Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 519: Nội gián.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
La Như Húc là một trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên người khoác áo choàng không giống cách ăn mặc của người nước Phong, tay cầm trúc côn. Chào hỏi xong Quan Mộ dẫn mọi người đi vào bên trong, vừa đi vừa chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Đây là cháu trai của ta qua giúp việc một chút. Phụng Ti đại nhân, muộn thế này ngài còn chưa về?
La Như Húc tỏ ra quen thuộc nơi này, rất tự nhiên ngồi xuống nói:
- Bên trong trân châu dùng hết rồi, bên này còn trân châu hay không?
Quan Mộ cười nói:
- Là Đại Tế Ti muốn dùng?
La Như Húc gật đầu:
- Đại Tế Ti thích uống trà ngâm cùng bột trân châu, ngài biết rồi mà!
- Phụng Ti đại nhân tới đúng lúc, bên này chúng tôi có trà mới còn muốn mời đại nhân cho ý kiến!
Quan Mộ cười nói:
- Cả nước Phong chỉ có Phụng Ti đại nhân biết thưởng thức trà!
La Như Húc có vẻ đắc ý, nói:
- Trà của ngươi ta đều thử qua, còn có gì tốt hơn?
Hắn liếc qua Hàn Mạc dường như không muốn thấy Hàn Mạc.
Quan Mộ rất giỏi quan sát sắc mặt, có thể nói là lợi thế bậc nhất của lão, nhưng lão không mời Hàn Mạc đi xuống, vẫn cười nói:
- Phụng Ti đại nhân, kỳ thật trà này là cháu của tại hạ, biết đại nhân thích thưởng thức trà nên đặc ý mang tới!
Hàn Mạc là người nhạy bén, liền phản ứng, chắp tay cười nói:
- Đúng vậy, tiểu chất nghe bá phụ kể Phụng Ti đại nhân thích uống trà, là cao thủ trà đạo cho nên tiểu chất đi nhiều nơi tìm kiếm, cuối cùng may mắn tìm ra một loại trà mới, mời đại nhân nếm thử!
Quan Mộ nhắc khéo Hàn Mạc, hắn đương nhiên hiểu, càng có thể có cớ lấy trà ra.
La Như Húc có vẻ nghi hoặc, Quan Mộ cũng đi ngâm trà, sau đó tự mình rót mời La Như Húc, cười nói:
- Phụng Ti đại nhân, ngài thử một chút.
La Như Húc nâng chén lên ngửi thử, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc:
- Trà này có hương vị kỳ quái, dường như rất đặc biệt!
Nhấp một ngụm, mắt híp lại dường như là thưởng thức, sau một lát mới nói:
- Quả nhiên là trà mới, lá trà là thượng đẳng, mùi vị rất tốt, chỉ là… hình như có mùi sữa…!
Sau nhìn Quan Mộ hỏi:
- Lão Quan, ngài nói đây là trà gì, mỗ đúng là chưa từng uống qua!
Quan Mộ vuốt râu cười:
- Đây chính là trà thanh tuyền, là loại trà tốt nhất, lá trà đã trải quả xử lý đặc biệt!
- Xin chỉ giáo?
- Lá trà được cẩn thận lựa chọn sau đó ngâm trong sữa tươi… loại sữa của phụ nhân vừa sinh, ngâm nửa tháng, sau đó mới chế tác mà thành!
Quan Mộ mỉm cười nói:
- Sữa ngấm vào trong lá trà nên khi uống trà có vị sữa thoang thoảng bên trong, mà nước dùng để pha trà chính là nước mưa xuân, cái này rất khó a!
Hàn Mạc bên cạnh nghe thế cũng cảm thấy rất hứng thú, cho tới nay hắn chưa hề nghiên cứu về trà đạo, bây giờ nghe Quan Mộ nói về phương pháp chế trà chỉ cảm thấy cổ quái!
La Như Húc thở dài:
- Đầu óc người nước Khánh phức tạp a, luôn nghĩ ra biện pháp độc đáo!
Nhìn hướng Hàn Mạc cười nói:
- Hậu sinh cũng thật có tâm!
Hàn Mạc biết người này đang tỏ ra cảm ơn mình, La Như Húc thật sự nghĩ trà này là do Hàn Mạc tìm kiếm kính biếu hắn.
- Phụng Ti đại nhân thích là tốt rồi!
Hàn Mạc cố tỏ ra khiêm tốn, Quan Mộ giữ mình lại trong phòng cố tình lung lạc La Như Húc chắc chắn chuyện không đơn giản.
Quan Mộ không kêu Hàn Mạc ngồi xuống mà tự mình ngồi xuống bên cạnh La Như Húc nói:
- Trà này rất hiếm nhưng vì đại nhân nên cố ý mang tới một ít, để đại nhân có thời gian sau này từ từ thưởng thức, chỉ là… trân châu hiện giờ chưa có, tất cả cao cấp trân châu ngày mai mới tới, ngày mai ta sẽ phái người mang tới cho ngài.
La Như Húc hơi nhíu mày:
- Vào thành?
Quan Mộ cười nói:
- Tất cả nhờ đại nhân chỉ bảo, thật ra hôm nay có một ít, nhưng chỉ là hàng thường, loại tốt nhất ngài mai mới tới… đại nhân có thể lấy về trước nhưng chắc là không đủ dùng.
La Như Húc ngẫm nghĩ một chút nhất thời không lên tiếng.
Quan Mộ lại mời La Như Húc uống trà, thấp giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, đưa hàng vào thành cũng là chuyện thường mà, tại sao hôm nay đại nhân cảm thấy khó xử. Hay là đã xảy ra chuyện gì?
La Như Húc nhíu mày, nhìn Hàn Mạc một cái, Quan Mộ cũng nói:
- Phụng Ti đại nhân yên tâm, người cháu này của ta rất đáng tin, miệng mồn kín đáo, ngài không phải lo. Phụng Ti đại nhân là người tài giỏi của nước Phong, hắn rất muốn hướng ngài học tập một chút.
La Như Húc chỉ là một phụng ti chuyên ra ngoài mua hàng cho Đại Tế Ti, không tính là quan lớn gì, nhưng Quan Mộ cung cung kính kính đối với hắn cho nên trong lòng La Như Húc rất thoải mái, xua tay cười nói:
- Mỗ chỉ là tôi tớ của Đại Tế Ti cũng không tài giỏi gì, Lão Quan quá lời!
Quan Mộ nghiêm túc nói:
- Cũng không phải nói quá, Đại Tế Ti đại nhân là ai chứ, ngài ra ngoài thay mặt cho Đại Tế Ti chọn đồ, đó là tín nhiệm ngài, ở nước Phong có mấy người được Đại Tế Ti đại nhân tín nhiệm như ngài?
La Như Húc nghe vậy cả cõi lòng thỏa mãn, gương mặt dãn ra đắc ý:
- Nếu nói đến tín nhiệm, Đại Tế Ti tín nhiệm mỗ là không có gì nghi ngờ!
Dừng một chút rồi thở dài:
- Vào thành cũng không phải không được, chẳng qua gần đây xảy ra chút chuyện, thủ vệ rất nghiêm… người lạ không tiện!
- Thành Thần Sơn tường đồng vách thiết còn có thể xảy ra chuyện gì?
Quan Mộ vuốt râu nói:
- Trong đó còn có những binh sĩ tinh nhuệ nhất nước Phong bảo vệ, chỉ sợ ruồi bọ cũng khó bay!
La Như Húc lắc đầu, liếc Hàn Mạc mới ghé vào Quan Mộ nói:
- Đứa nhỏ này … miệng thật sự kín chứ?
- Phụng Ti đại nhân yên tâm, nói chuyện ở trong này một chữ cũng không ra ngoài!
La Như Húc gật đầu nói:
- Ngài nói vậy ta cũng không lo lắng quá, Lão Quan, ngài biết mỗ có nhiều chuyện không nói ra sẽ rất khó chịu, có việc ta với ngài nói nói một chút nhưng đừng nói ra ngoài, nếu không hậu quá khó có thể tưởng tượng!
Quan Mộ gật đầu:
- Phụng Ti đại nhân yên tâm, điểm này ta hiểu!
La Như Húc cười khổ:
- Thành Thần Sơn cũng không phải tường đồng vách thiết, ngài biết không, gần đây, ba ngày trước có Hồng đầu nhân đột nhập vào Thần Sơn thiếu chút nữa còn vào được nội thành, may là Thị vệ trưởng Cam Lợi bày ra cạm bẫy chặn được hung thủ, nếu không rất là nguy hiểm!
- Cạm bẫy?
- Đúng rồi!
La Như Húc thấp giọng:
- Hồng đầu nhân có nội ứng trong đội thủ vệ ngoài thành, cho nên hắn mới có thể trà trộn vào trong Thần Sơn ám sát Tù trưởng. Tuy nhiên Thị vệ trưởng Cam Lợi biết có người định ám sát Tù trưởng nên bày ra cạm bẫy chờ đợi Hồng đầu nhân rơi vào rồi bắt sạch một mẻ. Đêm đó có hơn hai mươi Hồng đầu nhân rơi vào bẫy, sau một hồi vây sát tất cả bị giết gần hết, bọn họ rất lợi hại, dù toàn lực vây bắt nhưng vẫn để lọt lưới vài người. Thị vệ trưởng Cam Lợi vì phải bảo vệ Thần Sơn nên không tiện truy đuổi, hôm đó phái Vệ kỳ bản Y Liên Liệt đuổi theo, nhưng mà đến hôm nay chưa bắt được bọn họ, lại còn bị chết mười mấy người…!
Hàn Mạc nghe vậy trong lòng hiểu được, nguyên trước đây gặp mấy người đó chính là bọn người ám sát Tù trưởng chạy ra.
Nhưng theo lời La Như Húc thì Thị vệ trưởng Cam Lợi có phải là chính là Bạch Xà Cam Lợi Thái mà Hàn Thanh đã nhắc tới?
Hắc Xà A Phổ La bị giết ở nước Yến, bây giờ Nam Xà Bố Tốc Cam thủ hạ mạnh nhất chỉ còn Bạch Xà Cam Lợi Thái, nhưng mà không biết Bố Tốc Cam có hay tin Hắc Xà đã chết hay chưa?
Tuy nhiên mấy tin tức này, Hàn Mạc cũng không quan tâm, chủ yếu Hàn Mạc muốn biết tin tức của Chu Tiểu Ngôn.
Quan Mộ liếc nhìn Hàn Mạc, sau đó cười tủm tỉm nói:
- Phụng Ti đại nhân đừng sợ!
Dừng một chút nói:
- Phụng Ti đại nhân nói thành Thần Sơn ngoài chuyện này còn có chuyện khác phiền toái?
La Như Húc như muốn nói rồi lại uống một ngụm trà, nhất thời yên lặng.
Quan Mộ cười ha ha, nói:
- Phụng Ti đại nhân, nơi này ngoài có trà còn có một ít đặc sản, mời đại nhân xem một chút!
Sau đó đứng dậy:
- Đại nhân chờ một chút, sẽ có người mang lên!
Đôi mắt La Như Húc hiện ra vui mừng, nhưng nháy mắt liền tan biến, chỉ ồ một tiếng.
Quan Mộ đứng dậy đi ra ngoài, quay lại cầm theo một chiếc hộp đặt lên bàn, hạ giọng nói:
- Phụng Ti đại nhân, ngài xem!
La Như Húc để chén trà xuống bàn, đứng dậy đi qua, Quan Mộ cũng mở chiếc hộp ra, Hàn Mạc thấy rõ trong hộp là ngọc Như Ý!
Ánh mắt La Như Húc sáng lên, Quan Mộ đem chiếc hộp đóng lại giao cho La Như Húc, nói:
- Phụng Ti đại nhân, Hồng đầu nhân tà tâm chưa dứt, chỉ mong ngọc Như Ý này giúp đại nhân được mọi chuyện như ý, đây là tâm ý của tại hạ mời ngài nhận lấy.
- A… chuyện này sao được!
Miệng La Như Húc nói như vậy nhưng không che giấu vẻ vui sướng.
- Đại nhân là không coi ta là bằng hữu!
Quan Mộ nghiêm mặt nói:
- Chỉ là mong đại nhân bình an như ý, đây là lễ nghi nước Khánh ngài không nên từ chối.
- Lão Quan, hảo ý của ngài ta xin nhận!
La Như Húc ôm lấy hộp ngọc mới trở lại ngồi xuống, nhìn hắn không nỡ xa ngọc như ý thần sắc lại hơn phần cẩn thận:
- Gần đây có chuyện quan trọng, chỉ là…việc này quan trọng mỗ phải nói trước. Tuy ngài là bằng hữu đáng tín nhiệm của mỗ nhưng nếu không nói ra trong lòng ta thấy khó chịu, nhưng ngài khi nghe xong nhất định không được lộ ra dù chỉ là một điểm… nếu không sẽ gặp họa sát thân!
Tới lúc này Hàn Mạc đã hiểu quan hệ của hai người này.
Phụng Ti đại nhân tham tài, Quan Mộ không thiếu chính là bạc, hai bên lựa chọn chung một con thuyền chính là một bên bán tin, một bên mua tin.
Nói trắng ra là Quan Mộ lấy tiền mua tin tức Thần Sơn từ Phụng Ti mà thôi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 520: Chu Tiểu Ngôn tác oai tác quái.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Quan Mộ để lộ nội tuyến của mình trước mặt Hàn Mạc, không chút kiêng dè, đúng là khiến Hàn Mạc kinh ngạc.
Hàn Mạc thầm nghĩ Quan Mộ là người cực kỳ khôn khéo, tài năng trác tuyệt, một người như vậy hành sự nhất định cực kỳ cẩn thận, là một nhân vật quan trọng trong nội tuyến của lão, lão lại đem giao dịch bí mật giữa mình và La Như Húc hiển lộ trước mắt, điều này cũng là khác thường.
Quan Mộ tuy nói với Hàn Mạc ngay từ đầu không tán thành việc nghĩ kế hoạch cứu viện, nhưng sau khi quyết định lão lại đưa ra một tấm bản đồ cực kỳ rõ rang về nội tuyến. Quả là một hành động hết lòng tương trợ.
Trước thái độ đó của Quan Mộ thì Hàn Mạc lại có chút nghi hoặc. Chẳng nhẽ chỉ vì một phong thư mà khiến Quan Mộ thay đổi thái độ như thế? Hàn Mạc cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Nhưng sự tình cấp bách cũng không tiện hỏi Quan Mộ vì sao làm thế, mà cần tập trung khai thác triệt để tin tức từ La Như Húc.
Quan Mộ nhìn La Như Húc nói:
-Phụng ti đại nhân yên tâm, ta tuy thích dò hỏi nhưng cũng sẽ không tiết lộ nửa lời đâu.
La Như Húc gật đầu ghé sát lại nói:
-Lão Quan, quả thực chuyện này khi xảy ra sẽ xuất hiện một trận huyết chiến, mấy tháng trước nội thành xảy ra một vụ mất trộm, bị mất một số thứ quan trọng. Kết quả là Thị vệ trưởng Cam Lợi bị đánh mấy chục roi.
Hàn Mạc nghe vậy trong lòng cảm thấy căng thẳng, biết La Như Húc muốn nói đến Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh lấy thánh vật là chuyện rất bí mật. Nội bộ bên trong cũng giấu diếm cực nhanh không có mấy người biết chuyện này. Tuy nhiên La Như Húc là Nội phụng ti, biết được điều này cũng không có gì lạ.
Ngọc Như Ý ở ba nước khác, thực sự là đồ vật cực kỳ đắt tiền. Đối với một đất nước nghèo khổ như Phong quốc, càng hiếm thấy. Đối với một gã Nội phụng ti nho nhỏ, có thể nói là báu vật quý nhất.
Được một bảo vật như vậy, La Như Húc sẽ phải để lộ tất cả những gì hắn biết.
Quan Mộ nheo mắt nói:
-Thị vệ Cam Lợi cũng bị đòn sao? Xem ra chuyện này quả không phải là tầm thường. Phụng ti đại nhân rốt cuộc vật bị đánh cắp là gì, sao lại quan trọng thế?
La Như Húc ghé sát vào tai Quan Mộ hạ giọng, gằn từng chữ:
- Đó là Thánh vật của Phong quốc chúng ta.
Quan Mộ hiện ra vẻ khiếp sợ:
- Cái gì? Thánh…Thánh vật?
La Như Húc vội la lên:
-Lão Quan chuyện này quả là như vậy. Đại Tế Ti và Tù trưởng đã nói chuyện với nhau, nếu để chuyện đó lan truyền ra ngoài, đó là muốn vào hố Vạn Xà.
Quan Mộ nghiêm nghị nét mặt, khẽ gật đầu.
Hàn Mạc không biết hố Vạn Xà là cái gì, nhưng Quan Mộ thì hiểu rõ đó là một loại tử hình ở thành Thần Sơn, chỉ có khinh thường thánh vật hoặc Đại Tế Ti mới bị nhận lấy hình phạt thảm khốc này.
Hố Vạn Xà, tên như ý nghĩa. Trong hố sâu thả vô số độc xà, đem người nhốt vào đó, kết quả là người đi đến đâu cũng bị rắn quấn cắn đến chết.
Quan Mộ nhẹ giọng hỏi:
- Thánh vật… thật sự bị đánh cắp?
La Như Húc lắc đầu nói:
- Nếu thật sự bị đánh cắp chẳng phải là chọc cả trời sao?
Quan Mộ vuốt chòm râu nói:
- Có bắt được kẻ trộm đó không?
La Nhật Húc nói:
- Chuyện này quả thực đúng là kỳ lạ, bọn trộm thủ đoạn cực kì cao minh. Hai kiện thánh vật đúng là đều bị đánh cắp, thời điểm hai gã đạo tặc chạy ra khỏi thành mới bị phát hiện. Thị vệ trưởng A Phổ La dẫn theo Hắc Xà đuổi theo.
Ngừng lại một chút trên mặt hắn lộ ra vẻ lỳ lạ:
- Nói ngài cũng không biết, ta nghe bọn hắn về bẩm báo với Đại Tế Ti hai gã đạo tặc đi nhầm vào Quỷ Lâm. Hắc Xà tìm chúng trong đó suốt hai tháng trời mới bắt được bọn họ. Trong hai tháng trời đó, Đại Tế Ti và Tù trưởng ngày đêm không ngủ. Đại Tế Ti tâm trạng không yên đã giết không ít tôi tớ.
Nói tới đây trên mặt La Như Húc hiện ra vẻ khiếp đảm, có lẽ là nhớ đến thời điểm Đại Tế Ti giết người.
Quan Mộ làm ra vẻ quan tâm nói:
- May mắn Phụng ti đại nhân không việc gì. Đại Tế Ti đối với Phụng ti đại nhân thật là quan tâm.
La Như Húc khoát tay, dường như không muốn nói ra việc này, trầm ngâm một lúc mới nói:
- May mắn là thánh vật không việc gì, nếu không thì chết cả loạt.
Hàn Mạc nhíu mày. Hắn biết hai kiện thánh vật là Hắc phúc xà vương đảm và Bát giác chi đều đã bị tách thành thuốc cứu Bích di nương tại sao La Như Húc lại nói Thánh vật vô sự?
Hay là Thánh vật bị mất, bề trên của Phong quốc tìm được vật thay thế để che dấu. Ngay cả Nội phụng ti cũng không biết chân tướng sự việc?
Hàn Mạc cảm thấy chuyện này hết sức lờ mờ, trong lòng đầy rẫy nghi hoặc. Hắn ra vẻ như không hiểu nên hướng về phía Quan Mộ hỏi:
- Bá phụ, Thánh vật đó là cái gì, cháu rất tò mò muốn biết!
Quan Mộ thấy Hàn Mạc hỏi biết chắc chắn là có lý do vì thế trả lời:
- Đó là hai kiện Hắc phúc xà vương và Bát giác chi. Cháu không không nên hỏi nhiều như vậy!
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ là do cháu tò mò mà thôi. Nếu đã là Thánh vật thì việc trông coi nhất định phải rất nghiêm ngặt?
Quan Mộ cũng cười nhìn La Như Húc nói:
- Tìm được là tốt rồi, bài học còn đó hiện giờ lực lượng trông coi chắc sẽ không để xảy ra chuyện này nữa.
La Như Húc cười,lạnh lùng nói:
- Tuy rằng tìm được Thánh vật, nhưng Thánh vật không còn để ở chỗ cũ, muốn bảo vệ cũng không được.
Quan Mộ và Hàn Mạc nhìn nhau. La Như Húc nói lời này quả thật khó hiểu.
La Nhật Húc cũng không giấu diếm:
- Hắc xà chúng thật ra chỉ bắt được một tên trộm, tên còn lại Thị vệ trưởng A Phổ cố tình để cho chạy thoát, chẳng qua là thả con cá nhỏ để bắt con cá lớn. Thị vệ trưởng A Phổ dẫn theo vài tên Hắc Xà đi theo tên kia, phải tìm hiểu đến cùng xem ai là người phái chúng đến trộm thánh vật của Phong quốc.
Quan Mộ hỏi:
- Tra được cả chuyện đó sao?
La Như Húc lắc đầu:
- Cho đến giờ Thị vệ trưởng A Phổ vẫn chưa quay trở về, lành dữ thế nào còn chưa biết?
Hàn Mạc tiếp tục giả bộ ngây thơ nói:
- Phụng ti đại nhân, người nói bắt được đạo tặc tìm Thánh vật về nhưng lại không đem Thánh vật về chỗ cũ, việc này quả thực kỳ lạ.
Quan Mộ ra vẻ quở trách Hàn Mạc:
- Không được nói linh tinh, Phụng ti đại nhân nào có để ngươi xen miệng vào, còn không im miệng cho ta.
Hàn Mạc làm ra vẻ oan ức, cúi đầu.
La Như Húc thấp giọng nói:
- Kỳ thật nói tiếp cũng khó hiểu.Tuy rằng bắt được đạo tặc, tìm được Thánh vật nhưng…Thánh vật hiện giờ đang trong tay tên đạo tặc còn lại.
Hàn Mạc sững sờ
La Như Húc nói:
- Tên kia sau khi bị bắt không giao Thánh vật ra mà ngược lại lấy Thánh vật để ra điều kiện với bọn ta, mỗi ngày còn bắt bọn ta nấu nướng hầu hạ, cho hắn một mình một phòng. Hắn còn nói chỉ cần làm trái ý hắn, hầu hạ hắn không tốt hắn và Xà vương sẽ cùng chết.
Tâm trạng của Hàn Mạc lúc này rất phấn khích.
Hắn vẫn lo lắng Chu Tiểu Ngôn đã bỏ mạng ở trong thành rồi.
Nhưng khi nghe những lời La Như Húc vừa nói Hàn Mạc cảm thấy không thể tin nổi.
La Như Húc thấy Hàn Mạc và Quan Mộ vẻ mặt phấn khích, thở dài:
- Việc này quả thực kỳ lạ nhưng cực kỳ chính xác. Không giấu gì các ngươi đồ ăn mỗi ngày của tên kia đều do ta phụ trách.
Hàn Mạc lúc này chỉ muốn ôm lấy Quan Mộ, rồi quay lại Đông Hải thành cảm tạ Quan Thiếu Hà.
Nếu không phải bởi vì Quan Thiếu Hà, tuyệt đối không thể cùng Quan Mộ liên lạc lên trên, nếu không phải bởi nhờ Quan Mộ thì không thể nghe La Nhật Húc kể rõ sự tình.
Hàn Mạc tưởng rằng lần này nghĩ cách cứu viện, chuyện sẽ hết sức khó khăn nhưng lúc này áp lực trong lòng hắn giảm đi vài phần.
Hắn hiểu rằng vị Phụng ti đại nhân này trở thành trọng yếu trong kế hoạch cứu viện của hắn.
Trong phòng không khí cực kỳ quái lạ, sau một lát Quan Mộ mới cẩn thận hỏi:
- Các ngưới để một tên trộm như thế giỡn mặt?
La Như Húc thở dài:
- Lão Quan, ngươi là người ngoài nên không biết. Ta đã từng nói Xà vương là tổ tiên của chúng ta, đó là vị thần tối cao lẽ nào để Xà vương cùng chết với một tên trộm. Thị vệ trưởng Cam Lợi đã từng nghĩ đến cách dùng độc giết hắn để có thể giải cứu Xà vương. Nhưng không ngờ hắn cũng hiểu về độc dược, bị hắn phát hiên một lần hắn liền nói với chúng ta, sau này nếu phát hiện trong đồ ăn có vấn đề hoặc cơ thể có vấn đề hắn liền giết chết Xà vương. Thị vệ trưởng Cam Lợi không còn cách nào còn để vài tên dược sư ở phòng ngoài nếu tên kia cảm thấy bản thân không thoải mái thì giải thích cho hắn để hắn không nghĩ là bị trúng đọc mà giết Xà vương.
Hàn Mạc cố nhịn cười. Hắn không thể ngờ rằng Chu Tiểu Ngôn lại có thể tác oai tác quai như thế.
Lần đầu hắn thấy Chu Tiểu Ngôn chỉ biết đó là người có năng lực, dù gặp chuyện gì cũng nghĩ ra biện pháp hợp lý.
Hiện giờ xem ra hắn so với mình xem ra còn có phần lợi hại hơn.
Thần dân Phong Quốc không thể ngờ tên tiểu tử kia lại đem thánh vật ra true đùa như thế. nếu chuyện này lộ ra thì Phong quốc thượng tầng không thể chấp nhận sự sỉ nhục đó. Nếu không vì La Như Húc ham tài thì có lẽ không bao giờ phát hiện trong lòng Phong Quốc đang có một trò hay như thế.
Dường như La Như Húc có chút xấu hổ về chuyện này cuối cùng ngừng câu chuyện nói:
-Lão Quan, muộn rồi ta phải trở về hầu hạ Đại Tế Ti.
Hắn liếc Hàn Mạc rồi nói:
- Ngươi vào thành phải cẩn thận, nếu có chuyện gì ta cũng không đảm đương nổi đâu.
Quan Mộ chắp tay nói:
- Phụng ti đại nhân ngài quả là trí tuệ hơn người. Quả thực là ta muốn đưa cháu trai vào thành, vào trong thánh địa của Phong quốc, không phải ai cũng có may mắn này.
La Như Húc lấy trong ngực ra một lệnh bài bằng gỗ đưa cho Quan Mộ:
- Thứ này ngươi cũng biết. Sáng ra khi tới cửa thành đưa Phụng ti bài ra nói là ta cho các ngươi đưa hàng hóa vào thành sau đó ta sẽ dẫn các ngươi đi.
Quan Mộ cung kính:
- Làm phiền, làm phiền.
La Như Húc đứng đậy nói:
- Chuyện đã như vậy, ta xin cáo từ. Ngày mai khi đưa trân châu đến ngươi đưa hai mươi viên đi vào. Ta có một tờ khai.
Hắn lôi trong tay áo ra một tấm hóa đơn đưa cho Quan Mộ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 521: Nội chiến(1).
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Khi quan Mộ trở lại bên trong, Hàn Mạc đang cẩn thận nhìn bản đồ thành Thần Sơn. Thấy lão vào, hắn hỏi:
-Đại chưởng quỹ, người có thể ở bên trong thánh đàn hay không?
Quan Mộ ngồi xuống, nói:
-La Nhật Húc là phụng ti bên trong thánh đàn, trong thành Thần Sơn. Y chỉ có thể ở hai nơi, một là Phong cung của tù trưởng Phong Quốc, nơi còn lại là thánh đàn, chỗ của Đại Tế Ti.
Hàn Mạc gật đầu cười, nói:
-Lúc trước, ta vẫn lo lắng làm sao để tìm được tung tích của y, cũng không ngờ lại khó khăn đến vậy. Giờ có đại chưởng quỹ miêu tả qua tình hình bên trong, vấn đề đã được giải quyết rồi!
Quan Mộ xua tay cười nói:
-Quá khen. Những tin tức này ta cũng chỉ có thể nói sơ qua mà thôi. Lúc trước, để hầu hạ vị đại nhân phụng ti này, lão phu đã phải dốc hết tâm huyết. Vốn tưởng những tin tức này sẽ để ngày sau dùng, không ngờ hôm nay lại dùng vì chuyện của ngươi trước.
Quan Mộ đã xua tay nói:
-Không cần nói nhiều. Nếu ngươi đã biết vị bằng hữu kia đại khái ở nơi nào, chắc hẳn đã có ý định, không đến mức không có kế hoạch mà hành động. Có điều, thánh đàn là một trong hai đàn lớn của thành Thần Sơn. Nơi này không rộng lắm, nhưng ở thánh đàn phòng ốc rất nhiều, cụ thể y ở trong phòng nào, chúng ta hoàn toàn không biết, hơn nữa, chúng ta cũng không nên hỏi La Nhật Húc. Dù sao, người này tuy rằng tham tài, nhưng cũng không phải kẻ vô năng, không biết tính toán, hỏi quá nhiều sẽ khiến hắn đề phòng!
Hàn Mạc trầm ngâm.
Quan Mộ nhìn Hàn Mạc, tiếp tục nói:
-Địa vị của Xà vương trong lòng người Phong Quốc, ta không nói chắc ngươi cũng biết. Vị thuộc hạ của ngươi nằm trong tay gã, hiện giờ nơi ở của gã đã bị bao vây chặt như nêm rồi. Hiển nhiên các cao thủ Phong Quốc đều muốn biến nơi đó trở thành cấm địa với người ngoài. Muốn cứu hắn ra nhất định phải có kế hoạch rõ ràng. Ngươi có đối sách gì chưa? Ngươi phải hiểu, nơi trọng yếu như thế, nếu Phong Quốc gia tăng thủ vệ, thì cho dù là Tử y vệ của Khánh Quốc ta hay Hoa Thính của Yến Quốc ngươi cũng khó có thể tiếp cận!
Trong lòng Hàn Mạc hoàn toàn hiểu rõ những lời Quan Mộ nói.
Mặc dù Chu Tiểu Ngôn nằm trong tay của Xà vương, nhưng cũng không có khả năng Xà vương sẽ uy hiếp, buộc Phong Quốc làm chuyện gì đó, chỉ cần là điều kiện hơi quá mức, người Phong Quốc khẳng định sẽ không đáp ứng.
Hiện giờ Phong Quốc cung cấp nơi ở, đồ ăn, đã là nhượng bộ nhiều lắm rồi. Bọn họ làm sao còn có thể nhịn hơn nữa?
Chuyện này Hàn Mạc đã lệnh cho Hồng Tụ không được tiếp cận Chu Tiểu Ngôn, chỉ sợ có muốn đến gần nơi giam giữ Chu Tiểu Ngôn cũng đã quá khó khăn rồi.
Hồng Tụ tuy rằng là cao thủ hắc ám bậc nhất, nhưng chung quy cũng chỉ là người, không phải yêu ma, quỷ mị. Trong tình hình hoàn toàn không có chút khe hở nào như thế này, nàng dù có bản lĩnh cũng không thể vô thanh vô tức cứu Chu Tiểu Ngôn ra.
Đây quả là vấn đề nan giải, thật sự rất khó khăn!
…
-Ngày mai, ngươi nhân cơ hội này vào coi thử xem sao!
Quan Mộ hạ giọng nói:
-Cơ hội khó có, ngươi cứ tận mắt nhìn phòng vệ bên trong thành Thần Sơn đi, rồi hãy quyết định có hành động tiếp hay không!
Tuy đã quyết định giúp đỡ Hàn Mạc, nhưng hiển nhiên, sâu trong lòng Quan Mộ vẫn muốn lợi dụng Hàn Mạc làm quân cờ cho lão.
Nếu hành sự thuận lợi, thật sự có kỳ tích xảy ra, biết đâu Hàn Mạc có thể cứu được người. Nhưng một khi chuyện bại lộ, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Là người đứng mũi chịu sào, quan mậu dịch dĩ nhiên phải bị liên luỵ. Đối với Quan Mộ đã kinh doanh ở Phong Quốc gần mười năm mà nói, đương nhiên lão không muốn tất cả tâm huyết của bản thân vì một lần hành động thất bại của Hàn Mạc mà đổ xuống sông xuống biển.
Hàn Mạc dĩ nhiên cũng hiểu được ý tứ của Quan Mộ, khẽ gật đầu:
-Đại chưởng quỹ yên tâm, nếu không nắm chắc phần thắng, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu!
-Thế thì tốt!
Quan Mộ vuốt cằm nói:
-Tuy nhiên, lão phu đã quyết giúp ngươi, nên nếu ngươi có bất cứ chuyện gì khó khăn, cứ nói cho lão phu biết. Để tránh ảnh hưởng đến việc buôn bán, xung đột trực tiếp với Phong Quốc, lão phu không tiện phái người cùng tham gia hành động, nhưng về các mặt khác, lão phu sẽ dốc toàn lực trợ giúp. Về điểm này, ngươi có thể yên tâm!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu:
-Đại chưởng quỹ đã giúp ta không ít rồi.
Dừng một chút, hắn nghĩ đến một chuyện, nhẹ giọng hỏi:
-Đại chưởng quỹ, có một chuyện ta rất muốn thỉnh giáo ngài!
-Xin cứ nói!
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
-Theo ta được biết, một năm vừa qua Phong Quốc đã xảy ra không ít chuyện. Ta có nghe được một số tin tức, nghe nói ba quận tám trại lớn của Phong Quốc tranh đấu lẫn nhau, nội loạn xảy ra khắp nơi, tin này không biết là thật hay giả?
Quan Mộ thoáng cười:
-Tiểu Thuỷ, ngoài việc cứu người, có lẽ tìm hiểu chuyện nội loạn ở Phong Quốc cũng là một trong những mục đích của ngươi a?
Hàn Mạc ha hả cười, nói:
-Chỉ là nhân tiện mà thôi!
Quan Mộ vuốt chòm râu, trầm ngâm một chút, mới nói:
-Thật ra mọi chuyện là như thế nào, đến ta bây giờ vẫn chưa có tin tức chính xác. Chuyện này bắt đầu từ một năm trước!
Hàn Mạc nhìn Quan Mộ, chăm chú nghe gã nói.
-Một năm trước, vào đợt hội trại của Phong Quốc, tám đại trại chủ tụ tập xung quanh thành Thần Sơn!
Quan Mộ vuốt râu, chậm rãi nói:
-Tuy nhiên, tám vị trại chủ kia bàn luận cái gì, đến người trong phụng ti cũng khó có thể biết được, lão phu cũng không rõ lắm. Có điều, lão phu biết, ngay trong một lần hội nghị, ba vị trong số tám vị đại trại chủ đã bị giết chết tại chỗ, không rõ nguyên nhân vì đâu. Mộc trại chủ của quận Giao Châu của Phong Quốc Hắc Mộc Đường, Lang Gia trại chủ Mẫn Cầu Đồ Nguyên và Thanh Mộc trại chủ quận Ngọc Lăng Thanh Mộc Thu, cả ba người này đều bị đánh chết tại chỗ, đến thị vệ bọn họ mang theo cũng bị giết sạch sẽ!
Hàn Mạc nghe đến đây, tức thì nhíu mày.
Bát đại trại chủ Lạc Lạc Trường đột nhiên chết mất ba người, nhất định là có chuyện bất thường xảy ra, nhất định sẽ dậy lên sóng gió ở Phong Quốc. Ít ra thì ba đại Lạc Trường của ba trại này nhất định sẽ xảy ra biến cố lớn.
-Ai giết bọn hắn?
-Dĩ nhiên là tù trưởng Phong Quốc hiện giờ.
Quan Mộ nói:
-Chính là trại chủ Ngọc Tuyền, Thác Hồ Phong!
Hàn Mạc nheo mắt lại.
Tù trưởng tuy nắm vị trí lãnh đạo tối cao ở Phong Quốc, nhưng với tình hình đặc biệt ở Phong Quốc, muốn giết một đại trại chủ khác tuyệt đối không phải chuyện có thể tuỳ tiện làm.
Vậy mà đây vừa ra tay đã đánh chết ba đại trại chủ gia lạc, chuyện này xảy ra ở Phong Quốc khiến người nghe không thể không kinh sợ.
Quan Mộ khẽ thở dài:
-Chuyện này xảy ra ở Phong Quốc đúng là to bằng trời. Nghe nói sau khi giết chết ba đại trại chủ kia, Thác Hồ Phong lập tức phong toả, không cho tin tức truyền ra ngoài. Hơn nữa, còn viết giả thư thoái vị của ba vị kia, truyền chức vị cho người khác. Thác Hồ Phong phái bộ hạ đi tới ba trại này, giao ra thư thoái vị, nói ba vị này muốn lưu lại thành Thần Sơn hầu hạ xà thần và Đại tế ti, muốn ba trại này chọn ra người kế nhiệm!
Hàn Mạc thở dài, nói:
-Người mới tất nhiên cũng đã bị Thác Hồ Phong mua chuộc, âm thầm tuyên thệ trung thành với hắn rồi. Theo ta, tuy là người đứng đầu gia lạc, nhưng các trại chủ nhất định là cũng chia theo phe phái, đúng không?
Ánh mắt Quan Mộ hiện lên vẻ tán thưởng. Lão nói:
-Tiểu Thuỷ quả nhiên trí tuệ hơn người. Không sai, bên trong các chủ Gia Lạc đều phân chia phe phái rõ ràng. Mỗi một lần có một vị Gia Lạc mới, đều sẽ có trận chiến sống mái bên trong các chủ Gia Lạc, người dân Gia Lạc và các nhà này đều bị cuốn vào trận chiến. Thật ra có thể nói, tù trưởng Phong Quốc so ra dễ làm hơn các trại chủ. Phong Quốc từ nhiều thế hệ nay vẫn truyền ra quy củ, vị trí tù trưởng sẽ do tám vị đại trại chủ thay phiên nhau đảm nhiệm, cứ ba năm một lần. Cho nên bọn họ chỉ cần ngồi lên vị trí đó, đến lúc sẽ có thể trở thành tù trưởng mới của Phong cung của thành Thần Sơn. Chính vì vậy, các vị chủ gia lạc luôn tranh giành lẫn nhau, còn tàn khốc hơn trận chiến giữa các vị tù trưởng. Lão phu ở Phong Quốc đã chín năm, gặp không ít chuyện. Bốn năm trước trại chủ gia lạc trại Xích Thuỷ xảy ra chiến tranh, hai bên chém giết, tam gia và dân gia lạc mấy chục nơi chia làm hai phái, khắp trại Xích Thuỷ suốt ngày binh đao chém giết, giằng co hơn hai tháng. Các trại khác khuyên bảo đều không thể thuyết phục được bọn họ, cuối cùng Đại Tế Ti phải tự mình tới trại Xích Thuỷ dừng việc binh đao. Song phương rốt cuộc quyết định cử năm tên dũng sĩ thiện chiến ra, bên nào thắng sẽ được làm lạc trường. Cuối cùng, võ sĩ của Xích Thuỷ Nhất Liên đánh bại võ sĩ của Xích Thuỷ Thiên Phương, trở thành tân lạc trường. Đại Tế Ti đích thân chủ trì nghi thức đăng vị của Xích Thuỷ Nhất Liên. Tuy nhiên, sau khi Đại Tế Ti quay lại thành Thần Sơn, Xích Thuỷ Nhất Liên liên tiếp tìm lý do, giết chết người của Xích Thuỷ Thiên Phương. Chuyện như vậy xảy ra không ít trong trận chiến giành chức lạc trường ở Phong Quốc. Không những chủ Gia Lạc, thị tam gia, dân Gia Lạc muốn đạt được đều không dễ dàng gì!
Hàn Mạc vuốt cằm, thản nhiên cười, nói:
-Có người ở đâu ở đó sẽ có giang hồ, có giang hồ dĩ nhiên sẽ có quyền lợi, nơi nào có quyền lợi nơi đó sẽ có tranh chấp!
Quan Mộ gật gật đầu, tán thưởng nhìn Hàn Mạc, không thể nghi ngờ, một câu này của Hàn Mạc thật sự đã nói ra được điểm tinh tuý sâu xa nhất trong bản chất con người.
Không có con người sẽ không có tranh chấp, chẳng qua là thứ quyền lợi mỗi người muốn có không giống nhau mà thôi!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 521: Nội chiến (2).
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
-Thác Hồ Phong có lẽ muốn lợi dụng thay đổi lạc trường, ngăn chặn cái chết của ba đại trại chủ sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ. Dù sao hắn cũng biết, trên đời này không có bức vách nào không có tai, cho dù hắn có phong toả nghiêm ngặt đến mức nào, chuyện ba đại trại chủ bị chém giết ở thành Thần Sơn sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài!Quan Mộ bình tĩnh, nói:-Chỉ có điều, khi ở Mộc trại lại có vấn đề phát sinh. Khi Hắc Mộc Đường bị giết, ngoài chữ viết ra, không người ngoài nào biết được ám hiệu riêng của của gã. Hắc Mộc Đường là người cẩn thận, gã sớm đã đề phòng có người giả mạo chữ viết của gã, vì vậy mới tạo ra một bộ ám hiệu, chỉ có mấy tay tâm phúc nắm quyền lớn dưới trướng hắn mới biết được ám hiệu kia. Hắc Mộc Đường rất có uy danh ở Mộc trại, cũng rất được lòng người. Lá thư giả mạo của sứ giả Thác Hồ Phong vừa đưa ra người của Hắc Mộc Đường đã biết, không những lập tức giam giữ sứ giả, bọn họ còn bắt giam Mộc Dịch, người Thác Hồ Phong đề bạt lên và đồng đảng của hắn. Qua những gì điều tra được từ Mộc Dịch mới hay Hắc Mộc Đường rất có thể đã mất mạng ở thành Thần Sơn.
Hàn Mạc bất đắc dĩ cười nói:-Hắc Mộc Đường có một đám bộ hạ trung thành như vậy, quả là may mắn. Chỉ có điều, chuyện này đối với Mộc trại mà nói không biết là bất hạnh hay may mắn đây?
Trong lòng hắn đã mơ hồ đoán được, chính những âm mưu ở Mộc trại đã mở màn cho cuộc nội chiến của Phong Quốc.
Quan Mộ gật đầu nói:
-Đúng vào lúc sĩ khí của hồng thủ lĩnh tăng vọt, sắp tới thành Thần Sơn, Đại Tế Ti vốn không bao giờ tham dự vào chuyện tranh chấp của các trại xuất hiện, nói xà thần vì hồng thủ lĩnh phản loạn mà tức giận, mấy ngày không ăn. Nếu hồng thủ lĩnh tiếp tục làm xằng, nhất định sẽ bị xà thần trừng phạt, sau này phải vào ngục a tì dưới địa phủ, vĩnh viễn không được siêu sinh!
-Lời thần quỷ nói đúng lúc này nhất định sẽ có tác dụng quan trọng rồi!
Hàn Mạc thở dài, ở một quốc gia có tín ngưỡng thần linh như vậy, đúng lúc này Đại Tế Ti nói thế hiển nhiên hồng thủ lĩnh sẽ có kết cuộc bi thảm rồi.
Quan Mộ cũng thở dài, nói:
-Không sai. Đại Tế Ti vừa nói ra lời này, ba trại lớn hồng đầu lập tức xảy ra nội loạn, rất nhiều người dân gia lạc vì sợ bị xà thần trừng phạt đều rút lui, không theo các trại chủ tiến đến thành Thần Sơn nữa. Trong mắt các võ sĩ gia lạc, trại chủ dĩ nhiên vô cùng tôn quý, nhưng so với trại chủ, bọn họ càng kính sợ xà thần và Đại Tế Ti hơn. Người của ba đại trại chủ hồng thủ lĩnh càng lúc càng rút lui nhiều, mới đầu có bốn năm vạn người, khi đến cách thành Thần Sơn chỉ còn chưa đến trăm dặm đã còn lại chưa đến mười ngàn người. Lúc này, Thác Hồ Phong đã liên kết với mấy trại khác, tạo thành một vòng vây, bao vây hồng thủ lĩnh ở rừng Ô Thảo. Trong trận chiến ở đó, phe hồng thủ lĩnh chết hơn một nửa.
-Như thế xem ra, chuyện ở Phong Quốc là đúng rồi.
Hàn Mạc nhíu mày, nói:
-Chắc chắn là Thác Hồ Phong muốn độc bá vị trí tù trưởng nên mới tổ chức hội nghị, bị ba đại trại chủ kia phản đối nên mới rút đao hạ sát. Sau này, hắn lại mượn Đại Tế Ti để bình đình quân phản loạn của hồng thủ lĩnh. Chuyện rõ ràng như thế, sao đại chưởng quỹ còn nói không rõ nguyên do bên trong? Chẳng nhẽ có điểm gì khác đáng ngờ?
-Chuyện vừa rồi ai cũng hiểu rõ.
Quan Mộ chậm rãi nói:
-Nếu là người khác hỏi, lão phu cùng lắm cũng chỉ có thể nói như vậy. Nhưng quả thực là có chuyện đã xảy ra!
-Xin đại chưởng quỹ chỉ giáo cho!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói.
Hắn biết Quan Mộ vẫn luôn trợ giúp hắn rất nhiều, cho nên luôn kính cẩn nghe lão nói.
Quan Mộ ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
-Chuyện này chẳng lẽ không kỳ lạ sao?
Hàn Mạc nheo mắt lại, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Thác Hồ Phong và Đại Tế Ti thông đồng với nhau, hai người này nhất định có mối quan hệ mật thiết với nhau. Vào lúc nguy cấp, Thác Hồ Phong hỗ trợ cho Đại Tế Ti, Đại Tế Ti giúp Thác Hồ Phong, cũng là chuyện có thể lý giải được.
Nhưng nghe Quan Mộ nói vậy, Hàn Mạc mới cảm thấy, nếu Đại Tế Ti có ý định không muốn ủng hộ Thác Hồ Phong, hiển nhiên đã chán ghét hắn đến cực điểm, dĩ nhiên không có khả năng ra mặt chèn ép hồng thủ lĩnh để trợ giúp Thác Hồ Phong lúc nguy cấp.
Chuyện này rõ ràng không hợp tình hợp lý.
Đại Tế Ti vì Thác Hồ Phong vượt quá thân phận mà sinh ra khúc mắc với hắn. Theo góc độ nào đó mà nói, Đại Tế Ti là người giúp đỡ dân, là người thiện lương, rất khó có thể tưởng tượng được hắn sẽ chèn ép hồng thủ lĩnh để giúp đỡ Thác Hồ Phong!
Quan Mộ nhìn ra vẻ nghi hoặc trên mặt Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Hơn nữa, vị trí tù trưởng ba năm đổi một lần. Thác Hồ Phong muốn độc bá chẳng lẽ các trại chủ khác không có ý kiến? Lẽ nào chỉ có ba người phản đối thôi sao? Chuyện các tù trưởng thay phiên nhau đã trở thành quy luật, Thác Hồ Phong không những phá vỡ quy luật ấy, lại còn liên kết với bảy trại khác, hắn vốn không thể làm được như vậy. Hơn nữa, các trại chủ khác đều trước sau bất nhất, cho dù không dám phản đối khi ở thành Thần Sơn, ngoài ba người bị giết ra, bốn người còn lại sau này đều rời thành Thần Sơn, trở thành rào chắn cho Thác Hồ Phong. Vậy tại sao khi hồng thủ lĩnh khởi sự, bọn họ lại không xuất hiện phản đối Thác Hồ Phong? Bọn họ đều là các tù trưởng thay phiên, có tư cách để trở thành tù trưởng chính, chẳng lẽ lại cam tâm để cho Thác Hồ Phong độc chiếm vị trí đấy sao?
Lão nhẹ nhàng lắc đầu:
-Tiểu Thuỷ, chuyện này, thật sự không đơn giản như vậy, hơn nữa lão phu cảm thấy, trong này nhất định có sự tình quan trọng. Có điều, lão phu tuy đã điều tra rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa rõ được nguyên do trong đó!
Quả nhiên, hắn nghe thấy Quan Mộ nói:
-Mộc trại âm thầm phái người điều tra. Bọn họ là một trong tám trại lớn ở Phong Quốc, dĩ nhiên có tai mắt ở thành Thần Sơn, chẳng bao lâu sau đã biết được Hắc Mộc Đường đã bị giết. Lúc ấy, con trưởng của Hắc Mộc Đường không nói nhiều lời, phất cao ngọn cờ chiến. Hai trại kia qua thông tin nhận được từ Mộc trại cũng phất cờ nổi dậy, ba trại Mộc, Lang Gia, Thanh Mộc tập trung võ sí, chia thành ba hướng dẫn quân tiến đến thành Thần Sơn, giương cờ vì các trại chủ mà báo thù. Lúc ấy, mọi người đều nói là Thác Hồ Phong dã tâm quá lớn, muốn độc bá vị trí tù trưởng, chỉ vì ba trại chủ kia không đồng ý nên mới ra tay sát hại. Ngay từ đầu, khí thế của người ba trại lớn này đã như chẻ tre, đánh tới tận trong quận Nam. Người của ba trại này đều trùm khăn đỏ trên đầu, vì vậy mới được gọi là hồng thủ lĩnh!
Lúc này, Hàn Mạc mới hiểu được, hồng thủ lĩnh hắn vẫn nghe thấy không ngờ lại có nguồn gốc như vậy.
Quan Mộ không hổ danh là người làm ăn, tài ăn nói quả là nhất hạng, lão kể chuyện vô cùng trầm bổng, ngắt nghỉ rất có nhịp, lột tả hoàn toàn được bầu không khí khẩn trương lúc ấy.
-Lúc đó, tình huống cực kỳ nguy cấp, cờ hiệu hồng thủ lĩnh giương lên khắp nơi, thắng lợi liên tiếp. Lão phu đã chuẩn bị rút lại việc buôn bán khỏi Phong Quốc, tránh tai bay vạ gió!
Hàn Mạc chăm chú nhìn Quan Mộ nói:
-Nhưng, kết cục cuối cùng dường như hồng thủ lĩnh thất bại?
Trên thế giới này, chắc chắn không có người nào có thể vô cớ vứt bỏ quyền lợi bản thân. Một khi các đại trại chủ lạc gia của Phong Quốc có tư cách trở thành tù trưởng, nếu không có chuyện gì cực kỳ quỷ dị, bọn họ nhất định không thể nào vứt bỏ quyền lợi của bản thân, lại càng không thể hỗ trợ Thác Hồ Phong đối phó với hồng thủ lĩnh.
Đại Tế Ti và Thác Hồ Phong bất đồng ý kiến, lại có hiềm khích từ trước, nhưng vào thời điểm mấu chốt y lại dùng thủ đoạn chèn ép hồng thủ lĩnh để giúp Thác Hồ Phong. Chuyện này quả thực không hợp tình hợp lý.
Nội loạn ở Phong Quốc nếu chỉ nhìn bên ngoài dường như chẳng có gì lớn lao, nhưng nếu có bất cứ kẻ nào cẩn thận suy xét, sẽ thấy chỉ mấy điểm mấu chốt này thôi đã vô cùng quỷ dị rồi.
Quan Mộ đem những điều nghi ngờ trong lòng nói ra cho Hàn Mạc khiến hắn cũng cảm nhận được những âm mưu, thủ đoạn trong này.
Không thể nghi ngờ, giữa quá trình diễn ra đại hội thành Thần Sơn kia đã xảy ra chuyện, có điều tin tức được phong toả nghiêm mật, không có mấy người biết được. Hàn Mạc tuy rằng nghi hoặc nhưng hắn vốn không hiểu biết nhiều về tình hình của Phong Quốc. Đến Quan Mộ đã ở Phong Quốc làm thủ lĩnh tình báo mấy năm liền còn không thể nắm rõ chân tướng sự việc, tự nhiên hắn lại càng khó có thể nắm bắt mọi sự rõ ràng.
Đột nhiên, Hàn Mạc nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng, liền nhíu mày, chăm chú nhìn Quan Mộ, nhẹ giọng hỏi:
-Đại chưởng quỹ, sự tình từ đầu đến cuối ta không hề nghe ngươi nhắc đến Nam xà Bố Tốc Cam. Hắn là một trong thập phương danh tướng, nghe nói rất có quyền thế ở Phong Quốc, uy vọng cực cao. Một nhân vật như vậy tại sao có sự kiện dường này xảy ra mà lại không hề có phản ứng gì, tựa như đột nhiên biến mất vậy?
Nam xà Bố Tốc Cam là một nhân vật tài năng xuất chúng, hiếm có trên đời. Quan Mộ nghe đến tên này, gương mặt cũng nghiêm nghị hơn:
-Bố Tốc Cam là võ tướng đệ nhất của Phong Quốc. Năm đó, người Nguỵ Quốc âm mưu xâm chiếm lãnh thổ Phong Quốc, nhiều lần khởi binh tấn công phía nam Phong Quốc, binh hùng tướng mạnh, vũ khí tốt…Chẳng qua người Phong Quốc nhờ có Bố Tốc Cam dẫn dắt, dựa vào địa thế núi rừng ở Phong Quốc, mấy lần chiến đấu với Nguỵ Quốc, sử dụng rất nhiều chiến pháp, mới chặn được đòn tấn công của Nguỵ Quốc, thậm chí, gã còn làm cho Nguỵ Quốc hao binh tổn tướng, uất ức không chịu được. Về sau, nghe nói triều đình Nguỵ Quốc có võ tướng đề nghị tái chiến với Phong Quốc, liền bị Hoàng đế Nguỵ Quốc mắng cho, nói võ tướng kia nên vì quốc gia mà kiến công lập nghiệp, chớ có huỷ hoại Nguỵ Quốc. Từ đó về sau, người Nguỵ Quốc cũng không còn ý định tấn công Phong Quốc nữa. Có điều chuyện hai nước kết thù oán, mấy lần đại quân Nguỵ Quốc bị Bố Tốc Cam ngăn chặn khiến thanh danh của gã nổi như cồn, cả thiên hạ đều biết. Chuyện này xảy ra đã từ rất nhiều năm trước rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 522: Cái được cái mất.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Dừng một chút, lão chậm rãi nói:
-Đúng như ngươi nói, chuyện nội loạn từ đầu đến cuối đều không thấy dấu vết của Bố Tốc Cam. Hơn nữa, trận chiến ở rừng Ô Thảo, theo lẽ thường mà nói, nên là do Đại tướng quân Phong Quốc Bố Tốc Cam làm người chỉ huy cao nhất chiến đấu. Hơn nữa, Bố Tốc Cam vốn là người nhà họ Bố Tốc, là một nhà trong trại Ngọc Tuyền, là tay sai của trại chủ nhà Thác Hồ. Lẽ ra gã nên dốc sức trợ giúp cho Thác Hồ Phong đối phó với hồng thủ lĩnh, nhưng suốt cả trận chiến kia người chỉ huy luôn là Thác Hồ Phong. Ta cũng đã từng hỏi thăm nhiều về trận đại chiến kia, quả thật không nghe chút tin tức nào về Bố Tốc Cam. Hơn nữa, Bố Tốc Cam trước kia vẫn ở Song Xà Nham bên ngoài thành Thần Sơn, nhưng khi trận chiến kia xảy ra, theo ta được biết thì gã đã rời khỏi đó, không rõ vì nguyên nhân gì, hiện thời không rõ tung tích, chẳng biết đã đi đâu!
Hàn Mạc nhíu mày, đường đường là Đại tướng quân Phong Quốc, lại là tay sai của trại Ngọc Tuyền, theo lý Bố Tốc Cam nên một lòng một dạ trợ giúp Thác Hồ Phong đối phó hồng thủ lĩnh. Nhưng gã không những không lĩnh quân, mà còn biến mất không rõ tung tích. Chuyện này vô cùng quỷ dị, lại càng chứng minh được nội loạn Phong Quốc nhất định có uẩn khúc, có chuyện giả trá ở đây, chắc chắn phải có một bí mật kinh thiên động địa không muốn người khác biết.
…
Tối nay, Quan Mộ có thể nói đã dốc hết sức trợ giúp Hàn Mạc khiến hắn vô cùng cảm kích, nhưng trong lòng cũng thoáng nghi ngờ, có thật Quan Mộ là người nghĩa khí đến như vậy? Chẳng lẽ lão chỉ vì Quan Thiếu Hà, lại có thể thành thật hỗ trợ hắn nhiều đến như vậy?
Hàn Mạc tuy rằng không phải người trời sinh tính đa nghi, nhưng vốn là người cẩn thận. Mỗi một bước đi của hắn đều đã suy tính kỹ càng về vị trí và hoàn cảnh xem liệu chúng có thể mang đến cho hắn phiền toái hay không.
Đối với sự tương trợ thành khẩn của Quan Mộ, hắn vô cùng nghi ngờ, nhưng bản thân lại có cảm giác dường như Quan Mộ cũng không có ý gì xấu.
Khi Hàn Mạc rời khỏi nhà Quan Mộ, trời đã về khuya. Trong mắt đại đa số mọi người, hai người thúc cháu hắn gặp nhau có nói chuyện suốt cả đêm dài cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, nếu là cháu trai của đại chưởng quỹ, việc đãi ngộ dĩ nhiên cũng không giống bình thường. Hàn Mạc được cấp riêng một gian phòng trống để nghi ngơi, Hồng Tụ đi theo Hàn Mạc đến với thân phận tôi tớ dĩ nhiên cũng được sắp xếp ở chung một phòng với hắn để tiện hầu hạ.
Sau khi Hàn Mạc rời đi, Quan Mộ chưa nghỉ ngơi ngay mà gọi nhị chưởng quầy Dương Liên đến.
Dương Liên là tâm phúc của Quan Mộ. Mối quan hệ giữa hai người không cần nói nhiều cũng có thể hiểu là quan hệ sống chết. Khuya đêm được gọi đến, Dương Liên ngay lập tức biết Quan Mộ tất nhiên phải có chuyện quan trọng muốn phân phó.
Ở Phong Quốc nhiều năm, Dương Liên hiển nhiên là trợ thủ tình báo đắc lực của Quan Mộ, cũng là một nhân vật xử lý công việc cực kỳ bình tĩnh, không biết e sợ điều gì.
Lúc này, trong tay phải Quan Mộ là hai viên bi sắt đang linh hoạt chuyển động, từng tiếng “lách cách lách cách” do hai viên bi va chạm lẫn nhau vang lên.
Thói quen này rất nhiều thương nhân biết đến, thậm chí rất nhiều người Thác Hồ Lạc đều biết vị đại chưởng quỹ của Quan Thị mậu dịch rất thích chơi bi sắt. Nhưng chẳng có mấy người nhận a được, trước mặt khách tôn quý, Quan Mộ tuyệt đối không lấy bi sắt ra đùa giỡn.
Đêm khuya thanh tĩnh, mỗi khi cần suy xét chuyện đại sự, Quan Mộ đều lấy bi sắt ra đùa giỡn, không phải vì hắn thích, mà vì qua đó, Quan Mộ có thể suy nghĩ thông suốt hơn.
Dương Liên nhìn Quan Mộ chơi hai viên bi sắt, chỉ biết được lão nhất định đang suy tính chuyện đại sự.
Trước mắt lão nhân này, Dương Liên biết rõ lão là người cơ trí. Trong tất cả gia tộc Quan Thị này, năng lực của lão nhân này tuyệt đối đứng số một số hai. Cũng chính vì như thế, gia tộc mới đưa lão đến nơi hoang sơ này phát triển.
Tuy rằng lão nhân này ngày thường luôn cười ha ha, mặt mũi hiền lành nhưng Dương Liên biết lão nhân này lợi hại, cũng vô cùng kính sợ lão già này.
Hắn cung kính đứng bên cạnh Quan Mộ, không nói lời nào. Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi có chuyện đại sự, hai người đều sẽ trầm mặc, dường như đều muốn để cho đối phương có thời gian để chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Thường thì Quan Mộ luôn là người phá vỡ sự im lặng, lúc này cũng không phải ngoại lệ.
-Mau chuẩn bị rút lui khỏi Phong Quốc!
Lão già trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc hạ giọng nói:
-Một khi có biến, lập tức đem toàn bộ người rời khỏi đây. Ngươi phải đảm bảo sẽ rút lui theo đường thông đạo, nhất định không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dương Liên cung kính nói:
-Thuộc hạ hiểu!
Quan Mộ nhìn thấy dáng vẻ thành kính của Dương Liên, vẻ mặt tuy nghiêm nghị, nhưng thoáng tươi cười, xua tay nói:
-Không cần lo lắng quá, chưa chắc chúng ta đã cần phải rút khỏi đây. Chỉ có điều ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng mà thôi!
Dương Liên gật gật đầu.
Quan Mộ rốt cuộc buông viên bi sắt trong tay, nhấc chén trà, nhấp một ngụm, hỏi:
-Ngươi có chuyện gì muốn hỏi phải không?
Dương Liên gật đầu nói:
-Trong lòng Dương Liên vốn có thắc mắc. Rốt cuộc chuyện này quan trọng đến cỡ nào mà chúng ta phải chuẩn bị rút lui khỏi đây?
Dừng lại một chút, hắn chăm chú nhìn Quan Mộ, nói:
-Đại chưởng quỹ, ngài muốn làm gì xin cứ chỉ bảo, chúng ta dĩ nhiên sẽ phụng lệnh làm theo. Tuy nhiên thân là trợ thủ của ngài, nhiệm vụ của Dương Liên đôi khi còn là phải biết đề xuất một số kiến nghị nữa!
Hắn nhìn Quan Mộ, chỉ thấy vẻ mặt lão vô cùng bình tĩnh, liền nói tiếp:
-Đại chưởng quỹ, để xây dựng được nền móng ở Phong Quốc, chúng ta phải mất rất nhiều năm mới có thể đạt được đến như bây giờ, tổn hao biết bao nhiêu sức người sức của, trong đó còn có tâm huyết của vô số người, cho nên nếu không phải chuyện quan trọng liên quan đến vấn đề sinh tử, Dương Liên cảm thấy chúng ta nhất định nên làm việc cẩn thận.
Quan Mộ ôn hoà cười nói:
-Ý tứ của ngươi, lão phu vô cùng hiểu rõ.
-Là bởi vì người trẻ tuổi kia sao?
Dương Liên cẩn thận hỏi.
Hắn là tâm phúc của Quan Mộ, dĩ nhiên biết được rất nhiều chuyện của Quan Mộ. Quan Mộ nói Hàn Mạc là cháu trai của lão, có thể giấu diếm được mọi người, giấu diếm được tiểu nhị nhưng không thể gạt được hắn.
Hắn đương nhiên biết trên thực tế Hàn Mạc và Quan Mộ không hề có quan hệ huyết thống, càng biết rõ Quan Mộ không hề có một người cháu trai như vậy!
Quan Mộ gật đầu. Lão không cần giấu diếm Dương Liên, liền nói qua chuyện về Hàn Mạc, sau đó lẳng lặng nhìn Dương Liên, chờ hắn hỏi tiếp.
Hắn thích cách Dương Liên đặt câu hỏi, bởi mỗi lần Dương Liên hỏi, nhất định không hề sơ suất, không hề bất kính, mà còn giúp Quan Mộ tự suy xét lại chi tiết toàn bộ vấn đề.
Tuy rằng tầm nhìn của Quan Mộ hơn người, nhưng dù sao lão cũng không phải là thần tiên, cũng có lúc lão suy nghĩ chưa được chu toàn. Mỗi khi có chuyện đại sự, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến nguy cơ bị tiêu diệt toàn quân. Chính vì vậy Dương Liên luôn làm việc cẩn thận, lại là trợ thủ cực kỳ nhạy bén, từng giờ từng khắc đưa ra những cách thức, vấn đề bù lại những phần không chu toàn trong suy nghĩ của Quan Mộ. Đây chính là điểm Quan Mộ thích ở hắn.
Những lúc như thế này, tình cảm của hai người lại càng thân cận hơn, bởi vì mỗi khi hỏi đáp, hai người đều cảm nhận được đối phương chính là chiến hữu của mình. Có được chiến hữu cùng có trí tuệ, cùng kiên định như thế này, hai người cũng không cảm thấy cô đơn.
-Đại thiếu gia cùng hắn liên kết kinh doanh buôn bán trên biển, dĩ nhiên vì việc cung cấp mậu dịch mang lại lợi nhuận lớn. Đại thiếu gia buôn bán ở Đông hải, hiện giờ Quan thị mậu dịch đã có đến bốn mươi địa điểm, lợi nhuận đều tập trung vào một nơi lớn nhất.
Dương Liên hạ giọng nói:
-Đại thiếu gia kinh doanh đường biển, kiếm được một phần ba tổng thu lợi nhuận cho gia tộc. Nhưng nếu vì vậy mọi chuyện làm ăn ở Phong Quốc đều phải dựa vào an nguy của bị Hàn thiếu gia này, chuyện này có phải có chút sơ sài, thiếu cẩn thận hay không?
Quan Mộ chỉ vuốt râu, mỉm cười nhìn Dương Liên, không nói gì.
-Nếu chỉ nói đến bạc thu vào, mà làm việc như vậy….
Dương Liên bình tĩnh, nói:
-Nhưng Dương Liên cũng tán thành chuyện dốc toàn lực trợ giúp Hàn thiếu gia. Ba công việc mậu dịch lớn ở Phong Quốc mang lại nhiều lợi nhuận nhưng khó có thể thích nghi với mậu dịch ở Đông hải. Tuy nhiên xét đến toàn bộ lợi ích của gia tộc, đại chưởng quỹ nên tính toán cẩn thận. Chúng ta làm ăn không phải chỉ cần bạc, nếu lần này vì trợ giúp Hàn Mạc mà mất đi nền tảng buôn bán ở Phong Quốc, thì Dương Liên cảm thấy mất nhiều hơn được.
Quan Mộ vuốt râu, thấp giọng nói:
-Ý ngươi là không nên trợ giúp Hàn Mạc?
Dương Liên cung kính nói:
-Không phải không nên, có điều nếu phải trả giá quá nhiều, lại không liên quan đến những gì chúng ta nhận được, dĩ nhiên chúng ta nên thận trọng mà làm.
Hắn liếc mắc nhìn Quan Mộ, vô cùng kính sợ:
-Nhưng nếu đại chưởng quỹ đã quyết định ra tay giúp đỡ, Dương Liên nhất định sẽ nghe theo đại chưởng quỹ phân phó.
Quan Mộ cười cười, chỉ sang cái ghế bên cạnh:
-Ngồi xuống nói chuyện đi!
Dương Liên cũng không nói nhiều, chắp tay, ngồi xuống bên cạnh Quan Mộ.
-Lão Dương, ngươi nói rất có lý. Nếu như chỉ vì một bức thư của Thiếu Hà, chỉ vì việc kinh doanh ở Đông Hải mà làm mất đi công việc mậu dịch ở Phong Quốc để giúp đỡ Hàn Mạc, chuyện này quả thật là mất nhiều hơn được.
Quan Mộ bình tĩnh nói:
-Tuy nhiên ngươi cũng biết Thiếu Hà là người thông minh. Nếu chỉ vì nguyên nhân này, hắn nhất định sẽ không đưa ngọc bài, cũng không viết thư muốn ta toàn lực trợ giúp Hàn Mạc. Hắn làm như vậy, nếu lão phu đoán không sai, chắc chắn hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rồi!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào