 |
|

27-12-2008, 01:57 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 46 Trung Sơn Bà y Kế Cứu Phùng Nương
A Liệt nhìn mấy chiếc đùi thõng xuống trước ngá»±c, cÅ©ng thừa nháºn :
- Äây quả là má»™t việc khiến ai ngó thấy cÅ©ng phải kinh hãi. Nhưng vụ nà y giản dị lắm, chỉ cần ngưá»i ta không trông thấy là xong. ÄÆ°á»ng cá»§a cô nương xa hÆ¡n, cách chuyển váºn mất nhiá»u thì giá». Cô bất tất phải lo cho tại hạ, chỉ cần nghÄ© đến việc riêng cá»§a cô là được. Âu Dương Tinh tức mình nói :
- Ta có lòng tốt thức tỉnh ngươi, mà ngươi còn là m bộ. A Liệt đáp :
- Tại hạ biết rồi. Cô cứ yên tâm mà đi. Trong lòng vẫn áy náy, Âu Dương Tinh trở gót chạy và o phòng kéo Sầm Du ra thì A Liệt đã Ä‘i mất hút. A Liệt vượt tưá»ng ra khá»i khách sạn chạy thẳng vá» nẻo hoang dã ngoà i thà nh đã lá»±a chá»n từ lúc ban ngà y A Liệt vá» gần tá»›i tiệm tạp hóa. Äá»™t nhiên chà ng dừng bước tá»± há»i:
- Hỡi Æ¡i ! Chẳng lẽ ta để Lý CÆ¡ chết tháºt ư ? Rồi chà ng lại nghÄ© :
- Ả mà không chết, nhất định bị bá»n Cá»±c Lạc giáo Ä‘iá»u tra ra gốc ngá»n là đại sá»± há»ng bét.
Chà ng nghÄ© váºy tưởng đã yên tâm để cho mụ chết, nhưng má»™t ý niệm khác lại nổi lên:
- Nhan sắc thị tháºt khiến ngưá»i ta phải rung độg. Con ngưá»i đẹp Ä‘ang độ thanh xuân mà phải thiệt mạng thì tháºt là đúng vá»›I câu hồng nhan bạc mệnh. Than ôi! Tá»· như ta Ä‘em dấu thị má»™t nÆ¡i là m ngưá»i bạn tình bà máºt thì sao? Thị là má»™t vưu váºt cá»§a trá»i sinh. Gã trai nà o chiếm được thị, tháºt khoái lạc vô cùng.. à nghÄ© trong lòng chà ng nổi lên như sóng cồn, lá»›p nà y chưa qua thì lá»›p khác đã xô đến. Nên biết đây là thiên tÃnh cá»§a nam nhân, nhất là gặp được cô gái vô chá»§ như liá»…u rÅ© bên đưá»ng, ai vin cà nh cÅ©ng được. Äồng thá»i nhan sắc thị là m mê mẩn lòng ngưá»i thì chẳng có lý do nà o ngăn cản dục niệm cá»§a chà ng trai, trừ phi chà ng bất lá»±c má»›i ra ngoà i thông lệ nà y. Như váºy dục niệm cùng lý tÃnh giao chiến trong lòng A Liệt là má»™t chuyện rất hợp vá»›i nhân tình, không thể trách chà ng được. Ngà y sau nếu chà ng tÃn ngưỡng má»™t loại triết há»c hoặc tôn giáo nà o mà nháºn ra rằng ý nghÄ© bữa nay cá»§a mình không được chÃnh đáng thì đó lại là chuyện khác. Còn bây giá» chà ng chưa hiểu đạo lý hay tÃn ngưỡng đó thì không thể nghiêm cấm chà ng được. Äá»™t nhiên bá»—ng có ngưá»i trước xa sau gần rón rén Ä‘i tá»›i còn cách chá»— A Liệt chừng má»™t trượng, chà ng má»›i phát giác. Chà ng giáºt mình kinh hãi vá»™i quay đầu nhìn lại. Dù trongg đêm tối chà ng cÅ©ng nhìn rõ ngưá»i nà y râu tóc ná»a Ä‘en ná»a trắng, mình mặc áo trưá»ng bà o, lưng thắt Ä‘ai vải. Lão chÃnh là Lương Äại thúc. Cặp mắt lão lấp loáng chòng chá»c nhìn A Liệt. Tất nhiên lão cÅ©ng ngó thấy mấy cái đùi nõn nà là m cho mất vẻ nhã nhặn. Lương đại thúc vá»™i nói :
- Thiếu gia ! Thiếu gia hãy và o nhà cho lẹ. Dứt lá»i lão xoay mình chạy trước vượt qua bốn, năm tòa nhà vỠđến tiệm tạp hóa. Trong căn phòng ở phÃa sau , A Liệt đặt ba ả xuống áo ngoà i mở ra thân thể lõa lồ trước ánh đèn sáng má»™t mà u tuyết trắng hiện ra lóa mắt. A Liệt thở dà i than thầm :
- Ta bá» chúng thế nà o được ? Lương đại thúc ngó chà ng bằng cặp mắt sâu thẳm rồi cúi xuống nhìn ba cô gái, lão còn kéo từng cô má»™t ra để nhìn cho rõ gương mặt. Sau lão trá» và o cô nằm giữa há»i :
- Phải chăng ả nà y là Lý CÆ¡? Quả nhiên thị đẹp lắm khiến chà ng trai nà o cÅ©ng phải động tâm. A Liệt buồn bã gáºt đầu không nói gì. Lương đại thúc lại gần chà ng há»i:
-Thiếu gia ! Thiếu gia có tâm sá»± gì váºy ? A Liệt lắc đầu nhưng rồi chà ng lá»™ vẻ hoan há»· đáp :
- Lương đại thúc ! Tiểu tỠmuốn đem mối nghi ngỠđưa ra nhỠđại thúc chỉ giáo: Lương đại thúc nghiêm nghị nói :
- Tiểu chủ nói đi ! lão nô nghe đây. A Liệt nói :
- Tiểu tá» không nhẫn tâm hạ sát Lý CÆ¡ mà muốn Ä‘em thị dấu má»™t nÆ¡i để là m tình nhân. NghÄ© như váºy có đáng sợ không? Lương đại thúc đáp :
- Cái đó chẳng có chi đáng sợ ! A Liệt nhún vai. Lương đại thúc lại há»i :
- Nhất định tiểu chá»§ có Ä‘iá»u chi cảm xúc má»›i cho là đáng sợ. A Liệt đáp :
- Tiểu tá» muốn há»i có nên hay không. Tá»· như vừa rồi trong lòng tiểu tá» rối loạn, đại thúc đến sau lưng cÆ¡ hồ cÅ©ng không phát giác, há chẳng là điá»u đáng sợ ? Lương đại thúc há»i :
- Nữ sắc là m cho ngưá»i ta mê mệt Ä‘á»u như thế cả. Tá»· như ngưá»i đà n bà nà y có thể khiến cho tiểu chá»§ là m việc tồi bại hoặc tiêu tan chà báo thù thì tiểu chá»§ có muốn dung nạp thị hay không ? A Liệt đáp :
- Dĩ nhiên không thể bao dung thị được. Lương đại thúc nói :
- Váºy tiểu chá»§ nên ghi nhá»› ả nà y tÃnh tình dâm đãng, bản tÃnh vô lương, bán rẻ chá»§ nhân, cùng ngưá»i cẩu hợp. Hạng đà n bà như váºy phá»ng có khác gì liá»…u ngõ hoa tưá»ng mà đáng cho mình mạo hiểm để tiết lá»™ cÆ¡ quan. Tình thá»±c mà nói thì chỉ tha mạng cho thị thì nguy cÆ¡ còn hạn định ở chá»— bá»n Cá»±c lạc giáo Ä‘iá»u tra ra ná»™i tình chân thá»±c. Bằng thu thị là m tình nhân thì thân thế tiểu chá»§ chẳng sá»›m thì muá»™n cÅ©ng bị bại lá»™. Lão ngừng lại má»™t chút rồi tiếp:
- Còn nói vá» việc thị là m cho tiểu chá»§ rối loạn tâm thần, lão nô đến gần cÅ©ng chưa phát giác, tưởng tiểu chá»§ bất tất phải lo lắng vá» Ä‘iểm nà y. Lão nô xuất thân ở Hóa Huyết môn, khinh công rất cao minh thế mà còn ở ngoà i má»™t trượng tiểu chá»§ đã phát giác tất cÆ¡ cảnh hÆ¡n nhiá»u ngưá»i lắm rồi. Lão có biết đâu đây chÃnh là má»™t Ä‘iểm mà A liệt sợ nhất. Nguyên chà ng có thể thấy rõ má»i việc trong vòng mưá»i trượng. Cảm giác cá»§a chà ng đã dung hợp vá»›i tâm linh má»›i tá»›i dược trình độ nà y, nhưng chà ng phải giữ tâm linh cho yên lặng. Vụ Lý CÆ¡ là m giảm bá»›t năng lá»±c trách nà o chà ng chẳng kinh tâm động phách. A Liệt đã tiếp thụ được má»™t bà i há»c là nhất thiết phải giữ tâm hồn cho thoải mái, không để sắc dục quấy rối, nhất là chà ng phải giữ được tâm trạng cảnh giác, nếu sóng lòng dà o dạt có khi mang há»a sát thân. A Liệt nghe Lương Trung SÆ¡n thuyết má»™t hồi tuy trong lòng còn vướng vÃu nhưng không nói ra miệng, đà nh dương mắt nhìn lão cắp ba cô gái ra vưá»n sau. Chà ng trở lại khách sạn Ä‘em thi thể tên phu xe đến. Lương Trung SÆ¡n láºt mặt gã nà y coi tháºt kỹ rồi Ä‘em ra vưá»n sau. Lão vá» phòng mở túi da lấy ra má»™t gói nhá» rá»™ng bằng bà n tay dà i chừng gấp đôi. Lão mở bao lấy năm cái há»™p tròn lá»›n bằng đồng tiá»n mà má»ng dÃnh. A Liệt nhìn những váºt nà y bằng cặp mắt hiếu kỳ. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Bá»™ mặt nà y so vá»›i chân tay cá»§a tiểu chá»§ còn Ä‘en hÆ¡n nhiá»u, cần phải là m cho Ä‘en thêm má»›i được. Äó là má»™t yếu quyết thứ nhất trong thuáºt hóa trang. Trong những há»™p nhỠđựng mà u sắc đủ loại, và ng có, đỠcó. A Liệt chá» Lương Trung SÆ¡n bôi mặt cho minh, há»i :
- Tá»· như muốn hóa trang là m ngưá»i da trắng thì chẳng có cách nà o phải không ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Nhà há» Tra chúng ta rất cao thâm vá» thuáºt hóa trang. Äó chỉ là vấn đỠkhó khăn vá»›i những ngưá»i khác, còn vá»›i chúng ta là thưá»ng lắm. Lão mở túi móc má»™t Ãt mà ng trắng ra. Váºt nà y má»ng như cánh ve sầu không hiểu nó là cái gì. Lương Trưng SÆ¡n trá» và o những mà ng trắng đó ngạo nghá»… nói :
- Äây là má»™t tấm mặt nạ, cách bà o chế rất tinh diệu. Äeo nó và o mặt, ngÅ© quan vẫn giữ nguyên hình dạng không thay đổi, nhưng nước da biến thà nh trắng bạch. Dù đến gần chú ý nhìn cÅ©ng khó lòng nháºn ra được là mình Ä‘eo mặt nạ. Trên Ä‘á»i có nhiá»u mặt nạ Ä‘eo và o rồi mắt mÅ©i biến hình da thịt cứng đơ không lá»™ vẻ gì, má»›i trông qua cÅ©ng nháºn ra có Ä‘iá»u khác lạ. A Liệt há»i :
- Äây tháºt là má»™t vụ tiểu tá» chưa từng được nghe. Giả tá»· tiểu tá» Ä‘eo mặt nạ và o rồi thì dù là ngưá»i quen thuá»™c cÅ©ng không nhìn ra được chá»— sÆ¡ hở mà chỉ thấy sắc mặt biến thà nh trắng bạch thôi phải không ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Äúng thế ! Vì váºy nếu tiểu chá»§ muốn hóa trang là m ngưá»i mặt trắng thì Ä‘eo tấm mặt nạ nà y và o rồi sẽ hạ thá»§ vẽ lông mà y, lại lợi dụng bóng Ä‘en thẫm hay lạt để là m cho bá»™ mặt thà nh có chá»— lồi chá»— lõm. Lão vừa nói vừa bịt mặt nạ, vẽ lông mà y và sau cùng gắn má»™t bá»™ râu giả cho chà ng. Lương Trung SÆ¡n đưa gương cho chà ng soi. A Liệt trông và o gương rồi cưá»i nói :
- Quả nhiên rất giống gã phu xe. Äại thúc tháºt là tà i tình! Khi nà o rảnh tiểu tá» nhất định xin đại thúc dạy tuyệt kỹ nà y cho. Lương Trung SÆ¡n nói :
- DÄ© nhiên tiểu nhân truyá»n cái trò chÆ¡i đó cho tiểu chá»§. Chỉ mấy ngà y là là m được mấy tấm da mặt để mà dùng. A Liệt kinh hãi há»i : - Sao ? Äại thúc dám tÃnh chuyện lấy da mặt cá»§a bá»n Lý CÆ¡ để chế tạo ư? Thế thì đáng sợ tháºt. Nếu tiểu tá» Ä‘eo và o tất là khó chịu vô cùng. Lương Trung SÆ¡n cưá»i há»i lại :
- Tiểu chủ thấy nó đáng sợ Ở chỗ nà o ? A Liệt đáp :
- Äại thúc thá» nghÄ© coi. Bá»n chúng là những cô gái đẹp nhưng lá»™t da ra máu chảy đầm đìa thì ai mà không sợ? Chẳng lẽ đại thúc không thấy thế ư ? Lương Trung SÆ¡n nói :
- Tình thá»±c tiểu nhân không thấy chi hết. Có Ä‘iá»u tiểu chá»§ cứ yên tâm, vì tấm da hiện tại không phải là bóc ở da mặt há» ra. A Liệt ngắt lá»i :
- Chuyện nà y hãy để đó. Bây giỠtiểu tỠphải trở vỠkhách sạn. Sau nà y chúng ta muốn gặp nhau thì là m thế nà o? Lương Trung Sơn đáp :
- Nếu hai vị Ở với nhau thì thực tình tiểu nhân không tiện lộ diện. A Liệt nói :
- Tiểu tá» ra khá»i thà nh nà y rồi bá» xe lại sẽ cùng Âu Dương cô nương chia tay má»—i ngưá»i má»™t ngả. Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Như váºy thì hay lắm ! Tiểu nhân láºp tức dẫn tiểu chá»§ đến má»™t nÆ¡i để tìm kiếm bà lục vá» Hóa Huyết thần công. Lão ngắm lại A Liệt từ đầu xuống đến gót chân má»™t hồi rồi nói :
- Tiểu nhân còn có vấn đỠcần phải nghiên cứu với tiểu chủ, nhưng bây giỠchưa tới lúc, đà nh chỠsau nà y tái hội sẽ bà n. A Liệt nói :
- Tiểu tỠcũng không vội lắm, đến sáng hãy trở vỠkhách sạn. Trước hết tiểu tỠmuốn biết rõ bộ bà lục đó hiện ở địa phương nà o ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Tiểu nhân cÅ©ng chưa thấy qua cuốn bà lục nà y, nhưng chá»§ nhân đặc biệt tÃn nhiệm đã được nghe lão nhân gia nhắc tá»›i. Cuốn bà lục nầy không hiểu là m bằng chất gì, lại má»ng như cánh ve sầu. Tuy có nhiá»u trang nhưng cuá»™n lại chỉ bằng đầu ngón tay và nhét và o trong chuôi má»™t thanh bảo kiếm truyá»n Ä‘á»i cá»§a nhà há» Tra kêu băng Phân quang kiếm. A Liệt há»i :
- KÃch thước cuốn bà lục đó bé thôi phải không ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Äúng thế ! Äại khái độ , tấc. Tiểu nhân cÅ©ng không biết rõ. A Liệt hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh há»i :
- Äại thúc có biết nó bằng chất gì không ? Lương Trung SÆ¡n há»i lại :
- Tiểu chủ biết nó là m bằng gì ư ? A Liệt đáp :
- Nhất định nó chế bằng da ngưá»i. Lương Trung SÆ¡n ngẩn ngưá»i cưá»i nói :
- Tiểu chá»§ Ä‘oán như váºy cÅ©ng có lý vì Hóa Huyết môn chúng ta có thuáºt chế luyện da ngưá»i hay nhất thiên hạ thì quả nhiên cuốn sách nà y có thể chế bằng da ngưá»i. A Liệt lắc đầu há»i :
- Không hiểu phải mất bao nhiêu da ngưá»i ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Ngoại trừ bá»™ mặt con ngưá»i, còn da ngá»±c, da chân Ä‘á»u dùng được hết. Muốn hoà n thà nh pho bà lục chỉ cần da mấy ngưá»i là đủ. A Liệt lại lắc đầu nghÄ© thầm : “Lương đại thúc nói đến chuyện nà y mà giá»ng lưỡi há»i hợt như không thì ra đại thúc coi nhân mạng rất tầm thưá»ng. Nếu váºy há» Tra nhà mình không phải là chÃnh phái.†Chà ng nghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y trong lòng cá»±c kỳ buồn bã không dám nghÄ© hÆ¡n nữa, vì nếu quả há» Tra ở Hóa Huyết môn không phải là chÃnh phái thì sát nghiệp thâm trá»ng. HÆ¡n nữa phụ thân chà ng là Tra Nhược Vân Ä‘i tá»›i đâu gian dâm phụ nữ nhà ngưá»i ta đến đấy thì có bị trừng phạt diệt tá»™c cÅ©ng là đáng tá»™i.†Lương Trung SÆ¡n cÅ©ng trong lòng cảm khái vì thấy tiểu chá»§ tuy là ngưá»i rất thông minh cÆ¡ cảnh chẳng thẹn là dòng dõi hổ môn, nhưng lại không có tÃnh cách anh hùng hảo hán mà lại nhát gan. Lão cho là tÃnh tình con ngưá»i như chà ng không đủ là m cho oai danh chấn động giang hồ. Hai bên má»—i ngưá»i Ä‘i theo má»™t ý nghÄ© riêng nhưng không lá»™ ra ngoà i mặt. A Liệt há»i sang chuyện khác :
- Thanh Phân quang kiếm hình thù thế nà o ? Nó đặc biệt ở điểm gì ? Lương Trung Sơn đáp :
- Tiểu nhân nghe nói thanh kiếm nà y sắc bén nhất thiện hạ, trong vÅ© trụ nà y không còn thứ khà giá»›i nà o bì kịp. Nhưng hình thù nó ra sao tiểu nhân cÅ©ng không biết. A Liệt ngạc nhiên há»i :
- Váºy chúng ta Ä‘i kiếm nó ở địa phương nà o? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Trong tòa Tra gia cá»§a chúng ta có má»™t cái kho bà máºt, bá»n đối đầu nhất định không tìm thấy. Tiểu chá»§ mà mở được kho bà máºt đó ra sẽ trở nên ngưá»i già u có thứ nhất địa phương nà y. Tiá»n cá»§a tha hồ xà i không hết. DÄ© nhiên Phân quang kiếm và bà lục thần công Ä‘á»u ở trong kho.
A Liệt nghe lão nói váºy rất lấy là m cảm động đáp :
- Äại thúc là ngưá»i trung háºu khác thưá»ng, không lấy tà i váºt trong kho bà máºt là m cá»§a riêng mình. Lương Trung SÆ¡n mỉm cưá»i đáp :
- Tiểu nhân là m gì có phúc pháºn đó. Tiểu nhân Ä‘oán rằng trong cho bà máºt kia nhất định còn nhiá»u sá»± váºt kỳ lạ khó mà tưởng tượng được. Äây là tiểu nhân ngẫu nhiên được nghe ngưá»i nói tá»›i mà suy Ä‘oán ra. Äá»™t nhiên lão lá»™ vẻ hứng khởi. Nguyên lúc lão nói đến chuyện mình phán Ä‘oán chợt nhá»› ra trong nhà há» Tra có má»™t môn kỳ dược bà truyá»n. Ai uống thuốc đó và o rồi dù nhút nhát đến đâu cÅ©ng biến thà nh lá»›n máºt giết ngưá»i không á»›n tay. Thứ thuốc nà y rất cần dùng cho A Liệt. Lão được an á»§i vô cùng, tá»± nhá»§ :
- Chỉ cần sao tiểu chá»§ thay đổi lòng dạ cho tháºt tà n độc là đủ, vì thân thể chà ng đã thoát thai hoán cốt. Nếu chà ng luyện thà nh công tuyệt kỹ cá»§a bản môn thì lo gì không hoà nh hà nh thiên hạ để khôi phục oai danh chấn động cá»§a Hóa Huyết môn. A Liệt thấy vẻ mặt lão hứng khởi há»i lão đã nghÄ© gì thì lão chỉ áºm ừ chứ không nói rõ cho chà ng biết. A Liệt cÅ©ng không há»i nữa, chà ng nói :
- Tiểu tỠđịnh rá»i khá»i thà nh Hứa Xương chừng mấy chục dặm là bá» xe ngá»±a lại cùng Âu Dương Tinh chia tay. Tiểu tỠđến thà nh Khai Phong tế má»™ gia mẫu, vì sau nà y e rằng Ãt có thì giá» rảnh đến đó tế Ä‘iện. .. Chà ng nói tá»›i đây động mối thương tâm. Hà ng châu lã chã khôn cầm. Lương Trung SÆ¡n trong lòng áy náy nhưng thấy chà ng Ä‘ang lúc thương tâm, không tiện ngăn trở, đà nh gáºt đầu há»i :
- Váºy bao giá» chúng ta má»›i lại gặp nhau ? Lão ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi há»i tiếp :
- Äến Chu Tiên trấn được chăng ? Âu Dương TÃnh có qua nÆ¡i đó không ? A Liệt đáp :
- Tiểu tá» cÅ©ng không rõ. Chúng ta đến Khai Phong hay hÆ¡n, vì đại thúc còn phải giúp tiểu tá» má»™t việc. Lương Trung SÆ¡n ngấm ngầm kinh dị vì lão tưởng A Liệt hãy còn tấm thân cô độc thì sao lại nhiá»u việc thế ? A Liệt Ä‘em vụ Phùng Thúy Lam vắn tắt thuáºt lại. Äoạn chà ng nói :
- Hiện giá» Cái Bang đã giăng lưới, má»™t mặt há» dùng cách phi báo độc môn thông tri cho mưới mấy tay cao thá»§ từ hai miá»n nam bắc chuyển qua hướng tây vừa Ä‘i vừa Ä‘iá»u tra. Còn năm, sáu ngưá»i nhằm hướng đông mà rượt theo thà nh thế tiá»n háºu giáp công. Giả như thông báo cho nà ng biết trước thì may ra nà ng thoát được đại nạn. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Phùng cô nương đã có Æ¡n cứu mạng tiểu chá»§ thì bất luáºn trưá»ng hợp nà o chúng ta cÅ©ng phải giúp đỡ cô. Lão nhắm mắt lại ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi mở mắt ra nói :
- Tình hình Phùng cô nương tháºt nguy nan đến tá»™t độ vì theo sá»± phá»ng Ä‘oán cá»§a tiểu nhân thì nÆ¡i há»™i há»p cá»§a Cái Bang chắc là ở thà nh Khai Phong. Äồng thá»i bảy môn phái lá»›n truy nã ngưá»i giả là m Hóa Huyết môn cÅ©ng lấy Khai Phong là m trung tâm Ä‘iểm. Há» bố trà cạm bẫy rồi thắt nhá» dần dần vòng vây lại. Gia dÄ© bá»n Cá»±c lạc giáo có khi cÅ©ng Ä‘i vá» phÃa đông kéo đến Khai Phong. Thế là ba lá»™ quân nầy cùng bất lợi phi thưá»ng cho Phùng cô nương. Trừ lá»™ quân Cái Bang không kể đến, lá»™ quân cá»§a bảy môn phải lá»›n há»… phát giác ra ngưá»i khả nghi là động thá»§ tróc nã, Phùng cô nương đù có được giải thÃch cặn kẽ nhưng tung tÃch cô đã bị bại lá»™ thì nguy hiểm không biết đến thế nà o mà nói ! Còn bá»n Cá»±c Lạc giáo, ngoà i chuyện hiểu lầm, chúng lại có hà nh động dâm dục tồi tà n. Lương Trung SÆ¡n phân tÃch như váºy, hiển nhiên Phùng Thúy Lam Ä‘ang bị hãm và o mấy tầng nguy cÆ¡. A Liệt cấp bách nhảy bổ lên há»i :
- Thế thì là m thế nà o cho được ? Lương Truns SÆ¡n mặt lạnh như băng nhắm mắt ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nhếch má»™t nụ cưá»i, mở mắt ra nói :
- Tiểu nhân có kế nà y để tạm giải mối nguy cho Phùng cô nương và có lá»i cho chúng ta. Nhưng không hiểu có là m được chăng ? A Liệt vá»™i há»i :
- Äại thúc có diệu kế gì? Nói mau Ä‘i! Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Lá»™ nhân mã Cái Bang hãy tạm thá»i gác sang má»™t bên, hãy nói đến hai lá»™ là môn phái lá»›n và Cá»±c Lạc giáo, muốn là m cho há» rối loạn cÅ©ng chắng khó gì. Chúng ta chia nhau ra mà động thá»§ phát tÃn hiệu báo thù ở những nÆ¡i khá xa quanh thà nh Khai Pllong. Hai lá»™ nhân mã kia bị dẫn dụ chuyển hướng Ä‘i nÆ¡i khác. CỠđộng nà y còn có chá»— hay nữa là con ngưá»i giả mạo bản môn cÅ©ng phải kinh hãi, há» sẽ hết sức đìá»u tra. Äá»™ng tác cá»§a há» thế nà o cÅ©ng lá»™ manh mối. HÆ¡n nữa địch nhân cà ng rối loạn thì cuá»™c mưu đồ cá»§a chúng ta cà ng có lợi. Lão ngừng lại má»™t chút rồi nói tiếp :
- Sự thực Hóa Huyết môn chúng ta đang chuẩn bị trả thù nên nhân cơ hội nà y tiêu diệt bớt một phần tay chân của Cực Lạc giáo cũng là hay lắm. A Liệt nói :
- Tiểu tá» rất tán thà nh Ä‘iá»u nà y. Lương Trung SÆ¡n nói : - Bây giá» tiểu nhân láºp tức Ä‘em bà quyết vá» việc truyá»n huyết vÅ© thư dạy cho tiểu chá»§ để tiểu chá»§ đối phó vá»›i Cá»±c Lạc giáo. A Liệt nói :
- Trong phái lá»›n thì tiểu tá» căm háºn nhất là phát Bắc Mang cùng Thanh Long Há»™i. NhỠđại thúc hạ thá»§ hai phái đó. Lương Trung SÆ¡n đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Chúng ta chia nhau phát Huyết VÅ© thư. Nếu dá»c đưá»ng quả thấy ám ký cá»§a Phùng cô nương thì tá»± nhiên phải thông tri cho cô biết ngay. Nhưng tiểu chá»§ cần chấp thuáºn má»™t Ä‘iá»u cá»§a tiểu nhân. A Liệt há»i :
- Äiá»u gì ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Trước khi chúng ta chưa hội diện được, tiểu chủ đã đến phủ Khai Phong thì hãy tế mộ trước đi, chỠtiểu nhân tới nơi sẽ cùng nhau hà nh động. A Liệt nói :
- Hay lắm ! Lương Trung Sơn nói :
- Tiểu nhân thưá»ng qua lại vá»›i má»™t nhà buôn bán ở Khal Phong, váºy tiểu nhân viết thư giá»›i thiệu, tiểu chá»§ đến đó tạm trú. Ngoà i ra nếu tiểu chá»§ muốn thay đổi sắc mặt thì Ä‘em Ä‘i má»™t bình rượu là được. A Liệt cầm lấy phong thÆ¡ trở vỠđến khách sạn thì trá»i dã gần sáng. Âu Dương Tinh thấy chà ng vá» lại trách móc chà ng Ä‘i lâu quá. Má»™t lúc sau trá»i sáng rõ, A Liệt mặc bá»™ áo cá»§a ngưá»i phu xe và o tà u ngá»±a chuẩn bi đóng xe rồi trở ra trả tiá»n cho chá»§ quán. Äoạn chà ng đưa Lý CÆ¡ giả (tức Âu Dương Tinh) lên xe Ä‘i ngay. Nhà quán tuy thấy số ngưá»i Ãt Ä‘i nhưng cÅ©ng không dám há»i vì há» sợ nhất là những nhân váºt giang hồ Ä‘eo Ä‘ao kiếm bên mình. Ra khá»i thà nh, A Liệt vừa gia roi cho ngá»±a chạy vừa há»i :
- A Tinh ! Cô định Ä‘i vá» phương nà o ? Âu Dương Tinh lặng lẽ má»™t lúc rồi há»i lại :
- Ngươi có việc gấp phải là m hay sao ? A Liệt đáp :
- Äúng thế ! Âu Dương Tinh nói :
- Ta biết ngươi không phải hạng tầm thưá»ng vì thuáºt cải trang cá»§a ngươi đủ khiến cho ta ngó thấy nhiá»u manh mối. A Liệt giáºt mình kinh hãi nghÄ© thầm :
- Äây đúng là má»™t Ä‘iá»u sÆ¡ hở rất lá»›n. Néu cô nà y biết mình là ngưá»i Hóa Huyết môn thì há»ng bét. Bá»—ng nghe Âu Dương Tinh cưá»i khanh khách há»i :
- Ta đã nghiên cứu thì những lá»i ngươi nói cÅ©ng có Ãt nhiá»u sá»± thá»±c! A Liệt há»i :
- Kết quả cuá»™c nghiên cứu cá»§a cô thế nà o ? Âu Dương Tinh không trả lá»i, dưá»ng như cô đắm chìm và o trong dòng tư tưởng mông lung. A Liệt cÅ©ng không tiện nói nhiá»u, giục ngá»±a ruá»—i xe, chẳng mấy chốc đã Ä‘i được ngoà i hai mươi dặm. Chà ng trấn tÄ©nh tâm thần, tá»± nghÄ© : “Ta phải bá» Ä‘i má»›i được. Cá»— xe nà y để lại nhiá»u vết tÃch, nên há»§y Ä‘i là hÆ¡n. Vả lại ta cần hà nh động đơn độc.†Không còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© toan lên tiếng thì đột nhiên phÃa trước mặt gần đó có hai con trâu Ä‘ang húc nhau trên đưá»ng. Hai gã mục đồng chạy ra quát tháo mà không phân khai hai con váºt được. Bị hai con trâu cản đưá»ng, cá»— xe ngá»±a không đưá»ng vượt qua. A Liệt đà nh kìm ngá»±a lại chá» cho bá»n mục đồng Ä‘uổi hai con trâu. Chỉ trong nháy mắt hai đầu đưá»ng lá»›n bao nhiêu xe ngá»±a Ä‘á»u bị ngăn chặn. Chẳng ai dám đến gần. Trong bá»n khách Ä‘i đưá»ng, má»™t ngưá»i lá»›n tiếng chỉ dẫn cho hai tên mục đồng là m theo. Sau má»™t lúc nhốn nháo. A Liệt liếc mắt nhìn thấy bên cá»— xe có bốn, năm ngưá»i đứng. Trong đám nà y có má»™t lão ăn xin ngưá»i cao mà gầy, mặt Ä‘en thui lại nhiá»u vết nhăn. Cái đó chẳng có chi là lạ, nhưng A Liệt động tâm tá»± há»i :
- “Phải chăng lão là ngưá»i Cái Bang?†Trước đây chưa bao lâu chà ng bị ngưá»i Cái Bang bắt Ä‘em Ä‘i. Cảnh tượng đó lại hiện ra trong đầu óc. Không hiểu chà ng căm háºn hay có tâm sá»± gì ? Chà ng tá»± nhá»§ :
- Bất luáºn lão nà y có phải ngưá»i Cái Bang hay không, mình cÅ©ng phải Ä‘iá»u tra cho biết, đêm nay không hiểu nên đối phó vá»›i lão thế nà o ? Hiện giá» chà ng đã hóa trang, nếu không thì chà ng đã bị bại lá»™ hà nh tung. A Liệt liá»n nhảy xuống xe, chà ng xem lại con ngá»±a rồi quanh đến bên lão cái hết sức đổi thà nh giá»ng ồm ồm há»i :
- Phải chăng lão trượng vừa ở Hứa Xương tá»›i đây ? Chà ng há»i má»™t cách đột ngá»™t dưá»ng như để chỠđối phương trả lá»i rồi sẽ há»i tiếp vá» ná»™i dung câu chuyện.
|

27-12-2008, 02:00 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 47 Cắp á»ng Nhòm Xong Lại Äốt Xe
Lão cái nheo mắt nhìn chà ng đáp :
- Không phải... A Liệt nhún vai nói :
- Tại hạ coi lầm ngưá»i rồi. Lão cái lạnh lùng há»i :
-Coi lầm ngưá»i nà o? A Liệt trừng mắt lên há»i lại :
- Coi lầm ngưá»i nà o mà không được? Lão cái lẳng lặng lảng ra chá»— khác. A Liệt cưá»i thầm trong bụng tá»± nghÄ© :
- Cha nà y muốn giả mạo khẩu âm ngưá»i phương bắc nhưng vừa nghe đã biết ngay là má»™t tên trong bá»n tối hôm qua và bá»n chúng kêu bằng Huỳnh trưởng lão. Hừ ? Bây giá» lão còn phải giữ qui cá»§ Cái Bang không dám sinh sá»± gây lá»™n vá»›i ngưá»i thưá»ng. Âu là ta nhân cÆ¡ há»™i nà y nhục mạ lão má»™t phen cho hả giáºn. May ở chá»— chẳng bao lâu ta trở lại chân tướng, hình dạng nà y không còn tồn tại nữa. Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, chà ng thấy lão Cái đã lảng ra xa ba thước, liá»n lá»›n - tiếng quát :
- Nà y ! Hãy đứng lại! Mấy ngưá»i hà nh khách đứng quanh đó Ä‘á»u quay đầu nhìn lại quả thấy lão Cái dừng bước, há»i :
- Chuyện gì váºy? A Liệt liá»n chạy tạt giÆ¡ đầu ngón tay ra như muốn đâm và o mÅ©i lão. Chà ng là m mặt -giáºn nói :
- Lão quỉ nà y muốn là m trò gì ? Vừa rồi ở trong thà nh chÃnh lão đã gây sá»± rắc rối. Lão cái sá»ng sốt. ChÃnh lão cÅ©ng chẳng hiểu mình đã gây ra việc gì … Lão liá»n há»i : - Việc gì má»›i được chứ? A Liệt quay lại há»i Âu Dương Tinh :
- Äại tiểu thư ! Có phải lão khiếu hóa nà y không? Âu Dương Tmh ngồi trong xe vén rèm hé mở ra đáp :
- Phải rồi ! ChÃnh lão đó. Sá»± thá»±c cô cÅ©ng không hiểu A Liệt muốn giở trò gì mà chỉ biết theo hùa giúp chà ng cho nên việc.
A Liệt quắc mắt nhìn lão Cải hầm hầm quát mắng :
- Lão con khỉ nà y muốn chết chăng ? Lão đã vén rèm lên để ngó trá»™m gì? Má»i ngưá»i chợt tỉnh ngá»™ cho là lão Cái dòm trá»™m xe cá»§a ngưá»i ta. Hà nh vi nà y chắc để ăn cắp vặt gì chứ không còn sai nữa.. Vì thế má»i ngưá»i đối vá»›i lão Cái Ä‘á»u lá»™ vẻ khinh bỉ chán ghét. Dù A Liệt có động thá»§ đánh lão, cÅ©ng chẳng ai can thiệp. Lão Cái chau mà y há»i lại :
- Thế nà y thì kỳ tháºt ! Lão hóa tá» chưa từng bước và o tỉnh Hứa Xương thì là m sao lại có hà nh động đó được? A Liệt nắm tay khoa lên trước mặt lão hai lần lá»›n tiếng quát :
- Lão gia coi bá»™ lão rụt đầu rụt cồ, đúng không phải ngưá»i lương thiện. Lão gia muốn nện cho lão má»™t quyá»n, nhưng chỉ sợ lão già suy nhược chẳng chịu nổi. Chà ng nói phun cả nước bá»t bắn và o mặt Lão Cái, tháºt khiến cho ngưá»i ta khó chịu. Nhưng chà ng đã coi đúng lão là má»™t tay cao thá»§ giữ địa vị trưởng lão Cái Bang nên lão phải gìn giữ lá» luáºt, không dám động thá»§ má»™t cách khinh xuất, đà nh lùi lại mấy bước liá»n. A Liệt còn liên hồi thóa mạ lão con khỉ, lão phải gió, lão chó má rồi má»›i trở vá» lên xe. Chà ng cầm roi ngá»±a còn trợn mắt nhìn lão má»™t lần ra chiá»u rất phẫn ná»™. Sau má»™t lúc lâu, hai con trâu rá»i nhau ra rồi, đưá»ng lối đã qua lại được. A Liệt gia roi cho ngá»±a chạy. Vó ngá»±a Ä‘áºp xuống đưá»ng cuốn lên má»™t vùng cát bụi. Xe Ä‘i được chừng bốn, năm dặm, A Liệt nói :
- A Tinh ! Chúng ta nên bỠxe thôi. Âu Dương Tinh nói :
- Ngươi hãy thá» coi chừng xem sao ? A Liệt há»i :
- Theo ý cô nương thì liệu lão Cái có theo dõi chúng ta không ? Âu Dương Tinh đáp :
- Cái đó đã hẳn. Bây giá» nhất cá» nhất động ở cá»— xe nà y Ä‘á»u trong vòng giám thị cá»§a há». A Liệt há»i :
- Tại hạ quan sát không biết ai là ngưá»i giám thị ? Âu Dương Tinh đáp :
- Hẳn thế ! Ngưá»i ta ở ngoà i xa giám thị chứ khi nà o há» tá»›i gần. A Liệt há»i :
- Sao cô nương biết rõ thế ? Âu Dương Tinh đáp :
- Giả tỷ ngươi biết lão Khiếu Hóa đó lai lịch thế nà o, chắc ngươi không vũ nhục lão đến thế ! Câu nầy tựa hồ là một câu cảnh cáo mà thực ra cô có ý ám thi chà ng : Nếu chà ng không nói vì duyên cớ gì thì cô cũng không cho chà ng hay bất cứ chuyện gì. A Liệt nói :
- Bất chấp lai lịch lão thế nà o, lão cÅ©ng chỉ là ngưá»i xin cÆ¡m. Âu Dương Tinh đáp :
- Äã thế ta không nói nhiá»u nữa. A Liệt há»i :
- Sá»± thá»±c cô đã biết những gì ? Âu Dương Tinh há»i:
. - Ngươi không mắc bịnh thần kinh thì sao vô duyên vô cá»› lại nhục mạ ngưá»i ta là m chi ? A Liệt nói :
- Tại hạ cố ý lưu lại má»™t ấn tượng sâu xa và o đầu óc ngưá»i ta. Có là m thế thì má»i ngưá»i má»›i biết là cá»— xe nà y đã qua đây. Âu Dương Tinh há»i :
- Rồi sao nữa ? A Liệt đáp :
- Rồi cô nương đến Tôn giả táºp, tại hạ Ä‘i là m việc cá»§a tại hạ. Âu Dương Tinh nói :
- Cái đó là tùy ngươi. Nhưng ta nói cho ngươi hay : Há»… bá» xe là có ngưá»i chặn đưá»ng chất vấn liá»n. A Liệt nghÄ© thầm ;
- Cô không chịu nói thì ta không há»i nữa. Rồi chà ng nói :
- Váºy bây giá» hãy thá» xem lá»i nói cá»§a cô nương có ứng nghiệm không ? Hai bên đã găng nhau rồi. Âu Dương Tinh cÅ©ng biết thế. Theo bản tÃnh cá»§a cô thì bất luáºn trưá»ng hợp nà o cô cÅ©ng không chịu nhượng bá»™, nhưng lúc nà y lòng cô nhÅ©n ra, muốn thi gan không được. Bá»—ng cô thở dà i nói :
- Ngươi cÅ©ng biết lão Khiếu Hóa là má»™t tay cao thá»§ Cái Bang rồi phải không? Theo lẽ ngươi nên biết nghệ thuáºt bà máºt cá»§a Cái Bang má»™t chút. Nhất là nghệ thuáºt “Tháºp lý tiá»m khuy†cà ng nên hiểu rõ. Váºy ngươi mà bá» xe thì là m sao che mắt được bá»n đối phương. A Quệt lên tiếng :
- A Tinh ! Tin hay không là ở nÆ¡i cô. Sá»± thá»±c tại hạ không hiểu gì vá» nghệ thuáºt cá»§a Cái Bang. Nhưng tại hạ thừa nháºn có biết Cái Bang và lão Khiếu hóa đó là Huỳnh trưởng lão. Chà ng dừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Tại hạ nghe ngưá»i ta nói thì Cái Bang không cho đệ tá» gây sá»± trước mặt ngưá»i thưá»ng, nên tại hạ má»›i vÅ© nhục lão trước mặt khách qua đưá»ng. Chà ng cà ng nói cà ng ra chiá»u cứng cá»i thì Âu Dương Tinh cà ng nghe cà ng cảm thấy mình má»m yếu không dám chá»c giáºn chà ng, cô nhá» nhẹ đáp :
- Thế ra ngươi không hiểu, váºy ta không thể trách ngươi chỉ bà n đến chuyện bá» xe. Thuáºt “Tháºp lý tiá»m khuy†theo chá»— ta biết là má»™t công cụ chế ra bằng má»™t cái ống tre nhét pha lê và o để trông thấy cảnh váºt ở xa vượt hÆ¡n cặp mắt thịt đến mấy lần. Nhưng ta đã theo kiểu là m má»™t cái mà hoà n toà n vô đụng. A Liệt nói :
- Äó chắc chỉ là lá»i đồn không đúng sá»± thá»±c. Âu Dương Tinh nói :
- Cái đó khó mà biết dược, nhưng nhiá»u ngưá»i liên thá»§ vá»›i Cái Bang để đối phó vá»›i kẻ thù đã xác nháºn há» sá» dụng thứ ống nhòm kỳ dị nà y và quả nhiên có thể trông thấy cảnh váºt ở xa như gần trước mắt. Những ngưá»i nói chuyện nà y Ä‘á»u là hạng có Ä‘anh vá»ng, tuyệt đối không phải há» bịa chuyện. A Liệt há»i :
- Bây giá» hãy tin là chuyện đó có tháºt. Chá» chúng ta hoặc ăn cắp hoặc Ä‘oạt được má»™t ống vá» coi là biết chân giả ngay. Âu Dương Tinh nói :
- Ä‚n cấp thì nhất định không được rồi. Còn dùng cách cưỡng Ä‘oạt thì má»™t là đối phương không phải hạng dá»… chÆ¡i. Hai là không nên gây thù oán vá»›i Cái Bang. Có phải thế không ? A Liệt gáºt đầu khen phải. Thá»±c ra trong thâm tâm chà ng đã có chá»§ ý đối vá»›i việc nầy. Bây giỠđã không nên bá» xe, A Liệt phải suy nghÄ© cách nà o giải quyết mối nguy cÆ¡ do cá»— xe nà y Ä‘em lại. Chẳng bao lâu mặt trá»i đóng ngá». A Liệt cho xe Ä‘i và o thị trấn dừng lại trước cá»a tiệm bán mì. Lúc nà y trong tiệm rất đông khách. A Liệt liá»n xuống xe quanh ra mé bên là m bá»™ cung kÃnh nói :
-A Tinh ! Ngưá»i ta thấy tại hạ hình dáng thế nà y, nhất định Ä‘oán cô nương là chá»§ nhân. Âu Dương Tinh nói :
- Ngươi nói nhá» má»™t chút đừng để ngưá»i nghe tiếng. A Liệt nói :
- Tại hạ đi mua một bát mì cho cô nương. Âu Dương Tinh nói :
- Äừng lấy mì. Chỉ cần má»™t Ãt thịt bò khô và mấy tấm bánh là đủ rồi. A Liệt khom lưng dạ má»™t tiếng rồi rảo bước chặy và o Ä‘iếm mua thịt bò cùng bánh mì đưa lên xe. Äoạn chà ng lại trở và o Ä‘iếm đảo mắt nhìn quanh má»™t lượt. Quả nhiên chà ng phát giác ra con ngưá»i chà ng muốn kiếm ngồi bên cái bà n nhá» trong góc phòng. Äại hán nà y ăn mặc theo kiểu phu khuân vác Ä‘ang ngồi ăn mì. May các bà n khác ăn Ä‘á»u đông cả, chà ng liá»n lại ngồi đối diện vá»›i hán tá». Hán tá» chỉ ngó A Liệt má»™t cái rồi không chú ý đến chà ng nữa. A Liệt Ä‘oán chắc hán tá» nà y là ngưòi chỉ là m ăn bằng tay chân, còn đầu óc gã giản dị lắm. Chà ng liá»n nói:
- Nà y chú ! Nếu chú giúp ta má»™t chút thì ta cá»› cÆ¡ há»™i là m tiá»n và thù lao cho chú mấy lạng bạc. Mấy lạng bạc thá»i bấy giỠđối vá»›i má»™t ngưá»i phu khuân vác là má»™t món tiá»n lá»›n. Vì thế đại hán ngạc nhiên ngá»ng đầu nhìn chòng chá»c và o mặt A Liệt. A Liệt há»i ngay :
- Ngoà i kia có cá»— xe ngá»±a, chú có đánh xe được không ? Äại hán đáp :
- Äó là nghá» nghiệp cá»§a tiểu nhân, sao lại không được? A Liệt nói :
- Thế thì hay lắm ! Chú hãy nghe cho kỹ. Dá»c đưá»ng ta còn phải chạy Ä‘i là m má»™t việc, nhưng không muốn cho tiểu thư ngồi trong xe hay biết. Nếu ta bá» xe Ä‘i lúc trở vá» nhà tất bị lão gia nghiêm trách. Váºy lúc ấy chú ngồi cầm roi ngá»±a thay ta má»™t Ä‘oạn đưá»ng. Ta chạy Ä‘i má»™t lúc xong việc rồi trở vá» len lén thay đổi và o chá»— chú. Chú có hiểu không ? Äại hán đáp :
- Cái đó dá»… quá rồi. Nhưng lúc tiểu thư há»i tiểu nhân Ä‘iá»u gì thì là m thế nà o? A Liệt cưá»i đáp :
- Tiểu thư vừa ăn xong bao giá» cÅ©ng nằm ngá»§, chẳng há»i gì đâu. Ta biết chắc như váºy. Äại hán thấy A liệt thẩy ra má»™t đĩnh bạc nặng tá»›i , lượng rồi úp bát che Ä‘i đẩy tá»›i trước mặt mình thì trong lòng mừng rỡ không biết đến thế nà o ma nói. Bá»—ng nghe A Liệt bảo :
- Xong việc rồi ta còn tặng cho chú má»™t đĩnh bạc nữa. Bây giá» chú hãy thu lấy số bạc nà y và nghe ta dặn. Trước hết chá»§ ra tiệm đầu tóc bảo há» là m cho bá»™ râu giả rồi ra đầu thị trấn đến khúc quanh có cây lá»›n, chú ở đó chá» xe ta Ä‘i qua, ta sẽ quăng cho chú má»™t bá»c áo. Chú thay áo rồi lại theo đưá»ng nhá» tiến vá» phÃa trước. Chú thấy chá»— nà o chuyển và o rừng cây thì ẩn trong đó mà đợi. Äại hán đáp :
- Ra khá»i trấn nà y chừng dặm tá»›i quán lương đình, lại Ä‘i thêm mấy chục bước là đến má»™t khu rừng. Nhiá»u ngưá»i không muốn Ä‘i đưá»ng vòng cho xa thưá»ng xuyên tắt qua khu rừng nà y. A Liệt cả mừng nói :
- Thế thì tuyệt diệu ! Chúng ta đổi ngưá»i ở đó. Nhưng đến chá»— nà o sẽ quay trở lại? Äại Ãan ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi đáp :
- Äi chừng , dặm là đến chá»— ngã ba thông tá»›i Thạch Kiá»u. Từ ngã ba đưá»ng rẽ và o chừng hÆ¡n hai chục bước có tòa miếu Thổ Äịa. Tôn giá ẩn ở phÃa sau miếu. Tiểu nhân giả vá» Ä‘i tiểu để tôn giá lên xe trở lại. A Liệt nghÄ© thầm :
- Gã nà y rất thuá»™c đưá»ng đất đủ tá» gã là ngưá»i địa phương nà y không còn sai nữa. A Liệt giục đại hán ăn uống, đồng thá»i há»i tên há» gã. Gã cho hay tên là Trương Phát. Trương Phát ra khá»i quán trước để chuẩn bị bá»™ râu giả. A Liệt ăn xong cÅ©ng đứng lên thá»§ng thẳng lên xe cho Ä‘i thong thả để chá» Trương Phát. Xe tá»›i quán Lương đình, A Liệt theo lá»i Trương Phát dặn, cho xe xuyên qua khu rừng. Khi cá»— xe ngá»±a ra khá»i khu rừng thì ngưá»i ngồi trong xe là Trương Phát. A Liệt nhảy lên cây chuyá»n tá»›i ven rừng, ẩn và o trong đám cà nh lá ráºm rạp nhìn ra ngoà i. Mục lá»±c cá»§a chà ng khác vá»›i ngưá»i thưá»ng. Quả nhiên cÅ©ng nhìn thấy trên sưá»n núi cách đó chừng dặm thấp thoáng có bóng ngưá»i đứng dưới gốc cây. Ngưá»i nà y lại dùng chá»— cá» má»c cao để ẩn mình. Mục lá»±c chà ng không phải hạng tầm thưá»ng má»›i nhìn rõ được. Chẳng bao lâu chà ng đã Ä‘i quanh đến chá»— sưá»n núi đó. Bây giá» chà ng nhìn rõ mặt nhân váºt khả nghi ở dưới gốc cây rồi thì thấy hắn ăn mặc theo kiểu khất cái, tay cầm ống trúc dà i hÆ¡n thước. Hắn để đầu ống trúc và o mắt mà nhìn ra xa. A Liệt cưá»i thầm trong bụng, đảo mắt nhìn xuống theo chiá»u hướng ống trúc thì thấy rõ khu đồng ruá»™ng bát ngát có đưá»ng lá»›n ngoằn nghoèo chạy qua. Khách bá»™ hà nh cùng xe ngá»±a đông như kiến bà y ra trước mắt. Chà ng thấy cá»— xe cá»§a mình đã ở ngoà i xa mấy dặm, nghÄ© bụng :
- “Chỉ cần nhãn lực minh mẫn là trông xa cũng rõ, hà tất phải dùng ống nhòm†Nhưng rồi chà ng lại xoay chuyển ý nghĩ :
- “A ! Ta hiểu rồi ! Bá»n ngưá»i Cái Bang quả nhiên lão luyện và cẩn tháºn. Nếu há» không có ống nhòm thì chẳng thể nà o nhìn rõ mặt mÅ©i ngưá»i trên xe được.†Chà ng nghÄ© tá»›i đây láºp tức sinh lòng kÃnh phục ngưá»i Cái Bang hÆ¡n trước nhiá»u. Chà ng nhá»› lại lá»i Âu Dương Tinh nói nhân váºt sá» dụng ống nhòm tất là tay cao thá»§, nên không dám liá»u lÄ©nh hấp tấp. Chà ng vắt óc để nghÄ© biện pháp lấy cho bằng được cái ống trúc kia. A Liệt chá» má»™t lúc bá»—ng thấy ngưá»i khất cái đứng dáºy vươn vai rá»i cái ống trúc khá»i tầm mắt, Chà ng biết vì hắn ngưng thần chú ý đã lâu nên má»i mắt cần phải nghÄ© ngÆ¡i. A Liệt đảo mắt nhìn lẹ xuống phÃa dưới thì thấy cá»— xe ngá»±a cá»§a mình Ä‘i tá»›i Ä‘oạn đưá»ng giữa khoảng bình nguyên, bốn mặt bát ngát, không có thứ gì che lấp thị tuyến. Chà ng lẩm bẩm :
- Thảo nà o thằng cha nà y bỠống nhòm không cần dùng nữa. Ngưá»i khất cái đó lối tuổi, má»›i nhìn đã biết ngay ngưá»i Giang Nam. Hắn đặt ống nhòm xuống phiến đá rồi đảo mắt nhìn quanh bốn phÃa. A Liệt mừng thầm nghÄ© bụng :
- Nếu hắn Ä‘i giải hay Ä‘i tiểu lúc nà y thì tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i rất tốt cho ta hạ thá»§. à nghÄ© vừa thoáng qua trong đầu óc, A Liệt liá»n chạy như bay lướt tá»›i mau lẹ vô cùng.
Lúc nà y tên khất cái đã Ä‘i và o lùm cây ráºm cách dó chừng hÆ¡n trượng. A Liệt quyết tâm tá»± nhá»§ :
- Dù gã khất cái phát giác cÅ©ng đà nh, ta phải Ä‘oạt lấy ống nhòm kia má»›i xong. Chà ng lướt tá»›i không má»™t tiếng động mà thần tốc phi thưá»ng. Quãng cách và i trượng chá»›p mắt đã tá»›i, A Liệt chẳng kể gì đối phương có phát giác ra mình hay không, chà ng vươn tay chụp lấy ống trúc rồi trở gót chạy vá» lối cÅ©. Chà ng không thấy sau lưng có tiếng động thì Ä‘oán chắc là mình đã đắc thá»§ má»™t cách bình yên. Chà ng liá»n chạy theo đưá»ng vòng quanh tháºt lẹ xuống núi, chân không dừng bước. Dá»c đưá»ng dÄ© nhiên thỉnh thoảng chà ng quay đầu nhìn lại vẫn không thấy ngưá»i Ä‘uổi theo. Chà ng liá»n chạy má»™t mạch theo đưá»ng chÃnh cung đến chá»— hẹn cách đó chừng hÆ¡n mưá»i dặm. A Liệt ẩn sau miếu thổ địa má»™t lúc lâu má»›i thấy cá»— xe ngá»±a Ä‘i tá»›i. Trương Phát dừng xe chạy đến phÃa trước miếu để cùng A Liệt há»™i diện. A Liệt đưa cho gã má»™t đĩnh bạc. Gã cởi bỠáo ngoà i tháo chòm râu giả gói cả và o vá»›i quần áo không để rá»›t má»™t sợi nà o xuống đất. Trương Phát lại theo rừng cây chạy Ä‘i. Còn A Liệt trở vá» ngồi trên xe. Tiện tay chà ng nhét bá»c quần áo và o trong thùng xe rồi quay lại bảo Âu Dương Tinh :
- Cô nương lưu tâm kiểm tra lại má»™t lần coi, nhưng đừng để lá»™ ra vết tÃch gì má»›i được. Âu Dương Tinh đã biết A Liệt bá» Ä‘i má»™t lúc, cô Ä‘ang hồi há»™p trong lòng vì sợ chà ng Ä‘i biệt tÃch, nhưng vì muốn giữ thể diện, cô vẫn kÃn tiếng. Âu Dương Tinh theo lá»i A Liệt kiểm tra lại, phát giác ra chiếc ống trúc thì không khá»i giáºt mình kinh hãi. Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên thấy A Liệt đã ruá»—i xe trở ra đến đưá»ng lá»›n liá»n dùng phép truyá»n thanh há»i :
- Ngươi là m sao lấy được cái đó ? A Liệt không hiếu cách truyá»n thanh, đà nh lẳng lặng không nói gì. Âu Dương Tinh lại phát giác ra gói râu giả liá»n hiểu ý A Liệt, nà ng không dám để vương vãi, gói cẩn tháºn lại. Äoạn cô dùng phép truyá»n thanh nhìn A Liệt nói :
- Bá»n Cái Bang mất cái nà y tất chúng tìm đến bá»n ta. A Liệt vẫn không trả lá»i, Âu Dương Tinh bấy giá» má»›i tỉnh ngá»™. Cô nói khẽ :
- Có khi há» chưa phác giác được ngay vì há» chưa hay biết việc thay ngưá»i. Há» cho rằng chúng ta hiện ở dưới tầm mắt giám thị cá»§a há» và chẳng có cách nà o hà nh động được. Nhưng sau cùng không tìm được manh mối gì há» sẽ thá» lần mò đến chá»— chúng ta. A Liệt ngồi đằng trước gáºt đầu tỠý tán đồng giả thuyết cá»§a cô. Âu Dương Tinh lại nói :
- Ta không hiểu ngươi tìm cách lấy cho bằng được cái nà y để là m gì ? Ta nháºn thấy đó là mầm hoa. sát thân. Má»™t ngà y kia Cái Bang Ä‘iá»u tra ra vụ nà y, nhất định sẽ Ä‘em toà n lá»±c đối phó vá»›i chúng ta. A Liệt khẽ nói :
- Bây giá» ngưá»i cưỡi ngá»±a đã Ä‘i qua rồi, tại hạ có thể lên tiếng. Cô nương nhắc tá»›i mầm há»a sát thân là má»™t Ä‘iá»u cảnh cáo rất Ä‘Ãch đáng. Âu Dương Tinh lại nói :
- Khi bá»n ngưá»i Cái Bang không tìm ra được manh mối nà o khác nhất định há» sẽ nêu ra giả thuyết chúng ta là má»™t Ä‘oà n thể nà o đó nhá» mồi dẫn dụ cho há» theo dõi để thừa cÆ¡ đánh cắp ống trúc. Chúng ta cần chuẩn bị cách đối phó má»›i được. A Liệt há»i :
- Cô nương tÃnh chúng ta nên là m thế nà o ? Âu Dương Tinh đáp :
- Ta cũng không biết.. A Liệt nói :
-Hiện giá» việc cần kÃp là phải tiêu há»§y cá»— xe nà y, nhưng mình hiện Ä‘ang ở dưới tầm mắt giám thị cá»§a Cái Bang tháºt khó mà thi hà nh được. Âu Dương Tinh nói :
- Nếu dùng thá»§ pháp cá»§a ngưá»i Hắc Äạo thì cÅ©ng không lấy gì là m khó lắm. A Liệt há»i :
- Theo phương pháp cá»§a ngưá»i Hắc Äạo thì là m thế nà o ? Âu Dương Tinh đáp :
- Há» sẽ tìm cách giết chết má»™t ngưá»i đặt và o trong xe. Ngươi chá» cho ta Ä‘i khá»i rồi hãy phóng há»a đốt xe và trốn Ä‘i. Trong đống tro ta còn lại xác chết nhưng không chứng minh được hà i cốt đó có phải cá»§a ta hay không. A Liệt nói :
- Biện pháp đó hay lắm. Chúng ta có thể dùng được. Âu Dương Tinh nói :
-Gã thay ngươi vừa rồi đúng là nhân váºt hy sinh hay nhất vì cỠđộng nà y bịt miệng gã nữa. Tháºt là nhất cá» lưỡng đắc. A Liệt nói :
- Cái đó không nên. Gã không có tội, sao mình lại tùy tiện hạ sát gã được! Âu Dương Tinh nói :
- Nếu váºy thì ngươi còn biện pháp nà o khác? A Liệt nói :
- Tại hạ đã có biện pháp. Kia kìa ! PhÃa trước có má»™t cây cổ thụ bóng che rợp cả đưá»ng cái, cô có trông thấy không ? Âu Dương Tinh đáp :
- Ta thấy rồi. Ngươi tÃnh sao ? A Liệt nói :
- Lúc xe ngá»±a qua đó cô nhảy lên cà nh cây mà ngồi. DÄ© nhiên cô Ä‘em cả má»i váºt tùy thân má»›i dược. Thế rồi xe chạy khá»i má»™t quãng xa cô nhảy xuống Ä‘i là m việc cá»§a cô. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Phá»§ Khai Phong được không ? Âu Dương Tinh há»i :
- Ta có đem cái ống trúc kia đi không ? A Liệt đáp :
- Không được ! Tại hạ còn muốn lợi dụng nó. Cá»— xe Ä‘i qua cây cổ thụ rồi, A Liệt liá»n cho xe chạy má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n, xe Ä‘i chừng được hÆ¡n hai chục dặm thì gần đến bá» sông. A Liệt bỠđưá»ng lá»›n, cho xe chạy rẽ ngang theo bá» sông, chứ không xuống bến đò. Xe chạy đến má»™t khu đất cao thì dùng lại. A Liệt châm lá»a đốt xe ngá»±a. Chà nh dấu cái ống nhòm cá»§a Cái Bang và o trong mình. Chá» cho khói bốc lên mù mịt chà ng thả ngá»±a Ä‘i rồi đẩy xe đến táºn bá» sông. Lá»a cháy bốc lên ùn ùn rồi rá»›t xuống sông vỡ tan tà nh. DÄ© nhiên A Liệt là m cách nà y thì không còn ai có thể kiểm tra má»™t cách tá»· mỹ cá»— xe nà y được nữa. Chà ng vá»— hai tay rồi đưá»ng hoà ng trở lại đưá»ng lá»›n Ä‘i xuống bến đò. A Liệt không cho là m thế là tránh được thị tuyến cá»§a Cái Bang trái lại chà ng nháºn thấy cỠđộng cá»§a mình đã hoà n toà n lá»t và o mắt há». Bây giá» chà ng muốn coi xem ngưá»i Cái Bang đối phó vá»›i mình bằng cách và o ? Chà ng lý luáºn là giả tá»· ngưá»i Cái Bang phải váºn dụng má»™t số lá»›n nhân váºt để đối phó vá»›i mình thì tá»± nhiên lá»±c lượng đối phó vá»›i Phùng Thúy Lam sẽ giảm bá»›t. Do đó mà nà ng thoát khá»i đại nạn cÅ©ng chưa biết chừng. A Liệt Ä‘i xuống bến đò chá» má»™t lúc thấy ba ngưá»i nữa lục tục Ä‘i tá»›i cá»™ng tám ngưá»i Ä‘ang chá» thuyá»n qua sông. Chà ng ngó trong đám ngưá»i nà y không có má»™t tên khất cái nà o
Last edited by Sóng Xô Bá»; 28-12-2008 at 09:05 AM.
|

27-12-2008, 02:05 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 48 Những Cuá»™c Theo Dõi Như Äèn Kéo Quân
A Liệt trong lòng kinh nghi tá»± há»i : - Phải chăng bá»n Cái Bang đã bá» băng mình rồi ? Phải chăng há» huy động số dông nhân lá»±c và o việc tìm kiếm kẻ đánh cắp ống nhòm nên không rảnh chú ý đến ta ? Chà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì con thuyá»n đã chèo tá»›i. A Liệt không chú ý nhìn những ngưá»i nà y nữa. Chà ng ngấm ngầm quan sát thấy trong bá»n có hai tên ra vẻ dÅ©ng mãnh, đúng là ngưá»i võ lâm. Thuyá»n đến gần. Äá»™t nhiên tiếng vó ngá»±a dồn dáºp vá»ng lại. Chá»›p mắt hai ngưá»i kỵ mã tá»›i nÆ¡i. A Liệt liếc mắt nhìn, mừng thầm trong dạ, miệng lầm bầm :
- Tam XÃch Luyện xà kỳ Kinh và Tam đương gia ở Thanh Long há»™i là Hứa Thái Bình. Äã có hai lão nà y tá»›i đây chắc bá»n ngưá»i Cái Bang không động thá»§ vá»›i mình. Chá»›p mắt thuyá»n ghé và o bến. Bao nhiêu hà nh khách lục tục lên bá». Bây giá» A Liệt má»›i nhìn lại trong bá»n khách qua đò có ba tên tiểu hóa tá» , chà ng chấn động tâm thần tá»± nghÄ© :
- Phải rồi ! Té ra bá»n há» không để ngưá»i bá» bên nà y mà thá»±c ra hỠđã phái ngưá»i xuống thuyá»n trước từ bá» bên kia để mình không lưu ý đặng bao vây mình má»™t cách dá»… dà ng. Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, ngưá»i chà ng đã lướt qua bên mình Kỳ Kinh. Ba tên khất cái Ä‘á»u cúi đầu xuống mà đi. Con thuyá»n ra khá»i bá», A Liệt nghe tiếng Kỳ Kinh nói rất nhá» há»i Hứa Thái Bình :
- Chắc Hứa huynh cÅ©ng nháºn thấy rồi, không hiểu bá»n cao thá»§ Cái Bang lục tục kéo lên miá»n Bắc là m gì nhiá»u thế ? Hứa Thái Bình cÅ©ng hạ thấp giá»ng xuống đáp :
- ChÃnh tiểu đệ Ä‘ang muốn thỉnh giáo Kỳ huynh vá» vụ nà y. Kỳ Kinh nói :
- Hiện nay thế lá»±c Cái Bang rất lá»›n, biệt láºp thà nh má»™t tổ chức ra ngoà i chÃn phái lá»›n. Vì địa khu rải rác khắp nÆ¡i, nên những cao thá»§ trong bang Ãt khi Ä‘i vu vÆ¡, thưá»ng thưá»ng mang theo trách nhiệm bên mình. Hứa Thái Bình nói :
- Kỳ huynh nói rất đúng. Tệ há»™i tuy rất lưu tâm đến công việc giang hồ, mà đối vá»›i vụ Cái Bang phái cao thá»§ ngược lên phÃa bắc, tuyệt không hiểu gì hết, nên rất lấy là m kỳ. Kỳ Kinh hắng dặng má»™t tiếng rồi nói :
- Không chừng vụ nầy có liên quan tới chúng ta. Hứa Thái Bình nói :
- Cái đó không thể biết được. Nhưng vạn nhất mà có dÃnh lÃu đấn chúng ta thì việc mình đối phó vá»›i há» không phải dá»… dà ng. Kỳ Kinh gáºt đầu ngẫm nghÄ© không nói gì nữa. A Liệt chợt động linh cÆ¡ nghÄ© bụng :
- Ta lấy cái ống nhòm chỉ cốt giá há»a cho kẻ khác. Kỳ Kinh là m ác đã nhiá»u chết cÅ©ng đáng kiếp. Cái bằng ta nhét váºt nà y và o ngưá»i hắn. Giả tá»· ngưá»i Cái Bang giết chết hắn Ä‘i thì vụ nà y nhốn nháo còn lâu. Quyết định rồi, chà ng chau mà y nghÄ© kế hoạch. Chà ng thấy thuyá»n đã gần tá»›i bỠđối diện, nước sông cạn rồi, liá»n láºp tức hà nh động. Äá»™t nhiên má»™t chà ng trai la thất thanh rồi ngã tòm xuống nước. Má»i ngưá»i bất giác chú ý nhìn xương sông, chỉ có A Liệt không để á»· chà ng ẩn và o phÃa sau ngưá»i khác rồi chuồn ống nhòm và o trong cặp Ä‘eo bên yên ngá»±a Kỳ linh. Gã trai kia do A Liệt ngấm ngầm đẩy xuống sông. Vì thế chà ng chẳng cần nhìn theo. Có Ä‘iá»u chà ng biết, quanh mình toà n những tay già u kinh nghiệm giang hồ, nên không để há» phát giác ra thái độ cá»§a mình khác vá»›i má»i ngưá»i. Sau khi hà nh động xong, chà ng trà trá»™n và o đám đông thò cổ ra nhìn xuống sông. Má»™t khách quá giang hảo tâm kéo chà ng và o nói :
- Ông bạn hãy coi chừng kẻo rá»›t xuống nước. Câu nà y khiến cho Kỳ Kinh cùng Hứa Thái Bình liếc mắt nhìn lại má»™t cái rồi chúng khôi phục vẻ thản nhiên. Äó là thái độ thưá»ng xuyên cá»§a những tay lão luyện giang hồ. Chá»— nà y nước cạn, ngưá»i bị té xuống sông Ä‘i và o bỠđược, không đến ná»—i chết chìm. Thuyá»n vừa và o bá», ngưá»i đó đã theo sau tá»›i nÆ¡i. Gã nổi giáºn đùng đùng muốn tìm cho ra kẻ đã chèn ép mình rá»›t xuống nước. Nhưng lúc nà y ngưá»i ở dưới thuyá»n lên xen lẫn ngưá»i ở trên bá» lên xuống nhá»™n nhịp, gã chẳng có cách nà o há»i cho ra đưá»c, đà nh ngoác miệng chá»i trừ mấy câu. A Liệt lên bá» rồi nghÄ© bụng : “Nếu ta Ä‘i theo sát Kỳ Kinh và Hứa Thái Bình thì bá»n Cái Bang chẳng là m gì ta được†Kể ra chà ng rất có thể tìm má»™t nÆ¡i hẻoo lánh, vứt bỠđồ hóa trang thì dá»… lắm. Nhưng vấn đỠkhó khăn là ở chá»— chà ng đã bị cao thá»§ Cái Bang bắt má»™t lần, nếu nay lại để lá»™ chân tướng tất nhiên há» nghi ngá». Huống chi chà ng chạm trán Kỳ Kinh. Hắn là má»™t nhân váºt lão luyện nhất định nháºn ra được. Còn má»™t Ä‘iểm nữa là chà ng rất lo nghÄ© vá» vấn đỠCá»±c Lạc Giáo. Nếu chà ng lá»™ nguyên hình thì giáo phái nà y sẽ huy động toà n lá»±c đối phó vá»›i chà ng. Vì thế sau má»™t hồi suy Ä‘i tÃnh lại chà ng đà nh để nguyên bá»™ mặt giả tiến đến Khai Phong. Kỳ Kinh và Hứa Thái Bình lên ngá»±a rồi nhưng không Ä‘i mau. A Liệt thấy váºy mừng thầm trong bụng. Chà ng liá»n theo dõi. Chà ng Ä‘i được mấy trượng thấy bên đưá»ng có má»™t cái quán nhá», trong quán đã có hai tên khất cái. A Liệt ngưng thần lắng tai thấy Kỳ, Hứa hai ngưá»i dưá»ng như Ä‘ang nói chuyện rất khẽ nhưng há» chỉ hạ thấp giá»ng chứ không dùng thuáºt truyá»n thanh nên A Liệt chẳng cần mất chút hÆ¡i sức nà o cÅ©ng nghe rõ. Kỳ Kinh nhìn Hứa Thái Bình nói :
- Thái Bình huynh ! Xem chừng nÆ¡i đây xung khắc vá»›i đại danh cá»§a lão huynh. Äại ý hắn bảo nÆ¡i đây chẳng được thái bình chút nà o. Hứa Thái Bình nói :
- Tai mắt chúng ta chẳng phải là kém cá»i gì, mà vụ Cái Bang đột nhiên phái nhiá»u ngưá»i lên miá»n Bắc, trong đó có cả bá»n trưởng lão thì tháºt là chuyện lạ mà chúng ta không ai hiểu được mục Ä‘Ãch cá»§a há» thế nà o ? Kỳ Kinh nói :
- Thế lá»±c Cái Bang ngà y thêm hưng thịnh. Nghe nói hỠđịnh khuếch trương lên miá»n Bắc sông Äại Giang, tá»±a hồ không coi bạn hữu phương Bắc và o đâu ! A Liệt cưá»i thầm trong bụng vì chà ng hiểu sâu xa tâm tÃnh Kỳ Kinh, hắn thÃch gây chuyện rắc rối và khêu gợi mối ly tán. Hắn nói mấy câu nà y không có chuyện gì thì chẳng sao, nhưng nếu đúng chá»— là gieo được mầm tranh chấp giữa Thanh Long há»™i cùng Cái Bang. Hứa Thái Bình trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Theo chá»— tiểu đệ biết thì hà nh động bà ẩn cá»§a Cái Bang dưá»ng như không phải để khuếch trương phạm vi thế lá»±c. Kỳ Kinh nói : - ÄÆ°á»£c váºy là may. Nếu không thì Kỳ má»— cÅ©ng phải ngấm ngầm tranh đấu vá»›i bá»n há». Hứa Thái Bình nói : - Như chúng ta chịu khó bà máºt Ä‘iá»u tra tất phát giác ra được nhiá»u chuyện hứng thú. Kỳ Kinh nói :
- Thái Bình huynh vốn tháºn trá»ng lá»i nói mà đã phát ngôn như váºy tất nhiên đã tìm ra được Ãt nhiá»u manh mối hoặc đã được nghe lá»i đồn cá»§a bạn hữu giang hồ. Trưá»ng hợp mà Thái Bình huynh quả đã bắt được đầu mối, tiểu đệ xin Ä‘i theo để coi náo nhiệt cÅ©ng vui. Hứa Thái Bình nói :
- Chẳng dấu gì Kỳ huynh. Äây bất quá là ý nghÄ© lâm thá»i cá»§a tiểu đệ chứ chưa có vết tÃch gì đáng kể. Tiểu đệ chợt nghÄ© tá»›i kẻ công địch cá»§a chúnng đã thần bà như váºy đến nay vẫn chưa được manh mối gì, thì sao chúng ta không thay đổi địa phương để Ä‘iá»u tra má»™t chuyến. Kỳ Kinh trầm ngâm đáp : - May ở chá»— chỉ có hai ngưá»i chúng ta, nói tháºt cÅ©ng chẳng há» chi. Nếu chúng ta chuyển hướng dò xét Cái Bang, không khéo lại gây nên sóng gió. Hứa Thái Bình nói :
- Äã váºy thì là m thế nà o ? Kỳ Kinh đáp :
- Không phải tiểu đệ sợ việc mà chỉ muốn nói rõ trước là chúng ta không nên để việc nầy cho ngưá»i thứ ba nà o hay biết má»›i được. Thái Bình trịnh trá»ng nói :
- DÄ© nhiên là thế ! Việc nà y phải giữ tuyệt đối bà máºt. Chúng ta có thể bắt má»™t hai ngưá»i để thẩm vấn. Kỳ Kinh giáºt mình nghÄ© bụng : - Thế là chÆ¡i nhau vá»›i Cái Bang rồi. Chà ! Nhất định lão nà y có mưu đồ chuyện gì. Tuy bụng nghÄ© váºy nhưng ngoà i miệng liá»n đáp :
- ÄÆ°á»£c đấy. Nhưng tiểu đệ xin nói trước hình dong tiểu đệ má»i ngưá»i Ä‘á»u nháºn biết nên không thể ra mặt được. Hứa Thái Bình nói :
- Cái đó không thà nh vấn Ä‘á». Chúng ta đã bôn tẩu giang hồ bấy nhiêu năm, chẳng lẽ không có cách nà o che dấu ư ? Trên đưá»ng lá»›n khách bá»™ hà nh và xe ngá»±a Ä‘i lại đông đảo. Chu Tiên Trấn ở phÃa trước không còn xa mấy. Hứa Thái Bình lại nói :
- Kỳ huynh. Chúng ta chưa đến tìm hỠthì hỠđã nhìn thấy mình Kỳ Kinh nói :
- Phải đấy ! Hai tên khất cái nà y đã chỠở bến đò từ trước. Không hiểu có phải chúng đón bá»n ta chăng? A Liệt nghe Kỳ Kinh nói câu nà y lại cưá»i thầm trong bụng. Hứa Thái Bình yên lặng má»™t lúc rồi lại lên tiếng :
- Cái đó khó nói lắm. Có thể chúng theo dõi gã dong xe đi sau chúng ta cũng chưa biết chừng. A Liệt chấn động tâm thần, bụng bảo dạ :
- Bá»n há» quả là những nhân váºt rất lão luyện và tinh tế. Chà ng còn Ä‘ang xoay chuyển ý nghÄ©. Hứa Thái Bình đã nói tiếp :
- Tiểu đệ đã hoà i nghi gã từ trước rồi vì có ngưá»i khác chăm chú theo dõi gã. Kỳ Kinh đáp :
- Gã đó tuy giả là m ngưá»i gánh vác, mà bá» ngoà i không có chá»— nà o sÆ¡ hở. Nhưng gã chăm chú giám thị tên dong xe lại quên mất có kẻ khác đã khám phá ra động tác cá»§a gã Ä‘ang theo dõi ngưá»i khác. Hứa Thái Bình nói :
- Những hạng nà y là hạng vô danh tiểu tốt trên chốn giang hồ không đáng để ta quan tâm. Kỳ Kinh nói :
- Võ công bá»n chúng tầm thưá»ng là chuyện không sai rồi. Chỉ nghe tiếng bước chân cá»§a tên dong xe nặng nhẹ không Ä‘á»u, thước tấc cÅ©ng khác là đủ biết. Tên phu gánh bước chân cát bụi bay lên mà gã quảy gánh đồ cÅ©ng chẳng có chi nặng nhá»c đủ tá» bản lãnh cÅ©ng kém cá»i. Có Ä‘iá»u hà nh vi cá»§a chúng không phải như hạng giang hồ tầm thưá»ng… Hắn ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Theo lẽ ra oai danh cá»§a Thái Bình huynh rất hiển hách trong những khu phụ cáºn lưu vá»±c sông Hoà ng Hà . Nguyên má»™t tiêu chà trên yên ngá»±a cá»§a Thái Bình huynh cÅ©ng đủ khiến cho bạn hữu giang hồ xa lánh. Váºy mà hai ngưá»i đó vẫn nghiá»…m nhiên đủ hiểu ná»™i tình không phải giản đơn. Kỳ Kinh lý luáºn xác đáng khiến A Liệt cÅ©ng phải thán phục. Hứa Thái Bình đáp : - Bạn hữu giang hồ không nhất định là ai cÅ©ng biết ám ký cá»§a tệ há»™i. Kỳ Kinh cưá»i nói : - Äừng nói giỡn ! Äã không biết tiêu ký cá»§a Thanh Long há»™i thì còn bôn tẩu giang hồ thế nà o được ? Hừ ! Tiểu đệ xem chừng hai ngưá»i nà y lai lịch khá lá»›n. Tên giám thị ngưá»i dong xe thì chưa đáng kể, nhưng tên phu gánh nhất định không phải hạng tầm thưá»ng Ãt ra là hắn có thế lá»±c khá lá»›n háºu thuẫn cho. Hứa Thái Bình nói :
- Mặc kệ hắnn. Chúng ta và o thị trấn tìm cách bắt má»™t tên khất cái để tra há»i nên chăng ? Kỳ Kinh đáp :
- Lão huynh Ä‘i tá»›i đâu là có biện pháp tá»›i đó. Tiểu đệ tin rằng vá» nhân lá»±c đối vá»›i lão huynh không thà nh vấn Ä‘á». A Liệt vừa chú ý nghe vừa nghÄ© thầm :
- Ban đầu Hứa Thái Bình không hiểu vô tình hay hữu ý nói tên phu gánh kia không đáng coi trá»ng mà bây giá» câư chuyện xoay ra thế khác. Phải chăng ngưá»i kia vá»›i lão có mối liên quan. Ãi chà ! Nếu Hứa Thái Bình cÅ©ng là ngưá»i Cá»±c Lạc giáo, thì lai lịch tên phu gánh không cần há»i cÅ©ng biết, mà lão ngấm ngầm há»™ vệ gã. Giải thÃch như váºy nghe cÅ©ng được lắm. Hiệp tại A Liệt Ä‘ang bị hai từng giám thi, nhưng không hiểu Hứa Thái Bình chuyển hướng đối phó vá»›i Cái Bang là có dụng ý gì? Chà ng chỉ khẳng Ä‘inh được má»™t Ä‘iểm là ngưá»i Cái Bang không tham gia và o Cá»±c Lạc Giáo. Nếu Hứa Thái Bình đã là má»™t phần tá» cá»§a Cá»±c Lạc Giáo mà lão lại còn có mối liên quan vá»›i Cái Bang tất không tùy tiện bắt ngưá»i để thẩm vấn. Bá»—ng nghe Hứa Thái Bình nói :
- Tiểu đệ còn có cách khiến cho ngưá»i Cái Bang không hiểu là ai đã thẩm vấn bá»n há». Kỳ Kinh há»i :
- Thái Bình huynh có biện pháp gì ? Hứa Thái Bình cưá»i mát đáp :
- Äem hỠđến công đình mà khảo vấn. Tiếp theo lại cho và o phòng kÃn tra há»i thì còn sợ gì không tra ra được lá»i chân thá»±c cá»§a chúng. Kỳ Kinh nói :
- Như váºy tháºt là tuyệt diệu ! Lão huynh cứ thế mà là m. Hai lão nồi chuyện rất nhá», những ngưá»i ở gần còn khó nghe thấy, huống chi A Liệt cách xa hÆ¡n trượng. Thế má»›i biết tuy chúng là những ngưá»i cẩn tháºn phi thưá»ng mà chỉ vì sÆ¡ tâm má»™t chút để cho câu chuyện cá»§a chúng lại lá»t và o tai chà ng hết. A Liệt xoay chuyển ý nghÄ©, chà ng xúc động tâm linh, láºp tức rảo bước Ä‘i mau. Chẳng mấy chốc chà ng đã vượt qua Hứa Thái Bình và Kỳ Kinh để Ä‘i lên trước. Tên phu gánh lát sau cÅ©ng vượt qua Kỳ Kinh. Chỉ còn hai tên khất cái là lá»t lại sau A Liệt vừa chạy vừa tÃnh toán. Chà ng Ä‘i chừng ngoà i ba chục trượng má»›i trông thấy phòng ốc ở Chu Tiên Trấn. Chà ng cà ng tá»›i gần Chu Tiên Trấn cà ng đăm chiêu suy nghÄ© vì dá»c đưá»ng chà ng đã để ý mà không thấy chá»— nà o có thể động thá»§ được. Chà ng lại khôug gặp nhân váºt mà chà ng đự Ä‘oán trong lòng. A Liệt Ä‘i trên đưá»ng lá»›n lúc chuyển và o rừng má»›i thở phà o má»™t cái. Chà ng thấy con đưá»ng nà y quanh co chỉ trong và i trượng là không nhìn rõ cảnh váºt, bất luáºn ở phÃa trước hay phÃa sau. Tên phu gánh ở phÃa sau chà ng không xa mấy mà không nhìn thấy nhau. Bên đưá»ng lá»›n có má»™t ngưá»i áo quần lam lÅ© Ä‘ang đứng tá»±a và o thân cây. A Liệt tá»± nhá»§ : “Ta Ä‘oán quả đã không sai. Khi nà o Cái Bang lại không đặt ngưá»i coi giữ nÆ¡i đây†Chà ng xoay chuyển ý nghÄ© rồi đột nhiên phóng bá»™ chạy và o rừng cây tưởng chừng chà ng cảnh giác ngưá»i Cái Bang nà y bất lợi cho mình nên phải trốn lánh. Ngưá»i đứng dưới gốc cây thấy động tác cá»§a A Liệt không khá»i sá»ng sốt.Gã cÅ©ng lướt ngưá»i Ä‘i chừng hai trượng đến chá»— A Liệt chuyá»n và o rừng cây. Gã lá»›n tiếng gá»i : - Nà y ông bạn ! Äừng chạy nữa ! A Liệt dÄ© nhiên không lý gì đến gã chạy vá»™i và o rừng. Sá»± thá»±c chà ng chỉ váºn dụng ná»a phần tốc độ. Vì chà ng mà chạy hết sức thì nhất định đối phương đà nh bá» không chịu rượt theo. Lúc nà y tên phu gánh cÅ©ng chuyển tá»›i đưá»ng lá»›n vừa trông rõ và nghe rõ ngưá»i rượt theo A Liệt và o rừng là má»™t lão cái đầu tóc bù xù, áo rách tả tÆ¡i. Gã không khá»i sá»ng sốt má»™t chút, nhưng rồi cÅ©ng co chân chạy tháºt lẹ. Gã trông ra thì bóng ngưá»i trong rừng không thấy đâu nữa. Gã còn Ä‘ang ngần ngừ không biết có nên và o rừng coi thá» hay không … Bá»—ng trong rừng có tiếng thê thảm vá»ng ra cách đó chừng , trượng. Vì muốn biết rõ duyên do, gã phu gánh không ngần ngừ gì nữa, đặt gánh xuống, xông và o rừng liá»n. Nhưng gã Ä‘iá»u tra bốn mặt chừng mưá»i mấy đến hai mươi trượng không phát giác ra được manh mối gì đà nh lùi trở ra khá»i khu rừng. Ngoà i rừng hai ngưá»i kỵ mã đã đứng ở bên đưá»ng, mắt như cú vá» nhìn gã chằm chặp. Tên phu gánh ngá»ng đầu lên thấy má»™t ngưá»i có cặp mắt gà chá»i, gà không nhìn ra được ngưá»i nà y Ä‘ang nhìn vá» phương nà o thì trong lòng tức cưá»i mà không đám cưá»i lên tiếng. Gã cúi đầu xuống muốn chạy Ä‘i… Ngưá»i có cặp mắt gà chá»i chÃnh là Kỳ Kinh lạnh lùng quát : - Äứng lại ! Ngưá»i phu gánh quả nhiên đừng bước dương mắt lên nhìn lão há»i : - Chuyện gì ? Kỳ Kinh đáp : - Ngưá»i bá» quên gánh đồ rồi. Gã phu gánh chau mà y há»i : - Ta có quên đâu. Ta Ä‘i kiếm má»™t váºt rồi trở lại lấy không được hay sao ? Kỳ Kinh nói :
- Té ra là thế ! Ngươi là má»™t nhân tà i lại nói năng hoạt bát mà là m nghá» bán hÆ¡i sức nầy há chẳng đáng tiếc lắm ru ? Ta muốn tìm đưá»ng khác cho ngươi được chăng ? Gã phu gánh dương mắt lên há»i lại :
- Qúi tÃnh đại Ä‘anh là gì ? Kỳ Kinh chưa kịp trả lá»i thì Hứa Thái Bình đứng bên đã lên tiếng :
- Vị nà y là má»™t cao nhân trứ danh ở phái Bắc Mang tên gá»i Kỳ Kinh chắc ngươi đã nghe tiếng. Còn cách xưng hô ngươi là m sao, hay hà nh động ở đưá»ng nà o? Hứa Thái Bình là má»™t nhân váºt cao cấp ở Thanh Long, lão biết gần hết má»i bang phái trong võ lâm, nên vừa mở miệng đã dùng giá»ng lưỡi giang hồ tá» cho đối phương biết ngưá»i nà y không phải là phu gánh vác tháºt sá»± thì cái đó chẳng có chi là lạ. Tuy Kỳ Kinh đã hiểu rồi, nhưng hắn giả vá» ngá»› ngẩn cho đối phương khoái chÃ. Hắn thấy Hứa Thái Bình nói huỵch toẹt ra chưa rõ vì mục Ä‘Ãch gì ? Bá»—ng thấy tên phu gánh láºp tức lá»™ vẻ cung kÃnh nhìn Kỳ Kinh thi lá»… nói :
- Tiểu nhân có mắt mà không biết núi Thái SÆ¡n. Kỳ tiên sinh là má»™t cao nhân có danh tiếng. Tiểu nhân tên gá»i Lý SÆ¡ đệ tá» Thất Tinh môn. Gã đưa mắt nhìn Hứa Thái Bình há»i :
- Còn vị nà y phải chăng là Hứa đại gia ? Hứa Thái Bình gáºt đầu đáp :
- Không dám ! ChÃnh là tại hạ. Bấy giá» Kỳ Kinh chẳng thể không phục Hứa Thái Bình có con mắt tinh Ä‘á»i. Vì lão đã khám phá ra đối phương xuất thân ở nÆ¡i nà o, nên tá»± giá»›i thiệu lai lịch cá»§a mình để khá»i có sá»± hiểu lầm và gây ra xÃch mÃch. Hứa Thái Bình lại há»i :
- Lý huynh theo dõi gã dong xe là m chi ? Gã là ai váºy ? Lý SÆ¡ đáp :
- Hà nh tung ngưá»i đó rất khả nghi. Tiểu nhân vâng lệnh trên theo dõi y từ Hứa Xương nhưng gã đắc tá»™i vá»›i Cái Bang, vừa bị má»™t lão khất cái ngăn cháºn và rượt theo và o rừng rồi phát ra tiếng rú thê thảm. Chắc gã bị lão cái bắt Ä‘em Ä‘i rồi. Còn gã là ai hiện giá» tiểu nhân cÅ©ng chưa biết.
Hứa Thái Bình há»i :
- Lý huynh có nhìn rõ tướng mạo lão cái đó không ? Lý Sơ đáp :
- Tuy tiểu nhân chỉ ngó má»™t bên mặt, nhưng mÅ©i lão như má» chim Ưng, cặp mắt sâu hoắm, tướng mạo rất dá»… nháºn. Hứa Thái Bình ngó Kỳ Kinh há»i : - Kỳ huynh có biết ngưá»i đó là ai không ? Kỳ Kinh đáp : - Có lẽ là Dạ Ưng Nghê Dương. Hứa Thái Bình nói : - Tiểu đệ cÅ©ng Ä‘oán là lão. Vị trưởng lão Cái Bang nà y thân hà nh lá»™ diện Ä‘i lên phương bắc, tháºt khiến ngưá»i ta khó hiểu. Vá»›i bản lãnh cá»§a lão thì việc bắt tên dong xe dÄ© nhiên chẳng khó khăn gì. Hứa Thái Bình và Kỳ Kinh lại nói mấy câu khách sáo vá»›i Lý SÆ¡ rồi giục ngá»±a lên đưá»ng. Lý SÆ¡ chá» má»™t lúc lâu Ä‘oạn trở gót quay vỠđưá»ng cÅ©. Khi gã sắp ra khá»i rừng cây thì thấy má»™t đại hán trung niên cưỡi lừa, trên lưng tải hai bì rượu từ từ chuyển và o rừng. Lý SÆ¡ tiến lại há»i : - Lão huynh ! Có bán rượu không ? Äại hán không trả lá»i tiếp tục cất bước. Lý SÆ¡ tức giáºn há»i :
- Không bán thì thôi sao lại là m phách ? Äại hán kia dừng bước lại há»i :
- Tiểu đệ là Hoà ng Cá»u. Còn lão huynh ? Lý SÆ¡ trở lại nét mặt tươi cưá»i đáp :
- Tại hạ là Lý SÆ¡, phiá»n Hoà ng huynh mau mau vá» báo thượng cấp là gã đó đã bị Dạ Ưng Nghê Dương, trưởng lão Cái Bang bắt Ä‘em Ä‘i rồi. Äoạn gã hạ thấp giá»ng xuống kể lại tình hình vừa qua. Gã nói :
- Tiểu đệ không biết ngưá»i mắt gà chá»i đó chÃnh là XÃch Luyện Xà Kỳ Kinh. May mà có Hứa Cung Phụng đứng bên ra ám hiệu, nói rõ thân pháºn cùng há» tên Kỳ Kinh má»›i không đến ná»—i lỡ việc. Hoà ng Cá»u nói :
- Té ra Tam đương gia Hứa Thái Bình ở Thanh Long Há»™i lại là cung phụng ở Cá»±c Lạc giáo chúng ta. ÄÆ°á»£c rồi ! Tiểu đệ sẽ báo vá» thượng cấp. Hai bên từ biệt nhau rồi cùng thượng lá»™. Sau khi hai gã Ä‘i rồi, má»™t ngưá»i ở sau gốc cây chuồn ra. ChÃnh là A Liệt. Bây giá» chà ng đã khôi phục lại chân tướng, mình mặc bà o da coi rất phong lưu nho nhã, bất cứ ai cÅ©ng không thể ngá» chÃnh gã dong xe lúc nẫy. A Liệt cất bước lên đưá»ng vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm : - Hiện giá» tình thế đúng như ta phá»ng Ä‘oán : Cái Bang bị Cá»±c Lạc giáo theo dõi, tất còn xảy nhiá»u chuyện phiá»n phức. May nhất ở chá»— ta đã hiểu rõ Hứa Thái Bình là cung phụng cá»§a Cá»±c Lạc giáo. Từ nay ta cứ nhè lão mà tìm ra manh mối. Hiện giá» chà ng chỉ ngại chạm trán vá»›i mấy ngưá»i Cái Bang mà nguy nhất là há» nháºn ra chà ng, còn chà ng lại không nháºn được há». Chẳng mấy chốc A Liệt đã tiến và o Chu Tiên trấn. Trong trấn ngoà i trấn thỉnh thoảng lại gặp những nhân váºt võ lâm võ phục áo ngắn qua lại. DÄ© nhiên còn má»™t số ẩn và o xó xỉnh để dòm dá» khách qua đưá»ng. A Liệt Ä‘i nhanh và o má»™t phạn Ä‘iếm, vì chà ng nháºn ra ngưá»i Cái Bang bất luáºn địa vị cao cả đến đâu cÅ©ng không và o tiệm ăn cÆ¡m, váºy tiệm cÆ¡m hiện giá» tương đối là khu vá»±c an toà n cho chà ng. Còn việc ngưá»i ta ở ngoà i hay tiến và o tiệm Ä‘iá»u tra thì lại là chuyện khác. Chà ng theo táºp quán gần đây đảo mắt để ý Ä‘iá»u tra khắp nÆ¡i như trên cá»a sổ, trên tưá»ng vách xem có ám hiệu cá»§a Phùng Thúy Lam lưu lại không ? Ngoà i ra chà ng chú ý đến những ngưá»i có thể nhìn rõ mặt. Äá»™t nhiên chà ng phát giác ra má»™t Ä‘iá»u là m cho chà ng ngÆ¡ ngác. Nguyên ở góc tưá»ng mé tả có vạch má»™t hình tam giác, trong hình tam giác là hình má»™t thanh kiếm. Dưới tiêu ký nà y còn có hình chữ tháºp. Äó chÃnh là ký hiệu mà Phùng Thúy Lam đã ước hẹn vá»›i chà ng. Hình tam giác cùng thanh tiểu kiếm chỉ thị phương hướng nà ng ẩn mình. Còn chữ tháºp ở dưới là cá»§a ngưá»i khác phúc đáp. Nà ng ngó thấy như váºy liá»n biết A Liệt đã tá»›i và sẽ cùng nhau há»™i kiến đêm nay. Theo lá»i dặn cá»§a Phùng Thúy Lam mÅ©i kiếm trá» vá» phương nà o thì mé hữu nó là nÆ¡i ẩn thân cá»§a nà ng. Hiện giá» mÅ©i kiếm trá» xuống, mé hữu là phương đông. Váºy nà ng ở má»™t nÆ¡i vá» hướng đông.
|

27-12-2008, 02:12 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
New Chương 49
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 49 Giả Tiểu Nhị Dò La Khách Sạn
Vấn đỠlà ở chá»— ngoà i A Liệt chỉ có má»™t mình Lương đại thúc hiểu biết ám hiệu nà y. Hiện giá» Lương đại thúc chưa rá»i khá»i Hứa Xương. Váºy ai đã gạch chữ tháºp và o dưới tiêu ký để phúc đáp Phùng Thúy Lam ? A Liệt đứng ngẩn ngưá»i ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nhất định ngưá»i phúc đáp là Lương đại thúc, vì Lương đại thúc đã ước hẹn cùng chà ng gặp mặt ở Khai Phong. Có thể lão nóng ruá»™t đến Khai Phong sá»›m hÆ¡n và nhìn thấy tiêu ký nà y. Ban đầu chà ng lo hiện giá» rất nhiá»u ngưá»i Cái Bang ở gần đây, Phùng Thúy Lam có thể gặp nạn, nhưng sau chà ng nghÄ© ngay tá»›i nếu nà ng đã lá»t và o tay Cái Bang thì những toán khất cái nà y tất giải tán rồi, chứ chẳng lưu lại đây là m gì nhiá»u thế. Bây giá» chỉ còn lại má»™t Ä‘iểm cần Ä‘iá»u tra là thá»i gian lưu tiêu ký má»›i đây hay từ lâu rồi. Nếu nó đã có từ cách nay mấy tháng trước thì bây giá» hoà n toà n vô dụng. Giả tá»· Lương đại thúc má»›i động thân đêm qua thì nhanh nhất là sáng nay qua đây. Trưá»ng hợp mà dấu đáp phúc là cá»§a lão thì cuá»™c tương há»™i sẽ diá»…n ra đêm nay. Do đó chà ng lá»™ vẻ vui mừng. Chà ng ăn qua loa rồi há»i thăm tiểu nhị biết rằng ở trần nà y có hai khách sạn nhá». Chà ng liá»n há»i rõ địa Ä‘iểm. Khi trả tiá»n hà ng chà ng còn thưởng cho tiểu nhị Ãt tiá»n. Tiểu nhị vui vẻ nói : - Äa tạ thiếu gia. Bữa nay tiểu nhân hên váºn quá. Chắc là còn phát tà i nữa.. A Liệt vô tình há»i : - Hên váºn thì sao?
Tiểu nhị cưá»i hì hì đáp : - Trưa nay có vị tân khách cÅ©ng và o há»i thăm mấy câu rồi thưởng cho khá nhiá»u tiá»n. Bây giỠđến thiếu gia là ngưá»i thứ hai rồi. A Liệt động tâm, là m bá»™ hững há» nói : - Té ra còn ngưá»i lưá»i hÆ¡n ta. Giữa trưa đã Ä‘i tìm chá»— ngá»§. Vị khách đó chắc là thân thể mắc bệnh nên kiếm phòng nghỉ. Tiểu nhị đáp :
- Bà ta hai má đỠhồng, tinh thần rất cưá»ng kiện có yếu Ä‘au gì đâu ? A Liệt “ủaâ€lên má»™t tiếng rồi há»i :
- Bà đến có má»™t mình hay sao ? Tiểu nhị đáp : - DÄ© nhiên không phải má»™t mình mà đi vá»›i má»™t nhân tà i đẹp đẽ tương tá»± như thiếu gia. Có diá»u y nhiá»u tưổi hÆ¡n má»™t chút mà tÃnh nết trầm tÄ©nh. Gã ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Bà khách tuy ăn xà i rá»™ng rãi mà đại gia kia lại mặc áo bà o trên vai vá má»™t miếng nhá» má»›i tháºt là kỳ ? A Liệt trống ngá»±c đánh thình thình khẽ há»i :
- Bà khách ngưá»i có đẹp lắm không ? Tiểu nhị nheo mắt cưá»i đáp : - Äẹp lắm ! Như tiểu nhân là vị đại gia đó thì dù giữa ban ngà y cÅ©ng ngá»§ thêm mấy giá» nữa. Ha hạ.. A Liệt cÅ©ng cưá»i nhưng trong lòng kinh hãi tá»± há»i : - Phải chăng mụ là phu nhân cá»§a Lục bang chúa ? Tháºt ra A Liệt giáºt mình kinh hãi vì nghe nói có cặp vợ chồng nà y đến. Phùng Thúy Lam đã để tiêu ký lại trong nhà khách sạn, ám ký nà y nà ng cho chà ng hay và o lúc gặp tình thế cấp bách, nó có thể là ám ký cá»§a Ma nữ kiếm phái ở núi Thái Bạch. Lục bang chúa phu nhân Tô đại thư cÅ©ng là ngươi cá»§a Ma nữ kiếm phái nên nháºn được ám hiệu cá»§a bản môn. Váºy dấu hiệu phúc đáp rất có thể là do Tô dại thư để lại. May mà tiêu ký nà y má»›i để trưa hôm nay thì còn có cÆ¡ cứu vãn được Nhưng cứu vãn bằng cách nà o? Äó má»›i là vấn đỠlà m cho chà ng phải Ä‘iên đầu. Nên biết Cái Bang bang chúa Lá»±c Minh VÅ© mà đến đây thì số đông cao thá»§ cÅ©ng ở vùng nà y. Vì thế đêm nay nhất định há» bà y thiên la địa võng rất nghiêm máºt để phòng ngừa Phùng Thá»§y Lam lá»t lưới. DÄ© nhiên tình thế bữa nay nguy hiểm trăm phần. A Liệt tÃnh toán má»™t hồi thấy tình thế dữ nhiá»u là nh Ãt, bất giác cặp lông mà y nhăn tÃt lại. Tiểu nhị bá» Ä‘i má»™t lúc rồi đến bên chà ng khẽ nói : - Thiếu gia bất tất phải nghÄ© ngợi nhiá»u cho mệt. Thái độ những ngưá»i nà y không phải hạng tầm thưá»ng. Cứ coi vẻ uy nghiêm cá»§a há», tiểu nhân Ä‘oán chắc há» là má»™t nhà quan. A Liệt cưá»i dở khóc dở. Chà ng biết gã tiểu nhị tưởng mình dang nghÄ© đến Tô đại thư. Chà ng lắc đầu rồi buông tiếng thở dà i. Tiểu nhị lại nói : - Thị trấn nầy không phải nhá» bé, còn nhiá»u nhân váºt xuất sắc, thiếu gia cứ Ä‘i coi chắc là sẽ được như ý. A Liệt lại lắc đầu. Tiểu nhị định bá» Ä‘i. Äá»™t nhiên chà ng xúc động tâm cÆ¡ nghÄ© thầm : “Ãt ra ta chưa biết cặp vợ chồng nà y là ai. Ta cứ ở trong Ä‘iếm chá» coi má»™t cách công nhiên.†Chà ng liá»n vẫy tiểu nhị lại, lấy ra má»™t đĩnh bạc năm lạng để lên bà n há»i: - Äây là bạc ròng không thể hư giả được. Chẳng hiểu ngươi có thÃch không ? Tiểu nhị hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh, ngẩn ngưá»i ra hồi lâu rồi há»i
- Trá»i Æ¡i ! Phải chăng tiểu nhân đã đến ngà y khá giả ? A Liệt nói : - Ta chỉ muốn được coi bà khách đó! Tiểu nhị hÃt mạnh má»™t hÆ¡i há»i lại : - Thiếu gia xà i nhiá»u tiá»n như váºy mà chỉ muốn coi bà má»™t cái thôi ư ? A Liệt gáºt đầu đáp : - Ta phải cái tánh dở hÆ¡i như váºy. Tiểu nhị lẩm bẩm : - Cái tánh dở hÆ¡i nà y hay lắm. Hà ng ngà y tiểu nhân muốn Ä‘i kiếm đà n bà cho thiếu gia coi. A Liệt há»i : - Liệu ngươi có là m được không? Tiểu nhị chau mà y há»i lại : - Ngưá»i ta không ra khá»i phòng thì là m thế nà o ? A Liệt đáp :
- Ta biết bảo ngươi là m cách nà o bây giỠ? Tiểu nhị thè lưỡi ra nói :
- Tiá»n bạc nà y khó nuốt đây. ÄÆ°á»£c rồi ! Äể tiểu nhân nghÄ© lại coi. Quả nhiên gã nghÄ© được kế hoạch. Lát sau A Liệt đã Ä‘i tá»›i tiểu khách sạn và o trong má»™t gian phòng đứng đối diện vá»›i đôi nam nữ. Tay chà ng bưng má»™t cái mâm có bốn món ăn nhá» bốc hÆ¡i nghi ngút. Từ lúc chà ng đẩy cá»a và o phòng cho tá»›i khi bà y xong đồ ăn lên bà n, chà ng chưa ngó nữ khách lần nà o. Nhưng ngưá»i đà n ông chà ng đã nhìn rõ. Y là má»™t hán tá» lối ba bốn chục tuổi, mình mặc áo bà o da bên ngoà i bằng Ä‘oạn mà u lam. Thân thể cao lá»›n, tướng mạo oai nghiêm. Giả tá»· ngưá»i nà y đúng là Lục Minh VÅ©, bang chúa Cái Bang thì A Liệt cÅ©ng không thất vá»ng, vì Lục Minh VÅ© có má»™t địa vị tôn cao phong độ như vầy là phải. Bằng tướng mạo hắn xấu xa thì dÄ© nhiên không có cách nà o giữ cho Tô đại thư nhất tâm vá»›i y được. Hai ngưá»i nà y dưá»ng như không chú ý gì đến A Liệt. Khi chà ng bà y thức ăn xong rồi theo lệ thưá»ng má»i khách ăn uống. Ngưá»i đà n ông lạnh lùng ngó chà ng má»™t cái, nói : - ÄÆ°á»£c rồi ! Ngươi hãy lui ra.. A Liệt trở gót Ä‘i ngay. Lúc chà nng xoay mình liá»n thừa cÆ¡ ngó nhanh nữ khách má»™t cái. Bất giác chà ng chấn động tâm thần vì mụ chÃnh là Tô đại thư, ngưá»i đã cùng chà ng bướm lả ong lÆ¡i. Tô đại thư không chú ý đến A Liệt khiến chà ng thở phà o má»™t cái bước lẹ ra khá»i cá»a phòng. Äá»™t nhiên ngưá»i đà n ông cất tiếng gá»i :
- Tiểu nhị ! A Liệt liá»n dừng bước quay đầu lại thì thầy luồng nhỡn quang uy nghiêm cá»§a y bao trùm lấy ngưá»i chà ng. A Liệt trong lòng kinh hãi hÆ¡i lá»™ vẻ luống cuống. Chà ng tá»± cảm thấy thẹn thùng, tá»± há»i :
- Tại sao ngưá»i ta trông mình má»™t cái mà mình đã hoảng hốt ? Chà ng không cam tâm để khà thế đối phương lấn át, vì như thế bị chạm đến lòng tá»± tôn. Chà ng liá»n nghếch mắt phưỡn bụng, tá» ra không sợ hãi. NgỠđâu đối phương đột nhiên cưá»i mát nói :
- Ngươi hãy chỠở ngoà i cá»a. Không chừng chúng ta còn muốn uống rượu!
Câu nà y thức tÄ©nh A Liệt vỠđịa vị cá»§a chà ng. Hiện giá» chà ng đã thà nh tên tiểu nhị trong má»™t toà tiểu khách sạn thì dÄ© nhiên phải chịu khuất phục trước bang chúa Cái Bang. Nếu không thế tất ngưá»i ta sinh lòng ngá» vá»±c. Chà ng liá»n khom lưng vâng dạ bước ra, cẩn tháºn khép cá»a phòng lại rồi đứng chá» ngoà i hà nh lang. Tuy A Liệt biểu diá»…n thân pháºn tiểu nhị khá lắm; nhưng trong lòng chà ng hổ thẹn phi thưá»ng, vì chà ng tá»± hiểu hiện giá» chà ng không lo vá» vai trò mình đóng mà hiển nhiên vì oai phong cá»§a đối phương là m cho lòng chà ng xao xuyến. A Liệt thấy lòng tá»± tôn bi tổn thương, nghÄ© thầm :
- Bây giá» mình không phải là đứa con nÃt mà sao khi gặp nhân váºt cao cả lại lá»™ bản tướng đê hèn. A Liệt còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng nghe Tô đại thư cất tiếng oanh có thể là m cho ngưá»i đà n ông phải mạch máu căng thẳng, thần hồn phiêu đãng. Phá lên tiếng cưá»i khanh khách, Lục phu nhân há»i :
- Minh VÅ© ! Chà ng hù dá»a tên tiểu nhị là m chi ? Lục Minh VÅ© thá»§ng thẳng há»i : - Chúng ta ăn chút gì đây ? Tô đại thư là m nÅ©ng đáp :
- Không ! Chà ng chưa trả lá»i tiện thiếp. Lục Minh VÅ© cưá»i đáp :
- Muốn quan sát má»™t ngưá»i thì tốt nhất là lúc há» hoà n toà n không phòng bị má»›i thấy rõ chân tướng. Giả tá»· gã đó mà có ý giả mạo thì ta vừa trợn mắt lên nhất định gã phản ứng rồi. Äó là bản năng thiên bẩm cá»§a con ngưá»i. Tô dại thư nói :
- Té ra là thế. Có Ä‘iá»u sá»± thá»±c khi chà ng trợn mắt, tiện thiếp nháºn thấy chẳng mấy ngưá»i là không sợ Oai phong, nên dù gã là kẻ hữu tâm cÅ©ng sợ sệt thá»±c sá»±. A Liệt ngấm ngầm kinh hãi mắng thầm :
- Mụ đà n bà nà y tháºt là khả ố ! Mụ lắm miệng là m gì váºy ? Lục Minh VÅ© lại nói :
- Nếu gã sợ tháºt thì chỉ là hạng tầm thưá»ng chẳng có chi đáng kể, mình báºn tâm là m quái gì? Tô đại thư đáp :
- Nhiệm vụ cá»§a gã bất quá là thám thÃnh bá»n ta, thì cần gì phải hạng lá»›n hay hạng nhá», miá»…n sao hắn đạt được mục Ä‘Ãch thám thÃnh là đủ, tưởng chà ng nên cẩn tháºn hÆ¡n má»™t chút. Lục Minh VÅ© nói :
- Phu nhân nói cÅ©ng phải. Có Ä‘iá»u ta chỉ đùng thần quang đôi mắt thá» gã má»™t chút để xem chá»— dụng ý cá»§a gã thâm thiển thế nà o mà thôi, còn việc có phải gã thám thÃnh bá»n mình hay không đã có ngưá»i khác Ä‘iá»u tra. Hiện giỠđệ tá» bản bang Ä‘ang tra xét gã, nếu lai lịch gã không rõ rà ng thì đệ tá» bản bang sẽ bắt gã ngay. Vì thế ta đã quyết định mình bất tất phải ra tay. Phu nhân hiểuu chưa ? Tô đại thư tỉnh ngá»™ đáp :
-Té ra là thế. Có Ä‘iá»u tiện thiếp má»›i nháºn thấy cách thám sát cá»§a chà ng vẫn còn sÆ¡ hở, tá»· như võ công gã cao cưá»ng, nhưng không đảm lược nên vừa thấy hà o mục cá»§a chà ng mà phát khiếp cÅ©ng không có chi là lạ. Lục Minh VÅ© nói : - Phu Nhân chỉ biết má»™t Ä‘iá»u chá»› chưa biết hai. Äại phà m ngưá»i đã luyện võ đến trình độ cao thâm lại phải qua má»™t thá»i gian tu luyện Tá»a công. Tá»a công đã thà nh tá»±u thì tâm tÃnh cá»§a con ngưá»i Ä‘á»u đã qua thá»i kỳ mà i rÅ©a vầ khi chạm phải mục quang cá»§a ta tá»± nhiên nảy ra sức phản kháng.
Y dừng lại má»™t chút rồi giải thÃch thêm :
- Công phu tÄ©nh tá»a mà thà nh tá»±u, tâm linh khà phách tá»± nhiên kiên cưá»ng hÆ¡n ngưá»i thưá»ng nhiá»u. Thế thì dù tâm linh gã không địch nổi mục quang cá»§a ta, vẫn phát sinh kháng lá»±c đến má»™t trình độ nà o má»›i phải. Ta quan sát kháng lá»±c mạnh hay yếu có thể Ä‘o lưá»ng được bản lãnh hỠđến trình độ nà o. Tô đại thư cưá»i khà nh khạch đáp :
- Bây giá» tiện thiếp hiểu rồi. Không trách ai cÅ©ng bảo chà ng là ngưá»i giám định lá»±c lưá»ng kẻ khác trùm Ä‘á»i hiện nay, thì ra môn há»c vấn nà y cÅ©ng lá»›n lắm. A Liệt nghe tá»›i đây, chà ng Ä‘ang tá»±a cá»™t hà nh lang bá»—ng cảm thấy tâm tình khoan khoái. Má»™t là chà ng trà trá»™n và o đây phải trải qua sá»± an bà i cá»§a chá»§ nhân, lal lịch đã có căn cứ. Ngưá»i Cái Bang chẳng phải là thổ công trong nhà thì Ä‘iá»u tra là m sao được ? Hai là lòng tá»± tôn bị khuất nhục không lấy là m Ä‘au đớn nữa, vì đồi phương đã sá» dụng kỳ thuá»· công tâm mà chà ng chưa tu luyện tâm linh thì bị áp chế là đáng. Sau hết chà ng liên tưởng đến bước đưá»ng luyện công cá»§a mình sau nà y phải coi trá»ng vỠđưá»ng tâm linh mà gia tâm huấn luyện thì lúc lâm địch động thá»§ má»›i khá»i bị đối phương lấn át. Lại nghe Tô đại thư nổi lên trà ng cưá»i rồi kêu lấy thêm thức ăn. Bá»—ng mụ ngừng lại nói :
- Lạ tháºt, dưá»ng như tiện thiếp có quen gã nà y. Lục Minh VÅ© há»i ngay :
- Phu nhân thấy gã giống ai ? Tô đại thư đáp :
- Gã rất giống má»™t thanh niên trước đây tiện thiếp cùng Huỳnh trưởng lão và Lý trưởng lão đã bắt được. Sau vì gã không có liên quan gì đến ta nên buông tha ra. Lục Minh VÅ© “ồ†lên má»™t tiếng rồi há»i : - Phu nhân có muốn coi lại gã lần nữa không ? Tô đại thư đáp :
- Không cần! Thá»±c ra tướng mạo gã không giống lắm. Gã thiếu niên kia mặt mÅ©i trắng trẻo hồng hà o, còn gã nà y nước da và ng á»ng mà cặp lông mà y ráºm hÆ¡n nhiá»u. Có thể nói là hoà n toà n không giống, song tiện thiếp cảm thấy khuôn mặt hao hao, thái độ tương tá»±. Äó chẳng qua là mắt mình quen như váºy. Lục Minh VÅ© nói :
- Trên Ä‘á»i ngưá»i hao hao giống nhau là thưá»ng. Nhưng gã nà y khiến cho phu nhân nhá»› đến má»™t ngưá»i khác thì gã thiếu niên kia đã có ở trong đầu óc phu nhân má»™t ấn tượng sâu xa. Tô đại thư cưá»i khanh khách đáp :
- Bây giá» tiện thiếp nói cho chà ng hay. Tiện thiếp… A Liệt trống ngá»±c Ä‘áºp hÆ¡n trống là ng, tá»± há»i :
- Chẳng lẽ mụ Ä‘em thá»±c tình kể hết ra mà Lục Minh VÅ© cÅ©ng không phản ứng chăng? Y không phải là ngưá»i chịu đựng được tất cả má»i sá»± Ô nhục. Tô đại thư đột nhiên dừng lại khiến cho A Liệt cà ng khó hiểu. Chà ng chú ý lắng tai bá»—ng phát giác ra trong phòng có tiếng bước chân thêm má»™t ngưá»i nữa. Chà ng liá»n tỉnh ngá»™ mừng thầm, bụng bảo dạ :
- May có ngưá»i và o phòng vừa kịp cắt đứt câu chuyện cá»§a mụ. Sá»± thá»±c Lục Minh VÅ© và Tô đại thư nói chuyện vá»›i nhau bằng thanh âm nhá» nhẹ. Giả tá»· có ngưá»i đứng ngoà i cá»a cÅ©ng khó lòng nghe rõ, huống chi A Liệt đứng tá»±a cá»™t hà nh lang cách xa đến hÆ¡n trượng. Ngoà i ra tiếng bước chân ngưá»i má»›i và o phòng cÅ©ng há»i hợt như không, nếu thÃnh giác cá»§a A Liệt không kỳ dị đặc biệt cÅ©ng đừng hòng nghe rõ. Ngưá»i đó và o phòng không nói câu nà o chỉ dừng lại má»™t phút rồi vượt cá»§a sổ ra ngoà i. A Liệt còn Ä‘ang kinh ngạc, lại nghe Tô đại thư nói tiếp :
- Chà ng quả coi đã không lầm. Tên tiểu nhị đó lai lịch không có chá»— nà o khả nghi. Lục Minh VÅ© buông tiếng cưá»i ngạo nghá»… há»i :
- Phu thân với gã thiếu niên đó là m sao ? Tô đại thư đáp : - Chẳng có chuyện gì cả. Tiện thiếp không lý gì đến gã. Gã bất quá như một tên sĩ tỠđi khảo thà mà thôi. Lục Minh Vũ thở phà o một cái nói :
- Phu nhân cÅ©ng nên trở lại bình thưá»ng, đừng có động má»™t chút đã giáºt gân. Phu nhân nên biết ta vì nà ng mà phải giết ngưá»i. Tô đại thư trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i :
- Chà ng nói thế nghÄ©a là đã không đếm xỉa đến việc tiện thiếp “trá»™m ngưá»i†chăng ? Lục Minh VÅ© đáp :
- Äếm xỉa hay không đếm xỉa là chuyện khác. Nhẫn nại được hay không nhẫn nại được cÅ©ng là má»™t vấn đỠkhác. Ta chỉ nói cho phu nhân rõ là ta không muốn nhẫn nại vá» tÃnh dâm đãng cá»§a phu nhân nữa. Tô đại thư chẳng sợ hãi gì.Mụ nổi lên trà ng cưá»i lẳng lÆ¡ nói : - Trước kia chà ng được kÃch thÃch rất lấy là m thú vị nhưng bây giá» chán rồi. Trước kia chà ng đã thả lá»ng tiện thiếp và ngấm ngầm cổ võ cho tiện thiếp là m nbư váºy. Tiện thiếp quen nết mất rồi, chẳng có cách nà o thay đổi được thì biết tÃnh sao bây giá» ? Lục Minh VÅ© cưá»i mát đáp : - Ta hiểu lòng nà ng muốn đối phó vá»›i ta má»™t cách kịch liệt, nhưng nà ng hiểu lầm rồi. Ta định chÃnh thức lấy nà ng là m phu nhân nên từ đây nà ng không được vượt ra ngoà i qui cá»§. Tô đại thư kinh hãi la lên má»™t trà ng, há»i :
- Tai thiếp nghe lầm chăng ? Lục Minh VÅ© há»i lại :
- Ta lấy nà ng là m vợ chẳng lẽ không danh chÃnh ngôn thuáºn hay sao ? Tô đại thư thở dà i đáp :
- Nếu sá»›m biết chà ng chân tâm như váºy thì tiện thiếp đã không là m loạn. Hỡi Æ¡i ! Những lá»—i lầm trước kia không thể vãn hồi được nữa. Lục Minh VÅ© nói :
- Thôi đừng nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn nữa, hãy ăn cÆ¡m xong Ä‘i rồi nghÄ© má»™t lúc. Tô đại thư há»i :
- Tiện thiếp biến thà nh ngưá»i cao quà từ hồi nà o ? Lục Minh VÅ© cưá»i khanh khách đáp : - Nà ng quên rằng ta tinh thông cả y đạo ư ? Nà ng má»›i mang thai được hÆ¡n mưá»i ngà y, nhưng ta cÅ©ng biết rồi. Tô đại thư “ồ†má»™t tiếng rồi há»i :
- Chà ng vì thế mà quyết định chÃnh thức thà nh hôn vá»›i tiện thiếp ư? Lục Minh VÅ© đáp :
- Má»i ngưá»i bản bang Ä‘á»u tôn xưng nà ng là m phu nhân, còn ta há lại không muốn mình định danh pháºn phụ mẫu trước khi đứa nhá» ra Ä‘á»i ? Lúc nà y vẻ mặt Tô đại thư thế nà o, A Liệt không nhìn thấy, chà ng cÅ©ng chẳng buồn nghÄ© tá»›i, vì đầu óc chà ng như bị sét đánh là m cho choáng váng. Bao nhiêu huyết dịch trong ngưá»i chạy ngược lên đầu. Nên biết chà ng chẳng phải là ngưá»i ngốc. Việc Tô đại thư có con dÄ© nhiên chà ng cÅ©ng tÃnh ngà y thì đứa nhá» kia có thể thụ thai do cuá»™c đụng chạm bữa trước giữa chà ng vá»›i mụ.
DÄ© nhiên đứa nhá» có thể là con Lục Minh VÅ© hay ngưá»i đà n ông nà o khác. Tô đại thư đã là ngưá»i phong lưu dâm đãng sau cuá»™c truy hoan trong tòa phá miếu vá»›i A Liệt, biết đâu mụ chẳng Ä‘i kiếm ngưá»i đà n ông khác ? Dù sao Ä‘i nữa thì việc phá»ng Ä‘oán bước đầu đứa nhá» nà y là dòng máu cá»§a A Liệt cÅ©ng chiếm phần hÆ¡n, nên chà ng đầu nhức mắt hoa, ruá»™t rối tÆ¡ vò.Má»™t bà n tay to tướng không biết đưa ra đặt và o vai chà ng từ hồi nà o. Chà ng vừa phát giác liá»n giá»±t nảy mình lên. A Liệt quay đầu nhìnn lại thì thấy ngưá»i nà y thân thể to lá»›n, mình mặc võ phục, lưng cà i trưá»ng Ä‘ao. Tuy mặt y nở nụ cưá»i mà vẫn giữ vẻ kiêu hãnh. Ngưá»i đó nói :
- Äừng sợ gì hết. Ta muốn biết trong gian phòng kia có ai trú ngụ. A Liệt ấp úng đáp :
- Cái đó các hạ phải há»i chưởng quÄ© má»›i biết. DÄ© nhiên đó là câu nói cho xuôi chuyện. Theo lá» luáºt chà ng là má»™t tên tiểu nhị không nên phúc đáp câu há»i nà y. Äại hán trợn mắt lên trầm giá»ng há»i : - Có phải má»™t nam má»™t nữ không ? A Liệt vá»™i gáºt đầu. Äại hán lại há»i :
- Ngưá»i nam và o hà ng đứng tuổi, thái độ Oai nghiêm phải không ? A Liệt lại gáºt đầu. Chà ng lẩm bẩm :
- Thằng lá»i con đừng là m dữ. Lát nữa ngươi biết là Lục Minh VÅ© thì biến thà nh má»™t đứa con cháu cá»§a hắn. Äại hán ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi đưa mắt nhìn chà ng lạnh lùng há»i : - Ngươi đứng đây là m chi ? A Liệt đáp :
- Vị khách quan đó bảo tiểu nhân chỠđây, không chừng hai vị còn kêu lấy rượu. Äại hán cất bước tiến lại cá»a phòng gõ cá»a. Bên trong có ngưá»i há»i vá»ng ra : - Ai đó Äại hán đáp : - Nếu Lục bang chúa vui lòng tiếp khách bất thưá»ng thì tiểu đệ sẽ báo danh! Cá»a phòng mở, Lục Minh VÅ© đứng cách đối phương chừng bốn, năm thước. Hai ngưá»i nhìn nhau từ đầu xuống đến gót chân. A Liệt thấy đại hán kia vẫn không có vẻ gì khiếp sợ thì không khá»i kinh ngạc nghÄ© thầm :
- Không hiểu ngưá»i nà y là ai mà đối vá»›i má»™t nhân váºt hiển hách như bang chúa Cái Bang vẫn không lá»™ vẻ sợ hãi. Äởm lược y đã váºy thì tất nhiên không phải hạng tầm thưá»ng Lục Minh VÅ© chắp tay nói :
- Bỉ nhân chÃnh là Lục Minh VÅ©! Äại hán trầm giá»ng nói :
- Tiểu đệ há» Cao tên gá»i Thanh Vân. Tiểu đệ từng nghe oai danh cá»§a Lục bang chúa đến nay được há»™i diện tháºt là may mắn. Lục Minh VÅ© niá»m nở đáp :
- Té ra là Cao Thanh Vân huynh, má»™t bông hoa lạ Ở phái Thiên Thai. Thảo nà o cốt cách hÆ¡n Ä‘á»i phong độ siêu phà m thoát tục. Cao Thanh Vân nói :
- Lục bang chúa dạy quá lá»i. Tiểu đệ bất quá là má»™t tên đệ tá» bất tiếu ở phái Thiên Thai, chỉ là m Ä‘iếm nhục danh dá»± sư môn, không dám nháºn là hoa thÆ¡m, sao sáng như ngà i bang chúa vừa nói.
Lục Minh Vữ ung dung cưá»i đáp : - Chắc Cao huynh vì Ä‘oạt được ngoại hiệu Bạch Nháºt ThÃch Khách (ThÃch khách giữa ban ngà y) mà lúc nà o cÅ©ng báºn tâm. Thá»±c ra đó chỉ là ý kiến cá»§a ngưá»i thế tục. Còn tại hạ hâm má»™ phi thưá»ng chỉ háºn mình vô duyên chưa được há»™i ngá»™. Hắn tá»§m tỉm cưá»i nói tiếp :
- Tại hạ không nhịn được câu nói thá»±c : Nếu Cao huynh không phải là nhân váºt phi thưá»ng thì là m sao tá»›i đây mà không phát ra má»™t tiếng động …Ha ha … Lục Minh VÅ© nói câu nà y đã rõ lắm rồi : Không thiếu gì cao thá»§ Cái Bang coi giữ ở đây, nếu chẳng phải Bạch Nháºt ThÃch Khách có thân thá»§ tuyệt vá»i thì tá»± nhiên đã là m kinh động kẻ khác và chẳng thể tá»›i gần Lục Minh VÅ© được. A Liệt chấn động tâm thần nghÄ© bụng :
- Gã Cao Thanh Vân nà y quả là lợi hại ! Lúc nẫy tuy tâm thần ta bị dao động, nhưng tai mắt so vá»›i ngưá»i thưá»ng vẫn còn minh mẫn hÆ¡n. Thế mà gã đến vá»— vai ta má»›i phát giác. Váºy gã đạt được ngoại hiệu Bạch Nháºt ThÃch Khách tháºt là đáng lắm.
|

27-12-2008, 02:24 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
(New: Chương 50)
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 50 Lục Minh VÅ© Thuê Ngưá»i Giết Vợ
Cao Thanh Vân dương cặp mắt diá»u hâu lên nhìn đối phương. Vẻ mặt gã dần dần biến thà nh lạnb lẽo nghiêm trá»ng nói :
- Lục bang chúa quá khen rồi ! Tiểu đệ tuy không mất nhiá»u tâm lá»±c mà đến được trước cá»a phòng, nhưng tiểu đệ sinh nhai bằng nghá» hà nh thÃch không phải há»c má»™t sáng má»™t chiá»u mà được, tháºt ra phải có chút kinh nghiệm. Tiểu đệ đã quan sát thấy dưá»ng như bang chúa cố ý sÆ¡ hở để chá» má»™t ngưá»i nà o tá»›i đây. DÄ© nhiên ngưá»i mà bang chúa chỠđợi chẳng phải là tiểu đệ. Còn tiểu đệ bất quá may gặp cÆ¡ há»™i nà y lợi dụng cho mình thà nh ra không là m kinh động đến ngưá»i quà bang mà thôi. Gã ngừng lại má»™t chúa rồi há»i :
- Tiểu đệ không muốn há»i đến công việc cá»§a quà bang, váºy không cần biết ngưá»i khách sắp tá»›i là ai, chỉ xin Lục bang chúa cho biết là tiểu đệ hãy chá» lại hoặc có thể nói chuyện ngay? Gã là ngưá»i chóng vánh mau lẹ, lại có lá»±c lượng uy hiếp ngưá»i. Coi đó đủ biết lúc gã ra tay hà nh thÃch, nhất định là m rất nhanh nhẹn không để chút dấu vết nà o. Lục Minh VÅ© cưá»i mát đáp :
- Không cần! Cao huynh có Ä‘iá»u chi dạy báo xin cứ nói ngay bây giá»! Cao Thanh Vân gáºt đầu lá»›n tiếng hô :
- Tiểu nhị ! Ra đi ! A Liệt dạ một tiếng rồi xoay mình đi ra.
Những tay cao thá»§ thông thưá»ng đừng cách nhau chừng bốn trượng là không nghe lá»m được gì hết nhưng A Liệt có thể nghe rõ mồn má»™t. Cao Thanh Vân nhìn Lục Minh VÅ© nói : - Cuá»™c đà m thoại giữa chúng ta hay hÆ¡n hết là đừng quấy rối cô nương ở trong phòng. Lục Minh VÅ© đáp. - Không sao đâu. Tại hạ không ngá» Cao huynh lại là ngưá»i cẩn tháºn đến thế! Cao Thanh Vân lạnh lùng nói : - Tiểu đệ bất quá không muốn để lụy đến ngưá»i vô tá»™i mà thôi. Con ngưá»i hùng tà i đại lược, thá»§ Ä‘oạn ghê gá»›m như bang chúa chẳng nói là m chi. Còn để ngưá»i khác nghe tiếng há chẳng gieo há»a sát thân cho há» ? Lá»±c Minh VÅ© đáp : - Cao huynh nói váºy cÅ©ng có lý.. Bây giá» A Liệt má»›i biết Cao Thanh Vân hô mình lui ra là để cho mình khá»i uổng mạng, bất giác chà ng sinh ngay lòng hảo cảm vá»›i đại hán kiêu hãnh kia. Äồng thá»i chà ng sinh lòng chán ghét bang chúa Cái Bang Lục Minh VÅ©. Cao Thanh Vân cháºm rãi há»i : - Äi và o chÃnh đỠngay, tiểu đệ xin há»i Lục Bang chúa : Những vụ án hà nh thÃch giữa ban ngà y má»›i phát sinh trong vòng gần năm nay ở bốn nÆ¡i Kim Lăng, Hà ng Châu, Hán Dương, Nam Xương, phải chăng là kiệt tác cá»§a bang chúa ? Lục Minh VÅ© há»i lại : - Cao huynh đã Ä‘iá»u tra ra được nhiá»u hay Ãt ? Cao Thanh Vân đáp : - Nhiá»u hay Ãt cái đó không quan hệ. Tiểu đệ xin bang chúa trả lá»i má»™t câu : có phải là hà nh vi cá»§a bang chúa hay không mà thôi ? Lục Minh VÅ© đáp : - DÄ© nhiên tại hạ phải trả lá»i vấn đỠnà y. Nhưng chẳng lẽ Cao huynh Ä‘i đưá»ng xa muôn dặm và o đến Trung Nguyên chỉ để há»i tại hạ má»™t câu nà y thôi ư ? Cao Thanh Vân đáp : - Việc vá» sau để sau nà y hãy nhá»› tá»›i. Tiểu đệ thÃch là m việc từng bước má»™t. Lục Minh VÅ© nói : - ÄÆ°á»£c rồi !Nếu tại hạ không trả lá»i dứt khoát, tất Cao huynh không vui lòng. Váºy tại hạ trả lá»i má»™t tiếng “phảiâ€. DÄ© nhiên ná»™i vụ còn nhiá»u Ä‘iá»u ngoắt ngoéo. Nếu Cao huynh muốn nghe tại hạ sẽ nói tiếp. Cao Thanh Vân gáºt đầu ra chiá»u thá»a mãn đáp : - Mấy vụ đó rõ rà ng quá rồi. Nếu không phải là nhân váºt như bang chúa thì ngưá»i khác là m không nổi. Bây giá» tiểu đệ cÅ©ng vui lòng trả lá»i những câu bang chúa há»i. Lục Minh VÅ© há»i thá» : - Thế thì Cao huynh rá»i khá»i nÆ¡i đây không truy cứu nữa hay sao ? Cao Thanh Vân ngá»a mặt lên trá»i cưá»i đáp : - Lục bang chúa hiện nay là má»™t lãnh tụ má»™t bang há»™i lá»›n, thế lá»±c hùng háºu. Còn tiểu đệ tuy là con ngưá»i kiêu ngạo bất thuần, nhưng không đến ná»—i chẳng biết tá»± lượng, đòi há»i bang chúa đến trình độ quá đáng. Lục Minh VÅ© há»i : - Cao huynh đã coi trá»ng tại hạ như váºy, thì chúng ta thương lượng cùng nhau được chăng? Nếu Cao huynh coi là chuyện giao dịch cÅ©ng phải. Cao Thanh Vân cặp mắt chiếu ra những tia sáng tham lam, hoan hỉ. Tuy nhiên gã vẫn chưa trả lá»i ngay.
Lục Minh VÅ© nhẫn nại chá» má»™t lúc. Cao Thanh Vân há»i lại : - Giao dịch thế nà o ? Lục Minh VÅ© đáp : - Cao huynh mà ưng thuáºn thì tại hạ má»i Cao huynh thi triển tuyệt kỹ Cao Thanh Vân nói : - Lục bang chúa đừng tìm cách là m vui lòng tiểu đệ. Trong thiên hạ còn có ngưá»i nà o mà bang chúa muốn giết không được ? Lục Minh VÅ© đáp : - DÄ© nhiên là có. Nếu không thì tại hạ tá»™i gì phà thì giá» nhiá»u như váºy? ChỠđằng đẵng má»™t năm trá»i má»›i thấy Cao huynh tá»›i đây. Cao Thanh Vân ná»a tin ná»a ngá» giục : - Váºy bang chúa thá» nói nghe. Lục Minh VÅ© nói : - Cao huynh là m xong vụ nà y có thể rá»a tay qui ẩn để hưởng phúc là nh. Vì tại hạ đã quyết chà là m cho bằng được, dù phải trả giá đắt cÅ©ng vui lòng... Cao Thanh Vân xua tay ngắt lá»i : - Hy khoan !Có hai việc tiểu đệ không hiểu, trong lòng vẫn còn thắc mắc. Äiá»u thứ nhất là trong võ lâm còn ai có thể khiến cho bang chúa thúc thá»§ vô sách không? Äiá»u thứ hai bang chúa đã nói rõ bất cứ phải trả bằng má»™t giá nà o thì ra cổ võ cho tiểu đệ đòi tháºt nhiá»u. Cái đó phản lại thưá»ng tình. Hai chá»— nghi ngá» khiến tiểu đệ nháºn thấy cuá»™c mua bán nà y không thể tiếp thụ má»™t cách dá»… dà ng. Lục Minh VÅ© nói :
- Cái đó không có chi kỳ lạ. Vá» Ä‘iá»u thứ nhất vì có ngưá»i tại hạ không muốn ra tay hạ sát, cÅ©ng có ngưá»i không thể tá»± mình động thá»§. Còn Ä‘iá»u thứ hai tại hạ nháºn thấy nếu mình nói tên ra, dÄ© nhiên Cao huynh mặc cả lôi thôi. Chi bằng nói phô sông ra trước là tại hạ đã quyết tâm thì không hà tiện trong việc Ä‘á»n đáp. Cao Thanh Vân trầm ngâm má»™t chút. Äá»™t nhiên gã lạng ngưá»l nhanh như Ä‘iện chá»›p. Thoáng cái thanh trưá»ng Ä‘ao ở sau lưng đã cầm tay chém lẹ xuống đối phương. Lục Minh VÅ© tay cầm trượng trúc quét má»™t cái cÅ©ng thần tốc phi thưá»ng, dưá»ng như đã tÃnh trước đối phương động thá»§ và o phút nà y, nên vung trượng thá»§ thế vừa đúng lúc. Choang má»™t tiếng ! Thanh thưá»ng Ä‘ao cá»§a Cao Thanh Vân bị cây trượng trúc cá»§a đối phương gạt trệch Ä‘i. Bá»—ng thấy Lục Minh VÅ© vung ngón tay trái ra Ä‘iểm. Cao Thanh Vân quạt ngang bà n tay vừa đủ gạt chiêu thức cá»§a đối phương. Hai bên đứng nhìn nhau má»™t lúc. Cao Tbanh Vân bá»—ng lùi lại. Thế lùi lại cá»§a gã dÄ© nhiên cÅ©ng tÃnh toán kỹ lắm, nên bức bách Lục Minh VÅ© phải Ä‘i theo. Hai ngưá»i thoáng cái đã tá»›i giữa viện. Lục Minh VÅ© lạnh lùng nói : - Cao huynh đừng động thá»§ hay hÆ¡n. Cao Thanh Vân đáp :
- Tiểu đệ quyết ý thỉnh giáo cao chiêu cá»§a bang chứa, mong bang chúa chỉ giáo cho đừng hà tiện nữa. Vừa dứt lá»i, gã đã vung trưá»ng Ä‘ao má»™t cái. Bóng Ä‘ao trùng Ä‘iệp tấn công rất rát. Lục Minh VÅ© cÅ©ng vung trượng trúc lên phòng thá»§ ngiêm máºt. Tráºn đấu nầy cả hai bên cùng thi triển kỳ công tuyệt nghệ ảo ảnh dồn dáºp liên miên không ngá»›t. Sá»± thá»±c lúc nà y cả tòa khách sạn lá»t và o mắt giám thị cá»§a tay cao thá»§. Bất luáºn ngưá»i nà o ra và o cÅ©ng chẳng qua mắt hỠđược. A Liệt nghe tiếng Ä‘ao trượng nổi lên vi vút thi biết là cuá»™c chiến đấu đã khai diá»…n. Chà ng còn biết nếu mình Ä‘i dòm trá»™m thì dù có che được mắt hai ngưá»i Ä‘ang giao thá»§, nhưng không tránh khá»i mục quang những tay cao thá»§ giám thị, nên chà ng không dám mạo muá»™i. Nhưng chà ng lại nghÄ© :
- Hai tay cao thá»§ như Lục Minh VÅ© và Cao Thanh Vân tá»· đấu đối vá»›i mình là kẻ chưa được sư thừa chân chÃnh truyá»n thụ võ công coi thấy lại cà ng bổ Ãch. Huống chi A Liệt không muốn bá» qua cuá»™c kịch đấu thần diệu nà y. Chà ng đảo mắt nhìn quanh, phát giác ra được chân tưá»ng có lá»— chó chui, liá»n di chuyển thân mình rất lẹ vá» phÃa đó, nhìn qua lá»— chó chui và o phòng. Qua nhiên hai ngưá»i Lục, Cao không phát giác ra vì há» Ä‘ang phóng tay đối phó vá»›i địch nhân. Hai bên kịch đấu ngoà i năm chục chiêu, tay trái Lục Minh VÅ© bắt đầu hoạt động thỉnh thoảng lại Ä‘iểm cách không. Chỉ lá»±c bắn ra veo véo. Trong khoảnh khác, mưá»i phần Lục Minh VÅ© đã chiếm được thế công đến tám. Cao Thanh Vân miá»…n cưỡng chống được hÆ¡n bốn chục chiêu, xem chừng tình thế bất lợi, liá»n cất tiếng há»i :
- Lá»±c bang chúa quên chuyện giao dịch rồi chăng ? Lục Minh VÅ© là nhân váºt như váºy là m gì chẳng hiểu đối phương có ý nháºn thua. Y liá»n nhảy ra khá»i vòng chiến mỉm cưá»i đáp :
- Äao pháp ná»™i gia chÃnh tông cá»§a Cao huynh thá»±c khiến cho tại hạ mở rá»™ng tầm mắt. Cao Thanh Vân hÃt liá»n mấy hÆ¡i chân khà má»›i Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở được. Gã nói :
- Lục bang chúa dạy quá lá»i. Tiểu đệ tuy vùi đầu khổ luyện mấy năm trá»i, ai ngá» hãy còn thua bang chúa xa lắm. Nếu không khổ luyện thêm hai năm thì không phải là đối thá»§ cá»§a bang chúa. Lục Minh VÅ© “ồ†lên má»™t tiếng rồi nói :
- Té ra hai năm nay Cao huynh biệt tÃch vì ẩn mình tu luyện võ công tâm pháp. Tháºt là đáng kÃnh. Cao Thanh Vân nói : - Xin bang chúa thứ tá»™i cho tiểu đệ đã mạo phạm hổ oai. Nên biết tiểu đệ mà không thá» sức để hiểu rõ thá»±c lá»±c cá»§a bang chúa thì chẳng có cách nà o mặc cả được. Hiện giỠđã biết rõ bang chúa bản lãnh còn cao hÆ¡n tiểu đệ má»™t báºc thì chuyện giao dịch cÅ©ng khó mà tiếp thụ được, vì cái việc bang chúa muốn tiểu đệ đại lao tháºt khó khăn và phà khoản tất nhiên cao lắm. Lục Minh VÅ© cưá»i đáp :
- Cao huynh đừng khinh thưá»ng tại hạ là má»™t tên khiếu hóa. Nói vá» tiá»n bạc, e rằng trên Ä‘á»i khó có ngưá»i so bì được vá»›i tại hạ. A Liệt coi đấu võ đã ngẩn ngưá»i, bây giá» nghe há» nói chuyện lại cà ng ngÆ¡ ngác. Vừa rồi hai bên chuyển động thân hình, Ä‘ao qua trượng lại kịch đấu chà ng đã coi rõ mồn má»™t. Kể ra chiêu thức nhanh như gió, dữ như sấm sét đã khiến chà ng phát sợ. Nhưng sá»± thá»±c chà ng cÅ©ng cảm thấy thá»§ pháp cá»§a hai bên phóng ra những chiêu thức chưa được nghiêm máºt cho lắm. Nói má»™t cách khác tức là chà ng vẫn cảm thấy còn chá»— sÆ¡ hở có thể công kÃch được. Nhưng lúc chà ng nháºp tráºn có lợi dụng được những chá»— sÆ¡ hở đó hay không còn là nghi vấn. Ngoà i ra Lục Minh VÅ© thắng đối phương mà lại Ä‘em việc trá»ng đại phi thưá»ng giao cho Cao Thanh Vân má»›i là chuyện chà ng nghÄ© Ä‘iên đầu không ra duyên cá»›. Cao Thanh Vân cưá»i khanh khách nói :
- Hay lắm ! Lục bang chúa đã không tiếc tiá»n thì tiểu đệ có thể bán cho được. Lục Minh VÅ© quay đầu nhìn và o phòng thấy có đèn lá»a ánh ra ngoà i nhưng không má»™t bóng ngưá»i. Y liá»n hạ thấp giá»ng xuống nói :
- Cao huynh cứ tùy tiện ra giá đi ! Tại hạ muốn đặt giá nhỠCao huynh là m ba vụ án. Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Việc thứ nhất là nữ nhân trong phòng nà y. Mụ há» Tô tên gá»i Ngá»c Quyên, phiá»n Cao huynh hạ sát mụ. Cao Thanh Vân nhanh nhẩu đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm ! Chỉ cần bang chúa cho biết giá tiá»n. Câu nà y gã nói rất khẽ. Dù có ngưá»i đứng bên cÅ©ng không nghe thấy nhưng A Liệt vẫn nghe rõ mồn má»™t. Lục Minh VÅ© há»i rất khẽ :
-Việc hạ sát mụ nà y không khó gì. Tại hạ định trả giá một vạn lượng được chăng ? Cao Thanh Vân đáp.:
- Nếu hạ sát chẳng khó khăn gì thì hợp vá»›i công việc chuyên môn cá»§a tiểu đệ, mà có lẽ nó còn là việc đáng trả giá cao nhất. ÄÆ°á»£c rồi ! Tiểu đệ xin tiếp nháºn. Có Ä‘iá»u Lục bang chúa cần xét nghiệm lại tá» thi hay không ? Lục Minh VÅ© lắc đầu đáp lẹ :
- Không cần. Cao huynh là cao thá»§ đệ nhất vá» nghá» nà y. Phiá»n Cao huynh tiêu tan thi thể đừng để lại vết tÃch gì. Tại hạ chỉ cần má»™t lá»i hứa cá»§a Cao huynh là đủ yên tâm rồi. Cao Thanh Vân ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi há»i :
- Tiểu đệ tÃnh dụ mụ ra ngoà i rồi hãy hạ thá»§, bang chúa tÃnh sao ? Lục Minh VÅ© đáp :
- Váºy thì hay lắm. Nhưng cần sao mụ ra Ä‘i trước ná»a đêm để khá»i phương hại đến kế hoạch cá»§a tại hạ. Cao Thanh Vân vá»— ngá»±c nói :
- Xin bang chúa cứ tin và o tại hạ. Gã giÆ¡ tay là m hiệu rồi la lên má»™t tiếng “ái chà †Lục Minh VÅ© hiểu ý cưá»i ha hả lá»›n tiếng nói :
- Cao huynh thá»§ng thẳng ra vá», miá»…n cho tại hạ khá»i đưa chân. Bất cứ ai nghe nói váºy cÅ©ng tưởng Cao Thanh Vân thất bại bị thương trốn Ä‘i, còn Lục Minh VÅ© ra Ä‘iá»u chế nhạo. Lục Minh VÅ© láºp tức trở gót và o phòng. A Liệt ngồi dưới đất nhòm thấy Cao Thanh Vân ẩn mình trong bóng tối. Ngoà i ra những tay cao thá»§ Cái Bang bốn mặt Ä‘á»u triệt thoái hết. Lòng chà ng thắc mắc không yên. Má»™t mặt chà ng tức giáºn Lục Minh VÅ© là con ngưá»i lạnh nhạt vô tình. Mặt khác chà ng lo thay cho Tô đại thư nhất là mụ Ä‘ang mang thai. Cái bà o thai đó có thể là cá»§a Lục Minh VÅ© mà sao y lại nhẫn tâm má»i tay thÃch khách đệ nhất để hạ sát hai mẹ con mụ. A Liệt cà ng nghÄ© cà ng tức giáºn. Sau má»™t lúc chà ng yên tÄ©nh trở lại định thần nhìn ra thì thấy Cao Thanh Vân ngồi xếp bằng trong góc nhà tá»±a hồ Ä‘ang váºn công Ä‘iá»u tức. Nhưng sắc mặt gã không ngá»›t thay đổi hiển nhiên tâm tình gã Ä‘ang bối rối chẳng hiểu vì chuyện gì. A Liệt lắng tai nghe. Trong thượng phòng có tiếng nói rất khẽ vá»ng ra Lục Minh VÅ© nói :
- Con nữ tặc há» Phùng đó đến ná»a đêm má»›i xuất hiện, ta muốn nhân cÆ¡ há»™i nà y thương nghị vá»›i ngưá»i bản bang vá» việc là m hôn thú vá»›i nà ng. Tô đại thư hoan hỉ đáp :
- Hay lắm ! Bang chúa Ä‘i lẹ lên. A Liệt trong lòng đã hiểu rõ Lục Minh VÅ© nói váºy để rá»i khá»i Tô đại thư, cho Cao Thanh Vân thừa cÆ¡ hạ thá»§. Trống ngá»±c đánh thình thình, A Liệt nghÄ© ngay tá»›i Cao Thanh Vân sắp đến hạ thá»§. Gã thÃch khách kia đã lừng danh thiên hạ giết ngưá»i không gá»›m tay, dÄ© nhiên chẳng thương tiếc gì Ngá»c Quyên mà buông tha mụ. Váºy chà ng là m thế nà o? Tụ thá»§ bà ng quan chăng ? DÄ© nhiên chà ng không muốn thế, nhưng chẳng có biện pháp nà o cứu vãn. Nên biết Cao Thanh Vân không phải là nhân váºt tầm thưá»ng. A Liệt tuy tá»± tin ở luồng chân khà há»™ thân,nhưng đụng phải tay cao thá»§ tuyệt Ä‘Ãch nà y dÄ© nhiên chà ng phải tÃnh khác. A Liệt muốn nhân lúc đối phương nhắm mắt ngồi yên, len lén Ä‘i tá»i dùng thanh trá»§y thá»§ vẫn Ä‘eo luôn bên mình để đâm chết gã nhưng chà ng không là m, vì má»™t là dù chà ng thà nh công thì Lục Minh VÅ© cÅ©ng dùng cách khác để giết Tô Ngá»c Quyên, hai là chà ng có cảm giác Cao Thanh Vân không phải là ngưá»i tồi bại nhưng chà ng không hiểu vì lý do gì, nên chà ng cÅ©ng không muốn sát hại gã. Tại sao chà ng biết Cao Thanh Vân không phải ngưá»i tồi bại ? Cái đó chà ng không lý luáºn được. Có thể vì gã hô chà ng lui ra cho khá»i bị Lục Minh VÅ© giết chết để bịt miệng. Có thể vì tư cách Cao Thanh Vân là m chà ng cảm thấy gã không phải là ngưá»i hèn mạt. Cao Thanh Vân đột nhiên đứng dáºy. Trướcc hết gã rÅ© áo, vuốt lại cho thẳng thắn rồi sá» thanh trưá»ng Ä‘ao cà i ở sau lưng. Gã ngang nhiên bước lên báºc đá tiến lại cá»a phòng. Trong phòng hãy còn thắp đèn. Cao Thanh Vân đến cá»a, gã không ngần ngừ gì giÆ¡ tay lên khẽ gõ hai cái. Giữa lúc đêm tối, cảnh váºt im lìm. Hai tiếng gõ cá»a lách cách nghe cà ng rõ hÆ¡n. Tô đại thư ở trong phòng giáºt mình kinh hãi. Lát sau mụ cất tiếng há»i :
- Ai gõ cá»a đó ? Cao Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Cao Thanh Vân đây mà ! Tô Äại thư nghe tiếng báo danh, tuy âm thanh lạnh lẽo nhưng cÅ©ng yên tâm được má»™t phần. Mụ đưa tay lên kéo then mở cá»a. Mục quang mụ đụng ngay và o cặp mắt Cao Thanh Vân chứa đầy sát khÃ. Mụ run lên má»™t cái rồi đứng thẳng ngưá»i, phưỡn ngá»±c, ra chiá»u không sợ hãi gì. Mụ nói :
- Ta không nháºn ra ngươi! Hừ ! Tuy tiếng gõ cá»a cá»§a ngươi có Ä‘iá»u quái dị nhưng ta chẳng phải là kẻ ai cÅ©ng hăm dá»a được. A Liệt nghe mụ nói váºy mói tỉnh ngá»™. Hai tiếng gõ cá»a vừa rồi quả nhiên lạnh lẽo vô tình, khiến ngưá»i nghe phải kinh hãi và biết ngay chẳng tá» tế gì. Còn Cao Thanh Vân gõ cá»a là m sao lại biểu lá»™ sát khà trong lòng gã ra được thì tháºt khiến ngưá»i ta không hiểu thấu. Cao Thanh Vân ngắm nghÃa Tô Ngá»c Quyên từ đầu xuống đến gót chân. A Liệt đứng ở phÃa sau nhìn thấy động tác cá»§a gã cÅ©ng cảm giác được mục quang gã không chút cảm tình. Tình trạng nà y giống như má»™t động váºt nhìn má»™t động váºt khác không còn sinh mạng, hay hÆ¡n nữa má»™t tên đồ tể ngắm nghÃa con váºt Ä‘em ra hạ sát xem nên xuống Ä‘ao và o cho nà o cho phải. Tô đại thư nhún vai nói :
- Ngươi là má»™t ngưá»i lạ mà sao kỳ quái như váºy ? Äáng lẽ ta phải cảnh cáo ngươi, nhưng bữa nay ta không muốn rắc rối. Váºy ngươi nên Ä‘i Ä‘i. Cao Thanh Vân há»i :
- Ngươi đã biết rõ lá»i nói cá»§a mình không thu được hiệu quả thì còn nói ra là m chi ? Tô đại thư đáp :
- Phải rồi ! Chắc ngươi đã nhắm đúng cơ hội mới tìm đến đây phải không ? Hỡi ơi ! Ta cũng không hiểu tại sao mình lại biến thà nh ân từ đến thế ? Cao Thanh Vân nói :
- Có thể là vì ruá»™t gan ngươi quá má»m nhÅ©n. Tô đại thư lắc đầu đáp :
- Không phải đâu. Ta có thể giết ngưá»i không gá»›m tay. Cao Thanh Vân nói : - Hoặc giả tướng mạo ta khiến ngươi nghÄ© đến ngưá»i nà o đó mà sinh lòng bất nhẫn.
Tôi đại thư đáp :
- CÅ©ng không phải. Ta chẳng quen ngươi má»™t nét nà o. Äá»™t nhiên mụ như ngưá»i tỉnh giấc, giáºm chân nói tiếp :
- Lòng dạ ta bữa nay sao lại bối rối Ä‘i nói vá»›i ngươi những câu chuyện chẳng ra đầu Ä‘uôi gì. Cao Thanh Vân lại há»i :
- Chẳng lẽ ngươi không có má»™t Ä‘iểm nà o khiến cho ngưá»i khác yêu như tÃnh tình hiếu thuáºn, hòa ái còn kiêm. .. Tô đại thư trợn mắt lên xẵng giá»ng :
- Ngươi nói váºy là nghÄ©a là m sao ? Ta phải tống cổ ngươi Ä‘i má»›i được Cao Thanh Vân nói :
- Äừng có lá»— mãng. Ngươi đã không sợ ta thì nói thêm mấy câu nữa cÅ©ng chẳng ăn nhằm gì. Ta không thÃch đứng ngoà i cá»a nói chuyện. Dút lá»i gã khoa chân bước qua ngưỡng cá»a Lạ thay ! Tô đại thư thấy thế lùi lại nhưá»ng chá»— cho đối phương bước và o phòng. A Liệt đỠtụ chân khÃ. Ngưá»i chà ng lẹ như chim én liệng tá»›i bên cá»a. Lức nà y hai cánh cá»a khép lại nhưng còn kẽ hở, nên chà ng dòm và o rất rõ. Cao Thanh Vân ngồi ngất ngưởng trên ghế. Gã còn ra hiệu cho đối phương ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tô đại thư ngần ngừ má»™t chút rồi mụ chau mà y trở gót Ä‘i và o phòng trong. Phòng ngoà i chỉ còn lại má»™t mình Cao Thanh Vân. Gã vẫn ngồi ngay như cÅ©, tá»±a hồ biết chắc Tô Ngá»c Quyên chẳng những không bá» trốn mà còn tá»± động trở ra. Quả nhiên gã tiên liệu rất đúng. Tấm rèm vén lên, Tô Ngá»c Quyên lại Ä‘i ra, Nhưng lúc nà y tay mụ cầm trưá»ng kiếm chưa rút khá»i vá». Mắt lá»™ sát khÃ. Cao Thanh Vân nói :
- Ngươi chưa há»i rõ lai lịch và mục Ä‘Ãch ta đến đây là quyết chưa động thá»§. Váºy ta khuyên ngươi đừng là m bá»™ tịch nữa, hãy ngoan ngoãn ngồi xuống đây há»i cho biết rõ rồi hãy động thá»§ cÅ©ng chưa muá»™n. Cao Thanh Vân nói váºy rất hợp tình hợp lý. Tô Ngá»c Quyên không ngỠđối phương đưa ra dòn nà y, bất giác mụ ngẩn ngưá»i không biết trả lá»i thế nà o. Tuy nhiên không phải mụ hoà n toà n bất lá»±c, dám ngồi đối diện vá»›i ngưá»i đà n ông thô hà o hung hãn. Mụ nói :
- Ta cÅ©ng khuyên ngươi má»™t câu là đừng ước lượng ta quá thấp. Bá»n đà n ông các ngươi thưá»ng coi nữ nhân không và o đâu tưởng mình nắm trá»n quyá»n sinh sát trong tay. Nhưng ta không phải hạng đà n bà đó đâu Cao Thanh Vân nói :
- Ngươi lầm rồi ! Nếu ngươi chỉ là ngưá»i đà n bà thông thưá»ng thì đã không hiểu đến cái nguy hiểm bữa nay. Bây giá» ngươi rât quan tâm đến Ä‘iá»u bất hạnh cá»§a mình Tô Ngá»c Quyên thá»±c ra cÅ©ng kinh hãi nghi ngá» nhưng lòng nhẫn nại chỉ có hạn, bây giá» mụ muốn nổi nóng. Bá»—ng nghe Cao Thanh Vân đổi giá»ng há»i :
- Tại hạ mang ngoại hiệu là Bạch Nháºt ThÃch Khách. Không hiểu cô nương đã nghe ai nói đến bao giá» chưa ? Tô Ngá»c Quyên ngạc nhiên há»i lại :
- Sao ? Các hạ là Bạch Nháºt ThÃch Khách chuyên môn đâm thuê chém mướn ? Quả nhiên mụ bị Cao Thanh Vân há»i má»™t câu há»i hợt là m cho tiêu bá»›t tÃnh nóng đến phân nữa. Cao Thanh Vân đáp :
- Phải rồi ! Tại hạ được ai thuê mướn đến đối phó vá»›i cô nương chắc cô nương muốn nghe lắm, chứ không cá»± tuyệt tại hạ nữa. Tô Ngá»c Quyên hoà n toà n thá»§ tiêu ý nghÄ© nổi nóng. Mụ vừa kinh hãi vừa nghi ngá», chăm chú ngó đối phương. Nụ cưá»i quyến rÅ© trên môi má»i ngà y bữa nay hoà n toà n mất biến.
Mụ há»i :
- Các hạ chịu nói cho tiện thiếp hay ư ? Cao Thanh Vân đáp. :
- DÄ© nhiên tại hạ cho cô nương hay nhưng cô nương hãy chá» tại hạ quyết định có hạ sát bay không đã. Nói má»™t cách khác : Bất luáºn tại hạ động thá»§ hay không động thá»§ thì khi có quyết định rồi cÅ©ng nói tháºt cho cô hay. Tô Ngá»c Quyên há»i :
- Các hạ là m thế nà o để quyết định hạ thủ hay không ? Cao Thanh Vân đáp :
- Giản dị lắm ! Tại hạ chỉ cần coi cô nương có cùng má»™t loại ngưá»i như tại hạ không. Nếu cô đồng loại vá»›i tại hạ thì dÄ© nhiên tại hạ không giết cô, cô hiểu rồi chứ
|
 |
|
| |