Thấy không khí có phần căng thẳng, gã mập Weist đứng ra làm hòa, nói: “Ngài thị trưởng, xin ngài đừng nóng giận, chúng tôi không hề có ác ý gì cả.”
“Tôi cũng chẳng có ác ý gì cả, chỉ là có lòng muốn nhắc nhở vậy thôi.” Bertrand vẫn chưa thấy hả hết cơn giận trong lòng. Chẳng lẽ mấy tên thương nhân này thấy mình có tiền là có thể thao túng hết thảy mọi việc hay sao? Bao gồm cả lòng tự tôn và sự tự do của người khác?
“Không cần phải gọi điện thông báo trước cho chúng tôi đâu. Ngài thị trưởng có quyền lợi kết giao với bất kỳ ai mà ngài muốn.” Anairs nói.
Thấy điệu bộ giải thích một cách nghiêm túc của ông ta mà hai người đi cùng là ông Weist và Antwan tức muốn bóp chết ông ta ngay bây giờ. Một tên ngu ngốc như vậy sao có thể ngồi được vào cái ghế phó tổng tài của Novonodisk cơ chứ?
Người tên Weist cười hề hề nói: “Ngài thị trưởng, từ trước đến giờ chúng ta vẫn là những người bạn vô cùng mật thiết với nhau, và cũng là những chiến hữu vào sinh ra tử với nhau. Thế nhưng, gần đây chúng tôi nghe được một số tin tức không được tốt lắm_____ Nghe nói có mấy người Trung Quốc đến Paris, hiện giờ đang hoạt động ở khắp nơi muốn có một địa vị hợp pháp của trung y dược ở đất châu Âu này_____ Ngài cũng biết đấy, lần trước để cho ra việc ngăn cấm cái điều lệ này, thì chúng tôi đã phải thông qua cả nửa năm bàn bạc mới có được sự thống nhất. Nếu bây giờ có người muốn hủy bỏ điều lệ này đi, thì những nỗ lực của chúng ta có phải đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?”
Bertrand đốt một điếu thuốc lên rồi rít một hơi, nhưng vẫn im lặng không nói câu gì.
Giờ đây người cảm thấy khó xử nhất vẫn là ông ấy.
Một mặt thì ông đã đáp ứng lời thỉnh cầu của vương tử Philip, trước mắt sẽ nới lỏng việc kiểm soát và cưỡng chế trung y dược ở Paris, còn một mặt thì ông lại đồng ý với những lời của mấy người này nói, ông bắt buộc phải thể hiện thiện chí của mình với những tập đoàn tài chính nắm giữ phiếu bầu trong tay mình này.
Antwan thấy Bertrand do dự không thôi thì cười nói: “Ngài thị trưởng, ngài nên hiểu rằng, chúng ta đều đang đi cùng trên một chiếc thuyền. Những thứ của chúng tôi thì cũng có nghĩa là của ngài. Những năm trở lại đây chúng tôi đã hết lòng hết sức ủng hộ ngài thị trưởng. Mấy hôm trước tôi đi thăm cha tôi, ông ấy còn nói với tôi rằng____ năng lực của ngài Bertrand đủ để có thể lên làm tổng thống nước Pháp, nếu để ông ấy tiếp tục làm thị trưởng thành phố Paris thì bất công cho ông ấy quá. Vào ngày tuyển cử năm sau, chúng tôi nhất định sẽ bỏ phiếu bầu trong tay mình cho ngài Bertrand.”
“Ha ha, đúng vậy đó. Tôi cũng nghĩ như vậy.” Weist cười hề hề nói. “Nhưng nếu ngài Bertrand muốn lên làm tổng thống, thì trước tiên ngài phải đảm bảo lợi ích cho những doanh nhân như chúng tôi trên cả nước ta chứ, nếu không thì những phiếu bầu của chúng tôi không phải đã bị lãng phí một cách vô ích rồi sao?”
“Đúng vậy. Chúng tôi có thể đưa một người lên làm tổng thống, thì cũng có thể lôi được người đó trên cái ghế đó xuống.” Anairs nói.
Sắc mặt của Bertrand sa sầm xuống, ánh mắt sắc lạnh của ông nhìn chằm chằm vào Anairs. Nhưng người đàn ông có nước da ngăm ngăm sẫm màu này lại coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ông ta đưa mắt nhìn ra xung quanh, như thể câu nói đầy uy hiếp vừa rồi không phải là được thốt ra từ miệng của ông ta vậy.
“Ha ha, ngài thị trưởng, xin ngài đừng để ý làm gì, ngài Anairs vẫn thường làm cho người ta....phải ngạc nhiên như thế đó.” Weist lại một lần nữa đứng ra hòa giải không khí căng thẳng đang diễn ra ở đây. “Có điều, ý của ông ấy cũng rất rõ ràng mạch lạc. Chúng tôi muốn ủng hộ một vị tổng thống có thể đảm bảo được lợi ích cho các doanh nhân như chúng tôi, chứ không phải là một vị tổng thống lo mất mặt với hoàng tử mà dẫn thêm một con sói tham lam độc ác nữa vào bên trong.”
“Đây cũng là mục đích mà chúng tôi đến đây lần này.” Antwan nhâm nhi tách cà phê trong tay mình, cười nói.
“Không ai được động đến miếng pho mát béo bở trong tay chúng ta.” Anairs bổ sung thêm.
Bertrand dập điếu thuốc trong tay mình vào chiếc gạt tàn rồi nói: “Ý của các ông, tôi đã hiểu đến tám mươi phần trăm rồi.”
“Vậy thì, quyết định của ngài thị trưởng thế nào đây?” Weist hỏi.
“Tôi cũng nghĩ như các ngài vậy thôi_____Châu Âu là châu Âu của người châu Âu, đúng là chẳng cần thiết phải dẫn thêm một con sói vào bên trong cướp hết lương thực làm gì.” Bertrand đan hai bàn tay vào với nhau, trầm giọng nói.
“Ngài thị trưởng quả nhiên anh minh, sáng suốt hơn người.” Weist hài lòng nói. “Châu Âu là châu Âu của người châu Âu, còn châu Á....thì cũng là châu Á của người châu Âu.”
“Ngài thị trưởng, tôi thay mặt cha tôi hỏi thăm ngài. Tôi nghĩ là, vào ngày bầu cử năm sau, cha tôi nhất định sẽ đứng ra hò hét giúp ngài.” Antwan cũng cười nói.
“Ngài thị trưởng đây nhất định sẽ là một tổng thống tốt.” Anairs cũng tỏ lòng tán thưởng tự đáy lòng mình.
Bertrand cũng mỉm cười đáp lễ, tuy vậy trong lòng lại trở nên nặng trĩu.
________
________
Theo tin tức mới nhất của giới truyền thông Pháp và nhà báo nổi tiếng Maxis phân tích tin tức giật gân ‘không chữa bệnh cho người Pháp và chó’, chính vì vậy mà dân chúng Pháp cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao thần y Trung Quốc lại không chữa bệnh cho người Pháp.
Bọn họ hiểu được hành vi của Tần Lạc, và tỏ thái độ đồng tình với việc bọn họ bị đối xử bất công bằng như vậy. Phố người Hoa giờ cũng không còn cảnh nhiều thanh niên Pháp nẹt pô rồ ga dọc ngang phá hoại như trước nữa.
Hôm nay, Tần Lạc vẫn đến bệnh viện Uông Thị Trung Y để chẩn đoán bệnh cho người dân nơi đây, số người bệnh đến đây ngày càng tăng lên, Tần Lạc cuối cùng cũng không thể nào nhẫn tâm hơn được nữa, dù sao thì ngọn lửa giận đó cũng đã được thắp lên và cũng đã được dập tắt. Chính vì vậy mà sau khi chữa trị cho mười người theo quy định xong, hắn lại chọn thêm hơn hai mươi người bệnh tình nghiêm trọng nữa ra tiến hành trị liệu, cứ như vậy cho đến khi mệt mỏi rã rời rồi thì Tần Lạc mới được mấy người Lệ Khuynh Thành và Trương Bác khuyên hắn quay về nghỉ ngơi lấy sức.
Trong căn phòng tại khách sạn, Tần Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần nằm trong bồn tắm hưởng thụ cảm giác thoải mái sau một ngày làm việc mệt mỏi. Còn Lệ Khuynh Thành lúc này ngồi bên cạnh đang cầm một chiếc khăn tắm có tác dụng bài trừ độc tố ra ngoài trà lên người hắn để khử độc.
Lệ Khuynh Thành mặc một bộ đồ công sở màu bạc, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ trắng toát, khi nàng cúi người xuống nhặt bình sữa tắm chẳng may rơi xuống dưới sàn tắm, thì Tần Lạc đã vô tình trông thấy chiếc quần chíp màu đen vô cùng khêu gợi của nàng lấp ló ở bên dưới.
Trên cổ của Lệ Khuynh thành còn buộc một chiếc khăn màu vàng sữa trông nàng nhanh nhẹn tự tin lạ thường. Nhưng chân nàng lại mang một đôi dép vải màu trắng của khách sạn, đứng nép bên bồn tắm làm công tác kỳ cọ.
“Em có thể đi thay bộ khác, hay khoác chiếc khăn tắm lên cũng được .” Tần Lạc lên tiếng đề nghị. “Nếu như thế thì sẽ đỡ làm ướt hết đồ trên người em.”
“Đàn ông các anh dùng thủ đoạn này đi lừa mấy cô bé mười mấy tuổi thuần khiết vô tri nghe còn được, chứ đối với một người phụ nữ chính thống thì chẳng có tác dụng gì đâu. Nếu em mà đổi thành chiếc khăn tắm thì đúng là quần áo của em không thể ướt được, nhưng e rằng người em sẽ ướt hết ấy chứ, phải không nhỉ?”
“_______” Đôi khi Tần Lạc cảm thấy người phụ nữ này quả là đáng ghét. Chẳng lẽ nàng không biết rằng nàng cứ vạch trần ý đồ của một người đàn ông một cách trắng trợn như thế thì chẳng khác gì tát trực tiếp vào mặt người ta hay sao?
Có một vị tiền bối từng nói, người phụ nữ có trí tuệ, thông minh hơn người, nếu không phải là làm nhân tình, thì sẽ đi làm ni cô. Tần Lạc đôi lúc hy vọng Lệ Khuynh Thành ngốc một chút thì tốt hơn.
Thấy Tần Lạc không nói gì, Lệ Khuynh Thành cười nói: “Khi nào em muốn anh lừa em thì anh mới lừa được em. Khi nào em không muốn anh lừa em, thì anh cứ ngoan ngoãn mà chờ đợi đi nhé!”
Tay nàng mò mẫm trong đống bọt xà phòng một lúc, sau đó nắm chặt lấy cu cậu cứng ngắc dài như khẩu súng của Tần Lạc, hung hăng nói: “Nếu anh còn nghĩ ngợi lung tung nữa, cẩn thận em cắt cái của quý này của anh xuống làm tiêu bản đó.”
Tần Lạc đau quá, vội vàng kêu lên: “Anh đâu có nghĩ gì lung tung đâu____Em hiểu lầm anh rồi. Anh đâu có ý đó đâu.”
Lệ Khuynh Thành bỏ tay ra khỏi bảo bối của Tần Lạc rồi nói: “Không nghĩ gì lung tung thì tốt. Bà cô đã tự tay tắm cho anh, thì anh nên thỏa mãn đi là vừa.”
“Anh rất thỏa mãn rồi.” Tần Lạc cười nhìn còn khó coi hơn là khóc.
Bạn có thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này không? Một người phụ nữ không khác gì một con yêu tinh đòi bằng được vào bên trong giúp bạn kỳ cọ, mát xa, bạn chỉ có thể nhìn mà không được động đến, nhưng tất nhiên, nàng có thể nhìn bạn, mà lại có thể sờ bạn nữa......
Mỗi lần ngón tay của Lệ Khuynh Thành động vào người của Tần Lạc, thì hắn lại rùng mình lên một cái. Đó không phải là niềm vui của sự phấn khích, mà là sự trốn tránh một cách đau khổ.
Nàng có thể không coi người là người, nhưng không thể không coi đàn ông là đàn ông được.
Reng reng......
Tiếng chuông cửa từ bên ngoài vọng vào.
“Có khách đến.” Tần Lạc nói.
“Anh rất muốn em đi ra ngoài phải không?” Lệ Khuynh Thành cười nói.
“Không.” Tần Lạc vội vàng phủ nhận.
“Thật sao? Thế thì em không ra mở cửa nữa.” Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Nếu không có ai ra mở cửa thì họ sẽ tự khắc rời đi thôi. Dù gì thì chúng ta cũng chẳng có bạn bè gì ở cái đất Paris này, còn nếu là mấy người Trương Bác tìm mình, thì họ sẽ gọi điện liên lạc trước....”
“Hay cứ ra mở cửa đi xem sao.” Tần Lạc khuyên nhủ. “Có thể là có chuyện gì gấp thì sao.”
Lệ Khuynh Thành cũng chỉ là đùa Tần Lạc mà thôi, sau khi nghe thấy hắn nói vậy thì không khỏi phì cười, tiếp đó nàng vớ lấy chiếc khăn tắm lau khô nước đọng trên tay mình, sau đó thay đôi guốc đen cao gót ở cửa phòng tắm vào rồi mới ra mở cửa.
Quần áo trên người được nàng giữ gìn nguyên vẹn, kín kẽ, vì vậy mà cho dù đột nhiên có khách đến thì họ cũng không hoài nghi hai người làm chuyện gì mờ ám với nhau.
Đứng ở bên ngoài cửa là Carlise, người thân cận nhất bên mình của vương tử Philip.
Ông ta mặc một chiếc áo vest cánh én màu đen, mái tóc màu bạc được chải gọn gàng, đứng thẳng lưng ở đó nói với Lệ Khuynh Thành: “Lệ tiểu thư, vương tử điện hạ bảo tôi đến đưa cho cô một bức thư.”
Vừa nói, ông ta vừa lấy trong người ra một tấm thiệp được gấp xếp lại.
“Cảm ơn ông.” Lệ Khuynh Thành cười nói. Nàng rất thích kiểu cách, lễ nghi cổ điển chứa chút khí phách cung đình của Carlise. Kiểu cách đó làm cho người ta cảm thấy mình được đối phương hết sức tôn trọng, trong lòng thoải mái vô cùng.
“Không cần khách khí.” Carlise hơi cúi người chào Lệ Khuynh Thành, rồi đem theo hai người tùy tùng rời đi.
Lúc này, trong phòng bên khẽ vang lên tiếng cài khóa. Đến cả chiếc khe nhỏ bé nhất cũng bị bịt kín cả lại để không cho người ngoài có cơ hội để nhìn trộm.
Lệ Khuynh Thành đóng cửa phòng lại rồi mở tấm thiệp mà vương tử Philip gửi đến, hàng chữ tiếng trung ở bên trong được viết bằng một chiếc bút máy màu đen: Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ gió đông (thời cơ).
Mặc dù chữ viết không được ngay ngắn cho lắm, cũng không được gọi là mỹ quan, nhưng từ nét chữ, Lệ Khuynh Thành có thể nhìn ra được, từng nét bút đều được người viết viết ra một cách cẩn thận. Đây không phải là thuê người khác viết, mà là vương tử tự tay mình viết ra.
Lệ Khuynh Thành đẩn cửa phòng tắm ra, đứng trước cửa phòng nói: “Philip đã tìm đến thị trưởng thành phố Paris nói chuyện rồi. Ngày mai anh cần phải phát huy tài năng biểu diễn thiên bẩm của mình rồi đấy.”
“Biểu diễn? Đó là tình cảm chân thành được bộc lộ ra, sao có thể nói là biểu diễn được cơ chứ?” Tần Lạc có phần bất mãn nói.
“Được rồi.” Lệ Khuynh Thành đành chịu thua nói: “Ngày mai anh làm hàng một chút vậy!”
“................”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Ba giờ chiều. Trước cửa tiệm thuốc trung y dược Uông Thị.
Bác sỹ Uông đứng bên cạnh gọi số giúp, mấy người Lệ Khuynh Thành, Trương Bác, Triệu Tử Long và Vũ Dũng Tú đang vừa ngồi ăn mứt quả mà lão Uông dùng thảo dược chế thành, nó có tác dụng bổ thận, rồi nói chuyện phiếm với nhau.
Sau khi nghe Lệ Khuynh Thành kể về trải nghiệm của nàng và Tần Lạc mấy ngày nay, Triệu Tử Long liền cười nói: “Đáng lắm. Bữa cơm đó của tôi thực tình là đáng lắm. Lúc đó tôi đã nói rồi mà.....Chưa biết chừng chúng ta sẽ gặp được công chúa hay vương tử gì đó cũng nên. Hề hề, mấy người thấy chưa, tôi đoán đúng thật đó!”
“Đó là do người ta Lệ tiểu thư đẹp. Cái này thì liên quan gì đến cậu? Cậu phấn khích cái gì không biết?” Trương Bác không nhịn nổi, liền mở miệng chọc ngoáy người bạn lâu năm này của mình vài câu.
“Ài, sao lại không có công lao gì của tôi cơ chứ? Nếu không phải tôi tìm bạn mượn thẻ hội viên đưa mấy người đến đó thì làm sao gặp được vương tử chứ? Làm sao có được những câu chuyện xúc động lòng người tiếp theo nữa?” Triệu Tử Long có phần không vui nói.
“Tranh luận cái này chẳng có ý nghĩa chút nào.” Vũ Dũng Tú cười nói. Chàng trai khôi ngô tuấn tú này là do đại sứ quán phái tới trợ giúp Tần Lạc giải quyết nhiệm vụ lần này, vì vậy mà anh ta đi cùng suốt cuộc hành trình. “Philip đúng là vương tử của Thụy Điển sao?”
“Đúng vậy.” Lệ Khuynh Thành nói. Nàng mở chiếc laptop là vật tùy thân đem theo bên mình ra, sau đó viết tên tiếng anh của vương tử Philip lên google, thì lập tức hiện ra vô số trang có liên quan đến thông tin về vương tử Philip, có một số trang còn có cả ảnh của vương tử Philip khi tham gia các hoạt động này nọ nữa. “Tôi và Tần Lạc đã tiếp xúc qua với anh ta, đó đúng là anh ta.”
“Không ngờ đó lại là vương tử.....” Trương Bác cười nói tiếp: “Chúng ta đem trả lại chai rượu vang hiệu Chateau Margaux cho người ta, liệu có bất lịch sự quá không nhỉ?”
“Cái này thì có gì chứ? Lạt mềm buộc chặt, vờ tha để bắt thật mà. Những người đàn ông như thế thì có người phụ nữ nào mà họ không chiếm đoạt được cơ chứ? Nếu bọn họ chỉ mới chủ động một chút thôi mà mình đã nghe theo rồi thì họ cũng sẽ không cảm thấy gì là đáng quý cả. Hành vi này của Lệ tiểu thư mới có thể khuấy động nổi sự ham muốn được chinh phục của bọn họ...” Triệu Tử Long cười ha ha nói.
“Ồ? Tổng giám đốc Triệu có kinh nghiệm quá nhỉ?” Lệ Khuynh Thành tỉm tỉm cười nói.
“Đúng vậy. Những hiểu biết nông cạn này được rút ra từ cái giá của ba lần ly hôn đó. Cung cấp cho các đồng bào nam tham khảo.” Triệu Tử Long cười khổ nói. Hắn đúng là có ba lần hôn nhân đều thất bại, giờ đây một mình một bóng ung dung sống qua ngày không ràng buộc đến ai.
“Tiếng nói của hoàng tộc Thụy Điển ở liên minh châu Âu cũng có trọng lượng. Nếu vương tử Philip sẵn lòng đứng ra giúp đỡ thì việc này có thể sẽ thành____Bây giờ, việc chúng ta cần phải làm, đó là phải biết nắm bắt thời cơ như anh ta đã nói.” Vũ Dũng Tú nhìn Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Chắc hẳn Lệ tiểu thư đã có kế hoạch rồi phải không?”
“Tôi chẳng qua chỉ là đưa ra sáng kiến, còn về phần làm thế nào thì đều do anh ấy hết.” Lệ Khuynh Thành chỉ vào Tần Lạc đang ngồi ở ghế tựu chẩn châm cứu cho bệnh nhân nói.
“Sau khi xem qua video của anh ấy ở Hàn Quốc, thì tôi rất tin tưởng vào anh ấy.” Triệu Tử Long cười lớn nói.
“Tôi cũng vậy.” Trương Bác lên tiếng phụ họa theo.
Hôm nay Tần Lạc mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, quần đen, áo trong cũng màu đen, thậm chí đến cả đôi giày vải đi dưới chân cũng là màu đen nốt. Một mái tóc đen, một con ngươi đen, một hàm răng đen____tất nhiên, điều này là không có rồi. Mặc dù hắn ngồi trên chiếc ghế tựa, nhưng lưng hắn thẳng tắp, hai mắt chăm chú, chuyên tâm, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn giống như một người trung y đẹp trai, anh tuấn, tài ba vậy.
Cảnh tượng này mà rơi vào mắt những cô nữ sinh bé nhỏ, thì bọn họ sẽ đưa hai tay ra ôm lấy ngực, hai mắt sáng lấp lánh, rồi miệng lẩm bà lẩm bẩm như bị yểm bùa vậy: “Hoàng tử hắc mã, hoàng tử hắc mã.....Anh ấy là hoàng tử hắc mã của mình.”
Người đàn ông khi chăm chú làm việc là người đàn ông đẹp trai nhất. Câu nói này dùng trên người của Tần Lạc là chuẩn xác nhất.
Cái kiểu cách mà có thể thao túng cái sống và cái chết của người khác một cách thoải mái như thế, thuốc vào là bệnh khỏi thì quả thật là khó mà làm cho phụ nữ phải chối từ.
Lúc này hắn đang điều trị cho một người phụ nữ trung niên khoảng chừng hơn năm mươi tuổi bị bệnh phong thấp đã nhiều năm nay, cứ mỗi lần trở trời là lại đau nhức vô cùng. Trung dược, tây dược bà ta đều uống qua không ít, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.
Những bệnh khác thì có lẽ Tần Lạc cần phải suy nghĩ đôi chút, nhưng đối với loại bệnh có tính chất ngoan cố như phong thấp này thì lại chẳng có gì gọi là khó khăn đối với Tần Lạc cả.
Năm phút ‘thiêu sơn hỏa’(hay còn gọi là châm nóng, châm bổ, là một thủ pháp châm cứu thời cổ đại, dùng để trị liệu hàn chứng) trừ khử hàn độc trong người bà ta, sau đó lại khai cho bà một thang thuốc bắc dùng để làm ấm cơ thể. Đợi đến khi bà ta uống hết chỗ thuốc này thì cơ thể sẽ được khôi phục lại như thường.
“Thưa bác, thuốc này một ngày dùng hai lần, sáng một lần, tối một lần. Phải uống thuốc đúng giờ, trong thời gian uống thuốc thì phải kiêng những đồ ăn tanh, cay.” Tần Lạc mỉm cười dặn dò người bệnh. Gặp những đồng bào bị bệnh như thế này ở nước ngoài, tự sâu thẳm đáy lòng, hắn vô cùng hy vọng có thể trị khỏi bệnh cho bọn họ.
“Cảm ơn. Cảm ơn thần y.” Bà ta cầm lấy tay Tần Lạc, cảm kích nói: “Nói gì thì nói, đồng bào chúng ta vẫn là tốt nhất. Mấy người có thể đến đây, tôi thực sự vô cùng vui sướng____”
Sau khi tiễn người phụ nữ trung niên không ngớt lời cảm ơn này đi, thì lão Uông bước tới nói với Tần Lạc: “Tần tiên sinh, mười người trong danh sách khám bệnh ngày hôm nay đã đủ rồi. Hay là....hay là....cậu nghỉ ngơi một lát đi?”
“Bên ngoài còn bao nhiêu người nữa?” Tần Lạc hỏi.
“Gần một vạn người. Suốt dọc khu phố đều chật ních người rồi.” Lão Uông cười khổ. “Vốn dĩ cũng không nhiều người đến như vậy đâu, nhưng vì hôm qua sau khi điều trị xong mười người rồi, cậu lại chọn thêm hơn hai mươi người ở phía sau nữa để điều trị tiếp, nên....”
“Tin này vừa được truyền đi, thì số người đến ngày hôm nay đã nhiều gấp bội lần của những ngày trước. Không những thế, vừa rồi tôi cũng để ý thấy bên ngoài còn có không ít người Pháp và người da đen nữa.....Bọn họ cũng muốn đến đây tìm vận may, xem xem có thể đến phiên họ được không. Vì dù gì thì mấy ngày trước cậu trị khỏi cho hết người này đến người khác, danh tiếng đã sớm được truyền đi khắp nơi rồi. Hơn nữa mấy ngày này, những tờ báo Pháp còn không ngừng đưa tin về hoạt động khám chữa bệnh từ thiện này của cậu....”
“Người đông thì đúng là tốt thật, nhưng....Thế này thì làm sao có thể trị hết được đây?” Lão Uông lo lắng nhìn ra hàng người dài lê thê ở bên ngoài nói.
“Có thể khám được cho bao nhiêu người thì khám cho bây nhiêu người vậy.” Tần Lạc lấy khăn lau đi chỗ mồ hôi trên chán rồi nói: “Gọi người bệnh tiếp theo vào đi.”
“Ài_____chờ một chút.” Lão Uông nói. “Nếu cứ thế này thì mai có khi số người lên đến cả mười vạn cũng chưa biết chừng.”
Tần Lạc chỉ cười mà không nói gì.
Muốn có thu hoạch thì tất nhiên phải bỏ công sức ra. Trung y gặp nạn, thì cũng nên có người đứng ra làm chút gì cho nó chứ.
Nếu đợi đến khi hết thời hạn quy định, thì tất cả trung y dược đều sẽ bị thị trường châu Âu bài trừ hết, nếu mà như thế thì những người hành nghề này hối hận cũng không kịp.
Cơ hội, chỉ có một lần này mà thôi.
Người bệnh thứ mười một bước vào, đó là một người da đen. Những lời anh ta nói, Tần Lạc không hiểu một câu nào, đến cả việc anh ta dùng tay ra hiệu, Tần Lạc cũng không hiểu, nhưng, có một điều mà Tần Lạc biết hơn ai hết, đó là anh ta biết khám bệnh.
Không cần đến phiên dịch, hắn chỉ giúp người da đen kia bắt mạch, thì biết ngay bệnh nhân mắc phải chứng viêm dạ dày trầm trọng. Không cần đến châm cứu, cũng không cần xoa bóp, chỉ cần khai một phương thuốc là có thể giải quyết được vấn đề của anh ta.
Tiếp đó, lão Uông lại gọi người bệnh thứ mười hai vào.......
Người thứ mười bốn......
Ngườ thứ mười lăm......
Người thứ ba mươi sáu......
....................
Khám bệnh thì không khiến người ta phải mệt mỏi cho lắm, nhưng, liên tiếp châm cứu thì hết sức hao tổn sức lực. Tần Lạc không dám dùng trên người của bất kỳ người bệnh nào, hầu hết hắn đều dùng mà ông vua châm cứu, sư phụ Vương Tư Thân của hắn dạy cho.
Nhưng lại hao phí quá nhiều thời gian, dùng quá nhiều lần làm cho hắn cảm thấy bị mất sức. Toàn bộ sức lực trong người như bị hút sạch. Giờ đây, ngồi ở đó chỉ có một cái vỏ bọc như cái xác không hồn mà thôi.
Hắn vẫn ngồi thẳng lưng, nhưng không làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, kiên quyết như khi trước nữa. Nhìn hắn bây giờ yếu ớt vô cùng, tựa như chỉ cần đẩn nhẹ một cái là đổ ngay ra vậy.
“Người tiếp theo.” Tần Lạc thều thào nói.
Lão Uông thấy sắc mặt của Tần Lạc trắng như một tờ giấy, trán không ngừng toát mồ hôi hột, vừa mới lau xong lại đổ ào ào như suối, không khác gì bệnh trạng của bệnh hư thận trầm trọng, liền khuyên nhủ: “Tần tiên sinh, bên ngoài vẫn còn hơn một vạn người......Hiện giờ vẫn không ngừng có người đổ xô đến. Hôm nay......hay là dừng lại ở đây đi. Cậu cũng không trụ được thêm nữa rồi.”
“Không sao đâu. Tôi cũng là bác sỹ. Thân thể của tôi ra sao tôi biết chứ.” Tần Lạc cười nói tiếp: “Vẫn còn có thể chữa được cho năm người nữa, nếu đó không phải là những bệnh quá phiền phức.”
“Nhưng.....Cậu đã thế này rồi.” Lão Uông không muốn gọi thêm ai vào nữa.
Lệ Khuynh Thành cũng bước đến bên Tần Lạc, thấy hắn mồ hôi dầm dề, liền vắt khô chiếc khăn mặt rồi lau cho hắn, cười nói: “Cậu nhóc ngốc nghếch, hôm nay đến đây là được rồi. Chỉ là diễn vở kịch thôi mà, làm gì mà phải nhập tâm đến thế chứ?”
Tần Lạc lắc lắc đầu, nói: “Diễn kịch thì cũng phải đặt cả tình cảm của mình vào bên trong chứ. Nếu không....thì làm sao người ta có thể cảm nhận được cơ chứ?”
Lệ Khuynh Thành hơi sững sờ, nói: “Ít nhất thì cũng phải nghỉ một lúc rồi lại bắt đầu từ đầu chứ?”
“Không thể nghỉ được.” Tần Lạc lắc đầu một cách cố chấp. “Một khi mà dừng lại thì anh sẽ không dậy nổi đâu. Mau gọi người tiếp theo vào đi.”
Lão Uông nhìn Lệ Khuynh Thành, thấy nàng gật đầu với mình, thì ông ta lại chạy ra gọi người tiếp theo vào bên trong.
Qủa nhiên, sau khi Tần Lạc chẩn trị cho năm người bệnh xong, thì thân thể hắn mềm nhũn, lả hết cả người như một người bị bại liệt dựa vào ghế.
Hắn đúng là không còn chút sức lực nào nữa.
“Đỡ anh ấy dậy.” Lệ Khuynh Thành nói.
Lão Uông và Lệ Khuynh Thành mỗi người một bên dìu đỡ Tần Lạc dậy. Hai chân Tần Lạc không thể đứng vững được nữa, toàn bộ trọng lượng của cơ thể đều đặt hết lên người của hai người.
“Đi ra ngoài.” Lệ Khuynh Thành nói.
Thế là hai người đỡ Tần Lạc bước ra bên ngoài cửa của tiệm thuốc trung y dược Uông Thị.
Ba người bọn họ vừa xuất hiện, thì không khí ồn ào náo nhiệt bên ngoài bỗng dưng biến mất, đột nhiên trở nên yên lặng khác thường.
Thật kỳ diệu làm sao, cả khu phố người Hoa đều im phăng phắc, tựa như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy vậy. Cả cái dãy phố dài đen nghịt toàn người là người, vậy mà không một ai mở miệng, đến cả tiếng ho khan cũng không có. Tiếng còi xe inh ỏi từ xa vọng lại, nghe chói tai đến lạ kỳ.
Mọi người giờ đây chỉ chăm chăm nhìn vào hắn, nhìn chăm chú vào thần y trẻ tuổi được một nam một nữ dìu đỡ kia.
Ánh mắt của Tần Lạc lướt qua một lượt đám người bệnh này, những đồng bào bị vận mệnh ép buộc mà trở thành fans ruột của hắn. Hắn muốn lên tiếng nói đôi lời, nhưng đôi môi chỉ hơi run lên một chút mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đúng vậy. Hắn mất sức rồi. Đến một chút sức lực để thốt ra hơi cũng không có nữa.
Lệ Khuynh Thành thầm cảm thấy lo lắng. Nghĩ bụng, tên này biểu diễn hơi thái quá rồi đấy.
Nếu hắn không nói câu nào, thì phần diễn phía trước kia không phải là đã bị lãng phí một cách vô ích rồi sao? Nếu mà như thế thì vở kịch này quả không hoàn mỹ chút nào.
Last edited by Minh Huệ; 27-03-2011 at 07:41 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Mấy người Pháp hay những người nước khác chạy đến xếp hàng không hiểu Tần Lạc đứng ra ngoài như thế để làm gì, còn người Trung Quốc vốn thông minh, lanh lợi thì lập tức hiểu ra ngay vấn đề.
Có người la lớn: "Thần y, hãy nghỉ ngơi một chút đi. Chúng tôi có thể đợi được.”
Rồi lại có người la lên: “Đúng vậy, thần y, anh hãy nghỉ ngơi chút đi. Anh cũng bận bịu cả mấy giờ đồng hồ rồi, nghỉ ngơi uống miếng nuớc hay ăn chút gì đó đi.”
"Thần y, chúng tôi ủng hộ anh hết mình. Ngày mai chúng tôi vẫn có thể đến xếp hàng đợi được, giờ anh hãy về nghỉ ngơi trước đi."
"Hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây, mọi người đừng để thần y phải khám chữa bệnh nữa, có được không?"
Đứng vào vị trí của người khác mà suy xét, thì chúng ta cũng sẽ thấu hiểu được nỗi khổ của bọn họ.
Bất kỳ người bệnh nào đều mong muốn bệnh tình của mình mau chóng được chữa khỏi. Làm gì có ai muốn chịu đựng sự dày vò của bệnh tật cơ chứ? Đối với người bệnh mà nói thì sống qua mỗi một giây, một phút đều có cảm giác dải như một năm vậy.
Ai mà chẳng muốn mình khỏe mạnh? Chỉ có mỗi Quỳnh Dao là suốt ngày thích viết nhân vật nữ chính của mình nói những câu như để tôi bị bệnh này, để tôi bị bệnh kia, để tôi chết đi cho rảnh. Toàn là những ý nghĩ ngu xuẩn.
Nếu như có thể, thì bọn họ càng mong rằng người tiếp theo được thần y chữa bệnh chính là bản thân mình
Vậy nhưng, khi bọn họ trông thấy tình trạng của Tần Lạc, thì hiểu ngay rằng vị thần y này vì muốn cứu chữa cho bọn họ mà hao phí không biết bao nhiêu là sức lực và tâm huyết. Lúc này đây, bọn họ thật lòng không muốn làm khó dễ cho Tần Lạc thêm một phút nào nữa.
Lệ Khuynh Thành thì thầm bên tai Tần Lạc: "Có thể cầm cự được không ?"
"Được." Tần Lạc thều thào đáp.
"Đem một chiếc ghế và tìm một chiếc microphonẹz và loa đến đây" Lệ Khuynh Thành quay người lại phía sau nói với Trương Bác.
Trương Bác hiểu ý, lập tức chạy đi bê một chiếc ghế đem đến. Lệ Khuynh Thảnh và lão Uông dìu đỡ Tần Lạc ngồi xuống, còn Triệu Tử Long thì chạy sang nhà hàng bên cạnh mượn một chiếc microphone, mấy người làm trong cửa hàng cũng tìm được hai chiếc loa lớn đặt ở hai bên cửa tiệm thuốc.
Trong suốt thời gian này, tất cả mọi người đều im lặng, không một ai nôn nóng hay thúc giục gì cả, vì bọn họ biết Tần Lạc muốn nói gì với bọn họ. Nhưng chỉ vì không còn sức lực nên đành phải dựa vào loa để truyền âm mới được.
Nghĩ đến chuyện thần y vì bọn họ mà thành nông nỗi này, thì trong lòng mọi người đều cảm thấy chua xót vô cùng.
Thương tiếc cũng có, tôn kính cũng có, nhưng nhiều hơn cả đó là nỗi niềm cảm kích phát ra tự đáy lòng.
Tần Lạc mở micro lên, sau khi thổi vào đó vài hơi để thử âm, rồi nói: “Mọi người có thể nghe thấy tiếng tôi nói không?”
Âm thanh yếu ớt của Tần Lạc thông qua chiếc micro chuyền ra ngoài, vọng lại bên tai của mỗi con người đứng ở phố người Hoa này.
"Nghe thấy" Đáp lại hắn là cả một âm thanh như núi gầm biển thét.
Tần Lạc hơi nhếch nhếch môi, nhưng không lên thành tiếng. Mỉm cười đối vớỉ hắn mà nói thì đó là một việc làm xa xỉ. Lần này cũng giống như mấy lần trước trị bệnh cho Long Vương vậy, nguyên khí trong người bị hút đến cạn kiệt, toàn thân như ở vào trạng thái chân không vậy.
Khác là ở chỗ, khi hắn trị bệnh cho Long Vương thì liên tục dùng châm cứu và dùng sức, vì vậy mà trong thời khắc hắn rút kim ra, thì sức lực của hắn cũng bị vắt đến khô kiệt, còn khi hắn trị cho những bệnh nhân này, thì có lúc dùng châm cứu, có lúc lại không cần, vì vậy mà, hắn vẫn có một chút xíu thời gian giữa chừng để nghỉ ngơi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hắn vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo của mình đến tận giờ phút này, không bị té xỉu.
"Tôi thực sự rất muốn có thể khám thêm cho vài người nữa, rất muốn trị khỏi bệnh cho mọi người.” Tần Lạc tự chế giễu mình: "Nhưng xem ra, đây cũng chỉ là một ý nghĩ, một ước muốn mà thôi, tôi thực sự là không còn chút sức lực nào nữa.”
"Không sao. Chúng tôi có thể hiểu được."
"Anh là người chứ không phải là thần.”
"Thần y, hãy nghỉ chút đi. Ngày mai chúng tôi lại đến"
Tần Lạc vừa dứt lời, thì mọi người đã xôn xao không ngớt.
Tần Lạc cười cười rồi nói tiếp: "Tôi cũng nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục. Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, ba ngày không được thì ba
tháng, nhưng tôi sợ là thời gian không còn nhiều nữa rồi.”
Nghe đến đây, Lệ Khuynh Thành đứng bên cạnh suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, nàng quay đầu lại đằng sau như thể tìm kiếm một thứ gì đó, sau khi điều chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc của mình rồi thì mới ngoảnh ra.
Hăn vùa nói xong thì mọi người càng trở nên nhốn nháo hơn.
“Thần y, anh làm sao thế?”
"Trờỉ đất, hay là anh mắc phái bệnh gì không thể trị được sao? Làm sao lại có thể có chuyện như vậy được? Anh là thần y cơ mà...."
“Nghe nói thầy tướng số không xem được tướng số cho mình, thầy thuốc cũng không có cách nào tự chữa cho mình được, lẽ nào đây là sự thật ư?”
Vẻ mặt Tần Lạc trở nên nặng nề vô cùng, cứ như hắn thực sự mắc phải bệnh gì nặng lắm không bằng, hắn lại một 1ần nữa giơ micro lên miệng nói: “Không phải như mọi người phỏng đoán đâu, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian, nhưng trung y dược thì không còn thời gian nữa rồi.”
"Thần y, vì sao trung y dược lại không còn thời gian nữa?” Có người hét lên.
"Mọi người sinh sống ở Paris, chắc đều biết đến quy định này của Liên minh châu Âu chứ?" Tần Lạc nói tiếp: "Vào ngày 31 tháng 3 năm 2004" liên minh châu Âu ban hành 'Chỉ thị quá trình đăng ký thuốc thảo dược truyền thống '. Điều lệ này quy định tất cả các loại thuốc thảo dược được tiêu thụ ở thị trường liên minh châu Âu đều bắt buộc phải đăng ký theo quy định mới này, sau khi được sự cho phép của thị trường mới được tiếp tục tiêu thụ.
Nhưng, cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có được một loại thuốc trung dược nào chính thức đăng ký thành công ở liên minh châu Âu, cũng có thể nói là, vẫn còn bốn tháng nữa, thì những trung y hành y ở châu Âu sẽ gặp phải cảnh có súng mà không có đạn, có trung y mà không có trung dược.”
"Nếu thực sự có ngày đó, thì trung y một là sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, hai là sẽ phải chuyển sang hoạt động chui một cách nhục nhã."
Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn cả vạn người bệnh đứng trước mặt rồi nói với giọng da diết, thành khẩn: "Cả gần vạn người bệnh đứng trước mặt tôi đây, cho dù ngày nào tôi cũng bị vắt kiệt sức mình, mỗi ngày điều trị được chọ bốn mươi người, thi nếu tôi muốn trị khỏi bệnh cho mọi người thì ít cũng phải cần đến thời hạn là một năm. Nhưng thời gian của trung y dược thì không còn đến một năm nữa."
"Tôi cũng đọc báo thấy có đưa tin về điều này, ngày trước tôi nghĩ là chẳng có gì liên quan đến mình cả, nhưng nếu bây giờ không để cho thần y cứu chữa cho chúng tôi thì
điều đó tuyệt đối không thể được."
"Đúng vậy. Bọn họ dựa vàọ cái gì mà làm thế? Bọn họ dựa vào cái gì mà phong tỏa việc sử dụng trung y dược chứ? Nếu đất nước Trung Quốc của chúng ta cũng đề ra một điều lệ phong tỏa tây y dược, thì không phải tập đoàn y dược của bọn họ đều sẽ phải đóng cửa hết hay sao?”
"Không thể có chuyện đó. Làm gì có chuyện chính phủ Trung Quốc lại phong tỏa tây y? Bọn họ hoan nghênh còn không kịp ấy chứ. Nếu không phải vậy thì chúng ta làm gì mà phải chạy hết đến Pháp để làm ăn buôn bán thế này?"
"Thần y tiên sinh có cách nào giải quyết được vấn đề này không? Trung y dược là một bảo bối của dân tộc chúng ta, bọn họ không tin thì có thể không động đến, nhưng tại sao lại không để cho chúng ta dùng?"
Phản ứng của mọi người đều rất quyết liệt và phẫn nộ. Không những thế còn không ngừng có người đề ra ý kiến này, đề nghị kia.
Nhưng, Tần Lạc vẫn im lặng ngồi yên trên ghế, hắn không nói gì, cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, giống như là đã say vào giấc nồng vậy.
Tức giận đi.
Phẫn nộ đi.
Đấu tranh đi.
Phản kháng đi.
Hãy cho tôi mượn ngọn lửa giận này trong người mọi người, cho tôi mượn sức mạnh của mọi người, tôi sẽ giúp mọi người chống đỡ lại, giúp mọi người tìm lại lợi ích mà mọi người nên có được, giúp trung y có được một tương lai vinh quang, rạng rỡ, giúp con cháu đất Hoa Hạ có được quyền lợi và cơ hội sử dụng trung y.
Giả sử mười năm hay một trăm năm sau, trung y quả thực bị hủy diệt thì con cháu của đất Hoa Hạ làm sao có thể chịu nổi? Đến cả sinh mệnh của mình còn nằm trong tay người khác thì dựa vào cái gì mà có thể tranh đấu với người ta được nữa? Dùng sức mạnh gì để chống đỡ nổi bản thân đứng vững trước mặt các cường quốc năm châu?
Làm việc thiện hay là làm việc hại, đều là một ý niệm của con người trong chớp mắt. Bọn họ có thể dùng thuốc phiện hủy hoại cả một thế hệ của bạn, nếu cần thì bọn họ cũng có thể dùng tây y hủy hoại cả một thế hệ khác của bạn.
Vì vậy mà chúng ta vẫn thường nói lương y như từ mẫu, bởi vì bọn họ có thể cứu người, nhưng bọn họ cũng có thể giết người.
Đừng có tin vào cái gì mà hòa bình thế giới, mọi người binh đẳng. Có một nước lớn lúc nào cũng hô hào khẩu hiệu này lại đi tiêu diệt một tiểu quốc sinh sản dầu mỏ. Những
kẻ luôn miệng nói rằng tiền chẳng có ý nghĩa gì với mình, thì đó là đều là những kẻ có rất nhiều tiền, kẻ mà lúc nào cũng nói khát vọng có một cuộc sống đạm bạc, thì bọn chúng lại không sống đạm bạc chút nào.
"Tôi có một đề nghị.” Trong đám người có một người lớn tiếng hét lên, trông anh ta khí thế vô cùng, cảm giác như một con hổ chui vào bầy dê vậy, bỗng chốc chấn động cả dãy phố.
“Tôi có một đề nghị." Đợi cho mọi người yên tĩnh trở lại, thì anh tiếp tục nói: "Những người làm trong trung y dược của liên minh châu Âu nên đoàn kết nhất trí lại, cùng khiếu nại lên chính phủ liên minh châu Âu. Những người bệnh chúng ta cũng nên đoàn kết lại phản đối văn hóa phong tỏa này của liên minh châu Âu. Bây giờ chúng ta nên ký tên, chúng ta nên bắt đầu từ Paris, ngay bây giờ đây, chúng ta hãy đến trước cổng chính phủ Paris phản đối, giành lại vị trí hợp pháp cho nền trung y của chúng ta."
Người đàn ông này thân hình cao lớn, có một bộ râu quai nón dày rậm, lớn tiếng la lên: “Mọi người có dám không?"
"Dám.” Vô số người hòa cùng với nhau nói.
"Mọi người có làm không?" .
"Làm.” Lần này số người đáp lại lời anh ta còn nhiều hơn, đó là cả một rừng người.
"Tốt lắm. Vậy thì chúng ta hãy lập tức hành động. Quyết chiến!" Người đàn ông râu xồm hô hào.
"Tôi sẽ cung cấp cho mọi người tấm vải trắng để ký tên.” Ông chủ quán của cửa tiệm bán vải ở bên cạnh lớn tiếng nói.
"Tôi sẽ cung cấp cho mọi người một trăm chiếc bút để ký tên.” Ông chủ cửa hàng văn phòng phâm nói.
Thế rồi, dưới sự chỉ huy của người đàn ông râu xồm thì đã có người khiêng xấp vải trắng ra trải lên mặt đất, người thì đi lĩnh bút rồi phân phát cho những người bệnh ở đây để họ ký vào.
Vô số người Trung Quốc đã ký tên mình lên tấm vải trắng đó, một số bệnh nhân người Pháp và những người nước ngoải khác sau khi biết được chân tướng sự việc thì cũng ký tên mình lên trên đó, tỏ vẻ ủng hộ hành động lần này của bọn họ.
"Tìm đâu ra người này thế?" Tần Lạc nhìn anh chàng râu xồm ở phía xa hỏi.
"Em họ của Triệu Tử Long". Lệ Khuynh Thành giọng khẽ nói bên tai Tần Lạc. "Vốn em định bảo Tô Xán đi cơ, nhưng sợ sau này gặp phải phiền phức, nên đã tìm một khuôn mặt lạ lẫm hơn một chút."
"Em làm việc thì anh yên tâm rồi.” Tần Lạc cười nói.
Đợi cho mọi người đều ký hết lên đó rồi, thì anh chàng râu xồm cùng với mấy người bệnh khác liền giơ tấm vải đó lên rồi hô lớn: "Để thần y có thể tiếp tục trị bệnh cho chúng ta, để chúng ta ngày sau còn có cơ hội khám trung y, thì chúng ta bây giờ hãy đến chính phủ thành phố Paris".
"Tôi đi cùng mọi người." Giọng Tần Lạc đột nhiên trở nên phấn khích hơn rất nhiều. Tựa như trảỉ qua một chốc lát nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn lại khôi phục lại được sức lực của mình vậy. "Mọi người tiến thi tôi tiến, mọi người lùi thì tôi lùi.”
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
"Xin chào tất cả các bạn, đây là chương trình , tên tôi là Jolie. Hiện giờ đang là bảy giờ ba mươi tối, lúc này tôi đang đứng ở đường chính phủ, giờ đây trước mắt các bạn đó là một đám người chủ yếu là do người Trung Quốc tập hợp mà thành, bọn họ tập trung lại với nhau là vì muốn trung y dược có được một vị trí hợp pháp trong liên minh châu Âu" .
"Kỳ hạn bảy năm của trung y dược đến, trung y dược sẽ bị trục xuất ra khỏi châu Âu. Vì vậy, lúc này đây người Trung Quốc đang tập họp lại để cố gắng hết sức mình cho lần đấu tranh này."
“Xin kính chào quý vị khán giả, tôi là phóng viên của tờ , tên tôi là Leo, mọi người chắc vẫn chưa quên được mấy ngày trước ngài Maxis đã viêt một bài. Bài viết này vừa mới được công bố ra bên ngoài thì lập tức khiến cho dân Paris, thậm chí là toàn thể dân chúng Pháp oán giận một cách mãnh liệt, sau đó phóng viên truyền thông liền đến phỏng vấn thần y Hoa Hạ Tần Lạc thì thần y giải thích rằng không xem bệnh cho người Pháp là do có sự hạn chế của điều lệ từ liên minh châu Âu. Giờ đây mấy vạn người Trung Quốc tập trung lại cùng nhau tại đây và thần y của Trung Quốc cũng có mặt ở bên trong đội ngũ.” Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi lần tụ tập của cả vạn người thế này là do anh tổ chức lại sao?”
"Có phảỉ anh muốn lợi dụng công luận để đạt được mục đích hợp pháp trung y dược phải không?”
"Tần Lạc tiên sinh, hiện giờ anh còn gì muốn nói không?"
............
..........
Cửa phòng làm việc của cục trưởng cục cảnh sát thành phố Paris bị người ta đẩy ra.
“Báo cáo cục trưởng, có một đám người Trung Quốc tụ tập lại với nhau, đang đi về hướng văn phòng chính phủ, tôi đã phái người đi đến đó rôi, xin cục trưởng phái thêm người hỗ trợ." Cảnh sát viên cấp cao Robert đứng ở trước bàn làm việc của cục trưởng cục cảnh sát báo cáo.
"Cái gì? Người Trung Quốc? Bọn chúng thì làm nên được sóng gió gì chứ?” Cục trưởng cục cảnh sát Kyle là một người mũi to điển hình của người châu Âu, trán hói, mắt thì nhỏ, còn miệng thì rộng, thực sự lả đã làm sụp đổ cái định luật châu Âu là nơi sản sinh ra những anh chàng đẹp trai.
“Cục trưởng, lần nảy không giống với những lần trước.” Robert nói
"Có gì là không giống?" Kyle chậm rãi nhìn mình trong gương, từ tốn chải mấy sợi tóc lơ thơ trên đầu, bộ dạng không một chút gì gọi là vội vàng hết.
“Người rất đông, hơn nữa nhìn bọn họ có vẻ tức giận lắm.” Robert nói tiếp.
"Bao nhiêu người?" Kyle hỏi
"Dự tính lả đã vượt qua hai vạn người rồi.” Robert đáp.
Từ bên trong phố người Hoa ra thì chỉ có khoảng hơn một vạn người, nhưng không ngừng có thêm người gia nhập vào với dòng người đó.
Có rất nhiều người Trung Quốc và cả người Pháp nữa, sau khi biết được chân tướng sự việc thì đều gia nhập vào đội ngũ diễu hành đó, có người thì chỉ là đến xem trò vui, và còn có không ít phóng viên báo giới truyền thông cùng những người của nước khác đến quan sát sự kiện lớn của nước này.
"Hai vạn?" Kyle bật thẳng người dậy hỏi tiếp: “Bọn chúng muốn làm gì? Cái bọn Trung gì Quốc khỉ gió này muốn làm gì chứ? Bọn nó chán sống rồi chắc? Bây giờ bọn chúng đi đến đâu rồi?”
"Bọn họ đã đi đến đường chính phủ rồi, đang tiến dần tới quảng trường chính phủ" Robelt đáp.
"Lập tức thông báo xuống dưới, huy động toàn bộ cảnh sát lên đường giữ gìn trật tự. Và hãy đi liên lạc với Sylow, để bọn họ huy động thêm cảnh sát chống bạo động, chặn cái đám người đáng ghét đó lại, không được phép đến gần đại sảnh chính phủ. Đúng là một lũ điên".
"Vâng, thưa ngài." Robert đáp lại một tiếng, sau đó bước nhanh ra bên ngoài.
Kyle bước đi bước lại mấy vòng trong phòng làm việc, sau đó bước tới trước bàn làm việc, nhấc điện thoại lên gọi: "Alô, ngài thị trưởng phải không? Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài, nhưng. Ô, vâng, vâng, đúng rồi. Thì ra là ngài thị trưởng đã biết đến tin này rồi. Xin ngài thị trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dập tắt vụ biểu tình này một cách nhanh chóng nhất. Người Trung Quốc không những nhát gan mà còn không đoàn kết, rất dễ đối phó. Ngài thị trưởng không nên quá lo lắng làm gì."
Cúp điện thoại xuống, vẻ mặt Kyle trở nên ủ rũ hết chỗ nói, ông ta khoác chiếc áo choàng lên người, đội mũ cẩn thận rồi bước nhanh ra bên ngoài.
Khi Kyle đi đến quảng trường chính phủ thành phố thì ông không khỏi giật mình bởi cảnh tượng trước mắt.
Cả đến mấy vạn người tập trung ở trước cửa tòa lầu chính phủ, bọn họ giơ hàng băng rôn dài màu trắng, lớn tiếng kêu gào cái gì đó.
Kyle nghe không hiểu tiếng Trung cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải nghe hiểu được thứ tiếng này. Ông ta không cần biết bọn họ đang nói những gì, mà ông ta chỉ cần để họ biết mình đang nói gì là được.
Nhưng, trong lúc này đây, ông không thể không cầu cứu đến thủ hạ của mình.
"Riley, bọn họ đang gào thét cái gì đấy?" Kyle hỏi nữ thuộc hạ của mình.
"Thưa cục trưởng, bọn họ yêu cầu có địa vị hợp pháp của trung y dược trong liên minh châu Âu." Riley đeo mắt kính đáp lại.
"Địa vị hợp pháp của trung y dược trong liên minh châu Âu? Điều này nghĩa là thế nào?" Kyle hỏi.
Riley giải thích một hồi xong rồi thì Kyle tức giận nói: "Bọn chúng thích nói gì thì nói, muốn thay đổi thứ gì thì thay đổi thứ đó sao? Hiến pháp mà có thể tùy tiện thay đổi như vậy được sao? Bọn chúng nghĩ mình là gì chứ? Đây là quốc gia của ai? Đây thuộc vào việc tụ tập bất hợp pháp, đuổi hết bọn chúng về đi. Nếu không được thì nhốt hết mấy đứa cầm đầu gây sự vào trong cục cảnh sát."
"Cục trưởng, có cả phóng viên truyền thông báo chí ở bên trong đó, và còn không ít giới truyền thông của các quốc gia nữa, vì vậy mà khi chúng ta xử lý tình huống thì nên nhẹ nhàng, hòa nhã một chút. Ít nhất thì cũng nên nói chuyện khuyên giải bọn họ trước mới được". Robert đứng bên cạnh khuyên nhủ.
“Robert, những việc này tôi còn cần đến cậu dạy tôi sao? Ý của tôi chính là muốn bảo cậu đi nói chuyện với bọn họ. Nếu bọn họ vẫn còn không chịu giải tán, thì bắt mấy tên cầm đầu lại, lấy tội danh là tụ tập gây rối mà bắt chúng nó." Cục trưởng Kyle nói.
"Vâng, thưa cục trưởng." Robelt biết tính cục trưởng cuả mình nên không lại câu nào cả, sau đó đem theo hai người dưới quyền, đẩy đám cảnh sát chống bạo động ở trước mặt ra, rồi bước đến trước mặt những người Trung Quốc cầm băng rôn trắng kia.
"Xin chào anh! Xin hỏi anh có nghe hiểu được tiếng Pháp không?" Robert hỏi.
"Hiểu, anh nói đi" Râu xồm nói.
"Tên tôi là Robert, là cảnh sát viên cấp cao của thành phố Paris. Chúng tôi muốn biết, mọi người vì sao lại tập trung ở trước cổng đại sảnh chính phủ như vậy? Đây là hành vi vi phạm pháp luật, tôi hy vọng mọi người mau giải tán và rời khỏi đây. Nếu có yêu cầu gì thì chúng ta có thể vào bên trong cục cảnh sát để thương lượng." Robert nói với thái độ vô cùng hòa nhã. Biểu hiện của anh ta được coi là rất rộng lượng và hợp lý trước bao nhiêu ống kính của giới truyền thông như vậy.
"Các người dựa vào cái gì mà đòi phong tỏa trung y dược? Các người dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi dùng trung y, trung dược? Lần này chúng tôi biểu tình cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là chúng tôi muốn trung y dược được quyền hợp pháp sử dụng ở Paris." Râu xồm lớn tiếng nói.
Anh ta vừa kêu lên thì lập tức khiến cho vô số người cùng hùa theo. Trong nháy mắt, tiếng hô vang của mọi người làm cho rung chuyển đất trời.
Robert cười nói: “Tiên sinh, vùa rồi tôi cũng tìm hỉểu tình hình đôi chút. Về điều luật cấm tiêu thụ trung y dược ở Paris là do các thành viên trong các nước cộng đồng liên minh châu Âu đặt ra, bây giờ mọi người biểu tình ở Paris thế này thì căn bản là không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Nếu mọi người muốn vấn đề được giải quyết thì chính phủ Trung Quốc sẽ tiến hành trao đổi với Liên minh châu Âu. Mọi người mau mau giải tán thôi, vấn đề này không liên quan gì đến mọi người cả.”
"Ai nói là không liên quan đến chúng tôi? Chúng tôi đều là người Trung Quốc, chúng tôi tin vào trung y, chúng tôi dùng trung y, và chúng tôi cũng hy vọng con cháu của chúng tôi cũng sẽ có những suy nghĩ giống như chúng tôi. Người Pháp các người không tin thì có thể không dùng, nhưng tại sao các người lại có thể nghiêm cấm tiêu thụ trung y dược cơ chứ? Vì sao các người lại không cho phép chúng tôi được dùng?".
“Chúng tôi không hề nghiêm cấm việc tiêu thụ trung y dược, và cũng không nói gì là không cho phép mọi người dùng nó. Tôi nghĩ, liên minh châu Âu cho ra điều lệ này, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của dân chúng, vì nói gì thì nói, cho đến giờ vẫn không có biện pháp khoa học nào có thể giải thích được việc dùng trung y dược cả.”
"Đây chỉ là cái cớ." Râu xồm mặc dù thân thể cường tráng không khác gì Trương Phi trong Tam Quốc cả, nhưng lại là một người biết ăn nói, không những thế tiếng Pháp của anh ta còn rất lưu loát, vì vậy mà anh ta là người nói chuyện chủ yếu với Robert, còn những người khác mặc dù đại đa số đều hiểu tiếng Pháp, nhưng giờ phút này đây thì chẳng có cơ hội nào để mở miệng cả.
"Các người đưa ra điều kiện đăng ký trung y dược khắt khe như vậy thì trung y dược làm sao đăng ký thành công được cơ chứ ? Nếu đăng ký không thành, thì vẫn không có cách nào lưu thông, đây chẳng khác gì gián tiếp phong tỏa cả. Bây giờ các người còn lấy cớ nói vậy à?"
Một câu hỏi hóc búa thế này thì Robert không tài nào trả lời được, mà anh ta cũng không thể đưa ra được quyết định gì.
Nhưng, anh ta là cảnh sát. Trước cửa của tòa lầu Chính phủ có đoàn người lớn như vậy đứng biểu tình, thì đó chính là trách nhiệm của anh ta, là vấn đề mà anh ta bắt buộc phải giải quyết.
"Tôi nhắc lại một lần nữa, điều lệ này là do liên minh châu Âu quyết định, là vấn đề được đưa ra bởi các thành viên trong cộng đồng liên minh châu Âu, không phải nước Pháp muốn sửa là được, Paris lại càng không có quyền gì sửa đổi. Mọi người giờ đây tập trung lại gây sự, đề ra những yêu cầu vô lý như vậy, thì đó được coi là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu trong vòng mười phút nữa mà mọi người không rời khỏi đây, thì chúng tôi sẽ bắt hết những người cầm đầu lại."
"Tùy anh thôi, chúng tôi đã đến đây rồi thì nhất định phải có được một kết quả mới chịu thôi." Râu xồm khó chịu nói, anh ta không một chút sợ hãi gì trước sự dọa nạt của cảnh sát.
"Bây giờ bắt đầu tính thời gian." Robert nghiêm giọng nói. Dụ dỗ trước rồi dọa nạt sau, đó là hai tuyệt chiêu mà cảnh sát cần phảỉ học.
Nghe được mệnh lệnh của cấp trên, một viên cảnh sát đứng sau Robert lập tức móc chiếc đồng hồ điện tử ra tính thời gian.
Chín phút năm mươi chín giây.
Chín phút năm mươi tám giây.
Tám phút.
Năm phút.
Ba phút.
Thời gian tùng phút từng giây trôi qua, đội ngũ biểu tình do râu xồm dẫn đầu không muốn rời đi, còn phía cảnh sát Paris thì rõ ràng là không có ý lùi bước.
Tình thế căng thẳng, không khí ngưng đọng. Đại chiến sắp sửa bùng nổ.
Hai phút.
Một phút mười lăm giây.
"Đã đến giờ." Viên cảnh sát nói. Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Bắt người." Robelt trầm giọng quát, hai mắt anh ta sắc lẹm.
"Tuân lệnh." Hai viên cảnh sát nhận được mệnh lệnh thì lập tức ra tay đuổi bắt râu xồm .
Râu xồm liều mạng phản kháng lại, những người đồng bào đều cố gắng kéo tay râu xồm lại, không cho cảnh sát đưa anh ta đi. Sau đó lại có thêm mấy viên cảnh sát nữa đi đến giúp đỡ, thì kèm theo đó là càng nhiều người Trung Quốc khác chạy đến cướp người. Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cục diện trở nên hỗn loạn bất thường, những người mặc áo giáp, tay cầm khiên và những cảnh sát chống bạo động cũng bắt đầu rục rịch.
"Đẩy anh lên phía trước đi." Tần Lạc nói. Bởi vì hắn bị kiệt sức nên không thể đi bộ được nữa, vì vậy mà nãy giờ vẫn được Lệ Khuynh Thành dùng xe lăn đẩy đi.
"Phía trước quá nguy hiểm, sửc khỏe của anh như vậy...” Lệ Khuynh Thành có phần không yên tâm. Phía trước đang trong trạng thái hỗn loạn, còn hiện giờ Tần Lạc lại không có bất kỳ khả năng nào tự bảo vệ cho bản thân mình. Nếu tiếp tục đẩy hắn về phía trước, nhỡ bị thương thì phải làm sao bây giờ?
"Đẩy anh lên phía đầu đi" Tần Lạc kiên trì nói. "Anh đã nói rồi, bọn họ tiến thì anh sẽ tiến, bọn họ lùi thì anh vẫn sẽ không lùi. Lúc này đây, anh cần phải đứng bên cạnh bọn họ."
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Lệ Khuynh Thành đẩy chiếc xe lăn của Tần Lạc từ từ tiến về phía trước, lão Uông và Triệu Tử Long đi ở hai bên cạnh phía sau bào vệ. Trương Bác và Vũ Dũng Tú đi phía sau cùng, bọn họ một người là đại biểu của hiệp hội trung y, còn một người là nhân viên trong đại sứ quán Trung Quốc tại Paris, cả hai đều là nhân viên công chức nhà nước, chính vì vậy mà bọn họ không tiện xuất hiện trong các trường hợp như thế này, nếu không thì chính phủ Pháp sẽ đổ tội cho Trung Quốc là người đứng sau giật dây cho vụ biểu tình này. Nếu tình huống đó xảy ra thì chính phủ Trung Quốc sẽ nằm vào tình thế vô cùng bị động.
Chờ cho sự việc lắng đọng xong đâu đấy rồi, đến lúc đó hiệp hội trung y và đại sứ quán mới chọn thời gian đẹp nhất đứng ra làm người hòa giải.
Thái độ của Tần Lạc lúc này vô cùng nghiêm túc, cho dù hắn ngồi trên xe lăn nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng lưng dậy, không hề có dấu hiệu uể oải.
Bởi vì trên đường đến đây hắn cũng đã nghỉ ngơi được một lúc, nên sức lực của hắn cũng đã khôi phục được phần nào, nét mặt cũng đỡ hơn một chút, không trắng cắt không ra hột máu như ban nãy ở trước cửa tiệm thuốc Uông Dược Trung Y nữa.
Thái độ của Lệ Khuynh Thành thì bên ngoài có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực chất trong lòng của nàng vô cùng lo lắng, sự lo lắng này là do nàng lo sợ nổ ra cuộc bạo động xô sát........
Lệ Khuynh Thành không sợ người khác giờ trò âm mưu nham hiểm, cũng không sợ đấu đá nhau trên lãnh vực làm ăn, vậy nhưng trong tình cảnh hỗn loạn thế này nàng lo sợ bản thân mình không đủ sửc để bảo vệ Tần Lạc.
Còn những người kia, bọn họ trước khi tiến hành thực thi nhiệm vụ chống bạo động thì sẽ không hỏi bạn là ai, và cũng chẳng bao giờ thuyết giảng đạo lý với bạn cả...... Tú tài mà gặp binh sĩ thì cho dù là có lý cũng không thể nói rõ ra được.
Tuy Lệ Khuynh Thành rất mưu mô, sảo quyệt, bản lĩnh vững vàng, nhưng khi gặp cảnh bạo động như thế này thì nàng trở nên vô cùng yếu đuối.
Chiếc xe lăn của Tần Lạc đi đến đâu thì đám người ồn ào lập tức đứng dạt sang một bên tránh đường cho hắn, Tần Lạc đâm xuyên qua đám người dễ dàng như một mũi dao xẻ xuyên qua lát đậu phụ, tách nó ra làm hai.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy an tâm lạ thường.
Đó là một cảm giác vô cùng thần kỳ, đám người biểu tình lúc đầu nhộn nhạo bất an, nỗi sợ hãi bị trục xuất cùng với nỗi lo khi phải đối mặt với đám cảnh sát giờ đây bỗng nhiên tan biến đi đâu hết cả.
Cái người có dáng người thanh tú, thân thể ốm yếu, thậm chí còn phải nhờ đến xe lăn để đi lại này không ngờ lại có thể đem đến cho người ta sự vững tâm đến như vậy.
Tất cả đoàn người đều biết mặt thần y Tần Lạc, bọn họ biết được thần y muốn đi lên trên để dẫn đầu đoàn người, vậy là bọn họ liền tách ra cho hắn lên trước, sau đó mới lục đục theo sau.
Đám người biểu tình này chẳng khác gì những chiếc lá dong để bọc bánh chưng, còn Tần Lạc thì là chiếc lạt để cột chúng lại cho chắc, vì vậy hắn chính là nhân tố hàn gắn mọi người xích lại gần nhau, tin tưởng nhau hơn.
Cuối cùng Tần Lạc cũng được đoàn người đưa lên phía trên cùng.
Đám người biểu tình và cảnh sát Paris bắt đầu một cuộc chiến giằng co, đám cảnh sát sau khi nhận được mệnh lệnh phải bắt cho bằng được râu xồm vì tội quấy rồi trật tự còn đám người biểu tình thì phản đối cảnh sát đến bắt râu xồm.
Thế là râu xồm thành tâm điểm tranh chấp của đôi bên, kẻ kéo người lôi, đám người phút chốc hỗn chiến loạn cào cào lên với nhau.
Râu xồm lúc này khổ sở vô cùng, rõ ràng rằng thân thể của anh ta lúc này không thể nào chịu đựng nổi sự giày vò, kéo giật của cả đôi bên.
“Dừng tay!” Tần Lạc thét lên.
Tuy là hắn đã lấy hểt sức để hét lên nhưng âm thanh lại không hề to và chói tai cho lắm, không những thế hắn lại nói tiếng Trung Quốc, nhưng những người ở đây dường như là nghe hiểu câu nói của hắn, vì vậy mà đôi bên liền buông thân thể dường như sắp bị xé làm hai mảnh của râu xồm xuống, rồi cùng đổ dồn ánh mắt hướng về phía Tần Lạc.
Robert cau mày lại tiến đến bên Tần Lạc, dùng tiếng Pháp nói: “Anh là ai?”
Anh ta biết rằng Tần Lạc mấy hôm gần đây đã trở thành một vị thần y có tiếng ở Paris, vậy nhưng anh ta vẫn cố tình giả vờ như là lần đầu tiên gặp hắn, như vậy sẽ giúp cho anh ta có lợi hơn trong việc đàm phán về sau.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tìm một người hiểu tiếng Trung đến đây rồi nói chuyện với tôi!” Tần Lạc nói.
“Anh ta nói cái quỷ gì vậy?” Robert quay sang thủ hạ của mình hỏi.
Mấy tên thủ hạ của Robert cũng chẳng hiểu tiếng Trung, thế là bọn chúng liền chạy đi gọi Riley, một người hiểu tiếng Trung ở trong cục cảnh sát tới.
Riley và Robert sau khi trao đổi với nhau vài câu xong liền quay sang Tần Lạc nói: “Xin lỗi, anh là ai?”.
“Tôi là Tần Lạc” Tần Lạc đáp: “Chữ Tần trong chữ Tần Thủy Hoàng, còn chữ Lạc ở trong chữ thủy lạc!”.
“Thưa Tần Lạc tiên sinh! Anh lên phía trước này là có mục đích gì vậy? Anh cũng là người cầm đầu gây chuyện phải không?” Riley cất giọng khiêu khích nói.
“Chúng tôi tụ tập tại đây không phải là gây chuyện mà là do tất cả mọi người đều tình nguyện đến đây!” Tần Lạc nói: “Chúng tôi thỉnh cầu chính phủ Paris đồng ý cho trung y được hợp pháp hóa sử dụng tại đây, đây là lý do tại sao chúng tôi lại tụ tập tại đây!” Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Anh nên biết rằng những việc như thế này thì chính phủ Paris cũng không thể nào quyết định nổi! Đó là điều lệ chung của cả cộng đồng EU đưa ra....!” Riley nói.
“Vậy thì mấy người mau đi tìm người nào có khả năng giải quyết vấn đề đến đây nói chuyện với tôi!” Tần Lạc đáp lại gọn lỏn.
“Anh,....! Mấy người các anh đúng là muốn tự gây chuyện, cố ý khiêu khích chống đối.... Nêu như các anh không giải tán chúng tôi sẽ bắt toàn bộ các anh lại vì tội gây rối trật tự!” Riley dọa nạt Tần Lạc, lần trước chỉ cần dùng chiêu này ra trước mặt mấy người Trung Quốc là có hiệu quả ngay tức khắc
“Tôi đã chuẩn bị hết tâm lý rồi” Tần Lạc không hề nhân nhượng đáp lại. “Khi vẫn chưa có kết quả thì chúng tôi sẽ không đi đâu hết!”
“Đúng vậy! Chúng tôi có chết cũng không rời khỏi nơi đây!” Râu xồm xoa xoa lên bả vai đau nhức của mình gào lên.
“Chết cũng không rời!”
“Bắt buộc phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng....!”
“Chúng tôi cần trung y được hợp pháp hóa tại đây.... Anh em Trung Quốc chúng ta phải đoàn kết lại với nhau....!”
........................
Một người hô vang khẩu hiệu là đám người lập tức hưởng ứng theo ngay tức khắc, lửa giận của đoàn người biểu tình bỗng chốc thổi bùng lên, bọn họ hò reo đinh tai nhức óc cứ như là muốn lật tung cả cái quảng trường chính phủ này lên vậy.
Riley và Robert lúc này chỉ biết đưa mắt nhìn nhau không biết giải quyết ra sao nữa.
Robert lúc này bỏ chiếc mũ đội trên đầu xuống, gãi gãi đầu nói: “Mọi người cứ lui về trước, tôi đi tìm cục trưởng thương lượng đối sách!”
Thế là Robert liền dẫn thủ hạ của mình rút lui, còn đám cảnh sát chống bạo độg lúc này liền cầm lá chắn tiến lên thêm một bước để hở một lỗ hổng cho đám người Robert đi qua, sau đó rất nhanh lại khép kín trở lại.
......................
......................
Cục Trưởng cục cảnh sát Paris Kyle, cảnh sát viên cao cấp Robert, đội trưởng đội cảnh sát chống bạo động Sylow cùng với trợ lý Riley đang đứng thành một vòng tròn thương lượng đối sách đối phó với đám người Trung Quốc đến biểu tình này.
“Cục trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Robert đứng trước mặt Kyle nét mặt vô cùng nghiêm trọng nói: “Thái độ của bọn chúng rất kiên quyết, nếu như chúng ta muốn dùng biện pháp cưỡng chế giải tán thì rất dễ xảy ra xung đột với quy mô lớn..... Có rất nhiều phóng viên ở bên cạnh, nếu như để cho bọn họ trông thấy đưa tin ra ngoài thì hình ảnh của Paris sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!”
“Vậy nhưng, chúng ta không thể nào đáp ứng yêu cầu bọn chúng được!” Kyle trầm ngâm nói: “Mấy con khỉ Trung Quốc này thật đáng ghét! Xem chúng tao giải quyết bọn chúng mày ra sao, phải cho bọn chúng một bài học mới được!”
Riley vốn không đủ tư cách để tham gia cuộc hội nghị này nhưng chỉ vì cô ta lúc nãy là người nói chuyện với Tần Lạc nên mới được cục trưởng mời đến tham dự.
Riley ngập ngừng một chút rồi nói: “Tôi nhận ra rằng cái người ngồi trên xe lăn có tiếng là một thần y kia chính là người cầm đầu những người biểu tình này, tôi nghi ngờ vụ biểu tình này là do hắn ta phát động.
“Đúng vậy!” Robert nói: “Tôi lúc nãy cũng trông thấy rồi, hắn ta từ đằng sau đi lên trước, đám người Trung Quốc đều tách sang hai bên nhường đường cho hắn đi..... Nhất là ánh mắt mà đám người nhìn vô cùng kính trọng, cứ như hắn là một vị thần cao cả vậy.”
“Tôi cũng để ý đến hắn ta! Hắn ta mấy ngày gần đây rất được thông tin đại chúng của Pháp để ý tới....” Sylow nhếch mép cười nói.
Sylow là đội trưởng đội cảnh sát chống bạo động, đội ngũ này của anh ta chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ trị an cho thành phố Paris, cùng với chống khủng bố và giải quyết các vụ xung đột, khi có vụ xung đột nào xảy ra liền được cục cảnh sát Paris điều động tới.
“Các anh có ý kiến nào hay không?” Kyle quay sang đám thủ hạ của mình hỏi.
Ba người đều lắc đầu không trả lời, Robert liền lên tiếng nói: “Cục trưởng! Chỉ có sếp mới có quyền hạ lệnh!”
Kyle vùa muốn ngay lập tức giải quyết vấn đề của đoàn người biểu tình, lại vừa không muốn chịu trách nhiệm trong vụ việc này nên suy ngẫm một lúc liền nói: “Chuyện to như thế này hơn nữa lại có thể dẫn đến hiệu ứng liên hoàn khác. Tôi nghĩ tôi nên hỏi ý kiến của ngài thị trưởng thành phố cái đã, phải để cho ngài thị trưởng hạ lệnh mới được!”
Nghĩ vậy, Kyle liền đi đến bên bàn nhấc điện thọai lên gọi cho thị trưởng thành phố nói: “Thưa ngài thị trưởng! Bọn người Trung Quốc rất là cố chấp, xem ra chúng ta không đáp ứng yêu cầu của chúng thì không thể nào giải quyết vấn đề được Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chúng ta không thể nào đáp ứng được yêu cầu của bọn họ, vì đây là điều lệ đã đặt ra rồi, không phải ai nói là sửa được ngay đâu!” Trong điện thoại vang lên tiếng của ngài thị trưởng Bertrand ở đầu dây bên kia.
“Vậy xin ngài thị trưởng hãy hạ mệnh 1ệnh” Kyle nhân lúc này liền đưa ra yêu cầu của mình, nếu như thị trưởng hạ lệnh thì các vấn đề xảy ra sau đó sẽ không phải là trách nhiệm của ông ta nữa, ông ta chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên mà thôi
“Tôi là thị trưởng thành phố chứ không phải là cục trưởng cục cảnh sát, cái này nằm trong phạm vi quyền lực và nghĩa vụ của ngài, thưa ngài cục trưởng Kyle! Lẽ nào ngài cảm thấy bản thân mình không đủ năng lực giải quyết vấn đề này hay sao?” Bertrand cũng là một con cáo già trong chính trị rồi, sao mà không hiểu được thâm ý của Kyle chứ?
“Xin ngài thị trưởng cứ an tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn nhất!” Kyle vội vã đáp lại.
“Tôi ngồi chờ tin tốt lành của các anh!” nói xong liền dập điện thoại xuống.
Kyle dĩ nhiên không thể để cho thủ hạ của mình biết được mình vừa bị lãnh đạo cho một vố như vậy, ông ta liền ngẩng cao đầu tiến đến bên Robert nói: “Robert! Người Trung Quốc có câu bắt giặc phải bắt tướng giặc trước phải không?”
“Vâng thưa ngài!” Robert đáp.
“Vậy anh hiểu ý của tôi là gì rồi chứ?”
“Vâng thưa ngài, tôi đã hiểu!” Robert đáp.
“Tốt lắm! Anh đi tìm cái thằng tướng cướp đó rồi bắt lại cho tôi” cục trưởng Kyle ra lệnh nói.
“Vâng thưa ngài cục trưởng!” Robert nhận lệnh liền nói: “Vậy nhưng bọn chúng làm loạn thì sao ạ?”
“Làm loạn? Sylow! Đội chống bạo động của anh cũng nên chuẩn bị một chút đi, có tình hình gì thì cứ việc hành động!” Kyle ngoái đầu sang Sylow nói.