Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 507 : Huyền Vũ và Thổ Kỳ Lân. (2)
Nguồn: vip
Tề Nhạc nhìn sang Y Nhược, ánh mắt không chút băn khoăn do dự, kiên định lắc đầu, nói:
- Đúng thế, tôi thừa nhận thời đại này có rất nhiều điểm hấp dẫn tôi. Trong thời đại này, không có những kẻ làm nhiều điều lừa lọc xảo trá, cũng không lục đục nội bộ, không có ô nhiễm gì, hết thảy đều phụ thuộc vào tự nhiên như ở chỗ của chúng ta đây. Nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là tôi muốn ở lại.
- Cho dù thời đại của chúng tôi kia có xấu như thế nào, thì đó cũng là thế giới thuộc về chúng tôi, tôi nhất định phải trở về, bất luận lý do vì sao. Nếu như không tìm thấy Côn Lôn Kính, tôi nhất định tiếp tục đi tìm, mãi cho tới khi tìm thấy mới thôi. Còn chuyện trở thành Thần thú chi Vương, cho tới giờ phút này tôi vẫn chưa từng hi vọng xa vời như vậy.
Y Nhược nhìn sang Tề Nhạc, khuôn mặt đẹp đột nhiên toát lên vẻ mỉm cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Vì sao từng tên Kỳ Lân đều là như thế, rõ ràng không có một người nào tự nguyện trở thành Thần thú chi Vương, trước đây ta như thế, cha ta cũng thế, thậm chí mỗi một vị trí Kỳ Lân đều như thế. Vị trí Hung thú chi vương, không biết có bao nhiêu hung thú đang tranh đoạt lẫn nhau, mà vị trí Thần thú chi Vương của chúng ta, mỗi lần tuyển chọn đều không chú ý bản thân, tất cả đám Kỳ Lân đều chỉ hận không thể tránh được, thà rằng không làm. Ài, giờ tôi hoàn toàn tin tưởng anh đúng là mang huyết mạch Kỳ Lân vô cùng thuần khiết rồi.
Long Giang đứng bên cạnh cười một tiếng, nói:
- Đúng thế mà! Từ điểm này, chỉ sợ cô không thể trách được anh ta, dù sao, cô cũng không phải giống như anh ta, tộc nhân của các cô thậm chí vì để trốn tránh vị trí Thần Thú chi Vương, trước khi tuyển chọn đều cố gắng trốn tránh.
Tề Nhạc trợn mắt há mồm nhìn Y Nhược cùng Long Giang, thì thào nói:
- Không thể nào, chẳng lẽ Kỳ Lân đều là lười biếng như vậy hay sao?
Y Nhược lắc đầu nói:
- Không, đó cũng không phải là lười biếng, chỉ là thiên tính của Kỳ Lân chính ta ưa thích tự do, mà không quen mang gánh nặng trách nhiệm trói buộc mà thôi. Nếu như không phải vì tộc Kỳ Lân luôn có vị trí rất cao trong số Thần Thú, chỉ sợ chúng ta đã sớm nhường lại vị trí Thần Thú chi Vương cho kẻ khác rồi. Nhưng mà, ngoại trừ chúng ta, những thần thù khác đều không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm này. Tề Nhạc, anh yên tâm đi, tôi sẽ không bắt buộc anh phải làm gì, chỉ hi vọng là, anh vĩnh viễn nhớ kỹ mình là thành viên của một gia tộc Kỳ Lân.
Y Nhược liến Long Giang, sắc mặt hai người trở nên đắng chát, Y Nhược thở dài một tiếng, nói:
- Nếu như Hiên Viên Kiếm quả thật xuất hiện, như vậy cậu nói là có thể chính xác, nhưng là, Hiên Viên Kiếm mà trước đó cậu thấy chẳng cũng chỉ là do chúng ta dùng năng lượng mà hình thành thôi. Bằng không mà nói, cậu cho rằng ta sẽ luyến tiếc tính mạng của mình hay sao?
- Thật sự có Hiên Viên Kiếm, ta sẽ không chút do dự mà thúc đẩy sức mạnh Kỳ Lân cuối cùng của mình để thức tỉnh uy lực của Hiên Viên Kiếm, cho dù không thể giết chết Ngưu Ma Vương, cũng nhất định có thể áp chế được hắn, nhưng đáng tiếc, chúng ta đã thăm dò rồi, trong suốt ba ngàn năm, nhưng cũng không có cách nào có được Hiên Viên Kiếm!
Tề Nhạc giật mình nhìn Y Nhược:
- Ông… ông nói cái gì? Trước đó Ngưu Ma Vương cũng chỉ là bị dọa chạy mất, Hiên Viên Kiếm là giả hay sao?
Long Giang nói:
- Đúng là như thế, Hiên Viên Kiếm làm sao có thể dễ dàng có được như thế chứ? Trong số Thập đại thần khí, mỗi một thứ đều được thiên địa tạo hóa, đều có được cường đại cấm chế thủ hộ giả. Cho dù mạnh như Ngưu Ma Vương cũng khó có thể phá được cấm chế để lấy được chúng. Thập đại thần khí tồn tại hoàn toàn là thuận theo thiên ý, chúng ta chẳng qua là quá quen thuộc với Hiên Viên Kiếm mà thôi, mới có thể bắt chước được khí tức cùng dáng vẻ của Hiên Viên Kiếm. Tình hình được ăn cả ngã về không, dọa Ngưu Ma Vương chạy mất. Nhưng mà, chuyện như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có lần này mà thôi Ngưu Ma Vương cũng không phải thằng đần, lần sau sẽ không thể bị lừa nữa đâu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 508 : Huyền Vũ và Thổ Kỳ Lân. (3)
Nguồn: vip
Từ đầu tới cuối chỉ nghe chứ không nói, Văn Đình cuối cùng không nhịn được nói:
- Vậy nếu như lúc ấy Ngưu Ma Vương biết được phải làm sao giờ?
Y Nhược lạnh nhạt nói:
- Ta đây phát động sức mạnh Chung Cực Kỳ Lân Tí, cho dù không có cách nào giết chết Ngưu Ma Vương, ít nhất cũng có thể tiêu diệt được mấy tên thủ hạ của hắn. Vì Hắc Kỳ Lân xưa nay chưa từng có, đáng giá để mạo hiểm.
Nghe nàng nói xong, Tề Nhạc không khỏi trở nên càng kính trọng, Y Nhược và Long Giang là hai người đã mạo hiểm tính mạng tới cứu mình mà! Ánh mắt nhìn hai người kia càng trở nên cung kính hơn:
- Hai vị tiền bối, tôi nghe nói, lúc trước Hiên Viên Kiếm đã từng nằm trong tay Hoàng đế, mà Hoàng Đế đúng là người dân tộc Thổ. Vậy sao về sau Hiên Viên Kiếm lại bị cấm chế bảo hộ chứ?
Y Nhược thở dài nói:
- Ta vừa mới nói, Thập đại thần khí, đều vận chuyển theo thiên ý, muốn có được chúng, liền cần có cơ may xuất hiện, tới khi cơ duyên kết thúc, chúng sẽ trở lại chỗ vốn của chúng nó. Giống như lần trước sau khi Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu suất lĩnh Tộc Cửu Lê, Hiên Viên Kiếm liền tự nhiên biến mất, lại một lần nữa bị phong ấn trong cấm chế.
- Từ đó trong ba ngàn năm nay, chúng ta vẫn luôn nghĩ biện pháp phá tan cấm chế, dù sao, thần thú đã hoàn toàn bị Hung thú áp chế, muốn đòi lại quyền chủ động, việc đầu tiên chúng ta cần làm chính là tiêu diệt Ngưu Ma Vương. Cậu không phải là người thuộc thời đại của chúng ta, cho nên vẫn không biết hết sự đáng sợ của Ngưu Ma Vương.
- Vốn, thần thú nhất tộc chúng ta vẫn luôn chiếm thượng phong trong cuộc đối kháng ấy, tuy rằng không có cách hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng, nhưng vẫn luôn có thể áp chế chúng. Nhưng từ sau khi Ngưu Ma Vương xuất hiện, tình hình liền thay đổi. Dưới dự dẫn dắt của Ngưu Ma Vương, mấy ngàn năm qua hung thú không ngừng mạnh lên, thực lực hoàn toàn vượt xa thần chú chúng ta.
- Mà Ngưu Ma Vương cũng là một nhân vật cực kỳ khủng bố, trong số thần thú chúng ta căn bản không có ai là đối thủ của hắn, tình hình hôm nay ngươi cũng thấy đấy, liên hợp thực lực Tam đại hung thú vương cũng không thể tiêu diệt hắn. Tuy rằng khả năng hắn đã bị thương, nhưng trong nháy mắt biến hóa thành giống như lúc trước có thể ngăn cản được công kích mạnh mẽ tới vậy cũng có thể thấy được sức mạnh của hắn cường đại thế nào rồi.
- Phải biết tam đại Hung thú vương kia, từng tên đều có thực lực không hề thua kém Thần thú chi Vương là bao kìa! Tu vi mà bọn hắn cộng lại cũng đủ tạo thành uy hiếp mạnh mẽ đối với giới thần thú chúng ta. Nếu như không có sự tồn tại của Ngưu Ma Vương, có lẽ, đám Hung thú này cũng sẽ không tin phục lẫn nhau, cho dù là chúng ta lợi dụng thời cơ, nhưng sau khi Ngưu Ma Vương xuất hiện, hung thú hoàn toàn biến thành thành lũy bền chắc như thép, căn bản không chừa cho chúng ta bất cứ cơ hội nào.
Tề Nhạc gật đầu nói:
- Hóa ra là như thế, Ngưu Ma Vương quả thật là cường đại, nhưng là, thập đại thần khí dù sao cũng có cường đại cấm chế thủ hộ giả, các người ba ngàn năm rồi đều không thể có được nó, nên sớm nghĩ biện pháp khác, bằng không mà nói, Hung thú sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa, mà thần thú thì lại càng ngày càng yếu hơn thôi. Chẳng lẽ, thật sự là không có cách nào khác sao?
Y Nhược lắc đầu, nói:
- Nếu như có cách khác, chúng ta cũng sẽ không bị trở thành cục diện bị động như vậy. Vốn tôi còn mong mỏi anh là hậu đại của Thần thú chi Vương, tuy nhiên thực lực hiện tại của anh còn thiếu rất nhiều, vốn với thiên tư của anh, nói không chừng còn có thể trở thành thần thú chi vương còn mạnh hơn cả Ngưu Ma Vương. Đáng tiếc, anh lại là kẻ đến từ thế giới khác, chúng ta cũng chỉ đành chờ đợi mất công.
- Điều này các cậu không cần phải lo lắng, bất luận là thành công hay thất bại, đều coi như các cậu đã hỗ trợ, tôi đều sẽ dẫn các cậu đi gặp Kỳ Lân chi Vương, xin lão nói cho các cậu biết nơi hạ lạc của Côn Lôn Kính.
Tề Nhạc nhìn sang Văn Đình, Văn Đình nhẹ gật đầu:
- Vậy được rồi, tôi đồng ý giúp tiền bối đi tìm Hiên Viên Kiếm, nhưng mà, bất luận là vì thần thú nhất mạch hay ta vì chúng tôi, tôi hy vọng đều có thể lấy an toàn làm trọng, không nên khinh địch mạo hiểm. Dù sao, nếu mất đi tính mạng thì toàn bộ đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Y Nhược vuốt cằm nói:
- Điều này là đương nhiên, chúng ta đã vào trong Hiên Viên mộ không biết bao nhiêu lần, ở đó có nguy hiểm gì, chúng ta đều vô cùng nắm chắc, lần này ta với Long Giang sẽ cùng các cậu đi vào trong Hiên Viên mộ, tuy rằng ta không thể đảm bảo không hề có chút nguy hiểm nào, nhưng ta nghĩ, ít nhất chúng ta hoàn toàn có thể tự vệ được.
- Các cậu cũng thấy được, thân thể của tôi không được tốt lắm, đó cũng không phải là vì chiến đấu với Hung thú, mà là do lần đầu tiên vào trong Hiên Viên mộ, quá nôn nóng muốn cướp đoạt lấy Hiên Viên Kiếm, ngược lại bị kiếm khí của Hiên Viên Kiếm gây thương tích, cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, đó cũng như bài học, từ đó về sau, chúng tôi đã cẩn thận hơn nhiều.
Văn Đình nói:
- Tiền bối, vì sao ngài cho là chúng ta sẽ có khả năng lấy được Hiên Viên kiếm chứ?
Y Nhược hơi chút do dự, nói:
- Cô đã hỏi, tôi cũng không có gì phải giấu diếm, bí mật này cũng chỉ có Kỳ Lân chúng ta mới biết được, kỳ thật Thập đại thần khí cũng không phải là bất kỳ tộc nào cũng có thể sử dụng. Chúng ta luôn cố gắng suốt ba ngàn năm cũng không hề có kết quả, đây cũng là do một trong số thập đại thần khí chỉ có thể do nhân loại sử dụng, trong đó có Hiên Viên Kiếm.
- Chúng ta cũng đã từng có ý định bồi dưỡng một số nhân loại cao thủ để phối hợp hành động với chúng ta, nhưng tính mạng của con người dù sao cũng không thể trường thọ như thần thú chúng ta được, chỉ ngắn ngủi mấy thập niên, cho dù người có thiên phú tốt đến mấy, cũng không thể trở thành cao thủ chống lại Hung thú. Bởi vậy, cố gắng của chúng ta luôn luôn trở thành uổng phí.
- Các cậu cũng nghe nói giải thi đấu anh hùng của tứ tộc rồi chứ, kỳ thật đó chính là giải do chúng ta lập ra để tìm ra cao thủ nhân loại. Tình hình trước mắt, Hung thú cũng không phải hữu hảo với nhân loại, chỉ có đám Tộc Cửu Lê cả đám hung ngoan thủ lạt mới có thể có được sự duy trì của Hung thú.
- Mà quan hệ của thần thú chúng ta với nhân loại luôn luôn hòa hữu, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ta có thể trở thành Đại tế tự của dân tộc Thổ. Dưới sự nỗ lực không ngừng của chúng ta, nhân loại, thần thú và cự thú đã thành lập được những mối quan hệ hữu hảo, mà nhân loại hiện nay, ngoại trừ Tộc Cửu Lê thì tứ đại chủng tộc khác lần lượt đều được một vị thần thú chúng ta thủ hộ, che chở.
- Mà Bạch tộc thì người che chở là Thanh Long, Nguyệt tộc là Bạch Hổ, Hỏa tộc là Chu Tước. Chúng ta luôn cố hết sức truyền thụ cho nhân loại một chút năng lực, nhưng bất đắc dĩ, cấu tạo cơ thể của nhân loại kém hơn của cự thú rất nhiều, bởi vậy rất khó có thể bổi dưỡng ra được cao thủ chân chính.
- Nhưng Tề Nhạc thì khác biệt, hắn mặc dù là nhân loại, nhưng lại có huyết mạch của Kỳ Lân chúng ta, ta tin rằng, chỉ cần có sự trợ giúp của hắn, có lẽ chúng ta có thể có được một chút cơ hội cũng khó nói. Dù sao cũng đã cố gắng hơn ba ngàn năm, nếu không thử một lần, ta không có cách nào cam tâm mà!
Tề Nhạc nói:
- Được thôi, thế thì chúng ta liền tới Hiên Viên mộ một lần, nhưng mà, tiền bối, thân thể của ngài…
Y Nhược mỉm cười, nói:
- Yên tâm, thân thể của ta vẫn có thể chèo chống được, huống chi, còn có sự có mặt của anh, tuy rằng tôi đã bị Hiên viên kiếm đánh bị thương, thương thế vô cùng nghiêm trọng, mà ngay cả Tủy dịch cân công của Thủy Kỳ Lân cũng không có cách nào chữa khỏi, nhưng mà, với cậu thì lại hoàn toàn khác, nhờ vào tự nhiên chi nguyên, có thể dẫn phát lực lượng của bản nguyên tự nhiên, chỉ cần cậu chịu trợ giúp tôi, tôi nghĩ, kinh mạch của tôi rất nhanh sẽ khôi phục bình thường.
- Việc này không thể chậm trẽ, trận chiến ngày hôm nay chắc hẳn các ngươi cũng tiêu hao rất nhiều. Hôm nay xin cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai xin trợ giúp cho thương thế của Y Nhược, chỉ cần thương thế của nàng được khôi phục, chúng ta lập tức sẽ đi tới Hiên Viên mộ, hy vọng sẽ có thu hoạch.
Tề Nhạc nói:
- Nghỉ ngơi thì cũng không cần, lúc tôi tu luyện, tự nhiên sẽ dẫn phát tự nhiên chi nguyên năng lượng, tôi nghĩ, chỉ cần tiền bối ở bên cạnh ta tu luyện, là có thể nhận được điều có lợi do tự nhiên chi nguyên mang tới. Chúng ta có thể thử một chút.
Đi tới thời đại này cũng khoảng một tháng rồi, đúng là đặc biệt hơn thời đại kia của mình rất nhiều, Tề Nhạc biết rõ, Như Nguyệt cùng Minh Minh khẳng định đã biết tin mình mất tích rồi. Trong tương lai việc tìm Côn Lôn Kính không biết còn phải tốn biết bao nhiêu thời gian, có thể giảm bớt một chút thời gian đương nhiên là tốt. Lần này đi tới Hiên Viên mộ, hắn còn có một mục đích khác, chính là muốn tìm hiểu một chút sức mạnh của cấm chế thủ hộ thần khí rốt cục là như thế nào, tích lũy một số kinh nghiệm sau này còn tìm Côn Lôn Kính.
Y Nhược nói:
- Vậy được rồi, chúng ta lập tức bắt đầu, Long Giang, vậy làm phiền anh canh giữ rồi.
Long Giang khẽ mỉm cười, nói:
- Tôi với cô, còn phải nói làm phiền hay sao? Tiểu huynh đệ, tôi còn không biết tên của anh.
Tề Nhạc vỗ trán mình, cười nói:
- Xem tôi này, thật sự là thất lễ.
Rồi vội nói tên của mình cùng hai người còn lại cho Y Nhược với Long Giang.
Long Giang nói:
- Lần này làm phiền anh, tôi đi ra ngoài trông chừng cho hai người, các người yên tâm tu luyện, trừ khi Hung thú chi Vương quay lại, nếu không sẽ không có gì có thể quấy rầy được hai người.
Nói xong, hắn quay người đi ra khỏi phòng.
Nhìn théo bóng lưng khuất dần của Long Giang, ánh mắt Y Nhược lộ ra vẻ ôn hòa, thở dài nói:
- Thật là làm phiền hắn, nhưng đáng tiếc, nhưng đáng tiếc, tuy hắn cũng là thượng vị thần thú, nhưng mãi cho thế nào cũng không thể đạt tới trình độ như Kỳ Lân chúng ta mà!
Tề Nhạc sững sờ, nhìn Y Nhược, hắn đột nhiên phát hiện Y Nhược cùng Long Giang tuy là quan hệ tình lữ, nhưng tình cảm của nàng ta với Long Giang không hẳn là yêu đương, trước khi Long Giang rời đi, trong ánh mắt Y Nhược rõ ràng ẩn chứa vẻ áy náy.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 510 : Mộ Hiên Viên. (1)
Nguồn: vip
Y Nhược liếc nhìn Tề Nhạc, tựa như có thể nhận thấy được sự nghi hoặc của Tề Nhạc:
- Có phải anh đang đoán quan hệ của ta với Long Giang không. Không cần đoán, quan hệ giữa chúng ta là vợ chồng, suy đoán của các anh là chính xác. Nhưng là, tôi lại không thể nào cho hắn tình yêu thật sự được, cho nên trong lòng tôi vẫn luôn áy náy với hắn. Vừa rồi anh có hỏi tôi, vì sao lại ký thác hy vọng của thần thú chúng ta vào trong thứ Thần khí hư vô mờ mịt ấy.
- Kỳ thật, ngoại trừ tìm kiếm thần khí, chính ta cũng có một số toan tính khác. Ví dụ như quan hệ thông gia, những cường đại thần thú kết hợp, rất dễ dàng sinh ra hậu đại cường đại. Mà năng lực sinh nở của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta thật rất kém, có khi cả đời cũng không thể sinh ra được một đứa bé, chính điều này càng làm cho truyền thừa của chúng ta càng ngày càng khó khăn, cũng chính vì số lượng Kỳ Lân không có cách nào tăng lên mới khiến cho Hung thú có khe hở mà lợi dụng.
- Cũng vì nguyên nhân như vậy, chúng ta nghĩ ra một biện pháp, chính là tiến hành thiết lập mối quan hệ thông gia giữa tộc Kỳ Lân chúng ta với những thần thú cường đại khác, nói như vậy, tỷ lệ sinh ra đời Kỳ Lân tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều, tuy rằng không thể sinh ra Kỳ Lân thuần chủng, nhưng mà có được huyết mạch của Kỳ Lân cùng sức mạnh của thần thú cũng đã mạnh hơn thần thú bình thường rất nhiều.
- Đồng thời, chúng ta cũng ky vọng có thể có đột biến, thì có thể sinh ra Kỳ Lân càng mạnh hơn, nhưng mà, cho tới nay vẫn chưa hề thành công. Trong số thần thú chúng ta, ngoại trừ Kỳ Lân thì bốn tộc Tứ đại thần thú thủ hộ là đứng đầu Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, bọn hắn đều có khả năng mạnh mẽ của riêng hắn, cũng là lựa chọn hàng đầu để kết thông gia với tộc Kỳ Lân chúng ta. Chính là vì thế, tôi mới trở thành thê tử của Long Giang.
Tề Nhạc lại nói:
- Tiến bối chính là vì không thích tiền bối Long Giang, nên mới không thể cho Long Giang tiền bối tình yêu chân thật sao? Đồng thời, tôi còn có một vấn đề, vốn dĩ số lượng Kỳ Lân không nhiều lắm, nếu như các người tiến hành thông gia với các tộc thần thú khác, chẳng phải là tộc Kỳ Lân càng sắp đoạn tuyệt sao?
Y Nhược lắc đầu nói:
- Chúng ta đương nhiên không thể làm cho chúng tộc của mình bị tuyệt đại. Đây cũng chính là lý do tôi cảm thấy áy náy với Long Giang. Trong tộc Kỳ Lân của chúng ta, nếu đã thành vợ chồng, cố gắng cả đời có lẽ có được một đứa con, mà nếu là với thần thú khác thì không có hạn chế như thế, cho nên, Long Giang là trượng phu của tôi. Đồng thời, tôi còn có một trượng phu Kỳ Lân nữa, tình yêu của ta, chỉ có thể dành cho trượng phu trong tộc mà thôi!
- Cái gì?
Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ cùng lên tiếng kinh hô. Dù sao Viêm Hoàng cũng đã từng trải qua xã hội phong kiến, cho nên chuyện một chồng nhiều vợ đối với bọn họ còn có chút dễ tiếp nhận. Nhưng đây lại là nhất vợ đa phu, thật là làm cho người ta không có cách nào tưởng tượng nổi. Tề Nhạc gần như đờ đẫn nhìn Y Nhược, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Y Nhược cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi biết mấy người sẽ rất kinh ngạc, nhưng đây cũng là do chúng ta không còn cách nào khác, vị trượng phu khác của tôi chính là thần thú chi Vương hiện tại, cũng chính là tộc trưởng tộc Kỳ Lân. Giờ mấy người càng thêm tin tưởng tại sao tôi có thế đồng ý đưa mấy người đi gặp hắn, cũng cam đoan có thể nói cho các người vị trí của Côn Lôn Kính ở đâu chứ.
Không đợi Tề Nhạc từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, Y Nhược tiến lên ấn vào bả vai của hắn, nói:
- Bắt đầu tu luyện đi. Nhìn ra được, các người rất hy vọng sớm ngày trở về thời đại của mình, đã như vậy, cũng không nên lãng phí thời gian.
Mang theo kinh ngạc trong lòng, Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ đều khoanh chân ngồi lên cái ghế rộng thùng thình, tiến vào trạng thái tu luyện.
Ba ngày sau.
Nước sông chậm rãi chảy từ tây sang đông, mà đầu sông này, có thể nói là dòng sông nuôi sống Tộc Thổ. Nhân số Tộc Thổ rất nhiều, ước chừng hơn trăm vạn, ở đây là tổng bộ Tộc Thổ, sinh hoạt tiếp cận một phần ba nhân số. Mà dòng sông này bọn họ gọi là Thanh Giang. Cái tên rất đơn giản, đầy đủ thể hiện tính mộc mạc của người Tộc Thổ.
Thanh Giang dài bao nhiêu không ai biết rõ, dù sao, ở thời đại viễn cổ cự thú không có người nào rảnh rỗi đi thăm dò con sông dài bao nhiêu. Nơi rộng nhất của Thanh Giang chỉ rộng chừng bảy tám cây số, mà mặt đất tổng bộ Tộc Thổ, chính là địa phương hẹp nhất của Thanh Giang, ở chỗ này, bọn họ có một đội thuyền có thể thông hành qua bờ sông hai bên.
Sáng sớm, mặt trời mọc lên từ phương đông, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống dòng sông, có một loại mỹ cảm đặc thù, nước sông thanh tịnh không nhìn thấy đáy, nhìn từ phía trên chỉ thấy nó sâu vài mét, nhưng người quen thuộc con sông này cũng không biết Thanh Giang sâu bao nhiêu. Trong sông có một ít loài cá kỳ lạ, trong nước sông không ô nhiễm bơi lội thoải mái trong nước.
Tề Nhạc, Văn Đình, Tuyết Nữ cùng với phu thê Long Giang Y Nhược đi qua bờ sông Thanh Giang bên cạnh, nhìn thấy hào quang lăn tăn của nước sông, trong mắt năm người có thần sắc khác nhau.
Tề Nhạc nghi hoặc nói:
- Hai vị tiền bối, mộ Hiên Viên nằm ở dưới đáy sông sao?
Y Nhược gật gật đầu, nói:
- Nếu như không phải như vậy, tôi cũng không dẫn người Tộc Thổ an cư ở chỗ này. Thanh Giang này là nơi kỳ lạ, biểu hiện ra ngoài thì không sâu, nhưng mà, dưới đáy sông có rất nhiều vòng xoáy. Mà một trong số đó là con đường nhỏ đi thông tới mộ Hiên Viên. Chính vì đặc tính này, mới phi thường che giấu. Hung thú cũng đang tìm kiếm thập đại thần khí. Sở dĩ bọn chúng không tìm thấy mục tiêu, cũng có quan hệ lớn tới trình độ bảo mật của những di tích này.
Gương mặt Văn Đình đỏ ửng, nói:
- Thế nhưng mà, tôi không biết bơi. Hơn nữa, tôi là thuộc tính hỏa.
Y Nhược mỉm cười nói:
- Không sao cả, có Huyền Vũ ở đây, nước không thể trở thành chướng ngại của chúng ta.
Long Giang mỉm cười, nói:
- Các người chỉ cần chờ đợi tới mộ Hiên Viên là được rồi.
Vừa nói, hắn khẽ quát một tiếng, đột nhiên thân thể cao lớn bay lên trời. Hạ xuống Thanh Giang.
Thời điểm hạ xuống mặt sông, đột nhiên thân thể Long Giang biến thành bằng phẳng, ngay sau đó, quang mang màu vàng từ trên người hiện ra ngoài, nước sông đang chảy dừng lại trong nháy mắt. Sau một khắc, thân thể Long Giang vững vàng dừng lại trên Thanh Giang.
Hào quang màu vàng từ từ khổng lồ lên, hào quang mạnh mẽ này không ai dám nhìn thẳng, phạm vi bao trùm kéo dài ra chung quanh. Thân thể Long Giang biến mất, thời điểm thị giác của ba người khôi phục lại, một cổ uy áp nặng nề hiện ra trên mặt sông. Trong nước sông nơi này, một con rùa cực lớn đang phiêu phù, thân rùa có hình bầu dục, trên lưng có màu đen của vỏ sò, đường vân mai rùa là màu vàng. Phát ra hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 511 : Mộ Hiên Viên. (2)
Nguồn: vip
Hào quang nhàn nhạt bao phủ, lúc Tề Nhạc nhìn kỹ, giật mình phát hiện, con rùa cực lớn này, chiều cao vượt qua ba mươi mét, độ rộng chừng hai mươi mét, hoàn toàn có thể xem là thuyền lớn.
Chân rùa giơ lên, con mắt màu vàng trong suốt như bảo thạch, âm thanh Long Giang truyền đến.
- Lên đây đi. Chỉ cần ở trên lưng của tôi thì các vị không cần lo lắng.
Y Nhược mỉm cười, nói:
- Đây là bản thể Huyền Vũ. Hắn là thủy thổ song thuộc tính. Ở trong nước, cho dù mạnh như Thâm Hải Minh Xà cũng phải sợ hắn vài phần.
Nghe Y Nhược nhắc tới Thâm Hải Minh Xà, trong lòng Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Sao tôi lại quên đi chứ. Minh Xà đại ca, xuất hiện đi.
Hào quang lóe lên, thân thể khổng lồ của Thâm Hải Minh Xà từ trong hư không liền xuất hiện, không đợi Tề Nhạc nói chuyện, hắn đã hô hoan rít gào một tiếng, trực tiếp đâm vào trong nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
- Thoải mái, quá thoải mái, đã lâu rồi không có thoải mái như vậy. Tề Nhạc, tôi phát hiện ra một điều rằng, từ khi Bạch nương tử đáng yêu xuất hiện, vận khí của tôi càng ngày càng tốt hơn. Ngay cả vương của hung thú cũng không thể hủy diệt chúng ta, lại có con sông lớn cho tôi tuần tra lui tới, đây quả thực là quá mỹ diệu.
Y Nhược có chút kinh ngạc nói:
- Nó là sai khiến của anh?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Tất nhiên, hắn là đồng bọn của tôi.
Y Nhược khen ngợi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, sai khiến của chúng ta chính là đồng bọn. Nếu anh có được cự thú thủy thuộc tính, vậy chúng ta đi thôi, cho đồng bọn của anh đi theo Long Giang.
Vừa nói, nàng đã nhảy lên, nhẹ nhàng rơi vào người Long Giang.
Sau ba ngày tu luyện điều chỉnh, có Tự Nhiên Chi Nguyên trợ giúp, thương thế của Y Nhược đã khôi phục cơ bản rồi. Chỉ cần điều dưỡng thời gian ngắn, có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất của nàng.
Tề Nhạc cùng Văn Đình, Tuyết Nữ đồng thời thả người bay lên, Thâm Hải Minh Xà đưa ba cái đầu lớn lên, tiếp lấy thân thể ba người.
Dường như Long Giang không có ưa thích Thâm Hải Minh Xà, chỉ chào hỏi Tề Nhạc, thân thể to lớn trầm xuống tiến vào Thanh Giang, không cần Tề Nhạc nói, toàn thân Thâm Hải Minh Xà toát ra hào quang màu tím, bảo vệ ba người vào trong, thân rắn cực lớn trầm xuống, đi theo sau đuôi Long Giang.
Huyền Vũ là cự thú thủy thuộc tính có phòng ngự mạnh nhất, nhưng mà, nếu bàn về tốc độ trong nước, vẫn còn kém hơn Thâm Hải Minh Xà một chút. Tuy Long Giang đã tu luyện tới cảnh giới biến ảo thành người, nhưng hắn toàn lực du động trong nước vẫn rớt lại sau đuôi Thâm Hải Minh Xà.
Chìm vào trong Thanh Giang, do có năng lượng Thâm Hải Minh Xà bảo hộ, Tề Nhạc ba người giống như đang ngồi trên tàu ngầm, nước và sinh vật trong nước bị hào quang màu tím ngăn cản ở bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào trong nước, đáy Thanh Giang xanh biết, lộ ra một vẻ kỳ quái chính là cảm giác huyễn lệ, trên bờ và trên không chẳng có được.
Hiển nhiên Thâm Hải Minh Xà rất hưng phấn, vừa đi theo Long Giang. Thân thể cực lớn không ngừng đong đưa trong nước, mỗi một lần đong đưa đều khiến nước sông nhộn nhạo.
Long Giang bơi nhanh về một hướng, thời gian không dài, Tề Nhạc đã nhìn thấy xoáy nước như lời Y Nhược đã nói. Sâu dưới nước chừng trăm mét có thể nhìn thấy một vòng xoáy lớn đang xoay tròn, kéo cát đá dưới đáy sông vào. Nước sông bắt đầu đục ngầu.
Vòng xoáy lớn nhỏ khác nhau, chỉ riêng lực hút của nó đã rất mạnh rồi. Nhưng mà lực hút này đối với siêu cấp hung thú trong nước như Thâm Hải Minh Xà hiển nhiên không có chút tác dụng nào. Nó không tránh không né, trực tiếp xuyên qua vòng xoáy đó, bọn người Tề Nhạc được nó bảo vệ, trừ cảnh vật chung quanh biến hóa ra, thậm chí ngay cả chấn động cũng không cảm giác được.
Trong lòng Tề Nhạc âm thầm tán thưởng, năng lực Thâm Hải Minh Xà ở trong nước quả nhiên là cường đại. Trách không được có thể trở thành một trong những chủng tộc cường đại của hung thú. Nếu sau khi thực lực đạt tới cảnh giới Thâm Hải Minh Long, còn không biết mạnh tới trình độ nào.
Nghĩ đến những thứ này, Tề Nhạc nghĩ tới mình có thể thoát chết trong tay vương của hung thú và đám hung thú vương thật may mắn.
Huyền Vũ Long Giang du động thêm chừng mười mét, đột nhiên dừng lại, thân thể cực lớn dán sát đáy sông, quay đầu nhìn qua ba người Tề Nhạc trên lưng Thâm Hải Minh Xà. Trong đầu Tề Nhạc vang lên âm thanh của Long Giang.
- Chúng ta đến rồi. Đợi lát nữa các người phải cẩn thận. Phía trước chính là vòng xoáy đó, tận lực bảo sai khiến của anh co rút thân thể lại, sau đó chui vào. Ngàn vạn lần đừng có xông bậy, nếu không sẽ bị vòng xoáy xoắn nát.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua vòng xoáy trong lời Long Giang nói, trải qua cẩn thận quan sát hắn mới phát hiện, ở cách đó chừng mười mét có vòng xoáy chừng một mét đang chậm rãi xoay tròn, nhìn vào nó không thấy có chút điểm thần kỳ nào, thậm chí nước chảy còn không xiết bằng những vòng xoáy trước đó, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là cửa tiến vào mộ Hiên Viên sao?
Long Giang dùng hành động giải đáp nghi hoặc trong nội tâm Tề Nhạc, thân thể cực lớn co rút lại, hào quang màu vàng lóe lên, biến thành một con rùa có đường kính một mét, lúc này, Y Nhược đứng trên lưng của hắn có chút không cân đối, nhưng trên người Long Giang tản ra hào quang màu vàng.
Đây hoàn toàn là vì bảo vệ Y Nhược. Đột nhiên tốc độ bơi nhanh hơn, nhanh chóng tiến vào vòng xoáy, ngay sau đó, đột nhiên hào quang màu vàng co rút lại, Long Giang mang theo Y Nhược tiến vào trong vòng xoáy, hào quang lóe lên, một người một rùa biến mất không còn gì nữa.
Tề Nhạc vội vàng vội vàng chuyển cáo lời của Long Giang cho Thâm Hải Minh Xà nghe, Thâm Hải Minh Xà không dám khinh thường, vội vàng học theo Long Giang thu nhỏ thân thể của mình lại, nhưng năng lực của Long Giang cường đại hơn nó nhiều, nó thu nhỏ thân thể cực hạn chỉ đạt năm mét. Khá tốt, thân thể của nó là dài nhỏ, mà không có thể tích lớn như Long Giang, mang theo ba người Tề Nhạc đi vào vòng xoáy của Long Giang vừa vào, hào quang màu tím lập tức trở nên mãnh liệt, Tề Nhạc chỉ cảm thấy có trọng lực hút mạnh, Thâm Hải Minh Xà đã mang ba người bọn họ đi vào vòng xoáy.
Cảm giác vững vàng biến mất, cảm giác mất trọng lực rất mạnh, Tề Nhạc không thể ổn định đứng trên đầu của Thâm Hải Minh Xà, hào quang lóe lên, toàn thân giống như bị rạn nứt, hắn cảm giác năng lượng toàn thân Thâm Hải Minh Xà tiết ra, ngay sau đó, cảnh vật chung quanh lập tức phát sinh biến hóa.
Nước sông thanh tịnh biến thành màu vàng, trong hào quang lóng lánh, Tề Nhạc không cách nào nhìn rõ chung quanh, chung quanh truyền tới áp lực khổng lồ, khiến cho Thâm Hải Minh Xà toàn lực thúc dục năng lực bản thân, áp lực dường như từ từ tăng lên, mỗi một lần tăng cường đều nghiền ép năng lượng trong thân thể Thâm Hải Minh Xà thêm vài phần.
Khá tốt, tình huống như vậy cũng không duy trì thời gian quá dài, đột nhiên hào quang màu vàng thu liễm lại, Tề Nhạc cảm thấy toàn thân nhẹ hơn, cảnh vật chung quanh lại phát sinh biến hóa.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥