Từng có ngày như thế
một người con gái mỉm cười lặng lẽ
"V. không phải là người xứng đáng với tôi!"
tôi chết lặng như cây non vừa nảy lá đã bật rễ
Không còn tin nước chảy - đá mòn dưới sông sâu
không còn tin đã bắt đầu thì cần thêm kết thúc
không còn tin thiên thần là phải có đôi cánh...
Từng có ngày như thế
một người con gái gào lên hăm hở
"V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!"
tôi chết lặng như đứa trẻ đánh rơi tờ tiền ăn sáng duy nhất ngày đó
Không còn tin qua bão giông đến trời nắng đổ
qua đêm lạnh dài sẽ thấy đốm lửa
qua cơn đau nụ cười lại nở...
Từng có ngày như thế
một người con gái cầm tay tôi rất khẽ
"V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!"
tôi chết lặng như người lữ hành giữa sa mạc rực rỡ
cuối cùng rồi cũng chạm tay vào dòng nước ngọt
và...trút hơi thở...
Đã hết tin trái tim còn đập trong lồng ngực mình nữa
hết tin mùa hoa cúc sẽ còn vàng trước mảnh sân nhỏ
hết tin tiếng chim hót trong những ban mai mát mẻ...
Từng có ngày như thế
một người con gái lay vai tôi xa lạ
"V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!"
tôi chết lặng như đoá bồ công anh gục trước đầu ngọn gió
chẳng còn tin ai quanh mình cả
chẳng còn tin khái niệm tình yêu mà thiên hạ bảo nhau như kinh kệ
chẳng còn tin ai có cứu rỗi được ai như phép lạ...
Từng có ngày như thế...
Từng có nhiều ngày như thế...
Tôi không còn tin – Đã hết tin và cũng chẳng còn tin mình có thể làm người tốt được nữa...
("V. không phải là người xứng đáng với tôi!"
"V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!"
"V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!"
"V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!"
Và chúng ta đã mất đi...
Những lần đầu tiên yêu thương trọn vẹn
những khóc cười theo bản năng của con người sinh ra để hướng thiện
những ngón tay chạm vào đâu cũng có thể tha thứ được
những cái lắc đầu khi không cần thấy phải hối tiếc
những ngày chờ đợi một mong nhớ đến điên người mà không cần biết
mình đang sống vì ai?
Và chúng ta đã mất đi...
những buổi sáng nhiều nắng cùng mây trời
cứ mắc nghẹn lo toan trên bàn ăn bày sẵn
mang theo mình mỗi ngày một chiếc khăn mà chẳng thể nào lau hết những hoài nghi chạm mặt
sợ cả cái cách bản thân đứng nhìn trong bất lực
không thể đưa tay ra mà không cần điều kiện
ta đang sống vì ai?
Tình yêu đó đến một lần rồi mãi mãi không bao giờ đổi thay
như giọt nước cuối cùng đã hóa thạch
như con đóm đóm cuối cùng đã biết cười khi chết đi cho ánh sáng lịm tắt
như trăm ngàn điều đắng cay cũng không đánh chìm nổi ước mơ hạnh phúc
nhưng mà nào đâu biết...
trái tim đã đập nhịp nghi ngờ?
Bầu trời bắt đầu ngày tháng ấy với những cơn mưa
để cho người biết dành riêng trong lòng một chỗ trú
để chúng ta bàng hoàng nhìn thấy hoàng hôn khi bình minh ngoài kia vừa mới tỉnh ngủ
muốn ngăn lại những tiếng thở dài nhưng tiếng thở đã dài hơn dòng sông mùa lũ
chúng ta như bông hoa chỉ muốn sống một cuộc đời bất tử…
từ lúc mới gặp nhau?
Những gì phải kiếm tìm dạy cho ta cách làm quen với nỗi đau
tìm thấy – khóc, không tìm thấy- cũng khóc
khi ở bên cạnh nhau hóa ra là khi đáng sợ nhất
chúng ta quen với ánh sáng và rồi bất thần chỉ còn biết câm lặng
không dám hỏi lúc bóng tối trở về trong ngàn lần chớp mắt
người đang sống vì ai?
Lúc trái tim đập nhịp nghi ngờ mới biết rằng chúng ta không có quyền gì với vận may
điềm báo trước chỉ là cách nói khác về số phận
người bước đi với đôi bàn tay giấu tận sâu vào trong ngực
ta mỉm cười và người thì khóc
ta nói chạy đi mà người thì bước chậm
còn có thể níu giữ được gì?
Và chúng ta đã thật sự mất hết chẳng còn chi
những hồn nhiên đáng cho hơn là nhận
một tình yêu đáng được giữ gìn nhưng lại vuột mất…
Từ đó chúng ta ngàn lần không còn tin vào định mệnh!
Về nhà đi.
Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất
những ngày vui đến trào nước mắt
những lần cô đơn như cuộc đời khất thực
lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu...
*
Về nhà đi
đêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâu
ngày bây giờ sa mạc hoang hóa
những trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạ
những sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cả
chỉ còn nước mắt ngọt trên môi...
Con người ấy đã theo gió đi rồi
để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối
- Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại
đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi...
tận xa xôi...
*
Về nhà đi
không thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơi
bao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuống
bao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chết
bao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễn
dù ai cũng chỉ sống một cuộc đời...
Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôi
những bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọng
những ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống
(để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnh
khi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu...)
*
Về nhà đi
con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau
mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác
bỏ lại hết những núi cao và mây trắng...
những vực sâu và đá tảng...
cho một lần thảnh thơi...
*
Về nhà đi
ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười...
Như là cách mà chúng ta đợi chờ
sẽ gặp một ai đó xa lạ trong thế giới này để bắt đầu một giấc mơ…
Một người bước qua, dừng lại và hỏi phải chúng ta quen nhau từ ngày xưa?
một người chạy theo, níu vai và hỏi phải kiếp trước chúng ta từng hò hẹn?
một người ngồi lặng yên bên vỉa hè và mỉm cười nói chúng ta thuộc về một số phận
không điều gì có thể cách chia…?
Có hàng ngàn con người ta yêu thương nhưng sao chỉ chọn đúng một trái tim ủ ấm trong ngày mưa
những xa lạ bỗng gần đến không ngờ được
thấu hiểu từng cử chỉ bàn tay và nét mặt
từng tiếng cười vui lúc đêm về hay trời sáng
từng lặng im trong lòng ngột ngạt
mà vẫn bình yên thôi!
Người từ đâu đó rồi bước vào trong cuộc đời
làm thay đổi hướng đi của giọt nước mắt
thay vì rơi trên tay mình thì nay đã rơi trên ngón tay người khác
thay vì mệt nhoài trên cô đơn thì nay đã biết giữ chặt
mỗi yêu dấu đâm chồi…
Chúng ta vẽ một vòng tròn mà sóng gió không bao giờ vượt quá được lằn vôi
thắp lên những ngọn nến trong đêm về giá rét
dọn một chổ nằm cho riêng phần đời mất mát
nhưng chúng ta có biết gì về những điều chỉ hình thành khi hờn ghen bật khóc
từng giây phút mong manh?
Có cách nào mang một chiếc lược chải hết những khốn khó vẫn để dành
phân loại ưu tư nào đến trước
chúng ta sẽ dự báo cho ngày mai bằng một que diêm vừa đốt
giữa đôi lòng bàn tay…
Như là giấc mơ được nhìn thấy mình trên những đám mây
được nhìn thấy mình làm mưa rơi ngoài cửa sổ
được nhìn thấy mình ngồi cạnh nhau trong căn phòng bé nhỏ
chấp hết ngoài kia gọi bão giông…
Như là cách mà tình yêu gọi chúng ta đến và tặng cho một ước mong…
Một ngày tình yêu gõ cửa
của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở suốt bốn mùa đón gió
người con gái cười xinh
bình yên.
Nhưng cuộc đời luôn có những lý lẽ riêng
sáng nắng, chiều mưa, và đêm về trong bão
hoa hồng vàng thay những cánh hoa đầu tiên dần héo
người con gái cười quên
buồn tênh.
Có những ngày thời gian ngưng đọng trong một giấc chiêm bao
hoa hồng vàng chết lặng...
tiếng chim hót ngoài kia cũng hóa thành từng giọt nước mắt
người con gái cười ngẩn ngơ
bơ vơ.
Chẳng có ai hiểu hết nỗi đau của sự đợi chờ
không có ai tin tình yêu lại mang đến niềm tuyệt vọng
hoa hồng vàng bỏ rơi mình phía bên kia đời sống...
người con gái cười thiết tha
xót xa.
Có người trách tình yêu đừng gõ cửa ngôi nhà
thì hoa hồng vàng vẫn vàng tươi như từng có năm tháng...
thì người con gái cứ vô tư mà vui sống...
thì nắng, mưa, bão cũng chỉ như một mặt hồ thoáng xao động...
thì tiếng cười vẫn trong veo dù có lẫn nước mắt
hồn nhiên.
Rồi đôi lần trốn chạy khỏi ngôi nhà đã không còn bình yên
quặn lòng nhìn đến bao lần những tình nhân về qua phố
hoa hồng vàng rũ mình chào mùa gió
người con gái cười mịt mờ
xác xơ.
Và cuộc ra đi khi nắng chưa về trên thềm nhà
hoa hồng vàng ở lại...
tình yêu ở lại...
người con gái cười nói
ơ hờ.
Để thời gian đi hết bốn mùa
ngày người con gái trở lại...
hoa hồng vàng nơi ngôi nhà bỗng một sớm mai thức dậy
người con gái cười quen
cô đơn.
Những trang nhật kí được viết ra nhiều hơn
có buồn vui, có ray rứt...
hoa hồng vàng rũ những hạt sương và nhìn thấy nắng
người con gái cười khúc khích
bình yên?
Một ngày tình yêu lại gõ cửa
của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở đã nhiều tháng năm
người con gái cười nghi ngại
chờ đợi.
Nào phải đâu hoa hồng vàng có lỗi
Nào phải đâu tình yêu làm trái tim con người đau nhói
Nào phải đâu những thiên thần bỏ mặc ngày người con gái tuyệt vọng trong mệt mỏi
Nào phải đâu cuộc đời
Nào phải đâu gian dối...
Nào phải đâu tất cả những điều đó
ngày người con gái biết yêu trở lại!