THIÊN NGÂN
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-------------o0o----------------
Chương 15 - Quy Tông (3)
Người đã kêu Tiêu Vân Vong lúc trước chính là trưởng lão mặt đỏ Nhất Thái.
"Vân tiểu tử, mấy năm không gặp tu vi lại có bước tiến dài, sắp đuổi kịp đám già chúng ta rồi." Nhất Thái trưởng lão phát ống tay áo đứng dậy, ngẩng đầu cười khanh khách quan sát Tiêu Vân Vong, thân hình lùn mập của ông ta chỉ đứng tới cằm của Tiêu Vân Vong thôi.
Tiêu Vân Vong vui vẻ đáp lời: "Nhất Thái sư bá tam thanh nguyên khí tráo đỉnh, hồng sát lâm đường, chỉ e kiếp này đã đến cực hạn, chỉ đợi phi thăng thành tiên nữa thôi."
Nhất Nhàn trưởng lão đang vùi đầu nghiên cứu thế cờ nghe thấy liền ngẩng lên cười thốt: "Không sai, lão đạo mập ú này đã cảm giác được Thiên Ma đang vẫy gọi lão rồi."
Nhất Thái trưởng lão ngoái đầu nói giọng tức tối: "Cái lão già nhà ngươi, mấy trăm năm rồi mà mồm mép vẫn còn khắc bạc như vậy, bởi thế có mấy ván cờ là không thua đâu?"
Nhất Nhàn trưởng lão không thèm để ý tới những lời ông ta nói, ánh mắt chuyển qua người gã trẻ tuổi đứng sau lưng Tiêu Vân Vong, nói: "Vân Vong, ngươi lại thu đệ tử mới ư?"
"Chân nhi, lại đây, ra mắt hai vị sư thúc tổ đi." Tiêu Vân Vong nhất thời quên bẵng đi mục đích chính, liền né qua một bước kéo Dương Chân ở phía sau lên.
Nhìn thấy Dương Chân vừa định quỳ bái, Nhất Thái trưởng lão đã đưa tay đỡ lấy, miệng nói luôn: "Bái người không bằng bái tâm, lão đầu tử ta ghét nhất là quỳ lạy." Nói đoạn lại đặc biệt bồi thêm một câu: "Lão Nhất Nhàn chua ngoa kia ngươi cũng không cần bái luôn."
Nhất Nhàn trưởng lão tức tới rung cả râu, liền quay đầu làm ra vẻ đang nghiên cứu thế cờ.
"Sư thúc tổ sao biết vãn bối có quỳ bái ở trong lòng?" Dương Chân thấy lời của lão đạo rất thành thực, không hề tỏ ra trịch thượng chút nào, mỗi một hành động đều khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, nên hắn cũng đứng dậy không đa lễ nữa.
"Hỏi rất hay, lão mập ngươi sao biết được trong lòng người ta không phải đang nghĩ: xem, cái lão đạo mập ú này lảm nhảm thật phiền phức, thật không xứng làm sư thúc tổ gì cả." Nhất Nhàn trưởng lão đánh mắt đứng một bên nói xiên xỏ.
"Vớ vẩn, tên này mũi thẳng ngay ngắn, tâm nhãn thông minh, sao có thể là phưởng khẩu thị tâm phi được?" Nhất Thái trưởng lão kéo Dương Chân vừa cười ha ha vừa phản bác, sau đó lại quay về phía Tiêu Vân Vong nói giọng kỳ quái: "Vân tiểu tử, đồ đệ của ngươi tất cả đều kết đan xong rồi mới đăng ký vào tông thất à?"
Tiêu Vân Vong cười khổ, ông ta nhận được truyền thư từ Vương Mẫu Phong liền vội vàng lập cà lập cập chạy tới, căn bản không kịp hiểu rõ tình hình của Dương Chân nên đành cười cười đáp đáp cho qua chuyện.
Nhất Nhàn trưởng lão thuận thế quan sát Dương Chân một lượt, giọng nói tỏ vẻ không sao tin được: "Chưa tới nhược quán (*) mà đã có được hoàn đan hỏa hầu, đồ đệ này của ngươi, chỉ e Vân Vong ngươi ngày trước cũng không hơn được."
Nhất Thái trưởng lão cũng ngạc nhiên nói: "Quả thực, quả thực không có ăn thêm loại kì trân dị bảo gì sao?"
Tiêu Vân Vong nghĩ ngợi gì đó rồi cũng đưa ánh mắt tinh tường quan sát tên tiểu đồ đệ.
"Không nói được? Tiểu tử ngươi coi hai lão già bọn ta là người ngoài hay sao?" Hai hàng mi dài trắng như tuyết của Nhất Thái trưởng lão khẽ chau, con mắt nhỏ trong suốt vô bì nhìn trừng trừng muốn trợn ngược lên.
Thần sắc của Tiêu Vân Vong cũng thoáng vẻ khó chịu, không ngờ tên đồ đệ này làm dám ngang tàng ngay cả trước mặt trưởng bối của ông ta, tuy ông ta tính tình tự do phóng khoáng nhưng cũng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Dương Chân thấy thần tình của sư phụ không vui, trong lòng rất khẩn trương, hắn nghiến răng thốt: "Đây là ước định giữa vãn bối với Cơ tỷ tỷ ở Vương Mẫu Phong."
Lời này vừa nói ra, Tiêu Vân VOng cùng hai lão đạo đều lộ ra thần sắc cổ quá, đưa mắt nhìn nhau một lượt, phảng phất như cùng minh bạch được mấy phần rồi vậy.
"Tốt, tốt, tốt." Nhất Thái trưởng lão lim dim mắt nhìn Dương Chân, đưa ngón tay cái lên nói tốt ba lần liên tiếp. "Thằng bé này có thể được Thánh Tông coi trọng như vậy, tương lại thành tựu nhất định là không có giới hạn... Vân Vong, ngưởi phải cố gắng bồi đắp cho đệ tử này của ngươi đó." Lời cuối cùng của ông ta lại như dặn dò phó thác cho Tiêu Vân Vong, thần sắc có mấy phần vui vẻ.
Khi Dương Chân mới lên núi, Tiêu Nguyệt Nhi, Lãnh Phong đều không coi hắn ra gì. Hiện tại cho dù gặp được kỳ ngộ mà tiến bộ vượt bậc những so với họ Sở kia cùng với các sư huynh đồng tông phái thì vẫn y như trước, còn cách một khoảng cách rất xa không sao với tới được.
Mắt thấy Thanh Nhi sư tỷ đối với hắn càng lúc càng xa rời, trong lòng đau đớn khó mà nói ra được, đau tới câm nín luôn.
Lúc này hắn nào nghĩ tới hai lão tiền bối mới gặp lần đầu mà đã đã đánh giá hắn cao như thế, trong lòng tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn cảm thấy niềm biết ơn mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Cõi lòng cô quạnh băng giá thê lương, bất chợt xông lên một làn khí ám áp.
Tiêu Vân Vong ở bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt còn chưa hết vẻ ngây thơ mà đã có mấy phần u ám của Dương Chân, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác áy náy. Ông hiểu rõ từ lúc tên đồ đệ này lên núi rồi sinh ra dị trạng tới nay, đều là để mặc cho hắn tự nhiên như vậy, chưa từng cố gắng dạy đạo cho hắn, hoàn toàn là bằng vào sự nỗ lực của bản thân hắn mà tu luyện tới cảnh giới này.
Trong nhất thời, mỗi người đều có tâm trạng riêng, không gian như trầm hẳn xuống.
"Ngươi không cần lo cho người khác, cứ thành thực mà quay về ngồi ở đạo quan của ngươi đi. Hai đời trước ở Côn Lôn cũng có tới hơn trăm người đạt được tới Quy Hư Chứng Đạo, không thể không thừa nhận là đã tới cực đỉnh rồi. Thế mà kết quả là chín phần rưỡi bị Thiên Kiếp đẩy trở lại luân hồi, chúng ta liệu có bao nhiêu người vượt qua nổi đây? Ngay cả Nhất Dương cũng chỉ có thể tu thành một tán tiên (thần tiên dự bị) đành xấu xấu hổ hổ mà chạy tuốt ra hải ngoại. Ngươi đó, cả ngày chỉ lo kiếm người ta giỡn chơi, còn không cố gắng luyện thêm một vài cái pháp bảo phòng thân đi." Nhất Nhàn trưởng lão đang quan sát thế cờ, đột nhiên phá vỡ không khí tịch mịch.
"Thảo mộc có một mùa, người sống có một đời, sống thì phải làm những việc thống khoái, nếu tu luyện theo cái pháp môn Ô Quy Đại Pháp giống như ngươi cũng bất quá là nhịn nhục thêm mấy trăm năm, lão phu thì cứ phải tranh đấu với lão thiên, sợ cái quái gì hắn." Nhất Thái râu tóc vểnh ngược, một tay chỉ thẳng lên trời, đầy vẻ cuồng ngạo.
Nhất Nhàn trưởng lão lắc đầu thở dài như thầm than ngu muội, ngu muội!
Tiêu Vân Vong thấy vậy chỉ cười, kêu Dương Chân chuẩn bị cáo từ, nhưng Nhất Thái vẫn còn chưa chịu thôi gọi lại: "Hượm đã, Vân tiểu tử, thằng nhóc này, ta có một thứ tặng cho nó."
Nhất Thái trưởng lão nói đoạn mò mò trong người một lát rồi không biết từ đâu lấy ra một cái ngọc bài màu đen ấn vào tay Dương Chân, giọng nói không khỏi đắc ý: "Đây là pháp bảo mà lão phu năm rồi mới luyện thành gọi là Ngũ sắc tru ma bài, chuyên khắc chế ma tâm hư vọng, là một pháp bảo hộ thân hạng nhất, trong lúc nguy cấp có thể cứu mạng, ngươi nhận lấy đi."
"Khoan!" Tiêu Vân Vong cùng Nhất Nhàn đồng thanh ngăn cản.
Hết chương 15
(*) Chú thích: Nhược quán - thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
THIÊN NGÂN
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-------------o0o----------------
Chương 16: Thiên Kiếp (1)
Dương Chân vừa nắm lấy ngọc bài mát lạnh trong tay thì đã bị tiếng la lớn của hai người làm giật mình muốn nhảy dựng lên.
"Cái ngũ sắc bài này là bảo vât jđể ngươi chế ngự Ngũ nan của Thiên Kiếp, sao có thể tùy tiện cho đi được?" Nhất Nhàn trưởng lão đứng bật dậy.
"Xin sư thúc thu hồi pháp bảo, tệ đồ đệ tu vi nông cạn, còn chưa sử dụng đến những pháp bảo để chế ngự thiên kiếp." Tiêu Vân Vong cũng không ngờ vị sư thúc này lại ra tay rộng rãi như thế.
Thần niệm của Dương Chân phảng phất cảm giác thấy trong ngọc bài có một luồng pháp lực hãn thế, hắn tuy rất thích thú nhưng nghe thấy sự đáng sợ của Thiên Kiếp thì cũng không dám chiếm lấy vật này làm của mình, vội vàng đẩy trả lại cho Nhất Thái trưởng lão.
Nhất Thái trưởng lão vốn cũng không muốn cho cái pháp bảo này đi, tiếc là lão ta đã đạt tới cảnh giởi coi đám ngoại vật như vô dụng, bởi vậy bao nhiêu pháp bảo năm xưa đều đã cho đám tiểu bối sạch rồi, đâm ra lần này mó mãi không được vật gì khác đành phải lấy ngự kiếp pháp bảo mà mình mới luyện ra tặng.
Nghe thấy hai người nói, lão ta cũng có chút động ý, nhưng thấy Dương Chân chủ động đem trả thì cái thể diện già của lão không chịu nổi, liền dứt khoát đẩy ra nói: "Bảo ngươi nhận thì cứ nhân đi, sư thúc tổ nói một là một, hai là hai." Dứt lời liền truyền âm nhập mật truyền thụ khẩu quyết sử dụng.
Dương Chân thấy sư phụ cũng khoanh tay để yên thì không dám đẩy qua đẩy lại nữa, liền trịnh trọng bái tạ. Hai sư đồ từ biệt tiến vào trong từ đường.
Không biết khi nào, bầu trời dường như u ám đi một chút, một không khí trầm mát bao trùm cả từ đường.
Dưới gốc cổ tùng, Nhất Thái trưởng lão nhìn lên trời lẩm bẩm: "Xem ra khi nào rỗi rãi phải luyện chế lại một đạo ngũ bài khác mới được."
"Đỡ này, ván này lão thua chắc rồi." Nhất Nhàn trưởng lão không lý gì tới lời lẩm bẩm của Nhất Thái.
"Oa, lão già dịch thật quá bậy, dám ăn trộm một con cờ ở góc đông nam của ta." Nhất Thái đưa mắt nhìn qua đột nhiên nhảy dựng lên la lớn.
Nhất Nhàn trưởng lão nhướng mày, chẳng nói chẳng rằng mở rộng hai tay áo tỏ vẻ trong sạch. Nhất Thái trưởng lão nào có tin lão ta, liền nổi giận đùng đùng bám riết lấy Nhất Nhàn. Hai vị chân nhân mà cứ như hai đứa ngoan đồng, náo loạn cả lên.
"Lão đạo nói không có, thì là không có."
"Đánh rắm thối, ngươi với ta năm xưa cùng lên núi, chơi với ta cũng gần năm trăm năm rồi, trên người ngươi có bao nhiêu cái lông ta đều rõ hết."
"Hoang đường, hoang đường, lão đạo đâu có thiếu kiến thức như ngươi, thôi giờ ta về Trưởng lão hội có việc một chút."
"Đừng có chạy, phải làm rõ rồi mới được đi."
"Lão đạo ta thề mà trộm con cờ của ngươi thì trời nổi sấm sét."
"Uỳnh ầm!" Một đạo sét giữa trời đánh xuống, cả thiên địa nháng lên trắng xóa một màu.
Hai lão đạo mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thầm kêu kỳ quặc. Nhất Nhàn trưởng lão lầm rầm nói: "Thiên tôn tại thượng, thật hiểu rõ một cách thần kỳ vậy sao?"
Nhất Thái trưởng lão lại dần dần cảm giác thấy có chút gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ảm đạm, một đạo khí cơ chợt chạy khắp cơ thể khiến lông tóc ông ta dựng ngược cả lên, tưởng như bầu trời muốn sụp xuống vậy. Cái cảm giác này chính là ranh giới giữa sinh tử, e rằng suốt trong vòng hơn trăm năm nay ông ta cũng chưa từng thấy qua.
Luồng sức mạnh này vừa lạ lẫm, lại vừa quen thuộc, lẽ nào là...
"Nhất Thái... Nhất Thái, người..." Nhất Nhàn trưởng lão cũng đã phát giác ra ông bạn trước mặt có điểm dị thường.
"Tới đây, tới đây mau..." giọng Nhất Thái trưởng lão có chút thất thần.
Nhất Nhàn trưởng lão sắc mặt đại biến, giật mình một cái rồi quát lên vung tay phất lên không, một đạo tử quang bắn về phía tây như lằn chớp. Đạo tử quang ấy bay như lưu tinh, loáng cái biến mất ở phía chân trời không còn thấy đâu nữa.
Giây lát sau.
Boong! Boong! Boong! Ba mươi sáu cái chuông vàng trên Thái Hạo Thủy Phủ đồng loạt ngân lên, tiếng chuông vang rền thấu khắp ngóc ngách của Côn Lôn Tiên Phủ, liên tiếp vọng qua vọng lại mười tám lượt rồi mới dứt hẳn.
"Giữa trời xuất hiện dị tượng, sát ma đã tới rồi, con bà nó! Nhất Thái ta sống suốt năm trăm năm giờ cũng đã tới lúc rồi." Nhất Thái trưởng lão câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì với nhau, chửi ầm cả lên.
"Đi tới Thất Bảo Linh Lung Tháp, mấy lão già dịch cũng ở đó cả rồi, có chúng ta hộ pháp... ngươi còn đứng ngớ ra đấy nữa à!" Nhất Nhàn trưởng lão gặp chuyện xảy ra ngược lại rất bình tĩnh, liền kéo Nhất Thái trưởng lão nháy mắt đã biến mất trong luồng gió lạnh giữa đình viện.
Trong từ đường ánh nến lập lòe, hương hỏa thịnh vượng.
Trước đường là tượng của Tam Thanh Đạo Tổ đặt ở trên cao, bên dưới là hương án chứa dày đặc mấy trăm cái linh vị được xếp chỉnh tề ngay ngắn theo thứ bậc, bố trí thứ tự theo hình cánh cung, càng xuống dưới càng phình rộng ra.
Bên trên cùng chỉ đặt duy nhất một cái linh vị, đó là của Khai Sơn Tổ Sử của Côn Lôn Phái, Ngọc Đỉnh Chân Nhân. Hàng dưới cùng là các linh vị của Côn Lôn chưởng môn cùng Trưởng lão đời trước. Ở chỗ này, chỉ có liệt đại chưởng môn của Côn Lôn và những người có thể phi thăng thành đạo hoặc trưởng lão có cống hiến to lớn mới đủ tư cách được liệt danh vào đây.
Dưới từ đường có hai người một quỳ một đứng, trong không gian to lớn của từ đường, hình bóng của họ trở nên nhỏ bé phi thường.
Dương Chân hoàn thành lần bái lạy cuối cùng rồi đứng dậy, đang chỉnh đốn lại y phục thì chợt nghe thấy tiếng chuông nổi lên liên miên không dứt. Hắn ở tại Côn Lôn nhiều năm đây là lần đầu nhe thấy tiếng chuông có khí thế cường liệt như vậy, nhớ lại lúc nhập môn có đọc qua sách về tông phái, chỉ cảm thấy loáng thoáng rằng đã phát sinh đại sự rồi.
"Sư phụ, xảy ra chuyện gì thế."
"Có trưởng lão gặp Thiên Kiếp." Tiêu Vân Vong nhìn ra phía bên ngoài từ đường, thần sắc có chút kinh nghi bất định. Ông ta vừa mới rõ ràng cảm giác thấy lằn khí cơ bên ngoài từ đường, thần niệm phóng ra một vòng, tức thì đã hiểu rõ tất cả.
"Có phải là một trong hai vị trưởng lão vừa rồi không ạ?" Bằng vào tu vi hiên tại của Dương Chân, nếu động thần niệm thì trong vòng chu vi mấy dặm mọi động tĩnh đều hiện rõ ràng trong Tâm hải, bởi vậy những điểm cổ quái kia hắn cũng cảm ứng được.
"Là Nhị trưởng lão, Nhất Thái sư thúc."
"Sư phụ, Nhất Thái sư thúc tổ gặp chuyện rồi ư?" Dương Chân nghĩ tới vị đạo nhân béo lùn hào sảng vừa nãy cũng rât có cảm tình, bất giác trong lòng cũng sinh ra cảm giác lo lắng.
"Thiên Kiếp lâm đầu, chỉ có thiên mệnh..." Tiêu Vân Vong cười khổ lắc đầu. "Giờ theo vi sư đến Minh đường của Hạo Thiên Điện tìm chủ sự chân nhân để vào sổ, sau đó vi sư sẽ đến trưởng lão viện coi xem thế nào."
"Sư phụ, Thiên Kiếp là sao?" Dương Chân nhanh bước theo sư phụ đi xuyên qua từ đường ra ngoài.
"Ngươi muốn đi?" Tiêu Vân Vong không dừng chân, chỉ quay đầu lại hỏi.
"Hắc hắc." Dương Chân gãi đầu cười cười.
Hai người đứng trên bậc thềm bên ngoài từ đường, chợt thấy trên trời kiếm quang đủ màu đột nhiên nổi lên dày đặc, lớp lớp từ bên ngoài tập trung trở về.
"Theo vi sư học hỏi một lần cũng tốt, còn có hai canh giờ nữa..." Tiêu Vân Vong nhìn Dương Chân đang nắm chặt cái pháp bảo, ông định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Sư phụ, giờ đi gặp Nhất Nguyên sư tổ ạ?"
"Ha ha, sư tổ ngươi đã đạt tới Đại Thừa, thành tiên một nửa rồi. Trong vòng một giáp tử bất kỳ lúc nào cũng có thể vượt kiếp mà phi thăng, nếu không phải Côn Lôn có việc cực kỳ trọng đại thì sẽ không hiện thân đâu. Những trưởng lão có tu vi đạo tâm không đủ thông thường thì tu tới thời kỳ ban đầu của Thái Hư là đã gặp phải Thiên Kiếp. Năm ba năm lại gặp một lần, không phải là chuyện hiếm."
Tiêu Vân Vong không nói nhiều nữa rảo bước đi tới, Dương Chân vội vã theo sau.
Thái Hạo Phong, Trưởng lão viện.
Mộc phủ ứng với Mộc trong ngũ hành tất nhiên phủ không uổng với tên, chỉ thấy núi non trung điệp, rừng cây rập rạp, khe suối ào ào. Bên cạnh khu rừng nơi vách đá có thấy thấp thoáng mấy căn nhà nhỏ dựng bằng trúc trên nền đá cứng. Quá nửa số trưởng lão của Côn Lôn đều tụ tập về sống tại nơi này. Ngày thường thì vẫn tản đi khắp nơi, sinh hoạt đơn sơ thanh đạm.
Trong chính viện của Trưởng lão đường nơi đỉnh núi, sừng sững một tòa bảo tháp cao chót vót. Nền tháp hình bát giác, từng tầng một vươn lên càng cao càng nhỏ. Thân tháp toàn là một khối không phải đá cũng chẳng phải kim, trông giống như được tạc ra từ huyền ngọc chiếu ra ánh sáng lung linh mà vẫn không mất đi vẻ nghiêm trang.
Trên tường tháp điêu khắc rõ nét những yêu thú tranh nanh dữ tợn, trông quỷ dị khôn tả.
Bảy tầng giữa thân tháp có mái rộng và cong, bên trên đắp hình thế bát bộ phi long đang giơ vuốt thám trảo. Các tầng cao thì mái nhỏ dần, tất cả đều có treo một cái chuông gió, mỗi khi gió thổi lại phát ra những tiếng chuông trong trẻo vui tai.
Nó không chỉ là một tòa bảo tháp đơn thuần, mà còn là một pháp bảo rất nổi tiếng của giới tu chân. Bên trong có thể tự tạo thành một thế giới, cắt đứt mọi âm sát ở bên ngoài, bởi vậy hễ tới gian đoạn khẩn yếu thì các vị Trưởng lão đều tập trung rời vào trong tháp để tọa quan. Khi Thiên Kiếp tới thì càng thuận lợi ngồi bên trong tránh nạn, tiêu ngự ma chướng.
Lúc này cả tháp khi thì dựng thẳng băng, khi lại đảo như đang trầm giữa giòng xoáy của mây đen, thậm chí cả trong vòng gần mười dặm của Thái Hạo Phong đều rơi vào sự bao trùm của âm sát, giữa những đám đang mây đen không ngừng xoay chuyển cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại lại có sấm sét đánh xuống ầm ầm.
Một luồng sức mạnh thiên uy lẫm liệt vô hình đè xuống cả tòa núi.
Những đệ tử tu vi kém cỏi chỉ thấy tối sầm muốn quáng cả hai con mắt, lớp lớp được sư trưởng đưa vào trong mật thất để tránh Cửu Thiên Chi Sát. Những cũng có nhiều người không muốn bỏ qua thời cơ khó gặp này mà chạy khỏi sơn viện ngẩng đầu quan sát, cố gắng bình tâm tĩnh khí chờ đợi cái khoảnh khắc vẫn được truyền tụng ấy xảy ra.
Trên đỉnh núi, dưới Thất Bảo Linh Lung Tháp quần tụ đông đủ những trưởng lão nhiều năm không thấy xuất hiện, đang chuẩn bị bước vào trong tháp, nhốn nháo không có thứ tự gì cả.
Thỉ thoảng bầu trời lại nháng lên một cái, lại có thêm một người hạ xuống, cứ như vậy số người trong viện càng lúc càng đông.
Tiêu Vân Vong dẫn Dương Chân cũng hòa vào trong đám người, hai sư đồ bọn họ mỗi người một kiểu trông chẳng ăn nhập gì với nhau, những đạo nhân ở xung quanh cũng chẳng để ý gì tới họ, chỉ ghé tai nhau thì thầm mấy câu mà thôi.
"Sư phụ, những vị tiền bối này là đến để trợ trận sao?" Dương Chân nhìn đám người ùn ùn trước mặt, lục tục đi vào trong tháp qua một tấm màn ánh sáng mờ nhạt, y như đi qua một làn nước vậy, chỉ gợn một cái là không thấy đâu nữa, trông rất cổ quái.
"Cũng không phải, Thiên Kiếp chỉ có sức của bản thân mới có thể chế ngự, những người có tu vi bình thường mà tùy tiện nhúng tay vào không chừng còn tự hãm mình vào tuyệt cảnh, thậm chí còn gây ra một trận kiếp sát lớn lao, đợi chút rồi ngươi sẽ biết hết, không cần hỏi nhiều." Tiêu Vân Vong hạ giọng nói nhỏ.
Dương Chân nắm chặt khối ngọc bài trong tay, cảm giác càng thêm thắc thỏm. Lúc trước hắn có nghe sư phụ nói rằng Nhất Thái trưởng lão luyện ra Ngũ sắc bài chi ra thành Xanh, Trắng, Tím, Vàng, Đen năm tấm kết thành một trận pháp, trong trận lại ẩn chưa trận, hiện tại đã cho hắn mất một đạo rồi thì trận pháp ắt có khiếm khuyết uy lực giảm sút, nếu có gì sơ sảy thì biết làm sao? Trong lòng cảm thấy nóng nảy vô cùng mà không có biện pháp nào hết.
Trong không trung vấn vít tiếng chuông reo leng keng, trong lúc này những âm thanh đó lại càng làm tình hình thêm rối loạn khiến người ta khẩn trương vô cùng.
Một cơn gió lạnh ảm đạm quét tới làm quần áo mọi người tung bay phần phật.
Sắc trời càng thêm đen kịt, tòa tháp thẳng băng dần dần thấy thấp thoáng có những lằn sáng xanh loằng ngoằng như rắn, dưới không gian tăm tối trông càng thêm dữ tợn.
Không biết từ lúc nào đã tới lượt của sư đồ Tiêu Vân Vong, thấy sư phụ biến mất, Dương Chân cũng ưỡn ngực tiến vào. Trước mắt chợt thấy hư hư ảo ảo, đã đi vào một cái thế giới riêng biệt. Đây là một thế giới thâm u, dưới chân lấp lánh tựa như lưu li, trên trời tối đen như bưng. Tầng tầng lớp lớp mây mù từ từ xoay chuyển tạo thành một cái xoáy, tưởng như một cái phễu khổng lồ úp ngược trên bầu trời.
Thiên sát đã bắt đầu hình thành. Không có gió, cũng không có tiếng động, xung quanh yên lặng tới nghẹt thở.
Hơn một trăm trưởng lão mặc áo xám cùng với một vài vị chân nhân áo tím đều đang ngồi xếp bằng xa xa, bao vây khoảng trăm trượng lấy điểm chính giữa đang sáng rực lên. Ở nơi đó có một người ngồi xếp bằng nhắm mắt, tay kết ấn. Dương Chân có thể nhận ra đó chính là Nhất Thái trưởng lão.
Tiêu Vân Vong dẫn Dương Chân tìm tới một chỗ thoáng người, rồi cũng lẳng lặng ngồi xuống chờ đợi.
"Sư phụ, cầm cái Tru ma bài này trả lại cho Nhất Thái tiền bối... có được không?" Dương Chân không biết thuật truyền âm, đành cố gắng hạ giọng nói.
Mấy vị trưởng lão ở đằng xa tức thì đưa mắt nhìn qua, Dương Chân vội vàng ngậm miệng.
Tiêu Vân Vong đang định đáp lời, chợt thấy giữa chừng không đột nhiên phát sinh biến hóa. Vân kiếp đen tối như mực đang hông ngừng xoay chuyển, những tia điện chớp dày đặc vần vũ nơi xoáy mây như có hàng vạn con rắn đang bò quanh, thanh thế tưởng như có thể hủy thiên diệt địa.
"Uỳnh, ầm ầm!" Sấm sét nổi lên rung chuyển thế gian, đất trời sáng rực như ban ngày, một đạo chớp giật như con rồng lớn chợt nổ bung ra.
THIÊN NGÂN
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
-------------o0o----------------
Chương 16: Thiên Kiếp (2)
Cùng lúc đó, toàn thân Nhất Thái trưởng lão đang bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu xanh trắng thuần khiết vô cùng, rồi từ tử nở ra bốn phương tám hương như đóa sen hình thành một quang tráo khổng lồ như bát úp. Cả người hòa hợp với hư minh, trời động sát cơ, sát kiếp bộc khởi.
Một tiếng quát lớn xướng thanh vang lên, bảy đạo ánh sáng chớp lóe từ bảy vị trưởng lão do Nhất Nhàn dẫn đầu bao vây lấy xung quanh dựa theo vị trí của các vì tinh tú rồi nhắm rõ vị trí trung ương là Nhất Thái trưởng lão xuất ra các đạo bản nguyên pháp lực tạo thành những quang trụ. Bảy quang trụ mang bảy màu khác nhau hội tụ lại ngay bên trên kết giới phòng ngự, màn quang tráo như nước kia dần dần phình lớn lên, sau cùng bao bọc luôn cả bảy vị trưởng lão thành một khối.
Mỗi khi pháp lực được đưa vào, kết giới lại dày thêm một tầng, dần dần biến thành một khối xanh ngắt y như là một vật thật chứ không phải quang tráo nữa.
Lúc này trên mặt đất phát ra một quầng ánh sáng trắng lạ lùng liên tục xoay chuyển, một bức tường tuy vô hình mà hữu chất đột nhiên sinh ra cách biệt tất cả mọi người đang ngồi xem xung quanh.
Dương Chân nắm chặt ngọc bài trong tay, từ từ đưa lên ngang tầm mắt ngoảnh đầu liếc sư phụ một cái, chỉ thấy sư phụ đang ngưng trọng quan sát tới xuất thần, tia mắt lấp lánh ánh sáng tưởng như muốn thu toàn bộ tất cả những thay đổi phát sinh vào trong mắt.
Hắn đang định nói điều gì đó, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, thiên địa như lắng đọng, thời gian cũng ngừng lại, ngay cả trái tim hắn hình như cũng ngừng đập, toàn thân không sao động đậy nổi.
Khoảng khắc đó, bản mệnh nguyên khí tinh tu suốt hơn bốn trăm năm của Nhất Thái chân nhân trong giây phú thiên nhân cùng tịnh diệt thần cảm thì không sao đè nén được nữa từng chút từng chút phát tiết ra ngoài, rồi cùng hòa hợp với thiên địa nguyên khí bên ngoài trong một sát na, một đạo kim quang nhỏ xíu từ giữa hư không vạch thành một đường mang theo luồng sức mạnh cực đại lập tức chiếu xuống.
Tiếp theo là hàng vạn hàng triệu đạo kim quang từ Tứ phương bát cực, Thái thanh hư không vọt đến ào ào, tụ tập vào chỗ bên trên cách đỉnh đầu của Nhất Thái trưởng lão chưa đầy trăm trượng. Nhìn lên, chỉ thấy Nhất Thái trưởng lão cả người đều được bao bọc trong một tầng quang tráo vàng chóe, y như thần tiên vậy.
Kèm theo với sấm sét là những luồng Thiên hỏa hừng hực nhanh chóng lao xuống như mưa, điện quang sáng lóe như hàng vạn con kim xà cuồng vũ đánh xuống kết giới làm bật lên những tia quang hoa rực rỡ, cả thế giới trong tháp rung chuyển kịch liệt như con thuyền con trước cơn sóng cả.
Thiên hỏa lao xuống đầy trời, ngang dọc không trung bao bọc lấy cả pháp trận vào giữa hư không, tất cả trở thành một khối mơ hồ méo mó.
Tai và mắt Dương Chân ù tịt nhưng thần trí dần dần hồi tỉnh, cảm thấy sau lưng xông lên một luồng khí ấm áp thuần khiết, biết rằng nhất định là do sư phụ thấy mình chịu không nổi lên đã giúp mình một tay kháng ngự.
Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, trước mắt lại thấy một đạo thiên quang lôi hỏa vạn trượng đánh xuống khiến cho trời long đất lở một hồi, lôi hỏa nổ bung ra nghiêng ngả thế gian tưởng như ngày hạo kiếp tận thế đã tới. Thân hình hắn không tự chủ được phát run lên, nhất thời cũng không rõ là người mình run hay cả trời đất đang run nữa.
Ngay lập tức, Thiên phong cũng phá không kéo tới, từng tầng kình khí vô hình hư ảo đánh xuống, tung hoành phá bung ra, gió điên cuồng gào thét giữa chừng không phát ra những tiếng rít sắc nhọn vô bì, thậm chí ngay cả những người bao quanh bên ngoài Thất Bảo Linh Lung Tháp cũng cảm thấy như có ngàn vạn đạo kim châm chói tai, như có sâu bọ cắn đốt toàn thân đau đớn không sao chịu nổi.
Điểm đáng tiếc chính là lúc trước một lúc hứng trí đã đem cho đi một tấm ngọc bài vốn để chế ngự Thiên ma. Bất quá ông ta tuyệt không hề lưu tâm chuyện này, ông vững tin rằng bản thân có thể giữ cho đạo tâm thanh minh, không để cho ngoại ma xâm nhập vào được.
Bốn đạo pháp bài vọt lên cao cả trượng, phát ra bốn màu xanh, trắng, tím, vàng phân biệt rực rỡ, lơ lửng xung quanh trên đầu của Nhất Thái trưởng lão, nhanh chóng xuất ra các đạo hào quang hội tụ vào chính giữa tạo thành bốn trận pháp vuông vức bốn màu khác nhau.
Tiếp ngay sau đó bốn trận pháp hòa hợp lại thành một, dày đặc kín kẽ, trên dưới tạo thành một cái trụ bốn mặt như Huyền thủy tinh bao kín hoàn toàn Nhất Thái trưởng lão vào giữa, cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
Đúng lúc này, Thiên ma cũng đã tới.
Ngàn vạn ma đầu hòa thân thành cả ngàn Cửu Thiên Huyền Nữ cát tường trên thượng giới, xiêm y rực rỡ mang theo tiên hoa đầy trời âm thanh thần tiên vấn vít, uyển chuyển lả lướt hạ xuống. Bỗng nhiên ma tướng lại biến đổi, tiên nữ biến thành thiên ma mị nữ kiều diễm vô cùng, bầu ngực tròn căng, từ đầu tới chân đầy vẻ phong tình khiến người ta mắt lạc thần mê.
Bất quá, đấy mới chỉ là hình dạng bên ngoài của Thiên ma. Lúc này tâm hải của Nhất Thái trưởng lão đang nổi sóng ào ào, ký ức cả cuộc đời như ngựa chứng ầm ầm lướt qua trong đầu, chuyện cũ từ mấy trăm năm trước hiển hiện trước mắt rõ ràng mồn một.
Sinh li tử biệt, ái hận tình cừu vốn đã mờ nhạt tới mức thái thượng vong tình, tâm ma vốn đã bị rũ bỏ như bụi trần đang từng lớp từng lớp gia tăng gấp vạn lần công phá ra ngoài, ảo tưởng vô số, hư hư thật thật không sao phân biệt được.
Một đêm đó, đứa bé chín tuổi Dương Chân đã mất đi người cha, mất đi mái nhà. Ánh sáng sớm chiếu xuống đống hoang tàn cháy đen, mẹ đã gào khóc tới chết đi sống lại, bé Dương Chân ở bên lặng lẽ ròng ròng. Hắn từ ngày đó coi như mất đi tuổi thơ, bắt đầu trở thành một tên hầu bàn ở khách sạn, hàng ngày chịu mắng chửi, lựa lời dò ý người ta để kiếm cơm thừa canh cặn, rồi lại đi sớm về khuya...
Hoảng hốt một cái lại trở về Ngọc Tiêu Phong nơi Côn Lôn Tiên Phủ, bóng dáng dịu dàng xinh đẹp của Tiêu Thanh Nhi đi trên căn đình thủy tạ, giữa lớp lớp lá sen đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt dạt dào tình cảm, đôi môi hồng tươi cười như hoa khiến như cả thiên địa cũng đột nhiên như nhạt hẳn màu, hình ảnh biếc xanh đẹp đẽ ấy nháy mắt đã tràn đầy trong trái tim của Dương Chân.
Thấy sư tỷ bước ra, Dương Chân sung sướng vô hạn tiến lên đón chờ.
"Sư huynh, người tới rồi." giọng nói của Tiêu Thanh Nhi trong như tiếng hoàng oanh, ngọt ngào như mật ong.
Một bạch y nam tử phong trần tuấn tú chắn ngang trước mặt Dương Chân chạy vượt lên đón lấy Tiêu Thanh Nhi.
"Sư muội, muội gầy quá." Cặp nam nữ gặp nhau đầy tình chàng ý thiếp.
Hồi lâu sau, hai người dắt tay nhau tới bên hành lang rồi cùng biến mất giữa những tòa lầu các. Chẳng còn ai chú ý tới sự tồn tại của Dương Chân, chỉ còn một mình hắn cô độc lẻ loi đứng tại nơi xa.
Không, không, không... con tim Dương Chân ứa máu, hắn không cam tâm, vô số vọng niệm cùng nước mắt ào ạt tuôn ra, đầu đau buốt như muốn nổ tung, chân lực ở bách mạch trong cơ thể không ngừng bành trướng, hắn không sao kiềm chế nổi nữa chỉ muốn hét lớn lên...
Lúc ấy, từ tay hắn có một luồng khí kỳ dị lạnh lẽo thấu tâm chạy lên, Dương Chân như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, khi ấy mới phát giác ra tâm ma đang mê hoặc sinh ra ảo ảnh khiến hắn suýt nữa mất đi tự chủ rơi vào tẩu hỏa nhập ma.
Vầng hào quang vạn trượng chiếu rọi khắp trời phô bày thần lực kinh thiên ra chín tầng không.
Dương Chân chỉ cảm thấy dường như thân hình đang phải cõng tam sơn ngũ nhạc, cả trong lẫn ngoài đều trống rỗng, mềm nhũn vô lực, một nỗi sợ hãi khôn tả liên tục gây sức ép trong thần niệm, quanh quẩn mãi không chịu rời, càng lúc càng cường liệt, cái thời khắc cuối cùng ấy đã đến rồi sao?
Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía trong của pháp trận vượt Thiên Kiếp, chỉ thấy kim quang từ đỉnh trời chụp xuống, hằng hà sa số những ma đầu trong chuỗi âm thanh quỷ khóc thần gào kéo theo vạn đạo hắc quang điên cuồng xông vào trong pháp trận Huyền khí băng phong. Bên trong trận sắc tím ào ạt như sóng như triều, Hắc ma huyền khí vui sướng như điên, như cuồng, như sợ hãi... cả Ngũ huyền trận mịt mờ như u minh nơi quỷ giới.
Nhất Thái dùng Huyền khí để áp chế Thuần dương lôi hỏa, nhưng lại quên rằng Thiên ma thích nhất là Huyền khí của Cửu âm địa sát, được Huyền khí nuôi dưỡng, ma đầu như mạnh thêm gấp trăm lần xông thẳng vào trong nguyên thần Tử phủ của ông ta.
Người với trời tranh đấu, ai sẽ giành được chiến thắng?
Nguyên tác: Yến Minh. Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Bên trong Thất Bảo Lung Linh Tháp, tất cả trưởng lão Côn Lôn đều đang cố gắng chống cự lại sự công kích của luồng sức mạnh Thiên ma tản mát ra xung quanh, không ai còn thì giờ để tâm tới tình hình của Nhất Thái trưởng lão nữa.
Ở một góc bên ngoài trận, Nhất Nhàn trưởng lão đang điều thương khôi phục nguyên khí, thấy tình trạng đó trong lòng không khỏi thở dài. Lão ta tự thị là thông minh ngược lại lại bị thông minh hại! Lần này mất đi Tru ma bài dùng để hàng phục ma đầu, ngủ trận không được toàn vẹn, bây giờ ma đầu hung dữ như vậy, lão ta sao còn đủ sức để chống lại một kích Thiên lôi sau cùng của thượng giới đây?
Dương Chân ở đằng xa cũng thoáng nhận ra tình thế, đứng ngồi không yên, chiếc ngọc bài trong tay hắn lấp lánh kỳ quang, chắc cũng đang vì chủ cũ mà than thở, nhưng hắn có thể làm gì được đây?
Những vị trưởng lão tu hành mấy trăm năm đã không thể, sư phụ cũng không thể, trong khi hắn bất quá cũng chỉ là một gã trẻ tuổi mù mờ trước thiên đạo mà thôi.
Thần uy thượng giới không thể chống cự kia, cảnh tượng rách trời lệch đất đáng sợ kia đã hằn sâu vào trong tâm của hắn, lúc ấy hắn mới hiểu ra lý do vì sao thân thể máu thịt của người phàm mà cũng có thể thông hiểu được tới cảnh giới ấy.
Không khó để tưởng tượng ra, Nhất Nguyên sư tổ tu tới mức Đại Thừa thì tu vi đã cao tới mức nào rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Dương Chân đã trải qua vô số ý nghĩ.
Thiên địa đột nhiên tối sầm. Một đạo thần lôi thấu trời rạch tan tầng không làm ngưng đọng cả thời gian oanh kích thẳng xuống Ngũ huyền trận pháp, làm nảy những quang hoa tím tái bắn vọt ra vạn trượng, Huyền âm lôi trực diện kháng cự lại Thuần dương thiên lôi, tiếng ầm ầm chấn động nổ ra cuồng bạo.
Đúng vào sát na thiên lôi chuẩn bị giáng xuống, trước mắt Dương Chân cảnh tượng bắt đầu nhảy múa điên cuồng, tất cả đều biến thành kỳ quái lạ lùng tưởng như hư không đã bị phá tan ra.
Thoáng chốc, một tiếng nổ lớn váng cả đầu óc, chỉ thấy ánh sáng chói lóa hơn cả mặt trời gấp vạn lần, trăm ngàn đạo quang mang phá bung ra như trăm ngàn mũi tên. Đồng thời thân hình hắn như chịu một luồng sức mạnh ghê gớm không tự chủ được bắn tung lên không, trước lúc mất đi tri giác, linh thần vẫn thoáng cảm thấy được một tiếng gầm rú điên cuồng tuyệt vọng.
Mây đen sà xuống đỉnh bên ngoài Thất Bảo Linh Lung Tháp mang theo bên trong vô số những luồng điện xẹt sáng lòa không ngừng bắn xuống, tưởng như các vị thượng thần đang nổi giận. Cả tòa tháp khẽ rung lên bần bật, những viên đá nhỏ trên nền sơn viện nảy lách cách, cả rừng cây nghiêng ngả rào rào.
Vận mạng một khi thất bại, ắt là hồn phi phách tán. Hắn đột nhiên phát giác ra khối Tru ma bài đó vẫn được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay y như lúc trước, con tim hắn run rẩy, sự run rẩy lan ra tay, lan ra toàn thân sau mỗi nhịp đập. Cả người hắn không thể kiềm chế được nữa rung lên bần bật.
Nguyên nhân là tại hắn ư? Cảm giác tội lỗi khiến hắn nghẹt thở, tưởng như sức mạnh của Thiên Kiếp đang nặng nề trừng phạt xuống cơ thể hắn, xuống trái tim hắn. Dương Chân ngơ ngẩn bước lên một bước đi xuống dưới thềm tháp, mặc kệ cho mưa gió hắt lên người.
Hơn trăm đạo quang hoa đủ sắc nhanh chóng phá không bay theo, vọt ngang bầu trời y một cơn mưa sao băng rực rỡ.
Trong sơn viện chỉ còn lại lác đác vài người cùng một vài Tử bào chân nhân còn chưa đi theo đám trưởng lão. Tiêu Vân Vong cùng bọn họ nhìn nhau cười khổ rồi mỗi người đều hô lên một tiếng phi thân đi mất. Trên sân chỉ còn lưu lại hai sư đồ Tiêu Vân Vong.
"Về núi thôi."
"Sư phụ, đệ tử..."
Tiêu Vân Vong dường như hiểu rõ tâm tình của đệ tử, nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn rồi không cần tế khởi tiên kiếm, trực tiếp đằng vân bay lên đứng giữa chừng không đợi Dương Chân.
"Sư phụ, đợi đệ tử với."
Dương Chân la lớn tế khởi Thiên Tru Kiếm đã lâu không dùng, bắn vọt lên không đuổi ngay theo phía sau đám tiên vân của sư phụ. Hai sư đồ trông giống như đang so tài, lướt băng băng trền bầu trời bay về phía tây bắc.
Kiếm Trì Phong, nơi chi phái Kiếm Trì Tông của Côn Lôn.
Đây là một tông phủ rất lâu đời của Côn Lôn Phái, từ khi núi Côn Lôn được khai phá thì đã chi phái này đã có rồi. Bất quá kỳ nhân trong tông phái rất đơn bạc, lúc ít nhất trong chi phái cả trên lẫn dưới có khi chỉ được hai ba người thôi.
Nguyên nhân cũng không ngoài việc cái cửa ải tuyển chọn đệ tử quá hà khắc, hơn nữa việc tu luyện tâm pháp của Kiếm Trì Tông nếu không phải có Tiên Thiên Thủy Nguyên hoặc Hỏa Đức Chi Thân thì không sao luyện được. Phải tu luyện Tiên Thiên Chân Hỏa cùng Tiên Thiên Quỳ Thủy hỗ trợ cho nhau mới có thể thành công, dùng sự sinh khắc qua lại của Thủy, Hỏa trong ngũ hành mới có thể luyện chế ra pháp bảo có phẩm chất thượng thừa.
Cứ như hiện nay thì cả Kiếm Trì Tông cũng không quá mười người. Thế nhưng trong Côn Lôn Phái thì vị trí của Kiếm Trì Tông lại không thể xem thường. Nguyên nhân chính bởi có hai vị trưởng lão uy danh hiển hách vô cùng là Nhất Dương chân nhân và Nhất Thái trưởng lão.
Nhất Dương chân nhân thuộc bối phận chữ Nhất trong Côn Lông, tư chất tuyệt thế, cùng với Nhất Nguyên chân nhân và Nhất Đức chân nhân được xưng tụng là Tam Tuyệt Tài của Côn Lôn Tiên Phủ. Ông ta thân làm Tông chủ của Kiếm Trì Tông, lấy Li Hỏa Chân Kinh truyền đời của Kiếm Trì Tông làm gốc rồi to gan lớn mật tự tìm một đường đi riêng, kết hợp cả hai tông Đạo và Pháp là Nguyên Thủy Thiên Chương và Thái Thượng Đan Kinh của Đan Dương Tông sáng tạo ra Thủy Hỏa Đồng Cực Đạo, một kỳ công hãn thế bao gồm cả Thủy và Hỏa.
Điều khiến người ta cảm thấy tiếc nhất chính là lúc Nhất Dương vượt Thiên Kiếp hơn trăm năm trước, đã gặp phải Tứ Cửu Ma Kiếp ngàn ngăm khó thấy thành ra thất bại ở thời khắc cuối cùng, không sao giải thoát được đành phải đi vào con đường tán tu. Theo lời đồn hiện nay thì ông ta đã đi tới một ngọn tiên sơn ở hải ngoại, không quay trở về nữa.
Còn Nhất Thái trưởng lão bởi vì tính tình hào sảng, phàm việc gì cũng lấy chữ nghĩa làm đầu, trong giới tu chân không có ai là không khâm phục khiến cho danh tiếng Côn Lôn Kiếm Trì Tông vang lừng khắp nơi, công lao không thể phủ nhận. Xét tu vi trong Trưởng lão viện của Côn Lôn có thể liệt vào một trong ba người đứng đầu. Lần này vượt Thiên Kiếp ai cũng cho là có thể qua ải dễ dàng, chẳng dè lại gặp kiếp đúng lúc bất ngờ nhất, có thể nói là ý trời khó dò vậy...
Trong trăm năm Kiếm Trì Tông đau đớn mất đi hai nhân tài tuyệt thế, các chi phái trong Côn Lôn Tiên Phủ cũng như cây liền cành, không khỏi xót xa tiếc nuối.
Người phải chịu đả kích mạnh nhất không ai sâu nặng bằng Nhất Nhàn trưởng lão của Đạo tông. Ông ta cùng Nhất Thái, hai người cùng lúc lên núi, một vào Đạo tông một lại vào Kiếm Trì Tông, hai bên tính nết khác biệt hẳn nhau nhưng bình thường giao tình rất đậm, qua qua lại lại cũng trải qua mấy trăm năm.
Ông ta thân giữ chức Đại trưởng lão của Trưởng lão viện, tu vi tinh thâm thế nào cũng không cần phải nói nhiều, để tránh Thiên Kiếp nên đã tu luyện mật pháp của Đạo tông là Càn Nguyên Mật Tàng, kéo dài thời kỳ gặp Thiên Kiếp để cố gắng ngộ ra Thái Thượng Thiên Tâm tu luyện Thông Thiên Tiên Thiên Đạo, thậm chí là tu luyện Đại Thừa Kim Tiên Đạo. So với sự cố gắng tinh tiến của Nhất Thái thì có khác biệt rất lớn, một người có thể coi như là thủ thế, một người có thể coi là dấn bước, nhưng ngược lại đạo hạnh thì vẫn ganh đua khó mà phân được cao thấp.
Bởi vậy khi người bạn thân nhất đi trước một bước, cái bước này lại là một bước quá dài, dài tới mức vĩnh viễn không thể gặp lại được, làm sao không buồn? Làm sao không đau?
Vậy thì là vì sao? Trong lúc suy nghĩ, thần niệm của hắn vẫn lưu chuyển tại khắp các ngóc ngách trên núi.
Trong một căn phòng ngủ tinh nhã phía đông, Lục Nhĩ đang cuộn thành một đống ngủ dưới chân giường. Bạch hồ lại có vẻ rất sung sướng nằm trên đầu giường thơm phức của nữ chủ nhân. Trong cái lồng trúc trên xà nhà, con anh vũ vô cùng tinh quái lắm lời nơi miệng cũng đang phải chịu một đạo cấm phù, ngoẹo đầu ngủ gà gật dáng vẻ rất buồn thảm.
Còn con Tử Điêu đâu? Thuận thế thần niệm đảo sang khuê phòng bên cạnh của Tiêu Thanh Nhi nhưng bên trong trống không, giai nhân chẳng biết đã đi đâu rồi, chỉ có con Tử Điêu đang hưởng thụ chăn ấm nệm êm của nữ chủ nhân.
Trong lòng Dương Chân khẽ xao động, nhất thời bỏ qua hết tất cả những cấm kỵ, cái gì cũng không quan tâm, trong thế giới của tâm niệm bản thân mặc sức muốn làm gì thì làm. Thần niệm lưu chuyển một vòng thì lại quay trở về xung quanh mình, hắn theo đó mở bừng mắt nhìn về những làn sóng xanh của Ngọc Tiêu Trì, không biết từ lúc nào đã mọc lên rất nhiều đóa thụy liên (*).
Không phải có lời nói rằng: đan khí mà động thì vạn vật nảy sinh hay sao? Thần niệm của Dương Chân chiếu rọi bên trong Tử Phủ, viên nguyên đan vàng chóe tỏa ánh sáng rực rỡ vấn vít trong những dải tinh hà nguyên khí, sinh cơ lưu chuyển cùng tương hỗ qua lại với phủ khiếu tại bách mạch tạo thành ngàn vạn đạo nguyên lực tuần hoàn vô cùng kỳ lạ.
Thần niệm vừa xuất, linh thần đã động, đan khí từ Kim Đan trong Tử Phủ đột nhiên phát ra ào ạt, đan khí hỗn độn tuy vô hình mà hữu chất bao bọc khắp xung quanh Dương Chân tới mười trượng. Trên con sóng dập dềnh nơi mặt hồ nổi lên một cái nụ thụy liên đang dần dần lớn lên rồi nở bung ra hóa thành một đóa hoa to như cái bát màu tím ngát xen lẫn sắc trắng như tuyết, những hạt nước mưa nhảy nhót như châu ngọc lăn trên cánh hoa long lanh phi thường.
Một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa tiến lại gần ròi dừng lại ở căn đình bên trái cách Dương Chân không xa.