Lâm Hi cùng Lý Thiếu Quân đã sớm có tiếp xúc qua trong "Tử Vong Hắc Hỏa Sơn", cũng có hiểu biết về hắn. Biết rõ hắn nói như vậy tất nhiên là thực lòng báo xin lỗi. Dù sao Lý Thiếu Quân đã từng tiết lộ tin tức cho hắn rồi, nếu như có nguy hiểm chắc chắn hắn sẽ nói ra.
- A, không có việc gì.
Lâm Hi khoát khoát tay, hắn cầm chén trà nhẹ nhàng xoay tròn một cái, một cảm giác nhu hòa truyền vào trong bàn tay:
- Đúng rồi, lúc ta xuất phát ngươi còn ở tại chỗ tế luyện pháp khí, hiện tại có lẽ thành công a?
- Ân.
Lý Thiếu Quân mỉm cười, bàn tay đảo một cái, một đoàn hỏa diễm sáng ngời hiện ra, giống như mặt trời nhỏ đang thiêu đốt hiện ra trong tay:
- Đây là Thái Ngục Tử Dương, ta tốn nhiều thời gian và tinh lực cho nó, rốt cục luyện chế thành công. Lại nói tiếp chuyện này phải cảm tạ ngươi rồi. Nếu như không phải ngươi hỗ trợ thì ta phải tiêu tốn nhiều thời gian mới rèn luyện được.
Lâm Hi nhìn qua mặt trời màu tím nhỏ trong lòng bàn tay của Lý Thiếu Quân, cho dù pháp khí này mặt ngoài tỏa ra hào quang như hòa, hơn nữa Lý Thiếu Quân cũng có không ít cấm chế giam cầm pháp khí này, khiến cho khí tức trong đó không có tiết lộ ra ngoài.
Nhưng mà Lâm Hi hôm nay xưa đâu bằng nay, thực lực mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần. Hắn nhìn thấy không ít lực lượng hủy diệt ở trong pháp khí này. Năng lượng trong đó bạo phát ra ngoài quả thực kinh thiên động địa, ngay cả Lâm Hi cũng kiêng kỵ không thôi.
- Thứ cấp tiên khí!
Lâm Hi mở to hai mắt, sâu trong ánh mắt hiện ra thần sắc sợ hãi.
Tuyệt phẩm pháp khí có một điểm đặc thù chung, bên ngoài đều có một ít "Hỗn Độn chi khí". Thái Ngục Tử Dương của Lý Thiếu Quân căn bản không có. Đây là một tuyệt phẩm pháp khí đã vượt qua cấp bậc tuyệt phẩm, nhưng mà không có khả năng sánh bằng tiên khí nên được gọi là thứ cấp.
Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, loại pháp khí này xưng là "Thứ cấp tiên khí". Tức chưa tính là tiên khí nhưng mà đã vượt xa tuyệt phẩm pháp khí!
Trong cảm giác của Lâm Hi thì hạch tâm của Thái Ngục Tử Dương dường như có một đoàn tiên dương do tiên khí áp súc không ngừng tạo thành.
Càng làm cho Lâm Hi nhớ tới Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông hóa thân biến thành "Tiên dương", điểm khác biệt duy nhất chính là Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông Phó chưởng môn hóa thân "Tiên dương" có năng lượng gấp ngàn vạn lần Thái Ngục Tử Dương.
Lâm Hi nhìn qua "Lý Thiếu Quân" trong nội tâm càng mê hoặc.
Dùng thực lực của Lâm Hi thúc dục tuyệt phẩm pháp khí "Sơn Hà Ấn" còn khó khăn, chớ nói chi Thái Ngục Tử Dương là thứ cấp tiên khí.
Tuy Lý Thiếu Quân biểu hiện chỉ là cấp Hư tiên. Nhưng mà có thể khẳng định trên người của hắn che dấu quá nhiều, căn bản không đơn giản như hắn tuyên bố vậy.
- Lý Thiếu Quân này đúng là không đơn giản nha!
Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ.
Lý Thiếu Quân nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy biểu lộ của Lâm Hi thì cũng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Dường như biêt rõ Lâm Hi đã nhìn ra bí mật của hắn.
Đang định nói chuyện thì đột nhiên...
Ông!
Một sóng tinh thần chấn động đột nhiên như thủy triều xẹt qua hư không, đồng thời cũng bay thẳng tới chỗ Lâm Hi, Lý Thiếu Quân.
Cảm giác được sóng tinh thần này thì thần sắc Lý Thiếu Quân, Lâm Hi biến đổi. Hai người kinh nghiệm phong phú, cơ hồ lập tức biết rõ đây chính là "Sưu La Thiên Địa Đại Pháp".
- Chủ nhân!
Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương đều run rẩy một cái, hai người đều ngửi ra cái gì, âm thanh bất an vang lên trong đầu Lâm Hi.
- Dương Huyền Hoàng,... Là Thái Nguyên Cung Dương Huyền Hoàng!
Lâm Hi biến sắc, không cần Ma Đồ cùng Tạp Mễ Lạp nói, Lâm Hi cũng đã nhận ra đạo khí tức này rồi. Hắn và Dương Huyền Hoàng đã từng đánh qua một lần, hắn đã sớm mang khí tức bảy quả Thánh Vương khí tức khắc sâu vào trí nhớ.
Lúc sóng tinh thần này hiện ra thì Lâm Hi đã biết rõ.
Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang.
Lâm Hi tự nhận đã thoát khỏi Thái Nguyên Cung đuổi giết, cả quá trình cũng không có bạo lộ diện mục của mình. Hiện tại vị diện này có không gian to lớn hơn Vương Quan đại vị diện mấy lần.
Huống chi Lâm Hi cùng Lý Thiếu Quân ở khu vực vắng vẻ của vị diện này.
Nhưng chính là như vậy còn bị Dương Huyền Hoàng truy tới!
Vị diện lớn như vậy còn liên thông với các vị diện, không gian khác, Lâm Hi nghĩ mãi mà không rõ Dương Huyền Hoàng rốt cuộc đuổi theo thế nào.
Trong danh sách của Lâm Hi thì Dương Huyền Hoàng thuộc về nhân vật cấp "Khủng bố cấp"!
Song phương chênh lệch quá lớn, cho nên phản kháng cũng quá khó khăn.
Thực tế làm cho Lâm Hi bất an chính là Dương Huyền Hoàng nhắm thẳng vào chính mình mà tới, nhưng hiện tại bởi vì mình mà liên lụy Lý Thiếu Quân vào trong.
- Rốt cuộc tìm được các ngươi!
Âm thanh Dương Huyền Hoàng lạnh như băng bỗng nhiên vang vọng trong bầu trời.
Ầm ầm!
Cũng chính thời gian này một đạo tiên khí từ trên trời hạ xuống, hạ xuống gần pháp bảo cung điện của "Lý Thiếu Quân". Oanh một tiếng, tường bên ngoài cung điện sụp đổ.
Quang ảnh lóe lên, từ lỗ thủng của pháp bảo cung điện lập tức có một thân ảnh hiện ra.
Ánh mắt như chim ưng, bễ nghễ thiên hạ, thân ảnh giống như đế vương, khí tức như cuồng phong sậu vũ, Dương Huyền Hoàng vừa xuất hiện thì một đạo khí tức phô thiên cái địa bao phủ toàn trường.
Lâm Hi cùng Lý Thiếu Quân trước mặt đạo uy áp này giống như con thuyền nhỏ trong bão tố.
- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phế công phu!
Dương Huyền Hoàng nhìn vào trong đại điện, nhìn thấy Lâm Hi vẻ mặt khiếp sợ và Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương đang kinh hoàng, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh như băng.
Hắn đã tìm ở vị diện này hồi lâu, cả vị diện vô cùng khổng lồ muốn tìm một người chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Dương Huyền Hoàng vốn cũng cho rằng mình phải thật lâu mới tìm được Lâm Hi này, nhưng đột nhiên ở biên thùy xuất hiện một pháp bảo cung điện hoa lệ lập tức làm hắn chú ý.
Pháp bảo cung điện hoa lệ như vậy, có thể sử dụng cũng không có bao nhiêu người.
Dương Huyền Hoàng vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng không ngờ rằng vừa dùng "Sưu La Thiên Địa Đại Pháp" đã lập tức phát hiện hai ma sủng bên người Lâm Hi, sau đó chính là Lâm Hi.
Đây là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phế công phu!" chân chính.
- Hừ! Rõ ràng trốn tới đây!
Ánh mắt Dương Huyền Hoàng quét qua cung điện này, bước chân đạp mạnh và thiên địa chấn động mạnh. Dương Huyền Hoàng lập tức đi tới:
- Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi, tất cả cam chịu số phận đi.
Âm thanh khí phách không cho cò kè mặc cả, Dương Huyền Hoàng cũng không có biểu lộ gì, hắn muốn mang theo Lâm Hi về Thái Nguyên Cung xử trí, dương uy danh của Thái Nguyên Cung.
Một lần biến cố "Phong bạo chi môn" đã làm cho Dương Huyền Hoàng cảm nhận được cái gì gọi là người tính không bằng trời tinh, cái gì gọi là kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Lâm Hi cho Dương Huyền Hoàng ấn tượng quá sâu sắc. Cũng kích thích sát tâm Dương Huyền Hoàng trước giờ chưa từng có.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Nhân vật như thế sống càng lâu càng uy hiếp Thái Nguyên Cung.
Mà uy hiếp như vậy phải bóp chết, để tránh làm xấu chuyện.
Mục đích của Dương Huyền Hoàng chính là đánh chết mầm tai vạ như Lâm Hi này, về phần mang về Thái Nguyên Cung chém giết thế nào, hoặc giả phế bỏ giam cầm cũng là chuyện sau này.
Ít nhất bắt hắn vào trong tay còn tốt thả cho hắn chạy lung tung.
- Ông!
Nhìn qua Dương Huyền Hoàng bộ dáng như thần ma, khí thế bức người, trên mặt Lâm Hi thoáng cái không còn chút máu nào cả.
Kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào cũng có sơ hở cả.
Dương Huyền Hoàng là tinh anh tông phái, vô cùng thông minh. Kế hoạch của Lâm Hi cũng không phải hoàn mỹ vô khuyết. Nhìn thấy hắn xuất hiện ở chỗ này thì Lâm Hi đã hiểu rõ Dương Huyền Hoàng chỉ sợ nhìn thấu toàn bộ hành động của mình.
Nhưng mà làm cho Lâm Hi nghĩ mãi mà không rõ Dương Huyền Hoàng vì cái gì có sát tâm lớn với mình như vậy, quả thực là chết cũng đuổi theo không bỏ như vậy.
Dùng tu vi cảnh giới của mình có lẽ còn chưa đủ uy hiếp hắn mới đúng.
- Không thể ngờ vừa mới ra miệng hổ lại vào hang sói. Dương Huyền Hoàng thực lực quá mạnh, tuy ta không phải đối thủ của hắn, nhưng vì sống sót cũng nên liều mạng thôi. Nhưng mà Lý Thiếu Quân không quan hệ tới chuyện này, không nên liên lụy hắn vào.
Trong nội tâm Lâm Hi trầm xuống.
Hắn không phải người hối hận, tuy nhiên biết rõ không phải đối thủ của Dương Huyền Hoàng, nhưng mà vì sinh tồn hắn phải thử toàn bộ cách. Duy nhất có chút xin lỗi chính là dẫn cường địch như Dương Huyền Hoàng tới chỗ của Lý Thiếu Quân.
Dùng phong cách hành sự của Thái Nguyên Cung thì chỉ sợ mình uống một chén với Lý Thiếu Quân cũng sẽ bị Dương Huyền Hoàng nhìn thấy, chỉ sợ Lý Thiếu Quân cũng khó mà thoát khỏi cảnh Dương Huyền Hoàng đuổi giết.
Bằng hữu của địch nhân chính là địch nhân.
Chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy nhưng lại là phong cách hành sự của Thái Nguyên Cung!
- Thực xin lỗi...
Lâm Hi vừa muốn mở miệng, lời chưa nói xong chợt nghe được âm thanh vang vọng bên cạnh.
- Thực xin lỗi, liên lụy ngươi!
Lại là âm thanh của Lý Thiếu Quân.
Mọi người kinh ngạc!
Nghe được lời này trong đầu Lâm Hi, Địa Ngục Ma Long, Tạp Mễ Lạp hoàn toàn trống rỗng.
- Thái Nguyên Cung các ngươi đúng là âm hồn bất tán mà!
Lý Thiếu Quân lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi bàn trà.
Ánh mắt của hắn nhìn qua Dương Huyền Hoàng, thần thái lại trấn định, hoàn toàn không mang theo chút bối rối nào cả, chỉ mang theo tiếc nuối nhàn nhạt. Dường như đang uống một ly trà thơm bị người ta phá ngang, buồn lo vô cớ.
Đát đát!
Bước chân chậm chạp, thong dong vang lên trong đại điện. Ống tay áo của Lý Thiếu Quân phất phơ, chậm rãi đi tới.
- Trong khoảng thời gian này ta đã tránh các ngươi vài ngày rồi, vốn cho rằng đã giấu diếm được các ngươi. Không nghĩ tới còn bị phát hiện, thật sự là không biết ngươi rốt cuộc làm thế nào mà tìm được ta.
Giờ khắc này khí chất của Lý Thiếu Quân hoàn toàn khác biệt.
Nếu như nói Lý Thiếu Quân trước kia phong độ nhẹ nhàng, khí chất tuyệt luân, giống như một công tử sinh sống trong thời kỳ hỗn loạn đen tối. Như vậy giờ khắc này khí chất công tử của hắn lại ẩn ẩn mang theo khí tức âm lãnh.
! ! !
Lúc này đừng nói là Lâm Hi, cho dù là Dương Huyền Hoàng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này đừng nói là Dương Huyền Hoàng, cho dù là Lâm Hi, Ma Đồ cùng Tạp Mễ Lạp đồng loạt nhìn ra, trong lúc này nhất định có hiểu lầm gì đó.
Dương Huyền Hoàng cùng Lý Thiếu Quân tất nhiên có một bên hiểu lầm, hiểu sai ý, hoặc là nói hai bên đều tính sai.
- Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?
Âm thanh của Địa Ngục Ma Long vang lên trong đầu của Lâm Hi.
Trong đầu Lâm Hi mơ hồ, Dương Huyền Hoàng rõ ràng nhắm vào hắn, tại sao Lý Thiếu Quân đột nhiên đứng lên, còn báo xin lỗi với mình cơ chứ?
- Trước đừng nói chuyện, nhìn kỹ hẵn nói.
Lâm Hi xuyên thấu qua ấn ký linh hồn nói với Ma Đồ cùng Tạp Mễ Lạp.
Tuy hắn cảm thấy Lý Thiếu Quân có thể là có hiểu lầm, xem Dương Huyền Hoàng đang tìm hắn. Nhưng mà trong trực giác của hắn thì chỉ sợ đây không phải là "Hiểu lầm" đơn giản như vậy.
Hơn nữa trên người Lý Thiếu Quân ẩn giấu quá nhiều bí mật. Cái khác không nói, Dương Huyền Hoàng chính là "Bảy quả Thánh Vương", tuy Lâm Hi thực lực tăng vọt nhưng tự hỏi không cách nào bình khỏi bình tọa với cường giả thập trọng như "Hải Thánh Vương"!
Lý Thiếu Quân chỉ có tu vi "Hư tiên" chênh lệch với Dương Huyền Hoàng không chỉ hơn hắn vài lần. Nhưng đối với "Bảy quả Thánh Vương" tiếng tăm lừng lẫy của Thái Nguyên Cung lại không chút sợ hãi nào cả.
Không, không chỉ là "Không sợ hãi", nói cho đúng trên người Lý Thiếu Quân mang theo tự tin nồng đậm. Giống như "Dương Huyền Hoàng" mới là người phải chạy trốn. Loại cảm giác này vô cùng mâu thuẫn!
Nhưng mà trên người của "Lý Thiếu Quân" lại lộ ra nét tự nhiên.
- Hừ! Đúng là đồ không biết sống chết! Không ngờ dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt ta.
Tròng mắt Dương Huyền Hoàng hơi híp, ánh mắt bắn ra sát cơ dạt dào.
Đối tượng hắn muốn bắt là Lâm Hi chứ không phải thanh niên lạ lẫm này. Tuy nhiên cảm giác trong lúc này khả năng có cái gì hiểu lầm, nhưng là đối với Dương Huyền Hoàng mà nói, hắn căn bản vô tình ý đi truy cứu.
Hôm nay người trong đại điện này đều nằm trong danh sách truy sát của hắn. Người trẻ tuổi kia uống trà với Lâm Hi, như vậy là người quen của hắn, giết cũng không có lầm. Về phần hắn có hiểu lầm hay không, can thiệp vào với Dương Huyền Hoàng mà nói chẳng quan hệ gì cả.
- Ngu xuẩn! Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Bước chân Dương Huyền Hoàng đạp mạnh, phanh một tiếng, "Đạo quả" hiện lên, bảy viên "Đạo quả" bày ra hình "Bắc Đẩu Thất Tinh", lơ lửng lên đỉnh đầu và tỏa ra tiên khí cường đại.
- Chân Vũ Đại Pháp!
Ầm ầm!
Đại địa chấn động, tiên khí mênh mông trong người Dương Huyền Hoàng sôi trào, trong nháy mắt trong đại điện có hóa thân đại đế, trang nghiêm thần thánh, toàn thân tỏa ra khí tức chí cương chí dương, chỉ nhoáng lên trong hư không và dung hợp vào thân hình của Dương Huyền Hoàng.
- Đều tan thành mây khói cho ta!
Trong tiếng nổ mạnh một đoàn hào quang nóng bỏng mắt hiện ra, lập tức đánh về phía Lý Thiếu Quân. Trong một sát na, giống như tận thế đang hiện ra, cả đại điện giống như bị hòa tan.
- Chủ nhân!
- Lão đại!
Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long đều mở to mắt ra, trong con mắt hiện ra thần thái bất lực và tuyệt vọng.
Thực lực của Dương Huyền Hoàng quá cường đại, căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng.
- Liều!
- Liệt Dương Đại Pháp!
- Băng Hoàng Đại Pháp!
Trong mắt Lâm Hi bắn ra hào quang như hỏa diễm, trong chóp mũi ngửi được khí tức tử vong đậm đặc. Tuy không phải là đối thủ cua Dương Huyền Hoàng nhưng mà khoanh tay chịu chết chẳng phải là phong cách của hắn.
Trên người Lý Thiếu Quân cất dấu bí mật gì thì Lâm Hi không thể biết. Nhưng mà Dương Huyền Hoàng dùng "Chân Vũ Đại Pháp" tuyệt đối có thể đốt cả đại điện này thành tro tàn!
Nhưng mà trong nháy mắt Lâm Hi chuẩn bị ra tay thì có âm thanh vang lên.
- Ngu muội!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Nếu như là tứ đại đế tử Thái Nguyên Cung các ngươi đều tới ta còn có thể kiêng kỵ một ít! Chỉ bằng ngươi là bảy quả Thánh Vương cũng dám xuất hiện ở trước mặt của ta, đúng là tự tìm đường chết.
Ầm ầm!
Âm thanh chưa dứt thiên địa chấn động, đột nhiên khí tức của Lý Thiếu Quân biến mất trong đại điện, sau đó một đạo ma khí đậm đặc từ Địa Ngục Đại Thế Giới bạo phát bao phủ cả đại điện.
Đạo ma khí này vô cùng thuần khiết, mang nó đi so với ma khí của Địa Ngục Ma Long chẳng khác gì sắt vụn so với vàng tinh khiết.
Đạo ma khí này vô cùng mênh mông, thế cho nên khí tức của Dương Huyền Hoàng đã bị đạo ma khí này áp đảo thật mạnh mẽ.
Tiên khí ngang nhiên,"Lý Thiếu Quân" áo trắng như tuyết biến mất, mà biến thành hắc y tóc đen, khí tức cường hoành, ánh mắt của "Lý Thiếu Quân" lạnh như băng.
Ánh mắt của hắn giống như đông lạnh nội tâm của đối thủ, cao cao tại thượng, khinh thường vạn vật, khinh thường chúng sinh.
Khí tức của Dương Huyền Hoàng thoáng cái bị đè xuống, giống như một quân vương của bóng tối hàng lâm tới thế giới này.
! ! !
Khiếp sợ!
Khiếp sợ!
Vô cùng khiếp sợ!
Tuy Lâm Hi đoán được trên người của Lý Thiếu Quân có bí mật, nhưng không có nghĩ tới bí mật kinh người như vậy. Hắn từng đoán Lý Thiếu Quân đã che dấu tu vi, suy đoán hắn là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của tông phái nào đó, suy đoán hắn có thể là thái tử của hải ngoại tiên đảo...
Nhưng chỉ không ngờ tới chân tướng lại quá kinh người như thế này.
Trước đó một khắc còn là nhân vật tiên đạo, sau một khắc lại biến thành quân vương hắc ám.
Đen và trắng khác biệt quá lớn.
! ! !
Trong nội tâm Dương Huyền Hoàng vô cùng phức tạp, chấn động cũng không phải chuyện đùa.
Nam tử trước mặt này lúc trước còn có tu vi "Hư tiên", trong mắt của hắn không khác gì con sâu cái kiến, đơn giản có thể dễ dàng nghiền chết. Nhưng mà sau một khắc hắn hiển lộ tu vi chính thức ngay cả Dương Huyền Hoàng cũng cảm nhận được áp lực mang tính thực chất.
Tu vi ma đạo cường đại như vậy, lại trẻ tuổi như vậy, trong Tiên Đạo Đại Thế Giới không có khả năng không có chút tiếng tăm nào cả.
Trong đầu Dương Huyền Hoàng nhanh chóng suy nghĩ thật nhiều, rốt cuộc cũng nhớ rõ là ai.
- Ngươi là --
Dương Huyền Hoàng nghẹn ngào kinh hô.
- Hoàng Tuyền Đại Pháp!
Bàn tay Lý Thiếu Quân mở ra, căn bản khỏi bày giải, lập tức chính là một chưởng oanh ra đi.
Oanh!
Ma khí đen kịt phô thiên cái địa, bao dung trời xanh, dùng xu thế lôi đình vạn quân đánh vào Chân Vũ tiên khí của Dương Huyền Hoàng.
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động, cung điện còn sót lại lập tức nát bấy, trong nháy mắt hai đạo tiên khí chạm vào nhau, Lâm Hi thình lình nhìn thấy chân vũ tiên khí của Dương Huyền Hoàng chạm vào Hoàng Tuyền ma khí của Lý Thiếu Quân lập tức mục nát, khô héo, tản mát ra mùi hôi tanh tưởi, giống như một thùng nước trong bị nhiễm bẩn.
Chân Vũ Đại Pháp của Thái Nguyên Cung vang danh thiên hạ, chính là võ học của thượng cổ Chân Vũ Đại Đế, chân khí chí dương chí cương, hạo nhiên đại khí, rõ ràng bị Hoàng Tuyền ma khí của Lý Thiếu Quân Hoàng Tuyền ô nhiễm không còn sót lại cái gì cả.
Không chỉ có như thế, mục nát, khô héo, tanh tưởi này men theo tiên khí của Dương Huyền Hoàng và dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi lan tràn ô nhiễm thân thể Dương Huyền Hoàng.
Trong ánh mắt Lâm Hi chấn động dữ dội, Dương Huyền Hoàng hóa thân thành "Chân Vũ Đại Đế", nhanh chóng trở nên pha tạp, dơ bẩn, giống như pho tượng mục nát cả vạn năm.
Ông!
Đế quan của "Chân Vũ Đại Đế" sụp đổ đầu tiên, sau đó là đế bào của hắn cũng ô nhiễm không gì sánh được.
Oanh!
Tiên khí tán loạn, Dương Huyền Hoàng bị đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất. Thân hình của hắn cao ngất như núi cao, nhưng mà giờ khắc này giống như một con tôm bị nướng chín, cong lưng lên, làn da của hắn trở nên mục nát, pha tạp, rất nhiều địa phương da thịt bị hủ hóa, chảy ra máu và khô héo.
Ti!
Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy nội tâm phát lạnh.
- Tuyệt học ma đạo quá đáng sợ!
Lâm Hi cũng thở sâu.
Hắn đã từng nhìn thấy "Phổ Lạc Tư" hóa thân "Thượng cổ Tương Liễu", lúc ấy bị kịch độc chạm vào người, chân khí của Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang cũng bị độc hại, thậm chí đạo quả của hai người cũng bị trúng độc.
Lúc ấy Lâm Hi đã cảm thấy loại yêu khí kịch độc này đáng sợ!
Nhưng mà "Thượng cổ Tương Liễu" phun yêu khí kịch độc so sánh với Hoàng Tuyền Đại Pháp của Lý Thiếu Quân thì chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt.
Lý Thiếu Quân sử dụng "Hoàng Tuyền Đại Pháp" căn bản không phải trúng độc, mà là triệt để mục nát, sa đọa, cho dù là thần cũng bị biến thành phàm nhân.
Trong kịch độc của "Thượng cổ Tương Liễu" thì chỉ cần trừ độc là có thể khôi phục. Nhưng mà "Hoàng Tuyền ma khí " đã tạo thành thương tổn thì ngoài cắt chỗ bị ảnh hưởng đi chứ chẳng còn cách nào khác.
Uy lực của hai bên chênh lệch như trời và đất.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hi nhìn thấy tuyệt học ma đạo khủng bố như thế.
Đệ nhất đại phái tiên đạo Thái Nguyên Cung, Chân Vũ Đại Pháp trước mặt môn ma công này không đáng nhắc tới, chênh lệch của hai bên không cùng cấp độ.
- Hoàng Tuyền thái tử, ngươi là Vạn Ma Lĩnh thập ma thái tử, Hoàng Tuyền thái tử! !
Dương Huyền Hoàng nằm trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt nhìn qua Lý Thiếu Quân tràn ngập khủng bố. Âm thanh của hắn khàn khàn, mái tóc lập tức trắng xóa, giống như lão nhân cách cái chết không xa.
Rốt cuộc hắn hiểu mình đã đụng phải người nào rồi.
Nếu như biết rõ có người này ở đây thì Dương Huyền Hoàng tuyệt đối sẽ không tới nơi này, càng không có cười nhạo đối phương, hơn nữa còn nói năng vô lễ như thế.
Người trẻ tuổi trước mặt chính là người trong Vạn Ma Lĩnh, là một trong mười tên thanh niên kiệt xuất của ma đạo. Bọn họ ở trong ma đạo chính là thiên chi kiêu tử, là thiên tài chói mắt nhất.
Sau lưng bọn họ chính là đám ma đạo lão tổ! Mà truyền thừa trên người của bọn họ là tuyệt học khủng khiếp nhất của ma đạo, có một không hai.
Kinh nghiệm, kiến thức, tu vị, thực lực, mưu trí, tâm kế..., những người này đại biểu một đời thực lực đỉnh phong của ma đạo. Mỗi người trong bọn họ từng sâm nhập vào sâu trong Ma Đạo Đại Thế Giới, tiến vào chỗ còn sâu hơn cả đệ tử tiên đạo từng đi.
Kinh nghiệm chém giết của bọn họ vô cùng phong phú, viễn siêu cùng thế hệ. Dễ dàng vượt cấp giết người.
Bọn họ trong hoàn cảnh hung hiểm cực độ đó, rèn luyện ra một thân kỹ xảo chiến đấu khủng bố.
Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, bọn họ chính là nhân vật mà đệ tử tiên đạo không nguyện ý gặp được nhất!
"Thập ma thái tử", đây là danh xưng khủng bố.
Dương Huyền Hoàng thật không ngờ chính mình truy đuổi Lâm Hi lại có thể đụng phải "Thập ma thái tử" khủng bố như thế!
Tuy thanh danh của "Thập ma thái tử" vang vọng cả Tiên Đạo Đại Thế Giới, tiếng xấu trong tiên đạo nhất mạch quá rõ ràng, cũng là tồn tại khiến mỗi đệ tử tiên đạo sợ hãi, nhưng mà trừ ma đạo mấy vị lão tổ thì chưa từng có người nào nhìn thấy chân diện mục của bọn họ, cũng không có ai biết rõ thân phận chân chính của bọn họ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Tất cả mọi người chỉ biết thập ma thái tử dùng võ học ma đạo mà mệnh danh. "Hoàng Tuyền thái tử" chính là một trong số đó, trong Tiên Đạo Đại Thế Giới tên của bọn họ đại biểu cho tử vong.
- Hoàng Tuyền thái tử, Hoàng Tuyền thái tử...
Bờ môi Dương Huyền Hoàng rung rung, thì thào tự nói.
Hắn cảm giác những "Hoàng Tuyền ma khí" tiến vào trong người của hắn, mỗi một giọt đều nặng nề như thủy ngân vậy, những nơi ma khí đi qua đều ăn mòn từng đường kinh mạch trong cơ thể, mỗi một nội tạng khí quan đang bị thôn phệ.
Hắn cảm giác thân thể của mình không ngừng bị mục nát, ăn mòn, hơn nữa tản ra hương bị tanh hôi, mục nát. Hoàng Tuyền Thủy chính là thứ dơ bẩn nhất, mục nát nhất, hủ hóa nhất trong thiên hạ, thứ này đang ăn mòn sinh mạng của hắn.
Thậm chí hắn có thể nhìn thấy được khí quan trong người của mình đang mục nát, có hương vị nước mủ tanh tưởi chảy ra ngoài. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Không thể ngờ ta lại chết ở chỗ này!
Dương Huyền Hoàng vẻ mặt không cam lòng, trong mắt hiện ra thần sắc tuyệt vọng.
Một trong mười tuyệt học ma đạo khủng bố nhất, đây là thứ khiến đệ tử tiên đạo sợ hãi, có uy hiếp trí mạng nhất!
Bị một trong mười ma khí khủng khiếp nhất tiến vào người trên căn bản trong người cứu được!
Không có người nào hiểu hơn hắn cả, hiểu được thanh niên áo đen cách đó không xa là khủng bố cỡ nào.
- Thái Nguyên Cung các ngươi đúng là giòi trong xương nha, ta trốn vào nơi này hơn mười ngày rồi. Vốn cho rằng đã giấu diếm được các ngươi. Không nghĩ tới lại bị các ngươi phát hiện. Nhưng mà ngươi cũng quá ngây thơ, ngay cả Ngọc Hoàng đế tử các ngươi kéo theo những đệ tử khác mới dám đến tìm ta. Ngươi biết rõ thân phận ta còn dám một mình đi tới thật sự là ngu muội...
Áo bào của Lý Thiếu Quân phần phật, tóc dài bay múa, ánh mắt lạnh thấu xương, đôi mắt giống như băng tuyết vạn năm. Dưới cái nhìn lạnh lẽo của hắn thì Dương Huyền Hoàng cảm thấy hối hận vì đã đuổi theo Lâm Hi.
Cũng không rõ xảy ra vấn đề gì, mấy ngày nay người trong Thái Nguyên Cung vẫn đi lùng tìm tin tức của hắn khắp nơi. Có câu đại ẩn ở thành thị, tiểu ẩn ở hoang dã, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Hắn thấy tứ đại đế tử của Thái Nguyên Cung không là gì, vốn cho rằng đã giấu diếm được bọn họ, không nghĩ tới bị một bảy quả Thánh Vương phát hiện.
Trong lòng của hắn nghi hoặc duy nhất chính là "Bảy quả Thánh Vương" biết rõ hắn là "Hoàng Tuyền thái tử", vì cái gì to gan như vậy, còn dám tới một mình gặp hắn.
Chẳng lẽ hắn tự đại như vậy?
! ! !
Lý Thiếu Quân thì không sao, nhưng mà Dương Huyền Hoàng lại chấn động trong lòng.
- Là ngươi! Thì ra là ngươi!
Trong đầu Dương Huyền Hoàng hiện ra một đạo điện quang, đột nhiên nhớ tới "Trường Sinh đế tử" nói chuyện, lúc ấy Trường Sinh đế tử từng nói qua, hành động lần này có ẩn tình khác, cũng chẳng phải là nhắm vào Lâm Hi.
Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang muốn hỏi thì "Trường Sinh đế tử" chỉ nói một câu, "Các ngươi chỉ cần biết rõ việc này có quan hệ tới ma đạo, chuyện khác không cần hỏi nhiều", chỉ nói vậy và không giải thích.
Giờ khắc này nghe được Lý Thiếu Quân nói thì Dương Huyền Hoàng cũng hiểu ra, cái gọi là có ẩn tình khác chính là như vậy. Bọn họ minh tu sạn đạo, hoạt động ngầm, chính là vì lùng bắt Hoàng Tuyền thái tử đại danh đỉnh đỉnh của Vạn Ma Lĩnh!
Nhưng mà không ngờ "Tứ đại đế tử" tìm lâu như thế, khổ tìm "Hoàng Tuyền thái tử" nhưng lại bị hắn dùng phương thức đơn giản như thế tìm ra.
Nhưng mà trong nội tâm Dương Huyền Hoàng không có chút cao hứng nào, hắn gian nan ngẩng đầu nhìn qua Lâm Hi, trong miệng đằng hương vị đắng chát.
Vốn tưởng rằng "Bọ ngựa bắt ve", không nghĩ tới lại có "Chim sẻ núp đằng sau"!
- Thì ra tứ đại đế tử muốn bắt đại ca...
Lâm Hi cũng chú ý tới ánh mắt Dương Huyền Hoàng.
Một đám điện quang hiện ra trong đầu, trong một sát na rất nhiều manh mối thoáng cái hiển hiện ra ngoài.
- Khó trách...
Trong mắt Lâm Hi hiện ra ánh mắt giật mình.
Thái Nguyên Cung đại quy mô đuổi giết, lúc đầu hắn cũng có cảm giác không đúng, không thể hiểu rõ.
Hắn chỉ có một người nếu vì lùng bắt tìm hành tung của hắn phái nhiều đệ tử còn nói qua. Nhưng vì bắt hắn mà Thái Nguyên Cung phái ra nhiều cường giả Đạo Quả đạo quả còn bỏ đi, không ngờ còn phái Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang và "Tứ đại đế tử" lợi hại hơn!
Phải biết rằng thực lực của Lâm Hi tuy rất mạnh, nhưng cảnh giới lại thấp, một tên cường giả Đạo Quả đã đủ đối phó hắn rồi. Nếu phái Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang còn có thể, hoàn toàn không cần phải phái "Tứ đại đế tử" ra.
Bởi vì làm vậy chẳng khác gì dùng dao mổ trâu giết gà, hoàn toàn là vẽ vời cho thêm chuyện.
Hơn nữa trong quá trình tiếp xúc thế lực của Thái Nguyên Cung thì Lâm Hi phát hiện "Tứ đại đế tử" đóng quân ở vị diện hướng bắc, từ đầu đến cuối đều có bộ dáng thờ ơ, dường như quan tâm tới hắn.
Thẳng tới khi Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang bị "Phổ Lạc Tư" cho ăn thiệt thòi lớn thì "Tứ đại đế tử" mới bắt đầu chú ý tới đây.
- Trách không được lúc Dương Huyền Hoàng xuất hiện thì đại ca đứng lên, tưởng rằng tới đây vì hắn, không ngờ còn có tầng quan hệ này!
Trong nội tâm Lâm Hi thì thào tự nói.
Lý Thiếu Quân chính là Hoàng Tuyền thái tử trong miệng của Dương Huyền Hoàng, hiển nhiên có địa vị cực cao trong ma đạo. Cao đến mức Thái Nguyên Cung cực kỳ trọng thị hắn như vậy.
Tiên Đạo Đại Thế Giới quan hệ cực kỳ phức tạp, Thái Nguyên Cung tuy muốn bắt "Hoàng Tuyền thái tử" thanh danh hiển hách của ma đạo, nhưng hiển nhiên cũng không muốn tạo thành thanh thế quá lớn để tránh hấp dẫn Vạn Ma Lĩnh chú ý. Ít nhất trong giai đoạn trước mắt Thái Nguyên Cung còn không có chuẩn bị đại chiến sinh tử với Vạn Ma Lĩnh làm gì.
Vì vậy mượn danh nghĩa đại quy mô đuổi bắt Lâm Hi, phái "Tứ đại đế tử" đi sưu tìm "Hoàng Tuyền thái tử " cũng thuận lý thành chương!
- Đây là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương!
Trong đầu Lâm Hi không ngừng suy nghĩ, tự nói với mình.
Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả trong đó, trong nội tâm Lâm Hi cũng cảm khái không thôi. Dương Huyền Hoàng bắt được một đạo dấu vết mà mình lưu lại, theo đuôi mà tới muốn đánh chết chính mình, kết quả trời đưa đất đẩy lại bị "Hoàng Tuyền thái tử" đánh trọng thương.
Đây là sai một bước hỏng cả bàn cờ.
Nếu như không phải loại trời xui đất khiến này, Lâm Hi còn không biết làm như thế nào đối phó Dương Huyền Hoàng. Bị loại nhân vật này nhìn chằm chằm tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
- Phanh!
Đột nhiên lúc này đại điện chấn động, một đạo nhân ảnh như thiểm điện bay ra ngoài, dung nhập vào bóng tối.
- Không tốt! Dương Huyền Hoàng trốn!
Địa Ngục Ma Long quát to một tiếng, chỉ vào hướng Dương Huyền Hoàng chạy trốn và la hoảng lên.
- Bá!
Thân hình Tạp Mễ Lạp khẽ động, muốn đuổi theo.
- Không cần!
Lý Thiếu Quân khoát khoát tay, nhìn qua hướng Dương Huyền Hoàng chạy trốn, vẻ mặt lạnh nhạt:
- Trừ phi có người cao hơn ta một cảnh giới, thực lực còn khủng khiếp hơn ta. Nếu không Hoàng Tuyền Đại Pháp của ta sẽ ăn mòn hắn tới chết. Thực lực của Dương Huyền Hoàng còn không bằng ta, căn bản không thể ngăn cản Hoàng Tuyền ma khí. -- hơn nữa kéo dài thời gian càng lâu thì Hoàng Tuyền chi khí đã ăn mòn vào ngũ tạng lục phủ, thất kinh bát mạch của hắn rồi, thần tiên khó cứu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Tạp Mễ Lạp, Địa Ngục Ma Long nghe vậy trong nội tâm rùng mình.
- Tiểu đệ!
Lý Thiếu Quân xoay người lại, nhìn qua Lâm Hi, thần sắc lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải vẫn ngạc nhiên về thân phận của ta sao? Hiện tại biết rõ. Ta chính là Hoàng Tuyền thái tử của Vạn Ma Lĩnh! Cũng là đại ma đầu bị các ngươi phỉ nhổ đấy. Nếu như ngươi cảm thấy hối hận thì lập tức rời khỏi nơi đây đi, về sau chúng ta là người xa lạ, ta sẽ xem như chưa có gì xảy ra!
Trong pháp bảo cung điện tường đổ xơ xác, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Nhớ tới một thân lực lượng khủng bố của Lý Thiếu Quân, "Hoàng Tuyền ma khí" lưu lại ấn tượng quá sâu, Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long không được tự nhiên cho lắm.
Nếu không phải biết rõ thân phận của Lý Thiếu Quân cũng bỏ đi, nhưng mà biết rõ thì trong nội tâm vô cùng sợ hãi. Phải biết rằng ngay cả Dương Huyền Hoàng cũng không phải đối thủ của hắn, chớ nói chi là bọn họ.
Nếu như Lý Thiếu Quân nguyện ý hoàn toàn có thể trong nháy mắt tiêu diệt bọn người Lâm Hi.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Lý Thiếu Quân không thể nghi ngờ đang cho Lâm Hi lựa chọn.
"Tiên Ma khác đường", Lâm Hi là đệ tử tiên đạo, Lý Thiếu Quân là Hoàng Tuyền thái tử của Vạn Ma Lĩnh "Hoàng Tuyền thái tử", hai người hoàn toàn không hợp tính.
Dựa theo quan hệ trong tiên ma, đệ tử tiên đạo cùng đệ tử ma đạo không nên đi cùng chỗ.
Nhưng mà Lâm Hi cười cười, đệ tử tiên đạo bình thường sẽ không đi cùng chỗ với đệ tử ma đạo. Nhưng mà hắn khác đệ tử ma đạo sao? Người hắn giết có khi người trong ma đạo còn không bằng ấy chứ!
Tiên Đạo Đại Thế Giới có quan niệm chính tà, nhưng mà với hắn mà nói không thích hợp.
Hơn nữa nếu như không phải Lý Thiếu Quân, hắn đã chết trong tay Dương Huyền Hoàng rồi!
Có ân có báo cùng bỏ đi, chuyện "Phản bội" đổi hướng và phủi sạch quan hệ khó tránh khỏi quá bỉ ổi, ít nhất Lâm Hi hắn không làm được!
- A! Đại ca ngươi xem ta thành người nào vậy?
Lâm Hi trầm giọng nói:
- Lâm Hi kết giao với ngươi cũng không phải Tiên Ma có quan hệ gì. Ta kết giao với người nào cũng không phải là vì chính tà tiên ma. Hơn nữa chẳng phải đại ca vừa mới gọi ta là "tiểu đệ" sao? Ngươi đã không ghét bỏ ta là đệ tử tiên đạo, ta tại sao ghét bỏ đại ca? Trừ phi có một ngày ngươi chủ động cải biến chủ ý, nếu không chúng ta vẫn là huynh đệ!
Lý Thiếu Quân không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lâm Hi, giống như muốn nhìn vào nội tâm của hắn.
Lâm Hi thản nhiên quay mắt nhìn qua ánh mắt của Lý Thiếu Quân.
Trong đại điện một mảnh lặng im!
Thật lâu khóe miệng Lý Thiếu Quân tươi cười, rốt cuộc cười ha hả.
- Ha ha, tốt! Đã biết rõ dấu diếm nhưng mà ngươi. Ta Lý Thiếu Quân quả nhiên không có người kết giao lầm người. Hảo huynh đệ!
Ông!
Ma khí sôi trào, trong nháy mắt khí chất trên người Lý Thiếu Quân biến ảo, lập tức "Hoàng Tuyền thái tử" biến thành khí thế hiên ngang, khí độ siêu quần!
- Tại đây không thể nói gì, chúng ta rời khỏi trước rồi nói sau.
Lý Thiếu Quân quét mắt nhìn qua bốn phía, thong dong trả lời.
Pháp bảo cung điện đã bị hủy, không cần dùng nữa. Pháp bảo cung điện chính là như vậy, dùng vào mục đích hưởng lạc, năng lực phòng ngự còn thua xa pháp khí thông thường.
Chỉ chốc lát sau một đoàn người rời khỏi đây.
Lúc bọn người Lâm Hi rời đi, một phương hướng khác, Dương Huyền Hoàng đang một đường hốt hoảng chạy về phía Tứ Đại Đế Tử.
- Ta phải phải đi về, ta không thể chết ở chỗ này...
Dương Huyền Hoàng ánh mắt tan rả, trong nội tâm chỉ còn lại một ý niệm trong đầu.
Tên Thất Quả Thánh Vương này trước kia oai hùng bất phàm ở Thái Nguyên Cung, nhưng lúc này đã hoàn toàn khác. Tóc của hắn mất không ít, trên mặt một mảnh khô héo, gồ ghề, rất nhiều nơi đều lộ ra hắc điểm lấm tấm chút xương cốt, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.
Ba đi! Ba đi!
Từng giọt chất lỏng như các giọt mưa không ngừng nhỏ xuống từ người hắn, đây là nước mủ chảy ra.
Thân thể của hắn đã bị ăn mòn hơn phân nửa, có thể thấy được khí tạng đã bị ăn mòn nghiêm trọng bên trong.
Dương Huyền Hoàng cúi đầu nhìn thoáng qua "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" trên lưng, muốn phát ra một quả pháp phù. Nhưng "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" đã bị ăn mòn hư mất, kể cả tài liệu tu luyện chứa bên trong cũng đã bị ăn mòn hết.
"Hoàng Tuyền ma khí" thật quá đáng sợ, là khí tức mục nát tới từ nơi sâu nhất trong địa ngục, là thứ mà tất cả người trong tiên đạo đều e sợ.
"Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" là do "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Thuật" tế luyện thành. Bản chất của nó là tiên khí đậm đặc, một khi bị "Hoàng Tuyền ma khí" ăn mòn thì sẽ lập tức vỡ vụn, ngay cả pháp khí trong đó cũng sẽ bị ảnh hưởng, bị ăn mòn mất.
- Đáng chết ah! Ta chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này sao!...
Tầm mắt Dương Huyền Hoàng càng ngày càng mơ hồ, hắn cảm giác được thân thể tựa hồ đang ngày càng nhẹ. Trước khi ý thức triệt để lâm vào hắc ám, Dương Huyền Hoàng mơ hồ cảm giác được, phía trước hiện lên vài đạo thân ảnh... Ba đi!
Một bộ xương khô đột nhiên từ không trung rớt xuống, bổ nhào trong cát bụi, vẫn không nhúc nhích.
- Huyền Hoàng sư đệ!
- Huyền Hoàng sư đệ!
- Sư đệ! --
...
Trong tiếng thét kinh hãi, vài đạo quang mang mênh mông cuồn cuộn, giống như hạo nhật, xuyên qua vị diện thông đạo, phóng về phía Dương Huyền Hoàng rơi xuống.
Thất Quả Thánh vương Dương Huyền Hoàng đã từng quát tháo một phương, đã triệt để biến mất. Xuất hiện ở trước mặt mọi người chỉ là một cỗ khô lâu chết không nhắm mắt, dưới thân thể của nó là một bãi nước mủ hoàng trọc, thậm chí ngay cả trên xương cốt còn lại cũng lấm tấm hắc điểm, bị ăn mòn cực độ.
- Hoàng Tuyền ma khí!
- Là Hoàng Tuyền Thái Tử!
- Hắn gặp được hắn rồi!
- Đáng chết!...
... Một đám người vây quanh thi hài Dương Huyền Hoàng nghiến răng nghiến lợi.
Oanh!
Một đạo tiên khí đánh vào thi hài Dương Huyền Hoàng, miễn cưỡng ngăn trở hài cốt bị ăn mòn.
Một đạo nhân ảnh to lớn cao ngạo đi ra từng trong quang mang hoàng kim sắc tràn ngập, bàn tay khẽ vỗ, dùng áo bào của Dương Huyền Hoàng bọc hài cốt hắn lại:
- Mang về, báo cáo cho các trưởng lão đi!...
- Đi! Đi tìm Hoàng Tuyền Thái Tử, hắn khẳng định đang ở gần đây...
Bóng người lóe lên, nhân ảnh khí thế bàng bạc trong mắt hung quang chớp động, lập tức bay vụt ra ngoài.
...
Bọn người Lâm Hi cũng không tiếp tục dừng lại ở vị diện này, dọc theo "Vị diện trụ cột", một đường vượt qua mấy đại vị diện, thẳng đến khi không cảm thấy người của Thái Nguyên Cung nữa thì mọi người mới ngừng lại được.
Chung quanh rừng rậm chạy dài, sông núi rậm rạp, giống như tiến vào một rừng rậm nguyên thủy vậy, đã cách nơi vừa rồi rất xa.
- Tốt rồi, tiểu đệ, hiện giờ ngươi có vấn đề gì cứ hỏi đi.
Lý Thiếu Quân nói.
Tốc độ của hắn cực nhanh, đoạn đường này cơ hồ là hắn kéo lấy bọn người Lâm Hi phi hành. Liên tiếp xuyên qua mấy vị diện, cũng không tốn hao quá nhiều thời gian.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555