 |
|

28-05-2008, 04:11 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi sáu
Từ đó tôi không còn gặp Thưá»ng Äạo, anh đã biến mất, không má»™t chút tin tức.
Cứ rảnh rá»—i là tôi thăm dò khắp chốn, những nÆ¡i có thể tôi Ä‘á»u đã tìm đến, những ngưá»i có thể tôi cÅ©ng đã há»i, nhưng dưá»ng như anh đã bốc hÆ¡i khá»i cõi Ä‘á»i nà y chẳng để lại má»™t chút dấu vết.
Äến ngà y mồng má»™t tháng mưá»i hà ng năm sau đó – ngà y sinh cá»§a tôi, tôi luôn luôn nháºn được má»™t bó hồng tươi thắm cá»§a má»™t cá»a hà ng hoa đưa tá»›i. Số bông hoa hồng đó cÅ©ng luôn tăng theo số tuổi tôi...
Tôi đã từng nhiá»u lần há»i ông chá»§ cá»a hà ng hoa tình hình và tăm tÃch cá»§a ngưá»i tặng hoa, nhưng ông ta cÅ©ng không biết, phải chăng giữa hỠđã có giao ước nên ông ta không chịu nói.
Tôi biết, đó nhất định là Thưá»ng Äạo. Má»—i Ä‘oá hoa hồng đỠtươi kia là ánh mắt cháy bá»ng cá»§a anh Ä‘ang nhìn tôi chan chứa tình cảm.. còn tôi, tôi chỉ có thể gá»i anh trong mÆ¡, trong tưởng tượng, và gặp anh... Ôi, Thưá»ng Äạo, anh Ä‘ang ở đâu?...
Tôi thưá»ng xuyên nằm trong chăn vuốt ve chiếc chìa khoá cá»a Thưá»ng Äạo gá»i trả lại cho tôi (chiếc chìa khoá nà y tôi đã đánh riêng để anh giữ, để khi anh đến chá»— tôi thuáºn tiện hÆ¡n, cÅ©ng để cho anh có thể tuỳ ý mở cá»a phòng tôi), có lúc tôi áp nó và o lồng ngá»±c... bây giá» tôi cà ng lúc cà ng hiểu: chiếc chìa khoá nà y thá»±c ra là má»™t váºt tượng trưng – nó không chỉ có thể mở cánh cá»a nhà tôi, mà còn có thể mở cánh cá»a thể xác tôi... cái đáng tiếc là , tuy tôi giao nó và o tay Thưá»ng Äạo, nhưng vì phạm má»™t sai lầm, thần xui quá»· khiến nó quay trở vá»...
Có lúc tôi cÅ©ng áp chiếc chìa khoá lên mặt, như váºy, dưá»ng như tôi có thể cảm nháºn được sá»± ấm áp xác thịt cá»§a Thưá»ng Äạo, ngá»i thấy mùi cá»§a anh... sau đó tôi lại xem nó là váºt là m tin quý báu nhất mà Thưá»ng Äạo để lại. Tôi tìm má»™t mảnh lụa hồng bao bá»c kỹ lưỡng, đợi sau nà y có cÆ¡ há»™i gặp lại anh, tôi sẽ trịnh trá»ng trao trả anh...
Trong những ngà y tôi khốn cùng, tuyệt vá»ng nhất, Doãn Hoa và Dabruce đã nhiá»u lần tá»›i thăm, há»i Ä‘i há»i lại rằng Thưá»ng Äạo đã Ä‘i đâu? Giữa chúng tôi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Lúc đầu, tôi nói tôi cÅ©ng không biết. Sau đó, bịa ra để quấy quá, rằng anh đã được Ä‘iá»u Ä‘i công tác ở bang khác. Há» lại bảo tôi cho địa chỉ và điện thoại cá»§a anh, tôi áºm ừ nói:
- Bây giá» anh ấy cần yên lặng, không muốn bị ngưá»i khác quấy rầy...
Há» bán tÃn bán nghi.
Mary cÅ©ng há»i tôi vá» chuyện cá»§a Thưá»ng Äạo. Nhưng cô ấy không biết tưá»ng táºn vá» quan hệ cá»§a chúng tôi, luôn cho rằng Thưá»ng Äạo theo Ä‘uổi tôi. Tôi nói:
- Chúng tôi đã cắt đứt rồi.
Cô ấy cÅ©ng chẳng để tâm, tháºm chà cho rằng như váºy cà ng tốt, bởi vì cô ấy luôn cảm giác Thưá»ng Äạo không xứng đôi vá»›i tôi.
Như váºy tôi đã trở lại tình trạng “quý tá»™c đơn thân†như trước. Có mấy cô gái cùng công ty biết tôi đã cắt đứt quan hệ vá»›i bạn trai, Ä‘á»u ra sức giá»›i thiệu, tôi cá»± tuyệt từng ngưá»i. Có mấy ngưá»i khách đến đánh bạc quen, cho dù là ba bẩy hai mốt, cứ thấy tôi trá»±c bà n là lại bám riết đòi kết bạn. Khi bá»n há» chÆ¡i ở sòng luôn bo cho tôi rất háºu, có lần còn cho tôi xèng mấy chục đô la. Tôi không tiện đắc tá»™i, đà nh phải giả bá»™ chiá»u lòng. Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, từ nay vá» sau không còn ai có thể chen và o thế giá»›i tình cảm cá»§a tôi cÅ©ng như trong tim tôi. Cho đến cuối cuá»™c Ä‘á»i nà y, cả tâm hồn lẫn thể xác, tôi sẽ mãi mãi là má»™t kẻ độc hà nh.
Còn may, lúc đó Ngô Nguyên đã viết thư cho tôi, giúp tôi phá vỡ những khoảng thá»i gian tịch mịch. Hoạn lá»™ cá»§a anh xem như hanh thông, anh đã lên đến chức Phó Cục trưởng, nghe nói anh sẽ nhanh chóng được lên Cục trưởng. Nhưng chuyện gia đình lại luôn khiến anh phiá»n não. Phu nhân “Quả quýt†cá»§a anh đã từ Äức trở vá», hiện nay Ä‘ang là m đại diện cho má»™t công ty cá»§a Äức tại Bắc Kinh. Cô ta đã từng công khai tuyên bố vá»›i anh rằng:
- Tôi đã không còn để ý xem anh có tình cảm vá»›i tôi không, nhưng tôi cần phải nói rõ cho anh biết rằng, tôi vẫn còn quan tâm tá»›i anh, tá»›i cuá»™c hôn nhân và cả cái gia đình nà y. Cho nên, tôi sẽ không bao giá» ly hôn, anh đừng nuôi cái ý nghÄ© đó trong đầu. Tôi cảm thấy như váºy sẽ rất tốt, anh là m quan cá»§a anh, tôi kiếm tiá»n cá»§a tôi, anh cầu cái danh cá»§a anh, tôi cầu cái lợi cá»§a tôi, phu xướng phụ tuỳ, má»—i ngưá»i hưởng má»™t lợi Ãch riêng... Äó cÅ©ng là quy tắc trò chÆ¡i cá»§a chúng ta, quân tỠđã bà n, ai cÅ©ng phải tuân theo. Nếu như anh đơn phương phá dỡ, anh đừng có trách tôi bạc nghÄ©a vô tình, nhất định tôi sẽ cho là nh là m gáo vỡ là m môi, cả hai Ä‘au thương thảm bại...
Cho nên, có lúc ngẫm nghÄ©, Ngô Nguyên thá»±c ra là má»™t con ngưá»i đáng thương.
Tôi lại nghÄ© đến lá»i trong ngoặc trong lá thư cá»§a Thưá»ng Äạo viết để lại cho tôi – “Ngẫm nghÄ©, trên thế giá»›i nà y, thá»±c ra còn có má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi emâ€.
Tôi biết, “má»™t ngưá»i†mà Thưá»ng Äạo nhắc đến ở đây chÃnh là chỉ Ngô Nguyên. Sau lần tôi trở vá» nước thăm cô, tôi đã từng kể lại má»™t chút tình hình cá»§a Ngô Nguyên vá»›i anh. Anh cÅ©ng hiểu được cuá»™c sống gia đình bất hạnh cá»§a Ngô Nguyên, cÅ©ng hiểu trong lòng Ngô Nguyên nhất định vẫn còn yêu tôi... cho nên, có lẽ anh đã nghÄ© như váºy – quyết định rá»i xa tôi cá»§a anh chÃnh là để tôi có thể nối lại tiá»n duyên vá»›i Ngô Nguyên... Nhưng, Thưá»ng Äạo Æ¡i, Äạo cá»§a em, anh sao có thể biết được Ngô Nguyên hiện giá» không thể quyết định việc cá»§a mình nữa..
Mặc dù như váºy, má»™t hôm tôi bá»—ng nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a Ngô Nguyên, anh nói anh dẫn Ä‘oà n đại biểu doanh nghiệp trẻ sang thăm Mỹ, hiện Ä‘ang ở Chicago, hai ngà y nữa sẽ tá»›i Los Angeles, trong lòng tôi không kiá»m chế được sá»± vui mừng.
Tối đó, tôi đến khách sạn anh ở trên đưá»ng Wilson, tôi đã lưu tâm chiếc quần mà u tÃm, chiếc áo cánh mà u trắng, dây chuyá»n bạch kim, khuyên tai Opold... mái tóc dà i cá»§a tôi được búi cao cao trên đỉnh đầu... tóm lại, tôi rất muốn để anh hiểu được rằng cái đẹp má»›i mẻ và phong váºn chÃn chắn cá»§a tôi đã hoà n toà n khác vá»›i thá»i sinh viên...
Mục Ä‘Ãch cá»§a tôi chắc chắn đã đạt được.
Bởi vì khi vừa nhìn thấy tôi ở đại sảnh – trong thần sắc của anh tôi đã nhìn thấy, anh hoà n toà n bị cái đẹp dị quốc phong tình của tôi là m rung động!
Sau đó, chúng tôi ngồi trong căn phòng nhỠcủa anh, anh đã không kìm được hôn tôi, và thì thà o bên tai tôi:
- Ngá»c, em đẹp quá, cà ng ngà y cà ng đẹp... Rồi anh lại nói tiếp: - Từ sau khi đặt chân lên đất Mỹ, má»—i giá» má»—i phút anh Ä‘á»u nhá»› tá»›i em, trong mÆ¡ cÅ©ng thấy được ở cùng em...
Tôi cÅ©ng hôn anh cháy bá»ng, và nói:
- Em cũng nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ...
Sau đó anh kéo tôi ngồi xuống sô pha, pha cho tôi má»™t cốc nước trà , còn mình thì ngồi trên giưá»ng, hai mắt thèm khát nhìn tôi.
Tôi ngượng nghịu nhìn anh:
- Äừng nhìn em thế, là m em ngượng. Rồi tôi lại nói tiếp: - Anh có muốn gặp Doãn Hoa không? Em có số Ä‘iện thoại cá»§a cô ấy.
– Ờ, không.
Anh hÆ¡i sững ngưá»i, nhưng láºp tức lắc đầu, nói tiếp: - Khi xưa cô ấy bảo anh hợp tác du lịch thanh niên, anh không giúp, cô ấy háºn anh lắm. Thá»±c ra, cô ấy không chịu nghÄ©, cô ấy đâu có thá»±c lá»±c. Cho nên chẳng gặp thì hÆ¡n. HÆ¡n nữa, anh chỉ ở Los Angeles có ba ngà y thôi, ngoà i thá»i gian là m việc, anh chỉ muốn có nhiá»u thá»i gian ở bên em.
- Anh có muốn đến nhà em không? Äến bây giá»?
Tôi há»i anh.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Anh trả lá»i ngay nhưng lại nhìn đồng hồ, nói: - Anh phải xin nghỉ đã.
- Chẳng phải anh là trưởng đoà n à , còn phải xin ai nữa.
Tôi há»i.
- Còn Phó Trưởng đoà n.
- Ká»· luáºt nghiêm nhỉ.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Nếu không Ä‘oà n nà y đã tan lâu rồi.
- Nhưng anh Ä‘i vá»›i em, không sợ ngưá»i khác dèm pha à ?
Tôi ná»a đùa ná»a tháºt nhắc nhở anh.
Anh lại hÆ¡i sững ngưá»i, nhưng trả lá»i rất nhanh:
- Chẳng sao cả, quan hệ của anh với Phó Trưởng đoà n rất tốt, việc của chúng mình anh cũng đã nói trước với anh ấy rồi, anh ấy tự biết mà .
Chúng tôi nhanh chóng xuống lầu và ra xe của tôi.
Äầu tiên tôi đưa anh Ä‘i qua con đưá»ng minh tinh Hollywood, sau đó lại vòng qua trung tâm thà nh phố và khu phố ngưá»i Hoa rồi má»›i quay trở vá» nÆ¡i tôi ở.
Khi Ä‘i đến đưá»ng ra đưá»ng Äại Tây Dương, tôi vòng xuống đưá»ng cao tốc số Mưá»i rá»™ng rãi, bằng phẳng và thẳng tắp, tiến và o con đưá»ng nhá» hai bên trồng cây cá» nhiệt đới cao chót vót. Bá»—ng nhiên tôi nhá»› đến con đưá»ng nhỠở quê hương, nhá»› đến đêm tối có ánh trăng là nh lạnh, nhá»› đến buổi tối tôi nằm mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng trên giưá»ng xem Trà hoa nữ...
Tôi mẫn cảm ý thức được rằng: Äêm nay sẽ có sá»± việc gì đó xảy ra.
Trước đây tôi viết thư vá» cÆ¡ quan anh (tôi chưa từng viết thư vá» nhà anh, anh cÅ©ng chưa từng cho tôi địa chỉ), ngắn gá»n thông tin cho anh, tôi đã là m phẫu thuáºt má»™t lần nữa, tất cả đã trở lại bình thưá»ng. NghÄ© đến việc hôm nay anh đến nÆ¡i ở cá»§a tôi, cÅ©ng không phải là không có ý định hâm nóng.
Tôi nghÄ© như váºy, tim bá»—ng nhảy loạn lên, nét mặt cÅ©ng hÆ¡i nóng... cảm thấy chiếc xe hÆ¡i cá»§a mình Ä‘ang chở má»™t tình sá» rất đáng buồn cưá»i, sau khi vòng quanh trái đất, bây giá» lại quay trở vá» xuất phát Ä‘iểm.
Tôi không nén được cứ quay sang ngắm nhìn Ngô Nguyên trong bá»™ Âu phục giầy da, rốt cục cảnh váºt vẫn như xưa mà con ngưá»i đã thay đổi, anh cÅ©ng chẳng còn là Ngô Nguyên anh tuấn, lịch sá»± ngà y nà o, mái đầu chỉ còn lÆ¡ thÆ¡ tóc, cái trán hÆ¡i cao lên, thể xác anh cÅ©ng bắt đầu phát phúc, bụng đã phệ ra giống như giấu trong đó má»™t chiếc nồi con...
Lúc nà y tôi đã mua được một căn nhà riêng ba tầng hai phòng ngủ và một phòng khách, tầng trệt để ô tô, ở giữa là phòng khách và gian bếp, trên cùng là phòng ngủ. Sau khi chúng tôi cho xe và o nhà , tôi dẫn anh tham quan tất cả nơi ở của tôi một lượt.
- Rất tốt, rất tốt. Anh nhìn ngó khắp nơi, luôn miệng nói.
Cuối cùng, chúng tôi đứng trước giưá»ng ở phòng ngá»§, mùi thÆ¡m phảng phất nhà n nhạt từ chiếc chăn tôi má»›i giặt toả ra...
- Rất tốt, em lúc nà o cũng bố trà phòng của mình rất ấm áp...
Anh lại nói.
- Nhưng anh biết bây giỠem đang nghĩ đến gì không?
Tôi há»i.
- Không biết.
Anh nói và liếc mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.
- Buổi tối đó, đó là buổi tối khiến suốt Ä‘á»i em không thể quên, buổi tối đó trăng thanh là nh lạnh...
- Ờ...
Anh không hiểu dụng ?ý của tôi, bỗng mất tự nhiên.
Tôi nói khe khẽ, nhưng rất nhiệt tình:
- Ôm em đi...
Anh đã chỠđợi Ä‘iá»u đó, nhưng sợ đưá»ng đột, bây giỠđược lệnh cá»§a tôi, chỉ chút chần chừ rồi vòng hai cánh tay, xiết chặt tôi và o lòng....
Sau đó, chúng tôi cùng ngã lăn trên giưá»ng, cÅ©ng chẳng kịp nói lá»i yêu thương, vá»™i vã cởi áo lá»™t quần, bừng bừng lao đến chá»§ Ä‘á»...
Tôi vốn bị kiá»m nén đã quá lâu, vá»™i và ng muốn tìm lại sá»± tôn nghiêm đã mất trên thể xác con ngưá»i đã từng bóc vạch chân tướng thể xác mình, cho nên vừa dá»±a và o ngưá»i anh đã xốc nổi và lá»— mãng, quẫy đạp loạn xị như con cá vừa bị vá»›t ra khá»i nước.
Ngô Nguyên cÅ©ng hùng hục, nhưng chỉ má»™t lát sau thì dừng lại, không còn là m gì được và có chút ngượng ngùng ngáºp ngừng nói vá»›i tôi:
- Anh... có thể không được nữa...
Tôi Ä‘ang cuồng loạn, hÆ¡n nữa vừa cảm giác được anh, bá»—ng nhiên anh lại từ bá», trong lòng không chịu, nôn nóng kéo anh vá» phÃa mình.
Anh đà nh miễn cưỡng gắng sức thúc thúc đẩy đẩy thể xác của chúng tôi.
Nhưng nÆ¡i đó cá»§a tôi cuối cÅ©ng chẳng há» bị “đụng tá»›iâ€.
Tôi có chút thất vá»ng mở to mắt nhìn anh.
Anh cà ng không ổn, đà nh thở phì phò trở ngưá»i, rất mệt má»i nằm váºt ra bên cạnh.
- Sao thế? Chuyện gì thế? Tôi vá»™i há»i.
- Anh cÅ©ng chẳng biết. Có thể là quá căng thẳng, cÅ©ng có thể là quá mệt má»i.
- Nhưng, khi bắt đầu chẳng phải ...
Tôi nói và báºt chiếc đèn ngá»§, vén chăn lên hiếu kỳ thăm dò chá»— kÃn cá»§a anh – nÆ¡i đó xưa vốn như má»™t mÅ©i tên bừng bừng sinh khÃ, tÃch cá»±c tiến thá»§, phấn đấu hướng thượng mà nay là má»™t đống chán ngán thất vá»ng, rÅ© rượi, yếu kém không còn khả năng..
Tôi giáºt mình kinh ngạc.
Cuá»™c sống đến giá» có sá»± đảo lá»™n kinh ngưá»i như thế nà y sao!
Tôi tháºm chà có sá»± kinh hãi, bất an tìm kiếm má»i chá»— trong căn phòng cá»§a mình. Bởi vì tôi nghi ngá», bắt đầu từ thá»i khắc Ngô Nguyên và o trong căn phòng ngá»§ cá»§a tôi, nhất định có con mắt nhìn thấu tất cả luôn theo sát anh, hÆ¡n nữa cÅ©ng chưa há» bá» Ä‘i. Mà trong khoảnh khắc vừa rồi, nhất định đôi mắt mà chúng tôi không nhìn thấy đã giở trò yêu thuáºt đối vá»›i tinh thần và sức lá»±c anh...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:37 PM.
|

28-05-2008, 04:11 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi bảy
Thưá»ng Äạo bá» Ä‘i, Ngô Nguyên vô duyên, bá»—ng nhiên khiến lòng tôi ngáºp trà n má»™t ná»—i sợ vô cá»›.
Tôi bắt đầu tin rằng, đại khái má»™t và i Ä‘á»i trước, má»™t và i kiếp trước tôi đã bị số mệnh sắp đặt chỉ có thể dá»±a và o “tá»± lá»±c cánh sinhâ€, dá»±a và o ảo giác và tưởng tượng để đạt được sá»± hoan lạc cá»§a thể xác mình. Nhưng rất hiển nhiên, trong lòng tôi lại không dá»… dà ng chấp nháºn kết luáºn nà y mà luôn luôn kháng cá»± và chống đối. Tôi cÅ©ng không cam tâm – phẫu thuáºt tuy đã xong, hÆ¡n nữa đã thà nh công, tôi thuá»™c hà ng chẳng biết sợ, tôi không tin mình không thể hưởng thụ má»™t cách hoà n toà n, triệt để cho dù chỉ má»™t lần cá»§a sá»± “tiến nháºp†và “ôm ấp†cá»§a hai con ngưá»i khác giá»›i cùng tạo nên.
Có má»™t quãng thá»i gian, tôi cảm thấy được từ đầu tá»›i chân mình, từ trong ra ngoà i Ä‘á»u đặc biệt hư không. Bởi sá»± hư không nà y, thể xác và tinh thần tôi cÅ©ng có má»™t sá»± xốc nổi và đói khát vô căn vô cá»›. Trong đêm tôi cà ng liên tục dùng tay mình sá» mó phần dưới, cảm nháºn được sá»± hư không nÆ¡i đó dưá»ng như là rá»™ng lá»›n vô hạn, kéo dà i vô hạn... tháºm chà dần dần biến thà nh má»™t cái động không đáy không thể Ä‘o lưá»ng...
“Cái động không đáy†nà y luôn luôn dà y vò tôi, giống như má»™t cái mõm thú, cắn ngoặm tất cả má»i thứ nó có thể cắn... vì váºy, tôi bị nó đà y Ä‘oạ đến kiệt sức, nguyên khà tổn thương, tháºm chà ngà y cà ng hao gầy, ngà y cà ng tiá»u tuỵ...
Có lúc tôi nghi ngá» phải chăng tên cá»§a mình đã bắt đầu hư hoại. Nghe – “Thạch ngá»c câu phầnâ€, “Thà ngá»c nát còn hÆ¡n ngói là nhâ€, “Thâu hương thiết ngá»câ€, “Lân hương tÃch ngá»câ€, “Tha sÆ¡n chi thạch khả dÄ© công ngá»câ€(1)... tất cả những Ä‘iá»u nà y, dưá»ng như là điá»m báo cá»§a Ä‘iá»u không may mắn.
Tôi cÅ©ng không ngừng oán thán sá»± bất công cá»§a váºn mệnh và Thượng đế đối vá»›i tôi, và căm háºn sá»± bắt tay cá»§a há» chá»c ghẹo tôi, cầm cố tôi... nhưng, có lúc tôi cÅ©ng thầm cầu nguyện há»: hãy cho tôi má»™t ngưá»i đà n ông, mặc hình dáng, mặc mầu da, tôi chỉ cần má»™t lần – má»™t lần để thể xác và tinh thần tiến và o má»™t cách hoà n chỉnh.
Như váºy, trong đêm tối tÄ©nh mịch tôi rất khó chịu, trong đầu luôn “ong ong†vang lên lá»i cá»§a Doãn Hoa bên tai – “Chị có biết không, anh ấy cá»±c kỳ!â€.
Tôi sao lại không thể được biết?
Chà Ãt tôi có thể tưởng tượng, có thể lãnh ngá»™ được rằng, chỉ cần cái “cá»±c lá»›n†như cá»§a Dabruce má»›i có thể thá»±c sá»± thoả mãn sá»± “trống vắng†đặc biệt cá»§a tôi...
Hồi tưởng lại má»™t cách rõ nét tình cảnh anh ấy đã như má»™t con lợn nhui nhá»§i hôn và o nÆ¡i kÃn cá»§a tôi, bá»—ng nhiên tinh thần tôi không thể nà o táºp trung được, hÆ¡n nữa cÅ©ng vì chút ghen tuông nên cảm thấy tinh thần kÃch động, oán háºn Doãn Hoa đã xa xôi vạn dặm bay đến, lấy trá»™m quả hôn nhân cá»§a tôi và Dabruce... Trước đây cô ấy đã từng cướp ngưá»i yêu cá»§a tôi, nhưng tôi còn ngu dốt lấy đức báo oán vá»›i cô ấy... Cô ấy có là do gì để có được cuá»™c sống thảnh thÆ¡i và vui vẻ hÆ¡n tôi? Cô ta cÅ©ng chẳng phải là má»™t thạch nữ sao? Chỉ có Ä‘iá»u trước đến nay chưa có ngưá»i nà o vạch trần cô ấy là má»™t nhân váºt “hai khôngâ€... ÄÆ°Æ¡ng nhiên, trên ngưá»i cô ấy có thể có chút tà khà khiến ngưá»i khác nể sợ... nhưng, tôi thì thiếu tà khà à ? Trước đây tôi đã từng có rất nhiá»u ngưá»i gá»i sau lưng là “phù thuỷ†đấy thôi? HÆ¡n nữa, xác thá»±c tôi đã từng dá»± Ä‘oán cha cá»§a Doãn Hoa qua Ä‘á»i vì tai nạn ô tô, hÆ¡n nữa còn ứng nghiệm...
Tôi rất bất bình ngẫm nghÄ© như váºy, những cảnh sinh hoạt cùng Dabruce, cảm giác cá»§a những ngón tay đẫy đà , âm ấm, ram ráp cá»§a anh nhẹ nhà ng mÆ¡n trá»›n, lướt và nhảy nhót trên xác thịt tôi lại sống dáºy... HÆ¡n nữa cái cá»±c lá»›n như con rắn cá»§a anh, thá»i khắc nà y cÅ©ng sống động hÆ¡n lúc nà o hết trong tưởng tượng cá»§a tôi, và bị bóp nghẹt trong hai tay tôi...
“Ôi, Dabruce, anh vốn thuộc vỠem...†Tôi bỗng nghĩ, trong lòng, thổn thức mãi không thôi.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:41 PM.
|

28-05-2008, 04:12 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi tám
Má»™t ngà y nghỉ, sau khi thức dáºy tôi bá»—ng nhiên hoảng sợ vô cùng, chẳng thiết gì cÆ¡m nước, nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, tôi bèn phi thẳng tá»›i phòng mạch cá»§a Dabruce. Lúc đó anh vừa Ä‘i ăn cÆ¡m trưa, tôi gá»i anh ra cá»a rồi sau đó bình tÄ©nh nói vá»›i anh:
- Em – mấy hôm nay – trong lòng không vui, em muốn anh cuối tuần đưa em đi dạo cho thảnh thơi!
- ÄÆ°á»£c. ÄÆ°á»£c. Dabruce vui vẻ đồng ý, rồi má»™t lát sau, anh lại nói: - Nhưng, anh phải nói vá»›i Doãn Hoa má»™t tiếng, anh chẳng biết cô ấy có kế hoạch gì không.
Tôi vá»™i cắt ngang lá»i:
- Tốt nhất anh đừng vội nói với cô ấy, nếu có thể để sau nà y em bảo cũng được.
Dabruce có vẻ hÆ¡i nghi hoặc nhìn tôi, nhưng vẫn gáºt đầu. Sau anh ngẫm nghÄ© rồi há»i:
- Äi đâu?
- Em muốn đến Las Vegas, được không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được, anh cÅ©ng Ä‘ang muốn đến đó.
Anh nhún vai theo thói quen.
- Chúng ta chỉ nói má»™t lá»i thôi nhé.
Tôi vừa nói vừa chìa tay ra.
Dabruce láºp tức nắm lấy tay tôi, giống như má»™t tấm lưới ụp lên con chim sẻ, nhưng lại há»i:
- Khi nà o Ä‘i? Äi bằng gì?
- Äi bằng xe cá»§a em, buổi sáng thứ sáu, được không?
- ừ. Anh nghĩ ngợi, lại nói: - Hay là đi xe của anh đi. Xe em bé quá, anh ngồi không thoải mái.
Nói rồi anh nhếch mép cưá»i.
- Thế thì em cám ơn trước.
Tôi nói rồi quay ngưá»i bước Ä‘i nhưng vẫn không nén được quay lại dặn vá»›i:
- Nhớ đấy, đừng có nói cho Doãn Hoa biết.
Buổi trưa ba ngà y hôm sau, tôi và Dabruce cùng sánh vai trên đưá»ng phố Las Vegas. Äầu tiên chúng tôi Ä‘i xem biểu diá»…n cướp biển, sau đó lại Ä‘i xem “núi lá»a hoạt động†và suối âm nhạc... phÆ¡i nắng cho nóng, Ä‘i cho mệt rồi lại bước và o sòng “Caesar†chÆ¡i má»™t lát Slot machine(1), Blackjack và quay bà n. ở Slot machine tôi thắng được hÆ¡n trăm đô la, nhưng chÆ¡i sang Blackjack tôi lại thua sạch, còn sang đến quay bà n thì chẳng thắng cÅ©ng chẳng thua. Dabruce lại ngược lại tôi, ở Blackjack đặc biệt Ä‘iểm cá»§a anh rất tốt, thắng không biết bao nhiêu tiá»n, xèng tÃch lại má»™t đống trước mặt. Tôi kéo tay anh, nói khẽ:
- Äừng chÆ¡i nữa, nếu không lại mất cả đấy.
Dabruce nghe lá»i tôi, hoặc là do có kinh nghiệm, bèn đứng dáºy. Sau khi thanh toán anh thắng được sáu trăm đô la. Dabruce rất phấn khởi nói:
- Tối nay anh bao đi nhà hà ng và xem biểu diễn.
Chúng tôi vui mừng rá»i khá»i “Caesarâ€, chuẩn bị trở vá» phòng đã đặt ở sòng “Kim Tá»± Tháp†nghỉ ngÆ¡i, sau đó lại Ä‘i ăn tối và xem biểu diá»…n, nhưng khi chúng tôi đến ngã tư, bá»—ng nhiên má»™t chiếc xe Toyota mà u đỠđang chạy trên đưá»ng rẽ trái, không báºt xi - nhan, quay ngoắt má»™t cái, chen ngay và o phÃa trước mặt chúng tôi, khiến Dabruce phải phanh xe dúi dụi. Rõ rà ng Dabruce rất tức giáºn, tôi thấy anh nghiến răng chá»i “Shitâ€, sau đó anh chẳng quay vá» nÆ¡i nghỉ nữa, cứ thế bám riết chiếc xe phÃa trước...
- ái chà , xem kìa, anh lại quản việc rỗi hơi rồi đấy. Nó vẫn chưa xô và o mình, anh là m gì được?
Tôi không nén được khuyên anh.
- Không được, nó đi như nà y thì tối nay xảy ra tai nạn. Anh vẫn khăng khăng.
Tôi vô tình và anh cố chấp, đà nh mặc kệ anh.
Sau đó, cuối cùng đến khu phố ngưá»i Hoa chúng tôi bám kịp chiếc xe kia. Má»™t ngưá»i đà n ông phương Äông trạc hÆ¡n ba mươi tuổi trong xe bước ra, anh ta dưá»ng như không để ý chiếc xe bám theo Ä‘uôi, khoá cá»a xe rồi bước và o má»™t nhà hà ng Trung Quốc gần đó. Lúc nà y Dabruce dùng tiếng Trung gá»i anh ta:
- Nà y, anh đợi một chút.
Ngưá»i kia quay giáºt lại, thấy má»™t ngưá»i da trắng nói tiếng Trung vá»›i mình, anh ta rất ngạc nhiên, nghi ngá» há»i:
- Anh gá»i tôi?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là anh. Anh có biết không? Anh chuyển hướng ở ngã tư mà không nháy đèn, chen ngay và o đưá»ng ngưá»i khác. Như thế là má»™t hà nh động rất nguy hiểm.
- Vì việc ấy mà anh bám theo tôi? Ngưá»i đà n ông kia cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Äúng. Tôi muốn báo cho anh biết, anh là m như váºy, vừa hại mình và lại còn hại ngưá»i khác. Hy vá»ng lần sau anh đừng có Ä‘em thói quen xấu cá»§a Trung Quốc đến nước Mỹ nà y. Nhá»› lấy, cho dù là có cảnh sát ở bên hay không cÅ©ng cần phải há»c cách tuân thá»§ luáºt giao thông, đó là vì anh, cÅ©ng là vì ngưá»i khác.
Ngưá»i đà n ông đó gáºt đầu lia lịa như vừa tỉnh má»™ng:
- Vâng, cám ơn.
Nhưng khi chúng tôi vừa bước lên xe, tôi nghe rõ rà ng anh ta dùng tiếng Thượng Hải chá»i đổng:
- Rõ điên khùng.
Chắc chắn Dabruce cÅ©ng nghe thấy, anh vá»™i quay kÃnh xuống, thò đầu ra, dùng tiếng Thượng Hải kÃnh cẩn trả cái bóng kia:
- Tôi lại thấy anh là một thằng ngu.
Ngưá»i đà n ông kia bất giác sững ngưá»i, cứng miệng nhìn chúng tôi.
Dabruce ngoảnh đầu lại nhìn tôi, cưá»i ha hả.
HÆ¡n mưá»i giỠđêm, tôi và Dabruce đã xem xong “Cô gái Ä‘iên khùng†và trở vá» khách sạn.
Cả ngà y hôm đó, mặc dù tư tưởng cá»§a tôi luôn có những ‎ý nghÄ© đó xáo trá»™n quanh quẩn trong đầu, trước khi Ä‘i xem, trong lòng tôi thá»±c ra cÅ©ng đã Ãt nhiá»u trở lại bình tÄ©nh, cảm giác được sá»± thảnh thÆ¡i, vui chÆ¡i rất thoải mái. Tâm tư cá»§a tôi cÅ©ng không còn nghÄ© vá» phương diện đó nữa. HÆ¡n nữa, chỉ cần nhìn thấy thể xác cồng ká»nh cá»§a Dabruce, hứng chà cá»§a tôi bá»—ng bị tổn thương. Nhưng, sau khi xem biểu diá»…n “Cô gái Ä‘iên khùngâ€, nhảy múa Ä‘iên cuồng, loạn xị, âm nhạc chói tai, đèn nhấp nháy muôn mà u, các cô gái rừng rá»±c run rẩy, sóng ngưá»i dáºp dá»nh, chao đảo khiến tôi kÃch động khắp ngưá»i... Lúc đó, tháºt sá»± tôi muốn ùa lên sà n nhảy, tham gia hà ng ngÅ© cá»§a há», và cÅ©ng tuá»™t sạch má»i thứ trên ngưá»i, chỉ còn lại má»™t chiếc sÆ¡ - lip má»ng tang, cùng nhảy múa cuồng loạn vá»›i há», cùng há» bà y tá» hết sá»± ham muốn, cùng hỠđê mê...
Cho nên, sau khi trở vá» phòng tắm rá»a xong xuôi, khi tôi bước ra khá»i phòng tắm, tâm trạng cá»§a tôi thá»±c ra vẫn còn bị đắm chìm trong sá»± kÃch động không há» suy giảm. Trong Ä‘á»i lần đầu tiên tôi cảm nháºn được mình mặc dù không uống rượu, cÅ©ng không hÃt heroin mà ngưá»i lâng lâng, hai má nóng bừng, chân bước không vững...
Sau đó, tôi sang gõ cá»a phòng Dabruce sát bên. Tôi nói vá»›i anh:
- Anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh.
Dabruce cÅ©ng vừa tắm xong, anh đã thay quần áo Ä‘i ngá»§, nghe tôi gá»i, liá»n khoác thêm chiếc áo Ä‘i sang.
- Có chuyện gì thế? Vừa và o cá»a anh đã vá»™i há»i tôi.
- Anh ngồi xuống đi.
Tôi chỉ và o chiếc sô pha, còn mình leo lên giưá»ng, chui và o chăn, dá»±a lưng và o tưá»ng.
Dabruce đã ngồi ngay ngắn, hai tay vịn xoa và o tay ghế, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi bèn nói:
- Em gá»i anh tá»›i là em muốn báo cho anh biết má»™t chuyện, em đã phẫu thuáºt cách đây ná»a năm, nÆ¡i đó đã được mở toang, hÆ¡n nữa còn rất thà nh công...
Dabruce trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi tiếp tục bình tĩnh nói:
- Em đã từng là m vợ anh, nhưng chưa từng là m trách nhiệm cá»§a ngưá»i vợ... Bây giá», em đã sẵn sà ng rồi. Cho nên, nếu như anh còn cần em... thì anh tá»›i đây...
- Thế...
Anh vẫn bán tÃn bán nghi, tháºm chà còn có chút bất an.
- Thế nà o, anh không còn thÃch em? Hay anh đã thấy rồi, chẳng còn gì hiếu kỳ nữa?Tôi nói.
- Không.
Dabruce giống như đứa trẻ phạm sai lầm, vá»™i vã vịn ghế đứng dáºy.
Tôi nhìn anh đắm đuối, sau đó vỗ nhè nhẹ và o tấm chăn bên cạnh.
Cuối cùng Dabruce cũng lên, nằm ngay cạnh tôi.
Tôi tắt đèn ngủ.
.....
Tất cả những thứ ô uế ô trá»c dưá»ng như bắt đầu từ thanh khiết vô tá»™i.
Tất cả má»i Ä‘au khổ cá»§a tâm linh cÅ©ng rất dá»… dà ng chuyển hoá thà nh sá»± bức hại thể xác.
Trong đêm đen mịt mùng đó, tôi đã đem linh hồn và xác thịt mình triệt để giao cho ma quỷ...
Tôi đã thay đổi. Thể xác cá»§a tôi hoà n toà n không chịu sá»± khống chế cá»§a tôi. Tôi tháºm chà không thể nói tiếng “không†yếu á»›t vá»›i thể xác mình...
Tuy tôi thoả mãn hết lần nà y đến lần khác nhưng nÆ¡i đó cuối cùng vẫn là “động trống hoác†cá»±c lá»›n, là cái rốn cá»§a vÅ© trụ, luôn luôn mong muốn hút tất cả má»i váºt chất nó có thể hút nạp...
Tôi trở nên rất đê tiện.
Tôi chẳng còn biết sỉ nhục là gì trèo lên tụt xuống khối “thạch nhũ†cá»±c lá»›n cá»§a Dabruce... Tôi còn tham lam hÃt ngá»i mùi hôi chồn cá»§a anh...
Tôi nghĩ tới tất cả các loại có thể nghĩ tới, trong sự hồi hộp và choáng váng, không còn liêm sỉ để thể nghiệm và hưởng thụ tất cả khoái lạc của khổ đau và nhơ nhớp...
Tóm lại, đêm đó, tôi giống như má»™t con rắn, bằng dục vá»ng vô cùng vô táºn cá»§a mình quấn riết lấy con voi khổng lồ Dabruce... cuối cùng, thể xác cá»§a anh dần dần bị moi rá»—ng, tiếng gầm gà o dần dần trầm xuống, và không ngừng để lại “con số thâm hụtâ€...
Trước khi trá»i sáng, Dabruce đã má»m nhÅ©n, anh luôn nghÄ© cách lảng tránh tôi – giống như trốn chạy khá»i ôn dịch. Nhưng chẳng bao lâu sau, không chịu nổi sá»± cám dá»— cá»§a tôi, anh lại cuồng loạn ôm lấy tôi... không giống như yêu, mà là sá»± báo thù... cuối cùng, trong tráºn giáp lá cà không khói đạn, chúng tôi Ä‘á»u tã tợi, chẳng còn sức lá»±c ngã và o vòng tay cá»§a đối phương, hưởng thụ giây phút tÄ©nh lặng sau những sá»± xung đột cá»±c lá»›n Ä‘em lại, đồng thá»i cÅ©ng lÄ©nh há»™i và nhấm nháp được tình cảm nồng ấm cá»§a sá»± mệt má»i quá sức...
Lúc nà y, tôi chợt nghÄ© đến lá»i nói cá»§a Doãn Hoa – “Chị biết không, anh ấy cá»±c kỳ!â€
Quả tháºt. Dabruce quả cá»±c kỳ!
Nhưng tôi còn muốn nói: NÆ¡i thể xác gần gÅ©i nhất, linh hồn cÅ©ng quyến luyến khó rá»i, vui vẻ như con chim phấp phá»›i bay ra bay và o. HÆ¡n nữa, sá»± kết hợp cá»§a chúng tôi Ä‘Ãch thá»±c là má»™t bản khế ước không há» sai sót; sá»± tiến nháºp cá»§a chúng tôi cÅ©ng không ngừng sản sinh ra “lợi Ãch chung to lá»›nâ€; chúng tôi đã trải qua giá» phút ngá»t ngà o nhất khi đầu gối má kỠ– mặc dù tất cả những thứ nà y chỉ nhanh chóng qua Ä‘i.
Cho nên, tôi bá»—ng nhiên tưởng tượng, đối vá»›i thể xác cuồng loạn bất an cá»§a tôi sau khi “mở cá»a†mà nói, Dabruce có lẽ chÃnh là chiếc chìa khoá châu liên hợp bÃch mà tôi mong đợi...
- Em so với Doãn Hoa thế nà o?
Sau đó tôi há»i Dabruce.
- Không cần phải há»i. Anh nói, ngón tay khe khẽ miết bá» môi tôi, nhưng má»™t lúc sau, anh lẩm bẩm: - Cô ấy á, hình như chỉ hiếu kỳ và ứng phó.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:43 PM.
|

28-05-2008, 04:12 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi chÃn
Cuối cùng trá»i đã sáng. Không phải là sáng bình thưá»ng, mà là sáng như rách toạc ra.
Ãnh mặt trá»i từ khe hở rá»i và o, ấm áp leo lên ngá»±c tôi, dưá»ng như có má»™t chiếc dầm gá»— ánh và ng rá»±c rỡ – trong ảo má»™ng cá»§a tôi thưá»ng có chiếc dầm gá»— nà y, Ä‘ang đè lên ngá»±c tôi khiến tôi nghẹt thở.
Tôi mệt má»i mở mắt, hoá ra cánh tay cá»§a Dabruce Ä‘ang đè lên ngá»±c tôi, tôi nhẹ nhà ng nhấc cánh tay anh xuống.
Bá»—ng nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cá»a.
Tôi cho rằng có ngưá»i đến dá»n phòng, nên chẳng có ý kiến gì. Nhưng tiếng gõ cá»a vẫn kiên nhẫn tiếp tục. Tôi đà nh phải khoác bừa chiếc áo lên ngưá»i rồi Ä‘i ra ngoà i cá»a.
- Ai đấy? Tôi là u bà u, mở khoá he hé cá»a.
Hoá ra là Doãn Hoa!
Tôi muốn dáºp cá»a lại, nhưng đã không kịp.
Doãn Hoa hÆ¡i nghiêng ngưá»i, lách chen và o.
- Em tìm Dabruce, anh ấy ở đâu? Doãn Hoa vừa nói vừa bước và o.
Tôi không tiện ngáng trở, cũng không thể ngáng trở, đà nh mặc cô ấy.
Äại khái Dabruce nghe thấy động tÄ©nh gì đó, anh đã ngồi dáºy, vá»™i vã choà ng lên ngưá»i đầy lông lá chiếc áo choà ng.
- Không chịu nói với tôi, hoá ra là như thế nà y...
Doãn Hoa căm há»n nhìn xoáy và o Dabruce má»™t lúc, rồi bá»—ng nhiên quay sang liếc tôi đầy khinh miệt, nói:
- Nhưng tôi không hiểu, bà chị, các ngưá»i rốt cục là m được trò trống gì?
Tôi rất hoảng loạn và cảm thấy có lá»—i, nhưng khi nghe Doãn Hoa nói váºy thì bình tÄ©nh trở lại, nhếch mép mỉm cưá»i.
Doãn Hoa là ngưá»i rất thông minh, thấy tôi như váºy, nghi hoặc nhìn khắp ngưá»i tôi má»™t lượt, bá»—ng nhiên không kìm được nói:
- Nói như váºy, cô đã đại khai “quốc mônâ€(1), bây giá» Ä‘ang vá»™i vã lôi kéo ngưá»i “đầu tưâ€?
Tôi chẳng nói chẳng rằng, vẫn nhìn Doãn Hoa mỉm cưá»i như cÅ©.
- Vì sao chị không nói? Bá»—ng Doãn Hoa tức giáºn: - Chị phải biết, hà nh vi cá»§a chị giống má»™t tên trá»™m, chị Ä‘ang ăn cắp cá»§a ngưá»i khác đấy!
Cuối cùng tôi không kìm được cưá»i thà nh tiếng:
- Thế chắc em không ăn trộm...
- Không biết nhục...Doãn Hoa tức giáºn, không còn nói tiếp được nữa.
- Doãn Hoa, em không thể là m thế. Dabruce đã mặc xong quần áo, bỗng nhiên lên tiếng nói: - Anh hẹn cô ấy đấy, trách nhiệm thuộc vỠanh.
- Không. Tôi hẹn Dabruce, tôi ăn trộm Dabruce của cô đấy.
Doãn Hoa rất ngạc nhiên, cô hết nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Dabruce, ngá»±c pháºp phồng, căm giáºn nói:
- Tôi khinh thưá»ng chị, tôi chẳng xem chị ra gì cả.
- Em không cần phải là m thế. Bởi vì nói cho cùng, chÃnh là em đã nhắc nhở chị. Nói thế nà o nhỉ, thế giá»›i bên ngoà i quả thá»±c rất tuyệt vá»i.
Tôi nheo mắt nhìn qua ô cá»a sổ, tiếp đó lại nhìn Doãn Hoa, gương mặt vẫn tươi cưá»i như cÅ©.
Doãn Hoa lại cà ng tức giáºn giống như con nhái trong ruá»™ng lúa, hai mắt lồi ra bừng bừng như nảy lá»a, cuối cùng cô dáºm chân, quà y quả bá» Ä‘i như má»™t cÆ¡n gió.
- Anh đã bị theo dõi từ lâu rồi, lẽ nà o anh lại không phát hiện?
Tôi quay lại hôn Dabruce và nói khi anh vẫn đang luống cuống chẳng biết là m gì.
Anh sững ngưá»i, cưá»i ngượng nghịu, hai tay vê vê hà ng ria kiểu Stalin, sau đó nói:
- Mặc kệ cô ấy.
- Anh không sợ cô ấy bay mất à ? Tôi lại há»i.
- Bay sao được. Dabruce nói và cúi gáºp ngưá»i buá»™c dây giầy.
- Vì sao? Tôi cảm thấy lạ lùng.
- Cô ấy còn phải dựa và o anh để là m thẻ xanh.
- Nói như váºy, bá»n anh đã kết hôn?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Dabruce gáºt đầu khẳng định.
Lúc nà y tôi má»›i tháºt sá»± kinh ngạc....
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:47 PM.
|

28-05-2008, 04:12 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương Năm Mươi
Hôn nhân luôn là thần thánh. HÆ¡n nữa bất kể trong đó có hay không có tÃnh chất cùng lợi dụng.
Hôn nhân cũng là công khai thể hiện sự tồn tại của một dạng đồng minh và nghĩa vụ.
Cho nên, không ngoà i dự đoán của tôi, sau cơn phong ba, Doãn Hoa không chỉ không bay ra ngoà i hôn nhân mà cô ấy đã khổ tâm xây dựng, Dabruce bị cô ấy thôi miên cũng dần dần trở lại trong vòng tay của Doãn Hoa.
Còn tôi, cuối cùng vẫn chỉ một mình.
Tuy sau đó, tôi đã từng thá» kết bạn vá»›i mấy ngưá»i đà nông, nhưng bất kể là vá» phương diện tinh thần hay thể xác, há» Ä‘á»u khiến tôi có cảm giác như nhai nến.
Tóm lại, chẳng giấu gì anh, sau khi trải qua cái "cá»±c lá»›n" cá»§a Dabruce, tôi không thể dá»… dà ng thoả mãn mình. Tôi cÅ©ng cảm thấy chá»— đó cá»§a tôi thá»±c ra đã trở thà nh cái "thùng rác" khổng lồ, chứa đầy các loại dục vá»ng nhÆ¡ nhá»›p và tham lam. Dù lúc mÆ¡ hay tỉnh tôi Ä‘á»u luôn không thể chịu đựng nổi không những đưa những tạp váºt đủ kiểu và o đó, có khi bao gồm chai rượu lạnh toát hay cái chà y thép kÃch thÃch... Trong bồn tắm, có lúc tôi dùng tay bắt chước má»™t váºt gì đó, tôi cÅ©ng không thể kìm nổi nghịch vá»› vẩn má»™t cách cuồng loạn trong nước, là m nước kêu oà m oạp, trà n khắp mặt sà n... Lại nữa, có khi tôi nhìn thấy ngưá»i lái xe buýt, ngưá»i là m đưá»ng, ngưá»i bán rong ở hè phố, tôi cÅ©ng suy tÃnh trong tưởng tượng má»™t cách khó hiểu: món đồ chÆ¡i treo trong quần há» rốt cục to lá»›n được bao tấc? Phải chăng là thứ hà ng đáng giá thá»±c?....Tháºt váºy, tôi dưá»ng như thá»±c sá»± cảm giác được toà n bá»™ con ngưá»i mình đã triệt để cải tạo và hÆ¡n nữa đã thay da đổi thịt, và thuyết giáo: "giữ đạo trá»i, diệt dục vá»ng con ngưá»i" đã từng thẩm thấu trong linh hồn trước đây bây h lại biến thà nh "giữ dục vá»ng con ngưá»i, loại bỠđạo trá»i" luôn ong ong bên tai...
- "Giữ dục vá»ng con ngưá»i, loại bỠđạo trá»i"... Thưá»ng Äạo Æ¡i, Thưá»ng Äạo, nghÄ© đến đây, em tháºt sá»± thấy xấu hổ vá»›i anh, em biết từ nà y vá» sau em không tà i nà o còn có thể gặp anh nữa. Tôi, giống như má»™t ngưá»i nghiện xì ke lâu ngà y, đến nay đã ngấm và o xương tuá»·... Nhưng, Thưá»ng Äạo, anh ở đâu, vì sao không cứu em? Anh cần biết rằng, trong lòng em luôn biết rõ, chỉ có anh má»›i có thể cứu được em...
Có đêm, tôi thá»±c sá»± ko chịu đựng nổi ná»—i dà y vò, Ä‘au khổ, bèn lái xe lang thang các góc phố. Lúc nà y, tôi như ko còn ý thức được gì, thần trà tuệ mê mụ, cảm thấy mình không còn là má»™t ngưá»i con gái, mà đã trở thà nh má»™t loà i thú, má»™t con mèo động đực, má»™t con chó cái phát dục...sau đó, tôi thấy má»™t ngưá»i đà n ông da Ä‘en lang thang ngá»§ dưới hiên siêu thị, tôi không chịu được, dừng xe ngà y bên cạnh, ngồi trong xe ham muốn nhìn ngưá»i đà n ông tháºt lâu, tiếp đó mở cá»a xe, Ä‘i vá» phÃa anh ta.
Trăng đã lên, ánh đèn đưá»ng bá»—ng nhiên phụt tắt, nhưng ngay láºp tức lại báºt sáng trở lại. Gió đêm nhẹ nhà ng mÆ¡n man, chiếc túi ni lông má»ng trên vai anh ta phấp phá»›i.
Tôi đứng bên anh ta má»™t lúc, phát hiện ra gương mặt anh ta trẻ trung và anh tuấn nhưng có Ä‘iá»u môi rõ rà ng rất dà y, đầu tóc rồi bá»i, rất giống má»™t con chó đực hoang. Tôi bá»—ng thấy phÃa dưới thân thể mình ươn ướt, dưá»ng như được ngâm trong suối nước nóng, cuối cùng trong hoang dâm vô độ, tôi cúi ngưá»i xuống, kéo tấm chăn chiên rách trên ngưá»i anh ta ra, lay anh ta tỉnh dáºy.
-Cô là m gì thế?
Gã đà n ông lang thang dụi mắt, ngồi dáºy, tức giáºn há»i.
- Ở đây lạnh lắm. Tôi đưa anh đến chỗ ấm áp hơn.
Tôi nói, lá»i lẽ rất chân thà nh và khẩn thiết mà ngay đến tôi lúc đó cÅ©ng có cảm giác sai lầm, cho rằng mình thá»±c sá»± ko fải là má»™t kẻ thèm khát bệnh hoạn phá hoại giấc ngá»§ cá»§a ngưá»i khác, ngược lại, biến thà nh má»™t ngưá»i bố thà đại từ bi...
Ngưá»i đà n ông da Ä‘en ngẩng trông tôi hồi lâu rồi má»›i đứng lên. Anh ta kéo ống tay áo nhăn nheo, quả quyết nói vá»›i tôi:
- Cô tìm nhầm ngưá»i rồi, tôi ko có tiá»n, má»™t xu cÅ©ng chẳng có.
Nói rồi anh ta xoè hai bà n tay, rồi lại vỗ vỗ và o hai túi quần hai bên.
- Tôi ko lấy tiá»n cá»§a anh. Tháºt đấy, chẳng lấy má»™t xu.
Tôi vá»™i và ng nói, bá» môi khô rát, cổ há»ng khát khô, giá»ng nói ngưá»ng ngượng, tá»ng lòng cÅ©ng có chút hoảng sợ.
- Nhưng, còn những thứ nà y của tôi?
Anh ta nói rồi chỉ chiếc xe kép tay chất đầy những thứ rác rưởi.
- Cái đó...tôi cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn theo ý mình nói - Yên tâm, nếu như mất tôi Ä‘á»n cho.
Anh ta nghi nghi hoặc hoặc ôm tấm thảm bẩn thỉu cũ rách ném và o thùng chiếc xe kéo, sau đó theo tôi lên xe. Tôi ko dám vỠnhà mình, mà thuê một phòng trỠxe thùng gần đó.
Sau khi và o phòng, tôi bảo anh ta Ä‘i tắm rá»a, còn mình cởi hết quần áo chỉ còn để lại má»™t bá»™ lót ngắn rồi chui và o chăn chỠđợi. Tôi nghe tiếng nước trong vòi sen lúc rì rì lúc à o à o chảy, nghÄ© đến chỉ chốc lát sẽ ôm lấy cÆ¡ thể trần truồng khoẻ mạnh cá»§a ngưá»i đà n ông da Ä‘en, và trút lên đấy sá»± tức giáºn ngùn ngụt..Không kìm được cứ run lên vì sá»± căng thẳng và hưng phấn.
Nhưng khi ngưá»i đà n ông da Ä‘en từ trong phòng tắm bước ra, trên ngưá»i anh ta vẫn quấn chiếc khăn tắm, vá»™i vã như con bò đực lao tá»›i tôi, trong ý thức tôi bá»—ng thoáng qua con chữ cá»±c kì khiếp đảm - HIV! Còn tôi lại chưa há» có sá»± chuẩn bị phòng há»™ nà o cả!
Từ trong mong đợi, đói khát tôi bá»—ng quay quắt liá»u chết chống đối. Còn ngưòi thanh niên da Ä‘en dưá»ng như cảm thấy sá»± lừa dối và bỡn cợt cá»§a tôi cà ng trở nên Ä‘iên cuồng, anh ta muốn dùng sức cá»§a mình để hòng mong áp chế tôi...
Có lẽ bởi tiếng cãi cá» giằng co cá»§a chúng tôi quá to, hoặc giả, ngưá»i trá»±c nhà khách đã nghi ngá» chúng tôi, tóm lại, ngoà i cá»a bá»—ng có những tiếng bước chân gấp gáp chạy tá»›i, tiếp đó là tiếng Ä‘áºp cá»a "thình thịch". Ngưá»i đà n ông da Ä‘en thất vongtụt xuống giưá»ng, bất đắc dÄ© Ä‘i ra mở cá»a. Năm sáu ngưá»i cảnh sát áo Ä‘en như quạ lao và o phòng, số còn lại chặn ngay cá»a, đồng thá»i giương súng và o chúng tôi hét lá»›n:
- Không được động Ä‘áºy! GiÆ¡ tay lên!
Tiếp đó có mấy ngưá»i dắt 1 con chó nghiệp vụ cao to thè lưỡi dà i thưá»n thượt hÃt hÃt ngá»i ngá»i, sục sạo khắp trong phòng.
Tôi ngần bằng nà y tuổi Ä‘á»i, nà o đã trải qua cảnh nà y, ngưá»i ngây như gá»—, mất hết trigiác. Mãi đến khi ngưá»i cảnh sát áo trắng dẫn dầu đội hạ khẩu súng xuống, bình tÄ©nh há»i tôi có cất giấu ma tuý không, tôi má»›i bừng tỉnhm kéo kÃn chăn, lắc đầu lia lịa. Sau đó, má»™t ngưá»i trong số há» lại chỉ và o ngưá»i đà n ông da Ä‘en há»i tôi:
- Như váºy cô bán dâm cho anh ta à ?
Tôi sững ngưá»i, lại vá»™i vã lắc đầu, lá»i trước chẳng ăn nháºp và o câu sau, chẳng có thứ tá»± gì cả.
-Không, tôi chỉ...nghÄ©...thá»±c ra...chẳng là m gì cả....không tin....anh há»i anh ta...tôi cÅ©ng chẳng đòi anh ta má»™t xu...tháºt đấy....
Dưá»ng như ngưá»i đà n ông da Ä‘en đã từng trải, lá»c lõi, chẳng coi chuyện đó và o đâu. Anh ta bắt đầu vừa mặc quần áo, vừa dùng thứ tiếng Anh rất đặc biệt mà chỉ ngưá»i da Ä‘en má»›i có phân trần và thanh minh như thá»±c, trong lá»i nói còn tá» vẻ bao che cho tôi...
Như váºy, há»i Ä‘i há»i lại má»™t lúc há» má»›i tin chúng tôi, dùng máy bá»™ đà m báo cáo vá»›i cấp trên không có mặt tại hiện trưá»ng, sau đó lại chà o khách khÃ:
- Xin lỗi, đã quấy rầy.
Rồi tất cả rút sạch sà nh sanh.
Tim tôi lúc nà y má»›i an định trở lại, bèn vá»™i vã mặc quần áo, bước ra chiếc Toyota cá»§a mình, lại lặng lẽ đưa ngưá»i đà n ông trở vá» mái hiên siêu thị, trong lòng xấu hổ và ân háºn nói "Sorry" vá»›i anh ta, đồng thá»i tôi cÅ©ng ấn và o tay anh ta tá» má»™t trăm đô, rồi lái xe như trốn chạy.
Khi trở vá» nhà , trá»i đã má» sáng. Tôi đứng trước gương trong phòng vệ sinh, ngắm nhìn sắc mặt tái bợt, đầu tóc xoã xượi, bá» môi bị nghiến rách từ lúc nà o chẳng biết, má»›i chợt ý thức được rằng - sá»± đói khát và xung động nhất thá»i chút nữa đã đẩy tôi và o vòng ngục tù, tháºm chà còn có thể phải trả giá nhiá»…m căn bệnh AIDS chết ngưá»i, có hối cÅ©ng chẳng kịp.
Trong lòng tôi cÅ©ng Ä‘au khổ nguyá»n rá»§a sá»± vô liêm sỉ vô liêu cá»§a mình, không kìm được tôi tá»± vả và o hai má. Sau đó chẳng thèm thay quần áo, cứ thế à o và o phòng ngá»§, nằm váºt ra giưá»ng rúc đầu và o gối khóc nức nở. Äặc biệt và o lúc nà y, trong lòng tôi bá»—ng nghÄ© tá»›i Thưá»ng Äạo - Nếu như nhìn thấy tất cả những cảnh nà y, anh sẽ nghÄ© thế nà o? Tôi tá»± há»i, và cà ng thêm nức nở.
VÄ© thanh,
Tôi cÅ©ng cần phải nói thá»±c vá»›i anh, tin xấu nà y xảy ra vá»›i tôi, đến nay vẫn chưa há» có ai biết. Nếu như nó truyá»n ra ngoà i, tôi nghÄ©, tôi có thể không còn có chá»— mà chui. Hôm nay tôi có thể dÅ©ng cảm kể lại cho anh nghe, chá»§ yếu là do ảnh hưởng cá»§a lá»i anh nói “sá»± thá»±c là đá»i sống cá»§a văn há»c nghệ thuáºtâ€. Tôi đã bá»™c lá»™ tất cả những phần bà ẩn nhất cá»§a ngưá»i phụ nữ cá»§a mình vá»›i ngưá»i Ä‘á»i thì trong cách nghÄ© và hà nh động còn Ä‘iá»u gì mang tai mang tiếng cần phải che giấu?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi cÅ©ng phải nói vá»›i anh: cái để cho tôi cảm thấy chút an á»§i là tôi và Doãn Hoa sau đó cÅ©ng đã giải hoà . Nhưng tôi tin rằng, sá»± để bụng giữa chúng tôi chắc chắn luôn luôn có. Con ngưá»i mà , đặc biệt là đà n bà , cho dù là chị em ruá»™t, chỉ cần có xÃch mÃch tình cảm, thì chẳng còn có thể lấy lại tình cảm như buổi đầu...
Cuối cùng, giữa lúc tôi chuẩn bị kết thúc lá»i tá»± bạch vá» thể xác và tâm linh đẫm nước mắt và máu cá»§a mình, tôi cÅ©ng nói vá»›i anh má»™t dá»± định bà máºt vẫn còn giấu kÃn trong lòng, và thông qua anh nói vá»›i ngưá»i Ä‘á»i. Anh có biết không? Từ sau buổi tối kết hợp và quấn riết vá» thể xác giữa tôi và Dabruce ở Las Vegas hôm đó, rất lâu anh không lại chá»— tôi. Nhưng tôi nghe nói, anh đã trở nên rất lăng nhăng, thưá»ng xuyên trốn Doãn Hoa Ä‘i ra ngoà i kết giao mặc sức cùng hưởng lạc vá»›i mấy cô gái đến từ các nÆ¡i trên thế giá»›i trong Ä‘iá»u kiện thuáºn lợi đủ đưá»ng. Nhưng, dưá»ng như anh vẫn không thể quên được tôi. Bốn tháng trước đây, có đêm, anh bá»—ng nhiên như ma quá»· xuất hiện trước cá»a nhà tôi. Khi tôi mở cá»a, thấy anh khoác trên ngưá»i ánh trăng thanh lạnh lẽo mà tôi rất quen thuá»™c, giống như từ trong má»™ng Ä‘i ra, thoạt đầu là ôm riết lấy tôi, sau đó lại nói vá»›i tôi như Ä‘á»c thÆ¡:
- ... Ôi, Thạch Ngá»c, con ngưá»i tá»™i lá»—i đáng thương Æ¡i, anh đến để thá»±c hiện trách nhiệm cá»§a mình cứu vá»›t cho em. Hãy mở ra, the forbidden lady hãy mở ra, hãy mở cánh cá»a cá»§a em ra, anh sẽ gieo mầm văn minh cho em...
Và đêm đó, chẳng ngá», tôi đã có thai vá»›i anh.
Khi tôi nghe được tin nà y từ bác sÄ©, tâm tình tôi rất phức tạp, nhưng chẳng chút Ä‘au khổ, tháºm chà còn rất vui mừng – Tôi Æ¡i, hoá ra tôi vẫn có thể là m mẹ! Äiá»u đó há chẳng phải đã láºt đổ tất cả má»i lá»i không đúng sá»± thá»±c vỠ“thạch nữ†đã choà ng lên ngưá»i tôi?
Tôi quyết định sẽ giữ đứa trẻ lại, và má»™t mình tôi nuôi dưỡng. Tôi tạm thá»i chưa báo cho Dabruce và Doãn Hoa biết việc nà y để tránh xảy ra những việc ngoà i mong đợi...
Nhưng Ä‘iá»u khiến tôi Ä‘au khổ là , má»™t phần rất lá»›n tiá»n cá»§a tôi tÃch luỹ được Ä‘á»u đã bị thua lá»— trên thị trưá»ng chứng khoán (tôi vốn có kế hoạch dùng số tiá»n nà y để tiếp tục há»c Thạc sÄ©). May là tôi còn có nhà cá»a, tuy má»›i trả chưa đầy má»™t ná»a, nhưng còn có thể bán được chút tiá»n. Tôi đã nghÄ© đến sau khi sinh con, tôi sẽ trở vá» Trung Quốc, ở đó chi phà sẽ giảm rất nhiá»u. Tôi dá»± định bá» việc, má»™t lòng má»™t dạ nuôi dưỡng con tôi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, kinh tế sau nà y sẽ gặp khó khăn, cho nên, tháºt sá»± áy náy – tôi rất cần số tiá»n nhuáºn bút cá»§a cuốn sách nà y. Nhưng ngà n vạn lần anh đừng hiểu sai, cho rằng tôi viết cuốn sách nà y chỉ đơn thuần vì tiá»n. Như trước đây đã nói, tôi cÅ©ng rất muốn tìm má»™t ngưá»i nói chuyện cho hết má»i nhẽ, hoà n toà n giải phóng bản thân mình, cho thảnh thÆ¡i lòng mình, cÅ©ng hy vá»ng ngưá»i khác có thể từ những thể nghiệm tâm lý và sinh lý cá»§a tôi có được chút gợi mở... ÄÆ°Æ¡ng nhiên, còn nữa, thá»±c sá»± tôi dá»± định có thể biến cuốn sách nà y trở thà nh má»™t lá»i quảng cáo sinh động, giúp tôi tìm lại được Thưá»ng Äạo. Thông qua cuốn sách nà y tôi cần anh ấy hiểu rằng – cho dù tôi đã trải qua những ngà y tháng phóng túng nhất, nhưng trong linh hồn cá»§a mình vẫn chưa há» má»™t phút rá»i bỠý nghÄ© và mong má»i tìm anh khắc sâu táºn xương tuá»·... Nếu như có thể, nếu như tôi còn có thể tìm được anh, tôi cÅ©ng muốn anh sẽ là ngưá»i cha đỡ đầu cho con tôi, và chúng tôi sẽ cùng nuôi dạy đứa bé...
Tôi cÅ©ng đã nghÄ©, huyết thống cá»§a tôi và Dabruce cách xa nhau như váºy, vá» mặt y há»c mà nói, đứa bé tôi Ä‘ang mang trong bụng rất có thể sẽ là má»™t cáºu bé thông minh xinh đẹp – cáºu (cô) bé sẽ có hình dáng đầy sức cuốn hút cá»§a David (Venus), má»™t mái tóc và ng, nhưng lại có đôi mắt to Ä‘en lay láy... ÄÆ°Æ¡ng nhiên, căn cứ và o nhân tố di truyá»n, cáºu (cô) bé cÅ©ng có thể là má»™t đứa trẻ mất trÃ. Cho dù như váºy, tôi cÅ©ng vẫn yêu cáºu (cô) bé, và cà ng yêu thương cáºu (cô) bé đó hÆ¡n. Tôi cÅ©ng tin tưởng sâu sắc rằng, bây giỠđứa bé nhá» xiu xÃu Ä‘ang nằm yên trong thể xác tôi, bất kể mặt mÅ©i nó như thế nà o Ä‘á»u sẽ kinh thế hãi tục... Vì sao lại không, phát triển ắt có suy vong, suy vong tất có phát triển(1), tất cả những khổ Ä‘au mà tôi đã chịu đựng lẽ nà o không được báo đáp thÃch đáng và o con tôi? Vấn đỠlà tôi không biết ác má»™ng cá»§a mình phải chăng đã đến táºn cùng hoặc là sẽ bắt đầu má»™t vòng má»›i... Tôi muốn cẩn tháºn gấp lại những trang ác má»™ng đã luôn bám sát tôi, hoà n toà n để lại cho ngà y hôm qua, và để...
Nhưng, Thưá»ng Äạo, Äạo cá»§a tôi, rốt cục anh Ä‘ang ở nÆ¡i nà o?
Tôi nghe có ngưá»i nói anh đã trở vá» Trung Quốc.
Cho nên, mấy hôm trước tôi cũng đã trở vỠTrung Quốc.
Tôi đã từng đến quê anh, nÆ¡i có tiên sÆ¡n quỳnh cảnh cá»§a Bát tiên qua biển trong truyá»n thuyết. Nhưng chẳng có tung tÃch gì cá»§a anh.
Tôi lại ngẫu nhiên nghe được thông tin anh đi Nam Quốc bèn đến đó nghe ngóng kiếm tìm nhưng kết quả chẳng được gì.
Tôi cÅ©ng đã từng “ná»a đêm giáºt mình tỉnh giấc nghe tiếng chuông buổi sá»›m†ở núi Cá»u Hoa, đội mưa lên núi thắp hương khi trá»i còn chưa sáng, tiếp đó lại trèo lên chÃn chÃn tám mốt báºc thá»m, đến cầu Äịa tạng vương Bồ tát Ä‘iện Nguyệt Thân mong ngưá»i giúp đỡ tôi tìm được Thưá»ng Äạo... Mua má»™t chiếc khoá Liên tâm trước tuyệt bÃch núi Thiên Thai, khoá xÃch sắt ở đỉnh cao nhất, hy vá»ng có thể khoá dấu vết và hình bóng cá»§a Thưá»ng Äạo...
Sau đó, có ngưá»i nói đã từng gặp anh ở Tam Hiệp. Tôi lại vá»™i láºp tức Ä‘i Trùng Khánh, xuống thuyá»n xuôi dòng tìm kiếm anh khắp nÆ¡i...
Nhưng chẳng há» có Thưá»ng Äạo cá»§a tôi...
Quả tháºt, anh không biết trong lòng tôi bây giá» nhá»› Thưá»ng Äạo thế nà o đâu... nếu như đứa bé trong bụng tôi là máu thịt cá»§a tôi, tôi nghÄ©, anh ấy chÃnh là hồn phách cá»§a tôi má»›i phải.
Tôi cÅ©ng nhá»› đến tình cảnh buổi sẩm tối hôm thuyá»n Ä‘i tá»›i Ä‘áºp Cát Châu – Tôi đứng ở cuối thuyá»n nhìn vá» phÃa sau, chỉ thấy trá»i nước mênh mang, núi liá»n núi, nước liá»n nước, má»™t mảng đỠquạch đùng đục...
Tôi không kìm được hét vá»ng và o khoảng nước đỠcuồn cuá»™n:
- Thưá»ng – Äạo –
Nhưng, rất lạ, sau tiếng gá»i cá»§a tôi, trong lòng bá»—ng trở nên hoảng loạn –– bởi vì tôi bá»—ng thấy sông lá»›n rá»™ng bao la trước mắt đột nhiên lại vắt ngang má»™t con Ä‘áºp lá»›n hÆ¡n, rá»™ng hÆ¡n, dà i hÆ¡n. Tôi vá»™i chỉ cho những ngưá»i xung quanh:
- Xem kìa, nÆ¡i đó lại có má»™t con Ä‘áºp lá»›n hÆ¡n!
Rất nhiá»u ngưá»i vây xung quanh tôi, nhưng há» chẳng thể nhìn thấy gì, quay lại trách tôi:
- Chắc là cô hoa mắt rồi. Äáºp Tam Hiệp là do con ngưá»i xây dá»±ng vẫn còn chưa hoà n thà nh, ở đây sao lại có thể nhìn thấy được.
Nhưng Ä‘Ãch thá»±c tôi đã nhìn thấy con Ä‘áºp đó rất hùng vÄ©, kéo dà i mấy dặm.
Tôi nghÄ© đến “cái Ä‘áºp†đã từng tồn tại trong thể xác tôi, trong lòng không ghìm được cưá»i lạnh lùng:
- Ha ha, sao lại còn phải xây Ä‘áºp chứ! Tá»± cổ chà kim, lẽ nà o xây còn chưa đủ? Äợi đấy mà xem, xem Ä‘á»i sau sẽ phá Ä‘i thế nà o!
Tôi nghÄ© như váºy trong lòng lại bất giác báºt thà nh lá»i, khiến những ngưá»i đứng cạnh chẳng hiểu đầu Ä‘uôi ra sao, nhìn tôi lạ lẫm, cho rằng há» gặp nếu không phải là má»™t kẻ mất trà thì cÅ©ng là má»™t kẻ tâm thần...
Nhưng, hai mắt tôi vẫn Ä‘au đáu nhìn con Ä‘áºp đó, rất lâu rất lâu má»›i quay lại nhìn mặt sông...
Có má»™t con thuyá»n gá»— nhá» từ xưa xưa vá»™i vã chèo tá»›i chá»— tôi –
Tôi bá»—ng nhiên ngá» vá»±c, dòng sông nà y vốn là con kênh Long Bối – nÆ¡i phát sinh cuá»™c Ä‘á»i tôi; mà chiếc thuyá»n gá»— nhá» kia, đó chÃnh là cái nôi khi xưa bà ngoại đã đưa tôi xuất chinh... Và , tôi cảm nháºn được, ánh mắt cá»§a cha, cô tôi, dưá»ng như Ä‘ang từ tÃt tắp tầng mây chiếu thẳng xuống, ấm áp và kiên trì dõi trông tôi...
Ôi cha, ôi cô! Sẽ có một ngà y, con cần phải tìm và sẽ gặp cha và cô!
– Nhưng, hãy nói cho con, cha và cô có biết Thưá»ng Äạo cá»§a con Ä‘ang ở đâu?
Yêu thương, giá» phút nà y anh Ä‘ang ở nÆ¡i nà o? Anh có biết, đến nay trên thế giá»›i nà y, ngoà i đứa con ra, anh là ngưá»i duy nhất em còn nhá»› đến!
... Còn nữa, con thuyá»n đã từng che chở sinh mệnh cá»§a tôi, chiếc lá sen xanh xanh đã từng che mưa chắn gió cho tôi?
Äạo, anh mau trở vá» Ä‘i, bụng em tuy mang con cá»§a ngưá»i khác, nhưng trái tim em tháºt sá»± lại chứa đựng riêng anh! Hãy trở vá» Ä‘i, ngưá»i huynh trưởng cá»§a em, ca ca cá»§a em, ngưá»i yêu cá»§a em! Hãy trở vá» Ä‘i, mau trở vá» Ä‘i, đông có biển cả, tây có cát trắng, nam có nóng bức, bắc có tuyết lạnh... anh hãy trở vá» Ä‘i...
Äá»™t nhiên, tôi nhìn thấy con thuyá»n nhá» trên sông bá»—ng chốc biến thà nh má»™t Ä‘oá hoa sen liá»n cà nh mà u phá»›t hồng to lá»›n không gì sánh nổi, tươi sắc mầu... má»—i lúc má»™t to, cà ng lúc cà ng xoay nhanh trước mắt tôi...
– Thân yêu, anh chắc đã Ä‘oán được, em lúc đó đã choáng váng, rồi ngã ngục xuống ván thuyá»n. Nhưng hai con mắt cá»§a linh hồn em vẫn như cánh diá»u lÆ¡ lá»ng giữa không trung, nối liá»n vá»›i hốc mắt em bằng má»™t sợi dây nhá» mà u trắng bạc - Bá»—ng nhiên, trong ảo giác tôi thấy núi đồi bốn phÃa chao đảo, sấm chá»›p ùng oà ng, cuồng phong dữ dá»™i, mưa như hắt nước... Trong ánh chá»›p loè, bụng dưới cá»§a tôi bị giẫy đạp thình thịch, trong đó giống như khối nham thạch nóng bá»ng trà o ra, gầm rống, trương phá»nh – cuối cùng, ầm má»™t tiếng, bụng tôi rách ra, tá» cung như chiếc cối đá bá»—ng nhiên nứt toác... nhưng, sau khi cái đớn Ä‘au cá»§a máu tươi trong tâm can à o ra, trong thể xác tôi báºt ra má»™t đứa bé tóc và ng mắt Ä‘en da trắng ngần không má»™t tiếng gà o thét, tháºm chà cÅ©ng không có đứa trẻ mất trà như trong dá»± định... chỉ là , tôi có chút kỳ lạ, tuy tôi không thể sinh đẻ, nhưng trong khắp thế giá»›i nà y vẫn vẳng lên những tiếng kêu khóc kinh thiên động địa không thể dùng lá»i diá»…n tả ra được..
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:54 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |