Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 35: Rời động, khiếp sợ (trung).
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Cổ Thần nhớ kỹ người này, bốn tháng trước từng gặp qua tại thôn nhỏ, người này cũng là thuộc hạ phụ thân hắn, là tiểu đầu mục phụ trách nơi quáng động, Cổ Thần thấy vậy liền gật đầu cười nói:
- Gặp phải chút nguy hiểm, may mắn cuối cùng vẫn chạy được ra… Ngươi có ngựa không?
Trở lại Nhạc Thủy Thành còn có hơn trăm dặm lộ trình, tuy rằng tốc độ Cổ Thần nhanh hơn cưỡi mã, nhưng đây không phải tình huống khẩn cấp, tự nhiên có thể thoải mái một chút.
- Có… Có ngựa!
Người này lập tức vẫy vẫy tay sang một bên, rất nhanh liền có một người dẫn tráng mã tới, người kia lại nói:
- Cổ thiếu gia, người mau về nhà thôi, cô gia đang rất lo lắng cho người.
Cổ Thần xoay người lên ngựa, đưa cho người kia một ít hoang tệ, gật đầu nói:
- Đa tạ, ta hiện sẽ về ngay.
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, Cổ Thần rất nhanh rời khỏi nơi này, người nọ nhìn một vạn hoang tệ trong tay, toàn thân đột nhiên chấn động, nhìn người bên cạnh nói:
- Cổ Tam, ngươi vừa rồi có thấy hay không? Cổ thiếu gia… Hắn đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên tầng chín?
Người gọi Cổ Tam kia cũng khiếp sợ nhìn phía Cổ Thần vừa rời đi, thần tình kinh ngạc nói:
- Có, đội trưởng, đúng là Hậu Thiên cảnh tầng chín, ta còn nhớ rõ bốn tháng trước khi Cổ thiếu gia tiến nhập quáng động, hắn chỉ có cảnh giới Hậu Thiên tầng bốn a? Mới cách bốn tháng, thế nào… Thế nào lại từ Hậu Thiên tầng bốn đạt được tới tầng chín rồi?
- Ha ha… Nguyên lai mọi người Cổ gia đều sai rồi, Cổ thiếu gia mới là thiên tài chân chính của Cổ gia, ha ha…
Người nọ hài lòng, cười lên ha hả.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần đã giục ngựa đi tới ngoại thành phía nam Nhạc Thủy Thành.
Ngay hôm nay vừa mới trở về, vì muốn tránh hấp dẫn ánh mắt mọi người, Cổ Thần chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi Hậu Thiên tầng bốn, tiến vào trong thành.
Tu vi hiện tại là Tiên Thiên cảnh tầng một, cần những loại linh thảo hơn 200 năm để luyện đan, tiện đường rẽ qua thành nam mua một ít linh thảo, trở về luyện nguyên linh đan.
Đồng thời, Cổ Thần còn muốn mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi đã ngoài 300 năm, hiện trong Càn Khôn Trạc còn một gốc linh tâm thảo, đã qua hơn bốn tháng, không biết Cổ Thương Khung đã dùng hết nguyên linh đan trung phẩm hay chưa, có lẽ cũng cần luyện chế thêm vài lô.
Đi thẳng tới cửa hàng Vạn Thông Linh Thảo, Cổ Thần xuống ngựa, giao cho người trông ngựa của cửa hàng dẫn tới một bên chăm sóc, còn Cổ Thần đi vào bên trong.
Sinh ý của Vạn Thông Linh Thảo vẫn luôn tốt, người tới người lui nhộn nhịp, trưởng quỹ vẫn là vị Tiễn trưởng quỹ trước đây, trước Cổ Thần từng mua hoàng tinh chi và tử nguyên hoa ngoài 300 năm, nhưng khi đó hắn hắn đeo mặt nạ dịch dung, hiện tại Cổ Thần tiến đến, vị chưởng quỹ kia chỉ liếc mắt, thấy chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, thế nên hắn cũng không để ý, tiếp tục cúi xuống xem sổ sách.
Cổ Thần quan sát trong điếm một lát rồi trực tiếp đi tới chỗ Tiễn chưởng quỹ.
- Chưỡng quỹ, nơi đây có linh thảo đã ngoài 200 năm không?
Đi tới quầy hàng, Cổ Thần hỏi.
Linh thảo đã ngoài 200 năm? Tiễn chưởng quỹ nhất thời tỉnh táo, bất quá ánh mắt nhìn Cổ Thần có chút không tin, một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi, mua linh thảo đã ngoài 200 năm làm gì?
- Ta họ Cổ.
Cổ Thần nhắc nhở nói.
- Nguyên lai là Cổ thiếu gia, người muốn mua loại linh thảo nào? Bản điếm có rất nhiều loại linh thảo đã ngoài 200 năm.
Nghe Cổ Thần nói mình họ Cổ, Tiễn chưởng quỹ lập tức nhiệt tình giới thiệu.
Họ Cổ ở Nhạc Thủy Thành chỉ có Cổ gia, một trong ba đại gia tộc tu chân, thân phận Cổ thiếu gia không phải bình thường, hắn chỉ là chưởng quỹ một cửa hàng bán thảo dược, sao có thể so sánh được.
Biến hóa của Tiễn chưởng quỹ đều rơi vào trong mắt Cổ Thần, hắn nói:
- Hoàng tinh chi, tử nguyên hoa, linh tâm thảo… Đều trên 200 năm, mỗi loại hai cây, còn có băng mộng thảo, hoàng tuyết thảo, tuyết liên hoa đã ngoài 150 năm, mỗi loại 20 cây.
Đây chính là một bút sinh ý lớn, thần tình Tiễn chưởng quỹ lập tức vui mừng, cười nói:
- Hoàng tinh chi, tử nguyên hoa ngoài 200 năm cần 20 linh thạch một gốc, linh tâm thảo cần 30 linh thạch một gốc, băng mộng thảo, hoàng huyết thảo ngoài 150 năm, tuyết liên hoa cần 1500 hoang tệ một gốc, tổng cộng là 140 linh thạch, 9 vạn hoang tệ.
Cổ Thần khoát tay, trên quầy hàng lập tức xuất hiện một đống linh thạch, nói:
- 149 linh thạch, lấy toàn bộ cho ta đi!
Rất nhanh, Tiễn chưởng quỹ liền đưa ra toàn bộ những linh thảo mà Cổ Thần yêu cầu, sau khi Cổ Thần nghiệm thu xong, Tiễn chưởng quỹ mới thu lại linh thạch để trên quầy hàng, chờ Tiễn chưởng quỹ thu xong linh thạch rồi quay lại nhìn thì linh thảo cũng dược Cổ Thần thu xong toàn bộ vào trong Càn Khôn Trạc.
Cổ Thần còn cần tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm, bất quá hắn vẫn chưa mở miệng, định rằng để lần tới mua sau, lúc này liền bước ra khỏi Vạn Thông Linh Thảo điếm.
Linh thảo ngoài 300 năm là thứ rất ít người mua, bằng không mà nói lần trước lão già lùn mặt rỗ mua linh thảo, lần này lại tới lượt Cổ Thần mua linh thảo ngoài 300 năm, Vạn Thông Linh Thảo điễm rất dễ nghĩ tới hai người là một.
…
Trên đường cái cách Vạn Thông Linh Thảo điếm không xa, ba người Cổ Tung, Vân Siêu và Vân Tuyết đang đi dạo, mấy tháng không gặp, Cổ Tung và Vân Siêu đã cao lên không ít, Vân Tuyết lại càng hấp dẫn hơn.
Phía sau ba người còn có mấy hạ nhân đi theo cách đó không xa.
Vân Tuyết kéo tay Cổ Tung, hài lòng nói:
- Cổ Tung ca, ngươi thật lợi hại, vừa mới mười ba tuổi đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên tầng bảy, hì hì…
Vân Siêu cũng ở một bên vỗ mông ngựa:
- Cổ Tung ca, đại ca của ta năm mười ba tuổi cũng đạt tới Hậu Thiên tầng bảy, ngươi nếu có thể trước năm mười sáu tuổi bước vào Tiên Thiên cảnh, vậy ngươi lợi hại hơn đại ca ta rồi!
Vân Tuyết sùng bái nói:
- Đến lúc đó, Cổ Tung ca chính là đệ nhất thiên tài của Nhạc Thủy Thành.
- Ha hả ha hả…
Cổ Tung nghe được cười sảng khoái vô cùng, nói:
- Cái này thì ta không dám, vẫn là Vân Hiên ca lợi hại hơn một chút, ta nhiều nhất cũng chỉ lợi hại thứ hai ở Nhạc Thủy Thành mà thôi, ha hả…
- Chỉ tiếc…
Cổ Tung thở dài, lại nói:
- Phế vật Cổ Thần kia lại thất tung, ngay cả chết ở nơi nào cũng không biết, hiện tại ta đã đạt được Hậu Thiên tầng bảy, nếu còn gặp được hắn, nhất định phải đánh chết hắn mới thôi.
- Đúng, rất đúng, ta nhìn tên phế vật kia thấy rất khó chịu, cái mặt lúc nào cũng làm bộ thối tha, đáng đời hắn chết không minh bạch.
Vân Siêu vỗ tay khen:
- Nêu như hắn còn sống, hiện gặp phải Cổ Tung ca, Cổ Tung ca khẳng định đánh hắn rơi răng, tè rắm ra quần.
Vân Tuyết lắc lắc cánh tay Cổ Tung, nói:
- Hắn đã thất tung hơn bốn tháng, khẳng định đã chết, Cổ Tung ca là đệ nhất thiên tài Cổ gia, hắn thế nào so được với ngươi, cứ quên hắn đi là được.
- Vân Tuyết muội muội nói đúng, tên phế vật đó sao so sánh được với ta.
Cổ Tung nhéo nhéo khuôn mặt Vân Tuyết, hài lòng cười nói.
Bất quá trong lòng Cổ Tung vẫn thấy rất khó chịu, tại Linh Phù Sơn bị Cổ Thần bạt tai mấy cái, mỗi khi nhớ tới chuyện này hắn giận dữ vô cùng, hiện tại tu vi rốt cuộc cũng đề thăng lên một tầng, khi hắn cho rằng có thể báo thù thì Cổ Thần đã sớm thất tung mấy tháng rồi.
Muốn báo thù lại không thể báo, loại cảm giác này rất rất khó chịu.
…
Cổ Thần đi ra Vạn Thông Linh Thảo điếm, vừa vặn thấy Cổ Tung nhéo mặt Vân Tuyết, trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ lửa giận, tuy rằng Vân Tuyết sớm bị hắn viết hưu thư hủy hôn, nhưng bất luận nam nhân nào thấy người từng là hôn thê của mình thân thiết với một nam nhân khác cũng đều cảm thất khó chịu.
Cổ Thần cũng là một nam nhân.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 35: Rời động, khiếp sợ (Hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Bất quá, Cổ Thần chung quy cũng từng sống qua 500 tuổi, sẽ không như những thiếu niên xung động làm ra mấy chuyện tranh chấp vô nghĩa, nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy gì, xoay người đi đến chỗ trông ngựa cách đó không xa.
- Đứng lại…
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Cổ Thần thấy Cổ Tung, đồng thời Cổ Tung quay đầu cũng nhìn thấy Cổ Thần, trong lòng hắn đang huyễn tưởng có thể chà đạp Cổ Thần, vừa quay đầu nhìn dĩ nhiên lại thấy được Cổ Thần?
- Ngươi còn sống?
Cổ Thần vừa quay đầu lại, nhất thời thấy ba người Cổ Tung, Vân Siêu, Vân Tuyết đồng thanh hô.
Trong thanh âm hai người Vân Siêu và Vân Tuyết đều lộ ra kinh ngạc, còn thanh âm Cổ Tung lại lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Vân Siêu kinh ngạc trong nháy mắt, đột nhiên như nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, nhảy dựng lên, hoan hô nói:
- Cổ Tung ca nhanh, nhanh đánh tên phế vật này.
- Ha ha… Cổ Thần, ngày hôm nay ta muốn bạt tai tên phế vật ngươi đủ một trăm cái.
Nghe Vân Siêu vừa nói, Cổ Tung nhất thời như ăn phải cuồng đan, hưng phấn vô cùng, hai tay đánh về phía Cổ Thần.
Vân Siêu vẫn hưng phấn vỗ tay:
- Phế vật, ngươi chết chắc rồi, Cổ Tung ca đã thăng cấp lên Hậu Thiên cảnh tầng bảy, ha ha, ngươi thảm rồi…
Vân Siêu hưng phấn hô to lên ngay giữa quan đạo, hấp dẫn ánh mắt mọi người qua đây.
Đúng lúc này…
Thân thể Cổ Thần đột nhiên khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt sử dụng thực lực Hậu Thiên cảnh tầng chín, đá ra một cước Kim Cương Thích Tường.
Thân hình Cổ Tung bị đá trúng giống như một quả bóng cao su.
Bịch…
Thịnh thịch…
Bay lên không trung hơn mười trượng rồi mới rơi mạnh xuống đất.
Hai tay Cổ Tung ôm chặt bụng, thân thể như con tôm co chặt lại nằm trên mặt đất, mặc kệ tu vi Hậu Thiên cảnh tầng bảy của hắn, vẫn bị Cổ Thần dùng một cước đá văng đi, không còn lực chiến đấu.
- Phù…
Cổ Thần thở ra một hơi dài, nói:
- Thoải mái rồi…
- Cổ Tung thiếu gia…
Cách đó không xa, mấy hạ nhân thấy vậy hét to một tiếng, chạy tới nâng Cổ Tung dậy.
Hai người Vân Siêu, Vân Tuyết cũng quên mất Cổ Tung đang nằm dưới đất, miệng há to thành hình quả trứng, kinh ngạc nhìn Cổ Thần.
Khiếp sợ, hoàn toàn khiếp sợ rồi…
Bảy tháng trước, cũng tại trên đường thành nam này, Cổ Tung bị đánh bại, nhưng khi đó hai người phải trải qua một lúc đả đấu, Cổ Thần mới nhằm đúng sở hở của Cổ Tung rồi đánh bại hắn.
Nhưng hôm nay, đả đấu còn chưa kịp bắt đầu, Cổ Tung bị Cổ Thần đá cho một cước, hoàn toàn mất hết khả năng chiến đấu.
Bảy tháng trước, tu vi Cổ Tung là Hậu Thiên cảnh tầng sáu, lúc này đây, tu vi Cổ Tung đã đạt được Hậu Thiên cảnh tầng bảy, bước vào Hậu Thiên cảnh hậu kỳ.
Dĩ nhiên…
Lại bị Cổ Thần dùng một cước đánh bại?
Người đến thành nam mua linh thảo, đa phần đều là người tu chân, nhìn Cổ Thần đột nhiên bạo phát thực lực, nhất thời vang lên một mảnh kinh hô:
- Hậu Thiên cảnh tầng chín?
Hậu Thiên cảnh tầng chín? Đây là khái niệm gì?
Đây chính là đỉnh của Hậu Thiên cảnh, chỉ kém một bước liền có thể trở thành tu sĩ Tiên Thiên cảnh…
- Hậu Thiên cảnh tầng chín…?
Vân Siêu và Vân Tuyết nhìn nhau, sau đó cũng kinh ngạc hô lên.
Cổ Thần mới bao nhiêu tuổi? Chỉ mới mười một tuổi mà thôi, thế nhưng đã đạt tới Hậu Thiên cảnh tầng chín, so sánh với Cổ Thần, đệ nhất thiên tài Nhạc Thủy Thành là Vân Hiên, mười ba tuổi đạt được Hậu Thiên cảnh tầng bảy, quả thực còn kém quá xa.
Nếu như bọn họ biết được kỳ thực Cổ Thần đã bước vào Tiên Thiên cảnh, không biết bọn họ sẽ có biểu tình gì, có thể trái tim nhảy ra ngoài, cằm rớt dài xuống đất hay không?
Cổ Thần dùng một cước đá bay Cổ Tung, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, xoay người đi đến chỗ trông ngựa, nhận ngựa từ tay gã sai vặt, trong miệng hắn còn kinh khủng, lắp bắp nói:
- Cổ… Cổ thiếu gia, ngựa của người…
- Cảm tạ đã chăm sóc…
Cổ Thần gật đầu nhìn gã sai vặt, cho hắn một trăm hoang tệ làm phí chăm sóc, xoay người lên ngựa, cũng không nhìn lại phía sau mà lập tức đi về phía Đông thành.
Thẳng đến khi Cổ Thần cưỡi ngựa rời đi, Vân Siêu mới nhớ tới Cổ Tung nằm trên mặt đất, xoay người lại nhìn, thấy Cổ Tung đang được hạ nhân chăm sóc, nhưng hai tay hắn vẫn đang ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, ánh mắt nhìn theo hướng Cổ Thần rời đi tràn ngập cừu hận.
Vân Tuyết vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, đứng lặng nhìn thân ảnh Cổ Thần biến mất nơi cuối đường, thì thào nói:
- Hậu Thiên cảnh tầng chín… Đệ nhất thiên tài Nhạc Thủy Thành, dĩ nhiên lại là hắn?
Quay đầu nhìn phía Cổ Tung, trong mắt Vân Tuyết nhiều hơn một tia lạnh lùng.
…
Tạo ra một hồi nháo sự, nguyên bản Cổ Thần dự định tìm một chỗ hẻo lánh ăn tiên ma đan, sau đó quay lại Vạn Thông Linh Thảo điếm mua hoàng tinh chi và tử nguyên hoa ngoài 300 năm, nhưng lúc này hiển nhiên không được nữa rồi.
Bị biến thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Cổ Thần không dám tiếp tục làm trò mờ ám, trực tiếp trở về Cổ gia ở Đông thành.
- Thiếu… Thiếu gia.
Người hầu trong nhà thấy Cổ Thần trở về, đột nhiên cả kinh, lập tức mừng rỡ hướng trong nhà hô lớn lên:
- Cô gia, thiếu gia đã trở về rồi.
- Thần nhi…
Người chưa thấy, đã thấy thanh âm Cổ Thương Khung từ bên trong truyền ra, Cổ Thần lập tức đi vào bên trong.
Mới đi tới cửa, liền thấy một thân ảnh từ bên trong chạy vọt ra, bắt lấy người Cổ Thần, nói:
- Thần nhi… Con, con không có việc gì?
- Phụ thân..
Cổ Thần gật đầu, mỗi lần Cổ Thương Khung lo lắng cho hắn, trong lòng Cổ Thần đều cảm động vô cùng, thế nhưng dù sao hắn cũng sống qua mấy trăm năm, cũng không thể biểu hiện xúc động ra bên ngoài như thiếu niên mười tuổi.
- Mau nói cho ta biết, mấy ngày nay con đi đâu? Thế nào lại không có tin tức?
Cổ Thương Khung vừa vui vừa lo lắng hỏi.
Vui chính là Cổ Thần rốt cục đã trở về, lo lắng chính là sợ Cổ Thần mấy ngày qua gặp phải nguy hiểm.
Cổ Thần nói:
- Bốn tháng trước, khi đó phụ thân đang bế quan, hài nhi nghe nói quáng động tại Bắc Thai Sơn có yêu thú thường lui tới liền tìm tới xem một chút, quả nhiên gặp được một đầu yêu thú.
- Thế nào? Ngươi có thụ thương hay không?
Cổ Thương Khung vội vã hỏi, thấy Cổ Thần lúc này lông tóc không hao tổn, nhất thời lại nghĩ câu hỏi hơi bị thừa.
Tính chất nguy hiểm của khoáng mạch linh thạch còn lớn hơn so với thân phận dược sư luyện đan của Cổ Thần, không cần phải nghĩ, Cổ Thần sẽ không đơn giản nói ra.
Cổ Thần chỉ nói:
- Hài nhi không phải đối thủ đầu yêu thú kia, bị nó đuổi vào trong quáng động, sau đó tiếp tục chạy tới khi lọt vào trong một quáng động hẹp chỉ vừa một người chui vào, yêu thú không qua được liên tức giận phá tung rồi phong kín lại, hài nhi bị nhốt bên trong không thể ra được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, kết quả… Khi đi vô tình đi tới một sơn động, tìm được một gốc thiên địa dị quả là nguyên thai quả…
- Là nguyên thai quả có thể cải tạo cơ thể trong truyền thuyết?
Cổ Thương Khung thét lên kinh hãi.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Sau khi hài nhi ăn vào nguyên thai quả, lại mất bốn tháng mới có thể hoàn toàn tiêu hóa, sau đó phá động đi ra, trở về thành Nhạc Thủy.
- Luyện hóa nguyên thai quả, tu vi của con?
Cổ Thương Khung cẩn thận quan sát Cổ Thần, nhất thời kinh hỉ nói:
- Hậu Thiên cảnh tầng chín, Thần nhi… Con dĩ nhiên đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín?
Cổ Thần nói:
- Đúng vậy, hài nhi đã đạt tới Hậu Thiên cảnh tầng chín.
- Hậu Thiên cảnh tầng chín, Hậu Thiên cảnh tầng chín… Ha ha ha, Thần nhi, ta thật sự rất cao hứng, con mới hơn mười tuổi đã là Hậu Thiên cảnh tầng chín, ha ha ha, bấy nhiêu cũng đủ đánh thẳng mặt những kẻ tự xưng là thiên tài rồi!
Cổ Thương Khung hài lòng, cười to nói.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 36: Đến tận cửa.
Nhóm dịch: Dungnhi
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Cổ Thần cũng bị tâm tình phụ thân nhiễm vui, cười nói:
- Sinh nhật của hài nhi cũng qua ở trong động rồi!
Cổ Thương Khung cười nói:
- Qua rồi thì làm một lần nữa, ngày hôm nay phụ thân con tự mình xuống bếp, hảo hảo ăn mừng một trận, ha ha… Nhi tử của ta mới là đệ nhất, đáng ăn mừng, đáng ăn mừng…
Tâm tình Cổ Thương Khung cực tốt, Cổ Thần chỉ có thể theo hắn, Cổ Thương Khung tự mình làm ra một bàn đầy những món ngon, Cổ Thần liên tục sử dụng tụ nguyên linh dịch thay thức ăn suốt bốn tháng ở trọng động, tuy rằng tụ nguyên linh dịch cũng không khó ăn, nhưng một người phải ăn dịch thể thay cơm suốt bốn tháng liên tục, sợ rằng cũng chẳng còn thấy ngon được nữa.
Nhìn đầy bàn mỹ vị, Cổ Thần không nhịn được, trực tiếp lấy tay cầm thức ăn, gặm lấy gặm để, ngày hôm nay tâm tình hắn cũng rất vui vẻ, ăn vào trong miệng càng thấy ngon hơn.
Tiểu Bạch thật tế không mấy hứng thú với mỹ vị, vẫn cảm thấy ưu ái không rời với tụ nguyên linh dịch.
Cổ Thần biến mất bốn tháng, sau đột nhiên trở về Nhạc Thủy Thành, tu vi đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín, tin tức này rất nhanh truyền khắp ba đại gia tộc.
Thành nam, Vân gia.
- Việc này là thực? Tiểu phế vật Cổ Thần kia… Hắn dĩ nhiên đạt được tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín?
Vân Kinh Hồng kinh ngạc nói.
Vân Siêu và Vân Tuyết đồng loạt đật đầu.
Vân Hiên đứng ở một bên, thấy hai người khẳng định như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, bảy tháng trước, khi Cổ Thần thua dưới tay hắn mới chỉ có Hậu Thiên cảnh tầng hai, qua bảy tháng, hôm nay hắn đã có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín?
“Vân Hiên, đừng khinh thiếu niên kém, ngươi cũng từng là thiếu niên…”
Lời nói của Cổ Thần nháy mắt liền xuất hiện trong đầu Vân Hiên.
- Hắn còn là thiếu niên mười tuổi sao?
Trong lòng Vân Hiên sợ hãi than, nói.
- Mười tuổi, ha ha… Mười tuổi liền đạt được tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín, tất cả mọi người đã lầm, ngay cả ta… Cả ta cũng lầm rồi, ha ha…
Miệng Vân Kinh Hồng tuy cười, nhưng biểu tình trên mặt lại buồn khổ, cả hai trạng thái kết hợp lại, nhìn qua biểu tình rất có phong vị.
Thành bắc, Liễu gia.
- Tiểu tử phế vật của Cổ gia, sau khi thất tung bốn tháng, khi trở về dĩ nhiên đạt được tu vi Hậu Thiên cảnh tầng chín? Không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng được!
Tộc trưởng Liễu Hóa Nguyên một bên lắc đầu, một bên than thở nói.
Liễu Hóa Nguyên đã ngoài năm mươi, nhưng trên đầu không một sợi tóc bạc, thân mặc cẩm y tú bào, không có nửa điểm già nua.
- Việc này vô cùng chính xác, ấu tử Cổ Tung của Cổ Thương Nhạc trước đó vài ngày mới đột phá cảnh giới Hậu Thiên tầng bảy, nhưng bị Cổ Thần một cước đá bay, một điểm năng lực phản kháng cũng không có, tuyệt đối là Hậu Thiên cảnh tầng chín.
Một người ở bên cạnh nói.
Người này chừng bốn mươi tuổi, hai mắt như mắt ưng, lấp lánh hữu thần.
Liễu Hóa Nguyên nói:
- Rất có ý tứ, không biết có nguyên nhân nào có thể biến một tên phế vật chỉ trong thời gian mấy tháng trở thành một tu sĩ Hậu Thiên cảnh tầng chín đâu? Hắn thất tung ở địa phương nào?
- Quáng động Bắc Thai Sơn của Cổ gia, là sản nghiệp do Cổ Thương Khung cũng là lão tử của hắn chưởng quản.
Người nọ nói.
Thoáng trầm tư, Liễu Nhất Nguyên nói:
- Phái người âm thầm lẻn vào quáng động Bắc Thai Sơn, đi điều tra một chút.
- Rõ, tộc trưởng.
Người nọ cung kích nói.
- Nguyên nhân gì, lại có thể giúp hắn nhanh tiến vào Hậu Thiên cảnh tầng chín như vậy?
Liễu Hóa Nguyên lẩm bẩm, phất tay với người nọ.
Người nọ vừa xoay người đi được mấy bước, Liễu Nhất Nguyên đột nhiên nói:
- Chờ một chút…
- Tộc trưởng, còn có gì phân phó?
Ngươi kia hỏi.
- Liễu Xuyên, ngươi cho hai người Liễu Kiệt, Liễu Khánh đi Đông thành, chú ý động tĩnh của tiểu tử kia, chỉ cần hắn ra khỏi Cổ gia, mặc kệ thế nào cũng phải đuổi kịp bắt lấy, tra hỏi bằng được mới thả trở về.
Liễu Hóa Nguyên trầm giọng nói.
Liễu Xuyên hỏi:
- Chỉ là một tiểu tử Hậu Thiên cảnh tầng chín mà thôi, đâu cần xuất động hai Tiên Thiên cảnh tầng một?
- Liễu Xuyên, ngươi phải nhớ kỹ, không nên coi khinh bất luận địch nhân nào, cái chết của Hóa Hàn tới nay còn không rõ, nhưng nhìn biểu tình của hắn nhất định chết vì khinh địch, ngươi cần phải nhìn giáo huấn của người khác làm kinh nghiệm cho mình, như vậy bản thân mới không phải chịu giáo huấn.
Liễu Hóa Nguyên khiển trách.
Liễu Xuyên cung kính nói:
- Lời tộc trưởng, Liễu Xuyên xin khắc ghi, ta lập tức đi an bài, Liễu Kiệt và Liễu Khánh xuất mã, chỉ cần tiểu tử kia rời khỏi thành Nhạc Thủy, hắn chắp cánh cũng khó thoát được.
- Đi đi…
Liễu Hóa Nguyên lắc đầu, phất phất tay.
…
Buổi chiều, Cổ Thần đi cửa hàng Vạn Thông Linh Thảo mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm, vừa mới đi ra khỏi cửa lớn Cổ gia, liềm cảm giác có hai đạo nhãn thần nhìn chằm chằm trên người.
Cổ Thần hiện đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, cho dù Liễu Hóa Hàn có sống lại cũng đừng mơ tưởng thần không biết quỷ không hay theo dõi hắn, kỹ sảo hai người này so với Liễu Hóa Hàn vẫn còn kém hơn, Cổ Thần tự nhiên dễ dàng cảm nhận được.
Bị người giám thị, xem ra chuyện Cổ Thần trở về Cổ gia đã khiến rất nhiều người chú ý, muốn thay đổi hình dạng đi Vạn Thông Linh Thảo điếm mua tử nguyên thảo và hoàng tinh chi sợ rằng không được nữa rồi.
Trở về nhà, Cổ Thần nhờ phụ thân tự mình đi Vạn Thông Linh Thảo điếm mua hàng, lần trước luyện ra ba viên nguyên linh đan trung phẩm, Cổ Thương Khung đã dùng hết hai khỏa, sau đó Cổ Thần thất tung khiến Cổ Thương Khung xuất quan ngay tại thời điểm mấu chốt, thế nên tu vi cũng không có đột phá, chỉ còn lại một viên nguyên linh đan trung phẩm, hi vọng đột phá cũng không lớn, vì vậy phải tiếp tục luyện chế thêm một lò.
Cổ Thương Khung mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm, tự nhiên không có ai chú ý tới, Cổ Thần có rất nhiều linh thạch, đưa ra cho phụ thân hơn một ngàn linh thạch, chỉ nói là đoạt được ở bên trong Hạo Thiên Động Phủ.
Cổ Thương Khung đi rồi, Cổ Thần liền đả tọa tu luyện chân khí Tiên Thiên, mới được một lát, nghe người hầu bên ngoài hô to một tiếng:
- Cổ đại gia… Cổ Tung thiếu gia.
Cổ Thần cau mày, tại Cổ gia, Cổ đại gia trong miệng hạ nhân chỉ có một người, đó chính là Cổ Thương Nhạc.
Dẫn theo Cổ Tung tới cửa, chẳng lẽ muốn hỏi tội sao?
Cổ Thần lập tức đứng dậy, đi ra sân ngoài, chỉ thấy Cổ Thương Nhạc dẫn theo Cổ Tung đang nổi giận đùng đùng đi tới.
Tay Cổ Tung vẫn còn xoa bụng, trên mặt còn hiện rõ vẻ đau đớn, có thể thấy được một cước kia của Cổ Thần không nhẹ chút nào.
Cổ Thần ôm quyền nói:
- Đây không phải Thương Nhạc thúc sao? Thế nào ngày hôm nay lại hăng hái, đến chỗ sơ sài này của tiểu chất?
Cổ Tung thấy Cổ Thần, lập tức chỉ tay kêu lên:
- Phụ thân, chính là hắn, chính hắn đánh hài nhi, ôi… Bụng hài nhi đau quá, hắn đánh hỏng bụng hài nhi rồi…
Dứt lời, Cổ Tung liền ôm bụng giãy dụa đau đớn.
Trong lòng Cổ Thần tức giận mắng: tiểu tử ngươi làm bộ thật hay, một cước của lão tử tuy rằng đá bay ngươi nhưng vẫn giữ đúng mực, chỉ đau nhức không lâu liền bình thường, thế nào lại đau đến trình độ này được?
Lửa giận trên mặt Cổ Thương Nhạc chợt lóe, trầm giọng nói:
- Lão tử nhà ngươi đâu, gọi hắn đi ra nói chuyện với ta.
Cổ Thần nói:
- Cha ta đi ra ngoài có chuyện, có gì cứ nói với tiểu chất đi!
- Hỗn trướng, ngươi tính là gì? Cũng dám nói chuyện với ta? Không biết lớn nhỏ, quả nhiên là tiểu tạp chủng, không được nuôi dạy tốt.
Cổ Thương Nhạc tức giận quát một tiếng.
Cổ Thần giận giữ, chỉ là Cổ Thương Nhạc có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, là cường giả Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, cho dù Cổ Thần sử dụng hàng linh phù, cũng chỉ có thể đạt được cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ mà thôi, vẫn còn kém một đẳng cấp.
Cắn chặt răng, Cổ Thần cố nuốt cơn giận này xuống, không thèm nói thêm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 37: Ly biệt (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + ™HoaLân --- 4vn.eu
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
cổ Thương Nhạc thấy thế, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, tiếp tục nói:
- Tục ngữ có nói, cách ba đời. không đồng tông cũng đồng tộc, cha ngươi không dạy qua ngươi. giữa huynh đệ đồng tộc cần phải đoàn kết hòa thuận, không được tranh đấu lẫn nhau đánh mất hòa khí. ngươi cậy mình tu vi thâm hậu, không thèm để huynh đệ đồng tộc vào trong mắt phải không? Đả thương huynh đệ, nhục báng gia tộc, ngươi đáng bị tội gì?
Trong lòng cổ Thần hừ lạnh nói:
- Hiện tại nhi tử ngươi bị đánh, ngươi chi biết nói tộc quy, trước đây lão tử bị đánh còn ít? Sao không thấy ngươi đứng ra nói nửa câu? Mỗi lần đều nói tiểu hài tử trong lúc đùa giỡn, không hiểu chuyện... Lúc này ngươi lại muốn nói tộc quy?
Ngữ khí Cổ Thương Nhạc gay gắt, quát:
- Hôm nay nguyên muốn nói phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi nghiêm khắc một chút, hiện tại hắn không ở đây, ta liền thay hắn giáo dưỡng tiện chủng nhà ngươi.
Hai mắt Cổ Thần ngưng lại, không nghĩ tới cổ Thương Nhạc dĩ nhiên bất chấp thân phận, muốn động thủ với mình.
- Làm càn... Ngươi nói ai là tiện chủng? cổ... Thương... Nhạc.
Đột nhiên một thanh âm nổi giận từ ngoài cửa truyền tới, ba tiếng cổ Thương Nhạc cuối cùng như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Mấy người nhìn lại phía ngoài cửa, cổ Hiền, tam trưởng lão dẫn theo đoàn người đi đến. râu tóc cổ Hiền dựng ngược. tức giận ngập trời, thanh âm kia chính là từ trong miệng hắn phát ra.
Cổ Thương Nhạc nhướng mày, không nghĩ tới cổ Hiền lại tới đúng lúc như vậy, tiếng “tiện chủng” kia cũng vừa vặn bị cổ Hiền nghe thấy.
Cổ Thần là cháu ngoại thân sinh của cổ Hiền, trên danh nghĩa cũng là tôn tử, cổ Thương Nhạc thuận miệng mắng ra, bị cổ Hiền nghe vào trong tai, chẳng phải đang cố ý chửi khéo cổ Hiền hay sao?
Cổ Thương Nhạc có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cao nhất trong cổ gia, nhưng Cổ Hiền lại là tộc trưởng cổ gia, nắm giữ đại quyền trong cổ gia, chi cần cổ Hiền còn là tộc trưởng một ngày, cũng không cho phép Cố Thương Nhạc được làm càn.
Tại tu chân giới, lực lượng cá nhân luôn luôn phải phụ thuộc vào một trong các thế lực như vương triều, tông phái, thế gia, gia tộc... Đây đều là những thế lực chân chính của tu chân giới, dù là thế lực tán tu cũng không thế so sánh với bốn thế lực này.
Trừ phi cá nhân có được thực lực thông huyền, pháp lực vô biên, có thể dùng lực một người chống lại toàn bộ tông phái hay vương triều.
Thế nhưng, trong thiên hạ lại có mấy người được như vậy? Nếu có cũng là những nhân vật đầu lĩnh của các đại tông phái, đại thế gia. không có thế lực lớn chi trì. một tán tu muốn có được thực lực chống lại toàn bộ tông phái, vương triều là chuyện còn khó hơn so với lên trời.
Bởi vậy, lực ảnh hưởng của một gia tộc là tương đối lớn, nếu các phe phái trong tộc bị phân liệt, tộc trưởng cũng có quyền lực mệnh lệnh cho toàn tộc.
- Cổ Hiền thúc, vừa rồi... Chi là tình thế cấp bách, ta nhất thời lỡ miệng, ta nói sai rồi.
Cổ Hiền xuất hiện khiến trong lòng cổ Thương Nhạc cả kinh, vội vàng giải thích nói.
Cổ hiền nói:
- Ngươi thân là trưởng bối lại đi nhục mạ vãn bối, còn ra thể thống gì nữa? cổ Tung đứng bên cạnh ngươi. nhìn bộ dạng nhi tử ngươi xem? Đây là do ngươi giáo dưỡng? Ngươi còn muốn mắng ai, bắt ai bồi tội?
Cổ Hiền nói tới đây, trong lòng cổ Tung lập tức cả kinh, đã sớm quên làm bộ, đứng yên cúi đầu, không dám nói nửa lời.
- Dạ. Cổ Hiền thúc.
Cổ Thương Nhạc thầm mắng mình tiện miệng lỗ mãng, chuyển hướng nhìn cổ Thần, ôm quyền nói:
- Cổ Thần hiền chất, ta vừa rồi vì lo lắng cho Tung nhi, nhất thời bị lửa giận che mất lý trí, đã nặng lời, mong hiền chất rộng lượng, vừa rồi ta nói cũng không phải lời thực, hiền chất chớ trách.
Cổ Thương Nhạc đã hạ mình xin lỗi, tuy rằng biết đối phương chi nói ngoài miệng, nhưng cổ Thần biết hiện tại không phải lúc thích họp, muốn đánh hắn cũng đánh không lại, chỉ có thể ghi lại trong lòng, nói:
- Ta và Cổ Tung chi là tiểu hài tử vui đùa, Thương Nhạc thúc cũng không nên tưởng thật.
Cổ Hiền đi tới bên người cổ Thần, nói:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, chơi đùa một chút rất bình thường mà!
- cổ Hiền thúc đã nói vậy, Tung nhi, chúng tạ đi.
Cổ Thương Nhạc xám xịt mật rời khỏi nhà cổ Thần.
- Gia gia, tam trưởng lão...
Sau khi Cổ Thương Nhạc rời đi, cổ Thần liền hướng hai vị lão nhân thi lễ.
Cổ Hiền và Cổ Nghĩa đều mở to mắt, cẩn thận nhìn lên người cổ Thần, nếu là thiếu niên bình thường, khi bị hai lão nhân nhìn như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy áp lực mà sợ hãi.
Bất quá, Cổ Thần lại như không, sắc mặt bình tĩnh đứng yên nơi đó, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không sợ hãi né tránh, cũng không có dương đầu kiêu căng.
- Tốt, tốt, tốt...
Cổ Hiền nhìn cổ Thần, liên tiếp nói ra ba tiếng tốt.
Tam trưởng lão cổ Nghĩa cười nói:
- Lão ca. huynh đã có người kế nghiệp rồi, ha ha... cổ Thần đại nạn không chết, tất có hạnh phúc về sau, chắc chắn a.
Nghe tam trưởng lão nói vậy, cổ Hiền cũng lộ ra dáng tươi cười, nói:
- Hậu Thiên cành tầng chín, tôn tử của ta chỉ mới mười một tuổi đã đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín, ha ha ha...
Cười to hồi lâu, cổ Hiền hôi:
- Cổ Thần, cháu mất tích tại quáng động Bắc Thai Sơn hơn bốn tháng là có chuyện gì? Thế nào lại có biến hóa lớn như vậy, nhanh kể cho gia gia nghe một chút.
Cổ Thần từ lâu đã đoán được cổ Hiền sẽ hôi như vậy, rất nhanh đưa ra sự tình ăn được nguyên thai quả kể lại một lượt, phản ứng của cổ Hiền và tam trưởng lão cũng không khác với Cổ Thương Khung, vừa nghe tới nguyên thai quả, sắc mặt cũng đại biến, cảm khái không ngớt.
- Vận khí lớn. cổ Thần có vận khí lớn a, ha ha.
Tam trưởng lão cười nói.
Cổ Hiền cũng cười một trận, đột nhiên hôi:
- Ngươi ở quáng động Bắc Thai Sơn, có từng thấy qua cổ Hà?
Theo Cổ Hiền vừa hỏi, tam trưởng lão cũng ngưng cười, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cổ Thần.
Sắc mặt không chút biến hóa, cổ Thần nói:
- Trước khi tiến nhập quáng động Bắc Thai Sơn, từng gặp qua hắn tại thôn nhô một lần. lúc đó tôn nhi và hắn thử một quyền, tôn nhi không địch lại, ngựa còn bị hắn đánh chết, sau đó tôn nhi tiến vào quáng động trước hắn. về sau không còn gặp qua nữa.
Cổ Thần nói cũng giống như lời kể lại của thợ mõ trong thôn và hạ nhân cổ gia, cao tầng cổ gia ngược lại cũng đã biết trước, những chuyện phát sinh trong quáng động ngoại trừ cổ Thần thì không ai biết được, tự nhiên cổ Thần cũng không nói gặp qua Cổ Hà ở bên trong.
Tam trưởng lão nói:
- Cổ Thần, nhị trưởng lão và cổ Thương Hài cho cháu ngươi ở trong quáng động có gây bất lợi cho cổ Hà. tộc trường tạm ngăn bọn họ lại. sau đó mới qua bên này hỏi thử, cháu cũng không nên hiểu lầm ý tứ của gia gia.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tôn nhi biết, gia gia và tam trưởng lão đều muốn tốt cho tôn nhi.
Cổ Hiền vỗ vỗ vai cổ Thần, nói:
- Cháu đã không gặp qua cổ Hà, vậy ta an tâm, ta quyết không cho phụ tử cổ Nhân hãm hại cháu, cháu đừng lo lắng.
Nói vài câu, Cổ Hiền và tam trưởng lão liền dẫn người rời đi.
Không lâu sau, cổ Thương Khung đi thành nam mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm đã trở về, vừa về đến nhà liền được hạ nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa phát sinh cho hắn biết.
Cổ Thương Khung thực không ngờ, hắn rời đi có một chút, lại có nhiều người đến, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nghe được cổ Thương Nhạc chút nữa là động thủ với cổ Thần, cổ Thương Khung lo lắng vô cùng, còn tưởng rằng nhi tử làm sao, nhưng nghe được tộc trường cổ Hiền kịp lúc chạy tới, mới thờ phào một hơi.
Hạ nhân kể lại, tự nhiên không thể lập lại lời cổ Thương Nhạc mắng cổ Thần, bằng không lại khiến cổ Thương Khung phải tức giận đùng đùng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 1: Cổ Gia Hữu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 37: Ly biệt (Hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Đả Tự: Bảo Ngọc + ™HoaLân --- 4vn.eu
Sưu Tầm By Đạo Soái --- 4vn.eu
Tử nguyên hoa và hoàng tinh chỉ ngoài 300 năm đã mua về, Cổ Thần lại bất đầu luyện dược, đến ngày hôm sau, nguyên linh đan trung phẩm đã được luyện thành, vừa vặn ba viên.
Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần có hai bộ lô đỉnh luyện đan, đồ đựng dụng cụ, bởi vậy một ít nguyên linh đan hạ phẩm cũng được luyện ra hoàng tinh chi, tử nguyên hoa, linh tâm thảo ngoài 200 năm mỗi loại có hai gốc, đủ đế luyện chế ra sáu viên nguyên linh đan hạ phẩm.
Linh đan có hàm lượng linh khí hơn xa so với linh dịch, một viên nguyên linh đan hạ phẩm cũng đủ cho Cổ Thần luyện hóa trong thời gian hơn một tháng.
Lại dùng hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa ngoài 150 năm luyện thành tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, sau khi hoàn thành luyện chế linh dịch, Cổ Thần mới thu đan lô và những dụng cụ pháp khí khác.
Nguyên linh đan hạ phẩm cho chính mình dùng, tụ nguyên linh dịch thượng phẩm cho Tiểu Bạch dùng, nguyên linh đan trung phẩm dành cho phụ thân sử dụng.
Luyện xong đan dược, Cổ Thần liền đi tới gian phòng của Cổ Thương Khung, giao cho phụ thân hắn ba viên nguyên linh đan trung phẩm.
Cổ Thần nói:
- Phụ thân, ba viên nguyên linh đan trung phẩm này cũng đủ giúp người bước vào Tiên Thiên cảnh tầng năm. người giữ lấy để dùng, trong khoảng thời gian này hài nhi phải rời đi có chút việc.
Cổ Thương Khung thu lấy ba viên nguyên linh đan trung phẩm vào túi trữ vật, lại nghe Cổ Thần muốn ra ngoài, liền ngưng động tác, hỏi:
- Rời đi? Thần nhi, con mới trở về, thế nào lại muốn rời đi ngay?
Muốn luyện chế tẩy trần đan cho phụ thân nên muốn ra ngoài tìm kiếm tài liệu, Cổ Thần cũng không phải người không hiểu chuyện, tự nhiên sẽ không nói ra như vậy.
Cổ Thần nói:
- Hài nhi sắp bước vào Tiên Thiên cảnh, công pháp hài nhi tu luyện cần phải ra ngoài lịch lãm tâm cảnh, như vậy mới có thể đột phá tu vi nhanh hơn.
Cổ Thương Khung nói:
- Con định đi đâu?
- Đông Hoang.
Cổ Thần bình tĩnh nói.
Sắc mặt Cổ Thương Khung cả kinh, nói:
- Thần nhi, Đông Hoang chính là địa phận của yêu tộc, hung hiểm dị thường...
- Phụ thân, không trải qua đau khổ, sao có thể trưởng thành? Hài nhi ở trong Hạo Thiên động phủ lấy được một ít phù chú, đồng thời còn có một kiện áo choàng, khi mặc trên người, tốc độ còn nhanh hơn đại đa số tu sĩ Tiên Thiên cảnh, nếu có nguy hiểm hài nhi vẫn nắm chắc chạy thoát, người không phải lo.
Cổ Thần nói xong, Tật Vũ Phi Phong đột nhiên xuất hiện trên lưng, thân thể nhoáng lên, ngay trong phòng Cổ Thương Khung, di động thành mấy đạo huyễn ảnh.
Cổ Thương Khung nhìn thấy rất kinh ngạc, nói:
- Tốt, con có bảo bối này, tính an toàn sẽ bảo đảm hơn, trên người con cũng có phù chú, phụ thân cũng không có gì hay cho con được, chỉ dặn con ra ngoài cần phải duy trì cẩn thận.
- Phụ thân yên tâm, người cũng cần cố gắng tu luyện, chờ hài nhi trở lại, hi vọng người đã thăng cấp lên Tiên Thiên cảnh tầng năm rồi.
Cổ Thần gật đầu nói.
- Được!
Cổ Thương Khung gật đầu, nói:
- Lần này đi ra ngoài bao lâu? Lúc nào trở về?
Cổ Thần suy nghĩ một chút, nói:
- Hiện tại còn khó nói chính xác, bất quá trước lúc tông tộc tỷ thí, con nhất định sẽ trở về.
Trở về trước khi tông tộc tỷ thí, nguyên nhân không phải Cổ Thần muốn nhân cơ hội này trả đũa đám thiếu niên từng xúc phạm hắn, mà là trong trí nhớ của hắn, trong cuộc tỉ thí của thiếu niên mười một tuổi, phần thưởng cho người giành giải nhất chính là một phần huyết thống, Cổ Thần thế nào cũng muốn đoạt tới tay.
Lần này đi Đông Hoang chủ yếu là tìm kiếm hai loại tài liệu là dẫn hồn hoa và nội đan chích hổ.
- Phụ thân, thần nhi đến đây cũng xin tạm biệt người.
Cổ Thần ôm quyền, khom người nói.
Cổ Thương Khung gật đầu, nói:
- Hết thảy phải cẩn trọng.
Cổ Thần ra khỏi phòng, chờ Tiểu Bạch trực tiếp nhảy lên đầu vai hắn rồi trực tiếp đi ra ngoài sân, vừa mới đi tới cửa, lại nghe tiếng Cổ Thương Khung gọi với theo:
- Thần nhi, tại Đông Hoang nguy hiểm nhất không phải là yêu thú, mà là tu sĩ nhân loại, con phải nhớ cho kỹ.
-Dạ...
Cổ Thần vẫy vẫy tay chào, đi ra ngoài sân, Cổ Thần không phải là một thiếu niên mười một tuổi bình thường, sao không biết tu sĩ nhân loại mới là mối nguy lớn nhất.
Ra khỏi Cổ gia, Cổ Thần trực tiếp đi về phía Linh Phù Sơn, đi qua Linh Phù Sơn chính là phạm vi Đông Hoang.
Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai Cổ Thần, thấy hắn đi về phía Đông Hoang, nhất thời hưng phấn kêu lên, tuy rằng Tiểu Bạch theo Cổ Thần tới Cổ gia đã được mấy tháng, nhưng chung quy vẫn được lớn lên tại Đông Hoang, đối với rừng rậm chốn Đông Hoang mà nói, so với Nhạc Thủy Thành còn thân thiết hơn nhiều lắm.
Cổ Thần trước kia từng theo mấy người Cổ Hằng và Cổ Lam đi về phía Linh Phù Sơn, nhưng lần này chỉ có một mình hắn và huyết quan hồ Tiểu Bạch này.
Cổ Thần đi trên sơn đạo, mới đi được một lúc liền có hai gã thanh niên tuổi chừng đôi mươi đột nhiên xuất hiện, men theo dấu chân Cổ Thần đi qua, âm thầm đi về phía Đông Hoang.
Cổ Thần một đường đi thẳng về phía trước, khóe môi hiện lên nụ cười đầy ý vị, Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai hắn, nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, ánh mắt rất hưng phấn, nơi này chính là địa phương Tiểu Bạch từng sinh hoạt, lần trước mấy người Cổ Thần tới truy đuổi Tiểu Bạch, cũng bất đầu từ chỗ này.
- Chi chi chi...Chỉ chi..
Tiểu bạch Chi chi bên này lại Chi chi bên kia, tựa hồ giảng thuật lại tình cảnh ngày trước bị nhóm người Cổ Thần vây bắt.
- Chi chi chi...
Tiểu bạch chỉ vào một lỗ nhỏ bên trong bụi cỏ trước mắt, vui vẻ kêu lên, nơi này chính là nhà của Tiểu Bạch trước đây.
Cổ Thần cười nói:
- Nếu như ngươi muốn trở lại, ngươi có thể trở về, sau này sẽ không có người đến bắt ngươi nữa đâu.
- Chi chi chi...
Tiểu Bạch ôm đầu suy nghĩ một chút, xong lại lắc đầu kêu lên.
Cổ Thần sờ sờ đầu Tiểu Bạch, cảm nhận sự mềm mại của bộ lông Tiểu Bạch trong tay, Cổ Thần lại tiếp tục đi về phía Đông Hoang.
Cổ Thần liên tục đi về phía sâu trong Đông Hoang, từ khi đi qua huyệt động Tiểu Bạch từng sống, hắn cũng không lần theo lộ tuyến đi tới ngày trước, Hạo Thiên động phủ ở ngay phía trước, tuy rằng còn có cách xa hơn ba trăm dặm, lại có Âm Dương Mê Thiên đại trận che chắn, nhưng Cổ Thần không muốn cho bất luận kẻ nào biết được nơi này.
Đi về hướng đông nam, Cổ Thần duy trì tốc độ của Hậu Thiên cảnh tầng chín, hai người bám theo phía sau vẫn chưa lộ diện, xem ra là muốn rời thật xa khỏi thành Nhạc Thủy mới bắt đầu hành động, Cổ Thần đoán vậy liền đẩy nhanh tốc độ, cho đúng ý bọn họ.
Đương nhiên như vậy cũng là đúng ý mình.
Sớm giải quyết những cái đuôi bám theo, Cổ Thần mới có thể buông ra tốc độ, đi tìm dẫn hồn hoa đại diện cho tử vong và nội đan chích hổ đại diện cho hủy diệt.
Ngươi dám bí mật theo dõi, Cổ Thần sẽ không bao giờ nương tay.
Cổ Thần vẫn duy trì tốc độ bình thường của Hậu Thiên cảnh tầng chín, hắn biết người phía sau rất dễ dàng đuổi theo mình, bởi vậy cũng không cần mấy bận tâm, xem ra bọn họ cho rằng nơi đây vẫn còn quá gần Nhạc Thủy Thành, cơ hội cho bọn họ hành động vẫn còn chưa thành thục.
- Liễu Kiệt, tộc trưởng có nói điều kiện cho phép chúng ta bắt tiểu tử kia lại, hiện tại điều kiện hẳn đã đủ rồi chứ?
- Liễu Khánh, hiện tại cách thành Nhạc Thủy bất quá mới hơn trăm dặm, Cổ gia ngày nào cũng có tu sĩ tiến nhập Đông Hoang? Hãy cẩn thận là trên hết, nếu để người Cổ gia phát hiện, chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn.
- Lúc nào chúng ta động thủ?
- Chờ một chút xem đi, hắc hắc, tiểu tử này vẫn thẳng đường đi Đông Hoang, tại sao phải sợ hắn thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta? Nếu như đêm nay hắn không trở về Cổ gia mà qua đêm tại Đông Hoàng thì tốt quá.
- Đúng vậy, buổi tối Cổ gia không có tu sĩ lưu lại Đông Hoang, chúng ta nếu như xuất thủ, nắm chắc thành công.
- Đó là tự nhiên, một tên tiểu tử Hậu Thiên cảnh tầng chín mà thôi, chúng ta tùy tiện xuất mã một người, còn không bắt hắn phải ngoan ngoãn sao?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc