Đường Thiên biết tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, hai ngày này không thích hợp làm chuyện trộm gà cắp chó. Đinh Đang cũng nhanh chóng truyền tin khiến gã càng thêm quyết tâm.
Lục Phân Nhãn quả nhiên tại thành Hàn Cổ.
Mà một số thông tin liên quan tới Lục Phân Nhãn cũng nổi lên mặt nước. Có người nói Lục Phân Nhãn ẩn chứa một bảo tàng khổng lồ, bên trong có vô số bí bảo, quan trọng nhất là trong đó có hồn điển.
Nếu nói cái gì thu hút Thánh giả nhất, vậy hồn điển chắc chắn là một trong số đó. Cái gọi là hồn điển là cảm ngộ của Thánh giả, trong đó bao hàm lĩnh ngộ và lý giải bổn nguyên nhất đối với pháp tắc của Thánh giả. Không phải mọi Thánh giả đều có tư cách sáng tác hồn điển, chỉ Thánh giả hoàng kim mới có tư cách này, điều này đại biểu hồn vực của họ đã tương đối hoàn chỉnh, chạm tới bổn nguyên.
Hồn điển cực kỳ hữu ích với Thánh giả.
Sau khi phong thánh, mỗi bước tiến đều cực kỳ gian nan, loại gian nan này không phải võ giả dưới Thánh giả có thể hiểu được. Mỗi Thánh giả đều là kẻ giết từ vô số người ra, thiên phú nghị lực và khí vận, thiếu một thứ đều không được. Bọn họ thật sự là rồng trong loài người, là thiên tài trong thiên tài. Cạnh tranh giữa những cường giả đỉnh cấp này cũng cực kỳ tàn khốc.
Hồn vực muốn tiến bộ dù chỉ một chút thôi cũng cực kỳ khó khăn. Một hệ thống hồn vực hoàn chỉnh sẽ gợi ý rất nhiều cho các Thánh giả, tương đương với mở một cánh cửa ra cho họ. Cũng có rất nhiều người có thể trực tiếp học tập và noi theo con đường trong hồn điển, vì con đường đó đã chứng minh là khả thi.
Chuyện liên quan tới Lục Phân Nhãn không được lưu truyền trong giới võ giả bình thường, chỉ được đồn đại trong giới Thánh giả. Ngay vài Thánh giả của chòm Đại Hùng cũng biết chuyện này. Đinh Đang quang minh chính đại lấy danh nghĩa đại biểu chòm Đại Hùng tới thành Hàn Cổ, đại biểu của các thế lực lớn, Thánh giả đều tới thành Hàn Cổ.
Số lượng người ngoại lai tại thành Hàn Cổ tăng vọt, thủ vệ thành Hàn Cổ đều như gặp phải đại địch, không ai biết liệu có ai trên đường là một thủ lĩnh thế lực nào hay một Thánh giả có thể tiện tay tiêu diệt họ không. Ngày thường vốn không thấy một ai, nhưng hôm nay lại có thể chứng kiến nhiều Thánh giả như vậy. Tỏng lòng bọn họ, thánh giả như những áng mây trên trời, hôm nay đột nhiên mây đen kéo tới phủ kín bầu trời khiến ai nấy đều căng thẳng.
Điểm duy nhất khiến bọn họ cảm thấy an ủi là phòng ngự của thành Hàn Cổ.
Thương Dương Vũ như đã sớm dự liệu được tình huống này, thành Hàn Cổ được dựng tại nơi khí lạnh nồng nặc nhất, lại sử dụng ưu thế thiên nhiên đem khí lạnh dưới nền đất dẫn vào, dần dà tườngt hành lạnh lẽo kinh người, khả năng phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc. Lần bão hàn triều này đại đa số hư hại đều là tường trong thành, bức tường lớn ngoài thành không chút hao tổn.
Ngoài ra, thành Hàn Cổ còn bố trí mười hai bí bảo, trong đó có cả một Thánh Bảo! Thánh Bảo chòm Lục Phân Nghi, Thiên Hành Lục Phân Nghi ngay trong thành. Võ tràng Thương Dương khống chế chòm Lục Phân Nghi đã nhiều năm nhưng chưa từng để lộ chuyện Thánh Bảo trong tay mình. Điều này cũng khiến cho phòng ngự của thành Hàn Cổ đạt tới một độ cao khiến nhiều người giận sôi. Thánh giả cực kỳ mẫn cảm với năng lượng, thành Hàn Cổ trong mắt bọn họ khác hẳn thành Hàn Cổ trong mắt các võ giả bình thường, năng lượng đậm đặc tới mức lòng người kiêng kỵ.
"Tòa thành này không phải xây trong ngày một ngày hai được, Thương Dương Vũ đã suy nghĩ chuẩn bị lâu rồi đây!" Ông lão vừa nói chuyện râu tóc bạc trắng, thần thái uy nghiêm, thân mang áo bào trưởng lão của võ hội Quang Minh, khí chất ung dung. Thân phận lão tôn quý không gì sánh nổi, hắn là trl Quang Minh Vinh Ba, trong võ hội Quang Minh, trưởng lão Quang Minh chức cao quyền trọng, lần này lão tự mình tới đây đủ thấy coi trọng việc này ra sao.
Bên cạnh lão, Diệp Triều Ca như không nghe thấy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào năng lượng bốc lên trên thành Hàn Cổ, ánh mắt lấp lóe chiến ý.
Một Thánh giả của võ hội Quang Minh khác cũng gật đầu: "Như vậy sợ rằng dã tâm của Thương Dương Vũ không nhỏ. Dưới trướng có ba đệ tử Thánh giả, Lục Phân Nhãn lại là một lợi thế giao dịch tốt, chắc chắn có thể đổi lấy sự trợ giúp rất lớn, đủ để hắn lập nên sự nghiệp."
Vinh Ba đột nhiên hỏi: "Điều tra được lai lịch của Thương Dương Vũ chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Thủ hạ giọng điệu xấu hổ: "Thuộc hạ đã điều tra tất cả những tin tức về chòm Lục Phân Nghi trước đây, không có dấu hiệu gì về sự tồn tại của Thương Dương Vũ. Hơn nữa bọn thuộc hạ không tra được Thương Dương Vũ có bất cứ bằng hữu nào, ba đệ tử của hắn đều là cô nhị, là hắn nhặt được sau khi khai mở võ tràng Thương Dương."
Vinh Ba ồ một tiếng: "Vậy hành tung mấy năm nay của hắn ra sao?"
"Chưa bao giờ rời khỏi chòm Lục Phân Nghi." Thủ hạ càng xấu hổ, năng lực tình báo của võ hội Quang Minh vốn luốn xuất sắc, không ngờ lần này lại không điều tra được gì.
"Xem ra là người không đơn giản." Vinh Ba cảm khái nói.
Diệp Triều Ca đột nhiên hỏi: "Trưởng lão, Lục Phân Nghi thật sự ẩn chứa bảo tàng à?"
Vinh Ba nghe vậy bất giác cười nói: "Triêu Ca cũng động tâm à? Lời đồn này rất có thể là thật, chúng ta đã thử tra xét, hai mươi năm trước Lục Phân Nghi đột nhiên biến mất, rơi vào tay một người thần bí. Lúc đó chúng ta vẫn theo dõi hắn vì hắn có liên quan tới vài bảo tàng. Hắn cướp được Lục Phân Nghi lập tức biến mất. Chúng ta rất tò mò, vì sao lại là Lục Phân NGƯƠIhãn? Sau các trưởng alõ nghiên cứu phát hiện, Lục Phân Nhãn rất có thể ẩn chứa một công năng rất đặc biệt."
"Công năng gì vậy?" Diệp Triều Ca bật thốt lên.
"Lục Phân Nhãn có thể tập trung phương vị." Vinh Ba nghiêm túc nói: "Chòm sao Thiên Lô luôn luôn di chuyển, ngay cửa sao cũng biến đổi, nhiều bảo tàng vì vậy mà bị phong kín không ai tìm ra, vì những ghi chép năm xưa đã bị chếch đi theo thời gian. Mà Lục Phân Nghi có thể tập trung phương vị, cho dù thời gian thay đổi nó cũng có thể ghi chép chuẩn xác vị trí năm xưa đang ở đâu."
Diệp Triều Ca rung động: "Còn có diệu dụng này?"
"Đúng vậy!" Vinh Ba cười nói: "Nếu không phải người này lưu lại đầu mối chúng ta cũng không cảm thấy hứng thú với Lục Phân Nhãn, tuyệt đối không ngờ rằng Lục Phân Nhãn bình thường đó lại có chỗ thần kỳ như vậy. Điều này cũng bình thường, rất nhiều bí bảo thiên lệch, cấp bậc không cao song lại có điệu dụng không ai biết. Có điều lực lượng của thời gian luôn rất cường đại, muốn bộc lộ ra phương vị mà nó từng ghi chép nhất định phải thăng cấp Lục Phân Nhãn lên thành bí bảo hoàng kim, phương vị khắc trong Lục Phân Nhãn mới lại lộ ra."
"Hóa ra là vậy." Diệp Triều Ca bừng tỉnh, chợt không hiểu: "Vậy vì sao Thương Dương Vũ lại công khai nó?"
"Công khai? Vạn bất đắc dĩ mà thôi." Vinh Ba bật cười: "Chuyện năm đó không mấy người biết, thế nhưng chắc chắn Hắc Hồn biết. Hắc Hồn có lẽ muốn ăn một mình, Thương Dương Vũ suy nghĩ kỹ lại, há có thể để lợi cho Hắc Hồn? Bèn đưa ra rao bán công khai, vừa kiếm được chỗ tốt vừa đổi được tài nguyên, Thương Dương Vũ tính toán thật giỏi."
Diệp Triêu Ca gật đầu một cái, không lên tiếng.
"Triêu Ca đừng lo." Vinh Ba ấm giọng nói: "An trưởng lão coi trọng Tỉnh Hào, đem tiền cược đặt lên người Tỉnh Hào, nhưng trong mắt ta ngươi mạnh hơn Tỉnh Hào nhiều. Hai nhà chúng ta thân nhau đã nhiều đời, ngươi không khác gì con cháu ta. Ngươi chỉ cần tập trung tu luyện, những chuyện khác ta sẽ quản lý giúp ngươi."
"Vâng!" Diệp Triều Ca cúi người hành lễ.
Vinh Ba mỉm cười hiếm thấy, vẫy tay nói: "Đi thôi, đây cũng là thịnh hội Thánh giả hiếm thấy, mở mang kiến thức, không uống chuyến đi."
Đã biết Lục Phân Nhãn tại thành Hàn Cổ, Đường Thiên cũng không sốt ruột, gã lục lọi xem nên sóng vai chiến đấu cùng Tiểu Nhị ra sao. Trong thời gian ngắn tương lai, điều này cực kỳ quan trọng, thể chất không năng lượng thiếu khả năng bay lượn trên không, đây là nhược điểm trí mạng.
Đường Thiên một mình trong gian phòng tu luyện.
Làm sao để nhanh chóng nắm giữ phương pháp phi hành, đây là việc gấp của gã. Cũng may giờ gã tốt xấu gì cũng là chủ nhân một chòm sao, thủ hạ nhần tài cũng có vài người, rất nhanh chóng tìm được phương pháp tu luyện thức hồn, đưa ra cho Đường Thiên tham khảo.
Thế nhưng Đường Thiên nhanh chóng phát hiện Tiểu Nhị rõ ràng khác hẳn các thức hồn trong tư liệu.
Năng lượng vờn quanh người lúc mạnh lúc yếu, Đường Thiên cảm giác mình như lơ lửng trong nước, gã quả thật đang lơ lửng. Phi hành của hồn vực có cảm giác khác hẳn khinh công, dùng hồn vực phi hành là trực tiếp dùng năng lượng thúc đẩy. Chỉ quan sát đơn thuần, Tiểu Nhị tự khống chế năng lượng là một cảnh tượng tinh diệu tuyệt luân, khiến người ta tán thưởng không thôi.
Chỉ tới khi nhân hồn hợp nhất, vậy sai lầm chồng chất, quả thật không đành lòng chứng kiến.
Đột nhiên năng lượng vờn quanh người đột nhiên gia tăng kịch liệt, Đường Thiên bỗng có dự cảm không tốt, vội vàng nói: "Dừng dừng dừng. . . "
Thân thể gã bị đẩy bật lên cao, từ nửa trượng lên tới một trượng rồi hai trượng, ba trượng. . .
Sắc mặt Đường Thiên trắng bệch, năng lượng xung quanh đột nhiên hỗn loạn, mất đi khống chế, không tốt!
Chỉ thấy Đường Thiên trên không trung đột nhiên gia tốc lên trên, vẽ thành một đường vòng cung ưu mỹ, hóa thành lao đầu xuống dưới, tiếp tục gia tốc, cắm thẳng đầu xuống đất.
Ầm!
Tiếng va chạm kinh người vang lên, lực va mạnh mẽ khiến hai mắt hắn đầy sao, đầu óc trống rỗng.
Đường Thiên co quắp trên mặt đất, tứ chi co giật, không đợi gã xốc lại tinh thần, năng lượn vờn quanh thân thể đã lại nâng gã bồng bềnh trở lại.
Không không!
Đường Thiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, thân thể lại rơi thẳng xuống.
Ầm!
Gã dùng một tư thế ngã hoàn mỹ đập lên sàn nhà, lực lượng mạnh tới mức sàn nhà cứng rắn bị đập lõm thành một hình người.
Ầm ầm!
Ầm ầm Ầm!
Tiếng va chạm dày đặc không ngừng vang lên, va vào trần nhà, va vào sàn nhà, va vào chướng ngại vật, Đường Thiên bỗng cảm thấy mình như quả bóng đập đi đập lại.
Tiểu Nhị chắc rất thích chơi bóng. . . Chắc hay chơi với Mầm Mầm… quả nhiên phải thật cẩn thận khi chọn bạn cho trẻ con chơi. . .
Nếu không phải mình là thể chất không năng lượng, có lẽ hôm nay đã hóa thành đống thịt nát, bê bết khắp phòng tu luyện. Tuy không hóa thành thịt nát nhưng nhìn phòng tu luyện lở loét, thủng lỗ chỗ, nông sâu bất đồng, to nhỏ không đều, Đường Thiên lệ rơi đầy mặt.
Thiên Huệ, nàng có biết thiếu niên như thần nỗ lực biết bao không?
Tư liệu đều là lừa người.
Cái già mà thức hồn cùng bản thân tâm ý tương thông?
Cái gì mà thức hồn và bản thân sẽ nhân hồn hợp nhất?
Còn nói thức hồn không thể rời khỏi bản thân?
Đường Thiên bay va loạn xa giữa không trung bằng đủ các tư thế, hưởng thụ cảm xúc gia tốc va đập liên hồi, hưởng thụ lực va chạm chấn động, gã đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Có một loại thức hồn, gọi là thức hồn khác người. . .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Mất ròng rã ba ngày, Đường Thiên rốt cuộc cũng hiểu được cách phi hành, đương nhiên cái giá phải trả cũng cực kỳ nặng nề. Nếu không nhờ thể chất không năng lượng cực kỳ cường hãn, Đường Thiên nghi ngờ liệu mình có thể sống tiếp được không.
Có điều rốt cuộc cũng học được phi hành!
Đường Thiên lập tức hãnh diện, thiếu niên cũng có thể ngao du trên bầu trời rồi. Nghĩ tới đây gã càng nóng lòng muốn thử, đợi trời tối ra ngoài thử xem.
Thánh giả phi hành không khó khăn, nó chỉ như một cánh cửa sổ bằng giấy, chưa từng thấy, không ai chỉ điểm, Võ giả thường dùng kinh nghiệm trước kia, mô phỏng khinh công.
Nói lại, đây vẫn là công lão của Tiểu Nhị, nếu không phải Tiểu Nhị mang Đường Thiên bay một hồi, gã cũng không biết Thánh giả còn có thể bay như vậy.
Đại đa số các Thánh giả vừa bước vào cấp thánh đều không biết gì về lĩnh vực sau thánh giả. Ngay cả vài Thánh giả thủ hạ Đường Thiên cũng không ai biếtb ay.
Từ điểm này có thể thấy chênh lệch giữa Thánh giả có truyền thừa và không có truyền thừa. Có điều hiện giờ chòm Đại Hùng cũng coi như một cường hào, tài lực hùng hậu, bọn họ không biết thì thôi, đã biết, phát động sức mạnh, cũng không thể coi thường.
Thánh giả trên chòm Đại Hùng càng ngày càng tăng, chòm Đại Hùng bắt đầu thành lập Thánh Bộ chuyên môn thu thập những thứ cho Thánh giả tu luyện. Bọn người Lương Phong ngày ngày như hít thuốc lắc, quả nhiên cây cao bóng cả, gốc cây chòm Đại Hùng tuy không sánh được chòm sao Hoàng Đạo thế nhưng tuyệt đối không phải chòm sao nhỏ như Thiên Long sánh được. Ngay chòm Thiên Long cũng không đủ sức thu thập, vậy những Thánh giả rải rác sao có năng lực?
Cho nên khi mệnh lệnh của Đường Thiên vừa tới, cả đám người càng thêm nhiệt tình. Dẫu sao trước đây bọn họ cũng biết, chỉ ngại túi tiền không đủ mua.
Thuật phi hành đơn giản nhất cho Thánh giả cũng tốn mười tỷ tinh tệ.
Trăm tỷ tinh tệ, với nhiều chòm sao đã là một con số trên trời, thế nhưng trong giới Thánh giả vẫn không tính là khoản tiền lớn.
Cho nên khi Đường Thiên thấy giấy tờ chi tiêu chỉ vài ngày ngắn ngủi của Thiên Bảng, gã lập tức tái mặt, ba trăm bốn mươi tỷ!
Khăn Mặt và Tỳ Ba cũng yêu cầu ngừng việc tiêu dùng của Thánh Bộ, bản thân kế hoạch Bắc Đẩu đã là một cái động không đáy rồi, giờ chỉ riêng việc bài trừ năng lượng cho binh đoàn cũng là một khoản chi kinh người. Nếu không phải chòm Đại Hùng có quái thú khạc ra tiền Thiên Lô chắc đã không chịu được, song ngay cả như vậy Khăn Mặt và Tỳ Ba cũng cảm nhận được áp lực rất lớn.
Đường Thiên không chút do dự đồng ý với thỉnh cầu của Khăn Mặt và Tỳ Ba, mấy lão già của Thánh Bộ lúc này đã mừng rơn, thu hoạch nhiều như vậy bọn họ đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
Có điều khi Đường Thiên hiểu rõ thu hoạch, lập tức thấy ba trăm bốn mươi tỷ này hoàn toàn không uổng phí.
Dưới Thánh giả gọi là võ kỹ, tới sau Thánh giả, phương thức chiến đấu thay đổi về bản chất, được gọi là hồn thuật.
Hồn thuật phi hành nhìn thì bình thừng nhưng có phân chia cao thấp, giá cả hồn thuật phi hành liên quan trực tiếp tới tốc độ và linh hoạt. Lại tỷ như lồng năng lượng, đây cũng là hồn thuật mà Thánh giả dùng nhiều nhất, thế nhưng khả năng phòng hộ của nó, tốc độ xuất thủ, đều có khác biệt cực lớn.
Nếu nói tu luyện võ kỹ là để lĩnh ngộ hồn vực, như vậy hồn thuật là kết quả thôi diễn và lĩnh ngộ pháp tắc.
Đối với các Thánh giả dưới trướng Đường Thiên, đây đã là một bữa tiệc thịnh soạn rồi. Cho dù không thể tu luyện một số hồn thuật cũng cũng có thể đem tới gợi ý cho họ.
Hồn thuật bao hàm pháp tắc, không thể dùng lời miêu tả, chỉ có thể ngộ, vì thế được chế thành thẻ hồn thuật.
Ba trăm bốn mươi tỷ không cách nào khiến các Thánh giả của Thánh Bộ gia tăng một cảnh giới nhưng lại làm cho sức chiến đấu của cả Thánh Bộ tăng vọt về chất.
Đương nhiên có hai ngoại lệ, một là Đường Thiên, một là Tỉnh Hào. Hai người một người thức hồn, một kẻ kiếm hồn, đều cực kỳ hiếm thấy. Tỉnh Hào còn đỡ, hắn chuyên tâm vào kiếm, không có gì không thể tưởng tượng được, chỉ cần kiên trì. Còn Đường Thiên lại đau đầu, giữa gã và Tiểu Nhị quả thật có liên kết, nhưng mối liên kết này cực kfy gian nan.
Thẻ hồn thuật tới được tay Đường Thiên chỉ có một, cũng là tấm thẻ hồn thuật trên trăm tỷ duy nhất bọn họ mua được, đó là Thuấn Di cực kỳ nổi tiếng.
Tấm thẻ này do tên chuyên nịnh nọt Lương Phong đi suốt đêm, dùng tốc độ nhanh nhất hội họp cùng Đinh Đang, sau đó mang tới.
Thuấn Di dính tới pháp tắc không gian, giá cả đương nhiên đắt đỏ, huống hồ tính thực dụng của nó cũng tuyệt hảo, có thể khiến Thánh giả dịch chuyển tức thời trong phạm vi một dặm.
Đây quả thực là đại sát chiêu!
Nhưng Tiểu Nhị làm sao dùng thẻ hồn thuật đây?
Đường Thiên nhìn thẻ hồn thuật trong tay, rầu rĩ không thôi, lại nhớ tới cảnh Tiểu Nhị ăn thẻ hồn tướng, liền cầm thẻ hồn thuật trong tay đưa cho Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị nắm lấy thẻ hồn thuật, không chút do dự đưa lên nhét vào miệng.
Rắc rắc rắc!
Gò má phình lên, dùng sức nhai nhai nuốt nuốt, sắc mặt Tiểu Nhị rất chăm chú, ánh mắt như bừng sáng.
Tới khi miếng bánh cuối cùng rơi vào miệng, Tiểu Nhị lẳng lặng đứng lại.
Đường Thiên ngồi trước mặt Tiểu Nhị, không nhịn được hỏi: "Sao rồi, sao rồi?"
Đột nhiên Tiểu Nhị trước mặt gã bỗng biến mất, đúng vậy, là đột nhiên biến mất, cảm giác biến mất này không chút dấu hiệu, không có sóng khí, là đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Gần như cùng lúc, sau cổ có gió thổi, lông tơ Đường Thiên dựng đứng.
Ngơ ngác quay đầu lại, Tiểu Nhị đang cầm ô lơ lửng sau gáy gã.
Đây là Thuấn Di ư… Thật đáng sợ. . .
Đường Thiên đột nhiên ra tay, bắt lấy Tiểu Nhị, đập ầm ầm lên mặt đất, chửi ầm lên: "Dám chơi ông này! Khốn kiếp, ta khó chịu lâu lắm rồi! Quăng ngã ta bao nhiêu lần như vậy, ha ha ha ha, rốt cuộc cũng rơi vào tay ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lĩnh ngộ đau đớn. . ."
Tiểu Nhị đáng thương bị Đường Thiên đập lên đập xuống, mắt nổ đom đóm, vẻ mặt ngơ ngác xám xịt, không hiểu mô tê gì cả.
Xả cơn giận xong, tâm tình Đường Thiên lập tức khá lên, gã nâng cằm bắt đầu suy nghĩ, nếu sau này mình gặp phải Thánh giả biết Thuấn Di, nên làm sao?
A, giờ nghĩ lại, lúc Tiểu Nhị biến mất thật ra mình cũng có chút cảm giác.
Đường Thiên lập tức phấn chấn, nghĩ lại cũng đúng, trên cõi đời này nào có thứ gì vô địch? Võ kỹ cũng tốt, hồn thuật cũng vậy, nhất định có phương pháp phá giải.
"Tiểu Nhị, Tiểu Nhị."
Đường Thiên gọi hai câu, Tiểu Nhị nằm trên mặt đất vẫn không động tĩnh, Đường Thiên phủi phủi bụi, hung hăng nói: "Ngươi còn không đứng dậy ta đánh tiếp đấy!"
Xoạt, Tiểu Nhị lập tức bồng bềnh trở lại, rõ ràng nhờ hiệu quả trận đánh vừa rồi của Đường Thiên.
"Lại Thuấn Di hai lần nào." Đường Thiên hô.
Xoạt xoạt, tiểu nhị ngoan ngoãn Thuấn Di hai lần.
"Ta không bảo ngừng không cho ngừng!" Đường Thiên nói tiếp.
Xoạt xoạt xoạt. . .
Bóng dáng Tiểu Nhị phủ kín gian phòng, động tác của gã cực kỳ nhanh chóng, không dám só sẩy.
Đường Thiên cảm thụ tỉ mỉ, quả nhiên có cảm giác, ngay khi Tiểu Nhị biến mất mình luôn có chút cảm ứng. Cảm ứng này hoàn toàn khác với sóng năng lượng, đây là chấn động không gian ư? Đúng vậy! Thuấn Di không thể thực hiện lặng lẽ không chút động tĩnh được, vì nó không phải biến mất mà là biến hóa thông qua không gian.
Chỉ cần trực giác lên tới một mức nhất định là có thể cảm giác được biến hóa của không gian. Không chỉ trực giác, một số bí bảo loại dò xét hoặc hồn thuật loại dò xét cũng có thể cảm giác được.
Điểm lợi hại của Thuấn Di là. . . Nhanh!
Phạm vi di động một dặm nghĩa là chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi một dặm xung quanh gã cũng là nằm trong khu vực công kích của gã, gã có thể đột nhiên tấn công bất cứ lúc nào. Ngoài ra gã có thể lập tức rời khỏi chiến cuộc, rất tiện lợi trong việc chạy trốn.
HƠn nữa Đường Thiên phát hiện, Tiểu Nhị không thể tiến hành Thuấn Di hai lần liên tục, giữa hai lần phải ngừng lại năm giây. Lúc bình thường năm giây không phải là nhiều, nhưng trong chiến đấu cũng đủ giết chết ngươi vô số lần rồi.
Đường Thiên đang suy nghĩ, đột nhiên Tiểu Nhị ngừng lại.
"Ồ, sao lại dừng lại?" Đường Thiên liếc mắt nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ: "Hết năng lượng à?"
Đường Thiên nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề khác, đó là năng lượng. Các Thánh giả khác bản thân có năng lượng, hồn vực cũng vận dụng năng lượng trong cơ thể bọn họ. Còn bản thân Tiểu Nhị lại không có năng lượng, không có năng lượng căn bản không thể sử dụng những hồn thuật này. Cách mà Đường Thiên sử dụng hiện giờ chính là biện pháp gã dùng trong động băng lần trước, sử dụng đá ngôi sao.
Đường Thiên có rất nhiều đá ngôi sao, tốt xấu gì giờ cũng là chủ nhân một chòm sao, sao lại bị chuyện đá ngôi sao làm khó cho được. Nhưng vấn đề là trong chiến đấu thường chỉ chênh lệch một phần trăm giây, làm gì có thời gian bóp nát đá ngôi sao?
Đường Thiên đờ ra nhìn Tiểu Nhị.
Đột nhiên gã móc một viên đá ngôi sao ra đưa cho Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị nhận đá ngôi sao, ăn răng rắc, Đường Thiên thấy vậy lại đưa tiếp. Tiểu Nhị cứ thấy là ăn, không từ chối, cắn nuốt ầm ầm.
Viên này tiếp nối viên kia, chỉ chớp mắt Đường Thiên đã đút vài chục viên, Tiểu Nhị vẫn không có ý dừng lại.
Đường Thiên há hốc mồm, cái bụng thằng nhỏ này dẫn tới thế giới khác à?
Thế nhưng Đường Thiên cũng nghĩ, Tiểu Nhị cứ ăn đá ngôi sao thế này mà không biến đổi gì sao?
Cứ thế tiếp tục, tròn một canh giờ.
Rốt cuộc Tiểu Nhị không nhận đá ngôi sao từ tay Đường Thiên nữa, Đường Thiên lập tức phấn chấn.
Ong!
Con mắt Tiểu Nhị đột nhiên sáng lên.
Ánh sáng trên mắt Tiểu Nhị từ từ ảm đạm, cặp mắt đen láy trong suốt đầy linh hoạt. Đột nhiên gương mặt tinh xảo nhưng khô khan của Tiểu Nhị nhiều hơn chút cảm xúc, cứ như trước đây là bức tượng, giờ đã sống lại.
Hình dáng Tiểu Nhị vốn giống Đường Thiên như đúc, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, thế nhưng lại thiếu đi chút sinh khí, khiến người ta nhầm là hồn tướng.
Thế nhưng con mắt linh hoạt kia lại khiến Tiểu Nhị trở nên sinh động.
Y ngẩng đầu, thấy mình đang cầm ô, lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nhìn quần áo trên người mình, lại nhìn chân mình.
Ánh mắt y chuyển sang Đường Thiên đang há hốc mồm ngạc nhiên, trong mắt bùng lên lửa giận.
"Ngươi làm cái quỷ gì vậy?"
Muốn chất vấn đầy phẫn nộ, nhưng vừa mở miệng đã như tiếng trẻ con.
Đường Thiên càng ngây ngẩn.
Thân thể Tiểu Nhị bỗng cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên, con mắt y đầy sợ hãi.
Đây. . . Đây là giọng của mình. . .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Lạnh, lạnh lẽo im ắng như băng tuyết, không chút âm thanh.
Hai bóng người một lớn một nhỏ ngây ngốc dối diện nhau.
"Vì sao lại như vậy?" Tiểu Nhị lẩm bẩm, ánh mắt mờ mịt, thế nhưng giọng nói y hệt như trẻ nít khiến câu nói này trở nên hôàn nhiên vô tà, như một đứa trẻ đầy tò mò với thế giới này.
Đường Thiên khôi phục tinh thần, lập tức lao tới, ngồi xổm xuống, sắc mặt hưng phấn kêu oa oa: "Ô, Tiểu Nhị, ngươi biết nói à?"
"Tiểu. . .. Nhị. . .."
Tiểu Nhị như tỉnh giấc chiêm bao, khóe mắt y co rúm, lửa giận bùng lên trong lòng. Thế nhưng tiếng nói phát ra vẫn bập bẹ như trẻ con, đáng yêu không nói nên lời, hệt như một đứa bé đang giận dỗi.
Mình. . . Mình bị một thằng ngu ngồi xổm xuống mới nhìn thẳng vào được. . .
Cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có khiến y giận run cả người, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Khốn kiếp. . ."
Binh vừa vặn xuất hiện, nghe Tiểu Nhị nói vậy, hai mắt sáng lên, như phát hiện ra một đại lục mới: "Tiểu Nhị biết nói à?"
Hắn nhảy thẳng tới, cũng ngồi xổm xuống, gẩy gẩy Tiểu Nhị một lúc rồi lại nhấc Tiểu Nhị lên gần mặt, nói nhỏ: "Đúng là có thay đổi đôi chút."
Tiểu Nhị rối loạn tới mức quên cả phản kháng.
Đột nhiên Tiểu Nhị đầu óc đang choáng váng cảm giác dưới quần mát lạnh, một bàn tay tà ác gỡ bỏ lưng quần y, Binh nhìn vào một chút, chậc chậc nói: "Ô, sao hạt đậu không lớn lên?"
Đầu óc Tiểu Nhị như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Hạt đậu. . .
Mình. . . Lại . . . Bị
Y hoàn toàn không nghe được lời của đám Binh, nếu y nghe được chắc còn hối hận vì đã nghe thấy.
Mầm Mầm cũng nhảy ra, Binh bất lương vội vàng gọi: "Mầm Mầm, mau đến xem hạt đậu của Tiểu Nhị ca ca."
Mầm Mầm hai mắt sáng lên, viu, xuất hiện trước mặt Tiểu Nhị, thò đầu vào nhìn, sau đó gương mặt lộ vẻ bừng tỉnh, cúi đầu nhìn bản thân, không khỏi gãi đầu.
"Y y a a!"
Mầm Mầm giơ cái bụng ra khoe với Tiểu Nhị.
"Hình như hạt đậu của Mầm Mầm to hơn một chút." Binh vuốt cằm, bình phẩm như chuyên nghiệp.
"Có vẻ đúng." Đường Thiên cũng lộ vẻ tán thành, sau đó vuốt ve đầu Tiểu Nhị: "Tiểu Nhị đừng nản chí, từ từ rồi sẽ lớn!"
Mầm Mầm lập tức lộ vẻ hài lòng, y y a a lộn nhào tại chỗ.
Nản chí. . . Hạt đậu. . . Khốn kiếp. . .
"Ồ, sao Tiểu Nhị lại run run thế này?" Binh ngạc nhiên.
"Vừa nãy nó cũng rung, chẳng lẽ vừa rồi ta đánh đập quá tay?" Đường Thiên nói nhỏ.
"Tiểu Nhị đáng yêu thế này, áo ngươi lại đánh nó?" Binh hỏi ngược lại.
"Không đánh nó có nói được không?" Cách suy nghĩ của Đường Thiên rõ ràng khác với những người khác, lý lẽ khảng khái đáp: "CHính vì ta đập loạn dưới đất nên nó mới đột nhiên thông minh ra đấy."
"Thì ra là vậy, thế sao lại run?"
"A, có thể là đầu óc còn chưa khai thông hết." Đường Thiên nói thầm, nhanh chóng tóm lấy một chân Tiểu Nhị rồi đập liên hồi xuống đất như đống cát.
Ầm ầm ầm!
Gương mặt nho nhỏ của Mầm Mầm sợ tới trắng bệch, lập tức biến mất dạng. Tuy rằng không bị đánh nhưng nhìn cũng thấy đau. . .
Tiểu Nhị còn chưa kịp phục hồi tinh thần, trời đất đã quay cuồng, sau đó hôn đất liên hồi, ngay khi tiếp xúc với mặt đất, ngay khi tro bụi bắn lên, trong đầu y chỉ có tuyệt vọng.
Thế giới này rốt cuộc ra sao vậy. . .
"Ngươi xem, không run nữa rồi!" Đường Thiên đắc ý chỉ Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị đã hôn mê.
"Làm tốt lắm!" Binh trịnh trọng khen ngợi rồi ung dung rời khỏi, chỉ bỏ lại một câu: "Các ngươi tiếp tục chơi đi."
Chỉ ba mươi giây sau, Tiểu Nhị đã tỉnh lại. Gương mặt nhỏ bé của y âm trầm, giãy dụa đứng từ trong đất bùn lên.
Chết tiệt!
Tuy ngủ say trong cùng 1 một thân thể nhưng theo Tiểu Nhị thấy, tên ngốc này chẳng qua chỉ có chút may mắn với ít sức trâu mà thôi, mình mới thật sự là chúa tể của thân thể này.
Mình ngủ đông là vì đại cục, vì bố cục tương lai, vì không để những kẻ đáng sợ kia để ý tới. Y chưa từng cảm thấy gã ngốc này mạnh hơn mình, càng không nghĩ tới có một ngày gã ngốc này lại thật sự khống chế được thân thể này.
Gã ngu ngốc như vậy sao là đối thủ của mình?
Nhưng khi y tỉnh lại lần thứ hai, tất cả mọi chuyện đang diễn ra khiến y không tin nổi vào mắt mình. Sát theo đó là một cơn ác mộng, không, là một thứ còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
Là nhục nhã vô cùng!
Bản thân y cao quý, cơ trí, bình tĩnh, cường đại, kiêu ngạo, đã lúc nào bị sỉ nhục như vậy?
Sát ý dầy đặc trong lồng ngực y, y muốn giết sạch đám khốn kiếp này, có vậy mới giúp y thoát khỏi nỗi khuất nhục. Sát ý mãnh liệt khiến y không muốn để ý tới chuyện tên ngốc này đồng nguyên đồngt hể với mình, khiến y không muốn để ý tới kế hoạch sâu xa kia, khiến y không để ý tới mọi thứ!
Nhưng khi sát ý trong ngực y vừa dâng lên. . .
Đường Thiên lập tức nhận ra: "Ồ, mới đó đã định nổi loạn rồi à? Trước đây còn biết điều lắm mà!"
Không nói hai lời, Đường Thiên giơ tay ra nắm lấy Tiểu Nhị.
Trong lòng Tiểu Nhị đầy sát cơ, tên ngu ngốc này, ngươi tưởng chỉ chút thực lực của ngươi mà đấu được với ta ư? Xuống địa ngục đi! Khốn kiếp!
Sau đó. . .
Tiểu Nhị kinh hãi phát hiện bản thân không cách nào khống chế thân thể, y mở to hai mắt đầy sợ hãi, ánh mắt phản chiếu nụ cười gằn của Đường Thiên.
"Dám phản kháng này. . ."
Tiểu Nhị chỉ thấy trời đất quay cuồng, lại bị đập như đống cát, ầm ầm ầm, rất nhanh chóng, y bị chôn trong tro bụi.
Hơn mười phút sau.
Tiểu Nhị lại giãy dụa đứng dậy, mặt mày xám xịt, gương mặt mỉm cười khinh bỉ coi thường, anh dũng như liệt sĩ muốn hùng hồn hy sinh, giọng nói non nớt lại vang lên: "Ngươi nghĩ làm vậy là có thể khiến ta khuất phục ư?"
"Tuyệt đối không khuất phục!" Tiểu Nhị vẫn dùng giọng trẻ con đáp lời.
"Vậy ta chỉ có nước gọi mọi người tới coi hạt đậu của ngươi thôi." Đường Thiên nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng uy nghiêm đáng sợ: "Ha ha, có một nữ lưu manh tên là Sylar, chắc chắn ngươi cũng biết. Cô nàng thích nhất là mấy bé trai vừa đáng yêu vừa xinh xắn đây!"
Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn Đường Thiên, như lần đầu tiên biết về gã.
Tên ngu ngốc này. . . Lại dám làm vậy . .
"Đê tiện!" Giọng nói non nớt gằn từ trong răng ra, Tiểu Nhị tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
"Khà khà!" Đường Thiên đương đương tự đắc, gã phát hiện Tiểu Nhị phản ứng cực kỳ kịch liệt với chuyện người khác nhìn hạt đậu của y, vậy đổi cách thôi: "Dưới tay ta có nhiều nữ lưu manh lắm đấy, Khăn Mặt có một muội muội gọi là Tiểu Quất Tử. . ."
"Ngươi ngươi ngươ. . Ngay trẻ con ngươi cũng không buông tha. . ." Tiểu Nhị chỉ thẳng vào Đường Thiên, tức giận tới mức giọng nói run rẩy, có điều ngay lời chỉ trích này vẫn đầy vẻ ngây thơ. . . Chết tiệt!
"Đúng rồi, suýt nữa quên mất một người." Đường Thiên vô cùng đắc ý: "Ander Lena! Ander Lena của chòm Tiểu Nhị, nàng cũng là mỹ nữ đấy. . ."
Ander. . . Ander Lena!
Trong đầu Tiểu Nhị hiện lên thân thể mỹ lệ năm xưa, hiện lên thiếu nữ e thẹn, y không phải ngu ngốc, đương nhiên biết tình nghĩa của Ander Lena với mình, chỉ có điều trời sinh tính cách y lãnh khốc, căn bản không đặt Ander Lena trong lòng, y chỉ coi Ander Lena như quân cờ mà thôi.
Nhưng. . . Nhưng. . ..
Trong đầu y hiện lên hình ảnh Ander Lena sắc mặt hiếu kỳ bước tới quan sát hạt đậu của mình, y cảm giác thế giới của bản thân đột nhiên sụp đổ, không rét mà run, thật quá đáng sợ! Tất cả ý chí chống cự đều biến mất không còn tăm hơi, lửa giận trong ngực y như bị một chậu nước đá dập tắt.
Trong đầu y chỉ có một suy nghĩ.
. . . Tuyệt đối không thể để chuyện nảy xảy ra.
Tiểu Nhị tức giận xiết chặt nắm tay, gương mặt nho nhỏ của y đã giận tới trắng bệch, hung hăng nhìn Đường Thiên.
Khốn kiếp! Đồ cặn bã! Lưu manh! Ác ôn!
Trước đây Tiểu Nhị vẫn cảm thấy mình là một người không có nguyên tắc, không ôn nhu, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thế nhưng tới hôm nay y mới phát hiện, tên ngốc trước mặt còn tồi tệ hơn cả mình.
"Tiểu Nhị, ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy, đến lúc đó mọi người đều biết hạt đậu của ngươi không bằng của Mầm Mầm thì mất mặt lắm!"
Đường Thiên đương đương tự đắc, theo gã thấy, Tiểu Nhị chỉ là đứa trẻ hai ba tuổi. Mấy đứa đứa trẻ thế này rất hay để ý, rất mẫn cảm với những chuyện nhỏ bé chẳng chút ý nghĩa như vậy.
Gã hoàn toàn không biết trong thân thể nho nhỏ của Tiểu Nhị lại là một ý thức cực kỳ âm u nguy hiểm.
"Ngươi thắng!" Tiểu Nhị buồn bực nói, giọng nói bập bõm như một đứa bé từ bỏ trận chiến vì một quyển truyện.
"Ha ha ha ha!" Lần này Đường Thiên cực kỳ đắc ý, vẫn là nhóc tì dễ bị lừa, ngay cả hạng kém thông minh như mình. . .. Phi phi phi, thiếu niên như thần vốn rất thông minh, rất lợi hại, ít nhất cũng lợi hại hơn Amaury!
Đường Thiên mặt mày hớn hở vò tóc Tiểu Nhị như tổ chim: "Tiểu Nhị ngoan, đợi tu luyện xong ta để Mầm Mầm chơi với ngươi."
Dưới bàn tay to bè kia, gương mặt tinh xảo của Tiểu Nhị nhíu chặt, con ngươi mờ mịt.
Thật quá khuất nhục. . .
Khốn kiếp, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ đoạt lại quyền khống chế thân thể này!
Tiểu Nhị thầm thề trong lòng.
Đường Thiên không hề có cảm giác, giờ tâm trạng gã đang rất tốt, gã cảm giác mình thật quá lợi hại, nắm Tiểu Nhị lên, rất khí thế vung tay: "Đi, Tiểu Nhị, chúng ta ra ngoài tu luyện!"
Trong tuyết, dưới ánh trăng.
Vì sợ người khác nhận ra, Đường Thiên lại khống chế thân thể, thay đổi diện mạo, sau đó lặng lẽ lấy Tiểu Nhị ra.
Đường Thiên phi hành giữa biển mây, sung sướng không nói nên lời, gã như một con cá thoát lưới. Cảm giác phi hành này gã chưa từng trải qua, thật quá sảng khoái!
"Oa oa oa oa oa, ta tới, a a a a a, xem ta phi. . ."
Tai phải nghe tiếng hò hét như thần kinh của Đường Thiên, gương mặt Tiểu Nhị âm trầm tới muốn chảy nước. Y phát hiện thân thể y căn bản không cách nào thoát khỏi ý chỉ của Đường Thiên. Chỉ cần tâm thần Đường Thiên hơi động, muốn y làm gì, thân thể y cũng sẽ làm tương ứng.
Phải ngu ngốc tới mức nào mới kêu la như vậy. . .
Lại nghĩ tới bản thân mình bị một tên ngốc ép tới mức như vậy mà vẫn phải ráng nhẫn nhịn, chịu đựng tiếng kêu la rầm rĩ của tên ấu trĩ ngu xuẩn thần kinh đó.
Trái tim Tiểu Nhị như chảy máu.
Thật quá khuất nhục. . .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
"Chúng ta không chờ Lăng Húc và Hạc à?" Tỉnh Hào ngạc nhiên.
Đường Sửu lắc đầu: "Không chờ."
Nhiều ngày qua đi, hắn dã hoàn thành việc biên chỉnh và bổ sung binh đoàn tại thành Diêu Quang. Đặc biệt là đem những người may mắn sống sót của binh đoàn Tam Kình bổ sung vào binh đoàn. Những người này đã từng khổ sở chống đỡ trước bão lốc kiếm của Đường Thiên, đột phá giữa ranh giới sinh tử. Tuy sau đó bị bão lốc kiếm gây thương tích nhưng được cứu trị, cũng đã khỏi hẳn, đây là công của Y Thánh Đinh Mạn.
Những người này cũng không khiến chòm Đại Hùng chú ý, thế nhưng Đường Sửu lại khá coi trọng bọn họ. Dẫu sao họ cũng là lão binh đã trải qua những trận chiến đấu tàn khốc, không phải võ giả bình thường có thể sánh được. Hơn nữa có thể đột phá trong chiến đấu chứng tỏ bọn họ có mong muốn cầu sinh mãnh liệt, đây là phẩm chất tương đối hiếm thấy.
Chòm Kình Ngư hiện tại đã sớm nhập vào chòm Đại Hùng, Cung Khánh bỏ chạy, Đường Thiên cũng không ra tay tàn sát chòm Kình Ngư, người nhà của họ vẫn sống bình an, cũng khiến mâu thuẫn trong lòng những võ giả Kình Ngư này giảm đi nhiều. Đã còn sống, vậy đương nhiên phải suy nghĩ một số vấn đề thực tế, họ đều là trụ cột trong gia đình, Đường Thiên mời chào cũng khiến bọn họ thở phào một hơi kèm theo mong chờ.
Giờ Đường Thiên đang như mặt trời ban trưa, danh tiêng cực thịnh, thời gian quật khởi dẫu ngắn nhưng đã trở thành cường hào một phương.
Hầu như tất cả những võ giả Kình Ngư vừa khỏi đều lựa chọn gia nhập.
Những võ giả Kình Ngư gia nhập khiến thực lực binh đoàn gia tăng rất lớn. Thực lực các võ giả này vốn rất tốt, lại được chiến tranh gột tẩy, thực lực cá nhân đột phá. Trong số họ có rất nhiều người đã gần đạt tới võ giả hoàng kim, có mười người đã lên tới cảnh giới này.
Trong kế hoạch của Đường Sửu, võ giả hoàng kim sẽ trở thành lực lượng trung kiên nòng cốt trong binh đoàn tương lai.
Tỉnh Hào tự biết mình, thực lực cá nhân của hắn tuy mạnh nhưng không hiểu gì về chỉ huy chiến đấu. Hắn gật đầu nói: "Cần ta làm gì?"
Đường Sửu liếc mắt nhìn Tỉnh Hào, trong lòng dâng lên cảm giác tán thưởng, quả nhiên là người đáng tín nhiệm. Giọng nói của hắn vẫn lạnh băng: "Ma Địch sẽ đi cùng ta, thành Diêu Quang phải nhờ các hạ rồi."
"Được!" Tỉnh Hào không nói nhảm: "Cứ giao thành Diêu Quang cho ta."
Đại quân ầm ầm tiến tới.
Ma Địch bay tới bên người Đường Sửu, ấm giọng nói: "Sao lại gấp gáp như vậy? Thánh giả vốn khó đối phó, đường của danh tướng càng không thể vội vàng."
"Ngươi cho rằng ta vì cái hư danh danh tướng?" Đường Sửu cười khẩy: "Ta đương nhiên biết sự lợi hại của Thánh giả, thế nhưng chúng ta nhất định phải chiến thắng Thánh giả. Vì kẻ địch tương lai của chúng ta chắc chắn là Thánh giả."
Ma Địch thông tuệ tới cực điểm, chỉ suy nghĩ một chút là hiểu ý của Đường Sửu, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn thông qua trận chiến lần này tìm phương pháp đối phó với Thánh giả?"
"Không sai." Đường Sửu lạnh lùng nói: "Trận chiến thành Tam Hồn gợi mở khá nhiều cho ta, nhưng ta vẫn muốn xác minh lại suy nghĩ trong lòng. Tất cả chiến pháp đều cần có thực chiến kiểm nghiệm."
Ma Địch than thở: "Nhưng như vậy thương vong. . ."
"Chỉ cần tìm được phương pháp đối phó với Thánh giả, có trả giá lớn hơn nữa cũng đáng." Giọng nói của Đường Sửu lạnh băng.
Ma Địch nhìn Đường Sửu, thở dài: "A Sửu, ngươi quá lạnh lùng."
Đường Sửu vẫn lạnh băng không nói một lời.
Giờ mới là thời cơ tốt nhất, cho dù thương vong có lớn hơn nữa chòm Đại Hùng hiện giờ cũngc hịu nổi. Nếu không thể khiến binh đoàn tăng trưởng trong thời gian này, không tìm được cách đối phó với Thánh giả, như vậy chiến tranh tiếp theo chòm Đại Hùng sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động, mất đi lực cạnh tranh.
Đây là điều Đường Sửu tuyệt đối không chấp nhận được, cơ nghiệp đại nhân vất vả sáng lập, sao có thể vì chuyện này mà dừng lại?
Phương pháp gia tăng thực lực binh đoàn trực tiếp nhất chính là chiến đấu, những người may mắn sống sót của binh đoàn Kình Ngư chính là ví dụ điển hình nhất. Chỉ có bước ngoặt sinh tử mới dễ dàng khai phá tiềm lực, dẫn tới đột phá. Cầu sinh luôn là bản năng của con người, nếu không phải nhờ bão lốc kiếm, những võ giả Kình Ngư này muốn đột phá không biết còn tốn bao nhiêu thời gian, thậm chí đại đa số bọn họ cả đời không thể đột phá.
Đây cũng là lý do vì sao sau mỗi lần đại chiến cao thủ không những không ít đi mà ngược lại còn nhanh chóng gia tăng.
Ánh mắt Đường Sửu lóe lên vẻ tàn khốc, giới hạn trong lòng hắn là sau trận chiến này chỉ còn lại một phần tư. Chỉ cần một phần tư còn sót lại, nòng cốt của đội quân thép tương lai cũng đủ thành hình.
Tất cả những binh đoàn lưu danh trong sử sách không một ai là huấn luyện ra, tất cả đều nhờ gột rửa của chiến tranh, là bước lên vố số hài cốt, trải qua từng trận thắng lợi.
Đường Sửu thậm chí còn biết trước, thương vong lớn như vậy đại nhân chắc chắn sẽ giận tới tím mặt, bản thân cũng sẽ mất đi sự tín nhiệm của đại nhân, thậm chí bị trị tội.
Nhưng, cho dù không thể lãnh binh nữa, vì đại nhân, vì binh đoàn, cho dù tính mạng bản thân cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Bản thân vốn đã là kẻ ác, không ai thích hợp làm đao phủ hơn hắn.
Những suy nghĩ đó Đường Sửu không nói với Ma Địch. Ma Địch không như hắn, mỗi người đều có sứ mệnh của mình.
Lăng Húc dựa người vào thân cây, thân cây phủ kín rêu xanh, không khí ôn hòa. Thân thể hắn run rẩy, hổn hển, sắc mặt đau đớn, khóe miệng còn lưu lại vệt máu, con mắt màu cam tuy đã mất tiêu cự nhưng vẫn rực cháy.
Cánh tay phải đau nhức tới mức đầu óc hắn trống rỗng.
Vivian nhìn Lăng Húc, cắn môi không nói một lời. Gương mặt đầy anh khí kia vặn vẹo dữ tợn, mồ hôi ròng ròng, trong tiếng thở nặng nề ẩn chứa đau đớn vô tận.
Nàng hỏi Lăng Húc, Lăng Húc không nói cho nàng.
Vivian tâm tư tỉ mỉ, chú ý thấy tần suất phát tác càng lúc càng cao. Lúc bắt đầu là vài ngày một lần, tơi sgiờ hầu như mỗi ngày đều phát tác. Trong lòng cô bé cực kỳ lo lắng, thân thể Lăng Húc đang chuyển biến xấu đi.
Cô bé biết vì sao.
Là vì chiến đấu, vì những trận chiến chấn động tâm linh cô bé. Trước nay cô bé chưa từngt hấy võ giả cố chấp điên cuồng đến vậy. Những dũng sĩ trong tộc đều kém xa Lăng Húc.
Trong cánh rừng rậm rạp này đã bùng phát bảy trận chiến.
Bảy trận chiến, mỗi trận Lăng Húc đều lấy một địch hai. Ban đầu Vivian căn bản không cách nào lý giải, vì lấy một địch hai, Lăng Húc căn bản không chút cơ hội thủ thắng. Mà diễn biến trận chiến cũng đúng như suy nghĩ của cô bé, Lăng Húc bị áp chế toàn diện, không có bất cứ cơ hội nào, chật vật, nguy hiểm.
Lăng Húc dùng thương tích đánh đổi, trốn thoát.
Vivian cho rằng trận chiến đó sẽ khiến Lăng Húc hiểu ra chênh lệch thực lực giữa hai bên,s ong không ngờ chỉ nghỉ ngơi có một ngày, Lăng Húc lại quay người giết vòng lại, lại bại, lại bị thương bỏ trốn!
Cùng một sai lầm, phạm vào hai lần là ngu ngốc.
Nhưng nếu vẫn sai lầm đó mà mắc lại tới bảy lần?
Vivian có làm sao cũng không nói được hai chữ ngu ngốc này, chuyện có ngu ngốc đến đâu nhưng khi nó điên cuồng như vậy, dứ khoát kiên quyết dến thế, tràn ngập ý chí quyết tiến, liều lĩnh như thế.
Vậy, loại ngu ngốc này như có mạch đập cường đại, rừng rực điên cuồng, nó có sự kiệt ngạo hoàn toàn bất đồng với thế giới này, nó cố chấp và sắc bén như mũi thương đâm thẳng vào niềm tin con người.
Trái tim mềm mại của Vivian như bị mũi thương sắc bén đầy niềm tin và chiến ý này xuyên thủng.
Người này. . . Quả thật là một ngọn lửa sắc bén. . .
Tiếng thở hổn hển ngừng dần, gương mặt vặn vẹo dữ tợn dần giãn ra, thân thể run rẩy căng thẳng cũng đần buông lỏng ổn định lại, con mắt màu cam khôi phục tiêu cự vốn có.
"Bao lâu rồi?"
Giọng nói của Lăng Húc lộ vẻ mệt mỏi, hắn dựa toàn thân vào mũi thương, không hề nhúc nhích, mặc cho mồ hôi chảy dọc gương mặt mình.
"Một canh giờ." Vivian nói.
Lăng Húc không nói một lời, hắn đang khôi phục thể lực. Những ngày qua chiến đấu không ngừng, thực lực của hắn gia tăng rất nhiều, ngoại trừ lĩnh ngộ về thương pháp ra, một phát hiện quan trọng khác chính là bí mật của ngân hóa.
Chiến đấu sẽ khiến tần suất phát tác của ngân hóa gia tăng kịch liệt, nỗi đau khi ngân hóa cũng không ngừng kéo lên, thế nhưng chỉ cần hắn chịu được, cánh tay của hắn sẽ sinh ra một luồng khí thanh lọc, tiến vào hồn vực của hắn, hắn có thể cảm giác được hồn vực đang trở nên mạnh mẽ!
Trước đây hắn chưa hình thành hồn vực, không thể phát hiện bí mật này của ngân hóa.
Một tiếng đồng hồ sau, thể lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Làn gió thổi tung mái tóc bạc của thiếu nương, gương mặt đầy anh khí đậm chất nam nhi khiến Vivian bỗng thất thần.
Cô bé đột nhiên hỏi: "Lăng đại ca, sao huynh lại cứu muội?"
Lăng Húc liếc mắt nhìn Vivian, biểu hiện mấy ngày qua của cô bé khiến hắn rất hài lòng, yên tĩnh hơn nhiều, hơn nữa cũng khá hiểu chuyện.
Lần này Lăng Húc không im lặng nữa, hắn trầm ngâm nói: "Ta đọc được từ ghi chép của sư phụ, khi nhỏ sư phụ từng được người khác cứu, người đó có hình xăm trăng lưỡi liềm màu trắng giống ngươi."
Vivian giật mình, chỉ vào hình trăng lưỡi liềm màu trắng trên tai: "Lăng đại ca, cái này à?"
"Ừm." Lăng Húc gật đầu.
Vivian lộ vẻ suy tư, đột nhiên la lên thất thanh: "A, chẳng lẽ là ông?"
"Ông?" Lăng Húc sửng sốt.
"Vâng!" Vivian gật đầu: "Ông muội rời Bắc Đẩu từ nhỏ, bọn muội cũng không biết ông đi đâu, rất nhiều năm sau ông mới trở về. Ông còn dẫn theo mẹ của Tiểu Bạch nữa. Ông nói ông cứu một bằng hữu, vật cưỡi của bằng hữu để ông cưỡi, chính là mẹ của Tiểu Bạch."
"Mẹ của Tiểu Bạch?" Lăng Húc hai mắt mờ mịt, xưng hô này khiến trí thông minh vốn ít ỏi của hắn loạn cào cào.
"Tiểu Bạch là một con Kiếm Giác Tuyết Dương rất điển trai đấy." Vivian giải thích: "Muội chưa từng thấy mẹ của Tiểu Bạch, sau khi sinh Tiểu Bạch không bao lâu nó đã qua đời."
Kiếm Giác Tuyết Dương!
Tâm thần Lăng Húc chấn động, con ngươi mở to. Kiếm Giác Tuyết Dương là vật cưỡi tiêu chuẩn của Ngân Sương Kỵ, đã sớm tuyệt tích, giờ Hắc Vũ Kỵ đều dùng Hắc Vũ Linh Dương.
Ngân Sương Kỵ!
Sư phụ quả nhiên là Ngân Sương Kỵ…
Lăng Húc không nhịn được nắm chặt thương bạc, trước đây hắn chỉ suy đoán mà chưa từng có chứng cứ. Thế nhưng lúc này đã có chứng cứ xác thực.
Lăng Húc đột nhiên nghĩ tới một suy đoán, nhịp thở của hắn bỗng hỗn loạn, cố nén kích động hỏi Vivian: "Ông muội rời Bắc Đẩu lúc nào?"
"Ông là người nhiều tuổi nhất trong tộc, giờ đã ba trăm ba mươi tuổi." Vivian giơ ngón tay lên tính toán: "Lúc ông vừa đi là gần ba mươi tuổi, vậy hẳn là ba trăm năm trước."
Suy đoán của Lăng Húc lại được xác minh, hắn dần bình tĩnh lại.
Sư phụ, người chính là Cổ Nam phải không?
"Khoảng ba trăm năm trước, Ngân Sương Kỵ xuất hiện hai thiên tài thương pháp, Cổ Nam và Liên Vũ. . . Cổ Nam hy sinh, không tìm được thi thể. . ."
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Đường Thiên vẫn chưa hết thòm thèm hạ xuống, cảm giác phi hành trên bầu trời thật quá tuyệt vời, nhanh như ánh chớp, ánh trăng lạnh lẽo cùng biển mây bên dưới, nếu lúc này mang theo Thiên Huệ cùng lên đó chơi đùa chắc sẽ rất vui vẻ!
Khi Đường Thiên hạ xuống băng nguyen bỗng cảm thấy bất ngờ. Trên băng nguyên đâu đâu cũng thấy được bóng người.
"Không ngờ hàn triều còn có diệu dụng như vậy!"
"Thương Dương Vũ đúng là ngấm ngầm tích của. . ."
"Tốt thì tốt, tiếc là quá mỏng manh."
Nghe lời bàn tán, Đường Thiên bỗng hiểu ra, hóa ra mọi người đang tìm hiểu hàn triều. Nhớ tới cơn bão mà đám Tiểu Nhị ăn trọn, Đường Thiên cười khà khà đắc ý.
Tiểu Nhị chẳng vui vẻ gì về việc này, vốn tâm cơ thâm trầm, y cố nghĩ một âm mưu làm sao đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Giết tên ngu ngốc này?
Không thể! Hai người là hai mặt của một thể, chỉ có thể áp chế tên ngốc này chứ không thể làm gì gã. Y giờ chỉ mong ai đó đánh Đường Thiên một trận nhừ tử, nếu Đường Thiên trọng thương không khéo y sẽ có cơ hội.
Nhưng thực lực tên ngu ngốc này hình như tiến bộ hơi nhanh. . .
Gương mặt Tiểu Nhị âm trầm như nước, lại như một đứa trẻ giận dỗi cha mẹ.
"Ồ! Thức hồn!"
Tiếng hô của một ông lão khiến Đường Thiên sửng sốt quay sang, ông lão đứng song song với một võ giả vẻ mặt lạnh lùng. Ông lão nhìn Tiểu Nhị, hai mắt bừng sáng.
Thế nhưng ánh mắt Đường Thiên lại hạ xuống người võ giả lạnh lùng bên cạnh ông lão.
Đường Thiên nheo mắt, nhếch môi, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Diệp Triều Ca!
Ánh mắt Diệp Triều Ca cũng hạ xuống người Tiểu Nhị, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường nhưng con ngươi vẫn lóe lên vẻ kinh ngạc. Thức hồn, giờ còn người tu luyện hồn vực cổ xưa như vậy ư? Nhiều năm trước thức hồn đã sớm bị đào thải, không còn ai tu luyện nữa rồi.
Hồn vực hiện tại cực kỳ chú ý hiệu suất, dung lượng hồn vực có hạn, cũng chỉ chứa được số lượng hồn thuật có giới hạn, làm sao thu được hiệu suất cao nhất luôn là mục tiêu cuối cùng của hồn vực hiện đại.
Mà thức hồn lại là tư tưởng hỗn độn cổ đại, Thánh giả viễn cổ cho rằng thiên địa hợp nhất, cho rằng sinh mạng là hỗn độn bất minh. Thai nghén thức hồn thường có rất nhiều xác suất không thể tính trước, vì không thể trực tiếp khống chế nó được.
Đây là hai tư tưởng hoàn toàn bất đồng, không hề phân chia cao thấp. Thế nhưng với những người đã phong thánh luôn cực kỳ gian nan, khó khăn lắm mới bước vào cấp thánh, lại phải đánh cược theo vận may, đương nhiên các Thánh giả không muốn. Lựa chọn của bọn họ chưa chắc đã mạnh hơn, nhưng rõ ràng là có thể khống chế.
Đây chính là căn nguyên phát triển của hồn vực hiện đại, mà theo hệ thống võ kỹ hiện đại phát triển tới ngày nay, sự tinh tế đã phát triển tới mức tận cùng.
Ví dụ như để lượng hóa mức độ to nhỏ của hồn vực, mọi người đưa ra khái niệm hồn trị. Không chỉ hồn vực có thể dùng hồn trị để đánh giá, ngay cả lượng hồn trị mà một loại hồn thuật cần có cũng được liệt kê. Cứ như vậy, bọn họ có thể xác định chính xác một Thánh giả có thể tu luyện bao nhiêu hồn thuật.
Loại hồn vực như thức hồn đã sớm bị đào thải.
Vì thế Diệp Triều Ca hơi ngạc nhiên, thời nay rồi vẫn có người dùng phương thức tu luyện lạc hậu như vậy?
Còn vẻ vui mừng của lão Dụ hắn cũng không ngạc nhiên, ông lão này rất hâm mộ thời cổ. Diệp Triều Ca cực kỳ coi thường điểm này, những thứ đó đã sớm bị đào thải, sớm bị chứng minh là lạc hậu vô dụng, căn bản không đáng để tốn sức.
Thế nhưng thân phận của lão Dụ rất cao, rất được Vinh trưởng lão tín nhiệm, thường ngày cũng hay chỉ điểm cho hắn, vì vậy Diệp Triều Ca cũng đành đè tính khí xuống. Dụ lão cảm thấy hứng thú với hàn triều, không phải không có những thứ tẩm bổ cho hồn tướng, thế nhưng giá cả đều cực cao. Băng nguyên Hàn Cổ rộng lớn như vậy, giá trị kinh người.
Hai người đi một vòng bèn thất vọng dừng lại. Thương Dương Vũ không cho những người khác cơ hội, căn nguyên của hàn triều ở sâu dưới nền đất thành Hàn Cổ. Theo hai người thấy, ngay cả hàn triều trong không khí và khối băng cũng quá mỏng manh, không có giá trị gì với Thánh giả.
Nhưng không ngờ tới đây lại thấy được thức hồn.
Tiểu Nhị cũng chú ý tới Diệp Triều Ca, lần trước mọi người đấu một mất một còn, lần này gặp lại đương nhiên đỏ mắt.
Có điều y hiếu kỳ về phản ứng của tên ngốc kia hơn.
"Nhóc, luyện thành thức hồn, không tệ không tệ." Dư lão sắc mặt tán thưởng: "Sao? Có muốn gia nhập võ hội Quang Minh không?"
"Võ hội Quang Minh!" Đường Thiên lộ vẻ hứng thú: "Nghe nói người của võ hội Quang Minh đều rất lợi hại phải không?"
Tiểu Nhị nghiêng mặt, không đành lòng coi tiếp, vẻ mặt ngươi có thể giả hơn nữa được không?
Dư lão lại rất tự hào: "Võ hội Quang Minh lịch sử lâu đời, không thiếu điển tịch, chỉ cần ngươi nỗ lực, vậy chắc chắn sẽ tốt hơn gia nhập các thế lực khác nhiều."
Đường Thiên vờ gật đầu: "Nhưng đây mới là nói miệng, không có bằng chứng, mọi người đều nói võ hội Quang Minh rất lợi hại, nhưng ta không tin."
"Đánh với hắn một trận!" Đường Thiên chỉ vào Diệp Triều Ca nói: "Chỉ cần ta thắng, ta đi cùng ngươi."
Dụ lão lập tức mỉm cười: "Có dũng khí, Triều Ca, chơi với nhóc này vài chiêu đi, đừng nặng tay quá."
Theo Dụ lão thấy, thằng nhóc trước mặt chắc chắn nhận ra Diệp Triều Ca, muốn đánh một trận với Diệp Triều Ca để biểu lộ thực lực của mình, tốt nhất là thu được đãi ngộ không tệ. Còn trẻ có lòng háo thắng cũng tốt, mà Diệp Triều Ca được công nhận là thiên tài, đương nhiên không tránh được thành đối tượng của người khác.
Dụ lão đã trải qua nhiều chuyện như vậy, về phần đối phương có muốn gia nhập võ hội Quang Minh hay không, lão căn bản không nghĩ tới. Dưới cây to chắn gió, võ hội Quang Minh hoàn toàn xứng danh gốc cây lớn nhất, ai cự tuyệt được đây? Về phần thực lực tên nhóc này ra sao, Dụ lão càng không buồn để ý, lão chỉ cảm thấy hứng thú đối với thức hồn mà thôi. Nếu không phải thức hồn là hồn vực của Thánh giả, lão đã sớm ra tay cướp đoạt.
Cho dù kéo đối phương tới cũng chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi.
Diệp Triều Ca không buồn để ý, chỉ đứng dậy, hắn đã trải qua chuyện thế này nhiều lần, bị khiêu chiến mãi thành quen.
Đường Thiên thành danh nhờ trận chiến với hắn, nhưng trận chiến đó hắn cũng nổi danh, dùng sức một người áp chế cả đám người Đường Thiên, Tỉnh Hào. Hiện giờ thanh danh Đường Thiên vang dội, Diệp Triều Ca cũng nước lên thuyền lên, vô số người muốn giẫm lên vai hắn để nổi danh, nhưng tới giờ vẫn không ai thành công.
"Chờ đã!" Đường Thiên hô: "Nếu ta thua hắn, vậy ta đi với ngươi, nhưng nếu ta thắng thì sao?"
"Ngươi thắng?" Dụ lão sửng sốt, chợt thấy nực cười, lão căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện Diệp Triều Ca thất bại, cười nói: "Tiểu tử tự tin lắm. Đã vậy ta thêm chút tiền cược, Thánh cốt này là một trong số tài sản của ta, với người khác không tác dụng gì, thế nhưng với thức hồn của ngươi lại rất có ích. Không cần ngươi thắng, chỉ cần ngươi chống được hai mươi chiêu dưới tay hắn."
Một đoạn xương chẳng chút bắt mắt xuất hiện trong tay Dụ lão. Vật này chỉ là một vật hắn thu gom được, không đáng bao tiền.
Đoạn xương này chỉ hơi lớn hơn đốt ngón tay, phủ kín bụi bặm, nhìn như một cục đất nhỏ, chẳng đáng chú ý.
Con mắt Tiểu Nhị đột nhiên sáng lên, khí tức mà đoạn xương này tỏa ra. . .
Đường Thiên bất mãn nói: "Này, lão già, đừng lôi cục xương vụn ra kêu là Thánh cốt gì gì đó. Lão có thật là võ hội Quang Minh không? Không phải lừa đảo đấy chứ? Võ hội Quang Minh ai ai cũng giàu nứt đố đổ vách cơ mà!"
Lừa đảo. . .
Sắc mặt Diệp Triều Ca quái lạ.
Vẻ mặt Dụ lão rất khó coi, lão cố nén cơn giận trong lòng, nếu không phải thức hồn đã sớm tuyệt tích, chỉ bằng câu nói này, lão sẽ không hề do dự ra tay giết người. Đợi ngươi rơi vào tay ta, ta chắc chắn sẽ đem ngươi hong khô, chế thành tiêu bản, bộ sưu tập của ta lại nhiều thêm một. Thức hồn hiện tại cũng là một vật sưu tầm không tệ.
Nghĩ tới đây, Dụ lão kiên trì: "Đây thật sự là THánh cốt. Thánh giả cổ đại qua đời, hay còn gọi là tịch diệt, hình tinh thần của họ đều diệt, không để lại bất cứ dấu tích nào trên cõi đời này. Chỉ có rất ít Thánh giả chết đi nhưng xương cốt không hoàn toàn biến mất, những mảnh xương lưu lại này chính là Thánh cốt. Trong truyền thuyết, Thánh cốt là vật tẩm bổ rất tốt cho thức hồn."
Đường Thiên vẫn lộ vẻ không tin, lẩm bẩm: "Ta ra bãi tha ma kiếm khúc xương nào trông cũng đẹp hơn, còn nói Thánh cốt, rõ là lừa đảo! Thánh đâu ra?"
". . ." Gò má Dụ lão co rúm, lão gằn từ trong răng ra: "Vậy ngươi muốn sao?"
Nếu không phải nơi này nhiều người…
Không! Hong khô tuyệt đối không tiêu nổi mối hận trong lòng ta, chờ ngươi rơi xuống tay ta, ta sẽ nghĩ cẩn thận cách chế tác ngươi…
"Thẻ hồn thuật, thêm một tấm thẻ hồn thuật nữa." Đường Thiên giơ ngón tay: "Này, ngươi là đại nhân của võ hội Quang Minh, đừng lấy mấy thứ thường thường ra!"
Lúc này đã có không ít Thánh giả bị thu hút, đứng xa xa quan sát.
Đường Thiên chợt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lão Dụ: "Này, giờ ta nghi ngờ liệu lão có phải võ hội Quang Minh không? Không phải lừa đảo đấy chứ!"
Lừa đảo. . .
Dụ lão tức tới mức nếp nhăn trên mặt cũng run rẩy như làn sóng, lão chẳng muốn phí lời, lôi ngay ra một tấm thẻ hồn thuật: "Tấm thẻ hồn thuật này, Thự Quang!"
Diệp Triều Ca đột nhiên biến sắc, Thự Quang là một trong những thẻ hồn thuật nổi tiếng nhất của võ hội Quang Minh, được khen là một trong những thẻ hồn thuật cấp Thánh Đồng mạnh nhất! Đương nhiên hắn biết giá trị của tấm thẻ hồn thuật này, cho dù là trong võ hội Quang Minh cũng có giá cao tới hai trăm tỷ! Còn không phải có tiền là mua được..
Dụ lão vừa lấy ra tấm thẻ này, Diệp Triều Ca biết chuyện này không đơn giản như mình tưởng tượng.
Kẻ xa lạ trước mắt nhìn thế nào cũng không đáng tới hai trăm tỷ tinh tệ.
Hắn lập tức cảm thấy áp lực, nếu khiến Dụ lão thua tấm thẻ hồn thuật này, tốn thất hơn hai trăm tỷ tinh tệ, cho dù là Dụ lão chắc chắn cũng phải đau lòng.
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ thận trọng.
Xung quanh vang lên tiếng ồ khiến Đường Thiên hiểu tấm thẻ hồn thuật này chắc chắn là đồ tốt.
Đường Thiên lập tức đồng ý: "Được! Có điều ngươi đưa đồ cho ta trước, tránh lúc nữa lại chơi xấu. Dẫu sao các ngươi cũng không sợ ta chạy mất."
Sát ý lóe lên trong lòng Dư lão, gương mặt lão vẫn không chút biến sắc, ném cả thẻ hồn thuật cùng Thánh cốt qua: "Ha ha, được! Tiểu tử suy nghĩ cẩn thận lắm, có điều vẫn phải dùng thực lực nói chuyện, giờ không được phép đổi ý nữa."
Lão muốn định rõ chuyện này trước mặt mọi người, hiện tại đối phương đã không còn cả cơ hội đổi ý, võ hội Quang Minh không phải dễ chọc như vậy.
Nơi này có là chòm Lục Phân Nghi thì đã sao? Chỉ cần nắm lý, cho dù giết tới máu chảy thành sông lão cũng không sợ.
Đường Thiên lặng lẽ cất hai thứ đi.
Số người nghe tin chạy tới càng lúc càng nhiều, Diệp Triều Ca không phải hạng vô danh. Tuy trong số Thánh giả, kinh nghiệm của hắn còn ít, thế nhưng trẻ tuổi như vậy đã bước vào cấp thánh, tuyệt đối là thiên tài!
Trận chiến này, đáng theo dõi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555