Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 12-04-2008, 10:34 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 46: DIỆU NGỘ THƯ PHÃP TRONG BỨC TRANH

Hồi 46: DIỆU NGỘ THƯ PHÃP TRONG BỨC TRANH

Tâm Uyên có biết đâu tâm sá»± cá»§a Äá»™c Cô Hưng khi thấy mình kể xong, bá»—ng thất kinh đánh rÆ¡i chén như vậy liá»n ngạc nhiên cưá»i há»i:

-Sao Äá»™c Cô lão đệ lại thất kinh như thế? Chả lẽ lão đệ cÅ©ng có thù vá»›i Nam Môn Vệ và Äại Bi Tôn Giả chăng?Hay là có liên can rất mật thiết vá»›i Thích Äạo Song Tuyệt phải không?

Câu há»i ấy khiến Äá»™c Cô Hưng, má»™t ngưá»i rất khôn ngoan lanh lợi mà nhất thá»i không sao trả lá»i được. Vì sáu ngưá»i nghÄ©a huynh cá»§a Tâm Uyên Ä‘á»u bị giết hết, cÆ¡ nghiệp cá»§a Hạ Lan bị thiêu rụi, mối thâm thù đại hận này ai mà đã ghi sâu trong đáy lòng, có bao giá» quên được. Nếu Äá»™c Cô Hưng mà nói thá»±c. Tâm Uyên biết y vá»›i Äá»™c Cô Sách là y bát truyá»n nhân cá»§a Thích Äạo Song Tuyệt, thì thể nào lá»­a thù hận cÅ©ng bốc lên ngay và ít nhất là khoanh tay không chịu chữa bệnh cho Äá»™c Cô Sách nữa! Nói thá»±c đã có sá»± khó khăn như vậy, mà nói dối cÅ©ng khó khăn nốt! Vì Äá»™c Cô Hưng đã nghÄ©, ân sư mình vá»›i sư bá là Thái SÆ¡n Bắc Äẩu trong võ lâm được thiên hạ rất tôn trá»ng, nay cả hai vị đã cùng chứng đạo quả hết, thù hằn và ai oán cá»§a hai vị chưa kết liá»…u, thì tất nhiên y vá»›i Äá»™c Cô Sách phải gánh vác thay và liá»…u kết há»™. Nay gặp vấn đỠnan giải này, có khi nào y lại chịu sợ sệt mà rụt đầu rụt cổ được.

Hai vấn đỠđó làm cho Äá»™c CôHưng nhức óc khôn tả, nhất thá»i y không biết định ra sao, nên coi trá»ng danh dá»± cá»§a sư phụ hÆ¡n, hay là coi trá»ng bệnh cá»§a Äá»™c Cô Sách hÆ¡n?

Tâm Uyên thấy Äá»™c Cô Hưng đánh rá»›t chén rượu, cứ ngồi Ä‘á»i ngưá»i ra như kẻ mất hết hồn vía, mình há»i gì cÅ©ng không nghe thấy, không trả lá»i, ông ta làm như không thấy mà chỉ ho lên má»™t tiếng, rồi há»i tiếp:

-Tư Mã Ôn công nói rất đúng:

"Không có việc gì là không thể nói cho ngưá»i ta biết được", hình như Äá»™c Cô lão đệ có tâm sá»± gì rất khó nói phải không?

Nghe Tâm Uyên nói như thế, Äá»™c Cô Hưng liá»n sáng trí ra ngay, vá»™i đứng dậy chắp tay chào và lá»›n tiếng cưá»i nói vá»›i Tâm Uyên rằng:

-Không dám giấu diếm cụ, Tam Kỳ VÅ© SÄ© là thụ nghiệp ân sư cá»§a Äá»™c CôHưng, Äá»™c Cô Sách đại ca là đệ tá»­ duy nhất cá»§a Äại Bi Tôn Giả sư bá! Nghe Äá»™c Cô Hưng nói như vậy Tâm Uyên kinh ngạc vô cùng ngồi thừ ngưá»i ra như tượng gá»—.

Äá»™c Cô Hưng lại chắp tay vái Tâm Uyên má»™t lạy, rất cung kính mỉm cưá»i nói tiếp:

-Thá»i giá» trôi chảy nhanh như thoi đưa, ba mươi năm nay cụ từ má»™t vị anh hùng ở núi Hạ Lan mà biến thànhViá»…n Hiá»n trang chá»§. Không biết sá»± thay đổi ấy là hoa. hay là phúc. Bây giá» anh em Äá»™c Cô Hưng chúng tôi được may mắn gặp cụ ở đây, nếu cụ bá» qua cho mối thù năm xưa chữa cho đại ca tôi khá»i bệnh. Còn cụ không quên được mối thù cÅ©, thì Äá»™c Cô Hưng tôi tình nguyện hy sinh cả thân mình để tiêu nghiệp giải hận cho ân sư!Tùy ý cụ, muốn nấu tôi thành nồi nước máu hay mài dÅ©a tôi thành đống tro, tôi cÅ©ng cam tâm, chứ không oán hận gì hết.

Tâm Uyên nghe Äá»™c Cô Hưng nói, tuy hai mắt nhìn thẳng vào mặt đối phương nhưng mặt ông ta vẫn thản nhiên như thưá»ng, nên không hiểu lúc này trong bụng ông ta suy nghÄ© như thế nào?

Äá»™c Cô Hưng chỉ sợ ông ta giở mặt thì tính mạng cá»§a Äá»™c Cô Sách không thể nào bảo tồn được, cho nên y lại vái má»™t lạy, rồi gượng cưá»i nói tiếp:

-Thưa cụ, cổ nhân có câu:

"Nhân sinh hữu oán tu Ä‘an giải, nghiệp báo tuần hoà vô liá»…u thá»i". (Ngưá»i ta sống ở trên Ä‘á»i có thù oán cần phải tiêu giải ngay, tai nghiệp cứ tương báo hoài thì không bao giá» dứt được cả).

Y chưa nói dứt thì Tâm Uyên đã trợn ngược đôi lông mày giÆ¡ tay áo lên phất má»™t cái, trong nhà đã có mùi thÆ¡m rất nồng toa? lên ngay Äá»™c Cô Hưng vừa ngá»­i thấy mùi thÆ¡m đó, đã uể oải và mê man bất tỉnh liá»n.

Lúc ấy tiểu đồng áo xanh tên là Linh nhi đã chìa hai ngón tay nhằm đúng yếu huyệt ở giữa ngá»±c cá»§a Äá»™c Cô Hưng mà hậm há»±c Ä‘iểm xuống luôn.

Nhưng Tâm Uyên đã vội túm lấy khuỷu tay của y mà lôi trả lại.

Linh nhi ngạc nhiên há»i:

-Sư phụ vẫn thương nhá»› tá»›i mối huyết thù ba mươi năm vá» trước kia, vừa rồi lại giở Cá»­u Thiên DiệuHương ra làm cho Äá»™c Cô Hưng mê man bất tỉnh. Sao bây giá» sư phụ lại cấm không cho tiểu đệ giết chết y như thế?

Tâm Uyên gượng cưá»i đáp:

-Linh nhi hãy khoan!Äể sư phụ nghÄ© kỹ xem, từ má»™t tên đại tặc ở Hạ Lan mà biến thành thần y ở Lâu SÆ¡n, việc này là hoa. hay là phúc đã.

Thấy sư phụ nói như thế, Linh nhi vá»™i lui tá»›i phía sau đứng yên để đợi chá».

Tâm Uyên liá»n nhắm mắt lại lẳng lặng suy nghÄ© má»™t lát sau bá»—ng mở mắt ra lấy giấy bút viết mấy món thuốc đưa cho Linh nhi, rồi mỉm cưá»i nói:

-Linh nhi, con vào trong vưá»n thuốc. Mau hái mấy vị linh dược này ra đây.

Linh nhi đưa mắt nhìn vào tá» giấy rồi kinh hãi há»i lại:

-Sư phụ bảo con hái San Há»™ Lá»™c Thá» thảo vá»›i ThànhHình Phục Linh Cân ư? Hai thứ linh dược này sư phụ tốn mưá»i năm trồng trá»t má»›i thành... Tâm Uyên mỉm cưá»i đáp:

-Linh nhi, con không nên tiểu tâm như thế, mau Ä‘i hái Ä‘i! Phải biết tôn chỉ cá»§a sư phụ trồng thuốc như thế là dùng để cứu ngưá»i. Bằng không dù có Tiên chí ngàn năm cÅ©ng chỉ như má»™t cây cá» dại thôi, mà không có giá trị gì cả.

Thấy vẻ mặt cá»§a sư phụ rất nghiêm nghị Linh nhi phải vâng lá»i, Ä‘i vào trong vưá»n hái thuốc ngay, không dám há»i thêm nữa.

Tâm Uyên thấy Linh nhi Ä‘i khá»i, liá»n lấy má»™t chút thuốc bá»™t trắng ra búng vào mặt Äá»™c CôHưng.

Äang mÆ¡ mÆ¡ màng màng bá»—ng thấy mÅ©i cay cay và xá»™c lên tận óc, Äá»™c Cô Hưng hắt hÆ¡i luôn mấy cái liá»n tỉnh táo lại ngay. Y mở mắt ra nhìn, thấy mình vẫn bình yên vô sá»±, liá»n Ä‘i tá»›i trước mặt Tâm Uyên chắp tay lạy.

Tâm Uyên không chá» y nói đã vá»™i xua tay vừa cưá»i vừa đáp:

độc Cô lão đệ nói rất đúng:"Nhân sinh hữu oan tu Ä‘an giải, nghiệp báo tuần hoàn vô liá»…u thá»i!" Äá»™c Cô Hưng mừng rỡ khôn tả, vá»™i há»i:

-Thế ra cụ đã vui lòng tiêu giải mối oan cừu này rồi ư?

Tâm Uyên gật đầu đáp:

-Vừa rồi lão phu dùng Cá»­u Thiên Diệu Hương làm cho lão đệ man như vậy là để có thì giá» suy nghÄ©. Kết quả lão phu thấy linh tính cá»§a mình rất sáng suốt và nghÄ© tá»›i sáu vị nghÄ©a huynh vì sát nghiệp quá nặng bị chết như vậy không oan uổng chút nào. Năm xưa Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam Môn đạo trưởng hạ thá»§ diệt trừ kể gian ác nếu hai vị ấy không để cho lão phu sống sót, thì lão phu không thể nào sống tá»›i ngày nay được. Äá»§ thấy hai vị ấy đã ban Æ¡n rất lá»›n cho lão phu.

Nói tá»›i đó, ông ta há»›p má»™t há»›p rượu, rồi mỉm cưá»i nói vá»›i Äá»™c CôHưng tiếp:

-Huống hồ lão đệ nghe lão phu kể xong chuyện năm xưa, mà vẫn thản nhiên nhận mình là đệ tá»­ cá»§a Thích Äạo Song Tuyệt, đủ thấy lão đệ là ngưá»i quang minh lá»—i lạc biết bao, Tâm Uyên này không kính ngưỡng sao được.Mối thù ba mươi năm đã tiêu giải nhất thá»i, lão còn mong lão đệ khi gặp lệnh sư bá, làm Æ¡n chuyển lá»i cám Æ¡n há»™ hai vị cao nhân đã tha chết và còn cho Tâm Uyên được dịp cải tà quy chánh.

Äá»™c Cô Hưng vá»™i đứng dậy rầu rÄ© đáp:

-Thưa cụ gia sư vá»›i đại sư bá đã toa. hoá ở Nam Hải Phổ Äà rồi! Tâm Uyên kêu "ồ"thở dài và đỡ lá»i:

-Hai vị Thích Äạo Song Tuyệt đã công hoành hoàn mãn, cùng dắt tay phi thăng, khiến Tâm Uyên này không có nÆ¡i mà Ä‘á»n đáp lại ân đức ấy! Bây giá» chỉ còn má»™t cách là hết sức cứu chữa cho Äá»™c Cô Sách lão đệ gá»i là Ä‘á»n bù lại Æ¡n đức hai vị má»™t phần nào thôi.

Äá»™c Cô Hưng chắp tay vái, vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

độc Cô Sách đại ca hiện bị bệnh nặng như thế, xin cụ làm ơn ra tay cứu chữa cho.

Tâm Uyên liá»n đáp:

-Chữa cho Äá»™c Cô Sách lão đệ khá»i bệnh không khó khăn gì nhưng bây giá» lão phu lại còn muốn làm thế nào để cho hai vị kịp Ä‘i dá»± há»™i Thiên Nam vào ngày mưá»i ba tháng ba.

Äá»™c Cô Hưng ngạc nhiên há»i:

-Cụ chả đã nói là bệnh cá»§a đại ca tôi phải chữa trên ná»­a tháng má»›i khá»i là gì?

Tâm Uyên mỉm cưá»i trả lá»i tiếp:

-Nếu dùng thuốc thưá»ng thì ít nhất phải ná»­a tháng má»›i chữa khá»i được, nhưng bây giá» lão phu đã sai tiểu đồ Linh nhi vào đào cây San Hô Lá»™c Thá»Thảo vá»›i ThànhHình Phục Linh Cân, hai môn linh dược kỳ báu, mà lão phu đã trồng khá lâu năm để cứu cho Äá»™c Cô Sách đại ca cá»§a lão đệ. Như vậy chỉ vài ngày là hai vị đã có thể kịp thá»i Ä‘i dá»± Thiên Nam đại há»™i.

Ông ta vừa nói tới đó, thì Linh nhi đã đem hai vị thuốc rất quý báu kia vào.

Tâm Uyên má»™t mặt bảo Linh nhi nhóm bếp sắc thuốc má»™t mặt ẵm Äá»™c Cô Sách vào má»™t tịnh thất khác.

Tịnh thất này là nÆ¡i cá»§a HoaTâm Uyên ngồi Ä‘á»c sách viết và vẽ, nên ngoài má»™t cái chõng ra, bốn bên vách Ä‘á»u là tá»§ sách treo đầy tranh.

Hai mắt cá»§a Äá»™c CôHưng rất sắc bén, chỉ thoáng cái thôi, y đã thấy bức tranh nào cÅ©ng đóng hai cái dấu "ẩnHiá»n sÆ¡n trang khiển hứng" và "Y dư tả há»c hạo kiếm thư". Nên y má»›i biết những câu đối và tranh trên vách Ä‘á»u là chữ và tranh cá»§a Tâm Uyên viết và vẽ hết. Y liá»n mỉm cưá»i há»i:

-Cụ không những sở trưá»ng vá» y đạo, mà con kiêm cả viết chữ làm há»™i hoạ. Cụ quả thá»±c là ngưá»i Ä‘a tài Ä‘a nghệ.

Tâm Uyên mỉm cưá»i đáp:

-Lão đệ không biết đấy thôi. Sở dÄ© Tâm Uyên này khổ tâm há»c viết chữ và há»™i hoa. như vậy, không riêng để tiêu khiển mà thôi, còn có lúc tìm ra được những diệu thú ở trong các thể chữ và các lối há»™i hoạ, nhỠđó mà y đạo cá»§a lão phu cÅ©ng tiến bá»™ rất nhiá»u nữa.

Mấy lá»i nói đó khiến cho Äá»™c CôHưng giật mình kinh hãi và thất thần đứng ngần ngưá»i ra.

Tâm Uyên thấy vậy ngạc nhiên, vừa cưá»i vừa há»i lại:

độc Côlão đệ làm sao thế?Có phải lão đệ nhận thấy lão phu đã nói sai hay không?

Äá»™c CôHưng lẩm bẩm đáp:

-Có phải là cụ nói cụ đã tìm ra được những diệu thú ở trong các thể chữ và các bức tranh sÆ¡n thuá»· hay thảo má»™c, nhá» vậy mà y thuật cá»§a cụ tiến bá»™ hÆ¡n khi trước rất nhiá»u phải không?

Tâm Uyên gật đầu:

-Có thế thật. Nhưng những diệu thú đó ẩn bí và tinh vi lắm, hình như chỉ có nghiên cứu và thưởng thức nhiá»u thì má»›i tìm thấy được những cái đó thôi, chứ muốn thá»±c tế nghiên cứu thì không sao tìm tòi ra được.

Hai mắt bá»—ng sáng ngá»i, Äá»™c Cô Hưng há»›n hở há»i tiếp:

Äiệu thú trong tranh và chữ có thể làm cho y thuật tiến bá»™ thêm như vậy cÅ©ng có thể làm cho võ há»c được tiến ích đấy chứ?

Tâm Uyên thấy y nói như vậy, ngẩn ngưá»i ra giây lát rồi gật đầu nói:

-Lão đệ nói rất có lý, nhưng tiếc thay Tâm Uyên mỗ vỠmặt nội gia công lực thô sơ lắm. Vì vậy mà không sao dung hội được những tinh vi của chữ viết nhưng lão đệ là cao túc của danh sư cứ mỗi căn cứ phương pháp đó mà nghiên cứu xem, may ra lão đệ sáng tạo được một pho võ công mới rất kỳ diệu cũng chưa chừng.

Äá»™c Cô Hưng lắc đầu, vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Vá» mặt võ công, tuy tôi đã được sư phụ và sư bá truyá»n thụ cho Tiểu Chuyển Luân Äại Pháp, nhá» vậy tôi cÅ©ng tiến bá»™ khá nhanh chóng. Nhưng còn văn há»c vì hãy còn ít tuổi nên sá»± thành tá»±u cá»§a tôi hãy còn thô sÆ¡ lắm. Äối vá»›i các thể chữ và các lối hoa. lại chưa nghiên cứu qua bao giá», nên muốn tìm ra được diệu thú ở trong chữ và hoa. đối vá»›i tôi thì quả thá»±c là má»™t sá»± khó khăn. Nếu tôi Ä‘em lý thuyết cá»§a cụ vừa nói mà kể lại cho Äá»™c Cô Sách đại ca cá»§a tôi hay, thì chắc bệnh cá»§a anh ấy sẽ khá»i rất nhanh chóng cÅ©ng chưa chừng.

Tâm Uyên không hiểu Äá»™c CôHưng tại sao lại nói như thế, liá»n há»i lại nguyên nhân. Äá»™c CôHưng là ngưá»i rất thành thật và lương thiện, thấy Tâm Uyên há»i như vậy không giấu giếm gì hết, liá»n kể cho Tâm Uyên hay, Äá»™c Cô Sách Ä‘ang khổ tâm nghiên cứu bốn thế kiếm pháp tuyệt há»c, không quản ngại dầm mưa dãi nắng nên má»›i Ä‘au ốm như vậy.

Nói xong, y bá»—ng nghÄ© ra má»™t việc, liá»n nói tiếp:

-Phen này Sách đại ca bị bệnh nặng, được cụ không nhá»› thù cÅ© lại còn khẳng khái tặng cho linh dược để cứu chữa cho Sách đại ca được khá»i tá»­ hồi sinh và không lỡ mất ngày giá» dá»± Thiên Nam đại há»™i, Æ¡n đức này quá lá»›n, chá» Sách đại ca khá»i bệnh, thế nào tôi cÅ©ng bảo đại ca Ä‘á»n bù Æ¡n đức này cá»§a cụ.

Tâm Uyên cau mày lại đáp:

-Sao Äá»™c Cô lão đệ lại nói thế?Hoa má»— có phải... Äá»™c CôHưng biết ông ta định nói gì rồi, nên không đợi ông ta nói dứt, đã vá»™i xua tay và đỡ lá»i:

-Tôi biết cụ là ngưá»i rất khí khái chứ không phải như những kẻ thưá»ng tục thi ân mong ngưá»i ta phải báo Ä‘á»n cho mình, nên sá»± báo Ä‘á»n mà tôi nói đây khác hẳn lối Ä‘á»n Æ¡n cá»§a ngưá»i thưá»ng tục và đặc biệt lắm, thế nào cụ cÅ©ng nhận sá»± Ä‘á»n Æ¡n ấy cá»§a Sách đại ca chứ không sai.

Cảm thấy rất hứng thú Tâm Uyên mỉm cưá»i đáp lại:

-Lão đệ nói như vậy, xin lão đệ hãy cho lão phu biết lão đệ vá»›i Äá»™c Cô Sách sẽ dùng cách gì đặc biệt để Ä‘á»n Æ¡n lại cho lão phu như thế?

Äá»™c Cô Hưng mỉm cưá»i đáp:

độc Côđại ca cá»§a tôi đã há»c hết chân truyá»n cá»§a sư bá Äại Bi Tôn Giả. Trong các môn võ há»c mà đại ca đã há»c há»i được có ba môn rất thần diệu là:Äại Bi thần công, Äại Bi cá»­u thức và Thập Bát la hán kiếm pháp. ChỠđại ca tôi lành mạnh rồi, tôi bảo đại ca lá»±a chá»n má»™t môn võ công truyá»n thụ cho Linh nhi lão đệ. Như vậy có phải là má»™t cách Ä‘á»n Æ¡n rất đặc biệt không?

Tâm Uyên nghe thấy Äá»™c Cô Hưng nói như vậy liá»n mỉm cưá»i, gật đầu lia lịa.

Lúc ấy mùi thÆ¡m thuốc đã bốc lên, Äá»™c CôHưng ngá»­i thấy mùi thÆ¡m đó liá»n nhìn vào siêu thuốc, mặt lá»™ vẻ rất cảm động.

Uống xong liá»u thuốc, ngay ngày hôm ấy Äá»™c Cô Sách đã khá»i bệnh. Äá»™c Cô Hưng liá»n kể rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện cho chàng ta hay. Chàng định xuống giưá»ng cảm Æ¡n Tâm Uyên.

Tâm Uyên xua tay, vừa cưá»i vừa nói:

độc Cô Sách lão đệ không nên khách sáo như thế. Tuy bệnh cá»§a lão đệ đã khá»i, nhưng nguyên khí thì vẫn chưa hồi phục, ít nhất cÅ©ng phải uống vài ba thang thuốc bổ, chá» ba ngày sau nguyên khí phục hồi rồi, lúc ấy lão đệ má»›i có thể xuống đất được.

Äá»™c Cô Sách nghe nói, vừa gượng cưá»i, thì Äá»™c CôHưng đã ôm má»™t đống tranh và câu đối tá»›i, rồi nói vá»›i Äá»™c Cô Sách rằng:

đại ca khá»i cần phải buồn rầu gì hết, đã có bấy nhiêu câu đối và tranh vẽ cá»§a Hoa lão tiá»n bối cÅ©ng đủ để cho đại ca tiêu khiển trong mấy ngày rồi.

Äá»™c Cô Sách ngạc nhiên há»i:

-Chả lẽ trong ba ngày đó hiá»n đệ không đến đây tiếp chuyện vá»›i ngu huynh hay sao?

Äá»™c Cô Hưng lắc đầu đáp:

-Không phải là đệ không tới đây tiếp chuyện với đại ca đâu, mà đệ sợ quấy nhiễu đại ca thôi.

Càng ngạc nhiên thêm, Äá»™c Cô Sách há»i tiếp:

-Quấy nhiễu cái gì?

Äá»™c Cô Hưng nháy mắt mấy cái rồi đáp:

-Tất nhiên là không dám quấy nhiá»…u đại ca nghiên cứu bốn thế kiếm pháp tuyệt há»c cá»§a Bán Kỳ lão nhân chứ còn gì nữa?

Äá»™c Cô Sách cau mày lại, gượng cưá»i nói tiếp:

-Hưng đệ khéo nói bông thật, nguy huynh ốm nằm trên giưá»ng thì nghiên cứu sao nổi kiếm pháp?

Chỉ tay vào đống tranh và câu đối. Äá»™c Cô Hưng mỉm cưá»i thá»§ng thẳng đáp:

đại ca, Hoa lão tiá»n bối chỉ xem những chữ và tranh vẽ đã lãnh há»™i được diệu thú, nhá» vậy y thuật cá»§a ông ta đã tiến bá»™ rất nhiá»u nên đệ cÅ©ng muốn đại ca xem những chữ và tranh vẽ này mà tìm hiểu ra được diệu thú ở bên trong để tăng ích cho võ công. Huống hồ bốn chữ:"Vạn tượng hồi xuân"viết ở trên cái quạt lại viết theo thể chữ, hình như vừa bao hàm sá»± ảo diệu cá»§a các thể thức kiếm pháp mà đại ca Ä‘ang cần tìm kiếm.

Nghe thấy Äá»™c CôHưng nói như vậy Äá»™c Cô Sách thất kinh hai mắt sáng ngá»i cầm má»™t cuốn thư pháp lên giở ra xem.

Vừa cầm cuốn bút pháp ra xem chàng đã như ngưá»i mất hết hồn vía ngay. Äá»™c CôHưng thấy thế hÆ¡i cau mày lại vừa cưá»i vừa nói:

đại ca, đệ chuẩn bị má»™t cái bút để sẵn ở đây, để đại ca dùng thay kiếm, nằm ở trên giưá»ng nghiên cứu. Linh nhi lão đệ hãy ở trong này chỠđợi đại ca dặn bảo, còn tiểu đệ vá»›i Hoa lão tiá»n bối thì ra phòng ngoài uống rượu nói chuyện. Sáng sá»›m mai đệ sẽ vào thăm đại ca sau.

Nói xong y cùng Tâm Uyên lẳng lặng rút lui ra phòng ngoài.

Äá»™c Cô Sách cứ cầm cuốn thư pháp vá»›i cái bút lông mà ngẩn ngưá»i ra xem thôi, chứ không để ý đến lá»i nói cá»§a Äá»™c CôHưng.

Ra tá»›i phòng ngoài, Äá»™c Cô Hưng khẽ nói vá»›i Tâm Uyên rằng:

đấy, cụ xem tôi nói có sai không? Äại ca cá»§a tôi vừa nghe nói trong thư pháp vá»›i tranh có bao hàm diệu thú, là anh ấy cứ thừ ngưá»i ra như ngưá»i rất say mê.

Tâm Uyên gật đầu mỉm cưá»i đáp:

-Ngưá»i há»c võ nếu không say mê như thế thì làm sao nghiên cứu ra được tuyệt há»c thượng thừa?

-Cụ nói rất phải.Vì bốn thế kiếm pháp trong khi Ä‘i đưá»ng, trá»i má»›i tinh sương, mà đại ca tôi đã chá» xem mặt trá»i má»c, đêm đến lại xem trăng sao, nghe thấy tiếng sấm là tìm nguyên do luôn thật là không quản ngại dầm mưa dãi nắng. Nay bá»—ng được cụ cho hay trong thư pháp ở các bức tranh vẽ có những diệu thú riêng, như vậy thể nào cÅ©ng thành công rất nhanh chóng. Äến ngày đại hôi Thiên Nam đại ca sẽ vệ đạo giáng ma mà làm rạng rỡ cho sư môn chứ không sai.

Tâm Uyên mỉm cưá»i đỡ lá»i:

đáng tiếc thật!Phần vì thá»i giá» cấp bách quá phần thứ hai lão phu cố hết sức lánh mặt ngưá»i giang hồ. Bằng không thể nào lão cÅ©ng sẽ Ä‘i theo hai vị lão đệ để dá»± Thiên Nam đại há»™i vá»›i quần hào tụ há»p đông đảo và sẽ được xem nhiá»u trò vui được sáng mắt ra là khác.

Äá»™c CôHưng vá»™i há»i:

-Thưa cụ đại ca tôi vừa uống thuốc xong mặt mÅ©i tỉnh táo, hình như đã khá»i hết bệnh rồi. Xem như vậy, thể nào cÅ©ng kịp thá»i giá» Ä‘i dá»± ThiênNam đại há»™i.

Tâm Uyên đã Ä‘oán ra được tâm ý cá»§a Äá»™c Cô Hưng liá»n vuốt râu cưá»i đáp:

-Lão đệ cứ yên tâm, khi lão phu đến ẩn cư nÆ¡i đây, lượm được má»™t cuốn Thanh Nang bí thứ, từ đó nghiên cứu tá»›i nay đã há»c há»i được rất nhiá»u. Huống hồ Äá»™c Cô Sách lão đệ đã được uống San Hô Lá»™c Thá» Thảo vá»›i Thành Hình Phục Linh Cân, thì thể nào cÅ©ng khá»i bệnh, quyết không lỡ việc đâu. Nếu lão phu không muốn bảo Äá»™c Cô Sách lão đệ nghỉ ngÆ¡i ba ngày để cho khoẻ khoắn thêm thì sá»± thật hai vị lão đệ sáng sá»›m mai lên đưá»ng Ä‘i núi Dã Nhân cÅ©ng được.

Hai ngưá»i vừa chuyện trò vừa nhậu nhẹt chỉ ở phòng ngoài thôi chứ không vào quấy nhiá»…u Äá»™c Cô Sách nữa.

Sáng sá»›m ngày hôm sauTâm Uyên vá»›i Äá»™c Cô Hưng vào trong tÄ©nh thất đã thấy Äá»™c Cô Sách xuống giưá»ng rồi và dùng bút thay kiếm truyá»n thụ pho ThậpBát La Hán kiếm pháp cho Linhnhi.

Äá»™c Cô Hưng kêu "á»§a" má»™t tiếng, mỉm cưá»i há»i:

đại ca có duyên vá»›i Linh nhi thật. Bệnh má»›i khá»i chưa chi đã truyá»n thụ võ công cho Linh nhi như thế, không sợ quá mệt hay sao?

Äá»™c Cô Sách vá»™i dừng tay, vái Tâm Uyên má»™t lạy để tạ Æ¡n đã chữa cho mình khá»i bệnh, rồi chàng má»›i trả lá»i Äá»™c Cô Hưng rằng:

-Hưng đệ cứ yên tâm. Y thuật cá»§a hoa lão tiá»n bối rất tinh xảo, hÆ¡n cả Hoa Äà, Biển Thước. Ngu huynh đã hoàn toàn lành mạnh rồi, chỉ đợi chá» truyá»n xong pho Thập Bát La Hán kiếm pháp cho Linh nhi lão đệ rồi là chúng ta có thể Ä‘i núi Dã Nhân ngay khá»i lỡ việc.

Tâm Uyên nghe nói mỉm cưá»i và đỡ lá»i:

độc Cô Sách lão đệ để cho lão phu thăm lại mạch cá»§a lão đệ xem vì bệnh cá»§a lão đệ nặng lắm chưa chắc đã hoàn toàn khá»i hẳn đâu.

Äá»™c Cô Sách chìa tay trái ra cho Tâm Uyên thăm mạch, vẻ mặt há»›n hở đáp:

-Hoa lão tiá»n bối tại hạ đã thá»­ vận chân khí huyết thông thưá»ng hầu hết như trong ngưá»i không con má»™t chút bệnh nào nữa.

Xem xong mạch ở hai tay Tâm Uyên lại bảo Äá»™c Cô Sách thè lưỡi ra cho mình xem rồi lắc đầu thở dài và nói tiếp:

-Lão đệ quả thật là má»™t kỳ tài. Thể chất cá»§a lão đệ quả thật hiếm có. Từ xưa tá»›i nay lão phu chưa thấy má»™t ngưá»i nào như lão đệ hết. Bệnh cá»§a lão đệ đã hoàn toàn khá»i hẳn, bây giá» lão đệ muốn Ä‘i hoặc muốn ở thì tùy theo ý muốn.

Nhìn sắc trá»i má»™t hồi, Äá»™c Cô Sách mỉm cưá»i đáp:

-Thập Bát La Hán kiếm pháp cá»§a tệ sư môn tuy chỉ có mưá»i tám thế thôi nhưng má»—i thế lại có tám thế rất phức tạp và tinh ảo. Linh nhi lão đệ tuy rất thông minh, nhưng muốn thuá»™c lòng má»™t lúc thì phải đến chiá»u tối hôm nay má»›i có thể thuá»™c lòng được, nên ngu huynh định nhá» Hưng đệ chỉ Ä‘iểm cho Linh nhi lão đệ luyện tập nốt, còn ngu huynh thì vẽ đồ giải giao cho Hoa lão tiá»n bối để nhỡ có khi nào ngẫu nhiên quên mất má»™t vài thế cÅ©ng còn có sách để tham khảo.Như vậy nhanh lắm cÅ©ng phải đến chiá»u ngày mai anh em ta má»›i có thể cáo từ Hoa lão tiá»n bối lên đưá»ng.

Tâm Uyên gật đầu vừa cưá»i vừa nói tiếp:

Ä‘a tạ Äá»™c Côlão đệ, nếu lão đệ vẽ và viết đồ giải để lại, thìLinh nhi có thể tạm ngừng há»c Ä‘i lên làng đằng trước kiếm má»™t vài món ăn nhậu vỠđể lão phu tiá»…n hành hai vị.

Äá»™c Cô Sách Ä‘ang định từ chối thì Linh nhi đã cưá»i hi hí Ä‘i ra khá»i nhà. Chá» Linh nhi vá» làm xong thức ăn, thì Äá»™c Cô Sách viết và vẽ đồ giải, còn Äá»™c Cô Hưng thì truyá»n thụ kiếm pháp cho Linh nhi.

Ngày hôm sau trá»i sắp chiá»u tối thì Linh nhi vừa há»c thuá»™c lòng pho "Thập Bát La Hán kiếm pháp" xong. Anh em Äá»™c Cô Sách liá»n cáo từ Tâm Uyên Ä‘i núi Dã Nhân để tham dá»± Thiên Nam đại há»™i ngay.

Tâm Uyên dặn bảo Äá»™c Cô Sách là còn dư ngày giá», không nên Ä‘i quá vá»™i vàng, để khá»i ảnh hưởng đến sức khoẻ má»›i hồi phục.

Äá»™c Cô Sách mỉm cưá»i cám Æ¡n, rồi cùng Äá»™c CôHưng vái chào ông ta má»™t lạy thá»§ng thẳng ra Ä‘i.

Vừa Ä‘i Äá»™c CôHưng vừa há»i:

đại ca, trông vẻ mặt của đại ca sáng sủa lắm, đại ca có chuyện gì rất vui mừng.

Có phải đại ca đã lãnh há»™i được những sá»± tinh diệu ở trong thư pháp vá»›i tranh vẽ và đã nghÄ© thêm được những sá»± biến hoá trong pho kiếm pháp cá»§aBán Kỳ lão nhân truyá»n cho rồi phải không?

Äá»™c Cô Sách gật đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-Nói đến công lá»±c, thì Nam cung tiá»n bối còn kém ân sư cá»§a chúng ta. Không những so sánh vá»›i Âm Dương Song Ma và Phạm Long Sinh các ngưá»i, ông ta cÅ©ng còn kém hÆ¡n. Nhưng ông ta thông minh tuyệt đỉnh, tập trung tinh thần để nghiên cứu võ cá»§a bốn môn phái trong thiên hạ, bên trong lại thêm những sá»± tinh diệu thiên nhiên cá»§a Nhật, Nguyệt, Tinh Thì, SÆ¡n, Xuyên, Cầm,Thú,Thư, Hoa, Cầm, Kỳ ... nên oai lá»±c và linh kỳ cá»§a nó có thể nói là kinh thiên động địa, và sá»± biến hoá cá»§a nó không sao Ä‘o lưá»ng được! Äá»™c Cô Hưng há»›n hở cưá»i và há»i tiếp:

đại ca nói như vậy, chắc thể nào đại ca cũng tìm hiểu được hết sự tinh diệu của nó rồi?

Äá»™c Cô Sách lắc đầu thở dài đáp:

-Nam cung tiá»n bối nói rất đúng. Ai mà hiểu được hết sá»± ảo diệu ở bên trong thì sẽ trở nêngiang hồ đệ nhất nhân, nhưng diệu lý tá»± nhiên cá»§a trá»i đất vô cùng vô tận, muốn biết được hết thì làm gì có chuyện dá»… như thế? Huống hồ ngu huynh cÅ©ng không mong má»i gì được là giang hồ đệ nhất nhân, chỉ mong nghiên cứu được phần nào, rồi đến đại há»™iThiên Nam lập được đại nghiệp giáng ma vệ đạo và cung hiến cho thiên hạ võ lâm đôi chút công đầu để khá»i phụ lòng ân sư trông mong.

ÄÆ°á»£c như vậy là ngu huynh đã lấy làm hài lòng lắm rồi! Äá»™c Cô Hưng giÆ¡ ngón tay cái lên tắc lưỡi khen ngợi:

Äù công lá»±c cá»§a đại ca chưa vượt qua được các vị tiá»n bối mà trở nên giang hồ đệ nhất nhân, nhưng độ lượng cá»§a đại ca cÅ©ng đã là giang hồ đệ nhất nhân rồi! Sư huynh đệ vừa chuyện trò vừa Ä‘i thẳng vá» núi Dã Nhân. Äá»™c Cô Sách nghe theo lá»i dặn bảo cá»§a Tâm Uyên không dám phí sức mà Ä‘i cả ngày lẫn đêm. Cho nên mãi tá»›i ngày hôm mưá»i ba tháng ba, nghÄ©a là chỉ còn má»™t ngày nữa hai ngưá»i má»›i Ä‘i tá»›i núi Dã Nhân.Càng Ä‘i gần tá»›i đích bao nhiêu Äá»™c Cô Sách càng cảm thấy hồi há»™p không yên bấy nhiêu. Vì chàng nhận thấy chỉ má»™t đêm nữa thì tất cả quần hùng ở trên thế gian này Ä‘á»u sẽ tụ há»p ở trong Ly Hồn cốc và tất cả ân oán cá»§a mình cÅ©ng sẽ được kết liá»…u.

Mộ Dung Bích có tới hay không?

Mộ Dung Băng có tới hay không?

Äiá»n Thúy Thúy có tá»›i hay không?

Ba vị hồng nhan tuyệt Ä‘á»i có liên can rất mật thiết vá»›i mình tá»›i nÆ¡i rồi sẽ ra sao?Không tá»›i thì sao? Nhân quả và sá»± lợi hại ở bên trong thật là phức tạp vô cùng.Trong trái tim Äá»™c Cô Sách đã nảy ra vô số sợi tÆ¡ tình, đã dệt thành những tấm lưới tình chằng chịt.

Lưới tình này đẩy không đi, cắt không đứt, muốn xông pha qua lại sợ sệt, muốn gỡ lại ngại rối loạn quá.

Äá»™c Cô Sách rất yêu Má»™Dung Băng, nhưng vì nàng ta đả thương Äiá»n Thúy Thúy, nên chàng má»›i phải ra tay tát nàng khiến nàng ta ứa lệ bá» Ä‘i.

Ngưá»i có hôn ước vá»›i Äá»™c Cô Sách là Má»™DungBích, nhưngMá»™Dung Bích đã cắt tóc Ä‘i tu rồi, không biết nàng ta có tá»›i Ly Hồn Cốc để gặp gỡ lại nhau không?

Ngưá»i đã thá»±c tế làm vợ cá»§a Äá»™c Cô Sách lại là Äiá»n ThúyThúy.Mối nhân duyên ấy chỉ khiến chàng cảm thấy như má»™ng, như ảo, như sương mù như Ä‘iện chá»›p, và quyết không cho phép chàng được nối lại.Nhưng Äiá»n Thúy Thúy đã bị Má»™Dung Băng tát cho má»™t cái rất oan đến ná»—i gãy mất hai chiếc răng. Nàng ta lại tặng hai chiếc răng ấy cho Äá»™c Cô Sách làm ká»· niệm. Không ngá» chàng để cho Má»™DungBăng vứt hai chiếc răng ấy Ä‘i, nên chàng lại càng ăn năn hối lá»—i vá»›i ThúyThúy thêm. Bây giá» chàng phải làm thế nào mà giải thích để cho Má»™Dung Băng khá»i hiểu lầm và xin lá»—i Thúy Thúy má»›i được.

Tất cả những vấn đỠđó Ä‘á»u là những vấn đỠkhó giải quyết không những còn khó hÆ¡n tham ngá»™ bốn thế kiếm rất tinh ảo, mà thậm chí lại còn khó hÆ¡n cả việc đánh bại vợ chồng Thúc Äá»™ vá»›i LụcChâu.

Cho nên trong khi Ä‘i đưá»ng Äá»™c Cô Sách trong lòng rất cởi mở, nhưng khi vừa tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn, chàng đã cau mày lại rầu rÄ© vô cùng và tâm thần hình như hoảng hoảng hốt hốt, không khác gì má»™t kẻ mất hết hồn vía vậy.

Äá»™c Cô Hưng thấy sư huynh mình bá»—ng thay đổi hẳn tuy y không biết rõ tâm sá»± cá»§a Äá»™c Cô Sách, nhưng vẫn khuyên chàng ta nên bá» hết những mối sầu tư sang bên, mà chăm chú vào việc dá»± Thiên Nam đại há»™i, để vệ đạo diệt ma thôi.

Äá»™c Cô Sách cảm thấy đầu óc bối rối trong lòng không yên. Chàng cố gượng trấn tÄ©nh tâm thần ngồi yên để Ä‘iá»u tức. Nhá» vậy má»™t lát sau chàng má»›i quên được những ká»· niệm kia.

Äá»™c Cô Hưng cÅ©ng ngồi ở cạnh chàng, nhập định. Sáng sá»›m ngày hôm sau đã là ngày mưá»i ba tháng ba, là ngày chính cá»§a ThiênNam đại há»™i, hai sư huynh đệ nhìn nhau cưá»i từ từ đứng dậy và Ä‘i sát cánh bên nhau, tiến vào trong Ly Hồn cốc.

Bá»n Chúc ThiếuKhoan đã lá»±a chá»n bãi đất trống ở giữa sÆ¡n cốc mà bày tiệc. ở chá»— cách mâm cá»— không xa chúng còn lập má»™t cái đài cao để làm võ đài.

Lúc ấy tuy trá»i má»›i sáng tinh sương, nhưng các vị anh hùng hào kiệt cá»§a bốn bể bát hoang tá»›i khá nhiá»u. Những mâm cá»— cá»§a chúng bày khác lạ hÆ¡n ngưá»i.

Chúng không bày la liệt mấy chục cái bàn vào má»™t nÆ¡i mà chúng lại bày vào sát vách núi, lấy những tảng đá thiên nhiên ở đó làm bàn nên chá»— này hai ba bàn, lại cách xa dăm bảy thước nữa má»›i tá»›i má»™t cái bàn khác, bàn nào cÅ©ng chỉ có thể ngồi được dăm ba ngưá»i thôi. CÅ©n có bàn đặc ở chá»— khe núi rất ẩn khuất. Hai anh em Äá»™c Cô Sách liá»n ngồi vào má»™t cái bàn ở má»™t chá»— rất vắng vẻ, nÆ¡i góc sưá»n núi.

Lúc ấy Chúc Thiếu Khoan đã Ä‘i lại được như thưá»ng, Ä‘ang cùng Uất Trì Cảnh, Diệu Nhượng, Äinh Ngá»cSương, Tô BáoVăn vá»›i Bách Hoa công chúa, má»›i tham gia vào minh ước cá»§a chúng, ngồi mâm chá»§ tịch bày ở chá»— gần võ đài, vừa nhậu nhẹt vừa trò chuyện, tên nào tên ấy rất kiêu ngạo, hình như không coi ai vào đâu cả.

Nhưng Má»™Dung Bích, Má»™Dung Băng, Äiá»nThúy Thúy ba thiếu nữ tuyệt đẹp và đã có liên hệ rất mật thiết vá»›i Äá»™c Cô Sách thi chưa há» thấy má»™t nàng nào tá»›i cả.

Tạ Dật Tư, Công Dương ThỠvà Bạch Phát Thánh Mẫu cũng chưa thấy có mặt.

Äá»™c Cô Sách Ä‘ang cau mày lại nghÄ©, thì Äá»™c CôHưng đã rỉ tai chàng, khẽ nói:

đại ca còn nhận thấy Ä‘iá»u gì khác lạ không?

Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i đáp:

-Những ngưá»i thuá»™c vào phe cá»§a chúng ta chưa thấy má»™t ai xuất hiện cả. Như vậy, anh em chúng ta có khác gì má»™t đôi binh đã sa vào trong đầm rồng hang hổ rồi không?

Äá»™c Cô Hưng mỉm cưá»i lắc đầu đáp:

đại ca không nên nghĩ như thế không khi nào chúng ta bị cô lập như vậy đâu.

Chưa biết chừng những ngưá»i đó đã tụ há»p vào má»™t nÆ¡i, đúng giỠđúng giấc má»›i đến cÅ©ng chưa chừng?

Äá»™c Cô Sách nhân thấy lá»i nói cá»§a Äá»™c CôHưng rất có lý, chàng vừa gật đầu, thì bá»—ng thấy Thiếu Khoan đứng dậy, chắp tay chào và lên tiếng kêu gá»i:

độc Côtiểu hiệp! Äá»™c Cô Sách cÅ©ng vá»™i đứng dậy, chắp tay đáp lá»… và há»i lại:

-Chúc Thiên Tôn có việc gì muốn chỉ giáo thế?

Lúc ấy Bách Hoa công chúa lại làm ra vẻ rất lẳng lÆ¡ và cứ đưa mắt tống tình Äá»™c Cô Sách hoài.

Thiếu Khoan nhìn Äá»™c Cô Sách vá»›i Äá»™c Cô Hưng má»™t hồi, rồi trợn ngược đôi lông mày lên, mỉm cưá»i há»i:

đại há»™i Thiên Nam này, tuy dùng để tụ há»p tứ hải quần hùng nhưng quan khách chính cá»§a đại há»™i mà anh chị em Thiếu Khoan mong đợi nhất là Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam Môn đạo trưởng. Tuy vậy cho đến giá» mà vẫn chưa thấy hai vị cao tăng và cao đạo tá»›i. Không biết có phải hai vị khinh thưá»ng anh em má»— mà không thèm tá»›i hay là...
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #47  
Old 12-04-2008, 10:47 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 47: THIÊN NAM ÄẠI HỘI

Hồi 47: THIÊN NAM ÄẠI HỘI

Äá»™c Cô Sách nghe Thiếu Khoan nói như vậy, liá»n cung kính đỡ lá»i:

-Tiên sư vá»›i Nam Môn sư thúc đã cùng nhau thành đạo ở Nam Hải Phổ Äà rồi! Thiếu Khoan nghe nói bá»—ng rùng mình đến thoắt má»™t cái rồi chán ngán thở dài nói tiếp:

-Thá»±c không ngá»!Thá»±c không ngá» Äại Bi Tôn Giả vá»›i Nam Môn đạo trưởng đã siêu thoát tục thế, khiến má»™ng tưởng ôm ấp ngót mươi năm nay cá»§a anh em Chúc Thiếu Khoan này đã bị tan vỡ... Äá»™c Cô Sách hai mắt bá»—ng sáng ngá»i lá»›n tiếng đỡ lá»i tiếp:

-Chúc Thiên Tôn cứ yên tâm, tất cả những ân cừu cá»§a tiên sư vá»›i Nam Môn sư thúc chưa giải quyết xong, sẽ do Äá»™c Cô Sách tôi vá»›i sư đệ Äá»™c CôHưng đây cùng gánh vác.

Thiếu Khoan kêu "ồ" rồi cưá»i khẩy nói tiếp:

độc Cô tiểu hiệp với vị sư đệ của tiểu hiệp có thể gánh vác nổi món nợ máu của Ly Hồn cốc này vào hồi ba mươi năm vỠtrước không?

Äá»™cCô Sách há»›n hở cưá»i như Ä‘iên như khùng đáp:

-Nợ máu thì dùng máu trả, tài nghệ cá»§a Äá»™c Cô Sách vá»›i Äá»™c Cô Hưng tuy vẫn còn non ná»›t nhưng đã có cái bầu nhiệt huyết này làm hậu thuẫn, chả lẽ Chúc Thiên Tôn còn chưa hài lòng tiết hận hay sao?

Nghe thấy chàng ta nói như vậy, Thiếu Khoan vá»™i cất tiếng cưá»i khíen mặt đất cÅ©ng phải rung động... Y chưa cưá»i xong, mặt đã lá»™ vẻ kinh hãi vá»™i nín cưá»i ngay, vì y thấy trên không cá»§a Ly Hồn cốc có hai võ lâm quái khác và cÅ©ng là kỳ nhân tuyệt vá»i phi xuống.

Hai vị võ lâm quái khách kỳ nhân nhất thá»i đó chính là Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Äá»™ và vợ là Thất Nhu Âm Ma Sở Lục Châu mà tiếng tăm đã lừng lẫy khắp giang hồ.

Thấy vợ chồngÂm Dương Song Ma xuất hiện, tất cả các nhân vật chính tà Ä‘ang có mặt ở trong Ly Hồn cốc Ä‘á»u hồi há»™p vô cùng vì há» không hiểu Âm Dương Song Ma đến đây để làm chi?

Chúc Thiếu Khoan Ä‘ang định chạy ra tiếp rước nhưng Thúc Äá»™ đã chắp tay khẽ chào, rồi cùng Lục Châu tìm má»™t chá»— lẩn khuất ở góc sưá»n núi ngồi xuống.

Lúc ấy trên không của Ly Hồn Cốc lại có nhân vật võ lâm khác.

Lần này có những năm ngưá»i cùng tá»›i má»™t lúc, ngưá»i nào cÅ©ng Ä‘á»u có liên hệ mật thiết vá»›i Äá»™c Cô Sách hết. Những ngưá»i đó là Bạch Phát Thánh Mẫu Tiêu Anh, Lưu Vân Tiên Tá»­ Tạ Dật Tư, Ngá»c Mỹ Nhân Má»™ Dung Băng, Hận Thiên Ông Công Dương Thá», vá»›i má»™t thư sinh trung niên trông rất phong lưu tuấn tú.

Vì chá»— ngồi cá»§a anh em Äá»™c Cô Sách lẩn khuất, nên Tiêu Anh vá»›i Dật Tư các ngưá»i không trông thấy mà cứ Ä‘i đến cái bàn lá»›n rá»™ng nhất ở ngay đối diện võ đài mà ngồi xuống.

Äá»™c Cô Hưng mỉm cưá»i há»i Äá»™c Cô Sách rằng:

đại ca, chúng ta có nên đi ra bàn của Tạ Tiên Tử ngồi chung không?

Äá»™c Cô Sách lắc đầu đáp:

-Hãy chỠđợi má»™t lát nữa cÅ©ng không sao. Ngu huynh không Ä‘oán ra được tại sao Má»™ Dung Băng lại gặp gỡ biểu tá»· và các ngưá»i?Còn thư sinh trung niên kia trông rất lạ mặt nhưng nhìn kỹ lại có vẻ hÆ¡i quen thuá»™c. Chẳng hay ngưá»i đó là ai?

Äá»™c CôHưng nghe nói đưa mắt nhìn má»™t hồi rồi mỉm cưá»i nói tiếp:

đôi mắt cá»§a thư sinh ấy sáng ngá»i như vậy, thần quang rất sung túc, rất hiếm có, có thể nói đây là ngưá»i có ná»™i lá»±c thâm hậu hÆ¡n hết tất cả những ngưá»i khác mà đệ gặp gỡ, vậy có thể nói thư sinh ấy thể nào cÅ©ng là má»™t vị võ lâm tiá»n bối có thần công tuyệt thế.

Lá»i nói cá»§a Äá»™c CôHưng đã nhắc nhở cho Äá»™c Cô Sách nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i. Nhìn thư sinh ấy má»™t hồi. Chàng thất thanh kêu "á»§a" má»™t tiếng rồi khẽ ngâm nga rằng:

"Mạc đạo nhân sinh nan tại thiếu.

Môn tiá»n lưu thuá»· thượng năng tây" Tạm dịch:

"Chá»› nói ngưá»i Ä‘á»i không trẻ lại, Nước kia còn thể chảy vá» Tây" Äá»™c CôHưng ngạc nhiên há»i:

-Sao bá»—ng dưng đại ca lại ngâm lên hai câu thÆ¡ cá»§a Tô Äông Pha như thế?

Có vẻ hÆ¡i yên tâm, Äá»™c Cô Sách há»›n hở đáp:

-Câu chuyện ấy ngu huynh đã nói cho Hưng đệ nghe rồi vậy Hưng đệ thá»­ nghÄ© xem ngưá»i thư sinh ấy là ai?Ngày hôm nay chúng ta đã có thêm má»™t ngưá»i trợ giúp tuyệt luân! Äá»™cCôHưng ngẫm nghÄ© giây lát rồi vừa cưá»i vừa đáp:

-Thư sinh này có phải là Vân Vụ Tiên Khách Phạm Long Sinh mà ba mươi năm vỠtrước đã nổi danh cùng ân sư và Âm Dương Song Ma đấy không?

Äá»™c Cô Sách gật đầu:

-Chính là vị võ lâm quái kiệt ấy đấy.Ngày nỠở trên núi Vân Vụ, ngu huynh đã kết làm bạn vong niên vá»›i ông ta. Lúc ấy ông ta tóc bạc da mồi, không ngá» nghe lá»i cổ vÅ© cá»§a ngu huynh mà đã khôi phục lại bá»™ mặt trẻ trung như thế này kể cÅ©ng hiếm thá»±c... Chàng chưa dứt lá»i, thì Dật Tư đã đưa mắt nhìn má»™t vòng khắp nÆ¡i và đã tìm thấy tung tích cá»§a Äá»™cCôSách, nên nàng thá»§ng thẳng Ä‘i tá»›i mỉm cưá»i nói:

độc Cô biểu đệ ở trên Lãnh Vân Phong nhảy xuống dưới vá»±c thẳm, làm cho biểu tá»· vá»›i lão nhạc mẫu cá»§a hiá»n đệ cứ lo âu hoài.

Äá»™cCôSách mặt đỠbừng, vá»™i đứng dậy chắp tay vái lạy xin lá»—i.

Dật Tư vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Sau ở trên núi Cao Lê Cống, ngu tá»· đã trông thấy hai ngưá»i cưỡi chim bay vá» phía Äông, chắc thể nào cÅ©ng Ä‘i Nam Hải tham kiến sư phụ phải không?Sao đến giá» cÅ©ng chưa thấy Äại Bi Tôn Giả và Nam Môn chân nhân tá»›i để chá»§ trì thịnh há»™i ngày hôm nay má»™t đại há»™i có liên quan đến kiếp vận võ lâm rất lá»›n?

Vá»›i giá»ng nghẹn ngào Äá»™c Cô Sách đáp:

-Ân sư vá»›i Nam Môn sư thúc cùng dắt tay nhau chứng đạo ở Nam Hải Phổ Äà rồi, nên không thể tá»›i Ly Hồn cốc để dá»± ThiênNam đại há»™i này được nữa! Dật Tư nghe nói kêu "á»§a" má»™t tiếng, thất kinh nói tiếp:

-Việc này quả thá»±c không ngá»!Nếu chúng ta không may mắn có thêm má»™t ngưá»i trợ giúp rất tài ba, thì có lẽ kỳ Thiên Nam đại há»™i này, chúng ta đành phải khoanh tay để cho quần ma múa loạn xạ và chính khí tiêu trầm, cục diện sẽ kết cấu má»™t cách rất bi đát.

Äá»™cCôSách thấy Dật Tư nói có thêm má»™t tay trợ giúp đại tài, biết ngay là nàng ám chỉ Phạm Long Sinh, liá»n mỉm cưá»i há»i:

-Biểu tỷ gặp Phạm Long Sinh đại ca của tôi ở đâu thế?

DậtTư liá»n kể chuyện mình cho Äá»™c Cô Sách nghe.

Äá»™c Cô Sách nghe đến tấn kịch vừa bi vừa vui cá»§a Má»™Dung Băng sau khi khoét má»™t mắt cá»§a TiêuAnh rồi mẹ con nhận nhau và câu chuyện Long Sinh vào Miêu SÆ¡n kiếm thuốc, chứng kiến việc sấm trá»i đánh chết mấy thầy trò Bái Khiết giáo chá»§ v.v.. Chàng cứ vừa lắc đầu vừa thở dài hoài. Sau đó, chàng lại kể chuyện cá»§a mình cho Dật Tư hay.

Nghe xong, Dật Tư liá»n bảo sư huynh đệ Äá»™c Cô Sách Ä‘i yết kiến bá»n Tiêu Anh các ngưá»i và cùng ngồi chung má»™t bàn. Sợ Má»™Dung Băng hãy còn giận mình Äá»™c Cô Sách gượng cưá»i nói:

-Vì Má»™ DungBăng cô nương đã hiểu lầm chị Thúy Thúy, cô ta đã làm nhục chị Thúy Thúy má»™t cách quá đáng. Tiểu đệ biết chuyện tức giận vô cùng, không sao nhịn được đã tát cho cô ta má»™t cái, nên tiểu đệ chắc cô ta vẫn chưa nguôi giận. Như vậy, nếu ngồi chung má»™t bàn, thể nào cÅ©ng bất tiện... Chàng chưa nói dứt, thì DậtTư đã xua tay, vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Biểu đệ đã tưởng lầm rồi. Hiện giá» Má»™Dung Băng tiểu muá»™i đã biết rõ hết má»i chuyện, nên không hiểu lầm biểu đệ, mà suốt ngày còn nhá»› nhung biểu đệ là khác.

Chỉ tiếc thay cổ há»ng cô ta chưa khá»i, không nói được lên tếng, nên không sao bày tỠđược tâm sá»± vá»›i biểu đệ thôi.

Äá»™c Cô Sách ngạc nhiên há»i lại:

-Sá»± hiểu lầm ấy sâu sắc lắm. Tiểu đệ thiết nghÄ© muốn giải thích cho Má»™Dung Băng cô nương hay để cho cô ta khá»i hiểu lầm cÅ©ng không phải là chuyện dá»….Sao bây giá» cô ta lại biết rõ má»i sá»± mà đã bá» qua những chuyện trước như thế?

Dật Tư trá» Công Dương Thá» trước lúc tá»›i đây, lúc qua Côn Minh có gặp Thúy Thúy ở lầu Äại Quan, thấy Thúy Thúy đã cắt tóc Ä‘i tu và có kể lại chuyện tại sao cô ta đã biết hối cải, rồi cùng biểu đệ Ä‘i núi Dã Nhân để cứu Má»™ Dung Băng, không ngá» Má»™Dung Băng lại hiểu nhầm. Trái lại cô ta bị Băng muá»™i đánh gẫy hai cái răng và cô ta tặng răng cho biểu đệ Ä‘em há»™ thanh bảo kiếm ThanhBình chuyển tặng cho Băng muá»™i để làm ká»· niệm,... Công Dương Thá» gặp chúng tôi liá»n kể cho chúng tôi hay biết câu chuyện ấy, nên Băng muá»™i cảm thấy rất có lá»—i vá»›i Thúy Thúy và đã quyết định sau khi dá»± Thiên Nam đại há»™i xong, hoàn thành hai mối tâm nguyện cá»§a cô ta rồi, thể nào cô ta cÅ©ng Ä‘i kiếm cho được Thúy Thúy để quỳ xuống tạ tá»™i.

Nghe xong, Äá»™c Cô Sách mừng rỡ vô cùng, vá»™i cùng Äá»™c Cô Hưng đứng dậy, theoDật Tư di sang bên bàn cá»§a bá»n TiêuAnh các ngưá»i. Trong khi vừa Ä‘i, chàng vừa há»i Dật Tư tiếp:

-Biểu tỷ, Mộ Dung Băng cô nương đã nhận Tiêu Thánh Mẫu làm mẹ rối không phải trả thù cho mẹ cô ta nữa, vậy trong Thiên Nam đại hội này cô ta còn hai tâm huyết nào nữa?

Dật Tư vừa cưá»i vừa đáp:

-Tâm nguyện thứ nhất cá»§a cô ta là muốn chính tay giết chết Dương Thúc Äá»™ để trả mối thù ngày ná» cô ta đã bị tên Dương Ma ấy làm nhục.

Äá»™c Cô Sách gật đầu đỡ lá»i; -Việc đó tiểu đệ đã đích mắt trông thấy xin vui lòng giúp Má»™ Dung Băng cô nương hoàn thành tâm nguyện ấy.

Dật Tư vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Tâm nguyện thứ hai, là cô ta muốn cướp lại thanh bảo kiếm Thanh Bình hiện đang nằm trong tay Bách Hoa công chúa.

Äá»™c Cô Sách bẽn lẽn xen lá»i nói:

-Thanh Bình kiếm do tiểu đệ đánh mất, thì tất nhiên phải do tiểu đệ cướp lại thanh bảo kiếm ấy để tuân theo lá»i dặn cá»§a Thúy Thúy chuyển tặng cô ta.

Dật Tư liếc nhìn Äá»™c Cô Sách má»™t cái tức cưá»i nói tiếp:

-Công lá»±c cá»§a Dương Thúc Äá»™ thâm hậu tuyệt thế. Giáp Cốc Diệu lại là má»™t tà ma khét tiếng. Cả hai không phải là những tay tầm thưá»ng. Biểu đệ chá»› nên vì muốn lấy lòng Băng tiểu muá»™i mà giở tài ba má»™t cách quá sức mình.

Äá»™c Cô Sách trợn ngược đôi lông mày lên, Ä‘ang định trả lá»i, thì cả ba đã Ä‘i đến chá»— bàn cá»§a Tiêu Anh vá»›i các ngưá»i Ä‘ang ngồi rồi nên chàng không nói nữa, mà vá»™i chào Phạm Long Sinh, Công Dương Thá», Tiêu Anh vá»›i Má»™Dung Băng các ngưá»i.

Hàn huyên má»™t hồi xong, Äá»™c Cô Sách ngồi xuống cái ghế ở cạnh Má»™Dung Băng mà khẽ nói rằng:

-Má»™ Dung cô nương, việc bữa ná», quả thật là tôi đã quá xúc động và quá lá»— mãng... Má»™ Dung Băng liếc nhìn chàng má»™t cái rất tình tứ, và không để cho chàng nói tiếp, vá»™i dùng tay viết mấy chữ lên bàn bảo chàng rằng:

-Sách đại ca, tiểu muá»™i đã biết rõ hết sá»± thể cá»§a má»i chuyện. Chị Thúy Thúy là má»™t ngưá»i như tiên như Phật, rất đáng kính phục. Việc đó là do tiểu muá»™i gây ra chứ có việc gì đến đại ca đâu?

Äá»™c Cô Sách để ý nhìn những chữ cá»§a Má»™ Dung Băng viết thấy nàng ta gá»i mình là Sách đại ca, chàng mừng rỡ khôn tả, liá»n đổi giá»ng khẽ đáp:

-Băng muội, ngu huynh tuy đã biết rõ nguyên nhân bên trong rồi, nhưng ngu huynh cảm thấy cái tát của ngu huynh bữa đó quá nặng.

Mộ Dung Băng liếc nhìn chàng một cái, rồi vội cúi đầu xuống.

Äá»™c Cô Sách bá»—ng nghe thấy có ngưá»i dùng Nghi ngữ truyá»n thanh nói rót vào tai mình rằng:

-Sách đại ca, chưởng ấy cá»§a đại ca hãy còn nhẹ lắm, có gì là nặng đâu?Äáng lẽ đại ca phải đánh gãy hai cái răng cá»§a tiểu muá»™i má»›i đúng! Äá»™c Cô Sách rất kinh hãi, đưa mắt nhìn Má»™ Dung Băng, Ä‘ang định cất tiếng há»i, thì Má»™ Dung Băng lại dùng Nghi ngữ truyá»n thanh nói tiếp:

-Sách đại ca khá»i cần phải kinh ngạc. từ khi uống Khiết Vương Äá»™c ÄÆ¡n vá»›i LụcDiệp Hồng Kinh Thảo đến giá», giá»ng nói cá»§a tiểu muá»™i đã phục hồi rồi, nhưng tạm thá»i, không muốn cho mẹ và chị Dật Tư biết vá»™i nên má»›i dùng Nghi ngữ truyá»n thanh nói riêng vá»›i đại ca như thế.

Äá»™c Cô Sách cÅ©ng dùng Nghi ngữ truyá»n thanh há»i lại Má»™ Dung Băng rằng:

-Tại sao Băng muá»™i lại không muốn cho biểu tá»· vá»›i má»i ngưá»i biết? Băng muá»™i nên hiểu, ai ai cÅ©ng quan tâm đến việc nói được cá»§a hiá»n muá»™i đấy.

Má»™ Dung Băng vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Phần vì tiểu muá»™i đã gặp được má»™t kỳ ngá»™ rất lá»›n, cần phải lợi dụng má»™t thá»i gian để chuyên tâm thanh ngá»™ võ há»c tinh diệu ấy, không thể phân tâm chút nào hết. Nếu để cho các ngưá»i biết tiểu muá»™i đã nói lại được thì thể nào các ngưá»i cÅ©ng há»i thăm luôn luôn, như vậy sẽ lỡ mất đại sá»±. Äiá»u thứ hai là tiểu muá»™i muốn đợi chỠđến ngày hôm nay trong khi dá»± ThiênNam đại há»™i, má»›i đột nhiên lên tiếng nói để cho mẹ tôi vá»›i chị Dật Tư kinh hãi và mừng rỡ má»™t cách bất ngá» có hÆ¡n không?

Äá»™c Cô Sách vá»›i Má»™Dung Băng má»™t đôi nhân tình Ä‘ang dùng Nghi ngữ truyá»n Thanh nói chuyện riêng vá»›i nhau được má»™t hồi lâu thì đã thấy Chúc Thiếu Khoan ngưá»i đứng đầu nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát đứng dậy, cất tiếng cưá»i như Ä‘iên như khùng và cất giá»ng kêu như tiếng chuông tuyên bố rằng:

-Thiên Nam đại há»™i ngày hôm nay là má»™t đại há»™i anh em chúng tôi định dứt khoát món nợ cÅ© vá»›i Äại Bi TônGiả và Tam Kỳ VÅ© SÄ© Nam MônVệ được thiên hạ gá»i là Thích Äạo SongTuyệt. Tuy ngày nay Thích Äạo Song Tuyệt đã lìa khá»i cõi trần, nhưng đã có môn hạ đắc ý nhất cá»§a hai ngưá»i xin chịu gánh vác hết má»i trách nhiệm. Lát nữa Chúc Thiếu Khoan vá»›i các anh chị em sẽ thỉnh giáo Äá»™c Cô lão đệ, còn các bạn hữu khác trong võ lâm, nếu có nhã hứng cÅ©ng có thể nhân dịp này mà nghiên cứu võ há»c vá»›i nhau, hoặc có ân cừu gì muốn dứt khoát má»™t thể cÅ©ng được.

Y vừa nói dứt lá»i thì Dương Thúc Äá»™ đã cưá»i và đỡ lá»i:

-Chúc Thiên Tôn, lão phu nghe ngưá»i ta nói Hoàn VÅ© Cá»­u Sát định nhân đại há»™i Thiên Nam này trông trấn lại thanh oai năm xưa. Không biết quý vị đã góp đủ con số Cá»­u Sát chưa?

Thiếu Khoan không hiểu Thúc Äá»™ há»i như thế có dụng ý gì, liá»n chắp tay đáp lá»…, mỉm cưá»i trả lá»i:

-Kỳ nhân khó kiếm, cao thá»§ khó tìm. Vì vậy hiện giá» trong mấy anh chị em má»—, ngoài Chúc Thiếu Khoan ra, thì còn có Thiết Chưởng Tiên Ông Uất Trì Cảnh, ác Hoa Diệu Nhượng, Cá»­u Äá»™cTừ PhiÄinh Ngá»c Sương, Thiên Diện Quân Tô Bảo Vân, vá»›i Bách Hoa công chúa Giáp Cốc Diệu mà gần đây được má»i gia nhập như vậy tất cả anh em Thiếu Khoan này má»›i chỉ có sáu ngưá»i thôi.

Nghe Thiếu Khoan nói xong, Thúc Äá»™ liá»n cưá»i như Ä‘iên như khùng, há»i tiếp:

-Hoàn VÅ© Cá»­u Sát vốn dÄ© là chín ngưá»i, mà bây giá» má»›i chỉ có sáu ngưá»i, còn chá»— trống như thế, vợ chồng má»— Dương Thúc Äá»™ vá»›i Sở Lục Châu bằng lòng gia nhập minh ước cá»§a các bạn, vậy chẳng hay Chúc Thiếu Tôn vá»›i quý vị có vui lòng tiếp nhận không?

Mấy lá»i nói ấy không những quần hùng có mặ tại đó Ä‘á»u thất kinh, mà cả Chúc Thiếu Khoan cÅ©ng phải kinh ngạc vô cùng nốt. Y Không hiểu Âm Dương Song Ma xưa nay kiêu ngạo tuyệt đỉnh, ít khi chuyện trò vá»›i ai, nay bá»—ng nhiên lại đòi gia nhập nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát kết làm anh em như vậy, quả thá»±c là má»™t sá»± lạ lùng không thể tưởng tượng được.

Lục Châu thấy Thiếu Khoan có vẻ chần chừ liá»n cưá»i khẩy má»™t tiếng và xen lá»i nói:

-Nếu không làm anh em thì sẽ biến thành thù địch. Chúc Thiên Tôn hãy mau mau quyết định Ä‘i để khai mạc ngay ThiênNam đại há»™i cho quần hào có dịp nghiên cứu võ há»c vá»›i nhau.

Tuy Thiếu Khoan biết Âm Dương Song Ma định gia nhập liên minh vá»›i anh em Hoàn VÅ© Cá»­u Sát, thế nào cÅ©ng có duyên cá»› gì nhưng vì Lục Châu thúc giục khiến y không còn thì giá» do dá»± và suy nghÄ© đành phải gật đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-Sao Sở đại tá»· lại nói thế?ÄÆ°á»£c đại tá»· vá»›i Dương đại ca gia nhập liên minh vá»›i Hoàn VÅ© Cá»­u Sát, thì thá»±c hân hạnh cho anh chị em chúng tôi biết bao!Sở dÄ© tôi có cá»­ chỉ chần chừ là vì quá mừng rỡ mà hoá đỠngưá»i ra đấy thôi, mong đại tá»· thông cảm cho.

Thúc Äá»™ thấy Thiếu Khoan nói như vậy liá»n cùng Lục Châu song song đứng dậy Ä‘i tá»›i bàn ngồi chung. Thế là thá»±c lá»±c cá»§a quần tà bá»—ng mạnh gấp đôi ngay. Quần hiệp chính phái thấy thế Ä‘á»u phải cau mày lại, rầu rÄ© thầm.

Tạ Dật Tư rất kinh ngạc cau mày lại há»i:

-Vợ chồng Dương Thúc Äá»™ bá»—ng yêu cầu gia nhập nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát như thế này thá»±c là quái lạ không hiểu nguyên nhân bên trong... Phạm Long Sinh vá»™i xua tay ngắt lá»i Tạ Dật Tư mà mỉm cưá»i nói:

-Má»— đã nghÄ© kỹ rồi nhận thấy cá»­ chỉ cá»§a vợ chồng Thúc Äá»™ chỉ có má»™t nguyên nhân thôi chứ không có hai.

Công Dương Thá» vừa cưá»i vừa xen lá»i há»i:

-Phạm huynh làm ơn cho biết rõ nguyên nhân ấy?

Long Sinh liếc nhìn vá» phía vợ chồng Thúc Äá»™ rồi giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng đáp:

-Trừ phi Âm Dương Song Ma đã gặp phải tuyệt thế dị nhân bị đánh bại một trận nên thân, chúng mới chịu tham gia với nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát như vậy.Nay ở trong đại hội Thiên Nam này, chúng làm như vậy là để giảm bớt kẻ địch, gia tăng thực lực của mình.

Dật Tư mỉm cưá»i xen lá»i nói:

-Phạm huynh phân tích như vậy, tuy rất hợp lý, nhưng Dật Tư tôi thiết nghÄ© ngưá»i trên thiên hạ này có thể đấu được vá»›i vợ chồng Song Ma, chỉ có Äại Bi Tôn Giả, Tam Kỳ VÅ© SÄ©, Chúc Thiếu Khoan vá»›i Phạm huynh bốn ngưá»i thôi.Bây giá» Thích Äạo Song Tuyệt đã chứng đạo quả, Phạm huynh vá»›i Chúc Thiếu Khoan chưa đấu vá»›i Âm Dương Song Ma, vậy vợ chồng y còn bị ai đánh bại vào đấy nữa?

Long Sinh vừa cưá»i vừa đáp:

-Thiên hạ lá»›n rá»™ng như vậy, sá»± kỳ như thế nào mà chẳng có?Có lẽ trong đại há»™i Thiên Nam này,d đã có cao nhân thế ngoại xuất hiện má»™t cách bất ngá», mà chúng ta chưa phát giác được cÅ©ng nên?Nhưng Phạm Long Sinh này không bao giá» lại chịu bá» lỡ dịp may, sẽ đưa hai lá thiếp Diêmvương cho vợ chồng Âm Dương SongMa, hai kẻ đã tạo nên những nghiệp tá»™i chồng chất.

Quần hiệp nghe nói Ä‘á»u ngạc nhiên, nhất thá»i không hiểu Long Sinh nói đưa hai cái thiếp Diêmvương cho vợ chồng Song ma như thế là có ý nghÄ©a gì?

Long Sinh nói xong, liá»n móc túi lấy chiếc lá» ngá»c ra đổ má»™t ít thuốc bá»™t trắng vào gan bàn tay, rồi bôi vào mưá»i đầu ngón tay cho tá»›i khi không còn trông thấy dấu tích gì nữa.

NghÄ© đến những chuyện ở MiêuLãnh, TiêuAnh liá»n vỡ nhẽ, vừa cưá»i vừa xen lá»i há»i:

-Có phải Phạm huynh muốn trả thù hộ Tiết Triệu Khuê Xích Phát chân nhân, giáo chủ của Bái Khiết Giáo phải không?

Long Sinh gật đầu:

-Cố nhân đã trối trăn vá»›i Long Sinh như vậy, Long Sinh tôi thể nào cÅ©ng phải thá»­ thá»±c hành má»™t phen. Nhưng việc này không biết hai lá thiệp Diêm vương có oai lá»±c thần kỳ để má»i Âm Dương SongMa vào địa ngục không Long Sinh tôi vẫn chưa dám tin tưởng hẳn.

Nói xong, ông ta bỗng đứng dậy, từ từ đi tới bàn tám tên âm sát hung thần của nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát.

Thiếu Khoan lại tưởng Long Sinh tới để thách chiến nên đã cau mày lại và nghĩ bụng:

"Hôm nay trong Thiên Nam đại há»™i này vì ThíchÄạo Song Tuyệt đã toa. hoá rồi, Phạm Long Sinh đã trở nên ngưá»i khó đấu duy nhất. Sao má»›i trận thứ nhất, y đã ra thách chiến ngay như vậy?Bây giá» ta nên để cho ai ứng địch?" Y chưa nghÄ© xong thì Phạm Long Sinh đã Ä‘i tá»›i trước bàn không đếm xỉa gì tá»›i bá»n ThiếuKhoan các ngưá»i mà chỉ chắp tay, chào Thúc Äá»™, mồm tá»§m tỉm cưá»i thôi.

Khi nào Âm Dương Song Ma lại chịu lép vế liá»n song song đứng dậy Thúc Äá»™ lên tiếng há»i trước:

-Chẳng hay Phạm huynh muốn lãnh giáo những thế võ cao siêu cá»§a ngưá»i nào trong vợ chồng má»—.

Long Sinh vá»™i xua tay, cưá»i ha hả đáp:

đại hội mới khai mạc mà nói lãnh giáo võ công của nhau như vậy thực quả quá sớm. Long Sinh đến đây chỉ muốn thỉnh giáo hai vị một việc đấy thôi.

Thúc Äá»™ cả cưá»i há»i:

-Phạm huynh muốn há»i Ä‘iá»u gì?Nếu vợ chồng chúng tôi biết thế nào cÅ©ng xin trả lá»i ngay.

Long Sinh cưá»i hì hì há»i tiếp:

-Xin há»i hai vị Âm Dương Song Ma tham dá»± minh ước cá»§a nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát như thế này, cá»­ chỉ cá»§a hai vị hôm nay có phải là thấy há» mạnh mà bám theo, hai là vì má»™t lý do nào khác mà Ä‘oái hoài tá»›i há»?

Không ngá» Long Sinh lại há»i má»™t cách oái oăm như vậy nhất thá»i Thúc Äá»™ không biết trả lá»i như thế nào cho phải, nên má»›i ngẩn ngưá»i ra giây lát, đảo ngược đôi ngươi má»™t vòng rồi mỉm cưá»i trả lá»i:

-Cái tên Âm Dương Song Ma cá»§a vợ chồng má»— vá»›i các anh em nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát ba mươi năm trước đây đã cùng nổi danh má»™t lúc cho đến giá» cÅ©ng vậy, oai vá»ng Ä‘á»u ngang nhau. Vậy không thể nói vợ chồng má»— bám theo, và cÅ©ng không thể nói là hạ mình kết giao vá»›i anh em hỠđược, mà đây chỉ là má»™t sá»± kết hợp bởi sá»± chi đồng ý hợp đấy thôi.

ÄÆ°Æ¡ng huynh khéo nói lắm!Lá»i nói ấy cá»§a Dương huynh thá»±c không kiêu ngạo và cÅ©ng không hạ thấp giá trị cá»§a mình.Long Sinh má»— phải chịu là Dương huynh rất cao.Nay Âm Dương Song Ma đã chí đồng ý hợp vá»›i Hoàn VÅ© Cá»­u Sát mà liên kết vá»›i nhau quả thá»±c là má»™t đại sá»± cá»§a võ lâm, Long Sinh má»— xin chúc mừng hiá»n phu thê trước.

Nghe lá»i nói cá»§a Long Sinh hình như bao hàm vẻ khiêu khích, Lục Châu liá»n dùng giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng và lạnh lùng há»i:

-Phạm huynh định mừng vợ chồng chúng tôi như thế nào?

Long sinh giÆ¡ má»™t cánh tay ra vừa cưá»i vừa há»i:

-Ba chúng ta cùng nắm tay thân thiện với nhau một cái chẳng hay hai vị nghĩ sao?

Vợ chồng Thúc Äá»™ nghe nói như vậy lại tưởng đối phương giở trò nắm tay như thế để so tài ná»™i lá»±c cá»§a vợ chồng mình.

Tên tuổi và oai phong cá»§a vợ chồngSong Ma ở trong võ lâm đương thá»i, có thể nói là còn trên cả các vị chưởng môn cá»§a các đại môn phái nên bất cứ ai khiêu chiến bằng cách nào, không bao giá» vợ chồng chúng lại chịu lép vế mà từ chối hết.

Vì thế, cả hai vợ chồng cùng giÆ¡ tay ra má»—i ngưá»i nắm má»™t tay cá»§a Long Sinh ngay. Khi giÆ¡ tay ra, cả hai vợ chồng đã dồn sẵn "Tam Liệt chân khí" vá»›i "Thất Nhu Âm Công" ra gang bàn tay. Hai môn ná»™i công độc đáo này vợ chồng chúng đã nhá» nó mà lừng danh giang hồ mấy chục năm nay rồi.

Nhưng khi tay cá»§a vợ chồng y nắm vào tay cá»§a Long Sinh thì thấy đối phương không há» vận má»™t chút ná»™i lá»±c nào lên cả. Vì vậy mà cả hai vợ chồng Ä‘á»u hổ thẹn đến mặt đỠbừng, vá»™i thu ngay huyá»n công lại.

Nhân lúc nắm tay đó, Long Sinh đã bôi hết chất thuốc vô hình vô sắc và không có mùi vị gì cá»§a Bái Khiết giáo chá»§ tặng cho, mà ông đã bôi vào đầu mưá»i ngón tay hồi nãy sang bàn tay và cổ tay cá»§a vợ chồng Âm Dương Song Ma. Xong đâu đấy, ông ta khẽ gật đầu má»™t cái rồi vừa cưá»i vừa quay trở vá» bàn cá»§a mình luôn.

Thúc Äá»™ vá»›i Lục Châu không hiểu Long Sinh có cá»­ chỉ kỳ lạ ấy để làm gì nên cả hai Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau và từ từ ngồi xuống.

Thiếu Khoan thấy thế rất thắc mắc, cau mày lại há»i:

ÄÆ°Æ¡ng huynh và đại tẩu, đệ thiết nghÄ© Phạm Long Sinh đến bắt tay vá»›i hai vị để chúc mừng như vậy, chắc bên trong thể nào cÅ©ng có mưu mô gì chứ không sai.

Thúc Äá»™ gật đầu đáp:

-Mỗ cũng cảm thấy khả nghi lắm, nhưng không biết lão quỷ ấy làm như thế có dụng ý gì?

Thiếu Khoan đảo ngược đôi ngươi má»™t vòng rồi nhìn thẳng vào tay cá»§a Thúc Äá»™ mặt hÆ¡i lá»™ vẻ kinh ngạc và há»i:

ÄÆ°Æ¡ng đại ca xem thá»­ Long Sinh có để lại dấu vết gì vào tay cá»§a huynh không?

Thúc Äá»™ giÆ¡ tay lên xem má»™t hồi và đưa lên mÅ©i ngá»­i, nhưng tuyệt nhiên không thấy mùi gì lạ cả, liá»n lắc đầu đáp:

-Không những bàn tay không có dấu vết mà cÅ©ng không có mùi mẽ gì, má»— lại còn ngấm ngầm vận công thá»­ xem, thấy tất cả những huyệt đạo trong ngưá»i không có vẻ gì là trúng độc hết.

Long Sinh thấy cá»­ chỉ cá»§a Thúc Äá»™ như vậy liá»n cưá»i ha hả và lá»›n tiếng nói vá»ng sang bên này rằng:

ÄÆ°Æ¡ng Thúc Äá»™, Sở Lục Châu thá»±c uổng công mang cái tên Âm Dương Song Ma đã lừng lẫy khắp thiên hạ như thế! Cá»­ chỉ chúc mừng cá»§aPhạm má»— vừa rồi là má»™t cá»­ chỉ rất thông thưá»ng mà sao hai ngưá»i lại nhút nhát đến như vậy?Nếu có sợ trúng phải mưu mô cá»§a Phạm Long Sinh này, thì hai vị mau lấy dao ra chặt quách hai bàn tay Ä‘i để lát nữa khá»i bị chất độc chạy vào trong xương tuá»· mà không sao cứu chữa nổi, rồi hồn du địa phá»§ má»™t cách hàm hồ lúc nào không hay?

Thấy Long Sinh lá»›n tiếng nói ở trước mặt quần hùng như vậy, vợ chồng Thúc Äá»™ tức giận đến mặt đỠbừng, liá»n cưá»i khẩy đáp:

đừng nói Phạm Long Sinh có chút tên tuổi ở trong võ lâm không dám công nhiên ra tay ám hai ngưá»i khác má»™t cách hèn mạt như thế, mà dù ngươi có bôi đầy thuốc độc thật lợi hại vào tay vợ chồng má»— Ä‘i chăng nữa, vợ chồng má»— cÅ©ng không sợ hãi chút nào, vẫn chịu đựng nổi như thưá»ng.

Tiêu Anh nghe nói cố ý làm ra vẻ tức giận và đổ một chén rượu vào cái khăn lụa đang cầm ở trong tay.

Dật Tư thấy Tiêu Anh lấy rượu đổ ướt chiếc khăn tay như vậy, thể nào cũng có dụng ý gì, chứ không phải là do sự vô tâm mà nên đâu?

Quả nhiên, TiêuAnh đẩy ngay cái khăn tay ướt ấy sang cho Long Sinh và khẽ dặn rằng:

-Phạm huynh mau lấy cái khăn này chùi tay cho sạch Ä‘i, rồi chôn sâu xuống dưới đất như vậy má»›i khá»i lo âu.

Long Sinh nghe nói rất phục Tiêu Anh cẩn thận, làm việc gì cÅ©ng không lá»™ hằn tích nên ông ta nhanh tay cầm lấy cái khăn ngấm ngầm lau chùi mưá»i đầu ngón tay, rồi dùng chân đào ngầm má»™t cái hố sâu chừng mấy tấc, xong má»›i vứt cái khăn vừa lau chùi đó xuống dưới hố và lấy chân vun đất lấp kín lại.

Lúc ấy Hoàng Diệp đạo nhân, chưởng môn cá»§a phái Không Äá»™ng, bá»—ng đứng dậy chắp tay chào và cất tiếng há»i ác Hoa Äà Diệu Nhượng cá»§a nhóm Hoàn VÅ©Cá»­uSát rằng:

Äiệu huynh hồi năm ngoái đệ tá»­ cá»§a môn phái tên là Dã Phúc Ä‘i Vô Lượng hái thuốc vá», thì bá»—ng mình mảy thâm tím và cứ run lẩy bẩy hoài mà chết, không biết có phải y đã bị Diệu huynh dùng Hắc Sánh Thiên Hàn Chỉ công lá»±c đánh trúng đấy không?

Diệu Nhượng trợn ngược đôi lông mày lên, chắp tay đáp lá»…, rồi cưá»i giá»ng quái dị đáp:

-Phải đấy, hồi đó Diệu Nhượng má»— cÅ©ng lên núi VôLượng hái thuốc, sau vì tranh giành má»™t cây dị thảo thâm niên vá»›i má»™t đạo nhân trẻ tuổi y thị cưá»ng ra tay tấn công má»— trước, nên má»›i trúng phải Hắc Sanh Thiên Hàn Chỉ lá»±c cá»§a má»—. Nhưng má»— không biết y là đệ tá»­ cá»§a môn phái nào hết, đến giá» nghe đạo trưởng nói, má»— má»›i biết y là ngưá»i cá»§a phái Không Äá»™ng cá»§a quý đạo trưởng. Cổ nhân vẫn thưá»ng nói:"Giết ngưá»i thì thưá»ng mạng, mang nợ thì trả tiá»n". Chẳng hay đạo trưởng định chỉ giáo ra sao?Diệu Nhượng này cÅ©ng xin tuân lệnh hết! Hoàng Diệp đạo nhân niệm má»™t câu:

"Vô Lượng thỠPhật" rồi thủng thẳng đáp:

-Có lẽ Tiên Dã Phúc hãy còn ít tuổi hÆ¡i kiêu ngạo má»™t chút nên má»›i xúc phạm đến hổ oai cá»§a Diệu huynh, và y má»›i bị Hắc Sánh Thiên Hàn chỉ lá»±c Ä‘iểm trúng mà bị toi mạng. Hôm nay bần đạo đến đây không muốn đòi Diệu huhnh thưá»ng mạng cho Dã Phúc, nhưng vì bần đạo là chưởng môn cá»§a má»™t môn phái, mà môn hạ đệ tá»­ cá»§a mình bị giết hại như vậy, chả lẽ lại làm ngÆ¡ không can thiệp tá»›i hay sao?Bởi thế bắt buá»™c má»›i phải ra đây thỉnh giáo Diệu huynh vài thế võ đấy thôi.

Diệu Nhượng nghe thấy Hoàng Diệp đạo nhân nói như vậy liá»n cưá»i ha hả, chỉ tay lên đài mà đáp:

-Hoàng Diệp đạo trưởng, DiệuNhượng má»— ngưỡng má»™ tuyệt ká»· cá»§a phái Không Äá»™ng đã lâu tiện đây chúng ta hãy còng nhảy lên trên đài này đóng má»™t tấn tuồng mở màn cho Thiên Nam đại há»™i. Chẳng hay đạo trưởng nghÄ© sao?

Hoàng Diệp đạo nhân vừa cưá»i vừa nói:

-Tuy bần đạo là chưởng môn cá»§a má»™t môn phái nhưng công lá»±c rất tầm thưá»ng, nên chỉ muốn làm má»™t vai phụ trong tấn tuồng thôi. Vì thế má»›i yêu cầu huynh nể mặt mà tiếp bần đạo má»™t trận.

Nói xong, y rá»i khá»i bàn ăn, từ từ Ä‘i tá»›i gần võ đài.

Dật Tư thấy thế vừa cưá»i vừa nói:

-Không ngá» Hoàng Diệp đạo nhân lại dám khiêu chiến vá»›i ác Hoa Äà, để làm tấn tuồng mở màn cho đại há»™i giáng ma vệ đạo cá»§a ngày hôm nay.

Công Dương Thá» dùng giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng và đỡ lá»i:

-Lão đạo sÄ© Hoàng Diệp khôn ngoan xảo trá lắm, y đã nhận đúng tám tên ma đầu cá»§a Hoàn VÅ© Cá»­u Sát này, chỉ có Diệu Nhượng là công lá»±c kém nhất, nên má»›i nhân mối thù nho nhá» ra tay đấu vá»›i Diệu Nhượng má»™t trận, phần thì để môn hạ đệ tá»­ cá»§a y khá»i xôn xao. Phần thứ hai là y muốn đấu chÆ¡i vài hiệp, rồi xuống dưới đài ngồi yên má»™t chá»— vừa ăn vừa nhậu, ung dung làm má»™t khán giả để xem. Như vậy y chả khôn ngoan là gì?
Tài sản của minhtien384

  #48  
Old 12-04-2008, 10:56 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 48: QUỶ THỦ TRẢO HỒN

Hồi 48: QUỶ THỦ TRẢO HỒN

Công Dương ThỠnói tới đó, đã thấy Hoàng Diệp đạo nhân với DiệuNhượng song song nhảy lên trên võ đài.

Diệu Nhượng lạnh lùng há»i:

đạo trưởng định chỉ giáo bằng cách nào?Äấu bằng khí giá»›i hay đấu quyá»n chưởng cùng huyá»n công?

Hoàng Diệp đạo nhân rất ung dung đáp:

-Bần đạo không tá»± lượng sức, muốn lãnh giáo Hoa Äà NgÅ© Cầm Chưởng cá»§a huynh. Và xin huynh trong khi sá»­ dụng môn chưởng pháp đó cứ việc giở hết Hắc Sánh Thiên Hàn Chỉ lá»±c ra.

Nghe thấy lão đạo sÄ© nói như vậy, Dật Tư gật đầu mấy cái mỉm cưá»i nói:

-Kéo cung phải kéo thứ cung thật cứng, đã dùng tên thì phải dùng những mÅ©i tên thá»±c dài.Hoàng Diệp đạo hữu thách thức DiệuNhượng đấu phó Hoa ÄàNgÅ© Cầm Chưởng và Hắc Sánh Thiên Hàn Chỉ lá»±c nổi tiếng nhất cá»§a đối phương như vậy quả thá»±c không hổ thẹn là má»™t ngưá»i chưởng môn cá»§a má»™t đại môn phái.

Công Dương Thá» lá»›n tiếng cưá»i và đỡ lá»i:

-Tạ tiên tá»­ không nên khen lão đạo sÄ© Hoàng Diệp như thế vá»™i. Tiên tá»­ có biết mấy năm gần đây y núp ở trên núi Không Äá»™ng bế quan khổ luyện thành công pho Du TiêuThập Bát Phiêu không?Pho võ công ấy lợi hại lắm nên má»›i có hai câu ví như sau:

"Lòng như sợi tơ nhện Du Bích Cung, thân như xác ve sầu treo trên dây" Dật Tư hơi ngạc nhiên kêu "ồ" một tiếng và nói tiếp:

-Nếu HoàngDiệp đạo hữu mà đã luyện thành công pho Du Tiên Thập Bát Phiêu thì dù không thắng nổi Diệu Nhượng nhưng cũng không khi nào bị thua trận hết.

Hai ngưá»i vừa nói tá»›i đó, thì trên võ đài Diệu Nhượng vá»›i Hoàng Diệp đạo nhân đã đấu vá»›i nhau rất kịch liệt rồi.

Nói vá» công lá»±c cá»§a ác Hoa Äà quả là ngưá»i kém nhất trong tám tên ác sát hung ma nhưng đã sá»­ dụng đến Hoa Äà NgÅ© Cầm Chưởng vá»›i Hắc Sánh Thiên Hàn chỉ công oai lá»±c cÅ©ng rất kinh ngưá»i, vì vậy trên võ đài chỉ thấy bóng chưởng như núi chỉ phong kêu "veo veo"khiến Hoàng Diệp đạo nhân chỉ có má»™t cách nhảy nhót tránh né, chứ không sao có cÆ¡ há»™i để phản công lại.

Dật Tư để ý xem má»™t hồi, đã nhận thấy thân pháp cá»§a Hoàng Diệp đạo nhân quả thá»±c kỳ diệu và đúng là pho "Du Tiên ThậpBát Phiêu" đã thất truyá»n từ lâu.

Môn thân pháp đó không phải dùng để tấn công ngưá»i, nhưng dùng để phòng thân thì linh hiệu khôn tả, biến ảo vô phương và dùng làm tiêu hao công lá»±c cho địch rất tuyệt diệu.

Hoàng Diệp đạo nhân khôn ngoan thực, y tự biết tài ba của mình khắng không nổi Diệu Nhượng, nên y giở thân pháp tinh kỳ ra nhảy nhót né tránh để cố ý làm cho đối phương tiêu hao nội lực và chân khí, rồi thừa cơ thu thế lại nhảy xuống đài chứ không đấu tiếp nữ.

Càng đấu càng hăng, càng đấu càng bá»±c mình Diệu Nhượng Ä‘ang định hạ sát thá»§ thì thấy đối phương đã rút lui nên y tức giận khôn tả liá»n cưá»i như khùng và nói:

-Trong lúc Ä‘ang đấu đến hồi hứng thú như thế này mà chưởng môn cá»§a phái Không Äá»™ng lại rút lui ngay như vậy, khiến Diệu Nhượng này cụt hứng. Vậy có cao thá»§ cá»§a danh môn chính phái, hay có nhân vật cao minh nào sức đấu dẻo dai, thì xin má»›i lên đây chỉ giáo má»— má»™t phen?

TiêuAnh thấy Diệu Nhượng làm phách như vậy liá»n bảo vá»›i Dật Tư rằng:

-Tạ tiên tá»­, Diệu Nhương không biết đã đấu được hÆ¡n trăm hiệp như vậy, công lá»±c đã tiêu hao khá nhiá»u mà còn làm bá»™ làm tịch giương oai thách thức như thế, thá»±c là ngu xuẩn quá đỗi. Có lẽ các cao thá»§ cá»§a danh môn chính phái chưa chắc đã có ai cầu lợi mà lên đấu vá»›i y đâu chi băngf để tôi lên cho y má»™t trận để y biết thân?

Dật Tư chưa nói năng gì thì Công Dương ThỠđã vuốt bá»™ râu dê cất tiếng cưá»i quái dị xen lá»i nói:

-Hay lắm!Tiêu Thánh mẫu quả thá»±c là ngưá»i lý tưởng nhất để dá»± trận đấu này.

Thánh Mẫu cứ cho y một trận mê tơi để y nếm mùi Bạch Cốt Trảo HồnThủ của Thánh Mẫu.

Tiêu Anh đã định nhảy lên đấu rồi nay lại thấy Công Dương Thá» hưởng ứng như thế liá»n trợn ngược con mắt chá»™t nhìn lên võ đài mà lá»›n tiếng bảo DiệuNhượng rằng:

-Bạn Diệu Nhượng lão già này ngưỡng má»™ cái tên ác Hoa Äà từ lâu, nay má»›i may mắn được gặp ở đây mong bạn đừng có tiếc tay mà chỉ giáo cho nhé?

Bà ta ngồi ở trong mâm nói vá»ng lên, nhưng vừa nói dứt thì ngưá»i đã ở trên võ đài rồi, hành động nhanh chóng và phiêu hốt không thể tưởng tượng được.

Tất nhiên Diệu Nhượng không phả là kẻ ngu, thấy thân pháp cá»§a Tiêu Anh như vậy, biết là bà cụ tóc bạc này phải cao minh hÆ¡n Hoàng Diệp đạo nhân nhiá»u nên y đã bá»›t kiêu ngạo mà vá»™i chắp tay chào há»i:

-Bà cụ kia xưng hô ra sao?

Tiêu Anh ung dung đáp:

-Già này là TiêuAnh.

Diệu Nhượng giật mình kinh hãi, nhìn kỹ lại rồi vá»™i há»i:

-Bà cụ có phải là Bạch Phát Quỷ Mẫu oai danh trấn võ lâm đấy không?

TiêuAnh lắc đầu vừa cưá»i vừa đáp:

-Tuy bạn há» Diệp Ä‘oán không sai nhưng Tiêu Anh đã hối cải rá»i khá»i bể nghiệp lập chí làm ngưá»i, từ nay trở Ä‘i không làm qá»§y nữa.

Diệu Nhượng nhe nói hÆ¡i ngạc nhiên, thì Long Sinh đã dùng môn thần công "Sư tá»­ hống" cưá»i như Ä‘iên như khùng và cất tiếng kêu như sấm động vá»ng lên trên võ đài rằng:

Äiệu huynh là ngưá»i quê mùa thá»±c, chả lẽ huynh không nghe nói Tiêu lão bà đã vứt con dao đồ tể Ä‘i mà trở thành Phật rồi á»­Chỉ đợi chá» Thiên Nam đại há»™i kết thúc rồi là thá»§ lãnh cá»§a các phái trong võ lâm sẽ mừng Tiêu lão bà bằng biệt hiệu má»›i là Bạch Phát Thánh Mẫu.

Long Sinh lá»›n tiếng nói như vậy có hai dụng ý, má»™t là xưa kia tiếng hung ác cá»§a Tiêu Anh quá lá»›n, nay bà ta đã cải tà quy chính nhưng còn khá nhiá»u nhân vật cá»§a võ lâm chưa biết chuyện, cho nên má»›i muốn nhân dịp đông đủ này nói như thế, không khác gì là truyá»n bá cho há» hay vậy.

Äiá»u thứ hai là địa hình cá»§a Ly Hồn cốc này rất phức tạp, quần hùng dá»± há»™i má»—i nhóm ngồi má»™t chá»—, chứ không tập trung cả vào má»™t nÆ¡i không tiện tìm kiếm từng ngưá»i má»™t, biết đâu Má»™ Dung Bích đã tá»›i nÆ¡i rồi?Nay ông ta nói như thế là để cho nàng nghe thấy, trong lòng được an á»§i mà ra gặp mẹ, chứ không nản trí mà Ä‘i tu như trước nữa.

Diệu Nhượng nghe Long Sinh nói xong, má»›i biết TiêuAnh liên hiệp vá»›i quần hùng và trở thành thù cá»§a mình.Lòng hung ác cá»§a y lại nổi lên, y liá»n cưá»i khẩy và nói:

-Tiêu lão bà từ giá»›i quá»· biến thành ngưá»i như vậy quả thá»±c là Ä‘iá»u đáng mừng.

Nhưng hình như má»— nghe ngưá»i ta nói, phàm những loại vật tu hành, lúc sắp thành chính quả thưá»ng cứ phải bị tai kiếp?

Tiêu Anh gật đầu vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Già này đã biết có thuyết ấy cho nên đặc biệt lên trên võ đài này là muốn nhỠHắc Sánh Thiên Hàn Chỉ Lực của bạn hỠDiệu để ứng với trận tai kiếp ấy.

Diệu Nhượng cưá»i khẩy há»i:

-Thế raTiêu lão bà cũng muốn thử Hắc Sánh ThiênHàn Chỉ lực của mỗ đấy?

Tiêu Anh gật đầu:

-Tuy tiếng tăm cá»§a Hoàn VÅ© Cá»­u Sát chấn động tám hoang bốn bể, tuy Hắc Sánh Thiên Hàn Chỉ lá»±c cá»§a bạn lợi hại vô cùng, nhưng so sánh vá»›i oai trá»i khôn lưá»ng kia, thì còn kém xa lắm! Äăng f nào Tiêu Anh cÅ©ng sắp ngá»™ tai kiếp, nên không sợ sệt gì mà lên đây đấu vá»›i bạn má»™t trận. Và cÅ©ng không quản ngại lấy trứng chá»i vá»›i đá, cùng châu chấu đá voi... Diệu Nhượng nghe tá»›i đó má»›i biết mồm mép cá»§a TiêuAnh rất lợi hại, khó mà đấu khẩu được. Y liá»n cưá»i khẩy mấy tiếng vừa cưá»i vừa nói:

-Tiêu lão bà muốn tiếp Hắc Sánh Thiên Hàn Chỉ lá»±c cá»§a má»— cÅ©ng được. Nhưng trước hết, chúng ta nên định sẵn là đấu bao nhiêu hiệp má»›i thôi, để khá»i Ä‘ang đấu lại có ngưá»i rút lui như vừa rồi thì thá»±c là mất cả hứng thú Ä‘i?

TiêuAnh nghe nói mỉm cưá»i há»i lại:

-Bạn hỠDiệu định đấu mấy hiệp tất cả.

Diệu Nhượng nghĩ giây lát rồi đáp:

-ít nhất cũng phải đấu dăm ba trăm hiệp mới tận hứng.

Tiêu Anh xua tay vừa cưá»i vừa đỡ lá»i:

-Ngày hôm nay đại há»™i Thiên Nam có đông đủ quần hào tá»›i dá»±, tất cả ân cừu cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn dứt khoát trong đại há»™i này. Như vậy khi nào quần hùng lại chịu để cho chúng ta đấu dăm ba trăm hiệp má»™t cách đáng ghét như thế, huống hồ già này cÅ©ng không có đủ hÆ¡i sức đấu đến mấy trăm hiệp như lá»i bạn được.

Cưá»i khẩy luôn mồm, Diệu Nhượng trợn ngược đôi lông mày lên và nói tiếp:

-Tiêu lão bà đã nói như vậy thì tùy lão bà bà quyết định muốn bao nhiêu hiệp cũng được.

Tiêu Anh chẳng nói chẳng rằng chìa ba ngón tay ra thôi.

Diệu Nhượng cau mày lại đáp:

-Chỉ có ba mươi hiệp thôi ửít quá! Tiêu Anh vừa cưá»i vừa chỉnh cải:

-Bạn hỠDiệu nhầm rồi, già này muốn nói là chỉ đấu có ba hiệp thôi.

Diệu Nhượng Ä‘ang định lắc đầu, thì TiêuAnh đã cưá»i và nói tiếp:

-Ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói nhà nghè chỉ ra tay má»™t cái là đã biết có hay không ngay, chúng ta đấu vá»›i nhau cứ giở hết tài ba công lá»±c ra mà thi thố, không ngưá»i nào được tránh né nhảy nhót cả. Như vậy chỉ đấu đến ba hiệp là cÅ©ng đủ để phân thắng bại rồi.

Thiếu Khoan ngồi ở bàn chá»§ tịch, chăm chú nhìn lên trên võ đài, nghe thấy TiêuAnh nói như vậy rất ngạc nhiên, liá»n lên tiếng nói:

-Hắc SánhThiênHàn Chỉ lực của Diệu tứ đệ oai lực mạnh lắm, Tiêu Anh không phải là không biết, sao y thị lại dám đưa ra ý kiến là đấu bằng tay mà không được tránh né như thế?

Ngá»c Sương vừa cưá»i vừa đáp:

-Chúc nhị ca có cần tiểu muá»™i lên thay Diệu tứ ca, để cho Tiêu Anh nếm mùi Cá»­u Äá»™cThần công cá»§a tiểu muá»™i không?

Thiếu Khoan xua tay đáp:

-Cá»­u Äá»™c Thần công cá»§a Äinh ngÅ© muá»™i tuy mạnh hÆ¡n Hắc Sánh Thiên Hàn Chỉ lá»±c cá»§a Diệu tứ đệ má»™t chút, nhưng cÅ©ng chả hÆ¡n được là bao. Vì vậy chả cần ngÅ© muá»™i phải lên thay, hãy cứ để xem Diệu tứ đệ đấu trận này ra sao rồi hãy tính toán sau. Ngu huynh nhận thấy đấu có mấy hiệp như vậy tuy Diệu tứ đệ không thắng nổi Tiêu Anh nhưng cÅ©ng không đến ná»—i kém đối phương là bao.

Ngá»c Sương thấy Thiếu Khoan nói như vậy không dám nói gì nữa mà chỉ chăm chú nhìn trên võ đài xem hai ngưá»i đấu vá»›i nhau ra sao thôi.

Lúc ấy vì đôi bên đãnói trước vá»›i nhau không bên nào được nhảy nhót tránh né.Tiêu Anh vá»›i Diệu Nhượng Ä‘á»u vận công lá»±c lên, chân cá»§a hai ngưá»i bước tá»›i đâu lõm tá»›i đó, rồi hai ngưá»i đứng cách nhau chừng tám chín thước mà chuẩn bị ra tay tấn công.

Lối đánh này hiển nhiên là hai bên phải vận ná»™i lá»±c Huyá»n công ra mà cách không ra tay, trong ba hiệp ngưá»i nào đẩy được đối phương lui ná»­a bước thôi, cÅ©ng coi như là đã đắc thắng rồi.

Tiêu Anh đã quyết định sẵn, nên vừa đứng yên xong, bà ta liá»n giÆ¡ tay lên nhằm ngưá»i Diệu Nhượng cách không tấn công luôn má»™t chưởng.

Tuy chưởng ấy cá»§a bà ta chỉ là "Phích không chưởng" rất tầm thưá»ng thôi nhưng vì gần đây công lá»±c cá»§a bà ta đã tiến bá»™ rất nhiá»u cho nên chưởng lá»±c Ä‘i tá»›i đâu không khí đã bị đảo tá»›i đó không khác gì má»™t luồng sóng lá»›n cuồn cuá»™n dồn tá»›i oai thế quả thá»±c kinh ngưá»i.

Diệu Nhượng thấy thế cưá»i khẩy má»™t tiếng, chìa hai ngón tay trái trá» và giữa và giÆ¡ lên chỉ vào mặt đối phương, liá»n có má»™t luồng kình lá»±c và cương phong ở hai ngón tay cá»§a y toa? ra, tá»±a như hai mÅ©i dùi bén nhá»n đâm thẳng vào chưởng lá»±c cá»§a Tiêu Anh.

Ná»™i gia công lá»±c cá»§a hai ngưá»i vừa va chạm nhau, tất nhiên công lá»±c phải kém sút Ä‘i, nhưng cÅ©ng không đến ná»—i kém sút hẳn. Ngưá»i cá»§a Tiêu Anh bị dư oai chỉ lá»±c cá»§a Diệu Nhượng đẩy cho thân hình hÆ¡i rúng động và xung quanh như có luồng gió mạnh bao trùm vậy. Còn DiệuNhượng thì bị "Phích không chưởng lá»±c" cá»§a Tiêu Anh đẩy cho tay áo và tà áo như bị gió bão thổi bay phấp phá»›i và kêu"lạt sạt" Thế võ ấy đôi bên ngang tay nhau, lại tiếp tục tấn công đến thế thứ hai. Nhưng thế này cÅ©ng vẫn chưa phân thắng bại, má»i ngưá»i chỉ thấy trong cương phong và kình cá»§a hai ngưá»i mạnh hÆ¡n thế trước chút ít thôi.

Dật Tư thấy thế cưá»i và khẽ nói vá»›i Äá»™c Cô Sách rằng:

độc Cô Biểu đệ, có lẽ DiệuNhượng đã đến ngày tận thế, nên y má»›i không cảnh giác chút nào. Tôi Ä‘oán nhạc mẫu cá»§a biểu đệ hai lần Ä‘á»u chỉ dùng có Phích Không Chưởng để tấn công là có ý làm cho đối phương phải coi thưá»ng và bá»›t e sợ, rồi đến thế thứ ba thì nhạc mẫu cá»§a biểu đệ má»›i sá»­ dụng đến Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ ra đối phó không sai.

Äá»™cCôSách nghe xong, liá»n rỉ tai Má»™DungBăng và nói:

-Băng muá»™i, chúng ta cÅ©ng phải chuẩn bị má»™t chút Ä‘i, vì nếu DiệuNhượng bị nhạc mẫu đánh chết hay bị thương nặng, thì thể nào ngưá»i trong nhóm Cá»­u Sát cÅ©ng có má»™t hai tên nhảy lên võ đài hành hung, lúc ấy chúng ta phải nhảy lên tiếp ứng nhạc mẫu má»›i được.

Thấy Äá»™c Cô Sách gá»i TiêuAnh là nhạc mẫu, Má»™Dung Băng vừa vui vừa hổ thẹn hai má đỠbừng.

Äá»™c Cô Sách thấy nàng ta bá»—ng bẽn lẽn hổ thẹn, Ä‘ang ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng cái thôi chàng đã hiểu rõ tại sao nàng hổ thẹn như thế, chàng ngắm nhìn nàng lần nữa và tâm thần có hÆ¡i say sưa.

Trong lúc hai ngưá»i Ä‘ang truyá»n tin thầm lén vá»›i nhau thì trên võ đã đã có sá»± thay đổi kinh ngưá»i.

Thì ra đấu xong hai thế đầu, Diệu Nhượng cảm thấy Bạch Phát Quá»· Mẫu TiêuAnh oai trấn giang hồ như thế, mà võ công và ná»™i lá»±c lại tầm thưá»ng, nếu vừa rồi mình không đấu vá»›i Hoàng Diệp bị tiêu hao khá nhiá»u ná»™i lá»±c, thì đã sá»›m đẩy được y thị lui bước, hay là khiến cho ngưá»i cá»§a y thị lạnh và chết cứng ngay tại chá»— rồi.

Y nhận thấy muốn thắng nổi đối phương tuy hÆ¡i khó nhưng chá»—ng đỡ thế "Phích Không chưởng" thứ ba cá»§a TiêuAnh thì dư sức, hiển nhiên trận đấu này thể nào cÅ©ng huá».

Vì nhận thấy trận đấu sẽ hoà, Diệu Nhượng bớt e dè và cũng không cần phải cẩn thận đỠphòng như trước.

Lúc ấy Tiêu Anh từ từ thò bàn tay phải gày gò và trắng như tuyết ở trong tay áo ra.

Vì "Cá»­u Äá»™cThần công" má»™t khi phát ra thì má»™t bàn tay đỠnhư máu và má»™t bàn tay trắng như tuyết, Äinh Ngá»c Sương vừa thấy Tiêu Anh chìa bàn tay phải trắng như tuyết ra má»™t cái đã thất kinh há»i ThiếuKhoan rằng:

-Chúc nhị ca, chiếc tay của TiêuAnh trắng như thế chẳng hay y thị luyện môn võ côgn gì thế?

Äiá»u thứ nhất vì Tiêu Anh luyện tập hai môn Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ vá»›i Tứ Sát Âm HồnSa rất bí mật ít ai biết tá»›i. Chỉ có má»™t lần ở trong Thiên Ma cốc trên núi Câu Lưu là bị Äá»™c Cô Sách trông thấy thôi.

Äiá»u thứ hai, Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ là má»™t môn võ công rất khó luyện tập từ xưa tá»›i nay ít ai há»c há»i nổi.

Nghe thấy Ngá»cSương há»i, Thiếu Khoan liá»n cau mày lại suy nghÄ© chưa kịp trả lá»i.

Sở Lục Châu bình sinh chuyên môn luyện tập các môn công lá»±c âm nhu và ác độc, nên y thoạt trông thấy tay cá»§a TiêuAnh liá»n khẽ nói cho Thiếu Khoan hay.

-Chúc huynh mau cảnh cáo cho Diệu huynh ngay. Môncông lực này của TiêuAnh hình như là Bạch CốtTrảo Hồn Thủ đấy.

Thiếu Khoan nghe thấy Lục Châu nói như vậy kinh hãi đến biến sắc mặt, kêu"ối chà" má»™t tiếng, liá»n bảo Ngá»c Sương lên trên võ đài để tiếp ứng và má»™t mặt thì lên tiếng kêu gá»i:

Äiệu tứ đệ cẩn thận, đó là Bạch Cốt... Y chưa kịp nói nốt ba chữ Trảo HồnThá»§ thì TiêuAnh đã cách không nhắm ngá»±c cá»§a DiệuNhượng chá»™p luôn má»™t thế rất nhẹ.

NếuDiệu Nhượng biết TiêuAnh luyện tập môn công phu ác độc như vậy thì y đã vận công phong bế hết bách huyệt, cẩn thận đỠphòng thì không đến ná»—i bị nguy hiểm. Nhưng y lại khinh thưá»ng Tiêu Anh chỉ sở trưá»ng có môn Phích Không chưởng thôi, dù thế thứ ba có mạnh hÆ¡n hai thế trước, y chỉ cần giở toàn lá»±c ra chống đỡ là chịu đựng được ngay cho nên y chỉ vận toàn thân chân khsi vào đầu ngón tay thôi, không đỠphòng gì khác nữa.

Không ai ngỠthế thứ ba của Tiêu Anh không tấn công mạnh như hai thế trước mà chỉ giơ tay lên khẽ chộp một cái vào chỗ trống không, bà ta đã phi thân nhảy ngay xuống dưới đài quay trở vỠchỗ ngồi luôn.

Lúc ấy, Ngá»c Sương vừa chạy tá»›i nÆ¡i không kịp đón đánh Tiêu Anh nữa vá»™i nhảy ngay lên trên võ đài xem xét DiệuNhượng có bị thương không?

Y thị vừa lên tá»›i võ đài thấy Diệu Nhượng đứng đỠra biết là nguy tai, vá»™i chạy lại rá» ngá»±c ác Hoa Äà, thấy chá»— ngá»±c áo bào đã nát vụn như cám và hiện ra má»™t cái dấu vết bàn tay gầy gò. Da thịt ở trong ngá»±c không bị thương mảy may, nhưng tim đã ngừng đập và đã tắt thở chết tốt.

Ngá»c Sương vốn dÄ© là má»™t tay lão luyện trong làng võ, thấy vậy biết ngay ná»™i lá»±c cá»§a DiệuNhượng đã nát hết. Äừng nói y là ác Hoa Äà mà dù y là Hoa Äà thật tái sinh cÅ©ng khônt thể nào sống sót được, y thị chỉ còn ứa nước mắt ra, phẩy tay má»™t cái, bảo bá»n đệ tá»­ canh gác ở trên đài, mau khiêng xác cá»§a DiệuNhượng Ä‘i, và y thị còn chuẩn bị khiêu chiến vá»›i Tiêu Anh để trả thù tiết hận cho ngưá»i anh kết nghÄ©a ấy.

Nhưng Äinh Ngá»cSương chưa lên tiếng thách thức, thì Ngá»c Mỹ Nhân Má»™Dung Băng từ từ đứng dậy, và áo sa cá»§a nàng phất phá»›i trông không khác gì má»™t vị tiên nữ, không thấy nàng lấy sức gì hết, ngưá»i đã nhẹ nhàng bay lên trên võ đài ngay.

Thấy Má»™ Dung Băng lên võ đàiNgá»c Sương liá»n cưá»i khẩy đáp:

-Hậu sinh tiểu bối không xứng đấu với ta.

Má»™ Dung Băng trợn ngược đôi lông mày lên cưá»i khẩy đáp:

-Ngươi má»›i không xứng đáng đấu vá»›i bổn cô nương. Mau gá»i Bách Hoa công chúa Giáp Cốc Diệu lên đây, hay là lão tặc không biết sỉ nhục mang danh là Dương Ma lên đây đấu vá»›i bổn cô nương cÅ©ng được.

Ngoài Äá»™c Cô Sách ra, quần hiệp có mặt tại đó không má»™t ai biếtMá»™ Dung Băng đã khá»i và đã nói được. Bây giá» bá»—ng nghe thấy nàng nói lanh lảnh như vậy ai nấy Ä‘á»u mừng rỡ vô cùng.

Mấy lá»i nói cá»§a Má»™ Dung Băng ở trên đài không những khiến Phạm Long Sinh, Tạ Dật Tư, Công Dương Thá» các ngưá»i mừng vô cùng mà nàng còn cứu vãn má»™t trận tai nạn cho mẹ cá»§a nàng là Bạch Phát Thánh Mẫu nữa.

Thì ra Tiêu Anh vừa vá» tá»›i chá»— ngồi, Công Dương Thá» liá»n giÆ¡ tay cái lên khen ngợi rằng:

-Tiêu ThánhMẫu vừa lên đài đã diệt trừ một tên đại ác ngay khiến ai cũng phải kính phục vô cùng môn Bạch CốtTrảo Hồn Thủ quả thạt là một môn công lực thần kỳ vô song.

Mấy lá»i khen ngợi cá»§a Công Dương Thá» là thốt tá»± đáy lòng và thá»±c tâm khen ngợi, chứ không có ý nghÄ© gì khác, nhưng Bạch Phát Thánh Mẫu lại tưởng là đối phương nói kháy mình vì từ khi bà ta quay vá» chánh Ä‘ao. tá»›i giá», há»… nghÄ© đến hành vi cá»§a mình là như gai châm vào lưng vậy. Huống hồ phoBạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ lúc luyện lại rất tàn nhẫn, lúc sá»­ dụng lại càng độc ác, cho nên bà ta vừa nghe thấy lá»i khen ngợi cá»§a Công Dương Thá», mặt đã lá»™ vẻ hổ thẹn, vừa cưá»i vừa móc túi lấy má»™t con dao găm sắc bén ra, dùng tay trái cầm dao, nhằm cổ tay phải chặt luôn.

Các ngưá»i ngồi chung quanh bàn không ai ngá» TiêuAnh lại có động tác ấy.

Ngưá»i có công lá»±c cao nhất và thân pháp nhanh nhất là Phạm Long Sinh cÅ©ng phải chịu, khôg sao ra tay cứu kịp.

Tuy Long Sinh không cứu kịp nhưng Má»™Dung băng lại cứu kịp. Trong lúc Tiêu Anh tay trái cầm dao giÆ¡ lên định chặt vào cổ tay phải, thì tiếng nói như chuông bạc cá»§a Má»™Dung Băng vừa theo gió vá»ng tá»›i.

Tiếng nói đó rót vào tai khiến Tiêu Anh vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, vá»™i quay lại nhìn. Thế là Công Dương ThỠđã thừa cÆ¡ cướp luôn con dao găm, vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán vừa lắc đầu gượng cưá»i nói rằng:

-Tiêu Thánh Mẫu thật không thánh minh chút nào. Công lá»±c cá»§a ngưá»i ta có phân biệt gì tà chính đâu?Ví dụ như ngày hôm nay chả hạn Thánh Mẫu dùng Bạch Cốt Trảo Hồn Thá»§ để tiêu diệt quần ma, khiến võ lâm được thanh bình mấy chục năm, như vậy chả phải là má»™t công đức rất lá»›n là gì?

Long Sinh, Dật Tư vá»›i sư huynh đệ Äá»™cCôSách cÅ©ng hết sức khuyên giải. Long Sinh còn cưá»i quái dị mà nói tiếp:

-Tiêu Thánh Mẫu chả lẽ bà chưa Ä‘á»c qua "Trị Gia Cách Ngôn" cá»§a Chu Tá»­ hay sao?Trong đó có những câu:"Nhất chúc nhất phạn Ä‘ang tư lai xứ bất dị". (Má»™t cháo má»™t cÆ¡m, ta phải biết đã tốn công cá»§a rất nhiá»u ngưá»i má»›i thành được.)Äá»§ thấy ta sống ở trên Ä‘á»i không nên phí phạm cá»§a trá»i. Như môn Bạch CốtTrảo Hồn Thá»§ Thánh Mẫu đã tốn mất bao nhiêu năm công sức má»›i luyện thành được, dù Thánh Mẫu có quyết tâm huá»· bá» chiếc tay ấy Ä‘i, cÅ©ng phải chỠđợi diệt xong vợ chồng Âm Dương Song Ma vá»›i Chúc Thiếu Khoan, những tên nguyên hung cá»±c ác ấy đã, như vậy má»›i không lá»— vốn bấy nhiêu năm khổ công luyện tập.

Tiêu Anh nghe nói gượng cưá»i và cảm Æ¡n quần hiệp đã có lòng mến mình như vậy.

Công Dương Thá» biết bà ta không có cá»­ chỉ nóng nảy như thế nữa, nên y trao trả con dao găm cho bà ta, lắc đầu, vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Cá»­ chỉ cá»§a Thánh Mẫu vừa rồi làm cho lão phu hoảng sợ suýt chết Ä‘i được vì Thánh Mẫu bị thương, tàn tật thì lệnh ái, lệnh tế các ngưá»i thể nào cÅ©ng lá»™t da mổ bụng lão chứ không sai.

Äỡ lấy con dao găm bá» vào túi, Tiêu Anh cau mày lại, nói vá»›i quần hiệp rằng:

-Lạ thật!Sao đột nhiên Băng nhi lại khá»i được bệnh cÅ© mà biết nói như thế?

Äá»™c Cô Sách biết lúc này đã tá»›i lúc có thể tuyên bố sá»± bí mật ấy cho má»i ngưá»i hay, nên chàng mỉm cưá»i nói:

-Băng muá»™i được uống Khiết Vương độc đơn vá»›i LụcDiệp Hồng Kinh Thảo, sau lại được Phạm đại ca dùng thần công chữa cho đã khá»i bệnh và nói được từ lâu rồi.

Tiêu Anh ngạc nhiên há»i:

-Băng nhi đã khá»i rồi, tại sao bấy lâu nay lại không lên tiếng nói?

-Băng muá»™i đã lượm được má»™t pho võ công rất lợi hại, cần phải tÄ©nh tâm luyện tập nên má»›i giả bá»™ chưa nói được để khá» bị má»i ngưá»i quấy nhiá»…u.

Dật Tư thất kinh há»i:

-Tôi với Băng cô nương suốt ngày ở gần nhau, tại sao tôi lại không biết là cô ta đã lượm được một pho võ công rất lợi hại như thế?

Long Sinh sá»±c nghÄ© ra má»™t việc rồi há»›n hở cưá»i và lên tiếng há»i:

-Không biết võ công rất lợi hại mà Má»™ Dung cô nương lượm được có phải là những chữ chằng chịt viết trên lưng con bò cạp ngá»c xanh đấy không?

Dật Tư thấy ông ta há»i như vậy, liá»n gật đầu đáp:

-Phải đấy, Phạm huynh Ä‘oán không sai chút nào. Từ khi được con bò cạp ngá»c xanh ấy, Băng muá»™i mừng rỡ khôn tả, lúc nào cÅ©ng cầm nó lên xem những chữ ghi ở trên lưng con bò cạp.

Äá»™c Cô Sách mỉm cưá»i há»i:

-Biểu tá»·, trước kia Băng muá»™i luuyện tập cuốn "Ngá»c Thi Chân Giải" mà có quyển thượng thôi, chứ không có quyển hạ phải không?Như vậy, tôi chắc võ công ở trên mình con bò cạp ngá»c ấy là cuốn hạ cá»§a pho "Ngá»cThi Chân Giải" chứ không sai?

Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

-Trên Ä‘á»i này có rất nhiá»u chuyện thưá»ng hay éo le như thế, nghÄ©a là mình có ý trồng hoa mà lại không nỡ cắm bừa cành liá»…u, chẳng bao lâu đã thành rừng ngay.

Xem như vậy, chắc pho võ công ở trên lưng con bò cạp ngá»c thể nào cÅ©ng là cuốn hạ cá»§a pho "Ngá»c Thi Chân Giải".

Trước kia cô ta má»›i luyện được võ công cá»§a cuốn Thượng, công lá»±c cá»§a cô ta đã kinh ngưá»i rồi bây giá» lại há»c há»i được cả võ công cá»§a cuốn hạ, tôi chắc lần này trong ThiênNam đại há»™i, thể nào cô ta cÅ©ng làm rạng rỡ cho danh môn chính phái cá»§a chúng ta chứ không sai.Chúng ta phải mừng Tiêu Thánh Mẫu má»™t chén má»›i được.

Quần hiệp nghe nói Ä‘á»u nâng chén lên má»i Tiêu Anh uống. Mừng rỡ khôn tả, Bạch Phát Thánh Mẫu cưá»i đến tít mắt lại.

Lúc ấy trên võ đài Ä‘ang có hai mỹ nhân tuyệt trần đứng đối lập nhau. Má»™t ngưá»i Má»™ Dung Băng, trông như má»™t tiên nữ, còn má»™t ngưá»i nữa là Bách Hoa công chúa, mặc áo hở ngá»±c, hở cánh tay, trông thật lẳng lÆ¡ vô cùng.

Má»™ Dung Băng chỉ danh Giáp Cốc Diệu vá»›i Dương Thúc Äá»™ để khiêu chiến, Lục Châu liá»n nghi ngá» ngay, kêu "á»§a" má»™t tiếng và khẽ há»i Thúc Äá»™ rằng:

-Con nhá» này không quen biết chúng ta bao giá», sao nó lại chá»­i đại ca là lão tặc vô liêm sỉ?Äể tôi lên đài há»i nó xem?

Nói xong, y thị định đứng dậy để nhảy lên võ đài.

Äã có tật giật mình, Thúc Äá»™ lại là ngưá»i rất sợ Lục Châu, y đâu dám để cho Lục Châu vá»›i quần hùng biết rõ câu chuyện xấu xa ấy. Vì Lục Châu lên võ đài há»i thì thể nào Má»™ Dung Băng cÅ©ng phanh phui câu chuyện ra ngay. Y vá»™i kéo tay Lục Châu lại rỉ tai khẽ nói:

-Chúng ta là những ngưá»i bá» trên, khi nào thèm ra tay đối địch vá»›i má»™t hậu sinh tiểu bối. Vả lại nó Ä‘ang thách thức BáchHoa công chúa để cho Giáp Cốc Diệu đấu vá»›i nó trước, xem kết quả trận đấu này ra sao đã, rồi chúng ta má»›i định liệu sau.Ngày hôm nay, trong Thiên Nam đại há»™i này những kẻ địch đã lá»™ diện vá»›i chưa lá»™ diện nhiá»u lắm, vợ chồng ta phải để lại má»™t chút tinh thần hÆ¡i sức xem sá»± thể biến hoá ra sao thì hÆ¡n.

Lục Châu chưa kịp trả lá»i, đã thấy BáchHoa công chúa Giáp Cốc Diệu nhảy lên trên võ đài, y thị đành phải nghe lá»i Thúc Äá»™ ngồi xuống.

Äinh Ngá»cSương Ä‘ang định giở Cá»­u Äá»™cThần công ra giết chết Má»™Dung Băng để tiết hận bá»›t cái chết thảm khốc cá»§a Diệu Nhượng vừa rồi, nhưng y thị thấy Giáp Cốc Diệu đã nhảy lên võ đài, đành phải khẽ nói vá»›i Giáp Cốc Diệu rằng:

-Giáp Cốc công chúa phải nên cẩn thận, võ công cá»§a con nhá» này cÅ©ng rất thâm hậu, công chúa chá»› có khinh thưá»ng nhé.

Giáp Cốc Diệu gật đầu, Ä‘i ưỡn ẹo tá»›i trước mặt Má»™ Dung Băng cưá»i khanh khách nói:

-Cô em này tên hỠlà gì?Sao bỗng dưng lại chỉ tên thách đấu với bổn cô nương như thế?

Má»™ Dung Băng trông thấy Giáp Cốc Diệu đã tức lá»™n ruá»™t lên rồi, vì nàng thấy y thị mặc áo dán bằng những cánh hoa hở hang nhiá»u chá»—, trông không khác gì loã lồ, thật là dâm đãng và yêu nghiệt, nên nàng cau mày lại đáp:

-Tên ta là Mộ Dung Băng. Sở dĩ chỉ danh thách thức ngươi lên đài đấu võ, là muốn lấy lại một món nợ.

Giáp Cốc Diệu kêu "á»§a" má»™t tiếng, kinh ngạc há»i:

-Lạ thật, ta vá»›i ngươi không quen biết nhau bao giá», sao ngươi lại bảo lấy nợ?Chẳng hay ta nợ ngươi cái gì nữa?

Má»™ Dung Băng nhìn thẳng vào mặt Giáp Cốc Diệu, trầm giá»ng há»i:

-Có phải ngươi có thanh bảo kiếm tên là ThanhBình cổ kiếm đấy khong?

Giáp Cốc Diệu gật đầu, vừa cưá»i vừa đáp:

-Thanh Bình cổ kiếm ấy ta đã lấy được cá»§a Äá»™c Cô Sách, vậy có liên can gì tá»›i ngươi mà há»i?

Mộ Dung Bích trợn ngược đôi lông mày lên, đáp:

-Ngươi phải biết, chá»§ nhân cá»§a Thanh Bình bảo kiếm ấy là Lục YThánh nữ Äiá»n Thúy Thúy. Chị há» Äiá»n đã nhá» Äá»™c Cô Sách Ä‘em thanh kiếm đến tặng ta.

Äá»™c Cô Sách nghe thấy Má»™ Dung Băng đổi biệt hiệu cá»§a Thúy Thúy là Lục YULinh thành Lục YThánh nữ, chàng rất vui lòng gật đầu mỉm cưá»i và nghÄ© bụng:

"Tiêu Anh từ Bạch Phát Quá»· Mẫu biến thành Bạch Phát Thánh Mẫu, Thúy Thúy thì từ Lục YULinh biến thành Lục YThánh nữ quả thá»±c là má»™t giai thoại mỹ đàm cá»§a võ lâm. Như vậy đủ thấy bất cứ ngưá»i nào dù ác đến đâu chỉ cần còn chút linh tính, nhất thá»i biết hối cải, thì vẫn có thể tiêu giải được hết các nghiệp tá»™i mà biến thành Tiên Phật ngay".

Chàng Ä‘ang cảm khái nghÄ© ngợi, thì trên võ đài Bách Hoa công chúa nghe Má»™ DungBăng nói xong liá»n cưá»i lá»›n há»i:

-Nghe ngươi nói như vậy, chả lẽ ngươi muốn ta trả lại ngươi thanh bảo kiếm Thanh Bình hay sao?

Má»™ Dung Băng cưá»i khẩy má»™t tiếng, lắc đầu đáp:

-Có khi nào ngươi lại chịu trả cho ta má»™t cách dá»… dàng như thế, và ta cÅ©ng không bao giá» có ý nghÄ© huyá»n ảo ấy. Nhưng trong võ lâm vẫn có lệ so tài cướp vật.Vậy ngươi có dám đấu vá»›i ta ba trận để định Ä‘oạt thanh kiếm đó thuá»™c vá» ai không?

Giáp Cốc Diệu tức cưá»i đáp:

-Không những ta oai trấn Miêu Cươn, mà bây giá» lại còn là ngưá»i trong nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát khi nào ta lại sợ má»™t con nhỠít tuổi như ngươi?Thế còn ngươi, thì định lấy cái gì để đánh cuá»™c?

Má»™ Dung Băng ngẫm nghÄ© giây lát, rồi móc túi lấy con bò cạp bằng ngá»c xanh biếc ra để ở gang bàn tay và nói:

-Con bò cạp ngá»c này là vật báu hãn thế. Ta lấy nó để làm vật đánh cuá»™c.Chẳng hay ngươi đã bằng lòng chưa?

Giáp Cốc Diệu đưa mắt liếc nhìn con bò cạp ngá»c má»™t lần, rồi thất kinh há»i:

-Sao con bò cạp ngá»c này giống như vật báu vẫn mang trong ngưá»i cá»§a Xích Phát nhân Tiết Triệu Khôi, giáo chá»§ cá»§a Bái Khiết giáo ở NgÅ© độc cốc tại Miêu Lãnh như thế?

Má»™Dung Băng cưá»i khẩy đáp:

-Ngươi khá»i cần phải há»i lai lịch con bò cạp ngá»c này làm chi, nếu ngươi có bản lãnh đấu xong ba trận mà ngươi đắc thắng cả ba thì cứ việc lấy con bò cạp ngá»c này Ä‘i.

Giáp Cốc Diệu thấy lá»i nói và thái độ cá»§a Má»™ Dung Băng kiêu ngạo hình như không coi cái tên Bách Hoa công chúa cá»§a mình vào đâu hết tức giận khôn tả, y thị liá»n đưa mắt liếc nhìn Tô Báo Văn ngồi ở bên dưới má»™t cái rất tình tứ và lẳng lÆ¡, rồi má»›i vá»ng xuống:

-Tô huynh, làm ơn cho mượn thanh bảo kiếm Thanh Bình mà tiểu muội đã đưa cho huynh tạm dùng chốc lát.
Tài sản của minhtien384

  #49  
Old 12-04-2008, 10:58 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 49: TRÄ‚M HOA BAY MÚA TRONG LY Há»’N Cá»C

Hồi 49: TRÄ‚M HOA BAY MÚA TRONG LY Há»’N Cá»C


Tô Báo Văn mỉm cưá»i gật đầu, rút thanh bảo kiếm Ä‘eo ở sau lưng ra, liá»n có tiếng kêu như long ngâm và có ánh sáng làm loé mắt má»i ngươi, rồi y phi thân lên võ đài.

Äá»™c Cô Sách đã lãnh giáo cái trò cá»±c dâm đãng cá»§a Giáp Cốc Diệu rồi, thấy y lại tặng thanh bảo kiếm cho Tô Báo Văn như vậy, biết ngay đôi nam nữ hung tà này thể nào cÅ©ng đã có sá»± ám muá»™i vá»›i nhau.

Giáp Cốc Diệu đỡ lấy thanh bảo kiếm, vừa cưá»i vừa há»i Má»™ Dung Băng rằng:

-Ba trận đấu của chúng ta, ngươi muốn đấu bằng cách nào?

Ngẫm nghĩ giây lát, MộDung Băng nhìnBách Hoa công chúa, rồi thủng thẳng đáp:

-Trong võ lâm có rất nhIá»u môn phái, môn phái nào cÅ©ng có sở trưá»ng riêng cá»§a há», nhưng dù sao cÅ©ng không tránh khá»i khổ luyện Huyá»n công để bổ sung túc ná»™i lá»±c làm căn bản, nên ta muốn ba trận đó thế nào cÅ©ng phải có má»™t trận Huyá»n công ná»™i lá»±c trước. Còn hai trận nữa thì má»—i bên tá»± đỠnghị má»™t lối đấu. Chẳng hay ngươi cho như thế có công bằng không?

Giáp Cốc Diệu gật đầu, vừa cưá»i vừa đáp:

-Ngươi nói như vậy công bằng, bổ công chúa đỠnghị đấu một trận ám khí.

Má»™ Dung Băng tiếp lá»i ngay:

-Bổ cô nương đỠnghị đấu chưởng pháp.

Äôi bên quyết định xong, lấy con bò cạp ngá»c xanh vá»›i bảo kiếm Thanh Bình để làm vật đánh cuá»™c. Nếu trong ba trận, ai thắng hai, là ngưá»i ấy sẽ được lấy hết hai vật đó. Hai ngưá»i để hai vật báu ở trên đài, rồi chuẩn bị ra tay bắt đầu đấu.

Vì Äá»™cCô Sách biết Giáp Cốc Diệu có môn mÅ©i tên nhá» màu tía rất lợi hại, chàng khẽ há»i Tạ Dật Tư rằng:

-Biểu tỷ, ám khí của Giáp Cốc Diệu có chất độc rất mạnh, không hiểu Băng muội sẽ dùng ám khí gì để đối phó?

Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

-Băng muá»™i sở trưá»ng nhất là ba mươi sáu lưỡi dao Tu La, là má»™t môn ám khí rất thần diệu, há»… ném trúng kẻ địch, chỉ thấy máu má»™t chút là phong hầu chết tốt ngay.

Nhưng ngày thưá»ng Băng muá»™i rất ít Ä‘em ra sá»­ dụng. Vá» môn ám khí, tôi dám chắc Băng muá»™i không đến ná»—i kém Giáp Cốc Diệu đâu. Sách đệ cứ yên tâm.

Äá»™cCôSách cau mày lại há»i:

-Còn có má»™t việc kỳ lạ, lần trước tiểu đệ đã thể nghiệm rồi. Hình như Giáp Cốc Diệu rất sở trưá»ng vá» các thứ Mê Thần Diệu Âm, sao ngày hôm nay y thị không sá»­ dụng môn đó mà lại đòi so tài vá» môn ám khí như thế?

Dật Tư chưa kịp trả lá»i thì Phạm Long Sinh ngồi cạnh đó đã lá»›n tiéng cưá»i và xen lá»i nói:

-Ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói:"Gặp ngưá»i nào trao cá»§a ấy". Có lẽ Giáp Cốc Diệu đã thấu hiểu bí quyết ấy. Lần trước y thị gặp ngưá»i trẻ tuổi đẹp trai và phong lưu như lão đệ thì tất nhiên giở cái trò MêHồn Diệu Âm, khiến đối thá»§ phải xiêu hồn lạc phách ra đối phó, má»›i dá»… có công hiệu, chứ bây giỠđối thá»§ cá»§a y thị lại là Má»™ Dung Băng cô nương, ngưá»i lạnh như tiá»n như thế này thì cái trò Mê Hồn Diệu Âm cá»§a y thị làm sao mà có công hiệu được cho nên y thị má»›i dùng môn ám khí có tẩm độc để thá»§ thắng chứ?

Lúc này Äá»™c Cô Sách má»›i vỡ nhẽ:

-Thế ra môn ám khí của Giáp Cốc Diệu lại có tẩm cả chướng khí, thảo nào mà con chim điêu bị bắn trúng một phát chịu không nổi.

Dật Tư vừa cưá»i vừa nói tiếp:

-Y thị ở Miêu Lãnh lâu năm, lúc được rảnh đi sưu tầm các thứ chướng khí độc rồi luyện thành ám khí, nên chắc ám khí của y thị thể nào cũng thần diệu lắm?Chúng ta phải cẩn thận lược trận cho Băng muội mới được.

Äá»™c Cô Sách nghe nói liá»n đưa mắt nhìn lên võ đài, thì trận đấu đã bắt đầu.

Thì ra Má»™ Dung Băng đặt con bò cạp ngá»c xuống dưới đài rồi há»i Giáp Cốc Diệu:

-VỠhai trận đấu chưởng pháp với ám khí, chúng ta cũng phải có hạn định mới được. Bằng không, cứ đấu hết pho này đến pho khác thì biết đến bao giỠmới có thể ngừng tay được?

Giáp Cốc Diệu cau mày lại, suy nghĩ giây lát rồi đáp:

-Chưởng pháp thì lấy trăm hiệp làm hạn chế. ám khí thì hạn chế bằng ba lần ra tay. Äến mức hạn chế mà hai bên vẫn chưa ai thắng thì coi như là huá».

Má»™ Dung Băng gật đầu đồng ý nhưng lại trợn ngược đôi lông mày lên há»i tiếp:

-Bây giỠtrận đấu thứ nhất, chúng ta nên đấu môn gì trước?

Phần vì có tuyệt nghệ hÆ¡n ngưá»i, phần thứ hai vì có chút khinh thưá»ng Má»™ Dung Băng, Giáp Cốc Diệu liá»n đáp:

-Thiên Nam đại há»™i này là do anh chị em Hoàn VÅ© Cá»­u Sát tổ cứhc, bổn công chúa cÅ©ng là má»™t trong các vị chá»§ nhân. Như vậy tất nhiên phải nhưá»ng cho khách trước. Vậy trận đấu thứ nhất chúng ta đấu chưởng pháp mà ngươi vừa đỠnghị.

Má»™Dung Băng tươi cưá»i, đưa chéo hai tay lên trước ngá»±c tá»±a như má»™t khoảng núi nghênh thần đợi chỠđịch thá»§ ra tay.

Bách Hoa công chúa đưa mắt liếc nhìn đối phương, cất tiếng cưá»i má»™t cách rất đâm đãng:

-Cô em nhá» này trông tuyệt đẹp, bá»™ dạng thế này khiến bổn công chúa trông thấy cÅ©ng phải thương yêu khi nào ta lại nỡ... Y thị chưa nói dứt, thì Má»™Dung Băng đã cưá»i khẩy má»™t tiếng giÆ¡ hai tay ngá»c phi thân tiến tá»›i trước mặt Giáp CốcDiêu. múa chưởng tấn công tá»›i tấp ngay.

Bách Hoa công chúa là ngưá»i rất sành sá»i, chỉ thoáng thấy đối phương ra tay đã biết ngay tài ba ra sao rồi, y thị nghÄ© thầm:

"Thảo nào Äinh Ngá»c Sương bảo ta phải cẩn thận đỠphòng chưởng pháp cá»§a đối phương. Quả nhiên thế thức cá»§a con nhá» này thần kỳ lắm, ta không nên khinh thưá»ng".

Tuy y thị đã giảm bá»›t thái độ kiêu ngạo rất nhiá»u nhưng y á»· vào công lá»±c hÆ¡n ngưá»i nên vẫn không cần tránh né liá»n giở thế "Bách Hoa Ná»™ Phóng" (trăm hoa nở tung) giÆ¡ tay lên chống đỡ.

Trước khi chưa có cuốn Hạ cá»§a Ngá»c ThiChân Giải ná»™i công cá»§a Má»™Dung Băng đã trên các võ lâm cao thá»§ rồi, chả thế mà nàng đã làm cho Dương Thúc Äá»™ cÅ©ng phải kinh hãi thầm.

Bây giá» nàng đã được cả cuốn hạ và được há»c há»i thuá»™c lòng, tất nhiên công lá»±c cá»§a nàng phải mạnh hÆ¡n trước nhiá»u.

Tay ngá»c cá»§a hai ngưá»i vừa cách không va đụng nhau thì kết quả lại ngang tài nhau, không ai hÆ¡n ai kém hết.

Äó không phải là tại chân khí và ná»™i lá»±c cá»§a Bách Hoa công chúa dồi dào hÆ¡n ngưá»i, và cÅ©ng không phải là sau khi há»c há»i được võ công cuốn Hạ cá»§a Ngá»cThi Chân Giải mà công lá»±c cá»§a Má»™ Dung Băng chưa tinh tiến, mà lại là Má»™ Dung Băng có thâm ý. Nàng không muốn để cho ngưá»i ta biết công lá»±c cá»§a mình tinh tiến quá sá»›m, để chỠđến lúc đấu vá»›i Dương Thúc Äá»™, má»›i giở má»™t chưởng trấn kinh hoàn vÅ© ra tấn công.

Vì Má»™ Dung Băng bữa ná» bị Dương Thúc Äá»™ xé quần áo cá»§a mình ra, định hãm hiếp, nàng cho là sá»± sỉ nhục nhất trong Ä‘á»i cá»§a mình, nên thể nào cÅ©ng phải trả thù cho kỳ được má»›i thôi. Vì thế mà nàng coi việc trả thù tiết hận đó là nhiệm vụ số má»™t. Trái lại việc cướp lại bảo kiếm Thanh Bình này chỉ là thứ yếu.

Vì lẽ trên, mà Giáp Cốc DIệu giơ chưởng lên chống đỡ, nàng vội thâu lại ba thành công lực nên hai bên đấu mới ngang tay.

Chưởng thứ nhất đã ngang tài, hai bên không cần phải thá»­ nhau nữa. Thế rồi cả hai cùng giở những chưởng pháp tinh diệu làm cho quần chúng ngồi xem ở dưới Ä‘á»u ngất ngây như say như mê vậy.

Má»™ Dung Băng sá»­ dụng pho "Trục Äiện phi Hồng thất thập thức Phân Quang chưởng".

Bách Hoa công chúa thì sá»­ dụng pho "Bách Hoa quyá»n".

Má»™Dung Băng ngưá»i như cầu vồng bay lên bay xuống, tưởng như những luồng Ä‘iện, má»™t tấn công má»™t lui bước hảo thá»§ cá»§a nàng oai thế tuyệt luân, biến hoá rất tinh kỳ.

Còn Giáp Cốc Diệu thì nhảy nhót tránh né, lắc lắc lư lư, thân hình bá»™ pháp Ä‘á»u như hoa bay nhất là y thị mặc quần áo dán bằng những cánh hoa. Khi quay tít ngưá»i, những cánh hoa tung lên, ngưá»i ngồi bên dưới trông nàng như ngưá»i loã lồ hết. Những cao nhân chính phái ngồi ở dưới đài Ä‘á»u mặt đỠtai tía, và mắng chá»­i thầm hoài.

Äá»™c Cô Sách trông thấy BáchHoa công chúa loã lồ như vậy, không hiểu tại sao không thấy chàng xấu hổ chút nào. Trái lại chàng cứ trố mắt lên nhìn như ngưá»i thất thần vậy.

Dật Tư thấy thế liá»n cau mày lại, định lên tiếng há»i, nhưng không tiện nói.

Phạm Long Sinh là đàn ông, không cần e dè gì hết, nên ông ta cưá»i ha hả há»i:

-Sao Äá»™c Côlão đệ lại cứ trố mắt lên ngắm nhìn ngưá»i cá»§a Giáp Cốc Diệu như thế?

Äá»™cCôSách nghe nói biết Long Sinh hiểu lầm, nhưng chàng vẫn thấy ngượng đến mặt đỠbừng, ấp úng đáp:

-Phạm đại ca, đệ... phát hiện ngưá»i cá»§a Giáp CốcDiệu rất... rất khả nghi.

Long Sinh kêu "ồ" má»™t tiếng, mỉm cưá»i há»i:

-Lão đệ phát hiện thấy ngưá»i cá»§a y thị có Ä‘iểm nào khả nghỉCó phải trên ngưá»i cá»§a y thị ngoài những cánh hoa ra thì bên trong không có quần áo gì hết không khác gì loã lồ không?

Äá»™c Cô Sách gật đầu đáp:

-Chỉ vì tiểu đệ thấy ngưá»i cá»§a nàng ta trần truồng như vậy má»›i khả nghi.

Dật Tư không hiểu, liá»n xen lá»i há»i:

-Biểu đệ nói như thế có ý nghĩa gì?Tôi thật không hiểu tý nào.

Äá»™cCôSách vừa cưá»i vừa đáp:

đấu xong trận chưởng pháp này sẽ đấu đến ám khí nhưng ngưá»i cá»§a nàng ta trần truồng như nhá»™ng thế kia thì ám khí cá»§a nàng ta ở đâu?

Long Sinh nghe chàng nói như thế má»›i tỉnh ngá»™ liá»n gật đầu, vừa cưá»i vừa nói tiếp:

độc Cô lão đệ nói rất có lý, Giáp Cốc Diệu đỠnghị tỷ thí ám khí, và mỗi bên chỉ được ra tay ba lần thôi, vậy lát nửa thử xem y thị lấy ám khí ở đâu ra mà ném?

Nói tá»›i đó, ông ta thấy hai ngưá»i ở trên đài đã ngừng đấu rồi.

Thì ra trận đấu chưởng pháp này giữa đôi bên Ä‘á»u ngang tài nhau, không phân thắng bại.

Giáp Cốc Diệu vừa kinh hãi thầm và nghĩ bụng:

"Không ngỠđối phương không những chân lực rất mạnh, ngang tài với ta, mà cả chưởng pháp cũng tinh diệu đến thế này, nếu không hạn chế một trăm hiệp cứ đấu cho tới cùng, thì ta thể nào cũng phải bại tới sáu thành chứ không sai".

Chỉ trong nháy mắt đôi bên đánh xáp lá cà lại rẽ sang hai bên, như vậy đến chín mươi chín lần.

Giáp Cốc Diệu thấy tình thế này hiển nhiên phải trở nên hoà mới bớt gây cấn.

Má»™ Dung Băng liá»n giở má»™t thế rất lợi hại và rất tinh tế ra để kết thúc trận đấu.

Thế võ ấy cá»§a nàng tên là "Cá»­u Vá»±c Phi Tiên"(gió bão táp khắp chín phương) không riêng gì chưởng phong cá»§a nàng bao trùm hết võ đài mà tất cả những ngưá»i đứng xem ở bên dưới cÅ©ng cảm thấy gió to đè mạnh xuống, thật là tinh diệu vô cùng, khiến ai cÅ©ng phải tối tăm mặt mÅ©i, không biết đâu mà đối phó.

Giáp Cốc Diệu thấy thế, biết là nguy tai, vá»™i giở thế "ÄÆ°Æ¡ng Hoa Äá»™ Kiếp"(hoa khế vượt qua tai kiếp) trong Bách Hoa quyá»n cá»§a y thị má»›i sáng chế ra, chuyên dùng để thoát nạn khi nguy hiểm. Chỉ thấy ngưá»i cá»§a y thị quay tít liá»n ba thế rồi ở trong chưởng cá»§a Má»™Dung Băng phi thẳng lên cao.

Nhưng oai thế tuyệt há»c cá»§a Má»™Dung Băng quá mạnh, tuy Giáp Cốc Diệu đã nhảy ra khá»i nÆ¡i chưởng phong bao trùm, vẫn bị kình khí cương phong đẩy cho y thị như má»™t bông hoa khế bay ra ngoài xa mấy trượng từ từ rá»›t xuống dưới đài.

Long Sinh thấy thế vá»— tay cưá»i như Ä‘iên như khùng lá»›n tiếng khen ngợi:

-MộDung Băng cô nương quả thực là làn sóng sau lấn át làn sóng trước, anh hùng xuất tự thiếu niên có khác! Thế võ CửuVực Phi Tiên này khiến BáchHoa công chúa biến thành Lạc Hoa công chúa.

Giáp Cốc Diệu hổ thẹn đến mặt đỠbừng, chân vừa đụng vào mặt đất đã phi lên trên đài ngay. Y thị liá»n nghiến răng, cưá»i khanh khách nói vá»›i Má»™Dung Băng:

-Má»™ Dung cô nương khéo trêu ngươi thá»±c! Không sá»›m không chiá»u, mãi đến thế thứ má»™t trăm, má»›i đột nhiên giở tuyệt há»c ra đánh bại bổn công chúa.

Má»™ Dung Băng vừa cưá»i vừa đáp:

-Như vậy công chúa vẫn chưa phải là bại trận.

Giáp Cốc Diệu trợn ngược đôi mắt lên, rồi thất cưá»i nói tiếp:

-Bổn công chúa không chịu nổi cuồng phong thổi tung lên biến thành hoa rơi xuống đất, như vậy, thì còn đâu mặt dày mà không chịu thuảCòn hai trận nữa.

MộDung cô nương chỉ cần thắng thêm một trận là được cuộc rồi, cô nương có thể lấy lại thanh bảo kiếm Thanh Bình này ngay.

Má»™ Dung Băng mỉm cưá»i nói:

-Trận thứ hai là so tài ám khí, có lẽ Giáp Cốc công chúa lại phải quay trở vỠchỗ ngồi lấy cái túi da báo chăng?

Giáp Cốc Diệu lắc đầu, vừa cưá»i vừa đáp:

-Khá»i cần lấy túi da báo gì hết, ám khí cá»§a tôi lúc nào cÅ©ng Ä‘em theo trong ngưá»i.

Má»™ Dung Băng nghe nói liá»n đưa mắt ngắm nhìn ngưá»i cá»§a đối phương hầu như loã lồ, nàng có vẻ thắc mắc.

Giáp Cốc Diệu thấy vẻ mặt cá»§a Má»™Dung Băng đã hiểu ý ngay, liá»n mỉm cưá»i nói:

-Má»™ Dung cô nương khá»i cần phải ngắm nhìn, lát nữa đợi tôi ra tay là sẽ biết ám khí cá»§a tôi để ở xó nào ngay.

Má»™ Dung Băng mặt đỠbừng, vá»™i há»i tiếp:

-Chúng ta có cần vẽ giới hạn xuống mặt võ đài, để hạn chế phạm vi tránh né không?

Giáp Cốc Diệu lắc đầu đáp:

-Khá»i cần!Khá»i cần!Vì thân pháp tránh né ám khí cá»§a đối phương có xảo diệu hay không đó cÅ©ng là má»™t thứ võ công tu dưỡng, như vậy thì hà tất phải hạn chế làm gì?

Mộ Dung Băng gật đầu:

-Không hạn chế cÅ©ng được, vậy xin Giáp Cốc công chúa chỉ ranh giá»›i cá»§a hai ngưá»i cách nhau bao xa, để chúng ta bắt đầu giao đấu cho khá»i mất thì giá»?

Giáp Cốc Diệu ngẫm nghÄ© giây lát, rồi mỉm cưá»i đáp:

-Chúng ta đứng cách nhau má»™t trượng năm thước nhé? Thiết tưởng đứng cách nhau như vậy không xa lắm và cÅ©ng không gần lắm. Như vậy bất cứ ám khí nặng hay nhẹ cÅ©ng có thể phát huy được sở trưá»ng... Có phải thế không, Má»™Dung cô nương?

Má»™ DungBăng tá»§m tỉm cưá»i đáp:

-Phải, cách nhau má»™t trượng năm thước như vậy thích hợp lắm! Nàng vừa nói vừa lui ngay vá» phía sau má»™t trượng hai ba thước, đã tá»›i mép võ đài, nàng liá»n đứng yên tại đó mà nói vá»›i Bách Hoa công chúa:

-Giáp Cốc công chúa, trận đấu vừa rồi Mộ Dung Băng may mắn mới đắc thắng.

Bây giá» xin má»i công chúa ra tay ném ám khí trước.

Giáp Cốc Diệu nghe nói cưá»i khì má»™t tiếng rồi quay tít thân hình trông như Ä‘ang nhảy múa vậy, má»› tóc dài xuống cổ cá»§a nàng bay tung lên trông như má»™t cái lưới má»ng màu huyá»n bao quanh ngưá»i, chứ không phải là tóc cá»§a nàng nữa. Nàng vừa múa chân tay ở trong cái lưới huyá»n mong má»ng ấy, trông lại càng đẹp mắt và khêu gợi.

Tạ Dật Tư xem tá»›i đó má»›i vỡ nhé, liá»n kêu "ồ" má»™t tiếng rất khẽ, rồi nói vá»›i Bạch PhátThánh Mẫu rằng:

-Lần trước Äá»™c Cô biểu đệ cưỡi con chim ưng bay vá» phía đông, bị má»™ tmÅ©i tên nhá» cá»§a GiápCốc Diệu đả thương ở má»™t bên không ngá» cái đó lại là mÅ©i kim thoa ở trên tóc cá»§a y thị.

Tiêu Anh mỉm cưá»i đáp:

-Những mÅ©i kim thoa màu tím ở trên đầu cá»§a Giáp Cốc Diệu chỉ có vài cái thôi, mà nay công lá»±c cá»§a Băng nhi tiến bá»™ rất nhiá»u, dù ám khí cá»§a GiápCốcDiệu có chất độc lợi hại vô cùng, thá»§ pháp có thần kỳ đến đâu, tôi dám chắc cÅ©ng không làm gì nổi Băng nhi.

Äá»™c Cô Sách rất quan tâm đến ngưá»i yêu nên chàng cứ chăm chú nhìn vào trận đấu không chá»›p mắt để lược trận cho Má»™Dung Băng.

Phần vì võ công đã tiến bá»™ rất nhiá»u, nên hÆ¡i kiêu ngạo má»™t chút, phần thứ hai thấy địch thá»§ chri cứ múa may quay cuồng thôi, chứ không thấy ám khí ném ra.

Phần thứ ba, mình đã nhưá»ng đối phương ra tay tấn công trước nên Má»™Dung Băng mỉm cưá»i đứng yên để xem kỳ nữ cá»§a Miêu Lãnh này giở trò gì ra.

Quay múa má»™t hồi, chỉ thấy Giáp Cốc Diệu rùng mình ba cái, đã có ba lá»›p, má»—i lá»›p có ba Ä‘iểm sao lạnh màu tía, tổng cá»™ng là chín Ä‘iểm biến thành má»™t làn mưa sao màu tía, nhằm Má»™Dung Băng tấn công tá»›i. Lối ném ám khí như thế này rất khó tránh né, thượng, trung, hạ ba đưá»ng cá»§a Má»™Dung Băng Ä‘á»u bị chín Ä‘iểm sao lạnh ấy bao trùm hết và cái thế vừa nhanh vừa mạnh.

Nhưng ngưá»i tài bao giá» cÅ©ng ung dung, má»i ngưá»i không thấy Má»™ Dung Băng tránh né gì hết, chỉ thấy nàng tá»§m tỉm cưá»i, tay phải chống nạnh và thuận tay hất ra má»™t cái, liá»n có chín sợi gai lạnh bay tung ra.

Äó là chín thanh Tu la Ä‘ao, má»—i thanh dài chừng hai tấc, xưa nay chưa bao giá» nàng sá»­ dụng tá»›i. Những thanh Ä‘ao này làm bằng má»™t thứ sắc lạnh rất bén và nặng.

Thá»§ pháp cá»§a Má»™ Dung Băng rất đúng, chín sợi gai lạnh đón đúng chín Ä‘iểm sao màu tía. Má»i ngưá»i chỉ nghe thấy những tiếng kêu "loong coong" liên hồi khẽ và trên không đã có chín thanh Tu la Ä‘ao vá»›i mưá»i tám mẩu tên màu tía gãy đôi cùng rá»›t xuống võ đài.

Giáp Cốc Diệu thấy thế trợn ngược đôi lông mày lên, cưá»i giá»ng nÅ©ng nịu, khẽ kêu má»™t tiếng "hay" rồi lại bá»—ng giÆ¡ hai tay nhanh như chá»›p cùng búng ra má»™t lúc.. Má»™Dung Băng cảm thấy mưá»i luồng chỉ phong nhanh như Ä‘iện chá»›p lấn át tá»›i.

Thì ra Giáp Cốc Diệu đã nhổ hết mưá»i cái móng tay Ä‘i mà cắm vào đó mưá»i cái móng tay giả bằng gang tẩm độc, bên ngoài tô son. Khi sá»­ dụng nàng chỉ hÆ¡i vận chân lá»±c co rúm ngón tay lại búng má»™t cái, là mưá»i mÅ©i ám khí đó bắn ra ngay, đả thương địch thá»§ mà địch thá»§ không há» hay biết gì cả.

Mộ Dung Băng không ngỠđịch thủ ra tay nhanh như vậy nên nàng hơi cuống quýt, tay phải vội hất ra một cái nhưng chỉ ném ra được có tám mũi Tu la thôi. Vì vậy biết không thể nào cản trở nổi mấy mũi ám khí kia nàng vội nhún chây nhảy lên trên cao năm trượng để tránh né.

Äã hoảng hốt thì tất nhiên không sao ra tay ném trúng đươc, cho nên tám con dao cá»§a nàng chỉ có thể ngăn cản được sáu móng tay độc, còn bốn cái móng tay nữa vẫn cứ nhằm bốn nÆ¡i yếu huyệt ở bên trái cá»§a nàng.

Nhưng MộDung băng rất thông minh, nàng đã biết trước tám mũi dao này không trúng lắm, nên nàng mới phải phi thân nhảy lên không như vậy. NhỠthế bốn cái móng tay độc kia mới bắn hụt, nhưng cũng còn một mũi rất nguy hiểm bay lướt qua bàn chân của nàng.

Má»™Dung Băng không những phi thân lên mà còn muốn trả đũa, vì nàng không muốn cứ ở trong tình cảnh bị động như thế mãi, nên nàng má»›i lấy hết mưá»i chín thanh Tu La còn ở trong ngưá»i ra cầm ở hai tay.

NgỠđâu nàng chưa kịp phi đao ra thì Giáp Cốc Diệu đã tấn công lần thứ ba ngay.

ám khí lần thứ ba này của Giáp Cốc Diệu lại là những cánh hoa nàng ta dùng để che thân.

Chỉ thấy nàng quay tít ngưá»i và rung động hai vai thật mạnh, chỉ trừ hai cánh hoa che đầu vú vá»›i má»™t cánh hoa che hạ bá»™ ra còn thì tất cả những cánh hoa ở trên ngưá»i nàng Ä‘á»u tung ra hết như má»™t trận mưa hoa ngÅ© sắc bao trùm lấy thân hình cá»§a Má»™Dung Băng Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng ở trên không vậy.

Tình thế này khiến Má»™Dung Băng không còn cÆ¡ há»™i phi Ä‘ao đả thương địch thá»§ nữa, mà đành phải dùng mưá»i chín mÅ©i Tu La Ä‘ao đó ném ra để phá trận mưa hoa kia ngay. Nhưng những cánh hoa này khác hẳn những mÅ©i trâm vá»›i những móng tay độc, vì nó má»m nhÅ©n, nên không sợ Tu La Ä‘ao rất sắc bén.

Tuy những cánh hoa bị lưỡi dao chém phải dứt ngay làm đôi, nhưng má»™t cánh lại biến thành hai cánh mà vẫn cứ nhắm ngưá»i nàng, mà bay phất phá»›i tá»›i.

Quần hùng ngồi ở dưới đất, thoạt tiên trông thấy màn Ä‘ao sáng cá»§a Má»™Dung Băng ngăn cản trận mưa hoa ngÅ© sắc, sau lại thấy trận mưa hoa đó đã vượt qua màn ánh sáng Ä‘ao và biến thành càng nhiá»u càng kín, nhằm ngưá»i Má»™Dung băng bao trùm tá»›i, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên hết sức.

Má»™Dung Băng thấy thế vá»™i vận chân khí đẩy "Vô hình cương khí" ra.Tuy Vô hình cương khí ấy đã cản được rất nhiá»u cánh hoa, nhưng trong lúc nàng hít hÆ¡i, thì mÅ©i đã ngá»­i phải má»™t mùi thÆ¡m... Khi những cánh hoa Ä‘á»u rá»›t xuống, đôi bên đã ngừng tay, thìGiáp Cốc Diệu hầu như trần truồng Ä‘ang đứng yên ở trên đài mà mỉm cưá»i. Còn Má»™ Dung Băng thần trí mê man, từ từ ngã lăn ra ở trên đài, chết giấc.

Lúc ấy có bảy cái bóng ngưá»i ở bên dưới nhảy lên nhanh như Ä‘iện chá»›p. Vá» phía quần hùng thì có bốn ngưá»i là Äá»™c Cô Sách, Äá»™c Cô Hưng, DậtTư, TiêuAnh. Còn ba ngưá»i kia vá» phía đối phương là Tô Báo Văn, Dương Thúc Äá»™, Sở Lục Châu.

Thì ra Bạch Phát Thánh Mẫu lúc nào cũng đỠphòng MộDung Băng bị nguy hiểm.

Khi màn mưa hoa cá»§a Giáp Cốc Diệu vừa xuyên qua màn ánh sáng Ä‘ao má»™t cái TiêuAnh, Dật Tư, Äá»™c Cô Sách ba ngưá»i đã không hẹn mà cùng vá»™i phi thân lên đài ngay.

Lúc ấy tuy Giáp Cốc Diệu đã loã lồ mà nàng ta không hổ thẹn gì cả, đưa mắt nhìn ngưá»i cá»§a hai bên phi lên, cưá»i khanh khách:

-Ba trận đấu cá»§a bổn công chúa vá»›i Má»™Dung cô nương đã kết thúc đâu, các ngưá»i lên như thế làm gì?

Dật Tư mỉm cưá»i đáp:

-Ba trận đấu cá»§a Giáp Cốc công chúa vá»›i Má»™Dung cô nương, má»—i bên đã thắng má»™t trận, vậy hãy chá» Má»™Dung cô nương giải độc xong má»›i có thể quyết chiến trận thứ ba vá»›i công chúa được! Giáp Cốc Diệu chỉ tay vào thanh cổ kiếm vá»›i con bò cạp ngá»c xanh mà há»i DậtTư:

-Lát nữa tái đấu cÅ©ng được, nhưng hai vật này xá»­ trí ra sao? Má»—i bên lấy vá» má»™t vật hay là... Dật Tư vừa cưá»i vừa đáp:

-Tất nhiên đợi chỠlúc nào đôi bên tiếp chiến sẽ lấy ra sau.

Giáp Cốc Diệu gật đầu, Dật Tư liá»n cầm con bò cạp ngá»c, Tiêu Anh thì ẵm Má»™DungBăng lên, mấy ngưá»i Ä‘ang định nhảy xuống dưới đài thì Tô Báo Văn bá»—ng cưá»i khẩy và lên tiếng gá»i:

độc Cô Sách, ngươi khá»i phải xuống dưới đài nữa! Nghe thấy tiếng gá»i, Äá»™c Cô Sách liá»n ngừng bước, cưá»i vẻ kiêu ngạo và há»i lại:

-Tô Báo Văn, ngươi muốn giữ ta lại, phải chăng là muốn Ä‘i theo ngưá»i anh kết nghÄ©a cá»§a ngươi là Diệu Nhượng xuống dưới âm mà kết nghÄ©a lần nữa hay sao?

Báo Văn cưá»i khẩy, Ä‘ang định trả lá»i, bá»—ng có má»™t cái bóng ngưá»i xen ngay vào giữa. Thì ra, Äá»™c Cô Hưng đã đứng cản trước mặt Äá»™c Cô Sách và nói:

đại ca, trong đại há»™iThiên Nam này có nhiá»u nhân vật cần thiết hÆ¡n Báo Văn mà đại ca phải dứt khoát ân oán vá»›i há». Äại ca nên để hÆ¡i sức đối phó vá»›i những kẻ ấy, còn tên này thì đại ca nhưá»ng cho đệ được đấu má»™t trận nhé?

Äá»™c Cô Sách cau mày lại, chàng biết ngưá»i sư đệ tuy đã há»c há»i được võ công chân truyá»n cá»§a sư thúc mình rồi, nhưng so sánh vá»›i Báo Văn đã có mấy chục năm hoa? hầu thì hãy còn kém xa, nên chàng định nhắc nhở cho Äá»™c CôHưng haỵNhưng lại sợ làm mất sÄ© diện ngưá»i sư đệ nên chàng má»›i miá»…n cưỡng gật đầu đáp:

-Nếu Hưng đệ có hứng thú như vậy thì còn gì hay bằng, nhưng Thiên Diện Lang Quân đã nổi danh mấy chục năm, vậy sư đệ phải cẩn thận đôi chút mới được.

Cưá»i vẻ kiêu ngạo, Äá»™c Cô Hưng gật đầu đáp:

đại ca khá»i cần phải lo âu, tiểu đệ tá»± biết lo liệu lấy.

Äá»™c Cô Sách thấy sư đệ nói như vậy, đành gật đầu và nhảy xuống dưới đài luôn.

Tiêu Anh vá»›i Dật Tư thấy Äá»™c Cô Sách đã bằng lòng, tất nhiên không tiện khuyên bảo mà cùng nhau nhảy xuống dưới đài theo để khá»i làm mất sÄ© diện chàng thanh niên trẻ tuổi và ảnh hưởng đến chí khí chiến đấu cá»§a chàng.

BáoVăn thách đấu vá»›i Äá»™c Cô Sách đã là tá»± hạ mình xuống má»™t bậc rồi. NgỠđâu ngưỠra ứng chiến lại là Äá»™cCôHưng, tuổi còn nhá» hÆ¡n và ra Ä‘á»i càng muá»™n hÆ¡n, nên y càng tức giận thêm, cất tiếng cưá»i the thé như Ä‘iên như khùng và há»i:

độc CôHưng, ngươi có tài ba gì mà dám lên võ đài đấu với Tô Báo Văn ta?

Äá»™c Cô Hưng vênh váo đáp:

-Bất cứ đấu môn nào cÅ©ng được, kể cả huyá»n công, ám khí, chưởng pháp, kiếm thuật tuỳ ý ngươi muốn lá»±a chá»n môn nào cÅ©ng được, ta Ä‘á»u vui lòng tiếp ngươi ngay.

Tô BáoVăn bÄ©u môi, vá»›i giá»ng nói khinh khinh trả lá»i:

-Ngươi nói nhiá»u quá! Äá»™c Cô Hưng dùng giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng nói tiếp:

-"Có chí thì cứ gì tuổi lá»›n vá»›i tuổi nhá», vô tài thật uống sống vá»›i bách tuế".

Ngươi có hiểu câu tục ngữ ấy không?Sao ngươi còn thị già cậy lá»›n mà coi thưá»ng ta như thế?

Báo Văn không suy nghÄ© gì cả, cưá»i khẩy đáp:

-Hoàn VÅ© Cá»­u Sát chúng ta tái tổ chức Thiên Nam đại há»™i này, mục đích là thanh táon món nợ cÅ© hai mươi năm vá» trước vá»›i Thích Äạo Song Tuyệt. Bây giá» Thích Äạo Song Tuyệt đã chết, Báo Văn ta đành phải thu hồi má»™t chút lợi ích tá»± thân ngươi vậy. Ngươi muốn đấu môn gì, cứ việc nói ra Ä‘i, để ta sá»›m cho ngươi xuống địa phá»§ mà kiếm sư phụ ngươi để há»c thêm vài năm võ công nữa! Chìa ba ngón tay ra, Äá»™c CôHưng há»i tiếp:

-Vừa rồi Má»™Dung cô nương đấu ba trận vá»›i Giáp Cốc Diệu và đã đấu hai trận chưởng pháp và ám khí rồi, còn má»™t trận huyá»n công là chưa đấu. Bây giá» ta cÅ©ng muốn đấu ngươi ba trận như thế, nhưng chúng ta lại đấu ná»™i gia huyá»n công, chẳng hay ngươi có dám đấu không?

Báo Văn cưá»i khẩy đáp:

-Ngươi dám thách đấu ba trận như vậy, kể ngươi ngưá»i nhá» mà có chí lá»›n cÅ©ng đáng khen đấy. Báo Văn này vui lòng nhận để cho ngươi khá»i thất vá»ng. Nhưng ta còn kèm theo má»™t lá»i thanh minh.

Äá»™c Cô Hưng bÄ©u môi nói:

-Hà tất ngươi phải nói "kèm theo lá»i thanh minh"làm gì, thà ngươi cứ nói trắng ra là yêu cầu ta có hÆ¡n không?

Báo Văn lại cưá»i như Ä‘iên như khùng:

-Ngươi muốn bảo là yêu cầu cÅ©ng được, Äá»™c CôHưng, nếu trong ba trận đấu ngươi chỉ cần thắng ta hay huá» má»™t trận thôi, Báo Văn ta sẽ cho ngươi tuỳ ý muốn chém giết như thế nào cÅ©ng được.

Thấy Báo Văn tá»± phụ như vậy, Äá»™cCô Hưng trợn ngược đôi lông mày lên tức giận khôn tả. Nhưng y sá»±c nghÄ© lại, liá»n cưá»i ha hả ngay và đỡ lá»i:

-Tô Báo Văn, ta còn chưa vạch rõ cách đấu như thế nào mà ngươi đã dám tự phụ đến thế rồi.

Dùng giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng, Báo Văn đáp:

-Quý hồ cách đấu của ngươi đỠnghị không xảo hoạt hay gian giảo thì Báo Văn ta tự tin không khi nào thất bại được.

Äá»™cCôHưng cưá»i vẻ rất kiêu ngạo nói tiếp:

-Tuy ta hãy còn ít tuổi, nhưng không bao giỠta lại có cái trò gian dối xảo trá như ngươi đã nói đâu, và ta cũng không thèm cầu lợi cứ biết là chúng ta đấu với nhau ba trận, mới là thắng.

Y vừa ngấm ngầm vận chân khí, và dồn hết công lá»±c vào hai bàn tay. Chá» tá»›i khi nói dứt lá»i, y đã đưa song chưởng lên nhanh nhẹn đẩy trước sau, tả hữu, liên tiếp bốn thế rất khẽ.

Báo Văn thấy Äá»™cCôhưng đẩy bốn chưởng khẽ như vậy, biết không phải tầm thưá»gn, nhưng nhất thá»i y không sao nhận xét ra được sá»± lợi hại như thế nào?
Tài sản của minhtien384

  #50  
Old 12-04-2008, 11:04 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 50

Hồi 50
LẤY RƯỢU HẠ ÄỊCH

Trong lúc Báo Văn Ä‘ang cau mày suy nghÄ©, thì trước sau, tả hữu như có tiếng sẩm nổi kêu "ùm ùm" hoài. Má»›i thoáng nghe thì tiếng sấm Ä‘inh tai ấy cứ ở các bốn ngá»n núi xung quanh dồn Ä‘i dồn lại, nhưng lắng tai nghe kỹ thì tiếng kêu lại là bốn tiếng:"Hai thắng má»™t bại, hai thắng má»™t bại" Tô Báo Văn giật mình kinh hãi nhìn thằng vào mặt Äá»™c Cô Hưng vừa cưá»i vừa nói:

-Ngươi ngấm ngầm vận nội công tâm pháp "Nghênh khí tăng thanh" lại thêm sự trợ giúp của chưởng lực dồn bốn tiếng hai thắng một bại đi bốn phía khác nhau hoá tành những tiếng kêu "ùmùm" quả thật thông minh khôn ngoan, và công lực cũng khá thâm hậu đấy. Thể nào mà ngươi dám ra đây đòi đấu với ta.

Nói tới đó, Báo Văn lại lộ vẻ kiêu ngạo.

Äá»™c CôHưng rất thông minh, chỉ xem sắc mặt vá»›i thái độ cá»§a đối phương biết ngay đối phương cÅ©ng vận huyá»n công tâm pháp, nghênh khí tăng thanh để đưa bốn tiếng "ra đấu vá»›i ta" ra tận ngoài xa.

Nhưng Báo Văn quá kiêu ngạo, song chưởng chưa cá»­ động thì tiếng nói không thể nào dồn ra được bốn mặt như Äá»™c Cô Hưng, nên Äá»™c Cô Hưng rất an á»§i, nhận thấy trận này mình đã hÆ¡n đối phương má»™t chút. Như vậy cÅ©ng có thể gá»i là tiểu thắng được.

Bá»—ng có tiếng kêu "ầm ầm" từ ngá»n núi ở phía đằng xa vang dá»™i lại, kêu như tiếng sấm và mãi mãi không ngá»›t. Quả đúng như Äá»™cCô Hưng đã dá»± Ä‘oán, Báo Văn không sao đưa nổi bốn tiếng "ra đấu vá»›i ta" Ä‘i bốn phía mà chỉ có thể dồn được má»™t mặt ở đằng trước thôi.

Báo Văn đưa mắt liếc nhìn quần hùng ngồi ở dưới đài, bẽn lẽn nói:

-Báo Văn rất hổ thẹn, trận này chỉ có thể hÆ¡i thắng được Äá»™c Cô Hưng ná»­a mức thôi.

Äá»™cCô Hưng trợn ngược đôi lông mày lên tá» vẻ không phục la lá»›n:

-Tô Báo Văn, tiếng nói cá»§a ngươi chỉ có thể dồn được ở má»™t phía tá»›i thôi, chứ không được ở tứ phía như ta. Như vậy, rõ ràng ngươi đã thua ta má»™t mức, thế mà ở trước mặt quần hùng, không biết xấu hổ, lại còn tá»± khoe khoang là đã thắng ta ná»­a mức! Báo Văn cưá»i khẩy đáp:

độc CôHưng, ngưá»i còn kém xa, nếu ngưá»i không tin thá»­ vá» há»i những ngưá»i sành Ä‘iệu xem, ta vá»›i ngươi ai hÆ¡n ai kém?

Äá»™cCô Hưng rất kinh ngạc và thắc mắc, liá»n quay ngưá»i lại nhìn, thấy Phạm Long Sinh Ä‘ang tá»§m tỉm nhìn y gật đầu, và dùng NghÄ© ngữ truyá»n thanh nói rằng:

-Chân khí ná»™i lá»±c cá»§a y dồi dào hÆ¡n cậu nên tiếng vang kêu như sấm động và mãi mãi không dứt, quả thật cậu đã thua ngưá»i ta má»™t mức. Cậu phải dùng chưởng đẩy riếng nói dồn sang tứ phía, ngươi ta không phải là không làm được như thế, nhưng ngưá»i ta không thèm làm đấy thôi.

Nghe Long Sinh nói xong Äá»™c CôHưng mặt nóng hổi, thẹn vô cùng, liá»n quay lại bảo Báo Văn rằng:

-Nếu vậy, trận đấu thứ hai đến lượt ngươi ra đầu đỠđi! Báo Văn vẫn vênh váo khẽ lắc đầu đáp:

-Báo Văn đấu vá»›i ngươi đã tá»± hạ thấp giá trị cá»§a mình rồi, nên việc ra đầu đỠkhá»i phải cần đến ta, cả ba trận nhá» ngươi đảm nhậm hết.

Báo Văn nói như vậy Äá»™cCô Hưng cÅ©ng không từ chối nữa, Y liá»n nghÄ© bụng:

"Trận đấu thứ hai này, thể nào ta cÅ©ng phải cố thắng y má»›i được. Như thế má»—i ngưá»i thắng má»™t trận là huá»".

NghÄ© Ä‘oạn, y liá»n cau mày lại suy tính giây lát rồi vừa cưá»i vừa nói vá»›i Báo Văn tiếp:

-Trận thứ hai, mỗ muốn đấu chưởng pháp.

Tât nhiên Báo Văn không phản đối nên, y gật đầu đáp:

đấu chưởng cÅ©ng được.Gỡ thế đổi thức như vậy được thua rõ ràng hÆ¡n, khá»i phải như trận vừa rồi, ngưá»i đã thua mà cÅ©ng không hay.

Äá»™c Cô Hưng thấy đối phương nói mỉa như vậy, liá»n cưá»i khẩy nói tiếp:

-Chỉ gỡ thế đổi thức không thì buồn tẻ lắm, nên Äá»™c Cô Hưng muốn thêm má»™t chút gia vị vào bên trong để cho trận đấu này được xôm hÆ¡n và cÅ©ng để cho đại há»™i Thiên Nam này tăng thêm chút thanh sắc.

Báo Văn thấy y nói như vậy cÅ©ng phải kinh ngạc và hoài nghi thầm, liá»n nhìn Äá»™cCô Hưng há»i tiếp:

- Äấu chưởng gỡ thếy đổi thức mà lại còn thêm trò khác vào nữa kể cÅ©ng má»›i mẻ thật. Ngưá»i định thêm cái trò gì vào đó, nói ra cho ta nghe, và ngươi định thêm bằng cách nào?

Äá»™c CôHưng vênh váo, vừa cưá»i vừa đáp:

-Giản dị lắm. Ngưá»i há»c văn chuá»™ng nhất là uống rượu ngâm thÆ¡, còn chúng ta con nhà võ, chả lẽ không thể bắt chước được nhà văn má»™t mặt uống rượu, má»™t mặt đấu chưởng vá»›i nhau hay sao?

Nghe Äá»™cCôHưng nói xong, Báo Văn má»›i yên tâm, liá»n cưá»i há»›n hở và tán thành ngay:

-ý kiến này của ngươi kể cũng mới mẻ và lạ đấy. Ta tán thành.

Y vừa nói vừa vấy tay gá»i má»™t tên đệ tá»­ đứng hầu ở bên bưng hai chén rượu.

Má»™t lát sau, tên đệ tá»­ nỠđã bưng chén rượu ngon tá»›i. Äá»™cCôHưng liá»n cầm lấy má»™t chén uống cạn ngay. Báo Văn thấy vậy, ngạc nhiên há»i:

độc CôHưng, ngươi bảo vừa uống rượu vừa đấu chưởng với nhau, sao chưa đấu một thế chưởng nào cả, chưa chi ngươi đã uống cạn ngay chén rượu của ngươi rồi?Chả lẽ uống một chén rươu. rồi lại ra tay đấu một thế sao?

Vứt cái chén không Ä‘i, Äá»™c CôHưng cưá»i như Ä‘iên như khùng, vênh váo đáp:

-Nhà văn uống rượu ngâm thÆ¡, há» là những ngưá»i văn võ yếu á»›t, nên nhấm nháp từ từ, còn chúng ta là con nhà võ thì chú trá»ng hào hùng khoẻ mạnh. Má»™t má»™t cái hét cá»§a chúng ta cÅ©ng làm cho mặt trá»i và mặt trăng biến sắc, chứ tao nhã như nhà văn sao được, chúng ta chỉ có thể nốc rượu thôi chứ không thể nhấp nháp như há».

Trận đấu cá»§a chúng ta chỉ hạn đấu má»™t trăm thế chưởng thôi, nếu chưởng pháp mà không phân thắng bại thì phải căn cứ vào hai hÅ© rượu xem ai uống nhiá»u thì ngưá»i ấy coi như là đã thắng trận đấu thứ hai này.

Báo Văn nghe thấy Äá»™c Cô Hưng nói như vậy liá»n nghÄ© bụng:

"Má»™t tay ôm hÅ© rượu vừa uống vừa đấu, cách đấu như thế này trong võ lâm cÅ©ng đã có ngưá»i đấu bằng cách ấy rồi, nhưng vá»›i võ công cá»§a mình dù tá»­u lượng không thắng nổi đồ đệ cá»§a Nam Môn lão đạo, vá» mặt chưởng pháp thì ta thể nào cÅ©ng nắm chắc phần thắng".

Vì trận thứ nhất Äá»™c Cô Hưng đã bị thua nên y má»›i nghÄ© ra đầu đỠnày, hy vá»ng thắng lại má»™t trận để huá» vá»›i đối phương. Sau y thấy Báo Văn lẳng lặng suy nghÄ©, không nói năng gì hết, lại sợ địch thá»§ phản đối nên y vừa cưá»i vừa nói khích rằng:

-Nếu như ngươi nhận thấy đấu như thế bất tiện hay khó khăn thì cứ việc lên tiếng thay đổi cách đấu khác cÅ©ng được. Äá»™c Cô Hưng này không phản đối đâu.

Báo Văn biết thằng nhá» nói khích, nhưng vá»›i thân phận và địa vị cá»§a mình, khi nào lại chịu lép vế trước mặt má»™t tên tiể bối như thế, nên y ngá»­ng mặt lên trá»i cưá»i như Ä‘iên như khùng má»™t hồi rồi bÄ©u môi đáp:

đầu đỠcá»§a ngươi đỠnghị tuy má»›i mẻ và lý thú thật. HÆ¡n nữa, ngưá»i lại tá»± phụ quá, nhưng đấu má»™t trăm hiệp như vậy ta nhận thấy hình như quá nhiá»u má»™t chút, nên ta chỉ muốn đấu năm mươi hiệp thôi chẳng hay ngươi có bằng lòng không?

Äá»™cCôHưng nhanh nhảu đáp:

được!ÄÆ°á»£c! Vậy ngươi Ä‘em hai hÅ© rượu ra Ä‘i!Phải Ä‘em nguyên hÅ©, chúng ta mở niêm phong ngay tại trận, má»—i ngưá»i bưng má»™t hÅ© và má»—i ngưá»i đứng ở má»™t đầu võ đài.

Lối đấu này kể cÅ©ng khá má»›i mẻ và kỳ diệu, má»—i ngưá»i ôm má»™t hÅ© rượu nặng ít nhất cÅ©ng năm sáu chục cân, tuy má»™t tay vẫn có thể ôm nổi, nhưng vá» mặt hành động thì thể nào cÅ©ng kém linh động và cả ra tay tấn công cÅ©ng bị ảnh hưởng nốt.

Các anh hùng hào kiệt ngồi xem ở bên dưới thấy trận đấu hiếm có trong Ä‘á»i này, ai nấy cÅ©ng bị hấp dẫn ngồi yên má»™t chá»— mà chăm chú nhìn lên võ đài để xem trậnd dấu phát triển như thế nào?

Dật Tư vừa cưá»i vừa há»i Äá»™c Cô Sách rằng:

-Biểu đệ, vị sư đệ này cá»§a biểu đệ là môn đồ đắc ý cá»§a Nam Môn lão tiá»n bối.

Nam Môn lão tiá»n bối đã lừng danh thiên hạ vá» ba môn rượu, ngá»§ và bói. Ngu tá»· nghe nói ngưá»i sư đệ cá»§a biểu đệ đã há»c há»i được hai môn Thuỳ và Tá»­u, nhị tuyệt cá»§a ông ta rồi nên ngu tá»· dám chắc trận đấu này Äá»™cCôHưng thể nào cÅ©ng đắc thắng.

Tuy Äá»™c Cô Sách cÅ©ng tưởng như thế, nhưng chàng nhận thấy Äá»™c Cô Hưng tuổi hãy còn nhá» thiếu kinh nghiệm, thì giá» theo há»c Nam Mônsư thúc lại rất ngắn ngá»§i, vì vậy má»™t mặt chàng mỉm cưá»i gật đầu, má»™t mặt lại cau mày thá»§ng thẳng đáp:

-Sá»± phán Ä‘oán cá»§a biểu tá»· không thể sai lầm được, nhưng tiểu đệ chỉ sợ Hưng đệ theo há»c võ nghệ không được bao lâu, còn kém hoa? hầu khó mà đấu trí tranh thắng được vá»›i bá»n lão ma đầu cá»§a nhóm Hoàn VÅ© Cá»­u Sát được.

Phạm Long Sinh vá»™i xua tay, xen lá»i, cưá»i ha hả nói:

độcCô lão đệ, cái gì thì mỗ không dám khen sư đệ của lão đệ, duy có trận đấu này thì mỗ dám cam đoan thể nào y cũng sẽ đắc thắng.

Thấy Long Sinh nói vậy, Äá»™c Cô Sách má»›i đỡ lo, đưa mắt nhìn lên trên võ đài xem tiếp trận đấu.

Lúc ấy Äá»™c Cô Hưng tay bưng hÅ© rượu, ra vẻ lắm, đứng lấy tấn rồi nhìn thẳng vào đối phương để đợi chá».

Tuy bá» ngoài không coi địch thá»§ vào đâu, nhưng Báo Văn đã nhận thấy đấu vá»›i phương thức đặc biệt này, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i lo âu. Y trông thấy Äá»™c CôHưng ôm cái hÅ© rượu trông rất quái dị liá»n nghÄ© bụng:

"Ta thá»­ xem dáng Ä‘iệu cá»§a ngươi thế này, ngươi còn chân tay đâu mà tấn công được ta nào?" Y vừa nghÄ© vừa đưa mắt nhìn thẳng vào ngưá»i Äá»™c CôHưng.

Lúc ấy Äá»™c CôHưng đã nâng hÅ© rượu lên thật cao, ngá»­ng đầu uốgn ừng á»±c mấy há»›p liá»n.

Báo Văn thấy thế lại cau mày, nghĩ tiếp:

"Nam Môn lão đạo đã nổi tiếng vá» môn uống rượu, xưng hùng võ lâm, tá»­u lượng cá»§a y rất hào hùng, trên thế gian này không ai địch nổi. Tiểu tá»­ này là đệ tá»­ đắc ý cá»§a lão đạo sÄ© ấy, tất nhiên tá»­u lượng cá»§a y không kém ngưá»i đâu. Nếu chá» y uống cạn hÅ© rượu này, rồi cầm hÅ© rượu không đấu vá»›i ta, như vậy có phải là cả chưởng pháp ta cÅ©ng thua y nốt. Mà dù ta không thua vá» chưởng pháp Ä‘i chăng nữa ta uống ít rượu hÆ¡n y như vậy ta cÅ©ng thua rồi".

NghÄ© tá»›i đó, y liá»n cau mày lại để nghÄ© cách đối phó.

Äá»™c CôHưng má»™t mặt cuồng ẩm, má»™t mặt để ý tá»›i dá»™ng tÄ©nh cá»§a đối phương.

Thấy Báo Văn Ä‘ang cau mày nghÄ© cách đối phó, y liá»n há»›n hở cưá»i ha hả, nói:

-Rượu ngon thật!Rượu ngon thật!Tô Báo Văn, ngưá»i không uống thì thật đáng tiếc lắm.

Tô Báo Văn tức khôn tả, cưá»i khẩy đáp:

-Nếu chỉ tỉ thí tửu lượng có lẽ ta không bằng ngươi, nhưng nói vỠvõ công, thì ta dư sức thắng ngươi.

Äá»™cCôHưng xếch ngược má»™t bên lông mày kiếm lên, quát lá»›n:

-Giá»i lắm!Nếu vậy ngươi hãy đỡ ba thế võ cá»§a ta thá»­ xem.

Nói xong, y dùng tay trái cầm miệng hũ, tay phải hất ngang một thế, luồng cuồng phong nhanh như điện chớp và mạnh vô cùng nhằm Báo Văn tấn công tới.

Báo Văn cưá»i khẩy má»™t tiếng, phi thân nhảy chéo sang bên tám thước để tránh né. Äá»™c CôHưng lại tiến thêm, nhằm đúng ống chân cá»§a Báo Văn đả luôn.

Báo Văn giÆ¡ chân phải lên né ngưá»i để tránh.

Äá»™c Cô Hưng dồn sức vào cánh tay trái xoay ngưá»i má»™t vòng, tay trái vẫn nắm lấy miệng hÅ© rượu, nhá» thế quay đó dùng hÅ© rượu quật mạnh vào ngang lưng Báo Văn.

Thoạt tiên Báo Văn không ngỠđối phương lại dùng hũ rượu tấn công mình như vậy. Y thấy cái hũ rượu phang tới vừa nhanh, vừa mạnh kinh hãi vô cùng. Trong lúc hoàng hốt, y nhún chân một cái, nhảy ra ngoài xa hơn trượng.

Mùi rươu. thÆ¡m đã theo hÆ¡i gió bay Ä‘i khắp nÆ¡i. Tuy Báo Văn tránh được ba thế liên hoàn tấn công cá»§a Äá»™c Cô Hưng, nhưng y đã làm cho rượu trong hÅ© văng ra ít nhiá»u.

Äá»™c CôHưng cưá»i vẻ kiêu ngạo, tay trá» Báo Văn, vừa cưá»i vừa nói:

-Rượu ngon không uống, lại đổ ướt hết cả quần áo như thế. Thật đáng tiếc!Thật đáng tiếc! Báo Văn mặt đỠbừng, mắt lộ hung quang hét lớn:

độcCô Hưng, ngươi đừng có đắc chí vá»™i. Trong năm mươi thế, Báo Văn này thế nào cÅ©ng khiến ngươi phÆ¡i xác trên đài vãi máu ra ngoài xa ba thước cho mà coi! Nói xong, y vừa bưng hÅ© rượu lên chá»±c uống, thì Äá»™c CôHưng lại rú lên má»™t tiếng thật dài, giở những thế tuyệt diệu ra, dùng cả chưởng lẫn chỉ tạo nên đầy trá»i chỉ phong, bóng chưởng trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp như nước sông Trưá»ng Giang cuồn cuá»™n chảy tá»›i, thỉnh thoảng y lại dùng hÅ© rượu văng má»™t cái hoặc phi lên má»™t chân, khiến Báo Văn chỉ có cách hoảng hốt né tránh má»™t cách rất tÆ¡i bá»i. Vì vậy y càng tức giận thêm, mồm cứ rú hoài.

Báo Văn tay phải bưng hÅ© rượu, tất nhiên vá» phương diện linh hoạt cÅ©ng bị hạn chế, nên dù có võ công rất cao siêu, mà không giở ra được, chân tay cuống quýt cứ nhảy nhót chạy quanh võ đài trông rất hoạt kê, khiến ai cÅ©ng không nhịn được cưá»i.

Báo Văn vừa thở hổn hển, vừa ngừng chân lại, mặt đã lá»™ sát khí hai mắt liếc nhìn Äá»™cCôHưng, rồi ném hÅ© rượu lên trên không, má»™t mặt vén tà áo lên để lau chùi những giá»t bắn vào đầu vào mặt, má»™t mặt thì cưá»i khẩy luôn mồm, nói:

đã đấu được hai trận, má»—i ngưá»i thắng má»™t, chỉ còn má»™t trận này thôi. Äá»™c CôHưng, ngươi phải cẩn thận, đừng để trận cuối cùng này mà lại bị toi mạng... Trước khi lên võ đài đấu, Äá»™c Cô Hưng cứ tưởng mình theo há»c ân sư, tuy thá»i gian rất ngắn, nhưng đã được sư phụ dùng Tiểu chuyển luân đại pháp thay xương đổi cốt cho mình, công lá»±c đã tăng tiến hÆ¡n trước gấp bá»™i, và mình còn thông minh hÆ¡n ngưá»i, trí nhá»› lại rất cao, đã há»c được bảy thành võ công cá»§a ân sư rồi, nên y rất tá»± tin, má»›i nhảy ra đòi ứng chiến như thế. NgỠđâu trận thứ nhất, so tài ná»™i gia huyá»n công đã bị thua ngưá»i, trận thứ hai, mình nhá» mánh lá»›i mà thắng trận, tất nhiên đối phương có thua cÅ©ng không chịu phục.

Nghĩ tới đó y không dám kiêu ngạo như trước nẵ, và y cũng biết lâm trận đối địch, kỵ nhất là hoảng sợ và rối trí, nên y cố trấn tĩnh tâm thần để cho đầu óc sáng suốt, hai mắt sáng quắc nhìn Báo Văn, gật đầu đáp:

-Trận này là do ngươi quá khinh địch mà thua, tất nhiên trong lòng ngươi không phục. Nhưng ngươi đừng có lấy thế làm sỉ nhục, hãy để toàn lực vào trận đấu thứ ba này phân cao thấp kẻ mạnh còn, kẻ yếu thì phải chết.

Mấy lá»i nói cá»§a y rất tâm bình khí hoà, không làm bá»™ và cÅ©ng không hèn kém, lại rất đắc thế.

Báo Văn thấy Äá»™c Cô Hưng nói như vậy cÅ©ng phải cảm động mà khen ngợi thầm:

"Thảo nào Thích Äạo Song Tuyệt tiếng tăm lừng lẫy bốn bể, tên tuổi trấn động khắp thiên hạ, ngoài võ công hãn thế thần qá»§y khôn lưá»ng ra, há» lại còn có môn Dương Khí chí đạo mà Hoàn VÅ© Cá»­u Sát chúng ta xưa nay vẫn sao nhãng.Vì thế mà môn hạ đệ tá»­ cá»§a há» má»›i có sá»± thành tá»±u trác tuyệt như thế này".

NghÄ© tá»›i đó, vẻ mặt cá»§a Báo Văn đã mất sát khí chỉ trong nháy mắt đã biến thành má»™t ngưá»i khác hẳn hồi nãy, nên y mỉm cưá»i gật đầu đáp:

độc Cô Hưng, Báo Văn có thù lớn với sư phụ của ngươi, có thể nói là cừu sâu như biển, hận cao bằng núi, nhưng ta không thể nào không nhìn nhận lão đạo sĩ sư phụ của ngươi quả thật là tài ba hơn nhóm Hoàn VũCửu Sát chúng ta một mức.

Bằng không, làm sao mà dạy được đồ đệ như ngươi.

Äá»™cCôHưng nghe nói cưá»i khì má»™t tiếng, định trả lá»i, Báo Văn lại xua tay nói tiếp:

-Bây giỠkhen hãy còn sớm. Trận thứ ba đấu bằng cách nào tuỳ ở ngươi định đoạt lấy.

Äá»™c Cô Hưng cau mày lại, chỉ hÆ¡i suy nghÄ© má»™t chút đã nghÄ© ra cách đấu liá»n. Y không cần phải nói nhiá»u nữa, liá»n mỉm cưá»i đáp:

-Má»— tá»± nghÄ© chỉ có môn Linh tây nhuyá»…n kiếm là hÆ¡i thuần thục má»™t chút và má»›i có thể tạm gá»i là Ä‘em ra để tranh hùng vá»›i ngươi được thôi.

Tất nhiên Báo Văn không phản đối liá»n sai ngưá»i lấy má»™t thanh trưá»ng kiếm bằng gang để sá»­ dụng.

Äá»™cCôHưng rút luôn thanh nhuyá»…n kiếm ở ngang lưng ra.

Äôi bên cùng lui vá» phía sau ba bước, nghênh thần định khí, mắt nhìn thẳng vào đối phương để định phân thắng bởi trận đấu thứ ba này.

Trong lúc Báo Văn vá»›i Äá»™c Cô Hưng sắp sá»­a đấu vá»›i nhau ở trên võ đài, thì quần hùng, kể cả chính lẫn tà đã bàn tán xôn xao.

Chúc Thiếu Khoan ở chung vá»›i Báo Văn đã được mấy chục năm nên y rất thuá»™c cả tính nết lẫn hành vi cá»§a ngưá»i em kết nghÄ©a ấy. Sau khi thấy Báo Văn thua trận thứ hai và nghe thấy Äá»™cCôHưng nói như thế xong, đã thay đổi hẳn thái độ, khiến y cÅ©ng phải ngạc nhiên vô cùng.

Tình hình này không sao thoát khá»i đôi mắt sắc bén cá»§a Âm Dương Song Ma.

Thúc Äá»™ hÆ¡i cau mày lại, đối vá»›i trận đấu này chỉ giữ má»™t thái độ canh chừng thôi, còn Sở Lục Châu thì ngưá»i rất hẹp lượng, xưa nay không bao giá» chịu lép vế ai hết. Tuy y thị không nghe thấy Báo Văn vá»›i Äá»™c Cô Hưng nói vá»›i nhau những gì nhưng đã không sao nhịn được liá»n cưá»i khẩy nói vá»›i Thiếu Khoan rằng:

-Chúc Thiên Tôn mau báo cho Tô bát đệ hay, mau mau mà kết thúc trận đấu Ä‘i, không nên kéo dài thì giá» ra như thế nữa! Thiếu Khoan có vẻ khó xá»­, giá»ng cưá»i:

-Sở đại tá»· nói rất phải. Nếu Tô bát đệ mà bị thua má»™t tên tiểu tá»­ ít tuổi như vậy quả thật mất sÄ© diện lắm. Nhưng trận thứ ba đã bắt đầu rồi dù sao cÅ©ng phải để cho hỠđấu xong đã, chưa đấu đã rút lui thế nào cÅ©ng bị ngưá»i ta bảo là y sợ địch mà phải miá»…n chiến như thế.

Lục Châu kêu "hừ" một tiếng chứ không nói năng gì nữa.

Thiếu Khoan, Uất Trì Cảnh, Äinh Ngá»c Sương đã trông thấy rõ Sở LụcChâu cưá»i khẩy như vậy là tá» vẻ bất mãn rồi.

Còn phía bên kia, Bạch Phát Thánh Mẫu vá»›i Công Dương Thá» Ä‘á»u tá» vẻ kinh ngạc và nhìn vào mặt Äá»™c Cô Sách.

Äá»™cCô Sách cÅ©ng ngạc nhiên, gượng cưá»i và cau mày lại giải thích:

-Hưng đệ cá»§a tôi xưa nay vẫn tinh khôn lắm và lại rất thông minh, hình như y đã hấp thụ được tinh thần cá»§a Nam Môn sư thúc, muốn siêu độ Báo Văn, má»™t kẻ rất hung ác ra khá»i vá»±c thẳm cá»§a tá»™i lá»—i, ý nghÄ© này cá»§a y rất hay, nhưng tôi dám chắc y không thể nào thành công đâu.

Tiêu Anh thở dài một tiếng rồi đáp:

-Lá»i nói cá»§a hiá»n tế rất đúng nhưng tôi không tán thành. Các ngưá»i thá»­ nghÄ© xem ví dụ như già này là kẻ đầy nghiệp tá»™i mà còn có thể hối cải được, huống hồ bá»n Cá»­u Sát Hoàn VÅ© mà không khuyên được há» cải tà quy chính hay sao chứ?

Nói xong, mặt bà ta lá»™ vẻ rất hiá»n từ ngay.

Má»™Dung Bănglúc này đã được TiêuAnh cứu chữa cho hồi tỉnh, nghe thấy ngưá»i nói như thế, cÅ©ng cảm khái xen lá»i nói:

-Má»—i ngưá»i có má»™t hoàn cảnh riêng biệt, có má»™t tao ngá»™ khác nhau thì tất nhiên tư tưởng và cá»­ chỉ không thể ngưá»i nào cÅ©ng giống ngưá»i nào được. Nhưng nếu có ngưá»i dùng đại nghÄ©a hiểu dụ chân lý thì thể nào ngưá»i đó dù là đại gian ác cÅ©ng phải sá»­a đổi mà trở nên má»™t ngưá»i má»›i... Nói tá»›i đó, nàng ngừng giây lát lại nói tiếp:

-Tôi chỉ mong ý nghĩ của tôi có thể trở thành sự thật, khiến đại hội Vệ đạo ma trong Ly Hồn Cốc này giảm bớt một chút sát nghiệp.

Quần hiệp bên chính phái nghe thấy nàng nói như vậy Ä‘á»u cảm động vô cùng.

Lúc ấy ở trên đài, Báo Văn vá»›i Äá»™c Cô Hưng Ä‘ang quây quần bên nhau. Tuy Äá»™c Cô Hưng đã quyết tâm giở lượng hải hà ra để dẫn độ Báo Văn cải tà quy chánh. Nhưng khi ra tay đấu vá»›i nhau thì lại nổi lòng hiếu thắng cá»§a những ngưá»i trẻ. Y cho kiếm pháp cá»§a mình được Äá»™c Cô Sách chỉ Ä‘iểm cho, đã há»c được Thập Bát La Hán Kiếm rồi, sau lại được đại sư bá chỉ vào nên càng tiến bá»™ thêm. Huống hồ y lại còn há»c được cá»§a sư phụ y là Nam Môn "Tam Kỳ Thần Kiếm" nên y muốn ở trận thứ ba này phải đánh bại kẻ địch để làm rạng rỡ sư môn.

Vì tâm lý mâu thuẫn ấy mà đã làm cho y rất khó xử, nên cứ quay quần mãi mà vẫn chưa ra tay tấn công được thế nào.

Lúc ấy Tô Báo Văn vì cảm động tinh thần cá»§a Äá»™c Cô Hưng, thiên tính cá»§a y mài miết mấy chục năm nay bây giá» má»›i bá»—ng hồi tỉnh lại, chỉ muốn rút chân ra khá»i bùn lầy, giải thoát các sá»± ân oán cá»§a thế tục rồi ngao du thiên hạ thay lòng đổi dạ, để sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i còn lại. Nhưng y làm thế liệu có được các minh huynh minh tá»· thông cảm cho không?

Báo văn cÅ©ng có mâu thuẫn đó, làm cho y rất phân vân khó xá»­, nên y và Äá»™c Cô Hưng cứ chạy quanh đối thá»§ mãi mà vẫn chưa ai dám ra tay tấn công.

Hai ngưá»i giở hết tốc lá»±c khinh công ra chạy quanh ở trên đài, hầu như trước khi so tài vá» kiếm pháp, hai ngưá»i Ä‘á»u giở khinh công ra thi thố vá»›i nhau vậy.

Ước độ ná»­a tiếng đồng hồ sau, đừng nói vợ chồng Âm Dương Song Ma bất mãn mà cả Chúc Thiếu Khoan cÅ©ng cau mày lại, không sao nhịn được liá»n dùng "NghÄ© ngữ truyá»n thanh" dặn bảo Báo Văn rằng:

" Bát đệ, đại há»™i ngày hôm nay mạnh còn yếu mất, không phải địch thì là ta. Bát đệ không cần e dè gì nữa, mau giở toàn lá»±c ra để thanh toán món nợ cÅ© hÆ¡n ba mươi năm vá» trước và hãy lấy lá»i ở ngưá»i cá»§a tiểu cẩu này trước".

Trong lúc Báo Văn Ä‘ang phân vân khó xá»­, bá»—ng nghe thấy lá»i dặn bảo cá»§a Thiếu Khoan, y liá»n thết lá»›n má»™t kiếm hoá thành muôn Ä‘oá hoa bạc, tia sáng bao trùm cả má»™t góc trá»i.

Äó là thế "Lục Nguyệt Phi Sương", Báo Văn bá»—ng nhiên giở ra tấn công Äá»™c Cô Hưng như bão táp ngay.

Tuy chưa quyết định hẳn chiến hay hoà. nhưng trước mặt cưá»ng địch, Äá»™c Cô Hưng vẫn không dám sÆ¡ ý, y đã dồn hết công lá»±c vào thanh nhuyá»…n kiếm rồi, cho nên vừa nghe thấy tiếng quát tháo cá»§a đối phương, y đã vá»™i nhảy chéo sang bên ba bước ngay, để thoát khá»i bóng kiếm cá»§a đối phương trước, rồi sá»­ dụng thế "Giáng long phục hổ" ra trả đũa.

Báo Văn ra tay tấn công trước, thấy Äá»™c Cô Hưng đã tránh sang bên, định thừa cÆ¡ Ä‘uổi đánh. Thì ngỠđâu, kiếm thế cá»§a y chưa kịp thay đổi, đã thấy những tia sáng lạnh lùng nhằm thượng, trung, hạ ba nÆ¡i cá»§a mình lấn át tá»›i và nhanh không thể tưởng tượng được.

Hoàn VÅ© Cá»­u Sát ẩn tích ở trong núi hoang hÆ¡n ba mươi năm khổ công tu luyện võ công, mục đích là muốn đấu vá»›i Thích Äạo Song Tuyệt.

"Thập Bát La Hán Kiếm" là Phật môn tuyệt há»c cá»§a Äại Bi Tôn Giả tất nhiên Báo Văn phải biết rõ lắm, nên y vừa thấy kiếm cá»§a Äá»™c Cô Hưng tấn công tá»›i, tuy hÆ¡i sợ hãi nhưng y vẫn kịp nhảy sang bên tám thước để tránh né.

Äá»™c Cô hưng cÅ©ng biết thế kiếm này không thể hạ nổi đối phương cho nên y vừa giở thế đó ra tấn công, vừa tiến lên mấy bước, mú tít thanh nhuyá»…n kiếm hoá thành ba cái cầu vồng và như ba ngôi sao sa nhằm thẳng đầu Báo Văn tấn công tá»›i trông vừa khéo vừa đẹp mắt vô cùng.

Báo Văn thấy mình vừa ra tay tấn công má»™t thế đã bị Äá»™c Cô Hưng trả đũa luôn hai thế kiếm má»™t lúc, y vừa kinh hãi vừa hổ thẹn. Nhưng vì trưá»ng kiếm ở trong tay y chỉ là má»™t thanh kiếm thưá»ng, khó mà ganh Ä‘ua sắc bén vá»›i thanh nhuyá»…n kiếm Linh Tây cá»§a đối phương, bắt buá»™c y phải nhảy sang bên mấy thước để tránh né hai lần như thế. Rồi y bá»—ng đưa thanh trưá»ng kiếm từ dưới đất hất ngược lên, sá»­ dụng "Ná»™ Hải Äăng Giao" (Giao long nhảy múa trên mặt bể Ä‘ang sóng gió) để trả đũa.

Vì thấy hai thế kiếm liên hoàn ra tay cá»§a mình Ä‘á»u bị đối phương ung dung tránh né được hết, Äá»™c Cô Hưng má»›i biết Thiên Diện ma Quân này thật không hổ là má»™t tay ma đầu thuá»™c nhất đẳng trên giang hồ, nên y lại càng cẩn thận vận khí ở đơn Ä‘iá»n, nghênh tụ vào thanh nhuyá»…n kiếm định nhá» bảo kiếm sắc bén cá»§a mình chặt gãy trưá»ng kiếm cá»§a báo Văn.

Äá»™c Cô Hưng đã quyết định như vậy liá»n giở luôn thế "Äá»™c Tân Cá»­ Bôi" (Là Äá»™ng Tân nâng chén) chân Ä‘i loạng choạng như ngưá»i say rượu, kiếm thế lại má»m yếu, gần như má»™t ngưá»i đã say khướt không còn hÆ¡i sức gì nữa vậy.

Báo Văn quả thá»±c lợi hại, thấy Äá»™c Cô Hưng giở thế kiếm đó ra, biết ngay đó là má»™t trong "Túy Tiên Bát Thức" cá»§a pho kiếm "Tam Kỳ Thần Kiếm" do Tam Kỳ VÅ© SÄ© đã khổ công sáng tạo ra, biến hoá khôn lưá»ng, ảo diệu vô phương, nên y hÆ¡i kinh hoàng, vá»™i tránh ra ngoài xa hÆ¡n trượng, giÆ¡ ngang trưá»ng kiếm nhìn Äá»™c Cô Hưng xua tay nói:

-Trước sau ba thế kiếm cá»§a bạn nhá» là do Thích Äạo Song Tuyệt truyá»n thụ cho, vậy Äá»™c Cô Hưng bạn là môn hạ cao túc cá»§a ai trong hai vị đó?

Äá»™c Cô Hưng cả cưá»i đáp:

-Bạn há» Tô, má»— chả đã sá»›n nói rồi là gì, hà tất phải há»i thêm như thế làm chi?

Báo văn cưá»i khẩy nói tiếp:

-Ta nhận thấy ngươi ít tuổi như vậy mà đã há»c được chân truyá»n cá»§a Thích Äạo Song Tuyệt hai nhà, kể cÅ©ng rất hiếm có, nhưng lại rất đáng tiếc!

Hết hồi 50.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîêðåñëî, àêêîðäû, àëèñà, ãëîáóñ, çàêîí, êîðáèíà, ïåðåâîäû, ïîñóäà, íóäèçì, îôèöèàëüíûé, lu son ky nu, luc son ky nu, lư sÆ¡n kỳ nữ, ñàìñóíã, ñòîëà, öâåòîâ, òåêñò, truyen lu son ky nu 4vn, ðåôåðàòè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™