Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #46  
Old 15-05-2008, 04:43 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 45
Cuộc Áp Tải Quan Trọng Phi Thường


Thanh niên nghe nói kinh dị hỏi:
- Giúp chúng ta ư? Bọn chúng có ba tên mà lại giúp bốn phái lớn của chúng ta được chăng?
Lão hán thở dài đáp:
- Những Kỳ Sĩ võ lâm như rừng cây lúc ban đêm, nhất là hiện nay cao nhân không biết bao nhiêu mà kể. Phong nhi! Kiến văn ngươi còn nông cạn lắm.
Đến giữa trưa quả nhiên trước mắt hiện ra một thành thị. Thiết Kỳ Sĩ chạy lên hỏi Tây Môn Kiên:
- Tây Môn đại thúc! Thị trấn trước mắt phải chăng là thành Trung Dương?
Đại hán trung niên nghe tiếng quay lại “ủa” một tiếng đáp:
- Thiết công tử đã đuổi kịp tại hạ rồi. Đúng đó! Đây là thành Trung Dương.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
- Đại thúc có vào thành nghỉ trưa không?
Tây Môn Kiên đáp:
- Bọn tại hạ đại khái vào ăn cơm rồi mới đi. Nếu Thiết công tử không rẻ bỏ thì tại hạ xin mời khách.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Để đại thúc phải phí tốn e rằng không tiện.
Tây Môn Kiên đáp:
- Bốn biển đều là anh em. Đã ra ngoài hà tất phải câu nệ tiểu tiết?
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi:
- Tại hạ còn chối từ thì ra thất kính.
Bọn Thanh Thành vào quán rượu lớn. Một mình Tây Môn Kiên dẫn Thiết Kỳ Sĩ đi tìm nhà hàng khác ăn riêng.
Lão dặn tiểu nhị sắp dọn một bữa thịnh soạn rồi lại đến đại tửu lâu một lát mới trở về. Hiển nhiên lão bảo cho đồng đội biết là có mời khách. Tây Môn Kiên đang ngồi tiếp vợ chồng Thiết Kỳ Sĩ ăn uống thì đột nhiên ngoài đường phố có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm. Lão chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài bỗng biến đổi sắc mặt.
Thiết Kỳ Sĩ hiểu rõ tình hình khẽ bảo Kỳ Dao:
- Bọn Thần Kỵ Bang kéo tới rất đông.
Kỳ Dao đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài rồi trở về chỗ ngồi khẽ nói:
- Không phải đâu. Đó là bọn Quỷ Kỵ Bang.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nếu vậy lại thêm một toán nữa. Tuồng nhiệt náo này chắc có nhiều trò vui mắt.
Tây Môn Kiên cũng về chỗ ngồi, vẻ mặt rất khẩn trương. Thiết Kỳ Sĩ giả vờ hỏi:
- Đại thúc! Phải chăng ngoài đường có đại hội quan binh đi qua?
Tây Môn Kiên lắc đầu không đáp chỉ hô một tiếng:
- Thiết công tử!
Mắt lão nhìn ra đường, miệng hỏi:
- Công tử đã nghe chuyện gì hy hữu trên đời chưa?
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi lại:
- Tại hạ du lịch ba bốn năm nay, nghe được rất nhiều chuyện, nhưng chưa hiểu đại thúc muốn hỏi về phương diện gì?
Tây Môn Kiên đáp:
- Công tử là người đã luyện võ. Tại hạ muốn thỉnh giáo về thái độ của võ lâm.
Thiết Kỳ Sĩ chợt ngó thấy trong góc quán có ba người ngồi. Bọn đó đang chú ý đến chuyện bên này, bất giác bụng bảo dạ:
- Không hiểu lai lịch ba người kia thế nào? Trong bọn có hai nhân vật không phải tầm thường.
Trong lòng phỏng đóan về ba người, ngoài miệng chàng cười ha hả nói:
- Về thái độ võ lâm tại hạ tuy chưa đụng chạm nhiều, nhưng được nghe thì không phải ít. Đại thúc là nhân vật danh môn chính phái, dĩ nhiên không cần bàn đến những môn phái ở Trung Nguyên, nhưng chưa hiểu đại thúc muốn nói về miền nào?
Tây Môn Kiên hỏi:
- Công tử có biết trong võ lâm loại nào giống y như quân đội?
Thiết Kỳ Sĩ cười lớn hỏi lại:
- Phải chăng đại thúc đã biết rồi mà cố ý hỏi?
Tây Môn Kiên trịnh trọng đáp:
- Tại hạ chỉ biết mấy năm gần đây trên chốn giang hồ mới nẩy ra mấy phe kỵ thuật rất cao siêu, hành động xuất quỉ nhập thần, võ công cũng tinh thâm khôn lường mà thuộc về phe Hắc đạo, nhưng chưa hiểu rõ tình hình của họ.
Những nhân vật đi ngoài đường vừa rồi mười phần có đến tám thuộc phe phái đó.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Té ra đại thúc chưa biết thật. Chẳng giấu gì đại thúc:
Trên chốn giang hồ mới quật khởi bốn đại kỵ bang kêu bằng “Thần, Tiên, Quỷ, Quái” mỗi bang bá chủ một phương. Họ xuất động bất thường, nhưng khi họ đã lộ diện là nhất định có chuyện buôn bán lớn, chứ vụ nhỏ nhen họ chẳng thèm làm.
Tây Môn Kiên nghe nói vẻ mặt càng hoang mang, đứng dậy cáo từ:
- Công tử! Xin công tử uống thêm mấy chung. Tại hạ phải đi trước một bước. Lúc đăng trình ta lại gặp nhau.
Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói:
- Xin đại thúc tùy tiện.
Tây Môn Kiên vừa xuống lầu, Thiết Kỳ Sĩ liền nhận thấy một trong ba người dị dạng kia theo mặt sau đi tới. Kỳ Dao tuy cũng ngó thấy nhưng cũng lờ đi. Người kia là một thanh niên to lớn độ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Gã đến sau lưng Thiết Kỳ Sĩ còn cách chừng năm thước thì dừng lại trầm giọng hỏi:
- Qúi tính các hạ là gì? Vừa rồi các hạ tự khoe mình biết nhiều hiểu rộng mà không lý gì đến điều cấm kỵ giang hồ, bạ đâu nói đấy. Các hạ có biết lợi hại trong vụ này ra sao không?
Kỳ Dao thủng thẳng hỏi lại:
- Những lúc trà dư tửu hậu bàn chuyện giang hồ, không hiểu những gì là cấm kỵ. Các hạ lại hỏi họ tên. Như vậy có phải là mạo muội không?
Người kia trầm giọng đáp:
- Tại hạ không hỏi cô nương.
Kỳ Dao cười lạt nói:
- Y là ngoại tử của tiện thiếp.
Thiết Kỳ Sĩ nghĩ thầm:
- Cô này không sợ mắc cở.
Người kia “ủa” một tiếng hỏi:
- Nếu vậy danh hoa đã có chủ. Thật là đáng tiếc.
Thiết Kỳ Sĩ nghe giọng lưỡi bất chính liền quay lại hỏi:
- Các hạ nói hai chữ “đáng tiếc” là có ý gì?
Người kia cười rộ đáp:
- Bông mẫu đơn trong vườn thượng uyển mà đem cắm vào đống phân trâu.
Câu nói thô tục khinh bạc này không làm cho Thiết Kỳ Sĩ nổi nóng. Nhưng Kỳ Dao lớn tiếng quát:
- Ngươi là cái thá gì mà ăn nói vô lễ? Coi chừng cái đầu con chó của ngươi.
Thanh niên cười rộ đáp:
- Cô nương thỏa mạ câu này thì e rằng sẽ thành người quả phụ.
Văn Đế Đế im tiếng từ lâu bây giờ cũng quát hỏi:
- Ngươi muốn chết chăng?
Người kia cười khẩy hỏi lại:
- Không hiểu cô nương bảo đại gia chết trong trường hợp nào?
Văn Đế Đế đáp:
- Cái máu chó của ngươi không nên làm dơ bẩn nhà quán này. Bản cô nương ra chờ ngươi ở ngoài nam giao.
Người kia cười rộ đáp:
- Nếu vậy tại hạ xin đi trước.
Người kia quay lại vẫy tay cho hai đồng bọn cùng ra khỏi tửu lâu.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao cười nói:
- Hai cô quả là thích mắc bẫy. Gã tới đây cố ý như vậy.
Kỳ Dao cười lạt hỏi:
- Sĩ ca có biết ba người này là ai không?
Thiết Kỳ Sĩ “ồ” một tiếng hỏi:
- Té ra Kỳ muội đã biết bọn họ rồi ư?
Kỳ Dao đáp:
- Bọn chúng là thủ lãnh ở Quỷ Kỵ Bang.
Thiết Kỳ Sĩ đứng dậy cười nói:
- Nếu thế thì lại thêm một toán tặc cướp bạc nữa.
Tiền cơm rượu Tây Môn Kiên đã thanh toán rồi. Ba người ăn xong liền dời khỏi tửu điếm đi thẳng ra ngoài cửa nam.
Trên đường lớn cách thành năm dặm, tiếng ngựa hí rất nhiều. Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao nói:
- Dường như bọn kỵ mã đông lắm?
Kỳ Dao đáp:
- Tiểu muội mong cả hai mươi chín tên thủ lãnh đều có mặt tại trường.
Trước kia tiểu muội không muốn dây với họ nhưng bữa nay rất căm hận tên đệ nhị thủ lãnh. Bọn chúng dưới mắt tưởng chúng ta là những người có thể khinh nhờn được.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Cho chúng biết mặt một chút là đủ, bất tất giết chết bọn chúng làm gì, dù sao bọn này cũng còn đỡ tệ hại hơn bọn Cổ Mộ môn. Đến nơi ta sẽ có phương pháp trừng trị.
Kỳ Dao đáp:
- Bọn chúng hễ động thủ là quần công. Mình không giết người là chúng không sợ, rồi chúng còn sinh lắm chuyện.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Việc sau hãy để về sau. Bây giờ hãy biết việc bây giờ.
Chàng ngó tình hình phía trước thấy đường lớn chuyển quanh một khu đất trồng kê mới gặt. Lúc này dưới đồng mười chín người kỵ mã đã đứng chờ. Chàng quay lại nhìn Kỳ Dao nói:
- Bọn chúng đến đủ cả rồi thật.
Kỳ Dao đáp:
- Tiểu muội nói Sĩ ca còn không tin. Ban đầu một người trong bọn chúng lâm trận, nếu không địch nổi thì hai tên tiến ra. Hai tên cũng không địch nổi là chúng xông cả vào.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Như vậy cũng hơi có lý, so với bọn Cổ Mộ môn còn quang minh hơn.
Đế Đế gọi:
- Sĩ ca! Sĩ ca coi lại khu rừng mé hữu về phía trước cũng có hai mươi hai tên kỵ sĩ.
Thiết Kỳ Sĩ “ồ” một tiếng, nói:
- Vụ này ra làm sao? Bọn họ còn chuẩn bị một toán nữa chăng?
Kỳ Dao đáp:
- Không phải đâu. Bên này là Quái Kỵ Bang. Một lão già trong bọn đó muội đã trạm trán rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Chẳng lẽ bọn chúng liên hiệp hai bang để đối phó với chúng ta?
Kỳ Dao đáp:
- Không phải thế. Chúng ta hãy dừng bước. Hai bang này có chuyện xung đột đến nơi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nếu vậy chắc là chuyện mới vừa xảy ra. Nhưng một bên nhiều hơn ba người, tất lực lượng cũng mạnh hơn.
Kỳ Dao đáp:
- Không. Bên nhiều sẽ lưu lại ba tên. Đó là chỗ đặc biệt của Tứ Kỵ bang.
Không hiểu nguyên nhân vì đâu mà họ choảng nhau?
Thiết Kỳ Sĩ đứng lại nói:
- Để coi chúng động thủ mới biết.
Văn Đế Đế lại la lên:
- Úi chà! Mặt sau lại có một toán đi tới.
Kỳ Dao nói:
- Hỏng rồi! Các phái bảo vệ kim ngân đã lên đường.
Thiết Kỳ Sĩ quay đầu nhìn lại thấy bọn này đến mấy chục người. Trong đó có cả nhà sư và đạo sĩ. Chàng thở dài nói:
- Phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương đi tiên phong. Bọn họ không có liên lạc để thám thính gì hết.
Kỳ Dao hỏi:
- Phái Hoa Sơn và phái Thanh Thành đi sau. Họ mà qua được cửa quan này thì cũng hại nhiều người. Sĩ ca! Chúng ta làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mình hãy giả vờ như người bị cản đường ở đây xem họ xử trí ra sao?
Kỳ Dao nói:
- Bọn họ đã nghe tiếng ngựa hí và phái một tăng, một đạo đi trước quan sát tình hình.
Thiết Kỳ Sĩ vội lùi vào góc đường, đón nhà sư và đạo sĩ. Ba người chắp tay nói:
- Thưa đại sư cùng đạo trưởng! Mặt trước không đi được.
Hòa thượng chắp tay hỏi:
- A Di Đà Phật! Thí chủ đã thấy gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ bị cản trở ở đây. Phía trước có rất đông cường đạo chặn đường.
Đạo nhân hỏi:
- Thí chủ có biết cường đạo ở phương nào không?
Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng đáp:
- Tại hạ cũng bôn tẩu giang hồ lâu ngày, đoán ra hai toán không cùng một bang phái. Một toán là Thần Kỵ Bang và một toán là Quỷ Kỵ Bang. Hai toán này đều không phải là hạng cường đạo thông thường.
Hòa thượng nhìn đạo nhân kinh hãi nói:
- Tin tức của phái Thanh Thành đưa lại chỉ nói là thấy dấu vết Thần Kỵ Bang. Bây giờ sao lại thêm ra một toán nữa?
Đạo nhân trầm ngâm đáp:
- Phái Hoa Sơn còn ở phía sau, nhưng đường đi quanh chưa tới kịp. Nhân mã hai bang này cản đường hiển nhiên vì chuyện cướp bạc.
Hòa thượng nói ngay:
- Nếu vậy hãy lui về điều động và sắp xếp để lúc đối địch khỏi rối loạn mà hỏng việc.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Hai vị chuẩn bị cứ thẳng tiến hay sao?
Hòa thượng đáp:
- Thí chủ! Bây giờ không còn biện pháp nào khác. Chỉ mong phái Hoa Sơn đi lọt, còn bao nhiêu người chết cũng đành.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói kinh hãi hỏi:
- Chỉ có một vạn lạng bạc mà phải chịu trả bằng một giá đắt như vậy hay sao?
Hòa thượng đáp:
- Vì nguyên nhân gì, e rằng cả phái Hoa Sơn đứng ra áp tải cũng không hiểu. Hay hơn hết là thí chủ đừng dính vào vụ này. Hãy lùi lại chờ cuộc đả đấu kết thúc rồi hãy lên đường.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Nghe lời đại sư thì dường như đã biết rõ lai lịch tại hạ rồi chăng?
Hòa thượng đáp:
- Quả thực bần tăng chưa hiểu lai lịch của thí chủ, nhưng nghe Tây Môn Kiên phái Thanh Thành nhắc tới thì bọn thí chủ quả là nhân vật chính phái, không còn nghi ngờ gì nữa.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách nói:
- Không dám đâu đại sư, tại hạ đã kết giao với Đệ nhất trưởng lão của quí phái ở bên ngoài.
Hòa thượng nghe nói sửng sốt vội đáp:
- Nếu vậy bần tăng cam bề thất kính.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Sao đại sư lại dạy thế? Xin đại sư chủ trương ngay việc chính là điều khẩn yếu.
Kỳ Dao bỗng lên tiếng:
- Sĩ ca! Hai đội nhân mã đó đến giờ vẫn còn chưa động thủ. Tình hình có điều khác lạ.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chúng ta đều tính lầm. Hai đội nhân mã đó đến đây chuyên để ngăn chặn phái Hoa Sơn. Bây giờ ta rất lấy làm kỳ là bọn họ sao lại vì một vạn lạng bạc mà hành động thận trọng đến thế.
Kỳ Dao nhìn Hòa thượng trịnh trọng hỏi:
- Đại sư! Trong vạn lạng bạc phải chăng còn có điều khác trọng yếu hơn.
Nếu đại sư không coi bọn tiểu nữ là tà môn thì xin cho biết rõ chân tình.
Hòa thượng đáp:
- Nữ thí chủ! Cái đó bần tăng cũng không biết rõ.
Kỳ Dao nói:
- Nghe nói chỗ bạc đó là của Mễ Mỗ Mỗ, một nhà đại từ thiện ở Đồng Quan. Tại sao Mễ Mỗ Mỗ lại mời phái Hoa Sơn áp tải cho? Mễ Mỗ Mỗ cũng là một nhân vật võ công tinh thâm. Dĩ nhiên trước nay mụ không qua lại giang hồ nhưng trong trang thiếu gì cao thủ, so với một môn phái nhỏ có khi còn nhiều hơn. Theo lẽ ra mụ không phải mời phái Hoa Sơn giúp đỡ.
Thiết Kỳ Sĩ cũng lấy làm kinh dị hỏi:
- Chính Mễ Mỗ Mỗ cũng là một kỳ nhân võ lâm ư?
Kỳ Dao đáp:
- Đúng thế! Chuyện này ít người biết rõ. Đồng thời những cao thủ trong trang đều là người nội thích cũng ít khi bôn tẩu giang hồ.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Hòa thượng hỏi:
- Dĩ nhiên đại sư hiểu rõ điểm này?
Hòa thượng chắp tay đáp:
- Trước kia bần tăng cũng chưa biết. Chuyến này tệ trưởng môn phái đi viện trợ phái Hoa Sơn mới rõ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Mễ Mỗ Mỗ thỉnh cầu phái Hoa Sơn áp tải trong trường hợp nào?
Đạo nhân đáp:
- Mễ Mỗ Mỗ đích thân đến phái Hoa Sơn để gặp một vị lão tiền bối còn lại độc nhất ở phái này.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nếu vậy chắc phái Hoa Sơn hiểu nội tình cuộc áp tải.
Đạo nhân gật đầu đáp:
- Vị Trưởng lão cầm đầu cuộc vận tải dĩ nhiên biết rõ, còn bọn đệ tử của lão cũng chẳng biết gì.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Hòa thượng hỏi:
- Đại sư có thể giới thiệu tại hạ đến ra mắt vị trưởng lão phái Hoa Sơn đã được chăng?
Hòa thượng đáp:
- Ra mắt không thành vấn đề, nhưng thí chủ muốn điều tra cho biết rõ nội tình thì e rằng không thể.
Thiết Kỳ Sĩ trầm ngâm một lúc rồi cười nói:
- Đại sư nói đúng. Khi nào người ta chịu đem chuyện bí mật tiết lộ với kẻ chưa từng quen biết? Vậy bất tất phải giới thiệu nữa.
Hòa thượng nói:
- Nếu thí chủ quyết ý muốn theo bọn bần tăng qua quãng đường này thì xin chờ một lúc để bần tăng cùng đạo hữu đây sắp xếp lại xem đi bằng cách nào.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Xin nhị vị tùy tiện.
Hai vị tăng đạo lui về rồi, Kỳ Dao hỏi:
- Sao đại ca không nói rõ lai lịch cho họ biết?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nói ra e rằng họ càng thêm nghi kỵ.
Kỳ Dao hỏi:
- Lúc nữa hai bên đánh nhau, đại ca định làm thế nào?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Chúng ta không nên lộ diện mà chỉ ngấm ngầm ra tay. Lúc đó thế trận rối loạn cả hai bên bạn và thù cũng không nhận ra được.
Kỳ Dao hỏi:
- Chuyến này họ áp tải quyết chẳng phải chỉ có một vạn lạng bạc mà thôi.
Đúng thế không?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:
- Theo sự phỏng đoán của Kỳ muội thì thế nào?
Kỳ Dao đáp:
- Tiểu muội chắc phái Hoa Sơn ở Kinh thành hoặc giải đất Bắc Phương đã lấy được vật gì trọng yếu mà vật đó đã bị Thần Kỵ Bang, Quỷ Kỵ Bang, thậm chí Cổ Mộ môn do thám ra rồi. Người phái Hoa Sơn dĩ nhiên biết nguy hiểm phi thường, nên phái người thông tri cho vị trưởng bối Mễ Mỗ Mỗ là một nhân vật già nua bậc nhất. Mễ Mồ Mỗ liền đem địa vị của mình phái người đến phái Thiếu Lâm, phái Thanh Thành và phái Võ Đương để cầu viện.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Lời phỏng đoán của Kỳ muội rất đúng với ý ta. Chúng ta nên điều tra xem cuộc vận tải này có thứ gì quan hệ.
Giữa lúc ấy đột nhiên nghe trên đường phía sau nổi lên tiếng đánh nhau ầm ầm.
Kỳ Dao kinh hãi la hoảng:
- Nguy rồi! Lại còn bọn nhân vật nào nữa ở mặt sau đã mở cuộc động thủ.
Thiết Kỳ Sĩ nghe tiếng cũng lộ vẻ nghiêm trọng. Chàng quay nhìn lại thì thấy đằng xa rối loạn xà ngầu. Những nhân vật bốn phái chạy tán loạn. Đối phương dường như đều là người che mặt. Đột nhiên chàng lớn tiếng la:
- Bọn Cổ Mộ môn tập kích bất ngờ.
Văn Đế Đế hốt hoảng chạy lại nói:
- Sĩ ca! Hai người kỵ mã đó chia hai bên tả hữu quanh về phía sau.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bọn ta phải đi tăng viện cho mau.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #47  
Old 15-05-2008, 04:44 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 46
Mất Thần Ẩn Mổ Mổ Lo Âu

Kỳ Dao vội cản lại nói:
- Hãy khoan! Bốn đại hán đeo bạc phái Hoa Sơn đã có hai lão tăng và ba lão đạo cùng hai ông già nữa hộ vệ đã xông lên chạy về phía trước. Chúng ta ở đây đón. Nếu tặc nhân theo đuổi thì chúng ta cản trở truy binh.
Văn Đế Đế hỏi:
- Hai bên cũng đuổi tới mà bọn ta chỉ có ba người thì cản trở sao nổi?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Bây giờ đành thế này vậy. Đế Đế cản đường chính diện. Kỳ Dao muội ngăn cản mé tả. Ta chống đỡ mé hữu. Nơi đây đường hẹp, hai bên đều có núi đá.
Nếu địch nhân không đi vòng quanh thì phải bỏ ngựa mới vượt qua được.
Kỳ Dao nói:
- Đành theo kế đó. Chúng ta tránh đi, bọn họ tới nơi rồi.
Trong bọn này có nhà sư đã gặp Thiết Kỳ Sĩ vừa rồi. Lão thấy chàng liền lớn tiếng hô:
- Thí chủ chạy lẹ đi. Bữa nay đại địch chia ba đường đến cướp đoạt.
Thiết Kỳ Sĩ dõng dạc đáp:
- Xin đại sư xông lẹ về phía trước mà chỉ cần chú ý mặt tiền còn phía sau để tại hạ ngăn địch.
Lão hòa thượng quay đầu nhìn lại thấy hơn hai chục kỵ sĩ đuổi tới. Lão không rảnh để ngó đến bọn Thiết Kỳ Sĩ, lập tức đi vào đường hẹp chạy thật nhanh.
Kỳ Dao thấy bọn kỵ mã đuổi tới liền xong ra, miệng hô:
- Sĩ ca! Bọn này là hai bang Quỷ, Thần, mỗi bang một nửa.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Lượm đá liệng vào chân ngựa. Mấy con đi đầu bị thương, những con đi sau tất chạy loạn lên. Như vậy có thể cản trở họ được một lúc.
Kỳ Dao cười đáp:
- Việc gì phải lượm đá? Hải nữ đậu của tiểu muội dùng làm ám khí được lắm! Sĩ ca hãy coi đây.
Nàng vung tay một cái. Mấy điểm dị quang bay ra.
Những con ngựa đến gần trong vòng mười trượng đột nhiên thét lên be be.
Bốn con té xuống.
Kỵ sĩ bên địch đều là cao thủ hạng nhất. Ngựa vừa bị thương bọn chúng đã nhảy ra xông tới.
Một đại hán lại gần lớn tiếng quát hỏi:
- Các ngươi là ai mà dám cản đường bọn ta?
Kỳ Dao cười lạt đáp:
- Ngươi là lão thất ở Quỷ Kỵ Bang. Làm gì mà hống hách thế? Có giỏi thì cứ vượt qua đi.
Phía sau lại có người xông đến, lạnh lùng quát:
- Đã dám cản đường tất là có lai lịch. Chẳng lẽ các cô không dám nói ra?
Kỳ Dao cười đáp:
- Thần Kỵ Lão Tứ! Không ngờ hai bang các vị lại có thể liên thủ làm chuyện buôn bán. Các vị bất tất hỏi tiện thiếp là ai? Bữa nay phải làm cho các vị biến thành những con quỷ hồ đồ mới được.
Thiết Kỳ Sĩ biết nàng cố ý kéo dài thời gian. Lúc này mặt sau người kéo đến rất đông, nhưng bọn Cổ Mộ môn vẫn bị các nhân vật các phái ngăn chặn. Cả hai đều có người thương vong.
Quỷ Kỵ lão thất không nhẫn nại được nữa. Chống kiếm nhảy xổ về phía Kỳ Dao quát lớn:
- Con a đầu kia! Ngươi tưởng đại gia không nỡ hạ thủ bẻ hoa chăng?
Kỳ dao cũng quát lên một tiếng. Thân pháp nàng nhanh như điện chớp.
Tay mặt đoạn kiếm, tay trái xoay lại đánh trúng lưng quỷ kỵ.
Úi một tiếng! Quỷ Kỵ lão thất rú lên thê thảm. Người hắn lăn ra mé bên ngoài mấy trượng.
Thần Kỵ lão tứ thấy Quỷ Kỵ lão thất chưa giao thủ một chiêu nào đã bị đánh chết, bất giác chấn động tâm thần, hốt hoảng lùi lại lớn tiếng quát:
- Cô nương là ai?
Kỳ Dao cười lạt đáp:
- Lão tử muốn biết cũng chẳng khó gì nhưng phải ưng chịu một điều kiện.
Thần Kỵ lão tứ lớn tiếng hỏi:
- Điều kiện gì?
Kỳ Dao đáp:
- Ngoài món tiền mà phái Hoa Sơn bảo vệ còn vật gì trọng yếu khiến các vị tương tranh? Các hạ có nói ra thì tiện thiếp mới cho biết lai lịch.
Thần Kỵ lão tứ cười lạt nói:
- Té ra cô nương không phải là đồng đảng của những người tải bạc. Nếu vậy hà tất cô nương còn đa sự? Bọn tại hạ không muốn kết oán.
Thiết Kỳ Sĩ cất tiếng cười hỏi tiếp:
- Thế lực của Tứ Kỵ Bang trên trốn giang hồ so với Cổ Mộ môn thế nào?
Thần Kỵ lão tứ cười khằng khặc đáp:
- Cổ Mộ môn cuồng ngạo trong võ lâm nhưng không dám khinh miệt Tứ Kỵ Bang. Như vậy các hạ đủ hiểu thế lực của Tứ Kỵ Bang là thế nào.
Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách hỏi:
- Cổ Mộ môn không dám gây sự với Tứ Kỵ Bang, nhưng vừa rồi Quỷ Kỵ lão thất chết về tay nội nhân của tại hạ thì các hạ giải thích thế nào?
Thần Kỵ lão tứ cười lạt đáp:
- Các vị đánh chết Quỷ Kỵ lão thất là các vị tự tìm đường xuống âm phủ.
Nhất đản sư phụ của hắn là Quỷ Thíu lão tổ mà biết ra thì các vị sẽ bị thảm tử không bút nào tả xiết.
Thiết Kỳ Sĩ quay lại bảo Kỳ Dao:
- Kỳ muội! Té ra người đứng hậu thuẫn cho Quỷ Kỵ Bang là Quỷ Thíu lão tổ. Đáng tiếc lão không ở đây để mà nếm mùi chết thảm.
Thần Kỵ lão tứ đột nhiên ngửng đầu nhìn lên bầu trời về phía tây rồi cười lạt nói:
- Bằng hữu! Ông bạn hãy ngó dưới từng mây phía trời tây xem đó là cái gì?
Thiết Kỳ Sĩ nhửng đầu nhìn thấy một con chim khổng lồ ở dưới từng mây bay tới. Chàng không khỏi kinh dị quay lại hỏi Kỳ Dao:
- Kỳ muội! Con chim gì đó?
Kỳ Dao khẽ đáp:
- Đó là Ngốc Đầu thíu. Có người cưỡi trên lưng nó thì phải.
Thần Kỵ lão tứ cười lạt nói:
- Đúng rồi! Đó là con thần thíu lớn như giống chim bằng. Người cưỡi trên lưng nó chính là lão tổ.
Bọn môn đồ Quỷ Kỵ nhìn về phía trời tây đồng thanh hô:
- Ân sư đã tới!
Con quái điểu đột nhiên hạ xuống dường như không phải nó bay tới đây.
Thiết Kỳ Sĩ chẳng cần biết Quỷ Thíu lão tổ có đến đây hay không. Chàng dõng dạc cười nói:
- Bằng hữu! Để y đến rồi hãy nói. Các vị kéo cả ổ đi vì chuyện gì? Vạn lạng bạc có chi đáng kể?
Thần Kỳ lão tứ cười lạt nói:
- Cái đó không thể cho ông bạn hay được. Quỷ Thíu lão tổ đã thân hành xuất mã thì nhất định gia sư cũng tới. Lão nhân gia tới rồi là trách nhiệm của bọn tại hạ cũng nhẹ đi. Bây giờ ông bạn không cản trở, bọn ta cũng chẳng rượt theo. Nói chắc với ông bạn chỉ đi trong hai mươi dặm các vị chết mất xác rồi.
Thiết Kỳ Sĩ vẫy tay một cái đoạn lên ngựa lùi lại.
Kỳ Dao vội nói:
- Chúng ta đi lẹ cho kịp những người giữ tiền. Chắc là sắp xảy ra chuyện rồi.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Kỳ Dao đáp:
- Sĩ ca không thấy Quỷ Thíu lão tổ đã cho chim Thíu hạ xuống rồi ư? Nhất định lão đã phát giác ra người mang tiền bạc.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói cả kinh, xoay mình nhảy ra hô:
- Mau đi viện trợ họ.
Kỳ Dao lắc đầu đáp:
- Không kịp rồi. Bây giờ ta mới biết Tứ Kỵ Bang toàn bộ hậu thuẫn cho nhau.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Kỳ muội nghe người ta nói vậy ư?
Kỳ Dao đáp:
- Khi tiểu muội gặp Sĩ ca lần thứ ba, chắc Sĩ ca còn nhớ ở chỗ nào chứ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Khi đó ở Hồ Đông Bá sau lúc gặp Lôi Hóa thần, ta lên Bắc Kinh về đến nửa đường.
Kỳ Dao hỏi:
- Khi ấy tiểu muội còn bảo Sĩ ca điều tra mấy nhân vật phi thường.
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu nói:
- Tức là điều tra những người hậu đài của Tứ Kỵ Bang.
Kỳ Dao nói:
- Khi ấy tiểu muội vâng lệnh gia phụ đi điều tra ba người cưỡi phi cầm xem họ hành động gì, ngoài một người cưỡi con quái lư đương nhiên còn người khác nữa.
Thiết Kỳ Sĩ một mặt dẫn các cô xông về phía trước, một mặt tiếp tục hỏi:
- Khi ấy Kỳ muội còn chưa biết Quỷ Thíu lão tổ là người hậu đài của Quỷ Kỵ Bang phải không?
Kỳ Dao đáp:
- Phải rồi! Nhưng cũng biết bọn người này là những kẻ tử thù với lệnh sư và song thân của tiểu muội ngày trước.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Người hậu đài của Thần Kỵ Bang là ai?
Kỳ Dao đáp:
- Đã thấy Quỷ Thíu lão tổ chứng minh thì còn ba người nữa cũng đoán ra được. Người hậu đài cho Thần Kỵ Bang là Thần Ưng chân nhân, một đạo nhân cưỡi con thần ưng. Tiên Kỵ Bang thì có một bà già cưỡi con tiên hạc kêu bằng Tiên Hạc Mỗ Mỗ. Ngoài ra còn Quái Lư trượng nhân.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Ta hiểu rồi. Gia sư và lệnh tôn, lệnh đường đêm hôm ấy không nói gì đã đi ngay, mười phần có tám các vị đã biết rõ thành tích những nhân vật ở hậu đài của Tứ Kỵ Bang.
Kỳ Dao đáp:
- Cái đó khó mà đóan được. Lệnh sư cùng gia phụ, gia mẫu tuyệt đối không đi tìm địch nhân để chiến đấu. Công phu tu dưỡng của các vị đã đến trình độ xuất thần. Dù thấy mặt cừu nhân chưa chắc đã chịu động thủ.
Ba người đuổi chưa đầy hai chục dặm, đột nhiên bên đường thấy hai xác chết lăn ra đó. Văn Đế Đế kinh hãi nói.
- Hỏng rồi. Đây là các vị hòa thượng đó.
Ngoài ra còn một lão già. Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói:
- Tắt hơi rồi. Chúng ta đến chậm một chút.
Kỳ Dao thở dài nói:
- Bị thương ở đầu. Dường như chết về chưởng lực.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Thử tìm gần đây xem còn người nào chưa chết không?
Văn Đế Đế tiến vào trong rừng phía trước bỗng la lên:
- Vào coi mau! Bốn đại hán chết ở đây. Người bọn họ bị vật gì cào nát ra.
Kỳ Dao chạy lại nhìn kinh hãi nói:
- Đây là vết trảo của Quỷ Thíu.
Thiết Kỳ Sĩ đảo mắt nhìn những bụi cỏ chung quanh, miệng la:
- Ngân tử!
Nhiều đỉnh bạc rãi rác trong mấy đồng cỏ. Đỉnh nào trên mặt cũng in chữ “Mễ”.. Dưới chữ Mễ còn năm chữ nhỏ “Văn ngân ngũ thập lang”.
Kỳ Dao vội nói:
- Mau thu thập lại xem được bao nhiêu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Năm mươi lạng một đỉnh thì vạn lạng phải hai trăm đỉnh. Nhưng Quỷ Thíu lão tổ sao không lấy bạc đem đi?
Kỳ Dao và Văn Đế Đế vừa đi tìm những đỉnh bạc vừa nói khẽ:
- Bốn đại hán này bị Quỷ Thíu sát hại. Hiển nhiên Quỷ Thíu lão tổ chưa phát giác. Chúng ta mau thu lượm đủ số đỉnh bạc rồi đi ngay.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu đáp:
- Công việc không phải giản dị như vậy. Chỗ này cách hai xác chết kia khộng đầy một tầm tên khi nào lão ma lại chẳng ngó thấy?
Văn Đế Đế nói:
- Chắc có mấy người không thấy, hoặc giả Quỷ Thíu lão tổ đang bận đuổi theo tàn sát.
Kỳ Dao đáp:
- Nếu vậy chúng ta mau rời khỏi nơi đây, chắc lão ma sắp trở lại.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Sợ gì? Ta còn mong hắn quay về. Lão ma này thủ đoạn tàn ác. Ta phải liều mạng với hắn.
Hai cô tìm hồi lâu và tính số mục mới thấy một trăm chín mươi bảy đỉnh bạc. Kỳ Dao hằng dặng nói:
- Còn thiếu ba đỉnh nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tiếp tục kiếm nữa đi. Vì trong đỉnh bạc có điều bí mật, thiếu một đỉnh cũng không được, tức là đề phòng vụ bí mật nằm vào những đỉnh tìm không thấy.
Kỳ Dao nói:
- Những đỉnh bạc này lớn rất dễ tìm. Thực không còn nữa.
Bỗng nhiên thanh âm một mụ già cất lên:
- Bọn hài tử kia! Đa ta các ngươi. Lão thân đến chậm một bước để lão ma hạ thủ trước mất rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nghe tiếng liền ngó vào trong rừng ở mé bên, bỗng thấy một bà già dẫn năm người đứng tuổi đi ra. Chàng lớn tiếng hỏi:
- Mỗ Mỗ là ai?
Kỳ Dao đột nhiên lớn tiếng hô:
- Mễ Mỗ Mỗ!
Mụ già lại gần thở dài nói:
- Con nhỏ kia! Ngươi nhận được lão thân ư?
Kỳ Dao tiến lại đáp:
- Mỗ Mỗ! Chỉ mất có ba đỉnh thôi.
Nguyên mụ là chủ nhân những đỉnh bạc này. Mụ thở dài nói:
- Hảo nữ nhi! Vật quan trọng chắc bị Quỷ Thíu lão quỷ lấy đem đi rồi.
Mụ nhìn năm người đứng tuổi vẫy tay nói:
- Các ngươi mau thu lại. Bây giờ không rảnh để tra xét nữa. Về trang rồi sẽ tính.
Thiết Kỳ Sĩ tiến lại thi lễ nói:
- Mỗ Mỗ! Vãn bối là Thiết Kỳ Sĩ xin bái kiến.
Mụ già gật đầu đáp:
- Ngươi quả là con rồng trong loài người. Hài tử! Lệnh sư đã ở tệ trang.
Ngươi hãy đi theo lão thân.
Thiết Kỳ Sĩ hẳng dặng nói:
- Mỗ Mỗ! Mỗ Mỗ có nhận biết gia sư ư?
Mễ Mỗ Mỗ cười đáp:
- Nếu không phải lệnh sư nói tướng mạo ngươi, thêm vào ngươi đi với Kỳ Dao thì lão thân cũng không biết.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Mỗ Mỗ! Mặt sau còn có bọn Cổ Mộ môn vây đánh.
Mễ Mỗ Mỗ nói:
- Lão thân đã phái người đi viện trợ. Chắc bây giờ đánh lui địch nhân rồi.
Thiết Kỳ Sĩ không nói nữa liền đi theo mụ già và năm người đứng tuổi.
Nhưng đi được một quãng, bỗng chàng la lên:
- Còn mấy người lạc lõng nơi đâu chưa rõ.
Mụ già đáp:
- Kim Giáp Thần đã cứu ra hết. Nếu không có Kim Giáp Thần thì lão thân cũng không địch nổi Quỷ Thíu lão quỷ.
Tuy việc qua rồi, nhưng trong lòng Thiết Kỳ Sĩ vẫn băn khoăn vì chưa hiểu chuyện bí mật trong những đỉnh bạc, mà chàng lại không tiện hỏi mụ già, đành ôm mối hoài nghi theo mụ lên đường.
Chạy luôn hai ngày trời, tối hôm sau ra đến Đồng Quan, qua sông Hoàng Hà vào lúc hoàng hôn, tới một đại trang viện phong cảnh rất xinh đẹp, mụ già quay lại nói:
- Bọn nhỏ kia! Trang viện của lão thân đây rồi. Các ngươi vào đi.
Trong trang đã thắp đèn hồng sáng trưng. Thiết Kỳ Sĩ được dẫn vào tòa đại sảnh. Chàng giương mắt lên nhìn thấy bốn vị lão nhân ngồi trong nhà. Trong đám đông này có một vị đặc biệt cao lớn.
Kỳ Dao nhìn Thiết Kỳ Sĩ và Văn Đế Đế nói:
- Lão già cao lớn kia là Kim Giáp Thần.
Phụng Hoàng Thần, Hải Thần, Hải Mẫu đều ở cả đây. Thiết Kỳ Sĩ vội tiến lại thi lễ.
Phụng Hoàng Thần ngó thấy ái đồ liền nói:
- Tiểu hoạt đầu! Ngươi lại chào lão to con này đi. Lão là Kim Giáp Thần đó.
Thiết Kỳ Sĩ tiến lại thi lễ lớn tiếng hô:
- Kim bá bá!
Kim Giáp Thần cười rộ nói:
- Ngươi đã được nương nương ban hiệu cho là Ngọc Phụng Hoàng ư? Lão phu coi không ra, ngươi lại giỏi hơn lão hoạt đầu.
Thiết Kỳ Sĩ cung kính đáp:
- Vãn bối không dám!
Hải Thần cười hỏi:
- Ngươi có gặp Quỷ Thíu lão Quỷ không?
Kỳ Dao đáp:
- Hài nhi chỉ ngó thấy lão trên không.
Hải mẫu hỏi:
- Hắn đã đoạt mất Ngũ Lôi thần ấn rồi ư?
Kỳ Dao kinh hãi hỏi lại:
- Trong bạc có dấu Ngũ Lôi thần ấn hay sao?
Mễ Mỗ Mỗ thở dài đáp:
- Các vị hảo hữu lại dấu luôn cả đám trẻ. Đó là việc không nên. Giả tỷ không giấu chúng thì có khi chúng lấy được rồi.
Hải Thần nghiêm nghị hỏi:
- Lão muội tử! Bảo vật của phái Hoa Sơn lấy được, bọn hài tử không hiểu.
Nhất đản chúng biết mà hạ thủ thì bọn ta còn mặt mũi nào nhìn thấy bọn lão muội tử nữa?
Mễ Mỗ Mỗ thở dài nói:
- Bây giờ bị ma đầu lấy mắt, e rằng suốt đời bất lợi cho chúng ta.
Phụng Hoàng Thần hỏi:
- Mất thật rồi ư?
Mễ Mỗ Mỗ liền quay lại bảo năm hán tử trung niên:
- Kiểm lại coi.
Một đại hán hỏi:
- Tổ mẫu! Điều tra bằng cách nào.
Mễ Mỗ Mỗ đáp:
- Trong đó có một đỉnh, chữ Mễ thiếu một điểm. Nếu quả đỉnh đó còn là chưa mất.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #48  
Old 15-05-2008, 04:46 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 47
Thiết Kỳ Sĩ Hăm Dọa Quan Binh


Hải Thần nhìn con gái bảo:
- Kỳ nhi! Ngươi và Văn nhi cũng giúp vào việc điều tra đi!
Kỳ Dao hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Mễ Mỗ Mỗ đáp:
- Hài nhi! Cứ tra xong rồi ta sẽ cho ngươi hay. Mười phần có đến tám là mất rồi. Đã thiếu ba đỉnh thì hiển nhiên bị lão quỷ lấy đem đi. Lão Quỷ đó rất tinh ma.
Kim Giáp Thần lắc đầu nói:
- Nếu lão quỷ đắc thủ thì hắn còn đuổi bọn người trốn thoát làm chi? Khi ta động thủ với hắn. Hắn đã thật tình liều mạng.
Mễ Mỗ Mỗ hỏi:
- Tình hình các vị động thủ ra sao?
Kim Giáp Thần cả cười đáp:
- Quỷ Thíu âm đinh của hắn tuy so với ngày trước đã tiến bộ hơn, nhưng vẫn không đâm thấu qua kim giáp của ta được. Hắn phát ra ba cây đinh chưa thành công rồi cưỡi quỷ thíu bay đi.
Năm đại hán trung niên và hai cô gái kiểm tra hai lượt rồi đồng thanh nói:
- Các chữ “Mễ” đều không thiếu nét nào.
Hải Thần thở dài nói:
- Thế là mất thật rồi!
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao hỏi:
- Có khi các cô chưa tìm kỹ trong đống cỏ.
Kỳ Dao đáp:
- Trên mặt đất chỉ còn cỏ, cả đá cũng không có. Những đỉnh bạc lớn thế này khi nào không ngó thấy?
Mễ Mỗ Mỗ nói:
- Ngoài đó còn những người thu thi thể mai táng. Nếu ba đỉnh kia còn lẫn trong cỏ tất bọn họ cũng phát hiện.
Hải Thần đứng lên nói:
- Ta lại đưa bọn hài tử tới chỗ đó để điều tra lần nữa. Ngũ Lôi thần ấn là vật rất hệ trong, tuy chưa ai hiểu cách tác dụng, nhưng lâu ngày tất họ cũng biết chỗ huyền diệu.
Mễ Mỗ Mỗ nói:
- Đại ca còn cử động làm chi cho mất công. Hãy chờ toán thứ hai về rồi sẽ bàn.
Lúc này đã dọn tiệc rượu. Cả nhà bất phân già trẻ ngồi vào bàn vừa ăn uống vừa nói chuyện.
Kỳ Dao đang uống rượu không nhịn được lại nhìn Mễ Mỗ Mỗ hỏi:
- Mỗ Mỗ! Lão nhân gia có kể lại tình hình đã qua được chăng?
Mễ Mỗ Mỗ thở dài đáp:
- Bảo vật này của chưởng môn nhân tệ phái. Khi ở đáy biển Bắc Hải tìm vật khác mà phát hiện ra. Lấy được rồi lão nhân gia sợ xảy ra chuyện bất trắc liền phái người báo tin cho lão thân hay và xin chỉ thị đặt kế hoạch đưa về.
Kỳ Dao hỏi:
- Thế rồi lão tiền bối mời người ta đến đưa về ư?
Mễ Mỗ Mỗ đáp:
- Lão thân nhận thấy là việc ngẫu nhiên vì muốn thận trọng lập tức phái người thông tri cho chưởng môn bảo y đến Tiền trang ở Liêu Đông đưa ra một vạn lạng bạc đúc thành những đỉnh năm chục lạng. Vì sợ lẫn lộn vào những đỉnh bạc khác nên đỉnh nào cũng đúc chữ Mễ. Ngũ Lôi thần ấn dấu vào trong một đỉnh khắc chữ Mễ thiếu một nét, tưởng là giữ kín lắm rồi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Thế mà vẫn bị tiết lộ.
Mễ Mỗ Mỗ thở dài đáp:
- Vì sao mà tiết lộ thì đến nay vẫn chưa rõ.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Hải Thần nói:
- Nhạc phụ! Ngũ Lôi thần ấn có tác dụng gì?
Hải Thần trịnh trọng đáp:
- Tiên vật này thần bí khôn lường!
Thiết Kỳ Sĩ thấy vẻ mặt nhạc phụ trịnh trọng liền hỏi tiếp:
- Thần diệu ở chỗ nào?
Hải Thần đáp:
- Đó là một bảo vật của tiên nhân đời xưa luyện thành. Quả ấn vuông vắn chừng một tắc trên có bốn chữ cổ tự “Lôi điện phong vân”. Bốn mặt còn khắc Lôi phù, Điện phù, Phong phù và Vân phù. Ai hiểu được bốn đạo thần phù tế lên trời lập tức sấn chớp ầm ầm, gió dập mưa dồn làm tan bía vỡ đá, không gì ngăn cản được. Uy lực này rất tiện dụng cho người võ lâm, còn ai dám chống lại nữa?
Phụng Hoàng Thần cười nói:
- Muốn hiểu chỗ diệu dụng về Tứ phù phải mất trăm năm. Nếu là việc dễ dàng thì ta chẳng dám ngồi đây uống rượu nữa.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Lão nhân gia vốn chẳng để tâm chuyện gì, nhưng đồ nhi lại không thế.
Dứt lời chàng đứng dậy nhìn Kỳ Dao nói:
- Kỳ muội dẫn Văn muội đi thôi.
Phụng Hoàng Thần vội hỏi:
- Tiểu hoạt đầu! Các ngươi định đi đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Lại đến chỗ cũ xục tìm cẩn thận lần nữa.
Phụng Hoàng Thần nói:
- Nhưng ngươi còn việc cần thiết phải làm ngay.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Việc gì?
Phụng Hoàng Thần hỏi lại:
- Cẩm nang ta gửi cho ngươi đâu?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ở trong mình đệ tử. Nếu quả là việc gấp thì sao lão nhân gia không nói thẳng ra mà còn dùng cẩm nang?
Hải Thần xen vào:
- Sĩ nhi! Ngươi đã biết việc Tây Vực tiến công Thanh đình rồi chứ?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu đáp:
- Tiến công một trái ẩn hình châu.
Hải Thần nói:
- Ẩn hình châu so với ẩn thân pháp gì đó còn mạnh hơn gấp trăm lần.
Hiển hình kính cũng không soi thấy được.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hiện giờ vật đó đã đến tay Hoàng đế Mãn Thanh rồi.
Hải Thần đáp:
- Tây Vực quốc vương không phải hạng ngu ngốc, y đã chịu đem bảo vật trọng yếu đó tiến cống cho Thanh đình, sao Thanh đình còn phái trọng binh đến trấn át bờ cõi nước họ?
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Bảo vật đó là giả hay sao?
Hải Thần đáp:
- Giả thì không giả nhưng chỉ là trái phụ, còn trái chính vẫn ở Sơ Lặc quốc bên Tây Vực.
Kỳ Dao hỏi:
- Làm thế nào đế chứng minh là trái phụ? Trái phụ với trái chính có chỗ nào khác nhau?
Hải Thần đáp:
- Mang trái phụ Ở trong mình rồi vận chân khí thi triển trong giây lát là lại rõ hình tượng. Còn trái chính có thể ẩn được một giờ. Hiện nay rất nhiều bậc lão tiền bối võ lâm chạy sang Tây Vực, họ đều mưu đồ lấy được trái chính.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Khi ở Bắc Kinh tiểu tế đã tha một tay cao thủ ở Sơ Lặc quốc, nhưng y chưa nhắc tới ẩn hình châu.
Hải Thần cười đáp:
- Sơ Lặc quốc sợ Thanh đình nhận xét thấy trái châu có tật nên phái cao thủ đến để dò la động tĩnh. Có khi họ còn muốn biết Thanh đình có ý cử binh đến Tây Vực nữa chăng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Thế thì đúng rồi. Vậy đồ đệ phải làm thế nào?
Phụng Hoàng Thần đáp:
- Ẩn hình châu rất là đắc dụng. Ngũ Lôi ấn đã ăn thua gì. Ngươi thử tính xem đằng nào lợi hơn? Nói tóm lại việc võ lâm hiện nay là ở trong tay các ngươi.
Còn bọn già nua chúng ta trừ phi có việc gì đổ lên đầu, không thì chẳng hơi đâu mà can thiệp.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Mễ Mỗ Mỗ cáo từ nói:
- Đa tạ Mỗ Mỗ. Bây giờ bọn vãn bối lên đường đi về phía tây. Khi trở về sẽ ghé vấn an Mỗ Mỗ.
Mễ Mỗ Mỗ cười ha hả nói:
- Lão thân chúc tiểu ca sẽ thành công một cách thuận lợi bên Tây Vực.
Ba người liền thượng lộ ngày đêm, qua Hoa Âm vào lúc trời sáng. Đến ngày thứ ba mới tới Trường An liền theo dọc bờ sông Vị Hà đi về phía Tây. Dọc đường không có chuyện gì xảy ra. Ba người đi tới bờ cõi tỉnh Thanh Hải mới nghỉ lại nửa ngày ở thành Đồng Nhân.
Giữa trưa ba người ăn cơm xong, Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao nói:
- Buổi chiều nay không đi nữa. Hai cô hãy tắm rửa thay đổi quần áo. Ta đi hỏi nhà điếm đường tắt tiến về phía tây đồng thời mua ít đồ vật.
Kỳ Dao hỏi:
- Mua gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Mình mới ra khỏi nội địa, cơm nước ở biên cương ăn không quen. Ta muốn mua một cái túi đựng lương khô và thức ăn mặn.
Kỳ Dao cười nói:
- Công tử gia! Hiện nay đang tiết mùa đông thì còn được. Nếu là mùa nóng thì những đồ ăn dự bị sẽ thiu hết.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Đáng tiếc là không có Nhị lang theo đi, mình mua nhiều chẳng ai mang nổi.
Chàng đi rồi, Kỳ Dao nhìn Văn Đế Đế cười nói:
- Muội muội thay đổi quần áo. Ta ra kêu bộc phụ lấy nước.
Văn Đế Đế đáp:
- Sĩ ca cũng phải tắm cho sạch sẽ. Y trở về Kỳ thư bức bách y, không thì y cứ lỳ ra chẳng chịu tắm rửa.
Kỳ Dao nói:
- Nếu y không tắm thì chúng ta bảo y ra phòng khác mà nằm.
Chẳng mấy chốc đã qua giờ thân. Hai cô chuẩn bị xong cả rồi, Thiết Kỳ Sĩ vẫn chưa về điếm. hai cô đang ngồi chờ chàng về ăn cơm, bỗng thấy điếm gia hoang mang vào đẩy cửa nói:
- Nhị vị cô nương! Quan binh đến mở cuộc điều tra.
Kỳ Dao hỏi:
- Điều tra cái gì?
Điếm gia đáp:
- Đấy là địa khu thuộc phạm vi triều đình mà lại là chốn biên cương nên có đại đội đồn trú. Đêm nào quan binh cũng đến tra xét.
Kỳ Dao gật đầu nói:
- Không sao đâu. Cứ để họ vào đây kiểm tra.
Gia nhân ra rồi. văn Đế Đế lấy làm kỳ hỏi:
- Địa giới của Thanh đình đến đây thôi ư? Tiếp tục đi về phía tây thuộc về quản hạt nước nào?
Kỳ Dao đáp:
- Đó là địa phương của người Hồi tộc. Chẳng bao lâu nữa Thanh đình sẽ phái binh chinh phục.
Văn Đế Đế hỏi:
- Quan binh đến điều tra thì chúng ta đối phó bằng cách nào?
Kỳ Dao đáp:
- Chúng ta chỉ bảo ở nội địa tới đây là xong.
Bỗng nghe thanh âm của Thiết Kỳ Sĩ ở ngoài cửa vang lên:
- Kỳ muội mở cửa ra.
Kỳ Dao mở cửa rồi cười hỏi:
- Sĩ ca đi lâu quá, làm gì tới bây giờ mới trở về?
Thiết Kỳ Sĩ cầm một cái túi lớn đặt xuống bàn cười đáp:
- Đi làm một việc.
Văn Đế Đế hỏi:
- Việc gì?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Có hai nhà buốn ở nội địa tới bị mấy tên quan binh bắt. bây giờ vẫn chưa điều tra được họ đưa đi đâu. Đến đêm hãy ra ngoài dò xét.
Kỳ Dao hỏi:
- Quan binh bắt người loạn xạ ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đây là chốn biên cương nên Thanh đình đề phòng bọn gian tế rất nghiêm mật. Hễ thấy người khả nghi là họ bắt giữ tra hỏi rất kỹ, nhưng cũng không tránh khỏi có người bị Oan ức.
Kỳ Dao nói:
- Nghe nói đến đêm sẽ có quan binh tới tra xét khách điếm.
Kỳ Sĩ cười đáp:
- Tra xét một lượt còn khá. Mình đi một ngày nữa. Đó mới chính là địa khu biên giới, mỗi đêm quan binh tra xét đến mấy lần.
Kỳ Dao hỏi:
- Ngoài bờ cõi có động tĩnh gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Địa khu đó cực kỳ phức tạp. Bọn Mông Cổ phái trọng binh canh gác từ dãy núi Ba Nhan Khách Lạp trở lên phương bắc. Còn mé nam sơn mạch này thi quân Hồi tộc đồn trú rất nhiều. Thêm vào trọng binh của Thanh đình đồn trú.
Trên dải đất này chỉ đụng chạm một chút là bùng nổ chiến tranh.
Đột nhiên bên ngoài sảnh đường có tiếng người huyên náo.
Thiết Kỳ Sĩ mở cửa ra dòm thấy một đội quan binh đang quát tháo om sòm. Chàng liền kêu một tên tiểu nhị lại hỏi:
- Tiểu nhị ca! Quan binh làm gì mà dức lác thế?
Tiểu nhị khẽ đáp:
- Bả tổng gia thân hành dẫn quân đến tra điếm. Lão gia đòi bao nhiêu khách trọ phải ra cả mặt trước Để khám xét. Không biết làm thế nào!
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói liền chạy ra thấy một đại hán có vẻ là một tiểu quan dẫn mười mấy tên Thanh binh đang lớn tiếng quát tháo. Chàng liền tiến lại hỏi:
- Đây phải chăng là vị bả tổng?
Đại hán toàn thân võ phục, một tay cầm yêu đao trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ Ở Bắc Kinh tới đây. Xin hỏi các hạ là thuộc hạ của ai?
Đại hán nghe chàng nói ở Bắc Kinh tới. Hai chữ “Bắc Kinh” quả có hiệu lực. Gã vội đáp:
- Bản nhân là bộ hạ của Trấn tây tướng quân. Ông bạn muốn hỏi gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ là Thiết Kỳ Sĩ có việc cầu kiến tướng quân, mong các hạ dẫn tới.
Đại hán đáp:
- Bản nhân phụ trách việc tuần tra, hiện giờ không được rảnh. Đồng thời chỗ ở của tướng quân không phải tại trong thành.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Vậy tướng quân đóng ở đâu?
Đại hán đáp:
- Ở trấn Thiết Ngõa cách thành khá xa.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Ai là người phòng thủ ở bản thành?
Đại hán trầm giọng đáp:
- Tình hình trong quân ông bạn không thể hỏi nhiều được.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt hỏi:
- Trước mặt Khang Hy hoàng đế tại hạ muốn hỏi gì cũng được. Các hạ mới là một tên Bả tổng nhỏ bé sao dám kháng cự mà không trả lời?
Đại hán gầm lên:
- Ngươi đừng tưởng ở Bắc Kinh đến là có thể hăm dọa được bản tổng. Biết điều thì lui ra, nếu không bản nhân sẽ bắt ngươi như bắt tên gian tế để tra hỏi.
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười đáp:
- Hay lắm! Mời các hạ bắt tại hạ đi.
Đại hán không dám bắt. Gã đang ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì đột nhiên ngoài điếm có tiếng vó ngựa vang lên. Một tên Thanh binh lớn tiếng hô:' - Lão tổng! Chắc là Bách Tổng đến rồi!
Đại hán vội xoay mình ra ngoài điếm coi, miệng lớn tiếng hô:
- Trình Bách Tổng! Trong điếm này có gã thiếu niên rất khả nghi.
Ngoài điếm một vị quan quân tráng niên tiến lại. Đại hán liền dẫn đến trước mặt Thiết Kỳ Sĩ. Hắn nhìn chàng một lúc rồi hỏi:
- Ngươi là ai?
Đại hán liền nói ngay:
- Bẩm Bách Tổng! Gã tên gọi Thiết Kỳ Sĩ. Gã nói ở Bắc Kinh tới đây muốn ra mắt tướng quân.
Viên quan quân này nghe nói ra chiều suy nghĩ rồi quay lại bảo gã đại hán:
- Hà bả tổng! Bả tổng đi mời thiên tổng tới đây.
Đại hán vâng dạ xoay mình toan cất bước.
Thiết Kỳ Sĩ cản lại dõng dạc nói:
- Bất tất phải đi nữa. Thiên Tổng đến cũng chẳng ích gì. Chỉ có tướng quân thân hành đến đây thì hoặc giả biết được tại hạ là ai chăng!
Bách tổng liền biết ngay tình hình có điều khác lạ, vội hòa hoãn lại hỏi:
- Các hạ có việc chi cần gặp tướng quân? Nơi đây là chốn biên thùy, tướng quân không tiênj ly vị một cách khinh suất.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nếu vậy các vị về đi, bất tất phải tra xét điếm này nữa. Đồng thời hỏa tốc phái người bẩm với tướng quân, nói là Thiết Kỳ Sĩ ở đây muốn gặp.
Bách Tổng liên thanh đáp:
- Tiểu tướng xin tuân mệnh.
Hắn quay lại bảo bả tổng:
- Hà bả tổng! Bả tổng dẫn người tiếp tục cuộc điều tra. Còn điếm này khỏi xét hỏi gì nữa.
Hắn nói xong nhìn Thiết Kỳ Sĩ cất giọng cung kính:
- Vừa rồi chắc bả tổng có điều mạo phạm. Mong đại nhân lượng thứ.
Thiết Kỳ Sĩ vẫy tay đáp:
- Không biết là không có lỗi. Bách tổng cứ về đi.
Những khách trọ trong điếm không hiểu chàng là nhân vật thế nào mà oai phong như vậy. Ai cũng lộ vẻ kinh dị.
Thiết Kỳ Sĩ về phòng không nhịn được, nổi lên một tràng cười khanh khách.
Kỳ Dao hỏi:
- Sĩ ca cười gì vậy?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Thanh binh bị ta hăm bỏ đi hết rồi.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #49  
Old 15-05-2008, 04:50 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 48
Rừng Tê Ngưu Xuất Hiện Tê Ngưu Vương


Văn Đế Đế hỏi:
- Sĩ ca! Bả tổng là cái gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Quan chế nhà Mãn Thanh rất phức tạp, ta cũng không hiểu. Đại khái người coi không đủ một trăm quân là bả tổng, trên một trăm quân là Bách tổng, có ngàn quân là Thiên tổng.
Văn Đế Đế cười khanh khách nói:
- Vậy quan coi trên vạn người là vạn tổng.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Không phải thế. Trên thiên tổng là phó tướng, trên nữa là Tham tướng, trên nữa là hiệp hợp, trấn đài, đề thai đài. Thai tức là đề đốc. Trên đề đốc là tổng đốc. Đó là nói về thứ bậc. Ngoài ra không thuộc thứ bậc thì còn có trấn thủ ty. Một người đơn độc phải đến trông coi cả một vùng là Tướng quân, tỉ như Trấn tây tướng quân. Những người đặc phái đến không có địa vực rõ rệt, chỉ cần coi quân tình trọng yếu thế nào. Còn mỗi địa khu lại có một đề đốc quân môn.
Văn Đế Đế cười hỏi:
- Tiều muội ở trong này nghe tiếng đại ca nói muốn gặp tướng quân phải không?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ta nghe nói có hai người chưa được cứu ra và áp giải đến chỗ tướng quân đó.
Kỳ Dao hỏi:
- Nếu vị tướng công kia chưa hiểu lai lịch Sĩ ca thì sao?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hãy đi đường rõ rệt trước, nếu rõ rệt không xong thì đến đêm lại đi đường ngầm.
Kỳ Dao hỏi:
- Hai người ấy là ai?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Nói khẽ một chút. Đó là dòng dõi bậc trung lương đời Tiền Minh. Họ đến đây để mai danh ẩn tích mà thực ra còn có chí phản Thanh phục Minh. Tuy biết rõ mưu đồ của họ khó lòng thành công nhưng chí khí cũng đáng khen.
Kỳ Dao nói:
- Hai người đó mà muốn phản Thanh thì họ điên rồi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không hẳn thế. Nghe nói bọn họ còn rất nhiều thế lực ở miền biên giới Tây cương.
Văn Đế Đế nói:
- Nếu biết sớm đến biên cương có việc cần phải giao thiệp với quan nha thì nên yêu cầu Ngũ vương tử đưa tín vật cho, há chẳng phải dễ dàng?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Ta không muốn ỷ vào thế lực Thanh đình. Những văn võ quan viên ở Thanh đình mà làm bậy ta cũng lấy đầu bọn chúng.
Hôm sau vừa ăn cơm sáng xong, bỗng thấy gia nhân đứng ngoài cửa hô:
- Thiết tướng công! Có khách đến bái phỏng tướng công đó.
Thiết Kỳ Sĩ nghe nói liền dậy mở cửa, ngó thấy bên ngoài có một người đứng tuổi thanh y tiểu mạo đứng đó, liền hỏi:
- Có phải các hạ không? Xin vào trong này.
Hán tử trung niên vào phòng rồi, Thiết Kỳ Sĩ đóng cửa lại nói:
- Mời các hạ ngồi. Qúy tính là gì?
Người kia ngồi xuống đáp:
- Thiết đại hiệp! Tại hạ là Kha Đô Vĩnh, vâng lệnh trấn thủ đến đây.
Nghe giọng lưỡi thì hắn là Trấn tây tướng quân mà là người Mãn. Thiết Kỳ Sĩ chắp tay nói:
- Té ra là tướng quân. Tại hạ thất kính rồi.
Kỳ Dao bưng trà lại nói tiếp:
- Tướng quân không đem theo tùy tùng như vậy há chẳng nguy hiểm ư?
Kha tướng quân lắc đầu đáp:
- Tại hạ có đem theo mấy nhân viên nhưng để cả bên ngoài. Đêm qua tại hạ được tin báo Thiết đại hiệp ở đây nên vội phóng ngựa chạy tới. Đại hiệp có điều chi dạy bảo?
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tại hạ không biết tướng quân đóng binh ở Thiên ngõa tự. Tại hạ muốn đến bái phỏng, nhưng sợ có điều bất tiện, vì vậy phải nhờ người thông bẩm trước, không ngờ tướng quân lại tới rồi.
Kha tướng quân đáp:
- Đại hiệp là khách quý của hoàng thượng. Khi nào Kha mỗ dám lao động đại hiệp. Nếu đại hiệp có điều chi sai bảo xin cứ dặn một tiếng.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Không dám. Tại hạ có việc nhỏ muốn thỉnh cầu tướng quân giúp cho.
Kha tướng quân vội hỏi:
- Việc gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ có hai thanh niên, một người họ Cổ, một người họ Trương. Nghe nói chúng bị thuộc hạ của tướng quân bắt đưa đi.
Kha tướng quân hỏi:
- Có phải là Cổ phóng Thiên và Trương tiền Pháp không?
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi lại:
- Đúng rồi. Không hiểu hai tên đó phạm tội gì?
Kha tướng quân thở dài đáp:
- Tại hạ cũng hồ đồ không rõ. Chỉ nghe thuộc hạ nói là di nghiệt của nhà Tiền Minh. Thôi được! Thiết đại hiệp đã bảo đảm thì bản nhân về buông tha ngay.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Đa tạ các hạ đã thuận tình. Thiết mỗ cảm kích vô cùng. Còn một việc tiện đây xin mách tướng quân. E rằng Ngũ vương tử bất nhật sẽ tới biên cương.
Tướng quân mà không ước thúc bọn họ để Ngũ gia thấy có chuyện gì lầm lỡ là bất lợi cho tướng quân đó.
Kha tướng quân nghe nói biến sắc đứng dậy chắp tay đáp:
- Thiết đại hiệp! Tại hạ vẫn có tin tức từ kinh sư đưa tới, biết rõ đại hiệp có mối giao kết với Ngũ gia. Nếu Ngũ gia tới đây, mong rằng đại hiệp che chở nói cho mấy câu.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Cái đó thì hẳn rồi. Tướng quân cứ yên dạ.
Kha tướng quân thấy chàng bưng trà mời khách, liền cáo biệt lui ra.
Kỳ Dao đóng cửa lại cười khúc khích nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Sĩ ca ác quá, làm hắn sợ hết hồn.
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Không làm thế thì bách tính ở miền biên cương còn gặp tai hại. Bây giờ chắc chúng không dám làm loạn nữa.
Văn Đế Đế hỏi:
- Bữa nay chúng ta chưa đi được ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không. Ta để giấy lại đây. Hai lão Cổ, Trương được tha rồi nhất định tìm tới đây, thấy có chữ của ta là không tìm kiếm nữa.
Kỳ Dao nói:
- Chúng ta là người nội địa mà qua Tây vực e rằng còn lắm chuyện phiền phức.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Phiền phức thì không sao tránh khỏi. Mình tới đâu hay đó.
Ba người tính tiền trả nhà điếm rồi theo đường Đồng Nhân tiến về phía tây.
Qua sông Hoàng Hà tới Lăng Hải. Tính ra đã mất năm ngày. Giữa trưa hôm ấy ba người tiến vào một thị trấn ở bên hồ kêu bằng A Nha Khố Nhĩ. Tình hình thị trấn này khác hẳn nội địa. Tuy cũng có người Mãn mở khách sạn và quán bán hàng nhưng nhất thiết đồ ăn uống không giống nội địa.
Văn Đế Đế khẽ hỏi Kỳ Dao:
- Thư thư! Thư thư đã đến Tây Cương bao giờ chưa?
Kỳ Dao mỉm cười gật đầu đáp:
- Đây là lần thứ tư rồi.
Văn Đế Đế nói:
- Trước nay tiểu muội chỉ quanh quẩn trong nội địa không tính đến chuyện ra ngoài biên cương. Bây giờ tuy mới ra ngoài một chút đã cảm thấy đường đất mông mênh. Thư thư! Thư thư có hiểu những câu phương ngôn của dân tộc miền biên giới không?
Kỳ Dao đáp:
- Ra ngoài biên cương thì hiểu mấy câu là được rồi. Dĩ nhiên bọn ta dùng Hán văn và quan thoại làm chủ, thứ đến Mông ngữ, Mãn ngữ, Hồi ngữ, Tạng ngữ và Miêu ngữ. Ngữ ngôn của họ tuy có khác biệt nhưng đại khái có thể hiểu được.
Nếu mỗi bộ lạc nhỏ cũng học cho rành thì phải ba chục năm chưa hết.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Có người hiểu tiếng địa phương khá nhiều là hay lắm. Mấy bữa đầu ta chán quá, không ngờ một bà vợ lại là tay biết nhiều thứ tiếng.
Kỳ Dao phì một tiếng rồi cười nói:
- Mặt dầy quá chẳng biết thẹn thùng gì hết. Miệng nói toàn giọng thô tục.
Vợ vợ tuôn ra không ngớt.
Thiết Kỳ Sĩ mỉm cười đáp:
- Chẳng là bà lớn cũng là bà nhỏ chứ đâu phải cô nương.
Ba người tìm vào khách sạn, nhưng ở trong khách sạn lại không bán cơm.
Đó là chỗ bất đồng. Ba người mướn phòng rồi ra ngoài tìm chỗ ăn.
Nhà quán rất đơn giản, ngoài miến và cơm thức ăn chỉ có thịt bò, thịt cừu và cá chép trên sông Hoàng Hà là những thứ quý lắm. Ăn thì bằng bát lớn, thịt thái những miếng thật to chứ không tinh tế như ở nội địa. Họ lấy ăn no làm nguyên tắc. Cơm hạt lớn có tiền cũng không mua được.
Ba người vào quán ăn ngấu nghiến một bữa. Lúc ra khỏi quán, Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu nói:
- Vào ăn quán ở đây thật không bằng đem đi ít muối tiêu rồi bắt dã thú nướng ăn còn ngon hơn.
Kỳ Dao cười nói:
- Phải rồi! Lão gia!
Bỗng nghe sau lưng có mấy người lý la lý lố mà không hiểu họ nói gì. Văn Đế Đế khẽ hỏi Kỳ Dao:
- Những người đi sau nói gì vậy?
Kỳ Dao quay đầu nhìn lại thấy ba đại hán. Nàng nghe một hồi rồi cười đáp:
- Họ nói tiếng địa phương miền Tây Khương. Ba người này người nước Phiên.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
Họ nói chuyện gì?
Kỳ Dao đáp:
- Họ bàn chuyện trong khu rừng rậm trên bờ biển Trát Lăng xuất hiện một con Tê Ngưu Vương, gần đây làm hại khá nhiều dân mục súc. Ngày mai sẽ có rất đông lực sĩ Mông cổ vây bắt.
Văn Đế Đế hỏi:
- Có gần đây không?
Kỳ Dao đáp:
- Ai mà biết được!
Văn Đế Đế hỏi:
- Tòa thị trấn mà chúng ta trú ngụ không phải là Lăng Hải ư?
Kỳ Dao cười khanh khách đáp:
- Muội tử! Ngươi nghe lầm rồi. Chỗ chúng ta ngó tới là Lăng Hải nhưng bọn họ nói Trát Lăng Hải, tức là thêm vào một chữ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Trát Lăng Hải cách đây bao xa?
Kỳ Dao đáp:
- Chúng ta đi về mé hữu. Người thường phải mất hai ngày, nhưng chúng ta chỉ nửa ngày là đủ. Nhân dân ở Tây Cương chưa từng trong thấy biển. Họ coi cái hồ lớn là biển. Lăng Hải lớn hơn Trát Lăng Hải. Quãng giữa cách năm chục dặm, có sông giao thông với nhau. Hai cái hồ này phát nguyên từ Tinh tú hải.
Người địa phương nói sông Hoàng hà có hai cửa miệng và một cái đít. Hai hồ tức là hai miệng, đít tức là bờ biển. Sĩ ca muốn coi bọn lực sĩ Mông cổ bắt tê ngưu ư?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ta chỉ thấy Tê ngưu trên bức vẽ chứ chưa thấy con vật sống bao giờ.
Kỳ Dao nói:
- Đã đến đây rồi Sĩ ca sẽ được coi dã mã, dã lộc, xạ hương và tê ngưu. Tê ngưu cũng lớn gần bằng thủy ngưu mà có một sừng. Hình thù khác lạ nhưng sức mạnh vô cùng. Nó mạnh hơn Thủy ngưu nhưng lại ngu xuẩn. Khi nó nổi giận thì cả vách đá cũng đập mình vào. Người săn bắn giết tê ngưu thường đứng ở chân núi cao làm cho tê ngưu phát cáu. Khi đó tê ngưu chúc đầu xuống xông lại như gió cuốn. Người săn bắn tóm được thời cơ nghiêng mình né tránh để chờ lượm lấy khi nó chết rồi.
Thiết Kỳ Sĩ cười ha hả nói:
- Thế thì thú thật! Con Tê ngưu vương sáng mai này họ muốn bắt chắc là lớn lắm, ta muốn đi coi.
Ba người về khách sạn vừa ngồi xuống đã thấy tiểu nhị tay cầm tờ giấy đưa vào nói:
- Công tử! Công tử có bạn đến thăm để lại đây.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên đón lấy giấy coi thấy viết một hàng chữ:
“Bằng hữu! Ngày mốt vào lúc giữa trưa chúng ta gặp nhau ở Tê ngưu lâm.
Tinh tú lão nhân bút” Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi:
- Tiểu nhị ca! Tê ngưu lâm ở phương nào?
Tiểu nhị nghe nói biến sắc hỏi:
- Công tử hỏi cái đó làm chi?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Ông bạn để chữ lại hẹn ta tới hội diện tại Tê ngưu lâm vào ngày mốt.
Tiểu nhị kinh hãi nói:
- Tê ngưu lâm ở phía tây Trát Lăng Hải, dọc ngang rộng tới hai trăm dặm.
Thông thường không ai dám đến vì đó là địa khu nổi tiếng nguy hiểm. Sao quý hữu lại không nghe ngóng trước?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Cám ơn tiểu ca! Ta biết chỗ đó là hay rồi.
Tiểu nhị rút lui. Thiết Kỳ Sĩ đưa mảnh giấy cho hai cô coi rồi trịnh trọng hỏi:
- Tinh tú lão nhân là ai? Lão chưa gặp ta lần nào mà sao lại ước hẹn đến hội họp ở một nơi đầy nguy hiểm?
Kỳ Dao coi giấy rồi ngẫm nghĩ đáp:
- Tiểu muội có biết lão này. Lão là một trong ba đại kỳ nhân ở Tây Cương.
Theo bề bậc võ lâm, lão là nhân vật ngang hàng với lệnh sư cùng gia phụ, nhưng vĩnh viễn lão không dời khỏi Tây cương.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Còn hai người nữa là ai?
Kỳ Dao đáp:
- Là Thiên Hà thượng nhân và Kim Sơn tiên sinh. Có khi vì lẽ Sĩ ca đã nổi tiếng anh hùng nên Tinh tú lão nhân muốn hội diện.
Thiết Kỳ Sĩ lắc đầu nói:
- Cuộc ước hẹn này e rằng không phải vì thiện ý. Chúng ta lên đường thôi.
Kỳ Dao nói:
- Hãy khoan! Tiểu muội còn muốn hỏi tiểu nhị mấy câu nữa rồi hãy đi.
Nàng ra ngoài kêu tiểu nhị vào phòng hỏi:
- Tiểu nhị ca! Mảnh giấy vừa rồi của nhân vật nào đưa tới?
Tiểu nhị đáp:
- Nói lại cứ lúc ba vị vừa ra đi thì chẳng bao lâu có hai người Hồi đứng tuổi vào hỏi thăm chưởng quỹ, phải chăng ở đây có một vị thiếu niên xinh đẹp vào trú ngụ. Chưởng quỹ không dám phủ nhận đành phải nói thực. Sau đó hai người Hồi tới cửa phòng công tử coi số rồi trở ra.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Lát sau lại có người đưa giấy đến phải không?
Tiểu nhị gật đầu đáp:
- Đúng thế! Y là một đại hán muốn đem mảnh giấy liệng vào phòng công tử, nhưng chưởng quỹ không chịu, nói là đã khóa phòng rồi. Hắn giao giấy cho chưởng quỹ để chuyển đến công tử.
Kỳ Dao khoát tay nói:
- Tiểu nhị! Chúng ta đã trả tiền trọ rồi. Lát nữa bọn ta sẽ lên đường, tiểu ca bất tất phải chầu chực nữa.
Ba người thu thập một lúc xong ra đi. Bước qua cửa, Văn Đế Đế hỏi:
- Rừng Tê ngưu phải chăng là nơi mà bữa mai bọn lực sĩ Mông cổ sẽ tới săn tê giác?
Kỳ Dao đáp:
- Tuy không ở một chỗ song cũng trong phương hướng đó. Mảnh giấy kia càng nghĩ càng khó hiểu. Tinh tú lão nhân là một nhân vật nổi danh và cố chấp.
Tuy lão chẳng phải người chính phái, nhưng cũng không thuộc phe tà môn. Lão ước hội đại ca về vấn đề gì? Địa điểm ước hẹn lại rất nguy hiểm thì tuyệt đối lão không phải vì thiện ý.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Bọn ta vừa đến Tây cương, tuyệt chưa xảy ra vụ xung đột nào. Trong vụ này chắc có chuyện hiểu lầm gì đây. Chuyến đi này chẳng phải để du sơn ngoạn thủy mà là chuẩn bị bước vào vòng họa hoạn. Việc đoạt ẩn hình châu chưa biết có hiệu quả gì không.
Kỳ Dao nói:
- Bản lãnh của Tây cương tam đại kỳ nhân đều chẳng kém gì Lôi hỏa thần và Thổ hành thần. Bọn họ đều có chỗ sở trường. Đại ca đến gặp họ hãy đứng ở một bên núi mà nói chuyện. Nếu gặp trường hợp bất đắc dĩ, đương nhiên xảy cuộc động thủ.
Ra khỏi thị trấn, ba người thi triển khinh công chạy về phía Trát Lăng Hải. Tuy bọn mục nhân ngó thấy, nhưng bản tính dân biên cương hiếu võ nên chẳng lấy làm chi lạ.
Lúc hoàng hôn đã qua một tòa thị trấn. Thị trấn này tên là Bắc Mặc Đồ Khố Vật Nhĩ. Thiết Kỳ Sĩ dẫn hai cô gái vào trấn ăn cơm tối. Tiếp theo lại vượt qua con sông khu giữa Lưỡng Hồ rồi theo bờ biển Trát Lăng Hải đi về góc tây nam tiến thẳng vào rừng Tê ngưu.
Đoạn đường này khá xa. Ba người này chạy suốt một ngày một đêm. Lúc trời sáng gặp một toán mục dân, hỏi thăm họ mới biết còn cách Tê ngưu lâm chừng trăm dặm.
Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao nói:
- Ngày mai mới tới ngày ước hội. Bữa nay mình đi thong thả cũng được.
Chúng ta ăn bữa cơm sáng rồi sẽ tính.
Chàng mở túi lương khô và xin nước uống của mục dân, đoạn ngồi nghỉ trên đất cỏ ăn sáng.
Nhưng vừa ăn cơm xong, bỗng thấy một thanh niên mục dân đi tới. Không hiểu gã bảo gì, cùng Kỳ Dao lý lố một hồi.
Thiết Kỳ Sĩ bật cười hỏi Kỳ Dao:
- Kỳ muội nói tiếng của bọn họ rất lưu loát nhỉ?
Kỳ Dao đáp:
- Chúng ta đi chuyến này nhất cử lưỡng tiện. Bọn lực sĩ Mông cổ săn bắt Tê ngưu vương ở rừng Tê ngưu. Y cho là chúng ta đến coi vụ nhiệt náo đó.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Sự thực chẳng thiếu gì người đến coi náo nhiệt.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #50  
Old 15-05-2008, 04:52 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 49
Rừng Tê Ngưu, Hào Kiệt Gặp Lê Cô

Kỳ Dao lại nhìn thanh niên lý la lý lố rồi quay lại bảo Thiết Kỳ Sĩ:
- Hôm qua có nhiều người đến rừng Tê Ngưu và đều là nhân vật giang hồ đeo đao đeo kiếm.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Mục đích của họ là đến Tây Vực.
Ba người ăn lương khô xong lại lên đường. Trước mặt đã ngó thấy ba tòa Mông Cổ bao. Thiết Kỳ Sĩ giơ tay trỏ rồi cười nói:
- Đó là nhà người Mông Cổ đi bắt tê ngưu.
Kỳ Dao nói:
- Đường sá ở đây thật là vắng vẻ, cả dân mục súc cũng không thấy.
Văn Đế Đế giơ tay trỏ về phía xa xa nói:
- Chỗ tối đen kia chắc là rừng tê ngưu rồi.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
- Cái đó đã hẳn. Nhưng ngọn núi cao kia không biết là núi gì?
Kỳ Dao đáp:
- Đó là trái núi Cát Đạt Tố Tề Lão. Tinh Tú hải ở phía bắc núi đó.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Tên núi ở ngoài biên cương nghe rất cổ quái lại dài dằng dặc, thật là khó nhớ.
Kỳ Dao đáp:
- Những núi này do người Mông Cổ đặt tên. Nghe nói trên núi rất nhiều tiên quả và tiên thảo. Cả bốn mùa trong năm đều có người võ lâm lên núi tìm hái, nhưng người vô duyên thì không kiếm được.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Khi chúng ta ở Tây Vực trở về thử đi du ngoạn xem có thu hoạch được gì chăng!
Kỳ Dao bỗng nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Bọn lực sĩ Mông Cổ phát động rồi. Bọn họ có tám người kỵ sĩ, võ công đều vào hàng cao thâm.
Phia trước Mông Cổ bao ở đằng xa, tám người kỵ sĩ chạy nhanh như gió thẳng về phía rừng Tê ngưu.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chúng ta thi triển khinh công rượt theo.
Khi đến trước khu rừng rậm, tám tên lực sĩ Mông Cổ lộ vẻ cực kỳ khẩn trương. Kỳ Dao thấy vậy cười nói:
- Tê ngưu vương chưa xuất hiện. Dường như bọn này đã gặp đại địch nên họ kinh hãi.
Văn Đế Đế cười hỏi:
- Chẳng lẽ vừa đến trước rừng đã dẫn dụ được Tê ngưu vương ra?
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Chúng ta đi về phía này, thừa cơ bọn họ chưa ngó thấy, mình ẩn vào rừng để coi nhiệt náo.
Ba người liền thi triển khinh công tiến vào rừng rậm nhanh như chớp rồi nhảy lên ngọn cây cao tám, chín trượng. Nơi đây có thể nhìn thấy rõ cả đồng cỏ ngoài rừng, đồng thời quan sát được động tĩnh trong rừng.
Đột nhiên Kỳ Dao ngó thấy trong rừng rậm có một vật rất lớn. Nàng không khỏi kinh hãi bật tiếng la:
- Tê ngưu vương ở chỗ kia rồi!
Kỳ Sĩ hỏi:
- Ở chỗ nào?
Kỳ Dao đáp:
- Ở khu đất trống trong rừng phía sau chúng ta.
Văn Đế Đế và Thiết Kỳ Sĩ liền quay đầu lại, quả nhiên thấy con thú một sừng lớn bằng ba con thủy ngưu đứng trên khu đất trống cách đó gần chục trượng. Con thú này dài đến hai trượng, cao hơn một trượng, nặng tới hai ngàn cân. Thật là một con thú lớn hiếm có.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi nói:
- Một thiếu nữ ngồi trên lưng nó!
Kỳ Dao “ủa” lên một tiếng hỏi:
- Đúng rồi. Vụ này là thế nào đây?
Thiết Kỳ Sĩ khẽ đáp:
- Người con gái ăn mặc theo kiểu Miêu tộc, dường như thị đã nhìn thấy bọn ta. Chúng ta chuyền ngọn cây đi tới xem sao.
Văn Đế Đế nói:
- Té ra Tê ngưu vương là thị. Phải coi chừng thị nghĩ ta là thù nghịch.
Thiết Kỳ Sĩ cười nói:
- Chỉ sợ ngôn ngữ bất đồng thành ra hiểu lầm. Kỳ Dao thử nói chuyện với thị xem sao.
Ba người nhảy tới gần nhưng không xuống đất. Mỗi người đứng trên một ngọn cây.
Kỳ Dao cất giọng hòa bình nhìn cô gái trên lưng quái thú hỏi:
- Cô nói chuyện được chăng?
Cô gái dường như chưa đến mười hai tuổi, dung nhan xinh đẹp. Tuy thị ăn mặc theo kiểu Miêu nữ nhưng cũng ra vẻ văn nhã. Thị “ồ” lên một tiếng hỏi:
- Các vị là người Hán ư?
Kỳ Dao cả mừng đáp:
- Chẳng những cô biết nói mà lại còn hiểu cả Hán ngữ của bọn ta.
Cô gái hỏi:
- Các vị đến giết Tê ngưu vương phải không?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Không phải bọn tại hạ.
Cô bé lạnh lùng hỏi:
- Vậy ra các vị tụ thủ bàng quan. Nhưng muốn coi trâu chết hay người chết?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Hay hơn hết là cả hai đừng bị tổn thương. Nhưng người ta đồn Tê ngưu vương giết hại nhiều người rồi. Phải chăng vì cô nương bày ra kế hoạch đó. Nếu đúng sự thực thì bọn tại hạ lại theo luận điệu khác.
Cô bé cười lạt nói:
- Những người chết đó đều muốn lấy đầu Tê ngưu vương, nhất là cái sừng trên đầu nó. Họ còn tệ hại hơn thế. Nếu họ chỉ muốn lấy sừng tê ngưu thì ta không cưỡi tê ngưu ra ngoài nữa.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tám tay lực sĩ Mông cổ ở ngoài rừng chẳng lẽ đều là người tệ hại?
Cô bé lắc đầu đáp:
- Bọn họ không hiểu những ai bị giết vì tê ngưu, chỉ nghe lời đồn là tội ác do Tê ngưu vương gây ra.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hiện giờ bọn họ quyết tâm liều chết với Tê Ngưu vương.
Cô bé cười đáp:
- Ta không cho Tê ngưu vương ra nữa thì bọn họ không chết được.
Kỳ Dao cười nói:
- Võ công cô nương quả nhiên phi thường mới có thể thu phục được những con vật khổng lồ này.
Cô bé lắc đầu đáp:
- Tuy ta có võ công mà câu chuyện lại không liên quan đến võ công. Con A bạn này ta bắt nó từ hồi còn nhỏ đem về nuôi. Bốn năm trước mẹ nó bị người ta giết rồi. Đáng thương cho nó, suýt nữa bị chết đói.
Văn Đế Đế hỏi:
- Cô nương trú ngụ Ở đâu, trong nhà còn ai không?
Cô bé thành thật đáp:
- Ta có vị sư phó nhưng bị sư bá giam lại rồi, ngoài ra không còn ai nữa. Ta ở hang Tây Nhai. Coi chừng các vị không phải người tệ hại, vậy mời các vị về động ăn cơm tối. Bây giờ gần đến đêm rồi.
Kỳ Dao nói:
- Bây giờ hãy còn sớm.
Cô bé đáp:
- Trong rừng mau tối lắm, mà đường hãy còn xa.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hay lắm! Xin cô nương dẫn đường cho.
Cô bé đáp:
- Các vị lên ngồi lên lưng con A bạn này. Nó hiểu ý người, không chạy loạn lên đâu.
Ba người từ ngọn cây nhảy xuống ngồi trên lưng trâu.
Cô bé kinh ngạc nói:
- Khinh công của các vị thật giỏi quá!
Kỳ Dao cười hỏi:
- Sư bá cô nương là ai? Sao lại giam cầm lệnh sư phó?
Cô bé khẽ vỗ lưng trâu một cái. Con Tê ngưu vương lập tức xoay mình chạy đi. Cô quay lại thở dài đáp:
- Tệ sư bá chắc các vị đã nghe danh. Lão là Tinh Tú lão nhân. Còn gia sư lại là một nhân vật hết thảy mọi người võ lâm không ai biết chân tướng. Vì lão nhân gia phạm vào luật lệ môn phái nên sư bá giam cầm năm chục năm.
Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi nói:
- Phạm tội gì mà nặng thế? Giam cầm năm chục năm thì giết đi còn dễ chịu hơn!
Cô bé đáp:
- Gia sư lấy trộm Biển Bức công mà tổ sư đã cấm học. Học được công phu này có thể nhờ một thứ áo đặc biệt gọi là Biển Bức y để bay lượn trên không gian bằng một tốc độ còn mau lẹ hơn cả chim ưng. Tiểu muội cũng không hiểu tại sao sư tổ lại cấm chỉ không cho ai học môn này.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Lệnh sư học được chưa?
Cô bé đáp:
- Học được rồi. Nhưng gia sư rất tôn trọng sư bá. Lão nhân gia tự biết mình vi phạm môn quy, tình nguyện chịu giam cầm năm chục năm.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Có hy vọng được tha không?
Cô bé đáp:
- Có! Sư bá đã nói:
chỉ cần đả phá được cửa động là gia sư sẽ được tự do.
Kỳ Dao hỏi:
- Cửa động vít bằng đá hay sao?
Cô bé đáp:
- Không phải. Trong động vít lại bằng ba mươi tầng cây lớn. Mỗi tầng cây dày năm thước. Võ công của tiểu muội không thể đả thông được mà lại cấm dùng dao búa, chỉ được dùng chưởng lực. Hai năm nay tiểu muội mới phá vỡ được hai tầng.
Văn Đế Đế nói:
Thế thì chậm lắm. Cô mà phá vỡ được hết còn phải mất một thời gian chừng ba chục năm nữa.
Cô bé đáp:
- Bây giờ có thể mau hơn rồi. Tiều muội có tê ngưu giúp sức. Trong một năm nó có thể công phá được năm sáu tầng.
Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:
- Người ngoài giúp đỡ được chăng?
Cô bé đáp:
- Còn ai chịu giúp tiểu muội nữa? Sư bá không ước hẹn cấm người ngoài trợ giúp.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Tỷ như tại hạ muốn giúp cô có được chăng?
Cô bé kinh dị hỏi:
- Công tử đả phá được ư? Cần bao nhiêu thời giờ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Phải coi tình hình cửa động rồi sẽ tính.
Cô bé nói:
- Nhưng không thể làm lén. Hằng ngày sư bá đều phái người đến kiểm tra.
Có lúc chính lão nhân gia thân hành đến nơi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Không làm lén đâu. Đồng thời sáng mai tại hạ đã ước hẹn tương hội với lệnh sư bá. Nếu phá không được, có thể tại hạ năn nỉ lão gia cho. Tóm lại tại hạ bảo đảm với cô nương sẽ cứu được lệnh sư phó ra.
Cô bé cả mừng nói:
- Tiểu muội là Lê Cô. Qúy tính các vị là gì?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tại hạ họ Thiết. Còn hai vợ, một cô họ Văn, một cô họ Hải.
Cô bé nói:
- Té ra các vị là ba vợ chồng. Họ Thiết có một ấn tượng rất sâu xa với tiểu muội, vì có một vị Thiết đại hiệp là người tiểu muội rất kính trọng. Đáng tiếc tiểu muội vô duyên chưa gặp được gặp y.
Kỳ Dao hỏi:
- Cô chưa gặp y mà sao lại đem lòng sùng kính?
Lê Cô đáp:
- Vì tệ sư huynh họ Nam Cung là ái đồ của sư bá. Y đã đến Bắc Kinh phạm vào tử tội, sau được Thiết đại hiệp cứu ra. Tệ sư huynh vể có ghé thăm tiểu muội.
Y nói Thiết đại hiệp là hào kiệt trong võ lâm đời nay và là đại hiệp khách chân chính trên chốn giang hồ.
Kỳ Dao hỏi:
- Sư huynh cô ở đâu?
Lê Cô đáp:
- Y không ở đây. Y là một vị đại tướng quân ở Sơ Lặc quốc.
Văn Đế Đế kinh ngạc la lên:
- Y là đại tướng quân ư?
Lê Cô ngạc nhiên hỏi lại:
- Văn thư thư! Thư thư có quen biết tệ sư huynh hay sao?
Kỳ Dao cười đáp:
Bọn ta gặp rồi. Y là bằng hữu của chúng ta.
Lê Cô vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói:
- Nếu vậy chúng ta là người nhà rồi. Tệ sư huynh rất ưa tiểu muội. Nhưng gần đây nghe nói y từ chức đại tướng quân không làm nữa. Chẳng hiểu hiện giờ y ở địa phương nào.
Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Sao y lại từ bỏ không làm quan nữa?
Lê Cô đáp:
- Y đến Bắc Kinh về rồi từ quan ngay. Có lẽ y không thay đổi được bản tính thích hành hiệp. Cũng vì y hành hiệp qua Sơ Lặc tỷ võ rồi được làm đại tướng quân.
Lúc này con Tê ngưu vương đã mang bốn người lên một đỉnh núi cao trăm trượng. Lê Cô nhảy xuống vỗ tay nói:
- Cái động trước mặt kia là nhà tiểu muội đó.
Ba người cùng nhảy xuống theo Lê Cô vào động. Cửa động không lớn, trong động cũng không sâu, chẳng có thạch thất chi hết. Ở phía sau có một lỗ tròn để xếp những đồ dùng. Còn một góc thì chất đống những da thú.
Lê Cô nói:
- Các vị tùy tiện ngồi lên đống da thú. Tiểu muội đi nướng thịt ăn.
Bọn Thiết Kỳ Sĩ ở trong động với Lê Cô một đêm. Sáng hôm sau mấy người lại ăn bữa nữa rồi toan đến chỗ giam sư phụ của Lê Cô thì ngoài động có đám người kéo đến. Đồng thời nghe thanh âm một nhân vật lớn tiếng hỏi:
- Lê Cô có nhà không?
Lê Cô nghe tiếng nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Lạ quá! Tại sao tộc trưởng của bọn tiểu muội lại tới đây?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Chắc họ đến để điều tra Tê Ngưu vương.
Lê Cô đáp:
- Cả sư bá cũng không biết đến Tê ngưu vương thì tộc trưởng biết làm sao được?
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Té ra cô vẫn giấu người ta. Hiện giờ Tê ngưu vương ở đâu?
Lê Cô đáp:
- Ở trong rừng rậm, không một ai tra ra được. Đồng thời trong rừng rộng mấy trăm dặm, Tê ngưu có đến mấy trăm con. Nhân vật võ lâm thông thường không ai dám tới vì đã nhiều người bị hại. Khu rừng này thành một nơi hiểm địa.
Kỳ Dao cười hỏi:
- Cô còn dám ở đây thì sao tộc trưởng lại không dám đến?
Lê Cô đáp:
- Chỗ này ở ngoài ven khu rừng, vả lại tiểu muội đã hiểu rõ những bí mật trong rừng sâu nên mới không sợ. Tộc trưởng chỉ đến được đây thôi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Số người đến khá nhiều. Cô thử ra xem sao.
Lê Cô ra ngoài động, bỗng thấy mười mấy nhân vật vừa già vừa trẻ đứng đó. Cô không khỏi giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Bao nhiêu tay hảo thủ võ công cao cường đều đến cả đây không hiểu vì lẽ gì?
Cô vội nhìn người lớn tuổi hỏi:
- Thưa tộc trưởng! Lão tới đây có việc gì?
Dĩ nhiên cô đã biết là chuyện phi thường, nhưng lão nhân kia cũng dùng Hán ngữ đáp:
- Lê Cô! Sư bá ngươi sắp tới đó. Nhưng ta đến trước hỏi ngươi:
Sáng sớm hôm nay ngươi có gặp một chàng thiếu niên người Hán và hai thiếu nữ cũng người Hán không?
Lê Cô đáp:
- Có. Họ làm sao?
Bỗng thanh âm một lão già từ trên không cất lên:
- Đó là bọn tà đạo gần đây làm hại nhân dân Tinh Tú hải rất nhiều. Vậy ngươi phải coi chừng.
Một lão già từ trên không hạ xuống. Lê Cô tiến lại hỏi:
- Sư bá! Sư bá nhận được bọn họ ư?
Lão nhân đáp:
- Ta không nhận được, nhưng có mấy người trong tộc thấy rồi, chỉ nói là ba nam nữ thanh niên.
Lê Cô nói:
- Tiểu tử thấy họ không phải là người tồi bại, vậy bọn kia chắc không phải là những người này đã gây ra án mạng.
Lão nhân trầm giọng hỏi:
- Ba người đó ở trong động ngươi ư?
Lê Cô gật đầu đáp:
- Đúng rồi. Họ là tân khách của tiểu tử mà cũng là bạn hữu của đại sư ca.
Lão nhân quát lớn:
- Nói bậy! Ai bảo gã là bạn của đại sư ca ngươi? Ngươi đem bọn họ ra đây!
Lê Cô cương quyết đáp:
- Không! Nhất định bọn này là hảo nhân. Những người sư bá nói đó đúng là kẻ khác.
Lão nhân tức giận nói:
- Ngươi không biết gì hết. Bọn chúng từ Điền lăng hải tới mà lại đến phó ước với sư bá. Những nam nữ thanh niên trong họ bị sát hai mươi mấy người mà ngươi còn bảo chúng là hảo nhân ư? Mau đuổi chúng ra đây.
Thiết Kỳ Sĩ tiến ra cửa động hỏi:
- Vị này có phải là Tinh Tú lão nhân tiền bối không? Phải rồi! Vãn bối vì phó ước đến đây. Tiền bối có điều chi dạy bảo?
Lão nhân vừa ngó thấy chàng, cười lạt đáp:
- Ngươi dám ra là hay lắm, lão phu khỏi phải tiến vào bắt. Tiểu tử! Ngươi ở phương nào? Coi tướng mạo ngươi ai dám bảo là một tên thái hoa tặc hạ lưu, thậm chí cưỡng hiếp rồi giết người?
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™