Sorry anh em, mải dịch ma đao với phong lưu pháp sư, hôm nay chỉ có 1 phần!!!
Lăng Ngọc thở dài, làm cho người đi theo bên cạnh cũng thở dài,lúc này mới hồi phục tinh thần nói “Chư vị đại nhân thứ lỗi, tiểu tỳ của ta đã thất lễ.”
“Nào có, nào có” Kim Hải Bao không biết thật tình hay giả bộ, tự nhiên rơi nước mắt, sau khi lau đi một chút kinh hô “Lăng công tử quả nhiên gia học kinh người, ngay cả một tiểu tỳ cũng có thể có tài nghệ như vậy, một khúc hát này làm cho lão phu như cây trước gió, thống hận trời xanh a”
Hoa Vũ Nguyệt nhẹ nhàng nhún người “Đại nhân quá khen”
Thanh âm nhu nhuyễn, phối hợp thần tình nhu nhược như hoa,mặc dù Hoa Vũ Nguyệt vẫn chưa biến hóa hoàn toàn nhưng cũng đã làm Kim Hải Bao mở to hai mắt mà nhìn.
May mắn bỗng nghe thanh âm từ xa xa có yêu thú gầm vang tới. Lăng Ngọc nhìn xa xa thì thấy Trầm Liêm đang cưỡi trên đầu một mãnh hỗ toàn thân đỏ đậm đang bay nhanh tới.
Kim Hải Bao chấn động “Làm sao mà Trầm Đại nhân lại phải cưỡi Hỏa Liệt Hổ lên đường”
Từ Quý trên mặt cũng có vẻ bất mãn,chỉ thấy Hỏa Liệt Hổ tới nơi nào thì như có một làn hơi nóng trải xuống hai bên đường. Dân chúng chưa từng gặp qua yêu thú hung mãnh như vậy, đều hỗn loạn tránh né nhường đường.
Từ Quý thấy dân chúng bị kinh nhiễu không ra dạng gì, cũng không biết lấy gan ở đâu, không ngờ đứng ra giữa đường giang tay muốn ngăn Hỏa Liệt Hổ lại.
Đúng lúc Trầm Liêm cưỡi hổ chạy vội tới đột nhiên thấy một người băng ra trước mặt thì nhanh chóng kéo dây cương. Nhưng Hỏa Liệt Hổ thân là cao phẩm yêu thú, cho dù ba thức bị phong bế nhưng lại vẫn còn bản năng phản ứng, thấy người ngăn ở trước mặt cứ tưởng ngộ địch, há mồm phun một luồng nhiệt hỏa tới.
Từ Quý chỉ là quan văn, làm sao tránh kịp, Trầm Liêm đang cưỡi trên mình hổ cũng không kịp ngăn cản. Nhưng may mà có một bóng đen cực nhỏ từ đỉnh đầu Phá Chiến bay ra, chui vào trong liệt hỏa, hung hăn đẩy Từ Quý một cái, đem Từ Quý quẳng qua bên đường.
Đó chính là Băng Hỏa Hầu Lăng Ngọc vừa mới thu phục được, Hầu Tử này trong ngọn lửa do Hỏa Liệt Hổ phun ra một chút cũng không bị bỏng, ngược lại còn đóng một màn băng,sau đó nhảy lên cao trở về trên người phá chiến.
Băng Hỏa Hầu không sợ nóng lạnh, trong lửa thì kết băng, trong băng thì sinh nhiệt, chính là đặc tính của yêu thú này.
Lăng Ngọc sờ sờ đầu Băng Hỏa Hầu,đúng bộ dạng chủ nhân tán dương.
Kim Hải Bao cô giấu một tia nhìn u oán, hiển nhiên vì Lăng Ngọc tịnh không phải người ăn vào đồ tốt lại chịu nhả ra,đây là yêu hầu giá vạn lượng bạc a,từ nay đã phải nói lời vĩnh biệt rồi.
Trầm Liêm nhảy xuống Hỏa Liệt Hổ, vọt tới trước người Từ Quý, thấy hắn chỉ bị quẳng ngã, một chút cũng không bị thương mới đưa tay đỡ nói “Từ Quý, ngươi tự nhiên chắn trước mặt ta làm gì, may mà Lăng công tử cứu ngươi, không thì đã bị con hổ của ta gây thương tích rồi.”
Từ Quý phẫn nhiên đẩy Trầm Liêm ra nói “Bộ dáng Trầm đại nhân người cỡi hổ cũng rất uy phong a, an nguy của dân chúng đều mặc kệ sao?”
Trầm Liêm lúc này mới tỉnh ra,quay đầu lại nhìn chỉ thấy dân chúng trên đường đều đảo đông đảo tây,bị cuồng phong quét qua trong không còn bộ dáng gì. Trầm Liêm áy náy hướng Từ Quý chắp tay nói “Xấu hổ, xấu hổ, là Trầm mỗ không chu toàn, chỉ vì ta thật sự lo lắng cho Lăng thiếu gia nên lúc này mới cưỡi hỗ chạy gấp tới.”
Lăng Ngọc đi đến bên cạnh Hỏa Liệt Hổ, đưa tay vuốt đầu nó, nói cũng kỳ quái, vừa rồi là mãnh hỗ diệu võ dương oai,dưới tay Lăng Ngọc lại nhu thuận như một con mèo lớn,còn thỉnh thoảng thoải mái cạ cạ vào ngực Lăng Ngọc.
Trầm Liêm có thể có một yêu thú như Hỏa Liệt Hổ thật làm cho Lăng Ngọc ngoài ý muốn.
Yêu thú trong thiên hạ, trước khi tới lúc tứ phẩm thành linh,chỉ có thuộc tính bản năng, nhưng trong đó có băng hệ cùng hỏa hệ là nhiều nhất. Trong số hỏa hệ yêu thú, Hỏa Liệt Hổ đã thuộc về thượng phẩm, mặc dù trong Yêu sơn số lượng không ít, nhưng cũng rất khó thuần phục, cho nên tin rằng giá bán trong thị trường Vân triều khẳng định không thấp.
Trầm Liêm thấy Lăng Ngọc vuốt ve Hỏa Nhiệt Hổ của mình, còn tưởng rằng Lăng Ngọc thích, liền nói “Lăng thiếu gia thích ta sẽ tăng cho ngài.”
“Nga, không phải” Lăng Ngọc lắc đầu “Trầm Liêm đại nhân có thể mua được loại thượng phẩm yêu thú này thật không đơn giản a”
Mặt vuông của Trầm Liêm có chút đỏ lên “Cả Quy Lâm Trấn trừ Từ Quý thì ta là nghèo nhất,làm sao có thể mua được yêu thú. Con hổ này là ta được cấp lúc còn là Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ bọn ta có một chi hổ kỵ ,được vào là một vinh dự to lớn, mỗi người đều được phát cho Hỏa Liệt Hổ, ta liền mang đến bắc cương.”
Lăng Ngọc còn chưa biết, Vân triều Hổ kỵ là một trong lục đại kỵ, rất là nổi danh,càng là niềm kiêu hãnh của Cẩm Y Vệ.
Triềm Liêm thấy Lăng Ngọc hoàn hảo không bị sứt mẻ, lại nhìn nha dịch bên người Từ Quý chính là đang mang Tô Tái Sơn có dạng như đầu heo bị trói lại. Trầm Liêm hoàn toàn không thấy quá trình Lăng Ngọc chỉnh người nhưng thấy kết quả như vậy thì Trầm Liêm cũng vô cùng bội phục. Liền dùng ánh mắt hâm hộ nhìn Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc bị Trầm Liêm nhìn cả người không được tự nhiên hỏi “Trầm đại nhân không phải đi Đồng Châu hay sao? Như thế nào lại trở về?”
Trầm Liêm nói “Ta vốn phải đi Đồng Châu, nhưng vừa rời Quy Lâm thì không yên tâm chuyện Lăng công tử, nên phải thủ hạ đi thông báo cho Đàm Thuẫn đại nhân, chính ta lại cưỡi Hỏa Liệt Hổ vội vàng trở lại. Nào biết Lăng thiếu gia đã sớm có an bài, ta đi một hồi thì sự việc đã kết thúc.”
Trầm Liêm lại hạ giọng nói “Họ Tô này, không bằng đồ vật, ngày thường hoàng hành như cua, dựa vào sự lợi hại của cha hắn cùng Phúc Long hội,đến cả chúng ta quan lại cũng bị chúng quát mắng, không cần phải nói đến dân chúng. Lăng công tử hôm nay xem như vì dân trừ hại rồi.”
Kim Hải Bao nhìn Lăng Ngọc cùng Trầm Liêm nói chuyện không lo ngại, sợ chính mình bị quên mất, vội vàng đưa bộ mặt béo múp lên nói “Lăng công tử, lúc này đã không còn sớm, chi bằng chúng ta trước tiên về phủ ta nghỉ ngơi, đến tối ta lại thiết yến để ngài tiếp phong đẩy trần.”
Lăng Ngọc cau mày, đường đường là Tri Phủ Đồng Châu, phủ đệ không đặt ở Đồng Châu thành mà lại ở tại Quy Lâm trấn,còn dám đem ra khoe khoang, tên gia hỏa này đúng là làm xấu hổ cả nhà hắn.
May mắn Trầm Liêm nhanh chóng nhận ra tình hình, liền lên tiếng ngăn cản “Lăng thiếu gia làm sao có thể đến nhà Kim Tri Phủ quấy rấy,không bằng ngụ ở dịch thừa thự đi thôi.”
Từ Quý đang áp giải phạm nhân đi trước hai bước nghe thế quay đầu lại cứng nhắc nói “Lăng Ngọc công tử cũng phải phải quan viên Vân triều,ở lại dịch thừa thự chuyên dùng để chiêu đãi quan viên ghé qua tựa hồ cũng không hợp lễ.”
“Ngươi đúng là đồ đầu gỗ cổ hủ!” Trầm Liêm quát lên “Cái gì mà không hợp lễ? Lăng thiếu gia là công tử của Lăng thương thư,quy củ trong triều đã sớm nói, con cái quan viên cũng có thể ở lại dịch thừa thự. Lại nói Lăng Thiếu Gia hôm nay đã cứu Đàm Thuẫn đại nhân, Đàm tổng binh đang muốn viết tấu lên bệ hạ đề cử Lăng thiếu gia làm quan. Bây giờ chuyện này cũng sẽ sớm xong,cùng lắm là trễ một hai ngày mà thôi?”
Từ Quý cuối đầu suy nghĩ lại,cũng không nói gì nữa,lặng lẽ áp giải Tô Tái Sơn hướng Huyện nha đi tới.
Đây là đầu tiên ta biên tập các anh em đọc có gì sai xót thì chỉ bảo cho .Mọi người thak nhiều tí để anh em còn có hứng mà dịch nhé!
Kim Hải Bao còn muốn mời Lăng Ngọc. Trầm Liêm nào chịu thả người, chủ động giữ ngựa Lăng Ngọc lai nói “Quân sĩ của ta trú bên cạnh dịch thừa thự,nơi đó có ta trông coi, Lăng thiếu gia bảo đảm được an toàn.”
Kia Hải Bao bất đắc dĩ hướng Lăng Ngọc vái thật sâu,chính mình lên kiệu hướng Huyện nha vội vã đi tới.
Trầm Liêm cùng Lăng Ngọc đi về phía dịch thừa thự,trên đường sắc mắt bất thiện nói “Tên Kim Hải Bao này nhất định đến Huyện nha cứu Tô Tái Sơn, Từ Quý xử lý thì hắn không thể cứu ra được, bất qúa người quản lý nhà giam lại sợ hắn, Tô Tái Sơn chắc chỉ nhận một ít đau khổ trên công đường, rất nhanh sẽ được thả ra thôi.
Lăng Ngọc gật đầu, hắn không còn ngây thơ cho rằng chuyện này có thể hại chết Tô Tái Sơn.
Trầm Liêm tựa hồ đối với Kim Hải Bao hết sức bất mãn, luôn mắng chửi “Đồng Châu tri phủ cái gì, quả thực là thùng cơm.Ngày thường không chiến sự, ở trong Đồng Châu thành tác uy tác phúc, giờ có chiến loạn lại lên ngựa chạy về Quy Lâm trốn. Kim bàn tử (1) tại Đồng Châu, Quy Lâm, kể cả Kế Châu đều có trạch viện, nới nào an toàn là tới nơi đó. Nếu không có chỗ dựa nào trong triều thì không biết hắn bị chém đầu bao nhiêu lần rồi.”
“Nga” Lăng Ngọc đang ôm Hoa Vũ Nguyệt cỡi ngựa,lại nghiêng đầu,biểu tình có chút khó tin “Ta như thế nào lại thấy tên Kim Tri Phủ này tuyệt không đơn giản như biểu hiện bên ngoài?”
“Hắn phức tạp?” Trầm Liêm cười to “Hắn đúng là phức tạp nơi bụng,cái thùng phi đó quả thật rất phức tạp.”
Lăng Ngọc mỉm cười không nói,qua một hồi,lại hướng Trầm Liêm nói “Ngươi mặc dù đang ở trong quân đội, nhưng Kim Hải Bao dù sao cũng là quan lại cấp cao,như vậy là nhục mạ quan lớn triều đình cũng không sợ sinh họa! Khó trách ngươi là một Cẩm Y Vệ lại bị điều đi phục vụ bắc cương.”
Đề cập chuyện này, Trầm Liêm uốn môi, nhưng không mất hứng, ngược lại còn lấy làm vinh dự “Lúc đầu ở Kinh Đô, ta là Thiếp thân Thị vệ,chính là đại thống lĩnh Cẩm Y Vệ,gặp qua không ít quan cao, quý nhân. Kim Hải Bao chỉ là một Tri Phủ nho nhỏ thì tính là gì. Lúc trước ta vì hướng Thủ Phụ đại thần trong triều mắng thẳng mặt là tham hối lộ, loạn pháp nước nên mới bị đưa đến bắc cương này mà hưởng gió cát.”
Lăng Ngọc nhướng mày một cái, thật sự ngoài ý muốn. Thủ Phụ trong nội các Vân triều là chức vụ cao nhất dưới Hoàng đế, Trầm Liêm tự nhiên thẳng mặt mà mắng Thủ Phụ, dũng khí này quả thật không thể khinh thường.
Nhưng việc làm cho người khác ngoài ý muốn chính là, sau khi đắc tội Thủ Phụ thì Trầm Liêm lại không lập tức bị chém mà chỉ bị đưa đến bắc cương mà thôi. Thậm chí ngay cả quan chức vẫn được giữ, Lăng Ngọc trong lòng hiểu rõ, sau lưng Trầm Liêm sợ rằng phải có một lực lượng có vai vế chống đỡ.
Trầm Liêm thấy Lăng Ngọc trầm mặc, liền nói tiếp “Kỳ thật, việc của ta cũng không tính làm gì, tại bắc cương này còn có không ít danh sĩ đại thần trong triều bị đẩy ra đây mà. Như Từ Quý kia, hắn chính là xuất thân gia đình văn sĩ, cũng là người bài danh nhị bảng,trước khi lão hoàng đế băng hà một năm,trong những người được ngài coi trọng đến thì có cả hắn. Nguyên lai vào hàn lâm,nhập nội các chỉ là vấn đề sớm muộn. Nhưng vì Từ Quý hắn quá chính trực, tự nhiên lại đắc tội gian thần trong triều, cuối cùng ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có,bị đuổi tới đây làm một tiểu quan bé như hạt đậu.
Lăng Ngọc đột nhiên cười nói “Gian thần không phải gia phụ sao.”
Lăng Liêm vội vàng khoát tay “Làm sao có thể, Lăng Công ở Lại bộ hơn mười nam, danh tiếng rất được coi trọng,sau được thăng chức Lại bộ thượng thư thì là lão thành vì nước.Gian thần đang nắm quyền trong triều, may mà còn có Lăng Công dẫn đầu một phái văn quan vì nước, nếu không thì không biết triều chánh cuối cùng bị loạn thành ra dạng gì nữa.”
Chính đang khi nói chuyện thì đã tới Dịch thừa thự rồi . Dịch Thừa thự nằm ở đầu phía đông Quy Lâm trấn,gần cửa thành cho nên quân đội Trầm Liêm mới đóng ở một bên.
Mặc dù bắc cương là địa phương xa xôi, nhưng Quy Lâm trấn dù sao cũng giàu nhờ bạch ngân, cho nên thu nhập dư dả ,Huyền thừa Từ Quý lại là người không tham ô, ngược lại đem ngân lượng dùng rất đúng đắn, Dịch thừa thự này tường trắng ngói đen, bốn bề yên ổn,phía trong có năm gian phòng cùng hai sân lớn, đều sạch sẽ, mới tinh.
Trầm Liêm nắm tay Lăng Ngọc cùng tiến vào Dịch thừa thự, giải thích “Căn nhà này là Từ Quý dùng ngân lượng từ mỏ bạc khai thác được mà xây dựng,địa phương này xa xôi không có Dịch thừa nào, chỗ này chưa có ai ở, hôm nay chính là để Lăng thiếu gia trở thành người đầu tiên nghỉ ngơi ở đây.”
Lăng Ngọc đối với nơi này rất vừa lòng, căn nhà rất ta, bắc cương loại địa phương kiểu này rất hiếm thấy. Chỗ tốt mà mỏ bạc đưa đến cho Huyền thừa xử dụng vì chuyện tốt đã khả quan kinh người như thế, thế thì phần ngân lượng được vụng trộm đưa tới sợ rằng còn dọa người hơn.
Mỏ bạc trên Lão Ngân Sơn, người triều đình vì sản lượng ít mà không nghiêm túc để ý tới chuyện này, nhưng sản lượng thật sự có ít không,hay vẫn còn nội tình khác?
Lăng Ngọc tự nhiên đi vào chủ phòng Dịch thừa thự, căn nhà vừa mới được sơn qua, toàn bộ đồ đạc phía trong đều làm từ gỗ đỏ rất chói mắt, mặc dù có mùi vị nhà mới khá nặng, nhưng nếu so sánh với nhà nghỉ thì còn muốn tốt hơn nhiều.
“Đồ đạc đều do Phúc Long Hội đưa tới, chính là Tô Tái Sơn kia” Trầm Liêm dừng một chút, sợ Lăng Ngọc cảm thấy không thoải mái.
Lăng Ngọc lại hoàn toàn không phản ứng, phương pháp đối đãi người khác của hắn chính là: ăn người ta, dùng người ta, còn muốn làm người ta đau đớn đến chết. Bất quá Lăng Ngọc đối với việc này lại có một chút hứng thú “Phúc Long Hội này, rốt cuộc là cái gì? Tại sao ngay cả Tri Phủ cũng phải sợ bọn họ?”
Trầm Liêm khóe miệng giựt giựt, hắn bình thường nhanh người nhanh miệng nhưng tự nhiên tắc tiếng, thần thái có vẻ không tự nhiên.
Chính lúc này, trong quân doanh cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng dậm chân, Trầm Liêm như trẻ con được tha, nhảy dựng lên chạy đi, đến khi chạy được rất xa rối mới có thanh âm truyền tới “Ta có quân vụ bên người, tối nay lại nói chuyện, tối nay lại nói chuyện...............”
Lăng Ngọc nhìn theo bóng lưng Trầm Liêm chạy trốn, bật cười một tiếng. Xem ra Phúc Long Hội này không phải là tổ chức đơn giản,ngay cả Võ tướng cảnh trực dám chửi vào mặt Thủ Phụ cũng không dám nói lung tung.
Tô Tái Sơn vừa là nhi tử của Đại kiếm hào Tô Khởi vừa có thân phận thủ lĩnh một vùng của Phúc Long hội mà lại bị Lăng Ngọc tống vào ngục, sau này sợ sẽ có nhiều chuyện phát sinh.
Bất quá chuyện này không làm Lăng Ngọc lo lắng.
Bàn tay khéo léo Hoa Vũ Nguyệt giống như tay tiên tử, từ không gian phía trong phòng, cư nhiên biến ra trà nóng cùng điểm tâm. Lăng Ngọc an nhiên ngồi một bên,uống trà nhìn trời chiều nhạt dần.
Hoa Vũ Nguyệt vắt khăn tay ấm, đưa cho Lăng Ngọc lau mặt, cũng cười nói “Thiếu Gia, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Ngươi nói xem?” Lăng Ngọc hỏi lại.
Hoa Vũ Nguyệt làm mặt quỷ, cười trêu “Ta biết, Thiếu gia nhất định đang nghĩ tới Hồng Tiên Nhi cô nương kia. Nha!! Ta thấy cô nương Hồng Tiên Nhi nọ đúng là tiên tử xinh đẹp trên trời, con mắt của thiếu gia lúc nào cũng nhìn chăm chú thân thể nàng ta.”
“Quỷ Nha đầu!” Lăng Ngọc đưa cái khăn tay đã dùng xong lại “Ngưa dám giễu cợt bổn thiếu gia háo sắc?”
Đây là đầu tiên ta biên tập các anh em đọc có gì sai xót thì chỉ bảo cho
“Có một chút thôi, thiếu gia thỉnh thoảng mới phong lưu, huống chi không phong lưu thì không phải uổng danh thiếu gia sao.” Hoa Vũ Nguyệt cười nhẹ “Đáng tiếc Hồng Tiên Nhi cô nương lại là sơn tặc,sau chuyện này hôm nay sợ rằng sẽ không gặp lại nữa.”
“Chuyện hôm này chưa xong đâu.” Lăng Ngọc cười lạnh “Đến giờ này mà Kim Hải Bao lại chưa đến bái kiến, đường đường công tử nhà Lại bộ thượng thư đang ở đây đáng lẽ tất cả quan viên đều phải tới bái kiến mới đúng, chỉ là Kim Hải Bao này...”
Cây Bạch dương trong viện đột nhiên xao động, như có gió xuyên qua những tán cây rậm rạp.
Lăng Ngọc đột nhiên ngẩn đầu, chén trà trong tay bắn ra cửa sổ,trong không trung nổ thành năm mảnh vỡ hướng năm chỗ khác nhau trên thụ dương đâm tới.
Mà Phá Chiến ở trước cửa cũng rất nhanh, gầm lên một tiếng đã nhảy vọt lên, tạo ra mấy cái băng trụ trong không trung hình thành một vùng trụ băng, đem cây bạch dương hoàn toàn bao trùm lại.
Một người mặc Hắc y không thể ẩn núp nữa chỉ có thể từ ngọn cây phóng ra, hắn từ bên hông rút ra một nhuyễn kiếm màu lam nhạt, khi múa lên có thể thấy kiếm quang chớp sáng như ánh sao, đem mảnh chén vỡ Lăng Ngọc bắn ra cùng băng trụ của Phá Chiến chấn thành bụi phấn.
Nhưng Phá Chiến đã phóng tới, với khả năng của tứ phẩm yêu thú,cao thủ bình thường căn bản khó có thể chống đỡ.
Hắc y nhân xuất ra một quyền, lại nhắm trên năng trắng của Phá Chiến mà đánh tới, Phá Chiến lãnh một đòn nghiêm trọng, tự nhiên lùi lại hai bước. Hắc y nhân kia lợi dụng phản lực từ Phá Chiến liền tung người vào thiên không ảm đạm biến mất không thấy đâu nữa.
Lăng Ngọc thần sắc ngưng trọng đi ra sân. Phá chiến không bị thụ thương nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận, tựa hồ vừa bị giựt nợ.
Lăng Ngọc lại bị làm cho ngạc nhiên. Hắc y nhân dưới sực tấn công của Phá Chiến mà có thể an nhiên thoát hiểm, thực lực ít nhất là ngoài ngũ phẩm.
Quy Lầm Trấn tuy nhỏ nhưng lại liên tục xuất hiện cao thủ, thật sự cực kì không yên bình.
“Là ai?” Lăng Ngọc hỏi Phá Chiến.
Phá Chiến khịt khịt mũi, dùng Ý Niệm Câu Thông thuật của yêu linh đáp “Đầu quấn khăn xanh.”
Lăng Ngọc cười lạnh, trong lòng lại không ngoài ý muốn. Yêu thú thợ săn quấn khăn xanh kia vừa nhìn đã thấy cổ quái, chỉ là chuyện có thực lực ngoài ngũ phẩm thật là làm người khác không nghĩ tới.
Lăng Ngọc chỉ vừa nghỉ lại, đầu xanh đã đổi trang phục đến đây do thám, hiệu suất làm việc của Phúc Long hội thật sự cao kinh người.
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng theo Hắc Y Nhân mà biến mất. Lăng Ngọc im lặng nhìn bầu trời, đột nhiên nói “Hầu nhi!”
Băng Hỏa Hầu hô một tiếng, nhảy lên trên bàn tay Lăng Ngọc, Bao Hỏa Hầu này vốn rất nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay Lăng Ngọc một chút. Yêu thú như nó mặc dù có năng lực đặt biết, tuy nhiên khả năng dung nạp linh lực của nội đang rất thấp,cho nên cũng không có khả năng chiến đấu mạnh mẽ cho lắm.
Nhưng Lăng Ngọc biết rõ, năng lực của Băng Hỏa Hầu còn hơn như thế nhiều, chỉ là phẩm cấp không đủ nên chưa khai phát ra thôi. Hắn cẩn thận quan sát thì thấy Băng Hỏa Hầu này đã vượt qua nhất phẩm từ lâu, trong nội đan linh lực đã đầy đủ,chỉ cần tu luyện một đoạn thời gian là có thể lên tới nhị phẩm.
Nhưng bây giờ đã không còn thời gian.
Lăng Ngọc dùng pháp thuật mở Tín lực tuyết, đem hai ngón tay đặt lên bề mặt tín lực tuyến. Đây là một trong những phương pháp mà yêu tiên Thiện Ki Tử dạy cho, công dụng của tín lực tuyến, ngoại trừ hấp thu linh lực từ tín đồ còn có thể “phản bộ”.
“Phản bộ” có nghĩa là Lăng Ngọc có thể dùng tay đưa linh lực vào trong nội đan của Băng Hỏa Hầu, giúp nó nhanh chóng đề cao phẩm cấp. Lăng Ngọc trước đó mặc dù tiêu hao một lượng lớn linh lực, nhưng sau một hồi đã bổ sung được không ít, dù sao dựa vào tín đồ Man tộc ở gần đó thì khả năng phục hồi cũng không yếu.
Mạc dù linh lực trong ngọc thai không tới ba thành, nhưng đối với nội đan nho nhỏ của Băng Hỏa Hầu mà nói thì đã đủ rồi.
Lăng Ngọc sắc mặt nghiêm túc, linh lực từ ngọc trai phát ra, dùng yêu thuật điều khiển di chuyển toàn thân, cuối cùng ngưng tụ ở đầu ngón tay,làm cho hai ngón tay của hắn biến thành màu ngọc.
Nhất thời Hoa Vũ Nguyệt thấy được một cảnh tượng kỳ dị, một sợi dây màu trắng sữa xuất hiện giữa Lăng Ngọc và Băng Hỏa Hầu, một lượng lớn linh lực từ cơ thể Lăng Ngọc từ từ xuyên nhập vào nội đan của Băng Hỏa Hầu.
Băng Hỏa Hầu dùng sức kêu lên, bộ lông trên người nó từ xám chuyển sang trắng rồi lại từ trắng chuyển đỏ, giống như một hồi là băng tuyết, một hồi là lửa đỏ.
Đột nhiên, một đám lửa giống như tạc đạn nổ mạnh bắn ra,Băng Hỏa Hầu hú một tiếng, từ trong lòng bàn tay Lăng Ngọc nhảy lên, trong không trung hỏa quang bị băng tuyết bao trùm, mà một sổ linh lực màu ngọc từ nội đan của Băng Hỏa Hầu mãnh liệt xuất ra, cuối cùng tạo ra một cảnh tượng kỳ quái.
Băng Hỏa Hầu đột nhiên tại không trung biến mất.
Hoa Vũ Nguyệt ngạc nhiên nói “Hầu nhi đâu?”
Phá Chiến bất mãn hướng không trung trừng mắt, Băng Hỏa Hầu đột nhiên hiện ra tại vị trí lúc trước, chỉ là thân thể nó không giữ vững được , lại bị phá chiến đe dọa. Vì vậy như ấn như hiện, giống như ánh sao lóe lên.
Hoa Vũ Nguyệt ngạc nhiên thốt lên “Nó có thể ẩn thân?Nó có thể ẩn thân à?”
“Không cố định, bất quá cũng có thể dùng được” Lăng Ngọc phóng ra một lượng lớn linh lực, vẻ mặt có chút mệt mỏi “Băng Hỏa Hầu nhất phẩm thì không sợ nóng lạnh, đến nhị phẩm thì có thể ẩn thân một lúc ngắn,hầu nhi này tốc độ nhanh, lại có thể ẩn thân, quả là yêu thú tốt.”
Băng Hỏa Hầu nhận ân đức của Lăng Ngọc, trong một lúc đã tăng lên nhị phẩm, tự nhiên cũng biết chủ nhân có nhiệm vụ an bài, lập tức nhảy lên trên lòng bàn tay Lăng Ngọc.
“Từ bây giờ, ngươi lặng lẽ đi theo Kim Hải Bao, nếu bị phát hiện thì quay lại báo cáo cho ta” Lăng Ngọc nói.
Băng Hỏa Hầu cuống quýt gật đầu, lại hú lên một tiếng, đã như mũi tên bắn vào không trung, trong không trung lại ẩn thân vào đêm đen, xem ra thuật ẩn thân của nó rất nhanh sẽ thuần phục.
Hoa Vũ Nguyệt thấy Hầu nhi đã đi, còn nghi hoặc nói “Thiếu gia vì sao bảo nó theo dõi Kim Hải Bao? Thợ săn yêu thú kia không phải là người của Tô Tái Sơn ư? Đáng ra phải theo dõi Tô Tái Sơn mới đúng chứ.”
Ý cười trên miệng Lăng Ngọc càng đậm “Từ từ ngươi sẽ biết, Kim bàn tử này tuyệt đối không phải người thường.”
Đang nói, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa.
Lăng Ngọc dùng khăn tay bằng tơ trắng Hoa Vũ Nguyệt đưa cho chà chà tay, rồi một mình quay về phòng.
Liền đó, Hoa Vũ Nguyệt ở ngoài sân vui vẻ nói “Thiếu gia thần cơ diệu toán nha, quả nhiên Kim Hải Bao phái người đưa thiếp, mời người đi dự tiệc.”
Lăng Ngọc đặt ly trà nóng xuống, tiếp lấy thiệp mời Hoa Vũ Nguyệt đưa qua cửa sổ,không khỏi cau mày.
Trên đó viết, Kim Hải Bao mời Lăng Ngọc đến Ngân Nhã Lâu tụ hội, cũng nói rõ là vì hắn làm một bữa tiệc tẩy trần đặc biệt.Mặc dù phía trên là danh tự của Kim Hảo Bao, nhưng trên đó lại có một ấn giám cổ quái khác.
Trên ấn chương màu đỏ, có hình bàn tay rồng 4 ngón đang nắm một chữ “Phúc”,bộ dáng móng rồng xem ra có vẻ kiêu hùng,mà chữ “Phúc” lại có vẻ viết một cách tùy ý.
Cái này rõ ràng là tiêu chí của Phúc Long hội, nhưng danh tự Kim Hải Bao lại đường hoàng nằm ngay đó, ý nghĩa trong đó không cần nói cùng biết. Càng làm người khác khó chịu chính là, bữa tiệc rượu này tự nhiên lại tổ chức ở trong Ngân Nhã tửu lâu,không hề cố kỵ gì cả.
Nhưng làm cho Lăng Ngọc phải vỗ thiệp mời thở dài chính là hình rồng trên ấn giám của Phúc Long hội, tứ trảo chi long (1), là đồ văn (2) chỉ có Vương gia mới được dùng,xem ra chủ tử phía trong của Phúc Long hội ít nhất có một Vương Gia.
Rất có thể còn nhiều hơn nữa.
Lăng Ngọc lúc này mới hiểu, tại sao Kim Hải Bao phải cúi đầu quy phục, vì sao người cảnh trực như Trầm Liêm lại không dám nói rõ, xem ra thế lực bên trong so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn.
Hoa Vũ Nguyện vốn cảm thấy hưng phấn vì sự thần cơ diệu toán của công tử, nhưng vừa nghe Lăng Ngọc nói ra sự tình, lại lo lắng không yên, cuống quít nói “Thiếu gia, nếu Phúc Long Hội này lợi hại như vậy, chúng ta hay là không đến dự tiệc, dù sao chúng ta ở lại một đêm là đi, chỉ nhất thời đi ngang qua thôi mà.
Lăng Ngọc trầm ngâm một lúc, đem thiệp mời đặt trên mặt bàn, cười lạnh nói “Đi, sao lại không đi!! Cần đánh cũng đã đánh rồi, bây giờ là lúc bọn chúng đang mềm mỏng. Ta nếu sợ thì không phải Ngọc Ương Tiên Nhân.”
Hoa Vũ Nguyệt ngơ ngác nhìn tiếu gia, mặc dù bóng đêm đã bao trùm, trên bàn chỉ có một ngọn đèn leo lắt, nhưng quanh thân Lăng Ngọc lại có một quang mang màu trắng nhàn nhạt tản mát ra, giống như là đang chiếu sáng trong bóng tối.
Hoa Vũ Nguyệt cảm giác được, thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt, một cách mơ hồ giống như biến đổi trở về là vạn thú chi linh kiêu ngạo lúc trước của Yêu Sơn.
Bóng đêm phủ xuống, đèn hoa rực rỡ,đường lớn phồn hoa phía trong Quy Lâm Trần bắt đầu trở nên huy hoàng,người buôn bán bạc gian mà phát tài, bọn lý trưởng (3) này,đêm nào cũng cùng một dạng mua bán rượu khắp nơi,đối với họ, chiến sự bên ngoài cùng bọn chúng không có quan hệ, hơn mười vạn tánh mạng dân chúng Vân Triều đã chết cùng bọn họ cũng không có quan hệ, thậm chí an nguy của Đồng Châu thành cũng không phải sự quan tâm của họ. Suy nghĩ trong lòng những người này, chính là đêm nay không biết có cô nương xinh đẹp hay không, rượu và thức ăn có đủ thịnh soạn hay không, nghe nói có mấy Tiểu nương tử ở Giáo Phường Ti(4) từ Tuyên Phủ chạy tới, không biết sẽ bị ai bao đi.
Loại ồn ào này, đối với dân chúng Quy Lâm Trấn mà nói thì đã thành thói quen, nơi này đúng là hai ngày đen trắng. Phú thương cùng bọn lý trường có thể hàng ngày ca hát, nhưng bách tính chân chánh đào bạc, lại phải khổ cực đào móc trong mỏ,cuối cùng chỉ đổi được vài đồng bản, miễn cưỡng nuôi sống gia đình.
Cho nên, gia đình nghèo tuyệt không thể tới đường lớn phồn hoa này, nếu không bị lý trường nhìn thấy, rất nhanh sẽ bị người ta đánh đuổi ra ngoài.
Bất quá tối nay lại có điểm kỳ quái, ở khu phụ cần Ngân Nhã lâu, xuất hiện không ít voi và người đào mỏ, thỉnh thoảng vươn đầu nhìn về hướng tửu lâu. Bọn họ là những người cùng khổ bình thường không dám tới chỗ này, đây là lần đầu tiên đánh bạo tụ tập lại đây.
Bởi vì bọn họ nghe nói, hôm nay có một người gọi là Lăng Thiếu Gia đến, chính là người đã đánh tên vô dụng Tô Tái Sơn bình thường tác uy tác phúc, xem thường tánh mạng công nhân đào mỏ một trận,lại còn đem hắn giam vào nhà lao.
Chuyện này thật sự là lão thiên mở mắt.
Tô Tái Sơn bị thường bị công nhân đào mỏ xưng là Tô diêm vương,cũng vì sự hung ác vô tình của hắn mà thành danh, nếu như công nhân đào mỏ dám bãi công,liền sẽ bị thủ hạ của Tô Diêm Vương hung hăn đánh cho hàng chục roi.
Còn nếu dám trộm bạc, vậy không cần phải nói. Từng có một lần nhi tử của một công nhân đào mỏ bị bệnh, thầm nghĩ đem vài phần quáng thạch vỡ đem về cho qua cơn nguy cấp, lại bị Tô diêm vương biết, cuối cùng chính công nhân đó, kể cả vợ và hài tử đều bị đánh chết tươi.
Lão Ngân Sơn đúng là nơi xuất ra tài phú cho bọn phú nhân, nhưng lại mai táng khô cốt của vô số bách tính cùng khổ.
Lăng Ngọc cùng Hoa Vũ Nguyệt cưỡi ngựa, mang theo Phá Chiến uy phong lẫm liệt xuất hiện phía trước Ngân Nhà Lâu. Trước đó Trầm Liêm sợ rằng sẽ có nguy hiểm, đặc biệt phái mười quân sĩ bảo hộ Lăng Ngọc. Mười quân sĩ này tay cầm đuốc mở đường,lại làm cho đội ngũ có vẻ hoàng tráng.
Công nhân đào mỏ rất tinh mắt, nhìn thấy Lăng Ngọc từ xa xa, kêu lớn lên “Nhìn kìa, nhìn kìa, chính là người đang cưỡi trên con ngựa trắng kia.”
Nhưng cũng có người hoài nghi “Có thật không, nhỏ tuổi như vậy, còn rất anh tuấn, sợ rằng không phải.”
Bất quá lời kia vừa thốt ra, lại bị không ít người chỉ trích. Người sống lâu ở đây, đối với quan viên đều quen đến nỗi không thể quen hơn nữa, đột nhiên xuất hiện một công tử xa lạ, lại có lượng lớn quân sĩ bảo vệ, nếu nói không phải thì ai có thể tin tưởng.
“Ngươi là thứ ngu xuẩn” Vài người mắng “Như thế nào mà không thật, tin tức hôm nay truyền tới, chính Lăng thiếu gia này đã đánh Tô diêm vương. Lăng thiếu gia chính là công tử của Đại quan trong triều, tuổi tuy nhỏ nhưng quyền lực có thể so với Khâm Sai đấy.”
Những người nghèo khổ này chuyện gì không biết chứ nhưng Khâm Sai vẫn phải biết, bọn họ chính là hằng ngày đều huy vọng có một Khâm Sai đến cứu mình.
Vì vậy cả đám người đều gật đầu “Nguyên lại là Khâm Sai thiếu gia, trách không được tuổi nhỏ như vậy. Chỉ là bộ dáng như vậy, quả thật giống với người trong tranh, quá anh tuấn. Nhìn qua thì bộ dáng này đúng thật là Khâm Sai,nơi này của chúng ta khi nào lại có thể sinh ra tiểu thiếu gia giống vậy.”
Đang nói chuyện, Lăng Ngọc đã cỡi ngựa tới trước cửa Ngân Nhã Lâu, tuy chỉ mới rời đi mấy canh giờ nhưng tình cảnh trước cửa lại làm cho Lăng Ngọc thấy kinh hãi.
Những công nhân đào mỏ cùng khổ này thất Lăng Ngọc tới, không ngờ đều quỳ xuống khấu đầu nói “Tạ ơn Khâm Sai thiếu gia vì bọn chúng ta tác chủ, Khâm Sai thiếu gia đúng là Thanh Thiên đại lão gia a.”
Lăng Ngọc ngây người trong chốc lát, hắn đương nhiên không nghĩ tới chính mình chỉnh Tô Tái Sơn một trận lại được nhiều bá tánh như vậy tán dương, nói ra cũng xấu hổ, trước đó Lăng Ngọc động thủ cũng không nghĩ vì những người này, đối với hắn mà nói, chính mình dù sao vẫn là yêu thú, không phải nhân tộc.
Khi đang ngẩn người thì Kim Hải Bao đã đi ra đón,tên Tri Phủ này, nữa điểm phong phạm cũng không có, không ngờ lại giúp Lăng Ngọc giữ dây cương.
Công nhân đào mỏ thấy Kim Hải Bao vì một thiếu gia mà giữ ngựa, trong lòng tự nhủ không nhìn nhầm người, một mặt dập đầu “Thanh Thiên Khai Sai đại thiếu gia, phải giúp chúng ta tác chủ a, phải giúp chúng ta tác chủ a.”
Một công nhân đánh bạo reo lên “Tô diêm vương tội ác cực lớn, xin Khâm Sai thiếu gia chém hắn.”
Kim Hải Bao sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, trách mắng “Nói nhảm gì đó ! Nơi này là địa phương các ngươi có thể đến sao?” Còn không mau lăn đi.”
Nói xong, liền lệnh cho quân sĩ đuổi công nhân đào mỏ đi.
(1) rồng bốn móng ,rồng bốn ngón
(2)hoa văn vẽ phía trên (3) giống quý tộc
(4)nơi dạy múa hát của con cái, nha hoàn nhà quan lại bị thất sủng
Nhưng những quân sĩ này phảng phất như không nghe thấy, vẫn đứng lập phòng tuyết bên ngoài tửu lâu, còn hướng đến Tri Phủ làm lễ gặp mặt.
Lăng Ngọc trong lòng minh bạch, Đồng Châu Đàm Thuẫn một phe cùng Tri Phủ Kim Hải Bao một phe đúng là thủy hỏa bất dung,ngay cả biểu hiện bên ngoài cũng như thế.
Kim Hải Bao chỉ có thể ngượng ngùng mới Lăng Ngọc đi vào.
Lăng Ngọc đạm nhiên nói “Tri Phủ đại nhân ra ngoài không mang theo lính trong phủ,quả thật cũng không tiện.”
Sắc mặt Kim Hải Bao càng khó coi “Binh lính trong phủ đều bị Đàm Thuẫn lão thất phu nọ… dùng danh nghĩa Tổng Binh mà điều động, hiện tại ta chỉ còn một thân một mình, nếu không có mấy thủ hạ trong nhà, ngay cả an toàn của chính mình cũng là vấn đề.”
Lăng Ngọc giống như đang suy nghĩ, gật đầu nói “Những lão bá tánh này cũng đáng thương, cấp cho bọn họ một chút thực phẩm đi.”
Những công nhân mỏ bên ngoài nghe được lời nói của Lăng Ngọc, nhất thời bộc phát một trận hoan hô,tiếng hô “Khâm Sai thiếu gia” càng thêm vang dội.
Lăng Ngọc theo Kim Hải Bao đến tầng ba Ngân Nhã Lâu,hai tầng một, hai của tửu lâu đều huy hoàng, ai có thể nghĩ đến còn có một lầu ba càng thiêu rồng vẽ phượng hoa lệ giống như cung điện.
Cả lầu ba chỉ có một phòng, nhưng người thường không thể nào vào được, chỉ có quan viên cao hơn Tri Phủ mới có thế được Tô Tái Sơn mời.
Nếu như mời người, Tố Tái Sơn không chỉ an bài mĩ thực mà còn có nữ nhân tốt nhất trong Giáo Phường Ti được chọn để phục vụ quan viên,hơn nữa còn có ca múa biểu diễn, làm người khác tiêu hồn,nếu không trải qua thật khó tưởng tượng được.
Kim Hải Bao có ý để Lăng Ngọc ngồi xuống, cả bàn tiệc lại chỉ có hắn cùng Kim Hải Bao hai người.
“Kim chỉ phủ, nhiều mĩ thực như thế mà chỉ có hai người ăn,không phải quá lãng phí sao.” Lăng Ngọc nhìn thoáng qua mặt bàn, ánh mắt thoáng chút vẻ tức giận khó nhận thấy.
Bàn tiệc này, hai chữ lãng phí làm thế nào có thể hình dung, quả thực là xa xỉ mới đúng.
Bài tiệc cũng phải đủ cho 18 người, phóng tay bày ra hơn 36 món ăn chính, còn có thêm 24 món ăn phụ, không món nào không phải là thượng phẩm trong Vân triều, chim thú cực kỳ trân quý được nấu bằng phương pháp kỳ lạ sợ rằng ngay cả hoàng cung cũng không thể thấy được, tất cả đều có tại đây.
Kim Hải Bao đối với bàn tiệc này rất là mãn ý, dương dương tự đắc nói “Ta lần này tạm trụ lại Quy Lâm Trấn may mà còn đem đầu bếp theo. Hôm nay sử dụng nguyên liệu từ Ngân Nhã Lâu, nhưng ra tay là đầu bếp của ta. Không phải Kim mỗ tự khoe, đầu bếp này của ta đã từng là đầu bếp hoàng gia, thiếu chút nữa là có được vị trí ngự thiện phòng phó chưởng quản, nhưng vì cùng người khác tranh quyền thất bại,mới bị đuổi ra ngoài. Kim mỗ cái gì không tốt, nhưng ăn rất tốt, đương nhiên đem ngàn vàng làm lễ mời về.”
“Vậy là Kim Tri Phủ cũng có không ít tiền à.”
Kim Hải Bao tự hào nói “Tiền nhiều hay không đừng nên nhắc đến, nhưng sống trên đời, ăn chính là quan trọng nhất. Đầu bếp này nấu nướng lúc nào cũng chăm chú, hơn nữa còn có khẩu vị khác người, lại còn gia vị đặc biệt,thật là tuyệt nhất thiên hạ. Nói lời phạm thượng, trong nhà hoàng đế cũng không có được thức ăn hơn phía ta.”
Kim Hải Bao ân cần rót một ly rượu cho Lăng Ngọc, bầu rượu này đúng là điêu khắc từ bạch ngọc, được ngâm trong một khuôn băng. Rượu từ trong bình màu trắng rót ra lại có màu hoa hồng đỏ, tiến vào trong chén, đầu tiên trên vách chén ngưng kết một tầng băng mỏng, sau đó mùi thơm nhanh chóng tỏ ra, loại hương thơm này thấm tận tâm can người khác, trong nháy mắt đã tràn ngập căn phòng.
Kim Hảo Bao lại càng khoe khoang “Loại Tiên Quả Tửu này là thợ săn yêu thú vào trong Thập Vạn yêu Sơn thu lượm một loại quả đặc biệt, được đại sư cao cấp chưng cất, lại còn theo phương pháp của thuật sĩ, chưng cất được ba tháng lại chôn dưới đất hai năm, mới có thể đem ra dùng. Tiên Quả Tửu chỉ còn có thượng,trung, hạ ba loại. Hạ đẳng thì bán cho phú thương, một chén là năm trăm lượng bạc. Trung đẳng thì hiến cho Hoàng thương. Mà chúng ta hôm nay uống, chính là thượng đẳng Tiên Quả Tửu mà ngay cả hoàng đế cũng không có để uống.”
Lăng Ngọc vuốt ve bên vành chén rượt, làm như không thấy Kim Hải Bao giơ chén lên.
Kim Hải Bao thấy Lăng Ngọc sắc mặt không do dự, càng tươi cười nói “Lăng sư huynh,loại rượu này quả thật khó có, lão phu cũng là dựa vào mặt mũi ngươi mới có thể nhấp nhám, cũng nhau uống một chén đi nào.”
“Chờ một chút, ngươi gọi ta là gì?” Lăng Ngọc ngây người, quay đầu nhìn Kim Hải Bao, tên mập này tuổi thật so với bên ngoài có ít hơn một chút, nhưng ít ra cũng hơn bốn mươi, trong Vân triều rất ít quan viên có dạng mập mạp mà lại không có râu như vậy, sợ rằng trong thâm tâm,nhiều người còn thầm nghĩ Kim Hải Bao đúng là thái giám.
Bị một tên quan viên giống thái giám hơn 40 tuổi gọi là “sư huynh, Lăng Ngọc thật sự cảm thấy đau đầu.
Kim Hải Bao vội vàng giải thích “Sau khi hạ quan nhập quân hơn mười năm mới có thể làm quan, khi đó lệnh tôn đã giữ chức Lại Bộ Cung, tính chức quan của ta hôm nay thì cũng có thể xem là môn hạ của lệnh tôn Lăng công tử, cho nên Lăng thiếu gia đúng là sư huynh của ta.”
“Nhưng….tuổi chúng ta có vẻ cách biệt hơi nhiều.” Lăng Ngọc có chút dở khóc dở cười.
“Nhập môn trước là lớn, Lăng thiếu gia năm nay mười sáu tuổi, chính là ngươi sau khi sinh ra không lâu ta mới trở thành môn hạ của Lăng công, cho nên ta đúng là sư đệ ngươi không sai.” Kim Hải Bao cười rung cả bộ mặt béo múp,làm cả cặp mắt nhíu lại không thấy được.
Lăng Ngọc cảm thấy lạnh sống lưng, thiên hạ người vô sỉ rất nhiều, nhưng vô sỉ dạng này đúng là hiếm thấy. Lăng Ngọc thậm chí còn nghĩ, ngồi cùng bàn với người như thế đúng là chuyện mất thể diện.
“Kim Tri Phủ mới ta đến đây, sợ rằng không chỉ để đón gió tẩy trần đúng không.” Lăng Ngọc nói ít, trực tiếp vào chuyện chính “Ly rượu này, chắc cũng không đủ cho chúng ta hai người nhấm nháp.”
Lời được nói ra, Kim Hải Bao ngược lại rơi vào trầm mặc, hắn ngay cả Tiên Quả Tửu cũng buông ra, bàn tay béo núc vuốt vuốt mặt bàn một lúc, sắp xếp lời nói lại nói “Lăng sư huynh, có một câu, ta không biết nên nói hay không nói.”
Lăng Ngọc trợn trắng mắt,nói được thì nói, không nói được thì đừng nói, không ngờ chính mình còn không biết, đúng là đồ ngốc đọc sách.
Kim Hải Bao đã nói được câu đầu, mặc thế thế nào cũng phải nói cho xong “Chuyện ngày hôm nay thật sự là một sự hiểu lầm, Tô Tái Sơn không biết thân phận của Lăng công tử nên mới đắc tội.”
“Oh?” Lăng Ngọc cười lạnh “Sau khi hắn biết, hình như còn muốn đưa ta vào chỗ chết mà.”
“Đúng là hiểu lầm” Kim Hải Bao quả nhiên chuẩn bị sẵn sàng mới đến “Lệnh tôn Lăng công quyền cao chức trọng, Tô công tử sợ rằng người khác giả mạo, ai ngờ Lăng thiếu gia đúng là thật, hiểu lầm này quả thật lớn, quá lớn.”
“Có đúng là hiểu lầm không, chính hắn chắc cũng hiểu được.” Lăng Ngọc dựa lưng vào ghế, cái ghế này cùng lông cừu mềm làm đệm, quả thật cực kỳ thoải mái.