04-05-2009, 09:44 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
Chương 390: KÃnh viá»…n Vá»ng
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Hiếm khi được má»™t đêm yên bình. Ôm lấy thân thể má»m yếu như không xương cá»§a Ninh VÅ© TÃch, trong lòng Lâm Vãn Vinh hết sức bình thản, bất tri bất giác chìm và o giấc ngá»§. Sáng sá»›m hôm sau tỉnh lại, không thấy bóng dáng Ninh tiên tá» bên cạnh, trong phòng gá»n gà ng chẳng thấy chút bụi, không khà còn thoang thoảng u hương, cá»±c kì vắng lặng.
Thoải mái nằm thêm má»™t lát, vẫn không thấy bóng dáng Ninh VÅ© TÃch đâu, không biết nà ng Ä‘i đâu là m gì rồi. Lâm Vãn Vinh rá»i giưá»ng thu dá»n má»™t chút, cháºm rãi Ä‘i ra ngoà i động.
Trá»i đã tảng sáng, phương đông thấp thoáng ánh hà o quang từ nÆ¡i xa vạn trượng Ä‘ang phá mây trà n tá»›i, từng lá»›p sương mù giữa hai đỉnh núi dần dần tan Ä‘i, phÃa đối diện tuy vẫn còn thấy mÆ¡ hồ, nhưng tầm nhìn đã tăng lên rất nhiá»u.
Uốn vặn thân thể má»™t cách thoải mái, Ä‘ang muốn mò tá»›i suối nước nóng rá»a mặt, chợp đưa mắt qua, trên má»™t khối đá cao lá»›n xa xa, thấy má»™t bóng dáng mỹ lệ xuất trần Ä‘ang đứng. Thân hình nà ng thon dà i, vóc dáng thướt tha, mái tóc Ä‘en huyá»n tung bay trong gió nhẹ, sương sá»›m thấm đẫm tóc mai, thấp thoáng phản chiếu trong nắng sá»›m, ánh lên sắc cầu vồng lung linh.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy liá»n mừng rỡ, vốc bừa nước rưới lên mặt rá»a qua loa rồi hăm hở chạy tá»›i bên tảng đá:
- Thần tiên tá»· tá»·, ra ngoà i ngắm phong cảnh, sao không gá»i ta Ä‘i cùng….ý, đây là cái gì?
Dưới tảng đá có để má»™t đống lá»›n cá»§i khô, xếp chồng lên nhau và o má»™t chá»—, hẳn là Ninh VÅ© TÃch tá»± mình thu nhặt. Trên cà nh khô truyá»n lại mùi dầu đèn nhà n nhạt, Lâm Vãn Vinh biến sắc, sá»ng sốt há»i :
- Tỷ tỷ, tỷ là m cái gì thế?
Ninh VÅ© TÃch khẽ vuốt lá»n tóc phá»§ bên tai, dịu dà ng cưá»i vá»›i hắn, trong mắt tá»±a như thống khổ, lại tá»±a như vui mừng :
- Ngươi đã nói, là m ngưá»i phải công bằng. Ta không muốn là m Thanh Tuyá»n khó xá», cÅ©ng không muốn là m ngươi khó xá», váºy thì công bằng má»™t chút, Ä‘em váºn mệnh cá»§a chúng ta giao cho ông trá»i….
Mi mắt nà ng cụp xuống, thấm đượm lệ châu trong suốt, nà ng cháºm rãi cho tay và o ngá»±c áo, lấy ra má»™t cái đánh lá»a, giống y hệt cái đã vứt xuống núi ngà y hôm qua.
“Hóa ra là tiên tá» tá»· tá»· dá»a ta, trên ngưá»i nà ng căn bản là mang hai cái đánh lá»a.†Trong lòng Lâm Vãn Vinh như có trăm mối cảm xúc Ä‘an xen, chợt nghe má»™t tiếng “tạch†khẽ vang lên, ánh lá»a bùng cháy, hà ng mi dà i cá»§a Ninh VÅ© TÃch bá»—ng run run, nước mắt lặng lẽ nhá» xuống, không đợi Lâm Vãn Vinh kịp phản ứng, cánh tay xinh xinh má»m mại vung lên, mồi lá»a kia liá»n rÆ¡i xuống đống cá»§i khô.
"Bùng†má»™t tiếng, dầu nhanh chóng bắt lá»a, hòa cùng cá»§i khô cháy bừng bừng, khói Ä‘en cuồn cuá»™n bốc lên trá»i, ngoà i mấy dặm cÅ©ng có thể nhìn thấy, ánh lá»a chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp cá»§a Ninh VÅ© TÃch, cà ng là m hiện vẻ xanh xao yếu Ä‘uối tháºt khiến ngưá»i ta Ä‘au lòng.
- Tiểu tặc, ngươi muốn là m cái gì?
Trong mắt đẫm lệ, chỉ thấy Lâm Vãn Vinh như phát Ä‘iên nhảy xuống tảng đá, hai nhân giẫm mạnh lên đám cá» khô như muốn dáºp tắt ngá»n lá»a, Ninh VÅ© TÃch kinh hãi, chân Ä‘iểm nhẹ, lướt tá»›i trước ngưá»i hắn, nhấc ngưá»i hắn lên rồi vá»™i vã lướt Ä‘i mấy thước má»›i dừng lại.
Nhìn ống quần rách nát cá»§a hắn, hai chân hai tay bị khói lá»a là m bá»ng rát, trên mặt còn dÃnh chút tro than, Ninh VÅ© TÃch nắm tháºt chặt lấy tay hắn, miệng còn chưa nói, nước mắt đã tuôn rÆ¡i :
- Tiểu tặc, ngươi, ngưá»i không muốn sống sao?
- Tỷ tỷ, tỷ biết mình đang là m gì không?
Lâm Vãn Vinh tá»±a như không nghe thấy lá»i nà ng, lầm bầm há»i.
Ninh VÅ© TÃch cắn chặt môi hồng, lặng lẽ gáºt đầu :
- Trên Ä‘á»i nà y khó khăn nhất chÃnh là hai chữ công bằng. Trên đỉnh Tuyệt phong nà y, Ãt có ngưá»i lui tá»›i. Ta Ä‘em giữ ngươi ở đây, tháºt vô cùng bất công vá»›i đám Thanh Tuyá»n, lòng ta cÅ©ng khó yên ổn. Äã như váºy, ta liá»n cùng vá»›i trá»i cao đánh cược má»™t phen, nếu bá»n há» không nghÄ© ra được biện pháp cứu ngươi Ä‘i, thì là ta thắng, ta sẽ thanh thản, không còn gì hổ thẹn, sẽ cùng ngươi ở đây mãi mãi là m phu thê, là m thần tiên khoái hoạt.
Mái tóc dà i cá»§a nà ng tung bay trong gió nhẹ, Ninh VÅ© TÃch thần sắc kiên định cắn răng nói tiếp :
- Nhưng nếu bá»n há» nghÄ© ra được biện pháp, váºy thì là ta thua, ta sẽ…
- Tỷ sẽ thế nà o?
Lâm Vãn Vinh nắm chặt lấy tay nà ng, trừng mắt hét lớn.
- Ta, ta cũng không biết.
Thấy thần sắc mạnh mẽ cá»§a hắn, trong lòng Ninh VÅ© TÃch má»m ra, cháºm rãi nép và o ngá»±c hắn, nước mắt tuôn rÆ¡i, dịu dà ng nói :
- Tiểu tặc, ngươi đừng ép ta, ta đã Ä‘em váºn mệnh cá»§a ta giao cho ông trá»i, chỉ có váºy cõi lòng cá»§a ta má»›i có thể yên ổn, má»›i có thể vượt qua được chÃnh mình. Nếu không như thế, cho dù là ta và ngưá»i ở cùng nhau, tâm kết cÅ©ng khó giải được, buồn bá»±c cả Ä‘á»i.
Ninh VÅ© TÃch tuyệt không phải nói lá»i kÃch động, trá»i sinh tình tình nà ng cố chấp như thế rồi, nếu không để nà ng giải được tâm kết thì vÄ©nh viá»…n sẽ không vui vẻ hạnh phúc được má»™t ngà y.
Lâm Vãn Vinh trong lòng đau đớn, khổ sở lắc đầu than :
- Tá»· tá»·, đây là tá»· thoát ra khá»i má»™t vòng vây nà y nhưng lại tiến và o má»™t vòng luẩn quẩn khác, cá»› gì phải khổ thế! Cách xuống núi, không phải là không thể, tá»›i như thế nà o thì sẽ vá» như thế đó…
Ninh Vũ Tinh cả kinh:
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, cưá»i khổ không đáp, Ninh VÅ© TÃch vùi đầu và o lòng hắn, yếu á»›t nói:
- Ta biết, vá»›i trà thông minh cá»§a ngươi, nhất định là sá»›m có biện pháp rồi. Nhưng ta không quan tâm, mặc kệ là thà nh hay bại, ta đã rÆ¡i xuống hồng trần, không trở lại được nữa, ta là m như thế, là tạo cho Thanh Tuyá»n má»™t cÆ¡ há»™i, cÅ©ng là tạo cho chÃnh mình má»™t cÆ¡ há»™i, để ta có thể an tâm truy cầu nguyện ước cá»§a mình. Tiểu tặc, ngươi hiểu được ta không?
“Có có thể hiểu được không ư?†Uổng cho Lâm Vãn Vinh ngà y thưá»ng miệng nở hoa sen, lúc nà y cÅ©ng không biết nên nói sao. Äống cá»§i khô cà ng cháy cà ng mạnh, ánh lá»a bừng bừng chiếu lên má hắn, trong lòng hắn khi thì vui khi thì buồn, trăm loại tư vị trong đầu. Tháºt lâu cÅ©ng không nói nổi má»™t câu.
Ninh VÅ© TÃch nói hết má»™t lượt, tá»±a như đã vứt bỠđược tất cả gánh nặng trên ngưá»i, vẻ mặt nhẹ nhõm vô cùng, nhìn hắn cưá»i duyên dáng:
- Äừng lo lắng thay cho ta, dù ngươi nghÄ© ra biện pháp, nhưng Thanh Tuyá»n ở đối diện lại không biết, thiên hạ nà y mấy ngưá»i có được đầu óc như ngươi? Ta chắc gì đã thua!
- Thua rồi cũng chẳng sao!
Lâm Vãn Vinh hôn lên đôi môi anh nà o, chợt báºt cưá»i:
- Nói ra tá»· không tin, ta sống được ở trên thế giá»›i nà y, vốn đã là má»™t kỳ tÃch vÄ© đại, không có gì ta không là m được. Mà ta am hiểu nhất, chÃnh là biến cái không thể thà nh có thể. Và dụ như, chúng ta nhất định sẽ sinh bảy nam tám nữ, Ä‘iểm nà y, không tùy theo thá»i gian và địa Ä‘iểm mà có thể thay đổi …
- Tiểu tặc vô sỉ!
Ninh VÅ© TÃch khẽ hứ má»™t tiếng, sắc mặt đỠbừng, nép sát và lòng hắn, ngượng ngùng không nói được gì.
- Lâm tướng quân …. Thiên Tuyệt phong …. Lâm tướng quân … Thiên Tuyệt phong…
Hai ngưá»i Ä‘ang ngá»t ngà o, trên vách đá đối diện chợt vang lên má»™t loạt tiếng hô hoán đồng loạt, lúc nà y sắc trá»i quang đãng, nhìn ra xa xa, mÆ¡ hồ thấy vô số binh sÄ© đứng trên đỉnh núi. Tất cả cùng hướng tá»›i bên nà y hô hoán, tiếp đó má»™t tiếng hô lá»›n thô hà o theo gió truyá»n lại:
- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…
- Là Hồ đại ca!
Lâm Vãn Vinh đứng báºt dáºy.
Thá»i tiết rất tốt, mây mù chỉ còn má»™t lá»›p mong manh, Ninh VÅ© TÃch công lá»±c tuyệt cao, táºp trung đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên đỉnh núi đối diện dá»±ng lên má»™t ống trúc lá»›n hình cái loa, tiếng nói thông qua ống trúc má»›i có thể truyá»n xa như váºy.
- Chúng ta biết tướng quân trên Thiên tuyệt phong, tướng quân yên tâm. Mấy vạn huynh đệ chúng ta, dù phải lấy ngưá»i là m thang, cÅ©ng nhất định phải đưa tướng quân xuống. Bá»n thú non ngưá»i Hồ ở phương bắc cà n rỡ quá mức, nhiệt huyết cá»§a các huynh đệ Ä‘á»u Ä‘ang sôi trà o, chỉ đợi tướng quân trở lại dẫn chúng ta lên phương bắc giết địch, vì nước láºp công! Vì tướng quân, các huynh đệ. Lên…
Dưới núi chợt vang lên má»™t loạt tiếng pháo, tiếp đó liá»n có hằng hà sa số binh sÄ© lao tá»›i, dá»c theo vách núi thẳng đứng dá»±ng tầng tầng thang mây, từng đốm Ä‘en nhá» nhiá»u không đếm xuể, theo thang mây bám vách núi trèo lên trên.
- Hồ Bất Quy, bảo bá»n há» dừng lại, bảo bá»n há» dừng lại! Äây là sinh mạng cá»§a các huynh đệ đó, con mẹ ngươi hồ đồ, quá hồ đồ…
Lâm Vãn Vinh Ä‘iên cuồng nhảy lên, lá»›n tiếng kêu gà o, hai mắt đỠnhư máu, hai bà n tay như muốn nghiến nát từng ngón. Nhưng thanh âm cá»§a hắn quá nhá», vô luáºn là m sao cÅ©ng không thể truyá»n tá»›i được bá» bên kia.
Ninh VÅ© TÃch kéo tay hắn khẽ thở dà i, nhẹ nhà ng bảo:
- Có nhiá»u quân sÄ© kiên cưá»ng há»™ vệ ngươi như thế. Tiểu tặc, ngươi tháºt không phải là kẻ tầm thưá»ng! Ngươi tháºt sá»± muốn lên tiá»n tuyến phương bắc chống lại ngưá»i Hồ sao?
Lâm Vãn Vinh nhiệt huyết dâng trà o, nghiến răng đáp:
- Các huynh đệ đối đãi vá»›i ta như thế. Nếu ta không Ä‘i, con mẹ nó ta không phải là ngưá»i nữa.
- Äừng có nói báºy bạ.
Ninh VÅ© TÃch che miệng hắn lại, sắc mặt dần dần nhợt nhạt, đột nhiên ngẩng đầu quát lên:
- Hồ Bất Quy đối diện nghe đây, Lâm tướng quân ra lệnh cho ngươi tức tốc thu binh lùi lại, không được là m uổng phà tÃnh mạng cá»§a quân sÄ©. Kẻ nà o cãi lại, xá» theo quân pháp!
Nà ng công lá»±c cao tuyệt, lá»i nà y truyá»n Ä‘i tháºt xa, âm thanh phảng phất dá»™i và o vách đá đối diện. Hồ Bất Quy mừng rỡ:
- Mạt tướng tuân lênh, thu binh, thu binh! Tướng quân ra lệnh thu binh!
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nà ng cảm kÃch:
- Tỷ tỷ, ta thay mặt cho tất cả các huynh đệ cám ơn tỷ!
Ninh VÅ© TÃch tá»±a và o lòng hắn, nước mắt lả chả, nghẹn ngà o:
- Không cần cám Æ¡n ta, ta cÅ©ng không biết là m như váºy là đúng hay là sai!
- Sư phó…
Äối diện đột nhiên truyá»n tá»›i tiếng gá»i tha thiết cá»§a má»™t nữ tá», Lâm Vãn Vinh nghe được rõ rà ng, chÃnh là tiếng cá»§a Thanh Tuyá»n. Thanh âm cá»§a Tiêu tiểu thư mang chút nghẹn ngà o:
- Sư phó, Lâm lang, hai ngưá»i đừng lo, Từ tiểu thư sắp đến, ta nhất định có biện pháp đón hai ngưá»i xuống.
- Là Thanh Tuyá»n!
Ninh VÅ© TÃch lẩm bẩm nói, ngây ngốc không biết nên đáp trả thế nà o.
Trong đầu Lâm Vãn Vinh xoay chuyện nhanh chóng, chá»›p mắt liá»n hiểu ra, vừa rồi Hồ Bất Quy phái ngưá»i bắc thang, chắc chắn là Thanh Tuyá»n ra lệnh. Nà ng là đồ đệ cá»§a Ninh tiên tá», tá»± nhiên hiểu được tÃnh cách cá»§a Ninh VÅ© TÃch, liá»n dùng cách dẫn dụ nà y để xác thá»±c hai ngưá»i chúng ta có trên vách núi hay không.
- Sư phó, sư phó, con là Hương Quân, con rất nhá»› ngưá»i!
Äối diện lại có má»™t giá»ng trẻ con cá»§a má»™t đứa bé gái truyá»n lại:
- Ngưá»i đợi má»™t lát, con và sư tá»· láºp tức tá»›i đón ngưá»i xuống. Ngưá»i trước tiên hãy Ä‘em tên gia há»a khi phụ sư tá»· con đánh cho má»™t tráºn nha.
Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cưá»i, nắm tay tiên tá» Ä‘ang muốn nói chuyện nhưng lại thấy mặt nà ng tái nhợt, tức thì kinh ngạc:
- Tá»· tá»·, tá»· là m sao váºy?
Ninh VÅ© TÃch ôm hai gò má, nước mắt lặng lẽ nhá» xuống:
- Tiểu tặc, ta, ta có phải là sai rồi không? Nghe thấy giá»ng cá»§a bá»n chúng, ta liá»n cảm thấy mình là tá»™i nhân!
Lâm Vãn Vinh ôm nà ng và o lòng:
- Tá»· tá»·, tá»· không sai, Thanh Tuyá»n cÅ©ng không sai. Chuyện nà y mặc dù có chút phức tạp má»™t chút, nhưng cÅ©ng không phải là không có cách giải quyết. CÅ©ng giống như tá»· nói đó, lần nà y là đánh cược vá»›i trá»i cao, vô luáºn là thắng hay thua, Ä‘á»u là m cõi lòng tá»· thanh thản.
Ninh VÅ© TÃch trầm mặc hồi lâu, chợt buồn bã nói:
- Váºy bây giá» ta không nói nữa…. tiểu tặc, ta sợ ta sẽ thua!
- Thua cÅ©ng không sợ, ta đã nói rồi, không có chuyện gì ta không là m được. Ta đã thá», nhất định phải lấy tá»· là m vợ, ưm…
Không đợi hắn nói xong, má»™t là n môi má»m mại đã phá»§ lên miệng hắn, cảm giác êm ái kia tháºt khiến ngưá»i ta rung động mãnh liệt. Cảm nháºn hÆ¡i nóng từ trong lòng tiên tá», thân thể xinh đẹp run rẩy, tim Lâm Vãn Vinh Ä‘áºp dồn dáºp, tiên tá» sa và o trần thế, tinh thần so vá»›i ngưá»i phà m còn yếu á»›t hÆ¡n, nếu ai nhẫn tâm vứt bá» nà ng, kẻ đó không phải là ngưá»i nữa.
- Sư tỷ, tỷ nhìn thấy cái gì rồi? Có thấy sư phó không? Cho muội xem một chút!
Thấy sắc mặt sư tá»· tái nhợt, Lý hương quân đưa tay ra, muốn lấy cái váºt kỳ quái trong tay Tiêu tiểu thư.
Tiêu tiểu thư cố nén nước mắt, vá»™i vã thu hồi váºt kia, thản nhiên nói:
- Không nhìn thấy, có lẽ là sư phó đi nghỉ rồi.
Lạc Ngưng lau dòng lệ trong mắt, khẩn thiết há»i:
- Äại ca đâu?! Có nhìn thấy đại ca không?! Tá»· tá»·, cho muá»™i nhìn Ä‘i, muá»™i chỉ nhìn chà ng má»™t cái thôi! Mấy ngà y không gặp, cÅ©ng không biết là chà ng máºp hay gầy Ä‘i rồi?
Tiêu tiểu thư nắm chặt lấy váºt kia, cắn chặt đôi môi hồng muốn báºt máu, quay đầu Ä‘i che nước mắt Ä‘ang chảy xuống:
- Ta không nhìn thấy chà ng, đại khái chắc chà ng cÅ©ng Ä‘i nghỉ ngÆ¡i rồi. Muá»™i yên tâm, chà ng và sư phó Ä‘á»u rất khá»e.
Lạc Ngưng vá»™i ôm lấy Thanh Tuyá»n:
- Tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc? Vất vả lắm mới tìm được tướng công, tỷ đừng là thương tổn thân thể!
- Ngưng Nhi, ta không sao.
Tiêu Thanh Tuyá»n dá»±a và o vai Lạc Ngưng, tinh thần hư nhược, đôi vai run bần báºt, nước mắt như mưa:
- Chỉ là mấy ngà y không gặp, có chút nhớ chà ng, đồ phóng đãng đáng chết…
Lạc Ngưng không hiểu hà m nghÄ©a trong lá»i nói cá»§a nà ng, vá»™i vá»— vai an á»§i:
- Tá»· tá»·, muá»™i cÅ©ng háºn chết đại ca Ä‘i, nhưng cÅ©ng lại nhá»› chết đại ca. Äợi chà ng trở vá», chúng ta cùng không thèm để ý đến chà ng nữa.
- Không để ý tới chà ng!
Tiêu Thanh Tuyá»n lầm bẩm tá»± nhá»§, nhưng trong lá»i nói lại không có ná»a phần kiên định.
Lý Hương Quân ở bên cạnh thấy hai ngưá»i khóc lóc dầm dá», nhịn không được dẩu môi:
- Sư tá»·, cái thứ gá»i là kÃnh viá»…n vá»ng gì đó trong tay tá»·, rốt cuá»™c có thể nhìn thấy sư phó hay không? Äừng có lừa muá»™i!
Nói tá»›i kÃnh viá»…n vá»ng, Lạc Ngưng cÅ©ng trở nên hứng thú, nôn nóng nhìn Tiêu Thanh Tuyá»n. Tiêu tiểu thư cưá»i khổ má»™t tiếng, chua xót:
- Ta cÅ©ng hy vá»ng không nhìn thấy gì cả…. kÃnh viá»…n vá»ng nà y, chÃnh là váºt cá»§a Tây dương, nghe nói má»™t ngưá»i Pháp Tây Lan tên là Tháp á»c Ni hôm qua tặng cho phụ hoà ng, đồn rằng có thể nhìn xa ngà n trượng, có được kỳ váºt nà y, phụ hoà ng liá»n phái ngưá»i đưa tá»›i cho ta ngay trong đêm. Nà o biết… cái đồ xấu xa nà y…
Tiêu Thanh Tuyá»n nghẹn ngà o không nói tiếp được nữa, Lạc Ngưng và Lý Hương Quân cùng nhìn nhau: “Rốt cuá»™c là tá»· tá»· Ä‘ang chá»i ai?â€
Thấy tình hình không ổn, Lạc Ngưng vội và ng mở miệng:
- Äúng rồi, Xảo Xảo Ä‘i má»i Từ tá»· tá»·, sao tá»›i táºn bây giá» tá»· ấy còn chưa chịu đến nhỉ.
- Nữ nhân ghê gá»›m nà y, ngay cả lá»i sư tá»· cá»§a ta cÅ©ng dám chống lại.
Lý Hương Quân đứng báºy dáºy:
- Muội đi giết cô ta!
Lạc Ngưng bị dá»a nhảy dá»±ng lên, vá»™i và ng xua tay, Tiêu tiểu thư trừng mắt nhìn Lý Hương Quân, buồn bã nói:
- Sợ là Xảo Xảo có má»i nà ng ta không đến, vị Từ tiểu thư nà y, tình cách rất mạnh mẽ.
Nà ng cắn răng nói:
- Äể ta Ä‘i má»i nà ng ta!
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
04-05-2009, 11:18 AM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 391: Kia là cái gì
Phần I
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
- Như váºy sao được?
Lạc Ngưng kinh hãi, vội và ng giữ lấy tay nà ng:
- Tá»· tá»·, tá»· ngưá»i mang thai, sao có thể lên xuống bôn ba mệt nhá»c, hay là muá»™i Ä‘i, muá»™i và Chỉ Tình tá»· tá»· tương giao thân thiết, tá»· ấy nhất định sẽ nể mặt muá»™i.
- Äây chẳng phải là vấn đỠnể mặt hay không nể mặt.
Tiêu Thanh Tuyá»n khẽ lắc đầu than:
- Ngưng Nhi, mấy ngà y trước Từ tiểu thư má»i Lâm lang qua phá»§, muá»™i có biết ta vì sao ngầm ngăn trở chà ng Ä‘i gặp gỡ không?
- Äiá»u nà y, hẳn là tá»· tá»· muốn quản thúc đại ta thêm phải không?
Lạc Ngưng cẩn tháºn thăm dò. Nà ng và Từ Chỉ Tình quen nhau từ thá»§a nhá», giao tình sâu sắc, tá»± nhiên muốn nói giúp cho nà ng ta và i lá»i.
Tiểu Thanh Tuyá»n lắc đầu:
- Quản thúc chà ng, cÅ©ng chỉ là cái vá» mà thôi, đó chÃnh là để dá»a cô ta, khiến cô ta bá»›t phóng túng lại má»™t chút. Muá»™i cÅ©ng biết đó, vá»›i tÃnh cách cá»§a Lâm lang, cho dù là thần tiên hạ phà m cÅ©ng khó quản được má»™t phần. Vị Từ tiểu thư nà y, ta chỉ gặp má»›i mấy lần, nhân phẩm dung mạo tất nhiên không có gì phải chê trách, nhưng có má»™t Ä‘iá»u là m ta nhá»› rất khắc sâu, đó chÃnh là tÃnh tình cá»§a nà ng ta. Ngưng Nhi muá»™i cÅ©ng biết đó, ngà y đó ta và Lâm lang trùng phùng trong thánh phưá»ng, và o giữa thá»i khắc vừa mừng vừa tá»§i ấy, đổi lại là má»™t ngưá»i khác ở chá»— ấy, sá»›m đã nấp Ä‘i, để lại chút thá»i gian cho ta và Lâm lang tâm sá»±. Duy chỉ có vị Từ tiểu thư nà y khác biệt vá»›i má»i ngưá»i, nà ng ta má»™t bước không rá»i Lâm lang, hÆ¡n nữa trước mặt ta thể hiện tình cảm vá»›i Lâm lang, ý đồ rất rõ rà ng, chÃnh là không muốn thua ta.
“Còn có việc nà y nữa à ?†Lạc Ngưng thầm tặc lưỡi: “Thá» nghỉ đại ca và tá»· tá»· xa cách bao lâu má»›i gặp lại, khi tâm tình tá»· tá»· bá»™i phần ấm áp và kÃch động, lại có má»™t nữ tá» khác trước mặt tá»· ấy chá»§ động thân thiết vá»›i đại ca, trong lòng tá»· ấy sẽ có tư vị gì? Chẳng trách Tiêu tiểu thư đối xá» vá»›i Từ Chỉ Tình không lạnh không nhạt.â€
Tiêu tiểu thư cưá»i khổ:
- Ta cÅ©ng chẳng phải là ngưá»i hà khắc, không tùy tiện là m khó ngưá»i khác. Nhưng ở việc nà y, liá»n có thể nhìn ra tÃnh cách cá»§a Từ tiểu thư, độc láºp, hiếu thắng. Bất kể việc gì cÅ©ng không muốn thua ngưá»i, có lẽ, lúc nà y nà ng ta Ä‘ang đợi ta tá»›i cẩu khẩn đó.
Lạc Ngưng cũng không biết phải nói cái gì, buồn bã thở dà i:
- TÃnh tình cá»§a Chỉ Tình tá»· tá»·. Có liên quan đến Ä‘iá»u tá»· ấy trải qua. Chưa được động phòng, đã mất Ä‘i vị hôn phu, sau đó lại vá»›i thân nữ nhi ra tráºn giết địch, nếu không cứng rắn độc láºp má»™t chút, nà o có thể kiên trì tá»›i hôm nay? Äại ca sau nà y nếu tháºt sá»± phải lên tiá»n tuyến phÃa bắc, khó tránh khá»i sẽ phải giao thiệp nhiá»u vá»›i Chỉ Tình tá»· tỷ…
Tiêu Thanh Tuyá»n cháºm rãi Ä‘i mấy bước, trầm ngâm hồi lâu, má»›i than:
- Äây cÅ©ng chÃnh là điá»u ta lo lắng. Vá»›i tÃnh tình cá»§a Từ tiểu thư, nói dá»… nghe thì gá»i là kiên cưá»ng, nhưng kiên cưá»ng quá mức sẽ cố chấp chỉ là m theo ý riêng cá»§a bản thân. Nếu ngà y nà o đó Lâm lang và nà ng ta cùng lên chiến trưá»ng. Sẽ xảy ra chuyện gì thì không nói chắc được.
Lạc Ngưng không nói gì, Tiêu tiểu thư nói có đạo lý. Những Ä‘iá»u từng trải đã tạo nên tÃnh cách, con ngưá»i Từ Chỉ Tình trở thà nh như váºy cÅ©ng do những gì nà ng ta nếm trải.
- Tá»· tá»·, váºy tá»· còn muốn má»i Chỉ Tình tá»· tá»· cứu đại ca không?
- Má»i, đương nhiên phải má»i.
Tiêu Thanh Tuyá»n kiên định:
- Không có chuyện gì quan trá»ng hÆ¡n Lâm lang, dù là ta phải bừng trà rót nước cÅ©ng phải má»i được Từ tiểu thư Ä‘i má»™t chuyến. Ngưng Nhi, muá»™i ở nÆ¡i nà y chiếu cố cho Lâm lang tháºt tốt…
Nà ng nghÄ© ngợi chần chừ trong chốc lát. Lại lấy kÃnh viá»…n vá»ng kia giao tá»›i tay Lạc Ngưng:
- Thứ nà y muá»™i tạm thá»i cầm lấy, nhá»› kỹ, nếu không phải Lâm lang xảy ra chuyện, muá»™i ngà n vạn lần không được dùng nó để nhìn.
- Vì sao?
Lạc Ngưng nghi hoặc nhìn nà ng.
Tiêu tiểu thư khẽ cắn răng, sắc mặt đỠbừng:
- Nghe nói ngưá»i Tây dương tạo ra kÃnh viá»…n vá»ng nà y có chút phép tắc, má»™t ngà y chỉ có thể nhìn ba lần, nếu muá»™i hao phà cÆ¡ há»™i, váºy chúng ta cứu Lâm lang sẽ phải khó khăn hÆ¡n rất nhiá»u.
Lạc Ngưng cả kinh, vội xua tay:
- Váºy muá»™i tạm thá»i sẽ không nhìn, muá»™i sẽ ở đây nói chuyện vá»›i đại ca, đợi chà ng trở lại sẽ nhìn cho kỹ.
“Äồ phóng đãng nhẫn tâm!†Tiêu tiểu thư Ä‘au xót, nước mắt trà o ra, vá»™i và ng quay đầu Ä‘i ừ má»™t tiếng, chui và o trong kiệu nhanh chóng Ä‘i xuống núi. Hồ Bất Quy cÅ©ng là ngưá»i tinh tế, sá»›m biết vị Xuất Vân công chúa nà y chÃnh là ngưá»i đứng đầu chư vị phu nhân cá»§a Lâm tướng quân, có sức ảnh hưởng cá»±c lá»›n vá»›i Lâm tướng quân, vá»™i và ng Ä‘iểm má»™t đội kỵ binh, phái Hứa Chấn há»™ vệ, Ä‘i theo tướng quân phu nhân.
Ãnh mặt trá»i chói chang, sắc xuân tươi đẹp rá»±c rỡ, ngưá»i Ä‘i đưá»ng huyên náo tấp náºp không ngá»›t, nhưng Tiêu Thanh Tuyá»n chẳng có lòng dạ nà o mà thưởng thức, thúc dục tiểu kiệu tiến vá» phÃa trước, vừa tá»›i trước cá»a Lâm phá»§, còn chưa dừng lại, đã nghe há»™ vệ phÃa trước quát chói tai:
- Äiêu dân phương nà o, dám ngăng cản phượng giá cá»§a công chúa?
Má»™t âm thanh lo lắng run rẩy vá»ng tá»›i:
- Ngưá»i ngồi trong kiệu, phải chăng là Xuất Vân công chúa?!
Giá»ng nữ tá» vừa cất tiếng nói rất trong trẻo, nghe tá»±a hồ tuổi không lá»›n, Tiêu tiểu thư vén rèm lên, liá»n thấy ngay ở phÃa trước, quân sÄ© Ä‘ao thương sáng loáng, Ä‘ang ngăn cản má»™t tiểu cô nương.
Tiểu cô nương nà y ước chừng mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi, ngưá»i mặc má»™t chiếc áo má»ng, môi hồng răng trắng, da dẻ như ngá»c, mặt tiá»u tụy vô cùng, nhưng không ảnh hưởng tá»›i vẻ đẹp trá»i xinh cá»§a nà ng, lại cà ng thêm phầnthương cảm động lòng ngưá»i, tá»±a như má»™t đóa hoa nhá» nở và o buổi sá»›m mai. Thêm chút thá»i gian nhất định sẽ là má»™t đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thà nh.
“Äây là tiểu cô nương nà o, sao lại quen mắt như thế?†Trong lòng Tiêu Thanh Tuyá»n nghi hoặc, nhưng không nhá»› nổi đã gặp nà ng ở đâu.
Tiểu cô nương hai tay đỡ lấy Ä‘ao thương cá»§a quân sÄ© phÃa trước, liá»u mạng đẩy ra, đôi mắt trong sáng kia đã long lanh nước mắt, trông như muốn lăn xuống, nà ng hét lá»›n lên:
- Công chúa, ta muốn gặp công chúa!
Tiêu Thanh Tuyá»n còn chưa kịp nói, trong Lâm phá»§ đã có má»™t ngưá»i chạy nhanh ra, kéo lấy tay áo tiểu cô nương:
- Tiêu nhị tiểu thư, xin đừng nhiá»…u loạn phượng giá. Công chúa đã trở lại rồi, ngưá»i nhất định sẽ Ä‘em hà nh tung cá»§a Lâm đại nhân báo cho tiểu thư.
Ngưá»i từ phÃa sau chạy ra nà y, nếu là Lâm Vãn Vinh nhìn thấy, chắc chắn sẽ hưng phấn kêu lá»›n, vị nà y chÃnh là Cao Tù đã lâu không gặp. Hắn phụng mệnh hoà ng thượng là m thá»§ lÄ©nh há»™ vệ bảo vệ Lâm phá»§, ngà y trước từng theo Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngá»c Nhược trên đưá»ng từ Hà ng Châu trở vá», rất quen thuá»™c vá»›i Lâm Vãn Vinh.
“Tiêu nhị tiểu thư?†Tiêu Thanh Tuyá»n khẽ gáºt đầu, tiểu nha đầu nà y và tá»· tá»· cá»§a nà ng có và i phần giống nhau, chẳng trách nhìn quen thuá»™c như váºy. Äây chÃnh là vị Tiêu tiểu thư giá»›i thiệu Lâm Vãn Vinh và o Tiêu gia là m việc, còn từng lấy thân cứu Lâm Vãn Vinh dưới lưỡi kiếm cá»§a Bạch Liên giáo, ngay cả nhân duyên giữa Tiêu Thanh Tuyá»n và Lâm Vãn Vinh, tiểu nha đầu nà y cÅ©ng đáng xem là má»™t ná»a ngưá»i là m mai. Trong lòng Tiêu Thanh Tuyá»n cảm kÃch, lại thấy tiểu nha đầu nà y xinh tươi động lòng ngưá»i, lại cà ng thÃch hÆ¡n, vá»™i và ng phất tay, chúng thị vệ thu Ä‘ao kiếm lại.
- Tiểu muá»™i muá»™i, muá»™i gá»i ta sao?
Má»™t âm thanh trong trẻo vang lên bên tai Tiêu Ngá»c Sương, bình thản ung dung, vừa đằm thắm lại có má»™t phong thái khoan khai khó tả.
Nhị tiểu thư ngẩng đầu lên nhìn, tức thì ngây ngưá»i ra. Từ trên tiểu kiệu má»™t nữ tá» cháºm rãi Ä‘i xuống. Ão lụa và ng, dáng vẻ thướt tha, mi như rặng núi xa, mắt tá»±a nước thu. Äứng trong đám ngưá»i lại có má»™t loại khà chất xuất trần trá»i sinh, xinh đẹp tuyệt trần.
- Ngưá»i, ngưá»i là …
Nhìn vẻ tuyệt lệ cá»§a cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n, Tiêu Ngá»c Sương tá»±a hồ quên mất Ä‘iá»u mình muốn nói, lẩm bẩm:
- Tá»· tá»·, tá»· tháºt là xinh đẹp.
Tiêu Thanh Tuyá»n nghe được má»™t tiếng tá»· tá»· rất là vui thÃch, vá»™i nắm lấy tay Ngá»c Sương mỉm cưá»i:
- Hảo muá»™i muá»™i, muá»™i tháºt là đáng yêu. Muá»™i ở đây là để chá» ta sao?
Ở bên kia Cao Tù khom ngưá»i hà nh lá»…:
- Công chúa, ngưá»i vá» tháºt rồi. Từ cái đêm Xảo Xảo tiểu thư và Lạc tiểu thư Ä‘i. Nhị tiểu thư liá»n ở trước cá»a phá»§ trông đợi tin tức cá»§a đại nhân, đến giỠđã là bốn ngà y rồi. Thuá»™c hạ còn chưa thấy Nhị tiểu thư nghỉ ngÆ¡i chút nà o.
Sắc mặt Tiêu Ngá»c Sương tiá»u tùy vô cùng, nhìn thấy phong tư tuyệt thế cá»§a Tiêu tiểu thư, ánh mắt nà ng ảm đạm, lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói:
- Tá»· tá»·. Tá»· chÃnh là công chúa sao? Hóa ra đúng là có má»™t ngưá»i như thiên tiên. Äáng háºn là ngưá»i xấu kia nói vá»›i muá»™i, muá»™i vẫn không tin, hÆ¡n nữa còn muốn so cao thấp vá»›i vá»›i tá»·. Ná»±c cưá»i, cá»±c kỳ ná»±c cưá»i!
Nước mắt nà ng chảy ròng ròng, thân hình lảo đảo muốn ngã, Thanh Tuyá»n kinh hãi, vá»™i vã đỡ lấy nà ng:
- Hảo muá»™i muá»™i, muá»™i muá»™i nói Ä‘i đâu thế, trong mắt cá»§a Lâm lang, muá»™i chÃnh là tiểu tiên tá», tá»· tá»· cÅ©ng phải cảm kÃch muá»™i.
Nước mắt Nhị tiểu thư thà nh từng chuá»—i chảy xuống, cắn nát đôi môi Ä‘á», từng tia máu rỉ ra, nhưng lại cương quyết nghiêng đầu Ä‘i, không để ngưá»i khác nhìn thấy, âm thanh mang chút run rẩy:
- Công chúa tá»· tá»·, ngưá»i xấu kia cá»§a nhà ta, hắn, hắn có khá»e không? Có ngưá»i là m hắn bị thương không?
Thấy vẻ quáºt cưá»ng cá»§a Tiêu nhị tiểu thư, Tiêu Thanh Tuyá»n thương xót, ôm lấy vai nà ng:
- Muá»™i muá»™i chá»› nên lo lắng, ngưá»i xấu kia cá»§a muá»™i khá»e mạnh không việc gì, hiện giá» Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i phong lưu khoái hoạt.
Tiêu Ngá»c Sương gáºt đầu, nước mắt trà o ra:
- Công chúa tỷ tỷ, muội, muội có thể gặp hắn hay không. Tỷ, tỷ đừng nên hiểu lầm, muội không có ý gì khác, muội chỉ muốn nhìn thấy hắn.
Tiêu nhị tiểu thư nghẹn ngà o không ra tiếng, đôi tay nhỠbưng chặt gò má:
- Ngưá»i xấu kia vắng mặt, nhà chúng ta loạn cả lên, nương thân đã bệnh rồi, tá»· tá»· lại không thấy… muá»™i… muá»™i má»™t mình không chống đỡ được. Muá»™i nhá»› hắn… không, muá»™i không nhá»› hắn, muá»™i…
Gặp được Tiêu Thanh Tuyá»n, nhìn thấy dung nhan như thiên tiên cá»§a Tiêu tiểu thư, tâm tình tức thì hoà n toà n rối loạn, lẩm bẩm tá»± nói, không biết phải mở lá»i như thế nà o, òa khóc.
Tiêu Thanh Tuyá»n cảm động, và nh mắt đã ươn ướt, vá»— lên vai Nhị tiểu thư:
- Ngá»c Sương muá»™i muá»™i, muá»™i đừng nên lo lắng, đợi ta là m xong việc ở đây rồi, ta sẽ dẫn muá»™i cùng Ä‘i gặp chà ng.
Tiêu Ngá»c Sương dưá»ng như không dám tin và o tai mình, ngẩng mạnh đầu lên, dấu nước mắt trên mặt vẫn còn:
- Tá»· tá»·, tá»·, tá»· nói tháºt chứ?!
Thấy Tiêu Thanh Tuyá»n kiên định gáºt đầu, Tiêu Ngá»c Sương đứng ngẩn ra hồi lâu, chợt òa má»™t tiếng nhà o và o lòng Thanh Tuyá»n, khóc rống lên:
- Tá»· tá»·, Ä‘a tạ tá»·. Muá»™i nhá»› ngưá»i xấu kia, muá»™i rất nhá»› hắn …
Tiêu Ngá»c Sương cá»±c nhá»c chá» Ä‘á»i ở trước cá»a Lâm phá»§ bốn ngà y đêm không chợp mắt, cuối cùng tâm nguyện được đạt thà nh, tinh thần nhẹ nhõm, thân thể liá»n giống như má»™t khối đá cứng ngắc, ngã thẳng ra đằng sau lịm Ä‘i.
Tiêu Thanh Tuyá»n nhanh tay lẹ mắt, vá»™i đỡ lấy nà ng, thân thể Tiêu Ngá»c Sương nhÅ©n ra, dá»±a và o lòng Tiêu tiểu thư, hai mắt khẽ khép lại, cuối cùng từ từ chìm và o giấc ngá»§.
“Äúng là tác nghiệt!†Nhìn nụ cưá»i ngá»t ngà o trong giấc ngá»§ cá»§a Tiêu nhị tiểu thư, hà ng mi còn thấm đẫm nước mắt vẫn chưa khô, Tiêu Thanh Tuyá»n im lặng lắc đầu: “Tiểu cô nương như thế nà y, ta nhìn thấy còn thương, khá»i phải nhắc đến ông xã trá»i sinh Ä‘a tình cá»§a mình rồi.â€
An trà Tiêu nhị tiểu thư ở phòng nhá» trong xe ngá»±a, Tiêu Thanh Tuyá»n quay ngưá»i lại há»i Cao Tù:
- Cao thị vệ, đã gặp Xảo Xảo chưa?
- Xảo Xảo tiểu thư trở lại sao?
Cao Tù kinh hãi lắc đầu:
- Ti chức không hỠgặp.
“Váºy cô bé nhất định còn Ä‘ang ở Từ phá»§.†Tiêu tiểu thư gáºt đầu, nhà cÅ©ng không và o, liá»n Ä‘i tá»›i trước cá»a Từ phá»§ ở cách vách. Tiêu Thanh Tuyá»n thân pháºn tôn quý, Từ gia đã có mấy ngưá»i quỳ ở trước trước cá»a nghênh đón, phóng mắt nhìn má»™t lượt, nhưng lại chỉ là những quản gia hạ nhân, Từ Vị, Từ Chỉ Tình má»™t ngưá»i cùng không có ở bên trong.
Lúc nà y chÃnh là buổi triá»u sá»›m, Từ Vị không ở trong phá»§ cÅ©ng không có gì lạ, nhưng không thấy bóng dáng Từ Chỉ Tình, Tiêu tiểu thư tức thì ngẩn ra.
- Tỷ tỷ, tỷ đã tới rồi.
Hai mắt Xảo Xảo đỠbừng, từ trong Từ phủ đi ra, nắm lấy tay nà ng, nghẹn ngà o nói:
- Nha hoà n trong phá»§ nói, Chỉ Tình tá»· tá»· ngà y hôm kia đã Ä‘i xa, tá»›i nay còn chưa vá». Muá»™i còn không tin, đêm qua liá»n ở trong khuê phòng cá»§a Chỉ Tình tá»· tá»· đợi cả đêm, cÅ©ng không nhìn thấy bóng dáng tá»· ấy. PhÃa đại ca má»™t khắc cùng không thể cháºm trá»…, Từ tá»· tá»· lại không ở nhà , giá» phải là m thế nà o má»›i được đây?
Tà i sản của thuyuy12
04-05-2009, 01:28 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 391: Kia là cái gì
Phần II
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp : vietstars
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
“Không ở nhà ?! Khéo váºy sao!?†Tiêu Thanh Tuyá»n ngạc nhiên:
- Nà ng ta đi ra ngoà i từ khi nà o?
- Nghe những nha hoà n trong phủ nói là đi từ ngà y hôm kia.
Xảo Xảo trả lá»i.
- Ngà y hôm kia?
Tiêu Thanh Tuyá»n bá»—ng nở nụ cưá»i, nắm lấy tay Xảo Xảo, dịu dà ng nói:
- Váºy thì không phải sốt ruá»™t nữa.
Xảo Xảo lo lắng trùng trùng:
- Sao không sốt ruá»™t chứ? Äại ca ở trên Tuyệt phong kia, ăn không no, mặc không ấm, còn phải lúc nà o cÅ©ng đỠphòng sư phó cá»§a tá»· tá»·, kéo dà i má»™t ngà y sẽ thêm má»™t phần nguy hiểm.
“Nguy hiểm? Chẳng biết chà ng còn vui vẻ khoái hoạt tá»›i chừng nà o nữa ấy chứ.†Tiêu Thanh Tuyá»n có khổ mà khó lòng bà y tá»:
- Muá»™i muá»™i ngốc, muá»™i cho rằng Từ tiểu thư kia Ä‘i tháºt sao?
- Chẳng lẽ tỷ ấy không đi?
Xảo Xảo vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Tiêu Thanh Tuyá»n gáºt đầu:
- Äại quân cá»§a Lý Thái không tá»›i mấy ngà y nữa là phải lên đưá»ng tiến vá» phÃa Bắc, Từ tiểu thư thân là quân sư, và o lúc nà y sao có thể rá»i Ä‘i. Thấy nà ng ta tám phần là cố ý tránh chúng ta.
- Cố ý tránh chúng ta? Không phải đâu, Từ tá»· tá»· có tình ý vá»›i đại ca, chúng ta Ä‘á»u biệt…
Xảo Xảo dừng lá»i, nhìn Tiêu Thanh Tuyá»n muốn nói lại thôi.
Ãnh mắt Tiêu tiểu thư ảm đạm. Liếc mắt qua đám ngưá»i cá»§a Từ gia, ánh mặt dừng ở má»™t tiểu nha hòan xinh xắn, mỉm cưá»i:
- Nếu ta không nhá» lầm. Muá»™i tên là Ngá»c Châu, nha hoà n thân cáºn cá»§a Từ tiểu thư, có phải không? Ngá»c Châu tiểu muá»™i, theo ta Ä‘oán, tiểu thư nhà muá»™i, hẳn là có thư lưu lại.
Ngá»c Châu vá»™i và ng quỳ xuống hà nh lá»…, tay dâng má»™t phong thư:
- Xin công chúa tha thứ cho tiểu tỳ tá»™i giấu diếm. Trước khi tiểu thư Ä‘i từng có dặn dò, nếu công chúa há»i tiểu tỳ thì sẽ trình lên lá thư nà y. Nếu không há»i, thì có thể đốt Ä‘i.
“Thì đốt Ä‘i?†Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu cưá»i khẽ, Từ tiểu thư nà y tháºt là ngang ngạnh: “Trước tiên muốn đấu trà tuệ vá»›i ta đây.â€
Xảo Xảo vá»™i và ng nháºn lấy lá thư, Tiêu tiểu thư mở phong thư ra lướt thoáng qua, lá thư ngắn gá»n rõ rà ng, chỉ có lưa thưa mấy chữ nhá», xinh xắn chỉnh tá», liếc mắt qua là hiểu: …â€nhanh chóng trở lại núi.â€
*****
- Ngươi là m cái gì váºy?
Ninh VÅ© TÃch lẳng lặng nép ở trong lòng hắn, nhìn hắn tỉ mỉ mà i Ä‘oạn trúc thà nh má»™t cái ống dà i, má»™t con mắt nheo nheo nhìn và o trong ống, xoay khắp bốn phÃa nhìn ngắm.
- Là m má»™t cái kÃnh viá»…n vá»ng đơn giản… để nhìn trá»™m tá»· tá»· tắm rá»a!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, hôn lên gò mà óng ánh như ngá»c cá»§a nà ng.
- Tiểu tặc đáng ghét!
Ninh tiên tỠđỠbừng mặt, lại nhá»› tình tình cả đêm đó khi Ä‘ang tắm rá»a bị hắn rình coi, mặt phát sốt, nhịn không được nhéo lên tay hắn, vừa thẹn vừa giáºn:
- Sau nà y không cho phép nhìn trộm.
- Nhìn trá»™m đương nhiên là không cần nữa rồi, ta chÃnh là ngưá»i đứng đắn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lá»›n:
- Bây giá» ta có thể quang minh chÃnh đại mà nhìn.
Luáºn tá»›i những chuyện vô sỉ, hắn đúng là cà ng nói cà ng bạo miệng, Ninh VÅ© Tinh khẽ hứ má»™t tiếng, dung nhan như hoa, trong lòng cà ng yêu thÃch loại cảm giác ấm áp nà y.
Thấy Ä‘oạn trúc kia mà i cÅ©ng khá ổn rồi, Lâm Vãn Vinh lấy từ trong lòng ngá»±c ra má»™t cái bình nhá», trong bình chứa Ãt chất lá»ng mà u lam, cÅ©ng không nhiá»u lắm. Hắn Ä‘em chiếc bình pha lê xoay vá» phÃa ánh mặt trá»i, nheo mắt nhìn chăm chú và o chiếc bình nhá», cÅ©ng không biết Ä‘ang là m cái gì.
- Äây chÃnh là nước hoa sao?
Ninh tiên tá» táºp trung tinh thần dò xét chiếc bình thá»§y tinh, há»i nhá».
Lâm Vãn Vinh cưá»i gáºt đầu:
- Cái nà y gá»i là nước hoa hương lan, chÃnh hợp vá»›i khà chất u lan không cốc* cá»§a tiên tá» tá»· tá»·.
Hắn nhá» ra má»™t Ãt nước hoa, xoa lên tay tiên tá», Ninh VÅ© TÃch khẽ ngá»i, hương thÆ¡m thoang thoảng, Ãt mà mãi vương vấn, nước hoa quả nhiên là danh bất hư truyá»n.
(* ý diá»…n tả vẻ Ä‘iá»m đạm cao nhã cá»§a Ninh tiên tá» tá»±a như hang động xa vắng, hoa lan thanh cao)
Nữ nhân Ä‘á»u thÃch đẹp, tiên tá» cÅ©ng không ngoại lệ. Ngá»i thấy mùi vị độc đáo cá»§a nước hoa nà y, Ninh VÅ© TÃch mừng vô cùng, lại hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, Ä‘ang lúc cưá»i vui, chợt lại nhá»› tá»›i cái gì đó, nụ cưá»i tắt ngấm, ngây ngốc nhìn chiếc bình nhá» trong tay, than khẽ:
- Hóa ra, thứ Thanh Tuyá»n dùng chÃnh là nước hoa hương lan nà y. Tiểu tặc, là ngươi tặng cho nó sao?
“Nữ nhân đúng là mẫn cảm!†Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay nà ng:
- Nước hoa nà y có muôn vạn mùi vị, phong tình vạn chá»§ng, chỉ cần muốn là có thể có kết hợp cả hai dạng. Äợi sau nà y tra trồng đầy hoa lan trong vưá»n, sẽ chế cho tá»· tá»· má»™t loại nước hoa riêng, đảm bảo là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Ninh VÅ© TÃch ‘ừ’ má»™t tiếng cúi đầu xuống, cÅ©ng không biết Ä‘ang nghÄ© gì. Lâm Vãn Vinh Ä‘áºp chiếc bình lên tảng đá choang má»™t tiếng, chiếc bình vỡ vụn thà nh mấy mảnh, nước hoa trà n ra, đổ lên mặt đất. Hắn lấy hai khối thá»§y tinh trong đó, cưá»i vá»›i tiên tá»:
- Tỷ tỷ, ta biến ra ma pháp cho tỷ xem.
- Biến ra ma pháp gì? Äừng để bị đứt tay?
Ninh VÅ© TÃch ngồi trên tảng đá, lưá»i biếng tùy ý buông lá»ng Ä‘ung đưa đôi chân, giống như thiếu nữ mưá»i mấy tuổi. Y phục trên ngưá»i nà ng sá»›m đã rách nát, lúc chân lắc lư, da thịt sáng bóng kia khi ẩn khi hiện, cách có mấy bước, Lâm Vãn Vinh có thể thấy sức sống cùng vẻ lá»™ng lẫy cá»§a đôi đùi ngá»c cá»§a nà ng.
- Tiểu tặc.
Ninh VÅ© TÃch đỠmặt, nhìn hắn mỉm cưá»i, ánh mặt trá»i chiếu lên mặt nà ng, hóa ra ánh sáng bảy mà u rá»±c rỡ.
Lâm Vãn Vinh nuốt mấy ngụm nước bá»t, tìm mấy chiếc lá khô để trên mặt đất, tay cầm phiến kÃnh không ngừng thay đổi phương hướng, chá»n đúng góc độ ánh mặt trá»i chiếu và o.
Ninh VÅ© TÃch không biết hắn Ä‘ang là m cái gì, thấy hắn táºp trung toà n bá»™ tinh thần nhìn lên trên mặt đất, khi thì cúi đầu nhìn lá cây, lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mặt trá»i, trong lúc bồn chồn mồ hôi vã ra như tắm. Ãnh mặt trá»i chiếu lên mảnh pha lê, là m ngưá»i hoa mắt, Ninh VÅ© TÃch ngẩn ngÆ¡ nhìn hắn, trong lòng bá»—ng dâng lên má»™t tư vị hạnh phúc chưa từng cảm nháºn qua.
- Cháy lên rồi, cháy lên rồi!
Lâm Vãn Vinh đột nhiên hưng phất kêu to, Ninh VÅ© TÃch cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên lá cây, tụ táºp má»™t đốm trắng sáng rá»±c, từng là n khói xanh bay lên, đúng là là m lá cây cháy lên rồi.
Lâm Vãn Vinh vẫn còn hưng phấn, đợi tá»›i ná»a ngà y không nghe thấy động tÄ©nh cá»§a Ninh VÅ© TÃch, ngẩng đầu lên lại thấy Ninh VÅ© TÃch đã quay đầu Ä‘i, bá» vai rung lên, nước mắt đã rÆ¡i đầy hai má.
- Tá»· tá»·, tá»· là m sao váºy?
Lâm Vãn Vinh vội và ng nhảy tới ôm lấy gò má trơn mịn của nà ng.
Ninh VÅ© TÃch hung hắn đánh và o ngá»±c hắn, vẫn chưa nguôi giáºn, thình lình cắn lên ngá»±c hắn, nước mắt tà tách rÆ¡i xuống:
- Hóa ra là ta tá»± tác Ä‘a tình rồi, ngươi chẳng cần tá»›i đánh lá»a, cÅ©ng đó thể đốt lá»a lên. Ta giữ lại cái đánh lá»a nà y có tác dụng gì?
Nà ng móc cái đánh lá»a trong lòng ngá»±c ra muốn ném Ä‘i, Lâm vãn Vinh lanh tay lẹ mắt Ä‘á»at lấy, Ninh VÅ© TÃch tức giáºn hừ má»™t tiếng, chân nhá» vung lên, má»™t viên đá rÆ¡i xuống vá»±c sâu không má»™t tiếng động.
Nhìn đôi má thấm đẫm nước mắt cá»§a nà ng, Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i hồi lâu, đột nhiên cưá»i phá lên.
- Ngươi cưá»i cái gì?
Ninh VÅ© TÃch vừa thẹn vừa giáºn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh ghì chặt lấy thân thể nà ng, nhìn và o đôi mắt nà ng, nhu tình vô hạn:
- Tá»· tá»·, tá»· ngà y cà ng giống nữ nhân, má»™t nữ nhân chân chÃnh.
“Ta tháºt sá»± thay đổi rồi sao?†Ninh VÅ© TÃch ngây ra hồi lâu, nước mắt lặng lẽ rÆ¡i xuống, ép mình sát và o ngưá»i hắn.
Lâm Vãn Vinh Ä‘em hai khối kÃnh mà i má»™t phen, độ dà y độ rá»™ng vừa thÃch hợp, liá»n Ä‘em lắp và o trong ống trúc. Nâng chiếc kÃnh viá»…n vá»ng lên đặt trên mặt, cuối cùng cÅ©ng có thể nhìn thấy bóng ngưá»i trên vách đá đối diện. Mặc dù lá» má», nhìn không rõ khuôn mặt, Lâm Vãn Vinh vẫn hững phấn:
- Tá»· tá»·, tá»· mau lại xem Ä‘i, đây chÃnh là kÃnh viá»…n vá»ng ta tá»± chế đó, ta đúng là thiên tà i!
Ninh VÅ© TÃch cầm kÃnh viá»…n vá»ng nhìn ra xa, lắc đầu cưá»i nói:
- Äúng là ngươi giá»i khoác lác nhất. KÃnh viá»…n vá»ng nà y cá»§a ngươi là m ta chóng mặt hoa mắt, nhìn cÅ©ng mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, ta không cần thứ nà y, cÅ©ng có thể nhìn xa hÆ¡n.
Vá»›i công lá»±c cá»§a Tinh Tiên tá», trong thá»i tiết quang đãng thế nà y nà y nhìn thấy đỉnh bên kia, tuyệt không phải là giả dối. Lâm Vãn Vinh à má»™t tiếng, thầm có chút thất vá»ng, Ninh VÅ© TÃch má»m lòng, nắm lấy tay hắn dịu dà ng bảo:
- Má»™t thân công phu nà y cá»§a ta, trong trăm vạn ngưá»i má»›i có được má»™t. Chiếc kÃnh viá»…n vá»ng nà y cá»§a ngươi, lại có thể là m trăm vạn ngưá»i có được công phu như ta, ngươi là phi thưá»ng nhất.
Thấy tâm tình cá»§a Lâm Vãn Vinh tá»±a như không tốt, nà ng do dá»± má»™t chút, thình lình hôn lên má hắn, đỠmặt tức giáºn nói:
- Tên tiểu tặc tác quái ngươi, hãy tự biết đủ đi.
Gian kế cá»§a Lâm Vãn Vinh thà nh công, tức thì mặt mà y há»›n hở, xoay kÃnh viá»…n vá»ng nhìn bốn phÃa, nụ cưá»i trên mặt không thể che giấu được.
“Tiểu tặc nà y tháºt là !†Ninh VÅ© TÃch oán trách má»™t tiếng, trong lòng ngá»t ngà o, cÅ©ng không nói nữa.
Bầu trá»i trong xanh, ngà n dặm không má»™t bóng mây, Ninh VÅ© TÃch nhìn xa vá» phÃa trước, ánh mắt dừng trên đỉnh núi đối diện. Lúc đầu còn không thấy gì bất thưá»ng, dần dần, sắc mặt nà ng biến đổi, chợt kéo lấy tay Lâm Vãn Vinh, giá»ng nói run rẩy:
- Tiểu tặc ngốc… kia, kia là cái gì?
- Cái gì cái gì?
Lâm Vãn Vinh Ä‘iá»u chỉnh góc độ kÃnh viá»…n vá»ng, chỉ thấy trên vách núi đối diện dá»±ng đầy váºt gì Ä‘en Ä‘en xếp thà nh má»™t đống, nhìn không rõ lắm.
Trực giác cảm thấy có chút không đúng, vội nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra nhìn lại, lần nà y đã nhìn rõ rà ng rồi, mấy chục khẩu pháo to lớn, nòng pháo âm u đang nhắm chuẩn Thiên Tuyệt phong nà y.
Lâm Vãn Vinh sợ tới hồn phi phách tán:
- Äại pháo…
Tà i sản của thuyuy12
04-05-2009, 05:36 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên đưá»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
Chương 392: Phi sách*
Phần I
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên táºp: Melly
Hiệu Ä‘Ãnh: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
- Äại pháo nhắm và o chúng ta à ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Lâm Vãn Vinh lấy kÃnh viá»…n vá»ng rà soát má»™t lượt. Mấy khẩu há»a pháo nà y kÃch cỡ cá»±c lá»›n, nòng pháo thô dà i, vừa nhìn biết ngay là loại đã qua cải tiến, uy lá»±c không thể tầm thưá»ng được. Hắn bá» kÃnh viá»…n vá»ng xuống, nắm lấy tay Ninh tiên tá»:
-Tá»· tá»·, tá»· phải đáp ứng ta má»™t việc, bất kể thế nà o, Ä‘á»u không thể tách rá»i ta.
Ninh VÅ© TÃch cúi đầu xuống, khẽ há»i:
- Sao ngươi lại nói váºy? Có phải có gì khác thưá»ng không?
Lâm Vãn Vinh nắm chặt lấy tay nà ng không rá»i, vẻ mặt phức tạp đáp:
- Nếu như ta Ä‘oán không sai, đây hắn là Thanh Tuyá»n má»i Từ Chỉ Tình tá»›i. Chỉ có ngưá»i tinh thông cÆ¡ quan, tÃnh toán như Từ tiểu thư, má»›i có thể nghÄ© ra chá»§ ý nà y.
Hắn nói đơn giản, nhưng Ninh VÅ© TÃch căng thẳng, tá»±a như cảm nháºn được gì đó:
- à ngươi là , bá»n Thanh Tuyá»n đã nghÄ© ra biện pháp à ?
Ãnh mắt nà ng có chút thẫn thá», im lặng không nói.
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i, không chút để ý :
- NghÄ© ra biện pháp thì sao nà o? Ta tuyệt đối không cho tá»· tá»· rá»i khá»i ta, nếu không, ta tình nguyện chẳng cần xuống núi.
Tiên tỠdịu dà ng đưa mắt nhìn hắn, sương khói mênh mông từ từ dâng trà o, lắc đầu khẽ nói:
- Äừng nói mấy lá»i trẻ con nữa. Äã nguyện cược phải biết chịu nháºn thất bại, nếu bá»n há» tháºt sá»± nghÄ© ra biện pháp, váºy đó là ý chỉ cá»§a trá»i cao, ta có thua cÅ©ng cam tâm tình nguyện. Phương bắc có ngưá»i Hồ xâm nháºp, Thah Tuyá»n có thai, còn có rất nhiá»u việc Ä‘ang đợi ngươi giải quyết, tuyệt không thể vì ta mà cháºm trá»….
“Con ngưá»i đúng là biến đổi khó lưá»ng. NghÄ© lại ban đầu mình quyết tâm má»™t lòng Ä‘em hắn nhốt nÆ¡i tuyệt phong, bây giá» lại lo lắng cho tráng chà cá»§a hắn khó toà n, tư vị trong đó tuyệt không phải ai ai có thể nếm trải!†Ninh VÅ© TÃch khẽ thở dà i, thần sắc cà ng trở nên kiên định.
- Từ tiểu thư, tiểu thư tháºt sá»± có biện pháp cứu được Lâm tướng quân sao?
Trông vá» phÃa đối diện Thiên Tuyệt phong, bóng núi má» mịt, nhìn không thấy Lâm Vãn Vinh ở đâu. Hồ Bất Quy nhìn Từ Chỉ Tình Ä‘ang đứng yên trên vách, cá»±c kì lo lắng.
Từ Chỉ Tình khép há» hai mắt, không lắc đầu cÅ©ng chẳng gáºt đầu:
- Hồ tướng quân, thứ ta muốn đã chuẩn bị đủ chưa ?
- Äá»§ rồi, đủ rồi.
Hồ Bất Quý vá»™i vã gáºt đầu:
- Há»a pháo, dây thừng, xÃch sắt. Huynh đệ chúng ta đồng tâm hợp lá»±c, ngay sáng sá»›m đã mang lên núi cả rồi, má»™t thứ cÅ©ng không sót. Từ tiểu thư, những thứ nà y Ä‘á»u là đặc chế, không dưới hai ngà y sẽ không là m được. Tiểu thư hẳn là sá»›m đã chuẩn bị rồi. Lâm đại nhân có tri ká»· như tiểu thư, tháºt là …
- Hồ tướng quân chớ hiểu lầm.
Thần sắc Từ Chỉ Tình lãnh đạm, lạnh băng nói:
- Ta không biết Lâm tướng quân gì đó, cÅ©ng chẳng chuẩn bị đặc biệt, nhưng thứ nà y là đồ để sẵn lúc bình thưá»ng cá»§a thần cÆ¡ doanh, không liên hệ vá»›i ngưá»i đối diện kia. Sinh tá» cá»§a hắn, ta không xen và o.
Thấy Từ tiểu thư và Lâm tướng quân khi ở SÆ¡n Äông còn ngá»t ngà o thân thiết, giỠđây sao lại thà nh thế nà y rồi? Hồ Bất Quy len lén thè lưỡi, gáºt đầu cung kÃnh:
- Mạt tướng hiểu rồi. Từ tiểu thư lên đỉnh núi nà y là để xem mặt trá»i má»c, không liên quan gì đến Lâm tướng quân.
Từ Chỉ Tình khẽ cau mà y, muốn giải thÃch, nhưng không biết nói gì, chỉ đà nh đơn giản ngáºm miệng im lặng.
Một hà ng kiệu nhỠtừ dưới chân núi vội vã đi lên, Hồ Bất Quy vừa nhìn thấy rõ rà ng, mừng rỡ kêu lên:
- Tướng quân phu nhân đã trở lại rồi, Từ tiểu thư, tiểu thư mau cùng phu nhân thương lượng một chút… Từ tiểu thư, Từ tiểu thư…
Từ Chỉ Tình liá»n bước Ä‘i gấp gáp, vạt áo tung bay, tá»± như không nghe thấy lá»i hắn nói, vá»™i và ng Ä‘i vá» phÃa xa, đầu cÅ©ng chẳng ngoái lại. Hồ Bất Quy nhìn tiểu kiệu kia rồi lại nhìn Từ Chỉ Tình, tá»±a như hiểu ra là chuyện gì, trong lòng thầm lo lắng thay cho Lâm tướng quân: “CÅ©ng tháºt là là m khó cho Lâm tướng quân, nếu ta là tướng quân, ta sẽ nhất định ở trên đỉnh núi đợi má»™t thá»i gian, như váºy so ra còn an toà n hÆ¡n.â€
Không đợi chiếc kiệu nhỠổn định dừng lại, Tiêu Thanh Tuyá»n liá»n vá»™i lao ra, theo đằng sau là Xảo Xảo, còn có má»™t tiểu cô nương mỹ lệ.
- Hồ đại ca, chuyện gì thế nà y, sao lại có nhiá»u há»a pháo như thế?!
Xảo Xảo không thể chỠđợi thêm nữa vá»™i há»i, Tiêu tiểu thư không nói gì, trong đôi mắt xinh đẹp kia cÅ©ng đầy vẻ nghi hoặc.
- Bẩm báo hai vị phu nhân, những há»a pháo nà y do chÃnh Từ Tiểu thư mang lên núi, hẳn là có quan hệ lá»›n đến việc cứu tướng quân.
- Từ tỷ tỷ cũng đã đến rồi sao?
Xảo Xảo nghe được mừng lắm:
- Tỷ ấy ở đâu, sao không nhìn thấy bóng dáng của tỷ ấy?
- Äiá»u nà y…
Hồ Bất Quy khó xá» không biết phải giải thÃch như thế nà o. Tiêu Thanh Tuyá»n nhìn vá» phÃa há»a pháo đặt ká» nhau ở đằng xa, mÆ¡ hồ nhìn thấy bóng ngưá»i mảnh dẻ mặc áo lam Ä‘ang báºn rá»™n trong đó, Lạc Ngưng Ä‘ang theo sát bên ngưá»i nà ng má»™t bước không rá»i, Tiêu tiểu thư gáºt đầu mỉm cưá»i:
- Không là m khó Hồ đại ca nữa, ta sẽ tự mình đi tìm Từ tiểu thư.
Tiểu cô nương xinh xắn Ä‘i theo sau Tiêu Thanh Tuyá»n, nhìn vá» phÃa xa xa má»™t cái, rụt rè há»i:
- Công chúa tá»· tá»·, tên ngưá»i xấu cá»§a nhà ta đâu? Sao không nhìn thấy hắn?
- Nhị tiểu thư đừng gấp.
Xảo Xảo nắm lấy bà n tay nhá» cá»§a Tiêu Ngá»c Sương, nhẹ nhà ng nói:
- Äại ca ở trên ngá»n núi đối diện, chốc lát nữa sẽ xuống, chúng ta đợi ở đây là được.
Tiêu Ngá»c Sương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thiên Tuyệt phong cao ngà n trượng, bốn phÃa thẳng đứng, tá»±a như má»™t thanh cương Ä‘ao cắm thẳng lên trá»i. Nà ng ngây ngốc, khẽ há»i:
- Xảo Xảo tá»·, sao ngưá»i xấu lại trèo lên cao như váºy? Hắn đâu có bản lÄ©nh nà y.
- Bản lĩnh của chà ng lớn lắm đó.
Tiêu tiểu thư tiếp và o má»™t câu, nụ cưá»i trên mặt lại có chút khổ sở, trầm ngâm chốc lát, liá»n bước nhanh vá» phÃa Từ chỉ Tình.
Từ Chỉ Tình ngưá»i mặc má»™t bá»™ áo mà u lam nhạt, trên đầu tùy ý cắm má»™t chiếc trâm sÆ¡ sà i, thân hình uyển chuyển thướt tha vá»›i những đưá»ng cong mỹ miá»u, như má»™t đóa hoa hồng Ä‘ang thì nở rá»™, Ä‘ang nhìn vá» phÃa đỉnh núi đối diện. Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu than khẽ: “Vị Từ tiểu thư nà y thà nh thục diá»…m lệ, lại có tÃnh cách mạnh mẽ, tháºt là hẫp dẫn ngưá»i ta.â€
- Tỷ tỷ, tỷ đã vỠrồi.
Lạc Ngưng vừa xoay ngưá»i đã thấy Tiêu tiểu thư, tức thì vui mừng, vá»™i đặt công việc trong tay xuống:
- Từ tỷ tỷ đến rồi, tỷ ấy có biện pháp đón đại ca…
- Ngưng Nhi …
Từ Chỉ Tình vá»™i cắt ngang lá»i Lạc Ngưng, khom ngưá»i hà nh lá»… vá»›i Tiêu Thanh Tuyá»n, uyển chuyển quỳ xuống:
- Dân nữ Từ Chỉ Tình, tham kiến Xuất Vân công chúa.
- Từ tá»· tá»· sao lại xa cách như váºy.
Tiêu tiểu thư mỉm cưá»i đỡ nà ng lên:
- CÅ©ng không phải ngưá»i ngoà i nữa. Ngà y đó tá»· và Lâm lang cùng lên núi, ba ngưá»i chúng ta đã cùng qua hoạn nạn mà .
Từ Chỉ Tình cụp mắt xuống, cũng không nhìn Tiêu tiểu thư lấy một cái, lãnh đạm đáp:
- Quân thần cách biệt, không thể bá» lá»…. Xin công chúa chá»› nhắc đến chuyện ngà y đó nữa. Chỉ Tình đã không phải là Chỉ Tình ngà y đó, rất nhiá»u chuyện cÅ©ng đã không nhá»› được nữa.
Ngưng Nhi nấp ở sau lưng Từ tiểu thư, len len lè lưỡi vá»›i Tiêu Thanh Tuyá»n, khẽ lắc đâu, Tiêu tiểu thư cưá»i nói:
- Tá»· tá»· quả nhiên là phóng khoáng tá»± tại, tiểu muá»™i kÃnh phục, ngưỡng má»™ vô cùng. Không biết tá»· tá»· há»c đâu ra phương pháp để quên hết, có thể chỉ dạy tiểu muá»™i hay không, để tiểu muá»™i quên Ä‘i vị phu quân phiá»n lòng nà y Ä‘i.
Từ Chỉ Tình cắn răng:
- Công chúa nói đùa rồi, ngưá»i và phò mã tương thân tương ái, là m ngưá»i bên cạnh phải đố kị. Sao có thể nỡ quên phò mã, Chỉ Tình cÅ©ng chỉ có phương pháp ngu dốt, là lấy tên hắn sao ra giấy, má»—i ngà y lấy châm đâm và o hÆ¡n vạn lần, xuyên qua trái tim Ä‘au thương. Sẽ không nhá»› gì nữa, cÅ©ng không thống khổ nữa, váºy tá»± nhiên sẽ quên được.
- Phương pháp nà y tháºt là rất đặc biệt.
Tiêu Thanh Tuyá»n buồn bã nói:
- Ngà y đó khi tiểu muá»™i và Lâm lang má»›i gặp nhau, nếu được tá»· tá»· chỉ giáo, e rằng đã không có phiá»n não cá»§a ngà y hôm nay.
Tiêu tiểu thư và Từ tiểu thư, má»™t ngưá»i là tà i hoa hÆ¡n ngưá»i, trá»i sinh kiêu ngạo, má»™t ngưá»i khác thì thanh cao rá»™ng lượng, mẫu nghi thiên hạ, má»—i câu nói Ä‘á»u là trong lá»i có ý, không ai chịu nháºn thế hạ phong.
Nghe hai vị tá»· tá»· đấu nhau, Ngưng Nhi chá»›p chá»›p mắt, cÅ©ng không biết nên nghiêng vá» phÃa ai. Vá»™i năm nấy tay hai ngưá»i :
- Cái gì mà quên vá»›i không quên, nếu giống như hai vị tá»· tá»· thì muá»™i và đại ca đã chẳng còn duyên pháºn nữa. Nếu bảo muá»™i nói thì, đã yêu thì không được buông tay, buông tay rồi là rốt cuá»™c chẳng phải yêu… Chỉ Tình tá»· tá»·, tá»· mau nói Ä‘i, phải là m sao để cứu đại ca xuống, tá»· và chà ng đã thân thiết…
Từ Chỉ Tình cắt đứt lá»i nà ng, giá»ng Ä‘iệu lạnh nhạt:
- Ngưng Nhi muá»™i có thể đã nhá»› nhầm rồi. Ta vá»›i ngưá»i ở đối diện kia tương giao cÅ©ng chỉ là qua loa, không thể nói là thân thiết gì. Hôm nay ta phụng lệnh cá»§a Lý lão tướng quân, tá»›i hiệp trợ công chúa, chỉ có thế mà thôi.
Ngưng Nhi nhìn Thanh Tuyá»n, chỉ đà nh cưá»i khổ. Tiêu tiểu thư gáºt gáºt đầu, mỉm cưá»i :
- Hóa ra là như thế, tiểu muội đa tạ ân đức của tỷ tỷ. Nhưng không biết tỷ tỷ có biện pháp gì có thể giúp chúng ta đón phu quân trở v�
Tiêu Thanh Tuyá»n thân pháºn cao quý, nà ng há»i không thể không đáp, Từ Chỉ Tình khẽ than:
- Công chúa không cần há»i dân nữ, ngưá»i ở vách đá đối diện tà i trà hÆ¡n dân nữ trăm lần ngà n lần, công chúa trò chuyện cùng hắn, hắn sẽ chỉ bảo cho ngưá»i biện pháp.
Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu cưá»i khổ :
- Tình tình cá»§a chà ng tá»· không phải là không biết, việc chà ng không muốn là m, tá»· có lấy Ä‘ao ép chà ng cÅ©ng không là m. Tiểu muá»™i xem bá»™ dạng cá»§a chà ng, e là còn mong muốn ở trên Thiên Tuyệt phong kia mấy ngà y nữa. Äồ phóng đãng nà y, tháºt là m ngưá»i ta tức chết rồi!
Trong giá»ng Ä‘iệu cá»§a Tiêu tiểu thư hình như có lá»i gì khó nói, Từ Chỉ Tình thản nhiên ‘ừ’ má»™t tiếng:
- Nếu đã như thế, váºy tiểu dân thá» xem sao, nhưng không nhất định sẽ thà nh công, nhất là dưới tình hình hắn không nguyện ý…
- Phải nguyện ý.
Tiêu tiểu thư đột nhiên trà o nước mắt, nắm chặt lấy tay Ngưng nhi, khi nói lá»i nà y, chÃnh mình cÅ©ng không có mấy phần chắc chắn.
- Váºy được.
Từ Chỉ Tình cắn răng:
- Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giá».
- Bây gi�
Lạc Ngưng và Tiêu Thanh Tuyá»n Ä‘á»u kinh ngạc, Từ tiểu thư nà y tháºt quá gấp. Hai ngưá»i nhìn bốn bá» xung quanh, láºp tức liá»n yên tâm trở lại, chỉ thấy trên vách núi chất đầy đủ loại công cụ xÃch sắt hình dạng kỳ quái, rất nhiá»u thứ là đặc biệt chế ra, Từ Chỉ Tình hiển nhiên là đã chuẩn bị lâu rồi.
Thấy ánh mắt cá»§a Lạc Ngưng và Tiêu tiểu thư Ä‘á»u táºp trung lên ngưá»i mình, Từ Chỉ Tình vá»™i quay đầu Ä‘i, run giá»ng nói:
- Xin công chúa ra chỉ thị.
- Lâm lang, Lâm lang …
Trong ống trúc đồng tháºt lá»›n ở đối diện truyá»n lại má»™t tiếng gá»i, Lâm Vãn Vinh tá»±a và o thân thể má»m mại cá»§a tiên tá», bà n tay đặt lên bá» eo láng mịn cá»§a nà ng, Ä‘ang ngá»§ say sưa.
- Dáºy, dáºy…
Ninh VÅ© TÃch khẽ lay ngưá»i hắn, mặt hÆ¡i hồng lên:
- Có ngưá»i gá»i ngươi đó!
- Ai váºy?
Lâm Vãn Vinh ngáp dà i má»™t cái, Lâm Vãn Vinh gục đầu và o tiểu phúc má»m mại cá»§a tiên tá» cố sức dụi mấy cái, quyến luyến mở mắt ra, liá»n nghe thấy giá»ng nói cá»§a Thanh Tuyá»n theo gió truyá»n đến:
- Sư phó, Lâm lang, hai ngưá»i tạm thá»i và o thạch động tránh Ä‘i, con sẽ láºp tức đón hai ngưá»i xuống núi.
“Thạch động?†Lâm Vãn Vinh và Ninh tiên tỠđưa mặt nhìn nhau: “Chẳng lẽ Thanh Tuyá»n có thiên lý nhãn hay sao, sao nà ng biết trên Thiên Tuyệt phong có thạch động?â€
- Thanh Tuyá»n muốn chúng ta và o thạch động là m gì?
Ninh VÅ© TÃch lặng lẽ há»i.
Lâm Vãn Vinh kéo tay nà ng Ä‘i và o bên trong, cưá»i nói:
- Mặc kệ đi, dù sao sẽ không hại chúng ta là được rồi, chúng ta lại và o động phòng một lần đi?
- Nói năng lung tung.
Ninh VÅ© TÃch đấm cho hắn má»™t cái, sắc mặt á»ng Ä‘á». Hai ngưá»i vừa má»›i tiến và o cá»a thạch động, liá»n nghe phÃa đối diện vang lên má»™t tiếng “đoà ng†lá»›n, khói nhạt tá»a ra, má»™t quả cầu sắt lá»›n mang theo tiếng rÃt dữ dá»™i bắn ra, vẻ thà nh má»™t đưá»ng cong tuyệt đẹp bay thẳng tá»›i Thiên Tuyệt phong.
Tà i sản của dracupi
04-05-2009, 07:49 PM
Mạnh Thưá»ng Quân 4vn
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 6,746
Thá»i gian online: 2 tuần 2 ngà y 3 giá»
Thanks: 1,636
Thanked 94,370 Times in 4,258 Posts
Chương 392: Phi sách*
Phần II
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Melly
Biên táºp: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
Ninh VÅ© TÃch nhìn tá»›i chấn động, sắc mặt tái nhợt:
- Thanh Tuyá»n là m cái gì đây?
- Nà ng ấy đang ném giây tơ hồng đó!
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i trả lá»i, ghì lấy thân thể má»m mại cá»§a Ninh VÅ© TÃch, thần sắc không thấy chút sợ hãi nà o.
Quả cầu sắt kia bay chốc lát, cách Thiên Tuyệt phong còn có khoảng cách mấy trượng, cuối cùng hết đà , chạm và o vách đá rơi xuống, mấy vạn tướng sĩ đứng xem, tức thì cùng phát ra tiếng than thở.
Tiêu Thanh Tuyá»n khẩn trương tá»›i mức bà n tay đẫm mồ hôi, nhìn Từ tiểu thư Ä‘ang Ä‘iá»u khiển pháo, tháºn trá»ng mở miệng há»i:
- Từ tỷ tỷ, tỷ có nắm chắc không? Ngà n vạn lần đừng để bị thương Lâm lang.
Từ Chỉ Tình xoa cái trán đầy mồ hôi, khẽ cắn môi hồng:
- Công chúa yên tâm, sẽ không là m bị thương hắn. lại lần nữa…
Bước chân nà ng gấp gáp, vá»™i vã Ä‘i tá»›i trước khẩu pháo thứ hai, chỉ huy quân sÄ© Ä‘iá»u chỉnh phương vị, xác định đúng góc độ, tÃnh toán khoảng cách xa gần.
“Chẳng trách Chỉ Tình tá»· tá»· không ngại vất vả Ä‘em mưá»i khẩu pháo lên núi, hóa ra Ä‘á»u là có dá»± tÃnh sẵn.†Ngưng Nhi giáºt mình hiểu ra, nắm chặt tay Xảo Xảo.
Tiêu Ngá»c Sương lặng lẽ gạt nước mắt, kéo tay áo cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n, rụt rè há»i:
- Công chúa tá»· tá»·, sẽ không là m ngưá»i xấu sợ chứ ? Bình thưá»ng hắn không phải nếm qua những Ä‘au khổ nà y.
- Yên tâm đi.
Tiêu tiểu thư an ủi:
- Lâm lang là ngưá»i dẫn binh đánh tráºn, mấy tiếng pháo thôi mà , vẫn chưa dá»a chà ng ngã được.
"Äoà ngâ€, lại má»™t tiếng nổ vang lên. Má»™t quả cầu sắt nữa vùn vụt bay ra, má»i ngưá»i ngừng thở táºp trung tinh thần. Quả cầu sắt kia vẽ ra má»™t đưá»ng cong, nhưng lại rÆ¡i xuống phÃa xa nhất cá»§a Thiên Tuyệt phong.
Ninh VÅ© TÃch tái nhợt mặt mà y, nép sát và o lòng Lâm Vãn Vinh, siết lấy tay áo hắn:
- Tiểu tặc, bá»n há» thá»±c sá»± nghÄ© ra biện pháp rồi, ta, ta…
Lâm Vãn Vinh vỗ vai nà ng dịu dà ng an ủi:
- Äừng sợ, cho dù bắc được dây thừng, chúng ta cÅ©ng sẽ cùng nhau xuống núi.
Lá»i còn chưa dứt, tiếng pháo thứ ba đã vang lên, lần nà y, quả cấu sắt giống như má»c thêm mắt, rÆ¡i ngay trên Thiên Tuyệt phong, là m đỉnh núi khẽ rung chuyển, vị trà rÆ¡i còn cách mép đá tá»›i mấy trượng.
- Trúng rồi, trúng rồi!
Quân sÄ© trên núi dưới núi đồng loạt hoan hô vang dáºy.
- Lâm lang, mau kéo dây thừng trên quả cầu sắt lên!
Trong giá»ng nói cá»§a Tiêu tiểu thư mang theo sá»± mừng vui vô cùng.
Nhìn quả cầu sắt chìm và o trong đất, Lâm Vãn Vinh lặng yên không nói, vui mừng lẫn bi thương cùng trà o lên trong lòng, cứ mãi trù trừ, không biết là m thế nà o cho phải.
Ninh VÅ© TÃch tá»±a và o lòng hắn, hà ng mi dà i khẽ run lên, nước mắt tuôn rÆ¡i, chợt thân hình lướt Ä‘i, lao thẳng ra ngoà i động, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không kịp giữ nà ng lại.
Bóng dáng Ninh tiên tỠnhấp nhô và i cái, đã tới bên quả cầu sắt kia, chỉ thấy trên quả cầu sắt có một lỗ nhỠxuyên qua, quấn chặt một đoạn giây tơ óng ánh, to chừng cơ ngón tay, lấp lóe ánh sáng bạc.
Nà ng chần chừ hồi lâu, bất chợp nghiến răng, tay run lên, cháºm rãi mở giây tÆ¡ ra, khẽ kéo lên. Sợ tÆ¡ nà y cá»±c nhá» nhưng hết sức bá»n bỉ, để trong nòng pháo cùng quả cầu bay ra, quả tháºt là vô cùng khéo léo. Sợi tÆ¡ cháºm rãi kéo lên, mang theo dây thừng thô to trên đỉnh núi đối diện, hÆ¡n trăm binh sÄ© từ từ thả dây thừng, để nó theo sợi tÆ¡ từng chút từng chút chuyá»n vá» phÃa ngá»n núi đối diện.
- Tá»· tá»·, sao tá»· lại ngốc như váºy?
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Ä‘au lòng vô cùng, láºp tức ôm nà ng và o lòng. Nước mắt Ninh VÅ© TÃch lặng lẽ tuôn trà o, lầm bẩm tá»± nhá»§:
- Thua rồi, ta thua rồi, tiểu tặc, ta thua rồi…
- Thua thì sao nà o, còn thắng thì cũng là m sao?
Lâm Vãn Vinh hét lớn:
- Dưới gầm trá»i nà y còn có ngưá»i có thể chia rẻ tá»· và ta sao? Hôm nay ta và tá»· sẽ cùng nhau xuống núi, xem ai dám ngăn cản chúng ta?
Ninh VÅ© TÃch không nói má»™t lá»i, bà n tay nhá» kéo mạnh, đầu dây thừng kia nhanh chóng chuyển tá»›i.
Lâm Vãn Vinh láºp tức vá»™i giữ tay nà ng lại, kiên định nói:
- Tỷ tỷ, tỷ phải đáp ứng cùng ta xuống núi, chúng ta sẽ buộc dây thừng. Nếu tỷ không đáp ứng, ta sẽ ném đầu dây thừng nà y xuống.
Hắn Ä‘oạt lấy sợi tÆ¡ muốn ném Ä‘i, Ninh VÅ© TÃch tay mắt lanh lẹ, vá»™i vã giữ hắn lại, nước mắt rÆ¡i như mưa, nghẹn ngà o:
- Tiểu tặc, ngươi là m lấy mạng của ta à !
Lâm Vãn Vinh khẽ than:
- Nếu để tá»· má»™t mình ở lại đây, như váºy là muốn lấy mạng cá»§a ta đó.
Ninh VÅ© TÃch nghẹn lá»i, nước mắt từ từ trà o lên, chợt nhìn hắn cưá»i thê thảm:
- Thà mất mạng cá»§a ta, chú không thể để ngươi mất mạng! Tiểu tặc, ta và ngươi cùng nhau xuống núi, ngưá»i Ä‘á»i cưá»i ta, chá»i ta, phỉ báng ta, ghét ta, giáºn ta, thì ta sẽ là m nữ tá» vô sỉ nhất thế gian.
- Tháºt chứ ?
Lâm Vãn Vinh láºp tức nhảy cẩng lên.
Sắc mặt Ninh VÅ© TÃch tái nhợt từng hồi, hà ng mi dà i run lên, nước mắt lăn xuống:
- Tiểu tặc, ta và ngươi biết nhau tá»›i giá», đã từng lừa ngươi chưa, ư…
Má»™t chiếc miệng lá»›n nóng như lá»a phá»§ lên đôi môi nà ng, cảm giác ướt át nóng bá»ng kia khiến nà ng run rẩy. Nà ng ôm chặt lấy cánh tay Lâm Vãn Vinh, ngưá»i nhÅ©n ra như bún, cố sức đưa cả thân mình hòa nháºp và o lòng hắn, đặt tay hắn lên chiếc eo nhá» má»m mại cá»§a mình, nước mắt thấm đẫm trên mặt, như Ä‘iên cuồng đáp lại hắn.
Thấy dây thừng dừng lại. Lạc Ngưng lấy là m lạ há»i:
- Äại ca sao rồi? sao không kéo dây thừng nữa?
Tiêu Thanh Tuyá»n lấy kÃnh viá»…n vá»ng ra nhìn, sắc mặt vừa đỠvừa thẹn lại vừa giáºn, trong lòng không biết là m sao, bất lá»±c đà nh nói:
- Chà ng có việc quan trá»ng hÆ¡n phải là m, đồ hư há»ng nà y…
- Còn không kéo dây thừng?
Vất vả lắm má»›i thoát ra khá»i nụ hôn ướt át cá»§a hắn. Ninh VÅ© TÃch thở nặng nhá»c, giữa mi mắt là má»™t mảng Ä‘á», sắc mặt phảng phất như có thể ép ra nước, vừa thẹn vừa giáºn nhìn hắn, quyến rÅ© mê ngưá»i, phong tình vạn chá»§ng.
Lâm Vãn Vinh cưá»i dà i, hai ngưá»i cùng kéo dây tÆ¡, tốc độ kéo dây tăng lên vô số lần, không bao lâu, đã tá»›i được Thiên Tuyệt phong.
Sợi dây thừng nà y to như cánh tay, Lâm Vãn Vinh buá»™c chặt đầu dây thừng lên cây. Ninh VÅ© TÃch nhÃu mà y:
- Sợi thừng nà y có to hÆ¡n nữa cÅ©ng không chịu được trá»ng lượng cá»§a ngươi. Không thể tin cáºy và o nó được.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Äừng vá»™i, đừng vá»™i, phÃa sau còn nữa đó.
Äang lúc nói chuyện chợt thấy đầu kia cá»§a sợi thừng dần dần nâng cao lên. Hắn lấy kÃnh viá»…n vá»ng ra nhìn, thấy ở phÃa đỉnh núi đối diện bắc má»™t cây to dà i. Ở chá»— khoảng má»™t phần tư cá»§a cây to nà y được má»™t cá»™t gá»— cao chống vững chắc, là m thà nh má»™t cái báºp bênh không đối xứng. Tại má»™t đầu cây to đặt má»™t cái ròng rá»c, dây thừng từ ròng rá»c đó chạy ra. Äầu còn lại có hà ng chục binh sỹ nhất tỠđè cánh tay đòn bên đó xuống. Như thế ròng rá»c được đẩy lên, dây thừng thà nh cao hÆ¡n bên đối diện.
- Nha đầu Từ Chỉ Tình nà y hiểu biết tháºt không Ãt, đến ngay cả nguyên lý đòn bẩy cÅ©ng dùng được.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu mỉm cưá»i.
- Äại ca, huynh đỡ lấy nà y.
Giá»ng nói lần nữa lại vang lên, nhưng lần nà y lại là cá»§a Ngưng Nhi. Thuáºn theo dây thừng trôi tá»›i hai chiếc ghế gá»— đặc chế, cùng vá»›i con quay (từ kỹ thuáºt có thể dùng là tá»i) lá»›n vá»›i dây Ä‘iá»u khiển. Từ Chỉ TÃnh chỉ huy binh sÄ© cháºm rãi đè cánh tay đòn, Ä‘iá»u tiết tốc độ cá»§a ghế gá»—, không nhanh cÅ©ng không cháºm,
Äợi cho ghế gá»— tá»›i nÆ¡i, Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua. Chiếc ghế nà y vững chãi kiên cố không cần phải nói, trên ghế buá»™c chằng chằng chịt chịt tÆ¡ tằm, thà nh má»™t vòng tròn cá»±c kỳ chắc chắn, lồng và o dây thừng, có lẽ là để chuyển động.
Äể giữ ròng rá»c cố định, dây thừng được cá»™t và o con quay, chầm cháºm chuyển động theo Ä‘iá»u khiển. Äầu kia cá»§a dây thừng kéo theo má»™t dây xÃch sắt lá»›n, hà ng trăm quân sỹ Ä‘ang chầm cháºm nhả ra.
Ninh VÅ© TÃch bá»—ng nhiên tỉnh ngá»™, lấy tÆ¡ tằm kéo dây thừng, lại lấy dây thừng kéo xÃch sắt, quả thá»±c là má»™t ý nghÄ© tà i tình, cả cái con quay cÅ©ng có công dụng lá»›n. Vì khoảng cách hai đỉnh là hà ng trăm trượng, nên khi kéo xÃch sắt ở giữa, dÄ© nhiên sẽ hạ xuống, cần phải có khà lá»±c cá»±c đại má»›i có thể là m được. Con quay ấy chÃnh là để lấy cái lợi vá» lá»±c (và chịu thiệt vỠđưá»ng Ä‘i).
-Ai mà nghĩ ra được biện pháp nà y?
Ninh VÅ© TÃch kinh ngạc khẽ than:
- Nhẹ nhà ng đưa lên, tinh tế tuyệt vá»i. Tiểu tặc, ngươi đã từng nói qua, từ đâu tá»›i đây thì từ nÆ¡i nà y quay lại, đúng là dùng cách nà y sao?
- Không khác biệt lắm…
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Chỉ có Ä‘iá»u, Từ tiểu thư thá»±c hiện so vá»›i cách ta tưởng tượng còn xuất sắc hÆ¡n má»™t chút. Trước kia, quả thá»±c ta đã coi thưá»ng cô ta. Chỉ mong sau nà y trên chiến trưá»ng, cô ta sẽ có thể nghÄ© ra mấy Ä‘iá»u kì diệu giống như thế nà y.
Ninh VÅ© TÃch dịu dà ng nói:
- Ngươi tháºt sá»± muốn lên phÃa Bắc chống lại ngưá»i Hồ sao? Khi nà o thì Ä‘i?
- TÃnh ra thì không còn mấy ngà y nữa. Nhân sinh tháºt là kì diệu, ta nằm mÆ¡ cÅ©ng không tưởng tượng ra ná»—i, có má»™t nà y ta lại chá»§ động yêu cầu được lên chiến trưá»ng.
Lâm Vãn Vinh cảm khái nói.
Ninh VÅ© TÃch “ừm†má»™t tiếng, mỉm cưá»i không nói. Con quay chuyển động, má»™t sợi xÃch sắt tháºt dà i vắt ngang giữa hai đỉnh, phảng phất như má»™t con đưá»ng lá»›n vạch giữa vá»±c trá»i.
Trông thấy sợi xÃch sắc thoáng rung động, nghÄ© tá»›i quá trình từ lúc bắt đầu, Lâm Vãn Vinh báºt cưá»i má»™t tiếng:
- Cuá»™c Ä‘á»i tá»±a như má»™t vòng tuần hoà n, đã Ä‘i từ Ä‘iểm Ä‘Ãch vá» lại nÆ¡i khởi đầu, nhưng ta vẫn không phân ra được đâu là thượng giá»›i, đâu là nhân gian?
- Äâu là thượng giá»›i, đâu là nhân là nhân gian?
Ninh VÅ© TÃch thì thà o tá»± nhá»§, hà ng mi run rẩy, hai giá»ng lệ long lanh lặng lẽ rÆ¡i xuống…
Tà i sản của DoctorCrazy
Chữ ký của DoctorCrazy
Last edited by David; 04-05-2009 at 10:04 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì