- Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng không thể hoàn toàn căn cách công kích của Thiên Ma Bát Âm, chúng ta cùng nhau công kích, cho dù cách Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng có thể mạnh mẽ giết chết Cổ Sát Thần!
Thiên Âm Thiên Ma lớn tiếng nói, hiển nhiên nàng chính là thủ lĩnh Bát Âm Thiên Ma, bảy vị còn lại nghe lời này đều gật đầu.
Trong sát na, Thiên Ma Bát Âm cùng phát, mạnh mẽ công kích về phía Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Tám âm cùng phát, không chỉ có âm sát thê lương không gì sánh được, còn có mê huyễn quỷ dị phi thường, Cổ Thần chống đối với hai ba đạo công kích ma âm còn rất nhẹ nhàng, thế nhưng khi tám âm cùng phát, cho dù là ở bên trong Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng có chút cật lực.
Vừa muốn trấn định tâm thần không bị sóng âm mê huyễn mê hoặc, lại muốn vận chuyển pháp lực phá giải công kích âm sát, nhất là Ma Âm Như Dục của Ma Âm Thiên Ma, vô cùng khó ngăn cản, chỉ cần có một điểm nghe lọt vào trong tai liền có thể câu dẫn lên dục tính nguyên thủy nhất, khiến con người phải ý loạn tình mê.
Nếu như đơn độc đối kháng với Ma Âm Như Dục còn tốt, nhưng tám âm cùng phát, Cổ Thần vừa phân thần đi đối phó với bảy âm khác, khó tránh khỏi trúng chiêu, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Cổ Thần liên tục vận chuyển Linh Kình Thuấn Tức quyết, lấy Kình Ca để chống lại Thiên Ma Bát Âm liên tục công kích đến, đột nhiên, trong đầu Cổ Thần khẽ động, nhớ tới Ngô Tinh thời điểm sử dụng Tổ Long Ấn, tổ long kia từng thi triển qua Thiên Long Bát Âm.
Cổ Thần nhanh chóng nhớ lại, bật khơi giống như kình tức, phát âm lại thay đổi một chút, phát ra Thiên Long Bát Âm:
- Ô! Cô! Bá! Ma! Kiện! Tư! Tiệp! Mạn!
Biện pháp này quả nhiên linh nghiệm, Cổ Thần có thể hóa thân long hình, muốn phát ra long âm cũng không phải là việc khó, chỉ là thời điểm phát ra Thiên Long Bát Âm, phương pháp vận chuyển pháp lực trong cơ thể không đúng, trong thanh âm không hề có chút đại đạo nào, so với Thiên Long Bát Âm chân chính kém hơn nhiều.
Thế nhưng, Cổ Thần phát ra Thiên Long Bát Âm, đối mặt với công kích của Thiên Ma Bát Âm coi như dễ dàng hơn trước nhiều, còn có chút linh lực dư thừa phát thần thức ra cảm nhận vị trí của Bát Âm Thiên Ma, chuẩn bị tùy thời khởi xướng tấn công.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xông vào trong Thiên Ma Bát Âm trận, thần thức Cổ Thần đảo qua, trong lòng giật mình, khí tức này quen thuộc tới cực điểm, dĩ nhiên chính là Mông Tiên Âm.
Nơi này cách Đế Đình Đại Mông chỉ hơn trăm dặm, Cổ Thần sử dụng Phong Ảnh Độn, ngay lập tức chạy tới nơi, Mông Tiên Âm rời khỏi tiểu tiên giới cũng lập tức chạy tới, bởi vì tin tưởng đối với thực lực của Cổ Thần, cũng không muốn bại lộ tin tức sư tỷ Cổ Thần ở nơi này, vì vậy Mông Tiên Âm không truyền tin cho các cao thủ Đế Đình Đại Mông chạy tới.
Khoảnh cách trăm dặm, đối với tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói, chính là chuyện trong nửa khắc mà thôi, rất nhanh Mông Tiên Âm đã tìm tới nơi này, nàng chỉ phi độn theo thanh âm rung trời phát ra, nhưng trong sơn ốc bị bày Thiên Ma Bát Âm đại trận, tự mình chui vào trong lưới.
Thiên Ma Bát Âm lợi hại như thế nào, cho dù tám vị Thiên Ma chủ công đối với Như Ý Linh Lung bảo tháp, Mông Tiên Âm chỉ bị tàn sư quét qua, nhưng trong sát na liền rơi vào ảo cảnh, chịu ảnh hưởng rất sâu của Thiên Ma Bát Âm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên, cửa tháp mở ra, thân thể Cổ Thần trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài bảo tháp, hét lên điên cuồng:
- Ô! Cô! Bá! Ma! Kiện! Tư! Tiệp! Mạn!
Thiên Long Bát Âm đột nhiên phát ra, vang vọng thiên địa, bởi vì tới quá đột nhiên, rống tới mức tám vị Thiên Ma trở tay không kịp, lợi dụng cơ hội này, thân thể Cổ Thần chợt lóe, lập tức xuất hiện bên cạnh Mông Tiên âm, sau đó hai người biến mất không thấy.
Oanh một tiếng, cửa tháp lại đóng chặt, Cổ Thần mang Mông Tiên Âm chạy vào trong Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Pháp lực của Cổ Thần hình thành nên một quang tráo trong suốt, bao phủ Mông Tiên Âm bên trong, để nàng không bị khí tức pháp tắc hệ kim trong tháp gây thưởng tổn.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Tám tiếng nổ lại đột nhiên vang lên, Như Ý Linh Lung bảo tháp chấn động, Bát Âm Thiên Ma phát công kích càng thêm mãnh liệt điên cuồng.
Cổ Thần muốn phân ra một bộ phận pháp lực đến bảo hộ Mông Tiên Âm, đối mặt với công kích của Thiên Ma Bát Âm không còn dễ dàng như trước, trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống.
Thiên Long Bát Âm liên tục từ trong miệng rống ra, nghênh đón công kích Thiên Ma Bát Âm.
Đồng thời cũng muốn thủ vững đầu óc tỉnh táo rõ ràng, không bị Linh Âm Như Huyễn và Ma Âm Như Dục công kích, bộ dáng cực kỳ cật lực.
Mông Tiên Âm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngã vào người Cổ Thần, nhưng lúc này Cổ Thần chỉ có thể lợi dụng quang tráo pháp lực bảo hộ nàng, giúp nàng không bị khí tức pháp tắc hệ kim gây thương tổn, đối với việc chống lại Thiên Ma Bát Âm, vậy chỉ có thể để nàng tự mình chống đối, không còn cách nào khác.
Đột nhiên, trên cổ Cổ Thần nóng lên, hắn cúi đầu vừa nhìn, trong lòng chợt động, Mông Tiên Âm dĩ nhiên chống tay đứng dậy, sau đó hai tay ôm lấy thân thể Cổ Thần.
Môi quay vào cổ Cổ Thần, mạnh mẽ hôn hít.
Không xong… Trong lòng Cổ thần thầm kêu không tốt, hai mắt Mông Tiên Âm nửa tỉnh nửa mê, hiển nhiên bị Ma Âm Như Dục ảnh hưởng, đồng thời trong đầu lại bị Linh Âm Như Huyễn bắn trúng trở nên trống rống, tự nhiên đối với Ma Âm Như Dục càng thêm không chút lực lượng chống đỡ.
Cho dù chỉ nghe được một chút thanh âm Ma Âm Như Dục, nhưng Mông Tiên Âm cũng bị bản năng cơ thể khống chế, nhào vào người Cổ Thần.
Ma Âm Như Dục so với bất cứ xuân dược thôi tình nào trên thế gian đều mãnh liệt hơn gấp trăm lần, thậm chí ngay cả Cổ Thần cũng khó có thể chống đối, bị Mông Tiên Âm hôn cổ, trong lòng nhanh chóng xuất hiện một cỗ dục vọng chiếm hữu!
- Không…
Ngay trong nháy mắt tâm niệm Cổ Thần trầm luân bể dục, hình bóng sư tỷ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, nhất thời khiến tinh thần của hắn tỉnh táo hơn không ít. Sau khi bối rối, kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Nếu như thực sự bị Ma Âm Như Dục mê hoặc, một khi ý loạn tình mê, sợ rằng không đợi hắn và Mông Tiên Âm trầm luân bể dụng, trước hết bị bảy đạo Thiên Ma Âm còn lại công kích, thần hình câu diệt.
Bất quá Cổ Thần có thể khống chế được tinh thần của chính mình, nhưng Mông Tiên Âm lại hoàn toàn không khống chế được, thứ nhất tu vi của nàng quá thấp, thứ hai định lực không đủ, một khi tình dục bộc phát, quả thực không thể nào vãn hồi.
Cổ thần vừa mới tỉnh táo trở lại, bàn tay sớm bắt trúng hai chú bạch thỏ mềm mại, trơn trượt tới cực điêm, Cổ Thần cúi đầu nhìn, trong lòng nhảy dựng lên, chỉ thấy Mông Tiên Âm đã bị kéo trễ nửa áo, để lộ đôi ngọc nhũ tô hương mê người.
Hai tay của Cổ Thần đang bị Mông Tiên Âm nắm chắc, chuyển động qua lại trên ngực của chính nàng.
Hơi thở Mông Tiên Âm gấp gáp, trong thở dốc mang theo vài phần mê luyến, cầm lấy hai tay của Cổ Thần xoa nắn trước ngực của nàng, đầu thì ngã vào đầu vai Cổ Thần, miệng từ cần cổ Cổ Thần, một đường đánh lưỡi vừa hôn vừa liếm kéo lên tai.
- Cổ Thần! Tiên Âm muốn… Cho ta, Tiên Âm muốn…
Mông Tiên Âm thở khí như lan, hơi thở gấp gáp, một mặt hôn tai Cổ thần, một mặt như tự lẩm bẩm nói với chính mình, cũng nói với Cổ Thần.
Động tác này của Mông Tiên Âm khiến Cổ Thần vừa mới lấy lại được một điểm tỉnh táo, dục vọng lại bốc lên mãnh liệt, nắm lấy đôi ngọc ngũ của Mông Tiên Âm, cũng nhịn không được bắt đầu xoa nắn mạnh mẽ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Mông Tiên Âm triệt để đốt lên dục hỏa của Cổ Thần, hắn cầm lấy quần áo của Mông Tiên Âm xé mạnh, chiếc áo thơm mùi giai nhân đã bị xé tới tận hông, một đôi bạch thỏ tuyết trắng hiện ra toàn bộ, mê đắm lòng người.
Đang trong lúc hai người Cổ Thần và Mông Tiên Âm ý loạn tình mê, mấy đạo sống âm giống như mũi tên nhọn bắn về phía hai người cực nhanh.
Chính vào lúc này, trước ngực Cổ Thần nóng lên, một cỗ sóng nhiệt từ trong Chiến Thần Lệnh chui ra ngoài, tinh thần của Cổ Thần chấn động mạnh mẽ, trong sát na tỉnh táo lại, cỗ sóng nhiệt kia từ ngực dâng lên, truyền tới miệng Cổ Thần, hóa thành một tiếng nổ:
- Dương…
Oanh…
Tiếng “dương” vừa ra, tất cả Thiên Ma Bát Âm trong sát na biến thành hư vô, tất cả đều tan vỡ.
Không chỉ âm sát thuật tan tành, huyễn âm thuật cũng hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng tăm hơi!
Một tiếng “dương” kia vừa mới ra khỏi miệng, chỉ trong nháy mắt như vậy, Cổ Thần cảm giác chính mình như chạm vào một cảnh giới cực kỳ huyền diệt, tựa hồ như lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa, chỉ cần há miệng vừa nói, pháp tắc lập tức tới, có một cỗ cảm giác ngôn xuất pháp tùy!
Chỉ là, ngụm nhiệt kia vừa mới phun ra, Chiến Thần Lệnh lại trở nên yên lặng, Cổ Thần còn muốn tiếp xúc tới loại cảnh giới huyền diệu này cũng không có khả năng nữa rồi.
- A…
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong lòng.
Thiên Ma Âm tan hết, Mông Tiên Âm cũng từ trong trạng thái mê huyễn khôi phục lại, thế nhưng…
Y phục nửa người trên của nàng đã hoàn toàn bị xé rách tới hông, toàn bộ nửa người trên xích lõa, bại lộ trước mặt của Cổ Thần, không những vậy, đôi ngọc ngũ tô hương mềm mại tuyết trắng vẫn bị một bàn tay của Cổ Thần nắm thật chặt, một cỗ cảm giác giống như điện lưu từ bộ ngực sữa của nàng trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
Điều này cũng không phải quan trọng nhất.
Mông Tiên Âm cảm giác được dưới mông có một cây gậy thô to cứng rắn chọc thẳng lên trên. Đồng thời, một bàn tay của Cổ Thần dĩ nhiên từ quần áo bị xé rách tới hông tiến sâu xuống dưới, toàn bộ bàn tay đang tiếp xúc với mật tuyền mềm mại tràn đầy thủy hoa, nơi này suốt hai mươi năm qua ngoại trừ chính bản thân nàng chưa từng bị bất cứ kẻ nào chạm tới.
Mà, một ngón tay của hắn đã tiến vào mật tuyền nửa đoạn!
Mông Tiên Âm giống như một con thỏ trắng nhỏ bị chấn kinh, la hoảng lên.
Cổ Thần cũng ngẩn ra, hiện tại Ma Âm Như Dục đã tan, trong đầu hắn hoàn toàn thanh tỉnh, thế nhưng cậu nhóc cứng rắn không gì sánh được kia vẫn không hề mềm yếu, rất không nghe lời, kiên quyết dựng thẳng như trước.
Một tay nắm lấy ngọc nhũ tuyết trắng của Mông Tiên Âm, một tay thì áp lên mật tuyền, thậm chí nửa đoạn ngón tay đã chui vào trong.
Tỉnh cảnh như vậy, Cổ Thần có thể khống chế được tâm thần của chính mình, nhưng lại không thể khống chế phản ứng theo bản năng của cơ thể.
Mông Tiên Âm giống như một chú sơn dương nhỏ, bị hai bàn tay của Cổ Thần khống chế không dám động đậy.
Tình huống trước mắt hoàn toàn bảo trì tại thời điểm nháy mắt khi hai người bị Ma Âm Như Dục kích phát bản năng nguyên thủy nhất, lúc này tỉnh táo lại, hai người xấu hổ nói không nên lời, trong lúc nhất thời ngồi nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Qua một lát, Cổ Thần cảm giác được rất rõ ràng, chỗ mật tuyền của Mông Tiên Âm liên tục co giật.
Mông Tiên Âm nhắm hai mắt, trong thanh âm mang theo nét run rẩy:
- Ngươi… Ngươi mau lấy tay ra, ta… Ta… A….
Một câu nói này còn chưa xong, Mông Tiên Âm đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, thân thể mạnh mẽ co giật, theo đó một cỗ âm tinh từ chỗ sâu mật tuyền phun trào.
Hai gò má Mông Tiên Âm đỏ hồng, xấu hổ không ngớt, đầu chúi sát vào trong lòng Cổ Thần, không dám ngẩng lên, thân thể còn đang trong phản ứng kịch liệt, phía sau lưng hơi khom, trong miệng tựa hồ dừng hơi thở, theo thân thể rung động, thỉnh thoảng lại tiết lộ vài tiếng thở dốc.
Mông Tiên Âm vừa kêu, Cổ thần muốn rút tay từ trong mật tuyền của nàng, thế nhưng một cỗ âm tinh phun ra mạnh mẽ, hai mắt Cổ Thần sáng ngời, một cỗ âm khí lạnh lẽo vô cùng theo mật tuyền của Mông Tiên Âm đang trào, truyền tới ngón tay của Cổ Thần, lan tỏa khắp cơ thể.
Cực băng hàn khí… Cực băng hàn khí của Cực Băng Tông, thánh địa ma môn thời kỳ thượng cổ, là chân khí chí âm chí hàn trong thiên địa.
Trong lòng Cổ Thần sáng ngời, trong thiên địa chỉ có chân khí thuần âm mới có thể so sánh được với chân khí thuần dương, thế nhưng ngoại trừ chân khí thuần âm, chân khí âm hàn trong thiên địa phải kể tới cực băng hàn khí.
Hàn khí có thể kết hợp với chân khí thuần dương tạo thành âm dương tương hòa, ngoại trừ chân khí thuần âm hầu như chỉ có cực băng hàn khí.
Điều này…
Một ý niệm từ trong đầu Cổ Thần nảy lên, nếu như âm dương giao hòa với Mông Tiên Âm, như vậy chẳng phải có thể khiến âm dương tương hòa, nhất cử luyện thành thần thông vô thượng Kình Ca?
Chỉ là, cứ như vậy…
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm…
Đang trong lúc suy nghĩ, lại có tám tiếng nổ từ bên ngoài Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền đến, tám đạo sóng âm xuyên qua thân tháp xuất hiện trong tầng thứ nhất.
Bất quá, theo một tiếng rống to “dương” của Cổ Thần vừa rồi, trong tầng thứ nhất bảo tháp tựa hồ tồn tại khí tức đại đạo nào đó, tám đạo âm ba vừa mới tiến vào bên trong tháp lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Bất quá, Thiên Ma Bát Âm vẫn chưa dừng lại, liêm tiếp từ bên ngoài vọt vào trong, khí tức đại đạo ẩn chứa trong tầng tháp thứ nhất tựa hồ đang kịch liệt biến mất, sóng âm truyền vào tháp càng lúc càng truyền được xa hơn, không ngừng nhích gần về phía Cổ Thần.
Cần phải luyện thành Kình Ca rồi, bằng không hôm nay đối mặt với Thiên Ma Bát Âm, thực sự không hề có phần thắng!
(Khụ khụ… Ngón tay vẫn chưa rút…)
- Tiên Âm…
Cổ Thần hô lên bên tai Mông Tiên Âm.
Mông Tiên Âm vừa mới phun trào hoàn tất, mới từ trong cao trào hồi phục trở lại, thấy ngón tay của Cổ Thần vẫn dừng lại trong mật động của nàng, trong lòng giống như có con nai đang nhảy loạn, bất quá trải qua đoạn tình cảm bạo phát mãnh liệt vừa rồi, Mông Tiên Âm đối với chuyện này tựa hồ không phản cảm, dĩ nhiên còn sản sinh ra vài phần ý nghĩ ham muốn dừng lại lâu hơn vài phần đối với ngón tay của Cổ Thần trong mật huyệt.
Nghe được thanh âm của Cổ Thần, thân thể Mông Tiên Âm khẽ run lên, nhẹ nhàng “vâng” một câu ngoan ngoãn.
Cổ Thần nói:
- Bên ngoài là Bát Âm Thiên Ma của Âm Dương Ma Tông, bày ra Thiên Ma Bát Âm đại trận, nếu muốn phá trận, chúng ta phải… Phải âm dương giao hợp, ta cần cực băng hàn khí tại chỗ cực âm tinh thuần nhất của nàng, cùng với chân khí thuần dương tương dung, tu thành một môn đại thần thông, như vậy mới có thể phá giải được Thiên Ma Bát Âm trận, nàng… Nàng có nguyện ý?
Chỗ cực âm? Mông Tiên Âm nghe xong thân thể run lên, chỗ cực âm trên cơ thể nàng tự nhiên chính là u động mật tuyền vẫn đang nằm trong bàn tay xâm chiếm của Cổ Thần.
- Uhm…
Qua một lát, Mông Tiên Âm lại nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, đầu vùi vào ngực Cổ Thần càng hạ thấp.
Cổ Thần nói:
- Thời gian cấp bách, Tiên Âm, chúng ta phải lấy phương thức trực tiếp nhất, âm dương giao hợp, chân khí thuần dương của ta phi thường lợi hại, một phần chân khí thuần dương sẽ tiêu hao mười phần cực băng hàn khí, vì vậy, không để cho cực băng hàn khí của nàng bị xói mòn quá nhiều, địa điểm âm dương giao hợp chỉ có thể tiến hành tại chỗ cực âm trên thân thể của nàng!
- Uhm…
Mông Tiên Âm một lần nữa ngoan ngoãn gật đầu.
Chương 91: Âm dương giao hợp (hạ).
Thấy Thiên Ma Bát Âm càng lúc càng tiến gần hơn, Cổ Thần biết thời gian cấp bách, bàn tay vốn buông lỏng lại căng lên, xoa bóp hai chú ngọc thỏ tuyết trắng trước ngực Mông Tiên Âm, Mông Tiên Âm nhẹ giọng rên rỉ, lại bắt đầu động tình.
Thấy Mông Tiên Âm rất nhanh tiến vào trạng thái, Cổ Thần vung tay lên, lập tức kéo hết toàn bộ quần áo trên người nàng ra, một chút cũng không để lại.
Chân khí thuần dương trong cơ thể Cổ Thần chấn động, quần áo lập tức bị đốt thành tro tàn, cây gậy cứng rắn thô to kia không hề ngăn cản, khẽ ma sát qua lại trước mật tuyền của Mông Ngưng Băng.
Cổ Thần thông qua ngón tay, ọt một tiếng, cây gậy cứng rắn mạnh mẽ trượt vào trong mật động của Mông Tiên Âm, trượt sâu trượt sâu…
Mông Tiên Âm mới trải qua chuyện nam nữ, bị Cổ Thần thúc mông một hồi, rất nhanh một cỗ âm tinh phun trào, lúc này đây chân khí thuần dương của Cổ Thần thông qua thông đạo nam nữ tiến vào cơ thể Mông Tiên Âm, tinh nguyên vừa phun, tất cả cực băng hàn khí trong sát na tiếp xúc một chỗ với chân khí thuần dương.
Cực âm hàn khí quả nhiên lợi hại, không giống như hàn khí tử diễm và chân khí thuần dương vừa mới gặp mặt đã thối lui.
Chỉ bất quá, hàn khí cực âm dù sao vẫn kém hơn chân khí thuần dương một bậc, một tia chân khí thuần dương cần phải có mười tia hàn khí cực âm mới có thể hoàn toàn tương dung với nhau.
Chân khí thuần dương và hàn khí cực âm tương dung, giống như cá kình hút nước, sản sinh một cỗ lực lượng thôn phệ cực mạnh.
Vì vậy, âm tinh của Mông Tiên Âm phun ra càng không thể vẫn hồi, hàn khí cực băng toàn thân toàn bộ hội tụ dồn vào đan điền, tiếp tục thông qua đan điền dũng mãnh tràn vào mật truyền nóng bỏng, hóa thành hàn khí cực âm tinh thuần nhất, toàn bộ bị chân khí thuần đương hấp thu.
- A… A…
Kích thích trong mật động khiến Mông Tiên Âm lại phát ra tiếng thét chói tai.
Âm tinh không ngừng phun ra, giằng co thời gian non nửa khắc, cuối cùng Cổ Thần cũng hấp thu đủ hàn khí cực băng.
Trải qua thời gian non nửa khắc liên tục cao trào phun âm tinh, thân thể Mông Tiên Âm mềm nhũn vô lực, giống như rắn nước chặt chẽ cuộn lấy thân thể Cổ thần. Cho tới hiện tại, nàng hoàn toàn không có chút sức lực nào, xụi lơ trên mặt đất.
(Khụ khu… Cực đỉnh non nửa khắc ~ 7 phút, hâm mộ!!!)
Chân khí thuần dương thực sự quá mãnh liệt, hầu như đã hấp thu hàn khí cực băng trong cơ thể Mông Tiên Âm sạch sẽ không còn một mảnh. Tu vi của Mông Tiên Âm tổn hao nhiều, hai tháng tu luyện vừa qua hoàn toàn uổng phí.
Đồng thời, nếu như thân thể vô cùng suy yếu còn có thể ảnh hướng tới căn cơ, đối với thành tựu tu luyện sau này có bất lợi rất lớn.
Phương pháp thải âm bổ dương như thế này đối với thân thể nữ tử tạo thành thương tổn không nhỏ.
Hấp thu được hàn khí cực băng rồi, chân khí thuần dương trong cơ thể Cổ Thần vẫn còn lại không ít, thấy Mông Tiên Âm suy yếu tới cực điểm, thứ nhất tình tới điểm giới hạn, thứ hai theo phản ứng bản năng, bắn ra một cỗ tinh hoa thuần dương. Tinh hoa thần dương bắn ra, tiến vào trong cơ thể Mông Tiên Âm, lập tức hóa thành chân khí thuần dương tinh thuần, tản mạn khắp tứ chi bách hài của nàng, rất nhanh khí sắc Mông Tiên Âm tốt hơn rất nhiều.
Cổ Thần lưu luyến rút cậu bé thô to rời khỏi mật tuyền của Mông Tiên Âm, kéo theo một mảnh ái dịch ướt đẫm. Biết hiện tại không phải lúc lãng phí thời gian, Cổ Thần lấy quần áo trong Càn Khôn Trạc mặc vào, chân khí âm dương tương hòa trong cơ thể thúc đẩy vận chuyển Linh Kình Thuấn Tức quyết, tu luyện Kình Ca!
Mông Tiên Âm mềm mại nằm một bên, lẳng lặng nhìn Cổ Thần, trong mắt hiện rõ vẻ thương yêu, hồi lâu mới yên lặng mặc quần áo vào, đứng ngay bên cạnh Cổ Thần, hai gò má đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tình ý, kinh qua quá trình âm dương giao hợp vừa rồi, tuy còn ngượng ngùng, nhưng cũng không giống như lúc trước, xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Cổ Thần đóng chặt hô hấp, trong cơ thể tự thành càn khôn, âm dương giao thái, sinh sôi không ngừng, giống như một phương thiên địa, chân khí thuần dương và hàn khí cực băng đã hoàn toàn tương dung.
Khí tức đại đạo sau khi phát chữ “dương” trong bảo tháp đã nhạt đi rất nhiều, sóng âm Thiên Ma Bát Âm cách hai người càng lúc càng gần…
Hai mươi trượng… Mười lăm trượng… Mười trượng… Năm trượng…
Ngay lúc sóng âm Thiên Ma Bát Âm chỉ còn cách ba trượng, hai mắt Cổ Thần đột nhiên mở ra, thân thể thình lình đứng lên, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài:
- Ô… Ô…
Từng đạo sóng âm từ trong miệng Cổ Thần truyền đi, khuếch tán bốn phía, một cỗ khí tức đại đạo tự nhiên trong sát na dâng trào, sóng âm Thiên Ma Bát Âm cùng với Kình Ca của Cổ Thần tiếp xúc với nhau đều tan biến, trong sát na, Thiên Ma Bát Âm trong tháp đều bị tiếng Kình Ca bao phủ, rất nhanh biến mất không còn dấu vết.
Cổ Thần thở ra một hơi dài, huýt sáo vui vẻ không ngừng.
Tiếng Kình Ca xuyên qua Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền ra ngoài, mạnh mẽ lan tràn ập tới Bát Âm Thiên Ma.
Kình Ca là một môn thần thông vô thượng, ẩn chứa đại đạo tự nhiên, tuy rằng tu vi của Cổ Thần chưa lĩnh ngộ được pháp tắc, đạt tới cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, thế nhưng tiếng Kình Ca vừa mới ra khỏi miệng, cũng ẩn chứa khí tức đại đạo dày đặc!
Trong thiên địa, thanh âm có thể chống đỡ được Kình Ca chỉ có ba loại, một là Hạo Nhiên Chính Khí ca của Nho môn, Thiên Long Bát Âm của long tộc, Đại Phạm Âm của Phật môn, đại biểu cho ba thần thông vô thượng trong thuật thuật âm ba (sóng âm).
Thiên Ma Bát Âm chỉ là dựa vào các kiện pháp bảo khác nhau tu tập thành một loại công kích hoặc ảo thuật nào đó, không hề có ý vận của “đạo”, so với Kình Ca thấp hơn hai tầng cấp, làm sao có thể chống đỡ được Kình Ca?
Thanh âm Kình Ca vừa ra, sóng âm lướt qua, Thiên Ma Bát Âm đều lập tức bại lui.
Thiên Ma Bát Âm va chạm với thanh âm Kình Ca giống như đánh vào một tấm gương vô hình, tám đạo âm ba nhất thời văng ngược trở lại, tự động công kích về phía Bát Ma Thiên Âm.
Ma Âm Như Dục phản công Ma Âm Thiên Ma!
Linh Âm Như Huyễn phản công Linh Âm Thiên Ma!
Thiên Âm Mê Thần phản công Thiên Âm Thiên Ma!
Cầm Âm Tru Hồn phản công Cầm Âm Thiên Ma!
Tiêu Âm Hóa Kiếm phản công Tiêu Âm Thiên Ma!
Chung Âm Như Đào phản công Chung Âm Thiên Ma!
Cổ Âm Chấn Tâm phản công Cổ Âm Thiên Ma.
Lôi Âm Phá Mệnh phản công Lôi Âm Thiên Ma!
Bát Âm Thiên Ma trăm triệu lần không ngờ tới, công kích sóng âm chính mình phóng ra lại đột nhiên phóng ngược trở về, công kích chính mình.
Nguyên bản tốc độ sóng âm cực nhanh, hơn nữa lại có thêm Kình Ca bắn ngược, tốc độ Thiên Ma Bát Âm như mũi tên nhọn thêm lực đẩy, khiến Thiên Ma Bát Âm bắn ngược trở về có tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu, thậm chí nhanh hơn không chỉ hai lần!
Trong sát na, Bát Âm Thiên Ma còn đang trong kinh ngạc, đã bị tám đạo sóng âm bao phủ! Mây tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Lôi Âm Thiên Ma bị Lôi Âm Phá Mệnh, oanh kích trúng mệnh truyền, trong sát na đan điền vỡ, mệnh tuyệt diệt, thân thể trực tiếp mất mạng, nguyên anh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Cổ Âm Thiên Ma bị Cổ Âm Chấn Tâm, oanh kích trúng tâm tạng, một kích nổ vang, giữa ngực bị nổ thành một lỗ thủng lớn, trái tim trong nháy mắt theo tiếng nổ hóa thành thịt nát, Cổ Âm Thiên Ma ngã xuống đất, trái tim hoàn toàn biến mất, mặc dù mệnh tuyền khong bị diệt trong nháy mắt, thế nhưng thụ thương cực nặng, cho dù dùng tinh nguyên sinh mệnh chữa trị liên tục cũng cần phải có thời gian mấy canh giờ mới khôi phục nhúc nhích, nếu muốn hoàn toàn khôi phục như ban đầu, không có nửa năm một năm đừng mơ tưởng! Tu vi sẽ bị yếu bớt, trong vòng mấy năm, thậm chí trên mười năm không thể tiến thêm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chung Âm Thiên Ma bị Chung Âm Như Đào oanh kích trúng thân thể, một tầng sóng âm lại một tầng sóng âm trong nháy mắt truyền đi khắp tứ chi bách hài, liên tục không ngừng chấn kích khiến kinh mạch sương cốt toàn thân hắn từng khúc từng khúc đứt đoạn tan vỡ, thân thể trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, thự thương nặng không hề kém hơn so với Cổ Âm Thiên Ma.
Tiêu Âm Thiên Ma bị Tiêu Âm Hóa Kiếm bổ trúng thân thể, vô số đạo kiếm cương hầu như chém thân thể hắn thành vô số mảnh nhỏ, trái tim bị chém thành mấy phần, mệnh tuyền cũng bị chém tan nát, giống như Lôi Âm Thiên Ma, thân thể trong nháy mắt tử vong.
Cầm Âm Thiên Ma bị Cầm Âm Tru Hồn bắn trúng mi tâm, nguyên anh đã bị Tru Hồn Âm trực tiếp công kích. “Tấu tru hồn một khúc, diệt thiên hạ thần hồn”. Tru Hồn Âm đối với quỷ hồn nguyên thần có lực sát thương vô cùng to lớn, Cầm Âm Thiên Ma bị Tru Hồn Âm trực tiếp tru giết nguyên anh, nguyên anh bị diệt, cho dù thân thể có hoàn hảo thì cũng coi như chết không thể chết lại được nữa.
Thiên Âm Thiên Ma bị Thiên Âm Mê Thần bắn trúng đầu, tiếng nổ vang kịch liệt chấn động đại não trống rỗng, nguyên anh bị trói buộc, trong sát na nàng giống như bị trúng định thân thuật, thân thể trong nháy mắt tĩnh lặng, đứng tại nơi đó không hề nhúc nhích, hai mắt vô thần!
Linh Âm Thiên Ma bị Linh Âm Như Huyễn dẫn vào ảo cảnh, toàn bộ thiên địa biến thành hư không, nàng giống như một con ruồi không đầu không mục đích, ngay trong phương viên mười trượng nhiều lần chạy đi chạy lại, nhưng vô luận thế nào đi nữa cũng không chạy ra khỏi phạm vi mười trượng này, vị vây khốn trong ảo cảnh hư không.
Ma Âm Thiên Ma, Ma Âm Như Dục phản phệ, lý trí trong mắt lập tức tan biết, chỉ còn lại nhục dục vô cùng vô tận, lần lượt cởi hết quần áo trên người, thân thể xích lõa bại lộ trong thiên địa, hồn hiên không biết một tay vuốt bộ ngực sữa, một tay thò xuống u động mật tuyền mê người, một ngón tay tiến vào trong u động, miệng càng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ dâm dục.
Thanh âm Kình Ca ẩn chứa đại đạo vừa ra, Thiên Ma Bát Âm trong nháy mắt bị phá.
Ầm ầm…
Cửa Như Ý Linh Lung bảo tháp vừa mở ra, Cổ Thần và Mông Tiên Âm trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài bảo tháp, kim quang vạn trượng từ cửa tháp tầng thứ nhất chiếu rọi, kim quang ẩn chứa khí tức pháp tắc hệ kim trong nháy mắt bao phủ thân thể bốn người Lôi Âm Thiên Ma, Cổ Âm Thiên Ma, Chung Âm Thiên Ma, Tiêu Âm Thiên Ma.
Kim quang giống như một kiện pháp bảo cực phẩm lợi hại nhất, bổ trúng vào bốn người, Lôi Âm Thiên Ma và Tiêu Âm Thiên Ma nguyên bản thân thể đã chết, nguyên anh từ trong mi tâm bay đi, muốn chạy trốn, đoạt xá sống lại, thế nhưng vừa vặn bị kim quang bao phủ, hai nguyên ảnh đều bốc lên khói xanh.
Chương phải Cổ Thần vỗ nhẹ, Trấn Minh Ngọc Bi từ lòng bàn tay phát ra quang mang chói sáng không gì sánh được, nhanh như thiểm điện, nguyên anh Lôi Âm Thiên Ma và Tiêu Âm Thiên Ma nguyên bản dưới kim quang bảo tháp đã gặp phải nguy cơ ngập đầu, lại bị Trấn Minh Ngọc Bi công kích, trong nháy mắt biến thành hư vô.
Cổ Âm Thiên Ma cũng như Chung Âm Thiên Ma, thân thể trọng thương, cho dù không có người quấy rối cũng cần phải có thời gian rất lâu mới có thể khôi phục được, hiện tại kim quang bảo tháp chiếu rọi, thân thể lập tức mất mạng, nguyên anh bỏ chạy, nhưng không chống đỡ được hiệu quả mạt sát đối với quỷ hồn nguyên thần của Trấn Minh Ngọc Bbi, theo bước chân Lôi Âm Thiên Ma và Tiêu Âm Thiên Ma, tiến vào hoàng tuyền.
Hầu như trong nháy mắt, Bát Âm Thiên Ma có năm vị mất mạng, chỉ còn lại Thiên Âm Thiên Ma, Linh Âm Thiên Ma và Ma Âm Thiên Ma, cả đáp đều bị âm ba gây khó khăn, muốn thoát cũng không được.
Giết chết bốn vị thiên ma, Trấn Minh Ngọc Bi thu vào lòng bàn tay, mi tâm cổ thần chợt lóe ô quang, Thần Hình Câu Diệt kiếm xuất hiện, Thiên Âm Thiên Ma còn đang trong mê thần, ngẩn người đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, đã bị Thần Hình Câu Diệt kiếm đâm xuyên qua mệnh truyền, phá nát đan điền, thân thể tử vong.
Không đợi nguyên anh rời khỏi cơ thể, Thần Hình Câu Diệt kiếm nhanh như thiểm điện bay lên rồi chém xuống mi thâm, chi thành hai nửa, không gian bị phá vỡ, nguyên anh chưa ra khỏi cơ thể đã bị Thần Hình Câu Diệt kiếm chém thành hai nửa.
Thần Hình Câu Diệt kiếm đối với nguyên thần có lực công kích tương đối mạnh, liên tục mấy kém chém xuống, Thiên Âm Thiên Ma thần hình câu diệt.
Lưu tình không hạ thủ, hạ thủ không lưu tình!
Cổ Thần vừa ra tay, sẽ không có dự định lưu lại người sống, thế nhân đối với hắn đặt biệt danh Cổ Sát Thần không phải không có căn cứ. Cổ Thần tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, sát lục chi tâm đích xác rất nặng, không hạ thủ thì thôi, đã hạ thủ không để lại hậu họa.
Linh Âm Thiên Ma bị vây trong ảo cảnh cùng với Ma Âm Thiên Ma trầm luân trong bể dục dưới Thần Hình Câu Diệt kiếm công kích, hoàn toàn không có hành động ngăn cản nào, thần hình câu diệt.
Bát Âm Thiên Ma, chỉ trong nửa khắc, tất cả đều chết.
Thần Hình Câu Diệt kiếm thu vào mi tâm, Như Ý Linh Lung bảo tháp thu hồi bàn tay, thần thức Cổ Thần tuôn ra dò xét bốn phía, rất nhanh liền cảm ứng được vị trí của hai người Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân, đang cách hơn bốn nghìn trượng phía đông bắc.
Trải qua đoạn thời gian dài như vậy, Nam Thiên đạo nhân đã thụ thương rất nặng, theo lý thuyết hẳn không thể chống đỡ được công kích của địch nhân mới đúng, thế nhưng không biết vì sao người nọ tựa hồ không muốn đả thương tính mệnh của Nam Thiên đạo nhân, ngược lại đối với Hư Tử Uyên ngay bên cạnh liên tục thi triển thủ đoạn phải giết!
- Hư Nam Thiên, huynh không bảo vệ được nó đâu, hôm nay ta phải giết chết tiện loại này!
Mông Ngưng băng công kích như thủy triều đều nhằm vào Hư Tử Uyên, lớn tiếng kêu lên:
- Tiện loại này hai mươi năm trước nên theo con tiện nhân kia chết cùng mới đúng, ta không cho phép tiện loại của con tiện nhân kia tiếp tục ở lại trên đời, không cho phép…
- Trừ phi ngươi chết chết ta trước, bằng không ta sẽ không cho ngươi động tới một cọng lông tơ của Uyên nhi!
Nam Thiên đạo nhân chảy máu như suối, trong miệng không ngừng có máu tươi trào lên, bảo hộ Hư Tử Uyên phía sau, nói:
- Hai mươi năm trước là ta xin lỗi ngươi, ngươi giận ta cũng được, hận ta cũng được, đều là đúng, thế nhưng ngươi không nên để cơn tức giận trút lên đầu người khác, Uyên nhi từ khi ra đời đã bị ngươi hại hình thành huyền âm tuyệt mạch, chịu dằn vặt bao nhiêu năm, vì sao ngươi lại không chịu buông tha?
- Buông tha? Ha ha ha ha…
Mông Ngưng Băng cười thê lương, quát lớn:
- Hai mươi năm trước, Hư Thiên Tông vì sao không buông tha hài nhi của ta? Vì sao? A…
Nam Thiên đạo nhân đang muốn nói, Mông Ngưng Băng tựa hồ nhớ lại hồi ức cực kỳ đau xót trước kia, lại đột nhiên gào thét chói tai, tâm tình cực độ điên cuồng, quát lớn:
- Nó phải chết, ai cũng không cứu được nó, phải chết…
Một cỗ khí tức mạnh mẽ tới cực điểm từ thân thể Mông Ngưng Băng tuôn ra, trong những thời điểm điên cuồng, lực lượng so với bình thường bị kích thích trở nên cường đại hơn rất nhiều, lúc này Mông Ngưng Băng chính là như vậy, tu vi pháp lực tựa hồ như đề cao hẳn một cấp bậc.
Nguyên bản Nam Thiên đạo nhân dã bị thương nặng, không phải là địch thủ của Mông Ngưng Băng, tu vi pháp lực của Mông Ngưng Băng lại đột ngột tăng tiến trên diện rộng, băng phách hàn khí đánh ra trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể Nam Thiên đạo nhân, trong sát na đóng băng nửa thân thể Nam Thiên đạo nhân, một chưởng đánh mạnh vào trước ngực.
- A…
Nam Thiên đạo nhân giống như diều dứt dây, bị Mông Ngưng Băng đánh một chưởng văng đi hơn mười trượng, nàng cùng với Hư Tử Uyên đã không còn bất cứ lẻ nào ngăn cách.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Phụ thân…
Hư Tử Uyên thấy thế, cấp bách hô lên một tiếng.
- Tiện loại, đi tìm chết đi, gọi phụ thân cũng vô dụng, thiên vương lão tử cũng không thể cứu được ngươi.
Mông Ngưng Băng quát lên chói tai, toàn bộ bàn tay đã bị băng phách hàn khí bao phủ, hoàn toàn biến thành hàn băng, Băng Phách Thần Chưởng trong nháy mắt đánh thẳng vào người Hư Tử Uyên.
Nàng biết rõ trên người Hư Tử Uyên có ẩn chứa huyền âm tuyệt mạch, là do băng phách hàn khí từ khi còn trong bào thai tạo thành, chỉ cần băng phách hàn khí xâm nhập cơ thể Hư Tử Uyên là có thể hoàn toàn kịp nổ huyền âm tuyệt mạch, thần tiên khó cứu, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Ba trượng… Hai trượng… Một trượng…
Bách Phách Thần Công nhanh như thiểm điện, khoảng cách giữa Hư Tử Uyên cành lúc càng gần, mắt thấy khoảng cách đối với Hư Tử Uyên không đủ ba thước, lòng chưởng phát tán băng phách hàn khí mắt thấy xẽ bức tiến vào trong thân thể Hư Tử Uyên.
Đột nhiên…
Một nắm tay từ trong hư không hiện ra!
Quang mang màu trắng tinh khiết giống như một vầng thái dương chói mắt.
- Ai nói không người có thể cứu?
Thanh âm Cổ Thần đột nhiên vang lên, thân thể theo nắm tay từ trong hư không dần dần hiện hình, xuất hiện trước mặt Hư Tử Uyên, hét lớn:
- Tiếp một quyền thuần dương của ta!
Chân khí thuần dương đấu với băng phách hàn khí.
Băng phách hàn khí còn không bằng cực băng hàn khí, mà cực băng hàn khí không bằng chân khí thuần dương, hiện tại đối mặt với chân khí thuần dương, kết quả có thể nghĩ!
Quyền cương thuần dương kích vào Băng Phách Thần Cương của Mông Ngưng Băng, dương khí giống như gió nóng thổi đại địa, không chỉ khiến tất cả mọi thứ bị đóng băng bốn phía tan chảy, ngay cả Băng Phách Thần Cương cũng bị diệt sạch.
Nắm tay của Cổ Thần trực tiếp công kích vào lòng bàn tay Mông Ngưng Băng.
- A…
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Mông Ngưng Băng giống như diều dứt đây, văng ngược về phía sau.
Lực lượng thân thể của Cổ Thần cường đại tới mức nào, quyền cương thuần dương ngay cả la hán kim thân của A Cưu La vương cũng không chống đỡ được, tuy rằng tu vi của Mông Ngưng Băng không kém, thế nhưng so sánh với A Cưu La vương còn cách rất xa, chịu một kích quyền cương thuần dương, tự nhiên trong nháy mắt trọng thương.
Một gốc đại thủ lớn đủ hai người mới ôm hết cũng bị Mông Ngưng Băng xô ngã, đồng thời tiếp tục văng về phía sau mấy trăm trượng, đại thụ bị xô đổ hơn mười gốc Mông Ngưng Băng mới dừng thân thể lại được, cuối cùng ngã xuống đất, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hơi thở mong manh, chỗ đan điền cũng nhiễm hồng một mảnh, hiển nhiên Mệnh Tuyền đã phá, Mông Ngưng Băng đã bị trọng thương trí mạng.
Mông Ngưng Băng muốn giết Hư Tử Uyên, điều này hoàn toàn chạm tới nghịch lân của Cổ Thần, làm sao Cổ Thần có thể tha cho nàng?
Sát ý của Cổ Thần giống như sóng triều, cuồng trào mãnh liệt, Mông Ngưng Băng vừa mới ngã xuống mặt đất, Cổ Thần quay chưởng tâm lên trời, Như Ý Linh Lung bảo tháp từ trong lòng bàn tay bắn ra, bay lên trời cao, hóa thành lớn nghìn trượng, trực tiếp rơi xuống Mông Ngưng Băng bên dưới.
Như Ý Linh Lung bảo tháp đè xuống, Mông Ngưng Băng phải chết không cần bàn cãi.
Mông Tiên Âm vừa mới tới gần nghìn trượng, chung quy là sư đồ một đoạn thời gian, thấy Mông Ngưng Băng đi tới bờ sinh tử, lông mày hơi nhíu, bất quá môi giật giật nhưng không nói thêm câu nào.
Tuy rằng thời gian quen biết với Cổ Thần không dài, thế nhưng lý giải đối với Cổ Thần đủ khắc sâu, biết Cổ Thần đã nổi lên sát lục chi tâm, có khuyên cũng vô dụng, huống chi tình huống khẩn cấp như vậy, Mông Tiên Âm cách xa nghìn trượng, muốn ngăn lại cũng không có thực lực này!
Như Ý Linh Lung bảo tháp giống như một ngọn núi lớn đè xuống, thân thể Mông Ngưng Băng không thể động đậy, không chỗ chạy trốn.
Chân khí thuần dương không chỉ tổn thương thân thể, nguyên anh của Mông Ngưng Băng cũng bị chân khí thuần dương đả thương, cho dù nguyên anh xuất khiếu cũng vô cùng gian nan, bị thương so với thân thể không kém hơn bao nhiêu.
Mắt thấy Như Ý Linh Lung bảo tháp sắp rơi vào người Mông Ngưng Băng, đột nhiên có một đạo quang mang màu xanh bắn tới, theo đạo quang mang màu xanh là bóng người mặc đạo y bát quái, người này chính là Nam Thiên đạo nhân!
Lục quang kia chính là tiên bảo hồ lô của Nam Thiên đạo nhân, quang mang màu xanh oanh kích vào dưới đáy Như Ý Linh Lung bảo tháp, nhưng cũng không thể ngăn cản được Như Ý Linh Lung bảo tháp, Như Ý Linh Lung bảo tháp là tiên bảo vô thượng, làm sao có thể chịu tiên bảo bình thường ảnh hưởng, một chút dừng lại cũng không có, tiếp tục trấn xuống.
Ầm…
Tiên bảo hồ lô và Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm một chỗ, phát ra tiếng nổ tung.
Rắc rắc…
Chốc lát sau lại vang lên tiếng vỡ vụn, tiên bảo hồ lô bị dụng tứ phân ngũ liệt, một kiện tiên bảo bị hủy đi như vậy! Tốc độ hạ xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Hai tay Nam Thiên đạo nhân chốc lên trời, một bộ tinh hồ hiện lên giữa hư không, bảo hộ Mông Ngưng Băng ở bên trong.
Ầm ầm…
Tiếng nổ vang kịch liệt, Như Ý Linh Lung bảo tháp sát na đụng vào tinh đồ, tinh đồ trong nháy mắt tan vỡ hóa thành hư vô, trong miệng Nam Thiên đạo nhân một lần nữa phun ra máu tươi.
Trong nháy mắt khi Như Ý Linh Lung bảo tháp cùng với song chưởng của Nam Thiên đạo nhân tiếp xúc với nhau, cho dù thế lao xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp đã bị cản lại phân nửa, nhưng như vậy cũng không phải là Nam Thiên đạo nhân hiện tại có thể chống đỡ được!
Huống chi Nam Thiên đạo nhân đã bị thương không nhẹ, song chưởng và Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm, Nam Thiên đạo nhân lập tức ngã rạp xuống dưới đất, nhào lên người Mông Ngưng Băng, máu tươi như suối từ trong miệng phun ra.
Như Ý Linh Lung bảo tháp tiếp tục đè xuống, lúc cách thân thể Nam Thiên đạo nhân chỉ chừng một tấc đột nhiên dừng lại, trên mặt Cổ Thần kinh hãi, không ngờ Nam Thiên đạo nhân dĩ nhiên liều mạng cứu giúp Mông Ngưng Băng.
Tốc độ hạ xuống của Như Ý Linh Lung bảo tháp nhanh tới mức nào?
Nói thì chậm nhưng toàn bộ quá trình Nam Thiên đạo nhân đối kháng với Như Ý Linh Lung bảo tháp chỉ diễn ra trong một lần nháy mắt, nếu như không có Cổ Thần tại sát na cuối cùng không chế được Như Ý Linh Lung bảo tháp giảm thế trấn xuống, Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng sợ là đồng thời mất mạng!
Tu sĩ đến Đoạt Xá kỳ, mặc dù có thể đoạt xá sống lại, thế nhưng sau khi Đoạt Xá, tư chất sẽ giảm đi một phẩm, độ khó đề cao tu vi sao này khó khăn hơn không chỉ mười lần, đồng thời thọ nguyên giảm đi phân nửa, không đến vạn bất đắc dĩ, không có tu sĩ nào nguyện ý Đoạt Xá sống lại.
Đoạt xá qua đi, có ý nghĩa tu vi đình trệ không tiến, có ý nghĩa sinh mệnh rất nhanh tới điểm cuối.
- Phụ thân…
Hư Tử Uyên thất kinh, chạy về phía Nam Thiên đạo nhân.
- Nam Thiên tiền bối….
Tốc độ của Cổ Thần nhanh hơn, chợt lóe vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, tay phải nắm thành trảo, thu hồi Như Ý Linh Lung bảo tháp vào long bàn tay, lập tức móc ra một viên đan dược nói:
- Đây là nghịch mệnh hoàn, mau mau nuốt vào!
Nghịch mệnh hoàn, đan dược thập phẩm, nghe đồn chỉ cần người chưa chết ăn vào nghịch mệnh hoàn lập tức có thể xoay chuyển trời đất, để người sắp chết có thể phục sinh!
Nam Thiên đạo nhân tiếp nhận nghịch mệnh hoàn, không cho vào trong miệng chính mình, ngược lại giúp Mông Ngưng Băng nuốt vào bụng, nói:
- Ta còn chưa chết được…
- Phụ thân, người thụ thương rất nặng, mau ăn vào!
Hư Tử Uyên ngồi bên cạnh người Nam Thiên đạo nhân, trong tay lấy ra một viên nghịch mệnh hoàn.
Chương 93: Hậu quả tiền căn (hạ).
Thời điểm Cổ Thần tiến vào Hư Thiên Tông, Hư Tử Uyên cũng đã là đan dược sư thất phẩm, sau đó Cổ Thần lưu lại cho nàng một ít bí thuật luyện đan, nàng có huyền âm tuyệt mạch, tu luyện hay không không có ý nghĩa nhiều, vì vậy lấy luyện đan là việc chính, hôm nay nàng đã là đan dược sư thập phẩm rồi! Theo như kinh nghiệm của Cổ Thần, nàng so với kiếp trước đạt tới đan dược sư thập phẩm sớm hơn mấy năm!
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nuốt nghịch mệnh hoàn vào, sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp.
- Nam Thiên tiền bối, tiền bối… Vì sao?
Cổ Thần không giải thích được hỏi.
Mông Ngưng Băng giết thê tử của Nam Thiên đạo nhân, lại muốn giết nữ nhi của hắn, Cổ Thần không giải thích được, vì sao Nam Thiên đạo nhân ngược lại liều mình muốn cứu giúp Mông Ngưng Băng.
Chẳng lẽ cho tới tận bây giờ Nam Thiên đạo nhân còn yêu nàng sao? Cổ Thần nhớ lại tình cảnh vài lần trước gặp Mông Ngưng Băng, thực sự là nghĩ không ra, trên người nữ tử độc ác này rốt cuộc có ưu điểm nào đáng giá Nam Thiên đạo nhân yêu sâu đậm như vậy!
Khóe miệng Nam Thiên đạo nhân giật giật, lộ nụ cười, đây là lần đầu tiên từ khi Cổ Thần gặp Nam Thiên đạo nhân từng nhìn thấy hắn nở nụ cười hài lòng nhất, hoàn toàn là vui sướng xuất phát từ nội tâm.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Từ hai mươi năm trước ta đã làm một chuyện không nên làm, ta nguyện ý như vậy, hai mươi năm qua trong lòng ta chỉ có sầu muộn, chưa bao giờ từng có một tia vui sướng! Tặc hòa thượng kia nói đúng, nếu tâm không vui vẻ, sống cũng như chết, nếu tâm vui vẻ, chết cũng như sống…
- Ha ha ha! Ta đã sống hơn bảy mươi năm, kết quả là đồ đệ của ta dạy ta xử thế như thế nào, ta muốn cứu, vậy thì cứu, nếu không cứu ta sống cũng như chết. Hai mươi năm trước là ta đã phụ nàng, hai mươi năm sau, ta không muốn lại phụ lòng nàng một lần nữa!
- Phụ thân, người… Người còn yêu bà ta?
Hư Tử Uyên kinh hãi ngạc nhiên hỏi.
Nam Thiên đạo nhân nhắm hai mắt lại, chậm rãi gật đầu, tựa hồ như đang nhớ lại hai mươi năm trước, lẩm bẩm nói:
- Nàng vốn không phải là bộ dáng này, nàng thiện lương giống như con, ta đã đáp ứng nàng, sẽ chiếu cố nàng cả đời, ta đáp ứng nàng, sẽ cùng nàng đi khắp thiên hạ, ta đã đáp ứng nàng, muốn hóa giải thù hận giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông… Thế nhưng, tất cả các hứa hẹn, một điều ta cũng không làm được, ngược lại để Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông thù cũ chưa xong, thù mới lại sinh, tất cả hành động của nàng sau này đều là ta bức, không thể trách được nàng, tất cả đều là ta sai, nếu như hai mươi năm trước ta không khuất phục tông môn, không vứt bỏ nàng, tất cả chuyện này cũng đã không phát sinh… Tất cả đều không…
Ngữ khí của Nam Thiên đạo nhân tràn ngập tự trách, hai nàng nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Đột nhiên, tiếng ô ô trong cổ họng từ dưới mặt đất truyền đến, Mông Ngưng Băng ăn vào nghịch mệnh hoàn, rốt cuộc cũng đã bảo vệ được tính mệnh, những lời nói của Nam Thiên đạo nhân đều rơi hết vào trong tai nàng.
Từ lâu nàng đã rơi lệ đầy mặt, nhưng không hề có người chú ý tới, thẳng cho tới lúc này thân thể đã khôi phục không ít, tiếng ô ô mới đánh động mọi người.
- Huynh vì sao… Những lời này vì sao không nói với ta sớm một chút, vì sao?
Mông Ngưng Bằng khóc rống lên, nước mắt như mưa.
- Đều do ta, là ta không có dũng khí đối mặt… Ta duy nhất chỉ tại thời điểm ban đêm mới có thể nghe được thanh âm trong lòng chính mình, sau mỗi ngày đều phải đội lên một cái mặt nạ, đối mặt với người khác, ta là không buông được tất cả… Nhưng ta thực sự mệt mỏi, tròn hai mươi năm rồi, ta mỗi ngày sinh hoạt trong sầu muộn, thực sự mệt mỏi… Ta thu một đệ tử tốt, là hắn cho ta biết ý nghĩa cuộc đời… Tu chân không phải là vì trường sinh, mà là vì tâm niệm thư sướng, nếu sống thống khổ, vậy trường sinh… Chính là thống khổ vĩnh viễn không điểm dừng lại… Chỉ dưới tiền đề trong lòng vui vẻ, trường sinh mới là đại đạo, Ngưng Băng… Từ giờ trở đi, ta sẽ không chịu tông môn ước thúc, không tiếp tục chịu cái nhìn của người khác, chỉ cầu tâm niệm vui vẻ, làm chuyện ta muốn…
Nam Thiên đạo nhân chậm rãi nói, thần tình trang trọng, tựa hồ như cảm ngộ nhân sinh.
- Đã muộn… Đã quá muộn…
Trong mắt Mông Ngưng Băng không ngừng trào nước mắt, khẽ lắc đầu, nói:
- Phạm nhi đã chết, sinh mệnh của ta tại hai mươi năm cũng đã chết, ta sống chính là vì báo thù… Báo thù… Chỉ có báo thù trong lòng ta mới có thể thư sướng, nếu không còn cừu hận, ta sống không bằng chết…
Ba người Cổ Thần, Hư Tử Uyên và Mông Tiên Âm liếc mắt nhìn nhau, đoạn ân oán hai mươi năm trước này ba người nhiều nhiếu ít ít biết được một phần, thế nhưng không hề biết Phạm nhi trong miệng Mông Ngưng Băng là người phương nào.
Cổ Thần nhìn Hư Tử Uyên, Hư Tử Uyên lắc đầu, nhìn Mông Tiên Âm, Mông Tiên Âm cũng lắc đầu.
Nhìn bộ dáng cực kỳ bi thương của Mông Ngưng Băng, Cổ Thần cũng có thể lý giải vì sao tính cách của Mông Ngưng Băng lại trở nên độc tới như vậy, người đáng trách tất có chỗ đáng thương!
Thế gian có nhân có quả, bởi vì phải trải qua bi thảm hai mươi năm trước, sau đó mới biến đổi tính cảnh thành độc ác!
Nếu như không coi nặng Phạm nhi tới vậy, Mông Ngưng Băng làm sao có thể hình thành lòng báo thù mãnh liệt?
- Là Hư Thiên Tông, Hư Thiên Tông hại chết Phạm nhi…
Nói tới Phạm nhi, thần sắc cảm động vừa rồi của Mông Ngưng Băng tan đi, sắc mặt lại chuyển thành băng sương.
- Phạm nhi… Hắn không chết!
Nam Thiên đạo nhân nói.
Lời này của Nam Thiên đạo nhân vừa ra, trong mắt mọi người đều sáng lên.
Nhất là hai mắt Mông Ngưng Băng, giống như trong bóng tối vô tận thấy được ánh rạng đông hi vọng, trong mắt trở nên phấn chấn hơn nhiều.
- Huynh nói cái gì? Phạm nhi nó không chết?
Mông Ngưng Băng cấp thiết hỏi, trong thanh âm tràn ngập hi vọng.
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, trấn định nói:
- Đúng vậy, Phạm nhi… Nó không chết!
Trong mắt Mông Ngưng Băng tựa hồ khôi phục được một chút lực lượng, từ dưới mặt đất đứng lên, nắm lấy cánh tay Nam Thiên đạo nhân, vội la lên:
- Nó ở đâu? Nó ở đâu?
Ánh mắt ba người Cổ Thần, Mông Tiên Âm và Hư Tử Uyên nhất tề rơi vào mặt Nam Thiên đạo nhân, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ và hi vọng biết đáp án.
Bất quá Nam Thiên đạo nhân không trực tiếp nói ra đáp án, thần tình có chút mê man, tựa như đang hồi tưởng lại chuyện cũ trước kia, chậm rãi nói.
Hơn hai mươi năm trước, Hư Nam Thiên mới chỉ trên dưới năm mươi tuổi, bước vào Mệnh Tuyền cảnh chỉ hơn mười năm, đối với một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, trên dưới năm mươi tuổi vẫn tương đối trẻ trung.
Nam Thiên đạo nhân được Hư Thiên Tông bồi dưỡng trở thành người nối nghiệp chưởng giáo chí tôn đời tiếp theo, cho tới khi tu vi đạt tới Linh Anh hậu kỳ mới để cho hắn ra ngoài lịch lãm tu luyện, đồng thời lúc lịch lãm tại Bắc Hoang gặp gỡ thánh nữ Băng Thần Tông đương nhiệm --- Mông Ngưng Băng.
Mông Ngưng Băng so với Hư Nam Thiên lớn hơn mười tuổi, kinh lịch so với Hư Nam Thiên không khác biệt nhiều, cũng được tông môn coi như bảo bối, thẳng cho tới khi tu vi bước vào Đoạt Xá kỳ mới để cho nàng một mình rời khỏi tông môn.
Hai người gặp nhau tại Bắc Hoang, tuy rằng tuổi tác hai người đã năm mươi, sáu mươi tuổi, thế nhưng lần đầu tiên rời khỏi tông môn, lần đầu tiên lịch lãm thế gian, trên thực tế tâm tình so với thanh thiếu niên vừa mới vào đời không khác biệt nhiều.
Tại Bắc Hoang, hai người cùng nhau trải qua vài lần sinh sinh tử tử, không biết từ khi nào mọc lên tình cảm yêu thương. Lúc đầu cả hai đều không biết thân phận của nhau, đến khi biết được hai người đã trầm luân trong bể tình, Hư Nam Thiên đáp ứng Mông Ngưng Băng sẽ chiếu cố nàng suốt đời, sẽ cùng nàng đi khắp thiên hạ, sẽ hóa giải thù hận bao nhiêu năm giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 94: Thân thế của tiểu hòa thượng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hai người cùng nhau sinh sống tại Bắc Hoang hơn một năm, cùng nhau lập lời thề, sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ!
Đáng tiếc, sau khi trở lại tông môn, Hư Nam Thiên nói chuyện giữa hắn và Mông Ngưng Băng cho tông môn, đã bị chưởng giáo Hư Thanh Phong và thủ tọa thái thượng tưởng lão Vô Vi kịch liệt phản đối.
Thù hận giữa Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông sao có thể chỉ bằng Hư Nam Thiên là có thể đơn giản hóa giải? Ngược lại, Hư Thanh Phong mạnh mẽ lên án Hư Nam Thiên, coi như bị yêu nữ Băng Thần Tông mê hoặc.
Dưới kiến nghị của thủ tọa thái thượng trưởng lão Vô Vi, chọn tôn nữ một vị thái thượng trưởng lão trong tông gả cho Hư Nam Thiên làm vợ, để chặt đứt qua lại giữa hắn và Mông Ngưng Băng.
Khuất phục tông môn, khuất phục trước áp lực tông môn, tuy rằng Hư Nam Thiên không muốn, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.
Mông Ngưng Băng trở lại Băng Thần Tông, đầy cõi lòng hi vọng chờ đợi Hư Nam Thiên hóa giải thù hận của Hư Thiên Tông đối với Băng Thần Tông, đến Băng Thần Tông cầu hôn, thế nhưng tin tức chờ được lại là Hư Nam Thiên thành thân.
Hư Thiên Tông cố ý truyền tin tức Hư Nam Thiên thành thân đi khắp thiên hạ, thiên hạ đều biết rõ, mục đích chính là vì để Mông Ngưng Băng biết được, nàng muốn gả cho Hư Nam Thiên chỉ là si tâm vọng tưởng!
Đả kích tàn khốc này khiến trong lòng Mông Ngưng Băng giống như bị dao cắt, len lén chạy ra khỏi Băng Thần Tông, ẩn nấp hơn nửa năm lại phụ cận Hư Thiên Tông, tại một lần phu phụ Hư Nam Thiên ra ngoài đột nhiên xuất hiện đánh lén, khiến thê tử Hư Nam Thiên bị trọng thương.
Hư Nam Thiên mang theo thê tử chạy trốn trở về Hư Thiên Tông, thủ tọa Bách Thảo Phong lúc đó chỉ có thể bảo vệ được thai nhi, đó là Hư Tử Uyên, nhưng băng phách hàn khí đã bám vào thai nhi mấy tháng liền, theo Hư Tử Uyên trưởng thành, băng phách hàn khí cũng tăng mạnh không chỉ trăm lần, chuyển hóa thành huyền âm hàn khí, cũng hình thành huyền âm tuyệt mạch.
Sự kiện này trực tiếp dẫn phát đại chiến giữa Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông bộc phát, trong lúc nhất thời hai tông môn đánh nhau long trời lở đất, cao thủ tổ tiên hai tông hầu như chết sạch trong trận chiến đấu này, thủ tọa ngũ mạch Hư Thiên Tông đều chết, thay vào đó là đám người đồng lứa Hư Nam Thiên, Vô Thủy như Hoàng Dược Tiên, Quản Bách Dương…
Băng Thần Tông cũng tổn thất thảm trọng, tông chủ đời trước thân tử đạo tiêu, nhưng không hề trách tội Mông Ngưng Băng khơi mào sự cố, ngược lai trước khi lâm chung truyền lại vị trí tông chủ cho Mông Ngưng Băng.
Sư phụ, sư thúc, sư bá đời trước đều đã chết hết, để hận ý trong lòng Mông Ngưng Băng dâng trào, vì muốn trả thù Hư Nam Thiên đã làm ra một chuyện ngu xuẩn nhất, câu dẫn bạn thân sinh tử của Hư Nam Thiên là Bồ Già, sinh ra một nhi tử, đặt tên Phạm Âm.
Bồ Già là cao tăng phật môn, cùng với A Cưu La vương được tôn xưng phật môn song bích, đồng thời Bồ Già từng ngẫu nhiên nhận được truyền thừa đạo thống của đệ nhất kim cương Già La Trang, chuyển tu công pháp Ngũ Chuyển Kim Cương Bất Diệt Thần thể, chính là bí pháp phật môn vô thượng, so với la hán kim thân của A Cưu La vương còn tốt hơn.
Tuổi tác Bồ già so với A Cưu La vương mặc dù nhỏ hơn, tu vi cũng thấp hơn so với A Cưu La vương, nhưng thực lực thực tế tuyệt đối không kém, đồng thời phật hiệu của Bồ Già không dưới A Cưu La vương. Hai mươi năm trước, tại Đế Đình Đại Linh, Bồ Già chính là cao tăng hậu bối giảng kinh tốt nhất, được nhiều tín đồ tham bái nhất.
Vì thế A Cưu La vương canh cánh trong lòng, sau đó Bồ Gia và Mông Ngưng Băng sinh hạ một nhi tử, phật giáo chú ý tới giới dục giới sắc, vì vậy Bồ Già bị A Cưu La vương chỉ trích, trái với giáo lý phật giáo, khinh nhờn phật môn.
Đế Đình Đại Linh làm khó, đế quân tự mình hạ lệnh, bắt giữ Bồ Già, lấy chúng sinh nghiệp hỏa đốt chết, từ đó về sau A Cưu La vương không còn đối thủ Bồ Già, trở thành cao tăng phật môn hậu bối đầu tiên khai đàn giảng đạo, không người có thể so sánh, giáo đồ tín ngưỡng đủ so sánh được với cao tăng thế hệ trước.
Bồ Già là phật môn chi sĩ, cùng với Mông Ngưng Băng bất quá là một đêm nghiệt duyên, bị Mông Ngưng Băng mê hoặc, sinh một con trai, cho dù đặt tên phật môn Phạm Âm, nhưng cũng chỉ có thể để một mình Mông Ngưng Băng nuôi nấng.
Khi sinh Phạm Âm cách lúc Mông Ngưng Băng đánh chết thê tử Hư Nam Thiên hơn hai năm, lúc này đại chiến giữa Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông tạm thời kết thúc, cao thủ tổ tiên liên tục chém giết hơn hai năm, hầu như chết sạch hai phần mười.
Mông Ngưng Băng sinh hạ Phạm Âm không phải ở trong Băng Thần Tông, tông chủ không chồng lại mang thai không phải là một chuyện tốt đẹp gì, vì vậy Mông Ngưng Băng tìm một sơn cốc bí mật cách Băng Thần Tông mấy nghìn dặm, sinh ra Phạm Âm.
Thế nhưng, lúc Phạm Âm xuất thế, tu sĩ Hư Thiên Tông lại tìm tới nơi, Mông Ngưng Băng vừa mới sinh sản, một thân tu vi không thể phát huy được sáu thành, vì vậy Phạm Âm ra lời liền bị tu sĩ Hư Thiên Tông bắt đi.
Phạm Âm bị bắt tới Hư Thiên Tông, cao tầng Hư Thiên Tông sự định công khai xử tử Phạm Âm, mục đích muốn đả kích Mông Ngưng Băng, thế nhưng Phạm Âm là con trai của bạn thân sinh tử của Hư Nam Thiên và Mông Ngưng Băng sinh ra, hắn đối với Mông Ngưng Băng vẫn luôn nặng tình nặng nghĩa, làm sao có thể để Phạm Âm chết đi như vậy?
Lúc này Hư Thanh Phong đã chết Hư Nam Thiên kế thừa vị trí chưởng giáo chí tông Hư Thiên Tông, hắn muốn bảo vệ tính mệnh của Phạm Âm lại bị chúng trưởng lão và thái thượng trưởng lão Hư Thiên Tông kiên quyết phản đối.
Hư Nam Thiên không quyết trở mặt với chúng trưởng lão và thái thượng trưởng lão, cứu Phạm Âm ra khỏi Hư Thiên Tông, từ đó về sau bỏ qua vị trí chưởng giáo Hư Thiên Tông.
Tông chủ phản bội tông môn, đây chính là một việc mất mặt nhất đối với Hư Thiên Tông, việc này chỉ có một số rất ít thái thượng trưởng lão và trưởng lão biết được, Vô Thủy tiếp nhận chức vị chưởng giáo chí tôn, liền lập tức đè ép chuyện này xuống, đối với bên ngoài nói là Hư Nam Thiên đã tử vong trong lúc chiến đấu với Băng Thần Tông.
Chuyện của Phạm Âm không giải quyết được gì, cho dù là tu sĩ Hư Thiên Tông cũng không có bao nhiêu người biết, thời gian trôi qua hai mươi năm, cái tên Phạm Âm này ngoại trừ một số cực ít người, thiên hạ không ai biết đến.
Hư Nam Thiên rời khỏi Hư Thiên Tông, tiếng là phản bội tông môn, cũng tự nghĩ chính mình không xứng với cái họ “Hư”, trong lòng vô cùng trống rỗng mờ mịt, cuối cùng làm đạo sĩ, mang theo Phạm Âm tới Đại Linh tìm kiếm Bồ Già.
Đáng tiếc, chính vào lúc này Bồ Già bị Đế Đình Đại Linh xử tử, thân tử đạo tiêu, bất quá Bồ Già may mắn chạy ra được một tia thần niệm, báo mộng truyền tin cho Nam Thiên đạo nhân, hắn đã chôn đạo thống truyền thừa của Già La Trang tại một vị trí bí mật, để Nam Thiên đạo nhân lấy đi, sau này giao lại truyền thừa đạo thống của Già La Trang cho Phạm Âm, từ đó về sau trên đời không còn tin tức về Hư Nam Thiên nữa, Nam Thiên đạo nhân lấy bí pháp vô thượng của Bồ Già lưu lại, mang theo Phạm Âm trở lại Đại Doanh, ẩn tư tại Lam Không Sơn.
Nam Thiên đạo nhân dạy Phạm Âm một ít bí pháp Hư Thiên Tông, về phần truyền thừa đạo thống của Già La Trang, hai loại bí pháp vô thượng Ngũ Chuyển Kim Cương Bất Diệt Thần Thể, Ngũ Luân Đại Thủ Ấn thì truyền hết cho Phạm Âm, để hắn tự mình tìm hiểu.
Cứ như vậy, thoáng cái trôi qua hơn mười năm…
Thiên hạ có một đôi sư đồ quái dị, một đạo sĩ mặc đạo y bát quái là sư phụ, một tiểu hòa thượng đầu trọc là đồ đệ!
Nam Thiên đạo nhân kể lại chuyện cũ, hoàn toàn đắm chìm trong tình cảm trước đây, bỗng nhiên vui cười, bỗng nhiên bi thương, một lần kể lại kéo dài gần một canh giờ mới giảng hết chuyện cũ trong hai mươi năm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius