Nhìn tài liệu đám người Phương Hải Dương cung cấp, Vương Trạch Vinh cảm thấy cách yêu cầu quá xa nên lập tức bỏ sang bên. Nếu nhét mấy thắng cảnh du lịch này vào thì hoàn toàn chính là làm hỏng con đường du lịch.
Trong thời gian này mấy Phó cục trưởng do được mời ăn cơm nên tâm trạng biến hoá nhiều. Mọi người ở các tỉnh khác nhau nên tận lực tranh thủ lợi ích về phía mình.
Vương Trạch Vinh không tồn tại bất cứ suy nghĩ trục lợi nào, toàn bộ đều là vì công việc, tiến hành khảo sát từng con đường. Hắn tự cảm thấy mấy con đường này cần bao hàm tinh hoa của ba tỉnh.
Ninh Đại Lôi sau khi liên tục được đám người Phương Hải Dương mời mấy lần, hắn liền có quan hệ rất tốt với Phương Hải Dương. Thấy Vương Trạch Vinh bỏ tài liệu thắng cảnh du lịch của Phương Hải Dương sang bên, liền có chút do dự mà nói:
- Cục trưởng Vương, đám thiếu gia tỉnh Giang Sơn nên chiếu cố một chút, nếu không đưa mấy thắng cảnh du lịch này vào thì tôi lo rằng công tác tiếp theo sẽ gặp lực cản lớn.
Việc này thực ra Vương Trạch Vinh đã nghĩ tới, nếu như hắn làm như vậy chính là đứng đối mặt với đám người Phương Hải Dương. Những người này sẽ hận mình, đây là lợi ích rất lớn.
- Lão Ninh, ba tỉnh hợp tác du lịch cần phải là một ngành mạnh. Mấy thắng cảnh du lịch của Phương Hải Dương mặc dù cũng được nhưng chúng ta cần tuyển chọn mấy thắng cảnh du lịch thể hiện đặc sắc của địa phương, phải có điểm nhấn văn hóa. Mấy thắng cảnh du lịch của bọn họ thiếu rất nhiều. Anh xem đi, ngoài gần thành phố ra thì đúng là không nhìn ra vật gì, nhét mấy thắng cảnh du lịch này vào đúng là phá hủy con đường du lịch của chúng ta.
Ninh Đại Lôi cảm thấy mình không thể giúp Phương Hải Dương thì đúng là mất mặt nên nói:
- Cục trưởng Vương, mặc dù anh nói có lý nhưng tôi cho rằng thêm một hai điểm cũng không ảnh hưởng.
Nhìn vẻ mặt của Ninh Đại Lôi, Vương Trạch Vinh đoán hắn đã bị mua chuộc.
Ninh Đại Lôi kiên trì nói:
- Cục trưởng Vương, chúng ta sau khi còn phải tiếp tục công tác ở tỉnh Giang Sơn, nếu làm quá tuyệt thì khó khăn nhiều.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Cấp trên phái chúng ta đến cương vị này chính là hy vọng chúng ta có thể làm tốt ngành du lịch. Nếu như hết giúp người này người kia, cuối cùng không thể có một con đường du lịch đúng nghĩa, việc này để bọn họ tới tìm tôi, anh có thể đổ hết lên người tôi.
Ninh Đại Lôi mặc dù có chút không hài lòng, nhưng biết Vương Trạch Vinh là người được Trương Tất Tường coi trọng. Ở việc này Trương Tất Tường nhất định ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Ninh Đại Lôi về phòng mình liền gọi cho Phương Hải Dương.
- Phương thiếu gia, tôi đã cố gắng nhưng Vương Trạch Vinh không đồng ý.
Phương Hải Dương thời gian này vẫn đang kéo Vương Trạch Vinh và Ninh Đại Lôi, mục đích chính là muốn có chỗ tốt từ hợp tác du lịch ba tỉnh. Vương Trạch Vinh sau đó căn bản không nhận lời mời ăn chơi của hắn, chỉ có Ninh Đại Lôi thường xuyên đến. Bây giờ nghe Ninh Đại Lôi nói như vậy, Phương Hải Dương có chút không hài lòng:
- Anh làm như thế nào vậy hả. Anh và Vương Trạch Vinh đều là người tỉnh Sơn Nam, hắn sao không nể mặt anh.
Ninh Đại Lôi nói:
- Việc này tôi cũng không có biện pháp.
Hắn nghĩ mình đúng là sơ ý để đám người Phương Hải Dương quay được cảnh chơi gái, tâm trạng Ninh Đại Lôi liền không tốt. Mình vốn là lãnh đạo trước mặt đám người Phương Hải Dương, nhưng bây giờ lại thành tay sai của chúng.
Một lát sau Phương Hải Dương nói với Ninh Đại Lôi:
- ANh nghĩ cách hẹn Vương Trạch Vinh ra ngoài, chúng tôi nói chuyện với hắn một lần nữa.
Ninh Đại Lôi liền một lần nữa đi vào phòng Vương Trạch Vinh.
- Cục trưởng Vương, năng lực của đám người Phương Hải Dương rất mạnh, dù không đưa thắng cảnh du lịch của bọn họ vào thì cũng có thể nói rõ tình hình với bọn họ vào. Anh thấy tối nay chúng tôi bày tiệc mời bọn họ, mọi người nói chuyện có được không?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, anh bố trí đi.
Việc này sớm muộn cũng được quyết định, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem đám Phương Hải Dương còn có chiêu gì?
Thấy Vương Trạch Vinh đến, đám người Phương Hải Dương vẫn mời hắn vào vị trí chủ tọa.
- Cục trưởng Vương, tôi nghe nói anh đẩy mấy thắng cảnh du lịch của chúng tôi ra, việc này không tốt đâu.
Đồ ăn chưa mang lên, Bảo Vệ Quốc đã nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con đường du lịch ba tỉnh không chỉ liên quan đến một tỉnh, mỗi một con đường đều được bố trí cụ thể, chúng tôi cũng không thể chọn loạn. Sau khi quyết định còn rất nhiều công tác cần làm, công tác tuyên truyền cũng cần triển khai.
Điền Vĩ nói:
- Cục trưởng Vương, Phương thiếu gia để mắt thì mới mời anh gia nhập, có tiền mọi người cùng hưởng. Anh phải biết ở tỉnh Giang Sơn này thì đám người Phương thiếu gia nói là phải được.
Đây hoàn toàn là uy hiếp, Vương Trạch Vinh dụi thuốc lá vào gạt tàn rồi nhìn Điền Vĩ mà nói:
- Anh có ý gì?
Hoàng Kiến Cương – Phó cục trưởng cục Công an Thành phố Phượng Hải là người có quyền lực, bố hắn là nguyên Phó chủ tịch tỉnh, từ trước đến giờ hắn vẫn cấu kết với đám Phương Hải Dương, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy hắn liền cười hắc hắc nói:
- Cục trưởng Vương, anh nên suy nghĩ một chút, nếu được mọi người ủng hộ thì anh có thể đi ngang ở tỉnh Giang Sơn. Đương nhiên nếu không được mọi người ủng hộ thì đúng là không biết có chuyện gì xảy ra.
Vương Trạch Vinh thấy hắn mặc đồ công an liền cười nói:
- Anh nói như vậy hình như tình hình an ninh trật tự ở tỉnh Giang Sơn không tốt thì phải?
Mọi người ở đây đều được nhà chiều quen. Đám người tụ tập đúng là coi trời bằng vung. Trong lòng bọn họ đúng là không coi Vương Trạch Vinh vào đâu. Lần này vì lợi ích nên kiên nhẫn đàm phán với Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy không thể đạt được chỗ tốt thì không chịu được nữa.
Bảo Vệ Quốc vỗ bàn đứng bật dậy chỉ vào Vương Trạch Vinh mà mắng:
- Thằng chó kia, không cho mặt mũi ư? Mày ra ngoài hỏi xem người ở đây ai dậm chân xuống mà không vang. Tao nói cho mày, mấy thắng cảnh du lịch đó mày phải đưa vào con đường du lịch, còn có, công trình chỉnh trang cũng phải giao cho bọn tao làm.
Thấy Bảo Vệ Quốc chỉ vào mình mà mắng, Vương Trạch Vinh vô cùng tức giận, chưa ai dám chỉ vào hắn mà mắng như vậy:
- Bảo Vệ Quốc, anh nếu không thu lại lời mình nói, hậu quả này anh tự gánh chịu.
Nói xong Vương Trạch Vinh cũng lập tức đứng lên.
Phương Hải Dương lúc này cũng lộ mặt thật mà nói:
- Vương Trạch Vinh, đừng tưởng có ông bố vợ là Bộ trưởng thì giỏi lắm. Ở đây là Thành phố Phượng Hải, còn không đến lượt mày tinh tướng. Mày nếu không giao những thứ đó cho bọn tao, mày sẽ biết hậu quả.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đám này đúng là không coi ai ra gì, căn bản không phải người trong chốn quan trường.
Vương Trạch Vinh không thèm để ý đến bọn chúng mà lập tức đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi đây, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn – Hà Vân Quốc.
- Phó chủ tịch tỉnh Hà, tôi muốn báo cáo một chuyện với ngài.
- Chuyện gì vậy?
Hà Vân Quốc đang ở trong nhà, trên tay cầm phương án tuyên truyền về con đường du lịch mà Vương Trạch Vinh sáng nay trình lên. Y càng xem càng hài lòng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Là như thế này, con trai Phó chủ tịch tỉnh Phương và Phó chủ tịch tỉnh Bảo tỉnh Giang Sơn hôm nay tìm tôi, yêu cầu tôi đưa mấy thắng cảnh du lịch của bọn họ vào con đường du lịch. Ngài cũng biết con đường du lịch này sẽ được nghiêm khắc lựa chọn, nếu tùy tiện cho một hai thắng cảnh du lịch vào sẽ ảnh hưởng cả hạng mục. Bảo Vệ Quốc còn vỗ bàn mắng chửi tôi. Tôi lo lắng việc này sẽ làm Phó chủ tịch tỉnh Bảo và Phó chủ tịch tỉnh Phương mất hứng nên báo cáo với ngài.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hà Vân Quốc liền nhíu mày, sao lại dính dáng đến hai Phó chủ tịch tỉnh? Vương Trạch Vinh có ý gì?
- Cậu có suy nghĩ gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng chỉ báo cáo một chút với ngài mà thôi, không có ý gì.
- Tôi biết rồi.
Hà Vân Quốc liền dập máy.
Nghe tiếng tút tút, Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn biết Hà Vân Quốc không cùng một nhóm với Phó chủ tịch tỉnh Bảo Nguyên Quân. Có tin tức này Hà Vân Quốc nhất định sẽ lợi dụng. Chuyện Bảo Vệ Quốc mắng mình, hắn không thể không cho đối phương biết mặt.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Sau khi con đường du lịch được tuyển chọn, tiếp theo theo là vấn đề thao tác. Đám thiếu gia kia làm như thế nào thì Vương Trạch Vinh căn bản không thèm để ý. Nếu bọn chúng thật sự muốn làm chút chuyện thì Vương Trạch Vinh không ngại phản kích một phen. Mình mặc dù chỉ là con rể, nhưng theo không ngừng tiến bộ thì cũng là nhân vật số hai trong Hạng gia sau Hạng Đào. Vương Trạch Vinh tin rằng không lâu sau Hạng Đào cũng không thể đứng trên đầu hắn.
Người của Cục Quản lý du lịch ba tỉnh đều là người có năng lực, nhân số tuy ít nhưng công tác rất tận tâm. Vì triển khai công tác nên bọn họ kết hợp lại, sau khi con đường du lịch được xác định liền do Phó cục trưởng Dương Phàm phụ trách công tác tuyên truyền.
Dương Phàm rất có năng lực, cô liền tiến hành điều tra, mời một ít chuyên gia tiến hành nghiên cứu công tác tuyên truyền, cuối cùng đưa ra phương án tuyên tuyền lĩnh vực du lịch ba tỉnh.
Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống, hắn cầm phương án đọc.
Phương án này có rất nhiều chi tiết khá được, tổng thể mà nói là phương án tốt. Vương Trạch Vinh rất khí tìm ra vấn đề, nhưng sau khi xem phương án này, Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy có vấn đề tồn tại.
Sau khi đọc xong phương án, Vương Trạch Vinh bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ.
Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh rốt cuộc tìm được vấn đề, hai mắt nhìn Dương Phàm mà nói:
- Phương án cũng được, tôi có mấy suy nghĩ. Thứ nhất phương án này chỉ nằm trong nước, bây giờ du khách nước ngoài tăng lên, chúng ta phải suy nghĩ đến việc tuyên truyền ở nước ngoài. Thứ hai, tuyên truyền ở trong nước mặc dù đẩy mạnh ở ba tỉnh, nhưng cần phải tuyên truyền ở các khu vực khác, nhất định phải tiến hành tuyên truyền trên đài truyền hình Trung ương, khiến mọi người chú ý lĩnh vực du lịch ba tỉnh.
Sau khi đưa hai điểm nội dung này ra, mắt Dương Phàm sáng lên:
- Từ trước đến giờ ngành du lịch ba tỉnh vẫn đi sau các tỉnh, suy nghĩ của chúng tôi đúng là vẫn ở mức địa phương, chỉ hy vọng trong nước một chút mà thôi. Về phần nước ngoài thì đúng là không nghĩ đến, đây đúng là thiếu sót. Cục trưởng Vương nhắc nhở rất đúng, sau khi về chúng tôi nhất định thêm điểm này.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy làm phiền chị.
Ngay khi Vương Trạch Vinh và Vương Trạch Vinh nghiên cứu công việc, Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn Hà Vân Quốc đang ngồi trong văn phòng Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần báo cáo công việc.
- Bí thư, con đường du lịch đã được làm ra, lần này tuyển chính là năm con đường. Tôi đã đi xem thì thấy bố trí rất chặt chẽ, hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp. Đặc biệt các địa điểm được tuyển chọn đều có những sự tích, liên quan đến văn hóa. Tôi tin rằng chỉ cần đến nơi này là mọi người sẽ thích.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Đây là chuyện lớn của tỉnh, nhất định phải làm tốt công tác này. Các tỉnh bây giờ thu được tài chính lớn từ lĩnh vực du lịch, hy vọng có thể thông qua hạng mục này thúc đẩy kinh tế trong tỉnh.
Hà Vân Quốc nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh đã dồn rất nhiều tâm sức trong lĩnh vực này. Gần đây bọn họ đang nghiên cứu vấn đề tuyên truyền. Đồng chí này báo cáo với tôi rằng chuẩn bị tiến hành tuyên truyền cả trong và ngoài nước, nhu cầu tài chính sẽ lớn hơn một chút.
Uông Nhật Thần xua tay nói:
- Đây không phải vấn đề, ba tỉnh đều bỏ ra một chút mà. Hơn nữa nếu làm tốt sẽ thúc đẩy kinh tế ba tỉnh, đây là số tiền nhỏ nên cần bao nhiêu có thể dành hết cho cậu ta. Tôi thấy đồng chí Vương Trạch Vinh rất có năng lực, nhất định phải ủng hộ.
Thấy Bí thư hài lòng với Vương Trạch Vinh, Hà Vân Quốc cười nói:
- Đồng chí này đúng là rất dụng tâm, nhưng có một tình hình tôi muốn báo cáo với ngài.
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Chuyện gì?
- Bí thư, là như thế này, tôi nghe thấy Vương Trạch Vinh báo cáo một việc, việc này làm cậu ta rất khó làm.
- Ồ.
Uông Nhật Thần chăm chú lắng nghe.
- Theo đồng chí Vương Trạch Vinh nói thì con của Phó chủ tịch tỉnh Bảo hẹn con mấy lãnh đạo đi tìm cậu ta, yêu cầu cậu ta đưa mấy thắng cảnh du lịch của mình vào con đường du lịch. Kết quả đồng chí Vương Trạch Vinh sau khi khảo sát cho rằng không đạt tiêu chuẩn nên không đưa vào. Hơn nữa bọn họ còn muốn Vương Trạch Vinh dùng tài chính đi cải tạo mấy thắng cảnh du lịch của mình. Việc này Vương Trạch Vinh không đồng ý, kết quả Bảo Vệ Quốc mắng Vương Trạch Vinh một trận còn nói sẽ cho Vương Trạch Vinh biết hậu quả.
Hà Vân Quốc vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Uông Nhật Thần.
- Ừ, tôi biết rồi.
Uông Nhật Thần không thể lộ gì hết.
Hà Vân Quốc thấy Uông Nhật Thần không nói gì nhưng do làm việc với Uông Nhật Thần nhiều năm nên thầm cao hứng. Y cảm thấy việc này Uông Nhật Thần đã để ý nên vội vàng đứng lên:
- Tôi phải đi tìm đồng chí Vương Trạch Vinh nghiên cứu vấn đề tuyên truyền.
Uông Nhật Thần nói:
- Anh nói cho Vương Trạch Vinh làm tốt công tác của mình là được, dù là ai cũng không cần nể mặt.
Nhìn Hà Vân Quốc đi ra, Uông Nhật Thần biết hôm nay Hà Vân Quốc nói chuyện này ra là có mục đích gì. Chẳng qua việc này Uông Nhật Thần cũng cần phải coi trọng. Bây giờ đám thiếu gia trong tỉnh hơi quá đáng, lợi dụng quyền lực trong tay mà lấy chỗ tốt thì còn có thể bỏ qua, nhúng tay vào công tác chính quyền thì không thể cho phép.
Uông Nhật Thần cầm lấy điện thoại gọi cho Bảo Nguyên Quân.
- Bảo Nguyên Quân, công tác của Cục Quản lý du lịch ba tỉnh là công tác vô cùng quan trọng, phát triển du lịch là trọng điểm hiện nay của tỉnh Giang Sơn, tôi không hy vọng việc này xả ra vấn đề gì.
Bảo Nguyên Quân bỏ điện thoại xuống mà có chút buồn bực. Y đương nhiên biết Bí thư tỉnh ủy sẽ không thể nào tùy tiện gọi cuộc điện này, nhất định có vấn đề gì. Đây là Bí thư tỉnh ủy nhằm thẳng vào mình với vẻ bất mãn rõ ràng.
Uông Nhật Thần là người rất có tư cách, là một trong các Ủy viên Bộ Chính trị. Do là Ủy viên Bộ Chính trị nên lão nắm mọi quyền lực ở tỉnh Giang Sơn. Đối với người ở cấp độ như Uông Nhật Thần thì tiền, địa vị đều phai nhạt. Uông Nhật Thần sắp về hưu nên muốn làm nhất là để đời sống quần chúng nhân dân tăng lên. Bất cứ ai ảnh hưởng đến kinh tế toàn tỉnh thì sẽ đả kích không nương tay. Điều này thì Bảo Nguyên Quân hiểu rõ, không biết mình chọc gì vào lão ta.
Bảo Nguyên Quân hơi hoảng hốt. Y biết mình căn bản không phải đối thủ của Uông Nhật Thần. Nếu bởi vì nguyên nhân nào đó mà làm Uông Nhật Thần bất mãn với mình, đây là chuyện lớn. Suy nghĩ về việc giữa mình và Vương Trạch Vinh, y cảm thấy mình có xung đột gì với Vương Trạch Vinh.
Bảo Nguyên Quân có tâm trạng nặng nề đi về nhà. Y biết việc này nhất định do thằng con làm ra.
Bảo Nguyên Quân về đến nhà thì Bảo Vệ Quốc đang ôm một cô gái ngồi đó mà nói chuyện.
Thấy Bảo Nguyên Quân vào, Bảo Vệ Quốc liền đuổi cô gái kia đi.
Bảo Nguyên Quân sa sầm mặt nhìn Bảo Vệ Quốc mà nói:
- Anh mới làm cái gì ở bên ngoài?
Bảo Vệ Quốc nói:
- Con có làm gì đâu, chỉ là làm ăn với Tiểu Phương mà thôi.
- Các anh có phải chọc vào Vương Trạch Vinh không?
- Ồ, thằng đó ư? Đúng là bố láo, thị trường du lịch lớn như vậy mà hắn không ngờ không cho bọn con mặt mũi, con phải cho hắn biết mặt.
Quả nhiên là việc này.
Bảo Nguyên Quân rốt cuộc tìm ra được nguyên nhân của vấn đề, y vung chân đạp bay bàn uống nước, chỉ vào mặt Bảo Vệ Quốc mà lớn tiếng nói:
- Tao đánh chết mày.
Nhìn Bảo Nguyên Quân muốn đánh mình, Bảo Vệ Quốc vừa tránh vừa nói:
- Không phải là chọc thằng Vương Trạch Vinh sao, có gì cơ chứ?
Đuổi nhưng không được, Bảo Nguyên Quân ngồi xuống, thở hổn hển rồi nói:
- Mày nghe rõ cho tao, sau này mày gây chuyện với thằng Vương Trạch Vinh, tao đánh chết mày.
Lúc này vợ Bảo Nguyên Quân ở trong phòng ngủ đi ra liền nói:
- Sao thế, anh nói gì thế?
- Bà không biết dạy con. Bà có biết Vương Trạch Vinh đâu dễ chọc vào?
Bảo Nguyên Quân rút một điếu thuốc lá ra rồi hút.
Bảo Vệ Quốc vẫn không phục mà nói:
- Không chỉ có ông bố vợ là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp sao? Có gì cơ chứ?
Vợ Bảo Nguyên Quân bưng chén trà lên rồi nói:
- Anh uống miếng nước, có gì từ từ nói.
Bảo Nguyên Quân nói:
- Vệ Quốc đi chọc Vương Trạch Vinh, hôm nay lão Uông gọi tới. Việc này đã làm Uông Nhật Thần khó chịu. Người ta là Ủy viên Bộ Chính trị, tôi có thể trêu vào ư? Thằng ranh này gây phiền phức cho tôi rồi.
Nghe thấy Uông Nhật Thần khó chịu, vợ Bảo Nguyên Quân cũng bực mình mà nói:
- Vệ Quốc, con phải nghe lời bố, con tránh xa Vương Trạch Vinh kia một chút, đừng có chọc vào hắn.
Lần đầu tiên Bảo Vệ Quốc thấy bố mình sợ như vậy, hắn thế mới biết Vương Trạch Vinh lợi hại nên có chút sợ hãi mà nói:
- Đám Tiểu Phương đều nói con cho thằng Vương Trạch Vinh biết chút lợi hại, con lui ra thì không tiện.
- Mày nghe cho rõ đây, sau này có tình hình gì lập tức nói cho tao, tuyệt đối không được chọc thằng Vương Trạch Vinh.
Bảo Nguyên Quân cũng không quá sợ Uông Nhật Thần, nhưng y bây giờ đang thời kỳ bay lên. Nếu chọc vào chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, lại chọc vào Uông Nhật Thần thì y không biết mình sẽ đối mặt với lực lượng như thế nào. Y còn đang muốn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh mà.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Công tác tuyên truyền con đường du lịch của ba tỉnh Giang Sơn, Sơn Nam, Phú Châu đã chính thức được diễn ra.
Lần tuyên truyền này chủ yếu dựa vào mấy con đường trọng điểm của ba tỉnh, tuyển chọn hình tượng tốt nhất.
Vì việc này Vương Trạch Vinh đã mời một nhà đạo diễn nổi tiếng người Hongkong đến lên chương trình, mời mười cô gái làm đại sứ hình ảnh. Sau khi được đưa lên lập tức làm cho các tờ báo lớn chú ý.
Làm cho người ta vui mừng đó là các đài truyền hình không ngừng tuyên truyền cảnh đẹp của ba tỉnh.
Mọi người ở Trung Quốc lần đầu tiên biết được ở ba tỉnh có thắng cảnh không kém các nơi khác. Mọi người trong ba tỉnh lập tức có ý đến các nơi này thăm quan. Những người ở bên ngoài cũng có ý định đến xem. Lĩnh vực du lịch của ba tỉnh trong nháy mắt truyền đến khắp nơi trong cả nước.
Các công tác cụ thể tự nhiên có người đi làm, mỗi ngày Vương Trạch Vinh đều chú ý tình hình truyền thông.
Lần tuyên truyền này chủ yếu là thông qua các cô gái tiến hành, báo tỉnh cũng tham gia rất nhiều người.
Danh sách mười người phát ngôn được tuyển chọn trong cả nước, không phải giới hạn trong ba tỉnh.
Dương Phàm là người tổ chức chính nên trong khoảng thời gian này hắn rất bận rộn.
Thấy Dương Phàm chú tâm trong công việc như vậy, Vương Trạch Vinh rất tán thành năng lực của cô.
- Cục trưởng Vương, công tác báo danh đã kết thúc. Sau đây chính là tuyển chọn, anh có chỉ thị gì không?
Thấy công việc có hiệu quả lớn như vậy, đây là điều mà Dương Phàm không ngờ được. Cô cũng hiểu thêm về năng lực của Vương Trạch Vinh, bây giờ cô cũng không dám coi nhẹ Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe xong Dương Phàm báo cáo liền nói:
- Nhất định phải đưa các cô gái đến các nơi, toàn phương diện biểu diễn.
Dương Phàm nói:
- Việc này chúng tôi đã liên lạc với đài truyền hình. Do Tỉnh ủy coi trọng nên đài truyền hình rất phối hợp.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đài truyền hình cần phải có một bộ phim toàn bộ về con đường du lịch.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Cục trưởng Vương, sau khi các cô ấy đi du lịch thì phong cảnh du lịch ba tỉnh sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong thời gian này, ba đài truyền hình tỉnh đều dành nhiều công sức tiến hành phối hợp với nhau.
Sau nhiều lần tuyển chọn, từ rất nhiều người đăng ký đã chọn ra 100 người xuất sắc nhất do Cục Quản lý du lịch tổ chức bắt đầu tiến hành hoạt động đi du lịch. Hoạt động này vừa là đi chơi vừa tổ chức các trò chơi, cả quá trình được lên sóng khiến số người xem tăng nhiều.
Con đường du lịch đã được thể hiện một cách hoàn mỹ. Những nơi vốn có phong cảnh đẹp lại kết hơn với một trăm người đẹp khiến cho truyền thông cũng náo nhiệt. Một số công ty truyền thông cũng rất hoan nghênh việc này, đều tranh nhau phái phóng viên đến phỏng vấn.
Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn Uông Nhật Thần ngồi trong nhà xem những phong cảnh trên Tv liền thở dài nói nói với bạn già:
- Tôi công tác ở tỉnh Giang Sơn nhiều năm như vậy mà không ngờ tỉnh ta lại có cảnh đẹp như thế.
Bà vợ cười nói:
- Bao giờ ông về hưu thì hai chúng ta đi du lịch.
Uông Nhật Thần cười phá lên:
- Đây là một ý kiến rất hay.
Cô cháu gái là phóng viên báo tỉnh nghe thấy thế liền nói:
- Cháu nghe nói các cô gái được chọn làm người phát ngôn có thể sẽ được chọn làm diễn viên chính trong một bộ phim, cháu thiếu chút nữa cũng muốn tham gia. Ông nội hoạt động một chút cho cháu tham gia được không?
Uông Nhật Thần cau mày nói:
- Cháu làm phóng viên cho tốt đi, đừng nghĩ lung tung.
Uông Phỉ không nói chuyện này nữa, mà nói:
- Bây giờ mọi người đều thấy hứng thú với cục trưởng Cục Quản lý du lịch Vương Trạch Vinh, đều muốn phỏng vấn nhưng anh ta không nhận. Ông nội, ông bố trí một chút để cháu đi phỏng vấn được không?
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Sao lại muốn đi phỏng vấn Vương Trạch Vinh thế?
Uông Phỉ nói:
- Ông còn không biết ư, nghe nói tất cả nội dung đều do một tay anh ta làm ra, hơn nữa mới 30 tuổi đã là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở, đây là điểm rất hấp dẫn mà.
- Ha ha, chuyện của cháu thì tự làm đi. Ông sẽ không tùy tiện nhúng tay đâu.
Uông Nhật Thần liền từ chối yêu cầu của cô cháu gái.
- Ông không giúp thì cháu cũng sẽ có thể đối phó.
Uông Phỉ bực bội nói.
- Bà thấy Vương Trạch Vinh này rất có năng lực. Cháu xem có mấy điểm du lịch mà bà đã tới thì không thấy có gì đặc biệt. Nhưng bây giờ không biết Vương Trạch Vinh thiết kế như thế nào mà cấp bậc tăng lên nhiều, hoàn cảnh cũng đẹp hơn so với trước.
Uông Nhật Thần nghe vợ khen Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ.
Uông Nhật Thần hy vọng nhất là thấy kinh tế phát triển. Thông qua thời gian này quan sát thì thấy số người đến các thắng cảnh du lịch nhiều thì tin rằng sẽ có thể thúc đẩy kinh tế.
Vương Trạch Vinh đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
Trong nhà Uông Nhật Thần đang nói chuyện về Vương Trạch Vinh, đám người Phương Hải Dương cũng ngồi đó nói chuyện về Vương Trạch Vinh.
Phương Hải Dương tụ tập mấy tên thiếu gia ngồi nói chuyện.
Điền Vĩ nói:
- Phương thiếu gia, tôi đã đi xem, lần này đám người đẹp chọn lựa trong cả nước đẹp thật, dáng người đều ngon, quá ổn.
Hoàng Kiến Cương cười nói:
- Thằng ranh này chắc ngứa trong lòng rồi. Không phải nói anh nói chú, những em đó chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Điền Vĩ nói:
- Thằng ranh này nhờ danh nghĩa bảo vệ nên suốt ngày chạy quanh các cô ả, đã được em nào chưa?
Hoàng Kiến Cương nói:
- Đám phụ nữ này đều khôn ngoan, đều muốn một giá cao. Chơi thì thì được nhưng không thể cưới.
Bảo Vệ Quốc từ sau khi bị ông bố mắng liền im ắng hơn nhiều. Ngay cả bố hắn cũng không dám tùy tiện chọc vào, hắn đương nhiên không thể trêu vào. Nghe mọi người bàn tán, hắn chỉ có thể cầm chén mà uống rượu.
Phương Hải Dương nhìn Bảo Vệ Quốc rồi nói:
- Bảo thiếu gia, đây không phải tính cách của anh, sao lại không nói gì thế?
Bảo Vệ Quốc nói:
- Lai lịch của thằng ranh Vương Trạch Vinh rất lớn, tôi không thể chọc vào. Bỏ đi, chỉ cần chuyện liên quan đến hắn thì tôi không thể dính vào. Coi như tôi sợ hắn.
Phương Hải Dương nói:
- Sau khi thằng Vương Trạch Vinh đưa ra con đường du lịch, mặc dù mấy thắng cảnh du lịch của chúng ta cũng tăng khách, nhưng so sánh với mấy điểm kia thì quá kém. Đây toàn là do thằng Vương Trạch Vinh làm ra.
Trang Dương – giám đốc công ty đầu tư Giang Sơn cũng là một tên thiếu gia. Bố hắn chỉ là Phó bí thư Thị ủy nên tiếng nói kém hơn mấy người này. Mấy năm qua hắn dựa vào mấy tên thiếu gia này nên kiếm được không ít tiền. Nghe Phương Hải Dương nói như vậy, Trang Dương thở dài nói:
- Vì làm du lịch, ba tỉnh đều dồn rất nhiều tiền vào Cục Quản lý du lịch, Vương Trạch Vinh nắm giữ tài chính lớn. Nếu không đả thông được hắn thì chúng ta muốn kiếm tiền là không thể.
Phương Hải Dương nói:
- Nếu không được thì nghĩ cách đẩy hắn đi, đổi sang người khác.
Bảo Vệ Quốc cười nói:
- Tiểu Trang, công ty của anh chỉ là cho có, lấy được mối nào liền bán cho người khác. Vương Trạch Vinh nếu biết tình hình của công ty anh thì căn bản không đưa công trình cho anh làm.
Trang Dương nói:
- Mẹ nó chứ, trước kia việc xây dựng các thắng cảnh du lịch đều như vậy mà. Bây giờ không biết lãnh đạo cấp trên nghĩ như thế nào mà tin Vương Trạch Vinh như vậy, tiền lớn như vậy cũng do hắn phê chuẩn. Điều này làm quan hệ của tôi chẳng có tác dụng gì.
Hoàng Kiến Cương nói:
- Bây giờ chỉ có một biện pháp là đẩy thằng Vương Trạch Vinh đi.
Phương Hải Dương nói:
- Đúng thế, việc này phải nhanh chóng tiến hành. Chỉ cần đẩy hắn đi thì mọi việc sẽ dễ làm.
Điền Vĩ nói:
- Quan trọng là chúng ta không có nhược điểm của thằng Vương Trạch Vinh, muốn chỉnh hắn cũng khó.
Hoàng Kiến Cương nói:
- Trong tay có nhiều tài chính như vậy thì kiểu gì hắn chẳng động tâm.
Mắt Phương Hải Dương sáng lên rồi nói:
- Lão Hoàng nói có lý. Trong tay cầm nhiều tài chính như vậy thì chỉ cần hắn dám động tới thì chúng ta sẽ túm được.
Phương Hải Dương nói với Hoàng Kiến Cương:
- Việc này phải do anh phụ trách đó.
Hoàng Kiến Cương nói:
- Yên tâm, không có việc thì chúng ta tìm chút việc gây cho hắn. Tôi không tin hắn không tham, viết vài phong thư tố cáo hắn là được mà.
Trang Dương cười ha hả nói:
- Lão Hoàng đúng là lợi hại. Cho dù chúng ta không có chứng cứ Vương Trạch Vinh tham ô, chỉ cần không ngừng tố cáo thì tin rằng cấp trên sẽ điều tra hắn. Tôi không tin không điều tra được gì. Chỉ cần tra được chút chứng cứ thì mọi người chúng ta cùng đốt lửa nhất định sẽ đuổi được hắn đi.
Vương Trạch Vinh căn bản không biết chuyện mình làm đã được nhiều nơi chú ý. Lần tuyên truyền con đường du lịch này rất thành công, các phương tiện truyền thông đều viết về lĩnh vực du lịch ba tỉnh. Bây giờ ba tỉnh Giang Sơn, Sơn Nam, Phú Châu đều được cả nước chú ý.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Chương 481: Phóng viên ban Tuyên giáo Tỉnh ủy giới thiệu.
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi nói chuyện xong về công tác tuyên truyền với Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn – Lục Bích Tuyết xong, Vương Trạch Vinh đang định ra về thì Lục Bích Tuyết cười nói;
- Cục trưởng Vương, bây giờ truyền thông cả nước rất chú ý đến lĩnh vực du lịch ba tỉnh, rất nhiều kênh truyền thông muốn phỏng vấn anh. Anh có phải nên bố trí thời gian nhận một lời phỏng vấn không?
Vương Trạch Vinh nhìn Lục Bích Tuyết một chút. Hắn biết người phụ nữ này nhất định có vấn đề gì, mặc dù truyền thông muốn phỏng vấn mình, nhưng không cần chị ta tự nói với mình.
- Trưởng ban Lục, chị cũng biết công tác do mọi người cùng cố gắng. Hơn nữa tôi cũng không có điểm gì đáng để phỏng vấn, tôi thấy không cần.
Vương Trạch Vinh nếu có thể từ chối sẽ từ chối. Công tác bây giờ mới bắt đầu có thể không làm mọi người chú ý đến mình là tốt nhất.
Lục Bích Tuyết cười nói:
- Không phỏng vấn cũng được, nhưng công tác của anh cũng nên để mọi người biết một chút. Tôi thấy như vậy đi, tôi bố trí một phóng viên đi theo anh để ghi lại các hoạt động, anh thấy thế nào?
Mặc dù là hỏi nhưng ý của cô đã rất rõ ràng.
Vương Trạch Vinh do dự một chút nhưng nghĩ đối phương là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nên cũng phải nể mặt:
- Cũng được.
Lục Bích Tuyết nói:
- Vậy là tốt rồi. Yên tâm, phóng viên sẽ không ảnh hưởng đến công tác của anh. Cô ấy chỉ đi theo nhìn mà thôi.
Ra khỏi văn phòng Lục Bích Tuyết, Vương Trạch Vinh có chút buồn bực. Sao Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy lại tự mình phái phóng viên cơ chứ, việc này có chút kỳ quái.
Vương Trạch Vinh vừa vào văn phòng chưa lâu thì có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Vương Trạch Vinh vùi đầu xem văn bản, hắn tưởng nhân viên đến báo cáo công việc.
- Nói đi, có chuyện gì?
Vương Trạch Vinh không ngẩng đầu lên mà nói.
- Cục trưởng Vương, tôi là phóng viên Uông Phỉ mà ban Tuyên giáo giới thiệu đến.
Phóng viên. Vương Trạch Vinh nghe giọng này liền ngẩng đầu lên thấy một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi đứng trước mặt. Cô gái mặc chiếc váy trắng để lộ đôn chân thon dài thẳng tắp, ngực cao vút, trên trán có chiếc kính chống nắng, nhìn như thế nào cũng không thấy giống phóng viên.
Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì phóng viên phải là người đeo kính, cô ta đeo kính râm đúng là lạ.
- Cô là phóng viên?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
- Sao vậy? Không giống ư?
Cô gái cười hì hì mà nói, xoay một vòng.
Theo ánh mắt của Vương Trạch Vinh thì cô gái này đúng là rất đẹp.
Nghĩ đến đối phương là do Lục Bích Tuyết giới thiệu đến, Vương Trạch Vinh không thể không coi trọng. Hắn biết cô gái này có chỗ dựa lớn.
- Trưởng ban Lục giới thiệu đến, tôi không nhận phỏng vấn. Chẳng qua Trưởng ban Lục nếu cô đến, cô có thể tùy tiện nhìn, tôi có chuyện gì cũng sẽ gọi cô đi theo, không có việc gì cô cũng có thể đến các phòng ban xem một chút.
Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì sau khi mình nói như vậy thì cô gái này sẽ rời đi. Nhưng khi hắn xem văn bản một lúc rồi ngẩng đầu lên thì thấy cô ta vẫn ngồi trên sô pha mà nhìn mình.
- Còn có việc gì ư?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Cục trưởng Vương, theo tôi biết thì anh mới 30 tuổi, có một vợ là con gái của Bộ trưởng bộ Nông nghiệp. Có người cho rằng anh dựa vào bố vợ mà lên chức, không biết anh có thái độ gì với quan điểm này.
Câu hỏi này rất trực tiếp làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Hắn thật không ngờ cô ả lại hỏi sắc bén và trực tiếp như vậy.
- Miệng là của người ta, muốn nói như thế nào thì nói. Xin lỗi, hôm nay tôi phải đến Thành phố Thiên Sơn kiểm tra một chút.
Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ kỹ, cô bé này hình như không có chuẩn bị, mình chỉ cần đưa ra đề xuất đến thành phố kiểm tra là cô ta sẽ rời đi.
Thành phố Thiên Sơn là một thành phố lớn của tỉnh Giang Sơn, ở đây có một thắng cảnh du lịch nằm trong Con đường du lịch. Bởi vì thắng cảnh du lịch này có từ lâu nên nhất định cần chỉnh sửa. Phương án này đã được Vương Trạch Vinh phê duyệt.
Vì nắm rõ tình hình nên Vương Trạch Vinh định tự mình đến xem một chút, cũng muốn nhân cơ hội thoát khỏi cô gái này. Từ câu hỏi trực tiếp có thể thấy Uông Phỉ không sợ trời, không sợ đất.
- Tốt quá, tôi đi với anh.
Uông Phỉ cao hứng nhảy dựng lên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này đi không phải một hai ngày, cô có tiện không?
- Điều này anh cứ yên tâm, làm phóng viên như chúng tôi thì luôn chuẩn bị sẵn sàng. Xe tôi ở bên dưới có đầy đủ đồ dùng nên không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh đúng là đau đầu rồi.
Vì thuận tiện nên Vương Trạch Vinh đi xe Jeep. Ngồi trong xe này Vương Trạch Vinh cảm thấy không tiện. Lái xe mặc dù được nhưng dùng không được thuận tiện như Long Dũng Đình, đồng thời hắn cũng nghĩ đến Long Hương Băng.
Uông Phỉ không hề khách khí mang đồ dùng lên xe Vương Trạch Vinh, cô cũng nhảy vào xe.
Vương Trạch Vinh không thích ngồi ở vị trí tay lái phụ nên vẫn ngồi sau. Ngồi ở vị trí tay lái phụ là Lý Huy, đây là một người đàn ông trung niên. Uông Phỉ thì vào xe ngồi bên dưới với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không muốn có qua lại gì mấy với phóng viên nên đành phải nhắm mắt lại.
Uông Phỉ dùng tay đẩy đẩy Vương Trạch Vinh một chút rồi nói:
- Anh sao lại nghĩ ra việc dùng các cô gái làm người phát ngôn, việc này rất sáng tạo. Anh có thấy là hoạt động này của ba tỉnh đã làm cả nước chú ý. Tiền không nhiều nhưng lại có tác động rất lớn. Anh tài thật.
Phóng viên này … Vương Trạch Vinh bắt đầu thấy đau đầu vì cô gái này.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói, Uông Phỉ nói:
- Không nên im lặng như vậy, anh mới 30 mà giống ông già 70 vậy, chẳng thú vị gì cả.
Lý Huy ngồi trên cười thầm trong lòng, không biết Cục trưởng Vương tìm đâu ra phóng viên này chứ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nói không nhận phỏng vấn, nếu như cô còn còn hỏi cái này tôi sẽ mời cô về.
Uông Phỉ bĩu môi nói:
- Không hỏi thì không hỏi.
Thành phố Thiên Sơn là một thành phố lớn, Phó thị trưởng phụ trách du lịch liền đến đón Vương Trạch Vinh.
Sau khi đến thành phố thì Bí thư thị ủy và Thị trưởng cũng ra đón.
Lãnh đạo thị ủy rất coi trọng việc Vương Trạch Vinh đến. Trong tay Vương Trạch Vinh nắm rất nhiều tài chính, lần này mời Vương Trạch Vinh đến đây là muốn kiếm một khoản tiền để cải tạo thắng cảnh du lịch.
Bí thư thị ủy Điền Lực bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chào mừng Cục trưởng Vương.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Làm phiền Thị ủy rồi.
Điền Lực bắt tay Lý Huy rồi bắt tay Uông Phỉ, lúc này hắn hơi ngẩn ra rồi thầm nói sao Uông Phỉ lại đến đây?
- Bí thư Điền, tôi đi cùng Cục trưởng Vương đến đây phỏng vấn.
Uông Phỉ sợ Điền Lực nói ra thân phận của mình nên vội vàng nói.
- Ồ, chào mừng đồng chí phóng viên.
Bởi vì có cháu gái Bí thư tỉnh ủy ở đây nên Điền Lực càng thêm coi trọng công tác tiếp đón, tự mình dẫn Vương Trạch Vinh đến thắng cảnh du lịch kiểm tra.
Ngồi trên du thuyền xem phong cảnh bên bờ, Vương Trạch Vinh nói:
- Cảnh rất đẹp chẳng qua hoạt động đơn giản quá, cần phải dành nhiều công sức ở việc này.
Phó thị trưởng quản lý du lịch Chu Giai Giai cười nói:
- Cục trưởng Vương là chuyên gia, vừa đến đã nhìn ra vấn đề. Chúng tôi nhất định chăm chú nghiên cứu việc này. Tranh thủ lần sau khi Cục trưởng Vương đến sẽ lấy được bộ mặt mới.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chuyên gia gì chứ, tôi cũng chỉ là nói cảm nhận của mình mà thôi. Nếu là con đường du lịch thì cần phải làm tốt hình ảnh, quyết không thể qua loa.
Vương Trạch Vinh đưa ra một vài ý kiến cải tiến, mỗi một ý kiến nói ra đều được đồng ý. Nghe Vương Trạch Vinh nói, Điền Lực liền nhìn Chu Giai Giai mà nói:
- Phải ghi nhớ kỹ lời Cục trưởng Vương nói, nhất định phải tìm cách nghiên cứu biện pháp hấp dẫn du khách.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết người trong chốn quan trường luôn thích nói khách sáo, hắn cũng không coi Thành phố Thiên Sơn sẽ thực hiện lời mình.
Uông Phỉ ở bên nghe, nghe thấy những lời Vương Trạch Vinh nói liền có chút hưng phấn:
- Cục trưởng Vương, sao anh lại biết nhiều như vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Quan trọng là tôi đứng ở lập trường du khách mà nhìn. Nếu nghĩ được bọn họ cần gì, chỉ cần suy nghĩ chính trực là sẽ giải quyết được vấn đề.
Thấy Uông Phỉ ghi lời mình nói vào sổ, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Mình không nhận phỏng vấn, sao cô ta lại như vậy.
Thấy du thuyền còn có cả phòng hát, Vương Trạch Vinh nói:
- Hiệu quả âm thanh thế nào?
Uông Phỉ nói:
- Hát một bài không phải sẽ biết sao. Tôi hát.
Cô không hề khách khí đi tới cầm mic lên.
Vương Trạch Vinh cảm thấy nữ phóng viên này không biết lễ phép, có Bí thư thị ủy ở đây mà tự chạy ra hát. Khi hắn nhìn Điền Lực thì thấy Điền Lực mỉm cười nhìn Uông Phỉ, ngoài miệng còn nói:
- Có thể nghe phóng viên Uông hát thì hay quá.
Điền Lực cười nói:
- Tiểu Uông hát rất được, nếu đi thi hát thì nhất định sẽ giành giải.
Uông Phỉ hề khiêm tốn mà nói:
- Đó là đương nhiên rồi. Đúng, Cục trưởng Vương, nhân vật nữ trong Tv của các anh có thể cho tôi đóng vai hiệp nữ không? Điều kiện của tôi cũng được mà.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ mà không nói gì.
Phụ nữ bây giờ sao lại như vậy nhỉ?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Điền Lực nói:
- Tiểu Uông, nghỉ một lát đi.
Hắn vẫn luôn chú ý đến tình hình của Uông Phỉ.
- Cảnh nơi này rất đẹp, mọi người không thể bỏ qua.
Uông Phỉ liền kéo Điền Lực đi tới chụp ảnh.
Thấy Điền Lực theo lời Uông Phỉ đi tới, Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu rằng Uông Phỉ xem ra khá quen thuộc với Điền Lực, hơn nữa là người mà Điền Lực không muốn chọc vào.
Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh về cơ bản có thể đoán Uông Phỉ ít nhất có Lãnh đạo tỉnh ủy làm chỗ dựa. Vừa nghĩ đến Lãnh đạo tỉnh ủy, trong đầu Vương Trạch Vinh đột nhiên xuất hiện cái tên Uông Nhật Thần. Chẳng qua rất nhanh Vương Trạch Vinh lắc đầu, tuổi giữa Uông Phỉ và Uông Nhật Thần chênh lệch quá nhiều.
- A.
Tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên, trong tiếng kêu đầy vẻ hoảng sợ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía tiếng kêu.
Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy Uông Phỉ từ trên đầu thuyền rơi xuống nước.
Không chỉ có Vương Trạch Vinh sợ, gần như tất cả mọi người đều ngây ra. Cũng không biết Uông Phỉ làm như thế nào mà lại chạy đến chỗ nguy hiểm, sau đó không cẩn thận liền rơi xuống nước.
Máy ảnh cũng rơi xuống, người đã sắp rơi xuống song. Đây là nơi có nước chảy rất mạnh.
Người sợ nhất ở đây chính là Điền Lực, hắn biết lai lịch của Uông Phỉ. Nếu Uông Phỉ mà chết thì mình sẽ như thế nào. Hắn đúng là không dám nghĩ tới.
Trong đầu của hắn lập tức nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Bí thư tỉnh ủy, nghĩ đến mình sẽ gặp cơn gió lốc lớn đến như thế nào.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Vương Trạch Vinh sau cơn kinh ngạc liền lập tức lao xuống nước.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ đối phương là ai. Hắn chỉ nghĩ đến một điểm đó là một mạng sống, quyết không thể để chết.
- Mau cứu người.
Thấy Vương Trạch Vinh nhảy xuống, Điền Lực lúc này mới tỉnh táo mà lớn tiếng kêu. GIống như thấy được một tia hy vọng, hắn kêu lên rồi lao tới bên cạnh thuyền.
- Cứu người. Cứu cô gái.
Điền Lực lớn tiếng gọi. Bây giờ trong mắt Điền Lực thì Uông Phỉ có giá trị hơn Vương Trạch Vinh nhiều.
Uông Phỉ rơi xuống nước là một đả kích rất lớn đối với hắn, đầu hắn đang mơ hồ không thể tin chuyện trước mặt.
Vương Trạch Vinh tuy biết bơi nhưng không quá giỏi. Sau khi xuống nước hắn liền ra sức bơi về phía Uông Phỉ.
Nhân viên cứu hộ trên thuyền lúc này cũng đã có vài người nhảy xuống rồi bơi về phía Uông Phỉ.
Tốc độ Vương Trạch Vinh rất nhanh, sắp tiếp cận đến Uông Phỉ. Người trên thuyền đều vô cùng lo lắng nhìn theo.
Mọi người cũng đang nhìn cô gái đang không ngừng giãy dụa trong nước, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Điền Lực vừa nhìn Vương Trạch Vinh đang không ngừng bơi đến gần Uông Phỉ, một bên thầm kêu lên trong lòng, mau, mau bắt được cô ta.
Uông Phỉ bây giờ đang rất tuyệt vọng. Cô mặc dù biết bơi nhưng sau khi rơi xuống nước thì cảm giác sợ hãi làm cô không nhớ ra mình biết bơi, hai tay chỉ có thể liền mạng đánh lên trên.
Ngay khi Uông Phỉ cảm thấy tính mạng mình từ từ trôi đi thì một bàn tay với tới nắm chặt tay cô.
Đây là do Vương Trạch Vinh không có kinh nghiệm cứu người. Hắn tưởng túm được đối phương, kéo lại là cùng quay về. Làm hắn không ngờ là Uông Phỉ không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên quấn lấy hắn.
Bị Uông Phỉ quấn như vậy, Vương Trạch Vinh thầm kêu thảm rồi.
Cả người đột nhiên mất đi lực lượng, bị cô gái này quấn chặt lên người, mặc dù cơ thể cô gái quyến rũ nhưng Vương Trạch Vinh không có phúc mà hưởng. Hắn cảm thấy mình đang bị Uông Phỉ kéo cùng chìm xuống. Cứ tiếp tục như vậy thì mình nhất định sẽ cùng chết đuối với cô ta.
Đang lúc Vương Trạch Vinh gặp nguy hiểm thì một cây gậy trúc rất dài đưa tới.
Đây là cây gậy trúc mà một nhân viên cứu hộ đưa tới.
Thấy cây gập trúc, Vương Trạch Vinh một tay ôm Uông Phỉ, tay kia giữ chặt cây gậy trúc.
Thấy Vương Trạch Vinh túm được cây gậy, Điền Lực vội vàng kêu lên:
- Đừng buông tay.
Sau đó cả người hắn mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống sàn thuyền.
Vương Trạch Vinh nghe Điền Lực kêu liền thầm than bây giờ mình mà buông tay thì cô gái Uông Phỉ này cũng không bỏ tay ra, hai tay hai chân đang quấn chặt lấy người mình.
Các nhân viên cứu hộ rất chuyên nghiệp, không bao lâu sau đã bơi đến chỗ Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ.
Có lẽ do rất sợ nên khi trở về thuyền thì Uông Phỉ vẫn ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh, không bỏ tay ra.
Vương Trạch Vinh cũng không còn sức lực, hắn nằm trên thuyền thở hổn hển, trong lòng thầm nghĩ sau này không bao giờ làm chuyện đó nữa. Thiếu chút nữa vì cứu người mà mình mất mạng.
Vương Trạch Vinh vỗ vỗ tay Uông Phỉ rồi nói:
- Được rồi, bỏ tay ra đi, không có chuyện gì rồi.
Uông Phỉ lúc này đang ngây ngô nhìn Vương Trạch Vinh, nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, nàng ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh mà khóc rống lên.
Nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, mặt Vương Trạch Vinh đỏ lên.
Tư thế của hai người bây giờ đúng là làm người ta nghĩ loạn. Uông Phỉ đang đè lên người mình.
Cảm nhận chỗ mềm mại đó của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh cảm thấy bên dưới của mình đang muốn ngóc đầu lên. Hắn liền ôm lấy Uông Phỉ đứng dậy.
Lúc này Phó thị trưởng Chu Giai Giai đã đi tới đỡ Uông Phỉ từ tay Vương Trạch Vinh:
- Mau đi thay quần áo khỏi cảm lạnh.
Nghe Chu Giai Giai nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng thấy khá lạnh. Hắn liền đi theo nhân viên cứu hộ vào phòng thay bộ đồ khác.
Điền Lực lúc này đã được thư ký đỡ lên. Thấy Uông Phỉ được Chu Giai Giai dìu đi thay quần áo, áp lực trong lòng lúc này mới biến đi. Hắn thở dài một tiếng rồi nhìn người quản lý thắng cảnh du lịch này:
- Làm thế nào vậy hả, hàng năm cấp cho các anh nhiều tiền như vậy, ngay cả chiếc du thuyền cũng không làm tốt. Tôi đã nói bao lần rồi, an toàn là đầu tiên, các anh cứ coi như gió thoảng qua tai. Đúng là xảy ra chuyện mới biết lợi hại.
Nghe Điền Lực mắng người, người quản lý đúng là không còn gì để nói. Hắn thầm nghĩ ai biết có người chạy đến đó chứ?
- Bí thư Điền, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi.
- Đồng chí à, đây là bài học. Một người đang sống thiếu chút nữa biến mất trước mặt chúng ta. Tôi thấy các anh sau khi về nhất định phải chăm chú tiến hành cảnh tính mới được.
Điền Lực cảm thấy cả người không còn sức lực, đi vào một căn phòng nghỉ tạm. Hắn đúng là nếu xảy ra chuyện thì mình nên nói gì với Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần.
Đối với việc Vương Trạch Vinh có thể nhảy xuống cứu người thì Điền Lực rất bội phục.
Xảy ra chuyện này mọi người đều cảm thấy hưng phấn, mọi người đều bội phục việc Vương Trạch Vinh dám nhảy xuống sông cứu người. Rất lâu rồi không thấy một lãnh đạo cao cấp không để ý đến an toàn bản thân mà liền mạng đi cứu người dân. Lúc này hình tượng của Vương Trạch Vinh trong mắt đám phóng viên đã tăng cao lên rất nhiều.
Ai cũng biết Vương Trạch Vinh một cán bộ cấp phó giám đốc sở, đây là một lãnh đạo rất cao trong mắt mọi người. Nhưng lãnh đạo lại có thể dũng cảm lao ra cứu người, đây là lực lượng rất lớn.
Vương Trạch Vinh lúc này vừa thay quần áo vừa rất sợ. Xem ra muốn cứu người cũng cần có kỹ thuật. Hôm nay nếu không có nhân viên cứu hộ trợ giúp thì mình chắc chết rồi.
Sau khi thay quần áo Vương Trạch Vinh không ra ngoài mà ngồi ở đó cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay. Từ vẻ hoảng hốt của Điền Lực, Vương Trạch Vinh coi như đã có thể đoán được Uông Phỉ là cháu gái của Uông Nhật Thần. Nghĩ đến mình cứu cháu gái của Ủy viên Bộ Chính trị, Vương Trạch Vinh cảm thấy thật thú vị, không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi