Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 362: Mê tiền(1)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
Dương Tử Hiên đồng ý với phân tích của Trương Tuyết Bách, nói: "Trịnh Bình biểu hiện khác thường, điểm này đã rất rõ ràng sáng tỏ rồi, mặc dù Trịnh Bình có nhược điểm nằm trong tay Đường Đại Minh, nhưng con gái của nàng, Đường Ung Dung không nhất định sợ hãi Đường Đại Minh."
"Tôi cảm thấy cửa khẩu đột phá có thể xuất hiện từ trên người Đường Ung Dung!" Dương Tử Hiên híp hai mắt lại nói.
"Hơn nữa, Tử Hiên, cậu có chú ý tới một người không? Một nhân vật rất quan trọng, nhưng một mực không xuất hiện." Bản thân Trương Tuyết Bách chính là một cô gái cực kì thông minh, mặc dù không tham chính, nhưng đối với cong cong thẳng thẳng bên trong thể chế, đúng là rất rõ ràng.
Dương Tử Hiên trải qua Trương Tuyết Bách nhắc nhở như vậy, liền lập tức rõ ràng: "Tuyết Bách, chị nói về —— cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền kia?"
Trong mắt Trương Tuyết Bách hiện lên một tia tán thưởng, nói: "Đúng vậy, chính là hắn, tôi cảm giác Trịnh Mộc Đa vẫn luôn phát sinh gút mắc quay chung quanh cục công an thành phố An Thuyền, cho nên, cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền là này chính là nhân vật quan trọng, hắn nhất định là một trong những người chủ mưu, từ một ý tứ khác để nói, hắn cũng là cửa khẩu đột phá của cậu."
Dương Tử Hiên trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi gật đầu nói: "Đúng vậy, người này rất quan trọng, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn không lộ diện ở trước mặt tôi và tổ điều tra, hoặc là người này tâm cơ thâm trầm, che dấu rất sâu, nếu hắn ngang ngược càn rỡ thì cũng không cần sợ hãi."
"Đúng rồi, Tuyết Bách, Nhật Hóa công ty của chị gần đây như thế nào? Đã từ lấy được kỹ thuật sản xuất tỉnh Lĩnh Nam đến chưa?" Dương Tử Hiên hỏi ngược lại.
"Muốn làm cho chút ít xí nghiệp đồ gia dụng vùng duyên hải kia chuyển nhượng kỹ thuật, hiện tại xem ra là không thực tế, mở miệng đều ra giá rất cao, nhưng lại có rất nhiều điều kiện khác kèm theo, những điều kiện kèm theo này, cơ hồ đều là muốn chúng ta xây dựng thành công ty con của bọn hắn." Trương Tuyết Bách có chút buồn rầu lắc lắc đầu.
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Tuyết Bách, chị không cần phải xin chuyển nhượng kỹ thuật từ trong tay bọn họ, cứ trực tiếp đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe), từ trong chút ít xí nghiệp đồ gia dụng lớn này, kiếm mấy nhân tài kỹ thuật hạch tâm tới công ty nhà mình là được!”
“Chỉ cần chị nói ra đủ giá tiền, tôi không tin những nhân viên kỹ thuật này không động tâm, tại Lập Bạch, Cao Phú Lực, Sóng Kỳ không thiếu một hai nhân tài kỹ thuật, cho nên vị trí của bọn hắn trong chút ít xí nghiệp lớn cũng không quá quan trọng, chỉ cần chị tuyết Bạch khai ra đủ bảng giá, nhất định sẽ có người thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu."
Trương Tuyết Bách rất đồng ý, gật gật đầu, nói: "Đục khoét nền tảng (thọc gậy bánh xe), chuyện này cũng có thể xem là một biện pháp tốt."
Thời điểm xe lái vào lối thu phí đường cao tốc thành phố Tử Kim, một cỗ Passat treo biển số xe cảnh sát kinh thành chắn ở phía trước xe Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên hơi nao nao, Lưu Bất Khắc quay đầu nói: "Chiếc xe này tôi biết, là xe tư nhân Trang Lộ Lộ dùng."
Phú Khang và Passat đi nghiêng qua nhau, Dương Tử Hiên quay đầu nhìn nhìn người đàn ông thanh niên ngồi sau đuôi, người đàn ông thanh niên cũng nhìn thấy Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên cố ý chặn mặt Trương Tuyết Bách, Trang Lộ Lộ không nhìn ra cô gái đằng sau Dương Tử Hiên là ai.
"Trùng hợp vậy!"
Phú Khang chậm rãi chạy nhanh về hướng một con đường khác, Passat cũng rẽ sang, mỗi người đi một ngả.
Trang Lộ Lộ có chút ngoài ý muốn nhìn người đàn ông chào hỏi hắn, Dương Tử Hiên rất ít lộ diện trên tin tức, Trang Lộ Lộ thật sự không biết bộ dáng Dương Tử Hiên thế nào, nhưng hắn chú ý tới bảng số xe Phú Khang, dần dần sẽ hiểu.
"Cậu và hắn có quen biết sao?" Trước kia Trương Tuyết Bách không rõ ràng lắm về chuyện mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và phái bản địa, rốt cuộc đã trở nên gay gắt đến trình độ nào, nhưng nhìn thấy Dương Tử Hiên chào hỏi cùng Trang Lộ Lộ, liền biết quan hệ hai người đã tương đối xấu rồi.
"Ha ha, có ít người tất nhiên là phải đắc tội, sớm hay muộn đều giống nhau!" Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
"Vậy cậu phải cực kỳ chú ý, cậu có biết Trang Lộ Lộ đúng là cực kỳ được Trang lão gia tử thưởng thức hay không, hắn được coi là hạch tâm đời thứ ba phái bản địa để bồi dưỡng, một việc không cẩn thận, khả năng là cậu sẽ phải thừa nhận toàn bộ lửa giận của cả phái bản địa." Trương Tuyết Bách có chút lo lắng rồi, trên trán hiện lên vẻ sầu lo nhàn nhạt.
Sau khi đưa Trương Tuyết Bách về nhà, Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc dựa theo địa chỉ Trương Tuyết Bách cho, đã tìm được chỗ ở của phóng viên lúc ban đầu đưa tin về Trịnh Mộc Đa trên báo tỉnh.
Đây là một phòng cho thuê bình thường, bên ngoài là một chiếc xe máy, chắc là cư ngụ ở lầu một, Dương Tử Hiên cùng Lưu Bất Khắc lặng yên không một tiếng động mò tới bên ngoài căn phòng cho thuê.
"Dương sở, để tôi đi giáo huấn con chó săn này là được rồi, tốt nhất là ngài không nên lộ diện." Lưu Bất Khắc cẩn thận nói.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Kỳ thật cũng không sao, dạng chó săn như vậy, không có người nào coi hắn là một nhân vật, chỉ là, anh nói cũng đúng, tôi nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Tới gần phòng cho thuê một chút, có thể nghe thấy giọng nói một cặp nam nữ ở bên trong.
"Lão Thành, mấy ngày nay buôn bán lời không ít tiền à?" Giọng nói cô gái hơi bén nhọn.
"Ha ha, đúng là kiếm được không ít, người kia ra tay thật sự là cực kỳ xa xỉ."
"Ghi một bài một ngàn?"
"Tiểu Phương, nói như em thì quá làm thấp văn vẻ của tôi rồi, sao có thể ít vậy được? Đằng sau một ngàn này còn phải gia tăng một số 0."
Cô gái hét lên một tiếng, trong giọng nói xen lẫn đầy sự hưng phấn: "Một bài viết một vạn, vậy hôm trước anh viết ba bài, không phải là ba vạn sao, ôi trời ơi má ơi, nói những ký giả các anh là ông vua không ngai, thật đúng là không sai, một bài văn vẻ liền lấy một vạn đồng tiền của người ta, đây chính là một năm tiền lương của em đấy."
Đầu năm nay, mặc dù là nhân viên công tác cơ quan trực thuộc tỉnh, tiền lương cơ bản đều là bốn trăm đồng, tiền lương trên một ngàn, xem như thu nhập cao rồi, tiền lương quá hai ngàn, cũng đã có thể đi khoe khoang khắp nơi.
Người đàn ông cười một tiếng, nói: "Văn của tôi chính là tiền nào đồ nấy, cũng không phải tôi muốn bôi đen người ta, nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kia xác thực là rất mục nát, chút ít văn vẻ tôi ghi kia đều là những bài thực sự cầu thị, không phụ lòng trời đất chứng giám."
"Thôi đi, lão Thành, anh là mặt hàng gì, tôi vẫn chưa rõ ràng lắm, anh khỏi phải muốn tuyên dương tâm chính nghĩa của anh làm gì, anh có thể không hại người cũng đã rất tốt rồi, nhưng em tôi rất thích bộ dáng xấu xa của anh.”
“Lão Thành, có ba vạn đồng tiền này, chúng ta lại tích góp thêm một chút, vậy là có thể mua một căn phòng trong tỉnh thành rồi, tòa soạn báo các anh không phân phối cho anh một căn phòng nhỏ, khiến cho chúng ta hiện tại phải chạy đi tìm chỗ ở, tất cả sinh hoạt đều không tiện."
"Tiểu Phương, sự tình phòng ở, em không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ biện pháp, người kia đêm nay lại tìm tới tôi, khả năng còn muốn tôi ghi vài bài văn vẻ làm xấu thanh danh đám người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kia, khả năng sẽ có một vụ phát tài..."
"Ôi, em thật sự là yêu anh chết mất, lão Thành, em đúng là không nhìn lầm người, anh cuối cùng cũng sáng lên..."
Dương Tử Hiên ngồi ở bên ngoài, tất cả những lời đó, hắn đều nghe được rõ ràng rành mạch, Lưu Bất Khắc sớm đã lặng yên mở cửa ra, hai nam nữ bên trong đang trần truồng, đậm đặc tình ý ôm nhau nằm trên giường, không hề chú ý bên trong phòng cho thuê đã xuất hiện thêm một người.
Lưu Bất Khắc cầm lấy một vật cứng, nhắm ngay đầu nam nữ, mạnh mẽ đánh một hái, hai người không kịp hô lên một tiếng, đã bị đánh choáng luôn, Lưu Bất Khắc tiện tay cầm lấy một cái bao tải, nhét người đàn ông vào, ném lên trên xe.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 362: Mê tiền(2)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
Trong lúc mơ mơ màng màng, lão Thành tỉnh lại, phát hiện đầu của mình đã bị che, chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người đang chuyển động, hai tay chân cũng đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải, chỉ có thể ô ô kêu lên mấy tiếng.
Lưu Bất Khắc cười nói: "Bây giờ anh đang ở một căn phòng nhỏ vắng vẻ ngoài ngoại ô, bốn phía đều là gò núi, coi như là anh hô rách yết hầu, cũng không người nào biết."
Nói xong, Lưu Bất Khắc trực tiếp lấy đống vải từ trong miệng lão Thành ra, nói: "Hiện tại tôi hỏi anh ba cái vấn đề, là ai bày mưu đặt kế bảo anh ghi văn vẻ làm xấu danh tiếng Trịnh Mộc Đa ở trên báo tỉnh?"
Lão Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Không có ai bày mưu đặt kế, tôi thực sự cầu thị..."
Bốp một tiếng, một bàn tay thật lớn vung đến mặt lão Thành, lực tay bản thân Dương Tử Hiên cũng rất lớn, tát một cái như vậy đã đánh cho nửa bên mặt lão Thành sưng đỏ.
Lưu Bất Khắc đứng lên, giơ chân, đạp một cái thật mạnh vào bên hông lão Thành.
Lão Thành nhất thời bị đạp ngã trên mặt đất, đau nhức đến mức đổ mồ hôi lạnh, lão Thành đúng không nghĩ tới, những người trước mắt này lại ra tay ác như vậy, một câu không hợp tâm ý bọn hắn, lập tức liền động thủ đánh người.
"Mày không phải nói nhảm với bố mày, hỏi mày mấy lời thôi, tốt nhất là mày nên thành thật một chút." Lão Lưu đúng là xuất thân lưu manh chính tông, thủ đoạn sửa chữa người này cực kỳ quen thuộc.
"Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không nói, ba vạn đồng tiền kia mày không có mạng để cầm đâu!”
Lưu Bất Khắc nhấc tới đầu nhọn giày da đến, đặt ở trên mặt lão Thành, ma sát dọc hai bên, lão Thành đau đến mức rên rỉ hồng hộc.
"Tôi nói, tôi nói, là từ một quan viên thành thị, trước kia hắn đã kết thù kết oán với Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cho nên để cho tôi viết ba bài văn vẻ, tôi không biết hắn là ai." Lão Thành thấy tình thế không đúng, vội vàng bịa đặt ra một người, hy vọng có thể tránh được kiếp nạn lần này.
Lão Thành đúng là không muốn nói người sai khiến trực tiếp kia ra, bởi vì đêm nay, người sai khiến kia vẫn tiếp xúc cùng lão Thành, lại bảo lão Thành tiếp tục ghi vài bài nữa, hắn sẽ tiếp tục trả thù lao cho lão Thành.
Đây chính là kẻ coi tiền như rác, không làm thịt thì trong lòng sẽ khó chịu, nếu hiện tại lão Thành nói chân tướng sự thật ra, nói không chừng đám người hung thần ác sát này trước mắt sẽ lập tức liền tìm được người sai khiến kia, như vậy đại kế phát tài của lão Thành sẽ ngâm nước nóng.
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài, Lưu Bất Khắc hiểu ý tứ của Dương Tử Hiên, nhấc giày da lên, tiếp tục không ngừng dẫm lên trên mặt lão Thành, nghiến răng kèn kẹt nói: "Thả mày cái rắm, bố mày là đứa trẻ ba tuổi hả? Hay là mày cảm thấy chỉ số thông minh bố mày thấp?”
“Cái thành thị như vùng đất hoang kia, có ai cam lòng tốn ba vạn đồng tiền cho mày ghi vài bản thảo không đến nơi đến chốn, mày không phải nghĩ người khác là người ngu, nếu không nói, tao sẽ đánh mày thành thằng ngốc..."
Lúc này đã là nửa đêm, Dương Tử Hiên nhìn nhìn sao sáng trên đầu, đêm hè có vẻ thanh tịnh và mát mẻ, nhen nhóm một điếu thuốc, tiếng vang hành hung trong phòng không ngừng truyền ra, mang theo nhiều tiếng hô thống khổ...
Qua chừng 20', Lưu Bất Khắc đầu đầy mồ hôi từ buồng trong đi ra ngoài.
"Thế nào? Nói ra chưa?" Dương Tử Hiên ngồi xổm dưới đất, run rẩy khói bụi giữa ngón tay.
Lưu Bất Khắc có chút buồn bực nói: "Là khối xương cứng, chắc chắn đã ghi không ít bản thảo đen, bị người đánh không ít lần, hắn vẫn không chịu nói thật."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi biết rõ tâm tính loại người này, hơn phân nửa là nghèo đến mức điên rồi, rất thèm tiền, không muốn sống, chắc chắn là hắn sợ khai ra hung phạm, sẽ hủy hết đơn hàng kinh doanh của hắn."
Lưu Bất Khắc có chút ngỡ ngàng, nhưng lại lập tức cảm thấy buồn cười, nói: "Người như vậy cũng là quái nhân, đã sắp mất mạng, còn muốn tiền làm gì?"
"Lát nữa anh nói cho hắn, chỉ cần hắn nói người chính thức sai khiến ra, tôi có thể cho hắn một vạn, ba vạn kia, hắn có thể tiếp tục cầm, để cho hắn làm vài chuyện, lập tức chạy trốn tới tỉnh Lĩnh Nam, cả đời cũng không phải trở lại Tử Kim nữa!”
“Có mấy vạn đồng, hắn ở bên kia, chỉ cần không đến mức tiêu tiền như nước, cũng có thể làm ra một ít chuyện, so với phóng viên ăn không ngồi chờ ghi bản thảo nói xấu người ở Tử Kim thì tốt hơn nhiều lắm." Dương Tử Hiên rút điếu thuốc ra hút rồi nói.
Ánh mắt Lưu Bất Khắc sáng lên, biện pháp đấy rất tốt, vội vàng đi vào, vừa đánh vừa thuật lại lời Dương Tử Hiên nói, nghe xong lời này, lão Thành đã hơi động tâm.
"Cậu nói là sự thật sao? Cậu sẽ bỏ qua cho tôi, không tịch thu ba vạn đồng tiền kia của tôi? Còn cho tôi thêm một vạn?"
Lão Thành hởi cảm thấy ngoài ý muốn, tuy đã bị đánh đến mức trong ngoài đều tổn thương, nhưng vừa nhắc tới tiền, hai mắt hắn liền sáng lên.
Lưu Bất Khắc thật đúng là cảm thấy mình không cười khổ được, người mê tiền như vậy, có lẽ là trên đời hiếm thấy, Dương sở quả thật là cao thủ đúng bệnh hạ thuốc, biết rõ loại người này cần cái gì nhất.
"Cậu chỉ cần dựa theo chúng tôi nói để làm việc, chúng tôi nhất định làm xong chuyện đó."
...
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời vẫn chưa soi sáng đến đầu giường, Dương Tử Hiên đã nhận được điện thoại Phan Bách Văn gọi đến.
"Dương sở, vừa rồi Đường Đại Minh tới bệnh viện nhân dân chúng ta thị sát công tác, bồi hồi thật lâu tại phòng bệnh của Trịnh Mộc Đa, đoán chừng là muốn đi vào tìm hiểu tình huống bệnh tình của Trịnh Mộc Đa." Phan Bách Văn hạ giọng nói.
Dương Tử Hiên từ trên giường một lăn lông lốc ngồi dậy, nói: "Cậu không nói quy củ tôi định ra sao?"
Phan Bách Văn vừa cười vừa nói: "Tôi đã nói chỉ thị của ngài một lần, không có Dương sở trưởng ngài phê chuẩn, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý đi vào xem đồng chí Trịnh Mộc Đa."
"Dương sở, tôi đúng là chưa thấy Đường Đại Minh kinh ngạc như vậy bao giờ, mặt hắn đã đen xì, phải đi ra ngoài bệnh viện, ngẫm lại lần trước, tôi muốn gặp hắn một lần, đều tự cao tự đại, nói không thèm gặp tôi." Phan Bách Văn hắc hắc cười lạnh.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Lão Phan, cậu cũng không thể xem thường Đường Đại Minh này, dù sao Trịnh Mộc Đa vẫn đang ở trên thành phố An Thuyền, tuy đã cách ly bệnh viện ra, nhưng y tá xung quanh, đều là từ bệnh viện nhân dân thành phố An Thuyền điều đến, cũng không thể xem thường những y tá này, nhất định phải âm thầm nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhưng không thể đánh rắn động cỏ..."
Trong lòng Phan Bách Văn thầm rùng mình, ngẫm lại, mình quả thật là có chút đắc ý quên mình rồi, suýt nữa thì quên đề phòng những y tá này.
Tuy toàn bộ thầy thuốc đều là chuyên gia từ bệnh viện tỉnh nhân dân rút ra đến đây hội chẩn, nhưng những y tá này có lẽ là y tá của thành phố An Thuyền đưa vào.
"Còn có, lão Phan, hiện tại Trịnh Mộc Đa đã tỉnh lại chưa? Chuyên gia có nói cụ thể là thương tổn gì không?" Dương Tử Hiên nghi hoặc hỏi.
"Trong đêm qua, Trịnh Mộc Đa đã tỉnh lại, hiện tại lại đang bất tỉnh mê man rồi, chuyên gia cũng nói, rất có thể nguyên nhân là do bị cục gạch nện tổn thương phần bên trong, từ thương tổn mặt ngoài để xem xét thì không thể nhìn ra, không biết rốt cuộc người cục công an làm thế nào." Phan Bách Văn cẩn thận nói.
Dương Tử Hiên nhíu mày nói: "Xem ra sự tình phức tạp hơn so với tôi tưởng tượng, lúc đầu tôi tưởng rằng Trịnh Mộc Đa bị người hãm hại, nhưng hiện tại xem ra, sự tình không hề đơn giản như vậy."
"Như vậy đi, lão Phan, hôm nay cậu thoáng khống chế một tý, đừng để cho y tá tiến vào phòng bệnh, cậu rải tin tức ra ngoài, nói Trịnh Mộc Đa đã tỉnh lại, hơn nữa còn nói ra không ít vấn đề..." Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 363: Thay đổi
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
"Tin tức này, tốt nhất là anh tự mình rải ra ngoài, hoặc có thể thông qua những y tá kia rải ra ngoài, như vậy có thể làm cho Đường Đại Minh tin cậy, hiện tại chúng ta phải làm cho Đường Đại Minh loạn trận tuyến, như vậy mới có thể lộ ra nhược điểm, bằng không thì sẽ rất phiền toái." Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
Phan Bách Văn không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng, nói: "Dương sở, kế sách này của ngài đúng là cực kỳ hay, rải tin tức này ra ngoài, mặc kệ là thật hay giả, chắc chắn là có thể tạo thành khủng hoảng nhất định đối với Đường Đại Minh và hệ thống thị ủy An Thuyền."
Nhưng Dương Tử Hiên vẫn kịp thời giội nước lã cho Phan Bách Văn bớt hưng phấn: "Lão Phan, cậu vẫn phải thoáng chú ý một tý về cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền!”
“Tay người này trực tiếp nắm giữ quyền lực thành phố An Thuyền, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm ra một ít sự tình nguy hiểm, thời điểm cậu đang ở đây rải tin tức, nhất định phải tăng mạnh bố trí đối với cảnh vệ quanh phòng bệnh Trịnh Mộc Đa, thật sự không được, liền trực tiếp cầu cứu trong tỉnh!"
Phan Bách Văn rất đồng ý, nói: "Dương sở, cái này thì tôi biết, hiện tại tôi đã bệnh bố trí nhân viên bảo an chặt chẽ ở ngoài phòng bệnh, đều là tạm thời điều từ trong tỉnh đến, chắc chắn không ai dám xông loạn vào."
Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên cầm báo chí trên mặt bàn lên, nhìn trang đầu hôm nay, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin.
Nhật báo hôm nay không chỉ có Dương Tử Hiên nhìn, La Tử Cường cũng đang xem, chỉ có điều, Dương Tử Hiên là nhếch khóe miệng mỉm cười nhìn vào, nhưng vẻ mặt La Tử Cường lại đầy kinh ngạc.
Cái này cũng không thể trách La Tử Cường, dù sao thì tình thế cũng chuyển biến quá nhanh, chuyển tiếp quá đột ngột, hôm nay, bên trong trang đầu La Phù nhật báo đưa tin, đã có kiến giải mới đối với án Trịnh Mộc Đa.
Tuy đầu đề là miêu tả vẻ nghi thức Chu Trì Khôn bí thư cắt băng tuyên bố thông xe toàn bộ tuyến cao tốc Tím Du ngày hôm qua, nhưng tin tức được ưa thích chú ý, tất nhiên vẫn bị trang đầu đẩy xuống phía dưới, một tin tức hấp dẫn nhất, có tên là « công khai xin lỗi vì đưa tin tức sai lầm năm ngày trước », tác giả đúng là lão Thành.
Lão Thành công khai xin lỗi, đầu tiên là tự mình vạch ra chuyện năm ngày trước, mình với tư cách người sáng tác tam bài văn vẻ có tính khuynh hướng cực kỳ nghiêm trọng, công khai xin lỗi với tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền, tiếp theo, lão Thành còn biểu lộ ra chuyện từng có người hối lộ hắn, hiện tại hắn đã đem toàn bộ tiền tham ô trả về cho các nghành liên quan.
Tin tức này chính là tin tức đưa ra ngay bên cạnh án Trịnh Mộc Đa tiến triển hôm nay, làm cho rất nhiều người dễ dàng sinh ra liên tưởng.
Bởi vậy, lần này, bài văn vừa đưa ra, lập tức ngay tại truyền thông tỉnh trong đưa tới, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh cũng ào ào nghị luận.
Khác hẳn với giọng nói nghiêng về một bên trước kia, lần này cơ hồ rất nhiều người đều cho rằng vụ án Trịnh Mộc Đa khẳng định còn có nội dung càng sâu có thể đào móc.
Một ít người mẫn cảm đối với chính trị, đã loáng thoáng ngửi được màn đánh cờ kịch liệt đằng sau chuyện này, bắt đầu chính thức chú ý đến bản án.
...
"Tại sao có thể như vậy!" La Tử Cường ném báo chí xuống mặt đất, hắn không rõ, rốt cuộc là vì nhân tố gì, làm cho lão Thành nhanh chóng đào ngũ trong một đêm.
Rất rõ ràng, người khống chế lão Thành rất thông minh.
Hiện tại dư luận trong tỉnh càng thêm quan tâm, rốt cuộc là ai sai khiến lão Thành ghi bản thảo đen, đưa lên báo chí bôi đen thanh danh tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, mà không phải bản thân án kiện Trịnh Mộc Đa.
Đối với danh tự người khống chế lão Thành này, hiện tại trong đầu La Tử Cường có thể nói là đã miêu tả được rất sinh động —— Dương Tử Hiên.
Chỉ là, La Tử Cường thật sự nghĩ mãi mà không rõ, làm sao Dương Tử Hiên lại để cho lão Thành đào ngũ trong một đêm, ngày hôm qua hắn còn lưu ý về một chút về hành trình của Dương Tử Hiên, biết rõ Dương Tử Hiên đang ở thành phố An Thuyền, làm sao lại có thể điều khiển tòa soạn báo Tỉnh ủy làm ra một bài văn vẻ xin lỗi như vậy?
Trước đó, thậm chí La Tử Cường còn không thu được một chút tiếng gió nào.
Chuyện này lại làm cho La Tử Cường cảm giác như mình bị thất bại, trước kia hắn và Dương Tử Hiên giao phong, đều là ở vào thế hạ phong.
Vốn tưởng rằng lần này có thể hòa nhau một ván, thậm chí triệt để đánh gục Dương Tử Hiên, không nghĩ tới, chỉ trong vòng một ngày, một cái biến dạng xảy ra, vậy mà làm cho hắn tan biến hoàn toàn ý nghĩ đó, chuyện này không khỏi làm cho La Tử Cường cảm thấy bị thất bại.
Nhấc máy dệt trên bàn lên, La Tử Cường bấm điện thoại của Trang Đạo Hiền, nhưng lại không có người nào nghe.
Lúc này Trang Đạo Hiền đang ở bên trong văn phòng viện kiểm sát tỉnh, cùng đi với Trang Đạo Hiền có phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Viên Viện, còn có cả viện trưởng viện kiểm sát tỉnh Lưu Hãn Thăng.
Trong tỉnh ủy, có người vụng trộm đồn đại về chuyện xấu của hai người Trang Đạo Hiền cùng Viên Viện, nhưng cũng chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Mặc dù có tiếng lưu truyền như vậy, nhưng ai cũng không cầm ra chứng cớ gì, hơn nữa, Trang Đạo Hiền cũng là nhân vật lãnh đạo hạch tâm Tỉnh ủy, không có người nào thực sự có can đảm quang minh chính đại nói này nói kia, tất cả đều là một ít tin đồn thất thiệt.
Tuy không thể xác nhận Viên Viện và Trang Đạo Hiền có phải là có quan hệ nam nữ chính thức hay không, nhưng ít nhất trên mặt chính trị, Viên Viện là thân tín tuyệt đối của Trang Đạo Hiền.
Ở bên trong văn phòng Tỉnh ủy, Viên Viện cùng La Tử Cường giống nhau, hai người đều được xưng là phụ tá đắc lực Trang Đạo Hiền.
"Đồng chí Hãn Thăng, kỳ thật Tỉnh ủy một mực rất nghi ngờ đối với cái án kiện Hứa Chí Văn này, không biết tại thời điểm các anh thẩm vấn Hứa Chí Văn, có phát hiện vấn đề gì không?" Viên Viện mở miệng trước tiên.
Kỳ thật, Trang Đạo Hiền rất có tâm giải vây cho Hứa Chí Văn, dù sao Hứa Chí Văn cũng với tư cách nhân viên bên ngoài của phái bản địa.
Những năm gần đây, cống hiến của hắn đối với phái bản địa có lẽ là rất không nhỏ, nhất là mấy người phái bản địa vật lộn ở giới kinh doanh, Hứa Chí Văn ngồi trên vị trí mấu chốt ở sở quốc thổ, đã cho bọn hắn trợ giúp lớn nhất.
Thập niên 90, có lẽ là niên đại lực lượng hành chính vô cùng cường đại, nhưng sau thập niên 90, lực lượng vốn liếng bắt đầu chậm rãi quật khởi, mặc dù tại đại quốc này, nơi mà tư tưởng quan là nhất đã có lịch sử ngàn năm, cũng không khỏi không nhìn thẳng vào lực lượng vốn liếng.
Tại hoàn cảnh thay đổi như vậy, không ít học trò gia tộc màu đỏ truyền thống đều ào ào xuống biển đãi vàng, muốn nắm giữ quyền nói chuyện nhất định ở thị trường vốn liếng, tựa như Đái Mộc Cát, Trang Dịch Tây, những người này đều là đại biểu điển hình cho trào lưu đó.
Chính bởi vì như thế, lúc trước Trang Đạo Hiền đã đồng ý đề bạt một ít nhân vật nắm giữ nghành kinh tế mấu chốt, để có thể giúp đỡ các nhân vật phái bản địa trong gia tộc.
Dùng cái này để các thành viên gia tộc làm nghề kinh doanh có thể làm các thủ tục và phê duyệt tiện lợi hơn, Hứa Chí Văn chính là được phái bản địa tuyển chọn để làm việc như vậy.
Những năm này, Hứa Chí Văn coi như là đi theo làm tùy tùng, lập được không ít công lao cho phái bản địa, cái công lao này không phải chỉ là bọn hắn sáng tạo ra vô cùng nhiều tài phú cho phái bản địa, hơn nữa còn mang tư cách ô dù mở đường tuyến đầu cho phái bản địa bọn hắn, làm trên vị trí công tác đó nhiều năm, coi như là cúc cung tận tụy.
Học trò hạch tâm chính thức của phái bản địa không thể nào đứng ra làm ô dù cho phái bản địa tại thị trường vốn liếng, như vậy sẽ tạo thành nguy hiểm quá lớn, một lần không cẩn thận, sẽ bị tai hoạ ngập đầu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 364: Thế hụt
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
Tuy tại giai đoạn Ban Kỷ Luật Thanh tra lập án, Trang Đạo Hiền không thể làm gì đối với kết luận định tội của Ban Kỷ Luật Thanh tra, nhưng giai đoạn thẩm vấn tại viện kiểm sát, và giai đoạn tòa án thẩm phán, Trang Đạo Hiền đều có thể xuất lực.
Trang lão gia tử đã từng là bí thư chính pháp ủy ở La Phù tỉnh, về sau một mực thăng nhiệm đến Bí thư Tỉnh ủy La Phù tỉnh, có thể nói môn sinh tại hệ thống chính pháp trải khắp thiên hạ, ví dụ như trước mắt Lưu Hãn Thăng này, cũng đã từng có giao tình với Trang lão gia tử.
"Viên chủ nhiệm, ý của chị, tôi hiểu, xin thư ký trưởng cùng Viên chủ nhiệm yên tâm, tôi sẽ lưu ý án kiện Hứa Chí Văn này." Lưu Hãn Thăng nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trên chén trà.
Trang Đạo Hiền không nói gì, Viên Viện cười nói: "Hãn Thăng đồng chí, chuyện này xin nhờ anh, tuy đồng chí Hứa Chí Văn phạm vào chút sai lầm, nhưng cũng không thể xoá sạch thành tích quá khứ của anh ta, tôi cảm thấy, thời điểm các anh thẩm vấn, có thể thận trọng thêm một chút, một ít tiền tham ô không lớn, có thể thoáng thu nhỏ lại một tý được không?"
Cái định tội tham ô cuối cùng này, đúng là do viện kiểm sát làm ra, mức tham ô cũng trực tiếp quyết định đến chuyện Hứa Chí Văn bị hình phạt nặng hay nhẹ, cho nên Viên Viện mới cố ý dặn dò.
Lưu Hãn Thăng cười cười nói: "Viên chủ nhiệm, thư ký trưởng, các vị yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý công việc theo lẽ công bằng."
Trang Đạo Hiền cười cười không có nói tiếp, chỉ bắt tay cùng Lưu Hãn Thăng, đi ra ngoài cửa lớn.
Sự tình thao tác trong bóng tối như vậy, Trang Đạo Hiền căn bản không ra mặt nói chuyện, cho nên, hắn mới mang theo Viên Viện, tự mình chạy một chuyến, để cho Viên Viện mở miệng nói rõ ý đồ của hắn, thật sự xảy ra sự tình gì, cũng không có bất cứ quan hệ nào đến Trang Đạo Hiền hắn.
Trang Đạo Hiền đi theo Viên Viện, cùng tạo áp lực cho Lưu Hãn Thăng, kỳ thật cũng là vì lo lắng Lưu Hãn Thăng sẽ phản bội, tuy Lưu Hãn Thăng và Trang lão gia tử từng có giao tình, nhưng giao tình không sâu, Trang Đạo Hiền không tin được.
"Thư ký trưởng, anh nói Lưu Hãn Thăng thật sự có thể gây ảnh hưởng đến nhân viên phá án trong quá trình thẩm vấn Hứa Chí Văn hay không?" Viên Viện theo sát sau lưng Trang Đạo Hiền.
Trang Đạo Hiền gật gật đầu, nói: "Nên vậy, Lưu Hãn Thăng và tôi cha từng có giao tình, mặc dù cái giao tình này không coi vào đâu, thời điểm năm đó, hắn ở tòa án tỉnh đảm nhiệm phó viện trưởng, cha tôi đã cho hắn một câu nói, nhưng loại tình nghĩa mang tính giai cấp này, cũng không thể so sánh với tặng lễ hôm nay."
Viên Viện ngồi trên ghế lái phụ, đương nhiên cũng là vì giữ mình khỏi tiếng đồn, quay đầu nhìn Trang Đạo Hiền nói: "Thư ký trưởng, tôi vẫn cảm thấy Lưu Hãn Thăng này quá thờ ơ."
Trang Đạo Hiền cười nói: "Cái này cũng rất dễ lý giải, khẳng định hắn cũng có một tí oán khí đối với phái bản địa chúng ta, với tư cách người lăn qua lăn lại nhiều năm tại hệ thống chính pháp, Lưu Hãn Thăng vốn cũng rất có thể có thể thăng nhiệm bí thư chính pháp ủy, nhưng năm đó, thời điểm trung ương xuống khảo sát, cha tôi hướng trung ương phát biểu ý kiến, đề cử Hà Tân Nghi hiện tại, thoáng một tý đã làm Lưu Hãn Thăng mắc kẹt."
Viên Viện nhíu mày, tuy đã gần bốn mươi rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nếp nhăn trên mặt không nhiều lắm, làn da trắng nõn, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 30, khó trách là bị nói xấu là có quan hệ với Trang Đạo Hiền.
"Vậy chẳng phải là Lưu Hãn Thăng sẽ ngáng chân chúng ta?"
Trang Đạo Hiền lắc đầu, nói: "Em không biết Lưu Hãn Thăng này, người này trước kia bởi vì thường xuyên làm kẻ ngốc, trên con đường làm quan vấp phải không ít trắc trở, nhậm chức viện trưởng viện kiểm sát tỉnh, về sau, cũng chầm chậm bắt đầu học xong cách giấu tài rồi, không thèm làm chim đầu đàn."
"Có biết trước kia vì cái gì mà tôi một mực không tìm Lưu Hãn Thăng, mà là chọn ngày hôm nay để tìm Lưu Hãn Thăng không?" Trang Đạo Hiền ngửa đầu cười cười.
Viên Viện lắc đầu.
Trang Đạo Hiền cười nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, chính là một chữ —— thế!"
"Trên con đường làm quan, tuyệt đối không thể xem thường cái thế này, nhiều khi chính là nhờ cái thế này, khiến cho rất nhiều người từ ăn không ngồi chờ bay thẳng lên mây xanh, cho nên, tạo thế là một cái học vấn rất sâu." Trang Đạo Hiền chậm rãi nói, tiện cầm lấy « La Phù nhật báo » đặt ở phía sau xe.
"Sở dĩ tôi chọn tìm Lưu Hãn Thăng vào lúc này, chính là thời cơ đã chín mùi, bản án Hứa Chí Văn này đã thành quá khứ, Lưu Hãn Thăng khẳng định rõ ràng, nếu như trước kia tôi muốn hắn phản bác kiến nghị sơ thẩm, hắn nhất định sẽ cân nhắc đến người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, có thể hắn sẽ không đáp ứng."
"Nhưng hiện tại lại khác, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh giống như chuột qua phố, mỗi người đều muốn đánh, mặc dù cái ví von này nói quá không ít, nhưng đối với Dương Tử Hiên, người điều khiển tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hiện tại xác thực là bị rất đông người chỉ trích, trước thế lớn như vậy, Lưu Hãn Thăng có thể sẽ đồng ý giúp Hứa Chí Văn..."
Trang Đạo Hiền đang nói, giọng nói bỗng nhiên không phát ra thêm âm thanh nào nữa, bởi vì hắn thoáng nhìn thấy bài báo chí xin lỗi bắt mắt ngay trang đầu.
Sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, Trang Đạo Hiền cẩn thận xem hết bài văn, sắc mặt âm trầm xuống.
Viên Viện phát hiện Trang Đạo Hiền thời gian dài không nói lời nào, mới quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Trang Đạo Hiền đang chăm chú đọc báo chí, cánh tay nắm thật chặt.
"Thư ký trưởng, chuyện gì vậy?" Viên Viện bị sắc mặt Trang Đạo Hiền làm cho hoảng sợ.
Trang Đạo Hiền đưa báo chí đưa cho nàng, lạnh lùng nói: "Xem ra lần này Lưu Hãn Thăng cũng sẽ không giúp chúng ta rồi, hiện tại đại thế dư luận khẳng định đã đảo về hướng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh."
"Chúng ta đều đã xem thường Dương Tử Hiên rồi!" Trang Đạo Hiền vỗ mạnh cửa sổ xe một cái.
……
"Bí thư, việc lớn không tốt rồi, việc lớn không tốt." Thư ký vội vàng hấp tấp từ bên ngoài đến phòng làm việc của Đường Đại Minh trong thị ủy An Thuyền, miệng không kịp thở, đầu đầy mồ hôi.
Đường Đại Minh lúc này đang ngồi trên mặt ghế nhắm mắt dưỡng thân, nghe được giọng nói này, lông mày lập tức nhíu lại, hắn ghét nhất là người khác cắt ngang suy nghĩ khi hắn tự hỏi rồi, mặc dù đây là thư ký của hắn cũng không thể ngoại lệ.
Cố nén nội tâm xúc động muốn đánh người, Đường Đại Minh bình tĩnh nói: "Tiểu Lâm, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không nếu hô to gọi nhỏ như vậy, nơi này là đại viện cơ quan thị ủy, cậu hô một tiếng, người bên ngoài sẽ nghe được cậu nói cái gì!"
Tiểu Lâm thở không ra hơi, nói: "Bí thư, tôi có tình huống khẩn cấp muốn báo cáo, tôi vừa mới nghe được bên ngoài tuyên truyền, nói Trịnh Mộc Đa đã tỉnh, hơn nữa còn nói ra không ít vấn đề..."
"Cái gì?" Đường Đại Minh vỗ mạnh bàn một cái, đứng bật lên, cái này tin tức đúng là cực kỳ bất ngờ.
"Tin tức này từ đâu đến?"
Đường Đại Minh cũng cảm giác mình có chút thất thố rồi, vội vàng từ sau cái bàn đi ra, nói: "Tôi cảm thấy rất không có khả năng, Trịnh Mộc Đa không có lý do gì để khai ra, bản bản thân hắn đã là một thân đầy ***, chẳng lẽ còn muốn ôm chúng ta cùng chết? Cái này không giống tính cách của hắn."
Tiểu Lâm nghe được ngữ khí Đường Đại Minh đã hòa hoãn, liền bình tĩnh nói: "Bên ngoài đã sắp truyền đến tận ngóc ngách rồi, tôi đã điều tra một tý, mới biết tin tức từ bên trong y tá thành phố An Thuyền truyền ra ngoài."
Sắc mặt Đường Đại Minh đại biến, hỏi: "Chẳng lẽ Trịnh Mộc Đa đã bị bọn Phan Bách Văn xúi giục rồi?"
Đường Đại Minh nghĩ tới đây, lập tức gọi điện thoại cho lão Tiền, lão Tiền ở trong điện thoại cũng nói mơ mơ hồ hồ, giọng nói phát run, sợ Đường Đại Minh giận dữ cách chức hắn, nói chuyện không rõ ràng, thật tình không biết, hắn như vậy, càng làm cho Đường Đại Minh cảm thấy Trịnh Mộc Đa khả năng là thật sự đã tỉnh lại, bị xúi giục.
Nghĩ tới đây, Đường Đại Minh đứng ngồi không yên, lập tức gọi điện thoại cho Trang Đạo Hiền, tuy đã trở thành con rể phái bản địa, nhưng từ trước đến nay, Đường Đại Minh không hề được phái bản địa chào đón.
Thẳng đến khi Đường Đại Minh trở thành bí thư thị ủy An Thuyền, phái bản địa mới bắt đầu chậm rãi tiếp nhận hắn, chuyện này càng gia tăng sâu sắc thành kiến của Đường Đại Minh đối với phái bản địa, tín niệm quyền lực chí thượng lại càng kiên cố trong nội tâm Đường Đại Minh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 365: Đến nhờ cậy(1)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
Nhưng lúc này đường dây điện thoại của Trang Đạo Hiền lại bận rồi, Trang Đạo Hiền đang gọi điện thoại cho trưởng ban biên tập La Phù nhật báo: "Tôi nói lão Chung này, hôm nay các anh đăng bài văn vẻ xin lỗi trên La Phù nhật báo là chuyện gì xảy ra ?"
"Rốt cuộc là các anh thẩm định biên tập bản thảo ra sao vậy, tại sao bản thảo trước sau mâu thuẫn vẫn được đăng lên, phía trước mãnh liệt phê bình tổ điều tra đến trú đóng ở thành phố An Thuyền, hiện tại lại để phóng viên ghi bản thảo đen phát biểu xin lỗi, các anh đúng là đại báo Tỉnh ủy, các anh làm như vậy, sẽ tạo thành tư tưởng hỗn loạn!” Trang Đạo Hiền gõ cái bàn nói.
Chung trưởng ban biên tập cười ha ha nói: "Thư ký trưởng, tình huống này tôi không biết, thẩm định cụ thể bản thảo, không phải tôi phụ trách, chờ một lát nữa tôi sẽ hỏi một câu."
Trang Đạo Hiền là nhân vật bậc nào, thoáng cái chợt nghe ra Chung trưởng ban biên tập này đang qua loa hắn, đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng Trang Đạo Hiền cũng không thể lập tức làm gì Chung trưởng ban biên tập này.
Dù sao Chung trưởng ban biên tập cũng là cán bộ cấp sở, Trang Đạo Hiền không phải trưởng ban tổ chức, cũng không phải trưởng phòng tuyên truyền, không chỉ huy nổi Chung trưởng ban biên tập này cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là, cái hận này, Trang Đạo Hiền lại nhớ kỹ, về sau có cơ hội, khẳng định phải đánh cho tên này một cái.
Trang Đạo Hiền để điện thoại xuống, ngửa đầu lên, nhen nhóm một điếu thuốc, điện thoại trên mặt bàn lại vang lên.
"Lộ Lộ, chuyện gì? Báo chí, cha đã nhìn thấy rồi, con cũng không cần có áp lực tâm lý, Dương Tử Hiên này vẫn không lên được mặt bàn cao tầng."
Trang Lộ Lộ thở dài nói: "Con muốn đi gặp lại Dương Tử Hiên một lần."
Trang Đạo Hiền trầm mặc một hồi rồi mới hỏi: "Nguyên nhân là gì?"
"Con muốn đi tìm hiểu ngọn nguồn, nhìn một cái xem rốt cuộc át chủ bài của Dương Tử Hiên là cái gì?" Trang Lộ Lộ tỉnh táo nói.
"Con thực sự muốn gặp cũng được, thuận tiện thăm dò một tý, nhìn một chút xem hắn biết rõ bao nhiêu đối với sự kiện Đường Lập tử vong?" Trang Đạo Hiền nói.
Trang Lộ Lộ nhíu mày hỏi: "Đường Lập tử vong thật đúng là có quan hệ với Đường Đại Minh?"
Trang Đạo Hiền trầm mặc một hồi mới nói: "Cái này cha cũng vậy không rõ ràng lắm, nhưng nếu như là sự thật, sẽ rất bất lợi đối với chúng ta."
"Đường Đại Minh này quả nhiên là thành hư việc nhiều hơn là thành công!" Trang Lộ Lộ đúng là không để một ông con rể như Đường Đại Minh vào mắt.
Trang Đạo Hiền khiển trách nói: "Lộ Lộ, con phải nhìn xa ra, hiện tại Đường Đại Minh cũng là người phái bản địa chúng ta, con không thể vô lễ như vậy được."
...
Xe chậm rãi đi trên đầu đường Tử Kim, trải qua cửa hàng Dương Ban Mai Xích giữ độc quyền bán hàng điều hòa, Dương Tử Hiên liền bắt đầu suy nghĩ.
Mấy ngày hôm trước, Trương Quảng Thắng gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, lần trước hắn đã điều tra rõ ràng đối với sự kiện đuổi giết, mặc dù Trương Quảng Thắng không nói rõ, nhưng trong lời nói điều đã ám chỉ rồi, liên quan đến người phụ trách chủ yếu bốn cửa hàng bách hóa lớn, thượng cấp tạo áp lực, không dám tiếp tục tra sâu.
Chỉ là, một phó cục trưởng cục công an phân khu Nam Quan, còn cả tên cán bộ đồn công an giam giữ Dương Tử Hiên kia, tất cả đều bị mất chức điều tra.
Dương Tử Hiên không cưỡng cầu, hắn cũng không trông cậy vào việc thoáng cái có thể vặn ngã bốn tổng giám đốc cửa hàng bách hóa lớn.
Thật ra thì không vặn ngã càng tốt hơn, như vậy trong tay Dương Tử Hiên đã nắm giữ căn cứ chính xác bọn hắn sai khiến thế lực xã hội đen phạm tội, lại có thể nắm cái mũi của bọn hắn dắt đi, nếu như vặn ngã bọn hắn, thành phố Tử Kim khẳng định lại phải phái một đám cán bộ mới đến nhậm chức, đến lúc đó, không thể chắc chắn là có lợi với Dương Tử Hiên.
...
Bên ngoài khách sạn Tử Kinh, Trang Lộ Lộ đang đứng ngoài cửa, đợi chiếc xe sắp xuất hiện cách đó không xa, quản lý đại sảnh quen biết Trang Lộ Lộ, cũng biết Trang Lộ Lộ xuất thân từ một trong những gia tộc phái bản địa có quyền thế nhất La Phù tỉnh, nhìn thấy Trang Lộ Lộ vậy mà cũng phải đứng bên ngoài cửa đón khách, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, không biết vị khách nào lại có thể làm cho Trang Lộ Lộ buông sĩ diện như vậy.
Một cỗ Phú Khang có chút cũ nát đi tới, Dương Tử Hiên từ trong xe đi xuống, bắt tay cùng Trang Lộ Lộ.
"Tôi cảm thấy chúng ta như là bạn bè quen biết đã lâu." Dương Tử Hiên cười nói.
Trang Lộ Lộ cười ha ha một tiếng, nói: "Đồng cảm rồi, chúng ta cùng nhau đi vào uống một chén thôi." Trang Lộ Lộ đưa tay khoác lên trên bờ vai Dương Tử Hiên.
Lưu Bất Khắc theo thật sát sau lưng Dương Tử Hiên, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Trang Lộ Lộ cũng chú ý tới Lưu Bất Khắc, nói: "Dương sở, người anh em đi cùng cậu này đúng là thân thủ rất nhanh."
Dương Tử Hiên ngửa đầu cười nói: "Hiện tại là thời kì cực kỳ căng thẳng, có lẽ là cẩn thận sẽ để cho thuyền sống vạn năm."
Trang Lộ Lộ nao nao, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một dáng tươi cười, nói: "Một câu cẩn thận sẽ để cho thuyền sống vạn năm thật là hay."
Vào phòng, hai người chia nhau ra ngồi, nếu như không biết tình hình thực tế, nhất định sẽ cảm thấy hai người kia là một đôi anh em rất thân thiết.
"Dương sở, tôi cũng không nói nhảm nữa, lần này tôi mời cậu tới, ngoại trừ muốn quen biết cậu, cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất toàn bộ tỉnh ra, còn có một vật muốn cho cậu xem." Trang Lộ Lộ bảo cận vệ bên người lấy cặp công văn mình tới, mở ra, ném một phong thư đến trước mặt Dương Tử Hiên.
"Cái gì đó?" Dáng tươi cười Dương Tử Hiên chậm rãi cứng lại, giọng nói có chút lạnh như băng.
"Mở ra xem xem xét đi." Trang Lộ Lộ bắt chéo hai tay trước ngực, nhìn vào mắt Dương Tử Hiên rồi nói.
Lưu Bất Khắc rất hiếu kỳ, hơi thò đầu ra, thần kinh căng thẳng cẩn thận, để ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Dương Tử Hiên rút một góc phong thư ra, sắc mặt hơi biến đổi một chút, nhưng lập tức tỉnh táo lại, Lưu Bất Khắc đứng ở sau lưng Dương Tử Hiên chứng kiến, sắc mặt cũng biến đổi.
Trang Lộ Lộ rõ ràng chú ý tới sắc mặt biến hóa của hai người, khóe miệng cười một tiếng, nói: "Dương sở đưa cho tôi một phần đại lễ như vậy, hiện tại tôi cũng giao trả lại cho cậu lễ gặp mặt mới đúng!"
Dương Tử Hiên ném thư phong lại cho Trang Lộ Lộ, một chồng ảnh chụp lộ ra, nói: "Tôi không rõ ý của cậu, những vật này, có lẽ là cậu cứ giữ lại, nói không chừng có thể từng thời khắc nhắc nhở chính cậu."
Một chồng ảnh chụp này rõ ràng chính là lúc trước Dương Tử Hiên bảo Lưu Bất Khắc cầm lấy đi uy hiếp Trang Lộ Lộ.
"Tử Hiên, chúng ta coi như là quen biết rồi, tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, cậu muốn cầm một chút ảnh chụp như vậy để uy hiếp, vậy thì quá hão huyền!" Giọng nói Trang Lộ Lộ càng lúc càng trở nên nghiêm khắc.
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện ra một nụ cười tự tin, trong chớp mắt đã đứng dậy rời đi, tại trước khi ra ngoài cửa, còn hướng Trang Lộ Lộ cười cười nói: "Không cần phải quá tự tin, trò hay vẫn còn ở phía sau."
Nói xong, trong chớp mắt liền đi ra ngoài, phịch một tiếng, đóng chặt cửa.
Khuôn mặt tỉnh táo của Trang Lộ Lộ nhất thời bắt đầu trở nên dữ tợn, hồi lâu mới nói: "Xem ra Dương Tử Hiên còn có át chủ bài, rốt cuộc lá bài tẩy của hắn là cái gì?"
...
"Sao cậu lại tới đây?"
Trang Đạo Hiền ăn mặc một thân trang phục ở nhà, mang kính mắt, đang ở trong nhà đọc sách, bảo mẫu ra mở cửa, lại phát hiện là Đường Đại Minh vẻ mặt tiều tụy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin