Dị Giới Thú Y
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 494: Đề nghị của Bì Bồng.
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: sưu tầm
Đối diện với lời phản đối nghiêm khắc của La Tây Nhã, Sở Thiên cũng chỉ biết cười. Về công, giá trị lợi dụng của gia tộc Bì Bồng quá lớn. Về tư, người ta là lão tổ mẫu vô cùng lợi hại, không phải hàng giả đâu nhé!
Sở Thiên cười ha ha, hai tay tỏ ý La Tây Nhã hãy bình tĩnh “Lão tổ mẫu, dù thế nào thì Bì Bồng lão tổ tông năm đó cùng với Khảm Phổ cũng là lão huynh đệ…”
“Cái gì mà lão huynh đệ! Hứ!” La Tây Nhã quay lưng đi, nói lạnh lùng: “Giờ ta thế này, một nửa chính là nhờ Khảm Phổ!”
“Ha ha, lão tổ mẫu, Chiến Thần hiện giờ đã rơi vào bức đường này, không những thành gia thần của ta mà còn bị thương tích đầy mình, có thâm thù đại hận gì mà lão tổ mẫu không thể bỏ qua?”
Bì Bồng bình thản nói: “Phất Lạp Địch Nặc, phu nhân nhà ta vốn là Linh Hồn Chủ Thần của Hắc Ám Thần tộc. Năm đó cũng là tuyệt thế…”
Câu chuyện năm đó của Bì Bồng và La Tây Nhã trong mắt Sở Thiên chỉ có một lời bình luận, hoành tráng!
Bì Bồng là Thần Phạt Huyết Luyện Thú, La Tây Nhã là Hắc Ám Chủ Thần, sự kết hợp của hai người vốn cũng chẳng có gì, nhưng tính khí La Tây Nhã nóng nảy, lại có phần cực đoan. Một lần khi tranh chấp với người khác, đã vi phạm cấm lệnh của Cáp Địch Tư, nhân cơ hội khi Cáp Địch Tư bị thương, dùng khả năng của Linh Hồn Chủ Thần của mình nhìn xuyên qua áo giáp, thấy được gương mặt thật của linh hồn Cáp Địch Tư.
Hồi đó, Cáp Địch Tư cả ngày không tháo giáp, rất nhiều Thần tộc ngay giới tính của cô ta là gì cũng không biết, mà Tử Thần cũng nghiêm cấm bất cứ ai nhìn trộm linh hồn của mình. Nguyên nhân thì đến giờ không còn là bí mật nữa - linh hồn của Cáp Địch Tư là một quái vật. Nhưng khi đó thì đây là bí mật lớn nhất của Thần tộc. Con gái của Thần Sáng Thế là quái vật, chuyện này mà truyền ra ngoài không những uy tín của Tử Thần bị lung lay mà e là có một số người sẽ thừa cơ nói ra nói vào tính chân thực về thân phận của Tử Thần.
Về sau thì rất đơn giản, La Tây Nhã bị Tử Thần bí mật truy sát, Bì Bồng cố gắng cứu vợ, nhưng Cáp Địch Tư dựa vào việc La Tây Nhã vi phạm pháp luật của Hắc Ám Thần tộc, xin Tư Đặc Ân xử chém La Tây Nhã. Sự thực bày ra trước mắt, chứng cứ rõ ràng, Tư Đặc Ân vốn chấp pháp nghiêm minh, trong Thần tộc lại thật sự có giới luật không được tùy tiện điều tra hậu duệ của Thần Sáng Thế. Kết cục chính là Chiến Thần dẫn Chu Thần Hoàng Lăng Vệ truy sát La Tây Nhã.
Cuối cùng thân thể La Tây Nhã bị tiêu hủy rơi xuống Huyết Luyện Ngục, Bì Bồng cũng bị Tư Đặc Ân đày đi.
Nghe Bì Bồng kể xong, Sở Thiên nheo mắt cười: “Lão tổ mẫu có thể nhìn với góc độ khác xem. Năm đó, không phải Thần Hoàng cũng đã tác hợp cho người và lão tổ tông đó sao?”
“Tác hợp cái mông!” La Tây Nhã giận dữ, “Thân thể của ta bị hủy, chỉ còn linh hồn, thế này gọi gì là tác với hợp?!”
Sở Thiên ngạc nhiên, “Đây là Huyết Luyện Ngục mà, với thế lực của gia tộc Bì Bồng, tìm cho lão tổ mẫu một thân thể, biến thành Thần tộc mới có lẽ không có khó khăn gì? Huống hồ sức mạnh bản nguyên của lão tổ mẫu là Linh Hồn, hạn chế của thân thể đối với thực lực chắc chắn không lớn!”
“Chẳng lẽ ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng quỷ quái của Thần tộc mới sao? Biến Chu Lệ Á của ngươi thành như thế ngươi có đồng ý không?” La Tây Nhã tức giận nói.
“Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên đập bàn đứng dậy: “Lão tổ mẫu, người thật hồ đồ!”
“Ngươi dám mắng ta?” không thấy rõ biểu cảm của La Tây Nhã nhưng cái bóng bắt đầu run lên, rõ ràng là rất tức giận, sắc mặt Bì Bồng cũng lạnh băng.
Sở Thiên chỉ vào mũi mình, “Ta làm gì nào? Người nói đi, muốn có thân thể thế nào, ta sẽ cho người hài lòng!”
“Ngươi… ngươi có ý gì?” La Tây Nhã kích động.
“Không phải ba nhà chúng ta đã ký hiệp ước rồi sao? Người và gia tộc Phượng Hoàng cung cấp Thần tộc mới, ta phụ trách cải tạo! Ngay kết cấu Thần Lực của Thần tộc ta cũng có thể thay đổi, biến dung mạo có gì là khó!” Sở Thiên nhún vai: “Nếu lão tổ mẫu thích ta sẽ biến người thành Nguyệt Thần cũng được!”
“Ngươi có thể cải tạo phu nhân nhà ta thành hình dạng Nguyệt Thần?!” Bì Bồng mắt sáng trưng, khiến Sở Thiên phải cảm thán, sao đàn ông ai cũng như thế vậy?!
“E hèm!” La Tây Nhã hắng giọng. Bì Bồng cười ngượng, tình cảm của vợ chồng nhà này vẫn tốt lắm.
La Tây Nhã tách một đám khói ra nắm lấy tay Sở Thiên, “Cháu rể, lại đây chúng ta từ từ nói chuyện!”
Sở Thiên nhìn ra rồi, chủ thật sự của gia tộc Bì Bồng chính là lão thái bà này, vì thế hắn lập tức toét miệng ra cười.
“Phu nhân định thế nào? Chuyện Chu Thần Hoàng Lăng Vệ…” Bì Bồng xen vào.
La Tây Nhã nghĩ một lúc rồi nói: “Ta đồng ý, ông định làm thế nào?”
Bì Bồng cười ha hả, ngồi xuống quan sát Sở Thiên rồi bật cười: “Cháu rể, ta có một đề nghị, nghe xem thế nào nhé!”
“Mời lão tổ tông!”
“Ta lấy danh nghĩa Thần Phạt Huyết Luyện Thú ủng hộ ngươi là Thần Hoàng!”
Sở Thiên giật mình, thầm đoán ý tứ của Bì Bồng.
“Khà khà, có Chiến Thần và ta làm chứng, phu nhân, bà nói xem đứa trẻ kia có lẽ sẽ tin Phất Lạp Địch Nặc là Thần Hoàng đấy nhỉ?” Bì Bồng nhìn La Tây Nhã cười gian.
La Tây Nhã đầu tiên hơi khựng lại nhưng rồi ngay sau đó gật đầu lia lịa, “Được, được!”
“Hai vị lão tổ tông đang nói gì vậy?” Sở Thiên không hiểu.
“Phất Lạp Địch Nặc, coi như ngươi tìm đúng người rồi đấy! Trong tam giới, e là chỉ có ta mới biết chỗ của Chu Thần Hoàng Lăng Vệ!”
Nói rồi, Bì Bồng chậm rãi đi ra cửa, thành của Bì Bồng có một đặc điểm là rất ít cửa sổ, ánh sáng chiếu vào rất ít. Từ từ mở cửa ra, Bì Bồng chỉ vào mặt trăng trên bầu trời: “Chúng ở trên mặt trăng!”
Sở Thiên vội vã đi ra, ngẩng lên nhìn, màu sắc của ánh trăng ở Huyết Luyện Ngục không giống với nhân gian, nó là màu trắng bạc, trắng đến mức khiến Sở Thiên nhớ đến bệnh bạch tạng.
Mặt trăng, trung tâm của tam giới, Sở Thiên bừng tỉnh: “Chúng ở chỗ Phán Quyết Thần Thú?”
Bì Bồng chắp tay sau lưng cười: “Đúng vậy. Năm đó, Chu Thần Hoàng Lăng Vệ rơi xuống Huyết Luyện Ngục, ta và phu nhân vốn định tìm chúng báo thù nhưng Phán Quyết Thần Thú ra mặt bảo vệ chúng!”
“Phán Quyết Thần Thú không phải đang trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp sao?”
Bì Bồng khựng lại: “Ngươi biết chỗ của Phán Quyết? Ồ, thì ra ngươi đã gặp Đặng Khẳng!”
Sở Thiên không bất ngờ về phản ứng của Bì Bồng. Đã quyết định hợp tác thì hắn phải tiết lộ một chút bí mật thể hiện thành ý.
“Lão tổ tông, người không phải bảo ta giả làm Thần Hoàng đi lừa Phán Quyết Thần Thú đấy chứ?” Sở Thiên cười khổ, “Tuy ta có thể lừa được Chiến Thần nhưng Khố Khoa Kỳ và người đều có thể nhận ra…”
“Khố Khoa Kỳ có thể nhận ra ngươi là vì hắn là Linh Hồn Chủ Thần. Ta có thể nhận ra ngươi là nhờ phu nhân! Trong tam giới này có được mấy Linh Hồn Chủ Thần?”
Sở Thiên tính, quả nhiên, số Linh Hồn Chủ Thần hắn từng gặp, tính cả Tử Thần thì dùng một tay cũng đếm hết.
Bì Bồng tiếp tục: “Đến nay, Khố Khoa Kỳ và Tử Thần đã câu kết với nhau, chúng nói ngươi không phải Thần Hoàng, nhưng ta và Chiến Thần, cộng thêm Linh Hồn Chủ Thần vợ ta, đều nói ngươi là Thần Hoàng. Ngươi nói xem, Phán Quyết không thông hiểu sức mạnh linh hồn sẽ tin ai? Nếu cần thì ngươi có thể kéo cả Phượng Hoàng Thần làm chứng!”
“Lão đầu tử, Bác Đức một lời hứa đáng nghìn vàng, hắn sẽ giúp chúng ta sao?” La Tây Nhã ngạc nhiên hỏi.
Ha ha, Phượng Hoàng Thần một lời hứa đáng nghìn vàng mà nói dối thì mới khiến người ta tin! Còn về việc hắn có giúp không thì phải xem cái miệng của Phất Lạp Địch Nặc thế nào rồi!”
Sở Thiên hơi do dự, một Khố Khoa Kỳ đã khiến hắn mệt rồi, nếu lộ ra trước Phán Quyết thì rắc rối càng lớn.
Bì Bồng vỗ vai Sở Thiên, cười: “Yên tâm, tính cách của Phán Quyết Thần Thú… Khà khà, ngươi coi hắn là trẻ con mà dỗ là được rồi!”
Trẻ con? Lẽ nào lại như Khách Thu Sa? Sở Thiên nheo mắt cười, “Vậy thì cứ quyết định thế đi, nhưng ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi. Lão tổ tông có quen với Long Thần không?”
“Biết thôi, không thân! Ngươi hỏi hắn làm gì?” La Tây Nhã trả lời.
“Ta muốn hỏi phẩm hạnh của hắn thế nào?”
“Không được coi là người tốt, cũng không phải người xấu!” ngoài dự liệu của Sở Thiên, câu trả lời của La Tây Nhã lại giống hệt với An Cát Lệ Na.
Tính lại lợi hại một lượt, so với Long Thần, Sở Thiên tin La Tây Nhã, lão tổ mẫu hắn biết tính này hơn. Sở Thiên cười: “Gần đây ta có gặp Long Thần, Long Thần đã truyền ngôi vị cho ta!” vừa nói Sở Thiên vừa lấy ra Long Thần Quan.
Sắc mặt Bì Bồng đột ngột thay đổi: “Ngươi gặp Long Thần ở đâu?”
“Lão tổ tông, đây là bí mật của ta!” Sở Thiên cười lớn, ý của câu nói là, ta vẫn chưa tin tưởng ngươi, muốn biết thì hãy khiến ta tin ngươi đi!
“Cháu rể, chúng ta có cùng một kẻ thù là Tử Thần, hơn nữa lại là người một nhà có cùng quyền lợi. Tính ra thì ta đáng tin hơn tên Long Thần đó!” Bì Bồng cười, “Phu nhân Chu Lệ Á của ngươi lại rất giống với phu nhân của ta, hay là thế này, truyền sức mạnh linh hồn của vợ ta cho nó, ngươi thấy sao?”
Sở Thiên cười hài lòng. Chưa chắc Bì Bồng muốn biết chỗ của Long Thần thật, đây chỉ là nhân cơ hội Thần tộc náo loạn, lôi kéo đồng minh. Nhưng thế này cũng đủ khiến Sở Thiên hài lòng rồi!
“Long Thần ở bên trong Lưỡi đao Phán Quyết…”
Im lặng nghe Sở Thiên kể hết, Bì Bồng bỗng cầm lấy tay Sở Thiên, kiểm tra kỹ lưỡng, rồi lắc đầu nói với La Tây Nhã: “Phu nhân, ta nhìn không ra, bà xem đi!”
La Tây Nhã sử dụng sức mạnh linh hồn kiểm tra Sở Thiên một lượt, cũng lắc đầu: “Trong cơ thể hắn là Long Thần lực thuần túy, có dấu vết của Phán Quyết Thần Lực, nhưng rất nhạt!”
Bì Bồng nghe xong, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cháu rể, ta có đề nghị thế này. Hiện tại ta chưa biết ý đồ của Long Thần với ngươi, nhưng ngươi cố gắng đừng sử dụng Lưỡi đao Phán Quyết, binh khí tốt trong tam giới không chỉ có thanh đao ấy!”
Sở Thiên gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy. Tây Cương và Tề Bách Lâm của Bố Lôi Trạch hiện nay đã đẩy nhanh tiến độ chế tạo vũ khí mới.
“Chiến Thần ở bên ngoài phải không? Không cần gọi hắn vào nữa!” Bì Bồng nói, “Chuẩn bị đi, ta đưa ngươi đi gặp Phán Quyết!”
“Đợi đã lão tổ tông, có thể đợi vài ngày nữa không?” Sở Thiên cười: “Khi đi gặp Phán Quyết ta muốn đưa một đứa trẻ đi!”
“Đứa trẻ nào?” La Tây Nhã hỏi.
“Là huynh đệ kết bái của con trai ta, là một con gấu trúc!”
…………………………
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dị Giới Thú Y
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 495: Phán quyết Thần Thú.
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: sưu tầm
Sở Thiên ở lại Huyết Luyện Ngục mấy hôm đợi A Mạt Kỳ đến. Với A Mạt Kỳ, di chuyển trong cùng một không gian rất đơn giản, nhưng còn đi qua đi lại giữa tam giới thì hơi khó khăn.
Chiến Thần cũng được Bì Bồng đón vào thành. Bì Bồng với Khảm Phổ thì xưng huynh gọi đệ, nhưng thái độ nóng nảy của La Tây Nhã đã để lộ ra thái độ của gia tộc Bì Bồng với Chiến Thần - hợp tác thì được thôi, nhưng thù thì bọn ta vẫn ghi nhớ, sau khi không còn kẻ thù chung thì sớm muộn chúng ta cũng phải giải quyết!
Trong mấy ngày này Sở Thiên lại làm một việc, đó là làm một thân thể mới cho La Tây Nhã.
Có điều, với thực lực Linh Hồn Chủ Thần của La Tây Nhã, cả thế lực của Bì Bồng, lại không thể tìm được một Huyết Luyện Thú nào thích hợp với thân thể Chủ Thần! Nhưng La Tây Nhã thực sự không đợi thêm được nữa, hơn nữa sức mạnh bản nguyên của La Tây Nhã lại là linh hồn, nên mới lấy ra Huyết Luyện Thú thích hợp với Thượng Vị Thần mà Bì Bồng cất giữ vô cùng cẩn thận.
Ngay ở trong đại sảnh của thành Huyết Luyện, Bì Bồng ở một bên quan sát, Sở Thiên lấy ra đồ dùng phẫu thuật, nhìn La Tây Nhã giống như quái thú đang nằm trên bàn phẫu thuật, cười gian: “Lão tổ mẫu, linh hồn của người đã hoàn toàn khống chế cơ thể rồi, tiếp theo người muốn biến thành thế nào? Nguyệt Thần?”
Bì Bồng xua tay, “Không, cứ như trước đây thôi!”
La Tây Nhã nhe hàm răng đỏ lòm cười, giọng ồm ồm: “Đúng thế, cứ như trước đây! Để tránh lão đầu tử nhà ta không nhận ra!”
“Vậy được, không biết lão tổ mẫu trước đây như thế nào? Có ảnh ma pháp không?”
Bì Bồng vỗ tay, một đội biên bức đưa đến một bức tượng, “Ngươi làm theo cái này đi!”
Sở Thiên quan sát bức tượng, rất giống với Chu Lệ Á, nhưng dáng người cao hơn một chút, gương mặt khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Thần sắc cũng không ngây thơ như Chu Lệ Á mà đầy vẻ tàn ác.
“Ta hiểu rồi!”
Xoẹt! Sở Thiên xé gấu áo bịt mắt lại. Lúc này La Tây Nhã là bộ dạng quái vậy, làm phẫu thuật cũng chẳng có gì. Nhưng không lâu sau đây bà ta sẽ biến thành một người phụ nữ, nếu Sở Thiên không bịt mắt lại e là không dễ ăn nói với Bì Bồng.
“Phất Lạp Địch Nặc, tiểu tử ngươi cũng không tồi!” Bì Bồng cười ha hả tán thưởng cách làm của Sở Thiên.
Trong khi đó thì Sở Thiên dùng Thời Gian Thuận Lưu, chớp mắt đã làm xong, hắn lau tay, cười: “Lão tổ tông, không làm phiền hai người nữa, xin cáo từ!”
Bì Bồng chết sững, hắn vẫn muốn quan sát kỹ thuật Thượng cổ Tế Tự của Sở Thiên nhưng không ngờ trong thời gian hắn khen một câu mà Sở Thiên đã kết thúc rồi.
Thời Gian Thuận Lưu có tứ trùng Thần Lực thúc đẩy thì Bì Bồng chỉ có thể nhìn thấy Sở Thiên cầm dao phẫu thuật không ngừng cắt gọt trên người La Tây Nhã, còn căn bản là hắn không nhìn ra nguyên lý gì hết.
Sở Thiên cười hắc hắc rời khỏi đại sảnh, có bài học Sơn Đốn, hắn đã cẩn thận hơn rất nhiều, giành thời gian thay đổi thói quen và cách dùng dao khi phẫu thuật, hắn dám bảo đảm, chắc chắn có người nhớ được thứ tự hắn làm phẫu thuật, nhưng nếu làm theo thì chỉ có giết người chứ không phải cứu người. Vì thế Sở Thiên bây giờ mới dám làm phẫu thuật trước mặt người ngoài.
Sở Thiên đi ra thì La Tây Nhã ngồi dậy, nhìn mình trong gương mừng đến bật khóc.
Bì Bồng tiến lại đứng sau lưng, cười: “Phu nhân, khóc gì chứ? Giờ bà lại là đại mỹ nhân của Hắc Ám Thần tộc rồi! Ha ha, bà thấy thuật Thượng cổ Tế Tự của Phất Lạp Địch Nặc thế nào?”
“Nhìn không rõ!” La Tây Nhã lau nước mắt, lắc đầu nói: “Ta chỉ biết hắn cắt hết thịt của ta rồi lại ghép lại!” dứt lời, La Tây Nhã trừng mắt: “Sao? Ông còn nhắm đến cả thuật Thượng cổ Tế Tự của cháu rể? Ta cho ông biết, ta thấy tiểu tử đó rất vừa mắt, sau này ít động đến hắn thôi!”
Bì Bồng cười, “Phất Lạp Địch Nặc là một đứa cháu rể tốt, khà khà, nhưng bà đừng quên ta từng nói, lời của hắn chỉ có thể tin được một nửa!”
“Sao? Ông vẫn chưa tin nó?” La Tây Nhã quay người lại gõ lên đầu Bì Bồng, “Không tin sao ông còn đưa nó đi tìm Phán Quyết?”
“Chiến Thần là tên hồ đồ, ssau này tìm cơ hội dạy bảo hắn cũng được!” Bì Bồng chải mái tóc rực đỏ cho La Tây Nhã, từ tốn nói: “Đưa hắn đi tìm Phán Quyết là vì ta không hiểu, Khố Khoa Kỳ tại sao lại hợp tác với Tử Thần?”
“Đương nhiên là để giết cháu rể rồi!” La Tây Nhã không hiểu, “Tử Thần tuy đối đầu với Thần Hoàng nhưng năm đó Tư Đặc Ân chủ động quy ẩn, hơn nữa sau đó khi Chủ Thần tàn sát Thần tộc ở núi Phán Quyết, Tử Thần cũng không nhúng tay vào, mà ngược lại đi quy ẩn. Thù hận giữa Khố Khoa Kỳ và Tử Thần cũng không lớn, với cả Cáp Địch Tư là con gái của Sáng Thế Phụ Thần, Thần Hoàng lại được Thần Sáng Thế khâm điểm, quan hệ giữa họ vốn không tồi, chỉ là sau này chuyện ở núi Phán Quyết mới làm đảo lộn hết cả!”
Dừng một lúc La Tây Nhã nói tiếp: “Mà cháu rể mạo danh Thần Hoàng, đây là phạm phải tội làm loạn, đại tội miệt thị Sáng Thế thần uy. Khố Khoa Kỳ liên thủ với phạm nhân tội tương đối nhẹ để đối phó với phạm nhân có tội nặng nhất. Năm đó khi ông thống trị Huyết Luyện Ngục, không phải cũng dùng chiêu này sao?”
Bì Bồng lắc đầu, “Khố Khoa Kỳ không đơn giản như thế đâu! Trừ Tư Đặc Ân ra không có ai có thể sai khiến hắn, Tử Thần cũng không!”
La Tây Nhã vẫn chưa hiểu ý của Bì Bồng, “Lão đầu tử, rốt cuộc thì ông muốn nói gì?”
“Ài, phu nhân à, bà có nhớ lời nhận xét của Tư Đặc Ân với những Thuộc Thần chúng ta năm đó không?”
La Tây Nhã nói luôn: “Ông là mệt nhất, Khố Khoa Kỳ là thông minh nhất, Chiến Thần là trung thành nhất! Phán Quyết… hắn sẽ là người sống vui vẻ nhất!”
Một vạn năm rồi, Chiến Thần vẫn trung thành như vậy, ta cũng sống cuộc sống mệt hơn bất cứ ai. Phán Quyết đại ca tuy bị trói buộc trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp nhưng thật sự là huynh ấy rất vui! Tư Đặc Ân không nói sai ai hết!” Bì Bồng thở dài: “Cả ba người bọn ta Tư Đặc Ân đều không nhìn nhầm, Khố Khoa Kỳ cũng không thể sai! Tư Đặc Ân từng nói, Khố Khoa Kỳ là người thông minh nhất trong bọn ta!”
La Tây Nhã gạt rơi lược Bì Bồng đang dùng để chải tóc cho mình, “Có gì thì nói thẳng ra, bao nhiêu năm rồi mà ông vẫn cứ dài dòng văn tự. Chẳng trách mà Tư Đặc Ân nói ông sống khổ!”
“Ha ha!” Bì Bồng cười, “Phất Lạp Địch Nặc nói Khố Khoa Kỳ chỉ còn cách Thần Vương một bước nữa thôi, giờ thực lực Tử Thần chưa phục hồi, bọn chúng ai lợi dụng ai chưa biết chắc được đâu! Khố Khoa Kỳ chỉ là hợp tác với Tử Thần, chứ tuyệt đối không phải nương nhờ!”
“Bì Bồng nói tiếp: “Đừng quên, Đoạn Tội và Tư Đặc Ân cùng mất tích với nhau! Đoạn Tội Khố Khoa Kỳ đã không còn thân thể, trước đây thực lực tương đương với ta mà giờ tại sao lại đạt được đến trình độ này? Khà khà, ở đây xảy ra rất nhiều chuyện mà không ai biết!”
“Phất Lạp Địch Nặc không hiểu Khố Khoa Kỳ, vì thế có lẽ suy nghĩ của hắn giống như bà, đều tưởng rằng Khố Khoa Kỳ cho rằng tội lỗi của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc là nặng nhất nên mới chọn Tử Thần để hợp tác! Nhưng ta hiểu hắn, hắn làm như vậy có hai khả năng!”
Bì Bồng giơ ra một ngón tay, “Thứ nhất, Thần Hoàng có khả năng trở lại, hắn đang trải đường cho Thần Hoàng! Thứ hai, Tư Đặc Ân không có khả năng quay lại, khà khà, vậy thì hắn tìm Chiến Thần, tìm Tầm Tội Sứ, tập hợp cựu bộ hạ của Thần Hoàng chỉ có một khả năng, hắn muốn làm Thần Hoàng! Còn về việc Thần Hoàng có quay lại được không, trong tam giới e là chỉ có Khố Khoa Kỳ cùng mất tích với hắn mới biết được!”
“Ta hiểu rồi!” La Tây Nhã gục gặc: “Chiến Thần đã bị Phất Lạp Địch Nặc lừa, ông tặng Chu Thần Hoàng Lăng Vệ cho Chiến Thần là muốn chúng một lần nữa rơi vào tay Thần Hoàng nhất hệ!”
Nghĩ một lúc, La Tây Nhã nói tiếp: “Vị trí Thần Hoàng thì có gì mà tranh giành? Giờ thế lực của núi Phán Quyết đã suy yếu. Cứ cho là Tư Đặc Ân trở lại hoặc Khố Khoa Kỳ kế vị thì có lợi ích gì?”
“Đó là Thần Hoàng mà! Đồng chủ nhân tam giới do Sáng Thần khâm điểm! Chỉ cái danh hiệu này thôi thì lợi ích cũng nhiều đến mức chúng ta không tưởng tượng nổi rồi!”
La Tây Nhã nói: “Những điều này có cần nói cho Phất Lạp Địch Nặc không?”
Bì Bồng nhún vai, “Vậy thì phải xem biểu hiện của cháu rể này thế nào. Khà khà, phu nhân, năm đó ta đã đồng ý với bà, đợi khi tam giới không còn chuyện gì, sẽ cùng bà đến mặt trăng ẩn cư… Nếu Phất Lạp Địch Nặc thật sự có thể giúp chúng ta yên tâm mà ẩn cư thì có tặng cả tòa thành này cho hắn thì cũng chả là cái gì, phải không?!”
…………
Lại qua mấy ngày, A Mạt Kỳ cùng Khách Thu Sa đã đến.
Vừa nhìn thấy Tiểu Hùng Miêu, phản ứng của La Tây Nhã và đa số những người có giới tính nữ đều giống nhau, ôm lấy hôn một cái, rồi ha ha cười nhìn sắc mặt ai oán của cậu nhóc.
A Mạt Kỳ không trở lại nhân gian mà trở thành phương tiện di chuyển đưa Sở Thiên và Bì Bồng đến Tiếp Nguyệt Tháp ở Huyết Luyện Ngục.
Không gian thông đạo khởi động, Sở Thiên nhìn, trước mặt là một khu rừmg trúc rậm rạp, ở đằng xa là Tiếp Nguyệt Tháp cao chọc trời.
Vào khu rừng trúc là đã vào trong phạm vi của Tiếp Nguyệt Tháp, nhưng bên trong có cấm chế, không gian thông đạo của A Mạt Kỳ không vào được.
Hạnh phúc quá! Tiểu Hùng Miêu trong lòng La Tây Nhã bỗng giãy ra, hớn hở chạy về phía khu rừng, ôm chầm lấy một cái cây to hơn người, miệng đầy nước miếng hôn cái cây một cái, lầm bầm một cách ngốc nghếch: “Giấc mơ à, đây chính là giấc mơ!”
Nói rồi nó há to miệng cắn chiếc lá to hơn cả con heo.
Bì Bồng cười ha hả, rồi bỗng kéo La Tây Nhã lùi lại.
Mẹ ơi!! Kẻ nào dám ăn vụng trúc của ta???
Một cái bóng mập ú rơi từ trên trời xuống, tròn ung ủng, hai màu trắng đen rõ ràng, uỳnh một tiếng, như một cục thịt khổng lồ rơi xuống rừng trúc. Như trải qua một trận mưa thiên thạch, một cái hố khổng lồ đã xuất hiện.
Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn, là một con gấu trúc cao đến năm sáu mét, đầu đội mũ trúc, trên lưng là một hồ lô rượu khổng lồ, bên hông là một cái váy quây bằng cỏ. Cái mông vĩ đại của nó rơi ngay xuống đầu Khách Thu Sa, đè bẹp cả gấu lẫn trúc.
“Ủa, trộm đâu?!!” con gấu trúc nhìn trên nhìn dưới, chỉ phát hiện xung quanh mông là một cái hố, bên cạnh hố là một cái vòng trúc lộ ra.
Không tìm thấy người nó cũng không tìm nữa, tháo hồ lô sau lưng xuống tu ừng ực rồi thở ra hơi dài, một tiếng “Phẹt~~~” vang lên, rồi mãn nguyện vỗ vỗ cái bụng tròn ủng. Uống hớp rượu, đánh cái rắm, thật là sung sướng cuộc đời!
Đại Hùng Miêu thì thoải mái rồi, nhưng dưới mông nó phát ra tiếng kêu cứu của Tiểu Hùng Miêu, “Cứu tôi với, thối quá đi!!!”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dị Giới Thú Y
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 496: Cái đuôi của Thần Hoàng.
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: sưu tầm
“Ai ya~~~” Đại Hùng Miêu kéo dài tiếng kêu, lầm bầm: “Sao mông ta lại cộm ghê thế nhỉ?”
Phẹt~~~
Lại một tiếng nữa vang lên, Tiểu Hùng Miêu bên dưới mông ưm ưm được vài tiếng rồi im bặt.
Chắc chắn là hắn cố ý! Sở Thiên cười thầm, Bì Bồng và Chiến Thần ở ngay trước mặt Phán Quyết Thần Thú, hắn không thể không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn giả vờ như không nhìn thấy gì, nhất định là đang dạy bảo Khách Thu Sa rồi!
Sở Thiên đang định lên tiếng thì Bì Bồng giữ tay lại, khẽ lắc đầu - không phải ta đã nói rồi sao? Phải dỗ Phán Quyết như với trẻ con, để hắn chơi cho đã mới dễ nói chuyện.
Chiến Thần tuy xúc động nhưng cũng không lên tiếng chào, hắn cũng biết tính cách của Phán Quyết. Tên béo này mà đã chơi thì dù là Thần Hoàng cũng ngăn nổi.
Đại Hùng Miêu lại uống một ngụm rượu, ngồi vặn vẹo mông mấy cái: “Hề hề, dễ chịu quá!”
Nói rồi Phán Quyết Thần Thú bỗng khựng lại, vươn cổ ra mở to mắt, vì hắn cảm thấy cục thịt dưới mông đã biến mất.
Một cây trúc lặng lẽ mọc lên trước mặt Phán Quyết Thần Thú, thân cây vừa cao vừa mập, lá xanh mơn mởn, chớp mắt nó đã trở nên “ngon lành” hơn mọi cái cây trong rừng trúc này.
Phán Quyết chép miệng quệt nước miếng, bò ra khỏi cái hố đi vòng quanh cái cây mấy vòng.
Vù vù!!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng cành lá đập vào nhau, Phán Quyết Thần Thú không thể nhịn nổi nữa, nhổ cả rể lên nhét cái cây vào mồm.
Đúng lúc đó, cây trúc đột ngột biến hình, cái mông béo tròn của Tiểu Hùng Miêu xuất hiện ở trước mồm Phán Quyết và…‘phẹt~~’
“Cứu ta với, thối chết mất!!” Phán Quyết bịt mũi chạy, vừa chạy được vài bước thì ‘uỵch!’ ngã lăn ra đất, bụng ngửa lên trời, bốn chân giật giật, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép.
Phụt, Tiểu Hùng Miêu biến trở về bản thể, lắc mông đắc ý, rồi lấy viên đá chụp ảnh ra chạy lại gần, vén cái váy cỏ của Phán Quyết Thần Thú lên, chĩa thẳng vào chỗ kín của hắn, “Tách! Tách! Tách!” chụp liên tiếp mười mấy kiểu!
“Hố hố, Nam Hải Nhất Phiến Lục ta đâu có dễ bị bắt nạt như vậy?!”
Sở Thiên và Bì Bồng giật mình kinh ngạc, Khách Thu Sa, một Hạ Vị Thần lại quật ngã được Phán Quyết Thần Thú, đến ảnh khỏa thân cũng chụp được!
Phán Quyết Thần Thú lầm bầm mấy tiếng rồi bò dậy, vò đầu bứt tai, nhăn nhó: “Thôi thế là hết, một đời anh minh của ta thế là hết!”
“Ha ha, Kiệt Khắc Tốn, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha!” Bì Bồng cười ha ha tiến lại gần. Kiệt Khắc Tốn, đấy là tên của Phán Quyết Thần Thú.
“Con dơi thối kia, cút đi! Không thấy người ta đang đau lòng sao?” Phán Quyết Thần Thú quay mông ra chỗ khác.
“Thôi đi, ngươi còn sợ bị người khác chụp ảnh khỏa thân sao? Ha ha, Khảm Phổ, ngươi còn nhớ năm đó hắn vì muốn đổi một cây Lan Nguyệt Thảo của Nguyệt Thần mà cởi hết quần áo nhảy múa ở cửa Nguyệt Thần Điện không? Dọa cho những kẻ đang theo đuổi Nguyệt Thần sợ chạy mất dép. Ha ha!” Bì Bồng cười lớn, không để ý đến sắc mặt khó coi của Phán Quyết Thần Thú.
Đầu óc Chiến Thần không được tốt, đã quên những chuyện nhỏ như thế này, nhưng cũng cười theo.
“Cái gì? Ngươi cởi hết quần áo nhảy múa?!” Tiểu Hùng Miêu nhảy đến trước mặt Kiệt Khắc Tốn, bốn mắt gấu nhìn nhau. Phán Quyết đầy ngưỡng mộ, còn Khách Thu Sa thì đầy kính phục! Tiểu Hùng Miêu cung tay: “Tiểu đệ Khách Thu Sa, đại hiệu Nê Cổ Lạp Tư, tiểu hiệu Khải Kỳ, biệt danh Nam Hải Nhất Phiến Lục, dám hỏi đại danh của tiền bối?”
Đại Hùng Miêu cũng cung tay, “Tại hạ Phán Quyết Thần Thú, đại hiệu Phỉ Nhĩ, tiểu hiệu Kiệt Khắc Tốn, biệt danh Phán Quyết Sơn Nhất Điểm Hồng! Tiểu huynh đệ tiền đồ thật sáng lạn! Nhìn góc độ và tốc độ chụp hình của huynh đệ, đời này ta đã mãn nguyện, có cơ hội sẽ giao lưu nhiều hơn!”
Nói rồi Đại Hùng Miêu giơ hai tay ra.
Tiểu Hùng Miêu cũng làm theo, bốn cái tay nắm chặt lấy nhau, “Sau này ai không phục thì chụp người đó!”
Rồi hai con gấu bắt đầu trao đổi kinh nghiệm, bỏ quên những người khác ở một bên.
Chiến Thần không nhịn được, quát: “Kiệt Khắc Tốn, Thần Hoàng bệ hạ đến!”
“Ai dà, ta thấy rồi. Ông già, sao lại trông trẻ thế kia?” Kiệt Khắc Tốn hỏi Sở Thiên nhưng mắt vẫn không rời Khách Thu Sa.
Chiến Thần dùng những lời mà Sở Thiên đã chuẩn bị giải thích.
Phán Quyết Thần Thú cuối cùng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, “Biết rồi, cùng lắm thì sau này không gọi là ông già nữa, gọi ngươi là mặt trắng là được rồi! À, mặt trắng, tìm ta có chuyện gì? Không phải đã nói là ta thay ngươi trông coi tòa tháp này, sau này ngươi không làm phiền ta nữa sao?”
Sở Thiên ngạc nhiên, Phán Quyết Thần Thú xuất ngôn không kiêng nể gì nhưng Chiến Thần Khảm Phổ vẫn cười tươi. Xem ra năm đó Kiệt Khắc Tốn cũng nói như thế này với Tư Đặc Ân thật sự, mọi người đã quen rồi.
Sở Thiên nheo mắt cười, “Kiệt Khắc Tốn…”
Phán Quyết ngẩng phắt đầu dậy, chớp mắt lia lịa nhìn Sở Thiên, thấy hắn không phản ứng gì lại cúi đầu xuống.
Kiệt Khắc Tốn để Tiểu Hùng Miêu ngồi lên bụng, nghịch cái bụng nhỏ của hắn, bất mãn nói: “Mặt trắng, ngươi thật sự đã mất trí nhớ rồi! Có chuyện gì nói nhanh lên, ta còn bận lắm!”
Sở Thiên cười, “Bản Thần Hoàng nghe nói Chu Thần Hoàng Lăng Vệ ở chỗ ngươi, nên đến để lấy về...”
“Không được!” Kiệt Khắc Tốn lắc đầu, “Ngươi vứt ta ở đây hơn một vạn năm rồi, khó khăn lắm mới có vài người bạn đến chơi với ta, ngươi còn muốn đòi. Không được, tuyệt đối không được!”
Chiến Thần vội nói: “Kiệt Khắc Tốn, ngươi có biết là Khố Khoa Kỳ phản lại Thần Hoàng, cấu kết với Tử Thần rồi, giờ nanh vuốt của chúng đã xâm nhập vào nhân gian.”
“Hừm, ta biết ngay tên tiểu tử Khố Khoa Kỳ đấy không phải loại hay ho gì mà!” Đại Hùng Miêu đứng dậy, nhét Tiểu Hùng Miêu vào đai của cái váy cỏ, “Hừ, năm đó khi hắn cấu kết với Tử Thần là ta đã nhìn ra ngay mà!”
Bì Bồng khựng lại, hắn chưa từng nghe chuyện của Tử Thần và Long Thần. Sở Thiên giật mình, vội vã lấy dáng vẻ của Thần Hoàng, cười: “Kiệt Khắc Tốn, con của ta, con cũng biết đấy, ta đã quên…”
“Má ơi!!”
Phán Quyết Thần Thú bỗng bịt tai lại, nằm phục xuống trước mặt Sở Thiên, cầu xin: “Lão đại, làm ơn mà, đừng có dùng cái giọng này nói chuyện với ta có được không? Lão nhân gia ngươi mất trí nhớ sao không quên luôn cái bộ dạng Thần Côn này đi? Có gì cứ nói toạc móng heo ra, thế mới thoải mái chứ?!”
Sở Thiên không cười nữa, nói: “Ngươi bảo Khố Khoa Kỳ và Tử Thần làm sao?”
“Ài, thế có phải dễ nghe hơn không?!” Đại Hùng Miêu lôi Tiểu Hùng Miêu sắp ngạt chết trong thắt lưng ra, cho hắn hít chút không khí rồi lại nhét vào, cười hề hề: “Ngươi quên rồi sao? Năm đó ta mượn ngươi Thần Hoàng Quan để nhìn linh hồn, hê hê, ta đội Thần Hoàng Quan đi nhìn trộm Tử Thần, không ngờ nhìn thấy cô ta và Khố Khoa Kỳ hẹn hò ở sau Nguyệt Thần Điện. Đúng rồi, còn có cả Long Thần!”
“Cái gì? Ba người? Lẽ nào chúng hẹn hò tay ba?!” Tiểu Hùng Miêu thò đầu ra hỏi.
“Ba cái đầu ngươi!” Kiệt Khắc Tốn ấn Tiểu Hùng Miêu vào trong, lắc đầu nói: “Mặt trắng, năm đó ta đã nói với ngươi rồi, vậy mà ngươi bảo ta nhiều chuyện! Hừm!”
Sở Thiên thầm ghi nhớ, Long Thần quả nhiên là có vấn đề.
Kiệt Khắc Tốn tiếp tục: “Ngươi muốn Hoàng Lăng Vệ cũng được thôi nhưng phải để lại một người ở đây với ta!”
“Ai?”
“Cứu ta với!!” Tiểu Hùng Miêu hét ầm lên, “Ông chủ còn phải đoán sao? Chắc chắn là ta rồi! Ông chủ, đừng mà, ta thề, ta sẽ không làm hư tiểu thiếu gia nữa đâu!”
Sở Thiên chần chừ một lúc rồi cười: “Ngươi hãy cho ta gặp Chu Thần Hoàng Lăng Vệ trước đã, rồi mới nói chuyện của Khách Thu Sa!”
“Được, dơi thối, ngươi đưa hắn đi đi, ta đợi trong tháp. Đúng rồi, chỉ được mình lão đại vào thôi đấy, nếu không đừng trách ta trở mặt!” nói rồi, Đại Hùng Miêu nhấc Tiểu Hùng Miêu đi, không quan tâm đến người khác nữa, nhìn Tiểu Hùng Miêu chằm chằm: “Tiểu huynh đệ, nếu ta không nhầm thì lúc nãy biến thành cây trúc, ngươi dùng Tự Nhiên Lĩnh Vực của Đại Địa Phụ Thần phải không? Có biến được cái to hơn không?”
Sau khi cảm ơn, Bì Bồng ra hiệu cho mọi người ở lại, dẫn Sở Thiên đến Tiếp Nguyệt Tháp.
Trên đường đi, Bì Bồng dặn: “Năng lực của phân thân Kiệt Khắc Tốn là mạnh nhất trong Thần tộc, hắn không có cái gọi là bản thể, toàn bộ cùng sử dụng thần trí và sức mạnh. Hắn lúc nãy cũng là một phân thân, trong Tiếp Nguyệt Tháp còn một tên.”
Sở Thiên gật đầu, quả thật Phán Quyết Thần Thú sống vui hơn Đại Địa Phụ Thần nhiều, thậm chí hắn còn có thể phân thân để ra ngoài ăn trúc uống rượu.
Bì Bồng nói: “Đừng có nghĩ tới việc đưa phân thân của hắn đi, phân thân của hắn không thể rời đi quá xa, càng không thể đi xuyên qua tam giới đến nhân gian.”
Cửa của Tiếp Nguyệt Tháp đã mở, Bì Bồng ra hiệu cho Sở Thiên tự đi vào còn mình thì ở lại bên ngoài.
Sở Thiên vừa vào trong thì Thần Lực hoàn toàn bị ngăn chặn. Đừng nói đến bay lượn, ngay việc cầm dao cũng khó khăn.
Một con gấu trúc giống hệt ngoài kia đang ngồi sau cửa, thấy Sở Thiên vào thì đóng sầm cửa lại rồi nhấc Sở Thiên đặt lên vai, nói nhỏ: “Lão đại, giờ không có người ngoài rồi, hãy nói thật xem, ngươi thật sự mất trí nhớ hay là Thần Hoàng giả mạo?”
Sở Thiên nheo mắt cười, “Ta mất trí nhớ thật, không tin thì ngươi cứ nhìn mặt và khí độ của ta, sao có thể là giả mạo được chứ?”
“Thật hả?” Phán Quyết Thần Thú cười hề hề, rồi bỗng giữ chặt Sở Thiên: “Thế ngươi có còn nhớ chuyện năm đó chúng ta cùng tắm không?”
“Cái này ta quên rồi!” Sở Thiên ngày càng ngạc nhiên, quan hệ giữa Phán Quyết và Tư Đặc Ân dường như vượt qua những gì Bì Bồng biết.
Phán Quyết xoa xoa chỗ mông của Sở Thiên: “Lão đại, ta biết một số chuyện bọn Bì Bồng không biết, có cần ta nhắc nhở ngươi không?”
“Huynh đệ, ta không có hứng thú với đàn ông, ngươi đừng sờ mông ta nữa có được không?” Sở Thiên bất lực nói.
“Vậy ta nhắc ngươi một câu, lão đại…” Phán Quyết Thần Thú nháy mắt như lúc ở bên ngoài kia, “Đuôi của ngươi đâu???”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dị Giới Thú Y
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 497: Tiểu Hùng Miêu bị bỏ lại.
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: sưu tầm
Sở Thiên giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn rất Thần Côn, nghĩ bụng, Thần Hoàng có đuôi? Phán Quyết Thần Thú cố ý lừa hắn hay Tư Đặc Ân có đuôi thật?
Bị bàn tay to lớn của Kiệt Khắc Tốn để trên vai, Sở Thiên không động đậy được, nói thản nhiên: “Bản Thần Hoàng có đuôi sao?”
Phán Quyết Thần Thú cười gian, nhìn bộ dáng giống hệt như Tiểu Hùng Miêu khi đi trộm đồ, “Nhắc ngươi một câu nữa, khi không có người ngoài, lão đại thường không xưng hô với ta những lời vớ vẩn như bản Thần Hoàng!”
“Ngươi cũng biết là ta đã mất trí nhớ mà. Vậy thì ta nên xưng thế nào?” Sở Thiên cố trụ đến cùng, vẫn dáng vẻ thản nhiên ta chính là Thần Hoàng.
“Ngươi xưng là lão đại!” Phán Quyết Thần Thú nói.
Sở Thiên gục gặc, “Ồ, ta hiểu rồi, lão đại ta quên rất nhiều chuyện, ta có đuôi thật sao?”
Phán Quyết Thần Thú dùng hai tay nhấc Sở Thiên ra trước mắt, “Ừm, bộ dạng mặt dày của ngươi rất giống với lão đại!”
“Sai!” Sở Thiên duỗi duỗi tay chân bị tên rần, nói: “Ta không phải rất giống với lão đại ngươi, ta chính là lão đại của ngươi!”
Phán Quyết Thần Thú để Sở Thiên lại gần hơn một chút, “Ta hơi tin ngươi là lão đại rồi, các ngươi thật vô lại đó!”
Sở Thiên nhìn cái mũi gấu phập phồng, phẫy tay gạt đi mùi rượu nồng nặc, cau mày nói: “Chiến Thần và Bì Bồng còn cả La Tây Nhã Linh Hồn Chủ Thần đều đã chứng minh, ngươi còn nghi ngờ cái gì? Ta chính là Thần Hoàng Tư Đặc Ân!”
“Nếu ngươi đã biết mình tên là Tư Đặc Ân vậy thì tên tục của ngươi là gì, không phải ngươi cũng quên rồi chứ?” Phán Quyết Thần Thú cười gian: “Thật ra à, ta biết rất nhiều chuyện bọn Bì Bồng không biết. Mà Bì Bồng lại không biết là ta biết… Ngươi hiểu ta nói gì không?”
Sở Thiên nhún vai, “Ngươi biết những gì?”
“Ví dụ… ngươi có đuôi!”
“Ta có đuôi thật sao?”
“Không phải ngươi, mà là Thần Hoàng thật có đuôi!” Kiệt Khắc Tốn tuy nói chắc nịch nhưng vẫn cười hì hì, Sở Thiên không thể không nghi ngờ hắn đang lừa mình.
“Chuyện trước đây ta quên rồi. Có thể là có, nhưng bây giờ chắc chắn ta không có đuôi!”
Phán Quyết Thần Thú bỗng quay người Sở Thiên, búng một cái vào mông hắn, rồi lắc đầu “Thôi, không dài dòng nữa, giờ ta đưa ngươi đi lấy linh hồn Chu Thần Hoàng Lăng Vệ!”
Nói rồi Kiệt Khắc Tốn bay lên, tốc độ không kém bản thể của A Mạt Kỳ.
Bay đến lưng chừng của Tiếp Nguyệt Tháp, Kiệt Khắc Tốn vẫn chê tốc độ không đủ nhanh, tháo bình rượu sau lưng xuống, uống một ngụm rồi phun mạnh xuống dưới, lửa bốc ngùn ngụt như đuôi tên lửa, tốc độ của Phán Quyết Thần Thú được tăng lên một nấc.
Liên tiếp phun vài lần, không đến một tiếng đồng hồ, hắn và Sở Thiên đã lên đến đỉnh cỉa Tiếp Nguyệt Tháp.
Phán Quyết Thần Thú lấy từ trong cái váy cỏ vài lá cỏ bọc Sở Thiên lại, “Cẩn thận một chút, gió trên Tiếp Nguyệt Tháp rất mạnh, ngươi đợi một lát, để ta gọi chúng ra!”
Nói rồi, Kiệt Khắc Tốn mở một cái cửa nhỏ, hét lớn: “Các huynh đệ, Thần Hoàng và Chiến Thần đến đón mọi người này! Ha ha, giờ mọi người có thể đi đánh nhau rồi!”
Một luồng gió lạnh thấu xương thổi từ ngoài vào, Kiệt Khắc Tốn một tay che cho Sở Thiên, một tay giơ chiếc hồ lô rượu đã bỏ nắp, “Vào hết đi, mau lên, ai chậm chạp thì đợi đó mà chịu ánh sáng chiếu rọi!”
Một loạt những cái bóng luồn vào từ cửa rồi bị hút vào trong chiếc hồ lô rượu của Phán Quyết Thần Thú.
“Ba nghìn Chu Thần Hoàng Lăng Vệ, có mấy trăm tên đến linh hồn cũng không còn, những kẻ còn sống thì ta giúp chúng góp thân thể, không thật tốt lắm, ngươi liệu mà dùng!”
Nói xong, Phán Quyết Thần Thú lại đeo hồ lô lên lưng, những ngón tay rỗi rãi không ngừng xoa vào nhau.
Cái động tác này Sở Thiên hiểu - muốn tiền! Nhưng hắn vẫn giả vờ hồ đồ, “Kiệt Khắc Tốn, thế này là có ý gì?”
“Ngươi đừng có giả vờ, ta giao người cho ngươi rồi, ngươi cũng phải cho ta tí gì chứ?!” Phán Quyết Thần Thú cười tít mắt, “Nhưng ta cũng không vội, chúng ta xuống dưới từ từ nói chuyện, bay thế này mệt quá!”
Quay trở lại cửa vào Tiếp Nguyệt Tháp, Khố Khoa Kỳ lại giơ các ngón tay ra.
“Tiền không có, nhưng có thứ này chắc ngươi sẽ thích!” Sở Thiên lấy từ nhẫn không gian ra một hũ rượu cực phẩm Phúc Tư Đặc, cái này vốn là chuẩn bị cho Khách Thu Sa.
Phán Quyết Thần Thú sáng mắt lên, ném luôn hồ lô cho Sở Thiên, cười lớn: “Được, được, cái này được! Cứ cho ngươi là giả mạo, vì cái này, ta giao Hoàng Lăng Vệ cho ngươi! Ha ha!”
Sở Thiên cất hồ lô vào nhẫn, cười: “Quan hệ của ngươi với ta năm đó thật sự là tốt hơn Bì Bồng và Khố Khoa Kỳ ư?”
“Hỏi thừa, ta là huynh đệ chơi với nhau từ hồi nhỏ! Nhưng ngươi đừng có nói với người khác đó!” Kiệt Khắc Tốn trừng mắt, “Ra ngoài đi, một phân thân khác của ta đang đợi ở ngoài!”
Nói rồi, Kiệt Khắc Tốn mở cửa lớn đá Sở Thiên ra ngoài.
Bay giữa lưng chừng trời, Sở Thiên còn nghe văng vẳng tiếng của Phán Quyết Thần Thú: “Anh bạn, Thần Hoàng thật sự có đuôi! Ha ha ha!”
Cửa Tiếp Nguyệt Tháp vừa đóng lại, Phán Quyết Thần Thú ngồi uỵch xuống sàn, cố gắng nhấc một chân lên, hôn thật mạnh, cười điên cuồng: “Ta đã đá hắn, ha ha, ta thật sự đã đá hắn! Hạnh phúc quá! Ha ha ha ha…!”
……
Bì Bồng bay lên đón lấy Sở Thiên, “Lấy được chưa?”
Sở Thiên gật đầu, hắn vẫn đang suy nghĩ, nếu Thần Hoàng Tư Đặc Ân có đuôi thật thì Phán Quyết Thần Thú chắc chắn biết Sở Thiên là giả, vậy tại sao hắn lại giúp Sở Thiên?
Ra đến bên ngoài rừng trúc, một Phán Quyết Thần Thú khác đang uống rượu ăn trúc với Tiểu Hùng Miêu. Khách Thu Sa nằm trên bụng Đại Hùng Miêu, nhìn hai con gấu thế này rất dễ thương.
Sở Thiên lấy Chu Thần Hoàng Lăng Vệ ra đưa cho Chiến Thần.
Bì Bồng cười với Phán Quyết Thần Thú: “Kiệt Khắc Tốn, Khố Khoa Kỳ phản bội Thần Hoàng bệ hạ, hơn nữa có thể là đi khắp nơi nói Thần Hoàng này là giả. Giờ ta và La Tây Nhã, và cả Chiến Thần đều đảm bảo với ngươi đấy là Thần Hoàng, dù là bề ngoài hay linh hồn, đều là thật! Nếu sau này Khố Khoa Kỳ đến, ngươi đừng có bị lừa!”
“Biết rồi, biết rồi! Ngươi đúng là lằng nhằng!” Kiệt Khắc Tốn gặm trúc, nói: “Các ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Để anh bạn nhỏ này lại đây với ta đi! Ta đảm bảo sẽ không bạc đãi hắn!”
“Đừng mà!” Tiểu Hùng Miêu kêu, ngồi dậy, nhìn Sở Thiên một cách đáng thương, “Ông chủ, đừng bỏ rơi ta, ta đáng thương lắm!”
Đại Hùng Miêu cũng bò dậy, cười hi hi: “Ở với ta một năm rưỡi là được rồi! Hay ngắn hơn nhé, ba tháng thì thế nào?”
Sở Thiên hắng giọng, “Kiệt Khắc Tốn, trong tam giới, ta chỉ phát hiện ra ngươi và Khách Thu Sa là gấu trúc. Các ngươi có phải có quan hệ gì không? Ha ha, không biết chừng Khách Thu Sa lại là hậu duệ của ngươi ấy chứ!”
“Không thể nào, ta vẫn độc thân đó!” gương mặt đầy thịt của Kiệt Khắc Tốn lắc qua lắc lại, miệng lầu bầu: “Gấu trúc bọn ta vốn ít, ngươi không thấy không có nghĩa là không có! Hê hê, sau này ngươi sẽ còn gặp một con nữa!”
Kiệt Khắc Tốn nói rất thần bí, Sở Thiên đang định hỏi thì hắn nói: “Anh bạn này là Hạ Vị Thần phải không? Thế này đi, để hắn lại đây ba tháng, sau ba tháng, ta trả lại ngươi một Cao Vị Thần, thế nào?”
“Ha ha, hiếm khi Kiệt Khắc Tốn muốn nhận đồ đệ. Bệ hạ, chúng ta giao cho hắn đi!” Bì Bồng cũng khuyên: “Người quên rồi, năm đó tuy tam sủng bọn ta thực lực tương đương nhưng Kiệt Khắc Tốn đại ca còn có rất nhiều thứ hay ngoài thực lực ra!”
Ý tứ Bì Bồng rất rõ ràng, để Khách Thu Sa lại chắc chắn có lợi!
Sở Thiên nheo mắt cười rồi gật đầu đồng ý.
“Thôi thế là hết, tại sao kẻ gặp xui xẻo cứ là ta chứ?!” Khách Thu Sa trợn mắt, nằm phịch trên người Kiệt Khắc Tốn.
Mục đích đã đạt được, Khố Khoa Kỳ còn phải trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp không thể rời khỏi, Sở Thiên để lại Khách Thu Sa, cáo biệt ra về. “A Mạt Kỳ, đưa ta về thành Huyết Luyện trước!”
“Hả? Ngươi chính là A Mạt Kỳ?!” Kiệt Khắc Tốn bỗng đứng bật dậy, nhét Tiểu Hùng Miêu vào thắt lưng, trèo lên trước mặt A Mạt Kỳ quan sát.
A Mạt Kỳ đang khỏi động không gian thông đạo, Kiệt Khắc Tốn chắn trước mặt, A Mạt Kỳ bị nhìn đến mất tự nhiên: “Kiệt Khắc Tốn miện hạ, ta chính là A Mạt Kỳ!”
“Giờ ngươi chỉ có nhất trùng Thần Lực?” Kiệt Khắc Tốn cười gian.
A Mạt Kỳ bỗng cảm thấy Phán Quyết Thần Thú có thể không có ý tốt, vụt trốn vào trong thông đạo. Lúc đó, ‘vù!’ bàn chân của Phán Quyết Thần Thú đá tới nơi. Nhìn chỗ Phán Quyết Thần Thú hạ chân, nếu không phải A Mạt Kỳ nhanh thì chắc Bác Đức thành quả phụ rồi!
“Ngươi muốn gì?” A Mạt Kỳ xuất hiện sau lưng Phán Quyết Thần Thú, hai tay tụ quả cầu lôi điện, chuẩn bị tấn công.
“Hề hề, không sao, không sao! Các ngươi đi đi!” Phán Quyết Thần Thú cười ngượng, rụt cổ, ôm lấy Tiểu Hùng Miêu ở hông chạy mất.
Thật kỳ lạ!
A Mạt Kỳ trừng mắt nhìn bóng Phán Quyết Thần Thú, mở thông đạo rồi đưa Sở Thiên đi.
…………
Bên trong Tiếp Nguyệt Tháp chỉ có một con Đại Hùng Miêu đang cười điên cuồng, Kiệt Khắc Tốn đem theo Tiểu Hùng Miêu đá cửa đi vào, vui vẻ nói: “Ngươi cười gì vậy? Lẽ nào ngươi đã đá hắn?”
Con gấu ấy gật đầu lia lịa “Sảng khoái thật! Ngươi thì sao? Vừa rồi ngươi rất muốn đá A Mạt Kỳ, đá được chưa?”
“Đừng có nhắc đến nữa, ta đã dùng bí pháp gia tốc rồi mà cũng không trúng! Hê hê, nhưng ngươi đá trúng rồi, chúng ta đã kiếm được rồi! Ha ha!”
Nói rồi, con gấu trúc đó lôi Khách Thu Sa ra, để xuống đất rồi đóng cửa lại.
Cửa lớn của Tiếp Nguyệt Tháp đã đóng, tia sáng cuối cùng cũng biến mất. Khách Thu Sa lùi đến góc tường, cúi đầu không dám nhìn hai cái bóng to lớn: “Mọi người đều là gấu trúc cả, xin hãy nương tay, đừng để gấu trúc trên đại lục này tuyệt chủng!”
Một con tóm Khách Thu Sa lên, “Yên tâm, gấu trúc sẽ không bị tuyệt chủng đâu. Nào, để ta đá một cái đã!”
Bốp! Bốp!
Trên người Khách Thu Sa xuất hiện hai cái dấu chân cỡ lớn.
“Sảng khoái quá!” hai con gấu trúc ngửa mặt lên trời cười gian.
“Tại sao lại đá ta? Các ngươi bắt nạt trẻ con!” Khách Thu Sa nằm trên đất gào khóc.
“Lão đại từng dạy ta, làm việc tốt chắc chắn phải trả giá. Ta cứu ngươi một mạng, đá ngươi hai cái thì là cái gì chứ?!” một con chọc chọc Khách Thu Sa, “Này, ta hỏi, năm nay là năm nào?”
Khách Thu Sa xòe tay tính, “Lịch Huyễn Thú năm 727. Sao các ngươi lại nói là cứu ta một mạng?!”
“Năm 727… hê hê! Thần Hoàng quy ẩn sắp một vạn ba nghìn năm tròn rồi. Còn ba tháng nữa, ông chủ ngươi sẽ gặp phải nạn lớn, rất lớn! Ta giữ ngươi lại là để ngươi không bị xui xẻo cùng, hiểu chưa hả?!”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dị Giới Thú Y
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 498: Thói quen của Thần Hoàng.
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: sưu tầm
Quá trình trở về thành Huyết Luyện rất nhanh, A Mạt Kỳ chỉ cần khởi động không gian thông đại. Nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt đó, trong đầu Sở Thiên lại xuất hiện vô vàn ý nghĩ, nháy mắt suy nghĩ vô số chuyện, đây cũng là ưu điểm của Thời Gian Thuận Lưu.
Đại Hùng Miêu Phán Quyết Kiệt Khắc Tốn đá hắn một cái làm cái gì? Nếu nói hắn phát hiện Sở Thiên là giả mạo thì phải trực tiếp trở mặt luôn mới đúng. Nhưng nếu nói Kiệt Khắc Tốn tin Sở Thiên là Thần Hoàng thật thì hắn lại dám đá Sở Thiên sao? Quan hệ tuy tốt nhưng cũng có danh phận. A Mạt Kỳ và Sở Thiên thân như huynh đệ, nhưng Ưng lão đại chưa bao giờ dám đá Sở Thiên cả!
Cái đá này, tuyệt đối không đơn giản! Chắc chắn có bí mật bên trong. Sở Thiên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Phán Quyết Thần Thú cho hắn một ám thị - tiểu tử thối, ta biết ngươi là giả, nhưng ta không nói ra, sau này có cơ hội ta lại hợp tác!
Nếu sự suy đoán này của Sở Thiên đúng thì tại sao Phán Quyết lại ngầm giúp Sở Thiên? Phán Quyết Thần Thú biết bí mật mà bọn Bì Bồng không biết, điều này có thể chắc chắn rồi, hắn giúp Sở Thiên là có mục đích gì? Một người bảo vệ mãi mãi không thể rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, giúp Sở Thiên có thể có được lợi ích gì?
Sở Thiên tiếp tục suy đoán theo hướng của mình. Sau khi Long Thần có được Hoàng Lăng Vệ, cái xui xẻo đầu tiên là Khố Khoa Kỳ, chẳng lẽ Phán Quyết muốn đối phó với Đoạn Tội! Nếu như thế thì Đoạn Tội Khố Khoa Kỳ nhất định là đã làm điều gì đó có lỗi với Thần Hoàng thì mới khiến Kiệt Khắc Tốn huynh đệ chơi từ nhỏ với Thần Hoàng lợi dụng Sở Thiên để đối phó với hắn!
Khố Khoa Kỳ có vấn đề!
Lần đầu tiên Sở Thiên ý thức được rằng, Đoạn Tội Yêu Thú xem ra có vẻ trung thành nhưng lại có điều mờ ám, nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán.
Đại sảnh của thành Huyết Luyện xuất hiện trước mặt, Sở Thiên cất đi những suy nghĩ hỗn loạn, cười: “Khảm Phổ, ngươi tiếp tục huấn luyện Chu Thần Hoàng Lăng Vệ đi. Khi về nhân gian, nhất định phải khiến chúng có thể trợ giúp bản Thần Hoàng tiêu diệt phản nghịch!”
Chiến Thần có chút bi thương, cố gắng lấy tinh thần, đập ngực hành lễ, “Bệ hạ an tâm! Có ta đây, mọi kẻ phản nghịch đều phải bị tiêu diệt!”
Nói rồi, Chiến Thần quay người hùng dũng bước đi, nhưng sự cô đơn của bóng dáng hắn nhìn từ sau lưng vẫn lọt vào mắt Sở Thiên. Tuy Chu Thần Hoàng Lăng Vệ đã lấy lại được nhưng đã không còn trọn vẹn, chỉ còn lại hơn một nghìn chín trăm người. Những người khác linh hồn đều đã bị tiêu tan trong cuộc chém giết lẫn nhau giữa các Chủ Thần. Hơn một nghìn chín trăm người còn lại cũng là Thần tộc mới trú ngụ trong thân thể của Huyết Luyện Thú, dung mạo xấu xí, bộ dạng kỳ quái.
Sở Thiên ngồi xuống chiếc ghế của hạ thủ Bì Bồng, cười: “Lão tổ tông, có thể cho ta biết tam sủng của Thần Hoàng năm đó làm thế nào trở thành Thần Thú của Tư Đặc Ân không? Còn nữa, Tư Đặc Ân làm sao mà trở thành Thần Hoàng vậy?”
Lai lịch của Tư Đặc Ân vẫn là một điều bí mật! E là chỉ có hắn biết!” Bì Bồng cũng ngồi xuống, trầm ngâm: “Khi đại chiến Chúng Thần kết thúc không lâu, Sáng Thế Phụ Thần chuẩn bị quy ẩn, phân chia lại quyền lợi của tam giới. Trước lúc đó chưa ai từng gặp Tư Đặc Ân, nhưng ngay trước hôm Sáng Thế Phụ Thần quy ẩn mấy ngày, lão nhân gia đột nhiên triệu tập tất cả Chủ Thần, giới thiệu Tư Đặc Ân với Chúng Thần và tuyên bố Tư Đặc Ân thay ngài cai quản tam giới!”
“Ha ha, lão tổ tông, chuyện này ta biết rồi. Ngài có thể nói những chuyện ta không biết không?”
Bì Bồng cười, “Ta và Khố Khoa Kỳ là cô nhi được Tư Đặc Ân nhặt được. Phán Quyết Kiệt Khắc Tốn nhập môn trước bọn ta, nghe nói cũng là cô nhi được Tư Đặc Ân nhặt!”
Quan hệ giữa Thần Hoàng và Phán Quyết Thần Thú quả nhiên không bình thường, Sở Thiên nghĩ bụng. Kiệt Khắc Tốn nói hắn và Thần Hoàng là huynh đệ từ nhỏ, nhưng từ miệng Bì Bồng lại thành cô nhi. Xem ra có rất nhiều chuyện chỉ có Phán Quyết Kiệt Khắc Tốn mới biết.
“Về lai lịch của Tư Đặc Ân, ta biết nhiều hơn những Chủ Thần khác một chuyện… Khố Khoa Kỳ cũng biết!” Bì Bồng nhìn Sở Thiên chằm chằm, “Khi Tư Đặc Ân làm Thần Hoàng, mỗi năm đều đến đại sa mạc Tư Khoa Đặc ở nhân gian một lần!”
“Ồ!” Sở Thiên nheo mắt cười, “Chả trách lão tổ tông phái Phổ Lan Đa đến nhân gian phải cướp được vùng địa bàn sa mạc Tư Khoa Đặc!”
Bì Bồng lắc đầu, nhún vai nói: “Ta cũng nghi ngờ nhưng mỗi năm Tư Đặc Ân đều đi vào cùng một thời điểm, mấy nghìn năm nay chưa bao giờ thay đổi! Ha ha!”
“Cháu rể, đúng vậy! Lão thái bà ta làm chứng, lần này Bì Bồng không gạt ngươi đâu!” La Tây Nhã giờ càng nhìn Sở Thiên càng thấy hài lòng, một đứa cháu rể có thể biến một lão yêu bà gần hai vạn tuổi thành một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi thì ai nhìn cũng thích, “Nhân gian các ngươi không phải có một ngày lễ gọi là ngày Thần Ân sao? Ha ha, thật ra lại lịch của ngày Thần Ân chính là ngày đó Tư Đặc Ân đến đại sa mạc, chưa bao giờ giết Thần!”
Ngày Thần Ân cũng tương đương với năm mới ở Huyễn Thú đại lục. Sở Thiên tính, vừa đúng còn ba tháng nữa. Ba tháng… Sở Thiên cười thầm, lúc đó con gái cũng sắp ra đời rồi!
Nghĩ đến đây, Sở Thiên bỗng giật mình, vội nói: “Lão tổ tông, Thái Dương Thần xâm chiến nhân gian, địa điểm mà hắn chọn cũng là đại sa mạc Tư Khoa Đặc.”
Ánh mắt Bì Bồng trở nên sắc lẹm, “Khố Khoa Kỳ đã cho Tử Thần biết thói quen của Tư Đặc Ân rồi!”
Bì Bồng đứng dậy đi mấy bước rồi nói: “Phu nhân, ta không rời khỏi Huyết Luyện Ngục được, bà đi nhân gian một chuyến thế nào? Tiện thể truyền thụ sức mạnh linh hồn cho tiểu nha đầu Chu Lệ Á!”
“Cũng được! Nhiều năm rồi chưa rời khỏi Huyết Luyện Ngục, đúng là hơi nhớ nhân gian rồi!”
Sở Thiên vừa mừng lại vừa lo, La Tây Nhã đến nhân gian là một trợ lực rất tốt, nhưng cũng có khả năng bắt đầu cho việc gia tộc Bì Bồng nhúng tay vào sự vụ của nhân gian, thế là Sở Thiên vội nói: “Lão tổ mẫu, ta không dám giấu, Hải Vương Bào Uy Nhĩ đã hồi phục thực lực, giờ đang thay ta chỉ huy quân đội Thần tộc của Bố Lôi Trạch chiến đấu!”
“Ngươi giao quân đội cho Bào Uy Nhĩ chỉ huy?” La Tây Nhã kinh ngạc, Bì Bồng cũng chau mày lại.
“Ha ha, ta kế vị Long Thần, cũng coi như là thân thích với Hải Vương bệ hạ, ta tin tưởng!”
Bì Bồng nhìn Sở Thiên, tiểu tử này khả năng lôi kéo quan hệ đúng là hàng đầu. Kéo Bào Uy Nhĩ ra chắc chắn là sợ thành Huyết Luyện cướp mất quyền của hắn! Thú vị thật! Bì Bồng bật cười, “Ha ha, phu nhân, thân thể bà vừa mới phục hồi, ta nên đi vậy!”
Rầm! La Tây Nhã đập bàn, phản đối kịch liệt, “Ta đi, ông ở lại trông nhà!”
Phu nhân à, bà không khống chế được hắn đâu! Bì Bồng thầm nghĩ, nhưng không làm trái ý của ái thê, lắc đầu cười khổ.
…………
Gần hai nghìn Hoàng Lăng Vệ, tính cả Linh Hồn Chủ Thần La Tây Nhã, lần này Sở Thiên đến Huyết Luyện Ngục không hề về tay không. Khi trở về nhân gian, Sở Thiên không đến chiến trường ở đại sa mạc mà về Bố Lôi Trạch trước, đến thẳng trước cửa chỗ của Chu Lệ Á.
La Tây Nhã tranh vào trước, nhìn Chu Lệ Á không khác mình là bao cười lớn, ngoảnh đầu nói với Sở Thiên: “Đẹp, tiểu nha đầu nhà ta đẹp thật! Ai ya~ tiểu tiểu nha đầu này cũng thật đáng yêu!”
Vừa nói La Tây Nhã vừa cúi người nhìn vào bụng Chu Lệ Á, “Ha ha, tiểu bảo bối này thật đáng yêu!”
Sở Thiên giới thiệu La Tây Nhã cho Chu Lệ Á, cười: “Lão tổ mẫu có thể nhìn thấy hình dáng con gái ta?”
“Đúng thế, lão thái bà ta dù sao cũng là Linh Hồn Chủ Thần!”
“Lão tổ mẫu, nhìn người có vẻ không lớn hơn con mấy tuổi, sao lại gọi mình là lão thái bà?” Chu Lệ Á hỏi.
“Ừm, tiểu nha đầu này biết nói chuyện, ta thích!” La Tây Nhã cười lớn.
Sở Thiên vội nói: “Lão tổ mẫu, tên của con gái ta chưa đặt, người đặt đi!”
“Được, được! Để ta từ từ nghĩ, Dù sao cũng còn ba tháng nữa ta mới được thấy tiểu bảo bối mà!” La Tây Nhã bỗng ôm lấy bụng Chu Lệ Á, “Tiểu bảo bối, lão tổ mẫu cho ngươi quà ra mắt trước, đừng có chê đó!”
Cái La Tây Nhã cho đương nhiên không cần nói, chắc chắn thuộc về mặt linh hồn. Nhưng sức mạnh linh hồn của La Tây Nhã vừa tiếp xúc với đứa bé trong bụng Chu Lệ Á thì La Tây Nhã bật cười: “Bảo bối ngoan, lại có thể dùng linh hồn nói chuyện với ta! Ha ha ha, các ngươi nghe thấy không, nó nói cảm ơn!”
Sở Thiên làm sao mà nghe được giọng của linh hồn, hắn cười trừ: “Lão tổ mẫu, dù sao chiến sự đang thuận lợi, chuyện của người cũng không gấp, hay là… để con gái ta ở cùng người mấy hôm? Người cũng quan tâm nó hơn chút!”
La Tây Nhã không quay đầu lại thuận miệng đồng ý luôn.
Sở Thiên cười thầm, lão tổ mẫu này quá dễ đối phó. Vừa rồi hắn còn nghĩ làm thế nào để giữ La Tây Nhã ở lại Bố Lôi Trạch, không cho bà ta đến tiền tuyến nhúng tay vào quân vụ. Không ngờ, đứa con còn chưa ra đời lại có thể làm được.
Để lại Chu Lệ Á với lão tổ mẫu, Sở Thiên và A Mạt Kỳ rời khỏi phòng.
“Khảm Phổ, ngươi ở lại Bố Lôi Trạch tiếp tục dưỡng thương, đồng thời huấn luyện Hoàng Lăng Vệ. A Mạt Kỳ, đưa ta đến tiền tuyến!”
Hai người chia nhau chấp hành mệnh lệnh, chớp mắt Sở Thiên đã được đưa đến sa mạc Tư Khoa Đặc.
Rời đi mới mười mấy ngày mà sa mạc Tư Khoa Đặc đã thay đổi hoàn toàn. Bãi cát vàng trước đây đã thành một vùng đầm lầy xanh rậm rạp. Đây là môi trường thích hợp cho Hải tộc tác chiến, có lẽ là sản phẩm của Bào Uy Nhĩ.
Vén lều lên Sở Thiên cười: “Biểu tỷ, lão bà, ta về rồi!”
“Ừ, ngồi tự nhiên!” mỹ nhân ngư sắc mặt nghiêm túc, chúi đầu vào tài liệu trên bàn. Sắt Lâm Na cũng ở bên cạnh, hai người đang chỉ địa đồ bàn bạc.
Sở Thiên nhún vai, liếc A Mạt Kỳ, “Sao không có ai để ý đến ta?”
“Được rồi, phu quân của thiếp, chúng ta hình như gặp rắc rối rồi! Chàng qua đây xem!” Sắt Lâm Na vẫy Sở Thiên, chỉ vào bản địa đồ, cau mày nói: “Thiếp và biểu tỷ đã tìn được tung tích của Thái Dương Thần, nhưng rất lạ, hình như chúng không vội tấn công mà chỉ rụt đầu phòng thủ ở một nơi. Chàng xem!”
Sở Thiên nhìn theo tay Sắt Lâm Na, trên địa đồ có một dấu hiệu của Thái Dương Thần, ở vị trí đó là vương thành Tư Khoa Đặc ở giữa đại lục - thành Mã Lệ Liên! Cũng chính là nơi ngày trước Sở Thiên tham gia tụ hội các phú hào và thu phục Tề Bách Lâm.
“Ngoài ra còn một nơi nữa cũng có tung tích của quân đội Thái Dương Thần!”
Sắt Lâm Na di chuyển tay vào một điểm bên trên địa đồ.
“Hồng Nguyệt Thành?” Sở Thiên ngạc nhiên.
Sắt Lâm Na gật đầu: “Đến nay Hồng Nguyệt Thành đã bị chàng đưa vào địa ngục. Không gian Hồng Nguyệt cũng không tồn tại nữa, ở đó chỉ có cát, có thể nói là không có chút giá trị quân sự nào! Nhưng Thái Dương Thần lại sai quân bao vây ở đó!”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Last edited by baongoc; 20-01-2011 at 11:48 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc