Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 504: Sức uy hiếp
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Soạt soạt!
Trên bầu trời của hòn đảo, vô số ánh mắt cùng đồng thời nhìn về hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện đó. Bọn họ vô cùng kinh ngạc vì có người dám nhúng tay vào chuyện giữa bốn Đại Vương triều.
Cùng lúc đó ba người bọn Mạc Lăng cũng nhận ra Lâm Động, sự xúc động tràn ngập trong mắt. Nhưng rồi ba người đã tỉnh táo lại, sự kích động qua đi và thay vào đó là nỗi lo lắng. Bọn họ biết danh tiếng gần đây của Lâm Động không nhỏ, thậm chí Vương triều Ma Nham cũng không thể làm gì hắn. Nhưng trước mắt, bất cứ ai trong bốn Đại Vương triều này đều không hề thua kém Vương triều Ma Nham, nếu bọn chúng liên thủ thì e là Lâm Động sẽ gặp nguy hiểm.
- Ngươi là Lâm Động?
Vào lúc sắc mặt ba người bọn Mạc Lăng thay đổi, gã nam tử thanh y cũng nhận ra gương mặt Lâm Động, sắt mặt hơi biến, trầm giọng nói.
- Ồ, hắn chính là Lâm Động dám đối đầu với Vương triều Ma Nham đó sao? Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thủ lĩnh của một Vương triều khác cười lạnh liếc nhìn Lâm Động, nói.
Nhưng thủ lĩnh của hai Vương triều còn lại thì không như vậy, ánh mắt chúng trở nên nặng nề khiến người ban đầu kia bất giác khựng người, rồi sắc mặt trở nên khó coi, lạnh băng nói:
- Lâm Động, đừng tưởng Vương triều Ma Nham không làm gì được ngươi là ngươi giỏi lắm. Chuyện này không phải ngươi muốn nhúng tay vào là được đâu, giờ lập tức rút lui ta có thể bỏ qua cho.
- Thứ ấn phù Tông phái này người có duyên mới có được. Ba vị bằng hữu của ta đây đã có được nó thì nên được hưởng truyền thừa. Mấy vị hành động như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?
Lâm Động mặc kệ lời của hắn, bình thản nói.
Nghe thế, sắc mặt bốn người bọn nam tử thanh y hơi thay đổi, kẻ cười lạnh vừa rồi thì đại nộ quát lên:
- Tiểu tử ngươi đừng có tự dẫn lửa thiêu mình, ngươi đắc tội Vương triều Ma Nham đã khiến ngươi thành chó nhà có tang rồi. Ta nghe nói Thạch Khôn đã đột phá Nhị Nguyên Niết Bàn, nếu để hắn biết được tin tức của ngươi, e là cái mạng nhỏ của ngươi đã mất rồi, giờ còn dám ở đây nghênh ngang nữa không?
Nghe vậy, cơ mặt ba người bọn nam tử thanh y không khỏi co giật một cái, nhìn cái gã vừa nói với ánh mắt cổ quái.
Lâm Động cũng vì lời nói đó của hắn mà khựng lại một chút, rồi bất cười lắc đầu. Xem ra tên kia vẫn chưa biết tin Thạch Khôn đã bị Lâm Động đánh thành tàn phế. Chẳng trách mà sắc mặt ba người kia lại kỳ quái như vậy.
- Lâm Động huynh, chúng ta không cần phù ấn nữa, cứ cho chúng, chúng ta đi thôi!
Thấy không khí có phần cổ quái, ánh mắt Mạc Lăng ánh lên sự lo lắng, rồi nói lớn.
Bọn họ cũng chưa được biết sự việc chấn động xảy ra trước đây không lâu, vì thế khi thấy Lâm Động có ý định đối đầu với bốn Đại Vương triều bọn họ vội vàng ngăn cản, sợ Lâm Động vì bọn họ mà gặp rắc rối.
- Hắc hắc, vẫn là ba vị bằng hữu của ngươi biết điều, giao ấn phù ra đây rồi cút đi!
Kẻ lúc nào cũng cười lạnh chính là thủ lĩnh của Vương triều Đại Sâm, tên là Tần Sâm. Thực lực của Tần Sâm cũng đã đạt đến cảnh giới Nhất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, có tư cách xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ hai, lời nói chẳng cho Lâm Động được bao nhiêu thể diện.
Thủ lĩnh của ba Đại Vương triều còn lại thì ánh mắt đều ánh lên những tia kỳ dị, nhưng cũng không nói gì, không chế giễu cũng chẳng khuyên ngăn Tần Sâm.
Lâm Động lướt mắt nhìn là biết chúng đang nghĩ gì. Thiết nghĩ ba kẻ đó đã biết tin Lâm Động đánh cho Thạch Khôn tàn phế, vì thế mới không dám ngông nghênh. Nhưng chúng lại không muốn dễ dàng từ bỏ ấn phù, vì thế lúc này muốn Tần Sâm khích tướng để thăm dò thực lực Lâm Động.
Dù nhận được tin tức chấn động đó nhưng bọn chúng vẫn có phần không tin, lúc này nếu Tần Sâm đã chủ động muốn làm tiên phong thì đương nhiên bọn chúng sẽ vui lòng thôi.
Lâm Động vẫy tay một cái, ấn phù trước mặt ba người bọn Mạc Lăng bay đến tay hắn. Thấy Lâm Động hành động như thế, Tần Sâm tưởng hắn chủ động giao nạp, vậy là khóe miệng nhếch lên cười.
- Nó ở đây, lấy được thì là của ngươi!
Thế nhưng Lâm Động không hề giao ra ấn phù như hắn nghĩ, mà ngược lại, Lâm Động khẽ ném cho ấn phù lơ lửng trước mặt, rồi nhìn Tần Lâm với ánh mắt mang chút châm chọc.
- Ngươi dám chơi ta?
Nghe vậy, sắc mặt Tần Sâm tối sầm lại, sát ý dâng tràn trong mắt.
Ba người bọn Mạc Lăng cũng trở nên căng thẳng. Sự tình đến mức này dường như không còn cách nào cứu vãn nữa rồi. Bọn họ chỉ còn cách thầm than trong lòng, Lâm Động đã làm vậy thì bọn họ cũng đành theo thôi.
- Tiểu tử, xem ra có được chút danh tiếng là khiến ngươi không biết mình đang ở đâu nữa rồi. Cũng được thôi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách làm người!
Ánh mắt Tần Sâm lạnh băng, thân hình lao vút tới, nguyên lực hùng hồn bùng phát, rõ ràng đã thúc động thực lực của Nhất Nguyên Niết Bàn đến cực hạn.
Không thể không nói, thực lực của Tần Sâm quả thực không tệ, so với Thạch Hiên mạnh hơn một bậc. Dù là Thạch Khôn chưa vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai cũng chỉ ngang ngửa với Tần Sâm mà thôi. Chẳng trách mà hắn không hề e dè với Lâm Động, chỉ là hắn không biết rằng những tin tình báo mà hắn đã có được kia, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã trở thành vô dụng rồi.
Xoẹt!
Chớp mắt Tần Sâm đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, hắn tung ra một quyền, nguyên lực mạnh mẽ tạo thành hình một con hùng sư đầy uy phong gào thét xông về phía Lâm Động. Đồng thời tay kia của hắn định tóm lấy ba tấm ấn phù.
Tần Sâm nghĩ rằng với đòn công kích này của mình đủ để đánh lui Lâm Động, đến lúc đó dễ dàng cướp đi ấn phù.
Uỳnh!
Thế nhưng có những lúc sự thực lại quá tàn khốc. Đối mặt với nắm đấm đó của Tần Sâm, Lâm Động chỉ bình thản giơ bàn tay ra rồi nắm lấy con sư tử tạo nên từ nguyên lực, siết năm ngón tay lại, chỉ nghe rắc một tiếng, con hùng sư lập tức nổ tung.
- Chút bản lĩnh này mà cũng học đòi người ta huênh hoang, thật mất mặt!
Bóp nát đòn công kích toàn lực của Tần Sâm, Lâm Động lắc lắc đầu, khi Tần Sâm còn chưa kịp tỉnh lại, Lâm Động phất tay, một đạo kình phong cuồng bạo cuồn cuộn nhanh như chớp ập vào mặt Tần Sâm.
Bốp!
Ngay lập tức một ngụm máu tươi xen lẫn hai cái răng cửa phụt ra từ miệng Tần Sâm, sau đó trước vô số ánh mắt kinh hoàng như gặp quỷ, Tần Sâm lộn mấy vòng rồi rơi xuống hòn đảo lơ lửng trên không kia.
Những người vốn muốn xem náo nhiệt lúc này đều trố mắt, há hốc miệng. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ được, Tần Sâm đã bị Lâm Động dùng một cái tát liền đánh bay, đó là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn cơ mà!
- Ực!
Ba người bọn Mạc Lăng vốn vô cùng lo lắng lúc này không kìm được nuốt nước bọt, ánh mắt đầy chấn động nhìn Lâm Động. Mới ba tháng không gặp mà thực lực Lâm Động dường như đã vượt xa bọn họ, đồng thời đạt được đến mức khiến bọn họ phải ngưỡng vọng.
Ba người bọn nam tử thanh y mang theo ánh mắt đầy phức tạp và kinh hãi nhìn cảnh tượng đó. Bọn chúng vừa nhìn Lâm Động đang lơ lửng trên không, cánh tay không kìm được mà run lên. Xem ra những thông tin mà bọn chúng nhận được là thật rồi. Một tát đánh bay Tần Sâm, một cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn như đánh một con chó, thực lực này nếu nói Lâm Động đánh bại Thạch Khôn thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn cũng không phải chuyện quá khó tin.
Trên hòn đảo kia, Tần Sâm mặt mày bê bết máu, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc hoảng sợ nhìn Lâm Động rồi nhìn ba kẻ kia từ nãy đến giờ không nói gì, dường như đã hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Đúng là Thạch Khôn đã là cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn, ta cũng đã gặp hắn. Sau này có lẽ Vương triều Ma Nham sẽ phải biết điều hơn một chút. Vì thế ngươi cũng không cần phải lo ta bị bọn chúng truy sát như chó nhà có tang đâu.
Lâm Động đứng trên cao nhìn xuống Tần Sâm, ngữ khí bình thản:
- Hôm nay ba vị bằng hữu của ta đã có được ấn phù trước, về tình về lý các ngươi đều không có lý do gì để cướp đi. Không biết ba vị có đồng ý với lời ta nói không?
Ánh mắt Lâm Động cuối cùng hướng về ba người im lặng nãy giờ.
Nam tử thanh y cơ mặt khẽ co giật, rồi cười khan gật gật đầu, nói:
- Thì ra ba vị đây là bằng hữu của Lâm Động huynh, nếu vậy thì đương nhiên bọn ta sẽ không có ý kiến gì.
Những người đứng xung quanh thấy ba Đại Vương triều Cao cấp không ngờ lại nhún nhường như thế, trong lòng có chút chấn động, cộng với những gì Lâm Động vừa nói, mơ hồ ánh mắt hiện lên sự kinh hãi.
Ai cũng biết ân oán giữa Lâm Động và Vương triều Ma Nham, nếu Thạch Khôn đã là Nhị Nguyên Niết Bàn thì chắc chắn sẽ tìm đến Lâm Động. Hai bên gặp nhau chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến sinh tử. Nhưng mà bây giờ Lâm Động vẫn sống sờ sờ, vậy thì rõ ràng, kẻ thất bại chính là Thạch Khôn rồi!
Nghĩ đến đây không ít người thầm hít vào một hơi khí lạnh, chả trách mà ba Đại Vương triều kia không dám nói nhiều. Đến Thạch Khôn, thực lực Nhị Nguyên Niết Bàn còn bị Lâm Động giải quyết, dù ba người kia có liên thủ cũng chưa chắc làm gì được Lâm Động.
Một vài người còn thầm chép miệng, ánh mắt phức tạp lướt qua ba tấm ấn phù trên không trung, cuối cùng dừng lại trên ba người bọn Mạc Lăng, cảm thán. Không ngờ đằng sau ba kẻ đến từ Vương triều Hạ cấp này lại có hậu trường mạnh đến vậy.
Không khí dường như đặc quánh lại, cũng không có ai phản đối, Lâm Động thấy vậy mỉm cười, định đưa tay ra lấy ba tấm ấn phù thì bỗng ngừng lại, từ từ ngoảnh đầu lại, chỉ thấy trên đỉnh núi phía sau đại điện có vài đạo thân ảnh đang nhìn về phía hắn với sự phấn khích.
Lâm Động lướt mắt nhìn qua mấy thân ảnh đó, cuối cùng có phần kinh ngạc nhìn một dáng người yểu điệu quen thuộc. Gương mặt yêu kiều đó chính là nữ tử mà hắn gặp ở Lôi Nham Cốc lúc trước.
Hình như nàng ta tên là Mục Hồng Lăng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 505: Liễu Bạch
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Một trận chiến vốn dĩ phải vô cùng quyết liệt đã nhẹ nhàng được Lâm Động hóa giải. Đám người nam tử thanh y kia không phải loại ngu xuẩn, Lâm Động hiện nay danh tiếng ngày một vang xa, mà thực lực cũng tăng nhanh như thế. Ngay cả Thạch Khôn, một cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn cũng bại trong tay hắn, điều này cho thấy điều gì, bọn nam tử thanh y hiểu rõ ràng nhất.
Tại nơi này, thực lực rốt cuộc vẫn là thứ khiến người ta kính sợ nhất!
Tần Sâm đã phải chịu thua thiệt, cũng không nói gì, quay trở lại Vương triều của mình. Sắc mặt hắn có phần tối tăm, có điều ánh mắt âm u của hắn không nhìn Lâm Động mà là nhìn ba người bọn nam tử thanh y kia. Thiết nghĩ hắn cũng đã hiểu tại sao vừa rồi ba kẻ này lại biến thành câm nín hết cả. Thì ra là để hắn làm vật thí nghiệm thử thực lực của Lâm Động.
Giờ đã biết thực lực rồi, nhưng thể diện của hắn đã mất đi không ít.
Đối diện với ánh mắt đó của Tần Sâm, ba kẻ kia cũng có phần không tự nhiên, chỉ cười khan, nhưng bọn chúng cũng biết lần này đã đắc tội với Tần Sâm rồi. Tuy bọn chúng không sợ nhưng ít đi một đồng bọn cũng chẳng phải chuyện gì vui vẻ.
Ba người bọn Mạc Lăng ở phía dưới cũng sững sờ đứng nhìn cảnh tượng đó. Nhìn bộ dáng đó dường như bốn Đại Vương triều đều không có hành động gì nữa. Lẽ nào chuyện đến đây là hết?
Ba người quay mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là sự chấn động không gì che giấu nổi. Bọn họ biết rằng, nếu tin này mà truyền đến Vương triều Đại Viêm thì không biết sẽ gây nên sự chấn động đáng sợ đến mức nào. Vương triều Đại Viêm cũng tham gia không ít lần Bách Triều Đại Chiến, nhưng chưa có một vị tiền bối nào đạt được mức này ở trong Chiến trường Viễn Cổ.
Nghĩ đến đây, ba người bọn họ đều có cảm giác phức tạp. Nhớ ban đầu khi tất cả bọn họ đến Chiến trường Viễn Cổ này, thực lực đều tương đương nhau. Nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà Lâm Động đã bỏ lại bọn họ tít phía sau, điều này quả thực khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ.
Trên không trung, Lâm Động tóm lấy ba tấm ấn phù, mắt hắn vẫn nhìn về phía đỉnh núi kia. Mấy đạo thân ảnh ở đó đều khiến ánh mắt hắn có phần nặng nề. Có lẽ những người này mới có thể coi là bá chủ của địa vực Tây Bắc này. Chẳng trách lần trước gặp Mục Hồng Lăng, cô ta tỏ ra khá coi thường Vương triều Ma Nham. Thì ra đằng sau còn có bối cảnh như vậy.
- Ha ha, Lâm Động tiểu đệ, thật là bất ngờ! Không ngờ chỉ không lâu mà ngươi đã đạt đến trình độ này rồi.
Khi ánh mắt Lâm Động đang ba động bởi những người trên đỉnh núi thì tiếng cười của Mục Hồng Lăng vang lên, rồi cùng những thân ảnh kia xuất hiện phía trước Lâm Động cách đó không xa.
Mục Hồng Lăng vẫn mặc bộ váy đỏ rực như lửa chói mắt người nhìn. Gương mặt xinh đẹp khiến không ít người sững sờ trước vẻ đẹp ấy.
Còn những Vương triều và cường giả có mạng lưới tình báo khá rộng, khi nhìn thấy những người đứng bên cạnh Mục Hồng Lăng thì sắc mặt hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.
Bốn kẻ Tần Sâm ở cách đó không xa, cũng khựng lại khi nam tử bạch y này xuất hiện. Rồi ánh mắt bọn chúng đều hiện lên sự sợ hãi, không hẹn mà cùng lùi lại, hiển nhiên bọn chúng không ngờ lại gây động khiến những người này đến đây.
Mà khi những kẻ này xuất hiện thì bọn chúng sẽ không tư cách tham gia nữa, vẫn nên ngoan ngoãn lui ra một bên là sáng suốt.
Hành động rất nhỏ của bọn Tần Sâm cũng không thể thoát khỏi sự nhạy bén của Lâm Động. Hắn nhíu mày, xem ra những kẻ này không tầm thường. Chỉ là không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến bốn Đại Vương triều cũng phải sợ như vậy?
Lâm Động suy nghĩ, mắt quan sát Mục Hồng Lăng rồi chuyển sang bên cạnh cô ta. Ở đó là một nam tử bạch y đang mỉm cười nhìn hắn. Người này dáng vẻ tuấn dật, khí độ bất phàm, hơn nữa lại không hề có sự kiêu ngạo của những Vương triều Cao cấp, vẻ mặt ôn hòa khiến người ta rất dễ có thiện cảm.
Nhưng Lâm Động quan tâm không phải những điều đó, mà là mơ hồ hắn cảm thấy một cảm giác vô cùng nguy hiểm, cảm giác này mạnh hơn khi đối diện với Thạch Khôn tạo ra rất nhiều.
Rõ ràng đám người này tuyệt đối không phải loại dễ đối phó!
Khi Lâm Động quan sát thì bạch y nam tử cũng quan sát hắn, một lát sau ánh mắt hai bên chạm nhau, bạch y nam tử cười nói:
- Lâm Động, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Lâm Động cũng không biết kẻ lai lịch có vẻ bất phàm kia rốt cuộc có địch ý với mình hay không, hắn cũng cung tay, không nhiệt tình, cũng chẳng lạnh nhạt.
Mấy người đứng sau bạch y nam tử nhìn cảnh đó, khóe miệng khẽ động nhưng cũng không nói gì. Nếu lúc này là lúc trước khi bọn họ biết tin Thạch Khôn bại trong tay Lâm Động thì có lẽ sẽ ăn nói lớn tiếng, nhưng lúc này lại khác. Xem ra chuyện này cũng có chút chấn động đến những nhân vật như bọn họ.
- Lâm Động tiểu đệ, lần trước đệ thô bạo đẩy tỷ tỷ ra khỏi Không gian Bí Thược, bây giờ có ý định bồi thường gì không?
Mục Hồng Lăng cười cười nhìn Lâm Động, nói.
Lâm Động cười khan. Hắn có chút không quen với kiểu thân mật đó của Mục Hồng Lăng. Hắn và cô ta cũng mới gặp hai lần, hơn nữa cũng chẳng thân thiện gì, hai người đến người quen cũng không phải, huống hồ gì bằng hữu? Hiển nhiên là Lâm Động có chút e dè và đề phòng nữ tử tinh quái như yêu nữ này.
- Ài, vốn dĩ tỷ tỷ định nếu gặp đệ trong Viễn Cổ Bí Tàng thì nhất định sẽ dọn dẹp đệ sạch sẽ, nhưng giờ có vẻ rất khó khăn a…
Mục Hồng Lăng vươn người để lộ ra những đường cong gợi cảm. Thực lực của cô ta hiện giờ chỉ mới là Nhất Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nhưng với việc Lâm Động đánh bại Thạch Khôn thì dường như vẫn chưa đủ để nàng ta cảm thấy phải sợ hãi.
- Tình thế lần trước chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Lâm Động lắc đầu cười khổ. Hắn biết nữ tử này nửa đùa nửa thật, ân oán giữa hai người không có gì lớn, nhưng nếu nói cô ta e dè Lâm Động thì không đáng tin lắm. Hắn có thể cảm nhận được rằng, bề ngoài Mục Hồng Lăng chỉ là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn, thực lực có vẻ tương đương Thạch Khôn, nhưng hắn biết rõ ràng, có nhiều chuyện không thể nhìn bề ngoài. Cũng giống như hắn, thực lực Nhất Nguyên Niết Bàn lại đánh bại được cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn.
Bối cảnh Mục Hồng Lăng hiển nhiên cũng không tầm thường, nếu nói cô ta không có thủ đoạn lợi hại nào đó có thể khiêu chiến vượt cấp thì Lâm Động tuyệt đối không tin.
- Ha ha, Hồng Lăng chỉ nói đùa thôi, đừng cho là thật!
Lúc này bạch y nam tử cười cười nói với Lâm Động:
- Tại hạ là Liễu Bạch!
- Liễu Bạch?
Nghe cái tên này, sắc mặt Lâm Động không có gì thay đổi nhưng trong lòng thì run lên. Lúc này mới hiểu tại sao bọn Tần Sâm lại sợ người này đến vậy.
Địa vực Tây Bắc quần hùng vô số, những loại như Vương triều Ma Nham cũng có thể coi là hào kiệt, nhưng bên trên những hào kiệt này có bốn nhân vật cấp bá chủ, bọn họ mới là những nhân vật danh tiếng nhất địa vực Tây Bắc.
Một trong Tứ Đại Bá Chủ đó chính là Liễu Bạch.
Liễu Bạch, đây chính là cường giả chân chính đã có tên trong Niết Bàn Bảng!
Đám người xung hiển nhiên cũng bị cái tên này dọa chết khiếp, những tiềng xì xào ồn ào bắt đầu xuất hiện.
- Nghe danh đã lâu!
Lâm Động khẽ cười, nói:
- Các vị đến đây có phải cũng ý với di tích Tông phái này?
- Ha ha, Càn Vân Tông trở thành Tông phái hộ pháp của Liên minh Tông phái đúng là không tệ. Truyền thừa của bọn họ cũng rất tuyệt, nhưng tại hạ không phải nhất thiết phải có!
Liễu Bạch cười cười, nhìn Lâm Động nói:
- Bọn ta đến đây chủ yếu là muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi.
Xung quanh lại xôn xao, sắc mặt bọn Tần Sâm lúc này cũng tối lại. Hiển nhiên bọn chúng không thể ngờ đại nhân vật như vậy lại chủ động nói những lời đó. Xem ra bọn họ cũng rất xem trọng Lâm Động, chuyện này mà truyền ra ngoài, sợ là các Vương triều Cao cấp cũng không dám động vào Lâm Động nữa.
Lâm Động cũng bất ngờ vì lời nói đó, rồi hắn cười:
- Liễu Bạch huynh nói vậy, ta thật lấy làm vinh hạnh!
Không có trận chiến quyết liệt như tưởng tượng, Lâm Động thầm thở phào, tiếp đó hai người nói chuyện một lúc, không khí cũng thoải mái, một hồi lâu sau bọn Liễu Bạch mới có dấu hiệu muốn rời đi.
- Lâm Động huynh, chắc bọn chúng ta sẽ còn gặp nhau trong Viễn Cổ Bí Tàng. Đến lúc đó chưa biết chừng còn phải hợp tác nữa a!
Liễu Bạch cười nói, rồi quay người, dẫn Mục Hồng Lăng và những người khác rời đi.
Lâm Động ngẫm lại ý tứ của Liễu Bạch, ánh mắt trở nên có chút nặng nề. Xem ra cuộc tranh đoạt trong Viễn Cổ Bí Tàng quả nhiên không tầm thường. Đến như Liễu Bạch cũng không có lòng tin tất thắng, xem ra còn không ít cường giả trong bóng tối nữa.
Nghĩ đến đây Lâm Động bỗng nhớ đến gã Diêm Sâm mà mình đã gặp lần trước. Khí tức của người này không hề thua kém Liễu Bạch, hơn nữa trong Tứ Đại Bá Chủ địa vực Tây Bắc cũng không có tên người này. Không biết là cường giả đang ẩn mình trong bóng tối hay đến từ nơi nào khác?
Nhưng bất luận thế nào thì bọn họ đều không phải loại tầm thường.
Lâm Động khẽ búng tay rồi quay người đáp xuống. Những người xung quanh thấy thế cũng tiếc nuối rời đi. Bọn họ biết sau chuyện này e là không còn ai dám gây hấn với Lâm Động nữa. Truyền thừa của Càn Vân Tông chắc chắn rơi vào tay của mấy người Vương triều Đại Viêm kia rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 506: Liên minh Thiên Cương
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Một vài thân ảnh từ trên không bay vút qua hướng về phía Viễn Cổ Bí Tàng, người dẫn đầu chính là Liễu Bạch mà Lâm Động đã gặp.
- Liễu Bạch đại ca, xem ra huynh rất coi trọng tên Lâm Động đó.
Theo sau Liễu Bạch, một nam tử trên mặt có vết sẹo tựa như con rết nhìn về phía sau bỗng nói.
- Tuy có chút bản lĩnh, nhưng hắn có tư cách hợp tác với bọn chúng ta thật sao?
Một nam tử mặt trắng khác cũng nhíu mày nói.
Khí tức của những người này đều khá mạnh, mà bản thân hắn cũng có danh tiếng ở địa vực Tây Bắc. Nghe nói vào hai tháng trước bọn họ đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ hai, so với Thạch Khôn rõ ràng là mạnh hơn không ít. Vì thế hắn cũng không vì Lâm Động đã đánh bại Thạch Khôn mà cảm thấy sợ hãi.
Lời nói của hắn cũng không có ý coi thường Lâm Động, chỉ là những đối thủ bọn họ phải đối mặt ai cũng mạnh hơn Thạch Khôn, mà Lâm Động dù gì cũng chỉ là Nhất Nguyên Niết Bàn, nếu hợp tác thì dường như không biết phải nói từ đâu.
- Hắn không đơn giản như những gì bọn chúng ta nhìn thấy đâu!
Người đột nhiên lên tiếng chính là Mục Hồng Lăng, kẻ từng có chút xung đột với Lâm Động. Đôi mắt hoa đào liếc nhìn hai người kia, bộ dáng mệt mỏi nói:
- Nếu không các ngươi cho rằng Mục Hồng Lăng ta dễ dàng bị đuổi đi thế sao? Tên tiểu tử đó đá thẳng ta ra khỏi Không gian Bí Thược, bao nhiêu năm nay, nam nhân dám đối xử với ta như thể chỉ có mỗi mình hắn!
Liễu Bạch khẽ cười, cũng hơi gật gù, nói:
- Khi ở trong Viễn Cổ Điện các ngươi cũng đã gặp hắn rồi. Thực lực khi đó của hắn chỉ là Bán Bộ Niết Bàn, hơn nữa tinh thần lực hiển nhiên là chưa trải qua Phong Lôi Kiếp. Còn hiện nay thì sao? Hắn và Thạch Khôn giao đấu tại Đan Hà, thiết nghĩ có lẽ hắn tu luyện ở đó hai ngày, mà chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đó, thực lực hắn không chỉ đột phá Niết Bàn Cảnh mà còn vượt qua Niết Bàn Kiếp. Trong các ngươi đã có ai hoàn thành hai bước đó một lúc chưa? Hơn nữa hắn không chỉ vượt qua Niết Bàn Kiếp mà có lẽ còn có Phong Lôi Kiếp nữa. Ha ha, đồng thời vượt qua hai kiếp nạn đó mà vẫn sống sót, ai dám nói hắn đơn giản?
Hai nam tử đều là Nhị Nguyên Niết Bàn vừa rồi nghe vậy, sắc mặt đều có phần thay đổi. Một lúc vượt qua cả Niết Bàn Kiếp và Phong Lôi Kiếp, đúng là điều này bọn họ không làm được.
Không phải bọn họ chưa từng gặp cường giả cùng tu luyện cả nguyên lực và tinh thần lực, nhưng đa số cường giả đều thận trọng tách xa hai kiếp nạn này ra, rất ít người giống như Lâm Động cùng vượt qua hai đại kiếp nạn, riêng điểm này cũng đủ thấy hắn bất phàm rồi.
- Hơn nữa theo ta được biết, khi đánh bại Thạch Khôn, Lâm Động đã từng thi triển một môn Linh Vũ kỹ. Hừm, ta rất hiếu kỳ tại sao một tên gia hỏa xuất thân từ Vương triều Hạ cấp mà có được nhiều tuyệt chiêu như vậy? Cứ thế này thì hắn có thể sánh ngang với Thiên Đao rồi.
Liễu Bạch khẽ cười, ánh mắt có phần thèm muốn.
- Bách Triều Đại Chiến nửa năm nữa mới bắt đầu, thật khiến người ta càng ngày càng mong chờ. Ta thật muốn biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu nhân vật ẩn mình xuất hiện đây?
o0o
Sau khi bọn Liễu Bạch rời đi, Lâm Động cũng từ trên trời đáp xuống rồi cùng Tiểu Viêm đi tới trước mặt ba người bọn Mạc Lăng đang há hốc miệng nhìn. Thấy bọn họ như thế, hắn không khỏi thấy buồn cười, rồi tiện tay ném ra ba tấm ấn phù.
Ba người vội vàng bắt lấy, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Hiện giờ các cường giả khác hiển nhiên đã không còn có ý nghĩ động thủ nữa, quả thực bọn họ không xem ba người bọn Mạc Lăng ra gì, nhưng có Lâm Động ở bên cạnh thì tình hình lại khác.
- Không ngờ chỉ mấy tháng không gặp mà huynh đã đạt được trình độ này rồi.
Mạc Lăng cười khổ nhìn Lâm Động, nói.
- Có cơ duyên thôi. Không phải mọi người cũng vậy sao?
Lâm Động cười cười. Nếu ba người bọn Mạc Lăng có được truyền thừa của Càn Vân Tông thì hiển nhiên thực lực cũng tăng mạnh. Sau này chưa biết chừng còn có khả năng vào Niết Bàn Bảng.
- Ha ha, xem ra gần đây đi theo huynh, bọn ta cũng có được chút may mắn.
Đỗ Vân cười rồi nói:
- Nếu huynh có ý với Càn Vân Tông thì bọn ta đưa huynh cùng vào, xem có được truyền thừa gì không.
Bọn họ đều biết nếu như Lâm Động không đến kịp thời thì bọn họ chưa nói đến việc giữ được ấn phù, chưa biết chừng ngay cái mạng cũng mất luôn rồi.
- Nếu đã chỉ có ba ấn phù thì chắc cũng chỉ có truyền thừa đủ cho ba người thôi, ta đi vào không tiện. Ha ha, đừng lo cho ta, trong Viễn Cổ Bí Tàng này còn có không ít truyền thừa đâu.
Lâm Động lắc đầu, đương nhiên hắn không thể lấy mất suất của bọn Mạc Lăng. Hơn nữa tuy Càn Vân Tông có thể xem như là không tệ, nhưng chưa đủ để khiến hắn quan tâm. Tâm lý này cũng giống như bọn người Liễu Bạch vậy.
Thứ truyền thừa Tông phái này đối với Lâm Động hiện giờ mà nói có lẽ không quan trọng lắm, nhưng đối với ba người bọn Mạc Lăng thì đủ cho bọn họ theo đuổ, giống như những cường giả của Vương triều Cao cấp khác.
- Để ta hộ tống mọi người đi vào, khi nào bắt đầu truyền thừa thì ta sẽ rời đi.
Lâm Động hơi trầm ngâm, nói.
Ba người bọn Mạc Lăng hiện tại đều là Bán Bộ Niết Bàn, nói thật như thế trong Chiến trường Viễn Cổ này vẫn chưa là gì cả. Mà Lâm Động đã giúp bọn họ đến mức này rồi, thì cũng muốn để bọn họ thuận lợi có được truyền thừa.
Nghe thấy thế, ba người bọn Mạc Lăng đều cảm động, khẽ cảm thán:
- Ban đầu rời khỏi Vương triều Đại Viêm, Phụ vương dặn bọn ta phải đi theo huynh, xem ra Phụ vương nói không sai!
Hồi trước khi Lâm Động và Lâm Lang Thiên xung đột, bọn họ đều chọn đứng về phía Lâm Động, giờ nghĩ lại đúng là có phần may mắn. Đúng là Lâm Lang Thiên thiên phú rất tốt, nhưng nếu kết giao bằng hữu, trong mắt bọn Mạc Lăng, hắn tuyệt đối không bằng được Lâm Động.
- Đi thôi, bọn chúng ta vào trong di tích xem có được gì hay không?
Mạc Lăng hất đầu, rồi bỗng nhìn Tiểu Viêm ở sau Lâm Động:
- Vị đây là…
- Hắn là Lâm Viêm, huynh đệ của ta, mọi người cũng gặp rồi, chính là con Yêu hổ đi theo ta trước đây, bây giờ đã đột phá Niết Bàn Cảnh, thoát khỏi hình dạng Yêu thú rồi.
Lâm Động mỉm cười nói.
- Ồ?
Ba người bọn Mạc Lăng sững người, kinh ngạc nhìn Tiểu Viêm, rõ ràng bọn họ không ngờ đó lại là đầu Yêu thú vẫn đi theo Lâm Động trước đây.
- Niết Bàn Cảnh?
Rồi ngay sau đó thay cho sự kinh ngạc là sự ngưỡng mộ. Cảnh giới đó là thứ mà bọn họ nằm mơ cũng muốn đạt được, không ngờ Yêu thú bên cạnh Lâm Động cũng đạt được cảnh giới đó rồi.
Đối diện với ba người bọn Mạc Lăng cũng có thể coi là quen biết này, Tiểu Viêm nở nụ cười hiền hậu, chỉ có điều nụ cười đó kết hợp với thân hình lớn như người khổng lồ của hắn lại tạo ra áp lực vô cùng lớn.
- Đi thôi!
Lâm Động vẫy tay, nghe vậy ba người bọn Mạc Lăng cũng gật đầu, giơ bàn tay ra. Ba ấn phù chầm chậm bay lên, cuối cùng biến thành một tia sáng bắn lên quầng sáng bao trùm di tích Viễn Cổ, lập tức quầng sáng ấy tách ra một khe hở.
Thấy khe hở đó xuất hiện, đám người Lâm Động không chút chậm chân, lập tức thân hình khẽ động, tiến vào trong khu di tích trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của đám người xung quanh.
Ầm ầm!
Sau khi bọn Lâm Động đi vào trong, lập tức cả hòn đảo rung chuyển, rồi tất cả cùng nhìn thấy cả di tích đã biến mất một cách quỷ dị dưới sự bao phủ của chùm sáng.
Trên không trung, tất cả mọi người nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành thở dài bất lực, không cam tâm tản đi, tiếp tục tìm kiếm di tích khác, mong mình cũng may mắn như ba người bọn Mạc Lăng.
o0o
Trong khi bên ngoài mọi người đang tản đi, thì bên trong, đám người bọn Lâm Động đang hiếu kỳ quan sát di tích vừa mới xuất hiện trước mắt. Đó là một cái quảng trường cổ lão, phía trước còn có một có một tòa cung điện lớn.
- Đây chính là Tông phái Viễn Cổ sao?
Ba người bọn Mạc Lăng tò mò nhìn xung quanh, ở đây tuy nhìn không hoành tráng lắm nhưng cũng có khí tức rất mạnh mẽ.
Phụt phụt!
Khi hội Lâm Động bước vào không lâu, trong tòa cung điện kia bỗng bắn ra ba tia sáng, cuối cùng bao trùm lấy ba người bọn Mạc Lăng, đồng thời một luồng hấp lực muốn hút ba người vào trong đại điện.
- Xem ra truyền thừa sắp bắt đầu rồi!
Thấy vậy Lâm Động hơi khựng lại một chút rồi khẽ cười.
- Lâm Động huynh, nói cảm ơn thì quá khách sáo, nhưng tiểu tử ngươi thật xứng mặt huynh đệ! Được làm bằng hữu với ngươi là phúc khí của bọn ta!
Ba người bọn Mạc Lăng cũng cảm nhận được luồng hấp lực đó, rồi trịnh trọng ôm quyền với Lâm Động, cười nói.
Ầm!
Mạc Lăng vừa dứt lời, cả ba bị luồng ánh sáng kéo ngược vào trong điện, rồi một quầng sáng chói lòa phong tỏa cả đại điện lại.
Nhìn đại điện đã bị phong tỏa kín mít, Lâm Động khẽ cười. Hắn cũng mừng vì bọn Mạc Lăng có được kỳ ngộ này.
Ba người bọn Mạc Lăng bị hút vào trong, quảng trường bỗng chốc trở nên trống trải, Lâm Động quét mắt nhìn rồi đưa Tiểu Viêm tiến lại một tấm bia bằng thạch ở giữa quảng trường.
Trên tấm bia không có vũ kỹ gì cả, mà chỉ ghi chép những thông tin về Viễn Cổ Bí Tàng, Lâm Động cũng rất có hứng thú với những thông tin này.
Vì thời gian cũng đã lâu nên những chữ trên đó có phần mơ hồ, nhưng Lâm Động vẫn có thể đọc được những từ quan trọng.
- Liên minh Thiên Cương, một trăm linh tám tông, Thập Lục Hộ Tông, Tứ Đại Huyền Tông, bốn tông chí tôn.
Nhìn những từ này, ánh mắt Lâm Động có phần chấn động, Liên minh Thiên Cương có lẽ là Liên minh Tông phái của Viễn Cổ Bí Tàng này rồi. Không ngờ lại có đến một trăm linh tám Tông phái, quy mô thật không nhỏ!
- Thập Lục Hộ Tông… Có lẽ Càn Vân Tông là một trong số đó.
- Tứ Đại Huyền Tông có lẽ chính là những người thống trị cao nhất của Liên minh này. Xem ra truyền thừa quý giá nhất trong Viễn Cổ Bí Tàng này chính là của bọn họ. Có lẽ bọn Liễu Bạch kia chính là nhằm vào truyền thừa của bọn họ.
Lâm Động mím môi, nếu hắn đoán không nhầm thì Tứ Tông Điện chính là nơi quan trọng nhất của Viễn Cổ Bí Tàng, có lẽ Sinh Tử Chuyển Luân Đan cũng ở đó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 507: Niết Bàn Phần Thiên Trận
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Lâm Động không ở lại lâu trong di tích Càn Vân Tông này, sau khi thấy ba người bọn Mạc Lăng đã thuận lợi tiếp nhận truyền thừa, hắn liền rời khỏi quảng trường.
Quầng sáng bao trùm di tích hiển nhiên là vào khó nhưng ra lại dễ, vì thế Lâm Động không mất nhiều sức đã ra khỏi đó. Khi hắn xuất hiện bên ngoài thì những người ở xung quanh hòn đảo cũng đã tản ra gần hết. Hắn quan sát một chút rồi đưa Tiểu Viêm đi vào sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng.
Đương nhiên lần này vào di tích Lâm Động cũng không phải không có thu hoạch gì. Trên tấm bia đá ghi chép không ít thông tin về Viễn Cổ Bí Tàng, những thông tin đó hiển nhiên hoàn chỉnh hơn những gì Lâm Động có được từ các hài cốt nhiều, thậm chí hắn còn biết được một vài lộ tuyến để vào sâu bên trong.
Có mục tiêu cuối cùng, Lâm Động cũng không phải suy nghĩ nhiều, tuy trong Viễn Cổ Bí Tàng này có không ít truyền thừa nhưng cái hắn cần không phải truyền thừa thông thường.
Không động thủ thì thôi, đã động là phải động cái tốt nhất. Mà rõ ràng là truyền thừa lớn mạnh nhất trong Viễn Cổ Bí Tàng này thuộc về Tứ Đại Huyền Tông kia, bọn họ là người lãnh đạo Liên minh Thiên Cương, truyền thừa của bọn họ chắc chắn không phải thứ tầm thường.
Đương nhiên Lâm Động cũng biết không chỉ có mình hắn là nhằm vào truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông. Thậm chí những nhân vật như Liễu Bạch cũng thèm muốn, vì thế muốn lấy được nó cũng không phải việc đơn giản.
Dù sao thì những Vương triều và cường giả có tư cách và dã tâm nhằm vào Tứ Đại Huyền Tông chắc chắn thực lực hơn hẳn Vương triều Ma Nham và Thạch Khôn, bọn chúng đều là những đối thủ khó nhằn.
- Tứ Đại Huyền Tông, bất luận thế nào nhất định ta phải có được một môn truyền thừa trong đó thì chuyến đi này mới không phí công.
Lâm Động ngẩng lên nhìn về phía xa, lẩm bẩm.
o0o
Quãng đường tiếp theo Lâm Động không dừng chân vì bất cứ chuyện gì, thậm chí dù một vài nơi có tin xuất hiện di tích thì hắn cũng chẳng chút động lòng, phương hướng không đổi, thẳng tiến vào sâu trong Viễn Cổ Bí Tàng.
Khoảng nửa ngày sau hắn cảm thấy dường như nguyên lực thiên địa xung quanh ngày một đậm đặc hơn, không gian cũng ngày một đổ nát hơn. Vô số những đường nứt vỡ tựa như lưỡi liềm Tử Thần ở khắp nơi, nhìn có phần thảm hại.
Nhưng Lâm Động biết, sự thay đổi môi trường này cho thấy hắn đang dần đến gần hơn với trung tâm Viễn Cổ Bí Tàng. Những nơi như thế, các Vương triều và cường giả bình thường không dám đến.
Càng vào sâu khung cảnh ngày một yên ắng hơn, chỉ thỉnh thoảng mới thấy vài thân ảnh với khí tức khá mạnh bay vút qua. Những luồng khí tức đó đều đạt đến mức Nhất Nguyên Niết Bàn.
Rõ ràng những người có thể vào đến đây đều là nhân vật bất phàm ở địa vực Tây Bắc.
Khoảng một giờ sau Lâm Động bỗng cảm thấy không khí xung quanh dường như nóng lên, hắn nheo mắt lại như nghĩ ra điều gì, ánh mắt có phần mừng rỡ.
Sự mừng rỡ ánh lóe lên trong mắt Lâm Động. Hắn ngẩng lên nhìn về phía xa, không gian ở đó đột ngột đỏ rực lên, mơ hồ như có những đám mây như màn lửa thiêu đốt mịt mùng chắn hết mọi đường đi.
Càng đến gần, Lâm Động càng nhìn rõ hơn thứ đó, cuối cùng lông mày hắn không kìm được mà giật giật.
Đó là một biển lửa đỏ rực không biết lan tỏa đến nơi nào. Biển lửa cháy rừng rực như thiêu đốt cả không gian. Không gian vốn đổ nát ở xung quanh biển lửa đó càng như méo mó hơn, không gian vô cùng bất định.
- Niết Bàn Phần Thiên Trận!
Lâm Động quan sát cảnh tượng hoành tráng đó, miệng lẩm bẩm. Hắn đã đọc được trên tấm bia đá, ở trong nơi sâu nhất trong Viễn Cổ Bí Tàng có một trận pháp bảo vệ. Rõ ràng biển lửa trước mặt đây chính là nó, nó có tên là Niết Bàn Phần Thiên Trận.
Muốn vào nơi sâu nhất của Viễn Cổ Bí Tàng nhất định phải vượt qua biển lửa này.
Ngọn lửa trong trận pháp này không phải lửa bình thường, mà là lửa được ngưng tụ từ Niết Bàn Khí. Thứ Niết Bàn Hỏa này dù là cường giả Niết Bàn Cảnh, nếu ở trong đó lâu, Niết Bàn Khí trong cơ thể sẽ bị thiêu đốt hết, từ đó mất mạng.
Lâm Động nhìn biển lửa vô tận không thấy điểm cuối, chép miệng. Có lẽ thứ này mới là chướng ngại thực sự, không biết có bao nhiêu cường giả đến đây sẽ phải dừng bước.
- Hây, trận này không đơn giản đâu, ngươi phải cẩn thận một chút!
Tiểu điêu hiện ra, nhìn biển lửa tràn ngập không gian cũng thấy kinh ngạc, nhắc nhở Lâm Động.
- Ừm!
Lâm Động gật đầu. Hắn cũng không phải đồ ngốc, trận pháp này Liên minh Tông phái dùng để bảo vệ những bảo vật quan trọng nhất, dù thời gian đã lâu nhưng uy lực của nó vẫn rất khủng bố, kẻ nào coi thường thì là đồ ngu xuẩn.
Lâm Động nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy một vài thân ảnh từ xa đang tới, cuối cùng đều dừng lại ở bên ngoài biển lửa, hơi chần chừ một chút nhưng cuối cùng cũng nghiến răng lần lượt xông vào trong. Xem ra truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông quả nhiên có sức hấp dẫn.
- Đi thôi!
Lâm Động vẫy tay, không chút chần chừ xông vào trong biển lửa. Ngay phía sau, Tiểu Viêm tay cầm thiết côn nhanh chóng theo sát.
Vừa xông vào, một làn sóng bằng lửa nóng bỏng tràn tới, Lâm Động lập tức cảm thấy da đỏ ửng lên. Tâm thần khẽ động, tinh thần lực vô hình tràn ra bao phủ quanh cơ thể thành một lớp phòng ngự chặn sức nóng khủng bố.
Trong Niết Bàn Phần Thiên Trận, chỉ cần có Niết Bàn Khí là sẽ tự động bùng cháy, vì thế không ai dám thúc động Niết Bàn Khí. Thậm chí có người muốn dùng nguyên lực cũng vô cùng thận trọng, vì sau khi lên Niết Bàn Cảnh, nguyên lực đều được Niết Bàn Khí cô đọng, chẳng ai biết được liệu nó có gây cháy hay không.
Nhưng hiển nhiên là Lâm Động không cần lo lắng điều đó. Tinh thần lực và Niết Bàn Khí của hắn chẳng có liên quan gì đến nhau, dùng nó để chống lại sự xâm thực của Niết Bàn Hỏa rất thích hợp.
Tinh thần lực bao bọc lấy Lâm Động và Tiểu Viêm, rồi cả hai biến thành một luồng sáng xuyên qua biển lửa bay vào trong.
Trong khi xuyên qua biển lửa, tinh thần lực của Lâm Động lan tỏa, luôn luôn cảnh giác với động tĩnh xung quanh. Từ tấm bia đá hắn biết được sự đáng sợ của Niết Bàn Phần Thiên Trận. Nếu người khác dễ dàng đi qua thế này thì uy danh có phần không đáng giá. Nhưng rõ ràng với thực lực của Liên minh Tông phái không thể nào làm chuyện như vậy.
- Hửm?
Và sự thật đã chứng minh những gì Lâm Động dự liệu không phải vô lý. Sau khi hắn và Tiểu Viêm vào trong không lâu, trong Niết Bàn Hỏa đang rực cháy ở xung quanh bỗng có động tĩnh dị thường.
Vút vút!
Sự dị thường đó lập tức bị Lâm Động phát hiện ra. Hắn chăm chú nhìn thì thấy trong biển lửa bỗng bắn ra vô số những quả cầu lửa to cỡ nắm tay, đem theo luồng nguyên lực cuồng bạo. Cảnh tượng đó khiến đồng tử Lâm Động phải thu nhỏ lại.
- Niết Bàn Hỏa Lôi!
Lâm Động hiển nhiên đã nhận ra những quả cầu kỳ quái này, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề. Thứ Niết Bàn Hỏa Lôi này được ngưng tụ từ Niết Bàn Khí thuần túy, nhưng sức mạnh cực kỳ cuồng bạo, chạm vào là phát nổ, uy lực rất lớn. Chỉ một viên cũng có thể khiến cường giả Niết Bàn Cảnh trọng thương. Nếu cùng một lúc có nhiều quá thì ngay Lâm Động đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, muốn đối phó cũng vô cùng đau đầu.
Rõ ràng là những viên Niết Bàn Hỏa Lôi bỗng xuất hiện này đã đạt đến mức khiến Lâm Động cảm thấy nguy hiểm.
Tiểu Viêm nắm chặt cây thiết côn, ánh mắt cảnh giác nhìn Niết Bàn Hỏa Lôi bắn tới từ bốn phía, xem ra nó cũng cảm nhận được nguy hiểm.
- Tiểu tử, đừng cố chống lại thứ này. Trong Niết Bàn Hỏa Trận có vô số Niết Bàn Hỏa Lôi, nếu gây nổ thì có thể gây phản ứng nổ liên hoàn. Đến lúc đó hàng ngàn hàng vạn quả bay ra thì dù ngươi có vượt qua một Niết Bàn Kiếp nữa cũng thịt nát xương tan.
Tiểu điêu xuất hiện nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, Lâm Động chau mày, nếu không giải quyết những quả Niết Bàn Hỏa Lôi này thì hiển nhiên hắn không thể tiến vào được.
- Đồ ngốc, ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù làm gì hả? Niết Bàn Hỏa Lôi có cuồng bạo thế nào thì cũng ngưng tụ từ Niết Bàn Khí. Chỉ cần là năng lượng thì Thôn Phệ Tổ Phù đều có thể nuốt gọn!
Thấy Lâm Động không biết làm sao, Tiểu điêu không kìm được mắng lớn.
Lúc này Lâm Động mới sực tỉnh, đúng là hắn quên mất, Niết Bàn Hỏa Lôi có cuồng bạo thế nào thì vốn dĩ vẫn là Niết Bàn Khí.
Phụt!
Có cách giải quyết rồi Lâm Động không chậm trễ, tâm thần rung động, một hắc động xuất hiện sau lưng và dần dần mở rộng ra, sau đó lực thôn phệ lan tỏa. Niết Bàn Hỏa Lôi bắn ra từ biển lửa cuối cùng chui hết vào trong hắc động.
Bùm bùm bùm!
Trong hắc động mơ hồ phát ra những tiếng nổ trầm đục, khí huyết trong người Lâm Động cũng có chút sục sôi. Nhưng ngay sau đó Niết Bàn Khí cuồn cuộn từ hắc động chảy vào người hắn.
Cùng với dòng Niết Bàn Khí chảy vào trong cơ thể, sắc mặt Lâm Động ánh lên sự mừng rỡ, mức hấp thu này còn nhanh hơn cả khi tu luyện trong Đan Hà!
Hai người Lâm Động nhanh chóng bay qua biển lửa, còn những quả Niết Bàn Hỏa Lôi thỉnh thoảng bắn tới đều bị hút vào hắc động rồi biến thành Niết Bàn Khí chảy trong người Lâm Động và tôi luyện cơ thể hắn cả trong lẫn ngoài.
Cảnh tượng đó có phần hoành tráng đến đáng sợ. Nếu người khác nhìn thấy chắc phải há hốc mồm. Ở nơi này, dù là những nhân vật ở tầng thứ như bọn Liễu Bạch cũng chỉ dám thận trọng từng bước di chuyển, chứ có ai dám di chuyển với tốc độ tối đa như Lâm Động, hơn nữa trước sự tấn công của Niết Bàn Hỏa Lôi, càng đi càng mừng?
Khoảng hơn mười phút trôi qua nhưng vẫn chưa thấy điểm tận cùng của biển lửa. Dọc đường đi hắn đã hấp thụ một lượng lớn Niết Bàn Hỏa Lôi, cơ thể hắn có cảm giác sưng phù, một lượng lớn Niết Bàn Khí như vậy nhất thời hắn không thể triệt để hấp thụ hết được.
Có điều hắn cũng không di chuyển được như thế cho đến tận cùng biển lửa, có lẽ hắn đã dụ ra một số thứ mạnh hơn trong Niết Bàn Phần Thiên Trận này.
Phụt!
Lâm Động đang di chuyển với tốc độ cao bỗng nhiên dừng lại, cảm giác có phần khó chịu. Nhưng lúc này hắn cũng không để ý đến điều đó, hắn đang nhìn chằm chằm về phía trước. Ở đó, trong một quầng lửa cháy rực là một ngọn lửa đen lặng lẽ. Nó không ngừng chuyển động, dường như có linh trí, thỉnh thoảng lại biến thành hình rất nhiều loài thú, thậm chí cả hình người, vô cùng quỷ dị.
Lâm Động sững sờ nhìn thứ đó, da đầu có cảm giác tê dại, miệng khẽ run run, một lúc sau từ cổ họng mới thốt ra tiếng.
- Đây là… Niết Bàn Ma Viêm!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu -----oo0oo-----
Chương 508: Niết Bàn Ma Viêm
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Niết Bàn Ma Viêm cũng là một loại lửa được ngưng tụ từ Niết Bàn Khí, chỉ có điều, so với Niết Bàn Hỏa bình thường, thứ này lợi hại hơn gấp vô số lần.
Thứ lửa này không hề nóng, nhưng lại có một lực dung hóa vô cùng quỷ dị. Bị nó bao trùm, dù là Niết Bàn Kim Thân cũng có thể bị nó làm tan chảy thành nước.
Thông thường, Niết Bàn Ma Viêm chỉ xuất hiện khi đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba. Nó được sinh ra từ bên trong, chỉ cần không cẩn thận một chút là da thịt, kinh mạch, xương cốt sẽ bị nó thiêu hủy không còn gì, cực kỳ quỷ dị.
Đến những cường giả có tư cách xung kích Niết Bàn Kiếp sau lần thứ ba khi nhắc đến cũng phải tái mặt. Vì thế, khi Lâm Động bỗng nhìn thấy Niết Bàn Ma Viêm thì sắc mặt trở nên khó coi.
Niết Bàn Ma Viêm màu đen lơ lửng phía trước Lâm Động, sự biến đổi hình trạng liên tục đó có cảm giác như ma quỷ đang giơ nanh múa vuốt, tạo nên cảm giác lạnh gáy.
Sắc mặt Lâm Động nặng nề, cũng không dám hành động gì. Hắn biết lúc này mà động đậy một chút thôi Niết Bàn Ma Viêm sẽ lập tức xông đến. Hắn thật sự không dám chắc hiện giờ liệu hắn có chịu được lực dung hóa của Niết Bàn Ma Viêm hay không.
- Ngươi đen đủi thật!
Ở trên vai Lâm Động, Tiểu điêu cũng nhìn thấy ngọn lửa đó, hạ giọng nói.
Phía sau, Tiểu Viêm cũng căng thẳng, năng lượng màu đen lan tỏa khắp toàn thân, ánh mắt đầy cảnh giác sẵn sàng ứng phó với Niết Bàn Ma Viêm bất định kia.
- Giờ không phải lúc nói cạnh khóe đâu!
Khóe miệng Lâm Động giật giật, giọng nói tự nhiên hạ thấp, có thể thấy hắn cũng rất e dè với Niết Bàn Ma Viêm này.
- Không ngờ trong Niết Bàn Phần Thiên Trận còn có thứ Niết Bàn Ma Viêm này. Hắc hắc, thứ này tuy nguy hiểm nhưng cũng là đồ tốt, nếu ngươi khống chế được thì nó sẽ là thứ vũ khí cực kỳ lợi hại đấy.
Tiểu điêu nhìn Niết Bàn Ma Viêm, bỗng nói.
Nghe vậy cơ mặt Lâm Động không kìm được khẽ rung lên, rồi cười khan. Nếu Niết Bàn Ma Viêm dễ khống chế thì những cường giả có tư cách xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ ba trở lên cũng chẳng đến nỗi nghe thấy tên nó mà như cha mẹ chết vậy.
Dù Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù cũng không dám tùy ý thôn phệ thứ này. Ai biết được liệu có tiêu hóa hết được nó không. Nếu để nó vào trong cơ thể mình, một khi không cẩn thận e là bên trong cơ thể sẽ bị nó làm cho tiêu tan hết không còn gì. Lúc đó chết còn dễ chịu hơn.
Đương nhiên nếu làm được như Tiểu điêu nói, là khống chế được nó thì đương nhiên quá tuyệt. Thiết nghĩ thứ này đến những nhân vật như Liễu Bạch cũng phải e dè.
- Đúng là không thể dùng Thôn Phệ Tổ Phù giải quyết nó được, nhưng đâu phải ngươi chỉ có mỗi Thôn Phệ Tổ Phù là thần vật…
Tiểu điêu cười hắc hắc, Thôn Phệ Tổ Phù đúng là rất mạnh, nhưng dù sao thực lực của Lâm Động quá yếu không thể phát huy hết uy lực của nó.
- Ngươi muốn nói đến Thạch phù?
Lâm Động khựng lại một chút rồi lập tức sực tỉnh, thứ trên người hắn có thể gọi là thần vậy chỉ có Thôn Phệ Tổ Phù và Thạch phù…
- Ừm!
Tiểu điêu gật gù, rồi vung móng vuốt, một luồng sáng ôn hòa bay ra từ lòng bàn tay Lâm Động, chính là Thạch phù thần bí.
Đúng lúc Tiểu điêu gọi Thạch phù ra, Niết Bàn Ma Viêm dường như cảm giác được điều gì, ngọn lửa đột ngột bùng cháy, nhanh như chớp lao tới chỗ Lâm Động.
Nhìn cảnh tượng đó, mồ hôi trên trán Lâm Động túa ra, tâm thần rung lên, tinh thần lực bùng phát nhanh chóng tạo nên một lớp bảo vệ chắc chắn.
Phụt phụt!
Trước sự tấn công của ngọn lửa đen, lớp bảo vệ có thể khiến một cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn phải bất lực lại giống như tuyết gặp phải lửa, nhanh chóng tan chảy với tốc độ chóng mặt.
Lúc này Lâm Động mới thật sự thể nghiệm được sự khủng bố của Niết Bàn Ma Viêm, chẳng trách mà những cường giả có thể xung kích Niết Bàn Kiếp thứ ba cũng phải sợ nó.
- Tiểu điêu, được chưa?
Lâm Động cuống cuồng thối lui, tinh thần lực lan tỏa ngăn chặn Niết Bàn Ma Viêm, nhưng bất luận Lâm Động thi triển thủ đoạn gì, Niết Bàn Ma Viêm vẫn càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với hắn, vậy là hắn vội hét lên.
Tiểu điêu không để ý đến tiếng hét đó, chỉ chăm chú thúc động Thạch phù. Một lúc sau, khi Lâm Động đã bị Niết Bàn Ma Viêm làm cho luống cuống tay chân, nó mới vung móng lên, một quầng sáng màu trắng đục ngưng tụ lại thành phù văn bỗng bắn ra từ Thạch phù.
- Vút!
Quầng sáng trắng tự như tấm lưới bay tới bao trùm lấy Niết Bàn Ma Viêm.
Phụt phụt!
Vào khoảnh khắc hai thứ tiếp xúc, sức mạnh khiến mọi vật tan chảy của Niết Bàn Ma Viêm không còn nữa. Tuy ánh sáng trên phù văn rất chập chờn nhưng xung thế của Niết Bàn Ma Viêm đã bị chặn lại một cách kỳ lạ.
- Phong!
Tiểu điêu thấy vậy, mắt lóe sáng, móng vuốt vung lên, phù văn mở rộng, giống như phong ấn trùm lấy Niết Bàn Ma Viêm.
Bị phù văn bọc lấy, sức mạnh cuồng bạo trên Niết Bàn Ma Viêm dần trở nên yên tĩnh, rõ ràng sức mạnh của của Thạch phù có thể áp chế lực dung hóa của Niết Bàn Ma Viêm.
Tiểu điêu vẫy một cái, Niết Bàn Ma Viêm chầm chậm rơi xuống, cuối cùng lơ lửng trước ánh mắt cảnh giác của Lâm Động.
Lâm Động nhìn chăm chăm vào đốm lửa màu đen trước mặt, sau khi thấy không có gì dị thường hắn mới thở phào, mắt ánh lên vẻ mừng rõ. Quá trình thu phục Niết Bàn Ma Viêm rõ ràng đã thuận lợi hơn những gì hắn tưởng.
- Có Thạch phù phong ấn, có thể áp chế được Niết Bàn Ma Viêm, sau này khi giao chiến gọi nó ra, dù là Liễu Bạch cũng phải thảm hại.
Tiểu điêu đắc ý nói.
Lâm Động gật gù. Thứ này chỉ xuất hiện sau khi xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ ba, mức độ lợi hại của nó không cần nói cũng biết, nếu sử dụng tốt thì đây đúng là thứ vũ khí lợi hại.
Trong cuộc tranh đoạt sắp tới, chắc chắn sẽ gặp phải những đối thủ khó đối phó, muốn chống lại nếu không có chút thủ đoạn thì e là sẽ thịt nát xương tan.
Lâm Động cầm Niết Bàn Ma Viêm đã bị Thạch phù phong ấn, rồi búng tay một cái, chỉ thấy một sợi lửa đen mảnh tách ra.
Phừng!
Sợi lửa đó vừa xuất hiện, Niết Bàn Hỏa mù mịt ở xung quanh đột ngột cháy càng mạnh hơn, mơ hồ có cảm giác như Lâm Động đã dung hợp với biển lửa này.
- Đi thôi!
Lâm Động vười, thúc động một ít Niết Bàn Ma Viêm bao bọc lấy hắn và Tiểu Viêm, rồi như biến thành thể thống nhất với biển lửa, bay đi với tốc độ nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Đây vốn ở một biển Niết Bàn Hỏa, còn Niết Bàn Ma Viêm chính là sự tồn tại hơn Niết Bàn Hỏa một bậc. Có nó, sức mạnh của đủ để thiêu cháy Niết Bàn Khí trong cơ thể đã bị triệt để chặn ở ngoài cơ thể Lâm Động. Hơn nữa, Lâm Động trong biển lửa đó như cá gặp nước, tốc độ nhanh tới mức dù có bay qua người khác cũng không bị phát hiện.
Quan trọng hơn là, có Niết Bàn Ma Viêm này ngăn cách, vô số những quả cầu Niết Bàn Hỏa Lôi và những sự tấn công ngầm nào đều mất tác dụng với Lâm Động. Hắn hiện giờ đã như biến thành một ngọn lửa trong biển lửa.
Bay càng xa, Lâm Động cảm thấy nhiệt độ dường như thấp hơn, hắn lập tức phấn chấn hẳn, sắp vượt qua Niết Bàn Phần Thiên Trận rồi.
- Hửm?
Trong biển lửa, hai thân ảnh được bao bọc bởi ngọn lửa bay đi như chớp. Bỗng nhiên, ngọn lửa rung lên, một tia nhìn bắn về bên trái, ở đó trong biển lửa xuất hiện một vùng chân không, mà trong đó có một đạo hắc ảnh đang đứng giữa không trung.
Lâm Động nhìn về thân ảnh đã tạo ra một vùng chân không trong Niết Bàn Phần Thiên Trận này, đặc biệt sau khi cảm nhận được sức mạnh tỏa ra từ người đó, đồng tử của hắn lập tức thu nhỏ lại.
- Lâm Động, cẩn thận!
Tiểu điêu bỗng kêu lên, Lâm Động có thể thấy được trong đó có sự thất kinh hiếm có.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius