Diệp Thu thưởng thức vẻ đẹp của Ngân Nhãn hoài không biết chán, cái mũi, đôi mắt, đôi môi, còn cả tóc, băp đùi phơi ra không chỗ nàolà không đẹp.
Nói thật, là một nam nhan Trung Quốc vô cũng truyền thống, Diệp Thu vẫn cảm thấy con gái nước Trung Quốc vẫn là đẹp nhất. Bình thường rất ít tới chỗ những gái Tây tóc vàng mắt xanh này vui chơi, để lãnh hội sự cuồng dã của các nàng như một số người đẹp Âu Mỹ quyến rũ trong phim một phen.
Nhưng Ngân Nhãn quả thật là một ngoại lệ, lúc anh nhìn vẻ đẹp cũạ nàng thì luôn có thể xem nhẹ tật nhiều thứ khác, ví đụ như thân phận, tuồi tác hoặc là biên giới, huyết thống
"Sao lại chọn tôi? Như lời cô vừa nói, mục đích lần này cô tới Hong Kong là đề giết tôi. Hơn nữa, tôi giết nhiều người của NUMBER ONE các người như vậy, còn có cả Smith là cao thủ đứng đầu như vậy. Các người có thể bỏ qua thế sao?” Diệp Thu dùng ngón tay gõ gõ tay lái, nhìn Ngân Nhãn nói
“Đung, mục đích tôi tới Hong Kong là vì giết anh, đây cũng là lựa chọn do chúng tôi luôn cạnh cánh trong lòng chuyện Smith và các huấn luyện viên mà làm ra. Nhưng mà, làm một sát thủ, vốn nên có chuẩn bị hiến thân cho nhiệm vụ mà mình chấp hành bật cứ lúc nào. Sát thủ có thể giết người, cũng có thể bị người giết. Đây là chuyện bình thường không thể trách người khác được. Nhưng mà, tối phát hiện có thể tồn tại một loại quan hệ khác, Diệp Thu, anh đã giúp tôi, tôi không muốn trở thành đối thủ với anh, hơn nữa chúng ta cũng không nên trở thành đối thủ, bởi vì chúng ta có cùng chung địch nhân”.
Con mắt xanh thẳm cũạ Ngân Nhãn nhìn chằm chằm vào Diệp Thu khiến người ta có thể từ trong ánh mắt đó mà nhìn ra tình cảm chân thành tha thiết.
"NUMBER ONE sở dĩ phái người đi Trưng Quốc thực hiện nhiệm vụ bắn lén anh, là vì chúng tối nhận được một cuộc buôn bán. Nhưng mà lúc chúng tôi muốn rút lui sau đó, thì cũng đã thân bất do kỷ. Bây giờ NuMBER ONE đang gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có".
Diệp Thu biết, NUMBER ONE phái người ám sát mình nhất định là bị sự sại khiết âm thầm của tồ chức Độc xạ nhưng NUMBER ONE nhiều lần làm nhiệm vu thất bại, liền đành bỏ qua cho bọn họ, một đối thũ khó chơi, cũng chính bởi vì chuyện này, quan hệ giũa bọn họ và tổ chức Độc xà liền xảy ra kẽ hở.
Với sự hiểu biết của Diệp Thu với tổ chức Độc xà, phong cách hành sự của bọn chúng tàn nhẫn âm độc, để đạt được mục đích mới bất chấp thủ đoạn NUMBER ONE chọc tới một ôn thần như vậy, cũng không chăc có thể đối phó được với bọn chúng
Vừa hay mình lại cứu Ngân Nhãn, nàng cũng không muốn là địch với mình, lại muốn cởi bỏ vấn đề NUMBER ONE gặp phải cho nên liền đưa ra yêu cầu họp tác.
Diệp Thu suy nghĩ một chút rồi, hỏi: "Cô sẽ toàn lực làm chủ à?"
“Đương nhiên tôi là một trong ba đại giáo quan của NUMBER ONE mà, không đúng, bây giờ chỉ còn lại có ba đại giáo quan. Hơn nữa, lĩnh chủ đại nhân NUMBER ONE là ông của tôi, ông sẽ nghe theo đề nghị của tôi”. Ngân Nhãn khẳng định.
NUMBER ONE lại có tới ba giáo quan (huấn luyện viên)? Trong lòng Diệp Thu không khỏi kinh ngạc. Khó trách qua nhiều năm như vậy vẫn luôn chiếm lấy ngai vàng sát thủ đứng đầu thế giới, nhân tài tich súc của bọn họ đúng là quá kinh người.
Chỉ từ mấy thành viên Diệp Thu tiếp xúc, thần súng Smith, Yukio, giáo quan bị mình đánh chết và Ngân Nhãn bây giờ, mỗi nguòi bọn họ đều là tinh anh trong giới sát thủ.
Những tố chức sát thủ khác có thể chỉ có một con át chủ bài nổi danh như cồn, nhưng NUMBER ONE thì lại có nhiều như vậy.
“Được rồi, tôi vô cùng hy vọng có thể trở thành bạn bè với NUMBER ONE, xin cô nói nguyện vọng của tôi cho ông cô." Diệp Thu gật đầu nói
"Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ về Las Vegas, NUMBER ONE rất nhanh sẽ xóa bỏ lệnh truy sát cấp A với anh." Ngân Nhãn nói.
“Lệnh truy sát cấp A?" Diệp Thu ngạc nhiện
Ngân Nhãn che miệng cười duyên, nói: "Đúng vậy. Giết người cũng phân cấp bậc, dựa theo việc đối thủ có thực lưc bối cảnh cao hay thấp mà phân A, B, C. Mà mỗi cấp phân năm bậc. Nếu là lệnh truy sát cấp A liền bị toàn bộ thành viện đuổi giết, tất cả mọi người phải đặt nhiệm vụ về anh ở trong đầu".
"Các người quá coi trọng tôi thì phải? Tôi đây đáng để các người làm vậy? Lại nói tôi không gặp mấy lần ám sát mà". Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
"Cái gọi là toàn bộ thành viên đuổi giiết cũng không phải là tất cả thành viên đều phải ám sát anh, ngược lại ám sát đối với anh phải cực kỳ thận trọng, trải quạ khảo hạch đặc biệt. Nếu không một số sát thủ cấp thấp khác chỉ đả thảo kinh xà. Toàn bộ thành viên ám sát ý là tất cả thành viên đều phải chú ý hành tung của anh, hơn nữa cung cấp phương án ám sát.
Nhưng thực nghiệm cụ thể thì lại do người khác làm. Như vậy, mới có thể có tin tức liên tục, chúng tối có thể nắm giữ động thái mới nhất của anh bất kỳ lúc nào“. Ngân Nhận kiên nhẫn mà giải thích.
Diệp Thu gật đầu, nghĩ thầm mỗi tồ chức đều có một hệ thống nguyên tắc vận hành của mình, mặc dù là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, vẫn không cuồng vọng tự đại đến mức xem mình là thiên hạ vô địch. Đội phó đối thủ đặc biệt cường đại bọn họ vẫn biết lựa chọn biện pháp chung sức họp tác.
"Xóa lệnh thì tốt”. Diệp Thu nói cũng không muốn làm việc gì cũng có người theo dõi Lần trước ngẫu nhiên gặp ở công viên Disneyland cũng là người của các người nói tin tức cho cô sao?”
"Thật thông minh." Ngân Nhãn gật đầu, sau đo chợt ôm cồ Diệp Thu, hôn một cái hôn trên mặt hắn.
"Cô làm gì thế?” Diệp Thu cảnh giác hỏi.
"Hôn anh”. Ngân Nhãn vừa cưòi vừa nói, cảm thấy nam nhân nước Trung Quốc này có đôi khi cũng thật đáng yêu.
"Sao lại hôn tôi?"
“Đây là một loại phương thức để người nước Pháp chúng tôi biểu đạt tâm tình vui sướng của mình". Hai má Ngân Nhẫn ửng đỏ, gìải thích.
"Là sao?" Diệp Thu suy nghĩ mội chút, đã hôn một cái trên môi Ngân Nhãn
“Mỗi khi tôi đặc biệt cao hứng, cũng rất muốn hôn những cô nàng xinh đẹp". Diệp Thu vô liêm sỉ nói.
Diệp Thu mới vừa rồi nhìn đôi môi uớt át căng mọng của Ngân Nhãn ý dâm đã nửa ngày, nhưng có tặc tâm lại không có tặc đảm vẫn không dám xuống tay. Không ngờ cô nàng ngốc nghếch này lại tự đưa lên cửa của mình.
Khó trách nhiều người muốn di dân tới những quốc gia như nước Pháp, bởi vì một khi cao hứng là có thể hôn bà xã của người khác, thật hạnh phúc
Nếu là ở Trung Quốc, anh dám hôn môi cái thử xem? Tát chết anh.
Đưa Ngân Nhãn tới biệt thự ở Bán Sơn, hiện tại nàng đang ở cùng với người của tiểu đội Lôi Đình.
Chuyện thiên giới tạm thời kết thúc, nhưng Diệp Thu vẫn không dám giải tán tiểu đội Lôi Đình. Thiên Diệp Huân lần trốn, người của tổ chức Độc Xà vẫn như ẩn như hiện, mãi tới lúc này chỉ mới lộ ra một góc dữ tợn. Hậu kỳ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Trong lòng luôn giữ ý phải xử lý chuyện này, nhưng rồi lại chằng biết nên làm sao tiếp xúc và vạch trần nó.
Đau khổ tìm kiếm, khi tất cả bày ra truớc mắt thì Diệp Tìm không ngờ lại có chút cảm giác không biết phải làm sao.
Dừng xe ở trước một cửa hàng bán hoa ven đường, Diệp Thu lấy di động bấm ra một dãy số.
"Lão già, đã thu phục tiểu mỹ nữ chưa? A, Không đúng, là ông đã thất thân với nữ nhân kia chưa?" Diệp Thu cầm loa cười hỏi.
Lần trước Diệp Không Nhàn ở Tô Hàng, ở trên đuờng về đụng phải một tiểu nữ nhân dữ dằn. Dưới sự dắt mối cố tình của Diệp Thu, cô nàng kia hình như đã thật sự cảm thấy hứng thú với loại khí chất nam nhân xuất chúng của Diệp Không Nhàn.
Nghe nói sau đó nàng nói muốn cùng theo Diệp Không Nhàn về, lại bị Diệp Không Nhàn từ chối.
Nói thật, Diệp Thu thật muốn nhin thử xem bộ dạng Diệp Không Nhàn bị cô nàng trẻ tuồi kia thu phục, làm gì có người nào bởi vì từng bị tổn thương một lần liền không lập gia đình cả đời chứ?
"Nói bậy”. Diệp Không Nhàn quở mắng nói: "Nghe nói cháu gần đây ở Hong Kong có thu hoạch rât nhiều hả?"
Diệp Thu không trả lời vấn đề của Diệp Không Nhàn, sau khi trầm mặc một hồi, nói: “Cháu tìm được bà ấy rồi".
Đầu điện thoại bên kia cũng trầm mặc một trận, chờ một lúc lâu sau Diệp Không Nhàn mới lên tiếng: “Đi thăm nó một chút đi. Diệp gia chúng ta thiếu nợ nó nhiều lắm”.
Cúp điện thoại trong lòng Diệp Thu cũng dần hiểu rõ, có một số việc là không thể thay đổi được, ví dụ như là huyết mạch tưong liên, cũng không muốn tránh né, chỉ là hắn không biết nên xử lý thế nào cho phải. Làm cô nhi đã nhiều năm như vậy, khi mình sắp trở thành cha đột nhiên xuất hiện một nữ nhân nói là mẹ của mình, ai cũng không có cách gì tiêp nhận ngay.
Diệp Thu suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho Đường Quả, nói: "em có rảnh không? Theo anh đi tới chỗ này".
"Được". Đường Quả không ngờ Diệp Thu vào lúc này lại gọi tới mình hơi hoảng hốt, rồi liền đáp ứng sảng khoái.
Diệp Thu dừng xe ở trong đầu phổ Vượng Giác, sau đó tựa vào xe hút thuốc. Khuôn mặt góc cạnh sáng sủa mà ưu thương cũng cái cồ hơi ngẩng lên bốn mươi lăm độ đã hấp dẫn không ít cô gái và phu nữ đi ngang qua.
Nửa giờ sau, một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc chạy nhanh tới. Khi Diệp Thu thấy Lâm Bảo Nhi đầu đầy bím tóc từ trong xe sôi nổi chạy xuống, Diệp Thu đã cảm thấy có chút nhức đầu. Đã quên dặn một câu, cô nhóc này quả nhiên cũng tới.
Sau đó từ trong xe đi ra mới là Đường Quả, nàng hình như muốn ăn mặc đặc biệt một phen, quần jean màu xanh da trời, áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo vest nhỏ màu đen kiểu dáng mới lạ. Diệp Thu cũng không đặc biệt nói rõ muốn đi nơi quan trọng gì, cho nên Đường Quả cũng không mặc trang phục nghiêm túc, một thân đơn giản như vậy thoạt nhin rất có hoài bão tuổi trẻ.
Đợi sau khi hai người xuống xe, người của gia tộc Tây Môn kia liền tự động lại xe rời đi.
“Diệp Thu, anh cho bọn em ra ngoài giao tiếp sao? Định đi đâu thế?” Lâm Bảo Nhi chạy tới trước mặt Diệp Thu trước tiếp theo ôm cánh tay hắn hỏi.
“Em chạy ra ngoài làm gì?" Diệp Thu nhìn Lâm Bảo Nhi buồn bực hỏi.
Hắn sở dĩ bảo Đương Quà tới, là vì hắn cần một người cho mình thêm can đảm, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cảm thấy trong lòng rất khẩn trương. Hơn nữa, nếu đến lúc đó đi vào không biết nói gì, vậy có phải càng buồn tẻ khó xử không?
Năm đó Đường Bố Y coi như là người thức thời, lại là người đã chạy tới mật báo, cho nên, dẫn con gái Đường Bố Y tới đây thăm coi như là lý thành chương. Nhưng Lâm Bảo Nhi này ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho mình mới tốt à.
“Không phải anh bảo em và chị Đường Đường cùng tới sao?“ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhiđậy ủy khuất nói.
“Anh bảo em tới?” Diệp Thu đầy vẻ thắc mắc nhìn về phía Đường Quả.
"Bảo Nhi chết tiệt, lại nói dối. Là lúc em định đi, nó liền tự đi theo đó". Nàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, nhìn DiệpThu giải thích.
"Làm gì có? Em cũng nghe được, lúc Diệp Thu gọi điện có nói Quả Quả em phải cho Bảo Nhi cũng đi nha. Nếu nàng không đi, em cũng phải lôi nàng đi, có phải không Diệp Thu?" Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu nịnh nọt nói.
“Cứ xem là thế đi”. Diệp Thu cũng luời dây dưa ở vấn đề này. Tới thì cũng đã tới, cũng không thể lại đưa cô nàng chuyên gây chuyện này trở về được. Đương nhiên hắn cũng không có cách gì đưa về.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Chúng ta vào xe thôi các em không được nói lung tung đâu."
“Chúng ta đi đâu?" Đường Quả thấy sắc mặt Diệp Thu có chút không đúng, hơi nghiêm túc, còn có chút khầu trương nhìn không được mà lên tiếng hỏi.
"... về nhà. Tìm hiểu trực tiếp". Diệp Thu nói một câu hàm hồ, sau đó mở thùng xe phía sau, bên trong thùng xe chất đầy quà.
“Oa, nhiều như vậy, đều là anh mua à?" Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt nhìn.
“Ừ, giúp anh xách quà". Diệp Thu xấu hổ gật đầu.
Hắn cũng khôngbiểt bà thích gì, cho nên liền hỏi một số phụ nữ trung niên có tuổi xấp xỉ bà. Kết quả, ở dưới sự giúp đỡ của bác gái nhiệt tâm kia hắn liền mua nhiều đồ như vậy.
Quà ăn, quà mặc, quà dùng, còn đủ loại quà chất đầy xe. Ngay cả lọ thuốc trì hoãn mãn kinh của phụ nữ tuổi trung niên cũng mua mấy hộp.
Ba người xách túi lớn túi nhỏ đi tới biệt thự cổ xưa phía trước, càng gần nhà càng ngại. Diệp Thu do dự hồi lâu, nhưng không biết có nên gõ cửa hay không.
“Diệp Thu, mau gõ cửa đi, đã tới đây rồi, sao không đi vào chứ? Em ôm cứng ngắc rồi đó". Lâm Bảo Nhi ôm quà túi lớn túi nhỏ chồng chất so với đầu của nàng còn cao hơn. Đứng ở cửa ra vào thây Diệp Thu chậm chạp không chịu mở cửa, liền mở miệng thúc giục.
Diệp Thu gật đầu, lúc định gõ cửa, lại phát hiện hai tay của mình cũng xách đầy đồ. Vì vậy liền dùng chân đá nhẹ mấy cái lên ván cửa.
Hắt xì!
Bác Thái mở cửa ra, thấy Diệp Thu xách quà túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, và mắt đầu tiên là sửng sốt. sau đó là chuyển thành mừng như điên, đôi mắt cười cũng đã ươn ướt, cao hứng hô: "Thiếu gia... thiếu gia đã tới. Mau vào đi, mau vào đi... tiểu cô nương, tôi xách một ít thay cô".
Tạ Ý Như đang ngồi ở trong Phật đường dâng hương niệm Phật, nghe tiếng của bác Thái quay đầu lại thấy Diệp Thu và hai cô bé xinh đẹp đi vào, nước mắt lập tức nhòe hai mắt, dưa vào đó khóc không thành tiếng.
Kể từ sau lần trước Diệp Thu đoạn tuyệt bỏ đi, bà liền nghĩ rằng mẹ con không còn cơ hội gặp lại. Mặc dù bác Thái luôn giải thích, nhưng bà vẫn nghỉ đây là lời nói dối để an ủi mình thôi, ở vào lúc bà sắp tuyệt vọng Diệp Thu lại lần nữa xuất hiện trước mặt bà, có thể không khiến bà mừng rỡ sao?
Đường Quà và Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu rồi lại nhìn Tạ Ý Như quỳ ở nước Phật đường khóc thương tâm, đều có chút há hốc mồm.
"Chị Đường Đường sao bọn họ vừa thấy chúng ta đi vào liền khóc vậy?" Lâm Bào Nhi dùng quà trong lòng che khuất mặt nhỏ giọng hỏi Đường Quả.
“Đừng hỏi nữa". Đường Quả nhìn thoáng qua vẻ mặt Diệp Thu ngưng trọng nhỏ giọng nói.
"Ừm". Lâm Bảo Nhi gật đầu.
“Tiểu thư đây... thiếu gia chắc chắn vẫn chưa ăn cơm trưa, chúng ta có nên chuẩn bị cơm không?" Bác Thái thấy Tạ Ý Như dựa ở đó khóc. Diệp Thu thì đứng ở sân không vào, sợ chuyện lại hỏng bét, vội chạy tới nước mặt Tạ Ý Như nhắc nhở.
"A! Đúng đúng, các con ngồi chơi đi. Để ta làm cơm, ta đi nấu cơm... Diệp Thu, mau đưa bạn của con vào ngồi đi". Tạ Ý Như vội từ trên đất đứng dậy, vừa chiêu đãi Diệp Thu, vừa chạy vào nhà bếp.
“Tiểu thư để tôi làm cho." Lần này bác Thái vội chạy tới.
“Không cần Tôi làm.. tôi làm. Anh đi nói chuyện với Diệp Thu đi". Tạ Ý Như muốn tự mình xuống bếp làm cho con bữa cơm, cho nên từ chối ý tốt của bác Thái.
Không ngờ Diệp Thu lại đột nhiên tới đây, trên người Tạ Ý Như vẫn còn mặc Phật bào thanh lịch, lo trang phục quái dị như vậy sẽ khiến bạn Diệp Thu chê cười, Tạ Ý Như lại vội chạy về phòng thay áo quần truyền thông ở nhà.
"Thiếu gia... Cả hai vị tiểu thư nữa, mời vào ngồi. Tôi pha trà cho các cháu". Bác Thái mặt đầy nếp nhăn cũng cười tươi như hoa. Thấy Diệp Thu tới thăm mẹ, nguyện vọng nhiều năm của tiểu thư cuối cùng cũng được thưc hiện, ông còn vui hơn bất kỳ ai.
"Thiếu gia? Diệp Thu, bác ấy vì sao lại gọi anh là thiếu gia thế"' Lâm Bảo Nhi rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, chạy tới bên cạnh Diệp Thu hỏi. Ngay cả Đường Quả đầy về thắc mắc. Hai người bọn hộ cứ lỗ mãng như vậy mà đi theo Diệp Thu tiến vào, tới bây giờ vẫn chưa hiểu tình huống thế nào.
"Bởi vì... bà ấy là mẹ của anh". Lời của Diệp Thu không sợ người chết không ngừng nói.
"Cái gì?" Ðường Quả và Lâm Bảo Nhi trợn mắt, trăm miệng một lời hỏi.
"Vậy đó không phải là mẹ chồng tương lai của em à?" Lâm Bảo Nhi suy nghĩ một chút, nói.
"Mẹ chồng tương lai?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Em là vị hôn thê của Diệp Thu, mẹ của anh ấy không phải là mẹ chồng của em sao?" Lâm Bảo Nhi thản nhiên nói.
"...."
"Hì hì, em đi giúp mẹ chồng nấu cơm".
"Em đi xem có giúp được gì không". Ðường Quả cũng không trực tiếp như Lâm Bảo Nhi, nhỏ giọng nói một câu, rồi cũng đi theo vào phòng bếp.
Ðỏ xanh đan nhau, mùi thơm thoang thoảng làm vui lòng người. Tạ Ý Như nhìn Diệp Thu, mặt đầy về áy này nói: "Không ngờ các con lại tới, đều có sẵn trong nhà đều là rau xanh, mội người ãn tạm cái này, Buởi chiều ta liền ra ngoài mua thức ăn, buổi tối cho các con ăn súp".
"Bác gái, không sao, bọn con thích ăn rau". Ðường Quả an ủi nói.
"Ðúng đó mẹ chồng, cả ngày ăn thịt cũng ngấy". Lâm Bảo Nhi dùng đũa gắp một khối măng cho vào trong miệng, cười nói: "Mẹ chồng làm thức ãn ngon thật".
Nghe Lâm Bào Nhi cứ gọi là "mẹ chồng", trán Diệp Thu cũng đổ mồ hội lạnh một trận, chẳng lẽ mình từng giới thiệu nàng rồi sao?
"Không sao, ăn rau cũng rất tốt". Diệp Thu gật đầu, nói.
“Ừm, vậy thì ăn nhiều một chút". Tạ Ý Như gắp thức ăn cho Diệp Thu và Ðường Quả, Lâm Bảo Nhi. Bác Thái vốn không muốn ngồi cùng, nhưng lại bị Diệp Thu cố kéo ngôi xuống. Ông liền mặt mày hớn hở mà uống cực phẩm Mao Đài hắn mua cho.
Có Ðường Quả ở giữa hiểu lòng người mà tạo đề tài, còn có cả Lâm Bảo Nhi ở trong quậy, mỗi người không hề thấy khó xử chút nào, ngược lại thỉnh thoảng còn có tiếng cười truyền tới.
Người một nhà đang quây quần ăn bữa cơm thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe hơi. Bác Thái khẽ nhìu máy, Sau đó vội đứng dậy, cười nói: "Các cháu cứ từ từ ăn, bác đi xem thử một chút".
Không đợi mọi người đồng ý, ông liền để đũa xuống chạy đi mở cửa.
"Các người lại tới làm gì?" Bạc Thái mở cửa, nhìn hai người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen đứng trước mặt ông, không vui hỏi.
"Lão gia bảo chúng tôi tới mang bà Tạ về". Một nam nhân đeo kính đen mặt không chút thay đổi nói.
"Lần trước tiểu thư đã từng nói cho các người, bà ấy sẽ không về. Các người đi đi". Bác Thái quát lạnh một tiếng, liền định đóng cửa đuổi người.
Rầm!
Người áo đen đưa tay đặt trên ván cửa, cản động tác của bác Thái. "Lão gia nói nể mặt ông trung thành tận tâm nhiều năm vì Tạ gia như vậy, ông ấy sẽ sắp xếp tốt cho ông lúc tuổi già. Nhưng ông không được tự dưng sinh sự". Người áo đen nói.
Bác Thái nổi giận, cười lạnh nói: "Tự dưng sinh sự? Rốt cuộc là ai đang tự dưng sinh sự đây? Tâm tư xấu xa của Tạ Ðộng Hiền ta còn không rõ ư? Gã là muốn dời chỗ tiểu thư đi, sau đó chiểm đoạt phần tài sản kia của tiểu thư. Gã có tính toán thật tốt. Ðáng tiếc, ông trời hết lần này tới lần khác không để gã được như ý. Bây giờ tiểu thiếu gia đã trở lại. Tài sản của Tạ gia vốn cũng có một phần của nó. Ai cũng không đoạt đi được".
Nghe bác Thái cố ý nói lớn ở đó, sắc mặt tất cả mọi người thuộc Tạ gia ngồi ở trong xe phía ngoài cửa đều âm trầm tái nhợt.
Tạ Hân và Tạ Ý kéo của xe ra định tìm bác Thái tính sổ, nhưng lại bị Tạ Ðộng Hiền quát dừng, nói: "Các con chờ ở bên ngoài. Ta đi qua”. Nói xong, đẩy cửa xe ra, ở sự vây quanh của hai gã vệ sĩ đi về phía biệt thự.
Bọn Diệp Thu ăn cơm ở trong phòng nghe thanh âm bên ngoài, cũng vội để đũa xuống chạy ra
Lúc Tạ Ðông Hiền đi tới, nghe thấy bác Thái càng nói càng khó nghe, liền quát lên: “Bác Thái! Bác đang nói gì thế? Có còn quy củ không? Chuyện Tạ gia từ khi nào tới phiên một nô tài như bác ở đó la hét chứ?”
Bác Thái không chút khách khí mà giằng co với Tạ Ðông Hiền, nói: “Làm người đều phải cần lương tâm. Năm đó lúc lão gia tử ra đi, đã phó thác tiểu thư cho ông, bảo ông chiếu cố bà thật tốt. Nhưng ông nhìn lương tâm lại thử xem, ông có tí xíu trách nhiệm nào hay không?”
Tạ Đông Hiền càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt lướt qua người bác Thái, hơi dừng lại chút ở trên mấy khuôn mặt xa lạ Diệp Thu và Ðường Quả, Lâm Bào Nhi. Cuối cùng lại chuyển sang mặt Tạ Ý Như, hỏi: “Sao tôi lại không tận trách nhiệm chứ? Ngày nào tôi cũng phái người qua đón nó về. Đều là do chính nó không chịu về đấy chứ”.
“Anh cả, đừng nói nữa, chuyện cũng đã qua. Em cũng không muốn nhắc lại. Bác Thái, đóng của đi”. Giọng Tạ Ý Như lãnh đạm nói.
“Ý Như. Chờ chút. Anh có việc tìm em”. Tạ Đông Hiền lên tiếng nói. Hai gã vệ sĩ đứng bên cạnh gã tiến tới một bước, ngăn động tác đóng cửa của bác Thái.
“Anh cả, chuyện gì?” Tạ Ý Như dừng lại, hội.
“Bọn anh phải về Malaysia, định đón em cũng về. Em đã mấy năm rối chưa vệ thăm ba đúng không. Ba trước kia thương em nhất, trở về thắp nén hương cũng được”. Thanh âm Tạ Ðông Hiền thành khẩn nói.
“Ngày nào em cũng cầu nguyện cho ba, cầu cho ông ấy hạnh phúc yên ổn. Tạm thời em vẫn chưa muốn về Malaysia Các anh về đi”. Tạ Ý Như từ chối ý “tốt” của Tạ Đông Hiền.
“Không được. Anh nhất định phải đưa em trở về. Bấy giờ trị an ở Hong Kong càng ngày càng loạn. Một mình em ở đây, anh qua thật không yên tâm”. Tạ Đông Hiền nói.
“Tạ Ðông Hiền, tiểu thư nói bà không muốn về”. Bác Thái chắn ở phía trước, không để cho Tạ Đông Hiền đi qua kéo Tạ Ý Như.
“Bác Thái, tránh ra! Tôi nể bác lớn tuổi. Bác đừng tự chuốc lấy cực khổ”. Tạ Ðông Hiền thấy bác Thái lại ngăn cản, tức giận trong lòng rốt cuộc không thể che dấu được nữa.
Mặc dù gã kính trọng phẩm chất của bác Thái. Hơn nữa biết lão gia này quan hệ với người cha đã qua đời của mình rất tốt, nhưng lão lại nhiều lần phạm thượng như thế, khiến gã không thể chịu được.
“Tôi sẽ không tránh ra. Nếu tiểu thư muốn, tôi sẽ lập tức tránh ra để ông mang đi. Nhưng tiểu thư không muốn, trừ khi ông giẫm qua xác tôi. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để ông mang tiểu thư đi”. Bác Thái giang hai tay nói, không để hai vệ sĩ trẻ tuổi cường tráng đang định ra tay với ông vào trong mắt.
Tạ Ðông Hiền cũng không muốn làm căng chuyện khiến người khác chê cười, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ý Như, anh đây cũng vì tốt cho em. Em xem em bây giờ ở nhà gì. Tạ gia chúng ta dù nghèo thế nào đi nữa, cũng không cần ở loại nhà như thế này chứ”.
“Bác Thái nói không sai. Lúc ba ra đi đã dặn dò, bảo anh và chú hai chiếu cố cho em thật tốt. Nếu ba biết em trải qua cuộc sống thế này sợ là ba ở dưới suối vàng cũng không an bình. Ý Như, em theo anh trở về Malaysia đi. Ðiều kiện bên kia tốt hơn bên này. Anh đã bảo người dọn một gian Phật đường cho em ở bên kia để tiêp tục ăn chay niệm Phật”.
“Này. Ông cái người này cũng thật kỳ quái nha. Mẹ chồng tương lai của tôi không muốn về, ông không nên cử kéo bà ấy đi chứ?” Nữ hiệp một đời Bảo Nhi rốt cuộc không xem tiêp được nữa, bất bình nói thay.
“Mẹ chồng tương lai? Cô là?” Ánh mắt Tạ Ðông Hiền nhìn chằm chằm trên mặt Lâm Bảo Nhí đánh giá.
“Ông quản tôi là ai làm gì. Tôi thích là ai thì chính là người đó”. Lâm Bảo Nhi không vui nói.
Tạ Ðông Hiền không ngờ cô bé này lại nói hóc như vậy, lại chuyền ánh mắt sang nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng hối: “Chắc là Diệp Thu đúng chứ?”
“Là tôi. Ông là ai?” Diệp Thu lạnh lùng nói.
Từ thái độ của bác Thái có thể đoán được, người này khẳng định là người có ý đồ xấu. Ông ta gọi mẹ là em, vậy ông ta chắc chắn cũng là người họ Tạ, cũng không biết là gì của thằng nhãi họ Tạ bị mình đánh một trận kia.
Tạ Ðông Hiền vẻ mặt cay nghiệt nhìn Diệp Thu nói: “Ta là Tạ Ðộng Hiền, anh của Tạ Ý Như'".
“Ồ! Vậy ông tới làm gì?” Diệp Thu cười lộ vẻ suy nghĩ.
“Ta tới đón em gái ta về”.
“Bà ấy không muốn về”.
“Nó nhất định phải về”.
“Bà ấy nhất định sẽ không về”.
Hai người Diệp Thu và Tạ Ðông Hiền bốn mắt nhìn nhau, giọng càng ngày càng lạnh, một tư thế ai cũng không muốn nhượng bộ.
Bầu không khí lại ngưng đọng. Tất cả mọi người nhìn ánh mắt hai người châm chích lẫn nhau không biết phải làm sao.
“Ta tới đón em gái ta có quan hệ gì với cậu chứ?” ánh mắt Tạ Ðông Hiền nhìn Diệp Thu sắc bén, nói.
“Bà ấy là mẹ của tôi”. Diệp Thu nghiệm mặt nói
"A!"
Nghe lời của Diệp Thu nói, Tạ Ý Như liền che miệng khóc lớn. Cầu nguyện nhiều năm như vậy, mong đợi nhiều năm như vậy. Rốt cuộc cũng đã đợi được tới ngày này.
“Diệp Trọng, nó đồng ý gọi tôi là mẹ. Con của chúng ta cuối cùng cũng đã nhận tôi rồi Diệp Trọng”. Tạ Ý Như bụm miệng khóc không thành tiếng.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn luôn đứng bên cạnh Tạ Ý Như, thấy bà đột nhiên khóc rống, hai có bé đều có chút luống cuống, vội ngồi xổm xuống an ủi bà.
“Mẹ chồng, mẹ khóc cái gì? Nếu mẹ không muốn về. Bọn con sẽ không để bọn họ được như ý. Nếu bọn họ dám tới kéo mẹ. Con liền đánh ông ta”. Bàn tay Lâm Bảo Nhi đưa qua lau nước mắt cho Tạ Ý Như. Nước mắt lại rơi lên bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Bác gái, một nhà đoàn viên thì rất đáng cao hứng. Chúng ta nên cao hứng mới đúng. Bác nói đúng không?” Đường Quả cười an ủi. Nói xong nước mắt của mình cũng rơi.
Nàng cuối cùng đã hiểu Diệp Thu vì sao lúc sau khi vào cửa lại do dự như vậy. Tại sao lại có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Lúc đó, trong lòng nhất định là đang không biết phải làm sao.
Lúc trước bởi vì chuyện Thiên Hà thành. Ba trúng đạn làm người sống đời sống thực vật. Đường Quả cảm nhận rất rõ loại cảm giác cô đơn không nơi nương tựa này. Nên đối với cuộc sống trước kia của Diệp Thu, nàng càng cảm Đông, đã cô độc nhiều năm như vậy, bây gờ rốt cuộc gặp được người thân của mình, trong lòng thật sự cao hứng cho hắn.
“Ta không khóc. Ta chỉ là cao hứng. Ta thật sự rất cao hứng”. Tạ Ý Như giữ bàn tay nhỏ bé của Lâm Bảo Nhi, nín khóc mỉm cười nói.
Tạ Đông Hiền thấy em gái ngồi đó khóc, trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc. Mặc dù trong lòng không muốn nhận người lạ như Diệp Thu, nhưng khi thấy em gái vui vẻ như vậy, gã cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Ơ! Bên này sao náo nhiệt thế?” Tạ Ý cuời đi tới, cũng đi bên cạnh là chị của hắn - Tạ Hân
"Ðúng ha, bây giờ đang diễn gì thế? Còn có gỉa khóc nữa chứ? Sớm biết thế thì đi ra ngoài sớm để xem. Hình như đã bỏ qua một màn đặc sắc”. Tạ Hân cuời lạnh nói
Tạ Đông Hiền nhíu mày, nói: "Hai người các con chạy tới đây làm gì? Không phải đã bảo các con chờ ở trong xe phía bên ngoài sao?”
“Thấy ba đi nửa ngày rồi mà vẫn chưa về. Mẹ bảo bọn con lại xem một chút coi xảy ra chuyện gì”. Tạ Hân tùy tiền nói. "Ði thôi sao? Bà ta không muốn về ạ? Không muốn về cũng đừng về nữa. Như vậy càng tốt. Chúng ta còn tiết kiệm được chút thức ăn. Tốt nhất là cả đời đừng về nhà".
“Câm miệng. Mày thì biết gì chứ?” Tạ Đông Hiền mắng con gái.
“Con sao không biết. Con cái gì cũng biết. Con cứ thấy kỳ quái, người ta cũng không xem ba là anh trai, ba cả ngày nhiệt tình như vậy làm gì chứ? Không có thân thích này thì sao? Thể diện Tạ gia chúng ta còn chưa bị bà ta vứt hết rồi ạ?” Tạ Hân giống như căn bản không để ý tới ba của mình lớn tiếng tranh biện với gã.
“Các người nói chuyện tốt nhất khách khí một chút cho tốt”. Nghe lời Tạ Hân nói, Diệp Thu cau mày, giọng lạnh như băng nói.
“Mày ở đây làm gì? Ba ạ, chính là hắn đánh con”. Tạ Ý đột nhiên thẩy Diệp Thu ở đây, giống như gạp quỷ, lấy ngón tay chỉ vào hấn, ngay cả giọng nói cũng đã mất lưu loát.
“Những lời này đang lẽ tao phải hỏi mày. Mày chạy tới đây làm gì?” Diệp Thu híp mắt hỏi
"Bọn tôi tới đây làm gì cần anh quản sao? Anh cho anh là ai? Cảnh sát Thái Bình Dương chắc?” Tạ Hân trừng mắt nhìn Diệp Thu, không vui nói: “chính là tên khốn đã đánh em trai tôi sao? Không biết là dã chủng do người đàn bà kia sinh ra với ai vậy chứ?”
Sưu, chỉ trong nháy mắt, mọi người vừa cảm thấy hoa mắt, Diệp Thu đã biến mất khỏi chỗ đó. Mà Tạ Hân vừa rồi còn đứng sau Tạ Đông Hiền lại đang ở trên tay hắn. Bị hắn bóp cổ nhấc giữa không trung.
Bạn Thái mặt đầy kinh ngạc. Thực lực của tiểu thiếu gia này thật đúng là kinh người. Bởi vì trước khi DiệpThu ra tay, hắn đang đứng trong sân, phía truớc có mình chắn ở cửa. Hơn nữa bên ngoài còn có Tạ Đông Hiền và bốn vệ sĩ áo đen.
Mà Diệp Thu từ trong sân vọt ra ngoài sân, nhanh giống như một trận gió. Mình và bốn gã vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bắt được Tạ Hân đứng ở sau lưng Tạ Đông Hiền. Xuyên qua năm sáu người ở giữa, hơn nữa khoảng cách xa như vây, không ngờ vừa chớp mắt đã tới gần.
“Mẹ có chưa dạy cho cô cách ăn nói sao?” Tay Diệp Thu hơi dùng sức, nhấc thân thể đang giãy dụa của Tạ Hân lên cao hơn một chút.
“Ngừng tay! Mau thả Hân nhi xuống”. Tạ Đông Hiền lúc này mới kịp phản ứng, rống lớn. Bốn vệ sĩ kia cũng hiểu được chức trách của mình, nháy mắt ra hiệu với nhau liền chia ra mỗi bên trái phải hai người nhào về phía Diệp Thu.
Phanh
Phanh
Phanh
Phanh
Diệp Thu mang một người trong tay đá ra bốn cước mau lẹ vô cùng. Bốn vệ sĩ từ hai bên trái phải nhào qua kia liền văng lui sau thật xa. Muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện trong cơ thể mình chẳng còn chút sức lực nào. Thân thể đau đến run rẩy. Xương cốt giống như gãy lìa. Chỉ mới bị đá trúng một cước mà những tinh anh bách chiến này đã mất đi toàn bộ năng lực chiến đấu.
“Mau thả tôi ra". Hai tay và hai chân Tạ Hân liều mạng đấm đá. Nhưng bàn tay bóp cổ mình lại giống như kìm sắt, càng ngày càng xiết, khiến nàng sắp tắt thở. Sắc mặt nghẹn đến tím đỏ. Mắt cũng lồi ra. Nếu thật sự không có dưõng khí bổ sung, sợ là sắp chết ở trong tay Diệp Thu thật
“Diệp Thu, thả Hân nhi ra. Mau thả Hân nhi. Ý Như, mau bảo nó tha Hân nhi, nếu không nó sẽ bóp chết Hân nhi đó". Tạ Đông Hiền gầm lên nói Tạ Ý Như lúc này mới bừng tỉnh, từ trong biến đồi lớn vừa rồi, kêu khản cả giọng: "Giết người rồi. Mau báo cảnh sát. Mau báo cảnh sát”.