Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 01-06-2008, 09:02 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 46


Trong Hoàng Cung xảy biến lúc canh khuya

Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, baonhiêu lực lượng tiêu tan hết.

Nguyên lúc gã thi triển "Äằng la thức " ômngang lưng tiểu Quận Chúa, lập tức cô vung song chưởng đánh vào mặt gã, bắt buá»™c gã phải buông taỵ Lúc này toàn thân cô cÅ©ng nhún ra.

Vi Tiểu Bảo đã hai tay từ sau lưng qua hai vai ngược lên giữ lấy hàm dưới cô.

Äó là "Thác thiên thức" trong Cầm nã thá»§ pháp.

Hai tay tiểu Quận Chúa đưa đưa ra ngoài cửa, không thể co vỠđể công kích.

Cô lâm vào tình thế không tự giải cứu được.

Giả tá»· hai ngưá»i đứng đối diện thì tiểu Quận Chúa còn có thể phóng đầu gối đá vào hạ bá»™ hoặc bụng đối phương, nhưng cÅ©ng phải vung chân rất mau lẹ, không thì đối phương tăng gia kình lá»±c vào hai tay là vặn đứtxương cổ cô ngay.

Äây chính là má»™t sát thá»§ ghê gá»›m đểđả thương chí mạng trong phép cầm nã.

Lúc này Vi Tiểu Bảo nằm trên giưá»ng mà hai chân tiểu Quận Chúa đứng dưới đất, khó bá» vung cước phản công, nên cô biến thành cục diện bị kiá»m chế.

Lại nghe tiếng lách cách vang lên rồi cừa sổ bị ngưá»i đẩy bật ra.

Trưá»ng hợp này khiến cho Vi Tiểu Bảo cÅ©ng phải giật mình kinh hãi.

Hồi trước Hải lão công mắc bệnh ho suyễn, sợ gió, nên cửa sổ đã đóng đinh chặt lại để tránh phong hàn.

Sau Hải lão công chết rồi, Vi Tiểu Bảo lại sợ có ngưá»i dòm nom những chuyện bí mật, nên cá»­a sổ vẫn đóng chặt như cÅ©.

Bây giá» có ngưá»i đẩy cá»­a sổ ra là má»™t chuyện khác thưá»ng, trước nay chưa từng xảy đến.

Vi Tiểu Bảo cất tiếng run sợ nói :

- Có quỷ thật rồi.

Tiểu Quận Chúa nhảy xổ lên giưá»ng chúi đầu vào trước ngá»±c gã. Toàn thân cô run bần bật.

Cửa sổ mở từ từ ra rồi, một thanh âm lạnh lẽo cất lên hô hoán:

- Tiểu Quế Tử! Tiểu Quế Tử! ...

Ban đầu Vi Tiểu Bảo cho là quỷ hồn Hải lão công xuấthiện.

Nhưng sau gã nghe tiếng hô hoán lại là khẩu âm đàn bà, càng bở vía cất tiếng run run la lên:

- Äúng là quá»· cái!

Lúc này hai tay Vi Tiểu Bảo nắm giữ được tiểu Quận Chúa đã buông ra rồi.

Trái lại, tiểu Quận Chúa lại ôm khư khư lấy gã, vì cô sợ hết hồn.

Äá»™t nhiên má»™t cÆ¡n gió mạnh lùa vào. Äèn lá»­a trong phòng tắt phụt.

Vi Tiểu Bảo hoa mắt lên. Trong phòng đã thêm má»™t ngưá»i.

Lại nghe "quá»· cái" cất tiếng âm u lạnh lẽo gá»i luôn mấy câu:

- Tiểu Quế Tá»­! Tiểu Quế Tá»­! Äức Diêm Vương kêu ngươi Ä‘i đó.

Diêm Vương gia bảo ngươi sát hại Hải lão công.

Vi Tiểu Bảo chẳng còn hồn vía nào nữa. Gã muốn cãi:

- Hải lão công đâu có phải nô tàihạ sát?

Nhưng gã líu lưỡi, miệng há hốc mà không sao thốt nên lá»i được.

Lại nghe quỷ cái nói:

- Diêm Vương gia bắt ngươi đem đi liệng trên núi đao,hay quẳng vào vạc dầu.

Tiểu Quế Tử! Bữa nay ngươi đừng hòng trốn thoát nữa.

Vi Tiểu Bảo nghe mấy câu này đột nhiên phát giác, gã la thầm:

- Té ra là Thái Hậu chứ không phải là quỷ cái.

Tuy gã đã biết đây là ngưá»i chứ không phải là quá»·, nhưng gã càng sợ hãi hÆ¡n, vì ngưá»i này chính là Thái Hậu. Gã lẩm bẩm:

- Nếu là quá»· cái đến bắt thì hoặc giả ta không chịu Ä‘i còn được nhưng Thái Hậu thì chẳng cóhy vá»ng gì sống nữa. Thế nào mụ cÅ©ng giết mình để bịtmiệng.

Thực ra trước kia gã vẫn lo ngay ngáy có ngày bị Thái Hậu giết chết để phòng ngừa gã tiết lộ việccơ mật. Nhưng lâu nay vẫn không thấy động tĩnh gì.

Thá»i gian làm nhạt dần mối lo âu trong lòng gã.

Gã cho là Thái Hậu chưa hay là mình đã hiểu chuyện bí mật của bà, hoặc lại tin là gã có biết cũng không dám tiết lộ.

Äồng thá»i bà nghÄ© tá»›i tiểu Hoàng Äế thương yêu gã nên bà không nỡ gia hại.

Thá»±c ra Thái Hậu sở dÄ© chần chừ chưa hạ sát Vi Tiểu Bảo là vì hôm bà động thá»§ cùng Hải lão công đã bị ná»™i thương cá»±c kỳ trầm trá»ng.

Bà lại thấy Hải lão công phóng chưởng, phóng cước đá gã bay Ä‘i mà không chết thì cho rằng ná»™i công cá»§a gã không phải tầm thưá»ng.

Ná»™i thương bà chưa hoàn toàn khá»i hẳn, công lá»±c chưa phục hồi, bà không hành động mạo hiểm.

Chuyện giết ngưá»i để bịt miệng không thể mượn kẻ khác làm thay mình,cần phải chính bà động thá»§.

Thái Hậu là ngưá»i tính tình thâm hiểm mà chuyện bí mật lại liên quan đến việc lá»›n tày đình thì khi nào bà chịu dung cho Vi Tiểu Bảo cònsống ở thế gian.

Äừng nói gã chỉ là má»™t tên tiểu thái giám, địa vị thấp hèn chẳng có chi đáng kể, dù gặp tay đại quyá»n thế như Hậu Phi, Thái tá»­, Tướng quân, Äại thần mà có liên quan đến vụ cÆ¡ mật trá»ng đại này, số ngưá»i lên tá»›i trăm ngưá»i bà giết cả má»™t trăm, lên tá»›i ngàn ngưá»i bà cÅ©ng giết cả má»™t ngàn.

Thái Hậu chỠđợi đã lâu ngày, hiện giỠcông lực bà cũng chưa hồi phục, nhưng bà nghĩ rằng nấn ná một ngày là thêm một phần nguy hiểm vì việc cơ mật có thể bị tiết lộ.

Thái Hậu không thể chỠđợi được nữa liá»n đến cạy cá»­a sổ phòng Vi Tiểu Bảo để vào hạ sát thá»§.

Bà đứng bên ngoài chá»›t nghe tiếng Vi Tiểu Bảo la "Có quá»·" liá»n giả vá» làm quá»·.

Thái Hậu vào phòng rồi không biết trên giưá»ng còn có ngưá»i nằm.

Bà từ từ ngưng tụ kình lá»±c, giÆ¡ tay mặt lên, Ä‘i từngbước tiến lại trước giưá»ng.

Võ công của Thái Hậu so với Hải lão công cũng chỉ kém một chút.

Kình lá»±c trên bàn tay bà dÄ© nhiên không phải tầm thưá»ng.

Bà biết rằng phát chưởng cá»§a mình dáng xuốngthì dù Vi Tiểu Bảo có đến mưá»i mạng cÅ©ng khôngsống

sót được.

Vi Tiểu Bảo thấy Thái Hậu vung chưởng đánh xuống, còn cách mấy thước,chưởng phong đã quét vào mặt rát như dao thứa, gã biết rằng không thể chống cá»± nổi liá»n co mình chui vào trong chăn.

Phát chưởng của Thái Hậu dáng xuống đánh "binh" một tiếng trúng cả Vi Tiểu Bảo lẫn tiểu Quận Chúa. May ở chỗ cách tấm chăn bông dày, kình lực đã giảm đi quá nửa.

Thái Hậu biết đánh một chưởng này Vi Tiểu Bảo tất chưa chết.

Bà giơ tay lên phóng phát chưởng thứ hai.

Lần này bà vận động kình lực nặng hơn lần trước.

Bàn tay vừa đụng vào chăn bỗng đau nhói lên.

Bà cho là mình bị thương vỠmột thứ khí giớisắc bén, bất giác la lên một tiếng, nhảy lùi lạiphía sau.

Giữa lúc ấy bá»—ng nghe ba, bốn ngưá»i đồng thanh hô lá»›n:

- Có thích khách! Có thích khách!

Thái Hậu giật mình kinh hãi tá»± há»i:

- Sao lại có ngưá»i biết chóng thế !

Bà nghĩ tới địa vị tôn quý của mình, quyết chẳng thể để ai trông thấy chính bà đã ra tay hạ sát một tên tiểu thái giám.

Bàn tay bị thương Ä‘au thấu tâm can, Thái Hậu không rảnh để coi Vi Tiểu Bảo đã chết chưa, bà Ä‘iểm hai chân xuống vá»t mình qua cá»­a sổ nhảy ra.

Chân chưa chấm đất, Thái Hậu đã thấy có hai ngưá»i tập kích phía sau lưng.

Bà vung song chưởng ra chiêu "Hậu cố vô ưu" đánh ngược lại.

Sau lưng Thái Hậu tá»±a hồ cÅ©ng có mắt, kình lá»±c songchưởng cá»§a bà dÄ© nhiên cá»±c kỳ lợi hại đánh trúngvào cả hai ngưá»i.

Hai ngưá»i kia Ä‘á»u bị trúng chưởng vào ngá»±c ngã lăn ra.

Tiếp theo Thái Hậu nghe thấy từ phía xa xa có tiếngngưá»i hô:

- Äá»™i thứ nhất và đội thứ hai bảo há»™ Hoàng Thượng. Äá»™i thứ ba bảo há»™ Thái Hậu. Không được ai bá» Ä‘i.

Sau toà núi giả mé Äông cÅ©ng có tiếng ngưá»i la :

- Bên này có thích khách. Quân tặc tử to gan định gia hại Quế công công !

Thái Hậu biết đây là bá»n thị vệ Ở trong cung.

Tên nào cũng võ công cao thâm, chỉ giao đấu vài chiêu là thân phận bà sẽ bị bại lộ.

Thái Hậu liá»n co ngưá»i lại ẩn mình vào bên bụi hoa. Bàn tay bà má»—i lúc nổi má»™t cÆ¡n Ä‘au kịch liệt.

Bóng ngưá»i lay động.

Bảy, tám tên đang đánh nhau loạn xà ngầu.

Tiếng binh khí đụng chạm bật lên choang choảng như gió táp mưa sa.

Thái Hậu bụng bảo dạ:

- Té ra trong cung quả có thích khách xâm nhập.

Không hiểu đây là bạn bè của Hải lão công hay dư đảng của Ngao Bái?

Bà lại nghe những tiếng truyá»n lệnh từ đằng xa vá»ng lại không ngá»›t.

Trong bóng tối đen ánh lửa cùng đèn ló từ bốn mặt tám phương chiếu cả vào một chỗ.

Thái Hậu nhủ thầm:

- Bây giá» mà mình không chạy thì chỉ lát nữa là khó có đưá»ng thoát thân được.

Bà lún mình xuống, từ phía sau bụi hoa nhảy vá»t ra, hấp tấp chạy thẳng vá» tẩm cung cá»§a mình.

Thái Hậu vừa chạy được mấy trượng thì má»™t ngưá»i nhảy xổ đến trước mặt.

Ngưá»i này hai tay cầm hai ngá»n cương trùy đâm lẹ vàotrước mặt Thái Hậu.

Miệng hắn lớn tiếng quát :

- Tên phản tặc lớn mật! Mi dám lẻn vào cung quấy rối!

Thái Hậu hơi nghiêng mình đi. Tay mặt bà ra hư chiêu. Tay trái phóng chưởng đánh tới bả vai đối phương.

Ngưá»i kia hạ thấp vai xuống tránh khá»i. Tay trái hắn cầm cương trùy đâm ngược lên, khí thế cá»±c kỳ mãnhliệt.

Thái Hậu lạng ngưá»i qua bên trái, xoay tay mặt đánh xéo lại.

Chỉ trong chá»›p mắt hai bên đã trao đổi mưá»i mấy chiêu.

Ngưá»i kia miệng không ngá»›t quát tháo :

- Quân phản tặc giá»i thật ! Té ra là má»™t mụ đàn bà.

Thái Hậu thấy tên thị vệ này võ nghệ không phải tầm thưá»ng. Nếu còn tiếp tục đánh nhau thì chỉ trong vòng hai, ba chục chiêu, e rằng bá»n thị vệ khác trong cung sẽ đến tiếp viện.

Bà nghe tiếng bá»n thị vệ má»—i lúc má»™t vây gần lại. Trong lúc cấp bách, bà lá»›n tiếng quát:

Quân nô tài lớn mật ! Mi dám động thủ đánh Thái Hậu !

Tên thị vệ giật mình kinh hãi dừng tay há»i:

- Sao?

Thái Hậu đáp:

- Ta đây là Thái Hậu!

Trong đêm tối gã nhìn không rõ, còn đang ngần ngừ, thì Thái Hậu đã vung song chưởng đánh "sầm" một tiếng trúng vào ngực đối phương.

Tên thị vệ kia tan nát ngũ tạng chết ngay lập tức.

Thái Hậu đỠkhí nhảy vá»t Ä‘i chuồn vào trong bụi hoa.

Äây nhắc lại Vi Tiểu Bảo chui vào chăn rồi bị Thái Hậu phóng chưởng đánh trúng lưng cÆ¡ hồ chết giấc. Trong lúc nguy cấp gã rút truá»· thá»§ trong ống giầy ra cầm chổng ngược mÅ©i lên ở trong chăn. Chá»— chăn này cao gồ lên.

Phát chưởng thứ hai cá»§a Thái Hậu nhằm chá»— cao dáng xuống liá»n trúng phải mÅ©i truá»· thá»§.

Thanh gươm truá»· thá»§ này sắc bén dị thưá»ng, có thể chém tan vàng vỡ đá mà bàn tay cá»§a Thái Hậu lại đánh xuống cá»±c mạnh. MÅ©i truá»· thá»§ lập tức xuyên qua chăn bông đâm suốt bàn tay Thái Hậu từ đằng trước ra đằng sau.

Vi Tiểu Bảo chá» cho Thái Hậu vá»t ra ngoài cá»­a sổ rồi má»›i vén má»™t góc chăn lên thì thấy bên ngoài tiếng ngưá»i lác đác xôn xao. Gã nghÄ© bụng:

- Chắc Thái Hậu phái ngưá»i đến bắt ta rồi!

Gã từ trên giưá»ng nhảy xuống đất, mở cá»­a ra nói:

- Chúng ta chạy chốn cho mau!

Tiểu Quận Chúa vừa khóc vừa nói:

- Ta Ä‘au... đến chết ngưá»i!

Nguyên phát chưởng thứ nhất cá»§a Thái Hậu đánhtrúng sau lưng Vi Tiểu Bảo đồng thá»i đánh trúng vàođùi bên trái tiểu Quận Chúa.

Tiểu Quận Chúa hứng chưởng lá»±c nhiá»u hÆ¡n. Xương đùi bên trái cô bị gãy rá»i.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Ngươi làm sao thế?

Gã nắm lấy cổ áo tiểu Quận Chúa giục:

- Trốn cho mau! Trốn cho mau !

Rồi gã kéo cô ra khá»i giưá»ng.

Chân phải tiểu Quận Chúa rớt xuống đất, cô cảm thấy đùi đau thấu tâm can. Cô nghiêng mình lăn lộn dưới đất, vừa khóc vừa nói:

- Tạ .. ta bị gãy xương đùi rồi.

Vi Tiểu Bảo trong lòng nóng nảy cất tiếng thoá mạ :

- Con mẹ nó! Sao không gãy sớm, hay gãy muộn hơn...

Gã tự nhủ:

- Lão gia cần trốn thoát thân, đừng nói thị gãy má»™t xương đùi, mà gãy bốn xương đùi, tám xương đùi, thành mưá»i bảy, mưá»i tám Ä‘oạn thìlão gia cÅ©ng chẳng quan tâm.

Gã xoay mình nhảy tá»›i bên cá»­a sổ nhìn ra ngoài. Nếu không có ngưá»i là gã nhảy ra. Nhưng gã vừa trông thấy Thái Hậu vung song chưởng đánh vá» phía sau.

Tiếp theo hai ngưá»i bay tung lên té huỵch xuống đất thật mạnh. Má»™t ngưá»i ngã lăn dưới cá»­a sổ.

Vi Tiểu Bảo lá» má» nhìn thẩy ngưá»i này mặc sắc phục thị vệ Ở trong cung thì rất lấy làm kỳ, tá»± há»i:

Tại sao Thái Hậu lại đánh thị vệ Ở trong cung?

Lại thấy Thái Hậu xẹt mình ẩn vào trong bụi hoa. Ngoài xa mấy trượng sáu, bảy ngưá»i đánh đánh nhau, trong tay Ä‘á»u cầm binh khí.

Cuộc chiến đấu vô cùng khốc liệt.

Từ đằng xa có tiếng ngưá»i hô lá»›n:

- Bắt thích khách! Bắt thích khách!

Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm, bụng bảo dạ:

- Té ra trong cung có thích khách lẻn vào, chứ không phải hỠđịnh bắt ta.

Gã lại chú ý nhìn ra thấy Thái Hậu đang đánh nhau với một tên thị vệ.

Tên thị vệ này sá»­ má»™t cặp cương trùy phát ra ánh sáng lấp loáng rá»i tá»›i.

Lát sau Thái Hậu lại đánh chết tên thị vệ rồitung mình ẩn vào trong bóng tối

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

- Bá»n thị vệ trong cung không phải đến bắt ta, chẳng lẽ chúng lại vâng mệnh Hoàng Thượng Ä‘i bắt Thái Hậu? Nếu vậy lão gia bất tất phải trốn nữa.

Gã quay lại nhìn tiểu Quận Chúa thấy cô ngồi dậy rồi, miệng khẽ bật tiếng rên rỉ.

Vi Tiểu Bảo biết mình không có gì nguy hiểm, trong lòng lại vui vẻ, gã đến bên tiểu Quận Chúa khẽ há»i:

- Ngươi có Ä‘au lắm không? Bên ngoài lại có ngưá»i bắt ngươi đó, chá»› có lên tiếng.

Tiểu Quận Chúa sợ quá không dám rên nữa.

Bỗng nghe bên ngoài có tiếng hô :

- Giống chó chân Ä‘en nanh sắc ghê gá»›m! Lên núi Äiểm Thương quách!

Tiểu Quận Chúa "ủa " lên một tiếng, nói:

- Há» là ngưá»i nhà ta.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Chẳng lẽ là bạn với ngươi ư? Sao ngươi lại biết?

Tiểu Quận Chúa đáp:

- Bá»n chúng hô ám hiệu ở trong Má»™c vương phá»§ nhà tạ ÄÆ°a ta ra coi... Lẹ lên! Lẹ lên!

Vi Tiểu Bảo lại há»i:

Có phải bá»n chúng sắn vào Hoàng cung để cứu ngươi không ?

Tiểu Quận Chúa đáp :

- Ta không biết. Äây là Hoàng cung hay sao?

Vi Tiểu Bảo không đáp, bụng bảo dạ:

- Nếu chúng mà biết con tiểu nha đầu này ở đây tất xông vào để cứu thị.

Lão gia một mình khó địch nổi số đông.

Gã liá»n giÆ¡ tay ra giữ chặt lấy miệng tiểu Quận Chúa nói:

- Ngươi chá»› có lên tiếng để ngưá»i ngoài phát giác thì tất cả cái đùi kia cá»§a ngươi cÅ©ng bị gãynốt, ta quyết không tha.

Bên ngoài vang lên những tiếng la "ối ối" ! vàtiếng reo hò:

- Giết được hai tên thích khách rồi.

Lại có ngưá»i hô:

- Thích khách trốn vá» phía Äông, chúng ta phải rượt cho lẹ.

Tiếng ngưá»i má»—i lúc má»™t xa.

Vi Tiểu Bảo buông tay ra, nói:

- Bè lũ của ngươi trốn chạy hết rồi.

Tiểu Quận chúa cãi:

- Không phải há» trốn chạy đâu, há» bảo nhau lên núi Äiểm Thương, nói tức là tạm thá»i rút lui trong chốc lát mà thôi.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Chó chân đen là ai?

Tiểu Quận Chúa đáp :

- Chó chân Ä‘en là bá»n võ sÄ© dưới trướng Hoàng đế nhà Mãn Thanh.

Tiếng ngưá»i truyá»n lệnh ở đằng xa vẫn còn văng vẳng vá»ng lại không ngá»›t.

Hiển nhiên trong cung Ä‘ang Ä‘iá»u động thị vệ vây bắt thích khách.

Äá»™t nhiên phía dưới cá»­a sổ có ngưá»i rên ư ư? hai tiếng mà lại là thanh âm phụ nữ.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Còn tên thích khách chưa chết ta ra đâm cho thị hai đao. Thị vệ trong cung toàn là đàn ông, vậy tiếng rên đàn bà dĩ nhiên là thích khách.

Tiểu Quận Chúa cản lại nói:

- Äừng đừng ! ... Äừng giết y, không chừng là ngưá»itrong phá»§ ta.

Cô bám lấy vai Vi Tiểu Bảo đứng lên, không thể nghÄ© đến chân bên phải bị Ä‘au được nữa, chân trái cô nhảy cà nhắc đến bên cá»­a sổ. Cô thấy dưới cá»­a sổ có hai ngưá»i, liá»n cất tiếng há»i:

- Có phải Thiên Nam, Äịa Bắc ...

Vi Tiểu Bảo vội đưa tay bưng miệng cô.

Ngưá»i đàn bà dưới cá»­a sổ đáp:

- Thuộc hạ Ở dưới trướng Khổng Tước Minh Vương. Cô là... tiểu Quận Chúa phải không?

Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:

- Ngưá»i đàn bà này đã phát giác ra tông tích tiểu Quận Chúa thì tai vạ không nhá».

Gã giơ gươm truỷ thủ lên toan liệng xuống. Bỗng cổ tay bị rít chặt, thì ra bị tiểu Quận Chúa nắm rồi.

Tiếp theo dưới nách gã đau nhói.

Vi Tiểu Bảo cảm thấy toàn thân tê chồn. Thanh gươm truỷ thủ xuýt nữa tuột tay, gã không còn sức để liệng xuống.

Bá»—ng nghe tiểu Quận Chúa há»i:

- Có phải sư tỷ đấy không?

Ngưá»i đàn bà ở dưới cá»­a sổ đáp:

- Ta đây. Ngươi... làm gì ở trong đó?

Tiểu Quận Chúa chưa trả lá»i, Vi Tiểu Bảo đã lên tiếng:

- Con mẹ nó! Ngươi đến đây làm chi?

Tiểu Quận Chúa cản lại nói:

- Ngươi... Ngươi đừng thoá mạ ỵ Y là sư tỷ của tạ Sư tỷ ơi ! Sư tỷ bị thương rồi phải không? Hỡi ôi ! Ngươi... ngươi mau nghĩ cách gì để giải cứu sư tỷ tạ Sư tỷ đối với ta rất tửtế.

Cô nói mấy câu này vá»›i cả hai ngưá»i nhưng lá»™n xá»™n, không minh bạch.

Ngưá»i đàn bà dưới cá»­a sổ bật tiếng rên rồi nói:

- Ta không muốn cho thằng lá»i đó cứu trợ, vì gã chẳng có bản lãnh gì thì còn cứu ta thế nào được?

Hiện giá» khí huyết Vi Tiểu Bảo đã lưu thông như thưá»ng. Gã cá»±a mạnh má»™t cái, rồi lại thoá mạ:

- Con đượi thối tha kia ! Lão gia không đủ bản lãnh để cứu ngươl ư ?

Bất quá ngươi là một tên tiểu nha đầu hạng chín. Hừ! Lão gia chỉ đưa một ngón tay út ra là con mẹ nó... Cứu được hai ba mươi tên , bảy tám chục tên.

Lúc này ở đằng xa lại vang lên những tiếng hô "Bắt thích khách! Bắt thích khách! "

Tiểu Quận Chúa trong bụng rất đỗi hoang mang, miệng lắp bắp:

- Ngươi mau cứu sư tỷ ta đi ! Tạ.. hô luôn ba câu: Hảo ca ca ! Hảo ca ca ! Hảo ca ca !

Lúc trước Vi Tiểu Bảo giục mãi cô không chịu hô ba tiếng này.

Nhưng hiện giá» cô thấy cứu ngưá»i là gấp liá»n hô luôn mấy câu.

Vi Tiểu Bảo cao hứng cưá»i ha hả, há»i:

- Hảo muội muội! Muội muội muốn ca ca làm gì?

Tiểu Quận Chúa đỠmặt lên đáp :

- Ta yêu cầu ngươi cứu thoát sư tỷ ta.

Ngưá»i đàn bà dưới cá»­a sổ gắng gượng lên giá»ng quật cưá»ng nói:

- Tiểu Quận Chúa ! Äừng năn nỉ gã vô ích.Thằng lá»i này ốc chưa lo nổi mình ốc thì cònnói gì đến chuyện cứu ai nữa?

Vi Tiểu Bảo nói:

- Hừ! Ta nể mặt hảo muá»™i muá»™i cá»§a ta mà ta phải cứu ngươi. Hảo muá»™i muá»™i ! Những Ä‘iá»u gì chúng ta đã nói thì phải nhá»› tá»›i sau này đừng có cãi chối.

Ngươi yêu cầu ta cứu sư tá»· những. Vậy từ nay ngươi không được đổi giá»ng, mà vÄ©nh viá»…n phải kêu ta bằng "Hảo ca ca".

Tiểu Quận Chúa đáp :

- Ngươi muốn ta kêu bằng gì cũng được. Hảo bá bá! Hảo thúc thúc, Hảo công công ! ...

Vi Tiểu Bảo bật cưá»i ngắt lá»i:

- Ta chỉ làm hảo ca ca cá»§a ngươi thôi. Cho những ngưá»i kêu ca bằng công công thì chẳng thiếu gì. Äâu ta có ham?...

Tiểu Quận Chúa nói:

- ÄÆ°á»£c rồi ! Ta vÄ©nh viá»…n... kêu ngươi bằng hảo... hảo. ..

Vi Tiểu Bảo há»i gạn:

- Hảo cái gì?

Tiểu Quận Chúa đáp :

- Hảo... hảo ca ca !

Cô nói rồi khẻ đẩy lưng Vi Tiểu Bảo một cái.

Vi Tiểu Bảo nhảy ra ngoài cá»­a sổ thì thấy má»™t cô gái mình mặc áo Ä‘en ngồi co ro vào tưá»ng.

Gã nói:

- Bá»n thị vệ trong cung đến bắt ngươi Ä‘em chém nát ra như tương làm mắm ăn.

Nữ lang nói:

- Ta có cần gì? Sẽ có ngưá»i trả thù cho ta.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Con tiểu nha đầu này ăn nói quật cưá»ng. Bá»n thị vệ chưa giết ngươi ngay đâu.

Trước hết chúng còn lột trần truồng ngươi ra rồi lấy ngươilàm... làm vợ.

Nữ lang kia quả nhiên trong lòng hồi há»™p không dám bướng nữa, liá»n nói:

- Ngươi chém bản cô nương một đao phứt đi cho rồi.

Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :

- Sao ta lại giết ngươi? Ta cũng muốn lột quần áo ngươi vàbắt ngươi làm vợ.

Gã nói rồi cúi xuống ôm nữ lang.

Nữ lang hốt hoảng vung chưởng đánh gã má»™t cái bạt tai. Nhưng nàng Ä‘ang bị trá»ng thương, bàn tay chẳng có chút kình lá»±c nào, chỉ phết nhẹ vào mặt Vi Tiểu Bảo má»™t cái.

Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:

- Ngươi chưa làm vợ mà đã gãi ngứa cho chồng.

Äoạn gã ôm nữ lang chạy vào phòng.

Tiểu Quận Chúa mừng quá chạy lại ôm nàng đặt lên giưá»ng.

Ngoài cá»­a sổ có tiếng ngưá»i khẽ nói:

- Quế công công! ... Cô gái này... là tên phản tặc ... không cứu thị được đâu.

Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, cất giá»ng run run há»i:

- Ngươi... ngươi là ai?

Ngưá»i kia đáp :

- Tiểu nhân là. .. thị vệ... Ở trong cung.

Vi Tiểu Bảo hiểu ngay là tên thị vệ vừa bi Thái Hậu đánh cho một chưởng.

Gã má»›i bị thương chứ chưa chết. Nghe tiếng nối nhát gừng ai cÅ©ng hiểu thương thế gã rất trầm trá»ng.

Vi Tiểu Bảo tự nhủ:

- Nếu ta đem con nhỠáo đen này đã ra tất làđược công lớn. Nhưng còn tiểu Quận Chúa thì làm thế nào? Nếu vụ này bị tiết lộ là một mối hoa. lớn.

Gã nhảy ra ngoài cá»­a sổ há»i:

- Ngươi bị thương rồi ư?

Ngưá»i kia ấp úng đáp :

- Tiểu nhân. .. trước ngực ...

Vi Tiểu Bảo cầm gươm truỷ thủ đâm vào trước ngực tên thị vệ.

Tên thị vệ chết ngay lập tức.
Tài sản của ngocvosong1986

  #47  
Old 01-06-2008, 09:03 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 47


Tiểu Công Công giỡn cợt giai nhân


Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:

- Quanh đây không chừng còn có ngưá»i bị thươngchưa chết. âu ta phải tìm giết cho kỳ hết để bịt miệng.

Gã liá»n Ä‘i kiếm trong bụi hoa cùng bên toà núi giả hết má»™t lượt thì thấy dưới đất có tất cả năm xác chết: ba ngưá»i là thị vệ trong cung và hai tên thích khách ở ngoài vào.

Chúng Ä‘á»u tắt hÆ¡i hết cả rồi.

Vi Tiểu Bảo ôm xác chết má»™t tên thích khách đặt lên cá»­a sổ để quay đầu vào trong, chân hướng ra ngoài. Äoạn gã cầm gươm truá»· thá»§ đâm vào lưng xác chết mấy cái.

Tiểu Quận chúa kinh hãi há»i:

Y là ngưá»i trong vương phá»§ chúng ta đã chết rồi. Sao ngươi còn đâm y làm chi?

Vi Tiểu Bảo "hừ" một tiếng rồi đáp:

- Vì ta muốn cứu con điếm thối tha sư tỷ của ngươi nên ta làm thế này.

Nữ lang kia Ä‘ang nằm trên giưá»ng vá»™i lên tiếng:

- Ngươi mới là một đứa thối tha.

Vi Tiểu Bảo vừa cưá»i vừa há»i:

- Ngươi đã ngửi đâu mà biết ta thúi?

Nữ lang đáp :

Trong phòng này toàn một mùi hôi thúi.

Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:

- Trong phòng trước vẫn thơm tho, từ lúc ngươi vào mới thành mùi thúi.

Tiểu Quận chúa vội gạt đi:

- Các ngưá»i chưa từng quen biết nhau, má»›i gặp nhau lần đầu đã gây lá»™n om sòm.

Thôi đừng cỠmiệng nhau nữa.

Sư tỷ! Sao sư tỷ lại vào đây? Phải chăng sư tỷ vào... để cứu tiểu muội?

Nữ lang kia đáp :

- Chúng ta không biết ngươi vào đây.

Má»i ngưá»i kiếm không thấy ngươi, liá»n Ä‘oán là ngươi bi.... bị bá»n Thất Äát ...

Nàng nói tới đây rồi hơi thở không kể tiếp được.

Vi Tiểu Bảo xen vào :

- Äã không đủ hÆ¡i sức để nói thì nín Ä‘i được không?

Nữ lang kia tức mình đáp :

- Ta cứ nói, ta cứ nói ! Ngươi làm gì ta?

Vi Tiểu Bảo nói:

- Ngươi có bản lãnh thì nói đi !

Tiểu Quận Chúa ôn nhu văn nhã thế kia, đâu có mồm loa mép giải như hạng đỉ điếm.

Tiểu Quận Chúa can ngăn:

Äừng đừng. .. ! Ngươi không biết đó thôi. Sư tá»· ta là ngưá»i rất tốt.

Ngươi đừng thoá mạ y thì y không tức mình vớingươi.

Sư tỷ ơi. Sư tỷ bị thương chỗ nào? Thương thế có nặng lắm không?

Nữ lang chưa kịp đáp, Vi Tiểu Bảo đã cướp lá»i:

- Bản lãnh thị kém cá»i lại không biết tá»± lượng, sấn vào cung má»™t cách càn rỡ thì dÄ© nhiên là bị thương rất nặng. Ta xem chừng thị không sống nổi ba giá» nữa. Chỉ đến sáng là vá» chầu trá»i.

Tiểu Quận Chúa ngập ngừng nói:

- Không có đâu ! Hảo. .. hảo ca cạ.. nghĩ cách gì cứu cho sư tỷ đi.

Nữ lang kia tức giận nói:

- Chẳng thà ta chết còn hơn chứ không thèm cầu gã cứu. Tiểu Quận Chúa !

Thằng lá»i này là đứa lẻo mép, sao tiểu Quận Chúa lại kêu gã... kêu gã như vậy !

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Kêu ta bằng gì ?

Nữ lang kia không mắc hợm liá»n đáp :

- Kêu ngươi bằng con khỉ.

Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :

- Ta là con khỉ ông, ngươi là con khỉ bà.

Vá» chuyện đối Ä‘iá»u vá»›i đàn bà con gái, gã ở Lệ Xuân viện đã được "rèn luyện" lâu ngày và trải qua biết bao nhiêu "trận lá»›n". Khi nào gã chịuthua ai?

Nữ lang nghe Vi Tiểu Bảo nói toàn những câu thô bỉ, vô loại liá»n không ngó đến gã nữa mà chỉ nằm thở hồng há»™c.

Vi Tiểu Bảo cầm cây đèn nến trên bàn giơ lên nói:

- Äể ta coi xem thị bị thương chá»— nào?

Nữ lang la lên :

- Ta không cần. Äừng nhìn ta ! Äừng nhìn ta !

Vi Tiểu Bảo quát:

- Äừng lá»›n tiếng ! Ngươi muốn ngưá»i ta bắt ngươi Ä‘em Ä‘i làm vợ chăng?

Gã soi đèn gần vào thì thấy nưa mặt nữ lang nhuộm đầy máu tươi. Nàng lối 17, 18 tuổi.

Khuôn mặt trái xoan. Dung mạo cực kỳ xinh đẹp.

Vi Tiểu Bảo không nhịn được cất tiếng khen:

- Té ra con điếm thối tha này là một mỹ nhân.

Tiểu Quận Chúa lại can ngăn:

Ngươi đừng mắng nhiếc sư tá»· tạ Y vốn là ngưá»i đẹp.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Vậy ta phải nhất định lấy thị làm vợ.

Nữ lang kinh hãi muốn cá»±a quậy ngồi dậy đánh Vi Tiểu Bảo, nhưng nàng vừa nghiêng mình đã "ối" lên má»™t tiếng rồi lại té xuống giưá»ng.

Vi Tiểu Bảo dĩ nhiên hiểu vỠchuyện nam nữ rất sớm. Nhưng tuy gã nói:

- "Bắt thị làm vợ" hay gì gì mà vẫn không đụng lòng sắc dục.

Có Ä‘iá»u bản tính gã thích diá»…u cợt.

Gã thấy nữ lang nghe mình bảo bắt nàng làm vợ khiến nàng rất đỗi bồn chồn, liá»n trêu ghẹo không ngừng, nhăn nhở cưá»i há»i:

- Ngươi làm gì mà nóng thế? Chưa bái đưá»ng thì đã thành phu thê thế nào được?

Trá»i Æ¡i ! Vết thương ngươi vẫn chảy máu, làm ô uế cảgiưá»ng ta.

áo nữ lang máu tươi vẫn ứa ra không ngớt đủ tỠthương thế nàng khá nặng.

Bá»—ng nghe tiếng bước chân ngưá»i chạy nhá»™n nhịp, lại có tiếng gá»i:

- Quế công công ! Quế công công ! Công công không việc gì chứ?

Nguyên bá»n thị vệ trong cung đánh lui bá»n thích khách, bảo vệ Hoàng Thượng, Thái Hậu, cùng những phi tần địa vị cao hÆ¡n rồi đến những thái giám có chức nghiệp.

Vi Tiểu Bảo là má»™t tên thái giám hầu cận Hoàng Äế, dÄ© nhiên mưá»i mấy tên thị vệ chạy đến để tân công.

Vi Tiểu Bảo giục tiểu Quận Chúa:

- Lên giưá»ng Ä‘i !

Äoạn gã kéo chăn bông đắp kín lên hai ngưá»i, buông màn xong hô :

- Các ngươi lại đây mau! ở đây có thíchkhách!

Nữ lang sợ hãi vô cùng, nhưng mình bị trá»ng thương thì còn cục cá»±a thế nào được?

Tiểu Quận chúa vội nói:

- Ngươi đừng lên tiếng và đừng kêu ngưá»i đến bắt sư tá»· ta.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Thị không chịu làm vợ ta, sao ta phải nể thị?

Gã vừa nói dứt lá»i thì mưá»i mấy tên thị vệ đã chạy đến trước cá»­a sổ.

Bỗng một tên la lên:

- Úi chao ! ở đây có thích khách!

Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :

- Các ngươi bất tất phải hoang mang.

Tên này muốn mò vào phòng ta nhưng bị ta phóng đao phát lạc xong rồi.

Bá»n thị vệ giÆ¡ Ä‘uốc lên soi quả thấy trên lưng ngưá»i này có mấy vết thương. áo quần và cá»­a sổ hãy còn huyết tích.

Một tên khác nói:

- Quế công công phải một phen kinh hãi?

Một tên khác cãi:

- Làm sao Quế công công phải kinh hãi? Quế công công võ công trác tuyệt, chỉ cất tay một cái là giết chết được thích khách. Nếu còn mấy tên nữa đến tất cũng bị giết.

Bá»n thị vệ hùa nhau tâng bốc, tán dương Vi Tiểu Bảo giá»i giang, đêm nay lại lập công lá»›n.

Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:

- Có gì đáng công lao đâu? Tên thích khách lạ này đã bị thương rồi, giết gã chẳngkhó khăn gì.

Một tên thị vệ thở dài nói:

- Thi lão lục và Hùng lão nhị chết vỠphận sự.

Bá»n thích khách này thật hung ác.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Các vị Ä‘i bảo vệ Hoàng Thượng là Ä‘iá»u khẩn yếu. Ta ở đây không sao cả.

Một tên nói:

- Trước tẩm cung cá»§a Hoàng Thượng đã có hÆ¡n hai tram ngưá»i canh gác.

Bá»n thích khách tên nào chết đã chết rồi, tên nào trốn đã trổn rồi.

Trong cung trở lại yên tĩnh.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Anh em thị vệ bỠmình vì chức vụ, chúng ta phải mai táng tâu xin Hoàng Thượng ban phủ tuất cho.

Các anh em vất vả đêm nay tất được Hoàng Thượng trá»ng thưởng.

Bá»n thị vệ cả mừng ngỠý cảm Æ¡n.

Vi Tiểu Bảo tự nhủ:

- Mình không mất tiá»n, tá»™i gì chẳng xin cho há»?

Gã liá»n nói:

- Tên hỠcác vị ta không nhớ rõ. Vậy các vị báo danh đi.

Nếu Hoàng Thượng há»i đến những ai đã gắng sức đêm nay, ta biết chừng mà nhắc dùm.

Bá»n thị vệ càng mừng rỡ hÆ¡n, vá»™i báo há» tên.

Vi Tiểu Bảo trí nhớ rất hay.

Mưá»i mấy há» tên mà gã chỉ nghe qua má»™t lượt đã ghi nhận được không trật má»™t ai.

Gã nói:

- Các vị lại đi tuần khắp nơi. Không chừng còn có thích khách ẩn nấp trong bóng tối và những nơi hiu quạnh. Nếu bắt sống được đàn ông thì khảo đả thật kỹ, đàn bà thì lột trần quần áo bắt làm vợ.

Bá»n thị vệ liá»n nổi lên tràng cưá»i ha hả, vâng dạ luôn miệng.

Vi Tiểu Bảo lại bảo chúng:

- Khiêng xác chết này đi !

Bá»n thị vệ vâng lá»i, vấn an rồi khiêng xác chết Ä‘em Ä‘i.

Vi Tiểu Bảo đóng cửa sổ lại, xoay mình trở vào, móc màn lên rồi mở chăn ra.

Tiểu Quận chúa cưá»i nói:

- Ngươi thật tệ quá ! Làm chúng ta sợ hết hồn... Trá»i Æ¡i ! ...

Cô chợt thấy chan đệm toàn những máu tươi mà sư tỷ cô sắc mặt lợt lạt, hơi thở yếu ớt, nên bật tiếng la hoảng.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Y bị thương chỗ nào? Phải cầm máu cho y mau !

Nữ lang kia lên tiếng:

- Ngươi... ngươi đi đi ! Tiểu Quận Chúa ! Tạ.. bị thương ở ngực.

Vi Tiểu Bảo muốn nói mẩy câu đùa cợt, nhưng thấy máu ra nhiá»u quá, sợ nàng bị thương nặng mà chết, liá»n quay ra chá»— khác nói:

- Vết thương chảy máu, hay gì mà coi? Ngươi có phải là tấm gương trong đâu mà ngươi thích tanhìn vào? Tiểu Quận Chúa ! Ngươi có đem thuốcdấu không?

Tiểu Quận chúa đáp :

- Ta không Có đâu.

Vi Tiểu Bảo lại há»i :

- Còn con điếm thối tha kia ! Bên mình ngươi có thuốc không?

Nữ lang đáp :

- Không có. Ngươi mới là đứa thối tha.

Bỗng nghe tiếng sột soạt. Tiểu Quận Chúa đã cởi áonữ lang. Cô bỗng la hoảng:

Trá»i Æ¡i! ... Làm thế nào bây giá»?

Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy phía dưới nhũ phong bên mặt có vết thương dài đến hai tấc.

Máu tươi vẫn ứa ra không ngớt.

Tiểu Quận Chúa còn nhỠtuổi chưa biết gì. Cô cuống lên khóc nói:

- Ngươi... ngươi mau cứu sư tỷ ta... !

Nữ lang vừa kinh hãi vừa hổ thẹn nói:

Äừng cho gã coi !

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hừ! Ta không thèm đâu!

Gã thấy máu vẫn chảy hoài, liếc mắt nhìn vào trong nhà kiếm chút bông nhét vào vết thương.

Gã lại ngó thấy trong bát thuốc còn đựng đếnquá ná»­a bá»™t hạt sen hoà vá»›i đưá»ng mật và trânchâu thì cả mừng nói:

- Äây là má»™t thứ linh Ä‘an diệu dược chuyên để cầmmáu.

Gã bốc một nắm bôi vào vết thương trước ngực nữ lang.

Thứ bột này có mật, sức dính rết mạnh nên trát vào vết thương máu ngừng chảy ngay.

Vi Tiểu Bảo vét cả bát hồ đắp lên vết thương.

Tay gã còn dính đầy đưá»ng mật, gã thấy đầu nhÅ© phong nữ lang rung động, tính tinh nghịch lại nổi lên

không kiá»m chế được, liá»n trát tay vào nhÅ© phong.

Nữ lang tức quá cơ hồ ngất đi.

Nàng la lên:

Tiểu. .. tiểu Quận Chúa! Giết gã... đi cho ta !

Tiểu Quận chúa đáp :

- Sư tỷ. Sư tỷ hãy nằm yên, để gã trị thương cho !

Nữ lang tức giận cơ hồ ngất đi mà chẳng làm thế nàođược.

Vi Tiểu Bảo xúi giục tiểu Quận Chúa:

Ngươi Ä‘iểm huyệt thị lẹ Ä‘i. Äừng để thị nói năng và cửđộng càn rỡ,không thì máu chảy hoài và nguy đến tính mạng.

Tiểu Quận Chúa đáp :

- Phải rồi !

Cô điểm vào mấy chỗ huyệt đạo ở nơi bụng, dưới nách và trên đùi nữ lang.

Miệng cô khuyên dỗ:

- Sư tỷ! Chớ có cử động !

Lúc này chá»— xương đùi gãy cá»§a tiểu Quận Chúa cÅ©ng Ä‘au đớn phi thưá»ng.

Cô không nhẫn nại được, nước mắt trào ra.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Cả ngươi cũng nằm yên đừng cừ động.

Gã còn nhá»› thưở nhỠở Dương Châu đánh vật vá»›ibạn bè có ngưá»i bị té gãy xương tay rồi thầylang lấy hai mảnh tre buá»™c chặt cánh tay bị gãy, bênngoài rịt thuốc dấu.

Gã cÅ©ng tháo hai chân ghế ra buá»™c vào hai bên đùi gãy cá»§a tiểu Quận Chúa rồi tá»± há»i:

- Bây giỠta đi đâu để kiếm thuốc trị thương?

Gã ngẫm nghĩ một lúc có chủ ý rồi nhìn tiểu Quận Chúa nói:

- Các ngươi nằm yên trên giưá»ng và phải nhá»› luôn đừng có lên tiếng.

Äoạn gã buông màn thổi tắt đèn Ä‘i, rút then mở cá»­a.

Tiểu Quận Chúa vá»™i há»i:

- Ngươi... đi đâu thế?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Ta đi lẩy thuốc chữa đùi cho ngươi.

Tiểu Quận Chúa dặn:

- Ngươi đi mau rồi trở vỠcho lẹ.

Vi Tiểu Bảo đáp :

- Phải rồi !

Gã nghe giá»ng nói cá»§a tiểu Quận Chúa đầy vẻ trông cậy vào mình thì rất lấy làm đắc ý.

Gã xoay tay khép cá»­a lại toan Ä‘i, nhưng nghÄ© lại cảm thấy có Ä‘iá»u không ổn liá»n đẩy cá»­a tiến vào.

Gã đóng cửa cài then rồi nhảy qua cửa sổ ra ngoài xong khép lại.

Gã cho là mình làm như vậy thì ở trong cung trừ Thái Hậu và Hoàng Thượng không còn ai dám thiện tiện tiến vào phòng gã nữa.

Vi Tiểu Bảo đi được hơn chục bước, thấy sau lưng ngâm ngẩm đau thì nghĩ bụng:

- Mụ Hoàng Thái Hậu đỉ điếm hạ độc thủ đánh lão gia. Nếu lão gia còn nấn ná ở lại trong cung mãi thì sớm muộn gì cũng có ngày mất mạng, vậy phải từn cách chuồn đi sớm là hơn.

Vi Tiểu Bảo chạy vỠchỗ có ánh lửa đến chỗ mấy tên thị vệ đang đi tuần.

Bá»n thị vệ thấy gã đến liá»n chạy lại nghinh tiếp.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Có bao nhiêu anh em thị vệ bị thương ở trong cung?

Một tên đáp :

- Bẩm công công ! Có 7 , 8 ngưá»i bị trá»ng thương và 14, 15 ngưá»i bị thương nhẹ.

Vi Tiểu Bảo há»i:

Há» trị thương ở đâu? Ta muốn ghé thăm há».

Bá»n thị vệ đồng thanh nói:

- Công công có dạ quan hoài đến anh em thị vệ khiến má»i ngưá»i ai cÅ©ng cảm kích.

Hai tên dẫn Vi Tiểu Bảo đến chá»— ở cá»§a bá»n thị vệ, quả nhiên thấy hai chục tên bị thương nằm trên chõng mây trongtoà nhà đại sảnh.

Bốn viên thái y đang chật vật chữa thương cho chúng.

Vi Tiểu Bảo tiến vào thăm há»i.

Gã không ngá»›t tán dương tinh thần anh dÅ©ng cá»§a má»i ngưá»i đảnh giết bên địch để bảo vệ Hoàng Thượng, không nghÄ©gì đến thân mình, tinh thần hy sinh rất cao cả !

Gã há»i tên há» từng ngưá»i bị thương.

Bá»n thị vệ nghe gã nói phấn khởi tinh thần, tưởng chừng không còn đớn Ä‘au gì nữa.

Vi Tiểu Bảo lại há»i:

- Bá»n phản tặc đó ở đâu đến? Phải chăng chúng là dư đảng cá»§a Ngao Bái?

Một tên thị vệ đáp:

- Dưá»ng như chúng Ä‘á»u là ngưá»i Hán. Nhưng không hiểu có bắt sống được tên nào không?

Vi Tiểu Bảo há»i han bá»n thị vệ vá» tình hình chiến đấu vá»›i thích khách, nhưng mắt gã đặc biệt lưu ý đến bá»n thái y dùng thuốc trị thương.

Bá»n thị vệ nếu không bị ngoại thương vá» gươm Ä‘ao thì bị ná»™ithương vì quyá»n chưởng.

Cũng có kẻ xương gãy gân bong.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Bên mình tại hạ tưởng cÅ©ng nên trữ má»™t ít lương dược này để đỠphòng anh em thị vệ trong cung bị thương mà không kịp triệu các vị thái y, tại hạ có thể cấp thá»i Ä‘iá»u trị cho há».

Chà ! Bá»n thích khách này thật là cùng hung cá»±c ác, to gan lá»›n mật !

Bữa nay chưa quét hết được bá»n chúng thì khómà giữ được sau này chúng không trở lại.

Mấy tên thị vệ đồng thanh nói:

- Quế công công nghĩ đến anh em thị vệ một cách rất chu đáo.

Vi Tiểu Bảo dặn bá»n thái y gói các thứ thuốc cho mình má»—i thứ má»™t ít.

Gã còn há»i cách trị bịnh trong uống ngoài thoa thế nào rồi cất thuốc vào bá»c.

Sau gã lại á»§y lạo, tán dương má»i ngưá»i má»™t hồi rồi má»›i bá» Ä‘i.

Dù sao kiến thức gã cÅ©ng còn ấu trÄ©, ăn nói lá»™n xá»™n, không đắc thể như ngưá»i lá»›n.

Những câu khoa trương hoặc an á»§i thưá»ng pha những tiếng thô bỉtục tằn ở nÆ¡i đầu đưá»ng xó chợ vào. May mà bá»n thị vệ vốn là hạng võ biá»n thô lá»— nên đối vá»›i những danh từ "Tổ bà nó" , "ông cha mưá»i tám Ä‘á»i" chúng nghe đã quen tai, chẳng lấy gì làm quan trá»ng.

HÆ¡n nữa chúng bị thích khách đả thương, tá»± biết mình nghệ thuật kém cá»i, rất đỗi buồn rầu chán nản, mà

bây giỠđột nhiên được Quế công công khen ngợi, cổ võ tinh thần hy sinh chẳng khác gì được đức Hoàng Thượng truyá»n chỉ ban Æ¡n, dù có bị gã thoá mạ má»™t phen, trong lòng cÅ©ng vẫn lấy làm sung sướng.

Huống chi Vi Tiểu Bảo lại tán thưởng không hết lá»i !

Bá»n thị vệ hêt thảy trong lòng khoan khoái, tá»± hận mình vết thương không rá»™ng thêm mấy tấc.

Vi Tiểu Bảo vỠđến phòng mình đứng ngoài cửa sổ lắng tai nghe ngóng một hồi không thấy động tĩnh gì mới khẽ lên tiếng:

- Tiểu Quận Chúa l Ta đã vỠđâyl

Gã sợ mình chuồn ngay vào phòng bị nữ lang kia chém một đao hay đâm một kiếm, nên phải lên tiếng trước.

Tiểu Quận Chúa cả mừng đáp :

- Ồ ! Chúng ta đợi ngươi lâu quá rồi.

Vi Tiểu Bảo nhảy vào phòng, đóng cá»­a sổ lại, thắp đèn lên, mở màn ra thấy hai ngưá»i vẫn nằm song song.

Mục quang cá»§a nữ lang vừa chạm vào mặt Vi Tiểu Bảo liá»n nhắm lại ngay.

Tiểu Quận Chúa vẫn dương cặp mắt trong suốt nhìn gãra chiá»u cảm kích.

Vi Tiểu Bảo nói:

Tiểu Quận Chúa ! Äể ta buá»™c thuốc cho ngươi.

Tiểu Quận Chúa đáp :

- Không! Hãy trị thương cho sư tỷ ta trước. Ngươi đưa thuốc cho ta để ta buộc vết thương cho y!

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Sao ngươi lại không hô một câu cho ta vui lòng?

Tiểu Quận Chúa há»i lại:

- Tên há» ngươi là gì? Ta nghe bá»n há» kêu ngươibằng Quế công công.

Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:

- Danh từ Quế công công là để ngưá»i ta xưng hô,ngưá»i kêu ta bằng gì?

Tiểu Quận Chúa nhắm mắt lại khẽ đáp :

- Ta hô ngươi ở trong lòng bằng ... Hảo ca ca là đủ rồi.

Ngoài miệng xưng hô như thế mãi không. .. không tốt.

Vi Tiểu Bảo nói:

- ÄÆ°á»£c rồi ! Chúng ta đã hiểu nhau. Vậy khi có ngưá»i ngoài ta kêu ngươi bằng tiểu Quận Chúa, còn ngươi kêu ta bằng Quế đại cạ Lúc không có ai ta hô ngươi bằng Hảo muá»™i tá»­, ngươi hô ta là Hảo ca ca.

Tiểu Quận Chúa chưa trả lá»i thì nữ lang đã trợn mảtlên ná»i:

- Tiểu Quận Chúa l Gã hư đốn kia muốn vành cạnh ngươi đó. Ngươi chá»› nghe lá»i gã.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Hừ ! Ta có bảo ngươi hô đâu mà ngươi rắc rối? Ngươi có hô ta bằng Hảo ca ca ta cũng không thích.

Tiểu Quận Chúa há»i:

- Vây ngươi muốn y kêu bằng gì?

Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :

- Ta muốn thị kêu ta bằng Hảo lang quân hay Thân ái lang quân !

Nữ lang đỠmặt lên khinh khỉnh đáp :

- Ngươi muốn làm lang quân thì hãy chỠkiếp sau đầu thai vào nơi khác.

Tiểu Quận Chúa can:

- Thôi thôi! Hai ngưá»i đã không phải là oan gia kiếp trước mà sao há»… thấy mặt nhau là gây lá»™n?

Quế đại ca ! Äại ca lấy thuốc cho tiểu muá»™i.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Ta hãy buộc thuốc cho muội muội trước.

Gã mở chăn, xắn ống quần tiểu Quận Chúa lên, rịt thuốc vào chỗ xương gẫy

Tiểu Quận Chúa nói:

- Äa tạ đại ca.

Cô nói bằng má»™t giá»ng rất thành thá»±c.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Mụ vợ ta tên hỠlà gì?

Tiểu Quận Chúa sá»­ng sốt há»i:

- Vợ đại ca ư?

Cô thấy Vi Tiểu Bảo chõ miệng vá» phía nữ lang bÄ©u môi liá»n cưá»i nói:

- Äại ca chỉ thích nói giỡn. Sư tá»· cá»§a tiểu muá»™i há» Phương tên gá»i...

Nữ lang kia vá»™i chặn lá»i:

- Äừng nói cho gã biết.

Vi Tiểu Bảo nghe nữ lang há» Phương liá»n nhá»› tá»›i ngày trước ở trên đưá»ng Tô Bắc đã gặp má»™t trai, má»™t gái há» Phương ở Má»™c vương phá»§. Mao Thập Bát sợ hết hồn cầm roi ngá»±a quất túi bụi khiến gã toàn thân máu chảy đầm đìa.

Nhưng nữ lang này so với cô kia còn nhỠhơn mấy tuổi.

Vi Tiểu Bảo nói:

Thị hỠphương thì dĩ nhiên là ta biết. Ta còncó một vị đại di tử và một vị đại cửu tử.

Tiểu Quận Chúa lấy làm kỳ há»i:

- Sao lại đại cửu với đại di?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Thị còn có một cô chị và một cậu anh phải không? Nên ta kêu bằng đại di tử và đại cửu tử.

Tiểu Quận Chúa vẫn chưa hiểu, lấy làm kỳ nói:

- Té ra hai vị là chỗ thân thích.

Cô hãy còn ngây thÆ¡ chất phác, không hiểu Vi Tiểu Bảo muốn nói đại cá»­u tá»­, đại di tá»­ là anh chịcá»§a ngưá»i vợ.

Nữ lang gạt đi:

- Tiểu Quận Chúa ! Äừng nói vá»›i gã. Thằng lá»i này hư đốn lắm!

Gã không phải là thân thích gì ta đâu.

Kẻ nào thân thích với gã thì thật vô phước !

Vi Tiểu Bảo cưá»i khanh khách lấy thuốc buá»™c cho tiểu Quận Chúa rồi ghé miệng vào bên tai cô khẽ nói:

- Hảo muội tử! Tên thị là gì nói nhỠcho đại ca nghe.

Nhưng hai ngưá»i nằm cạnh nhau nên Vi Tiểu Bảo tuy nói rất khẽ cÅ©ng bị nữ lang nghe tiếng.

Nàng vội ngăn tiểu Quận Chúa :

- Äừng nói !

Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :

- Không nói cũng được, nhưng phải hôn hai bên má ta hai cái.

Ngươi muốn hôn hay muốn nói tên?

Nữ lang không cá»­ động được bị gã trêu tức đến uất ngưá»i.

May ở chá»— má»™t là gã còn nhá» tuổi, hai là vừanghe bá»n thị vệ xưng hô biết gã là má»™t tên thái giám, bất quá chỉ nói càn nói rỡ ở ngoài miệng chứ không thể có hành vi phi lá»… má»™t cách chân chính nên trong lòng nàng cÅ©ng không đến ná»—i sợ hãi.

Nàng thấy Vi Tiểu Bảo dã ghé mặt vào gần hiển nhiên chỠđợi cái hôn, vội nói:

-ÄÆ°á»£c rồi ! ÄÆ°á»£c rồi ! tiểu Quận Chúa hãy nói tên cho gã tiểu quá»· này nghe.
Tài sản của ngocvosong1986

  #48  
Old 01-06-2008, 09:05 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 48


Vi Tiểu Bảo ba phen gặp nạn

Tiểu Quận Chúa cưá»i nói:

- Sư tỷ của tiểu muội hỠPhương tên Di. Chữ Di một bên chữ Tâm và một bên chữ Thái.

Vi Tiểu Bảo chẳng biết chữ Di viết thế nào, cũng gật đầu nói:

Hừ! Cái tên này nghe hung hăng, chẳng hay ho gì hết.

Tiểu Quận Chúa ! Tên hỠngươi là gì?

Tiểu Quận Chúa đáp :

- Tiểu muội là Mộc Kiếm Bình. Chữ Bình là bình phong chứ không phải Bình là bèo.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Cái tên này nghe được đây, nhưng khôngphải là hạng nhất.

Phương Di há»i:

- Tên ngươi là đệ nhất, vậy "tôn tính đại danh" không hiểu nó hay ho ở chỗ nào?

Vi Tiểu Bảo chưng hửng nghĩ thầm:

- Ta không thể đưa tên thật ra được. Mà cái tên Tiểu Quế Tá»­ dưá»ng như không có gì bảnh bao.

Gã nghÄ© vậy liá»n đáp :

- Ta há» Ngá»™ Chữ Ngô là tạ Vi ta làm thái giám ở trong cung nên má»i ngưá»i kêu bằng Ngô lão công (Ngô lão công còn có nghÄ©a là chồng ta).

Phương Di cưá»i lạt nhắc lại:

- Ngô lão công, Ngô lão công. Cái tên này...

Nàng nói tá»›i đây chợt tỉnh ngá»™, biết mình mắchợm liá»n "hừ" má»™t tiếng :

- Nói láo, nói láo !

Tiểu Quận Chúa Mộc Kiếm Bình nói:

- Äại ca lại gạt rồi.

Tiểu muá»™i nghe ngưá»i ta kêu đại ca bằng Quế công công,chứ không phải há» Ngô.

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Äàn ông kêu ta bằng Quế công công, đàn bà kêu bằng Ngô lão công.

Phương Di nói:

- Ta biết tên ngươi là gì rồi !

Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nói:

- Sao ngươi lại biết?

Phương Di đáp :

- Ta biết ngươi há» Hồ, tên Thuyết, tá»± là Bát Äạo(Hồ Thuyết bát đạo nghÄ©a là nói nhăng nói càn, Phương Di có ý xá» xiên Vi Tiểu Bảo).

Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cưá»i khanh khách.

Gã thấy Phương Di nói má»™t lúc rồi lại thở hồng há»™c liá»n bảo tiểu Quận Chúa:

- Hảo muội tử! Ngươi rịt thuốc cho thị đi, không thì thị đau đến chết mất.

Ngô lão công này chỉ có một cô vợđó.

Thị mà chết thì ta khó lấy được ngưá»i thứ hai.

Mộc Kiếm Bình nói:

- Sư tỷ bảo đại ca nói nhăng nói càn quả là không sai.

Cô nói rồi buông màn, mở chăn, rịt thuốc cho Phương Di và há»i:

- Quế đại ca ! Lúc trước đại ca rịt thuốc cầm máu gì vậy?

Vi Tiểu Bảo há»i lại:

- Máu đã hết chảy chưa?

Mộc Kiếm Bình đáp:

- Hết chảy rồi.

Nguyên mật cũng đủ cầm máu vì nó dính chặt vào miệng vết thương, dĩ nhiên máu không chảy ra được. Còn bột đậu, bột hạt sen tuy không phải là thuốc nhưng đắp vào vết thương cũng ngăn được máu chảy.

Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:

- Thứ linh đan diệu dược đó hiệu nghiệm hơn cả tiên đan củaBồ Tát.

Tiểu muá»™i tin rồi chứ. Chỉ đáng tiếc là trong đó có nhiá»u bá»™t trân châu mà đồ vào trước ngá»±c thị thì sau này khá»i rồi, trước ngá»±c thị dù có đẹp đến nguyệt thẹn hoa nhưá»ng cÅ©ng không ai nhìn thấy.

Má»™c Kiếm Bình cưá»i hích hích nói:

- Äại ca nói nghe thú quá !

Vi Tiểu Bảo nói:

- Muội muội lấy chút linh dược chỉ huyết khẽ bôi vàorồi hãy rịt thuốc trị thương lên trên...

Mộc Kiếm Bình gật đầu.

Giữa lúc ấy bá»—ng nghe ngoài cá»­a có ngưá»i chạy đến há»i:

- Quế công công ! Công công đã ngủ chưa?

Vi Tiểu Bảo đáp :

- Ngủ rồi. Ai đó? Có việc gì sáng mai sẽ tính.

Ngưá»i ngoài cá»­a nói:

- Hạ quan là Thuỵ Äống.

Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nói:

- Ủa ! Té ra là Thuỵ tổng quản. Có việc gì vậy?

Nguyện Thuỵ Äống là Ngá»± Tiá»n thị vệ Phó tổng quản.

Vi Tiểu Bảo ngày thưá»ng nói chuyện vá»›i bá»n thị vệ, ai cÅ©ngkhen Thuỵ phó tổng quản võ công cao cưá»ng. Y làmá»™tnhân vật xuất sắc trong đội thị vệ.

Nhưng gần đây, y thưá»ng phục vụ Ở ngoài nên Vi Tiểu Bảo chưa được gặp qua.

Thuỵ Äống đáp:

- Hạ quan có việc gấp làm kinh động Quế công công và Anh công công,muốn cùng công công thương nghị.

Vi Tiểu Bảo có tật giật mình, tá»± há»i:

- Nữa đêm hắn còn đến phòng mình làm gì?

Chắc là hắn biết trong phòng ta có dấu thíchkhách nên đến xục tìm.

Biết làm thế nào bây gi�

Nếu ta không mở cá»­a hắn cÅ©ng sấn vào mà hai con đượithối tha này Ä‘á»u bị thương, muốn trốn cÅ©ng không kịp.

Ta đành tùy cơ ứng biến.

Ta nghe tiếng bước chân dưá»ng như chỉ có mình hắn, vậy ta lừa lúc hắn không kịp đỠphòng hạ thá»§ giết quách Ä‘i, chần chỠđược lúc nào hay lúc ấy.

Thuỵ Äống lại nói:

- Việc này rất quan trá»ng.

Nếu không đã chẳng dám đến quấy nhiễu giấc ngủ của công công.

Vi Tiểu Bảo đáp:

- ÄÆ°á»£c rồi ! Äể tại hạ ra mở cá»­a !

Gã thò đầu vào màn khẽ dặn:

- Chớ có lên tiếng.

Rồi chạy ra cá»­a phồng, đánh liá»u mở cá»­a ra thì thấy má»™t đại hán thân thể cao lá»›n đứng sừng sững trước cá»­a.

Äại hán cao hÆ¡n gã cả má»™t cái đầu.

Thuỵ Äống chắp tay nói:

- Hạ quan đến quấy nhiễu. Xin công công tha lỗi.

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Không dám! Không dám!

Rồi gã ngửng đầu nhìn mặt đối phương.

Vi Tiểu Bảo thấy nét mặt Thuỵ Äống chẳng vui tươi, cÅ©ng chẳnggiận dữ,nên khó mà Ä‘oán được tâm ýcá»§ahắn.

Gã há»i:

- Thuy tổng quản có việc chi cần kíp?

Gã không dám má»i khách vào nhà,vì sợ hắn phát giác ra tiểu Quận Chúa vàPhương Di.

Thuy Äống đáp :

- Hạ quan vâng ý chỉ Thái Hậu.

Ngài nói: bá»n thích khách vào cung đêm nay là do Quế công công dẫn tá»›i.

Vi Tiểu Bảo vừa nghe nói bốn chữ "ý chỉ Thái Hậu" đã biết là nguy rồi, liá»n nói:

- Sao lại có chuyện lạ thế được?

Vừa rồi tại hạ đến thỉnh an Hoàng thượng lại nghe ngài bảo: "Tên nô tài Thuỵ Äống thật là lá»›n mật.

Gã vừa vỠtới cung. Hừ hừ. .."

Thuỵ Äống giật mình kinh hãi.

Nguyên hắn vâng mệnh Thái Hậu, bà nói là bá»n thích khách vào cung đêm nay để ngấm ngầmcấu kết vá»›i Tiểu Quế Tá»­ và phải lập tức giết gã Ä‘i.

Bây giỠhắn không hiểu sao Hoàng Thượng lại nói vậy và sợ toát mồ hôi.

Hắn còn biết Tiểu Quế Tử là tên thái giám thân tín của Hoàng Thượng.

Hắn cÅ©ng hÆ¡i tin lá»i Vi Tiểu Bảo, vá»™i há»i lại:

- Hoàng Thượng còn nói gì nữa?

Vi Tiểu Bảo bịa chuyện nói nhăng nói càn cốt để kéo dài thá»i gian đặng nghÄ© cách đào tẩu cho thoát thân.

Gã thấy vừa nói má»™t câu đã dụ được đối phươngmắc bẫy, liá»n đáp:

- Hoàng Thượng dặn tại hạ: "Sáng sá»›m mai ngươi phải lập tức há»i dò bá»n thị vệ xem tên nô tài Thuỵ Äốngđã vâng lá»i sai khiến cá»§a ai ngấm ngầm đưa thích kháchvào cung?

Äồng thá»i ngươi phải Ä‘iá»u tra xem gã có âm mưu gì? Äồng đảng cá»§a gã còn những ai nữa?"

Thuỵ Äống giật mình kinh hãi lắp bắp há»i:

- Hoàng. .. Hoàng Thượng bảo sao?. .. Ngài bảo hạ quan. .. cấu kết vá»›i thích khách đưa vào cung ư? Không hiểu tên gian đồ nào đã đặt Ä‘iá»u vu hãm hạ quan tâu lên Hoàng Thượng như vậy?

HỠlàm thế. .. há chẳng để hạ quan phải chịu tội oan tầy đình ư?

Tuy hắn võ nghệ cao cưá»ng lại là ngưá»i rất tinh tế, nhưng đột nhiên phải gánh tá»™i toàn gia tru lục thì làm sao mà không hoang mang dược?

Vi Tiểu Bảo nói:

- Hoàng thượng đã căn dặn tại hạ phải ngấm ngầm Ä‘iá»u tra.

Ngài còn phán: "Tên nô tài đó mà nghe phong phanh thấy vụ này tất đến giết ngươi đó.

Ngươi phải cẩn thận lắm mới được".

Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Tại hạ liá»n tâu: "Xin thánh thượng vạn an. Tên nô tài Thuỵ Äống dù lá»›n mật đến đấu cÅ©ng chẳng dámđến hành hung giết ngưá»i ở trong cung."

Thuỵ Äống há»i:

- Quế công công tâu vậy thì Hoàng Thượngphán thế nào?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hoàng Thượng phán: "Hừ! Cái đó chưa chắc đâu. Hắn đã có gan dám dẫn thích khách vào cung toan hành động bất lợi đến mình trẫm thì còn việc gì gã không dám làm?"

Thuỵ Äống nói ngay:

- Quế công công. .. nói bậy. Hạ quan không cấu kết, dẫn dụ thích khách vào cung.

Hoàng Thượng. .. có bao giá» làm tá»™i oan ngưá»i tốt?

Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:

- Ta phải đến cáo số tên này vá»›i Hoàng Thượngtrước để giữ mình qua khá»i đêru nay, chá» lúc trá»i sáng sẽ trốn ra khá»i Hoàng cung.

Nhưng còn tiểu Quận Chúa và Phương Di thì làm thế nào? Chà! ốc chưa lo nổi mình ốc thì hơiđâu mà lo cho kẻ khác? Ta hãy thoátthân rồi sẽ tính. Cần gì phải nghĩ đến tiểu Quận Chúavớiđại Quận Chúa?

Gã nghÄ© vậy liá»n há»i:

- Nói vậy thì ra bá»n thích khách này không phải do Thuỵ tổng quản dẫn vào cung?

Thuỵ Äống đáp:

- Dĩ nhiên không phải hạ quan.

Chính miệng Thái Hậu bảo là công công dẫn chúng vào đó.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Nếu vậy thì e rằng cả hai chúng ta Ä‘á»u bị gian nhân vu cáo.

Thuỵ tổng quản. Tổng quản bất tất phải lo âu.

Tại hạ sẽ biện bạch dùm tổng quản trước long nhan.

Vấn đỠlà ở chỗ đúng không phải tổng quản đã cấu kết với thích khách mà thôi.

Äức Hoàng Thượng tuy còn nhá» tuổi nhưng ngài rất anh minh và có ý tín nhiệm tại hạ.

Vụ này thế nào rồi cÅ©ng Ä‘iá»u tra ra được gốc ngá»n.

Thuỵ Äống nói:

- Hay lắm! Äa tạ Quế công công. Bây giá» côngcông Ä‘i theo hạ quan đến bái kiến Thái Hậu.

Nguyên Thái Hậu dặn Thuỵ Äống há»… gặp Tiểu Quế Tá»­ là phải giết gã liá»n,nhưng Thuỵ Äống biết gã được Hoàng Thượng rất sá»§ng ái không dám hạ sát ngay.

Sau khi nghe hắn thuyết má»™t hồi lại càng không dám động thá»§, vì hắn sợ giết Vi Tiểu Bảo rồi mà Hoàng Thượngvấn tá»™i thì hết đưá»ng biện bạch.

Vi Tiểu Bảo đáp :

- Äang lúc đêm khuya đến bái kiến Thái Hậu thế nào được?

Tại hạ cho là sáng sớm mai mình lên bái kiến Hoàng Thượng hay hơn.

Tại hạ còn sợ ngay bây giá» có ngưá»i vâng chỉ đến bắt Thuỵ tổng quản. Thuỵ tổng quản.

Tại hạ dặn trước nếu bá»n thị vệ đến bắt thì tổng quản chá»› có kháng cá»±.

Chống lại lệnh Hoàng Thượng thì chẳng tài nào thoát tội được.

Thuỵ Äống tuy không hoàn toàn tin lá»i Vi Tiểu Bảo, nhưng hắn gặp đại biến má»™t cách đột ngá»™t, không khá»i ruá»™t rối như má»› bòng bong.

Hắn còn mong Vi Tiểu Bảo biện bạch cho hắn trước mặt HoàngThượng nhưng mệnh lệnh của Thái Hậu cũng cực kỳ nghiêm khắcvì bà đã nói nếu để Tiểu Quế Tử chạy thoátlà phạm tội giúp kẻ phản nghịch. Hắn đành định dẫn ViTiểu Bảođến gặp Thái Hậu để phúc bẩm.

Hắn nghĩ vậy rồi nói:

- Hạ quan không phạm tá»™i thì khi nào lại chống đối ngưá»i đến bắt.

Bây giỠQuế công công phải đến bái kiến Thái Hậu mới xong.

Vi Tiểu Bảo nghiêng mình khẽ nói:

- Thuỵ tổng quản hãy coi kìa ! Ngưá»i bắt tổng quản đã tá»›i đó !

Thuỵ Äống sắc mặt tái mét quay đầu nhìn lại.

Vi Tiểu Bảo liá»n xoay mình nhảy vào trong phòng.

Thuỵ Äống quay lại ngó phía sau không thấy ai liá»n biết là bị lừa.

Hắn tung mình vươn tay chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo.

Sá»± thá»±c Thuỵ Äống bị Vi Tiểu Bảo hăm doa. má»™t phen đã sợ bá»§n rá»§n cả ngưá»i.

Giả tỷ gã kiên trì bắt hắn phải đi bệ kiến vua KhangHy, hắn cũng không dám cưỡng lại.

Nhưng trong phòng Vi Tiểu Bảo lại dấu hai cô gái mà một cô quả là thích khách vào náo loạn trong Hoàng cung.

Vi Tiểu Bảo cho rằng vụ này đã bị bại lộ nên Thái Hậu vừa rồi đã thân hành đến để giết gã.

Khi nào gã còn dám đi bái kiến vua Khang Hy để tâu bày?

Vi Tiểu Bảo gạt cho Thuỵ tổng quản ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.

Äồng thá»i gã lập tức chạy vào phòng, tính chuyện chuồn cá»­a sổ khác trốn Ä‘i.

Gã nghÄ© rằng trong vưá»n chá»— nào cÅ©ng có núi giả cùng bụi hoa mà Ä‘ang lúc đêm tối ẩn nấp thì chưa dá»… gì bắt ngay được gã.

Không ngá» thân thá»§ Thuỵ Äống cá»±c kỳ mau lẹ.

Vi Tiểu Bảo vừa chạy đến cá»­a phòng, Thuỵ Äống đã rượt tá»›i nÆ¡i.

Vi Tiểu Bảo tung mình nhảy lên, chân còn đạp vào khung cá»­a sổ chưa kịp chuồn vào, Thuỵ Äống đã phóng chưởng đánh ra.

Một luồng chưởng phong mãnh liệt xô tới sau lưng gã.

Vi Tiểu Bảo cặp giò nhÅ©n ra té xuống liá»n.

Thuỵ Äống vươn tay trái ra chụp lấy sau lưng Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo thi triển cầm nã thá»§ pháp, vung hai tay hết sức đẩy mạnh, nhưng ngưá»i gã nhá» bé, sức lá»±c yếu á»›t.

Thân hình gã lảo đảo té vào lu nước đánh "bõm" một tiếng.

Nguyên lu nước này ngày trước Hải lão công đặt ở đây để dùng vào việc dưỡng bệnh.

Hải lão công chết rồi, Vi Tiểu Bảo vẫn không bảo ngưá»i khiêng Ä‘i

Thuỵ Äống cưá»i khanh khách, thò tay vò lu nhưngchụp vào chá»— không.

Nguyên Vi Tiểu Bảo đã ngồi co ro dưới đáy lu.

Có Ä‘iá»u cái lu này chẳng lấy gì làm lá»›n cho lắm.

Thuỵ Äống chụp lần thứ hai túm được cổ áo gã, xách gã lên ngưá»i ướt đầm đìa.

Vi Tiểu Bảo há miệng phun nước vào mặt Thuỵ Äống.

Äồng thá»i ngưá»i gã xô mạnh vá» phía trước đâm vào lòng đối phương.

Tay trái gã ôm cổ hắn.

Thuỵ Äống bá»—ng rú lên má»™t tiếng. Ngưá»i hắn run bần bật.

Bàn tay mặt hắn nắm cổ áo Vi Tiểu Bảo phải từ từ buông ra.

Äôi mắt hắn lồi trô trố. Vẻ mặt hắn rất đỗi hoang mang kinh hãi.

Cổ há»ng hắn khằng khặc mấy tiếng.

Dưá»ng như hắn muốn nói mà không thốt lên lá»i.

Bỗng nghe đánh "sột " một tiếng.

Má»™t lưỡi Ä‘ao rạch từ trước ngá»±c xuống đến bụng dưới Thuỵ Äống thành má»™t vệt dài.

Thuy Äống giương mắt nhìn lên lưỡi Ä‘ao mà chẳng hiểu lưỡi Ä‘ao đó ở đâu ra, hắn cÅ©ng không biết bàn tay nào đã cầm chuôi Ä‘ao rạch bụng hắn.

Từ ngá»±c xuống bụng Thuy Äống máu tươi phun ra ồng á»™c.

Äá»™t nhiên ngưá»i Thuỵ Äống ngã ngá»­a vá» phía sau.

Cho đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu Vi Tiểu Bảo đã dùng cách gì để hạ sát hắn.

Vi Tiểu Bảo bật lên tiếng cưá»i khành khạch. Tay tráigã đón lấy lưỡi truá»· thá»§.

Tay mặt từ trong áo trưá»ng bào thò ra.

Nguyên Vi Tiểu Bảo rớt vào trong lu nước rồi.

Lúc gã thu mình lại, đã cầm dao truá»· thá»§ dấutrong áo trưá»ng bào, lưỡi Ä‘ao chìa ra ngoài.

Vi Tiểu Bảo phun nước vào mặt Thuỵ Äống cho hắn không mở mắt được.

Äoạn gã xổ mình vá» phía trước ôm lấy đối phương thì lưỡi Ä‘ao truá»· thá»§ sắc bén cắt sắt như cắt bùn đã đâm vào ngá»±c hắn.

Giả tá»· hai bên chiến đấu thá»±c sá»± thì đến mưá»i gã Vi Tiểu Bảo vị tất đã chống nổi Thuỵ Äống, nhưng kỳ biến xảy ra tronglúc đột ngá»™t khiến tên phó tổng quản nổi danh lừng lẫylàThụy Äống đã bị ám toán.

Vi Tiểu Bảo cùng Thụy Äống hai ngưá»i nhảy xổ vào phòng thế nào

Phương Di và Má»™c Kiếm Bình Ä‘á»u đã nhìn rõ.

Nhưng Thuỵ Äống túm Vi Tiểu Bảo ở trong lu nước xách ra rồi bị chết ngay lập tức, Vi Tiểu Bảo đã dùng thá»§ pháp gì? Cả hai cô Phương, Má»™c Ä‘á»u không hiểu được.

Vi Tiểu Bảo muốn ba hoa khoác lác mấy câu liá»n lên tiếng :

- Ta... ta... vụ này... vụ này...

Chỉ nghe thấy thanh âm gã ấm á»› chá»› không thốt nên lá»i.

Nguyên gã đánh má»™t đòn ngầm thành công, khác nào ngưá»i đã bước vào ngưỡng cá»­a Quá»· môn quan lại được trở vá» dương thế.

Lòng gã cá»±c kỳ hồi há»™p, tâm thần vô chá»§ nên nói không ra lá»i.

Mộc Kiếm Bình nói:

- Tạ Æ n trá»i đất ! Äại cạ.. giết được tên Thát Äát rồi !

Phương Di cũng lên tiếng:

- Thằng cha Thuy Äống ngoại hiệu là thiết chưởng vô địch, đêm nay đã giết chết ba ngưá»i anh em cá»§a Má»™c vương phá»§ chúng ta.

Ngươi giết hắn tức là báo thù thay cho chúngtạ Hay lắm! Hay lắm!

Bây giỠVi Tiểu Bảo đã hơi trấn tĩnh tinh thán, gã lại ba hoa khoác lác :

- Thiết chưởng vô địch thì thiết chưởng vô địch chư địch làm sao lại Tiểu Quế Tử?

Ta đây là cao thá»§ bậc nhất vá» võ há»c tất nhiênphải có chá»— khác ngưá»i.

Gã thò tay vào bá»c Thuỵ Äống để xem có vật gì không.

Gã lấy ra má»™t cuốn sách má»ng toàn chữ nhá» ly ty và mấy đạo công văn.

Vi Tiểu Bảo vốn chẳng biết chữ nghÄ©a gì liá»n bá» cả xuống má»™t bên.

Bá»—ng gã đụng tay vào vật gì cứng rắn dấu ở sau lưngThuỵ Äống.

Gã liá»n dùng Ä‘ao truá»· thá»§ rạch áo bào ra thì thấy đây là má»™t gói bá»c vải dầu, liá»n nói:

- Cái này là bảo bối gì đây mà hắn dấu kỹ thế?

Vi Tiểu Bảo lại cắt sợi chỉ khâu ngoài mở bá»c ra thìbên trong là má»™t bá»™ sách.

Há»™p bá»c sách hiển nhiên viết năm chữ "Tứ Thập Nhị Chương Kính ".

Vi Tiểu Bảo la lên:

- Trá»i Æ¡i !

Gã vội thò tay vào sau lưng lấy bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh mà gã đã ăn cắp được ở phủ Khang Thân Vương.

May mà gã vừa rá»›t vào lu nước, Thuỵ Äống lập tức túm lấy kéo ra nên má»›i ướt bìa bá»c ngoài chứ chưa thấm vào trong sách.

Vi Tiểu Bảo đặt hai bộ kinh lên bàn thì giống hệt như nhau.

Từ trước đến giỠgã đã được coi năm bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh.

Hiện ba bộ Ở trong tay Thái hậu.

Còn gã giữ hai bộ. Gã nghĩ bụng:

- Trong pho kinh này nhất định có nhiá»u chuyện cổ quái.

Äáng tiếc là mình không biết chữ.

Nếu nhỠtiểu Quận chúa và Phương cô nương coi dùm là hiểu rõ ngay.

Nhưng làm như vậy há chẳng để chúng coi thưá»ng mình?

Gã liá»n kéo ngăn bàn bá» hai pho kinh vào đó.

Tiểu Quận chúa há»i:

- Äại ca giết được ngưá»i này rồi e rằng còn kẻ khác đến thì làm thế nào?

Vi Tiểu Bảo tự nhủ:

- Vừa rồi Thái Hậu thân hành đến đây giết ta là mụ sợ ta đã biết những Ä‘iá»u bí mật cá»§a mụ sẽ Ä‘em tiết lá»™ ra ngoài.

Sau mụ lại phái Thuỵ Äống đến hạ sát ta, còn đổtá»™i bừa bãi lên đầu ta bảo là cấu kết vá»›i bá»n thích khách dẫn vào đại náo Hoàng cung.

Vụ này ta phải hạ thủ trước mới được.

ChỠđến sáng mai, ta trốn khá»i Hoàng cung không trở lại nữa.

Äoạn gã nhìn phương Di nói:

- Ta phải Ä‘i phao ngôn Thuỵ Äống cấu kết vá»›i bá»n Má»™c vương phá»§.

Hảo lão... lão. .. Phương cô nương ! ...

Gã muốn hô Hảo lão bà ! Nhưng thấy cục diện khẩn trương, không tiện đùa cợt để làm lỡ việc lớn, nên mới đổi lại hô Phương cô nương.

Gã ngừng một chút rồi tiếp :

- Äêm nay các cô đến Hoàng cung là có dụng ý gì?

Phương Di đáp :

- Ngươi đã là ngưá»i nhà, ta nói ra cÅ©ng không há» chi.

Chúng ta giả làm thá»§ hạ Ngô Tam Quế Ä‘i theo con traihắn là Ngô Ứng Hùng đến Hoàng cung để hànhthích Hoàng Äế Thát Äát.

Nếu thành sự là hay quá rồi.

Bằng không cũng khiến cho Hoàng đế nổi giận xuống chiếu giết chết Ngô Tam Quế.

Vi Tiểu Bảo thở phào má»™t cái há»i:

- Diệu kế, chân diệu kế! Các cô dùng cách gì để hãm hại Ngô Tam Quế?

Phương Di đáp :

- Lần áo trong chúng ta đã cố ý lưu lại ký hiệu bộ thuộc trong phủ Bình Tây Vương.

Cả binh khí, ám khí cũng khắc chữ giống như ở phủ Bình Tây Vương.

Lại có mấy thứ binh khí trên khắc hàng chữ: "Phá»§ Tổng Binh ở SÆ¡n Hải Quan nhà Äại Minh".

Vi Tiểu Bảo biết Ngô Tam Quế trước khi đầu hàng nhà Mãn Thanh đã làm Tổng Binh ở SÆ¡n Hải Quan vá» triá»u nhà Minh, liá»n cưá»i nói:

- Kế này quả nhiên lợi hại.

Phương Di nói:

- Chuyến này chúng ta vào cung đã chắc trướccó ngưá»i hy sinh vì nước,địch nhân liá»n phát giác ra ký hiệu trên áo.

Nếu ai bị bắt, ban đầu không chịu cung xưng, chá» cho bá»n Thát Äát khảo đã chết Ä‘i sống lại rồi má»›i tá»± thú nhận là tuân lệnh Bình Tây Vương đến đây hành thích Hoàng Äế.

Chúng ta tiến vào cung rồi liá»n bá» khí giá»›i có khắc chữ rải rác khắp nÆ¡i.

Nếu may mà toàn quân trở vỠcũng còn lưu lại chứng cớ.

Nàng càng nói càng hăng hái, nhưng hơi thở dấn cấp bách, má nàng đỠbừng lên.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Thế ra các ngươi vào đây không phải để cứu tiểu Quận Chúa ư?

Phương Di đáp :

- DÄ© nhiên không phải. Vả lại bá»n ta đâu phải là thần tiên mà biết dược tiểu Quận Chúa hiện ở trong cung?

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Bên mình cô có binh khí khắc chữ không?

Phương Di đáp :

- Có.

Nàng lấy ra một thanh Liễu diệp đao, nhưng cánh tay mất sức không giơ cao lên được.

Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:

- May mà ta chưa nằm bên cô không thì bịđâm một đao chết rồi.

Phương Di đỠmặt lên, trợn mắt nhìn Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo đón lấy Ä‘ao dấu vào sau lưng thi thể Thuỵ Äống cưá»i nói:

- Ta Ä‘i tố cáo nói là Thuỵ Äống cùng vá» phe vá»›i bá»n thích khách.

Bấy nhiêu là đủ chứng cớ rồi.

Phương Di lắc đầu há»i:

- Ngươi thử coi lại xem trên đao khắc những chữ gì?

Vi Tiểu Bảo há»i lại:

- Khắc chữ gì vậy?

Gã có trông vào cũng chẳng biết, nên không thèm trông đến.

Phương Di nói:

- Trên Ä‘ao khắc tám chữ: "Äại Minh SÆ¡n Hải Quan, Tổng Binh phá»§". Thuỵ Äống là ngưá»i Mãn Châu, chưa từng làm bá»™ hạ dưới trướng tổng binh ở SÆ¡n Hải Quan nhà Äại Minh bao giá».

Vi Tiểu Bảo "ồ" má»™t tiếng rồi thu thanh Liá»…u diệp Ä‘ao vỠđể trên giưá»ng há»i:

- Biết để vật gì vào ngưá»i hắn được bây giá»?

Xoay chuyển ý nghĩ rồi nói:

- Hay lắm rồi ! âu là ta nhét hai chuá»—i minh châu, má»™t cặp ngá»c kê và mấy tấm ngân phiếu mà Ngô Ứng Hùng đã tặng cho vào trong bá»c cá»§a Thuỵ Äống.

Gã biết ngân phiếu này do một tiệm vàng ở BắcKinh phát ra.

Ngô Ứng Hùng đã phái ngưá»i Ä‘i mua bạc vá».

Chỉ cần Ä‘iá»u tra cá»­a tiệm phát phiếu là hiểu rõ gốcngá»n ngay.

Cách phao tang vật như vậy thật là kín đáo không còn sơ hở chút nào.

Vi Tiểu Bảo quyết định rồi lẩm bẩm:

- Ngô thế tá»­ hỡi Ngô thế tá»­! Lão gia cần phải thoát thân, đành là có Ä‘iá»u không phải vá»›i thế tá»­.

Vi Tiểu Bảo ôm xác Thuỵ Äống lên toan Ä‘i vào trong vưá»n hoa, nhưng gã má»›i lê được má»™t bước, bá»—ng nghe bên ngoài có tiếng mấy ngưá»i Ä‘i tá»›i.

Vi Tiểu Bảo liá»n nhẹ nhàng đặt thi thể Thuỵ Äống xuống để nghe động tÄ©nh.
Tài sản của ngocvosong1986

  #49  
Old 01-06-2008, 09:06 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 49


Công Công chết vì tham bạc

Bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i hô :

- Thánh Thượng xuống chỉ triệu Tiểu Quế Tử lập tức ứng hầu.

Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:

- Äêm nay ta Ä‘ang lo không tìm được cÆ¡ há»™i bái kiến Hoàng Thượng để tâu trình vá» vụ lá»™n xá»™n này.

NgỠđâu Hoàng Thượng lại xuống triệu tuyên chỉ thì còn gì hay bằng?

Xác chết Thuỵ Äống đành bá» lại vậy, không Ä‘em rađược.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng lên tiếng đáp :

- Xin chỠnô tài mặc áo rồi lập tức ra ngay.

Gã nhẹ nhàng đẩy xác chết Thuỵ Äống vào gầm giưá»ng rồi giÆ¡ tay ra hiệu cho tiểu Quận Chúa và Phương Diđừng nhúc nhích và đừng lên tiếng.

Vi Tiểu Bảo toan bước ra khá»i cá»­a, chợt động tâm tá»± nhá»§:

- Con điếm hỠPhương này không thể tin cậy được. Biết đâu thị chẳng lấy cắp đồ của mình?

Gã liá»n cầm hai cuốn võ công đồ phổ và những tập kim phiếu, ngân phiếu đút vào bá»c rồi má»›i tắt đèn bước ra khá»i phòng.

Ngoài cửa phòng đã có bốn tên thái giám đứng đó, nhưng toàn là lạ mặt chưa từngquen biết.

Tên thái giám Ä‘i đầu cưá»i nói:

- Quế công công ! Ná»­a đêm mà Hoàng Thượng còn có lệnh triệu công công đủ tá» ra lượng thánh bao la, đối vá»›i công công không phải tầm thưá»ng.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Có thích khách lẻn vào cung, tại hạ đương mong được bái kiến Hoàng Thượng để vấn an long thể, nhưng chưa thấy tuyên triệu, đêm khuya không dám thiện tiện vào kiến giá.

Viên thái giám kia nói:

- Quế công công tận trung như vậy, trách nào Hoàng Thượng chẳng thương yêu.

Hắn nói rồi xoay mình cất bước Ä‘i trước dẫn đưá»ng.

Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm buồn bá»±c tá»± há»i:

- Ta làm Tổng Quản thái giám ở Thượng Thiện Giám, chức vị còn cao hÆ¡n thằng cha này nhiá»u mà sao hắn lại được Ä‘i trước ta?

Hắn đã nhiá»u tuổi thế này thì chẳng phải là hắn không hiểu phép tắc ở trong cung.

Gã nghÄ© vậy liá»n há»i:

- Qúy tính công công là gì ? Trước nay tại hạ ít khi được gặp.

Tên thái giám kia cưá»i đáp :

- Quế công công là đại nhân đưá»ng bệ Ở trong cung, bá»n tại hạ chức phận nhá» má»n, dÄ© nhiên công công không nhận ra được.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Công công đã được Hoàng Thượng phái tá»›i kêu tại hạ thì khi nào còn là hạng tiểu giám tầm thưá»ng?

Hai ngưá»i còn Ä‘ang nói chuyện, bá»—ng thấy thái giám kia rẽ vá» hướng Äông, mà tẩm cung cá»§a Hoàng Äế lại ở phía Äông Nam.

Vi Tiểu Bảo liá»n cưá»i há»i:

- Công công Ä‘i lầm đưá»ng rồi phải không?

Gã nghĩ bụng:

- Tên thái giám này quả là hồ đồ.

Thậm chí nẻo đưá»ng đến tẩm cung cá»§a Hoàng Thượng hắn cÅ©ng Ä‘i trật.

Thái giám kia đáp :

- Không lầm đâu. Hiện giỠHoàng Thượng đang vấn an Thái Hậu vì ngài sợ mẫu hậu bị kinh động.

Bây giỠchúng ta đến tẩm cung của Thái Hậu.

Vi Tiểu Bảo nghe nói phải đến cung Thái Hậu thì giật mình kinh hãi liá»n dừng bước lại.

Ba tên thái giám đang đi sau gã, hai tên đột nhiên chia ra đứng hai bên vây gã vào giữa.

Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi hơn, la thầm:

- Há»ng bét ! Há»ng bét ! Có phải Hoàng Thượngkêu mình đâu.

Hiển nhiên Thái Hậu cho ngưá»i đến bắt mình rồi.

Tuy gã không biết bốn tên này có hiểu võ công hay không nhưng lấy má»™t chá»i bốn nhất định gã không địch nổi. Vả lại làm náo loạn lên, bá»n thị vệ nghe tiếng kéo đến thì chạy đâu cho thoát?

Vi Tiểu Bảo trống ngá»±c đánh hÆ¡n trống làng, mà ngoài miệng cưá»i há» há» há»i:

- Äến tẩm cung cá»§a Thái Hậu ư? Nếu vậy càng hay.

Má»—i lần Thái Hậu thấy mặt tại hạ thì chẳng cho tiá»n cÅ©ng cho kẹo bánh.

Hoàng Thái Hậu đối đãi vá»›i bá»n nô tài rất tá»­ tế.

Ngài thưá»ng bảo tại hạ còn trẻ nít, tham ăn, nên ngài ban thưởng rất nhiá»u.

Gã nói rồi theo dẫy hành lang thông tới tẩm cung của Thái Hậu.

Bốn tên thái giám kia thấy gã lá» má» không biết liá»n trở vá» vị trí má»™t tên Ä‘i trước và ba tên Ä‘i sau như trước.

Vi Tiểu Bảo lại nói:

- Lần trước tại hạ bái kiến Thái Hậu thật là hên vận.

Ngài thưá»ng cho năm ngàn lạng vàng, hai ngànlạng bạc.

Tại hạ khí lực nhỠbé yếu đuối thì mang làm sao được hết?

Thái Hậu liá»n bảo: "Không mang được hết thì thá»§ng thẳng Ä‘em Ä‘i dần dần.

Tiểu Quế Tá»­! Ta ban tiá»n bạc cho ngươi thì ngươi xài phí bằng cách nào?

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Tại hạ liá»n tâu: "Khải bẩm Thái Hậu! Nô tài bản tính thích kết giao bằng hữu. Trong mình có vàng, có bạc thì trong bá»n thái giám những ai thân mật vá»›i nô tài, nô tài cÅ©ng tặng cho hỠđể há» tiêu xài. "

Vi Tiểu Bảo miệng nói ba hoa xích đế mà trong đầu óc vẫn xoay chuyển ý nghĩ tìm kế thoát thân.

Bốn tên thái giám kia ná»­a tin ná»­a ngá».

Má»™t tên Ä‘i đằng sau bá»—ng cất tiếng há»i:

- Sao Thái Hậu lại ban thưởng nhiá»u như vậy?

Vi Tiểu Bảo đáp :

- Ha ha ! ông bạn không tin ư? Coi đây nè !

Gã rút trong bá»c ra má»™t tập lá»›n vừa kim phiếu, vừa ngân phiếu.

Những tấm phiếu này có tám trăm lạng, có tấmmột ngàn lạng, lại có tấm đến hai ngàn lạng.

Dưới ánh đèn lồng, bốn tên thái giám ngó thấy mà ngột ngạt cơ hồ hơi thở không thông.

Vi Tiểu Bảo rút mấy tâm ngân phiếu vừa cưá»i vừa nói:

- Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu thỉnh thoảng thưởng vàng bạc cho tại hạ luôn, một mình tại hạ tiêu xài thế nào cho hết được?

Bây giỠtại hạ đưa ra bốn tấm ngân phiếu.

Có tấm hai ngàn lạng, có tấm một ngàn lạng.

Bốn vị huynh đệ thử xem khí vận mình hên hay xui bằng cách mỗi vị rút lấy một tấm.

Mấy tên thái giám không tin, bụng bảo dạ:

- Dù gã có hào phóng đến đâu cÅ©ng không thể Ä‘em hàng mấy ngàn lạng bạc cho ngưá»i ta được.

Vi Tiểu Bảo nói :

Trong mình có nhiá»u tiá»n bạc không chá»— tiêu xài lắm lúc cÅ©ng bá»±c mình.

Bây giỠtiểu đệ bái kiến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, không chừng các ngài lại thưởng bạc cho nữa.

Gã vừa nói vừa giơ cao mấy tấm ngân phiếu lên trước gió bay lất phất.

Äồng thá»i gã liếc mắt nhận định hình thể chung quanh.

Má»™t tên thái giám cưá»i há»i:

Quế công công ! Công công Ä‘em ngân phiếu cho bá»n tiểu đệ thật sá»± hay công công muốn giỡn cợt?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Sao lại có chuyện giỡn cợt ?

Những anh em trong Thượng Thiện Giám chẳng ai là không được tại hạ thưởng tiá»n không má»™t ngàn thì cÅ©ng bảy tám trăm.

Các vị hãy lại đây thử vận khí coi. Vị nào muốn rút trước?

Má»™t tên thái giám cưá»i há» há» nói:

- Äể tiểu đệ rút trước.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Hãy khoan! Các vị hãy coi cho rõ đã!

Gã giơ bốn tấm ngân phiếu gần vào ánh đèn.

Bốn tên thái giám Ä‘á»u nhìn rõ.

Quả nhiên là những tấm ngân phiếu một ngàn và hai ngàn lạng.

Tên nào trống ngực cũng đánh thình thình.

Nên biết bá»n thái giám đã không thể lấyvợ sinh con, lại không được đầu quân, làm quan.

Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a há» không có lạc thú như ngưá»i thưá»ng, chỉ có tiá»n bạc là món sở thích nhất cá»§a bá»n chúng.

Bá»n thái giám phục vụ Ở trong cung, nhưng chưa từng được thấy những tấm ngân phiếu hàng ngàn lạng.

Vi Tiểu Bảo lại giơ tay lên cho ngân phiếu nhảy múa trước gió.

Gã cưá»i nói:

- Nào. Vị đại ca này hãy rút trước đi!

Tên thái giám vươn tay ra rút nhưng ngón tay chưa đụng vào ngân phiếu, Vi Tiểu Bảo đã buông tay, bốn tấm ngân phiếu bị gió thổi bay lập lỠrồi rớt xuống bụi hoa.

Vi Tiểu Bảo la lên:

- Ô hay ! Sao đại ca không nắm chặt ? Bây giỠcác vị mau mau tranh thủ đi !

Ai cướp được tấm nào lấy tấm đó.

Bốn tên thái giám vâng lệnh Thái Hậu đến phòng Vi Tiểu Bảo.

Bà chỉ dặn bá»n chúng là Hoàng Thượng triệu gã đến tẩm cung cá»§a bà, nếu gã kháng cá»± thì bắtgã đưa đến.

Nguyên Thái Hậu đã sai Thuỵ Äống Ä‘i hạ sát Vi Tiểu Bảo.

Thuỵ Äống võ công cao cưá»ng, lại là ngưá»i tinh tế, Thái Hậu chắc hắn làm được ổn thoả.

Nhưng bà lại nghĩ thầm:

Gã Tiểu Quế Tá»­ rất nhiá»u quá»· kế.

Chính mình vung chưởng đánh gã còn bịgã ngấm ngầm dá»±ng Ä‘ao truá»· thá»§ làm cho tay mình bị trá»ngthương.

Mình còn mắc bẫy gã thì biết đâu Thuỵ Äống lại không bị gã lừa gạt?

Nhưng gã đã ở trong cung thì bay lên trá»i cÅ©ng không thoát.

Bà nghĩ thế nên chỉ dặn bốn tên thái giám là đi triệu Tiểu Quế Tử chứ không lộ ra bản ý muốn giết gã.

Bốn tên thái giám chẳng bao giỠVi Tiểu Bảo dám kháng cự chủ ý của Thái Hậu.

Vừa rồi chúng vây gã vào giữa chẳng qua là làm bộ tác oai tác phúc mà thôi.

Bây giỠchúng nhìn thấy ngân phiếu theo gió bay đi khi nào bỠqua được?

Dĩ nhiên chúng xoay mình rượt theo.

Vi Tiểu Bảo vẫn la :

- Bắt lấy cho mau ! Äừng để bay mất !

Äoạn gã lún thấp ngưá»i xuống chuồn vào trong hang núi giả mà gã đã ngó thấy từ trước.

Trong Ngá»± hoa viên này đặt rất nhiá»u núi giả. SÆ¡n động quanh co vòng vèo.

Gã chuồn vào hang núi rồi thì trong lúc nhất thá»i chưa dá»… gì kiếm thấy được.

Bốn tên thái giám Ä‘uổi theo ngân phiếu, kẻ trước ngưá»i sau lượm lấy.

Trong bá»n này, má»™t ngưá»i lượm được hai tấm và má»™t ngưá»i không lượm được tấm nào.

Thế là hai ngưá»i gây lá»™n.

Một tên nói:

- Ai đoạt được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Ta lượm được hai tấm là vỠphần ta hết.

Tên kia cãi:

- Nói bậy! Má»—i ngưá»i chỉ được má»™t tấm. Vậy ngươi phải chia cho tamá»™t tấm.

Ta chỉ đòi tấm một ngàn lạng cũng được rồi.

Tên này không chịu đáp :

- Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Một lạng ta còn không cho huống chi một ngàn lạng.

Tên thái giám không lượm được ngân phiếutúm lấy ngá»±c tên này há»i:

- Ngươi có cho ta một tấm hay không?

Nếu ngươi không chịu thì ta đưa ngươi lại xin Quế công công xử vụ này.

Hắn xoay mình ngó lại không thấy Vi Tiểu Bảo đâu nữa.

Bốn tên thái giám giật mình kinh hãi đồng thanh la hoảng.

Chúng chia nhau Ä‘i tìm các ngả. Nhưng má»™t tênkhông lượm được ngân phiếu vẫn chưa chịu thôi, cứ túmchặt lấy áo ngưá»i đồng bá»n đã lượm được hai tấm và nằngnặc đòi chia cho má»™t tấm.

Lúc này Vi Tiểu Bảo đã chuồn vào sÆ¡n động và Ä‘i xa đến mưá»i mấy trượng rồi.

Gã còn nghe rõ tiếng hai tên thái giám gây lá»™n và trong bụng không khá»i cưá»i thầm.

Gã tự nhủ:

- Ta ẩn quanh đây chỠđến lúc trá»i sáng rồi theo cá»­angách chuồn ra ngoài cung, nhất quyết không bao giá» quaytrở lại nữa.

Bá»—ng nghe tiếng bước chân vang lên. Mấy ngưá»i từ mé Tây tiến gần lại.

Má»™t ngưá»i nói:

- Äêm nay trong cung xảy ra vụ thích khách lẻn vào náo loạn. E rằng sáng mai bá»n mình tất bị trách phạt.

Vi Tiểu Bảo nghe nói biết chúng la bá»n thị vệ trong cung.

Má»™t ngưá»i khác nói:

- Chỉ mong sao được Quế công công nói mấy câu che chở trước mặt Hoàng Thượng thì đỡ quá.

Lại má»™t ngưá»i nữa nói:

- Quế công công tuy nhá» tuổi nhưng khôn ngoan và rất tá»­ tế, thật khó mà kiếm được ngưá»i như y.

Vi Tiểu Bảo cả mừng từ trong hang núi giả chui ra khẽ nói:

- Này các anh em! Chớ có lên tiếng.

Hai tên thị vệ cầm đèn lồng đi trước nhận ra gã khẽ hô:

- Quế công công !

Vi Tiểu Bảo thấy bá»n thị vệ này có đến 15, 16 tên và chính là toán ngưá»i vừa đến dưới cá»­a sổ lúc nãy. Gã đã nhá»› tên há» chúng liá»n nói:

- Trương đại ca ! Triệu đại ca ! Bên kia có bốn tên thái giám cấu kết vá»›i bá»n thích khách.

Các vị mau bắt lấy chúng. Công này không nhỠđâu.

Äoạn gã lại gá»i tllêm mấy tên nữa :

- Vương đại ca ! Thạch đại ca ! Trước hết hãy điểm vào á huyệt bốn tên đó.

Bằng không thì đấm trẹo quai hàm, đừng để chúng la lối om sòm làm kinh động đến thánh thượng.

Bá»n thị vệ nghe nói là bốn tên thái giám thì không coi vào đâu.

Chúng đánh tay ra hiệu, thổi tắt đèn Ä‘i cúi thấp ngưá»i xuống bò dần lại.

Bốn tên thái giám thì hai tên ở trong sơn động kiếm Vi Tiểu Bảo, còn hai tên đang tranh chấp ngân phiếu, để hết tâm thần vào công việc của chúng.

Bá»n thị vệ đứng thành thế bao vây rồi khẽ huýt má»™t tiếng còi.

Bốn mặt tám phương ùa ra. Ba bốn tên coi một thái giám giữ chặt lấy chúng đè xuống đất

Bá»n thị vệ này võ công tầm thưá»ng không biết Ä‘iểm huyệt.

Chúng liá»n dùng cầm nã thá»§ pháp hay vung quyá»n đánh vào quai hàm bốn tên thái giám.

Hàm dưới bốn tên này trật khá»›p, há hốc miệng ra mà chỉ kêu be be mấy tiếng chứ không thốt nên lá»i.

Vi Tiểu Bảo trỠvào gian nhà gần đó nói:

- Các vị kéo chúng vào trong kia tra khảo.

Bá»n thị vệ liá»n lôi bốn tên thái giám xá»nh xệch kéo vào sương phòng.

Một tên thị vệ thắp đèn lồng giơ cao lên.

Vi Tiểu Bảo ngồi ở giữa nhà.

Bá»n thị vệ kéo bốn tên thái giám đến trước mặt gã và bắt quỳ xuống.

Bốn tên này vâng lệnh Thái Hậu Ä‘i bắt nhiá»u, dÄ© nhiên chúng không chịu quỳ.

Bá»n thị vệ quyá»n đấm, chân đá rồi ấn bốn tên thái giám quỳ xuống đất.

Vi Tiểu Bảo cất tiếng há»i:

- Vừa rồi bốn ngưá»i thập thò lén lút tranh nhau cái gì vậy? Các ngươi bảo má»™t ngàn lạng cÅ©ng cá»§a ta, hai ngàn lạng cÅ©ng cá»§a ta nghÄ©a làm sao? Các ngươi còn nói những gì bạn hữu ở ngoài đến. .. chuyến này vận khí không may, bị bá»n thị vệ chó má sát hại mất không phải là ít.

Ta hãy há»i các ngươi:

- Bạn hữu nào? Tại sao các ngươi lại kêu anh em thị vệ là bá»n thị vệ chó má?

Bá»n thị vệ nghe nói nổi hung, vung cước đá vào lưngbốn tên thái giám huỳnh huỵch.

Bốn tên thái giám la thầm trong bụng:

- Oan uổng cho chúng ta !

Nhưng chúng không thốt nên lá»i được.

Vi Tiểu Bảo lại há»i:

- Ta theo sau bá»n ngươi, thấy má»™t tên nói: "Ta là ngưá»i dẫn đưá»ng thì hai tấm ngân phiếu này há» cho ta hết, sao ta lại phải chia cho ngươi?"

Gã vừa nói vừa trỠvào tên thái giám lượm được hai tấm ngân phiếu.

Vi Tiểu Bảo lại trá» vào tên thái giám không cướp được ngân phiếu há»i:

- Có phải ngươi đã trả lá»i tên kia: Äây là má»™t đại sá»± mấy ngưá»i làm chung nhau.

Giết ngưá»i đốt nhà là cùng má»™t tá»™i phạm. Sao ngươi lại không chia cho ta?

Không được ! Nhất định ngươi phải chia mới xong"...

Vi Tiểu Bảo ngừng lại má»™t chút rồi há»i tiếp:

- Các ngươi chung nhau làm đại sự thì việc đó là việc gì?

Tại sao lại nói đến tá»™i giết ngưá»i đết nhà gì gì đó?

Mấy tên thị vệ nói ngay:

- Bá»n chúng đã dẫn đưá»ng cho thích khách dÄ© nhiên phạm vào đại tá»™i giết ngưá»i đốt nhà.

Còn vụ chúng chia chác những gì thì chỉ việc xục tìm trong ngưá»i chúng là ra ngay.

Bá»n thị vệ lục soát liá»n thấy ngay trong mình bốn tên thái giám có bốn tấm ngân phiếu.

Trong bốn tên này thì một tên có hai tấm, một tên không có.

Còn hai tên nữa mỗi tên một tấm.

Bá»n thị vệ thấy bốn tấm ngân phiếu này Ä‘á»u ghi má»™t món tiá»n lá»›n, bất giác lá»›n tiếng la ó.

Nên biết lương tháng má»—i tên thái giám bất quá từ hai lạng đến bốn lạng bạc, mà đột nhiên trongmình chúng Ä‘á»u có khoản tiá»n lá»›n thì hiển nhiêntang chứng rành rành không còn giả dối vàođâu được.

Một tên thị vệ nói:

- Phải rồi ! Bá»n thích khách cho các ngươi nhiá»u bạc thế này nên các ngươi má»›i dẫn đưá»ng cho chúng, và kêu chúng là bạn hữu ở ngoài đến.

Còn chúng ta các ngưá»i kêu bằng bá»n thị vệ chó má ! Tổ bà nó! Láo thật !

Hắn vung cước đá một cái thật mạnh.

Một tên thái giám lồi mắt ra, chết ngay lập tức.

Một tên thị vệ khác nói:

- Chúng ta chớ nên lỗ mãng. Cứ từ từ mà thẩm vấn.

Tên này là má»™t ngưá»i lão thành, thận trá»ng.

Hắn cúi xuống đưa tay ra nắm lại quai hàm một tên thái giám đặt vào khớp.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Các ngươi làm công việc động trá»i này là nghe lá»i ai sai khiến?

Các ngươi thật là lá»›n mật ! Hãy thú nhận mauÄ‘i để khá»i ăn đòn.

Tên thái giám kia la lên:

- Oan uổng ! Thật là oan uổng cho bá»n tại hạ ! Äây là Thái Hậu truyá»n bá»n tại ha....

Vi Tiểu Bảo không để hắn nói hết lá»i đã nhảy xổ đến trước mặt, đưa tay trái ra đè lấy miệng đối phương lá»›n tiếng quát:

- Không được nói càn!

Tay mặt gã vung quyá»n đánh xuống đỉnh đầu tên thái giám má»™t đòn rất nặng, xuýt nữa hắn ngất Ä‘i.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Các vị đại ca ! Hắn nói Thái Hậu sai khiến. Vụ này... vụ này thật là đại hoa. đến nơi rồi.

Bá»n thị vệ cả kinh thất sắc tá»± há»i:

Thái Hậu truyá»n cho bá»n này dẫn thích khách vào cung ư?

Chúng biết đức Hoàng Thượng không phải là conruá»™t cá»§a Thái Hậu, mà Thái Hậu trước nay là ngưá»itinh tế, cả quyết chẳng lẽ đức Hoàng Thượng có Ä‘iá»u chi đắctá»™i vá»›i Thái Hậu?

Ai mà biết được... trong chốn cung vì cũng có chuyện âm mưu, những cuộc đấu trí cực kỳ khủng khiếp ! Chúng còn lo nội vụ liên can đến mình. lình thế nguy hiểm này nghĩ tới không rét mà run.

Vi Tiểu Bảo lại há»i tên thái giám kia:

- Có thật Thái Hậu phái các ngươi làmviệc này không?

Äây là má»™t vụ rất quan trá»ng, không thể ăn nói hồ đồ. Các ngươi phải nói cho thật. Có đúng Thái Hậu sai khiến các ngươi không?

Tên thái giám kia không nói nên lá»i, chỉ gật đầu lia lịa.

Vi Tiểu Bảo lại há»i:

- Mấy tấm ngân phiếu này cũng của Thái Hậu ban cho hay sao?

Ba tên thái giám Ä‘á»u lắc đầu.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Các ngươi vâng lệnh thi hành chứ chẳng phải chủ ý của mình, có đúng thế không?

Ba tên thái giám lại gật đầu luôn mấy cái.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Các ngươi muốn chết hay muốn sống?

Câu há»i này khó mà trả lá»i bằng cái gật đầu hay lắc đầu. Trong ba tên thái giám thì má»™t tên gật đầu, má»™t tên lắc đầu, còn má»™t tên lúc trước gật đầu rồi sau lại lắc đầu.

Sau cùng hắn ngẫm nghÄ© dưá»ng như cảm thấy lắc đầu là không phải, nên hắn lại gật đầu.

Vi Tiểu Bảo đặt lại câu há»i:

- Các ngươi muốn chết ư?

Ba tên thái giám lắc đầu.

Vi Tiểu Bảo lại há»i:

- Vậy ra các ngươi muốn sống hay sao?

Ba tên thái giám gật đầu rất mau lẹ.

Vi Tiểu Bảo dắt hai tên thị vệ đứng đầu ra ngoài căn nhà.

Gã khẽ nói:

- Trương đại ca! Triệu đại ca ! Vụ này thật nguy cho chúngta !

Gã há» Trương tên là Trương Khang Niên, còn gã há» Triệu tên gá»i Triệu Tá» Hiá»n Ä‘á»u sợ hãi rụng rá»i. Chúng đồng thanh há»i:

- Làm thế nào bây gi�

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Tiểu đệ không có chủ ý gì hết. Trương đại ca và Triệu đại ca thử tính xem phải làm sao cho ổn?

Trương Khang Niên nói:

- Nếu vụ này tiết lộ thì còn gây ra không biết bao nhiêu là chuyện !

Tại hạ tưởng nếu dấu nhẹm được thì ta ứng đi là hơn.

Triệu Tá» Hiá»n nói theo :

- Phải đấy! Chi bằng buông tha ba tên thái giám kia, cứ tảng lỠnhư không biết gì là xong.

Trương Khang Niên nói:

- Nhưng e rằng ngưá»i không muốn giết cá»p mà cá»p lại muốn vồngưá»i.

Huống chi chúng ta đã giết chết má»™t tên trong bá»n há».

Vi Tiểu Bảo nói:

- Tha há» là phải lắm. Có Ä‘iá»u đừng để há» Ä‘i bẩm rõ vá»›i Thái Hậu. Nếu không thì Thái Hậu nổi lôi đình cÅ©ng giết ngưá»i để bịt miệng. Ba tên thái giám dÄ© nhiên là không sống được. Còn chúng ta mưá»i bảy anh em chắc cÅ©ng bị chặt làm 34 khúc.

Hai tên Trương, Triệu nghe nói phát run lên.

Trương Khang Niên giơ tay mặt lên ra hiệu phóng chưởng.

Vi Tiểu Bảo nhìn Triệu Tá» Hiá»n để dò xem ý kiến cá»§ahắn thế nào thì hắn gật đầu rồi há»i:

- Còn bốn tấm ngân phiếu trong mình chúng thì sao?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Món tiá»n sáu ngàn lạng bạc đó các vị đại ca chia nhau mà lấy. Tiểu đệ đã sợ bở vía, chỉ cầu vụ này đừng liên can gì đến mình là hay rổi. Còn tiá»n bạc thì không lấy đâu.

Hai tên Trương, Triệu nghe nói có sáu ngàn lạng bạc chia nhau tính ra má»—i ngưá»i được bốn trăm lạng chúng không ngần ngừ gì nữa, quay vào trong nhà kêu ba tên đồng bá»n thân tín ghé tai dặn nhá» mấy câu. Ba tên kia gật đầu dắt ba tên thái giám đứng dậy nói:

- Các vị đã là ngưá»i chầu chá»±c bên mình Thái Hậu, vậy các vị vá» Ä‘i.

Ba tên thái giám mừng rỡ như được lệnh ân xá, chạy ra ngoài nhà. Ba tên thị vệ cũng đi theo.

Bỗng nghe bên ngoài rú lên mấy tiếng thêthảm "ối ối ối".

Một tên thị vệ la hoảng:

- Có thích khách! Có thích khách!

Một tên khác kêu:

- Trá»i Æ¡i ! Thích khách giết chết bốn vị thái giám rồi!

Ba tên thị vệ chạy vào phòng nhìn Vi Tiểu Bảonói:

- Quế công công ! Bên ngoài thích khách lại xuất hiện, giết chết bốn vị công công !

Vi Tiểu Bảo thở dài há»i:

- Äáng tiếc ôi đáng tiếc. Thích khách trốn rồi ư? Có Ä‘uổi kịp được không?

Một tên thị vệ đáp:

- Thích khách đã bị bá»n ty chức đập chết rồi.

Vi Tiểu Bảo khen:

- Hay lắm! Hay lắm! Các vị đã là anh dũng lại tận tâm với chức vụ.

Thật là đáng quý! Bốn vị công công bị thích khách đánh chết các vị bẩm rõ cho thị vệ tổng quản lão gia biết.

Bá»n thị vệ mỉm cưá»i đồng thanh đáp:

- Dạ dạ !

Vi Tiểu Bảo không nhịn được nữa bật lên tràng cưá»i hahả.

Bá»n thị vệ cÅ©ng cưá»i theo :

Vi Tiểu Bảo nói:

- Chúng vị đai ca ! Kính mừng các vị đại ca phát tài. Chúng ta vỠthôi.

Vi Tiểu Bảo từ biệt má»i ngưá»i lật đật vá» phòng.

Gã vừa tá»›i cá»­a, bất thình lình trong bụi hoa có ngưá»i lạnh lùng lên tiếng:

Tiểu Quế Tử! Ngươi vẫn bình yên chứ...?

Vi Tiểu Bảo nghe rõ thanh âm Thái Hậu thì chẳng còn hồn vía nào nữa, vội xoay mình chạy trốn.

Gã má»›i chạy được năm, sáu bước, bá»—ng cảm thấy má»™t bàn tay đặt lên vai bên trái gã, lập tức toàn thân gã nhÅ©n ra, tưởng chừng má»™t phiến đá nặng mấy trăm cân đè lên ngưá»i.

Gã không thể cất bước được nữa.

Vi Tiểu Bảo cúi xuống thò tay rút lưỡi đao truỷ thủ, nhưng ngón tay vừa đụng vào chuôi đao thì cánh tay mặt bị trúng chưởng.

Gã không nhịn được "ối" lên một tiếng.

Thái Hậu khẽ bảo gã:

- Tiểu Quế Tá»­! Mi còn nhá» tuổi mà thá»§ Ä‘oạn cá»±c kỳ lợi hại ! Mi đã giết bốn tên thái giám cá»§a ta má»™t cách êm ru, còn phao tang gieo vụ. Chà chà! Mi dám đặt Ä‘iá»u hãm hại cả ta nữa.

Vi Tiểu Bảo la thầm:

- Tên khốn kiếp Vi Tiểu Bảo ! Con bà mi! Äêm nay mà mi còn thoát chết thì không phải là há»Vi nữa !

Trong lòng cực kỳ xao xuyến, gã yên trí Thái Hậu căm hận mình thấu xương, có năn nỉ đến mấy cũng bằng vô dụng.

Gã định bụng gác bá» sống chết ra ngoài, khôngnghÄ© gì đến nữa, chỉ tìm lá»i bướng bỉnh hăm doa. TháiHậu để kéo dài thá»i gian rồi sẽ tìnl kế thoátthân.

Quyết định chủ ý rồi. Vi Tiểu Bảo lạnh lùng đáp :

- Tâu Thái Hậu! Bây giỠThái Hậu có giết nô tài thì cũng chậm mất rồi!

Äáng tiếc ôi đáng tiếc !

Thái Hậu cất tiếng the thé há»i:

- Äiá»u chi đáng tiếc?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Thái Hậu định giết nô tài là cốt để bưng kín miệng bình, vĩnh viễn không sợ tiết lộ bí mật.

Äáng tiếc bây giá» Thái Hậu má»›i hạ thá»§ thành ra hÆ¡i chậm.

Bá»n thị vệ vừa nói vá»›i nhau những chuyện gì, chắc... chắc Thái Hậu... nghe rõ cả rồi.

Thái Hậu cất giá»ng âm trầm há»i:

- Mi bảo ta phái bốn tên thái giám vô dụng đó Ä‘i cấu kết vá»›i bá»n thích khách và dẫn chú vào cung, nhưng hành động đó có mục đích gì?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Nô tài hiểu thế nào được mục đích của Thái Hậu?

Hoặc giả chỉ có đức Hoàng Thượng biết được mà thôi.

Trong mưá»i phần, gã chắc chín phần là mình không thoát chết, nên chẳng sợ hãi gì nữa, má»›i thếtlá»i chống đối vừa bướng bỉnh vừa có ý hăm doạ.

Thái Hậu giận đến uất ngưá»i, bụng bảo dạ:

- Bây giỠta chỉ nhả kình lực ra là lập tức gã toi mạng, nhưng làm thế há chẳng là phước đức cho tên tiểu tặc này ư?

Thái Hậu còn đang ngẫm nghĩ lại nghe Vi Tiểu Bảo nói tiếp :

- Thái Hậu mà xô kình lá»±c ở bàn tay ragiết chết Tiểu Quế Tá»­ thì chỉ sáng sá»›m mai là bao nhiêu ngưá»i trong cung Ä‘á»u hiểu rõ hết.

Äây là những câu vấn đáp sẽ được nêura:

- Tiểu Quế Tá»­ chết trong trưá»ng hợp nào? DÄ© nhiên làThái hậu giết.

- Tại sao Thái Hậu lại giết gã? Vì gã đã phanh phui những Ä‘iá»u bí mật cá»§a Thái Hậu.

- Những Ä‘iá»u bí mật gì? Vấn đỠnày khá dài. Xin Thái Hậu vào trong nhà để nô tài trình bày cho Thái Hậu nghe.

Thái Hậu bụng bảo dạ:

- Gã tiểu tặc này nói vậy cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Bà tức quá, bàn tay đặt trên vai Vi Tiểu Bảo run lên không ngớt.

Bà hít má»™t hÆ¡i chân khí rồi há»i:

- Bất quá chỉ có mưá»i mấy tên thị vệ hiểu ná»™i vụ.

Ta giết mi rồi lập tức hạ lệnh cho Thuỵ Äống bắt mưá»i mấy tên đó Ä‘em xá»­ tá»­ thì còn lo gì nữa?

Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cưá»i hô hố.

Thái hậu giận xám mặt lại nói:

- Mi chết đến gáy rồi mà còn cưá»i được ư?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Thái hậu muốn sai Thuỵ Äống giết ngưá»i ư? Hắn... ha hạ..

Thái Hậu há»i:

- Hắn làm sao?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hắn đã bị nô tài...

Gã định nói: Hắn bị nô tài chém chết rồi, chÆ¡t động tâm linh liá»n bật lên mấy tiếng cưá»i ha hả.

Thái Hậu há»i ngay:

- Hắn bị ngươi làm gì?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hắn bị nô tài thuyết phục, không nghe lá»i Thái Hậu nữa.

Thái Hậu cưá»i khẩy nói:

- Một tên tiểu quỷ như mi có tài năng gì mà thuyết phục được một vị phó

tổng quản để hắn không tuân lệnh ta?

Vi Tiểu Bảo hững hỠđáp :

- Nô tài là một tên tiểu thái giám dĩ nhiên chẳng làm gì được, nhưng Thuỵ phó tổng quản sợ một nhân vật khác.

Thái hậu cất tiếng run run há»i:

- Hắn sơ.... Hoàng Thượng phải không?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Bá»n nô tài thì dÄ© nhiên phải sợ HoàngThượng, tưởng không nên trách hắn.

Thái Hậu há»i:

- Mi đã nói những chuyện gì vá»›i Thuỵ Äống?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Chuyện gì cũng nói hết.

Thái hậu hầm hầm nhắc lại: Chuyện gì cũng nói hết?

Bà trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:

- Hiện giỠhắn. .. Ở đâu?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hắn đi xa rồi, xa lắc xa lơ, không bao giỠtrở lại nữa.

Thái Hậu! Thái Hậu muốn gặp hắn không phải chuyện dễdàng.

Thái hậu càng kinh hãi hÆ¡n há»i:

- Có phải mi muốn nói hắn ra khá»i Hoàng cung rồi?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Äúng thế! Hắn bảo đã sợ Hoàng Thượng, lại sợ Thái Hậu thành ra bị chết chẹt ở giữa hai ngưá»i, e rằng có ngày phải hoa. sát thân, nên phải cao chạy xa bay cho sá»›m.

Thái Hậu chữa lại:

- Xa chạy cao bay.

Vi Tiểu Bảo há»i:

- Äúng rồi ! Sao Thái Hậu cÅ©ng biết? Có phải Thái Hậu nghe hắn nói là xa chạy cao bay rồi hay không?

Thái Hậu đặng hắng má»™t tiếng rồi há»i:

Äến làm quan mà hắn cÅ©ng không thiết nữa ư? Hắn trốn Ä‘i đâu?

Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp : '

Hắn... hắn đến.

Chợt động tâm cơ, gã nói tiếp :

- Hắn bảo đến cái gì. .. Äài SÆ¡n... dưá»ng như Lục Äài, Thất Äài, Bát Äài SÆ¡n gì đó.

Thái hậu há»i ngay:

- Có phải NgÅ© Äài SÆ¡n không?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Äúng, đúng ! Äúng NgÅ© Äài SÆ¡n rồi. Cái gì Thái Hậu cÅ©ng biết hết.

Thái Hậu há»i:

- Hắn còn nói gì nữa?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hắn không nói gì nữa, mà chỉ bảo... nô tài uá»· thác cho hắn việc gì thì bất luận thếnào hắn cÅ©ng phải làm đến nÆ¡i. Hắn còn tuyên lá»itrá»ng thệ những gì ngàn Ä‘ao phanh thây, tuyệt đưá»ng tá»­tôn...

Thái Hậu há»i:

- Ngươi uỷ thác cho hắn làm việc gì?

Vi Tiểu Bảo đáp:

Kể ra cÅ©ng không có chuyện gì. Thuỵ phó tổng quản đã nói là làm qụan hay chẳng làm quancÅ©ng không sao. Có Ä‘iá»u lúc ra Ä‘i không kiếm đượctiá»n hành phí, phải lo má»™t năm hay dăm bảy năm thángmá»›i đủ. Nô tài liá»n tặng cho y hai vạn lạng bạc.

Thái Hậu há»i:

- Ngươi phát tài lắm nhỉ? Lấy đâu ra được nhiá»u tiá»nthế.

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Cái đó cÅ©ng cá»§a ngưá»i ta chá» Nào Khang Thân Vương tặng, nào Sách Ngạch Äồ đại nhân thưởng. Trong Thượng Thiện giám cÅ©ng có ngưá»i đưa má»™t ít.
Tài sản của ngocvosong1986

  #50  
Old 01-06-2008, 09:08 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 50


Hóa cốt miên chưởng đã thương Tiểu Bảo

Thái Hậu biết gã nói đúng, liá»n há»i:

- Ngươi hào phóng như vậy, dÄ© nhiên Thuỵ Äống mang Æ¡n phải trả Æ¡n.

Ngươi uỷ thác cho hắn làm việc gì?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Nô tài không dám tâu.

Thái Hậu lớn tiếng:

- Ngươi có nói hay không thì bảo?

Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :

- Thuỵ tổng quản hứa lá»i há»… nô tài ở trong cung bị ngưá»i sát hại thì y Ä‘em nguyên nhân ná»™i vụ tâu bàytưá»ng tận lên Thánh Thượng. Y bảo sẽ viết sẵn má»™t bản tâuđể bên mình và ước định cùng nô tàicứ hai tháng má»™t lần nô tàì nô tài sẽ...

Thái Hậu run lên, há»i:

- Hai tháng một lần ngươi làm sao?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hai tháng má»™t lần nô tài đến chá»— ngưá»i. .. bán đưá»ng phèn, há»i gã: "Có đưá»ng phèn đựng trong bình bằng phỉ thúy mã não bán không?"

Gã sẽ trả lá»i : "Có, má»—i bình má»™t trăm lạng".

Nô tài há»i: " Sao đắt thế ! Ta trả năm trăm lạng má»™t bình có bán không?"

Gã há»i lại: "Ngươi chưa vá» chầu trá»i á»­"

Nô tài đáp : "Ngươi cứ vỠnói với lão gia ngươi đi! "

Thế là gã sẽ thông tri cho Thu tổng quản.

Trong lúc cấp bách, Vi Tiểu Bảo không nghÄ© ra được thiên cố sá»± gì má»›i lạ,liá»n rập mẫu những lá»i chỉ Ä‘iểm cá»§a Trần Cận Nam,biến cải Ä‘i má»™t ít rồi đưa ra.

Thái Hậu nghe nói, nghÄ© bụng: "Äây đúng là cách liên lạc cá»§a con nhà võ trên chốn giang hồ, chắc thằng giặc non này không bịa ra được ! "

Bà càng nghĩ càng kinh hãi trong lòng, lại có ý hối hận mình không dằn lòng nhẫn nại được.

Sau khi bà bị thương ở tay, căm hận quá chừng má»›i đụng phải bá»n thích khách xuất hiện ở trong cung.

Bà thừa cÆ¡ Thuỵ Äống đến canh gác ngoài tẩm cung liá»n phái hắn Ä‘i giết Tiểu Quế Tá»­.

Không ngỠgã này lại thổ lộ việc cơ mật với hắn và hăm doa. hắn đến phải bỠchức chạy trốn.

Bà lại nghĩ:

- Tên tiểu tặc này đem việc đại sự cơ mật nói ra thì bất cứ là ai cũng phải kinh tâm động phách.

Thuỵ Äống tránh vạ để giữ mình là chuyện thưá»ng.

Hắn. .. vẫn còn nghÄ© đến tiên đế má»›i lên NgÅ© Äài sÆ¡n.

Thái Hậu trong lòng xoay chuyển ý nghÄ© hồi lâu, bà lại há»i:

- Nếu đến thá»i hạn mà ngươi không Ä‘i kiếm tên bán đưá»ng phèn được thì làm thế nào?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Thuỵ tổng qụa?n nói là y chá» nô tài chừng mưá»i bữa hay ná»­a tháng vẫn không thấy nô tài tìm đến tức là nô tài đã uổng mạng rồi.

Khi đó y... y sẽ tìm cách đưa bản tâu lên Hoàng Thượng ...

Gã ngừng lại một chút rồi thở dài, nói tiếp:

- Nô tài chết là hết Ä‘á»i, chẳng còn chuyện gì hay ho nữa.

Nhưng nô tài thuá»· chung giữ vẹn lòng trung, chỉ xin Thánh Thượng gia tâm đỠphòng, oán thì trả oán, há»n cÅ©ng rá»­a há»n, đừng để ngưá»i ta ám toán.

Tấc dạ sắt son của nô tài cùng Thuỵ tổng quản hết lòng vì chúa là ở chỗ đó.

Thánh Thượng được muôn năm trưá»ng trị thì kẻ vi thầncÅ©ng ngậm cưá»i nÆ¡i chín suối.

Thái Hậu lẩm bẩm nhắc lại:

- Oán thì trả oán, há»n cÅ©ng rá»­n há»n. Thế là hay lắm.

Vi Tiểu Bảo lại nói:

- Bấy lâu nay nô tài chầu hầu Hoàng Thượng, việc gì cÅ©ng bưng kín miệng bình, không dámhé răng hé lợi đả động tá»›i những Ä‘iá»u cÆ¡ mật đại sá»± vìnô tài chỉ mong sao thân mình được sống bìnhyên.

Cho dù nô tài được mãn đại chầu chá»±c bên mình Thánh Thượng cÅ©ng chỉ cầu những Ä‘iá»u đó vÄ©nh viá»…n

đừng đến tai Thánh Thượng là hơn.

Thái Hậu nghe gã nói vậy cũng hơi yên lòng, cất tiếng khen:

- Xét cho cùng, ngươi là một kẻ thần tử rất tốt.

Vi Tiểu Bảo nói:

- Hoàng Thượng có lòng đoái thương nô tài, Thái Hậu đối đãi với nô tài cũng chẳng tệ tình gì.

Nô tài hết dạ trung thành cùng Thái Hậu, biết đâu ngài chẳng vui lòng mà ban thưởng cho.

Như vậy há chẳng là má»™t việc tốt đẹp cho hết thảy má»i ngưá»i?

Không ai còn Ä‘iá»u gì phải oán hận nữa.

Thái Hậu cưá»i khành khạch há»i:

- Mi còn mong ta ban thưởng cho cái gì? Thật là quân mặt dầy!

Tiếng cưá»i cá»§a bà đượm vẻ hân hoan.

Lúc Thái Hậu má»›i nghe Vi Tiểu Bảo nói "Thuỵ Äống lên NgÅ© Äài sÆ¡n" thì tưởng là hắn sẽ tìm cách Ä‘em những Ä‘iá»u cÆ¡ mật mà gã đã cho hay tâu trình Hoàng Thượng, nên trong lòng hồi há»™p dịthưá»ng.

Trong lúc nhất thá»i bà không biết nên làm thế nào cho phải?

Bà biết rằng muốn giết gã thật dá»… như trở bàn tay, nhưng hạ sát gã rồi má»i việc càng tiết lá»™ mau chóng..

Sau bà nghe gã nói không dám hérăng hé lợi ná»­a câu vá»›i Hoàng Thượng thì bàcho là dù có bị gã kiá»m chế, nhưng hiện giá» tạmthá»i không xảy ra vạ lá»›n.

Bà định bụng để thủng thẳng rồi sẽ nghĩ kế hoạch vẹn toàn cũng chưa muộn.

Bất giác trong lòng bà rất cao hứng.

Vi Tiểu Bảo là một đứa nhỠrất tinh khôn.

Gã nghe tiếng cưá»i cá»§a Thái Hậu biết tâm trạng bà đã biến đổi, vá»™i đáp:

- Nô tài còn tham tiá»n cá»§a làm chi nữa?

Chỉ mong Thái Hậu cùng Hoàng Thượng bình yên hoan lạc là kẻ vi thần được hưởng phúc lớn rồi!

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Nô tài cầu Trá»i, Phật độ trì thánh thể cá»§a Thái Hậu đặng bình yên.

Sáng mai nô tài sẽ tá»›i Thiên Kiá»u kiếm gã hán tá»­ bán đưá»ng phèn, bảo gã thông tri cho Thụy tổng quản phải bưng kín miệng bình, không được tiết lá»™ mảy may những chuyện đã xảy ra.

Nô tài sẽ giả hán tử... đưa thêm cho Thụy tổngquản ba ngàn lạng bạc, nói là của Thái Hậu banthưởng cho...

Thái Hậu "hừ", má»™t tiếng, ngắt lá»i:

- Äối vá»›i kẻ đã bất lá»±c trong công việc sai phái, lại bá» chức vụ lẩn trốn, ta không chặt đầu đã là phước lắm rồi, còn mong ta thưởng bạc nữa ư?

Vi Tiểu Bảo vội nói ngay:

- Dạ ! Dạ ! Ba ngàn lạng bạc này cÅ©ng do nô tài xuất ra. Khi nào còn dám xin tiá»n cá»§a Thái Hậu để thưởng y?

Thái Hậu từ từ buông bàn tay đè trên vai Vi Tiểu Bảo xuống rồi chậm rãi há»i:

- Tiểu Quế Tử! Có thật ngươi hết dạ trung thành với ta chăng?

Vi Tiểu Bảo quỳ má»p ngay xuống, đập đầu "binh, binh" tâu:

- Nô tài có tận trung vá»›i Thái Hậu má»›i được hàng ngàn hàng vạn Ä‘iá»u hay.

Nếu nô tài đem lòng phản bạn thì cái đầu cũng không giữ được.

Tiểu Quế Tá»­ này tuy đầu óc hồ đồ, nhưng đối vá»›i thá»§ cấp cá»§a mình lại coi là má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng.

Thái hậu gật đầu nói:

- Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm!

Mỗi tiếng "Hay lắm ! " bà lại đập một phát chưởng xuống lưng gã.

Bà hô ba tiếng, đánh luôn ba chưởng.

Vi Tiểu Bảo quỳ dưới đất liá»n cảm thấy đầu nhức mắt hoa, lợm giá»ng buồn nôn.

Trong cổ há»ng những tiếng "òng á»c" vang lên không ngá»›t.

Thái Hậu nói:

- Tiểu Quế Tá»­! Äêm hôm ấy tên lão tặc Hải Äại Phú đã nói trên thế gian có môn công phu kêu bằng "Hoá cốt miên chưởng" mà luyện được đến chá»— tinh vi thì khi đánh trúng vào ai có thể khiến cho xương cết toàn thân ngưá»i đó bị gẫy nát.

Công phu này rất khó luyện và dĩ nhiên ta không biết sử dụng.

Có Ä‘iá»u ta thấy ngươi là má»™t thằng nhá» rất tinh khôn, rất lanh lợi nên đánh ba phát chưởng vào lưngngươi chÆ¡i, kể ra cÅ©ng thú !

Vi Tiểu Bảo thấy khí huyết trong ngực trong bụng lộn nháo lộn nhào.

Gã không nhẫn nại được nữa, "á»c" má»™t tiếng rồi thổ máu tươi và nước trong ra rất nhiá»u.

Gã mắng thầm:

- Con Ä‘iếm già này không tin lá»i ta, mụ hạ độc thá»§ rồi.

Thái Hậu lại nói tiếp:

- Ngươi bất tất phải khiếp sợ. Ta không đánh chết ngươi đâu.

Ngươi mà chết thì ai đến Thiên Kiá»u kiếm gã hán tá»­ bán đưá»ng phèn cho?

Bà ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Sáng sớM mai ngươi đến cung Từ Ninh, ta cho ngươi ba chục viên thuốc,mỗi ngày uống một viên là ngươi bảo toàn được tính mạng trong ba chục ngày.

Sau khi uống hết ba chục viên rồi, ta lại cho ngươi ba chục viên nữa.

Vi Tiểu Bảo tâu:

- Äa tạ hồng Æ¡n cá»§a Thái hậu.

Gã từ từ đứng dậy nhưng thân hình lảo đảo lại phải ngồi phệt xuống đất,miệng thổ ra mấy búng vừa máu vừa nước.

Gã lại nói:

- Nô tài hàng ngày cầu đảo đức Bồ Tát độ trì cho Thái Hậu trưá»ng sinh bất lão, thá» tá»· Nam SÆ¡n.

Nếu không thế, Thái Hậu bị cảm mạo phát ho phát nóng thì ai ban thuốc cho nô tài?

Cái mạng nô tài... phải chết non... không bằngmạng sống của con rùa.

Thái Hậu cưá»i khanh khách nói:

- Ngươi biết vậy là hay!

Rồi bà trở gót cất bước, biến vào trong bụi hoa.

Vi Tiểu Bảo gắng gượng đứng lên.

Gã trấn tĩnh tâm thần từ từ cất bước quanh ra cửa sổ phía sau nhà.

Gã muốn nhảy vào nhưng không đủ sức, phải nằm gục xuống khung cửa thở một lúc rồi mới trèo lên cửa sổ tiến vào.

Tiểu Quận chúa Má»™c Kiếm Bình khẽ há»i:

- Quế đại ca ! Có phải đại ca đấy không?

Vi Tiểu Bảo đang bực mình mắng luôn:

- Con bà nó! Không phải ta.

Phương Di lên tiếng chất vấn:

- Tiểu Quận chúa vì lòng tá»­ tế mà há»i han ngươi, sao ngươi lại mở miệng mắng ngưá»i?

Vi Tiểu Bảo trèo lên được thành cửa rồi đáp :

- Ta...

Rồi gã hết hơi không nói được nữa.

"Huỵch" một tiếng! Gã té vào trong cửa, nằm thẳng cẳng dưới đất, không đứng dậy được.

Phương Di và Mộc Kiếm Bình đồng thanh la:

- Trá»i Æ¡i !

Má»—i cô há»i má»™t câu:

- Ngươi làm sao thế?

Äại ca bị thương rồi ư?

Vi Tiểu Bảo tuy trúng Hoá cốt miên chưởng cá»§a Thái Hậu nhưng chưa đến ná»—i chết ngay trong má»™t vài giá».

Có Ä‘iá»u gã bị té má»™t cái khá nặng mà trong lòng lại khoan khoái.

Gã cưá»i ha hả đáp:

- Hảo muá»™i tá»­ và hảo lão bà Ä‘á»u bị thương.

Nếu ta không bị thương má»™t chút thì sao gá»i là cùng hưởng phúc lành, cùng chia hoạn nạn được?

Má»™c Kiếm Bình há»i:

- Quế đại ca ! Äại ca bị thương ở chá»— nào? Có Ä‘au lắm không?

Vi Tiểu Bảo đáp:

- Hảo muá»™i tá»­! Muá»™i tá»­ thật là ngưá»i có lương tâm má»›i há»i ta "có Ä‘au lắm không?".

Kể ra ta bị Ä‘au khá nặng, nhưng được muá»™i muá»™i há»i má»™t câu là ta tưởng chừng hết Ä‘au ngay.

Muội muội bảo thế có kỳ không?

Má»™c Kiếm Bình cưá»i nói:

- Äại ca lại gạt ngưá»i ta rồi.

Vi Tiểu Bảo vịn tay vào bàn, đứng dậy.

Gã nghĩ bụng:

- Ta mà còn sống đến bây giỠlà hoàn toàn trông vào vị Thuỵ tổng quản này nâng đỡ.

Giả tá»· Thái Hậu mà biết hắn chết rồi thì cáimạng nhá» xíu cá»§a ta khi nào còn chống chá»i được ná»­agiá»?

Gã chậm chạp bước đến bên tủ áo, mở tủ lấy cái rương thuốc ra.

Vi Tiểu Bảo tìnl lấy bình thuốc hình tam giác mầu xanh có điểm trắng đựng thuốc bột.

Trong rương thuốc cá»§a Hải lão công có rất nhiá»u bình thuốc, nhưng Vi Tiểu Bảo nhận được bình này đựng Hoá thi phấn.

Ngày trước Hải lão công và Vi Tiểu Bảo đã dùng thứ thuốc bột này để tiêu hoá thi thể của Tiểu Quế Tử.

Vi Tiểu Bảo lấy được bình thuốc hoá thi rồi lôi thi thể Thuỵ Äống ở dưới gầm giưá»ng ra.

Gã lấy lại ngân phiếu cùng đồ trân quý trong bá»c hắn nhét vào bá»c mình.

Mộc Kiếm Bình ngập ngừng nói:

- Äại ca mãi không vá». Xác chết này... xác chết này lại để dưới gầm gIưá»ng bá»n tiểu muá»™i, khiến cho bá»n tiểumuá»™i sợ muốn chết luôn.

Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :

- Nếu hai ngưá»i mà chết luôn thì anh chàng này há chẳng thêm được hai cô bạn gái?

Phương Di tức mình lên tiếng:

- Hừ! Tiểu Quận chúa đừng nói chuyện với gã nữa được không?

Vi Tiểu Bảo nói:

- Bây giỠta làm trò biến hình. Các ngươi có muốn coi không?

Phương Di buông thõng:

- Không coi !

Vi Tiểu Bảo nói:

- Không coi thì nhắm mắt lại.

Phương Di nhắm mắt lại ngay, còn Mộc Kiếm Bình nhắm mắt rồi lại mở ra.

Vi Tiểu Bảo lấy chiếc chìa khoá bạc ở trong rương thò vào nậy nắp bình thuốc lấy ra một ít Hoá thiphấn để vào miệng vết thương.

Chỉ trong khoảng khắc, miệng vết thương bốc khói lên.

Tiếp theo, một mùi hôi thối mãnh liệt xông lên.

Sau má»™t lúc, miệng vết thương chảy rất nhiá»u nước vàng và má»—i lúc má»™t cháy rá»™ng ra.

Mộc Kiếm Bình la lên một tiếng :.

- Trá»i Æ¡i!

Phương Di động tính hiếu kỳ mở mắt ra nhìn.

Trước tình cảnh này cặp mắt nàng giương lên thật lớn rồi không nhắm lại được nữa.

Thịt xương gặp nước vàng liá»n há»§ nát ngaỵ Nước vàng càng nhiá»u thi thể càng tan mau.

Vi Tiểu Bảo thấy hai cô Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh hãi, liá»n hăm doạ:

- Má»™t cô nào trong các ngưá»i mà không nghe lá»i ta là ta rắc chút phấn quý báu này lên má, lập tức mặt bị cháy sém ngay.

Mộc Kiếm Bình bở vía la:

- Äại ca... đừng hăm ngưá»i nữa...

Phương Di trừng mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo ra chiá»u tức giận nhưng nàng vẫn không dấu được vẻ khá»§ng khiếp.

Vi Tiểu Bảo rất lấy làm đắc ý, cất bình thuốc vào bá»c.

Lúc này xác Thuy Äống đã bị cháy đứt làm hai Ä‘oạn.

Vi Tiểu Bảo cầm ghế lên, dùng hai chân ghế đẩy hai khúc xác ngưá»i vào cả đống nước vàng.

Sau chừng ná»­a giá» toàn thể Ä‘á»u biến ra nước.

Gã thở phào một cái, nghĩ bụng:

- Bây giá» mụ Ä‘iếm có sai hàng trăm vạn quân lên NgÅ© Äài sÆ¡n bắt Thuỵ Äống cÅ©ng không được nữa.

Gã múc nước ở trong lu ra rửa sạch nước vàng do xác chết gây nên.

Nhưng má»›i múc được vài gáo thì ngưá»i gã xiêu Ä‘i, ngã lăn xuống giưá»ng vì má»i mệt quá.

Mi mắt nặng trĩu, gã ngủ thiếp đi.

Khi Vi Tiểu Bảo tỉnh giấc thì trá»i đã sáng rõ.

Gã cảm thấy miệng đắng và buồn nôn nhưng khôngmửa ra được.

Bá»—ng nghe Má»™c Kiếm Bình cất giá»ng thiết tha há»i:

Quế đại ca ! Äại ca có đỡ không?

Vi Tiểu Bảo ngồi dậy mới biết là mình nằm ngủ ở dưới chân hai cô Phương, Mộc.

Gã thấy trá»i không còn sá»›m nữa, vá»™i bước xuống grưá»ng nói:

- Ta phải Ä‘i chầu hầu Hoàng Äế.

Các ngươi nằm yên đây đừng có cử động.

Gã toan nhảy qua cửa sổ chuồn đi nhưng cảm thấy mình bất lực , đành mở cửa chính ra rồi khoá trái lại.

Vi Tiểu Bảo vào trong Ngự thư phòng ngồi đợi không đầy nửa giỠthì vua Khang Hy lui chầu tới nơi.

Äức vua vừa thấy Vi Tiểu Bảo liá»n cưá»i há»i:

- Tiểu Quế Tá»­! Trẫm nghe nói đêm qua ngươi lại giết ngưá»i phải không?

Vi Tiểu Bảo dâng lá»i vấn an, tâu:

- Tâu Thánh Thượng ! Nô tài những mong thánh thể an khang.

Vua Khang Hy cưá»i phán:

- Ngươi hên vận lắm má»›i được giao thá»§ cùng bá»n thíchkhách. Còn trẫm đây đến mặt thích kháchcÅ©ng chưa được nhìn thấy. Võ công tên thíchkhách mà ngươi giết đó thế nào? Ngươi đãdùng chiêu số gì hạ sát hắn?

Vi Tiểu Bảo thực ra chưa từng cùng thích khách độngthủ ra chiêu.

Gã tự nhủ:

- Võ công Hoàng Thượng không phải hạng kém cá»i. Ta chá»› nên buá»™t miệng nói quàng.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™