Lý Khánh Minh thấy phụ thân đi ra thì vội tiến lên dìu.
- Không cần dìu ta, ta không sao!
Lý Bảo Sơn hất tay nhi tử định nâng mình ra, liếc bên ngoài. Bây giờ trong Trung Châu thành thưa thớt người đi, bởi vì đa số người đều núp ở trong nhà.
Thê tử của Lý Khánh Minh lên tiếng gọi Lý Bảo Sơn:
- Cha!
Lý Bảo Sơn nói mắt đỏ lên:
- Tính ngày thì từ biệt Âu Dương mới bốn mươi lăm năm?
Bốn mươi lăm năm, đối với Âu Dương chỉ là một chớp mắt nhưng với Lý Bảo Sơn là lão đã tới tuổi xế chiều.
- A? Lý viên ngoại quen biết Bạch Tôn các sao?:
Đám người nghe Lý Bảo Sơn nói chuyện đều ngẩn ra, nhưng từ ánh mắt họ thấy rõ họ không tin lời lão nói.
Lý Khánh Minh thấy người ta không tin, vội phản bác:
- Hừ! Cha ta và Âu Dương bá bá đâu chỉ là biết, Ức Dương lâu chính là Âu Dương mở cho cha ta! Cha ta và Âu Dương bá bá là chí giao!
Nhưng lời của Lý Khánh Minh khiến nhiều người bật cười. Thần Tiễn Âu Dương có thân phận gì? Trong mắt đám người thì Thần Tiễn Âu Dương sao có thể giao tiếp với một lão già, lại còn chí giao, đúng là trò cười.
Có người đưa ra chất vấn:
- Ha ha ha, Lý viên ngoại già rồi hồ đồ, Lý chưởng quỹ cũng lý lẫn theo sao? Thần Tiễn đại nhân có thân phận như thế nào? Sao có thể cùng các ngươi...
- Đúng vậy, Thần Tiễn đại nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, coi như là những cường giả ý chí muốn tiếp xúc cũng không thể. Lý viên ngoại chắc không phải là bốn mươi năm trước thấy Thần Tiễn đại nhân một mặt rồi nói chí giao hảo hữu gì đi?
Đám người này uống say, lời gì cũng nói ra được.
Lý Bảo Sơn dộng cây gậy xuống đất, vẻ mặt tức giận:
- Các ngươi...!
Bỗng vang lên giọng một bà lão:
- Thôi đại ca.
Từ lầu hai đi xuống một bà lão tuổi cỡ bằng Lý Bảo Sơn, bà lão này chính là Lý Uyển Như năm xưa. Năm tháng đẩy người gia đi, chớp mắt Lý Uyển Như đã đến tuổi xế chiều.
Lý Uyển Như trong mắt có mất mát nói:
- Cần gì nói nhiều với đám người này. Ân tình của Âu Dương đại ca chúng ta ghi nhớ trong lòng, đời này chúng ta không thể trả lại ân tình cho Âu Dương.
Năm đó nếu không có Âu Dương ra tay thì có lẽ cả nhà bọn họ đã bị nhị thế tổ truy sát, chính hắn dắt họ đi tới Trung Châu, đem trưởng lão lệnh tối cao Vạn Tiên sơn tặng cho Lý Bảo Sơn, để lão hoàn thành mơ ước của mình.
- Tình nghĩa của Âu Dương dại ca cả đời này chúng ta không thể trả hết. Thật ra ta muốn nhất là có một ngày Âu Dương đại ca dến đây, ta đích thân xuống bếp làm bàn yến hội phong phú nhất cho Âu Dương đại ca, để Âu Dương đại ca nếm thử chí tôn yến hội của Ức Dương lâu ta!
Lý Bảo Sơn luôn có mọt mong ước, nếu có một ngày Âu Dương lại xuất hiện ở Ức Dương lâu, lão sẽ lại tự tay làm chí tôn yến hội phong phú nhất cho hắn.
- Chí tôn yến hội!
Nghe bốn chữ chí tôn yến hội thì mắt nhiều người sáng lên. Chí tôn yến hội của Ức Dương lâu có thể nói là danh truyền tứ phương, nhưng người nếm qua cực kỳ ít ỏi, bởi vì nguyên bàn chí tôn yến hội chỉ một người làm được, đó là lb.
Lúc còn trẻ Lý Bảo Sơn ở đây mở Ức Dương lâu, thiên hạ đệ nhất danh trù Cửu Mục Điền đi qua đây, lb may mắn được Cửu Mục Điền nhận làm đệ tử, truyền cho chí tôn yến hội. Chí tôn yến hội truyền đến đời Lý Bảo Sơn, Lý Khánh Minh không có thiên phú, cố gắng cỡ nào cũng không học được hết.
Cho nên bây giờ chí tôn yến hội đã có mười mấy năm không xuất hiện, Lý Bảo Sơn lớn tuổi, hiện tại rất ít tự xuống bếp, chỉ ngẫu nhiên có khách đặc biệt tôn quý đến thì lão mới chọn vài món trong chí tôn yến hội mà làm. Bây giờ muốn ăn nguyên bàn chí tôn yến hội là không thể nào.
- Thần Tiễn đại nhân tu vi thông thiên, sớm không cần ăn thứ gì, e rằng chí tôn yến hội cũng không có khả năng hấp dẫn Thần Tiễn đại nhân đến!
Mặc dù đám người bị chí tôn yến hội khiến lòng ngứa ngáy nhưng họ biết thân phận của mình không có khả năng ăn được nó.
Nếu cứ ảo tưởng không thực tế thì chẳng bằng nghĩ đến hiện thực.
- Nguy rồi!
Trong khi đám người nói chuyện thì bỗng có tiếng sấm to truyền đến, bên ngoài vang thanh âm quái dị!
- U u u...
Tiếng quỷ khóc như diệt thế từ phương xa truyền đến, bầu trời nắng rực rỡ rất nhanh bị mây đen che khuất, vô số Hồn Giả tổ thành đại quân mây đen hùng hồn ập hướng Trung Châu thành.
- Hồn Giả đến, chạy nhanh lên!
Một số kẻ nhát gan sợ hãi chỉ biết la hét. Hồn Giả đi qua đâu là đồ tận thành thị, tu luyện giả thì bị chúng trói lại nuôi dưỡng như lương thực. Bây giờ Hồn Giả bỗng ập đến Trung Châu thành, dân chúng nơi đây không dám tin.
- Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá!
Lý Bảo Sơn mạnh gõ gậy xuống đất, trong mắt quyết tuyệt. Lý Bảo Sơn không tin Âu Dương trơ mắt nhìn Trung Châu bị diệt.
- Lý lão nhi, đừng đứng đây nói nhiều nữa, mau chạy trốn đi!
Một tu luyện giả coi như tốt bụng lôi kéo Lý Bảo Sơn muốn mang đi, nhưng lão cố chấp hất tay người đó ra, không muốn đi.
Lý Khánh Minh cũng sợ, ôm thê tử vào lòng, vẻ mặt bất an nói:
- Cha! Đi đi! Hồn Giả đã giết đến, chúng ta đi Vạn Tiên sơn!
Lý Bảo Sơn nghe vậy trừng nhi tử, lại dộng cây gậy, tức giận nói:
- Nói nhảm cái gì! Âu Dương bá bá của ngươi không người địch lại, những Hồn Giả bình thường sao có thể diệt Trung Châu thành!
Con dâu Lý Bảo Sơn cũng muốn khuyên can:
- Cha!
Nhưng nhìn ánh mắt của Lý Bảo Sơn, nàng im miệng.
- U u u...
Tiếng quỷ khóc ngày càng gần, rất nhanh mây đen đã tới bên trên Trung Châu thành.
Một trưởng lão Hồn Giới nhìn Hắc Mạn, hỏi:
- Đại trưởng lão, người khẳng định Âu Dương không ở?
trên mặt gã đầy bất an, có ai không biết Âu Dương đáng sợ, Trung Châu chính là chỗ ở của hắn, nếu chúng làm gì quá đáng chọc hắn đi ra thì tiêu đời.
Hắc Mạn nheo mắt, nói:
- Nếu như Âu Dương còn ở thì ngươi cảm thấy chúng ta sao có thể cứ đánh đâu thắng đó? Lấy thủ đoạn của ác ma kia, e rằng chúng ta mới đến Lâm Hải thành thì hắn đã ra tay, bây giờ không thấy Âu Dương xuất hiện, chắc người này cùng nữ vương bệ hạ đồng quy vu tận vào bốn mươi năm trước rồi!
Vệ Thi biến mất bốn mươi năm, mấy năm nay có người đoán nàng bị Âu Dương giết, còn có người đoán Vệ Thi vũ hóa phi tiên, cuối cùng cách nói đáng tin nhất là Âu Dương cùng Vệ Thi đồng quy vu tận.
Vốn chuyện Vệ Thi và Âu Dương cùng chết khiến những trưởng lão khó chịu, nhưng giờ họ nghe tin này lại thấy vui mừng.
Đã chết một nữ vương nhưng ác ma kia cũng chết rồi, đối với Hồn Giới đây xem như là tin tốt, bởi vì nếu Âu Dương không còn thì lấy tình thế hiện giờ của chúng muốn tóm gọn Chân Linh Giới không phải giấc mộng.
- Chắc chắn là vậy rồi!
Rất nhiều trưởng lão Hồn Giới bơm hơi, niềm tin xây dựng, vẻ mặt chúng trở nên dữ tợn. Tốc độ tiến lên bắt đầu tăng nhanh.
Rất nhanh vô số Hồn Giả đến bên trên Trung Châu thành, dân chúng Trung Châu thành bị Hồn Giả kéo lên trời rồi nuốt mất linh hồn sau đó quăng xác xuống.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chớp mắt có ít nhất mấy ngàn người bị tàn sát, số còn lại chửi rủa, khóc la, một ít quỳ xuống đất cầu xin. Nhưng mặc kệ họ van nài thế nào thì những Hồn Giả Hồn Giới không có khả năng tha cho, chúng nuốt linh hồn khá giống với Âu Dương hấp thu huyết lực. Mặc dù không biế thái bằng Âu Dương hấp thu huyết lực nhưng mỗi khi nuốt một linh hồn thì chúng sẽ trưởng thành vài phần.
Một đường giết đến, số người Chân Linh Giới chết lên đến vài chục ức, gần như tất cả Hồn Giả ra khỏi Hồn Giới đều bước chân vào Đại Đế, bây giờ trong đội ngũ mấy chục vạn Hồn Giả gần như tất cả đều là Đại Đế. Đội ngũ như vậy cho dù đụng phải cường giả ý chí cũng là tiêu diệt ngày! Cho dù có đủ ý chí nhị phương cũng sẽ bị giết chết, muốn đối kháng cùng đội ngũ này chỉ có Linh Hồn Liệt Diễm đốt cháy mới được!
- Khóc đi! Hét đi! Ta thích nghe tiếng khóc thét của các ngươi!
Hắc Mạn giống như tử thần hung tợn cười. Gã rất thích nhìn nhân loại bị hấp thu linh hồn thì khuôn mặt thống khổ vặn vẹo. Giết nhiều người như vậy, Hắc Mạn đã đi một nửa đường ý chí hủy diệt, gã biết nếu cứ tiếp tục giết thì khoảng nửa tháng sau là gã có thể trở thành người nhanh nhất trong lịch sử lĩnh ngộ ý chí hủy diệt.
- Không!!!
Một ông lão nhìn cháu gái của mình bị âm phong cuốn đi, sau đó xác bị Hồn Giả từ trên trời rớt xuống, ông lão khóc ôm cháu của mình, nhưng linh hồn cháu gái đã bị rút đi, người run vài cái rồi đứt hơi.
Lý Khánh Minh nhìn phụ thân mình ánh mắt vô cùng kiên định, nói:
- Cha...Âu Dương bá bá thật sự sẽ đến sao?
Lý Khánh Minh rất muốn đi Vạn Tiên sơn nhưng phụ thân cứ kiên quyết, vì vậy cả nhà họ mới ở lại đây, tin tưởng lời nói Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá.
- Tin tưởng cha! Âu Dương bá bá của ngươi chắc là đang trên đường tới, hắn không có khả năng nhìn nhà mình, huynh đệ tỷ muội bị những ác ma tru sát!
Lý Bảo Sơn siết chặt tay nhi tử, mãi đến giờ phút này lão vẫn tràn đầy tin tưởng Âu Dương.
Ở trong lòng Lý Bảo Sơn thì Âu Dương chính là vị thần bất bại! Âu Dương nhất định sẽ xuất hiện!
- Lý lão nhi, ngươi cứ tiếp tục nằm mơ hảo huyền đi, ta không chờ ngươi, ta chạy đây!
Trong Ức Dương lâu có mấy tu luyệns chạy hướng Vạn Tiên sơn, lúc này cường giả Chân Linh Giới đều tụ tập ở Vạn Tiên sơn, chỉ có chạy tới đó mới có khả năng sống sót.
Nhưng họ không biết lấy đội ngũ Hồn Giả hiện tại, dù họ có chạy trốn đến Vạn Tiên sơn cũng vô dụng. Mấy chục vạn Đại Đế tổ thành đội ngũ đã là đội vô địch, trừ phi đi ra cường giả ý chí ý chí tam phương hoặc là phi tiên, nếu không thì tuyệt đối không có ăn chống được công kích hung ác như vậy.
- Để lại một vạn Hồn Giả tại đây, mấy người khác theo ta đi Vạn Tiên sơn! Đó là thánh địa cuối cùng của nhân loại, chỉ cần công phá Vạn Tiên sơn thì Chân Linh Giới vào tay!
Hắc Mạn không muốn lãng phí thời gian với người thường, gã ra lệnh một tiếng, thật nhiều Hồn Giả cuốn mấy đen vô tận điên cuồng lan hướng Vạn Tiên sơn.
Một vạn Hồn Giả ở lại cũng đủ đồ sát Trung Châu thành!! Nhiều Hồn Giả cấp Đại Đế như vậy muốn đồ thành là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
Rất nhanh, đại bộ đội Hắc Mạn rời đi, còn sót lại một vạn Hồn Giả vì muốn tham gia đại chiến Vạn Tiên sơn mà bắt đầu điên cuồng đồ sát!
Thật nhiều bách tính Trung Châu bị tru sát, vô số tiếng khóc la vang vọng cả Trung Châu thành, chỗ này trong giây lát đã có một phần mười người chết.
- Cha!
Lý Khánh Minh mới sơ sẩy một chốc đã thấy Lý Bảo Sơn bị một luồng âm phong cuốn bay lên trời cao, vô số Hồn Giả xông hướng lão, hình như định cắn nuốt lão.
- Âu Dương huynh đệ! Ngươi ở đâu!
Đến phút cuối cùng Lý Bảo Sơn vẫn đang kêu gọi, lão vẫn sùng bái Âu Dương như vậy, lão tin tưởng chắc chắn Âu Dương sẽ xuất hiện!
Dường như đáp lại Lý Bảo Sơn, ngay khi lão vừa dứt lời thì một đoàn huyết sắc liệt diễm nho nhỏ bừng cháy lên xung quanh người lão.
Nhìn phụ thân của mình bị Hồn Giả kéo lên trời, Lý Khánh Minh hét to kêu gọi, nhưng mặc kệ gã kêu cỡ nào cũng không thể ngăn cản Hồn Giả tàn phá.
- Cha!!!
Lý Khánh Minh nhìn phụ thân Lý Bảo Sơn rơi vào trung tâm mây đen, gã biết phụ thân sắp biến thành cái xác.
*Ong!*
Đang lúc Lý Khánh Minh tuyệt vọng thì bầu trời bỗng sáng ngời huyết quang! ánh lửa đỏ rực chiếu cả bầu trời. Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi tay cầm trường cung đỏ thẫm, một tay chắp sau lưng đứng giữa trời.
Tình hình như vậy bỗng xuất hiện một người, vô số người ngẩng đầu nhìn lên trời, xung quanh người đàn ông Linh Hồn Liệt Diễm hừng hực đốt cháy, toàn bộ Hồn Giả trên trời như là rối gỗ bị thời gian đông lai.
Lý Bảo Sơn trôi nổi trên trời, xung quanh lão có Linh Hồn Liệt Diễm cháy hừng hực ngăn cách lão với Hồn Giả, khiến lão không bị tấn công.
- Thần Tiễn!
Nhìn thấy hình ảnh này, tất cả bách tính Trung Châu đều hiểu, đó là thần của Trung Châu, Vạn Tiên sơn Thần Tiễn Âu Dương! Ở phút cuối cùng Âu Dương từ bỏ truy tìm Đạm Thai gia, từ Mê Hồn Hải đến Trung Châu.
- Thần Tiễn đến!
Nguyên Trung Châu thành bùng phát tiếng hét điên cuồng. Giờ phút này Âu Dương xuất hiện đóng đinh toàn bộ Hồn Giả trên trời, năng lực chớp mắt khống chế toàn cục chỉ một mình Âu Dương làm được.
- Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá!
Bên dưới Trung Châu thành dân chúng lại kêu gào, người đầu tiên hét lên vô số người hùa theo, rất nhanh khẩu hiệu vang vọng khắp Trung Châu.
Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá! Câu này nói là tín niệm của mọi người, từ khi Hồn Giả xuất hiện nó là tín niệm, bây giờ càng như vậy. Mặc dù lần này Âu Dương xuất hiện muộn chút nhưng không ảnh hưởng đại cục, dân chúng Trung Châu tử thương chỉ mới một phần mười.
- Bảo Sơn, từ biệt bốn mươi lăm năm, chắc ta không đến chậm?
Âu Dương mang Lý Bảo Sơn đáp xuống trước cửa Ức Dương lâu.
Lý Khánh Minh nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt, nghe lời Âu Dương nói, gã ngây như phỗng. Mặc dù phụ thân Lý Bảo Sơn luôn nói là chí giao hảo hữu của Thần Tiễn Âu Dương nhưng trong lòng Lý Khánh Minh giống như người khác đều nghi ngờ.
Phụ thân nói Âu Dương dù có như thế nào cũng không thể nhìn Trung Châu bị diệt, Lý Khánh Minh có chút không tin, nhưng giờ thì gã không thể không tin. Thần Tiễn Âu Dương đột nhiên xuất hiện ở Trung Châu thành, không ra một chiêu nào đã cách không đóng băng toàn bộ Hồn Giả trên trời, tu vi như vậy gần như thông thần.
- Âu Dương đại ca!
Bây giờ Lý Bảo Sơn dù đã hơn sáu mươi nhưng vẫn gọi Âu Dương là đại ca, hai tay lão run lẩy bẩy nắm tay hắn, mắt đẫm lệ.
Lão có thể ở đây xây dựng Ức Dương lâu, có tất cả hiện tại có thể nói là Âu Dương một tay tạo nên. Mặc dù cách biệt bốn mươi lăm năm nhưng Âu Dương vẫn còn nhớ lão, vẫn ở phút nguy hiểm cứu lão khỏi nước sôi lửa bỏng.
- Bảo Sơn, như thế nào? Sống ở Trung Châu có được không?
Âu Dương nắm tay Lý Bảo Sơn, hắn biết bốn mươi lăm năm với hắn chỉ là cái búng tay, nhưng với Lý Bảo Sơn thì bốn mươi năm gần như là một nửa đời người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 514: Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu không phá.
Nguồn: MT
- Vui, bốn mươi lăm năm nay là thời gian ta vui vẻ nhất!
Lý Bảo Sơn kích động không biết nói gì hơn, mà người xung quanh còn kích động hơn cả lão.
Thần Tiễn thần long thấy đầu không thấy đuôi, vốn Lý Bảo Sơn cứ nói lão cùng Thần Tiễn Âu Dương là chí giao hảo hữu ai nghe cũng xem là trò cười, nhưng bây giờ Âu Dương thật sự xuất hiện tại đây, quan hệ với Lý Bảo Sơn đúng là kahs thân, làm mọi người rớt tròng mắt.
- Âu Dương, lúc xưa ta từng đi theo thiên hạ đệ nhất danh trù Cửu Mục Điền học được một bàn chí tôn yến hội, ta đã mười tám năm không động thủ làm nguyên bàn, hôm nay dù thế nào ngươi cũng phải nếm thử tay nghề của Bảo Sơn!
Lý Bảo Sơn kéo Âu Dương định vào trong Ức Dương lâu.
Từ lúc Lý Bảo Sơn học được chí tôn yến hội thì luôn muốn có một ngày ở trong Trung Châu thành tự tay làm nguyên bàn chí tôn yến hội hoàn chỉnh nhất cho hắn.
Từ lúc Ức Dương lâu xây dựng tới nay, dù chí tôn yến hội tồn tại nhưng một trăm lẻ hai món chưa từng cùng lúc xuất hiện trên mặt bàn. Hôm nay Thần Tiễn Âu Dương giáng lâm Trung Châu thành, Lý Bảo Sơn có liều mạng cũng phải làm ra thiên hạ đệ nhất yến hội cho Âu Dương.
- Tốt! Hôm nay để ta thử tay nghề của Bảo Sơn, không biết so với A Bà lúc xưa thì thế nào?
Âu Dương liếc người xung quanh vây xem, đi theo Lý Bảo Sơn bước vào Ức Dương lâu.
- Âu Dương đại ca!
Lý Uyển Như đứng trong Ức Dương lâu nhìn Âu Dương tựa như bốn mươi lăm năm trước, trong mắt có chút kinh ngạc.
Lý Uyển Như nói tiếng cảm ơn Âu Dương:
- Đa tạ!
Người phụ nữ này năm đó nếu không có Âu Dương ra tay thì có lẽ bà đã bị kéo đi làm thị thiếp, hắn xuất hiện thay đổi vận mệnh cả gia đình này!
Âu Dương mỉm cười nói:
- Không cần cảm ơn, ta cùng Bảo Sơn là huynh đệ, Uyển Như là muội muội của Bảo Sơn thì cũng là muội muội của Âu Dương ta!
Âu Dương mỉm cười, nhưng hắn phát hiện nói xong câu đó thì thấy mắt Lý Uyển Như lóe tia đau thương.
- Thằng nhóc này, còn đứng bên ngoài làm gì! Không mau tiến vào dập đầu bái kiến Âu Dương bá bá của ngươi!
Lý Bảo Sơn quát với Lý Khánh Minh đứng bên ngoài ngây như phỗng nhìn. Tiểu tử này dù gặp mặt không ít cường giả nhưng Thần Tiễn Âu Dương xuất hiện tại đây khiến gã đầu óc không kịp phản ứng.
Âu Dương ở trong lòng Lý Bảo Sơn là Thần Tiễn cũng tốt, phi tiên cũng thế, vĩnh viễn là Âu Dương ở Lâm Hải thành ở cùng nhà với lão, cùng ăn một chén cơm, cùng làm lao động ven biển. Âu Dương ở trong mắt Lý Khánh Minh thì giống như là thần linh vậy.
Một con người và một vị thần là khác nhau, khác ở cảm nhận trong lòng mọi người.
*Vèo!*
Lý Khánh Minh kéo thê tử vội chạy vào trong Ức Dương lâu, Âu Dương thoạt trông tuổi còn nhỏ hơn gã nhưng cái tên Thần Tiễn cahasn động thiên địa. Thần Tiễn Âu Dương đi đến Trung Châu thành, Hồn Giả tàn phá các nơi bị hắn phất tay một cái tập thể đóng đinh trên trời, đến giờ vẫn không thể nhúc nhích một chút, thực lực này đủ chứng minh tất cả.
Lý Khánh Minh và thê tử Đỗ Thanh Quân cùng lên tiếng:
- Âu Dương bá bá!
Sau đó hai người dập đầu ba cái hướng Âu Dương, biểu tình vô cùng thành kính. Dập đầu với Thần Tiễn, việc này không phải ai muốn cũng làm được, coi như ngươi muốn lạy chưa chắc Âu Dương cho ngươi cơ hội.
- Chắc ngươi là nhi tử của Bảo Sơn?
Âu Dương nhìn Lý Khánh Minh quỳ dưới đất, mặc dù gã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn có bóng dáng Lý Bảo Sơn lúc trẻ. Lý Khánh Minh ở trước mặt Âu Dương coi như là vãn bối.
- Hài tử này không nên thân, cũng là một đứa không có linh căn, không thể tu luyện.
Lý Bảo Sơn lắc đầu thở dài, nói:
- Hơn nữa hài tử này còn...còn...
- Trời sinh thân thể kém, không thể sinh dục!
Âu Dương dùng Thần Sư Chi Nhãn liếc qua, thấy rõ tình huống thân thể Lý Khánh Minh.
Lý Bảo Sơn không bị lời của Âu Dương làm giật mình, Thần Sư Chi Nhãn nổi tiếng thiên hạ, bệnh nhỏ lang trung bình thường còn nhìn ra thì đương nhiên hắn thấy được.
Âu Dương lật tay cầm hai viên đan dược màu vàng, bốn viên đan dược này có tên gọi là Hóa Thần Hoàn, công hiệu vô cùng mạnh. Người bình thường ăn nó vào có thể từ người bình thường trong một đêm trùng kích đến đỉnh cửu giai, dù ở Vạn Tiên sơn thì đan dược này cũng cực kỳ hiếm hoi. Hôm nay gặp gia đình Lý Bảo Sơn, Âu Dương cảm thấy cần dùng linh đan tục mệnh.
Đan dược này không thể cho gia đình Lý Bảo Sơn hấp thu nhưng có thể đem dược lực biến thành lực lượng kỳ diệu ẩn giâu trong người họ, khiến họ hồi phục lại thanh xuân, kéo dài tuổi thọ thêm trăm năm.
Âu Dương nói:
- Bá bá cũng không có lễ vật gì tặng cho các ngươi, đan dược này tên gọi là Hóa Thần Hoàn, xem như lễ gặp mặt tặng cho ngươi và đứa con tương lai!
Bốn viên đan dược bay vào tay Lý Khánh Minh.
Lý Khánh Minh hai tay cầm Hóa Thần Hoàn, mờ mịt, nhưng không đợi Âu Dương giải thích thì xung quanh đã có người kêu lên.
Người hiểu về Hóa Thần Hoàn la lên:
- Tục mệnh linh đan! Hóa Thần Hoàn này là bí dược độc môn của Vạn Tiên sơn, dù là ở trong Vạn Tiên sơn thì số lượng rất ít ỏi, đồn rằng đến cửu giai nếu nuốt vào một viên Hóa Thần Hoàn là có thể trùng kích thánh thể, có được tuổi thọ ngàn năm!
- Thật sự là Hóa Thần Hoàn! Đan dược quý giá như vậy.
Có người đỏ mắt nhìn đan dược trong tay Lý Khánh Minh, nếu là lúc trước Ly gia có được Hóa Thần Hoàn thì chắc chắn sẽ bị người cướp đoạt. Nhưng bây giờ biết quan hệ của Lý gia và Âu Dương, không ai dám cướp đồ của Lý gia.
Thần Tiễn và Lý Bảo Sơn xưng huynh gọi đệ, chỉ điểm này đủ cho lão đi ngang Chân Linh Giới, dù là Đại Đế cũng không dám làm gì lão.
Bỗng có giọng nữ trong trẻo vang trên không trung:
- Hồn Giả đã đến Vạn Tiên sơn, nếu ngươi tiếp tục ở lại đây thì có lẽ Vạn Tiên sơn sẽ có người chết.
Không khí bị rạch ngang, Vệ Thi bước ra, tiếng kinh kêu xôn xao.
Mọi người nhìn thấy mới rồi không khí bị xé rách không phải thông đạo xuyên qua bình thường, nó chính là thông đạo đi hướng trục xuất không gian. Có thể tự do ra vào thế giới trục xuất chỉ có một lời giải thích, chính là cường giả ý chí tam phương!
Ý chí tam phương, Âu Dương cường đại đã không thể nghi ngờ, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một cường giả có được ý chí tam phương. Nhiều người suy đoán Vệ Thi đột nhiên xuất hiện có liên quan gì đến Âu Dương.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Nếu Hắc Mạn tụ đủ ý chí tam phương thì công phá Vạn Tiên sơn chỉ trong giây lát, nhưng hiện tại gã chỉ có ý chí nhị phương, muốn công phá Vạn Tiên sơn không qua một ngày một đêm là không thể.
Pho tượng của hắn ở Vạn Tiên sơn không phải chỉ để người ngắm vừa bái lạy, đó là phòng ngự cuối cùng thủ vệ Vạn Tiên sơn.
Muốn công phá pho tượng của Âu Dương giết vào Vạn Tiên sơn, cường giả ý chí tam phương ra tay chỉ trong giây lát, nhưng nếu không có ý chí tam phương thì dù là mấy chục vạn Đại Đế cùng ra tay, không qua một ngày một đêm đừng mơ phá vỡ phòng ngự.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Âu Dương, ngươi chờ chút, chờ ta đi làm chí tôn yến hội cho ngươi!
Lý Bảo Sơn xắn tay áo vỗ Lý Khánh Minh, nói:
- Tiểu tử thối, kêu ngươi học cũng học không xong, bây giờ làm trợ thủ cho ta! Hôm nay chúng ta phải để một trăm lẻ hai món chí tôn yến hội toàn bộ xuất thế!
Cuối cùng thì Lý Bảo Sơn chờ đến cơ hội này, lão không muốn bỏ qua nó nữa. Lần trước cách biệt bốn mươi lăm năm, lần này nếu chia tay không biết lão có còn gặp lại Âu Dương được nữa không.
Âu Dương giáng xuống Trung Châu thành, tất cả Hồn Giả bị đóng đinh trên trời không thể nhúc nhích. Toàn Trung Châu thành hò reo vui sướng, mặc dù Hồn Giả vẫn ở trên không trủng nhưng chỉ cần Thần Tiễn Âu Dương còn ở đây thì dù tất cả Hồn Giả tới hết họ cũng không sợ.
Đằng trước Ức Dương lâu bị chen lấn không chừa kẽ hở nhưng không ai bước vào trong một bước, bởi vì hiện tại Thần Tiễn đang ở trong Ức Dương lâu.
Vô số Yêu Cung Thủ cầm trường cung, đoản cung quỳ lạy ngoài Ức Dương lâu, họ bái tổ sư của mình, tổ sư khai sáng đường Yêu Cung Thủ.
Thứ Kiêu cung bềnh bồng đằng trước Ức Dương lâu, chớp lóe luồng sáng đỏ rực, hai con huyết sắc kiêu đứng trên Thứ Kiêu cung đập cánh.
Nhiều người nhìn Thứ Kiêu cung thánh khí trước mắt, họ biết đây mới là yêu cung thật sự, nó là chiến cung Thứ Kiêu của Thần Tiễn Âu Dương đã khai sáng ra Yêu Cung Thủ.
Chính là Thứ Kiêu cung này được Âu Dương mang ra khỏi tiểu thế giới, cùng hắn một đường đi từ tiểu thế giới đến Chân Linh Giới, bước qua vô số chất vấn, trào phúng đi tới hôm nay.
Thần Tiễn, cung thần! Cái tên Thứ Kiêu cung trong Chân Linh Giới có ai không biết? Đây là thánh khí trong lòng các Yêu Cung Thủ, bây giờ có cơ hội quan sát Thứ Kiêu cung và người khai sáng Yêu Cung Thủ Thần Tiễn Âu Dương ở khoảng cách gần, Yêu Cung Thủ có mặt tâm tình kích động không ai tưởng tượng được.
Trong lòng tu luyện giả khả Âu Dương là bởi vì cường đại mới thành thần, vị thần như vậy đáng cho họ tôn kính. Đối với Yêu Cung Thủ thì Âu Dương khai áng khơi dòng Yêu Cung Thủ, dẫn dắt họ đi lên con đường này là vị thần thật sự, đáng cho họ tôn sùng và tín ngưỡng, đây là thần sống.
- Gru!!
Huyết sắc kiêu bay khỏi Thứ Kiêu cung xoay một vòng rồi lại bay về đứng trên Thứ Kiêu cung. Thánh khí Thứ Kiêu cung linh động như vậy khiến nhiều Yêu Cung Thủ hướng về.
Vô số Yêu Cung Thủ nhìn yêu cung phỏng chế trong tay mình, mặc dù họ bắt chước gần giống y như đúc nhưng không linh động bằng chiến cung của Âu Dương.
Âu Dương ngồi trong Ức Dương lâu, đối diện hắn là Lý Uyển Như. Từ khi Lý Bảo Sơn và Lý Khánh Minh phòng bếp phía sau thì Lý Uyển Như luôn cúi đầu không nói.
- Đã nhiều năm như vậy tại sao còn chưa lập gia đình?
Âu Dương nhìn ra dù Lý Uyển Như đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn là tấm thân trong sạch, chứng minh trong bốn mươi lăm năm Lý Uyển Như chưa từng gả cho ai.
Lý Uyển Như ngẩng đầu liếc Âu Dương, biểu tình buồn bà. Lúc trước Âu Dương cứu Lý Uyển Như ra, bà đã thề rằng không phải Âu Dương thì không gả. Nhưng cách biệt bốn mươi lăm năm, Âu Dương phong độ như trước, danh tiếng Thần Tiễn chấn thiên hạ, còn Lý Uyển Như thì đã là bà già sắp xuống mồ, còn có tư cách gì nói những lời này?
"Không lẽ ngươi không nhìn ra cô nương này thích ngươi?"
Vệ Thi ngồi chung chỗ với Âu Dương, hắn phản ứng chuyện này trì độn nhưng không đại biểu nàng cũng như vậy. Từ ánh mắt đầu tiên Lý Uyển Như nhìn Âu Dương thì Vệ Thi liền biết, Lý Uyển Như đối với hắn có tình cảm gần như sùng bái.
Loại tình cảm này Vệ Thi không thấy nó là yêu, chỉ xem như là dạng sùng bái thăng hoa.
- A?
Âu Dương nhíu mày, nhìn Lý Uyển Như. Lý Uyển Như thấy ánh mắt của Âu Dương thì vội cúi đầu.
Lần này dù Âu Dương có chậm chạp tới đâu cũng hiểu Lý Uyển Như nghĩ cái gì. Nhìn biểu hiện của Lý Uyển Như, nghĩ lời Vệ Thi nói, Âu Dương bỗng phát hiện dù là thế giới trước kia hay hiện tại, nhiều năm qua hình như hắn không hề nghĩ đến những điều này.
Thật tình không phải hắn không nghĩ mà là không có thời gian đi nghĩ. Lúc không có thực lực thì hắn không ngừng truy cầu tiến bộ, truy đuổi đỉnh cao thực lực. Hiện tại có được thiên hạ đệ nhất rồi hắn vẫn đang không ngừng truy đuổi, không có thời gian dừng bước tìm tòi cái gọi là cảm tình.
Âu Dương lắc đầu, lên tiếng:
- Bắt đầu từ tiểu thế giới thì ta một mình lang bạt thiên hạ, cả đời ta đi trong tranh đấu, cảm tình đối với ta quá xa xôi.
Âu Dương nói rồi lấy ra một viên Hóa Thần Hoàn.
Âu Dương đứng dậy đến bên cạnh Lý Uyển Như, nhẹ nâng đôi tay đầy nếp nhăn của bà, bỏ Hóa Thần Hoàn vào lòng bàn tay.
Âu Dương nói:
- Uyển Như, nàng là cô gái tốt, nên có hôn nhân hạnh phúc mà mỹ mãn. Ta lại tặng cho nàng tuổi thọ trăm năm, hãy nắm chắc nó đi tìm tình cảm của mình đi!
Lý Uyển Như nắm lấy Hóa Thần Hoàn, nhẹ gật đầu, nước mắt tràn bờ mi. Ngườip hụ nữ kiên cường vội ngừng nước mắt, dùng tay áo lau lệ, nở nụ cười khẽ với Âu Dương.
Vạn Tiên sơn, mây đen và tiếng quỷ khóc lan tràn khắp Vạn Tiên sơn. Vô số cường giả trong Vạn Tiên sơn như gặp đại địch, cường giả ý chí như Bạch Hủ Minh đứng ở tuyến đầu, đã chuẩn bị sẵn sàng quyết tử chiến với Hồn Giả.
Bạch Hủ Minh nói với các cường giả:
- Chúng ta đã không có đường lui, nếu hôm nay Vạn Tiên sơn thất thủ thì Chân Linh Giới không còn chỗ cho nhân loại đứng nữa!
Tất cả cường giả đều bỏ xuống mọi ân oán liên hợp đối địch, giống như họ đã nói, bọn họ thật sự không còn đường lui. Vạn Tiên sơn đã là phòng tuyến cuối cùng, nếu Vạn Tiên sơn thất thủ thì dù ở trong trong Chân Linh Giới cũng là thiên hạ của Hồn Giả, đến khi đó họ tsẽ rở thành lương thực cho Hồn Giả.
"Đã đến phút chiến đấu cuối cùng!"
Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người. Các cường giả ý chí khoảnh khắc này coi như hiểu, hôm nay chỉ có nước liều mạng chiến đấu giữ lại thánh thổ Vạn Tiên sơn cuối cùng thì họ mới có cơ hội vùng dậy. Nếu hôm nay không thể phòng thủ được Vạn Tiên sơn, vậy nếu Vạn Tiên sơn thất thủ thì Chân Linh Giới tiêu đời.
Lỗ Tu cũng lên tiếng:
- Hãy bỏ xuống thù hận trong lòng các ngươi, hôm nay chúng ta sóng vai chiến đấu, dù thắng hay thua xem như không uổng sống!
Mây đen che kín, lôi điện hoành hành, mấy chục vạn Hồn Giả cấp Đại Đế đủ tiêu diệt bất cứ cường giả ý chí trong khoảnh khắc. Nhưng cường giả ý chí không thể lùi, bọn họ phải liều mạng đấu, chỉ có liều chết mới có cơ hội cuối cùng!
- Bà nội nó! Ta liều mạng với các ngươi!
Lão tổ Già Lam thánh địa lửa giận bừng bừng, gã là người thứ nhất lao ra khỏi Vạn Tiên sơn, lực ý chí điên cuồng bùng phát từ người gã. Một thanh kiếm linh to khổng lồ bị gã nắm lấy chém hướng mây đen phương xa.
- Đừng!
Bạch Hủ Minh không ngờ Tiền Phong xúc động như vậy, gã một mình lao ra cho dù có ý chí vĩnh sinh cũng không thể giữ được sinh mạng.
- Muốn chết!
Hắc Mạn thấy Tiền Phong xông tới, tay chộp hư không, một bàn tay to bay ra khỏi không khí bóp kiếm linh to của Tiền Phong thành mảnh vụn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tiền Phong bị bàn tay to nắm trọn, sau đó có nhiều vô số kể Hồn Giả xông hướng gã.
Tiền Phong phát ra tiếng gào chói tai, chưa đến một phút, cường giả có được ý chí vĩnh sinh này linh hồn bị vô số Hồn Giả Đại Đế xé nát. Một cường giả ý chí thế mà không chống được một phút đã chết, xác bị Hồn Giả quăng xuống Vạn Tiên sơn, khiến các tu luyện giả hít ngụm khí lạnh.
- Tiền huynh!
Khổng Si và Tiền Phong là bằng hữu, trông thấy Tiền Phong dễ dàng bị giết chết gã định vọt tới nhưng bị Bạch Hủ Minh một bàn tay đập xuống.
Bạch Hủ Minh mắt đỏ lên hét:
- Ngươi cũng điên rồi sao! Cái tên đó đã gần đến ranh giới ý chí tam phương, chúng ta không phải là đối thủ của nó!
Lão rất sốt ruột, bị người ép đến cửa nhà, cường giả bên mình không đỡ được một chiêu của người ta, đây đúng là một loại mỉa mai.
- Làm sao đây...
Giây phút này Phi Vân Tiên Tử mới lộ ra mặt yếu ớt, àng hoảng hốt lo sợ ảnh hưởng vô số tu luyện giả trên Vạn Tiên sơn.
Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng mọi người, hiện tại Vạn Tiên sơn bị bao vây, Hồn Giả bày ra mây đen đã phong kín tất cả, tiếp theo chính là đám Hồn Giả đồ sát.
- Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!
Một tu luyện giả đứt dây thần kinh, quỳ trên mặt đất khóc lêu:
- Âu Dương! Âu Dương ở đâu! Thần Tiễn Âu Dương ở đâu! Cứu mạng!
Không chỉ mình gã, có nhiều người cũng nghĩ như vậy nhưng đến bây giờ Âu Dương còn chưa xuất hiện, rất nhiều người cảm thấy hắn sẽ không có mặt, họ xong đời rồi.
- Hôm nay chính là ngày tất cả Chân Linh Giới tiêu đời, phong kín hết những cấp ý chí cho ta, rồi luyện linh hồn chúng thành hồn đan!
Hắc Mạn giống như ma thần đứng trên trời, giết chóc điên cuồng khiến gã đã chạm đến căn nguyên ý chí hủy diệt, chỉ cần hôm nay đánh ngã Vạn Tiên sơn thì sát khí tích lũy để cho gã bước vào ý chí tam phương. Thành công ý chí hủy diệt khó nhất trong ý chí tứ phương rồi, ý chí trung hậu cuối cùng không phải việc khó.
Hắc Mạn biết tương lai gã sẽ trở thành vũ hóa phi tiên thứ nhất sau viễn cổ, gã tin tưởng gã mới là vương giả thật sự chấm dứt thần thoại!
- Xong rồi...
Lỗ Tu lắc đầu. Khi Hắc Mạn xuất hiện thì người ở Vạn Tiên sơn đều nhận ra, gã giống như ma thần, cho dù không có nhiều Hồn Giả thì một mình gã đủ càn quét Vạn Tiên sơn.
Hắc Mạn ra lệnh:
- Giết! Đem tất cả bọn chúng biến thành nô lệ linh hồn!
Mây đen đầy trời như thủy triều trùng kích Vạn Tiên sơn bên dưới.
Nhìn trên bầu trời vô số Hồn Giả lao xuống, thật nhiều tu luyện giả gần như đánh mất can đảm chống cự, bọn họ bị hù đến ôm đầu khóc rống. Không thể trách họ, thực lực chênh lệch tuyệt đối khiến họ hiểu ra, hôm nay họ không thể thủ được Vạn Tiên sơn, bọn họ sắp đánh mất thánh thổ cuối cùng, qua ngày hôm nay họ sẽ trở thành nô lệ linh hồn!
*Ầm!*
Trong khi mọi người tuyệt vọng khóc lóc thì pho tượng to lớn bỗng bốc cháy huyết sắc liệt diễm. Huyết sắc liệt diễm làm thành biển lửa, cả pho tượng vào khoảnh khắc bỗng nổi lên ảo ảnh to lớn, ngọn lửa nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ.
Huyết sắc liệt diễm bỗng nhiên xuất hiện trực tiếp đốt cháy vô số Hồn Giả thành tro tàn, ngọn lửa đốt cháy mấy ngàn Hồn Giả! Tiếp theo Hồn Giả trông thấy huyết sắc liệt diễm thì giống như chim sợ cành cong, miệng điên cuồng hét, chạy tứ tán.
- Huyết sắc ác ma! Đó là huyết sắc ác ma! Ác ma đến! Máu trốn đi!
Mấy chục vạn Hồn Giả trong khaonhr khắc tan tác, bị huyết sắc liệt diễm hù dọa chạy lung tung, nguyên bầu trời rối thành mớ bòng bong.
Một người hù dọa mấy chục vạn Hồn Giả cấp Đại Đế đến như vậy, có thể thấy năm đó Âu Dương ở trong Hồn Giới tạo thành nguy hại lớn cỡ nào.
Bạch Hủ Minh điên cuồng hét to:
- Âu Dương! Là Âu Dương!
Không chỉ mình lão, nguyên Vạn Tiên sơn mọi người đều đang kêu gào! Huyết sắc liệt diễm xuất hiện đại biểu cái gì mọi người đều biết!
Huyết sắc liệt diễm thuộc về Âu Dương, đó là lực lượng hùng bá thiên hạ, lực lượng đủ để chung kết tất cả, là lực lượng đại biểu bất bại! Bây giờ huyết sắc liệt diễm lại xuất hiện trên bầu trời Vạn Tiên sơn, mọi người chỉ có một ý nghĩ, đó là Âu Dương đến!
- Thần Tiễn đến! Thần Tiễn đến! Chúng ta không cần sợ! Giết chết những Hồn Giả chó chết này đi! Chúng ta phải đồ tận Hồn Giới!
Các tu luyện giả mới rồi sợ gần chết bây giờ một ngọn lửa nhen nhúm hy vọng, họ cầm lên yêu khí, kiếm linh của mình, chiến ý thiêu đốt trên người họ.
- Ta là Thần Tiễn Âu Dương thủ hộ Vạn Tiên sơn, ta để lại ý chí chung kết tất cả kẻ địch xâm phạm Vạn Tiên sơn! Ngọn lửa của ta sẽ thiêu sạch cả thế giới!
Giọng của Âu Dương truyền ra từ pho tượng, thanh âm này phát ra thì ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm pho tượng to lớn đâm thẳng tầng mây.
Trên pho tượng đang đốt cháy huyết sắc liệt diễm hừng hực, nó chính là lực lượng Âu Dương để lại nơi này, một phần ba lực lượng lúc trước của hắn, lực lượng đủ để thủ hộ Vạn Tiên sơn một ngày một đêm không phá!
- Thủ hộ thần Vạn Tiên sơn!
Dù là Hồn Giả hay tu luyện giả trông thấy pho tượng to lớn đó đều giật mình, chấn kinh nhất là đệ tử Vạn Tiên sơn.
Ban đầu lập pho tượng này cho Âu Dương là vì kỷ niệm công tích của hắn, không ai ngờ pho tượng thật sự trở thành thủ hộ thần của Vạn Tiên sơn, vào phút cuối này pho tượng tự khởi động. Một phần ba lực lượng của Âu Dương khiến tất cả Hồn Giả bị hù mất hồn mất vía.
- Thì ra đây mới là căn bản cuối cùng của Vạn Tiên sơn!
Cường giả ý chí nhìn pho tượng Âu Dương to lớn, họ biết pho tượng đá này không chỉ đơn giản như vậy.
Đây đúng là một thần khí, một thần khí khiến Vạn Tiên sơn vĩnh viễn không ngã. Dù có ngày Âu Dương vũ hóa phi tiên leo lên thế giới chưa biết kia, có pho tượng đá này ở đây thì không ai có thể lay động Vạn Tiên sơn một chút.
*Bùm!*
Các đệ tử Vạn Tiên sơn quỳ trước pho tượng, giây phút này họ thật sự khâm phục. Bản thân Âu Dương không đến, chỉ dựa vào để lại tượng đá đã có thể ngăn cản đại địch cho họ, giờ phút này tất cả đệ tử Vạn Tiên sơn không chút keo kiệt trút ra ngưỡng mộ nữa.
- Thái thượng trưởng lão vạn tuế!
Đệ tử Vạn Tiên sơn quỳ gối xuống đất, dù là Lỗ Tu cũng quỳ một gỗi, gã phát ra từ đáy lòng khâm phục.
Trong khoảnh khắc pho tượng kích hoạt kéo Vạn Tiên sơn lại đứng trên vị trí bất bại, pho tượng Âu Dương như vậy đáng giá tông chủ cúi đầu.
- Thật không ngờ Âu Dương đã cường đại đến mức độ này, chỉ dựa vào một pho tượng điêu khắc đã khiến Vạn Tiên sơn đứng ở thế bất bại. Xem ra hắn cách vũ hóa phi tiên thật sự chỉ có một bước.
Khổng Si nhìn pho tượng, mới rồi pho tượng bùng phát lực lượng mạnh mẽ đủ tiêu diệt cường giả ý chí như gã ngay lập tức, nếu có ai dám khiêu chiến uy nghiêm của Vạn Tiên sơn thì pho tượng có thể hủy diệt người đó!
- Dừng lại hết! Đó không phải là Âu Dương! Đó chỉ là một pho tượng điêu khắc, chúng ta hợp sức có thể phá biển lửa của pho tượng kia!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc