Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Sau khi có một bộ giáp mà những vũ khí cũng như quân giới bình thường không thể phá được, người tu hành cấp Thánh sư lập tức thể hiện một chiến lực khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rung động.
Kỳ Liên Báo căn bản không cần quan tâm đến binh khí, cây tên bắn vào người mình. Hắn chỉ điên cuồng hét to lên, rồi trực tiếp xông tới đằng trước.
Tất cả đồ vật tiếp xúc với thân thể hắn, dù là binh khí hay quân sĩ Vân Tần, toàn bộ đều bị chấn nát, bay ngược ra sau.
...
Một mảnh nhỏ của trọng khải Thanh lang chấn bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt Hồ Ích Dịch.
Ngay nháy mắt này, hồn lực mà Hồ Ích Dịch tích tụ trên tay mình đã đạt tới đỉnh.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Thanh trường kiếm màu vàng đang huyền phù trước mặt hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, giống như mặt trời thiêu đốt giữa đêm tối. Từng tia sáng màu làm chiếu sáng cả một góc trời, sau đấy hội tụ ngay thân trường kiếm.
Vô số tia lửa to lớn như hoa cây bồ công anh, kèm theo đó là hàng loạt luồng kình khí bắn tán loạn ra khắp nơi bỗng chốc nổ tung ngay trên người Kỳ Liên Báo.
Phi kiếm chính là vũ khí mạnh nhất thể hiện được toàn bộ chiến lực của Thánh sư, trong nháy mắt vừa rồi đã theo các phương vị hoàn toàn khác nhau, mạnh mẽ chém xuống vô số lần.
Bộ giáp Kỳ Liên Báo đang mặc chấn động liên tục, từ bên trong vang lên những tiếng trầm thấp.
Trong lúc chấn động mãnh liệt, bùn lầy dưới chân Kỳ Liên Báo cũng bị bắn tóe lên, sau đó bị chấn nhỏ thành vô số phấn vụn bởi vì không khí đang bị bóp ép quá mạnh.
Nhưng sắc mặt Hồ Ích Dịch bỗng nhiên tái nhợt, mũi chân giật liên hồi, sau đấy bị đánh bay ngược về sau hơn mười thước.
Bộ giáp Kỳ Liên Báo đang mặc trên người căn bản không có bất kỳ vết thương nào.
Bóng người mặc giáp sắt này chẳng qua hoạt động chậm lại hơn trong cơn cuồng phong của phi kiếm, sau đấy lại tiếp tục tiến nhanh tới phía trước.
Không có người nào ở đây có thể tưởng tượng được một thân thể bằng sắt vô cùng nặng nề, nhưng khi được Thánh sư sử dụng lại có thể đạt tới một tốc độ như cây tên được bắn ra như thế!
Thần sắc kiên quyết dần hiện lên trong mắt Hồ Ích Dịch. Nhìn chằm chằm vào Kỳ Liên Báo đã giết chết rất nhiều quân nhân Vân Tần, nhưng thân thể lại chưa bị vết thương nào, hắn ta kiên quyết không lùi bước nữa, mà thân thể của hắn trong giây khắc đó tựa như đã trở nên rất nặng nề, cả người trầm hẳn xuống, đôi chân lún sâu vào trong đất bùn, cho đến tận đầu gối mới dừng lại. Đồng thời, thanh phi kiếm màu vàng đã bay ngược về, đang lơ lửng trước mặt hắn khoảng mười thước đột nhiên gia tốc mạnh mẽ.
"Keng...keng...keng...keng..."
Trong nháy mắt, thanh phi kiếm này đã đánh vào ngực bộ giáp có ký hiệu hình ngọn lửa mà Kỳ Liên Báo đang mặc không biết bao nhiêu lần.
Kỳ Liên Báo một lần nữa kêu lên đau đớn.
Thân thể nặng nề bị đẩy lùi về sau nửa bước.
Nhưng ngay nháy mắt này, hắn đột nhiên vươn một tay chạm vào phi kiếm màu vàng của Hồ Ích Dịch.
Phi kiếm màu vàng bắt đầu chấn động, ngay giây khắc ngón tay bằng kim loại màu lam của Kỳ Liên Báo chạm vào tạo thành vô số tia lửa.
Cả người Hồ Ích Dịch đang phát sáng, run rẩy mãnh liệt, có máu tươi từ trong mũi của hắn chảy ra ngoài.
Đây chính là cuộc chiến giữa hai cường giả cấp Thánh sư.
Sau một khắc đó, cả thanh phi kiếm màu vàng và lòng bàn tay bằng kim loại của Kỳ Liên Báo đột nhiên trở nên đỏ bừng, Kỳ Liên Báo đau đớn rống thật to lên. Nhưng cùng một lúc, tay còn lại của hắn cũng siết chặt lại tạo thành một quả đấm.
"Ầm!"
Một tiếng động trầm thấp vang lên, quả đấm mang theo sức mạnh khủng khiếp mạnh mẽ đánh vào thân trường kiếm màu vàng.
"Phốc!"
Thanh phi kiếm màu vàng không bị bẽ gãy, nhưng Hồ Ích Dịch lại phun ra một ngụm máu tươi.
Kỳ Liên Báo lại gầm thét, tiếp tục vung quyền đánh lên phi kiếm.
Cả người Hồ Ích Dịch chấn động, lần nữa hộc máu.
Kỳ Liên Báo tiếp tục gầm thét giận dữ, ngửa đầu nhìn Hồ Ích Dịch đang ở trước mặt không xa cùng với vô số quân sĩ Vân Tần đang vọt tới, đôi mắt đầy thần sắc trào phúng, sau đấy tiếp tục vung quyền đánh vào thanh phi kiếm màu vàng trong tay.
- A!
Trong nháy mắt này, rất nhiều quân sĩ Vân Tần không nhịn được mà điên cuồng hét lên, căn bản không để ý tới việc đối phương là một Thánh sư đang mặc giáp mạnh mẽ đến mức không thể phá được, liều mạng xông tới. Bởi vì mặc dù không phải là các quân lính tu hành tinh nhuệ, nhưng họ cũng có thể biết được hiện giờ Hồ Ích Dịch đang nguy cấp, mà ý nghĩ duy nhất trong đầu của họ bây giờ chính là rốt cuộc Lâm Tịch đang ở đâu? Tại sao không ra tay?
"Keng!"
Trong tiếng kinh hô của rất nhiều quân lính Vân Tần, quả đấm của Kỳ Liên Báo lại mạnh mẽ đập vào phi kiếm màu vàng.
Lần này, thanh phi kiếm màu vàng lại không phát ra sức mạnh và ý chí kiên cường như khi nãy nữa, không tạo nên âm thanh kim loại va chạm vào nhau nữa, thay vào đó là tiếng đồng thau bị đánh nát.
Tất cả ánh sáng từ phù văn trên thân phi kiếm màu vàng phát ra không còn nữa, sau khi bị quả đấm này đấm trúng, tất cả liền thối lui như thủy triều rút xuống.
Thanh phi kiếm màu vàng vừa rồi còn tỏa sáng chói mắt không thể nào nhìn thẳng, nhưng lại bị quả đấm này đấm nát như một khối sắt vụn!
Nhưng cùng lúc đấy, tất cả khí tức hùng hồn quanh người Hồ Ích Dịch nháy mắt hội tụ lại bên trong cơ thể hắn, mà hai chân hắn cũng đạp mạnh vào vũng bùn bên dưới, phóng mạnh ra ngoài.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải hắn chặp lại làm kiếm, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể gần như ngưng tụ vào hai ngón tay này.
Ngay khi những mảnh nhỏ của phi kiếm màu vàng phiêu tán rơi rụng ra bên ngoài, hắn đã xuyên qua khoảng không giữa hắn và Kỳ Liên Báo, hai ngón tay mạnh mẽ đâm thẳng vào hoa văn hình ngọn lửa trên bộ giáp mà khi nãy thanh phi kiếm của hắn đã không ngừng tấn công.
"Rắc!"
Phần giáp trước ngực Kỳ Liên Báo phát ra âm thanh vỡ vụn, hai ngón tay của Hồ Ích Dịch đồng thời bị bẻ gãy.
Kỳ Liên Báo thê lương rống to lên một tiếng, thân thể lại bị đẩy lui về sau nửa bước.
Hồ Ích Dịch bị đánh ngược về sau, bay giữa không trung như một con bướm.
Kỳ Liên Báo điên cuồng hét lên, tất cả hồn lực trong cơ thể lập tức bộc phát mạnh mẽ như Hồ Ích Dịch vừa rồi.
Một vòng nguyên khí bàng bạc tạo thành một cơn cuồng phong thực chất bên ngoài thân thể hắn, trực tiếp đánh bay hơn mười quân sĩ Vân Tần vừa mới áp sát lại gần!
Thân thể bằng sắt cứng đấy đuổi theo Hồ Ích Dịch, tung một quyền đánh vào vai phải Hồ Ích Dịch.
Vai phải Hồ Ích Dịch bị đánh nát bấy!
Lâm Tịch vẫn không ra tay!
Hắn tựa như đã biến mất hoàn toàn trong đêm tối.
Nhưng ngay lúc này, vào lúc Kỳ Liên Báo điên cuồng hét lên, một lần nữa vung quyền, lại có một bóng người màu đen khác rống lên thật to, phóng nhanh tới trước để lại vô số tàn ảnh. Xung quanh trường thương của người này ánh lên ánh sáng màu hồng, trong nháy mắt tạo thành một luồng ánh sáng. Chỉ là một thương nhưng lại tinh chuẩn vô cùng, ngay lúc Kỳ Liên Báo vung quyền, đầu thương đã đâm vào ngực Kỳ Liên Báo, đâm vào phần giáp đã xuất hiện vết nứt!
"Rắc!"
Kỳ Liên Báo bị chặn đứng lại, ngực giáp bay ra vài mảnh vụn.
- Giết!
Bóng đen vừa mới từ sau lưng Hồ Ích Dịch phóng lên này lần nữa bộc phát, dốc hết toàn bộ sức mạnh trong tay mình, tựa như đã ép cả thân thể mình vào chuôi trường thương.
Ánh sáng màu hồng do thanh trường thương phát ra nhanh chóng phát tán, dọc theo thân thể Kỳ Liên Báo mà rơi rụng xuống, tạo thành một hình ảnh bóng đêm được các điểm sáng bao phủ mà người thường khó tưởng tượng được.
Thân thể Kỳ Liên Báo lại bị chặn đứng, quả đấm chỉ còn cách người Hồ Ích Dịch vài thước mà không thể nện xuống được. Nhưng sức mạnh từ trên người hắn bắn ra lại cứng rắn va chạm với thanh trường thương này.
Bóng đen đang cầm trường thương không thể chống lại, hai cổ tay lập tức bị bẻ gãy, sau đó cả người bị chấn ngược bay về sau.
- Tại sao?
Hồ Ích Dịch gần như là rơi xuống đất cùng một lúc với người này, hắn ta khó khăn nhìn bóng đen liên tục ho ra máu, hỏi.
Người này là Hồ Thiên Quân.
Trước khi trận chiến này diễn ra, người này thậm chí còn muốn ngăn cản hắn.
- Vì Vân Tần!
Hồ Thiên Quân ho ra máu, thảm thiết lên tiếng.
"Vèo!"
Ngay nháy mắt này, có một cây tên mạnh mẽ bắn thẳng vào hốc máu Kỳ Liên Báo.
Kỳ Liên Báo cúi đầu. "Keng!", cây tên này sượt qua cái mũ kim loại hắn đang đội, bay ra bên ngoài.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, có một cây tên khác đã bắn tới lồng ngực của hắn, mục tiêu của cây tên lần này chính là phần giáp ngực đã bị rách toác trên người Kỳ Liên Báo.
Đây là một tiễn thủ cường đại biết sử dụng tiễn kỹ thuần thục, cây tên đầu tiên trước hấp dẫn đối phương chú ý, khiến đối phương né tránh, cây tên thứ hai mới là hậu chiêu thật sự.
Trong cảm giác người tu hành bình thường, họ cảm thấy mình không thể nào theo kịp tốc độ của cây tên này.
Nhưng Kỳ Liên Báo lại không phải là người tu hành bình thường, thậm chí hắn còn là một cường giả Thánh sư mạnh mẽ.
Trong cảm giác của hắn, cây tên này vẫn rất chậm chạp, hắn có rất nhiều thời gian để ứng phó.
Một luồng hồn lực vô cùng tinh khiết từ phần da thịt ở ngay bộ giáp ngực phát ra bên ngoài, đụng vào cây tên này.
Hắn cảm thấy cây tên này lập tức bị chặn đứng, sau đó vô lực rơi xuống.
Nhưng cũng ngay lúc đó, có một cây tên khác đã bắn xuống.
Những gì Kỳ Liên Báo vừa thực hiện rất đơn giản, trước tiên cúi đầu né tránh, sau đó sẽ theo bản năng ngẩng lên. Nhưng vào lúc hắn ngẩng lên, lại có một cây tên khác bắn vào hốc mắt của hắn.
Con ngươi của Kỳ Liên Báo nháy mắt co lại, tay phải được vung ra với một tốc độ người thường khó tưởng tượng được, đánh bay cây tên này ra ngoài.
Nhưng cây tên thứ tư đã đến.
Mục tiêu chính là phần giáp bị rách ở ngay ngực hắn.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, xung quanh chỉ có người tu hành như Hồ Ích Dịch và Hồ Thiên Quân mới biết chuyện gì đang xảy ra.
So với những quân sĩ bình thường khác, bọn họ càng chấn kinh hơn.
Bởi vì theo những gì đang diễn ra, bọn họ biết từ khi bắt đầu Lâm Tịch không hề dừng lại, gần như là dùng một tốc độ nhanh nhất và rất ổn định liên tục giương cung bắn tên.
Nhưng điều lạ lùng ở đây chính là dường như từng cây tên đã phán đoán được trước động tác của Kỳ Liên Báo, cho dù đấy là động tác rất nhỏ.
Mỗi một cây tên tựa như có sinh mạng riêng của mình, tự động truy tìm sơ hở của Kỳ Liên Báo.
Kỳ Liên Báo giận dữ rống lên, cây tên thứ tư này đã xuyên thủng da thịt của hắn, nhưng sau đó lại bị luồng hồn lực hùng hậu bên trong đánh bay ra ngoài.
Tuy nhiên, lần này Kỳ Liên Báo lại theo bản năng lấy một tay chắn ngang ngực, tay còn lại vẫn vươn ra ngoài, đồng thời che khuất tầm mắt của mình.
Hồ Ích Dịch vốn đã vô lực tái chiến, nhưng trong nháy mắt này, bàn tay đã bị bẻ gãy của hắn bỗng nhiên mạnh mẽ cầm lấy một thanh trường thương bên cạnh mình.
Không để ý đến việc cơ thể mình sẽ bị thương như thế nào, tất cả sức mạnh còn lại trong người hắn lập tức bộc phát ra bên ngoài với một tốc độ khủng khiếp.
Cây trường thương này như biến thành một con hổ nhảy lên cắn lấy đối thủ, mạnh mẽ đụng vào người Kỳ Liên Báo.
Tất cả hồn lực bảo vệ quanh người Kỳ Liên Báo lập tức nổ tung.
Hồ Ích Dịch lảo đảo muốn ngã xuống mở to mắt lên nhìn, tên Phong hành giả mặc trường bào Tế ti kia thật sự không khiến hắn thất vọng. Bởi vì ngay sau đó đã có một cây tên mạnh mẽ bắn xuống, từ vết rách rất nhỏ trên ngực giáp mà xuyên thủng qua cả thân thể Kỳ Liên Báo đang té ngửa ra sau.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 11: Du Hiệp
Chương 37: Quên đi vinh nhục, phải sống.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Đầu tên bằng kim loại xoay tròn mãnh liệt cắt rách ngực giáp và da thịt, mạnh mẽ đâm vào nội tạng.
Trên thế gian này, không có người tu hành nào là vô địch.
Người tu hành cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có sanh lão bệnh tử.
Cho dù là người tu hành được phong "Thánh", chiến lực cường đại đến mức gần như siêu thoát thế gian này, cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ thống khổ. Sau khi nội tạng bị thương nặng, lại vận dụng hồn lực, vết thương sẽ càng nặng hơn, sẽ phải chết!
Kỳ Liên Báo không thể tin được mà cúi đầu nhìn vào cây tên kim loại màu đen đã đâm thật sâu vào lồng ngực mình.
Thông thường, con đường sau lưng một gã Thánh sư đều là núi thây biển máu, xương trắng nặng trĩu. Cả đời này hắn ta đã gặp không biết bao nhiêu tiễn sư cường đại, trong đấy có những tiễn sư có thể bắn ra những cây tên uy lực còn mạnh hơn Lâm Tịch rất nhiều, nhưng hắn lại chưa từng gặp một tiễn sư nào khiến hắn cảm thấy khó hiểu như Lâm Tịch.
- Chẳng lẽ đây chính là chỗ đáng sợ của Phong hành giả học viện Thanh Loan?
Đối mặt với cây tên kim loại màu đen tựa như có sinh mạng riêng, luôn luôn đợi thời gian thích hợp nhất, sau đấy chuẩn xác xuất hiện trước điểm yếu của mình, cuối cùng là mạnh mẽ đâm vào thân thể mình, khiến sinh mạng mình dần mất đi, Kỳ Liên Báo hơi mê mang xoay người lại.
Hắn ta không làm gì, chỉ phát ra một mệnh lệnh cuối cùng của một tướng lãnh Đại Mãng phải làm:
- Dìm thuyền!
Đối với quân Đại Mãng mà nói, trận chiến này đã không thể nào thắng được nữa, thậm chí trong tình huống hai đội kỵ quân và quân giới hai bên không ngừng bắn lẫn nhau, hỗn loạn vô cùng ngay trên vùng nước cạn này, sợ rằng không có bao nhiêu quân nhân Đại Mãng có thể theo đường sông chạy đi. Cho nên, đối với một tướng lãnh như hắn ta, việc duy nhất có thể làm chính là không để cho quân đội Vân Tần dễ dàng nhận lại số lương thực và quân giới mà hắn đã cướp ở lăng Trụy Tinh.
Gần như tất cả quân nhân Đại Mãng ở đây đều cảm thấy lạnh cả người. Có vài người trước tiên sợ hãi, nhảy thuyền muốn chạy trốn, có vài người lại trầm mặc mà kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của Kỳ Liên Báo, cầm chặt binh khí trong tay rồi đâm vào bên dưới thuyền da.
Sau khi lạnh lùng xoay người phát lệnh, Kỳ Liên Báo vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong một loạt tiếng nổ vang do kim loại va chạm vào nhau, có rất nhiều quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải điên cuồng tiến tới gần hắn, vung binh khí chém lên giáp.
Vào giờ khắc này, tên Nam lộ đại tướng quân Đại Mãng khí thế kinh thiên này chẳng qua ngẩng đầu lên trời, một lần nữa cuồng ngạo rống lên thật to:
- Kỳ Liên Báo ta cả đời tung hoành, giết địch vô số, chẳng lẽ lại chết trong tay bọn oắt Vân Tần các ngươi!
Trong tiếng hô lớn này, toàn bộ quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải đang bao vây hắn đều bị chấn bay ra ngoài, máu tươi ngay vết thương bị cây tên bắn trúng phun như suối, nhưng hắn lại lạnh lùng lật ngược tay, đánh vào ngực mình.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, cây tên kim loại màu đen bị hắn đánh tiếp tục bay xuyên qua thân thể, lòng bàn tay kim loại của hắn cũng vỗ mạnh lên bộ giáp ngực đã rạn nứt, khiến cho phần giáp ở nơi đây hoàn toàn nát bấy, toàn bộ khảm sâu vào trong cơ thể hắn.
Lâm Tịch mặc trường bào Tế ti từ trong bóng tối đi ra ngoài.
Sau đó hắn tiếp tục giương cung, bắn tên.
Cây tên kim loại màu đen mạnh mẽ bắn trúng tấm lưng của Kỳ Liên Báo, đẩy cả người Kỳ Liên Báo tới trước, ầm ầm rơi xuống đất.
Nếu như là lúc bình thường, Lâm Tịch nhất định sẽ để một đối thủ cường đại như Kỳ Liên Báo một chút tôn nghiêm cũng như kiêu ngạo cuối cùng, nhưng lúc này hắn biết các quân nhân Vân Tần đang ở đây cần sĩ khí cao hơn, như vậy sẽ giúp trận chiến này kết thúc nhanh hơn, mà bên họ cũng ít người phải chết hơn.
"Ầm!"
Tất cả quân nhân Vân Tần đang ở đây đều biết Kỳ Liên Báo là chủ soái đối phương, hơn nữa khi nãy Kỳ Liên Báo đã thể hiện một chiến lực vô song không ai địch nổi. Hiện giờ thấy thân thể Kỳ Liên Báo lại ngã xuống như một bức tường đổ nát, tất cả quân nhân Vân Tần ở đây đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đồng thời rống giận rung trời, như thể vừa có một tiếng sấm từ trên trời cao giáng xuống.
Những quân nhân Vân Tần đang ở đây, cũng như toàn bộ đế quốc Vân Tần, quả thật đang cần một chiến thắng như vậy!
..
Nhìn chiến trường đã phân rõ thắng bại, Hồ Ích Dịch không quan tâm đến hình ảnh của mình như thế nào, mệt mỏi ngồi xuống trong một vũng bùn lầy.
- Ngươi hẳn nên vào viện Tế ti...ngay tại lúc này, ngươi có thể càng vinh quang hơn, Vân Tần tương lai cũng cần vinh quang của ngươi.
Hắn xoay đầu, lẳng lặng nhìn chiến trường, sau đấy lại nhẹ giọng nói với Lâm Tịch đang thỉnh thoảng bắn ra một cây tên, giết chết một tướng lãnh Đại Mãng, hoặc là một người tu hành Đại Mãng có thể uy tiếp tính mạng quân lính Vân Tần.
- Tướng quân không được quên ta cũng là một người như tướng quân, đã bị hoàng đế Vân Tần vứt bỏ. Hơn nữa, ta còn thảm bại hơn tướng quân đấy. Nếu như không phải ta là Thiên tuyển học viện Thanh Loan, sợ rằng đã sớm bị ban chết.
Trước đây Hồ Ích Dịch không quen biết Lâm Tịch, mà thân phận cũng như vị trí thế lực của hai người đều hoàn toàn khác nhau. Nếu như là khi trước gặp, sợ rằng hai bên còn có địch ý với đối phương, nhưng bởi vì hai người có cùng cảnh ngộ, nên lúc này vừa gặp lại tựa như hai người bằng hữu lâu năm.
Nghe thấy Lâm Tịch tự nói mình, Hồ Ích Dịch lại cười một cách đau khổ:
- Ta nên chất đi trong trận chiến này? Nếu làm như vậy và có thắng lợi này, có lẽ con dân Vân Tần sẽ ít hận ta hơn.
- Đây là chuyện mang theo vinh nhục bên người.
Lâm Tịch nhìn hắn một cái, nói:
- Nếu như tướng quân là người tàn phế, ta rất đồng ý cách làm này. Nhưng cả bản thân tướng quân cũng biết mình là Thánh sư, cho dù toàn bộ người Vân Tần đều phỉ nhổ tướng quân, tướng quân vẫn là một Thánh sư.
- Ngươi nói rất đúng, nên bất kể người Vân Tần hận ta thế nào, ta vẫn phải sống sót. Bởi vì ta không thể khiến những người đã giúp ta trở về biên quan Thiên Hà phải hi sinh oan uổng, ta phải gánh chịu tội danh thống lĩnh bất lực của mình.
Hồ Ích Dịch gật đầu, từ trong bùn lầy đứng lên, nói:
- Ta phải đi...ta không muốn trở lại hoàng thành Trung Châu để đối mặt với sự phân tranh quyền lực, càng không muốn hao phí tính mạng của mình trong lao ngục.
Nói xong câu này, hắn lại khom mình hành lễ với Lâm Tịch:
- Cảm ơn ngươi đã giúp ta có một trận đại thắng, giúp cho Vân Tần được đại thắng như vậy!
Lâm Tịch cảm nhận được suy nghĩ và tâm tình của Hồ Ích Dịch, hắn cũng có thể hiểu được, nên hắn không nói gì thêm, chỉ hơi khom người hành lễ, sau đó tiếp tục giương cung bắn.
- Cũng cảm ơn ngươi, huynh đệ của ta.
Hồ Ích Dịch xoay đầu nhìn Hồ Thiên Quân đang đứng cách đấy không xa, cười cười, chân thành nói câu này rồi rời đi.
Hồ Thiên Quân với hai cánh tay đã bị bẻ gãy cũng hừ lạnh một tiếng, không trả lời, lạnh lùng xoay đầu. Nhưng khi Hồ Ích Dịch rời đi, bóng người dần biến mất trong đêm tối, tên huynh đệ cùng cha khác mẹ với Hồ Ích Dịch này lại thầm nói trong lòng:
- Chào tạm biệt và hẹn gặp lại huynh đệ của ta...nếu có thể sống, hãy cố gắng sống.
Trong chiến trường hỗn loạn như vậy, không có người nào chú ý tới Hồ Ích Dịch.
Trận chiến này thất bại hay thành công, vốn cũng không liên quan tới hắn.
Mà khi Hồ Thiên Quân xoay đầu lại, hắn thấy Lâm Tịch đã biến mất trong đêm tối, thỉnh thoảng còn có âm thanh tên bắn truyền đến, nhắm thẳng vào trong chiến trường, nhưng cũng càng lúc càng xa hơn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Mỗi một ngày đều có vô số tin tức từ khắp nơi Vân Tần được truyền đến hoàng thành Trung Châu.
Trong tất cả tin tức trên, hiển nhiên quân tình của hành tỉnh Nam Lăng luôn được coi là quan trọng nhất.
Tại lăng Thủ Tín của hành tỉnh Nam Lệnh tiếp giáp với hành tỉnh Nam Lăng, có một cơ quan tình báo trọng yếu.
Bình thường, khi cần truyền tin tức đi, các cơ quan tình báo ở phía bắc hành tỉnh Nam Lăng đều dùng bồ câu hoặc chim ưng truyền tin tức đi, không dám chậm trễ một giờ nào, đồng thời sẽ liên tục thay mới bồ câu hoặc chim ưng để tốc độ truyền đi được nhanh hơn. Từ việc giữ thư tin trong chân bồ câu hoặc chim ưng xuống, đến thay thế những con mới để truyền tin tức về lại, thời gian hạn định của quân đội Vân Tần là không được vượt quá ba mươi đình.
Nhưng ngày hôm nay, quân tình quan trọng nhất lại chậm chạp không được phát đi.
Trong một căn phòng nuôi chim ưng, một tướng lãnh Vân Tần mặc thường phục đang đằng đằng sát khí nhìn một nam tử trung niên mặc quan phục vừa xông vào trong, sau đấy đặt một tay lên lồng chim ưng, không để cho mình phát tin tức đi, lạnh giọng nói:
- Đặng đại nhân, vì sao không cho ta phóng ưng?
Nam tử trung niên mặc kia mặc quan phục Lại ti Tòng tứ phẩm, nước da trắng nõn, nhưng khuôn mặt lại lạnh tanh, tạo nên một khí thế uy nghiêm.
Nhìn tướng lãnh đang chất vấn mình, hắn lạnh lùng nói:
- Bởi vì phần quân tình này cần phải sửa đổi.
Tướng lãnh Vân Tần cười lạnh, hỏi ngược:
- Vì sao cần sửa đổi?
Quan viên Lại ti nhìn hắn một cái, tiếp tục hỏi:
- Ô đại nhân, ngươi cần gì phải hồ đồ. Trong lúc này, hoàng thượng chính là người không muốn tin tức này được truyền ra ngoài nhất.
- Đặng đại nhân, ta cho rằng làm quan cần phải trung với chức quan của mình, chứ không phải tự tiện suy đoán thánh ý!
Khuôn mặt của tướng lãnh Vân Tần càng lúc càng lạnh như băng, nói:
- Ta chỉ biết quân tình này rất chính xác, hơn nữa đây là lúc Vân Tần cần vinh quang như vậy, cần anh hùng như vậy.
- Anh hùng?
Quan viên Lại ti châm chọc lắc đầu, nói:
- Trong mắt thánh thượng, ai là anh hùng mới là anh hùng. Hơn nữa, người nọ càng xuất chúng, uy vọng trong lòng quân sĩ và dân chúng càng cao, thánh thượng càng tức giận hơn. Đến lúc đó nếu truy cứu xuống, nói không chừng cả đầu chúng ta phải chuyển đi đấy.
- Đặng đại nhân sợ đầu chuyển đi, quân nhân chúng ta lại không sợ.
- Sợ hay không sợ là một chuyện, quan vị lại là một chuyện.
Quan viên Lại ti nghiêm túc nói:
- Ta có quyền quyết định sửa chữa quân tình. Nếu như ngươi vượt quyền làm việc, khiến cho chiến sự nơi này khẩn trương hơn, sợ rằng phải bị quân pháp xử trí.
- Rất tốt.
Tướng lãnh Vân Tần mặc thường phục nóng giận, nói:
- Chính ta cũng muốn nhìn nếu như ta phát quân tình này, ngươi có thể làm gì ta.
- Ô đại nhân!
Quan viên Lại ti nhất thời giận đến mức đỏ cả mặt, dùng sức vỗ vào lồng ưng, lạnh lùng nói:
- Ta đang nể mặt ngươi, nên mới không muốn mọi chuyện khẩn trương hơn. Nếu như ngươi dám trái lệnh, ta liền bắt ngươi hỏi tội!
Lồng ưng lay động dữ dội, hơn mười con chim ưng đang ở bên trong lập tức hỗn loạn, hiển nhiên đang bị kinh sợ.
Hơn mười tên quân sĩ nhanh chóng bước vào phòng nuôi chim ưng này.
Sắc mặt tướng lãnh Vân Tần mặc thường phục hiện giờ rất khó coi, đôi mắt tức giận như muốn phun lửa ra bên ngoài, đang muốn cắn răng nói gì đấy, quan viên Lại ti đối diện lại lãnh đạm đáp:
- Ô đại nhân, ngươi chỉ là một vũ phu, có rất nhiều chuyện cần biết ngươi lại không hiểu được. Tại sao ngươi không nghĩ rằng cho dù chúng ta phát quân tình này, sau đó còn phải qua tay bao nhiêu người nữa? Cứ cho rằng ta không muốn xóa chiến công của người này, nhưng chẳng lẽ những người kia lại không làm? Còn nữa, cứ cho rằng chiến công của người này không bị xóa đi, được truyền bá khắp dân gian, dân chúng khắp nơi hiển nhiên sẽ xem hắn là cứu tinh, nhưng ngươi có thể đảm bảo hắn sẽ sống sót, không bị người khác giết chết trên chiến trường?
- Chắc ngươi cũng biết hiện giờ thích khách đang ám sát các tướng lãnh Vân Tần - Tư Thu Bạch là một tiễn sư có tu vi cao hơn hắn. Trước khi phản bội qua Đại Mãng, hắn chính là tiễn sư mạnh nhất biên quân Bích Lạc, là tướng lãnh đã trải qua nhiều trận chiến nhất!
Quan viên Lại ti tiếp tục nhìn tướng lãnh Vân Tần đang im lặng, sắc mặt trông rất khó coi, tiếp tục cười lạnh:
- Ngươi có thể đảm bảo hắn không bị Tư Thu Bạch giết chết? Một khi phát đi, dân chúng Vân Tần sẽ cảm thấy người này như thiên thần, có mặt khắp trời, kể cả dưới đất, nhưng cuối cùng lại bị giết chết, đây không phải là chuyện cười sao? Đến lúc đó, dân chúng Vân Tần sẽ nghĩ như thế nào? Có phải là càng khó giải thích hơn? Lòng càng tức giận hơn không?
Tướng lãnh Vân Tần mặc thường phục chưa trả lời câu hỏi này của quan viên Lại ti, bởi vì ngay lúc này, đã có người ở ngay cửa trả lời giúp hắn.
- Ta có thể đảm bảo.
Một âm thanh bình tĩnh, nhưng vô cùng uy nghiêm bỗng nhiên vang lên.
- Ngươi là ai?
Quan viên Lại ti cau mày thật chặt, xoay người lại, thấy trong tầm mắt mình vừa xuất hiện một lão nhân mặc một bộ y phục vải đen bình thường, râu tóc bạc trắng, nhưng trên mặt lại không có một vết nhăn.
Lão nhân râu tóc bạc trắng này cười cười, sau đó đi tới trước mặt quan viên trung niên Lại ti này.
- Ta là người có thể đánh ngươi!
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay của ông ta đã đánh mạnh lên khuôn mặt trắng nõn của quan viên Lại ti. Nửa bên mặt của quan viên Lại ti này nhất thời sưng phồng lên, in rõ năm ngón tay màu đỏ.
- Ngươi! Lớn mật!
Sau khi bị đánh khoảng một giây, quan viên Lại ti này mới tỉnh mộng lại, nhất thời tức giận đến mức run cả người, nói:
- Ngươi dám đánh quan viên, ngươi có biết...
- A!
Đáp lại câu nói của hắn chính là một cái tát khác.
Lão nhân râu tóc bạc trắng này không chút lưu tình đánh ra cái tát thứ hai, mạnh đến nỗi khiến cho quan viên Lại ti này choáng váng đầu óc, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hiện giờ, hai mắt của tướng lãnh Vân Tần mặc thường phục kia lại rất sáng người, khuôn mặt đầy sự vui mừng, khiếp sợ và tôn kính, bởi vì dường như hắn đã biết lão nhân này là ai.
- Ta không chỉ biết quan vị của ngươi, còn biết ngươi là môn sinh của Văn Huyền Xu. Nhưng đối với ta, quan vị và thân phận như vậy căn bản thấp đến đáng thương, đến nỗi ta không cần phải kiêng kỵ. Những lời ngươi nói trước đó, rất đáng để nhận một bạt tai. Bạt tai thứ hai là bởi vì sau khi bị ta đánh như vậy, ngươi còn chưa tỉnh ngộ, còn chưa biết ta là ai.
Lão nhân râu tóc bạc trắng bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn quan viên trung niên Lại ti này như nhìn một kẻ đáng thương.
Quan viên trung niên Lại ti miệng đầy máu này bỗng nhiên giật mình, hắn rốt cuộc đã nghĩ được lão nhân này có thể là ai, bờ môi hắn đột nhiên trở nên khô khốc, bị dọa đến mức cả người mềm nhũn ra, phải đứng tựa vào cái lồng ưng lớn bên cạnh.
- Cố...Cố đại tướng quân.
Cả Vân Tần, hiện giờ người ở trong quân đội có thể không cần phải cố kỵ đệ nhất quyền thần Văn Huyền Xu trong triều đình chắc chắn chỉ có một người, đó chính là Cố đại tướng quân của biên quân Long Xà - Cố Vân Tĩnh.
Vị đại tướng quân lớn tuổi nhất trong biên quân Vân Tần này vốn có ngoại hiệu sát thần, bình sinh không biết chém chết bao nhiêu địch thủ cường đại, trong quân đội cũng không biết có bao nhiêu thân tín. Quan viên trung niên Lại ti thật sự không thể ngờ rằng chính mình lại đúng dịp chạm chán trụ cột của đế quốc như vậy.
- Được rồi, không nên cản trở việc phát quân tình đi nữa. Nếu không, nghiêm trị ngươi tội làm trái quân lệnh.
Cố Vân Tĩnh bình tĩnh nhìn quan viên Lại ti này một cái, vung tay lên, một luồng sức mạnh vô hình trực tiếp ném quan viên Lại ti này ra khỏi cửa.
Tướng lãnh Vân Tần mặc thường phục rốt cuộc xác nhận được đây đúng là Cố Vân Tĩnh, nhất thời khom người thật sâu, tôn kính hành lễ:
- Cố đại nhân.
- Ngươi tên là Ô Thủ Nghiêm, rất tốt.
Cố Vân Tĩnh khen thưởng gật đầu, sau đấy lấy một con ấn nhỏ từ trong ống tay áo của mình ra, đưa tới trước mặt tướng lãnh Vân Tần mặc thường phục này, nói:
- Đóng thêm con ấn của ta, sau đấy lập tức phát phần quân tình bọn ngươi vừa tranh cãi đi.
Ô Thủ Nghiêm nhất thời mừng rỡ, hắn biết rằng một khi đóng con ấn của Cố Vân Tĩnh lên, nhất định việc phát quân tình này sẽ suôn sẻ, không còn bất cứ vấn đề nào nữa, bởi vì chắc chắn không có ai có can đảm lại đi trêu chọc Cố Vân Tĩnh mà sửa đổi phần quân tình này.
Con dấu của Cố Vân Tĩnh đã được đóng lên, nhưng ngay lúc chuẩn bị phóng ưng, Ô Thủ Nghiêm lại hơi do dự:
- Cố đại tướng quân...Nếu như Lâm Tịch thật sự bị người tu hành Đại Mãng giết chết, vậy...
- Không phải là không thể, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Cố Vân Tĩnh ngạo nghễ tươi cười, nói:
- Hắn là Thiên Tuyển của học viện Thanh Loan, Hạ phó viện trưởng đã dám buông tay để hắn tùy tiện làm việc như vậy, hắn có thể dễ dàng bị người khác giết chết sao?
Nhìn thần sắc kiêu ngạo của Cố Vân Tĩnh, Ô Thủ Nghiêm hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ rằng khi Lâm Tịch chính thức nhập quân, đội quân đầu tiên hắn gia nhập chính là quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm của biên quân Long xà. Sau khi nhập ngũ biên quân Long Xà, Lâm Tịch liền tới lăng Bích Lạc thi hành nhiệm vụ, sau đấy không được thuyên chuyển nữa. Nếu tính như vậy, cho dù hiện giờ Lâm Tịch không phải là người của biên quân Long Xà, nhưng ít nhất cũng là người xuất thân từ biên quân Long Xà, có nghĩa hắn ta cũng là thuộc hạ cũ của Cố Vân Tĩnh.
Chẳng trách Cố Vân Tĩnh lại chú ý đến chuyện này, không trách khuôn mặt của ông ta lại đầy sự kiêu ngạo như vậy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận như vậy, Ô Thủ Nghiêm nhất thời cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo.
Bởi vì những gì Lâm Tịch đã làm được đúng là có thể khiến người phải vui mừng và kiêu ngạo.
- Có tin của Hồ Ích Dịch không?
Cô Vân Tĩnh nhìn Ô Thủ Nghiêm vừa phóng ưng xong, hỏi.
- Không có, tới bây giờ cũng không có.
Ô Thủ Nghiêm lắc đầu, nói.
- Đáng tiếc.
Cố Vân Tĩnh chậm rãi nói hai chữ.
Ô Thủ Nghiêm cũng không biết hai chữ đáng tiếc mà Cố Vân Tĩnh vừa nói có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn lại cảm thấy rằng việc lão tướng quân này đến sớm hơn dự định nhiều ngày như vậy, nhất định lòng quân sẽ yên ổn hơn.
...
...
- Thật không ngờ sau khi bị trúng một tên của ta ở lăng Bích Lạc, người này lại còn sống.
Trong một vùng quê nào đấy ở hành tỉnh nam Lăng, Tư Thu Bạch thân đeo trường cung đỏ thẫm chấn nát một quyển sách nhỏ trong tay mình, lạnh lùng nói với một tướng lãnh Đại Mãng đang đứng thẳng trước mặt, nói:
- Hắn muốn tìm ta...giữ lại hắn là một tai họa. Đã như vậy, ta sẽ cho hắn một cơ hội...đồng thời dẫn hắn ra ngoài!
...
Vào lúc Tư Thu Bạch lạnh lùng ra lệnh cho tên tướng lãnh Đại Mãng đứng trước mặt, tin tức đội thủy quân Đại Mãng đã đánh lén công phá lăng Trụy Tinh hoàn toàn bị tiêu diệt, Lâm Tịch chính là người đã liên tục ám sát hơn mười tướng lãnh Đại Mãng, đồng thời hắn cũng là người đã bắn chết Nam lộ đại tướng quân trong chiến dịch vừa rồi, bắt đầu được truyền bá khắp Vân Tần.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 11: Du Hiệp
Chương 39: Mười ngày sau, dưới thành lăng Trụy Tinh
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Dân chúng Vân Tần bình thường sẽ không suy nghĩ quá sâu xa, sẽ không nghĩ rằng biên quan Thiên Hà đã hoàn toàn thất thủ, quân đội Vân Tần đang có kế hoạch rút lui, buông tha một nửa hành tỉnh Nam Lăng, cũng sẽ không nghĩ rằng thủy quân Đại Mãng vừa bị Hồ Ích Dịch tiêu diệt hoàn toàn nếu như có thể mang theo lương thực và quân giới cướp được ở lăng Trụy Tinh thoát đi, mang đến cho Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ tạo nên hậu quả như thế nào.
Phần lớn ý nghĩ của các con dân Vân Tần chất phác rất đơn giản: Ba vạn thủy quân Đại Mãng vừa bị tiêu diệt chính là quân đội Đại Mãng đã công phá lăng Trụy Tinh.
Đội quân này đã khiến không biết bao nhiêu người Vân Tần phải khóc rống, bi phẫn không thôi.
Nhưng hiện nay đội quân đánh lén lăng Trụy Tinh không những không thể trở về, mà còn bị quân đội Vân Tần tiêu diệt khi bọn chúng vừa bước lên bờ ở phía nam hồ Trụy Tinh. Ngoài ra, nghe nói thương vong bên quân đội Vân Tần còn chưa tới hai ngàn.
Khi nghe được tin tức này, điều đầu tiên dân chúng Vân Tần nghĩ đến chính là giả dối, cho rằng triều đình vì muốn làm giảm sự tức giận của dân chúng mà nói như vậy, nhưng qua nhiều con đường khác nhau, tin tức truyền đến càng ngày càng nhiều, tất cả dân chúng Vân Tần mới xác nhận đây là sự thật.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ Vân Tần đều bị kinh động, bọn họ bắt đầu vui mừng, phấn chấn.
Lâm Tịch, tiểu Lâm đại nhân...cái tên đã từng bị lãng quên này bắt đầu xuất hiện lại trên khắp phố Vân Tần, được dân chúng nhắc đến liên tục. Nhưng lần này không chỉ riêng gì trấn Đông Cảng hay trấn Yến Lai dọc bờ sông Tức Tử, mà chính là cả Vân Tần.
...
- Chưởng quỹ, ngươi làm ăn như vậy thật là quá đáng.
Trong một tiệm vải, có một nam tử trung niên mày rậm mặc áo gấm đang nhìn chằm chằm chưởng quỹ, tức giận nói:
- Khi nãy ta thấy ngươi bán xấp vải này cho người kia chỉ có ba lượng bạc, nhưng tại sao lại muốn ta trả sáu lượng? Ngươi làm vậy không phải chặt chém...
- Im lặng im lặng...
Chưởng quỹ có khuôn mặt phúc hậu này gấp gáp đi lên hai bước, như muốn che miệng người này lại, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Khi nãy là phụ thân của tiểu Lâm đại nhân đấy...
- Cái gì? Tiểu Lâm đại nhân mà ngươi nói chính là tiểu Lâm đại nhân đã bắn chết Nam lộ đại tướng quân...
Nam tử trung niên mặc áo gấm nhất thời thất kinh, bất giác xoay đầu nhìn ra ngoài.
- Vị bằng hữu này, có phải ngươi là người từ bên ngoài đến hay không? Có lẽ còn chưa biết vài chuyện ở đây đâu. Tiểu Lâm đại nhân chính là người trấn Lộc Lâm hành tỉnh Đông Lâm chúng ta, sau đó tới trấn Đông Cảng, Yến Lai nhậm chức, sau đấy nhà của tiểu Lâm đại nhân dời tới trấn Yến Lai này. Người nọ là phụ thân của tiểu Lâm đại nhân, cũng là láng giềng của ta đấy. Tất cả chúng ta đều biết tính ông ta thế nào, biết ông ta sẽ không vì chúng ta tôn kính tiểu Lâm đại nhân mà muốn ăn lời chúng ta, nhưng cho dù tiểu Lâm đại nhân không được chiến công kinh thiên như vậy trên chiến trường, chỉ riêng những gì tiểu Lâm đại nhân đã làm cho chúng ta trước kia ở trấn Yến Lai và Đông Cảng, chúng ta đã thấy rất xấu hổ khi thu tiền của nhà tiểu Lâm đại nhân rồi.
Chưởng quỹ có khuôn mặt phúc hậu gật đầu, cảm khái nói:
- Nếu không lấy một đồng, phụ thân tiểu Lâm đại nhân tất nhiên không chịu, nên hàng xóm chúng ta đều nhất trí rằng khi phụ thân tiểu Lâm đại nhân tới mua, tất cả đều giảm giá một nửa, coi như đây là sự kính yêu và cảm tạ của chúng ta đối với tiểu Lâm đại nhân.
- Ông ta là phụ thân tiểu Lâm đại nhân, ta lại may mắn nhìn thấy phụ thân tiểu Lâm đại nhân.
Trong lúc nhất thời, nam tử trung niên này liên tục lắc đầu, nói:
- Ngươi thấy ta có quá đáng không...lại đi đòi hỏi giá tiền với phụ thân tiểu Lâm đại nhân.
- Người không biết không có tội. Bằng hữu ngươi cũng yêu thích tiểu Lâm đại nhân của chúng ta, vậy ta sẽ nửa bán nửa tặng xấp vải này cho ngươi, cứ trả ba lượng là được rồi.
- Ta đâu không phải người không biết xấu hổ, không lấy sáu lượng bạc không chỉ là đang xem thường ta mà còn đang sỉ nhục ta.
Trong lúc tiệm vải này diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ: người bán muốn giảm giá, người mua muốn tăng giá, nam tử trung niên hơi mập, khuôn mặt rất bình thường vừa mua vải xong kia đang đi trên con đường lớn. Đối mặt với việc hàng xóm láng giềng liên tục chào hỏi, thỉnh thoảng lại được nghe những chuyện liên quan đến Lâm Tịch, nam tử trung niên mập mạp này trông hơi tự hào, thầm nói trong lòng:
- Đây chính là con trai của ta...
Khi chiến cuộc thất lợi, ngay cả quốc thổ của mình cũng bị quân đội đối phương xâm chiếm như vậy, đế quốc thật sự rất cần một người anh hùng có thể an ủi tâm linh dân chúng.
Nếu như Lâm Tịch chỉ ám sát hơn mười tướng lãnh Đại Mãng, sợ rằng còn chưa thể trở thành anh hùng. Nhưng hắn là Thiên Tuyển học viện Thanh Loan, sau đấy lại có công lớn trong cuộc chiến báo thù ở lăng Trụy Tinh, nên từ khi phần quân tình được đóng dấu con ấn của Cố Vân Tĩnh được truyền đi ra ngoài, hắn chắc chắn đã trở thành anh hùng trong lòng dân chúng Vân Tần.
Những chuyện khiến nhân tâm kích động hắn đã từng làm trước kia một lần nữa được mọi người nhắc đến, câu chuyện đầy sắc thái truyền kỳ và uy vọng của hắn trong lòng dân chúng Vân Tần trong nháy mắt tăng tới đỉnh điểm, phần lớn dân chúng Vân Tần hàng ngày đều mong mỏi đợi tin tức của hắn từ trên chiến trường truyền về.
Dân chúng Vân Tần cần sự an ủi, mà quân đội Vân Tần trên chiến trường càng cần tinh thần và thắng lợi.
Trận đại trắng trên bãi bùn ở phía nam hồ Trụy Tinh lập tức truyền khắp toàn quân. Trong quân đội như đế quốc Vân Tần, bất kỳ chi tiết chiến tranh nào vẫn luôn được hiển hiện một cách chính xác nhất, mà trong lòng các quân nhân đấy, hình ảnh một người tu hành trẻ tuổi mặc trường bào Tế ti, lưng đeo cự cung hiển nhiên càng đáng tôn kính và sùng bái.
...
...
Trên vùng được đang được đế quốc Vân Tần coi quản, thành tường lăng Trụy Tinh đã được tu bổ, nhưng vết nám đen sau khi bị lửa đốt lại chưa phai tàn.
Trước khi bị thủy quân Đại Mãng đánh lén dùng lửa đốt, tường thành lăng Trụy Tinh vốn là màu đỏ sậm, cũng chính là máu tươi của hơn ba mươi vạn quân sĩ nước Nam Ma khi đấy chết trận vấy lên tường thành.
Khoảng cách từ hồ Trụy Tinh đến cửa phía bắc tòa thành này chỉ là hơn mười dặm, trước đó khu vực này vốn là một nơi để thả ngựa.
Bởi vì sau khi lập quốc, đế quốc Vân Tần chưa từng nghĩ biên quan Thiên Hà sẽ thất thủ, không nghĩ tới việc quân đội Đại Mãng có thể xuyên qua một nửa hành tỉnh Nam Lăng, vượt hồ Trụy Tinh, nên cả bờ bắc hồ Trụy Tinh, bao gồm khu vực nằm giữa lăng Trụy Tinh và hồ Trụy Tinh, khi trước quân đội Vân Tần lại không xây dựng hệ thống phòng thủ nào. Vào ngày công phá lăng Trụy Tinh, thủy quân Đại Mãng đã theo đường này xông lên đất liền, sau đó dùng binh lực tuyệt đối hơn gấp sáu lần để công thành, nhanh chóng phá tan thành Trụy Linh, khiến cả đế quốc Vân Tần phải bị nhục nhã.
Hiện giờ, mặc dù đội quân Đại Mãng kia đã bị tiêu diệt, nhưng quân đội Vân Tần hiển nhiên không thể không đề phòng có quân đội Đại Mãng khác lại vượt sông tấn công. Nên ở vị trí bờ bắc hồ Trụy Tinh, quân đội Vân Tần đã cấp tốc xây dựng hệ thống phòng thủ. Hiện giờ, từ thành Trụy Tinh cho đến gần bờ hồ, quân đội đã đào rất nhiều hố sâu, bố trí nhiều lưới thép, đồng thời chôn sâu các cộc gỗ nhọn để phòng ngừa trọng khải và kỵ quân bất ngờ đánh úp.
Trong đáy hồ hồ Trụy Tinh, quân đội cũng chôn rất nhiều cọc ngầm, trang bị nhiều xe lưỡi dao...thuyền bè hay thuyền da đều rất khó đi qua.
Nhưng ngay khi ánh mặt trời ban trưa nóng bức chiếu xuống, có rất nhiều quân sĩ Vân Tần vẫn đang làm nhiệm vụ củng cố phòng tuyến, đồng thời hỗ trợ các công tượng trên tường thành lăng Trụy Tinh xây dựng lại các xe bắn tên hoặc xe bắn đá, bỗng nhiên có một cây trúc lớn khoảng miệng chén ăn cơm bay nhanh trên mặt nước màu trắng sữa của hồ Trụy Tinh, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đứng trên đầu cây trúc lớn như miệng chén ăn cơm này là một người.
Một người mặc giáp màu đỏ sẫm, thân đeo cự cung cùng màu.
Đây là một người tu hành, một người tu hành có tu vi cực cao, có thể dựa vào một cây trúc đơn giản để tiến đến gần phòng tuyến của quân đội Vân Tần.
Ngay nháy mắt nhìn thấy người tu hành này, tất cả quân nhân Vân Tần lăng Trụy Tinh đều lập tức đề phòng.
Bởi vì dựa theo quần áo cũng như dung mạo người này, mọi quân nhân có thể xác định đây chính là đệ nhất tiễn sư Tư Thu Bạch dưới trướng Văn Nhân Thương Nguyệt, cũng là thích khách đã ám sát hơn hai mươi tướng lãnh Vân Tần.
Không làm bất cứ động tác dư thừa nào, thậm chí cũng không nói lời nào, tên đệ nhất tiễn sư lăng Bích Lạc năm xưa đang đứng ngoài phạm vi sát thương của quân giới quân đội Vân Tần này giương cao cự cung đỏ sẫm trong tay, tay khác cầm lấy một cây tên, sau đó giương cung bắn tên.
Một luồng ánh sáng màu đỏ sẫm bắn tới bờ bên kia, rơi xuống, dính chặt vào một cây liễu thấp.
Sau đó Tư Thu Bạch xoay người, quán chú hồn lực của mình vào cây trúc bên dưới, cây trúc này lập tức di chuyển nhanh tạo thành một đường thẳng ngay trên mặt nước, sau đấy biến mất trong ánh mắt giận dữ của các quân nhân Vân Tần.
Mười mấy quân nhân Vân Tần chạy tới gốc cây liễu kia, phát hiện thấy ở đuôi cây tên màu đỏ sẫm có một tờ giấy được cột chặt vào.
Sau khi cẩn thận lấy tờ giấy được cột chặt xuống, vừa mới chỉ nhìn qua nội dung một lần, viên tướng lãnh đang cầm lập tức biến sắc, ánh mắt chớp chớp liên tục.
"Lâm Tịch, mười ngày sau, dưới thành lăng Trụy Tinh, nhất quyết sinh tử - Tư Thu Bạch"
Trong tờ giấy này chỉ có một hàng chữ như vậy.
Nhưng ở một đế quốc trọng võ như Vân Tần, một hàng chữ như vậy đã là quá đủ.
Đây là một chiến thư, một chiến thư thể hiện ý muốn quyết đấu.
Ngay khi Vân Tần vừa mới trở thành anh hùng trong lòng dân chúng Vân Tần không bao lâu, Tư Thu Bạch liền sử dụng phương pháp đơn giản nhất, nhưng chỉ sợ cũng là cách hiệu quả nhất: Trực tiếp quyết đấu với Lâm Tịch.
Hơn nữa, địa điểm quyết đấu lại ngay dưới thành lăng Trụy Tinh, là nơi tràn đầy vinh quang cũng như sỉ nhục của đế quốc Vân Tần.
Có thể có rất nhiều dân chúng Vân Tần không biết khoảng cách tu vi giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch không chỉ đơn giản là một cấp, nhưng tất cả quan viên quân đội Vân Tần cũng như phần lớn người trong triều đình, bọn họ đều biết chênh lệch giữa Lâm Tịch và Tư Thu Bạch lớn như thế nào.
Với chênh lệch như vậy mà Tư Thu Bạch lại khiêu chiến Lâm Tịch, trong mắt người tu hành, Tư Thu Bạch thật sự quá vô sỉ.
Nhưng bây giờ đang là chiến tranh...nếu như Lâm Tịch không xuất chiến, không dám quyết đấu với hắn, sợ rằng chút lòng tin và mừng rỡ vừa mới khôi phục trong lòng quân nhân Vân Tần sẽ bị đả kích nặng nề.
Đại Mãng tuyệt đối có biện pháp đưa tin tức khiêu chiến này đến khắp nơi trong đế quốc Vân Tần, quân đội không thể che giấu được.
Nhưng nếu như Lâm Tịch xuất chiện...mà bị Tư Thu Bạch giết chết, vậy thì thế nào?
Đây thật sự là một vấn đề rất khó giải quyết.
...
- Làm sao bây giờ?
Khi mặt trời lặn xuống, một tướng lãnh đeo mặt nạ kim loại màu đỏ sẫm vừa nhận được tin tức từ lăng Trụy Tinh truyền tới, lập tức trầm giọng hỏi Cố Vân Tĩnh ở bên cạnh.
Cố Vân Tĩnh nhìn hắn một cái, bình tĩnh lắc đầu:
- Theo ta, chúng ta chỉ có thể hi vọng hắn sẽ mang lại kỳ tích.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Hoàng thành Trung Châu.
Trong căn phòng nghỉ ngơi dành cho quan viên sâu trong thiên lao tối tăm nhất, Hứa Châm Ngôn ngồi đối mặt với quan viên Lễ ti Niên Khanh Thần.
- Hứa đại nhân, ngài cho rằng Lâm Tịch nhất định sẽ đáp ứng trận quyết đấu này?
Niên Khanh Thần nhìn tên tam công tử Hứa gia đã vô thành thục trong triều đình, thỉnh giáo.
- Hắn dĩ nhiên sẽ tới, nhất định như vậy.
Hứa Châm Ngôn cười lạnh:
- Chiến dịch lăng Bích Lạc, thái tử chết đã chặt đứt con đường làm quan của hắn, nếu như lần này lại không dám quyết đấu, như vậy hắn sẽ từ một Tế ti Linh Tế cầm cung hào quang vạn vượng biến thành một người làm cho dân chúng Vân Tần thất vọng vô cùng. Càng trèo cao, càng rơi thảm, ta nghĩ ai ai cũng hiểu đạo lý này. Cho nên, hắn căn bản không thể cự tuyệt lần quyết đấu này, nếu không, hắn nhất định gánh lấy tội danh hèn yếu, bị vứt bỏ hoàn toàn khỏi đế quốc này.
Sau khi dừng lại một hồi, nụ cười lạnh lẽo trên mặt Hứa Châm Ngôn biến mất, càng thêm lạnh lùng nói:
- Quân đội Đại Mãng, Tư Thu Bạch và Văn Nhân Thương Nguyệt đã đoán được điều này, nếu không, tại sao một tin tức như vậy lại truyền khắp Vân Tần chúng ta nhanh như thế?
- Không sai.
Niên Khanh Thần kinh hãi, nghiêm nghị nói:
- Cho dù là quân tình cấp Tiêu Vĩ nhanh nhất của quân đội ta, nếu như truyền từ hành tỉnh Nam Lăng về hoàng thành Trung Châu, cũng phải cần ít nhất năm ngày. Tuy nhiên, phần quân tình này rất quan trọng, cần phải có nhiều cấp thẩm duyệt, sau đó mất nhiều ngày truyền đi, nhưng bây giờ mới chỉ qua vài ngày, mà cả Vân Tần gần như đã biết đến, nhất định tiềm ẩn Đại Mãng đang ở trong Vân Tần ta đã âm thầm tác động. Chỉ là...Hứa đại nhân, Lâm Tịch chống lại Tư Thu Bạch kia có phần thắng hay không?
- Thắng?
Hứa Châm Ngôn lắc đầu, hơi kiên nhẫn nói:
- Niên đại nhân ngươi không phải là người tu hành, nên không rõ chuyện giữa người tu hành. Nói một cách đơn giản, với tu vi hiện nay, nếu như coi Lâm Tịch là một con nghé Vân Tần, vậy Tư Thu Bạch kia ít nhất là một con voi lớn có thần lực ở Đường Tàng. Nguồn suối sức mạnh hồn binh cũng đến từ hồn lực, hai bên lại chênh lệch như vậy, hồn binh cũng không thể bù đắp được. Hơn nữa, hồn binh trường cung của Tư Thu Bạch là cổ binh, một tiễn thủ như hắn hoàn toàn có thể khiến uy lực cây tên bắn ra vượt quá sức mạnh vốn có. Với người như hắn, chỉ cần không để Thánh sư lại gần, vậy hoàn toàn có thể giết chết Thánh sư, hoặc khiến Thánh sư chạy trốn.
- Một bên là một trong những tiễn sư mạnh nhất thế gian này, có thể chính diện chống lại Thánh sư. Nếu như muốn đối phó với người như vậy, hoặc là phối hợp với người tu hành khác, hoặc chờ đến lúc đối phương mất hết hồn lực.
- Tuy nói hắn là Tế ti Linh Tế, cho dù có yêu thú phối hợp cũng có thể coi là một mình quyết đấu, nhưng điều quan trọng nhất là Tư Thu Bạch căn bản sẽ không để hắn tới gần người mình...Tu vi cao thấp khác nhau có nghĩa cảm giác và tốc độ phản ứng cũng khác nhau, dù là né tránh hay bắn tên, Tư Thu Bạch cũng đều nhanh hơn một chút. Trong tình huống quyết đấu như vậy, nếu là Thánh sư, sợ rằng còn có thể mạnh mẽ vọt tới trước người Tư Thu Bạch, giết hắn. Nhưng đáng tiếc chính là trên thế gian này, dù là linh đan diệu dược nào, cũng chỉ giúp người tu hành đột phá đến Quốc sĩ là dừng. Dù cho học viện Thanh Loan không tiếc giá nào ủng hộ hắn, cũng không thể nào có linh đan giúp tăng tu vi Lâm Tịch lên, càng không cần phải nói giúp tu vi Lâm Tịch đạt tới Thánh sư vượt qua Tư Thu Bạch.
- "Thánh" vốn chính là siêu thoát thế tục, không phải sức mạnh con người nữa. Nếu như dựa vào sức mạnh con người mà khiến người ta đạt tới, vậy đó không phải là thánh nữa.
Làm một tâm phúc của người khác, tất nhiên phải biết cách dựa vào nét mặt để có thể đoán được ý tứ thật sự, Niên Khanh Thần tự nhiên cũng không phải ngoại lệ. Nghe được giọng nói của Hứa Châm Ngôn hiện giờ bình tĩnh hơn thường ngày rất nhiều, hắn liền biết đằng sau khuôn mặt trước sau đều lạnh như bức tường thiên lao này, Hứa Châm Ngôn đang vô cùng đắc ý. Ngay tại lúc này, hắn tự nhiên biết nói gì thích hợp.
Cho nên, hắn ta tươi cười, nhìn Hứa Châm Ngôn nói:
- Nói như vậy, Lâm Tịch chỉ cần xuất hiện dưới thành lăng Trụy Tinh, quyết đấu với Tư Thu Bạch...chắc chắn phải chết.
Hứa Châm Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vào thời khắc vinh diệu nhất lại bi thương chết đi, dù hắn chiến hay không chiến, cũng khiến Vân Tần bị sỉ nhục nhiều hơn, sau đó hắn vĩnh viễn sẽ bị sỉ nhục trong sử sách Vân Tần.
...
- Cô thấy thế nào?
Mây đen bao phủ cả núi Ngao Giác, bao phủ cả những tòa nhà cao ngất được dùng đá lớn xây, trông giống như lầu canh, nhưng thực chất lại không phải là cầu canh. Một trong những tòa nhà đấy, Trạm Thai Thiển Đường hỏi thiếu nữ Thánh sư Nam Cung Vị Ương đang đứng bên cạnh.
- Hắn nhất định sẽ đi.
Nam Cung Vị Ương trực tiếp nói, rất giống phong cách của nàng.
Trạm Thai Thiển Đường gượng cười, nói:
- Ta cứ cho rằng câu đầu tiên của cô sẽ là: Ta sẽ đi lăng Trụy Tinh giết chết Tư Thu Bạch.
- Đây là một đề nghị tương đối tốt.
Nam Cung Vị Ương cau mày, tựa như đang suy nghĩ những gì có thể xảy ra, sau đó gật đầu:
- Nhanh chóng giết chết người đó, gọn gàng sạch sẽ, tất nhiên sẽ khiến người cảm thấy sảng khoái, mà nếu người đó chết, Lâm Tịch cũng không cần quyết đấu nữa. Chẳng qua ta đã thấy tên của người đó, cho dù muốn giết chết cũng không thể nào nhanh gọn nữa, hoặc giả sử như đã ra tay mà hắn ta còn chạy mất...vậy cảm giác của người khác sẽ không còn tốt nữa. Hơn nữa, Lâm Tịch khẳng định không đồng ý ta làm như vậy, nhất định trách ta lại ra tay. Dù sao, chính người đó đã bắn chết Trưởng Tôn Vô Cương, suýt nữa cũng bắn chết hắn, nên mối thù này, dù thế nào đi nữa cũng phải để hắn tự báo.
Những gì Nam Cung Vị Ương vừa nói rõ ràng nhiều hơn thường ngày, câu chuyện tựa hồ còn thú vị hơn. Nhưng Trạm Thai Thiển Đường lại không cảm thấy buồn cười, ngược lại còn trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng có lòng tin với trận chiến giữa hắn và Tư Thu Bạch?
- Dĩ nhiên.
Nam Cung Vị Ương cảm thấy rất đương nhiên, chân thành nói:
- Lâm Tịch là một trong những người thông minh nhất ta đã từng gặp. Hắn không phải là đồ ngốc, nếu như hắn đã nhắm vào Tư Thu Bạch, vậy hắn đã hiểu rõ giữa hắn và Tư Thu Bạch chênh lệch như thế nào, nếu như Tư Thu Bạch còn muốn quyết đấu với hắn, hắn sẽ không cự tuyệt...Nếu như không nắm chắc, sao hắn có thể tự đi chết như vậy?
- Nhưng chênh lệch giữa hai bên thật sự là quá lớn, tựu như những gì cô đã nói, cho dù cô có đi, cô cũng chưa chắc giết chết được Tư Thu Bạch.
Trạm Thai Thiển Đường cau mày nói:
- Ta dĩ nhiên biết Lâm Tịch là người thông minh, nhưng ta cảm thấy Lâm Tịch nên tìm cách ám sát hắn, chứ chính diện tỉ thí như vậy, ta thật sự không thể tin được Lâm Tịch có cách giết chết Tư Thu Bạch.
- Nếu như nói lý do, tất nhiên không có lý do gì để tin tưởng hắn. Nhưng ta lại tin hắn.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, nói:
- Sống nhất định là Lâm Tịch, chết nhất định là Tư Thu Bạch.
Trạm Thai Thiển Đường gượng cười:
- Nhưng ngay cả ta cũng không tin Lâm Tịch được. Ta thấy trên thế gian này, ngoại trừ cô ra, sợ rằng không còn ai lại tin tưởng hắn như vậy.
- Ai nói không có?
Nam Cung Vị Ương phản bác:
- Ít nhất Trần Phi Dung tin hắn, còn những đồng học của hắn, chắc chắn cũng tin tưởng hắn.
...
Nam Cung Vị Ương nói không sai.
Ít nhất còn có Trần Phi Dung tin Lâm Tịch.
- Đại nhân, rốt cuộc ngài đã có thể giết chết kẻ thù đầu tiên của mình rồi.
Khi tin tức đó truyền tới một đội xe đang đi trên đế quốc Vân tần, Trần Phi Dung từ bên trong bước ra, tay cầm một bầu rượu. Nàng nhìn về hướng lăng Bích Lạc cách đoàn xe này không xa lắm, chậm rãi mở nút bầu rượu, thầm nói trong lòng:
- Đại nhân, ta trước hết lấy rượu tế bằng hữu của ngài, ta sẽ chờ tin tức tốt của ngài.
Trần Phi Dung tin Lâm Tịch, nhưng cả Vân Tần này, phần lớn người tu hành và quan viên triều đình đều không tin Lâm Tịch, nhiều người bắt đầu chờ đợi thánh ý.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện hoàng đế Vân Tần lại lựa chọn im lặng tuyệt đối, tựa hồ đây chỉ là cuộc quyết đấu của hai người tu hành Vân Tần bình thường.
Bọn họ lập tức suy đoán được rằng, hoặc là hoàng đế Vân Tần không muốn chạm đến giới hạn cuối cùng của học viện Thanh Loan, hoặc chính là rất muốn Lâm Tịch chết trong trận chiến này.
Hoàng đế Vân Tần vẫn hi vọng Lâm Tịch chết, nhưng rất nhiều quan viên không hi vọng Lâm Tịch chết, không hi vọng Vân Tần vì trận chiến này mà bị sỉ nhục thêm, nên đã có không ít người muốn ngăn cản trận chiến này diễn ra.
Nhưng trong tình huống như vậy, ở quân đội Vân Tần, nhất là ở hành tỉnh Nam Lăng, chỉ có Cố Vân Tĩnh mới có thể ngăn cản.
Cố Vân Tĩnh không ngăn cản trận chiến này.
Từ trước khi chiến dịch nam phạt Đại Mãng phát sinh, vị thống soái già nhất đế quốc Vân Tần này đã âm thầm làm rất nhiều chuyện.
Vào lúc hoàng đế ngầm đồng ý và Văn Huyền Xu phối hợp, tách nam phạt khỏi học viện Thanh Loan, không chỉ không thỉnh cầu các cường giả học viện Thanh Loan gia nhập chiến trường nam phạt, thậm chí còn chèn ép những tướng lãnh xuất thân từ học viện Thanh Loan, không được tới lãnh thổ phía nam của đế quốc. Bởi vì Chu phủ phụ rời đi, bởi vì những trung thần đã chết vì can gián hoàn thượng, nên có không ít quan viên xuất thân từ học viện Thanh Loan đã căm phẫn từ chức, nhưng Cố Vân Tĩnh lại nhanh chóng lựa chọn những đội quân, quan viên cũng như những người tu hành học viện Thanh Loan bị triều đình chèn ép, chiêu dụ vào biên quân Long Xà.
Không thể nghi ngờ đây chính là hành động chọc giận Văn Huyền Xu quyền nghiêng vua dân và hoàng đế ngồi trên ghế rồng, nhưng Cố Vân Tĩnh lại làm như vậy.
Mà bây giờ Cố Vân Tĩnh lại đang làm một chuyện còn to gan hơn...gạt trừ hết mọi chướng ngại, chờ Lâm Tịch xuất hiện ở lăng Trụy Tinh.
...
...
Tất cả tướng sĩ Vân Tần ở lăng Trụy Tinh cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Bọn họ vừa hi vọng tên Tế ti cầm cung kia xuất hiện ở lăng Trụy Tinh, lại lo lắng sau khi Lâm Tịch xuất hiện sẽ bị tên tiễn sư phản quốc kia giết chết trước mặt bọn họ, vừa không hi vọng Lâm Tịch sẽ tới.
Nhưng tâm tình mâu thuẫn này lại không tồn tại quá lâu.
Không bao lâu sau khi Cố Vân Tĩnh và thuộc hạ của ông ta tới thành lăng Trụy Tinh, cũng là lúc ánh mặt trời giữa trưa chói chan nhất, bỗng nhiên có một thanh niên mặc trường bào Tế ti xuất hiện trong tầm mắt tất cả quân sĩ trên tường thành lăng Trụy Tinh.
Trong lúc nhất thời, tất cả quân sĩ Vân Tần đang đứng trên tường thành lăng Trụy Tinh nhìn thấy bóng người này đều cảm thấy rung động vô cùng.
Các quân sĩ Vân Tần ở trên tường thành, từng người từng người một bắt đầu khom người hành lễ theo nghi thức quân đội với thanh niên càng lúc càng đến gần lăng Trụy Tinh.
Hắn đã tới!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden