Chương 47:
Thành phố Long Thành vốn chưa bao giờ yên bình và tĩnh lặng
Mai Thái lái chiếc xe băng qua sáu dãy phố trước khi dừng lại trước cửa một nhà hàng ăn sang trọng. Bước xuống xe, gã liền đưa chìa khóa cho một nhân viên bảo vệ đánh xe vào bãi đậu, còn gã và “bạch tạng” thì chậm rãi bước vào trong. Tuy nhiên vừa bước đến cửa, Mai Thái thì không sao, nhưng Hắc Vân thì liền bị chặn lại.
-Xin lỗi ngài! Nhà hàng chúng tôi chỉ chấp nhận những khách hàng ăn mặc lịch sự! – Một người đàn ông mặc âu phục màu đen, trang trọng nói.
Mai Thái vốn là người thích vận âu phục, ngay lúc này thì gã cũng đang vận một bộ âu phục màu trắng, trông vạn phần quý phái. Còn Hắc Vân thì khác một trời một vực, hơn nữa gã còn vừa đi làm về, nên trông nhếch nhác thấy rõ. Ở các nhà hàng ăn lớn, việc ăn mặc chỉnh tề trước khi tới là một quy tắc bất di bất dịch. Hắc Vân ái ngại nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc, quả thực có phần không tương xứng với nơi này. Hắc Vân chưa biết phải nói sao, thì Mai Thái đã quay lại, quay qua nói chuyện với người đàn ông kia.
-Lịch sự? Cụ thể là phải mặc những gì? – Mai Thái hơi híp mắt.
-Theo quy định của nhà hàng chúng tôi, ít nhất cũng phải mặc âu phục và đi giầy tây.
Mai Thái vừa đút tay vào túi quần rút ví ra vừa nhàn nhạt nói.
-Một bộ âu phục giá 5 triệu, một đôi giầy tây giá 2 triệu……ở đây tôi có 500 dola, giờ đưa cho ông coi như bạn tôi đã ăn mặc “sang trọng”. Ok!
Mai Thái rút ra vài tờ dola, chẳng cần biết đối phương có chấp nhận hay không, gã trực tiếp đút vào túi áo ngực của ông ta, cùng Hắc Vân tiến vào trong đại sảnh. Người đàn ông kia ú ớ, toan cất lời, nhưng sờ tay lên mấy tờ tiền đang cồm cộm trước ngực, thì láo liên nhìn xung quanh rồi lại im bặt, coi như không có chuyện gì xảy ra. Kinh nghiệm trong nghề của ông ta cho biết, với loại đại gia chơi ngông thế này, tốt nhất không nên làm khó, cứ ngậm miệng ăn tiền cho xong chuyện.
Vừa bước vào trong, một cô gái xinh đẹp đã bước đến lễ độ hỏi.
-Hai ngài có đặt bàn trước không ạ?
-Bàn số 30! – Mai Thái mỉm cười đáp.
Bàn số 30 nằm trên tầng hai của nhà hàng, chuyên dành cho khách VIP, rất đẹp và yên tĩnh. Ngồi xuống ghế, Mai Thái gọi đủ các loại sơn hào, hải vị, khiến cho cô nàng phục vụ ghi mỏi cả tay. Tuy nhiều món ăn là thế, nhưng chỉ độ tầm 15 phút sau là tất tật các món đã được bưng lên, quả không hổ danh nhà hàng ăn lớn, phục vụ rất nhanh vào chu đáo. Lúc này cô tiếp tân đứng cạnh vui vẻ cất giọng lảnh lót.
-Chúc hai ngài ngon miệng.
Nàng ta vừa bước đi được hai bước, thì Mai Thái gọi giật lại.
-Này em!
-Ngài có chuyện gì cần dặn dò sao? – Cô nàng quay lại.
-Không, anh chỉ muốn nói, em có đôi mắt rất quyến rũ đấy! – Nói rồi Mai Thái nháy mắt với đối phương.
Quả thực diện mạo của “cây sào bự” rất tiêu sái, anh tuấn, thêm vào đó ăn mặc lại sang trọng, nhìn qua cũng biết là kẻ có tiền, thử hỏi cô gái nào nhìn vào mà chả rung động. Cô nàng phục vụ chỉ biết đỏ mặt rồi vội vã bước đi, không dám nói câu gì.
-Sao ở đâu mày cũng cua gái được thế hả? – “bạch tạng” lúc lắc cái đầu.
-Tao có cua à? Chẳng qua chỉ làm quen thôi mà, càng tạo được nhiều mối quan hệ càng tốt chứ sao? – “cây sào bự” nhấp môi một ít rượu vang.
-Quan hệ nhiều dễ mắc các bệnh về đường sinh lí đấy! – “bạch tạng” ngán ngẩm đáp, thuận tay gắp một miếng cá hấp bỏ vào bát.
-Thằng bạn ơi, giờ đang ăn, mày nói tránh một chút không được hả? – Mai Thái khẽ chau mày.
-Thôi được rồi, chuyển chủ đề, vậy hôm nay có chuyện gì mà mày lại cao hứng mời tao đi ăn thế hử? – Hắc Vân chóp chép nhâm nhi miếng cá.
-Mày nghĩ cứ phải có chuyện tao mới mời mày đi ăn chắc? Chẳng lẽ tao nhớ mày quá rủ mày đi để gặp mặt không được sao? – “cây sào bự” đưa một thìa súp lên miệng.
-Con lạy hồn, hồn tha cho con. Mày nói thêm mấy câu kiểu đó nữa, tao lại nôn hết ra đây bây giờ!– “bạch tạng” làm bộ như rùng mình kinh khiếp.
-Nói chuyện với mày ức chế thật! – Mai Thái chép miệng đáp.
-Thế giờ tình hình kinh doanh sao rồi? Hơn một tháng rồi chứ ít ỏi gì! – Hắc Vân lại gắp vào bát một con tôm hùm to bự.
-Cũng chưa đâu vào đâu cả, do mới bắt đầu gây dựng lại uy tín của công ti, nên chi ra thì nhiều chứ thu về chẳng được là bao. Tính đến giờ mới lãi có một triệu dola. – Mai Thái nhún vai, tỏ ra buồn bã.
-Một Triệu dola? Tương đương với 20 tỷ VNĐ đó, mới vực lại công ti mà được như thế, mày còn đòi hỏi gì nữa? – “bạch tạng” liếc qua thằng bạn.
-Nghe thì nhiều, nhưng có thấm vào đâu so với tầm cỡ của công ti. Giờ tao còn đang tính huy động vốn để thâu tóm vài công ti nhỏ lẻ khác nữa, mà nhất là….àiii…
Nói được nửa chừng thì “cây sào bự” thở dài thườn thượt, ra chiều bế tắc, khiến cho “bạch tạng” không khỏi tò mò.
-Nhất là gì? Nói thì nói mịe đi lại còn ấp úng, tao chúa ghét cái kiểu nói chuyện úp mở. – Giọng nói của “bạch tạng” có phần bực bội.
-Thực ra tao muốn mua một miếng đất, nằm ở trung tâm quận Trung, nếu có được miếng đất này để xây dựng cao ốc, đặt làm trụ sở chính thì không còn gì bằng! – Mai Thái cảm thán bảo.
-Vậy thì mua thôi chứ có gì khó khăn đâu? Ít tiền không được, thì đập thêm nhiều tiền vào… - “bạch tạng” nói xong liền gặm một miếng tôm hùm.
-Nếu vậy thì tao đã chẳng phải đau đầu! Có điều, tên giám đốc sở nhà đất không dễ dàng để tao mua miếng đất đó như vậy. Theo tìm hiểu, mảnh đất đó đã được một thằng khác đặt gạch trước, tên giám đốc sở nhà đất thì ngậm miệng ăn tiền, nên nhất quyết không cho người khác chạm vào. – Mai Thái một hơi uống cạn li rượu vang.
-Umh……cũng dễ giải quyết thôi mà, chỉ cần đút cho tay giám đốc sở đó nhiều tiền chút, kiểu gì hắn chả nhả ra. – Hắc Vân nhạt giọng.
-Đó chỉ là cách chống chế tạm thời, sau này còn nhiều mảnh đất khác cần phải thâu tóm, để xây công ti cũng như nhà xưởng, lúc đó cách này có lẽ sẽ chẳng thể có tác dụng, tên giám đốc sở nhà đất nổi tiếng là kẻ tham lam vô độ, muốn đút đầy túi của hắn quả thực rất là khó khăn. – Mai Thái trầm ngâm.
-Vậy thì mày tính sao? – Hắc Vân chau mày hỏi.
-Tao vốn đã nghĩ ra được kế lâu dài. Giờ chỉ cần nắm được bằng chứng tham ô, ăn hối lộ của hắn ta, sau đó ẩn danh mà gửi lại cho các quan chức cấp cao…hắc hắc… chuyện hắn về quê chăn lợn là điều không thể tránh khỏi. Kế tiếp, tao dùng tài lực để đẩy tay phó giám đốc sở lên, khi đó bề nổi là hắn là giám đốc sở, nhưng đứng phía sau lại chính là tao thao túng, giật dây, thử hỏi mấy cái mảnh đất màu mỡ ở quận Trung không nằm trong tay tao thì còn trong tay ai…hắc hắc…Tiền sẽ vào như nước, à không như lũ mới đúng…hắc hắc hắc…
-Mày tính làm Lã Bất Vi, buôn vua bán chúa đấy à? – Hắc Vân ngoài miệng là nói thế, nhưng trong lòng thầm bội phục “lòng tham” của thằng bạn.
-Chỉ cần tiền đẻ ra tiền, thì tao buôn tất…khà khà…
-Vậy làm thế nào để nắm được bằng chứng tham ô, ăn hối lộ của tay giám đốc sở hiện tại? – “bạch tạng” tay chống cắm, hoài nghi nhìn “cây sào bự”.
-À…à…chuyện này thì…
Thấy giọng điệu ấp úng của Mai Thái, “bạch tạng” đã sớm hiểu ra vấn đề, gã chậm rãi hỏi “đểu”.
-Đừng nói là mày sẽ nhờ tao đấy nhé?
-Hề hề…thực là đíu có gì qua nổi mắt mày! – “cây sào bự” gãi gãi cằm, đôi mắt đầy ma mãnh nhìn tên chiến hữu.
-Vậy mà lúc đầu to mồm bảo, do lâu không gặp nên muốn mời tao đi ăn, hóa ra đây mới là vấn đề chính hử?
-Đâu có, mục đích đầu tiên là nhớ mày quá, mục đích thứ hai mới là muốn nhờ mày he he he…
Hắc Vân lúc lắc cái đầu, cầm li rượu vang lên làm một ngụm rồi tiếp lời.
-Biết trước là không thể yên thân với mày…Thôi được rồi, thế kế hoạch ra sao?
-Cũng đơn giản thôi. Theo những nguồn tin tao mua được, cứ đến chủ nhật là hắn lại đi nhậu nhẹt và chơi bài bạc tới 12 giờ đêm mới về nhà. Hắn lại đang sống li thân với vợ, nên trong thời gian từ 5 giờ chiều tới 12 giờ đêm nhà hắn tuyệt đối sẽ không có người…trừ mấy tay vệ sĩ gác cửa. Mày chỉ cần đột nhập vào trong phòng riêng của tay giám đốc sở nhà đất, đặt camera mini và bộ thu âm vào đó, rồi êm thấm chuồn ra. Tuy nhà hắn cũng có vài thiết bị chống trộm, nhưng với khả năng của mày, chắc tao cũng chẳng cần phải lo làm gì…hắc hắc…
-Nói thì dễ đấy, nhưng làm được lại là cả vấn đề…Thế thù lao ra sao? Mày nghĩ tao làm miễn phí chắc? – “bạch tạng” tựa lưng ra ghế, nhướn mày nhìn thằng bạn.
-Chẳng phải tao mời mày bữa tối đấy à? Mày nghĩ…tao mời mày miễn phí chắc… he he he…
-Được, được lắm, coi như mày giỏi!
Sau khi đánh chén no nên, lúc hai gã rời khỏi nhà hàng đồng hồ cũng đã điểm 9 giờ tối. Mai Thái tính chở Hắc Vân về tận nhà thì gã liền từ chối.
-Thôi để tao đi bộ cho nó xuôi cơm, ăn no phưỡn cả bụng rồi. Giờ ngồi xe óc ách lắm. – “bạch tạng” xoa xoa cái bụng.
-Mày thật đúng là dở người, thời buổi hiện đại hóa, ô tô, máy bay phóng ầm ầm lại cứ thích đi bộ, tao đến chịu rồi đấy. – “cây sào bự” thở dài.
-Mỗi người một sở thích, mày quản được sao?
-Thôi được rồi, đi về cẩn thận đó thằng em, tao về trước đây. Chủ nhật tuần này sẽ hành động, nhớ đó!
Chiếc Toyota lăn bánh rời khỏi nhà hàng, Hắc Vân nhìn theo trong thoáng chốc, rồi đủng đỉnh tản bộ trên đường, gã chợt cao hứng mà cất lên những lời rap yêu thích.
“……
Tôi không sợ hãi, để có một chỗ đứng
Mọi người, đến nắm tay tôi nào
Ta sẽ cùng đi trên con đường này, thật hào hứng và hăng say
Dù thời tiết có ra sao, lạnh hay là ấm
Chỉ để bạn biết rằng bạn không đơn độc đâu, yo yo…
Hét lên đi nếu cảm thấy đã kiệt sức cùng lộ trình với tôi, com'on …”
………
Trăng sáng, bầu trời lác đác vài bóng mây, những vì sao thi nhau lấp lánh, gió lộng làm rung những tán cây. Một buổi tối yên bình, một không gian tĩnh lặng, nhưng nó có thật sự như vậy hay không? Có lẽ là không, thành phố Long Thành vốn chưa bao giờ yên bình hay tĩnh lặng.
Tiếng bước chân dồn dập…
Những nhịp thở hổn hển…
Có máu, có cả dao, kiếm…
Có tiếng người…
Có sự thù hận…và chết chóc…
Trong một khu công viên tối tăm, một nhóm gần 30 mạng, trong tay lăm lăm dao kiếm, đứng quây thành một vòng tròn, nhốt một người ở giữa…
Người này đã bị dính mấy nhát chém, máu từ vết thương không ngừng rỉ ra…
Thiết nghĩ để chịu được những cơn đau, mà chống chọi lại đám người bao vây, chắc hẳn người này phải là một nam nhân cường tráng, thực lực có thừa…
Có điều không phải vậy…đây rõ ràng là một người con gái…
Người con gái này cùng lắm chỉ 26 tuổi, cắt tóc ngắn, kết hợp với gương mặt kiên định, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải thấy ngay, nàng là một “nữ trung hào kiệt”. Một dáng người thon thả nhưng chắc chắn, các đường cong nhờ có bộ quần áo bó sát đang mặc mà nổi rõ, một cơ thể cháy bỏng, đủ ma lực để khơi dậy tà niệm của bất kì người đàn ông nào. Hơn nữa sắc đẹp của nàng cũng thuộc vào hàng mĩ nhân, nhưng nét mặt thì vạn phần lạnh lẽo, lạnh như băng đá vậy.
Nữ “hào kiệt” trên tay lăm lăm một thanh kiếm nhật sáng loáng, đôi mắt không hề e sợ nhìn những kẻ đang bủa vây mình, mặc dù nàng đang ở thế yếu. Đám hung đồ thì chỉ dám bao vây, chưa xông vào, xem chừng đang đợi chỉ thị.
Từ ngoài vòng vây, một gã đàn ông trung niên bước tới, thấy hắn mấy tên hung đồ gần đó liền tách sang hai bên, để hắn bước vào trong. Gã trung niên này độ tầm 38, 40 tuổi, để râu quai nón, vận một bộ âu phục màu xám, một tay đút túi quần, một tay cầm thanh kiếm nhật, còn trên miệng gã đang ngậm một điếu xì gà.
Nữ “hào kiệt” khi thấy gã đàn ông trung niên, thì giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa sát ý vang lên.
-Ta đối xử với ông không bạc, trước nay coi ông như người trong nhà. Hơn nữa ông còn là cánh tay phải của cha ta…hà cớ gì giờ lại xúi giục anh em tạo phản?
Gã trung niên giờ mới bỏ tay khỏi túi quần, nhấc điếu xì gà ra khỏi miệng, nhếch mép cười mỉa mai.
-Đại tỷ à, quả thực cô đối với mọi người rất độ lượng, rất tốt, nhưng với suy nghĩ yếu đuối của mình…cô thực không xứng đáng làm đại tỉ của chúng tôi, anh em từ lâu đã bất phục rồi. – gã trầm ổn cất giọng.
-Yếu đuối? Ta suy nghĩ yếu đuối ư? Ông nói thử xem ta yếu đuối ở điểm nào? – Nàng tức giận, gắt lên, chĩa mũi kiếm vào mặt đối phương.
-Mỗi lần ta cùng mọi người kiến nghị mở rộng địa bàn, thì cô năm lần bảy lượt bác bỏ, nói rằng nước sông không nên phạm nước giếng, không nên gây chiến để mọi người bỏ mạng oan uổng. Rồi khi các đối tác có ý muốn nhờ chúng ta tiêu thụ hộ hàng trắng và vũ khí, thì cô lại bảo rằng chuyện thất nhân thất đức như vậy nhất quyết không làm, hơn nữa còn liên quan tới luật pháp… Mẹ kiếp, một băng đảng xã hội đen mà vừa sợ chém giết, vừa sợ động chạm luật pháp thì là cái loại xã hội đen gì đây? Anh em vốn đã đói kém, nay nhờ có tài lãnh đạo của cô lại càng “mốc mồm”. Nên nhớ, chúng tôi là dân giang hồ, là lưu manh, chứ không phải là sư sãi trong chùa. – Phỏng chừng gã ấm ức đã lâu, nay được thể nên phun ra hết lượt.
-Ta làm như vậy cũng chỉ là nghĩ cho mọi người thôi! Chẳng lẽ như vậy cũng là sai hay sao? – Nữ “hào kiệt” nheo mắt đáp.
-Đại tỷ à, đại tỷ, tốt nhất không nên nói nhiều mà làm gì. Anh em sớm đã quy phục dưới trướng họ Đỗ ta rồi, giờ bang Mèo Lửa không còn đại tỷ nữa, mà chỉ có đại ca thôi…hắc hắc…Ta nhất định sẽ không phụ lòng cha cô, đưa bang Mèo Lửa trở thành bang phái cầm đầu ở quận Trung. Nếu giờ, cô ngoan ngoãn quy phục, thì ta có thể xem xét mà giữ lại cái mạng nhỏ…hắc hắc… - gã trung niên ngạo nghễ cười lên mấy tiếng.
-Đừng có mộng tưởng!
Dứt lời, cơ thể của nữ “hào kiệt” liền phát động, thanh kiếm nhật vung lên, xả mạnh xuống đầu gã họ Đỗ, nhìn vào một chiêu này thì có thể nhận thấy người con gái kia có kiếm thuật rất cao cường. Tuy nhiên, họ Đỗ cũng không phải là tay vừa, lập tức vung kiếm gạt mạnh sát chiêu qua một bên, nhảy lùi về sau.
“Keng”
Do đã bị dính mấy vết chém, cơ thể đau buốt, khí huyết hỗn loạn, sức lực giảm đi rõ rệt, nên khả năng của nữ “hào kiệt” chỉ còn một nửa.
-Tuyết Dung, là cô tự tìm đường chết thôi, xuống suối vàng rồi chớ có trách ta không nể tình……GIẾT! – họ Đỗ phẩy tay ra lệnh cho bọn đàn em.
Vừa thấy đại ca ra lệnh, đám hung đồ lập tức lao vào, những ánh dao kiếm loang loáng giơ lên, nhằm vào “cựu đại tỷ” mà bổ xuống, không chút nể tình.
“Keng, keng, keng…”
Bị 30 tên thanh niên vây đánh, người thì trọng thương, nhưng nàng cũng không dễ dàng để chúng đắc thủ. Các đường kiếm liên tục được tung ra gạt đỡ các sát chiêu đánh tới. Một tên lao vào đâm mũi kiếm về phía nữ “hào kiệt”, cơ thể nàng lập tức lách qua một bên, thanh kiếm trên tay cũng thuận đà mà chặt xuống.
“Xoẹt”
-AAAAAAAAA….
Hai tay của tên hung đồ đã đứt lìa rơi “bịch” xuống đất, nhưng do phải xoay người lại xử lí hắn mà lưng của nàng lộ sơ hở, khiến cho họ Đỗ thừa cơ mà chém lén.
“Xoạt”
-Á…
Một vết rạch nông chạy dọc lưng của Tuyết Dung, cả chiếc áo đen bó và áo lót bên trong cũng bị rách ra, máu trào lên không dứt. Thấy tấm lưng trắng nõn nà của nàng thì họ Đỗ cùng đám đàn em không khỏi thèm thuồng.
-Có lẽ giết xong rồi hiếp cũng không phải là một ý kiến tồi …hắc hắc… - gã trung niên dâm giật cất giọng.
Nàng gắng gượng chịu đau, đột ngột nhảy bổ vào một tên hung đồ, tung ra một nhát ngang mạng sườn, do sát chiêu tới quá nhanh nên kẻ xấu số không tài nào tránh kịp.
“PHẬP”
-Á á á á…
Thanh kiếm nhật đi tới một nửa ổ bụng mới chịu dừng lại, máu từ vết thương phun ra như suối, gã hung đồ ngã ngửa ra đất, vô tình kéo theo cả thanh kiếm vẫn giắt trên bụng. May sao khi tên này gục xuống lại mở ra một lối thoát, Tuyết Dung không dám chậm trễ phóng người ra khỏi vòng vây, dùng hết sức lực mà chạy khỏi công viên. Vũ khí đã mất, bây giờ không chạy thì chẳng còn cách nào khác.
Họ Đỗ thấy con mồi xổng mất thì lồng lộn tru tréo.
-Con mịe nó, toàn một lũ ăn hại! Còn nhìn cái mịe gì, đuổi theo nhanh lên…
………
“Tè tè tè…”
-Thoải mái, khoan khoái, trút được nỗi buồn thật là một cảm giác mới dễ chịu làm sao… - “bạch tạng” lẩm bẩm một mình.
Đang trên đường về nhà, thì thấy nỗi buồn dâng lên, khó lòng kìm hãm, thành ra gã đã rẽ vào trong một con hẻm nhỏ mà trút bầu tâm sự, dù sao dãy phố này cũng ít người qua lại. Tính tự nhiên như “ruồi”, mặt dày như thớt của “bạch tạng” vốn đúc kết từ cuộc đời ăn mày của gã mà ra. Sau khi đã giải quyết xong, “bạch tạng” đủng đỉnh kéo khóa quần, vừa bước ra khỏi con hẻm, thì không biết từ đâu một bóng người đột ngột lao đến đâm sầm vào gã, khiến cho cả hai cùng ngã ngửa ra đất. Cái mông của “bạch tạng” đập mạnh xuống đất, còn người kia thì nằm đè lên gã.
-Ui da…cái thằng trời đánh nào không có mắt va vào ông mày thế hả…
Toan xả thêm một tràng, thì gã cảm thấy có một vật mềm mềm, căng căng đang đè lên ngực, thu lại lời nói, định thần nhìn lại. Nằm đè lên người “bạch tạng” không phải là “thằng” mà là một cô gái, điều này bất giác khiến cho gã giật mình, nếu đã là một cô nàng xinh đẹp, thì mọi hiềm khích đều có thể bỏ qua.
-Cô…cô có sao không… - trong giọng nói của gã có phần ái ngại.
Đôi mắt người con gái này chỉ mở ra có một nửa, phỏng chừng vô cùng mệt mỏi, bờ môi thì nhợt nhạt.
-Cứu ta với… - Tuyết Dung yếu ớt cất tiếng.
Vội vã đỡ người con gái đứng dậy, Hắc Vân giờ đây mới để ý thấy trên cơ thể nàng là vô số các vết chém, máu me khắp người, gã tự hỏi kẻ nào có thể dã man ra tay với một người con gái như vậy.
Đôi mắt dị thường của Hắc Vân bỗng để ý thấy từ phía xa, một đám người đang hối hả chạy tới, trên tay lăm lăm hung khí, khả năng logic và phán đoán của gã liền hoạt động. “ Chắc chắn đám người kia đang truy sát cô gái này!” – Hắc Vân kết luận. Sau vài giây suy xét, gã nhanh trí nghĩ ra một kế để đánh lạc hướng nhóm người kia.
Không chần chừ, gã đẩy Tuyết Dung vào trong con hẻm nhỏ, không quên bảo nàng nép sát vào một góc khuất trong đó. Còn gã thì liền ngồi bệt xuống vỉa hè, làm bộ như vừa bị va trúng, cũng may sao máu của cô gái không dây lên cái áo trắng của Hắc Vân, duy chỉ có hai bàn tay vừa đỡ nàng dậy là dính máu, gã nhanh chóng úp hai bàn tay xuống lòng đường để che giấu.
Đám hung đồ vừa đuổi gần tới nơi, Hắc Vân liền diễn xuất như thật.
-Đi gì như ăn cướp thế hả…va phải người ta rồi cũng chạy luôn. – Hắc Vân cố tình nói thật to.
Để cho sinh động, gã vừa nói còn vừa ngoái lại phía sau làm như vừa có người chạy về hướng đó.
Thấy một tên thanh niên đang ngồi bệt ra đất phỏng chừng như vừa bị ai va phải mà ngã ra, thì tên họ Đỗ liền trợn mắt, nạt nộ.
-Mày có thấy con bé nào chạy qua đây không?
Hắc Vân giả bộ tỏ ra vạn phần sợ hãi khi nhìn thấy mấy chục người tay dao, tay kiếm trước mặt, giọng nói cùng cơ thể thi nhau mà run lên bần bật.
-Dạ…dạ…có..có…cô ta vừa…vừa…va…vào em…em, rồi chạy về phía …kia…kia..ạ…
Gã vừa lắp bắp nói vừa ngoái nhìn về phía sau như chỉ đường cho đám hung đồ, hai tay gã lúc này tuyệt đối không thể giơ lên.
-Đcm, con ** đó chạy nhanh gớm…đuổi theo…
Đám hung đồ lập tức chạy theo hướng mà Hắc Vân vừa chỉ. Nhóm người đã khuất dạng, Hắc Vân vội vã chạy vào trong con hẻm, Tuyến Dung lúc này thần sắc rất xấu, mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán, thương thế của nàng ngày càng nặng.
-Để tôi đưa cô đến bệnh viện! – Gã lo lắng đỡ lấy cô gái đáng thương.
-Tuyệt đối không được…tất cả các bệnh viện giờ đây đều có tai mắt của hắn…vào đó đồng nghĩa với cái chết… - Tuyết Dung hơi thở đứt quãng, nghiêm trọng nói.
Tuy không hiểu lắm, nhưng phỏng chừng cũng là liên quan tới đám hung đồ vừa rồi. Hắc Vân vội vã tiếp lời.
-Được, được…vậy qua nhà tôi.
Từ đây về đến nhà, chỉ cần đi 5 phút là đến nơi, nhưng nếu với tình trạng của cô gái e rằng phải mất tới 15 phút. Hắc Vân mặc kệ nàng có đồng ý hay không, gã liền xoay người, cõng nàng trên lưng mà chạy về nhà, mạng người mới là quan trọng, mọi điều khác tạm gác qua một bên. Tuyết Dung cũng chẳng hề câu nệ tiểu tiết mà phản kháng lại hành động vồn vã của đối phương.
……
Đuổi theo, chia ra, sục sạo khắp nơi nhưng vẫn không thấy tăm hơi “cựu đại tỷ” đâu, cứ như thể nàng ta bốc hơi bay mất vậy. Họ Đỗ giận tới tím tái mặt mũi, đường đi nước bước đã vạch ra chi li như thế rồi, vậy mà chỉ vì một sơ xuất nhỏ lại để cho đối phương trốn thoát, quả đắng này thực tình hắn nuốt không có trôi.
-Thế đéo nào nó lại có thể biến mất dễ dàng vậy chứ! Con mịe nó toàn một lũ ăn hại không, để cho một đứa con gái bị thương gần chết chạy thoát…
Họ Đỗ bực quá, tiện tay đấm thẳng vào mặt một tên đàn em mà trút giận, khiến nó ngã ngửa ra đất, nhưng tuyệt nhiên không dám rên lên một tiếng.
“Bốp”
-Tất cả chỉ tại lũ chúng mày… - hắn hét lên.
-Đại ca… - Một tên thuộc hạ e dè cất giọng.
-Cái đéo gì nữa? – họ Đỗ lườm lườm nhìn.
-Vừa rồi, tại chỗ thằng thanh niên kia…còn có một con hẻm…
Đôi mắt gian xảo của họ Đỗ liền đảo qua đảo lại, rồi chợt trợn lên.
-Quay lại chỗ đó… - hắn ra lệnh.
Đám hung đồ theo chỉ thị, nhanh chóng quay lại chỗ vừa giáp mặt với Hắc Vân, nhưng tiếc rằng chẳng thể tìm được gì ngoài dấu máu in trên đất, do bàn tay của Hắc Vân tạo ra. Thấy mình bị một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch lừa gạt, họ Đỗ uất tới nỗi không cất lên lời. Phải vài phút sau hắn mới bình tĩnh lại được.
-Giám sát chặt chẽ các bệnh viện, nó bị thương nặng như vậy, không tới bệnh viện thì chỉ có chết mà thôi! – họ Đỗ siết mạnh thanh kiếm trên tay, gằn giọng.
-Rõ, đại ca! – đám đàn em đồng thanh.
“Coi như con hồ li mày may mắn, đến phút cuối vẫn có thể câu dẫn một thằng oắt con giúp đỡ….” – Họ Đỗ giận dữ lẩm bẩm.
Hắc Vân thực ra có thể phóng hết tốc độ mà chạy về nhà, nhưng thiết nghĩ làm như thế có thể gây ảnh hưởng tới những vết thương của cô gái đang nằm trên lưng gã. Thành ra Hắc Vân vừa chạy vừa phải để ý xem nàng có bị sóc hay không, hơn nữa trong quá trình di chuyển, hai quả núi màu mỡ của Tuyết Dung không ngừng cọ sát, xê dịch trên lưng, làm cho Hắc Vân có cảm giác vừa lo lắng vừa…sung sướng. Đàn ông ai mà chả có dâm tính, gã thanh niên này sao có thể ngoại lệ, một số hình ảnh về thân thể phụ nữ đang lõa lồ, mập mờ hiện lên trong đầu Hắc Vân. Nhưng giờ là lúc nước sôi lửa bỏng, mà vẫn có thể nghĩ tới chuyện này, thực tình làm cho gã ái ngại không thôi. Hắc Vân liền lặp đi lặp lại mấy câu nói, hi vọng có thể xua đuổi tà niệm.
-Mình là người đàn ông chân chính, sắc dục biến đi… Mình là người đàn ông chân chính, sắc dục biến đi…Mình là người đàn ông chân chính, sắc dục đến đây, à không mau biến đi…
Tuyết Dung tuy trọng thương như vẫn chưa hề bất tỉnh, đủ thấy nàng không phải hạng tầm thường. Khi nghe thấy gã thanh niên đang cõng mình cứ lẩm bẩm câu gì đó, Tuyết Dung buột miệng hỏi.
-Cậu nói gì…vậy…
-A…không không …chẳng có gì…sắp về tới nhà tôi rồi, cô cố chịu đựng một chút. – Gã ấp úng vội lảng qua chuyện khác.
Chỉ sau tầm 5 phút, “bạch tạng” đã đưa được Tuyết Dung trở về nhà mình, đặt nàng ngồi trên giường, trong căn phòng kế bên phòng ngủ của gã. “Bạch tạng” nhanh chóng mở hộp cứu thương có sẵn trong nhà để lấy bông băng, cùng với thuốc sát trùng. Thấm thuốc vào bông rồi nhè nhẹ lau lên vết thương, “bạch tạng” làm cẩn thận từng tí cứ như thể gã là y tá vậy. Thuốc sát trùng khi thấm lên vết thương xót thế nào, chắc hẳn ai cũng biết, nhưng người con gái này không hề kêu rên một tiếng. Mỗi lần chấm thuốc vào vết thương, Tuyết Dung chỉ chau mày, nhắm mắt lại, hai hàm răng khẽ siết vào nhau, sự chịu đựng của người con gái trước mặt “bạch tạng” xem ra còn lớn hơn gấp nhiều lần cánh đàn ông. Gã ngước mắt nhìn khuôn mặt diễm lệ của Tuyết Dung, mà cất lên vài lời thán phục.
-Cô thực sự chịu đau rất rất giỏi đó. Nếu phải tôi, chắc đã hét toáng lên, hay sùi bọt mép mà ngất lịm rồi.
Dù sao cũng mất công khen, thành ra “bạch tạng” cũng phải tâng bốc đối phương lên đôi chút. Tuyết Dung không trả lời lại, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn gã đàn ông vừa cứu mình, tựa hồ như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó.
Sau khi đã rửa vết thương xong, giờ tới công đoạn băng bó. Các vết thương nằm ở khắp người, nào là đùi, bắp tay, vai và cả lưng. Giờ muốn băng bó vết thương thì Tuyết Dung phải cởi bỏ quần áo, mới có thể tiến hành. Nghĩ tới đây “bạch tạng” không khỏi ái ngại, gã gãi đầu gãi tai chán chê rồi mới dám mở lời.
-Bây giờ tôi phải băng bó vết thương, như vậy vết thương mới mau lành được…umh…nhưng…có một vấn đề nhỏ… - “bạch tạng” đảo mắt nhìn đi chỗ khác, ấp úng nói.
Tuyết Dung không phải là ngốc nghếch gì mà không hiểu vấn đề nằm ở đâu, nàng bình thản đáp, coi chuyện này là điều quá ư bình thường.
-Cậu giúp ta cởi quần áo được không? Nếu tôi tự cởi sợ sẽ cọ vào vết thương.
Phỏng chừng mấy chuyện như ái ngại, đỏ mặt, xấu hổ không hề có trong từ điển của Tuyết Dung. “Bạch tạng” còn tưởng đối phương sẽ thà chết không chịu, nào ngờ nàng còn trực tiếp nhờ gã cởi hộ, thực là làm cho “bạch tạng” phải tròn mắt kinh ngạc.
-Tôi…cởi hội…cô… - Gã chỉ tay vào mặt mình, ấp úng hỏi lại.
-Không được sao? – Tuyết Dung bình thản trả lời.
-Được chứ, tất nhiên là được. Cứu người mới là quan trọng…
Hắc Vân tiến lại gần, đưa hai tay đặt vào cạp quần của Tuyết dung, tim gã giờ đập như trống trận. Thực tình, từ trước đến nay gã chỉ có nhìn các cô gái trên đường, hay trong mấy tờ báo “mát mẻ” mà người ta bỏ đi, chứ nào được tiếp xúc gần tới mức này. Giờ được trực tiếp cởi quần áo cho một mĩ nhân, sắp được chiêm ngưỡng “người thật việc thật”, thì Hắc Vân chỉ muốn chảy máu mũi, đầu óc gã cứ quay như chong chóng, đủ các suy nghĩ đen tối thi nhau nhảy múa trong đầu gã. Bất chợt, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên khiến Hắc Vân phải tiếp tục tập trung vào “chuyên môn”, bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ qua một bên.
-Cậu làm nhanh lên được không? – Nữ “hào kiệt” chau mày nhìn đối phương.
-A…vâng…vâng…
Chiếc cúc quần được gỡ bỏ, khóa quần được kéo xuống, Hắc Vân chầm chậm cầm hai bên cạp quần mà kéo, Tuyến Dung cũng hơi nhấc mông để gã có thể kéo ra dễ dàng hơn. Một màu đỏ lộ ra trước mắt Hắc Vân, chiếc quần lót của nàng là một màu đỏ thẫm, với những viền ren được thêu hoa văn bắt mắt. Càng lúc gã càng cảm thấy cơ thể nóng bừng lên, toàn thân cứ nổ lách tách rất khó chịu, “cậu nhỏ” của “bạch tạng” cũng chẳng thể chịu nổi khiêu khích mà bắt đầu “hoạt động”, gã mơ hồ hình dung ra dưới lớp vải đỏ kia sẽ như thế nào. Nhưng sợ rằng cô gái biết mình đang suy nghĩ bậy bạ mà chậm “tiến độ”, nên Hắc Vân mặc kệ sự kích thích đang bạo phát trong người, gã nhẹ nhàng kéo chiếc quần xuống một cách từ từ, cố gắng tránh các vết thương trên đùi. Nhưng ông trời xem chừng đang muốn đùa giỡn với gã thanh này, càng kéo xuống, Hắc Vân càng cảm thấy trong lòng rạo rực, nóng như lửa đốt. Một cặp đùi trắng nõn nà, to tròn nhưng săn chắc đang lộ dần ra, mặc dù hai vết thương đã làm nó kém hấp dẫn đi đôi chút, có điều vẫn đủ để hạ gục bất kì gã đàn ông nào.
-À…umh…cô có nghĩ…tôi thực sự có thể cởi… - Hắc Vân không biết là vô tình hay cố ý, mà cứ dán chặt mắt vào cặp đùi của Tuyết Dung, ú ớ hỏi lại.
Chẳng cần phải để đối phương nói hết câu, nữ “hào kiệt” liền trả lời luôn, không chút e dè.
-Chẳng phải cậu đang cởi rồi sao? Nếu ta đã không ngại, thì cậu còn phải suy nghĩ gì nữa? – giọng nói của Tuyết Dung có phần khó hiểu.
Lúc này Hắc Vân thực sự hoài nghi con người này có phải là con gái hay không? Nếu là con gái tại sao chẳng hề thấy nàng ta tỏ ra xấu hổ hay e ngại là sao? Dù gì cô ấy đã nói thế mình cũng khỏi cần phải khách sáo, cố gắng kìm nén mà băng bó vết thương, rồi nhanh chóng rời khỏi đây, chứ kéo dài e rằng dương khí quá thịnh thì mình “ra” mất.
Sau một hồi khổ sở, cuối cùng thì Hắc Vân cũng lôi được chiếc quần ra khỏi đôi chân tuyệt đẹp của Tuyết Dung. Cố gắng lờ đi cái “tam giác màu đỏ” cùng với đôi chân mê người, gã tiếp tục cởi áo giúp cho mĩ nhân. Lần này gã cố gắng làm nhanh hơn không chần chừ như lần trước, hai tay nhanh chóng lột chiếc áo bó ra khỏi cơ thể có những đường cong tuyệt mĩ. Có điều, một tình huống Hắc Vân không thể lường trước đã xảy ra, khi Tuyết Dung bị lãnh một nhát kiếm, chiếc áo ngoài bị rách thì không nói, nhưng áo lót phía trong cũng gần đứt tới nơi. Giờ do Hắc Vân lột áo ngoài ra nên đã cọ vào áo lót, khiến nó đứt hẳn, khi chiếc áo bó vừa được cởi ra thì cũng là lúc cái áo lót rơi xuống đùi của Tuyết Dung.
Hắc Vân nhất thời không thể kiểm soát nổi hành động của bản thân, gã cứ đơ mặt ra, mắt thì dán chặt vào hai gò bồng đảo của mĩ nhân đang lõa lồ trước mặt. “Có phải mơ không đây?”. Cái đầu tiên để nhận xét là “lớn”, rất “lớn”, bộ ngực này chí ít cũng phải 90 chứ chẳng chơi. Hai trái tuyết lê trắng nõn nà, được điểm thêm hai “hạt” màu hồng nhạt, thực là khiêu gợi, quyến rũ tới mê người. Một mĩ nhân, trên người ngoài chiếc quần lót màu đỏ thì hoàn toàn chẳng có gì che đậy đang ngồi trước mặt Hắc Vân, cảnh tượng này hình như gã có gặp qua trong một số đĩa phim “tình cảm” thì phải.
Đôi chân dài thon gọn, trắng nõn nà, cặp đùi săn chắc mịn màng, một vòng eo thon lí tưởng, bộ ngực căng tròn không thể đẹp hơn, khuôn mặt kiêu sa, băng giá. Nói không ngoa, Tuyết Dung lúc này trông rất gợi tình, như thể đang mời gọi gã thanh niên trước mặt tới âu yếm, ôm ấp nàng. Thực lòng người con gái này hoàn toàn có thể trở thành một người mẫu tầm cỡ thế giới chứ chẳng chơi.
Máu trong người gã phỏng chừng đang sôi lên ùng ục, thú thật giờ Hắc Vân chỉ muốn lập tức nhảy vào mà mây mưa, vần vũ với mĩ nhân, “thú tính” của gã phỏng chừng đang muốn dứt xích mà thoát ra. Có điều lòng tự trọng cùng với hoàn cảnh không cho phép gã làm vậy, “Để đến lúc thích hợp hơn làm cũng không muộn, để đến lúc thích hợp hơn làm cũng không muộn……” – Hắc Vân tự thuyết phục bản thân.
Thấy ánh mắt của gã thanh niên cứ nhìn xoáy vào bộ ngực của mình thì Tuyết Dung không khỏi khó chịu, nhưng tuyệt nhiên nàng không hề cảm thấy e ngại hay xấu hổ.
-Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào ngực ta vậy? Có gì đáng nhìn chứ? Còn không mau băng vết thương giúp ta? – Tuyết Dung xoay người lại, để đối phương có thể băng bó vết thương trên lưng trước.
Hắc Vân như tỉnh mộng, vội vã cầm lấy bông băng.
-Chỉ là nhất thời……không thể kiềm chế, cô…đừng giận…tôi không nghĩ bậy bạ gì đâu…tôi nói thật đấy. – Mấy lời phân bua của gã khác nào “lạy ông con ở bụi này”.
Tuy nhiên, mĩ nhân cũng không bận tâm lắm tới mấy lời phân bua của đối phương, nàng chỉ giục gã mau băng bó vết thương, phỏng chừng sau khi rửa qua mà không băng bó lại ngay thì sẽ khiến vết thương rất rát và xót. Hắc Vân thì phải vận hết nội công, dùng cả sức lực cùng tâm trí mà kìm hãm thú tính của mình. Giờ gã được nếm thêm một loại tra tấn mới, với kiểu tra tấn này, e là sự đau khổ gã từng nếm trải chưa thấm vào đâu.
Sau khi đã băng bó xong vết thương cho Tuyết Dung, gã bèn lấy một số quần áo của mình đưa cho nàng mặc tạm, rồi chạy ra ngoài mua một ít thức ăn.
Trong khu phố Hắc Vân sinh sống thì quán ăn nhiều vô kể, gã chỉ cần bước vài bước là đã tới một nhà hàng lớn, liền hỏi qua xem có loại đồ ăn nào dành cho người bệnh vừa mổ xong hay không. Ngay lập tức gã được đầu bếp chỉ cho món cháo lạc, tăng hồng cầu, cầm máu, nhanh lành vết thương, mà lại không sợ quá nhiều đạm khiến vết mổ sưng tấy. Hắc Vân liền mua luôn mấy bát, vội vã đem về nhà, để những bát chưa dùng tới vào trong bếp, còn gã thì bưng một bát tới cho mĩ nhân.
Vừa vào đến cửa phòng, trông thấy Tuyết Dung thì Hắc Vân lại sốc thêm một lần nữa.
Tuyết Dung đang mặc chiếc áo phông dài tay màu trắng, nhưng lại không hề mặc quần bò mà gã đưa cho. Chiếc áo khá to, thành thử mặc vào rất rộng, nó dài tới nửa đùi của nàng. Nhưng vấn đề chính nằm ở chỗ, lúc này Tuyết Dung không hề mặc áo lót bên trong, thành ra hai trái tuyết lê căng tròn dính sát vào áo, lộ rõ từng đường cong tuyệt mĩ, hai điểm nhỏ nhô lên lại càng tôn thêm sự khiêu gợi. Lộ hẳn đã chết người rồi, đằng này vẻ đẹp của mĩ nhân lại kín mà như không kín, hở mà như không hở, thực sự là gây cho Hắc Vân một cảm giác bạo liệt hơn vừa nãy gấp mấy lần.
Tưởng rằng gã không hiểu vì sao mình chỉ mặc có mỗi áo, nên mới đơ mặt ra như vậy, Tuyết Dung khẽ nhướn mày nhìn xuống chiếc áo, rồi nhẹ nhàng nói.
-Quần của cậu rộng quá, ta mặc vào rất vướng víu. Có lẽ chỉ cần mặc áo thôi, dù sao nó cũng dài qua đùi mà.
-À…ừ…không sao…tôi hiểu…tôi hiểu…
Ngoài thì nói vậy, nhưng trong lòng Hắc Vân thì thầm khổ sở mà than vãn – “Cô mặc thế, quá bằng muốn tôi…” Vội vã lướt qua mĩ nhân, gã liền đặt bát cháo lên cái tủ nằm ở đầu giường, rồi nhanh chóng bước ra trước khi một số chuyện “ngoài ý muốn” phát sinh.
-Cô ăn cho lại sức, ăn xong thì nằm nghỉ đi, cũng muộn rồi! - gã nói vọng lại.
Khi Hắc Vân bước ra tới cửa thì giọng nói có phần cảm thán, nhưng vẫn không kém lạnh lùng vang lên.
Không đáp lại, Hắc Vân nhanh chóng vào trong nhà tắm. Sau khi tắm xong, gã liền ngó qua phòng của Tuyết Dung, phỏng chừng phải trải qua một ngày quá tồi tệ, cùng với những vết thương đau buốt đã khiến cho nàng mệt mỏi vô cùng. Chỉ ăn được có nửa bát cháo, Tuyết Dung đã đặt lưng xuống giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Hắc Vân rón rén bước vào trong phòng, kéo chăn đắp cho mĩ nhân, tiện thể ngắm qua hai trái tuyết lê căng mọng một lần nữa. Vừa nhìn vào, gã lại lập tức quay mặt đi, cắn môi cắn lợi mà xuýt xoa, “Thảo nào thằng Thái lại thích mì ắn liền đến thế.”
Cầm bát cháo thừa đi rửa, rồi gã trở về phòng của mình, trong đầu liên tiếp đặt ra những câu hỏi – “Cô ấy là ai? Tại sao lại bị truy sát? Tại sao lại không hề xấu hổ hay e ngại khi mình nhìn thấy “nội thất” bên trong? Sao ngực cô ta lại to như vậy… à không, có lẽ không nên đặt câu hỏi này...” Các câu hỏi cứ thi nhau hiện ra, sau đó là vô vàn những câu trả lời được Hắc Vân nghĩ tới, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán. Cố gắng xua đuổi mọi thắc mắc trong đầu, gã nhanh chóng nhắm mắt, cố gắng ngủ một chút cho quên đi.
Sau khi lăn lộn, vật vã trên giường, mãi tới 5 giờ sáng gã mới chợp mắt được, nhưng tới 6 giờ thì gã đã phải dậy để chuẩn bị đi làm. Sau khi đun lại ít cháo, lấy vài viên thuốc bổ có sẵn trong nhà để trên bàn, “bạch tạng” để lại vài chữ lên giấy rồi đặt cạnh giường của mĩ nhân, nàng bị thương tốt nhất là ngủ nhiều một chút, lúc này không nên đánh thức dậy.
Khi “bạch tạng” bước ra khỏi nhà thì cũng đã 7 giờ 30 sáng, dĩ nhiên như thường lệ, hai tên đàn em đã đứng chờ sẵn trước cửa. Tuy rằng vẫn còn ê ẩm hết người, nhưng vì sự nghiệp võ học cả đời nên chúng không thể bỏ lỡ bất kì một cơ hội nào.
-Đại ca! – hai tên vừa nói vừa xáp lại gần Hắc Vân.
-Tránh xa tao ra, tao đang mệt đó, đừng làm phiền. – gã gắt lên.
Thực tình ngủ được có 1 tiếng làm sao “bạch tạng” chịu nổi, nếu đã thức thì thức hẳn, đằng này ngủ được có một ít, cơn buồn ngủ lại càng tăng lên. Từ nhà tới CLB Nắm Đấm Sắt, “bạch tạng” luôn trong tình trạng mắt nhắm mắt mở, mấy lần hai tên Hùng, Mạnh không lôi lại thì gã đã bị xe tông từ sớm rồi.
-Đại ca hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ lờ đà lờ đờ. – Hùng “đinh” gãi gãi đầu tỏ ra khó hiểu.
Giờ đây hai tên đàn em phải đi phía sau, trông chừng Hắc Vân, Mạnh “nồi” suy nghĩ hồi lâu rồi mới đưa ra suy luận của mình.
-Có lẽ nào…tối qua đại ca tu luyện môn võ công mới mà tẩu hỏa nhập ma chăng…
-Cũng có thể lắm… - Hùng “đinh” gật gù, xem ra cũng đồng tình.
Mấy lời này của chúng mà để Hắc Vân nghe được thì kiểu gì hai gã cũng bị mắng té tát, vì cái tội nhiễm phim chưởng, nghĩ vớ vẩn, cùng với suy luận linh tinh. Nhưng giờ đây chắc đại ca của chúng chẳng nghe thấy được câu gì, lắm lúc đang đi Hắc Vân tự dưng đứng khựng lại…mà gật gù, nếu không phải có hai tên đàn em vỗ vai đánh thức thì chắc gã đứng cả ngày ở đó luôn. Phỏng chừng “bạch tạng” có thể nhịn đau, nhưng không thể nhịn ngủ thì phải.
Tới 8 giờ thì ba gã mới tới được câu lạc bộ, vừa bước vào trong phòng tập, thì thấy hôm nay có phần huyên náo hơn mọi khi. Người thì đang cầm cây lau nhà, người thì cầm chổi, người thì đang khuân bê các dụng cụ. Không biết là có chuyện gì, hai tên Hùng và Mạnh liền hỏi một tuyển thủ đang đứng gần đó.
-Mọi người đang làm gì vậy anh?
-Ài…tổng vệ sinh chứ làm gì! Hôm nay bác Cảnh, cùng “Ngũ Hổ” đi giao lưu với CLB Cuồng Quyền rồi. Chính ra thì bác ấy cho mọi người nghỉ một ngày, nhưng nhớ là phòng tập lâu rồi chưa tổng vệ sinh, nên bắt mọi người dọn lại cho sạch sẽ…ài…thật là vẽ việc quá đi… - Gã tuyển thủ ca thán, rồi lại cầm cái chổi mà quét qua quét lại ra chiều chán nản.
Đang đảo mắt nhìn bốn xung quanh, thì gã Kiên “đô con” không biết từ đâu tiến lại gần ba người. Trầm ổn cất giọng.
-Sao giờ này mấy người mới tới? Thôi bắt tay luôn vào dọn dẹp đi, bác Cảnh giao toàn quyền chỉ đạo cho ta rồi.
Gã Kiên nói rồi liếc qua Hắc Vân, ngập ngừng trong giây lát rồi mới tiếp lời, phỏng chừng từ sau vụ việc lần trước gã có vài phần e dè với gã thanh niên kia.
-Hai ngươi ra kia bê mấy quả tạ ra chỗ khác để anh em quét dọn, còn…cậu Vân thì vào kho ở cuối phòng dọn dẹp lại trong đó đi, lâu lắm rồi chưa ai lau chùi,xắp xếp chỗ đấy.
Nói rồi tên Kiên lại bỏ đi tới mấy chỗ anh em khác để bảo ban mọi người, ba gã thì cũng rục rịch bắt tay vào công việc. Duy có Hắc Vân là đang nằm trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, cơn buồn ngủ bây giờ làm cho gã không còn tỉnh táo, mấy lời vừa rồi cũng chỉ nghe được bập bõm mà thôi. Hắc Vân lờ đà lờ đờ tiến về cái nhà kho nằm cuối phòng, đi cứ như thể bị say rượu, hai tên đàn em nhìn theo mà không khỏi chau mày nhăn trán khó hiểu. Sau khi thấy đại ca tiến vào trong nhà kho thì Hùng và Mạnh cũng bắt tay khiêng mấy quả tạ nặng chịch, xếp gọn vào một góc phòng để mọi người lau chùi.
Tới 8 giờ 30……
Khi mọi người đang miệt mài dọn dẹp, để mọi thứ trở lên khang trang hơn, thì từ ngoài cửa một nhóm sinh viên chỉ độ tầm 20 tuổi, chẳng biết là có chuyện gì, hùng hổ tiến vào trong phòng tập. Đếm ra thì cũng chỉ có 6 người, tên nào tên nấy vẫn mặc đồng phục của trường: áo vét xanh thẫm, cùng với quần đen. Hơn nữa, nhìn vào phù hiệu trên ngực của đám sinh viên, là có thể biết ngay chúng tới từ đại học quốc gia Hàng Hải. Một tên có gương mặt hốc hác, cứ như bị đói ăn, nhìn tên bạn đứng cạnh mà cất giọng thách thức.
-Đấy, đến rồi đấy! Chỗ bọn tao bảo chính là câu lạc bộ này, chỉ cần mày làm được những gì mày nói. Chúng tao sẽ lập tức gọi mày hai tiếng “lão đại”. Sau đó tuyên truyền cho cả trường biết Quyền Thái chính là đỉnh cao võ học. Oke rồi chứ?
Tên sinh viên có gương mặt anh tuấn, tóc chải mái lệch, nước da ngăm ngăm đen, cùng thân hình chắc nịch, cao cỡ 1 mét 7, híp mắt nhìn qua tên bạn vừa cất lời.
-Chúng mày nói thì nhớ phải giữ lời đó! – gã hoài nghi cất giọng.
-Mày yên tâm, chúng tao nói là sẽ làm, chỉ sợ mày không lết được ra khỏi đây mà thôi…ha ha ha…
Tên sinh viên “hốc hác” khoái chí mà cất lên một tràng cười, bốn gã còn lại cũng thuận miệng mà cười theo, chỉ có tên sinh viên nước da ngăm đen là nét mặt có phần khó chịu.
Thấy có mấy tên nhóc không biết từ đâu tới đây, rồi thoải mái cười nói như ở nơi công cộng, thực là khiến cho mọi người có mặt ở phòng tập phải “nóng” mắt. Kiên “đô con” rảo bước tới gần 6 tên sinh viên, cất giọng nạt nộ.
-Mấy thằng nhóc này, đến đây có chuyện gì? Đây không phải chỗ tụ tập cười đùa có biết không?
Năm tên sinh viên khi thấy Kiên “đô” bước tới thì trong lòng đã e dè, quả thật với thân hình của gã thì ai nhìn vào cũng phải lè lưỡi lắc đầu, chẳng dám đối mặt. Khi gã Kiên cất giọng, mấy tên sinh viên lại càng cả kinh, ấp úng phân bua.
-Dạ…dạ…thực ra không phải tụi em…mà là… - năm tên hướng ánh mắt của mình về gã sinh viên có nước da ngăm đen.
Phỏng chừng gã sinh viên kia sau khi bị nhóm bạn “tố cáo”, không những không sợ mà còn tiến lên đứng đối diện với tên “khổng lồ” trước mặt, giọng nói chẳng có chút gì run rẩy.
-Tôi là Hoàng Văn Chí, hôm nay tới đây không phải để quấy phá gì, chỉ là muốn cùng với mọi người trong câu lạc bộ so tài một chút mà thôi! – gã nhìn thẳng vào mặt Kiên “đô”.
Thấy thằng oắt con ăn nói ngang tàng, thì gã Kiên không khỏi bực mình, đan hai cánh tay vào nhau, Kiên “đô” liền đáp.
-So tài? Thằng nhóc, mày có biết đây là chỗ nào không hả? – một giọng nói hăm dọa vang lên.
-Câu lạc bộ Nắm Đấm Sắt! Tôi nói không sai chứ? – tên sinh viên họ Hoàng đút hai tay vào túi quần, giọng nói đầy vẻ thách thức.
-Vậy mày có biết câu lạc bộ này là nơi luyện tập của các tuyển thủ quyền anh đẳng cấp quốc gia không vậy? – Kiên “đô” gằn giọng, lườm lườm nhìn.
-Dù có là đẳng cấp thế giới tôi cũng chả ngán! – Hoàng Văn Chí vừa nói vừa vênh vênh cái mặt, trông rất lấc cấc.
-Ai da, cái thằng oắt này, mày ăn to nói lớn quá nhỉ? – gã “khổng lồ” xoa xoa cái đầu trọc của mình, trợn mắt như muốn lập tức đập cho đối phương một trận.
Không biết có phải là “ngựa non háu đá” hay không, mà tự dưng một gã sinh viên lại dám xông vào một câu lạc bộ quyền anh mà khiêu chiến, phỏng chừng gã họ Hoàng và đám bạn kia có một giao kèo nào đó. Năm tên sinh viên đứng phía sau chẳng những không lo lắng cho an nguy của bạn mình, ngược lại chúng còn nở một nụ cười ma mãnh, thì thầm với nhau.
-Để xem lần này cu Chí có vênh mặt lên được nữa không?
-Lúc nào cũng khoe khoang mình có võ nghệ cao cường, đánh trăm trận trăm thắng, sau hôm nay thì rõ thôi…he he…
-Ê này, anh em mình phải lấy di động mà quay lại chứ, không về sau nó chối thì sao?
-Ừ, quay xong post lên youtube, cho nó từ nay không dám ngẩng mặt nhìn ai luôn há há há…
-Chuẩn, quá chuẩn… he he…
Xem ra chính đám sinh viên kia đã thách thức gã họ Hoàng tới đây khiêu chiến các tuyển thủ quyền anh, hơn nữa chúng cũng không ưa gì tay sinh viên có tính cách ngang tàng này.
-Sao mấy anh có đồng ý lời thách đấu của tôi hay là không đây? Chẳng lẽ một câu lạc bộ danh tiếng mà không ai có đủ năng lực sao? – Hoàng Văn Chí cất lên những lời lẽ khích bác.
-Mày nói hay lắm, xem ra không được “dạy dỗ” thì mày còn chưa chịu cút khỏi đây. Thôi được, lại võ đài đằng kia. – Kiên “đô” mặt đỏ bừng bừng, cố kìm nén mà không tống thẳng một đấm vào mặt thằng ôn con hỗn láo.
Đám sinh viên cùng gã Kiên nhanh chóng bước tới võ đài, trước sự chứng kiến của các tuyển thủ cùng các thành viên của câu lạc bộ. Sau khi nghe xong đoạn đối thoại, mọi người trong lòng vạn phần tức giận, không ngờ một thằng sinh viên tuổi đời không quá 20 lại ăn nói phách lối, coi thường họ đến vậy. Nếu hôm nay không triệt để mà dạy dỗ cho một trận, để nó ra ngoài rêu rao, thì sau này còn ai tin tưởng mà đến đây học nghệ nữa. Bỏ dở công việc lau dọn phòng tập, mọi người tập trung về phía võ đài, gương mặt người nào người nấy cũng hằm hằm sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống tên sinh viên ngỗ ngược.
Mấy tên bạn đi theo Hoàng Văn Chí trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ mấy tay tuyển thủ kia “giận cá chém thớt” đánh luôn cả bọn chúng nữa thì toi. Có điều đây dù sao cũng là một câu lạc bộ tầm cỡ quốc gia, chắc sẽ không làm mấy chuyện trẻ con đó, cho nên chúng cũng bớt lo phần nào. Về gã họ Hoàng, mặc dù thấy không khí càng lúc càng trở nên nặng nề, nhưng hắn tuyệt nhiên không hề tỏ ra lo lắng, gương mặt vẫn giương giương tự đắc, chẳng thèm để ai trong mắt.
Bước lên trên võ đài, Hoàng Văn Chí cởi chiếc áo véc đồng phục vứt xuống sàn, gã cũng cởi luôn chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chỉ mặc có mỗi chiếc quần đen cùng với đôi giầy thể thao. Nhìn thân thể của gã họ Hoàng, thì phần nào biết được gã hẳn phải tập một môn thể thao hay võ vẽ nào đó mới có cơ bắp săn chắc như vậy. Chậm rãi vặn vẹo cơ thể trước khi vào trận, Hoàng Văn Chí nhạt giọng hỏi.
-Ai là người giỏi nhất ở đây?
Trần cục trưởng cùng “Ngũ Hổ” đã đi giao hữu, giờ chỉ còn lại có gã Kiên ở lại trông coi phòng tập, xét về thực lực thì ở đây gã chỉ có xếp sau năm người kia mà thôi. Cho nên giờ nếu không phải gã là người giỏi nhất thì còn ai vào đây? Kiên “đô” bẻ mấy ngón tay, nhún nhún mấy cái, giọng nói đầy tự tin.
-Là tao!
-Được, vậy thì chỉ cần đánh bại anh là coi như tôi đã thắng tất cả mọi người trong câu lạc bộ này phải không? – gã sinh viên họ Hoàng nheo mắt hỏi.
Thiết nghĩ, cứ cho thằng oắt này lên 9 tầng mây trước, sau đó mới dìm nó xuống 18 tầng địa ngục cho nó biết mùi, gã Kiên khinh khỉnh nhìn đối phương, trầm giọng.
-Cứ cho là thế đi!
Hoàng Văn Chí liền quay ra nhìn đám bạn đứng phía dưới, cất giọng nhắc nhở.
-Bọn mày nhớ đấy, chỉ cần tao thắng gã này thì chúng mày phải thực hiện giao kèo!
-Oke, oke không thành vấn đề…
Mấy tên sinh viên đã cầm sẵn chiếc di động trên tay, chuẩn bị quay cảnh tượng hay ho của tên bạn hống hách mà cho lên mạng.
Gã Kiên sau khi đeo găng tay quyền anh liền vứt cho tên sinh viên một đôi.
-Mau đeo vào còn bắt đầu trận đấu! – Kiên “đô” nói như thể ra lệnh.
-Đeo cái này làm gì? Tôi không cần, nếu anh thích cũng không cần phải đeo! – gã họ Hoàng khẽ nhún vai.
Quyền anh vốn là một môn thể thao bạo lực, chiếc bao tay vốn dĩ để giảm sát thương gây ra, tránh những sự việc nằm ngoài ý muốn. Giờ thằng nhóc này còn tự cao tự đại, muốn trực tiếp đấu bằng tay trần, thực là làm cho gã Kiên ngứa mắt không thôi. Lột phăng hai chiếc găng tay, ném xuống dưới, Kiên “đô” cất giọng gầm ghè.
-Là do mày khởi xướng đấy nhé, lát nữa đừng có trách tao!
Năm tên bạn đã ấn nút quay video, gương mặt tỏ ra vô cùng hí hửng. Các tuyển thủ cùng thành viên câu lạc bộ thì chăm chú nhìn lên võ đài, để tận mắt xem xem thằng nhóc kia sẽ được dạy dỗ ra sao.
-Thằng nhóc mày phách lối quá đó…
-Thùng rỗng kêu to có khác…
-Chuẩn bị xe cứu thương ngoài kia chưa đó…
Trận đấu nhanh chóng diễn ra, Kiên “đô” lao vào như mãnh thú, xuất ra ba cú móc trái nhằm mặt tên sinh viên mà đấm, sức mạnh dồn nén trong những đòn này bạo liệt vô cùng.
“Bụp, bụp, bụp”
Chỉ thấy gã họ Hoàng gập cánh tay lại, giơ lên che chắn trước mặt, đỡ lấy ba đấm một cách dễ dàng. Thấy đối phương tập trung ở phía trên, gã Kiên lập tức xuất ra một cú đấm tay phải, nhằm bụng mà thụi tới, một đòn vừa tốc độ vừa bất ngờ, e rằng đối phương khó lòng chống đỡ. Tuy nhiên, Hoàng Văn Chí chẳng phải là kẻ chỉ biết nói mà không làm được, cánh tay còn lại của hắn luồn xuống dưới bụng, rồi cũng gập lại, để cho nắm đấm thụi thẳng vào bắp tay.
“BỤP”
Nương theo lực đẩy của đòn vừa trúng, họ Hoàng nhảy lùi về sau, tiếp tục thủ thế. Thấy đối phương đỡ đòn theo một phương thức lạ lùng, Kiên “đô” không khỏi cảm thấy quái gở, nhưng việc này chẳng quan trọng, giờ cứ phải cho tên nhóc này một bài học đã.
Phía dưới, mọi người có chút ngạc nhiên, không ngờ ăn phải mấy quyền mạnh mẽ như thế mà tên sinh viên kia chẳng hề đau đớn. Năm tên bạn thì vẫn miệt mài quay clip, chúng không học qua võ vẽ gì nên cũng không biết, cứ thấy gã “hống hách” kia bị ép nhảy lùi về sau là sướng rồi.
Gã Kiên tiếp tục xông tới, ép Hoàng Văn Chí vào một góc của võ đài, rồi tung ra một cơn mưa đấm, nhằm từ bụng trở lên mà nã vào, cú nào cũng dồn nén một uy lực mạnh mẽ, không chút nương nhẹ.
“Bụp, bụp, bụp……”
Tên sinh viên cao ngạo kia chẳng hề nao núng, nhanh chóng thu người lại, dùng bắp tay để tiếp đỡ những cú đấm xả vào người mình một cách bài bản. Có lẽ gã họ Hoàng phách lối không phải là không có nguyên do, chắc rằng gã có đủ thực lực để hống hách như vậy.
Tuy rằng phòng thủ khá chặt chẽ, nhưng dưới cơn mưa đòn của đối phương thì tên sinh viên vẫn lộ ra sơ hở. Gã Kiên không chần chừ tống thẳng một đấm cường bạo vào mạng sườn của đối phương, hơn nữa đây là tay trần, nên sức mạnh gia tăng thêm mấy lần.
“BỐP”
-Hự…
Thiết nghĩ trúng phải đòn này e là tên sinh viên kia sẽ phải gục ngay tại chỗ, nếu không thì cũng phải lăn ra sàn mà gào lên thống thiết. Nhưng trái ngược với dự kiến, Hoàng Văn Chí cố gắng nghiến răng chịu đựng, nhảy qua một bên, dẵm chân vào chiếc dây co bao quanh võ đài, mà mượn đà bật lên không trung.
Cứ tưởng đối phương đã đại bại, nào ngờ lại thấy tên oắt con chẳng những không gục ngã mà còn làm một hành động rất “quái lạ”, nên nhất thời Kiên “đô” chưa biết sử trí ra sao, bởi lẽ trong quyền anh làm gì có mấy vụ bay nhảy thế này.
Khi cơ thể đã rướn qua đầu của đối phương, Hoàng Văn Chí mới gấp cánh tay lại, dùng cùi chỏ đánh xuống, nhằm thẳng đầu mà bổ, dùng cả sức nặng khi rơi từ trên cao cùng với cường lực của bản thân, đòn này tuyệt đối hung hiểm ngút ngàn. Đây rõ ràng không phải là quyền anh! Đúng, chính xác là không phải, môn võ tên sinh viên hống hách đang sử dụng là quyền thái.