Giữa quảng trường lớn, một thân ảnh thiếu niên đơn bạc đứng đó.
Áo trắng như tuyết, vạt áo không gió cũng phất phơ lay động. Mái tóc đen nhánh, khuôn mặt thanh tú với nụ cười tự tin. Thiếu niên gỡ cây cung màu bạc đen trên lưng ra, đưa cánh tay duy nhất còn lại lên, dùng môi miết miết chiếc nhẫn màu xanh ở ngón áp út. Cây cung màu bạc lóe sáng rồi biến mất.
Một mình một đao, Hans đứng đối diện với mười tám thân ảnh hùng vĩ, cả người kim quang chói lọi, ánh sáng vàng này không chút sặc sỡ hoa hòe, trái lại còn có phần cổ phác, uy nghiêm.
Mười tám người được đúc từ kim loại này, mỗi vị cầm một cây côn sắt dài khoảng hai mét, chuyển động đan xen qua lại, linh hoạt vô cùng, chưa động tới mà khí thế đã bức người phát ra ầm ầm, cũng vì thế mà làm cho làn tóc đen và tà áo khoác dài của Hans tung bay phấp phới.
Toàn cảnh trong đấu trường được chiếu lại trên một màn hình lớn trong phòng riêng của Danny, lúc này tất cả đám thợ phụ, thợ lớn thợ nhỏ cũng đã đều tụ tập ở đây, cùng dõi mắt nhìn lên màn hình đó, cả bọn liên tục thấp giọng bàn tán.
“Chúng mày nghĩ chồn bạc sẽ cầm cự được bao lâu !?”
“Không phải chứ !? Mày khinh người vậy !? Hắn là chồn bạc đó, là cao thủ 5x trẻ nhất ở thế giới thứ hai, mấy bức tượng này chạm tới được vạt áo hắn sao !?”
“Mày mới là đứa khinh thường la hán trận này, lúc ông chủ đi mua cùng cô Candy, cô ấy chỉ chịu được mười phút đã bị đánh văng ra ngoài, mất nửa cái mạng vì không để chế độ an toàn đó. Từ đấy về sau cô ấy mới ngoan ngoãn với ông chủ của chúng ta như vậy đấy. Nếu không cao to đen hôi như ông chủ, kiếm đâu ra người tình đẹp thế được !”
“Ặc, lợi hại vậy sao !?”
“Tất nhiên, cô Candy đã sắp tới level 60 rồi còn thê thảm như vậy, chồn bạc dù lợi hại mấy cũng mới chỉ lên 5x là cùng, hắn còn trẻ quá, lại kiêm tu cả hai đường, vừa kiếm vừa cung, chuyên môn không tốt, thắng làm sao được !?”
“Hắn còn trẻ mà leo cao như vậy, chắc cũng phải có điểm lợi hại chứ !? Bạn thân của ông chủ, chắc chắn không tầm thường đâu.” Một tên khác xen ngang nói.
“Chúng mày cứ chờ mà xem !” Tên khơi mào câu chuyện cười bí hiểm.
“Ở mà ông chủ đi đâu rồi !?”
“Đi hò hét quảng cáo rồi ! Ổng bảo nhớ thu hết cả trận lại, sau đó sao ra 50 bản cho ổng”
“Ặc, thảo nào hôm nay lại rộng rãi cho chúng ta vào xem !”
...
Phía bên kia màn hình, Hans đã bắt đầu tấn công.
Skill: Wind Speed.
Đôi cánh gió xuất hiện dưới hai mắt cá chân. Tốc độ chàng trai lập tức tăng vọt, như một làn gió ào ào thổi tới, bóng trắng di chuyển lắt léo giống thiểm điện, tuy nhanh nhưng vẫn đảm bảo lộ tuyến phức tạp, quỷ dị khó phòng.
Mười tám đồng nhân cũng đã bắt đầu động thân, tốc độ di chuyển nhanh hẳn lên so với trước, cả người chúng giống như có ma lực vô hình lôi kéo, lướt đi sát mặt đất, giống như không có quy luật nào cả, nhưng lại trơn trượt vô cùng, giống như phân tử ở dạng lỏng, nhẹ nhàng giao thoa, liên tục kín kẽ, không có lấy một điểm nào sơ hở.
Vừa mới động thân, Hans biết ngay đã gặp phải thứ cứng, không thể dùng tốc độ để lướt qua, vậy thì thử công kích cận thân xem sao, cũng để thử nghiệm luôn vũ khí mới.
Nghĩ vậy hai chân chàng trai lại một lần nữa biến ảo, mũi chân điểm sát mặt đất, sau đó gót chân mạnh mẽ đạp xuống, khiến đất đá nứt ra một mảng lớn, lực phản chấn đẩy cơ thể thon dài ấy một lần nữa tăng tốc trong chớp nhoáng.
Skill: Tempest move.
Sử dụng hai Skill chồng chất, Hans chẳng tốn đến một giây đã tiếp cận được một tên đồng nhân, brave sword giơ cao, chém xuống một cú như sấm sét.
Skill: Heavy Slash.
Đồng nhân thấy bóng trắng ấy công kích, lập tức đưa ra phản ứng hữu hiệu nhất, cây gậy trên tay hắn xoay tròn, vung lên theo một góc chéo vừa phải, tiếp xúc với lưỡi kiếm trong phút chốc. Nhưng không phải lấy cứng trọi cứng, ngay khi lưỡi kiếm và mặt gậy tiếp xúc, hắn nghiêng người, nương theo tốc độ lưỡi kiếm chém xuống mà hạ gậy, theo một góc chéo dựng sẵn.
Lưỡi kiếm vì thế mà trượt sát thân gậy, Skill heavy Slash đã đánh ra khó có thể thu hồi, Hans trơ mắt nhìn một đòn này giáng vào khoảng không trước mắt mà không thể ngăn lại.
Chưa kịp định thần thì bên tai có tiếng gió ầm ầm rít tới.
Một cây gậy màu vàng kim chói lọi, làm hoa mắt người xem, không chút lưu tình đập thẳng vào mặt chàng trai. Trong khi cậu ta vẫn đang ở thế chém xuống.
Uỳnh.
Sóng khí chấn động khiến đại não Hans rung lên ông ông, trước mặt là một đám vàng kim chuyển động liên tục, hoa hòe hoa sói, dường như có vài chú chim đang lượn quanh đầu ca hát.
Còn chưa kịp ổn định thân hình thì mười mấy cây côn từ đủ mọi góc độ ầm ầm giáng tới, thế như sấm sét, đánh cho chàng trai trong cơn choáng váng một lần nữa tơi bời hoa lá.
Hans yếu ớt chống đỡ lại, thậm chí còn không có thời gian đọc tên skill, nhưng đỡ được một cây gậy thì mười bảy cây khác vẫn ầm ầm giáng xuống.
Kết thúc.
Sau bảy phút, thân hình chàng trai tả tơi bị ném ra khỏi trận hình vàng chói kia.
Hans chỉ buồn bực lẩm bẩm một câu: “Thanh kiếm này chẳng khác kiếm thường gì cả !”
Sau đó cậu ta bị cưỡng chế đá khỏi thế giới thứ hai. Avatar ở thế giới này thì lăn ra bất tỉnh.
“Au... không ngờ mấy tên đó nặng tay đến vậy ! Về đến thế giới thực vẫn còn nhớ được cảm giác đau này !”
Nằm trên giường lớn đơn bạc màu trắng, bên bàn máy tính màn hình vẫn còn đang phát sáng. Một thiếu niên xoa xoa trán, uể oải ngồi dậy.
Mặt trăng – khu dân cư số 5 – 4h30 phút sáng.
Thường thì phải sáu giờ Hans mới có thể tỉnh dậy từ thế giới thứ hai. Nhưng lần này bị người ta đánh cho bất tỉnh, ID cũng bị cưỡng chế log out, cho nên cậu ta đành ngậm ngùi tỉnh lại khi trời còn chưa sáng thế này.
Dậy sớm cũng tốt. Hans chép chép miệng rời khỏi giường, đi ra ban công, bắt đầu bài thể dục buổi sáng.
Chơi game là một chuyện, thân thể vận động cũng không được phép bỏ bê. Nếu đã quen với việc di chuyển chớp nhoáng ở thế giới thứ hai, đa số người chơi đều cảm thấy thân thể ở thế giới thực rất chậm chạp và nặng nề, Hans vẫn luôn cố gắng nỗ lực để rút ngắn khoảng cách này chừng nào hay chừng đó.
Không chỉ có vậy, cơ thể khỏe mạnh, thần thanh khí sáng thì tốc độ phản ứng của bộ não cũng tăng cao lên, chỉ số này vào TGTH lại càng khuếch đại, lợi cả đôi đường. Chỉ có mấy con gà mới tham gia TGTH hay đám player sản xuất mới không tập. Các cao thủ Hans biết đều là tông sư võ phái một phương ở thế giới thực cả. Ngay như Hỏa hồ ly Candy cũng là chuyên gia Yoga thứ thiệt, cơ thể dẻo dai vô cùng, phản ứng cũng linh mẫn hơn người thường rất nhiều. Và đặc biệt là “tên đó”
Từ cái ngày chia tay đậm nước mắt ấy, Hans cũng chưa biết được tên tuổi Thần Tiễn, chỉ đành gọi là thằng đó... tên đáng ghét... mặt vênh váo bla..bla... Nhưng không thể phủ nhận, trong các cao thủ võ thuật thực sự, hắn là người mạnh nhất cậu ta biết. Không ngờ võ thuật ở thế giới thực vào thế giới thứ hai vẫn lợi hại như vậy, hôm đó coi như Hans được mở mang tầm mắt. Cũng từ đó, việc ỷ lại vào các skill chiến đấu của cậu ta bắt đầu giảm đi rất nhiều. Thường thì Hans chỉ sử dụng skill tăng tốc, còn lại đều dựa vào kinh nghiệm chiến đấu bằng chính khả năng của mình.
Đánh xong một bài quyền, Hans cảm thấy người đã thư thái hơn hẳn, cảm giác buồn ngủ đã biến mất hoàn toàn. Xuống bếp, cậu ta đeo tạp dề vào, bắt đầu nấu bữa sáng cho cả nhà.
Bố và mẹ Hans đều thuộc thành phần cơ bản của khu dân cư số 5, cũng tức là đầu tắp mặt tối, luôn phải kiếm việc để làm thêm, tuy không đến mức khó sống, nhưng bận rộn là không thể tránh khỏi. Bởi vậy, thường thì họ ngủ mê mệt tới bảy giờ sáng, 7 rưỡi ăn sáng rồi mới đi làm.
Cả gia đình bốn người, nhưng vì trái lịch học và làm việc, nên khi hai người lớn tỉnh dậy, đám trẻ đều đã đi học, đến khi họ về nhà, thì trời đã tối mịt, Hans và em trai đã bắt đầu lên giường lắp IMI’s gear vào phiêu du. Một phần tính cách lười giao tiếp của Hans cũng được hình thành trong hoàn cảnh này.
...
Bến xe bus vẫn như hàng ngày vậy, vẫn mấy bác gái khuôn mặt khó đăm đăm, bộn bề suy nghĩ cho những công việc một ngày dài.
Hans luôn tự hỏi, liệu có một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ trở lên giống họ !? Bị những lo toan buộc sống giết chết tâm hồn, trở thành một cỗ máy chỉ còn biết lo lắng đến tiền bạc !? Sống chỉ để tồn tại !?
“Thật không muốn lớn lên chút nào !” Không biết đã bao nhiêu lần cậu ta thở dài như vậy.
...
Bóng dáng hai người, một nam một nữ in xuống mặt đường. Cả hai đều thuộc loại cao ráo, nên trông hai chiếc bóng có vẻ lêu đêu giống hai chiếc sào ngang ngược trên đường vắng.
Linh tò mò ngắm nhìn gương mặt lãnh đạm cùng đôi mắt bình lặng như nước của Tường. Hai người tuy sóng vai mà đi, nhưng đôi mắt hắn vẫn chỉ luôn nhìn thẳng, dường như tất cả những gì xuất hiện trong tầm mắt hắn đều chỉ là phù phiếm, ngoại trừ cái đích đến.
Cảm giác bị người ta coi như không khí khiến cho cô nàng có chút khó chịu.
Nhưng mỗi lần cô muốn nói gì đó, thì đều ngắp ngứ khó ra thành câu. Một cảm giác quái dị cứ thế không ngừng dâng lên, cảm giác đó nói rằng: “Hãy cứ để hắn yên, người này vốn dĩ nên im lặng như vậy. Phải như thế mới đúng là hắn.”
Khó khăn để định dạng cái cảm giác quái dị đó, cô gái cũng chỉ đành giữ yên lặng, tiếp tục sóng vai với hắn trên con đường dài.
Đây là ngày thứ hai kể từ khi họ bắt đầu đi cùng nhau, dù cùng đường, cùng trường, cùng lớp, nhưng giữa hai người có một khoảng trống giống như từ mặt trăng lạnh lẽo này tới trái đất vậy. Không ai biết nên đột phá khoảng trống này như thế nào. Cũng chẳng ai muốn biết.
Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Họ vẫn cứ như vậy, cho tới khi nhìn thấy một bóng dáng cũng có phần đơn bạc nhất đang lười nhác dựa lưng vào thành ghế chờ ở bến xe bus.
Cả hai đều không tự chủ mà rảo bước nhanh hơn một chút.
Gặp nhau, cười chào hỏi, cả ba người cứ thế sóng vai mà đứng chờ xe bus tới. Hans và Linh lúc này coi như cũng có quen biết, miễn cưỡng cũng đá được vài câu với nhau.
Tung.
Đồng 10 xu quay tròn trên không vài vòng, phản xạ ánh sáng từ vòng bảo hộ trên cao, lấp lánh đẹp mắt, rơi thẳng vào tay cô gái.
“Trả đấy. Mới có một ngày, không tính lãi nhé !” Hans cười nói.
“Sao lại không !? Ở nhà tôi có một câu nói thế này: Một nắm khi đói bằng một gói khi no. Vậy nên lúc cậu đói tôi cho cậu 1 nắm, lúc no cậu phải trả lại tôi một gói.” Linh lắc đầu đáp.
Khuôn mặt Hans đang cười cười chợt cứng ngắc. Cái một nắm với một gói kia cậu ta còn chưa nghe thấy bao giờ. Mà thành ngữ, tục ngữ có thể biến chất như vậy sao !?
“Nhưng thôi, nể công cậu đã giới thiệu cho tôi cô Manhattan, bỏ qua đấy !” Linh đột nhiên thả ra một tràng cười thanh thúy, vui vẻ nói.
Biết được cái bí mật hay ho của cô Manhattan, từ nay đi học hẳn là sẽ rất dễ chịu đây. Ngẫm đến điệu bộ của anh chàng Doctor điển trai ngày hôm qua, Linh không tự chủ được bật cười vài tiếng đắc ý.
Hans lắc đầu không biết nói gì hơn. Để tránh phá hỏng tâm tình của người đẹp, cậu ta đành chuyển mục tiêu sang người còn lại.
“Trường học thế nào !?” Nheo nheo mắt nhìn Tường, Hans hỏi với vẻ hứng thú. Người mà cậu ta để tâm rất ít. Linh là do trùng hợp, còn anh chàng mặt lạnh này, ngay từ đầu Hans đã chú ý rất kỹ, hắn ta có điểm gì đó rất đặc biệt, nếu không muốn nói là cực kỳ khác người.
“Rất tốt.” Tường đáp. Nhanh, gọn, nhẹ.
“Đương nhiên là tốt rồi, giáo viên nào cũng nịnh cậu ta, coi như bảo bối ngàn năm có một ấy ! Được như thế, không thấy tốt mới lạ !” Linh ở bên nghe thấy vậy, bĩu môi nói.
“Ủa, sao lại thế !?” Hans ngạc nhiên hỏi.
“Cậu cứ thử đạt điểm số của tất cả các môn đều ở mức S đi, đãi ngộ cũng tương đương đấy !”
“Cậu ta học giỏi lắm à !?”
“Cái gì cũng biết, giống như siêu não ấy.” Linh vung vung tay, nói với vẻ khoa trương. Lúc nhận được bảng thành tích của Tường, Linh có phần không tin, nên đã chạy tới hỏi han tên này vài thứ, lúc này cô mới có nhận thức sơ bộ về người này, rồi dần dần trở thành khiếp sợ.
Hỏi vấn đề gì hắn cũng có thể trả lời rõ ràng, rành rọt, không sai chút nào. Wikipedia cũng không được như vậy.
Hans ồ lên một tiếng rồi hứng thú nhìn Tường, tên này lại chằng buồn nhìn ai, cặp mắt phẳng lặng như hồ nước êm ả, không chút gợn sóng, không có tiêu cự, cứ mông lung như vậy, chẳng ai biết hắn rốt cuộc đang nhìn gì.
“Nè anh bạn, cái gì cậu cũng biết thật hả !?” Khoác khoác tay lên vai Tường, Hans cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Tôi chỉ biết cái tôi biết thôi !” Tường đáp. Hơi cau mày vì hành vi thân mật quá mức của Hans, dù gì hai người cũng mới chỉ chuyện phiếm được đôi ba câu thôi. Tuy vậy Tường cũng không đẩy cậu ta ra, dáng người vẫn đứng thẳng tắp như vậy.
“Vậy cậu biết điểm niềm tin trong thế giới thứ hai để làm gì không !? “ Hans hỏi một câu bâng quơ, cũng có ý định cầu may, dù sao thường thức này ở thế giới thứ hai ai cũng biết, nhưng Hans vẫn hi vọng sẽ có ngoại lệ nào đó mà mình không biết.
“Biết.”
“Là gì thế !?”
“Tại sao tôi phải nói !?”
“Ặc...”
“Chúng ta là bạn cùng lớp đúng không !? Sau này chắc còn phải gặp nhau nhiều, giúp đỡ bạn bè một chút là nên làm mà !?”
“Bạn cùng lớp thì phải giúp nhau sao !?” Tường có phần ngạc nhiên hỏi lại.
“Đương nhiên.” Hans thấy kỳ quái một chút, nhưng vẫn đáp với giọng khẳng định.
Tên này tuy thông thái nhưng có vẻ dễ lừa ghê ta.
Tường liếc sang bên cạnh, Linh thấy vậy nhún vai tỏ vẻ sao cũng được. Nhíu mày mấy cái, tên này mới bắt đầu cất giọng nói đều đều:
“Điểm niềm tin là một trong 5 status point (Điểm trạng thái) của thế giới thứ hai, tất nhiên có công năng riêng của nó. Dễ nhận thấy nhất là nó gia tăng khả năng chế tác vật phẩm của các player thuộc chức nghiệp sản xuất. Với player chiến đấu, lượng điểm này cũng khá quan trọng, nó có thể tăng phúc cho đòn tấn công...”
“Tăng phúc cho đòn tấn công !?” Hans hỏi lại với vẻ không chắc. Cậu ta cũng có thử cộng điểm niềm tin vài lần, có bao giờ được tăng phúc gì đâu.
“Điểm niềm tin tượng trưng cho tiềm năng của một player, giống như khi nổi giận, khí lực của con người mạnh lên ấy, đó là vì ý chí, hay nói đúng hơn là bộ não đã tăng phúc cho cơ bắp, điểm niềm tin cũng hoạt động theo nguyên lý tương tự.”
“Tức là dựa theo cảm xúc !?” Linh ở bên cạnh nói có vẻ sáng suốt.
“Ừm, để kích hoạt chức năng tăng phúc này cần một vài trạng thái tình cảm đặc biệt, IMI gear sẽ dựa vào xung động cảm giác này, truyền lệnh đến thế giới thứ hai, điểm niềm tin cũng sẽ được kích hoạt.”
“Trạng thái tình cảm nào thì mới được !?”
“Yêu, hận, giận, kiên cường, dũng cảm, cố chấp... đều có thể.”
Điểm niềm tin không chỉ tăng phúc vào lực tấn công, mà nó còn có thể đề thăng cả bốn cột điểm tiềm năng khác. Theo cách nói của anh chàng wiki peida sống kia, cái này đại diện cho sức mạnh ý chí ở thế giới thứ hai.
Dựa theo dao động tâm tình và sóng não, số % điểm niềm tin khai thác được càng nhiều.
“Đứa nào nghĩ ra cái trò này đầu óc biến thái thật !”
Hans không tự chủ được mà lẩm bẩm vài câu.
Tường kết thúc mớ thông tin hỗn độn kia thì lại trở về trạng thái xác chết biết đi, cả buổi ngậm miệng không nói một lời, chẳng cười một tiếng. Hai người còn lại bắt đầu âm thầm đoán xem, rốt cuộc có thứ gì có thể làm cho người này hứng thú được không nhỉ !?
...
Ba ngày nữa trôi qua.
Các thế lực đã rục rịch chuẩn bị gần xong, bây giờ chỉ còn thiếu cơ hội là cả đám cùng tiến.
Gọi là cơ hội cho oai, chứ thực ra theo Hans thấy thì đám ngày đang xem lịch, chọn ngày đẹp để tập kết sau đó mới bắt đầu tổng tiến công.
Chiến tranh ở thế giới thứ hai không phải chẳng bao giờ xảy ra, trái lại còn khá thường xuyên. Dễ thấy nhất là tên tuổi các vị thành chủ cứ đổi liên xoàng xoạch, vài tuần một nháy, một ông vừa đăng cai thì chục ông khác nhăm nhe, cứ như vậy, đánh qua đánh lại, chẳng có vị thành chủ nào thực sự ngồi ấm chỗ được lâu cả.
Tại sao ấy hả !?
Thế giới thứ hai không có cái chết thực sự. Cùng lắm thì các player đó sẽ bị reset về level 1 mà thôi, cứ có tiền, thuê lính xây quân thì sẽ lại thành ông chủ, chiếm được thành thì sẽ thành lão đại, bởi vậy quanh năm vẫn cứ vài gương mặt đó, đổi đi đổi lại ngôi thành chủ nhàm chán cũ rích.
Player độc lập như Hans thì chẳng có hứng với số lợi tức thu được từ việc quản lý một thành như họ, nhưng với sự trợ giúp của Lilith, thế giới thứ hai với Hans giống như bản đồ đế chế đã được giải mã sáng màn hình vậy, chỗ nào có mỏ vàng, chỗ nào có mỏ than, mỏ đá, nhiều thịt ít thú với cậu ta chẳng có gì bí mật.
Mấy ngày nay Hans vẫn vùi đầu vào việc chiến đấu cùng mười tám anh tượng đồng đẹp zai sáng loáng. Không thể không nói, khuôn mặt mấy bác đầu trọc này ai cũng cương nghị vô cùng, tràn đầy anh khí, góc cạnh nam tính, chỉ tội lúc nào cũng lạnh như băng, không cười không nói, làm Hans cứ nghĩ đến người nào đó.
Cả hai đều giống như mấy cái máy.
Chỉ khác ở chỗ, một bên là máy làm ra hình dáng giống người, còn một bên lại là người làm dáng giống máy mà thôi.
Điểm chung nữa là cả hai đều đánh rất đau.
Cứ theo Linh nói, Tường cái gì cũng biết, kể cả võ thuật, Hans đã thử tò mò xin chỉ giáo, dưới cái mác bạn cùng lớp, tên này dĩ nhiên là dễ dàng đáp ứng. Cũng từ đây, Hans lờ mờ thấy được, cái gì Tường cũng biết, chỉ duy có một điểm hắn rất yếu, nói đúng ra là mù tịt.
Hắn giống như một công tử bột được nuôi trong nhà kính, chưa bao giờ được tiếp xúc với xã hội vậy, những thứ như đối nhân xử thế, xử lý quan hệ giữa người với người, Tường còn đần hơn một đứa trẻ lên ba, nhiều khi nói chuyện rất vắn tắt, ý tứ cực kỳ trần trụi và đáng ghét. Hans đoán chừng, nếu không vì bề ngoài khỏe mạnh lạnh lùng, hắn đã ăn đập vì cái tội mặt câng câng, ăn nói bố láo không biết bao nhiêu lần rồi.
Về mấy khía cạnh giao tiếp và ứng xử, tên này còn đần hơn cả tên đần nữa.
Nhưng xin nhắc lại, tên đần này đánh rất đau.
Tường quả thật biết võ thuật, mà không chỉ một vài miếng cơ bản, võ nhà nào hắn cũng có thể diễn ra vài đường tinh túy. Đối luyện với Tường, Hans với một thân công phu tự nhận là không tệ, thường xuyên bị đánh thành cái bị rách, thê thảm không tả nổi.
Mấy ngày nay đều như vậy. Ở thế giới thực thì bị mặt lạnh ngược đãi, ở thế giới thứ hai thì bị tượng lạnh ngược đãi. Cả Tường lẫn mười tám anh tượng đất kia ra tay đều không hề nể nang gì, Hans giống như con thuyền nhỏ lênh tênh giữa gió bão vô tình, lúc nào cũng có thể chìm xuồng bất tỉnh. Nhưng cũng vì vậy, khả năng phản xạ của cậu ta so với mấy ngày trước cao hơn rất nhiều, thời gian sử dụng hay chuyển đổi skill cũng đã được rút ngắn đáng kể.
Nhưng nếu chỉ có vậy mà muốn tăng thực lực trên diện rộng để đối mặt với gã cung thủ kia một lần nữa, Hans dùng đầu gối cũng biết mình đang nằm si nói mộng.
Mấu chốt ở đây là cái lượng điểm niềm tin cao ngất trời kia. Nếu như có thể chuyển hóa hết thành điểm sức mạnh hay tốc độ, thì có lẽ còn có hi vọng.
Qua lần giao thủ trước, Hans cảm giác được, lực tấn công của Thần Tiễn không quá mạnh, chỉ tương đương với một player 5x mà thôi.
Nếu tất cả điểm niềm tin được sử dụng, lúc đó chỉ số của Hans có lẽ phải tương đương với một player 9x.
Muốn đồ sát hắn chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao !?
Mà muốn sử dụng cái điểm quái thai này, phải học cách điều khiển tâm tình và cảm xúc trong chiến đấu. Vậy nên mấy ngày nay cậu ta luyện tập đánh nhau không ngừng nghỉ và liên tục ăn hành (bị hành hạ).
“Báo cáo kết quả phân tích đã có thưa cô !” Thanh niên đeo kính – phụ trách dự án chuyên nghiên cứu về Lilith lại vào phòng Stellar với khuôn mặt hưng phấn.
Những phát hiện hắn tìm được lần này quả thật làm cho giới khoa học phải trợn mắt há mồm, thật phấn khích.
“Cứ nói !” Stellar giống như bị vùi sau chồng văn kiện dày đặc, chỉ còn hé ra vầng trán với mái tóc vàng óng. Mấy ngày nay, vì việc của Ren và Lilith, cô ta đã dồn nén công việc phải làm vào quá nhiều, bây giờ đã đến cực hạn, không làm không được.
Không làm thì thôi, đã làm thì ai cũng phải sợ. Lượng công văn nhiều như vậy, người thường đọc hết chỉ sợ đã muốn bại não.
Nhìn qua cũng biết Stellar không quá kiên nhẫn, thanh niên đeo kính này cố gắng sắp xếp ngôn ngữ rồi đều giọng nói, nhưng cũng không át đi hết sự cuồng nhiệt bên trong.
“Dựa theo những gì cô ta nói, cô ta cũng không biết tại sao mình sinh ra. Vừa sinh ra đã có cảm giác, không hề kém một sinh vật sống thực sự nào. Trên hết, cô ta cũng tự nhận thấy mình là trường hợp đặc biệt, có khả năng tư duy và không hề bị hệ thống trói buộc.”
“Tiếp tục.” Stellar đáp – mấy cái này ai cũng biết, nhắc lại chỉ để mở đầu câu chuyện thôi.
“Vậy câu hỏi chúng ta đưa ra là: Cô ta là ai !? Đúng hơn, cô ta là thứ gì !? Tại sao cô ta lại khác với những NPC khác, tại sao cô ta lại được sinh ra !? Nếu như là do lỗi hệ thống, thì trong quá trình mấy năm tuổi của cô ta, có bao nhiêu các AI khác được sinh ra từ những lỗi đó. !?”
Nếu những câu hỏi này đều đã có lời giải đáp, thì vấn đề này thực sự khơi gợi lên hứng thú của Stellar, cô ta ngẩng đầu lên, lắng nghe một cách chăm chú.
“Về vấn đề thứ nhất, cô ta là thứ gì !? Kết quả điều tra được cho thấy từ trước đến nay chúng ta đều đã sai lầm, vốn cứ nghĩ rằng cô ta chỉ là một đống số liệu khoác da người, nhưng thực ra còn hơn thế !”
“Một AI dĩ nhiên hơn một đống số liệu mà !?” Stellar nhíu mày hỏi.
“Không thưa cô, chúng ta vốn đều nghĩ rằng cô ta được cấu thành từ số liệu, nhưng kết quả của tôi lại chỉ ra phương hướng ngược lại, đó là: Cô ta vốn chẳng phải số liệu, mà đúng hơn, số liệu được một sức mạnh kỳ lạ dẫn dắt, tự tổ hợp lại thành hình dáng của cô ta ở thế giới này ! Đây cũng là nguyên nhân chúng ta không thể phân giải cô ta.”
“Không phải đôi chân của cô ta đã bị phân tích rồi hay sao !?”
“Đúng là đã bị phân tích, nhưng nếu muốn, chỉ cần một ý niệm, cô ta có thể tái tạo lại nó ngay tức khắc !” Thanh niên đeo kính cẩn thận đáp.
“Cái gì !?” Stellar biến sắc.
“Là thật thưa cô, tất cả chúng ta đều bị dắt mũi rồi ! Cô ta là thứ gì đó hoàn toàn khác với những gì chúng ta tưởng tượng, những cách thông thường không thể phân tích được bản chất của cô ta đâu. Thậm chí tôi đoán, nếu thế giới thứ hai này có sụp đổ, cô ta vẫn tồn tại !” Dường như cảm thấy những gì mình nói ra cũng quá khó tin tưởng, thanh niên đeo kính ho khan vài tiếng sau đó.
Stellar cảm thấy đầu óc có chút mòng mòng, bộ não vốn dùng để sứ lý công văn sự kiện đang bắt đầu bị soắn quẩy bởi cái thế giới ảo này. Rất khó chịu.
“Nói tiếp suy đoán của cậu đi !”
Thanh niên đeo kính thở ra một hơi rồi mới hắng giọng nói tiếp:
“Phương pháp cấu thành thân thể của cô ta ở thế giới này là dựa vào những dao động sóng điện tạo thành khung xương dẫn, sau đó các số liệu sẽ tự động điều chỉnh, mã hóa rồi cải tạo vẻ ngoài theo ý cô ta. Vậy nên, nếu không làm gì đó để tác động được đến dao động sóng điện kia, chúng ta bất lực. Máy móc ở thế giới thứ hai này chẳng thể làm gì được luồng sóng điện cấu thành khung xương chính đó cả.”
“Bởi vì mức sóng điện đó giống hệt với sóng não của các player khác. Cái này phải nói một chút về sóng não. Sóng não dĩ nhiên là do bộ não phát ra, còn kèm theo một phần của dòng điện sinh thể. Muốn dập tắt sóng não của môt người, cách hữu hiệu nhất là giết chết cơ thể sống người đó, nhưng cô ta vốn làm gì có cơ thể sống !?”
“Sóng não chỉ tồn tại ngoài cơ thể sống trong một trường hợp duy nhất...” Thanh niên đeo kính nói đến đây có vẻ hơi chần chừ, vì với người theo đuổi khoa học như hắn, cái đáp án này hơi có vấn đề....
Nhưng Stellar không phải đồ ngốc, nghe đến đây cũng đoán ra phần nào rồi.
“Là linh hồn đúng không !? Rất nhiều hiện tượng ở thế giới thực liên quan đến ma quỷ thực chất đều là do nạn nhân chứng kiến bị sóng não cực mạnh của người đã chết tác động, làm sinh ra ảo giác. Nếu cô ta không có cơ thể sống mà vẫn có bước sóng trùng với sóng não của các player, vậy tám phần cô ta là một linh hồn lang thang trong thế giới ảo này – đã được hệ thống chấp nhận và cung cấp cho một cơ thể thực.” Stellar cười lạnh đưa ra phỏng đoán này.
Thanh niên đeo kính trầm ngâm không nói gì, hắn cũng thấy suy đoán này có phần khó tin.
Một linh hồn lang thang được cung cấp cho thân thể bằng số liệu để sống lại !?