Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Anh ta cũng không phải là người vô tri không biết gì đến an toàn mỏ dầu, là một người dân của một nước nhiều dầu mỏ, người dân Kuwait luôn nhận thức được phải coi trọng việc đảm bảo an toàn cho mỏ dầu, cho nên trong lòng Hoàng tử Abdullah hiểu rất rõ, một khi xảy ra tình huống như vậy, môi trường sinh thái của Kuwait sẽ bị một đòn đả kích trí mạng như thế nào! Quan trọng hơn là không chỉ có động thực vật chìm trong tai ương mà ngay cả người dân địa phương cũng sẽ bị uy hiếp đến tính mạng.
Cháy mỏ dầu là yếu tố làm ô nhiễm môi trường và phá hủy môi trường sinh thái. Trong dầu mỏ có carbon, hydro và một lượng nhỏ các hợp chất hữu cơ có chứa các kim loại như lưu huỳnh, oxi, nitơ và các kim loại khác. Dưới tình huống dầu mỏ bị đốt trong không khí sẽ sinh ra khói đặc có chứa một lượng lớn các kim loại nặng hỗn tạp và hydrocarbon thơm đa vòng gây ung thư. Những chất gây ung thư này bao gồm benzopyrene, haipyrene, dibenzo, chất hóa học rút ra từ than đá.
Các đám cháy sinh ra một lượng lớn khí độc và bụi có chứa kim loại nặng, khuếch tán một lượng lớn trong không khí sẽ gây nguy hiểm đến hệ sinh thái địa phương và các mặt khác. Các chất gây ung thư sẽ theo mưa đen mà trở về mặt đất, gây ô nhiễm sông ngòi và đất đai. Sulfur dioxide và oxit nitơ là chất gây ô nhiễm chính tạo thành mưa axit. Carbon dioxide là một trong những chất gây ô nhiễm chính làm tăng hiệu ứng nhà kính.
Độc tính của khí carbon monoxide có thể gây ra cái chết của động vật. Các hạt lớn phân tán vào trong đất, sông ngòi, nhập vào cơ thể qua đường thức ăn và nước uống, các hạt nhỏ thì có thể trôi nổi trong không khí một thời gian dài, vào cơ thể qua đường hô hấp, gây ung thư phổi và các bệnh khác…
Hơn nữa, Kuwait có đến hơn một ngàn giếng dầu, một khi cháy, muốn dập tắt được là chuyện khó vô cùng, nếu chỉ dựa vào lực lượng tự có của Kuwait, cho dù là các nước Ả rập thân cận xung quanh cùng giúp dập lửa, cũng tốn nhiều năm mới làm được!
Đốt cháy mỏ dầu không khác nào đốt tiền đô la Mỹ, đồng thời còn tạo ra độc dược!
Sau khi Hoàng tử Abdullah quay về đại sứ quán đã trình bày lại nguy cơ có khả năng xảy ra trong tương lai với đô đốc Kuwait như thế nào thì Phương Minh Viễn không biết.
Sau khi trở lại Bộ ngoại giao, Sài Yên sẽ nhắc nhở các thư ký về vấn đề có khả năng xảy ra tràn dầu và cháy giếng dầu ở Kuwait như thế nào, Phương Minh Viễn cũng không quan tâm, dù sao hiện giờ hắn cũng mới chỉ là một học sinh, loại chuyện này cho dù thế nào cũng không tới phiên hắn vung tay múa chân. Sở dĩ hôm nay Phương Minh Viễn nhắc tới chuyện này, thực ra cũng là muốn qua miệng Sài Yên, cảnh tỉnh cấp trên, Phương Minh Viễn nhớ rõ ở kiếp trước, trong quá trình dập tắt cháy mỏ dầu ở Kuwait, cũng có cả đội cứu hỏa Trung Quốc, còn có được thành tích khá xuất sắc.
Nếu sau này ở Kuwait không xảy ra chuyện tràn dầu trên quy mô lớn hoặc cháy mỏ dầu thì thự nhiên là một chuyện tốt vô cùng, càng đỡ bị ô nhiễm, Hoa Hạ cũng đỡ đi một nguy cơ lũ lụt. Nếu Kuwait bất hạnh mà hai lần đều rơi vào con sông lịch sử đó thì đây chính là cơ hội để Hoa Hạ tranh thủ cảm tình của các nước Trung Đông, cũng có thể tốt cho việc nhập khẩu một lượng lớn dầu mỏ từ Trung Đông về Hoa Hạ, đỡ đi được một chút phiền toái.
Nếu như Saddam Hussein vẫn như vậy thì vận mệnh tương lai của Iraq có thể nói là không có gì thay đổi. Việc nước Mỹ tăng tầm ảnh hưởng nhiều hơn tới Trung Đông sau cuộc chiến này là chuyện ván đã đóng thuyền, Hoa Hạ muốn thay đổi kết quả này là chuyện không thực tế, cho nên trước tiên làm tốt quan hệ với chính phủ các nước Trung Đông, tự nhiên là cực kỳ quan trọng đối với việc bảo đảm an toàn cho nguồn năng lượng trong tương lai của Hoa Hạ.
Điều nên nói, điều nên nhắc, Phương Minh Viễn cũng đã đều làm, chuyện còn lại phải làm như thế nào không phải chuyện hắn có thể chi phối được. Đừng nói là hắn, cho dù là quan to cấp Bộ mà không có lãnh đạo cấp chính phủ quyết đoán định đoạt thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tiếp sau đó, Phương Minh Viễn lăn lộn giữa Tô Hoán Đông, Hoàng tử Abdullah và Sài Yên, bị ba người này vét sạch hết cả kiến thức tích lũy từ kiếp trước. Còn Lâm Liên thì bận rộn chuyện mua hàng hóa từ khắp nơi trong cả nước về, vận chuyển tới Arập Saudi, đây có thể nói là công trình lớn, khiến Lâm Liên cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng đâu, thường thường là đến khi Phương Minh Viễn đi ngủ thì Lâm Liên mới trở về, Phương Minh Viễn thức dậy thì Lâm Liên đã đi rồi.
Không chỉ có Lâm Liên, nhà họ Mai, nhà họ Lô, họ Sài mấy ngày nay đều bận đến chân không chạm đất, Phương Minh Viễn chuyển cả một danh sách dài đến, đúng là nhờ có bọn họ có phương pháp, có con đường, có quan hệ rộng khắp thiên hạ, ở thời điểm năm 1990 này muốn làm cũng khá mệt đầu óc. Hơn nữa còn phải xuất hàng ra khỏi nước, lại là một quốc gia đạo Hồi, nhiều chuyện phải kiêng dè, ai cũng không dám làm qua loa. Lâm Liên liền tìm ở tỉnh Tần Tây một nhóm chuyên gia theo đạo Hồi đến phụ trách kiểm tra hàng hóa, bảo đảm những hàng hóa được xuất ra không có gì trái với các quy định trong đạo Hồi.
Chuyện phức tạp rắc rối nhưng có bốn nhà họ Lô, Mai, Sài, Tô ở trước mặt, nhất thời không tới phiên Phương Minh Viễn phải lo lắng. Phương Minh Viễn không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, lúc ấy mà hắn nghĩ sai thì hỏng hết, tuy không một mình ăn trọn cả đơn hàng được nhưng phiền toái kéo theo thì đúng là rất nhiều.
Trong Bắc Kinh này nhiều miếu tiểu thần, tuy số tiền lớn nhưng cũng không chịu nổi khi quá nhiều sói đói, cắn bên trái rồi cắn bên phải, cuối cùng nhà họ Phương còn có thể giữ lại được bao nhiêu đây?
- Thằng nhóc này thật sự là tinh khôn!
Cô Sài dùng một câu theo kiểu người Nhật cười mắng. Mấy ngày nay rất nhiều người không biết xấu hổ mà chạy thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn hoặc Tô Hoán Đông, gần như là đều bị ba nhà họ Sài, Lô, Mai gạt ra, thử một chút cơ hội nhưng không được, khiến ba nhà bị than phiền đến thấu trời. Buổi tối mọi người lại gặp mặt, thường thương là mỗi người thêm trái một câu phải một câu, tập hợp lại những lời đã nói với người ta. Có những nhà thực ra từ chối cũng không sao cả, nhưng cũng có những nhà nếu từ chối thì cả ba nhà đều lâm vào tình trạng vò đầu bứt tóc.
- Tôi chỉ biết là không nên lợi dụng cháu như vậy! Mới chỉ vài ngày mà tờ danh sách trong tay chúng ta đã chia ra bên ngoài không dưới một phần ba!
Tuy là cô nhưng dù sao Sài Yên cũng là phụ nữ, phụ nữ trời sinh đã có lợi thế là cho dù có dày mặt nói đùa thì cũng không khiến người ta chán ghét, nếu đổi lại là Lô Minh Nguyệt hoặc Mai Đông Trạch nói câu này thì khẳng định là Phương Minh Viễn sẽ giật mình mà té ngã xuống đất.
- Vậy tùy cô phân bổ đi!
Kết quả này trong lòng Phương Minh Viễn đã sớm biết, hơn nữa trải qua thời gian này, Lâm Liên chẳng phải dễ dàng mà thu thập hàng hóa để chuyển đi, mà cũng là phải hao tâm tổn trí, chia cho ba nhà một ít cũng tốt, làm tốc độ giao hàng được nhanh hơn. Vả lại chuyện làm ăn với Hoàng tử Abdullah là chuyện lâu dài, sau khi Kuwait khôi phục lại, nhu cầu hàng tiêu dùng cũng sẽ không bị gián đoạn, hiện tại quan trọng là gây dựng được danh tiếng, tốc độ cung cấp hàng hóa nhanh. Tuyến mua bán này nếu làm tốt thì còn kéo dài mười năm thậm chí vài thập niên làm ăn buôn bán nữa!
Hơn nữa còn không phải lo lắng đối phương không có tiền trả! Hoàng tử Abdullah thẳng thắng trực tiếp mang đơn hàng đến đây, người mua tốt như vậy, đi đâu mà tìm? Nếu thừa thế lẻn vào được thị trường Arập Saudi, thì còn tuyệt hơn nữa. người Ả Rập đã có thói quen dùng giá cả của người Âu Mỹ, không hề tỏ ra mẫn cảm với vấn đề giá cả, đối với thương nhân Hoa Hạ mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện rất tốt.
Hiện tại Phương Minh Viễn cũng không quan tâm cuối cùng có thể có được bao nhiêu lợi nhuận, mà là quan tâm có thể kết được quan hệ gắn bó khăng khít với Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Maktoum hay không thôi.
Cho nên, một lần nữa Phương Minh Viễn nhắc nhở mấy người Sài Yên, đừng lo chuyện phải phân chia danh sách hàng hóa, nhưng chất lượng của hàng hóa thì nhất định phải chú ý, thứ nhất là phải đảm bảo đạt được chất lượng hàng xuất khẩu, thứ hai là những hàng hóa này không được để có xung đột gì với các quy tắc của đạo Hồi. Động vào tôn giáo, bảo tốt thì tốt mà không tốt cũng có cái không tốt, nhất là khu vực Trung Đông này, ở kiếp trước có rất nhiều các tổ chức khủng bố địa phương khiến cả người Mỹ cũng bị thiệt hại nặng nề. Phương Minh Viễn cũng không muốn tiền không kiếm được, ngược lại còn chọc vào tổ ong vò vẽ!
Tuy nhiên, chuyện gì càng sợ thì nó lại càng xảy ra!
Hôm nay Phương Minh Viễn đang ở trong phòng giám đốc ở quán ăn Phương Gia xem TV, đang chiếu khai mạc Asian Games, hắn đang rất chờ mong xem biểu diễn khai mạc. Ở kiếp trước, Asian Games đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc với màn biểu diễn này.
- Minh Viễn, loại hàng hóa này chúng ta không thể nhận được!
Lâm Liên nổi giận đùng đùng đi tới.
- Chị Liên, làm sao vậy?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói. Tính khí Lâm Liên khá tốt, người nào có thể khiến cô tức giận như vậy.
Hóa ra trong số hàng hóa đã chia ra cho mấy người Sài Yên, có một lô hàng bát đĩa sứ, đến giờ giao hàng mà chưa thấy hàng đến cảng chỉ định, nhưng nhân viên trực ở cảng lại phát hiện trong số những hàng hóa này có một số lượng lớn bát đĩa có in biểu tượng gấu trúc của Asian Games, vì vậy theo như lời dặn dò của Lâm Liên trước đó, bọn họ phải thu lại chỗ hàng hóa này.
Vì thế chủ của những hàng hóa này đã tìm tới cửa, muốn Lâm Liên giải thích, Lâm Liên liền giải thích cho gã, ở Hoa Hạ hay là ở các quốc gia khác, gấu trúc được coi là động vật quý hiếm, được người dân nhiều nước yêu thích, có nhiều quốc gia muốn được Hoa Hạ tặng cho gấu trúc, nhưng ở những nước đạo Hồi, gấu trúc bị coi giống như là heo lợn, không được hoan nghênh.
Cho nên khi Hoa Hạ thiết lập quan hệ với các nước Trung Đông, chưa bao giờ tặng gấu trúc qua đó, các nước Trung Đông lại càng chưa bao giờ đề xuất. Cho nên lô hàng này mà chuyển tới Arập Saudi thì gặp hải quan cũng tuyệt đối sẽ bị chặn lại, nhưng vị này vẫn cứ quấy rối ở chỗ của Lâm Liên.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Phương Minh Viễn đang định làm rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, thì cửa phòng giám đốc lại bị người ta đẩy mạnh ra, chỉ thấy một người thanh niên khoảng hai mươi tư hai lăm tuổi đi đến nói không hề lễ phép.
- Cô Lâm, cô làm như vậy thật không có phép tắc, làm sao lại để cho người cấp dưới tiếp tôi được!
Sắc mặt Lâm Liên lập tức có dấu hiệu sắp chuyển mưa bão to.
Phương Minh Viễn đánh giá gã từ trên xuống dưới vài lần, dáng vẻ thì cũng có vẻ nhanh nhẹn nhưng có cảm giác là người không hiểu lý lẽ, trên người đều mặc quần áo hàng hiệu nhưng lại có cảm giác vượn đội mũ người. Xem ra người này chính là gã đã khiến Lâm Liên tức giận, Trần Trung lập tức đứng dậy, nhưng bị ánh mắt của Phương Minh Viễn ra hiệu ép cho ngồi xuống.
- Anh Trương, đây là phòng giám đốc của tiệm ăn chúng tôi, anh không chào hỏi mà xông vào như vậy là có ý gì?
Lâm Liên cố kìm cơn tức trong lòng nói.
- Một tiệm ăn bé tí thế này cũng có phòng Giám đốc sao, dù sao cũng không phải kho vàng, cũng không phải phòng thay quần áo của cô Lâm, vậy thì có vấn đề gì?
Người thanh niên chẳng hề để ý nói:
- Đừng nói là phòng giám đốc của tiệm ăn, cho dù là phòng giám đốc của ngân hàng lớn tôi cũng dám vào.
Lâm Liên tức giận đến tím cả mặt, tay để phía sau lưng đã nắm chặt lại.
- Chị Liên, vị này là ai vậy?
Phương Minh Viễn vội vàng ngắt lời nói, nếu cứ để như vậy thì rất có thể sẽ nhìn thấy cảnh tượng Lâm Liên nổi cơn tam bành.
Lúc này người thanh niên kia mới chú ý tới Phương Minh Viễn đang ngồi sau bàn giám đốc, gã hơi sợ, thoạt nhìn Phương Minh Viễn đúng là còn quá trẻ tuổi, trẻ tuổi như vậy làm người ta khó tin.
- Cậu chính là chủ nơi này sao? Sao lại là một thằng nhóc ranh vậy? Tốt thôi, tôi tới hỏi cậu! Dựa vào cái gì mà không nhận hàng hóa của chúng tôi, gấu trúc thì làm sao, gấu trúc là biểu tượng đặc biệt của nước ta, nước Mỹ và các nước Châu Âu đều ước ao có được, biểu tượng của Asian Games cũng là gấu trúc, không phải người Ả Rập cũng phái người tới tham gia Asian Games sao? Các người dựa vào cái gì mà nhất định không nhận hàng của tôi?
Người thanh niên liền ngồi xuống ngay thẳng trước mặt Phương Minh Viễn, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đập bàn nói:
- Các người phải giải thích cho tôi một cách hợp tình hợp lý, hàng hóa đã được mua, vận chuyển đến tận cảng, mà các người định bỏ, tổn thất này tính cho ai đây?
Phương Minh Viễn nhíu mày, người này bàn chuyện kinh doanh kiểu này sao? Chẳng lẽ là bộ dạng này đã khiến Lâm Liên tức giận, quả thực gã nói thật khó nghe, làm sao có thể nói như vậy được! Hiện tại hắn liền có một chút ý niệm muốn động thủ hành hung gã trong đầu. Gã là nghĩ gã là ai chứ?
- Anh là ai, người nhà anh không dạy anh trước khi nói chuyện với người khác phải giới thiệu bản thân sao?
- Mày nói cái gì? Con mẹ mày, thằng ranh kia, mày không muốn sống nữa phải không?
Phương Minh Viễn lãnh đạm trả lời khiến gã thanh niên đập bàn đứng lên, chỉ tay vào thẳng mặt Phương Minh Viễn nói. Một thằng nhãi ranh, lá gan cũng quá lớn, không ngờ còn dám nói với mình như vậy, đúng là gan to bằng trời!
Lần này không đợi Phương Minh Viễn mở miệng, Trần Trung đã từ một bên ghế sô pha lao ra như một con báo săn, nhảy một bước là lao tới phía sau gã thanh niên, một động tác đã khống chế được vai gã, một tay tóm lấy cánh tay gã đang chỉ vào Phương Minh Viễn, chỉ dùng thêm một chút lực đã ép được hai cánh tay gã quặt ra sau lưng, đây là Trần Trung đã thủ hạ lưu tình rồi, nếu muốn làm căng nữa, có thể cho vặn gãy cánh tay gã.
- Ái, ái…
Trần Trung bất thình lình dùng lực khiến gã thanh niên đau đến kêu lớn tiếng, vì cửa phòng Giám đốc không đóng nên toàn bộ tầng trệt cũng có thể nghe được tiếng kêu của gã.
Lập tức từ ngoài cửa có hai người đàn ông nhảy vào, nhìn thấy cánh tay gã thanh niên bị Trần Trung bẻ quặt ra đằng sau, thì bộ dạng có vẻ sướt mướt, không khỏi hô lên:
- Tổng giám đốc Trương!
- Thả Tổng giám đốc Trương của chúng tôi ra!
Hai người, một phải một trái tiến tới phía Trần Trung.
- Người đâu, lại đây!
Lâm Liên cũng bị tình hình thay đổi bất thình lình làm cho hoảng sợ, nhìn thấy hai người xông đến chỗ Trần Trung thì không khỏi thét to.
Tay Trần Trung đưa về phía trước dùng sức đẩy, chân đá vào chân sau của gã, tên Tổng giám đốc Trương liền ngã lăn xuống đất như cái hồ lô vậy, lăn ra tận cửa phòng giám đốc. Chỉ có điều gã bị choáng váng đầu óc, khi bò được lên thì cảnh tượng trong phòng giám đốc đã thay đổi hoàn toàn.
Hai người đàn ông kia đã bị Trần Trung đánh ngã xuống đất, gập người ôm bụng như con tôm, co giật không kìm được, trên mặt cũng đầy máu tươi, gần như cùng một lúc có sáu người bảo vệ của tiệm ăn cũng vọt vào trong phòng giám đốc, hai người xốc một, nâng ba người bọn họ lên. Trần Trung lục soát trên người của hai gã đàn ông thì tìm thấy hai thanh dao găm, ném lên trên ghế sô pha, rồi mới ra đứng đằng sau của Phương Minh Viễn.
Trương Hiển Lập chỉ cảm thấy cánh tay mình đau nhức, bắp chân vừa bị đá cũng truyền đến từng cơn đau nhói, nếu không phải có hai bảo vệ xốc hai bên gã thì khẳng định là gã chỉ có cách ngồi trên đất không dậy được. Hai vệ sĩ gã mang theo trông còn thê thảm hơn gã, chẳng những trên mặt đầy máu, nhìn không rõ mặt mũi nữa, chỉ cần nhìn bọn chúng bị bảo vệ giữ hai bên mà cơ thể vẫn không ngừng co giật là biết hai người bọn chúng đã hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Trong lòng Trương Hiển Lập sợ nói không nên lời, gã cũng biết hai vệ sĩ này của gã là lính giỏi xuất ngũ, bình thường ba đến năm người to con đều không thể đến gần họ được, vậy mà hiện giờ, chỉ trong thời gian nháy mắt đã bị người trung niên kia đánh ngã xuống đất, sức chiến đấu của người trung niên kia chắc là có thể so với bộ đội đặc chủng trong quân đội! Nhìn dáng vẻ của anh ta chắc là vệ sĩ của cậu thiếu niên kia, vậy cậu thiếu niên kia là ai?
Lúc này trong lòng Phương Minh Viễn cũng rất căm tức, tuy rằng Trương Hiển Lập càn quấy, nhưng là người có thể lấy được danh sách mua hàng từ tay ba nhà Sài, Lô, Mai thì cũng có chút quan hệ với ba nhà rồi. Bản thân hắn cũng không muốn gây sự nhiều với những người này, hỏi rõ ràng là quan hệ với nhà nào, sau đó tự nhiên sẽ có người đến giải quyết vấn đề.
Quả thật gấu trúc là vật may mắn trong mắt người Hoa Hạ, nhưng thực sự là người Ả Rập sẽ không cho phép hàng hóa có in hình gấu trúc nhập khẩu vào trong nước họ. Chuyện này cũng giống như là ở Nhật Bản vậy, khi mọi người tặng nhau lễ vật thì thông thường hay tặng rùa, biểu tượng cho thân thể khỏe mạnh, an khang trường thọ. Nhưng nếu là ở Hoa Hạ, phỏng chừng là đến tám phần người tặng lễ vật sẽ bị đánh đuổi ra khỏi cửa.
Ở Hoa Hạ, khi tặng lễ vật cho ai đó, dùng trà để tặng là chuyện thông thường, nhưng ở Nhật Bản, không thể lấy trà làm quà cưới cho vợ chồng trẻ, bởi vì người Nhật cho rằng ‘Con gái đã gả cho người ta giống như là trà đã được pha’, nếu tặng quà là trà chẳng phải bảo cô dâu sau này đừng về nhà mẹ đẻ nữa sao. Giữa các quốc gia và các dân tộc, do văn hóa, tôn giáo, tập tục và đủ loại nguyên nhân nên dẫn đến sự khác biệt, thậm chí còn là những cái nhìn hoàn toàn trái ngược, đó cũng là chuyện bình thường.
Khi hắn tặng danh sách mua hàng hóa cho ba nhà đã nhắc nhở rất nhiều lần, phải chú ý đến những điều cấm kỵ của người Ả Rập, không ngờ còn xảy ra loại chuyện như thế này, thật sự là làm người ta không còn gì để nói.
Gã Tổng giám đốc Trương ngạo mạn này lại như là đổ thêm dầu vào lửa vào cơn tức giận của hắn, rõ ràng đã sai, không ngờ còn dám chạy đến trước mặt hắn già mồm lấn ép lẽ phải, làm nhục người nhà hắn, thật sự đúng là đồ vớ vẩn!
Trương Hiển Lập nhìn sắc mặt u ám của Phương Minh Viễn, lại nhìn mấy người bảo vệ của tiệm cơm, sau đó lại nhìn Trần Trung đứng sau Phương Minh Viễn, run giọng nói:
- Không ngờ các người dám động thủ! Các người không biết tôi là ai sao? Bác trai tôi là Võ Đắc Cương đó!
“Lại là kiểu này! Những gã thế này không có kiểu gì khác sao?” Trong lòng Phương Minh Viễn thầm than, không khỏi nghĩ tới gã Lê Cương mới vừa đây. Võ Đắc Cương, người này hắn đã từng nghe nói, là Phó chủ tịch quận gì đó ở Bắc Kinh, cũng coi như là một quan lớn.
- Chị Liên, đưa tiền mua hàng cho gã đi!
Lời nói của Phương Minh Viễn trái với dự kiến của Phương Minh Viễn.
- Đưa cho gã ta sao? Lô hàng kia của gã căn bản là không thể vận chuyển sang Trung Đông được, gã đã làm sai công việc chúng ta giao, vì sao còn phải đưa tiền cho gã?
Lâm Liên kêu lên thất thanh.
Phương Minh Viễn ngầm nháy mắt ra hiệu với cô, khoát tay nói:
- Đưa cho gã đi! Thả ba người bọn họ ra, Tổng giám đốc Trương, lấy xong tiền liền lập tức cút ngay cho tôi nhờ!
Trương Hiển Lập nghe thấy Phương Minh Viễn nói cho tiền, dũng khí trong người bỗng nhiên mạnh lên, thằng nhỏ chết bằm, vừa nghe thấy xưng tên tuổi quả nhiên là mềm nhũn rồi. Gã vừa định nói hai câu để giữ thể diện, thì bị một tiếng gào to của Phương Minh Viễn làm cho nghẹn lại. Gã còn định bụng nói lại Phương Minh Viễn mấy câu, nhưng vừa thấy dáng vẻ nóng lòng muốn nhảy ra của Trần Trung, gã đành ngoan ngoãn mà ngậm miệng.
Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt! Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn. Hiện giờ tình thế bất lợi lớn, gã cũng không cần phải cố thể hiện, chỉ cần bọn họ vẫn còn trong Bắc Kinh, ngày sau thế nào cũng có cơ hội trả thù. Sắp tới Võ Đắc Cương sẽ được thăng quan lên làm Chủ tịch quận, đến lúc đó trừng phạt bọn họ càng dễ dàng!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Tuy rằng Trương Hiển Lập không mở miệng, nhưng ánh mắt độc ác của gã đã làm bại lộ ý nghĩ trong lòng gã.
Khi mấy người bảo vệ ra khỏi phòng giám đốc thì Lâm Liên cũng tức giận bất bình mà viết chi phiếu, vứt thẳng vào mặt Trương Hiển Lập.
Võ Uy là con trai thứ của Võ Đắc Cương, mà Võ Đắc Cương là em vợ của Lô Minh Nguyệt, chính là nhờ có mối quan hệ này, dựa vào sự chiếu cố của nhà họ Lô, hơn nữa Võ Đắc Cương cũng thực sự là có năng lực, vậy nên ông ta mới có thể thuận buồm xuôi gió mà lên được chức Phó chủ tịch quận, hơn nữa gần đây Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã khảo sát xuống dưới, khả năng Võ Đắc Cương được lên chức Chủ tịch quận rất cao.
Từ nhỏ Võ Uy đã thân quen với nhà họ Lô, sau khi trưởng thành, anh ta không muốn đi con đường làm quan, liền tự mở một công ty nhỏ của chính mình, làm ăn buôn bán cũng kiếm được tài sản hàng chục triệu tệ, những công việc làm ăn buôn bán này là do anh ta nhờ Lô Minh Nguyệt mà lấy được. Tuy cũng không phải là nhiều lắm, nhưng cũng là những vụ mua hàng trị giá hàng triệu, cũng là miếng thịt béo bở phải không?
Quan trọng hơn là thông qua công việc này, Võ Uy cho rằng, mình tiến thêm một bước xích gần quan hệ với Lô Minh Nguyệt, chuyện này vô cùng quan trọng với việc phát triển trong thương trường sau này. Anh ta đang cân nhắc sau khi thu được tiền hàng thì đưa lễ vật gì sang bên nhà họ Lô cho thích hợp thì điện thoại vang lên.
-Alo, bác Lô à?
Võ Uy lập tức ngồi thẳng lưng lại, nói một cách cung kính.
-Võ Uy, bác giao cho cháu chỗ danh sách hàng hóa đó, cháu đã làm tốt chưa?
Tiếng của Lô Minh Nguyệt truyền đến từ điện thoại dường như có hơi âm trầm, như đang bị áp lực gì đó.
-Đã làm tốt rồi ạ, hàng hóa cần thiết đã được vận chuyển tới cảng được chỉ định!
Võ Uy không dám chậm trễ, liền vội trả lời.
-Cháu giao cho ai xử lý việc này?
Võ Uy nghe vậy thì giật mình, chẳng lẽ Trương Hiển Lập là làm ra việc không thỏa đáng rồi sao?
-Cháu giao cho cậu em vợ, tên là Trương Hiển Lập, cháu giao cho cậu ta toàn quyền phụ trách việc này.
Võ Uy đáp lại cẩn thận.
-Trương Hiển Lập!
Vừa nghe thấy tên này, cơn tức giận của Lô Minh Nguyệt lập tức bùng phát. Ông ta vừa bị Sài Yên mắng nhiếc một trận, nói ông ta không để tâm làm việc, nhìn người có mắt mà không tròng, làm việc không đúng chưa nói, lại còn dám tìm Lâm Liên đòi tiền hàng, thậm chí còn dám động thủ với Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn hiện giờ giống như là thần tài của ba nhà bọn họ, tuy rằng vốn đầu tư cho Công ty TNHH quảng cáo Tam Giang chưa được thu hồi, nhưng xem tình hình trong năm nay là có thể thu lại được, tương lai thì lợi nhuận sẽ khó mà tưởng tượng.
Phương Minh Viễn lại chia sẻ cho ba nhà một danh sách mua hàng hóa của Kuwait trị giá gần trăm triệu tệ. Chuyện này chẳng những là tình nghĩa, mà mỗi nhà còn có thể kiếm được số tiền lời hàng chục triệu tệ, một nguồn thu nhập lớn như vậy đúng là khiến ba nhà rất vui mừng. Những người đã từng phản đối việc ba nhà liên kết với Phương Minh Viễn, hiện giờ đã không còn ý kiến gì. Lô Minh Nguyệt là người trực tiếp liên hệ với Phương Minh Viễn, nên uy tín trong nhà cũng tự nhiên tăng vọt.
Bây giờ không ngờ lại nghe được Võ Uy làm việc bất lực, người của anh ta lại còn dám uy hiếp Phương Minh Viễn, Lô Minh Nguyệt không thể nào mà không tức giận được.
-Cháu giao việc cho người tốt đấy! Không phải bác đã bảo cháu khi mua hàng hóa phải tuân theo đúng phong tục và thói quen của người Ả Rập sao? Hàng hóa không hợp tiêu chuẩn chưa nói, không ngờ Trương Hiển Lập kia còn dám đến tận cửa nhà người ta đòi tiền hàng! Nói năng lỗ mãng! Thể diện của Lô Minh Nguyệt này đều bị các anh làm mất hết cả rồi.
Lời nói của Lô Minh Nguyệt liền giống như một tiếng sét đánh bên tai Võ Uy, dư chấn còn vang vọng ong ong trong đầu.
-Bác Lô, hàng hóa đã mua không hợp tiêu chuẩn sao? Làm sao có khả năng như vậy được?
Võ Uy khó mà tin nổi.
-Sao lại không có khả năng? Các anh không biết rằng người đạo Hồi rất ghét heo lợn và những loài gần giống như vậy sao?
Tiếng của Lô Minh Nguyệt vang lên trong điện thoại một cách đinh tai nhức óc.
-Võ Uy, khi Trương Hiển Lâm kia trở về, thì dẫn gã đến chỗ bác ngay!
Không đợi Võ Uy nói gì nữa, Lô Minh Nguyệt đã ngắt máy.
Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia vọng lại mà Võ Uy cảm thấy hồn bay phách lạc ngồi trên sô pha, việc tổn thất về tiền bạc đương nhiên là đau lòng nhưng nếu từ nay về sau mất đi sự tín nhiệm của Lô Minh Nguyệt thì là chuyện anh ta không thể chấp nhận được!
-Trương Hiển Lập, thằng khốn khiếp này!
Mấy người Trương Hiển Lập vừa đi khỏi, Phương Minh Viễn còn chưa kịp trấn an Lâm Liên còn đang rất bất bình, Hoàng tử Abdullah đã lo lắng gọi điện thoại tới, hỏi xong địa chỉ thì vội vàng chạy đến đây.
Hoàng tử Abdullah đã truyền mối lo lắng của Phương Minh Viễn về nước, rốt cục hiện giờ trong nước đã báo lại kết quả. Sau bảy ngày nghiên cứu, các chuyên gia của các quốc gia Trung Đông cùng kết hợp với các nước Âu Mỹ đã xác minh và đưa ra một bản báo cáo tổn thất tạm thời được cho là khá chính xác, dự đoán trước những thiệt hại một khi xảy ra sự cố tràn dầu và cháy giếng dầu mỏ ở Kuwait. Nếu còn tiếp tục nghiên cứu nữa thì sẽ có được những đánh giá tổn thất xác thực hơn nữa.
Nếu tình hình thực sự phát triển theo như Phương Minh Viễn dự đoán thì trước khi Kuwait khôi phục lại, khả năng sẽ có hơn triệu tấn dầu mỏ bị rò rỉ ra vịnh Ba Tư, phần lớn số dầu chảy ra vịnh Ba Tư này sẽ nổi trên mặt nước biển tạo thành một lớp màng, sau đó một ít thành dầu loang tràn lên các bờ biển, một ít thì lắng đọng tích tụ lại dưới đáy biển.
Việc tràn dầu này sẽ khiến đại dương vốn dĩ nhạy cảm trở nên ô nhiễm nặng, ngăn cản khí oxi hòa vào trong nước biển, biến thành mối đe dọa chết người đối với các loại tảo và thực vật dưới đáy biển, mà cái chết của chúng sẽ làm giảm mạnh nguồn thực phẩm của các sinh vật biển, từ đó cắt đứt nguồn sống của toàn bộ các loại thực vật.
Hơn nữa ở biển còn có các loài cá và chim biển, đều đã bị dầu phủ đầy bên ngoài thân thể, làm chúng không thể bơi và bay được, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Thêm vào đó, khối dầu di động này một khi bị thổi vào bở biển sẽ uy hiếp hệ thống sinh thái ven bờ, các thực vật sinh trưởng ven bờ cũng sẽ phải đối mặt với cái chết.
Đây là một đòn hủy diệt đối với sự sống của loài cá nược và rùa biển xanh vốn là loài vật quý hiếm ở vịnh Ba Tư và Siberian.
Hơn nữa, các chuyên gia còn cho rằng, mặc dù sau chiến tranh, dưới viện trợ quốc tế, các quốc gia ven biển sẽ triển khai cuộc chiến chống lại ô nhiễm cũng đạt được tiến triển rõ rệt, nhưng vùng nước bị dầu loang khó có thể loại bỏ được hoàn toàn. Có một bộ phận chuyên gia lạc quan hơn thì đoán, công tác xử lý ô nhiễm phải kéo dài liên tục mười mấy năm ròng, tốn kém hơn mười tỷ đô la Mỹ. Còn phần lớn chuyên gia cho rằng, mức độ hủy hoại của dầu loang đối với hệ sinh thái đại dương, ít nhất cũng phải mất hơn trăm năm mới có thể khôi phục lại được.
Mà đây còn chưa phải là chuyện phiền toái nhất, theo lời nói của các chuyên gia này, cháy giếng dầu mới là đáng sợ nhất, thậm chí còn nguy hiểm cho hệ sinh thái toàn cầu.
Kuwait có hơn một ngàn giếng dầu, bởi vì phần lớn các giếng này đều là giếng dầu tự phun do chênh lệch áp lực, sản lượng dầu mỗi ngày vô cùng khả quan, một khi bị hủy hoại hoặc đốt cháy, thì mức độ thiệt hại cũng vô cùng đáng sợ.
Theo công tác thống kê của bọn họ, một khi quân Iraq đốt cháy hơn bảy trăm giếng dầu, thì đưa tất cả các chuyên gia, đội ngũ phòng cháy chữa cháy mạnh nhất và các thiết bị chữa cháy hiện đại nhất của các nước Ả Rập, Hoa Hạ, Mỹ, Anh, Pháp, Liên Xô, Rumani, Iran toàn bộ tập trung đến Kuwait, cũng không có khả năng dập tắt hoàn toàn nhanh chóng những giếng dầu cháy này trong hoàn cảnh ác liệt như vậy.
Phần lớn các giếng dầu ở Kuwait là tự phun do áp suất cao, khi dầu thô phun ra tạo thành những tạp âm đinh tai nhức óc, khi dầu thô bị đốt cháy sẽ phát ra nhiệt lượng và khói đủ để gây ngạt, việc dập tắt lửa có thể nói là vô cùng khó khăn và nguy hiểm, nếu không để ý, nhân viên cứu hỏa có thể còn gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Theo sự đo lường và tính toán của các chuyên gia này, tính ra nếu muốn dập tắt bảy trăm giếng dầu cháy thì cần thời gian ngắn nhất là chín tháng, nếu dài thì có thể mất tới một năm. Trong thời gian dài như thế, một khối lượng lớn dầu thô bị đốt cháy, sẽ khiến cho hệ sinh thái toàn cầu gặp nguy hiểm lớn.
Trong bản báo cáo, các chuyên gia cũng trình bày tỉ mỉ các mối nguy hại mà việc này dẫn tới.
Bản báo cáo vạch ra, nếu các mỏ dầu của Kuwait bị đốt cháy trong một năm, như vậy số dầu mỏ bị tiêu hao gần bốn tỷ thùng, tương đương với trong vòng một năm, mỗi ngày thiêu hủy hàng vạn thùng dầu thô. Theo tính toán của các chuyên gia, bốn tỷ thùng dầu thô này sẽ phóng xuất ra gần sáu mươi triệu tấn khói dầu cháy, gần năm trăm triệu tấn carbondioxide, hơn sáu trăm triệu tấn ô-xít-các-bon, hơn mười triệu tấn sun-fua đi-ô-xít và gần năm triệu tấn oxit nitơ, có thể nói là ‘ô nhiễm nghiêm trọng nhất từ trước tới nay do con người làm ra’.
Khói sinh ra do cháy dầu có thể lan ra mười lăm ngàn km vuông, che lấp mặt trời, những đám mây khói phản xạ lại ánh sáng mặt trời, do đó khiến nhiệt độ vùng vịnh hạ xuống, dẫn đến giảm sản lượng nông nghiệp. Dầu mỏ Kuwait có hàm lượng lưu huỳnh cao, bởi vậy, khi giếng dầu bị cháy sẽ sinh ra khói đặc có chứa hàm lượng sun-fua đi-ô-xít và các-bon-đi ô-xít cao hơn lượng cho phép 300 lần.
Số lượng này đủ để khiến cây nông nghiệp trong diện tích mấy ngàn km bị mưa lưu huỳnh và a-xít ni-tric. Việc này sẽ dẫn đến toàn bộ khu vùng vịnh, Địa Trung Hải và một phần của Iran hứng chịu ‘mưa dầu mỏ’, phá hủy nghiêm trọng hệ sinh thái địa phương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Hơn nữa trong đám khói bụi này có các hạt carbon đen và bồ hóng tạo nên một số lượng lớn hỗn hợp dioxin, là một chất độc. Con người hít phải khói độc này sẽ cảm thấy đau ngực, khó thở, thậm chí bị nghẹt thở, dẫn đến bệnh tim và bệnh về đường hô hấp. Một ít chất độc còn dần dần ngấm vào thực vật, hình thành các căn bệnh hiểm nghèo khó có thể trị tận gốc, cuối cùng có thể gây ra bệnh ung thư hoặc dị tật bẩm sinh.
Đại họa do cháy mỏ dầu không chỉ có như thế, dòng khói bụi và chất độc thoát ra do cháy mỏ dầu sẽ được các dòng khí trên trời đẩy đi, thậm chí có thể khuếch tán, lan ra hàng mấy ngàn km, tạo thành ô nhiễm cho các địa phương khác trên thế giới.
Hơn nữa các chuyên gia còn nhắc tới, cho dù người Iraq không châm lửa đốt giếng dầu, chỉ cần phá hủy giếng dầu cũng đem đến phiền toái lớn cho Kuwait. Ví dụ như, người Iraq có thể gắn thuốc nổ xung quanh giếng dầu, bên trên lấp vài bao cát. Như vậy có thể làm cho lực nổ ảnh hưởng xuống phía dưới, dẫn tới hoàn toàn hủy diệt giếng dầu.
Lại thêm chuyện vì giếng dầu phun ra rất nhiều nên tự nhiên làm giảm áp lực của tầng dầu, nước ngầm sẽ ngấm vào tầng dầu, việc này chẳng những làm hỏng một số lượng lớn dầu mỏ, mà còn có thể làm cho số dầu sau này Kuwait khai thác được chứa nhiều nước, việc khai thác càng trở nên khó khăn và chi phí tăng cao.
Hơn nữa, mỏ dầu bị hủy hoại tuy không gặp hỏa hoạn, nhưng một số lượng lớn dầu thô ngầm chảy ra, tùy đường chảy sẽ tạo thành những đường dầu đọng trên mặt đất, gây ô nhiễm nghiêm trọng đến hệ sinh thái địa phương, việc này sẽ khiến thảm thực vật vốn dĩ đã nhỏ bé của đất nước càng không được tươi tốt, đối với Kuwait nơi mà nuôi sống một thân cây còn khó khăn hơn nuôi sống một đứa trẻ mà nói thì là một đòn đánh nặng nề.
Cuối cùng các chuyên gia kết luận lại rằng, nếu muốn loại bỏ những mối nguy hại này, không chỉ phải trả giá con số mười tỷ đô la Mỹ mà còn phải chờ đợi một khoảng thời gian đến cả trăm năm.
-Thời gian một năm đó!
Hoàng tử Abdullah hết sức đau lòng nói:
-Tổn thất dầu thô trực tiếp đã lên cao tới mấy chục tỷ đô la Mỹ, nếu cộng thêm cả những tổn thất khác, các chuyên gia dự đoán có thể hơn một trăm tỷ đô la Mỹ! Đây là còn chưa tính chi phí chữa bệnh cho người dân!
Kuwait là quốc gia thi hành chính sách chữa bệnh miễn phí cho người dân, qua cơn nạn này, chắc chắn chi tiêu của chính phủ Kuwait cho y dược và vệ sinh sẽ tăng thêm nhiều. Hoàng tử Abdullah thậm chí còn nghi ngờ, nếu mọi việc xảy ra tất cả như Phương Minh Viễn nói, thì sau khi Hoàng thất Kuwait phục quốc, không biết quốc khố còn lại bao nhiêu của cải đây.
-Biết sớm như vậy đã miễn cho Iraq một ít nợ nần rồi.
Hoàng tử Abdullah ôm đầu hối hận nói. So sánh số tiền Iraq đã nợ Kuwait và số tiền tổn thất Kuwait sắp gặp phải thì đúng là không bằng một phần mười.
-Hoàng tử điện hạ, nếu thật sự làm như vậy, chỉ là khuyến khích dã tâm của Saddam Hussien, cho dù tránh được chiến tranh trong năm nay nhưng sang năm sau, gã sẽ đề xuất yêu cầu khác, lòng tham của con người không có đáy đâu!
Phương Minh Viễn lắc đầu nói. Sở dĩ Saddam chiếm Iraq, nguyên nhân chủ yếu là để giảm bớt áp lực nợ nần, nhưng nếu truy ra cho cùng nguyên nhân thì chính là Iraq có ý đồ xưng bá ở khu vực Trung Đông. Cho dù Kuwait có nhượng bộ cũng tuyệt đối không thể thay đổi kết quả này.
Sau một lúc lâu Hoàng tử Abdullah mới buông tay xuống, trầm giọng nói:
-Phương, cậu nói rất đúng, sói đói thì chỉ ngày càng ăn uống nhiều hơn thôi, hôm nay nó cần tiền, ngày mai sẽ cần đất, ngày mốt thì sẽ phát động chiến tranh.
-Chuyện đã xảy ra, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, tốt nhất là Hoàng tử điện hạ không nên nghĩ nữa, mà nên làm thế nào để tránh được tình huống phát sinh như vậy đi!
Phương Minh Viễn an ủi anh ta mà nói.
-Phương, hôm nay tôi đến chính là vì muốn hỏi cậu, cậu có cách nào tránh tình huống này xảy ra không?
Hoàng tử Abdullah cầm lấy tay Phương Minh Viễn, nói với vẻ mặt chờ đợi:
-Phương, nếu cậu đã nghĩ chuyện sẽ phát sinh ra như vậy thì nhất định cậu cũng nghĩ ra cách tránh không cho nó xảy ra phải không? Nếu cậu có thể chỉ ra cho chúng tôi một con đường sáng, tránh cho thảm họa phát sinh về sau, không chỉ có nước Kuwait chúng tôi mà toàn bộ các Hoàng thất ở Trung Đông đều cảm tạ cậu!
Chuyện này hắn cũng đã từng nghĩ tới, nhưng thật ra có thể thành công hay không cũng không nắm chắc.
-Hoàng tử điện hạ, tôi chỉ là một người Hoa Hạ bình thường, chuyện quốc gia đại sự như thế này, chưa tới lượt tôi nói đâu.
-Phương, cậu đừng nói như vậy, nếu không phải cậu nhắc nhở, chúng tôi làm sao ý thức được lại còn có nguy cơ như vậy tồn tại, mà đợi cho nó xảy ra thì không ai có thể ngăn cản nổi!
Hoàng tử Abdullah nói một cách đầy cảm xúc:
-Cậu nói đi, có lẽ cách của cậu chẳng ai nghĩ ra được.
Phương Minh Viễn hắng hắng giọng, hắn không ngờ giờ đây hắn lại có cảm giác thay đổi được lịch sử:
-Hoàng tử điện hạ, đầu tiên, tôi nghĩ các anh phải đem bản báo cáo này trình lên các lãnh đạo có quyền lực của các nước Trung Đông, trong đó bao gồm Iran, để tất cả mọi người đều nhận thức được vấn đề, các anh là người bị hại, đứng mũi chịu sào như thế nào; tiếp theo, bản báo cáo này còn nhắc tới việc cháy giếng dầu sẽ ảnh hưởng tới Địa Trung Hải, như vậy tôi cảm thấy các anh nên tranh thủ sự ủng hộ của các đồng minh là các nước như Thổ Nhĩ Kỳ, Ý và Pháp ở khu Địa Trung Hải này, nhất là Ý và Pháp, lực ảnh hưởng của bọn họ đối với nước Mỹ là không thể bỏ qua.
Nói tới đây, đột nhiên trong lòng Phương Minh Viễn xao động, trong đầu nảy lên một ý tưởng:
-Sau đó các anh có thể tranh thủ sự ủng hộ của nước tôi.
-Của nước cậu? Hoa Hạ sao?
Hoàng tử Abdullah giật mình hỏi lại:
-Trận đại hỏa hoạn này sẽ có ảnh hưởng đối với Hoa Hạ sao?
Hai bên cách nhau những mấy ngàn km, ở giữa còn có Ấn Độ nữa mà.
-Trong bản báo cáo, các chuyên gia có nhắc tới, cháy mỏ dầu sẽ sinh ra khói bụi, khói bụi này theo các luồng khí trên trời khuếch tán ra khắp nơi. Luồng gió ấm từ Ấn Độ Dương sẽ thổi nó đến dãy Hymalaya, tôi nghĩ do độ cao của dãy Hymalaya này cản lại nên rất có thể số khói bụi đó sẽ rơi trên núi, nơi đó thì quanh năm đóng băng tuyết, là ngọn nguồn của nhiều sông ngòi ở nước tôi. Khói bụi sẽ hấp thụ một số lượng lớn ánh sáng mặt trời, dẫn đến làm tan chảy các dòng sông băng, do đó khả năng sẽ tạo thành thủy nạn đối với các khu đồng bằng và trung du của nước tôi. Nếu quý quốc có thể tìm được người có đủ khả năng chứng minh có thể phát sinh chuyện như thế, như vậy nước tôi cũng sẽ trở thành đồng minh của quý quốc!
Phương Minh Viễn giải thích.
Từ những năm 90 trở đi, vì khí hậu toàn cầu trở nên nóng lên, cũng do tốc độ phát triển kinh tế ở Hoa Hạ tăng cao, vì mục đích đem lại lợi ích kinh tế nên một khối lượng lớn cây rừng ở Hoa Hạ bị chặt phá, đất bị xói mòn nghiêm trọng, dẫn đến nguyên nhân sông chảy mạnh và xiết, kết quả chính là phát sinh tai nạn lũ lụt.
Mùa hè năm 1991, lúc ấy mười tám tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ đã xảy ra nạn lũ lụt. Năm tỉnh và khu tự trị xảy ra hạn hán nghiêm trọng. Trong đó khu phía nam Giang Tô gặp phải nạn lũ lụt lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây, trong vòng gần bốn mươi tám giờ đồng hồ, lượng mưa đo được tổng cộng là hơn hai trăm milimet. ‘Trên trời có thiên đường, hạ giới có Tô Hàng’ (Tô Châu và Hàng Châu), đến cuối thập niên tám mươi, chẳng ai tìm được hồ sơ nào ghi chép gì về cứu trợ thiên tai khu vực phía nam Giang Tô này, vậy nên lần lũ lụt này được ghi nhớ rất kỹ.
Từ những năm 90 trở đi, vì khí hậu toàn cầu trở nên nóng lên, cũng do tốc độ phát triển kinh tế ở Hoa Hạ tăng cao, vì mục đích đem lại lợi ích kinh tế nên một khối lượng lớn cây rừng ở Hoa Hạ đã bị chặt phá, đất đai bị xói mòn nghiêm trọng, là nguyên nhân dẫn đến sông chảy mạnh và xiết, kết quả chính là phát sinh tai họa lũ lụt.
Mùa hè năm 1991, lúc ấy mười tám tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ đã xảy ra nạn lũ lụt. Năm tỉnh và khu tự trị xảy ra hạn hán nghiêm trọng. Trong đó khu phía nam Giang Tô gặp phải nạn lũ lụt lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây, trong vòng gần bốn mươi tám giờ đồng hồ, lượng mưa đo được tổng cộng là hơn hai trăm milimet. ‘Trên trời có thiên đường, hạ giới có Tô Hàng’ (Tô Châu và Hàng Châu), đến cuối thập niên tám mươi, chẳng ai tìm được hồ sơ nào ghi chép gì về cứu trợ thiên tai khu vực phía nam Giang Tô này, vậy nên lần lũ lụt này được ghi nhớ rất kỹ.
Toàn bộ khu phía đông Trung Quốc, nơi nào cũng có thể thấy được ruộng vườn hoa mầu, từng cánh đồng rộng mênh mông đều bị ngập chìm trong biển nước, ngay cả trong thành phố cũng đều biến thành một biển nước bao la. Muốn đi lại trong thành phố phải ngồi thuyền, tầng một của các căn nhà hoàn toàn bị ngập chìm dưới nước, các loại rác rưởi đều trôi nổi trên mặt nước.
Theo công tác thống kê bước đầu, trong cả nước số người gặp tai họa lên tới cả trăm triệu người, ở hai tỉnh gặp tai họa nghiêm trọng nhất, nạn dân chiếm tới 60% và 70% tổng số nhân khẩu của cả tỉnh. Số nạn dân không còn nhà cửa để về vượt qua con số hai triệu người, phải sống trong các lều tạm xây dựng trên đê. Theo một công tác thống kê không hoàn toàn, năm đó tổn thất kinh tế trực tiếp của các tỉnh gặp nạn có khả năng vượt qua con số mấy chục tỷ tệ, còn nếu nói về tổn hại kinh tế gián tiếp thì có khả năng vượt qua hàng trăm tỷ tệ.
Hơn nữa tai nạn lũ lụt lần này ở phía đông Trung Quốc là lần đầu tiên xảy ra với quy mô lớn như vậy trong lịch sử Trung Quốc, đã phải kêu gọi sự giúp đỡ và viện trợ của quốc tế.
Tất cả những chuyện đó đều để lại cho Phương Minh Viễn lúc ấy còn đang đi học một ấn tượng sâu sắc. Vốn dĩ hắn là người không thích xem tin tức trên TV, nhưng lần đó lại luôn ngồi trước TV, xem cảnh nước sông Hoa Hạ chảy cuồn cuộn đục ngầu, chỉ xem vậy cũng đủ thấy rồi! Lúc đó hắn không nhận thức được những nạn dân gặp khó khăn như thế nào, chỉ cảm thấy thiên nhiên thật vĩ đại, gây ra lực ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Từ sau những năm 90, Phương Minh Viễn cũng suy tính làm sao kiếm được lợi nhuận từ chiến tranh vùng vịnh, về mặt khác thì cũng xem xét làm thế nào để nhắc nhở được, tốt nhất là có thể trong năm nay kiểm tra một lần mấy con đê con đập ở các sông chủ chốt, làm tốt công tác chuẩn bị chống lụt bão.
Nhưng hắn vắt óc ra cũng không nghĩ được lý do gì để khiến lãnh đạo cấp cao của chính phủ tin rằng, sang năm sẽ xảy ra nạn đại hồng thủy lan ra đến gần nửa diện tích Hoa Hạ. Hắn không phải người điều khiển khí hậu, cũng không phải lãnh tụ tôn giáo, hắn chỉ là một dân thường thoạt nhìn cũng chẳng biết gì nhiều, không đủ uy tín để người ta tin tưởng, làm sao khiến người ta tin đây? Hơn nữa, hắn còn không dễ dàng mà nói ra được chuyện đó, nếu sang năm thực sự xảy ra nạn lũ lụt thì số mệnh sau này của hắn sẽ chẳng khác nào con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.
Nhưng Hoàng tử Abdullah lại cho hắn cơ hội này, nếu có thể khiến các chuyên gia đầy quyền uy ở các nước Ả Rập và Âu Mỹ làm ra một bản báo cáo như vậy, thì các lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ, chắc chắn cũng phải có phản ứng lại, chiến tranh vùng vịnh sang năm cũng mới có thể bắt đầu, mặc kệ đến lúc đó, giếng dầu ở Kuwait có bị đốt hay không, thì Hoa Hạ vẫn có thể được thức tỉnh về tai nạn lũ lụt sang năm. Cho dù không ngăn chặn được, ít nhất cũng có thể giảm bớt thương vong về người và tổn thất về tài sản!
Đương nhiên là Hoàng tử Abdullah không biết ý nghĩ đang xoay chuyển trong đầu Phương Minh Viễn, anh ta sợ run một lúc lâu, sau đó mới khôi phục lại được thần thái! Thực lực quân sự của Hoa Hạ có thể nói là có hạn, mặc dù có lực lượng lục quân khổng lồ, nhưng hải quân lại nhỏ và yếu, lực lượng quân sự như vậy không thể đưa đến khu Trung Đông được. Hơn nữa bởi vì các nước Âu Mỹ luôn luôn muốn nhúng tay vào chính sách đối ngoại của Hoa Hạ, nên trông cậy vào việc Hoa Hạ xuất binh tạo áp lực với Iraq là chuyện không thực tế.
Nhưng, bất cứ quốc gia Trung Đông nào cũng sẽ không vì năng lực quân sự của Hoa Hạ không đủ mà bỏ qua ảnh hưởng chính trị của nó. Cho dù nói thế nào thì nó cũng là một trong năm nước lớn có quyền phủ quyết ở Đại hội đồng bảo an Liên hiệp quốc, có lực lớn ảnh hưởng đối với các quốc gia trên thế giới. Nếu có thể kéo nó đứng về phía mình, gây áp lực với Iraq, tất sẽ khiến Saddam Hussien phải suy xét về hậu quả của việc châm lửa đốt mỏ dầu của Kuwait!
- Phương! Cậu thật là thông minh! Tôi sẽ lập tức báo về nước, yêu cầu các chuyên gia này phân tích nghiên cứu theo hướng mà cậu đã dự đoán, làm ra một bản báo cáo khả năng có thể xảy ra.
- Nếu nói thì đừng ngại, cứ làm cho nghiêm trọng thêm lên một chút, như vậy mới có thể khiến các lãnh đạo cấp cao của nước tôi chú ý được!
Phương Minh Viễn nhắc nhở. Dù sao cũng không hoàn toàn là nói dối, ở kiếp trước của hắn, cũng có không ít các chuyên gia và học giả có cái nhìn như vậy, và tin vào cách làm này sẽ được nhiều chuyên gia ủng hộ.
Trong lòng Hoàng tử Abdullah không khỏi tăng thêm vài phần hy vọng. Lôi kéo được chính phủ của các nước Trung Đông cũng nhau gây áp lực tới các quốc gia Âu Mỹ, khiến họ phải chú ý bảo vệ các mỏ dầu cho Kuwait, chuyện này bọn họ cũng từng nghĩ đến, nhưng không ngờ còn có thể có cơ hội tạo mối quan hệ với Hoa Hạ, đây mới là chuyện bọn họ không nghĩ tới. Chỉ với điểm này, Hoàng tử Abdullah liền cảm thấy đáng đến đây tận nơi một lần rồi.
- Nhưng mấu chốt của sự việc nằm trong tay người Mỹ và Anh! Chúng tôi phải nói thế nào thì mới thu phục được bọn ho?
Hoàng tử Abdullah truy vấn nói. Hiện giờ quân đội chủ yếu được cử đến Arập Saudi là quân Mỹ và Anh, trước tiên phải bảo vệ các mỏ dầu cho tốt, nên cần phải nể trọng quân nhân của hai quốc gia này. Nhưng hai quốc gia này một ở tận biển bắc, một ở tận Châu Mỹ xa xôi, mặc dù cháy lớn ở mỏ dầu Kuwait sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không có nguy hiểm gì lớn.
Phương Minh Viễn đã định liệu được từ trước mà cười nói:
- Đúng là hai quốc gia này là quan trọng nhất. Tôi tin là chỉ cần Hoàng tử Abdullah trình bản báo cáo này lên, chỉ cần viết ra được tính nguy hại và mức độ ô nhiễm trầm trọng mà cháy mỏ dầu tạo thành thì người Mỹ và người Anh sẽ không ngồi yên được đâu.
- Tôi hiểu rồi!
Hoàng tử Abdullah như bừng tỉnh ra, người Mỹ và người Anh rất sợ chết, một khi binh lính bị thương vong quá lớn, sẽ khiến trong nước họ dấy lên làn sóng phản chiến, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến việc bầu cử của chính phủ, cho nên làm thế nào để đảm bảo an toàn cho binh lính là vấn đề quan trọng mà chỉ huy của hai nước cần suy xét một cách nghiêm túc. Nếu đưa bản báo cáo về cháy mỏ dầu ở Kuwait này lên, thì có thể rõ ràng chỉ ra được uy hiếp đối với sức khỏe của các binh lính Mỹ và Anh hiện đang đóng quân ở Trung Đông, như vậy sẽ khiến sự việc tiến triển theo hướng tốt.
Thực sự Hoàng tử Abdullah cũng không biết, cách nghĩ của Phương Minh Viễn cũng được suy ra từ sự việc nổi tiếng ‘Hội chứng vùng vịnh’ (1)
(1) Nhiều binh sĩ liên quân quay trở về từ chiến trường thông báo về các loại bệnh gặp phải sau khi tham chiến, một hiện tượng được gọi là Hội chứng vùng Vịnh. Có nhiều nghiên cứu và bất đồng về các nguyên nhân gây ra hội chứng đó cũng như những ảnh hưởng của nó đối với trẻ sơ sinh (số lượng trẻ sinh ra trong các gia đình binh lính với các khiếm khuyết tương tự nhau hay những bệnh tật nghiêm trọng lên tới 67%, theo một cuộc nghiên cứu do Sở Cựu chiến binh Hoa Kỳ tiến hành[16]). Một báo cáo xuất bản năm 1994 của Văn phòng Giải trình Chính phủ cho rằng quân đội Mỹ đã đối diện với 21 loại "chất độc liên quan tới sinh sản" tiềm tàng. Một số nguyên nhân bị chỉ ra là tiếp xúc với các vật liệu phóng xạ, khói dầu, và các loại vắc xin bệnh than sản xuất quá nhanh dùng cho binh sĩ (các loại vắc xin thường cần phải trải qua quá trình sản xuất vài tháng).
Nguồn: <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_v%C3%B9ng_V%E1%BB%8Bnh#H.E1.BB .99i_ch.E1.BB.A9ng_v.C3.B9ng_V.E1.BB.8Bnh" target="_blank">Chiến tranh vùng Vịnh – Wikipedia tiếng Việt</a>
Hội chứng chiến tranh vùng vịnh là từ sau năm 1991, những binh lính sau khi tham chiến ở Trung Đông trở về, chủ yếu là binh lính Mỹ và Anh gặp phải đủ loại bệnh tật, bọn họ có cảm giác cơ thể đau đớn, mệt mỏi trường kỳ, mất ngủ, mất trí nhớ, đầu óc choáng váng, mất cảm xúc, cơ thể giảm cân và rối loạn chức năng tình dục. Do căn bệnh phức tạp, không rõ nguyên nhân gây bệnh, nên chứng bệnh này được giới y học gọi tên là ‘Hội chứng chiến tranh vùng vịnh’. Theo một công tác thống kê không hoàn toàn sau đó, trong bảy trăm ngàn binh lính Mỹ từng tham gia trận chiến ‘Gió lốc sa mạc’ có tới một trăm sáu mươi ngàn người thông báo mình có biểu hiện của căn bệnh này. Năm 2001, Bộ quốc phòng Mỹ đã phải lần đầu tiên chính thức thừa nhận, những cựu binh đã từng tham gia chiến tranh vùng vịnh thực sự bị mắc phải ‘Hội chứng chiến tranh vùng vịnh’. Chuyện này đã khiến cho Bộ quốc phòng Mỹ bị một phen sứt đầu mẻ trán, trở thành tiêu điểm tin tức lúc bấy giờ.
- Tuy nhiên, Hoàng tử Abdullah, bản báo cáo này khi chọn người báo cáo và thời gian đệ trình lên thì phải chọn một cách thích hợp. Tốt nhất là để sau khi Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc phát ra tối hậu thư với Iraq xong, rồi hẵng chính thức đệ trình nó lên với chính phủ của các quốc gia.
Phương Minh Viễn nhắc nhở. Nếu nói quá sớm, có khả năng sẽ khiến lực lượng quân đội của chính phủ Anh và Mỹ chiếm thế thượng phong, như vậy sẽ khiến việc phục quốc của Kuwait có thể trở thành chuyện chẳng bao giờ làm được.
Nhưng nếu để khi lực lượng quân đội đa quốc gia tập kết xong, Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc ra tối hậu thư, cho dù là có đem chuyện này ra, chính phủ mấy nước Anh Mỹ cũng đã đâm lao thì phải theo lao, nếu làm chậm lại hoặc là hủy bỏ kế hoạch quân sự thì chỉ làm trò cười cho kẻ địch và các quốc gia khác. Cho nên chỉ còn cách vắt óc nghĩ ra biện pháp tránh phát sinh đại họa cháy mỏ dầu ở Kuwait, kết quả như vậy thì không nghi ngờ gì là tốt nhất rồi.
Còn nếu bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ với việc này, khinh thường các dự đoán thì cũng chính là các nước Anh Mỹ này tự chôn một quả bom cho chính họ, sau này khi ‘Hội chứng vùng vịnh’ được xác định, đã trở thành một đòn đả kích dữ dội đối với danh dự của chính phủ Anh và Mỹ, cũng đủ để bọn họ thấm thía. Tránh được những người này rảnh rỗi không có việc gì thì lại nghĩ đến chuyện làm sao ngăn không cho Hoa Hạ phát triển thực lực lớn mạnh, hoa chân múa tay nói chuyện về Hoa Hạ, gây phiền toái cho người trong nước.
Hoàng tử Abdullah tuy chỉ là hoàng tử của một quốc gia diện tích còn bé hơn nhiều so với Bắc Kinh, nhưng anh ta từ bé đã lớn lên trong hoàng thất nên rất nhanh mà hiểu được ‘ý tứ’ của Phương Minh Viễn!
- Đúng là thánh A La phù hộ! Thánh A La phù hộ rồi!
Hoàng tử Abdullah nói với quý nhân Phương Minh Viễn, đã phóng lên cỡ thánh A La ban phước rồi. Từ sau khi anh ta quen biết Phương Minh Viễn, chuyện tốt cứ thế nối gót nhau mà đến, dần dần đến tin chiến thắng, khiến lực ảnh hưởng của Hoàng tử Abdullah trong Hoàng thất Kuwait tăng lên khá nhiều, trong đó phần quan trọng nhất là tờ ngân phiếu một tỷ đô la Mỹ mà Phương Minh Viễn đã viết, khiến Hoàng thất Kuwait tin tưởng vào chuyện phục quốc hơn nhiều! Một người phương Đông, lại là người ngoại quốc đã dám chi ra một tỷ đô la Mỹ để đánh cuộc là người Kuwait sẽ khôi phục được đất nước, thì người trong Hoàng thất Kuwait như bọn họ còn chần chừ gì nữa không quyết tâm.
Mà nguyên nhân lần này anh ta đến phương Đông chính là đi tiền trạm cho đoàn đại biểu tham dự Asian Games của Kuwait, thuận tiện cũng đem tặng Phương Minh Viễn một món đại lễ, chẳng ai nghĩ Phương Minh Viễn đáp lễ lại là chuyện lớn như thế này, quả thực có thể nói là cứu Kuwait được một nửa rồi. Khi anh ta nói những dự đoán của Phương Minh Viễn với người trong nước, đô đốc Ả rập thực sự thấy khiếp sợ, lập tức triệu tập hội nghị các thành viên Hoàng thất, sau khi thảo luận rất nhiều nhưng chẳng ai dám vỗ ngực cam đoan gã Saddam Hussien điên rồ kia không dám gây nên một sự kiện làm tổn hại đến nhân loại như vậy.
Sau đó, các chuyên gia cũng tính sơ bộ ra tổn thất kinh tế mà Kuwait sẽ gặp phải, làm toàn bộ Hoàng thất lâm vào chấn động!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc