Chương 493: Đòi tiền hay là muốn danh dự? (Thượng)
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Tới khi chủ nhân yêu cầu, lập tức hơn mười người phóng viên ùa vào phòng. Gian phòng vốn có vẻ vô cùng rộng rãi, sa hoa thoáng chốc đã trở nên có chút chật chội.
Cũng may Trương Bác đã bình tĩnh giúp Tần Lạc tiếp khách, sắp xếp cho tất cả các phóng viên đều có chỗ ngồi.
Tô Xán vội vàng đi pha trà tiếp khách, Lệ Khuynh Thành thì ngồi bên cạnh Tần Lạc, nói: “Hoan nghênh các vị phóng viên. Người ngồi ở bên cạnh tôi đây chính là Tần Lạc, hắn là thầy thuốc danh tiếng của Trung Quốc chúng tôi”.
Lời của Lệ Khuynh Thành còn chưa dứt thì có phóng viên đã giơ tay điều khiển camera quay về hướng Tần Lạc mà chụp liên hồi. Phóng viên tỏ ra rất thuần thục sau khi chụp ảnh Tần Lạc liền hướng máy quay về phía Lệ Khuynh Thành chụp.
Trong mắt người Pháp, một người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp duyên dáng như vậy bọn họ rất thích thú. Khuôn mặt của cô tinh sảo, vóc người đầy đặn, rất phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ. Cho dù cánh báo chí không cần ảnh chụp thì cũng có thể sưu tầm được một câu chuyện rất đẹp.
Lệ Khuynh Thành ngồi ngay ngắn trên ghế salon, vẻ mặt tươi cười thể hiện một phong cách đoan trang thục nhã. Nhưng về Tần Lạc thực ra không có thói quen bị các phóng viên vây quanh và chụp ảnh tía lia như vậy, khi ánh đèn chụp ảnh lóe sáng hai mắt hắn khó có thể mở ra được. Hai tròng mắt hắn híp lại, giống như là đang nhắm mắt nghỉ ngơi vậy. Đối với các phóng viên Tần Lạc không tỏ ra thân thiết mà cũng không làm hòa, một biểu hiện xa lánh, lạnh nhạt, giống như một cao tăng đắc đạo.
Lệ Khuynh Thành rất hài lòng với biểu hiện của Tần Lạc, người đàn ông này trải qua nhiều lần cũng đã rút ra được những kinh nghiệm, đối với những loại chuyện gây sức ép như này cứ tỏ ra như bình thường là tốt nhất. Không chỉ cần phải có cái nhìn đại cục tốt mà ngay cả những chi tiết nhỏ cũng cần phải nắm chắc không được bỏ qua.
Đợi đến khi phóng viên ngừng chụp ảnh, Lệ Khuynh Thành mới nói tiếp: “Tần Lạc tiên sinh chỉ sống ở Trung Quốc nên không biết tiếng Pháp. Cho nên mới bảo tôi đi cùng đảm nhiệm việc phiên dịch cho tiên sinh. Mọi người có câu gì muốn hỏi thì cứ lên tiếng, tôi sẽ phiên dịch nguyên văn lại cho Tần Lạc tiên sinh. Đương nhiên, khi Tần Lạc tiên sinh trả lời tôi cũng sẽ dịch lại nguyên văn cho các vị”.
Maixisi cũng biết tiểu thư đây chính là phiên dịch của Tần Lạc tiên sinh, ngày hôm qua trước của hiệu thuốc Trung Y hắn đã cùng tranh chấp với Lệ Khuynh Thành một phen, cuối cùng mới có tin thiên kinh động địa khắp Pari ‘ thần y Trung Quốc từ chối khám bệnh cho người pháp và chó’.
Hắn lên tiếng đặt câu hỏi đầu tiên với ngôn từ sắc bén: “Tiểu thư phiên dịch, tôi muốn biết, Tần tiên sinh đã xem tin tôi viết trên báo ngày hôm qua chưa?”
“Đã xem qua”. Lệ Khuynh Thành thoáng nhìn Tần Lạc rồi nói tiếp: “Tôi đã dịch cho hắn”.
“Vậy hắn có suy nghĩ như thế nào?” Maixisi đắc ý cười: “Các người vẫn muốn kiên trì giữ nguyên tắc của mình chỉ khám bệnh cho người Trung Quốc mà không xem bệnh cho người Pháp hay là một chủng tộc nào khác chứ?”
Lệ Khuynh Thành làm ra vẻ phiên dịch lại cho Tần Lạc câu hỏi đó, Tần Lạc nói: “Nếu là nguyên tắc thì nhất định phải giữ cho đến cuối cùng. Nếu không thì còn gọi gì là nguyên tắc nữa chứ?”
Lệ Khuynh Thành cười cười và dịch nguyên văn lời đó cho phóng viên.
Các phóng viên kinh ngạc, một nữ phóng viên tóc nâu nói: “Thần y tiên sinh, tôi rất lấy làm lạ tại sao ngài lại bướng bỉnh như vậy? Chẳng lẽ ngài là một người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, ngoại trừ đồng bào của mình ra thì hận thù tất cả những chủng tộc khác?”
“Tôi vô cùng yêu thương đồng bào của mình, và cũng không hận thù bất cứ dân tộc nào”. Tần Lạc trả lời. Lúc này cho dù trong lòng hắn thật sự là chán ghét dân tộc nào thì cũng không thể nói ra trước mặt đám phóng viên này, nếu không thì có thể sẽ lại tạo nên một làn sóng phẫn nộ lớn.
“Thông qua internet tôi cũng đã biết nhiều thông tin về ngài, cũng biết những chuyện của ngài khi ở Hàn Quốc, có phải ngài muốn đối xử với nước Pháp như với nước Hàn Quốc không?” Một người đàn ông nhỏ nhắn vừa ghi chép vừa hỏi.
“Không. Đây là hai quốc gia và dân tộc hoàn toàn khác nhau”. Tần Lạc phủ nhận một cách dứt khoát. “Hơn nữa, mối quan hệ của chúng tôi và Hàn y vừa là cạnh tranh vừa là hợp tác cùng phát triển. Nhưng với nước Pháp thì không có mối quan hệ cạnh tranh, chỉ có mối quan hệ thuần túy là tình hữu nghị”.
Lệ Khuynh Thành vừa phiên dịch vừa thầm cười trộm, cô thầm nghĩ người này thật đúng rất thích hợp đi làm ngoại giao. Để là một nhân viên ngoại giao hắn phải hội tủ đủ hai đặc điểm: ngôn từ đẹp và không biết xấu hổ.
Tất cả phán đoán của phóng viên đều bị Tần Lạc phủ nhận, điều này làm cho tất cả mọi người đều rất kỳ lạ.
“Nếu không phải vì nguyên nhân đó thì tại sao ngài lại đưa ra sự lựa chọn như vậy? Tại sao lại từ chối khám bệnh cho người Pháp?”
Vẫn là Maixisi đặt câu hỏi, trong lúc các phóng viên khác ôn hòa thì hắn luôn đưa ra những câu hỏi sắc bén “Thần y tiên sinh, tôi nghĩ phải có một lý do thực sự gì đó, nếu không, ngài không có lý do gì từ hối khám bệnh cho tôi. Hay là ngài hãy bảo một người đại diện có thể giải thích nguyên nhân cho người dân Pari được không?”
Tần Lạc sau khi nghe Lệ Khuynh Thành phiên dịch, không nói gì một lúc lâu.
Hắn có bộ dạng như vậy làm cho tất cả mọi người đều chăm chú vào những biểu lộ trên khuôn mặt hắn, không như lúc trước mọi người tập trung nhìn vào Lệ Khuynh Thành để nghe cô phiên dịch câu trả lời.
Một lúc lâu sau, Tần Lạc khẽ thở dài mà nói: “Không phải tôi không muốn khám bệnh cho người Pháp mà là tôi không thể, cũng là không dám”.
“Không thể? Không dám?”
Nghe thấy câu trả lời bất ngờ của thần y, tất cả đám phóng viên không khỏi sửng sốt, kỳ quái.
“Thần y tiên sinh, tại sao ngài lại nói như vậy? Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì sao?”
“Sao lại là không thể? Sao lại là không dám?”
“Đúng vậy. Chẳng lẽ có người ngăn cản ngài khám bệnhcho người Pháp sao? Là ai vậy?”
“Thần y tiên sinh, hãy thổ lộ hết với chúng tôi. Chúng tôi sẽ yên lặng lắng nghe, sau đó sẽ giúp ngài đồi lại công lý…”
Lệ Khuynh Thành xua xua tay nói: “Các người hỏi nhiều quá, tôi không có cách nào để phiên dịch lại cho Tần Lạc tiên sinh cả. Hắn cũng không có cách nào mà trả lời một lần nhiều câu hỏi như vậy”.
Maixisi nói: “Tiểu thư phiên dịch, câu hỏi của chúng tôi chỉ có một, tại sao thần y tiên sinh lại không thể và không dám chữa bệnh cho người Pháp? Hắn chỉ cần trả lời câu hỏi này là đủ rồi”.
Lệ Khuynh Thành gật đầu, rồi phiên dịch câu hỏi này cho Tần Lạc.
Tất cả mọi câu hỏi dồn dập lúc trước cũng chỉ là cần câu trả lời cho vấn đề đó thôi. Tần Lạc đã sớm đoán được bọn họ sẽ hỏi vấn đề này, và hắn cũng muốn bọn họ sẽ hỏi ra vấn đề đó. Cho nên, hắn đã sớm cùng với Lệ Khuynh Thành bàn bạc một câu trả lời thích đáng nhất.
“Là vì Chính Phủ nước Pháp”. Tần Lạc nói. “cũng là thuộc Châu Âu”.
Lệ Khuynh Thành không thay đổi sắc mặt mà dịch lại câu trả lời của Tần Lạc để các phóng viên ghi chép lại.
“Hoang đường”.Maixisi cười lạnh. “Câu trả lời này thực sự là hoang đường. Chẳng lẽ Chính Phủ nước Pháp lại ngăn cản ngài chữa bệnh cho người Pháp sao? Chẳng lẽ liên minh Châu Âu lại chạy tới đây nói với ngài rằng ‘thần y tiên sinh, trừ người Trung Quốc ra, chúng tôi không cho phép ngài không được khám bệnh cho bất kỳ người Pháp hay là người Châu Âu nào’, là như vậy sao?”
“Chính Phủ nước Pháp không có trực tiếp ngăn cản tôi, liên minh Châu Âu cũng không có chạy tới đây nói với tôi điều đó”. Tần Lạc nói tiếp: “Nhưng là những quy định trong luật pháp của các người cấm tôi làm như vậy”.
“Xin lỗi. Tôi không biết pháp luật của chúng tôi có một quy định nào như vậy cả”. Nữ phóng viên tóc nâu lên tiếng.
Lệ Khuynh Thành vẫy vẫy tay, Tô Xám liền đưa tới một tập tư liệu có đóng dấu.
Lệ Khuynh Thành tiếp nhận tập tài liệu, rồi đem phân phát cho từng phóng viên. Sau đó chính mình cũng cầm một tập và nói: “Xin mời các vị phóng viên chú ý tới điều khoản có tô chữ đậm ở phía dưới”.
Các phóng viên liền cúi đầu nghiên cứu, rất nhanh chóng mọi người nhìn thấy đoạn chữ phía dưới được in đậm,có nội dung: “ ‘Chỉ thị về việc trình tự đăng ký y dược thực vật truyền thống’ ban hành ngày 31 tháng 3 năm 2004. Trong Chỉ thị có quy định, tất cả những dược thực vật ở Châu Âu phải đăng ký dựa theo pháp quy mới này, sau khi được cấp phép mới có thể tiếp tục tiêu thụ trên thị trường. Đồng thời, trong Chỉ thị quy định sau bảy năm, cho phép tất cả những thực phẩm từ thảo dược có xuất xứ từ các quốc gia ở Châu Âu được tiêu thụ đến ngày 31 tháng 3 năm 2011”.
Tần Lạc đợi khi bọn họ xem hết đoạn này, mới nói những lời thấm thía: “Tất cả mọi người thấy chưa? Đây là pháp luật Châu Âu ban hành năm 2004. Còn chưa đầy nửa năm quy định này đã muốn tiêu tan, các vị thuốc của Trung Y còn không thể được tiêu thụ sử dụng ở Châu Âu, tôi làm sao có thể khám bệnh cho các người được? Tôi nhìn ra bệnh, tất nhiên là muốn cho các người dùng thuốc của trung y. Nhưng tôi có thể cho các người dùng trung dược được sao? Không thể. Đến lúc đó các người hoàn toàn có thể nói việc tôi tiêu thụ trung dược là phạm tội, bởi vì tôi tiêu thụ tất cả những thảo dược này đều là phạm pháp, toàn bộ đều là những loại mà Châu Âu cấm sử dụng”.
Ánh mắt Tần Lạc lướt qua mặt từng phóng viên một, rồi trịnh trọng nói tiếp: “Các vị phóng viên tiên sinh, đây là nguyên nhân mà tôi nói tôi không thể, cũng không dám. Các người có thể giải thích được không?”
Phóng viên rơi vào im lặng.
Bọn họ có thể hiểu được thần y sẽ gặp phải cảnh khốn cùng như thế nào, bọn họ cũng có thể lý giải trung y dược sẽ gặp phải khốn cảnh như thế nào. Theo như lời thần y thì nếu như lúc đó bọn họ không uống trung dược mà đem đi tố cáo thần y, tòa án sẽ phán Tần Lạc thua kiện. Đến lúc đó, khoản tiền bồi thướng có thể làm cho một người phải khuynh gia bại sản.
“Nói sạo” Maixisi vẫn chưa chịu bỏ qua. “Ngài nói ngài sợ có người uống thuốc rồi đi tố cáo các người. Như vậy, tại sao ngài lại có dũng khí chữa bệnh cho người Trung Quốc? Chẳng lẽ ý của ngài nói là phẩm chất người Pháp không trung hậu thiện lương bằng người Trung Quốc?”
Maixisi viết là ‘Thần y Trung Quốc từ chối khám bệnh cho người Pháp và chó’ đã làm cho dư luận xã hội đặc biệt quan tâm đến sự kiện này, hắn thật sự không cam lòng để chuyện này chấm dứt như vậy. Từ trong sâu thẳm lòng mình, hắn không muốn chấp nhận lời giải thích của Tần Lạc.
Chỉ có sự kiện lần này tiếp tục nóng lên thì danh tiếng của hắn mới có thể được biết đến nhiều.
“Người Trung Quốc thì quen thuộc Trung Y và hiểu rõ về Trung y”. Tần Lạc nói tiếp: “Bọn họ cũng có thể chấp nhận trung y. Tôi tin rằng bọn họ ủng hộ văn hóa và kỹ thuật của dân tộc mình. Nếu nhưu ngay cả bọn họ cũng đồng ý đứng ra tố cáo tôi thì tôi cũng sẽ đồng ý gánh chịu trách nhiệm như vậy. Hơn nữa, cũng sẽ chấp nhận sự khiển trách của dân tộc”.
“Đây là một lời giải thích không thể chấp nhận được”. Maixisi nói.
“Tôi chấp nhận”. Nữ phóng viên tóc nâu lên tiếng: “Nếu như ngay cả người của dân tộc mình cũng không tin vào kỹ thuật của dân tộc, như vậy thì văn hóa kỹ thuật đó tất nhiên sẽ bị suy vong. Thần y tiên sinh làm như vậy là rất mạo hiểm, nhưng đúng là một cuộc khảo nghiệm về đồng bào của mình”.
“Tôi cũng chấp nhận. Quy định này quả thật là kinh khủng. Nếu như thần y thật sự làm như vậy có thể sau này ngài phải ăn cơm hộp qua ngày mất”.
“Thần y tiên sinh, tôi lấy lương tâm của một phóng viên ra cam đoan với ngài, từng lời ngài nói hôm nay chúng tôi sẽ đưa lên báo không sai một từ”.
Tần Lạc nghe Lệ Khuynh Thành phiên dịch xong liền đứng lên cúi đầu trước mặt các phóng viên.
“Các vị, tôi xin nhờ cả vào các vị!”
Maixisi mặc dù rất không vui nhưng vì hắn cùng đồng hành với các phóng viên khác nên hắn cũng không thể làm gì khác được.
Cuộc phỏng vấn chấm dứt, các phóng viên cũng đều cáo từ ra về.
Lúc Maixisi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lệ Khuynh Thành liền đi tới vừa cười vừa nói: “Maixisi tiên sinh, tôi rất hứng thú với bài viết của anh trên báo hôm trước. Anh có thể ở lại đây nói chuyện thêm không?”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ngày hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Khuynh Thành, hắn liền cảm thấy rất hứng thú với người phụ nữ Trung Quốc này. Hôm nay gặp lại lần nữa, hắn càng có cảm giác Lệ Khuynh Thành thật là có vẻ đẹp rực rỡ. Nhưng hắn còn có nhiều chuyện quan trọng cần làm, cũng không cảm thấy chính mình cũng không có cơ hội được lên giường với cô, cho nên, hắn cũng không có đặt quá nhiều tâm tư trong lòng.
Bây giờ mỹ nữ lại chủ động đặt lời mời, hắn hiển nhiên là vui vẻ đồng ý rồi.
Lệ Khuynh Thành vứt một ánh mắt mê hồn về phía Tần Lạc, sau đó đưa Maixisi tới phòng mình.
“Tiểu thư phiên dịch, cô muốn cùng tôi nói chuyện gì vậy?” Maixisi lúc đầu còn có chút cảnh giác mà hỏi. Nhưng sau khi hắn quan sát gian phòng của Lệ Khuynh Thành một lượt cũng có cảm giác không có gì uy hiếp đến sự an toàn của mình. Lại có mỹ nhân phía trước khiến cho tay chân hắn nhộn nhạo, trái tim hắn bắt đầu không kiềm chế được.
“Có một chuyện nho nhỏ muốn tặng cho Maixisi tiên sinh mà”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
“Oh? Thật là vinh hạnh cho tôi quá”. Maixisi trong lòng tràn ngập vui mừng nói. Chẳng lẽ người phụ nữ này chuẩn bị tặng chính thân mình cho hắn sao?
Mỹ nhân kế? Ta là thượng đế hả, ta thích nhất là mỹ nhân kế.
Nhưng điều làm cho hắn thất vọng chính là Lệ Khuynh Thành cũng không có đến ôm lấy cổ hắn, càng không có bắt đầu cởi quần áo ra.
Cô ngúng nguẩy cái mông căng tròn chắc nịch đi về phía đầu giường, cầm một chiếc hộp nho nhỏ rồi đi tới trước mặt Maixisi.
“Lễ vật ở bên trong”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
“Oh. Nháy định nó sẽ đem đến cho tôi sự bất ngờ”. Maixisi vừa cười vừa nói. Nếu như không có mỹ nhân thì chắc là tiền bạc rồi.
“Đương nhiên, chắc chắn nó sẽ khiến cho Maixisi bất ngờ”. Lệ Khuynh Thành gật đầu nói. “Để tôi giúp Maixisi tiên sinh mở ra nhé, có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì. Tôi không ngại đâu”. Mạch Tích Tư xua tay nói.
Lệ Khuynh Thành mở chiếc hộp ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy mỏng, sau đó vứt chiếc hộp xuống đất, cầm tờ giấy quơ quơ trước mặt Mạch Tích Tư mà nói: “Nếu như Mạch Tích Tư không từ chối, đây là quà của anh”.
Mạch Tích Tư mở tấm chi phiếu ra, trong lòng không khỏi co rút lại, hai tròng mắt cũng thoáng trừng lên.
“Đây là… sao lại cho tôi nhiều tiền như vậy?” Mạch Tích Tư hỏi.
Lệ Khuynh Thành khúc khích cười nói: “Ở đời không ai ăn không của ai cái gì. Cho anh tiền đương nhiên là muốn mua chuộc anh rồi”.
“Mua chuộc tôi? Mua chuộc tôi cái gì?”
“Tôi không ngại mà hỏi trước Mạch tiên sinh một chuyện này”. Lệ Khuynh Thành nói: “Nhưng có thể có hơi thẳng thắn, nên anh có thể từ chối không trả lời”.
“Tiểu thư phiên dịch, xin mời cô cứ hỏi”. Mạch Tích Tư hào sảng nói. Hai tròng mắt hắn chăm chăm nhìn vào tấm chi phiếu, hắn biết, tính với tiền lương của hắn không ăn không mặc thì ít nhất phải hai mươi năm mới có thể kiếm được số tiền như vậy.
Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Nếu như cho anh lựa chọn, Mạch Tích Tư tiên sinh sẽ chọn tiền tài, ví dụ nhưu số tiền tôi vừa đưa cho anh, hay là lựa chọn danh dự của bản thân?”
“Điều này…” Maixisi thoáng cái đã nghẹn ứ, vấn đề này thật làm cho hắn khó trả lời.
Nếu như hắn trả lời là ‘lựa chọn tiền tài’ điều này làm cho hắn cảm thấy không phù hợp với thân phận kiêu ngạo của người Pháp. Hơn nữa, hắn cũng là một phóng viên kiêu ngạo, hắn có danh dự, có nhân cách, và còn có rất nhiều thứ quan trọng nữa.
Nếu như hắn trả lời là ‘lựa chọn danh dự’ thì hắn lại không nỡ bỏ tấm chi phiếu với số tiền khổng lồ kia. Nếu như hắn cầm số tiền này, sau này tổng biên tập tòa soạn còn dám mắng hắn lười biếng hắn hoàn toàn có thể quát lại, sau đó giật cánh cửa mà bước đi.
Trên thế giới này còn có gì quan trọng hơn tiền bạc đây?
“Thế nào? Khó trả lời à?” Lệ Khuynh Thành như là một yêu nữ ân cần nói.
“Đúng vậy”. Maixisi nhún nhún vai, tỏ vẻ tự nhiên mà nói: “Đây đúng là vấn đề làm cho người ta khó lựa chọn. Tiểu thư phiên dịch, vấn đề này, ha ha, vô cùng mang tính triết lý nhân sinh”.
“Tôi sẽ giúp anh lựa chọn”. Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Lựa chọn… danh dự?”
“Không, không, không!” Maixisi xua xua tay nói: “Một vị thiên tài của dòng họ Morgan đã từng nói: Để thúc đẩy lịch sử không phải là pháp luật mà là tiền bạc. Cũng chỉ có thể là tiền bạc. Ha ha, tiền bạc chiếm vị trí quan trọng trong sự phát triển của loài người”.
“Như vậy, sự lựa chọn của Maixisi tiên sinh chính là tiền bạc?” Lệ Khuynh Thành truy hỏi.
“Trên thế giới này ai có thể cự tuyệt tiền được đây?” Maixisi không phủ nhận, coi như là gián tiếp thừa nhận điều đó.
Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Tôi đã rõ sự lựa chọn của Maixisi tiên sinh. Nếu như tôi dùng số tiền này mua lại danh dự của Maixisi tiên sinh, vậy anh có đồng ý bán không?”
“Chuyện này coi như là chấp thuận đúng không?” Lệ Khuynh Thành nhìn thấy Maixisi khó trả lời câu hỏi của mình nên hỏi lại lần nữa.
“Tiểu thư phiên dịch, tôi đã hiểu rõ ý tứ của cô. Cô nói đi… muốn tôi làm chuyện gì? Tôi nghĩ, cô đã chủ định cho tôi số tiền này, thì tôi nhất định có thể giúp cô chuyện gì đó…”. Maixisi cảm giác người phụ nữ này rất kinh khủng. Cô đã cắt xén từng tầng mặt nạ bao phủ bên ngoài hắn làm cho hắn lộ diện chân thực trước mặt cô, thậm chí tệ hơn chính là cô có thể đọc được mọi suy nghĩ trong nội tâm của hắn.
Hắn có cảm giác cơ thể như bị một loại ác ma thao túng, dường như cơ thể và linh hồn không còn là chính mình nữa. Người phụ nữ đứng trước mặt hắn là một ác ma.
Đúng. Cô ta nhất định là một ác ma. Nếu không, làm sao cô có thể đầu độc từ ánh mắt đến nội tâm người ta như vậy được chứ? Maixisi thầm nghĩ.
Lệ Khuynh Thành đột nhiên giơ tay, một cái tát hướng lên mặt Maixisi.
“Tiểu thư phiên dịch, cô…” Maixisi bị đánh đau, tức giận nói.
“Bỏ tay xuống!”. Lệ Khuynh Thành lạnh lùng quát.
Nghe một người phụ nữ ra lệnh như vậy, tất nhiên Maixisi không có bất cứ phản kháng gì, mà bỏ tay đang che mặt xuống.
Lệ Khuynh Thành một lần nữa lại giơ tay lên tát vào đúng vị trí vừa rồi.
“Anh có biết tại sao tôi đánh anh không?” Lệ Khuynh Thành đi về phía đầu giường lấy ra một chiếc khăn tay để lau bàn tay vừa mới đánh người của mình, trên mặt mang theo một nụ cười mê người. Dường như mới chuyện đánh người vừa rồi chẳng có chút quan hệ gì đến cô.
“Không biết”. Maixisi nói. “Tôi muốn có một lời giải thích hợp lý”.
“Bởi vì trên báo ngày hôm qua, anh không nên vu tội cho Tần Lạc. Hắn không có nói là không khám bệnh cho người Pháp và chó. Đúng không?” Lệ Khuynh Thành lúc này mới nói thật tình. “Còn nữa, tôi cho anh tiền, hiển nhiên là muốn lấy đi danh dự của anh. Những bài báo sau này, hẳn là anh biết viết như thế nào rồi chứ?”
“Biết”. Maixisi nói.
Lệ Khuynh Thành đưa tay ném tấm chi phiếu xuống đất rồi nói: “Rời đi nhớ đóng cửa”.
Nói xong, Lệ Khuynh Thành liền rời khỏi phòng của mình.
Maixisi nhìn Lệ Khuynh Thành cao n gạo, trong lòng hắn thầm hận. Nhưng khi hắn nhặt tấm chi phiếu ở dưới đất lên và mở ra, nhìn thấy một dãy số dài, trong lòng đột nhiên trở nên vui vẻ trở lại.
Tiền à, trên thế giới này ai có thể cự tuyệt được tiền đây?
Khi Lệ Khuynh Thành đi tới, Tần Lạc còn đang ngồi nói chuyện phiếm với Trương Bác và Triệu Tử Long.
Tần Lạc nhìn thấy vẻ mặt Lệ Khuynh Thành như thành xuân quang nắng, cười hỏi: “Chuyện đã giải quyết xong rồi à?”
“Đương nhiên. Hắn dễ dàng thỏa mãn hơn cậu”. Lệ Khuynh Thành nói.
Lệ Khuynh Thành nói rất nhiều câu mà chỉ có Tần Lạc mới hiểu rõ, còn những người bên cạnh không hiểu gì, cho nên, bọn họ cũng không biết hai người nói về chuyện ái muội gì.
“Lệ tiểu thư, chúng ta cho hắn nhiều tiền như vậy sao? Với số tiền đó đi ra ngoài chúng ta có thể mua chuộc được vài phóng viên”. Triệu Tử Long trong lòng có nghi hoặc nên cất tiếng hỏi.
Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: “Ý nghĩa không hẳn là như vậy. Chuyện lần này chính hắn là người đầu tiên viết lên báo, cũng chính là hắn hắt bát nước bẩn lên chúng ta, bây giờ cũng chính hắn nói những lời dễ nghe về chúng ta. Chẳng lẽ người Pháp còn chưa tin là chúng ta quả thực là không thể và không dám sao?”
“Hơn nữa, hắn muốn khuấy động chuyện này lên để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chúng ta quả thật muốn có một người trong giới truyền thông tại Pari. Hắn chấp nhận bán, chúng ta chấp nhận mua, hai bên ăn khớp với nhau. Còn có người nào thích hợp đảm nhận việc này hơn hắn chứ?”
Vũ Dũng Tú gật đầu nói: “Quả thực hắn là sự lựa chọn thích hợp. Độ trung thành không cao, hơn nữa, lại giỏi về luồn cúi. Bây giờ chúng ta cùng hắn đứng trên một chiến thuyền, hắn lấy tiền của chúng ta, thì chỉ có thể nghe chúng ta sai khiến. Số tiền này đáng giá chính là ở chỗ đó”.
“Bây giờ các phóng viên đã hiểu rõ chân tướng sự việc, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Trương Bác hỏi.
“Chờ đợi”. Lệ Khuynh Thành nói.
“Chờ cái gì?’
“Chờ đợi phản ứng của dân chúng và Chính phủ nước Pháp”. Lệ Khuynh Thành nói. “Sau khi các phóng viên hiểu rõ chân tướng và rời khỏi đây thì dân chúng nước Pháp sẽ thông cảm cho chúng ta, còn Chính Phủ Pháp sẽ im lặng nhưng rất căm tức chúng ta”.
“Nếu như Chính phủ im lặng thì chúng ta phải làm sao?” Trương Bác cũng ưu tư mà nói. Nhân tố then chốt giải quyết vấn đề này là những quyết sách của Chính Phủ. Nếu như bọn họ vẫn giữ thái độ im lặng không quan tâm, thì coi như tất cả những chuyện trước đó đều là vô nghĩa.
“Chúng ta sẽ bức cung”. Lệ Khuynh Thành hung hăng nói.
“Bức cung?”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Lệ Khuynh Thành.
“Không sai. Tập hợp tất cả những người Trung Quốc có ở đây lại, chúng ta sẽ phát động nghìn chữ ký, và đi đến các ngã tư hô rằng, chúng ta muốn trung dược được hợp pháp hóa, chúng ta cần phải có người bảo lãnh để có thể chữa bệnh cứu người mà vẫn giữ được an toàn cho tính mạng và các loại thuốc…” Lệ Khuynh Thành nói rất lưu loát. Hiển nhiên, trong lòng cô nước cờ này đã xuất hiện từ lâu rồi. “Đương nhiên, nếu như có thể thuyết phục được những nhân vật cấp cao biện hộ giúp cho chúng ta thì các tiết kiệm một bước. Mọi con đường đều đến thành Rome, nếu có đường ngắn hơn đ ể đi thì không cần phải đi từ cực thái này đến cực thái khác”.
“Nhân vật cấp cao?” Tần Lạc nhìn về phía Trương Bác và Vũ Dũng Tú nói.
Hai người cùng lắc đầu mà nói: “Vô dụng. Chúng ta cũng đã thử đến thăm hỏi. Những nhân vậy cấp cao sẽ không giúp chúng ta chuyện này đâu”.
“Vậy chúng ta chỉ có thể bức cung”. Lệ Khuynh Thành nói.
Lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.
Sau khi trả lời điện thoại xong, Lệ Khuynh Thành quay sang phía Tần Lạc mà nói: “Khuynh Thành Quốc Tế đã xảy ra chuyện. Chúng ta đã chờ đợi màn kịch này, vẫn diễn ra như dự kiến”.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ban thanh tra dược yêu cầu dừng sản xuất Kim dũng dưỡng cơ phấn, vì nghi ngờ trong đó có chứa thành phần gây hại cho cơ thể người.
(Thanh tra dược giám sát Khuynh Thành Quốc Tế đã kiểm tra thành phần kim dũng dưỡng cơ phấn và hơn mười loại mỹ phẩm đồ trang điểm…)
(Kim dũng dưỡng cơ phấn là loại thuốc thần kỳ hay là độc dược?”)
(Khuynh Thành Quốc Tế chính là công ty sản xuất, nơi đã điều chế ra một sản phẩm thần ký…)
Tạo ra một thị trường tiêu thụ lớn, xâm nhập vào các khóa học marketing ở trường đại học, trở thành điểm nóng trong xã hội, vô số người lùng mua và thổi phồng kim dũng dưỡng cơ phấn, nhưng đột nhiên có một tai họa bất ngờ xảy ra không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, đột nhiên kim dũng dưỡng cơ phấn bọ thanh tra kiểm tra thành phần.
Mặc dù nói là bọ kiểm tra thành phần của hơn mười loại mỹ phẩm đồ trang điểm của công ty, nhưng bởi vì kim dũng dưỡng cơ phấn thật sự là có danh tiếng quá lớn, cho nên mới khiến mọi người chú ý.
Nhân viên cục thanh tra dược khi nhận trả lời phỏng vấn của giới truyền thông đã đưa ra lý do là ‘đây là cuộc kiểm tra theo thông lệ hàng năm. Hơn nữa, bọn họ nhận được thông tin nói là có người sử dụng sản phẩm kim dũng dưỡng cơ phấn thì da tay không tốt… bọn họ nghi ngờ sản phẩm có một số thành phần hóa học có hại, cho nên mới tiến hành quyết định khó khăn này”.
Kết luận này vừa được tung ra, thoáng cái kim dũng dưỡng cơ phấn đã phải ra đứng mũi chịu sào. Thị trường tiêu thụ trên cả nước thoáng cái đã giảm hơn ba mươi phần trăm và bị chịu bởi các sự kiện, thị trường bên ngoài cũng bị đông cứng, thị trường ở Hồng Kông cũng chịu chung cảnh ngộ như vậy.
Trong lúc nguy cấp này, một tay người gây dựng nên chiến thuyền làm đẹp này là nữ cường Lệ Khuynh Thành lại không hề đứng ra cải chính tin đồn và bình ổn lòng quân. Cô chỉ cho trợ lý đắc lực của mình nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên, nói rằng mọi người hãy tin tưởng vào sản phẩm của họ, không hề có bất cứ vấn đề gì, và cũng hãy tin tưởng Ban thanh tra dược sẽ trả lại sự trong sạch cho bọ họ.
Thậm chí cô còn cho rằng sản phẩm của công ty mình bị cơ quan thanh tra nhà nước kiểm duyệ là chuyện tốt, sau khi chờ đợi kết quả kiểm duyệt sản phẩm thì công chúng sẽ càng thêm tin cậy chất lượng của sản phẩm Kim dũng dưỡng cơ phấn
Biểu hiện bình tĩnh này của Khuynh Thành Quốc Tế khiến cho một số người đang dùng Kim dũng dưỡng cơ phấn không còn đề phòng gì nữa mà tiếp tục sử dụng sản phẩm này, cũng có không ít người vẫn giữ thái độ nghi vấn cùng một thái độ chờ đợi xem thế nào.
Tất cả đều trong một từ nhiều người đang phân vân, người có lòng thì chờ đợi, người không liên quan thì vây xem, Kim dũng dưỡng cơ phấn một lần nữa lại trở thành đề tài nổi bật trên các phương tiện thông tin đại chúng: báo chí, TV, internet…
Tại sao người phụ nữ quyến rũ được gọi là ‘thương giới ngân hồ’ Lệ Khuynh Thành không hề lộ diện? Đây là vấn đề mà giới truyền thông và công chúng chú ý không ít.
Đi Châu Âu, không thể không đi Pari. Đi Pari không thể không đi đại lộ Champs Elysees.
Có người gọi đây là ‘vùng đất hứa’ hay hơn nữa là ‘đại lộ thiên đường’. Đây là niềm tự hào của nước Pháp, được miêu tả là ‘là một trong những con đường đẹp nhất thế giới’. Có lẽ nói như vậy là có chút khoa trương, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.
ở đây cây xanh được trồng thành hàng, chim oanh chim yến kéo đến đông vui cùng với mùi hoa thơm ngát, giữa không khí ồn ã, sôi động của Pari thì đây là khu vực yên tĩnh nhất. Cũng có những công ty lớn, ngân hàng lớn, các công ty hàng không lớn hay là các công ty mỹ phẩm cao cấp trên thế giới, tất cả những khu hàng hiệu cao cấp trên thế giới được tâp hợp kinh doanh tại đây thành một khu phố buôn bán.
Phong cách, phong cách, chính là phong cách.
Nơi này khởi nguồn của các loại hàng hóa cao cấp, cũng là cái nôi của nhiều nhãn hàng nổi danh.
Tần Lạc cùng với nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Khuynh Thành Quốc Tế bước chậm trên con đường này, thong dong ngắm nhìn cảnh buôn bán phồn hoa hai bên đường và hàng cây ngô đồng già đậm chất Pháp, cảm nhận được cuộc sống của người Pháp thật là lãng mạn, những cửa hàng danh tiếng, những mốt thời thượng, hòa vào với đó là sự tráng lệ, thanh nhàn, tao nhã…
LV là nhãn hàng danh tiếng nhất, có một đội quân xếp thành hàng dài, cũng có những người phụ nữ khoác khăn trùm đầu ăn xin. Những người xếp hàng phần lớn là người Trung Quốc và ngu ười Nhật Bản, người Châu Âu thì rất ít. Có lẽ, một người trong lòng vô cùng tự tin thì bọn họ sẽ không cần phải trang bị cho mình những thứ đồ xa xỉ phẩm như vậy.
Có người ăn xin, một quý phụ hào phóng rút ra mô tờ tiền lớn đưa cho. Lại có người đến, cô vẫn giữ bộ mặt cao ngạo rụt rè cùng một nụ cười ôn hòa, như là sứ giả thần tiên phát bổng cho dân vậy.
Tần Lạc vừa cười vừa nói: “Hi vọng cô ta ở trong nước cũng hào phóng như vậy…”
Lệ Khuynh Thành bĩu môi nói: “ Chỉ là giả bộ thôi. Cô ta cảm thấy nếu như bản thân mình đứng trước cửa cửa hàng LV tại Pari thì nhất định là một người thuộc đẳng cấp thượng lưu… nếu như cự tuyệt một kẻ ăn xin thì chẳng phải là người thấp kém sao? Trong lòng vẫn còn vô cùng tự tin”.
Tần Lạc đột nhiên cùng trong lòng có những suy nghĩ muốn tranh luận cùng với Lệ Khuynh Thành, hắn liền quay sang phía Lệ Khuynh Thành nói: “Như vậy, ý của cô chắc là nên cự tuyệt nguyện vọng của những kẻ hành khất kia?”
“Không”. Lệ Khuynh Thành lắc đầu. “Nên cho. Nhưng giống như những người Châu Âu, chỉ cho mười hay là hai mươi đồng. Đó là tôn trọng sức lao động của người khác, cũng là thể hiện sự thông cảm của mình. Vì tỏ vẻ so với người Châu Âu mình là người có tiền, nên rút ra tờ tiền hàng trăm nghìn để cho, chẳng phải là kẻ ngu ngốc thì là gì? Nếu như cô ta có tiền, thì khi cô ta mua hết đồ xong đừng có mà tìm người lấy hóa đơn để mang về bắt chúng ta chi trả tiền thuế cho cô ta làm gì, đúng không?”
“… Tại sao cô lại biết cô ta là vợ của quan chức nhà nước?”
“Công ty tư nhân thì tiền kiếm được rất cực khổ”.
“Còn tiền của quan chức nhà nước?”
“Là từ những công ty tư đưa cho”.
“…”
Tần Lạc nhìn vào bên trong chiếc tủ có ánh đèn chiếu rọi vào, có mấy chiếc túi vẻ vừa cổ điển lại vừa nhìn rất cao quý, liền hỏi: “loại túi này thực sự là tốt như vậy sao?”
“Dùng rất bền. Đều là da thật”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
“Tôi mua một chiếc tặng cô”. Tần Lạc nói.
“Phí tổn tối hôm qua đã cực khổ à?”
“…”
“Vậy thì đây là phần thưởng, xem ra tối qua những biểu hiện của tôi đã làm hài lòng đại gia rồi nhỉ?” Lệ Khuynh Thành liếc mắt mê người nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của Tần Lạc, vừa cười vừa nói.
“Tôi chỉ nghĩ rằng chưa bao giờ có món quà gì tặng cô cả”. Tần Lạc nói.
Lệ Khuynh Thành nhìn thấy một hàng dài đang xếp hàng trước cửa, liền lắc đầu nói: “Quên đi. Tôi không thích xếp hàng”.
Nói xong, cô liền tiến đến ôm cánh tay Tần Lạc, hai người dựa sát vào nhau cùng đi về phía trước.
Tần Lạc nhìn dọc con đường dài này không có một cửa hàng Trung Quốc nào, trong lòng cũng có chút suy tư, mà nói: “Nếu chúng ta mở một hiệu thuốc ở đây, cô nghĩ thế nào?”
“Chắc chắc sẽ tốt”. Lệ Khuynh Thành nhãn tình sáng lên, cười ha ha mà nói tiếp: “Toàn bộ thế giới này sẽ phải thất kinh”.
“Có hi vọng không?” Tần Lạc kích động hỏi.
“Đâu có dễ dàng như vậy?” Lệ Khuynh Thành lắc đầu. “Thương hiệu H&M của Thụy Điển rất có danh tiếng tại Châu Âu. Vào năm 2008 đã có kế hoạch đem thương hiệu đánh vào đại lộ Chamnhưng không ngờ lại bị ủy viên của Hội đồng kinh doanh Pari từ chối, còn có thêm lời tuyên bố ‘Hương Tạ Lý không có hi vọng tiến vào đẳng cấp trong xá đại đạo’… người nước Pháp rất kiêu ngạo”.
“Không có hi vọng gì sao?” Tần Lạc tiếc nuối nói.
“Cũng không phải là không có hi vọng”. Lệ Khuynh Thành không muốn nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Tần Lạc, liền nói tiếp: “Hiệu thuốc trung dược thì có thể vô cùng khó khăn. Nếu như mở một cửa hàng Kim dũng dưỡng cơ phấn mà nói thì hẳn là không có vấn đề gì. Tôi tin rằng, có một ngày, nó nhất định sẽ nằm ở chỗ này”.
“Tôi cũng tin”. Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Lệ Khuynh Thành hôn một cái lên mặt Tần Lạc, rồi ôn nhu nói: “Tôi rất thích anh luôn không hề do dự khi nói ba từ này. Đôi khi tôi thấy suy nghĩ của mình vô cùng điên cuồng, nhưng anh thì hiển nhiên luôn ở bên cạnh hò reo ủng hộ nó”.
“Cô cũng như vậy đối với tôi”. Tần Lạc nói. Hắn luôn tin tưởng Lệ Khuynh Thành như thế, không có bất cứ điều gì để e ngại. Lệ Khuynh Thành sao mà không khiến hắn như vậy được chứ?
Hắn muốn làm việc lớn như vậy, ý nghĩ của hắn cũng điên cuồng như vậy, nhưng cho tới bây giờ Lệ Khuynh Thành cũng chưa bao giờ phản đối, mà chỉ vô tư cống hiến tinh lực bản thân mình. Lần này rồi đến lần khác, không hề cự tuyệt.
Bọn họ trong mắt người ngoài là thiên tài, còn trong mắt nhau thì là người điên. Tần Lạc tin tưởng Lệ Khuynh Thành nên hắn để luôn việc quản lý Khuynh Thành Quốc Tế cho cô xử lý. Còn Lệ Khuynh Thành cũng tin tưởng Tần Lạc cho nên cô cũng tiếp nhận việc quản lý Khuynh Thành Quốc Tế, không để Tần Lạc phải nhúng tay vào bất cứ việc gì về quản lý hay kinh doanh của Khuynh Thành Quốc Tế, hắn chỉ chờ mỗi tháng nhận lợi tức của mình thôi. Phương pháp hợp tác như vậy khiến cho Trần Tư Tuyền vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ, cho rằng từ trước tới nay chưa có hình thức kinh doanh như vậy.
“Đàn ông mà đối xử rất tốt với phụ nữ…” Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Tần Lạc nói: “Như vậy sẽ làm cho phụ nữ có cảm giác người đàn ông này có mưu đồ làm loạn”.
“Nếu như là người phụ nữ đối tốt với đàn ông thì sao?” Tần Lạc hỏi ngược lại.
“… Điều này chứng minh người phụ nữ đó rất thiện lương”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
Người đàn ông mặc bộ trường bào màu đen, cao ráo tuấn tú. Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu bạc phát sang có thắt lưng eo, xinh đẹp và quyến rũ. Hai người sóng vai đi hòa trong đám người, không nổi bật quá, không làm bộ. Đơn giản và tự do, giống như ánh mặt trời chiếu khắp, như cơn gió nhẹ phe phẩy, một chút, một giọt… cũng có thể chạm đến xương.
Mặc dù những người đến tại đại lộ Champs Elysees đa phần đều là những người sang trọng, nhưng xuất hiện một chiếc Rolls-Roys màu bạc ở đây vẫn khiến mọi người phải dừng bước ngắm nghía và trầm trồ.
Chiếc xe này trị giá một triệu USD, hơn nữa, nó chỉ cung cấp cho hoàng thất trên thế giới không đến mười chiếc, dù có tiền cũng không phải có thể mua được.
Chiếc xe dừng lại ở góc phố, lái xe điều khiển cho cửa xe mở ra, một người mặc tây trang màu đen với khuôn mặt khá đẹp trai chạy ra mở hẳn cửa ra, sau đó một người lão nhân cũng khá đẹp cất bước đi ra.
Lão nhân vẻ mặt nghiêm trang chỉnh sửa lại cổ áo, sau đó có hai gã đàn ông tóc vàng mắt xanh mặc trang phục Trung Quốc màu đen đi theo sau, cả ba chậm rãi hướng đến ngã tư đại lộ Champs Elysees.
Tất cả mọi người tò mò chăm chú nhìn ba người bọn họ. Mọi người muốn biết bọn họ đi tới đâu, muốn biết những người cực kỳ sang trọng này cuối cùng đến đây làm gì.
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là… ba người bọn họ dừng lại trước mặt một đôi người Châu Á.
Đầu đầy tóc bạc, lão nhân đấm ngực an ủi, khom lưng thi lễ đối với Lệ Khuynh Thành, nói tiếng Pháp một cách lưu loát: “Lệ tiểu thư, chúng tôi chịu sự ủy thác của chủ nhân, đến đây yêu cầu cô tham dự bữa tiệc tối của ngài”.
“Chủ nhân?” Lệ Khuynh Thành nhướn đôi mắt xinh đẹp nhìn ba người khách lạ một cách tò mò.
“Đúng vậy. Chủ nhân của chúng tôi là Philip tiên sinh”. Lão nhân vẻ mặt khiêm nhường mà nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chứng kiến tình huống kỳ lạ bên này, những người khách du đãng đi qua Tần Lạc vẫn hướng ánh nhìn về phía ba người vô cùng sang trọng này.
Vị trí của hắn không quá xa đám người gây chú ý, nhưng lại vừa có thể rất nhanh tiến công cùng ngăn cản sự công kích của người khác một cách hữu hiệu. Tất nhiên, điều này trong mắt người bình thường không đáng chú ý, nhưng đổi lại với những người hoan hỉ vây xung quanh xem thì rất đáng quan tâm.
Nhưng xuất hiện ngay đằng sau hắn là một lão nhân tóc bạc, hai gã bảo tiêu liền chú ý đi ngay sau lão nhân. Bọn họ đi từng bước chậm rãi về phía trước kéo gần khoảng cách với lão nhân, một trái một phải tạo thành vòng vây rất chắc chắn.
Hai gã bảo tiêu trông tướng mạo đẹp trai, khí chất cũng là cao thủ. Nhìn dung mạo của bọn họ không giống người Trung Quốc cảm giác được sự nguy hiểm.
Nhưng bọn họ cũng là chịu sự huấn luyện kỷ luật quá nghiêm khắc, ngặt nghèo, tại không có chủ nhân hoặc là lúc không có nguy hiểm nghiêm trọng, bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay. Nói như vậy, người phải để bọn hắn bảo về thì thường gặp phải những phiền toái.
Lệ Khuynh Thành nhìn những người quý tộc có giáo dục trước mặt, giơ tay nhấc chân cũng rất đúng quy cách, làm cho người ta có cảm giác vui vui. Cô nhìn lão nhân híp mắt cười nói: “Các người theo dõi tôi?”
“Không có”. Lão nhân phủ nhận.
“Nếu như vậy, tại sao các người lại biết hành tung của chúng tôi?” Lệ Khuynh Thành tươi cười mà chất vấn.
“Lệ tiểu thư, Philip tiên sinh mà muốn biết hành tung của người nào thì bất luận người đó ở nơi nào cũng sẽ có người hỗ trợ để tìm ra”. Lão nhân vẻ mặt thản nhiên nói. Những lời nói cuồng vọng này thốt ra từ miệng của lão nhân cũng sẽ không làm cho người ta có cảm giác hoang đường lập dị, mà ngược lại, khiến cho người ta có cảm giác đương nhiên.
“Oh. Philip tiên sinh nhất định là một nhân vật rất lợi hại nhỉ?” Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
“Philip tiên sinh là một người rất ôn hòa, là một người bạn tốt để kết giao”. Lão nhân không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Lệ Khuynh Thành, mà trả lời một cách tránh né, thuận tiện lại đánh bóng chút cho chủ nhân của mình.
“Mới gặp một lần, tôi với hắn cũng không quen thân”. Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Tôi không biết tại sao hắn lại yêu cầu tôi tham gia tiệc tối với hắn?”
“Tình hữu nghị thì thời gian dài ngắn không có vấn đề gì”. Lão nhân nghiêm trang nói tiếp: “Philip tiên sinh đối với Lệ tiểu thư thì trí nhớ luôn khắc sâu. Buổi tiệc tối nay có một hoạt động, hắn rất hi vọng Lệ tiểu thư có thể tham gia”.
Lão nhân thoáng nhìn sang phía Tần Lạc đang đứng cạnh Lệ Khuynh Thành, rồi nói: “Đương nhiên, thần y tiên sinh nếu có thời gian, Philip tiên sinh cũng nhiệt liệt hoan nghênh. Ngài rất thích làm bạn với những người trẻ tuổi ưu tú. Ngài sẽ vì đó mà cảm thấy vinh hạnh”.
Lệ Khuynh Thành rất nhanh phiên dịch lại lời của lão nhân cho Tần Lạc nghe. Tần Lạc hai tròng mắt giật giật, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Tên Philip này rốt cuộc là ai? Tại sao lại quan tâm đến chuyện của bọn họ đến vậy? Tần Lạc thầm nghĩ.
Nếu như đoán không lầm thì nhất định hắn đã cho người điều tra về nhóm người Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành. Nếu không làm sao hắn có thể biết rõ về từng người như vậy được chứ?
Tại sao chúng tôi lại muốn tham gia tiệc tối của Philip tiên sinh?” Tần Lạc cười hỏi. Hắn nói bằng tiếng Trung Quốc, sau đó do Lệ mỹ nhân đảm nhân chuyên chức phiên dịch.
“Tôi nghĩ, bây giờ các người cũng muốn trở thành bạn hữu của Philip tiên sinh như vậy, có phải không?” Lão nhân tôn kính nhìn Tần Lạc, nói đâu ra đấy. Không mỉm cười, cũng không hề tỏ ra hèn mọn hay là nhạo bang. “Đương nhiên đây là lời đề nghị của tôi chứ cũng không phải là nguyên câu nói của Philip tiên sinh. Nếu có mạo phạm, xin được thứ lỗi”.
Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành liếc nhìn nhau, lập tức đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nhau.
Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Nếu Philip tiên sinh có thịnh tình như vậy thì chúng ta cũng không thể từ chối tâm ý của hắn. Tôi cùng Tần Lạc rất vinh hạnh khi được tham gia buổi tiệc rượu cùng Philip tiên sinh”.
“Đó cũng là vinh hạnh của Philip tiên sinh”. Lão nhân khiêm nhường đáp lễ. “Nếu như không ngại, hai người có thể cùng đi xe của chúng tôi”.
“Tất nhiên sẽ không có vấn đề gì”. Lệ Khuynh Thành nói.
Nghe thấy Lệ Khuynh Thành đồng ý yêu cầu của lão nhân, Qua Nhĩ một lần nữa lại biến mất trong biển người.
Nhưng Tần Lạc biết, rất nhanh, hắn sẽ mướn xe chạy phía sau bọn họ. Hắn quả thực rất xứng đáng là một vệ sĩ, không ầm ĩ, không chướng mắt, thoắt ẩn thoắt hiện, dường như quên đi sự tồn tại của hắn. Nhưng khi nào có việc phát sinh, hắn sẽ luôn xuất hiện ngay bên cạnh trước tiên.
Có vô số ánh mắt nghi hoặc cùng ngưỡng mộ khi nhìn thấy Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành chui vào chiếc xe Rolls-Royce màu bạc giá trị đó. Tất cả động cơ, máy móc của xe được làm thủ công, vật liệu được chế tạo giống như máy bay làm cho người ngồi trong xe cảm thấy thoải mái và an toàn, ngay cả khi có va chạm hay bị một tác động mạnh thì người ngồi bên trong cũng không có bất cứ vấn đề gì về an toàn.
Thành phố Pari thật lãng mạn, vốn cũng là thủ phủ của thời trang. Buổi tiệc có vô số những thương hiệu cao cấp được trưng bày, những triển lãm thương mại mới, các loại cocktail, những hội đánh giá rượu, và toàn bộ thế giới đều chú ý khi nghe danh viện trưởng tổ chức yến tiệc ở Pari.
Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành đã nghe nói đến những buổi yến tiệc như này ở Pari từ lâu, nhưng chưa từng trải qua.
“Đây là một buổi lễ hội thực sự?” Lệ Khuynh Thành nhìn bộ váy màu bạc trên người mình băn khoăn không biết trang phục như vậy có thích hợp hay không. Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, yêu cái đẹp là bản tính không thể đổi của phụ nữ. Mặc dù được xưng là yêu tinh Lệ Khuynh Thành cũng không là ngoại lệ, cô cũng không muốn hình ảnh của mình xấu trong mắt mọi người trong buổi tiệc.
Nhưng sau khi cô nhìn thấy Tần Lạc đang mặc trên người một bộ trường bào mày đen, liền không nhịn được mà nở một nụ cười.
Mặc loại áo liền quần này vào đây, nhất định là một con gà lạc giữa một đàn hạc mà?
Cũng may mà da mặt người đàn ông này dày, nên hắn cũng không có cảm giác có gì đó không ổn.
“...” Lão nhân nói: “Chủ xị bữa tiệc rượu lần này chính là Philip tiên sinh trên cương vị là một người bạn tốt. Hắn rất thích thú nên hôm nay đã mời Lệ tiểu thư tới đây uống chén rượu, kết giao bằng hữu”.
“Cám ơn ý tốt của Philip tiên sinh”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
Yến hội tại Pari nổi bật nhất là tổ chức tại Vanity Fair 1993, một chiếc Rolls-Royce đỗ trước một kiến trúc Châu Âu cổ điển, bãi đỗ xe đã trở thành nơi tụ tập của các siêu xe, giống như một hội chợ xe hơi sang trọng vậy.
Nơi những người có tiền tụ tập luôn không thể thiếu những yếu tố hấp dẫn ánh nhìn. Những chiếc xe hạng sang, đồng hồ đẳng cấp, người nổi tiếng... kim quang lóng lánh như đốt cháy ánh mắt mọi người.
“Hai vị. Xin mời cứ tự nhiên”. Lão nhân tóc bạc chủ động dẫn Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành tiến vào sau cửa lớn, sau đó lập tức rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt này.
Ánh đèn màu xanh tỏa khắp đại sảnh rộng rãi xa hoa, xếp thành hàng dài, tất cả các bàn lớn nhỏ đều được để các loại rượu để khách lựa chọn. Tần Lạc nhìn những chữ ‘quái dị’ mà phát ngất, thương hiệu đều là tên tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc là loại chữ của nước khác. Một thương hiệu Trung Quốc cũng không có, nên hắn cơ bản là không hiểu rõ.
Nam nữ tụm năm tụm ba lại với nhau đàn ông thì nhã nhặn phong độ, nữ giới thì ăn mặc gợi cảm, xinh đẹp và đầy hương thơm, cảnh phồn hoa Tần Lạc nhìn mà hoa hết cả mắt.
Tuy nói yến tiệc là cơ hội tốt để kết bạn, hai người cũng quả thật là cũng ôm mục đích đó mà đến đây. Nhưng nếu như chưa có người nào giới thiệu thì bọn họ sẽ làm sao có thể biết được thân phận người đàn ông hay phụ nữ nào đó rốt cuộc có lai lịch, thân phận như nào?
Cuối cùng bọn họ cũng không thể đợi người đến mà chủ động tiến đến mà nói: “À, anh là... oh, anh chính là Lôi Sĩ Đốn tiên sinh phải không. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.... được rồi, xin được hỏi tình hình công việc của anh dạo này thế nào?”
Không có lựa chọn nào khác, hai người cũng chỉ có thể uống rượu.
“Chúng ta uống rượu gì đây?” Tần Lạc hỏi. Hắn thật sự nghĩ không ra, không phải là về rượu mà là về người đàn ông Pháp này là người thế nào mà lại có thể cho ra nhiều chủng loại rượu ra đây đến vậy? Chẳng lẽ mỗi một loại rượu đều khác nhau sao?
“Tôi sẽ giúp anh chọn lựa”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
Cô rất nhanh chóng lựa chọn một loại rượu đỏ, sau khi rót cho mình và Tần Lạc mỗi người một chén, hai người liền đứng vào một góc tác dóc.
Đứng ở phía trước bọn họ còn có một đám phụ nữ quần áo hoa lệ, trang sức quý phái, các nàng đang to nhỏ nói chuyện gì đó với nhau, rất nhanh liền nổi lên tranh luận. Sáu người phụ nữ này chia thành hai phái, bên nào cũng không có biện pháp thuyết phục đối phương. Càng không xong chính là, mỗi người đều ngoan cố giống nhau.
“Tôi có cảm giác đàn ông có lông ngực dài là gợi cảm nhất... mao nhung nhung, đầy nam tính và quyến rũ... ôi, nghĩ lại mà muốn say...” Một người mặc bộ váy đen ngắn nói.
“Tôi không thích... tôi cảm thấy đàn ông có bộ ngực bằng phẳng sạch sẽ một chút là tốt nhất... như vậy khi áp mặt vào thì sẽ cảm nhận được tình cảm hiệu quả nhất...” đây là lời của một người phụ nữ cao gầy mặc một chiếc váy màu hồng có xẻ tà.
“Lise, khả năng cảm nhận của cô thật sự là kém cỏi. Chẳng lẽ lông ngực dài khi áp mặt vào sẽ không thấy thoải mái sao? Ồ, cô thật sự nên tìm một người đàn ông có lông ngực dài mà thử trải nghiệm đi...”
“Nghiên cứu khoa học cho thấy, đàn ông có lông ngực dài thì đó là dấu hiệu sự kích thích bản năng của giống đực rất tràn đầy... điều này cũng gián tiếp chứng minh năng lực về chuyện đó của anh ta rất tuyệt...”
“Đàn ông có lông ngực dài rất ưa nhìn. Tôi đã nhìn thấy trên các tạp chí, vương tử có lông ngực màu vàng. Thật sự là rất có cảm giác...”
“Ồ? Có thật vậy không? Vương tử cũng có lông ngực dài sao? Nếu như vậy thì tôi cũng thích đàn ông có lông ngực dài...”
“Tôi cũng thích. Hi hi, đến bây giờ tôi mới biết đến điều này. Vốn vương tử cũng có lông ngực dài... được rồi, cô nhìn thấy ảnh đó ở tạp chí nào vậy? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?”
Rất nhanh, những người phụ nữ này cùng nhất trí với một ý kiến: các cô đều thích đàn ông có lông ngực dài...
“Mấy cô đó đang nói về chuyện gì đó?” Tần Lạc hỏi. Nhìn thấy đám phụ nữ đó nói chuyện với nhau rất rôm rả mà không biết nội dung câu chuyện của họ, điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy rất thống khổ.
“Đang nói về đàn ông có lông ngực dài thì gợi cảm, hay là đàn ông không có lông ngực thì gợi cảm...” Lệ Khuynh Thành mân mê chiếc ly, uống một hụm rồi nói.
“Cô cảm thấy sao? Là đàn ông có lông ngực gợi cảm hay là đàn ông không có lông ngực thì gợi cảm?” Một người đàn ông đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hai người liền quay đầu lại phía sau, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng khôi ngô tuấn tú đang đứng phía sau.
Vấn đề đó cũng chính là từ miệng hắn hỏi ra.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 497: Đàn ông không có lông ngực là gợi cảm nhất!
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Người đàn ông mặc tây trang, bên trong có mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc cà vạt màu đen làm cho hắn thoạt nhìn trông vô cùng tuấn tú. Màu tóc vàng mềm mại áp vào đầu, đôi mắt màu nâu nhìn chăm chú vào Lệ Khuynh Thành một cách ôn hòa, trên mặt mang theo một nụ cười cao quý mê hồn, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã say mê.
Đứng phía sau hắn là lão nhân mới vừa rồi đến gặp yêu cầu Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đến đây. Còn có cả một đám đàn ông mặc tây trang đứng hai bên, nhìn hắn trong đám người này giống như là một vương tử của quốc gia vậy.
Philip đến lập tức đã thu hút ánh nhìn của bao người. Đám phụ nữ vừa rồi còn đang thảo luận vấn đề người đàn ông có lông ngực thì gợi cảm hay không liền lập tức biến thành những phụ nữ đoan trang nhàn thục và quý phái, các cô thướt tha nhiều vẻ đi tới, ôn nhu cung kính chào hỏi vương tử.
“Vương tử Philip, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Tôi vẫn khỏe. Brigitte tiểu thư, hãy thay tôi gửi lời chào hỏi đến cha của cô”.
“Vương tử Philip, lần này ngài ở lại Pari trong bao lâu? Tôi hi vọng anh có thể ở lại đây”.
“Lise tiểu thư, tôi cũng có mong muốn như vậy. Nhưng điều đó chỉ có thể là một giấc mộng đẹp”.
“Vương tử Philip, anh cũng quan tâm đến vấn đề đàn ông có lông ngực dài thì không gợi cảm sao? Nghe nói vương tử tùng là người mẫu ảnh cho tạp chí GGQ của Thụy Điển những hình ảnh gợi cảm?”
“Tôi cũng rất có hứng thú với đề tài ày. Cũng rất vinh hạnh được cùng các bạn thảo luận”.
Philip lịch sự trả lời, tay có những cử chỉ lộ rõ vẻ sang trọng, nho nhã.
Hắn quay sang nhìn Lệ Khuynh Thành đang ngây ra như phỗng, khóe miệng đang có chút nhướn lên, rồi nói: “Lệ Khuynh Thành tiểu thư, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.
Hắn đúng là vương tử sao? Lệ Khuynh Thành thầm nghĩ.
Lệ Khuynh Thành dường như không tin nổi vào tai mình. Trước, cô còn hoài nghi hắn là nhân viên bán rượu cho khách sạn, cho rằng hắn dựa vào vẻ đẹp trai và sự am hiểu về rượu của bản thân để truyền cảm hứng cho khách hàng, đặc biệt là những khách hàng nữ muốn mua.
Cô không hề nghĩ rằng, hắn là vương tử.
Philip? Philip Moore?
Trong đầu Lệ Khuynh Thành bắt đầu tập hợp lại mọi thông tin có liên quan đến cái tên này, rất nhanh sau đó cô liền tìm được thông tin có liên quan đến người đàn ông này trong đầu.
Philip Moore, hai mươi bảy tuổi, là con trai cả của thân vương Thụy Điển Philip Hervey. Là người thừa kế hàng đầu của vương thất, nói cách khác, nếu như mẫu thân của hắn thoái vị thì hắn sẽ là người đứng ra cai quản toàn bộ quốc gia xinh đẹp kia.
Là người được vương tử chú ý đến, có vô số phụ nữ nằm mơ cũng không được.
Mà người đàn ông này, bây giờ hắn lại đang nắm trong tay mũi tên tình cảm đặc biệt chĩa về hướng Lệ Khuynh Thành, như vậy làm sao không khiến cho cô có cảm giác kinh ngạc được chứ?
“Hắn là ai vậy hả?” Tần Lạc nghe không rõ bọn họ nói cái gì. Nhưng một người đàn ông nhìn Lệ Khuynh Thành với ánh mắt như vậy thật làm cho hắn không thoải mái cho lắm.
Đây giống như một loại thưởng thức, rồi lại như khát vọng dâng tràn trong ánh mắt. Tần Lạc cũng là đàn ông nên hắn hiểu rõ ánh mắt đó có ngụ ý gì.
“Hắn chính là chủ nhân mời chúng ta tới dự bữa tiệc này, vương tử Philip”. Lệ Khuynh Thành nói bằng tiếng Trung Quốc giải thích cho Tần Lạc hiểu.
“Hắn chính là Philip sao?” Tần Lạc ngạc nhiên.
Hắn từng hỏi qua Lệ Khuynh Thành về vấn đề: Philip đẹp trai hơn hay là hắn đẹp trai hơn?
Lệ Khuynh Thành đã trả lời là Philip đẹp trai. Nhưng Tần Lạc cũng không tin câu trả lời này. Bởi vì phụ nữ đều thích nói dối, nói vậy nhưng trong lòng không vậy là bản tính của phụ nữ. Mặc dù trong lòng cô có cảm thấy hắn phải so với Bratpit thì cô cũng không bao giờ nói ra trước mặt hắn.
Tần Lạc sở dĩ đồng ý cùng Lệ Khuynh Thành tham gia buổi yến tiệc này cũng là chủ tâm muốn đến diện kiến Philip một phen, để cho hắn nhìn thấy khí chất tuyệt vời, sự sang trọng vô song của mình thì sẽ biết điều mà không còn có chủ ý gì đối với Lệ yêu tinh nữa.
Nhưng sau khi Tần Lạc nhìn thấy người đàn ông này thì khí phách bị rơi rụng hoàn toàn, từ đầu đến chân có cảm giác lạnh ngắt.
Mặc dù Tần Lạc không cảm thấy màu tóc vàng đẹp mắt cho lắm, nhưng khi nó ở trên đầu người đàn ông này quả thật toát lên một khí chất thật tao nhã. Mặc dù Tần Lạc thích mắt màu đen hơn, nhưng màu mắt nâu của hắn ta cũng thật hút hồn. Mặc dù Tần Lạc cho rằng bản thân mình thuộc hàng thanh tú ưa nhìn, nhưng so với người đàn ông này có vẻ không đẹp bằng.
Hắn cũng đã từng nghe nói qua về một số vương tử, công chúa Châu Âu. Chiều qua lúc ăn cơm tại khách sạn Triệu Tử Long còn nói giỡn có lẽ bọn họ đã đụng tới một vị vương tử hoặc là công chúa…
Không ngờ đúng là một vị vương tử đang đứng trước mặt bọn họ.
“Hắn là vương tử?” Tần Lạc hỏi lại.
“Hình như vậy”. Lệ Khuynh Thành có thể hiểu tâm trạng của Tần Lạc lúc này. Hai người bọn họ bây giờ tâm trạng giống nhau.
“Vương tử của nước nào?”
“Thụy Điển”. Lệ Khuynh Thành trả lời.
“Thụy Điển?” Tần Lạc chăm chú nhớ lại xem trong đầu có chút tư liệu nào liên quan đến đất nước Thụy Điển không, cuối cùng trong lòng cũng thư thái hơn một chút mà nói: “Tốt. Chỉ là một quốc gia nhỏ. Số dân của cả nước còn không nhiều bằng Yến Kinh của ta”.
Lệ Khuynh Thành cười khổ. Người đàn ông này đúng là biết cách an ủi bản thân.
Nhìn thấy Lệ Khuynh Thành chỉ tập trung nói chuyện với người đàn ông đứng bên cạnh mà không để ý tới vương tử, đám người cao quý có phần không bằng lòng.
“Vị tiểu thư này, Vương tử Philip đang nói chuyện với cô, chẳng lẽ ngay cả đến lễ tiết cơ bản nhất trong yến tiệc mà cô cũng không hiểu sao?”Người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đầm cổ rộng hở phân nửa bộ ngực cùng sống lưng lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy. Cô được ai mời tới đây vậy? Sao lại không có lễ phép như vậy chứ?”
“Vị tiểu thư này trông thật lạ, có ai biết cô ta đến từ gia tộc nào không?”
Philip lo lắng Lệ Khuynh Thành sẽ trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích nên vội vàng lên tiếng giải vây, vừa cười vừa nói: “Cô ấy là tiểu thư Lệ Khuynh Thành đến từ Trung Quốc. Cô ấy là khách do tôi mời đến”.
Nghe thấy vương tử Philip nói là khách do chính mình mời tới, mọi người lập tức chuyển thái độ sang ôn hòa hơn rất nhiều. Dù sao, không ai muốn đắc tội với thành viên của gia đình hoàng gia có ảnh hưởng lớn đối với Châu Âu như vậy.
Philip thấy vẻ mặt của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành vẫn chưa hết kinh ngạc, liền vừa cười vừa nói: “Lệ tiểu thư, tôi lấy danh dự của dòng họ Philip ra cam đoan, tôi không phải là nhân viên bán rượu. Tôi chỉ là muốn làm bạn với cô thôi”.
Lệ Khuynh Thành nghe thấy Philip nhắc lại chuyện hiểu lầm lần trước, không nhịn được cười mà nói: ‘Tôi biết anh là vương tử. Lần trước đã mạo phạm, xin được thứ lỗi”.
“Không sao. Cô là một người rất cảnh giác nhưng cũng là một phụ nữ rất thú vị”. Philip vừa cười vừa nói tiếp: “Chẳng lẽ cô không muốn trả lời vấn đề này sao? Cô thấy đàn ông có lông ngực gợi cảm, hay là đàn ông không có lông ngực thì gợi cảm?”
Không biết phải trả lời như nào đây?
Nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, các nàng tất nhiên sẽ thoải mái mà trả lời là ‘đàn ông có lông ngực dài mới gợi cảm’. Bởi vì thông qua cuộc nói chuyện của mấy người phụ nữ vừa rồi, cô đã biết trước rằng vương tử Philip này là một đại diện của người đàn ông có lông ngực dài.
Mà hắn sở dĩ hỏi ra vấn đề này cũng không phải chỉ muốn biết một đáp án đơn giản như vậy.
Hắn là đang muốn biết lựa chọn của Lệ Khuynh Thành. Hắn rất quan tâm đến sự lựa chọn của Lệ Khuynh Thành.
Lệ Khuynh Thành nở một nụ cười tươi mà nói: “Tôi chưa tiếp xúc với đàn ông có lông ngực dài, cho nên, tôi có cảm thấy đàn ông không có lông ngực dài là… gợi cảm nhất”.
Mọi người lập tức xôn xao cả lên.
Bọn họ cũng không rõ, tại sao người phụ nữ này lại có thể ngu xuẩn đến như vậy?
Chẳng lẽ cô không biết rằng, nếu như cô đổi lại cách trả lời khác, có lẽ cô rất có khả năng trở thành vương phi của Thụy Điển sao?
Vương phi? Được gọi như vậy thật là tuyệt vời.
“Sao lại có thể như vậy được? Tôi còn cho rằng đàn ông có lông ngực dài là gợi cảm nhất. Nhưng cô lực chọn như vậy chúng tôi cũng có thể lý giải được, bởi vì người Trung Quốc cũng không có lông ngực dài…”
“Đúng vậy. Đàn ông Châu Âu phần lớn đều có lông ngực dài… đàn ông Châu Âu so với đàn ông phương Nam thì có thể nói là đẹp trai và khí phách hơn nhiều…”
“Đương nhiên rồi. Tất cả những khí chất đẹp trai nhất của đàn ông đều hội tụ ở Châu Âu. Vương tử Philip, anh thấy nói như vậy có đúng không?”
Lệ Khuynh Thành ngu xuẩn, những người phụ nữ khác không thể im lặng. Lệ Khuynh Thành không muốn làm Vương phi, những người phụ nữ khác lại muốn rất nhiều.
Philip cười cười mà nói: “Mỗi người đều có một tình yêu của mình. Vấn đề này cơ bản là không có câu trả lời chính xác. Hay là bây giờ chúng ta hãy cùng đi nếm rượu, cảm tạ Louis tiên sinh đã sản xuất ra nhiều loại rượu cho chúng ta nhấm nháp như vậy. Xin mời mọi người hãy thoải mái thưởng thức”.
“Vương tử Philip quá khách khí rồi. Rượu ngon xứng với anh hùng… đến đây đều là những anh hùng và mỹ nhân. Là những vị khách tôn quý nhất, tôi nghĩ rằng, rượu ngon này cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh”. Đứng ở bên cạnh vương tử cũng là một đàn ông trẻ tuổi anh hùng như vậy vừa cười vừa nói. Lúc hắn nói chuyện ánh mắt liếc xẹt qua Lệ Khuynh Thành, ánh mắt có chút khác thường.
Mọi người hưởng ứng, ủng hộ ý kiến của Philip cùng đi vào trong đại sảnh, nơi có sắp xếp rất nhiều loại rượu trên các bàn.
Tần Lạc đứng im tại chỗ, nhìn theo lưng Philip mà hỏi: “Vừa rồi hắn nói gì vậy?”
Tần Lạc có chút hối hận khi không đưa theo Tô Xán đi bên cạnh, nếu không hắn đã có thể phiên dịch ngay những lời thoại của bọn họ.
“Hắn hỏi tôi là đàn ông có lông ngực dài gợi cảm hay là đàn ông không có lông ngực gợi cảm”. Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
“Vậy cô trả lời thế nào?”
“Tôi nói đàn ông không có lông ngực gợi cảm”. Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Tần Lạc rồi nói.
“Tại sao?” Tần Lạc có chút khó hiểu. Hình như không ít phụ nữ đều thích đàn ông có lông ngực dài mà?
“Bởi vì anh không có lông ngực dài”. Lệ Khuynh Thành cười hì hì mà nói.
Chứng kiến bộ dạng thua trong sung sướng của Tần Lạc, vẻ mặt Lệ Khuynh Thành cũng tươi cười một cách quyến rũ.
Lệ Khuynh Thành không chỉ là lựa chọn một đáp án để trả lời, mà cô còn vừa từ chối một chuyện mà một người phụ nữ rất khó có thể cự tuyệt sự hấp dẫn của nó.
Điều này thì Tần Lạc không biết. Lệ Khuynh Thành cũng không định cho hắn biết.
Một người phụ nữ đối tốt với một người đàn ông, không chỉ bởi vì người phụ nữ đó thiện lương.
Có lẽ, còn có thể có một nhân tố khác mà khó có thể nói bằng ra bằng lời. Bạn có nghĩ như vậy không?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius