Cao thủ chân chính, căn bản là không có tiếp xúc đến.
Không phải nói, Đoạn Phàm không có tư cách kia, chỉ là hắn hiện tại, còn không có dức đụng chạm tới cấp độ kia.
Bái sư!
Con mẹ nó, không chỉ là học đua xe, chiến đấu, uống rượu... Đoạn Phàm phát hiện, cần học ở Trần Thanh Đế thật sự là quá nhiều, nhiều lắm.
Toàn năng sư phụ a.
- Sư... Sư phụ...
Trọn vẹn qua mười mấy giây đồng hồ. Đoạn Phàm mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, vô cùng hưng phấn chạy đến bên người Trần Thanh Đế, vẻ mặt kích động.
Sư phụ!
Đúng, là sư phụ, cái sư phụ này, Đoạn Phàm hắn bái định rồi, quấn quít chặt lấy cũng nhất định phải thành công bái sư. Cho dù là không học kỹ thuật đua xe, cũng phải học chiến đấu.
Tuổi Đoạn Phàm không lớn lắm, chỉ là vừa đầy mười lăm tuổi, nhưng hắn vẫn tinh tường biết rõ. Hắn hiện tại áp lực rất lớn, lớn đến mức hắn không dám suy nghĩ, thậm chí muốn trốn tránh.
Đồng dạng, hắn cũng tinh tường biết rõ, trốn tránh là tránh không được.
Nếu như cha của hắn, Đoạn Thiên còn... có lẽ, hắn căn bản sẽ không cần lo nghĩ, cũng sẽ không có áp lực gì, làm tốt Hắc Ám tiểu Ma Vương của hắn là được rồi.
Đáng tiếc...
Đoạn Phàm ngang ngược càn rỡ chỉ là bề ngoài, bên trong của hắn ẩn tàng quá nhiều áp lực.
Trở nên mạnh mẽ, Đoạn Phàm khát vọng trở nên mạnh mẽ, khát vọng nhanh lớn lên.
Hiện tại để cho Đoạn Phàm thấy được, hi vọng trở nên mạnh mẽ, hết thảy đều đến từ Trần Thanh Đế. Trần Thanh Đế cường đại, đã vượt ra khỏi Đoạn Phàm nhận thức.
Đoạn Phàm tin tưởng, chỉ cần có thể luyện đến một phần mười của Trần Thanh Đế, hắn sẽ không còn có bất luận áp lực gì, cho dù là cha của hắn Đoạn Thiên cũng sẽ vĩnh viễn không có...
- Vào phòng, gọi người anh em Trịnh Lục của ngươi ra.
Đoạn Phàm vô cùng hưng phấn, rất nhanh chạy tới trước phòng Trần Thanh Đế chỉ, gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy mở cửa không phải Trần Thanh Đế, mà là Đoạn Phàm, Chu Trướng nhịn không được hỏi:
- Đoạn Phàm, ngươi không phải nói không tới sao?
- Thế nào rồi Chu Trướng, không hy vọng em đến sao? Đợi lát nữa xem em hạ gục anh như thế nào.
Đoạn Phàm cười hắc hắc, ánh mắt quăng về phía Trịnh Lục, nói ra:
- Trịnh Lục đại ca, sư phụ em bảo anh ra ngoài một chút.
Trịnh Lục vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy mùi huyết tinh, ngổn ngang lộn xộn hơn ba mươi người, tất cả đều té trên mặt đất, Trịnh Lục nhíu mày.
Khi Trịnh Lục chứng kiến Trang Tất Thành đã bị dọa tới tiểu trong quần, té trên mặt đất, sắc mặt biến đổi.
Chỉ là từ bề ngoài, Trịnh Lục như là đã khôi phục bình thường, kỳ thật, chỉ là để cho hắn một lần nữa đem đau nhức kia vùi sâu đi. Hơn nữa, lúc này đây dấu càng sâu, càng sâu...
- Trần Thanh Đế...
Trịnh Lục hít sâu không khí mang theo mùi vị máu tanh đầm đặc, hai đấm nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch, đi tới bên người Trần Thanh Đế.
- Trang Tất Thành dẫn người đến báo thù chúng ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bất quá, đã bị ta giải quyết, không có việc gì rồi.
Trịnh Lục cũng không phải mù lòa, Trang Tất Thành bị dọa quỳ, những người khác đều té trên mặt đất, chỉ còn lại Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm, cùng với bảo tiêu của Đoạn Phàm là Đông ca, Bạch Ngọc Đông đứng đấy.
Kết quả như thế nào, Trịnh Lục đương nhiên biết rõ.
- Trần Thanh Đế, Trang Tất Thành hắn...
Nghĩ tới thân phận của Trang Tất Thành, ở chỗ sâu trong con ngươi của Trịnh Lục, hiện lên một tia lo lắng thật sâu.
Sau lưng Trang Tất Thành, đây chính là Thanh Bang a. Trang Tất Thành là con trai của lão Đại Thanh Bang.
- Ta biết rõ ngươi lo lắng cái gì, bất quá, ta không có lo lắng. Ngươi cái gì cũng không cần nói, nghe ta là tốt rồi.
Trần Thanh Đế vỗ vỗ bả vai Trịnh Lục, nói ra:
- Ta biết rõ, trong lòng ngươi một mực đều thống hận Trang Tất Thành, hận không thể giết hắn đi. Hôm nay, hắn ở ngay chỗ này, có thể tùy ý ngươi xử trí.
- Trịnh Lục, ngươi định xử trí hắn như thế nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Giết hay thả, đều ở một ý niệm của ngươi.
Để cho ta xử trí Trang Tất Thành?
Giết hay là thả, đều ở một ý niệm của ta?
Toàn thân Trịnh Lục rung mạnh, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không biết nên làm gì.
Bất quá, đau nhức khắc cốt minh tâm kia, còn có gương mặt đáng yêu mãi mãi cũng không thể quên, xuất hiện ở trong óc Trịnh Lục hắn.
Chỗ trống trong óc, tất cả đều là cô bé kia, gương mặt bạn gái của Trịnh Lục hắn.
Trịnh Lục muốn giết Trang Tất Thành, hận không thể ăn hết thịt Trang Tất Thành, uống máu Trang Tất Thành, hắn muốn trả thù, bất quá, trước kia hắn lại không có năng lực.
Căn bản là không làm được.
Cuối cùng Trịnh Lục chỉ có thể đem cừu hận cùng thống khổ, hung hăng dấu sâu ở trong lòng, chỗ sâu nhất trong nội tâm, căn bản là không có ý nghĩ trả thù Trang Tất Thành.
Thanh Bang!
Đối với Trịnh Lục mà nói, đây tuyệt đối là một quái vật khổng lồ.
Mà bây giờ, Trần Thanh Đế cho hắn cơ hội, cho Trịnh Lục hắn cơ hội báo thù, Trịnh Lục hắn có thể tùy ý xử trí Trang Tất Thành, vô luận như thế nào đều được.
Sinh tử của Trang Tất Thành, nằm trong tay Trịnh Lục hắn.
Rơi lệ.
Trịnh Lục nhịn không được rơi lệ.
Nằm mơ, Trịnh Lục hắn cũng mơ tới ngày hôm nay đến a.
Hô hấp của Trịnh Lục, bắt đầu trở nên vô cùng dồn dập, rất nhanh, mặt mũi tràn đầy nước mắt, nắm đấm nắm chặt. Trong đôi mắt rơi lệ, tràn đầy sát cơ dày đặc.
- Trịnh Lục, không... Trịnh gia...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trang Tất Thành rất nhanh bò đến dưới chân Trịnh Lục, điên cuồng cầu khẩn nói:
- Trịnh gia, van cầu ngươi, buông tha ta một lần. Ta có mắt như mù, là ta có mắt không tròng, cầu Trịnh gia buông tha ta, van cầu ngươi Trịnh gia.
- Trịnh gia, van cầu ngươi... ta... ta có thể đền bù tổn thất...
Trang Tất Thành không ngừng cầu khẩn nói:
- Trịnh gia, cha ta là lão Đại Thanh Bang, rất có tiền, chỉ cần ngươi thả ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, rất nhiều tiền... Muốn cái gì, ta nhất định sẽ cho ngươi. Trịnh gia, cầu ngươi buông tha ta.
Trang Tất Thành chỉ là một phế vật, chỉ biết kéo da hổ, khi dễ người. Hiện tại, Lỗ Hổ đã bị Trần Thanh Đế đánh bay, hắn cũng chỉ có thể cầu khẩn.
Giết người?
Trang Tất Thành hắn không sợ, nhưng mà, người khác giết hắn, hắn sợ, sợ đến cốt tủy.
Vì mạng sống, Trang Tất Thành chỉ có cầu khẩn, không ngừng cầu khẩn Trịnh Lục.
Ở thời khắc này, Trang Tất Thành chính là một cái cháu trai.
Cháu trai vì mạng sống.
- Có đao không?
Đối mặt Trang Tất Thành cầu khẩn, Trịnh Lục không nhìn. Trái lại, sát khí của hắn càng nặng, hắn muốn giết Trang Tất Thành.
Trần Thanh Đế lấy ra một thanh trường đao, giao vào trong tay Trịnh Lục.
Đoạn Phàm ở một bên, lại lần nữa luống cuống rồi.
Oa kháo. . . cái sư phụ này của ta, đi ra ngoài trên người còn mang theo trường đao? Bất quá, hắn cất ở địa phương nào? Như thế nào một chút cũng nhìn không ra?
Sư phụ ngưu bức, sư phụ uy vũ.
Bảo tiêu Bạch Ngọc Đông nhìn thấy một màn này, trong lòng lần nữa run lên, trong lòng của hắn đối với Trần Thanh Đế càng thêm sùng bái, chỉ là thủ đoạn tàng đao này, cũng không phải là hắn có khả năng làm được.
Lúc này trời hạ, quần áo rất ít, trên người ẩn dấu một thanh trường đao, Bạch Ngọc Đông hắn lại không có phát hiện.
Điểm này, Bạch Ngọc Đông căn bản là không cách nào làm được.
Chỉ là, bọn hắn nào biết, Trần Thanh Đế là lấy ra từ trong Càn Khôn Đỉnh a.
Đừng nói Trịnh Lục chỉ là muốn trường đao, coi như là muốn súng máy, chỉ cần Trần Thanh Đế vung tay lên, là có thể lấy ra mấy bộ.
Lúc trước chém giết cao thủ Hướng gia ám sát, Trần Thanh Đế là thu được mấy khẩu súng máy, một mực đều bị hắn ném trong Càn Khôn Đỉnh.
- Chậm đã!
Lỗ Hổ nằm trên mặt đất, hai mắt sung huyết, mồ hôi lạnh chảy ròng, hít sâu một hơi, nói ra:
- Các ngươi không thể giết hắn.
- Hổ ca, ngươi nhanh cứu ta, nhanh gọi điện thoại cho cha ta, bảo bọn hắn đừng giết ta.
Sắc mặt Trang Tất Thành vô cùng trắng bệch, rất nhanh bò tới bên người Lỗ Hổ, liền nói:
- Hổ ca, nhanh gọi điện thoại cho cha ta.
Trang Tất Thành biết rõ, chỉ có cha của hắn mới có thể cứu được hắn.
Chỉ là, cha của Trang Tất Thành, căn bản là không có mặt ở nơi đây.
- Không có người mà Trần Thanh Đế ta không thể giết.
- Yên tâm, muốn giết cứ giết, không cần có bất luận áp lực gì.
- Tốt.
Trịnh Lục kiên định nhẹ gật đầu, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, tay cầm trường đao. Từng bước một, dùng sức đi đến Trang Tất Thành.
- A. . .
Một tiếng gầm rú theo trong miệng Trịnh Lục phát ra, cừu hận trong nội tâm của hắn trong nháy mắt này phun trào, giơ trường đao trong tay lên, đối với Trang Tất Thành là một hồi cuồng chém.
Không có bất kỳ kết cấu, có chỉ là chém, không ngừng chém, bất luận là địa phương nào, chỉ cần có thể chém tới, vậy liều toàn lực chém.
Trịnh Lục nhắm mắt lại, điên cuồng chém.
- A a a. . .
Trang Tất Thành kêu thảm thiết liên tục, không ngừng phát ra thống khổ gầm rú, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm đầu, co lại trên mặt đất, cả người đều đang không ngừng co rút.
Cánh tay, bị chặt mất. . .
Lỗ tai, bị chém bay. . .
Đầu bị chặt một đao. . .
. . .
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhỏ, Trịnh Lục lại không có dừng lại, chỉ là cảm giác được, một cổ nhiệt huyết đập vào mặt. Bất quá, hắn lại không có để ý.
Nhắm mắt lại, tiếp tục chém.
Phát tiết!
Trịnh Lục phát tiết, thông qua loại phương thức này, phát tiết tất cả cừu hận trong lòng mình đi ra.
Trọn vẹn chém hai phút thời gian, có lẽ là Trịnh Lục mệt mỏi, rốt cục ngừng lại, đem trường đao trong tay ném trên mặt đất, cả người trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Trang Tất Thành đã bị chết, hơn nữa tử trạng cực thảm, coi như là mẹ hắn đến, cũng quyết nhận không ra, đây là con của nàng.
Không nói là thịt nát khoa trương như vậy, nhưng Trang Tất Thành hiện tại, ngoại trừ còn có thể miễn cưỡng nhìn ra đây là một con người ra, thực nhìn không ra là cái dạng gì.
Không chỉ có Trang Tất Thành, ngay cả Lỗ Hổ bên người Trang Tất Thành, cũng bị Trịnh Lục cuồng chém tai họa đến, trúng mấy đao không nói, còn có một đao trí mạng.
Súng Thần Lỗ Hổ, cũng đã chết.
Cái chết rất biệt khuất, rất oan uổng, cũng rất bi ai.
Trịnh Lục căn bản là không muốn giết hắn, chỉ là bởi vì Trang Tất Thành dựa vào hắn quá chặt, bị chém lung tung đến.
Mà Trịnh Lục lúc này, toàn thân là huyết, phần lớn đều là máu tươi của Trang Tất Thành, trong đó còn có của Lỗ Hổ, Trịnh Lục giống như là một huyết nhân.
Bất quá, Trịnh Lục một chút cũng không để ý, một mực không có mở hai mắt ra, cứ như vậy ngồi dưới đất, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt điên cuồng chảy xuống.
Trịnh Lục một câu không nói, cái gì cũng không nhìn, chỉ rơi lệ, yên lặng rơi lệ. Chỉ là, thân thể của hắn lại không ngừng run rẩy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Ngày hôm nay, ta nằm mơ cũng nghĩ, nhưng không dám đi làm, cũng không có năng lực làm được kia. Nhưng mà hôm nay, Trần Thanh Đế cho ta cơ hội, để cho ta làm được.
Báo thù!
Trịnh Lục ra rốt cục báo thù rồi, cho dù chết, ta cũng không có bất kỳ tiếc nuối.
Nhìn bộ dáng của Trịnh Lục, Trần Thanh Đế cũng không có tiến lên an ủi, hắn biết rõ, sau khi báo thù, Trịnh Lục cần hòa hoãn thoáng một phát, cần thích ứng thoáng một phát.
Đồng dạng, cũng cần đem cừu hận, không cam lòng ở sâu trong nội tâm hắn, tất cả đều phóng xuất ra.
Trần Thanh Đế không nói lời nào, Đoạn Phàm cùng hộ vệ của hắn Bạch Ngọc Đông, cũng đều đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn xem hết thảy, cũng không nói gì.
Cuối cùng, Trần Thanh Đế cho Đoạn Phàm một ánh mắt, ý tứ rất đơn giản, là để cho Đoạn Phàm tìm người quét dọn nơi đây thoáng một phát. Trần Thanh Đế không muốn để cho Trịnh Lục, chứng kiến tử trạng của Trang Tất Thành.
Tử trạng của Trang Tất Thành, thật sự là quá ghê người, ngay cả sắc mặt của Đoạn Phàm cũng có chút trắng bệch, chớ nói chi là Trịnh Lục.
- Trịnh Lục, đi với ta tẩy rửa một chút.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, đi tới bên người Trịnh Lục, che đi ánh mắt của hắn, nói ra:
- Sau đó, tiếp tục uống rượu.
- Ân.
Trịnh Lục mở hai mắt ra, gian nan từ trên mặt đất bò lên, mặt mũi hắn tràn đầy là máu, lộ ra một dáng tươi cười thê thảm:
- Trần Thanh Đế, cám ơn ngươi.
- Là huynh đệ, không cần nói nhiều như vậy.
Trần Thanh Đế duỗi tay ôm lấy bả vai Trịnh Lục, mang hắn đi đến toilet của Hồng Hương Thuận.
Có Trần Thanh Đế cố ý che chắn, Trịnh Lục căn bản là nhìn không tới tử trạng của Trang Tất Thành.
- Trần Thanh Đế, làm ngươi một thân là máu, không có ý tứ.
Trong toilet, Trịnh Lục rửa mặt, nhìn nửa thân trái của Trần Thanh Đế đều là máu, áy náy nói.
Không cần hỏi, là Trần Thanh Đế ngăn tầm mắt của hắn, mới có thể dính máu.
Dù sao quần áo của Trịnh Lục, đã dính đầy máu rồi.
- Không có việc gì, rửa một chút là được.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười nhạt một tiếng, mở một cái vòi nước khác, nói ra:
- Tranh thủ thời gian rửa, còn phải đi uống rượu.
Trịnh Lục cùng Trần Thanh Đế tắm rửa trong toilet, Đoạn Phàm đã gọi người tới, bắt đầu thanh lý thi thể. Về phần thành viên Thanh Bang khác bị đánh gục kia, tất cả đều giết.
Người của Thanh Bang, có thể giết, Đoạn Phàm quyết sẽ không bỏ qua.
Bởi vì, Thanh Bang muốn làm cho Đoạn Phàm hắn chết. Muốn để cho cha hắn chết, muốn nuốt mất Đoạn Thiên Môn của Đoạn Thiên!
Hơn nữa, Trịnh Lục tự tay giết Trang Tất Thành, ngay cả Súng Thần Lỗ Hổ cũng bị giết, nhân viên Thanh Bang khác, Đoạn Phàm như thế nào sẽ bỏ qua?
- Thả ra tin tức, nói Đoạn Thiên Môn chúng ta làm.
Đợi sau khi thanh lý tốt, Đoạn Phàm nhìn hộ vệ của hắn Bạch Ngọc Đông nói ra:
- Thanh Bang, muốn ở chỗ này nháo sự, Đoạn Thiên Môn chúng ta, cũng là thời điểm cho Thanh Bang bọn hắn một cái đả kích rồi.
- Vâng, Đoạn thiếu!
Bạch Ngọc Đông hít sâu một hơi, nhìn một thành viên Đoạn Thiên Môn thu thập thanh lý ở đây, nói ra:
- Chiếu theo lời Đoạn thiếu đi làm.
Đoạn Phàm xuất hành, há có thể chỉ có một bảo tiêu Bạch Ngọc Đông?
Tiềm phục ở chỗ tối, người Thiên Môn bảo hộ Đoạn Phàm Đoạn cũng là có không ít.
Lập uy?
Không!
Vô luận là Đoạn Phàm hay là Bạch Ngọc Đông, đều tinh tường biết rõ, cái này căn bản không phải lập uy, mà là đem tất cả đều ôm trên người Đoạn Thiên Môn.
Đoạn Phàm không hy vọng, Thanh Bang trả thù Trần Thanh Đế cùng Trịnh Lục.
Hết thảy, đều do Đoạn Thiên Môn bọn hắn đến gánh.
Dùng tình huống hiện tại của Đoạn Thiên Môn, căn bản không có năng lực lập uy. Bằng không thì Đoạn Thiên Môn như thế nào sẽ cấp tốc thu nạp thế lực dưới cờ?
Ở người khác xem ra, Đoạn Thiên đang làm cái gì đó, tương lai tất nhiên sẽ có đại động tác.
Nhưng mà, Đoạn Phàm cùng hộ vệ của hắn Bạch Ngọc Đông lại biết, cũng không phải là như thế.
Hết thảy đều là vì cha của Đoạn Phàm, Đoạn Thiên!
- Vâng!
Tên thành viên Đoạn Thiên Môn kia, toàn thân rung mạnh, vẻ mặt hưng phấn, Đoạn Thiên Môn bọn hắn chờ hôm nay, đã thật lâu, đã lâu rồi.
Trước kia, Đoạn Thiên Môn cường hoành, lại từ nửa năm trước đột nhiên thu nạp thế lực, thành viên Đoạn Thiên Môn không được nháo sự, hết thảy đều ẩn nhẫn.
Ở bên trong Đoạn Thiên Môn, rất nhiều người đều sinh ra cảm xúc bất mãn, hơn nữa, trong nửa năm này, vẫn không có người nào thấy Đoạn Thiên xuất hiện, trong nội tâm bọn hắn đều rất bồn chồn.
Toàn bộ Đoạn Thiên Môn, hiện tại cũng không có cảnh tượng như mặt ngoài vậy.
Chỉ là bởi vì, Đoạn Thiên nửa năm không có xuất hiện.
Đoạn Thiên, là hồn của Đoạn Thiên Môn, là phách của Đoạn Thiên Môn, đã không có Đoạn Thiên, Đoạn Thiên Môn giống như là một người không có hồn phách.
Một người không có hồn phách, là cái xác không hồn, mà đặt ở trên người một thế lực, thời gian lâu rồi, sẽ trở thành chia rẽ.
Tiếp tục nữa, căn bản là không cần địch nhân động thủ, sẽ tự động tan rã.
Ngày đó, tuyệt đại đa số người Đoạn Thiên Môn, không hy vọng chứng kiến.
Khi Trần Thanh Đế mang theo Trịnh Lục từ trong toilet đi ra, vết máu trong hành lang đã thanh lý sạch sẽ. Thi thể, còn có thành viên Thanh Bang khác, cũng không có, chỉ còn lại có Đoạn Phàm cùng hộ vệ của hắn, Bạch Ngọc Đông.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, những thành viên Thanh Bang bị hắn trọng thương kia, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị giết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đối với chuyện này, Trần Thanh Đế cũng không có phản đối.
Giết thì giết, cho dù Đoạn Phàm không làm như vậy, Trần Thanh Đế hắn cũng sẽ làm như thế.
Đoạn Phàm đứng trong hành lang hút thuốc, nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, hung hăng hít một hơi, vứt tàn thuốc trên mặt đất, sau khi giẫm tắt, đi đến bên người Trần Thanh Đế.
- Sư phụ, đã thanh lý tốt rồi.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, nói ra:
- Sư phụ, Trịnh Lục đại ca, chúng ta đi vào uống rượu, không say không về.
Đoạn Phàm đem hết thảy, tất cả đều ôm đến trên đầu Đoạn Thiên Môn bọn hắn, chuyện này, hắn cũng không có nói cho Trần Thanh Đế, chỉ là yên lặng làm.
Bất quá, cho dù Đoạn Phàm không nói, Trần Thanh Đế há lại không biết? Há có thể giấu diếm được lỗ tai của Trần Thanh Đế? Bất quá, Trần Thanh Đế cũng không có ngăn cản.
Tuy hắn không biết Đoạn Thiên Môn xảy ra chuyện gì, nhưng Đoạn Phàm đã lựa chọn làm như vậy, vậy thì tùy ý Đoạn Phàm làm.
Lập uy.
Rất rõ ràng, Trần Thanh Đế cũng cho rằng Đoạn Thiên Môn muốn lập uy.
Điều này cũng không có thể trách Trần Thanh Đế, thật sự là bởi vì, Trần Thanh Đế căn bản cũng không biết tình huống của Đoạn Thiên Môn.
Hơn nữa, người biết chính thức, rất ít, rất là ít.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Trịnh Lục, mỉm cười nói:
- Trang Tất Thành bị chết, thù cũng đã báo. Hiện tại trong lòng, có phải thoải mái hơn nhiều hay không?
- Ta không rõ lắm.
Trịnh Lục lắc đầu, lập tức cười nói:
- Tâm báo thù vẫn dấu kín ở sâu trong lòng ta, nhưng ta đột nhiên cảm giác, trong lòng của mình lại vắng vẻ.
- Cũng không biết vì cái gì, bộ dáng của nàng, ở trong khoảnh khắc đó, ở trong óc của ta, vậy mà rất nhanh trở nên mơ hồ.
Trịnh Lục cười khổ không thôi:
- Ta cũng không biết, đây là đang biểu thị cái gì.
Trần Thanh Đế thở dài một hơi, hắn tinh tường biết rõ, Trịnh Lục báo thù xong, cừu hận cùng vết thương trong nội tâm, đều rất nhanh tiêu tán.
- Chuyện cũ cuối cùng là chuyện cũ, đi qua thì cho nó đi qua. Không cần tiếp tục ngược dòng tìm hiểu, người chỉ nhìn về phía trước.
Trần Thanh Đế vỗ vỗ bả vai Trịnh Lục nói ra:
- Đi, đi uống rượu.
- Đúng, uống rượu, uống rượu.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, cười hắc hắc, ôm bả vai Trịnh Lục, nói ra:
- Trịnh Lục đại ca, chúng ta uống rượu, đêm nay uống thống khoái.
Tuy Đoạn Phàm không biết, Trịnh Lục cùng Trang Tất Thành tầm đó xảy ra chuyện gì, nhưng mà, hắn lại có thể nhìn ra, thù sâu như biển.
Bằng không thì Trịnh Lục không có khả năng từ từ nhắm hai mắt, đối với Trang Tất Thành là một hồi cuồng chém.
Bộ dáng nàng rất nhanh biến mất, trở nên mơ hồ?
Ông cụ non Đoạn Phàm biết rõ, khẳng định có quan hệ cùng nữ nhân, tình huống cụ thể như thế nào, hắn cũng có thể suy đoán không sai biệt lắm, nên không có đi hỏi nhiều.
Đi qua, vậy để cho nó đi qua.
- Mọi người tốt, tiểu đệ ta lại tới nữa.
Mở cửa phòng, Đoạn Phàm nhiệt tình đi tới chào hỏi bọn người Chu Trướng, cuối cùng ánh mắt đã rơi vào trên người Võ Thuật:
- Anh là Võ Thuật đại ca a?
- Ách. . .
Võ Thuật ngồi ở bên trong nhất, vẻ mặt kinh ngạc. Ca ca ta lúc nào nhiều ra một người anh em a? Đây là cái tình huống gì?
Trước kia, Võ Thuật vẫn nghi hoặc khó hiểu, không có nghe qua Chu Trướng cùng Trịnh Lục có anh em gì, hơn nữa, vẫn là cùng một người.
- Hắc hắc, em là biểu đệ của Trần đại ca, các anh là huynh đệ của Trần đại ca, chính là anh em của Đoạn Phàm em.
Trên mặt Đoạn Phàm, treo dáng tươi cười, đi đến bên người Võ Thuật, tiện tay cầm lấy một chai bia, nói ra:
- Võ Thuật đại ca, em có thể thành công bái sư hay không, phải dựa vào các anh rồi.
Trải qua Đoạn Phàm giảng thuật một phen, Võ Thuật đã minh bạch hết thảy, đồng thời, cũng bị chọc cho dở khóc dở cười, toàn bộ hào khí cũng bị Đoạn Phàm nâng lên.
Không thể phủ nhận, Đoạn Phàm vẫn là rất lợi hại, rất nhanh thân quen cùng Võ Thuật.
- Võ Thuật đại ca, anh còn là xử nam a?
Đoạn Phàm nhìn Võ Thuật từ trên xuống dưới, hạ giọng nói ra:
- Thế nào, có cách nghĩ phá lần thứ nhất hay không? Chỉ cần nói cùng tiểu đệ, đêm nay giải quyết.
- Không. . . không cần.
Trong lòng Võ Thuật run lên, sắc mặt đỏ bừng, liền nói:
- Đến, uống rượu, chúng ta uống rượu, không nói những thứ khác.
Võ Thuật biểu hiện, còn không bằng Trịnh Lục.
- Sư phụ, ngài thu con đi. Con phát hiện, con cần học thật sự là nhiều lắm.
Hơn 10 phút sau, vẻ mặt Đoạn Phàm cầu khẩn nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Lần trước, vốn định chuốc cho ngài say, sau đó thừa cơ ra tay, cho ngài thu ta làm đồ đệ. Ai biết mình lại say trước.
- Trần Thanh Đế, thật không có nhìn ra, tửu lượng của ngươi vậy mà lợi hại như vậy?
Trịnh Lục cùng Chu Trướng cũng là bất khả tư nghị nhìn Trần Thanh Đế, phải biết rằng lần trước ở Đế Hào Tửu, hắn là uống không ít.
Bất quá, Trịnh Lục cùng Chu Trướng cũng uống không ít, tất cả đều say khướt, cái gì cũng không biết.
Võ Thuật ở một bên, hai mắt tỏa sáng, như là tìm được tri kỷ rồi.
Luận tửu lượng, Võ Thuật là lợi hại nhất trong ba người bọn họ, uống rượu cùng Trịnh Lục với Chu Trướng, thật sự là một chút ý tứ cũng không có. Võ Thuật hắn còn không có tận hứng, Trịnh Lục cùng Chu Trướng đã chui xuống đáy bàn.
- Trịnh Lục đại ca, Chu Trướng đại ca, Võ Thuật đại ca, Thẩm Kỳ đại tẩu, các ngươi hỗ trợ nói giúp a, để cho sư phụ nhận ta đi.
Đoạn Phàm bắt đầu cầu cứu.
- Đua xe ta sẽ không dạy ngươi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Không đợi bọn người Trịnh Lục mở miệng, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Về phần chiến đấu, ta nghĩ sẽ thích hợp với ngươi hơn.
Mặc dù sức chiến đấu của Đoạn Phàm không tệ, nhưng vẫn là chưa đủ kinh nghiệm, hơn nữa, hắn lại là Hắc Ám tiểu Ma Vương, con của Đoạn Thiên, Môn Chủ tương lai của Đoạn Thiên Môn.
Thực lực, so với kỹ thuật đua xe đối với Đoạn Phàm mà nói, càng thêm cần thiết.
Trọng yếu hơn là, kỹ thuật đua xe nghịch thiên kia của Trần Thanh Đế, căn bản chính là thông qua linh khí ăn gian, ngươi bảo Trần đại thiếu dạy như thế nào?
Dạy không được a.
- Chiến đấu?
Toàn thân Đoạn Phàm rung mạnh, không chút suy nghĩ, liền nói:
- Sư phụ, đua xe ta không học cũng được, học chiến đấu rất tốt a.
So sánh với đua xe mà nói, Đoạn Phàm càng thêm khát vọng trở nên mạnh mẽ.
Khi bọn người Trần Thanh Đế đi ra Hồng Hương Thuận, đã hơn mười hai giờ, về phần chuyện đã xảy ra trước kia, giống như chưa có phát sinh.
Không cần hỏi cũng biết, là Đoạn Phàm âm thầm dọn dẹp rồi.
Trả thù, lập uy!
Đây là Đoạn Thiên Môn biểu hiện ra ngoài.
Lúc này lập uy, trực tiếp giết trợ thủ đắc lực nhất của lão Đại Thanh Bang, Súng Thần Lỗ Hổ, trong thế lực ngầm, cũng sẽ khiến cho oanh động cực lớn.
Về phần Trang Tất Thành chết, đã trực tiếp bị không để ý tới.
Cửa ra vào Trung Y Học Viện, Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Thẩm Kỳ ngay ngắn xuống xe, Võ Thuật lưu lại trên xe.
- Trịnh Lục, Chu Trướng, các ngươi về trước đi, ta cùng Trần Thanh Đế có mấy lời muốn nói, rất nhanh sẽ trở về.
Ánh mắt của Võ Thuật, lại rơi vào trên người Đoạn Phàm:
- Đoạn Phàm, ngươi cũng trở về đi.
- Móa, làm cái gì thần bí như vậy?
Đoạn Phàm liếc mắt, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Sư phụ, ngài định chừng nào thì bắt đầu dạy ta?
- Trước tiên đánh tốt trụ cột.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Mỗi ngày phụ trọng chạy bộ một giờ, về phần phụ trọng bao nhiêu, tự ngươi quyết định.
- A. . . cái này?
Đoạn Phàm gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.
- Phụ trọng 30 cân, ở trong một giờ, chạy mười kilômet, nếu như hoàn thành, ngươi hãy tới tìm ta.
Trần Thanh Đế nhịn không được nhìn hắn xem thường.
Choáng nha, thực cho rằng cái này rất nhẹ nhàng sao?
Bạch Ngọc Đông ở một bên, hít sâu một hơi, cái này. . . cái này thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng, nhất là đối với Đoạn Phàm.
- Sư phụ, người chờ, ngày mai ta sẽ hoàn thành cho ngươi xem.
Vẻ mặt Đoạn Phàm ngạo nghễ nói, trên mặt tràn đầy tự tin. Hừ hừ, chờ ta hoàn thành, xem sư phụ định dạy ta cái gì.
Nhìn thấy bộ dáng của Đoạn Phàm, trong nội tâm Bạch Ngọc Đông cầu nguyện: Đoạn thiếu a, nếu như ngươi có thể trong vòng một tháng hoàn thành, cái kia cũng phải cám ơn trời đất rồi.
- Trần Thanh Đế, không. . . Trần đại thiếu.
Nhìn thấy bọn người Đoạn Phàm ly khai, Võ Thuật ngồi ở ghế phụ, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp, nhìn xem Trần Thanh Đế:
- Trần đại thiếu, ngươi đúng là Trần đại thiếu, con mẹ nó, vậy mà dám gạt chúng ta, móa.
- Kháo. . . Ta có nói ta không phải sao?
Đối với Võ Thuật biết rõ thân phận chân thật của hắn, Trần Thanh Đế cũng không có cảm thấy bất luận cái gì ngoài ý muốn.
Nếu như là Võ Thuật không biết, đó mới gọi là kỳ quái.
- Hừ, khoản này sổ sách, ta trước hết nhớ kỹ. Chờ đến Huyết Nhận, ta mới hảo hảo thu thập ngươi.
Võ Thuật cũng không có giật mình, giật mình cũng giật mình qua, hiện tại khôi phục bình thường rồi.
- Đi Huyết Nhận?
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, cũng bình thường trở lại:
- Cha ta định lúc nào, cho ngươi tiến vào Huyết Nhận? Ách. . . Còn có ta.
- Mấy ngày nữa a.
Võ Thuật xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong:
- Ta ngược lại là rất chờ mong, Huyết Nhận đến cùng có bao nhiêu lợi hại, dùng thực lực của ta, vậy mà nói ta ở bên trong là cặn bã nhất.
- Nói ta là cặn bã cũng thôi, thậm chí ngay cả ngươi cũng là cặn bã.
Vẻ mặt Võ Thuật tức giận bất bình nói:
- Trần đại thiếu, xem ra Quân Thần đại gia, rất xem thường ngươi, còn không biết thực lực của ngươi a.
Tuy Võ Thuật không biết thực lực của Trần Thanh Đế như thế nào, nhưng hắn biết rõ, Trần Thanh Đế so với hắn mạnh hơn rất nhiều.
Đồng thời, cũng làm cho Võ Thuật nhịn không được suy nghĩ, những đồn đãi có quan hệ tới Trần đại thiếu kia, đến cùng có phải tin vịt hay không? Trần Thanh Đế cùng Trần đại thiếu bên trong đồn đãi, đây chính là không có một chỗ tương tự a.
Trần Thanh Đế cùng Võ Thuật lại hàn huyên một hồi, sau đó Võ Thuật đi vào ký túc xá, Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, lái xe trở về.
Sau khi trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế đi tắm rửa, liền nằm trên giường ngủ ngay. Hiện tại Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, chỉ còn lại một khối cuối cùng, coi như là hấp thu, cũng tăng lên không được cái gì.
Kết quả là, Trần Thanh Đế quyết đoán nằm ở trên giường, ngủ.
Cùng lúc đó, trong một vùng ngoại ô hoang vu, Thiết Nam đang điều tra Lữ gia mua sắm Nguyên ngọc gửi ở địa phương nào, đang gặp rắc rối.
Nếu như Trần Thanh Đế ở chỗ này, nhìn thấy đối thủ của Thiết Nam, cái cằm sẽ rơi xuống đất.
- Nam nhân bà bà, ta với ngươi không oán không cừu, tại sao ngươi theo dõi ta?
Chương Đài xóa đi máu tươi trên khóe miệng, lạnh giọng quát:
- Đừng chọc giận ta, bức ta ra tay, ta không muốn đánh nữ nhân, tuy nhiên, ngươi không quá giống.
- Ngươi. . .
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương