M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo thờ ơ lạnh nhạt, cảm thụ được ba vị nói chuyện trong tinh thần hải của mình, thực có chút kì quái.
Trụ sở Minh Đức Đường dưới đất, một mảnh hỗn độn, trừ cường giả Minh Đức Đường đuổi theo, một nhóm người lưu lại tu vi kém hơn cũng bắt đầu cứu người bị thương.
Hoắc Vũ Hạo hiển nhiên cũng trong số được cứu sống, hắn bị phát hiện rất nhanh, sau khi xác định hắn còn sống thì được đưa lên một mảnh đất an toàn. Hắn cũng giả bộ bất tỉnh, ít nhất tạm thời là an toàn.
-Tuyết Nữ, ta giúp ngươi ngưng tụ lực căn nguyên. Có lẽ, ngươi còn có cơ hội khôi phục.
Băng Đế vừa nói liền khống chế Hồn Lực Băng Hệ của Hoắc Vũ Hạo đến trợ giúp Tuyết Đế nén lực căn nguyên thành chất lỏng trong suốt.
Nhưng Băng Đế liền thấy bất thường, bởi vì bây giờ nó đã không còn bị khống chế dễ dàng như trước.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
-Băng Đế, ta không phải là muốn xem kịch! Ta sợ mạo muội ra tay lại bị Tuyết Đế hiểu lầm.
Tuyết Đế quả thật có chút hiểu lầm, sau khi cảm thụ được hơi thở của Hoắc Vũ Hạo nàng giật mình nói:
-Băng Nhi, ngươi, ngươi sống nhờ trong thần thể nhân loại? Làm sạo ngươi lại hạ mình như vậy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Di, là ngươi. Có phải chính ngươi đã phá vỡ Phong Thần Đài thả ta ra?
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:
-Nhưng khi đó ngươi lấy oán trả ơn, ngay cả ta cũng bị đông cứng. Nếu không phải có lực lượng của Băng Đế, chỉ sợ ta cũng biến thành một tượng băng rồi.
Tuyết Đế cả giận nói:
-Nhân loại các ngươi không có một người nào tốt. Ta không cần ngươi giúp.
Băng Đế thở dài một tiếng, nàng biết, Tuyết Đế tính tình đa nghi, không ai có thể làm nàng thay đổi, trước tiên chỉ có thể nói rõ ràng mọi chuyện với nàng mới được.
Lập tức, nàng tận lực kể lại chuyện mình gặp được Hoắc Vũ Hạo cùng Thiên Mộng Băng Tàm thế nào, hơn nưa bị Thiên Mộng Băng Tàm thuyết phục, trở thành Vũ Hồn thứ hai của Hoắc Vũ Hạo.
Tuyết Nữ im lặng nghe, tâm tình của nàng bị chấn động lớn. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng nhân cơ hội này, dưới sự chỉ đạo của Băng Đế, vận dụng Hồn Lực Cực Hạn Chi Băng của mình trợ giúp Tuyết Đế ngưng tụ lực căn nguyên còn lại thành một viên tiểu châu trong suốt, ổn định trong đan điền của mình.
Cảm giác Tuyết Đế hiện tại giống như Y Lai Khắc Tư lúc trước, chỉ còn lại că nguyên thần thức. Đỡ hơn so với Y Lai Khắc Tư là thần thức của nàng đầy đủ, không phải mảnh nhỏ. Nhưng theo cấp độ thần thức thì Tuyết Đế không thể so sánh cùng Y Lai Khắc Tư. Nếu như trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo không có Hồn Lực Cực Hạn Chi Băng thủ hộ, chỉ sợ lực căn nguyên của nó đã bắt đầu bốc hơi, tiêu tán.
-Băng Nhi, không ngờ ngươi lại lựa chọn con đường này.
Tuyết Đế nghe Băng Đế kể xong, không khỏi thở dài một tiếng, tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại.
Băng Đế cười khổ nói:
-Ta cũng không có biện pháp a! Nếu không phải đã đến thời điểm cuối cùng, cho dù còn một tia cơ hội ta cũng sẽ không nguyện ý giao vận mệnh của mình cho người khác. Mà bây giờ, ta chỉ có thể toàn lực trợ giúp Vũ Hạo, hi vọng có một ngày hắn có thể đi đến bước đó...
Tuyết Đế nói:
-Thiên Mộng.
-Hả... ta đây, ta đây.
Thiên Mộng Băng Tằm tung tăng xuất tràng.
Tuyết Đế nói:
-Không ngờ ngươi lại có tình có nghĩa, sau khi thành công vẫn còn nhớ đến Băng Nhi. Như vậy, Băng Nhi đi theo ngươi coi như cũng không thiệt. Sau này ngươi chiếu cố nàng cho tốt.
-Được, được.
Thiên Mộng Băng Tàm liên tục gật đầu đồng ý.
-Tuyết Nữ, ngươi muốn làm gì?
Băng Đế giật mình:
Tuyết Nữ, ngươi thật sự không muốn cùng ta đi con đường giống nhau sao?
Tuyết Đế cười khổ:
-Không phải ta không muốn, mà là không thể. Tình huống của ngươi khác với ta. Ta đã lựa chọn trùng tu thành người, lực lượng bị áp chế trong lực căn nguyên, nếu ta trùng tu thành công thì phần lực lượng này sẽ dần dần phóng thích ra thân thể của ta, lại hóa thành lực lượng của ta. Mà bộ phận lực lượng còn lại bây giờ, ngươi thấy nhân loại này có thể chịu được lực lực nén căn nguyên đó sao?
-Hơn nữa lúc trước là Thiên Mộng để lại cho ngươi một cái Vũ Hồn vô chủ cho ngươi có thể dung nhập. Nhưng hiện tại ta làm gì có? Ta lưu lại, liền trở thành một quả bom hẹn giờ. Một khi bùng nổ, không chỉ nhân loại này chết, hai người các ngươi cũng phải chết. Không có bản thể, lực căn nguyên của ta liền rơi vào trạng thái cực kỳ không ổn định, lúc nào đều có thể bùng nổ.
Tuyết Đế sau khi nghe Băng Đế giải thích xong, kỳ thật nàng cũng động tâm. Nàng thừa nhận, con đường mà Thiên Mộng Băng Tàm chọn đối với hồn thú đã đi đến đáy như bọn họ là một cơ hội không tồi. Một khi Hoắc Vũ Hạo thành thần, bọn họ có thể được giải thoát. Nhưng vấn đề trước mắt là tình huống của nàng cùng Băng Đế không giống nhau. Nơi này căn bản không có vị trí của nàng, một khi dung hợp thất bại thì mọi người đều phải chết.
Băng Đế trầm mặc. Đúng vậy a! Chính mình đưa Tuyết Đế tới, nhưng làm sao để giúp nàng được đây? Nàng cũng có thể cảm thấy được lực căn nguyên của Tuyết Đế cực kỳ không ổn định. Hiện tại Tuyết Đế có thể nói là đã mất kiểm soát lực căn nguyên của mình, một điều không tốt, lại chỉ toàn tai vạ a!
-Thiên Mộng. Làm sao bây giờ? Ngươi nghĩ biện pháp đi.
Băng Đế không nhịn được nói với Thiên Mộng Băng Tằm.
-Ta...
Thiên Mộng Băng Tằm cười khổ:
-Ta có thể có biện pháp gì? Tuy rằng xét tu vi, lúc trước ta cao hơn các ngươi. Nhưng trên thực tế, năng lực của ta kém các ngươi không chỉ là một điểm. Tình huống trong thân thể Vũ Hạo các ngươi đều cảm nhận được, tiềm năng của hắn đã bị chúng ta từng bước khai mở, nhưng nếu muốn thừa nhận lực căn nguyên của Tuyết Đế là không có khả năng.
Băng Đế vội hét to:
-Một chút biện pháp cũng không có sao?
Thiên Mộng nói:
-Nếu Tuyết Đế có thể khống chế được lực lượng của mình, chúng ta phong ấn chặt năng lực hấp thu của Vũ Hạo, sau đó hóa thành Vũ Hồn Hồn Hoàn thứ hai của ngươi thì hẳn là cũng có cơ hội bảo trụ trí tuệ. Nhưng mà, cảnh giới của Tuyết Đế cao hơn ngươi, nếu dung nhập biến thành Vũ Hồn của ngươi, tất sẽ bài xích lẫn nhau, đó cũng không phải trò đùa. Hơn nữa, hiện tại Tuyết Đế căn bản không thể khống chế lực lượng căn nguyên của mình!
Băng Đế quả quyết nói:
Như thế này được không? Ta rút lực lượng của mình đi, nhường Tuyết Nữ dung nhập vào Vũ Hồn băng, tiếp nhận vị trí của ta.
Thiên Mộng bất đắc dĩ trả lời:
-Ngươi cho đây là trò chơi sao? Nói nhường là có thể nhường? Lực lượng của ngươi cùng ta sinh ra Vũ Hồn băng đã hoàn toàn dung hợp thành một thể. Không có Vũ Hạo đồng ý, ngươi c không có khả năng rút đi lực lượng của mình. Coi như ngươi có thể rút ra thì kết quả là Vũ Hồn băng thoát phá, mọi người chết cùng nhau.
Giọng nói của Tuyết Đế trở nên nhu hòa hơn rất nhiều:
-Băng Nhi, đừng như vậy. Kỳ thật, chúng ta sống trên thế giới này đã mười mấy vạn năm, ta còn sống lâu hơn ngươi. Lúc ta mới sinh, trên thế giới này thậm chí còn không có nhân loại. Tử vong đối với chúng ta đáng sợ đến vậy sao? Ta không cảm thấy thế. Có lẽ, đây chỉ là một cái đích mới để bắt đầu thôi. Nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta có thể hóa thành giới tính khác nhau, khi đó, ta nhất định sẽ cưới ngươi...Đừng! Băng Nhi.
Vừa nói, lực căn nguyên của Tuyết Nữ ở trong đan điền của Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng thoát ra khỏi cơ thể giống như một chú cá luồn lách bới ra ngoài, Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo không thể trụ nổi lực lượng đó nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nó thoát ly thân thể mình.
Thiên Mộng Băng Tằm trợn mắt há mồm:
-Tình huống gì thế này? Băng Đế, ngươi cùng Tuyết Đế chẳng lẽ...
-Câm miệng!
Băng Đế hét lên một tiếng, trong thanh âm đã có tiếng khóc nức nở.
-Tuyết Đế, ngươi đừng đi, chúng ta còn có biện pháp khác.
Tuyết Đế than nhẹ một tiếng.
-Ta phải đi. Ta cũng không biết mình còn có thể áp chế lực căn nguyên này bao lâu. Sau khi ta đi, các ngươi cũng nên mau chóng rời khỏi nơi này, một khi lực căn nguyên của ta bùng nổ, có thể khủng bố hơn cả vừa rồi. Băng Nhi à, Thiên Mộng cũng tốt lắm, sau này đối tốt với hắn.
-Ngươi cần phải đi!
Ở thời khắc sinh li tử biệt thì một giọng nói già nua vang lên, trí tuệ thứ tư trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng lên tiếng.
-Y lão!
Băng Đế giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng.
-Y lão, ngài giúp đỡ Tuyết Nữ đi. Chỉ cần ngài giúp đỡ nàng sống sót, muốn ta làm cái gì cũng được.
Y Lai Khắc Tư cười nhạt:
-Từ bỏ linh hồn của ngươi cũng được sao?
Băng Đế ngây ngốc một chút rồi gật đầu chắc chắn:
-Có thể.
Y Lai Khắc Tư trầm mặc một lát rồi lên tiếng:
-Ta dường như vừa cảm nhận được gì đóì. Các ngươi hiện hình ở Tinh Thần Hải đi. Chuyện này còn cần Vũ Hạo làm chủ. Dù sao, chúng ta đều sống nhờ ở trong thân thể của hắn.
Tinh thần dao động mạnh mẽ, bên trong tinh thần hải của Hoắc Vụ Hạo xuất hiện một mảnh hải dương màu vàng không bờ không bến.
Băng Đế biến thành hình dáng Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Thiên Mộng Băng Tằm vẫn là bộ dáng Đại Trùng Tử có mười Hồn Hoàn màu vàng nhấp nháy trên thân, đi đến bên người Băng Đế.
Hình dáng của Tuyết Đế lại khiến Hoắc Vũ Hạo rung động một phen.
Bộ dáng của nàng là nhân loại, một có gái mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc trắng tinh dài đến chân, đôi mắt màu xanh lam linh hoạt, kỳ ảo thông suốt như có thể nhìn thấu hết thảy thế gian. Thân thể nàng mềm mại thon dài lại hoàn mỹ không tì vết, váy dài màu trắng, mặc dù không có một chút trang sức nào nhưng lại làm nàng có vẻ thanh khiết, tuyệt sắc.
Cho dù chỉ còn lại lực lượng căn nguyên nhưng thân thể Tuyết Đế sau khi huyễn hóa ra vẫn mềm mại tựa mai nhưng cũng băng hàn như sương.
Hoắc Vũ Hạo ở trong Tinh Thần Hải biến ảo thành bộ dáng bản thể của hắn nhưng thân thể này lại có một vàng hào quang vàng bao quanh.
Thân ảnh Y Lai Khắc Tư hiện ra trong hư không, trên trường bào màu vàng có hoa văn mỹ lệ, đầu bạc, râu bạc trắng, trong tang thương mang theo phong cách cổ xưa, thâm thúy.
Lúc Tuyết Đế nhìn thấy hắn, thân thể rõ ràng chấn động, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm thấy lực căn nguyên của Tuyết Đế xao động.
Y Lai Khắc Tư cũng nhìn Tuyết Đế, ánh mắt bình tĩnh:
-Ngươi là sinh vật có linh thức mạnh nhất mà ta gặp từ sau khi ta đi tới thế giới này. Cho dù Đại Trùng Tử kia tu vi mạnh hơn, nhưng linh thức cũng không thể bằng ngươi. Càng hiếm thấy là linh thức của ngươi của ngươi vô cùng tinh thuần. Không hổ là do thiên địa linh khí thai nghén, Băng Thiên Tuyết Nữ chung linh thiên hạ chi tú.
Ánh mắt Tuyết Đế trong trẻo, lạnh lùng nhìn Y Lai Khắc Tư.
-Nhân loại, ngươi không cần nói với ta những điều vô dụng, ngươi rất mạnh mẽ.
Y Lai Khắc Tư mỉm cười, nếp nhăn xuất hiện trên khuôn mặt già nua.
-Ngươi cảm thấy ta mạnh mẽ bởi vì chúng ta không cùng cấp bậc. Tuy rằng ta chỉ có một tia thần thức nhỏ đi đến thế giới này, nhưng vẫn là thần thức. Cảnh giới của ngươi tuy không thấp, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở cấp bậc linh thức. Linh cùng thần, vốn không cùng một cảnh giới.
Thân thể Tuyết Đế chấn động.
-Ngươi là phân thần của thần?
Y Lai Khắc Tư lắc lắc đầu:
-Không, ta là một nhân loại không muốn thành thần mà thôi. Ở thế giới của ta, thành thần cũng đồng nghĩa đánh mất chính mình. Nhưng ở thế giới này hình như lại không giống vậy. Đáng tiếc bây giờ ta đã mất đi trụ cột để thành thần.
-Nói chuyện của ngươi trước đi. Tình huống hiện tại của ngươi thật dễ xảy ra tai họa. Sau khi mất đi bản thể, linh thức khổng lồ của ngươi sẽ không có vật dẫn, linh Hồn Lực không thể tiếp tục ngụ trong lực lượng căn nguyên, cuối cùng không tránh khỏi bạo phát. Trước mắt thân thể của Vũ Hạo không thể chịu được ngươi bởi vì hiện tại hắn không đủ lớn mạnh. Hiện tại không được, không có nghĩa là tương lai không được. Cho nên, ta đồng ý giúp ngươi, cũng là giúp ta cùng Đại Trùng Tử, Tiểu Hạt Tử.
Có thêm lực lượng của ngươi gia nhập thì trong tương lai, Vũ Hạo tiến tới dễ dàng hơn một ít.
Tuyết Đế thản nhiên nói:
-Ta thà trở về trong lòng thiên nhiên còn hơn kéo dài hơi tàn.
Y Lai Khắc Tư cười nhạt một tiếng"
Không ai bảo ngươi kéo dài hơi tàn. Ta nghĩ tới con đường sau này của ngươi, chẳng qua lúc này thời cơ chưa đến. Trước đó ngươi cần bảo trụ lực lượng của mình, không để nó xói mòn. Trí tuệ cùng linh thức của ngươi sẽ tồn tại.
-Con đường sau này của ta?
Tuyết Đế hơi nghi ngờ, lại có chút tò mò nhìn Y Lai Khắc Tư.
Y Lai Khắc Tư gật đầu, môi mấp máy, tựa hồ nói điều gì, nhưng mà Thiên Mộng, Băng Đế cùng Hoắc Vũ Hạo không nghe được.
Tuyết Đế chăm chú nghe, thật lâu sau, nghi hoặc trong mắt nàng dần dần biến thành kinh ngạc:
-Có thể như vậy sao?
Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói:
-Lão phu cả đời không nói dối, ta nắm chắc bảy thành có thể thực hiện. Hơn nữa phong ấn lực lượng căn nguyên, linh thức cùng trí tuệ của ngươi thì có thể ở lại Tinh Thần Hải giống Đại Trùng Tử, Tiểu Hạt Tử. Một mặt củng cố linh thức của ngươi, một mặt làm ngươi trở nên quen thuộc với nơi này. Đợi Vũ Hạo đột phá bảy Hồn Hoàn, lúc đó cũng chính là cơ hội tiến hóa.
-Tuyết Nữ, o83 lại đi, ta xin ngươi.
Băng Đế tiến đến bên người Tuyết Đế, hạt vĩ thật dài nhẹ nhàng cọ lên chân thon dài của nàng.
-Đúng vậy, lưu lại đi.
Thiên Mộng Băng Tàm cũng rất tự nhiên vội vàng tiến đến, nhưng mà hắn chưa kịp đến gần Tuyết Nữ thì đã bị Băng Đế dùng Băng Đế Chi Ngao quất bay.
Ánh mắt Tuyết Đế chuyển về phía Hoắc Vũ Hạo, trong đôi mắt màu băng lam lộ ra vẻ phức tạp.
Vào lúc này, Hoắc Vũ Hạo không biết nên làm thế nào. Hắn chân thành nhìn Tuyết Đế"
-Tuyết Đế, xin chào. Tuy rằng ta không biết Y Lão nói những gì. Nhưng mà, ta thật sự hi vọng ngươi có thể lưu lại. Ta không thể đảm bảo tương lai nhất định sẽ đạt tới cái đích mà các ngươi hi vọng, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức. Ngươi là con cưng của thiên nhiên ( sủng nhi của tự nhiên - biên ), nêni không nên chết dễ dàng như vậy. Giống như Thiên Mộng, Băng Đế, ngươi lưu lại, ta sẽ coi ngươi là bằng hữu, đồng bọn, thậm chí là thân nhân.
Tuyết Đế lưu lại, đối với hắn hiển nhiên là trăm lợi mà vô hại. Tuy rằng Hoắc Vũ Hạo không biết Y Lão nói gì với Tuyết Đế, nhưng hai chữ tiến hóa kia hắn nghe rất rõ. Hơn nữa, nương theo thực lực của hắn không ngừng tăng lên, khả năng khống chế thân thể của mình càng tăng lên. Mấy sinh mệnh trí tuệ trong cơ thể cũng đã không thể mạnh mẽ khống chế thân thể hắn.
Tuyết Đế trước khi hóa thân thanh phôi thai nhân loại, tu vi có thể đã gần bảy mươi vạn năm a! Coi như nàng tự bạo bản thể của mình, nhưng theo lời nàng vừa nói, chủ yếu lực lượng của nàng đều bị phong ấn trong căn nguyên. Trong tương lại nhất định sẽ trợ giúp mình không ít. Hơn nữa, quan hệ giữa Tuyết Đế với Băng Đế vô cùng mật thiết, Tuyết Đế lưu lại, Băng Đế cũng vui vẻ.
Cuối cùng thì khát vọng sinh tồn vẫn chiến thắng nội tâm cao ngạo, Tuyết Đế thoáng nhìn ánh mắt mong đợi của Băng Đế, hơi khó khăn rồi chậm rãi cúi đầu.
Băng Đế lập nói sang vấn đề khác:
-Tuyết Nữ, ngươi làm như thế nào? Lấy tu vi đã gần bảy mươi vạn năm của ngươi, lẽ ra không thể trùng tu thành người a! Hơn mười vạn năm, lực lượng của chúng ta không thể ngụ trong phạm vi phong ấn, coi như muốn bỏ qua lực lượng của mình cũng không được. Ngươi làm sao thành công trung tu thành người?
Tuyết Đế nói:
-Bởi vì ta gặp một gốc Tuyết Liên mười vạn năm. Tuyết Liên khó tự khai mở linh trí, nhưng lại có được tinh hoa của thiên địa rất tinh thuần, ta lấy gốc Tuyết Liên mười vạn năm làm vật dẫn, hoàn thành phong ấn căn nguyên của mình, bắt đầu trùng tu thành người. Nhưng không ngờ tới, vận khí lại kém tới cực điểm, đụng phải một gã xâm nhập vào trung tâm cực bắc của chúng ta, bị hắn nhân cơ hội phong ấn vào trong Phong Thần Đài.
Băng Đế chợt nói:
-Thì ra là thế. Khó trách ngươi có thể lựa chọn con đường này, thật sự là đáng tiếc...
Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói:
Tuyết Nữ, linh thức của ngươi bởi vì lực lượng phong ấn trong căn nguyên quá khổng lồ mà không ổn định, chúng ta cần bắt đầu ngay lập tức.
Tuyết Đế tuy cao ngạo, nhưng một khi đã lựa chọn cũng sẽ không do dự liền gật đầu:
-Vậy làm phiền ngươi.
Y Lai Khắc Tư nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tuyết Đế, tay phải nhiếp không một cái, nhất thời Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hoảng hốt, Tinh Thần Hải như sôi trào, vô số điểm sáng màu vàng chói lọi ngưng kết thành sao trời tụ tập về hướng Y Lai Khắc Tư.
Một thanh pháp trượng thon dài màu vàng dần thành hình. Lúc nó thành hình, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm thấy suy yếu mãnh liệt.
Y Lai Khắc Tư không giống với tình huống của Thiên Mộng, Băng Đế. Hắn chỉ dung nhập vào cơ thể của Hoắc Vũ hạo một tia thần thức nhỏ. Bởi vậy, hắn muốn thi triển dạng năng lực gì đều cần dựa vào lực lượng của Hoắc Vũ Hạo. Dưới tình huống như vậy, vô luận hắn thi triển năng lực gì đều phải trong phạm vi mà Hoắc Vũ Hạo thừa nhận được.
Thanh pháp trượng ngưng tụ lúc này tất nhiên là tiêu hao Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo trên phạm vi lớn.
Pháp trượng vào tay, khí chất của Y Lai Khắc Tư biến đổi, một loại thần thánh, cao quý khó hình dung phát ra.
Tiếng ngâm xướng trầm thấp vang lên, một loạt chú ngữ huyền ảo thốt ra từ trong miệng Y Lai Khắc Tư. Lúc mới bắt đầu, thanh âm của hắn vô cùng trầm thấp, dần dần, thanh âm của hắn bắt đầu vang dội ở trong Tinh Thần Hải.
Thanh âm uy nghiêm khiến người ta cảm thấy một ý rộng rãi tối cao. Thiên Mộng, Băng Đế đều phủ phục, bất động tại chỗ, Tuyết Đế thì đã nhắm hai mắt lại, nghiêm túc cảm thụ.
Hoắc Vũ Hạo là người duy nhất cảm thấy thống khổ, cảm giác suy yếu ngày càng mạnh. Hắn thậm chí hoảng sợ nhìn, Tinh Thần Hải nguyên bản mênh mông vô bờ nhưng khô héo với tốc độ kinh người, Tinh Thần Lực nhanh chóng giảm bớt.
Hắn đoán cấp bậc của Y Lão rất cao, nhưng lúc này hắn mới biết, cấp bậc của Y Lão vượt xa phán đoán của mình. Hoắc Vũ Hạo đoán được từ phản ứng của Băng Tuyết Nhị Đế cùng với Thiên Mộng Băng Tàm.
Sự cao ngạo của Tuyết Đế lúc trước nhanh chóng tan biến khi Y Lão bắt đầu niệm câu thần chú, thay vào đó là một phần chăm chú, mơ hồ còn mang theo vài phần sùng kính.
Nếu Y Lão không chỉ là một tia thần thức nhỏ, mà là bản thể thì mạnh mẽ đến mức nào a! Chỉ sợ Cực Hạn Đấu La cũng không thể so sánh với hắn.
Trong khi suy yếu, sự tín niệm trong nội tâm của Hoắc Vũ Hạo không ngừng tăng cường. Trận chiến lúc trước của Minh Đức Đường cùng Bản Thể Tông làm hắn một lần nữa cảm thấy mình thật nhỏ bé. Độ chấn động của loại chiến đấu này, trước mắt hắn xa xa không thể tiếp xúc. Ngay cả Tinh Thần Tham Trắc của hắn cũng không thể phóng xuất ra ngoài trong độ chấn động của loại chiến đấu này.
Trong bạn cùng lứa tuổi, có lẽ mình đã là người nổi bật, nhưng so sánh với cường giả chân chính thì vẫn còn kém quá xa, quá xa.
Thanh âm của Y Lão trước sau vẫn trầm thấp như vậy, Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo vào lúc này có lẽ cũng chấn động theo nhịp điệu niệm chú của hắn. Trong Tinh Thần Hải, không ngừng tỏa ra ánh sáng hoặc sáng hoặc tối. Thần trí của Hoắc Vũ Hạo đã suy yếu cũng theo đó mà dần dần sa vào trạng thái bán hôn mê.
Đúng lúc này, một con mắt lớn màu vàng chậm rãi mở ra ở trong Tinh Thần Hải, một cột sáng màu vàng hóa thành ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi trong người Hoắc Vũ Hạo, nhất thời làm hắn hỗn loạn, ý thức lâm vào bóng tối.
Thanh âm của Y Lão tựa hồ bị ngăn cách với bên ngoài, mà cột sáng màu vàng cũng bắt đầu tản mát ra nhiều điểm kim quang, một lần nữa chiếu sáng Tinh Thần Hải.
Không thể nghi ngờ, Vận Mệnh Nhãn này chính là đến từ Nhị Thức Hạii. Thần thức của Hoắc Vũ hạo thanh tỉnh, đúng là Vận Mệnh Lực.
Vẫn còn cảm giác suy yếu như trước, nhưng thần trí đã trở lại trạng thái thanh tỉnh, Hoắc Vũ hạo cảm thấy, Y Lão đã không phải chỉ đơn thuần ngâm xướng.
Pháp trượng màu vàng ở trong tay Y Lai Khắc Tư múa may, một đoàn quang mang màu vàng sáng rọi, giống như thủy tinh tách ra ở đỉnh pháp trượng, một đám phù văn kỳ dị bắt đầu xoay vòng quanh, mỗi một phù văn thần bí xuất hiện liền bay về phía Tuyết Đế, khắc trên trán của nàng. Sau khi phù văn dần dần nhạt đi, dung nhập vào trong trán Tuyết Đế thì phù văn thứ hai vừa lúc ngưng tụ thành hình, lại bay đi, dung nhập. Cả quá trình thuận lợi như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động dị thường.
Cảm giác suy yếu biến mất, Y Lai Khắc Tư tựa hồ đã lấy đủ lực lượng, phù văn màu vàng xuất hiện với tốc độ nhanh hơn, thân thể Tuyết Đế trắng tinh nhiều thêm một tầng quang mang màu vàng, mà thần thức căn nguyên của nàng đang dao động kịch liệt cũng ổn định lại một cách thần kỳ.
Hoắc Vũ Hạo có thể cảm thấy, trong đan điền của mình, hạt châu trong suốt lúc này bên ngoài có một tầng màu vàng, ngăn cách toàn bộ năng lượng bên trong hạt châu với bên ngoài.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, giống như khóa chặt lực lượng lúc nào cũng có thể thoát phá ra. Mà biểu tình trên mặt Tuyết Đế cũng càng ngày càng bình tĩnh. Khí chất trong trẻo lạnh lùng lúc trước cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo tựa hồ có thứ gì đó kỳ quái bị thiêu đốt, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chính hắn cũng không rõ mình đến cuối cùng làm sao hiểu ra, nhưng ở trong trạng thái này, hắn đắm chìm trong Tinh Thần Hải của mình, ý thức dần dần tiến vào trạng thái minh tưởng.
Minh Đức Đường.
Đứng ở bên trong trụ sở dưới đất, Kính Hồng Trần cắn mạnh răng, mọi thứ trước mắt thấy mà đau lòng.
Cả trụ sở dưới đất như vừa trải qua một trận động đất, nơi nơi đều là một mảnh hỗn độn, bàn thí nghiệm trân quý còn lành lặn không đến một phần ba, còn lại bị phá hư đến không còn hình dạng. Các loại kim loại hiếm tùy ý cũng có thể nhìn thấy vương vãi khắp nơi, toàn bộ trụ sở dưới đất hoàn toàn bị phá hủy.
Khiến cho Kính Hồng Trần uất ức là trụ sở dưới đất bị ảnh hưởng bởi chấn động cao độ của chiến đấu lúc trước, một mảnh địa thế đã bắt đầu không ổn định, có khả năng bị sụp xuống. Hiện tại hắn đang chỉ huy người gia cố trụ sở dưới đất, ổn định trước rồi nói sau.
Minh Đức Đường từ khi sáng lập tới nay, chưa bao giờ chịu tổn thất nặng nề như thế này. Không nói đến người bị chết, nguyên vật liệu tổn thất đều là con số thiên văn. Minh Đức Đường chính là công sức của hắn a! Chính là cơ sở nghiên cứu Hồn Đạo Khí của đế quốc Nhật Nguyệt a! Đảm nhiệm trọng trách chế tạo Hồn Đạo Khí cao cấp. Coi như lấy địa vị của hắn ở đế quốc Nhật Nguyệt, xảy ra sự cố lớn như vậy cũng vẫn là bụng làm dạ chịu, về phía hoàng thất, hắn nhất định phải chịu áp lực cực lớn.
-Bản Thể Tông, Bản Thể Tông!
Hai mắt Kính Hồng Trần như phun ra lửa. Truy kích không có kết quả, Tông chủ Bản Thể Tông Độc Bất Tử đã làm nổ sụp các thông đạo. Người của Bản Thể Tông bỏ đi không một dấu vết.
Kính Hồng Trần điều động quân đội, toàn thành giới nghiêm. Nhưng trong lòng hắn rất rõ điều này thật sự không có ý nghĩa gì. Lấy thực lực của các cường giả Bản Thể Tông, làm sao quân đội có thể ngăn cản được?
-Đường chủ.
Thanh âm của Lâm Giai Nghị hơi run, đi tới bên người Kính Hồng Trần, cúi đầu không dám nhìn hắn.
-Tình hình ra sao?
Kính Hồng Trần cố hết sức làm tâm tình của mình trở nên bình tĩnh.
Lâm Giai Nghị cúi đầu nói:
-Kho hàng bên kia hoàn hảo, không mất cái gì, Hồn Đạo Khí cao cấp đều còn đủ.
Nghe hắn nói như thế, Kính Hồng Trần thở phào một hơi, cuối cùng cũng nghe được một tin tốt. Mục đích của Bản Thể Tông cính là phôi thai hồn thú mười vạn năm. Bọn hắn dám điều động toàn bộ lực lượng đến đánh bất ngờ, thù này, nhất định phải báo.
-Nhưng mà...
Lâm Giai Nghị mới nói ra hai chữ khiến lòng Kính Hồng Trần lại trở nên nặng nề.
Hắn quay đầu lại nhìn thuộc hạ đắc lực của mình:
-Nhưng là cái gì? Đừng có dông dài, nói rõ ràng.
Lâm Giai Nghị cắn răng một cái, thanh âm run rẩy:
-Nhưng mà thí nghiệm thể số một mất tích...
-Cái gì?
Kính Hồng Trần chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã sấp xuống, Lâm Giai Nghị vội đỡ lấy hắn.
Kính Hồng Trần cảm thấy giống như trời sập, ngực như bị đè nặng, phảng phất như sắp tắt thở.
-Ngươi...ngươi nói lại lần nữa.
Lúc này, thanh âm của hắn cũng trở nên run rẩy.
Lâm Giai Nghị run giọng:
-Thí nghiệm thể số một mất tích...Đường chủ.
Kính Hồng Trần "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống người Lâm Giai Nghị.
Thí nghiệm thể số một có nghĩa như thế nào? Có nghĩa thành tựu nghiên cứu Hồn Đạo Khí tối cao của cả Minh Đức Đường, cho dù chỉ là bán thành phẩm, nhưng tương đương với kết tinh từ ngàn năm nay của đế quốc Nhật Nguyệt ở phương diện Hồn Đạo Khí a!
Sắc mặt Kính Hồn Trần tái nhợt, trong mắt Lâm Giai Nghị cũng đầy vẻ sợ hãi. Chuyện Minh Đức Đường bị đánh lén tạo thành tổn thất nặng nề còn có thẻ bằng uy vọng của mình ở đế quốc Nhật Nguyệt áp xuống, nhưng thí nghiệm thể số một bị trộm bọn hắn trăm triệu lần không đảm đương nổi. Chuyện này đã quan hệ đến đại sự an nguy của quốc gia.
Thở sâu, miễn cưỡng ngăn chặn khí huyết dâng lên trong cơ thể mình, Kính Hồng Trần thấp giọng nói:
-Chuyện này còn có ai biết?
Lâm Giai Nghị vội vàng lắc đầu, nói:
-Là ta tự mình đi phòng thí nghiệm số một kiểm tra. Sau khi phát hiện thí nghiệm thể số một mất tích, ta lập tức phong bế cửa phòng thí nghiệm số một, đổi mật mã mở cửa. Hồi báo cho ngài.
Kính Hồng Trần miễn cưỡng bình phục một chút tâm tình của mình, nói:
-Làm tốt lắm. Chuyện này không thể để cho bất kì ai biết.
-Vâng.
Lâm Giai Nghị vội vàng đáp một tiếng. Sắc mặt Kính Hồng Trần lúc hồng lúc trắng, trong lòng hận Bản Thể Tông cực kỳ. Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn là thí nghiệm thể số một ẩn chứa số lượng kỹ thuật khoa học rất cao, cũng không phải có thể tùy ỳ sử dụng. Mà một khi một khi bản thể bị tháo dỡ, lập tức liền tự bạo. Cái này chính là dự phòng bị trộm, lựa chọn lúc trước thật chính xác.
Nhưng dù sao số kim loại quý hiếm bị tổn thất vẫn là một con số rất lớn, may mắn là Minh Đức có quyền tự chủ cực cao, chỉ cần chuyện này không bại lộ thì vẫn còn có hi vọng vãn hồi.
Cố đứng thẳng dậy, tuy tính tình Kính Hồng Trần nóng nảy nhưng lúc gặp phải tình thế nguy hiểm hắn lại vô cùng tỉnh táo.
-Giai Nghị, truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ người hôm nay có mặt đều ngậm miệng, bất kỳ người nào dám truyền việc hôm nay ra ngoài, giết không tha.
-Phái người đến toàn bộ phòng đấu giá cỡ lớn trong nước, chú ý các đấu giá hội cao cấp, nếu phát hiện thí nghiệm số một xuất hiện, không tiếc giá gì lập tức thu hồi.
-Lấy danh nghĩa Minh Đức Đường, phát ra nhiệm vụ tuyệt sát cho Công hội Dong binh, Công hội Sát thủ. Treo giải thưởng toàn bộ người của Bản Thể Tông.
Nói tới đây, Kính Hồng Trần dừng lại một chút rồi tiếp tục:
-Ngoại trừ đệ tử Minh Đức Đường bị thương, khẩn cấp động viên thành viên thuộc Minh Đức Đường còn khỏe mạnh, không tiếc hết thảy mau chóng tu sửa trụ sở dưới đất. Ngươi nói cho mấy vị trưởng lão, phiền bọn hắn xây dựng lại công tác phòng ngự Minh Đức Đường. Không thể xuất hiện bất kỳ góc chết nào! Hiểu chưa?
-Dạ.
Lâm Giai Nghị vội vàng đáp. Thấy Kính Hồng Trần đã khôi phục lại, trong lòng hắn cũng yên lòng.
Kính Hồng Trần giống như đột nhiên nhớ ra cái gì liền gấp giọng hỏi:
-Trao đổi sinh của Học viện Sử Lai Khắc thế nào? Nhất là cái tên kêu Hoắc Vũ Hạo. Hắn có bị thương vong trong lần chiến đấu này không?
Lâm Giai Nghị cũng là người tâm tư tỉ mỉ, sớm đoán được Kính Hồng Trần sẽ hỏi điều này, lúc trước đã kiểm tra.
-Bên Học viện Sử Lai Khắc, Phàm Vũ, Hòa Thái Đầu ra ngoài tiến hành thí nghiệm Hồn Đạo Khí, không ở trong căn cứ. Đệ tử khác cũng đều thí nghiệm ở khu bên ngoài, vụ nổ ban đầu không lan đến bọn hắn. Bọn hắn đều rất giảo hoạt, nhanh chóng lui lại tới nơi an toàn, không hề tham gia chiến đấu. Có mấy người bị thương nhưng thương thế không quá nghiêm trọng. Hoắc Vũ Hạo ở trong hàng ngũ bị thương. Hồn Đạo Sư y liệu của chúng ta đã kiểm tra, hắn tuy rằng bị hôn mê, nhưng thân thể cũng không bị thương quá nặng. Hẳn là bị chấn động mà hôn mê, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể khôi phục.
Kính Hồng Trần nhẹ nhàng thở ra, nói:
-Như vậy là tốt rồi. Nếu người của Học viện Sử Lai Khắc xảy ra chuyện thì thật là họa vô đơn chí. Dặn bọn họ chiếu cố bọn hắn cho tốt, không thể xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Lâm Giai Nghị chần chờ một chút rồi nói:
-Đường chủ, ngài nói chuyện này có thể là Học viện Sử Lai Khắc cấu kết với Bản Thể Tông? Bản Thể Tông làm sao có thể phán đoán chuẩn xác bị trí trụ sở dưới đất của chúng ta, nhất là vị trí của thí nghiệm thể số một với phôi thai hồn thú mười vạn năm. Mà có thể phá vỡ phòng ngự vị trí phôi thai hồn thú mười vạn năm. Chỉ sợ có nội gián!
Kinh Hồng Trần hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
-Đồ đần. Ta còn không biết có nội giám sao? Nhưng cũng không phải Học viện Sử Lai Khắc làm. Trong não của ngươi đều là phân sao? Học viện Sử Lai Khắc chẳng lẽ biết vị trí phôi thai hồn thú mười vạn năm? Bọn hắn thật sự là không vào được khu trung tâm chân chính của Minh Đức Đường. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo còn làm con tin ở chỗ này. Học viện Sử Lai Khắc không ngốc như vậy. Có lẽ bọn hắn biết chuyện này sẽ vỗ tay khen hay, nhưng cũng không phải bọn hắn làm. Ngươi cho rằng quan hệ của bọn họ với Bản Thể Tông tốt lắm sao?
-Được rồi, ngươi mau làm theo chỉ thị của ta, cố hết sức đè nén ảnh hưởng của chuyện này xuống thấp nhất. Ta lập tức tiến cung tiếp kiến Điện Hạ một chút. Thật sự là ý trời khó tránh mà!
Vừa nói, Kính Hồng Trần đã dựng lại tinh thần mạnh mẽ rồi sải bước mà đi.
Cho dù Minh Đức Đường đã cố hết sức áp chế tin tức, nhưng chuyện lớn như vậy làm sao mà có thể giấu diếm được?
Trong vòng vài ngày, tin Minh Đức Đường bị tập kích bất ngờ, tổn thất thảm trọng đã truyền khắp đại lục. Tuy rằng phía chính phủ của đế quốc cũng không nói là ai làm, nhưng theo nhiệm vụ tuyệt sát của Minh Đức Đường đối với Bản Thể Tông cũng đủ để mọi người đoán biết được.
Lập tức toàn bộ đại lục chấn động. Ba quốc gia của Đại lục Đấu La đều vỗ tay khen hay. Tuy rằng bọn hắn không biết Minh Đức Đường tổn thất đến mức nào, nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chắc chắni là chuyện tốt !
Hoàng đế đế quốc Nhật Nguyệt sau khi biết được chuyện này cũng phẫn nộ, vôn thân thể hắn không tốt, bệnh tình lại có xu thế tăng lên. Đường chủ Minh Đức Đường Kính Hồng Trần nhận trừng phạt nghiêm khắc, hàm công tước bị tước. Nếu không phải Từ Thiên Nhiên giải vây cho hắn, chỉ sợ trách phạt càng nặng hơn.
Mà chuyện Minh Đức Đường gặp tập kích vừa truyền ra, giá cả Hồn Đạo Khí cao giai trên đại lục chợt giảm xuống, nhưng giá kim loại hiếm lại tăng lên nhiều. Nhất thời, các phòng đấu giá xôn xao một trận.
Chào các bạn!
Hiện nay bạn Hina đã ngừng dịch bộ này nhưng 4vn vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dịch tiếp. Vấn đề là bọn mình đang rất thiếu người dịch, các bạn nào muốn góp phần giúp bọn mình một tay trong việc tiếp tục TTĐM thì xin liên hệ tại đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=87529
Hoặc add nick: hello_to_bx@yahoo.com : ♥yêu mưa♥ o0o_thanh.tung_o0o@yahoo.com : Phiêu blood_devill@yahoo.com : Goncopius
Sau khi báo danh sẽ có người giúp đỡ các bạn trong việc nhận chương, dịch truyện, đọc convert...
Dịch truyện không hề khó, chỉ cần một chút kiên nhẫn mà thôi, bọn mình lại đang rất thiếu người nên hi vọng được các bạn giúp đỡ tiếp tục theo TTĐM đến cùng!
Bọn mình vô cùng cám ơn!
Bản Thể Tông cũng không im lặng, ngược lại ở đế quốc Thiên Hồn lên tiếng khiển trách, khiển trách Minh Đức Đường vơ đũa cả nắm phát ra lệnh tuyệt sát với bọn họ. Hơn nữa cương quyết biểu thị việc này không liên quan đến Bản Thể Tông. Nếu ai dám có hành động gì nữa, tự gánh lấy hậu quả.
Nhưng vô luận Bản Thể Tông có thừa nhận hay không, sau chuyện này, địa vị của Bản Thể Tông trên đại lục chợt tăng lên, mơ hồ vượt qua Học viện Sử Lai Khắc cùng Minh Đức Đường, có xu hướng trở thành đệ nhất thế lực trên đại lục.
Hoắc Vũ Hạo sau khi tỉnh lại mới biết được những biến động này. Hắn ngủ tròn bốn ngày mới tỉnh lại ở phòng cứu thương. Đây cũng không phải hắn giả vờ, mà là ngủ thật.
Sau khi tỉnh lại, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác kỳ dị, giống như ở trong thế giới tinh thần của mình mở ra một đại môn, trí óc trở nên đặc biệt sáng sủa, một ít áo nghĩa của Vong Linh Ma Pháp trước kia không rõ cũng trở nên rất rõ ràng.
Y Lai Khắc Tư lâm vào ngủ say, Tuyết Đế cũng như vậy. Băng Đế cùng Thiên Mộng nói cho Hoắc Vũ Hạo Tuyết Đế đã hoàn thành phong ấn, lực lượng của nàng phải chờ tu vi của Hoắc Vũ Hạo đột phá đến cấp bậc Hồn Thánh thất hoàn mới có thể phá giải phong ấn. Tuyết Đế cũng chữa trị linh thức của mình trong lúc ngủ say.
Hắn hết thảy vẫn bình thường, tu vi của Hoắc Vũ Hạo cũng không vì Tuyết Đế phong ấn thành công mà gia tăng. Nhưng trong lòng hắn cũng rất chờ mong hai chữ tiến hóa mà Y Lai Khắc Tư nói kia. Tuyết Đế dung hợp với mình như thế nào? Phương diện nào lại tiến hóa lớn đây? Nếu Y Lão không lâm vào ngủ say, hắn thật muốn hỏi rõ ràng.
Bên trong Minh Đức Đường loạn như thế nào cũng không liên quan đến Hoắc Vũ Hạo, nhưng mà, sau khi hắn tỉnh lại, trong lòng hắn vẫn không yên. Dù sao, ngay bên trong Hồn Đạo Khí trữ vật của hắn chính là khối tinh quang ngọc bích Hồn Đạo Khí trữ vật và người kim loại khổng lồ a! Không cần nghĩ cũng biết ý nghĩa của thứ đồ chơi này đối với Minh Đức Đường, Minh Đức Đường chắc chắn sẽ không tiếc đại giới mà tìm kiếm nó.
Hoắc Vũ Hạo lo lắng nhất chính là bọn họ sẽ lục soát Hồn Đạo Khí trữ vật của mọi người. Nếu như vậy, mình thì không thể che dấu rồi.
-Đệ tử không sao rồi, có thể trở về ký túc xá chứ?
Hoắc Vũ Hạo hỏi Y Sinh.
Y Sinh kiểm tra lại thân thể hắn rồi gật đầu:
-Không vấn đề gì. Thật là kỳ quái, đầu óc của ngươi cũng không có dấu hiệu bị chấn động mạnh, sao lại hôn mê lâu như vậy.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
Đệ tử cũng không biết a! Lão sư, phiền ngài một chút, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có người dám tập kích Minh Đức Đường?
-Suỵt!
Không đợi hắn nói tiếp, Y Sinh đã lập tức làm động tác chớ lên tiếng với hắn rồi thấp giọng nói:
-Chuyện này không thể thảo luận. Đường chủ hạ lệnh cấm. Mấy ngày nay trong học viện luôn luôn sợ bóng sợ gió. Toàn bộ đệ tử, lão sư đều được yêu cầu không được rời khỏi học viện.
Mỗi người đều bị học viện kiểm tra. Ngươi là bị hôn mê, nếu không cũng giống như vậy. Ngươi sau khi khôi phục lại thương thế, chúng ta sẽ lập tức báo lên, chờ học viện tiến hành kiểm tra ngươi xong, mới có thể để cho ngươi quay về ký túc xá, ngươi chờ, ta đi kêu người kiểm tra.
Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó a! Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Làm sao bây giờ? Tâm tình Hoắc Vũ Hạo cấp bách, đại não cũng vận chuyển với tốc độ cao.
Kiểm tra? Có thể nhẹ, có thể nặng, Hoắc Vũ Hạo tự nói với mình, hết thảy chỉ là trường hợp xấu nhất. Nghĩ đến đây, hắn quan sát bốn phía, lập tức hành động.
Y Sinh đi không lâu, một lát sau liền dẫn đến một lão sư vẻ mặt nghiêm túc. Hoắc Vũ Hạo ở trong Minh Đức Đường chỉ có một thời gian ngắn, trong trí nhớ tựa hồ đã gặp qua.
-Ngươi là Hoắc Vũ Hạo?
Lão sư lấy ra một bản danh sách, nhìn thoáng qua, lạnh giọng hỏi.
-Vâng, là đệ tử.
-Đến từ Học viện Sử Lai Khắc?
Lão sư tiếp tục hỏi.
-Vâng.
-Ngày Minh Đức Đường bị tập kích, ngươi nhìn thấy gì? Đã làm cái gì?
Lúc hỏi điều này, lão sư phất phất tay, ý bảo Y Sinh đi ra ngoài trước.
Hoắc Vũ Hạo hơi suy nghĩ rồi nói:
-Hôm đó đệ tử đang chế tạo Hồn Đạo Khí, vừa mới hoàn thành xong hạng nhất. Sau đó bỗng có tiếng nổ lớn, đệ tử là Hồn Sư Hệ Tinh Thần nên cảm giác rất mẫn tuệ với nguy hiểm, thấy bất thường nên đệ tử lập tức nấp dưới bàn thí nghiệm. Sau đó, bên ngoài một mảnh nổ vang, do Hồn Lực dao động khủng bố áp bách nên đệ tử lại càng không dám đi ra ngoài. Đến lúc chiến đấu bên ngoài hơi lặng xuống vài phần, đệ tử mới trộm đi ra ngoài nhìn, chạy tới bên Minh Đức Đường. Sau đó, đệ tử lại cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đụng vào người, kế tiếp đệ tử không biết gì nữa.
Lúc trả lời vấn đề này, Hoắc Vũ Hạo cũng không nói láo, một câu cũng không. Những gì hắn nói đều là việc hắn làm. Hắn biết trong trụ sở dưới đất của Minh Đức Đường có Hồn Đạo Khí theo dõi, tuy rằng không biết Hồn Đạo Khí theo dõi có còn tồn tại trong lúc chiến đấu hay không nhưng những việc này hắn không cần thiết phải nói dối, một khi bị phát hiện lại khiến người khác hoài nghi!
Nghe xong lời của hắn, vị lão sư này gật đầu:
-Còn có gì nữa không? Ví dụ như phát hiện cái gì đặc biệt?
Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt mờ mịt lắc đầu. Trong kế hoạch huấn luyện Cực Hạn Đan Binh có một hạng chính là nhằm vào tiến hành thẩm vấn. Lúc trả lời mấy vấn đề này, tần suất tim đập, ngữ khí của Hoắc Vũ Hạo đều vô cùng bình thường, ngay cả ánh mắt cũng không có nửa phần sơ hở.
Lão sư nghiêm túc nhìn hắn mấy cái, chậm rãi gật đầu, lấy ra một cây gậy kim loại lớn từ Hồn Đạo Khí trữ vật trên cổ tay:
-Ta muốn tiến hành kiểm tra hoàn toàn ngươi một lần. Mau đem toàn bộ Hồn Đạo Khí thu vào Hồn Đạo Khí trữ vật, sau đó giao lại Hồn Đạo Khí trữ vật cho ta, không được quên thứ gì.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo trầm xuống:
-Thực xin lỗi, lão sư. Đây là đồ cá nhân của đệ tử nên không thể để ngài kiểm tra. Đệ tử là trao đổi sinh của Học viện Sử Lai Khắc, coi như không phải trao đổi sinh mà là một học viên bình thường ở đây thì ngài cũng không có tư cách kiểm tra vật riêng tư của đệ tử.
Lão sư cười lạnh một tiếng:
-Không có tư cách? Đừng quên học viện của chúng ta tên là gì. Học viện Hoàng Gia Nhật Nguyệt Hồn Đạo Sư, thuộc quyền quản lý của hoàng gia. Đệ tử học tập trong học viện đều phải tuyên thệ nguyện trung thành với hoàng gia. Thực hiện quản lý bán quân sự hóa. Lần này là bệ hạ tự mình hạ lệnh, người không chịu nhận kiểm tra, xử theo tội phản quốc. Ta mặc kệ ngươi từ đâu tới, ngươi đã ở trong học viện, hơn nữa đang ở bên trong Minh Đức Đường thì nhất định phải nhận kiểm tra nghiêm mật nhất. Không trực tiếp kiểm tra trong lúc ngươi dưỡng thương, đã là giữ lại tôn nghiêm cho ngươi.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo đỏ lên, vẻ mặt phẫn uất:
-Được, kiểm tra thì kiểm tra. Xin ngươi chuyển lời cho Đường chủ Kính Hồng Trần, chuyện này ta sẽ báo lại chi tiết cho Học viện Sử Lai Khắc chúng ta, ngươi hãy cầu mong trao đổi sinh của các ngươi không nhận đãi ngộ như vậy ở học viện của chúng ta đi.
( lúc này nó giả vờ tức giận nên đổi xưng hô - biên )
Nói xong, hắn đem toàn bộ Hồn Đạo Khí trên người, kể cả Hồng Trần Tí Hữu cũng tháo xuống, để vào trong vật phỏng chế Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ cùng với Hồn Đạo Khí trữ vật ở hai cổ tay, giao cho vị lão sư này.
Nghe Hoắc Vũ Hạo uy hiếp, sắc mặt lão sư dịu đi vài phần, than nhẹ một tiếng, nói:
-Tiểu tử, ngươi cũng đừng nóng giận, đây cũng không là gì. Đừng nói là ngươi, cho dù là hoàng tử ở trong học viện, cũng đã bị kiểm tra.
Nói xong, hắn đem vật kim loại lớn cần trong tay quét trên người Hoắc Vũ Hạo một lần, sau đó kiểm tra giường lúc trước Hoắc Vũ Hạo ngủ một lần, xác nhận trên người Hoắc Vũ Hạo không có bất kỳ Hồn Đạo Khí gì mới nhận lấy vài món Hồn Đạo Khí trữ vật trong tay hắn, cẩn thận kiểm tra.
Kiểm tra Hồn Đạo Khí trữ vật rất dễ dàng, chỉ cần rót vào tinh thần lực của mình. Đương nhiên, Hồn Đạo Khí trữ vật cao giai có thể liên hệ với tinh thần lực của chủ nhân, vậy thì cần cách khác. Ít nhất trước mắt, Hoắc Vũ Hạo còn chưa làm ra được Hồn Đạo Khí trữ vật như vậy.
-Hả? Trên người ngươi sao lại có Hồn Đạo Khí cấp chín?" Rất nhanh, vị lão sư phụ trách kiểm tra đã bị Hồng Trần Tí Hữu trong Hồn Đạo Khí trữ vật của Hoắc Vũ Hạo hấp dẫn.
Hoắc Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng:
-Việc này thỉnh lão đi hỏi Đường chủ Kính Hồng Trần.
Lão sư lấy Hồng Thần Tí Hữu trong Hồn Đạo Khí trữ vật của Hoắc Vũ Hạo ra rồi nói:
-Ngươi theo ta một chuyến.
Vừa nói, trong ta đã xuất hiện một kiện Hồn Đạo Khí từng để lại cho Hoắc Vũ Hạo ấn tượng sâu sắc.
Một đôi còng tay màu vàng...
Hoắc Vũ Hạo đưa jao tau ra, nói:
-Trước tiên ngươi có thể khóa tay ta. Niêm phong Hồn Lực của ta.
Lão sư hơi nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhưng vẫn lập tức đem cặp còng tay màu vàng kia khóa cổ tay hắn lại.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói:
"Hiện tại ta không thể phản kháng? Tốt lắm, xin ngươi kêu Đường chủ Kính Hồng Trần tự mình đến mang ta rời khỏi đây. Nếu không, ta sẽ không đi theo ngươi. Ta đã nhận đãi ngộ không công chính, ta sẽ phản ứng với Học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Còn có, cái gì ngươi đã kiểm tra, trả lại cho ta.
Lão sư hiển nhiên không nghĩ tới Hoắc Vũ Hạo khó chơi như vậy, nếu đổi lại là đệ tử của Học viện, hắn đã sớm đánh một cái, lôi đi. Nhưng thân phận của Hoắc Vũ Hạo vô cùng mẫn cảm, trước khi hắn đi, Lâm Giai Nghị còn đặc biệt nhắc nhở hắn phải chú ý thái độ với Hoắc Vũ Hạo, không nên gây phiền phức không cần thiết.
Hắn chần chừ suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Ngươi chờ ở đây.
Nói xong, xoay người rời đi.
Hoắc Vũ Hạo cất kỹ Hồn Đạo Khí hắn trả lại, trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Chậm rãi đi đến góc tường, chụp một cái vào hư không, tựa hồ cầm lên cái gì, sau đó ung dung bỏ vào bên trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của mình.
Đúng vậy, hắn công khai ném bản vẽ mình chép lại cùng với Hồn Đạo Khí trữ vật tinh quang ngọc bích ở trên mặt đất. Hắn đã sử dụng Hồn Kỹ Mô Phỏng, chẳng qua không phải Mô Phỏng bản thân thành đồ gì, mà là dùng Hồn Kỹ Mô Phỏng để che dấu tinh quang ngọc bích cùng với bản vẽ đặt ở trong góc phòng.
Ai có thể nghĩ tới hắn sẽ để vật này ở bên ngoài đây? Vị lão sư kia cũng không bị tâm thần mà đi tra xét góc tường.
Thực ra Hoắc Vũ Hạo thực thích chiếc còng tay này, hiệu quả niêm phong Hồn Lực của thứ này tương đối mạnh, một chút Hồn Lực hắn cũng không thể sử dụng. Nhưng mà, là Hồn Sư Hệ Tinh Thần, nhất là sau khi có Thức Hải thứ hai, hắn liền có được năng lực đặc biệt mà Hồn Sư bình thường không có. Đó là dùng Tinh Thần Lực thay cho Hồn Lực mà phát động Hồn Kỹ.
Dĩ nhiên, chỉ sử dụng được Hồn Kỹ linh mâu, nếu như là Vũ Hồn thứ hai Băng Bích Đế Hoàng Hạt lại không được.
Cho nên hắn luôn luôn duy trì Hồn Kỹ Mô Phỏng, hơn nữa có thể dùng Tinh Thần Lực mở Hồn Đạo Khí trữ vật, cất đồ vật. Mà bộ còng tay lại là bảo đảm làm cho đối phương an tâm nhất.
Về phần Hồng Trần Tí Hữu, đó là Hoắc Vũ Hạo cố ý lưu trên người để hấp dẫn sự chú ý của đối phương. Có lẽ, Kính Hồng Trần sẽ thu hồi cái Hồn Đạo Khí cấp chín, nhưng mà, so sánh với người kim loại khổng lồ kia thì Hồng Trần Tí Hữu là cái gì? Huống chi, chưa chắc Kính Hồng Trần đã lấy cái Hồn Đạo Khí cấp chín này đi.
Sở dĩ hắn không chịu đi cùng đối phương, chính là bởi vì hắn vừa đi, sau khi vượt qua khỏi phạm vi, mấy thứ kia sẽ bị lộ ra a! Chỉ có trong phạm vi xung quanh hắn năm thước, Hồn Kỹ Mô Phỏng mới có hiệu quả.
Hồn kỹ Mô Phỏng nhìn như không có sức chiến đấu thực tế, nhưng đôi khi có thể gọi là thần kỹ. Cho dù đối phương biết hắn có Hồn kỹ Mô Phỏng thì cũng có thể khiến đối phương sơ suất lơ là.
Một lát sau, lão sư phụ trách kiểm tra đã trở lại, đi cùng hắn còn có thầy chủ nhiệm Lâm Giai Nghị.
-Hả, Tiểu Hoắc, ai khóa tay ngươi bằng còng tay cấm chế?
Lâm Giai Nghị nhìn thấy còng tay màu vàng trên cổ tay Hoắc Vũ Hạo liền biết còn cố hỏi.
Lâm Giai Nghị có chút tức giận nhìn vị lão sư này một cái rồi nói:
-Không phân biệt tốt xáu! Còn không mau mở còng tay ra cho Tiểu Hoắc.
Vị lão sư kia ngượng ngùng gật đầu, đi tới mở còng tay cho Hoắc Vũ Hạo. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại tránh ra.
-Đừng a! Lâm chủ nhiệm, không vội mở còng tay. Ngài tới cũng tốt. Đệ tử là trao đổi sinh của Học viện Sử Lai Khắc, cũng không phải kẻ tù tội. Lần trước đã bị bắt đi một lần. Chuyện tình lần đó sau khi thương nghị cùng Đường chủ Kính Hồng Trần đệ tử vẫn còn cắn răng nhẫn nhịn, chính là đánh gẫy hàm răng nuốt máu a! ( bị đánh gãy răng cũng nhịn đau mà nuốt máu vào chứ không nhổ ra - biên ) Cũng vì tình hữu nghị giữa hai Học viện chúng ta. Nhưng mà chuyện này đệ tử thực không thể nhẫn nhịn. Các người dựa vào cái gì mà kiểm tra đồ đạc của đệ tử? Dựa vào cái gì đối đãi với đệ tử như tù phạm? Các ngươi không cho đệ câu giải thích, còng tay này đệ sẽ vẫn mangt. Các người lo lắng đệ tử có thể gây bất lợi với Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sao?
Sắc mặt Lâm Giai Nghị trở nên khó coi, hắn không nghĩ Hoắc Vũ Hạo khó chơi như thế, ho khan một tiếng, nói:
-Tiểu Hoắc, xin ngươi hiểu chỗ khó xử của chúng ta.
-Mấy ngày hôm trước ngươi cũng bị đánh, một đám Hắc y nhân đột nhiên tập kích Minh Đức Đường chúng ta. Làm chúng ta tổn thất thảm trọng. Ngay cả viện trưởng cũng bị bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc. Chúng ta không thể không nghiêm khắc kiểm tra bên trong một lần. Hơn nữa còn tìm ra một Hồn Đạo Khí cấp chín là sản phẩm của Minh Đức Đường, chuyện này, còn cần ngươi giải thích. Chỉ cần ngươi có thể nói rõ ràng, chúng ta tự nhiên sẽ không làm khó ngươi.
Chào các bạn!
Hiện nay bạn Hina đã ngừng dịch bộ này nhưng 4vn vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dịch tiếp. Vấn đề là bọn mình đang rất thiếu người dịch, các bạn nào muốn góp phần giúp bọn mình một tay trong việc tiếp tục TTĐM thì xin liên hệ tại đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=87529
Hoặc add nick: hello_to_bx@yahoo.com : ♥yêu mưa♥ o0o_thanh.tung_o0o@yahoo.com : Phiêu blood_devill@yahoo.com : Goncopius
Sau khi báo danh sẽ có người giúp đỡ các bạn trong việc nhận chương, dịch truyện, đọc convert...
Dịch truyện không hề khó, chỉ cần một chút kiên nhẫn mà thôi, bọn mình lại đang rất thiếu người nên hi vọng được các bạn giúp đỡ tiếp tục theo TTĐM đến cùng!
Bọn mình vô cùng cám ơn!