêu cá»§a anh, là tất cả cuá»™c Ä‘á»i em... 
Tiếng hát vang ra cả bên ngoài, khiến NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tiêu  Kiếm, Liá»…u Thanh nhìn nhau, há» cÅ©ng thấy vui. NhÄ© Khang không giằn lòng được,  giục ngá»±a đến táºn Tiêu Kiếm nói: 
- Äấy anh có  nghe thấy không, những âm thanh hạnh phúc, hỠđã hát vá»›i cả tấm lòng, cuá»™c Ä‘á»i  có gì đẹp hÆ¡n phải không? 
Tiêu Kiếm gáºt  gù. 
- Vâng, tôi hiểu! Tôi biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang  xảy ra, hãy yên tâm tôi không bao giá» cắt đứt nguồn hạnh phúc  đó. 
NhÄ© Khang cưá»i. 
- Hạnh phúc nào phải riêng cho một ai, ta vẫn có thể cùng  hưởng kia mà. 
Tiêu Kiếm nghe váºy có vẻ nghÄ©  ngợi, cuá»™c Ä‘á»i nào có đơn giản, có rất nhiá»u sá»± việc đâu thể cưá»i xòa la xóa Ä‘i.  Dù có muốn quên hay không nghÄ© đến, nó vẫn còn đó. Tiêu Kiếm nghÄ© đến cha mẹ mà  lòng nhói Ä‘au, nhưng ông trá»i hình như không thuáºn theo ý ngưá»i. Bàn cỠđã được  sắp lại, các bước Ä‘i không còn thắng theo ý chàng nữa, mà nó chỉ dẫn đến nước  hòa, có muốn thế nào cÅ©ng khó mà láºt ngược thế cỠđược, thiên đã định và nhân  khó thắng thiên, má»—i con ngưá»i chỉ là má»™t con cá» cá»§a tạo hóa. 
Ãang lúc đó, VÄ©nh Kỳ cÅ©ng giục ngá»±a đến. 
- Này này, hai ngưá»i nói gì mà có vẽ vui như  váºy? 
Nhĩ Khang chỉ nói: 
- Nghe há» hát, tôi cảm thấy chỉ có tiếng hát là đẹp nhất trên  cõi Ä‘á»i. 
Vĩnh Kỳ tán đồng  ngay. 
- Còn phải nói, váºy thì chúng ta cÅ©ng  cất tiếng hát hòa âm vá»›i há» Ä‘i. 
Và thế là Ä‘oàn  ngưá»i, Ä‘oàn xe tiến trước trong tiếng hát vồn vã. 
o0o 
Cuối cùng má»i ngưá»i cÅ©ng  vỠđến Bắc Kinh. Ãoàn ngưá»i thẳng tiến đến cá»a cung rá»™ng mở, Tá» Vy và Yến Tá» trở  lại Thấu Phương Trai. 
Lệnh phi và Tịnh Nhi  được tin vá»™i vàng ra đón, Tiểu Äặng, Tiểu Trác Tá», Minh Nguyệt, Thể Hà thì đứng  sẵn dưới sân chá», má»i ngưá»i Ä‘á»u hồi há»™p. 
- HỠ đến rồi, vỠđến rồi kìa! 
Lúc đó vua Càn Long,  TỠVy và Yến TỠvừa vào đến khuôn viên vua nói: 
- Cuối cùng rồi cũng vỠđến nhà. 
Tiểu Äặng, Tiểu Trác, Minh Nguyệt, Thể Hà cùng đám cung nữ quỳ  xuống hô. 
- KÃnh bẩm cát cát bá»n nô tài xin  tham kiến cát cát. Hai vị cát cát thiên tuế thiên tuế, thiên thiên  tuế. 
Yến TỠtrông thấy đám nô tài thân yêu của  mình, không câu nệ gì cả, chạy ào đến kéo lên nói: 
- Sao các ngươi chẳng nghe lá»i gì cả, ta đã bảo là không được  quỳ trước mặt ta. Äứng lên, đứng lên! Äể ta nhìn xem các ngươi máºp ốm thế  nào. 
Thể Hà nghẹn giá»ng nói: 
- Bá»n em nhá»› cát cát gần chết. 
Tiểu Äặng thì nói: 
- Con  suốt ngày cầu nguyện cho hai vị cát cát. 
Minh  Nguyệt chỉ nói: 
- Ngày ngày con lau quét nhà  tháºt sạch, chá» cát cát quay vá». 
Tiểu Trác  nói: 
- Sá»± mong đợi cá»§a chúng ta nào có hoài  công cuối cùng rồi cát cát cÅ©ng quay vá». 
Sự  vồn vã của đám a đầu, thái giám làm TỠVy và Yến TỠrưng rưng nước mắt. Lệnh phi  bước tới, nắm lấy tay TỠVy và Yến TỠthân thiết. 
- Cuối cùng rồi các con cÅ©ng quay vá», ta ngày ngày niệm kinh  mong các on bình an. Tháºt không ngá» chuyện lại hiển linh váºy, có Ä‘iá»u các con có  vẻ gầy Ä‘i nhiá»u đấy nhé... lần này ra Ä‘i chắc gặp nhiá»u gian khổ. Nghe nói đứa  thì rÆ¡i xuống vá»±c, đứa té xe, đứa bệnh nặng... À! Tá» Vy mắt con thế nào đưa ta  xem? 
Tá» Vy xà vào lòng lệnh phi nghẹn giá»ng  nói: 
- Nương nương! ÄÆ°á»£c nương nương yêu quan  tâm thế này, con có bệnh cÅ©ng sá»›m lành bệnh, đâu có dám để nương nương lo  lắng. 
Yến TỠthấy Tịnh Nhi bỠlệnh phi chạy  ngay đến Tịnh Nhi. 
- Tịnh Nhi này, ta báo cho  mi biết má»™t tin vui nhé, bây giá» ta đã có anh, ta không phải là đứa mồ côi nữa.  Ông anh ta tên là Tiêu Kiếm, là má»™t ngưá»i văn võ song toàn, má»™t con ngưá»i vÄ© đại  hết sức. 
Tịnh Nhi cảm động  nói: 
- Thá»§ng thẳng kể cho tôi nghe nào, tôi  nghÄ© các ngưá»i hẳn đã làm nên nhiá»u chuyện long trá»i lở đất nữa phải không? Tôi  tháºt ái má»™ quý vị vô cùng, không biết đến bao giá» tôi má»›i được như quý  vị. 
TỠVy nhìn Tịnh Nhi thân  thiết. 
- Tịnh Nhi này, tôi có thể xác định má»™t  cách chắc chắn vá»›i bạn là dù bạn có hay không cùng bá»n này thì bạn vẫn là ngưá»i  trong cuá»™c. Äó là má»™t sá»± tháºt không có gì thay đổi cả, bởi vì trong cuá»™c Ä‘á»i này  chúng ta là ngưá»i đã Ä‘em thân mình hòa vá»›i dòng chảy cá»§a lịch sá», viết nên lịch  sá» cÆ¡ mà. 
Ngay lúc đó má»i ngưá»i má»›i nhá»› đến  Kim Tá»a, lệnh phi há»i: 
- Còn a đầu Kim Tá»a  đâu, có sao không? 
Vua Càn Long lên  tiếng. 
- Äừng lo, chẳng những nó chẳng sao mà  còn có chồng rồi. Bây giỠđã là bà chá»§ quán Há»™i Tân lầu đấy, nàng chuẩn bị đồ  sÃnh lá»… cho nó Ä‘i. 
Lệnh phi ngạc  nhiên. 
- Lấy chồng rồi à. 
Vua Càn Long đáp: 
- Phải,  bá»n nhá» bây giá» giá»i tháºt, vừa lo chạy trốn mà vẫn có thể ra tay nghÄ©a hiệp thấy  chuyện bất bình không tha. Cái gì cÅ©ng can dá»±, cứu ngưá»i khá»i bị thiêu sống, cứu  trẻ không bị bóc lá»™t... làm đến độ từ Bắc Kinh đến Nam Dương đâu đâu cÅ©ng nghe  má»i ngưá»i khen ngợi chuyện cát cát dân dã. Trẫm thấy bây giá» mà chém đầu bá»n há»  e là cả đất nước này được tin sẽ nổ tung đấy. 
Lệnh phi càng nghe càng ngạc nhiên, nhìn Tá» Vy và Yến  Tá». 
- Tháºt váºy ư? Váºy thì lúc nào rảnh, phải  Ä‘em toàn bá»™ câu chuyện kể lại cho ta nghe đấy. 
TỠVy e thẹn. 
-  Vâng. 
Vua Càn Long nháy mắt với lệnh  phi: 
- Thôi chúng ta vá» váºy, để chúng nó nghỉ  ngÆ¡i các ngưá»i còn phải sang Từ Ninh cung thỉnh an thái háºu nữa  đấy! 
Tá» Vy và Yến Tá» nghe đến hai chữ thái háºu  là tái mặt nhưng Tịnh Nhi lại cưá»i nói: 
- Tôi  cÅ©ng vá» Từ Ninh cung chá» hai ngưá»i. Ãừng sợ lão pháºt gia bây giá» không dữ như  lúc trước đâu. Ngưá»i thấy hoàng thượng yêu quý thương nhá»› hai ngưá»i như váºy,  lòng cÅ©ng đã dịu. Vả lại từ lúc cung đình vắng bóng hai ngưá»i, má»i thứ như đóng  băng chẳng còn sinh khà nữa, nên ngưá»i đã chấp nháºn. Nếu không làm gì Thấu  Phương Trai còn trống mà chá» hai ngưá»i quay vá». 
Thể Hà và Minh Nguyệt nhìn nhau ra hiệu, thế là tất cả đám a  đầu đùn tới nâng Yến TỠvà TỠVy lên hét: 
-  Cát cát vỠrồi, cát cát vỠrồi! 
Yến Tá» và Tá»  Vy thÃch chà cưá»i lá»›n mặc cho đám a đầu đưa mình vá» phòng. Vua Càn Long cÅ©ng  cưá»i nói theo. 
- Trẫm cho phép tứ đây vá» sau  Thấu Phương Trai này được sinh hoạt thoải mái, không cần giữ gìn phép tắc khuôn  khổ gì cả. Trẫm thấy được sống vui vẻ là Ä‘iá»u quý nhất trên Ä‘á»i, phép tắc không  nên Ä‘i vào Ä‘á»i sống riêng tư. 
Tá» Vy, Yến Tá»  nghe váºy nói to: 
- Xin tạ ơn hoàng thượng.  Hoàng a ma vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. 
Vào  đến phòng, Tiểu Äặng vá»™i nói: 
- Bẩm cát cát,  nô tài xin khấu kiến cát cát. 
Äám nô tài còn  lại thấy váºy làm theo, Tá» Vy ngạc nhiên. 
- Tại  sao các ngươi phải khấu kiến? không cần, không cần! 
Yến TỠcũng hét: 
- Ai cho  phép các ngươi làm váºy? Äứng lên! Không đứng lên ta phạt đó. 
Tiểu Äặng Tá» vẫn quỳ yên nói: 
- Bẩm hai vị cát cát, ngoài chuyện dáºp đầu khấu kiến ra bá»n em  không biết phải diá»…n đạt tình cảm vui mừng cá»§a mình thế nào. Mấy hôm trước, Thấu  Phương Trai chẳng có các vị nó buồn tẻ làm sao, bá»n nô tài phải niệm kinh van  vái má»—i ngày. Bây giá» các cát cát đã quay vá», bá»n nô tài ngu quá chẳng biết nói  lá»i hoa mỹ để vui mừng nên chỉ biết dáºp đầu thôi. 
- Vâng, vâng, vâng! bá»n nô tài dáºp đầu để van nài cát cát từ  đây đừng để bá»n nô tài đứng tim nữa. Cát cát bá» Ä‘i làm bá»n nô tài bÆ¡  vÆ¡. 
- Không chỉ có bá»n nô tài buồn mà cả hoàng  thượng cÅ©ng thưá»ng đến Thấu Phương Trai. Má»—i lần đến Ä‘á»u ngồi ở đây, bá»n nô tài  pha trà ra ngưá»i chỉ ngồi trầm ngâm không uống. Ngưá»i như gởi hồn đâu đâu  váºy. 
Hết ngưá»i này nói đến ngưá»i khác nói cuối  cùng cả đám cùng hô to. 
- Rất mừng khi thấy  các cát cát quay vá», cát cát thiên tuế, thiên thiên tuế. 
TỠVy và Yến TỠcảm động đến ứa nước mắt. TỠVy dụi mắt  rồi. 
- Thôi chứ! Các ngươi đừng làm ta khóc  chứ? Bộ các ngươi không biết là suýt tà nữa là ta đã mù, không còn nhìn thấy các  ngươi à? 
Yến TỠcũng nói. 
- Äúng váºy, đúng váºy, có phải các ngươi muốn bá»n ta khóc  ư? 
Äám nô tài thấy váºy đứng dáºy, hối  nhau. 
- Sao không lấy nước cho cát cát rá»a  mặt? Sao không Ä‘i pha trà? Sao không lấy quần áo cho hai cát cát  thay. 
Ngay lúc đó bên ngoài có tiếng của thái  giám hô 
- Lão pháºt gia giá  đáo! 
Cả đám nô tài nghe váºy giáºt mình, nÃn  khe. Yến Tá» lầm bầm. 
- Ngồi chưa kịp thở, váºy  mà bà ta đến đây làm gì? 
Tá» Vy và Yến Tá» nhìn  ra cá»a, thấy bên ngoài vắng hoe chỉ có nắng lấp lánh, Yến Tá» chợt hiểu ra, chạy  thẳng vá» phÃa cá»a sổ, hét: 
- Äồ lưá»ng gạt,  ngươi lại gạt ta nữa ư? 
Thì ra tiếng hô vừa  rồi là của con két xanh, TỠVy cũng xông đến bên lồng két. 
- Äồ lưá»ng gạt, suýt tà ta đã quên ngươi. 
Ngay lúc dó con két lại nhái giá»ng thái giám  kêu. 
- Cát cát kiết tưá»ng, cát cát kiết  tưá»ng! 
Thế là cả phòng, tì nữa thái giám gá»i  theo: 
- Cát cát kiết tưá»ng, cát cát kiết  tưá»ng! 
Rồi tất cả nhìn nhau cưá»i lá»›n khiến Tá»  Vy và Yến Tá» rất cảm dá»™ng vô cùng. 
o0o 
Sau khi thay áo rá»a mặt  xong xuôi, Tá» Vy Yến Tá» cùng NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ đến Từ Ninh cung để khấu kiến  thái háºu. Vua Càn Long lại sợ thái háºu làm khó làm dá»… bốn ngưá»i nên đã có mặt ở  Từ Ninh cung trước đó, ông kể cho thái háºu nghe chuyện liên quan đến bốn ngưá»i.  Thái háºu chỉ yên lặng lắng nghe chẳng há» lá»™ má»™t cá» chỉ nào khác lạ  cả. 
Tá» Vy vừa đến đã dáºp đầu chào thái  háºu. 
- Lão pháºt gia kiết tưá»ng, Tá» Vy xin  thỉnh an thái háºu. Những ngày qua, chúng con biết mình đã vi phạm rất nhiá»u sai  trái, làm liên lụy đến cả NgÅ© a ca và NhÄ© Khang. Tất cả những tá»™i lá»—i đó Ä‘á»u do  chúng con gấy ra cả. Mong lão pháºt gia mở rá»™ng lượng hải hà bao dung cho chúng  con, tha thứ cho chúng con lần nữa. 
Tá» Vy nói  xong, tất cả bốn ngưá»i quỳ xuống lạy theo. Thái háºu nhìn bá»n trẻ tuổi vá»›i má»™t  tình cảm phức tạp. Bà vẫn cảm thấy chưa thế chấp nháºn được Tá» Vy và Yến Tá»,  nhưng nghe kể vá» những bước đưá»ng gian truân cá»§a há», cÅ©ng có má»™t chút thương  xót. Bà chẳng nói gì, liếc qua nhìn vua Càn Long, lại thấy nhà vua nhìn há» vá»›i  ánh mắt trìu mến, thương yêu, nên thở dài phán. 
- Thôi chuyện cÅ© đã qua rồi, đừng nói gì cả. Có Ä‘iá»u ta cảm  thấy từ lúc nhìn thấy các ngươi lần đầu tá»›i giá» cứ mãi nghe cái Ä‘iệp khúc xin  lá»—i thế này. Tháºt ra ta nào có muốn như váºy, mà ta chỉ mong các ngưá»i như mấy  đứa cháu khác cá»§a ta. Má»—i lần trông thấy ta là xà đến kể lể những chuyện thưá»ng  ngày vui vẻ. Như váºy có phải giống bà và cháu không? Có Ä‘iá»u sống trong cung,  các ngươi phải có má»™t chút ná» nếp, phải theo luáºt lệ cung đình. Chuyện này khó  đấy, ta cÅ©ng nào có muốn khó dá»… đâu, nhưng phải bắt buá»™c, như váºy gia đình hoàng  gia ta má»›i đầm ấm chứ? 
Ãám Tá» Vy, Yến Tá», nghe  thái háºu dịu giá»ng như váºy rất bất ngá», VÄ©nh Kỳ cảm dá»™ng nói: 
- Bẩm lão pháºt gia, lá»i cá»§a ngưá»i tháºt chà lý, bá»n con chỉ  mong có váºy, có má»™t gia đình êm ấm hạnh phúc chẳng ai trong cung đình này không  muốn cả. 
Nhĩ Khang cũng nói: 
- Bẩm lão pháºt gia, bá»n con có bốn đứa Ä‘á»u phạm lá»—i tày trá»i.  Nhưng xin lão pháºt gia minh xét cho, nguyên do tá»™i lá»—i trên chẳng qua Ä‘á»u xuất  phát từ má»™t chữ “tìnhâ€. Vì váºy ngay cả chuyện lần này quay vá» hay không quay vá»,  bá»n con Ä‘á»u thấy phân vân trước khi quyết định. Ngay cả bây giá» cùng quỳ ở đây,  bá»n con cÅ©ng hồi há»™p lắm, mong chuyện cÅ© sẽ không tái diá»…n, nhưng nghe những lá»i  vừa rồi cá»§a lão pháºt gia. Bá»n con đã rất an tâm, chuyện chúng con trở vá» là má»™t  sá»± lá»±a chá»n đúng. 
Yến TỠchen  vào. 
- Vâng, đúng như váºy. Những gì con muốn  nói anh ấy đã nói cả rồi ạ. 
Vua Càn Long khoát  tay. 
- Thôi tất cả bốn đứa đứng dáºy cả Ä‘i, lão  pháºt gia nhân từ đức độ, không chấp nhấp những gì các ngươi đã làm, nhưng mấy  đứa cÅ©ng phải nhìn thấy sai trái cá»§a mình mà từ đây vá» sau nên tránh, hiểu rõ  chưa? 
Ãám Yến Tá», Tá» Vy, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ  vá»™i lạy tạ nói: 
- Chúng con xin cảm Æ¡n lão  pháºt gia, cảm Æ¡n Hoàng a ma. 
Rồi má»›i đứng  dáºy. 
Vua Càn Long quay sang thái háºu cưá»i  nói: 
- Lão pháºt gia, ngưá»i là đại gia trưởng  cá»§a gia đình hoàng gia này, vì váºy tất cả sá»± hỉ ná»™ ái ố ở đây Ä‘á»u có căn nguyên  ở ngưá»i cả. Nếu lão pháºt gia muốn gia đình này vui vẻ hạnh phúc mãi, con nghÄ© là  không khó đâu, xin ngưá»i hãy khoan dung vá»›i lÅ© trẻ. Như váºy con nghÄ© là chuyện  bá» trốn kia sẽ không còn tái diá»…n nữa đâu. 
Thái háºu cÅ©ng bất ngá», bà không ngá» những lá»i phá»§ dụ ban nãy  cá»§a mình lại đạt được hiệu quả to lá»›n thế nên vô cùng cảm động. Có Ä‘iá»u bà cÅ©ng  không hiểu tại sao hôm nay mình lại có thể dá»… dãi như váºy, nên khi vua Càn Long  nói, bà cưá»i đáp: 
- Con đừng có trăm thứ dầu  đổ cho ta váºy chứ? Má»i quyết định trong triá»u chẳng phải là Ä‘á»u do hoàng đế cả  ư? NghÄ© xa nghÄ© gần, có lẽ rồi đây hai mẹ con ta Ä‘á»u phải táºp thÃch ứng vá»›i bá»n  trẻ này rồi. Thôi được! Tât cả những chuyện không hay lúc trước Ä‘á»u bá» qua cả,  đừng ai nhắc tá»›i váºy. 
Tịnh Nhi thấy thái độ  cá»§a thái háºu thay đổi như váºy rất mừng, thừa lúc chen vào. 
- Bẩm lão pháºt gia! Thế tối này con có được đến Thấu Phương  Trai để nghe hai chị Tá» Vy và Yến Tá» kể chuyện không ạ? Nghe nói trên đưá»ng Ä‘i,  hỠđã gặp rất nhiá»u chuyện lạ, sôi nổi hay lắm, nghe ngưá»i ta đồ mà con không  khá»i hiếu kỳ muốn nghe qua xem nó thế nào ạ. 
Thái háºu nhìn Tịnh Nhi lòng đầy mâu thuẫn ná»a muốn cho, ná»a  không, nhưng rồi cuối cùng nói. 
- Thôi được,  con đi đi, nhớ là quay vỠphải kể lại ta nghe đấy. 
- Dạ! 
Tịnh Nhi mừng rỠquỳ  xuống tạ ơn. 
o0o 
Thế là tối hôm ấy Thấu Phương Trai như má»™t ngày lá»… há»™i. Má»™t lò  sưởi to được đốt giữa sân, trên các chiếc bàn thấp để đầy thức ăn nhẹ. Tịnh Nhi,  Tá» Vy ngồi bên lò sưởi cắn há»™t dưa, Tiểu Äặng, Tiểu Trác, Minh Nguyệt, Thể Hà  thì quay quanh Yến Tá» nghe kể chuyện. 
Yến Tá»  vừa kể, vừa khua tay múa chân, những chuyện xảy ra dá»c đưá»ng trốn chạy được thêm  mắm thêm muối chế biến thêm thắt sá»± tình khiến Tịnh Nhi và đám cung nữ, thái  giám nÃn thở căng thẳng lắng nghe. ÃÆ°Æ¡ng nhiên trong sá»± việc, Tiêu Kiếm là ngưá»i  được đỠcao lên tuyệt đỉnh. Lúc nào tháºm chà nguy là Tiêu Kiếm xuất hiện, câu  chuyện chưa dứt mà má»i ngưá»i đã thấy Tiêu Kiếm là thần, chỉ thiếu chuyện biến  hóa phép mầu hô phong hoán vÅ©, nhất là Ä‘oạn bị bá»n đá gà đốt hương mê, Yến Tá»  cất cao giá»ng kể: 
- Lúc đó anh Tiêu Kiếm nói  vá»›i tôi thế này “Yến Tá», ta sẽ đưa cô lấy lại lẽ phải†và thế là chỉ má»™t cái kéo  tay, tôi đã bị đẩy bay bổng lên lưng ngá»±a anh ấy Ä‘ang cỡi. Con ngá»±a phóng như  tên bay dù trên lưng chở đến hai ngưá»i chúng tôi trở vá» Hồng Diệp trấn xông ngay  vào nhà hai tên côn đồ. Sau khi lục soát tìm thấy hương mê, giáºn quá tôi nói  “anh Tiêu Kiếm này, phải dùng hai cái lá»— mÅ©i cá»§a bá»n này làm cái lư hương, đặt  hương mê này vào mÅ©i chúng, để chúng biết mùi. Tiêu Kiếm nói “được, thất cá nhân  Ä‘Ãch đông tay, hoàn chỉ thất cá nhân†(đồ đạc cá»§a bảy ngưá»i trả lại cho bảy  ngưá»i). 
Tịnh Nhi nghe không hiểu, ngạc nhiên  há»i: 
- Cái gì, sao lại là bảy ngưá»i! bên ta  hay bên địch? 
Tá» Vy nghe váºy cưá»i giải  thÃch. 
- Không phải, Yến Tá» Ä‘á»c sai đấy, câu  đó thế này này “dữ kỳ nhân chi đạo hoàn trị kỳ nhân chi thân†(cái gì cá»§a ngưá»i  ta gây ra thì ta hoàn trả lại bản thân cá»§a há») 
Yến Tá» nghe váºy cưá»i chữa ngượng nói: 
- Ãúng rồi đấy! Câu nói đó đó... thế là Tiêu Kiếm gầm lên má»™t  cái, chụp lấy tay côn đồ kia giở há»ng lên trút ngược đầu hắn xuống. Tôi bèn lấy  cây hương có tẩm thuốc mê kia nhét vào mÅ©i hắn rồi báºt lá»a đốt, hương mê tá»a ra  khiến hắn ta bị sặc sục liên hồi. 
Kế  đến đó Yến Tá» cưá»i lá»›n tiếp: 
- Ha ha ha! Tại các ngưá»i không có mặt ở đấy nên không thấy,  bá»™ vó cá»§a hai tên đó buồn cưá»i vô cùng. Trả thù được bá»n hắn ta thấy quá đã, quá  đã! Ta còn dá»a “nếu hai đứa bây mà còn ách xì nữa thì ta sẽ cắt bá» cái mÅ©i cá»§a  bá»n ngươi, làm bá»n há» dù nhá»™t cÅ©ng không dám sặc nữaâ€, há» rên rỉ tiếp tục “nữ  vương, xin nữ vương tha mạng cho!†
Ãám cung nữ  và thái giám nghe váºy vá»— tay ca ngợi. 
- á»’  tuyệt quá, nghe như trong tuồng váºy. 
Tịnh Nhi  cũng bị câu chuyện lôi cuốn, sau khi hớp một hớp trà, Yến TỠlại nhảy sang một  đoạn khác. 
- Lúc đó bá»n tôi Ä‘ang mãi võ, quân  địch đột ngá»™t xuất hiện, Tiêu Kiếm hét lên “NhÄ© Khang, anh hãy dẫn Tá» Vy vá» nhà  trá» Ä‘i, để tôi và VÄ©nh Kỳ bảo vệ Yến TỠđược rồi!†Thế là anh ấy kéo tôi chạy vá»  phÃa xưởng nhuá»™m vải. Nhưng không ngá» bá»n lÃnh cÅ©ng đã kéo đến đó từ chá»— núp tôi  nhìn ra má»›i thấy ngưá»i dẫn đầu là ngưá»i đã dùng lưới bắt cóc tôi, đó là Lý đại  nhân. Tôi giáºn run lên nhảy ra đánh tên lÃnh đứng gần đó khiến hắn ta rÆ¡i vào  má»™t bể nhuá»™m màu xanh, VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm đã phối hợp vá»›i tôi, đánh cho bá»n  truy binh má»™t màn xÆ¡ xác "lạc hoa lưu thá»§y", đứa nhuá»™m Ä‘á», đứa nhuá»™m xanh, cuối  cùng Lý đại nhân cÅ©ng bị Tiêu Kiếm đẩy vào má»™t bể nhuá»™m màu Ä‘á», làm cả ngưá»i ông  ta đỠchoét. 
Ãám đông nghe váºy vá»— tay không  ngá»›t, mãi đến tháºt khuya, Yến Tá» má»›i kể đến Ä‘oạn gay cấn nhất. 
- Tiêu Kiếm, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, ba ngưá»i chẳng hiểu vì nguyên  nhân gì, đột nhiên rồi đánh nhau má»™t tráºn long trá»i lở đất, làm cho bá»n này  hoảng cả lên. Lức đó VÄ©nh Kỳ phóng kiếm tá»›i, NhÄ© Khang chẳng hiểu sao lại ôm  chặt Tiêu Kiếm, không cho anh ấy đánh trả, làm cho Tiêu Kiếm bị má»™t vết sâu trên  vai. Äau quá, Tiêu Kiếm hét lên “VÄ©nh Kỳ! mi tháºt quá lắm, mi tưởng là ta đánh  không lại ngươi ư mà liá»u mạng? Váºy thì ta không nương tay†nói xong dùng cây  tiêu đánh tá»›i, tôi thấy VÄ©nh Kỳ né không kịp e là sẽ bị thương nên nhảy vào đỡ.  Tiêu Kiếm thấy váºy hoảng quá vòng tay qua ôm lấy tôi phóng ra ngoài, Ä‘iá»u này  càng làm VÄ©nh Kỳ Ä‘iên tiết. VÄ©nh Kỳ hét lên “nam nữ xấu xấu Ä‘Ãch bất  hànhâ€. 
Tá» Vy nghe váºy vá»™i chỉnh  lại. 
- “Nam nữ thụ thụ bất thân†(con trai con  gái không được kỠnhau). 
Yến Tá» gáºt  đầu: 
- Ãúng rồi đúng rồi, câu đó đó, và đến  lúc đó Tiêu Kiếm má»›i chịu thú nháºn. Anh ấy bảo VÄ©nh Kỳ cáºu đừng có Ä‘iên, Yến Tá»  chẳng phải ai khác nó là em ruá»™t cá»§a tôi đấy! 
Yến Tá» nói đến đây má»i ngưá»i Ä‘á»u tròn mắt ngạc  nhiên 
- Hả? Cái gì? Tháºt váºy  ư? 
Tịnh Nhi có vẻ không tin,  nói: 
- Tiêu Kiếm là anh ruá»™t cá»§a chị ư? Chuyện  quả là lạ lùng, sao lại có chuyện trùng hợp kỳ lạ váºy. Má»™t hiệp khách đã giúp  các ngưá»i chạy trốn, cuối cùng lại là anh ruá»™t? 
TỠVy không nhìn được nói vào. 
- Tháºt ra thì Tiêu Kiếm đã biết chuyện này từ trước, nên anh  ta đã bố phòng thế tráºn, để cuá»™c gặp gỡ có vẻ bất ngá». Ãiá»u này phải để tôi kể,  chị má»›i có thể hiểu được. 
TỠVy nói rồi bắt  đầu kể: 
- Câu chuyện bắt đầu từ một bài thơ,  nội dung bài thơ đó như sau: 
Nhất tiêu nhất  kiếm khắp giang hồ 
Thiên cổ tình sầu rượu một  chung 
Hai chân rảo khắp đưá»ng nhân  thế 
Trá»i cao là nhà, đất là  chăn. 
Tịnh Nhi buột miệng khen 
- Thơ hay lắm! 
TỠVy bắt đầu  đi sâu vào câu chuyện, thế là suốt buổi tối hôm ấy chẳng có ai chợp mắt, câu  chuyện đã lôi cuốn hỠđến sáng trắng mà không hay. 
o0o 
Chuyện bốn ngưá»i trẻ  tuổi đào thoát khá»i hoàng cung, nay quay trở lại, làm chấn động cả thâm cung êm  Ä‘á»m. Ãi đâu cÅ©ng nghe ngưá»i ta kể, từ các cung phi cho đến a đầu. Có lẽ câu  chuyện đã tiêu sầu cho má»i ngưá»i má»™t vài trống canh. Khôn Ninh cung cÅ©ng không  thể là má»™t biệt lệ, Dung ma ma vừa được tin đám Yến Tá» quay vá», đã vá»™i vã vào  phòng trong bẩm báo vá»›i hoàng háºu ngay: 
- Bẩm  hoàng háºu nương nương, nô tài vừa nháºn được tin. Hoàng thượng đã Ä‘Ãch thân Ä‘i  đón hai con a đầu đó quay vá», đưa hẳn vá» Thấu Phương Trai vá»›i rất nhiá»u quà cáp  trá»ng thưởng nữa. NgÅ© a ca và Phước đại nhân cÅ©ng theo vá», há» vẫn khá»e mạnh bình  thưá»ng, chẳng thấy tàn phế gì cả. 
Hoàng háºu có  vẻ bá»±c mình nghiến răng nói: 
- Cái thằng Ba  Lãng tháºt là vô dụng! bảo làm chuyện gì cÅ©ng chẳng làm nên thân, tức chết được.  Nếu tình hình mà thế này thì chẳng phải là hai cái con nô tỳ kia sẽ lên chân hÆ¡n  không? Ban nãy ngươi bảo sao? Hoàng thượng Ä‘Ãch thân đưa bá»n chúng vá» Thấu  Phương Trai à? Sao lại có vinh hạnh lá»›n lao như váºy, từ nào tá»›i giá» hoàng thượng  có làm thế vá»›i bất cứ má»™t cát cát ruá»™t thịt nào cá»§a mình đâu? Còn lão pháºt gia  thế nào? 
Dung ma ma lại tâu: 
- Nghe nói cả bốn đứa nó còn đến Từ Ninh cung báo cáo, có  hoàng thượng Ä‘i kèm. Lão pháºt gia hình như cÅ©ng đã xuống nước nhá» nhẹ an á»§i bá»n  chúng nữa. Thế này thì có nghÄ©a là lão pháºt gia cÅ©ng đã bị hoàng thượng khuất  phục rồi nên má»›i thay đổi thái độ như váºy. 
Hoàng háºu cảm thấy choáng, buông ngưá»i ngồi xuống ghế mà cảm  thấy ngưá»i cứ run lên. Tháºt ra thì mấy ngày qua, hoàng háºu cÅ©ng chẳng thấy vui  vẻ gì. Từ cái hôm hoàng thượng đến Khôn Ninh cung nổi cÆ¡n lôi đình, còn có ý đưa  VÄ©nh CÆ¡ cho lệnh phi nuôi đến nay. Hoàng háºu đã cảm thấy bất an, tinh thần sa  sút, ngồi đâu nghÄ© ngợi đó, chẳng biết làm gì để lấp kÃn cái khoảng trống trong  lòng. CÆ¡n sợ hãi không đâu cứ ám ảnh tối ngá»§ không yên ngày ăn không được. khiến  cả thế chất lẫn tinh thần sa sút tiá»u tụy. 
NghÄ© ngợi má»™t chút, hoàng háºu thở dài. 
- Cả lão pháºt gia cÅ©ng chịu thua, thì ta làm sao mà thắng được  chứ? 
Dung ma ma cúi xuống nắm tay hoàng háºu  chia sẻ. 
- Nương nương đừng có lo lắng như  váºy, lo lắng sẽ có hại cho sức khá»e. Mình phải giữ vững tinh thần, thá»i cÆ¡ còn  dài cÆ¡ mà? 
Nhưng hoàng háºu lại lắc  đầu: 
- Dung ma ma bà không cần an á»§i tôi, tôi  biết thá»i gian cá»§a chúng ta không còn dài, cái thanh xuân cá»§a ta chỉ ná»a đưá»ng  đã bị đánh mất, thì làm sao quay lại mà chỠđợi. 
Hoàng háºu càng nói càng buồn thảm. 
- Bà thá» nghÄ© xem? Äông cung bây giỠđã trở thành lãnh cung.  Bà chẳng cảm thấy Khôn Ninh cung bây giá» nó lạnh lẽo thế nào ư? Ta ngày ngày đưa  mắt nhìn quanh, ngoài bà là ngưá»i thân tÃn cá»§a ta ra. Còn tất cả Ä‘á»u là kẻ thù,  chúng nó mặc dù trước ta luồn cúi, khúm núm, nhưng những ánh mắt cá»§a chúng chẳng  có má»™t chút tình cảm nào cả, lạnh lùng đôi khi là thù ghét. Chẳng còn ai đứng vá»  phÃa ta! Cả những đồ váºt ở đây cÅ©ng xa lánh ta! 
Dung ma ma nghe hoàng háºu nói vô cùng Ä‘au xót: 
- Nương nương! Nương nương cần phải bình tÄ©nh má»™t chút. Äừng  nghÄ© ngợi gì cả, càng nghÄ© chỉ càng làm cái đầu rối ra, hãy bá» mặc tất cả mà chỉ  nên nghÄ© đến má»™t mình Tháºp Nhị a ca thôi! 
Hoàng háºu nghe nói lòng Ä‘au xót, Tháºp Nhị a ca VÄ©nh CÆ¡ ư? Má»™t  Tháºp Nhị a ca duy nhất! Äứa con duy nhất cá»§a hoàng háºu. Nhưng mà... nó có còn là  cá»§a riêng ta nữa không? Nó có biết bà Ä‘ang nghÄ© gì không? Nó có cần ngưá»i mẹ nó  không? 
NghÄ© đến Tháºp Nhị a ca, hoàng háºu chợt  nhá»› ra bà đứng vụt dáºy hoảng hốt nhìn quanh. 
-  Vĩnh Cơ đâu? Vĩnh Cơ đâu rồi? 
Rồi hoàng háºu  quay qua nắm lấy ta Dung ma ma. 
Dung ma ma  thấy Vĩnh Cơ đâu không? Hay là hoàng thượng đã đưa Vĩnh Cơ đi đâu  rồi? 
Dung ma ma vá»™i kéo hoàng háºu ngồi  xuống. 
- Nương nương đừng hoảng hốt lên như  váºy chứ? VÄ©nh CÆ¡ không bị mất đâu, chẳng ai đưa Tháºp Nhị a ca Ä‘i đâu cả. Nô tài  sẽ đưa cáºu ấy đến ngay. 
Rồi Dung ma ma quay ra  ngoài bảo cung nữ. 
- Tìm Tháºp Nhị a ca đưa vào  đây cho hoàng háºu nương nương nhé. 
-  Vâng. 
Bá»n cung nữ tức tốc Ä‘i tìm ngay Tháºp Nhị  a ca trong khi đó hoàng háºu vẫn không thoát khá»i tình trạng bấn loạn, dáo dác  nhìn quanh nói: 
- Dung ma ma có biết không,  tất cả những Ä‘iá»u ta làm Ä‘á»u là vì VÄ©nh CÆ¡ thôi. Nhưng mà thẳng bé không hiểu,  nó lại thù ta. Tại sao nó lại có thể thù ta được chứ? Ta  yêu nó mà? Tình yêu lại đánh đổi thù háºn ư? Ãối vá»›i hoàng thượng, ta cÅ©ng đã hết  lòng váºy mà hoàng thượng cÅ©ng ghét bá» ta, tại sao như váºy? Ta táºn tâm táºn lá»±c vì  ngưá»i, mà chỉ toàn chuốc lấy sá»± ghét bá»? 
Dung ma ma nhìn hoàng háºu nghe lá»i tá»± thán, biết là hoàng háºu  Ä‘ang thất ý. Sợ rằng nếu để tình trạng này kéo dài, có thể đưa đến sá»± bấn loạn  vá»™i ôm chầm lấy hoàng háºu nói: 
- Nương nương  đừng quá Ä‘au lòng, Tháºp Nhị a ca còn nhá», nên có nói gì cÅ©ng là trẻ con nói, nào  có biết suy nghÄ© đắn Ä‘o? Tháºp Nhị a ca vẫn là cá»§a hoàng háºu vẫn yêu quý hoàng  háºu. Bằng chứng là nếu ghét hoàng háºu thì sao hôm đó lúc hoàng thượng định dẫn  Ä‘i. Tháºp Nhị a ca lại ôm chặt hoàng háºu mà không Ä‘i chứ? 
Ãang nói đến đó cung nữ đã đưa vú em và VÄ©nh CÆ¡ và, vú em vừa  nhìn thấy hoàng háºu đã sụp xuống. 
- Hoàng háºu  nương nương kiết tưá»ng, nô tài đã đưa tháºp nhi a ca vỠđây. 
Hoàng háºu thấy con là buông Dung ma ma chạy  tá»›i. 
- Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ con! 
Bà ôm chặt Vĩnh Cơ trong vòng tay, như sợ nó bị tan biến, Vĩnh  Cơ ngộp quá nói: 
- Hoàng ngạc nương, ngưá»i ôm  con chặt quá khiến con thở không dược. 
Hoàng  háºu vẫn giữ chặt VÄ©nh CÆ¡, nghẹn giá»ng nói: 
-  Con đừng xa mẹ nghe! Con  phải ở bên mẹ. 
Vĩnh Cơ như hiểu ra nói: 
-  Mẹ yên tâm, con lúc nào cũng theo mẹ, con không đi đâu cả, Hoàng a ma cũng đã  hứa rồi mà, không đưa con đi nơi khác đâu. 
Nước mắt hoàng háºu chảy dài, ghì chặt VÄ©nh CÆ¡ trong lòng, bà  vừa khóc vừa nói: 
- VÄ©nh CÆ¡! mẹ cảm Æ¡n con! Mẹ  cảm Æ¡n là vì con còn cần mẹ, con không bá» mẹ Ä‘i. Con có biết là bản tÃnh cá»§a mẹ  từ nào đến giá» háo thắng, nhưng rồi lại không còn gì cả. Bây giá» mẹ rất cần  thiết con, vì mẹ chỉ còn có con... chỉ còn má»™t mình con. 
Hoàng háºu bấy giá», ngoài cái dáng vẻ uy nghi bên ngoài, chỉ  còn là má»™t tâm hồn yếu Ä‘uối. Dung ma ma đứng cạnh cÅ©ng phải nhá» lệ nhìn chá»§ nhân  mình. Nhưng tâm hồn cô đơn trong cung lạnh. 
 
  
  
 
  
 
 
   
   Trong lúc Khôn Ninh cung không khà buồn tẻ thì ở Thấu  Phương Trai lại rá»™n rịp tiếng cưá»i. 
NhÄ© Khang  và VÄ©nh Kỳ, trong những ngày “chạy tá»™i†đã quen cuá»™c sống lúc nào cÅ©ng có Tá» Vy  và Yến Tá» bên cạnh, nên đã bức phá quy luáºn cung đình. Sau những ngày lâm triá»u  là tìm má»i cách đến Thấu Phương Trai để gặp mặt ngưá»i yêu. 
Sáng hôm sau, há» vừa đến, Tá» Vy đã đỠnghị má»i ngưá»i cùng đến  Khôn Ninh cung để thỉnh an hoàng háºu, NhÄ© Khang nghe nói giáºt  mình: 
- Cái gì, đến Khôn Ninh cung thỉnh an  hoàng háºu ư? Anh thấy em hÆ¡i lắm chuyện rồi đấy. Hoàng thượng chỉ đòi há»i em  thỉnh an thái háºu, chá»› không phải bắt em phải sang Khôn Ninh cung hầu hoàng háºu,  váºy thì cứ phá»›t lá» Ä‘i, coi như chẳng có bà ta, như váºy có phải là đỡ phiá»n phức  không? 
Tá» Vy rất biết Ä‘iá»u, nên  nói: 
- Nhưng mà làm váºy là không phải, hoàng  háºu dù gì cÅ©ng là quốc mẫu cá»§a má»™t nước là má»™t nhân váºt khá quan trá»ng trong  cung đình. Chúng ta vừa má»›i trở vá», đương nhiên là bà ấy đã biết, tốt nhất là  nên đến đó báo má»™t tiếng, thuáºn ngôn hÆ¡n. Chá»› giả vá» như không có là má»™t chuyện  không nên, có thế nào thì bà ấy cÅ©ng hiện hữu. 
Yến Tá» là ngưá»i quá khÃch, phản bác ngay. 
- Ai Ä‘i thì Ä‘i, tôi không Ä‘i đâu! mụ hoàng háºu đó là kẻ thù số  má»™t cá»§a tôi. Tôi chưa có dịp được chá»i thẳng vào mặt thế mà má»i ngưá»i còn muốn  tôi Ä‘i “vấn an†bà ta ư? Vô lý tháºt. Hẳn má»i ngưá»i đã lầm khi muốn tôi Ä‘i làm  chuyện đó. 
TỠVy nói: 
- Tôi không há» lầm lẫn! Vì tôi biết, má»i ngưá»i hẳn ai cÅ©ng  mong má»i từ đây vá» sau cuá»™c sống cá»§a chúng ta phải yên vô sá»±? Váºy thì bắt buá»™c  phải... nói theo Yến Tá» là “biến sức lá»±c thành tương hồ†bằng không, sá»± đấu trà  căng thẳng sẽ khiến ta vô cùng mệt óc. Vả lại, nói thẳng ra thì bá»n mình dù gì  cÅ©ng là vãn bối. Kẻ sinh sau đẻ muá»™n Ä‘i thỉnh an ngưá»i lá»›n là má»™t hình thức lá»…  độ, chẳng có gì xấu hổ cả. Còn thá»§ Ä‘oạn mà hoàng háºu đã dùng đối phó vá»›i chúng  ta, bà ấy tá»± khắc sẽ biết là sai. Trong khi chúng ta mà giả vá» như không có bà  ấy hiện hữu trong cõi Ä‘á»i, thì đó là lá»—i cá»§a bá»n mình đấy! 
Vĩnh Kỳ suy nghĩ rồi nói: 
-  Äiá»u Tá» Vy nói là đúng, bây giá» có thể nói cả hoàng cung Ä‘á»u biết chuyện Hoàng a  ma Ä‘Ãch thân đến táºn Nam Dương rước bá»n mình vá». Tôi nghÄ© là... sẽ chẳng có ai  muốn đối đầu vá»›i bá»n ta nữa đâu, ngay cả thái độ cá»§a lão pháºt gia đã nhẹ bá»›t  nhiá»u rồi không phải sao? Hoàng háºu Ä‘ang ở thế “độc má»™c bất thành lâm†(má»™t cây  chẳng làm nên rừng) thì chúng ta cÅ©ng nên lá»… độ má»™t chút, chẳng có gì sai  trái. 
Yến TỠngang bướng. 
- Tôi là ngưá»i không có giáo dục, nên không cần biết bà ta là  cây có độc hay không có độc, mặc! 
Trong lúc  má»i ngưá»i Ä‘ang tranh luáºn, thì bên ngoài có tiếng thái giám rao: 
- Hoàng thượng giá đáo! 
Yến  TỠkhoác tay: 
- Kệ nó, kệ nó! Chẳng qua là tay  láo khoét lại hù dá»a! 
Nhưng Yến Tá» còn chưa  dứt lá»i thì vua Càn Long đã bước vào cá»a, lá»›n tiếng há»i: 
- Yến TỠnói gì đó, mặc trẫm à? Còn dám bảo trẫm là tay láo  khoét nữa ư? 
Má»i ngưá»i nghe tiếng vua giáºt  mình, bây giá» má»›i biết là vua Càn Long tháºt đã đến. Vá»™i vàng quay qua thi lá»…,  vua Càn Long thấy đông đủ cả, vui vẻ há»i: 
-  Ãêm qua các con ngá»§ ngon không, Ä‘ang bàn tÃnh gì đó? 
Nhĩ Khang tâu: 
- Bẩm hoàng  thượng, má»i ngưá»i Ä‘ang nghiên cứu xem có nên hay không nên đến Khôn Ninh cung  thỉnh an hoàng háºu ạ. 
Vua Càn Long nghe nói  ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ một chút nói: 
-  Chẳng lẽ các ngươi vẫn còn cởi mở tấm lòng như váºy ư? Thế cÅ©ng tốt nhà mà có vui  vẻ thì má»›i hưng thịnh. Các con quay vá» trẫm đã thấy vô cùng sung sướng. Những  chuyện cÅ© trẫm nghÄ© thôi thì hãy để nó qua hết Ä‘i. Giá» nếu các con có ý định đến  đấy, thì trẫm sẽ cùng Ä‘i vá»›i các con, để có gì các con cÅ©ng không bị thiệt  thòi 
Thế là vua Càn Long dẫn đầu Ä‘i trước, má»i  ngưá»i theo sau Yến Tá» thấy má»i ngưá»i cùng Ä‘i, không thể không theo cùng, mặc dù  không thấy vui. 
o0o 
Má»i ngưá»i vừa bước vào đến khuôn viên Khôn Ninh cung, thì NhÄ©  Khang bá»—ng chạm trán vá»›i má»™t thái giám Ä‘ang đứng lấp ló nÆ¡i cá»a. Khuôn mặt gã  thái giám này rất quen thuá»™c. Lúc nhìn kỹ, NhÄ© Khang bá»—ng giáºt mình, vá»™i đẩy  mạnh vào lưng VÄ©nh Kỳ nói: 
- Vĩnh Kỳ, ngươi  nhìn kỹ tên thái giám này, có phải hắn là tay chỉ huy sát thủ ở ngoại ô thành  Lạc Dương không? 
VÄ©nh Kỳ nghe váºy nhìn kỹ, rồi  kêu lên: 
- ChÃnh là hắn! 
Tay thái giám đó, chẳng phải là ai khác, chÃnh là tay chân  thân tÃn cá»§a hoàng háºu, hắn là sát thá»§ Ba Lãng. Lúc đó Ba Lãng cÅ©ng đã trông  thấy vua Càn Long, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, và Yến Tá», Tá» Vy Ä‘i tá»›i, nên vá»™i vàng  muốn tránh mặt, hắn cúi thấp xuống, xâm xâm Ä‘i vá» phÃa vưá»n hoa. 
NhÄ© Khang gá»i giáºt lại: 
-  Äứng lại, ngươi muốn chạy trốn ư? 
Ba Lãng thấy  tình hình không ổn, vá»™i giả vá» không nghe thấy, bước nhanh hÆ¡n. NhÄ© Khang láºp  tức phi thân Ä‘uổi theo, vừa Ä‘uổi vừa hét: 
-  VÄ©nh Kỳ, hãy cháºn hắn lại! Äừng để hắn chạy thoát má»™t lần nữa. 
VÄ©nh Kỳ nghe váºy cÅ©ng nhón chân Ä‘uổi theo, vua Càn Long ngạc  nhiên há»i: 
- Ãá»™t nhiên rồi hai đứa bá» chạy Ä‘i  đây váºy, hắn Ä‘uổi bắt ai thế? 
Yến TỠlúc đó  cũng đã nhìn ra, nói lớn với vua: 
- Äúng rồi,  Hoàng a ma Æ¡i! ChÃnh là hắn đấy, hắn đã dẫn đám sát thá»§ truy sát tụi con ở ngoại  ô thành Lạc Dương. Hắn còn nói là làm theo lệnh cá»§a Hoàng a ma, Hoàng a ma đã ra  lệnh gặp bá»n con ở đâu giết đó, không buông tha hay nể nang gì cả. Hắn bảo phải  lấy thá»§ cấp bá»n con vỠđể phụng mạng Hoàng a ma nên đánh thẳng tay. Bá»n con thì  không dám mạnh tay đánh lại ngưá»i triá»u đình nên kết quả NhÄ© Khang bị trúng hai  Ä‘ao, suýt chết, VÄ©nh Kỳ ăn má»™t Ä‘ao, máu me đầy ngưá»i. Má»i ngưá»i bị má»™t phen thất  kinh hồn vÃa. 
Vua Càn Long ngạc  nhiên. 
- Có chuyện đó nữa ư? 
Yến TỠlúc đó cũng không dằn được, định bỠmặc vua ở dấy đuổi  theo tên thái giám, miệng hét: 
- Con cũng muốn  tham gia bắt hắn. 
Nhưng TỠVy đã ôm chặt lấy  Yến TỠlại nói: 
- Thôi thôi, chị đừng tham  gia, chị mà tham gia càng làm rối thêm, rồi hắn lại chạy thoát, để Vĩnh Kỳ và  Nhĩ Khang bắt hỠđủ rồi! 
Vua Càn Long hiểu  ngay sự việc, vội ra lệnh. 
- Ngưá»i đâu, đến  đây hết cho ta! bắt thÃch khách, bắt thÃch khách! 
Thế là đám thị vệ từ khắp nÆ¡i, tuốt kiếm chạy đến. Vua Càn  Long chỉ vá» phÃa VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang Ä‘ang đánh nhau vá»›i Ba Lãng  nói: 
- Hãy mau chóng đến đấy hổ trợ NgÅ© a ca  và NhÄ© đại gia, vây chặt tên thÃch khách lại. bắt sống tên thÃch khách giả dạng  thái giám kia vỠđây cho ta! 
-  Dạ. 
Láºp tức thị vệ từ bốn phÃa đổ xô tá»›i, Ba  Lãng tuy võ nghệ cao cưá»ng, nhưng mãnh hổ nan địch là quần hồ. Ãám thị vệ lại  toàn là cao thá»§ võ công, đó là chưa nói VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang Ä‘ang quyết chÃ, nên  xuất chiêu không khoan nhượng. Thế là chỉ mấy phút sau, Ba Lãng đã bị đánh  ngã. 
Ãám thị vệ ùn tá»›i dùng dây cá»™t chặt Ba  Lãng đưa đến trước mặt vua Càn Long. 
Vua Càn  Long trừng mắt há»i: 
- Ngươi là ai, đã phụng  mệnh của ai mà dám hạ độc thủ với các cát cát và Ngũ a ca chứ? Nói  mau! 
Ba Lãng thấy thái độ giáºn dữ cá»§a vua, nên  cÅ©ng khiếp sợ tâu: 
- Dạ tiểu nhân là Ba Lãng,  phụng mệnh hành sự xin hoàng thượng minh xét! 
Vua Càn Long trừng mắt: 
-  Ngươi bảo là phụng mệnh hành sá»± váºy ngươi đã phụng mệnh ai? 
Ba Lãng vội đáp: 
- Dạ phụng  mệnh hoàng háºu nương nương ạ, lệnh phán là vá»›i đám đồng bá»n cá»§a NgÅ© a ca thì  phải “trảm thảo trừ căn†(chặt cá» diệt luôn gốc) 
Vua Càn Long nghe váºy gầm lên: 
- Sao lại có thế được, bây đâu hãy giải nó theo ta tìm hoàng  háºu há»i cho ra lẽ. 
o0o 
Lúc đó hoàng háºu lại không có mặt ở Khôn Ninh cung, bà đã nghe  lá»i khuyên cá»§a Dung ma man, nên đã chấn chỉnh tình cảm lại và Ä‘ang đến Từ Ninh  cung thỉnh an thái háºu. 
Vua Càn Long không tìm  thấy hoàng háºu ở Khôn Ninh cung, bèn cho ngưá»i áp tải Ba Lãng. Rồi cùng Tá» Vy,  Yến Tá», VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang kéo nhau đến Từ Ninh cung. Vừa vào đến nÆ¡i gặp thái  háºu, vua Càn Long đã sụp xuống tâu: 
- Bẩm lão  pháºt gia, nhi thần nghe nói hoàng háºu Ä‘ang ở đây, nên vá»™i đến ngay. Xin lão pháºt  gia hãy cho ngưá»i gá»i bà ấy ra để đối chất! 
Thái háºu kinh ngạc, Tịnh Nhi đứng phÃa sau thấy Ä‘oàn ngưá»i rầm  rá»™ đến cÅ©ng ngạc nhiên, thái háºu há»i: 
- Có  chuyện gì váºy? Má»›i sáng sá»›m mà hoàng đế đến đây um sùm thế này, chuyện quan  trá»ng lắm ư? 
Thái háºu nhìn xuống thấy vua dẫn  theo má»™t ngưá»i bị trói máu me đầy ngưá»i biết là phải có chuyện lá»›n nên quay qua  sau. Vừa lúc đó hoàng háºu và Dung ma ma cÅ©ng ra đến nÆ¡i, nhìn thấy Ba Lãng hai  ngưá»i đã tái mặt ngay. 
Vua Càn Long trừng mắt  nhìn hoàng háºu lá»›n tiếng: 
- Hoàng háºu, trẫm  há»i ngươi cái tay Ä‘ang bị trói kia có phải là thá»§ hạ thân tÃn cá»§a ngươi không?  hắn đã khai báo, bảo là ngươi sai hắn giả mạo thánh chỉ, bảo là trẫm hạ lệnh  “giết không tha†để truy sát đám VÄ©nh Kỳ, Yến Tá», Tá» Vy, NhÄ© Khang đúng  không? 
Hoàng háºu run rẩy lùi ra  sau. 
- Dạ không! Thần thiếp không quen biết  hắn! Thần thiếp hoàn toàn không biết hắn là ai cả! 
Ba Lãng quỳ đó nghe hoàng háºu chối tá»™i, phá»§ nháºn vừa sợ vừa  giáºn, vá»™i nói: 
- Hoàng háºu nương nương! ngưá»i  là ngưá»i bá» trên tâm địa thánh thiện. Nô tài vâng lá»i ngưá»i làm việc ngưá»i giao,  sao lại bảo là không quen biết nô tài được chứ? 
Hoàng háºu lắc đầu chối. 
-  Ngươi là ai ta đâu biết, đừng có vu oan giá há»a để hại ta! 
Ba Lãng tròn mắt hét: 
-  Hoàng háºu sao váºy? Nô tài là Ba Lãng đây mà, hoàng háºu không nhìn ra  ư? 
Hoàng háºu vá»™i quay qua vua: 
- Ba Lãng, Ba Lãng nào? Thần thiếp chưa hỠnghe đến cái tên  đó... Xin  hoàng thượng minh xét. 
Ba Lãng thấy mình chết đã đến nÆ¡i mà hoàng háºu không đưa tay  ra cứu vá»›t, giáºn quá nói: 
- Hoàng háºu nương  nương, nô tài đã vì ngưá»i bán xương bán máu giúp hoàng háºu nhiá»u việc, váºy mà  hôm nay ngưá»i lại không đứng ra cứu nô tài. Thế này thì tôi rõ là kẻ Ä‘ui mù đã  thá» sai chúa, chẳng lẽ hoàng háºu nương nương đã quên rồi ư? Lần trước hoàng háºu  nương nương bảo nô tài hối lá»™ Cao Viá»…n, Cao Äạt để đặt con bù nhìn vải dưới nệm  cát cát trong Thấu Phương Trai? Nếu quên thì nô tài xin thêm, hoàng háºu nương  nương còn sai nô tài đến táºn Tế Nam mua chuá»™c ông chú bà thiếm cá»§a Tá» Vy cát cát  và cả bà mụ đỡ đẻ để há» thay đổi ngày tháng sinh cá»§a cát cát? Còn nếu đến nước  này mà hoàng háºu nương nương cÅ©ng không nháºn thì nô tài, xin hoàng thượng cho  ngưá»i má»›i Cao Viá»…n, Cao Äạt đến đây đối chất, cả ông chú bà thiếm cá»§a Tá» Vy nữa,  xem thá» nô tài có nói dối không? 
Ba Lãng chưa  dứt lá»i thì hoàng háºu nương nương đã sợ hãi đến độ muốn ngất Ä‘i. Dung ma ma đứng  cạnh phải đỡ lấy. 
Những lá»i cá»§a Ba Lãng làm Tá»  Vy, Yến Tá», NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ rung động. bây giá» há» má»›i hiểu ra sao lại có  những chuyện trùng hợp thế. 
Hoàng háºu vừa  khoát tay lắp bắp nói: 
- Này, này. Ta vá»›i  ngươi không thù không oán, không dÃnh dấp gì cả, tại sao ngươi lại... lại nói  những Ä‘iá»u đó... Ngươi định hãm hại ta ư? 
Thái  háºu đứng đó chứng kiến sá»± việc, bà hoàn toàn bất ngá», bà không biết phải phản  ứng sao, ngoài việc bá»±c tức vì thất vá»ng. 
-  Hoàng háºu! có thể có chuyện thế này tháºt sao? Bao nhiêu năm qua ta tin tưởng  ngươi đứng phÃa sau đỡ đần cho ngươi vì ta nghÄ© ngươi là ngưá»i tháºt thà cô thế.  Ãâu ngá» ngươi lại lắm quá»· kế xảo quyệt thế này, thì ra tất cả những chuyện xấu  xa Ä‘á»u là do ngươi đặt ra để hại Tá» Vy và Yến Tá». Ngươi đã lợi dụng sá»± tin tưởng  và yêu quý cá»§a ta, đẩy ta vào chá»— làm nhưng chuyện bất nhân bất nghÄ©a. Tháºt là  thất vá»ng, ngươi khiến ta tức chết Ä‘i được! 
Lá»i cá»§a thái háºu khiến hoàng háºu càng sợ hãi, bà lùi ra sau  mặt tái hẳn, không biết phải biện minh thế nào. Má»i chuyện đã sáng tá», vua Càn  Long khoát tay vá»›i bá»n thị vệ. 
- Hãy mang tên  Ba Lãng này nhốt vào ngục tối, rồi cho ngưá»i kêu Cao Viá»…n, Cao Äạt đến đối chầt  xem sao! 
- Vâng. 
Mấy tay thị vệ bước tới kéo Ba Lãng đi, hắn vừa đi vừa  hét: 
- Hoàng háºu nương nương! ngưá»i hãy giúp  nô tài Ä‘i chứ, nô tài đã hết lòng phục vụ ngưá»i, chẳng lẽ... chẳng lẽ... xin  ngưá»i hãy nghÄ© lại Ä‘i. 
Hoàng háºu chỉ đứng yên,  cÆ¡n giáºn cá»§a vua Càn Long ùn ùn kéo tá»›i, ngưá»i quay qua chỉ thẳng vào mặt hoàng  háºu nói: 
- Ngươi là hoàng háºu cá»§a trẫm, là báºc  mẫu nghi cá»§a má»™t nước, sao lại có thể có lòng dạ độc ác như váºy? Tá»™i ác cá»§a  ngươi càng lúc càng chất chồng, hết hại Yến TỠđến Tá» Vy, không phải má»™t lần mà  là nhiá»u lần. Rồi lại càng khiến trẫm hiểu lầm sá»± trung trinh cá»§a VÅ© Hà... Khiến  chút nữa thì ta đã mất Ä‘i má»™t đứa con thảo, mi bày mưu tÃnh kế đặt ra chuyện bù  nhìn ếm bùa để ra khảo Tá» Vy, bây giá» má»i chuyện đã rõ ràng, ngươi còn không  biết ăn năn hối lá»—i, mà còn ở đó chối tá»™i. Trẫm mà không giết ngươi, thì cái háºn  này chưa tan được. 
Rồi quay qua sau, vua ra  lệnh. 
- Ngưá»i đâu, hãy trói hoàng háºu lại, láºp  tức mang Ä‘i chém cho ta! 
Lúc đó Vĩnh Cơ từ  trong nhà chạy ra nghe vua phán sợ quá, nó ôm chặt lấy chân vua Càn Long  khóc: 
- Hoàng a ma, xin ngưá»i hãy khai ân!  Ãừng giết Ngạc nương cá»§a con, con van ngưá»i, đừng giết ngạc nương con  mà... 
Vua Càn Long ngạc nhiên: 
- Tại sao Vĩnh Cơ lại ở đây. Nại nương đâu sao không đưa đi  chỗ khác ngay đi! 
Vú em vá»™i chạy tá»›i kéo VÄ©nh  CÆ¡ nhưng VÄ©nh CÆ¡ đâu có chịu bá» Ä‘i nó quay qua ôm chặt lấy hoàng háºu, vừa khóc  vừa nói: 
- Hoàng ngạc nương... Hoàng ngạc  nương đừng bỠcon. 
Ãến lúc này thì hoàng háºu  thấy má»i việc tan nát cả biết là mình đã Ä‘i đến đưá»ng cùng, nên ôm chặt lấy VÄ©nh  CÆ¡, khóc không thành tiếng. Trong khi Tá» Vy Yến Tá», NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ vẫn chưa  hết bàng hoàng. 
Dung ma ma thì nhìn hoàng háºu  vá»›i Tháºp Nhị a ca rồi thấy sá»± giáºn dữ cá»§a vua, thái độ bá»±c dá»c cá»§a thái háºu,  biết là cái phao cuối cùng đã tuá»™t khá»i tầm tay, nên thu hết can đảm bước tá»›i  trước mặt vua nói: 
- Bẩm hoàng thượng, tất cả  những sá»± việc trên Ä‘á»u do nô tài má»™t tay đạo diá»…n. hoàng háºu nương nương chẳng  há» hay biết gì cả, nương nương cÅ©ng bị nô tài qua mặt luôn. Má»i thứ bắt đầu bằng  sá»± ganh tị, từ đó đưa đến thù háºn, nô tài ghét cay đắng hai cô cát cát dân dã  nên bằng má»i cách khai trừ hai cô ấy ra khá»i hoàng cung. kể cả chuyện vu khống  bịa đặt, thá»§ tiêu, Vì váºy xin bệ hạ minh xét, đừng nghÄ© oan cho hoàng háºu. bẩm  oàng thượng, xin ngưá»i cứ giết nô tài, mà tha tá»™i cho hoàng háºu  váºy. 
Vua Càn Long trợn mắt nhìn Dung ma ma,  không dằn được tức giáºn, ông thẳng chân đá Dung ma ma lăn cù. 
- Này, Dung ma ma! bá»™ ngươi tưởng ta sẽ bá» qua cho ngươi ư?  Cái đầu cá»§a ngươi, ta đã định cắt Ä‘i từ lâu rồi. Bởi vì những hành động sai trái  cá»§a hoàng háºu Ä‘á»u do ngươi xÃu giục cả. Nhưng trước đây vì nể tình ngươi, nguyên  là vú nuôi cá»§a hoàng háºu, nên ta tha và để yên đến ngày nay. Váºy mà không ngá»,  ngươi chẳng những không biết sai trái hối cải, cứ tiếp tục gây ra sóng to gió  lá»›n, ngươi ác độc cá»±c Ä‘iểm. Nhưng thôi, bây giá» trẫm cùng chiá»u theo ý ngươi,  giết ngươi trước rồi giết hoàng háºu sau không muá»™n. 
Nói xong vua quay qua đám thị vệ. 
- Bây đâu, mang Dung ma ma ra pháp trưá»ng xá» trảm ngay láºp  tức, lệnh phải thi hành ngay! 
Ãám thị vệ xông  đến kéo Dung ma ma. 
- Nô tài xin tuân  mệnh! 
Dung ma ma nước mắt đầm đìa nói với đám  thị vệ. 
- Xin các vị hãy để tôi dáºp đầu chào  chá»§ nhân lần cuối rồi hãy Ä‘i. 
Nói xing Dung ma  ma lết tá»›i trước mặt hoàng háºu cung kÃnh dáºp đầu, nghẹn giá»ng  nói: 
- Nương nương! Váºy là từ đây nô tài không  còn được phục vụ nương nương nữa, hãy tha lá»—i, nô tài xin Ä‘i trước má»™t bước  đây. 
Hoàng háºu nghe váºy òa lên khóc, buông  VÄ©nh CÆ¡ ra, ôm lấy Dung ma ma, quay qua vua Càn Long nói: 
- Hoàng thượng! xin ngưá»i hãy khai ân, xin ngưá»i hãy khai ân!  Thần thiếp xin dáºp đầu van xin hoàng thượng đây... Hoàng thượng, hoàng  thượng! 
Vĩnh Cơ thấy mẹ ruột mình xuống nước  như thế cũng bước tới quỳ kế bên nói: 
- Hoàng  a ma... Tại sao lúc nào con thấy Hoàng a ma ra lệnh chặt đầu ngưá»i váºy, Hoàng a  ma thÃch như váºy lắm ư? Xin  Hoàng a ma hãy tha cho Dung ma ma má»™t lần Ä‘i! 
Dung ma ma thấy mẹ con hoàng háºu như váºy, không đành lòng bước  tá»›i ôm cả hai mẹ con hoàng háºu, vừa khóc vừa nói: 
- Thôi nương nương và a ca đừng xin nữa, nô tài Ä‘i đây, xin ở  lại bảo trá»ng... Dung ma ma này xin hứa kiếp sau sẽ cố đầu thai lên tiếp tục hầu  hạ ngưá»i... Hoàng háºu nương nương đối xá» tốt vá»›i nô tài như váºy... có chết nô  tài cÅ©ng cam lòng. 
Và thế là cả ba ôm nhau mà  khóc. 
Vua Càn Long nhìn chẳng những không xúc  động, còn quay qua hét đám thị vệ. 
- Bá»n bây  còn chần chá» gì nữa? Không kéo Dung ma ma Ä‘i chém ngay cho ta  Ä‘i? 
Ãám thị vệ nghe váºy bước tá»›i định kéo Dung  ma ma Ä‘i, nhưng hoàng háºu đã ôm chặt Dung ma ma không buông tha. Thế là má»™t cuá»™c  giằng co, dám thị vệ lúc này chẳng nể nang, gỡ tay hoàng háºu và Dung ma ma bị  lôi Ä‘i. Dung ma ma vừa Ä‘i vừa thất thanh gá»i: 
- Xin nương nương hãy bảo trá»ng... Tháºp Nhị a ca hãy bảo  trá»ng... 
Hoàng háºu giá» không còn cái gì để  giữ, bò lăn dưới đất vừa bò vừa gá»i: 
- Dung ma  ma ơi, Dung ma ma! Hãy quay lại.. hãy quay lại. 
Và tá»›i nước này thì Tá» Vy không dằn lòng được nữa, nước mắt  chảy dài, Tá» Vy bước tá»›i đưa tay cháºn đám thị vệ lại. 
- Khoan đã đợi một chút! 
Ãám  thị vệ nghe váºy dừng lại, Tá» Vy quay qua vua Càn Long quỳ xuống  tâu: 
- Hoàng a ma! Xin ngưá»i hãy khai ân cho  Dung ma ma! Bà ấy tuy làm nhiá»u Ä‘iá»u lầm lỡ, nhưng đó là đầy tá»› tốt, trung kiên  vá»›i chá»§, chuyện đó khiến ai cÅ©ng cảm động. Xin hoàng thượng hãy nghÄ© lại tình  cảm dành cho Tháºp Nhị a ca mà tha thứ cho Dung ma ma. Nếu tình cảm đó còn chưa  đủ, thì xin hãy nghÄ© đến tình cảm dành cho Tá» Vy này mà tha cho bà ta má»™t lần  cuối! 
Vua Càn Long nghe váºy ngạc  nhiên. 
- Tá» Vy này, con không biết là cái mụ  già gian tặc này đã hại con biết bao lần rồi ư? Bà ta đã khiến con dở sống, dở  chết mấy phen. Từ cái vụ ném con bù nhìn vải vào phòng con để vu oan, cho đến  chuyện đưa ông chú bà thiếm cá»§a con từ quê lên làm chứng giả, rồi còn phái ngưá»i  truy sát bá»n con. Há» quyết phải giết sạch bá»n con má»›i can tâm, các con còn sống  được, thoát hiểm được đến nay là mệnh lá»›n. Váºy mà bây giá», đã biết sá»± tháºt, tại  sao con còn xin tha cho Dung ma ma? Con không sợ là lần sau con lại bị rÆ¡i vào  quá»· kế nữa ư? 
TỠVy gạt lệ  nói: 
- Bẩm Hoàng a ma, sau má»™t thá»i gian dài  gian truân trốn chạy, con đã ngá»™ ra được má»™t Ä‘iá»u. Ãấy là, cái đức đẹp nhất  trong cuá»™c Ä‘á»i này là sá»± khoan dung. Bẩm Hoàng a ma, con biết ở cõi Ä‘á»i này có  ngưá»i còn mang cả háºn thù nặng gấp trăm lần con, váºy mà há» vẫn có thể gát sang  má»™t bên để mang lại hạnh phúc cho ngưá»i khác. Cái gương cá»§a há» giúp con nháºn ra  má»™t Ä‘iá»u đấy là chỉ có “vị tha, khoan dung†má»›i có thể “hóa lệ khà vi tưá»ng hòa† (biến cái hung hản thành sá»± hiá»n hòa). Vì váºy con nghÄ© là nếu Hoàng a ma muốn có  má»™t gia đình êm ấm vui vẻ, thì tốt nhất nên tha thứ cho há»! 
NhÄ© Khang, Yến Tá», VÄ©nh Kỳ nghe Tá» Vy nói mà bàng hoàng, chỉ  có NhÄ© Khang là hiểu trá»n vẹn ý cá»§a Tá» Vy. Tá» Vy đã muốn mượn cái gương cá»§a Tiêu  Kiếm. Tiêu Kiếm có thể gát cái thù cha qua má»™t bên. Biến can qua thành hòa bình  để mưu đồ hạnh phúc cho Yến Tá». Thì... trên Ä‘á»i này còn có thù háºn nào mà không  hóa giải được chứ? Cái hình ảnh cao cả cá»§a Tiêu Kiếm chợt xuất hiện trong đầu  Khang, khiến Khang cÅ©ng cầm lòng không Ä‘áºu, bước tá»›i quỳ cạnh Tá»  Vy. 
- Bẩm hoàng thượng, Tá» Vy nói đúng đấy,  cái đức quý nhất trên Ä‘á»i này là sá»± khoan dung. Thần và Tá» Vy Ä‘á»u ngá»™ rất rõ  Ä‘iá»u này, bá»n thần đã thấy và đã bị tấm gương đó làm cảm động. Thần nghÄ© đó là  má»™t đức tÃnh tốt cần phát huy, thôi thì hãy tha cho Dung ma ma Ä‘i  ạ. 
Tịnh Nhi nhìn thấy cảnh đó, cảm động chảy  nước mắt. Thái háºu cÅ©ng thế, mãi đến lúc này má»›i hiểu được tại sao vua Càn Long  lại yêu quý Tá» Vy như váºy. Bà chợt thấy hối tiếc vá» những tiên kiến trước kia  cá»§a mình vá»›i Tá» Vy. 
Nhưng ngay lúc đó vua lại  nói: 
- Không được, Dung ma ma đã phạm tá»™i  nhiá»u lá»—i tày trá»i. nhưng lá»—i lầm này, chặt mưá»i cái đầu cá»§a mụ ta vẫn chưa làm  ta hả giáºn, làm sao mà tha được chứ? 
Nói xong  ông quay qua đám thị vệ. 
- Còn chần chá» gì  nữa, ta bảo tụi bây mang Ä‘i chém Ä‘i, ta cấm không cho phép ai xin xá» nữa, kéo  Ä‘i, ta chẳng những chỉ muốn chém đầu Dung ma ma này, mà cả hoàng háºu nữa. Hai  ngưá»i này chẳng ai thoát được tá»™i chết cả! 
Ãám  thị vệ hô: 
- Tuân lệnh! 
Và tiếp tục xông tá»›i mang Dung ma ma Ä‘i, hoàng háºu bất lá»±c  nhìn theo khóc. 
- Dung ma ma! Ngươi hãy đến  suối vàng trước chỠta... rồi ta sẽ đi theo ngươi thôi mà. 
Dung ma ma nghẹn lá»i: 
- Xin  hoàng háºu bảo trá»ng... xin hoàng háºu bảo trá»ng... 
Tá» Vy thấy chưa đánh động đến tâm vua Càn Long má»™t ý nghÄ©a  thoáng qua, vá»™i rút lệnh bài trong ngưá»i ra đặt trước mặt vua Càn  Long. 
- Hoàng a ma, váºy thì con xin sá» dụng  Kim Bài lệnh tiá»…n này cá»§a ngưá»i váºy, con xin ngưá»i hãy tha mạng cho Dung ma ma  má»™t phen. 
Vua Càn Long nhìn thấy Kim Bài lệnh  tiá»…n giáºt mình nói: 
- Tá» Vy, sao con làm  váºy? 
Tá» Vy cầm Kim Bài lệnh tiá»…n quay sang  Thái háºu nói: 
- Con biết lệnh tiá»…n này chỉ sá»  dụng được ba lần, váºy thì lần thứ nhất, con xin Hoàng a ma tha mạng cho Dung ma  ma, lần thứ hai con xin tha mạng cho hoàng háºu nương nương ạ! 
Má»i ngưá»i đứng đó Ä‘á»u bất ngá», vua Càn Long vừa bá»±c tức vừa  cảm động nói: 
- Tá» Vy, con... sá» dụng Kim bài  váºy liệu có đúng không? tại sao lại xá» dụng má»™t cách khinh xuất như  thế? 
TỠVy rất bình tĩnh cầm Kim Bài lệnh tiễn  trên tay, quỳ xuống trước mặt vua Càn Long nói: 
- Con nghÄ© rằng Hoàng a ma đã ban đặc quyá»n cho con thì hãy để  nó phát sinh tác dụng, đừng thu hồi trong lúc này. 
Yến Tá» thấy Tá» Vy hành động như váºy cảm động quá, bản chất cố  chấp chợt nhiên biết mất. Cô nàng cÅ©ng hùng dÅ©ng bước ra quỳ xuống cạnh Tá»  Vy. 
- Bẩm Hoàng a ma! Hẳn Hoàng a ma cÅ©ng biết  tánh con “thù thì phải trả†con rất sòng phẳng. Nhưng mà lần này thấy Tá» Vy chÆ¡i  đẹp quá, khiến con vô cùng cảm động. Dung ma ma ở trong cung này đối vá»›i con là  kẻ thù không đội trá»i chung, bà ấy đã làm con nhiá»u lần chết Ä‘i sống lại, con  căm thù bà ta vô cùng. Nhưng như lá»i Tá» Vy nói, cái quý nhất trong cõi Ä‘á»i này  là sá»± “tha thứâ€. Con từ nào đến giá» chỉ biết gây há»a cho ngưá»i khác, làm phiá»n  má»i ngưá»i, chứ chẳng nên thân gì cả. Vì váºy hôm nay con cÅ©ng muốn bắt chước Tá»  Vy làm đẹp má»™t lần... Nếu Tá» Vy sá» dụng má»™t tấm kim bài chưa đủ, thì còn con...  con cÅ©ng có nữa... 
Yến Tá» vừa nói vừa móc tấm  Kim bài ra. Ãến lúc đó vua Càn Long đành khoát tay. 
- Thôi đủ rồi, đủ rồi! Khá»i mang thêm ra nữa! 
VÄ©nh Kỳ thấy Tá» Vy, Yến Tá», NhÄ© Khang Ä‘á»u quỳ trước mặt vua,  vá»™i vàng bước tá»›i quỳ cạnh Yến Tá» nói: 
- Bẩm  Hoàng a ma, mặc dù đám Dung ma ma giở đủ ý đồ để hãm hại chúng con. Nhưng trá»i  cao quả là có mắt, đã giúp bá»n con vượt qua hết bao nhiêu hiểm trở, Bá»n con đã  lành lặn mà quay vỠđây, đó là phúc đức lắm rồi. Vả lại, nhá» cái lần Ä‘i xa này,  bá»n con cÅ©ng hiểu rõ hÆ¡n tấm lòng nhân háºu cá»§a Hoàng a ma, nhá» váºy mà tình phụ  tỠđã khắn khÃt hÆ¡n, hiểu biết nhiá»u hÆ¡n. Ãối vá»›i bá»n con có thể coi đó như là  “nhân há»a đắc phước†(vì gặp tai há»a mà được phước). Và trong cái giây phút Ä‘oàn  viên cảm động này, xin để má»i việc trong sáng, đừng để chuyện chặt đầu ám ảnh mà  mất vui. 
NhÄ© Khang gáºt đầu, nói  thêm: 
- NgÅ© a ca nói đúng! bẩm hoàng thượng,  Dung ma ma dù gì cÅ©ng là má»™t bà già sống lâu năm trong cung đình. Từ lúc chào  Ä‘á»i đến nay, cuá»™c Ä‘á»i bà ấy đã gắn chặt vá»›i hoàng cung, nên có thể nói là kém  hiểu chuyện Ä‘á»i. Nếu bây giá» vì chuyện này mà bà ta biết ăn năn hối lá»—i, cải tạo  nên ngưá»i thì chuyện đó chẳng phải là có giá trị hÆ¡n chuyện chặt đầu bà ta  ư? 
Vua Càn Long trố mắt nhìn bốn ngưá»i trẻ  tuổi, ông không ngá» há» lại có ý nghÄ© vị tha khai phóng thế. 
Thái háºu từ nào đến giá» là ngưá»i Ä‘á»c kinh niệm pháºt. Chuyện tu  hành đã ảnh hưởng phần nào đến tâm tÃnh bà, vì váºy sá»± việc trước mặt càng khiến  bà cảm động khôn xiết. Bà không dằn được, bước tá»›i nói vá»›i vua. 
- Hoàng đế, chẳng lẽ ngưá»i không thấy bá»n trẻ này tâm địa  thiện lương háºu đạo? A di đà pháºt, thôi thì... Tổ thượng tÃch đức sao...  Ta  cảm động quá... Ta không ngá» chúng nó lại tốt như váºy. 
Rồi bà quay qua Dung ma ma lớn tiếng. 
- Dung ma ma, nãy giỠngươi có nghe thấy không? Ngươi có biết  hối cải không chứ? 
Dung ma ma cÅ©ng tháºt bất  ngá», thấy chết đến nÆ¡i rồi mà phút cuối má»i chuyện lại đổi thay. Sá»± trong sáng  và hiá»n lành cá»§a bốn ngưá»i trẻ tuổi làm cho bà vừa cảm động, vừa hối háºn, vừa  xấu hổ. Càng nghÄ© càng ngượng đến độ muốn chui xuống đất mà trốn Ä‘i. Ngươi đàn  bà già này đã dâng hiến suốt cuá»™c Ä‘á»i mình cho hoàng háºu, vì lợi Ãch và quyá»n  hạn cá»§a hoàng háºu đã không từ bất cứ thá»§ Ä‘oạn nào. Nhưng cuối cùng nhân tÃnh  cÅ©ng có lúc mở ra, lương tâm đôi khi cÅ©ng cắn rứt. Má»™t lần vua Càn Long muốn đưa  hoàng háºu vào tông nhân phá»§, Tá» Vy đã ân cần van xin. Bây giá» lại má»™t lần nữa,  tá»™i chết trước mắt mà lại được Tá» Vy cứu. 
Dung  ma ma lết tá»›i trước mặt bốn ngưá»i trẻ tuổi dáºp đầu liên tục, vừa khóc vừa  nói: 
- Nô tài xin cảm tạ TỠVy cát cát, Hoàn  Châu cát cát, Ngũ a ca và Phước đại gia, đại ân đại đức của các vị khiến nô tài  hổ thẹn vô cùng. Nô tài đã làm biết bao chuyện xấu xa thế mà còn được các vị xin  với hoàng thượng tha tội chết, nô tài nguyện kiếp sau sẽ làm thân trâu ngựa để  báo đáp lại các vị. 
Dung ma ma nói xong, quay  qua dáºp đầu vá»›i vua Càn Long nói: 
- Bẩm hoàng  thượng, Dung ma ma này biết là tá»™i lá»—i tày trá»i, trăm cái đầu cÅ©ng không đủ xóa  hết tá»™i, nên chẳng có lý do gì để được ân xá. Nhưng nô tài chỉ xin hoàng thượng  má»™t Ä‘iá»u, nô tài chết nhưng hãy để hoàng háºu nương nương sống. Dung ma ma này  chỉ là má»™t nô tài, có chết cÅ©ng chẳng ai quan tâm. Nhưng hoàng háºu nương nương  là ngưá»i đầu ấp chăn gối cá»§a hoàng thượng, xin ngưá»i hãy nhá»§ lòng nghÄ© đến mà  tha thứ. 
Vua Càn Long nhìn Dung ma ma, sá»± căm  ghét vẫn còn đó nhưng lòng khoan dung cá»§a Tá» Vy đã làm ông xao động, đó là chưa  nói cạnh đó còn Kim Bài lệnh tiá»…n. ChÃnh Ä‘iá»u này má»›i làm ông khó xá», Ä‘ang phân  vân, thì đã nghe thái háºu nói: 
- Thôi hoàng đế  ạ, đã hứa tha ngưá»i được thì phải tha thôi. 
Vua Càn Long nghe váºy, tuyên bố: 
- Dung ma ma, hôm nay ngươi gặp may đấy, vừa được TỠVy xin  tội lại vừa có Kim Bài lệnh tiễn, nên ta không thể không tha chết cho ngươi.  Nhưng mà tội ngươi quá nặng tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì phải  trị! 
Rồi vua ra lệnh cho đám thị  vệ. 
- Ngưá»i đâu, hãy mang bà ta ra sân sau,  đánh má»™t trăm trượng cho ta. 
-  Dạ. 
Ãám thị vệ ứng xong lôi Dung ma ma ra sân  sau. hoàng háºu thấy váºy lồm cồm đứng dáºy chạy theo. Ãám Yến Tá» ngẫm nghÄ©, Dung  ma ma đã quá già e là không chịu nổi má»™t trăm trượng nên cÅ©ng bước theo hầu can  thiệp. 
o0o 
Khi má»i ngưá»i ra đến sân, thì đã thấy bá»n thái giám dùng những  tám ván sắp dài trên ná»n gạch cho phẳng. rồi đẩy Dung ma ma nằm lên, xong có hai  thái giám khác tay cầm trượng to đưa cao chá» lệnh. 
Dung ma ma nằm dài trên ván phẳng, mặt tái bệch, đợi định Ä‘oạt  số mệnh chá»› không còn là má»™t Dung ma ma quyá»n uy hét ra lá»a ngày  nào. 
Hoàng háºu loạng choạng bước tá»›i, đưa cao  tay lên. 
- Hoàng thượng, xin hãy niệm tình!  Dung ma ma tuổi cao sức yếu làm sao chịu nổi má»™t trăm trượng, ngay năm mươi  trượng e là bà ta đã hồn lìa khá»i xác rồi. Chắc chắn là Dung ma ma sẽ không chịu  nổi đâu, hoàng thượng đã đại xá tha chết cho bà ấy, thì xin mở lòng tá» bi cho  trót luôn, xin hãy tha cho Dung ma ma luôn Ä‘i. 
Vua Càn Long bá»±c dá»c trước sá»± van nài quá đáng cá»§a hoàng  háºu. 
Tá» Vy, Yến Tá», VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang đứng  đó chứng kiến cảnh trên cÅ©ng nghÄ© như hoàng háºu nhưng thấy thái độ cương quyết  cá»§a vua không biết phải nói sao. 
Thái háºu cÅ©ng  yên lặng, chỉ có VÄ©nh CÆ¡, thằng bé cố vùng ra khá»i tay vú em chạy tá»›i trước mặt  vua. 
- Hoàng a ma, con van ngưá»i hãy tha cho  Hoàng ngạc nương và cả Dung ma ma nữa! 
Vua Càn  Long quay lại thấy VÄ©nh CÆ¡, nhÃu mày hét vú em. 
- Vú em đâu, tại sao lại để Tháºp Nhị a ca ở đây? Hãy mang sang  lệnh phi nương nương từ đây vá» sau. Tháºp Nhị a ca là con cá»§a lệnh phi nương  nương, nghe trẫm nói không? 
Hoàng háºu nghe váºy  giáºt mình sợ hãi, quay qua chỉ thấy VÄ©nh CÆ¡ bị hai bà ma ma khác kéo Ä‘i, VÄ©nh CÆ¡  cố trì lại khóc. 
- Hoàng ngạc nương ơi, Hoàng  ngạc nương! 
Bấy giá» thì hoàng háºu không dám  nghÄ© đến Dung ma ma nữa, mà chạy bay vá» phÃa VÄ©nh CÆ¡. 
- Vĩnh Cơ... Vĩnh  Cơ con... 
Vua Càn Long hạ lệnh cho hai tay thị vệ cầm  trượng. 
- Sao không đánh Ä‘i, còn chần chá» gì  nữa? Äánh! 
Hai cây trượng dài liên tục ngã  xuống, Dung ma ma Ä‘au quá hét lên. Hoàng háºu nghe váºy lại quay qua Dung ma ma,  nhưng đã bị các thị vệ đứng gần đó cản lại, lòng Ä‘au như cắt. 
- Một... hai... ba... bốn... 
Tiếng thị vệ đếm theo nhịp đánh. 
Rồi tiếng Dung ma ma quằn quại rên la. 
- á»i da... ối da... Vạn tuế gia Æ¡i... Xin ngưá»i hãy khai ân...  Xin ngưá»i hãy để cho nô tài chết má»™t lần hay hÆ¡n không... Tá» Vy cát cát... Hoàn  Châu cát cát... cho nô tài xin lá»—i... Nô tài biết mình sai rồi... Xin cát cát  hãy nói giúp vá»›i vạn tuế gia... 
Hoàng háºu thì  nước mắt đầm đìa, vừa nhìn Dung ma ma vừa nhìn theo VÄ©nh CÆ¡ mà lòng Ä‘au như cắt.  Ngưá»i cố vùng vẫy khá»i tay thị vệ và chạy bay đến cạnh Dung ma ma, nằm ngay trên  ngưá»i cá»§a ngưá»i vú già, khiến các tay thị vệ Ä‘ang đánh phải ngưng  lại. 
- Hoàng thượng, thần thiếp biết mình đã  phạm lá»—i nhiá»u lần tá»™i và không thể tha, thôi thì hoàng thượng hãy mang thiếp và  Dung ma ma ra chém cùng má»™t lúc, chứ đừng đánh hành xác Dung ma ma thế này nữa.  Tất cả lá»—i lầm cá»§a Dung ma ma phạm phải Ä‘á»u là vì thần thiếp mà làm Váºy thì hãy  để thần thiếp được cùng bà ấy làm bạn nÆ¡i chốn suối vàng... Xin đừng đánh nữa,  hãy ban cho được chết Ä‘i! 
Dung ma ma thấy  hoàng háºu chạy đến dùng thân đỡ đòn cho mình, cảm kÃch vô cùng, vừa khóc vừa  nói: 
- Hoàng háºu Æ¡i, hoàng háºu, nương nương Æ¡i  nô tài đã hại chết nương nương rồi! 
Tá» Vy thấy  váºy cảm động quá, nên bước tá»›i quỳ trước mặt vua. 
- Bẩm Hoàng a ma, chiếc kim bài kia giảm được tá»™i tá» như váºy  có giảm tá»™i đánh không ạ? 
Vua Càn Long khoát  tay. 
- Không được, con đừng có Ä‘em cái kim bài  kia ra xin tá»—i mãi như váºy, Cái mụ già này tâm địa hiểm độc, trẫm không thể  không để mụ ta thoát khá»i thá» hình, mụ ta nào có xứng đáng để con cứ Ä‘em kim bài  ra mà xin tá»™i chứ? Con làm như váºy là mất uy cái kim bài cá»§a ta! 
Rồi ông ra lệnh cho bá»n thị vệ, thái giám. 
- Kéo hoàng háºu ra, tiếp tục đánh! 
Bá»n thái giám bước tá»›i kéo hoàng háºu ra, hoàng háºu váºt  vã. 
- Äừng, đừng, xin hoàng thượng hãy khai  ân, xin hoàng thượng hãy khai ân. 
Tá» Vy thấy  váºy bước tá»›i kéo vạt áo vua van xin 
- Bẩm  Hoàng a ma! Hoàng a ma không cho phép con sá» dụng Kim Bài lệnh tiá»…n nữa, váºy thì  trước khi tiếp tục đánh, Hoàng a ma có thể cho con Ä‘á»c má»™t bài thÆ¡  không? 
Vua Càn Long ngạc  nhiên. 
- Äá»c thÆ¡ à, trong cái giá» phút này mà  con vẫn Ä‘á»c thÆ¡ được ư? 
- Vâng, xin Hoàng a ma  nghe con Ä‘á»c hết bài thÆ¡ rồi đánh, cÅ©ng không muá»™n mà. 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u trố mắt nhìn Tá» Vy không biết Vy định trổ  nghá» gì, còn vua Càn Long thì hiếu kỳ, nên gáºt đầu nói: 
- ÃÆ°á»£c, con cứ Ä‘á»c Ä‘i, nhưng phải biết bài thÆ¡ cá»§a con cÅ©ng  không cứu được mụ ta đâu. 
Tá» Vy bình tÄ©nh nghÄ©  ngợi, rồi cháºm rãi Ä‘á»c. 
Nguyệt dịch tây lâu  canh cổ 
Ngư phu thu cung chuyển hồi  gia 
Vũ quá thiên tịnh hỠthu 
Thiết tượng tức đăng chánh hát trà 
Tiá»u phu đảm sài tảo hạ san 
Lặp hộ hoán cẩu thâu lạp xoa 
Mỹ nhân hạ liễu thiên thu giá 
Du lang cải há»ng mưu sinh nhai 
Nhân lão bất khan bảng trùng khổ 
Kỳ cầu hoàng thượng nhiêu thứ tha 
dịch 
Trăng lệch lầu tây  trống canh điểm 
Ngư phủ xếp lưới quay vỠ nhà 
Mưa tan trá»i tạnh ở chi  nữa 
Thợ nên tắt lá»a uống trà  thôi 
Tiá»u phu gánh cá»§i Ä‘ang xuống  núi 
Thợ săn gá»i chó dẹp cung  tên 
Ngưá»i đẹp dẹp Ä‘u Ä‘ang bước  xuống 
Gã bán dầu kia đã đổi  nghỠ
Ngưá»i già không thể làm việc  nhá»c 
Cầu xin hoàng thượng tha lão  ta 
Tá» Vy Ä‘á»c dứt, vua Càn Long còn chưa hiểu ý  Tá» Vy định nói gì, thì NhÄ© Khang đã bước tá»›i vòng tay thưa: 
- Bẩm hoàng thượng, Tá» Vy đã liên tục nói đến tám thứ “không  đánh†váºy xin hoàng thượng hãy tha cho Dung ma ma Ä‘i. 
Vua châu mày. 
- Cái gì mà  tám thứ “không đánh� 
NhÄ© Khang giải  thÃch 
- Câu thứ nhất nói là trăng đã vá» hướng  Tây nên không đánh trống canh nữa, câu thứ hai là ngư phá»§ đã không đánh cá mà  quay vá», câu thứ ba là hết mưa trá»i tạnh không cần dù, câu thứ tư là thợ rèn đã  tắt lá»a nên không Ä‘áºp sắt câu thứ năm là tiá»u phu đã gánh cá»§i xuống núi nên  không chặt cây tiếp, thứ sáu là thợ săn gá»i chó vá» tức là không tiếp tục săn  nữa, thứ bảy cô gái không đánh Ä‘u tiếp thứ tám anh thợ nấu dầu đã đổi nghá» nên  không ép dầu nữa. 
Vua Càn Long hiểu ra nhìn TỠ Vy rồi nhìn Nhĩ Khang chưa biết xỠtrà ra sao thì Tịnh Nhi bước tới quỳ xuống  tâu: 
- Bẩm hoàng thượng, má»™t Kim Bài lệnh tiá»…n  cá»™ng thêm má»™t bài thÆ¡ “không đánh†con nghÄ© như váºy đủ để hoàng thượng cảm động,  lòng thành và sá»± hiá»n thục cá»§a Tá» Vy đủ để đánh động trái tim lương tâm cá»§a má»i  ngưá»i. Con nghÄ© thôi thì hoàng thượng cÅ©ng nên vì Tá» Vy làm việc thiện má»™t lần  nữa váºy. 
Vĩnh Kỳ cũng bước tới  nói: 
- Bẩm Hoàng a ma, con nghÄ© Dung ma ma  cÅ©ng đã ăn Ãt ra mưá»i mấy trượng rồi, vá»›i tuổi tác cá»§a Dung ma ma mà nói, hình  phạt thế này cÅ©ng đã Ä‘Ãch đáng. 
Yến TỠcũng  chen vào: 
- Hoàng a ma má»i ngưá»i Ä‘á»u xin  ngưá»i, thôi thì tha cho bà ta Ä‘i, ngay cả con cÅ©ng thấy đánh thá» này tàn nhẫn  quá. 
Vua Càn Long nhìn má»i ngưá»i lại thở dài,  khoát tay: 
- Thôi được, trẫm chịu thua các  ngươi. 
Rồi quay sang đám thị vệ ra  lệnh: 
- Thôi đừng đánh nữa, nếu không cuối  cùng trẫm sẽ bị mang tiếng là tàn nhẫn. 
Và  quay qua Dung ma ma vua nói: 
- Này Dung ma ma,  cái tấm thân thối tha cá»§a ngươi, tạm thá»i được treo lại đó, lần sau chỉ cần  ngươi phạm má»™t lá»—i nhá», ta cÅ©ng cho bầm xác ngươi ra trăm mảnh. Ãến lúc đó dù có  mưá»i cái Kim Bài lệnh tiá»…n, má»™t trăm bài thÆ¡ “không đánh†ta cÅ©ng không tha, hãy  liệu mà giữ lấy hồn. 
Dung ma ma nghe váºy, mừng  quá lồm cồm bò đến trước mặt vua vừa lay vừa khóc 
- Nô tài đã biết lá»—i, nô tài hứa từ đây vá» sau sẽ tu tâm dưỡng  tánh, cố làm lại cuá»™c Ä‘á»i! 
Lạy xong quay qua  TỠVy, phủ phục trước mặt nói: 
- TỠVy cát  cát, nô tài xin tạ ơn cứu mạng của cát cát, nhỠcát cát mà nô tài không chết,  xin tạ ơn... tạ ơn... 
Rồi quay qua đám Yến Tá»,  VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tịnh Nhi Dung ma ma vừa lạy vừa nói: 
- Các đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân... nô tài xin được  dáºp đầu lạy tạ các vị! 
Vua Càn Long trừng mắt  nhìn hoàng háºu, phán: 
- Chá»§ tá»› hai ngươi hãy  quay vá» Khôn Ninh cung đóng cá»a sám hối cho ta! 
Hoàng háºu cúi đầu. 
- Thần  xin tuân mệnh. 
Rồi hoàng háºu bước tá»›i dìu Dung  ma ma hai ngưá»i thểu não lết vá» Khôn Ninh cung, bao nhiêu hào quang ngày nào đã  tắt, má»i ngưá»i nhìn theo má»—i ngưá»i má»™t tâm trạng, chẳng biết nên vui hay buồn.  Nhân quả cuá»™c Ä‘á»i diá»…n ra trước mắt.
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:02 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			
  
   
  
 
  
 
 
  Vua Càn Long tuy là tha hoàng háºu và Dung ma ma nhưng cÆ¡n  giáºn trong lòng chưa nguôi, tối hôm ấy ở Diên Há»· cung, thấy VÄ©nh CÆ¡ khóc nằng  nặc đòi vá» vá»›i mẹ đẻ, ông càng bá»±c dá»c chỉ thẳng vào mặt VÄ©nh CÆ¡  nói: 
- Trẫm ra lệnh cho con không được khóc  nữa, lá»›n rồi chứ đâu phải trẻ con mãi. Bắt đầu từ hôm nay ta tuyên bố là con đã  trưởng thành, con phải há»c cách xá» sá»± cá»§a ngưá»i lá»›n, và con phải suy nghÄ© xem  Ä‘iá»u ta làm có đúng không? Phải thấy rằng má»i sá»± Ä‘á»u do sá»± sai trái cá»§a mẹ đẻ  con tại ra cả, để háºu quả con gánh, Bây giá» con phải cố khắc phục, chịu đựng,  nếu làm được thì con má»›i là đấng nam nhi. Còn nếu không, con cứ khiếp nhược mà  ngồi đó than khóc, con sẽ không trưởng thành được. Vì váºy hãy lau sạch nước mắt  Ä‘i, đừng khóc nữa, trẫm ghét nhất là thấy đàn ông con trai mà  khóc. 
Vĩnh Cơ sợ hãi gạt nước mắt nhìn vua,  rồi nhìn lệnh phi, cố trấn tĩnh nói: 
- Nhưng  mà... Con vẫn muốn được trở vỠKhôn Ninh cung con muốn được thấy ngạc nương của  con. 
Vua Càn Long lớn tiếng. 
- Ta đã nói là không cho phép con nhắc đến ngạc nương con nữa  mà... hãy nghĩ là... mẹ đẻ con đã chết và từ đây vỠsau, lệnh phi nương nương sẽ  thay thế, sẽ là mẹ con, có nghe rõ không? 
Vĩnh  Cơ tròn mắt nhìn lệnh phi chịu đựng chứ không dám khóc, chỉ lắp  bắp: 
- Nhưng mà... nhưng mà... 
Vua Càn Long cắt ngang 
-  Không có nhưng mà... nhưng mà gì cả. 
VÄ©nh CÆ¡  nghe váºy nÃn khe, lệnh phi thấy váºy sợ VÄ©nh CÆ¡ buồn nên kéo VÄ©nh CÆ¡ vá» phÃa  mình. 
- Thôi được rồi được rồi, Tháºp Nhị a ca  này hãy hứa vá»›i Hoàng a ma Ä‘i là sẽ tuân theo lệnh cá»§a Hoàng a ma. Tháºp Nhị a ca  ở lại đây thì cÅ©ng đâu khác nào ở Khôn Ninh cung, ở đây cÅ©ng vui váºy? Ở đây có  Thất cát cát nè, Cá»u cát cát nè, chÆ¡i vá»›i Tháºp Nhị a ca còn nữa... còn tiểu a ca  nữa... ở đây đông ngưá»i vui hÆ¡n cả ở Khôn Ninh cung nữa. 
Và đã phá»§ dụ, lệnh phi quay vào trong gá»i a  đầu: 
- Có đứa nào phÃa sau, mang bánh kẹo lên  cho Tháºp Nhị a ca ăn Ä‘i! 
-  Vâng. 
Thế là cả đám cung nữ mang những chiếc  mâm đầy kẹo bánh lên, để đầy bàn. Vĩnh Cơ nhìn thức ăn mà rưng rưng nước mắt  nói: 
- Nhưng mà... 
Vua Càn Long cắt ngang 
- Ta  đã bảo không được nói nhưng mà gì cả, sao cứ nói hoài váºy. 
VÄ©nh CÆ¡ giáºt mình và không ká»m chế được nữa, òa lên khóc  ngay. 
Tiếng khóc cá»§a VÄ©nh CÆ¡ làm vua bá»±c dá»c,  ông đứng dáºy Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng 
- Ãã  bảo là không được khóc sao cứ khóc hoài váºy? 
Lệnh phi ngồi đó nhìn Vĩnh Cơ, cũng không biết phải xỠtrà ra  sao. 
Ngay lúc đó bên ngoài có tiếng thái giám  bảo: 
- TỠVy cát cát đến, Tịnh Nhi cát cát  đến! 
Liá»n khi đó Tịnh Nhi và Tá» Vy đã bước vào  cá»a lệnh phi thấy hai ngưá»i đến như gặp được cứu tinh. 
TỠVy vừa bước vào tới của đã quỳ xuống 
- Hoàng a ma kiết tưá»ng, lệnh phi nương nương kiết  tưá»ng! 
Tịnh Nhi cũng quỳ theo tung  hô: 
- Hoàng thượng kiết tưá»ng, lệnh phi nương  nương kiết tưá»ng! 
Lệnh phi vá»™i đỡ hai ngưá»i  dáºy nói 
- Hai ngưá»i đến tháºt kịp lúc, kịp lúc  quá, Tá» Vy hãy khuyên Hoàng a ma Ä‘i, ngưá»i Ä‘ang giáºn Tháºp Nhị a ca đấy. Tháºp Nhị  a ca thì nằng nặc đòi vá» mẹ ta chẳng biết phải làm sao bây giá»! 
Vua Càn Long thấy Tá» Vy tá»›i biết là cô nàng lại định can  thiệp, nên trầm giá»ng nói: 
- Tá» Vy này! Ban  sáng con đã biểu diển má»™t màn Ä‘á»c thÆ¡ “không đánh†rồi, thế bây giá» con đến đây  có phải lại là vì chuyện cá»§a Tháºp Nhị a ca? và con lại định tiếp tục Ä‘á»c thÆ¡  nữa, phải không? 
TỠVy biết là vua chặn đầu,  nhưng vẫn dũng cảm nói: 
- Vâng, con Ä‘ang có  hai câu thÆ¡ muốn Ä‘á»c đây, xin Hoàng a ma nghe tiếp. 
Rồi  Ä‘á»c. 
Con xa mẹ 
Mẹ xa  con. 
Mắt trắng lệ rÆ¡i chẳng thành  lá»i. 
Vua Càn Long lắc đầu: 
- Bài thÆ¡ đó con sá» dụng ở đây không hợp lý, vì trẫm chia cách  hai mẹ con nó là vì tiá»n đồ cá»§a Tháºp Nhị a ca thôi. Nếu để nó ở bên má»™t ngưá»i mẹ  như váºy, há»c toàn những Ä‘iá»u nham nhở tàn ác, âm mưu quá»· kế, thì sá»›m muá»™n gì  cÅ©ng bị nhiá»…m. Lá»›n lên sẽ thành con ngưá»i như thế nào? 
Tịnh Nhi bước tới xá một xá nói: 
- Bẩm hoàng thượng lão pháºt gia bảo con đến đây xin cho Tháºp  Nhị a ca, con thấy thì qua những sá»± việc xảy ra, hẳn hoàng háºu đã lãnh há»™i được  nhiá»u Ä‘iá»u bổ Ãch. Lão pháºt gia cÅ©ng nói, ngưá»i sẵn sàng nháºn nhiệm vụ coi sóc  để dạy dá»— Tháºp Nhị a ca đến lúc trưởng thành. Vì váºy xin hoàng thượng cứ đưa  Tháºp Nhị a ca vá» cho hoàng háºu Ä‘i. 
Vua Càn  Long khoát tay nói: 
- Ta chỉ e rằng, giang sÆ¡n  có thể cải, nhưng bản chất con nguá»i khó mà thay đổi thôi! 
Tá» Vy nghe váºy bước tá»›i nắm tay vua nói: 
- Nhưng mà... chẳng lẽ hoàng thượng lại giao cái trách nhiệm  nặng nỠkia cho lệnh phi nương nương gánh? thế này thì con thấy không công  bằng! 
- Con nói váºy là sao? 
Tá» Vy cháºm rãi nói: 
- Hoàng  thượng đưa Tháºp Nhị a ca vá» cho lệnh phi nương nương nuôi dưỡng là đưa nương  nương vào cái thế khó xá», bởi vì ai cÅ©ng biết tháºp nhi a ca là con trai cá»§a  hoàng háºu nương nương. Má»™t hòn ngá»c quý mà chẳng ai dám đụng đến, bây giá» Hoàng  a ma giao cho lệnh phi nương nương dạy dá»—. ÃÆ°Æ¡ng nhiên nương nương phải uốn nắn,  sai trái nhẹ thì la rầy, nặng thì roi vá»t, lúc đó miệng Ä‘á»i sẽ thêm thắt gièm  pha. Rốt cuá»™c lại lệnh phi nương nương sẽ bị mang tiếng xấu má»™t cách vô cá»›, đó  là chưa nói hiện nay lệnh phi nương nương đã có Thất cát cát và Cá»u cát cát,  cá»™ng thêm má»™t tiểu a ca nữa, quản không xuể rồi, bây giá» phải lãnh thêm sức đâu  mà gánh? 
Vua Càn Long nghe phân tÃch ngẩn ra  nhìn lệnh phi, trong khi lệnh phi thì như trút được ná»—i băn khoăn trong lòng nên  nói: 
- á»’! Cái cô Tá» Vy này, tại sao lại Ä‘i  guốc trong bụng ngưá»i như váºy? 
Và quay qua vua  Càn Long bà nói: 
- Bẩm hoàng thượng, chuyện  hoàng thượng giao cho thiếp quản lý Tháºp Nhị a ca là má»™t vinh dá»± cho thần thiếp,  nhưng mà... như Ä‘iá»u Tá» Vy đã nói có lắm Ä‘iá»u bất tiện, khó mà tránh được tiếng  thị phi. Bên cạnh đó Tháºp Nhị a ca đã lá»›n, lúc nào lại cÅ©ng chỉ nghÄ© đến mẹ đẻ  mình. Thần thiếp mà nháºn lá»i chỉ e là chẳng có cách nào thay thế được địa vị cá»§a  mẹ ruá»™t trong trái tim Tháºp Nhị a ca. 
Tịnh Nhi  cÅ©ng tiếp lá»i: 
- Bẩm hoàng thượng! Tịnh Nhi  biết hoàng thượng rất quý Tháºp Nhị a ca, sợ là nếu không giáo dục kỹ sẽ hư há»ng,  Ä‘iá»u đó rất đúng. Có Ä‘iá»u trong hoàn cảnh thế này mà bắt a ca phải rá»i xa mẹ  ruá»™t, sẽ gây ấn tượng không tốt vá»›i cáºu ấy. Vì váºy việc làm đó có tháºt sá»± tốt  hay không? Hay lợi bất cáºp hại? 
TỠVy cũng nói  vào. 
- Hoàng a ma! Con thấy bây giá» mà Hoàng a  ma mang trả Tháºp Nhị a ca lại cho hoàng háºu nương nương thì hoàng háºu dù có sắt  đá thế nào cÅ©ng phải động lòng mà hồi tâm. Váºy thì sao Hoàng a ma chẳng không  nhân cÆ¡ há»™i này mà cải hóa trái tim hoàng háºu. Con còn nhá»› có má»™t lần lúc ở Nam  Dương, Hoàng a ma đã từng nói nhà mà có vui vẻ thì cuá»™c sống má»›i hưng thịnh. Lúc  đó con đã quyết định quay vá», cÅ©ng chỉ vì muốn gầy dá»±ng má»™t hòa khà cho gia  đình. Con rất muốn hoàng háºu thay đổi cách nhìn biến “can qua thành ngá»c bạch† (biến đổi chiến tranh thành hòa bình) vì váºy con rát muốn Hoàng a ma giúp đỡ  con, để con được trở thành má»™t ngưá»i hòa giải. Con muốn được mang Tháºp Nhị a ca  vá» cho hoàng háºu, Hoàng a ma thấy thế nào? 
Vua  Càn Long nhìn Tá» Vy, chợt hiểu ra là Tá» Vy đã làm váºy là vì đại cuá»™c, dùng đức  báo oán, để kẻ nghịch đạo quay vá». Ãây là cách tốt nhất để má»i ngưá»i phải tâm  phục khẩu phục. Thế là vua thở dài lần nữa, lắc đầu nói vá»›i VÄ©nh  CÆ¡. 
- VÄ©nh CÆ¡! chị Tá» Vy con quả là giá»i,  thuyết phục ta tha cho mẹ con, Thôi được, thôi được! Ta chẳng thế làm gì khác  hÆ¡n, nhưng mà VÄ©nh CÆ¡ này, con phải nhá»› cái Æ¡n, cái đức cá»§a chị Tá» Vy đấy. Ãừng  bao giá» quên thôi con hãy theo chị quay vá» Khôn Ninh cung Ä‘i! 
Tá» Vy nghe vua Càn Long nói váºy, mừng rỡ trấn  an. 
- Xin cảm Æ¡n Hoàng a ma! Xin Hoàng a ma  hãy yên tâm vá» tương lai cá»§a Tháºp Nhị a ca, có thế nào thì Tháºp Nhị a ca cÅ©ng  nên ngưá»i. Bởi vì... Có bao giá» hổ phụ mà chẳng sinh hổ tỠđâu? 
Lá»i cá»§a Tá» Vy khiến vua Càn Long cưá»i, thế là Tá» Vy và Tịnh  Nhi kéo Tháºp Nhị a ca lạy vua và lệnh phi rồi vá»™i vã Ä‘i ra cá»a. 
o0o 
Cùng lúc đó ở Khôn Ninh  cung, không khà trÄ©u nặng mây Ä‘en vần vÅ©. hoàng háºu và Dung ma ma Ä‘ang ôm nhau  mà khóc, há» khóc má»™t cách thảm thiết vì cuá»™c Ä‘á»i không còn ý nghÄ©a gì vá»›i há» cả  rồi. 
Dung ma ma ăn mấy mươi hèo, mình mẩy ê  ẩm, đứng không được mà ngồi cÅ©ng không yên, phải nằm dài trên ghế. hoàng háºu  ngồi cạnh vừa khóc vừa há»i: 
- Ngươi thấy thế  nào, liệu có giảm đau chưa? Hay là phải uống thêm mấy viên tỠhoạt huyết đơn  nữa? 
Dung ma ma ràn rụa nước mắt vá»™i nói vá»›i  hoàng háºu: 
- Nương nương, nô tài không còn  thấy đau nữa vết thương ngoài da nghĩa lý gì... Nô tỳ chỉ thấy mình vô cùng có  lỗi, nô tỳ chẳng làm gì để giúp đỡ nương nương được! 
Lá»i cá»§a Dung ma ma khiến hoàng háºu nhá»› tá»›i VÄ©nh CÆ¡ bà đưa mắt  nhìn ra ngoài, trá»i tối Ä‘en như má»±c, nghẹn giá»ng nói: 
- Không biết giá» này VÄ©nh CÆ¡ thế nào? Cái thằng bé kén ngá»§  lắm, nó đã quen ngá»§ giưá»ng nào mà đổi giưá»ng khác e là sẽ chẳng ngá»§  được. 
Dung ma ma vừa khóc vừa  nói: 
- Nương nương! Tất cả ở lá»—i nô tỳ cả...  lá»—i do nô tỳ gây ra... Äể sáng mai nô tỳ sẽ lén sang Diên Há»· cung xem Tháºp Nhị a  ca thế nào, cần gì? Chúng ta sẽ đưa sang đó, nương nương ạ, nô tỳ biết là nương  nương Ä‘au lòng lắm... nhưng chẳng biết làm sao hÆ¡n. nếu mà bây giá», cái đầu cá»§a  nô tỳ có thể đổi được Tháºp Nhị a ca trở vỠđây, thì nô tỳ rất sẵn sàng, chẳng  nuối tiếc gì cả... Nương nương nô tỳ tháºt có lá»—i vá»›i nương  nương... 
Lá»i cá»§a Dung ma ma làm hoàng háºu khóc  chẳng thành tiếng. Ngay lúc đó, chợt có tiếng thái giám bên ngoài  rao: 
- Tá» Vy cát cát đến, Tịnh Nhi cát cát  đến, Tháºp Nhị a ca đến! 
Hoàng háºu và Dung ma  ma Ä‘ang khóc chợt ngẩn ra, hoàng háºu lắp bắp há»i: 
- Có cả Tháºp Nhị a ca đến, ta có nghe lầm  không? 
Dung ma ma nói: 
- Thần cÅ©ng nghe như váºy, có cả Tháºp Nhị a ca! 
Hai ngưá»i vá»™i vã đứng dáºy dìu nhau loạng choạng ra  cá»a. 
Cá»a vừa mở đã thấy Tịnh Nhi và Tá» Vy Ä‘ang  nắm tay VÄ©nh CÆ¡ bước vào, Tá» Vy nhún ngưá»i chào hoàng háºu nói: 
- Hoàng háºu nương nương, con đưa Tháºp Nhị a ca từ Hoàng a ma  vỠđây cho nương nương đây, xin nương nương đừng buồn nữa. 
Hoàng háºu vừa nhìn thấy Tháºp Nhị a ca là khóc òa, bà dang rá»™ng  hai tay ra đón lấy VÄ©nh CÆ¡ ôm chặt như sợ mất con lần nữa. 
Tịnh Nhi thấy váºy cảm động nói: 
- Hoàng háºu nương nương, lão pháºt gia có dặn dò, mong là nương  nương hãy trân trá»ng những cái mình Ä‘ang có, đừng đánh mất nó má»™t lần  nữa. 
Hoàng háºu nghẹn ngào, ngước mắt nhìn Tá»  Vy, sá»± thù háºn trong tim bà chợt nhiên biến mất, thay vào đó là sá»± cảm Æ¡n và hối  lá»—i. Bà muốn nói má»™t lá»i nào đó để cảm Æ¡n, nhưng lắp bắp mãi mà chẳng nói nên  lá»i. 
Dung ma ma thì thấy Tá» Vy đưa Tháºp Nhị a  ca trở vá», lòng cÅ©ng cảm Æ¡n khôn xiết, những ganh tị thù háºn cÅ© chợt biến thành  những mÅ©i kim lương tâm làm bà cảm thấy Ä‘au nhói vì xấu hổ. Bà vá»™i vàng quỳ  xuống trước mặt Tá» Vy và Tịnh Nhi lạy lấy lạy để, như để lạy thay cho sá»± hối  lá»—i. 
Sá»± trở vá» cá»§a VÄ©nh CÆ¡ khiến cho không khà  chiến tranh trong cung đình chấm dứt, hoàng háºu không còn tác oai tác quái như  xưa mà trở nên khiêm tốn. Chuyện Hương phi bá» trốn cÅ©ng lùi vào dÄ© vãng, lịch sá»  hình như đã sang trang. Thái háºu bây giá» như hiểu ra ưu Ä‘iểm cá»§a Tá» Vy và Yến  Tá», hai cô cát cát dân dã đã được chấp nháºn có Ä‘iá»u, lòng bà vẫn chưa  yên. 
o0o 
Má»™t  hôm thái háºu cho gá»i NhÄ© Khang vào triá»u, quyết định há»i cho ra lẽ, bà há»i NhÄ©  Khang: 
- NhÄ© Khang này, ngươi có biết ta cho  gá»i ngươi đến đây để làm gì không? 
NhÄ© Khang  cung kÃnh đáp 
- Thần không  biết. 
Thái háºu trầm ngâm má»™t chút  nói: 
- Hôm nay ta tìm cách để Tịnh Nhi vắng  mặt ở đây, là để ta và ngươi nói chuyện dá»… dàng hÆ¡n. Ngươi có biết là từ lúc ở  NgÅ© Äài sÆ¡n quay vá», ta đã có nhiá»u cuá»™c muốn nói vá»›i ngươi. Nhưng rồi trong  cung hết xảy ra chuyện này đến chuyện khác, các ngươi đã quáºy tung má»i thứ lên,  khiến những gì ta muốn nói cÅ©ng không có dịp nói, cứ để yên trong lòng, bây giá»  thì không thể không nói rồi. 
NhÄ© Khang đâm lo  chàng há»i: 
- Chẳng hay lão pháºt gia muốn dạy  bảo Ä‘iá»u chi, con xin chỠđây. 
Thái háºu  nói: 
- Váºy thì ta Ä‘i thẳng vào vấn đỠváºy, ta  biết ngươi và Tá» Vy yêu nhau tháºt lòng, tình yêu cá»§a các ngươi đã khiến ta cÅ©ng  phải cảm động. Nhưng chuyện này ta thấy cÅ©ng chẳng lạ cái con Tá» Vy a đầu đó. Ta  không thể không thừa nháºn nó là đứa tài hoa lại có thể phẩm cách, khó mà bưới  lông tìm vết để làm khó dể được. Thôi thì đành chấp nháºn, giá» ta đã sẵn sàng  đồng ý cho con và nó lấy nhau, có Ä‘iá»u ta còn má»™t Ä‘iá»u kiện muốn ngươi chấp  hành. 
- Dạ... Äiá»u kiện gì ạ! 
- Äấy là ngươi phải chấp nháºn cả Tịnh Nhi! 
Nhĩ Khang nghe nói, tái mặt. 
- Bẩm lão pháºt gia, xin hãy suy xét cho. 
- Ta đã suy xét rất nhiá»u lần, nghÄ© tá»›i nghÄ© lui ta thấy Tịnh  Nhi nó xinh đẹp, hiá»n lành, thông minh lại có há»c, như váºy đâu có gì là không  xứng vá»›i ngươi, mà ngươi cùng lúc có được hai vợ xinh đẹp, giá»i dắn như váºy cÅ©ng  đâu có thiệt thòi gì. Ta tin rằng ngươi là ngưá»i biết xá» sá»±, sẽ yêu đồng Ä‘á»u cả  hai, không để má»™t ai phiá»n hà. Ta cÅ©ng tin là Tá» Vy là đứa hiểu biết, rá»™ng rãi,  không lấn áp Tịnh Nhi. Vì váºy nếu ngươi cÅ©ng có ý thÃch Tịnh Nhi thì cho biết.  ÃÃch thân ta sẽ nói vá»›i nó nếu nó đồng ý là ta sẽ nói chuyện vá»›i Tá» Vy, ngươi  không được lá»™n xá»™n gì cả nghe! 
Nhĩ Khang hoảng  hốt chắp tay lại thưa. 
- Lão pháºt gia, chuyện  này xin lão pháºt gia đứng ngoài cho đừng nói gì vá»›i Tá» Vy cả. Bởi vì nếu Tá» Vy  mà không đồng ý cÅ©ng sẽ không để lá»™ sá»± phản đối đâu, và sá»± việc càng trở nên rắc  rối hÆ¡n. Con chỉ có má»™t tấm chân tình, con đâu thể cùng lúc chia sẻ cho hai  ngưá»i được? Tịnh Nhi không có gì là không xứng đáng nhưng nếu con cưới Tịnh Nhi,  có nghÄ©a là con đã làm khổ cô ấy. Lão  pháºt gia! Có biết là ngưá»i rất quý Tịnh Nhi váºy thì sao lão pháºt gia lại chấp  nháºn để Tịnh Nhi phải Ä‘au khổ, phải buồn chứ? 
Thái háºu châu mày: 
- Tại sao  Tịnh Nhi phải khổ, khi mà ta mưu cầu hạnh phúc cho nó, ngươi nói gì ta không  hiểu? 
Nhĩ Khang thành khẩn  nói: 
- Bẩm lão pháºt gia vì trong trái tim thần  chỉ có má»™t hình bóng Tá» Vy, Tá» Vy đã chiếm hết chá»— đứng trong đó, nên làm sao  chứa được ngưá»i khác. Con đã thá» vá»›i Tá» Vy, kiếp này nguyện làm chim liá»n cánh,  làm cây liá»n cành vá»›i cô ấy nếu con mà còn lòng dạ nào thì sẽ chết bất đắc kỳ  tá». 
Thái háºu trợn mắt: 
- Tại sao ngươi nói váºy chứ, ta dá»±a vào chá»— thân tình nói  chuyện vá»›i ngươi. Ngươi lại không nghÄ© mà cứ né tránh, không muốn tiến tá»›i, tại  sao váºy? Trong chuyện này ngưá»i bị thiệt đâu phải là Tá» Vy đâu, mà ngươi từ  chối, kẻ thiệt thòi nhất chỉ có thể là Tịnh Nhi! 
NhÄ© Khang không ká»m được nói: 
- Nhi thần thấy, nếu theo cách sắp xếp cá»§a lão pháºt gia, thì  sẽ không có ai hạnh phúc. Ba chúng con sẽ Ä‘á»u Ä‘au khổ, chẳng ai vui đâu, Bẩm lão  pháºt gia! Xin ngưá»i hãy nghÄ© lại, Tá» Vy từ ngày vào cung đến nay, chỉ gặp toàn  chuyện khổ chứ chẳng thấy vui, lại phải mang thương tÃch đầy ngưá»i. Nhưng cô ấy  nào có oán than, chỉ lầy lòng khoan dung mà chấp nháºn. Má»™t tâm hồn vị tha đó chỉ  vì việc lá»›n, vì má»i ngưá»i. Nhưng trong tình yêu, con biết Tá» Vy là ngưá»i rất  chuyên nhất cô ấy chỉ muốn có “má»™t vợ má»™t chồng†đó không phải là quan Ä‘iểm  riêng tư cá»§a Tá» Vy mà cả con cÅ©ng muốn như váºy. Xin lão pháºt gia hãy tôn trá»ng  cái ý kiến cá»§a chúng con. 
Thái háºu có vẻ không  vui, há»i: 
- Làm sao ngươi biết là Tá» Vy không  chấp nháºn chuyện ngươi có nhiá»u vợ, ta thấy tình cảm giữa nó và Tịnh Nhi rất  khắn khÃt, chẳng khác chị em, thì sao lại không chấp nháºn chuyện san  sẽ? 
NhÄ© Khang vẫn giữ vững láºp  trưá»ng. 
- Lão pháºt gia, Tá» Vy vẫn là con ngưá»i  chứ nào phải là thần thánh, cô ấy là đàn bà, mà đã là đàn bà thì đương nhiên có  những tinh tế cá»§a phái nữ. Ãàn bà rất nhạy cảm, nhất là trong chuyện tình yêu.  Há» Ãch ká»· và ghen tương, Ä‘iá»u đó hẳng lão pháºt gia cÅ©ng biết. Con nghÄ©, không  phải chỉ má»™t mình Tá» Vy mà ngay cả Tịnh Nhi cÅ©ng thế. Xin lão pháºt gia đừng đánh  giá Tá» Vy cao quá, cÅ©ng như đừng đánh giá Tịnh Nhi thấp trong chuyện tình yêu.  Con thừa nháºn con không đủ khả năng lá»±c để yêu má»™t lúc hai ngưá»i đàn bà Nếu con  mà nháºn sá»± sắp xếp cá»§a lão pháºt gia thì con chẳng những không xứng vá»›i Tá» Vy mà  cÅ©ng không xứng vá»›i Tịnh Nhi nữa, Con không có quyá»n xúc phạm tình yêu cá»§a Tá» Vy  cÅ©ng như không thể hại hạnh phúc cá»§a Tịnh Nhi. Làm như váºy Tá» Vy khổ, Tịnh Nhi  buồn, con là kẻ đứng giữa càng khó xá» hÆ¡n. Kết quả chỉ là sá»± huá»· diệt cả ba chứ  chẳng vui vẻ gì cả. 
Nhĩ Khang thở dài rồi tiếp  tục nói: 
- Con, Tá» Vy, và Tịnh Nhi Ä‘á»u là  những con ngưá»i hiểu biết, chẳng lẽ thấy sai trái mà vẫn húc đầu vào? chẳng lẽ  lại ngu xuẩn như váºy? 
NhÄ© Khang vừa dứt lá»i,  thì tá»± nhiên Tịnh Nhi từ phÃa sau bước ra, vá»— tay nói: 
- Anh NhÄ© Khang, anh nói rất hay! rất đúng, em không thể không  cá»— vÅ© cho lá»i nói vừa rồi cá»§a anh. 
NhÄ© Khang  và thái háºu Ä‘á»u bất ngá», NhÄ© Khang lúng túng đứng dáºy. 
- Tịnh Nhi... xin lỗi tôi... 
Tịnh Nhi cưá»i: 
- Không có gì  phải xin lá»—i cả, Ä‘iá»u anh nói rất có lý, anh khiến tôi vừa khâm phục, vừa cảm  động. 
Rồi Tịnh Nhi quay qua Thái háºu  nói: 
- Con nghe lão pháºt gia sai con Ä‘i công  việc trong khi lại vá»i anh NhÄ© Khang đến là con biết có chuyện ngay, nên con lén  lén quay vá». Có phải là lão pháºt gia muốn con Ä‘i khá»i để ép anh NhÄ© Khang chấp  nháºn con không? Lão pháºt gia làm váºy là khinh thưá»ng con quá! Con chẳng đã từng  nói rõ vá»›i lão pháºt gia rồi ư? Con đâu có muốn làm vợ anh NhÄ© Khang, khi trong  trái tim anh ấy đã có sẵn hình bóng cá»§a Tá» Vy rồi. nếu lão pháºt gia cứ bức anh  ấy nháºn con, thì như váºy là coi thưá»ng con quá. Tình yêu không thể áp đặt, nếu  hôm nay mà anh NhÄ© Khang cÅ©ng vì nểu tình lão pháºt gia mà nháºn lá»i thì con cÅ©ng  từ chối. Vì làm váºy chỉ khiến cho cả ba ngưá»i Ä‘au khổ, chứ chẳng vui gì nhất là  con. Vì nhaÄ© khang yêu Tá» Vy, con chỉ là má»™t cục thịt thừa, trong cuá»™c hôn nhân  con sẽ chỉ là ngưá»i ngoài cuá»™c. 
Thái háºu ngẩn  ra nhìn Tịnh Nhi cháºm rãi nói: 
- Tịnh Nhi, ta  biết là con có niá»m kiêu hãnh riêng cá»§a con nhưng mà... 
Tịnh Nhi bước tá»›i cạnh thái háºu, ká» tai nói  nhá»: 
- Lão pháºt gia có đồng ý để con nói  chuyện riêng vá»›i NhÄ© Khang không? 
Thái háºu rất  ngạc nhiên, nhưng lại nghÄ© hay là để nó tá»± thuyết phục NhÄ© Khang váºy, nên gáºt  đầu. 
Tịnh Nhi quay sang Nhĩ  Khang. 
- Anh NhÄ© Khang, chúng mình cùng ra  vưá»n hoa Ä‘i, ở đó thoáng mát hÆ¡n. 
o0o 
Thế là hai ngưá»i bước ra  ngá»± hoa viên, thấy chẳng có ai tò mò, Tịnh Nhi nói nhanh vá»›i NhÄ©  Khang 
- Anh phải biết, lão pháºt gia từ nào đến  giá», muốn làm gì là tá»± ý hành động. Anh đừng có thấy váºy mà hiểu lầm đấy là chá»§  ý cá»§a tôi, hiểu lầm như thế tôi chỉ có nước độn thổ trốn mất khá»i xứ  này. 
Nhĩ Khang nhìn Tịnh Nhi lòng đầy những  tình cảm phức tạp nói: 
- Tịnh Nhi xin lá»—i. Nếu  những lá»i ban nãy có làm xúc phạm đến thì xin cô bá» qua cho, đừng chấp nhất.  Tôi... tôi cÅ©ng không biết phải nói vá»›i cô thế nào. Æ n cá»§a cô đối vá»›i bá»n tôi  rất nhiá»u... cô nói giúp mà chẳng há» nghÄ© đến sá»± thiệt thòi cho bản thân. Hết  Tiểu Yến TỠđến Tá» Vy rồi cả tôi và cả NgÅ© a ca má»—i má»™t việc đó tôi Ä‘á»u ghi nhá»›,  và tôi cÅ©ng không phải là hạng ngưá»i quên Æ¡n phụ nghÄ©a. Tôi đã từng nói vá»›i cô  là sẵn sàng xả thân cho cô nếu cô cần, có Ä‘iá»u... 
Tịnh Nhi cảm động nhìn NhÄ© Khang, dịu giá»ng  nói: 
- Anh chẳng cần nói gì cả, những gì anh  nghÄ©, em Ä‘á»u biết cả, từ lúc táºn mắt nhìn, hiểu tình yêu giữa anh và Tá» Vy. Em  vô cùng cảm động, em rất ái má»™ hai ngưá»i và nhất tâm nhất ý muốn hai ngưá»i được  hạnh phúc. 
Rồi Tịnh Nhi cưá»i, nói má»™t cách  bình thản 
- Ngưá»i thông minh và hiểu biết như  tôi làm sao có thể chấp nháºn chuyện bị kẹp giữa hai ngưá»i để hưởng cái hạnh phúc  thừa? Chẳng lẽ tôi lại mất giá như váºy ư, chẳng lẽ tôi không thể kiếm má»™t ngưá»i  bạn Ä‘á»i tương xứng vá»›i mình sao? 
Nhĩ Khang  nghe nói rất xúc động, nhìn Tịnh Nhi nói: 
-  Tịnh Nhi! Tôi thấy cô có rất nhiá»u sá»± thay đổi. 
- Váºy ư? 
- Vâng, cô không  còn là má»™t Tịnh Nhi suốt ngày núp bóng Thái háºu, má»™t cô gái hiá»n lành, an pháºn,  dá»… bảo, mà là má»™t ngưá»i độc láºp, tá»± tin, má»™t ngưá»i rất trưởng thành. Tá» Vy đã  từng nói rất thán phục Tịnh Nhi, má»™t cô gái song toàn thi văn thư phú rành mạch  lại có má»™t tài khà hÆ¡n ngưá»i. Má»™t cô gài có bá» ngoài dịu dàng lạnh nhạt, trong  khi bên trong lại có má»™t trái tim rá»±c lá»a. Tôi nghÄ© sá»± phân tÃch cá»§a Tá» Vy đủ để  ca ngợi cô rồi. 
Tịnh Nhi ngạc  nhiên. 
- Tá» Vy đã nói vá» em như váºy  ư? 
- Vâng, lúc bá»n tôi rá»i khá»i hoàng cung,  lúc rảnh rá»—i thưá»ng nhắc đến Tịnh Nhi. 
Tịnh  Nhi nghe váºy chá»›p chá»›p mắt, có vẻ cảm động 
-  Tá» Vy là ngưá»i hiểu em, váºy thì anh và Tá» Vy Ä‘á»u là tri ká»· cá»§a em, em nghÄ© chúng  ta mãi đến lúc đầu bạc răng long, vẫn có thể cùng nhâu thưởng nguyệt xem hoa,  mối quan hệ đó rất đúng quan trá»ng. Em không muốn đánh mất sá»± giao hảo tốt đẹp  này, vì váºy anh đừng để những lá»i cá»§a Lão pháºt gia làm bối rối để rồi em sẽ  thuyết phục bà ấy. Riêng vá» cái khoảng tình cảm mà anh đã nợ em, thì có thể lấy  tình bằng hữu cả Ä‘á»i mà Ä‘á»n trả cÅ©ng được. 
NhÄ©  Khang gáºt đầu: 
- Vâng, tình bạn bè cả Ä‘á»i duy  trì được sẽ rất tốt, tôi sẽ cố mà giữ cho được như thế. 
Rồi hai ngưá»i nhìn nhau không nói gì cả, há» chỉ cảm nháºn bằng  tâm linh. Bởi vì há» biết, suốt cuá»™c Ä‘á»i rồi sẽ có biết bao biến cô không thể  lưá»ng trước được. Ngay cả tình phu thê, nhiá»u lúc cÅ©ng đâu có trưá»ng tồn như  trá»i và đất, nhưng tình cảm bạn bè cá»§a há», chắc chắn sẽ trưá»ng tồn, vì há» hiểu  và không đòi há»i gì nhau. 
o0o 
Sau khi nói chuyện vá»›i NhÄ© Khang xong, Tịnh Nhi quay vá» Từ  Ninh cung, nói vá»›i Thái háºu: 
- Bẩm lão pháºt  gia, con đã nói vá»›i lão pháºt gia rồi, nếu yêu con thì đừng bắt NhÄ© Khang phải  cưới con, con tháºt sá»± không ưa thÃch màn chia sẻ chồng vợ vá»›i ai cả. Nếu yêu  nhau chỉ nên má»™t vợ má»™t chồng, NhÄ© Khang đã dành hết trái tim mình cho Tá» Vy  rồi, con chen vào rồi sẽ ở đâu? Con thú tháºt trước kia con cÅ©ng có cảm tình vá»›i  NhÄ© Khang tháºt, nhưng chuyện đó đã thuá»™c vá» quá khứ. Còn bây giá» con coi NhÄ©  Khang là anh, má»™t ngưá»i anh như ruá»™t thịt. Vì váºy con van lão pháºt gia đừng có  phản đối cuá»™c hôn nhân cá»§a NhÄ© Khang và Tá» Vy nữa, nếu được như váºy thì con hết  sức cảm Æ¡n lão pháºt gia. 
Thái háºu vẫn thắc  mắc: 
- Nhưng mà... ta còn nhớ... có lần con đã  nói với ta là Nhĩ Khang đã làm con “động lòng không ngủ được� 
- Vâng, trước đó... Con thú tháºt, có cảm giác đó... nhưng đó  không phải là NhÄ© Khang ngày nay mà chỉ là má»™t nhân váºt trong má»™ng tưởng, má»™t  con ngưá»i hư cấu... tháºt sá»± con cÅ©ng rất muốn được như Tá» Vy, tìm được má»™t đối  tượng mình thÃch mình yêu... má»™t con ngưá»i chỉ biết có mình và chưa há» yêu ai  cả. 
Thái háºu lắc đầu: 
- Con muốn tìm má»™t con ngưá»i lý tưởng như ý? Chuyện đó coi bá»™  khó, đâu phải trên Ä‘á»i này dể có được má»™t ngưá»i như NhÄ© Khang, nếu bây giá» con  không chịu NhÄ© Khang, rồi làm sao tìm ra được má»™t ngưá»i như váºy trong tương lai  chứ? 
Tịnh Nhi nhìn thẳng thái háºu  nói: 
- Con biết là lão pháºt gia thương con,  lúc nào cÅ©ng nghÄ© đến con. Thôi thì thế này, lão pháºt gia hãy dành cho con cái  quyá»n được chá»n lá»±a ngưá»i mình yêu mình muốn lấy làm chồng Ä‘i, để đến má»™t lúc  nào đó con tìm được ngưá»i ăn ý sẽ thông báo cho lão pháºt gia biết, rồi lão pháºt  gia thẩm định lại, tác thành cho con là được rồi? 
Thái háºu trìu mến nhìn Tịnh Nhi chịu thua, thôi thì nó muốn  như váºy thì phải váºy. 
- ÄÆ°á»£c rồi, nếu con muốn  thế... Thái háºu nói – Có Ä‘iá»u ta chỉ sợ đến lúc đó con lại mắc cở không chịu nói  ra thôi. 
Tịnh Nhi trịnh trá»ng  nói: 
- Nếu có cÆ¡ há»™i đó, lão pháºt gia đừng lo,  con sẽ không bá» qua đâu. 
o0o 
Thế là má»™t hôm thái háºu dưới sá»± hướng dẫn cá»§a Tịnh Nhi đã đến  Thấu Phương Trai. 
Sá»± xuất hiện cá»§a thái háºu  khiến má»i ngưá»i lo lắng, nhưng thái háºu lại đầy vẻ hiá»n hòa nói: 
- Tá» Vy, Yến TỠđâu! Hôm nay ta đặc biệt ghé qua thăm xem các  ngươi thế nào rồi, lúc này trá»i trở lạnh, ở Thấu Phương Trai này có thiếu thốn  gì, có cần thiết gì, cứ nói? Chăn màn, áo gấm ta sẽ bảo chúng nó mang đến cho,  đừng ngại, ăn mặc mong manh quá dá»… bệnh lắm đấy. 
Lá»i cá»§a lão pháºt gia làm cả Tá» Vy và Yến Tá» kinh ngạc, lần đầu  tiên hai ngưá»i má»›i nghe được thái háºu nói chuyện hiá»n hòa dá»… thương thế. Cả hai  lặng ngưá»i vì xúc động, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang đứng ở phÃa sau cÅ©ng ngạc nhiên không  kém, Tá» Vy sau má»™t phút bối rối, vá»™i quỳ xuống nói: 
- Dạ bẩm lão pháºt gia, ở Thấu Phương Trai này chúng con chẳng  thiếu thốn gì cả, chúng con tháºt hạnh phúc khi được lão pháºt gia quan  tâm. 
Thái háºu đưa mắt nhìn quanh, bà đã nhìn  thấy VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang. Cái nhìn cá»§a bà khiến VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang Ä‘á»u bối  rối, nhất là NhÄ© Khang. Cái cảm giác vụng trá»™m bị ngưá»i khác bắt gặp tại tráºn,  cá»™ng thêm sá»± lo lắng không biết lần này Thái háºu đến có nhắc lá»i đỠnghị hôm  trước không? Nếu có trước mặt Tá» Vy, chẳng biết thế nào, liệu bão táp sẽ đến  không? bất giác NhÄ© Khang đưa mắt nhìn sang Tịnh Nhi, Tịnh Nhi hiểu ngay sá»± lo  lắng cá»§a NhÄ© Khang, nên cưá»i trấn an. 
Ngay lúc  đó chợt nhiên thái háºu nói: 
- NhÄ© Khang này,  cha con cÅ©ng bị chuyện con làm liên luỵ, hẳn ông ấy mệt lắm. À... mà mẹ con thế  nào lúc này khá»e không? 
Nhĩ Khang lúng túng  vòng tay 
- Bẩm lão pháºt gia, mẹ và cha con  thấy con quay vá» là vui mừng khôn xiết, như uống trăm thang thuốc bổ, bệnh táºt  Ä‘á»u tiêu tan và khá»e mạnh ngay. 
- Thế còn Nhĩ  Thái, có nghe nói bao giỠnó quay vỠnhà không? 
Nhĩ Khang thưa: 
- Dạ, NhÄ©  Thái đúng ra đã vá» chÆ¡i nhưng rồi nghe nói vì Tái A có mang nên ông bà Lạc Bình  không chịu để Tái A Ä‘i trong lúc này, vì váºy e rằng phải dợi thêm má»™t khoảng  thá»i gian nữa. CÅ©ng may là con đã quay vá» kịp lúc nên ba mẹ con rất  vui. 
Thái háºu có vẻ hài lòng 
- Tái A có mang ư? Váºy  là tuyệt quá. Hồng phúc, hồng phúc! Có nghÄ©a là thằng em tá»›i Ä‘Ãch trước ông anh  nó rồi? Như váºy để Ä‘uổi kịp ta thấy các ngươi cÅ©ng phải sá»›m tiến hành lá»… cưới  Ä‘i. Hãy chá»n này Ä‘i rồi báo cho ta biết, ta và hoàng đế sẽ nghiên cứu rồi thông  qua. 
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ nghe váºy vô cùng mừng rỡ Tá» Vy và Yến Tá»  đỠmặt. 
Vĩnh Kỳ bước tới một bước, vòng tay  thưa: 
- Dạ bẩm lão pháºt gia! Ngưá»i... ngưá»i...  đã không còn phản đối chuyện chúng con thành hôn ư? 
Thái háºu nhìn VÄ©nh Kỳ rồi nhìn Yến Tá» cưá»i xong bước tá»›i nắm  tay VÄ©nh Kỳ và Yến Tá» lại, nhá» nhẹ nói: 
- VÄ©nh  Kỳ này, con nên biết, cháu dâu này không phải ta lá»±a chá»n cho con, đương nhiên  là trong lòng ta có má»™t chút bức xức, nhưng mà... sá»± việc diá»…n biến lúc gần đây  đã chứng thá»±c cho ta thấy, con chá»n đúng, nên ta đã bị thuyết phục. Váºy thì còn  phản đối gì nữa? Ta chấp nháºn chúng con và cÅ©ng mong các con rồi cÅ©ng chấp nháºn  ta. 
VÄ©nh Kỳ nghe váºy cảm động vô cùng, chỉ  biết nói: 
- Dạ cảm Æ¡n lão pháºt gia, cảm Æ¡n lão  pháºt gia! 
Thái háºu chỉ cưá»i không nói gì cả,  quay qua NhÄ© Khang và Tá» Vy. 
- Còn hai đứa NhÄ©  Khang và Tá» Vy này, các con đã trải qua bao tráºn phong ba bão táp, váºy mà tình  yêu vẫn kiên định, Ä‘iá»u này khiến ta thấy cảm động vô cùng, thôi thì từ đây ta  sẽ không gây cản trở cho các con nữa, ta chúc lành cho hai con  đấy. 
TỠVy bất ngỠcảm động  nói: 
- ÄÆ°á»£c lão pháºt gia yêu quý chúc lành như  váºy Tá» Vy này nào có dám mong má»i gì hÆ¡n. 
Nhĩ  Khang cũng thế, quỳ xuống tâu: 
- Con vô cùng  cảm Æ¡n lão pháºt gia, được sá»± bao dung và hiểu biết cá»§a lão pháºt gia con cảm động  vô cùng, chẳng biết phải nói thế nào để cảm Æ¡n nữa. 
Yến TỠngỡ mình đang nằm mơ, cứ dụi dụi mắt  nói: 
- Bẩm lão pháºt gia con cứ tưởng những gì  con đã làm lão pháºt gia hẳn giáºn lắm và... và sẽ không bao giá» tha  thứ. 
Thái háºu cưá»i: 
- Sao lại không bao giá» tha thứ, ta đã hết giáºn rồi, các con  hãy xếp những chuyện đó vào Hồi Ức thành Ä‘i. 
Yến TỠtròn mắt: 
- Hồi Ức  thành? váºy là lão pháºt gia đã biết hết tất cả rồi? 
Tịnh Nhi cưá»i chen vào. 
-  Tôi đã kể hết cho lão pháºt gia nghe rồi, kể cả những chuyện kinh thiên động địa  mà các ngưá»i đã trải qua. Cái gì cÅ©ng kể cả, lão pháºt gia càng nghe càng cảm  thấy thÃch thú. 
Tá» Vy nghi ngá» 
- Lão pháºt gia đã biết tất cả rồi ư, ngưá»i... ngưá»i không  trách gì bá»n con cả ư? 
Thái háºu nhìn Tá» Vy và  Yến Tá» cưá»i. 
- Thế còn tụi con, hai con a đầu  gàn bướng, trước kia có nhiá»u sá»± việc khiến ta đã hiểu lầm hai con, hai con có  giáºn ta không, có giáºn bà ná»™i con không? 
Yến  Tá» nghe váºy càng mở to mắt. 
- Bà nội  ư? 
Thái háºu cưá»i: 
- Ờ.. ở dân gian trong các gia đình dân dã, chẳng phải các  ngưá»i phải gá»i mẹ cá»§a cha là bà ná»™i ư? Ta còn nhá»› có ngưá»i đã từng bảo ta là cái  từ “lão pháºt gia†nghe sao mà nói sáo rá»—ng quá, vì váºy ta rất muốn được gá»i là  Bà ná»™i cho thân tình hÆ¡n. 
Yến TỠvừa mừng vừa  xúc động, cô nàng hét to: 
- á»’, sướng quá, ná»™i  Æ¡i ná»™i, con vô cùng hạnh phúc, Con bây giá» có cha này, có anh nãy, có cả bà ná»™i  nữa... váºy thì tất cả những lá»—i lầm lá»›n nhá» cÅ© cá»§a con, ná»™i Ä‘á»u bá» qua hết nghe  ná»™i? 
Thái háºu chỉ nói 
- Tá» Vy đã từng nói, cái quý nhất trong cõi Ä‘á»i là sá»± bao dung  tha thứ ư? 
Lá»i cá»§a thái háºu làm Tá» Vy rá»›t nước  mắt 
- Bẩm lão pháºt gia, những lá»i cá»§a ngưá»i  vừa nói khiến con cảm động khôn cùng, nếu lần này mà con không quay vá» thì quả  là má»™t chuyện đại hối tiếc. 
Thái háºu ôm cả hai  cô gái vào lòng. 
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ đứng đó,  niá»m hân hoan dâng trào, không biết nói gì nữa. 
Tịnh Nhi chỉ cưá»i, trong khi NhÄ© Khang bước tá»›i vá»›i thái độ  vừa thành khẩn vừa kÃnh trá»ng nói: 
- Tịnh Nhi,  tôi không biết nói gì để cảm ơn cô. 
Tịnh Nhi  yên lặng cưá»i. 
o0o 
Chuyện trong cung đình, như váºy là xong, bây giá» chúng ta quay  lại Há»™i Tân Quán. 
Tối hôm ấy Há»™i Tân Quán mở  cá»a lại, buổi lá»… tái khai trương được cá» hành trá»ng thể, thanh niên nam nữ sắp  hàng đứng hai bên cá»a gõ trống Ä‘á»u nhịp má»—i khi khách bước vào. 
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Kim Tá»a đứng ngay mặt tiá»n đón khách,  Yến Tá», Tá» Vy, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm đứng quanh đó, ngưá»i nào cÅ©ng vui  vẻ khách đến tháºt đông, hỠđứng đầy cả hai bên đưá»ng Yến Tá» nói vá»›i Liá»…u Thanh,  Liá»…u Hồng: 
- Hôm nay là ngày tái khai trương  cá»§a Há»™i Tân lầu, không khà phải náo nhiệt hÆ¡n hôm khai trương đầu tiên. NghÄ© như  váºy tôi đã vắt óc suy nghÄ© mãi mà chẳng biết phải làm gì để làm quà cho Há»™i Tân  Quán, múa lân múa rồng thì xưa rồi vì váºy kế hoạch hôm nay đành để má»™t mình NhÄ©  Khang lo liệu váºy. 
NhÄ© Khang quay qua nhìn  Liá»…u Thanh, Kim Tá»a vui vẻ: 
- Này Liá»…u Thanh,  Kim Tá»a! Hai ngưá»i có nhá»› đến chuyện đám cưới cá»§a hai ngưá»i ở Nam Dương không?  Lúc đó vì lụp chụp, rối rắm quá nên má»i chuyện diá»…n ra hết sức giản đơn. Chuyện  đó làm tôi bức rức mãi đến bây giá», tôi có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, muốn chúc  phúc và chưa nói ra được. Váºy thì hôm nay Há»™i tân quá khai trương, tôi muốn quán  này sẽ ăn nên làm ra giống như tình cảm giữa hai ngưá»i càng ngày càng nồng  thắm. 
Liễu Thanh có vẻ rất cảm động  nói: 
- Anh NhÄ© Khang, tôi chẳng có tài ăn nói  như anh, nhưng trong lòng lại tràn ngáºp tình cảm bằng hữu mà không diá»…n ta thành  lá»i được. Vì váºy tôi chỉ có thể nói má»™t Ä‘iá»u thôi được không  được? 
- ÃÆ°á»£c nói Ä‘i. 
Liễu Thanh chấp hai tay lên nói: 
- Äó là cảm Æ¡n, cảm Æ¡n tất cả những gì anh đã làm trong thá»i  gian qua, Anh đã tuyên chiến vá»›i truyá»n thống, đã quyết định làm những Ä‘iá»u mà  xưa nay chẳng ai dám làm. Ãể theo Ä‘uổi tình yêu lý tưởng, anh dám nói tiếng  “không†vá»›i những gì lá»—i thá»i, nhá» váºy mà tôi má»›i có được cái “hạnh phúc†cá»§a  ngày hôm nay. 
Rồi Liá»…u Thanh vòng tay quay qua  Kim Tá»a nói: 
- Cuối cùng, ai cÅ©ng có được hạnh  phúc cá»§a mình, anh là ngưá»i ra công xây dá»±ng, tôi là ngưá»i được hưởng  phúc. 
TỠVy xúc động nói: 
- Anh Liá»…u Thanh cho rằng mình không biết ăn nói mà sao nói  hay quá, có phải Kim Tá»a đã dáºy không? 
Kim Tá»a  đỠmặt nói: 
- Tiểu thÆ¡, NhÄ© Khang thiếu gia!  Tôi cÅ©ng chỉ là đứa ngu dốt cục mịch, bây giá» tôi được hạnh phúc thế này tất cả  là nhá» tiểu thÆ¡ và thiếu gia, tôi xin được cảm Æ¡n hai ngưá»i. 
Yến TỠđứng đó có vẻ nôn nóng, cắt ngang: 
- Các ngưá»i làm gì mà đứng đó cứ cảm Æ¡n tá»›i cảm Æ¡n lui váºy.  Nói tháºt nhé, đúng ra má»i ngưá»i phải cảm Æ¡n tôi nè, không có chuyện tôi lù đù  đóng vai giả Hoàn Châu cát cát, làm gì có những chuyện sau đó  chứ? 
Vĩnh Kỳ nói: 
- Yến Tá» nói đúng đấy, nhá» cô ấy rồi nhá» tôi chuyện má»›i dài  như váºy? 
Tiêu Kiếm tiếp lá»i: 
- Còn tôi đóng vai trò gì? 
Liá»…u Hồng cưá»i: 
- Nhưng táºp  trung Yến Tá» vẫn là nhân váºt quan trá»ng nhất. 
Yến TỠđắc ý: 
- Còn gì nữa,  nói tiếp đi! 
Nhưng ngay lúc đó, tiếng trống  đột ngột vồn vã hẳn lên, Bảo a đầu lớn tiếng nói: 
- á»’, hỠđã đến rồi, đến rồi kia! Ãẹp quá, đẹp  quá! 
Ãám đông như bị khuấy động má»i ngưá»i  hướng mắt nhìn vá» phÃa đầu phố, chỉ thấy từ nÆ¡i đó, vô số thanh niên nam nữ xuất  hiện, há» Ä‘á»u mặc áo Ä‘á», cầm Ä‘uốc trên tay tiến vá» phÃa Há»™i Tân Quán khung cảnh  vô cùng hùng tráng há» vừa Ä‘i vừa múa Ä‘uốc, vừa hô to: 
- VÄ©nh viá»…n hưng thịnh, vÄ©nh viá»…n tá»a sáng! 
CÅ©ng trong lúc đó, có má»™t chiếc xe ngá»±a chạy vào sân dừng lại,  ngưá»i đầu tiên bước xuống là ông Phước Luân, kế đến là vua Càn Long trang phục  dân dã, phÃa sau và chung quanh ông đám thị vệ cÅ©ng xuất hiện trong áo quần thứ  dân. 
Vua Càn Long vừa bước xuống xe nhìn thấy  khung cảnh hùng tráng của ngày khai trương cũng phải kinh ngạc nói với ông Phước  Luân. 
- Quán khai trương mà tổ chức bá» thế như  vầy, hùng vÄ© quá, tháºt ta không ngá»! 
Ông Phước  Luân thưa: 
- Có lẽ há» phấn khởi quá nên má»›i  làm váºy, cái Há»™i Tân Quán này là căn nhà thứ hai cá»§a bá»n trẻ ngoài cái Hồi Ức  Thành đấy. ChÃnh vì váºy mà cái “tưởng đã mất nay có lại được†là Ä‘iá»u má»i ngưá»i  trân trá»ng nên đôi lúc vui quá chúng nên quên giữ gìn! 
Tiếng trống và tiếng nhạc càng to hÆ¡n khi đám thanh niên áo đỠ vào sân, há» bắt đầu khiên vÅ©. Trong bóng đêm, ánh Ä‘uốc sáng rá»±c nhảy múa theo  Ä‘iệu nhảy, tạo nên ảnh mông lung huyá»n bÃ. Nhưng Ä‘iệu vÅ© không chỉ có váºy mà  giữa lúc má»i ngưá»i Ä‘ang nÃn thở theo dõi, thì có má»™t Ä‘oàn thanh niên nam nữ khác  lại xuất hiện. Những ngưá»i này mặc áo quần xanh khiêng những bình rượu lá»›n cÅ©ng  nhún nhảy theo, Ä‘iệu vÅ© tháºt lạ. Cuối cùng má»›i vỡ lẽ ra dây là Ä‘iệu vÅ© “uống  mừng vui say†má»™t khung cảnh hoàng tráng hùng vÄ©, khách xem mê mẩn, Ä‘iệu múa  dứt, quên cả vá»— tay. 
- Hay, hay  quá! 
Tiếng ai đó la lên làm má»i ngưá»i choàng  tỉnh, má»™t tràng pháo tay nổi lên, trong khi các vÅ© công đưa cao ánh Ä‘uốc, cùng  hô to: 
- Chúc Hội Tân lầu mãi mãi hưng thịnh,  mãi mãi đông khách! 
Sau đó hỠđứng dạt qua hai  bên tạo thành má»™t con đưá»ng Ä‘i, Ä‘uốc vẫn đưa cao tá»a sáng đêm thành  ngày. 
Liễu Hồng bây giỠđứng ra tuyên  bố: 
- Hôm nay Há»™i Tân lầu mở cá»a lại, hoan  nghênh các vị đến tham gia, cùng chúng tôi chúc mừng ngày há»™i lá»›n này, để tá»  lòng mến khách, cá»a hàng hôm nay xin được chiêu đãi miá»…n phÃ. 
Tuyên bố cá»§a Liá»…u Hồng làm đám đông quần chúng hoan hô cuồng  nhiệt, má»i ngưá»i ùn ùn kéo vào quán 
Vua Càn  Long cũng khoát tay với đám thị vệ 
- Thôi  chúng ta cũng vào chúc mừng hỠđi! 
Trong đại  sảnh Há»™i Tân lầu chăng đèn kết hoa rá»±c rỡ. Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Kim Tá»a, Bảo a  đầu... ngồi ở quầy hàng nhìn ra. NhÄ© Khang, Tá» Vy, Yến Tá», Tiêu Kiếm thì vẫn  ngồi ở chiếc bàn lá»›n nhất trong cùng. 
Bàn này  cÅ©ng cháºt nÃch, cưá»i nói ồn ào, Yến TỠđưa mắt dáo dác nhìn quanh, chợt đứng dáºy  nói: 
- Äể tôi Ä‘i phụ há» chạy bàn má»›i  được! 
VÄ©nh Kỳ nghe váºy giáºt mình, ngăn  lại. 
- Thôi thôi cô đừng có Ä‘i! má»™t lát nữa  rồi làm ngã mâm đổ thức ăn vào ngưá»i ngưá»i khác nữa mắc công! Thành tÃch cá»§a cô  thế nào ai cÅ©ng biết hết rồi, đừng có lá»™n xá»™n, ngồi yên đây cho tôi nhá»  Ä‘i! 
- Äừng có nghÄ© xấu như váºy, tôi có làm gì  đâu. 
- Không làm gì ư? Còn nói má»™t lúc nữa rồi  lại Ä‘áºp lá»™n vá»›i ngưá»i ta nữa cho xem! 
Yến TỠ cãi: 
- Ãánh lá»™n thì đã sao nào, không đánh  nhau làm sao làm quen. Chẳng  sao đâu? Này má»™t lần nhỠđánh nhau mà quen vá»›i Mông Äan, má»™t lần đánh nhau làm  quen vá»›i Tiêu Kiếm, lần này đánh nhau nữa, biết đâu... 
Tiêu Kiếm ngồi đó nghe váºy nói: 
- Äúng rồi, đúng rồi! lần này đánh nhau là sẽ “kinh thiên động  địa†đấy! 
- á»’, ồ bá»n mình đã gặp quá nhiá»u  chuyện “kinh thiên động địa†rồi, lần này gặp nữa, có sao? 
Ãang nói đến đó, vua Càn Long và ông Phước Luân bước  vào. 
- Ha ha! lần đầu tiên nhìn thấy quán Há»™i  Tân lầu khai trương, các ngươi tổ chức hay lắm. Lần sau đến Hồi Ức thành phải  diá»…n lại cái màn Múa Ä‘uốc lá»a thế này cho ta xem, để cả đám “nhà quê†ở đấy  thưởng thức má»™t màn nhảy. 
Má»i ngưá»i quay qua  nhìn thấy vua Càn Long giáºt mình, NhÄ© Khang đứng dáºy nói: 
- A ma! Lão gia! Hai ngưá»i sau biết được mà đến  đây? 
Ông Phước Luân cưá»i. 
- Lão gia nói là phải Ä‘Ãch thân đến để mừng cho cái lá»… Sinh tá»  chi giao cá»§a các ngưá»i, nên ta đành phải Ä‘i theo lão gia  thôi. 
NhÄ©  Khang vá»™i má»i: 
- Má»i lão gia, a ma ngồi. 
Rồi quay lại quầy bảo: 
-  Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Kim Tá»a! Tất cả lại đây nào. 
Vĩnh Kỳ mừng rỡ nói: 
- A ma,  ngưá»i đến đây mà chẳng thông báo trước má»™t tiếng, a ma làm tụi con bất ngá»  quá. 
TỠVy, Yến TỠvội vàng đi lấy chén đũa  mang đến, Yến TỠnói: 
- Lão gia, lão gia đến  làm bá»n con phải báºn tay báºn chân phục vụ thấy không? 
Vua Càn Long cưá»i. 
- Váºy thì  đúng ra... bá»n ta không nên đến phải không? 
TỠ Vy vội nói: 
- Äâu có, đâu có! Sá»± hiện diện cá»§a  lão gia làm bá»n này mừng như bắt được vàng, tụi này mừng khôn  xiết! 
Má»i ngưá»i vá»™i bu lại phục vụ vua Càn  Long chỉ có Tiêu Kiếm lẳng lặng đứng má»™t bên nhìn vua. Ngay cả Tiêu Kiếm cÅ©ng  bất ngá», không tin là vua Càn Long lại có thể hạ mình đến đây. Xem ra thì đây là  má»™t vị vua, má»™t ngưá»i cha thân thiết nhân từ chứ không hẳn là bạo chúa. Váºy  thì... Tiêu Kiếm chợt hiểu ra. Có lẽ NhÄ© Khang nói đúng, thượng đế đã sá» dụng  má»™t phương thức khác để hóa giải mối thù háºn xưa. Thượng đế đã an bài tất cả,  bằng cách Ä‘á»n bù tình yêu phụ tá», tình yêu lứa đôi cho Yến Tá». bất giác Tiêu  Kiếm quay qua Yến Tá», cái cô gái bặm trợn muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm,  ngây thÆ¡ ngang ngược kia lại được vua yêu quý như váºy... Äá»™t nhiên Tiêu Kiếm  nghi ngá», có tháºt sá»± Yến Tá» kia là em ruá»™t cá»§a mình không? Ãúng ra khi vỠđến  Bắc Kinh, Tiêu Kiếm rất muốn đưa Yến TỠđến ngay Tịnh Huệ sư thái, để xác định  Ä‘iá»u mình còn Ä‘ang ngá», đúng hay không? Nhưng rồi, Tiêu Kiếm lại chẳng có cÆ¡  há»™i, còn Yến Tá», cô gái vô tư kia đã hoàn toàn quên hết chuyện ngày cÅ©. Thế Tiêu  Kiếm, không hiểu sao lại sinh ra do dá»±, phân vân còn nhá»› lúc đầu đến gặp Tịnh  Huệ sư thái ngưá»i cÅ©ng nói lúc đó không phải chỉ thu dưỡng má»™t mình Yến Tá» mà  còn có cả mấy đứa cô nhi khác. Vì váºy Tiêu Kiếm không biết có tháºt Yến Tá» có  phải là Tiểu Từ ngày nào chăng? 
Trong khi Tiêu  Kiếm ngồi thừ ra đó nghÄ© ngợi thì Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Kim Tá»a đã chạy đến,  Liá»…u Thanh gặp vua mừng rỡ. 
- Bẩm lão gia,  tháºt là vinh hạnh, Há»™i Tân lầu này được lão gia ghé qua thì quả là đại  phúc! 
Vua Càn Long thân tình  nói: 
- Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Kim Tá»a, hôm nay  ta đến đây là để chúc cho Há»™i Tân Quán này “khiếp háºu trùng sinh†(sau cÆ¡n bão  táp hồi sinh) ta mong nó rồi sẽ sống vững bởi vì ta biết, nó là nguồi vui cá»§a  các ngươi, mong rằng nguồn vui đó sống mãi. 
Rồi ông nói lớn: 
- VÄ©nh Kỳ,  mang chiếc ly lá»›n nhất lại đây cho ta! Hôm nay ta muốn uống má»™t bữa tháºt say vá»›i  các bạn cá»§a con. 
Vĩnh Kỳ vội ứng  ngay: 
- Vâng. 
Những chiếc ly được sắp thành hàng trên bàn, chiếc nào cũng  đầy rượu. Vua Càn Long cầm một chiếc lên đưa cao. 
- Các ngươi vui là ta cÅ©ng vui, các ngươi cưá»i ta cùng cưá»i.  Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, Tiêu Kiếm lần này các ngươi đã có công lá»›n trong việc  giúp VÄ©nh Kỳ thoát hiểm. Chúng không bị thương tÃch nặng là ta đã vô cùng cảm  Æ¡n. Nào tất cả cạn ly! 
Tiêu Kiếm nghe vua nhắc  cả tên mình, ngạc nhiên cÅ©ng cùng má»i ngưá»i nâng ly lên, nhưng lòng lại giằng  co. Không biết uống cạn ly này có phải là “thiên cổ tình sầu†sẽ phải nuốt mất  luôn không, Ãang lúc nghÄ© ngợi thì đã nghe tiếng ly chạm nhau thế là má»i ngưá»i  nốc cạn. 
Vĩnh Kỳ lại rót đầy rượu cho vua Càn  Long. Vua cầm ly chợt quay qua Tiêu Kiếm, nhìn thẳng vào mắt chàng  nói: 
- Tiêu Kiếm này, vá» cái chuyện quan hệ  giữa ngươi và Yến Tá» thế nào? Tháºt ra mãi đến giá» này ta chưa rõ, ngươi có thể  nói cho ta nghe được không? 
Tiêu Kiếm lại bất  ngá» trước câu há»i cá»§a vua, nên bối rối má»™t chút, nhưng rồi chàng cÅ©ng lấy lại  bình tÄ©nh rất nhanh. Thấy thái độ quan tâm cá»§a ngưá»i chợt nhiên Tiêu Kiếm hiểu,  thôi thì cái thù háºn ngày cÅ© cá»§a mình coi như chẳng còn Ä‘i. NghÄ© váºy nên Tiêu  Kiếm cưá»i nói: 
- Cái tÃch cÅ© thế nào, tôi nghÄ©  là lão gia không cần phải tìm hiểu, bởi vì ngay bản thân tôi cÅ©ng chưa biết rõ  được. Tôi nghÄ© trên Ä‘á»i này có nhiá»u sá»± việc mà ta cÅ©ng chẳng cần cặn kẽ chi  tiết. Chỉ cần sống vui, sống khá»e là quan trá»ng hÆ¡n. Bữa nay, tôi thú tháºt tôi  cảm thấy rất vui khi được biết lão gia. Vì cái nhân tÃnh cá»§a lão gia đầy tình  ngưá»i vượt cả sá»± nháºn định ban đầu tôi có, nào cạn ly. 
Vua Càn Long cưá»i lá»›n: 
- Hay  lắm hay lắm nói rất hay! Chưa bao giá» ta nghe được má»™t lá»i ngợi khen ý nghÄ©a như  váºy, cạn ly! 
Tiêu Kiếm nói, NhÄ© Khang đứng đấy  nghe lá»i thoại cá»§a hai ngưá»i sá»± lo lắng chợt tan biến cả NhÄ© Khang vá»— mạnh lên  vai Tiêu Kiếm cảm động nói: 
- Lão gia, Tiêu  Kiếm! Váºy thì chúng ta cần phải cạn thêm má»™t ly, gá»i là chúc mừng sá»± Ä‘oàn viên,  chúc mừng sau cÆ¡n mưa trá»i lại sáng. Vì Há»™i Tân lầu... cÅ©ng vì cuá»™c Ä‘á»i, hóa  giải hết tất cả háºn thù. Những chuyện không thể Ä‘á»u có thể biến thành có thể,  như Yến Tá» nói “biến sức lá»±c thành tương hồ†nào chúng mình cùng cạn  ly! 
Tiêu Kiếm nghe NhÄ© Khang nói, nhìn khang  không nói ra nhưng lòng đã hiểu lòng. Trong khi vua Càn Long lại tưởng NhÄ© Khang  đỠcáºp đến chuyện hoàng háºu và Dung ma ma nên gáºt đầu. Coi như mạnh ai hiểu nấy  và má»i ngưá»i cùng vui. Yến Tá» là ngưá»i vui nhất hét to: 
- Ãúng, biến sức lưng thành tương hồ! biến sức lá»±c thành tương  hồ! Câu đó cá»§a tôi là má»™t câu đầy văn hóa, đúng không? 
Má»i ngưá»i không hẹn cùng nói: 
- Rất đúng. 
Vua Càn Long  nói: 
- Thế thì cạn ly đi! 
- Cạn ly! 
Má»i ngưá»i hét lên,  Tiêu Kiếm uống cạn cốc rượu quay qua nhìn Yến Tá» cảm động, quả tháºt chuyện nhìn  nháºn anh em giữa chàng và Yến TỠđầy ý nghÄ©a. Ãó là món quà cá»§a cao sanh ban  cho, nó đã giúp chàng trút bá» gánh nặng bao năm qua đè nặng trên vai chàng. Hóa  sức lá»±c thành tương hồ, câu nói đúng đấy chứ? 
Tiêu Kiếm cưá»i, lại nốc cạn thêm má»™t cốc  rượu.     
   Hôm ấy trên bãi đất trống, Tiêu Kiếm đứng ở giữa sân, trên  tay là quyển Phương gia kiếm pháp, chàng Ä‘ang truyá»n cho Yến Tá» kiếm pháp gia  truyá»n. 
TỠVy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ đứng gần  tham quan, Tiêu Kiếm nói: 
- Yến Tá» này, nếu  muốn há»c kiếm pháp, thì trước tiên em cần phải biết thế nào là kiếm. Trước kia  võ công cá»§a em há»c, anh thấy như không há» biết mình cầm gì trong tay, nên cứ múa  loạn xạ. bây giá» hãy xem này đây là thanh kiếm, mà kiếm thì khác vá»›i Ä‘ao, cÅ©ng  không phải là mã tấu hay gáºy. Khi có kiếm trong tay không được qươ lá»™n xá»™n, sá»  dụng kiếm chỉ để đâm, đâm thế này này... 
Thế  là Tiêu Kiếm múa kiếm, lưỡi kiếm vạch má»™t đưá»ng loáng bạc, trông rất đẹp. Yến Tá»  nhìn anh vá»›i ánh mắt thán phục. 
- á»’, hay quá,  hay quá! ÄÆ°a kiếm em múa thá» xem? 
Và Yến Tá»  vừa cầm kiếm trên tay là hét to lại lá»i Tiêu Kiếm: 
- Äây là kiếm! má»™t cây kiếm rất nặng, nó có tên tuổi đàng  hoàng, nó không phải là Ä‘ao... không thể chặt, nó không phải cây gáºy dùng để  đánh lá»™n, không được quÆ¡ quÆ¡ như côn cá»u khúc. Nó cÅ©ng không phải là búa bá»a  cá»§i, mà là kiếm chỉ dùng để đâm! 
Tiêu Kiếm gáºt  đầu: 
- Äúng đấy, nào bây giá» bắt  đầu! 
Yến Tá» dạo đầu như hát bá»™i, giá»ng kéo  dài: 
- Phương gia kiếm pháp đến  nè! 
Rồi cầm kiếm lên múa múa, đâm hướng này  má»™t cái, đâm hướng kia má»™t cái, chẳng ra kiếm pháp gì cả. Tiêu Kiếm nhìn lắc  đầu, NhÄ© Khang VÄ©nh Kỳ cÅ©ng váºy, hai ngưá»i chợt nhá»› tá»›i là Mông Äan đã dạy Yến  Tá» há»c kiếm pháp và cảm thấy như lịch sá» tái diá»…n. 
Tiêu Kiếm dạy thêm mấy lượt thấy Yến TỠvẫn không lãnh hội  được, lắc đầu nói: 
- Thôi được rồi, bây giá»  thế này Ä‘i, cô hãy xem tôi là kẻ địch, tôi sẽ dùng tay không Ä‘oạt kiếm cá»§a cô,  cô phải phản ứng lại, Nhá»› đấy phải xem tôi là kẻ địch, đừng để tôi Ä‘oạt được  kiếm, phải tìm má»i cách đâm trúng tôi hiểu chưa? 
Yến TỠlúng túng: 
- Nếu váºy,  rá»§i em đâm trúng anh bị thương tháºt thì sao? 
-  Thì cứ đâm thỠxem, có trúng nổi không? 
Vừa  nói Tiêu Kiếm nhảy vá»t lên áp sát trước mặt Yến Tá». Yến Tá» má»›i đẩy kiếm ra,  không ngá» Tiêu Kiếm chỉ quét chân má»™t cái cây kiếm trên tay Yến TỠđã bay bổng,  Tiêu Kiếm nhẹ nhàng tiếp lấy. 
Yến TỠphản  kháng: 
- Không được, chưa tÃnh! Em chưa chuẩn  bị mà! Chưa gì anh đã đá văng kiếm ngưá»i ta. 
Tiêu Kiếm đưa trả kiếm cho Yến Tá»: 
- Nếu váºy, làm lại nhé! Có gì đâu mà phân bua! 
Nhưng khi Yến Tá» vừa cầm kiếm thì Tiêu Kiếm lại xuất chiêu,  cây kiếm lại tuá»™t khá»i tay Yến Tá». Cứ thế mấy lần kế tiếp, Yến Tá» dù xuất chiêu  nhanh thế nào cÅ©ng không đâm được Tiêu Kiếm, trong khi đó kiếm cứ bị cướp khá»i  tay, đến độ Yến Tá» nóng mÅ©i lên hét: 
- Em  không cần Phương gia kiếm pháp, Viên gia kiếm pháp gì cả, anh hãy xem Yến TỠ kiếm pháp đây này! 
Vừa nói Yến TỠvừa dùng cả  hai tay nhắm ngay đầu Tiêu Kiếm bổ xuống, nhưng Tiêu Kiếm chỉ cần quét chân  ngang một cái, kiếm trên tay Yến TỠbay đi ngay, Yến TỠtức quá  hét: 
- Anh làm gì váºy? Trêu  em hay là dạy em? 
Tiêu Kiếm Ä‘iá»m đạm nói: 
- Em  chém như váºy là sai, chỉ có thể làm há»ng kiếm thôi, nên nhá»› kiếm này lưu truyá»n  đã ba Ä‘á»i, đừng vì qua tay em mà bị há»ng thì đáng tiếc, phải quý kiếm và phản  ứng nhanh! 
VÄ©nh Kỳ thấy Yến Tá» há»c cháºm quá,  vá»™i bước tá»›i đỡ kiếm rồi ra làm mẫu. 
- Yến Tá»  em cầm kiếm phải như thế này này. Äốc kiếm phải nắm chặt, lúc đâm mÅ©i kiếm ra  phải chÃnh xác, thẳng đưá»ng, không được run tay. CÅ©ng đừng chỉ á»· lại vào sức  mạnh nào, anh và anh Tiêu Kiếm cùng luyện kiếm vá»›i em nhé? Em nhá»› bình tÄ©nh mà  ứng phó đừng có bá»™p chá»™p! 
Yến Tá» cầm chặt kiếm  tháºt thà: 
- Vâng em sẽ hết sức bình tĩnh,  không nóng nảy. 
Rồi Ä‘á»c lại lá»i Tiêu  Kiếm. 
- Ãây là kiếm chá»› không phải là Ä‘ao,  cÅ©ng không phải gáºy hay côn cá»§u khúc, búa tạ... 
Lá»i cá»§a Yến TỠđầy vẻ khôi hài khiến NhÄ© Khang không nén được  cưá»i. Chàng để bá»n luyện kiếm ở đó kéo tay Tá» Vy ra ngoài. 
Khi đã cách đám Yến TỠmột khoảng xa, Nhĩ Khang mới nói với TỠ Vy: 
- TỠVy này, em có tin chắc Yến TỠvà Tiêu  Kiếm là hai anh em ruột không? 
TỠVy  nói: 
- Tháºt ra cÅ©ng không có gì chắc  chắn! 
NhÄ© Khang gáºt đầu: 
- Vâng nếu phân tÃch ká»· thì câu chuyện cá»§a Tiêu Kiếm chưa đủ  thuyết phục ngưá»i nghe Yến Tá» chÃnh là em ruá»™t cá»§a Tiêu Kiếm. má»™t Tịnh Huệ sư  thái làm sao đủ minh chứng? Vả lại chuyện này đã mưá»i mấy năm rồi. Tịnh Huệ sư  thái đã già sao có thể chỉ dá»±a vào chuyện nhìn thấy cô gái trong cuá»™c diá»…n hành,  mà Ä‘oán chắc nhìn ra Yến Tá» chÃnh là Tiểu Từ ngày cÅ©? Như váºy biết đâu Tiêu Kiếm  vì cả tin mà cÅ©ng nhìn lầm ngưá»i? 
Tá» Vy suy  nghÄ© rồi cưá»i. 
- Váºy! Thấy Yến Tá» luyện kiếm  mà cÅ©ng thấy nghi ngá». Nhưng mà sai đúng có nghÄ©a gì? Sai thì sao? Mà đúng thì  sao? Má»i chuyện chẳng có nghÄ©a gì, nếu Tiêu Kiếm thấy mãn nguyện, Yến Tá» thấy  hạnh phúc là được, cái quý nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i là niá»m vui. Nháºn được ngưá»i thân  là hạnh phúc, Hoàng a ma chẳng phải là đã nháºn lầm Yến Tá», biết rõ mà vẫn vui vẻ  ư? Vì váºy nếu Tiêu Kiếm mà nhìn lầm em gái thì đó có thể là má»™t sá»± sắp đặt cá»§a  trá»i đất, để hóa giải háºn thù. 
NhÄ© Khang gáºt  đầu: 
- Vâng, không hẳn chỉ là ngưá»i thân má»›i  là thân, nào phải là con ruá»™t má»›i là con mình? (nhân bất độc thân kỳ thân, bất  độc tá» kỳ tá»). 
Tá» Vy cưá»i nói: 
- Vâng, dù gì thì “sống trên Ä‘á»i đã là chuyện huynh đệ, cần gì  phải máu mÅ© ruá»™t dao†(lạc địa vị huynh đệ, hà tất cốt nhục  thân). 
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy gáºt gù, khiến Tá»  Vy nhá»™t. 
- Anh làm gì mà nhìn em dữ  váºy? 
Nhĩ Khang chỉ nói: 
- Bởi vì... bởi vì.. sự hiểu biết của em đáng quý vô  cùng. 
Ãôi má Tá» Vy á»ng hồng. 
- Em... em cÅ©ng váºy, em rất ái má»™ anh. 
Tiêu Kiếm dạy Yến Tá» kiếp pháp, cÅ©ng đã nghÄ© đến chuyện dạy  thêm chữ nghÄ©a cho Yến Tá», và để thá»±c hiện Ä‘iá»u này, Tiêu Kiếm đã mang hai quyển  sách tháºt dầy để hai bên nói: 
- Há»c kiếm pháp  cÅ©ng như há»c thành ngữ Ä‘iá»u quan trá»ng nhất là phải há»c lý thuyết. Giống như  muốn rành thành ngữ phải nháºn mặt chữ trước. bao giá» biết chữ rồi, thành ngữ sẽ  trở nên dá»… dàng, Chuyện há»c cÅ©ng giống như chuyện Ä‘i, chuyện ăn. Ãi phải Ä‘i từng  bước, ăn cÅ©ng ăn từng miếng, làm bất cứ sá»± việc gì cÅ©ng chẳng nên Ä‘i tắt. Ở đây  anh có hai quyển sách em màng vá» mà há»c trước, chữ nào không rõ há»i Tá» Vy hoặc  VÄ©nh Kỳ chỉ cho. Nếu em há»c được hết má»™t quyển là coi như đã biết nhiá»u lắm rồi  đấy, chẳng sợ thành ngữ nữa. 
Yến Tá» tò mò cầm  quyển sách lên xem, thấy đỠba chữ truyện Thá»§y Há», Yến Tá» ngạc  nhiên: 
- Truyện Thủy Hứa hả? 
Má»i ngưá»i thấy Yến Tá» thÃch, mặc dù Ä‘á»c sai nên không  sá»a. 
o0o 
Và  thá»i gian trôi nhanh, chá»›p mắt trá»i đã sang đông, tuyết rÆ¡i thành lá»›p dầy, trá»i  rất lạnh, nhưng cái lạnh kia chỉ là lạnh ngoài trá»i. Còn trong Thấu Phương Trai  thì lúc nào không khà cÅ©ng ấm cúng. Cạnh lò sưởi rá»±c lá»a, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ,  Yến Tá» vừa ngồi sưởi, vừa ăn hạt dưa, tán dóc, Ä‘ang lúc vui vẻ thì Tiểu Trác Tá»  báo: 
- Hoàng thượng giá đáo! 
Bốn ngưá»i vá»™i vã đứng dáºy, vua Càn Long cÅ©ng đã bước vào táºn  phòng. Má»i ngưá»i vá»™i thỉnh an, rồi kéo ghế đến ngồi cạnh lò sưởi cho vua  ngồi. 
- Xin má»i Hoàng a ma ngồi, trá»i bên  ngoài lạnh quá, ngồi đây má»›i ấm được. 
TỠVy  nói, Yến TỠthì mang khăn nóng đến. 
- Hoàng a  ma lau mặt bằng khăn ấm cho đỡ lạnh. 
- Hoàng a  ma uống trà nóng đi! 
Thái độ chăm sóc cá»§a Tá»  Vy và Yến Tá» làm vua có cảm giác ấm hẳn, ngưá»i xúc động nói: 
- Ở đây chẳng bao giá» ta thấy lạnh, chỉ có ở đây ta má»›i tháºt  sá»± thấy cái không khà gia đình. Thế các con Ä‘ang nói chuyện gì  đó? 
Nhĩ Khang nói: 
- Dạ chúng con đang chơi câu đố. 
Vua Càn Long cưá»i tươi: 
- À!  Ta thÃch nhất là chÆ¡i trò thi đố, thế các ngươi đã đố gì Ä‘á»c thá» xem, ta đố được  không? 
Vĩnh Kỳ nói: 
- Trong đám Yến Tá» là dốt nhất, bá»n con ra thi đố dá»… ợt, thế  mà cô ta Ä‘oán mãi Ä‘oán không ra. 
- Câu đó thế  nào nói ta nghe xem? 
Vua há»i, NhÄ© Khang bèn  Ä‘á»c: 
- Dạ thế này ạ, “cao thì có, lùn chẳng  có, đứng có, ngồi không...†
Tá» Vy Ä‘á»c  tiếp: 
- “Trên trá»i có, nhân gian không, ăn có  ngá»§ không. Trên miệng có mà trên tay không cóâ€. 
VÄ©nh Kỳ Ä‘á»c tiếp: 
- “Bên  phải có, bên trái có, khóc có, cưá»i không, trá»i mát có, trá»i nóng lại  không?†
Vua Càn Long nghe xong cưá»i lá»›n  nói: 
- Yến Tá» có váºy mà con Ä‘oán không ra ư?  Ãó là má»™t chữ, nghe trẫm Ä‘á»c tiếp này “mắng có, đánh thì không, câu đố có, tứ  thư lại không, hát có mà nhìn chẳng thấy!†
Yến  TỠcàng nghe càng rối rắm nói: 
- Mấy ngưá»i nói  gì kỳ cục quá, lúc có lúc không, như váºy làm sao tôi Ä‘oán được? mà chữ gì kỳ cục  váºy. 
NhÄ© Khang cưá»i. 
- Câu đố này ai nghe qua Ä‘á»u biết, có mình cô không biết thôi,  váºy để tôi Ä‘á»c thêm cho cô rõ nghe: “Yến Tá» có, Tá» Vy không, thái háºu có, hoàng  thượng lại không. Tiểu Äặng Tá» có, Tiểu Trác Tá» không.†
Yến Tá» lúc đầu không hiểu, ngạc nhiên tại sao lại đỠcáºp đến  toàn những gì gần gÅ©i chung quanh rồi ngưá»i thân. Tâm linh chợt sáng “à!†má»™t  tiếng nói: 
- Thôi tôi biết rồi, biết rồi! Tiêu  Kiếm có mà NhÄ© Khang không có, Tiểu Hợp Tá» có, con két gian ngoa không có, bên  này có bên kia không có, nói dóc có, nịnh bợ không có... váºy là các ngưá»i đố chữ  này phải không? Tôi biết rồi đó là chữ “khẩuâ€. 
Ãám đông hoan hô. 
- Ãúng  rồi, đúng rồi đấy! 
Tất cả Ä‘á»u kinh ngạc nhìn  Yến Tá», không ngá» cô nàng lại tiến bá»™ nhanh chóng như váºy, vua Càn Long vui nhất  nói: 
- Yến TỠcon khá lắm đấy, không những  biết đố mà còn biết giải cả câu đố nữa. 
Yến TỠ được khen bắt đầu huênh hoang: 
- Hoàng a ma,  con hiện nay ngon lắm, chẳng ai bắt nạt con được đâu. Văn võ song toàn, Tiêu  Kiếm ngoài chuyện dạy kiếm cho con, anh ấy còn dạy con há»c thành ngữ. ÃÆ°a cho  con má»™t quyển sách dày thế này để con xem. Anh ấy bảo muốn giá»i thành ngữ thì  phải biết chữ giá»i. Bây giá» con đã biết được rất nhiá»u mặt chữ, thành ngữ chẳng  phải là cái gì khó khăn quá vá»›i con! 
Vua Càn  Long tròn mắt: 
- Há»? thì ra là váºy, nhưng  mà... sách con Ä‘ang Ä‘á»c là gì váºy? 
Yến Tá» Ä‘á»c  lá»›n: 
- Thá»§y Hứa truyá»n! 
Vua Càn Long ngạc nhiên. 
-  Cái gì? Thá»§y rá»a thuyá»n à? Có quyển sách tên đó nữa ư? 
- Không phải, mà Thá»§y Hứa truyá»n, cái chữ hứa này lạ lắm, nó  có thêm bá»™ thá»§y bên cạnh nữa. 
Vua Càn Long  chợt hiểu ra, trợn mắt. 
- Làm sao con có quyển  sách đó mà mang vào cung? Quyển Thủy HỠlà sách cấm cơ mà? 
Nhưng rồi suy nghÄ© má»™t chút ông lại cưá»i tiếp. 
- Thôi được rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Äối vá»›i những đứa coi trá»i bằng  vung, thì chuyện cấm đó nào có nghÄ©a lý gì? Vả lại trẫm cÅ©ng đã Ä‘á»c rồi, thấy  hay đấy chứ? Thế con đã Ä‘á»c chưa? Ná»™i dung truyện là gì nào? 
Yến TỠnói: 
- Con thấy  truyện rất hấp dẫn, nói vá» rất nhiá»u anh hùng hảo hán, trong đó có anh chàng Lý  Äạt giá»i hết sẩy. 
TỠVy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang  lại nhìn nhau. 
- Lý Äạt là ai  váºy? 
Vua há»i, Yến Tá» nhanh nhẩu trả  lá»i. 
- Ãó là anh chàng “hai tay múa hai cây  búa lá»›n, vạn ngưá»i địch không lại. “ 
Tất cả  má»i ngưá»i ở đấy nghe váºy cưá»i nghiêng ngả. Có ngưá»i bị sặc cả trà, Yến Tá» bấy  giá» má»›i nói: 
- Hoàng a ma, ngưá»i cưá»i bể bụng  chưa? Nếu đã cưá»i no nê rồi thì con xin nói cho ngưá»i biết. Má»i ngưá»i đã bị con  đánh lừa rồi, ban nãy con cố tình nói sai để pha trò vá»›i má»i ngưá»i chá»› làm gì  con không biết. Truyện con Ä‘á»c là truyện Thá»§y Há» này, còn anh chàng con nói đó,  chÃnh là chàng Lý Quỳ “hai tay cầm hai cây búa to, vạn ngưá»i cá»± không lạiâ€, đúng  chưa? 
Ãến lúc đó vua Càn Long má»›i vỡ lẽ ra,  ông trố mắt nhìn Yến Tá». 
- Thì ra con cố tình  lừa ta, chá»› tháºt sá»± thì con đã có tiến bá»™, ông vá»— vá»— lên vai Yến Tá» khen  ngợi. 
- Nhữ tá» khả giáo giả (con trẻ có  há»c). 
Yến TỠtrợn mắt. 
- Hoàng thượng nói gì mà “lò tá» khả kiêu†(chiếc lò lá»a đâu  thể tưới nước vào được) lá»a tắt cả rồi sao? trá»i lạnh thế nay, không thể thiếu  lò sưởi được đâu! 
VÄ©nh Kỳ cưá»i  lá»›n: 
- Äấy đấy, ban nãy má»›i lá»›n lối bây giá»  lòi Ä‘uôi, thì ra thùng trống rá»—ng kêu to, đổ bể rồi nhé! 
Vua Càn Long thì lắc đầu: 
-  Ha ha, Yến TỠđúng là cái khai tâm quả cá»§a trẫm! lúc nào không vui có nó là  không thể không cưá»i được. 
Rồi ông  tiếp: 
- Thôi được rồi! chuyện đó để qua má»™t  bên còn chuyện đám cưới cá»§a bá»n con đã tÃnh đến đâu rồi? 
Bốn ngưá»i nghe nói ngá»› ra, nhưng rồi mừng rỡ, NhÄ© Khang  hói: 
- Hoàng thượng, như váºy có nghÄ©a là ngưá»i  đã chá»n ngày cho chúng con rồi ư? 
Vua lắc  đầu: 
- Trẫm không làm chuyện đó đâu, chá»n rồi  không hài lòng, để các con mắng thầm ta ư? 
Yến  Tá» và Tá» Vy nghe váºy đỠmặt nói: 
- Dạ đâu có,  đâu có, bao giỠcũng được mà! 
Vua Càn Long  trợn mắt: 
- Còn nói dối ta nữa ư? Có nghÄ©a là  các ngươi không nôn nóng chứ gì? Váºy thì ta để thêm hai năm nữa  váºy? 
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ nhìn nhau căng  thẳng, NhÄ© Khang cầu hòa cưá»i vá»›i vua nói: 
-  Bẩm hoàng thượng, con biết chắc là hoàng thượng đã chá»n được  ngày. 
Vĩnh Kỳ cũng nói: 
- Dạ, bẩm Hoàng a ma... Các cát cát kia không nôn nóng nhưng a  ca lại nóng ruột ạ! 
Vua cưá»i  lá»›n: 
- Ha ha, nói váºy chứ làm sao trẫm lại có  thể kéo dài mãi được... trẫm biết, các ngươi chá» từng phút, vì váºy hôm nay trẫm  đặc biện đến đây là để bàn tÃnh vá»›i các ngươi. Trẫm đã láºt lịch xem thấy sang  năm mùng hai tháng hai tốt ngày nhất, ngoài ngày này ra thì phải đợi hÆ¡n ba  tháng sau má»›i có ngày tốt. Trẫm và lão pháºt gia đã xem Ä‘i xem lại nhiá»u lần, nên  định trong ngày đó cho hai đứa con. VÄ©nh Kỳ và Yến Tá», NhÄ© Khang và Tá» Vy cùng  lúc đám cưới. Còn nếu các ngươi không muốn, đòi tổ chức riêng rẽ thì hai đám  cưới phải cách nhau ba tháng, các ngươi thấy thế nào? 
Nhĩ Khang nôn nóng nói: 
-  Con cảm thấy hai đám cưới cá» hành trong cùng má»™t ngày càng vui chứ sao? Tá» Vy và  Yến Tá» quý nhau như hai chị em ruá»™t thịt. Lấy chồng cùng má»™t ngày thÃch quá Ä‘i  chứ. Vả lại tổ chức tiệc cưới đâu phải dá»… dàng, tổ chức má»™t lần đỡ tốn kém.  Trong cùng ngày hoàng thượng vừa có dâu vừa có rể, nghÄ©a là đã có song há»· lâm  môn, váºy là tốt quá rồi còn gì? 
Vua Càn Long  hiểu hai chàng trai Ä‘á»u nôn nóng cưá»i nói: 
-  Thôi được, váºy thì làm theo lá»i bá»n con váºy. Hôm đó, cả hai cát cát Ä‘á»u xuất giá  tá» Thấu Phương Trai, nhưng mà ta báo cho hai ngươi biết ta vẫn để Thấu Phương  Trai vÄ©nh viá»…n là nhà các con, sau khi lấy chồng Tiểu Äặng, Tiểu Trác, Minh  Nguyệt, Thể Hà vẫn được giữ lại. NhÄ© Khang phải hứa vá»›i ta là thỉnh thoảng phải  cho phép Tá» Vy vỠđấy ở nhé? 
Nhĩ Khang mừng rỡ  quỳ xuống: 
- Cảm Æ¡n hoàng thượng đã tác thành,  thần phúc NhÄ© Khang nhất định tuân mệnh chỉ cần hoàng thượng có lệnh là thần láºp  tức đưa Tá» Vy hồi cung! 
Vĩnh Kỳ cũng  nói: 
- Con rất cảm ơn Hoàng a  ma! 
Vua dặn dò 
- Còn nữa, ta biết các ngưá»i còn nhiá»u bạn bè tâm giao, Tiêu  Kiếm là anh ruá»™t cá»§a Yến Tá» nhưng ngưá»i này Ä‘á»u có thể nháºp cung để dá»± đám cưới  đưa dâu từ Thấu Phương Trai rồi dá»± tiệc tại Cảnh Dương cung. Sau lá»… cưới bá»n há»  có thể ở lại Ãt lâu để được chiêu đãi tiếp, nhất là Tiêu Kiếm sẽ được phép vào  cung thưá»ng xuyên thăm em gái mình. 
TỠVy, Yến  TỠlúc đó mới quỳ xuống: 
- Tạ ơn Hoàng a ma!  Hoàng a ma vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. 
o0o 
Và sau đó, là má»™t chuá»—i  ngày báºn rá»™n. 
Ãám cưới trong cung đình đương  nhiên là phải rầm rá»™ hÆ¡n đám cưới dân gian, vì váºy phải chuẩn bị tháºt kỹ lưỡng,  chỉ ná»™i chuyện quần áo cô dâu, đã phải huy động hàng chục ngưá»i. Rồi còn nữ  trang, châu ngá»c, mÅ© đội đầu, giày dép, lệnh phi nương nương và mấy nương nương  khác phải đứng ra chá»§ trì má»i việc. 
Trước ngày  cưới ba hôm, hoàng háºu và Dung ma ma chợt xuất hiện, hai ngưá»i mang theo hai bá»™  áo cô dâu má»›i tá»›i. Sá»± xuất hiện cá»§a hoàng háºu quả bất ngá» khi tiếng thái giám  rao: 
- Hoàng háºu nương nương giá  đáo! 
Tá» Vy, Yến Tá» giáºt mình vá»™i vã chạy ra  thì đã thấy hoàng háºu nương nương đến cá»a, hoàng háºu nói: 
- Tá» Vy, Yến Tá» không biết làm gì để biểu đạt sá»± ân háºn và  lòng biết Æ¡n cá»§a mình đối vá»›i các cô, vài hôm nữa ngày vui trá»ng đại cá»§a các côn  đã đến. ta và Dung ma ma đã thức suốt mấy đêm liá»n, cố làm cho kịp hai chiếc áo  này để tặng hai cô. Phần kim chỉ là cá»§a ta, phần thêu là cá»§a các sư bá, ta nghÄ©  nó cÅ©ng không xấu xà lắm mong hai ngưá»i nháºn cho. 
Tá» Vy, Yến TỠđứng lặng ngưá»i trước thái độ hạ mình cá»§a hoàng  háºu, chưa biết nói gì thì Dung ma ma lại sụt sùi tiếp: 
- Nô tỳ xin được thỉnh an hai cô cát cát, nô tỳ ở Khôn Ninh  cung ngày đêm thắp hương xin trá»i pháºt phò há»™ cho hai cát cát vui vẻ, vạn sá»± như  ý mãi. Hai chiếc áo này do hai thầy trò nô tỳ cặm cụi may, má»—i má»™t mÅ©i kim nô tỳ  Ä‘á»u nói hai tiếng “xin lá»—iâ€. Vì váºy coi như nó chứa đầy lá»i xin lá»—i cá»§a nô tỳ,  mong hai cô cát cát nháºn cho. 
TỠVy đỡ lấy  chiếc áo, cảm động nói: 
- Hoàng háºu nương  nương! Dung  ma ma! Hai ngưá»i làm Tá» Vy này cảm động quá, Tá» Vy không biết nói gì để cảm Æ¡n  hai ngưá»i. Chỉ biết khẳng định má»™t Ä‘iá»u là tất cả những gì đã qua, xin hãy để  cho nó qua Ä‘i, Tá» Vy không nghÄ© đến nữa. 
Hoàng háºu rưng rưng nước mắt, 
- Vâng, hãy để cho nó qua đi, quên nó đi! 
Tá» Vy nhìn hoàng háºu, hoàng háºu cÅ©ng nhìn Tá» Vy vá»›i ánh mắt  hối háºn, dịu dàng. Má»™t hoàng háºu ác độc khắc khiệt ngày nào đã biến mất, Ä‘iá»u  này khiến Tá» Vy cảm động, cảm động đến độ không thấy đứng trước mặt là kẻ thù  thay vào đó là má»™t ngưá»i thân. Tá» Vy bước tá»›i ôm chầm lấy hoàng háºu  nói: 
- Con mong cái giây phút này lâu lắm rồi,  có lẽ trá»i xanh biết và đã động lòng giúp con nên má»i thứ trở thành sá»±  tháºt. 
Lá»i cá»§a Tá» Vy làm hoàng háºu chảy nước  mắt. 
Má»™t lúc sau hoàng háºu buông Tá» Vy ra,  quay sang Yến Tá». 
- Thế còn Yến TỠcó tha thứ  cho ta chăng? 
Nãy giá» Yến Tá» nhìn hai ngưá»i đã  cô cùng cảm động nên cÅ©ng sụt sùi nói: 
- Vâng,  con... con từ nào đến giá» không muốn ai quá tốt vá»›i mình, vì váºy con sẽ cảm  động, mà con lại rất sợ khóc. Thôi, hoàng háºu nương nương và Dung ma ma đã đến  đây rồi, thì con còn chấp nhất làm gì? trá»i Ä‘ang rất lạnh xin hoàng háºu nương  nương và Dung ma ma vào nhà sưởi ấm Ä‘i. 
Nhưng  hoàng háºu và Dung ma ma từ chối 
- Thôi cảm ơn,  chúng tôi đi ngay đây! 
Dung ma ma thì quỳ  xuống dáºp đầu ba cái trước mặt Tá» Vy và Yến Tá». 
- Bẩm hai cô cát cát, xin hãy tha thứ cho tất cả lỗi lầm mà nô  tỳ đã gây ra. 
Tá» Vy và Yến Tá» cưá»i tha thứ rồi  đỡ bà ta dáºy, sau đó hoàng háºu và Dung ma ma nói lá»i cáo biệt rồi vá»™i vã bá»  Ä‘i. 
Yến TỠvà TỠVy cầm chiếc áo trên tay nhìn  theo lòng đầy cảm xúc. 
o0o 
Cuối cùng rồi ngày trá»ng đại cÅ©ng đến, lá»… cưới ở Thanh cung  lúc nào cÅ©ng cá» hành trong buối tối, và nháºn quà từ ban ngày. 
Tối hôm ấy ở Thấu Phương Trai giăng đèn kết hoa, ngưá»i đông  tấp náºp, đội nhạc hoàng gia hợp tấu toàn những bản nhạc mừng. 
Má»i ngưá»i xum xuê trong áo má»›i từ a ca, cát cát, đến cung nữ  thái giám. PhÃa trước Thấu Phương Trai hai chiếc kiệu hoa sÆ¡n đỠchá» sẵn, mấy  tay khiêng kiệu mặc áo đỠđứng sắp hàng hai bên chá». 
Hôm nay cÅ©ng là má»™t ngày tháºt báºn rá»™n cá»§a các cung nữ. Má»—i  ngưá»i má»™t chiếc mâm kẹo Ä‘i chung quanh các mệnh phụ, các quan đại thần hoàng  thân quốc thÃch má»i má»c má»i ngưá»i Ä‘á»u vui vẻ. 
Tá» Vy, Yến Tá» thì nhốt ngưá»i trong Thấu Phương Trai, mặc chiếc  áo cô dâu cá»§a hoàng háºu và Dung ma ma tặng, Ä‘ang ngồi yên cho các cung nữ trang  Ä‘iểm. 
Lệnh phi hối thúc. 
- Nhanh nhanh lên! mặt Tá» Vy chưa đủ hồng, Kim Tá»a, hãy đánh  thêm má»™t Ãt phấn cho tươi lên. 
Kim Tá»a thì sai  Minh Nguyệt, Thể Hà. 
- Hai ngưá»i hãy mang đèn  lại cho ta nhìn kỹ má»™t chút má»›i thấy được độ Ä‘áºm nhạt cá»§a phấn. 
Hết lo cho Tá» Vy lệnh phi lại quay sang Yến  Tá»: 
- Thế này không được, phải trang Ä‘iểm Ä‘áºm  má»™t chút cho Yến Tá». 
Thế là đám cung nữ ùn tới  đè mặt Yến TỠđánh phấn lại, Yến TỠkhông chịu được hét: 
- Vừa vừa thôi chứ! Các ngươi tô làm sao mà mặt ta đỠgấc như  cái Ä‘Ãt con khỉ đột Ä‘i! 
Lệnh phi  nói: 
- Trá»i Æ¡i, hôm nay lên xe hoa mà sao Ä‘em  những từ kém thẩm mỹ đó ra nói chi váºy? 
- Làm  cô dâu thì cÅ©ng có cái bàn tá»a chứ? 
Lệnh phi  lắc đầu: 
- Thôi thôi thôi làm Æ¡n Ãt nói má»™t  chút, ngưá»i ta làm cô dâu phải tá» ra thẹn thùng e lệ chá»› ai lại oang oang như  cô. 
Yến Tá» thú nháºn. 
- Tại vì con căng thẳng quá, lo quá. Thấy gì cÅ©ng quá nhiá»u lá»…  nghi. E là mình không diá»…n đúng được. Mà cái tánh con váºy đó. Càng lo lắng thì  càng nói nhiá»u. Nếu không cho con nói thì con sẽ sốt lên, đổ mồ hôi nhiá»u, như  váºy sẽ càng tệ hại hÆ¡n! 
Như để xác minh, Yến  TỠxòe bàn tay ra đang ướt rịn mồ hôi, lệnh phi nói: 
- Tại sao phải lo chứ, má»™t lúc nữa lên kiệu có ngưá»i khiêng!  Bà mai ngồi kế bên sẽ nhắc tuồng bảo gì làm nấy là không sai đâu đừng có  sợ. 
Tịnh Nhi biết tÃnh Yến Tá», e là má»™t lúc  lại gây trò cưá»i nên nói: 
- Chị Yến Tá» này,  đơn giản lắm, chị cứ ngồi yên đừng nói chuyện là sẽ không có gì sai sót cả. Khi  đầu đội khăn đâu có ai nhìn thấy miệng chị thế nào đâu, lúc đó chị cứ ngáºm miệng  lại, cô dâu nói nhiá»u ngưá»i ta sẽ cưá»i chết. 
Yến Tá»  lo lắng mÃm miệng gáºt đầu, không dám nói gì cả, nhưng rồi lệnh phi chá»±c nhá»› ra,  kêu lên: 
- Trái táo, trái táo, các ngưá»i quên rồi ư, mang quả táo  ra. 
Thì ra lúc vá» nhà chồng, theo phong tục cô  dâu phải mang theo càng nhiá»u váºt tượng trưng cho Ä‘iá»m lành càng tốt. Quả táo là  váºt không thể thiếu trong bất cứ lá»… cưới nào ở phương bắc. Thế là các cung nữ  vá»™i chạy Ä‘i tìm táo ngay. 
Khi hai quả táo mang  đến, lệnh phi lấy hai quả đặt vào tay Yến TỠvà TỠVy dặn dò. 
- Tá» Vy, Yến Tá», quả táo phải cầm chặt trên tay không được để  rÆ¡i xuống đất. 
Tá» Vy ngoan ngoãn nghe lá»i cầm  chặt trái táo trong khi Yến Tá» lại đưa lên miệng cắn má»™t miếng, má»i ngưá»i trông  thấy giáºt mình. 
- á»i, sao lại ăn quả táo  váºy? 
Lệnh phi ngạc nhiên. 
- Yến Tá» quả táo là tượng trưng cho Ä‘iá»m lành, tại sao con lại  ăn mất Ä‘iá»m lành váºy? 
Yến TỠngơ  ngác. 
- Ãiá»m lành? Cái gì Ä‘iá»m lành? Nãy giá»  con đói phát run lên, thấy được quả táo là mừng vô cùng, sao lại không ăn  được? 
Tịnh Nhi nói: 
- Quả táo là tượng trưng cho sự bình an như ý  đó! 
- Váºy ư, Yến Tá» nói rồi thản nhiên cắn  thêm má»™t miếng, váºy thì tôi phải nói cho bình an như ý vào bụng, thế này nó sẽ  được an toàn. 
Lệnh phi lắc  đầu: 
- Không được, không được, tụi bây đâu  mang trái khác ra thay thế ngay. 
Thế là má»™t  màn gá»i nhau Ä‘i lấy táo, trong khi đó Kim Tá»a ngắm Tá» Vy lại phát hiện  ra 
- Sao tiểu thơ lại chỉ mang có một bông  tai? Còn một chiếc nữa đâu? 
Má»i ngưá»i lại Ä‘i  tìm kiếm bông tai, cuối cùng phát hiện trong giá» hoa, Tịnh Nhi thấy Tá» Vy căng  thẳng quá nói: 
- Bình tĩnh đi, bình tĩnh đi,  chẳng sao mà! 
Ngay lúc đó lệnh phi đột ngột la  lên. 
- Còn chiếc kiết tưá»ng tá»a nữa bỠđâu  rồi? 
Tịnh Nhi nói: 
- Kiết tưá»ng tá»a (cái khóa tốt lành) hình như ở Từ Ninh cung  lão pháºt gia giữ! 
- GiỠlên xe hoa đã đến nơi,  Tịnh Nhi mau đi lấy mang lại đi. 
-  Vâng. 
Tịnh Nhi vá»™i quay đầu chạy ra cá»a, không  ngá» lúc đó có ngưá»i từ ngoài bước vào, cả hai tránh không kịp thế là va mạnh vào  nhau. 
Tịnh Nhi loạng choạng suýt ngã, ngưá»i  má»›i bước vào là Tiêu Kiếm vá»™i đỡ lấy ngay, hai ánh mắt nhìn nhau giáºt  mình. 
- Anh là Tiêu Kiếm? 
Tiêu Kiếm thấy một cô gái đẹp trong y phục cung nữ lại biết  tên mình, nên cũng đoán ra. 
- Thế cô là Tịnh  Nhi? 
- Vâng, tôi là Tịnh Nhi. 
- Nghe tên đã lâu bây giỠmới gặp. 
- Vâng, anh cÅ©ng váºy! 
Ãang  lúc đó chợt có tiếng lệnh phi bên trong nói to: 
- Tịnh Nhi Æ¡i! Tịnh Nhi kiết tưá»ng tá»a đã tìm thấy nó Ä‘ang ở  trên ngưá»i ta đây, báºn quá nên quên mất! 
Tịnh  Nhi nghe váºy vá»™i quay ngược vào trong, liếc qua nhìn Tiêu Kiếm lại thấy Tiêu  Kiếm Ä‘ang nhìn mình khiến nàng giáºt mình lần nữa. 
- Tịnh Nhi, Tịnh Nhi, cái như ý hoàn có phải ở đằng ngươi  không? 
Tịnh Nhi vá»™i đứng lại lúng túng vì biết  có ngưá»i Ä‘ang nhìn theo. 
- Tịnh Nhi, Tịnh Nhi,  ngươi ở đâu đấy? 
- Dạ đây! 
Tịnh Nhi lại chạy vào, tìm được cái vòng như ý giao cho lệnh  phi. 
Tiêu Kiếm vẫn đứng ngẩn ngÆ¡ ở đó, Liá»…u  Thanh bước tá»›i vá»— vai há»i 
- Anh Ä‘ang nhìn gì  váºy? 
Tiêu Kiếm lẩm bẩm một bài  từ. 
- “Giữa đám đông tìm ai dáo dác, đột nhiên  quay lại, bóng ai kia sáng rá»±c giữa muôn đènâ€. 
Liễu Thanh nghe chẳng hiểu, yên lặng nhìn  theo. 
Trong khi đó giữa thÃnh phòng, hai cô  cát cát trang Ä‘iểm đã gần xong, lệnh phi Ä‘ang kiểm tra lần nữa phú dâu đứng cạnh  cứ giục. 
- Lệnh phi nương nương, giỠlên kiệu  đã đến rồi. 
Lệnh phi nghe váºy ra  lệnh. 
- Váºy thì hãy lấy máng che mặt cho các  cô ấy Ä‘i! 
TỠVy và Yến TỠđược che mặt  lại. 
Ngay lúc đó ban nhạc trổi lên mưá»i hai cô  phù dâu xúm lại khênh hai ngưá»i lên Ä‘i ra kiệu, đám đông cung nữ ùn theo sau,  má»™t khung cảnh vô cùng náo nhiệt, Liá»…u Thanh, Tiêu Kiếm bước  tá»›i. 
- Chúc mừng, chúc mừng Tá» Vy và Yến  Tá». 
Tá» Vy và Yến Tá» thẹn thùng bước lên kiệu  hoa. Äám cung nữ đứng bên dưới reo hò: 
- Hoàn  Châu cát cát đại hỷ, TỠVy cát cát đại hỷ, hai vị thiên tuế, thiên thiên  tuế! 
Pháo nổ dòn dã, quan tư tế  hô: 
- Khởi kiệu! 
Chiếc kiệu được nâng lên, đội nghi lễ, đội đèn lông, dàn nhạc  lần lượt đi theo và ngự hoa viên. 
o0o 
Trước đó VÄ©nh Kỳ và NhÄ©  Khang đã có mặt ở đó há» Ä‘á»u mặc lá»… phục chá»§ rể màu Ä‘á», cỡi trên hai con tuấn mã  sẵn sàng nghênh đón tân nương, Ngưá»i nào mặt mày cÅ©ng rạng rỡ. 
Khi đám kiệu hoa Ä‘i tá»›i, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang nháºp bá»n ngay và  dẫn đầu Ä‘i trước. Mưá»i mấy cô cung nữ mặc áo đỠtay đưa cao lồng đèn lồng lên  xuống theo tiếng nhạc, phÃa sau là Ä‘oàn ngưá»i rồng rắn Ä‘i theo gồm hai mươi cặp  đèn lồng to Ä‘á», bốn mươi cặp cầm đèn lồng trắng chữ đỠnhá»... khung cảnh vô cùng  vÄ© đại hùng tráng. 
Ãến má»™t ngã ba, Ä‘oàn rước  dâu má»›i chia làm hai ngã, NhÄ© Khang dẫn đầu má»™t kiệu Ä‘i vá» phước ra ngoài cung  đình, còn VÄ©nh Kỳ dẫn đầu kiệu còn lại Ä‘i vá» phÃa Cảnh Dương  cung. 
Tá» Vy ngồi trong kiệu hoa lắc lư có cảm  giác như ngưá»i Ä‘ang trong má»™ng, Tá» Vy biết NhÄ© Khang Ä‘i trước nàng không xa. Từ  đây vá» sau Ä‘á»i nàng đã thuá»™c vá» chàng như váºy là cuối cùng... cuối cùng... rồi  cái ngày đợi chá» kia cÅ©ng đến ngày chỠđợi đó.. đã đến sau bao nhiêu ngá»t bùi  cay đắng, sau bao thá» thách thá»§y chung. Vy cảm thấy NhÄ© Khang quả là ngưá»i bạn  Ä‘á»i xứng đáng vá»›i tình yêu cá»§a nàng. 
Tiếp theo  là má»™t loạt những nghi lá»… khác, bái cao đưá»ng, bái thiên địa, phu thê giao  bái... để rồi bước vào động phòng. 
o0o 
NhÄ© Khang ngắm ngưá»i yêu  trong chiếc áo cô dâu, che kÃn mặt Ä‘ang ngồi trên giưá»ng. Sáu cô phù dâu đứng  hai bên trên tay là há»· bình (để vén mạng che mặt) giao bôi tá»u (rượu uống mừng  cá»§a hai ngưá»i) hồng táo (táo Ä‘á») Ä‘áºu phá»™ng, quế viên, hạt sen... 
Vá»›i má»™t ná»—i niá»m hạnh phúc, NhÄ© Khang bước tá»›i cạnh giưá»ng  đứng lặng má»™t chút, rồi nói thầm. 
- Tá» Vy cuối  cùng rồi anh cÅ©ng có em, cái con đưá»ng đến Ä‘Ãch tuy gặp nhiá»u gian khổ, nhưng nó  đã khổ táºn cam lai (cái khổ qua hết là quả ngá»t đến) anh xin hứa vá»›i em từ đây  vá» sau cuá»™c sống cá»§a chúng mình sẽ chỉ toàn là hạnh phúc... hạnh  phúc... 
Ngay lúc đó phù dâu Ä‘á»c  to: 
- Xin má»i tân lang dùng hỉ bình vén mạng  che mặt cô dâu. Từ đây hai ngưá»i sẽ xưng tâm như ý (được như lòng đã  mong). 
NhÄ© Khang vì quá xúc động nên run run  vén mạng mặt cô dâu, chiếc mạng vừa rÆ¡i xuống đất, NhÄ© Khang đã giáºt mình, vì  ngưá»i sau mạng lại là Yến Tá» chứ không phải Tá» Vy. 
- A! 
- A! 
Nhĩ Khang hốt hoảng kêu lên, Yến TỠcũng sợ hãi kêu lên, cả  mấy cô phù dâu cũng tương tự. 
Yến Tá» nhảy  xuống giưá»ng dáºm chân hét: 
- Tại sao kỳ cục  váºy? Äấy thấy không, chẳng cho tôi lên tiếng má»›i lầm lá»™n thế này? Chuyện này là  do ai gây ra đây? 
o0o 
Ngay lúc đó bên Cảnh Dương cung, trong phòng hoa chúc cảnh ấy  tương tá»±, VÄ©nh Kỳ vừa vén mạng cô dâu đã giáºt mình. 
- Trá»i Æ¡i, Tá» Vy sao lại là cô? 
TỠVy lúc đó cũng chỉ biết kêu lên. 
- Trá»i đất, sao có chuyện lá»™n xá»™n vầy? 
Ãám phú dâu vá»™i nói: 
- Mau  mau ra ngăn kiệu hoa lại đừng để bá»n há» Ä‘i, còn Tá» Vy cát cát hãy che mặt lại,  chúng tôi sẽ thông báo cho đội kèn nhạc hay là đã có sá»± lầm lẫn. 
o0o 
Thế là má»i chuyện trở  thành bát nháo, sá»± việc phải làm lại từ đầu. Lần này má»i thứ không còn theo quy  cÅ© truyá»n thống nữa, Chuyện hai cô cát cát cùng lúc lấy chồng là lần đầu trong  cung đình. Nó đã gây nên chuyện dở khóc dở cưá»i, đàm tiếu từ trong cung đến dân  gian, cho đến khi má»i sá»± việc đúng đâu vào đấy, thì trá»i đã sắp sáng, lần này  NhÄ© Khang hồi há»™p mở mạng che mặt cô dâu ra thấy Tá» Vy cả hai má»›i hết lo lắng,  cùng thở phào nhẹ nhõm. 
Cô phù dâu che miệng  cưá»i rao: 
- Má»i tân lang và tân nương uống  giao bôi tá»u. 
Tá» Vy và NhÄ© Khang nâng ly lên,  sau đó các cô phù dâu theo táºp tục cÅ© cá»™t Ä‘uôi áo cá»§a NhÄ© Khang và Tá» Vy lại,  rồi sắp hàng cùng chúc: 
- Chúc tân lang tân  nương vĩnh kết đồng tâm (mãi mãi đồng tán), và tảo sinh quý tỠ(sớm sinh con  trai) 
Rồi má»›i thu dá»n đồ đạc rút  lui. 
Nhĩ Khang thấy trong phòng không còn ai  cả, vội ôm chầm lấy TỠVy nhiệt tình nói: 
- TỠ Vy, đúng là em đây phải không, đến cả lúc làm lễ cưới mà vẫn làm anh đứng tim  được! 
TỠVy dụi đầu vào ngực khang  nói: 
- Nhĩ Khang, đúng là em rồi, em là cô dâu  đây, ổn cả. 
- Cuối cùng rồi em cÅ©ng là vợ anh,  chuyện muốn làm chồng em không phải là dá»… dàng. hết gặp chuyện này đến chuyện  ná», hết trông tá»›i ngóng, hết chỠđến đợi. Ãến lúc lấy nhau vẫn phải toát mồ hôi,  cưới được em tháºt khó khăn trăm bá», nhưng cuối cùng rồi anh cÅ©ng có em thế là  hạnh phúc. 
Vâng Tá» Vy cưá»i má»™t cách hạnh phúc,  hạnh phúc, đến chẳng dá»… dàng, phải khổ qua cam đến. 
Váºy là... cuối cùng rồi những ngưá»i yêu nhau cÅ©ng được lấy  nhau. Tá» Vy lấy NhÄ© Khang, để sau dó hiểu ra là. Hôn nhân chẳng phải là Ä‘oạn kết  cá»§a má»™t cuá»™c tình. Mà chỉ là má»™t sá»± bắt đầu cá»§a cuá»™c sống má»›i, mà cả hai cùng  chấp nháºn. 
o0o 
Riêng vỠYến TỠđêm tân hôn thế nào? 
Sau khi đổi cô dâu lại đúng vị trÃ, Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ cÅ©ng  uống rượu giao bối. Phù dâu cÅ©ng theo phong tục, cá»™t Ä‘uôi áo hai ngưá»i lại, rồi  chúc. 
- Chúc tân lang tân nương vÄ©nh kết đồng  tâm, tảo sinh quý tá». 
Rồi đám phù dâu rút lui  chỉ còn hai ngưá»i VÄ©nh Kỳ ngồi ở mép giưá»ng nhìn Yến Tá». 
- Ông trá»i ác tháºt, giở mạng che mặt hai lần má»›i có được cô  dâu em làm anh kinh tâm động hồn khúc triết ly kỳ, phỉ di sở tư (không thể nào  ngỠđược). 
Yến Tá» nghe váºy  nói: 
- Anh nghe em nói không? 
- Ờ, nói đi! 
Yến Tá» cưá»i  nói: 
- Mấy ngưá»i đó đày Ä‘á»a em đủ Ä‘iá»u, tưởng  sao nhè đưa em sang nhà NhÄ© Khang, NhÄ© Khang vừa giở mạng che mặt ra nhìn thấy  em, mặt hắn tái như tàu lá chuối. 
Vĩnh Kỳ  nói: 
- Tại em không thấy lúc đó mặt anh cũng  tái xanh! 
Rồi nhìn thẳng vào mắt Yến Tá», VÄ©nh  Kỳ chợt kêu lên: 
- Trá»i Æ¡i, sao em đẹp quá  váºy? Nào ngồi yên để anh xem nào. 
Rồi nâng cầm  Yến Tá» lên, VÄ©nh Kỳ nhẹ nhàng đặt nụ hôn, không ngá» lúc đó Kim Tá»a, Liá»…u Thanh,  Tiêu Kiếm và mấy ngưá»i khách khác Ä‘ang đứng bên ngoài khoét vách nhìn trá»™m vào,  há» nhìn thấy cảnh đó không những cưá»i rá»™ lên còn vá»— tay nữa. 
Yến Tá» giáºt mình đẩy VÄ©nh Kỳ ra hét: 
- Ồ có trộm, có trộm, anh chạy sang đằng kia  đi. 
HỠđã quên là hai chéo áo đã bị cá»™t lại  nên ngưá»i này kéo ngưá»i kia, cả hai cùng ngã lăn cù. 
- á»i! 
HỠkêu lên, bên ngoài  cũng kêu lên. 
- á»’! 
Ngay lúc đó, mặt trá»i vừa lên, má»™t ngày má»›i bắt đầu, và cái  đêm tâm hôn cá»§a VÄ©nh Kỳ, và Yến TỠđã kết thúc trong tiếng cưá»i như  thế. 
 
  
  
 
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		ãâàðäèÿ, åêàòåðèíáóðã, áîäèáèëäèíã, äæîëè, çàâîä, èíöåñò, ìàãèÿ, íàöèîíàëüíûé, ïàòðèîò, îñòðîâ, îòåëè, ìóðìàíñê, ïðîãðàììû, ñíîóáîðä, ñòèðàëüíûå, æàëþçè   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |