Mùa hạ ban ngày dài, lúc này, ánh nắng mặt trời vừa mới hạ xuống phía tây, một ngày nóng bức đã bắt đầu nhường chỗ cho không khí mát mẻ ban đêm. Một người mặc một chiếc áo sơ mi hoa bướm, trên trán có quấn một chiếc khăn giống như khắn đội đầu, Ngự Thủ Hỉ thần sắc bại hoại đi vào căn cứ Bùi La Gia ở ngoại thành.
Nói là căn cứ, chứ thực ra nhìn từ bề ngoài nó giống như một khu biệt thự tư nhân khổng lồ, tường cao, chó săn, thậm chí muốn đi hết khu nhà này thì ngồi xe cũng phải mất chừng 20 phút, người ngoài chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nhà đại phú.
Khu vườn bên trong thật tinh mỹ, nhà nối tiếp nhà nhưng bên trong thì được vũ trang cẩn mật, quân đội muốn đánh vào bên trong cũng khó, dưới đất có hầm ngầm, nó khả năng chứa cả vũ khí đạn đạo.
Bùi La Gia ở Nhật Bản có mấy căn cứ nghiê mật, cái này chính là một cái căn cứ ở gần Tokyo.
"... Cơm chiều còn chưa ăn xong đã gọi ta tới đây, hôm qua lúc giao tài liệu ta đã nói rõ rồi còn gì? Mấy người các ngươi làm việc không có hiệu suất gì cả, quan trọng nhất là hôm nay không tìm được cho ta một bé gái nào!”
Người ngoài nhìn Ngự Thủ Hỉ có thể nhận định hắn là người chẳng ra gì, nhưng thực ra hắn cũng là một sát thủ cấp 1 giống như Chư Thần Vô Niệm, Hoang Quyển Chân Thế, Đại Nội Trưởng Đốc thậm chí cả Nguyên Lại Triêu Sang.
Làm người con duy nhất của Ngự Thủ Thương, cũng là người nối nghiệp của Bùi La Gia duy nhất trong tương lai, tích cách của cái tên Lolicon này gần đây không được tốt, cả ngày chỉ lang thang trong khi việc quản lý công việc trong Bùi La Gia lại không động chân động tay vào, mọi việc đều giao cho người khác, cho dù có sai sót gì hắn cũng chẳng quan tâm. Mỗi ngày hắn đều đi tán bé gái, giả trang thành chú kỳ quái, làm những chuyện linh tinh, chính sự thì không thèm để ý.
Hơn nữa, thường ngày hắn cũng chẳng tham gia vào hội nghị nội bộ gì nữa, mà nói tới tính xây dựng thì hắn lại coi như buồn nôn, có chuyện gì cũng phản đối, kiêu ngạo không ngớt.
Từ trước tới giờ hắn luôn đối nghịch với cha của mình, nói cách khác, người khác nói tới cái gì hắn chẳng quan tâm, thế nhưng chỉ cần cha mình nói là hắn lập tức phản đối, lôi đủ mọi lý lẽ khiến cho người khác đau đầu vô cùng.
Dần dà, tầng lớp cao cấp trong Bùi La Gia biết cha con người này có mâu thuẫn, đương nhiên, đó chỉ là mâu thuẫn cha con mà thôi chứ chưa đi tới tình trạng cừu hận, từ trước tới nay mọi người đều nhịn hắn. Mà lần này hắn tự mình tơi sđây đã nói rõ, người của phe Ngự Thủ Thương rất nhiều, có nhìn Ngự Thủ Hỉ tức giận cũng chẳng ai quan tâm.
"Cho nên mặc kệ chuyện gì xảy ra, hiệu suất làm việc phải trên hết, các vị lão đại, ngày hôm qua ta đưa tài liệu tới có nói tới chuyện này rồi đúng không?"
Đi qua vô số hành lang gấp khúc, trải qua kiểm tra thân phận, đi vào trong phòng họp, Ngự Thủ Hỉ yên lặng ngồi bên cạnh một chiếc bàn, một tay gõ bàn, một tay giải thích với những người lãnh đạo bên cạnh, khuôn mặt có vẻ không kiên nhẫn.
"Giống như trong tài liệu nói, người kia rất khủng bố, mới chỉ đối mặt Hoang Quyển Chân Thế đã ngã xuống, 2 giây còn chưa tới, vậy mà có người còn dám tuyên bố trong vòng 3m không sợ bất cứ ai. Được rồi, người kia mới cách hắn khoảng 2m, hắn đã bổ một đao, nhưng ầm... đạn đã bắn đầu hắn nổ tung, các người còn muốn ta làm thế nào? Đương nhiên phải bỏ chạy rồi, đúng không? Có sống mới có tài liệu báo cáo cho các ngươi được..."
Ngữ khí của hắn ngả ngớn, một người phụ trách đại khái có quan hệ không tệ với Hoang Quyển nhíu mày:
"A Hỉ, Hoang Quyển lão sư là tiền bối của chúng ta, xin tôn trọng ông ấy một chút, không nên vô lễ!"
"Ngươi tôn trọng hắn là được rồi, ta đâu có giao tình gì với hắn, mọi người chúng ta đều là người phụ trách, ta có phải tôn kính hắn hay không? Không có đúng không? Tôn kính phải xuất phát từ nội tâm, ta với hắn không quen tại sao phải tôn kính lần nhau?"
Ngự Thủ Hỉ nhún vai, trả lời một cách thoải mái.
"Nếu Cố Gia Minh lợi hại như vậy, thì lực lượng của Giản Tố Ngôn không thể nào đánh giá được, thế nhưng lần trước khi Nguyên Lại Triêu Sang đấu với nàng, khi nàng ta giết chết Đại Nội Trưởng Đốc cũng đâu có cường đại như Cố Gia Minh hiện giờ, rốt cuộc là vì sao... Tại sao hắn lại muốn giết Hoang Quyển Chân Thế, một người đâu có liên hệ gì với hắn..."
Ngự Thủ Thương chậm rãi nói, thực ra từ ngữ khí của hắn đã chứng minh, chuyện này hắn đã có phán đoán, không cần người nghe phải trả lời. Ngự Thủ Hỉ đương nhiên là hiểu rõ điều này, hai người đi vào trong một cái đình, Ngự Thủ Hỉ tìm một cái ghế tròn ngồi xuống:
"Ai biết, có khi muốn lưu lại một kỷ niệm du lịch khi tốt nghiệp cấp 3."
"Hắn sẽ không làm chuyện vô nghĩa, tuy rằng bây giờ còn chưa rõ ràng, nhưng khẳng định hắn không tới vì một mình Hoang Quyển, hắn tới vì toàn bộ Bùi La Gia."
Quay lưng về phía con trai của mình, trên mặt Ngự Thủ Thương lộ ra một nụ cười:
"Nếu mà như vậy, mặc kệ hắn có phải là Giản Tố Ngôn hay không, hắn cũng là một thí nghiệm tốt cho việc đột phá lực lượng."
Ngự Thủ Thương là một trong những Hỏa hệ Dị năng giả mạnh nhất trên thế giới, nhưng mà cũng bị hạn chế bởi thân thể của người bình thường, ngay cả Natalie cũng phải dùng chuyện hồi sinh chuyển thế để cho lực lượng của mình mạnh hơn, Dị năng giả cũng giống như vậy, nếu muốn nâng cao dị năng của mình thì không có cách nào cả.
Trong suốt thời gian qua, Ngự Thủ Thương vẫn luôn đi tìm phương pháp đột phá cho dị năng của mình, có thể cũng bởi như thế, những con người thần bí như Cố Gia Minh, Giản Tố Ngôn mới khiến hắn hưng phấn.
Đối với tâm tình của hắn lúc này, Ngự Thủ Hỉ lại cười châm chọc:
"Ngươi sẽ chết."
Ngự Thủ Thương không trả lời, đưa lưng về phía hắn, ánh mắt nhìn những con cá nhỏ đang bơi trong hồ nước, Ngự Thủ Hỉ cũng có chút buồn chán ngồi, ngẩng đầu lên, nhìn những hoa văn của một cái cột trong đình.
Qua một lát, người cầm đầu Bùi La Gia nhìn về phía hắn, nói:
"Vì sao hai cha con ta lại biến thành như thế này?"
"A, tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này, có phải muốn ta ngạc nhiên không..."
Miệng nói như vậy nhưng mặt hắn lại chẳng có chút gì ngạc nhiên, đưa tay sờ sờ mũi, đầu vẫn ngẩng như vũ, giống như là trên cây cột có bảo bối gì không bằng:
"Chuyện này, chắc ngươi vẫn còn nhớ khi còn nhỏ ta tham gia huấn luyện chứ, rất tàn khốc đúng không, mà cho dù như thế nào thì ta cũng là con của lão đại cho nên có một số đặc quyền, lần đầu tiên ta trúng đạn, đâu muốn chết, mà trẻ con thì thường hay ghi hận..."
Nói như vậy chẳng qua là nói bậy, Ngự Thủ Hỉ suy nghĩ một chút, nói tiếp:
"Ngươi chắc cũng biết ta là Lolicon, lần thứ 2 tham gia huấn luyện, ta vẫn còn nhỏ, thành thật mà nói, cô bé tham gia huấn luyện với ta thực tuyệt vời, ta hận không thể trở về quá khứ... Một thiên thần nhỏ, mười hai tuổi, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nàng đã cứu ta một lần, sau đó nàng sợ khóc ô ô, ta bảo nàng đừng khóc, đại ca thiện lương chính nghĩa nhất định sẽ cứu nàng, dù sao ta cũng là con của BOSS..."
"Sau đó... ta còn nói là ta sẽ bảo vệ nàng, rồi trong kỳ đấu loại, nàng bị thua. Cha, người còn nhớ không? Ta chạy tới nói với ngươi, rằng bỏ qua cho nàng, ngươi đồng ý với ta, khi đó ta thật hài lòng, cảm giác mình có đặc quyền thật tốt, ngươi biết chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này chính là chuyện gì không? Chính là trong hoàn cảnh tàn khốc nhận ra mình có đặc quyền, cảm giác mình có thể khoe khoang với nàng, hài lòng vô cùng, nhưng mà vừa mới quay đầu, ngươi đã rút súng bắn chết nàng..."
Hắn nói một cách lạnh nhạt, bĩu môi:
"Khi đó chỉ có hai người chúng ta, nàng mặc váy trắng, trên người rất nhiều máu, thấy ta vẫy tay với nàng, khuôn mặt đầy máu kia nở nụ cười, đây chính là thiên thần nhỏ đẹp nhất mà trong suốt cuộc đời này ta nhìn thấy, để rồi ta phát hiện ra một sự thực tàn khốc, trên thế giới này không còn ai đẹp như nàng..."
"... Nàng bị ngươi giết chết, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ..."
Nói đến đây, giọng nói của hắn có chút thương cảm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
"Thiên thần nhỏ tốt nhất trên thế giới đã bị ngươi giết chết... Nàng bị ngươi giết chết, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ..."
Trong giọng nói của Ngự Thủ Hỉ mang theo sự thương cảm, nhưng khuôn mặt hắn lại giống như một bức vẽ trong thư tịch cổ chẳng chút biến đổi.
Trong đình, Ngự Thủ Thương hơi quay đầu nói:
"Chỉ vì vậy?"
"Rất buồn cười đúng không? Nhưng mà nó cũng không phải là đại sự, nói ra hay không cũng chẳng là gì."
Ngự Thủ Hỉ nhún vai, nói:
"Ngươi cũng thấy đấy, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ta còn chưa cảm giác được mùi vị trưởng thành là cái gì, không ngừng vứt bỏ sự yếu đuối trong người, thay đổi tứ chi cho cứng rắn hơn, không bị thương nữa, tay ư, chân ư, đầu ư, cái loại cơ quan trong cơ thể ư, tất cả đã bị thay đổi sạch sẽ, mình chẳng khác gì một người dị dạng cả. Khi ta nói với mọi người cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi... Đương nhiên là như vậy."
"Thế nhưng nó có ý nghĩa gì?"
Ngự Thủ Hỉ trầm mặc một hồi, lại ngẩng đầu:
"Ý nghĩa của cuộc sống không phải là cố gắng bảo lưu lại một chút gì đó của con người khi toàn bộ hầu như đã bị thay đổi hết, bị thương đổi tay, đổi tiếp, đổi chân, đổi đầu, đổi tìm, đổi mông, thậm chí biến nam nhân thành nữ nhân, muốn là đổi được, muốn biến thành hình dạng kỳ quái gì cũng được, không đổi thì không sống được, nhưng tóm lại cũng phải lưu lại một chút gì đó, chúng ta thay đổi nửa cơ thể, đổi 99%, chỉ còn 1% cũng phải cố gắng mà lưu lại, nhưng lưu lại rồi… nó có ý nghĩa gì..."
Ngữ điệu của hắn thong thả, lạnh nhạt:
"Phải tàn khốc, phải coi thường, phải có thủ đoạn tàn khốc… những người vì sống sót mà sẵn sàng đem toàn bộ mọi thứ ra thế chấp thì ta đã thấy không dưới một vạn người, ta thực sự muốn giết chết toàn bộ chúng... những bé gái thật xinh đẹp, thật đơn thuần, và đơn giản là các nàng không mất thứ gì cả..."
"Cho dù thế nào, Cố Gia Minh cũng được, Giản Tố Ngôn cũng được, bọn họ sẽ tới giết ngươi."
Nói xong, Ngự Thủ Hỉ đứng dậy, xoay người ra khỏi đình:
"Tuy rằng nói như vậy rất không lễ phép, thế nhưng... mong rằng họ có thể giết ngươi, phụ thân đại nhân của ta."
Ngự Thủ Thương không tiếng động quay đầu lại, nhìn về phía đứa con trai phản bội của mình đang phất phất tay, dần biến mất trong bóng tối.
Qua một lát sau, người tham gia hội nghị đi tới, Ngự Thủ Thương vẫn nhìn theo phương hướng vừa rồi, nói:
"Gọi người đi theo nó."
"Theo... A Hỉ?"
Ngự Thủ Thương nhíu nhíu mày:
"Ngươi không thấy hôm nay hắn có chút hơi khác hay sao?"
"Hình như là có một chút, nhưng mà... ngài hoài nghi hắn là do người khác đóng giả?"
"Không, ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn chính là A Hỉ. Có một số việc, người ngoàikhông thể nào biết, cứ giám thị hắn là được rồi. Mặt khác... Ta có dự cảm, đối phương đã vào được bên trong, Cố Gia Minh... Có lẽ là vị tiểu thư Giản Tố Ngôn kia, chúng ta phải toàn diện đề phòng."
"Dạ!"
Ngự Thủ Thương nói như vậy làm cho người phụ trách kia hoảng sợ, hắn lập tức thông báo mệnh lệnh cảnh giới cao nhất cho toàn bộ khu nhà, trong khi người phụ trách đang ra lệnh thì Ngự Thủ Thương lại nhìn vào những con cá trong hồ nước, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm, sau đó xoay người đi về phía một gian nhà, phương hướng đối lập với phương hướng mà Ngự Thủ Hỉ vừa đi.
Trong bóng đêm yên lặng, cảnh vật thoạt nhìn không có biến hóa, nhưng dưới sự cảnh giới và tìm tòi tầng tầng lớp lớp, bầu không khí căng thẳng đã lan ra toàn bộ khu nhà.
Đi qua hai cái sân, người phụ trách kia lại nói:
"Ngự Thủ quân, nếu như đối phương vì ngài mà tới, có lẽ cần phải phái người theo ngài, chúng ta cần tăng mạnh đề phòng..."
"Không cần.”
Ngự Thủ Thương lắc đầu, nói:
"Nếu như trong sự cảnh giới như thế này mà hắn có thể tới bên cạnh ta, thì ta nguyện ý giao thủ công bình với hắn."
Mắt thấy đối phương còn muốn nói, hắn đã nói tiếp:
"Không cần lo lắng cho ta, Tỉnh Thượng quân, hiện giờ ta đang cần sự khiêu chiến có thể giúp ta đột phá, nếu như đối phương lợi hại như các ngươi báo cáo thì hắn chính là người tốt nhất."
Trong khi cảnh giới được tăng cường, Ngự Thủ Hỉ vẫn chỉ di chuyển một cách chậm rãi, hắn đi tới một gian nhà mang phong cách phong cách cổ xưa, hệ thống cảnh báo ở đây có kỹ thuật tiên tiến nhất. Hắn đi tới gần một cái cửa kính, cửa kính không tự động mở, hắn đại khái đã biết có chuyện xảy ra, gõ vào vách tường, nhập mật mã, kiểm tra vân tay, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, mà từ nơi này ra ngoài sẽ phải đi qua rất nhiều hành lang buồn chán.
"Sớm muộn cũng có một ngày tất cả sẽ bị khoa học kỹ thuật hiện đại hại chết..."
Trong miệng khó chịu lầm bầm, phía sau có người bí ẩn giám thị, cameras trên tường thì luôn dõi theo hắn, hắn biết việc này đại biểu cho chuyện gì, khẽ lắc đầu một cái, đi qua một cái nhà, hai cái sân, tới cái sân thứ ba thì chẳng một dấu hiệu gì xảy ra, camera quản chế đã mất đi hình bóng của hắn.
Trước phòng điều khiển, hai nhân viên đang không ngừng cắt hình ảnh, cùng lúc đó, những người được phái theo giám sát bí mật không ngừng tìm kiếm.
Trong khu nhà này, không thể nào có chuyện cameras để mất mục tiêu giám sát được.
Khi nhận được tin Ngự Thủ Hỉ đột nhiên biến mất, Ngự Thủ Thương một mình đi vào trong phòng, sau khi đóng cửa phòng hắn hơi sững sờ, chỉ nói một câu:
"Tìm."
Nhìn từ bên ngoài thì đây giống như một gian phòng kiểu nhật, nhưng khi vào bên trong mới nhìn thấy đây chỉ là một cái hành lang, đầu cuối của hành lang là một cái thang máy, từ nơi này đi xuống chính là căn cứ được phòng vệ nghiêm ngặt, mấy năm nay hắn luôn ở đây tìm kiếm đột phá cơ hội. Đột nhiên Ngự Thủ Thương nghe thấy một tiếng động nhỏ, hắn cau mày đi tới.
Ngự Thủ Hỉ đột nhiên biến mất trong sân, các gian phòng ở đó đều có người tìm kiếm, hết trong phòng lại trên mái nhà, đại khái khoảng 30 phút sau, mấy người tìm kiếm tập trung một chỗ, lắc đầu nhìn nhau, đồng thời báo cáo cho người quản lý của mình.
Một người nhanh chóng nhấn số báo thông tin, 5 người còn lại cảnh giác chú ý tìm kiếm những chỗ có khả năng ẩn nấp trong khu vực xung quanh. Nhật Bản dù sao cũng là quê hương của Ninja, nếu như Ngự Thủ Hỉ lợi hại như Ninja trong truyền thuyết thì sẽ có một số thủ thuật nào đó che mắt, trự tiếp né được sự giám thị của người khác cũng không chừng.
Dù sao hắn thường gây chuyện phiền phức, có thể khiến cho người khác mệt mỏi thì hắn lại càng thích.
Tìm kiếm không có kết quả, trong lúc họ đợi mệnh lệnh của cấp trên thì đột nhiên nghe thấy cách một tiếng, một cái cửa của khu nhà không có dấu hiệu gì bất ngờ mở ra.
Tự nhiên chỉnh lại dây lưng, thân ảnh Ngự Thủ Hỉ xuất hiện ở trước mắt 6 người, liếc họ một cách chán chường, sau đó chìa ngón tay giữa thẳng vào Camera:
"Thật buồn nôn, đi vệ sinh cũng có người tìm kiếm!"
Ngự Thủ Hỉ xuất hiện, tin tức được truyền tới cho người phụ trách Tỉnh Thượng, đồng thời cũng được thông báo cho Ngự Thủ Thương. Lúc này, hắn đang ở trước cửa thang máy, nhấn mật mã, sau đó kiểm tra vân tay, con ngươi, hệ thống laser trên tường tự động xác định, đây là hệ thống nghiêm mật nhất trên thế giới.
Tất cả đều OK, hắn ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa trước mắt chậm rãi mở ra.
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển của căn cứ, một nhân viên ấn xuống một cái nút, phát hiện không có phản ứng, hắn hơi nhíu nhíu mày.
Nhìn vào mấy trăm cái màn hình quản chế trong khu nhà, khi có động tĩnh họ có thể điều khiển vũ khí tự động phản kích địch nhân, nhưng mà thứ có tốt tới mấy cũng có đôi lúc trục trặc, khi ấn nút không thấy phản ứng, hắn lại ấn thêm một cái nữa, sau đó nhìn màn hình, thấy hệ thống vẫn không vận hành. Ấn thêm 2 cái nữa, hắn vô ý thức ngoảnh đầu sang một bên, lúc này mới phát hiện, ở xa xa có người đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về chỗ mình.
Sau đó, ở trong phòng điều khiển ương, tên quản lý có địa vị tối cao nhìn mấy trăm màn hình mà há to miệng.
Tất cả màn hình chỉ xuất hiện một cảnh tượng, một tấm hình của một con gấu trúc cầm trong tay ba nén hương, thân hình nó có chút tiều tụy nhìn mọi người, ánh mắt buồn bã, châm chọc.
Lúc này, hễ máy tính nào được kết nối với hệ thống đều mất đi tác dụng.
Cửa thang máy mở, ánh mắt Ngự Thủ Thương đột nhiên ngưng lại, sau một khắc, tay trái hắn nhanh chớp đưa ra ngoài.
Cùng lúc đó, có một cánh tay đột nhiên từ ngoài thang máy thò vào, năm ngón tay xé gió, thế tấn công như sấm sét!
Hai cánh tay giao thoa vào với nhau!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bầu trời không trăng giống như một bối cảnh cho màn biểu diễn hí kịch bắt đầu, giống như là tiếng đàn đầu tiên khi dàn nhạc hòa âm Beethoven bắt đầu biểu diễn, bầu không khí an bình chỉ sau nửa khắc đã lên tới cao trào.
Toàn bộ hệ thống máy tính phòng ngự mất đi khả năng khống chế, Ngự Thủ Hỉ đang dùng một cái khăn màu trắng lau tay, đi qua cánh cửa.
"Cần gì phải khẩn trương như vậy chứ?"
Hắn nói:
"Khi học khóa huấn luyện thượng đẳng chẳng phải đã nói là cần giữ vững tâm tình, thay đổi sự chú ý khiến cho tầm nhìn của đối phương bị nhiễu loạn, thừa dịp không để ý mà vào, sau đó... giết chết."
Ánh mắt của hắn lạnh tanh nhìn mấy người trông giống như là đã bị cách không điểm huyệt, cùng lúc đó trên tường truyền tới tiếng động cơ, còn chưa kịp quay đầu lại thì một thanh vũ khí tự động ở góc tường đột nhiên khai hỏa.
Kèm theo đó là tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên, tiếng súng xé rách trời đêm, ầm ĩ hỗn loạn, vang vọng toàn bộ căn cứ. Khi virut chiếm cứ toàn bộ hệ thống, nó coi toàn bộ mọi người bên trong thành kẻ xâm lược và kéo vô số người vào vực sâu.
Nếu như bình thường thì còn tốt, nhưng hiện giờ chế độ cảnh giới đã được đặt ở mức cao nhất, hệ thống điện tử cũng có quyền hạn lớn nhất, trong khi nhân viên trong phòng điều khiển còn chưa biết làm thế nào, thì một gã sát thủ bên cạnh Ngự Thủ Hỉ đã bị bắn nát thân thể, cũng may Bùi La Gia đã từ lo lắng tới chuyện hệ thống điện tử bị xâm nhập, mặc dù không dự kiến được toàn bộ, nhưng những vũ khí mà hệ thống bố trí chỉ được đặt ở trạng thái tạm thời, điều này giúp cho những người còn lại có thời gian ứng phó.
Bốn gã sát thủ lao ra bốn góc chết của căn phòng, đồng thời rút súng chuẩn bị bắn nát vũ khí của hệ thống, Ngự Thủ Hỉ lúc này trực tiếp phá tan một cánh cửa, nhanh chóng đi vào bên trong. Không thể không nói, tuy rằng hệ thống chưa công kích hắn, nhưng hắn đã giống như liều mạng chạy trốn, người thường đúng là khó có dự cảm và thiên phú được như thế này.
"Ta chẳng phải đã nói, sớm muộn cũng có một ngày mọi người sẽ bị khoa học kỹ thuật hiện đại hại chết..."
Công kích lúc này xuất hiện trong toàn bộ căn cứ, vũ khí toàn bộ khai hỏa, điên cuồng bắn loạn, làm cho nền đất như muốn nổ tung, cột lửa bốc lên cao, hệ thống truyền tin hoàn toàn liệt, tất cả đèn chiếu sáng bên trong căn cứ tắt ngúm, thậm chí ngay cả hệ thống chữa cháy cũng được bật.
Nói chung, chỉ cần những gì máy vi tính có thể khống chế thì sẽ được khởi động.
Cùng lúc đó, khi Ngự Thủ Thương sắp bước ra khỏi thang máy, hai cánh tay giao thoa trong chốc lát, hắn đã triển khai công kích mạnh nhất.
Đương nhiên, nếu như là một Dị năng giả bình thường thì không thể có một hệ thống dị năng khổng lồ giống như Natalie, cho dù người đó có nghiên cứu đột phá như thế nào.
Nhưng mà, sát thủ bình thường lại có khả năng tinh nhanh như Dị năng giả, ví dụ như ngươi muốn bản thân có một thứ gì đó thì ngươi phải luyện tập.
Nắm giữ nhiều loại kỹ xảo hơn sẽ chiến thắng, không thì cho dù ngươi có năng lực phóng hỏa đi chăng nữa, cũng chỉ giống như mang theo một khẩu súng phun lửa bên mình.
Nếu nói dị năng của Natalie là một tác phẩm đại hạ giá, thì lực lượng hỏa hệ của Ngự Thủ Thương lại như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, nghệ thuật dùng dị năng chiến đấu đã tới cực hạn.
Cho dù có đánh nhau với Natalie, hắn chưa chắc đã bại.
Dị năng muốn thi triển ngay lập tức cần phải có khả năng áp súc, hắn sử dụng Liệt Diễm đao kiếm đã thành thục như sử dụng một khẩu súng phun lửa, chỉ cần một cái phất tay đơn giản, ngọn lửa sẽ bộc phát giống như là một quả lựu đạn, không biết bao nhiêu người bị chiêu thức này biến thành than.
Ngự Thủ Thương tương đối tự tin vào lực của mình, biết đối phương thực lực siêu cường, nên hắn chưa từng có ý nghĩ khinh địch. Lần xuất thủ này dị năng đã ngưng tụ tới cực điểm, đưa tay là bộc phát.
Theo như hắn dự tính thì chỉ sau một khắc, ngọn lửa sẽ bốc cháy và lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp của thang máy, lan tràn ra bốn phía, hắn sẽ lao ra tới hành lang, khí lãng sẽ lan tới nóc nhà, không ai có thể sống trong lực lượng như vậy.
Nhưng, năng lực của hắn mất đi tác dụng.
Ngọn lửa không xuất hiện, bàn tay của Gia Minh đưa vào bên trong thang máy, trong giây lát, người trung niên kia còn chưa kịp kinh ngạc thì thân hình đã như đạn pháo bay ra khỏi thang máy, ép chặt vào hai bức tường.
Bị lực lượng và tốc độ như vậy tấn công, hai chân của Ngự Thủ Thương đã rời khỏi mặt đất, đầu thì liên tục bị đập vào phía sau.
Đối với hai người, chỉ cần một sai lầm cũng đủ chết.
Không kịp nghĩ tại sao dị năng của mình mất đi tác dụng, khi hai chân rời khỏi mặt đất, tay phải của Ngự Thủ Thương đã rung lên, năm ngón tay như cương đao đánh về phía thắt lưng của Gia Minh. Lúc này, tay trái của Gia Minh đã cầm một thanh đao nhỏ, đâm thẳng ra ngoài.
Ầm
Máu tươi bắn ra, cánh tay vụt của Ngự Thủ Thương bay lên trời, đao phong kéo dài từ thắt lưng tới vai trái tạo thành một vết thương trí mạng với hắn, đầu thì bị đập vào tường khiến cho gạch nát tường vỡ nát, tường gạch biến thành bột phấn.
Thanh đao nhỏ của Gia Minh tuột tay bay ra ngoài, tay phải đang dí đầu của Ngự Thủ Thương bỗng dưng thu hồi, tóm lấy thanh đao đang xoay tròn trên không trung, chém thẳng xuống… cánh tay còn lại của đối phương, ngay sau đó hắn nhanh như chớp đâm thêm một phá nữa, thâm đao cắm thẳng vào người của Ngự Thủ Thương, sau đó nhảy lui ra phía sau.
Cánh tay cụt của Ngự Thủ Thương lúc này mới rơi xuống đến trước mặt hắn, bịch một cái rơi xuống đất.
Thời gian chỉ là một cái chớp mắt, toàn bộ lực lượng ám sát của hắn đã dùng hết.
Hắn đứng im nhìn Ngự Thủ Thương, đầu, trái tim của người này đã bị vết thương trí mạng, sắc mặt biến ảo bất định, hắn kinh ngạc nhận ra, máu của người này bây giờ mới phun ra miệng.
Ngự Thủ Thương kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt, trong nháy mắt hắn đã hiểu toàn bộ sự tình, cười cười châm chọc.
"A Hỉ... việc này... thực làm cho ta thương tâm..."
Sau đó, ngọn lửa bùng phát.
Khi hỗn loạn bắt đầu xảy ra, những người phụ trách thân kinh bách chiến của Bùi La Gia đã tập trung ở trong sân đánh giá tình hình, do hệ thống cảnh giới đang ở mức cao nhất đột nhiên phản chiến, không ai rõ là có những chuyện gì phát sinh, nhưng bọn họ có thể bò lên được những vị trí này trong tổ chức thì không phải là túi cơm, ngay khi vũ khí khai hỏa đã bị phá nát, đồng thời họ quyết định một cách nhanh nhất.
"Hệ thống máy tính bị xâm nhập, lập tức ngắt máy chủ..."
"Cắt điện cùng những nguồn cung cấp điện dự trữ!"
"Tập hợp nhân thủ, sau đó tìm người xâm nhập!"
Chỉ mấy câu đơn giản đã sắp xếp một đám người đi về những phương hướng khác nhau, cũng may mắn là máy chủ chưa bị virut tấn công, đối với một tổ chức sát thủ, lực lượng con người mới được tín nhiệm nhất, nếu không chỉ cần có người nào đó có trình độ vi tính vượt thời gian sẽ có khả năng phong tỏa toàn bộc ăn cứ, khởi động chế độ tự bạo, giết chết toàn bộ mọi người.
Đồng thời, người quản lý cao nhất tên là Tỉnh Thượng cũng đi tới căn phòng chỗ của Ngự Thủ Thương, hắn chỉ gọi thêm mấy người, vội vã tới kiểm tra tình hình an toàn bên ngoài.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Khi chưa đi tới cửa, hắn đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, ngọn lửa mạnh đã lan tỏa ra các cánh cửa gỗ, chỉ trong chớp mắt căn phòng giống như bị bom ném xuống nổ tung, tất cả biến thành một biển lửa.
Không ai có thể tiến vào bên trong, sóng nhiệt kéo tới khiến cho bọn họ chỉ có thể đứng ngoài nhìn, miệng thì lắp bắp.
Rất khó hình dung cảm giác lúc này như thế nào.
Ngọn lửa màu hổ phách đốt cháy toàn bộ những gì xung quanh, Gia Minh đứng đó, cảm nhận sự đau đớn khiến cho đầu mình nổ tung, hắn đưa tay đè ngực trái, chỗ này vừa mới ăn một đao trực diện của Ngự Thủ Thương, chắc là đã gãy một cái xương sườn, nhưng mà sự đau đớn trong đầu còn gấp vạn lần vết đau ở ngực, lúc này hắn dường như không biết những gì xảy ra ở xung quanh.
Lúc này, hắn đang đứng trong biển lửa mà Ngự Thủ Thương dùng toàn bộ sinh mệnh lực biến thành, nhưng lại không có cảm giác giống với biển lửa mà Phượng Hoàng tạo nên lần trước, lúc này ngọn lửa đang đốt cháy tất cả nhưng mà mà cách hắn nửa thước thì không thể lan tới, nó giống như có một tấm màn bảo vệ trong suốt, lửa không thể làm tổn thương hắn được.
Tới lúc này, hắn mới tới kịp hít sâu một hơi.
Kết thúc...
Lần hành động này hắn đã vận dụng toàn bộ những kiến thức kiếp trước có được, nắm giữ một số lượng lớn tin tình báo, bố cục chặt chẽ, tính toán cẩn thận, ấp nấp, xuất thủ chỉ trong một chớp mắt.
Cho dù là Ngự Thủ Thương cũng có khả năng tử vong giống như người thường.
Cho dù là hắn...
Trong lòng đột nhiên hiện lên một cảm giác trống rỗng, hắn đứng trong biển lửa, nhắm hai mắt lại, giống như đang cảm nhận tính chân thực của tình hình, những chuyện hắn muốn làm hình như dừng ở đây. Linh Tĩnh, Sa Sa, Nhã Hàm...
Hai giây sau, hắn quay người sang một bên, bắt đầu đi về phía cửa, trong đầu vẫn đang đau đớn vô cùng, đợi chờ hắn chính là mấy trăm tên sát thủ Bùi La Gia đã được huấn luyện qua sinh tử!
Ám sát không phải là chuyện khó khăn nhất, chuyện khó khăn nhất là làm thế nào đi ra ngoài.
Cho dù như thế nào cũng phải trở về tạm biệt các nàng...
Ngọn lửa đốt cháy căn phòng vẫn rừng rực, sóng nhiệt đập vào mặt, hơn 10 tên sát thủ đang quan sát tình huống xung quanh, có chút luống cuống, không biết lúc nào họ đồng thời giật mình, bởi vì có ai đó đang đi ra từ trong biển lửa.
Tỉnh Thượng đột nhiên mở to hai mắt, sau một khắc, tiếng súng vang lên, máu tươi từ trên người hai tên sát thủ bên cạnh bắn ra tung tóe, lực mạnh tới mức đẩy họ bắn xa về phía sau, đồng thời có một người từ trong biển lửa xông ra.
"Giết..."
Tỉnh Thượng giơ khẩu súng tự động, bóp cò, bóng người kia như một con báo săn mồi lao ra cửa, hắn giang hai tay, đạn theo hình cung bắn về hai bên tường, phía trước có một người bắn tung lên không trung, máu tươi, thịt nát văng tung tóe...
"..."
Một gã sát thủ chặn cửa bị đánh bay, thân ảnh kia vèo một cái, đột nhiên xoay người, ánh mắt giống như tử thần, khẩu súng đồng thời phun lửa, Tỉnh Thượng lao mình về phía một lùm cây, khi thân hình hắn còn đang ở trên không trung thì một người ở bên cạnh hắn bị một viên đạn bắn nổ đầu.
Đạn xẹt qua gáy tạo thành một cảm giác nóng bỏng!
"Hắn —— "
Một tiếng giận dữ vang lên khắp bầu trời đêm.
Đêm hôm đó, toàn bộ căn cứ trở nên hỗn loạn...
Tiếng súng, hỗn loạn, ngọn lửa lan tràn khắp nơi, cảnh sát của Tokyo lục tục chạy tới, đèn cảnh sáng chiếu sáng một con đường, những phóng viên tới lấy tin bị chặn ở phía xa.
Sự kiện lần này quá mức mẫn cảm, Bùi La Gia có quan hệ rất lớn với tầng lớp cấp cao, những cảnh sát này không biết nên áp dụng biện pháp gì, chỉ có thể đứng nhìn những người này, đồng thời tuyên bố với báo giới này nơi này bị chủ nghĩa khủng bố tập kích, hiện giờ đã khống chế được tình hình, tình hình cụ thể thế nào không thể trả lời.
Lúc này bên trong căn cứ, những nơi có ánh sáng đều là những nơi có súng bắn và lửa cháy, còn lại toàn bộ đã chìm trong hắc ám, điện đã bị cắt, tất cả hệ thống điện tử bị đình chỉ, giống như là có vô số mãnh thú hung tàn bị giam giữ trong bóng tối, nhìn không thấy bóng nhưng lại nghe thấy tiếng răng nghiến vào nhau ken két, chuẩn bị xuất thủ.
"Ta muốn vào trong..."
Có mấy chiếc xe được đỗ bên lề đường , Huân nhìn về phía phòng tuyến mà cảnh sát và số phóng viên dựng lên, chuyện trên đường đã có chút hỗn loạn, nàng nói chuyện một cách cương quyết, nhưng mà một tay của nàng đã bị Thiên Vũ Chính Tắc kéo lại.
Trông thì chỉ là cầm hời hợt, nhưng nó ẩn chứa lực lượng khiến cho nàng không thể giãy dụa được.
Ở xa xa, có vô số người có thân phận bu lại, cảnh sát, phóng viên, quan viên chính phủ, có cả sát thủ của Bùi La Gia ẩn nấp trong đám người này, người của Nguyệt Trì gia, người của Cao Thiên Nguyên.
Hơn nữa Long Đường Duy cũng cảm thấy tình hình không ổn, yên lặng quan sát, chỉ cần có người nào đó gây xích mích là một trường đại chiến lập tức bùng phát.
Bị loại sát khí tàng hình này kích động, tuy rằng Thiên Vũ Chính Tắc vẫn cười cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng:
"Đi vào rất đơn giản, nhưng cô có thể giúp được gì? Chẳng nhẽ cô định lôi cả Nguyệt Trì gia vào trong đó."
Huân đương nhiên không phải loại nữ nhân không nói lý, giãy dụa không được nàng không nói gì nữa, nhưng vẫn lẩm bẩm "ta chỉ muốn vào thôi"
Nàng nói lời tựa như ngu xuẩn, nhưng sắc mặt tái xanh nhìn vào khu nhà, hai hàm răng cắn chặt, cả người run rẩy, vẻ mặt nàng mỹ lệ bây giờ lại có thêm vài phần nghiêm nghị.
Cảm nhận được tâm tình của nàng, Long Đường Duy bước tới cầm tay còn lại của nàng, an ủi.
"Yên tâm đi, hắn lợi hại như vậy, sẽ không có chuyện gì. Nguyên Lại Triêu Sang thua trên tay hắn hai lần, Đại Nội Trưởng Đốc, Chư Thần Vô Niệm và Hoang Quyển bị giết, lần này nhất định hắn sẽ không có chuyện gì."
Đều là nữ nhân, ai ủi đối phương nên không cần phải nói lý do, người khác thì cho rằng tình cảnh hiện giờ 10 chết 1 sống, nhưng mà Duy thì cho rằng đối phương chắn chắn không có chuyện gì.
Nhìn khu nhà tối đen, Thiên Vũ Chính Tắc hơi lắc đầu.
"Sau nửa giờ, toàn bộ hệ thống liên lạc và nguồn điện trong căn cứ đều bị cắt, hơn nữa đây là do Bùi La Gia chủ động làm. Bởi vì trước đây hệ thống phòng ngực của Bùi La Gia phán định mọi người đều là kẻ xâm nhập. Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, không biết họ sẽ bị tổn thất bao nhiêu người... Mặt khác, ta có thể cảm giác được bên kia có dấu tích của hỏa hệ dị năng không bình thường, theo như lý thuyết thì hỏa hệ dị năng không thể có loại năng lực này... Hiện giờ đã hơn một canh giờ mà vẫn còn đánh nhau, Cố Gia Minh có thể ép Bùi La Gia tới mức độ này, thật đúng là..."
Hắn nói lần này không phải là phủ định câu của Duy, mà là cảm thán tự đáy lòng, với tâm tình của hắn, hắn không thể nói ra câu “vô địch” một cách dễ dàng, nhưng trong lòng hiển nhiên đã công nhận sự thực này.
Trên thế giới này đúng là có một số lực lượng siêu tự nhiên tồn tại, ví dụ như bá tước từ trong phòng thí nghiệm của U Ám Thiên Cầm thoát ra, ví dụ như mấy vị từng tham dự chiến tranh của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, ví dụ như Natalie sau khi thức tỉnh.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đêm nay, cho dù Ngự Thủ Thương có chết hay không, cũng không còn quan trọng, lực lượng của Cố Gia Minh đúng là không thể nghi ngờ, cho dù họ có liều mạng vào trong cũng không thể gây ra hậu quả tới mức này.
Bên ngoài thì đang sợ hãi lực lượng của Cố Gia Minh, bên trong căn cứ, có vô số người đang cảm thán một cách buồn chán.
"Đùa cái gì vậy, đã hơn 1 canh giờ rồi, mấy trăm người truy sát một người, vậy mà lại giống như đang chơi trốn tìm, đều là sát thủ sao lại có sự chênh lệnh như vậy? Chúng ta đã chết bao nhiêu người, phải nỗ lực khiến cho những người tử vong được vui mừng, nếu như trong lịch sử Bùi La Gia có ghi lại, thì chúng ta sẽ là nhân chứng sống, mọi người có cảm thấy vinh hạnh hay không?"
Cái đình lúc trước bị tàn phá bây giờ trở nên hỗn loạn, bởi vì mất điện nên hiện giờ trên tường chỉ có mấy ngọn đèn được thắp vội vàng, bên cạnh còn có một đống củi đang cháy.
Cũng vì hiện giờ là mùa hè cho nên ai cũng cảm thấy nóng lực, một đám người phụ trách đang khẩn trương thương lượng tình hình và thi triển biện pháp khẩn cấp.
Chỉ có một mình Ngự Thủ Hỉ ngồi trên bậc thang ngoài cửa, cầm những mảnh vụn ném vào cái ao nhỏ trước mặt, trong miệng vẫn bực tức nói chuyện.
"Làm cái gì vậy, trời đang nóng nực muốn chết, không có điều hòa thực khó chịu, chuyện này... Trong căn cứ chẳng phải còn hai hỏa hệ dị năng giả hay sao? Sao không phát sáng đi, gọi bọn họ tới bảo giảm nhiệt độ xuống, Dị năng giả là để dùng, bình thường thấy bọn họ ai nấy đều vênh váo tự đắc, bây giờ tới lúc dùng người thì không biết họ trốn đi nơi nào, có khi ra ngoài gọi Thiên Vũ Chính Tắc vào là tốt nhất, có lẽ ta với hắn sẽ có điểm chung. Hiện giờ có một đống băng ở bên cạnh, bảo ta bán đứng cả Bùi La Gia ta cũng đồng ý..."
Thực ra, nếu muốn nhiệt độ mát hơn một chút, biện pháp đương nhiên là có, chỉ là lúc này mọi người còn đang hoản loạn và bận rộn, làm gì còn ai lo lắng chuyện như vậy nữa.
Hắn vừa nói xong câu này, một người phụ trách đã nói:
"Ngự Thủ quân, hiện giờ ai cũng bận rộn vì chuyện này, ngài nói như vậy hình như không được tốt lắm!"
"Bận rộn? Ai bảo các ngươi bận rộn, nếu như là ta, ta sẽ đối mặt với hiện thực. Bây giờ hệ thống phóng ngự bị người ta phá cho be bét, BOSS bị giết, tức lúc mới bắt đầu mọi người đã chiếm hạ phong, thất bại thảm hại... Chúng ta bây giờ nên đặt tinh lực vào việc đối phó với tình hình tiếp theo như thế nào mà không phải bỏ ra mọi giá để báo thù, nếu như muốn báo thù thì sau này thu thập tư liệu, nghiên cứu nhược điểm của đối phương, dùng một sát thủ để giết hắn, đấy mới là phong cách ám sát. Bao giờ ngươi đủ bình tĩnh thì trở lại nói chuyện với ta."
"Thế nhưng hiện giờ còn chưa xác định..."
"Chưa xác định cha ta đã chết? Có cần ta đưa ngươi đi kiểm tra hay không? Lúc sắp chết hỏa hệ dị năng của cha ta hoàn toàn bộc phát, cho nên mới có trận cháy lớn như vừa rồi, sau đó... thi thể của cha ta đã bị cháy thành bụi phấn rồi..."
Ngự Thủ Hỉ nói, giang hai tay:
"Nói tiếp, hiện giờ cha ta đã chết, nơi này do ta làm chủ đúng không."
Hai tay hắn vỗ đùi, bộ dạng trông rất giống tiểu nhân đắc chí. Hắn nói xong câu vừa rồi có mấy vị phụ trách muốn phản đối, nhưng đột nhiên mọi người nhìn nhau vài lần, không nói gì, họ phát hiện Ngự Thủ Hỉ làm mọi việc tuy tương đối điên cuồng, nhưng không phải là người ngu, người nhìn không thấu mới đáng sợ.
Nếu như không có người ủng hộ thì cho dù hắn có là ai đi chăng nữa, cũng sẽ không thoát khỏi một chữ chết. Hiện giờ thấy thái độ của người phụ trách mập mờ, điều này đã biểu hiện rõ là hắn đã nắm chắc...
Trong đình lập tức trở nên im lặng, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, không ai chịu bày tỏ thái độ, Ngự Thủ Hỉ khóe miệng tươi cười:
"Nói như vậy thì... Mọi người không có ý kiến?"
Hắn nói xong câu này, Tỉnh Thượng vốn đang ngồi ở vị trí của Ngự Thủ Thương đột nhiên đứng dậy, chỉ về phía hắn, nói:
"Ngự Thủ Hỉ, ta sẽ không chấp nhận chuyện này, bởi vì ... sự kiện này do ngươi làm ra... Ngươi là nội ứng!"
Chỉ trích thẳng mặt như vậy nhưng Ngự Thủ Hỉ chỉ cười cười:
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Hôm nay bản thân BOSS cũng hoài nghi ngươi, ngươi đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện, tiếp theo là xảy ra chuyện, BOSS bại cũng vì phân tâm bởi hành vi của ngươi. Hơn nữa... sau khi trải qua sự kiện năm ngoái ở Giang Hải, BOSS đã bí mật điều tra, tuy rằng không có kết quả nhưng ta có 9 phần nắm chắc, chính ngươi đã thông qua BOSS ra lệnh cho hệ thống, khiến cho chúng ta tổn thất lớn như vậy!"
Hắn nói như đinh đóng cột, tiến hành lên án Ngự Thủ Hỉ, ở xa xa thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên, Ngự Thủ Hỉ trầm mặc, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc, hắn nhìn xuống đất lại nhìn nam tử trước mặt, những người phụ trách còn lại thì kinh nghi bất định, sau một lát, thanh âm Ngự Thủ Hỉ vang lên: "Nếu như... là thật..."
Hắn khẽ cười, trêu chọc.
"... Vậy thì thế nào?"
"Ngươi..."
Tỉnh Thượng biến sắc, đột nhiên rút súng, để ngồi vào được vị trí này bản thân hắn cũng là một sát thủ, ít nhất cũng là sát thủ cấp A theo tiêu chuẩn của Bùi La Gia. Trong nháy mắt khi hắn rút súng, bàn tay phải của Ngự Thủ Hỉ đột nhiên nắm lại, sau đó năm ngón tay mở ra.
Ánh sáng rực rỡ kinh người đột nhiên tỏa ra.
Xoát ——
Ánh sáng lóa mắt tràn ngập không gian!
Thời gian lúc này đã mất đi ý nghĩa, đặt mình ở trong một vùng sáng như thế này thì tất cả khí vị, xúc giác, thính giác, phương hướng, thậm chí là tư duy cũng bị ngừng lại, trong tầm mắt chỉ còn lại ánh sáng...
Trong giây lát đó, ngũ giác đị ngưng trệ!
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dị năng của Ngự Thủ Hỉ—— Vô Hạn Quang Minh Hỏa!
Tỉnh Thượng chỉ súng về phía trước, trong ánh sáng hắn bắn một phát súng nhưng hiển nhiên là không có hiệu quả. Ngự Thủ Hỉ lúc này đứng ở đằng sau hắn, trên tay cầm một cái đầu người đầy máu.
Ầm một tiếng, máu tươi tuôn ra, thi thể không đầu ngã xuống đất.
Thanh âm thở dài vang lên trong phòng, sắc mặt Ngự Thủ Hỉ có chút phiền muộn, xoay người.
"Hiện giờ... Không còn ai có ý kiến nữa chứ?"
****
Nửa đêm, Giang Hải.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong hành lang của một căn thiệt thự, sau đó là tiếng đập cửa, trong phòng có ánh sáng, sau đó Phương Chi Thiên mặc áo ngủ xuất hiện, ánh mắt nheo lại nhìn ra bên ngoài.
"Đông Phương Lăng Hải... Làm sao vậy, chẳng phải là đang đánh bài hay sao, ta vừa mới ngủ đã rùm beng đánh thức, chẳng nhẽ thua táng gia bại sản? Nếu như không có chuyện lớn gì thì không nay ngươi không ngủ nữa, đánh xe ra ngoài hóng gió với ta..."
"Tuyệt đối là đại sự! Tuyệt đối là đại sự!"
Cầm trên tay một tờ giấy, Đông Phương Lăng Hải thần tình kích động, nói:
"Nhưng mà... ta nghĩ đây là một tin tình báo cần điều tra, thành thật mà nói không ai có thể tin chuyện này, thật là, thật là quá..."
"Được rồi được rồi."
Phương Chi Thiên ngáp dài đi ra ngoài, chuẩn bị mở cửa sổ:
"Chẳng phải ngươi từng nói, trải qua bao nhiêu năm rồi, chuyện gì mà chẳng thấy, tại sao phải ngạc nhiên như vậy? Nói đi, ta không bị hù dọa như vậy đâu..."
"Bên Nhật Bản truyền tin tới, tối hôm nay, tiểu đệ Gia Minh của chúng ta một mình chạy vào trong Bùi La Gia, giết chết Ngự Thủ Thương."
Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, bóng cây bên ngoài chập chờn, Phương Chi Thiên quay đầu, sửng sốt một lát:
"Ách, ta có nghe nhầm không?"
Đông Phương Lăng Hải lắc đầu, lặp lại một lần:
"Cố Gia Minh giết chết Ngự Thủ Thương, sau đó..."
Do kích động, giọng nói của vị trung niên gầm 50 tuổi này trở nên ngập ngừng:
"Thời đại của Bùi La Gia, đã qua..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina