Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 66: Trương Tu Đà tuẫn quốc.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Cao phu nhân lập tức minh bạch câu không thể xuất đầu lộ diện của Lý Hiếu Cơ.
- Cửu lang còn sống ở trên nhân gian?
- Gia phụ hiện tại đang được Đường quốc công che chở, năm ngoái còn gửi thư rằng ông ấy đi Tây Vực một chuyến khi về sẽ xử lý chuyện thân sự.
Cao phu nhân tỉnh táo lại, không kìm được nở ra một nụ cười.
- Hóa ra ngươi chính là con của Cửu lang, không ngờ tên kia vẫn như trước đến nay vẫn hồ đồ không biết nặng nhẹ.
Lý Ngôn Khánh một mực lo lắng Cao phu nhân sau khi biết thân thế của mình sẽ trở mặt nhưng hiện tại xem ra nàng cũng biết Lý Hiếu Cơ, hơn nữa quan hệ cũng không tệ, chẳng những không có ý trở mặt mà còn đối với thân phận của Lý Hiếu Cơ không thèm để ý.
Nghĩ lại, Trưởng Tôn gia cùng với Lý phiệt cũng xuất thân từ quan lũng.
Trong đó chỉ sợ có liên hệ vô cùng mật thiết, Cao phu nhân dường như là hoàng thất Bắc Tề, đối với Dương Kiên cũng thế, Dương Quảng cũng thế không có nhiều sự trung thành.
- Vậy mẫu thân ngươi...
- Gia mẫu chính là thuộc Chu Sơn Ngôn thị.
- Chu Sơn Ngôn thị, vậy ngươi cũng biết Ngôn Hổ?
- Biết rõ, đó chính là cữu cữu của hài nhi, hài nhi chẳng những biết mà còn biết nơi ông ấy đang ở.
Cao phu nhân há hốc miệng hồi lâu mới cất tiếng:
- Ngôn Hổ vẫn còn sống?
- Đúng thế.
Trên khuôn mặt của Cao phu nhân hiện ra vẻ vui mừng.
- Náo loạn cả buổi không ngờ lại có chuyện như vậy.
- Cha của ngươi hồ đồ cũng thôi đi tại sao Ngôn Hổ cũng hồ đồ theo hắn, Cửu lang này thật lớn mật, lão Bùi biết thân phận của hắn không phải sẽ trở thành tai họa sao?
Tuy nhiên chuyện này đã là rất lâu rồi chắc hẳn những người biết cha ngươi cũng còn không nhiều lắm.
- Được rồi chờ hắn trở về ta sẽ thông qua bá phụ của ngươi đem việc thân sự của nhị môn làm cho thỏa đáng.
- Nhạc mẫu đây không phải là nhị môn mà là tam môn.
Cao phu nhân khẽ giật mình:
- Tam môn?
Lý Ngôn Khánh không muốn nhưng với tình trạng này thì phải dứt khoát nói rõ ra.
- Còn có một tôn nữ của Triệu vương.
- Triệu vương là chất nữ của Vũ Văn Hữu?
Cao phu nhân sắc mặt âm trầm bất định, Lý Ngôn Khánh cũng lo lắng chờ đợi.
Hồi lâu sau nàng mới thở dài:
- Nếu là con gái của Vũ Văn gia thì hẳn là Cốt La Đóa lúc trước cùng với chúng ta tiến tới đất Thục.
- Đúng thế.
- Ta từng nói đứa bé này nhìn thế nào cũng không giống người Liêu.
- Ngôn Khánh, ta hiện tại hơi loạn.
Cao phu nhân dùng sức khẽ xoa má lại sau nửa ngày bà mới thở ra một hơi mà khẽ nói:
- Ngôn Khánh chuyện đã như vậy thì nói cũng không có tác dụng gì, tương lai ngươi chớ để Quan Âm tỳ bị ủy khuất là được, đứa bé đó tính tình ngây thơ, đối với ngươi cũng quyến luyến, ngươi nhận thức ta là nhạc mẫu là được rồi, về phần những chuyện khác chờ ta gặp cha ngươi sẽ tính sổ với hắn.
Câu nói cuối cùng tựa hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Lý Ngôn Khánh cũng cảm nhận thấy hàm ý hắn cũng không dám đảm bảo cho cha hắn, lão tử hài nhi không phải là không cứu nhưng mà cha làm ra chuyện này đúng là hơi quá mức.
Cao phu nhân còn nói chuyện một lát với Lý Ngôn Khánh nữa sau đó mới rời khỏi phòng.
Lý Ngôn Khánh và Cao phu nhân vừa ra khỏi cửa thì thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ thần sắc nghiêm túc đi tới.
- Ngôn Khánh đã xảy ra chuyện.
- Vô Kỵ xảy ra chuyện gì?
Không đợi Ngôn Khánh nói Cao phu nhân đã nhíu mày hỏi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Củng huyện vừa phái người tới nói là có người tên là La Sĩ Tín tới đây đưa tin, Trương Thông thủ, ông ấy đã tuẫn quốc(hi sinh cho tổ quốc) rồi.
Lý Ngôn Khánh đầu trở nên ông ông.
- Ngươi nói cái gì, Trương thông thủ đã tuẫn quốc rồi sao?
Tin tức này đột nhiên tới Lý Ngôn Khánh vẫn chưa hề chuẩn bị tâm lý gì cho nên không tránh khỏi rối loạn tay chân.
Cũng may hắn đã sống tới sáu mươi năm rồi, cũng có tự chủ cực mạnh.
Ngôn Khánh lúc này từ từ tỉnh táo trở lại, đại não bắt đầu vận chuyển, tiêu hóa từ từ tin túc này, suy tư từng tình huống có thể xảy ra.
Trương Tu Đà chết rồi.
Lý Ngôn Khánh cũng không buồn nhiều.
Tuy nhiên hắn biết rõ Trương Tu Đà đã chết Huỳnh Dương sẽ rung chuyển kịch liệt, mà những ngày tiếp theo của hắn cũng sẽ bị Ngõa Cương uy hiếp.
- Vô Kỵ Quan Âm tỳ đâu rồi?
- Muội muội vừa nghe nói chuyện này đã chạy về.
Trưởng Tôn Vô Cấu là một nha đầu có ánh mắt, tuy nàng muốn ở với Ngôn Khánh một lúc nhưng nàng cũng biết, xảy ra chuyện lớn như vậy Lý Ngôn Khánh không thể nào tiếp tục ở đây cho nên nàng lặng lẽ trở về chỗ của mình, dành không gian cho Lý Ngôn Khánh.
Cao phu nhân đối với phản ứng của Vô Cấu vô cùng hài lòng.
Mà Ngôn Khánh thì nảy sinh ra một sự áy náy vô cùng.
- Ngôn Khánh đã xảy ra chuyện này ngươi cũng nên về Củng huyện một chuyến.
Lý Ngôn Khánh muốn từ biệt Vô Cấu nhưng lại ngừng ý nghĩ này.
- Nhạc mẫu, nhạc mẫu chuyển cáo với Vô Cấu con xử lý xong chuyện bề bộn sẽ cùng nàng đi tới Thiếu Lâm tự bái phật.
Trong mắt của Cao phu nhân liền lộ ra vẻ ấm áp, bà khẽ đáp ứng.
Lý Ngôn Khánh cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không dám trì hoãn, lập tức lên đường khởi hành.
Nhưng đúng lúc hắn muốn ra khỏi cửa thì Cao phu nhân đột nhiên gọi Lý Ngôn Khánh lại.
- Ngôn Khánh sau khi trở về ngươi nhất định phải lưu ý hướng đi của Dương Khánh.
Câu nói này Lý Ngôn Khánh cũng khó hiểu vì vậy nghi hoặc nhìn Cao phu nhân, tựa hồ còn muốn hỏi ngụ ý ở trong đó.
Dương Khánh.
Hắn có hướng đi gì?
Phải biết rằng Lý Ngôn Khánh đối với Dương Khánh người này tuy không để vào mắt nhưng bất kể thế nào Dương Khánh cũng là thượng quan của hắn, hơn nữa lại quan tâm với dân chúng, lúc mở quán cứu tế, Ngôn Khánh cũng lau mắt nhìn hắn.
Cao phu nhân nói:
- Dương Khánh người này ta cũng hơi hiểu rõ.
- Hắn tài cán bình thường, tính tình mềm yếu trời sinh gan không lớn, chuyện này cũng ảnh hưởng từ phụ thân của hắn. Sư phụ ngươi lúc còn sống nói Dương Khánh không giống như là tộc nhân tôn thất, nếu như có gió thổi cây lay hắn sẽ dao động.
- Ta lo rằng Trương Tu Đà sau khi chết sẽ trở thành đả kích rất lớn với Dương Khánh, chỉ sợ hắn gây chuyện không tốt.
Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại, gây chuyện không tốt là sao?
Dương Khánh tốt xấu gì cũng là tôn thất, đường đường là vương gia điện hạ, chẳng lẽ lại có thể đầu hàng?
Trong lòng hắn không tin lắm nhưng mà cũng không thể không đề phòng, Dương Khánh này gan như chuột nhắt có lẽ lúc nguy cấp thật sự sẽ đầu hàng, đối với trọng thần của triều đình Lý Ngôn Khánh cũng không hiểu lắm, Cao phu nhân tuy đa rời Lạc Dương nhiều năm nhưng cũng đã chìm nổi ở đó hơn Lý Ngôn Khánh rất nhiều.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 67: Tam tinh liên châu.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh liền toát mồ hôi lạnh ra.
Hắn cung kính trả lời:
- Hài nhi nhớ kỹ nhất định sẽ lưu ý nhiều hơn với Tuân vương.
- Được rồi ta cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi mau trở về làm việc, mọi chuyện cần phải lưu tâm không được cậy mạnh.
Ngôn Khánh khom người thụ giáo, vội vàng rời khỏi căn cứ, leo lên trên lưng ngựa cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ đi về Củng huyện.
Cao phu nhân đi lên trên bậc thang thì thấy Trưởng Tôn Vô Cấu lúc này đang đứng ở ngã rẽ, vụng trộm nhìn theo bóng lưng của Lý Ngôn Khánh.
Bỗng nhiên trong lòng nàng sinh ra cảm khái.
- Nam nhân đều như thế, nhớ năm đó Trưởng Tôn Thịnh xuất chinh nàng không phải cũng như vậy sao, hiện tại là Lý Ngôn Khánh.
Đại nghiệp tháng năm thứ mười hai ngày hai mươi bảy tháng mười, Địch Nhượng lĩnh quân tám vạn tấn công Ngưu Chử Khẩu.
Trương Tu Đà trước kia đắc thắng không lâu, làm sao có thể sợ hãi.
Lúc trước luân phiên đại thắng khiến cho Trương Tu Đà đối với quân Ngõa Cương ít nhiều có ý khinh thường.
Hiện tại Địch Nhượng lại tìm tới tận cửa hắn không thể lui bước, dù sao hiện tại hắn cũng lưng dựa Huỳnh Dương, không cần phải lo lắng vấn đề lương thực.
Tuy nhiên trước khi xuất chiến Trương Tu Đà vẫn nghe qua tin tức của Lý Mật.
Lý Ngôn Khánh phái người giao cho hắn một phong thư nói rằng Lý Mật xảo trá như cáo, hung tàn như sói, tướng quân không sợ hãi nhưng cũng cần phải biết minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, kính xin lưu ý nhiều hơn nước đi của Lý Mật.
Kỳ thật Lý Mật có ở đây hay không thì Trương Tu Đà cũng khó có khả năng nhượng bộ.
Nhưng Lý Ngôn Khánh đã nhắc nhở, hắn cũng lưu ý một phen.
Song phương ở hai bên bờ kênh Thông Tế mà giao thủ với nhau, cuộc đấu vô cùng thảm thiết.
Địch Nhượng binh lực chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng Trương Tu Đà thì có thiên thời địa lợi nhân hòa, không hề sợ hãi chút nào, Bát Phong doanh triển khai quân Ngõa Cương xuất kích từ trưa chém giết đến chạng vạng tối, Thông Tế kênh biến thành màu đỏ, thi thể khắp nơi.
Cuối cùng quân Ngõa Cương không chống nổi Bát phong doanh hung hãn.
Sau khi tổn hao hết binh tướng, toàn quân được Địch Nhượng suất bộ chạy thục mạng, Trương Tu Đà há có có thể buông tha cho hắn, lúc này hắn cũng quên Lý Ngôn Khánh đã viết thư nói rằng giặc cùng chớ đuổi.
Trương Tu Đà truy kích đến Đại Hải nghĩ rằng sẽ bắt sống Địch Nhượng.
Đúng vào lúc này từ hai bên rừng cây của Đại Hải đã xuất hiện hai đội ngũ, tập kích Bát Phong doanh, Huỳnh Dương Bát Phong doanh tuy dũng mãnh nhưng dù sao cũng không giống như Bát Phong doanh ở Tề quận đã trải qua thân kinh bách chiến, đã trải qua bao nhiêu lần giao phong với giặc cỏ Sơn Đông gặp loạn không sợ.
Huỳnh Dương Bát Phong doanh từ khi xây dựng tới lúc xuất kích chưa đến hai tháng.
Bọn họ thiếu kinh nghiệm chiến đấu, từ khi đại thắng trở nên dũng mãnh nhưng một khi gặp tao ngộ nguy hiểm thì sẽ rối loạn trận tuyến.
Cùng lúc đó, Địch Nhượng mang bại binh quay trở lại gia nhập chiến cuộc.
Bát phong doanh chỉ chống cự được một chút đã trở nên tan rã, Trương Tu Đà chém giết lớp lớp tám trăm thân binh mà Trương Tu Đà mang tới từ Tề quận, trong rừng người lớp lớp chém giết bảo vệ Trương Tu Đà ra ngoài.
Nhưng quân Ngõa Cương vây rất chặt, Trương Tu Đà trúng hơn mười mũi tên nếu không có La Sĩ Tín liều chết giải cứu thì chỉ sợ đã chết trận tại chỗ.
Nhưng mặc dù trong vòng vây lớp lớp chém giết đi ra ngoài, Trương Tu Đà cũng bị trọng thương chết ở Hổ Lao quan.
Trước khi lâm chung hắn dặn dò La Sĩ Tín mang theo năm trăm thân binh còn sống sót đầu nhập vào dưới trướng Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh nhìn La Sĩ Tín trước mắt không biết là nên buồn hay nên vui.
Hắn buồn chính là Trương Tu Đà đã chết, nhưng vui chính là Trương Tu Đà sau khi chết đã phó thác La Sĩ Tín cho hắn, ít nhiều cũng vượt qua dự liệu của hắn.
Không thể phủ nhận Ngôn Khánh đối với La Sĩ Tín vô cùng yêu thích.
Nhưng Trương Tu Đà rất coi trọng người này, Ngôn Khánh cũng không thể ép buộc hiện tại La Sĩ Tín đã tự động tới cửa, cộng thêm di chúc trước đó của Trương Tu Đà, Lý Ngôn Khánh làm sao có thể bỏ qua viên mãnh tướng này chứ, tuy nhiên trên khuôn mặt của Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên không biểu đạt cảm xúc này, hắn phân ghế chủ vị, cầm lấy mũi tên lông vũ màu trắng mà cau mày tại chỗ.
Mũi tên này không khác gì tên bình thường.
Nhưng Lý Ngôn Khánh có thể cảm nhận được nó có vẻ nặng hơn so với tên bình thường ba phần, hơn nữa cũng dài hơn hai thốn.
Người sử dụng mũi tên này nhất định có thể mở hai thạch cung, thậm chí có thể là ba thạch cường cung.
Tuy nhiên máu trên đầu mũi tên có màu sắc kỳ lạ, tình huống như vậy chỉ có thể giải thích, đây là độc tiễn.
- Trương thông thủ bị độc tiễn này bắn chết?
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu trầm giọng hỏi.
La Sĩ Tín thanh ẩm run rẩy nói:
- Lúc Đại Hải bị tập kích, Trương tướng quân trúng tổng cộng mười bảy mũi tên.
Trong đó độc tiễn này trúng ba cái, hơn nữa xếp theo hình tam giác, cho nên Trương tướng quân sau khi lui về Hổ Lao quan đã bỏ mình.
Lý Ngôn Khánh nhắm mắt lại, tưởng tượng lại tình hình của Trương Tu Đà trúng tên.
- Tam tinh liên châu.
Hắn khẽ nói.
- Không ngờ trong Ngõa Cương trại lại có người bắn tên cao minh như thế.
Lý Ngôn Khánh bản thân là một cao thủ tiễn thuật làm sao không cảm thấy thủ pháp của người bắn tên này. Hắn trầm ngâm một lát rồi tự nhủ:
- Nếu luận về tiễn thuật, ở trong đám phản tặc cao minh nhất chính là Vương Bá Đương, không phải người này thì không bắn chết được Trương thông thủ, tuy nhiên trên tên có độc cũng không phải là hành động của anh hùng nên Vương Bá Đương người này đúng là không đơn giản.
- Vương Bá Đương, chính là người bắn chết Vệ tư mã?
- Đúng là người này.
La Sĩ Tín nghe được nắm chặt hai đấm lại.
Trong loạn quân hắn cũng không biết ai dùng mũi tên này bắn chết Trương Tu Đà nhưng hiện tại nghe lời nói của Lý Ngôn Khánh, hắn nhịn không được mà rống to: Vương Bá Đương, ta thề sẽ giết ngươi.
Đối với La Sĩ Tín mà nói, Trương Tu Đà với hắn không chỉ là thượng quan mà còn như phụ thân.
Hắn sinh ở Lịch thành, trong một gia đình nghèo khổ, dựa vào chăn trâu mà sống, về sau Tề quận đại loạn, đạo phỉ bộc phát, trâu của La Sĩ Tín cũng bị giết chết, hắn trong cơn giận dữ tham gia binh lính, tuổi hắn chưa tới mười bốn, theo quy chế ùy binh thì thanh niên hai mươi mốt mới có thể gia nhập. La Sĩ Tín tuổi tác không đủ, vì vậy bị cự tuyệt, xung đột với đám người trưng binh.
Tuy nhiên hắn chỉ là một đứa bé làm sao có thể là đối thủ của đám người đã trưởng thành? Đúng lúc này Trương Tu Đà đi qua thấy La Sĩ Tín dũng mãnh liền sinh lòng yêu mến, phá lệ chiêu mộ hắn, đảm nhiệm làm thân binh của Trương Tu Đà, không chỉ cho hắn chỗ an thân mà còn đem sở học cả đời truyền lại.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 68: Tới Hổ Lao quan.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Cho nên sau khi hắn biết được hung thủ giết chết Trương Tu Đà thì làm sao có thể kìm chế được.
Ngôn Khánh nói:
- Sĩ Tín, ngươi đã được Trương tướng quân phó thác cho ta ta nhất định sẽ không ngồi yên, hiện tại đã biết hung thủ là ai vậy thì xử lý tốt là được rồi, sớm muộn sẽ có ngày ta báo thù cho Trương tướng quân đem tên cẩu tặc kia phanh thây xé xác.
- Nếu như có thể giết tên cẩu tặc đó Sĩ Tín nguyện vì phủ quân làm thân khuyển mã.
La Sĩ Tín khóc rống ngay tại chỗ Ngôn Khánh liền đứng dậy đỡ hắn lên.
Hắn cầm mũi tên lông vũ màu trắng đưa cho La Sĩ Tín mà khẽ nói:
- Cất cho kỹ, đợi có một ngày chúng ta sẽ dùng nó bắn chết Vương Bá Đương, mới là hành vi của đại trượng phu. Đúng rồi ngươi dẫn người trở về Hổ Lao quan vậy Tần Quỳnh Tần tướng quân hiện nay đâu rồi? Có biết hắn ở đâu không?
La Sĩ Tín lắc đầu nói:
- Chuyện này thì không rõ lắm
- Đêm qua mọi người chém giết, ai cũng bất chấp ai, tuy nhiên Tần đại ca võ nghệ cao cường, đủ để chém giết ra khỏi vòng vây lớp lớp, trước khi bị tập kích ta đã nhìn thấy Tần đại ca che chở cho Cổ phó sứ rút lui.
Cổ phó sứ chính là trợ thủ mà Trương Tu Đà mang tới từ Tề quận cũng chính là trưởng sử trong quân, Cổ Vụ Bản.
Lý Ngôn Khánh mặc dù đã bái kiến Cổ Vụ Bản nhưng cũng không có nhiều ấn tượng, hắn chỉ loáng thoáng nhớ rằng đây là một người cao gầy, sắc mặt tái nhợt về phần những mặt khác Lý Ngôn Khánh cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ Tần Quỳnh đã bị Ngõa Cương bắt làm tù binh rồi sao?
Nếu không dựa theo lời nói của La Sĩ Tín thì hắn đã phải sớm quay lại Hổ Lao quan rồi chứ, tại sao hiện tại vẫn chưa có tin tức.
- Ngôn Khánh.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên mở miệng.
Lý Ngôn Khánh quay đầu nhìn lại hắn, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Ta cảm thấy ngươi nên lập tức tới Hổ Lao quan.
- Tại sao?
- Trương thông thủ bỏ mình, nhân tâm của Huỳnh Dương dĩ nhiên rung chuyển, hiện tại hành động cấp bách chính là ổn định thế cục.
Trước mát người có thể ổn định không phải là Tân Văn Lễ, Trịnh Vi Thiện hay là Tuân vương điện hạ mà chính là ngươi. Chỉ có ngươi mới khiến cho dân chúng Huỳnh Dương trở nên an ổn, hơn nữa Tuân vương điện hạ không hiểu chiến sự, nếu như mạo muội hạ lệnh chỉ sợ khiến cho thế cục đại loạn.
Lý Ngôn Khánh lúc trở về Cao phu nhân đã dặn dò một phen
Dương Khánh trời sinh tính tình nhu nhược, do dự bất định.
Nếu như không thể mau chóng ổn định lại thế cục thì không thể nói trước vị quận trưởng này còn có khả năng làm ra chuyện hồ đồ thế nào nữa, quân Ngõa Cương thắng lợi, Trương Tu Đà đã chết mấy ngày nữa tin tức này sẽ truyền ra khi đó Địch Nhượng cũng thế, Lý Mật cũng thế há có thể bỏ qua Hổ Lao quan.
- Sĩ Tín, Hổ Lao quan hiện tại có bao nhiêu binh mã, trước mắt ai là thống binh?
La Sĩ Tín cười khổ nói:
- Hổ Lao quan hiện tại quân Bát Phong doanh do chúng ta lui lại thì chỉ có bốn nghìn, hiện tại Tiêu ngự sử Tiêu Hoài Tĩnh làm thống lĩnh, tuy nhiên Tiêu Hoài Tĩnh ở trong quân uy vọng không cao khó có thể trấn nhiếp cho nên phủ quân cần phải mau chóng trở về.
Phía dưới Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ còn có một phó sứ, giám quân ngự sử một người.
Lý Ngôn Khánh giật mình, bát doanh quận binh chỉ còn lại không tới bốn nghìn?
Dựa theo sự tưởng tượng của hắn thì Hổ Lao quan hiện tại cho dù không có tới một vạn người cũng phải tới bảy tám nghìn, tại sao gặp tao ngộ phục kích toàn quân lại hầu như đã bị diệt, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
La Sĩ Tín vội vàng trả lời:
- Bát Phong doanh cũng không phải toàn quân bị diệt.
Cổ phó sứ cùng với Tần đại ca trong tay còn có một nhóm binh mã, nếu như tính luôn bọn họ thì cộng lại không hề ít.
Nhưng vấn đề là Cổ Vụ Bản và Tần Quỳnh hiện tại lưu lạc nơi nào?
Lý Ngôn Khánh cũng không cân nhắc quá nhiều, hắn trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng cũng ra một quyết định.
- Vô Kỵ, ta tới Hổ Lao quan chuyện ở Củng huyện giao chu huynh chấp chưởng.
- Bên Hắc Thạch phủ có lão Đỗ tọa trấn cộng thêm Mạch Tử Trọng cùng với Phí Thanh Nô ở Cửu Sơn hô ứng lẫn nhau nên chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.
Ta mang lão hổ cùng với Sĩ Tín và Kỳ Lân vệ đội xuất kích.
- Huynh mau phái người báo cho Mạch Tử Trọng, để hắn lưu ý nhiều hơn, nhanh chóng liên hệ với Trương Quý Tuần có chuyện gì thì bảo Thẩm Quang báo cha ta biết, còn nữa cần phải cẩn thận Sài Hiếu Hòa, người này không hề thành thật trung thực như bề ngoài.
Số người biết sự tồn tại của Vương Hoàng và mật thám Kỳ Lân đài cũng không nhiều.
Trừ Ngôn Khánh và Thẩm Quang thì ngay cả người thân như Mao Tiểu Niệm cũng không biết chỉ biết đại khái trong tay Lý Ngôn Khánh còn có một lực lượng bí mật.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu đáp ứng, phái người tiến về phía Hắc Thạch phủ báo cho Bùi Hành Nghiễm tới.
Lý Ngôn Khánh ở trong phủ hỏi La Sĩ Tín kỹ càng về trận chiến ở Đại Hải, đặc biệt là về Lý Mật, hắn hiện tại đã biết kế ly gián của mình đối với Lý Mật và Địch Nhượng đã không có hiệu quả.
Ngày xưa Lý Ngôn Khánh dùng kế ly gián để Địch Nhượng đối với Lý Mật sinh ra nghi kỵ.
Nhưng hiện tại Địch Nhượng mặc dù nghi kỵ cũng không có khả năng ngăn Lý Mật quật khởi.
Nhớ lại hôm nay Lý Mật phục kích Trương Tu Đà, không phải là mượn kế ly gián lần đó của Lý Ngôn Khánh hay sao? Có phải là có tính nhân quả không?
Xem ra cuộc quyết đấu đối với Lý pháp chủ đã bắt đầu.
Ngôn Khánh trong lòng lo lắng đồng thời cũng chờ đợi.
Địch Nhượng đã áp chế không nổi Lý Mật thì mình sẽ dứt khoát.
Nghĩ tới đây Ngôn Khánh để cho La Sĩ Tín nghỉ ngơi sau đó lặng yên đi vào hậu trạch gặp Vương Hoàng.
- Vương công ta mặc kệ ông dùng thủ đoạn gì nhưng tất yếu phải để cho Lý Mật trong thời gian ngắn nhất lông cánh đầy đủ phản bội Địch Nhượng.
Vương Hoàng ngạc nhiên hỏi:
- Ý của công tử là?
- Ta muốn Lý Mật tự lập.
- Tại sao?
Vương Hoàng không phải không nguyện ý làm như vậy tuy nhiên trong nhất thời không hiểu được ý đồ của Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh nói:
- Địch Nhượng còn sống lâu một ngày thì Lý Mật sẽ thêm uy vọng một phần, hắn tăng thêm uy vọng thì ngày sau khi độc lập sẽ thêm một phần uy hiếp ta. Lý Mật hiện tại không nguyện ý ở dưới trướng Địch Nhượng nhưng chỉ cần Địch Nhượng một ngày chưa chết thì hắn không khống chế cục diện được.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 69: Bỏ Hổ Lao quan lấy Khai Phong.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Hai người sớm muộn gì cũng sống mái với nhau vậy tại sao không để cho bọn hắn sống mái sớm hơn?
Bọn họ sống mái sớm một ngày thì Lý Mật thiếu một phần chuẩn bị, thiếu một phần uy vọng.
- Như thế mặc dù hắn độc lập cũng khó uy hiếp chúng ta.
Vương Hoàng tựa hồ đã minh bạch.
Kế sách này cũng giống như là kế sách khu hổ nuốt lang.
Tuy không rõ Lý Ngôn Khánh tại sao có thể khẳng định Lý Mật sẽ sống mãi với Địch Nhượng nhưng hắn đã phân phó thì Vương Hoàng cũng không thể không chú ý, Lý Mật nếu như quả thật giết Địch Nhượng thì với danh vọng của hắn sẽ giảm bớt.
Trương Tu Đà thua chạy về Hổ Lao quan quan xong Ngưu Chử Khẩu đã biến thành một tòa thành không binh tốt.
Quân Ngõa Cương thừa thế cướp lấy Ngưu Chử Khẩu, trước kia bọn họ liên tục bị Trương Tu Đà đán bại, Ngõa Cương lòng người bàng hoàng.
Nhưng hiện tại Trương Tu Đà đã chết sự lo lắng cũng tiêu tán không còn gì.
Ngõa Cương cao hứng bừng bừng ở trong Ngưu Chử Khẩu nâng ly cạn chén, hôm nay cướp được Ngưu Chử Khẩu ngày mai sẽ nắm lấy Hổ Lao quan quan không bao lâu nữa có lẽ sẽ chiếm được toàn bộ Huỳnh Dương quân.
Đến lúc đó, kho lương Lạc Khẩu sung túc tùy ý để bọn họ hưởng dụng kế tiếp có thể lãnh binh đánh tới Đông Đô Lạc Dương.
Thắng lợi này khiến cho mọi người tràn ngập tin tưởng.
Không ngờ trong đại trướng của Ngưu Chử Khẩu lúc này đang giao phong kịch liệt.
Sắc mặt của Địch Nhượng âm trầm Địch Hoằng tức giận.
Trình Giảo Kim và Đan Hùng Tín thì như lão tăng nhập định.
Lý Mật thì làm ra một vẻ lạnh nhạt thờ ơ, ngồi uống rượu ăn uống không nói gì.
Địch Nhượng trong lòng vừa sợ vừa tức.
Đại Hải tùy quân đại bại giết chết Trương Tu Đà... nhìn thì có vẻ đại thắng hiển hách nhưng trên thực tế không có chút quan hệ gì với hắn, chuẩn xác mà nói trận chiến này thắng là vì Lý Mật, chứ không phải là vì Địch Nhượng.
Quân mình thảm bại, Lý Mật thắng lợi hai hình ảnh tối sáng đối lập.
Lý Mật sau khi đại thắng thanh thế vô lượng quan trọng nhất là lần này nhân mã phục kích hoàn toàn không phải là quân Ngõa Cương điều này cho thấy Lý Mật sớm đã trù tính mượn cơ hội này tự lập quân, cho thấy hiện tại muốn áp chế Lý Mật thì không thể, hơn nữa những thân tín của Lý Mật như Vương Đương Nhân, Phòng Huyền Tảo cũng đã lộ vẻ bất mãn.
Địch Nhượng mặc dù lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không phải là kẻ ngu si.
- Mật công trù tính diệu kế, tru sát Trương Tu Đà, khiến cho các huynh đệ được hả giận.
Địch Nhượng trầm ngâm nửa ngày sau đó mới mở miệng nói chuyện.
Mà Lý Mật thì khiêm tốn:
- Đây là do các tướng sĩ cống hiến chứ không phải là công lao của Mật.
Các tướng sĩ cống hiến?
Ý của ngươi chẳng phải nói là các tướng sĩ cống hiến với ngươi chứ theo ta thì chần chừ sao? Địch Nhượng trong lòng vô cùng bất mãn nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Vì vậy hắn cố nén giận dữ mà nói:
- Hiện tại Trương Tu Đà đã chết, Hổ Lao quan không tướng, Huỳnh Dương sắp rung chuyển.
- Ta nghĩ chúng ta nghỉ ngơi hồi phục ba ngày xong sẽ mang binh tới Hổ Lao quan, thừa thế đánh chiếm Huỳnh Dương, Huỳnh Dương sau khi chiếm được thì kho lương Lạc khẩu rơi vào tay chúng ta, lúc đó có thể ổn định quân tâm, mưu đồ Lạc Dương, không biết Mật công còn diệu kế gì có thể dạy ta?
Lúc trước Địch Nhượng gọi thẳng tên của Lý Mật.
Nhưng hiện tại hắn lại cung kính kêu hai tiếng Mật công.
Nhưng ẩn trong đó là sự tức giận, ai có thể biết được?
Hắn hạ thấp mình hi vọng Lý Mật cho hắn mặt mũi.
Nào ngờ Lý Mật sau khi nghe được sắc mặt liền hơi biến đổi:
Trầm ngâm một lát sau đó hắn lắc đầu nói:
- Đại tướng quân, Lý Mật cũng không phải không muốn xuất lực nhưng mà Hổ Lao quan hiện tại không dễ đánh chiếm.
Địch Nhượng không khỏi nổi giận:
- Mật công nói lời đó là có ý gì?
Lý Mật nghiêm mặt nói:
- Đại tướng quân hẳn đã quên, Trương Tu Đà mặc dù chết rồi nhưng ở trong Huỳnh Dương quận còn có một mãnh hổ.
- Ai?
- Củng huyện Lý Ngôn Khánh.
Địch Nhượng liền lộ ra vẻ khinh thường hắn lạnh lùng cười cười:
- Mật công không khỏi đề cao hắn rồi, tên trẻ con kia ta không phủ nhận hắn nổi danh, có vài phần bổn sự, nhưng mà ta thấy hắn khó có thể vãn hồi cục diện, hiện tại Trương Tu Đà vừa chết, Huỳnh Dương quận dĩ nhiên là đại loạn.
Ta mang theo uy phong giết Trương Tu Đà, binh lâm dưới Hổ Lao quan tên Lý Ngôn Khánh kia cũng chỉ bất lực mà thôi.
Lý Mật cười khổ nói:
- Nhớ năm đó tại hạ cũng khinh thường tên đồng tử kia.
- Tuy nhiên sau đó hắn đã ngăn cản bên ngoài Củng huyện bảy ngày khiến cho viện binh Tùy quân liên tục tới.
- Đại tướng quân ta cũng không phải là nâng chí khí của người khác diệt uy phong của mình nhưng theo sự suy tính của ta Lý Ngôn Khánh đã ở đó hiện tại cường công Hổ Lao quan, chỉ sợ phần thắng không nhiều.
- Vậy ý của ngươi là... lui binh?
Lý Mật nói:
- Lui binh thì không thể tuy nhiên Mật cho rằng, Hổ Lao quan không thể đánh được, trước hết phải chiếm Huỳnh Dương.
Hắn nói một câu này khiến cho những người trong lều đều cảm thấy hồ đồ.
- Mật công, ngươi rốt cuộc là có ý gì?
- Ý của ta là vứt bỏ Hổ Lao quan, lấy Khai Phong.
Địch Nhượng cau mày ngưng mắt nhìn Địch Nhượng nửa ngày sau rồi buông tiếng thở dài.
- Mật công hiện tại thanh danh của ngươi đã lên cao thiên hạ đều biết.
- Địch Nhượng tự hiều mình vô lực, nếu như ngươi muốn đánh Khai Phong thì tự mình mà đánh, bộ thuộc cũ ngày xưa của ngươi là Vương Đương Nhân Lý Công Dật cũng do ngươi quyết định, ta sẽ đi đánh Hổ Lao quan.
Ngụ ý Lý Mật ngươi hiện tại đã lớn mạnh rồi ta không khống chế nổi ngươi.
Ngươi muốn làm gì thì làm, từ nay về sau chúng ta không liên quan.
Địch Nhượng kỳ thật cũng là không có cách nào.
Lý Mật từ sau khi đầu nhập trước lấy Kim Đê sau chiếm kho lương Lê Dương, trảm Vệ Văn Thông giết Trương Tu Đà trước kia hắn chưa nổi danh Địch Nhượng còn có thể có cách áp chế nhưng hiện tại không thể, mà giết Lý Mật hắn cũng không nắm chắc.
Cho nên tiếp tục để Lý Mật ở tại Ngõa Cương thì chỉ sợ chúng tướng càng thêm tin phục hắn.
Đến cuối cùng chỉ sợ mình không binh không tướng ngay cả tính mạng cũng khó bảo đảm như vậy không bằng đuổi hắn đi ít nhất mình cũng còn thực lực có binh mã trong tay.
Lời nói kia vừa thốt ra khiến cho đám người Địch Hoằng sợ hãi.
Lý Mật vẫn lộ vẻ lạnh nhạt như cũ, sau một hồi hắn đứng lên mà nói:
- Đại tướng quân cũng không phải Lý Mật muốn tự lập nhưng thật sự...
- Đại tướng quân đã nói thế Lý Mật cũng chỉ có thể tòng mệnh.
- Tuy nhiên Lý Mật sở dĩ đánh Khai Phong cũng không phải là cướp đoạt thành trì, Trương Tu Đà hiện tại chết trận, Tùy thất làm sao có thể thờ ơ, thái thú Lương quận Dương Vượng cũng là tôn thất sẽ xuất quân không ngồi yên nhìn chúng ta lấy Huỳnh Dương, Lý Mật xin lĩnh đội ngũ sau khi chiếm lĩnh Khai Phong sẽ ngăn cản viện quân giúp đại tướng quân, tránh tướng quân phải lo âu. Tuy nhiên Mật có một lời, mong tướng quân lưu ý Lý Ngôn Khánh Lý vô địch, hắn tuổi tác nhìn thì không lớn nhưng lại có thủ đoạn khó lường.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 70: Lan Lăng Tiêu thị.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: *********.vn
Ngươi xem, ta tất cả là vì ngươi suy nghĩ đó.
Lý Mật thể hiện phong phạm không gì sánh được ngay cả đám người Đan Hùng Tín trước kia bất mãn với hắn cũng phải thay đổi cách nhìn.
Hai gò má của Địch Nhượng trở nên run rẩy, trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng bề ngoài lại lộ vẻ tươi cười.
Lý Mật muốn đem hắn lên lò lửa.
Mình sau khi đánh bại Hổ Lao quan Lý Mật cũng có thể có nửa công lao.
Dù sao hắn cũng vì mình ngăn chặn viện binh Tùy quân, cái này không thể nào cải biến.
- Mật công cao thượng Địch mỗ vô cùng cảm kích.
Lý Mật nở ra nụ cười:
- Lý Mật không dám nhận, không dám nhận sự cảm kích của đại tướng quân chỉ có một thỉnh cầu.
- Dưới trướng của ta toàn những người thô bỉ, bề ngoài chém giết thì không có vấn đề nhưng mà không trị quân được, cho nên Mật muốn mượn một số nhân thủ của đại tướng quân không biết có được hay không?
Ngươi xem ta giúp ngươi ngăn cản viện binh rồi ngươi có thể cho ta mượn dùng vài người?
Sắc mặt của Địch Nhượng trở nên thay đổi, lúc này càng trở nên khó coi.
Hắn cũng là người có tâm kế nhưng mà so với Lý Mật thì quả thực giống như là một đứa trẻ ngây thơ, Lý Mật đòi người của hắn, nếu hắn không cho mượn thì sẽ bị truyền ra ngoài là lòng dạ hẹp hòi
- Mật công muốn mượn người nào?
- Đan tướng quân võ nghệ cao cường, mà lại từ tướng môn đi ra, không biết đại tướng quân có thể từ bỏ niềm yêu thích này không?
Đan Hùng Tín đích thật là từ tướng môn đi ra.
Tổ phụ của hắn là tướng lãnh cao cấp thời Bắc Tề.
- Đan Thông chính là phụ tá đắc lực của ta, Mật công không phải đánh gãy tay của ta đấy chứ?
Lý Mật nghe được liền lộ ra sắc mặt cổ quái:
- Nếu như Đan tướng quân không thể thì tướng quân có thể từ bỏ Trình tướng quân được không?
Nói thật Địch Nhượng cũng không muốn từ bỏ Trình Giảo Kim nhưng trước kia hắn nói Đan Hùng Tín là phụ tá đắc lực của mình hiện tại chẳng lẽ lại nói Trình Giảo Kim là lá gan bụng phổi của hắn, thật tình hắn không biết rằng Lý Mật đòi Đan Hùng Tín trước kỳ thật nhắm Trình Giảo Kim.
Lý Mật cũng biết hắn nếu trực tiếp nhắm vào Trình Giảo Kim, Địch Nhượng sẽ tất nhiên cự tuyệt.
Cho nên trước hết nói mình muốn Đan Hùng Tín, sau đó lại nói là muốn Trình Tri Tiết.
Quả nhiên Địch Nhượng sau khi do dự một chút thì không cam tâm gật đầu đáp ứng.
Lý Mật lập tức cáo từ rời đi, trên đường trở về, Vương Bá Đương nhịn không được mà hỏi:
- Tiên sinh chúng ta phải đi ngăn cản viện binh cho Địch Nhượng sao?
Lý Mật cười hắc hắc không ngừng:
- Tam lang, ngươi cho rằng Địch Nhượng có thể thắng Lý Ngôn Khánh sao?
- Chuyện này...
Vương Bá Đương gãi gãi đầu:
- Đệ tử mặc dù đã từng giao phong ngắn ngủi với Lý Ngôn Khánh nhưng đối với bản lãnh của hắn cũng không biết.
Đây cũng là điều mà Lý Mật thích Vương Bá Đương.
Biết thì nói biết không biết thì nói không biết.
Vương Bá Đương xuất thân bần hàn, tầm mắt không cao cũng là chuyện bình thường.
Ở trên đời này không sợ ngươi không biết chỉ sợ ngươi không rõ là ngươi không biết.
Lý Mật dừng bước thở phào một cái:
- Tam lang, cái gì gọi là lục đại quân phủ, cái gì là Dương Kiên, Trương Tu Đà, cái gì là Thôi gia Trịnh thị... Những thứ này ta không hề sợ hãi, cái ta sợ chính là Lý Ngôn Khánh, Lý vô địch kẻ ngày ta nhìn không thấu, năm đó sở công binh đến dưới thành, từng chiêu hàng Lý Ngôn Khánh, lúc đó Lý Ngôn Khánh lại nói sở công không phải là người tranh giành thiên hạ, kết quả Sở công đã chết không toàn thây.
Ta hiện tại không muốn trực diện đối đầu với Lý Ngôn Khánh, Địch Nhượng lại đi thăm dò chính là hợp với tâm ý của ta.
- Ta và ngươi ở bên cạnh xem cuộc chiến, ta cũng muốn xem xem Lý Ngôn Khánh kia có thực có danh tiếng Vô Địch?
Lý Mật nằm mộng cũng muốn chiếm lấy Hổ Lao quan, cướp lấy Lạc khẩu.
Nhưng mà hiện tại hắn không dám, hoặc nói là có chút sợ hãi, hắn cũng tinh tường rằng Trương Tu Đà vừa chết, đối thủ của hắn chính là Lý Ngôn Khánh.
Nhưng đối với Lý Ngôn Khánh, Lý Mật không thực không rõ ràng lắm.
Lúc đầu Lý Ngôn Khánh sống một mình ở trong trúc viên vài năm khổ đọc.
- Sau đó hắn cùng Mạch Tử Trọng tranh giành mỹ nhân, bái nhập làm môn hạ của Trưởng Tôn Thịnh.
Những điều này Lý Mật đều không để ý, sau đó khi Lý Ngôn Khánh ở chiến trường Cao Ly, giết địch vô số, bắt giữ Cao Kiến Vũ khiến cho Lý Mật sinh ra hứng thú. Tuy nhiên khi Ngôn Khánh cùng Trịnh thị đoạn tuyệt hắn lại mất đi chú ý.
Trong mắt Lý Mật, mất đi sự giúp đỡ của Trịnh thị, Lý Ngôn Khánh khó có thể đứng vững.
Lại không ngờ lúc Dương Huyền Cảm khởi sự Lý Ngôn Khánh một lần nữa xuất hiện.
Từ trước tới nay, Ngôn Khánh vẫn giấu tài, Lý Mật ẩn núp bốn phía.
Nếu nói không biết thì đúng là không biết.
Lý Mật mơ hồ có một cảm giác, Lý Ngôn Khánh này sẽ trở thành đại địch số một trong cuộc đời của hắn.
Cho nên hắn không muốn phát sinh xung đột quá sớm với Lý Ngôn Khánh, hiện tại Địch Nhượng ra mặt cũng chính là điều mà Lý Mật mong muốn. Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, vấn đề hiện tại của Lý Mật là hắn hoàn toàn không biết gì về Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh lúc đến Hổ Lao quan thì đã là ngày thứ ba sau khi chấm dứt cuộc chiến ở Đại Hải.
Ở trong Hổ Lao quan Tùy quân cao thấp sĩ khí sa sút.
Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh đến hoặc nhiều hoặc ít khiến cho Tùy quân cũng có một chút sĩ khí, dù sao Lý Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương danh vọng cũng rất cao, những quận binh bản địa này đối với hắn có hơi cung kính.
Giám quân ngự sử Tiêu Hoài Tĩnh là một người tuổi tác chừng bốn mươi, hắn là nho sinh trung niên tướng mạo gầy gò, trong lời nói và cử chỉ đều mang theo một khí chất cao nhã.
Tuy nhiên đối với Ngôn Khánh Tiêu Hoài Tĩnh lại rất khách khí.
Hai người hàn huyên một hồi, Lý Ngôn Khánh ở trong đại trướng được mời lên ghế trên, mà Tiêu Hoài Tĩnh thì ngồi dưới hắn.
Đối với Tiêu Hoài Tĩnh, La Sĩ Tín rất hiểu rõ.
Đây là một tên gia hỏa vô cùng ngạo mạn, đối với Trương Tu Đà cũng thường xuyên chống đối không ngờ bây giờ lại nho nhã lễ độ như vậy.
- Nghe giọng nói thì Tiêu ngự sử không phải là người địa phương?
Lý Ngôn Khánh vừa vào cho nên không đàm luận chuyện quân sự.
Tiêu Hoài Tĩnh mỉm cười nói:
Khởi bẩm Lý phủ quân, ty chức nguyên quán ở Bành thành Lan Lăng.
Lan Lăng?
Ngôn Khánh tựa hồ hiểu ra điều gì hắn lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm trang nói:
- Hóa ra Tiêu ngự sử đúng là tộc nhân của Tiêu Thị Lan Lăng, thất kính thất kính.
Lan Lăng Tiêu thị cũng chỉ là gia tộc nhị phẩm mà thôi.
Nhưng khiến cho Lý Ngôn Khánh coi trọng thì chỉ có một nguyên nhân.