24-11-2011, 03:01 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 46: Thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Äầu
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Lôi Thuần quay mặt sang chỗ khác, nói một cách xa xăm:
- Ngũ ca, huynh đối với ta rất tốt, chuyện nà y… không liên quan đến huynh. Ta không sao cả.
Trương Thán bình thưá»ng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng vừa thấy Lôi Thuần rÆ¡i lệ lại luống cuống tay chân, không biết nên an á»§i thế nà o.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cũng không biết khuyên nhủ ra sao.
- Cô ấy khóc rồi.
Vương Tiểu Thạch thấp giá»ng nói.
- Ta biết.
Bạch Sầu Phi trầm giá»ng nói.
- Ta cũng hơi muốn khóc.
Vương Tiểu Thạch cưá»i khổ nói:
- Cho nên ta hiểu được tâm tình của Lôi cô nương.
- Hôm nay Lôi Thuần có mặt ở đây là do sắp đặt, hÆ¡n nữa sá»± sắp đặt nà y Lôi Tổn biết, Tô đại ca cÅ©ng biết, bởi vì đây là cạm bẫy do bá»n há» bố trà để dụ Quan Thất rÆ¡i và o.
Bạch Sầu Phi nói:
- CÅ©ng chỉ có Lôi Thuần không biết, cho nên chúng ta là quân cá», còn cô ấy lại không bằng cả quân cá», chỉ là mồi nhá».
- Ãt nhất cà ng không là m chá»§ được mình.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Má»™t ngưá»i là phụ thân cá»§a cô ấy, còn má»™t ngưá»i là trượng phu mà cô ấy sắp kết hôn… Nói đến má»›i nhá»›, không lâu nữa còn phải gá»i cô ấy là đại tẩu rồi.
Vương Tiểu Thạch cảm giác được sắc mặt Bạch Sầu Phi biến đổi, trở nên cà ng trắng bệch hơn.
- Lôi Thuần một ngà y còn chưa gả, vẫn không nói chắc là phu nhân của ai.
Lá»i nói tiếp theo cá»§a Bạch Sầu Phi cà ng khiến Vương Tiểu Thạch giáºt mình:
- Lôi cô nương khóc chưa hẳn là vì Lôi Tổn và Tô Mộng Chẩm dùng cô ấy là m mồi nhỠdụ Quan Thất ra để giết.
Vương Tiểu Thạch không nhịn được há»i:
- Váºy là vì cái gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Lôi cô nương chưa chắc đã đồng ý hôn sự nà y.
- Nhưng Lôi Tổn tháºt sá»± hi vá»ng Lôi cô nương và Tô đại ca nên duyên vợ chồng, mượn chuyện nà y để Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng có thể giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hoà bình, kết hợp là m má»™t, tránh tổn thương hòa khÃ, váºy không tốt sao?
- Äây chỉ là Lôi Tổn tÃnh toán có lợi cho mình, không thể khẳng định là Lôi Thuần cam tâm tình nguyện.
- Có Ä‘iá»u Tô đại ca cÅ©ng tháºt sá»± yêu thÃch Lôi cô nương.
- Tô lâu chá»§ là bằng lòng má»™t phÃa, còn Lôi cô nương chưa chắc đã thÃch y.
- Ta hiểu rồi.
Vương Tiểu Thạch chợt nói.
- Ngươi hiểu cái gì?
Lần nà y Bạch Sầu Phi lại ngạc nhiên há»i.
- Ta hiểu vấn đỠxuất phát từ đâu rồi.
- Vấn đỠgì?
- Vấn đỠkhông phải ở Lôi Tổn, không phải ở Tô đại ca, cũng không phải ở Lôi cô nương, mà là ở ngươi.
Vương Tiểu Thạch sáng mắt nhá» giá»ng nói:
- Bất kể Lôi cô nương gả cho ai, ngươi cũng sẽ không cao hứng.
- Äúng.
Bạch Sầu Phi thẳng thắn:
- Trừ phi là cô ấy gả cho ta. Trên bá» Hán Thá»§y, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trong lòng ta đã láºp má»™t lá»i thá»: cô ấy là cá»§a ta.
- Như váºy ngươi sẽ gặp rất nhiá»u phiá»n toái.
Vương Tiểu Thạch lắc đầu than nhá»:
- Vấn đỠnà y là ở trong lòng cá»§a ngươi. Trên Ä‘á»i vốn không có vấn đỠnà o không giải quyết được, nhưng khi vấn đỠxuất hiện trong lòng, trừ khi là ngươi tá»± mình tháo gỡ nó, nếu không thì chẳng ai có thể giúp được.
- Tuổi tác của ngươi nhỠhơn ta.
Bạch Sầu Phi khổ sở nói:
- Ngươi không hiểu đâu.
- Ai nói ta không hiểu? Ngươi là m sao biết cảm thụ tháºt sá»± trong lòng ta ra sao?
Vương Tiểu Thạch phản đối:
- Ta chỉ là không muốn ngươi và đại ca vì Lôi cô nương mà gây nên chuyện không vui.
- Chuyện gì váºy?
Ôn Nhu chỉ nghe má»™t Ä‘oạn mất má»™t Ä‘oạn, nhưng hai câu sau thì lại nghe được rõ rà ng, vá»™i há»i:
- Có chuyện gì mà không giải quyết được? Các ngươi cứ nói với bản cô nương, để bản cô nương giải quyết cho!
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đồng thanh nói:
- Cô à ?
Hai ngưá»i chỉ đà nh cưá»i khổ.
Ôn Nhu chống nạnh trừng mắt:
- Thế nà o? Nếu bà n vá» giải quyết các vấn đỠlá»›n nhá», ở đây ngoà i ta ra thì còn ai?
- Äúng lắm.
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm:
- Có một câu cô nói rất đúng.
Ôn Nhu thấy Bạch Sầu Phi tán dương mình, liá»n đắc ý nói:
- Lá»i bản tiểu thư nói ra trước giá» Ä‘á»u xem trá»ng chân lý và triết lý, bao gồm cả đạo lý và nguyên lý. Lá»i nói cá»§a bản tiểu thư hầu hết rất có lý, nhiá»u câu có thể lưu truyá»n thiên cổ, không biết ngươi muốn nói đến câu nà o?
- Äúng đúng đúng.
Dáng vẻ Bạch Sầu Phi như bội phục muốn rạp đầu xuống đất:
- ÄÆ°á»£c nghe những lá»i bổ Ãch cá»§a Ôn nữ hiệp là may mắn hiếm có, trong lòng khai sáng, an á»§i cả Ä‘á»i, tuổi già vui sướng, thấu triệt đại ngá»™, chết Ä‘i sống lại. Nhưng câu mà ta tâm đắc nhất chÃnh là chân ngôn bảy chữ mà cô ban cho Vương Tiểu Thạch.
Ôn Nhu ngẩn ra:
- Chân ngôn bảy chữ nà o?
- Chân ngôn bảy chữ, văn vẻ đặc sắc. Ôn cô nương là quý nhân hay quên, có thể cũng không nhớ ra được
Bạch Sầu Phi nói:
- Äó chÃnh là bảy chữ “Thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Äầuâ€.
Vương Tiểu Thạch cả giáºn nói:
- Ngươi…
Ôn Nhu lại không nghe ra ý chế giễu của y, vẫn cao hứng bừng bừng nói:
- Còn có câu tiếp theo, câu tiếp theo là …
Bạch Sầu Phi vá»™i cướp lá»i:
- Câu tiếp theo thì phải sá»a lại mấy chữ.
Ôn Nhu nghiêng đầu há»i:
- Mấy chữ nà o?
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- Trá»i sinh má»™t đôi thà nh Ôn Nhu.
Ôn Nhu mới đầu nghe không hiểu, lẩm bẩm:
- Thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Äầu, trá»i sinh má»™t đôi thà nh Ôn Nhu…
Bỗng nhiên sắc mặt đỠlên.
Vương Tiểu Thạch bực tức nói:
- Bạch lão nhị, ngươi nói váºy là có ý gì?
Bạch Sầu Phi cưá»i nói:
- Không có ý gì.
Hắn chỉ chỉ Vương Tiểu Thạch, lại chỉ chỉ Ôn Nhu:
- Hai ngưá»i các ngươi trà tuệ Ä‘á»u ngang nhau, đúng là do trá»i đất tạo nên.
Ôn Nhu lúc nà y má»›i hiểu ra, sẵng giá»ng nói:
- Ngươi nói là ta với hắn…
Trên lúm đồng tiá»n xinh đẹp cá»§a nà ng lại lá»™ ra vẻ hung ác:
- Ngu ngốc như nhau?
Vương Tiểu Thạch muốn mắng Bạch Sầu Phi, nhưng nghe Ôn Nhu lá»›n tiếng nói ra như váºy, còn tức đến giáºm chân, nhất thá»i lại nói không ra lá»i.
Bạch Sầu Phi chợt cưá»i nói:
- Nếu như cô không ngốc, sao lúc nà y có chuyện quan trá»ng không là m, lại chạy tá»›i nghe lén hai nam nhân nói chuyện là m gì?
- Có quá»· má»›i lén nghe mấy lá»i vô sỉ cá»§a các ngươi.
Ôn Nhu vừa tức vừa giáºn, nhưng vẫn không bỠđược tÃnh hiếu kỳ:
- Chuyện quan trá»ng à ? Ngươi nói ta phải là m chuyện quan trá»ng gì?
- Chuyện nà y cô cũng không biết à ?
- Ngươi nói xem.
- Lôi cô nương có phải bằng hữu của cô không?
- Äúng váºy.
- Cô ấy khóc, cô lại không đến khuyên nhá»§, váºy còn xem là bằng hữu sao?
Ôn Nhu “a†má»™t tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Sầu Phi má»™t cái, sau đó láºp tức Ä‘i đến chá»— Lôi Thuần, còn bá» lại má»™t câu:
- Äể ta khuyên Thuần tá»· rồi sẽ tÃnh sổ vá»›i ngươi.
Lúc nà ng Ä‘i qua, lai thấy Vương Tiểu Thạch Ä‘ang chắn đưá»ng, liá»n dùng khuá»·u tay thúc má»™t cái. Vương Tiểu Thạch cháºt váºt né tránh, lại nghe má»™t tiếng “oaâ€, hóa ra ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lại vô duyên vô cá»› bị nà ng giẫm trúng.
Ôn Nhu còn háºm há»±c nói:
- Các ngươi Ä‘á»u không phải ngưá»i tốt.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu bá»—ng dưng bị nà ng giẫm má»™t cái, tháºt muốn kêu đến thấu trá»i, chỉ và o chiếc mÅ©i to cá»§a mình, thở phì phì nói:
- Chuyện nà y thì liên quan gì đến ta?
Chợt nghe giá»ng nói nhu hòa êm tai cá»§a Lôi Thuần vang lên:
- Khuyên nhủ ta là m gì? Ta không sao cả.
Chỉ thấy nà ng quay ngưá»i lại, gương mặt đã khôi phục vẻ thanh linh như má»™ng, không còn chút uy nghiêm nà o, vệt nước mắt cÅ©ng đã sá»›m tan Ä‘i.
Ôn Nhu kinh ngạc nói:
- Nà y, cô không sao chứ?
Lôi Thuần dịu dà ng cưá»i nói:
- Ta không sao. Các ngưá»i vừa hiện thân thì đã cứu ta, là m sao có chuyện gì được.
- Rất đúng.
Ôn Nhu cao hứng nói:
- Ta cÅ©ng nói cô không có chuyện gì. “Quá»· Kiến Sầuâ€, ngươi bảo ta an á»§i Thuần tá»·, lần nà y có thể nháºn sai rồi chứ?
Bạch Sầu Phi bá»—ng cao giá»ng nói:
- Theo ta không nên để lại một tên nà o.
Y nói câu nà y không phải với Ôn Nhu, đương nhiên cũng không phải nói với Lôi Thuần hay Vương Tiểu Thạch.
Y là nói cho những ngưá»i trong trưá»ng nghe.
Lúc nà y những chuyện ở đây đã gần giải quyết xong. Lá»±c lượng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu mai phục ở khu vá»±c nà y cÅ©ng đã hồi báo, Quan Thất và NgÅ©, Lục Thánh chá»§ đã được má»™t đám nhân váºt thân pháºn không rõ nhưng võ công cá»±c cao cứu Ä‘i. Äặng Thương Sinh, Nhâm Quá»· Thần, Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu Ä‘á»u giúp Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu thu nạp và sắp xếp những thuá»™c hạ Mê Thiên Thất Thánh gia nháºp. Tô Má»™ng Chẩm và Dương Vô Tà thì cùng vá»›i Lôi Tổn và Äịch Phi Kinh thương thảo tình hình chi tiết cuá»™c gặp mặt hai ngà y sau, đại khái đã có hiệp nghị nhất định. Sau đó bá» há» lại bà n luáºn xem nên xá» lý hai ba chục tên thá» sống chết trung thà nh vá»›i Mê Thiên Thất Thánh do Trần Trảm Hòe cầm đầu như thế nà o.
Có nhiá»u ý kiến khác nhau.
Lôi Tổn chá»§ trương giết hết để khá»i để lại háºu hoạn.
Tô Má»™ng Chẩm lại cho là nên thả, nghÄ© rằng bá»n há» cÅ©ng không thể là m được chuyện gì.
Äịch Phi Kinh lại cho rằng nên bắt những kẻ nà y lại, xem bá»n chúng có thể cứng đầu được bao lâu.
Bạch Sầu Phi đột nhiên lên tiếng, vẫn là tác phong vốn có cá»§a y, chá»§ trương nhá» cá» táºn gốc:
- Äể lại bá»n chúng là tăng thêm kẻ địch, tạo thêm chướng ngại cho mình. Nếu thù đã kết sâu, ngà y sau cÅ©ng phải giết chết bá»n chúng, sao không giết luôn bây giá»?
Lá»i nói nà y cá»§a Bạch Sầu Phi chẳng khác nà o bác bỠý kiến cá»§a Tô Má»™ng Chẩm. Tô Má»™ng Chẩm đà nh phải nói:
- NÆ¡i nà y dù sao cÅ©ng là dưới chân thiên tá», không thể nói giết là giết. Nếu như hai phe chém giết, vì để bảo vệ tÃnh mạng sẽ khó tránh khá»i thương vong. Chỉ vì diệt trừ phe đối láºp mà ra tay ác độc, giết chết mấy chục nhân mạng, không khá»i có chút khó nói.
Bạch Sầu Phi ngang nhiên nói:
- Váºy thì có gì khác biệt? Trái cÅ©ng là giết ngưá»i, phải cÅ©ng là giết ngưá»i, nói cho cùng cÅ©ng là vì tranh quyá»n Ä‘oạt lợi, kẻ mù cÅ©ng nhìn ra được, cần gì phải che giấu? Hiện giá» cứ dứt khoát giết thêm mấy kẻ địch, tránh sau nà y gây thêm phiá»n toái, mất thêm và i huynh đệ cá»§a mình. Nếu tháºt sá»± muốn là m, cần gì quan tâm khó nói hay không.
Dương Vô Tà đà nh phải đứng ra bảo vệ ý kiến của Tô Mộng Chẩm:
- Vì để đạt được mục Ä‘Ãch hòa bình, đôi khi khó tránh khá»i phải trả giá. Không thể lúc nà o cÅ©ng lấy hung bạo thay hung bạo, giết ngưá»i liá»u mạng. Chúng ta là đệ nhất lâu trong hoà ng thà nh và đệ nhất đưá»ng tại kinh sư, không thể Ä‘uổi táºn giết tuyệt, ngay cả kẻ đầu hà ng cÅ©ng không tha như váºy.
Trần Trảm Hòe lớn tiếng nói:
- Chúng ta không phải là tù binh. Nếu muốn thả, chúng ta núi xanh còn đó, sau nà y gặp lại, tâm lÄ©nh chứ tình không lÄ©nh; còn nếu muốn giết, chúng ta cÅ©ng chỉ có má»™t cái mạng để liá»u.
Bạch Sầu Phi cưá»i lạnh nói:
- Äã nghe thấy chưa? Loại ngưá»i nà y rất cứng đầu, thả ra chẳng những không tốt, trái lại biến thà nh lòng dạ đà n bà , hối háºn không kịp.
Lôi Tổn lúc nà y lại ủng hộ Tô Mộng Chẩm:
- Ta lại thấy Tô công tá» nói có lý. Chúng ta đối địch, má»—i bên Ä‘á»u có tÃnh toán, chiến đấu bằng bản lÄ©nh công phu cá»§a má»—i ngưá»i, tá» thương cÅ©ng là do số trá»i. Nhưng chuyện lần lại là ỷ đông hiếp yếu, nếu giết chết mấy hán tá» không chịu khuất phục nà y sẽ là m nhục tên tuổi chúng ta.
- Nếu tháºt sá»± để ý tên tuổi, chú trá»ng danh dá»±, Lôi tổng đưá»ng chá»§ đã không cần bố trà táºp kÃch Quan Thất như váºy.
Bạch Sầu Phi khinh thưá»ng nói:
- Buồn cưá»i là những kẻ muốn xưng anh hùng, gá»i hảo hán, lại Ä‘i cướp bóc để là m việc thiện, xây miếu đưá»ng. Ta nói má»™t câu chắc chư vị không thÃch nghe: máu dÃnh trên tay má»i ngưá»i, Ä‘á»i nà y kiếp nà y, cứ xem như niệm pháºt má»™t lần thì siêu độ má»™t lần, chỉ sợ niệm cả Ä‘á»i cÅ©ng rá»a không hết được, cần gì phải giả mù sa mưa.
Äịch Phi Kinh vốn trầm mặc, ngoại trừ lúc xuất hiện chặn đưá»ng Quan Thất, còn lại y Ä‘á»u cúi đầu ngồi ở sau quan tà i, dưá»ng như Ä‘ang chỠđợi gì đó, lại giống như Ä‘ang cầu khẩn vá»›i cá»— quan tà i kia. Lúc nà y y đột nhiên nói:
- Xem ra, ngưá»i là m chá»§ trong Kim Phong Tế VÅ© lâu quả tháºt không chỉ có má»™t…
Dương Vô Tà cả giáºn nói:
- Há» Äịch kia, ngươi bá»›t châm ngòi ly gián Ä‘i!
Vương Tiểu Thạch lớn tiếng nói:
- Ta cũng tán thà nh ý kiến của Tô đại ca.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh nói:
- Tiểu Thạch Äầu, chúng ta là luáºn sá»± chứ không phải nói xằng nói báºy, là m con hát mua vui cho ngưá»i. Lần nà y thả bá»n chúng ra, khác nà o trải đưá»ng giúp Quan Thất phục hưng. Nếu ngươi tháºt sá»± quý trá»ng Kim Phong Tế VÅ© lâu thì sẽ không nghe theo chá»§ ý ngu ngốc nà y.
- Nếu cứ là kẻ địch thì giết chết, váºy ngươi còn có bao nhiêu bằng hữu?
Vương Tiểu Thạch há»i lại:
- Cả Ä‘á»i ngươi có thể giết được mấy kẻ địch? Không phải là bằng hữu liá»n giết chết, cuối cùng chỉ có má»™t kết quả, đó là biến tẩt cả bằng hữu thà nh kẻ địch.
Bạch Sầu Phi cưá»i lạnh nói:
- Ngươi cho rằng thả ra thì bá»n chúng sẽ trở thà nh bằng hữu cá»§a chúng ta sao? Suy nghÄ© đó quá hão huyá»n rồi.
- Äây không phải thả, mà là ai cÅ©ng có quyá»n sống, cÅ©ng không ai có quyá»n giết ngưá»i khác. Không giết ngưá»i là chuyện thiên kinh địa nghÄ©a, cÅ©ng không cần báo đáp gì, sao có thể là suy nghÄ© hão huyá»n?
Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị nói:
- Chúng ta nhấn chết má»™t con kiến, có thể là vì nó cắn chúng ta má»™t cái, hay chiếm Ä‘oạt lương thá»±c cá»§a chúng ta. Nếu như nó không phạm đến ta, sao lại phải lấy Ä‘i tÃnh mạng cá»§a nó? Ngưá»i không phạm ta, ta cÅ©ng không phạm ngưá»i; còn nếu ngưá»i phạm ta nhưng không đến mức phải chết, váºy cÅ©ng không cần thiết phải giết ngưá»i. Trên đầu chúng ta cÅ©ng có má»™t đôi bà n tay lá»›n vô hình, nếu như vô duyên vô cá»› giết ngưá»i, nó chỉ cần nhấn xuống má»™t cái sẽ biến thà nh thiên tai kỳ há»a, chúng ta đã sá»›m không tồn tại trên Ä‘á»i nà y rồi.
- Nếu như ngươi muốn nói đến ông trá»i, váºy trá»i vốn là bạo ngược vô tình, xem vạn váºt như chó lợn. Trá»i đất bất nhân, nà o có giúp những kẻ lương thiện. Chúng ta không giết ngưá»i cÅ©ng sẽ có ngưá»i khác giết ngưá»i, vì để mình không bị giết, không bằng giết nhiá»u ngưá»i má»™t chút.
Từ sau khi thi triển “Tam Chỉ Äạn Thiênâ€, sắc mặt cá»§a Bạch Sầu Phi vẫn trắng má»™t cách kỳ lạ, không thể khôi phục lại:
- Có kẻ là m đại sá»± nà o lại không giết ngưá»i? Giết ngưá»i cÅ©ng chẳng phải chuyện gì ghê gá»›m. Có ai sống trên Ä‘á»i lại không giết ngưá»i? Chỉ là hắn có thể không dùng Ä‘ao, không dùng máu, mà dùng tư tưởng, dùng mưu kế, dùng phương thức cá»§a hắn để giết ngưá»i khác mưu lợi cho mình, mà hắn cÅ©ng bị ngưá»i khác giết để mưu lợi cho bá»n há».
Vương Tiểu Thạch há»i lại:
- Ngươi nói như váºy là vì ngươi có bản lÄ©nh giết ngưá»i, nếu có má»™t ngà y ngươi mất Ä‘i bản lÄ©nh nà y, má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»›i giết ngươi, ngươi sẽ nói sao?
Bạch Sầu Phi kiên định nói:
- Những kẻ không có bản lÄ©nh Ä‘á»u đáng chết. Bá»n chúng nếu như không sá»›m há»c má»™t chút bản lÄ©nh, bị ngưá»i khác giết cÅ©ng không trách được ai. Ngưá»i sống vốn là để giết ngưá»i hoặc là bị ngưá»i giết.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Mấy câu nà y cá»§a ngươi vốn chỉ có kẻ ná»a Ä‘iên ná»a khùng như Quan Thất má»›i nói ra.
Bạch Sầu Phi nói:
- Quan Thất không ngừng lặp lại mấy câu đó, vốn là do ta thức tỉnh hắn. Câu nói kia của ta còn lợi hại hơn so với một kiếm đâm trúng chỗ hiểm của hắn.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Xem ra ngươi còn cuồng hơn cả Quan Thất.
- Y đâu chỉ cuồng như Quan Thất.
Lôi Thuần bá»—ng nhiên ngắt lá»i:
- Y cÅ©ng Ä‘iên giống như Quan Thất váºy.
Bạch Sầu Phi nhướng mà y, còn chưa lên tiếng, Lôi Thuần đã thêm và o một câu:
- Hơn nữa y còn ngốc hơn so với Quan Thất.
“Ngốcâ€, nếu chữ nà y là do Ôn Nhu nói ra, y còn có thể dá»… dà ng tha thứ. Bởi vì trên Ä‘á»i có má»™t số ngưá»i tá»± cho là thông minh, thưá»ng thÃch bảo ngưá»i khác là ngu ngốc; còn ngưá»i thông minh tháºt sá»± sẽ không để cho quá nhiá»u ngưá»i biết sá»± thông minh cá»§a y, thà để ngưá»i khác cho rằng y là kẻ ngốc. Cho nên má»™t ngưá»i thông minh sẽ cố che giấu sá»± thông minh, chỉ có loại ngưá»i không được thông minh má»›i cố chứng tá» cho ngưá»i khác biết mình thông minh tuyệt đỉnh.
Có Ä‘iá»u Lôi Thuần lại mắng y là ngốc trước mặt má»i ngưá»i.
Khuôn mặt Bạch Sầu Phi tái nhợt, lần đầu tiên hiện lên sắc Ä‘á».
- Quan Thất thân mang tuyệt kỹ, phải kinh động đến hai đại bang phái, năm đại cao thá»§ trong kinh thà nh má»›i đả thương được y, nhưng vẫn không chế ngá»± được. Y má»›i có tư cách nói những lá»i hùng hồn như “ngưá»i không giết ta, ta sẽ giết ngưá»iâ€.
Lôi Thuần thẳng thắn nói:
- Bạch công tá» hình như còn không có năng lá»±c nà y, cÅ©ng không có thá»±c lá»±c như váºy, nói ra những lá»i đó, không sợ giết không được ngưá»i lại bị ngưá»i khác giết sao?
Sắc mặt Bạch Sầu Phi cà ng đỠhơn, đang định lên tiếng, Lôi Thuần lại nói:
- Nếu như không có khả năng duy trì hòa bình, lại vá»ng tưởng giữ gìn hòa bình, chá»§ trì chÃnh nghÄ©a, đó chỉ là trò cưá»i; nếu như không có khả năng bảo vệ chÃnh mình, lại muốn bảo vệ ngưá»i khác, đó là không thá»±c tế.
Giá»ng nói cá»§a nà ng nhu hòa, nhưng so vá»›i Ä‘ao cá»§a Tô Má»™ng Chẩm còn sắc bén hÆ¡n:
- Má»™t ngưá»i phải tá»± hiểu lòng mình, những chuyện không hợp vá»›i tÃnh cách thì sẽ không là m được; cho dù là m được cÅ©ng sẽ không thoải mái, không thÃch hợp. Có Ä‘iá»u má»™t kẻ không biết lượng sức sẽ là m ra rất nhiá»u chuyện ngốc nghếch, thốt ra rất nhiá»u lá»i ngốc nghếch, ngươi nói xem đây không phải ngốc thì là gì?
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Chữ ký cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 03:03 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 47: Tự hiểu lòng mình
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
- Giống như ngươi bây giá», có thể Ä‘ang tức giáºn không yên, cÅ©ng có thể không phục những gì ta nói, nhưng váºy thì có tác dụng gì?
Lôi Thuần nói:
- Nếu như không đấu vá»›i nữ nhân, ngươi chẳng thể tranh cãi vá»›i ta, cÅ©ng chẳng thể giết chết ta, chỉ đà nh căm giáºn trong lòng mà thôi. Cho nên, nếu như không biết tá»± lượng sức, tá»± cao tá»± đại, bức ngưá»i và o đưá»ng cùng không chừa lối thoát, chỉ là tá»± rước lấy nhục mà thôi.
Sắc mặt Vương Tiểu Thạch trở nên rất khó coi.
Những lá»i nà y cá»§a Lôi Thuần đương nhiên không phải nhằm và o hắn, nhưng hắn có thể tưởng tượng được Bạch Sầu Phi trước giá» ngạo mạn lại bị Lôi Thuần trách cứ trước mặt má»i ngưá»i sẽ có phản ứng thế nà o.
Có Ä‘iá»u phản ứng cá»§a Bạch Sầu Phi lại hoà n toà n nằm ngoà i dá»± liệu cá»§a Vương Tiểu Thạch. Y hÃt tháºt sâu rồi thở ra má»™t hÆ¡i, sau đó cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa Lôi Thuần.
Hà nh động nà y cá»§a y khiến cho bốn đại cao thá»§ có mặt Ä‘á»u lưu ý, cÅ©ng trở nên lo lắng.
“Nếu Bạch Sầu Phi ra tay vá»›i Thuần nhi, mình quyết không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nếu là m như váºy, không chừng phải quyết chiến vá»›i Tô Má»™ng Chẩm tại đây.†- Lôi Tổn nghÄ© như váºy.
“Nếu Bạch Sầu Phi ra tay với Lôi cô nương, mình không có lý do gì ngồi yên, nhưng nếu ngăn trở rất có thể sẽ xảy ra tranh chấp với Bạch Sầu Phi. Bạch Sầu Phi vốn tự phụ, lại rất cố chấp, một khi xung đột e rằng không dễ hóa giải.†- Tô Mộng Chẩm thầm nghĩ.
“Nếu Bạch Sầu Phi ra tay ác độc vá»›i Lôi tiểu thư, Lôi tổng đưá»ng chá»§ có thể cÅ©ng bị ép ra tay, cho nên mình nhất định phải ngăn Bạch Sầu Phi lại trước. Nhưng hà nh động nà y có thể khiến Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu phải quyết phân thắng bại ở đây.†- Äịch Phi Kinh cÅ©ng nghÄ© như váºy.
“Bạch Sầu Phi không thể ra tay. Nếu y ra tay vá»›i má»™t cô gái yếu á»›t như váºy, tháºt sá»± không tưởng tượng nổi. Dù thế nà o mình cÅ©ng phải ngăn y lại. Bạch Sầu Phi má»™t khi đã quyết, nhất định sẽ không để ngưá»i khác cản trở, e rằng…†- Vương Tiểu Thạch trong lòng còn khẩn trương những ngưá»i khác.
Trương Thán đã chắn trước ngưá»i Lôi Thuần.
Hắn đã chứng kiến võ công của Bạch Sầu Phi, cũng biết rõ mình không phải là đối thủ của y, nhưng bất cứ kẻ nà o cũng không được tổn thương đến Lôi Thuần. Chỉ cần một ngà y còn tồn tại, hắn sẽ không để cho bất cứ ai chạm một ngón tay và o Lôi cô nương.
Bạch Sầu Phi đi qua, lạnh lùng nhìn Trương Thán. Cái nhìn đó chỉ có thể hình dung bằng một câu: không coi ai ra gì.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn ngưá»i chết trên đất, là tỳ nữ mặc áo hoa lan.
- Cô chết rất đáng tiếc.
Bạch Sầu Phi nói:
- Chủ nhân của cô nếu có bản lĩnh thì nên báo thù cho cô, chứ không phải ở chỗ nà y nói huyên thuyên.
Câu nói nà y cá»§a Bạch Sầu Phi đương nhiên là có ý chế giá»…u, nhưng y vừa nói ra, mấy nhân váºt quan trá»ng ở đây Ä‘á»u giống như trút xuống được má»™t tảng đá lá»›n trong lòng, đồng thá»i tán Ä‘i chân khà đã ngầm váºn chuyển.
Chỉ có Vương Tiểu Thạch là lại nghÄ© đến má»™t vấn Ä‘á», má»™t vấn đỠkỳ lạ chỉ xuất hiện trong phút chốc.
Nếu Bạch Sầu Phi ra tay vá»›i Lôi Thuần, váºy cao thá»§ cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng, tháºm chà là mình cÅ©ng sẽ toà n lá»±c bảo vệ. Nói như váºy, thân pháºn cá»§a Lôi Thuần chẳng phải rất kỳ diệu, tháºm chà vá» mặt nà o đó còn quan trá»ng hÆ¡n so vá»›i các cao thá»§ ở đây sao?
Có Ä‘iá»u ý niệm nà y cÅ©ng chỉ thoáng qua rồi vụt tắt.
Nhân sinh có rất nhiá»u ý niệm như váºy, nếu ngươi không cố gắng nắm bắt hoặc láºp tức ghi nhá»›, nó sẽ không tồn tại trên thế gian, cÅ©ng không lưu lại dấu vết nà o trong đầu ngươi.
Nhưng trên thế gian có rất nhiá»u chuyện lá»›n, có thể là m thay đổi cà n khôn, có ảnh hưởng rất sâu xa, lại chỉ hình thà nh từ má»™t ý niệm trong khoảnh khắc như váºy.
- Trưa ngà y mốt, chúng ta sẽ cung kÃnh chỠđợi đại giá tại tổng đưá»ng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
- Nhất ngôn vi định (má»™t lá»i đã định).
- Háºu há»™i hữu kỳ (sau nà y còn gặp lại).
Thông thưá»ng, “má»™t lá»i đã định†và “sau nà y còn gặp lại†là những lá»i khi đã ký kết hiệp ước, lúc gần chia tay má»›i nói ra.
Nhưng Lôi Tổn và Tô Má»™ng Chẩm Ä‘á»u không phải có ý nà y.
Ngưá»i nói sắc mặt nghiêm trá»ng, sắc mặt cá»§a ngưá»i nghe cÅ©ng trầm trá»ng.
Bởi vì bá»n há» Ä‘á»u biết, đó là tên cá»§a hai ngưá»i. Má»™t ngưá»i là cung phụng cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, còn má»™t ngưá»i là trưởng lão cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Tô Má»™ng Chẩm vốn là má»™t ngưá»i cao ngạo, ngưá»i có thể được y xưng là trưởng lão đương nhiên không phải nhân váºt tầm thưá»ng. Ngưá»i trong lâu Ä‘á»u biết, cho dù hÆ¡i thất kÃnh vá»›i Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng chưa chắc sẽ bị phạt nặng, nhưng nếu hÆ¡i thất thố vá»›i “Nhất Ngôn Vi Äịnh†thì lúc nà o cÅ©ng có thể gặp há»a sát thân.
Lá»i do “Nhất Ngôn Vi Äịnh†nói ra, cÅ©ng giống như tù phạm trong nhà giam nháºn được phán quyết.
“Háºu Há»™i Hữu Kỳ†thì lại tương phản.
Khi y nói ra câu nà y vá»›i ngưá»i khác, má»™t ngưá»i Ä‘ang yên là nh sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ biến thà nh tù phạm, ở trong ngục “sau nà y còn gặp lạiâ€.
Má»™t ngưá»i có thể nháºm chức cung phụng đến hai mươi năm tại Lục Phân Bán đưá»ng nhiá»u biến loạn, đương nhiên phải có năng lá»±c hÆ¡n ngưá»i.
“Háºu Há»™i Hữu Kỳ†tuyệt đối là má»™t ngưá»i giá»i giang lão luyện.
Má»™t ngưá»i tháºt sá»± tà i giá»i, sẽ không tá»± mình Ä‘i là m tất cả má»i chuyện; giống như má»™t ngưá»i nói chuyện có phân lượng, sẽ không chuyện gì cÅ©ng do mình nói ra.
Hôm nay, cuá»™c đối thoại giữa Tô Má»™ng Chẩm và Lôi Tổn đã cho thấy rõ rà ng. Cuá»™c gặp mặt giữa trưa ngà y mốt tại Lục Phân Bán đưá»ng, chẳng những “Nhất Ngôn Vi Äịnh†sẽ xuất hiện mà “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cÅ©ng sẽ lên đà i.
Nếu không phải quyết định sống chết, phân rõ tồn vong, sao phải kinh động đến nhân váºt nguyên lão cá»§a hai phái như váºy?
“Nhất Ngôn Vi Äịnh†và “Háºu Há»™i Hữu Kỳâ€, tên cá»§a hai ngưá»i nà y tuyệt đối có thể trấn áp trà ng diện, đồng thá»i còn có lợi Ãch khác, đó là có thể xem như lá»i nói trước lúc chia tay.
Tô Má»™ng Chẩm và Lôi Tổn nói xong, liá»n Ä‘i vá» từng hướng khác nhau.
Bá»n há» vừa Ä‘i, thá»§ hạ cá»§a bá»n há» cÅ©ng rút lui theo.
Tô Má»™ng Chẩm vừa bước Ä‘i, toà n bá»™ cao thá»§ dưới cá» Kim Phong Tế VÅ© lâu cÅ©ng lần lượt Ä‘i theo, tráºn thế vẫn chỉnh tá» ngăn nắp. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi trong lòng bá»—ng sinh ra má»™t cảm giác.
Tô Má»™ng Chẩm là “Tô Má»™ng Chẩm cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâuâ€, khi có má»™t đám ngưá»i á»§ng há»™, y sẽ là Tô công tá» quân lâm thiên hạ, danh chấn thiên hạ và độc bá»™ thiên hạ, so vá»›i Tô Má»™ng Chẩm hôm qua cùng hai ngưá»i bá»n há» bước lên Tam Hợp lâu giống như hai ngưá»i hoà n toà n khác nhau.
Chẳng lẽ đây là khà phải cá»§a “Hồng Tụ Má»™ng Chẩm Äệ Nhất Äaoâ€?
Hay là giữa ba ngưá»i bá»n há» vốn đã tồn tại má»™t khoảng cách?
Vương Tiểu Thạch không biết đáp án.
Chỉ có Ä‘iá»u Vương Tiểu Thạch hÆ¡i cảm giác được, lúc Tô Má»™ng Chẩm quay ngưá»i bước Ä‘i, dưá»ng như khẽ liếc nhìn Bạch Sầu Phi, ánh mắt nà y như trao đổi má»™t bà máºt gì đó.
Bạch Sầu Phi cÅ©ng dưá»ng như đã có đáp án cá»§a mình.
Vương Tiểu Thạch mặc dù không rõ, nhưng có thể khẳng định một điểm.
Cà ng nhiá»u ngưá»i, cao thá»§ cà ng mạnh thì tranh đấu sẽ cà ng kịch liệt. Tô Má»™ng Chẩm trước giá» xem ra ốm yếu, lại tá»a ra khà phái và khà phách cà ng mãnh liệt, cà ng không gì sánh được.
Có lẽ, chỉ có má»™t lúc, chỉ có má»™t ngưá»i từng lấy Ä‘i sá»± sắc sảo cá»§a y, mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, cÅ©ng chỉ có má»™t lần.
Äó là ngay vừa rồi, chÃnh là Quan Thất.
Quan Thất chẳng những lấy đi sự sắc bén của Tô Mộng Chẩm, đẩy lui Lôi Tổn, cũng áp chế cả Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi.
Y chỉ bị má»™t thứ chấn nhiếp, đó chÃnh là cá»— quan tà i nà y.
Một cỗ quan tà i rốt cuộc có gì đáng sợ?
Quan Thất sao phải sợ một cỗ quan tà i?
Lúc nà y Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã theo đám ngưá»i Tô Má»™ng Chẩm rá»i Ä‘i. Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu dẫn bang chúng theo sau. Äặng Thương Sinh và Nhâm Quá»· Thần cÅ©ng rút lui theo đội ngÅ© cá»§a Lôi Tổn. Trần Trảm Hòe và má»™t đám bá»™ hạ trung thà nh cá»§a Mê Thiên Thất Thánh thì á»§ rÅ© Ä‘i vá» hướng khác. Lôi Thuần vốn cÅ©ng phải Ä‘i, chợt thấy trong trưá»ng còn lại Ôn Nhu, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và Trương Thán, tất cả Ä‘á»u hÆ¡i hoang mang, cÅ©ng hÆ¡i chán chưá»ng.
Lôi Thuần ngạc nhiên há»i:
- Các ngưá»i không Ä‘i sao?
- Äi à ?
Trương Thán cưá»i khổ nói:
- Äi đâu?
- Quay vá» Lục Phân Bán đưá»ng.
Lôi Thuần mặc dù rất thịnh tình thà nh khẩn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nà ng đang u sầu:
- Vất vả lắm má»›i đợi được ngÅ© ca tá»›i kinh thà nh, huynh má»›i ở lại chưa đến ná»a tháng đã muốn Ä‘i sao?
- Lôi tiểu thư!
Trương Thán bá»—ng nhiên xưng hô khách khÃ:
- Lúc chúng ta kết nghÄ©a, ta vốn không biết cô chÃnh là hòn ngá»c quý trên tay Tổng đưá»ng chá»§ cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng, đúng không?
- Äúng.
- Lúc trước khi cô cứu ta tại Lư SÆ¡n, ta rất cảm kÃch, nhưng khi đó ta cÅ©ng không biết cô chÃnh là con gái má»™t cá»§a Lôi Tổn, phải váºy không?
- Phải.
- Mặc dù hiện giỠđã biết, nhưng ta vẫn rất cảm ơn cô đã cứu ta.
- Nếu nói vá» cảm Æ¡n, trên đưá»ng Ä‘i ngÅ© ca đã chiếu cố và bảo vệ muá»™i, váºy là m thế nà o cảm Æ¡n cho hết đây?
- Äáng tiếc, cô là con gái cá»§a Lôi tổng đưá»ng chá»§ Lục Phân Bán đưá»ng.
- Nhưng chuyện nà y hoà n toà n không liên quan gì đến giao tình của chúng ta.
- Có liên quan đấy.
Trương Thán nói má»™t cách nặng ná»:
- Lúc trước ta không biết, cho nên mới dám kết là m huynh muội với cô.
- Bây giá» là Lôi Thuần ta cùng Trương ca ca kết là m huynh muá»™i, chuyện nà y chẳng liên quan gì đến ngưá»i khác. Trên đưá»ng Ä‘i chúng ta đã không sợ ngưá»i khác hiểu lầm, sao đến nÆ¡i nà y lại bắt đầu lo ngại?
Lôi Thuần nói:
- Ngũ ca, muội không hiểu.
- Cô là Lục Phân Bán đưá»ng… tóm lại là ta trèo cao không nổi.
Trương Thán nói:
- Nói tháºt, trong má»™t tháng nay ta vì cô mà gia nháºp Lục Phân Bán đưá»ng, ta… ta cảm thấy cùng bá»n há»â€¦ không hợp nhau.
- Trương ca ca quang minh lá»—i lạc, hà o hiệp trượng nghÄ©a, đối vá»›i những việc là m cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng dÄ© nhiên sẽ có chút không vừa ý. Muá»™i hiểu, nếu không phải vì tiểu muá»™i, ngÅ© ca nhất định đã phất áo bá» Ä‘i rồi.
Lôi Thuần tiếc nuối nói:
- Nhưng mà , ngÅ© ca cho dù không ở Lục Phân Bán đưá»ng, cÅ©ng có thể thưá»ng xuyên đến là m bạn vá»›i tiểu muá»™i. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có chà riêng, tiểu muá»™i không dám giữ ngÅ© ca lại, phụ thân cÅ©ng sẽ không miá»…n cưá»ng, có Ä‘iá»u…
Nói đến đây, Lôi Thuần dịu dà ng nói:
- Có lẽ… có lẽ Trương ca ca đã sá»›m chán ghét ở cùng tiểu muá»™i, chẳng trách luôn gá»i muá»™i là Lôi cô nương, chuyện đó… muá»™i cÅ©ng không dám giữ lại.
- Äừng nói như váºy!
Trương Thán nghe xong liá»n lúng túng:
- Ta vốn không có ý đó. Lúc chúng ta kết nghÄ©a, ta cÅ©ng không dám gá»i cô là muá»™i muá»™i, trong lòng tuy đối đãi như váºy, nhưng luôn cảm thấy mình không xứng…
- Nói váºy là sao? Có gì xứng hay không xứng?
Lôi Thuần không thể nà o tiếp nháºn ý cá»§a Trương Thán:
- Từ Trưá»ng An đến Hán Thá»§y, dá»c theo con đưá»ng nà y, nếu không có ngÅ© ca che chở e rằng muá»™i đã không còn mạng vá» kinh rồi.
- Váºy thì có gì chứ? Ngoại trừ và i đưá»ng công phu mèo quà o, ta chẳng biết gì cả. Thất muá»™i lại trá»i sinh thông minh, vừa gặp mặt đã cứu ta má»™t lần, nói ra tháºt xấu hổ.
Trương Thán chán nản nói:
- Chỉ là sau khi đến kinh thà nh, ta phát hiện bất kể là Lục Phân Bán đưá»ng hay Kim Phong Tế VÅ© lâu Ä‘á»u có rất nhiá»u ngưá»i cao minh hÆ¡n ta. Vừa rồi lệnh tôn xuất thá»§, cho dù ta luyện cả Ä‘á»i cÅ©ng theo không kịp. Vị Äịch đại đưá»ng chá»§ kia mặc dù chưa há» ra tay, nhưng xem ra cÅ©ng là cao thá»§ đỉnh cấp. Cho dù sau nà y Thất muá»™i được gả đến Kim Phong Tế VÅ© lâu, Tô công tá» còn có hai ngưá»i Äại Tiểu Thạch Äầu gì đó Ä‘á»u là cao thá»§ nhất lưu. Ta đến kinh sư không có ý khác, chỉ muốn bảo vệ Thất muá»™i, không để ngưá»i khác khi dá»… muá»™i muá»™i ta. Bây giá» cô xem, có là m được gì chứ? Tháºt sá»± là mất mặt.
Trương Thán lại gãi đầu nói:
- Thừa dịp còn chưa mất mặt lắm, ta nên sớm cáo từ Thất muội, đỡ hơn sau nà y Thất muội chỉ nhớ được một kẻ bất lực chỉ là m trò hỠcho thiên hạ như ta.
Lôi Thuần nghe hắn bất giác gá»i mình là “Thất muá»™iâ€, trong lòng Ä‘ang mừng rỡ, chợt nghe hắn đỠcáºp đến Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu, lại cảm thấy phiá»n muá»™n:
- Lục Phân Bán đưá»ng cao thá»§ như mây, Kim Phong Tế VÅ© lâu cÅ©ng nhân tà i khắp nÆ¡i, nhưng chuyện đó có quan hệ gì vá»›i ta? Ta chỉ là má»™t kẻ không là m chá»§ được mình. Phụ thân muốn gả ta cho Tô công tá», ta sẽ thà nh ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu. Bá»n há» lấy ta là m mồi dụ Quan Thất đến, ta lại trở thà nh mồi nhá». Ta đã thân không do mình, bá»n há» cÅ©ng chẳng xem ta là gì cả.
- Cách là m nà y cá»§a Lôi lão tổng quả tháºt hÆ¡i quá đáng.
Trương Thán căm giáºn nói:
- Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng không giống như lá»i đồn.
Ôn Nhu ở bên cạnh nghe một hồi vẫn không hiểu chuyện gì, lúc nà y chợt nghe được câu cuối cùng hình như là có quan hệ với mình, vội trừng mắt quát lên:
- Ngươi dám mắng sư ca ta à ?
- Äúng, đúng.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu chợt chen và o:
- Ngươi nói đúng.
Ôn Nhu không ngá» ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu và o lúc nà y lại kéo chân sau cá»§a nà ng, nhất thá»i giáºn đến nói không nên lá»i.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nói vá»›i Trương Thán:
- Ngươi có biết vì sao ta liên tục nói hai tiếng “đúng†không?
Hắn xem lá»i nói cá»§a mình như thánh chỉ. Trương Thán lúc nà y lại không có tâm tình để ý tá»›i hắn, ai ngá» ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thấy đối phương không há»i, lại nói tiếp:
- Tiếng “đúng†thứ hai là ý bảo ngươi mắng rất đúng. Còn tiếng “đúng†thứ nhất thì sao?
Trên Ä‘á»i nà y phần lá»›n những ngưá»i thÃch nói chuyện Ä‘á»u có bản lÄ©nh tá»± mình độc diá»…n, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu liá»n thá»±c hà nh ngay:
- Là đồng ý với chuyện ngươi nói công phu của mình chỉ như mèo quà o, nói rất đúng.
Lôi Thuần tháºt không muốn Trương Thán vÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lại xảy ra xung đột, liá»n nói lảng Ä‘i:
- Huynh nhá»› được sao? Ban đầu khi quen biết huynh, muá»™i còn gá»i huynh là Tiểu Trương, đến bây giá» vẫn không đổi được. Tháºt ra huynh là ngÅ© ca cá»§a muá»™i. Huynh xem tiểu muá»™i đúng là không quy cá»§.
Trương Thán vội nói:
- “Thất Äạo Toà n Phong†cá»§a “Äà o Hoa Xã†chúng ta không hỠđể ý đến những Ä‘iá»u nà y. Ngưá»i nà y gá»i ngưá»i kia bằng danh hiệu gì cÅ©ng như nhau, tÃnh toán là m gì.
Lôi Thuần nói một cách xa xăm:
- Như váºy, ngÅ© ca đến kinh thà nh chỉ là để gặp tiểu muá»™i, tÃnh toán là m gì vá»›i gia môn cá»§a muá»™i.
- Vừa rồi Lôi cô nương đã nói, con ngưá»i nên tá»± hiểu lòng mình.
Trương Thán hơi xấu hổ nói:
- Ta sợ mình không thể độ lượng, cÅ©ng không thể thÃch ứng.
- Những lá»i đó là muá»™i dùng để chỉ trÃch tên Bạch Sầu Phi tá»± cao tá»± đại kia, sao huynh lại để trong lòng như váºy?
Lôi Thuần nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi! Bây giá» tiểu muá»™i nháºn lá»—i vá»›i huynh. Huynh đừng gá»i muá»™i là Lôi cô nương nữa, cứ gá»i là Thất muá»™i hay tiểu muá»™i, được không?
- Không được.
Trương Thán kiên trì nói:
- Cho dù chúng ta kết nghÄ©a kim lan, trên đưá»ng Ä‘i ta vẫn gá»i cô là Lôi cô nương. Ngoại trừ Lại đại tá»·, cô và chúng ta ai cÅ©ng như nhau.
- Tùy huynh muốn gá»i thế nà o.
Lôi Thuần nói:
- Muá»™i vẫn xem huynh là ngÅ© ca cá»§a muá»™i. Huynh nói Ä‘i là đi như váºy, muá»™i không chấp nháºn.
- Ta cÅ©ng không phải Ä‘i ngay bây giá», tốt xấu cÅ©ng phải chá» chuyện cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu kết thúc, chắc chắn rằng không ai khi dá»… cô, lúc đó má»›i có thể yên tâm ra Ä‘i.
Trương Thán tá»± giá»…u cưá»i nói:
- Có Ä‘iá»u vá»›i bản lÄ©nh nà y cá»§a ta, e rằng lúc tháºt sá»± động thá»§ lại không bảo vệ được ai.
Lôi Thuần rất không đồng ý, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đã phát ra tiếng hét như sấm mùa xuân:
- Nà y, “thùng cÆ¡mâ€, ngươi nghÄ© cái gì váºy? Nói năng huyên thuyên tá»± hạ thấp giá trị cá»§a mình, cÅ©ng không dùng cái Ä‘á»u Ä‘en như than ngẫm lại xem, nếu như ngươi không có tà i, sao có thể cùng vá»›i ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cá»± hiệp thiên hạ vô địch, tịch mịch cao thá»§ gần như bất phân thắng bại được?
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “gần nhưâ€, để ngưá»i nà o cÅ©ng nghe được rõ rà ng hai chữ nà y, nhằm tránh ngưá»i khác hiểu lầm.
Cho dù là đang “khÃch lệ†Trương Thán, hắn vẫn muốn biểu thị bản lÄ©nh cá»§a mình còn cao hÆ¡n má»™t báºc.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 03:09 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 48: Ta má»i
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Trương Thán chỉ cưá»i khổ má»™t tiếng, không phản bác.
Äến lúc nà y, ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lại muốn tức chết. Xưa nay hắn ở cùng vá»›i bá»n ngưá»i Phương Háºn Thiếu, không có việc gì lại chuyên tranh cãi, mắng chá»i nhau để giết thá»i gian. Lần nà y tại kinh thà nh gặp được Ôn Nhu, ngoà i miệng hắn lúc nà o cÅ©ng tranh chấp vá»›i nà ng, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho nà ng. Nà ng tuy là sư muá»™i cá»§a Tô Má»™ng Chẩm, đệ tá» cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu Ä‘á»u bảo vệ nà ng, nhưng nà ng chuyện gì cÅ©ng không hiểu, bị kẹt trong cuá»™c tranh đấu giữa Kim Phong Tế VÅ© lâu, Lục Phân Bán đưá»ng và Mê Thiên Thất Thánh, e rằng phải chịu khổ. Nói Ä‘i cÅ©ng phải nói lại, hắn thà rằng bị Ôn Nhu mắng chá»i cÅ©ng không muốn rá»i Ä‘i.
Lần nà y đến Tam Hợp lâu, gặp được Trương Thán, hắn quả tháºt “vô cùng kinh ngạcâ€. Khó có được má»™t ngưá»i giống như Phương Háºn Thiếu, không việc gì thì lại cùng hắn múa mép khua môi, tranh già nh hÆ¡n thua, có bị mắng cÅ©ng không ghi nhá»› trong lòng, lúc gặp chuyện lại có thể hoạn nạn cùng nhau, trong lòng cá»§a hắn rất vui. Không ngá» lại thấy Trương Thán vì Lôi Thuần mà chán nản như váºy, không còn ý chÃ, nhất thá»i cảm xúc lại nổi lên, buồn bã không vui.
- Tháºt ra, kinh thà nh cÅ©ng không có gì để lưu luyến.
Lôi Thuần nói một cách xa xăm:
- Chá» má»i chuyện ở đây xong, ta cÅ©ng muốn cùng huynh và các huynh tá»· “Äà o Hoa Xã†lên Lư SÆ¡n, đến cố đô, thả thuyá»n qua sông Sầu Dư, được như váºy thì tháºt tốt.
Trương Thán cũng nói:
- Äúng là tốt…
Lôi Thuần nghiêng đầu há»i:
- Thế nà o?
Trương Thán cúi đầu nói:
- Không có gì.
Lôi Thuần chăm chú nói:
- Muá»™i cảm thấy huynh còn lá»i muốn nói.
- Ta vẫn cảm thấy cô không phải là ngưá»i như váºy
Trương Thán lắc đầu khoan thai nói:
- Cô khác vá»›i đại tá»· cá»§a “Äà o Hoa Xã†chúng ta. Tá»· ấy có thể thoái ẩn, rất lánh Ä‘á»i cÅ©ng rất xuất thế; còn cô thì rất nháºp thế, cÅ©ng rất giá»i giang.
- Muá»™i giá»i giang à ?
Lôi Thuần khẽ cưá»i, cặp mắt hÃp lại, hà m răng trắng như những hòn đá nhá». Nà ng vẫn đẹp như váºy, nhưng khi nhìn và o lại có má»™t cảm giác thê lương và xót xa:
- Ngay cả võ công muá»™i cÅ©ng không biết. Hồi nhá» kinh mạch và gân cốt cá»§a muá»™i quá yếu, không thể táºp võ được. Bởi vì táºp võ thì phải há»c ná»™i công tâm pháp, nhưng vừa há»c ná»™i lá»±c thì muá»™i sẽ ngÅ© tạng quay cuồng, khà mạch há»—n loạn, huyết khà ngược chiá»u, tẩu há»a nháºp ma, cho nên muá»™i đã trở thà nh má»™t kẻ vô dụng cần phải có ngưá»i khác chiếu cố như báºy giá».
Nói đến đây, nà ng lại khẽ cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Tháºt ra, muá»™i sống được đến giỠđã xem như là kỳ tÃch.
Ôn Nhu lắng nghe, lại nhìn nhìn, đột nhiên có má»™t cảm giác kỳ lạ. Chẳng trách Lôi Thuần giá»ng nói và dáng Ä‘iệu lại tuyệt thế như váºy, giống như hoa lan trong hẻm núi sâu, là n da má»m mại thuần khiết như nước như không chịu được má»™t sá»± va chạm nhá», hóa ra thể chất cá»§a nà ng lại yếu á»›t như váºy. Có phải tất cả hồng nhan Ä‘á»u bạc mệnh? Nếu hồng nhan không bạc mệnh, có phải sẽ trở thà nh hoạ thá»§y (mầm tai há»a)? Thân là m hồng nhan, sống là m hồng nhan, nếu không bạc mệnh lại trở thà nh há»a thá»§y, váºy nên là m há»a thá»§y hay bạc mệnh thì tốt hÆ¡n? Bạc mệnh gây khổ cho mình, còn hoạ thá»§y lại gây khổ cho ngưá»i khác, như váºy nên hại ngưá»i tốt hÆ¡n hay là hại mình tốt hÆ¡n?
Nà ng cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng thân thể lại rất khá»e mạnh, nhìn và o chẳng thấy chút gì bạc mệnh, chẳng lẽ mình là há»a thá»§y? Nhưng mình lại không hại ngưá»i, chỉ có là m cho “Quá»· Kiến Sầu†và Tiểu Thạch Äầu tức đến bốc lá»a ba ngà n trượng… Mình không phải là há»a thá»§y, cÅ©ng không bạc mệnh, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ mình không phải hồng nhan?
Không thể nà o!
Nếu như là tháºt, đả kÃch nà y tháºt sá»± quá lá»›n.
Má»™t cô gái xinh đẹp như mình mà không phải má hồng, váºy nữ nhân trên thế gian nhiá»u nhất chỉ có thể coi là má xanh, má lam, má trắng, má Ä‘á»â€¦
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nói ai cÅ©ng được ngoại trừ Lôi Thuần…
Ôn Nhu nghÄ© ngợi lung tung, nhưng lại rất khâm phục dung mạo xinh đẹp cá»§a Lôi Thuần. Nà ng thầm nghÄ©: “Nếu ta là nam nhân, nhất định cÅ©ng sẽ thÃch tá»· ấy…â€
Nà ng lại bất chợt liên tưởng đến Bạch Sầu Phi, trong lòng ngẩn ngÆ¡ như rÆ¡i và o hầm băng, nhất thá»i không nói được lá»i nà o.
Trương Thán vội nói:
- Lôi cô nương, cô đừng nói như váºy! Có võ công hay không cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. Lần đó, ta còn nhá»› là ngà y đầu tháng sáu năm ngoái, ta phải vỠƯng Äà m thăm ngưá»i thân…
Lôi Thuần cưá»i, cặp mắt như sao lóe sáng, hà m răng trắng đến mức là m ngưá»i khác ngẩn ngÆ¡, dáng vẻ giống như má»™t cô gái nhá» rất vui vẻ, rất xinh đẹp, rất ngây thÆ¡, Ä‘ang nghe đại ca ca kể những câu chuyện thú vị:
- Còn nói nữa, ngÅ© ca ca tháºt sá»± Ä‘i thăm ngưá»i thân… là vỠƯng Äầm định việc hôn nhân.
Trương Thán cÅ©ng cưá»i, sắc mặt lại đỠlên. Khuôn mặt Ä‘en cá»§a hắn lại đỠđến mức khiến ngưá»i ta nhìn ra được, ngay cả ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nhìn thấy cÅ©ng trợn mắt.
Nhưng vẻ lúng túng của Trương Thán rất nhanh lại chuyển thà nh căm phẫn.
- Nhưng khi ta vỠđến quê nhà , tất cả Ä‘á»u thay đổi…
Nói đến đây hắn lại không nói nữa, có lẽ là không nói được.
Lôi Thuần vội nói tiếp:
- Äó Ä‘á»u là chuyện quá khứ rồi.
- Ta biết, hơn một năm nay ta cũng cố gắng không nghĩ đến nó nữa.
Trương Thán trầm giá»ng nói:
- Hiện giá» ta nói ra, là muốn nói cho cô biết, khi đó cô không biết võ công nhưng lại cứu ta, nếu không có cô ta đã sá»›m mất mạng trong tay “Phì Thá»§y Bất Lưu Biệt Nhân Äiá»n†rồi…
Lôi Thuần cưá»i nói:
- CÆ¡ duyên xảo hợp, nhá» váºy muá»™i má»›i có duyên kết bạn vá»›i ngÅ© ca.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu bình sinh thÃch xen và o việc ngưá»i khác, nghe mấy câu không đầu không nà y, quả tháºt không nhịn được.
- Các ngươi nói gì váºy, có phải là ác nhân Äiá»n lão tá» kia không?
Trương Thán không để ý tới hắn.
Lôi Thuần cÅ©ng từ chối trả lá»i, chỉ nói:
- Chuyện đã qua, còn nhắc lại là m gì.
Trương Thán nghiêm túc nói:
- Thất muội, mặc dù cô không biết võ công, nhưng vỠkhà chất và thông tuệ, ngoại trừ Lại đại tỷ ra thì cô suất xắc hơn chúng ta hơn.
Lôi Thuần khẽ cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Muội biết dụng tâm của huynh, cũng không dám tự coi nhẹ mình, cho nên… không phải vẫn sống đến giỠsao?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu gần như hét lên:
- Chuyện gì thế? Ấp a ấp úng như váºy còn là nam tá» hán cái gì!
Ôn Nhu cũng nhịn không nổi, nói như cầu khẩn:
- Ngươi nói đi, ngươi nói đi…
Thấy Trương Thán không để ý tá»›i, nà ng láºp tức biến thà nh dá»—i:
- Ngươi không nói tức là không xem chúng ta là bằng hữu rồi.
Thấy Trương Thán vẫn không hỠđộng lòng, nà ng liá»n giáºn dữ:
- Ngươi không nói cũng được, cho dù có cầu ta nghe, bản cô nương cũng chẳng thèm nghe!
Trương Thán vẫn không nói.
Ôn Nhu đang muốn trở mặt, Lôi Thuần vội nói:
- Nhu muá»™i, còn rất nhiá»u dịp mà ! Không bằng muá»™i tá»›i Lục Phân Bán đưá»ng chÆ¡i má»™t chuyến, tá»· tá»· sẽ kể đầy đủ cho muá»™i nghe.
Ôn Nhu rất nghe lá»i Lôi Thuần, chỉ má»™t câu như váºy đã chuyển giáºn thà nh cưá»i, nếu là ngưá»i khác thì còn lâu nà ng má»›i thuáºn theo.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu trợn mắt há mồm má»™t lúc, má»›i lẩm bẩm:
- Kỳ tÃch, kỳ tÃch…
Lần nà y đến phiên Trương Thán nhịn không được há»i:
- Kỳ tÃch gì?
Hắn vốn cÅ©ng là má»™t kẻ thÃch xen và o việc ngưá»i khác, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Vừa rồi chỉ là nhá»› đến chuyện thương tâm, tâm tình không thoải mái nên giống như má»™t ngưá»i hoà n toà n khác váºy. Lúc nà y tâm tình đã cá»§a hắn đã hÆ¡i khôi phục, lại bắt đầu “lá»™ ra nguyên hìnhâ€.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Rất giá»i, rất giá»i.
Lúc nà y đến phiên Trương Thán sốt ruột:
- Cái gì rất giá»i?
- Nữ nhân, ai, nữ nhân
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thở dà i:
- Nữ nhân Ä‘a dạng còn hÆ¡n ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn ta.
Trương Thán chợt há»i:
- Ngươi tháºt sá»± là ngưá»i cá»§a Thục Trung ÄÆ°á»ng môn sao?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu quay ngưá»i lại, đôi mắt hổ nhìn hắn trừng trừng, nói:
- Ta có phải há» ÄÆ°á»ng không?
Trương Thán khá»±ng ngưá»i, đà nh đáp:
- Phải.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thở phì phì nói:
- Há» ÄÆ°á»ng thì nhất định phải là nhà há» ÄÆ°á»ng ở Tứ Xuyên sao? Không thể có nhà khác à ? Há» ÄÆ°á»ng dùng ám khà thì nhất định phải là ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng Gia Bảo ở Xuyên Tây sao? Không thể có nhà thứ hai chắc?
Trương Thán bị hắn há»i có chút luống cuống, đà nh nói:
- Có thì có… nhưng mà , nhưng mà …
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lại hét lên:
- Nhưng mà cái gì? Có chuyện thì mau nói, có… cái kia mau đánh!
Hắn vì “e ngại†ở đây có hai cô gái, hÆ¡n nữa Ä‘á»u là hoa tươi chưa gả, cho nên cuối cùng đã “giữ lại†lá»i nói má»™t chút.
Trương Thán nói:
- Những nhà há» ÄÆ°á»ng khác, có vẻ không nổi danh như váºy.
- Có má»™t nhà , cÅ©ng có má»™t ngưá»i danh chấn thiên hạ.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu nghiêm túc nói:
- Bảo đảm còn nổi danh hÆ¡n so vá»›i Thục Trung ÄÆ°á»ng môn.
Trương Thán cưá»i khan nói:
- Chắc không phải là do các hạ tự nghĩ ra chứ?
- Tuyệt đối không phải, có lịch sỠlà m chứng.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu quang minh lá»—i lạc nói:
- Ngươi cho rằng ta lại đặt Ä‘iá»u bịa chuyện như ngươi sao?
Lúc nà y Ôn Nhu và Trương Thán Ä‘á»u hiếu kỳ, suy Ä‘i nghÄ© lại thế nà o cÅ©ng không nghÄ© ra được rốt cuá»™c là nhân váºt nà o, nhịn không được kêu lên:
- LÃ ai?
- ÄÆ°á»ng Tam Tạng.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu đắc ý nói:
- Ãm khà cá»§a ngà i là vòng kim cô, ngay cản Tá» Thiên Äại Thánh cÅ©ng có thể trị được, là do Như Lai pháºt tổ truyá»n thụ cho ngà i.
Nói xong câu nà y, nhìn dáng vẻ cá»§a ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu tháºt giống như cho rằng mình là pháºt tổ có thể lên trá»i.
Nếu không có Lôi Thuần, hắn quả tháºt có khả năng bị Trương Thán và Ôn Nhu liên thá»§ đánh cho “chầu trá»iâ€.
- Sao ngươi không nói lÃ ÄÆ°á»ng Minh Hoà ng luôn Ä‘i?
Trương Thán nói:
- Ngươi nằm mÆ¡ cÅ©ng có thể giết ngưá»i đấy.
Lôi Thuần vội và ng khuyên can:
- Ôn Nhu là cô gái ngoan nhất mà ta thấy, cÅ©ng là muá»™i muá»™i nghe lá»i ta nhất.
Lôi Thuần nói tiếp:
- NgÅ© ca đương nhiên cÅ©ng biết ÄÆ°á»ng cá»± hiệp vốn khôi hà i, cho nên má»›i nói và i câu vui đùa vá»›i các ngưá»i.
Nà ng bổ sung một câu:
- Muốn nói đùa cÅ©ng phải chá»n ngưá»i có độ lượng, ÄÆ°á»ng cá»± hiệp có mắt nhìn ngưá»i, lần nà y đúng là chá»n đúng rồi ngưá»i.
Chỉ bằng mấy câu nói nà y, tất cả can qua Ä‘á»u được hóa giải không còn.
Ôn Nhu muốn là m cô gái nghe lá»i.
Trương Thán đà nh bá» qua không tÃnh toán vá»›i ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu.
- Chúng ta không bà n đến chuyện ÄÆ°á»ng Tam Tạng có phải ÄÆ°á»ng hay không, nhưng sức liên tưởng cá»§a ÄÆ°á»ng cá»± hiệp đúng là vô cùng phong phú, ngay cả Tôn Ngá»™ Không cÅ©ng biến thà nh nhân váºt võ lâm, đúng là má»™t sáng kiến má»›i mẻ.
Lôi Thuần cưá»i nhẹ nói:
- Có lẽ, những câu chuyện thần thoại cổ đại cÅ©ng chÃnh là hiệp nghÄ©a truyá»n kỳ đương đại, chỉ là khoa trương má»™t chút, nói không chừng tháºt sá»± có kỳ nhân, cÅ©ng có kỳ sá»±.
Ôn Nhu lại nói:
- Lôi tỷ tỷ là m sao biết ta là cô gái ngoan?
Lôi Thuần hÆ¡i kinh ngạc há»i lại:
- Sao thế? Muá»™i không nghe lá»i sao?
Ôn Nhu than thở nói:
- Con gái bây giá» Ä‘á»u không thÃch nghe lá»i, các nà ng Ä‘á»u thÃch hư há»ng, cà ng hư há»ng lại cà ng được ngưá»i ta chấp nháºn, cà ng là m ngưá»i ta yêu thÃch, cà ng là m ngưá»i ta sùng bái.
- Váºy sao?
Lôi Thuần há»i:
- Hiện nay trên giang hồ đang thịnh hà nh kiểu nà y à ?
Ôn Nhu chớp chớp mắt nói:
- Äúng váºy. HÆ¡n nữa ta cảm thấy trước giá» mình cÅ©ng không phải rất biết Ä‘iá»u, trong nhà bị ta quáºy đến mức ai cÅ©ng sợ, gà bay chó chạy. Sau khi bái là m môn hạ cá»§a Tiểu Hà n SÆ¡n, sư phụ cÅ©ng nói rằng trong đám sư huynh tá»·, chỉ có ta là lì lợm nhất, không tiến bá»™ nhất, lại phiá»n phức nhất…
- Muá»™i thông minh cho nên má»›i tinh nghịch, ngưá»i thông minh má»›i có thể tinh nghịch được.
Lôi Thuần cưá»i mỉm nói:
- Sư phụ muá»™i nói như váºy, chẳng qua là trêu đùa muá»™i thôi…
Ôn Nhu phản đối:
- Không phải đâu. Sư phụ ta ngà y thưá»ng rất nhân từ vá»›i ta, nhưng khi ngưá»i dạy bảo cÅ©ng đủ khiến ngưá»i khác sợ đến mức hồn phi phách tán…
Lôi Thuần nghiêm nghị nói:
- Tôn sư “Hồng Tụ Thần Ni†là má»™t trong những ngưá»i được kÃnh trá»ng nhất trong võ lâm hiện nay, không tranh quyá»n thế, ẩn cư đã lâu. Lá»i nói cá»§a ngưá»i hẳn là có dụng tâm sâu xa, chứ không phải là trách móc nặng ná». Nếu ngưá»i không thương muá»™i, muá»™i không nghe lá»i như váºy sao ngưá»i còn để muá»™i vượt đưá»ng xa ngà n dặm tá»›i khuyên đại sư huynh hồi tâm chuyển ý…
Ôn Nhu không nghe thì thôi, nghe đến đây và nh mắt liá»n đỠlên, nói:
- Äúng váºy, nếu bá»n há» cho ta ra ngoà i thì tốt rồi.
Câu nói nà y là m cho đám Lôi Thuần, Trương Thán Ä‘á»u kinh hãi. Lôi Thuần ngạc nhiên há»i:
- Muội nói là …
Trương Thán nói:
- Cô ra ngoà i, lệnh sư và lệnh tôn…
Lôi Thuần nói:
- Bá»n há» cÅ©ng không biết sao?
Trương Thán vội la lên:
- Váºy mà cô còn dám đến đây?
Ôn Nhu vừa thấy sắc mặt bá»n há» Ä‘á»u biến đổi, chiếc miệng nhá» nhắn liá»n mấp máy, gần như muốn khóc lên. Lôi Thuần vá»™i vá»— vá»— vai, vuốt mái tóc dà i Ä‘en như thác nước cá»§a nà ng, nhẹ nhà ng nói:
- Muá»™i đã nói, lần nà y ra ngoà i là do lệnh sư “Hồng tụ Thần Ni†phái cô tá»›i tìm Tô sư ca, hÆ¡n nữa lệnh tôn “Tung Dương Tháºp Cá»u Thủ†Ôn Vãn đại nhân cÅ©ng đồng ý, hóa ra là muá»™i tá»± mình chạy ra ngoà i…
Ôn Nhu ủy khuất nói:
- Äúng váºy. Nếu ta không lén chạy ra ngoà i, chỉ sợ cả Ä‘á»i nà y bá»n há» cÅ©ng không cho ta Ä‘i ra. Bá»n há» nói là phải chá» sau khi ta thà nh tà i má»›i có thể xuống núi. Mấy cái công phu đó vừa khó há»c vừa chẳng thú vị gì, sau khi há»c thà nh chỉ sợ mắt ta đã có mấy chục nếp nhăn, trán có mấy trăm nếp gấp, miệng có mấy ngà n nếp sần, còn xuống núi là m gì.
Trương Thán và Lôi Thuần nghe được Ä‘á»u thầm đổ mồ hôi, nghÄ© đến “Hồng tụ Thần Ni†đức cao vá»ng trá»ng và Ôn Vãn Ôn Tung Dương có danh vá»ng cả trong triá»u đình và dân gian, biết được tin Ôn Nhu mất tÃch sẽ lo lắng thế nà o. Lại nghe Ôn Nhu nói:
- Nếu tháºt là sư phụ bảo ta tìm Tô sư ca vá», huynh ấy nà o còn dám ở lại trong kinh đấu đá vá»›i phụ thân cá»§a tá»·.
Lôi Thuần và Trương Thán cuối cùng cÅ©ng hiểu rõ, hóa ra Ôn Nhu lần nà y đến kinh tháºt sá»± không được “Hồng tụ Thần Ni†cho phép và Ôn Vãn đồng ý.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lại cao hứng vá»— đùi, có lẽ vì dùng sức quá mạnh nên Ä‘au đến nhe răng, nói:
- Tốt, như váºy cô không cần vá»™i trở vá», chúng ta cứ dạo chÆ¡i kinh thà nh cho chán, sau đó có thể tìm Thẩm đại ca chÆ¡i đùa.
Thẩm đại ca mà hắn nói chÃnh là Thẩm Hổ Thiá»n mà hắn kÃnh trá»ng nhất. Thẩm Hổ Thiá»n, Phương Háºn Thiếu vÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu những năm gần đây được giang hồ xưng là “Thất Äại Khấuâ€, trên danh nghÄ©a tuy là cướp, nhưng rất nhiá»u ngưá»i trong võ lâm, cùng vá»›i những kẻ bần cùng được bá»n há» cứu tế Ä‘á»u sùng kÃnh bá»n há» giống như “Tứ Äại Danh Bổ†váºy.
Ôn Nhu nÃn khóc mỉm cưá»i:
- ÄÆ°á»£c.
Nà ng lại ôm lấy tay Lôi Thuần nói:
- Tỷ tỷ cũng đi nhé!
Lôi Thuần vuốt ve mái tóc trên trán nà ng. Nhìn và o lại có chút kỳ lạ, bởi vì vóc dáng Lôi Thuần rất nhá», nhưng cỠđộng lại rất thà nh thục; còn dáng vẻ Ôn Nhu lại như là m nÅ©ng, trong cá» chỉ cà ng lá»™ ra vẻ non ná»›t. Hai ngưá»i ở cùng vá»›i nhau, mặc dù Ôn Nhu biết võ còn Lôi Thuần thì không, nhưng Lôi Thuần lại giống như là tá»· tá»· cá»§a nà ng, là ngưá»i chiếu cố cho nà ng váºy.
- Nhân lúc còn chưa rá»i khá»i kinh thà nh, không bằng muá»™i muá»™i hãy đến chá»— ta là m khách.
Lôi Thuần nói:
- Tá»· tá»· có mấy lá»i riêng muốn nói vá»›i muá»™i.
Trương Thán nghe xong, liá»n nói:
- Ôn nữ hiệp là ngưá»i cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, lại là sư muá»™i Tô công tá», đến Lục Phân Bán đưá»ng như váºy e rằng có chút không tiện.
Ôn Nhu tức giáºn nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Dù Lục Phân Bán đưá»ng muốn động đến bản cô nương, bá»n chúng động được sao?
Má»™t ngưá»i sau khi táºn mắt nhìn thấy hảo thá»§ cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng và Kim Phong Tế VÅ© lâu giao đấu vá»›i Quan Thất, vẫn còn tá»± tin như váºy, chắc cÅ©ng chỉ có má»™t mình Ôn Nhu.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên còn có má»™t ngưá»i khác, chÃnh lÃ ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu cÅ©ng hà o hứng nói:
- Tốt, ta cũng đến xem thỠmột lần.
Lôi Thuần ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, há»i:
- Ngươi đến đó là m gì?
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu vừa thấy khuôn mặt Ä‘iá»m đạm xinh đẹp nà y, nhất thá»i má»m Ä‘i má»™t ná»a, cÅ©ng choáng váng hÆ¡n má»™t ná»a, lại ngứa mÅ©i muốn hắt hÆ¡i, đà nh nói:
- Ta muốn… ta muốn bảo vệ cô ấy…
Ôn Nhu cà ng tức giáºn, xì má»™t tiếng nói:
- Ai cần ngươi bảo vệ chứ?
- Cô…
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu bị đôi lúm đồng tiá»n như má»ng nước cá»§a Lôi Thuần khiến cho xương má»m tâm loạn, cá»™ng thêm Ôn Nhu hoa dung giáºn dá»—i, cà ng không biết nói gì:
- Ta… ta chỉ là muốn…
Ôn Nhu giáºm chân nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Lôi Thuần cưá»i ôn hòa nói:
- Tỷ muội chúng ta nói chút chuyện riêng, ngươi đừng tới thì hơn.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu lắp bắp nói:
- Váºy ta… chá» cô ở đâu?
Ôn Nhu tức giáºn nói:
- Ngươi khá»i cần chá».
Lôi Thuần quay sang há»i Trương Thán:
- NgÅ© ca có muốn cùng đến Lục Phân Bán đưá»ng không?
Trương Thán ngẫm nghĩ, nói:
- Ta muốn vỠsau một chút.
Lôi Thuần hơi do dự:
- Ngũ ca…
- À, ta không đi đâu, dù có đi cũng sẽ nói cho cô biết trước một tiếng. Cô yên tâm, ta sẽ không đi mà không từ biệt đâu.
Trương Thán hoảng hốt nói:
- Ta chỉ muốn yên tÄ©nh má»™t chút… có Ä‘iá»u, ta vẫn lo lắng cho Ôn nữ hiệp…
- Huynh cứ yên tâm! Cha ta cÅ©ng biết Ôn nữ hiệp tháºt sá»± không có quan hệ quá lá»›n vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu. Ngưá»i chỉ muốn đối phó vá»›i Tô công tá», nếu như đắc tá»™i vá»›i Ôn muá»™i muá»™i thì sẽ kết thù vá»›i “Hồng tụ Thần Ni†và Ôn Vãn, đối vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng hoà n toà n không có lợi, đồng thá»i cÅ©ng không thể là m gì được Tô công tá». Vá» phần Mê Thiên Thất Thánh thì đã cho ngưá»i giám sát rồi. Trong thà nh sẽ không có ngưá»i nà o động đến được hai tá»· muá»™i chúng ta.
Lôi Thuần nói như váºy, Ôn Nhu lại nghe không hiểu. Tháºt ra Lôi Thuần đã ngầm ám thị: Ôn Nhu không quan trá»ng, cho dù bắt giữ nà ng cÅ©ng không thể khiến Tô Má»™ng Chẩm tuân theo:
- Nếu như Tiểu Trương… huynh xem ta lại quên gá»i là ngÅ© ca rồi! NgÅ© ca chắc lo lắng ngưá»i khác nhúng tay gây chuyện, nhưng có Lục Phân Bán đưá»ng cá»™ng thêm Kim Phong Tế VÅ© lâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Trương Thán biết những Ä‘iá»u Lôi Thuần nói Ä‘á»u là tình hình thá»±c tế.
Lôi Tổn để lại hai vị đưá»ng chá»§ là Äáºu Tá» Bà Bà và Lâm Ca Ca, đứng ở đầu phố phÃa xa chá» Lôi Thuần quay vá» Lục Phân Bán đưá»ng, kỳ tháºt cÅ©ng là chấp hà nh nhiệm vụ bảo vệ.
Xem ra đến kinh thà nh, Lôi Thuần tháºt sá»± đã không cần mình bảo vệ.
Ôn Nhu cũng không ngừng giục Sư Vô Quý quay vỠKim Phong Tế Vũ lâu trước, y vốn là được Tô Mộng Chẩm lưu lại để hộ tống nà ng.
ÄÆ°á»ng Bảo Ngưu thấy Trương Thán cÅ©ng không Ä‘i, tâm tình vốn hÆ¡i mất mát liá»n biến thà nh muốn tìm hiểu ẩn tình cá»§a ngưá»i khác, láºp tức vá»— và o bả vai Trương Thán mạnh như vừa rồi hắn đánh và o bắp đùi mình, cưá»i hà o phóng nói:
- Äi! Chúng ta mặc kệ đám động váºt mà Khổng Phu tá» nói khó nuôi nà y, anh em ta hãy hà o sảng má»™t chút, Ä‘i uống rượu!
- Hà o sảng một chút?
Trương Thán vẻ mặt đau đớn, xoa bỠvai của mình nói:
- Ta chỉ lo lão ca ngươi quá hà o sảng thôi.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 03:10 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 49: Äốt hương
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
- Ngươi lo lắng Ä‘iá»u gì?
Sau khi lên xe ngá»±a, Lôi Tổn há»i Äịch Phi Kinh như váºy.
Chiếu cố những ngưá»i không giao tình
Thiên hạ chỉ có Äịch Phi Kinh
Ngoại trừ Quan Chiêu Äệ ngà y xưa, tri âm duy nhất cá»§a Lôi Tổn chắc cÅ©ng chỉ có Äịch Phi Kinh.
Còn tri âm duy nhất cá»§a Äịch Phi Kinh có phải cÅ©ng là Lôi Tổn?
Khoảng cách giữa Lôi Tổn và Äịch Phi Kinh lúc nà y khoảng chừng chÃn thước.
Xe ngá»±a rất lá»›n, rất rá»™ng rãi. Cho dù trong kinh thà nh, ngoại trừ hoà ng thân quốc thÃch, quan lá»›n trong triá»u, cÅ©ng rất Ãt thấy loại xe ngá»±a xa hoa như váºy.
Hai ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u dá»±a lưng và o thà nh xe, chÃnh giữa có má»™t thứ ngăn cách, đương nhiên là cá»— quan tà i kia.
Quan tà i nà y là do Lôi Tổn sai ngưá»i cẩn tháºn khiêng lên.
Ngưá»i khiêng quan tà i, chẳng những có địa vị tại Lục Phân Bán đưá»ng mà còn phải võ công cao cưá»ng.
Dù là ngưá»i có địa vị cao, võ công giá»i, cÅ©ng chưa hẳn có thể phụ trách nâng cá»— quan tà i nà y, mà còn phải được Lôi Tổn tÃn nhiệm và trải qua sá»± tuyển chá»n nghiêm khắc cá»§a lão.
Ngưá»i Lôi Tổn chá»n phải rất sạch sẽ.
Thông thưá»ng, những ngưá»i võ công cao lại rất sạch sẽ tháºt sá»± không nhiá»u lắm, có lẽ vì má»™t ngưá»i có chân tà i thá»±c lá»±c thì sẽ không tốn quá nhiá»u thá»i gian để chỉnh trang lại mình.
Nhưng không phải là không có.
Lôi Tổn lá»±a chá»n chÃnh là loại ngưá»i nà y, vừa rất sạch sẽ lại vừa có võ công cao.
HÆ¡n nữa hai tay còn phải đặc biệt sạch sẽ, không được để lại móng tay, cÅ©ng không cho phép có má»™t chút vết dÆ¡. Nếu như lúc khiêng cá»— quan tà i nà y, Lôi Tổn phát hiện tay ngưá»i khiêng có chút vết bẩn, chẳng hạn như từng ngoáy mÅ©i, xỉa răng… lão sẽ láºp tức chặt tay cá»§a ngưá»i đó xuống.
Lão là m được, bởi vì lão là Lôi Tổn.
Chuyện mà Lôi Tổn muốn là m, nhất định có thể là m được.
Mấy năm gần đây, có lẽ chuyện duy nhất mà lão là m không được chÃnh là không đối phó được Tô Má»™ng Chẩm, không diệt được Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Trong Lục Phân Bán đưá»ng, được chá»n là m ngưá»i phụ trách khiêng cá»— quan tà i nà y là má»™t chuyện vinh quang, nhưng cÅ©ng là má»™t chuyện tùy thá»i có thể gặp há»a sát thân, so vá»›i việc ra ngoà i liá»u mạng vá»›i kẻ địch còn phải nÆ¡m ná»›p lo sợ hÆ¡n.
Bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i trẻ tuổi.
Lôi Tổn thÃch ngưá»i trẻ tuổi, bởi vì ở cùng ngưá»i vá»›i trẻ tuổi má»›i có thể khiến cho tâm tình cá»§a lão không bị già đi.
Trước khi khiêng cá»— quan tà i nà y, những ngưá»i tuổi trẻ đó Ãt nhất Ä‘á»u phải rá»a tay ba lượt, cho nên có rất nhiá»u ngưá»i cầm cháºu rá»a tay Ä‘i sau bá»n há», mà ngay cả những ngưá»i cầm cháºu nà y cÅ©ng rất sạch sẽ.
Vì váºy ngưá»i trong giang hồ đồn rằng: đắc tá»™i Tô Má»™ng Chẩm có lẽ không phải chết, nhưng nếu đắc tá»™i vá»›i trưởng lão “Nhất Ngôn Vi Äịnh†cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu, Tô Má»™ng Chẩm quyết sẽ không bá» qua hắn. Tương tá»±, ngươi không tôn trá»ng Äịch Phi Kinh có lẽ còn không có chuyện gì, bởi vì không ai Ä‘oán ra được tâm tư cá»§a Äịch Phi Kinh, kể cả lúc nà o y giáºn hay cao hứng, tốt hay xấu vá»›i ai; còn nếu chá»c giáºn Lôi Tổn, có lẽ cÅ©ng còn má»™t đưá»ng sống, bởi vì Lôi Tổn khi giáºn dữ có thể giết cả nhà ngưá»i ná», nhưng cÅ©ng có thể thăng chức cho ngưá»i ná», cho hắn địa vị trước nay chưa từng có, bởi vì Lôi Tổn trước giá» là má»™t ngưá»i chuyện nhá» cÅ©ng có thể lo lắng, còn chuyện lá»›n lại có thể bình tÄ©nh; nhưng ngươi tuyệt đối không thể, cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không thể đụng và o cá»— quan tà i nà y cá»§a Lôi Tổn.
Nếu đụng và o cá»— quan tà i nà y, nhất định ngươi sẽ hối háºn vì đã sinh ra.
Äây là cấm kỵ cá»§a Lôi Tổn, cấm kỵ tuyệt đối.
Sau khi quan tà i được đặt vững và ng trong xe ngựa, Lôi Tổn mới “dám†lên xe.
Äịch Phi Kinh đương nhiên là lên sau. Y biết rõ, chuyện mà mình cần là m không phải là là m thế nà o để già nh trước, mà là là m sao để theo sau.
Trước giá» y rất hiểu Ä‘iá»u nà y, cho nên y vẫn luôn là nhân váºt số hai cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Y hiểu rõ, nếu không phải trước giá» y Ä‘á»u nghÄ© như váºy, Ä‘á»u là m như váºy, hÆ¡n nữa còn là m rất tốt, cái ngôi vị số hai nà y cá»§a y sá»›m đã sụp đổ, không còn tồn tại ở Lục Phân Bán đưá»ng, cÅ©ng hoà n toà n tan biến trong võ lâm, trên giang hồ và thế gian.
Kể cả con ngưá»i cá»§a y.
Lôi Tổn rất thÃch Äịch Phi Kinh, cÅ©ng rất kÃnh trá»ng y. Bởi vì lão biết, Äịch Phi Kinh hiểu cái gì nên là m còn cái gì không nên là m.
Vừa rồi Thuần nhi nói đến chuyện tá»± hiểu lòng mình, Äịch Phi Kinh không nghi ngá» chÃnh là loại ngưá»i nà y.
Ngưá»i có dã tâm, có chà khÃ, có quyết tâm tranh già nh ngôi vị đệ nhất thì nhặt đâu cÅ©ng có; nhưng má»™t ngưá»i có dã tâm, có chà khÃ, có quyết tâm lại chỉ muốn ngồi vững ở ngôi vị thứ hai cá»§a mình, đó má»›i là kẻ vạn ngưá»i được má»™t, hiếm thấy hiếm có.
Äịch Phi Kinh chÃnh là ngưá»i như váºy.
Nhưng lúc nà y sao y lại có vẻ ưu sầu? Y Ä‘ang lo lắng Ä‘iá»u gì?
Là tráºn chiến giữa trưa ngà y mốt sao? Hay là còn có ná»—i khổ riêng khác?
Lôi Tổn biết hiện giá» là lúc lão nghỉ ngÆ¡i, cÅ©ng là lúc Äịch Phi Kinh nói chuyện.
Rất nhiá»u năm qua, sở dÄ© bá»n há» có thể hợp tác khăng khÃt là vì bá»n há» Ä‘á»u diá»…n rất tốt vai diá»…n cá»§a mình, đứng vững trên cương vị cá»§a mình, là m tốt bổn pháºn cá»§a mình. Kết quả cá»§a việc phát huy và phối hợp chặt chẽ đó là khiến cho Lục Phân Bán đưá»ng trở nên vô cùng lá»›n mạnh… nếu như không gặp phải Kim Phong Tế VÅ© lâu.
PhÃa trước quan tà i có đốt má»™t nén hương, là Tạng hương *.
* Má»™t loại nhang dây sản xuất ở Tây Tạng, nguyên liệu chÃnh là đà n hương, cá» vân hương, cây ngải. Có hai loại mà u Ä‘en và và ng. Dân tá»™c Tạng dùng để cúng Pháºt.
Tạng hương rất thơm.
Trong xe ngá»±a hương khà lững lá», quả tháºt rất dá»… chịu.
Nhưng vì sao phải đốt hương?
Chẳng lẽ trong quan tà i có ngưá»i chết Ä‘ang nằm?
Nếu váºy thì ngưá»i chết là ai mà khiến cho Lôi Tổn phải chú trá»ng như váºy? Tại sao không chôn cất Ä‘i? Vì sao khi cùng vá»›i Kim Phong Tế VÅ© lâu há»™i chiến tại Tam Hợp lâu, lão vẫn mang nó đến chiến trưá»ng?
Còn nếu như không phải ngưá»i chết, váºy tại sao lại phải đốt hương?
Vấn đỠvĩnh viễn là câu đố.
Khi chúng ta thá» giải đáp má»™t vấn Ä‘á», nếu như nghiêm túc tìm hiểu đến cùng, có thể sẽ sinh ra nhiá»u vấn đỠkhác.
Những vấn đỠcó được đáp án, nhất là đáp án chÃnh xác tháºt ra cÅ©ng không nhiá»u. Còn vấn đỠtrong Ä‘á»i ngưá»i, đặc biệt là những vấn đỠkhông thể nà o giải quyết lại có quá nhiá»u.
Äịch Phi Kinh nêu ra lúc nà y, hiển nhiên chÃnh là má»™t vấn đỠtrong số đó.
- Ngà i hãy nhìn cây hương nà y.
Lôi Tổn nhìn lại, trông thấy hương đã cháy má»™t Ä‘oạn, tà n hương rÆ¡i xuống trên viá»n chiếc chén nhá» bằng sứ.
Lôi Tổn không nhìn ra được gì.
- Xe ngựa đang chuyển động.
Äịch Phi Kinh nói má»™t câu như váºy.
Câu nói nà y giống như vô nghĩa.
Xe ngá»±a đương nhiên là chuyển động, hÆ¡n nữa còn Ä‘ang thẳng đến Lục Phân Bán đưá»ng. Vá»›i tốc độ như váºy, có lẽ không đến má»™t canh giá» là đã vỠđến Bất Äá»™ng Phi Bá»™c cá»§a Tổng đưá»ng.
Nhưng Lôi Tổn biết Äịch Phi Kinh nhất định có ám chỉ, cho nên lão kiên nhẫn chỠđợi, đợi Äịch Phi Kinh nói ra phần tiếp theo.
- Cho nên sức gió rất lớn.
Äịch Phi Kinh quả nhiên nói tiếp:
- Sức gió mạnh sẽ ảnh hưởng đến cây hương. Nói cách khác, khi có gió hương sẽ cháy nhanh hơn.
Y dừng một chút rồi nói:
- Vì váºy, chúng ta dùng má»™t bữa cÆ¡m để tÃnh toán thá»i gian sẽ không chÃnh xác lắm, bởi vì ngưá»i ăn cÆ¡m có nhanh có cháºm. Nếu là do cái vị Trương Thán luôn quyến luyến Lôi tiểu thư kia đến ăn, chỉ sợ má»›i và mấy cái đã còn lại chén không.
Sau đó y bổ sung:
- Tương tá»±, dùng má»™t chén trà , má»™t nén hương, má»™t nháy mắt để tÃnh toán thá»i gian cÅ©ng không ổn định và xác thá»±c lắm. Nếu thá»i gian đó không quan trá»ng thì không sao, nhưng nếu trong khoảnh khắc có thể phân định sống chết, váºy thì sẽ sai lệch rất nhiá»u, cÅ©ng sai lầm rất lá»›n.
Y cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt lại sáng lên:
- Không có thá»i gian thì sẽ không có năm tháng, chúng ta cÅ©ng sẽ không suy yếu, không già , cÅ©ng không chết. Thứ quan trá»ng như váºy, sao có thể không tÃnh toán chuẩn xác được?
Y kiên định nói:
- Ta nghÄ©, sau nà y nhất định sẽ có phát minh giúp chúng ta tÃnh toán thá»i gian chÃnh xác, hÆ¡n nữa còn có thể ghi lại tháng năm.
Lôi Tổn giống như cũng chỠmong:
- Chỉ mong là thế.
Äịch Phi Kinh nói:
- Hy vá»ng có thể.
Lôi Tổn nói tiếp:
- Nhưng hiện giỠnếu chúng ta muốn không suy, không bại, không chết, trước tiên phải giải quyết vấn đỠcủa Tô Mộng Chẩm.
- Ta biết.
Äịch Phi Kinh nói:
- Äây chÃnh là vấn đỠcá»§a Tô Má»™ng Chẩm.
Lôi Tổn yên lặng suy tư.
- Lúc đầu chúng ta từng suy đoán, Tô Mộng Chẩm sở dĩ nóng lòng quyết chiến là vì hắn không đợi thêm được nữa.
Äịch Phi Kinh nói:
- Bởi vì hắn có bệnh.
Lôi Tổn gáºt đầu:
- Thá»i gian đối vá»›i hắn vô cùng quan trá»ng.
- Thá»i gian đối vá»›i chúng ta cÅ©ng vô cùng quan trá»ng.
Äịch Phi Kinh nói:
- Tháºm chà hắn còn muốn quyết chiến và o ngà y mai. Vì sợ chúng ta kéo dà i thá»i hạn, hắn lại không tiếc bá» qua địa lợi nhân hòa, đồng ý tá»± mình Ä‘i đến Lục Phân Bán đưá»ng.
Khóe miệng Lôi Tổn dưá»ng như đã có ý cưá»i:
- Vừa rồi ta cố gắng nhẫn nhịn, là muốn khiến cho Tô Má»™ng Chẩm trở nên kiêu ngạo. Dù là ngưá»i khôn khéo, má»™t khi ngạo mạn cÅ©ng dá»… phạm sai sót.
Lão rút hai tay và o sâu trong tay áo, giống như đang ôm lấy mình:
- Ta cÅ©ng mượn chuyện nà y để quan sát tình trạng cá»§a hắn. Vừa rồi ta luôn khiêm nhưá»ng, còn ngươi lại thay ta đối đáp vá»›i hắn, chúng ta phối hợp tháºt là thiên y vô phùng (áo trá»i không hở).
- Có sơ hở.
Äịch Phi Kinh đột nhiên nói:
- Nếu thứ chúng ta dệt là áo trá»i, váºy áo trá»i cá»§a chúng ta chắc chắn có kẽ hở.
- Dưới trướng cá»§a “Tung Dương Äại Cá»u Thủ†Ôn Vãn có má»™t trợ thá»§ mạnh gá»i là “Thiên Y Hữu Phùngâ€, cùng tá» danh vá»›i “Háºu Há»™i Hữu Kỳ†cá»§a chúng ta và “Nhất Ngôn Vi Äịnh†cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu. Không phải ngươi muốn nói đến ngưá»i nà y chứ?
Lôi Tổn mỉm cưá»i há»i lại.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải nói đến y.
Äịch Phi Kinh nói:
- Ta chỉ là đang thắc mắc, Tô Má»™ng Chẩm tháºt sá»± không cần thiết phải tá» ra vá»™i và ng và thiếu kiên nhẫn cho chúng ta thấy như váºy.
Lôi Tổn há»i:
- Hắn là cố ý biểu hiện ra?
Äịch Phi Kinh nói:
- E rằng là đúng.
- Hắn cố ý để chúng ta cho rằng hắn không thể đợi được?
- Như váºy nói cách khác là hắn có thể đợi.
Äịch Phi Kinh nói:
- Ãt nhất cà ng có thể đợi lâu hÆ¡n so vá»›i chúng ta, cho nên hắn má»›i cố ý biểu hiện ra ngoà i.
- Nếu là như váºy.
Lôi Tổn trầm ngâm nói:
- Tất cả phán Ä‘oán trước kia cá»§a chúng ta Ä‘á»u phải láºt lại. Lúc chúng ta cố ý khiêm tốn nhún nhưá»ng, hắn lại tá» ra vênh váo hung hăng, chÃnh là muốn chúng ta phán Ä‘oán sai lầm vá» hắn?
- Trên chiến trưá»ng, phán Ä‘oán sai lầm cÅ©ng chẳng khác nà o thất bại.
- Nói cách khác, bệnh cá»§a hắn chưa chắc đã nặng như váºy?
- Có thể không nghiêm trá»ng lắm.
- Ãm khà đâm và o chân hắn cÅ©ng không phát tác ra?
- Xem ra là váºy.
Äịch Phi Kinh thở dà i má»™t tiếng nói:
- Mặc dù “Lục Äáºu†cá»§a Hoa Vô Thác không có thuốc nà o chữa được, cho dù kịp thá»i khoét Ä‘i vết thương cÅ©ng khó ngăn chất độc lan trà n.
- Cho nên “Nhất Ngôn Vi Äịnh†vẫn còn sống?
- Cũng có khả năng.
- Hắn là cố ý muốn xông đến Lục Phân Bán đưá»ng?
- Có thể.
- Hắn nắm chắc sẽ thắng sao?
- Ãt nhất hiện giá» hắn vẫn không bại.
- Chúng ta cũng không bại.
- Bởi vì chúng ta còn chưa từng quyết chiến.
- Chúng ta chỉ hợp lực giải quyết Mê Thiên Thất Thánh thôi.
- Nhưng Quan Thất vẫn còn chưa chết.
- Quan Thất đã là má»™t phế nhân, hắn đứt má»™t tay, thân bị trá»ng thương, lại bị sét đánh, cho dù có thể sống được cÅ©ng chẳng có gì đáng ngại.
- Có Ä‘iá»u lá»±c lượng sau lưng Quan Thất vẫn là má»™t ẩn số.
Äịch Phi Kinh tháºn trá»ng nói:
- Quan Thất bị chặt má»™t tay, nhưng sợi dây xÃch “thiên hạ vạn váºt, không gì có thể há»§y†kia cÅ©ng chẳng khác nà o bị má»™t Ä‘ao nà y chặt xuống. Quan Thất đã kéo cánh tay đứt cá»§a hắn chạy Ä‘i.
- à của ngươi là nói?
- Hắn vốn có hai tay, bởi vì bị dây xÃch cá»™t lại nên chỉ phát huy được má»™t ná»a. Hiện giá» hắn chỉ còn má»™t tay, nhưng lại hoà n toà n khôi phục tác dụng.
Ãnh mắt Äịch Phi Kinh lóe lên ánh sáng trà tuệ:
- Trong kinh thà nh mặc dù không có Quan Thất thứ hai, nhưng chỉ cần có má»™t ná»a Quan Thất cÅ©ng rất đáng ngại.
- Huống hồ còn có Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.
- Nếu không có Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, Tô Má»™ng Chẩm nhất định sẽ không có lòng tin như váºy.
Äịch Phi Kinh nói:
- Hắn tháºt may mắn, giá» phút nà y lại có được hai trợ thá»§ mạnh như thế.
- Hắn chưa chắc đã may.
- Vì sao?
Lần nà y đến lượt Äịch Phi Kinh há»i.
- Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi vốn là bằng hữu với Thuần nhi.
Lôi Tổn nói:
- Bằng hữu giữa nam và nữ, rất có thể không chỉ là bằng hữu.
Lần nà y Äịch Phi Kinh trầm mặc má»™t lúc, sau đó má»›i nói:
- Ta nhìn ra được.
- Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nếu đã là bằng hữu của Tô Mộng Chẩm.
Lôi Tổn vuốt râu nói:
- Vì sao không thể trở thà nh bằng hữu của ta?
- Nhưng bá»n hỠđã kết là m huynh đệ.
- Bằng hữu, huynh đệ, tình yêu, thân tình, có đôi khi cũng sẽ biến chất.
Ãnh mắt Lôi Tổn cÅ©ng trà n đầy trà tuệ:
- Chỉ là phải xem áp bức và dụ dỗ như thế nà o.
Äịch Phi Kinh yên lặng.
- à kiến của ngươi thì sao?
Lôi Tổn chợt há»i, ý cá»§a câu nà y là muốn Äịch Phi Kinh nói chuyện.
- Nếu như kế hoạch nà y thà nh công, quả tháºt có thể đánh và o Ä‘iểm yếu cá»§a Tô Má»™ng Chẩm, đánh và o trái tim cá»§a Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Äịch Phi Kinh nói:
- Kế hoạch trá»ng đại như váºy, trình tá»± quan trá»ng như váºy, cho nên khi tiến hà nh phải đặc biệt cẩn tháºn.
- à của ngươi là nói…
- Khi chúng ta nhìn thấy khuyết Ä‘iểm cá»§a kẻ địch, rất có thể là kẻ địch cố ý để chúng ta nhìn thấy; ngược lại khi chúng ta nhìn thấy ưu Ä‘iểm cá»§a kẻ địch, cÅ©ng có thể đó má»›i chÃnh là sÆ¡ hở cá»§a hắn.
Äịch Phi Kinh cháºm rãi nói từng chữ:
- Äối phó vá»›i kẻ địch như Tô Má»™ng Chẩm, không được sai sót chút nà o.
- Kẻ địch có thể đã bà y kế?
- Có thể.
- Giống như dùng hương để phán Ä‘oán thá»i gian, sẽ rất dá»… xảy ra sai lầm?
- Äúng.
- Sai lầm mặc dù rất nhá», nhưng ở thá»i khắc quan trá»ng lại có thể khiến cho toà n quân bị diệt?
- Äồng thá»i cÅ©ng đủ chà mạng.
Äịch Phi Kinh đáp:
- Có một việc chắc ngà i còn không biết.
- Ngươi nói đi!
- Tô Mộng Chẩm đã từng đến tìm ta.
- Tự hắn đến sao?
- Không
Äịch Phi Kinh nói:
- Còn có Dương Vô Tà .
- Vây chúng ta còn chá» gì nữa? Sá»›m phát động công kÃch Ä‘i!
Lôi Tổn nhìn cỗ quan tà i của y:
- Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch của Tô công tỠđể đối phó với hắn.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
24-11-2011, 03:15 AM
Siêu cấp dại gái Äại gia bán xăng Nòng Ná»c To và Hung Hãn
Tham gia: Dec 2008
Äến từ: Hồ Nòng Ná»c
Bà i gởi: 3,473
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 3,856
Thanked 56,001 Times in 3,011 Posts
Ôn Nhu Nhất Äao
Tác giả : Ôn Thụy An
Chương 50: Hồng lâu mộng
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Äám ngưá»i Tô Má»™ng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi trở lại Hồng lâu trên núi Thiên Tuyá»n. Trên đưá»ng Ä‘i Tô Má»™ng Chẩm vẫn không ngừng ho, ho kịch liệt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lúc y dốc sức chiến đấu vá»›i Quan Thất và tranh chấp vá»›i Lôi Tổn.
Trong lầu chỉ còn lại và i nhân váºt quan trá»ng là Tô Má»™ng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch, Dương Vô Tà , Sư Vô Quý và Mạc Bắc Thần.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi thấy bá» vai Tô Má»™ng Chẩm Ä‘ang co giáºt như bị động kinh, trong mắt Ä‘á»u hiện lên vẻ lo lắng.
Dương Vô Tà vá»™i lấy má»™t chiếc bình nhá» bằng bạch ngá»c đổ ra mấy viên thuốc.
Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng không cần nước, liá»n ngá»a đầu nuốt chá»ng, khép mắt lại định thần má»™t chút. Vương Tiểu Thạch thấp giá»ng nói:
- Äại ca nên nghỉ ngÆ¡i trước đã.
Bạch Sầu Phi cÅ©ng gáºt đầu:
- Buổi tối chúng ta lại đến.
Tô Mộng Chẩm bỗng mở mắt, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, chợt nói:
- Cấm kỵ, đó là cấm kỵ.
Má»i ngưá»i cÅ©ng không biết Tô Má»™ng Chẩm Ä‘ang nói đến thứ gì, nhất thá»i Ä‘á»u có vẻ ngÆ¡ ngác. Dương Vô Tà bá»—ng quay ngưá»i Ä‘i và o, Bạch Sầu Phi lại nói:
- Cũng chưa chắc.
Tô Má»™ng Chẩm láºp tức há»i:
- Vì sao?
Bạch Sầu Phi há»i ngược lại:
- Hôm nay có phải chúng ta đã thà nh công tiêu diệt Mê Thiên Thất Thánh?
- Ãt nhất là cÅ©ng đã là m Quan Thất bị thương nặng.
- Quan Thất vì sao lại đến?
- Hắn cho rằng Lục Phân Bán đưá»ng và chúng ta Ä‘ang đối kháng vá»›i nhau, không ngỠđược chúng ta lại liên thá»§ diệt trừ hắn trước.
- Cho nên sÆ¡ hở mà kẻ địch để chúng ta nhìn thấy, chưa chắc đã là sÆ¡ hở tháºt sá»±.
Bạch Sầu Phi nói:
- Còn sÆ¡ hở mà chúng ta không nhìn thấy, thông thưá»ng má»›i chÃnh là điểm yếu cá»§a kẻ địch.
- à của đệ là nói…
- Äồng dạng, cấm kỵ mà kẻ địch để chúng ta nhìn thấy, chưa chắc đã là cấm kỵ tháºt sá»±.
Bạch Sầu Phi nhướng mà y:
- Lôi Tổn bá» ngoà i kÃnh trá»ng cá»— quan tà i kia như thần linh, nhưng có thể chỉ là cố là m ra vẻ huyá»n bÃ.
- Äúng.
Tô Mộng Chẩm tán thưởng nói:
- Nhưng cũng có thể không đúng.
Mạc Bắc Thần nói tiếp:
- Nếu lỡ may là tháºt, chúng ta cần phải suy nghÄ© xem bên trong quan tà i kia là thứ gì?
Bạch Sầu Phi láºp tức há»i ngược lại:
- Nếu như mục Ä‘Ãch cá»§a Lôi Tổn là muốn chúng ta hao tổn tâm trÃ, tốn công tốn sức, nghi thần nghi quá»·, sợ ném chuá»™t vỡ bình thì sao?
Mạc Bắc Thần hÆ¡i khá»±ng lại. Dương Vô Tà đã từ trong phòng Ä‘i ra, cầm trong tay má»™t táºp sách, nói:
- Căn cứ theo ghi chép, trong tám năm nay, má»—i khi Lục Phân Bán đưá»ng gặp sá»± kiện trá»ng đại, Lôi Tổn Ä‘á»u mang cá»— quan tà i nà y ra. Không ai biết quan tà i nà y đã từng mở ra hay chưa, bởi vì ngưá»i duy nhất có mặt vẫn còn sống chÃnh là Äịch Phi Kinh.
Tô Má»™ng Chẩm trầm tư. Bạch Sầu Phi cÅ©ng nhÃu mà y.
- Còn có, đệ tá» cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng đối vá»›i nà y cá»— quan tà i Ä‘á»u vừa kÃnh vừa sợ. Nếu là tiểu tốt trong đưá»ng dám mạo phạm đến quan tà i, nhất định sẽ bị xá» tá» ngay tại chá»—. Năm đó có má»™t gã đưá»ng chá»§, bởi vì không cẩn tháºn nên nhấn lên quan tà i má»™t cái, Lôi Tổn liá»n sai ngưá»i chặt đứt hai ngón tay cá»§a hắn. Từ đó vá» sau, trước khi nháºn được chỉ thị, không ai dám đến gần cá»— quan tà i nà y trong vòng mưá»i dặm.
Dương Vô Tà cháºm rãi nói:
- Và o má»—i đêm trăng tròn, Lôi Tổn Ä‘á»u ở riêng vá»›i quan tà i cả buổi tối, không ai biết hắn là m gì.
Tô Má»™ng Chẩm chợt há»i:
- Lôi Tổn đặt quan tà i ở đâu?
- Trước Bất Äá»™ng Phi Bá»™c.
- Bất Äá»™ng Phi Bá»™c là trá»ng địa cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng sao?
Vương Tiểu Thạch há»i.
- Äúng.
Dương Vô Tà nói.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ngà y mốt chúng ta chÃnh là phải đánh chiếm chá»— nà y.
Bạch Sầu Phi há»i:
- ÄÆ°á»ng chá»§ bị chặt ngón tay là ai?
Dương Vô Tà đáp:
- Hắn đã bị hạ xuống là m đưá»ng chá»§ thứ mưá»i ba, “Äá»™c Cước Thiết Hạc†Chu Giác.
Bạch Sầu Phi chau mà y há»i:
- Không phải Lục Phân Bán đưá»ng chỉ có mưá»i hai đưá»ng chá»§ sao?
Dương Vô Tà nói:
- Chu Giác bị giáng chức, chỉ xem như là má»™t ná»a đưá»ng chá»§, địa vị cao hÆ¡n má»™t chút so vá»›i đám hương chá»§ Äinh Sấu Hạc, Lệ Äan, Lâm Kỳ Ká»·, Lâm Ká»· Tâm.
Bạch Sầu Phi trầm ngâm:
- Ồ…
Ãnh mắt Tô Má»™ng Chẩm sáng lên:
- à của nhị đệ là …
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngoại trừ Äịch Phi Kinh, Chu Giác là ngưá»i duy nhất từng tiếp xúc vá»›i cá»— quan tà i kia.
Tô Mộng Chẩm nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên chúng ta không thể nhá» Äịch Phi Kinh chứng thá»±c…
Bạch Sầu Phi nói tiếp:
- Nhưng có thể má»i Chu Giác đến để há»i.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Lục Phân Bán đưá»ng nhất định sẽ không ngá» chúng ta lại chú ý đến má»™t kẻ còn không phải là đưá»ng chá»§.
Bạch Sầu Phi nói:
- Huống hồ Chu Giác bị chặt ngón tay, lòng mang oán giáºn, dù chưa chắc sẽ bán đứng Lục Phân Bán đưá»ng, nhưng đối vá»›i cá»— quan tà i kia trong lòng cÅ©ng sẽ căm háºn.
Khóe miệng Tô Má»™ng Chẩm lại có ý cưá»i:
- Cho nên, có đôi khi ngưá»i xem ra vô dụng lại thưá»ng rất hữu dụng.
Bạch Sầu Phi nói:
- Äồng dạng, sÆ¡ suất có vẻ không đáng kể, thông thưá»ng lại tạo thà nh vết thương chà mạng.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nhưng vết thương nà y nhất định là cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
- Phà m là tổn thương Ä‘á»u sẽ Ä‘au đớn. Vết thương cá»§a địch nhân chÃnh là trá»ng Ä‘iểm mà mình phải ra tay.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có Ä‘iá»u loại vết thương như cá»§a Äịch Phi Kinh, rất có thể lại trở thà nh vết thương chà mạng cá»§a ngưá»i tấn công.
Tô Má»™ng Chẩm gáºt đầu nói:
- Äệ cÅ©ng chú ý sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta đã nhìn thấy.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ngưá»i khác cho rằng đệ rất kiêu ngạo, rất tá»± phụ, nhưng cái gì đệ cÅ©ng lưu ý.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cho nên ta mới tự đại được.
Tô Má»™ng Chẩm nhất thá»i không biết nói gì.
Vương Tiểu Thạch nói ngay:
- Các ngưá»i là nói Äịch Phi Kinh từng ngẩng đầu lên sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Chỉ trong khoảnh khắc.
Bạch Sầu Phi nói:
- Lúc chặn đưá»ng Quan Thất Ä‘ang chạy trốn.
- Xương cổ cá»§a Äịch Phi Kinh không gãy, tá»± nhiên cÅ©ng có thể biết võ công, hÆ¡n nữa còn có thể là võ công tuyệt thế.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Có Ä‘iá»u sao hắn phải giấu diếm như váºy?
- Hắn muốn ngưá»i khác coi thưá»ng hắn.
Bạch Sầu Phi nói:
- Khi kẻ địch mải chú ý và o Lôi Tổn, hắn sẽ có thể tại giây phút quan trá»ng giúp Lôi Tổn má»™t tay.
- Cũng chưa chắc.
Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói:
- Cũng có thể giúp chúng ta một tay.
- á»’?
Bạch Sầu Phi nhìn Tô Mộng Chẩm.
- Lôi Tổn cÅ©ng chưa chắc đã biết xương cổ cá»§a Äịch Phi Kinh không bị gãy.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Hoặc là xương cổ cá»§a Äịch Phi Kinh quả tháºt bị gãy, nhưng hiện giỠđã khôi phục lại.
Dương Vô Tà nói:
- Vấn đỠlà chúng ta liệu có tìm ra nguyên nhân Lôi Tổn và Äịch Phi Kinh hợp tác khăng khÃt, đối xá» chân thà nh, ká» vai chiến đấu hay không.
Vương Tiểu Thạch cưá»i nói:
- Bá»n hỠđối xá» chân thà nh, có lẽ là vì má»™t ngưá»i mắc bệnh gan, còn má»™t ngưá»i mắc bệnh máºt.
Mạc Bắc Thần lại nghiêm mặt nói:
- Nhưng chỉ cần tìm được nguyên nhân thì có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Tô Mộng Chẩm khẽ thở dà i nói:
- Có Ä‘iá»u, trên Ä‘á»i nà y không có đạo lý nà o không bị láºt đổ, không có quan hệ nà o không thể phá vỡ, cÅ©ng không có cảm tình nà o vÄ©nh viá»…n không thay đổi.
Bạch Sầu Phi mỉm cưá»i nói:
- Cho nên, cÅ©ng không có bằng hữu vÄ©nh viá»…n hay cừu địch muôn Ä‘á»i.
Vương Tiểu Thạch bỗng lớn tiếng nói:
- Không đúng.
Bạch Sầu Phi trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Cho dù không đúng, cÅ©ng là sá»± tháºt.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nếu nhân sinh Ä‘á»u như váºy thì còn gì thú vị?
- Sống sót là một chuyện nghiêm túc, không có gì thú vị cả.
Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt nói:
- Hiện thực vốn không thú vị, chỉ có trong mộng mà thôi.
- Sống sót cho dù không nghiêm túc cÅ©ng là bất đắc dÄ©, bởi vì ngoại trừ chết chÃnh là sống, không có lá»±a chá»n nà o khác.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cho nên chúng ta phải sống cho tốt, sống cho vinh quang, sống trong thắng lợi, đó mới là sống mãn nguyên, sống thống khoái.
- Bởi vì cuộc sống đôi khi cũng là mộng tưởng, cho nên chúng ta là đang sống trong mộng, thỉnh thoảng cũng xem như thú vị.
Tô Má»™ng Chẩm lại cưá»i, y vừa cưá»i liá»n ho lên, lông mà y nhÃu lại như Ä‘au nhói ở đâu, nhưng y lại là m như không để ý nói tiếp:
- Äây là Hồng lâu, chúng ta cÅ©ng giống như Ä‘ang sống trong má»™t giấc má»™ng lầu hồng váºy.
Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm:
- Chúng ta có thể ở cùng vá»›i nhau, cùng bà n đại kế, quả tháºt giống như má»™t giấc má»™ng.
- Nhưng đến ngà y mốt, giấc mộng nà y sẽ phải tỉnh.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Nếu không phải Lục Phân Bán đưá»ng tỉnh má»™ng thì sẽ là Kim Phong Tế VÅ© lâu.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Cho nên huynh mới cố ý tỠra kiêu ngạo?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ta muốn bá»n chúng cho rằng ta kiêu ngạo.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngưá»i kiêu ngạo sẽ dá»… dà ng chá»§ quan.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Ta vốn hi vá»ng bá»n chúng cho rằng ta Ä‘ang chá»§ quan.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nhưng Lôi Tổn cũng muốn huynh cho rằng hắn đang khiếp nhược.
- Cho nên ta vá»›i hắn đúng là trá»i đất tạo nên, trá»i sinh má»™t đôi.
Tô Má»™ng Chẩm lại cưá»i thà nh tiếng:
- Hắn cố gắng biểu hiện mình nhát gan sợ sệt, còn ta lại tá» ra mình vênh váo tá»± đắc, không ai biết thá»±c lá»±c tháºt sá»± cá»§a đối phương. Cả hai bên Ä‘á»u Ä‘ang thăm dò hư tháºt, Ä‘á»u là đang diá»…n kịch.
Bạch Sầu Phi cưá»i nói:
- Äá»i ngưá»i vốn như má»™t vở kịch.
Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm:
- Ta thà rằng là như giấc mộng.
Tô Mộng Chẩm nói với Bạch Sầu Phi nói:
- Vở kịch đó, ta và ngươi diá»…n tháºt quá tốt.
Y ngừng một chút lại nói:
- Giống như là tháºt váºy.
Vương Tiểu Thạch chợt nói:
- Các ngưá»i… hóa ra…
Tô Má»™ng Chẩm mỉm cưá»i nói:
- Ta muốn lão nhị xung đột vá»›i ta trước mặt má»i ngưá»i, khiến bá»n chúng cho rằng chúng ta lòng quân không vững, lòng ngưá»i chưa ổn.
Vương Tiểu Thạch cưá»i khổ nói:
- Äúng là sÆ¡ hở mà kẻ địch để ngươi nhìn thấy có thể là má»™t bẫy.
Trong lòng hắn chợt hiện lên má»™t ý niệm. Hắn vốn tưởng rằng Bạch Sầu Phi và Tô Má»™ng Chẩm tháºt sá»± không nhịn được đối phương, chỉ lo má»™t núi không thể có hai hổ, lúc nà y má»›i biết cả hai là diá»…n má»™t vở kịch trước mặt má»i ngưá»i, còn ngưá»i bị gạt lại là mình, trong lòng tháºt sá»± có chút tư vị khó nói.
Nhưng rất nhanh hắn lại tá»± khuyên nhá»§ mình: “Äại ca và nhị ca phối hợp chặt chẽ, là m váºy là để đối phó vá»›i kẻ địch, thá»±c chất không há» có xung đột, đó là chuyện tốt, mình nên cao hứng má»›i phải.â€
Lại nghe Bạch Sầu Phi nói:
- Có Ä‘iá»u chuyện thả hổ vá» rừng vá»›i Quan Thất, cá»™ng thêm việc mạo hiểm xông và o Lục Phân Bán, ta vẫn rất phản đối.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Äệ không hiểu đâu.
Bạch Sầu Phi nói:
- Váºy huynh hãy nói cho ta hiểu.
Dương Vô Tà chen và o:
- Lâu chá»§ là m việc sâu xa khôn lưá»ng, không nhất định phải nói rõ rà ng trước.
Bạch Sầu Phi nói:
- Biết rõ trước thì tốt hÆ¡n là xong chuyện má»›i hối háºn.
Sư Vô Quý đột nhiên nói:
- Ngươi tưởng mình là ai chứ? Công tỠlà m việc phải nói trước cho ngươi sao?
Bạch Sầu Phi nói:
- Ta là phó lâu chá»§, ngươi nói chuyện vá»›i ta như váºy là thái độ gì?
Tô Mộng Chẩm khẽ quát một tiếng:
- Vô Quý!
Sư Vô Quý liá»n cúi đầu im lặng lui ra phÃa sau.
Bạch Sầu Phi vẫn nói:
- Quan Thất đã trừ, tương lai còn phải cố gắng, nhưng không thể để cho kẻ địch dùng khá»e đợi mệt như váºy.
Tô Mộng Chẩm biến sắc, nói:
- Ta tự có chủ ý.
Bạch Sầu Phi vẫn không nhưá»ng má»™t bước:
- Chúng ta là cùng trên một chiến tuyến, nên hiểu rõ nội tình bên trong.
Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Chúng ta má»›i gia nháºp không lâu, rất nhiá»u chuyện còn chưa cân nhắc đúng má»±c. CÆ¡ máºt đại sá»± chắc chắn không nên để quá nhiá»u ngưá»i biết.
Bạch Sầu Phi vẫn nói:
- Ngay cả ta cũng không thể biết sao?
- Nếu như ngươi là ngưá»i cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng phái tá»›i.
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i lạnh nói:
- Chuyện gì ta cũng nói cho ngươi biết, chẳng phải là tựu chui và o tròng sao?
- ÄÆ°á»£c, được!
Bạch Sầu Phi giáºn dữ cưá»i nói:
- Ta tới giúp ngươi, không ngỠngươi lại cho ta là gian tế!
- Äây là chuyện trong lâu ta, quan hệ đến an nguy cá»§a trăm ngà n ngưá»i trên dưới, tá»± nhiên phải hà nh động cẩn tháºn.
Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:
- HÆ¡n nữa, ngươi tá»›i giúp ta, nhưng ta cÅ©ng đồng dạng giúp ngươi. Không có Kim Phong Tế VÅ© lâu nâng đỡ, ngươi là m sao có thể thá»±c hiện dã tâm, láºp nên nghiệp lá»›n?
Bạch Sầu Phi bực tức nói:
- Ngươi cho rằng không có Kim Phong Tế VÅ© lâu, ta sẽ không thể mở đưá»ng láºp nghiệp sao?
- Cũng không phải.
Tô Mộng Chẩm vẫn bình tĩnh nói:
- Ta vốn nhìn ra được hai ngưá»i các ngươi không phải là váºt trong ao, ngà y sau nhất định có thà nh tá»±u, cho nên má»›i thà nh ý má»i các ngươi và o trong lâu.
Vương Tiểu Thạch thấy Bạch Sầu Phi và Tô Mộng Chẩm lại bắt đầu xung đột, vội giảng hòa:
- Äá»u nhỠánh mắt tinh tưá»ng và sá»± tà i bồi cá»§a đại ca, nếu không giá» nà y chắc ta vẫn còn là m thầy thuốc, nhị ca cÅ©ng Ä‘ang bán tranh ở bên đưá»ng.
Hắn nói mấy câu nà y là từ đáy lòng, nói rất chân thà nh.
Bạch Sầu Phi yên lặng má»™t chút, chợt há»i:
- Ngươi hoà i nghi chúng ta sao?
Tô Má»™ng Chẩm cưá»i nói:
- Nếu hoà i nghi, bây giỠcác ngươi còn có thể ở đây sao?
Bạch Sầu Phi là má»™t ngưá»i rất kiên quyết, hắn kiên trì há»i tiếp:
- Nếu ngươi không nghi ngá» chúng ta, vì sao tại thá»i khắc sống chết nà y vẫn còn giấu diếm?
- Bất cứ ai cÅ©ng có bà máºt cá»§a mình.
Tô Mộng Chẩm bình tĩnh nói:
- Cho dù là Vô Tà hay Vô Quý ở bên cạnh ta nhiá»u năm, có má»™t số việc bá»n há» vẫn không biết được.
Dương Vô Tà nói ngay:
- Nhưng chúng ta chưa từng há»i tá»›i.
Sư Vô Quý cũng nói:
- Bởi vì chúng ta tin tưởng công tá».
- Nếu ngươi đã không tin ta, sao ta lại phải tin ngươi?
Bạch Sầu Phi cố chấp nói:
- Nếu ngươi đã đỠphòng chúng ta, sao lại còn trá»ng dụng chúng ta?
- Ngươi sai rồi.
Tô Má»™ng Chẩm nói ra ba chữ nà y. Sá»± nhẫn nại cá»§a y đã đến cá»±c hạn, bởi vì quá trá»ng tà i nên má»›i không phát tác.
- Cho dù ta hoà i nghi ngươi, cÅ©ng sẽ thá» dùng ngươi, bởi vì nếu không thá» thì là m sao có thể tÃn nhiệm được? Trước cÆ¡n giống tố, chúng ta vẫn không thể đồng tâm hiệp lá»±c, ngươi vẫn không thể yên tâm hợp sức, váºy chỉ là m tăng thêm nguy cÆ¡ láºt thuyá»n.
Tô Mộng Chẩm nói:
- Bất cứ ai cÅ©ng sẽ không tin tưởng ngưá»i khác ngay từ đầu. Huống hồ thá»i Ä‘iểm các ngươi xuất hiện lại vừa lúc Kim Phong Tế VÅ© lâu và Lục Phân Bán đưá»ng Ä‘ang quyết má»™t tráºn tá» chiến, không khá»i quá trùng hợp.
Lần nà y đến phiên Vương Tiểu Thạch lo lắng nói:
- Huynh cho rằng chúng ta cố ý lẻn và o Kim Phong Tế Vũ lâu là m nội ứng sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Không phải.
Vương Tiểu Thạch há»i:
- Vì sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Bởi vì sẽ không ai ngỠđược ta lại trá»ng dụng các ngươi như váºy. Cho dù các ngươi rất có bản lÄ©nh, ta cÅ©ng có thể dẹp sang má»™t bên không cần dùng, tháºm chà là sai ngưá»i giết chết các ngươi. Nhưng không ai có thể Ä‘oán được phản ứng cá»§a ta, cho nên cÅ©ng không nhiá»u khả năng bố trà ngưá»i là m ná»™i ứng.
Y dừng một chút lại nói:
- Huống hồ tại khu đổ nát dưới mưa, lúc ta trúng phải má»™t ám khà “Lục Äáºuâ€, các ngươi đã có cÆ¡ há»™i giết ta, vốn không cần phải là m ná»™i ứng.
Vương Tiểu Thạch nhìn xuống bắp chân Tô Mộng Chẩm:
- “Lục Äáºu†rất độc sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Äá»™c vượt quá tưởng tượng.
Dương Vô Tà nói:
- Hoa Vô Thác có ý định phản bá»™i, muốn lấy mạng công tá», ám khà nếu không độc thì hắn cÅ©ng sẽ không dùng.
Vương Tiểu Thạch lo lắng há»i:
- Không biết… có ảnh hưởng gì không?
Tô Má»™ng Chẩm còn chưa trả lá»i, Bạch Sầu Phi đã nói:
- Y sẽ không trả lá»i đâu. Cho dù có trả lá»i, cÅ©ng chưa chắc là nói tháºt.
Trong mắt Tô Má»™ng Chẩm đã có ý cưá»i:
- Ngươi rất thông minh.
- Ta thÃch kết giao vá»›i bằng hữu thông minh, tốt nhất là vừa thông minh mà tâm địa lại tốt.
Tô Má»™ng Chẩm chợt chuyển chá»§ Ä‘á»:
- Giống như tìm thê tá», ta thÃch nữ nhân vừa xinh đẹp, tâm địa tốt lại thông minh. Ngưá»i thông minh phần lá»›n Ä‘á»u tà i giá»i. Xinh đẹp tất nhiên là quan trá»ng, nhưng cÅ©ng chỉ đứng sau. Bởi vì sống cả Ä‘á»i, nếu không thông minh thì xinh đẹp cÅ©ng chỉ là cái vá» rá»—ng, là m tăng thêm phiá»n não. Vì váºy thà rằng không đẹp lắm, chưng không thể không thông minh. Cái đẹp sẽ mất Ä‘i, nhưng thông minh sẽ vÄ©nh viá»…n tồn tại. Äáng tiếc là trên thế gian, nữ nhân vừa đẹp, vừa tốt, lại vừa thông minh quả tháºt rất hiếm có, dù là nam tá» cÅ©ng không nhiá»u.
Vương Tiểu Thạch cưá»i nói:
- Lôi cô nương vừa xinh đẹp vừa thông minh, tâm địa lại tốt.
- Táºm địa thì ta không biết, nhưng võ công cá»§a nà ng quả tháºt không được.
Tô Má»™ng Chẩm cÅ©ng cưá»i nói:
- Nhưng nà ng Ä‘Ãch tháºt là vừa đẹp vừa thông minh, cho nên ta muốn nhỠđệ má»™t chuyện.
Vương Tiểu Thạch vui vẻ vì đã hóa giải được tranh chấp giữa Bạch Sầu Phi và Tô Má»™ng Chẩm, liá»n há»i ngay:
- Chuyện gì váºy?
- Chúng ta còn phải chuẩn bị cho cuá»™c gặp mặt vá»›i Lục Phân Bán đưá»ng, ta sẽ nói riêng vá»›i đệ sau.
Tô Mộng Chẩm nói lớn:
- Bây giỠchúng ta có một số chuyện phải là m, đó là phải nghỉ ngơi đầy đủ, sau đó…
- Chúng ta lại tụ há»p ở nÆ¡i nà y, cùng tìm cách công phá đại kế cá»§a Lục Phân Bán đưá»ng.
Tà i sản cá»§a Cưá»ng Thuần Khiết
Từ khóa được google tìm thấy
àäàìàñ , âåëèêèé , áåòàëèíê , àâòîêðåäèò , ãîðÿùèé , ôn nhu chi kiếm 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao , ôn nhu nhất Ä‘ao 4vn , ôn nhu nhất Ä‘ao pdf , Ôn nhu nhẤt Äao 4vn , êåðàìîãðàíèò , ïðîáëåìû , ñïàðòàê , ôîòîøîïà , on nhu nhat dao , on nhu nhat dao 4vn , on nhu nhat dao chuong 6 , on nhu nhat dao phan 2 , on nhu thap nhat dao , onthuyan , truyen on nhu nhat dao , xem phim on nhu nhat dao , ýêîëîãèÿ , ðîñãîññòðàõ